Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 70



Lâm Doanh Doanh lại càng hưng phấn: “Ôi, không ngờ em còn nhỏ tuổi mà khí phách như vậy nhỉ? Em cảm thấy lớn như anh cả của em thì thế nào?”

Hoắc Thanh Hồ lập tức nói: “Anh cả em là giỏi nhất!”

Lâm Doanh Doanh đã hiểu, đây chính là cử chỉ sùng bái anh cả mình mà sùng bái tới mức hơi điên rồ, muốn bắt chước theo tất cả, kết quả bản tính của hai người khác biệt, cậu bắt chước vô cùng khó khăn.

Cô tiến tới, cười híp mắt nói: “Ngay từ đầu, anh cả em đã thề son sắt nói sẽ không lấy chị, kết quả chưa tới hai ngày đã kết hôn với chị, em cảm thấy anh ấy có khí phách hay không hả?”

Sắc mặt Hoắc Thanh Hồ rối rắm: “Anh cả em sẽ không thiếu khí phách đâu, chỉ là… Là chị, chị…”

“Chị làm sao hả?” Cánh tay Lâm Doanh Doanh cong lên sờ lên cằm, tay phải thì nâng khuỷu tay trái, hơi khiêu khích nhìn cậu ấy: “Có phải chị rất lợi hại không?”

Hoắc Thanh Hồ chưa từng gặp qua một cô gái nào vừa tự tin tới phách lối như cô! Chị hai của cậu đã mặt dày, không ngờ tới chị dâu cả của cậu còn mặt dày hơn cả chị hai!

Khuôn mặt nhỏ đẹp trai của cậu hơi đỏ lên, bàn tay trong túi quần nắm lại: “Là chị biết dỗ người! Hừ!” Cậu dùng sức trừng mắt với Lâm Doanh Doanh: “Anh cả em sẽ không bị những cô gái khác dỗ đi đâu, trái lại thế mà bị chị câu đi mất! Chị có bản lĩnh! Khó trách bọn họ đều gọi chị là yêu tinh!”

Cậu vừa nói đã muốn xoay người rời đi, nhưng bị Lâm Doanh Doanh kéo tay áo lại.

Cậu cho rằng Lâm Doanh Doanh sẽ nổi giận, chửi cậu một trận, nhưng lại đối mặt với một đôi mắt cười nhộn nhạo hoa đào, cặp mắt kia sáng sủa như sao, là cặp mắt xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy qua.

Cậu ngẩn cả người.

Lâm Doanh Doanh nở nụ cười xinh đẹp, hai mắt sóng sánh: “Nói nhanh nào, bọn họ nói xấu chị thế nào vậy?”

Những cậu trai trẻ nói chuyện sau lưng các cô gái thường vô cùng khó nghe, cô muốn nắm thóp bọn họ để sau này dễ làm khó bọn họ hơn!

Hoắc Thanh Hồ nuốt nước bọt, hơi chần chừ: “Em không thể … Bán đứng bạn bè.”

Anh cả mà biết sẽ đánh bọn họ.

Lâm Doanh Doanh cười càng thêm thân thiết, mang dáng vẻ như hai anh em tốt, nắm cả vai Hoắc Thanh Hồ: “Nói nào, đừng ngại chứ. Chị là chị dâu của cậu, cậu nói cho chị nghe, sau này chị dâu dẫn cậu ăn ngon uống say, còn mua đồ chơi cho cậu, nào là s.ú.n.g lục nhỏ, xe lửa nhỏ, xe tải lớn, kèn hamonica, đàn ác-cooc-đê-ông, tất cả tùy cậu chọn lựa!”

Hoắc Thanh Hồ bị tóm cả bả vai, mặt mũi tràn đầy mùi thơm ngọt ngào trên người cô, kìm nén tới đỏ bừng mặt mày, cứng ngắc thân thể, không dám cử động dù nhỏ nhất.

Lúc này, Hoắc Thanh Sơn đi đón Liên trưởng Đinh từ bên ngoài vào, vừa qua khỏi một cái bức tường phù điêu thì đã thấy Lâm Doanh Doanh đang tóm bả vai em trai mình, mà em trai mình thì đang gồng lên cứng ngắc, đứng thẳng tắp không dám động loạn.

Liên trưởng Đinh chế giễu nói: “Lão Hoắc này, cưới được cô vợ này, sau này nhà cậu chắc chắn sẽ không nhàm chán nha.”

Hoắc Thanh Sơn thở dài một hơi, hơi bất đắc dĩ tiến lên, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Doanh Doanh, kéo tay cô trên vai của em trai mình xuống, thành công giải cứu cho Hoắc Thanh Hồ ra.

Hoắc Thanh Hồ hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, bả vai run rẩy, tiếng nói ấm ức: “Anh cả, chị dâu… bắt nạt em…”

Cậu lạnh lùng như vậy, tàn bạo như vậy, còn dọa người như vậy! Mà cô cứ như vậy đi tới nắm cả bờ vai của cậu, sao cô lại dám chứ! Người phụ nữ này mặt quá dày! Bắt nạt người ta!

Hu hu hu…. Mình khó khăn quá mà. Hình tượng lạnh lùng của mình đều bị phá hỏng rồi.

Lâm Doanh Doanh cười với Liên trưởng Đinh: “Liên trưởng Đinh à, sao bây giờ anh mới tới, chờ anh thật lâu đó!”

Liên trưởng Đinh cười ha hả, chờ anh đào và thịt gà của tôi thì đúng hơn.

Anh ta nhanh chóng lấy ra một cái bao bố đưa cho cô, bên khác còn đưa tới một bao giấy đỏ tươi, cười nói: “Chúc thanh niên trí thức Lâm và Liên trưởng Hoắc, như chim liền cành, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh con cháu, vận may…”

Lâm Doanh Doanh cười nói: “Liên trưởng Đinh à, được rồi, mấy cái này là anh cõng một đường tới đó hả?” Cô nhấc thử thứ trong bảo vải lên, đoán: “Radio?”

Trong nhà cô có radio, chẳng qua lúc đi ra không biết sao lại quên bỏ vào, cô còn đang nghĩ làm dáng ở nông thôn một chút để cậu cô điều qua nơi khác nên cũng chưa cho người gửi tới.

Cô mở bao tải ra, bên trong có một cái radio nhỏ mới tinh. Cô ngạc nhiên nói: “Lại là kiểu bỏ túi mới này!”

Đây là một cái radio bỏ túi với nhãn hiệu cờ đỏ, kiểu thứ sáu ống hai sóng ngắn làm chất dẫn, căn bản ở nông thôn sẽ không mua được, người trong thành phố muốn mua cũng phải tích lũy một năm mới đủ, loại này bình thường đều là giới hạn phân phối cho các đơn vị.

Liên trưởng Đinh đắc ý nói: “Sao rồi! Tốt không?”
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 71



Lâm Doanh Doanh gật đầu: “Rất tốt, chẳng qua tôi không thể nhận được. Liên trưởng Đinh nhận về tự mình nghe đi.”

Liên trưởng Đinh: “Như vậy sao được chứ, đây là quà tân hôn cho các người mà.”

Lâm Doanh Doanh nhìn anh ta một cái đã hiểu rõ, cái này không phải là của Liên trưởng Đinh tặng, quà của anh ta là cái bao tiền mừng, như vậy… Chẳng phải là của cha già tặng à? Ông đưa quà kết hôn sao không trực tiếp đưa qua, mà còn phải nhờ Liên trưởng Đinh đưa nhỉ? Cái này là sợ người biết? Sợ ai biết? Sợ cô biết sao? Hay là sợ Hoắc Thanh Sơn biết?”

Cô không nhịn được mím môi một cái, cười thầm, sau đó ôm cái radio coi như mình đã nhận.

Đang nói thì có hai chiến sĩ dẫn theo vài người dời mấy cái sọt đi tới, hai cái sọt anh đào, còn hai sọt thì tràn đầy các loại khô gà, khô vịt và nấm tùng, nấm hương, tôm khô, rong biển, tôm biển và các loại hoa quả, hải sản khô khác.

Nhóm người tới tham gia hôn lễ đều được một phen mở rộng tầm mắt, hâm mộ tới mức tròng mắt phát sáng. Hoắc Thanh Sơn người ta thật là nở mày nở mặt, trước kia bởi vì khắc vợ nên không lấy được vợ, lúc này vừa cưới được một cô tiên nữ, nhà mẹ đẻ còn là cán bộ lớn, sau này ngày tốt lành thật còn không phải với tới trời hay sao?

Có người hâm mộ, có người đố kỵ, không nói ra hết được tư vị là gì.

Người có khuôn mặt con nít nói với tên mặt dài: “Anh Thanh Sơn là giỏi nhất, trước kia không phải không lấy được vợ mà là không muốn cưới.”

Tên mặt dài hừ nhẹ một tiếng: “Giỏi thật, có kiểu cha vợ như vậy thì sau này Thanh Sơn cũng sẽ là cán bộ lớn, không biết anh em chúng ta có thể được nhờ theo hay không đây.”

Từ nhà chính, mẹ Hoắc đi ra tiếp đón, mời Liên trưởng Đinh vào nhà ngồi. Bà nói với Lâm Doanh Doanh: “Doanh Doanh à, nhanh vào ngồi xuống với khách khứa đi, chúng ta sắp bày tiệc rồi.”

Lâm Doanh Doanh để mấy người Hoắc Thanh Phong đi rửa anh đào để ăn, đây là anh đào đặc sản, có đỏ có vàng, bên trong ngọt còn hơi chua nhẹ, ăn rất ngon miệng.

Hoắc Thanh Phong lập tức dẫn theo mấy người Hoắc Thanh Hạnh đi rửa anh đào.

Lâm Doanh Doanh đi qua, lặng lẽ nói: “Chị nhìn thấy không vừa mắt với bà già mặc đồ màu xanh sẫm đứng dưới mái hiên đó, em không được cho bà ấy dù một trái nào nghe chưa. Nếu bà ta không thích thì em cứ nói với chị!”

Lời cô nói ra, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.

Cô vừa đi vào đã nhận ra những ánh mắt lạnh lẽo của những bà già kia, nhìn người ta chằm chằm như nhìn rắn rết, khiến cô không thoải mái. Vừa rồi, lúc cô thu xếp để mọi người hoạt náo, bà già kia còn ở bên cạnh châm chọc, nói làm cản trở thời gian vui mừng của hôn lễ, Lâm Doanh Doanh lười biếng cáu giận với bà ta.

Nhưng muốn ăn anh đào lớn của cô, vậy không được đâu!

Hoắc Thanh Phong cười ha ha: “Mắt chị dâu thật độc, đó là thím ba của em. Từ nhỏ khi vẫn còn là cô nhóc nhà bà ngoại em thì bà đã ghen tỵ với mẹ em, sau này còn nhìn ngó cha em nữa đấy. Cha em không chịu, sau này cả ngày bà ta cứ khoe khoang giẫm lên mẹ em, lúc này chị gả cho anh cả, lại khiến ta bà ta ghen ghét tới điên luôn rồi.”

Lâm Doanh Doanh bĩu môi: “Loại ánh mắt này chị vẫn luôn quen thuộc.” Cô là có đồ tốt, đủ làm chỗ dựa cho mẹ Hoắc, tức c.h.ế.t cái bà thím ba kia.

Quả nhiên, lúc Hoắc Thanh Phong đi chia anh đào, chỉ bỏ qua một mình bà thím ba kia, bà ta không rõ chuyện gì nên lôi kéo Hoắc Thanh Phong hỏi chuyện.

Hoắc Thanh Phong miễn cưỡng nói: “Thím ba à, không phải con không cho, là chị dâu dặn con không được cho. Nếu không thím đi hỏi chị ấy thử xem? Xem thử chị ấy nói thế nào nhỉ?”

Thím ba chột dạ, rốt cuộc vẫn không dám hỏi, người tới chúc mừng vẫn còn vác theo s.ú.n.g lục đây này!

Mẹ Hoắc để Hoắc Thanh Sơn sắp xếp mọi người vào chỗ ngồi.

Bởi vì trời nóng, nhà họ Hoắc mở cửa sau của phòng chính ra để thông gió, bên trong phòng bày ra ba bàn rượu thịt.

Lúc này vật tư khan hiếm, nông thôn có thể ăn no đã không tệ rồi, quanh năm suốt tháng cũng chưa ăn được hai lần thịt heo, nhưng mẹ Hoắc vẫn dàn xếp được một bàn tiệc vô cùng phong phú, có thịt còn có cá và trứng nữa, sắc hương vị đầy đủ.

Bà còn chuẩn bị một bàn bánh ngọt tinh xảo cho riêng Lâm Doanh Doanh, không cho phép người khác đụng vào, chỉ để một mình Lâm Doanh Doanh ăn, nói: Bánh ngọt của cô dâu.

Phần lớn người dân nông thôn đều tới tham gia hôn lễ, cũng không ở lại ăn cơm, có thể ở lại cơ bản chỉ có các chú bác có quan hệ m.á.u mủ gần thôi. Bọn họ hỗ trợ chuẩn bị sính lễ, hôn lễ, các loại tiệc rượu, còn là mọi người cùng nhau góp tiền, bột mì, trứng gà, đồ ăn. Mặt khác, bốn người thanh niên trí thức như Mã Bình Bình và các thanh niên trí thức khác đều không có giao tình gì với Lâm Doanh Doanh, dĩ nhiên không thể ở lại.

Chẳng qua Lâm Doanh Doanh đều cho bọn họ chút kẹo mừng và anh đào, bọn họ cũng rất thỏa mãn.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 72



Nhóm xã viên không có ở lại ăn cơm đều đủ biết, cô dâu nhìn xinh đẹp, mở ra một hướng khác cho hôn lễ, ăn bánh kẹo, đậu phộng, hạt dưa, anh đào, còn nhảy múa, cảm giác gặp được việc cả đời này đều có thể lặp đi lặp lại.

Lâm Doanh Doanh và Liên trưởng Đinh nói hai câu, quay đầu nhìn Hoắc Thanh Hà, Hoắc Thanh Phong, Hoắc Thanh Hạnh, Hoắc Thanh Hồ, nhưng lại không thấy Hoắc Thanh Hoa và Hoắc Thanh Phương, cô đứng dậy muốn đi tới phòng bếp.

Hoắc Thanh Sơn nói: “Em muốn cái gì à?”

Lâm Doanh Doanh: “Em đi gọi chị cả và em gái Thanh Phương đi ăn cơm.”

Cô để Hoắc Thanh Sơn nói chuyện với Liên trưởng Đinh, cô giống như một đám mây hồng nhẹ nhàng lướt vào trong phòng bếp. Lúc này không có máy hút khói, cũng không có quạt thông gió, khói bếp màu trắng lượn lờ trong phòng bếp huân đầy người.

Lâm Doanh Doanh thích ứng một chút mới nhìn rõ một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô ấy đang loay hoay đứng trước cánh cung của bếp lò, cô ấy và mẹ Hoắc đều búi một cái búi tóc sau đầu, mặc quần áo cũ, vừa liếc mắt còn tưởng là mẹ chồng cô.

Thật ra Hoắc Thanh Hoa chỉ lớn hơn Hoắc Thanh Sơn hai tuổi, từ nhỏ chị ấy đã chăm sóc em trai em gái, chịu khó và mệt nhọc rất giỏi, nhất là sau khi cha Hoắc hy sinh, đều là một tay chị ấy lo toan trong ngoài nhà.

Bởi vì thân thể mẹ Hoắc không tốt, tính tình hơi mềm yếu nên dễ dàng bị các chị em dâu bắt nạt, Hoắc Thanh Hoa mới dưỡng thành tính tình mạnh mẽ, có thể xông pha. Vốn dĩ chị ấy muốn luôn ở nhà mẹ đẻ để giúp đỡ mẹ Hoắc và các em trai, em gái, sau này Hoắc Thanh Sơn càng trở nên nổi bật trong bộ đội có thể nuôi được gia đình, nên để chị ấy gả chồng.

Dáng vẻ của chị ấy xinh đẹp, lo liệu việc nhà tốt nên người ta cầu hôn rất nhiều.

Mẹ Hoắc chọn hai nhà có mẹ chồng dễ tính, người chồng cũng chịu khó, nhưng chị ấy cảm thấy nhà kia nghèo quá, nhà chồng có thể không giúp chị ấy phụ cấp nhà mẹ đẻ được, nhưng cũng không thể để nhà mẹ đẻ phụ cấp cho chị ấy. Chính vì vậy, chị ấy chọn nhà cho lễ hỏi nhiều một chút, hơn nữa lúc trước mẹ chồng cũng đủ loại ba hoa chích chòe, mang dáng vẻ dễ ở chung. Ai biết gả tới ba năm mà tới nay cũng không có con, vẫn luôn bị mẹ chồng nói nhảm là gà mái không biết đẻ trứng, đi khắp nơi chèn ép chị ấy.

Sau khi mẹ Hoắc biết được thì rất tức giận, cố ý để Hoắc Thanh Sơn đi hỏi anh rể của anh, để mẹ anh ta đừng nên quá phận. Kết quả anh rể anh lại cực kỳ hẹp hòi, lần này kết hôn mà cũng không tới nhà chúc mừng.

Hôm nay, Hoắc Thanh Hoa trở về sắp xếp tiếp hôn lễ cho em trai, vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp, không có lộ mặt. Trong nhà có việc quan trọng, đàn ông đều được sắp xếp chỗ ngồi, xưa nay Hoắc Thanh Hoa không có lên bàn trên, đây chính là quy củ của mẹ chồng chị ấy. Ngay từ đầu chị ấy cũng chống lại, nhưng mẹ chồng chị ấy nhiều lần gây sự nên chị cũng lười, không lên bàn trên thì không lên, cũng không mất miếng thịt nào.

“Chị dâu à, sao chị tới đây, nơi này toàn khói dầu hun đầy đây, chị nhanh trở lại trong phòng đi ạ.” Hoắc Thanh Phương nhanh chóng nói Lâm Doanh Doanh trở về.

Bên kia, Hoắc Thanh Hoa vẫn luôn bận rộn trên bếp lò lập tức quay qua nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc váy đỏ đứng ở cổng cười với chị ấy. Gió hè thổi lất phất làn váy dài và mái tóc đen của cô gái, làn da trắng như tuyết, lóa cả mắt dưới ánh nắng của cô, xung quanh bốc lên từng đợt khói trắng, càng nổi bật dáng vẻ như tiên nữ của cô.

Trong lòng Hoắc Thanh Hoa lộp bộp một tiếng, chị ấy biết dáng vẻ em dâu của thật là xinh đẹp, lại không ngờ chói mắt như vậy. Dáng người yêu tinh kia đúng thật là người đã đánh bại được thằng em trung thực, thật thà của chị sao?

Trong lòng chị ấy lập tức trầm xuống, nói với Hoắc Thanh Phương: “Đã là con dâu người ta, sao có thể sợ hun khói lửa chứ? Sau này em gả chồng cũng để mẹ chồng ở trong phòng bận rộn hả?”

Lâm Doanh Doanh lại càng đồng tình với chị ấy.

Người như Hoắc Thanh Hoa có một đặc điểm chính là nguyện ý chủ động giúp đỡ, ôm việc cho người ta, nhưng cũng rất thích phàn nàn. Nhất là người khác mà làm việc không phù hợp với ý của chị ấy, chị ấy sẽ thích càu nhàu, cuối cùng khiến người khác không vui.

Đây chính là nhân vật điển hình của sức làm việc, cuối cùng còn không thèm lấy lòng, cũng không chiếm được lòng cảm kích vốn nên có.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 73



Nhưng nếu nói chị ấy đừng quan tâm đừng làm, chị ấy lại không bỏ xuống được, không thể nào bỏ được, rồi sẽ đứng ở một bên vừa luyên thuyên nói không ai làm, vừa lại ảo não tự khiến bản thân mệt c.h.ế.t cũng không có được chỗ tốt nào.

Nếu bạn nói về nhà ngoại bận bịu thu xếp hôn lễ tứ phía cho em trai, mình chân không chạm đất ngay cả cơm nóng cũng chưa kịp ăn, nhưng đối với cô em dâu đột nhiên tới thì lại gây chuyện với người ta ngay, cái này không phải là điển hình cho việc bỏ công mà không có kết quả tốt hay sao?

Nếu là người bình thường sẽ thẳng thắn đánh một cái nhãn hiệu là mẹ chồng lên người cô chị chồng này, sau này còn có thể tốt lên được sao?

Lâm Doanh Doanh lại không phải người bình thường, cô chưa từng giận vì những chuyện như này, cô cảm kích bởi sự nỗ lực, vất vả của chị cả Hoắc cho hôn lễ.

Cô cười tủm tỉm nói: “Chị cả, Thanh Phương này, tới ngồi vào chỗ để ăn cơm nào.”

Hoắc Thanh Hoa không nghĩ tới cô sẽ tới mời mình vào chỗ ngồi, sắc mặt lập tức dịu hơn rất nhiều: “Chị không ăn, các em ăn đi.” Cuối cùng không nhịn được lại nói thêm một câu: “Nếu ai cũng uống rượu hết thì bếp lò ai coi? Chị đúng là số phải cực khổ rồi, các em tự đi ăn đi.”

Lâm Doanh Doanh cười càng tươi hơn nữa, nhìn xem này, luôn không nhịn được mà nói vài câu khiến người ta khó chịu, cô cười nói: “Hoắc Thanh Sơn sẽ nấu cơm, để anh ấy dẫn hai em trai đi làm đi.”

Cô nhìn Hoắc Thanh Phong đang đứng ở cổng nói chuyện, ngoắc ngoắc ngón tay.

Hoắc Thanh Phong lập tức chạy tới, cười nói: “Chị dâu à, chị có gì dặn dò sao?”

Lâm Doanh Doanh bĩu môi: “Em đi tìm anh cả và Thanh Hồ lại đây, ba người các người nấu cơm đi, để chị, chị cả và em gái đi uống rượu ăn cơm, có được không?”

Hoắc Thanh Phong sững sờ, không ngờ chị dâu còn có hành động như này, đúng là chưa từng nghe thấy, chẳng qua cậu ta cũng không phải là kiểu đàn ông gò bó theo khuôn phép, càng khác người cậu càng thích: “Được ạ!” Cậu ta xắn tay áo lên, đi vào: “Chị cả, chị ba, các chị đi uống rượu đi, em tới bộc lộ tài năng.”

Hoắc Thanh Hoa vội vàng đuổi cậu ta và Hoắc Thanh Phong ra: “Đi, đừng tới quấy rầy.” Sau khi đuổi đi rồi chị ấy lại nói với Hoắc Thanh Phương: “Cái cô chị dâu này của em sao yếu ớt thế, sau này đừng để em ấy nấu cơm, coi chừng bỏ bữa, đốt nhà đấy, thật dọa người.”

Hoắc Thanh Phương: “Vậy chị dâu em phải làm gì vậy? Nếu như chị ấy da thịt mềm mại không thể xuống ruộng thì sao? Trước đó, anh còn thay chị ấy gặt lúa mạch nữa đấy.”

Hoắc Thanh Hoa bĩu môi: “Không thể làm gì thì để em ấy sinh nhiều con, đời này phụ nữ chúng ta đều phải dựa vào con, em nhìn mẹ chồng chị đi, dĩ nhiên càng nhiều con càng tốt.”

Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Phong trở lại nhà chính, cô nói với mẹ Hoắc: “Mẹ ơi, không thể để chị cả và Thanh Phương ngồi vào chỗ được sao?”

Mẹ Hoắc cười nói: “Doanh Doanh à, con ăn trước đi, không cần phải để ý tới mấy đứa nó, hai đứa nó bận rộn đã quen, mỗi lần đều ăn luôn ở phòng bếp.”

Hoắc Thanh Hà cũng cười nói: “Chị không cần phải để ý các chị ấy, chị lo mà các chị ấy cũng không cảm kích, còn chê cười chị nữa đấy. Chị cả em có thể nói là phụ nữ thì không thể lên bàn trên gì đó.”

Khách khứa cả phòng đều chờ người tới mời rượu, Lâm Doanh Doanh không nói gì thêm nữa. Cô chủ động kéo cánh tay Hoắc Thanh Sơn, bưng ly rượu đi tới mời rượu mẹ Hoắc.

Hoắc Thanh Sơn cảm giác được cánh tay mềm mại, non mịn trong khuỷu tay mình, lập tức cảm thấy nóng ran, nhưng không thể buông ra, nếu không cô sẽ bóp c.h.ế.t anh.

Lâm Doanh Doanh tươi cười đầy mặt, xinh xắn, tươi đẹp: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã nuôi anh Thanh Sơn tốt tới như vậy, để con nhặt được một phần lợi quá lớn thế này.”

Mẹ Hoắc rơi nước mắt như mưa, vội vàng lau khô rồi nói: “Là nhà họ Hoắc chúng ta có phúc mới cưới được nàng dâu tốt như con.”

Nghe bọn họ nói chuyện buồn nôn như vậy, mấy chị em dâu già cảm thấy vui mừng thay mẹ Hoắc, dĩ nhiên cũng có người ghen ghét.

Sau khi nói hai câu, mẹ Hoắc ngửa đầu uống cạn ly rượu trắng.

Liên trưởng Đinh: “Tửu lượng của bác thật giỏi!’

Lâm Doanh Doanh hơi không ổn, tôi thì nhỏ hả, tửu lượng của mẹ chồng đúng là không tệ, cô so không nổi. Nhưng mẹ chồng mời rượu không thể không uống, cô giơ ly rượu lên, cũng ngửa đầu hào sảng nhấp một ngụm nhưng lại bị Hoắc Thanh Sơn phủ tay lên.

Anh cầm ly rượu trong tay cô tới: “Anh uống thay em.” Sau đó trực tiếp uống sạch cả hai ly rượu.

Liên trưởng Đinh cười nói: “Tôi nói Thanh Sơn này, rượu đúng là đáng ngưỡng mộ đấy, cậu cũng để cô dâu người ta uống một chút với.”

Hoắc Thanh Sơn rủ mắt nhìn Lâm Doanh Doanh, thấy đôi mắt ngập nước như hoa đào của cô thật là đẹp không sao tả xiết, anh không nhịn được mà l.i.ế.m môi một cái, nắm tay cô đi tới bàn người lớn khác mời rượu.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 74



Hoắc Thanh Sơn giới thiệu những người lớn khác cho Lâm Doanh Doanh biết: “Vị này là chú ba, họ Tạ, từ sau khi cha anh qua đời, cũng nhờ có chú chăm sóc nhà chúng ta.”

Năm nay chú ba Tạ vừa ba mươi, dáng người cao lớn đẹp trai, mặc dù trên mặt của ông có chút dấu vết năm tháng nhưng vẫn tràn đầy tinh thần như cũ.

Chú ba Tạ lập tức đứng lên, liên tục khoát tay: “Không phải chú chăm sóc các người mà là năm đó chú hai cứu chú. Nếu không phải có chú hai, chú đã sớm bị… “Ông ấy nghẹn ngào nói không hết, vội vàng cúi đầu lau nước mắt: “Để mọi người chê cười rồi.”

Đối với loại người có ơn phải báo mà nói, từ trước tới nay Lâm Doanh Doanh luôn kính nể, cô trịnh trọng nói: “Cháu mời chú ba một ly.” Cô dùng bả vai huých n.g.ự.c Hoắc Thanh Sơn một cái: “Không cần anh uống thay em.”

Hoắc Thanh Sơn rủ mắt xuống nhìn cô, gật đầu: “Được.” Anh nhìn Hoắc Thanh Phong một cái, Hoắc Thanh Phong lập tức đưa bình rượu cho anh.

Hoắc Thanh Phong giúp anh cả rót rượu, Hoắc Thanh Sơn thì rót rượu cho vợ mình.

Lâm Doanh Doanh nâng chén kính với chú ba Tạ: “Chú ba, cháu kính chú, sau này hai nhà chúng ta vẫn thân thiết như người một nhà.”

Chú ba Tạ vội vàng ngửa đầu uống sạch ly rượu.

Cô chủ nhà họ Lâm cũng hào sảng uống một hơi cạn sạch, kết quả vừa uống xong, rõ ràng Hoắc Thanh Sơn để người ta chuẩn bị nước trà cho cô. Cô chép miệng một cái, lườm Hoắc Thanh Sơn một cái, hừ hừ.

Hoắc Thanh Sơn coi như không biết, uống rượu của mình, lại giới thiệu những người khác, theo thứ tự mà mời rượu.

Kính xong các trưởng bối chính là những người ngang hàng, hai người tới mời rượu, một nhóm thanh niên lập tức ồn ào, nhìn thấy mánh khóe nước trà trong chén của Lâm Doanh Doanh. Tiếc là có Hoắc Thanh Sơn ngăn cản trước cho cô một cái, đừng ai nghĩ để cô uống một hớp rượu, cuối cùng tất cả đều đổ vào bụng của anh.

Liên trưởng Đinh: “Ôi, tửu lượng của lão Hoắc được lắm nha!”

Chú ba Tạ nói: “Năm đó, đứa nhỏ này muốn làm binh sĩ nhưng người ta chê nó nhỏ quá, để chứng minh mình là một người đàn ông mà nó đã uống nửa bình rượu trắng đấy.”

Mọi người lập tức hào hứng: “Sau đó thì sao?”

Chú ba Tạ: “Tham gia quân ngũ chứ sao.”

Mọi người cười lên, rối rít chúc mừng mẹ Hoắc khổ tận cam lai.

Ngay lúc vui vẻ, một chiến sĩ đi lên nói với Liên trưởng Đinh: “Liên trưởng, tôi nhớ rồi, thủ trưởng gọi điện thoại tới dặn đi dặn lại nói phải chụp hình.”

Liên trưởng Đinh nháy mắt: “Chụp cái gì mà chụp? Hả, à tôi nhớ ra rồi!” Anh ta vỗ ót mình một cái: “Cái kia, cái máy ảnh kia có cầm theo không?”

Một chiến sĩ khác nhanh chóng nuốt thịt trong miệng xuống rồi nói: “Có đem, có đem, khoa trưởng tuyên truyền cũng đã dạy tôi chụp thế nào rồi.”

Liên trưởng Đinh nghe xong thì cười nói: “Cậu không biết chụp cũng không sao, cô dâu biết chụp là được.”

Cô chủ Lâm người ta chắc chắn sẽ biết.

Lâm Doanh Doanh nghe bọn họ có mang theo máy ảnh, vậy coi như không tệ, cô nhanh chóng đứng dậy chào hỏi chiến sĩ nhỏ kia: “Anh trai nhỏ, mau đưa tới cho tôi nhìn một chút.”

Một tiếng anh trai nhỏ mềm mại, khiến cái mặt đen nhánh của người chiến sĩ nhỏ kia cũng phải đỏ lên, cậu ta vội vàng chạy ra ngoài rồi chạy vội trở về, cầm theo cái máy ảnh đưa Lâm Doanh Doanh.

Lâm Doanh Doanh nhận lấy xem xét, đây là máy ảnh DSL cao cấp của châu Âu, mấy năm trước vừa mới ra mắt đã rất hút hàng, người bình thường khó mà mua được, có lẽ là dụng cụ mà bộ phận tuyên truyền của quân đội đặc biệt trang bị.

Cô loay hoay một chút, bên trong chứa một cuốn phim, pin cũng là pin mới, ngoài ra còn có pin và cuộn phim dự phòng, xem ra đã được chuẩn bị đầy đủ.

Loại máy ảnh kiểu cũ như này khi dùng phải để ý, không thể tùy tiện nhấn nút là được, điều chỉnh tiêu điểm để lấy cảnh, còn phải kiểm tra độ sáng, tránh lãng phí cuộn phim. Cô bỏ tờ thứ nhất vào, sau đó chụp Hoắc Thanh Sơn bên cạnh một tấm.

Anh uống hơi nhiều rượu, lúc này hai má đỏ ứng, đuôi mắt đỏ hồng một màu xinh đẹp, càng lộ ra vẻ đẹp trai ngời ngời của anh, vốn dĩ khí chất lạnh lùng nhưng lúc này cũng đã trở nên phong lưu thoải mái nhiều hơn.

Là một bức ảnh đẹp!

Cô không bắt người ta bày tư thế gì, tránh tới đó bọn họ bày ra dáng vẻ tảng đá, gỗ cứng này kia, chụp ra lại giống như người giả ấy. Thậm chí còn có người sẽ bị hết hồn khi bị chụp ảnh, bị hù tới không chịu nổi, cho nên cô chụp hình như vậy sẽ tự nhiên, sinh động hơn.

Cô chụp mỗi người một kiểu, người quan trọng thì chụp một mình họ, người không quan trọng thì chụp thành nhóm, xinh đẹp thì chụp, không xinh đẹp thì đổi góc khác chụp. Dù sao đều là cuộn phim trắng đen, rửa ra cũng không có dấu vết gì, có thể đẹp lên không ít.

Lâm Doanh Doanh để Hoắc Thanh Hồ đưa con trai Tạ Vân của chú ba Tạ tới chụp hình, chính là đứa nhỏ loay choai như khỉ con thích cô kể chuyện xưa.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 75



Tạ Vân lập tức hoảng hồn la lên: “Em không chụp, em không chụp, đừng bắt hồn con nít đi!”

Cậu bé thích nghe chuyện xưa, nghe nhiều nhất chính là yêu ma quỷ quái trong phim rất kinh dị.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cậu, Lâm Doanh Doanh cười như nhánh hoa run rẩy, cô mềm mỏng ra lệnh cho cậu: “Đứng yên đó! Nếu không lập tức bắt em vào đấy!”

Tạ Vân bị dọa sợ tới sững sờ, đứng bất động như người gỗ.

Lâm Doanh Doanh: “Đứng vững nha, không được động, bây giờ hồn của em đang ở chỗ này của chị, sau này em nghe lời thì chị sẽ trả lại cho em, không nghe thì chị sẽ giam tạm ở đây.”

Tạ Vân hoảng sợ mở to hai mắt ra nhìn, hu hu hu, còn tưởng thanh niên trí thức Lâm là một tiên nữ ai ngờ là một yêu quái, không phải tiên nữ… Hu hu hu, thật đáng sợ, anh Thanh Sơn thật đáng thương.

Lâm Doanh Doanh chụp xuống dáng vẻ cậu bé khóc tới ngoác to mồm ra, giữ lại tới lớn đưa cho cậu xem, không biết vui tới mức nào đâu.

Đợi tới khi cô buông tha Tạ Vân, đi tìm Hoắc Thanh Sơn và người nhà họ Hoắc tiếp tục chụp ảnh gia đình, Tạ Vân mới đau khổ, run rẩy há to miệng, cùng tay cùng chân xê dịch tới phòng bếp.

Hoắc Thanh Hồ lập tức đuổi theo cậu, nhấc chân đá m.ô.n.g cậu một cái, lành lạnh nói: “Em sợ cái gì, đừng nghe chị ấy hù dọa. Hồn của em vẫn trong người em đó thôi.”

Tạ Vân: “Anh à, anh không hiểu đâu.”

Hoắc Thanh Hồ: “Anh không hiểu?”

Tạ Vân: “Chị ấy là yêu quái.”

Hoắc Thanh Hồ: “Anh còn là Tôn Ngộ Không này!”

Tạ Vân hơi đồng tình nhìn cậu ấy, ngay lập tức cảm thấy mình đáng thương, anh Thanh Hồ càng đáng thương hơn. Haiz, buổi tối hôm nay, cậu phải chuyển về nhà mình, ngủ chung với cha và mẹ, không ở lại chung hoạn nạn với anh Thanh Hồ đâu.

Nói không chừng ban đêm, yêu tinh Lâm sẽ hút dương khí của người ta, đến lúc đó hút khô cả nhà…

Tự bổ não tới đây, Tạ Vân cũng tự dọa mình sợ, khi quay đầu đã thấy Lâm Doanh Doanh đang dựa lên đầu vai của Hoắc Thanh Sơn cười, đôi mắt trong trẻo của cô đang nhìn vào cậu, hình như muốn nói: Mùi vị của nhóc con càng ăn càng ngon, em chạy không thoát đâu….

Hu hu… Tạ Vân bị dọa tới mức xông vội vào trong phòng bếp.

Nhìn thằng nhóc kia như mèo bị dẫm phải đuôi, Lâm Doanh Doanh vô cùng vui vẻ nằm trên vai của Hoắc Thanh Sơn. Ở bên kia, Hoắc Thanh Phong đang loay hoay với máy chụp hình cũng đã chụp cô lại, chẳng qua cậu ấy không biết chụp lắm, bởi vì Lâm Doanh Doanh mới chỉ nói cho cậu cách sử dụng, còn chưa dạy cậu lấy cảnh chính xác.

Hoắc Thanh Hà: “Em buông xuống nào, em như con khỉ ấy làm hư bây giờ! Bán em cũng không đền nổi!”

Hoắc Thanh Phong không cam lòng yếu thế: “Vậy thì bán chị đi!”

Hoắc Thanh Hà đánh cậu.

Hoắc Thanh Phong không sợ đau, cậu cũng không tránh, lập tức dùng ngôn ngữ công kích: “May mắn bây giờ là xã hội hiện đại, nếu như là xã hội xưa, chắc chắn sẽ bán chị cho một ông chủ nhà giàu làm con ở đấy.”

Lời cậu vừa nói ra khiến mọi người đều phải yên lặng, từng người đều căm tức nhìn cậu. Cậu lập tức biết mình nói nhầm, chọc cho mẹ cậu đỏ vành mắt, bởi vì mẹ cậu chính là con gái của người giúp việc cho ông chủ nhà giàu đấy.

Cậu vội vàng nhảy tới bên cạnh Lâm Doanh Doanh: “Chị dâu ơi, chị dạy em đi.”

Lâm Doanh Doanh lập tức dạy cậu cách chụp hình, mấy điểm cần chú ý.

Hoắc Thanh Phong kích động: “Chị dâu à, cái này mua ở đâu vậy? Bao nhiêu tiền thế? Có quý không ạ?” Thằng nhóc này trông thấy đồ tốt là muốn tìm đường để mua, nếu như mua được thì có thể dùng bao nhiêu tiền để mua rồi sẽ cố gắng kiếm đủ số tiền đó.

Lâm Doanh Doanh lập tức biết thằng nhóc này không an phận, cả ngày không muốn trồng trọt chỉ muốn ra ngoài mua bán đồ đạc. Nếu cho cậu cơ hội thì chắc chắn cậu chính là một nhà buôn lớn, cô cười nói: “Em thích hả? Không thành vấn đề, sau này chị sẽ dẫn em đi mua.”

Hoắc Thanh Phong lập tức nịnh nọt cô, chị dâu còn thân hơn chị ruột gấp một nghìn lần, cậu học đồ rất nhanh, chụp thật nhiều ảnh cho cô và Hoắc Thanh Sơn.

Chụp xong ảnh, bí thư và đại đội trưởng dẫn người tiếp tục đi làm việc, tranh thủ đóng thuế lương thực sớm một chút, những người khác thì nhanh chóng rời đi. Mẹ Hoắc hét lớn bảo những đứa con nhà mình bắt đầu làm việc, ngay cả Hoắc Thanh Hoa ở một đêm cũng phải bắt chị ấy theo giúp đỡ.

Chờ sau ba giờ hơn, cơm nước no nê, nghe đủ chuyện lung tung, Liên trưởng Đinh cũng dẫn người rời đi, hẹn ngày sẽ gửi ảnh chụp tới.

Sau khi đưa tiễn khách khứa đi rồi, Hoắc Thanh Sơn để Lâm Doanh Doanh nghỉ ngơi trên giường một lát, anh thì đi giúp mẹ Hoắc bưng chén xuống phòng bếp.

Lâm Doanh Doanh thấy bình rượu mời trước đó được Hoắc Thanh Sơn đặt trên bệ cửa sổ, cô không nhịn được mà đổ ra một ly nhỏ, sao trong hôn lễ không cho mình uống rượu chứ? Hừ, Hoắc Thanh Sơn không cho cô uống, cô càng muốn uống! Cô học theo mẹ Hoắc hào sảng ngửa đầu uống hết.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 76



“Ôi…” Cô lè lưỡi, quạt thật mạnh, rượu này cay quá. Chờ vị cay tan dần, vị ấm áp choáng váng vui sướng trái lại rất thoải mái.

Chẳng lẽ tửu lượng của mình còn không bằng một bà cụ như mẹ Hoắc sao? Lâm đại tiểu thư vì thắng bại mà cũng bốc đồng.

Thế là sau ba ly, chờ khi Hoắc Thanh Sơn đi vào thì thấy cô vợ của anh đang nằm lệch trên nệm ngủ say, bên trong ly rượu vẫn còn nửa ly, cũng không biết uống bao nhiêu mà say thành như vầy.

Gò má cô ửng đỏ, xinh đẹp như hoa hồng, lông mi dài như bàn chải nhỏ khéo léo bao trùm dưới đáy mắt cô.

Lần đầu tiên, anh dùng dáng vẻ nghiêm túc như vậy mà thưởng thức gương mặt của cô, trán của cô vừa vặn không rộng cũng không hẹp, cái mũi nhìn rất đẹp, tinh xảo thanh tú lại còn rất đáng yêu, nhân trung rõ ràng, cánh môi ướt át hồng nhuận nhiễm vài giọt rượu, hơi cong lên, dáng vẻ trời sinh khiến người ta muốn hôn lên.

Nhớ tới cảm giác đã từng hôn, Hoắc Thanh Sơn lập tức thấy miệng đắng lưỡi khô, anh nhắm mắt lại ổn định tinh thần, kéo chăn muốn đắp kín bụng cho cô.

Lúc này, Lâm Doanh Doanh ưm một tiếng, trở mình, váy bị cọ kéo lên, chân dài trắng nõn kẹp c.h.ặ.t t.a.y và cái chăn của Hoắc Thanh Sơn, thậm chí cô còn vô thức cọ cọ vào chăn, kẹp càng chặt càng thấy thoải mái.

Làn da của cô trắng như ngọc, tay của anh lại hơi thô ráp, kiểu so sánh này lập tức đánh sâu vào thị giác của Hoắc Thanh Sơn tới mức ánh mắt anh trở nên nóng bỏng, không dám nhìn loạn, cũng không dám động đậy lung tung.

Anh đành phải rút tay từ từ ra, kéo thảm đắp lên trên người cho cô.

Cô chộp một cái bắt được tay anh, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.

Hoắc Thanh Sơn: “…”

Trước n.g.ự.c cô mềm mại, nở nang ép trên tay của anh, m.á.u huyết cả người anh như bị cô rút khô.

Anh chậm rãi, nhẹ nhàng rút tay mình ra một xíu, không cần dùng sức mà phải dùng định lực và tâm lực.

“Hu hu…” Lâm Doanh Doanh đang ngủ chợt nhíu mày lẩm bẩm, hình như trong lúc ngủ mơ màng bị người ta đoạt mất đồ chơi yêu thích.

Tay nhỏ của cô nắm lấy, bắt lung tung, trong miệng lại lầm bầm: “Diệp Chi Đình!”

Mặt mày Hoắc Thanh Sơn hơi trầm xuống, ánh mắt tịch mịch không hề chớp mà nhìn cô.

Trong mơ, Lâm đại tiểu thư đang thấy đồ chơi của mình bị tên khốn kiếp kia cướp đưa cho Diệp Mạn Mạn, nên cô tức giận tới mức đá một cước: “Khốn khiếp! Đồ chó chết!”

Hoắc Thanh Sơn không nhịn được mà cong khóe môi, cô thật đúng là… Anh hơi cúi người, h*n l*n ch*p m** xinh đẹp của cô, chóp mũi còn ngửi được mùi hương nhẹ nhàng và mùi rượu trên người cô, không nhịn được mà lại hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại ấy. Cánh môi của cô mềm mại, ngọt ngào, ăn thật ngon.

Lâm đại tiểu thư đang mơ thấy đánh bại kẻ thù, nhưng đột nhiên nếm được mùi vị sạch sẽ, sảng khoái, lập tức không khách khí mà m*t vào. Cô ngủ mà vẫn rất nhiệt tình, tham lam hôn m*t như đứa nhỏ ôm bánh kẹo mà ăn, cuối cùng c*n m*t tới mức cả người Hoắc Thanh Sơn nóng hổi, dường như mất khống chế.

Anh nhìn nơi nào đó của mình trở nên lớn hơn, cả người cứng ngắc như muốn nứt ra…

Nhưng Lâm Doanh Doanh không muốn bỏ qua cho anh, trái lại bởi vì hôn tốt hơn nên dùng cả tay và chân quấn lên người của anh.

Hoắc Thanh Sơn cảm thấy mình đang tự tra tấn mình vậy, anh không chịu được, nhưng cô nhóc này lại dùng cả tay và chân ôm chặt anh, anh kéo cái tay của cô đang níu lấy quần áo của anh, nếu nắm không cho cô động loạn thì cô càng giãy giụa, thật sự là tùy hứng.

Anh tự giác không dùng sức lắm vì sẽ khiến cổ tay cô đỏ lên, anh lại không nỡ.

Bất tri bất giác anh cũng ngủ thiếp đi.

Lâm Doanh Doanh mơ một giấc mơ thật đẹp, đầu tiên là đạp cho Diệp Chi Đình một cái, sau đó chửi cho Diệp Mạn Mạn khóc một hồi, lại điên cuồng vui vẻ chúc mừng thì thấy Hoắc Thanh Sơn chạy tới chỗ cô. Cô lập tức kéo người lên giường, ôm ôm hôn hôn, đảo tới đảo lui một hồi, vô cùng đắc ý.

Đang lúc hai người tình nồng ý mật, c** q**n áo lẫn nhau, đột nhiên gương mặt đẹp trai của anh trầm xuống, bàn tay lớn mạnh mẽ xé váy của cô, một tay thì nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô, một tay thì cầm một cây đao còn nhỏ máu!

Anh dùng ánh mắt hung tàn, táo bạo khóa chặt cô, giọng điệu càng lạnh lẽo: “Em muốn ngủ cùng tôi à?”

Cô bị dọa tới mức lắc đầu thành cái trống bỏi: “Không dám ngủ, không dám ngủ!”

Cô muốn chạy trốn nhưng lại bị bàn tay anh khóa càng chặt, thân thể của anh nóng bỏng, cứng rắn như muốn nghiền nát cô.

“Hu…” Cô khóc oa oa lên.

“Doanh Doanh!” Hoắc Thanh Sơn bị người trong n.g.ự.c co lại đánh thức, cảm thấy cả người cô hơi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt tràn đầy mồ hôi và cả nước mắt.

Anh vội vàng gọi cô, để cô tỉnh lại.

Lâm Doanh Doanh mở choàng mắt ra, cặp mắt kia tràn ngập sự khủng hoảng và chan chứa nước mắt.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 77



Hoắc Thanh Sơn dịu dàng dỗ dành cô: “Mơ thấy ác mộng à? Đừng sợ, có anh ở đây.”

Tiếng nói của anh dịu dàng, an ủi cô, nhìn gương mặt đẹp trai phóng lớn trước mặt, cặp mắt kia đầy vẻ dịu dàng, không phải là cô đơn như trong giấc mơ, hai con ngươi đen nhánh nhìn người đàn ông.

Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c của anh: “Hu hu hu… Làm em sợ muốn chết.”

Lúc này mẹ Hoắc bên dưới cũng nghe thấy, cách cánh cửa nhỏ giọng hỏi: “Doanh Doanh tỉnh rồi à, đói không? Còn chút sủi cảo đấy con.”

Lúc này Lâm Doanh Doanh mới nhận ra trong phòng đã đốt thêm đèn, lấy đồng hồ qua xem thế mà hơn tám giờ!

Hoắc Thanh Sơn nói mẹ Hoắc nghỉ ngơi, còn anh đi bưng đồ ăn cho Lâm Doanh Doanh, thuận tiện múc chút nước lau cho cô, vừa rồi cả người cô đều đổ mồ hôi chắc chắn không thoải mái.

Lâm Doanh Doanh ăn vài miếng sủi cảo rồi ăn không vô nữa, buổi chiều ăn quá nhiều anh đào.

Tối hôm qua cô vừa tắm xong, hôm nay không có gì cần rửa nên không cần tắm, chỉ giặt miếng vải bông lau khô người một chút.

Hoắc Thanh Sơn hỏi cô, cô nói tắm xong rồi, để anh có thể đổ nước vào.

Đợi một hồi không thấy Hoắc Thanh Sơn tới, Lâm Doanh Doanh mặc cái váy lỏng lẻo của mình đi ngủ, suy nghĩ có phải không đủ gợi cảm không? Cô muốn cho Hoắc Thanh Sơn khắc sâu ký ức đêm tân hôn, từ sợi tóc tới áo ngủ đều phải hoàn hảo mới được.

Bây giờ cô muốn… ngủ chung với Hoắc Thanh Sơn, chắc nội y cũng không cần mặc đâu nhỉ?

Cô vắt hết óc mà nhớ lại tiểu thuyết, xem có cuốn nào có hướng dẫn một chút không, là mặc nội y để anh cởi hay là tự mình cởi xuống cho bớt việc nhỉ?

Mặc dù trong mơ nhiệt tình như vậy, nhưng thực tế cô không có kinh nghiệm thực chiến!

Nghĩ nghĩ một hồi, cô tìm một bộ nội y tương đối gợi cảm rồi thay vào, đây là mười mấy năm trước c** nh* cô mua từ nước ngoài về cho mẹ cô. Phần lớn mẹ Lâm đều khóa trong tủ, sau này Lâm Doanh Doanh nhìn thấy cảm thấy mấy bộ nội y ren đúng là quá đẹp nên lặng lẽ cầm vài bộ. Bởi vì vật liệu đặc thù, đồ chỉ một chút xíu thôi nên căn bản không chiếm chỗ.

Cô xấu hổ tới muốn nhỏ máu, không nhịn được mà mặc vào ngay.

Đang lúc cô muốn mặc váy bông vải lên, vừa lúc Hoắc Thanh Sơn đẩy cửa đi vào lập tức nhìn rõ trong mắt, làn da trắng tuyết như noãn ngọc, đường cong uyển chuyển như yêu tinh, như có mũi tên b.ắ.n về phía đầu của anh, khiến trong đầu anh lập tức bùng nổ ánh lửa.

Ngay lập tức anh cảm thấy mũi nóng lên, có gì đó chảy ra.

Lâm Doanh Doanh thấy anh tiến vào thì đầu tiên là yêu kiều kêu to một tiếng, ôm váy chắn ngang trước ngực, lập tức thấy Hoắc Thanh Sơn chảy xuôi hai hàng m.á.u mũi đỏ tươi. Cô mở to hai mắt nhìn, có hơi không dám tin, còn là lần đầu tiên nhìn thấy người sống chảy m.á.u mũi!

Cô vội vàng muốn dùng khăn bịt m.á.u mũi cho anh, Hoắc Thanh Sơn cũng đã xoay người chạy vội ra ngoài, tốc độ kia nhanh tới mức khiến người ta trố mắt.

Lâm Doanh Doanh mặc lại váy ngủ, lại suy nghĩ có phải bản thân quá mức câu dẫn Hoắc Thanh Sơn không? Dù sao anh lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy qua thân thể con gái, vẫn luôn lạnh lùng, cấm dục ăn chay, nhưng đột nhiên ăn mặn lại sợ là bổ quá mức.

Cô hơi áy náy ngó ra khung cửa nhìn bên ngoài, vừa lúc đối diện với cặp mắt của Hoắc Thanh Hà ở phía đông.

Hoắc Thanh Hà: “Chị dâu à, các người chơi cái gì vậy?”

Lâm Doanh Doanh đỏ mặt như muốn bị thiêu đốt, vội vàng đóng cửa sổ bò lên giường.

Cô nghe thấy tiếng Hoắc Thanh Hoa đang giáo dục em gái: “Sao em rảnh rỗi sinh nông nổi thế hả, ngó dáo dác khiến người ta phiền à, nhanh chóng đi ngủ đi.”

Vì không để Lâm Doanh Doanh ngại ngùng, không quấy rầy Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh động phòng, mẹ Hoắc cố ý để Hoắc Thanh Hoa nói mấy chị em nhanh chóng lên giường đi ngủ.

Ban ngày bận rộn cả ngày, buổi chiều còn phải đi đập lúa vụ thu, từng người họ đều mệt mỏi, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh nằm xuống ngủ, chỉ có một mình Hoắc Thanh Hà nhiều chuyện nên muốn nghe lén chút gì đó.

Bị dạy dỗ một lúc, ở nhà giữa không còn động tĩnh gì nữa, còn tắt đèn để thấy tất cả mọi người đều ngủ rồi.

Lâm Doanh Doanh vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô quan sát căn phòng tân hôn một chút.

Vốn cho rằng tới một gia đình xa lạ, cô sẽ không quen, ai biết được mẹ Hoắc lại rộng lòng tiếp nhận cô. Bọn họ đều đưa cả căn phòng phía tây này, bên trong phòng còn đặt tất cả đồ cô thích, để cô cảm thấy chân thật, không hề thấy lạ lẫm chút nào.

Trên giường đặt cái gối mây có chữ hỷ mới tinh. Đầu giường lò chủ yếu chất chăn nệm của cô, hai cái chăn hoa nhỏ, còn một tấm thảm sợi, và một gối đầu kiều mạch và áo gối thêu hoa.

Mùa hè nóng không cần đắp chăn, chỉ cần phủ đệm giường lên che kín bằng thảm sợi là đủ.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 78



Mẹ Hoắc sợ cô đắp bằng đệm bông vải sẽ nóng, cũng sợ ban đêm cô ra mồ hôi bị gió thổi lạnh, một chút lại đưa tới hai cái ga giường bằng vải bố, để cô phủ xuống thấm hút mồ hôi, sẽ không bị lạnh người nữa, bên trên thì phủ một tấm thảm sợi nữa là có thể ngủ được rồi.

Cô vừa chờ Hoắc Thanh Sơn về vừa lấy đồng hồ quả quýt của mình ra xem giờ, bởi vì lúc trước ngủ mấy tiếng rồi nên lúc này cô không hề buồn ngủ.

Vậy thì chờ lúc nữa Hoắc Thanh Sơn trở về, cô phải đối mặt với anh thế nào đây? Là quan tâm anh trước hay là cười anh trước? Có thể tổn thương lòng tự tôn đàn ông của anh không?

Ai nha, sao cả nửa ngày rồi mà anh còn chưa trở lại nhỉ, chẳng lẽ m.á.u mũi chảy quá nhiều rồi sao?

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, chỉ nghe thấy bên ngoài nghe tiếng nói lạnh lẽo của Hoắc Thanh Sơn: “Em đang làm cái gì vậy?”

Lâm Doanh Doanh nằm úp sấp lên cửa sổ, cửa sổ mở ra ngoài, lúc này vừa mở cửa lên đã có vài con muỗi tiến vào. Cô vừa muốn hỏi Hoắc Thanh Sơn sao không nhanh chân vào nhà, đã nghe thấy Hoắc Thanh Phong cười ha hả.

“Anh à, sao anh lại từ bên ngoài đi vào vậy?”

Tiếng nói của Hoắc Thanh Sơn càng lạnh lùng hơn: “Không phải em ngủ cùng với chú ba sao?”

Phòng phía Tây của nhà cho anh làm phòng cưới, Hoắc Thanh Phong dẫn hai đứa em đi tìm chú ba ngủ nhờ.

Hoắc Thanh Phong gãi đầu, cười ha ha: “À thì, em, em ở phòng bếp gian phía đông là được, để giường cho Tiểu Mộc.”

Hoắc Thanh Sơn lập tức hiểu rõ ý tứ của cậu ta, lạnh mặt trách mắng: “Biến nhanh lên!”

Hoắc Thanh Phong ngao ngao nói: “Rồi rồi, biến liền, cút ngay đây!” Cậu ta vội vàng chạy ra cửa tìm chú ba ngủ nhờ.

Hoắc Thanh Sơn đóng cửa, sau đó về phòng.

Lâm Doanh Doanh nghe thấy anh vào phòng, trái tim nhỏ căng thẳng nhảy bịch bịch lên, cô hít sâu một hơi, nhấn nhấn ngực, vội vàng chui vào trong thảm sợi của mình.

Cô nghĩ mình mà ngủ dựa vào tường thì không tốt lắm, nếu không may Hoắc Thanh Sơn muốn làm gì cô thì cô chạy không thoát, cho nên để anh ngủ dựa tường đi, cô ngủ ở cạnh ngoài.

Cô nghe Hoắc Thanh Sơn uống nước, nghe thấy anh đẩy cửa vào nhà, cô vội vàng giả vờ nhắm mắt ngủ.

Hoắc Thanh Sơn đẩy cửa vào nhà, lại đóng cửa phòng lại, bởi vì cửa sau và cửa trước đều mở, gió nam bắc thông vào cũng đủ mát mẻ.

Anh nhìn thấy Lâm Doanh Doanh nằm trong chăn, che kín bằng thảm sợi, tư thế tinh tế thon thả bị che dưới lớp thảm mỏng. Cho dù dáng người của cô thon gầy, mảnh khảnh, chỗ nên lồi sẽ lồi, từ trên nếp chăn là có thể nhìn thấy khe rãnh chập trùng hoàn hảo bên dưới.

Anh lập tức cảm thấy hơi khô nóng, cũng may vừa rồi ngâm một hồi lâu, cũng không có cảm giác muốn chảy mũi nữa.

Anh cởi giày lên giường, nhìn cô nhóc chuyên đùa giỡn tâm cơ giờ đang nằm dưới đệm chăn giường gỗ, ga giường bằng vải dệt thủ công, cô che kín bằng thảm sợi để lại chăn đơn cho anh.

Anh đặt đèn trên giường vào trong góc, ngồi ở trên đệm giường của mình, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang giả vờ ngủ, dịu dàng nói: “Có đi vệ sinh không?”

Lâm Doanh Doanh cố ý không tiếp lời, giả vờ ngủ thiếp đi.

Hoắc Thanh Sơn: “Buổi chiều ngủ bốn giờ rồi, bây giờ em còn có thể ngủ được sao?”

Lâm đại tiểu thư lại không mắc mưu, cô vẫn im lặng, cục cưng em đã ngủ rồi.

Hoắc Thanh Sơn chống tay phải lên bên gối đầu của cô, chồm người nhìn qua, cười nhẹ, nhỏ giọng nói: “Vậy em nói xem, em định để anh tự mình động phòng làm sao?”

Trong tầm mắt của anh, khuôn mặt của Lâm Doanh Doanh dần dần đỏ lên… đỏ lên… thấy rõ.

Rốt cuộc cô không nhịn nổi nữa, nhắm mắt rồi bụm mặt cười, lăn qua lăn lại ngã lung tung trên giường.

Hoắc Thanh Sơn lập tức nằm xuống cạnh cô, sau đó lúc cô quay lại thì anh vươn tay ra, cô tự động lăn vào trong n.g.ự.c của anh.

Lâm Doanh Doanh: “Hửm?”

Gương mặt đẹp trai phóng to trước mắt, tròng mắt đen nhánh, khuôn mặt nhuộm dưới ánh đèn là cũng càng thêm sâu thẳm.

Lâm Doanh Doanh l.i.ế.m môi một cái, ánh mắt rơi vào sống mũi thẳng tắp của anh, cười khanh khách: “Anh… Sao đột nhiên chảy m.á.u mũi?”

Hoắc Thanh Sơn rũ mi mắt che đậy ánh mắt của mình, ra vẻ bình tĩnh nói: “Trời nóng, uống rượu nhiều nên phát hỏa thôi.”

Lâm Doanh Doanh: “Vậy sao em không phát hỏa vậy?”

Ánh mắt Hoắc Thanh Sơn âm trầm xuống, nhỏ giọng nói: “Em muốn nổi hỏa à?”

Lâm Doanh Doanh ủi đầu vào dưới cằm anh, cười trộm, run lên một cái.

Anh vừa tắm rửa xong, da hơi lành lạnh, nhưng tiếp xúc lâu một lúc là nóng hổi lên.

Lâm Doanh Doanh cười xấu xa, ban đầu là ai nói không cưới cô chứ? Ban đầu là ai nói không được động tay động chân chứ! Cô hừ nhẹ một tiếng, mở miệng cắn một cái lên xương quai xanh của anh, còn hơi dùng sức để lại hai dấu răng rõ ràng trên người anh.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 79



Hoắc Thanh Sơn kêu đau một tiếng, miệng lưỡi cô nhóc này vẫn sắc nhọn như vậy. Anh nhận ra ôm cô như vậy dù có tắm bao lần nước lạnh cũng vô dụng, cho nên… Không bằng làm chút gì đó.

Chỉ là động phòng thì nên làm gì, thật sự không rõ, anh đúng là… Không biết, nhưng anh sẽ không thừa nhận. Lần đầu tiên anh hôn cô là theo bản năng của mình, sau này giở trò bịp bợm cũng là do cô dạy.

Bây giờ… Có phải nên chờ cô tới dạy không nhỉ? Xem ra… Anh rủ mắt xuống nhìn cô trốn trong n.g.ự.c mình cười tới run người, có lẽ cô cũng sẽ không biết đâu.

Lâm Doanh Doanh dán vào trong n.g.ự.c anh, hưởng thụ cảm giác sảng khoái mát lạnh của anh mang lại, cảm thấy như đang ôm một cái lò hạ nhiệt hình người, đúng là mát mẻ biết bao nhiêu.

Cô thoải mái là sẽ không muốn động nữa.

Bởi vì cô đột nhiên dán chặt anh nên cô nhận ra nơi nào đó giống như một vật sống đang dần biến lớn hơn.

Lâm Doanh Doanh: “!” Hu hu hu, kiến thức trong tiểu thuyết cũng có đất dụng võ, cung cấp thêm kim chỉ nam cho cô lúc động phòng. Cô nhớ lại một chút, cái gì mà một đêm bảy lần, cái gì mà người nữ sẽ thấy giống như bị xe tải đè qua, cái gì mà toàn thân xanh tím, cái gì mà…

Cô bị dọa tới run rẩy cả người, cái này là động phòng hay là chịu ngược đãi đây?

Không phải đấy là chuyện rất vui vẻ hay sao? Nếu thảm hại như vậy, vì sao nữ chính còn… Không đúng, trong sách đều là nam chính cần cù chăm chỉ, nữ chính thẹn thùng hầu hạ, không chịu nổi thì gào lên cầu xin tha thứ.

Cô vừa suy nghĩ vừa vô thức mài răng trên lồng n.g.ự.c của Hoắc Thanh Sơn, rốt cuộc muốn động phòng thế nào đây? Tên tay mơ như anh chắc chắn không hiểu, vậy dĩ nhiên cần kiến thức phong phú của cô giải thích mới có thể nắm giữ quyền chủ động hay sao?

Cô hắng giọng một cái, cảm thấy cuống họng mình hơi khô, không biết là vì phát hỏa hay là vì ăn nhiều anh đào.

Cô giật nhẹ, tay nhỏ lập tức tìm kiếm xuống phía dưới.

Hoắc Thanh Sơn: “!” Anh bất chợt ấn tay nhỏ đang muốn hành động của cô: “Em… Muốn làm gì?”

Lâm Doanh Doanh ra vẻ là một người có kinh nghiệm phong phú, trải nghiệm nhiều, tằng hắng một tiếng, ép buộc chính mình phải bình tĩnh lại, chỉ đạo tay mơ Hoắc: “Cái này… À là động phòng, anh không thể hả?”

Hoắc Thanh Sơn: “… ” Anh có thể chứ, em mới không thể đấy. “Anh hai mươi ba rồi.” Anh quyết định giãy giụa một chút, dù sao mình cũng lớn hơn cô bốn tuổi còn gì, dù sao cuộc sống cũng trải qua nhiều hơn cô.

Lâm Doanh Doanh: “Nhưng mà…. Cái này thì, nó không phụ thuộc vào thời gian anh nhiều thì sẽ biết, nó…”

“Tới thế nào?” Tiếng nói của Hoắc Thanh Sơn khàn khàn, hơi trầm xuống, còn chút ghen ghét nhỏ xíu. Loại chuyện này mà một cô nhóc như cô còn phong phú kinh nghiệm hơn cả anh!

Lâm Doanh Doanh: “Anh phải xem sách mà học tập thêm! Trăm lần đừng nghĩ là chuyện đương nhiên, nghĩ đương nhiên thì anh sẽ bị chê cười đó.”

Dù sao ở trong truyện hài mà cô xem có một con mọt sách ba mươi mấy tuổi, chuyện động phòng không biết làm thế nào, vào sai chỗ hoặc là chỉ cần ở chung là sẽ sinh đứa nhỏ.

Khụ khụ khụ, cô cảm thấy Hoắc Thanh Sơn… được rồi, anh có năng lực tự học tương đối mạnh nên chắc không cần hỏi nhiều vẫn tự thông. Dù sao yêu đương và ăn cơm giống như nhau, đều là bản năng của con người, chờ anh có nhu cầu rồi thì anh sẽ biết động thế nào mới có thể thoải mái.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, kết quả cuống họng không nuốt xuống được mà còn bị nghẹn lại khiến bản thân khó chịu không thôi. Cô lấy ra tư thế chị cả mà tới: “Cái này ấy… Hoắc Thanh Sơn, anh biết đó, anh phải như này…”

Cô dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình cù dưới nách anh.

Hoắc Thanh Sơn: “Như thế? Em ngứa hả?” Bàn tay thô ráp của anh xoa lên, bao bọc phía sau lưng cô, giúp cô gãi ngứa.

Lâm Doanh Doanh ngứa tới không chịu được, bắt đầu đá chân lung tung, cười tới muốn đau sốc hông.

Chẳng những cơ thể cô mềm mại mà nhiều nơi trên người rất mẫn cảm, người khác không thể chạm vào, chính cô cũng không dám đụng, đụng một chút là ngứa tới cười điên cuồng.

Cô cười như một đứa bé, lăn lộn trong n.g.ự.c anh, chân trắng nõn đá đá vào đùi của anh, thân thể cũng uốn éo tới lui.

Hoắc Thanh Sơn lại cảm thấy nơi nào đó càng cứng hơn, thật sự không thể đau khổ hơn.

Anh nghiêng người đè cô gái chỉ biết trêu chọc dẫn lửa mà không chút muốn hành động, mặc dù vóc người cô không coi là nhỏ nhưng thon thả mảnh mai, anh lại cao lớn nên so ra càng thấy rõ là cô rất thon thả.

Hai cánh tay chống hai bên cơ thể của cô, trái tim nhảy điên cuồng như muốn văng ra, bịch bịch bịch, kéo theo nhịp tim của cô cũng rộn ràng.

Lâm Doanh Doanh căng thẳng, nuốt nuốt nước bọt, vì để bầu không khí được thoải mái hơn cô đã nói một câu: “Hoắc Thanh Sơn, anh nhìn xem hai trái tim chúng ta thật là ăn nhịp với nhau.”
 
Back
Top Bottom