Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 150: Điều Đi



Hạ Chí Cương thật sự không ngờ được đấy, ban đầu Ôn Như Ý không chỉ là cứu con trai anh ấy, bây giờ còn kiếm được tiền cho công xưởng bọn họ, xem ra ban đầu anh ta loại bỏ mọi khó khăn để hợp tác với bộ đội đúng là không thiệt chút nào! Sự hợp tác này thật sự rất đáng!

Phương Tiền Tiến ở đầu dây bên kia lập tức nói: “Anh xem lần này đồng chí Ôn Như Ý biểu hiện tốt như vậy, hay là điều cô ấy đến xưởng chính chúng ta đi, về sau chuyên phụ trách mảng này.”

Hạ Chí Cương liền ngây người: “Anh nói điều đi nhận chức khác?”

“Phải.”

Phương Tiền Tiến cảm thấy người như Ôn Như Ý không nên chỉ làm ở nhà máy mới, nên điều cô đến xưởng chính, cũng không nên chỉ quản vài công nhân mà thôi, cô nên phụ trách công việc ở mảng xuất khẩu này, có thể có ích rất nhiều: “Tôi cảm thấy cô ấy có năng lực này nhỉ.”

Lúc trước Hạ Chí Cương không biết năng lực của Ôn Như Ý, nhưng bây giờ anh ấy biết rồi, nhưng mà nếu thật sự điều Ôn Như Ý đến xưởng chính, có lẽ cô sẽ không làm, dẫu sao thì bộ đội cũng có phân xưởng, chồng cô cũng ở bộ đội, bây giờ cô lại đang mang thai, sao có thể chịu đến xưởng chính làm chứ?

Nhưng mà chức vụ của cô đúng là cần thay đổi, chỉ phối hợp với bộ phận nghiên cứu phát triển làm mấy cái nghiên cứu phát triển, lại giám sát công nhân, như thể cô làm việc vặt vậy, quá là không xứng với cô.

Dù sao phân xưởng bây giờ vẫn còn rất nhiều chức vụ quản lý cũng chưa có sắp xếp được người, đặc biệt là chức phó xưởng trưởng, ban đầu anh ấy nhất thời không biết rốt cuộc vị trí này nên chọn người của mình hay là người của bộ đội thì tốt, bây giờ anh ấy đã có quyết định.

Vì thế, đợi Ôn Như Ý từ Dương Thành về đến xưởng chính làm báo cáo tổng kết Hạ Chí Cương trực tiếp hỏi cô: “Cô có muốn đảm nhiệm phó xưởng trưởng của phân xưởng không.”

Ôn Như Ý bị câu nói đột ngột của anh ấy làm cho ngây người: “Phó xưởng trưởng?”

Hạ Chí Cương gật đầu: “Chính là cùng với đồng chí Trần phụ trách quản lý phân xưởng của chúng ta, cô sẽ chuyên phụ trách mảng xuất khẩu này của xưởng, cô có hứng thú không?”

Ôn Như Ý có nghĩ đến xưởng chính sẽ thưởng cho cô, nhưng không ngờ anh ấy thế mà tín nhiệm cô như vậy, giao cho cô chức phó xưởng trưởng, đột nhiên cô mừng thầm trong lòng, đương nhiên là cô có hứng thú với chức phó xưởng trưởng đấy, nhưng có Trần Kim ở đó, sau này giữa họ nhất định sẽ có không ít xung đột.

Sau khi suy nghĩ một lát, cô từ từ nói: “Tôi rất vui vì xưởng chính có thể tín nhiệm tôi, nhưng đồng chí Trần Kim có thể có một vài hiểu lầm với tôi, cho nên tôi cảm thấy giữa hai chúng tôi sau này làm việc với nhau có thể sẽ có xung đột, nếu như thật sự xảy ra xung đột, sau này rốt cuộc phải nghe ý kiến của ai?”

Lời nói này của cô đã bày tỏ rõ thái độ, Hạ Chí Cương nghe ra, gần đây anh ấy cũng cảm nhận được, con người Trần Kim trong lòng có chút hẹp hòi, cũng không nhìn xa trông rộng, ban đầu chọn anh ta làm xưởng trưởng của xưởng mới đúng là có chút dè dặt, có lẽ anh ta thích hợp ở xưởng hơn.

Nhưng mà không sao, lúc đó nói cho anh ta thời gian quan sát nửa năm, xưởng chính cũng không trực tiếp đưa ra văn kiện cho anh ta làm xưởng trưởng, là cân nhắc đến việc muốn điều anh ta về lại.

Anh ấy khẽ gật đầu, nói: “Cô yên tâm, cô cứ lo làm tốt chức phó xưởng trưởng này, phụ trách tốt việc sản xuất ở xưởng, sau này tôi sẽ sắp xếp đồng chí Trần Kim phụ trách những mảng khác.”

Ôn Như Ý không biết anh ấy sẽ sắp xếp Trần Kim đi làm việc gì, nhưng bây giờ có câu nói này của anh ấy, cô yên tâm, ít nhất có thể bày tỏ nếu như sau này giữa hai người có mâu thuẫn Hạ Chí Cương sẽ không thiên vị Trần Kim.

Cô cũng không có gì mà không hài lòng, cười gật đầu nói: “Cảm ơn phó xưởng trưởng Hạ, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm tốt công việc của xưởng mới chúng ta!”

Làm báo cáo xong Ôn Như Ý theo xe về bộ đội, bọn họ về xưởng trước, vừa xuống xe cô đã nhìn thấy Tần Trí Viễn đứng ở cổng xưởng đợi cô.

Hơn nửa tháng không gặp, Tần Trí Viễn cảm thấy mình sắp mắc bệnh tương tư, lúc này nhìn thấy cô xuống xe, anh lập tức lao tới, nếu như ở đây không có ai, anh nhất định sẽ ôm cô thật mạnh và hôn cô.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 151: Sao Em Gầy Đi Nhiều Vậy



Nhưng bây giờ anh chỉ có thể quan sát cô, cô gầy đi, trông cái bụng cảm giác to hơn trước nhiều, anh không kìm được mà nói: “Sao em gầy đi nhiều vậy? Gầy đến nỗi trông bụng to hơn lúc trước nhiều.”

Ôn Như Ý cũng cảm thấy mình gầy hơn chút, nhưng bây giờ cũng không thể nói mấy lời này với anh ở cổng xưởng được: “Cũng được mà, có gầy đâu? Bây giờ con đã hơn sáu tháng rồi đấy, bụng có thể không to sao?”

Phùng Ngọc Phân cũng cười nói: “Anh yên tâm, mấy hôm nay cô ấy mệt, nghỉ ngơi vài ngày, ăn đồ ngon vào là lên cân lại ngay, bây giờ tôi đã đưa người về an toàn cho anh rồi đấy nhé.”

Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng, nhìn Ôn Như Ý nói: “Thế em về nhà với anh bồi bổ.”

Ôn Như Ý khẽ cười: “Em vào trong bàn giao một lát, anh đợi em.”

Ôn Như Ý cùng với Phùng Ngọc Phân vào văn phòng, Trần Kim cũng có ở đó, nhìn thấy hai người họ quay về, anh ta ngây người một lát, sau đó mới cười nói: “Chúc mừng cô nhé, đồng chí Ôn Như Ý, lần này cô lập được công lớn, xưởng chính rất vui mừng, xem ra xưởng trưởng như tôi cũng phải phục cô.”

Anh ta nói lời chúc mừng, nhưng giọng điệu lại có vài phần kỳ quái, Ôn Như Ý cười cười nói: “Thì ra lúc trước xưởng trưởng Trần vẫn luôn không phục tôi?”

Trần Kim lập tức nghẹn họng, qua một lúc sau, anh ta lại cười nói: “Sao nói như vậy được, lúc trước là do tôi không đủ hiểu cô, bây giờ thì càng phục cô hơn, quả nhiên là người xuất thân từ bộ đội, làm việc chính là hăng say.”

Ôn Như Ý biết anh ta có thành kiến rất lớn với mình, bây giờ nói lời này chẳng qua chỉ là ngoài mặt như vậy, nên cô cũng lười lượn vòng với anh ta nữa, cô chỉ cười nói: “Nếu đã như vậy, tôi có thể nghỉ ngơi hai ngày không?”

Trần Kim gật đầu: “Có thể, đương nhiên có thể rồi, hai người các cô hôm nay về nghỉ ngơi trước đi, việc trong xưởng cứ giao cho tôi.”

Ôn Như Ý đặt đồ xuống rồi rời đi, Trần Kim nhìn hai người họ ra ngoài, ánh mắt sầm xuống, mặc dù anh ta không đến Hội chợ Canton, nhưng mấy ngày hôm nay vẫn luôn theo dõi chuyện ở bên kia, biết được Ôn Như Ý lần này đã lập được công lao ở Hội chợ Canton, người ở xưởng chính vô cùng ca tụng cô, đến lúc đó nhất định sẽ không thiếu phần thưởng của xưởng chính, cũng không biết xưởng chính sẽ thưởng cho cô cái gì đây?

Nếu là phần thưởng vật chất thì cũng được, chỉ sợ cho cô các loại thực quyền, nếu như sau này xưởng chính cho Ôn Như Ý bước vào tầng lớp quản lý toàn diện của Phúc Nhân, vậy sau này nói không chừng anh ta cũng phải xem mặt cô mà hành sự rồi?

Nghĩ đến đây, anh ta lập tức gọi điện thoại cho bạn tốt của mình, hỏi xưởng chính bên kia có thái độ như thế nào với Ôn Như Ý.

Chỉ là chuyện mà anh ta hỏi, người bạn tốt kia cũng không biết, chỉ nói: “Cuộc họp tổng kết diễn ra rất náo nhiệt, biểu dương từng người một, còn cụ thể phần thưởng là gì thì tôi cũng không biết.”

Trần Kim không nghe ngóng được tin tức gì, cũng chỉ có thể bỏ qua, lòng nghĩ thầm, xưởng chính chắc sẽ không rộng lòng như thế, để Ôn Như Ý lấy được thực quyền quản lý, dẫu sao thì họ là nhà máy chi nhánh của Phúc Nhân, Ôn Như Ý chỉ là một người mới, mà còn là người của bộ đội bên kia!

Anh ta suy nghĩ như vậy, Ôn Như Ý không hề biết, sau khi ra khỏi nhà máy, cô được Tần Trí Viễn đưa về nhà, hơn nửa tháng không về nhà, trong nhà cũng không có gì thay đổi, chỉ có điều là giường và xe đẩy của em bé mà lúc trước Tần Trí Viễn nói, đã được giao đến.

Ôn Như Ý nhìn giường và xe đẩy của em bé được làm rất tinh xảo, còn quét sơn, trông rất bóng loáng, cô không kìm được mà sờ quanh: “Anh đã làm xong cả rồi sao?”

Triệu Tú Hoa dọn cơm lên bàn, nghe thấy lời này thì nói: “Sau khi con đi vài ngày Trí Viễn mang về, đợi để một thời gian, đến lúc con sinh là có thể trực tiếp dùng rồi.”

Tần Trí Viễn xoa xoa bụng của cô: “Anh đã đếm ngược rồi, còn hơn một trăm ngày là bảo bối ra đời.”

Ôn Như Ý cười cười: “Còn chưa chắc có thể sinh đúng ngày đấy, lỡ như sinh muộn hoặc là sinh sớm hơn.”

Triệu Tú Hoa cũng lo lắng cái này, bây giờ cô đã xem như là bước vào kỳ cuối của thai kỳ, nên nghỉ ngơi đàng hoàng, chứ không phải chạy nhảy khắp nơi, nên bà hỏi: “Con lần này về rồi chắc sẽ không đi công tác nữa nhỉ?”

Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại, Tần Trí Viễn trực tiếp nói: “Nếu như anh ta còn nói vợ đi công tác nữa, đừng di, đi một chuyến mà về người gầy cả rồi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 152: Thật Hay Giả



Nhìn thấy anh có thành kiến lớn như vậy, Ôn Như Ý cũng khẽ nhướng mày, nói chuyện bản thân có thể được thăng chức cho họ nghe, Triệu Tú Hoa trực tiếp ngây người: “Thật hay giả vậy, cho con làm phó xưởng trưởng?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Phải đấy mẹ, cho nên chuyến này con đi không lỗ.”

Tần Trí Viễn cũng không ngờ xưởng chính Phúc Nhân bên kia lại chịu cho như vậy, nhưng mà làm lãnh đạo, nhất định phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, bây giờ cô còn đang mang thai đấy: “Không lỗ thì không lỗ, nhưng bây giờ em đang ở mấy tháng cuối thai kỳ, sức khỏe mới quan trọng nhất.”

Ôn Như Ý đưa tay ra ôm anh, cười mỉm nói: “Anh yên tâm, em cũng đâu phải trẻ con, có thể chăm sóc được cho bản thân, hơn nữa có lẽ bổ nhiệm cũng không nhanh như thế.”

Ôn Như Ý vốn dĩ cảm thấy bổ nhiệm sẽ không nhanh như thế, dẫu sao cũng là phó xưởng trưởng đấy, hoàn tất quá trình nhất định sẽ tốn không ít thời gian, nhưng không ngờ đợi sau khi cô tốn vài ngày chỉnh lý đơn hàng xong, Hạ Chí Cương đã đến nhà máy và mở cuộc họp, trực tiếp bổ nhiệm cô làm phó xưởng trưởng, phụ trách toàn diện đơn hàng xuất khẩu.

Trong cuộc họp, một nhóm người quản lý nghe thấy thông báo này, mặc dù cảm thấy rất bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như cũng có lý, dù sao lần này Ôn Như Ý thật sự lấy được đơn hàng lớn rồi.

Tất cả mọi người đều đang vui mừng cho Ôn Như Ý, nhưng Trần Kim lại tức đến muốn thổ huyết ngay tại chỗ, thậm chí không dám tin đây là quyết định của xưởng chính, anh ta biết Ôn Như Ý đã lập công, nhưng xưởng chính cũng ưu ái cho cô quá, vậy mà giao chức phó xưởng trưởng này cho cô? Điên rồi sao?

Nhưng bây giờ tất cả mọi người trong cuộc họp đều vỗ tay cho Ôn Như Ý, anh ta cũng chỉ có thể vỗ theo, đợi cuộc họp vừa kết thúc, anh ta lập tức gọi Hạ Chí Cương hỏi thử chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Phải biết là bây giờ nhà máy chi nhánh không có nhiều đơn hàng, bây giờ có được đơn hàng xuất khẩu lớn, xưởng chính nhất định sẽ ăn không hết, đến lúc đó những đơn hàng này sẽ có hơn một nửa nhập vào nhà máy chi nhánh, những đơn hàng này lại do Ôn Như Ý quản, thế chức phó xưởng trưởng này của cô cũng như quyền của xưởng trưởng!

Nếu đã như thế còn muốn xưởng trưởng như anh ta làm cái gì? Đi quản phân xưởng sao? Thế không phải giống như lúc trước anh ta làm sao?

Cho nên anh ta quyết định sau khi cuộc họp kết thúc, nhất định sẽ hỏi rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Nhưng vẫn chưa đợi anh ta tìm Hạ Chí Cương, đến cuối cuộc họp, Hạ Chí Cương chỉ giữ một mình anh ta ở lại, anh ta cũng trực tiếp mở lời: “Phó xưởng trưởng Hạ, xưởng chính bên đó xác định là muốn quyết định để Ôn Như Ý đảm nhiệm phó xưởng trưởng của nhà máy chi nhánh sao?”

Hạ Chí Cương đại khái cũng biết được tâm lý bây giờ của anh ta như thế nào, gật đầu nói: “Tôi đã đến đây, còn mang công văn đến, chẳng lẽ còn có giả sao? Hay là cậu nghi ngờ tôi?”

Trần Kim lập tức giải thích: “Không phải, tôi chỉ là cảm thấy quá đột ngột, thành phần của đồng chí Ôn Như Ý có chút vấn đề sao? Xưởng chính không biết chuyện này sao?”

Hạ Chí Cương cười lạnh trong lòng một tiếng, lạnh nhạt nói: “Người ta bây giờ là quân tẩu, đã qua thẩm tra chính trị, thành phần cô ấy không vấn đề gì, hơn nữa trong nửa năm nay người ta biểu hiện vô cùng tốt, cậu cứ phải nhằm vào chút chuyện của tổ tông nhà người ta làm gì?”

Trần Kim khẽ nghiến răng, quả nhiên xưởng chính vẫn là thiên vị Ôn Như Ý, vậy mà không bận tâm chút nào đến chuyện này, anh ta chỉ có thể gượng cười, nói: “Tôi không có ý đó, chỉ là lo lắng sau này sẽ có người đem cái này ra viết báo, liên lụy đến xưởng chúng ta mà thôi.”

Hạ Chí Cương làm sao không biết được chút tâm tư đó của anh ta, nhưng cũng lười vạch trần anh ta: “Tôi biết cậu suy nghĩ cho xưởng, nhưng đây là quyết định của đảng ủy xưởng và xưởng ủy sau khi thông qua cuộc họp, các cậu chỉ cần tiếp nhận thông báo được, không cần lo những cái khác.”

Lời này vừa nói ra, Trần Kim biết không còn khả năng nào nữa: “Vâng, tôi biết, sau này tôi nhất định sẽ cùng với đồng chí Ôn Như Ý quản lý tốt nhà máy chi nhánh mới này.”

Hạ Chí Cương giữ anh ta lại, đương nhiên là có chuyện muốn nói, bây giờ nghe anh ta nói như vậy, anh ấy cũng không nhiều lời nữa: “Cũng không cần, trong xưởng quyết định cho cậu một nhiệm vụ mới.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 153: Điều Chuyển



Trần Kim nghe vậy không hiểu nhìn anh ấy hỏi: “Nhiệm vụ gì thế?”

Hạ Chí Cương trực tiếp nói: “Xương chính bên đó có nhiều đơn hàng, quyết định mở thêm một phân xưởng sản xuất nhỏ mới, chúng tôi tạm thời không tìm ra người để dẫn dắt, cậu quản lý bên này cũng rất tốt, cho nên bên kia quyết định để cậu về dẫn dắt phân xưởng sản xuất mới.”

Trần Kim vừa nghe xong lời này, đầu óc đùng một tiếng, trực tiếp nổ tung.

Ý gì vậy, tăng chức cho Ôn Như Ý đã đành, còn giáng chức anh ta nữa?

Mặc dù anh ta vẫn chưa chính thức bổ nhiệm làm xưởng trưởng, nhưng mà cũng đã làm xưởng trưởng nửa năm rồi đấy!!! Cho nên anh ta không có thông qua kỳ sát hạch?

Anh ta mở miệng hỏi: “Bảo tôi về xưởng chính dẫn dắt phân xưởng nhỏ?”

Hạ Chí Cương gật đầu: “Phải, đây cũng là quyết định của đảng ủy xưởng và xưởng ủy sau khi thông qua cuộc họp, mấy hôm nay cậu thu xếp đi, sắp tới sẽ có người bàn giao với cậu.”

Trần Kim muốn hỏi người đó là ai, cũng muốn sau khi người đó đến có phải sẽ làm xưởng trưởng không, nhưng lúc này lòng anh ta lạnh đến nỗi không hỏi ra được câu nào.

Sau đó, Hạ Chí Cương cũng đi tìm Ôn Như Ý, nói chuyện điều động của Trần Kim cho cô nghe, Ôn Như Ý có chút ngạc nhiên, dù sao lúc trước cô còn tưởng xưởng chính sẽ để Trần Kim quản đơn hàng trong nước của xưởng đấy, không ngờ là muốn điều anh ta về, cô mím môi hỏi: “Anh ta sẽ không nghĩ là do tôi đuổi anh ta đi đấy nhỉ?”

Hạ Chí Cương biết cô lo lắng điều gì, cười một tiếng nói: “Đây là quyết định của xưởng ủy, cô cũng không có quyền hạn quyết định việc ở hay đi của ai, vài ngày nữa xưởng chính sẽ điều hai người mới đến cho cô, một người làm trợ lý của cô, một người quản phân xưởng sản xuất, họ đều là những người có kinh nghiệm.”

Ôn Như Ý thắc mắc hỏi: “Thế xưởng trưởng đâu?”

Hạ Chí Cương trực tiếp bật cười: “Chuyện này xưởng chính tạm thời vẫn chưa quyết định, cho nên do tôi tạm đảm nhận xưởng trưởng, còn về việc khi nào xưởng trưởng nhậm chức, sau này xem tình hình biểu hiện của cô rồi tính.”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này, hô hấp bỗng dừng lại, đây là ý gì vậy, sau này nhà máy chi nhánh không có xưởng trưởng mới nữa? Cô quản cả nhà máy? Đây là tiết tấu muốn cô làm xưởng trưởng? Không phải là ảo giác đấy nhỉ?

Đương nhiên cô cũng không hỏi tiếp, nếu không sẽ thể hiện mình quá vội vã, nếu như xưởng chính đã chịu để cô làm phó xưởng trưởng, thế sau này làm xưởng trưởng cũng không phải là không có khả năng, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Rất nhanh, Hạ Chí Cương quay về, thông báo thăng chức của Ôn Như Ý cũng xuất hiện trên bảng thông báo, thông báo này vừa được đưa ra, lập tức có một đám quân tẩu vây quanh cô và chúc mừng cô, cô và những người này có quan hệ không tồi, cho nên đương nhiên cô cũng hoàn toàn chấp nhận lời chúc mừng của họ mà không nghi ngờ gì.

Không chỉ như thế, trong thời gian mấy ngày hôm sau, trong nhà cô bắt đầu trở nên náo nhiệt, ngoại trừ những quân tẩu đoàn ba có quan hệ tốt với cô, lần lượt có nhiều quân tẩu của các đoàn khác cũng đến cửa chúc mừng cô, đến hỏi thăm cô chuyện nhà chuyện cửa, hỏi cô khi nào sinh em bé, bảo rằng nếu như có cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng.

Lúc trước thành phần của cô nhạy cảm, cho nên trong nhà chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, không ngờ bây giờ làm phó xưởng trưởng, vậy mà có nhiều người đến như thế, dù là họ thật tình hay là giả vờ, quả nhiên con người ta đứng trên cao, họ hàng cũng nhiều hơn, bạn bè tự nhiên cũng nhiều hơn.

Không bao lâu sau, xưởng chính bên kia đã điều đến hai đồng chí mới cho cô, một nữ đồng chí tên là Quách Ngọc Liên, là trợ lý của cô, cũng là đồng chí lần trước cùng họ đến Hội chợ Canton, tiếng Anh cũng không tệ, đồng chí còn lại là nam, tên Tô Kiến Binh, lúc trước là phó chủ nhiệm phân xưởng sản xuất ở xưởng chính.

Trần Kim sau vài ngày bàn giao công việc cho hai người họ thì trực tiếp rời đi, ban đầu Ôn Như Ý cũng lo lắng người mới đến sẽ không hiểu việc, lượng công việc của bản thân quá lớn sẽ ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của cô, nhưng không ngờ hai người này tốt hơn Trần Kim rất rất nhiều, lúc trước Quách Ngọc Liên từng tham gia hai lần Hội chợ Canton, đã tiếp xúc với thương gia nước ngoài, làm hơn một năm công việc đón tiếp xuất khẩu, năng lực làm việc cũng rất được, Tô Kiến Binh vốn dĩ làm việc ở xưởng sản xuất, công việc trong chuyền sản xuất, anh ấy cũng thành thạo như Trần Kim, hơn nữa người ta rất thành thật, cũng không có lòng dạ hẹp hòi như thế.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 154: Không Phải Chưa Tới Ngày Sao



Cho nên trong thời gian 2 tháng cuối kỳ thai, cô cũng khá nhẹ nhàng, lúc cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, lúc cần buông tay thì buông tay, cũng không lo lắng hai đồng chí mới này sẽ đoạt quyền, dù sao công việc đối tiếp xuất khẩu này không phải ai cũng có thể làm được.

Đến cuối tháng 8, Ôn Như Ý đã mang thai hơn 9 tháng, ngày dự sinh là tháng sau, cho nên hai vợ chồng họ đến bệnh viện kiểm tra lần cuối, đứa bé rất khỏe mạnh, chỉ là hơi gầy, có lẽ cũng chỉ tầm hơn 5 cân. (1 cân Trung Quốc = 1/2kg)

Ôn Như Ý khá hài lòng với cân nặng này, dù sao Triệu Tú Hoa cũng nói, đứa bé lớn quá không dễ sinh, khi khám thai kết thúc, bác sĩ cũng dặn dò họ, bây giờ sắp đến kỳ dự sinh, đứa bé có thể ra đời bất cứ lúc nào, cho nên bảo họ phải chuẩn bị tốt tâm lý, đừng ra ngoài là được.

Kết quả tối ngày hôm đó, khi Ôn Như Ý đang suy nghĩ có cần cho mình nghỉ sinh trước nửa tháng hay không cô trực tiếp vỡ ối!

Ban đầu Ôn Như Ý không hề để ý là mình đã vỡ ối, cô đang cùng với Tần Trí Viễn, hai người nằm trên giường ôm ôm hôn hôn, bầu không khí mập mờ siêu cao, là Tần Trí Viễn phát hiện ra sự bất thường của cô, anh chỉ vào chiếc váy đã ướt của cô, mặt cười xấu xa, trong giọng nói có sự đắc ý: “Em xem em kìa, anh vẫn chưa làm sao cả, em đã tiểu rồi, nhạy cảm quá nhỉ?”

Ôn Như Ý ngây người, cô cũng nhìn th*n d*** của mình, qua một lúc sau, sắc mặt cô biến đổi, nghiêng đầu hung hãn mắng người đàn ông: “Tiểu cái đầu anh ấy, em vỡ ối, sắp sinh rồi.”

Tần Trí Viễn nghe thấy lời này có chút chưa phản ứng lại được: “Ôi, như vậy là sinh rồi sao? Không phải chưa tới ngày sao?”

Ôn Như Ý lập tức đánh lên vai anh một cái: “Sinh con làm gì có đúng giờ, anh còn ngây ra đó làm gì, mau đi gọi mẹ đi.”

Lúc này Trần Trí Viễn mới phản ứng lại, giật mình trực tiếp bật dậy khỏi giường, sau đó chạy sang kế bên gọi Triệu Tú Hoa: “Mẹ, Như Ý vỡ ối! Chúng ta phải đi bệnh viện!”

Anh nói xong quay đầu lại nhìn Ôn Như Ý: “Vợ ơi, em có đau không?”

Ôn Như Ý vốn dĩ không đau, nhưng anh hỏi như vậy, đột nhiên cô cảm giác bụng mình nhói một cái, một cơn đau lập tức từ bụng truyền đến, cô xuýt xoa: “Đau!”

Tần Trí Viễn nghe vậy trực tiếp đưa tay ra bế cô nói: “À ừm, em... em đừng lo nha, anh bế em ra ngoài.”

Lúc này Triệu Tú Hoa bước vào, nhìn thấy Tần Trí Viễn định bế người đi, vội vàng nói: “Con đừng động vào, đừng bế con bé, cẩn thận nước trong nhau thai ra ngoài.”

Cơ thể Tần Trí Viễn cứng đơ, sau đó anh từ từ rút tay lại, Triệu Tú Hoa vội vàng tiến tới đỡ Ôn Như Ý, đặt một cái gối xuống dưới m.ô.n.g cô, tránh nước ối chảy ra, lại nhìn Tần Trí Viễn: “Con đừng ngây ra đó, mau đi tìm xe trước, bây giờ con bé vỡ ối, tốt nhất là ngồi xe đến bệnh viện.”

Tần Trí Viễn nghe đến đây vắt chân lên cổ chạy ra ngoài, Ôn Như Ý nhìn hai người căng thẳng như vậy, cô cũng căng thẳng theo: “Mẹ, con, con sẽ không sinh ở đây chứ?”

Dù sao Triệu Tú Hoa cũng đã từng sinh hai đứa con, cũng thấy nhiều biết rộng, biết cô nhất định sẽ không sinh nhanh như thế, bà an ủi cô: “Sẽ không đâu, ở đây chúng ta có xe, lát nữa sẽ đưa con đến bệnh viện, con đừng lo lắng quá, hít thở sâu, thả lỏng cơ thể, bụng sẽ không đau nữa.”

Ôn Như Ý làm theo lời bà nói, hít một hơi thật sâu, cảm giác hình như bụng dần dần không đau nữa?

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ôn Như Ý tưởng là Tần Trí Viễn về, nhưng không ngờ lại là Kim Quế Hoa đến.

Kim Quế Hoa nhìn Ôn Như Ý sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, quần áo phía dưới ướt nhìn thấy rõ, cái bụng căng lên như quả núi vậy, nhìn trông có hơi dọa người: “Tiểu Tần nói em vỡ ối, sao sinh sớm thế?”

Triệu Tú Hoa cũng khó hiểu: “Sinh trước nửa tháng, nhóc con nhà họ Tần đợi không nổi mà muốn ra ngoài.”

Kim Quế Hoa lại hỏi Ôn Như Ý: “Bây giờ em có đau không, không đau hay là chúng ta ăn chút đồ ăn trước? Nếu không lát nữa đau quá không ăn nổi.”

Ôn Như Ý mới ăn cơm lúc 6 giờ, lúc này cũng không có khẩu vị gì, cô trực tiếp lắc đầu, Triệu Tú Hoa nói: “Mẹ đi lấy vài đồ hộp trước để dự phòng.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 155: Có Cần Chúng Tôi Phụ Giúp Gì Không



Đứa bé vỡ ối trước nửa tháng, vấn đề ăn uống họ cũng chưa kịp chuẩn bị cái gì, Triệu Tú Hoa chỉ có thể lấy ít đồ hộp dự phòng, bà lấy đồ hộp xong, lại lấy thêm ít dược liệu bổ khí, xong rồi mới về phòng.

Kim Quế Hoa đang trò chuyện với Ôn Như Ý, nhìn thấy Ôn Như Ý không có gì bất thường, bèn vội vàng thu dọn đồ đạc nhập viện, có lẽ là tầm 10 phút sau, Tần Trí Viễn mới lái xe từ bên ngoài về, đi cùng với anh còn có Bao Trung Hoa.

Tần Trí Viễn lập tức bế Ôn Như Ý ra ngoài, lúc đi qua sân, Vu Vĩ Đào và Lý Linh cũng đi ra, vừa nãy động tĩnh lớn như thế, họ đương nhiên cũng biết xảy ra chuyện gì, bây giờ nhìn thấy Tần Trí Viễn bế Ôn Như Ý đi ra ngoài, Vu Vĩ Đào lập tức hỏi: “Có cần chúng tôi phụ giúp gì không?”

Bệnh viện cách đây cũng không xa, bây giờ có Bao Trung Hoa và Kim Quế Hoa đi theo, Tần Trí Viễn bèn từ chối ý tốt của ông ấy, sau đó nhanh chóng bế Ôn Như Ý lên xe.

Lý Linh nhìn bọn họ lái xe rời đi, khẽ nghiến răng nói: “Em đã nói rồi, không cần hỏi đâu, anh cứ không chịu nghe, bây giờ người ta làm gì cần chúng ta.”

Vu Vĩ Đào quay đầu trừng bà ta một cái: “Người ta không cần giúp đỡ là chúng ta không hỏi nữa sao?”

Lý Linh nhíu mày: “Thế hỏi rồi cũng vô ích, bị từ chối rồi chúng ta còn mất mặt.”

Vu Vĩ Đào nghe thấy lời này, trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Là hàng xóm với nhau, ngay cả phép lịch sự cơ bản mà em cũng không có, chả trách người ta không thèm để ý đến em!”

Lý Linh không vui, nói: “Cô ta không để ý thì không để ý thôi, chúng ta cứ phải đi theo vả mặt làm gì, cũng không phải ai cầu cứu ai?”

Vu Vĩ Đào nghe vậy thì tức muốn chết, vợ người ta đều tạo dựng mối quan hệ tốt với các quân tẩu khác, nhưng bà ta thì hay, không có chuyện gì cứ thích kiếm chuyện với người khác, một chút mâu thuẫn nhỏ, hận không thể phóng to một trăm lần, làm như sợ người ta không biết bụng dạ hẹp hòi đó của bà ta vậy: “Cho nên bình thường em tạo dựng mối quan hệ với người ta như thế sao? Chả trách mối quan hệ xung quanh em kém như thế, sau này nếu thật sự muốn tìm người giúp đỡ, thì ngay cả một người cũng không tìm thấy.”

Ông ấy nói xong trực tiếp vào nhà, Lý Linh chỉ có thể tức mà giậm chân.

Ôn Như Ý không hề biết hai vợ chồng này vì cô mà cãi nhau, cô vỡ ối, lúc này nằm trên ghế sau của xe jeep, không dám động đậy, Triệu Tú Hoa với Kim Quế Hoa ngồi xổm ở ghế sau, sợ cô đau quá, vừa nói chuyện với cô vừa phân tán sự chú ý của cô.

Ôn Như Ý không cảm thấy bụng đau nữa, nhưng căng thẳng là thật, cô cảm giác bụng của mình rất căng, đứa bé cũng cử động cực kỳ nhanh.

Xe chạy hơi nhanh, nhưng may mà kỹ thuật lái xe của Tần Trí Viễn trước nay đều rất vững, không lâu sau họ đã đến bệnh viện, Tần Trí Viễn vừa xuống xe trực tiếp chạy đến phòng khám nói muốn lấy băng-ca, nói cứu mạng.

Lúc này đã vào buổi tối, dáng vẻ anh như vậy làm y tá cũng căng thẳng theo, vội vàng lấy xe đẩy hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, lúc này Tần Trí Viễn mới chỉ ra ngoài cửa: “Vợ tôi vỡ ối, cô ấy sắp sinh!”

Y tá thở phào một hơi, nhìn phản ứng của anh còn tưởng là có chấn thương m.á.u me gì cần cấp cứu, nhưng mà sinh con cũng rất đáng sợ, cho nên y tá lập tức đẩy giường di động ra ngoài, lúc này Ôn Như Ý đã được Triệu Tú Hoa dìu xuống xe, giường đẩy đến trước xe, Tần Trí Viễn bế cô lên giường, sau đó đẩy cô vào trong bệnh viện, Ôn Như Ý cứ như thế được đưa vào phòng đợi sinh làm kiểm tra.

Đến phòng đợi sinh thì đàn ông dừng bước không vào, bây giờ cần làm kiểm tra nên Triệu Tú Hoa cũng không thể vào, một nhóm người cũng chỉ có thể đứng đợi bên ngoài, Tần Trí Viễn rất nhanh ngồi xuống.

Đêm khuya tối mịch, bệnh viện cũng không có ai, cửa phòng chờ sinh hơi yên tĩnh, chỉ nghe bên trong có vài tiếng đối thoại nhỏ, dường như bên trong cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi Tần Trí Viễn ngồi xuống, anh cũng không biết như thế nào mà đột nhiên cơ thể bắt đầu run lên, ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn mình run lên được.

Anh run quá rõ ràng, Triệu Tú Hoa cũng không kìm được mà hỏi: “Con sao thế? Lạnh sao?”

Tần Trí Viễn cũng không biết tại sao mình lại run, chỉ là không dừng lại được: “Con không biết, con không lạnh.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 156: Run



Bao Trung Hoa đã làm cha của hai đứa con, có lẽ biết anh như vậy là như thế nào, cười cười nhìn Triệu Tú Hoa và nói: “Tôi biết, đây là do cậu ấy căng thẳng quá nên mới như vậy.”

Nói xong, Bao Trung Hoa quay đầu lại trực tiếp đập một cái vào lưng của Tần Trí Viễn, cơ thể Tần Trí Viễn thẳng lên, như có ma lực, thân thể lập tức ngừng run rẩy.

Bầu không khí yên lặng một lát, Tần Trí Viễn hít sâu một hơi, cử động hai vai, nhìn Bao Trung Hoa, thắc mắc hỏi: “Anh đúng là có kỹ năng à? Anh đánh như vậy đột nhiên tôi không run nữa, tình huống gì vậy, lúc trước anh cũng từng như thế?”

Bao Trung Hoa không muốn nói với anh rằng lúc trước mình cũng như thế, nếu để anh biết được, chắc chắn sẽ bị cười chê: “Làm gì có chuyện đó, xem làm cậu sợ kìa, lên chiến trường cũng chưa từng căng thẳng như vậy?”

Tần Trí Viễn muốn nói không muốn, nhưng nghĩ lại cảm thấy không có cách nào phản bác, bởi vì anh thực sự là có căng thẳng, phải biết là đứa bé này vốn dĩ nửa tháng sau mới ra đời, nhưng không ngờ hôm nay Ôn Như Ý đã vỡ ối rồi, đột ngột như vậy làm vỡ mất bức tường tâm lý của anh, anh chưa kịp phản ứng lại được.

Kim Quế Hoa ở bên cạnh tức giận nói: “Cái này có gì đáng cười đâu, Tiểu Tần là lo lắng cho Như Ý, lo cho đứa bé, làm gì giống anh, lúc trước em ở trong sinh con, anh ở bên ngoài giống như vợ người khác sinh con vậy, không quan tâm em chút nào.”

Bao Trung Hoa nghẹn họng, không phải như vậy mà, lần đầu tiên anh làm cha, lúc đó cũng căng thẳng đến run người, chỉ là lúc nãy ngại nói ra mà thôi: “Ai nói vậy, anh cũng rất căng thẳng đó được không?”

Kim Quế Hoa nghiến răng: “Thế Tiểu Tần người ta run, sao anh không run, còn không phải vì anh không thương xót mẹ con em.”

Bao Trung Hoa: ...

Thôi vậy, không giải thích nữa, trong logic của phụ nữ nhất định giải thích chính là che giấu!

Tần Trí Viễn nhìn dáng vẻ cam chịu của anh ấy mà bật cười lên, sau đó nhìn anh ấy với một ánh mắt vô cùng khiêu khích: “Nghe thấy chưa, sau này anh phải học tập tôi, tốt với vợ một chút.”

Bao Trung Hoa tức đến nghiến răng: “Bớt đắc ý, bây giờ cậu không làm gì thì đi làm thủ tục nhập viện đi.”

Lúc này Tần Trí Viễn mới nhớ ra, vừa nãy bác sĩ gọi đi làm thủ tục nhập viện, anh rất nhanh rời khỏi phòng sinh, đợi sau khi anh làm thủ tục nhập viện xong, vốn dĩ anh muốn gọi điện thoại cho Khương Nguyệt Anh, nhưng bây giờ đã mười giờ tối, có lẽ bên đó cũng ngủ, đứa bé vẫn chưa ra, nếu như nói với bà ấy cũng chỉ là thêm lo lắng mà thôi.

Cho nên anh quay đầu trở về phòng sinh, vừa đến thì bác sĩ trong phòng chờ sinh và y tá bước ra, anh vội vàng tiến tới hỏi: “Sao rồi, vợ tôi sinh chưa?”

Bác sĩ nghe vậy không kìm được cười, nói: “Đâu phải đi vệ sinh, làm gì nhanh như vậy, bây giờ bụng cô ấy không đau, t* c*ng vẫn chưa mở.”

Triệu Tú Hoa nghe vậy nhíu mày: “Thế không phải sẽ còn đợi rất lâu sao?”

Bác sĩ khẽ gật đầu: “Nếu như một ngày mà t* c*ng cô ấy vẫn không mở thì phải tiêm ít thuốc giục sanh, vừa nãy tôi đã nói những điều cần lưu ý với sản phụ, bây giờ bên trong không có ai, mọi người có thể vào thăm, đừng ở quá lâu là được.”

Nghe thấy lời này, ngoại trừ Bao Trung Hoa, ba người còn lại đều vào phòng chờ sinh, trong phòng bệnh ba người đúng là chỉ có một mình Ôn Như Ý, Triệu Tú Hoa nhìn cô hỏi: “Bây giờ con không cảm thấy đau chút nào sao?”

Ôn Như Ý gật đầu, cô cũng không biết rốt cuộc là như thế nào, sau khi vỡ ối, vừa nãy lúc ở nhà thì vẫn có hơi đau, kết quả đến bệnh viện thì không đau nữa, thật là thần kỳ: “Có phải đứa bé không vội ra ngoài nữa không?”

Tần Trí Viễn ngạc nhiên: “Đã vỡ ối rồi nó còn không dám ra?”

Ôn Như Ý nhíu mày: “Vậy sao em không đau?”

Đợi lát nữa t* c*ng cô mở bụng chắc chắn sẽ đau, nhưng cụ thể đau như thế nào thì mỗi người đều không giống nhau, Kim Quế Hoa cũng không kìm được nói cho cô biết tình hình thực tế: “Đứa bé có vội hay không, chúng ta không biết, dù sao thì bây giờ em nhân lúc không đau, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Ôn Như Ý gật đầu, dù sao bây giờ cô đã đến bệnh viện, cũng không có tình huống ngoài ý muốn gì, bèn bảo Kim Quế Hoa hai người họ về trước, Tần Trí Viễn cũng nhìn Triệu Tú Hoa, bảo bà về cùng với hai vợ chồng Bao Trung Hoa để nghỉ ngơi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 157: Chờ Sinh



Vào giờ phút quan trọng này, Triệu Tú Hoa làm gì chịu về, đợi hai người đó vừa đi, bà nhìn Ôn Như Ý nói: “Xem ra có lẽ phải qua ngày mai mới có thể sinh, bây giờ con không đau thì ngủ trước đi, lát nữa mẹ đến chỗ y tá hỏi thử có thể nấu cho con canh trứng gà đỏ không.”

Thời gian này bà đến bệnh viện khám thai với Ôn Như Ý cũng nhiều lần, biết chỗ họ có một căn tin nhỏ, vừa nãy bà cũng mang một ít đồ từ nhà đến, muốn làm cho Ôn Như Ý ăn.

Ôn Như Ý vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lúc nãy bác sĩ cũng nói, sợ nửa đêm cô sinh, cô phải ăn no mới có sức sinh, nên cuối cùng cô cũng đồng ý.

Đợi bà vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Tần Trí Viễn, anh nhìn bụng của Ôn Như Ý như quả đồi núi vậy, trong bụng hình như có gì đó nhú qua nhú lại, anh hiếu kỳ đưa tay chạm vào, kết quả đứa bé trong bụng dường như có phản ứng vậy, trực tiếp đạp một cái vào lòng bàn tay anh.

Mắt anh trợn to lên, nhìn Ôn Như Ý: “Em nhìn thấy không, vừa nãy thằng bé đá anh!! Lúc trước chưa từng có như vậy, bây giờ hai cha con anh giao tiếp với nhau rồi!”

Ôn Như Ý cũng cảm nhận được rồi, cô chỉ lườm anh một cái: “Thằng bé, hai cha con giao tiếp nữa chứ, sao anh biết là con trai? Lỡ như là con gái thì sao.”

Tần Trí Viễn cũng không biết đứa bé này là con trai hay con gái, nhưng lúc trước họ có thảo luận với nhau, con trai hay con gái đều được, dù sao cũng là giống của anh: “Thế thì cha với con gái giao tiếp với nhau.”

Ôn Như Ý cong khóe môi cười: “Như vậy còn được.”

Không lâu sau, Triệu Tú Hoa mang canh trứng gà đỏ đến, Ôn Như Ý cũng ăn hết trứng gà và uống nước đường, sau khi cô đi vệ sinh xong thì quay lại giường nằm, cũng không biết có phải vì ăn đồ ăn vào, đường huyết tăng cao hay không mà cô mới nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi rồi.

Nhưng cô ngủ không được sâu giấc, trong bụng cứ thấp thoáng cảm nhận được cơn đau nhẹ, cũng không biết ngủ bao lâu, bụng cô đột nhiên đau dữ dội, miệng bất giác la lên một tiếng, sau đó cô thức giấc.

Trong phòng bệnh, Tần Trí Viễn và Triệu Tú Hoa đều đang chợp mắt, nghe thấy cô hét lên thì đều tỉnh dậy, Triệu Tú Hoa lập tức hỏi: “Có phải con đau rồi không?”

Ôn Như Ý gật đầu, cô bị đau làm thức giấc, cơn đau đó khiến người ta đổ mồ hôi trán, người run rẩy: “Mấy, mấy giờ rồi?”

Tần Trí viễn nhìn đồng hồ: “Hai giờ hơn, gần ba giờ sáng rồi, anh đi gọi bác sĩ.”

Bác sĩ rất nhanh đã được gọi đến, Tần Trí Viễn và Triệu Tú Hoa bị đuổi ra ngoài, sau khi bác sĩ kiểm tra cho Ôn Như Ý xong, nói với cô: “Mới mở 2cm, nếu như thuận lợi thì có lẽ đến chiều có thể sinh.”

Ôn Như Ý vừa nghe lời này thì mặt biến sắc, bụng cũng đau theo: “Phải đến chiều, lâu như thế mới sinh sao?”

Bác sĩ muốn nói sinh em bé chính là lâu như vậy, có vài người còn lâu hơn, một ngày cũng không sinh được, nhưng mà lúc này bác sĩ sẽ không nói những lời này: “Cũng chưa chắc, xem tốc độ mở t* c*ng của cô, có thể buổi sáng là cô sinh rồi, cho nên thư giãn tinh thần và giữ sức.”

Bây giờ Ôn Như ý đau rất khó chịu, trong miệng ậm ừ cũng không nói được gì, nên cũng chỉ có thể gật đầu tiếp nhận, sau khi bác sĩ đi thì cô lại ngủ, nhưng chưa ngủ được bao lâu cô lại đau, cứ lặp đi lặp lại như thế, sau đó càng lúc càng đau, đau đến nỗi cô không chịu được mà hét lên.

Trong căn phòng chờ sinh yên tĩnh chỉ có một mình cô, lại là nửa đêm, tiếng r*n r* của cô vang vọng trong phòng bệnh trống trải, nghe mà có chút sợ, Tần Trí Viễn cũng không dễ chịu, anh vội vàng đi tìm bác sĩ hỏi: “Cô ấy đau đến phát run, có cách gì để giảm đau không?”

Sinh con ai cũng đau cả, không được uống thuốc gì, châm cứu chưa chắc có tác dụng, toàn dựa vào bản thân sản phụ mà chịu đựng, bác sĩ cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ nói: “Thế tôi châm cứu cho cô ấy xem thử vậy.”

Bác sĩ châm cứu cho Ôn Như Ý, ban đầu châm cứu cũng có một chút hiệu quả, cô lại ngủ được một lúc, nhưng sau đó thì không còn tác dụng nữa, cô đau đến nỗi không ngủ được, hơn nữa cơn đau càng lúc càng dày đặc, bác sĩ lại kiểm tra cho cô, kết quả mới mở được 4cm.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 158: Có Lẽ Phải Đợi Đến Trưa



Ôn Như ý cảm giác mình đau sắp c.h.ế.t rồi, nhưng kết quả mới mở được 4cm, cô nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng, hỏi Tần Trí Viễn: “Bây giờ mấy giờ rồi anh?”

Tần Trí Viễn chỉ biết sinh con sẽ rất lâu, nhưng không ngờ lại lâu như vậy, bọn họ đã đợi từ 10 giờ tối qua đến sáng nay vẫn chưa sinh, anh nhìn đồng hồ: “Sắp 6 giờ 30, em kiên trì thêm một chút.”

Triệu Tú Hoa nhìn cô đau mà lòng cũng sốt ruột, hỏi cô: “Con có muốn ăn chút gì không, bây giờ mẹ đi làm cho con?”

Bây giờ Ôn Như Ý đau đến nỗi không nói gì được nhiều, làm gì còn tâm trạng để ăn uống, cô chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y người đàn ông, nhịn cơn đau co của t* c*ng, lắc lắc đầu.

Tần Trí Viễn nhìn Triệu Tú Hoa nói: “Không cần đâu mẹ, lát nữa con bảo Từ Thiệu Phong mang ít đồ đến là được, lúc nãy mẹ cũng không ngủ được, bây giờ mẹ đi ngủ một lát đi.”

Triệu Tú Hoa cũng buồn ngủ, nhưng bây giờ làm gì ngủ được: “Thế mẹ đi làm ít nước uống mạch nha.”

Tần Trí Viễn biết bà lo lắng, anh còn lo sốt ruột hơn bà, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, chuyện sinh con này, họ cũng không giúp được gì, chỉ có thể cố gắng chịu đựng mà đợi chờ, lúc gần đến 8 giờ, anh nhìn thấy Ôn Như Ý đau đến nỗi cứ hét lên, anh lập tức đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ lại làm kiểm tra cho Ôn Như Ý, mới hơn hai tiếng đồng hồ đã mở đến 7cm, sau đó bác sĩ ngay lập tức bảo Triệu Tú Hoa và Tần Trí Viễn ra ngoài, sau đó đẩy Ôn Như Ý vào phòng sinh.

Trong phòng sinh cũng chỉ có một mình Ôn Như Ý, hai người rất nhanh nghe được từ bên trong truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, từng thanh âm vang lên, giống như g.i.ế.c người vậy, Tần Trí Viễn ngồi trên ghế bên ngoài, căng thẳng đến mức bất giác lại run rẩy.

Không lâu sau, người trong bệnh viện cũng nhiều hơn, trong khoa sản cũng có hai sản phụ đến, lúc này Từ Thiệu Phong đã mang cơm đến, đi theo cùng anh ấy, ngoại trừ Kim Quế Hoa còn có Giang Vĩnh Quân, Thẩm Quyên và những quân tẩu khác.

Họ cũng nghe Bao Trung Hoa với Kim Quế Hoa nói mới biết chuyện Ôn Như Ý sắp sinh, lúc này không nhìn thấy Ôn Như Ý đâu, Kim Quế Hoa bèn hỏi Tần Trí Viễn: “Như Ý mới vào?”

Tần Trí Viễn hít sâu một hơi: “Phải, mới vào, cũng không biết bao lâu nữa mới ra ngoài.”

Nói xong anh nhìn Giang Vĩnh Quân: “Sao mọi người cũng đến đây rồi? Hôm nay không tập luyện, cũng không họp nữa sao?”

Giang Vĩnh Quân mím môi cười cười: “Không phải vẫn còn sớm sao, đến xem thử cậu làm cha chưa.”

Tần Trí Viễn nghe tiếng r*n r* từ bên trong truyền ra, trong lòng có chút luống cuống: “Có lẽ phải đợi đến trưa.”

Thẩm Quyên cũng nghe ra được giọng nói anh có chút sốt ruột, bèn an ủi: “Vào phòng sinh rồi có lẽ không cần đợi lâu như thế, lúc trước tôi sinh tầm 3 tiếng đồng hồ là ra.”

Nếu như vào trong rồi mà đứa bé không ra được, bác sĩ chắc chắn phải dùng phuốc-sét đỡ đẻ, nếu không đứa bé sẽ ngộp mất.

Nhưng những lời này cũng không thể an ủi Tần Trí Viễn, bởi vì thanh âm trong phòng sinh thực sự rất đáng sợ, mọi người nghe mà sắc mặt đều tái nhợt, da đầu tê dại.

Tần Trí Viễn có muốn vào xem tình hình, nhưng bác sĩ hoàn toàn không cho anh cơ hội, nói đàn ông không được vào phòng sinh, những người khác đứng bên ngoài cũng không giúp gì được, ở một lúc rồi quay về, nhưng có hai quân tẩu không đi làm nên chủ động ở lại.

Mà ở trong phòng sinh, Ôn Như Ý dang rộng hai chân nằm trên giường, mới đầu khi bị nhiều người chăm chú quan sát như vậy, cô có vài phần mắc cỡ, nhưng sau đó lúc cơn đau ập đến, cô không còn quan tâm gì nữa.

Lúc trước cô chỉ đọc người ta miêu tả sinh con đau cỡ nào, bây giờ đến lượt mình sinh rồi, cô mới biết cảm giác đau muốn chết, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng sinh em bé ra, sau đó ngủ một giấc thật ngon!

Cũng không biết có phải là vì quá đau hay không, càng về lúc sau, đầu óc cô có hơi trống rỗng, cô dùng hai tay nắm chặt khăn trải giường trên giường phẫu thuật, tê dại làm theo khẩu hiệu của bác sĩ, hít một hơi thật mạnh và cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, cô cảm thấy có một bàn tay xé cơ thể mình ra, đau đến mức cô bất chấp hình tượng mà hét lên, âm thanh đó truyền đến hành lang bên ngoài, Tần Trí Viễn đứng phắt dậy chạy đến cửa phòng sinh.

Những người khác thấy vậy cũng chạy theo lại, nhìn qua khe cửa, tiếp theo đó là tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 159: Có Lẽ Là Con Của Con Nhỉ



Trong phòng sinh chỉ có một mình Ôn Như Ý, không cần nói Tần Trí Viễn cũng biết đây chắc chắn là con nhà họ, anh khẽ rùng mình, vẫn có chút không dám khẳng định mà nhìn Triệu Tú Hoa bên cạnh: “Có lẽ là con của con nhỉ?”

Triệu Tú Hoa vẫn chưa đáp lại thì tiếng khóc của em bé lại vang lên, bà rất nhanh cười nói: “Chính là con cháu nhà chúng ta, bên trong chỉ có một mình Như Ý sinh con.”

Nghe thử âm thanh này, rất là vang dội, nhất định là mầm sống khỏe mạnh hoạt bát!

Bà thở phào một hơi! Cuối cùng cũng sinh rồi!

Cảm ơn cảm ơn!

Tần Trí Viễn ra sức nhìn vào khe cửa, nhưng tiếc là không thấy gì cả, qua một lúc sau, cửa phòng sinh trực tiếp mở ra, y tá bế một đứa bé đi ra, cô ấy vẫn chưa nói gì Tần Trí Viễn đã giơ tay, nói: “Người nhà của Ôn Như Ý ở đây!”

Ý tá cười cười, nói: “Anh là cha à, mau đến bế con nhà anh này.”

Quân tẩu ở bên lập tức hỏi: “Trai hay gái vậy?”

Y tá cười nói: “Con gái, nặng 2,95 kg.”

Lời này vừa dứt, Triệu Tú Hoa bèn quay đầu sang nhìn Tần Trí Viễn, lúc này anh đã đi đến trước mặt y tá, nhìn em bé trong vòng tay y tá, con bé nhỏ nhắn, nước da không nhăn một chút nào, da dẻ hồng hào, lúc này dáng vẻ trông ngủ rất ngon.

Anh khẽ run run đưa hai tay ra, có chút kích động cười nói: “Nào, để chú bế.”

Lời này vừa dứt, y tá hả một tiếng: “Anh không phải cha đứa bé sao.”

Triệu Tú Hoa cũng trừng mắt nhìn anh một cái: “Cái thằng ngốc này, con nói gì thế.”

Hai quân tẩu ở bên cũng trực tiếp bật cười: “Đây là cậu ấy kích động đến khờ rồi.”

Tần Trí Viễn cũng nhận ra mình đã nói sai: “Không phải, tôi, tôi là cha của đứa bé.”

Nói xong anh vội vàng bế đứa bé, vui tươi hớn hở nhìn y tá: “Thật ngại quá, lúc trước đều là bồng con của nhà người ta, gọi chú quen rồi, bây giờ lần đầu tiên làm cha, chưa kịp đổi cách xưng hô.”

Y tá còn tưởng sẽ có câu chuyện cẩu huyết gì nữa đấy, thì ra chỉ là anh quá kích động, chưa thích ứng với thân phận mới mà nói sai: “Đứa bé rất khỏe mạnh rất xinh đẹp, mọi người có thể bế về phòng bệnh trước.”

Tần Trí Viễn lại hỏi: “Thế vợ tôi đâu? Cô ấy như thế nào rồi, sao tôi không nghe thấy tiếng nữa?”

Y tá nói: “Sản phụ không sao, chỉ là mệt mỏi, vẫn còn nằm trong đó nghỉ ngơi một lát, một người ở lại đây đợi cô ấy ra là được.”

Nghe đến đây, Tần Trí Viễn thở phào một hơi, xoay cơ thể cứng nhắc nhìn Triệu Tú Hoa: “Mẹ, mẹ bế cháu về đi, con ở đây đợi Như Ý.”

Triệu Tú Hoa nghe y tá nói Ôn Như Ý không sao thì bà yên tâm rồi, bà nhìn Tần Trí Viễn bồng con với tư thế cứng nhắc, đứa bé như muốn rơi ra khỏi tay anh, bà giật mình, vội vàng tiến tới bồng đứa bé đưa về phòng bệnh.

Tần Trí Viễn đứng bên ngoài phòng sinh chờ đợi, tối hôm qua đến bây giờ anh vẫn chưa ngủ, lúc này xung quanh yên tĩnh, cả người anh được thư giãn, anh ngồi trên ghế chợp mắt, cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, cũng không biết qua bao lâu, anh mới được y tá gọi dậy.

Lúc này Ôn Như Ý cũng được đẩy ra ngoài, cô nằm trên giường cũng ngủ rất sâu, Tần Trí Viễn gọi cô vài tiếng, thấy cô không phản ứng nên trực tiếp đẩy cô về phòng bệnh.

Hai sản phụ đến lúc sáng vẫn chưa sinh, bây giờ trong phòng bệnh vẫn chỉ có một mình gia đình họ, cũng không biết như thế nào, đứa bé đang khóc oa oa, Triệu Tú Hoa và hai quân tẩu đang nghĩ cách dỗ đứa bé.

Nhìn thấy Tần Trí Viễn đẩy Ôn Như Ý về, Triệu Tú Hoa vô thức định bế đứa bé đến b.ú sữa mẹ, nhưng vừa nhìn thấy Ôn Như Ý vẫn còn đang ngủ bà lập tức bế đứa bé quay sang một bên.

Tần Trí Viễn vội vàng hỏi: “Bé cưng làm sao vậy mẹ?”

Triệu Tú Hoa cũng không biết đứa bé làm sao, vừa nãy còn ngủ rất ngoan, kết quả xem tã cho đứa bé một lát thì khóc oa oa lên, dùng muỗng đút sữa đút nước cũng không có tác dụng: “Mẹ cũng không biết, đột nhiên khóc òa lên, cũng sắp 10 phút rồi, dỗ thế nào cũng không được.”

Một quân tẩu nói: “Đứa bé này nhỏ như vậy, chúng tôi cũng không nhìn ra được con bé khó chịu ở đâu, hay là chúng ta gọi bác sĩ đi.”

Một quân tẩu khác lập tức nói: “Để tôi đi gọi bác sĩ.”
 
Back
Top Bottom