Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 100



Nghe tiếng Hoắc Thanh Sơn đi vào, Lâm Doanh Doanh liền quay đầu nở một nụ cười xinh đẹp với anh, cô ngoắc ngoắc ngón tay: “Đến đây ~”

Hoắc Thanh Sơn đang mặc quần cộc và áo ba lỗ, để lộ ra tay chân vừa dài vừa rắn chắc, cơ bắp đều lộ ra những đường nét quyến rũ theo từng động tác giơ tay nhấc chân của anh.

Lâm Doanh Doanh lại muốn ôm ấp hôn hít rồi.

Hoắc Thanh Sơn biểu cảm bất động, xoay người đóng cửa lại, rồi đi ngó cửa sổ phía sau xong mới trở lại giường. Anh thấy Lâm Doanh Doanh đang viết thư liền hỏi: “Ngày mai gửi à?”

Lâm Doanh Doanh kéo vạt áo của anh để bắt anh cúi xuống rồi hôn anh, khi đôi tay to lớn của anh ôm qua thì cô lập tức trở mặt, bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Không được động tay động chân!”

Hoắc Thanh Sơn rũ mắt nhìn cô, hai tay ngoan ngoãn đặt hai bên người, cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ bé ngọt ngào của cô

Anh cười trầm thấp: “Chưa động tay nhé.”

Đôi mắt của Lâm Doanh Doanh dập dờn dịu dàng, đ.ấ.m nhẹ vào người anh: “Đọc thư đi!”

Hoắc Thanh Sơn cúi đầu đọc qua, chữ của cô rất đẹp, cũng phóng khoáng thoải mái như con người của cô, không hề có chút câu nệ gò bó nào, đọc xong một lượt, anh hỏi: “Em khoe khoang… khoác lác như vậy có ổn không?”

Cô ba hoa chích chòe khen anh và người nhà anh trong thư, khiến Hoắc Thanh Sơn cảm thấy quá mức phóng đại, những điều được viết trong này căn bản không phải anh và người nhà anh, không viết là chế từ đâu ra nữa.

Lấy đại em gái lớn Hoắc Thanh Hà, Lâm Doanh Doanh khen cô ấy xinh đẹp hào phóng, đoan trang thông tuệ, vô cùng thời thượng, hơn nữa còn có tinh thần cầu tiến tích cực, là một người có nhiều tiềm năng phát triển trong tương lai.

Hoắc Thanh Sơn không dám đồng ý bừa.

Tuy anh không quá thân với mấy đứa em gái, ngày thường cũng nói chuyện không nhiều nhưng những gì Hoắc Thanh Hà làm anh cũng thấy được. Cô ấy và em gái Hoắc Thanh Phương cùng làm việc dưới đồng, không phải muốn uống nước thì chính là muốn đi nhà xí, cuối cùng việc hầu như đều là Hoắc Thanh Phương làm nhưng điểm công lại phải chia đều một nửa cho cô ấy. Về đến nhà thì Hoắc Thanh Phương bận rộn giúp đỡ nấu cơm, đi cho lợn ăn, gánh nước, Hoắc Thanh Hà thì bắt đầu kêu mệt, không nằm thì trốn trong phòng trang điểm làm dáng. Mấy điều này là Hoắc Thanh Phong nói, anh chưa từng đi xem thử cô trang điểm, nhưng chắc chắn không lệch đi đâu được.

Còn nói về Hoắc Thanh Phong, cô khen cậu thông minh lanh lợi, đầy tinh thần chính nghĩa, có tinh thần sáng tạo, là một thành phần làm được việc lớn. Hoắc Thanh Sơn còn có cái để nói về cậu em trai này, tính tình vô cùng xốc nổi, không chịu làm việc hẳn hoi, bất tuân khuôn phép lề thói, lúc nào cũng muốn lách phá quy tắc. Cậu nói việc làm ruộng là công việc khó khăn vất vả mà không thu được kết quả gì mấy, cả năm bù đầu mệt c.h.ế.t mà cũng không đủ no. Bảo cậu đi lính thì cậu càng không chịu, nói lính mới lúc lơ ngơ nhập ngũ bị huấn luyện dã man như con lừa, anh cả ham chứ cậu không ham. Phải biết là xã hội hiện nay người nông thôn muốn tham gia quân ngũ còn phải nghĩ cách nhờ vả quan hệ nữa cơ, đó là chức vụ hot mà. Như thế thì giống kiểu người làm được việc lớn chỗ nào?

Hoắc Thanh Sơn là một người đàn ông cực kỳ thực tế, làm ăn đến nơi đến chốn, sau khi tham gia quân ngũ cũng dựa vào bạt mạng thăng chức kiếm thưởng ngoài nuôi gia đình sống qua ngày, anh tin chắc rằng bỏ ra bao nhiêu sức lao động thì sẽ đạt được bao nhiêu thành tựu. Cho dù những thành tựu anh thu được ít hơn rất nhiều so với một vài người thuộc thế hệ sau, nhưng so với những người có xuất thân giống anh thì vẫn là nhiều hơn, trong tầng lớp quen thuộc của anh, quy tắc này là công bằng và anh chấp nhận nó.

Lâm Doanh Doanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh bèn đưa tay nhéo nhéo, cười đáng yêu: “Anh cả ngày nghiêm mặt làm gì vậy? Em đâu có dùng mặt anh để in bài poker.” Cô nằm sấp trên lưng anh, cười hihi cắn tai anh,khi anh không chịu nổi nữa thì cô liền thổi khí vào tai anh.

Hai người đùa giỡn ồn ào một hồi, Lâm Doanh Doanh ghé mặt vào hõm vai anh làm nũng, “Anh Thanh Sơn, ngày mai anh đưa em đi chơi nhé?”

Hoắc Thanh Sơn: “Chơi gì? Đi đâu?”

Lâm Doanh Doanh cười híp mắt nói: “Chỉ dạo quanh thôn gần đây thôi, em phát hiện vùng nông thôn đẹp thật đó, trời xanh ngắt, nước trong veo, nụ cười của lũ trẻ vô cùng đơn thuần.”

Hoắc Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn cô, sao anh lại không tin cơ chứ? Chỉ qua mất ngày tiếp xúc với cô, anh đã bắt đầu hiểu được tính cách của cô, đặc biệt là sau hai ngày tiếp xúc thân mật, hiểu biết của anh về cô càng ngày càng sâu sắc.

Anh cố tình trêu cô “Nông thôn đẹp vậy thì ngày mai em xuống đồng với anh nhé? Anh đoán là ngày mai trời sẽ nóng hơn đấy.”
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 101



Lâm Doanh Doanh chu môi “Đồ xấu xa. Lúc nào cũng muốn phơi nắng em, nếu phơi cháy em rồi thì anh không đau lòng à?”

Hoắc Thanh Sơn chỉ cười không đáp.

Lâm Doanh Doanh không chịu bỏ qua, hai cánh tay thon thả choàng qua cổ anh, cả người cô đều dính chặt lên người anh, đôi chân cũng vươn từ phía sau ra định ghì anh xuống “Anh không thương em là em không bỏ qua đâu.”

Cô cọ tới cọ lui trên lưng anh, không nghiêm chỉnh chút nào.

Hoắc Thanh Sơn chỉ mặc áo ba lỗ nên đặc biệt nhạy cảm với sự tiếp xúc của hai quả cầu tuyết mềm mại trước n.g.ự.c cô, anh cảm thấy toàn thân đều dần nóng bừng lên.

Anh thò bàn tay to lớn ra phía su túm lấy mắt cá chân mảnh mai của cô, “Đừng động chạm linh tinh.”

“Không được! Anh viết thư thay em đi!” Lâm Doanh Doanh ngang ngược ra lệnh cho anh, còn ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của anh như koala, cái đầu nhỏ rúc bừa vào cổ anh, thậm chí còn há miệng cắn động mạch bên cổ của anh.

Có một người vợ thú vị như này thì còn viết thư gì nữa! Nội dung thư còn rõ là điêu toa như vậy.

Hoắc Thanh Sơn cúi đầu, rũ vai xoay người Lâm Koala đang bám trên lưng anh ra đằng trước, ôm ngang lấy cô vào lòng ngay khi cô kinh hoảng la lên.

Đôi mắt hoa đào của Lâm Doanh Doanh rưng rưng hờn dỗi lườm anh, nhưng khi vừa định nói đã bị anh hôn chặn miệng.

Anh không còn là một người đàn ông ngây thơ không biết gì nữa, bây giờ anh đã thành thạo trong việc hôn hít, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, hoàn toàn chiếm lĩnh thân thể và tâm trí của cô như đánh chiếm thành trì.

Cô bám trên người anh, bị cọ xát đến nóng rực cả người, cô mềm oặt không còn chút sức lực nào. Đôi mắt đào hoa của cô ướt át như được vớt từ trong nước ra, nửa thẹn thùng nửa táo bạo nhìn anh, “Đừng … giày vò người ta.”

Cô làm nũng với anh rồi đá mạnh anh một cái, chỉ làm thôi có gì khó mà anh cứ không cho.

Xấu xa! Người ta toàn là đàn ông lừa con gái, nói cái gì mà anh chỉ cọ cọ thôi không vào đâu, anh thì hay rồi, làm cho cô không chịu nổi rồi lại không chịu cho.

Cô vừa ngại vừa e dè, đôi mi vừa dài vừa dày đã đẫm lệ, đôi mắt hờn dỗi trông giống đang quyến rũ anh hơn là đang lên án anh.

Đôi mắt sáng như sao của Hoắc Thanh Sơn nhuốm màu s*c t*nh, nhưng anh vẫn cố hết sức âm thầm kiềm chế, giọng nói đã vô cùng khàn đặc.

“Em yêu muốn hả?” Anh hôn cô.

Lâm Doanh Doanh ôm cổ anh, nước mắt lóng lánh lăn xuống từ khóe mắt, cô chủ động véo lấy eo anh, cảm giác sắp bị anh giày vò đến điên rồi.

Giọng anh trầm khàn quyến rũ, thì thầm vào tai cô “Chờ thêm chút đã.”

Anh đã thử thăm dò, nếu cứ bất chấp chọc thủng lớp màng chắn, cơ thể yếu ớt mềm mại kia của cô nhất định sẽ bị thương, anh không muốn làm ra sự cố khi viên phòng với vợ mình, càng không nỡ làm cô bị thương.

Anh chỉ có thể kiên nhẫn hướng dẫn cô, để cô từ từ thích ứng với việc tiếp nhận anh.

“Hoắc Thanh Sơn…” Cô khẽ gọi, ánh mắt có chút tan rã.

Hoắc Thanh Sơn giữ lấy thân thể nóng rực của cô, m*t mồ hôi mịn trên xương quai xanh của cô “Hửm?”

Lâm Doanh Doanh cắn môi, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại hơi run rẩy “Em muốn anh…”

Anh hôn lên vành tai cô, “Được, cho em.”

Đến cuối cùng trước khi Lâm Doanh Doanh ngủ thiếp đi còn mắng anh là kẻ lừa gạt, nhưng Hoắc Thanh Sơn không nhận, dù sao mỗi bộ phận trên cơ thể anh đều là anh.

Ngày hôm sau, Lâm Doanh Doanh mới sáng sớm đã dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong ngồi trước bàn, chống cằm kiêu ngạo nhìn các cô các chú nhỏ đang đi ra đi vào nhà.

Buổi sáng đầu tiên làm chủ gia đình, cô muốn thể hiện sự uy nghiêm của chị dâu, ừm … đôi mắt trong trẻo của cô vừa liếc qua liền quyết định khai đao bằng Hoắc Thanh Hà.

Hoắc Thanh Hà không biết nguy hiểm sắp ập tới, còn trêu chọc cô, “Ồ, ai đây? Dậy sớm như vậy sao?”

Lâm Doanh Doanh khẽ nở nụ cười ” Chị dâu chủ nhà quản chuyện em ăn thịt nè~”

Vẻ mặt của Hoắc Thanh Hà thoắt cái thay đổi, vội vàng nói: “Chị dâu, chị vất vả rồi, không cần dậy sớm như vậy đâu.” Dù sao cũng không làm việc, chỉ ngồi không ai thì mà chả làm được!

Chẳng mấy chốc, Hoắc Thanh Phương đã giúp mẹ Hoắc mang thức ăn từ trong bếp ra, Lâm Doanh Doanh đứng dậy cầm đũa trên mâm ra chia thành từng đôi cho từng người.

Mẹ Hoắc đi từ trong bếp ra, nhìn thấy Lâm Doanh Doanh đang chia đũa, liền quay người nói với Hoắc Thanh Hà đang chải đầu ở cạnh bồn rửa: “Học hỏi chị dâu đi, chăm chỉ biết bao!”

Hoắc Thanh Hà trợn tròn mắt, “Mẹ, mẹ đang đùa hay là đang nói thật vậy? Người không biết còn tưởng rằng mẹ đang chê cười chị dâu đó.”

Mẹ Hoắc trợn mắt lườm cô, “Trông mẹ giống đùa hả? Cả nhà ăn cơm có mỗi con không qua phụ gì cả.”
 
Back
Top Bottom