Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 430



Chị dâu Chu tên là Vương Hồng, nhà mẹ đẻ họ Vương.

Cô ta cảm thấy kiếp trước chắc chắn mình đã g.i.ế.c sạch cả nhà họ Chu, bằng không kiếp này làm sao lại xui xẻo đến mức phải gả cho cái thứ đàn ông xúi quẩy như thế này?

Làm gì cũng không nên thân, chỉ giỏi ăn, ngủ và… đánh rắm, mấy cái đó thì xếp hạng nhất!

Thật sự chưa từng thấy ai vừa lười vừa háu ăn đến thế!

Nghĩ lại ngày xưa, Vương Hồng cũng là một nhân vật có tiếng trong làng, bao nhiêu bà mai đến gõ cửa xin làm mối.

Kén tới kén lui, cuối cùng lại chọn trúng cái thứ xúi quẩy như Chu Xuyên.

Hồi đó tuổi còn trẻ, nông nổi, bị anh ta nịnh vài câu, rồi bị lừa lên đống rơm, thế là chuyện xảy ra.

Bằng không, cô ta sao lại gả vào cái nhà này, sao phải khổ cả một đời như vậy?

Đến khi gần cuối đời, muốn được hưởng phúc nhờ con, thì anh ta lại không chịu sống ở thủ đô, kéo cô ta về quê sống cho bằng được.

Cái người không có lương tâm nào lại như vậy chứ?!

Anh ta không quen thì mặc anh ta, chứ cô thì rất quen rồi, còn có thể ngồi tám chuyện, bế cháu giúp hàng xóm, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Người ta biết con cô làm luật sư, có hẳn một văn phòng riêng, cũng từng gặp qua thằng con cao ráo đẹp trai, ai cũng ghen tị.

Thậm chí còn đòi mai mối cho con cô nữa kìa!

Vậy mà chỉ vì cái thằng chồng xúi quẩy không thích nghi được, lôi cô về quê sống cùng.

Mà kéo về rồi không phải để cô hưởng phúc, mà là bắt cô nấu cơm, giặt đồ, hầu hạ anh ta như ô sin, thiệt là đồ trời đánh!

Kiếp trước đã tạo nghiệp gì, mới rước phải cái thứ chồng này cơ chứ?!

Muốn hưởng phúc của con mà cũng bị chặn lại!

Ấy vậy mà anh ta còn về làng khoe khoang, nào là nhà con trai ở thủ đô to đẹp cỡ nào, máy lạnh, tivi màn hình to cái gì cũng có.

Người trong làng hỏi sao không ở trên đó luôn, anh ta còn bô bô bảo là nhớ bà con lối xóm.

Nghe mà phát ghê!

Nhưng chưa dừng lại ở đó đâu.

Thấy con trai giỏi giang, sống sung túc, thì hai đứa con gái đã gả đi lại quay về xin tiền, đứa thì muốn mượn tiền xây nhà, đứa thì muốn mượn tiền mở trại heo.

Thật đúng là coi nhà mẹ đẻ như ngân hàng.

Lúc trước cô và Chu Xuyên nợ nần vì cờ bạc, phải đi cầu xin khắp nơi, thì hai đứa con gái mỗi đứa ném cho mấy đồng, một đứa mười đồng, một đứa năm đồng, còn nói là tiền ăn dè xẻn mới dành dụm được.

Chị dâu Chu lúc đó chỉ muốn tát cho chúng mấy cái!

Người ta bảo con gái gả đi là của nhà chồng, quả nhiên không sai, đã không còn là người nhà, mà còn chẳng đoái hoài bố mẹ c.h.ế.t sống ra sao.

Phải biết rằng, lúc hai đứa gả đi, vì con trai muốn thể diện cho chị gái mình, nên vợ chồng cô vẫn ráng lo đầy đủ của hồi môn, sợ con gái bị xem thường.

Em trai ấy luôn nghĩ cho chị gái, vậy mà đổi lại được cái gì?!

Lúc con trai không có tiền đóng học, cô cũng từng đi tìm hai đứa con gái, kết quả là chúng không đưa nổi một xu.

Cuối cùng con trai cô phải bỏ quê đi phương Nam.

May mà em chồng không bỏ rơi nó, đi tìm suốt hơn một tháng mới tìm ra, rồi đưa nó lên thủ đô học hành.

Bây giờ học xong, thành tài, thì hai con chị lại quay về xin xỏ, trên đời sao lại có chuyện dễ dàng như thế được?

Miễn có cô còn ở đây, hai con nhỏ mất dạy kia đừng hòng lấy của con trai cô một xu!

Đúng là thứ bất hiếu, đồ khốn nạn!

Vẫn là nuôi con trai là tốt nhất!

Con trai tuy cấm cô không được đánh bạc nữa, nhưng cái gì ngon cũng không tiếc, còn mang cả yến sào với cá khô quý về cho cô.

Nghe nói là bà mợ gửi cho nó, nó không ăn thì đem về cho bố mẹ dùng.

Nó còn ngồi nghiêm túc nói chuyện với họ, nói rằng đánh bạc là điều tuyệt đối không được tái phạm, nếu còn tái phạm, thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ.

Nói thẳng trước mặt hai vợ chồng.

Chị dâu Chu cũng không dám không nghe lời con trai, vì nửa đời sau này chỉ trông cậy vào nó thôi.

Nếu nó mà không lo cho cô, cô sống sao nổi?

Dựa vào Chu Xuyên á? Vậy thì thà c.h.ế.t quách còn hơn!

Cho nên Chị dâu Chu đã đồng ý với con trai, cam đoan rằng nhất định sẽ không bao giờ đánh bạc nữa, còn sẽ trông chừng cả lão Chu không để anh ta dính vào!

Nhất định phải quản cho chặt!

Cô không được đánh bạc thì anh ta cũng đừng hòng, làm gì có chuyện một người bị cấm còn người kia tự tung tự tác?

Muốn đánh thì đánh chung, không đánh thì cả hai không ai được đánh, cô ta tuyệt đối không chịu thiệt!

Con trai nghe vậy thì rất hài lòng.

Nó nói:

“Chỉ cần bố mẹ không cờ b.ạ.c nữa, muốn lên Bắc Kinh ở nhà con cũng được, muốn về quê cũng không sao. Mỗi tháng con sẽ gửi tiền sinh hoạt đầy đủ, đảm bảo bố mẹ ăn ngon mặc đẹp.”

Lần này lên thủ đô, con trai còn đưa cô đi mua quần áo, giày dép, dắt đi ăn ở nhà hàng sang trọng, rồi đi chơi chụp hình, làm hết tất cả những việc mà trước đây cô từng ghen tị khi thấy mẹ Lý Thái Sơn và mợ… gửi ảnh về.

Con trai đúng là không uổng công cô thương yêu, vô cùng hiếu thảo, lời nói cũng đặc biệt ấm lòng.

Nó nói rằng:

“Con mãi mãi là chỗ dựa cho mẹ. Chỉ cần mẹ đừng bị bố kéo lùi xuống, thì cả đời này mẹ tha hồ mà hưởng phúc.”

Lão Chu – cái đồ xúi quẩy đó – cũng ghen tị ra mặt, vì con trai chỉ nói những lời này với cô, chứ không nói với anh ta.

Nhưng con trai hiếu thảo với cô là lẽ đương nhiên!

Dù sao thì cũng là do cô sinh ra và nuôi dưỡng nên người, còn hai đứa con gái vô ơn đó mà cũng đòi mượn tiền á? Không có cửa!

Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha không những không mượn được tiền, mà còn bị mắng cho một trận te tua.

Cả hai xụ mặt tiu nghỉu quay về, về đến nhà còn quay ra trách móc chồng mình.

Lúc trước chẳng giúp được gì, giờ em trai có tiền đồ rồi thì lại muốn dựa dẫm, mơ cũng đừng có mơ!

Thế là trong nhà lại ầm ĩ lên một trận.

Nhưng mà những chuyện đó, Chị dâu Chu không thèm để tâm.

Cô thấy mình đã quá nhân nhượng với hai đứa con gái đó rồi, chẳng lẽ còn muốn cô nuôi ăn nuôi ở cả đời à?

Mơ giữa ban ngày!

Còn bên nhà mẹ đẻ - nhà họ Vương cũng thế, lúc con trai cô cần tiền đóng học, một xu cũng không chịu cho mượn, bảo đi tìm chú thằng nhỏ mà hỏi.

Trước đó thì hễ đánh nhau là tới rất nhanh, vậy mà nhắc đến tiền là lật mặt như lật bánh tráng!

Một đồng cũng không chịu nhả!

Nếu không phải như thế, thì con trai cô cũng không phải ôm hai bộ quần áo mà đi làm thuê phương Nam.

May mà em chồng không quên thằng cháu ruột, tìm thấy nó rồi dẫn nó lên Bắc Kinh học hành.

Bây giờ con trai thành công rồi, từng người từng người bắt đầu mò đến, muốn lợi dụng nó.

Cô ta đâu phải loại dễ dụ như con mẹ Cố Quảng Hạ, bị nhà mẹ đẻ lừa đến nỗi mất cả máu.

Bọn khốn nạn ấy, đứa nào đứa nấy, đừng hòng được dính một cọng lông nào từ con trai cô!

Hạt Dẻ Rang Đường
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 431



Cái tên “Chu Thành” là do thím nhỏ đặt cho anh.

Ý nghĩa rất rõ ràng: hy vọng anh có thể thành công, có thể nên người.

Trước khi có cái tên này, anh vẫn chỉ được gọi là Tam Đản, thậm chí sau này lớn lên quay về quê, khi những người lớn trong làng nhìn thấy anh cũng phải kinh ngạc thốt lên:

“Cháu là Tam Đản đấy à?”

Khi anh xác nhận, người ta lại nói:

“Tam Đản nhà lão Chu quay về rồi!”

Những lúc như vậy, Chu Thành không khỏi bật cười.

Anh nghĩ rằng cơ hội lớn nhất trong đời mình, chính là có chú nhỏ và thím nhỏ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hồi còn nhỏ, anh rất ghen tị, thật sự rất ghen tị với mấy đứa em họ Đâu Đâu, Đô Đô.

Anh từng nghĩ:

“Giá mà mình cũng là con của chú nhỏ và thím nhỏ thì tốt biết mấy.”

Thật sự, trước khi có mấy đứa em họ đó, anh chưa từng ghen tị với bất kỳ đứa trẻ nào khác.

Ai cũng giống nhau, đều bị đánh, bị chửi, bị ghét bỏ, đó là chuyện bình thường.

Nhưng từ khi có mấy em họ, anh mới thấy được một kiểu bố mẹ khác biệt.

Chú nhỏ rất thương con, đi đâu cũng dắt theo. Thím nhỏ cũng vậy, lúc nào cũng nấu đồ ngon cho các em.

Toàn là những món mà anh chưa từng thấy qua chứ đừng nói đến ăn.

Nhà anh với nhà chú nhỏ quan hệ cũng bình thường, nhưng thím nhỏ chưa bao giờ vì vậy mà ghét bỏ hay lạnh nhạt với anh.

Thỉnh thoảng thấy anh sang chơi, thím còn gọi anh lại ăn cùng.

Miếng bánh ngọt đầu tiên trong đời anh, miếng dưa hấu đầu tiên, cái bánh kem đầu tiên…

Rất nhiều “lần đầu tiên” trong đời anh đều là ở bên đó mà có.

Còn có bà Cố nữa.

Khi ấy bà sang nhà chú nhỏ để giúp trông Đâu Đâu và các em nhỏ.

Sau này khi đến lượt Tiểu Bác, bà vẫn là người qua giúp.

Nhà chú nhỏ trồng rất nhiều cà chua và dưa chuột, thấy anh sang là kêu vào uống trà, rồi cho anh cà chua với dưa chuột ăn đỡ đói.

Những chuyện này chú thím đều biết, nhưng chưa từng trách móc gì cả.

Họ yêu thương anh, bà Cố cũng thương anh.

Bà Cố còn từng nói với anh rằng:

“Phải đi con đường đứng đắn, phải làm người đàn ông giống như chú nhỏ của cháu.”

Anh ghi nhớ lời đó.

Anh thật sự muốn làm người giống như chú nhỏ.

Không coi bố mình là hình mẫu, mà lấy chú nhỏ làm hình mẫu lý tưởng.

Nhất là sau này, càng lớn anh càng hiểu chuyện, biết rằng năm xưa bố anh quá tàn nhẫn.

Chú nhỏ vì gánh tội thay cho người ta mà phải vào tù, sau khi ra tù, bị bố mẹ anh đuổi khỏi nhà.

Bị đuổi đi tay trắng.

Khi đó anh còn nhỏ nên không hiểu gì, về sau lớn lên mới dần hiểu ra.

Cho nên dù chú nhỏ và bố không hợp nhau, nhưng chưa bao giờ ghét lây sang anh.

Chú luôn đối xử rất tốt với anh.

Chu Thành chỉ biết tự nhủ: mình nhất định phải nỗ lực.

Bởi vì học hành là con đường duy nhất mà anh có thể thành công.

Khi còn nhỏ, anh đã hiểu rõ điều đó.

Sau đó, anh không cam lòng học ở trường làng, liền vẽ viễn cảnh tương lai để thuyết phục bố mẹ, kiên quyết đòi lên công xã học tiểu học.

Quả nhiên, trường tiểu học ở công xã tốt hơn nhiều, không qua loa như ở làng.

Anh học hành rất chăm chỉ, để tiết kiệm học phí cũng từng nhảy lớp, nhưng dù nhảy lớp vẫn giữ được thành tích xuất sắc.

Thuận lợi học lên đến cấp ba.

Nhưng rồi bố mẹ bị cuốn vào cờ b.ạ.c do người làng lôi kéo, chẳng làm gì ra hồn.

Lúc đó anh ở nội trú, mỗi tuần mới về một lần để mang lương thực.

Ngày ấy học sinh phải tự mang lương thực đến trường, căng-tin có người nấu giùm.

Nhưng vì bố mẹ đánh bạc, đến học phí cũng không nộp được, lương thực cũng không mang nổi, anh đành nghỉ học giữa chừng.

Thực ra, anh không nói cho bố mẹ biết là học phí đã được mình nộp rồi.

Chú nhỏ mỗi lần về quê cúng giỗ ông bà đều dúi cho anh ít tiền.

Chú dặn:

“Lúc đi học, nhớ đổi ít trứng ăn thêm, con trai đang tuổi phát triển, lại học nhiều, cần bổ sung dinh dưỡng.”

Anh biết chú mình đã đứng vững ngoài xã hội, nên cũng nghe lời, từng đổi ít trứng mang đi trường ăn, vì thật sự rất thèm.

Ngoài ra, số tiền còn lại dùng để mua sách.

Không tiêu pha gì khác.

Cho nên sau này, khi không có tiền nộp học phí nữa, anh lấy chính tiền tiết kiệm đó mà đóng.

Nhưng rồi đến cả lương thực cũng không thể mang đi, anh thật sự không thể tiếp tục học được nữa.

Lúc đó mẹ anh cũng đi vay mượn khắp nơi, từ hai chị gái của anh cho đến bên nhà ngoại anh, nhưng không ai cho mượn.

Tuy vậy, Chu Thành chưa từng trách ai cả.

Sau khi bố mẹ dính vào cờ bạc, còn ai muốn giúp đỡ một gia đình như vậy nữa chứ?

Thật sự là tự chuốc họa vào thân, không thể trách ai ngoài chính mình.

Vì vậy, lúc đó Chu Thành chỉ mang theo một bộ quần áo thay, lặng lẽ bắt tàu đi về phía Nam.

Còn trốn lên tàu vì làm gì có tiền mà mua vé, trên người chỉ còn đúng một đồng tám hào.

Nhưng cuối cùng, số tiền ít ỏi đó cũng bị móc túi mất.

Sau khi đến miền Nam, anh phải lang thang đầu đường xó chợ.

Không biết mình sẽ đi đâu, cũng chẳng biết có thể làm gì.

Lượm cơm thừa canh cặn, ngủ ở công viên, vỉa hè, còn bị người ta đuổi đi.

Từng muốn xin vào làm trong xưởng, nhưng người ta không còn tuyển nữa.

Lang bạt nhiều ngày, cuối cùng mới tìm được một việc ở công trường.

Vất vả và cực nhọc, nhưng anh chịu được.

Bởi vì anh không sợ khổ, không sợ mệt, chỉ biết cố gắng làm việc chăm chỉ ở đó.

Cho đến một ngày, chú nhỏ với bộ râu tua tủa tìm được anh.

Lúc ấy, cảm xúc trong lòng Chu Thành khó diễn tả được.

Giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, bị tủi thân ngoài đường, đột nhiên nhìn thấy người thân, không nhịn nổi nữa.

Nhưng anh đã lớn, không thể chuyện gì cũng trông cậy vào chú nhỏ, nên vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Kết quả là bị chú đánh cho một trận, mắng cho một trận.

Nhưng khác hoàn toàn với những trận đòn vô lý của bố.

Chính trận đòn của chú đã đánh tan cái vỏ cứng gượng gạo mà anh cố khoác lên người.

Cuối cùng anh không nhịn được nữa, ôm lấy chú nhỏ mà khóc nức nở.

Đó là lần đầu tiên anh khóc kể từ khi trưởng thành, cũng là lần cuối cùng.

Sau đó, anh được chú nhỏ đưa về thủ đô, sống trong nhà chú.

Lúc đó anh đang học lớp 12, mà học kỳ hai của lớp 11 còn bỏ dở, sợ theo không kịp, nên thím nhỏ cực kỳ nghiêm khắc với anh.

Ngày nào cũng bắt học đến 11 giờ đêm, nói rằng:

“Cố gắng thêm một năm, thi đậu đại học rồi sẽ được thảnh thơi. Nhưng năm nay nhất định phải liều.”

Thím còn trực tiếp kèm anh học.

Trước đây thím thường ngủ trước 10 giờ, giờ cũng dời lại đến 10 rưỡi để giảng bài, phân tích trọng điểm cho anh.

Đồng thời, cũng lo đủ dinh dưỡng cho anh, học khuya nên đêm nào cũng có đồ ăn nhẹ.

Nhưng vì biết áp lực học tập lớn, nên thím cũng bảo anh sau giờ học nên chơi bóng rổ hay vận động một chút, phải kết hợp học và nghỉ hợp lý.

Vốn đã thông minh, lại chăm học, thêm môi trường học tốt, tối về còn được thím kèm bài, nên chỉ sau một học kỳ, Chu Thành đã theo kịp tiến độ.

Không còn thua kém các bạn trong lớp là bao.

Ban đầu vào lớp, kết quả học không đến nỗi đội sổ nhưng cũng khá kém, nhưng mỗi kỳ thi lại tiến thêm chút, đến giữa học kỳ, đã nằm trong nhóm học lực trung bình của lớp.

Cuối kỳ, thậm chí lọt vào top 5 của lớp, tiến bộ thần tốc không ai ngờ.

Điều này khiến lớp học xôn xao, ngay cả giáo viên cũng khen ngợi, bảo anh tiếp tục cố gắng.

Nhưng Chu Thành biết rõ mình phải cố gắng hơn nữa.

Vì lớp anh đang học chỉ là lớp thường, không phải lớp trọng điểm.

Dù xếp hạng top 5 trong lớp, nhưng toàn khối cũng chỉ xếp ngoài top 100.

Vậy nên, suốt kỳ nghỉ hè, anh không hề lơi lỏng, ngày nào cũng miệt mài học tập.

Trong học kỳ cuối của năm lớp 12, Chu Thành thậm chí bỏ cả thể thao, chỉ ăn, ngủ và học.

Nói không mệt thì là nói dối.

Nhưng có sao đâu? Vì đây là năm quan trọng nhất của đời anh, anh nhất định phải dốc hết sức.

Với sự nỗ lực và sự kèm cặp của thím nhỏ, kết quả học tập của Chu Thành tiến bộ rõ rệt.

Giữa học kỳ, anh đã lọt vào top 50 toàn khối, chuyển sang lớp trọng điểm.

Dù vào lớp chọn rồi, anh vẫn không buông lỏng.

Trong kỳ thi thử cuối cùng, Chu Thành vượt lên đứng trong top 10 toàn khối.

Từ học sinh lớp thường đến top 10 toàn khối, anh chỉ mất chưa đầy một năm.

Nhưng ngay cả đến ngày thi đại học, anh vẫn không cho phép mình lơi lỏng.

Chỉ sau khi kết thúc kỳ thi đại học, anh mới thực sự buông lỏng một chút.

Sau kỳ thi đại học, Chu Thành bắt đầu thả lỏng bản thân.

Anh đi bơi, chơi bóng rổ, bóng bàn, cầu long, thoải mái thư giãn một trận cho đã.

Sau đó, anh còn đi tham quan các danh lam thắng cảnh ở thủ đô, đã chơi thì chơi tới bến, còn dắt cả ông Cố và bà Cố cùng đi, vừa đi dạo vừa thưởng thức đủ món ngon.

Cuối cùng lại phát hiện, cơm canh ở các nhà hàng lớn bên ngoài cũng chỉ đến vậy thôi, vẫn không bằng đồ ăn ở nhà.

Không lâu sau kỳ thi, có điểm.

Vì anh muốn học luật, nên đăng ký vào Đại học Bắc Kinh.

Thật ra còn có Đại học Nhân dân Trung Quốc cũng là một lựa chọn, nhưng cuối cùng vẫn nghiêng về Bắc Đại, vì điểm của anh hoàn toàn đủ để đậu.

Từ một học sinh được “nhờ quan hệ” để vào trường, anh đã lật ngược tình thế, trở thành một trong số ít học sinh thi đậu Bắc Đại, khiến chú nhỏ cũng rất nở mày nở mặt.

Ngày trước chú phải nhờ vả mới đưa anh vào trường học, không ngờ anh lại có thể giành được thành tích xuất sắc như vậy, còn dẫn chú đi cùng đến ăn một bữa cơm với lãnh đạo nhà trường.

Lãnh đạo trường cũng vô cùng hài lòng, vì thành tích của Chu Thành nằm trong nhóm dẫn đầu toàn khối năm đó, cũng giúp nâng cao thành tích đầu ra của nhà trường.

Bữa cơm đó ăn trong không khí vui vẻ, chủ khách đều hài lòng.

Sau đó, anh chính thức trở thành sinh viên Bắc Đại, người thứ hai trong dòng họ thi đậu ngôi trường này, sau thím nhỏ.

Học xong đại học, anh lại được chú nhỏ gửi ra nước ngoài du học vài năm, trường đó cũng là một học viện luật danh tiếng quốc tế.

Ở đó, anh tham gia vào không ít vụ kiện và tranh tụng, thu được nhiều kinh nghiệm quý báu.

Sau khi về nước, anh thành lập nhóm luật sư riêng của mình.

Vụ kiện đầu tiên mà đội của anh nhận chính là tranh chấp trong công ty của chú nhỏ.

Chu Thành đích thân ra trận, đánh một trận cực kỳ xuất sắc.

Chú thím đã tặng anh một tương lai rạng rỡ, giờ khi anh đã có đủ lông đủ cánh, dĩ nhiên phải báo đáp.

Tất nhiên, anh cũng không quên bố mẹ ruột của mình.

Những người cả đời chỉ quanh quẩn ở làng quê, những gì họ nhìn thấy chỉ là vài sào đất trước mắt, thì còn có thể kỳ vọng gì nhiều hơn?

Con người phải hướng về phía trước.

Anh không tính toán chuyện quá khứ với họ, chỉ cần họ sống cho yên ổn, anh vẫn sẽ hiếu thuận chu cấp như thường.

Điều đó không cần phải nói nhiều.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 432



Bà cụ Lý gần như là người có phúc nhất trong làng.

Cụ sống đến 90 tuổi mới qua đời.

Nhưng ai nấy đều nói, cụ Lý không phải là mất, mà là công đức viên mãn rồi, đi làm thần tiên rồi.

Vì sao lại nói vậy?

Vì cụ thật sự là một người rất khiến người ta yên tâm.

Cả đời cụ sức khỏe rất tốt, mãi đến hai ba năm gần đây mới thỉnh thoảng cảm mạo, mà cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Chân tay vẫn nhanh nhẹn lắm.

Ngay cả ngày mất, bà cụ 90 tuổi vẫn còn ra ngoài đỡ đẻ cho người ta.

Bà đỡ cho một sản phụ ở làng bên, vì ngôi thai không đúng, người ta còn đặc biệt thuê xe bò sang rước cụ đi.

Dù tuổi cao, cụ vẫn rất lanh lẹ, đến nơi đỡ đẻ thành công.

Người ta đưa phong bì không lớn, nhưng cụ cũng chẳng chê bai, cẩn thận dặn dò xong mới quay về.

Về đến nhà, cụ ngủ một giấc, vì đỡ đẻ cũng hao sức, mà tuổi cụ thì cao rồi, sao mà không mệt cho được?

Sau khi ngủ dậy, bà cụ nở nụ cười, bảo bố Lý Thái Sơn đi gọi mấy anh em trong nhà đến.

Trước mặt mấy người con tóc bạc da mồi, cụ dặn dò hậu sự.

Cụ lấy ra toàn bộ tiền dành dụm bao năm qua, nói:

“Đây là tiền lo việc tang, không cần tụi bây bỏ ra đồng nào, chừng này là đủ rồi.”

Bố Lý Thái Sơn và mấy anh em hoảng hốt, vội nói cụ nói bậy bạ gì đó.

Bà cụ chỉ cười, rồi cùng con cháu ăn bữa tối.

Cụ còn cười nói:

“Xuân Hoa lên thủ đô giúp Thái Sơn rồi. Thằng nhỏ Thái Sơn thích theo chân Chu Dã lắm, nhưng mà đừng nói, sau này nó là đứa thành đạt nhất, theo đúng người rồi, bám phúc tinh thì không sai đâu.”

Xuân Hoa là tên của mẹ Lý Thái Sơn.

Mọi người vẫn lo lắng, nhưng cụ từ trước đến nay vẫn là người khiến cả nhà an tâm.

Sau bữa tối, cụ tắm rửa, thay bộ đồ yêu thích nhất,một bộ áo thêu hoa cỏ rất đẹp.

Ai cũng lo lắng trong lòng, nhưng bà cụ lại không để ai lo, nói thấy mệt, tự lên giường đi ngủ.

Trước khi ngủ còn dặn:

“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường. Ai chẳng phải đi một lần? Đừng hoảng.”

Cụ nói đã sống đến tuổi này là mãn nguyện rồi.

Trong làng có bao nhiêu người đáng lẽ trẻ hơn cụ một đời, mà mười mấy hai chục năm trước đã mất hết rồi.

Cụ sống đến giờ, đã là có phúc rồi.

Và đúng vậy, trong giấc ngủ ấy, cụ yên lành mà đi.

Khuôn mặt vẫn mang nét an nhiên, cứ như đang ngủ say mà hóa tiên.

Khi Chu Dã và những người khác trở về nghe tin, ai cũng xúc động, nói cụ đúng là người có đại phúc khí, đi là để làm thần tiên.

Đám tang của bà cụ Lý rất long trọng.

Nhiều người nghe tin dù ở xa vẫn cố tới tiễn biệt.

Có cả những người không quen biết cũng đến.

Trẻ con không hiểu thì hỏi:

“Sao lại có nhiều người như vậy?”

Người lớn trả lời:

“Vì bà cụ lý đã đi làm thần tiên rồi, mọi người đến tiễn đưa.”

Trẻ con nghe xong liền hiểu, cũng nghiêm túc dập đầu bái lạy.

Mẹ Lý Thái Sơn và những người con dâu khác, dù cũng đã già, nhưng ai cũng khóc thương đau đớn.

Vì bà cụ là người mẹ chồng tốt nhất trên đời.

Thế hệ của họ, thật sự rất khổ.

Mẹ chồng khi ấy giống như trời vậy, là tồn tại cao cao tại thượng.

Bạn bè đồng trang lứa, ai mà chẳng từng bị mẹ chồng mắng chửi, đánh đập?

Nhẹ thì bị chửi, nặng thì bị nhốt trong kho, không cho ăn, không cho uống.

Mà còn có chuyện sinh con đẻ cái…

Phụ nữ trẻ thời nay đã là có phúc, còn có thể ngồi cữ đàng hoàng…

Nhưng mà năm xưa, thời của họ thì làm gì có chuyện “ở cữ”?

Sinh con chẳng khác nào đẻ trứng, “gà mái đẻ trứng vất vả bao nhiêu?” chính là nguyên văn lời của nhiều bà mẹ chồng thời đó, hoàn toàn không chút thêm bớt.

Có thể tưởng tượng được, hồi xưa làm dâu nhỏ bé, thấp kém, vô giá trị đến mức nào rồi chứ?

Người ta vẫn nói: “Nhiều năm làm dâu, cuối cùng thành mẹ chồng”, nhưng chữ “nhiều năm” đó, thật sự không phải chuyện đùa.

Người thời sau nếu quay về quá khứ, chỉ e chưa đến một ngày đã chịu không nổi.

Nhưng mấy chị em dâu như mẹ Lý Thái Sơn , chưa từng bị đối xử như vậy.

Con cái của họ hầu như đều do mẹ chồng đỡ đẻ.

Đích thân bà đỡ, sau đó còn chăm sóc họ ở cữ.

Dù không phải chăm sóc nhiều, nhưng cũng nấu cơm, luộc trứng, đỡ đần đôi chút.

Với thời đó, như vậy thật sự là quá tốt rồi. Không còn gì để chê trách.

Trước khi tách hộ, trong nhà ai sinh con thì gà đẻ trứng đều dành cho người đang ở cữ.

Công bằng, công chính, không thiên vị ai.

Cũng vì vậy mà mấy chị em dâu trong nhà, chưa từng cãi cọ lục đục.

Sau này chia nhà rồi, ai cũng muốn tranh nhau nuôi dưỡng mẹ chồng.

Nhưng bà cụ không nỡ rời căn nhà cũ, vẫn ở lại đó sống cùng con trai út là bố Lý Thái Sơn .

Thế nhưng suốt bao nhiêu năm, cụ chưa bao giờ làm phiền con cháu.

Ngược lại, vì cụ đi đỡ đẻ khắp nơi, thu nhập còn hỗ trợ lại cho con cái.

Về sau, cụ còn vào bệnh viện, hướng dẫn phương pháp sinh nở bằng hô hấp, từ đó lan truyền rộng rãi, giúp đỡ được rất nhiều sản phụ.

Bệnh viện còn đích thân tặng cờ khen ngợi, đúng là vinh quang rạng rỡ tổ tông, cả gia đình đều hãnh diện.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mà cụ thật sự xứng đáng với sự vinh quang đó.

Cụ đỡ đẻ chưa bao giờ đòi hỏi phong bì quá tay.

Người có tiền thì nhận chút ít cho phải phép, người không có thì cụ không nài nỉ, cùng lắm người ta đưa mấy trứng gà, vài hạt thóc, cụ vẫn nhận với gương mặt vui vẻ.

Gặp nhà ai khó khăn, cụ còn chỉ nhận một nửa lễ cảm ơn, chỉ lấy lấy lệ.

Nhiều năm qua, mười dặm tám thôn, ai mà không biết tiếng bà cụ?

Lần này bà cụ về trời làm thần tiên, nhiều người từng được cụ đỡ đẻ còn dẫn cả con cái đến tiễn biệt.

Mẹ Lý Thái Sơn và các chị dâu, tuy cũng đã có tuổi, nhưng ai cũng khóc đau đớn như trẻ con.

Ai nấy đều nói:

“Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm dâu của mẹ, vẫn muốn gọi mẹ là mẹ.”

Cả làng cũng vô cùng xúc động.

Vì so sánh thật sự quá rõ ràng.

Như nhà họ Đoạn trước đó, hay mẹ của Lý Phong Thu, khi mất chẳng ai khóc, chẳng ai đưa tiễn.

Đủ để thấy cuộc đời đó thất bại đến nhường nào.

Vì không phải người phụ nữ nào làm mẹ chồng rồi cũng có thể đối xử tốt với con dâu.

Nhiều người từng bị áp bức, về sau lại muốn cho con dâu trải nghiệm lại những gì họ từng chịu đựng, và cuối cùng lại biến thành chính cái người mà họ từng căm ghét nhất.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 433



Cuối cùng, Lý Đại Ni là do chú nhỏ giới thiệu mà gả cho Dương Quân, sau đó lần lượt sinh được một trai một gái.

Cô con gái là sinh đầu, sau đó là con trai ngoài kế hoạch.

Nhưng đúng lúc đó lại là giai đoạn quản lý sinh đẻ nghiêm ngặt nhất, vì vậy họ phải nộp khoản tiền phạt gấp mười lần mức lương trung bình lúc bấy giờ mới có thể làm giấy tờ hộ khẩu cho con.

Tuy nhiên, Lý Đại Ni không hề bận tâm, cô đã cố gắng để có đủ cả trai lẫn gái. Dù khoản tiền phạt không hề nhỏ, nhưng đã quyết thì cứ nộp thôi.

Vì là con ngoài kế hoạch nên con trai được đặt tên là Dương Siêu.

Lý Đại Ni hồi tưởng lại cuộc đời mình, cảm thấy thật đúng với câu nói: “Lựa chọn quan trọng hơn nỗ lực.”

Năm xưa quyết định đi theo làm bảo mẫu ở nhà người khác chính là bước ngoặt của cuộc đời cô.

Nếu không có lựa chọn đó, thì sao có thể có cuộc sống như bây giờ? Cả cuộc đời cô đã thay đổi vì quyết định đến thủ đô làm việc.

Dương Quân ban đầu làm việc ở các cửa hàng phía Nam, sau đó chuyển sang Tây Bắc.

Lúc đầu làm tài xế xe tải dưới quyền của chú vợ, sau này được chú Chu cất nhắc lên làm quản lý, lương cũng được nâng lên đáng kể.

Làm quản lý thì lương rất cao.

Tiếc là chỉ làm được mấy năm thì chú Chu rút lui khỏi các hoạt động ở Tây Bắc, nhưng dù vậy, Dương Quân vẫn không bị thất nghiệp.

Bởi anh lại quay về thủ đô, phụ trách công tác an ninh cho các cửa hàng của chú Chu, công việc rất ổn định, lương cũng vững vàng.

Vợ chồng họ vốn lâu nay ít có thời gian ở cạnh nhau, giờ Dương Quân quay về làm công việc an ninh dù thu nhập không cao bằng trước, nhưng có thể ở bên gia đình khiến anh rất vui.

Bởi vì cả hai vợ chồng đều có việc làm, nên gánh nặng trong gia đình không hoàn toàn đặt lên vai Dương Quân.

Sau khi sinh con trai, Lý Đại Ni không có việc gì làm nên ở nhà chăm con. Khi con được ba tuổi thì gửi đi nhà trẻ, còn cô lại cùng mẹ đến nhà họ Chu tiếp tục làm bảo mẫu.

Đừng nghĩ làm bảo mẫu là công việc mất mặt, ngược lại, làm bảo mẫu ở nhà họ Chu thật sự là một công việc rất dễ chịu.

Vì nhà họ Chu có nhà rộng rãi, có cả phòng nghỉ riêng cho bảo mẫu, mỗi phòng còn được trang bị quạt bàn, điều mà ở nhà mình chưa chắc đã có.

Thức ăn vặt, bánh trái làm ra ăn không hết cũng được cho mang về cho con ăn, trái cây mua nhiều ăn không kịp cũng được cho mang về.

Việc nhà thì không nhiều, lương lại cao, ít chuyện phiền phức, lại là người quen lâu năm nên quan hệ rất hòa thuận.

Môi trường làm việc như vậy, ai mà chẳng thích, ai làm rồi cũng không muốn rời đi.

Sau đó, Dương Quân từ Tây Bắc trở về, Lý Đại Ni rất vui, các con cũng rất vui.

Vì công việc an ninh ở thủ đô cho phép anh ở nhà mỗi ngày, có thể bù đắp những năm tháng vợ chồng xa cách.

Vì chuyện này mà Lý Đại Ni còn bị các bậc bề trên trêu chọc.

Bị thím Xảo Muội và thím nhỏ trêu rằng: “Từ khi Dương Quân về, sắc mặt của Đại Ni nhà mình sao mà hồng hào, trắng trẻo thế này?”

Dù đã kết hôn, có hai đứa con, nhưng từ khi đến thủ đô thì chưa từng gặp tình huống ngượng ngùng như thế, Lý Đại Ni đỏ mặt tía tai.

Thật sự là xấu hổ muốn độn thổ.

Nhưng Dương Quân thì chẳng để ý gì cả.

Anh chàng này đúng thật là “gặp được thịt ngon thì lao vào ăn”, đã có hai con rồi mà vẫn y như hồi mới cưới, chẳng biết mệt là gì.

Nếu không phải cô đi đặt vòng tránh thai thì chắc chắn đã có đứa thứ ba rồi, nhưng thôi, sinh thêm một đứa có thể nộp tiền phạt để làm hộ khẩu, chứ sinh them hai đứa thì không làm được hộ khẩu nữa, đành phải gửi về quê, mà cô thì không nỡ làm vậy.

Cho nên hai vợ chồng cũng không tính chuyện sinh thêm.

Cuộc sống của họ rất ổn định, con gái Dương Trân Trân đã vào tiểu học, con trai Dương Siêu cũng đã vào mẫu giáo.

Vào năm 1985, sau khi bàn bạc với chồng, Lý Đại Ni dùng 4100 đồng mua lại căn nhà từ tay thím nhỏ.

Căn nhà đó vốn là do thím nhỏ mua từ tay thím Nguyệt Quý, thím nhỏ không tăng giá, giữ nguyên giá ban đầu bán lại cho cô.

Hạt Dẻ Rang Đường

Căn nhà đó họ vẫn ở đến giờ, và cô rất mừng vì đã mua nó từ ngày đó, vì giá nhà sau này tăng chóng mặt đến mức khó tin.

Sau này, cả khu đó bị quy hoạch phát triển.

Vì diện tích đất của căn nhà khá lớn, cuối cùng họ được bồi thường hai căn hộ mới, loại căn hộ lớn, ngoài ra còn nhận được một khoản tiền không nhỏ.

Một căn nhà thì để vợ chồng cô ở, còn một căn thì cho thuê.

Lý Đại Ni thậm chí còn không dám tin, không ngờ có một ngày mình lại trở thành “bà chủ cho thuê nhà”, đúng là đời người khó lường.

Về sau, hai căn nhà này cũng ngày càng tăng giá, cô nghĩ mình có một trai một gái, đến lúc đó thì mỗi đứa một căn, như vậy là công bằng.

Cô không vì con gái là con gái mà không cho tài sản. Cô giờ đây không còn là Lý Đại Ni ở quê nữa rồi.

Em trai có, thì chị gái cũng phải có, mỗi đứa một căn, như vậy là công bằng.

Vì thế, cô bàn với Dương Quân mua thêm một căn hộ nhỏ nữa, dự định để hai vợ chồng dưỡng già.

Tất nhiên, chuyện dưỡng già là chuyện sau này. Hiện tại thì vẫn chưa dọn vào ở, nhưng cũng không để không, mua xong liền đem cho thuê.

Đừng thấy căn hộ nhỏ mới mua này diện tích nhỏ mà tưởng rẻ, thực ra giá cũng không hề thấp. Họ mua luôn bằng tiền mặt, tiêu sạch tiền tiết kiệm tích góp được từ trước.

Nhưng cũng không lo, vì có thể đem cho thuê.

Hơn nữa hai vợ chồng vẫn còn đang làm việc, công việc rất ổn định.

Sau này, trong một lần trò chuyện, nhắc đến chuyện mua thêm căn hộ nhỏ rồi cho thuê, thím Nguyệt Quý cười hỏi: “Sao lại có ý tưởng như thế?” Khi biết là mua để sau này dưỡng già, thím Nguyệt Quý liền khen: “Cháu thật là có con mắt nhìn xa, căn nhà này mua quá chuẩn luôn.”

Về sau quả nhiên đúng thật.

Không ai ngờ được, một căn nhà lại có thể tăng giá lên đến mức khó tưởng tượng như thế, thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.

May mà lúc đó đã mua rồi, nếu không, sau này con trai con gái biết lấy gì để mua nhà?

Ra trường rồi, mỗi tháng lương vài ngàn đồng, tích góp mười mấy hai mươi năm, đến cái nhà vệ sinh cũng chưa chắc mua nổi.

Thử hỏi có đáng sợ không?

May mà nhà mình mua sớm, nên dù là con trai hay con gái, cũng không cần phải lo chuyện nhà cửa. Nếu không thì thật sự là khó mà sống vui nổi.

Về sau, con trai con gái đều lần lượt kết hôn, sống rất hạnh phúc.

Lý Đại Ni nghĩ lại cả cuộc đời mình, thật sự không dám tin, cứ như một giấc mộng vậy.

Thật sự cứ như đang mơ vậy.

Bởi vì ban đầu, ước mơ của cô chỉ đơn giản là: giặt đồ cho thím Nguyệt Quý, tiết kiệm được chút tiền để mua một tấm vải thô, tự may cho mình một bộ quần áo.

Vì làm việc chăm chỉ, thím Nguyệt Quý mới đưa cô từ quê lên thành phố, cho cô đi học biết chữ, dạy cô tính toán, học làm kế toán, dù cuối cùng kỹ năng kế toán cũng không dùng được bao lâu.

Nhưng học rồi thì là kỹ năng của mình, trong cuộc sống lúc nào cũng dùng được.

Cuối cùng, nhờ chú nhỏ giới thiệu, cô gả cho Dương Quân, từ đó mở ra một chương mới trong cuộc đời, sống một cuộc sống rất hạnh phúc.

Nhưng khởi đầu của tất cả mọi chuyện ấy, chính là ngày hôm đó, khi thím Nguyệt Quý hỏi cô:

“Đại Ni, cháu có muốn theo chúng ta lên thủ đô không?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 434



Người tin rằng lựa chọn quan trọng hơn nỗ lực đâu chỉ có cô cháu gái Lý Đại Ni, mà ngay cả chú của cô – Lý Thái Sơn – cũng là người thấm thía sâu sắc điều này, vì chính bản thân anh từng trải qua điều đó.

Lý Thái Sơn hiểu rất rõ về bản thân mình. Nếu không có Anh Dã, thì đến giờ anh cũng không biết mình đang lăn lóc ở xó xỉnh nào. Anh nghĩ rất có khả năng bản thân sẽ đi cùng một con đường với Vương Nhị Anh.

Trong hai năm Anh Dã bị bắt, Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh thân đến mức gần như “mặc chung một cái quần”. Mãi đến khi Anh Dã ra tù, anh thấy Anh Dã sống vui vẻ hạnh phúc như vậy, mới bắt đầu dần dần tiếp cận lại. Từ đó mới có được cơ nghiệp hàng tỷ như ngày hôm nay.

Đúng vậy, tài sản hàng tỷ, mà không hề nói ngoa.

Nhưng tài sản đó từ đâu mà có? Lý Thái Sơn rõ ràng hơn ai hết, không có Anh Dã thì không có anh ngày hôm nay.

Hồi đó khi Anh Dã cùng chị dâu lên thủ đô, Lý Thái Sơn cảm thấy bản thân thật sự không thể cầm cự được nữa.

Bình thường có Anh Dã bên cạnh, nhìn bộ dạng chán chường của Anh Dã cũng là một kiểu an ủi. Thế mà đùng một cái, Anh Dã bỏ đi, để lại mình anh phải làm việc chung với nhóm người như Cố Quảng Thu, toàn những tay “chuyên bán sức lực”.

Anh đúng là bị “nghiền nát thành cám”.

Làm càng lâu càng thấy vô nghĩa, càng làm càng chỉ muốn “buông xuôi”.

Nhưng lời dặn của Anh Dã trước khi đi vẫn văng vẳng bên tai, thế là anh cứ nhẫn nhịn đợi chờ, mong Anh Dã quay về đón đi.

Quả nhiên, Anh Dã không quên anh.

Sau khi Anh Dã đứng vững chân ở thủ đô, liền quay về đón anh. Lúc nhìn thấy Anh Dã quay lại, Lý Thái Sơn cảm động không để đâu cho hết.

Trên chuyến tàu đi về phương Nam, Anh Dã kể cho mọi người nghe rất nhiều chuyện.

Khi ấy, vốn liếng của Anh Dã còn ít, công việc thì đúng là “không thể lộ ra ánh sáng”, nói trắng ra chính là làm buôn lậu.

Nhưng có sao chứ? Ngựa không ăn cỏ đêm sao mập, người không gặp vận thì khó giàu, Anh Dã làm gì thì anh làm theo, chẳng nghĩ gì khác.

Cũng chính từ đó, anh bắt đầu đi theo “mối làm ăn” của Anh Dã.

Về sau không cần buôn lậu nữa, trực tiếp thâu tóm các cửa hàng, mà Anh Dã thì chưa bao giờ bạc đãi anh, tính cho anh cả lương cứng lẫn hoa hồng.

Ban đầu vì quy mô nhỏ nên thu nhập cũng không cao, chỉ hơn trăm đồng, rồi tăng lên hai trăm, rồi hơn hai trăm, tiếp tục tăng lên ba bốn trăm…

Đỉnh điểm có tháng thu nhập tới năm trăm đồng!

Mà lúc đó là những năm 1980 đó, ai có thể tưởng tượng nổi? Một tháng mà kiếm được năm trăm đồng!

Tất nhiên, anh kiếm được nhiều thì Anh Dã còn kiếm được nhiều hơn. Có người hỏi anh có ý kiến gì không? Hỏi câu này chỉ có thể là người xấu bụng hoặc cố tình gây chuyện.

Ý kiến cái con khỉ!

Anh tay trắng đi theo Anh Dã, được Anh Dã dìu dắt đến mức có thể kiếm được tháng năm trăm đồng, còn có gì để ý kiến chứ?!

Hơn nữa, anh có mù hay ngu đâu? Không thấy rõ tình hình ở phương Nam lúc đó sao?

Nếu không phải Anh Dã đứng ra lo liệu, đi giao thiệp, thì đừng nói năm trăm, năm mươi đồng cũng đừng mơ có được!

Tưởng cái bát cơm đó dễ mà bưng chắc? Phải soi gương lại coi mình có đáng giá không đã!

Tự mò đi, thì đến phân cũng bị người ta đánh văng ra ngoài, đừng tưởng là dọa suông!

Tình hình hỗn loạn như thế, cũng chính vì vậy mà đầu năm 1983, sau khi làm thêm một chuyến cuối cùng, Anh Dã quyết định rút hết khỏi Nam, dẹp bỏ toàn bộ cơ sở kinh doanh ở đó.

Không thể không nói: Anh Dã đúng là người có số hưởng, thần thông quảng đại.

Vì ngay sau khi rút đi không lâu, chiến dịch truy quét toàn quốc bắt đầu, báo chí đưa tin khắp nơi.

Những kẻ từng tác oai tác quái ở đó, không sót một ai, tất cả đều bị xử lý theo pháp luật.

Thế lực mới trỗi dậy, nơi đó đương nhiên không còn thích hợp để kiếm tiền, không chạy đi còn chờ bị chôn à?

Mọi người thường nói: “Thỏ khôn ba hang”, mà Anh Dã đúng là con thỏ khôn đó.

Bởi vì sau khi rút khỏi phương Nam, Anh Dã dẫn họ đi lên Tây Bắc.

Trước khi lên Tây Bắc, họ đã biết Anh Dã có cơ sở làm ăn ở đó.

Chuyện là Niên Viễn Phương tìm đến nhờ Anh Dã làm ăn, sau này hỏi thì Anh Dã cũng không giấu, bảo là cứ tiếp tục làm bên này, đợi bên này không còn kiếm ra tiền nữa thì sẽ dẫn cả nhóm đi Tây Bắc.

Quả nhiên, sau khi rút khỏi phương Nam, Anh Dã liền dẫn họ lên Tây Bắc.

Lần này, Anh Dã đối xử với Lý Thái Sơn còn rộng rãi hơn trước, trực tiếp chia cổ phần cho, nói: “Niên Viễn Phương có phần, cậu cũng không thể thiếu.”

Khiến anh cảm động đến mức không biết làm sao để đáp lại.

Phải biết rằng chính là Niên Viễn Phương đã dắt Anh Dã đến chỗ này, cũng chính anh ta đã mở ra con đường này, nên mới có thể lấy được nhiều hàng đến thế. Còn như Cố Quảng Thu, thì chỉ là anh em họ ruột.

Anh ta là cái thá gì chứ? Kết quả là Anh Dã nói thẳng, trong lòng anh ấy, ngay cả anh em ruột cũng không bằng anh ta.

Khi đó Lý Thái Sơn xúc động đến rưng rưng nước mắt, cảm thấy đời này, sau khi c.h.ế.t cũng muốn được chôn bên cạnh Anh Dã. Mà thôi, bên cạnh Anh Dã chắc chắn sẽ là chị dâu rồi, không mong được ở ngay sát bên, nhưng chí ít cũng không nên cách quá xa.

Lúc ấy ở khu Tây Bắc thật sự rất kiếm được tiền, được chia 25% lợi nhuận.

Anh Dã bảo anh cố gắng làm ăn cho tốt, vì ở đây sợ rằng cũng không kiếm được bao lâu nữa, nên Lý Thái Sơn dẫn đội xe chạy thật sự rất liều mạng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Năm 1983 đi Tây Bắc chở than, làm mãi đến cuối những năm 80 thì không còn làm nổi nữa.

Nhưng mà cũng chẳng sao.

Bởi vì lúc đó lại có một cơ hội mới hoàn toàn, Anh Dã muốn đến tỉnh Hải Nam, hỏi anh ấy có muốn đi cùng không?

Anh ấy làm sao có lý do để không theo chứ, lập tức theo Anh Dã chạy thẳng đến Hải Nam, nơi lúc đó mới vừa được thành lập không bao lâu.

Khi đó có một câu rất nổi tiếng là “Đến Hải Nam, đào vàng thôi”.

Thật sự, lúc ấy anh ấy gần như phát điên, quá k*ch th*ch, thực sự quá k*ch th*ch.

Không chỉ mình anh ấy, ngay cả Anh Dã cũng suýt nữa không giữ được tỉnh táo, giá nhà lúc đó chưa từng thấy bao giờ.

Chỉ trong vòng hai ba năm ngắn ngủi, giá cả bị đẩy lên tận trời.

May mà Anh Dã rất tỉnh táo.

Chỉ là sợ bọn họ không quay lại được, chị dâu còn tự mình dẫn người đi Hải Nam đón họ về.

Vụ làm ăn đó khiến Lý Thái Sơn cảm thấy, đời này anh không cần lo nghĩ gì nữa.

Thật sự là không cần lo gì nữa.

Anh không biết Anh Dã kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn là rất nhiều, vì sau khi về từ đó, Anh Dã đã dùng khoản vốn này để bắt đầu làm bất động sản.

Anh Dã thật sự bắt đầu phát tài, chính là từ lúc đó.

Lý Thái Sơn chỉ theo sau húp ăn canh cặn thôi, nhưng cũng đã no nê rồi.

Nếu hỏi đời này chuyện gì khiến anh ấy hạnh phúc nhất, thì chính là được theo Anh Dã làm ăn.

Niềm vui và hạnh phúc khi cưới vợ sinh con, hoàn toàn không thể so với những năm tháng cùng Anh Dã chinh chiến bốn phương, đời này thật sự không uổng phí.

Nhưng trong cuộc đời hoàn mỹ ấy, anh vẫn luôn có một điều tiếc nuối.

Đó là vợ anh cuối cùng vẫn không sinh được cho anh một cô con gái, sau này lại sinh thêm một đứa con trai nữa, vậy là có đến hai anh em trai.

Thật sự khiến anh tiếc hùi hụi.

Anh Dã vô lương tâm kia còn vỗ vai anh mà bảo: “Đừng nhắc đến hôn nhân sắp đặt nữa, mình vẫn là anh em tốt.”

Không biết là anh đã sốt ruột đến mức nào rồi, thật sự đó.

Nhưng thôi vậy, đời người làm gì có chuyện viên mãn mọi mặt, ví như Anh Dã, cũng rất muốn có một cô con gái, nhưng chị dâu sau khi sinh bốn anh con trai thì không sinh nữa.

Ngay cả người như Anh Dã cũng có điều tiếc nuối.

Nhưng đời người vì có tiếc nuối mà trở nên hoàn mỹ.

Cuộc đời của Lý Thái Sơn anh, chính là một đời hoàn mỹ như vậy.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 435



Nếu hỏi thế nào là “khổ trước sướng sau”, thì Cố Quảng Thu sẽ trả lời rằng, nhìn anh là biết, anh chính là ví dụ sống động nhất cho câu nói ấy.

Hồi nhỏ, anh vốn là một đứa trẻ bình thường, nhưng một trận sốt cao đã phá hỏng dây thanh quản, từ một đứa trẻ khỏe mạnh bỗng chốc biến thành người câm.

Dù bố mẹ hết lòng bảo vệ, nhưng lũ trẻ cùng tuổi xung quanh vẫn gọi anh là “thằng câm”, và chẳng đứa nào chơi với anh nữa.

Ban đầu, anh không thể quen nổi, thường xuyên trốn trong nhà khóc. Có lần cô chú dẫn bố anh đưa anh lên thành phố lớn tìm bác sĩ chữa trị.

Nhưng y học thời đó còn lạc hậu, bác sĩ cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.

Tuy vậy, cô chú nói với anh, đừng nản chí, tương lai xã hội sẽ thay đổi, cứ cố gắng kiên trì, rồi sẽ có hy vọng.

Quả nhiên đúng như lời cô chú động viên, sau này giọng anh được chữa khỏi, anh lại trở thành người bình thường.

Mà tất cả những điều đó là nhờ vận may do cậu em họ mang lại.

Trước kia là cô chú động viên anh, về sau là em họ mang đến cho anh vận khí tốt, giúp anh vừa có sự nghiệp, vừa có gia đình ấm êm.

Cũng bởi tình trạng của bản thân, dù anh có tháo vát đến đâu, đến tuổi kết hôn, con gái trong thôn cũng không để mắt tới.

Thật ra cũng có cô gái bình thường thích anh, nhưng nhà gái lại không đồng ý, cảm thấy có chàng rể như vậy thì mất mặt.

Thế là mãi đến hơn hai mươi tuổi anh vẫn chưa cưới vợ.

Ở xã hội sau này, hơn hai mươi tuổi kết hôn chẳng có gì là muộn, thậm chí còn sớm, ba mươi mấy mới cưới đầy rẫy, nhưng trong hoàn cảnh lúc đó của họ, phần lớn đều kết hôn ở tuổi mười tám, mười chín.

Qua hai mươi tuổi mà chưa cưới thì hiếm lắm rồi.

Chỉ có nhà cực nghèo thì mới cưới muộn đến vậy. Anh vì hoàn cảnh mà bị “ế”.

Bà mối đến nhà gợi ý lấy góa phụ, lấy cô gái bị ngốc, khiến anh cực kỳ phản cảm.

Điều khiến anh đau lòng nhất là ngay cả chị dâu cũng khuyên anh lấy góa phụ.

Dù hoàn cảnh anh có đồng thật, nhưng trong lòng anh chưa từng nghĩ mình thua kém ai. Người ngoài nói thì thôi, sao đến cả người nhà cũng coi thường anh?

Sau đó em họ anh đến tìm, kể cho anh nghe chuyện của nhà họ Trương.

Anh và em họ thân nhau lắm, chuyện không ra gì thì cậu ấy sẽ không kể, thế nên anh động lòng.

Cuối cùng chuyện đó thành thật.

Tuy là về ở rể nhà họ Trương, nhưng không phải con rể ở rể, trong thôn vẫn có lời ra tiếng vào, nhưng anh chẳng để tâm.

Bởi vì bố mẹ vợ rất tốt với anh, vợ anh cũng rất tốt.

Bố vợ anh dường như đã giao hẳn vị trí chủ gia đình cho anh, trong nhà có việc gì quan trọng đều hỏi ý kiến anh trước.

Mẹ vợ thì khỏi nói, chẳng hề tiếc đồ ăn, thường xuyên nấu cho anh thêm phần, để ăn no rồi mới ra đồng làm việc. Đến mùa hè hay mùa thu bận rộn, còn mang cơm nước đến tận ruộng, phần ăn lúc nào cũng đầy đặn, thỉnh thoảng còn có cả trứng gà.

Nhà họ Cố nghèo, nhưng ăn uống ở nhà vợ còn tốt hơn nhiều.

Sau này đội sản xuất được mùa, điểm công cao, điều kiện nhà họ Trương cũng dần khấm khá, vợ anh lại càng không tiếc tay.

Mỗi mùa thu hoạch, vợ anh đều làm thịt một con gà.

Nấu canh gà rưới lên cơm mang ra đồng cho anh, trên cơm còn có thịt gà, rau cải, dưa leo, cà chua… phần ăn lúc nào cũng đầy ụ.

Anh ăn mà thấy vô cùng thỏa mãn.

Anh không sợ cực, không sợ khổ, kiếm điểm công nuôi gia đình là nghĩa vụ của một người đàn ông.

Nhưng nếu việc mình làm được vợ thấu hiểu, vợ còn biết xót xa cho mình, thì lòng anh lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

Niềm vui của anh đã biến mất kể từ sau khi mất tiếng, nhưng lại tìm được sau khi cưới vợ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù ngoài kia vẫn có người chê bai, nhưng anh chẳng bận tâm.

Bởi vì anh biết, những người đó đang ghen tị với anh.

Vận mệnh về sau lại một lần nữa thay đổi lớn.

Mọi chuyện bắt đầu từ việc vợ của em họ thi đỗ vào đại học ở thủ đô, thế là cả nhà em họ cùng mẹ anh chuyển lên đó sinh sống.

Cậu em họ của anh cũng từ đó mà bước ra thế giới rộng lớn.

Anh nghĩ, nếu một ngày nào đó em họ quay về và dẫn anh ra ngoài, thì dù có chuyện gì, anh cũng sẽ đi theo.

Vì anh biết, đi theo em họ thì sẽ không sai, đó là em họ của anh, tình thân chẳng kém gì em trai ruột, có thể hại ai chứ tuyệt đối không hại anh.

Sau đó, em họ thật sự quay lại, dẫn cả anh và Lý Thái Sơn ra ngoài.

Vợ anh rất lo lắng, nhưng cô ấy cũng rất rộng lượng, đồng ý cho anh đi thử, không hề ngăn cản.

Anh cảm thấy may mắn vì mình cưới được người vợ như vậy, chứ không phải như anh trai, cưới phải một bà chị dâu như thế.

Sau khi theo em họ ra ngoài, ban đầu anh có hơi lo khi biết em họ đang làm nghề “con buôn”, không phải lo cho mình mà lo cho em ấy.

Vì nếu bị bắt thì hậu quả chẳng phải chuyện đùa, những việc như vậy lúc đó bị xử lý rất nghiêm khắc.

Thực sự có vài lần họ làm chuyện này mà sợ đến mức hồn vía bay mất, cực kỳ nguy hiểm.

Chính vì vậy mà sau này em họ mới quyết định thuê hẳn một cửa hàng, làm giấy phép kinh doanh đàng hoàng, bắt đầu buôn bán hợp pháp.

Nhưng chuyện đó cũng không dễ gì.

Anh chứng kiến em họ đi quan hệ làm ăn, cực kỳ vất vả, tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng đều là tiền mồ hôi nước mắt, rất cực nhọc.

Không chỉ phải hạ mình nói lời ngon tiếng ngọt, còn phải chiêu đãi, nịnh nọt trên bàn nhậu, thậm chí phải chia lợi nhuận để người ta được “ăn” phần.

Tất cả đều là để tránh bị đám lưu manh côn đồ gây rối.

Muốn kiếm tiền, thực sự không dễ.

Không chỉ tiệm của họ như vậy, mà các tiệm xung quanh cũng chẳng ai dễ sống.

May mắn là sau này có quan hệ, mới nhẹ nhàng hơn chút, nhưng các thủ tục vẫn phải làm đầy đủ.

Thời gian đó, anh và Lý Thái Sơn theo em họ kiếm được rất nhiều tiền.

Đầu những năm 80, mỗi tháng kiếm được vài trăm đồng, có biết đó là khái niệm gì không? Lúc đó lương nhà nước tốt lắm thì cũng chỉ khoảng 50 đồng một tháng, vậy mà họ một tháng kiếm được mấy trăm.

Đó là con số mà người ta thậm chí không dám mơ tới.

Nhưng họ, đi theo em họ, thì lại kiếm được thật.

Năm đó, dưới sự giới thiệu của mẹ nuôi của Đâu Đâu, anh đến bệnh viện kiểm tra, sau khi về suy nghĩ kỹ, thì quyết định phẫu thuật cổ họng.

Thời gian hồi phục hơi lâu, nhưng không sao cả, vì kể từ đó, anh đã lấy lại được tiếng nói.

Lúc về quê đón bố mẹ vợ, cả thôn đều sững sờ.

Nhìn phản ứng của họ, vẻ mặt Cố Quảng Thu vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì sung sướng vô cùng.

Cuối cùng anh cũng hả dạ, để xem sau này còn ai dám gọi lén anh là “thằng câm” nữa không!

Sau khi đón bố mẹ vợ lên thủ đô, anh lại tiếp tục xuôi Nam làm ăn.

Nhưng sau đó, công việc ở phía Nam không làm nổi nữa, vì tình hình quá hỗn loạn, bị chấn chỉnh một đợt lớn.

Thế là em họ lại dẫn anh lên Tây Bắc.

Tình hình Tây Bắc thực ra cũng chẳng hơn gì phía Nam, nhưng một điều đã được chứng minh: em họ anh đúng là phúc tinh.

Hồi còn nhỏ, khi phải bán mình đi tù, em họ đã nhận một người anh kết nghĩa ở trong đó, người anh này là người của đại gia tộc ở vùng Tây Bắc, chính nhờ cái ô đó mà có thể làm ăn, kiếm tiền tại đây.

Làm than đá ở đó rất có lời, cực kỳ lời. Dù nơi đó cũng chẳng yên bình, có xảy ra vài chuyện, nhưng đều được giải quyết ổn thỏa, không thành vấn đề lớn.

Em họ còn bảo anh rằng, phải cố gắng làm tốt, vì công việc này cũng không thể làm lâu dài.

Có kiếm được tiền dưỡng già hay không, hoàn toàn trông chờ vào mấy năm làm than đá này.

Thực tế chứng minh, nếu giá cả không tăng vọt quá nhanh thì đúng là có thể kiếm đủ tiền dưỡng già.

Thời kỳ những năm 80 vẫn còn là thời đại “hộ vạn phú”.

Nhà nào có một vạn đồng thì đúng là nở mày nở mặt.

Trước khi rút khỏi việc buôn bán ở phía Nam, tổng tài sản của nhà anh đã vượt mốc “hộ vạn phú”.

Sau đó sang Tây Bắc buôn bán than đá, anh còn là “hộ mấy vạn phú” luôn.

Nhưng đến cuối những năm 80, danh hiệu “hộ vạn phú” cũng chẳng còn là gì, vì người ta bắt đầu nhắc đến “hộ mười vạn phú”, “hộ trăm vạn phú”.

Thế nên vài vạn phú cũng chẳng đủ dưỡng già, vì vật giá lúc đó tăng quá nhanh, vẫn phải tiếp tục kiếm thêm mới được.

Sau khi rút khỏi việc buôn bán than ở Tây Bắc, anh trở về thủ đô. Ban đầu định theo vợ làm ăn với món trứng trà, nhưng chưa kịp bắt đầu thì lại bị em họ dẫn đi làm giàu ở tỉnh Hải Nam.

Thật sự là làm giàu, không phải nói chơi.

Nếu như trước đó việc mở cửa hàng ở miền Nam và kinh doanh than đá ở Tây Bắc chỉ giúp gia đình anh đạt đến mức khá giả, thì chuyến đi Hải Nam lần này đã khiến anh thực sự “hốt bạc”.

Anh cảm thấy lần này, tiền kiếm được đã đủ để dưỡng già cả đời.

Nhưng thời đại phát triển quá nhanh, đến mức như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì anh theo chân em họ mà phát triển từ tài sản trăm vạn, đến ngàn vạn, rồi lên đến hàng trăm triệu, cuối cùng là trở thành tỷ phú.

Anh và Lý Thái Sơn một trái một phải, theo sát em họ, cùng nhau làm ăn.

Cứ thế bị em họ dẫn dắt bay lên trời, bay cao không ngừng.

Tất nhiên, em họ làm gì, bọn anh cũng đều hỗ trợ được. Ban đầu còn yếu kém, nhưng sau đó cũng dần dần học hỏi và rèn luyện mà thành.

Dù sao thì cũng không thể cả đời chỉ dựa vào em họ mãi được, cũng phải góp sức chứ.

Đến khi nhìn lại, anh nhận ra nửa đời đầu của mình đúng là khá khổ, nhưng nửa đời sau lại vô cùng suôn sẻ.

Sự nghiệp thì thành công rực rỡ, gia đình lại viên mãn hạnh phúc.

Thật sự không còn điều gì để phàn nàn nữa.

Mà tất cả những điều tốt đẹp ấy đều nhờ có em họ mà thay đổi.

Gia đình hạnh phúc ấm êm, chính là do em họ mai mối, một tay tác thành.

Sự nghiệp phát đạt, đầu óc mở mang, tư duy linh hoạt, tất cả đều là theo em họ mà nên.

Quý nhân lớn nhất trong đời anh, chính là em họ.

Lý Thái Sơn từng nói sau này về già phải được chôn cạnh Chu Dã, không thể cách xa quá. Còn hy vọng kiếp sau vẫn được làm anh em với Chu Dã.

Anh cũng giống y như vậy.

Tuy kiếp này chỉ là anh em họ, nhưng tình cảm không thua gì ruột thịt. Nếu thật sự có kiếp sau, anh cũng muốn làm em ruột của em họ.

Tất nhiên, nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn cưới vợ mình thêm một lần nữa.

Bởi vì vợ anh thật sự quá tốt, tốt vô cùng, chỉ không biết vợ có muốn nữa không? Có chê anh là gã đàn ông thô kệch không?

Chắc là không đâu, vì vợ anh cũng rất yêu thương anh, giống như vợ của em họ thương em họ vậy.

Thế nên, Cố Quảng Thu cảm thấy, đời này của anh thật sự là một đời vô cùng hạnh phúc.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 436



Nếu đời người còn có kiếp sau, thì Trương Xảo Muội đương nhiên vẫn muốn làm vợ của người đàn ông thô kệch nhà cô.

Anh đúng là thô thật, nhưng đừng thấy vẻ ngoài thô ráp mà coi thường, thực ra lại rất chắc chắn và hữu dụng.

Ừ, dù là trên giường hay dưới giường thì đều không làm cô phải lo lắng.

Nói Cố Quảng Thu là người có khổ trước sướng sau, vậy thì đời này của Trương Xảo Muội cũng chẳng khác gì.

Bố mẹ cô không sinh được con trai, chỉ có mỗi mình cô là con gái. Trong thời đại đó, việc không có con trai thực sự là bị coi thường.

Sau lưng không ít người nói nhà cô là “nhà tuyệt tự”.

Vì vậy từ nhỏ Trương Xảo Muội đã rất cứng cỏi, đánh nhau với lũ con trai trong thôn cô chẳng sợ gì, dần dần tạo được tiếng tăm “chị đại” trong thôn.

Nhưng điều đó có quan trọng gì đâu? Cô vốn không quan tâm.

Sau này cô bắt đầu nhận điểm công như đàn ông. Cô nghĩ mình chẳng thua kém gì họ.

Nhưng công việc đó thực sự rất vất vả, mệt mỏi vô cùng. Nhà lại không có đàn ông, vì bố cô từng đi lính, bị di chứng để lại, không thể làm được việc nặng, không thể gánh vác sức lao động chính.

Thế là cô phải thay bố gánh vác.

Cô muốn tìm một người chồng vào ở rể, để con cái sau này mang họ Trương, nên dù có vất vả bao nhiêu, cô cũng cắn răng chịu đựng.

Kết quả vì tính tình quá mạnh mẽ, lại kén chọn trong việc tìm chồng ở rể nên bị “ế”.

Hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa lấy chồng.

Ở quê, con gái dẫu có kém cỏi đến đâu thì tuổi này cũng đã lập gia đình, sinh con rồi, vậy mà cô – một người khỏe mạnh, lại chẳng ai lấy.

Người tốt thì không muốn làm rể nhà cô, dù điều kiện nhà họ Trương không đồng. Còn những kẻ xấu, dị dạng thì vừa nghe bà mai nói tới cô là cô đã muốn đuổi ra khỏi nhà rồi, chẳng có ai coi được cả!

Cuối cùng, Chu Dã giới thiệu cho cô một mối.

Thực ra lúc đầu Trương Xảo Muội cũng không mặn mà, chỉ là nghĩ đến ân tình Chu Dã từng đưa bố cô về nhà giữa mùa đông lạnh giá, nên mới đồng ý đi xem mặt.

Dĩ nhiên, lời hứa của Chu Dã là sẽ tìm một người chịu về làm rể cho nhà cô, sau này con cái cũng mang họ Trương, điều đó thực sự khiến cô xiêu lòng.

Vậy nên cô đồng ý đi xem.

Vừa gặp đã thấy hài lòng. Vì ánh mắt của người đàn ông ấy không biết nói dối, trong sáng, chân thành.

Quả nhiên sau khi cưới, anh ấy gánh vác cả nhà họ Trương.

Không để cô phải tiếp tục làm công việc nặng, chỉ bảo cô làm những việc nhẹ nhàng thôi.

Trước kia Trương Xảo Muội rất cứng cỏi, cũng giỏi giang, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, mà làm việc đồng áng thì đến đàn ông còn đuối sức. Không ai đỡ thì cô đành gồng gánh.

Nhưng giờ có chồng rồi, cô cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy rất chăm chỉ, rất chịu khó. Dù rảnh rỗi cũng không ngồi không, thường xuống sông bắt cá về nấu canh cho cô bồi bổ sức khỏe.

Trước khi cưới, cô nghĩ đàn ông cũng chỉ vậy thôi, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Nhưng sau khi cưới rồi, mới biết có chồng và không có chồng khác nhau một trời một vực.

Dĩ nhiên là vì cô gặp được người tốt, chứ nếu chẳng may gặp phải gã tồi, thì nửa đời còn lại sẽ ra sao, cô không dám tưởng tượng.

Anh ấy thương cô, chăm sóc cô, thì dĩ nhiên cô cũng phải đáp lại, chăm sóc anh thật tốt.

Vì họ là vợ chồng, là người sẽ cùng nhau đi đến hết đời. Cô đương nhiên phải chăm lo cho anh.

Sau này, cuộc sống của họ quả thật ngày càng tốt đẹp, vừa ấm êm vừa đủ đầy. Vì cô biết trân trọng hạnh phúc mình đã có, chứ không giống như cô chị dâu kia, chị ta luôn cảm thấy cả thế giới nợ mình điều gì, chẳng biết đang nghĩ cái quái gì.

Nhưng thôi cũng kệ, ai sống đời nấy, dù sao sau này đã có cô bên cạnh Quảng Thu, thì người chị dâu kia cũng đừng hòng nhúng tay vào chuyện của chồng cô.

Nửa đầu đời của Trương Xảo Muội thực sự là không dễ dàng, chỉ vì nhà không có con trai để chống đỡ. Nhưng nửa đời sau, cô sống cực kỳ sung túc và đủ đầy.

Vận may của cô bắt đầu từ khi lấy được người chồng thô kệch này.

Vì có cậu em họ may mắn, nên khi cô sinh con, ở cữ cũng chẳng thiếu thịt ăn để bồi bổ.

Gà rừng, trứng gà rừng gì đó, xách không ít về cho cô.

Đó là lúc còn ở quê, chứ sau này cả nhà họ còn được đưa ra thành phố.

Quảng Thu đi miền Nam làm ăn, còn cô thì ở lại thủ đô cùng các con làm đậu phụ đem bán.

Ban đầu chỉ bán đậu phụ thôi mà cũng kiếm được kha khá. Tuy vất vả, nhưng một tháng cũng kiếm được chín mươi đồng.

Kể từ khi lên thủ đô, lòng dạ của Trương Xảo Muội cũng dần ổn định lại.

Vì cô nghĩ rằng, cho dù sau này việc làm ăn ở miền Nam của Quảng Thu không thuận lợi, thì trở về thủ đô cũng chẳng lo thất nghiệp, hai vợ chồng chỉ cần cùng nhau làm và bán đậu phụ là được rồi.

Sau này, Nguyệt Quý thấy cô quá vất vả, quá cực nhọc, nên đã dạy cô cách làm trứng trà.

Mà món trứng trà này thực sự là một công thức “đáng giá ngàn vàng”.

Ban đầu cô không biết đâu, chỉ thử đem ra bán xem thế nào, ai ngờ vừa bán đã thấy… quá đắt hàng! Thật sự là làm không kịp bán.

Cô từng tìm gặp Nguyệt Quý, muốn chia lợi nhuận hoặc bỏ tiền ra mua lại công thức làm trứng trà.

Nhưng cô ấy từ chối, chỉ bảo cô cứ yên tâm làm ăn là được, không cần đưa tiền gì cả, thế là cô mới chuyên tâm làm trứng trà.

Đặc biệt là sau này nguồn hàng ổn định, cô càng toàn tâm toàn ý làm việc, thu nhập mỗi tháng thậm chí chẳng thua gì Quảng Thu.

Dù lợi nhuận trên mỗi quả trứng không cao, nhưng nhờ bán số lượng nhiều, lại là tự kinh doanh nên lời lãi rất khá. Thật sự là một việc làm ăn hái ra tiền.

Nếu nói Quảng Thu gặp quý nhân là người em họ, thì quý nhân của cô chính là em dâu họ — Bạch Nguyệt Quý, người đã cho cô công thức trứng trà miễn phí, giúp cô kiếm tiền đầy túi.

Không chỉ có vậy, còn có chuyện cái nhà trong ngõ nữa.

Lúc mới lên thủ đô, chẳng phải họ chuyển đến ở gần căn nhà ba gian sao? Ban đầu cô cũng định bán đi cái sân đó.

Nhưng em dâu họ khuyên cô, nếu thật sự muốn bán thì bán cho cô ấy cũng được, nhưng cô ấy đề nghị tốt nhất là giữ lại, cho thuê cũng được, sau này có thể tăng giá, coi như một khoản đầu tư.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trương Xảo Muội rất hiểu em dâu họ, đây không phải người hay xen vào chuyện người khác, nếu đã nói giữ lại làm đầu tư thì nhất định là có lý do. Thế là cô nghe theo.

Quả nhiên sau này, giá trị cái sân ấy tăng vọt. Nhưng chưa dừng lại ở đó, sau đó nơi đó còn bị giải tỏa để xây nhà thương mại!

Kết quả là cô được đền bù hai căn nhà lớn, cộng thêm một khoản tiền mặt kha khá.

Kim Tiểu Linh lúc đó còn tỏ ra ghen tỵ đôi chút, vì khi đó cô ấy đã bán sân cho cháu gái là Lý Đại Ni rồi. Nhưng cũng chỉ ghen một chút cho có lệ thôi.

Dù sao thì thời điểm đó, với hai nhà của họ, chuyện ấy chỉ là “dệt hoa trên gấm”. Hai bên đều đã phất lên, hai căn nhà và khoản tiền kia tuy lớn với người khác, nhưng với họ thì chẳng phải chuyện khó mua nổi.

Cứ nhìn vào căn tứ hợp viện mà họ đang ở hiện tại, đó là kiểu nhà sau này ai cũng mơ ước, giá trị thì… chỉ có thể nói là khó mà tưởng tượng nổi!

Trương Xảo Muội đời này sinh được hai con trai và một con gái, ba anh em đều rất giỏi giang.

Con trai cả là Cố Duệ, tên ở nhà là Niên Sinh, làm việc trong Cục Thủy lợi, người thông minh nhanh nhẹn, thăng tiến rất nhanh.

Con trai út Trương Kế thì lớn lên làm giảng viên đại học.

Còn cô con gái duy nhất tên là Lâm Lâm, đã đi du học nước ngoài, sau khi về nước thì làm việc tại một bệnh viện hạng ba trọng điểm, làm đến chức bác sĩ điều trị chính. Việc khám sức khỏe hằng năm của cả gia đình đều do con gái sắp xếp.

Cô con gái này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi điều là không thích yêu đương. Cô bảo thời nay muốn tìm một người đàn ông giống như bố cô hay chú họ thì rất khó, nếu không gặp được thì thà ở một mình còn hơn, và cô thực sự thấy sống một mình cũng rất tốt.

May mà sau này cũng gặp được người phù hợp, tuy điều kiện nhà trai không bằng bên nhà gái, nhưng cũng là gia đình trí thức, gia phong trong sạch, bản thân người đàn ông đó cũng là giáo sư đại học, phẩm chất rất tốt.

Cuộc hôn nhân này là do con trai út Trương Kế giới thiệu, và quả thật là rất xứng đôi.

Sau khi kết hôn một năm thì có con, điều này khiến Trương Xảo Muội hoàn toàn yên lòng.

Nói thêm về bố mẹ cô — hai cụ khi còn trẻ sống rất vất vả, nhưng về già lại sống an nhàn, vui vẻ.

Dù là con gái, nhưng Trương Xảo Muội lại làm được những điều mà con trai phải làm, cô phụng dưỡng bố mẹ già, khiến họ sống những năm tháng tuổi xế chiều trong ấm no, thanh thản.

Nhưng tất cả những điều ấy, Trương Xảo Muội hiểu rõ, đều là nhờ cô gặp được quý nhân.

Nhờ có vợ chồng em họ, họ mới được đưa ra ngoài, mới có được cuộc đời hoàn toàn mới, vận mệnh hoàn toàn mới.

Dù cô có tự tin rằng nếu ở lại quê hương, thì cô và Cố Quảng Thu cũng chẳng thua ai, nhưng cô cũng hiểu rất rõ, dù ở quê có cố gắng đến đâu, thì cũng không thể nào so được với khi ra ngoài làm ăn.

Đặc biệt là giọng nói của Quảng Thu, chính là ra ngoài rồi mới được chữa khỏi. Nếu cứ ở mãi trong thôn quê ấy, thì có khi cả đời cũng không mở miệng nói được.

Tuy việc không nói được chẳng phải là điều gì ghê gớm, nhưng bản thân Quảng Thu lại để tâm.

Bởi vì người đàn ông thô kệch này, sau khi chữa khỏi được giọng nói, cả con người bỗng trở nên đầy khí thế, phong độ hẳn lên.

Lúc mới vừa nói lại được, anh còn có chút “lắm lời”, suốt ngày thích nói mấy câu ngọt ngào trêu chọc cô.

Nhưng nói thật lòng, cô lại rất thích nghe.

Cô cũng không ngờ, thì ra anh lại là người có tính cách như thế, thô kệch mà lại khiến người ta vừa thấy xót xa, vừa muốn cưng chiều.

Cho nên, nếu đời người thực sự có kiếp sau, cô không mong cầu gì cao xa, không dám mơ mộng điều gì lớn lao, chỉ thật lòng cầu mong, kiếp sau vẫn được gả cho người đàn ông thô kệch này.

Cô muốn lại được anh yêu chiều thêm một đời nữa, lại muốn được làm người phụ nữ bé nhỏ bên anh suốt cả kiếp.

Ừm, dù trong mắt người ngoài, cô chẳng hề liên quan gì đến hai chữ “phụ nữ bé nhỏ”, là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang, kiểu “nữ cường” của sự nghiệp, nhưng trước mặt anh, cô mãi mãi là một cô gái nhỏ.

Ở bên anh, cho dù không có vinh hoa phú quý, chỉ là cơm rau đạm bạc thôi, cô cũng sẽ thấy hạnh phúc.

Nhưng điều đó không chỉ vì cô lấy đúng người, mà còn vì bản thân cô là người có chủ kiến, tâm lý vững vàng, không bao giờ tham lam vô độ.

Giống như người chị dâu trước đây của cô, người mà đến tuổi già còn ly hôn, chính là một ví dụ rõ ràng nhất.

Tự mình làm khổ mình đến mức ấy.

Còn cuộc đời này của cô, sống rất an yên, thoải mái.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 437



Niên Viễn Phương chính là người con trai xuất sắc nhất trong nhà họ Niên.

Dĩ nhiên không phải nói các anh em khác không có chí tiến thủ, nhưng anh thật sự nổi bật hơn hẳn.

Trước đây anh từng đi bộ đội, mỗi tháng đều gửi trợ cấp về nhà, khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.

Chỉ là nhà họ Niên rất kín tiếng, nên chẳng ai biết thực ra trong nhà có bao nhiêu tiền. Mãi đến khi chia nhà, của cải trong nhà mới bị lộ ra, khiến ai cũng phải trố mắt.

Từ đó mới sinh ra đủ chuyện, bị người khác tố cáo lên cấp trên.

May mà nhà họ Niên có lý lịch cách mạng trong sạch, nên bên này sóng yên biển lặng, chẳng ai gây được chuyện gì, đúng là ví dụ điển hình cho câu “có của chớ khoe”.

Ngoài Niên Viễn Phương ra thì các anh em khác trong nhà họ Niên cũng làm ăn không đồng.

Chỉ tiếc là một hạt “phân chuột” đã làm hỏng cả nồi cháo.

Về sau khi điều kiện cho phép, nhà họ Niên có nhận thầu lại một lò gạch bỏ hoang. Nhưng Niên lão nhị lại không tham gia.

Vì sao? Đơn giản là… anh ta không có tiền.

Trước đó, việc chia nhà đã rất công bằng, không ai có thể than phiền gì. Nhưng tiền mà Niên lão nhị dành để xây nhà và sắm đồ đạc, số tiền còn lại đã bị trộm mất trong lần mổ heo cuối năm.

Có người thì thầm nói kẻ trộm là Trương Ma Tử, nhưng đó là chuyện sau, tạm gác lại không nhắc.

Hạt Dẻ Rang Đường

Sau đó, các anh em còn lại trong nhà cùng nhau hợp tác mở lại lò gạch. Làm ăn cũng rất thuận lợi, năm đầu tiên đã kiếm được kha khá, tuy chưa thể gọi là “hộ vạn phú” nhưng chắc chắn là một con số đáng mơ ước.

Bởi ai nấy đều có mắt, cứ nhìn quanh mà xem, người ta bắt đầu xây nhà gạch mái ngói cả rồi, đủ biết nghề này lúc ấy “hot” ra sao.

Dù từ miệng người nhà họ Niên không moi ra được gì, thì người ngoài cũng đoán được: làm ăn kiểu gì chẳng lãi!

Niên lão nhị thì khỏi phải nói, đỏ mắt ra mặt.

Nhưng anh ta cũng chẳng thể trách ai, vì trước đó người ta đã rủ anh ta cùng hùn vốn, anh ta lại chẳng góp được đồng nào, giờ chỉ còn biết nhìn anh em ăn thịt mà mình gặm xương thôi.

Chỉ tiếc là lòng dạ anh ta có vấn đề, sau đó gây chuyện, phá nát cả lò gạch!

Chuyện này xảy ra vào đầu những năm 80.

Lão Niên, cùng Niên Lão Đại và Niên Lão Tam tức giận đến mức giậm chân đùng đùng, nhưng lò gạch đang làm ăn ngon lành lại bị phá hoại như vậy, thì biết làm sao được, muốn tiếp tục kiếm tiền thì chỉ đành sửa lại mà làm tiếp.

Tuy vậy, đánh cho lão nhị một trận tơi bời là điều không thể tránh khỏi. Sau trận ấy, mọi người cắt đứt quan hệ, coi như không còn thân thích gì nữa!

Thời điểm xảy ra chuyện, Niên Viễn Phương không có ở nhà.

Lúc đó, việc kinh doanh than đá giữa anh và Chu Dã đã đi vào quỹ đạo ổn định, anh thật sự rất cố gắng.

Bởi anh không thể phụ lòng tin tưởng và kỳ vọng mà Chu Dã dành cho mình.

Anh biết rõ con người Chu Dã, trước khi anh đi lính, Chu Dã là kiểu lêu lổng, ngày xưa anh và Chu Dã còn từng đánh nhau cơ mà. Trẻ con trong thôn thời ấy mà không đánh nhau mới là lạ.

Không chỉ anh, Chu Dã còn từng đánh nhau với Lý Thái Sơn, tuy Lý Thái Sơn toàn bị đánh một chiều, nhưng đánh xong lại hóa thân quen.

Còn về chuyện hợp tác làm ăn với Chu Dã.

Lúc đầu, ý tưởng của anh thật sự rất ngây thơ, anh chỉ có duy nhất một nguồn hàng, vậy mà lại kéo Chu Dã vào cùng làm, suýt chút nữa là mất trắng.

Nếu không có Chu Dã, thì khoản tiền anh đầu tư khi đó chẳng khác nào ném xuống sông, không thấy nổi một gợn sóng.

Vì tình hình xã hội bên đó còn phức tạp hơn anh tưởng nhiều. Cái tài mà Chu Dã có, anh có tu luyện thêm trăm năm cũng không học nổi.

Dù vậy, vẫn liên tiếp gặp rắc rối, mà tất cả đều do Chu Dã ra mặt xử lý.

Cho đến lần cuối, đội xe bị đám người Ngô Phúc để ý, cuối cùng mới chuyển nguy thành an, thời vận đảo ngược.

Từ đó có được nhà họ Cơ làm chỗ dựa, tiền bạc cứ thế đổ vào ào ào.

Nhưng anh là người biết mình biết ta, nên đã chủ động đề nghị bàn lại việc chia lợi nhuận với Chu Dã.

Không ngờ, phần chia mà Chu Dã dành cho anh lại vượt xa dự đoán.

Thật sự, lúc ấy anh mới hiểu vì sao Lý Thái Sơn lại trung thành với Chu Dã đến thế.

Lợi nhuận được chia 25%, lại có đến sáu chiếc xe tải hoạt động, mấy năm đó anh kiếm tiền đến mức “mỏi cả tay”.

Chỉ là sau đó bên kia xảy ra chuyện, Chu Dã cũng bị người ta “gài hàng”, nên đành phải dừng hợp tác với anh.

Nhưng anh cũng chẳng có gì để oán trách cả, trong suốt thời gian hợp tác, Chu Dã chưa bao giờ bạc đãi anh. Nay sự việc xảy ra như vậy, thực sự là điều anh không muốn thấy. Một khi đã không thể tiếp tục hợp tác thì anh cũng dứt khoát rút lui.

Chỉ là ấn tượng của anh về việc hợp tác với Chu Dã thì khỏi phải bàn.

Sau này, khi anh mở nhà máy ở khu nội thành, anh còn chủ động gọi điện cho Chu Dã, hỏi Chu Dã có muốn đến xem thực địa không, nếu thấy được thì cùng góp vốn.

Chu Dã cũng chẳng coi thường nhà máy anh đang làm. Trong một lần dẫn con về quê tảo mộ, cậu ấy đã ghé qua xem rồi, sau đó liền quyết định rót vốn đầu tư.

Đầu tư thì có gì mà không đầu tư? Cục trưởng cảnh sát địa phương là người trước đây từng là trung đội trưởng trong đơn vị của anh, còn vợ của anh – Hứa Nhã – cũng đang làm trong cơ quan nhà nước ở thành phố, sau mấy năm thăng tiến thì cũng đã có tiếng nói nhất định.

Chu Dã chẳng hề lo lắng nhà máy này sẽ thất bại, thế là trực tiếp đầu tư luôn.

Niên Viễn Phương rất vui mừng, nhà máy này quả nhiên làm ăn phát đạt. Về sau, anh còn cùng Chu Dã hợp tác mở một bách hóa lớn, vào cuối thập niên 80.

Buôn bán cực kỳ tấp nập, đặc biệt là cuối tuần, người chen nhau để vào mua đồ.

Chỉ cần nghe vậy là có thể hình dung được chuyện làm ăn tốt thế nào rồi đúng không?

Anh cảm thấy, chỉ cần là việc hợp tác với Chu Dã, đã được cậu ấy đích thân xem qua và gật đầu thì chắc chắn sẽ thành công. Thật đấy, một người vô thần như anh mà cũng bị Chu Dã thuyết phục tin vào số mệnh.

Thực sự không còn cách nào khác, người này quá “huyền học”, vận may thì cứ gọi là nghịch thiên.

Có lần hai người đi khảo sát cùng nhau, thế mà Chu Dã còn nhặt được tiền trên đường! Làm anh cạn lời không nói nổi.

Đoạn đường đó anh đi không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà chỉ cần Chu Dã vừa bước chân đến là có thể nhặt được tiền, hỏi sao mà không phục cho được?

Bảo sao ở quê ai cũng tin vào cái danh “Chu Phúc Tinh” mà không chút nghi ngờ, kể cả là Lý Đại Hải.

Còn kể chuyện năm xưa đi mua lợn giống bằng máy cày, chạy suốt đường mà không gặp sự cố gì, đến mức bác tài còn phải trầm trồ. Ấy vậy mà trên đường quay về, Chu Dã không có mặt, máy cày lập tức hỏng máy giữa đường.

Không tin cũng không được!

Nhưng đây chỉ là một chuyện, chuyện khác là Chu Dã làm đối tác cũng rất sòng phẳng, thoải mái.

Sau khi hợp tác nhà máy và bách hóa được năm năm, Chu Dã liền nhượng lại toàn bộ cổ phần còn lại cho anh, bảo anh tiếp tục làm ăn, còn mình thì rút lui.

Niên Viễn Phương lúc đầu còn tưởng có chuyện gì, hỏi cậu ấy liệu làm ăn có khó khăn gì không.

Chu Dã chỉ nói: “Thôi, để anh làm đi, tôi bận quá, không rảnh lo chỗ này.”

Một câu nói khiến Niên Viễn Phương chợt hiểu ra, đây chính là bản lĩnh đối nhân xử thế của Chu Dã.

Anh vô cùng cảm kích, lập tức thanh toán tiền cổ phần cho Chu Dã một lần, số tiền cũng không nhỏ.

Hợp tác nhà máy và bách hóa với Chu Dã, thật ra Chu Dã cũng đã kiếm được kha khá, chẳng cần làm gì, chỉ cần chờ chia lãi là đủ.

Nhưng Niên Viễn Phương biết rõ, so với những phi vụ bất động sản mà Chu Dã đang làm, số tiền này e là chỉ như muối bỏ biển.

Cũng chính nhờ có Chu Dã làm tấm gương, nên Niên Viễn Phương sau đó đã đem phần làm ăn ở lò gạch ở quê giao lại hết cho các anh trai. Bản thân không còn nhận chia lãi nữa, dù trước đó anh có đầu tư từ giai đoạn đầu, nhưng thực chất về sau cũng không góp công gì nhiều.

Anh cả và anh ba ban đầu còn khách sáo từ chối, nhưng mấy năm nay, họ đã dốc hết tâm sức vào lò gạch.

Còn Niên Viễn Phương thì vốn đã đặt trọng tâm ở thành phố, nào là mở nhà máy, nào là làm bách hóa, giờ còn muốn chia phần lãi ở quê?

Dù ngoài mặt không nói, trong lòng ai lại không có suy nghĩ?

Nhưng chính hành động này của Viễn Phương lại giữ được tình nghĩa anh em.

Sau này, khi Chu Dã mở rộng kinh doanh bất động sản sang khu vực này, cậu ấy lại tìm đến Niên Viễn Phương để hợp tác, cùng nhau kiếm tiền.

Niên Viễn Phương đương nhiên không có lý do gì để từ chối. Hai người từng hợp tác, có ấn tượng rất tốt về nhau.

Lần hợp tác này tiếp tục đại thành công.

Đến khi Niên Viễn Phương kịp nhận ra thì tài sản của mình cũng đã vượt quá trăm triệu.

Anh vô cùng cảm khái, đây chính là lợi ích của việc đi theo đúng người, chỉ cần theo sát bước chân người ta, chẳng cần vất vả quá mà cũng có thể thành công.

Đấy chẳng phải là đã “lên đời” rồi sao?

Niên Viễn Phương có tổng cộng hai con trai, một con gái.

Dù đứa con thứ ba là một tai nạn bất ngờ với vợ chồng anh, nhưng dù gì cũng là con, chỉ là vì chuyện này mà vợ anh cả đời vẫn có khúc mắc với mẹ chồng.

Tình cảm giữa Niên Viễn Phương và Hứa Nhã thì rất tốt, anh chưa bao giờ vì giàu có mà thay lòng đổi dạ, luôn giữ vững bản tâm của mình.

Còn về mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, thì có thì có, nhưng cũng chẳng sao, dù sao họ cũng không sống chung.

Từ hồi xưa anh đã đưa mẹ mình về quê, sau đó bà cụ cũng không ra thành phố nữa. Ở quê còn có anh cả và anh ba trông nom, cũng yên tâm, không cần phải ra ngoài chịu khổ.

Chỉ là sau này trong nhà cũng có chút chuyện rắc rối.

Anh hai của anh không biết dính dáng tới ai, lại đi buôn hàng từ Nga về bán…

Lúc đầu việc làm ăn đó đúng là kiếm được tiền, nhưng sau khi Niên Viễn Phương nghe chuyện này là do anh cả gọi điện báo tin.

Dù anh hai không ra gì thật, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Niên, chẳng lẽ lại cứ thế đứng nhìn mà không làm gì?

Trong mấy anh em, người có tiếng nói nhất chính là Niên Viễn Phương, nên chuyện này nhất định phải cho anh biết.

Niên Viễn Phương lập tức đích thân quay về quê một chuyến, cũng đã cố khuyên nhủ anh hai, nhưng hoàn toàn vô dụng, Anh hai không những không nghe, mà còn châm chọc anh một trận.

Rằng anh ra ngoài phát tài rồi thì chẳng nhớ gì tới anh em, giờ thấy anh ta cũng định phát tài, làm ăn lớn, thì lại quay về ngăn cản?

Khuyên mà không nghe thì cũng đành chịu. Cuối cùng, chưa được bao lâu, Anh hai liền sụp đổ hoàn toàn.

Chị dâu hai khóc đỏ cả mắt, còn đến trước mặt quỳ lạy cầu xin, nhưng cũng chẳng có ích gì.

Thật ra, mẹ anh cũng từng tìm đến cầu xin vợ anh, vì vợ anh làm trong cơ quan nhà nước, có quan hệ.

Nhưng chuyện này là chuyện nhỏ sao? Không phải.

Nếu vợ anh dám nhúng tay vào, thì chính cô cũng đừng mong giữ được chức vụ nữa.

Vì đây là bị bắt tại trận, bằng chứng rành rành, cãi cũng không cãi được.

Ngay cả Niên Viễn Phương cũng đã đến tìm người chỉ huy cũ của anh ở đồn cảnh sát, nhưng hoàn toàn bó tay.

Kết cục, Anh hai trở thành “người thứ hai” giống như Vương Nhị Anh, từ đó hoàn toàn biến mất khỏi thôn Ngưu Mông.

Tuy ai cũng biết rõ trong lòng là chuyện gì, nhưng vì nhà họ Niên là đại gia đình, không ai dám bàn tán công khai.

Có lẽ cũng vì cú sốc quá lớn này mà sức khỏe của mẹ anh ngày càng sa sút, chẳng bao lâu sau thì qua đời.

Thật sự là chưa hưởng được mấy ngày yên ổn, khiến người ta không khỏi thở dài xót xa.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 438



“Lên nhầm kiệu hoa, được chồng như ý.”

Hứa Nhã cảm thấy cuộc hôn nhân của cô với Niên Viễn Phương cũng có đôi phần giống như vậy.

Ban đầu cô cưới Niên Viễn Phương chính là vì bị tổn thương trong chuyện tình cảm, không ngờ lại hạnh phúc cả một đời.

Cô biết quyết định khi ấy của mình là bồng bột, thật lòng không khuyên các chị em học theo.

Nhưng lúc đó cô thật sự muốn bắt đầu một cuộc sống mới, cô ở nông thôn đã thực sự chịu đựng không nổi nữa.

Vì cô cũng giống như Sở Sương, đều là thế hệ trí thức trẻ thứ ba bị đưa về nông thôn năm 1968, đến tận năm 1977 khi kỳ thi đại học được khôi phục mới thấy được hy vọng trở lại thành phố.

Thật sự quay về thành phố là sau năm 1978.

Không nhanh không chậm, vừa vặn là tròn mười năm xuống nông thôn.

Cuộc đời có được bao nhiêu lần mười năm? Nhất là đối với phụ nữ, đó là quãng thời gian quý giá nhất trong cuộc đời.

Tuy cuối cùng cô cũng thi đậu đại học và được quay về thành phố, nhưng cô hiểu rõ mình làm được điều đó là nhờ công sức của mấy người bạn thân – Bạch Nguyệt Quý, Sở Sương và Đổng Kiến.

Cô được ôn luyện trước người khác mấy tháng, cũng chính nhờ vậy mà khi có tin kỳ thi đại học được khôi phục, cả người cô phấn khởi tột độ, sau đó liền dốc hết sức học hành.

Những gì không hiểu, cô đều hỏi Sở Sương, hỏi Bạch Nguyệt Quý, hỏi Đổng Kiến.

Cả ba người họ đều tận tình giúp đỡ cô không chút do dự.

Trong số mấy người, cô có nền tảng yếu nhất, vì khi bị đưa xuống nông thôn, cô thậm chí còn chưa học hết cấp ba.

Tham gia kỳ thi đại học, đối với cô mà nói, áp lực lớn khủng khiếp! Cô thật sự rất sợ, rất lo, sợ thi rớt, rồi bị bỏ lại một mình ở nông thôn.

Tất nhiên, cô cũng không phủ nhận mình lấy được chồng tốt. Nhưng việc lấy chồng tốt không hề mâu thuẫn với việc cô muốn học đại học, muốn bước chân ra ngoài.

May mắn là Bạch Nguyệt Quý, Sở Sương và Đổng Kiến đều giúp cô.

Đặc biệt là Bạch Nguyệt Quý và Sở Sương đã khoanh vùng rất nhiều trọng tâm ôn tập cho cô, bảo cô tập trung học, học thuộc lòng.

Chính nhờ vậy, trong phòng thi đại học, cô làm bài rất tốt, những câu biết thì làm hết sức, những câu không biết thì liều đoán.

Yêu cầu của cô không cao, thật sự không cao, chỉ cần đậu vào trường sư phạm thành phố là đủ mãn nguyện rồi.

Kết quả… cô thật sự đậu!

Cô mừng rỡ cảm tạ trời đất.

Vì chuyện này, mẹ chồng cô cũng rất vui, cảm thấy nở mày nở mặt.

Nhưng thực ra lúc đầu cô biết, mẹ chồng cô vốn lòng dạ hẹp hòi, cảm thấy đi học đại học chẳng có ích gì, nói trắng ra là sợ cô đi học rồi sẽ bỏ chồng con.

Đúng là tưởng tượng vớ vẩn!

Cô có phải là người phụ nữ không có đạo đức, không có lương tâm không?

Tuy lúc đầu cưới Niên Viễn Phương là do bốc đồng, nhưng sau này cô thật sự yêu người đàn ông này từ tận đáy lòng.

Anh ấy đối xử với cô rất tốt, hơn nữa cô cũng đã sinh con cho anh, sao có thể nỡ rời bỏ chồng con?

May mà sau này được Bạch Nguyệt Quý và mợ của cô ấy khuyên nhủ, mẹ chồng mới đồng ý để cô đi học đại học. Nếu không, chưa biết còn làm ra bao nhiêu chuyện nữa.

Bởi vì bà mẹ chồng này, thật sự từng làm ra những chuyện rất “kỳ cục”.

Ví dụ như trong thời gian cô đi học đại học, bà ấy còn giở trò đ.â.m thủng dụng cụ tránh thai của vợ chồng cô, khiến cô vô tình mang thai.

Sau đó lại sinh thêm một đứa con trai, Hứa Nhã vẫn yêu thương đứa con ấy như bao đứa trẻ khác.

Nhưng cô nhìn vào là nhìn người chồng Niên Viễn Phương, vì đứa bé đó là con của cô và chồng cô, sao cô nỡ không thương?

Thế nhưng sự bất mãn với mẹ chồng thì bùng nổ hẳn.

Từ đó về sau, mỗi dịp Tết, cô đều lười về quê, nói thẳng là bận, không sắp xếp được thời gian!

Thật sự là không muốn nhìn mặt bà mẹ chồng ấy, nhìn thấy là hết muốn ăn Tết luôn!

Sau đó là chuyện Niên Viễn Phương từ bỏ công việc lái xe, cùng Chu Dã đi Tây Bắc làm than đá.

Phải nói thật, mấy năm đó cả cô và Niên Viễn Phương đều bận đến quay cuồng.

Cô tốt nghiệp vào cuối tháng 1 năm 1982, sau khi tốt nghiệp liền được phân công vào cơ quan làm việc, khối lượng công việc rất lớn.

Thường xuyên bận tối mắt tối mũi, đến giờ ăn cũng phải tranh thủ ăn vội, vì lúc ấy mọi thứ đang ở giai đoạn khôi phục, việc gì cũng chờ người làm, sao có thể không bận rộn?

Ba đứa con đâu phải là có mẹ chồng giúp đỡ chăm nom lớn lên, thật sự, cô cũng không dám tưởng tượng bản thân đã vượt qua quãng thời gian đó như thế nào.

Bởi vì Niên Viễn Phương cũng vô cùng bận rộn.

Một năm mười hai tháng, chỉ có dịp cuối năm anh mới có thể từ Tây Bắc về nhà một lần. Nhưng ăn Tết xong, anh lại phải lên đường tiếp.

Thế nhưng Hứa Nhã chưa từng oán trách gì anh, bởi vì cô biết cả hai vợ chồng đều đang vì gia đình mà nỗ lực.

Chỉ khi làm bố mẹ mà đứng vững được thì mới có thể cho con cái một mái nhà ổn định, đúng không?

Những năm đó, sự nghiệp của cô phát triển rất nhanh, bởi vì xã hội lúc ấy vô cùng thiếu nhân tài, mà cô lại đúng lúc bắt kịp cơ hội, nên con đường thăng tiến cũng khá thuận lợi.

Niên Viễn Phương cũng vậy.

Ở Tây Bắc, chỉ trong một năm anh kiếm được nhiều tiền hơn cả mấy năm làm tài xế cộng lại.

Anh ở Tây Bắc tổng cộng khoảng năm năm, thật sự đã kiếm được một khoản lớn rồi mang về. Từ đó trở đi, anh không đi nữa, ở lại phát triển tại nội thành.

Có số vốn lớn như vậy, khởi nghiệp ở thành phố cũng thuận buồm xuôi gió, tất nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ của “Chu Phúc Tinh”.

Nhưng chuyện đó là chuyện của cánh đàn ông.

Còn chuyện của phụ nữ như bọn họ, tuy công việc bận rộn, dù là cô, hay là Bạch Nguyệt Quý, hay là Sở Sương, ai cũng đều bận.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng ba người các cô, từ sau kỳ thi đại học, thư từ qua lại chưa bao giờ gián đoạn.

Về sau điều kiện cải thiện, có điện thoại rồi, thì cứ cách dăm bữa nửa tháng lại gọi nhau một cuộc, tán gẫu chuyện đời sống, công việc, chuyện nhà cửa… chẳng bao giờ thiếu chuyện để nói.

Từ sau kỳ thi đại học, số lần gặp mặt của họ không nhiều,không phải không muốn, mà vì thật sự quá ít kỳ nghỉ. Không chỉ cô như vậy, mà cả Bạch Nguyệt Quý, Sở Sương càng không.

Thế nhưng tình cảm gắn bó những năm ở quê, thì mãi là thứ quý giá nhất. Có thể quên rất nhiều điều, nhưng riêng những ngày tháng ở nông thôn thì không thể nào quên.

Lúc tán gẫu, Sở Sương thường nói chuyện ở bệnh viện, bảo rằng phụ nữ đi phá thai ngày càng nhiều, phong khí xã hội ngày càng suy đồi, chuyện “tiểu tam” cũng chẳng hiếm nữa.

Cô ấy còn nhắc nhở cả Hứa Nhã và Bạch Nguyệt Quý: nhất định phải “giữ chặt người đàn ông của mình”.

Nhưng cả Hứa Nhã lẫn Bạch Nguyệt Quý đều có điểm giống nhau trong chuyện tình cảm: nếu người đàn ông của mình có thể giữ lòng thủy chung thì không cần nhắc nhở; còn nếu bản thân anh ta không giữ được, thì dù có canh ngày canh đêm cũng vô ích.

Vậy nên, dặn dò có tác dụng gì không? Vô dụng.

Ngược lại, càng khiến phụ nữ trở nên mệt mỏi, nghi kỵ, sống chẳng ra sao, như thể sống chỉ để theo dõi chồng vậy.

Cô nói thẳng với Niên Viễn Phương sau khi giàu có:

“Nếu sau này anh gặp cô gái nào dịu dàng, hiểu chuyện ở bên ngoài, nếu thật sự muốn ly hôn, thì cứ nói với em. Em sẽ không níu kéo, sẽ để anh đi.”

Hỏi ra mới biết, Bạch Nguyệt Quý cũng từng nói y chang với Chu Dã.

Thật đúng là tâm linh tương thông.

Nhưng phản ứng của đám đàn ông lại giống nhau đến lạ, vừa nghe kiểu lời lẽ “chuẩn bị chia tay bất cứ lúc nào” ấy thì lập tức nổi khùng, mắng cho một trận.

Mắng gì?

Không nói chắc các cô cũng hiểu rồi chứ?
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 439



Đổng Kiến và Sở Sương có một cậu con trai.

Sinh vào năm 1982, sau khi hai người tốt nghiệp.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cặp đôi này cũng là lên kế hoạch kỹ càng mới sinh con. Mãi đến nửa cuối năm 1981, khi mọi việc đã đâu vào đấy, Sở Sương mới mang thai. Vì cô không tiện ra mặt nhiều, các thủ tục về sau đều do Đổng Kiến lo liệu. Đúng là tranh thủ thời điểm để sinh con.

Nhưng nói thật, vẫn hơi muộn một chút.

Bởi nếu năm xưa còn ở quê mà họ đã đến với nhau, thì dù cuộc sống có khổ cực đi nữa, giờ con cái cũng đã lớn rồi.

Đằng này, đến tận bây giờ con mới chào đời.

Dù vậy cũng chẳng sao, dù sao thì mọi thứ đều không đồng.

Chỉ là trong quá trình nuôi con, lại phát sinh vài vấn đề.

Đứa trẻ được đưa về quê nhà của Đổng Kiến để ông bà nội chăm sóc, vì Sở Sương còn phải ra nước ngoài tu nghiệp, một đi là mấy năm trời, nào có thời gian?

Mà Đổng Kiến cũng bận bịu vô cùng, làm việc chẳng khác gì viên gạch, nơi nào cần thì nơi ấy anh đến.

Vì vợ chồng xa con nhiều năm, nên con trai không gần gũi với họ, thậm chí đến cả mặt bố mẹ cũng không nhận ra.

Điều đáng lo nhất là, vài năm sau khi Sở Sương du học trở về, cùng Đổng Kiến về quê thăm con thì phát hiện cậu bé rất tự ti, nhút nhát vô cùng.

Hỏi ra mới biết, hóa ra thường xuyên bị anh chị em họ bắt nạt.

Sở Sương ôm con mà nước mắt rơi lã chã.

Cả hai đều biết mình có lỗi với con, nhưng lại bất lực.

Chính Bạch Nguyệt Quý đã gợi ý một phương án: vì lúc ấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ, đang trong độ tuổi chập chững hiểu chuyện, sao có thể buông tay không lo?

Cô đề nghị Đổng Kiến và Sở Sương đưa con trai lên Bắc Kinh, để nuôi dưỡng trong nhà họ Chu.

Bởi Sở Sương sẽ định cư tại thủ đô, còn Đổng Kiến cũng đang công tác ở Bắc Kinh, tuy công việc bận rộn, nhưng vẫn có thể tranh thủ đưa con đi chơi, tạo sự gần gũi, ít ra còn hơn để con ở quê không ai chăm sóc tử tế, cùng lắm chỉ là mấy cuộc điện thoại.

Không có bố mẹ bên cạnh, trẻ con làm sao không bị bắt nạt?

Ông bà nội thì sao có thể trông nom suốt 24 giờ?

Hơn nữa, những đứa trẻ khác cũng là cháu nội cháu ngoại mà.

Sau khi bàn bạc kỹ, Đổng Kiến và Sở Sương quyết định đón con lên thủ đô.

Lúc đầu, cậu bé chưa quen, thường khóc đòi ông bà. Nhưng trẻ con vốn có sức thích nghi rất nhanh, mà ở nhà họ Chu thì điều kiện quá tuyệt vời: đông trẻ con, nhiều đồ chơi, nhiều món ngon, lúc nào cũng rộn ràng náo nhiệt.

Các anh chị lớn đều chơi cùng bé Đổng Dương, ai cũng quan tâm, yêu thương.

Từ một đứa trẻ rụt rè, bé dần được các anh chị dẫn theo chơi đuổi bắt, được các thím các bà dẫn đi công viên, chạy nhảy vui đùa, nụ cười ngày một nhiều hơn.

Trong số đó, bé Đổng Dương thân thiết nhất với lão Tứ.

Lão Tứ dẫn em chơi trò “cảnh sát bắt cướp”, chơi đánh trận, chơi bao cát, nhảy lò cò, thả diều, còn cổ vũ em rất nhiệt tình.

Đến kỳ nghỉ, lão Tứ còn dẫn em đi bơi, thật sự vui không kể xiết.

Hai anh em còn cùng nhau nuôi mấy con chim.

Hai con chim, ba con vẹt, bé rất thích nói chuyện với chúng.

Sự thay đổi của Đổng Dương, Đổng Kiến và Sở Sương đều nhìn thấy rõ, khiến Sở Sương xúc động đến đỏ mắt, nói lời cảm ơn với Bạch Nguyệt Quý.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý liền ngăn lại: “Đừng khách sáo như vậy, không cần đâu.”

Vì nghĩ lại thì, ngày xưa Đổng Kiến đã từng cầm tay chỉ việc, tận tình dìu dắt con trai lớn của Bạch Nguyệt Quý từng chút một. Còn với Đổng Dương thì không làm được vậy.

Tất nhiên, đó cũng là vì hoàn cảnh thay đổi.

Nhưng khi cô đề nghị đón bé Đổng Dương lên, cũng coi như một sự đáp lễ.

Ở nhà họ Chu, bé Đổng Dương chắc chắn không thể không biết mặt bố mẹ mình.

Vì lão Tứ thỉnh thoảng lại lấy album ảnh ra, chỉ vào và kể:

“Đổng Dương, nhìn này, đây là bố của em nè. Bố em giỏi lắm, là người rất xuất sắc đấy.”

“Nhìn đây, đây là mẹ em, đẹp không? Đẹp lắm nhỉ? Đây là khi em còn trong bụng mẹ, mẹ em chụp ảnh kỷ niệm đấy. Mẹ em cũng rất tài giỏi, có rất nhiều người tìm mẹ chữa bệnh đó.”

Chính vì được lão Tứ “giáo dục” như vậy, nên thỉnh thoảng bé Đổng Dương cũng tự mình lấy album ra xem, xem bố, xem mẹ.

Bố thì thật sự rất bận, có khi cả tháng không về được một lần, nhưng mẹ thì mỗi tuần đều đến thăm, đưa đi ăn ngon, đi chơi vui.

Dần dần, cậu bé cũng hiểu ra, đây chính là mẹ của mình.

Sau này lớn lên thêm chút nữa, cậu lại càng thấu hiểu, không phải bố mẹ không thương cậu, mà là vì bố mẹ đều là những người rất giỏi, rất có năng lực. Họ bận rộn với công việc, nên không thể ngày ngày ở bên cạnh cậu.

Nhưng bố mẹ đã giúp đỡ được rất nhiều người, đúng như anh Tư đã nói, họ là những trụ cột của đất nước.

Vậy thì với tư cách là con trai của họ, cậu cũng phải cố gắng hết sức để bước theo con đường ấy.

Dù tuổi thơ không có bố mẹ bên cạnh, nhưng Đổng Dương chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.

Bởi vì nhà họ Chu đã mang đến cho cậu một tuổi thơ vô cùng hạnh phúc.

Không chỉ có bố mẹ làm tấm gương cho cậu, mà còn có rất nhiều anh chị làm gương, sao mà không trở nên tốt đẹp được chứ?

Khi điểm thi đại học được công bố, Đổng Dương đỗ vào trường cảnh sát.

Sau khi tốt nghiệp, cậu trở thành một người cảnh sát nhân dân, chuyên trách về an ninh trật tự cho người dân.

Từ đó, cậu đi trên con đường của riêng mình.

Nhưng mỗi khi có kỳ nghỉ, cậu lại quay về nhà họ Chu.

Vì ở đó, vẫn còn một căn phòng dành riêng cho cậu, dù có ở hay không, căn phòng đó luôn được quét dọn sạch sẽ, luôn sẵn sàng chờ cậu trở về.

Sau này, trong lúc đi làm, Đổng Dương quen được bạn gái rồi kết hôn.

Sau khi kết hôn, cậu vẫn rất bận rộn, công việc nhiều, mà vợ cậu cũng vậy.

Nhưng về sau, vợ cậu vì không nỡ để con phải chịu thiệt thòi, đã dứt khoát nghỉ việc ở nhà làm nội trợ.

Đổng Dương vô cùng cảm động trước sự hy sinh của vợ.

Vì chỉ khi trở thành một người cha, cậu mới hiểu thế nào là cảm giác có lỗi với con.

Ngày xưa, khi còn bé, bố mẹ cậu cũng rất bận, những ký ức tuổi thơ cậu có, phần lớn đều là ở nhà họ Chu.

Mà những ký ức đó thật sự vui vẻ và hạnh phúc.

Nhưng khi ấy, trẻ con trong nhà họ Chu rất đông, còn bây giờ, ai nấy đều đã trưởng thành, mỗi người một nơi, thành ra con của cậu chẳng có mấy bạn chơi cùng.

Bố mẹ cậu thì vẫn chưa nghỉ hưu, vẫn đang cống hiến cho công việc, nên cũng không thể phụ giúp chăm cháu được.

Trong hoàn cảnh như vậy, việc vợ cậu sẵn sàng nghỉ việc để ở nhà chăm con, làm sao cậu không cảm động và áy náy cho được?

Thế nhưng vợ cậu lại bảo:

“Đừng có cảm động quá như thế. Anh thì đi làm nuôi gia đình, em cũng đang làm vậy thôi, chỉ là phân công công việc khác nhau. Anh chỉ cần đừng chê em ăn bám là được rồi.”

Đổng Dương cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc.

Vì vợ mình là một người phụ nữ tuyệt vời, mà bản thân cậu, lớn lên trong một môi trường như nhà họ Chu — thì sự chung thủy dành cho vợ là điều khỏi cần phải nói.

Vì tình yêu và sự chiều chuộng mà chú Chu dành cho thím Bạch, cậu đã chứng kiến từ nhỏ.

Thậm chí lúc nhỏ, cậu từng lén nhìn thấy chú Chu ôm thím Bạch hôn một cái.

Sau đó bị phát hiện, cậu chỉ cười toe toét:

“Ôi xấu hổ quá!” rồi vừa cười vừa chạy biến đi.
 
Back
Top Bottom