Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 170: Chụp Ảnh



Châu Mỹ Thanh: “Tối qua con đã nói rồi, phụ nữ vẫn nên có thịt chút mới đẹp, con thấy sau này em ấy không cần giảm cân nữa.”

Khương Nguyệt Anh vừa nghe Ôn Như Ý nói muốn giảm cân thì khẽ nhíu mày: “Thật sự không cần phải giảm cân làm gì, đợi qua vài ngày nữa sẽ gầy chút, không thể gầy hơn được nữa, cả người toàn xương cũng không đẹp đâu.”

Kim Quế Hoa cảm thấy điều này hoàn toàn không phải vấn đề ở gầy hay béo, người đã xinh đẹp khoác bao gai cũng thấy đẹp, người đã xấu thì có mặc đẹp cỡ nào thì cũng vô dụng, mà Ôn Như Ý chính là kiểu vốn đã xinh đẹp rồi.

Được mọi người khen ngợi, Ôn Như Ý cũng có chút ngại, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là con vẫn nên thay bộ khác, chiếc váy này bắt mắt quá, giành mất sân khấu của bé con rồi.”

Yết hầu Tần Trí Viễn chuyển động: “Không cần thay, trẻ con cần gì sân khấu, sân khấu của em chính là sân khấu của con bé!”

Bên này vừa nói xong, bên ngoài sân có người gọi Tần Trí Viễn, là Giang Vĩnh Quân dẫn người của bộ đội xách túi to túi nhỏ đi đến, một nhóm người đông đen, chắc tầm khoảng 20 đồng chí, có một nửa là ở đoàn ba, nửa còn lại là những đồng chí ở đoàn khác có mối quan hệ thân thiết với Tần Trí Viễn, đương nhiên không ít người cũng dẫn người nhà đến cùng.

Giang Vĩnh Quân vừa vào nhà thì vội vàng lấy máy ảnh ra đưa cho Tần Trí Viễn: “Máy ảnh hiệu Hải Âu, trân quý lắm đấy, mượn của bộ đội, tôi đã bảo thợ thay cuộn phim mới cho cậu rồi, hôm nay cậu có thể chụp thoải mái.”

Tần Trí Viễn cầm máy ảnh, nhìn đi nhìn lại, lúc này rất ít người chụp hình, để mượn được máy ảnh càng không dễ dàng, cho nên vào những dịp như thế này, anh nhất định phải giữ một kỷ niệm đẹp cho con, cho gia đình của họ.

Sau khi người trong bộ đội đến, mọi người bắt đầu bày trí bàn ghế, trong nhà bày 2 bàn, bên ngoài sân bày thêm 4 bàn, vì để bày bàn ghế ngoài sân, cho nên lúc trước họ đã dọn dẹp ngoài sân sẵn rồi, lúc này đặt 4 bàn vừa đủ, vừa mới sắp xếp bàn ghế xong, mấy đồng chí quản lý của xưởng hải sản cũng đến, ngay cả Hạ Chí Cương và Phương Tiền Tiến cũng đến cùng.

Hạ Chí Cương nhìn thấy tinh thần của Ôn Như Ý vô cùng tốt, trong lòng anh ấy cũng nhẹ nhõm, bèn tìm cơ hội hỏi cô: “Hội chợ Canton vào tháng 10 cô chắc không vấn đề gì chứ?”

Ôn Như Ý cười nói: “Anh yên tâm, phó xưởng trưởng Hạ, bây giờ tôi là nhân viên quản lý chủ chốt của nhà máy chi nhánh chúng ta, Hội chợ Canton quan trọng như vậy, tôi đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, nhưng mà tôi có một chuyện có thể phải bàn bạc với anh trước.”

Hạ Chí Cương chính là có chút lo lắng cô phải chăm con đi không được, vừa nghe cô nói đến đây thì lại căng thẳng rồi: “Chuyện gì thế?”

Ôn Như Ý nhướng mày: “Lúc đó con tôi vẫn chưa đầy 2 tháng, tôi nhất định phải mang con bé theo, chồng tôi nhất định phải đi theo, có thể cha mẹ tôi cũng sẽ muốn đi cùng, cho nên đến lúc đó tôi dẫn thêm vài người không sao chứ? Xưởng sẽ thanh toán giúp tôi nhỉ?”

Hạ Chí Cương thở phào một hơi, còn tưởng rằng cô có chuyện gì nữa đấy, thì ra chỉ là cái này: “Đương nhiên không thành vấn đề, đến lúc đó cô cần dẫn thêm bao nhiêu người thì nói trước một tiếng là được.”

Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm, hôm nay là một ngày tốt, người nhiều đồ ăn cũng rất nhiều, trên mỗi bàn ăn đều có các bản địa thường ăn như là gà Văn Xương, cá kho, xương sườn và những món mặn khác, món chay rau trộn thì khỏi phải nói nữa.

Mặc dù ở hải đảo sản vật đa dạng phong phú, nhưng tay nghề nấu nướng của mỗi người khác nhau, những món ăn được làm ra cũng khác mùi vị, hôm nay đều là Triệu Tú Hoa và Khương Nguyệt Anh đầu bếp chính, hai người này đều là người có tay nghề lâu năm, mùi vị những món ăn họ làm đương nhiên không cần nói, mọi người ăn bữa cơm này rất ngon miệng và vui vẻ.

Ôn Vệ Quốc nhìn trong sân rất náo nhiệt, đôi mắt cũng không kìm được mà đỏ lên, nhớ lại lúc đầu khi bị đẩy xuống nông thôn, ông chưa bao giờ nghĩ đến nhà họ Ôn sẽ còn có một ngày như vậy, không ngờ vài năm trôi qua lại có thể nhìn thấy khung cảnh này, cảm giác giống như nằm mơ vậy, cảm giác không chân thực.

Ông đang nghĩ ngợi, Tần Trí Viễn chạy đến trước mặt ông hỏi: “Cha, cha ăn xong chưa, gia đình chúng ta cùng nhau chụp hình, đợi lát nữa chúng ta chụp xong, họ cũng muốn chụp.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 171: Bức Hình Gia Đình Đầu Tiên



Ôn Vệ Quốc vội vàng chớp chớp mắt, không để nước mắt rơi ra: “Cha không ăn nữa, chụp hình thôi!”

Ông nói xong để bát đũa xuống, chạy đến bên cạnh Triệu Tú Hoa, Triệu Tú Hoa chỉnh quần áo lại cho ông, Giang Vĩnh Quân sẽ chụp hình cho họ, ông ấy nói: “Hai người đứng gần nhau chút, nếu không sẽ không chụp được, Như Ý ngồi vào giữa một chút, bế con lên trên một chút.”

Ôn Như Ý nghe vậy, khẽ bế con lên một chút, Giang Vĩnh Quân lại hỏi: “Tất cả chuẩn bị xong chưa, chuẩn bị xong rồi thì chụp nhé!”

Mọi người đều thẳng người, đồng thanh nói: “Xong rồi.”

Giang Vĩnh Quân bắt đầu hô:

“Một, hai, ba!”

“Tách tách!”

Bức hình gia đình đầu tiên của nhà họ Ôn và họ Tần đã được ra đời.

Lúc này máy ảnh rất hiếm có, bây giờ không dễ gì mới mượn được máy ảnh của bộ đội, những người khác cũng muốn giữ lại một bức ảnh thuộc về riêng mình, cho nên sau khi gia đình nhà họ Ôn chụp hình xong, mọi người cũng tranh nhau tiến tới chụp, trong nhất thời, có người thì ăn cơm, có người thì chụp hình, làm khoảng sân này trở nên vô cùng náo nhiệt, sự náo nhiệt này kéo dài mãi đến ba giờ chiều mới tan.

Kim Quế Hoa và vài quân tẩu ở lại phụ giúp dọn dẹp đồ đạc, sau khi dọn dẹp xong, họ cũng mang bàn ghế và bát đũa của mình về, trước khi họ đi, Triệu Tú Hoa có gói ít rau củ chưa nấu cho họ mang về, cũng tránh để họ nhất thời ăn không hết, để đó cũng hư.

Xong tất cả mọi việc thì cũng đến gần tối, buổi trưa ăn nhiều quá nên bây giờ mọi người cũng không có khẩu vị gì, chỉ tùy tiện ăn ít trái cây và húp cháo là xong bữa tối.

Sau khi ăn tối xong, Ôn Như Ý nhớ đến chuyện mà lúc trưa cô nói với Hạ Chí Cương, mặc dù cô có nói muốn dẫn Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú Hoa cùng đến Dương Thành, nhưng cô cũng chưa nhắc với họ về chuyện này, cho nên cô hỏi Ôn Vệ Quốc: “Cha, lần này sau khi trở về, cha có dự định gì không? Đi làm hay là?”

Ôn Vệ Quốc nghe vậy thì ngây người, nói thật lòng, ông được sửa án xử sai chưa được bao lâu, lúc đó ông chỉ muốn quay về, cũng chưa có kế hoạch sau khi về, cho nên nhất thời cũng không có cách nào trả lời được câu hỏi này của cô: “Cha chưa nghĩ xong, đợi qua vài ngày nữa cha về nhà rồi tính tiếp.”

Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại, Khương Nguyệt Anh đã trực tiếp nói: “Anh còn dự định quay về? Tôi còn tưởng cháu với bà ngoại đều ở đây, anh cũng không cần về nữa chứ.”

Ôn Vệ Quốc lại ngây người, mặc dù nguyên nhân lúc trước ông chia ly với Triệu Tú Hoa là do bất đắc dĩ, nhưng họ đã đăng báo cắt đứt quan hệ, bây giờ họ xem như là độc thân, cũng không thể cứ ở với nhau mãi được, nếu không có thể sẽ truyền ra những lời đồn nhảm.

Ông nhìn Triệu Tú Hoa một cái, thấy sắc mặt bà không gợn sóng, ông nói với vẻ mặt hơi ngượng: “Chuyện đó... vẫn là phải quay về, có Tú Hoa ở bên này giúp đỡ, tôi ở đây hình như cũng không có chuyện gì có thể làm, còn không bằng quay về xem thử có thể làm được gì không.”

Ôn Như Ý do dự một lát rồi nói: “Cha, nếu như cha muốn tìm chuyện làm thì con có thể giúp cha, xưởng bọn con bây giờ đang tuyển người, cha lại có kinh nghiệm làm việc nhiều năm như thế, muốn vào làm thì không có vấn đề gì.”

Nói thế nào thì lúc trước nhà họ Ôn cũng là gia đình tư bản, Ôn Vệ Quốc cũng luôn là chủ tịch hội đồng quản trị làm quản lý công xưởng của nhà họ Ôn, mặc dù sau đó doanh nghiệp tư nhân đổi thành doanh nghiệp quốc gia, nhưng kinh nghiệm làm việc mười mấy năm, đó là điều chắc chắn, nếu như ông vào xưởng làm, cho dù là Hạ Chí Cương biết cũng sẽ không phản đối.

Tần Trí Viễn cũng nói: “Phải đấy, cha, tháng 5 vừa rồi Như Ý lấy được rất nhiều đơn hàng, bây giờ trong xưởng rất bận, muốn thêm một người vào làm thì chuyện rất dễ dàng, chỉ xem cha có thể chấp nhận hay không thôi.”

Lúc trước Ôn Vệ Quốc ở công xưởng chính là lãnh đạo ở vị trí cao nhất, nếu như vào xưởng làm lại, ban đầu vào làm nhất định sẽ không được làm nhân viên quản lý cấp cao, cho nên xem ông có thể chấp nhận sự khác biệt này không thôi.

Châu Mỹ Thanh cũng cười nói: “Đúng đấy, cha, cha đừng quên, Như Ý của chúng ta bây giờ là phó xưởng trưởng đấy, nếu như cha muốn đi làm, em ấy nhất định có thể sắp xếp vị trí công việc cho cha, cha không cần phải tự đi tìm việc làm.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 172: Chuyện Này Không Gấp



Ôn Vệ Quốc hiểu ý của mọi người nói, nhưng không có công việc nào mà cực khổ hơn ở nông trường, cho nên ông đương nhiên có thể chấp nhận, chỉ là một khi ông ở đây làm việc trong xưởng, thế nhất định sẽ tiếp tục ở khu ký túc xá gia đình này, đến lúc đó mối quan hệ giữa ông và Triệu Tú Hoa sẽ càng trở nên ngượng ngùng hơn.

Cho nên ông chưa có trả lời ngay: “Chuyện này không gấp, để cha nghĩ kỹ rồi nói sau vậy.”

Lúc họ thảo luận vấn đề này Triệu Tú Hoa không nói gì, Ôn Như Ý cũng không muốn nói quá nhiều, nếu không sợ ông sẽ ngại: “Vậy được, đợi cha nghĩ xong rồi con sẽ sắp xếp sau, nhưng mà cha cố gắng đừng nghĩ quá lâu, trong tháng sau con với Tần Trí Viễn phải dẫn Đóa Đóa đến Dương Thành tham gia Hội chợ Canton, đến lúc đó sẽ có nửa tháng không ở đây.”

Ôn Vệ Quốc có biết đến Hội chợ Canton, chỉ là lúc trước công xưởng của họ không làm xuất khẩu, cho nên ông chưa tham gia bao giờ, ông cũng không ngờ cô con gái mấy năm không gặp mà bây giờ không những trổ mã xinh đẹp duyên dáng, mà còn làm việc thành công như vậy, lợi hại hơn cả người làm cha như ông rồi.

Xem ra ông cũng không thể chỉ câu nệ những khó khăn trong quá khứ, mà nên nhìn về phía trước, tốt nhất có thể lấy lại thời kỳ đỉnh cao của nhà họ Ôn: “Được, cha sẽ sớm cho con đáp án.”

Thời gian nghỉ phép của Châu Mỹ Thanh và Ôn Minh Khang với cả Khương Nguyệt Anh đều không có nhiều, thời gian đi đường đi đi về về cũng mất 2 ngày, cho nên sau hai ngày dạo chơi ở hải đảo, bốn người họ chuẩn bị lên đường quay về.

Ôn Thần An mấy ngày hôm nay không cần phải đi học thì rất vui, mỗi ngày có anh trai nhà kế bên dẫn cậu bé ra ngoài chơi, ra bờ biển bắt cá, bắt tôm, còn có thể ngồi thuyền ra biển, cuộc sống này rất là thú vị thoải mái, cho nên bây giờ lập tức phải đi, cậu bé ôm Ôn Như Ý khóc thút thít: “Cô ơi, cháu làm con trai cô, cháu muốn ở đây với em gái, cháu không muốn rời xa em gái, cháu không muốn đi.”

Châu Mỹ Thanh và Ôn Minh Khang: ...

Ôn Như Ý cười một tiếng: “Được thôi, cháu hỏi mẹ cháu thử, có đồng ý để cháu ở lại không.”

Ôn Thần An lúc này khóc càng lớn hơn, nếu như mẹ đồng ý, bây giờ cậu bé cũng không cần khóc, Ôn Như Ý xoa đầu cậu bé: “Được rồi, không khóc nữa, đợi thời gian nữa đến lúc đó cháu cùng với cha mẹ lại đến đây là được rồi.”

Nghe thấy lời này, Ôn Thần An lập tức ngẩng đầu lên: “Có thật không ạ?”

Châu Mỹ Thanh vội vàng nói: “Đương nhiên là thật rồi, sau này cha mẹ có thời gian chúng ta lại đến, đến lúc đó cô út cũng sẽ về nhà, chúng ta rất nhanh lại có thể gặp mặt rồi.”

Trẻ con chính là dễ dỗ, dăm ba lời là dỗ được cậu bé rồi, Ôn Thần An không khóc nữa: “Thế cha mẹ không được lừa người đâu đấy.”

Khương Nguyệt Anh cũng không muốn về như Ôn Như Thần An, nhưng bây giờ bà ấy vẫn chưa nghỉ hưu, lần này quay về có lẽ phải một năm sau mới có thể gặp mặt lại, sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc Đóa Đóa lớn lên từng chút một, bà ấy đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé: “Đóa Đóa, bà nội phải về đây, sau này cháu phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ và bà ngoại, đợi bà nội nghỉ hưu rồi sẽ đến ở cùng với cháu nhé.”

Đóa Đóa dường như nghe hiểu bà ấy nói vậy, rất nhanh cử động cơ thể, sau đó khóe môi cong lên cười, mặc dù chỉ là một chút, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhìn thấy, Khương Nguyệt Anh kích động nhìn mọi người: “Con xem, con bé đáp lại mẹ rồi, đứa bé này, thật là thông minh, không hổ là con cháu nhà họ Tần chúng ta!”

Ôn Thần An nhìn thấy vậy, lập tức cũng chạy lại nhìn em gái, giao hẹn với cô bé: “Em gái, anh trai phải về rồi, sau này sẽ lại đến tìm em chơi, nếu như em đồng ý thì cười một cái đi.”

Lần này Đóa Đóa không cười nữa, chỉ chu miệng một chút, sau đó trong miệng nổi ít bọt lên, Ôn Thần An xem như là cô bé đồng ý rồi: “Thế anh trai đi đây.”

Khương Nguyệt Anh lại ngước mắt lên nhìn Triệu Tú Hoa một cái: “Thời gian này vất vả cho chị rồi, sau này nhờ chị phụ giúp con cháu thêm.”

Triệu Tú Hoa chỉ cười cười nói: “Chị cứ yên tâm đi, có tôi ở đây, ba đứa trẻ này nhất định sẽ yên ổn.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 173: Băn Khoăn



Khương Nguyệt Anh yên tâm mà quay về, họ vừa đi, căn nhà vốn dĩ náo nhiệt, rất nhanh cũng trở nên yên tĩnh, vài ngày nữa Tần Trí Viễn sẽ phải xin nghỉ phép dài ngày, cho nên sau khi tổ chức tiệc đầy tháng xong, anh cũng lập tức đi làm, mặc dù Ôn Như Ý đã hết ở cữ, nhưng phép thai sản của cô là hơn 50 ngày, cho nên cô cũng không gấp phải đi làm, mỗi ngày nên làm gì thì làm cái đó.

Nhưng mà mấy ngày gần đây cô phát hiện Triệu Tú Hoa và Ôn Vệ Quốc có chút bất thường, hai người cũng ít khi nói chuyện với nhau, trong cùng một không gian, khi nhìn thấy đối phương cũng rất nhanh né tránh nhau, dường như đã xảy ra mâu thuẫn gì đó.

Gần đây Ôn Như Ý cũng không thấy họ cãi nhau, cho nên có hơi kỳ lạ, buổi tối cô liền nhắc đến chuyện này với Tần Trí Viễn, Tần Trí Viễn nghe xong thì cười, nói: “Anh biết chuyện gì rồi.”

Ôn Như Ý mở to mắt, hỏi: “Anh biết, sao anh lại biết được?”

Vốn dĩ Tần Trí Viễn cũng không biết, anh chỉ là vô tình bắt gặp Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú nói đến chuyện tình cảm, đại khái là Triệu Tú Hoa có chút muốn phục hôn, nhưng hình như Ôn Vệ Quốc không phải rất muốn đồng ý, cho nên mấy ngày hôm nay quan hệ của hai người đi xuống.

Ôn Như Ý nghe mà có chút sửng sốt, vốn dĩ cô tưởng rằng Ôn Vệ Quốc sẽ là người đề nghị phục hôn, không ngờ là do Triệu Tú Hoa đưa ra đề nghị, hơn nữa ông ấy còn không muốn: “Tại sao cha em không đồng ý?”

Tần Trí Viễn đương nhiên biết: “Em nghĩ thử đi, cha chúng ta ở nông trường nhiều năm như vậy rồi, vật vẫn như cũ mà người không giống như xưa, phong thái của cha cũng không được như năm đó nữa, dựa vào ý của cha chắc chắn sẽ cảm thấy không xứng với mẹ chúng ta nữa.”

Ôn Như Ý nghĩ kỹ lại hình như cũng đúng là như vậy, lúc trước Ôn Vệ Quốc là chủ tịch hội đồng quản trị của công xưởng, thân hình cao ráo, tướng mạo khí phách, khí chất nổi bật, nhưng Ôn Vệ Quốc bây giờ, thân hình ốm yếu, tóc mai hai bên đã bạc, chính là một ông già không có công việc, còn Triệu Tú Hoa mặc dù cũng lớn tuổi, nhưng phong thái vẫn còn, khí chất cũng còn, nếu bà thật sự muốn tìm người kết hôn nhất định cũng rất dễ dàng.

Cô khẽ than thở: “Nhưng mẹ em đơn thân nhiều năm như vậy, không phải là vì đợi cha sao? Không lẽ cha không nhìn ra được?”

Tần Trí Viễn nhướng mày: “Cho dù có nhìn ra, cha cũng chưa chắc có hành động gì, có lẽ là cha không muốn liên lụy mẹ.”

Lần này Ôn Như Ý không còn gì để nói nữa, chuyện của hai người lớn, phận con cháu như họ cũng không dám chen tay vào, nhưng mà cô lại không muốn để hai người cứ như vậy, nên cô muốn thử một phen, nếu như sau khi nói chuyện với Ôn Vệ Quốc mà họ vẫn không quay lại với nhau thì thôi vậy.

Cho nên ngày hôm sau, nhân lúc Triệu Tú Hoa bế Đóa Đóa sang nhà kế bên chơi Ôn Như Ý hỏi Ôn Vệ Quốc: “Cha, con chuẩn bị phải đi làm rồi, cha đã nghĩ xong chưa vậy? Cha có muốn đến nhà máy hải sản làm việc không?”

Ôn Vệ Quốc có hơi ngạc nhiên: “Con còn phép nghỉ thai sản mà đã đi làm rồi sao?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Bây giờ không phải sắp đến Hội chợ Canton rồi sao, con cũng phải đi đào tạo, nếu không đến lúc đó sẽ không theo kịp đội ngũ, cho nên nếu cha nghĩ xong rồi thì nói với con, bên con sắp xếp cũng cần nói trước.”

Mấy ngày hôm nay Ôn Vệ Quốc đã nghĩ rất nhiều, ông rất muốn ở lại, nhưng mà ông biết nếu ở lại, sau này ngày nào cũng phải chạm mặt với Triệu Tú Hoa, quan hệ của hai người sẽ trở nên mơ hồ không nói rõ được, cho nên sau khi suy nghĩ một lát, ông nói: “Có lẽ cha vẫn phải đi.”

Ôn Như Ý nhíu mày: “Ở chỗ con, rất nhiều người không hề biết cha, không ai để ý đến quá khứ của cha, trong công việc con cũng có thể giúp cha được, tại sao cha lại muốn quay về? Là vì mẹ con sao?”

Ôn Vệ Quốc cũng không phủ nhận nguyên nhân vì Triệu Tú Hoa: “Phải, cha với mẹ con đã ly hôn nhiều năm như vậy rồi, bây giờ mẹ con sống tốt như vậy, cha cứ loanh quanh bên cạnh mẹ con như vậy thì tính như thế nào được?”

Ôn Như Ý cũng trực tiếp nói: “Nhưng trong lòng mẹ con có cha, nếu không mấy năm nay mẹ con cũng sẽ không đơn thân như vậy mãi, bây giờ cha về rồi lại giả vờ như không nhìn thấy mẹ con, không phải khiến mẹ càng đau buồn hơn sao?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 174: Đại Kết Cục 1



Ôn Vệ Quốc biết Triệu Tú Hoa từ trước giờ vẫn không thay lòng, nhưng bây giờ ông đã không còn là Ôn Vệ Quốc của trước kia nữa, ông không muốn liên lụy bà: “Phải, là cha có lỗi với mẹ con, nhưng bây giờ các con đều đã lập gia đình, mẹ con cực khổ nhiều năm như vậy, cũng nên hưởng phúc, con cũng nhìn thấy dáng vẻ cha bây giờ rồi đấy, muốn cái gì không có cái đó, cha không đảm bảo được cuộc sống của mẹ con sau này sẽ tốt hơn bây giờ.”

Ôn Như Ý biết ngay ông sẽ nói như thế, cô hít sâu một hơi và nói: “Sao cha biết được cuộc sống của mình sau này sẽ không tốt hơn? Bây giờ quốc gia thay đổi nhiều như vậy, cha cũng được sửa án xử sai, con tin một thời gian nữa vận động sẽ kết thúc, đến lúc đó chúng ta có thể tự do mậu dịch, nhà họ Ôn chúng ta có thể một lần nữa đứng dậy như ngày xưa.”

Ôn Vệ Quốc nghe thấy lời này thì cười một tiếng: “Con bé này, nhìn thoáng thì là chuyện tốt, nhưng cũng không thể tùy tiện phát ngôn lung tung được, bây giờ con đã kết hôn với Trí Viễn, mấy lời nói như nhà họ Ôn đứng dậy như ngày xưa không nên nói, nếu không bị người xấu nghe được sẽ nói con làm chủ nghĩa tư bản, thế thì không hay.”

Ôn Như Ý biết bây giờ ông có thể không tin lời mình nói, nhưng cô cũng không thể trực tiếp nói mình là người của tương lai đến, cũng không thể nói cho ông biết sang năm mười năm cách mạng sẽ kết thúc, qua hai năm nữa cũng được cải cách, cuối cùng cô chỉ có thể nhỏ tiếng nói: “Con nói những lời này cũng không phải nói lung tung đâu, cha đừng quên Trí Viễn ở bộ đội, rất nhiều tin tức anh ấy còn hiểu rõ hơn chúng ta.”

Ôn Vệ Quốc nghe thấy lời này bỗng chốc ngây người, có chút không dám tin và nhìn cô: “Ý con là những lời lúc nãy con nói là Trí Viễn nói với con sao?”

Ôn Như Ý vội suỵt một tiếng, qua một lúc sau mới từ từ nói: “Cũng không hoàn toàn là Trí Viễn nói, chủ yếu là bây giờ rất nhiều người cũng được sửa án xử sai, hướng đi đại thế đó không phải rất rõ ràng sao? Còn về vấn đề mậu dịch này, là con tự nghĩ ra, bây giờ tình hình phát triển kinh tế trong nước chúng ta vì cách mạng mà đình trệ lâu như vậy, nhà nước muốn tiếp tục phát triển kinh tế, thế thì nhất định sẽ nghĩ cách để cải cách, con cảm thấy chúng ta có thể đợi được.”

Ôn Vệ Quốc nghe vậy thì chìm vào dòng suy nghĩ, phải đấy, nhà nước thay đổi rõ ràng như vậy sao ông lại không nhìn ra được chứ, chỉ là ông có chút lo lắng mà thôi, sợ rằng làm sai gì đó thì sẽ lại bị điều xuống nông thôn một lần nữa, đến lúc đó lại liên lụy bọn họ, đó mới là sai lầm.

Ông đang nghĩ ngợi, Ôn Như Ý lại cười nói: “Con biết cha đang lo lắng điều gì, nhưng con người mà, thế nào cũng phải tin tưởng bản thân một lần, huống hồ lúc trước cha còn là chủ tịch hội đồng quản trị cơ đấy, nhà họ Ôn chúng ta một lần nữa đứng dậy như ngày xưa thì có gì mà không thể? Đến lúc đó cha dẫn mẹ con cùng nhau ăn ngon uống đã, bù đắp lại những tiếc nuối của mấy năm nay!”

Không thể không nói, câu cuối cùng của cô đã làm Ôn Vệ Quốc lay động rồi, nếu như thật sự có thể trở lại như ngày xưa, thế thì ông mới có thể bù đắp được cực khổ mấy năm nay cho Triệu Tú Hoa, nhưng mà ông vẫn chưa tùy tiện quyết định được: “Cha biết, cha sẽ suy nghĩ thật kĩ.”

Ôn Như Ý cũng không ép ông, dù sao những gì cần nói cô cũng đã nói rồi, chuyện sau đó chỉ xem bản thân ông chọn như thế nào thôi.

Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Ôn Vệ Quốc phải đắn đo rất lâu mới có thể quyết định được, nhưng không ngờ sau hai ngày, lúc ăn cơm tối, ông trực tiếp nói với Ôn Như Ý là ông muốn đến công xưởng làm việc.

Ôn Như Ý nghe xong cười hỏi: “Cha đã nghĩ kĩ rồi à?”

Ôn Vệ Quốc gật đầu: “Phải, cha nghĩ kĩ rồi, nhưng mà cha phải về Giang Thành trước một chuyến, đợi sau khi Hội chợ Canton kết thúc cha sẽ đi làm, con thấy vậy được không?”

Ôn Như Ý chớp mắt một cái: “Cha muốn quay về làm gì thế, bên đó cũng đâu có đồ của cha, cần gì thì ở đây nói con một tiếng, con mua là được rồi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 175: Đại Kết Cục 2



Ôn Vệ Quốc cong khóe môi: “Vậy không được, cha nhất định phải quay về, nếu không thì làm sao phục hôn với mẹ con được?”

Lời ông vừa dứt, Ôn Như Ý lập tức ngước mắt nhìn Triệu Tú Hoa: “Mẹ, cha mẹ quyết định phục hôn rồi sao?”

Triệu Tú Hoa khẽ rũ mắt: “Thật ra cũng không tính là phục hôn, lúc trước cha mẹ cắt đứt quan hệ là có lên báo, lúc đó cha con bị bắt đi, cho nên cũng không có cách nào làm thủ tục nhận đơn ly hôn, nói một cách nghiêm khắc thì nên nói là đi làm lại giấy chứng nhận kết hôn.”

Tần Trí Viễn cũng cười nói: “Như thế cũng vừa hay, cha mẹ về sớm chút, cũng có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày.”

Mặc dù Tần Trí Viễn bảo họ về Giang Thành trước, nhưng Ôn Như Ý mới ra tháng, cô vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, cho nên Triệu Tú Hoa cũng không bằng lòng lắm, quyết định đợi đến khi Hội chợ Canton diễn ra sẽ cùng với họ ra hải đảo.

Thời gian dần dần bước vào tháng 10, thời tiết bắt đầu mát mẻ hơn chút, mặc dù vẫn chưa đến lúc Ôn Như Ý đi làm, nhưng Hội chợ Canton đang đến gần, cô cũng bắt đầu đi làm, bận rộn đào tạo và chuẩn bị những thứ mà Hội chợ cần, có được kinh nghiệm tham gia lần trước, lần này sự chuẩn bị của họ càng thuận lợi hơn rồi.

Đến ngày xuất phát, Ôn Như Ý không ngồi xe của xưởng chính đến thành phố Thanh, mà là Tần Trí Viễn mượn xe của bộ đội, chở cô cùng với Triệu Tú Hoa và Ôn Vệ Quốc cùng nhau đến xưởng chính Phúc Nhân, sau đó họ đi theo xe của xưởng chính để cùng nhau xuất phát đến Dương Thành, còn Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú Hoa thì từ thành phố Thanh đi tàu hỏa về Giang Thành.

Hành trình lần này thuận lợi hơn lần trước rất nhiều, có lẽ là do xe khá tốt, kỹ thuật lái xe của Tần Trí Viễn cũng khá vững, trên đường đi Ôn Như Ý cũng không ói nữa, đến Dương Thành, họ lại đổi một khách sạn mới, điều kiện chỗ ở sạch sẽ và tiện lợi hơn nhà nghỉ lần trước, và lần này họ đã tiến hành đào tạo trước một thời gian dài, ở Hội chợ giao dịch, Ôn Như Ý không bận rộn như lúc trước, mọi người cũng không sợ trước sợ sau, chỉ đợi khách hàng đến tìm như lúc trước nữa, thậm chí có vài nhân viên nghiệp vụ còn chủ động đi tìm khách hàng để chào hàng.

Ngày đầu tiên, tổng cộng họ giao dịch được tổng số tiền đơn hàng là hơn 50 vạn, nhiều hơn lần trước 10 vạn, ngày thứ hai họ cũng giao dịch được 50 vạn, chỉ với hai ngày mà thôi, họ đã hoàn thành được mục tiêu sơ cấp của xưởng rồi, mọi người đều rất vui mừng, nhưng cũng không thể sơ suất được, mỗi tối sau khi quay về, họ đều phân tích nguyên nhân chủ yếu những đơn hàng đàm phán không thành công, và ngày hôm sau nên chú ý những điều gì.

Lần này mặc dù Tần Trí Viễn không thể vào Hội chợ Canton, nhưng mà nhìn dáng vẻ ăn nói đĩnh đạc của Ôn Như Ý khi họ phân tích nguyên nhân, anh biết người phụ nữ này thật sự có thực lực, may mà ban đầu anh kiên trì mặt dày đi tìm cô để chứng minh mình là người tốt, nếu không cô vợ tốt như vậy sẽ bay mất.

Hội chợ diễn ra 10 ngày liên tục, công việc của Ôn Như Ý tiến triển thuận lợi hơn trong tưởng tượng, sau khi ngày cuối cùng của Hội chợ giao dịch kết thúc, họ tính sơ qua tổng số tiền giao dịch có được, Hội chợ giao dịch lần này tổng cộng họ lấy được tổng số tiền đơn hàng là 309 vạn, nhiều hơn lần trước hẳn 80 vạn!

Ban đầu mục tiêu của mọi người đối với Hội chợ giao dịch lần này là không được kém hơn lần trước là được rồi, nhưng không ngờ lại nhiều hơn nhiều như vậy, mọi người đều rất vui mừng, không kìm được sự kích động mà ôm nhau hoan hô.

Theo như thường lệ, buổi tối nay mọi người tụ tập lại với nhau cùng đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm, trên bàn ăn, Phương Tiền Tiến hỏi Ôn Như Ý: “Ngày mai cô có muốn ra ngoài đi dạo chơi cùng với chúng tôi không?”

Lần này trạng thái của Ôn Như Ý tốt hơn lần trước, lần trước đến mà cô cũng không thể ra ngoài chơi, cho nên lần này dù như thế nào cũng phải dẫn chồng và con ra ngoài chơi một chuyến mới được: “Đương nhiên là muốn đi, hiếm khi xưởng thanh toán, tôi không đi cũng uổng phí!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 176: Đại Kết Cục 3



Vì thế tối hôm đó họ đã chuẩn bị một số lịch trình đi chơi, kế hoạch là đến công viên và sở thú gần đó trước, sau đó đi xem tháp, cuối cùng đi dạo trong tòa nhà bách hóa, mua ít quà rồi quay về.

Nhưng mà về đến khách sạn hỏi vị trí của những địa điểm này mới biết những chỗ này đều cách họ khá xa, Ôn Như Ý dẫn theo con cũng không tiện đi xa như thế, cho nên ngày hôm sau cô không đi cùng với mọi người, chỉ đi với Tần Trí Viễn đến tòa nhà bách hóa gần đó, mua ít sữa bột cho con và ít quà rồi kết thúc chuyến du lịch lần này.

Cũng giống như lần trước, sau khi họ về đến xưởng chính, xưởng chính mở một cuộc họp tổng kết, cuộc họp lần này xưởng ủy và đảng ủy xưởng cũng đến, xét đến việc lần này mọi người đều biểu hiện vô cùng tốt khiến họ ngạc nhiên vui mừng, cho nên mỗi người đều nhận được phần thưởng tương ứng của mình, chẳng hạn như nhận được tiền thưởng, có người thì nhận được nhà ở của xưởng trước, có người thì được tăng lương.

Ôn Như Ý bây giờ đã là phó xưởng trưởng, tiền lương một tháng của cô bây giờ là gần 100 tệ, tăng lương đối với cô cũng không ảnh hưởng nhiều, cô cũng không cần nhà ở trong xưởng, cho nên đối với những phần thưởng này, thật ra nội tâm cô cũng không có lay động gì, nhưng khi đảng ủy xưởng chính thức tuyên bố xét duyệt đơn xin nhập đảng của cô và bổ nhiệm cho cô làm xưởng trưởng của xưởng chi nhánh cô cũng có chút kích động mà run rẩy.

Trời ơi, xem ra ban đầu Hạ Chí Cương thật sự không có vẽ bánh, cũng may mà lúc đó cô kiên trì muốn tham gia Hội chợ Canton, nếu không thì sẽ không có mọi thứ của ngày hôm nay!

Sau khi tan họp, Hạ Chí Cương đi đến chúc mừng cô: “Sau này xưởng chi nhánh của chúng ta, tôi giao cho cô đấy, cũng mong cô hãy đối xử với nó giống như với con mình vậy.”

Ôn Như ý cũng có hơi ngại mà cười nói: “Cảm ơn phó xưởng trưởng Hạ đã tin tưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức để dẫn dắt xưởng chi nhánh của chúng ta ngày càng phát triển hơn! Thế chuyện cha tôi vào xưởng...”

Hạ Chí Cương cảm thấy Ôn Như ý làm việc rất đáng tin cậy, cho dù chỉ là một công nhân, cho dù là cô muốn tuyển vào, cũng sẽ hỏi ý kiến của họ: “Chuyện của xưởng chi nhánh cô cứ làm chủ đi, sau này chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của xưởng chúng ta, cô cứ việc quyết định mà làm.”

Chuyện nhỏ như thế này thật ra Ôn Như Ý cũng không muốn hỏi Hạ Chí Cương, nhưng bây giờ dẫu sao vẫn còn trong thời kỳ mười năm cách mạng, có vài chuyện vẫn cần phải cẩn thận chút.

Sau khi họp xong, họ trở về hải đảo, vốn tưởng rằng Triệu Tú Hoa và Ôn Vệ Quốc sẽ không trở lại nhanh như thế, nhưng khi họ đến nơi, hai người họ đã ở trong nhà rồi.

Ôn Như Ý bước vào nhà thì hỏi họ đã làm lại giấy chứng nhận kết hôn chưa, Triệu Tú Hoa cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy chứng nhận ra cho cô xem.

Ôn Vệ Quốc trực tiếp hỏi cô tổng số tiền giao dịch lần này ở Hội chợ Canton, nhưng khi biết được giao dịch được hơn 300 vạn thì ông có hơi sửng sốt: “Xưởng chi nhánh bây giờ đã lợi hại như vậy rồi sao?”

Ôn Như Ý gật đầu, cười mỉm nói: “Phải đấy, cha, đều là nền tảng do nhà nước cung cấp, cho nên xưởng chi nhánh mới càng ngày càng phát triển, sau này cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Lần này Ôn Vệ Quốc không có phản bác cô giống như lúc trước, lần này ông quay về ngoại trừ làm lại giấy chứng nhận kết hôn, ông còn dạo rất nhiều nơi ở Giang Thành, mới vài năm không gặp mà thôi, Giang Thành đã hoàn toàn khác lúc trước rồi, nhiều nhà cao tầng hơn, mặt đường cũng sạch sẽ hơn rất nhiều, mặc dù cách mạng ở đường lớn vẫn còn đang tiếp tục, nhưng bầu không khí dường như cũng nhẹ nhàng hơn chút, cũng không giống như lúc trước, người dân đổ ra đường bắt người, chỉ làm cách mạng không làm sản xuất, mỗi sáng bước ra đường cũng đều có thể nhìn thấy mọi người bận rộn đi làm.

Bây giờ ông cũng tin rằng, đất nước sẽ càng ngày càng tốt hơn, cho dù ông không có trở lại như ngày xưa, không thể khiến cho nhà hộ Ôn quay trở lại thời kỳ huy hoàng của quá khứ, nhưng cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt hơn bây giờ.

Ông không kìm được mà cảm thán: “Phải đấy, xưởng sẽ càng ngày càng phát triển, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
 
Back
Top Bottom