Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 60



Lâm Doanh Doanh ổn định cảm xúc lại, không còn nôn nóng nữa, sau khi oán trách và chống cự lại thì vẫn cảm nhận được sự quan tâm của ông, cô rưng rưng nước mắt: “Cha, con rất tốt, cha và mẹ đừng lo lắng. Hoắc Thanh Sơn biết dỗ người, mỗi ngày con đều vui vẻ.”

Đồng chí lão Lâm không vạch trần cô, thằng nhóc kia giống như một cái hũ nút thì biết dỗ dành gì ai? Ông gật đầu, bàn tay thô ráp xoa trán cô một trận: “Trở về là tốt, đừng bắt nạt Mạn Mạn nữa, con bé là đứa nhỏ đáng thương.”

Lâm Doanh Doanh: Cha đúng là người có năng lực phá hư bầu không khí! Con tức giận rồi! Chỉ tha thứ cho cha một phần tư thôi!

Cuối cùng đồng chí lão Lâm không nhịn được mà lầm bầm: “Ông đây nuôi cải trắng tươi tốt lại bị một con lợn ủi đi mất rồi.”

Lâm Doanh Doanh giận ông: “Lão Lâm à, đừng có quên, cha cũng ủi cây cải trắng tươi tốt của nhà lão Lục đây này.”

Đồng chí lão Lâm cười ha ha: “Cái con nhóc con đó, được rồi, giao con cho thằng nhóc Hoắc Thanh Sơn kia đau đầu là được rồi.” Ông khoát tay, xoay người tiến vào trong xe, ra hiệu lái xe rời đi.

Lâm Doanh Doanh chạy đuổi theo xe Jeep hai bước, nhìn xe Jeep nhanh chóng đi mất thì bắt đầu khóc.

Hoắc Thanh Sơn đi tới bên cạnh cô, yên lặng dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô.

Lâm Doanh Doanh đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c của anh, khóc lóc tới mức thút thít: “Hoắc Thanh Sơn, sau này anh cần phải tốt với em. Nếu anh không tốt với em, em sẽ cắn c.h.ế.t anh!”

Trái tim của Hoắc Thanh Sơn bị cô khóc tới muốn nát, cũng bất kể có phải đang đứng trước mặt nhiều người hay không, đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực.

Đồng chí lão Lâm để lại một túi xách cho con gái, bên trong có một xấp tiền lẻ, một xấp phiếu thịt, phiếu lương thực, ngoài ra còn có một bức thư ngắn.

Hoắc Thanh Sơn dẫn theo Lâm Doanh Doanh ở lại một đêm trong trại dân binh huấn luyện, Liên trưởng Đinh là người phụ trách tiếp đãi. Để bày tỏ lòng thành vì thiếu nợ Lâm Doanh Doanh, chờ khi nào cô kết hôn thì anh ta sẽ đưa mấy sọt anh đào lớn, ngoài ra còn có các loại thịt gà, thịt vịt sấy khô.

Nhưng Lâm Doanh Doanh sướng tới nỗi không nhịn được, cơm tối đã ăn luôn một cân anh đào, không ăn miếng cơm nào.

Mà Hoắc Thanh Sơn và Liên trưởng Đinh cũng đã trở thành bạn tốt của nhau, ước định sau này có nhiều cơ hội liên lạc với nhau.

Ngày hôm sau, Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn trở về nhà, trước hết thì đi tìm đại đội trưởng viết giấy kết hôn, sau đó đi công xã mua các loại kẹo mừng, rượu, thuốc lá.

Lâm Doanh Doanh ghét vải vóc ở nơi này, chẳng qua kết hôn vài phiếu vải không dùng tới coi như bỏ, nên cô lấy luôn một chút vải bông và vải may đồ bình thường chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Vốn dĩ cô nghĩ đơn giản một chút, lãnh chứng nhận xong thì đã nhập được hộ khẩu vào nhà Hoắc Thanh Sơn, sau đó cùng nhau sống là được. Nhưng Hoắc Thanh Sơn không muốn cô ấm ức, kiên trì muốn cho cô một hôn lễ rình rang ở nông thôn.

Vợ đại đội trưởng xung phong làm bà mối, thay thế nhà họ Hoắc đưa sính lễ, vải vóc, bánh kẹo, rượu, t.h.u.ố.c lá và chút vật dụng phụ nữ thường ngày cho Lâm Doanh Doanh. Ở cái nơi không có bất kỳ lễ hỏi cưới gì thì việc mượn một chiếc xe đạp đã coi như thể diện của thời đại này, Hoắc Thanh Sơn nghĩ hết tất cả khả năng mà anh cho là tốt nhất.

Đảo mắt một cái là tới lúc bọn họ kết hôn.

Bây giờ đã tiến vào cuối vụ gặt lúa mạch, nhóm xã viên chẳng phải bận rộn gì nữa, đại đội trưởng cho nhóm thanh niên trí thức nghỉ ngơi, để bọn họ giúp Lâm Doanh Doanh xuất giá.

Mã Bình Bình dẫn đầu nhóm thanh niên trí thức tới quét dọn tới sáng rực lên mới thôi, dán giấy đỏ cắt hoa, còn treo lồng đèn hình hoa hồng lớn ở cạnh cửa, bên trên khung cửa sổ, tất cả đều là không khí vui mừng, hạnh phúc, khiến cho bọn trẻ trong thôn đều vây tới xem cô dâu.

Trước đó Lâm Doanh Doanh đã tỉnh lại, kích động tới mức ngủ không được.

Vốn là trước vài ngày nam nữ kết hôn sẽ không thể gặp nhau, nhưng cô không nhịn được nên đã nói đứa bé đưa tin cho Hoắc Thanh Sơn để tối hôm qua anh tới gặp cô.

Ai biết được anh là người bảo thủ, cứng nhắc, cứ thế đứng nói chuyện với cô cách một bức tường, khiến cô muốn hôn cũng không hôn được, tức giận nha!

Hừ, hôm nay kết hôn, xem đêm nay cô thu thập anh thế nào!

Cô chủ Lâm miệng hùm răng sứ lại vô cùng có lòng tin, sắp đạp vào chiến trường cướp đoạt tướng quân của các cô gái, trong đầu đều là hình ảnh muốn Hoắc Thanh Sơn phải làm thế nào, sau đó nghĩ tới cái gì đành phải che miệng cười.

Mấy nữ thanh niên trí thức như Mã Bình Bình giúp cô thu dọn đồ đạc, nhìn cô tựa đầu nhỏ vào trên bàn cười thì không nhịn được mà trêu ghẹo cô: “Doanh Doanh à, cô đang nhớ tới anh Thanh Sơn nhà cô tới mức phải như vậy hả?”

Chương 61

Bọn họ cũng nhận ra, Lâm Doanh Doanh chỉ có tính tình xấu với Diệp Mạn Mạn và Diệp Chi Đình, còn đối với người khác đều ôn hòa, không hề kiêu căng hay ngạo mạn. Cho nên, bây giờ các cô đều dám chê cười cô.

Lâm Doanh Doanh lập tức mím môi, giả vờ thành dáng vẻ nghiêm chỉnh nói: “Ai suy nghĩ gì đâu, tối hôm qua vừa gặp đó thôi.”

Mã Bình Bình: “Cách tường để vơi nỗi tương tương, ha ha.”

Mặt Lâm Doanh Doanh lập tức đỏ ửng lên: “A…. Các người còn muốn uống rượu mừng của tôi nữa không hả?”

Đúng lúc này, từ bên ngoài, Diệp Mạn Mạn đi vào, vành mắt hồng hồng: “Chị Doanh Doanh, chị… Chị khuyên nhủ anh Đình đi.”

Lâm Doanh Doanh nhíu mày, dữ tợn trừng cô ta: “Hai người các người kẻ cáo trạng lung tung, không nên xuất hiện trong hôn lễ của tôi, tôi không hề hoang nghênh!”

Trước đó cha cô tìm tới Hoắc Thanh Sơn, nói rõ chính là do Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn cáo trạng, may mắn Hoắc Thanh Sơn nhà cô ưu tú hơn người, lập tức chinh phục được cha vợ. Nếu không cô sẽ xé sống Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn, từ sau khi trở về từ huyện, cô đã lập tức cắt đứt quan hệ với bọn họ, không thèm để ý tới mấy kẻ chỉ biết cáo trạng!

Bây giờ, cô phải kết hôn, vốn dĩ Diệp Chi Đình và Diệp Man Man nên là người nhà mẹ đẻ, có thể đưa cô xuất giá, nhưng cô lại không thèm lựa chọn bọn họ mà chọn Mã Bình Bình, mấy người Trần Chiêu Đệ và nam nữ thanh niên trí thức.

Ở nhóm thanh niên trí thức thì Mã Bình Bình vừa là người tài giỏi vừa là người hào sảng, Trần Chiêu Đệ là người đã ăn không ít bánh bao cao lương của Lâm Doanh Doanh, cho nên rất cảm kích trong lòng, còn những người khác đều có ưu điểm riêng, Lâm Doanh Doanh không ghét.

Có thể có được sự ưu ái của cô chủ Lâm, sau này trên phương diện ăn uống sẽ có không ít chỗ tốt đâu, đây cũng không phải là chuyện ghen ghét xa lánh giữa những cô gái với nhau.

“Nhìn cô dâu kìa!”

“Chú rể nhà cô tới rồi!”

Bên ngoài có một nhóm khỉ con gào thét, giọng trẻ con non nớt càng lộ ra vẻ vui mừng.

Rất nhanh có một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi chạy tới đầu tiên, cậu ta mặc quần đùi và áo khoác mới, trên chân mang một đôi dép dây gai, lộ ra tay chân thon dài màu lúa mì. Giữa những người bạn cùng trang lứa, vóc dáng của cậu ta coi như cao lớn, dáng vẻ đứng giữa những thiếu niên và thanh nhiên, giả vờ ổn trọng nhưng cũng mang theo chút hơi thở trẻ trung, linh hoạt của tuổi thiếu niên.

Cậu vừa vào cửa là kêu lên: “Chị dâu ơi, em là Hoắc Thanh Phong, em tới khuân đồ giúp chị!”

Mã Bình Bình cười nói: “Cậu kêu ai là chị dâu vậy? Đừng nhận vơ nha.”

Khuôn mặt Hoắc Thanh Phong lập tức lộ ra vẻ đắc ý: “Đó còn cần phải hỏi nữa hả, dĩ nhiên là chị gái xinh đẹp nhất ở kia rồi!”

Cậu lập tức chắp tay vái chào với Lâm Doanh Doanh đang ngồi chải đầu trên giường ở đằng sau: “Chị dâu, em là người đàn ông thứ hai trong nhà, anh cả lo việc bên ngoài, còn em lo việc trong nhà.”

Lâm Doanh Doanh nhìn khuôn mặt của cậu và Hoắc Thanh Sơn có vài phần giống nhau thì không nhịn được mà cười lên.

Một thanh niên trí thức cũng cười nói: “Anh cả cậu lo việc bên ngoài, chị dâu cậu lo việc trong nhà, còn có việc cho cậu nữa à?”

“Biến đi, cậu thì biết cái gì.” Hoắc Thanh Phong chạy tới phía trước giường của Lâm Doanh Doanh rồi đưa tay: “Chị dâu à, lần đầu gặp mặt, sau này chị phải đứng bên này của bọn em đấy.”

Lâm Doanh Doanh ngờ vực nhìn cậu, có ý gì đây? Cô bắt tay với cậu.

Hoắc Thanh Phong duỗi cái tay màu lúa mì ra, một cái tóm gọn cái tay nhỏ mềm mại của Lâm Doanh Doanh lắc lắc: “Chị dâu à, một lời đã định, chúng ta là một phe nha.”

“Xong rồi”, Lâm Doanh Doanh cảm giác như bị điện giật một cái, ông trời ạ, bên trong này có tĩnh điện sao? Cô vội vàng muốn rút tay về, lại bị Hoắc Thanh Phong mạnh mẽ cầu xin cô đồng ý.

Đột nhiên, trong đầu Lâm Doanh Doanh rơi vào một trận mê muội, từ trong chỗ sâu của trí óc bốc vỡ ra một tin tức, chấn động tới mức ánh mắt của cô phải trợn tròn lên.

Hoắc Thanh Phong thấy thế lập tức bị dọa rụt tay lại, miễn cho anh cả cho rằng cậu ta hù họa chị dâu. Cậu ta vội vàng cười làm hòa: “Chị dâu à, mẹ em nói sau khi chị và anh cả em kết hôn, chúng ta sẽ là người một nhà. Em phải nói vài chuyện với chị trước, em theo anh em, chịu khói giỏi lo cho gia đình, sau này em nghe chị, chỉ đáng ghét nhất chính là bà Hoắc Thanh Hà kia…”

“Hoắc Thanh Phong!” Bên ngoài truyền tới một giọng nói lưu loát cắt đứt lời cậu ta: “Em lại chửi bới chị!”

Hoắc Thanh Phong: “Hôm nay, anh cả kết hôn là ngày tốt lành, tốt nhất chị nên giữ uy tín. Nếu không chị cứ đợi xem mẹ và anh cả sẽ thu dọn chị đi!”

Chương 100

Chương 99

Chương 98

Chương 97

Chương 96

Chương 95

Chương 94

Chương 93

Chương 92

Chương 91

Chương 90

Chương 89

Chương 88

Chương 87

Chương 86

Chương 85

Chương 84

Chương 83

Chương 82

Chương 81

Chương 80

Chương 79

Chương 78

Chương 77

Chương 76

Chương 75

Chương 74

Chương 73

Chương 72

Chương 71

Chương 70

Chương 69

Chương 68

Chương 67

Chương 66

Chương 65

Chương 64

Chương 63

Chương 62

Chương 61

Chương 60

Chương 59

Chương 58

Chương 57

Chương 56

Chương 55

Chương 54

Chương 53

Chương 52

Chương 51

Chương 50

Chương 49

Chương 48

Chương 47

Chương 46

Chương 45

Chương 44

Chương 43

Chương 42

Chương 41

Chương 40

Chương 39

Chương 38

Chương 37

Chương 36

Chương 35

Chương 34

Chương 33

Chương 32

Chương 31

Chương 30

Chương 29

Chương 28

Chương 27

Chương 26

Chương 25

Chương 24

Chương 23

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

Chương 15

Chương 14

Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 61



Cậu vội vàng hỏi Lâm Doanh Doanh về việc chuyển những đồ đạc, ngoại trừ sính lễ nhà họ Hoắc cho thì còn lại đều là vật dụng của chính Lâm Doanh Doanh, những cái rương to to nhỏ nhỏ, có rất nhiều.

Ngay sau đó, Hoắc Thanh Hà đã đi tới, cô ấy là một cô gái chừng hai mươi tuổi, mặc dù dáng vẻ không có xinh đẹp tuyệt vời như Lâm Doanh Doanh, nhưng cũng là một thiếu nữ xinh xắn. Đầu chải hai b.í.m tóc tới eo, mi thanh mục tú rất giống với mẹ Hoắc, nhưng cằm hơi nhọn nhìn qua đã thấy rất nghiêm khắc.

Cô ấy nói với Lâm Doanh Doanh: “Doanh Doanh à, tuyệt đối đừng nghe nó nói, nó giỏi nhất là miệng lưỡi trơn tru lừa gạt người, hai mặt, trở mặt vô tình, vừa lười vừa ham ăn, vừa gian xảo vừa láu cá…”

“Dừng lại! Hoắc Thanh Hà, hôm nay là ngày gì hả? Là lúc chị có thể tùy tiện đùa giỡn hay sao? Sau này tốt nhất chị nên yên phận, đừng có yếu ớt ham hư vinh, lười biếng lại hay dùng mánh lới, chị không soi vào nước tiểu mà xem, chị có được đẹp như vậy, mềm mại như chị dâu sao? Chị dâu người ta gọi là xinh đẹp mềm mỏng, chị thì chính là chó già sừng thú còn ồn ào như dê đó!”

Trong phòng, mọi người đều sợ ngây ngẩn cả người, mẹ nó chứ, đây là em trai, em gái của Hoắc Thanh Sơn mà!

Bọn họ hơi có vẻ đồng tình nhìn về phía Lâm Doanh Doanh, chưa kết hôn mà đã đối đầu với em trai, em gái chồng như vậy, thời gian sau này còn có thể yên tĩnh được sao?

Ngoài cửa sổ, sắc mặt Diệp Mạn Mạn rất phức tạp, cô ta thờ ơ lại lạnh nhạt.

Từ nhỏ, Lâm Doanh Doanh đã được nuông chiều, không có chịu khổ, không phải trôi qua thời gian khổ cực. Vào đêm đến nông thôn, chui vào trong chăn khóc lóc, ngày đầu tiên đi lao động đã k** r*n liên hồi. Nếu như trở thành vợ của nông dân thật, vậy cả đời này của cô sẽ phải trôi qua đều là khổ cực, đàn ông nông thôn đều th* t*c, đánh vợ, không hề quan tâm còn gia trưởng. Kiểu người kiêu căng còn tính tình đại tiểu thư như Lâm Doanh Doanh, gả cho đàn ông nông thôn, vậy cứ đợi mẹ chồng ghét bỏ, bị cô em chồng bắt nạt, bị chồng đánh chửi là vừa.

Nhìn xem, chú em và cô em chồng trước mặt cô mà xem, tuyệt đối không phải là loại lương thiện!

Uổng công bản thân có xuất thân và diện mạo xuất sắc như vậy, thật sự khiến người ta im lặng mà!

Cô ta cho rằng Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hà tới ra oai phủ đầu với Lâm Doanh Doanh, đây nhất định là ý tứ của mẹ Hoắc, muốn lập quy củ cho con dâu đây mà.

Ngày đó, mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Sơn đưa sủi cảo cho Lâm Doanh Doanh, Mã Bình Bình còn hâm mộ Hoắc Thanh Sơn là người đàn ông tài giỏi, đẹp trai, mẹ Hoắc đối với con dâu tương lai tốt, lúc ấy cô ta lập tức “hứ” một tiếng, đưa chút đồ ăn thì gọi là tốt sao? Lâm Doanh Doanh muốn ăn cái gì mà không được? Nhiều người cầu cưới cô nữa đấy, cưới cô chẳng khác nào cưới được quan hệ hai nhà Lục Lâm, chó hoang cũng biến thành chó nhà thuần chủng!

Ban đầu, cô ta và Diệp Chi Đình là thấy đồng tình và quan tâm Lâm Doanh Doanh, muốn ngăn cản Lâm Doanh Doanh gả cho người đàn ông cẩu thả, nhưng Lâm Doanh Doanh tùy hứng, cao ngoại cứ cố chấp không thôi, cô ta đành dứt khoát mặc kệ.

Không nghe người ta khuyên, sau này thảm hại đều do cô tự tìm.

Bản thân cô ta chỉ nên yên lặng xem náo nhiệt là được!

Ai ngờ cô ta muốn coi hai chị em kia thị uy với Lâm Doanh Doanh thì hai người trong phòng kia lại bắt đầu từng câu một dụ dỗ, lấy lòng Lâm Doanh Doanh.

Tình huống gì thế này? Cặp chị em này tới mua vui à?

Hoắc Thanh Hà: “Doanh Doanh à, tôi lớn hơn cô một tuổi, có thể không gọi cô là chị dâu được không?”

Vẻ mặt của Lâm Doanh Doanh hơi phức tạp nhìn cô ấy, bất ngờ hỏi: “Cô và Trịnh Khải Toàn…”

Bất chợt, mặt mày Hoắc Thanh Hà thay đổi, cô ấy vội dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lâm Doanh Doanh: “Chị dâu! Chị nói muốn cầm những thứ đó chứ gì, em cầm giúp chị!”

Lâm Doanh Doanh nhìn phản ứng sợ người biết của cô ấy, lập tức tuyệt vọng!

Vừa rồi cô không biết chuyện gì xảy ra, trong lúc Hoắc Thanh Phong bắt tay với cô, trong đầu cô bất chợt xuất hiện rất nhiều tin tức, vững vàng in vào trong đầu cô.

Đó là một tiểu thuyết loại nam chủ “Mưa gió chốn ngục giam”, cô xuyên vào chính là thế giới trong sách đó, chỉ là nó có khác biệt rất lớn với thế giới hiện thực. Mà khoảng cách từ bây giờ tới khi chính văn của câu chuyện bắt đầu có tới mười lăm năm.

Nam chính là một thiếu niên thiên tài, con một trong gia đình, bạn gái bị cha kế bạo lực gia đình dâm loạn, trong một lần xung đột, bọn họ đã g.i.ế.c c.h.ế.t người cha kế kia, nam chính tự mình gánh vác hết vào ở tù.

Bên trong tù, nam chính phải trải qua rất nhiều trắc trở sống chết, làm quen với muôn hình vạn trạng nhân vật. Có cặn bã, cũng có người trời sinh phản lại xã hội, mà trong đó có một người đàn ông trung niên tên Hoắc Thanh Sơn khiến người ta chú ý nhất. Ông ta vốn là một quân nhân có tương lai tươi sáng, còn từng làm trưởng quản công trường cải tạo lao động, trưởng ngục giam, nhưng không biết tại sao lại xuất hiện ở đây.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 62



Ông ta âm trầm, quái gở, rất ít liên hệ với người khác, cho dù là phạm nhân hung tàn nhất cũng không dám trêu chọc ông ta, tất cả đều sợ ông ta như sợ rắn rết.

Nhưng ông ta lại là một người chính trực, âm thầm cứu nam chính rất nhiều lần, thời gian dần trôi qua, nam chính càng ngày càng cảm kích ông ta, kính nể và cả ỷ lại, cũng càng ngày càng tò mò những kinh nghiệm của ông ta.

Sau này, trong một lần ngục giam bị bạo động, một tên tội phạm quốc tế ẩn giấu muốn vượt ngục chạy trốn, tên đó bày ra kế hoạch bạo động ở ch* k*n đáo nhưng lại bị Hoắc Thanh Sơn nhìn thấu.

Trải qua trận vật lộn sinh tử, cuối cùng Hoắc Thanh Sơn bắt được tên tội phạm kia, nhưng vì cứu nam chính đã c.h.ế.t cùng với kẻ địch.

Nam chính vì lập được công mà ra tù sớm, anh ta bắt đầu bước lên con đường tìm kiếm người nhà của Hoắc Thanh Sơn.

Trải qua những đợt điều tra, anh ta mới biết năm đó, Hoắc Thanh Sơn có một gia đình vô cùng hoàn hảo, mẹ dịu dàng thân thiện, em trai và em gái dù có khuyết điểm hay cãi nhau ầm ĩ nhưng đều là người cần cù tài giỏi.

Bi kịch của Hoắc Thanh Sơn là từ khi anh đảm nhận nhiệm vụ đi biên giới, em gái của anh bị một tên lưu manh dâm loạn mang thai.

Em gái Hoắc là một cô gái xinh đẹp yếu đuối, mười lăm, mười sáu tuổi hoàn toàn mơ màng về thế giới bên ngoài. Sau khi bị tên lưu manh ức h.i.ế.p rồi uy h**p, sợ ảnh hưởng tới anh cả và người nhà, lại sợ người ta chỉ trỏ nên không dám nói ra, sau đó lại mang thai.

Người đàn ông kia nói em gái Hoắc quyến rũ gả, hai người là tự nguyện, mà chuyện này còn xảy ra nhiều lần.

Loại thời điểm này căn bản không có biện pháp buộc tội cưỡng gian, chỉ có thể nói hai người làm loạn, thế là bắt buộc phải gả em gái Hoắc cho gã.

Mẹ Hoắc không chịu, gửi điện tín cho Hoắc Thanh Sơn để anh về nhà xử lý mọi việc, nhưng anh ở biên cảnh đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật nên không hề biết tới.

Hoắc Thanh Phong lập tức đi đánh tên rác rưởi kia, muốn đánh gả tới c.h.ế.t mới thôi, cuối cùng bị ngăn lại, bởi vì g.i.ế.c tên lưu manh thì cậu ta cũng phải đền mạng.

Em gái Hoắc sợ chuyện của cô ấy sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống trong nhà, từ trước tới nay còn là cô gái yếu đuối nên phải cắn răng mà gả qua, nói người nhà đừng nói cho anh cả, đừng ảnh hưởng tới tiền đồ của anh cả.

Hoắc Thanh Phong thấy cô uất ức như vậy, xúc động dâng lên nên cậu ta không chịu được nữa và đã chạy đi theo người ta vận chuyển đồ vào thành phố, đi vận chuyển hàng hóa vào phương nam đầy rẫy nguy hiểm.

Mà sau khi em gái Hoắc gả đi, cũng không phải để kết thúc bi kịch mà trái lại là bắt đầu.

Thân thể của cô ấy không tốt, người đàn ông lại bạo lực gia đình với cô ấy, không bao lâu đã bị giày vò tới mức đứa nhỏ cũng không còn, ra m.á.u nhiều.

Chị hai Hoắc Thanh Hà dẫn người đi đánh cho tên kia một trận, để gả thành thật một chút.

Chị ba tự mình đi chăm sóc em gái nhỏ, còn muốn xuống đồng giúp họ làm việc tính công. Ăn không ngon, nghỉ ngơi không tốt, thân thể vừa mệt nên vào giữa trưa ngày nọ, cô ấy đã phát bệnh tim mà không còn.

Em gái Hoắc vì thương tâm mà đẻ non, lần này cũng không cứu nổi.

Sau khi các cô chết, vốn dĩ mẹ Hoắc thường hay đau bệnh cũng không chịu được nữa.

Lúc này, Hoắc Thanh Sơn mới từ biên giới trở về, đối mặt với thảm kịch bất ngờ xuất hiện trong nhà, anh đột nhiên mất tiếng nói. Anh không nói một lời, lạnh lùng đi tìm chồng của em gái Hoắc, người đàn ông kia cũng không được việc, Hoắc Thanh Sơn chỉ đạp gã một cước mà gả đã c.h.ế.t rồi.

Người trong nhà gã ta náo lên, muốn Hoắc Thanh Sơn đền mạng.

Hoắc Thanh Sơn tự mình đi đầu thú, cuối cùng lập án điều tra, người đàn ông phát bệnh chết, không có quan hệ gì với một cước kia. Hoắc Thanh Sơn bị điều động đi cải tạo nông trường, làm lao động cải tạo nông trường dài hạn.

Mà lúc này, từ phương nam, Hoắc Thanh Phong chạy vận chuyển, thuận tiện bán chút hàng hóa, lại bị bạn đi cùng chơi khăm, bởi vì tình tiết nghiêm trọng mà phải vào tù.

Thông qua quan hệ, Hoắc Thanh Sơn đưa cậu ta về lại nông trường mà bản thân đang cải tạo, để cậu ta làm công qua ngày, hỗ trợ phá án và bắt giam những đội người buôn lậu.

Vài năm sau, Hoắc Thanh Phong lập công được tha bổng, ra khỏi tù nhưng lại bị một thành viên trong băng đảng trốn chạy trả thù, c.h.ặ.t đ.ầ.u vứt xác ở một nơi hoang dã.

Mấy tên tội phạm kia có mấy nhân viên nội ứng, sau này bọn chúng lẩn trốn ra nước ngoài.

Sau khi Hoắc Thanh Sơn cải cách xong ở ngục, đảm nhiệm vị trí trưởng ngục giam, lại thừa dịp một sự cố xảy ra trong ngục mà giả c.h.ế.t thoát thân, bắt đầu bí mật báo thù.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 63



Mấy năm qua đi, anh lăn lộn ở mọi nơi trong và ngoài nước, vài chục lần từ cõi c.h.ế.t trở về, rốt cuộc cũng báo thù được cho em trai thứ hai.

Cuối cùng, anh mang theo một đống vết đạn trên người trở về nước tự thú, hoàn thành số mệnh gặp phải nam chính trong tù.

Trong đầu Lâm Doanh Doanh tự động loại bỏ những tin tức này, trong tiếng gió rì rào nghe thấy mọi người rối rít nói chú rể đã tới.

Hoắc Thanh Sơn sải bước đi vào, anh mặc cả người là quân trang quốc phòng màu xanh lục mới tinh, chân mang giày da đen, thân hình cao lớn thẳng tắp, gương mặt đẹp trời ngời ngời, thần thái khí khái, mặt mày lạnh lùng của anh khi nhìn vào Lâm Doanh Doanh thì lập tức mềm xuống.

Anh nhìn về phía Lâm Doanh Doanh trên giường, cô mặc váy áo mùa lụa đỏ, làn da càng có vẻ trắng hơn tuyết, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt mềm mại vô cùng mịn màng, xinh đẹp tuyệt trần giống như một đóa hoa trà nở rộ.

Tâm thần anh đều bị làm cho kinh sợ, rồi phải mỉm cười tỉnh táo tự kiềm chế bản thân, anh dịu dàng nói: “Doanh Doanh, anh tới đón em.”

Mà vốn dĩ cô gái khi nhìn thấy anh phải vui cười nhào lên chiếm tiện nghi của anh lại bất ngờ tái xanh mặt mày, lộ ra vẻ mặt kính nể với anh.

Chẳng những cô không nhào lên chiếm tiện nghi của anh mà trái lại còn hơi co rúm, lùi bước về sau.

Hoắc Thanh Sơn hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn cô hỏi thăm thế nào.

Lâm Doanh Doanh bất ngờ biết bản thân xuyên sách, tam quan sụp đổ, khiến cô không thể nào tưởng tượng ra người đàn ông đẹp trai, hiền hậu này lại biến thành một sát thần âm trầm, quái gở, lạnh lẽo, ác liệt.

Lúc cô tiếp nhận kịch bản gốc, còn tiếp nhận luôn chút hình ảnh, video của hiện trường anh báo thù.

Lúc Hoắc Thanh Sơn đi tới chỗ cô, vốn là mọi chuyện đang phát ra hình ảnh tự động dưới dạng MV trong đầu của cô, BGM cao vút, vừa thương xót vừa lạnh lùng, người đàn ông lạnh lùng, lớn lên như thần c.h.ế.t kia đang cầm lưỡi d.a.o trong tay, từng bước giẫm lên vũng máu, đi tới lấy mạng nhóm kẻ thù đang không ngừng k** r*n.

Anh đưa tay về phía cô, lại giống như Thần Chết phát ra lời mời lạnh lùng mà lộng lẫy, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Doanh Doanh trắng bệch.

Cả người cô đều là dạng cô chủ cành vàng lá ngọc, không thích ứng được với dạng hình ảnh kịch liệt như vậy, hu hu hu, thật đáng sợ.

Tâm thần cô loạn lạc, có loại cảm giác vỡ vụn như ghe độc mộc bị cuốn trong gió to sóng lớn, cô hạ thấp mu bàn tay xuống, đầu óc rối tung hơi né tránh, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Không, em sợ…”

Hoắc Thanh Sơn nhíu mày, ngờ vực nhìn cô: “Doanh Doanh?”

Mấy người Mã Bình Bình thấy vậy thì cười phá lên: “Doanh Doanh cũng biết ngại ngùng ha, ha ha ha.”

“Hôn một cái, hôn một cái nào!” Mọi người lại bắt đầu ồn ào lên, trong đó tiếng Hoắc Thanh Phong là kêu lớn nhất.

Nhóm thanh niên trí thức cũng ồn ào lên: “Hô hô, Doanh Doanh à, cho chúng tôi tiền mừng nữa đấy, chú rể cũng cho tiền mừng nào, không thể dễ dàng dẫn cô dâu đi như vậy nha!”

Đây chính là nữ thần của bọn họ!

Hoắc Thanh Sơn chống hai tay xuôi theo bên giường, cong đầu gối, vừa nhấc lên đã đi tới trước mặt Lâm Doanh Doanh, bàn tay thô ráp của anh nắm chặt bàn tay nhỏ non mềm của cô, vậy mà lạnh buốt.

“Doanh Doanh?” Anh lo lắng nhìn cô.

Lâm Doanh Doanh hoảng sợ nhìn anh, cặp mắt đào hoa xinh đẹp bị hoảng sợ như một con vật nhỏ chịu không nổi, khiến người ta đau lòng.

Hoắc Thanh Sơn nhìn cô như vậy, bất ngờ cười, ghé bên tai, tiếng nói trầm thấp hơi ngậm trong cổ họng nói bên tai cô: “Anh dẫn ngựa tới, hay là em muốn anh… Ôm?” Giọng điệu gợi cảm chọc người dần khuếch tán trong tai cô, khiến thân thể cô hơi run rẩy.

Anh chụp hai tay tới, lập tức nâng thân thể mềm mại của cô gái lên, cô rất nhẹ, anh không cần tốn chút sức đã có thể ôm cô vào trong ngực.

Lâm Doanh Doanh co rúm người muốn né tránh.

Hoắc Thanh Sơn rủ mắt xuống nhìn cô, ánh mắt thâm thúy đầy u ám, anh nhỏ giọng nói: “Em muốn nói cái gì?”

Bọn nhóc trong thôn lại ồn ào: “Hôn một cái, hôn một cái nào!”

Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Thanh Sơn tràn ngập tình ý dịu dàng, anh nhìn cô thật sâu, nếu như cô thật sự nghịch ngợm như vậy chưa hẳn anh không chịu.

“Anh muốn như vậy… Bây giờ, anh sẽ làm càng tốt hơn một chút.” Trong đầu mô phỏng qua vô số lần.

Anh cười với cô, Lâm Doanh Doanh hoảng sợ đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c của anh.

Ngay lập tức bị hơi thở quen thuộc, mát lạnh sạch sẽ vờn quanh, tâm trạng luống cuống của cô dần ổn định lại, những suy nghĩ vốn lộn xộn trong đầu cũng bắt đầu quay trở về.

Dán trong lòng n.g.ự.c nóng bỏng của anh, cô lại bắt đầu đau lòng, sao người đàn ông này lại thảm như vậy, ô ô ô, cô phải thương anh thật nhiều, giống như càng thích anh thì làm sao bây giờ…

Hoắc Thanh Sơn cảm thấy cô gái nhỏ trong n.g.ự.c không còn run rẩy nữa, cô bé hơi diễn kịch này thật là, anh mỉm cười, ôm cô rời khỏi nhóm thanh niên trí thức về nhà cử hành hôn lễ.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 64



Làm ổ ở trong n.g.ự.c anh, cảm nhận được hơi thở sảng khoái càng lớn, Lâm Doanh Doanh yên bình hơn rất nhiều.

Cô nhìn gương mặt đẹp trai gần ngay trước mặt, lần đầu tiên gặp được, anh có dáng vẻ lạnh lùng cấm dục, không thích phản ứng với người ta. Sau khi tiếp xúc thì nhận ra anh là người tự kiềm chế, tuân thủ phép tắc còn có hơi cứng nhắc, không nói nhiều nhưng thật ra tính cách vẫn rất rộng rãi, dịu dàng, mặc kệ cô khiêu khích anh thế nào thì anh vẫn mang theo dáng vẻ ôn hòa.

Nhưng vốn dĩ trong kịch bản gốc, anh là một người đàn ông âm trầm, ác liệt, bên ngoài chiến trường chính là dựa vào việc c.h.é.m g.i.ế.c mà tìm ra con đường máu, đó là…

Cô không dám nghĩ, chỉ nghĩ tới m.á.u là choáng váng.

Bởi vì lúc cô tiếp nhận kịch bản gốc còn nhận thêm chút hình ảnh. Lúc ấy, anh có dáng vẻ âm trầm ác liệt, tay cầm lưỡi d.a.o nhỏ đầy m.á.u vẫn còn ở trong đầu cô, không bỏ đi được.

Nghĩ như vậy cô lại càng lo lắng, cô không hề hy vọng một người dịu dàng hiền lành như Hoắc Thanh Sơn sẽ có ngày biến thành một người âm ngoan, cô tịch.

Hình ảnh như thế khiến người ta vừa e ngại vừa đau lòng, một người phải trải qua đau khổ và tra tấn trong lòng tới thế nào mới có thể dẫn tới tình tình hoàn toàn thay đổi?

Cô muốn… Tự cố gắng giúp anh phòng ngừa những chuyện bi thảm kia, tương lai như vậy… Hẳn là anh sẽ không hắc hóa, càng không c.h.ế.t thảm nhỉ?

Lâm Doanh Doanh đưa tay ôm cổ Hoắc Thanh Sơn, dùng sức cúi mặt vào trong cổ anh, giống như muốn đem lực lượng của mình rót vào cho anh. Ở cổ anh, cô cọ qua cọ lại, kêu lên tiếng nói nghẹn ngào như con thú nhỏ, giọng mũi dày đặc, thậm chí còn gặm cổ anh một chút.

Cả người Hoắc Thanh Sơn hoàn toàn căng cứng, anh cho rằng cô lại đang đùa ác ý. Cô bé này lại giở tật xấu!

Anh hơi cúi người nói nhỏ vào tai của cô: “Mặc dù ba ngày kết hôn sẽ không chú trọng, nhưng em… Không thể quá phận.”

Lâm Doanh Doanh lại chống lên trán anh như con nghé con: “Nhưng mà em thật lòng thương anh mà, Hoắc Thanh Sơn à, em nhớ anh, em muốn đối xử với anh thật tốt…”

Vành tai của Hoắc Thanh Sơn đỏ ửng lên vẫn chưa rút đi hết, lúc này lại càng đỏ lên nữa. Anh biết vốn cô chủ người ta là người thẳng thắng, nóng bỏng, có lẽ cô cũng muốn anh nói, cho nên dịu dàng nói: “Ừm, anh cũng muốn đối tốt với em.”

Anh ôm cô lên rồi đặt lên con ngựa đen bên cạnh, trên đầu ngựa có buộc một đóa hoa lớn, bên trên lưng ngựa khoát lên một cái đệm màu đỏ mới tinh, giống như tới đón vợ.

Anh nắm tay nhỏ Lâm Doanh Doanh, nhỏ giọng nói: “Muốn cưỡi ngựa hay cứ đi như vậy?”

Mặc dù cô chẳng phải tâm hoảng ý loạn, lại mềm nhũn cả người, căn bản không có sức lực cưỡi ngựa.

Hoắc Thanh Sơn cho rằng người khác trêu ghẹo khiến cô thẹn thùng, đưa tay ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Vậy cứ đi như vậy đi.”

Lâm Doanh Doanh nhìn anh dịu dàng như vậy, sự rung động từ kịch bản đã dần biến mất, sự yêu thích và đau lòng đối với anh càng lớn dần hơn.

Mấy người Mã Bình Bình lập tức hỗ trợ nhấc hòm xiểng của Lâm Doanh Doanh cùng đưa tới nhà họ Hoắc. Nhà họ Hoắc ở phía sau một cái thôn, cách điểm thanh niên trí thức không ngắn, trên đường đi, tiếng sáo thổi, trống đánh đặc biệt vui mừng náo nhiệt.

Trên đường, Lâm Doanh Doanh nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Sơn không có ở đây, bây giờ, anh và hình ảnh sau khi hắc hóa hoàn toàn khác biệt. Bây giờ anh có dáng vẻ hiền hậu, dịu dàng, sau khi hắc hóa, cặp mắt đen nhánh kia đã không còn chút ánh sáng nào, thật sự đáng sợ.

Cảm giác cô đang suy xét thật kỹ mình, Hoắc Thanh Sơn không hiểu sao rũ mắt xuống nhìn cô: “Hửm?”

Lâm Doanh Doanh chỉ chỉ tay: “… Cái kia…”

Thế mà cô lại không có chút ý tứ thẹn thùng nào cả? Từ trước tới nay, không phải đều có cái gì nói cái đó, muốn cái gì sẽ nói muốn hay sao? Hoắc Thanh Sơn cảm thấy cực kỳ buồn cười.

“Hoắc Thanh Sơn, anh có thể đánh vợ không nhỉ?”

Bước chân của Hoắc Thanh Sơn hơi khựng lại, suýt chút nữa là đạp phải chân mình, anh cố ý đùa cô: “Trước kia không có vợ, chờ em qua cửa rồi sẽ biết được.”

Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng nhéo vành tai của anh, hừ nhẹ: “Nhưng tính tình em không tốt lắm thì sao bây giờ?” Cô lại dùng tay che lại rồi lén l.i.ế.m nhẹ lên lỗ tai của anh.

Hoắc Thanh Sơn: “..!” Còn có thể làm sao được, vợ của mình thì mình nuông chiều thôi.

Lâm Doanh Doanh nhìn dáng vẻ sợ vợ kia của anh, trong lòng thoải mái không ít.

Mọi người xung quanh tiếp tục gào to cực ồn ào, chưa từng thấy qua có người có thể ôm vợ đi đường xa như vậy đâu!
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 65



Hoắc Thanh Sơn có dáng người cao chân dài, bước chân lại lớn, dù đang ôm Lâm Doanh Doanh trong n.g.ự.c nhưng vẫn bước đi vừa nhanh vừa nhẹ, không có chút mất sức nào cả.

Có không ít thanh niên đi theo lại ồn ào lên, nhất là người có khuôn mặt em bé kia, dẫn theo một nhóm người chạy theo kêu to: “Anh Thanh Sơn, chúc mừng anh đã kết hôn, gửi tiền mừng đi ạ!”

Hoắc Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, ra hiệu em gái đi theo bên cạnh cầm bao tiền mừng đưa cho mọi người.

Lì xì là một bao giấy đỏ, cơ bản chỉ có một hai xu, người nhà bình thường sẽ không tùy tiện phát ra. Dù sao nhà ai cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, Hoắc Thanh Sơn lại không giống vậy, anh lãnh lương sĩ quan, ở trong mắt xã viên thì chính là người có tiền, tự nhiên sẽ đuổi theo đòi cho được.

Em gái?

Lúc này, Lâm Doanh Doanh mới chú ý có một cô gái nhỏ mười bốn, mười lăm tuổi vẫn luôn đi theo bên cạnh, cô ấy chải tóc hai bím, làn da trắng nõn, đôi mắt to biết nói, nhưng khuôn mặt cô thì ngại ngùng trầm tĩnh, mang theo khí chất nhã nhặn như con gái rượu cổ điển.

Cô gái này thật sự khiến người ta thấy quá hiếm lạ, liếc nhìn cô ấy một cái đã cảm thấy trời đất đều yên tĩnh lại.

Mấy thanh nhiên chạy tới bắt đầu đoạt bao tiền mừng từ cô ấy, mặt cô ấy đỏ bừng lên, bị ép tới mức luống cuống tay chân, tiếng nói vừa mềm lại non nớt, không quá lớn, nhưng lại gấp tới độ muốn khóc: “Đừng… Đừng cướp mà.”

Lâm Doanh Doanh lập tức không vui, cô đỡ bả vai Hoắc Thanh Sơn, thò đầu ra: “Này, tôi nói vài người mấy người đó, không cho phép quá phận nha!”

Giống như tiền Hoắc Thanh Sơn nhà cô là gió lớn thổi tới không bằng!

Tiếng nói của cô ngọt ngào lại mềm mại, nhưng lúc cố ý xụ mặt, cũng có một loại khí thế lạnh lẽo xinh đẹp, vừa mềm mại vừa độc ác.

Tên mặt con nít và mấy người kia cười ha ha, bọn họ không sợ cô, nhưng lại sợ Hoắc Thanh Sơn.

Hoắc Thanh Hạnh nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười cảm kích với Lâm Doanh Doanh.

Lâm Doanh Doanh thì càng yêu thích cô ấy, thật là một cô em gái ngoan ngoãn. Bây giờ cô đã không sợ nữa, ra hiệu Hoắc Thanh Sơn thả cô xuống đất.

Hoắc Thanh Sơn lại càng ôm chặt cô hơn, nhỏ giọng nói: “Trước khi qua cửa, cô dâu không thể chạm chân xuống đất.”

Mẹ anh cố ý dặn dò để Lâm Doanh Doanh hoặc là phải cưỡi ngựa hoặc là ôm cõng, dù sao cũng không thể đạp chân xuống đất. Bà cố chấp cho rằng nếu cô dâu nửa đường đạp chân xuống đất, đó chính là nhân duyên vợ chồng không thể đi đến già đầu bạc. Bị mẹ Hoắc nói như vậy, Liên trưởng Hoắc cả đời thờ phụng chủ nghĩa cộng sản cũng cảm thấy không thể giẫm chân xuống đất.

Lâm Doanh Doanh lầm bầm: “Cái phong tục kỳ quái gì vậy.”

Đã không cho xuống đất, vậy cô cứ yên tâm thoải mái nằm lại trong n.g.ự.c của anh.

Cô lén nhìn Hoắc Thanh Hà.

Anh chị em của anh nhiều, chị cả Hoắc Thanh Hoa, em gái lớn Hoắc Thanh Hà, em gái thứ hai Hoắc Thanh Phương, em trai lớn Hoắc Thanh Phong, em gái út Hoắc Thanh Hạnh, em út Hoắc Thanh Hồ.

Cha anh hy sinh năm 58, cho tới trước khi Hoắc Thanh Sơn tham gia quân ngũ bộc lộ được tài năng lên làm trung đội trưởng thì cuộc sống của cả nhà bọn họ đều tương đối khó khăn. Vốn dĩ hiện tại tiền đồ của anh đang rất rộng mở, thời gian sau này sẽ càng ngày càng tốt, sao mà biết được vào năm nay gia đình họ lại bắt đầu rơi vào vòng xoáy bi kịch.

Trong sách, mùa xuân năm sau Hoắc Thanh Hà sẽ bị một tên lưu manh, không có việc làm đàng hoàng chà đạp. Nghĩ tới việc này, Lâm Doanh Doanh đã có hơi sốt ruọt, ước gì có thể lập tức để Hoắc Thanh Sơn dẫn cô đi tìm tên lưu manh kia, trùm bao tải đánh cho gã tàn tật không làm nổi gì để xem gã còn dám gây tai họa cho người ta hay không!

Hoắc Thanh Sơn nhìn cô dâu trong n.g.ự.c không hề thành thật như đứa nhỏ, một lúc thì nằm sấp trên bả vai anh, kề tai nói nhỏ, một lúc sau thì nhìn nhìn ngó ngó, một hồi lại nhíu mày cắn răng không biết tức giận với ai.

Anh không theo kịp sự thay đổi trên nét mặt của cô, đoán không ra tâm tư của cô. Trong nhà anh, ban đầu có năm người phụ nữ, anh chưa từng hiểu qua dù chỉ một người. Bây giờ lại thêm một tổ tông nhỏ vừa làm nũng vừa cáu kỉnh…

Chờ tới lúc anh xuất hiện ở đầu ngõ, mấy tên nhóc ở cổng đã lập tức kêu lên: “Cô dâu tới rồi!”
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 66



Lúc này, một cậu nhóc đẹp trai, hơi lạnh lùng từ trong cửa đi ra, cậu ấy giơ một tràng pháo lên, dùng một cây nhang để đốt pháo.

Thời đại này, thế mà chuyện đốt pháo lại rất hấp dẫn người, thứ này quả là đốt tiền, chỉ khi nào tới tết, gia đình nào dư dả mới có thể mua mà đốt, một tràng pháo mở ra có thể đốt từ giao thừa tới tận mười lăm đấy.

Cho nên cậu nhóc giơ pháo lại có vẻ khá khí phách, nâng cao eo nhỏ, nghiêng đầu một góc bốn lăm độ, vẻ mặt kiêu ngạo và hơi lạnh… vèo.

Lâm Doanh Doanh nhìn thấy cậu nhóc nhỏ kia, đây chính là em trai nhỏ Hoắc Thanh Hồ.

Cô cười ngọt ngào với Hoắc Thanh Hồ: “Cảm ơn em trai đã đốt pháo cho chúng ta nha!”

Tiếng nói của cô mềm mại, ngọt ngào giống như hoa đào tháng ba làm say lòng người, trêu tới mức Hoắc Thanh Hồ nghẹn ứ đỏ mặt, cậu ấy rất muốn gọi chị dâu rồi đòi xin quà, nhưng phải cứng rắn kìm nén lại, cố gắng xụ khuôn mặt như lạnh lùng xuống, vuốt nhẹ cằm kêu một tiếng: “Chị dâu.”

Chậc chậc, nghe sao mà cứ như cố làm vậy nhỉ?

Diệp Mạn Mạn đi theo nhóm người sang đây coi náo nhiệt lại thờ ơ, lạnh lùng, dọc theo đường đi, cô ta đã chứng kiến tất cả cảm giác gọi là: Keo kiệt!

Nếu Lâm Doanh Doanh gả chồng trong thành phố, ít nhất cũng phải có xe hơi nhỏ mở đường, cho dù không có trang sức trải đầy mười dặm đường thì cũng được một phần trong đó. Mà bây giờ… Thật sự là quá keo kiệt, Diệp Mạn Mạn cảm thấy không đáng cho cô, suy nghĩ trong lòng không hiểu sao lại dâng lên chút giận dữ. Điều kiện tốt như vậy mà lại bị cô lãng phí hết rồi, nếu là mình…

Nhất là cái tên nhóc lại không được nhiệt tình với Lâm Doanh Doanh như vậy, dáng vẻ hờ hững lạnh lùng, Diệp Mạn Mạn vừa đồng tình vừa giận dữ. Từ nhỏ tính cách của Lâm Doanh Doanh luôn kiêu căng, làm trời làm đất, bây giờ cuối cùng lại tự mình bị dồn vào chịu khổ.

Cả nhà người không có tới một người hiền lành, dù cô có kiêu căng không phải cũng đều thua thiệt hay sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta lại bắt đầu lau nước mắt.

Bên cạnh có một nữ thanh niên trí thức nhìn thấy, vội nhắc nhở: “Cô làm cái gì vậy? Lâm Doanh Doanh người ta đang kết hôn đó.”

Diệp Mạn Mạn: “Vui ở đâu hả?” Từ cô chủ biến thành vợ của một người l* m*ng, cả nhà đều hút m.á.u của cô, ha ha…

Cô ta cho rằng cậu nhóc kia là cố ý không nể mặt Lâm Doanh Doanh, nhưng Lâm Doanh Doanh lại biết xưa nay Hoắc Thanh Hồ chính là như vậy.

Rõ ràng đứa nhỏ này là một cậu nhóc đẹp trai, hoạt bát, nhưng không biết cậu ấy bị đụng trúng cọng gân nào, nhất định phải học theo anh cả Hoắc Thanh Sơn của cậu ấy, cả ngày chỉ biết trưng ra dáng vẻ lồi lõm, mím môi, không nói cười tùy tiện, nhíu mày cau có ra vẻ lạnh lùng.

Thật sự là tự ngược mà, nói trắng ra thì cậu ấy đang ở thời kỳ phản nghịch đây mà. Lâm Doanh Doanh hơi có chút đồng tình với cậu ấy.

Nếu như khi còn nhỏ cô mà gặp Hoắc Thanh Hồ mang dáng vẻ này, tuyệt đối cô sẽ bắt nạt cậu ấy, bắt nạt loại nhóc con khó chịu như này không biết sẽ vui sướng biết bao đâu.

Cô dâu chú rể bị một nhóm người chen chúc tán vào cửa sân, nam nữ, già, trẻ đều tới chúc mừng để mong dính chút niềm vui, họ ồn ào nói lời chúc mừng kết hôn, các loại lời nói cát tường như răng long đầu bạc. Sau đó có người bắt đầu rải đường, trêu chọc người lớn phát lì xì cho tụi nhỏ, lại ồn ào kêu to.

“Lần đầu mới thấy buổi kết hôn có thể hào phóng tới vậy!”

“Người như Thanh Sơn mà cưới vợ, thật đúng là chịu được tốn kém nha!”

Trong lòng Diệp Mạn Mạn hừ lạnh, không phải đều là tiền của Lâm Doanh Doanh à!

Cha Lâm đã đồng ý cho bọn họ kết hôn, chắc chắn sẽ cho Lâm Doanh Doanh không ít tiền. Nghĩ tới cả ngày cha Lâm cứ nói cô ta và Doanh Doanh đều là con gái của ông, thì trong lòng cô ta lại cảm thấy khó chịu. Trong lúc quan trọng nhất ông ta đều sẽ quan tâm Lâm Doanh Doanh trước mà không hề phản ứng gì với mình, thế thì giống nhau ở đâu chứ?

Ông nói muốn yêu cầu nghiêm khắc với Lâm Doanh Doanh một chút, tuyệt đối không cho phép mẹ Lâm yêu chiều cô, nhưng Lâm Doanh Doanh kiêu căng tùy hứng nói muốn lấy chồng là lấy chồng, không phải ông cũng đồng ý đó sao? Cái này không phải yêu chiều vậy là cái gì chứ?

Nói cho dễ nghe đi nữa thì tóm lại mình vẫn là người ngoài, cũng không phải con gái ruột.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 67



Trong lòng Diệp Mạn Mạn có chỗ khó chịu, nhưng khó chịu kia lại không nói cụ thể là khó chịu vì cái gì, dù sao chính là các loại khó chịu cùng đan xen với nhau.

Cô ta tự nhận bản thân không phải là người ác độc, chưa hề ngóng trông Lâm Doanh Doanh gặp xui xẻo, mà chỉ dốc hết sức lực lấy lòng cô, muốn kết thân chị em với cô. Cô ta thấy Lâm Doanh Doanh từng bước một trượt vào vực sâu, tự nhiên không có việc cười trên nỗi đau của người khác, trái lại còn cảm thấy đồng tình vì Lâm Doanh Doanh sắp bước vào cuộc sống bi thảm. Cô ta luôn cố gắng khuyên nhủ, nhưng Lâm Doanh Doanh không hề cảm kích, trái lại còn coi cô ta là kẻ thù, thà thân thiết với người ngoài cũng phải xa lánh cô ta.

Được rồi, lòng tốt thì xem như lòng lang dạ thú, bản thân cũng không thèm khát việc lấy chồng của cô, cha mẹ cô đều không có ở đây. Tâm trạng của cô ta cũng vô cùng sa sút, xoay người đi tìm người còn khó chịu hơn cô ta là Diệp Chi Đình.

Lâm Doanh Doanh bị Hoắc Thanh Sơn ôm vào cửa, thuận theo đường đi tới trước cửa nhà chính, sau đó mới bị nhẹ nhàng đặt xuống.

Mẹ Hoắc và mấy người phụ nữ đứng cùng nhau, bà mặc một bộ quần áo hoàn toàn mới, búi tóc cao lên, trời nóng còn phải bó ống quần, cả người trông rất gọn gàng. Bà vui mừng nhìn Lâm Doanh Doanh, mặt mũi tràn đầy vẻ vui sướng và đắc ý không hề che giấu được.

Dáng vẻ kiêu ngạo này của bà khiến hai chị em dâu bên cạnh ghen ghét trong lòng, nhìn bà xem đắc ý chưa kìa! Cũng không nghĩ tới cưới một cô con dâu yếu ớt, sau này mẹ chồng sẽ biến thành mụ già, đắc ý cái gì chứ?

Nhất là thím ba nhà họ Hoắc, cặp mắt nhìn chằm chằm Lâm Doanh Doanh, khiến người ta có cảm giác giống như đang ôm cháu dâu này vào rồi đục khoét một hồi vậy.

Chẳng qua lúc trước Hoắc Thanh Sơn người ta chưa cưới được vợ khiến các bà mừng thầm, nhưng lúc này đã biến thành ghen ghét cực độ, rốt cuộc ghen ghét cái gì thì chỉ có các bà mới biết.

Mẹ Hoắc cười như một đóa hoa: “Doanh Doanh à, mau tới đây, đói bụng không? Nhanh tới ăn sủi cảo nào.”

Lúc này, trong phòng bếp vẫn luôn rất bận rộn, khí trắng bốc lên, bay lượn xung quanh sân như trong cảnh tiên, còn có mùi đồ ăn bay ra từng đợt, trêu chọc Lâm Doanh Doanh tới ứa nước bọt đầy miệng.

Hoắc Thanh Hà lập tức lại lần, kêu lớn: “Chị dâu đói bụng, Thanh Phương nhanh bưng sủi cảo tới cho chị dâu.”

Cô ấy kêu một tiếng, lập tức có một người con gái cao gầy, xinh đẹp đi ra từ trong phòng bếp. Đây là em gái thứ hai của Hoắc Thanh Sơn tên là Hoắc Thanh Phương.

Cô ấy và Hoắc Thanh Hà là chị em song sinh, dáng vẻ của hai giống hệt nhau, nhưng tính cách lại rất khác biệt. Ít nhất đứng chung một chỗ thì Lâm Doanh Doanh lập tức có thể phân biệt được khác biệt trong hai người ngay.

Cô ấy bưng một chén sủi cảo nhỏ chạy tới, cười cười đưa cho Lâm Doanh Doanh: “Chị dâu, cho chị này!”

Lâm Doanh Doanh vừa muốn nhận, mẹ Hoắc đã vội nhận lấy, nói với Hoắc Thanh Sơn: “Thanh Sơn, con đút cho vợ ăn đi.”

Hoắc Thanh Sơn tiếp nhận đôi đũa màu đỏ mới tinh, gắp một cái sủi cảo trắng bóc đưa tới bên miệng Lâm Doanh Doanh.

Lâm Doanh Doanh rất đói bụng, nên a một cái là cắn, nhai một chút hình như nhân bánh là cải trắng, ôi chao sao mùi vị lại kém lần trước thế…

“Ô, được rồi!” Cô há miệng muốn ói ra.

Mẹ Hoắc vội vàng nói: “Nuốt nhanh xuống!” Đúng là đã quen ăn chín, nhưng ăn cải trắng sống cũng không sao cả, dù sao chính là cố ý không thêm thịt vào.

Mọi người bên cạnh đều cười ha ha: “Tốt lắm, nhanh chóng sinh con nào!”

Lâm Doanh Doanh miễn cưỡng nuốt sủi cảo xuống, nheo mắt nhìn Hoắc Thanh Sơn, ánh mắt đều là ý cảnh cáo.

Sắc mặt Hoắc Thanh Sơn bình thản, đuôi lông mày hay khóe mắt đều là tình ý không giấu được, khóe miệng hơi cong lên, anh chỉ cắn hai ba miếng là ăn hết phần sủi cảo còn lại.

Mặc dù nhân bánh còn sống, nhưng anh ăn xong mà mặt vẫn không chút biểu hiện gì, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng.

Lâm Doanh Doanh tò mò, hỏi: “Không sống (sinh) hả?”

Hoắc Thanh Sơn rủ mắt xuống nhìn cô, giọng điệu ngậm ý cười: “Sinh!”
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 68



Mọi người lại được một trận cười xòa, bọn họ chỉ muốn nhìn những phản ứng của người mới vừa ngại ngùng vừa khiếp sợ như vậy, đơn giản là xem một trăm lần cũng không chán.

“Bái thiên địa, bái thiên địa!” Tất cả mọi người đều thúc giục.

Mặc dù bây giờ thành phố đều nói về hôn nhân kiểu mới, nhưng nông thôn vẫn quen thuộc với tập tục cũ, kiểu mới thì bọn họ cũng không quen.

Bây giờ, bái thiên địa cũng đã có chút thay đổi, cô dâu không cần phải che khăn trùm nữa, hai vợ chồng cúi chào với người lớn, sau đó thì nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường và phu thê đối bái, cuối cùng là cúi đầu gửi lời cảm ơn tới quan khách đã tới, vậy coi như xong buổi lễ rồi.

Lâm Doanh Doanh kính trà cho mẹ chồng, nhận tiền mừng, sau khi kết thúc buổi lễ thì bị người ta quấy động phòng.

Nào là để hai vợ chồng mới cưới cùng gặm một quả táo hoặc là dùng miệng lột đậu phộng, dù sao thì vẫn là làm khó dễ tới bến. Bọn họ muốn xem dáng vẻ hai vợ chồng mới cưới chơi trò hôn hôn, nhìn người ta ngại ngùng có vẻ kháng cự nhưng lại không thể không hôn, từng người họ sẽ kích động tới mức kêu gào khàn cả họng.

Những người lớn gan hơn thì sẽ tiến lên, thừa cơ chiếm đủ tiện nghi của cô dâu mới. Những tên đàn ông đáng ghét còn dùng chăn đắp lên cả cô dâu chú rể, sau đó tất cả bọn họ sẽ chui người vào, tối như bưng thì ai cũng có thể chiếm được chút tiện nghi.

Vì để che giấu tâm lý đen tối của bọn họ, vẫn còn nói tới câu gì mà ba ngày kết hôn thì không phân lớn nhỏ, không cần kiêng kị, càng chơi tới càng ồn ào, hôn lễ sẽ càng sôi nổi hơn, cũng càng tốt hơn cho người mới sau này.

Đều là thứ vô tích sự!

Dù sao mẹ Hoắc không cho phép người nhà chiếm tiện nghi con dâu của bà, chính là người lớn trong nhà như bà mà còn khó chấp nhập, làm gì tới việc thông báo cho hai con trai đâu.

Hoắc Thanh Phong dẫn theo mấy cậu thanh niên để hộ tống đồ cưới cho anh cả và chị dâu, nhưng không nháo cũng không được, sẽ không vui, cho nên mọi người sẽ yêu cầu vừa phải văn minh vừa phải đủ náo nhiệt.

Trong sân được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, vô cùng rộng rãi.

Cậu nhóc mặt con nít dùng gậy gỗ buộc rủ xuống một quả táo, để hai người bọn họ ăn. Nếu là hôn lễ của những người khác, những người kia đều sẽ cùng tiến lên, đẩy chú rể đi, nhấn cổ cô dâu, thừa cơ mà sờ tay nhỏ, các thể loại đều có cả.

Đến chỗ của Lâm Doanh Doanh, những thanh niên này lại vô cùng đàng hoàng, vây thành một vòng, bắt đầu cười ha hả vỗ tay cổ vũ.

Lâm Doanh Doanh chưa thấy qua trận thế như này, ngay từ đầu còn hơi căng thẳng và sợ hãi, chẳng qua cô nhìn những người đàn ông kia không dám tiến lên thì lập tức an tâm.

Cô nhìn thoáng về quả táo đang lắc lư kia, nháy mắt mấy cái với Hoắc Thanh Sơn.

Hoắc Thanh Sơn cúi đầu: “Hửm?”

Lâm Doanh Doanh: “Em giữ lại cho anh, anh cắn nha.”

Hoắc Thanh Sơn: “Được.”

Lâm Doanh Doanh lập tức dùng miệng cắn quả táo, giữ nó lại không cho lắc lư lung tung nữa, Hoắc Thanh Sơn đối đầu với cặp mắt to ngấn nước của cô, nhịp tim vẫn luôn tỉnh táo trước giờ lại bắt đầu nhảy liên hồi.

Đây là hôn lễ của bọn họ, hôn lễ của Thanh Sơn và Doanh Doanh, nghĩ như vậy, anh đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Anh hé miệng muốn cắn quả táo một cái, ngay lập tức tên mặt con nít đúng như anh nghĩ là kéo quả táo lên, Hoắc Thanh Sơn trực tiếp cắn lên cái miệng nhỏ đỏ hồng của Lâm Doanh Doanh.

Lâm Doanh Doanh chợt trợn trừng hai mắt, nhìn gương mặt đẹp trai phóng lớn trước mặt, ôi, sao anh biến thành kẻ ngốc vậy!

“Gầm, gầm, gầm…” Bọn họ lập tức như sói tru, kích động tới mức kêu gào không ngừng.

Cuối cùng Hoắc Thanh Sơn không nỡ cắn cô, cũng không chịu nổi để người ta nhìn thấy mặt mày đong đầy cảm tình của cô nên chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái rồi lui ra.

Cái này cũng đủ khiến cho những tên thanh niên nhỏ tuổi chưa lập gia đình phải tru như sói nửa ngày, cô dâu xinh đẹp như hoa, chú rể đẹp trai ngời ngời, trái lại bọn họ là người xem lại muốn phun m.á.u mũi.

Lâm Doanh Doanh thấy bọn họ đều là bộ dáng đỏ ửng gò má rất kích động, nên vẫy tay với bọn họ một cái.

Tất cả mọi người: “Hả?”

Hoắc Thanh Phong: “Ôi, cái gì vậy, chị dâu gọi các người đấy!”

“Chị dâu, cứ dặn dò!” Một nhóm người đồng loạt kêu lên.

Lâm Doanh Doanh cười nói: “Ăn táo rồi, bây giờ nên nhảy múa thôi. Nào, đều nhảy hết lên nào!” Cô giơ tay, bắt đầu chỉ huy dàn nhạc, bên trong miệng kêu thành từng nhịp điệu, khiến đám trẻ ranh to xác cứ phải nhảy dựng lên.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 69



Bây giờ, lúc đơn vị làm liên hoan cũng sẽ nhảy múa, chỉ là vũ đạo sẽ đổi thành đơn giản hơn trước nhiều, một nhóm người cùng nhau biến đổi đội hình còn thêm vài động tác tay chân nữa là xong. Mặt khác, trước khi nông thôn thu hoạch hoa màu, sau đó muốn chúc mùa màng bội thu thì đôi khi cũng sẽ mời gánh hát rong về hát ca.

Hôn lễ mà, muốn náo nhiệt thì không thể để chỉ cô dâu chú rể vui chơi không, nhưng cô dâu vẫn có thể chơi đùa với bọn họ nha!

Kết quả cảm giác sau khi bọn họ nhảy chính là có càng nhiều người bắt đầu nhảy lên trong sân.

Lâm Doanh Doanh nhìn qua lập tức biết tên có mặt con nít là nhảy sung nhất, còn nữ thì dĩ nhiên là Hoắc Thanh Hà là nhảy đẹp nhất, Hoắc Thanh Hạnh đứng ở một bên xem mà như say như si, cũng không dám đi lên nhảy, Hoắc Thanh Phong thì nhìn Hoắc Thanh Hà mà bĩu môi, hung hăng chê cười cô ấy nhảy hệt khỉ hoang.

Còn thằng nhóc nhỏ nhất là Hoắc Thanh Hồ lại đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ “Tôi rất lạnh lùng, tôi khinh thường” đứng đấy nhìn đám người nhảy quên mình, nhưng hai chân cậu lại không tự chủ được mà bán đứng cậu.

Cô còn thấy một nhóc con loai choai thích nghe cô kể chuyện xưa, lúc này cũng mặc đồ mới tinh, đứng bên cạnh Hoắc Thanh Hồ, khoa tay múa chân đấy.

Ngay từ đầu, thằng nhóc này muốn học anh cả mình, giả vờ lạnh lùng, kết quả sau khi học áp dụng lên người xong thì không bỏ xuống được. Bản tính bị ép sát, dẫn tới tính cách của cậu ấy hơi vặn vẹo, sau này rõ ràng bỏ qua rất nhiều người, nhất là khi gặp được người con gái mình thích cũng không dám mở miệng, gắng gượng mà bỏ lỡ, thật sự rất đáng tiếc.

Lâm Doanh Doanh lại muốn bắt nạt cậu ấy cho trở về với bản tính thật, mấy đứa bé nam thời kỳ phản nghịch là đùa vui nhất, giống hệt con ếch xanh ngoài đồng, chọc một cái là trương lên như cái trống.

Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng giật tay Hoắc Thanh Sơn, ra hiệu anh đi theo mình.

Hoắc Thanh Sơn không biết cô muốn làm cái gì, chỉ có thể đi theo sau. Sau đó hai người đã đi tới bên cạnh Hoắc Thanh Hồ, lại nghe được cậu nhóc với khuôn mặt giả vờ lạnh lẽo kia đang lầm bầm: “Mình mới không thèm, mình không đi nhảy như khỉ già ấy, xấu lắm!” Nhưng hai chân cậu lại vô thích nhẹ nhàng động theo vũ điệu.

Lâm Doanh Doanh nhỏ giọng nói với Hoắc Thanh Sơn: “Em trai út của anh thật sự có thể giả vờ lạnh lùng ha, có phải học theo anh không?”

Hoắc Thanh Sơn: “…” Anh nói: “Khi còn nhỏ nó rất lanh lợi, sau khi lớn lại không thích nói chuyện, đàn ông đều như vậy.”

Lâm Doanh Doanh lườm anh một cái: “Nói mò, cái gì mà đàn ông đều như vậy, anh cho rằng ai cũng đều giống anh hả?” Mỗi ngày đều trưng ra bộ mặt poker, anh cho rằng anh là quốc vương hay là vương hậu vậy?

Hoắc Thanh Sơn vô cùng hiền hậu, dịu dàng chả có chút lạnh lẽo nào nhìn cô, cảm thấy hiểu biết của mình và cô có hơi sai.

Nhóc khỉ con thấy bọn họ đi tới, bùm một cái chạy mất, chỉ để lại một Hoắc Thanh Hồ đang nhìn chăm chú vào nhảy múa.

Lâm Doanh Doanh duỗi ngón tay dài trắng nõn ra chọc đầu Hoắc Thanh Hồ, cậu còn đang chăm chú nhìn người ta nhảy múa đấy, hoàn toàn không đề phòng nên đã bị tới lung lay một lúc.

Cậu lập tức quay đầu trừng mắt với Lâm Doanh Doanh, khuôn mặt nhỏ nhắn, ra vẻ lạnh lẽo: “Làm gì mà chọc đầu em! Không biết đầu của đàn ông đều không thể đụng vào sao?”

Lâm Doanh Doanh cười tủm tỉm: “Đầu của anh trai em thì chị cũng đụng đấy thôi, em làm gì mà chị không thể đụng hả?” Hai cái tay nhỏ của cô nhanh chóng bắt lấy đầu của Hoắc Thanh Hồ, nhanh chóng nhéo hai cái, chọc tới mức hai bên thái dương cậu đều nhảy gân xanh, nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể mím môi nín giận.

Lâm Doanh Doanh: “Ha ha, sao em có thể đùa vui như vậy nhỉ? Chị có kẹo, em có muốn ăn hay không?”

Hoắc Thanh Hồ đút hai tay vào túi quần, cái cằm giương lên một góc bốn lăm độ: “Hừ! Không có thèm!”

Hoắc Thanh Sơn: “Sao nói chuyện như vậy với chị dâu hả?”

Lâm Doanh Doanh cười với Hoắc Thanh Sơn: “Không sao mà, hai chị em chỉ đùa thôi, anh ra ngoài đi xem Liên trưởng Đinh sao còn chưa tới đi? Đừng có bắt nạt chúng ta.”

Hoắc Thanh Sơn nhéo bàn tay nhỏ của cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Em trai vẫn còn hơi ngại, con trai có lòng tự tôn nên da mặt mỏng, em đừng có bắt nạt nó.”

Lâm Doanh Doanh ngửa đầu, cáu anh: “Như lời anh nói thì hình như em mặt dày lắm á!”

Hoắc Thanh Sơn lập tức quay người đi, không dám chọc cô, tùy tiện cô bắt nạt thôi.

Lâm Doanh Doanh nhìn anh đi, lại nói với Hoắc Thanh Hồ: “Chị có bộ truyện tranh, em có muốn xem không?”

Hoắc Thanh Hồ muốn xem nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn cố nhịn, hừ một tiếng: “Mới không thèm, đừng tưởng rằng chị là chị em thì em sẽ muốn lấy lòng chị! Đời này, Hoắc Thanh Hồ em sẽ không lấy lòng ai đâu!”
 
Back
Top Bottom