Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 140: Sao Vậy



Ôn Như Ý nhíu mày: “Thế cũng không được, vi rút đều có thời kỳ ủ bệnh, đợi đến khi anh có triệu chứng, em đã bị anh lây từ lâu rồi, bây giờ em đang mang thai đấy, lỡ như bị bệnh rồi thì chỉ có thể cố chịu đựng thôi, không uống thuốc được.”

Tần Trí Viễn nghĩ một hồi, hình như cũng đúng là như vậy, nhưng ban đêm quả thực là nóng, không cởi áo thì ngủ không được, vì thế anh lấy áo ba lỗ mặc vào.

Chiếc áo ba lỗ được mặc lỏng lẻo trên người anh, anh vừa nằm xuống, cơ n.g.ự.c và cơ bụng như ẩn như hiện, Ôn Như Ý nhìn mà càng khó chịu hơn, cô im lặng một hồi, đưa chân ra đạp anh một cái: “Anh vẫn nên cởi áo đi.”

Tần Trí Viễn: ? ? ?

Người ta nói phụ nữ sau khi mang thai thì tính tình thất thường, cũng dễ hay trở mặt, bây giờ cô lúc này lúc kia, không lẽ đây chính là vui buồn bất thường trong truyền thuyết sao?

Anh ghé sát mặt lại, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Sao vậy? Áo của anh chọc giận em rồi?”

Khi anh sát lại gần, mùi hương thuộc về người đàn ông phả vào mặt cô, Ôn Như Ý hít một hơi thật sâu, lúc trước tại sao cô không phát hiện mùi hương này lại dễ chịu đến vậy, cô có hơi khô miệng khô lưỡi, ngay cả cơ thể cũng có hơi nóng lên.

Cô khẽ nuốt xuống, đẩy nhẹ người đàn ông ra: “Anh ghé sát như thế làm gì, nóng em c.h.ế.t đi được.”

Tần Trí Viễn hơi dịch người ra sau, nhìn khuôn mặt và đôi tai đỏ ửng của cô, đột nhiên anh hiểu ra rồi, sau đó cười mỉm một tiếng: “Anh hiểu rồi, em muốn rồi có phải không?”

Nhìn dáng vẻ anh cười rất xảo quyệt, Ôn Như Ý nhích qua một bên, hừ lạnh một tiếng: “Đúng, em chính là muốn rồi đấy, làm sao? Anh có cho không?”

Tần Trí Viễn đưa ngón tay đẩy nhẹ cô ra: “Không được đâu, mẹ đã nói rồi, bảo anh phải kiềm chế chút, bác sĩ cũng nói, ba tháng đầu anh không được động vào em.”

Ôn Như Ý cũng không biết có phải anh cố ý hay không, lúc đưa tay đẩy cô ra, còn không cẩn thận lướt qua n.g.ự.c cô, làm cả người cô rùng mình, đầu óc như muốn nổ tung vậy.

Cô nhìn người đàn ông, khẽ vê đầu ngón tay: “Anh có thể nhẹ chút, đừng dùng sức như thế.”

Tần Trí Viễn lại nhích người đi, cong môi nói: “Vậy cũng không được, rất nguy hiểm đấy, chúng ta phải nghe lời bác sĩ, hơn nữa mẹ còn ở bên kia, lỡ như mẹ nghe thấy động tĩnh thì nhất định sẽ đến mắng anh.”

Ôn Như Ý nhìn khóe môi anh cong lên, cô bất giác bóp mạnh ngón tay anh, người đàn ông thối tha này có lẽ là cố ý, nếu không lúc này sao anh lại cười d*m đ*ng như vậy, thậm chí bây giờ cô còn nghi ngờ lúc trước anh cứ không mặc áo lảng vảng trước mặt cô cũng là cố ý, nhất định là vì dụ dỗ cô, khiến cô không chịu được.

Ôi, tâm cơ người đàn ông thối tha thật là thâm sâu!

Cô trở người một cái trực tiếp áp chế người đàn ông: “Mười giờ, mẹ nhất định ngủ rồi, em chỉ hỏi anh, rốt cuộc bây giờ anh có muốn làm không?”

Tần Trí Viễn giật mình, vội vàng đỡ eo cô: “Không phải, em làm gì thế, còn ra thể thống gì nữa, mau xuống khỏi người anh!”

Nhìn anh đắc ý như vậy, Ôn Như Ý khẽ nghiến răng: “Anh dám nói anh không muốn không?”

Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng, thấp thoáng ý cười nơi đáy mắt: “Cũng không thể nói không muốn nhỉ? Nhưng anh phải vì con mà kiềm chế, em hiểu không!”

Ôn Như Ý cong khóe môi cười, nhìn anh nói: “Anh muốn thế không phải đã xong rồi sao?”

Nói xong, một tay cô, c** q**n áo của người đàn ông ra, Tần Trí Viễn thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, anh vừa chặn tay cô vừa nói: “Đợi một lát, chúng ta phải nói rõ trước, lần này không phải anh động em trước đâu nhé, là em động tay trước, lát nữa em...”

Ôn Như Ý trực tiếp cúi xuống cắn vào môi anh, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ: “Muốn làm thì làm, anh lấy đâu ra nhiều lời thế.”

Lúc trước chuyện này đều do Tần Trí Viễn chủ động, nhưng bây giờ kiểu cảm giác k*ch th*ch bị ép như này, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được, anh có chút phấn khích, nhưng có phấn kích cỡ nào thì anh cũng vẫn nhớ vợ anh đang mang thai, anh kiềm chế, nhẹ nhàng, không dám quá đáng và giao lưu với cô cả một đêm, sau khi cả người run rẩy, anh cảm thấy thế giới đều trở nên rực rỡ tươi đẹp.

Không thể không nói, kiểu giao lưu không đi sâu này khiến người ta cảm thấy không đủ sướng, có chút cảm giác tiếc nuối, nhưng mà tối nay không có dùng bao, kiểu thân mật này thật khiến đáy lòng người ta phơi phới, anh cảm thấy sau này kiểu giao lưu này có thể thử thêm vài lần nữa.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 141: Không Ngờ



Triệu Tú Hoa ngủ phòng kế bên, nhất định sẽ không ngờ đến tối nay Ôn Như Ý chủ động, nếu như nghe thấy động tĩnh, nhất định sẽ không kìm được mà dạy Ôn Như Ý một phen, nhưng mà bà không hề biết gì cả, ngày hôm sau khi Ôn Như Ý dậy cũng không bị giáo huấn.

Ngày tháng dần dần đến đêm giao thừa, thời này nghỉ Tết không có nhiều như ở đời sau, nhà máy chỉ cho mọi người nghỉ 3 ngày, trước khi nghỉ Tết, nhà máy còn phát cho mọi người một vài phúc lợi, nhưng mà họ là nhà máy mới, công nhân cũng không có tuổi nghề bao nhiêu, phúc lợi đa số đều là kiểu sản phẩm có chút lỗi nhỏ trong xưởng, Ôn Như Ý ăn đồ trong xưởng cũng có chút ngán, nhưng mà có còn hơn không.

Bộ đội chỉ có giao thừa và mùng 1 mới nghỉ, trước khi nghỉ, Tần Trí Viễn cũng gọi điện thoại cho nhà, sau đó mới nhận đồ mà hậu cần phát mang về nhà.

Của Tần Trí Viễn thì cao cấp hơn chút, phúc lợi của anh có gạo, mì, thịt và dầu muối các loại, lúc anh mang đồ về nhà Triệu Tú Hoa vui c.h.ế.t đi được, phải biết là khi đón Tết, nếu như họ muốn mua những thứ hàng này, sẽ phải tốn không ít tiền, bây giờ bộ đội có tặng, có thể tiết kiệm được không ít tiền đấy.

Nhưng mà buổi tối Tần Trí Viễn và Ôn Như Ý sẽ đến chỗ Giang Vĩnh Quân bên kia cùng nhau ăn cơm với những quân nhân của đoàn ba, cho nên không Triệu Tú Hoa nấu cơm, bữa cơm này vốn dĩ Giang Vĩnh Quân muốn để nhà họ Tần làm, nhưng bây giờ Tần Trí Viễn không chịu được mùi dầu khói, Ôn Như Ý mang thai không tiện nấu, Triệu Tú Hoa cũng không được, cho nên anh trực tiếp từ chối rồi.

Bộ đội từ đầu năm đến cuối năm cũng không tổ chức được bữa tiệc như vậy, đêm hôm đó Giang Vĩnh Quân và Thẩm Quyên cũng tốn không ít tâm tư, chuẩn bị hết những món ăn ngon mà mình có thể chuẩn bị, ngoài ra những người khác khi đến cũng mang theo một vài món, bày biện đầy đủ các món ăn trên bàn nhà họ.

Lúc ăn cơm, Giang Vĩnh Quân hỏi Tần Trí Viễn: “Bây giờ cậu còn ốm nghén không? Nếu như cậu vẫn còn ói thì tối nay không ép cậu uống rượu, tôi còn có thể uống thêm được vài ly.”

Chuyện Tần Trí Viễn ốm nghén mặc dù không có chuyển biến tốt, nhưng những người trong đoàn ba đều biết, một vài quân tẩu cũng ngưỡng mộ Ôn Như Ý c.h.ế.t đi được, thậm chí Tần Trí Viễn cũng bị nhiều quân tẩu xem như là cá thể đặc biệt mà nghiên cứu rất nhiều ngày, cuối cùng phát hiện chuyện ốm nghén này thật sự không có cách nào di chuyển thì mọi người mới bỏ qua cho anh.

Lúc này một lần nữa bị nhắc đến chuyện ốm nghén, anh cũng ho nhẹ một cái, nói: “Chuyện có to tát gì đâu, chẳng phải chỉ là rượu thôi sao, hiếm khi bộ đội hôm nay không có hạn chế, mau rót rượu cho tôi!”

Anh nói với khí phách tràn đầy, nhưng lúc ly rượu được đưa đến bên miệng, trong dạ dày quặn lên, anh lập tức ói ra, dáng vẻ đáng thương đó khiến mọi người bỗng chốc cười phá lên.

Tần Trí Viễn chỉ có thể tự an ủi mình, nói: “Hết cách, bạn nhỏ nhà tôi không cho tôi uống, thôi vậy, tối nay tôi không uống.”

Mọi người nghe vậy cũng vui vẻ cho qua, Giang Vĩnh Quân cũng không định rót rượu cho anh nữa, tránh lãng phí.

Bữa cơm này mọi người ăn với nhau rất náo nhiệt, trên bàn ăn, một đám đàn ông uống rượu, những quân tẩu ở bên thì vừa ăn vừa bàn bạc ngày mai đi đâu chơi, sau khi ăn uống xong, Tần Trí Viễn cùng với mấy người Giang Vĩnh Quân bọn họ phải đến cơ sở hỏi thăm lính bộ đội, Thẩm Quyên cũng gọi các quân tẩu bọn họ cùng nhau đến lễ đường xem biểu diễn văn nghệ.

Nhưng mà Ôn Như Ý mang thai, buổi tối lại ăn rất nhiều đồ ngọt, cô hơi buồn ngủ, hơn nữa tối nay có lẽ Lý Đông Ny cũng có tiết mục, cô không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó, cho nên cô nói với những quân tẩu một tiếng, sau đó cùng với Triệu Tú Hoa về nhà trước.

Vốn dĩ cô muốn đợi Tần Trí Viễn về cùng đón giao thừa, nhưng quả thực cô buồn ngủ quá rồi, sau khi trò chuyện vài câu với Triệu Tú Hoa cô về phòng, vừa nằm xuống đã ngủ ngay, đợi đến khi thức dậy đã là ngày hôm sau, bên ngoài trời đầy sương mù và mưa đổ ào ào.

Người đàn ông cũng nằm trên giường, nhìn ra bên ngoài, yếu ớt nói: “Xem ra hôm nay không ra ngoài được rồi.”

Ôn Như Ý thở dài một hơi, vốn dĩ cô đã hẹn với các quân tẩu, mùng 1 đầu năm mọi người cùng nhau dẫn chồng đi biển, mùng 2 đầu năm những người phụ nữ bọn họ cùng nhau đi dạo tòa nhà bách hóa, xem ra hôm nay chỉ có thể hủy đi biển rồi: “Ngày mai nhất định sẽ tạnh mưa.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 142: Anh Có Biết Nói Chuyện Không



Tần Trí Viễn mím môi: “Lỡ như ngày mai cũng mưa thì sao?”

Ôn Như Ý trực tiếp lườm anh một cái: “Anh có biết nói chuyện không?”

Sự thật chứng minh, Tần Trí Viễn không biết nói chuyện, trời cũng không đẹp, mưa ngày mùng 2 tháng Giêng còn nặng hạt hơn ngày mùng 1 tháng Giêng âm lịch, quân đội hủy huấn luyện, Tần Trí Viễn cũng không đi làm nữa, hai vợ chồng ở nhà không có việc gì làm, nên muốn làm chút gì đó trên giường, nhưng trời mưa và Triệu Tú Hoa cũng không ra ngoài, bà ở mãi trong nhà, nên họ không có thời gian để làm chuyện đó.

Ngày thứ ba tạnh mưa, nhưng Ôn Như Ý cũng không còn hứng thú ra ngoài nữa, cộng thêm sau khi trời mưa, mặt đường rất trơn, cô cũng không muốn ra ngoài, cho nên ba ngày nghỉ Tết của cô cứ trôi qua một cách mơ hồ, làm không có một chút không khí Tết gì cả.

Lúc nghỉ Tết, mặc dù bộ đội có người đến tuần tra nhà máy, nhưng dù sao cũng mới mưa lớn xong, cho nên ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ chính là công nhân toàn xưởng kiểm tra thiết bị và sản phẩm của nhà máy, xem thử có bị thấm nước mưa không, may mà trước khi nghỉ Tết, mọi người đã kiểm tra rất kỹ, đồ đạc trong xưởng mọi thứ đều nguyên vẹn.

Sau đó, Trần Kim triệu tập quản lý hậu cần mở cuộc họp, để mọi người bàn giao công việc đang làm, công nhân nhà máy mới không nhiều, chuyện cũng ít, lại là ngày đầu sau Tết, Ôn Như Ý cũng không có mấy việc phải bàn giao.

Sau khi tan họp, Ôn Như Ý và Phùng Ngọc Phân bị Trần Kim gọi đến văn phòng, Trần Kim trực tiếp đưa cho hai người một phần thông báo, nói: “Còn chưa đến hai tháng nữa là hội chợ Canton diễn ra, năm nay sản phẩm của nhà máy chúng ta cũng cần được trưng bày, cho nên hai người các cô cần phải nhanh chóng chỉnh lý tư liệu sản phẩm, đến lúc đó tôi còn phải đến xưởng chính làm mục lục.”

Ôn Như Ý vừa nghe ba từ “Hội chợ Canton” lập tức ngớ ra: “Chúng ta còn tham gia Hội chợ Canton sao? Chuyện từ lúc nào vậy?”

Phùng Ngọc Phân nhận lấy thông báo: “Chúng ta cũng mới bắt đầu tham gia vào đầu năm ngoái, lần này là lần thứ ba.”

Nhưng mà hai lần Hội chợ Canton lúc trước, thành tích xuất khẩu mà họ ký được rất bình thường, thậm chí còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ở trên, nếu như năm nay mà không được nữa sợ rằng lần sau sẽ không có cơ hội tham gia nữa.

Đương nhiên rồi, lời này bây giờ cô ấy sẽ không nói với Ôn Như Ý.

Ở kiếp trước Ôn Như Ý có đi Hội chợ Canton với người cha tồi đó một lần, có lẽ biết được một vài quá trình của nó, chỉ là cô không ngờ Phúc Nhân vậy mà lấy được tư cách tham gia, nhưng mà nghĩ lại cũng phải, bây giờ tên doanh nghiệp nào đa số cũng có 2 chữ Hoa Hạ trong đó, muốn tham gia thì có lẽ không quá phức tạp, huống hồ bây giờ đồ hộp đối với quốc gia mà nói, đó là hàng xa xỉ phẩm, thông thường chỉ đến dịp lễ Tết mới mua.

Nhưng nền kinh tế nước ngoài phát triển hơn trong nước, hơn nữa người nước ngoài dường như thích đồ hộp hơn, thậm chí trong cuộc sống của họ, đồ hộp là một loại đồ ăn không thể thiếu, họ cũng có thể mua nổi, cho nên làm xuất khẩu Phúc Nhân bọn họ mới có thể kiếm được nhiều tiền!

Trong đầu cô đột nhiên đã nảy lên ý tưởng, đợi Trần Kim vừa đi, cô bèn kéo Phùng Ngọc Phân lại lén hỏi: “Thế nếu như lần này có sản phẩm mới của nhà máy mới, hai chúng ta có thể đi không?”

Phùng Ngọc Phân nghĩ một lát, nói: “Nếu như đơn xin của cô được xưởng chính phê duyệt thì đi, năm ngoái tôi không được duyệt.”

Mắt Ôn Như Ý sáng lên, tiếng Anh cấp 4 của cô cũng không tệ, cũng từng làm qua tiêu thụ, nghĩ chắc xin không có vấn đề gì: “Thế nếu như tôi muốn đi thì xin xưởng chính như thế nào vậy?”

Phùng Ngọc Phân ngạc nhiên nhìn cô: “Cô cũng muốn đi?”

Ôn Như Ý gật đầu, cô biết Trần Kim có thành kiến với những người hậu cần của bộ đội được đưa lên, chỉ là chẳng qua cô là đầu đàn của những người hậu cần bộ đội này, cho nên thành kiến của anh ta càng lớn hơn chút, thậm chí anh ta dường như rất muốn tước bỏ quyền quản lý trong tay cô vậy.

Mặc dù lúc trước quan hệ của cô với Hạ Chí Cương rất tốt, nhưng cô không hề đi vào trung tâm quản lý của Phúc Nhân, nếu như Trần Kim cứ tiếp tục nhắm vào cô như thế này, có lẽ rất nhanh cô sẽ biến thành một công nhân bình thường trong dây chuyền sản xuất bây giờ.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 143: Hội Chợ



Cho nên cô cần phải tham gia Hội chợ Canton lần này, tranh thủ lấy đơn hàng, cô cần cho Trần Kim một cái tát thật lớn, để anh ta biết đừng có xem thường phụ nữ của bộ đội!

Cô gật đầu: “Phải, tôi cũng muốn đi cho biết.”

Phùng Ngọc Phân cười nhẹ, cô ấy hiểu, cô ấy cũng muốn đi: “Được, lần sau chúng ta cùng xin.”

Sau đó Phùng Ngọc Phân rất nhanh lấy được đơn xin từ bên xưởng chính, Ôn Như Ý cũng nhìn thấy yêu cầu đơn xin, thật ra muốn đi cũng không khó, chính là những yêu cầu để tuyển chọn nhân viên nghiệp vụ cơ bản, thứ nhất là phải có ngoại hình ưa nhìn, thứ hai là nói được một ít tiếng Anh, thứ ba là có tài hùng biện tốt và phải khéo ăn khéo nói.

Ôn Như Ý cảm thấy ba điểm này bản thân đều phù hợp, nếu như không có Trần Kim cản trở, đơn xin này của họ có lẽ rất nhanh sẽ được đưa đến xưởng chính, nếu như Trần Kim quả thực không chịu, đến lúc đó cô lại đi tìm Hạ Chí Cương.

Nhưng mà cũng không biết có phải là cô may mắn không, lần này Trần Kim sau khi biết được cô và Phùng Ngọc Phân muốn tham gia tuyển chọn nhân viên nghiệp vụ của Hội chợ Canton cũng không có trực tiếp từ chối, mà lạnh nhạt hỏi cô: “Cô biết tiếng Anh không?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Tôi tốt nghiệp cấp 3, tiếng Anh cũng được, có thể đối thoại khẩu ngữ đơn giản.”

Trần Kim vốn dĩ không muốn để Ôn Như Ý làm đơn xin, nhưng anh ta biết người phụ nữ này không an phận, nhất định sẽ không bỏ qua như thế, nếu như cô vượt mặt anh ta mà đi tìm Hạ Chí Cương, Hạ Chí Cương hơn một nửa là hướng về cô, đến lúc đó xưởng chính sẽ cho anh ta một danh tiếng là đàn áp người mới, anh ta không hề muốn bị người ở xưởng chính nói bản thân như vậy.

Nếu đã như thế, chi bằng để cô làm đơn xin, đến lúc đó cô bị xưởng chính quét xuống, không trách anh ta được.

Anh ta cười một tiếng, nói: “Làm đơn xin thì không vấn đề, nhưng mà chuyện này cũng không phải do tôi quyết định là được, sau khi nộp đơn lên, nếu như cô có thể qua được ải xưởng chính, tôi nhất định sẽ mừng cho hai cô.”

Ôn Như Ý cảm thấy nụ cười của anh ta có chút bất thường, nhưng mà đã không còn quan trọng nữa, họ lấy được đơn xin từ Trần Kim, sau đó lập tức gửi đi.

Mặc dù tiếng Anh của Ôn Như Ý cũng được, nhưng Hội chợ Canton dù sao cũng là nơi để bàn chuyện kinh doanh, cần phải giới thiệu sản phẩm của mình cho khách hàng, điều này cần dùng đến kiến thức ngoại ngữ chuyên ngành, cô phải chuẩn bị trước, nếu không đến ải xưởng chính sẽ trực tiếp bị quét xuống.

Cho nên nhân lúc xưởng chính bên kia vẫn chưa thông báo cho họ đến phỏng vấn, cô nhờ Tần Trí Viễn đi tìm một ít sách và từ điển tiếng Anh về, Tần Trí Viễn cũng rất xem trọng Ôn Như Ý tham gia tuyển chọn lần này, cho nên ngoại trừ sách và từ điển, anh còn tìm về cho cô máy thu âm và cuốn băng từ.

Cuốn băng từ này không dễ tìm chút nào, Ôn Như Ý thích lắm, sau đó ban ngày cô sẽ cùng Phùng Ngọc Phân chỉnh lý tư liệu sản phẩm, chụp ảnh sản phẩm, buổi tối về nhà thì nghiên cứu các từ tiếng Anh liên quan đến hải sản và một số thuật ngữ giao tiếp thông dụng trong Hội chợ Canton, bao gồm một số giá cả, chất lượng sản phẩm và thành phần đồ hộp.

Tần Trí Viễn phát hiện Ôn Như Ý dường như đặc biệt ưu tú ở phương diện học tập, cô học cực kỳ cực kỳ nhanh, phát âm của cô rất chuẩn, rất rõ ràng, rất lưu loát, không giống như một học sinh tốt nghiệp cấp 3 chưa được bao lâu, mà ngược lại giống nhân viên phiên dịch chuyên nghiệp.

Bây giờ là lúc đại cách mạng, trường học có nhiều lúc không dạy, chứ đừng nói là dạy tiếng Anh, gần như là không học, cho nên bây giờ cô như thế khiến Tần Trí Viễn rất ngạc nhiên, anh nhìn cô thắc mắc hỏi: “Lúc trước trường học các em dạy nhiều tiếng Anh vậy sao?”

Triệu Tú Hoa cũng nhìn Ôn Như Ý, ánh mắt ngạc nhiên, bởi vì bà cũng mới phát hiện con gái mình vậy mà lợi hại như thế, hình như còn lợi hại hơn cả cha cô, lúc trước sao bà không phát hiện ra nhỉ? Xem ra lúc trước bà vẫn chưa đủ quan tâm đến con.

Mặc dù hai người họ đều là người trong nhà, nhưng Ôn Như Ý cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, chỉ có thể đẩy tình huống sang giáo viên: “Trường học cũng dạy không bao nhiêu, nhưng môn tiếng Anh của bọn em không có hủy, giáo viên cũng rất giỏi, lúc trước em lén đi theo cô ấy học một thời gian đấy, lúc đó em chỉ nghĩ có thể học thêm được bao nhiêu thì học, không ngờ hôm nay có thể dùng tới.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 144: Cẩn Thận



Tần Trí Viễn cũng không phải chất vấn cô, chỉ là vì thắc mắc mà thôi, cho nên anh cũng không cảm thấy có gì bất thường với câu trả lời của cô, anh chỉ dặn cô: “Ở những chỗ khác, em không cần nói quá nhiều, cẩn thận một chút.”

Lúc này cách mạng vẫn chưa kết thúc, nếu như cứ ở bên ngoài nói ngoại ngữ, đặc biệt là với thành phần tư bản như Ôn Như Ý, vẫn là sợ người tâm cơ lấy cái này để viết báo, điều này thì Ôn Như Ý biết.

Chớp mắt đã đầu tháng ba, tài liệu sản phẩm mà lúc trước Ôn Như Ý và Phùng Ngọc Phân chuẩn bị cuối cùng cũng thu thập xong, đợi sau khi đưa tài liệu cho Trần Kim ký xong thì gửi đến xưởng chính, rất nhanh, đơn xin của họ cũng nhận được câu trả lời từ bên xưởng chính.

Lúc trước Phùng Ngọc Phân có xin qua một lần, cho nên lần này xưởng chính cũng cho cô ấy một cơ hội, trực tiếp phê duyệt đơn xin của cô, mà vốn dĩ xưởng chính muốn để Ôn Như Ý qua bên đó một chuyến, nhưng vì Hạ Chí Cương đã gặp qua Ôn Như Ý, cảm thấy ngoại hình của cô không vấn đề gì, cho nên lãnh đạo xưởng chính phụ trách Hội chợ Canton lần này trực tiếp gọi điện thoại cho cô, mở đầu đã bảo cô giới thiệu về bản thân bằng một đoạn tiếng Anh.

Ôn Như Ý có chút mơ hồ, nhưng mà những điều này đối với cô không khó, rất nhanh cô đã dùng tiếng Anh giới thiệu về bản thân theo yêu cầu của đối phương, phần giới thiệu bao gồm những phương diện như tên tuổi, đến từ đâu, sở thích cá nhân, nội dung công việc hiện tại.

Lãnh đạo bên kia nghe xong phần giới thiệu của cô thì rất ngạc nhiên, lần đầu tiên anh ta nghe có người giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh mà lưu loát như vậy, thậm chí nói còn lưu loát hơn cả anh ta, qua một lúc sau, anh ta lại dùng tiếng Anh hỏi Ôn Như Ý mấy vấn đề về giá cả và chất lượng sản phẩm, cô đều đối đáp trôi chảy, thậm chí còn dùng tiếng Anh hỏi ngược lại anh ta nhiều câu hỏi.

Mà không chỉ có lãnh đạo bên kia điện thoại kinh ngạc, Trần Kim và Phùng Ngọc Phân ở văn phòng cũng ngạc nhiên đến ngây người, lúc trước Phùng Ngọc Phân đã từng thảo luận với Ôn Như Ý về nội dung ở phương diện này, cũng nghe cô nói qua vài câu tiếng Anh, không cảm nhận được khẩu ngữ của cô lại lợi hại như vậy, không ngờ hôm nay cô nói tiếng Anh lưu loát như thế, thậm chí cảm giác còn vượt qua cả những đồng chí lúc trước từng tham gia Hội chợ Canton?

Sắc mặt Trần Kim biến sắc, dựa vào biểu hiện bây giờ của Ôn Như Ý, Hội chợ Canton lần này, cô nhất định sẽ được đi mà không nghi ngờ gì, thế không phải vả vào mặt anh ta rồi sao? Anh ta đang nghĩ ngợi, Ôn Như Ý gọi anh ta một tiếng, sau đó đưa điện thoại qua: “Làm phiền anh nghe điện thoại, lãnh đạo bên đó có lời muốn nói.”

Trần Kim đưa tay ra cầm lấy điện thoại alo một tiếng, người bên kia lập tức bật cười: “Người vừa nãy nói chuyện điện thoại với tôi là đồng chí Ôn Như Ý nhỉ, tôi nói chuyện với cô ấy rồi, tôi cảm thấy cô ấy rất được, lần này dẫn cô ấy đi theo đi.”

Trần Kim cúp điện thoại xong, nhìn Ôn Như Ý với vẻ mặt có chút không dám tin: “Thì ra cô thật sự biết nói tiếng Anh.”

Ôn Như Ý khẽ nhún vai: “Đúng vậy, lúc trước tôi đã nói tôi biết nói mà.”

Trần Kim cảm thấy bản thân thật sự xem thường Ôn Như Ý quá rồi, cô vốn dĩ là một tiểu thư nhà tư bản, lúc trước trong nhà có nhiều tiền đấy, nói không chừng trước đại cách mạng đã mời giáo viên gia đình, giáo dục mà cô nhận được còn nhiều hơn họ, chuyện này có lẽ rất rành mới đúng!

Anh ta mím mím môi, nhất thời không biết nói gì, qua một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Cô cũng không tệ đấy, nhưng mà trong Hội chợ Canton toàn là ngoại thương, đơn hàng của họ không dễ lấy như thế, năm ngoái chúng ta còn không hoàn thành được nhiệm vụ, hi vọng lần này sau khi gia nhập cô vào, có thể thuận lợi lấy được đơn hàng, mang lại danh tiếng tốt cho nhà máy mới chúng ta.”

Nếu như không lấy được đơn hàng, sau này những chuyện như thế này cô cũng đừng chen vào nữa.

Giọng điệu anh ta hình như có hơi cay, dáng vẻ có hơi không phục, Ôn Như Ý cũng không bận tâm, chỉ cười cười gật đầu nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 145: Hay Là Anh Xin Nghỉ Phép Đi Cùng Với Em Nhé



Sau khi xác định danh sách nhân viên tham gia Hội chợ Canton lần này, xưởng chính bên kia cũng gửi cho họ một vài tài liệu liên quan đến sản phẩm, để những người bọn họ làm quen trước với quá trình và thuật ngữ, Phùng Ngọc Phân biết Ôn Như Ý có tài trong phương diện giao lưu, cho nên bây giờ cho dù là đi làm hay tan làm, cô ấy đều hỏi cô vài câu.

Ôn Như Ý vốn dĩ cũng khá lo lắng khi dùng tiếng Anh đối thoại với cô ấy, dẫu sao thành phần của cô cũng nhạy cảm, nhưng mà sau khi biết được những công nhân trong xưởng biết được họ sắp tham gia Hội chợ Canton để phát triển xuất khẩu từ Phùng Ngọc Phân, cô cũng trở nên mạnh dạn hơn, không có gì cũng đối thoại với cô ấy vài câu tiếng Anh.

Thời gian dần dần bước vào giữa tháng 4, thời tiết bắt đầu càng ngày càng nóng, Ôn Như Ý mang thai được hơn 5 tháng, đứa bé trong bụng rất quậy, bụng của cô cũng bắt đầu to hơn, xưởng chính bên kia cũng gửi thông báo, bảo cô và Phùng Ngọc Phân chuẩn bị đến xưởng chính bên kia đào tạo.

Thời gian đào tạo cũng chỉ có 3 ngày, đến lúc đó những người bọn họ trực tiếp từ xưởng chính xuất phát đến Dương Thành, trước khi đi, Tần Trí Viễn phụ giúp Ôn Như Ý thu dọn đồ đạc, nhìn cái bụng đã to lên của cô, trong lòng anh có chút lo lắng: “Hay là anh xin nghỉ phép đi cùng với em nhé?”

Ôn Như Ý khẽ trừng mắt nhìn anh: “Thời gian Hội chợ Canton tổng cộng 10 ngày, anh có thể xin phép nghỉ nửa tháng sao?”

Tần Trí Viễn nghe vậy trầm ngâm một lát: “Thế anh xin nghỉ vài ngày đưa em qua đó, đến lúc đó anh về trước, chứ để em một mình anh không yên tâm.”

Ôn Như Ý biết anh lo lắng cho mình, nhưng mà bây giờ đứa bé trong bụng cũng còn nhỏ, cô đi lại cũng giống như người bình thường, huống hồ còn có Phùng Ngọc Phân đi với cô, không cần thiết phải thêm một người: “Thật sự không cần, lần này bọn em đi tổng cộng 10 người qua đó, em có đi một mình đâu?”

“Được rồi.” Tần Trí Viễn cuối cùng không nói lại cô: “Em là một bà bầu, nếu như có chuyện gì tuyệt đối đừng cưỡng cầu, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, có vấn đề gì để người khác đi làm, em biết chưa?”

Ôn Như Ý gật đầu, sáng sớm ngày hôm sau cô cùng với Trần Kim và Phùng Ngọc Phân ngồi xe hàng đến xưởng chính, đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi này, nhà máy khá rộng, có nhà xưởng, ký túc xá, trường học, bệnh viện các loại, như một thế giới nhỏ bé, còn chẳng tiêu tiền bao nhiêu, chẳng trách ngày nay người ta quyết tâm vào nhà máy để có được chiếc bát cơm sắt.

Nhưng mà lần này bọn họ đến xưởng chính là có mục đích, không có nhiều thời gian tham quan, sau khi xuống xe, cô cùng với Phùng Ngọc Phân trực tiếp đến ký túc xá tạm thời mà xưởng sắp xếp.

Người ở đây đều quen biết Phùng Ngọc Phân, nhìn thấy cô ấy dẫn một nữ đồng chí xinh đẹp quay về, đôi mắt của những người đàn ông độc thân đó bỗng chốc to lên, còn có người lén lút nhân lúc Phùng Ngọc Phân xuống lầu kéo cô ấy lại một bên và hỏi: “Nữ đồng chí vừa nãy cùng cô đến ký túc xá là ai thế, người của nhà máy chúng ta sao?”

Phùng Ngọc Phân nhướng mày: “Không phải người của nhà máy chúng ta, tôi dẫn cô ấy đến đây làm gì?”

Người đó khẽ nhướng mày: “Cô ấy có người yêu chưa? Cô thấy tôi như thế nào?”

Phùng Ngọc Phân cười nhẹ: “Anh phải thất vọng rồi, người ta kết hôn, sắp làm mẹ luôn rồi.”

Người đó lập tức “ồ”một tiếng, trong giọng nói thể hiện sự tiếc nuối vô tận, quả nhiên nữ đồng chí xinh đẹp đều là vợ của người khác.

Chút chuyện này Ôn Như Ý không hề biết, trong ba ngày cô ở đây, mỗi ngày ăn cơm xong thì đi đào tạo, khẩu ngữ của cô tốt, phát âm cũng rất chuẩn, cho nên trong thời gian đào tạo, lãnh đạo trong xưởng thường xuyên lấy cô làm thị phạm, thậm chí sau đó lãnh đạo trực tiếp bảo cô dạy mọi người cách đàm phán với khách hàng, sau đó danh tiếng của cô cứ như vậy mà lặng lẽ có tiếng ở xưởng chính.

Ba ngày sau, đồng chí trong xưởng tham gia Hội chợ Canton lần này cùng nhau ngồi xe xuất phát đi Dương Thành, bởi vì lần này họ còn mang theo không ít sản phẩm, người lại đông, cho nên nhà máy lựa chọn lái xe hàng qua đó, từ thành phố Thanh đến Dương Thành, 2 tiếng đồng hồ đi xe, đường đi rất xấu, cho dù xe chạy hơi chậm, đã rất chiếu cố đến Ôn Như Ý, nhưng ngồi đến Dương Thành, cô vẫn ói lên ói xuống.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 146: Thất Vọng



Cô mang thai lâu như vậy, cơ bản không có ốm nghén, lúc trước ở trên hải đảo cô từng ngồi xe Jeep của Tần Trí Viễn mà cũng không ói, nhưng không ngờ đến Dương Thành một chuyến, suýt chút nữa lấy mất nửa mạng của cô, phong cảnh mỹ lệ gì cô cũng không có tâm trạng thưởng thức nữa.

Nhưng hết cách, cho dù bây giờ cô rất khó chịu, sau khi nhận phòng ở khách sạn gần Hội chợ Canton, họ thu dọn đồ đạc rồi đi gặp đoàn giao dịch của thành phố Thanh, giao lưu với họ, lấy vị trí trưng bày, sau đó tiến hành đào tạo.

Khóa đào tạo do Ban lãnh đạo Hội chợ Xuất nhập khẩu tiến hành, nội dung gần giống như những gì xưởng chính Phúc Nhân đã nói trước đó, chẳng hạn như cách xét duyệt, cách định giá và cách đàm phán, sau một ngày bận rộn, Ôn Như Ý cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau chính là ngày đầu tiên của Hội chợ thương mại, mỗi công xưởng mỗi triển lãm đều có số lượng người nhất định tiến hành trình bày, bọn họ vốn dĩ dự định để Ôn Như Ý làm nhân viên đợt đầu trình bày, dẫu sao hai ngày đầu lượng khách hàng nhiều hơn những ngày sau, khẩu ngữ của cô giỏi, chắc có thể lấy được vài đơn hàng, nhưng lãnh đạo nhìn sắc mặt cô quả thực quá kém, cho nên để cô nghỉ ngơi trước.

Ôn Như Ý có chút áy náy vì làm liên lụy đến mọi người, mặc dù cô cũng muốn vào ngày đầu tiên đi xem Hội chợ thương mại bây giờ trông như thế nào, nhưng quả thực có tâm mà không có lực, nên cô chỉ có thể đồng ý.

Có lẽ là do đi đường và mấy ngày hôm nay cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, lại ói một đường, cho nên ngày hôm sau Ôn Như Ý ở trong phòng gần như là ngủ cả ngày, buổi chiều sau khi thức dậy, cô cảm giác cơ thể nhẹ nhõm rất nhiều, cô vội dậy khỏi giường cùng với đồng chí không đến Hội chợ đặt cơm cho mọi người.

Đến 6 giờ chiều tối, đồng chí tham gia Hội chợ quay về, chỉ có điều thần sắc trên mặt mỗi người họ đều có hơi khó coi, Ôn Như Ý thấy tình hình có chút không hay, bèn nhìn Phùng Ngọc Phân và hỏi: “Hôm nay thế nào? Hôm nay có đơn hàng không?”

Phùng Ngọc Phân nhìn mọi người một cái, sau đó mới nói: “Đơn hàng thì có, nhưng chỉ có bốn đơn, số tiền giao dịch cũng không nhiều, chưa đến 5 vạn.”

Bọn họ là kỳ đầu tiên tham gia triển lãm, chỉ có thời gian 10 ngày, lần này bên trên giao cho họ nhiệm vụ đơn hàng là 100 vạn, nếu như dựa theo số tiền giao dịch ngày hôm nay, cứ tiếp tục như thế trong 10 ngày thì họ sợ lại không hoàn thành được nhiệm vụ lần này, lần sau còn cơ hội tham gia nữa hay không thì khó nói.

“Số tiền này quá ít rồi, ít nhất mỗi ngày chúng ta phải lấy được đơn hàng 10 vạn mới có thể hoàn thành mục tiêu bên trên đưa ra cho chúng ta.”

Ôn Như Ý nghe đến đây vẫn có chút bất ngờ, cô không ngờ ngày đầu tiên mà lượng giao dịch lại ít như vậy, nghĩ tới mục tiêu 100 vạn, chả trách lúc họ quay về sắc mặt đều khó coi như thế, cô hít sâu một hơi, nhìn mọi người: “Đúng là hơi ít, nhưng kỳ đầu tiên Hội chợ thương mại chúng ta diễn ra 10 ngày lận đấy, ngày đầu tiên không lấy được đơn hàng lớn cũng không sao, vẫn còn thời gian đấy, chúng ta phải có chút nhẫn nại.”

Đạo lý thì mọi người đều biết, nhưng không lấy được đơn hàng, trong lòng họ vẫn là thất vọng, lãnh đạo phụ trách hạng mục lần này thấy vậy cũng lập tức nói: “Đồng chí Ôn Như Ý nói phải, Hội chợ này là một quá trình đàm phán lâu dài, tiếp theo lần lượt sẽ có thương gia đến, chúng ta cũng đừng để vì ngày đầu tiên mà ảnh hưởng đến trạng thái những ngày sau, chưa đến cuối cùng, chúng ta không được từ bỏ!”

Nói xong, anh ta lại nói: “Quả thực không giấu gì, hôm nay tôi cũng quan sát triển lãm công xưởng bên cạnh chúng ta, người ta hình như cũng không lấy được đơn hàng, dường như còn tệ hơn chúng ta, có họ làm đệm, chúng ta sợ cái gì?”

Anh ta nói như vậy, mọi người lại lấy lại khí thế, ai nấy cũng đều có tâm trạng ăn cơm, lúc ăn cơm, lãnh đạo nhìn Ôn Như Ý bên cạnh hỏi: “Hôm nay cô đã nghỉ ngơi khỏe rồi nhỉ? Ngày mai có thể đi triển lãm không?”

“Có thể.” Ôn Như Ý gật đầu đáp, bây giờ cơ thể cô cảm giác đỡ hơn nhiều rồi, ngày mai đi nhất định không vấn đề gì, sau khi ăn cơm xong, cô lại trò chuyện một lúc với mọi người, nghe họ tổng kết nguyên nhân hôm nay không lấy được đơn hàng lớn, từ đó cô dễ dàng nghiên cứu ngày mai nên đàm phán như thế nào.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 147: Lo Lắng



Đêm hôm nay mọi người đều không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau ai cũng dậy đúng giờ, sau khi ăn sáng xong, Ôn Như Ý cũng thu dọn một lượt, sau đó cùng mọi người xuất phát đến Hội chợ.

Hội chợ Canton cách khách sạn một khoảng cách hơi xa, sau khi xuống lầu Ôn Như Ý mới phát hiện, thành phố lớn quả nhiên là thành phố lớn, mặc dù không có cách nào so với Dương Thành ở đời sau, nhưng môi trường như thế này tốt hơn nhiều so với Giang Thành bọn họ, dòng người ồn ào tấp nập, những tòa nhà cao tầng, những con đường xi măng bằng phẳng, những bụi cây xanh tươi hai bên đường, đâu đâu cũng tượng trưng cho sự thịnh vượng phồn hoa.

Nhóm người đi bộ khoảng mười phút thì đến địa điểm, tòa nhà cao bốn tầng, rất mới, có dòng chữ màu trắng “Hội chợ Xuất nhập khẩu Hoa Hạ” trên nền đỏ rực rỡ, lúc này đã 8 giờ, bốn phương tám hướng đều có người đi về phía bên này, một khung cảnh ồn ào náo nhiệt.

Rất nhanh họ bước vào hội trường, người bên trong còn nhiều hơn người bên ngoài, đủ kiểu người, nói nhiều ngôn ngữ khác nhau, vị trí triển lãm đa dạng, đâu đâu cũng là hình ảnh con người bận rộn.

Ôn Như Ý cùng với Phùng Ngọc Phân bọn họ cũng nhanh chóng tìm đến khu triển lãm của mình, ở đây đã có công hữu khác tới trước, sản phẩm mà họ mang đến cơ bản đã trưng bày ra, không cần Ôn Như Ý động tay, đợi họ làm xong, triển lãm bên cạnh cũng lần lượt có người đến.

Các khu triển lãm đã được phân chia theo đoàn giao dịch, khu triển lãm của họ bên này đều thuộc về đoàn giao dịch thực phẩm, mặc dù đồ đạc trưng bày không giống nhau, nhưng ít nhiều cũng có chút cạnh tranh với nhau.

Hôm nay Ôn Như Ý mặc một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp, bên dưới là một chiếc quần màu đen rất có cảm giác thanh lịch, đi giày màu trắng, tổng thể nhìn trông rất có khí chất của tinh anh, đứng trên bục triển lãm đó, đúng là một khung cảnh tuyệt đẹp.

Lúc này gian hàng cũng không có thương khách gì, người của công xưởng gian hàng kế bên nhìn thấy hôm nay họ đổi người mới đến, bèn lại bắt chuyện với Ôn Như Ý: “Cô cũng đến từ thành phố Thanh à? Sao hôm qua không nhìn thấy cô?”

Ôn Như Ý khẽ cười, nói: “Chúng tôi chia đợt đến.”

Người đó cười một tiếng: “Thế lần này các cô đến cũng khá nhiều người, chắc chắn có thể lấy được rất nhiều đơn hàng nhỉ, không giống bọn tôi, hôm qua không lấy được bao nhiêu đơn hàng, còn chưa đủ 20 vạn.”

Ôn Như Ý cũng không biết đồng chí này là cố tình chọc tức người ta hay là nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà nói ra những lời như thế này trước mặt cô, sao cô nghe mà cảm thấy hơi khó chịu.

Cô bèn cười một tiếng, nói: “Phải đấy, thế thì quả thực hơi ít, vậy hôm nay các người phải nỗ lực hơn.”

Lời của cô vừa dứt, Phùng Ngọc Phân ở đằng sau lập tức kéo nhẹ cô một cái: “Có người đến rồi.”

Ôn Như Ý quay đầu, nhìn thấy một dòng người đi về phía gian hàng của họ, bọn họ có tóc vàng mắt xanh, thân hình cao ráo, nhìn trông có vẻ là người châu Âu, có nam có nữ, tầm khoảng 10 người, có lẽ là một đoàn thể.

Đây hơn một nửa là khách hàng lớn đấy, cô lập tức đi lại, cười chào hỏi: “Morning,Sir and Madam,welcome to our booth,I am Lucky,may I help you?”

(Chào buổi sáng, chào mừng đã đến gian hàng của chúng tôi, tôi là Lucky, tôi có thể giúp gì cho bạn?)

Nhóm người đó nghe thấy cô nói tiếng Anh lưu loát, lại vác cái bụng bầu, nhìn cô với vẻ hơi ngạc nhiên, rất nhanh có một anh đẹp trai tóc vàng cong môi cười: “We are looking for some canned fish, Could you introduce your products to us?”

(Chúng tôi đang tìm một vài sản phẩm cá đóng hộp, bạn có thể giới thiệu về sản phẩm của mình cho chúng tôi biết được không?)

Ôn Như Ý cười nhẹ: “Of course, Our factory produces over twenty types of canned goods in total, come in please, I can show you around.”

(Đương nhiên rồi, nhà máy chúng tôi sản xuất được tất cả hai mươi loại đồ hộp, mời quý vị đi qua bên này, tôi sẽ giới thiệu cho quý vị.)

Nói xong, cô vội vàng quay đầu lại nhìn Phùng Ngọc Phân và nói: “Mau lấy tài liệu sản phẩm mà lúc trước chúng ta chuẩn bị lại đây, bày lên bàn, lấy sổ ghi chép, rót trà.”

Phùng Ngọc Phân không dám chậm trễ, lập tức cầm tài liệu qua, dùng chút tiếng Anh ít ỏi của mình để chào hỏi và đưa tài liệu cho nhóm người đó, sau đó lại gọi những người khác đi rót trà, lúc cô ấy rót trà, nhìn thấy Ôn Như Ý dẫn mấy người kia đứng ở đó, trong tay cầm đồ hộp và giới thiệu với họ.

Cô nói quá lưu loát, lượng từ vựng của Phùng Ngọc Phân cũng không đủ, không nghe được rốt cuộc cô đang nói những gì, chỉ biết đám người bọn họ đứng ở đó nói tiếng Anh huyên thuyên, hình như nói đến giá cả rồi thì phải.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 148: Thắng Lợi



Những người đồng nghiệp khác nghe cũng kinh ngạc, mặc dù lúc trước đã từng cùng nhau đào tạo với Ôn Như Ý ở xưởng chính, nhưng mà lúc trước chỉ là đối thoại nội bộ, luyện tập nội bộ, họ không ngờ bây giờ Ôn Như Ý vậy mà lại có thể bình tĩnh thành thạo như vậy trước mặt ngoại thương, nói tiếng Anh tự nhiên giống như nói tiếng mẹ đẻ vậy.

Cô cứ đứng đó, ăn mặc chỉnh tề, mỉm cười và cực kỳ tự tin, vốn dĩ cô đã xinh đẹp, bây giờ như vậy, ngay cả những người trong gian hàng bên cạnh và đối diện cũng không khỏi nhìn về phía họ bên này.

Lãnh đạo Phương Tiền Tiến phụ trách Hội chợ giao dịch lần này thấy vậy đột nhiên thở phào một hơi, khẩu ngữ của anh ta rất bình thường, những người khác cũng không được ổn, hôm qua đàm phán nhiều như vậy, đa số đều là do anh ta phụ trách, một mình anh ta bận tối mặt tối mày, kết quả thành tích vẫn không như mong muốn, bây giờ cuối cùng cũng xem như là có một người có thể gánh vác một chút thay anh ta rồi.

Đang nghĩ ngợi, anh ta nghe thấy những người đó muốn xem mục lục đơn giá, anh ta rất nhanh lấy báo giá đi lại, Ôn Như Ý thuận tay đón lấy, lại bắt đầu huyên thuyên với những người đó, anh ta muốn phụ giúp, nhưng Ôn Như Ý dường như hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của anh ta.

Không biết có phải cảnh trò chuyện của họ đã thu hút nhiều người hay không, nhưng một lúc sau, càng có nhiều thương gia nước ngoài đổ vào gian hàng của họ, họ đều nhìn Ôn Như Ý nói chuyện với những người đó, sau đó bắt đầu nói chuyện với những người khác trong gian hàng, hỏi về sản phẩm.

Phương Tiền Tiến nhìn thấy tình thế này, bỗng chốc mừng trong lòng, lập tức bảo Phùng Ngọc Phân và những người khác bắt tay vào làm việc, mọi người dùng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình và những ngoại ngữ khác, ngay cả ngôn ngữ cơ thể cũng được đưa ra để giới thiệu giá cả và chất lượng sản phẩm cho các thương gia nước ngoài.

Không biết có phải do hôm qua việc kinh doanh ở gian hàng của họ có thê thảm quá không, cho nên hôm nay lượng khách qua lại ở gian hàng của họ nhiều hơn hôm qua rất nhiều, người hết lớp này đến lớp khác, lập nội dung hợp đồng này xong lại đến lập nội dung hợp đồng khác, bọn họ bận rộn đến nỗi phải thay phiên nhau mà ăn trưa, Ôn Như Ý càng bận hơn, miệng lưỡi khô khốc, ngay cả thời gian uống nước cũng không có.

Đương nhiên, thương gia nước ngoài ở Hội chợ không chỉ có người châu Âu và người Mỹ, những người này phát hiện trong miệng Ôn Như Ý thỉnh thoảng còn b.ắ.n ra vài câu tiếng Nhật mà họ nghe không hiểu, rõ ràng mọi người đều cùng nhau đào tạo, mà Ôn Như Ý luôn có thể nói lưu loát hơn họ.

Nhưng mà những điều này hoàn toàn không quan trọng, lúc này nói ngoại ngữ ở đây sẽ không có ai mà nghi ngờ liệu bạn có phải là gián điệp hay không, ở đây chỉ cần lấy được số tiền giao dịch là xong chuyện.

Lúc sắp đến 6 giờ chiều, cuối cùng khách cũng bắt đầu rời đi, Ôn Như Ý cũng có được thời gian rảnh, cô ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi một lúc, sau đó bảo mọi người thống kê số tiền đơn hàng ngày hôm nay.

Mọi người vội vàng lấy bàn tính để tính, không lâu sau, Phùng Ngọc Phân viết một con số sau đó đưa cho Ôn Như Ý, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: “Bốn, bốn mươi ba vạn rồi.”

Phương Tiền Tiến không kìm được mà bật cười: “Đây chỉ là con số đã ký hợp đồng, số chưa ký có lẽ 16, 17 vạn, cố gắng tranh thủ ngày mai ký luôn.”

Cuối cùng anh ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cứ tiếp tục cái đà này, mục tiêu năm nay của họ chắc chắn có thể hoàn thành, quá tam ba bận, cuối cùng họ cũng có thể giữ được cơ hội tham gia lần sau rồi.

Ôn Như Ý mới đầu còn cảm thấy 43 vạn có hơi ít, nhưng sau khi trải qua một ngày bận rộn, cô mới biết sự vất vả cực khổ trong đó, cảm thấy để kiếm được 43 vạn này thật sự không dễ dàng chút nào: “Những hợp đồng vẫn chưa ký đó, tối nay tìm nguyên nhân, có thể đến khách sạn tình cờ gặp bọn họ.”

Phùng Ngọc Phân nghe vậy chớp mắt: “Tối còn phải đi gặp bọn họ sao?”

Ôn Như Ý gật đầu, mặc dù vội vàng không ăn được đậu phụ nóng, nhưng cũng không thể để đậu phụ lạnh được, nếu không sẽ không ăn nổi, cuộc gặp gỡ tình cờ thích hợp có thể kéo gần khoảng cách.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 149: Vui Mừng, Thật Là Vui Mừng!



Cho nên buổi tối sau khi từ Hội chợ về, mọi người ăn cơm xong, Ôn Như Ý vác bụng bầu đi dạo trong khách sạn, không cẩn thận lại tình cờ gặp vài người khác mà hôm nay chưa ký hợp đồng, cô trò chuyện với họ, chưa tới hai tiếng đồng hồ, cô lại lấy được đơn hàng 8 vạn.

Phùng Ngọc Phân quả thực là yêu Ôn Như Ý c.h.ế.t đi được, tối qua họ còn lo lắng ngủ không được, không ngờ hôm nay đã đánh được một trận lội ngược dòng tuyệt đẹp, những cái khác không nói, cứ tiếp tục tình hình này, mục tiêu nhiệm vụ xuất khẩu của họ năm nay nhất định có thể hoàn thành.

Cô ấy ôm chầm Ôn Như Ý, hận không thể hôn vài cái: “Như Ý, cô thật quá sự lợi hại rồi!”

Những người khác cũng phụ họa theo, khen ngợi cô một cách rất thành tâm, so với những người này, Ôn Như Ý điềm đạm hơn nhiều, mặc dù hôm nay bán được không ít, nhưng sau này có thể bán được bao nhiêu, đó mới là điều cô cần suy nghĩ, đợi sau khi cô có thành tích, xem sau này Trần Kim có còn dám chèn ép cô không!

Tối hôm đó những người khác phấn khích có chút không muốn đi ngủ, sau khi Phương Tiền Tiến gọi điện thoại cho xưởng chính báo cáo, quay về còn muốn kéo Ôn Như Ý đi tổng kết một chút tâm đắc, nhưng trực tiếp bị Phùng Ngọc Phân từ chối rồi: “Chủ nhiệm Phương, cô ấy vác cái bụng đứng cả ngày trời, cũng nói cả một ngày, sắp mệt c.h.ế.t rồi còn tổng kết gì chứ, đi ngủ trước, những cái khác ngày mai tính.”

Lúc này Phương Tiền Tiến mới bỗng nhiên tỉnh ngộ mà ồ một tiếng, quả thực là anh ta quá vui mừng, cho nên nhất thời quên mất Ôn Như Ý là một bà bầu!

Trong những ngày tiếp theo, Ôn Như Ý lại giống như lúc trước, mỗi ngày đúng giờ đến Hội chợ Canton thương lượng, có thể ký hợp đồng trong ngày thì cơ bản đều ký rồi, không giải quyết xong cũng đều để lại phương thức liên hệ, còn gửi rất nhiều hàng mẫu đi, lượng khách những ngày sau càng ngày càng ít, số tiền có thể kiếm được cũng không bằng trước kia, có vài đơn là đơn nhỏ, có lẽ là đơn hàng mang tính thăm dò, rất có triển vọng, Ôn Như Ý đều bảo Phùng Ngọc Phân bọn họ ghi chép lại.

Hội chợ diễn ra trong vòng 10 ngày, số tiền đơn hàng mà họ đã ký hợp đồng đã có hai trăm mười hai vạn, còn đơn hàng khoảng ba mươi vạn vẫn đang xem chừng, nhưng mà bây giờ Phương Tiền Tiến đã không gấp nữa, bởi vì họ đã hoàn thành gấp đôi mục tiêu xuất khẩu.

Anh ta không dám nói chiến thắng vĩ đại này hoàn toàn là nhờ công lao của Ôn Như Ý, nhưng chắc chắn có hơn một nửa là do cô thương lượng được, cô đúng là cứu tinh của anh ta mà! Lần này họ không những giữ được cơ hội tham gia Hội chợ vào lần sau mà tiền thưởng cuối năm nhất định sẽ được tăng thêm.

Vui mừng, thật là vui mừng!

Khi Hội chợ kết thúc, Phương Tiền Tiến đại diện công xưởng mời mọi người đi nhà hàng ăn một bữa cơm, anh ta bảo nhà hàng dọn những món ngon nhất ra, thậm chí trên bàn ăn còn đề nghị ngày mai mọi người cùng chơi thêm một ngày ở Dương Thành rồi về, chi phí đều do xưởng chính chi trả!

Nhưng mà gần đây Ôn Như Ý làm việc quá tải, khẩu vị cũng không bằng lúc trước, đối với những món sơn hào hải vị này cô cũng không hứng thú bao nhiêu, đối với cuộc đi chơi vào ngày mai càng không hứng thú, nếu như cô đi thêm một ngày nữa chân của có thể sắp phế mất, hơn nữa lúc quay về còn phải ngồi xe cả một ngày, cô nhất định sẽ lại nôn ói, cho nên cô trực tiếp từ chối ý tốt của Phương Tiền Tiến.

Phương Tiền Tiến cũng không miễn cưỡng cô, sau khi ăn cơm xong, anh ta về đến khách sạn gọi điện thoại cho xưởng chính báo cáo một vài tình hình bên này, nói với Hạ Chí Cương về tổng số tiền giao dịch mà họ lấy được.

Gần đây Hạ Chí Cương cũng luôn quan sát tình hình ở Hội chợ Canton, vài ngày trước anh ấy đã biết họ giao dịch khá tốt, bây giờ nghe thấy Phương Tiền Tiến báo cáo thì bỗng chốc trở nên trầm lắng.

Số tiền hơn hai trăm vạn đấy, đây là con số gì chứ? Năm ngoái hình như họ mới thương lượng được hơn bảy mươi vạn thôi, kết quả mùa Xuân năm nay trực tiếp lên gấp ba rồi?

Họ làm được bằng cách nào vậy? Rốt cuộc là thương lượng như thế nào mà có thể có khoảng cách lớn như vậy?

Ồ, đúng rồi, vừa nãy Phương Tiền Tiến có nhắc Ôn Như Ý với anh ấy, hơn một nửa số tiền này là nhờ Ôn Như Ý thương lượng được.
 
Back
Top Bottom