Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 660: Chương 660



Trong nhà.

Bên trong có hai ngọn đèn dầu hỏa thắp sáng, cho nên bàn ăn và cảnh vật xung quanh không hề tối tăm.

Chỉ thấy trên bàn là món thịt thỏ xào cay màu đỏ và xanh.

Thịt thỏ đã nguội, Sở Thấm mang nó đi hâm lại, mùi vị càng thêm ngon.

Sau đó là món thịt dê hầm củ cải trong nồi đất, hương vị nồng đậm không thua món thịt thỏ xào cay.

Bên cạnh còn có món canh đông quỳ, đây là vụ rau đông quỳ đầu tiên của nhà cô trong năm nay. Sở Thấm rất thích canh đông quỳ, mùa đông uống rất dễ chịu. Mỗi lần đến mùa đông, trong nhà gần như ăn mỗi ngày.

Ngoài ra còn có một đĩa củ cải khô xào trứng.

Củ cải khô làm từ năm trước, ngâm trong nước rồi chiên, chiên đến khi khô và có mùi thơm, sau đó cho trứng vào xào, hương vị rất ngon.

Ánh mắt cậu út Dương sáng ngời, ông ấy đặt nắm gạo nếp lên bàn: “Đồ ăn nhà cháu lúc nào cũng ngon.”

Sở Thấm đắc ý: “Trước giờ cháu không hề bạc đãi miệng và dạ dày của mình.”

Cậu út Dương thầm nói, ai nguyện ý bạc đãi đâu.

Ông ấy cầm chén cơm hung hăng ăn mấy ngụm, ăn lót bụng sau đó mới nói với Sở Thấm: “Việc kinh doanh trứng gà của chúng ta tạm thời phải dừng lại.”

Trái tim Sở Thấm đập thình thịch, đầu hơi duỗi ra: “Bị bắt sao?”

Cậu út Dương ăn miếng trứng gà: “Không có, nếu bị bắt bây giờ cháu đâu nhìn thấy cậu.”

Cũng đúng.

Sở Thấm nói: “Vậy có chuyện nguy hiểm.”

Cậu út Dương gật đầu: “Đúng vậy, gần đây tình hình không ổn, lão Hồ có một người bạn đã bị bắt. Chú của người đó còn làm việc trong chính phủ, chuyện này... nên làm sao đây?”

Sở Thấm quyết đoán, lập tức nói: “Vậy tạm thời dừng lại, gần đây cậu phải chú ý, đến nói chuyện với những khách hàng cũ, để họ đừng gấp.”

Lỡ như có người nóng vội làm liên lụy cậu út Dương liền không tốt.

Cậu út Dương lùa cơm, ồm ồm nói: “Cậu hiểu rồi, cậu sẽ nói chuyện với bọn họ.”

Lúc này Sở Thấm mới yên tâm.

Nhưng nghĩ đến những con gà của mình....

Haiz, cô lại phải tích cóp trứng gà, lúc này tích cóp chắc chắn không phải số lượng nhỏ.

Cậu út Dương ăn cơm xong liền rời đi, ông ấy ông thể ở lại lâu, trong nhà còn có người già và trẻ nhỏ, nếu buổi tối không có chuyện gì ông ấy đều ở nhà.

Sở Thấm lấy bánh quy trứng gà hôm qua làm xong đưa cho cậu út Dương: “Cậu giúp cháu đưa cho em họ ăn đi, cháu định ngày mai sẽ đem qua cho cậu, hiện tại chúng ta chia ra ăn.”

Cậu út Dương không khách sáo: “Được, chờ thu hoạch vụ thu kết thúc, cháu nhớ đến nhà cậu ăn bánh dày vào ngày Tiểu Tuyết.”

Sau đó nhìn Kỷ Cánh Diêu: “Xưởng trưởng Kỷ cũng tới nhé.”

Kỷ Cánh Diêu: “Vâng, làm phiền chú Dương.”

Nói xong anh cùng Sở Thấm tiễn cậu út Dương ra cửa.

Trời hoàn toàn tối, Sở Thấm khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn Kỷ Cánh Diêu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa: “Sao anh không về?”

Kỷ Cánh Diêu xoay người đi vào trong: “Trời cũng tối rồi, đi bây giờ hoặc lát nữa cũng có khác gì đâu.”

Sở Thấm chớp mắt suy nghĩ.

Lời này anh nói cũng đúng.

Kỷ Cánh Diêu lại đi đào khoai lang, cây xẻng sắt duy nhất trong nhà bị anh dùng, Sở Thấm không thể đi.

Cô dứt khoát rửa chén và dọn dẹp phòng bếp, tiếc là có Kỷ Cánh Diêu ở đây nên cô không thể sử dụng đèn pin lớn được.

Thật ra nếu hỏi có hài lòng Kỷ Cánh Diêu không? Chắc chắn hài lòng.

Nhưng tại sao hai người chậm chạp không tiến thêm một bước, đó là vì trên người cố có quá nhiều bí mật.

Sở Thấm không thể để lộ chuyện mình có hệ thống, cho dù là nửa kia.

Mà mặt khác... Cô đang kiểm tra anh từng chút một.

Trước mắt xem ra còn tốt, anh chấp nhận việc cô lén trồng trọt dưa, nuôi gà, ngầm buôn bán với người trong nhà và liên tục xuất hiện những đồ vật mới mẻ.

Kể từ đó, Sở Thấm bắt đầu suy xét chuyện hai người ở chung sau này.

Trong đó, lý do căn bản là vì sinh hoạt của cô càng ngày càng tốt, tác dụng của hệ thống đối với cô càng lúc càng giảm.

Trước giờ cô đều phải dựa vào hệ thống để tồn tại.

Sau này cũng muốn dựa vào nó để có cuộc sống tốt.

Mà khi cô xây xong ngôi nhà, lại cùng hệ thống chế tạo ra món bánh trứng gà, món bánh quy và thậm chí là thức ăn chăn nuôi, trồng hai cây dương mai thụ và cây táo, hệ thống này không còn cần thiết nữa.

Cho dù lúc này cô tiếc nuối không thể dùng đèn pin to, nhưng đèn pin to có thể dùng ba đèn pin nhỏ thay thế. Mà hiện tại tài chính của cô muốn mua mười cái đèn pin cũng không thành vấn đề, huống chi bây giờ không có điện, sau này sẽ có điện vào một ngày nào đó trong tương lai.

Cho nên lúc này hệ thống có biến mất, cô cũng chỉ buồn bã mấy ngày rồi thôi, không có ảnh hưởng lớn gì tới cuộc sống của cô hết.

Có thể nói, cô đã hoàn thành trò chơi.

Sở Thấm luôn biết cô không thể hoàn toàn dựa dẫm vào bất luận kẻ nào hoặc là đồ vật. Hiện tại cô thay đổi từ người dùng trở thành một kẻ bắt chước, dựa vào bắt chước lại biến thành người chế tạo.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 661: Chương 661



Cuối năm, tiến độ “gạch ngói hóa” toàn thôn đã hoàn thành được bảy mươi phần trăm.

Đương nhiên, trong số đó năm mươi phần trăm căn nhà là kết hợp giữa bùn vàng, gỗ với gạch, ngoài ra còn có rất nhiều gia đình không đập đi xây lại cả căn mà chỉ dựng thêm vài phòng mới.

Kể từ đó, áp lực xây nhà lập tức hạ xuống, gần như gia đình nào cũng đủ khả năng bắt tay vào xây mới.

Ngạc nhiên nhất là nhà bà Tiền thế mà cũng dựng nguyên căn nhà gạch mái ngói y như nhà Sở Thấm. Điều này khiến người ta sinh lòng hoài nghi, dù bà Tiền có đi mượn đại đội chút tiền nhưng tính toán đâu ra đấy vẫn chẳng thể đủ nổi.

Chờ tới khi Sở Thấm biết tin hồi ấy, căn nhà đó của bà Tiền từng thuộc về gia đình đại địa chủ, trong đầu bỗng nảy lên một suy đoán.

Cô không kìm được mà liếc nhìn tráp tiền giấu trong góc tối, nhớ tới hai khối vàng được cất bên trong, bèn đoán lẽ nào bà Tiền cũng đào được chút gì đó từ căn nhà cũ ấy?

Suy đoán của Sở Thấm quả không sai, nhưng thứ nhà họ Tiền tìm được là đồ bạc, số lượng cũng không quá nhiều. Họ lén tìm cách đổi thành tiền, sau đó gộp chung với số tiền dành dụm được trong nhà, cộng thêm tiền mượn của đại đội, thế là thuận lợi xây được một căn nhà mới.

Với cả, người trong thôn thấy gia đình bà ấy toàn là người già, người bệnh nên đã giảm tiền gạch xuống tận năm mươi phần trăm.

Người đã sống vài thập niên như bà Tiền cũng rất khôn khéo, tuy tiền trong nhà vẫn còn, chưa xài hết, nhưng lúc nào bà ấy cũng ra rả với người khác là nhà mình đã dốc hết của cải, còn vay mượn khắp nơi, cuối cùng mới có thể thành công xây được một căn nhà gạch mái ngói.

Lúc xây nhà Sở Thấm cũng tới giúp một tay.

Có thôn dân nói bà Tiền đang khoe giàu, có người lại bảo bà ấy muốn trở thành tâm điểm, cũng có kẻ mắng bà ấy thông minh cả đời, thế mà những năm tháng cuối lại ngu xuẩn quá, vì cả nhà bà ấy toàn người già người bệnh, thế thì xây một căn nhà khang trang như vậy làm gì? Chỉ tổ khiến người khác dòm ngó.

Nhưng thực tế thì sao?

Chính bởi vì trong nhà toàn người già kẻ bệnh nên mới thể hiện với người ngoài rằng tiền trong nhà đã bị xài hết đó.

Tiền có thể khiến con người ta nảy lòng tham, nhưng nhà thì biết cướp thế nào? Có chú ý tới cũng chẳng trộm đi nổi.

Giờ mọi người đều cho rằng căn nhà này được xây xong, hẳn của cải nhà họ Tiền cũng chẳng còn, không có ba, năm năm cày cuốc thì không dư dả lại nổi, và hiển nhiên cả kẻ trộm cũng sẽ nghĩ thế.

Từ ngày tin đồn thôn Cao Thụ trở nên giàu có được lan truyền thì rất hay bị ăn trộm ăn cướp ghé thăm, chỉ riêng năm nay thôi trong thôn đã bị trộm mò tới cửa tận ba lần.

Sở Thấm vũ lực cao cường, tất nhiên sẽ không có ai ngu đến độ tự đ.â.m đầu vào nhà cô để bị cho ăn hành.

Những gia đình đông trai tráng như nhà bí thư chi bộ thôn và đội trưởng Hàn cũng chẳng có kẻ nào dám ghé thăm.

Giờ quả hồng mềm nhất trong thôn chính là nhà bà Tiền, người xưa có câu, muốn thì bóp quả hồng mềm, nhưng tính đến hiện tại, dù là thời điểm cuối năm khi trộm cướp hoành hành thì nhà bà Tiền vẫn bình yên vô sự, không bị chúng mò đến cửa. Đúng là không thể phủ nhận một điều là đám trộm cướp này cũng rất thông minh.

Hầu hết mọi người trong thôn đều không nhận ra ưu điểm ẩn đằng sau, nhưng Sở Thấm lại nhìn thấu tất cả, thế là cô cũng chạy vội tới khuyên nhà cậu út Dương nhanh nhanh xây nhà gạch mái ngói.

Sở Thấm tựa lưng vào cửa nhà cậu út, vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Cậu út à, nếu tiền trong tay cậu không đủ thì cháu có thể cho cậu mượn mà, nhà cháu vẫn còn một ít gạch và ngói, chuyển cho cậu xây nhà cũng được luôn ạ.”

Cậu út Dương không thích cái kiểu tiện tay moi hạt dưa ra cắn này của cô, bèn chậc lưỡi cau mày nói: “Thôi, đừng cắn hạt dưa nữa, khóe miệng đỏ hết rồi mà vẫn còn cắn nữa hả.”

Rõ ràng đang bị nóng trong người cơ mà.

Sau đó, ông ấy rót cho cô ly nước, lại nói: “Nhà cậu bây giờ vẫn tốt, vừa xây mới chưa được bao nhiêu năm đâu.”

Sở Thấm ném đống vỏ hạt dưa trong tay vào ky hốt rác trong sân, sau đó phủi tay bảo: “Không phải cũng hơn mười năm rồi sao cậu.”

Cậu út Dương: “Đúng vậy, mới mười năm thôi!”

Sở Thấm hướng mắt nhìn ra ngoài, nhỏ giọng khuyên hết nước hết cái: “Cậu út, bây giờ cậu xây không nổi thì tương lai chỉ sợ càng khó mà xây nổi. Chẳng lẽ cậu không nhận ra hiện tại ngày càng khó mua gạch từ chỗ lò gạch hả? Hôm qua cháu tình cờ gặp được anh Tất Tiên, anh ấy bảo cầm phiếu đi mua gạch nhưng cũng phải xếp hàng chờ tới tận nửa năm sau lận đấy. Gạch mà cũng đắt hàng như vậy thì nói gì tới xi-măng và ngói chứ.”

Cậu út Dương hoảng hồn, vội đặt bình nước xuống: “Thật không, sao cậu không nghe cậu ta nói gì cả?”

Sở Thấm đáp: “Anh ấy mới tới nhà gạch hôm kia, hôm qua lúc đến nhà máy cơ khí cháu mới được nghe anh ấy kể lại. Mà hôm qua anh ấy phải ở lại trực ban thì đào đâu ra cơ hội nói cho cậu biết.”

Cậu út Dương có hơi xiêu lòng, nhưng sau một hồi nghĩ ngợi lại lắc đầu: “Thôi, cậu thấy vẫn nên tiết kiệm một chút.”

Hầy, nếu khuyên không được Sở Thấm sẽ không khuyên tiếp, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà, không ép nhau được.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 662: Chương 662



Hôm nay là tiết Tiểu Tuyết, nhà cậu út Dương làm bánh dày.

Khi nhiệt độ ngày càng hạ thấp, mọi người lục tục lôi áo bông cất ở đáy hòm ra mặc, đồng thời đổi giày cỏ dưới chân thành giày vải. Có điều dù mùa đông lạnh thật nhưng cũng là mùa có nhiều thứ để ăn nhất trong năm.

Nếu hỏi trẻ con ở nông thôn rằng thích mùa nào nhất? Chắc chắn phần lớn sẽ trả lời là mùa đông.

Lập Đông ủ rượu vàng, Tiểu Tuyết ăn bánh dày. Chờ tới Đông Chí thì càng thêm nhiều, như là chè trôi nước, sủi cảo…

Qua hôm nay, chẳng mấy chốc là đến ngày mồng tám tháng chạp.

Mà qua mồng tám tháng chạp thì năm mới cũng đã gần kề.

Tết thì thôi, không cần phải nói, lúc nào chẳng đùm đuề đủ các loại món ngon chứ.

Đặc biệt là năm nay có rất nhiều hộ gia đình xây nhà mới, cái tết đầu tiên đón ở nhà mới chắc chắn sẽ vô cùng long trọng, kiểu gì cũng bày tiệc ăn mừng hoành tráng một phen.

Sở Thấm đã tưởng tượng ra được khung cảnh hôm nào trong thôn cũng tràn ngập hương thức ăn thôm lưng sau ngày mồng tám tháng chạp rồi.

Đến trưa, bánh dày nhà cậu út đã hoàn thành.

Giữa trưa trời nắng chang chang, cậu út Dương giã bánh dày đến chảy mồ hôi đầy người, cuối cùng không chịu nổi phải cởi bớt quần áo ra hạ nhiệt.

“Sở Thấm, tới vo viên giúp cậu nào.” Ông ấy đứng thẳng lưng, vừa lau mồ hôi trên trán vừa gọi với vào trong nhà.

“Dạ, tới ngay!”

Nghe vậy, Sở Thấm đang phùng mang trợn mắt chơi với em họ Dương lập tức đặt kẹo hồ lô xuống, ngẫm ngợi một lúc lại moi hết hạt trong quả sơn tra cũng như cây xiên que ra vứt đi, xong xuôi mới yên tâm rời khỏi phòng.

Sở Thấm thích nhất là vo bánh dày.

Cách làm bánh dày rất đơn giản, chỉ cần cho gạo nếp vào cối đá, giã nhuyễn, sau đó vo thành viên tròn rồi lăn qua hỗn hợp bột đậu nành và đường sao cho bề mặt bánh phủ kín hỗn hợp bột là xong. Đơn giản nhưng ngon cực kỳ, nếu không phải sợ ăn nhiều đầy bụng thì cô có thể một hơi nuốt luôn hai ba chục cái đấy!

Lát sau, Sở Thấm học theo cậu út Dương, vo đống gạo nếp đã giã nhuyễn thành từng quả cầu nhỏ. Bên cạnh cối đá có để một cái mẹt tròn, bên trong đựng đường và bột đậu nành.

Bánh dày tròn vo lăn một vòng trong mẹt là ngay lập tức được thay áo mới.

Hoàn thành xong viên đầu tiên, Sở Thấm vội vàng cho ngay vào miệng.

“Ôi, ngon quá!” Hai mắt Sở Thấm sáng rực lên. Khi mới cho vào miệng, hương vị của bột đậu nành lập tức lấp đầy cả khoang miệng, trước khi được nghiền thành bột, đậu nành đã được xào sơ, thế nên hương thơm đặc trưng của nó cũng được phát huy tối đa, hơn hết là bột đậu nành sẽ không khiến chúng ta thấy nghẹn họng. Tới khi hàm răng cắn vào bánh thì lại càng thêm bất ngờ, từng tiếng “rắc rắc” vang lên, đó chính là âm thanh phát ra khi ta nhai trúng đường trắng.

Mặc dù đường trắng rất ngọt, nhưng nhờ lớp bánh dày từ gạo nếp phối hợp với bột đậu tương nên xét tổng thể không hề ngấy chút nào, trái lại sự kết hợp này vô cùng hoàn hảo, khiến hương vị của chiếc bánh được nâng lên một tầm cao mới.

Sở Thấm hạnh phúc híp mắt, không kiềm được mà nhón thêm một cái bánh do cậu út Dương làm rồi cho vào miệng nhai nhóp nhép.

“Ngon đúng không?” Cậu út Dương cười hỏi.

Sở Thấm gật đầu lia lại, sau đó tiếc nuối đáp: “Ngon thì ngon thật, nhưng không bảo quản được lâu, để ở ngoài một thời gian là sẽ cứng lại, tới lúc đó dù có hâm nóng thì mùi vị cũng thay đổi mất.”

Cậu út Dương nói: “Nếu cháu thích thì mỗi ngày làm ít ít thôi, gạo nếp không đủ thì qua nhà cậu lấy, nhà cậu vẫn còn nhiều, dù sao mùa đông rảnh rỗi chỉ rúc ở nhà thôi chứ đâu có chuyện gì làm, lúc nào muốn ăn cứ lôi ra giã là được.”

Sở Thấm nghĩ ngợi, cũng đúng, dù sao giờ cũng rảnh mà.

Cô lập tức thuận nước đẩy thuyền, nói vội: “Vậy cũng phải, thế cậu út nhớ cho cháu ít gạo nếp nha.”

Cậu út Dương gật đầu: “Năm nay trong nhà còn nhiều gạo nếp lắm, lát nữa có cho cháu mười ký cũng không thành vấn đề.”

Dứt lời, hai người lại tiếp tục làm bánh dày.

Trưa nay họ không chỉ ăn mỗi bánh dày thôi mà còn có cả vịt do cậu út Dương chẳng biết bắt được từ đâu ra.

Ông ấy bưng một nồi vịt hầm lớn để lên bàn, bảo: “Là cậu và dì cả của cháu sang huyện bên mua đấy, đợi hai ngày nữa, bên Nhạc Thủy chia lương xong, hẳn dì cả sẽ gọi cháu qua ăn cơm cho xem.”

Sở Thấm kinh ngạc: “Chỉ vì một con vịt mà sang tận huyện bên luôn ạ?”

Cậu út Dương đáp: “Chậc, nếu mua được vịt thì có bảo cậu lết xác lên tỉnh lân cận cũng còn được nữa là.”

Sau đó ông ấy len lén nói nhỏ: “Không phải chỉ mua mỗi một con thôi đâu, ngày mai còn phải qua đó một chuyến chở số còn lại về đấy. Nếu không tính con này thì còn bốn con lận, đến lúc đó cậu sẽ cho cháu một con.”

Sở Thấm húp từng ngụm nước hầm vịt thơm ngon, ngọt thanh, miệng không tài nào thốt ra nổi hai chữ “không cần”.

Cơm nước xong, cô xách theo một túi gạo nếp về nhà.

Vừa về đến nhà, Trương Phi Yến cầm theo một túi gì đó tới: “Hôm nay tiện đường lên thị trấn nên mang về giúp cô đây.”

Sở Thấm vội vàng nhận lấy, đáp: “Chắc chắn là hàng mà anh họ tôi gửi tới rồi.”

Dứt lời, như nhớ ra chuyện gì, cô vội ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Đúng rồi, tôi nghe người ta nói cô sắp đính hôn rồi hả?”

Trương Phi Yến gật đầu, chẳng hề xấu hổ hay e thẹn gì khi nhắc tới chuyện này: “Ừ, năm mới cũng sắp đến rồi, đính hôn sớm một chút cho bớt việc, nhưng vẫn còn lâu lắm mới tới lúc kết hôn. Đến lúc đó tôi sẽ mời cô đi đấy, nhớ chừa thời gian tới chung vui với tôi nha.”

Sở Thấm: “...”

À thì… được thôi.

Mặc dù thái độ của cô ấy có hơi lạ, nhưng sau khi nghĩ tới chuyện tính ra cô ấy cũng từng kết hôn, thậm chí là sống gần mấy chục năm, thì bỗng chẳng thấy lạ chỗ nào nữa.

Sở Thấm lại hỏi: “Đàn trai là ai vậy?”

Trương Phi Yến kinh ngạc: “Cô biết tôi sắp đính hôn mà lại không biết đàn trai là ai hả?”

Sở Thấm đáp: “Tôi chỉ tình cờ nghe thấy người ta bàn tán lúc đi ngang sân đập lúa thôi chứ đâu có đặc biệt nán lại hóng hớt, sao mà biết được chứ.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 663: Chương 663



Trương Phi Yến ngồi xuống, để lộ nụ cười rạng rỡ: “Là nhà họ Lý ở công xã, cái nhà bán khoang lang khô trên đường Thạch Nhai á,”

Sở Thấm im lặng lần hai.

Chờ chút, sao nghe cứ quen quen nhỉ, có phải cô từng ghé qua cửa hàng này rồi, đúng không nhỉ?

Cô vội lục lại trí nhớ, tầm nửa phút sau thì tìm ra được thật, đúng là cô từng ghé qua cửa hàng của nhà đó, nhưng đấy đã là chuyện của mấy năm trước, lúc cô vừa xuyên tới chưa được bao lâu.

Thế tại sao Sở Thấm có thế nhớ ra nhanh như vậy?

Vì suy cho cùng thì gia đình đó cũng có chút quan hệ với mẹ nguyên chủ, nếu xét theo họ bên mẹ của nguyên chủ thì nguyên chủ phải gọi bà cụ nhà họ Lý một tiếng bà cô.”

Sở Thấm nghi vấn: “Ai của nhà họ Lý thế?”

Trương Phi Yến đáp: “Còn ai vào đây nữa, nhà họ Lý chỉ còn lại đúng một người chưa lập gia đình thôi mà đúng không? Đứa con thứ ba của Lý Lai Phúc đó.”

Sở Thấm nghĩ ngợi tiếp, rồi giật mình: “Là Lý Kiến Quân.”

Quả thật người này không hề tệ, tính cách kiên định, hiện đang làm việc trong xưởng ép dầu của công xã.

Công việc ở xưởng ép dầu chủ yếu là bán thời gian, nói vậy thôi nhưng hầu như lúc nào cũng ở xưởng ép dầu cả, chỉ là hàng năm, tới mùa thu hoạch, nếu có trường hợp khẩn cấp xảy ra thì họ cũng phải xuống ruộng.

Một tháng công nhân ở đó được hơn mười đồng, nếu xét trong công xã thì cũng xem như công việc lương cao, tính ra còn cao hơn cả nhân viên bán hàng ở xã cung ứng của công xã nữa kìa.

Vấn đề nằm ở chỗ này đây, tại sao cô lại biết mấy chuyện này ư? Không phải vì giữa cô và nhà họ Lý, mà là cô và Lý Kiến Quân có qua lại với nhau.

Bã đậu trong thức ăn gia súc của nhà cô được lấy từ đâu hả? Chính là từ chỗ anh ấy chứ đâu nữa.

Xưởng ép dầu đâu chỉ sản xuất dầu hạt cải với dầu đậu phộng, mà còn có cả dầu đậu nành nữa đó thôi. Sau khi ép đậu nành lấy dầu, sản phẩm phụ còn xót lại chính là bã đậu, thứ này chính là nguyên liệu không thể thiếu của các loại thức ăn gia súc cho heo trưởng thành đó.

À… nếu số lượng ít quá thì thiếu vẫn được, nhưng các lựa chọn thay thế như bã bông, bã cây cọ, bã đậu phộng, bã vừng… đều không tốt bằng bã đậu nành.

Cũng vì thế, nhờ cái cớ nghiên cứu thức ăn gia súc, sau khi nhận được sự chấp thuận của công xã, Sở Thấm lập tức thường xuyên tới xưởng ép dầu lấy bã đậu.

Thường xuyên qua lại, cô cũng dần thân thiết hơn với người họ hàng xa này, sau đó quan hệ cũng thẳng tiến tới độ có thể giáp mặt gọi một tiêng “anh”. Thật không ngờ giữa anh ấy và Trương Phi Yến còn có một đoạn lương duyên như thế.

Sở Thấm hiếm khi sinh lòng bà tám bỗng tò mò, đời trước chồng của Trương Phi Yến cũng là Lý Kiến Quân sao?

Đương nhiên…

Không phải.

Cả hai đời đều lấy cùng một người thì có gì thú vị, hơn nữa bản thân và người chồng kiếp trước cũng chẳng yêu nhau sâu đậm tới nỗi thề thốt bên nhau ba kiếp.

Chuyện gì cần cãi vẫn cái, giận vẫn giận.

Có khổ có mệt, cuối cùng thứ duy nhất ràng buộc hai người là con gái.

Nhưng kiếp trước cô ấy chắc chắn bản thân đã làm quá đủ, không hề khiến con gái thất vọng, thế nên đời này, nếu đã có cơ hội làm lại, cô ấy sẽ sống vì chính mình, chứ hơi đâu ném cả đời mình xuống hố chỉ vì đứa con còn chưa chào đời.

Thế thì ngu xuẩn lắm.

Tuổi thật của Trương Phi Yến đã tận mấy chục, chẳng còn là cô thiếu nữ ngây thơ cho rằng có tình thì uống nước cũng no nữa.

Cô ấy từng lôi tất cả thanh niên còn độc thân xung quanh ra, viết hết tên tuổi lên giấy, sau đó nhờ vào ký ức kiếp trước mà phát hiện một con cá lọt lưới chất lượng cao là Lý Kiến Quân. Chất lượng cao không phải có ý bảo sau này anh ấy sẽ giàu có cỡ nào, mà đúng là cũng giàu có thật. Kiếp trước, sau khi cải cách mở cửa, anh ấy lên thị trấn mở nhà xưởng, kiếm được rất nhiều tiền, cuối cùng cả xa lẫn nhà đều đủ đầy, nghe đồn chuyện làm ăn tốt đến đổ mở cả nhà máy, trở thành công dân đóng thuế nhiều được chính phủ khen ngợi.

Nhưng điểm quan trọng nhất là tính cách anh ấy rất tốt.

Kết luận này đến từ chính người vợ trước của anh ấy đấy, cả vợ trước cũng khen thì là tốt thật rồi còn gì nữa.

Anh ấy và người vợ trước vì gen không phù hợp, khiến đứa nhỏ bị bệnh c.h.ế.t dẫn tới ly hôn. Mãi đến trước khi vợ trước đi bước nữa, cô ấy và người nhà luôn miệng khen anh ấy tốt, sau khi kết hôn thì không khen nhiều như trước, nhưng quan hệ thoạt nhìn vẫn tốt như cũ.

Trương Phi Yến nghĩ thầm, bản thân cũng chẳng tốt lành gì cho cam, chuyện ai đến trước thì được không có nghĩa lý gì với cô ấy cả. Huống hồ chi vợ trước của anh ấy cũng biết gen giữa hai người không phù hợp, có khi còn ước khỏi phải gả cho anh ấy nữa cơ. Thế nên nếu đã gặp được thì nhất định liều một phen.

Thế là cô ấy dũng cảm xông lên, may thay hai người đều cảm thấy đối phương rất thuận mắt, thế là mới chưa đầy hai tháng đã bàn xong chuyện đính hôn rồi.

Trương Phi Yến không nói tỉ mỉ, nhưng từ biểu cảm trên mặt cô ấy, Sở Thấm cũng đoán được đại khái Lý Kiến Quân ở kiếp trước sống cũng khá khẩm.

Cô vỗ vai Trương Phi Yến: “Được, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ tới chung vui.”

Dù không vì cô ấy thì vì đống bã đậu, cô cũng nhất quyết tới.

Nghĩ đến bã đậu, trong đầu cô chợt hiện lên vài vấn đề về thức ăn gia súc cho heo sau trưởng thành mà mình đang nghiên cứu.

Thím Sở nói bảo cô bị ma nhập, e là tới ngủ cũng mơ thấy thức ăn gia súc.

Thú thật thì thím ấy không sai, đêm nay cô nằm mơ thấy thức ăn gia súc luôn này, mơ thấy mình cho lúa mạch vào máng heo.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 664: Chương 664



Sở Thấm đã không để ý đến lúa mạch từ lâu rồi.

Đó cũng là chuyện bình thường, dẫu sao chỗ này không trồng cây lúa mạch, dù Sở Thấm có rút được hạt giống cũng không thể lấy ra trồng được.

Thời gian dần trôi qua, lâu dần cô cũng quên mất.

Nhưng hôm nay đột nhiên cô nằm mơ thấy lúa mạch, đúng là không có lửa làm sao có khói.

Trước giờ chuyện nghiên cứu không thể chỉ một lần là được, chỉ có thể nói có may mắn hay không thôi, dù cô cũng không thể gọi là nghiên cứu hẳn được, chỉ là “phục chế dán lại”, mà chuyện này cũng cần một nền tảng đủ sâu rộng làm căn bản mới có thể phục chế được.

Gần đây Sở Thấm đang nghiên cứu phục chế lại hệ thống sản xuất thức ăn cho heo giai đoạn trưởng thành, mục đích là nghiên cứu thức ăn cho heo ăn vào có thể mập hơn.

Có điều cô đã nghiên cứu mấy tháng rồi mà không tìm được giải pháo.

Mãi mấy ngày trước, Sở Thấm thấy lúa mạch trong tài liệu mới suy nghĩ kỹ, lấy hạt giống lúa mạch cất trong không gian ra.

Sau khi phối hợp với nguyên liệu của hệ thống rồi nghiên cứu thêm mấy ngày, cuối cùng cô cũng xác định trong đồ ăn phải có lúa mạch.

Nguyên liệu hệ thống đưa không hẳn là không thay đổi, vừa có nguyên liệu cho heo con, vừa có nguyên liệu cho heo trưởng thành. Đó cũng chưa là gì, heo con và heo trưởng thành còn chia làm ba giai đoạn nữa, cứ nuôi dưỡng kỹ càng thế mà heo không mập lên, không tăng cân thì không có lý quá rồi.

Điều này cũng khiến số lượng Sở Thấm nghiên cứu tăng hơn nhiều, lúc này cô đang so sánh thức ăn cho heo trưởng thành, từ ngày bắt đầu nghiên cứu đến giờ đã được nửa năm rồi.

Có căn bản từ nửa năm vất vả, cuối cùng Sở Tấm cũng đã nghiên cứu được các làm thức ăn thô, sau này có thể tiếp tục phát triển trong quá trình nuôi dưỡng.

Hôm sau.

Sau Tiết Tiểu Tuyết, thời tiết rét lạnh.

Chuyện đầu tiên Sở Thấm làm sau khi dậy là vội vàng mở bản ghi chú trên bàn sách ra, sau đó ghi lại cách trộn thức ăn vừa mới nghĩ ra.

Thật ra cũng chỉ thêm lúa mạch thôi.

Chuyện phải làm sau này là trồng lúa mạch, nhưng trồng ở đâu cũng là một vấn đề.

Trồng giữa ruộng khoai lang à?

Không được.

Thế sẽ khiến người ta chú ý quá mức, cây cao lương của cô chỉ trồng được bốn năm cây sau núi, sau này thấy không đủ còn phải nhờ cậu út Dương và Kỷ Cánh Diêu mua giúp.

Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có thể mua thôi.

Sở Thấm nghĩ đến đây thì nhíu mày, đột ngột ngồi xuống ghế.

“Chậc, không đúng.” Sở Thấm xoa cằm, vẻ mặt nghi hoặc: “Nghiên cứu được thức ăn rồi thì sao mình không tự nuôi heo cho mình chứ…”

Tiền nghiên cứu cực kỳ nhiều, nhưng thành quả sau khi nghiên cứu hoàn toàn không bù được chút nào.

Để không bị lộ, tiêu từng đó làm cô nghĩ thế nào cũng thấy lỗ vốn.

“Ôi!” Sở Thấm thở dài.

Đã đến nước này rồi, bỏ ra chi phí quá lớn, nếu bảo cô từ bỏ thì cô cũng không nỡ.

Cô thầm nghĩ thôi cứ tiêu tiền đi.

Sở Thấm nghĩ rồi lén đến cạnh giường lấy họp tiền trong hốc giường ra.

Cô lấy chìa khóa từ trong lòng ra rồi mở khóa hộp “cạch” một tiếng, mở nắp ra để lộ tiền và tem phiếu bên trong.

Tiền và tem phiếu đầy ngập.

Đến giờ cô đã tiết kiệm được bao nhiêu rồi?

Tổng cộng 865 đồng.

Cùng ba thỏi vàng 50g nữa.

Sở Thấm không biết bây giờ giá vàng khối trên thị trường là bao nhiêu, nhưng món này có giá trị cao, không thể bỏ được.

Dù bây giờ giá có thấp, nói không chừng ngày mai hoặc sau đó lại tăng cao, không phải lo việc mua bán.

Sở Thấm thầm nghĩ: “Chắc cũng đủ mua một căn nhà trong thành phố nhỉ!”

Cô từng nghe Giang Nhiễm nói nhà trong thành phố cao nhất khoảng 500 đến 600 đồng.

Đương nhiên đó là loại nhà ở khu của cô, cũng không to lắm.

Cũng phải có người muốn bán nữa, thông thường không ai muốn bán một căn nhà hoàn chỉnh như thế này cả.

“Không biết bây giờ có còn mua được không.” Sở Thấm nhíu mày.

Lúc Giang Nhiễm nói chuyện này mới là năm 64, bây giờ đã là năm 66 rồi, tình hình bên ngoài thay đổi long trời lở đất, chính sách thay đổi cũng là chuyện bình thường.

Có điều chuyện này không liên quan đến cô, tạm thời cô không có suy nghĩ mua nhà chỗ khác.

Đương nhiên nguyên nhân là vì không đủ tiền.

Nếu tình hình tài chính của bản thân tốt thì Sở Thấm cũng rất muốn mua nhà trong thành phố.

Dẫu sao kiếp trước cô vẫn luôn mong được chuyển từ rừng sâu đến ngoại ô ở, thậm chí còn mơ mộng được vào thành phố.

Bây giờ dù tình hình khác nhau nhưng cô vẫn bị thu hút bởi cuộc sống thành thị, một năm ở thử một đến hai tháng cũng không hẳn là không tể.

Ừm, nhưng tài sản ở đây ít nhất cũng phải được 5000 đồng mới gọi là có mức sống khá.

Sở Thấm cúi đầu nhìn hộp tiền của mình, không thể tưởng tượng được bỏ 5000 đồng vào đây thì cô sẽ vui sướng mừng rỡ biết bao, miệng cười tươi rói.

Cô đếm tiền xong lại nhìn tem phiếu.

TRước mắt phiếu thịt có tám cân, còn là thịt trên cả nước, còn lâu mới hết hạn.

Phiếu lương thực sáu cân, cũng không nhiều lắm, đó là vì lần trước cô ra huyện mua 25 cân bột mì về.

Sáu cân phiếu lương thực này là vì cô hay nhân lúc đến nhà máy cơ khí ăn bánh bao.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 665: Chương 665



Bánh bao rau hẹ gói với sợ củ cải trong nhà máy cơ khí ăn cực kỳ ngon, Sở Thấm ăn một lần mà nhớ mãi không quên, có thể nói còn ngon hơn bánh bao thịt chỗ cô nữa.

Phiếu vải được mười mét.

Số lượng khá ổn, năm nay cô có thể may dần cho mình mấy bộ quần áo.

Bây giờ trong nhà cô có hai cái áo bông dày, một cái áo bông dài đến đầu gối lúc cô vừa xuyên qua.

Cái áo còn lại là áo bông cô làm năm ngoái, có thể nói là cùng một bộ, độ dày cũng xấp xỉ với áo bông dài đến đầu gối, hoàn toàn có thể mặc vào mùa đông.

Từ giờ Sở Thấm cũng là người có hai cái áo bông, không phải lo sợ thấp thỏm làm áo bông bị bẩn trong mùa đông nữa.

Áo bông mỏng cô cũng có hai cái, lúc này mặc áo bông mỏng là vừa ấm.

Sau đó thay hai bộ quần áo theo mùa, ba bộ quần áo mùa hè, hai đôi giày thoải mái lúc làm việc, hai đôi giày vải mang thường ngày, hai đôi dép lông mang trong nhà mùa hè.

Cô còn có hai bộ đồ ngủ ngắn tay và dài tay làm từ vải mà dì Dương cho, bây giờ cô còn đang mặc đây.

Cuối cùng là những thứ như khăn quàng cổ, găng tay , áo len, áo lót lông thỏ và áo lót bông, cô có một cái khăn quàng cổ, hai đôi găng tay, một cái áo len chui đầu, một cái áo len thêu nút cài, mỗi loại áo lót có một cái.

Chỉ mấy món đồ này đã lấp đầy tủ quần áo của Sở Thấm, cô cũng không định may quần áo nữa, bỏ bộ nào thì làm bù vào sau.

Cô cũng không định làm chăn bông hay bộ ga trải giường.

Trong nhà đã có hai cái chăn bông, một cái mùa đông, một cái mùa hè, hai cái chăn bằng tơ tằm cũng có một cái dùng mùa đông, một cái cho mùa hè.

Mấy năm nay, Sở Thấm không ngừng nuôi tằm, ngoài hai cái chăn tơ tằm trong nhà ra, cô còn cho thím Sở, cậu út Dương và dì Dương mỗi nhà một cái.

Đương nhiên cô cũng nhận lại khá nhiều từ nhà bọn họ.

Tơ tằm năm nay cô giữ lại hết để sau này lúc nào cần dùng thì dùng, sau này cũng thế.

Dẫu sao mùa đông rảnh rỗi, rảnh đến mức không có gì làm thì nuôi tằm g.i.ế.c thời gian vậy.

Còn 4 phiếu công nghiệp cuối cùng, một năm gần đây Sở Thấm không cần phải mua gì nên mới giữ được bốn phiếu này.

Sau khi kiểm kê lại, Sở Thấp đóng hộp tiền bộp một tiếng, khóa hộp tiền lại bỏ vào ngăn kín.

Sở Thấm duỗi người thả lỏng, mặc đồ vào đi nấu cơm.

Sáng hôm nay cô ăn bánh rau củ.

Cô cắt rau thành sợi rồi trộn với cà rốt và rau hẹ, bỏ thêm trứng gà vào chiên lên.

Món bánh này đơn giản dễ làm, Sở Thấm lấy chảo ra chiên tận bốn năm bếp, nấu cơm cho cả ngày luôn.

Trong lúc chiên bánh, cô còn nấu cháo cho cả ngày, bỏ thêm khoai lang vào cháo giúp món cháo cực kỳ thơm ngon.

Năm nay khoai lang thu hoạch khá nhiều, cộng thêm khoai lang trồng mấy năm trong không gian cũng hơn 3000 cân, Sở Thấm nghĩ lúc nào rảnh cô có thể làm bột khoai lang và khoai lang sấy, nếu không cô ăn nhiều khoai lang phát ngấy mất.

Ôi!

Bây giờ cô kén ăn rồi, lúc vừa xuyên qua cô cũng không dám nghĩ có chuyện tốt như có 3000 cân khoai lang, càng không cảm thấy ăn nhiều khoai lang quá sẽ bị ngấy.

Bây giờ Sở Thấm đã có đủ lương thực ăn thoải mái, cực kỳ thỏa mãn về mặt ăn mặc, chất lượng cuộc sống khá tốt.

Nếu là kiếp trước, hoặc chỉ mấy năm trước thôi, cô đâu dám nghĩ đến.

Xuyên qua được mười năm, cuối cùng cô cũng sống cuộc sống mình mơ ước.



Sau khi ăn xong, Sở Thấm lấy ván gỗ bỏ đi làm thùng gỗ.

Trong nhà cô có rất nhiều đinh, đầy một thùng rút từ hệ thống, cô lấy một chút ra làm thùng gỗ cũng không đau lòng.

“Choang choang choang!”

Khắp ngọn núi chỉ có tiếng Sở Thấm đóng đinh, cô nhanh chóng làm xong một cái thùng gỗ, cô bỏ xuống nhìn thử, không có cái đinh nào bị lòi ra ngoài nên tiếp tục làm cái thứ hai.

Thím Sở đến, mang theo tin dì của cô bảo ngày kia cô đến Lạc Thủy ăn cơm.

“Hình như ăn xong dì cháu đi thăm người thân rồi.” Thím Sở cắn hạt dưa nói.

Bà lấy hạt dưa từ nhà Sở Thấm, cô đã nói là cô nhả hạt dưa này ra rồi nhưng thím Sở không chê, cảm giác mùi hạt dưa ngũ vị hương nhà Sở Thấm ngon hơn hạt dưa ngũ vị hương trong xã cung ứng, chuyện hạt dưa bị nhả ra có là gì đâu.

Sở Thấm giật mình, cái búa trong tay ngừng giữa không trung: “Đi thăm người thân sao? Không nghe dì cháu nói gì cả, chắc đi thăm anh họ cháu trong bộ đội đấy?”

Thím Sở cắn hạt dưa tanh tách: “Ngoài anh họ cháu ra còn đi thăm ai được nữa. Bà ấy không nói với cháu chắc là mới quyết trong hai ngày này, không biết đến lúc đó cả nhà đi hay chỉ mình dì cháu đi thôi.”

Sở Thấm: “Chắc sẽ đi hết ạ. Chắc anh họ cháu đã nhắc đến chuyện này nên dì mới muốn đi thăm. Nếu anh họ nhắc thì sẽ đi hết, không chỉ gọi một mình dì cháu đâu. Nhưng mà…”

Cô nghĩ một lúc: “Chắc em họ sẽ ở lại trông nhà nhỉ? Lúc đó Kim Kim và Kim Ngọc cũng ở lại.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 666: Chương 666



Thím Sở ném vỏ hạt dưa đi: “Ừ, đúng nhỉ, lúc đó cháu chịu khó để ý bọn nó nhé.”

Sở Thấm lắc đầu: “Sao cháu còn phải để ý nữa, lớn thế rồi mà.”

Thím Sở giơ tay ra tính: “Lớn bao nhiêu rồi? Bây giờ Kim Kim và Kim Ngọc lớn lắm rồi à?”

Sở Thấm nói: “Kim Kim 13, Kim Ngọc 11, lớn cả rồi, kiểu gì cũng biết tự chăm sóc mình.”

Cô chỉ muốn nói tùng đấy tuổi cô đã ở một mình trong rừng tận thế cố gắng sống sót.

Thím Sở gật đầu: “Cũng đúng.”

Bà phiền muộn nhìn xa xăm, nhìn những dãy núi dài không dứt: “Nháy mắt đã nhiều năm trôi qua thế rồi.”

Những năm tháng không có cơm ăn cứ như giấc mơ vậy.

Trong thôn đã thay đổi rất lớn, có thêm nhiều người cũng mất đi khá nhiều người.

Nhưng bà vẫn nhớ tính tình và dáng vẻ năm Sở Thấm không rời khỏi nhà cô, cũng mãi không hiểu tại sao Sở Thấm lại thay đổi thành thế này.

Nếu biết…

Nếu biết thì bà cũng muốn thay đổi Sở Kiến, tránh việc là người trưởng thành cả rồi, có chuyện gì mà không biết làm, ăn không biết phần chứ.

Nghe thím Sở cảm thán, Sở Thấm cố nhịn kích động muốn trợn mắt: “Vẫn đánh ít quá. Cháu đã nói rồi, không thể ngừng việc học được, nên đi học thì phải đi học.”

Thím Sở thấp giọng nói: “Cháu nghĩ thím không muốn đánh à, không phải là không đánh lại được sao. Bây giờ chú của cháu cũng không được nữa, Sở Kiến chỉ sợ một mình cháu và Tiểu Hồng. Thím cũng không hiểu, nó sợ cháu thì còn hiểu được, sao nó còn sợ Tiểu Hồng nữa chứ.”

Nói rồi vẻ mặt bà cực kỳ khó hiểu.

Sở Thấm ho khẽ, không nói gì.

Cô cũng biết lý do là gì.

Thỉnh thoảng về, Tiểu Hồng lại mổ giải phẫu heo, thỏ và ếch ngay trước mặt cậu ta, lại còn vừa giải phẫu vừa lẩm bẩm về cấu tạo thân thể con người, suýt thì dọa Sở Kiến c.h.ế.t đứng.

Cậu ta run rẩy khóe miệng trốn sau lưng Sở Thấm, không dám nhìn cảnh tượng m.á.u me đó, có vẻ không ngờ Sở Hồng lại hung hãn thế, đến giờ cậu ta vẫn không dám chọc vào cô em gái này.

Năm nay kỳ thi đại học bị hoãn lại mãi không tổ chức, lại còn có tin đồn kỳ thi đại học sẽ bị ngừng lại, Sở Hồng tính tình vốn đã không tốt lắm lại càng vui buồn thất thường, bây giờ Sở Kiến thấy cô ấy chỉ muốn cách xa ba mươi mét.

Thím Sở nói về Sở Kiến xong lại nghĩ đến Sở Hồng.

Khuôn mặt bà tươi cười: “Thành tích của Tiểu Hồng tốt lắm, nghe nói là tốt nghiệp trung học xong có thể vào làm trong nhà máy cơ khí luôn. Ban đầu thím và chú cháu cũng không thiếu tiền cho Sở Kiến đi học, nhưng mà nó không nghe lời, có học nữa cũng ở lại lớp mất mặt nên về nhà trồng trọt luôn.

Có điều vẫn phải đi học mới có lối thoát, Kim Kim và Kim Ngọc cũng học trung học nhỉ… Cháu thông minh thế chắc Kim Kim và Kim Ngọc cũng không kém hơn được, thành tích phải tốt một chút, thế thì sau này cháu sẽ…”

Không cần giúp bọn họ nhiều nữa.

Đương nhiên thím Sở không nói câu này ra, dẫu sao đó cũng là em trai em gái ruột của Sở Thấm.

Qua thời gian này, Sở Thấm có thể hiểu được ý của bà, bây giờ dì Dương nuôi Kim Kim và Kim Ngọc, sau này cũng phải tự sống độc lập, đến lúc đó lỡ sống không tốt chẳng lẽ người làm chị như cô lại không giúp?

Sở Thấm nghe hiểu lời chưa nói: “Thành tích của hai đứa nó cũng ổn, sang năm cũng muốn đến nhà máy cơ khí.”

Không biết dì Dương đã làm thế nào để đưa hai anh em vào nữa. Năm đó em trai học trễ một năm, Kim Ngọc lại học sớm một năm nên bây giờ hai anh em học cùng lớp. Sở Thấm từng hỏi Kỷ Cánh Diêu, anh lại bảo anh không nhúng tay vào chuyện này. Cô cũng không biết là ai làm, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện tốt, dẫu sao bây giờ trường học của nhà máy cơ khí càng lúc càng to, không ít học sinh các công xã xung quanh đều học ở d dó.

Cô cũng không thấy mình phải giúp gì cả, không ai có thể chiếm hời được gì từ cô, trừ khi cô muốn.

Thím Sở nói một lúc rồi đi.

Sở Thấm mất nửa buổi sáng làm hai mươi thùng gỗ, hai mươi thùng gỗ này cực kỳ có ích, cô định mùa xuân năm tới sẽ thêm đất trồng lúa mạch trong thùng gỗ.

Sao lại trồng trong thùng gỗ?

Vì nó dễ di chuyển.

Lúc đó nếu có người đến, cô cũng có thể giấu thùng gỗ trồng lúa mạch vào trong núi.

Trước mắt, đây là cách tốt nhất Sở Thấm nghĩ ra, trồng trong nhà dễ bị phát hiện, trồng trong núi dễ bị mấy con vật trong núi ăn mất, còn trồng trong thùng, trừ việc số lượng không nhiều ra thì không có khuyết điểm gì.

Có điều cô cũng chỉ định trồng mười thùng lúa mạch, mười thùng còn lại giữ lại để sau này dùng.

Sở Thấm đóng nốt cái đinh cuối cùng rồi bỏ búa xuống, đứng dậy phủi tay, phủi mấy mảnh gỗ vụn trong thùng đi rồi bê mười thùng gỗ vào kho chứa đồ.

Mười cái còn lại cô để nguyên tại chỗ.

Sống ở nhà mới càng lâu, đồ trong kho chứa đồ lại càng nhiều.

Nhìn đồ chất đầy hai phần ba căn phòng, Sở Thấm không khỏi chậc một tiếng đầy nghi hoặc.

Cô nghĩ: “Mình nhiều đồ từ đâu ra vậy?”

Cô thấy rất lạ.

Sở Thấm lắc đầu, đóng cửa quay vào nhà.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 667: Chương 667



Thời tiết càng lúc càng lạnh, rau trong vườn bị sương làm đông lại.

Nhưng có một số loại rau càng bị sương làm đông lạnh ăn càng ngon, nhất là củ cải trắng chiếm hơn nửa khu vườn của cô, củ cải bị đông lại trông trong suốt.

Trước khi đến mùa đông, Sở Thấm đã gieo trồng những loại rau mùa đông.

Cô trồng củ cải trắng và rau cải trắng nhiều nhất.

À, còn có rau dền đông nữa.

Mấy loại rau như hành lá, hoa tỏi non, cô đặt trong phòng giữ ấm.

Phòng giữ ấm là phòng bên cạnh phòng ngủ của cô, lúc này Sở Thấm đang đào đất bỏ vào thùng gỗ, chuyển thùng gỗ vào trong phòng để lúc đó trồng rau.

Chắc chắn phải trồng loại rau có thể lớn được, vì phòng ngủ nhỏ của cô cũng xây lò sưởi âm tường.

Lúc đó khi đốt lò sưởi thì căn phòng sẽ ấm áp như xuân về, cây rau xanh mơn mởn, cô không sợ không có rau xanh ăn vào mùa đông nữa.

Cô cũng không cần phải lên núi đào đất, chất lượng đất xung quanh nhà cũng không tệ, mấy năm nay Sở Thấm luôn khai hoang, năm nào cũng bỏ tro tàn khi đốt cây xuống đất nên đất xung quanh cực kỳ phì nhiêu.

Cô chuyển thùng gỗ đến cạnh sân, nhìn xung quanh rồi chọn chỗ đào đất cách tường mười mét.

Sở Thấm xoa tay, cầm cuốc bắt đầu đào.

“Hừ… hừ… hừ…”

Cô hừ theo nhịp, không lâu sau đã đào thành một hố to, dùng thuổng sắt xúc đất vào trong thùng gỗ.

Lúc này đất chưa bị đông lạnh nên khá dễ đào.

Nếu để thêm mười ngày nửa tháng nữa, thời tiết rét lạnh, đất bị đông cứng rất khó để đào.

Sở Thấm nhớ năm đó khi cô đào bẫy quanh sân, suýt nữa thì mệt ngã lăn ra đất, vì đất lạnh đóng băng cực kỳ cứng, nếu không cũng không cần phải đào lâu đến thế.

Lần này cô đào đất đến giữa trưa, cuối cùng cũng đào đất đủ cho mười thùng gỗ, chuyển mười thùng này vào phòng, còn tưới một lượt nước nữa.

Sở Thấm để hở thùng, làm một lớp đêm cách nước dưới đáy thùng, tránh lúc trồng rau nước còn thừa chảy ra phòng.

Cô định để hôm nay trồng rau luôn, hai thùng trồng rau chân vịt, hai thùng trồng rau mầm, hai thùng trồng rau xà lách, hai thùng trồng rau hẹ, hai thùng cuối cùng một thùng trồng hành, một thùng trồng hoa tỏi.

Như thế thì mùa đông cô không lo không có rau ăn.

Sở Thấm làm hùng hục đến một giờ chiều, qua giờ ăn cơm.

Không sao cả, trong nồi vẫn còn cháo, trên quầy trong tủ có bánh rau củ còn thừa sáng nay, hâm nóng lại là có thể ăn.

Sở Thấm đi rửa bùn đất trên tay, bỏ bánh rau củ vào lồng hấp làm nóng, đốt lò lên, mở nồi ra lấy thìa khuấy cháo trong nồi.

Không cần phải đun cháo nóng quá, đợi nồi cháo hơi bốc khói thì bưng nồi ra bàn cơm, cô vào phòng bếp múc chút tương ớt.

Năm nay cô làm khá nhiều tương ớt, bây giờ cô định ăn thịt heo tương ớt cô đã làm mấy ngày trước. Cô làm xong bỏ vào bình gốm, mùi thơm không chịu nổi, múc ra ăn kèm với cháo và bánh rau củ cực kỳ ngon.

Sở Thấm ăn hết đĩa bánh rau củ cùng hai tô cháo to.

Buổi chiều nhiệt độ tăng lên, cô ăn cơm xong ngồi trong sân nghỉ ngơi, cực kỳ thoải mái.

Gió thổi nhẹ khiến lòng người nhẹ nhõm, rõ ràng đang là mùa đông mà lại có cảm giác buồn ngủ của mùa xuân.

Sở Thấm xoa mặt, đứng dậy vào phòng mở gói quà ra.

Cô vẫn chưa bóc món quà Trương Phi Yến mang đến giúp cô, bây giờ mới nhìn thử, quả nhiên bên trong là hải sản mà cô quen thuộc nhất.

Trong đó có rong biển cùng các loại cá khô, Sở Thấm bày đồ ra bỏ vào tủ bát.

“Sở Thấm có nhà không?”

Có người gọi ngoài cửa.

Sở Thấm nghe ra đó là giọng cậu út Dương, thế là vừa đi vừa nói: “Có ạ, không khóa cửa, cậu út vào đi.’

Cửa được mở ra, cậu út Dương bước vào.

Sở Thấm tò mò: “Sao cậu út lại đến thế?”

Cậu út Dương nói: “Không phải cháu khuyên cậu xây nhà sao, cậu nghĩ xây cho xong.”

Sở Thấm tò mò hơn: “Sao thế, sao cậu lại đổi ý muốn xây vậy.”

Cậu út Dương: “Ôi, không phải bị cháu thuyết phục sao. Sau khi cháu đi, cậu nghĩ lại mới thấy cháu nói đúng.”

Sở Thấm không tin: “Cậu nói dối.”

“Được rồi.” Cậu út Dương nói: “Bên ông Hồ có một lô gạch, ông ấy hỏi cậu có cần không, nếu cậu không cần thì cho người khác. Cậu nghĩ lại thấy cũng cần, dẫu sao bây giờ không dễ làm gạch.”

Sở Thấm: “... Cậu đúng thật là, hôm qua cháu phí hết lời thì cậu không xây, bây giờ lại vì mấy cục gạch mà đổi ý. Được rồi, cậu bằng lòng xây là được, nhưng lúc nào thì xây?”

Cậu út Dương: “Cậu không định đập phòng bây giờ, hai ngày nữa là ngày lành, nhân lúc đất chưa đông lại thì đào móng trước.”

Sở Thấm gật đầu: “Thế thì được, đợi mùa xuân năm sau cố thêm một chút chắc cuối mùa xuân năm sau có thể xây nhà xong rồi.”

Dẫu sao cũng không cần đập căn nhà bây giờ đi, bớt phiền hơn nhiều.

Sở Thấm lại nói: “Thế hai ngày nay cậu chuyển gạch bên trái nhà cháu đi đi, hai ngày nữa động thổ cháu sẽ đến giúp cậu.”

Cậu út Dương: “Được, đúng là lúc này cần cháu giúp.”

Khó mà tìm được người trong thôn vì mọi người bị kéo đi mở đường cả rồi.

Mấy năm nay, công xã phải làm khá nhiều việc, gần như mùa đông năm nào cũng không rảnh rỗi.

Mấy năm trước thì đào đập chứa nước.

Sở Thấm cũng bị sắp xếp đi đào, mỗi năm đào một tháng, đào được hai năm thì không phải đi nữa, đến lượt người khác đi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 668: Chương 668



Sau khi đào đập chứa nước xong, công xã lại bắt đầu sửa đường.

Đương nhiên cần người trong công xã đi sửa đường, quan trọng là mở rộng con đường đi từ thôn ra huyện.

Vì nguyên nhân này nên người trong công xã cũng rất bằng lòng, dẫu sao xây xong mình cũng có lợi ích lớn, thế nên dù trời đông giá rét nhưng bọn họ vẫn hiểu việc nào nặng, việc nào nhẹ.

Thế là trong thôn lại xếp người đi sửa đường.

Lúc sửa đập chứa nước, Sở Thấm sửa khá lâu nên năm nay không có chuyện của cô, thế mới có thời gian rảnh đi xây nhà cho cậu út Dương.

“Cậu út, cậu có muốn đi sửa đường không?” Sở Thấm hỏi.

Cậu út Dương lắc đầu: “Năm nay cậu không cần.”

Thế thì được.

Sở Thấm chuyển gạch ra xe lừa mà cậu út Dương chạy đến, mất khoảng năm sáu phút để chuyển hết gạch.

“Có chuyện gì thế?”

Kỷ Cánh Diêu lái xe đạp đến, nhìn xe lừa hỏi.

Cậu út Dương đỡ xe thở hồng hộc, thầm nói: Xưởng trưởng nhàn rỗi quá nhỉ, sao đến chỗ Sở Thấm cũng gặp được cậu thế?

Nhưng ông ấy vẫn tươi cười nói: “Tôi chuẩn bị xây nhà nên đến nhà Sở Thấm lấy gạch. Hôm nay xưởng trưởng Kỷ được nghỉ à?”

Kỷ Cánh Diêu: “Không, tôi tìm Sở Thấm có chuyện.”

Có chuyện gì được chứ? Cậu út Dương không tin lời người đàn ông nói lắm.

Nhưng Kỷ Cánh Diêu có chuyện thật, anh vào nhà hỏi Sở Thấm: “Mấy ngày nay cô có rảnh không?”

“Sao thế?” Sở Thấm bưng nước đặt lên bàn.

Kỷ Cánh Diêu: “Cuối năm nhà máy bận quá, không đủ tài xế nên tìm cô để bổ sung vào đội xe.”

Sở Thấm lắc đầu: “Không khéo rồi, không rảnh.”

Cô giơ tay ra đếm: “Hai ngày nữa tôi phải đào đất giúp cậu út, lại còn phải đến nhà dì ăn cơm, xong rồi nhà tôi cũng có chuyện, trong thôn còn phải xây sân đập lúa, không chừng tôi cũng phải làm.”

Kỷ Cánh Diêu: “Không sao, chủ nhiệm Hoàng nhờ tôi hỏi cô thôi, nếu không rảnh thì tôi về báo ông ấy là được.”

Sở Thấm thở dài nói: “Nếu được thì tôi cũng muốn đi, đội xe trong nhà máy chắc đi xa lắm, tôi cũng muốn ra ngoài xem thử.”

Kỷ Cánh Diêu cười: “Sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Hơn nữa cô quên rồi sao, tháng sau là sinh nhật cô, nếu đi theo đội xe ra ngoài thì phải đón sinh nhật trên đường đấy.”

Sở Thấm đột nhiên nhớ ra chuyện này.

Phải rồi, cô quên mất.

Sinh nhật của nguyên chủ cùng ngày với cô, khá dễ nhớ, nhưng kiếp trước và mấy năm kiếp này Sở Thấm không đón sinh nhật nên không nghĩ sinh nhật là chuyện gì lớn.

Mấy năm gần đây, mỗi khi đến sinh nhật, Kỷ Cánh Diêu lại đến dặn cô ăn mì trường thọ, nếu không qua sinh nhật rồi Sở Thấm cũng chẳng nhớ.

Sở Thấm cười nói: “Đón sinh nhật trên đường cũng không sao, nhưng không rảnh thật, đến sinh nhật tôi mời anh ăn cơm nhé, hôm đó anh phải dành thời gian đấy.”

Bây giờ cô thấy sinh nhật cũng là một ngày ý nghĩa, đây là sinh nhật thứ mười từ lúc cô xuyên qua.

Mười năm là một mốc khá đặc biệt.

Kiếp trước cô sống thời tận thế 18 năm, trong thế giới bây giờ, thời gian sống ở thời đại này đã quá nửa kiếp trước rồi.

Những dấu vết từ thời tận thế của cô đang dần biến mất, chỉ còn lại trong tâm trí.

Khi dần hòa nhập vào thời đại của thế giới này, cô không hoảng sợ mà chỉ cực kỳ mừng rỡ.

Kỷ Cánh Diêu ngẩn người, sau đó gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên là tôi rảnh rồi.”

Anh đến vội vàng rồi lại đi vội vàng, như thể chỉ đến nói chuyện làm việc chứ không đến thăm hỏi.

Cậu út Dương đợi bên này vừa cho lừa ăn cỏ, vừa sắp xếp lại xe, vẫn chưa đi.

Ông ấy thấy Kỷ Cánh Diêu mỉm cười rời đi, đợi anh đi xa rồi, ông ấy mới thấp giọng nói với Sở Thấm ra tiễn người: “Thấy không, không thể tin lời đàn ông nói được. Nói là đến bàn chuyện còn thực tế thì sao chứ… Chậc chậc, nghe lời cậu út, nhớ kỹ, cậu không lừa cháu đâu.”

Cậu út Dương vỗ ngực, nói như c.h.é.m đinh chặt sắt.

“...”

Sở Thấm nhìn ông ấy, cạn lời nói: “Cậu út, cậu không phải đàn ông sao?”

Nói rồi không đợi cậu út Dương phản ứng, cô đã sắp xếp xe rồi quay đầu nói: “Cậu út, con lừa không ăn được gì nữa mà cậu vẫn chưa đi sao.”

Cho lừa ăn hay sắp xếp xe gì chứ, rõ ràng là ở lại hóng hớt.

Cậu út Dương nghẹn lời, được rồi!

Ông ấy lầm bầm: “Cháu đúng thật là, cậu út ở lại đâu phải để hóng hớt, Tiểu Kỷ lòng lang dạ thú, cậu sợ cháu không nhìn ra nên xem thử thôi.”

Nói xong ông ấy lên xe, không đợi Sở Thấm nói gì, vội vàng đánh xe lừa về thôn Tịnh Thủy.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 669: Chương 669



Hai ngày sau.

Mỗi sáng Sở Thấm thường dậy lúc sáng sớm, sờ nhiệt độ trong suối là biết hai ngày nay nhiệt độ không thay đổi gì.

Hôm qua cô đã nhào mì xong, ba cái tô lớn đựng cục bột được đặt ngay ngắn trong phòng ngủ.

Nhiệt độ trong phòng ấm áp nên cục bột được lên men dần.

Sáng hôm nay cục bột đã được lên men, lúc kéo lớp bột bên trên ra là có thể thấy từng lớp bột phồng đan xen bên trong.

Cô hài lòng gật đầu, rửa mặt xong rồi bắt đầu làm bánh bao.

Bánh bao trong không gian đã hết, trước mắt chỉ còn hai cái, cô phải bổ sung thêm một đợt nữa.

Sở Thấm làm bánh bao cực kỳ nhanh, cô vẩy bột mì lên ván gỗ, nhào cục bột rồi bỏ từng cục nhỏ vào lồng hấp, lúc hơi nước đầy lồng hấp thì bỏ vào nồi, hấp khoảng 18 phút là được.

Cô hấp bánh bao nhiều nên có kinh nghiệm, bánh bao của cô cực kỳ to, hấp khoảng 18 phút là tốt nhất.

Sở Thấm tốn hơn một tiếng làm bánh bao xong, để lại mấy cái rồi cất hết vào không gian.

Sau đó cô đi nấu cháo cùng mấy món rau nữa.

Cô đã nấu cháo trước khi làm bánh bao, rau là các loại dưa muối.

Chẳng hạn như khoai sọ muối cùng lá tỏi, chao và củ cải khô xào cay.

Bây giờ nhà cô có rất nhiều dưa muối, đến mùa đông có dưa muối sẽ k.ích th.ích vị giác.

Chỉ ăn kèm với dưa muối thôi thì không đủ, Sở Thấm còn múc thịt muối cay ra bổ vào nước ấm, mỡ heo muối ớt cay đỏ dần tan ra, lúc đó cô có thể phết lên bánh bao để ăn kèm.

Bữa sáng đơn giản nhưng cô ăn cực kỳ sung sướng.

Vì hôm nay phải làm việc nên Sở Thấm ăn sáu cái bánh bao cùng hai tô cháo, ăn no nê rồi mới ra ngoài.

Bảy giờ sáng, Sở Thấm đạp xe đến thôn Tịnh Thủy.

Trời đã sáng, có thể thấy mặt trời mới mọc phía đỉnh núi xa xa.

Phần lớn mọi người trong thôn đã dậy, nhà phía đông làm rớt cái chổi, nhà phía tây làm rơi cái bát, gà gáy chó sủa, tiếng các thím ồn ào gọi người nhà về ăn cơm, tiếng mấy đứa bé khóc òa lên, tiếng các chú huyên náo… hòa lẫn với nhau, náo nhiệt đến lạ.

Sở Thấm bóp còi, vòng qua các chú đốn củi về nhà, cười chào hỏi mọi người rồi đi vào con đường nhỏ.

Cô đạp xe cực kỳ nhanh, khoảng 20 phút sau đã đến nhà cậu út Dương ở thôn Tịnh Thủy.

Nhà cậu út Dương đã chuẩn bị đốt pháo, đúng lúc Sở Thấm đến, bị bà Dương nhét hai quả trứng gà đỏ vào tay.

Sở Thấm trả lại: “Bà ngoại, cháu vừa mới ăn cơm rồi.”

Bà Dương nhét lại: “Vừa ăn xong cũng ăn được, sao không ăn trứng gà đỏ được, may mắn đấy!”

Sở Thấm không từ chối được, chỉ có thể bỏ vào túi: “Thế về nhà cháu ăn.”

Lúc này bà Dương mới hài lòng.

Mấy năm nay ở cạnh nhau, Sở Thấm cũng hiểu rõ bà cụ muốn người ta thuận theo, chuyện nhỏ phải làm theo, chuyện lớn cũng phải làm theo, nhưng có chuyện nào lớn mà Sở Thấm không làm theo đâu, thế nên quan hệ bà cháu rất tốt đẹp, Sở Thấm trở thành một trong những đứa con cháu hiếu thuận nhất với bà Dương.

Tiếng pháo nổ vang lên biểu thị cho căn nhà mới được xây.

Sở Thấm bịt tai em gái Dương lại, híp mắt vội vàng tránh ra xa.

Cậu út Dương lấy cuốc ra cười nói với Sở Thấm: “Ăn sáng chưa, trong bếp vẫn còn cơm, cháu chưa ăn thì đi ăn đi.”

Sở Thấm sờ túi: “Ăn rồi ạ, bà ngoại còn cho cháu hai quả trứng gà nữa.”

Nói rồi cô đến bên cạnh bắt đầu đào đất.

Không chỉ có mỗi mình cô và cậu út Dương đào đất mà còn có nhiều người họ Dương ở thôn Tịnh Thủy nữa.

Sửa đường cũng không phải cả thôn đi sửa, chỉ cần người ở lại không có gì làm thì cậu út Dương kéo đến giúp cả, ông ấy rất có duyên với người khác, tất cả mọi người đều bằng lòng giúp một chút.

Sở Thấm xen lẫn trong đám người, vì tốc độ của cô khá nhanh nên rất dễ thấy.

“Lúc trước nghe người ta nói Sở Thấm làm việc nhanh nhưng tôi mãi không biết thế nào, cuối cùng hôm nay cũng hiểu.

Có người cầm cuốc cười nói.

“Chẳng trách lại có đủ công điểm, đừng nói thôn Cao Thụ, thôn Tịnh Thủy cũng chẳng có ai so được với Sở Thấm cả.”

Có người nói thế.

Sở Thấm chỉ cười không đáp, cúi đầu đào tiếp.

Quả nhiên, sau khi thấy cô không chịu nói, người xung quanh cũng dẫn không nói về cô nữa, Sở Thấm còn nghe được vài câu chuyện khác.

Chẳng hạn như đường sắt hay cái gì đó, trong huyện còn chuẩn bị kênh Hồng Kỳ, đó cũng là một cái kênh mới.

Sở Thấm thầm nghĩ: Đường còn chưa sửa xong đã định sửa mương nước rồi, lại còn lấy tên là kênh Hồng Kỳ nữa.

Hơn nữa không biết công xã khác thế nào, chứ công xã của bọn họ vừa có sông vừa có đập chứa nước, không thể nói là trăm phần trăm nhưng cũng có đến bảy mười phần trăm diện tích đất không thiếu nước.

Cô nghĩ đến tình hình trong huyên bây giờ, cảm thấy kế hoạch này chắc c.h.ế.t từ trong trứng nước rồi, cũng có thể làm được một nửa thì không làm được nữa, chẳng biết ai nghĩ ra nữa.
 
Back
Top Bottom