Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 440: Chương 440



Sở Thấm cân nhắc, nếu tình hình trong huyện còn ổn thì cô sẽ mang chỗ dược liệu này đi bán trong hiệu thuốc ở huyện.

Trong huyện có chỗ chuyên thu mua các loại thảo dược, nhà thuốc Tân Minh. Nhưng nơi đó ngày thường rất vắng vẻ, Sở Thấm từng đến đó vài lần, chỉ được lác đác vài ba người.

Lại đi tiếp về phía trước, cũng đã kiếm được kha khá thạch hộc tía, cuối cùng Sở Thấm cũng tìm thêm được thạch nhĩ.

Chỗ này dốc hơn đằng kia nên phải cẩn thận hơn.

Sở Thấm chậm rãi di chuyển, thử túm lấy dây leo trước mặt: “Ừm, khá chắc chắn đấy.”

Cô hài lòng gật đầu, tay phải nắm chặt lấy dây leo, hơi nghiêng người, đối mặt với vách đá, tay trái bắt đầu vươn ra ngắt thạch nhĩ.

Thạch nhĩ trơn ướt, mọc rất nhiều ở chỗ ẩm ướt này.

Mấy ngày gần đây đúng là khá nóng, nếu trời mà khô hạn thì đương nhiên sẽ không có thạch nhĩ, ai ngờ sau đó trời lại đổ mưa to ngay chứ, mưa to xong còn tí tách mưa nhỏ thêm vài ngày.

Rất nhiều thạch nhĩ, nếu không thì cô đã không leo lên tận đây để lấy.

Sở Thấm lấy hết chỗ này, lại vươn tay sang chỗ bên cạnh, ngẩng cao đầu lên quan sát, sau khi định thần thì bắt đầu bò lên vài bước, tiếp tục ngắt thạch nhĩ.

Chỉ trong nửa tiếng, cô đã lấy hết được toàn bộ thạch nhĩ ở vách đá này, còn mấy chỗ kia thì thực sự là cao quá, không thể trèo lên nổi.

Lấy xong thạch nhĩ, thì chậm rãi bò xuống.

Cuối cùng Sở Thấm nhảy xuống đất, hai chân vừa tiếp đất thì đã bủn rủn, do lúc nãy phải căng cơ để leo trèo nên nhất thời chưa thích ứng kịp, suýt chút nữa Sở Thấm đã lảo đảo ngã xuống đất.

Sao lại không ngồi xuống?

Bởi vì lúc cô sắp ngồi xuống, ánh mắt có liếc thấy thứ gì đó rất quen thuộc, Sở Thấm kinh ngạc, cho dù có phải vặn chân thì cũng phải quay sang.

“Mẹ kiếp, làm mình sợ gần chết!”

Sở Thấm trừng mắt, vội vàng vỗ vỗ ngực.

Sao cô lại không nhận ra đây là cái gì chứ, đây rõ ràng là phân lợn rừng mà.

Nghĩ đến bản thân sáng suốt hai đời, lại suýt chút nữa đặt m.ô.n.g ngồi xuống bãi phân, đây quả thực là một sự sỉ nhục!

Tim Sở Thấm đập thình thịch, nhưng dù có đập nhanh thì vẫn không thể cản cô quay đầu ra quan sát bãi phân này.

Ừm, phân còn ướt, chắc chắn mới xuất hiện không quá một ngày.

Nói cách khác, quanh đây có lợn rừng sinh sống, đây quả là một tin tốt đối với Sở Thấm.

Cô thậm chí còn vui sướng quan sát xung quanh, hy vọng lợn rừng lập tức xuất hiện ngay bây giờ.

Dù sao thì bây giờ thịt heo trong nhà cũng sắp ăn hết rồi, trong không gian của balo chỉ còn một trăm hai mươi cân thịt heo nữa thôi, đấy là đã tính cả xương nữa rồi!

Sau khi dạo quanh chỗ đất trống mấy vòng, không có gì bất ngờ xảy ra, Sở Thấm phát hiện thêm hai đống phân nữa.

Cái này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ là gần đây không chỉ có một con.

Cô thấy hơi tiếc nuối, hôm nay mình không mang kính viễn vọng đi, xem ra hôm nay chỉ đành tạm thời từ bỏ thôi.

Sở Thấm cũng không nhụt chí, nhấc giỏ tre đã đựng đầy thạch nhĩ và thạch hộc tía đi về phía trước, sải bước trở lại chỗ cánh rừng để hái nấm.

Lần này nấm có nhiều hơn chút so với lần trước, Sở Thấm vừa nhanh tay hái vừa phải đề phòng có thú dữ.

Loại nấm thì đại khái vẫn là loại lần trước, Sở Thấm hái được hơn nửa cái bao tải, mãi sau mới kéo lê nó đi.

Rời khỏi cánh rừng, cô còn phải đi quan sát bẫy nữa.

Cộng với mấy cái lần trước mà Hoàng Đậu Tử đào thì tổng cộng có mười cái.

Nhưng động vật sống sót sau nạn đói sẽ rất cẩn trọng, Sở Thấm quan sát hết bảy cái bẫy mà vẫn không thấy có con mồi nào.

Mãi đến cái thứ tám, Sở Thấm mới thấy có một con gà rừng, hai cái còn lại thì trống không.

“Không tồi, không tồi.”

Sở Thấm áng chừng con gà này được khoảng hai cân, trong đầu nghĩ nên về hầm với thạch nhĩ hay nấm.

Cô vui vẻ đi về nhà, đang đi thì bất ngờ nhìn thấy có đội tuần tra.

Sở Thấm “A” một tiếng, lặng lẽ ngồi xổm xuống bụi cỏ, chờ đám người tuần tra rời đi mới khom lưng về nhà.

Thu hoạch hạt thóc xong, vụ thu hoạch mùa hè này sắp kết thúc, nên mới phải bắt đầu đi tuần tra.

Nếu vậy thì đến buổi tối, Sở Thấm cũng phải đi tuần tra, thật ra lúc trước cô cũng đã đi rồi, cũng không phải chuyện khổ cực gì.

Sở Thấm bỗng nhiên đứng yên, cô thầm nghĩ, sao đội trưởng Hàn vẫn chưa mang con ch.ó săn kia về?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 441: Chương 441



Chạng vạng.

Sở Thấm thèm thạch nhĩ, nên đã làm thịt con gà rừng, mang nửa con đi hầm với thạch nhĩ.

Thạch nhĩ tươi ngon vô cùng, gà rừng cũng thế, so với gà nhà thì gà rừng hầm lên sẽ ngọt thanh hơn, kết hợp với thạch nhĩ lại càng tăng thêm mùi vị.

Món gà nấu trong nồi niêu sôi sùng sục, mùi hương thơm nồng, Sở Thấm ăn liên tục ba bát, cũng ăn hết cả nửa con gà hầm luôn.

Thậm chí cô còn ăn thêm hai bát cơm, kèm với cà tím om, khoai tây và chút đồ ăn khác nữa.

Sở Thấm xoa xoa cái bụng tròn vo, vẻ mặt hơi cứng lại.

Chậc chậc, không được rồi, sức ăn của cô lại tăng thêm.

Cơm nước xong thì mặt trời đã lặn.

Bầu trời dần chuyển sang màu xanh đậm, vài chỗ còn có màu ánh tím của chiều tà.

Nước là sinh mệnh suối nguồn, cho dù lương thực có bị sụt giảm thì một cơn mưa đến vẫn mang tới cho thôn trang sức sống.

Ví dụ như dòng sông ở đầu thôn kia, vốn dĩ nó đang rất khô cằn, bây giờ đã ngập nước.

Còn sông phía thượng nguồn, không cần đi xem thì cô cũng biết chắc chắn mực nước đã trở về lúc đầu.

Nhưng điều này có thật sự giải quyết được khốn cảnh sao?

Sở Thấm nghĩ là không.

Theo Trương Phi Yến thì trận thiên tai này sẽ còn kéo dài liên tục hai đến ba năm nữa.

Cô lắc đầu, tắm rửa xong thì ra ngoài sân đập lúa.

Khi bắt đầu tuần tra, đội trưởng Hàn sẽ viết tên những người đi tuần tra lên một cái bảng đen đặt ở sân đập lúa.

Sở Thấm nhớ lần tuần tra cuối cùng của mình là hơn nửa tháng trước, cô có cảm giác vài ngày nữa sẽ tới lượt mình.

Quả nhiên!

Sở Thấm nhìn thấy tên mình có trong bảng đen.

Mỗi lần đi tuần tra ban đêm sẽ có khoảng ba mươi người, cho nên khoảng cách thời gian đến lượt cô tuần tra sẽ không quá dài.

“A, tôi cũng là ngày mai.”

Bỗng nhiên, Sở Thấm nghe thấy bên tai có người nói chuyện, theo bản năng quay đầu lại, hóa ra là Giang Nhiễm.

Hình như Giang Nhiễm cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu cười cười: “Sở Thấm à, cô cũng là ngày mai kìa.”

Sở Thấm gật gật đầu, phía trên còn có chú nhỏ của cô.

Giang Nhiễm rất nhiệt huyết, tiếp tục nói: “Tôi chưa đi tuần tra bao giờ, lần trước bên đội thanh niên trí thức chúng tôi là Hàn Thiên Xuyên đi tuần tra.”

Sở Thấm tưởng cô ấy sợ hãi nên thuận miệng an ủi hai câu: “Lúc tuần tra thì mỗi đội có năm người, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Thấy cô đáp lời, Giang Nhiễm vội vàng nói: “Thật sao, tôi chỉ sợ lúc đi tuần tra thì gặp phải trộm, dù sao trận mưa đá lần này đã đẩy rất nhiều người vào khốn cảnh. Mà mấy ngày hôm trước vẫn còn mưa, khó khăn lắm hôm nay mới có ánh nắng, bây giờ mới dám phơi lúa ra ngoài, lỡ như trộm thừa dịp lúc này tới thì phải làm sao……”

Cô ấy đứng cạnh Sở Thấm, hưng phấn nói.

Trong khoảng thời gian này, cô ấy xem như đã nhận rõ, Sở Thấm là kiểu người lạnh lùng không thích nói nhiều.

Cô không rõ, vì sao ông nội nhà mình lại có thể kết bạn được với Sở Thấm.

Nói thật, Giang Nhiễm có hơi sợ cô, đặc biệt là lúc nhìn thấy sức mạnh của cô.

Có trời mới biết, nửa tháng trước lúc cô nhìn thấy Sở Thấm khiêng cả một tảng đá to xuống để chặn lạch nước thì đã chấn kinh tới cỡ nào.

Mà ngày hôm sau, lúc cô thấy Hàn Thiên Xuyên hoàn toàn không lay chuyển được tảng đá chỗ lạch nước, thậm chí còn phải gọi thêm cả Vương Mục tới giúp thì mới có thể di chuyển được, trong lòng lại càng thêm kinh ngạc hơn.

Nghĩ đến chuyện cũ, Giang Nhiễm không khỏi sùng bái nhìn cô.

Về phần sợ hãi? Cô hoàn toàn không sợ chút nào.

Có Sở Thấm ở đây, một người có thể đấu hai người, sợ gì chứ!

Nghe thấy cô ấy nói vậy, Sở Thấm chỉ cười cười, mấy cái đó Sở Thấm hoàn toàn không để trong lòng.

Sở Thấm không biết, câu này của Giang Nhiễm cuối cùng lại thành sự thật.

Người này từ nhỏ đến lớn, là có khả năng miệng quạ đen trên người.

Rời khỏi sân đập lúa thì gặp được đội trưởng Hàn.

Đội trưởng Hàn mới vừa ăn cơm xong, lúc này đang bị vợ sai đi chặt củi.

Sở Thấm hỏi ông: “Đội trưởng, con ch.ó mà lần trước ông nói đâu, sao lâu rồi mà tôi không nhìn thấy?”

Cô nghĩ muốn bắt trộm thì phải có chó, dù sao thì nuôi một con cũng không phải chuyện dễ nên xung quanh không có ai nuôi.

Sở Thấm đang muốn tìm bạn đời cho Tiểu Bạch nhà mình!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 442: Chương 442



Đội trưởng Hàn ngẩn người, sau đó buông búa xuống ui cha một tiếng: “Bà còn nghĩ đến chuyện này luôn à.”

Trong mắt ông ấy hiện lên sự bất lực: “Này, hết hy vọng đi, tôi đã đi hỏi hai thôn, thậm chí còn sang Đông Hồ bên cạnh để hỏi xem ai lại cho chó của mình sinh con vào lúc này, thậm chí nuôi chó càng ít, nên nhà cô cũng giữ lại mà nuôi, con ch.ó Tiểu Bạch của cô nếu có thể cũng không nên ra ngoài, tôi sợ nó có chút thèm thịt, cô có hiểu không?”

Đang nói chuyện, Ngô Xuân Vũ bưng một chậu nước đi ra.

Bà ấy mỉm cười nói với Sở Thấm: “Ở Lạc Thủy có một gia đình nhất định phải nuôi chó, gia đình đó rất yêu chó, Sở Thấm, nếu có thời gian, cô có thể đến Lạc Thủy tìm một con ch.ó để nhân giống… đúng rồi, Tiểu Bạch nhà cô là cái hay đực?”

Sở Thấm có chút bối rối, cô còn chưa kịp phản ứng thì đội trưởng Hàn đã dùng búa chặt củi làm đôi, cười với Ngô Xuân Vũ: “Bà sai rồi, không phải nhà Sở Thấm muốn nuôi, là trong thôn. Tôi đang nghĩ thôn muốn nuôi một con ch.ó để tuần tra, tốt nhất nên nuôi một con chó.”

Ngô Xuân Vũ đột nhiên nhận ra, nhưng điều đó không quan trọng. Trên thực tế, mục đích chính là để Sở Thấm đến xã Lạc Thủy.

Hôm nay cô không thể trở về lội nhà mẹ đẻ, vừa hay chị họ của cô từ Lạc Thủy cũng tình cờ ở thôn của cô. Chị họ cô nói rằng cách đây không lâu có một người lính ở Lạc Thủy đi công tác trở về, anh ta đi lính lâu đến mức cô ấy gần như quên mất anh ta, chỉ sau khi biết tin, cô ấy mới chợt nhớ đến anh ta.

Cô ấy đề cập với dì Sở Thấm, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, dù sao Sở Thấm cũng không giống những cô gái khác có gia đình giúp đỡ đưa ra quyết định, cho dù Sở Thấm có chú dì, cuối cùng phân tích, cô vẫn là phải tự mình nhìn nhận vấn đề, xem có hiệu quả không.

Chỉ là lần này Sở Thấm không đến Lạc Thủy tìm dì, cho dù muốn cùng Sở Thấm nói chuyện cũng không tìm được người.

Sở Thấm không biết nội tình, vội vàng giải thích: “Tiểu Bạch của tôi là chó đực, nhưng tính tình nó mềm yếu đến mức không có cách nào có thể nuôi chó con bằng hạt giống chó săn được.”

Sau khi biết không có chó, Sở Thấm cũng không ở lại lâu, trao đổi với nhau vài câu rồi vội vã về nhà.

Cô thực sự sợ rằng khi đội trưởng Hàn nghe thấy cô nhắc đến Tiểu Bạch, ông ấy đột nhiên nghĩ đến việc muốn mượn Tiểu Bạch đi tuần tra.

Về đến nhà, như thường lệ khi đi ngủ, cô đi xem các con gà con trong thùng, rồi mang nấm và rau dại đã phơi khô trong thùng trên giá gỗ ngoài sân vào phòng chính, vì chúng ngày mai phải lau khô, cô đặt cái thùng lên bàn ăn.

Sở Thấm lại lấy gậy gõ từng ngóc ngách trong phòng ngủ, phòng chính và phòng bếp để ngăn chuột.

Trong nhà có chuột khiến cô cảm thấy rất đau khổ.

Không có cách nào ngăn chặn được con chuột trộm gà.

Phòng ngủ của cô vẫn rất ổn, nhưng nhà bếp ảnh hưởng nặng nề nhất. Tuy nhiên, thức ăn trong nhà cô được giấu rất kỹ, chuột không thể xuyên qua những bức tường gốm cứng.

Sau đó, con chuột để mắt tới tủ bếp nhưng không mở được tủ nên dùng tủ làm que mọc răng và gặm tủ trong bếp của cô đến mức đáng xấu hổ khiến Sở Thấm vô cùng tức giận.

Ai có thể chịu đựng được việc ăn một cái tủ tốt và làm cho nó bừa bộn?

Khi không chịu nổi nữa, cô làm mấy cái bẫy chuột, ba ngày đầu cô bắt được chuột nhưng sau đó không bao giờ bắt được nữa. Nhưng lũ chuột vẫn kêu mỗi đêm, Sở Thấm có thể nghe thấy tiếng chuột trong phòng chính từ phòng ngủ của mình, điều này khiến người ta thực sự khó chịu.

Vì thế Sở Thấm suy nghĩ một chút, sau đó xếp những thùng hình tròn này lại, mang vào phòng ngủ cất đi.

Nếu điều này vẫn tiếp tục, coosex không còn nghĩ đến chó nữa mà thay vào đó là muốn nuôi hai con mèo.

Mèo có thể bắt được chuột.

Nhưng mèo rất khó kiểm soát vì sợ chúng tự chạy ra khỏi nhà và dễ bị lột da, băm nhỏ, nấu chín.

Sở Thấm thở dài, mấy tiếng "loảng xoảng loảng xoảng", chưa kể hắn còn thực sự nghe thấy tiếng động xào xạc.

“Con chuột c.h.ế.t tiệt, cút đi!”

Sở Thấm tức giận mắng, đá mạnh vào tủ bếp mấy lần, cô nhìn thấy một bóng đen từ dưới tủ đi ra, đập vào cửa sổ phòng bếp, sau đó lẻn ra ngoài.

“Ba...”

Sở Thấm nhanh chóng dùng tay nhanh mắt đóng cửa sổ lại, sau đó đóng cửa phòng chính lại, bảo đảm chuột không có chỗ nào chui vào.

“Một ngày nào đó tao sẽ làm thịt mày…” Sở Thấm lẩm bẩm hai tiếng, sau đó trở về phòng đẩy cửa sổ ra.

Cửa sổ phòng được lắp lưới sắt để ngăn chuột, muỗi lớn đi vào.

Lưới sắt đến từ đâu?

Cô lấy lưới sắt từ chiếc hộp quất mù khi đi tuần tra, nó nhỏ đến mức chỉ vừa đủ cho cửa sổ phòng ngủ.

Đừng nói, lưới sắt này là thứ tốt.

Từ khi lắp đặt, cô không còn phải lo lắng về việc sâu bọ hay chuột nhắt lẻn vào phòng ngủ qua cửa sổ khi nửa đêm đang ngủ, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Sở Thấm để ngoài cửa sổ mấy chậu bạc hà đặt trên bàn một ít thuốc chống muỗi, hiện tại trong nhà không còn muỗi nữa.

Buổi tối, Sở Thấm rũ bỏ chăn mỏng, bình yên chìm vào giấc ngủ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 443: Chương 443



Xã Lạc Thủy.

Tình hình ở xã Lạc Thủy gần đây không mấy lạc quan, thôn đã mấy lần bị trộm, cộng thêm mưa lớn và mưa đá đột ngột, hoàn toàn không thể duy trì sản lượng.

Dương Lập Thu không ngủ được, trằn trọc mãi.

Bà ấy chỉ đơn giản ngồi dậy, cau mày, trong lòng có rất nhiều chuyện khiến bà ấy lo lắng, không biết nên bắt đầu lo lắng từ chuyện nào.

“Bà sao vậy?” Lý Giải Phóng sau khi bị đánh thức, dụi dụi mắt, lơ mơ hỏi: “Nếu không ngủ thì làm sao có thể dậy đi làm?”

Dương Lập Thu thở dài, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta có thể tìm việc làm ở đâu? Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ phải vào núi tìm vỏ cây để ăn.”

Lý Giải Phóng tính tình lạc quan: “làm sao chuyện này có thể xảy ra được, ngoài đồng vẫn còn khoai lang chờ tịch thu, khoai lang không bị ảnh hưởng gì, bà yên tâm đi.”

Dương Lập Thu trở mình xem thường: “Ông thật ra rất an tâm, ông không nghĩ xem Lý Hòa của chúng ta ở trong bộ đội có đủ ăn hay không? Quên chuyện Lý Hòa ăn đồ ăn nhà nước đi,còn cháu trai lớn thì sao, thằng bé bao nhiêu tuổi, có thể đói ở đâu.”

Lý Giải Phóng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta gửi một ít lương thực cho con trai cả.”

Dương Lập Thu vui mừng đến không chớp mắt nữa: “Ông há miệng dễ dàng như vậy, ông còn không thèm kiểm tra xem chúng ta có lương thực hay không, có bao nhiêu lương thực.”

Lý Giải Phóng lúc này mới mở mắt, không thể tin được: “Tổng chưa tới mười cân đều không thể làm được phải không?”

Dương Lập Thu bụm trán: “Mười cân cũng đủ rồi, nhưng gửi đi cũng chẳng còn bao nhiêu, cha lớn tuổi rồi, số tiền ông nhận được hàng tháng đều là trợ cấp cho chúng ta, không thể cho Kim Kim với Kim Ngọc nhỏ bé, trong đội có một đứa bé lớn hơn, ăn rễ cây và vỏ cây, bụng cậu bé trông đầy hơi nên chúng tôi đưa cậu bé đến trạm y tế và nấu cho cậu bé một bát canh đặc trước đó, cậu bé đã được cứu rồi!”

Lý Giải Phóng rất sốc khi biết gia đình mình đã đến mức này.

Ông ấy suy nghĩ một lúc rồi ngồi dậy và nói: “Việc này không được đâu, chúng ta phải kiếm thêm chút thức ăn từ nơi khác.”

Dương Lập Thu mỉm cười: “Ông nói điều này như thể tôi chưa nghĩ tới, mấu chốt là lấy lương thực ở đâu? Tôi đã từng đến xã mua bán ở xã và xã mua bán ở huyện, tôi thậm chí còn hỏi xã mua bán ở huyện bên cạnh để nhờ giúp đỡ, nhưng không thể mua được ở đâu cả!”

Lý Giải Phóng trầm ngâm một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tại sao nhất định phải đến xã để mua bán, bà quên Tiểu Hưng sao? Sợ là còn phải Tiểu Hưng sao.”

Dương Lập Thu sửng sốt, sau đó chợt tỉnh ngộ: “Ông nói riêng, nhưng Tiểu Hưng chưa chắc mua được.”

Lý GIải Phóng lại nằm xuống: “Không sao đâu, có thắc mắc gì cứ hỏi tôi trước.”

Dù sao thì ông ấy nghĩ mình có thể lấy được thứ gì đó từ Tiểu Hưng, em vợ của ông ấy khá có năng lực trong lĩnh vực này.

Nói xong ông ấy nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ vừa mới ập đến thì Dương Lập Thu lại thở dài, đánh ông ấy lần nữa làm ông ấy mất ngủ.

“Không phải, bà lại sao vậy!”

Lý Giải Phóng ai nha một tiếng, xoa bóp trán.

Dương Lập Thu cau mày: “Đã nhiều ngày không nghe được tin tức của Sở Thấm, cũng không biết nó rốt cuộc sống như thế nào.”

Lý Giải Phóng cười nói: “Bà yên tâm, cho dù lo lắng Tiểu Hưng cũng không cần lo lắng Sở Thấm. Sở Thấm rất có năng lực, nó đói bụng cũng không bị người ta bỏ đói.”

Dương Lập Thu nhịn không được đá ông ấy một cước: “Ông biết ông nói cái gì, Sở Thấm ở một mình trong nhà, có lẽ trong thôn có người bắt nạt nó, giống như năm đó ở đây có ai đó bắt nạt trẻ mồ côi và góa phụ của nhà họ Kỷ.”

“Nhưng đánh xong rồi đi, Sở Thấm đáng còn giỏi hơn tôi.”

Ngay cả khi hai người họ cùng nhau cũng có thể đánh không lại Sở Thấm.

“Đó là vấn đề của ông!” Dì Dương nâng cằm, liếc nói: “Hơn nữa, dùng gậy đánh c.h.ế.t lão sư phụ, người dù mạnh đến đâu cũng có thể một chọi một, một chọi hai, một chọi ba, làm sao nó có thể một chọi bốn được?”

“Nó có một người chú nhỏ.”

“Cô chỉ có một chú nhỏ, ở thôn Cao Thụ chỉ có mấy người họ Sở, đây là địa phương khiến tôi lo lắng nhất.”

Lý Giải Phóng cảm thấy không thông, dứt khoát không nói gì.

Vợ mình quan tâm đến nỗi bối rối, buổi tối luôn thích suy nghĩ mọi chuyện, chắc ngày mai tự mình tìm ra giải pháp.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 444: Chương 444



Dương Lập Thu lúc này quả thực vừa lo lắng vừa bối rối, đang suy nghĩ tìm thời gian đi đến thôn Cao Thụ nhìn xem.

“Ai!”

Lý Giải Phóng đột nhiên lên tiếng, nghi hoặc hỏi: “Đứa trẻ kia của nhà họ Kỷ sắp về sao?”

Dương Lập Thu gật đầu: “Nghe nói muốn chuyển nghề trở về, Lan Bạch hàng xóm còn nghĩ giới thiệu hắn với Sở Thấm, trong lòng tôi không muốn đứa trẻ nhà họ Kỷ là góa phụ.”

“Gì? Góa phụ.”

“Nhưng không sao, hắn là người duy nhất trong nhà.”

Lý Giải Phóng: “...”

Ông ấy quay đầu lại, buồn bực mà nhìn Dương Lập Thu: “Bà chẳng lẽ đã quên Sở Thấm nhà chúng ta cũng chỉ có một mình.”

Dương Lập Thu nghẹn lời, giải thích nói: “Sao có thể giống nhau được, Sở Thấm nhà chúng ta có mấy họ hàng thân thiết, bất kể là chú nhỏ hay c** nh* đều coi như con ruột, ở thôn Tịnh Thủy cũng nhiều anh em họ không tốt, nhưng về phần đứa trẻ nhà họ Kỷ, không có cha mẹ, không có ông bà, không có chú bác, không có dì, thậm chí không có một người anh em họ nào, cho nên chỉ có một mình, đây mới là lẻ loi tốt đi.”

Lý Giải Phóng hoàn toàn không nói nên lời, lật lại trang giấy lần nữa, nhắm mắt nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, lúc đó Lan Bạch và mẹ hắn rất hợp nhau, có thể coi là một nửa gia đình.”

Dương Lập Thu lo lắng: “Cho nên tôi không vui lắm, biết đâu Lan Bạch ở trong lòng sẽ nói lời tốt đẹp với hắn.”

Lý Giải Phóng nhắm mắt lại và hạ quyết tâm giữ im lặng.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng Dương Lập Thu cũng nằm xuống.

Kéo nhẹ chăn, thở dài: “Này, dù sao cũng phải nhìn chính mình mới biết được một người như thế nào, cho dù có tốt thì Sở Thấm cũng phải nhìn mới được.”

Nói xong, trong não lại suy nghĩ một trận.

Nghĩ xong, cảm thấy buồn ngủ và ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Sở Thấm mãi đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, hiếm khi cô có thể nhàn nhã ăn sáng.

Cây hành dại ngoài sân cuối cùng cũng mọc lại, Sở Thấm hái mấy bụi cậy, cắt thành bánh hành.

Cô làm thành hai đống lớn, nghĩ rằng mình sẽ phải ăn những chiếc bánh hành này cả ngày.

Nhưng không sao cả, hôm nay phải thức khuya, với bánh hành ở đây, có thể cảm thấy thoải mái hơn khi thức.

Nghĩ tới chuyến tuần tra đêm nay, Sở Thấm cảm thấy khó chịu và hoảng sợ. Thế là lên núi hái một thúng tre đựng rau dại và nấm rồi quay về cũng không ở lại quá lâu.

Các loại rau dại, nấm vẫn được rửa sạch, phơi khô rồi cho vào lò nướng sấy khô.

Đương nhiên, chỉ có thể sấy khô rau dại trực tiếp chứ không thể sấy khô nấm.

Tuy nhiên, không phải loại nấm nào cũng thích hợp để phơi khô, Sở Thấm chọn những cây dễ gãy, buổi trưa và buổi tối nấu thành canh, ăn canh nấm với bánh hành.

Tình cờ ở nhà có chút tương ớt nên cô thêm chút tương ớt phết lên bánh hành, sau đó cuộn hai quả trứng chiên lại thêm hai lá xà lách, hương vị thật tuyệt vời, Sở Thấm nhai đến mức nheo mắt lại.

Trưa ăn như vậy, tối cũng ăn như vậy.

Thời gian luôn trôi qua khi chúng ta đang nghỉ ngơi và chẳng bao lâu nữa trời lại tối.

Hôm nay trong thôn có chuyện gì mới, Sở Thấm có thể nghe thấy trong sân đập lúa náo nhiệt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Vừa ăn rau dại cuốn bánh, Sở Thấm cầm kính viễn vọng lên nhìn.

“Hả? Là chú nhỏ.”

Sở Thấm cắn thêm một miếng rau dại cuốn bánh, miệng phồng lên, nhai và ăn.

Qua kính viễn vọng, cô nhìn thấy chú nhỏ đang nói chuyện với mấy người trên sân đập lúa, bên cạnh là đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn, hai vị trưởng thôn đều cười rạng rỡ.

“Thật là kỳ lạ, thật là kỳ lạ.”

Sở Thấm nghi ngờ, chú nhỏ của cô mang theo ai mà khiến đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn cười đến thế?

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô nghĩ đó là của một xưởng máy móc.

Dù sao chú nhỏ cũng chỉ làm công việc lặt vặt ở xưởng máy móc, Sở Thấm có thể theo dõi tiến độ xây dựng xưởng máy móc của chú nhỏ.

Sở Thấm cũng rất ngạc nhiên, khi nạn đói ập đến, xưởng máy móc vẫn không ngừng hoạt động, cô tưởng rằng xưởng máy móc sẽ phải đóng cửa một thời gian, giống như phân lân đã khử oxy kết thúc vô ích và hồ chứa đã bị tạm dừng.

Có vẻ như cô vẫn xem thường trọng lượng của xưởng máy móc, có lẽ nó sẽ hoàn thành vào thời điểm này sang năm.

Sở Thấm vẫn cứ là xem thường xưởng máy móc, điều cô không biết là xưởng máy móc đã bắt đầu thành hình.

Không cần phải đợi đến ngày này sang năm, e rằng xưởng máy móc phải đến đầu năm sau mới có thể bắt đầu hoạt động.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 445: Chương 445



Sở Thấm đặt kính viễn vọng xuống, không tham gia cuộc vui.

Cô gãi đầu sau khi quyết định nhìn thấy trời đẹp sẽ đi ngủ trước, dù sao tối nay cô cũng phải thức khuya.

Trong thôn, sân đập lúa.

Rất nhiều người đến tham dự náo nhiệt, chú Sở thẳng lưng, tươi cười rạng rỡ giữa đám đông.

“...Cho nên trong khoảng thời gian này, một số người có thể tới, cùng tôi đi làm. Suy cho cùng, nếu muốn đẩy nhanh quá trình xây dựng xưởng thì chúng ta phải có nhiều người hơn.”

“Không la hét với các thôn khác, một là nó mang lại thể diện cho thôn chúng ta, hai là trong thôn của chúng ta không có ai đói cả, nhìn thấy mỗi người đều có sức mạnh.”

“Cái gì, muốn làm gì để sống? Thực ra đó chỉ là những công việc chúng ta thường làm, không biết xây phòng thì đào hố, nếu không thì cũng có việc chặt cây, dù sao chỉ có một câu thôi, đi hay không, ở đây chỉ có hai mươi người thôi.”

Các thôn dân rất hứng khởi.

Đi, đương nhiên đi rồi!

Đây không chỉ là một công việc bình thường mà còn có thể tìm cơ hội để xem liệu mình có thể làm nhân viên tạm thời trong xưởng máy móc.

Mặc dù cơ hội rất nhỏ nhưng không phải là không thể.

Chú Sở càng nói càng hưng phấn, khiến thím Sở phải lẻn tới phía sau và véo chú mấy cái.

Ngu xuẩn!

Bọn họ tới đây là để dò hỏi, rõ ràng là tới để khoe khoang.

Bằng cách này, lòng biết ơn của mọi người đối với bản thân sẽ giảm đi nhiều lần.

Chú Sở rít lên, quay lại cau mày hỏi: “Bà làm gì vậy, nhéo tôi làm gì?”

Thím Sở: “...”

Bà ấy mỉm cười, cắn răng nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở ông rằng đêm nay ông phải đi tuần tra.”

“Tôi biết rồi, đợi tôi nói xong đã.”

Nói xong, ông ấy quay đầu nở nụ cười, tiếp tục cùng thôn dân trò chuyện.

Thím Sở hít một hơi thật sâu, không nói gì, bà ấy bĩu môi, tỏ vẻ mệt mỏi.

Một kẻ ngu xuẩn.

...

Đêm nay trời nhiều mây, trên bầu trời không có sao, ngay cả ánh trăng cũng mờ ảo.

Sở Thấm tỉnh ngủ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một lúc, cô dần dần tỉnh táo lại khi nghe thấy tiếng ồn ào của nhà họ Hoàng ở bên kia sông.

Buổi tối cô rất ít khi đi ngủ, buổi tối khi thức dậy cô luôn có cảm giác u sầu kiểu "Đêm nay là năm nào" cô cảm thấy khó chịu đến mức mất một thời gian mới điều chỉnh được tâm trạng.

Buổi cơm trước khi đi ngủ đã xong, hiện tại Sở Thấm có thể tiếp tục ăn bữa khác.

Canh nấm đã lạnh, cô lấy ra để hâm nóng.

Bánh hành rau dại dù đã lạnh nhưng vẫn tràn ngập hương vị hành tây.Sở Thấm ăn liền ba miếng, uống hết bát canh nấm trứng còn lại.

Sau đó nhìn lên bầu trời.

Chà, không thể biết được tối nay là mấy giờ từ trên trời.

Cô thở dài, đã lâu rồi cô không nhặt lại những mảnh vỡ của chiếc đồng hồ, nếu thực sự muốn cứu chúng, cô không biết phải mất bao lâu.

Nhưng không sao, nghe bên ngoài ồn ào, chắc vẫn còn sớm.

Cuộc tuần tra bắt đầu lúc chín giờ tối, lúc này Sở Thấm thực sự có chút buồn chán.

Cô nhìn hai ruộng khoai lang của mình, không biết năm nay kiếm được bao nhiêu.

“Sắp đào rồi.” Sở Thấm nói thầm.

Tháng sau đi, tháng sau liền đào khoai lang.

Sở Thấm không chịu ngồi yên, lại chạy đi làm hàng rào.

Cô chợt nhận ra hôm nay mình quên mất hàng rào. Cô ảo não vỗ trán, nghĩ mình phải làm hàng rào thật nhanh, nếu không chờ gà lớn cô sẽ gặp rắc rối khi rào không tốt.

Làm xong hàng rào mất một giờ, nghĩ rằng thời gian đã sắp hết, Sở Thấm lên đường đến sân đập lúa.

Cô không phải là người đến sớm nhất, cũng không phải là người muộn nhất.

Khi Sở Thấm đến, trên sân đập lúa có khoảng mười người, trong đó có chú nhỏ Sở.

Cô và chú nhỏ Sở không còn gì để nói nên cũng không gần lại nhau mà đứng một mình ở mép sân đập lúa, tập trung nhìn cánh đồng tối tăm phía xa.

Người đến rất nhanh, không lâu sau, Tần Giang cũng tới, hôm nay hắn dẫn đầu đội ngũ, không cần chọn đội trưởng, chính là hắn.

Sở Thấm nhìn thấy Tần Giang mới yên tâm, kỳ thực trong thôn không sợ bất kỳ ai, ngay cả đội trưởng Hàn hay bí thư chi bộ thôn cũng không sợ, nhưng cô lại có chút sợ hãi đội trưởng dân binh.

Đôi mắt sắc bén của ông ấy thật đáng sợ, cô không thể làm bất kỳ hành động nhỏ nào trước mặt ông ấy.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 446: Chương 446



Hôm nay trong đội tuần tra còn có Tiểu Đường, Sở Thấm nhìn một vòng, dứt khoát đứng cùng một chỗ với Tiểu Đường.

Ban đêm, gió đã mát mẻ hơn.

Sở Thấm vô cùng nhớ đèn pin của mình, nhưng trong đội tuần tra chỉ có đuốc.

Vào mùa hè, cầm đuốc trong tay, nóng không chịu được.

“Này, đây là lần thứ mấy cô đi rồi?”

Tiểu Đường hạ giọng hỏi cô, trong bầu không khí này, ngay cả giọng nói của Tiểu Đường cũng không tự giác nhỏ đi rất nhiều.

Sở Thấm giơ ra hai ngón tay, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đây là lần đầu tiên cậu đi, nhắc nhở cậu một chút, công việc này không mệt mỏi, mà chính là tra tấn người.”

Nhàm chán lại không có gì thú vị, hết lần này tới lần khác phải nâng cao tinh thần trong suốt đường đi, mắt nhìn bốn đường tai nghe tám hướng, cho nên rất tốn sức.

Tiểu Đường bĩu môi: “Thì ra là thế, khó trách cha tôi đêm nay sống c.h.ế.t phải đẩy tôi tới.”

Nói đến đây, ngáp dài một cái.

Ngáp có hiệu ứng bươm bướm, người bên cạnh không thể không ngáp theo, ngay cả Sở Thấm mới vừa tỉnh ngủ cũng không tránh được che miệng ngáp một cái, chảy cả nước mắt.

Sở Thấm nhìn bầu trời đêm đen kịt, sờ ngực, cứ cảm thấy đêm nay là lạ.

“Chia làm năm đội, chia xong đội là có thể đi trước.”

Sắp đến giờ, Tần Giang bắt đầu phân đội.

“Sở Thấm, Tiểu Đường, A Xung, còn có người kia, ở đội thanh niên tri thức, và hai anh em Cường Tử Học Minh, sáu người một tổ, đi đi... Đi đường nhỏ bên kia, đến gần nhà Sở Thấm tuần tra.”

Ông ấy nói xong, đưa mắt nhìn về phía Sở Thấm nói: “Sở Thấm cháu đi tuần tra một lần, tuần tra thế nào cháu cũng biết rồi, cháu nhớ quản nhé.”

Sở Thấm gật gật đầu, sau đó cầm đuốc rời đi.

Mỗi đội một người, cô cảm thấy bối rối, sau khi đi xa thì tìm một cơ hội nhét đuốc cho Tiểu Đường.

Trên đường đi, không có một bóng người.

Xem ra phần lớn dân làng đều đã trở về nhà chuẩn bị ngủ, thôn trang không có điện thì tối om.

Trong đội có Giang Nhiễm, đề tài tuần tra tối nay không có gì bất ngờ xảy ra là chuyện trong thành phố.

Trong thành phố, luôn khiến cho những thanh niên nông thôn chỉ đi qua huyện là xa nhất như bọn họ có nhiều mơ ước.

“Này, Giang Nhiễm, nhà cô làm gì trong thành phố?” Tiểu Đường tò mò hỏi: “Sao lại muốn đến chỗ chúng tôi?”

Dù sao cậu ấy cũng không rõ những thanh niên tri thức này nghĩ như thế nào, nhưng vẫn rất kính nể.

Đây là lần đầu tiên Giang Nhiễm đi tuần tra, còn là thanh niên tri thức, đương nhiên phải chăm chỉ, trả lời qua loa lấy lệ: “Còn có thể làm gì, người nhà tôi đều làm việc ở nhà máy.”

A Xung cảm khái: “Cả nhà cô đều là công nhân đó.”

A Xung tên thật Từ A Xung, là cháu trai của ông cụ Từ, bởi vì nhà họ Sở và nhà họ Từ cách nhau rất gần, anh ta và nguyên chủ cũng coi như là bạn từ nhỏ.

Nhưng nói thân thiết thì cũng không đến mức, dù sao lúc ấy đám bạn chơi cùng nhau có khoảng mười người, đều là trẻ con cùng tuổi.

Cảm khái xong anh ta lại hỏi: “Nhà cô là nhà máy gì?”

Giang Nhiễm ngẩn người, không khỏi nhìn Sở Thấm, sau đó nói: “Là nhà máy thép.”

A Xung kinh ngạc: “Ôi chao, nhà máy thép, đấy là một nơi tốt, tôi nghe người ta nói nhà máy tốt nhất tỉnh chúng ta chính là nhà máy thép.”

Nghe anh ta nói như vậy, Giang Nhiễm có chút kiêu ngạo.

Đúng vậy.

Trước đây không dám nói như vậy, nhưng hai năm gần đây khi ngành thép tăng trưởng, các nhà máy thép đã trở thành điểm nóng.

Nhà máy có quy mô lớn, phúc lợi tốt, chưa từng khất tiền lương, nuôi sống không biết bao nhiêu nhân viên.

Giống như từ nhỏ tới lớn Giang Nhiễm lớn lên ở đại viện nhà máy thép, cha mẹ ông bà đều là công nhân nhà máy thép, nhà máy thép tất nhiên là nơi vô cùng tốt.

“Nghe có chút quen tai.” Cường Tử đột nhiên nói.

Tiểu Đường liếc mắt nhìn Sở Thấm, ý bảo: “Sở Thấm à, không phải trước đây cô cũng từng làm việc trong nhà máy thép sao, việc này cô quên hết rồi sao.”

Trong số những người cùng thế hệ với bọn họ, Sở Thấm có năng lực nhất, đã từng đến thành phố, bọn họ ngay cả ngưỡng cửa nhà máy thép cũng chưa từng chạm tới.

Cũng may nhà máy máy móc sắp được xây dựng, điều này khiến cho trong lòng rất nhiều thanh niên còn có nghị lực và nhiệt huyết vui mừng khôn xiết.

Giờ phút này trong đầu Sở Thấm chỉ tràn ngập chiếc giường lạnh băng, trên giường là chiếu trúc năm nay mới làm, nằm vô cùng thoải mái, hoàn toàn không để ý tới lời bọn họ nói.

Càng tới gần nhà mình, cô càng muốn đi nằm.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 447: Chương 447



Này!

Chờ Sở Thấm hồi phục tinh thần, mấy người đã đem đề tài chuyển thành các bộ phận của nhà máy thép.

Giang Nhiễm: “Cha mẹ tôi đều làm việc ở bộ phận thu mua hậu cần, ông tôi làm việc hậu cần ở nhà ăn. không giống như mọi người nghĩ đâu, trong nhà máy không phải ngồi văn phòng thì có lương cao nhất, lương cao nhất đều ở tuyến một.”

Công nhân tuyến một tuy rất mệt, nhưng cũng phân cấp bậc, những người làm việc ở tuyến một là kỹ thuật viên cấp cao nhất, nếu như lai lịch của bạn cao, còn có trợ cấp. Nhà máy chúng tôi có mấy nhân viên kỹ thuật cũ là sinh viên đại học, còn có hai người là du học sinh, tiền trợ cấp cũng không chênh lệch nhiều lắm so với tiền lương của công nhân bình thường.”

Nói xong cằm hơi hơi hất lên, đối với việc này rất vinh dự.

Tiểu Đường suy một ra ba: “Cho nên trong nhà máy cơ khí chắc canh cũng có công nhân tuyến một có mức lương cao nhất.”

Khóe miệng Sở Thấm co giật, cái này cũng không hẳn.

Nhà máy cơ khí mà, có hơi khác so với nhà máy sắt thép, người ta chắc canh coi trọng kỹ thuật viên hơn nhà máy sắt thép.

Tiểu Đường mặc sức tưởng tượng sau này mình có thể vào nhà máy thép, Giang Nhiễm bất tri bất giác đứng bên cạnh Sở Thấm, hỏi Sở Thấm: “Sở Thấm, lúc trước cô ở nhà máy thép là, là…”

Sở Thấm biết cô ấy muốn nói gì, nói thẳng: “Ông nội cô là Giang sư phụ đúng không, tôi biết ông nội cô, ban đầu cô không nói với tôi, tôi còn tưởng cô không muốn chứ.”

Giang Nhiễm đỏ mặt, sau đó mở to mắt: “Đâu có! Tôi không có không muốn, tôi chỉ sợ cô cảm thấy phiền thôi.

Sở Thấm cười cười: “Vậy sao, Giang sư phụ là người rất tốt.”

Giang Nhiễm yên tâm.

Nói thật, cô rất sợ Sở Thấm, cảm thấy Sở Thấm so với cha cô còn đáng sợ hơn, không biết tại sao, Sở Thấm có lúc sẽ cho cô ấy cảm giác là chủ nhiệm lớp cô ấy, khi đối mặt với Sở Thấm không khỏi khẩn trương.

Nhưng tối nay Sở Thấm cũng rất dễ gần, ít nhất cũng nở nụ cười, Giang Nhiễm không nhịn được nói chuyện nhiều hơn với cô về nhà máy thép.

Dù sao tới nơi này lâu như vậy, cô ấy rất nhớ nhà. Gặp phải Sở Thấm là người quen biết với ông nội, cô ấy bất giác cảm thấy thân thiết hơn.

“... Trong thư nhà tôi nói, nhà máy thép bây giờ so với các nhà máy khác tốt hơn một chút, nhưng nói chung cuộc sống vẫn không tốt lên được, trong nhà ăn có lúc ăn cám gạo và rau dại nấu trộn lẫn, so với ở chỗ chúng ta ở đây còn không bằng.”

“Còn có phúc lợi gì đó, phúc lợi năm nay cũng không còn, trước tết đoan ngọ có bánh chưng, năm nay trong căng tin mỗi ngày đều có lương thực, mặc kệ là lương thực gì, tóm lại có thể lấp đầy bụng đã là không tệ rồi.”

Giang Nhiễm không giấu diếm Sở Thấm, vừa rồi rất kiêu ngạo, bây giờ lại có chút lo lắng.

Nghe cô ấy nói vậy, Sở Thấm nghe rất chăm chú.

Gần đây ngay cả báo chí cô cũng không đọc, cũng chỉ có thể từ miệng Giang Nhiễm biết được tình hình ở thành phố.

Sở Thấm hơi nhíu mày: “Nghe nói các cô có phiếu lương thực, hiện tại sổ lương thực có thể mua được lương thực sao?”

Giang Nhiễm lắc đầu: “Ngay cả hạn ngạnh cũng không mua được, lúc tôi đến thôn có thể mua được một nửa lương thực đã là rất tốt rồi, về phần hiện tại, có lẽ một phần ba cũng không mua được.”

Có lúc cô ấy cũng cảm thấy cuộc sống trong thôn rất tốt, so sánh với thành phố cũng không tệ lắm.

Lương thực trong thôn gần ngay trước mắt, trong kho của mình, còn có đầu ruộng, chỉ cần nhìn thấy hoa màu, thì sẽ có cảm giác an toàn.

Sở Thấm thở dài, nhớ lúc trước cô còn hâm mộ người ở thành phố có lương thực.

Sổ lương thực thật ra là vốn lương thực và dầu do chính phủ cấp phát, ngẫm lại nếu muốn mua lương thực nhất định phải mang theo hai sổ và phiếu gạo đến điểm quy định để mua.

Không chỉ có thể mua lương thực mua dầu, còn có thể mua thịt mua vải…, lúc ấy Sở Thấm nhìn sổ lương thực của Giang sư phụ, càng nhìn càng hâm mộ, hâm mộ đỏ cả mắt.

Công nhân sản nghiệp như Giang sư phụ, mỗi tháng được cấp khoảng 35 cân gạo! Thậm chí có nửa cân dầu lạc, dù sao cuộc sống dễ dàng hơn người nông thôn các cô rất nhiều.

Sở Thấm lắc đầu: “Cô cứ nghĩ như vậy đi, nhà cô tốt xấu gì cũng có ba người công nhân, nhà máy thép cũng không thiếu lương thực, so với những người khác tốt hơn rất nhiều, nghĩ như vậy sẽ thoải mái một chút.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 448: Chương 448



Giang Nhiễm cười cười: “Cũng đúng. Hơn nữa thôn chúng ta tốt đến không thể tốt hơn, cũng không cần nhà tôi gửi lương thực đến trợ cấp cho tôi. Sở Thấm cô không biết, bây giờ trong thành phố đã bắt đầu trồng tảo rồi đó.

Sở Thấm nghi hoặc: “Tảo?”

Giang Nhiễm gật đầu: “Tôi cũng không biết cụ thể là loại tảo gì, dù sao cũng trồng để ăn. Nhưng tôi không nghe ba mẹ nói có người c.h.ế.t đói, trong lòng cũng yên tâm hơn.”

Sở Thấm không nói gì nhìn thoáng qua cô ấy, thầm nghĩ: “Ngốc thật, nếu có chuyện người c.h.ế.t đói cha mẹ cô làm sao sẽ nói cho cô biết chứ.

Cái này không phải làm cho cô gái thanh thuần sợ hãi sao.

Hai người nói chuyện này, cũng không cảm thấy buồn ngủ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chín giờ bắt đầu tuần tra, bây giờ đã mười giờ.

Ban đêm thôn trang tối mịt, tối đến mức Giang Nhiễm nói thẳng hiện tại thứ cô ấy muốn nhất là đèn pin.

Sở Thấm: “Vậy tôi muốn có điện nhất, nếu nơi này có thể nối điện thì tốt rồi.

Cô khẽ thở dài.

Nhưng lúc này cô không nói lung tung, trong mắt Sở Thấm, nói không chừng thôn Cao Thụ có thể nối điện.

Dù sao cách đó không xa có nhà máy cơ khí.

Nhà máy cơ khí nhất định là phải có điện, nhỡ đâu thuận tay nối cho mấy đại đội công xã xung quanh bọn họ thì sao?

Sở Thấm cũng không quên, trong nhà cô có sẵn rất nhiều bóng đèn đâu rồi, cũng đủ cho cô dùng mười năm đấy.

Giang Nhiễm nghe cô nói không khỏi cười ra tiếng.

Công xã còn chưa có điện, thôn Cao Thụ hẻo lánh như thế làm sao có điện được.

Ngọn đuốc cháy ảm đạm, đã đi hết mọt vòng khu vực này, vì không gặp phải chuyện gì, trong lòng tất cả mọi người bao gồm Sở Thấm cũng buông lỏng cảnh giác.

Nhưng bọn họ không biết, vì khoảng thời gian trước có mưa đá, thế giới bên ngoài càng hỗn loạn.

Ví dụ như Đông Hồ.

Đông Hồ trước đây vị trí đắc địa, nhưng bây giờ vị trí tốt lại biến thành con d.a.o hai lưỡi.

Họ tranh nhau thu hoạch không kịp, dẫn đến sản lượng lúa lao tụt dốc không phanh.

Mấu chốt là không nghĩ được biện pháp ngăn cản người của các đại đội công xã khác đến trộm hoa màu nhà mình, phá để người ta không sửa được, thử tưởng tượng thôn Cao Thụ sấy khô lúa mà không có lúa để sấy.

Bây giờ phải làm sao?

Bây giờ Đông Hồ đói nhưng cũng không đói, bởi vì họ đều ăn lúa nảy mầm.

Vừa ăn lúa nảy mầm, vừa nghiền lúa nảy mầm thành bột, phơi khô dưới nắng.

Nhưng đây chỉ là uống rượu độc giải khát, bây giờ họ ăn vậy, sau này ăn cái gì?

Người dân trong công xã Đông Hồ bị trộm lương thực trong lòng rất căm giận, dựa vào cái gì chỉ có thể để người khác trộm đồ của mình, mà mình không đi trộm đồ của người ta.

Đông Hồ nhiều người, mà người nghĩ như vậy cũng nhiều.

Vì thế cân nhắc nhất định phải thừa dịp trộm một lần, nếu không khi nào thu được lương thực phải giấu thật kỹ, đến lúc đó muốn trộm cũng không trộm được.

Bọn họ khoảng 60 người, giờ phút này đang tụ tập trong nhà gỗ bên hồ Đông Hồ.

Người cầm đầu là Hắc Tử, anh ta nói: “Tôi nghe nói Dương Tử Câu là chúng ta nơi ổn nhất, đặc biệt là thôn Tĩnh Thủy, nghe nói thôn Tịnh Thủy có thể ăn no nửa bữa cơm.”

Anh ta bắt chéo chân, trên mặt là vẻ không cam lòng: “Còn có thôn Cao Thụ, đây là thịt mỡ, tôi đi qua ba lần, lúc về đều có người soi xét, ngay cả đường nhỏ cũng có.”

Lại có người nói: “Không chỉ vậy đâu, buổi tối bọn họ cũng có người tuần tra.”

Hắc Tử khiếp sợ, bỏ chân xuống, ngồi thẳng người về phía trước hỏi: “Có chuyện này sao!”

Anh là một người có suy nghĩ lạ lùng, nếu là người khác, nhất định sẽ đồng tình với tính cảnh giác của thôn Cao Thụ quá cao, sẽ chọn bỏ qua thôn Cao Thụ.

Nhưng không, mắt anh ta sáng lên, còn sáng hơn mấy ngọn nến trong phòng.

Mẹ nó, thôn Cao Thụ phải có bao nhiêu lương thực chứ!

Nếu không làm sao có thể sắp xếpngười tuần tra ban đêm đây.

Hắc Tử chỉ nghĩ, trên mặt đã hiện ra cảm xúc khao khát và quyết tâm phải giành được.

Anh ta nuốt nước miếng, kích động vỗ vỗ bàn: “Đến thôn Cao Thụ, tôi còn định đêm nay đến thôn Tịnh Thủy, bây giờ đổi hướng đến thôn Cao Thụ!”

Mọi người: “…”

“Khó lắm, có người tuần tra.”

Có người hơi bất mãn, còn nói thêm.

“Độ khó lớn, mới có thu hoạch lớn.” Hắc Tử nói, khuôn mặt đen sì của anh ta dưới ánh nến có hơi điên cuồng, kích động nói: “Thả tay đánh cược một lần, chúng ta sau này non nửa năm cũng không cần chịu đói nữa!”

Anh ta nhìn đám người một vòng: “Chúng ta đều biết có người tuần tra, chúng ta không phải nên cẩn thận tránh sao? Toàn bộ thôn Cao Thụ lớn như vậy, chẳng lẽ thôn bọn họ còn có thể kéo tất cả mọi người đi tuần tra?”

Nhất định có thể tìm đươc lỗ hổng!

Anh ta nói chắc như đinh đóng cột.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 449: Chương 449



Không ít người bị thuyết phục, dù sao thôn Cao Thụ có lương thực là thật.

Còn nữa, con đường nhỏ từ thôn Đông Hồ bọn họ đi thôn Tịnh Thủy cần phải trèo qua một ngọn núi, cho nên nói ngọn núi kia thấp bé, cũng không có thú lớn, nhưng tóm lại ban đêm trèo núi vẫn quá nguy hiểm, nếu thôn Cao Thụ cũng có nhiều lương thực, vậy đến thôn Cao Thụ cũng được.

Sở Thấm cũng không nghĩ tới, cô từng thuận miệng đề nghị đội trưởng Hàn thành lập đội tuần tra ban đêm sẽ mang đến cho thôn Cao Thụ một mối tai họa như vậy!

Chỉ thấy đám người trong nhà gỗ nhỏ tản ra đi chuẩn bị, giống như cá mòi từ trong khoang thuyền chạy ra.

Chỉ trong chốc lát, trong này chỉ còn một mình Hắc Tử.

Hắc Tử đứng lên, anh ta rất to cao, duỗi lưng đi về nhà.

Nhà anh ta chỉ có một người cha già nằm trên giường, bởi vì trước kia cha anh ta vừa thích uống rượu vừa thích bạo lực gia đình, quan hệ giữa Hắc Tử và cha anh ta cũng không tốt, không tốt đến độ hai người sẽ đánh nhau.

Nhưng hiện tại cha anh ta không dám đánh thậm chí là không dám đánh trả, chủ yếu là không đánh lại anh ta.

Cũng bởi vì...

Hắc Tử trở về phòng ngủ của mình, đốt đèn dầu, nằm úp sấp bên giường, từ dưới giường kéo ra một hộp gỗ dài.

Chỉ thấy anh ta móc chìa khóa, mở hộp gỗ, bên trong là một một khẩu s.ú.n.g đất!

Tính tình anh ta nóng nảy, còn có s.ú.n.g trong tay, cha anh ta căn bản cũng không dám giáp mặt, sợ chọc giận anh ta.

Hắc Tử đeo s.ú.n.g sau lưng, trong túi còn có đạn. Đợi đến khi ánh trăng bị mây che mất, đến mười một giờ, anh ta thúc giục mọi người bắt đầu đi về phía thôn Cao Thụ.

Đêm hôm khuya khoắt, ngoại trừ em họ anh ta, không ai phát hiện trên người anh ta đeo súng.

Nếu có người biết được, trong 60 người này tối thiểu phải một nửa không dám đi nữ.

Dù sao mọi người chỉ cần lương thực, ai muốn liều mạng đâu, coi như là mang đao vẫn tốt hơn mang súng, mang s.ú.n.g tình huống sẽ khác hẳn.

Trong bóng tối, đoàn người đi trên con đường nhỏ.

Đi ngang qua rừng trúc, bước chân Hắc Tử dừng lại.

Lập tức nghĩ đến đầm nước nhỏ bên cạnh rừng trúc, trên mặt âm u, nói “Hừ” một tiếng.

Trong lòng tức giận mắng: Ông nội nó, lúc trước nuôi cá ở chỗ này không biết bị ai vớt sạch sành sanh.

Sau đó đáy hồ cũng bị đào!

Đêm khuya.

Sở Thấm ngáp một cái, ngồi xuống một tảng đá.

Mấy người bên cạnh cô đều mới lần đầu đi tuần tra, một đám người không có kinh nghiệm, lúc này nghiêng đầu ánh mắt mê mang, giống như một giây sau có thể gục đầu ngủ thiếp đi.

Cô rất nhàm chán, bên cạnh chính là ruộng ngô, không biết Sở Thấm nghĩ đến cái gì, từ trên tảng đá nhảy xuống ruộng ngô.

Ruộng ngô trong thôn chính là một nơi xảy ra nhiều chuyện, trước đây cô có nghe thím Sở nói qua một lần, nói trong thôn có nhóm đối tượng nhỏ muốn nói chuyện thì lén lút nói ở ruộng ngô.

Nhưng mà trong thôn nhiều người tinh ý, mười lần thì có năm lần bị người ta phát hiện, vì thế lại thành đề tài thưởng trà uống rượu của các thôn dân.

Ban đầu Sở Thấm còn chưa hiểu rõ thím Thẩm nói với cô những thứ này là gì, sau khi suy nghĩ vài lần mới hiểu ra, đây là thím Thẩm sợ cô cùng người ta chui vào ruộng ngô.

Cô không biết nói gì, im lặng một hồi lâu.

Nhưng thôi đừng nói nữa, ngày nay nếu trong làng nói về tình yêu tự do, chỉ có xem mắt mới là chuyện đúng đắn. Mấy năm nay mấy đôi cưới nhau đều là xem mắt, nhưng Sở Thấm cảm thấy không đáng tin cho lắm.

Cô không đi vào ruộng ngô, chỉ đứng ở bên cạnh xem ngô bây giờ lớn bao nhiêu.

Vì hạn hán lớn, đội trưởng Hàn sợ cuối năm sẽ càng khô, cho nên năm nay trồng ngô sớm, bấm ngón tay tính toán, ước chừng tháng sau có thể thu hoạch ngô phơi nắng.

Bất ngờ, năm nay ngô coi như không tệ.

Có lẽ bởi vì ngô là cây chịu hạn, trong thôn cũng chăm sóc tỉ mỉ, tổng sản lượng không giảm mạnh như lúa.

Sở Thấm nhìn ngô đã kết hạt, trong lòng gật gật đầu. So với khoai lang cô thích ăn ngô hơn, nếu không phải sợ ngô quá nổi bật, cô đã muốn đổi hai mảnh trồng khoai lang thành ruộng ngô rồi.

Ngô hấp ăn cũng rất ngon, hơn nữa râu ngô còn có thể giữ lại pha trà uống, Sở Thấm rất thích uống trà râu ngô.

Ngay cả vỏ ngô cũng hữu ích, Sở Thấm thường xuyên giữ lại phơi khô làm bánh bao ngô hấp.

Về phần mì ngô càng không cần phải nói, hiện tại mì ngô trong nhà Sở Thấm còn 28 cân, thường xuyên dùng để nấu cháo ngô và hấp bánh bao, hương vị thơm ngọt, mỗi tháng cô phải ăn hơn mười lần mới được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back