Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNYI3bzp11l9KXJtf_dxolZ1MzL667EZ8Y4skoc5S6NPfD-qO1XjaYQ77Cxp7FQcVB0CX2YLG8kbQ4saagFJAGi0jEzh8AcBMv54yfniRfdOOkZaJhsFJ0xvMm0zZSfWDUxXglRe82o1Xfru_Ze_33n=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Tác giả: Hạ Vãn Ca
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Giang Nguyệt Vi sau khi chết mới phát hiện mình chỉ là nữ phụ vật hy sinh trong một cuốn truyện niên đại. Chồng cô từ lâu đã yêu người khác, lại còn lấy cớ cô không thể sinh con để ép ly hôn.

Sống lại một đời, cô không còn mềm yếu cam chịu. Cầm trên tay bức thư tình giữa chồng cũ và tiểu tam, Giang Nguyệt Vi thản nhiên ký đơn ly hôn – nhưng lần này, kẻ phản bội phải tay trắng rời khỏi căn nhà!

Không ngờ, ngày ly hôn cũng là ngày cô gặp Tưởng Chính Hoa. Hai người đồng cảnh ngộ quyết định “chắp vá tạm bợ”, ai dè lại thật lòng bên nhau.

Tưởng Chính Hoa, tiểu đoàn trưởng lạnh lùng nghiêm khắc, nay lại bị đồn là người “sợ vợ có tiếng”. Còn Giang Nguyệt Vi, từ người phụ nữ bị bỏ rơi trở thành vợ anh hùng, thi đậu đại học, mang thai, sống một cuộc đời khiến ai nấy tròn mắt kinh ngạc.

Kiếp này, cô không chỉ sống lại—mà còn sống tốt hơn tất cả bọn họ!​
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 1: Chương 1



Giang Nguyệt Vi đã dây dưa trên giường bệnh lâu ngày, mấy ngày nay đầu óc cô cứ mê man giống như đã mơ thấy một giấc mơ rất dài.

Mọi thứ trong giấc mơ dường như được bao phủ bởi một lớp vải trắng, mờ mịt không thể thấy rõ, trong cơn mê man hình như cô đã nghe thấy một giọng nói văng vẳng bên tai——

“Đã ba năm rồi, bác sĩ cũng khám, thuốc cũng uống, nhưng bụng cô ta lại không có một chút tin tức gì, chỉ biết tiêu hao lãng phí tiền thuốc thang…”

“Hồi trước thấy cô ta m.ô.n.g to n.g.ự.c bự dễ sinh đẻ mới cưới về nhà cho anh con, không ngờ con nhỏ này chỉ là một con gà không biết đẻ trứng, đúng là đến làm nhục nhà họ Hà chúng ta.”

“Mẹ à, mẹ đừng nói lớn như vậy, cẩn thận chị ta nghe thấy đấy.”

“Nghe thấy thì làm sao, đã kết hôn mấy năm rồi mà trong bụng không có một chút tin tức nào, gà còn giỏi đẻ hơn nó, lại còn không chịu ly hôn, rõ ràng muốn để cho nhà họ Hà chúng ta không có người nối dõi…”

“Nếu cô ta còn muốn thể diện thì phải lập tức nộp đơn xin ly hôn, sau đó cắt đứt quan hệ với anh con…”

“Tính tình của chị ta rất cứng đầu, mẹ phải nói chuyện đàng hoàng, không ấy chờ anh về rồi nói sau…”

“Ba năm qua, mẹ đã đối xử với nó rất phải phép, chuyện này không thể trì hoãn lâu hơn nữa, mẹ phải tìm cách để anh con không bị con nhỏ này liên lụy.”

Giọng nói cay nghiệt chói tai, giống như lấy từng cây kim nhọn đ.â.m sâu vào trong não, đau đến mức Giang Nguyệt Vi không khỏi hét lên một tiếng, rồi sau đó đột nhiên giãy giụa muốn ngồi dậy.

Vào lúc cô tỉnh dậy, cánh cửa trong tâm trí cô dường như đã bị phá vỡ, những ký ức đột ngột xông vào khiến đầu cô đau muốn nứt toạc ra, phải xoa bóp một lúc lâu sau cơn đau mới tạm dừng, rồi sau đó cô đưa mắt nhìn xung quanh, lọt vào trong tầm mắt có thể thấy rõ là các thanh xà ngang được làm bằng gỗ, tủ quần áo hình chim hỉ thước trên cành mai, cùng với bàn trang điểm màu tím đen.

Cô đã ngủ mấy năm trong căn phòng này, sao Giang Nguyệt Vi có thể không nhớ đây là căn phòng tân hôn của cô và Hà Hiểu Phong, nhưng cô nhớ rõ là mình đã bị ly hôn lâu rồi mà, sao giờ lại về đây rồi?

Sau một hồi sững sờ, cô đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy tấm ảnh cưới của hai người trên tủ đầu giường, mà tờ lịch đặt ở bên cạnh đang dừng lại vào ngày năm tháng chín năm 1977.

Ký ức cứ thế trào dâng trong đầu, dường như Giang Nguyệt Vi đã nghĩ đến điều gì đó, đồng tử đang mơ hồ đột ngột co rút lại, trực tiếp bước xuống giường ngồi xuống bàn trang điểm.

Cô nhìn vào tấm gương trước mặt, người con gái bên trong ấy có khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay, chiếc mũi cao đôi môi mỏng, khóe mắt mang theo ý cười nhạt, giữa hai hàng lông mày mang theo nét dịu dàng duyên dáng, tuy sắc mặt có hơi xanh xao hốc hác, nhưng đây chính là dáng vẻ của cô khi còn trẻ.

Cô vui mừng đến mức muốn hét lên, năm 77 là năm thứ ba cô và Hà Hiểu Phong kết hôn, cũng là năm mà nhà họ Hà ép cô ly hôn, rõ ràng trước đó cô đã rút hơi thở cuối cùng, không ngờ khi mở mắt ra cô lại quay về quá khứ, được lựa chọn thêm lần nữa!

Giang Nguyệt Vi và Hà Hiểu Phong quen biết nhau nhờ có người mai mối giới thiệu, tuy cô không hài lòng với người đàn ông này cho lắm nhưng Hà Hiểu Phong biết lái xe tải, và đang làm tài xế ở công xã, hắn chuyên chạy đường cho nên điều kiện của nhà họ Hà khá tốt, người nhà họ Giang rất là vừa ý.

Giang Nguyệt Vi không có cách nào làm chủ cho cuộc hôn nhân của chính mình, đành phải gật đầu đồng ý kết hôn.

Bởi vì Hà Hiểu Phong lớn hơn cô sáu tuổi cho nên ngay sau khi kết hôn Triệu Phương Tiên đã thúc giục bọn họ sinh con, có vẻ như điều gì mong đợi càng nhiều thì lại càng dễ thất bại, bụng cô mãi vẫn không có tin tức gì, sau đó đi bệnh viện khám thì không phát hiện vấn đề gì lớn, thuốc cũng đã uống, thần linh cũng đã cầu nhưng bụng cô vẫn không có tin tức gì như cũ.

Triệu Phượng Tiên vốn đã không hài lòng lắm với cô, về sau lại càng có nhiều ý kiến với cô hơn, người cũng trở nên cay nghiệt hơn, suốt ngày sai cái này sai cái kia, chỉ cần có một chút không vừa ý là lại mắng chửi, còn đi khắp nơi nói với người khác là cô không thể sinh con làm hại nhà họ Hà.

Hà Hiểu Phong chứng kiến hết tất cả mọi chuyện, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa từng muốn nói giúp cô một câu nào, thậm chí còn hùa vào với Triệu Phượng Tiên hơi một tí là lại mắng mỏ, thậm chí có đôi khi còn động tay động chân.

Kiếp trước, Giang Nguyệt Vi chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, ly hôn sẽ bị người ta cười chê bị chỉ trích sau lưng cho nên cô không thể ly hôn, mà nhà họ Giang cũng không cho cô ly hôn.

Vì để không phải ly hôn, cô ăn nói khép nép, chịu thương chịu khó lấy lòng chồng và mẹ chồng, lúc rảnh rỗi còn dựa vào tài nấu nướng của mình đi làm mấy công việc lặt vặt kiếm tiền mua quà lấy lòng bọn họ.

Nhưng vào thời này phụ nữ mà không sinh được con là tội ác tày trời, cho dù cô có hèn mọn đến mức nào đi chăng nữa, cuối cùng hai năm sau vẫn phải ly hôn.

Sau khi ly hôn Hà Hiểu Phong cũng nhanh chóng kết hôn cùng với người phụ nữ có mối quan hệ mờ ám với hắn, mà cô lại bởi vì xiềng xích mang tên không thể sinh con giam giữ chặt chẽ khiến cô không dám tái hôn, để rồi uất ức cứ thế c.h.ế.t đi.

Nếu không phải giây phút tỉnh lại vừa nãy, Giang Nguyệt Vi căn bản không thể biết được mình chỉ đang sống trong một quyển tiểu thuyết, trong sách cô chỉ là một vật hi sinh bất hạnh dưới ngòi bút của tác giả, tính cách yếu đuối không có chủ kiến còn không có học thức, điều mỉa mai nhất chính là cuối cùng tác giả giải thích cả hai không thể có con là do Hà Hiểu Phong bị bệnh không có t*nh tr*ng.

“Bang bang bang ——” vài tiếng gõ cửa vang lên, Giang Nguyệt Vi bị dọa cho giật hết cả mình, cô từ từ định thần lại từ trong hồi ức, theo tiếng động mà nhìn về phía cửa, từ kẹt cửa có thể thấy được bóng dáng của người bên ngoài.

“Giang Nguyệt Vi cô đã tỉnh chưa?”

“Chỉ là cảm lạnh thôi mà đã làm cho c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống, ngủ một ngày một đêm mà còn chưa khỏe sao, bây giờ đã mấy giờ rồi cô còn không dậy nữa?”

Giọng nói mà đến khi c.h.ế.t Giang Nguyệt Vi cũng không quên được là giọng của Triệu Phượng Tiên, tuy kiếp trước cô đã quen với thái độ của Triệu Phượng Tiên đối với mình, nhưng nghe lại lần nữa sao giọng nói này lại chói tai đến thế, trong lòng cô cũng cảm thấy bực bội nhưng cô không muốn lãng phí thời gian tranh cãi với bà mẹ chồng này, cô chỉ cất giọng nói: “Tỉnh rồi, đợi lát nữa con ra liền.”

Triệu Phượng Tiên nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của cô trả lời lại, trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái: “Mau nhanh lên, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi mà cô còn dong dong dài dài, nếu như ở nhà người khác cái loại đàn bà không biết đẻ con như cô đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi.”

Nghe bà ta cứ nhắc đi nhắc lại chuyện mình không thể sinh con, Giang Nguyệt Vi khẽ nghiến răng: “Biết rồi!”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 2: Chương 2



Cái đứa con dâu này từ xưa đến giờ chưa bao giờ chống đối lại mình, cho nên Triệu Phượng Tiên nói xong thì quay đầu đi ngay, nghe tiếng bước chân của bà ta dần dần đi xa, ánh mắt của Giang Nguyệt Vi trong trẻo nhưng nụ cười của cô thì lạnh lẽo, rồi cô đưa tay ra úp lại ảnh cưới của mình và Hà Hiểu Phong đang đặt trên mặt bàn.

Cuộc sống kiểu làm trâu làm ngựa còn bị khinh thường này sao Giang Nguyệt Vi có thể không tỉnh ra chứ?

Bây giờ cô đã tỉnh, hoàn toàn tỉnh.

Sống lại một đời cô không còn ngu ngốc nữa, cô sẽ không hầu hạ cái gia đình này, cô cũng sẽ không cố cứu vãn được hôn nhân bấp bênh này như kiếp trước nữa, cô muốn ly hôn ngay lập tức!

Chỉ tiếc là mấy ngày trước Hà Hiểu Phong đã ra ngoài chạy xe đường dài, chắc là ngày mai mới về tới, nếu không cô đã có thể ly hôn ngay lập tức.

Mặc dù người đàn ông đến ngày mai mới về, nhưng Giang Nguyệt Vi không muốn ở lại nhà họ Hà thêm một ngày nào nữa, sau khi nghĩ thông suốt cô cất suy nghĩ của mình đi, rồi hít một hơi thật sâu.

Mấy ngày hôm trước trời cứ mưa liên tục, công xã Hồng Tinh bước vào vụ thu, một làn gió mát mang hương hoa cỏ cây xuyên qua các kẽ hở thổi vào trong phòng, làm cho không khí trở nên tràn đầy sức sống.

Cô tết lại tóc, đổi quần áo khác, sau đó lấy túi vải thô từ phía dưới tủ quần áo ra bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Tiền của nhà họ Hà đều do Triệu Phượng Tiên quản lý, ngoại trừ khi vừa mới kết hôn Triệu Phượng Tiên có cho cô thêm một ít quần áo, cho đến bây giờ rất ít cô cho tiền tiêu, cho nên tủ quần áo cũng không có nhiều quần áo của cô.

Dọn quần áo xong, cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó lục tung lên tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một cái hộp sắt nhỏ dưới đáy tủ quần áo.

Hộp sắt là của Hà Hiểu Phong, bình thường hắn ta sẽ để một ít hóa đơn và biên lai vào trong đây, trước đây tên đàn ông đó có dặn Giang Nguyệt Vi không được đụng vào cái hộp này, cô rất nghe lời nên chưa từng đụng vào nó.

Nhưng bây giờ cô có ký ức của kiếp trước, cô biết bên trong ngoại trừ có hóa đơn với biên lai ra, còn có một số lá thư của Hà Hiểu Phong với người phụ nữ tên Chung Bảo Ý.

Trên hộp có một cái khóa nhỏ, nhưng mấy loại khóa này căn bản cũng chỉ là đồ trang trí, cô dùng thứ gì đó đập vào khóa hai cái nó đã bung ra, cô nhanh chóng lật xem đồ bên trong, thực mau đã lấy ra được ba lá thư.

Cô mở ra xem sơ qua ba lá thư này, tuy tiêu đề của bức thư là đồng chí Hà Hiểu Phong, nhưng nội dung lại tràn ngập quan tâm và mập mờ, cuối cùng Chung Bảo Ý kêu Hà Hiểu Phong đốt lá thư đi, mà tất nhiên chắc là Hà Hiểu Phong không nỡ nên mới cất vào đây.

Nếu trí nhớ của cô không sai thì người đàn bà kia lúc này hẳn là đã có một công việc rất vẻ vang cùng một người chồng tài giỏi!

Giang Nguyệt Vi không quan tâm bọn họ quen nhau từ khi nào, cũng không muốn biết mối quan hệ của bọn họ đã đến mức độ nào, bây giờ cô chỉ biết mấy bức thư này chính là lợi thế của mình!

Giang Nguyệt Vi nhanh chóng nhét lá thư vào trong túi hành lý, sau đó xách túi đi ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Triệu Phượng Tiên và bà hàng xóm miệng rộng Tiền Tú Quyên đang ngồi trong sân châu đầu ghé tai thì thầm gì đó.

Vừa thấy cô bước ra, cả hai lập tức ngừng nói chuyện.

Triệu Phượng Tiên thấy cô lâu như vậy mới đi ra thì bắt đầu mắng mỏ: “Cô mặc quần áo gì mà lâu vậy hả, làm cái gì cũng rề rà…”

Lại nghe thấy giọng của bà ta khiến đầu của Giang Nguyệt Vi chỉ cảm thấy ong ong đau nhức, cô không muốn nói thêm câu nào với cái người này nữa, không thèm trả lời mà đóng cửa phòng lại.

Triệu Phượng Tiên thấy cô vậy mà dám không quan tâm đến bà ta, thì lập tức giận dữ: “Giang Nguyệt Vi cô câm hay điếc, tôi nói chuyện với cô mà cô dám vờ như không nghe thấy?”

Hình như Tiền Tú Quyên đã phát hiện có gì đó sai sai, vội kéo lấy tay áo Triệu Phượng Tiên, sau đó nhìn Giang Nguyệt Vi cười tủm tỉm hỏi: “Nguyệt Vi này, con đem theo nhiều đồ thế này đi đâu vậy?”

Bây giờ Triệu Phượng Tiên cũng thấy được cái túi trong tay Giang Nguyệt Vi, bà nhăn mày lại: “Cô làm gì đấy, trong túi đựng cái gì?”

Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu liếc nhìn hai người một cái, Tiền Tú Quyên đứng cạnh Triệu Phượng Tiên ngoại trừ miệng rộng ra thì còn là một bà mai ở trong đội, nếu như là trước kia Giang Nguyệt Vi chỉ cảm thấy Triệu Phượng Tiên đang tám chuyện lớn nhỏ trong nhà thôi, nhưng bây giờ cô đã biết Triệu Phượng Tiên đang nhờ bà ta mai mối cho Hà Hiểu Phong nhà khác, may mắn thay Hà Hiểu Phong có thể kết hôn ngay sau khi họ ly hôn.

Cô liếc Triệu Phượng Tiên một cái, lạnh lùng nói: “Về nhà mẹ đẻ, chờ Hà Hiểu Phong về đến nơi tôi sẽ ly hôn ngay.”

Thình lình nói ra câu này khiến cho hai người trong sân hơi hơi bất ngờ, Tiền Tú Quyên ở kế bên nhà họ Hà, nhất cử nhất động của nhà họ Hà bà ta đều biết rõ.

Chuyện nhà họ Hà làm ầm lên muốn ly hôn nhưng Giang Nguyệt Vi vẫn mãi không đồng ý, nhưng hôm nay sao lại thế này, vậy mà cô ta chủ động mở miệng trước.

Vẫn là Triệu Phượng Tiên phản ứng lại trước, bà ta tức đến nỗi bật cười.

Giang Nguyệt Vi đã gả đến nhà họ Hà ba năm, tính khí của cô Triệu Phượng Tiên đã biết rõ, gần đây mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều nói sẽ tính chuyện ly hôn, nhưng kết quả cuối cùng không phải vẫn trở về nhận sai đấy sao.

Giọng điệu của bà ta cực kỳ khinh miệt: “Nếu cô còn có lương tâm thì mau chóng đồng ý ly hôn đi Giang Nguyệt Vi, đừng làm bộ làm tích rồi lại tự mình khóc lóc chạy về nhận sai, nhìn cứ như là chúng tôi đang bắt nạt cô vậy.”

Trong khoảng thời gian ồn ào chuyện ly hôn này Giang Nguyệt Vi cảm thấy tủi thân có về nhà mẹ đẻ vài lần, nhưng lần nào mẹ cô cũng oán trách cô, ai bảo cô không sinh được chỉ có thể nhịn nhục một chút, trở về nhận sai thì ngày tháng tiếp theo còn có thể sống tiếp, mà chính cô cũng tự cho là mình không thể sinh con nên trong lòng cô cảm thấy tự ti, ở nhà mẹ đẻ chưa được hai ngày là lại tự ngoan ngoãn trở về nhận lỗi.

Truyện cổ tích cậu bé chăn cừu đã được nghe nhiều, cũng không ai xem trọng, còn khiến người ta thấy phản cảm, cho nên bây giờ Triệu Phượng Tiên nói lời này thì cũng không có gì lạ.

Giang Nguyệt Vi khẽ nắm chặt tay, nhất thời không biết nên phản bác lại như nào, cô hít một hơi thật sâu, không trả lời Triệu Phượng Tiên mà cầm túi đi thẳng ra cửa, còn chưa đi được hai bước đã nghe Triệu Phượng Tiên ở đằng sau nói với Tiền Tú Quyên: “Bà nhìn nó đi, dạo này cũng không biết có chuyện gì, chính nó không sinh được còn dám cho tôi xem sắc mặt.”

Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi không muốn nhiều lời với Triệu Phượng Tiên, nhưng vừa nghe bà ta lại nhắc đến chuyện mình không thể sinh khiến trong lòng cô dâng lên lửa giận, cô quay đầu lại nhìn Tiền Tú Quyên, sau đó mới chuyển mắt qua nhìn chằm chằm Triệu Phượng Tiên, lạnh lùng nói: “Triệu Phượng Tiên, để tôi nói thật cho bà biết, người không thể sinh chính là con của bà chứ không phải tôi, con trai bà vô sinh cho nên tôi mới không sinh con được.”

Lời này như một tia chớp giáng xuống đất, làm cho hai người đứng trong sân đều chấn động, sắc mặt của Triệu Phượng Tiên bỗng dưng trầm xuống, Giang Nguyệt Vi vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, mà không ngờ đến bây giờ lại dám nói bậy nói bạ trước mặt người miệng rộng như Tiền Tú Quyên.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 3: Chương 3



“Mày muốn làm loạn đúng không Giang Nguyệt Vi, chính mày là đứa vô năng mà còn không biết xẩu hổ đổ lên đầu Hiểu Phong, coi chừng tao xé miệng mày ra đấy!”

Tiền Tú Quyên cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một chuyện động trời, đôi mắt trừng to hơn cả chuông đồng, bà nắm lấy áo Triệu Phượng Tiên ngạc nhiên hỏi: “Phượng Tiên, đây là chuyện như nào vậy?”

Triệu Phượng Tiên nghĩ đến cái miệng rộng của Tiền Tú Quyên, lập tức giải thích: “Bà đừng có nghe nó nói bậy bạ, nó không biết xấu hổ đổ lên đầu Hiểu Phong nhà tôi một bát nước bẩn đấy.”

Nhìn ánh mắt không thể tin nổi của Tiền Tú Quyên, khóe môi Giang Nguyệt Vi nhếch lên, vốn dĩ cô đang tính đợi Hà Hiểu Phong về mới nói chuyện vô sinh ra, nhưng ai bảo cái miệng của Triệu Phượng Tiên độc địa như vậy. Bây giờ Tiền Tú Quyên đã nghe được mấy câu kia, dựa theo tính cách của bà ta thì đến lúc đó chuyện này sẽ truyền đi khắp nơi, lúc trước cô phải chịu mấy lời đồn đãi vớ vẩn, bây giờ cô muốn Hà Hiểu Phong cũng phải nếm thử.

Cô lạnh lùng nói: “Đây không phải là nước bẩn, lúc trước tôi vì thể diện của nhà họ Hà mới nhẫn nhịn đến tận bây giờ, nhưng hiện tại tôi nhịn đủ rồi. Chính con trai bà mới là người vô sinh, con trai bà không có con được, nhà họ Hà các người tự tuyệt hậu còn đổ lên đầu tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Khi cô vẫn đang hất nước bẩn, Triệu Phượng Tiên đã tức giận muốn nổ phổi: “Con tiện nhân này, bây giờ tao phải gọi ngay cho Hiểu Phong kêu nó về nhà ly hôn ngay lập tức, mai mốt dù mày có quỳ xuống nhận sai tao cũng không bao giờ cho mày bước chân vào cửa nhà họ Hà!”

Giang Nguyệt Vi ước gì Hà Hiểu Phong trở về ngay đi: “Tùy ý bà, khi nào hắn về đến thì mời bà cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ lập tức sang đây ngay.”

Cô nói xong rồi ước lượng cái túi trong tay mình, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi nhà họ Hà.

Kiếp trước đã phải chịu nhiều oan ức như vậy, kiếp này Giang Nguyệt Vi không bao giờ muốn bước chân vào nhà họ Hà nữa, cô sẽ sống thật tốt, sẽ học lại kiến thức văn hóa, sẽ phát triển kỹ năng nấu nướng của mình tốt hơn nữa, sẽ tìm một người đàn ông kết hôn sinh vài đứa con, cô muốn cho nhà họ Hà nhìn xem, rốt cuộc ai mới là người vô sinh!

Nhà ở của đại đội xã Hồng Tinh Công về cơ bản đều nằm sát núi, nhà họ Giang cách nhà họ Hà cũng không quá xa, cách đây vài năm chính quyền đã tổ chức xây đường cho các đại đội nối tiếp nhau, bây giờ từ nhà họ Hà đi đến nhà họ Giang chỉ mất 40 phút đi đường lớn, nếu may mắn sẽ có một chiếc xe buýt làng đi ngang qua.

Nhưng mà hôm nay không phải ngày họp chợ, thế nên Giang Nguyệt Vi cũng không trông mong có cái xe nào, cũng may đường lớn khá bằng phẳng, cô xách theo đi đi dừng dừng khoảng một tiếng sau đã về đến nhà họ Giang, khi cô vừa vào cửa đúng lúc gặp người nhà họ Giang đang chuẩn bị ăn cơm trưa.

Lý Mỹ Ngọc ngạc nhiên, khi nhìn thấy con gái lớn cầm cái túi đồ to về nhà dường như bà đã hiểu ra gì đó, lập tức trầm mặt hỏi: “Sao con lại về rồi, có phải mẹ chồng lại khó ở với con rồi không?”

Giang Nguyệt Vi vừa nghe câu “Con lại về rồi” của bà trong lòng cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng cũng biết không thể giấu được, chỉ vâng một tiếng nhỏ: “Con mang đồ vào phòng đây.”

Giang Nguyệt Hà lập tức đứng dậy: “Để em bới cơm cho chị.”

Giang Nguyệt Vi nhìn em gái rồi gật gật đầu, sai đó cầm lấy túi đi thẳng về phòng.

Lý Mỹ Ngọc nhìn dáng vẻ của cô là biết ngay nhất định Triệu Phượng Tiên lại nhắc đến chuyện ly hôn, bà cũng biết dạo gần đây con gái ở nhà họ Hà đã phải chịu không ít uất ức, nhưng ai bảo nó không biết đẻ chứ, nếu nó có thể sinh một đứa con thì với điều kiện của nhà họ Hà, cuộc sống bây giờ đã sung túc hơn nhiều không?

Với tư cách là một người mẹ chồng, chắc chắn Triệu Phượng Tiên sẽ thấy bực bội khi biết con dâu không thể sinh, cũng sẽ oán trách vài câu, nhưng Giang Nguyệt Vi cũng không thể lúc nào cũng chống lại bà ta rồi chạy về nhà mẹ đẻ trong thời điểm mấu chốt như này được, nếu không cuộc hôn nhân này nhất định sẽ đổ vỡ.

Tưởng tượng đến chuyện con gái ly hôn, bát cơm trong tay Lý Mỹ Ngọc lập tức không còn thơm ngon nữa, bà thấy Giang Nguyệt Vi bước ra khỏi phòng liền mắng: “Con lại làm sao thế? Nhịn một chút cũng không được sao?”

“Bà ta nói vài câu thì cứ để bà ta nói đi, dù sao bị mắng cũng không mất đi một miếng thịt trên người được, tại sao con cứ phải chạy về nhà mẹ đẻ vậy chứ?”

“Nhịn một chút” là ba chữ dạo gần đây Giang Nguyệt Vi nghe được nhiều nhất, biết bọn họ ồn ào muốn ly hôn, Lý Mỹ Ngọc luôn bắt cô phải chịu đựng, ngay cả bọn họ có mắng chửi khó nghe hơn nữa cũng phải nhịn, ai bảo cô không thể sinh con, đây là mệnh của cô!

Kiếp trước cô đã nhịn, nhưng đổi lấy lại là Triệu Phượng Tiên lại càng đối xử hà khắc với cô hơn, với sự phản bội của Hà Hiểu Phong, cuối cùng vẫn ly hôn cho nên bây giờ cô không nhịn nữa.

Giang Nguyệt Vi bước tới bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn lướt qua những người ngồi trên bàn, mở miệng nói thẳng: “Con không muốn nhịn bà ta nữa.”

Lý Mỹ Ngọc nghe thấy vậy thì giận sôi máu: “Không chịu được thì bị người ta đuổi ra khỏi cửa, nếu con ly hôn thì còn ai thèm con nữa? Chẳng lẽ con muốn tái hôn làm mẹ kế cho nhà người ta sao?”

“Làm mẹ kế cũng không sao, nhưng nếu con cái nhà người ta nghịch ngợm không chấp nhận con, cái nhà kia lại không ra gì, thì cả đời con xem như bỏ thật rồi!”

Giang Hướng Quân nghe thấy giọng điệu của Lý Mỹ Ngọc có gì đó không đúng lắm, vội nói: “Bà đừng nóng giận, có chuyện gì cứ nói từ từ với con là được.”

Lý Mỹ Ngọc không biết Giang Nguyệt Vi đang muốn làm gì, nhưng vào thời điểm mấu chốt như lúc này thì nó không nên về đây: “Lần trước em đã nói với nó là phải biết nhịn một chút đừng có cãi vã với bọn họ, nhưng bây giờ nó lại đột nhiên thay đổi nữa, nó cứ như vậy người nhà họ Hà không tức giận mới là lạ!”

Tuy những lời này của Lý Mỹ Ngọc nghe thì cứ như muốn tốt cho cô nhưng thật ra ý trong đó là oán trách cô không nên phản kháng lại Triệu Phượng Tiên, Giang Nguyệt Vi cảm thấy có một sự hờn dỗi dồn lên trên đầu.

Cô nhìn chằm chằm Lý Mỹ Ngọc, giọng nói lạnh lùng: “Mọi người ai cũng phải đi làm, bọn họ về nhà thì được nghỉ ngơi, còn con phải nấu cơm giặt đồ dọn dẹp nhà cửa, cái gì tốt vĩnh viễn không có phần của con, nhưng việc làm thì vĩnh viễn luôn là của con đầu tiên, ngay cả chị dâu cả ở cữ cũng là con đi chăm sóc, làm tốt cũng mắng mà làm không tốt cũng mắng, con hít thở trong nhà bọn họ là con sai. Ai cũng nói nhà họ Hà nhiều tiền, nhưng một đồng con cũng không được nhìn đến, nếu con cứ tiếp tục sống như thế này, kiếp này coi như bỏ thật rồi.”

Tính tình của Giang Nguyệt Vi hiền lành, bình thường ăn nói nhẹ nhàng dễ mến, hiếm khi nói chuyện cứng rắn, bây giờ nói một hơi dài như vậy mà không cần thở khiến cho tất cả mọi người ngồi ở đó ai cũng ngạc nhiên, còn chưa kể thái độ của cô ấy với chuyện ly hôn lúc trước cũng không phải như thế này.

Bầu không khí trong nhà rơi vào yên lặng.

Giang Nguyệt Hà không biết khi chị gái ở nhà chồng đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ chị ấy lại cứng rắn như vậy, trước kia mình kêu chị ly hôn đã bị người nhà mắng cho nên hiện tại cô cũng không dám lên tiếng nữa.

Giang Tinh Quốc ho nhẹ một tiếng, nhìn em gái mình: “Nguyệt Vi, sao lại nói chuyện với mẹ như vậy? Mẹ chỉ là không muốn em ly hôn rồi bị người khác cười nhạo thôi.”

Giang Nguyệt Vi quay qua nhìn người anh trai này một cái, không nói chuyện.

Lý Mỹ Ngọc định thần lại, biết con gái ở nhà họ Hà phải chịu uất ức, nhưng bà thì có thể làm gì được chứ, nhà họ Giang không nhiều tiền như nhà họ Hà, huồng hồ đúng thật là Giang Nguyệt Vi không sinh được con cái, cho nên hiện tại bọn họ không có can đảm đi tranh luận với người nhà họ Hà: “Con nói với mẹ làm gì, nhà mình cũng không có cách nào, muốn trách thì trách chính con không thể sinh đi.”

Lại là không thể sinh! Nếu không biết chính mình đang sống trong một quyển sách, Giang Nguyệt Vi cũng không biết người bị vô sinh có đúng là mình không nữa, nghĩ lại những ngày tháng gần đây uất ức này cô đã chịu quá đủ rồi.

Cô siết chặt đôi đũa trong tay, khẽ nghiến răng, ngước mắt lạnh lùng nói: “Không phải, người vô sinh không phải con, mà là Hà Hiểu Phong.”

Nhưng lời nói của cô lại không gây ra gợn sóng nào, Lý Mỹ Ngọc chỉ nghĩ con gái tủi thân quá nên nói sảng, sinh con là chuyện của đàn bà, sao có thể đổ lên đầu đàn ông được?

“Con nói bậy bạ cái gì đó, đàn ông sao lại không sinh được?” Lý Mỹ Ngọc trừng mắt với cô: “Nếu Hà Hiểu Phong có vô sinh thật thì lại càng không thể ly hôn, đến khi con giúp bọn họ nuôi nấng con cháu nhà họ Hà, chẳng lẽ bọn họ lại không xem con như Bồ Tát mà cung kính?”

Giang Nguyệt Vi cạn lời, cô cảm thấy không có cách nào nói cho bọn họ thông được, cô không biết nên giải thích với bọn họ chuyện mình sống lại như thế nào, cũng không dám nói chuyện Chung Bảo Ý với bọn họ, sợ rằng mọi chuyện lại tác dụng ngược như bây giờ.

Tuy Giang Nguyệt Hà không biết tại sao chị gái lại nói như vậy, nhưng cô bé cũng là một người từng được đi học, ít nhiều gì cũng hiểu một chút: “Mẹ, con cảm thấy chuyện sinh con là của hai người…”

Cô bé còn chưa kịp nói hết đã bị Lý Mỹ Ngọc ngắt lời: “Người lớn nói chuyện con chõ cái mỏ vô làm gì? Ăn cơm của con đi, nếu con không muốn ăn, thì mau đi cắt cỏ heo.”

Giang Nguyệt Hà mím môi, nghĩ thầm mỗi lần nói đến chuyện ly hôn của chị gái, cô muốn nói hai ba câu cũng không được, tóm lại là dù có như thế nào thì cô bé vẫn luôn ủng hộ chuyện chị gái ly hôn.

Lý Mỹ Ngọc nói cô bé xong, lại quay qua nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Giang Nguyệt Vi, con không cần đánh trống lảng, mẹ nói cho con biết cuộc hôn nhân này tuyệt đối không được ly hôn, nếu con không nghe theo lời mẹ thì sau này cũng đừng về nhà họ Giang nữa, dù sao con không thèm nghe lời mẹ thì về nhà làm gì nữa?”

Nhìn thái độ của bà, trái tim Giang Nguyệt Vi bỗng cảm thấy lạnh lẽo, mấy ngày hôm trước khi nhà họ Hà làm ầm ĩ chuyện ly hôn cô có về nhà mẹ đẻ vài lần, khi đó bọn họ nói cô không thể sinh nên cuộc hôn nhân này nhất định không được ly hôn, nếu cô thật sự muốn ly hôn nhà họ Giang sẽ không chứa chấp cô.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 4: Chương 4



Khi đó Giang Nguyệt Vi cũng nghĩ theo hướng này, nhưng bây giờ nghĩ lại cô mới nhận ra rằng, dù cho có ly hôn thật thì sao, chẳng lẽ cô không phải người nhà họ Giang sao? Cô không thể quay lại nhà họ Giang à?

Lúc trước khi anh trai Giang Tinh Quốc bị ngã gãy chân thành người què, là cô bỏ học về quê giúp đỡ chăm sóc, cô đi theo người lớn ra đồng làm ruộng, cùng những người khác đi sớm về khuya. Khi anh trai muốn kết hôn em gái muốn đi học nhưng thiếu tiền, cũng là nhờ cô gả cho Hà Hiểu Phong mới cầm được sính lễ về nhà, sau khi kết hôn cũng không ít lần cô dựa vào tay nghề của mình kiếm tiền hỗ trợ cho nhà họ Giang.

Hiện tại lại bởi vì chuyện cô muốn ly hôn mà bị ghét bỏ bằng mọi cách, làm sao mà người ta không cảm thấy buồn cho được?

Nhìn thấy bầu không khí lại lâm vào tình trạng bế tắc, Giang Hướng Quân vội nói: “Được rồi đừng cãi nữa.”

Ông nói xong rồi quay qua nhìn Giang Nguyệt Vi, tận tình khuyên bảo: “Nguyệt Vi, con nghe mẹ con đi, mẹ con cũng chỉ muốn tốt cho con, con ly hôn sẽ mang tiếng xấu, dù có tái hôn cũng chỉ có thể làm mẹ kế cho nhà người ta, còn không đáng tin bằng nhà họ Hà, chỉ cần con không đồng ý ly hôn thì bọn họ cũng không có cách ép buộc con, xong rồi nhận một hai đứa trẻ của họ hàng bên ấy làm con trên danh nghĩa, cuộc đời cứ trôi qua vậy thôi.”

Giang Nguyệt Vi nghe thấy vậy thì cắn chặt môi, trước giờ nhà họ Giang vẫn luôn nghèo khó, Giang Hướng Quân khó khăn lắm mới cưới được vợ, cho nên người cha ruột này của cô từ xưa đến nay chỉ biết nghe lời vợ.

Ngay cả anh trai Giang Hướng Quân cũng giống vậy, cực kỳ nghe lời vợ, cho nên cô cũng không trông mong hắn giúp cô chống đỡ cái gì cả.

Hiện tại, trái tim cô đã c.h.ế.t lặng, sự thật là trong lòng bọn họ dù là cô không thể sinh hay Hà Hiểu Phong không thể sinh, tóm lại ly hôn là chuyện đáng xấu hổ, không thể ly hôn.

“Con biết rồi.” Cô không muốn nói thêm gì nữa, cũng không muốn phí công đi tranh luận với họ về một chủ đề không có kết quả, cho nên cô quyết định từ bỏ ý định nói với họ rằng cô muốn ly hôn, chỉ còn chờ c.h.é.m trước tấu sau.

Lý Mỹ Ngọc nhìn thấy thái độ của cô thì cũng dịu lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, giọng điệu của bà cũng nhẹ nhàng hơn: “Hôm nay con cứ ở đây trước đi, chờ khi nào mẹ tìm được phương thuốc cổ truyền mới thì con phải về bên đấy ngay, sau đó uống vài tháng có khi lại có kết quả.”

Lý Mỹ Ngọc cứ nhắc đi nhắc lại liên tục, Giang Nguyệt Vi cũng không muốn nói tiếp nữa, chỉ nghe tai này lọt tai kia, chờ đến khi bà nói xong thì cô cũng ăn cơm xong rồi.

Giang Nguyệt Vi còn muốn ở lại nhà họ Giang, cho nên ăn cơm nước xong cô đi rửa chén ngay, Lý Mỹ Ngọc nhìn thấy cô đã bình tĩnh lại cũng yên tâm đi làm việc.

Trước khi đi, Giang Nguyệt Hà chạy đến phòng bếp, nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đang bận rộn cô bé muốn nói lại thôi.

Giang Nguyệt Vi nhìn thấy cô bé, nhớ đến thái độ ban nãy của em gái, cô khẽ cười: “Sao vậy?”

Giang Nguyệt Hà cũng cười: “Nếu chị không hạnh phúc thì cứ ly hôn đi, em nhất định sẽ ủng hộ chị.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì sững sờ, hình như kiếp trước Nguyệt Hà cũng ủng hộ cô như vậy, nhưng mà lúc ấy cô cũng cảm thấy ly hôn là chuyện đáng xấu hổ như Lý Mỹ Ngọc, huống hồ cô còn không thể sinh con, muốn tái hôn cũng rất khó, cho nên lúc ấy cô không hề nghĩ đến chuyện ly hôn, không ngờ sau khi sống lại Nguyệt Hà vẫn đối xử với cô như cũ mà không hề thay đổi.

Cô định thần lại, nhưng Giang Nguyệt Hà đã đi ra khỏi nhà bếp.

Trái tim cô dường như có một làn nước ấm áp tràn vào, khiến cả người cô đều ấm lên, trong gia đình này vẫn có người ủng hộ cô, điều này càng củng cố ý định ly hôn của cô.

Kiếp trước khi ly hôn, Giang Nguyệt Vi không có được gì cả, cô chỉ biết rời khỏi nhà họ Hà với túi xách ngổn ngang, bây giờ sống lại, cô sẽ không ngu ngốc như kiếp trước nữa, chỉ là sau khi sống lại cô không biết trên đời này có thay đổi điều gì không, không biết người phụ nữ tên Chung Bảo Ý có còn làm việc trong hợp tác xã không?

Vì vậy, trước khi Hà Hiểu Phong về đến nhà, cô phải lên xã để tìm hiểu tình hình của Chung Bảo Ý.

*

Lúc này đã gần hai giờ chiều, quãng đường đi từ nhà ra công xã mất hơn một tiếng, mà vừa rồi Lý Mỹ Ngọc còn dặn cô buổi chiều có rất nhiều việc phải làm, Giang Nguyệt Vi không muốn có thêm rắc rối cho nên quyết định ngày mai mới đi công xã lần nữa.

Cô rửa sạch bát xong lại mang quần áo người trong nhà giặt sạch, cả buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua, buổi tối nhóm người Lý Mỹ Ngọc trở về, nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đã làm hết việc trong nhà gọn gàng sạch sẽ, vốn còn định ân cần dạy bảo một trận cũng không còn sức để nói rồi.

Đêm đầu tiên trọng sinh trở về, giường vẫn là cái giường của trước kia, nhưng có lẽ đã thông suốt nên Giang Nguyệt Vi cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, ngược lại Giang Nguyệt Hà ngủ ở giường bên kia, thỉnh thoảng ván giường có tiếng “cót két” lặp đi lặp lại, dường như có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.

Cô bé không nói, Giang Nguyệt Vi cũng không muốn nói nhiều, đêm nay, cô ngủ rất say, hôm sau cô thức dậy từ rất sớm, ăn sáng xong liền thay quần áo sạch sẽ, lại tìm bừa cái cớ nói với Lý Mỹ Ngọc rồi đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày họp chợ, buổi sáng sẽ có một chiếc xe buýt liên thôn chạy qua, khi Giang Nguyệt Vi đi tới đường cái thì cũng đúng lúc xe buýt liên thôn chạy đi, cô vừa ba chân bốn cẳng chạy vừa hô dừng xe, đuổi theo một lúc lâu mới bắt kịp.

Hôm nay cô dậy sớm, lúc này trong xe còn chưa đông người lắm, chỉ là chỗ ngồi đã hết từ lâu, vừa đứng vững thì nghe thấy có người hỏi: “Nguyệt Vi, cháu lại về nhà mẹ đẻ à?”

Giọng nói này hơi quen, Giang Nguyệt Vi đảo mắt, đợi đến khi thấy người bên cạnh mình là Mã Thúy Hoa không cùng trong đội sản xuất với nhà họ Giang, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên, Mã Thúy Hoa lại nói: “Dăm ba bữa cháu lại về nhà mẹ đẻ, mẹ chồng cháu không ý kiến gì sao?”

Tuy Giang Nguyệt Vi không muốn phản ứng với bà ta chút nào, nhưng lại muốn chặn miệng bà ta nên chỉ có thể nở nụ cười rồi nói: “Về nhà mẹ đẻ cũng đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ, mẹ chồng tôi sẽ không có ý kiến gì.”

Nhưng cô không ngờ câu nói này của mình lại càng khiến cho đối phương dây dưa không dứt, Mã Thúy Hoa lại nói: “Chuyện này cũng đúng, vậy bây giờ mẹ chồng cháu còn giục cháu ly hôn không?”

Mọi người đều là người của đại đội gần đó, hai bên đều quen biết nhau, Mã Thúy Hoa biết chuyện của Giang Nguyệt Vi cũng là bình thường, nhưng ý đồ xấu của bà ta rất rõ ràng, Giang Nguyệt Vi cau mày gần như vô hình, cũng không muốn thảo luận chuyện riêng của mình ở nơi đông người.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 5: Chương 5



“Không giục, bây giờ chúng tôi rất tốt.” Nói xong cô muốn lách vào trong tránh xa bà ta, nhưng hình như đối phương nhìn ra được suy nghĩ của cô, cũng hơi nhích chân chặn đường đi của cô.

Biết cô muốn tránh, Mã Thúy Hoa cao hứng, giọng nói cũng hơi cao: “Kể ra thì chuyện này cũng không thể trách nhà họ Hà, ai bảo cơ thể cháu không tốt, ba năm rồi mà vẫn chưa có thai, chắc chắn người ta có ý kiến, dù có chuyện gì đi nữa cháu cũng nên nhẫn nhịn chút, nếu thật sự ly hôn, vậy mới gọi là mất mặt.”

Xe vốn chỉ có tý không gian như thế mà giọng nói của bà ta lại rất lớn, nên vừa nói vậy tất cả mọi người đều nghe thấy, mọi người lần lượt quay đầu lại, ánh mắt tò mò rơi trên người Giang Nguyệt Vi, trong ánh mắt đó còn có sự đồng cảm và khinh thường.

Thấy phản ứng của mọi người, trong lòng Mã Thúy Hoa rất hả hê, tuy điều kiện nhà họ Hà tốt, nhưng họ mù quáng, lúc trước nếu chọn con gái bà ta làm dâu thì sẽ không có chuyện phiền lòng này rồi?

Giang Nguyệt Vi là cái gì chứ? Mông trắng, to thì có tác dụng gì? Cô ngay cả một đứa bé cũng không sinh được, chính là đồ bỏ đi, không bằng một con gà.

Bây giờ người trong xe này đều biết Giang Nguyệt Vi không thể sinh, xem sau khi cô ly hôn còn có thể may mắn tìm được một nhà chồng tốt như nhà họ Hà hay không?

Giang Nguyệt Vi không ngờ Mã Thúy Hoa lại không bỏ qua, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta nói: “Thím, thím đang nói bậy gì vậy?”

Mã Thúy Hoa lại giả vờ tươi cười giải thích: “Ấy, cháu đừng trách thím nhiều chuyện, thím là người nhanh mồm nhanh miệng, chờ lát nữa thím tìm một phương thuốc dân gian cho cháu, bảo đảm sinh con trai.”

Giang Nguyệt Vi biết vì sao Mã Thúy Hoa làm vậy, chẳng qua là vì lúc trước khi xem mắt nhà họ Hà chọn mình chứ không chọn con gái Triệu Hồng Ngọc của bà ta, bây giờ cô ầm ĩ chuyện ly hôn Mã Thúy Hoa cũng không ít lần thừa cơ hãm hại.

Nếu đổi lại là trước đây, lúc này chắc chắn cô sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng bây giờ cô sẽ không, càng không quen người khác nói này nói nọ với mình.

Cô nhìn Mã Thúy Hoa, nở nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng như mọi ngày: “Thím, thím có biết chuyện con ch.ó điên của đại đội nhà họ Triệu bên cạnh cắn con gái lớn nhà họ Tôn sau đó bị đánh c.h.ế.t tại chỗ không?”

Mã Thúy Hoa hơi sửng sốt, hiển nhiên không biết vì sao đột nhiên cô lại nói đến chuyện con ch.ó và người của đại đội bên cạnh, nhưng những điều này không có liên quan đến vấn đề mà họ đang thảo luận, bà ta bất giác thốt lên: “Vậy có liên quan gì đến thím?”

Trong lòng Giang Nguyệt Vi hừ lạnh một tiếng, thay đổi vẻ dịu dàng lúc trước, ánh mắt lạnh như băng nhìn bà ta nói: “Vậy tôi ly hôn hay không, sinh con hay không thì có liên quan gì đến thím?”

Sau khi cô dứt lời, Mã Thúy Hoa lập tức hiểu, lời vừa nãy cô nói không phải đang ngầm nói mình là con ch.ó điên sao?

Bị nói là chó điên trước đám đông, Mã Thúy Hoa thẹn quá hóa giận, giọng nói sắc bén hét: “Giang Nguyệt Vi, cháu mắng ai là chó điên?”

Mấy ngày nay Giang Nguyệt Vi đã chịu đủ uất ức, không ngờ ngồi xe còn phải chịu sự tức giận của người khác, cô cũng không muốn nhịn nữa: “Ai trả lời tôi thì tôi mắng người đấy, thím thích xen vào chuyện của người khác như vậy sao không đến hố phân lấy cái thìa thử xem mặn hay nhạt?”

Lời này vừa dứt, không biết ai trong số những người xem náo nhiệt bật cười “haha” trước, sau đó, mọi người lập tức cười rầm rộ theo, ánh mắt vốn nhìn chằm chằm Giang Nguyệt Vi đều chuyển sang Mã Thúy Hoa, thậm chí bắt đầu có người xì xào bàn tán.

“Cháu…”

Mã Thúy Hoa tức đến mức phổi sắp nổ tung, lúc này giơ tay đẩy vai Giang Nguyệt Vi: “Cháu mới là chó, thím tốt bụng lại bị cháu xem như lòng lang dạ thú, với đức hạnh này của cháu đừng nói là ba năm, đời này cháu cũng không sinh được, đáng bị ly hôn lắm!”

Mặt đường vốn không bằng phẳng, xe thì luôn lắc lư đi về phía trước, Giang Nguyệt Vi bị Mã Thúy Hoa đẩy về phía sau lảo đảo mấy bước, cô ngã thẳng vào trong lòng người đàn ông ngồi bên cạnh, sau đó, cô nghe thấy tiếng đau nhỏ phát ra từ trong miệng người đàn ông.

Ngoại trừ Hà Hiểu Phong, Giang Nguyệt Vi chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác như vậy, m.ô.n.g cô như bị kim châm, đột nhiên đứng dậy quay đầu lại nhìn người đàn ông, vẻ mặt anh bình tĩnh, quai hàm căng cứng, cũng không biết vừa nãy mình ngồi đó có phải chạm vào chỗ nào không nên chạm hay không, đôi mắt đen của anh hơi lạnh lẽo, thấy vậy cô bỗng căng thẳng: “Xin, xin lỗi…”

Thấy vành tai người phụ nữ đỏ bừng, vẻ mặt đó hơi thẹn thùng, Tưởng Chính Hoa điềm nhiên như không khoanh tay trước ngực, chịu đựng cơn đau trong quần nở nụ cười: “Không sao.”

Vừa dứt lời, đột nhiên xe chuyển hướng, người phụ nữ mặt đối mặt với anh lại mất thăng bằng lần nữa, lúc thấy cô sắp bị văng ra ngoài, anh nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại.

“Cẩn thận!”

Biến cố này xảy ra quá đột ngột, Tưởng Chính Hoa gần như không suy nghĩ duỗi tay ra, anh vốn chỉ muốn hơi kéo cánh tay cô, nhưng do quán tính của xe, cơ thể người phụ nữ cũng đang lắc lư, tay anh lại vịn vào một chỗ dưới nách khó nói.

Lòng bàn tay truyền đến một cảm giác mềm mại, giống như một cây bông, Tưởng Chính Hoa ngay từ đầu chưa kịp phản ứng nên có ấn một cái, sau đó chỉ cảm thấy cảm giác tê dại từ lòng bàn tay đến trái tim, đợi đến khi nhận ra, tay như có lửa đốt thu về, vừa giương mắt thì thấy người phụ nữ trước mặt nhìn chằm chằm anh với đôi mắt mở to ngấn nước, dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận như sắp khóc.

Giang Nguyệt Vi biết cơ thể mình từ bé không giống với người khác, n.g.ự.c và m.ô.n.g của những người cùng trang lứa khác đều có kích thước bình thường, nhưng của cô lại giống như quả bóng bay thổi tốt, căng phồng, to, càng lớn càng quá mức, hại cô từ bé phải nhận những ánh mắt khác thường của người khác.

Tuy bây giờ cô biết người đàn ông không cố ý, nhưng bị anh chạm ở trước mặt mọi người như vậy, trong lòng cô vẫn vừa tức giận vừa ủy khuất, vội vàng giãy dụa đứng lên.

Tưởng Chính Hoa thấy thế muốn duỗi tay đỡ cô, nhưng nghĩ đến chuyện xấu hổ vừa rồi, tay lại thu về, anh đứng dậy nhìn người phụ nữ: “Cô không sao chứ? Chân có bị thương hay không? Lát nữa nếu cô muốn đến đồn công an báo án, tôi có thể làm nhân chứng cho cô.”

Chịu thiệt thòi lớn như vậy, Giang Nguyệt Vi đã cực kỳ gai mắt Mã Thúy Hoa, bây giờ nghe người đàn ông nói lời này, cô cũng chỉ cau mày, ấn chân vẻ mặt giả vờ đau: “Phải đi, bây giờ tay tôi cũng đau, chân cũng đau, muốn đến đồn công an hỏi việc bà ta đẩy tôi nên tính thế nào đây.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 6: Chương 6



Mã Thúy Hoa không nhẹ dạ cả tin như vậy: “Hừ, còn báo án? Tôi đã tuổi này rồi các người đừng hòng dọa tôi, cháu đứng không vững đấy chứ, có bị thương chỗ nào đâu?”

“Dọa bà?” Vẻ mặt Tưởng Chính Hoa bình tĩnh nhìn Mã Thúy Hoa nói: “Về chuyện này, khi đến đồn công an chỉ cần cô ấy không chấp nhận lời xin lỗi của bà, thì bà bị phán quyết bắt nhốt mười ngày tám ngày là chuyện bình thường.”

Nói xong, anh nhanh chóng lấy giấy tờ tùy thân của mình từ trong túi quần ra cho bà ta xem, giọng điệu không nhịn được nói chen vào: “Đây là giấy tờ tùy thân của tôi, lát nữa đến công xã nếu bà không đi, tôi sẽ kéo bà đi.”

Giang Nguyệt Vi liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy ba chữ “Tưởng Chính Hoa” - tên của người đàn ông được viết trên giấy tờ tùy thân, còn chưa nói gì, ngay sau đó đã có người bên cạnh kinh ngạc thốt lên.

“Ồ, là một quân nhân.”

“Còn là tiểu đoàn trưởng.”

“Chắc chắn lời đó là thật rồi.”

Người đàn ông mạnh mẽ và cơ bắp, vẻ mặt âm trầm, quai hàm căng cứng, đôi mắt đen có sát khí như một con d.a.o c.h.é.m tới làm Mã Thúy Hoa bị dọa sợ, sự kiêu căng ngay lập tức biến mất: “Tôi chỉ đùa thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy.”

Bà ta nói xong xoay người định đi chỗ khác, không ngờ bị người đàn ông đó giữ lại.

Tưởng Chính Hoa nhìn chằm chằm bà ta lạnh lùng nói: “Chạy cái gì, bây giờ bà xin lỗi đồng chí này hoặc là lát nữa đến đồn công an, bà tự chọn đi.”

Việc đã đến nước này, sao những người trên xe không hiểu được Mã Thúy Hoa có mục đích gì, nói thì cứ nói đi, sao còn động tay chứ, đây rõ ràng là đang gây sự, thế là họ liền chỉ trích bà ta giúp cô .

“Người ta có ly hôn hay không thì liên quan gì đến bà, tôi thấy bà chính là cảm thấy không thoải mái…”

“Đúng vậy, bà đang vu khống người khác, người khác nói thẳng bà lại thẹn quá hóa giận đẩy cô ấy, lại còn không biết xấu hổ nói mình có lòng tốt quan tâm chứ!”

“Mau xin lỗi đi, không xin lỗi lát nữa đến công xã chúng tôi sẽ kéo bà đến đồn công an…”

Mọi người ba mặt một lời, lại có một người lính bên cạnh làm chỗ dựa cho Giang Nguyệt Vi, Mã Thúy Hoa bỗng hoảng loạn, đời này bà ta chưa từng mất mặt như vậy, nhưng bây giờ lại không thể không lựa chọn, giữa việc xin lỗi và ngồi trong đồn cảnh sát bà ta lập tức chọn cái trước, vội vàng bỏ lại lời xin lỗi rồi đi tới đầu xe.

Sóng gió nhỏ trôi qua, Giang Nguyệt Vi cũng bình tĩnh lại, thầm nghĩ nếu không có sự giúp đỡ của người đàn ông bên cạnh, nói không chừng cô còn không nói lại Mã Thúy Hoa, vì thế lúc ngẩng đầu đang định nói cảm ơn với người ta, thì chiếc xe lại chuyển hướng, cơ thể cô lần nữa sắp bổ nhào vào người đàn ông.

May mắn giữa hai người có một cái túi lớn cô mới không mất mặt, vừa ngã, cô nghĩ đến dáng vẻ mình vừa nãy ngồi trong lòng người ta, mặt đỏ đến mức sắp chảy máu, lời nói ra cũng lắp ba lắp bắp: "Cảm… cảm ơn anh chuyện vừa nãy.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Tưởng Chính Hoa không biết vì sao lúc thấy cô bổ nhào tới trong lòng mình, anh lại thấy hơi chột dạ: “Cô không sao chứ?"

“Vâng, tôi không sao.” Giang Nguyệt Vi nói xong, để tránh cục diện có hơi xấu hổ vừa rồi, cô dịch chân sang chỗ khác kéo dài khoảng cách hai người.

Tưởng Chính Hoa vốn còn muốn giải thích với cô vừa nãy mình không cố ý chạm vào, nhưng thấy chút động tác nhỏ này của cô, anh nhanh chóng dừng suy nghĩ lại: “Vậy thì tốt.”

Đáng lẽ khi người khác giúp mình, Giang Nguyệt Vi nên nói khách sáo nhiều hơn hai câu với người ta, nhưng cục diện vừa nãy thật sự quá xấu hổ, cô chưa từng có cảm giác quẫn bách như vậy, may mà ở phía sau có thêm mấy người lên xe, lập tức tách hai người ra, cô mới cảm thấy xóa đi được sự xấu hổ đó.

Sau đó, đến công xã, Giang Nguyệt Vi đợi sau khi người đàn ông đó và những người khác xuống xe cô mới xuống, nghĩ đến còn có việc chính, cô lập tức chạy đến Cung Tiêu Xã.

Hôm nay là ngày họp chợ, có rất nhiều người xếp hàng ở Cung Tiêu Xã, cô không biết xấu hổ chen ngang, xếp hàng một lúc mới đến cô, có lẽ ký ức Hà Hiểu Phong tái hôn ngay ở kiếp trước quá sâu sắc, cho nên cô vẫn có ấn tượng với diện mạo của Chung Bảo Ý, nhưng bây giờ lại không phát hiện ra bóng dáng Chung Bảo Ý trong Cung Tiêu Xã.

Cô sững sờ một lúc, là Chung Bảo Ý không đi làm hay sau khi trọng sinh có biến cố gì khác?

“Cô có mua đồ hay không? Không mua thì mau đi chỗ khác để người sau mua…”

Giang Nguyệt Vi đang nghĩ, vẻ mặt người bán hàng trước mặt không kiên nhẫn giục, cô không cam tâm thử hỏi người bán hàng: “Cái kia, hôm nay Chung Bảo Ý không đi làm sao?”

Người bán hàng trợn mắt lườm cô một cái, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Sao không đi làm, vừa nãy Chung Bảo Ý ra ngoài với người đàn ông của cô ta rồi, cô mau nhường, phía sau lên đi…”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy nhanh chóng nhường chỗ, tuy bây giờ không thấy người, nhưng nếu người bán hàng kia nói hôm nay Chung Bảo Ý có đi làm, chứng tỏ người phụ nữ đó chắc là vẫn làm việc ở chỗ này, cô thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hớn hở ra khỏi Cung Tiêu Xã.

Cô đi về phía tiệm cơm, lúc chuẩn bị đi qua góc tường Cung Tiêu Xã cô lập tức đứng hình.

Chung Bảo Ý mặc áo kẻ sọc đỏ sẫm đang nói chuyện với một người đàn ông ở góc đường, tuy người đàn ông đó quay lưng về phía Giang Nguyệt Vi, nhưng dáng người và quần áo đó vừa nhìn là có thể nhìn ra, chính là Tưởng Chính Hoa vừa nãy cô ngồi trong lòng ở trên xe.

...

Đời trước, Giang Nguyệt Vi mãi vẫn cứ đắm chìm trong nỗi bi thương khi cô biết mình không thể sinh và bị bắt phải ly hôn, cô không rảnh để tốn thời gian bận tâm tới những chuyện khác cho nên cô không biết Hà Hiểu Phong và Chung Bảo Ý đến với nhau như thế nào, cũng không biết người đàn ông của Chung Bảo Ý là ai, càng không để ý hôn nhân của hai người bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Cô không ngờ mình lại đụng phải Tưởng Chính Hoa trong tình huống này, cũng không ngờ lần đầu tiên hai người họ chạm mặt nhau lại lúng túng như vậy, nhìn người đàn ông dường như muốn quay đầu về phía mình, cô chợt hoàn hồn, vội vàng xoay người tránh ra.

Nhìn Tưởng Chính Hoa vừa rồi mới nói chuyện với Chung Bảo Ý, bộ dáng hai người đều là hòa thuận, anh hình như không biết rằng người phụ nữ của mình đã cùng người đàn ông khác lập ra quan hệ ái muội, nhưng giờ khắc này, cô vẫn có chút do dự, có nên nói chuyện Chung Bảo Ý đã ngoại tình nói cho Tưởng Chính Hoa biết hay không?

Nếu nói cho anh biết, vậy khẳng định trong cơn tức giận anh sẽ đi tìm Hà Hiểu Phong tính sổ, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chuyện này có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với chuyện ly hôn của mình, con người mà, ai cũng có tính ích kỷ, cô cũng không muốn chuyện ly hôn của mình có gì sai sót.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 7: Chương 7



Nhưng nghĩ lại, trong hôn nhân, hai người bọn họ là cùng một loại người, đều là đối tượng bị tổn thương, đã là đồng bệnh tương liên, cô càng có thể cảm nhận được cảm giác ấy, cảm giác bị tổn thương mà chỉ có thể bất lực, chỉ có thể tự l.i.ế.m láp vết thương của mình.

Do dự một hồi, Giang Nguyệt Vi nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng khi cô xoay người, quay đầu lại, đôi vợ chồng son mới vừa rồi còn nói chuyện ở hành lang đã sớm không thấy bóng dáng đâu cả.

Thôi, có thể đã định trước hai người bọn họ không thể gặp nhau, Giang Nguyệt Vi cũng không còn cảm thấy rối rắm nữa, hiện tại đã xác định Chung Bảo Ý còn làm ở cung tiêu xã thì cô yên tâm rồi, có lợi thế thì cô sẽ không giống như đời trước bị người nhà họ Hà chèn ép gắt gao nữa.

Giang Nguyệt Vi cũng không vội vàng về nhà, hôm nay là ngày họp chợ, trên đường cái khắp nơi đều là người, một cảnh tượng đầy sự ồn ào từ nhiều người, so với sự náo nhiệt ở bên ngoài kia hiệu sách duy nhất của công xã ngược lại vắng vẻ hơn rất nhiều.

Phỏng chừng không lâu nữa sẽ có tin bắt đầu thi tốt nghiệp cao đẳng, hiện tại mọi người đều chưa biết đến chuyện đấy, cô mới học đến tiểu học, muốn cuối năm nay được tham gia thi tốt nghiệp trung học khẳng định là không có khả năng, nhưng vừa nghĩ tới đời trước, cô luôn bị chửi là người chỉ biết ăn ngủ không có văn hóa, Giang Nguyệt Vi không chút nghĩ ngợi liền đi vào hiệu sách.

Hiệu sách cũng không lớn lắm, bên trong chỉ có một nhân viên, nhìn thấy cô cũng không thèm để ý, chỉ một mực ở đó làm việc của mình.

Giang Nguyệt Vi dạo một vòng quanh tiệm sách, nhìn trúng hai quyển sách giáo khoa cấp hai, nhưng đưa tay lên sờ túi của mình, phát hiện bên trong không có mấy đồng, lại yêu thích không buông tay s* s**ng một hồi mới buông xuống, nghĩ thầm, chờ sau khi ly hôn lấy được tiền cô nhất định sẽ mua tất cả những thứ mình muốn!

Từ hiệu sách đi ra, cô bị người ta gọi lại, nghiêng đầu liền thấy Tiền Tú Quyên cùng mấy bà thím đội sản xuất của Tùng Dương đang đi về phía cô.

Ngày hôm qua, Tiền Tú Quyên nghe được Giang Nguyệt Vi nói không thể sinh con cho Hà Hiểu Phong là vì hắn ta không có khả năng sinh chứ không phải do cô, chuyện đó làm bà ta luôn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng lúc ấy Giang Nguyệt Vi đã đi rồi còn Triệu Phượng Tiên lại một mực chắc chắn là cô đang hồ ngôn loạn ngữ, lúc này thấy được chính chủ, làm sao bà ta chịu buông tha cho cô dễ dàng như vậy?

Vì vậy, Tiền Tú Quyên vội vàng tiến lên, một tay ngăn Giang Nguyệt Vi lại, rẽ ngoặt hỏi: "Nguyệt Vi à, khi nào con trở về vậy? Đừng có giận nữa, bây giờ việc trong nhà không ai làm, mẹ chồng con ngày hôm qua cứ luôn miệng mắng con thế này thế kia cả ngày trời rồi, dì sắp không nghe nổi nữa, lỗ tai sắp đóng kén tới nơi rồi."

Giang Nguyệt Vi biết rất rõ đức hạnh của Triệu Phượng Tiên, không cần nghĩ cũng biết ngày hôm qua khẳng định là không thể thoát khỏi chuyện bị mẹ chồng mắng chửi, cô liếc mắt nhìn trái nhìn phải vài cái, Tiền Tú Quyên giống như nhìn ra được cô đang lo lắng cái gì, lại vội nói: "Con yên tâm, mẹ chồng con hôm nay không có đến đây đâu mà lo thế."

Giang Nguyệt Vi nghe vậy chỉ cười cười: "Mắng thì mắng đi, cho dù tôi ở đây hay không thì bà ấy cũng đã mắng không ít rồi, chờ ngày mai Hiểu Phong trở về tôi sẽ trở về."

Tiền Tú Quyên lại hỏi: "Sao dì lại nghe mẹ chồng con nói là Hiểu Phong tối nay sẽ trở về?"

Theo trí nhớ của cô, Hà Hiểu Phong tất nhiên là tối nay sẽ trở về, nhưng Giang Nguyệt Vi cũng không dám khẳng định, chỉ nói: "Không biết, trước đó hắn ta cũng không nói với tôi khi nào thì trở về, vậy bao giờ hắn ta trở về rồi, tôi sẽ trở về đó."

Tiền Tú Quyên nhíu mày: "Nhưng mà nếu con về muộn thì sẽ không xong với mẹ chồng con đâu. Đến lúc đó, mẹ chồng con khẳng định lại lấy chuyện không thể sinh con cùng ly hôn ra để áp chế, mỉa mai con cho xem."

Bà ta chỉ nói hai ba câu liền nhắc tới trọng điểm mà mình muốn biết, Giang Nguyệt Vi nghe thế cũng chỉ cười cười: "Không có việc gì, tôi hiện tại cũng đã nghĩ thông suốt, tôi vất vả bao năm để hầu hạ cả nhà bọn họ như vậy, kết quả lại có cuộc sống đến ngay cả đầy tớ ở thời đại cũ cũng không bằng, hôn sự này có cũng như không, không bằng ly hôn sớm đi."

Nói cũng đã nói đến mức này, Tiền Tú Quyên lại nhìn bộ dáng thong dong không có chuyện gì to tát của cô, trong lòng nhịn không được an ủi: "Ly hôn đối với con sẽ ảnh hưởng không ít, mà những điều không tốt là nhiều hơn, Nguyệt Vi à, con đừng có trách dì lắm miệng a, hôm qua lúc con nói cái gì mà cái tên Hiểu Phong kia không thể sinh, đây là có ý gì?"

Lời của bà ta vừa nói xong, ánh mắt của mấy bà thím bên cạnh liền sáng lên, lộ rõ mục đích của mình, Giang Nguyệt Vi nhìn những ánh mắt sáng quắc của mấy người họ, khóe môi cong lên: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là ý trên mặt chữ thôi, tinh ý một chút là có thể hiểu."

Cô biết Tiền Tú Quyên quan tâm mình nhưng cũng không có mấy phần chân thành, tuy vậy nhưng cô cũng không ngại lắm, cô đang muốn mượn cái miệng rộng của bà già Tiền Tú Quyên này để cho người nhà họ Hà cảm thụ được một chút tư vị bị người ta bàn tán sau lưng mà không làm gì được: "Dù sao thì cũng phải ly hôn nên tôi cảm thấy không có gì phải giấu diếm, lúc trước đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ là bảo hai người chúng tôi nên cùng nhau làm kiểm tra, khi tôi đi kiểm tra, bác sĩ nói rằng không có vấn đề gì lớn. Nhưng đến lượt Hiểu Phong, hắn ta lại không muốn kiểm tra, tôi cũng chả còn cách nào khác."

"Trước kia, tôi không cảm thấy có cái gì không đúng cả, nhưng mà bây giờ, khi nghĩ lại một chút, tôi cũng không có uống thuốc tránh thai, nhưng lâu như vậy bụng lại không có động tĩnh, kiểm tra đi kiểm tra lại, bác sĩ đều bảo không xảy ra vấn đề gì lớn, vậy vấn đề khẳng định là ở trên người Hiểu Phong, bằng không, hắn ta lúc trước vì sao lại cứ khăng khăng không muốn kiểm tra? Phải có lý do chứ!"

Mấy người kia tựa hồ không có nghĩ tới, Giang Nguyệt Vi lại nói ra nhanh như vậy, cứ tưởng mình phải mất chút công phu không ngờ lại biết được dễ dàng như vậy, sửng sốt một chút, lại mặt đối mặt nhìn nhau một hồi, Tiền Tú Quyên lập tức nói: "Cái này... Là thật hay giả?"

Giang Nguyệt Vi gật đầu, cô cắn môi nhìn mấy bà thím đang hóng chuyện, lại có vẻ rất xấu hổ cùng uất ức: "Hơn nữa, hơn nữa …. Cái đó, thực sự thì phương diện kia của hắn hình như cũng không có được tốt lắm… Tôi cũng không biết phải làm sao nữa."
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 8: Chương 8



Giọng nói của cô mềm mại lại có chút tinh tế, một bộ dáng khó có thể nói ra khỏi miệng, mấy vị đại thẩm ở đây đều là người đã kết hôn sinh con, làm sao có thể không biết ý tứ ẩn dụ trong lời nói của cô, đây chính là nói phương diện kia của Hà Hiểu Phong không được, cho nên cô mới không có con!

Hà Hiểu Phong bây giờ còn chưa tới ba mươi, một người trẻ tuổi như vậy, ai nghĩ tới phương diện kia của hắn ta lại không được chứ?

Đối mặt với bí mật kinh thiên động địa này, đám người đều chấn kinh, trách không được lúc trước Giang Nguyệt Vi vì sao vẫn không dám nói ra ngoài, tính tình cô vẫn luôn mềm mại như vậy, lại gặp phải loại chuyện khó mở miệng này, sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra ngoài?

Mấy người khác cũng rất nhanh đáp lại: "Đúng vậy, lúc trước tại cô không nói tiếng nào, chúng tôi cũng không biết là tình huống gì."

“Nếu thật sự là vấn đề của tên nhóc Hiểu Phong, nhà họ Hà kia cũng quá là đổi trắng thay đen rồi, nói khoác thật tài giỏi, khiến chúng ta đều chẳng hay biết gì.”

"Tính tình của cô thật sự là quá tốt rồi đấy, như thế nào vẫn không chịu nói ra ngoài? Lại cứ phải chịu khổ làm gì chứ?"

“Việc này làm sao có thể nói ra bên ngoài chứ, khẳng định là chỉ có thể yên lặng chịu đựng, Hà Hiểu Phong kia cũng quá không ra gì rồi…”

"Phải đó, phải đó, lại thêm bà mẹ của tên đó cũng chẳng ra gì, con trai như thế mà ngày nào cũng trách con dâu thế này thế kia."

Điều kiện của nhà họ Hà cũng không thuộc dạng tệ, ngày thường bọn họ đã luôn cảm thấy mình tài trí hơn người, Triệu Phượng Tiên lại là người đàn bà khắc nghiệt, quan hệ với những người khác trong đội sản xuất Nam Kiều cũng không được tốt lắm, hiện tại mấy người này vừa nghe chính chủ phải lấy hết can đảm mới nói đến việc này, không tránh khỏi trong lòng đầy căm phẫn, bất bình thay cô.

Giang Nguyệt Vi cũng biết mấy người này lấy lý do bênh vực kẻ yếu chỉ là phụ, muốn đạp Triệu Phượng Tiên một cước mới là chính, nhưng đối với cô bây giờ mà nói, như vậy là quá đủ rồi. Cô nhìn mấy người cười khổ nói: "Quên đi, hiện tại sự tình đã phát triển đến nước này, tôi cũng không muốn nhắc lại những chuyện trước kia, dù sao tôi cùng hắn ta bây giờ vẫn là vợ chồng, tôi cũng chỉ muốn yên tĩnh, không nên huyên náo quá mức. Mấy thím làm ơn, giữ bí mật hộ tôi nhé."

"À, được, cô yên tâm đi."

Lúc trước, Hà Hiểu Phong không muốn kiểm tra là vì ngại mặt mũi của đàn ông, hắn ta đoán chừng cũng không biết việc mình không thể sinh, nhưng có một số việc Giang Nguyệt Vi không cần nói rõ ràng với người khác như vậy.

Bây giờ cô đã nói xong tin động trời rồi, tin rằng những lời như "Hà Hiểu Phong không thể sinh" không bao lâu nữa cũng sẽ truyền ra ngoài, nhà họ Hà nhanh chóng cũng sẽ biết, sau đó sẽ không muốn cùng đám người này tán gẫu nữa, cô lần nữa cười nói: "Tôi bây giờ còn có việc, cũng không dám nhiều lời cùng các thím nữa, mọi người sớm về nhà a."

Tiền Tú Quyên đã biết chuyện mình muốn biết, bà ta cũng không cần phải tiếp tục ngăn cản cô, Giang Nguyệt Vi nói tạm biệt với mấy người kia, đi vòng quanh công xã vài vòng cuối cùng liền đi tới tiệm cơm.

Tiệm cơm này vẫn giống như đời trước, được coi là nơi tương đối xa hoa trong xã, tường màu xám trắng, cửa mở rộng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy gạch nền màu đỏ.

Kiếp trước Giang Nguyệt Vi vì lấy lòng người nhà họ Hà mà bắt đầu làm việc vặt ở đây, sau khi ly hôn, bên nhà họ Giang cũng ghét bỏ cô, cô ở đây từ một người rửa bát biến thành một đầu bếp, nhà hàng này có rất nhiều hồi ức của cô, cho nên lần nữa nhìn thấy, cô cũng cảm thấy không xa lạ chút nào.

Ký ức kiếp trước không có mấy chuyện đáng vui mừng, cô cũng không muốn nghĩ nữa, mặc dù tiền trong túi không đủ mua những thứ khác, nhưng vẫn có thể ăn cơm trưa, lúc này đã là giữa trưa, lại là ngày chợ, cô cảm thấy mình phải tranh thủ.

Trong tiệm cơm cũng có rất nhiều người. Giang Nguyệt Vi vừa đứng xếp hàng, vừa nghe mấy nhân viên công tác ồn ào nói quá bận rộn, nói nên thêm nhiều người mới tốt, cô hơi nhướng mày, trong lòng nhất thời có ý nghĩ.

Cô gọi một bát mì nước và hai cái bánh bao nhân thịt, mì nước là một xu một bát, bánh bao thịt là ba xu một cái, buổi sáng nay, vì không thể mặt dày ăn ở nhà họ Giang nên lúc này Giang Nguyệt Vi rất đói, cầm đồ ăn lên liền ăn ngay.

Mặc dù lúc đói, cô sẽ không kén ăn, nhưng bây giờ, cái loại gọi là mì nước này không đủ cho cô vừa bụng. Đồ ăn nóng quá, nước dùng trong mì thì ăn có mùi nước rửa nồi, bánh bao còn đỡ hơn một chút, chỉ là nhân thịt không có vị thịt chút nào, hình như thịt này có chút cảm giác thiu.

Công xã chỉ có một nhà hàng, đồ ăn khó ăn, dần dần, mọi người cũng không kén ăn như ban đầu, Giang Nguyệt Vi nhớ rõ kiếp trước khi cô ly hôn rồi đến đây thì chuyện làm ăn ở nơi này đã có chút tiêu điều, hơn nữa, xí nghiệp tư nhân rất nhanh cũng được cho phép làm việc, việc làm ăn của nhà hàng này càng lúc càng bị ảnh hưởng.

Đối với tiệm cơm này, cô vẫn còn có chút tình cảm, hiện tại những người đó rất bận rộn, cô nghĩ thầm, đợi qua mấy ngày nữa ly hôn, đến lúc đó lại đến hỏi bọn họ có muốn thêm người giúp việc hay không, cô vẫn muốn giống như đời trước, làm đầu bếp ở đây trước.

Cơm nước xong từ tiệm cơm đi ra, Giang Nguyệt Vi mới phát hiện ra tiền trong túi của cô đã không đủ để mua vé xe trở về, từ công xã đến nhà họ Giang ngồi xe ít nhất cũng phải mất một giờ, đi bộ thì lại càng lâu, dù sao ăn xong cũng phải tiêu thực, cô đơn giản chậm rãi đi trở về, chờ đến khi cô trở lại nhà họ Giang, đã là chuyện hơn hai giờ sau.

Lý Mỹ Ngọc đang ở trong sân chuẩn bị bê củi, nhìn thấy cô trở về, bà lập tức dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nói với cô: "Con gái, mẹ vừa mới tan làm trở về đi ngang qua khu bộ đội bên kia, mẹ chồng con đã gọi điện thoại đến chỗ chúng ta, bảo con lập tức trở về. Bà ấy nói là Hiểu Phong đã trở về rồi."

Giang Nguyệt Vi nghe thế sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới thời điểm Hà Hiểu Phong trở về so với trước kia vẫn không thay đổi, hình như hắn ta không giống cô, nhưng cô còn chưa lên tiếng, Lý Mỹ Ngọc lại nói: "Con chờ mẹ một chút, để mẹ đi lấy thuốc cổ truyền cho con, con hãy nhanh chóng thu dọn một chút lập tức trở về bên kia, đỡ phải đến lúc đó bên kia lại bảo con thế này, con thế kia."

Giang Hướng Quân từ trong phòng đi ra, nghe nói như thế liền nói: "Cũng không cần vội vã như vậy, cơm sắp làm xong rồi, con cứ ăn cơm tối rồi hãy qua."
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 9: Chương 9



Lý Mỹ Ngọc bác bỏ: "Còn ăn cơm gì nữa, ông cũng không phải không biết Triệu Phượng Tiên là ai đi. Ở đây trì hoãn lâu như vậy, trở về khẳng định sẽ bị khinh bỉ, ông không thương con gái ông sao, hơn nữa, trời cũng tối đến nơi rồi, không trở về giờ này thì trở về giờ nào?"

Giang Nguyệt Vi đương nhiên biết vì sao Lý Mỹ Ngọc lại sốt ruột để cô trở về như vậy, đơn giản là vì để bảo vệ thân phận con dâu nhà họ Hà này thôi, nhưng cô không để ý, dù sao thì không ăn một bữa cơm cô cũng không c.h.ế.t đói.

Lúc này, Giang Nguyệt Hà bưng nồi từ trong phòng bếp đi ra, nhìn cô cười cười: "Chị, đồ ăn em đều chuẩn bị xong hết rồi, chị nhanh đi giúp em bưng ra, để em đi gọi anh cả trở về ăn cơm đã."

Lý Mỹ Ngọc nhìn mấy người bọn họ đều cùng bè, không nghe bà nói, tức giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp dậm chân đi vào phòng, lúc ăn cơm, bà nhìn Giang Nguyệt Vi không nói tiếng nào, con gái chỉ ngồi đó ăn chậm nhai kỹ, bà luôn cảm giác con gái lớn này hình như có chỗ nào đó không đúng nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng thì bà lại không thể nói ra được, chính là cảm giác là lạ.

Giang Nguyệt Vi có thể cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của mẹ, nhưng cô không muốn nói chuyện lúc ăn cơm, đợi lát nữa còn có một trận chiến phải đánh đến một mất một còn, cô muốn mình phải duy trì tâm trạng và thể lực để đi nghênh chiến.

Tất cả mọi người chỉ ăn cơm không nói lời nào. Một bữa cơm ăn cũng vì thế mà trôi qua rất nhanh, mắt thấy cơm trong bát Giang Nguyệt Vi sắp không còn gì, Lý Mỹ Ngọc vội vàng đem phương thuốc cổ truyền tối hôm qua đưa qua cho cô, ôn tồn nói: "Thứ này con cầm cho tốt, đợi lát nữa đến nhà họ Hà, con phải nhanh chóng hướng mẹ chồng con nói lời xin lỗi cho thật tốt, sau đó nói là con trở về lấy phương thuốc cổ truyền, mẹ chồng con chỉ cần nhìn thấy phần phương thuốc này khẳng định sẽ không nói cái gì, cũng không có trách con."

Giang Nguyệt Vi bình tĩnh đặt bát cơm xuống bàn, sau khi nuốt xong miếng cơm cuối cùng trong miệng, cô mới chậm rãi giương mắt nhìn sang mẹ.

Cô bây giờ không giống trước kia, nên sẽ không có khả năng cúi đầu xin lỗi Triệu Phượng Tiên và cô cũng sẽ không đi lấy lòng bất luận kẻ nào của nhà họ Hà, càng sẽ không nhân nhượng cái gọi là vì lợi ích toàn cục ở lại nhà họ Hà, hiện tại, cô phải đến nhà họ Hà cùng Hà Hiểu Phong bàn chuyện ly hôn, chuyện này xong càng sớm càng tốt.

Nhưng những suy nghĩ này chỉ ở trong đầu, mà cô cũng lười nói với người nhà họ Giang, cô chỉ nhận lấy phương thuốc cổ truyền từ tay Lý Mỹ Ngọc, sau đó đứng dậy, giọng điệu không mặn không nhạt trả lời: "Con biết rồi, con sẽ đi ngay bây giờ."

Cô nói xong liền đi vào phòng, lấy thư từ của Hà Hiểu Phong và Chung Bảo Ý ra xem một lần, sau đó cầm đèn pin đi ra ngoài.

Hoàng hôn dần buông xuống, những rặng mây đỏ che kín phía chân trời, trời chạng vạng gió thu dần trở lạnh, trên người Giang Nguyệt Vi chỉ mặc một bộ quần áo liền cảm thấy có chút lạnh, mắt thường cũng có thể thấy được bóng đêm càng ngày càng đậm dần, nhưng cô ấy chỉ đơn giản chạy chậm chứ không nhanh, vốn là đến nhà họ Hà cần phải mất một giờ đi đường nhưng cô chỉ tốn chừng bốn mươi phút là đến nơi.

Khi đến nhà họ Hà, trời đã tối om, cửa lớn được mở rộng, cô còn chưa đi vào đã có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ trong nhà chính truyền đến, trong nhà ánh sáng lờ mờ, bước chân Giang Nguyệt Vi hơi hơi dừng lại, thoáng phân biệt những âm thanh sau đó rồi mới nhấc chân đi về phía nhà chính.

Trong nhà chính đốt hai ngọn đèn dầu, được thắp sáng bởi ánh lửa, bên cạnh bàn bày một đống đồ, hẳn là do Hà Hiểu Phong đi công tác mang về nên mới có đãi ngộ như vậy, mà lúc này Hà Hiểu Phương học trung học ở huyện cũng đã trở về, một nhà bốn người, hình ảnh nhìn vô cùng hạnh phúc dào dạt ấm áp.

Cô giương mắt nhìn Hà Hiểu Phong một cái, người đàn ông này vẫn giống như đời trước, ngũ quan khắc sâu, mặt mày tuấn tú, khóe miệng luôn mang theo nụ cười, nhìn đặc biệt giống người tốt, thân thể hắn ta có chút gầy gò, mặc áo sơ mi màu trắng trông dịu dàng nhã nhặn lại rất hiện đại.

Hà Hiểu Phong vì có công việc trong tay, dáng dấp lại cũng không xấu, nên lúc trước phụ nữ muốn kết hôn, sinh con với hắn ta cũng có rất nhiều, chính là bởi vì lựa chọn có rất nhiều, cho nên sau khi hắn ta chọn trúng mình, Triệu Phượng Tiên cũng rất mất hứng, dù sao lúc đó Giang Nguyệt Vi ngoại trừ bản thân mình ra, cái gì khác cũng không có không thể nâng đỡ cho nhà bà ta được.

Người bên trong dường như không chú ý tới cô đã trở về, Giang Nguyệt Vi trực tiếp cất bước đi vào, thấy cô đột nhiên xuất hiện ở cửa, mấy người đều ngạc nhiên, ngay sau đó, Triệu Phượng Tiên đã liếc mắt xem thường cô, tiện tay đặt đồ trong tay lên bàn, tức giận nói: "Cô còn biết vác mặt trở về sao? Tôi còn tưởng cô c.h.ế.t luôn bên ngoài rồi chứ."

Giang Nguyệt Vi cũng không lên tiếng trả lời, đi đến bên cạnh nhìn thoáng qua đống đồ ăn trên bàn, có thịt, có mì, còn có bánh mì, rất phong phú.

Triệu Phượng Tiên nghĩ đến bộ dáng quyết liệt của cô ngày hôm qua, cười lạnh nói: "Cô ngày hôm qua không phải rất kiên cường sao, còn trở về đây làm gì?"

Giang Nguyệt Vi nghe vậy cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng là bà ta gọi điện thoại đến nhà họ Giang nói này nói nọ với mẹ cô, bây giờ lại giả vờ làm ra vẻ cao ngạo, nhưng hôm nay Giang Nguyệt Vi đến để bàn chuyện ly hôn, không phải để trình diễn một cô con dâu tốt, cho nên cô cũng lười giải thích với bọn họ, chỉ thản nhiên đáp: "Tôi trở về là muốn nói chuyện ly hôn với Hiểu Phong."

Thanh âm của cô tuy không mặn không nhạt, nhưng nó lại giống như một cái tát thật mạnh đánh vào hai tai mọi người, phát ra tiếng vang thanh thúy, mấy người trong phòng nhìn nhau, tựa hồ không nghĩ tới sẽ từ trong miệng cô lại nhảy ra những lời này.

Vẫn là Hà Hiểu Phương phản ứng lại trước, ánh mắt nhìn cô có chút kinh ngạc, nghĩ thầm, một năm nay cô luôn là người không muốn ly hôn, cho dù có khuyên hay đe doạ cũng không được, sao lại đột nhiên đề nghị ly hôn, sẽ không phải là đang đùa giỡn chứ?

Cô ta vội hỏi: “Chị dâu, chị đang nói gì vậy? Chị đây là đang đề nghị ly hôn với anh trai tôi sao?"

Giang Nguyệt Vi cũng không nhìn cô ta, chỉ thản nhiên đáp: "Phải, tôi đang đề nghị ly hôn với anh trai cô đó."

Triệu Phượng Tiên rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, bà ta cũng không để ý đến Giang Nguyệt Vi, chỉ lấy khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào người đàn ông của mình.
 
Back
Top Bottom