Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 130: Khám Bệnh



Ôn Như Ý và Phùng Ngọc Phân nhìn nhau một cái, tùy ý nói qua loa với anh ta vài câu rồi tự giác rời đi, mặc dù lần này chỉ là sản phẩm mới của phân xưởng tung ra thị trường, nhưng Phúc Nhân cũng khá xem trọng, đồng chí của khoa tuyên truyền bên này cũng liên hệ với xưởng chính để cùng nhau làm công tác quảng bá, nhưng thời bấy giờ các phương pháp quảng bá cũng có hạn, cơ bản là chỉ có bảng quảng cáo, hoặc cùng lắm là một chiếc loa nhỏ được đặt cạnh quầy bán hàng trong khi hàng đang được bán, chỉ có như vậy thôi.

Đưa sản phẩm mới ra thị trường đều có rủi ro, cho nên hai loại sản phẩm mới này của họ, lô hàng đầu tiên sản xuất số lượng không nhiều, nhưng đủ để phân phối cho một số cửa hàng bách hóa và các hợp tác xã mua bán mà họ hợp tác với Phúc Nhân.

Đến ngày Lạp Bát, Ôn Như Ý vốn dĩ muốn cùng Phùng Ngọc Phân bọn họ đi xem hàng, nhưng sáng sớm sau khi ăn sáng xong, Tần Trí Viễn vẫn chưa ra khỏi nhà đã ói sấp mặt, lần này Ôn Như Ý hoảng rồi, lập tức nhìn người đàn ông nói: “Đi bệnh viện, bây giờ đi ngay!”

Mấy ngày hôm nay tình hình của Tần Trí Viễn mặc dù không nghiêm trọng, nhưng thật ra anh cũng không có chuyển biến tốt, cứ cảm giác nhìn thấy đồ dầu mỡ là có chút buồn nôn, bụng cũng luôn có cảm giác đầy hơi, bây giờ anh cũng ý thức được tình trạng của bản thân bất thường, cho nên cũng không dám phản đối nữa, sau khi bàn giao công việc luyện tập ngày hôm nay cho Bao Trung Hoa nhà kế bên, anh trực tiếp đến bệnh viện.

Bác sĩ vừa nghe nói tình trạng buồn nôn ói mửa của Tần Trí Viễn kéo dài nửa tháng, nên cũng không dám sơ ý, trực tiếp sắp xếp kiểm tra cho anh, nhưng sau nửa ngày trời kiểm tra, phát hiện mạch tượng của anh không có vấn đề gì, nhiều nhất chỉ là có chút bệnh thấp mà thôi, cũng đã làm xét nghiệm m.á.u và kiểm tra siêu âm, tạm thời loại trừ bệnh viêm dạ dày, viêm túi mật, viêm tụy và các bệnh khác.

*Bệnh thấp (các triệu chứng lên nấm ở chân tay, ngứa mẩn)

Bác sĩ cảm thấy anh không có vấn đề gì, có thể là do thời tiết thay đổi ảnh hưởng đến ăn uống mà thôi, những thiết bị điều trị ở bộ đội không có tiên tiến như thế, cho nên cũng có thể không kiểm tra ra được vấn đề tồn đọng, cho nên bác sĩ đưa ra đề xuất cho hai vợ chồng họ: “Tôi sẽ kê thuốc dạ dày cho anh trước, chỗ chúng ta không có thiết bị tốt, nếu như vài ngày nữa mà tình hình không đỡ hơn thì hai người kiếm thời gian về đất liền đến bệnh viện lớn khám thử.”

Lúc bác sĩ nói lời này, Bao Trung Hoa với Giang Vĩnh Quân và Cố Dũng tiểu đoàn trưởng đoàn 2 cũng đến, vừa nghe thấy ba chữ “bệnh viện lớn”, sắc mặt của mấy người họ khẽ thay đổi, đây không phải là bệnh nặng gì đấy nhỉ?

Giang Vĩnh Quân quan sát Tần Trí Viễn cao to rắn chắc, không khỏi hỏi: “Sao gần đây sức khỏe cậu lại kém như vậy, không phải chỉ là buồn nôn ói mửa thôi sao, sao còn phải đến bệnh viện lớn kiểm tra?”

Tần Trí Viễn cũng có chút mơ hồ, anh sắp là người 30 tuổi, lần đầu tiên bởi vì ói mửa mà bị nhắc nhở phải đến bệnh viện lớn kiểm tra: “Sao tôi biết được, tôi cảm thấy mình không bị bệnh, nhưng gần đây ăn uống kém, buồn nôn muốn ói, nhìn thấy thịt thì không muốn ăn.”

Cố Dũng nghe vậy mở to mắt, nhìn anh và nói: “Triệu chứng này của anh sao giống như bà bầu vậy?”

Tần Trí Viễn suýt chút nữa muốn đạp cho anh ấy một đạp rồi: “Xem cậu nói cái gì không biết nữa, một người đàn ông như tôi còn có thể có thai hay sao?”

Cuộc đối thoại tùy ý của hai người nhưng lại khiến bác sĩ ngây người, bác sĩ vội vàng kéo Tần Trí Viễn lại hỏi: “Lúc nãy có phải anh nói anh gặp tình trạng này đã nửa tháng rồi đúng không?”

Tần Trí Viễn gật đầu, bác sĩ rất nhanh trầm tư một lúc, lại đưa tay ra bắt mạch cho anh, sau đó nghe nhịp tim gì đấy, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, bác sĩ nhìn nhìn Ôn Như Ý nói: “Cô lại đây tôi bắt mạch cho cô.”

Ôn Như Ý không hiểu lý do tại sao: “Bác sĩ, tôi không có ói mà, kiểm tra tôi làm gì?”

Tần Trí Viễn cũng không hiểu, nói theo: “Yên tâm, cô ấy không có bị tôi lây nhiễm.”

Bác sĩ cũng không chắc tình hình như thế nào, cho nên cũng không biết giải thích với họ làm sao, bác sĩ trực tiếp đứng dậy cầm cổ tay Ôn Như Ý bắt mạch, sau đó hỏi cô: “Tháng này cô đã đến kỳ kinh nguyệt chưa?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 131: Mang Thai



Ở trước mặt mấy người đàn ông mà bị một bác sĩ nam hỏi như vậy, Ôn Như Ý đột nhiên có hơi ngại, cô ngây người, nói một cách rất căng thẳng: “Chưa, có lẽ là mấy ngày này...”

Cô vẫn chưa nói xong câu này đột nhiên nghẹn họng, sau đó trong đầu đùng một tiếng, nhớ đến một chuyện đáng sợ, cô đã chậm kinh ba đến bốn ngày rồi!

Không phải, không thể chứ?

Cô khẽ ngước mắt, liếc nhìn Tần Trí Viễn một cái, sau đó mới lắp bắp nói với bác sĩ: “Hình, hình như chậm mấy ngày rồi...”

Bác sĩ nhướng mày: “Không có phản ứng gì khác sao?”

Ôn Như Ý vẫn lắp bắp nói: “Hình, hình như không có, chỉ có cảm giác ăn ngon hơn.”

Bên này bác sĩ cũng bắt mạch xong, nghe thấy cô nói vậy trực tiếp bật cười, nhìn Tần Trí Viễn nói: “Có lẽ tôi đã biết được nguyên nhân anh ăn kém là gì rồi.”

Nói xong, bác sĩ buông cổ tay Ôn Như Ý ra, cười mỉm nhìn hai vợ chồng họ: “Chúc mừng hai người, bắt đầu từ hôm nay hai người đã lên chức rồi.”

Tần Trí Viễn hoang mang mơ hồ: “Tình huống gì vậy?”

Ngoại trừ Tần Trí Viễn, ba người còn lại đều đã làm cha, vừa nghe bác sĩ nói vậy thì lập tức phản ứng lại ngay, hỏi bác sĩ: “Ý gì thế, ý cậu nói là đồng chí Tiểu Ôn có thai rồi?”

Bác sĩ gật đầu: “Đúng, mạch đập đều trôi chảy, trơn tru như ngọc, tám mươi phần trăm là có thai.”

Lời anh ấy vừa dứt, Giang Vĩnh Quân và hai người còn lại lập tức nhìn sang Tần Trí Viễn, bật cười ha ha, sau đó là những lời chúc mừng anh: “Chúc mừng cậu nha, Tiểu Tần, không ngờ đấy, nhanh như vậy cậu đã làm cha rồi, vậy mà đã theo kịp mấy người bọn tôi rồi!”

Hai đương sự được chúc mừng nhìn đối phương với khuôn mặt ngỡ ngàng, đầu óc Tần Trí Viễn bây giờ vẫn trống rỗng, anh khẽ nuốt nước bọt, nhìn bác sĩ với vẻ mặt không dám tin: “Bác sĩ, anh nói thật sao? Vợ tôi, cô ấy có thai rồi?”

Ôn Như Ý cũng rất mơ hồ, bởi vì lúc trước kỳ kinh nguyệt của cô cũng sẽ lúc trễ vài ngày, cho nên lần này cô không hề để ý đến, nhưng không ngờ cô đã mang thai rồi?

Ôi, trời đất ơi!

Vậy mà cô đã có con rồi?

Cô lẩm bẩm hỏi: “Thế bắt mạch đó có chuẩn không?”

Bác sĩ đã rất khẳng định, nhưng anh ấy sẽ không nói chắc chắn như thế: “Chắc không sai được, nếu không bây giờ hai người xét nghiệm m.á.u đi?”

Tần Trí Viễn nhìn Ôn Như Ý, họ vẫn luôn dùng biện pháp an toàn, cũng không nghĩ đến sẽ có con ngay, cho nên anh thật sự không nghĩ đến cô sẽ mang thai, trong đầu anh vẫn có chút khó hiểu: “Nếu như cô ấy mang thai, thế sao không có chút phản ứng nào cả vậy?”

Bác sĩ lập tức nói: “Ai nói không có phản ứng? Phản ứng của cô ấy chẳng phải đã chạy đến người anh hết rồi sao?”

Những người khác nghe mà cũng không hiểu, bác sĩ giải thích thêm: “Thông thường đồng chí nữ mang thai, bản thân cô ấy có phản ứng, nhưng vẫn còn một tình huống khác khá đặc biệt, gọi là hội chứng đi kèm với mang thai, là một vấn đề tâm lý, nguyên nhân phát bệnh chủ yếu có liên quan đến yếu tố tâm lý, chẳng hạn có thể là vì đồng chí nam quá mong muốn có con, nảy sinh một vài cảm xúc lo âu, từ đó xuất hiện hàng loạt triệu chứng khó chịu.”

Mấy người đàn ông nghe mà ngạc nhiên: “Còn có kiểu chuyện tốt này sao? Phản ứng trong thời kỳ mang thai còn có thể để đàn ông gánh thay sao?”

Kiếp trước Ôn Như Ý chưa từng sinh con, cũng chưa từng mang thai, cô nghe mà cũng cảm thấy thần kỳ: “Mang thai tốt như vậy sao?”

Bác sĩ là bên khoa nội, không biết quá chi tiết về những điều bên khoa phụ sản, cho nên cũng chỉ có thể giải thích đơn giản với họ như vậy: “Đứa bé có lẽ vẫn còn rất nhỏ, những tình huống này đều khó nói, tôi làm đơn xét nghiệm m.á.u cho hai người trước, lần sau hai người vẫn phải đến khoa phụ sản bên kia xác nhận lại.”

Mặc dù anh ấy nói như vậy, nhưng ba người còn lại đều chắc chắn Tần Trí Viễn sắp làm cha, cho nên không cùng với hai người họ xét nghiệm máu, đợi ba người vừa rời đi, hai vợ chồng họ đi xét nghiệm máu, xét nghiệm m.á.u không có kết quả nhanh như thế, lúc này đã sắp qua giờ ăn trưa, hai vợ chồng cũng không vội đi ăn cơm, chỉ ngồi ở đại sảnh chờ kết quả.

Bệnh viện quân đội vốn dĩ cũng không có quá nhiều người, lại đang giờ ăn trưa, nên bây giờ đại sảnh rất yên tĩnh, tất cả cảm giác đều được phóng đại vào thời khắc này, Tần Trí Viễn mới đột nhiên cảm giác hình như người mình đang run lên.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 132: Làm Cha



Ôi mẹ ơi, anh thật sự sắp làm cha rồi?

Sao lại nhanh như vậy chứ? Nhanh quá?

Mỗi lần anh cày đất đều không có gieo giống mà, đều mang bao, đứa bé này ở đâu ra vậy? Nhóc phá vỡ tầng tầng lớp lớp khó khăn bắt đầu sinh sổi nảy nở bằng cách nào vậy?

Tần Trí Viễn nghĩ không thông, nhưng mà đã không còn quan trọng nữa, bây giờ đứa bé đã nảy mầm, cũng không biết là trai hay gái, nếu như là con trai, đương nhiên sẽ cường tráng giống anh, nếu như là con đương nhiên phải xinh đẹp rạng ngời, thân hình thon dài như mẹ con bé.

Hai tay anh có chút không biết để đâu, anh vô thức xoa chúng qua lại trên chân mình, lại nhìn nhìn Ôn Như Ý, sợ cô có chút không vui, dẫu sao hai người đều không muốn có con nhanh như thế, kết quả lại trúng, nhưng mà vẫn tốt, lúc này cô chỉ trầm tĩnh, hình như không có tức giận.

Có lẽ không có đại chiến sắp bùng nổ, anh thở phào một hơi, rất nhanh ho nhẹ một tiếng: “Thần kỳ thật, cứ như thế đã có thêm một người nhỏ rồi.”

Ôn Như Ý cũng cảm thấy rất thần kỳ, vừa nãy cô mới nhớ lại, sự cố này xảy ra như thế nào, hình như có một lần bọn họ làm quá kịch liệt, không cẩn thận làm hỏng bao, lúc đó chỉ còn một bao cuối cùng thôi, vốn dĩ không muốn làm nữa, nhưng lúc đó đạn đã lên nòng, hai người đều rất khó chịu, lúc đó cô cũng tính thử là đang trong thời kỳ an toàn, vì thế cũng không dùng bao mà chọn xuất ngoài.

Không lẽ trúng vào cái lần đó? Nhưng mà hình như chỉ có một lần thôi, kết quả là một lần đã trúng?

Ôi chao, xem ra sau này thật sự không thể tin thời kỳ an toàn gì đó nữa, đối với họ tỷ lệ trúng thưởng này là một trăm phần trăm đấy, mấy ngày trước cô còn nói với Triệu Tú Hoa là không gấp chuyện con cái đấy, kết quả bây giờ lại vả mặt.

Cô hít sâu một hơi: “Kết quả xét nghiệm m.á.u vẫn chưa có đấy, ai biết được có chính xác hay không?”

“Đương nhiên là chính xác.” Tần Trí Viễn lập tức nói: “Bác sĩ đã nói rồi, chẳng lẽ có thể sai sao?”

Ôn Như Ý trừng anh: “Bác sĩ còn nói chúng ta đi xét nghiệm m.á.u đấy, đâu phải là chắc chắn một trăm phần trăm.”

Đã đến lúc này rồi, Tần Trí Viễn còn có gì mà không thể chắc chắn một trăm phần trăm: “Đương nhiên có thể, lần trước em còn nói anh phải tự tin chút, bây giờ sao em lại không tự tin.”

Ôn Như Ý bỗng chốc bị chặn họng, được thôi, hình như cô đã từng nói như thế, nhưng lúc đó chính là muốn để người đàn ông đừng có giày vò mình mà thôi, nhưng bây giờ đã có con rồi, hình như cô có chút không biết nên làm thế nào khi cơ thể mình có sự thay đổi: “Thế, thế thật sự có thì phải làm sao?”

Tần Trí Viễn: “Đương nhiên là phải sinh.”

Kết hôn sinh con, đương nhiên là phải có, Ôn Như Ý không phải nói là không sinh, mà là sinh xong ai chăm? Ở kiếp trước, từ lúc cô có ký ức cha mẹ cô luôn trong trạng thái cãi nhau, hai người cãi nhau dữ dội xong đều bỏ nhà ra đi, thậm chí thường xuyên bỏ quên cô, cho nên lúc trước cô thường xuyên bị bỏ ở nhà một mình, có thể sống được và đưa xuống nông thôn, cũng là nhờ mạng cô lớn.

Cô chưa từng sinh con bao giờ, cũng không biết làm một người mẹ như thế nào: “Nhưng em không biết chăm trẻ con đấy.”

Tần Trí Viễn vỗ vỗ ngực: “Để anh.”

Ôn Như Ý nhìn anh: “Anh biết sao?”

Tần Trí Viễn ngừng một lúc, nếu nói có biết chăm trẻ con hay không, anh thật sự không biết, nhưng mà khả năng học của anh cũng được: “Anh không biết, nhưng có thể học mà, chút chuyện nhỏ này còn có thể làm khó được anh sao?”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này, cũng không kìm được cười nói: “Anh nói được phải làm được đấy, đừng chỉ biết nói suông thôi.”

Tần Trí Viễn gật đầu, không lâu sau, báo cáo xét nghiệm m.á.u đã có, bác sĩ khoa phụ sản cũng đi làm, không ngoài dự đoán, kết quả xét nghiệm giống như những gì bác sĩ lúc trước nói, Ôn Như Ý có thai, có lẽ là khoảng bốn mươi ngày.

Vừa nãy hai vợ chồng đã có đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý, bây giờ tâm trạng đã trở lại bình thường, yên lặng nghe bác sĩ dặn dò một số điều khi mang thai, cuối cùng, bác sĩ còn đặc biệt dặn hai người: “Ba tháng đầu thai nhi vẫn chưa ổn định, cấm sinh hoạt vợ chồng, nhớ kỹ .”

Tần Trí Viễn: ...
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 133: Sắp Làm Hòa Thượng Rồi!



Anh quên mất chuyện này!

Sắp làm hòa thượng rồi!

Bác sĩ thấy hai người không nói gì, lại nhắc một lần nữa, một lát sau người đàn ông mới “ừm” một tiếng.

Ôn Như Ý cũng hơi đỏ mặt, vội chuyển sang chủ đề khác: “Anh ấy bị ốm nghén như vậy có trở lại bình thường được không? Anh ấy ốm nghén rồi chắc tôi sẽ không ốm nghén nữa nhỉ?”

Bác sĩ nghe vậy trực tiếp bật cười: “Cô không thể tính như vậy được, ôm nghén làm sao có thể thương lượng được? Nhưng thông thường bà bầu có thể vượt qua được ba tháng đầu thì phản ứng sau đó sẽ khỏe hơn rất nhiều.”

Nói xong bác sĩ nhìn Tần Trí Viễn: “Cậu cũng thả lỏng tinh thần chút đi, đừng căng thẳng, nếu không tình trạng ốm nghén này có thể sẽ nghiêm trọng hơn.”

Lúc trước khi Tần Trí Viễn có phản ứng, anh hoàn toàn không biết Ôn Như Ý mang thai, còn tại sao lại ói, bây giờ có lẽ anh cũng đoán được nguyên nhân, lúc trước anh không hề muốn có con sớm như thế, dẫu sao sau khi cô có thai, anh phải làm hòa thượng, có thể dưới sự ảnh hưởng về sự kháng cự lo lắng của nhận thức nên anh mới có những phản ứng đó.

Nhưng mà bây giờ không muốn cũng phải muốn, ai bảo anh lợi hại như thế chứ.

Hai người cầm kết quả xét nghiệm ra khỏi phòng khám, Tần Trí Viễn lập tức mượn điện thoại của bệnh viện để gọi cho Khương Nguyệt Anh bên kia, thông báo cho họ biết tin vui này.

Sau khi Khương Nguyệt Anh biết tin trực tiếp há hốc mồm, bà ấy nhớ mấy ngày trước còn muốn hỏi họ chuyện khi nào sinh con nữa đấy, kết quả chưa tới nửa tháng đã nghe được tin tốt, xem ra lén đi lạy quan âm cũng khá thần kỳ.

Người ta nói ba tháng đầu không nên nói chuyện có thai ra bên ngoài, cho nên Tần Trí Viễn bảo bà ấy khiêm tốn chút, ngoại trừ nói cho người nhà họ Ôn biết, những người khác thì đừng nói, Khương Nguyệt Anh làm sao mà không biết cái này được, bà ấy đáp lại một tiếng nói lát nữa sẽ đi tìm Triệu Tú Hoa nói chuyện, sau đó chuẩn bị chuyện quần áo cho em bé, cuối cùng lại nói thêm: “Thế có cần nói cho bên nông trường không?”

Tần Trí Viễn biết Ôn Vệ Quốc ở nông trường, mặc dù lúc trước hai người kết hôn, Ôn Vệ Quốc không trả lời thư, nhưng nếu như ông ấy biết chuyện này nhất định rất vui mừng, anh nhìn Ôn Như Ý một cái rồi nói: “Nhất định phải nói, ông ấy là ông ngoại của đứa bé.”

Điện thoại của bệnh viện, họ cũng ngại chiếm quá nhiều thời gian, nói xong việc Tần Trí Viễn cúp điện thoại, Ôn Như Ý cũng khá khó hiểu, hỏi Tần Trí Viễn: “Anh nói lúc trước cha em làm gì mà không trả lời thư của em? Là vì sợ ảnh hưởng sao?”

Tần Trí Viễn có thể khẳng định là Ôn Vệ Quốc lo sợ ảnh hưởng, nếu không ban đầu cũng sẽ không chủ động lên báo cắt đứt quan hệ với nhà họ Ôn: “Quay về anh hỏi thử.”

Ôn Như Ý gật đầu, mặc dù cô chưa từng liên lạc với Ôn Vệ Quốc, ấn tượng đối với ông cũng dừng lại ở cái năm mà ông bị đưa xuống nông thôn, nhưng cô vẫn muốn biết bây giờ ông sống có tốt hay không.

Chuyện vui bất ngờ đến đã làm vỡ kế hoạch vốn có của hai người, bây giờ chuẩn bị có thêm một đứa bé, những đồ vật nhỏ như quần áo thì Khương Nguyệt Anh có thể chuẩn bị, nhưng giường em bé, xe em bé gì đấy đều phải do họ chuẩn bị, những thứ đồ này không dễ làm.

Vốn dĩ Tần Trí Viễn muốn tìm người đi làm những đồ vật này, nhưng nghĩ lại cảm thấy vẫn là tự làm sẽ có ý nghĩa hơn, cho nên sau khi về nhà, anh bắt đầu nghiên cứu những đồ vật này làm như thế nào.

Kim Quế Hoa kế bên cũng biết được Ôn Như Ý có thai, nhưng mà Tần Trí Viễn lại có triệu chứng ốm nghén, cô ấy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vội vàng chạy đến hỏi cô, làm sao mới có thể chuyển ốm nghén sang người chồng, nếu như thật sự có chuyện tốt như vậy, sau này cô ấy có thể suy nghĩ đến việc sinh ba.

Ôn Như Ý dở khóc dở cười, chỉ nói đi nói lại: “Em thật sự không biết làm thế nào, bác sĩ nói đây là một tình huống tâm lý, có thể do lo lắng gây ra.”

Kim Quế Hoa vừa nghe thấy lời này bắt đầu ngưỡng mộ cô: “Tiểu Tần rất tốt, vừa chăm chỉ vừa chịu học chịu làm, làm gì mà giống ông nhà chị, cái gì cũng để chị làm.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 134: Nôn Nghén



Ôn Như Ý nghĩ lại cũng phải, kết hôn được mấy tháng nay, Tần Trí Viễn biểu hiện khá tốt, chỉ là nấu cơm hơi khó ăn một chút, những cái khác thì cũng đáng khen, vốn dĩ cô còn dự định dạy người đàn ông cách nấu cơm, để sau này cho anh làm chủ phòng bếp, nhưng nể tình anh bị ốm nghén, chuyện này tạm thời bỏ qua vậy.

Ôn Như Ý cũng cười nói: “Tham mưu trưởng Bao cũng rất tốt mà, nếu không sao chị lại muốn sinh ba được?”

Kim Quế Hoa cười cười, Bao Trung Hoa ngoại trừ không làm việc nhà, những cái khác đều rất tốt, nhưng mà con người mà, cứ muốn so sánh này kia: “Thế bây giờ em có thai rồi có đi làm nữa không?”

Ôn Như Ý vừa nghe thấy lời này thì lập tức thẳng người lên nói: “Đương nhiên là phải đi làm rồi, cho dù có chuyện động trời, sự nghiệp của phụ nữ chúng ta không được dừng.”

Đứa bé vẫn còn nhỏ, Ôn Như Ý cũng không có ốm nghén, cho nên đi làm đối với cô không hề có áp lực gì, ngày hôm sau cô đi làm đúng giờ, vừa đến văn phòng cô lập tức hỏi tình hình bán hàng ngày hôm qua.

Không thể không nói, thông thường đều là chuyện vui nhân đôi, có lẽ là đang trong dịp Lạp Bát, hôm qua cháo bát bảo của họ được bán rất chạy tại quầy hàng của tòa nhà bách hóa ở đây, nhiệm vụ đặt một trăm hộp lúc đầu đã trực tiếp bán hết ngay trong ngày, trái cây đóng hộp có thể đắt hơn một chút, cho nên bán hơi kém hơn một chút, nhưng đối với một nhà máy mới như họ mà nói thì như vậy đã vô cùng tốt.

Phùng Ngọc Phân rất vui mừng, điều này cho thấy sản phẩm mới của họ bán được, đến lúc đó tiền thưởng cuối năm lại có thể thêm được một ít.

Số lượng tiêu thụ này đối với một người ở kiếp trước thường xuyên nhìn thấy lượng tiêu thụ trên mười ngàn hộp như Ôn Như Ý mà nói vẫn là con số nhỏ, nhưng mà sự việc phát triển theo hướng tốt vẫn tốt hơn, cô cũng khá vui mừng, chỉ là rất nhanh, cô có chút phát sầu.

Ngày tháng dần dần bước vào tháng thứ hai, đứa con trong bụng cô dần dần phát triển, cô không có triệu chứng gì, chỉ là đi vệ sinh có hơi thường xuyên, nhưng mà triệu chứng trước đây của Tần Trí Viễn cũng vẫn không khỏi, thậm chí hình như có chút tệ hơn, ngoại trừ anh ngửi không được mùi dầu khói, gần đây hình như anh cũng không ngửi được mùi mồ hôi thối của đàn ông.

Mỗi ngày sau khi anh tập luyện về, nhất định phải tắm rửa mình thật sạch sẽ, nếu không bản thân ngửi thấy mùi mồ hôi sẽ buồn nôn, mặc dù Ôn Như Ý có chút muốn cười, nhưng khi nhìn thấy anh ói thì cô cũng có chút xót, nên đi thỉnh giáo Kim Quế Hoa cách chống ói.

Kim Quế Hoa cũng không hiểu, lúc trước cô ấy mang thai cũng có ói, nhưng hình như chỉ có thể chịu đựng và vượt qua, tình trạng giống như Tần Trí Viễn cô ấy chưa gặp qua bao giờ: “Cậu ấy ói dữ dội như vậy, không phải là em mang thai đôi đấy chứ? Lúc trước đại đội chúng ta có một bà bầu, cũng ói như c.h.ế.t đi sống lại, cuối cùng là sinh đôi!”

Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại Tần Trí Viễn đã thò đầu ra nói trước: “Sao có thể được, thật sự mà thai đôi là muốn mạng cô ấy hay là muốn mạng tôi?”

Ôn Như Ý cũng bật cười ha ha, đúng vậy, không thể muốn mạng anh rồi còn muốn mạng cô nữa, cô cũng đâu phải nữ chính trong kịch bản ngôn tình, mới mang thai là thai đôi luôn: “Em cảm thấy không có khả năng lắm, mấy đời nhà em cũng không có ai sinh đôi.”

Tần Trí Viễn ra sức gật đầu: “Nhà tôi cũng không có.”

Kim Quế Hoa nói: “Chị cũng không rành mấy cái này lắm, dù sao thì chị cảm thấy sự việc không thể nói quá tuyệt đối được, chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ mà.”

Ôn Như Ý mím môi: “Qua vài ngày đến lúc đó kiểm tra là em biết ngay thôi.”

Nhưng mà chưa đợi Ôn Như Ý đi kiểm tra, ngày hôm sau khi tan làm về nhà, cô phát hiện trong nhà có một vị khách hơi quen thuộc mà lại xa lạ.

Vị khách đó hơi nghiêng đầu, Ôn Như Ý không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, chỉ là cảm giác quen thuộc, ông đang cùng với Tần Trí Viễn dọn dẹp lại vườn rau trong nhà, không biết Tần Trí Viễn nói gì với ông và ông bật cười ha ha, cách ăn mặc và hình tượng của ông trông không giống đồng chí trong đại đội.

Ôn Như Ý vội vàng đẩy cửa vào, nhìn Tần Trí Viễn rồi cười hỏi: “Hôm nay có khách đến nhà à?”

Nghe thấy động tĩnh hai người đó cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua, ba người mặt đối mặt, lúc này Ôn Như Ý mới nhìn rõ khuôn mặt của vị khách kia, bỗng chốc cô đơ người, khuôn mặt của người này trông quen thuộc, hình như có hơi giống Ôn Vệ Quốc ở nông Tr**ng X* xôi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 135: Cha



Nhưng mà ông có dáng vẻ khác biệt quá lớn so với Ôn Vệ Quốc trong ký ức Ôn Như Ý, Ôn Vệ Quốc lúc trước có thân hình cao ráo rắn rỏi, tướng mạo đường đường, khí chất nổi bật, nhưng người trước mặt, ngũ quan trông rất giống, nhưng thân hình gầy yếu, làn tóc mai hoa râm, nhìn dáng vẻ trông cũng không phải rất cao, cả người nhìn giống như một ông già đã trải qua nhiều năm tháng gian khổ.

Tần Trí Viễn nhìn vợ ngây người mà cười nói: “Em nhìn kỹ xem thử hôm nay rốt cuộc là khách nào đến nhà chúng ta?”

Ôn Như Ý khẽ mở miệng, thăm dò gọi người đó một tiếng: “Cha?”

Ôn Vệ Quốc từ lâu đã mong chờ cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, từ lúc mà Tần Trí Viễn liên lạc với ông, mặc dù lần trước đã nhận được hình kết hôn của hai người họ, nhưng dẫu sao cũng chỉ là hình ảnh, còn là trắng đen, bây giờ mặt đối mặt nhìn thấy người ngoài đời đã nhiều năm không gặp, trong lòng ông vẫn rất là kinh ngạc.

Năm mà ông xuống nông thôn, Ôn Như Ý mới mười một tuổi, đứa trẻ trông như vầng trăng khuyết nhỏ giờ đã lớn thành một cô gái cao ráo xinh đẹp, thay đổi nhiều đến mức nếu gặp ở nơi khác chắc chắn ông sẽ không nhận ra.

Đôi mắt hơi đục của ông đang tỏa sáng, nhìn Ôn Như Ý, đáp một tiếng: “Là cha đây.”

Ôn Như Ý nghe vậy hơi nghẹn họng, không ngờ thật sự là Ôn Vệ Quốc, cả người ông thay đổi rất nhiều, giọng nói cũng trở nên khàn đặc hơi, tinh thần cũng không giống như lúc trước, nếu như gặp ở ngoài đường, cô chắc chắn không nhận ra.

“Cha, thật sự là cha sao.” Cô bước tới trước, quan sát Ôn Vệ Quốc: “Cha đến đây bằng cách nào?”

Ôn Vệ Quốc gật đầu: “Là lúc trước Trí Viễn liên lạc với cha.”

Ôn Như Ý lập tức nhìn Tần Trí Viễn, quở trách: “Anh đón cha đến từ lúc nào vậy? Sao em không hề biết gì hết vậy?”

Từ sau lần trước gọi điện thoại về nhà báo tin Ôn Như Ý mang thai, Tần Trí Viễn đã bắt đầu liên hệ với nông trường bên kia, ban đầu Ôn Vệ Quốc không muốn có quá nhiều liên quan đến bọn họ bên này, dù sao ông cũng không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của họ, nhưng sau đó biết Ôn Như Ý mang thai cũng rất lo lắng đến ông nên ông mới động lòng.

Tần Trí Viễn ban đầu cũng lo sẽ không thuyết phục được Ôn Vệ Quốc, cũng không chắc rằng bộ đội liệu có phê duyệt cho đơn xin của anh không, cho nên không có nói với Ôn Như Ý, anh chỉ cười một tiếng: “Chính là lần trước khi em nhắc với anh, sau đó anh đã liên lạc với cha, không nói cho em biết cũng là vì muốn cho em một bất ngờ mà.”

Ôn Như Ý quả thực rất bất ngờ, nhiều ngày như vậy, anh lặng lẽ làm chuyện lớn như thế, vậy mà cô không hề phát giác được gì cả, xem ra một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch là có thật.

Ôn Vệ Quốc cũng cười nói: “Lúc đó đơn xin của cha không chắc có thể được phê duyệt, cho nên cậu ấy không có nói với con, sợ con thất vọng.”

Tần Trí Viễn cong khóe môi cười nói: “Mau vào nhà đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”

Ba người đi vào nhà, trên bàn trong phòng khách đã bày sẵn mấy món ăn, có thịt xào, có hải sản, còn có gà luộc mà nguyên chủ thích ăn nhất, kỹ thuật dùng d.a.o rất xuất sắc, sắp xếp cũng rất ngay ngắn, nhìn trông có đủ sắc, hương, vị.

Ôn Như Ý thắc mắc nhìn những món ăn này, hỏi Tần Trí Viễn: “Những món này đều là do anh làm sao? Sao hôm nay anh trở nên lợi hại như vậy rồi sao?”

Tần Trí Viễn đưa tay gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Em thấy anh có tay nghề nấu nướng đó sao?”

Ôn Như Ý nhìn Ôn Vệ Quốc: “Cha, là cha làm sao?”

Ôn Vệ Quốc cười cười: “Không phải cha, là mẹ con làm đấy.”

Ông nói xong rồi nói vọng vào trong phòng: “Tú Hoa, em vẫn chưa thu dọn xong sao? Ra ăn cơm thôi.”

Lúc này Ôn Như Ý mới nhận ra trong phòng phụ có động tĩnh, không lâu sau, Triệu Tú Hoa từ trong phòng đi ra, bà nhìn Ôn Như Ý cười nói: “Sao vậy, không nhận ra mẹ con nữa à?”

Ôn Như Ý xoa xoa mắt, sau khi xác nhận không có nhìn nhầm người, cô lập tức chạy tới ôm chầm lấy mẹ cô: “Mẹ, sao mẹ đi cùng với cha đến rồi?”

Cô nói rồi, mắt cũng đỏ theo, thời này gọi điện thoại không tiện, lần trước sau khi nói với Khương Nguyệt Anh chuyện mình có thai, Triệu Tú Hoa cũng không gọi điện cho cô, ngay cả thư cũng không có, hại cô tủi thân một thời gian đấy, không ngờ hôm nay vậy mà có thể nhìn thấy hai người họ cùng nhau đến.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 136: Đoàn Tụ



Từ sau khi biết con mình mang thai, Triệu Tú Hoa đã muốn đến từ lâu, nhưng lại lo sợ làm phiền đến hai con, mãi cho đến khi Tần Trí Viễn liên lạc với bà, lại liên lạc với Ôn Vệ Quốc, nên bà mới có cơ hội đến: “Cha con về nhà trước, sau đó mới cùng mẹ đến đây.”

Ôn Như Ý cười híp mắt nhìn bà, hỏi: “Thế lần này cha mẹ không về nữa nhỉ?”

Nói đến cái này, Triệu Tú Hoa ngừng một lúc rồi đáp: “Vài ngày nữa cha con nhất định phải quay về, cha con chỉ là xin nông trường nghỉ phép, bên này mẹ cũng không nhiều việc, có thể ở thêm vài ngày.”

Ôn Như Ý quay sang nhìn Tần Trí Viễn, hỏi: “Lần này là cha em xin nghỉ phép sao?”

Tần Trí Viễn vẫn chưa đáp lại, Ôn Vệ Quốc đã nói: “Phải, cha chỉ là xin nghỉ phép, hết ngày nghỉ thì phải quay về, nhưng mà con không cần lo lắng, bây giờ cha ở nông trường cũng rất tốt, nếu không lần này cũng không có cơ hội đến đây.”

Ôn Như Ý nghĩ lại cũng đúng, bây giờ Ôn Vệ Quốc chưa sửa lại án xử sai, nhất định phải quay về, cô nhìn vào trong phòng một cái, hỏi: “Có phải mẹ Khương cũng đến rồi không?”

Triệu Tú Hoa vội nói: “Không có, bà ấy còn bận đi làm nữa đấy, nhưng mà mẹ Khương mang cho tụi con rất nhiều đồ.”

Bà nói xong, vội vàng buông cô ra, đi mở hành lý mà hôm nay bọn họ mang đến: “Những đồ này đều là mẹ đi tìm người lấy, cũng không biết bây giờ khẩu vị của con như thế nào, có thích ăn những đồ này không.”

Những chiếc túi xếp dọc theo bức tường chứa đầy những thứ mà Triệu Tú Hoa mang theo lần này, bao gồm quần áo em bé, mũ, tất, tã lót và một loạt những thứ khác, ngoài những thứ này còn có gạo trắng tươi, có ngũ cốc nguyên hạt dễ tiêu, ngoài ra còn có thịt gác bếp và một số loại thảo dược Trung y bổ sung khí huyết và dầu ô liu, tựa như họ hận không thể mang tất cả mọi thứ đến đây vậy.

Nhìn một đống đồ trẻ em, Ôn Như Ý khẽ trừng to mắt, nói: “Mẹ, đứa con trong bụng con còn chưa được ba tháng nữa đấy, mọi người chuẩn bị nhiều đồ như vậy làm gì thế?”

Triệu Tú Hoa không tính đứa bé mấy tháng, họ nên chuẩn bị những đồ gì thì nhất định phải chuẩn bị: “Như vậy vẫn còn chưa đủ đấy, hai đứa trẻ tuổi tụi con cái gì cũng không hiểu, hai mẹ phải chuẩn bị, nhưng mà môi trường sống ở chỗ tụi con cũng không tệ, hình như cũng không thiếu thứ gì, may mà mẹ không có mang rau xanh đến, nếu không thì uổng phí.”

Ở kiếp trước Ôn Như Ý không cảm nhận được sự quan tâm nhiệt tình như vậy, nhưng bây giờ cô cảm nhận được, ngọt như đường, cô mím môi, sống mũi hơi cay cay, nhất thời không biết phải nói gì.

Triệu Tú Hoa không nhận ra sự bất thường của cô, lập tức lấy ra ba cái hồng bao: “Đây là hồng bao mà anh trai và chị dâu con cho đứa bé, nói không biết mua cái gì, nên đưa tiền bảo con tự mua, còn một phần là của đồng chí Khương Nguyệt Anh, nói là cho con với con của con.”

Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại, Tần Trí Viễn lập tức nhận lấy hồng bao: “Để anh xem thử mẹ anh cho bao nhiêu, đây là đứa con đầu tiên của thế hệ tiếp theo nhà họ Tần, cho ít quá không được đâu.”

Ôn Như Ý trực tiếp trừng mắt nhìn người đàn ông: “Cũng đâu phải cho anh, sao anh lại giành lấy?”

Tần Trí Viễn mở hồng bao ra xem, sau đó đưa nó cho Ôn Như Ý: “Quả thực không ít, anh đoán chắc cũng một nghìn tệ, em đếm thử.”

Triệu Tú Hoa nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cười thành tiếng: “Được rồi, ăn cơm trước đi, lát nữa đếm tiền sau.”

Lúc ăn cơm, Triệu Tú Hoa thấy Ôn Như Ý ăn rất ngon miệng, không hề có triệu chứng ốm nghén, còn ăn được đồ chua, bà thầm nghĩ trong lòng cái thai này của cô liệu sẽ là con trai không?

Nếu như con đầu là con trai thì tốt, tình cảm hai vợ chồng xem như là vững chắc, tránh để sau này người ta nói này nói kia, đợi sau khi sinh con trai xong, sau này sinh thêm con gái, hoặc là không sinh nữa cũng được.

Nghĩ đến đây, bà cũng không kìm được mà cười hỏi: “Mẹ nghe Tiểu Tần nói lần này con mang thai khá may mắn, không có triệu chứng gì đúng không?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Con không ói, anh ấy ói rồi, ói rất dữ dội.”

Ôn Vệ Quốc lúc nãy cũng nghe Tần Trí Viễn nói qua, ông cảm thấy khá kỳ lạ, phụ nữ mang thai mà tại sao đàn ông lại ói? Nhưng mà con rể ói vẫn tốt hơn là con gái ói, ông bật cười nói: “Thế thì tốt, cha còn sợ con ói nhiều quá sẽ khó chịu.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 137: Con Có Tìm Người Kiểm Tra Chưa



Ông nói xong lời này, đột nhiên ý thức được mình nói không đúng, có chút cảm giác như cười trên nỗi đau của người khác, ông nhìn Tần Trí Viễn, nói rất thành tâm: “Tiểu Tần à, con cố kiên trì thêm thời gian, cha đoán có lẽ đến khi Ôn Như Ý sinh xong con sẽ khỏi.”

Bây giờ Tần Trí Viễn còn có thể nói gì nữa, đương nhiên chỉ có thể kiên trì, nhưng mà có một điểm tốt đó là, bởi vì anh ói, cho nên ngày nào vợ cũng nấu đồ ăn ngon cho anh, cuối cùng anh cũng không cần ăn ở nhà ăn nữa rồi: “Cha, cha yên tâm, con nhất định có thể kiên trì đến khi vợ con sinh.”

Ban đầu Ôn Vệ Quốc vẫn rất lo lắng đứa con rể Tần Trí Viễn này có điều kiện quá tốt, con gái ông sẽ chịu ấm ức, nhưng sau vài giờ tiếp xúc, ông phát hiện chàng trai trẻ này thật sự không tồi, người thì đẹp trai, không chê thành phần gia đình họ, đối xử với con gái cũng tốt, nghe nói rau củ trong vườn đa số đều là do anh trồng, lần này muốn ông đến đây, mà tình nguyện chạy đôn chạy đáo vì ông, người có thể làm được đến mức này thật sự không nhiều.

Sau khi ăn cơm xong, Ôn Vệ Quốc với Tần Trí Viễn vẫn còn trò chuyện, Triệu Tú Hoa kéo Ôn Như Ý vào phòng, lén lút hỏi cô: “Buổi chiều mẹ nghe nữ đồng chí kế bên nhà tụi con nói con có thể mang thai đôi, chuyện là như thế nào vậy? Tụi con đã kiểm tra rồi sao?”

Ôn Như Ý vội vàng lắc đầu: “Con chưa kiểm tra, chị ấy chỉ là đoán mà thôi, nhà chúng ta cũng chưa có ai sinh đôi, sao lại có khả năng này được.”

Mặc dù Triệu Tú Hoa cũng thích thai đôi, nhưng chuyện này bà vẫn không hi vọng Ôn Như Ý có, dẫu sao thì sinh đôi rất là cực: “Con có tìm người kiểm tra chưa? Đứa bé trong bụng là con trai hay con gái?”

Ôn Như Ý có chút dở khóc dở cười: “Bác sĩ nói đứa bé mới to bằng hạt gạo, làm sao có thể biết được trai hay gái? Dù sao là trai hay gái thì tụi con đều thích.”

Triệu Tú Hoa hơi ngạc nhiên: “Tiểu Tần nói là con gái cũng không để ý sao?”

Ôn Như Ý gật đầu, lúc trước hai người họ đã nói chuyện với nhau về vấn đề này, Tần Trí Viễn rất thoáng, sẽ không trọng nam khinh nữ, hình như cũng chưa từng thể hiện ra bao giờ, nhưng mà cho dù trong lòng anh trọng nam khinh nữ thì cũng không sao, tóm lại là cô sẽ không như vậy: “Mẹ, mẹ yên tâm, anh ấy không để ý, nếu như anh ấy để ý thì con cũng sẽ không tha cho anh ấy.”

Triệu Tú Hoa vội trừng cô một cái, bà cảm thấy một người tốt như Tần Trí Viễn, cho dù trong lòng thật sự có chút trọng nam khinh nữ, cũng không nhất thiết phải cãi nhau với anh làm gì, đợi đứa bé lớn lên, thân thiết với cha, đến lúc đó anh tự nhiên sẽ thích đứa bé thôi.

Nhưng mà mặc dù bà cảm thấy Tần Trí Viễn rất tốt, cũng không cản được buổi tối bà bắt hai vợ chồng trẻ ngủ riêng, ba tháng đầu là thời điểm quan trọng nhất, tuổi trẻ bây giờ tràn đầy sức lực, lỡ như không kiềm chế được làm chút chuyện gì đó không hay, ảnh hưởng đến đứa con trong bụng, thế hậu quả nghiêm trọng.

Trước khi ăn cơm Tần Trí Viễn vẫn còn rất vui vẻ, ai ngờ sau khi ăn xong, anh đã mất đi quyền lợi ngủ cùng một giường với vợ r, anh rất ngạc nhiên sợ hãi, lén lút kháng nghị với Ôn Như Ý: “Kể từ khi em mang thai, anh chỉ nằm bên cạnh em, không có làm gì cả, em nói với mẹ đi, anh rất thành thật mà.”

Ôn Như Ý nhìn dáng vẻ anh lo lắng sốt ruột mà cười cười: “Không gấp, mẹ là muốn tâm sự với em đấy, đợi ngày mai em dẫn cha mẹ đi dạo trên đảo, quay về em sẽ nói với mẹ.”

Tần Trí Viễn cảm thấy mẹ vợ cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này không tốt, không tin tưởng anh chút nào, nhưng mà nể tình bà cũng vì tốt cho đứa bé, nên anh cũng không so đo nữa: “Thế ngày mai anh tranh thủ thời gian đi với em?”

Ôn Như Ý đương nhiên sẽ không phản đối, ngày hôm sau khi đi làm, cô đến văn phòng xin nghỉ phép, bây giờ mặc dù đơn hàng của nhà máy không nhiều, nhưng con người và thiết bị đã sẵn sàng, xem như là đã vào quỹ đạo, việc của cô cũng không nhiều, cộng thêm mở rộng sản phẩm mới lần này cũng do cô phụ trách theo dõi, bán hàng cũng xem là thành công, cho nên Trần Kim rất nhanh đã phê duyệt cho cô nghỉ.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 138: Anh Phải Biểu Hiện Tốt Một Chút



Bên trong doanh trại bộ đội họ không được vào, những nơi xung quanh doanh trại có thể đi được cũng không rộng, chỉ một buổi sáng Ôn Như Ý đã dẫn Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú Hoa đi dạo hết, buổi chiều Tần Trí Viễn cũng đi theo ba người, họ cùng nhau ra biển, nhặt một số hải sản, thu hoạch cũng kha khá.

Kỳ nghỉ của Ôn Vệ Quốc không dài, ông đã tốn một ít thời gian về Giang Thành một chuyến, vài ngày nữa là ông phải trở lại nông trường, cho nên Ôn Như Ý cũng không đợi đến ngày khám thai nữa, nhân lúc hai người còn ở đây, ngày hôm sau cô trực tiếp đến bệnh viện làm kiểm tra.

Giống như những gì họ nghĩ, hiện thực chính là hiện thực, không giống như kịch bản trong tiểu thuyết, Ôn Như Ý chỉ mang thai đơn, phôi thai tim thai gì đấy đều rất khỏe mạnh, bác sĩ còn tính cho cô dự sinh vào tháng 9.

Tần Trí Viễn thở phào nhẹ nhõm, nếu như thật sự sinh đôi, cuộc sống sau này của anh thảm rồi, có hai tiểu quỷ tranh giành vợ với anh, địa vị của anh trong nhà nhất định sẽ xuống dốc không phanh.

Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú Hoa cũng thở phào một hơi, chỉ cần đứa bé khỏe mạnh bình an, thế nào cũng được, cuối cùng Ôn Vệ Quốc cũng có thể yên tâm trở về nông trường.

Lúc tiễn Ôn Vệ Quốc đi, Triệu Tú Hoa có chút không nỡ, bà vừa thu dọn cho ông vừa nói: “Anh phải biểu hiện tốt một chút, tranh thủ được sửa án xử sai sớm, sau này không cần phải về bên kia nữa.”

Cho dù lúc trước họ đã công khai cắt đứt quan hệ, nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều có đối phương, Ôn Như Ý đều nhìn ra cả, hơn nữa cô biết Ôn Vệ Quốc muốn được sửa án xử sai cũng phải đợi đến năm 1976, nhưng không phải tất cả mọi người đều may mắn như vậy, có thể được sửa án xử sai trong hai năm sau 1976, có vài người thậm chí nhiều năm vẫn không được sửa án xử sai.

Cô muốn nói lời gì đó an ủi, Tần Trí Viễn đã trực tiếp nói: “Mẹ, mẹ không cần quá lo lắng, lúc trước con đã hỏi qua nông trường rồi, mấy năm nay cha biểu hiện rất tốt, nói không chừng rất nhanh có thể được sửa án xử sai đấy.”

Mấy năm nay Triệu Tú Hoa cũng luôn quan tâm đến chuyện sửa lại án xử sai, cũng không biết có bao nhiêu người được sửa lại án sau năm 1973, nhưng đối với bọn họ mà nói, sửa lại án có thể tương đối khó khăn, chẳng qua ai cũng muốn được nghe lời hay ý đẹp, bà cười nói: “Mong được như lời con nói, cha mẹ cũng hi vọng có thể sớm ngày được sửa lại án xử sai.”

Lúc trước Ôn Vệ Quốc giây phút nào cũng muốn được sửa án xử sai, nhưng những năm nay ông đã quen với cuộc sống ở nông trường, quen với việc giao thiệp với người trong nông trường, dù sao cuộc sống có tệ hơn nữa cũng sẽ không tệ đi đâu được: “Được rồi, cha cũng đã quen cả rồi, bên đó cũng rất tốt, còn quen biết được rất nhiều người, sau này như thế nào cứ thuận theo tự nhiên thôi, mọi người không cần lo lắng cho cha.”

Chủ đề này có hơi nặng nề, mọi người đều rất tự giác không nói tiếp nữa, Ôn Vệ Quốc rất nhanh cũng đã thu dọn xong đồ đạc, Tần Trí Viễn đưa ông đến cảng khẩu, đợi ông vừa đi, Kim Quế Hoa ở sân nhà bên kia cũng xuất hiện, tò mò hỏi: “Đồng chí Ôn Vệ Quốc không ở lại đón Tết sao?”

Ôn Như Ý cười nói: “Ông ấy không xin nghỉ lâu được như thế.”

Kim Quế Hoa nhìn Triệu Tú Hoa: “Thế thím không đi nữa nhỉ? Dù sao cũng sắp tới Tết, cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, hơn nữa đồng chí Tiểu Ôn có thai, cũng phải có một người chăm sóc.”

Ôn Như Ý cũng nhìn bà, chớp chớp mắt.

Trước khi Triệu Tú Hoa đến cũng không dự định ở lại lâu, nhưng mấy ngày hôm nay ở đây, bà phát hiện cuộc sống của hai con khá là eo hẹp, Tần Trí Viễn ói rất dữ dội, không vào phòng bếp được, Ôn Như Ý tan làm về còn phải mang bụng bầu làm việc nhà, nếu không chỉ có thể ăn cơm ở nhà ăn, bây giờ đứa bé cần dinh dưỡng, một bà bầu sao có thể ăn cơm nhà ăn được chứ, cho nên bà quyết định chưa về sớm.

Sau khi tiễn cha vợ đi, Tần Trí Viễn còn tưởng rằng mình có thể ngủ chung giường với vợ, nhưng hai ngày nay, mẹ vợ dường như không có ý định muốn chuyển về phòng phụ, ngày hôm nay sau khi tan làm, anh đi đón Ôn Như Ý, nhắc lại với cô về chuyện này.

Ôn Như Ý mím mím môi: “Thế anh bảo em nói như thế nào đây, không lẽ nói anh muốn ngủ với em à?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 139: Thật Hay Giả Vậy



Tần Trí Viễn đã nghĩ ra cái cớ từ lâu: “Em cứ nói là em không ngủ bên cạnh anh, anh sẽ mất ngủ, mẹ nhất định sẽ đồng ý.”

Ôn Như Ý cười nhẹ một tiếng, người đàn ông thối tha này, đúng là vì ngủ mà lời nói dối gì cũng có thể nói ra được: “Em thấy tinh thần của anh rất tốt, không có một chút dáng vẻ nào là mất ngủ, mẹ em cũng đâu có ngốc, sao có thể không nhìn ra được?”

Tần Trí Viễn nhíu mày: “Thế em cứ nói là anh còn lo lắng, càng lo lắng thì càng ói.”

Ôn Như Ý: ...

Đó không phải là lừa người sao?

Nhưng mà nghĩ lại đứa bé trong bụng cũng được hơn hai tháng, người đàn ông này lại có thể nhịn như vậy, cũng biết nên làm gì không nên làm gì, nên cô chiều theo ý anh.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Ôn Như Ý cũng đi tìm Triệu Tú Hoa, với lý do là nghỉ ngơi đàng hoàng, bảo bà đến phòng phụ ngủ.

Triệu Tú Hoa làm sao mà không nhìn ra được chút tâm tư nhỏ đó của cô, bà cười nói: “Được rồi, con có ý gì mẹ có thể không biết được sao? Ba tháng đầu không được động phòng, bác sĩ cũng nói rồi, con đừng có chiều nó.”

Ôn Như Ý ho nhẹ một tiếng: “Mẹ, mẹ không tin anh ấy cũng phải tin con chứ, hai tụi con cũng đâu phải trẻ con, sẽ không bốc đồng như thế đâu, bây giờ anh ấy đã quen ngủ bên cạnh con, không ngủ với con anh ấy ngủ không được.”

Triệu Tú Hoa hơi nhíu mày, có chút không tin lời nói của cô, bởi vì bà không nhìn ra được Tần Trí Viễn vậy mà lại dính người như vậy: “Thật hay giả vậy, cậu ấy còn mất ngủ? Con đừng lừa mẹ, mẹ sẽ không tùy tiện tin lời người khác đâu.”

“Con lừa mẹ làm gì.” Ôn Như Ý nói: “Không chỉ như thế, bây giờ anh ấy càng lo lắng hơn, mẹ không phát hiện mấy ngày hôm nay anh ấy ói rất nghiêm trọng sao?”

Gần đây Triệu Tú Hoa cũng không chú ý đến Tần Trí Viễn lắm, nhưng anh cứ thường xuyên vào phòng vệ sinh, điều này thì đúng thật, bà thật sự không nhìn ra được Tần Trí Viễn thân hình cao to vậy mà yếu như thế?

Nhưng mà bà cũng rất vui, nói như vậy chứng tỏ Tần Trí Viễn không rời xa con gái bà được đúng không?

Được thôi, nếu đã như thế, bà nhường một bước vậy, nhưng mà những gì nên dặn dò bà cũng phải dặn dò: “Thế con trông chừng cậu ấy, đừng để cậu ấy nói muốn là con cho liền, chỗ cậu ấy thì mẹ khó nói, bản thân con tự cẩn thận chút.”

Đây là con đầu lòng, Ôn Như Ý biết chừng mực, cô cũng có thể hiểu được nỗi lo của Triệu Tú Hoa, bèn gật đầu đồng ý với bà: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con của con, con nhất định con sẽ cẩn thận, Trí Viễn anh ấy cũng không phải kiểu người không có khả năng kiềm chế.”

Chuyện này cứ như thế đã nói xong, Tần Trí Viễn từ phòng phụ chuyển về phòng chính, anh cũng là một người thành thật, buổi tối khi đi ngủ, sợ mình sẽ không chịu được, anh không dám động vào cô vợ thơm ngào ngạt ở bên cạnh, mỗi ngày nằm quay lưng với vợ để ngủ, rất lngoan ngoãn.

Anh thì ngoan ngoãn rồi, nhưng Ôn Như Ý có chút khác, cũng không biết có phải do mang thai không mà k*ch th*ch tố của cô nhiều hơn, mỗi tối đối diện với người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, cặp m.ô.n.g săn chắc và lượng hormone bùng nổ, cô có chút khó chịu.

Đặc biệt là lúc anh ngủ, cứ thích cởi áo, mỗi ngày đều lộ ra cơ bụng tám múi, đường lưng và vòng eo nam tính, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần cộc, loại bó sát, chỗ đó không có gì cứ luôn nhô lên, giống như là cố ý dụ dỗ người ta vậy.

Đương nhiên, vì đứa con trong bụng, cô nuốt nước bọt hết lần này đến lần khác, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vào tối nay sau khi anh lại cởi áo ra, cô không thể kiềm được, hung hãn trừng mắt nhìn anh: “Anh mau mặc áo vào đi!”

Tần Trí Viễn nghe vậy không hiểu nhìn cô hỏi: “Làm gì, đi ngủ không cho anh cởi áo?”

Ôn Như Ý khẽ chớp đôi mi dài: “Buổi tối trời lạnh, nếu như anh bị bệnh, thế không phải sẽ lây cho em sao?”

Ngoại trừ gần đây có chút buồn nôn, những năm gần đây Tần Trí Viễn chưa từng bị bệnh, đừng nói là ban đêm trời lạnh, cho dù tuyết rơi thì sức khỏe của anh vẫn rất tốt: “Anh không lạnh, sẽ không bị bệnh đâu, em yên tâm được rồi, cho dù thật sự bị bệnh, anh sẽ qua phòng kế bên ngủ.”
 
Back
Top Bottom