Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 80



Váy ngủ trên người cô đã lộn xộn, nghiêng lệch không ra hình dáng gì, xương quai xanh tinh xảo và mảng lớn cảnh xuân đã lộ ra.

Ánh mắt Hoắc Thanh Sơn càng thâm thúy hơn, mảng trắng như tuyết kia khiến anh hoa cả mắt, mà cô vì căng thẳng mà miệng nhỏ cứ mấp máy không ngừng. Hoắc Thanh Sơn quả quyết cúi đầu xuống hôn cô, dùng cách hôn để giam miệng cô lại. Bây giờ kỹ thuật hôn của anh đã thành thạo, có thể khiến cô thần hồn điên đảo.

“Ui…” Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, tiếng kêu mềm nhũn làm say lòng người, khiến anh càng mất đi năng lực tự kiềm chế.

Anh nghĩ, nếu anh mất khống chế chắc không khiến cô bị thương đâu nhỉ?

Hai vợ chồng son hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, người đàn ông sống tới hai mươi ba năm nhưng vẫn luôn cấm dục, dù trước kia có nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng cũng đều cho rằng tinh lực thân thể quá mức dư thừa nên sẽ thông qua cường độ huấn luyện cực lớn để phát tiết, cô gái thì sống hai đời tuy có cái miệng hơn người nhưng hành động vẫn là con số không, ngay cả hôn mà cũng chưa từng hôn qua ai, nói chi là làm.

Nhưng cũng không chậm trễ việc cô chỉ huy bậy bạ.

Ngay lúc cô bị hôn tới thần hồn điên đảo, vừa choáng váng vừa vui sướng tới nóng hết cả người, cô chủ động nghênh đón, sau đó cô bị đau đớn như muốn xé rách làm cho nhảy dựng lên.

Hoắc Thanh Sơn bị cô làm cho giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thật sự không dám động nữa.

Lâm Doanh Doanh: “Hu hu hu… Anh là tên lừa đảo, anh nói anh sẽ nhẹ, sẽ cẩn thận, hu hu, đau c.h.ế.t mất!” Đại tiểu thư đau xong liền nổi giận, cô bắt đầu đạp đá lung tung lên người anh, nắm anh lại cắn.

Nhưng cả người cô mềm nhũn, không có chút sức lực, hành động ấy chỉ như gãi ngứa cho anh, trái lại càng khiến Hoắc Thanh Sơn đ*ng t*nh nhiều hơn.

Hoắc Thanh Sơn nén chịu tới mức thái dương nổi đầy gân xanh, mồ hôi thuận theo cằm anh nhỏ xuống vùng lõm xương quai xanh của cô, rót thành một vũng nhỏ.

Thân thể của anh căng chặt, chống hai tay hai bên người cô, tiếng nói khàn khàn, trầm thấp: “Anh… Còn chưa có…”

Anh có thể nói là anh còn chưa có đi vào nha!

Cô căng thẳng thì anh càng căng thẳng, bởi vì cô siết lại thì anh dường như còn… Biến lớn hơn.

Anh thật sự… Bị dày vò đủ.

“Em chặt quá.” Tiếng nói của anh cực kỳ khàn.

“Nói bậy!” Lâm đại tiểu thư không chịu ôm cái nồi này: “Rõ ràng là anh quá lớn! Đừng nghĩ đổ lỗi cho em!” Cô nhỏ giọng nói rồi nhanh chóng đ.ấ.m lên n.g.ự.c anh một cái, anh nói xem anh lớn tới như vậy thì có cái gì chịu nổi chứ!

Cô bắt đầu ngụy biện cho mình: “Hơn nữa, vóc người anh quá cao to! Thân thể cao lớn quá sẽ không tốt cho sức khỏe, gánh nặng của tim sẽ nhiều hơn, không tốt về đường tuổi thọ.”

Hoắc Thanh Sơn: “…”

Anh xoay người xuống, kéo cô lại, dịu dàng dỗ dành cô.

Hàng mi dày rậm hơi vểnh lên dính đầy vụn nước, còn có làn da trắng như tuyết của cô, hơi rịn ra mồ hôi, dưới ánh đèn da cam càng thêm quyến rũ, khiến đôi mắt Hoắc Thanh Sơn muốn đỏ lên.

Lâm Doanh Doanh đau tới mức bây giờ còn hơi run, tính tình lại nổi lên, cô há miệng cắn lên n.g.ự.c anh, nhất định phải lưu lại dấu răng trên người anh mới thôi.

Nhưng theo Hoắc Thanh Sơn mà nói thì đau đớn đâu không thấy, chỉ thấy càng quyến rũ hơn, không thể đau khổ hơn nữa

Cuối cùng tay mơ Hoắc bắt đầu tổng kết lại kinh nghiệm thực chiến, đây là thói quen tòng quân nhiều năm.

Lúc anh mới vừa vào sự nghiệp quân đội, hướng dẫn viên dạy bảo anh, mỗi một nơi trận địa thì điều đầu tiên phải điều tra toàn diện, hiểu rõ địa hình, vật chất, thay đổi của thời tiết nơi đó, nhấm nháp thử hơi thở và hương vị của các loại thực vật, biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng được!

Nhận được vũ khí cũng vậy, phải xem vẻ ngoài hình dáng của nó, mau chóng học được cách tháo và lắp ráp, hiểu được chức năng của từng bộ phận.

Việc cưới vợ động phòng chắc cũng giống như vậy, dù có thay đổi bao nhiêu cũng không khác nổi bản chất vốn có.

Anh cần làm kế hoạch sau với vợ của mình, nhìn vẻ ngoài, khám phá cơ thể, nếm thử hương vị, chờ khi nắm bắt được hoàn toàn bản tính, đặc điểm thân thể và các loại phản ứng của cô, thì tự nhiên anh có thể biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

Cuối cùng anh không còn nghe theo lời nói trên giấy nữa, giống như Lâm đại tiểu thư đây chỉ giỏi mù mờ chỉ huy nhưng thấy chuyện thì lại bỏ chạy ngay. Anh sẽ dựa theo cách của mình mà triển khai học tập, nhiều khi anh sẽ không làm mà vẫn tự hiểu, ở phương diện này anh cảm thấy nó không khó lắm mới đúng.

Lâm Doanh Doanh thừa thế xông lên nhưng vẫn thất bại, cuối cùng đau tới mức run rẩy như liễu trong gió, cô có hơi sợ hãi, trốn miết trong thảm sợi của mình.

“Hoắc Thanh Sơn, chúng ta vẫn nên ngủ trước đi, sau này lại thử.” Cuống họng của cô đã kìm nén tới mức khản đặc, rè rè, mềm nhũn, vô cùng gợi cảm chọc người.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 81



Hoắc Thanh Sơn hơi chống người lên, cúi đầu nhìn cô, mặt mày cô như hoa đào, ánh mắt như làn nước mùa thu, mỗi một chỗ trên người đều đẹp như phong cảnh, anh muốn tinh tế thưởng thức, không cần vội vàng, gấp gáp, tránh làm bị thương cô.

“Cho anh xem thử đi.” Anh dụ dỗ cô.

Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Doanh Doanh đỏ như máu, cố ý xụ mặt: “Xem cái gì chứ! Không có gì đẹp cả!” Mắc cỡ c.h.ế.t người ta rồi! Cô nhìn anh còn được!

Hoắc Thanh Sơn suy nghĩ bước đầu tiên là nên dỗ cô, dỗ tới khi cô ỡm ờ đồng ý để anh tiếp tục động tác phía dưới thì thôi.

Sau đó anh nhận ra một chỗ mới, mở ra cánh cửa của thế giới hai mươi ba năm chưa từng xem tới, tìm được chỗ anh vui thích không biết mệt.

Thì ra tốt đẹp như vậy.

Mỗi một chỗ phập phồng, mỗi đường cong, mỗi một điểm trên người đều xinh đẹp chọc người như vậy, khiến anh nhìn không đủ, càng sờ càng thấy tuyệt.

Lần này, anh kiên nhẫn thăm dò một chút, dù sao không tiếp tục chảy mũi nữa là được. Chẳng qua bàn tay thô ráp của anh đi qua lần lượt từng tấc một thì trái tim của anh cũng làm việc không ngừng nghỉ.

Anh nếm được giọt nước trên hàng mi mắt dày rậm của cô, nếm được vành tai trắng nõn của cô, nếm được miệng nhỏ đỏ hồng của cô, nếm được…

Lâm Doanh Doanh lấy quần áo trong mà Hoắc Thanh Sơn cởi ra đắp lên mặt mình, dù sao da mặt dày tới đâu thì lúc này cũng đỏ rực lên rồi, nhìn cũng không dám nhìn tới.

Cô cảm thấy mắc cỡ c.h.ế.t người.

Rõ ràng anh là người mới, sao lại có dáng vẻ như thợ săn già đời khiến cô loay hoay mất hồn như vậy?

“Em đấy, ăn thật là ngon.” Trên đường di chuyển của mình, anh dừng lại bên tay cô nói nhỏ.

Tiếng nói của anh khàn khàn, gợi cảm vô cùng, tỉ mỉ nếm thử ánh nước trên làn môi, đôi mắt nhộn nhạo tình cảm nồng đậm, tất cả đều khiến Lâm Doanh Doanh thần hồn điên đảo.

Vốn dĩ, cô cho rằng trước khi kết hôn cô đã trêu chọc được anh, vậy đêm tân hôn anh chắc chắn sẽ ngại ngùng không biết làm sao, chắc chắn phải dựa vào cô để chủ động thực hành. Trước hết thì trêu chọc anh tới si mê khó kiềm chế, sau đó cô sẽ độc ác hành hạ anh.

Sao mà biết được anh sẽ đổi khách thành chủ, trái lại cô là thua thật thảm hại!

Hu hu hu… Lâm đại tiểu thư thật là mất hết mặt mũi mà.

Nghĩ tới mình bị hai đầu ngón tay của anh làm cho rã rời, cô đã cảm thấy mất mặt, sau này chẳng phải cô sẽ thành trò cười của anh hay sao?

Lâm đại tiểu thư cẩn thận nghĩ, quyết định lấy đạo người trả lại cho người, cũng bắt đầu điều tra những chỗ trên người anh!

Mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng không phải anh đã làm trước rồi sao? Cô muốn vẽ mèo thành hổ cũng sẽ dễ dàng.

Lâm đại tiểu thư chúng ta lại đảo khách thành chủ, vừa hưởng thụ cảm giác sảng khoái mênh mông, vừa trả thù tốt Hoắc Thanh Sơn, giày vò tới mức anh muốn xé nát ga giường. Cuối cùng anh cảm thấy như đi được vào chốn bồng lai trong truyền thuyết, nơi đó những đám mây màu sắc rực rỡ, ánh sáng chói lóa, tuyệt tới mức anh choáng cả mắt, như bay lên trời.

Lâm đại tiểu thư cưỡi ngựa trên lưng anh, dùng dáng vẻ như tướng quân chiến thắng trận trở về, cô cười ngọt ngào, tiếng nói mềm nhũn không có sức lực: “Nhìn xem anh còn đắc ý không!”

Hoắc Thanh Sơn hít sâu một hơi, xoay người đè cô xuống phía dưới, cười nhẹ: “… Tiếp tục.”

Lâm Doanh Doanh ngạc nhiên tới mức mặt mày trắng bệch: “… Không, không được.”

Hoắc Thanh Sơn vừa học được kỹ năng chuyên nghiệp, kinh nghiệm càng ngày càng phong phú, dĩ nhiên không chịu bỏ qua.

Mà thân thể Lâm Doanh Doanh mềm mại, sức lực không đủ, vừa sợ đau vừa sợ ngứa, cả người đều là nhược điểm c.h.ế.t người. Cuối cùng anh càng linh hoạt các động tác, cô thì liên tục thất bại, căn bản không chống đỡ nổi.

“A, anh à…” Cô níu lấy tóc của anh, vừa khóc vừa mắng chửi anh: “Lừa đảo, lừa đảo… Bắt nạt người…”

Nhưng Hoắc Thanh Sơn đã hiểu rõ tính tình của cô, quả quyết không vì lời cô nói mà dừng lại, trái lại càng khiến cô mềm thành một vũng nước xuân.

“Hu hu… Nghỉ đi, Hoắc Thanh Sơn à… Cầu xin anh đó.” Vốn là đã thề son sắt là mình sẽ không cần xin tha thứ, nhưng cuối cùng Lâm đại tiểu thư của chúng ta vẫn không nhịn được mà khóc lóc cầu xin.

Hoắc Thanh Sơn thương tiếc cô vì đây là lần đầu tiên, rộng rãi buông tha cô, nhưng cô đã mệt mỏi muốn c.h.ế.t rồi.

Hoắc Thanh Sơn hôn lên môi cô, cười nhẹ: “Không thỏa mãn hả?”

Cô chưa kịp trả lời đã ngủ thiếp đi, chỉ để lại một mình Hoắc Thanh Sơn tự thu dọn lấy.

Cô ngủ một giấc tới hừng đông, Lâm đại tiểu thư của chúng ta thoải mái, sảng khoái tỉnh lại, bệnh xấu gì đó đều không còn tồn tại!

Cô đưa tay s* s**ng bên cạnh thì thấy trống không, cô trở mình ngồi dậy, vuốt vuốt cổ họng: “Hoắc Thanh Sơn?”

“Kẽo kẹt” một tiếng, Hoắc Thanh Sơn đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, anh đã sớm bận rộn từ trước khi mặt trời mọc rồi mới trở về.

Lâm Doanh Doanh nhảy thẳng tới chỗ anh, nũng nịu nói: “Hoắc Thanh Sơn, hôn miếng nào.”

Hoắc Thanh Sơn hết hồn, vội ôm lấy cô, còn phải đỏ mặt nhắc nhở cô: “Ban ngày đấy, mẹ cũng ở đây, đừng động tay động chân!”
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 82



Lâm Doanh Doanh ngượng ngùng ba giây, ôm cổ anh hôn một cái, rồi lại cọ cọ vào n.g.ự.c anh, sau đó mới xoay người đi mặc quần áo. Cảm giác Hoắc Thanh Sơn đứng đó không nhúc nhích, cô quay đầu lại nhìn anh, “Anh ra ngoài trước đi.”

Hoắc Thanh Sơn bị cô vừa hôn vừa cọ xát khiến tai đỏ bừng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản: “Toàn thân em từ trên xuống dưới anh đều đã nhìn thấy hết rồi.”

Lần này đến lượt Lâm Doanh Doanh đỏ mặt, cô quay đầu làm vẻ mặt hung dữ với anh, “Ban ngày ban mặt, chỉ cần em động tay động chân, không cho phép ánh mắt của anh nhìn lung tung!”

Nơi bị ánh mắt của anh nhìn, cô cảm thấy như muốn bốc cháy, lập tức nhớ tới chuyện điên cuồng đêm qua. Anh từ một người mới không biết gì giờ đã biến thành một người tài xế kỳ cựu1, để lại dấu ấn trên người cô!

(1)tài xế kỳ cựu: ý chỉ tay nghề giỏi, như một người tài xế có nhiều năm kinh nghiệm.

Theo như cô có thể thấy, trên người thậm chí cả mu bàn chân cũng có dấu ấn anh để lại, cho dù đã qua một đêm màu sắc đã nhạt đi, nhưng vẫn thấy rất rõ màu đỏ hồng.

Hoắc Thanh Sơn cười cười, lúc này mẹ Hoắc nghe thấy động tĩnh liền nói đã chuẩn bị cơm cho Lâm Doanh Doan xong, Hoắc Thanh Sơn liền đi ra ngoài.

Lâm Doanh Doanh nhanh chóng mặc quần áo, cô thay một bộ đồ màu xanh quân đội, ống quần bó chân, áo sơ mi tay lỡ dài đến thắt lưng. Thay xong, cô đi ra khỏi phòng, thấy trên bàn ăn đã bày bữa sáng.

Mẹ Hoắc vừa lúc bưng cháo kê đi vào, liếc mắt một cái nhìn Lâm Doanh Doanh trong phòng, làn da trắng như tuyết, mái tóc bồng bềnh như mây, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, mặc một bộ đồ màu xanh quân đội trông càng thêm xinh đẹp tươi tắn, khiến người ta có cảm giác tươi sáng.

“Doanh Doanh đẹp thật đấy, càng nhìn càng thấy đẹp, cả nhà chúng ta đều đẹp đều sống lâu!” Mẹ Hoắc cười ha ha, bảo Lâm Doanh Doanh mau ăn cơm.

Được người ta khen xinh đẹp, Lâm đại tiểu thư chưa bao giờ thẹn thùng khiêm tốn, cô cười nói cảm ơn nói với Mẹ Hoắc hai câu, sau đó đi rửa tay rửa mặt rồi ra ăn cơm.

Cô ngồi xuống chỗ của mình, thấy trên bàn có trứng luộc, cháo kê, màn thầu táo đỏ, còn có các món ăn kèm trông rất hấp dẫn và ngon, và một nửa trứng vịt muối cắt ra để riêng cho cô.

So với bữa ăn của điểm thanh niên tri thức, thì đây đúng là rất phong phú.

Lâm Doanh Doanh nói cảm ơn, bắt đầu ngồi xuống ăn cơm, cô lấy một thìa cháo kê, cho vào miệng hương thơm đậm đà, ngon thực sự!

Ăn được một lúc, cô quay đầu nhìn, sao chỉ có mình cô vậy? Cô hỏi, “Mẹ, mọi người… Ăn chưa?”

Mẹ Hoắc nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của con dâu, ngượng ngùng nói con dậy muộn, mọi người đều ăn và ra đồng phơi lúa mì rồi. Bà sợ da mặt Lâm Doanh Doanh mỏng, liền cười nói: “Mẹ cũng chưa ăn, con ăn trước đi, mẹ đi giặt hai bộ quần áo này đã.”

Lúc này Lâm Doanh Doanh mới phát hiện mẹ Hoắc đang giặt chiếc váy đỏ và đôi tất hôm qua cô thay, còn đồ lót của cô thì tối hôm qua Hoắc Thanh Sơn đã giặt và phơi ở góc phòng.

Cô vội vàng đi qua, “Mẹ, sau này quần áo của con cứ để tự con giặt là được.” Hoặc là nhờ Hoắc Thanh Sơn giặt giúp con cũng được, cô cười trộm trong lòng.

Mẹ Hoắc cười nói: “Giặt xong rồi.” Bà vắt nhẹ ra nước, sau đó phơi trong bóng râm, “Loại vải này trơn bóng tốt này cũng không thể dùng sức vắt khô được, cũng không thể phơi nắng, phải phơi trong bóng râm, mẹ biết hết đó.”

Trái tim Lâm Doanh Doanh cảm thấy ấm áp, khiến cô cảm thấy mẹ Hoắc hiền lành dễ tính dễ ở chung, tạo cho cô cảm giác thoải mái như ở bên cạnh mẹ và bà ngoại.

Cô dậy muộn, mẹ Hoắc không chê cười, cũng không lăng mạ châm biếm, ngược lại còn để phần lại cơm cho cô, tất cả đều rất tự nhiên, khiến cô không hề cảm thấy không được tự nhiên.

Người ta đối xử tốt với cô, cô cũng đối tốt với người ta, đây là nguyên tắc xử thế cả hai đời của Lâm đại tiểu thư. Cô nhất định phải giới thiệu mẹ Hoắc cho bà ngoại và mẹ, để ba người họ cũng có thể làm bạn tốt với nhau.

Lúc này Hoắc Thanh Sơn từ bên ngoài đi vào, anh khiêng một bó củi lớn, ném ở trong sân phơi nắng một chút, sau này có thể làm củi đốt.

Anh ngước mắt lên nhìn lâm Doanh Doanh đang cầm màn thầu đứng ở cửa giống như một con chim nhỏ, cô giống như hoa sen mới ra búp, tươi mát sừng sững, khiến người ta thương tiếc, tầm mắt của anh dừng lại trên người cô một lúc lâu, ánh mắt không khống chế được mà nóng rực lên.

Mẹ Hoắc nhìn anh một cái, trêu ghẹo anh, “Con trai, con dâu của mẹ đẹp đúng không?”

Hoắc Thanh Sơn dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Vâng, rất xinh đẹp.”
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 83



Lâm Doanh Doanh cười khanh khách, “Vậy không thể nhìn miễn phí được, anh trả tiền thù lao đi!”

Hoắc Thanh Sơn rửa tay sau đó lau lên người, sải bước đi tới bên cạnh cô, giơ tay lên nhéo nhéo vành tai cô, khiến cô run rẩy như bị điện giật. Sau buổi khám phá đêm qua, anh đã hoàn toàn biết được tất cả các điểm nhạy cảm trên cơ thể của cô, có thể làm cô mềm nhũn người ra mà không biến sắc.

Anh liếc nhìn cô đầy ẩn ý, mỉm cười, nhưng không nói gì.

Chỉ một cái nhìn đó, cũng đã khiến trái tim của Lâm Doanh Doanh đập nhanh hơn, cô bĩu môi, giận dữ liếc mắt nhìn anh, “Hừ!”

Người này đúng là xấu xa, ngoài miệng thì nghiêm trang nhưng tay lại giở trò xấu xa, vậy mà nói không được động tay động chân! Mẹ còn đang ở đây đó!

Hoắc Thanh Sơn nhìn khóe miệng cô dính một chút bánh táo đỏ, đưa tay lên lấy xuống giúp cô, sau đó không chút suy nghĩ mà thuận tay cho vào miệng mình.

Lâm Doanh Doanh: “!!!” Anh không vệ sinh gì cả!

Hoắc Thanh Sơn lại nhìn cô một cái, làm Lâm Doanh Doanh cảm giác anh đang dùng ánh mắt dạo chơi trên người cô, một số chỗ trên người cô đã bắt đầu nóng và mềm ra! Tên lừa đảo này, chơi lưu manh! Cô vội vàng chuyển đề tài, nghiêm trang hỏi Hoắc Thanh Sơn: “Lát nữa anh đi cắt lúa mì ở đâu vậy? Em sẽ đi cùng anh.”

Hoắc Thanh Sơn: “Về cơ bản thì đã cắt lúa mì xong rồi, giờ đang tuốt.”

Lâm Doanh Doanh: “Em đi với anh. Bây giờ em bó lúa mì rất giỏi đó.”

Hoắc Thanh Sơn nhịn không được cười cười, trình độ bó lúa mì đó của cô á? Anh nói, “Không cần đâu, buổi trưa có mấy chiến hữu đến ăn cơm, em ở nhà làm cơm cùng với mẹ đi.” Cũng không trông mong gì vào tài nấu nướng của cô.

Mẹ Hoắc cũng nói: “Đúng đấy, Doanh Doanh đừng ra đồng, nắng lắm, ở nhà với mẹ là được rồi.”

Bà nhìn làn da mềm mại mềm mại của Lâm Doanh Doanh, đừng nói là con dâu của mình, cho dù là một người ngoài bà cũng không đành lòng. Bà cầm một giỏ rau lớn hái ngoài vườn về đặt ở cửa phòng bếp, sai Lâm Doanh Doanh nhặt rau.

Hơn mười giờ rưỡi, mấy chiến hữu xuất ngũ của Hoắc Thanh Sơn lần lượt đến, bọn họ mặc quân phục cũ, mang theo rượu, cá, đồ ăn, mì làm quà tặng.

Rất nhanh mọi người trong gia đình cũng lần lượt trở về, Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hà vừa đi đường vừa cãi nhau trở về, Hoắc Thanh Hồ cùng Tạ Vân đi vào với vẻ mặt cẩn thận đề phòng, vừa vào sân đã tìm xem bóng dáng của yêu tinh họ Lâm ở đâu.

Hoắc Thanh Hoa và Hoắc Thanh Phương vừa về nhà liền chui vào phòng bếp nấu ăn, bảo mẹ Hoắc ra ngoài nói chuyện với khách.

Hoắc Thanh Hà thì không có cảm giác tồn tại, làm cái gì cũng im lặng, im hơi lặng tiếng giống như cái bóng, đôi khi mọi người cũng không biết cô ấy làm gì.

Lâm Doanh Doanh muốn trêu đùa Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân, kết quả hai anh em vừa nhìn thấy bóng dáng của cô đã chạy trốn, quả thực là rất giống con thỏ.

Lâm Doanh Doanh cảm thấy trống vắng cô đơn, có bao nhiêu người trong sân thế mà không tìm được một người chơi cùng, cô vẫn nên là tìm chút việc gì đó để làm thì hơn.

Cô chủ động vào bếp muốn giúp Hoắc Thanh Hoa nặn màn thầu, kết quả lại bị Hoắc Thanh Hoa đuổi ra.

Cuối cùng Lâm đại tiểu thư ngồi trong nhà chính, cùng Hoắc Thanh Sơn nói chuyện với khách khứa, ở một bên cắn anh đào. Nhưng mấy chiến hữu xuất ngũ này của Hoắc Thanh Sơn không vui như liên trưởng Đinh, liên trưởng Đinh có văn hóa, nhiều chuyện, nói nhiều. Mấy người lính xuất ngũ này không có văn hóa, nói chuyện cũng th* t*c hơn, cô không thể tiếp lời.

Cô thấy Hoắc Thanh Sơn nói chuyện nhã nhặn, ấy vậy mà cũng có thể nói chuyện cùng với bọn họ, cũng coi là lợi hại.

Buổi trưa, mẹ Hoắc sai người mời chú ba Tạ, mời cả bí thư đại đội và đại đội trưởng đến cùng ăn cơm tiếp khách. Hoắc Thanh Sơn quanh năm không ở nhà, không ít lần trong nhà đều nhờ vào sự giúp đỡ của họ, đương nhiên phải báo đáp để bày tỏ lòng tôn trọng.

Bởi vì đông người nên Lâm Doanh Doanh đưa ra đề xuất ghép hai cái bàn bát tiên lại, đàn ông một đầu phụ nữ và trẻ em một đầu, mọi người cùng nhau ăn, càng vui hơn.

Đại đội trưởng và bí thư đại đội tương đối cổ hủ, thấy phụ nữ ăn cơm uống rượu cùng bọn họ nên có chút không được tự nhiên. Lâm Doanh Doanh người ta có thân phận gì, Hoắc Thanh Sơn còn không ngại, bọn họ là khách khứa nên cũng không dám nói cái gì.

Lâm Doanh Doanh thấy tất cả mọi người ngồi vào chỗ, nhưng lại thiếu Hoắc Thanh Hoa và Hoắc Thanh Phương, cô chu mỏ, chọc vào vai Hoắc Thanh Sơn, “Anh Thanh Sơn, anh vào giúp chị cả làm cơm, để chị ấy và Thanh Phương ra đây ăn.”
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 84



Hai người họ làm việc nhiều nhất, bận rộn cả ngày, vậy mà lại không ra ngồi ăn cơm, cô cảm thấy khó chịu khi mọi người không cùng ăn cơm với nhau. Đại tiểu thư một khi khó chịu là nói ra luôn, chưa bao giờ kìm nén.

Đại đội trưởng bên cạnh nghe thấy đang muốn thay Hoắc Thanh Sơn nói một câu “Vậy em đi vào giúp đi”, đối với bọn họ, phụ nữ chỉ huy đàn ông là một chuyện không thể tưởng tượng được! Ai lại ngờ hoắc Thanh Sơn người ta lại không ý kiến, đồng ý ngay, sau đó liền đứng lên đi vào bếp.

Chậc chậc, nhìn không ra Thanh Sơn là người chiều vợ.

Trong bếp, hai chị em một người nhóm lửa hầm đồ ăn, còn một người thì bận rộn hấp màn thầu.

Hoắc Thanh Phương thấy chị cả mệt đến mức không thể đứng thẳng lưng, liền nói: “Chị cả, chị nhóm bếp đi, để em hấp màn thầu cho.”

Hoắc Thanh Hoa vội vàng đẩy cô ấy ra, “Em đừng động vào, đây không phải là ổ bánh ngô tùy tiện ăn mà làm thế nào cũng được, đây là bánh hỉ* kết hôn, phải thật cẩn thận.”

Hoắc Thanh Phương đành phải tiếp tục nhóm lửa, cô ấy nói: “Chị cả, chị mệt như vậy, nghỉ ngơi một chút đi.”

Hoắc Thanh Hoa lấy khăn đeo trên cổ lau mồ hôi trên mặt: “Chị nghỉ ngơi thì ai làm? Để cho mẹ làm? Mẹ đã tuổi cao sức yếu. Em thì không làm quen, không làm bánh hỉ được, con nhóc Thanh Hà kia chỉ biết làm đẹp, nó biết làm gì chứ?”

Màn thầu này ít nhất phải hấp mấy nồi, mới đủ là quà tặng người thân bạn bè. Cưới xin tốn kém như vậy, người nào muốn thể diện đều phải đi vay mượn, sau đó trả dần trong nhiều năm.

Lúc này Hoắc Thanh Sơn từ bên ngoài đi vào nói họ ra ngoài ăn cơm.

Thấy bóng dáng cao ngất của Hoắc Thanh Sơn xuất hiện trong phòng bếp, Hoắc Thanh Hoa lập tức nóng nảy, “Trong nhà có một đám phụ nữ, đàn ông đàn ang đi vào bếp làm gì? Ra ngoài đi, để bọn chị làm là được rồi.”

Hoắc Thanh Sơn: “Để em làm cho, hoặc là nhờ bác hoặc thím đến giúp, hai chị em ra ngoài ăn cơm đi.”

Hoắc Thanh Hoa bĩu môi, “Nhờ mấy người đó giúp? Ôi mẹ ơi, em đúng là có lòng, không nói đến chuyện bọn họ có làm sạch sẽ hay không, thì cũng không biết họ có ăn vụng hay không? Cái này phải có lương tâm, không có lương tâm sẽ ăn hết của em đó.”

Hoắc Thanh Sơn thấy chị ấy không đi, liền cầm một cái ghế nhỏ ngồi đợi ở bên cạnh, anh cũng không dám tùy tiện động vào cái bánh hỉ này, tránh cho chị cả của anh sốt ruột. Anh không hiểu phụ nữ, nhưng lâu nay anh đúc kết ra được một bí quyết, anh ta đã tóm tắt một bí quyết, đừng tùy tiện động vào đồ vật của bọn họ!

Hoắc Thanh Hoa thấy anh yên lặng ngồi ở đó, lòng lại mềm nhũn, em trai lớn từ nhỏ đã hiểu chuyện, từ nhỏ đã không phải lo chuyện ăn uống. Không phải khiến người ta lo lắng như những người em trai em gái khác của anh, dường như người lớn không cần phải tốn tâm tư gì mà tự anh trưởng thành chín chắn, còn biết làm việc kiếm tiền nuôi gia đình.

Chị ấy nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay em phải dạy dỗ Thanh Phong và Thanh Hà nhiều vào, để hai đứa nó bớt bớt một chút, không thể để chúng làm trò cười được.”

Hai chị em kia, chị thì ngổ ngáo, em trai cũng ngổ ngáo, nói cãi nhau cái là cãi nhau, lớn không nhường nhỏ, nam không nhường nữ, thật sự là có thể làm người ta tức chết.

Tối hôm qua là đêm tân hôn, ban ngày náo loạn cô dâu, buổi tối mẹ Hoắc không cho phép ai đi nghe trộm góc tường, còn cố ý khiến Hoắc Thanh Sơn đi ra cửa sổ phía sau nhìn xem, xem có đứa nào dám trốn ở đó thì dạy dỗ bọn họ.

Nhưng hai chị em Hoắc Thanh Hà và Hoắc Thanh Phong vẫn giở chút trò nhỏ, kết quả bị phát hiện.

Hoắc Thanh Sơn: “Không sao đâu.”

Hoắc Thanh Hoa: “Vợ của em yếu ớt, thương thì cũng không thể chiều quá được, đừng để phụ nữ đè đầu cưỡi cổ.”

Hoắc Thanh Sơn: “Doanh Doanh là người rất hiểu chuyện.” Cô ấy chỉ làm nũng và nổi nóng với anh, còn với người ngoài thì lại rất có chừng mực.

Hoắc Thanh Hoa lại thở dài, người em trai này, cái gì cũng tốt nhưng tính tình quá ngây thơ hiền lành, không tranh không đoạt.

Chị ấy thấy Hoắc Thanh Sơn vẫn còn ngồi ở đây, tám phần mười mà chị ấy không đi thì anh vẫn sẽ ngồi ở đây, trong lòng chị ấy lại cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng em trai vẫn nghĩ tốt cho mình.

Chị ấy đành phải đứng dậy cởi tạp dề, sờ sờ lại tóc của mình, sau đó vừa đi vừa phủi phủi quần áo, bảo Hoắc Thanh Sơn và Hoắc Thanh Phương nhìn xem, “Có bẩn hay không? Trông có dọa người không?”

Hoắc Thanh Phương: “Không bẩn, nhưng nhìn già dặn hơn tuổi, chưa đến ba mươi mà chị nhìn trông giống như mẹ của em vậy.”

Hoắc Thanh Hoa nói: “Cái con nhóc thối tha c.h.ế.t tiệt này, từ nhỏ cái miệng đã không ngọt. Không biết nói lời dễ nghe, thì cũng đừng nói chọc vào ống phổi của người ta, sau này chú ý một chút với chị dâu em đó.”
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 85



Hoắc Thanh Phương cười: “Em mà nói chị trẻ trung như chị dâu, chị cũng không tin.”

Lâm Doanh Doanh 19 tuổi, nhỏ hơn chị ấy và Hoắc Thanh Hà một tuổi, nhưng nhìn lại trẻ trung tươi tắn hơn Thanh Hà.

Cuối cùng Hoắc Thanh Hoa nhờ cậu bé Tạ Vân mời một chú thím đến giúp hấp màn thầu, còn âm thầm dặn dò Tạ Vân phải âm thầm giám sát, sau đó chị ấy mới đi theo Hoắc Thanh Sơn ra nhà chính.

Lâm Doanh Doanh thấy rốt cục các cô cũng đi lên, cười trêu chọc: “Cuối cùng cũng mời được chị cả lên, em trai vẫn là có mặt mũi hơn.”

Nhà chồng không cho lên bàn, có liên quan gì đến nhà mẹ đẻ?

Hoắc Thanh Hoa cho rằng Lâm Doanh Doanh tức giận, vội vàng nói: “Không phải, em dâu mặt mũi cũng lớn, đó không phải là do chị bận bịu sao.”

Lâm Doanh Doanh đứng dậy mời chị ấy ngồi bên cạnh mình, bảo Hoắc Thanh Hà di chuyển xuống một vị trí.

Hoắc Thanh Hà bĩu môi không vui, cô ấy muốn ngồi bên cạnh chị dâu mới, sĩ diện!

Lâm Doanh Doanh rót một chén rượu cho Hoắc Thanh Hoa, “Chị cả, sau này chị về, mặc kệ ai ở đây, chỉ cần ăn cơm thì chị cứ ăn với bọn em. Nếu không, bọn em ăn cũng thấy không ngon.”

Hoắc Thanh Phong ngồi bên cạnh Hoắc Thanh Hà, kéo tay Hoắc Thanh Hà, cười nói: “Chị dâu, chị ăn không thấy ngon sao? Nhưng chị ấy ăn nhanh lắm!”

Hoắc Thanh Hà vừa định cãi lại, Hoắc Thanh Phong lập tức nói: “Khách khứa đều ở đây, không được không lễ phép!”

Hoắc Thanh Hà tức giận đến mức thịt cũng không cảm thấy thơm, nắm chặt chiếc đũa đến mức sắp gãy.

Hoắc Thanh Hoa vội vàng liếc mắt nhìn Lâm Doanh Doanh một cái, suy nghĩ người thành phố đúng là có đầu óc, vừa mới vào cửa đã bắt đầu chủ trường quyền quản lý việc nhà. Chẳng lẽ là chê mình quản quá nhiều? Dựa vào mình là dâu trưởng, sau này có tiếng nói cuối cùng?

Nhưng nhìn Lâm Doanh Doanh cười chân thành như vậy, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, lại không giống bộ dáng đùa giỡn.

Chị ấy cũng không nghĩ nhiều, nhưng ngồi ở bàn có khách khứa là nam, tóm lại chị ấy vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, giống như thể mẹ chồng ngồi bên cạnh luôn để mắt nhìn mình, khiến chị ấy ăn không cảm giác được vị gì.

Cuối cùng chị ấy vội vàng ăn một vài miếng, sau đó nói mình đã ăn no rồi chạy vào nhà bếp để tiếp tục công việc.

Hoắc Thanh Hà khẽ cười một tiếng: “Em đã nói rồi mà.”

Ăn xong cơm trưa, khách khứa đồng loạt nói lời chào, Hoắc Thanh Sơn đi theo tiễn họ.

Mẹ Hoắc bảo các con đi dọn dẹp. Bà sợ Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hà ở nhà suốt ngày cãi nhau, nên vội vàng bảo hai người ra đồng làm việc, còn đâu để cho Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân ngủ trưa một lúc. Nhưng bọn họ vì muốn trốn tránh yêu tinh họ Lâm, nên tình nguyện đi nhặt lúa mì còn hơn ở nhà ngủ trưa, cơm nước xong cái là đi nhanh như một cơn gió.

Lâm Doanh Doanh từ nhà vệ sinh đi ra, rửa tay xong, thấy Hoắc Thanh Sơn đi một lúc lâu rồi vẫn chưa về liền ra ngoài tìm anh.

Kết quả vừa ra khỏi cửa cổng liền nghe thấy một tiếng ngượng ngùng và rụt rè, “Anh Thanh Sơn…”

Anh Thanh Sơn! Gọi gì mà tình cảm như vậy? Lâm Doanh Doanh lập tức trốn sau đống rơm bên cạnh, hơi nghiêng đầu nhìn một chút, thấy một cô gái trẻ mặc áo hoa nhỏ đang ngẩng đầu nhìn Hoắc Thanh Sơn với vẻ mặt mê thích.

Hoắc Thanh Sơn tiễn khách xong vừa định về nhà, đã bị một cô gái trẻ chặn đường, khuôn mặt vốn đang treo một nụ cười của anh liền trở lên lạnh hơn.

Cô gái trẻ nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt nhút nhát, nhưng lại rất táo bạo và nóng bỏng, mang đầy vẻ yêu thương đắm say.

Hoắc Thanh Sơn quanh năm không ở nhà nên cũng không quen biết người trong thôn, “Cô là ai?”

Cô gái trẻ cắn môi, ngượng ngùng nói: “Anh Thanh Sơn, em là… Xuân Yến ạ, Hoàng Xuân Yến…”

Hoắc Thanh Sơn hoàn toàn không nhớ nổi Hoàng Xuân Yến là ai, trong thôn không có họ Hoàng mà nhỉ? Anh không có kiên nhẫn hỏi han hàn huyên, lạnh lùng nói: “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Hoàng Xuân Yến đỏ mặt, cơ thể hơi run rẩy, giọng nói như muỗi kêu: “Anh rể, anh, không phải anh nói chờ em lớn lên, thì.. thì…”

Hoắc Thanh Sơn không nghe rõ cô ấy nói gì, giọng nói hơi trầm xuống, “Cái gì?”

Giọng điệu lạnh lùng của anh khiến Hoàng Xuân Yến cảm thấy rất áp lực, sợ đến mức vành mắt đỏ hồng lên như sắp khóc. Cô ấy nhắm mắt lại và quyết tâm lớn tiếng nói: “Anh rể, anh nói chờ em lớn lên sẽ cưới em! Anh, tại sao anh lại nói mà không làm?”

Vẻ mặt Hoắc Thanh Sơn liền trở lên lạnh thấu xương, trách mắng: “Cô nói linh tinh gì thế?”

Anh không thèm quan tâm đến những người không quen biết, xoay người định về nhà thì lại nhìn thấy Lâm Doanh Doanh trốn ở bên cạnh đống rơm nhỏ ở cửa đang hơi mỉm cười nhìn anh.

Cô cười giống như yêu tinh, ánh mắt mang theo móc câu, giọng nói vô cùng ngọt ngào, “Anh Thanh Sơn, anh là anh rể của ai vậy? Anh đợi ai lớn lên rồi cưới vậy?”

Hoắc Thanh Sơn biến sắc, “Không phải anh, không phải anh, anh không biết cô ta!”
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 86



Lâm Doanh Doanh thấy Hoắc Thanh Sơn vội vã liên tục phủ nhận như vậy, không kìm được cười phụt ra tiếng, cô vươn tay về phía Hoắc Thanh Sơn làm nũng: “Đỡ vợ anh cái nào, ngã coi anh có xót không.”

Sắc mặt Hoắc Thanh Sơn thật sự vụt cái liền thay đổi, miệng nói: “Giữa ban ngày ban mặt đừng quấy.” Nhưng tay lại lập tức vươn ra đúng lúc đỡ lấy thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của Lâm Doanh Doanh.

Lâm Doanh Doanh không hề ngại ngùng bám lên người Hoắc Thanh Sơn, nghiêng đầu cười đầy quyến rũ với Hoàng Xuân Yến: “Hi~ Cô là ai vậy, tìm anh Thanh Sơn của tôi có chuyện gì thế?”

Cô là một người đẹp có mái tóc đen óng với làn da trắng nõn và một nụ cười rạng rỡ mê người, đặc biệt là khi liếc nhìn người khác bằng ánh mắt như này, rõ ràng chính là một yêu tinh mê hoặc nhân tâm, cộng thêm câu “Anh Thanh Sơn ~” mềm mại ngọt ngào say đắm lòng người của cô nữa, tất cả trực tiếp nghiền câu nói ban nãy của Hoàng Xuân Yến thành đống mảnh vụn.

Hoàng Xuân Yến như thể bị tát một bạt tai, vừa xấu hổi vừa tự ti, hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống. Cô ấy vốn là lén đến tìm Hoắc Thanh Sơn, thấy không có ai mới mạnh dạn qua bày tỏ, không ngờ rằng Lâm Doanh Doanh lại trốn ở một bên nghe lén.

Hôm nay cô ấy cũng đã đặc biệt chưng diện để qua đây, hai b.í.m tóc óng ả buông thõng trước ngực, thân trên mặc một chiếc áo khoác nền trắng có hoa nhí màu lam, th*n d*** là quần bông màu lam, chân mang đôi giày vải lao động màu lam mới làm. Cô ấy vốn dĩ mong đợi rằng Hoắc Thanh Sơn nhìn thấy cô ấy ánh mắt sẽ sáng lên, ai ngờ anh chỉ lặng yên bày ra bộ mặt nghi hoặc, như thể căn bản không nhớ cô ấy là ai.

Năm đó khi mẹ anh qua nhà cô ấy đề cập chuyện hôn sự với chị cô ấy, cô ấy mới mười tuổi, cô ấy cố tình chạy sang thôn họ Hoắc lén xem thử Hoắc Thanh Sơn trông như thế nào. Kết quả là khi trông thấy anh cô ấy đã rất hài lòng, cảm thấy một thiếu niên trông khá như anh rất xứng với chị mình. Ai ngờ chị cô lại không có cái phúc đó, xế chiều một ngày nọ khi giặt đồ lại bị rơi xuống sông c.h.ế.t đuối mất. Sau đó nghe tin anh sắp đi bộ đội, cô cố ý chạy ra đường cản anh, sau này cô có thể gả cho anh thay chị mình mà!

Cô ấy nhớ đôi mắt của anh sáng rõ vô cùng, rõ ràng đã bị cô ấy đánh động, anh đã nói: “Anh không hề muốn lấy vợ, mấy chuyện kết hôn này em nên chờ lúc trưởng thành rồi tính sau ha.”

Cô ấy đã hiểu luôn thành anh sẽ chờ cô ấy trưởng thành rồi lấy cô ấy! Vì vậy, cô ấy nhớ kỹ câu nói này trong lòng, mỗi ngày đều nghĩ lại vô số lần, dần dà, cô ấy đã có một loại tâm thái rằng đã định thân với anh, chỉ chờ anh đến cưới mình.

Anh quanh năm suốt tháng không ở nhà nhưng cô ấy vẫn luôn cố gắng hòa nhập với gia đình anh. Hoắc Thanh Hà ham hư vinh thích làm đỏm, thích được dỗ dành tâng bốc, cô liền nương theo ý thích của cô ấy, cố gắng tiếp cận cô ấy.

Cứ như vậy chớp mắt đã tám năm. Cô ấy tưởng rằng mình cuối cùng đã trưởng thành, có thể gả cho anh rồi, ai mà ngờ anh lại lấy người khác mất!

Bởi vì bận thu hoạch lúa mì, cô ấy bị cha giám sát làm việc bận rộn đến mức không rảnh rang được mấy, cô ấy không có nổi thời gian rảnh để tới tìm anh. Ngay khi cô ấy vắt óc nghĩ cách đến gần anh để tỏ tình thì lại nhận được tin anh kết hôn với một nữ thanh niên tri thức.

Tối hôm qua cô ấy đã khóc cả đêm, vừa khóc vừa cầu nguyện rằng chắc thanh niên tri thức ở thành phố chảnh lắm, mẹ chồng sẽ không thích, Hoắc Thanh Sơn cũng không thích đâu. Cô ấy có cơ thể rắn chắc, nhiều sức lực có thể làm việc, có thể phục vụ mẹ chồng, chăm sóc các em trai em gái của chồng, cô ấy mới là người vợ lý tưởng hơn cho Hoắc Thanh Sơn.

Hôm nay cô ấy tranh thủ đập lúa rảnh rỗi chạy ra đây, liều cả hiểm nguy bị cha mẹ đánh mắng cũng muốn đến bày tỏ rõ ràng với anh. Nhưng ngay giây phút nhìn thấy Lâm Doanh Doanh, cô ấy ngay tức khắc nản lòng tuyệt vọng, sự tự ti cực độ chiếm lấy cô ấy, cô ấy nhận thấy dáng vẻ yêu nghiệt của Lâm Doanh Doanh, đó là tiên nữ trên trời, cô không cần phải làm việc gì cả, cô chỉ cần xinh đẹp như vậy, yêu kiều như vậy là có thể làm tan chảy người đàn ông lạnh lẽ cứng rắn như sắt thép ấy rồi.

Đôi mắt đen lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông nhìn cô tiểu thư yêu kiều kia thật dịu dàng yêu thương làm sao, đôi mắt ấy chưa từng nhìn thẳng cô.

Nghe Lâm Doanh Doanh nói “Anh Thanh Sơn của tôi” xong, Hoàng Xuân Yến liền xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, người ta gọi anh Thanh Sơn thôi mà đã dễ nghe hơn cô gấp trăm lần rồi.

Cô ấy không thể chịu nổi nữa, vội ôm mặt bỏ chạy.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 87



“Ơ, cô đừng chạy chứ, hai chúng ta nói chuyện chút đi ~” Lâm Doanh Doanh ngay lập tức hối hận, cô còn chưa bắt đầu bắt nạt người ta cơ mà.

Cô nhìn chăm chú vào ánh mắt thâm thúy của Hoắc Thanh Sơn, sau đó ôm mặt anh hôn chụt lên một cái “Anh mau bịa lí do đi, xem anh dỗ em thế nào.”

Mặt Hoắc Thanh Sơn vẫn còn nóng bừng chưa kịp nguội bớt, nghe vậy anh liền hỏi lại : “Bịa gì cơ? Anh không quen cô ấy.”

Mỗi lần anh về quê thăm họ hàng, không phụ việc thì chính là đi vào huyện, ngay cả với chị em của anh còn chẳng nói chuyện mấy, sao có thể rảnh rỗi tám chuyện với cô gái nào bên ngoài được?

Anh sợ giữa ban ngày ban mặt người ta nhìn thấy hai người ôm nhau sẽ ảnh hưởng không tốt nên muốn thả Lâm Doanh Doanh xuống.

Lâm Doanh Doanh túm lấy lỗ tai anh, ngang ngược nói: “Không được buông! Trước lúc kết hôn anh không chịu ôm, bây giờ đã kết hôn rồi, anh bắt buộc phải ôm em!”

Hoắc Thanh Sơn vội vàng ôm cô vào nhà, giờ này trong nhà chỉ có mẹ Hoắc với Hoắc Thanh Hoa. Vào đến cổng sân, anh thả Lâm Doanh Doanh xuống chỗ khuất của bức tường, tránh cho hai người phụ nữ trong nhà ngại.

Lâm Doanh Doanh cũng không giở trò gì nữa, cô ngoan ngoãn đi xuống, hứ một tiếng với anh rồi lộp cộp vào nhà trên đôi giày da nhỏ của cô.

Đúng lúc Hoắc Thanh Hoa vừa đi ra từ nhà xí góc Tây Nam, chị ấy thấy vậy không khỏi bĩu môi, cô em dâu này tính cũng thật là kỳ, nay mới là ngày thứ hai sau khi cưới thôi đó, không hiểu sao lại giở tính rồi.

Lâm Doanh Doanh bước vào nhà chính, nhìn thấy mẹ Hoắc đang rửa bát đũa, cô liền ngồi xổm xuống “ Mẹ, để con phụ mẹ.”

Mẹ Hoắc vội vàng nói: “Hai hôm nay kết hôn con mệt lắm rồi, mau đi nghỉ đi, chị cả con đã rửa rồi, mẹ tráng qua lại rồi lau khô là được.”

Hoắc Thanh Hoa cũng nói hùa theo một câu: “Phải đó, em yêu kiều cao quý như này, chắc là cũng chưa làm việc nhà bao giờ, động vào lại làm vỡ đĩa mất. Đây là đồ mượn đó.”

Mẹ Hoắc vội nói thêm: “Mấy ngày kết hôn phải thuận lợi suôn sẻ, không được cãi nhau, không được đập bát đĩa.”

Lâm Doanh Doanh trừng Hoắc Thanh Hoa một cái, ý bảo chị bớt nói lại.

Cô cũng không miễn cưỡng cố tỏ vẻ chăm chỉ trước mặt mẹ chồng, không bảo cô làm thì cô ngồi ghế cắn hạt dưa, mũi chân nhịp nhịp xuống nền đất rất có quy luật, liếc qua Hoắc Thanh Sơn ở bên ngoài, chậm rãi nói: “Mẹ, có một cô gái tên là Hoàng Xuân Yến kêu anh Thanh Sơn là anh rể, còn nói anh Thanh Sơn đã đồng ý lấy cô ấy đó.”

Hoắc Thanh Sơn bất lực nhìn cô, ánh mắt âm u, cô đang muốn nhân cơ hội bắt nạt anh. Thấy mẹ giải thích cho cô, anh liền xoay người ra ngoài bận việc.

Mẹ Hoắc sầm mặt: “Con bé đó nói vậy thật sao? Sao lại vô phép tắc như thế cơ chứ? Doanh Doanh à, con đừng nghe nó nói linh tinh mà nghĩ oan cho Thanh Sơn của con.”

Lâm Doanh Doanh cười vô cùng ngoan ngoãn: “Mẹ, con không tin người khác nói, con chỉ nghe mẹ nói thôi. Mẹ nói con biết đi mà.”

Mẹ Hoắc thở dài nói: “Chắc là con cũng nghe được năm đó mẹ sợ thằng bé chẳng may gặp chuyện bất trắc nên vẫn luôn muốn cưới một người vợ cho nó….” Bà bắt đầu tràng giang đại hải hồi tưởng về quá khứ.

Lâm Doanh Doanh không hề cảm thấy khó chịu, cô thích nhất là nghe người lớn hồi tưởng về quá khứ, nó có một nét thú vị đẹp đẽ đặc biệt mang sự lắng đọng của tháng năm.

“Con bé kia sau đấy tiếp cận Thanh Hà, hai đứa nó cũng chơi khá thân, vào mấy dịp lễ Tết, tiết Thanh Minh chơi đánh đu với nhau, chỉ cần không bận là tụm nhau nói chuyện. Mẹ băn khoăn không biết con bé có ý gì nên đã tìm cơ hội nói ra suy nghĩa của mẹ, mẹ kiên quyết không đồng ý.Thanh Sơn nhà ta đã dính tiếng xấu kia, nhà con bé đã mất một đứa, xúi quẩy cho nhà ta rồi, nếu lại mất thêm đứa nữa thì còn gì? Cha mẹ con bé cũng không đồng ý mà. Mẹ tưởng con bé nghe hiểu rồi, chỉ đơn thuần làm bạn với Thanh Hà thôi, ai biết nó vẫn chờ ở đây chứ. Đúng là ý định xấu xa!”

Hoắc Thanh Hoa lại không nhịn được xen vào: “Đều tại mẹ chiều nó chứ ai! Thanh Hà thừa nhận Hoàng Xuân Yến là không đúng. Có ngu cũng nhận ra tâm tư của con bé kia, chỉ vì nó dẻo miệng nịnh nọt Thanh Hà, Thanh Hà liền dẫn nó về nhà tiếp cận Thanh Sơn. May mà Thanh Sơn quanh năm vắng nhà, nếu không tự dưng một ngày nào đấy bị con bé kia lừa vào tròng thì có c.h.ế.t không cơ chứ?”

Chị lại kể thêm thôn bọn họ có một thanh niên vốn dĩ đang bàn chuyện cưới xin, kết quả là một buổi đang ngủ trưa ở nhà thì có một cô gái thích anh ta lặng lẽ đến, trèo lên giường lò tìm anh giở trò lưu manh. Chuyện đó ầm ĩ xôn xao ghê gớm, cuối cùng đối tượng của thanh niên kia trong lúc tức giận đã từ hôn, anh ta đành phải cưới nữ lưu manh kia.

Lâm Doanh Doanh: Shock vậy trời!
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 88



Mẹ Hoắc vội nói: “Trên đời cũng hiếm thấy loại con gái như vậy lắm, thôn Tứ Ngoại cũng chỉ có mình cô gái đó thôi còn gì? Bình thường ai dám vô liêm sỉ trèo lên giường lò của đàn ông chứ? Hoàng Xuân Yến không dám vứt bỏ liêm sỉ như vậy đâu, cha mẹ con bé bóp c.h.ế.t nó mất.”

Cho dù có thành công thì cả đời cũng bị người ta chỉ trỏ, nếu không thành công thì càng khó gả, liên lụy người nhà cũng mất mặt theo, chỉ còn cách treo cổ tự vẫn thôi.

Hoắc Thanh Hoa không khỏi nhìn qua Lâm Doanh Doanh. Mẹ Hoắc lườm chị ta một cái, ý bảo nhìn cái gì?

Lâm Doanh Doanh đang mải nghĩ đến Hoàng Xuân Yến, đúng là giỏi tự ảo tưởng thật, cơ mà có thể tự tẩy não mình mơ tưởng về một người đàn ông liên tục trong nhiều năm như vậy cũng coi là giỏi rồi.

Ừm, cô ấy có mắt nhìn tốt đấy, Lâm đại tiểu thư đánh giá cao ưu điểm duy nhất đó.

Mẹ Hoắc sợ con gái tiếp tục đắc tội Lâm Doanh Doanh liền giục cô: “Tối nay con có ở lại không đấy, giờ cũng trễ rồi mau về đi. Cầm cả hồng bao mà con cầm đến về nhé, đừng để mẹ chồng con nói khó chịu. Mẹ còn để dành một bát đồ ăn nho nhỏ trong bếp đấy, con cầm về mà ăn tối.”

Hoắc Thanh Hoa bĩu môi: “Gì trời, có con dâu là không cần con gái nữa rồi, đuổi con đi hả? Con không được nói vài câu chuyện riêng với em dâu à?”

Lâm Doanh Doanh tiện tay lấy ra một quả cà chua đỏ mọng từ trong chậu bên cạnh lên ăn, cười híp mắt nói: “Chị cả nói đi ạ.”

Hoắc Thanh Hoa ra vẻ một người có kinh nghiệm nhỏ giọng nói: “Em dâu à, phụ nữ đã kết hôn quan trọng nhất chính là chăm sóc tử tế cho mẹ chồng và chồng, sớm sinh em bé, sau này…”

Lâm Doanh Doanh đang cười hihi lắng nghe đầy thích thú thì mẹ Hoắc đã là người bực bội trước, mặt bà trầm xuống: “Được rồi chứ, lúc con gả đi, mẹ cũng chẳng dạy con như thế, con học được bài từ mẹ chồng con lúc nào đấy? Mau lấy đồ đi đi, mấy hôm nữa thu hoạch lúa mì xong rảnh rỗi thì đưa chồng con về thăm sau.”

Hoắc Thanh Hoa bĩu môi: “Mẹ thiên vị con trai mẹ thì thôi đi, giờ con dâu mới đến cũng tốt hơn con gái mẹ nữa hả?”

Mẹ Hoắc cười mắng: “Đúng, tốt lắm. Đứa nào cũng khéo miệng hơn con, con nói coi ngày nào con cũng ra sức nịnh hót, bớt nói vài câu cũng có ai quên con đâu.”

Hoắc Thanh Hoa bĩu môi, đứng dậy thu dọn đồ, thấy mẹ để dành cho mình nhiều đồ ăn như thế khiến chị không nỡ lấy. Cái bà mẹ chồng mắt toàn danh lợi bụng dạ hẹp hòi kia mà biết chị cầm hồng bao tới còn phải cầm về, chắc bà ta nhai đi nhai lại cả đời mất.

Chị không lấy rau và thịt, chỉ gói lấy hai cái bánh bao trắng. Lúc này Lâm Doanh Doanh đi qua, cô vừa cắn cà chua vừa nói với Hoắc Thanh Hoa: “Chị cầm ít anh đào về đi.”

Hoắc Thanh Hoa nói: “Đó là của em, em cứ giữ mà ăn đi, người ngoài như chị thì thôi khỏi.”

Cầm về chỉ hời cho cái bà mẹ chồng độc ác hám lợi kia của chị, vậy thà để lại cho cô em dâu Lâm Doanh Doanh thích giả bộ này ăn còn hơn, tuy em dâu thích diễn trò nhưng cũng mạnh hơn gấp trăm lần mấy loại âm thầm mưu mô tính toán.

Lâm Doanh Doanh cười nói: “Chị cả, hai hôm nay chị vất vả rồi, rảnh thì chị về thường xuyên nha.”

Hoắc Thanh Hoa nhìn cô một cái, tưởng cô lo mình lén cầm đồ nhà mẹ về trợ cấp cho gia đình nhỏ của mình: “Chị đã lấy hai cái bánh bao rồi, chỗ này cho khách đi, không lấy đồ nhà em đâu!”

Lâm Doanh Doanh nghe chị ấy nói mới nhớ ra: “À đúng rồi, liên trưởng Đinh tặng cho nhiều đồ lắm, chị xem thử có gì cầm chút về mà ăn.”

Hoắc Thanh Hoa cho rằng cô đang châm chọc mình, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô lại không giống như đang bày mưu gì. Lập tức chị lại cảm thấy tiểu thư thành phố như Lâm Doanh Doanh hào phóng hoang phí, không biết sống tiết kiệm, thứ gì cũng tùy tiện cho người khác.

“Em cứ giữ lấy đi, đừng không biết sống cần kiệm như thế.” Chị xách cái túi đeo vai rời đi luôn.

Lâm Doanh Doanh vội gọi: “Anh Thanh Sơn, chị cả sắp đi rồi, anh đi đưa chị về đi.”

Hoắc Thanh Hoa không chịu nổi cái vẻ yểu điệu cất giọng ngọt ngào kia của cô, liên tục phất tay: “Chị không mong manh như mấy đứa đâu, đi đường có vài bước còn phải người đưa nữa.”

Mẹ Hoắc: “Được rồi, con mau đi đi, đúng là làm người ta ghét ghê.”

Lâm Doanh Doanh biết ý của mẹ Hoắc, cô cười nói: “Mẹ, con không có ghét chị cả, chị ấy chỉ là miệng d.a.o găm, tâm đậu hũ thôi.”

Mẹ Hoắc cười nói: “Vẫn là Doanh Doanh hiểu chuyện, mẹ nói con nghe, mấy đứa ngỗ nghịch trong nhà chúng ta ấy mà, đứa nào đứa nấy đều ăn nói khó nghe, con có gặp chuyện gì thì cũng đừng giận chúng nó, cứ bực là đánh luôn đi.”

Lâm Doanh Doanh nghe vậy cười haha, liên tục gật đầu:“Có mẹ chống lưng cho con là con yên tâm bắt nạt bọn họ rồi.”
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 89



Mẹ Hoắc chính là thích cái tính thẳng thắn này của cô, có gì khó chịu cũng không tức giận bừa bãi, tuy thích giả bộ nhưng cũng không cố ý chiếm lợi từ người khác.

Bà ríu rít kể chuyện trong nhà và chuyện thường ngày với Lâm Doanh Doanh, hai mẹ con đang nói chuyện rất vui vẻ, bà liền gọi Hoắc Thanh Sơn: “Thanh Sơn, dưới bếp còn mấy món, con bưng hai món lên đây, mẹ với Doanh Doanh uống hai chén.”

Khách buổi trưa đều là đám đàn ông uống rượu ầm ĩ ồn ào, bà thấy Lâm Doanh Doanh chưa ăn được gì mấy.

Hoắc Thanh Sơn:“!!!” Trông hai người vui ghê ha.

Mẹ Hoắc hỏi Lâm Doanh Doanh: “Hai mẹ con mình uống hai chén được không?”

Lâm Doanh Doanh làm bộ hào sảng vỗ vỗ ngực: “Đương nhiên là được ạ!” Cô giục Hoắc Thanh Sơn mau đi chuẩn bị, rồi vào phòng giúp mẹ Hoắc bày bàn lò nhỏ và pha nước mật ong.

Hoắc Thanh Sơn bưng đồ ăn lên bằng khay chuyên dụng, một đĩa cà chua trộn đường, một bát đậu que xào thịt bằm nhỏ, một đĩa bí ngòi xào trứng và một bát canh dưa muối nấu tôm nhỏ.

Anh mở nắp chai rượu và rót cho hai người họ mỗi người một chén, rồi lại rót riêng cho mình một ly, xong còn nói nhỏ dặn mẹ Hoắc là tửu lượng của Lâm Doanh Doanh không tốt.

Mẹ Hoắc tỏ ý bà tự có chừng mực, sau đó nâng chén rượu lên: “Doanh Doanh, nhà gái chưa đến, chén này chúng ta kính cha mẹ con trước nhé, tuy chưa từng được gặp nhưng mẹ nhìn con là biết bọn họ tốt thế nào rồi.”

Con gái nói muốn lấy chồng, cha mẹ trong một buổi tối là quyết định xong rồi, đổi ý lần nữa thì chính là tỏ rõ rằng nhà người ta coi trọng con gái. Với lại không biết cha mẹ nhà đó đã trằn trọc khó ngủ sốt ruột ra sao trong buổi tối ấy nữa.

Nhưng người ta cuối cùng vẫn đã chấp nhận và tin tưởng vào quyết định của con gái.

Mẹ Hoắc cũng tự hào về con trai của mình, chính vì con trai bà ưu tú nên Doanh Doanh mới nhìn trúng, cha mẹ con bé mới đồng ý. Nếu Thanh Sơn vô dụng bất tài thì cho dù có cứu mạng người ta đi chăng nữa, chắc gì người ta đã muốn gả cho? Cha mẹ nhà người ta cũng sẽ không chấp thuận đâu.

Mẹ chồng và nàng dâu cụng chén với nhau, hai người cùng “ực” một tiếng uống hết một chén, uống một cách rất sảng khoái.

Lâm Doanh Doanh tối qua đã lén uống trước thử, coi như là đã “rành” nhưng vẫn cay đến lè lưỡi: “Cay quá, khó uống ghê. Mẹ à, sau này để con làm rượu nho cho hai người uống.”

Mẹ Hoắc tỏ ra hứng thú: “Mẹ biết ủ mà. Mẹ cả của mẹ thích uống hai hớp, bà ấy không thích uống rượu cao lương, chỉ thích uống rượu hoa quả vị ngọt thanh và rượu Thiệu Hưng lâu năm ở miền Nam thôi.”

Bà lại bảo Lâm Doanh Doanh ăn đồ ăn: “Tuy mẹ cả của mẹ đối xử tệ với mẹ, ngày nào cũng đánh mẹ nhưng bà ấy cũng đã dạy mẹ rất nhiều điều, ủ rượu này, thêu thùa may vá này, nấu ăn này đều là cho bà ấy dạy cho đấy. Nếu có đồ ngon thì một mình mẹ là có thể xử hết một bàn mười mấy món, món nóng món lạnh món cứng món mềm không trùng nhau luôn.”

Lâm Doanh Doanh ăn một miếng đậu que rồi uống một hớp rượu nhỏ, cũng thấy hơi choáng váng, cô hỏi: “Mẹ cả của mẹ đánh mẹ thế nào? Mẹ của mẹ không quan tâm sao?”

Mẹ Hoắc uống cạn một chén, ra hiệu cho Hoắc Thanh Sơn rót thêm rượu cho bà “Không giấu gì con, xuất thân của mẹ có chút vấn đề, nhà mẹ của mẹ là địa chủ…” Bà ngừng giữa câu liếc mắt nhìn Lâm Doanh Doanh.

Lâm Doanh Doanh chỉ mở lớn đôi mắt anh đào lấp lánh xinh đẹp nhìn bà đầy hiếu kỳ: “Rồi sao ạ?” Lúc trước khi mẹ Hoắc đưa cho cô chiếc vòng vàng đã từng nói qua về việc nhà mẹ bà là đại địa chủ, lúc đó chưa thân nên cô không hỏi.

Mẹ Hoắc kể: “Vợ bé của địa chủ thật ra chính là con gái của người làm công lâu năm từ xưa ở đấy, ông già khốn khiếp đó không muốn trả tiền công nên đã đưa sính lễ nạp mẹ của mẹ làm lẽ. Thật ra mẹ của mẹ còn không được sống thoải mái bằng trước đó, sắp sinh con còn phải làm việc, đã không có tiền công còn phải chịu vợ cả đay nghiến, sau đó bà ấy đã mất vì khó sinh.”

Bà nhớ lại chuyện đau lòng, thêm rượu thấm sầu lòng khiến bà bắt đầu gạt nước mắt.

Lâm Doanh Doanh vội đưa một chiếc khăn tay cho bà: “Mẹ đừng đau lòng. Mẹ nhìn đám con trai con gái ngoan ngoãn của mẹ nè, mấy người đó đều đâu còn nữa.”

Mẹ Hoắc bị câu nói của cô làm nín khóc bật cười: “Phải ha, đúng là vật đổi sao dời, giờ đây mộ của ông già khốn khiếp đó lẫn bà vợ cả đều chẳng còn nữa. Sau khi bị b.ắ.n c.h.ế.t xong bị vứt thẳng ra vùng đất hoang, bị chó hoang ăn sạch luôn rồi.”

Tuy bà nói vậy nhưng Lâm Doanh Doanh vẫn nghe ra sự chua xót trong câu nói, bà là con gái của vợ bé một địa chủ, sợ là cũng từng bị liên lụy.
 
Back
Top Bottom