Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 50: Chương 50



Sở Thấm hoàn toàn không biết trong lòng ông c** nh* tiện nghi của mình đang nghĩ đến chuyện này, cô chỉ đang nóng lòng quan sát ký túc xá.

Ký túc xá ở cuối hành lang, là phòng cuối cùng, là phòng tám người nhưng chỉ có hai người ở.

Sở Thấm đến là thành ba người.

Lúc này trong ký túc xá không ai cả, Sở Thấm chọn giường, sắp xếp đồ đạc, sau đó đi theo chú Lương làm thủ tục công việc.

Người đến làm phụ cũng phải theo thủ tục, sau khi xong xuôi, cậu út Dương lần nữa căn dặn Sở Thấm vài câu, rồi theo lão Lương rời đi.

Lão Lương an ủi: "Ông yên tâm đi, đầu bếp Giang là ông chú nhà tôi, cháu gái ông trông có vẻ là người không thích nói chuyện, càng sẽ không gây chuyện, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

Cũng đúng, Dương Tiểu Hưng ngẫm lại tính cách của Sở Thấm, lại suy nghĩ về sức lực của cô một chút... Được rồi.

Sở Thấm không hề phiền muộn khi người quen rời đi, cũng không hề nhớ nhà vì phải xa quê hương, mọi thứ cô nhìn thấy lúc này đều vô cùng mới mẻ, dường như cô đã nhìn thấy một mặt khác của xã hội.

Sau khi hoàn tất thủ tục, trời đã hoàn toàn tối, lúc Sở Thấm trở lại ký túc xá, hai người bạn cùng phòng tạm thời cũng gật đầu với cô, sau khi hỏi rõ cô là người đến làm thay thì không hàn huyên gì nữa.

Sở Thấm chậm rãi thở phào một hơi.

Tốt quá, cô c*̃ng không giỏi trò chuyện với người khác.

Công việc không chờ đợi ai, ngày thứ hai đến đây, Sở Thấm đã nhậm chức, trở thành em gái thái thịt cắt rau trong bếp nhà ăn của xưởng sắt thép.

"Em gái Sở, rửa sạch sẽ những củ khoai tây này đi.”

Sở Thấm: "Được."

Cô đi vào góc tường kéo hai bao tải khoai tây đến bên cạnh bồn rửa, rồi trực tiếp dùng ống nước để cọ rửa bùn đất.

Khoai tây ăn không gọt vỏ nên sau khi rửa sạch đất bằng ống nước cô phải rửa kỹ bằng tay.

Thử nhiệt độ của nước, cô khẽ cau mày, sợ là chuyện chữa nứt da năm nay của cô sẽ không thành rồi.

Đường Á ở bên cạnh thấy cô làm việc cẩn thận, không cân thiếu hay lừa gạt thì cũng không khỏi lặng lẽ gật đầu.

"Em gái Sở, cô thuận tay rửa luôn củ cải đi, sau đó mang đi thái sợi." Lại có người sai việc cô.

Sở Thấm không biết là ai, dù sao cô cũng đang ở đáy chuỗi thức ăn trong nhà ăn, vì vậy cô chỉ có thể trả lời "được".

"Có cần gọt vỏ củ cải không, phần lá của nó thì sao?"

Trong miệng đầu bếp Giang vẫn ngậm xì gà, cuối cùng cũng lên tiếng: "Gọt vỏ, nhưng đừng bỏ vỏ củ cải đi, lá củ cải c*̃ng giữ lại."

Lời này vừa ra, mọi người trong bếp đều có vẻ vui mừng, Sở Thấm không hiểu nhưng cô c*̃ng không hỏi.

Sau đó cô mới biết, vỏ củ cải và lá của nó là “phúc lợi" của nhà bếp, những thứ này đều có thể lặng lẽ mang về nhà.

Đương nhiên không thể mang đồ trong nhà ăn về được về, nhưng "Rác rưởi" trong nhà ăn thì có thể.

Sở Thấm sửng sốt.

Ôi mẹ ơi, hoá ra còn có thể làm như vậy.

"Đừng xem thường vỏ củ cải và lá của nó, thứ này ăn ngon lắm đấy." Đầu bếp Giang lén nói với Sở Thấm.

Hai mắt Sở Thấm sáng lên: “Ăn thế nào?”

"Ướp ăn thôi, giấm chua, giấm trắng, xì dầu, đường trắng và mấy miếng gừng, nếu không có đường cũng được."

Sở Thấm ghi nhớ gấp.

"Nếu không thì có thể phơi khô rồi cho thêm ít ớt vào xào, về phần lá củ cải thì cứ cho vào vò dưa muối chua, nhà cô có dưa muối chua không?"

Sở Thấm vội vàng đáp: "Có."

"Vậy nhà cô có vườn rau a?"

Sở Thấm ngậm chặt miệng không nói lời nào.

Đầu bếp Giang cảm thán: "Ở nông thôn các cô chắc chắn có vườn rau, quanh năm suốt tháng cũng không thiếu đồ ăn."

Sở Thấm bĩu môi: "Người trong thành phố các ông mỗi tháng đều có tiền lương, chắc chắn không thiếu tiền xài."

Đầu bếp Giang tự nhủ trong lòng, đừng nhìn cô gái này trầm tính ít nói, nhưng nói tới nói lui cũng rất sắc sảo.

Đúng vậy, vốn dĩ ông ấy muốn mua một ít rau xanh từ cô gái này, mùa đông năm nay thứ người dân thành phố thiếu nhất chính là rau.

Bên ngoài có không? Đương nhiên là có, thế nhưng đắt muốn chết.

Khó khăn lắm mới có một người đến từ nông thôn làm giúp việc, nên ông ấy muốn thử xem liệu mình có thể mua được một ít từ họ không.

Sở Thấm cảm thấy đầu bếp Giang này đang bẫy lời nói của cô, nên trong lúc nhất thời cô không muốn nói chuyện với ông ấy nữa mà tự đi làm việc của mình.

Cô là kiểu người nếu không có ai chủ động tìm cô nói chuyện thì cô có thể có thể im lặng suốt cả ngày.

Nhưng cô có thể làm việc, còn làm rất tốt.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 51: Chương 51



Mấy ngày kế tiếp, không có ai trong bếp làm phiền cô, thậm chí cô còn được đặt biệt danh là "bò húc”. Mặc dù tính tình cô lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng lại làm việc rất giỏi, cho nên mọi người đều cảm thấy nếu có thể thì nhất định phải giữ người này ở lại làm việc lâu dài ở đây.

Ai mà không thích có đồng nghiệp tài giỏi chứ.

Ngày hôm đó, Sở Thấm bưng bát chuẩn bị đi mua cơm.

Những người trong bếp được ăn trước công nhân viên chức, đặc biệt là những người như cô, không cần phải ra cửa sổ mua đồ ăn.

Muốn hỏi Sở Thấm có hài lòng với cuộc sống của một người phụ bếp hay không?

Nói nhảm, cúi đầu nhìn chỗ thịt trong bát của cô đi, biết ngay là cô đang rất hài lòng.

Đối với cô, công việc vào bếp tuy tẻ nhạt nhưng không nặng nề, chẳng là gì so với việc đào hố, xây tường ở nhà.

Các đồng nghiệp trong phòng bếp c*̃ng không tệ lắm, sau khi ở chung vài ngày thậm chí còn lén nhét cho cô mấy cái bánh gạo. Bánh gạo dành cho những chuyên gia Liên Xô ăn, người bình thường cũng không có mà ăn.

Nhưng mà cô cô không thích lắm, Sở Thấm cắn miếng đầu tiên đã không nói nên lời, ngọt quá.

Mấy người này ăn ngọt thật đấy, trong xưởng cần bọn họ, thế là trong bếp cũng có thể ra sức bỏ đường.

Điều khiến Sở Thấm vui nhất là thỉnh thoảng trong bếp vẫn có thịt.

Hôm trước củ cải hầm thịt, hôm nay chính là miến thịt bằm, nghe nói thứ bảy hàng tuần có thịt kho tàu.

Sở Thấm giống như con chuột sa vào trong đống gạo, ngày nào cũng chờ đến giờ ăn, vui vẻ cực kỳ!

"Em gái Sở, có muốn xới cơm trước hay không?" Đường Á hỏi cô.

Sở Thấm lấy bát ra, vọt tới cửa sổ: "Muốn!"

Đường Á lại nói: "Tiểu Lý cần về nhà có việc, lát nữa cô nhớ mua cơm cho người ta."

Sở Thấm nhìn miến thịt bằm, vui vẻ gật đầu.

“Tôi có thể mở cửa sổ này được không?” Cô hỏi.

Đường Á: "Vì sao?"

Điều khó chịu nhất đối với những người phục vụ trong bếp là đứng ở cửa sổ nơi đặt thịt và rau, bởi vì có quá nhiều người.

Sở Thấm: "Cửa sổ này thơm."

Điều quan trọng nhất là đồ ăn thì khẳng định không có thừa, nhưng không có đồ ăn thì còn có canh mà, đến lúc đó canh thịt sẽ là của cô. Ban đêm lại không có thịt, đến lúc đó cô sẽ lấy để trộn lẫn cơm ăn.

Sở Thấm vì sự cơ trí (Keo kiệt) của mình mà thấy kiêu ngạo, cô đúng là quá thông minh mà.

Đường Á không biết được trong nội tâm cô nhiều suy nghĩ cong cong vẹo vẹo như vậy, không nói nên lời: "Được, cô muốn thế nào cũng được."

Sở Thấm hài lòng nhận nhiệm vụ này.

Fan hâm mộ thịt bằm quả nhiên bận rộn làm nhiệm vụ, bận bịu đến lúc không thừa tí xíu thịt vụn nào.

Trong lúc đó, cô còn gặp một người rất kỳ lạ, Sở Thấm đang buồn bực, khi nhìn người này khập khiễng thì lục lọi trong trí nhớ.

A, đúng rồi, là Vương Kiến Minh, người suýt chút nữa đã trở thành vị hôn phu của nguyên chủ.

Có lẽ Vương Kiến Minh nhìn Sở Thấm cũng thấy hơi qune, nhưng c*̃ng chỉ dừng ở mức độ nhìn hơi quen mà thôi.

Bởi vì sau khi Sở Thấm xuyên đến đây thì c.h.ế.t sống không đồng ý mối hôn sự này, còn dọn khỏi nhà chú Sở rồi ra ngoài sống một mình. Chú Sở và thím Sở c*̃ng không sẵn lòng dắt mối giúp cô và Vương Kiến Minh, nên hôn ước này tự nhiên không được nhắc đến nữa.

Đồng hương gặp nhau, cũng không có cảnh tượng nước mắt lưng tròng.

Vương Kiến Minh tìm một cơ hội đến gần Sở Thấm và hỏi cô:"Cô là Sở Thấm ở thôn Cao Thụ phải không, tại sao cô lại đến đây?"

Sở Thấm: "Tôi đến giúp việc, còn anh thì sao?"

Vương Kiến Minh nói: "Tôi cũng vậy, ngày mồng tám tháng chạp anh tôi về nhà rồi bị gãy tay, tôi đến thay anh ấy."

Anh trai gã làm việc trong nhà kho, ngày thường rất thảnh thơi, nhưng đúng lúc công việc thường ngày là làm đăng ký nên phải dùng tới tay.

Sở Thấm nghi ngờ: "Vậy công việc của anh thì sao?"

Vương Kiến Minh khá cởi mở, gã vỗ vỗ chân của mình: "Không sao đâu, anh trai tôi ở nhà làm thay. Chân tôi không tốt, tay anh tôi không tốt, nhưng vẫn có thể nói được bình thường."

Sở Thấm giật nhẹ khóe miệng, còn rất có đạo lý.

Cô không khỏi thắc mắc, việc cô thay thế công việc bếp núc là chuyện bình thường, nhưng làm sao gã có thể thay thế công việc đăng ký kho hàng được? Chẳng lẽ chỉ cần biết chữ là có thể làm việc này?

Sở Thấm lắc đầu, chuyên tâm ăn cơm.

Có lẽ là muốn giúp đỡ đồng hương, mà Vương Kiến Minh tương đối quen thuộc thành phố nên gã đã giới thiệu một phen cho Sở Thấm.

"Bình thường, nếu cô muốn mua đồ gì thì có thể đến chợ phiên của ngôi làng gần đây vào chủ nhật hàng tuần, nơi đó có khá nhiều thứ."

"Trong xưởng chỉ cho nghỉ nửa ngày vào buổi chiều chủ nhật, nếu muốn vào thành phố thì chỉ có thể đi vào thời điểm này."

"Xe buýt đang chờ ở cổng nhà máy, sẽ đến lúc mười hai giờ rưỡi, nếu cô muốn đi thì phải xếp hàng sớm, người dân thôn bên cạnh muốn lên thành phố cũng đi xe buýt này."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 52: Chương 52



Ngoài mặt Sở Thấm gật đầu, nhưng trong lòng lại liên tục ngạc nhiên.

Chú thím của nguyên chủ đúng là có lòng, mặc dù Vương Kiến Minh này què chân nhưng tính cách lại lạc quan sáng sủa. Nếu nguyên chủ thực sự muốn chọn một người chồng ở gần nhà, thì người đàn ông này vẫn có thể coi như là một lựa chọn không tệ.

"Đúng rồi, bao giờ cô về?" Gã hỏi.

Sở Thấm nói: "Tôi sẽ về vào giữa tháng ba năm sau, tôi cũng không có ý định về vào dịp Tết."

Vương Kiến Minh ngạc nhiên, nhưng sau đó như nghĩ đến chuyện gì đó thì gật đầu không nói chuyện.

Gã nhớ ra rồi, cô gái này không còn cha mẹ.

Hai người trò chuyện không bao lâu thì phải quay lại làm việc, buổi chiều Sở Thấm phải dọn dẹp nhà ăn.

Thừa dịp có gió, có mặt trời, cô cọ rửa nhà ăn một lượt, sau đó mở hết các cửa ra vào và cửa sổ để hong khô.

Đã gần bốn giờ, cô lại bắt đầu rửa rau, sau mấy ngày luyện tập, cuối cùng cô cũng đã vượt qua bài kiểm tra, đầu bếp Giang thấy cô làm việc trên bếp rất nhanh, nên thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ điểm cho cô một chút.

“..."

Lúc đầu, đầu bếp Giang, người bị Sở Thấm phân loại vào nhóm "Hơi xấu tính", đã được cô âm thầm chuyển thành "Hơi tốt".

“Còn thịt thì phải cho phần da vào nồi làm xém trước để khử hết mùi hôi trên da.” Ông ấy nói.

Sở Thấm rất nghe lời, cô đặt phần bì vào trong nồi, tiếng xèo xèo vang lên không ngừng.

"Sau khi trần sơ qua nước nóng thì dùng d.a.o cạo sạch phần bì."

Sở Thấm dùng d.a.o cạo da heo.

"Cắt miếng lớn một chút, đến lúc đó mỗi người chỉ được hai miếng." Đầu bếp Giang lại dặn dò.

Sở Thấm cắt thịt heo, cho vào chảo chiên sơ rồi lặng lẽ múc một ít dầu.

Phần còn lại là của đầu bếp Giang, nhưng lúc ông ấy nêm nếm gia vị c*̃ng không hề tránh cô.

Thời gian trôi qua, hương thơm tràn ngập khắp căn bếp.

Các công nhân c*̃ng đến rất đông, tất cả chỉ vì món thịt kho hàng tuần này.

Thịt kho tàu được làm xong rất nhanh, Sở Thấm không cần chuẩn bị đồ ăn đã ăn một bữa ăn rất ngon lành.

Cô thề, đợi đến khi cô có thịt và có tiền, ngày nào cô cũng phải ăn thịt kho!

Lúc ăn xong cô đi đưa hộp cơm cho Vương Kiến Minh đã nhờ cô lấy giúp, bởi vì thịt kho tàu thì phải tranh, tới trước được trước.

Vị này rất tự giác, mình què chân không chạy bằng người ta, thế là đã nhờ vị đồng hương là cô.

Được một tấc lại muốn tiến một thước, sau lần đó, hộp cơm của gã chính là khách quen bên này của Sở Thấm.

Có qua có lại, không biết Vương Kiến Minh đã giúp Sở Thấm kiếm được kem trị nẻ, thoa vào có hiệu quả rất tốt.

Ngày tháng cứ trôi qua như thế.

Sở Thấm đã đi chợ hai lần, mặc dù quy mô của chợ phiên này nhỏ hơn so với chợ trong thôn của cô, nhưng đúng là có đủ các thứ.

Cô đã vay Vương Kiến Minh năm đồng để mua mấy thứ trong chợ.

Cô mua hai cân thịt heo rừng, hai cây xương heo, còn mua cả vải dệt thủ công và măng khô cùng một ít bột khoai lang, bột khoai tây..do người dân tự làm.

Thịt được đặt trong không gian của ba lô, phần còn lại được khóa chặt trong tủ ở ký túc xá.

Sau một khoảng thời gian ở chung, Sở Thấm và hai người bạn cùng phòng c*̃ng đạt tới thành tựu quen biết sơ sơ.

Trước khi đi, thím Sở đã dặn cô hãy nói chuyện với nhiều người hơn và kết bạn nhiều hơn. Sở Thấm cảm thấy mình bây giờ cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, số lượng bạn bè còn vượt chỉ tiêu.

Trước đêm giao thừa, Sở Thấm quyết định vào thành phố.

Năm đồng cô mượn của Vương Kiến Minh vẫn còn ba đồng, đủ để cô vào thành phố đi dạo một vòng.

Đương nhiên, cô c*̃ng có chính sự.

Cô định xem liệu có cơ hội bán sữa bò hay không, tiện thể cũng mua một ít bánh bích quy.

Sở Thấm lúc nào cũng tâm niệm tân trang căn nhà cũ của mình.

Chủ nhật, lúc hơn mười giờ.

Sở Thấm làm xong phần việc của mình, cô chào đầu bếp Giang sau đó chạy đến cổng nhà xưởng xếp hàng, lúc này ngoài cổng đã có người.

Hai ngày trước có tuyết rơi, nhưng hôm qua tuyết đã ngừng.

Hai bên đường tuyết trắng mênh mang, mà tuyết trên đường lại trộn lẫn bùn nên xe buýt chỉ có thể chạy chậm.

Mặc dù Sở Thấm đeo ba lô, nhưng dáng người vẫn linh hoạt như cũ, khi nhìn thấy mọi người thi nhau chen lên mà không xếp hàng, cô cũng không khách sáo nữa.

Với đôi tay và đôi mắt nhanh nhẹn, cô nắm lấy mép cửa xe và kéo thật mạnh để chen qua đám đông kín không một kẽ hở.

Sau khi chen được lên xe, cô nhanh chóng chiếm một vị trí, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 53: Chương 53



Lúc này trên xe buýt thật sự rất đông, đông đến mức có người không thể đặt chân xuống sàn xe, chân cũng ở trạng thái lơ lửng trên không.

Không chỉ chở người, gà, vịt cũng được vận chuyển.

Hương vị kia tuyệt đến nỗi nếu không phải Sở Thấm ngồi gần cửa sổ có gió lạnh thổi vào thì cô cũng phải phun ra.

Mặc dù cô chiếm được chỗ ngồi nhưng cũng bị hai đứa nhỏ chen chúc, một đường lắc la lắc lư mất gần một tiếng đồng hồ mới đến nội thành.

Thành phố An Sơn.

Thành phố An Sơn không phải thủ phủ của tỉnh Giang Bắc, nhưng bởi vì có rất nhiều nhà máy được xây dựng ở đây nên so với thủ phủ của tỉnh cũng không kém là bao.

Thành phố và huyện lại là hai loại.

Sở Thấm nhìn khung cảnh trước mắt rồi than nhẹ, trong một tháng ngắn ngủi, cô từ trong thôn đến thị trấn, từ thị trấn lên tới huyện, lại từ huyện đến thành phố, rung động trong nội tâm không thể nói là nhỏ được.

Cô tựa như một đứa bé ngây thơ, vừa rời nhà bước ra thế giới bên ngoài, và cảm thấy hứng thú với mọi điều mới mẻ.

A, hoá ra thế giới này có nhiều mặt như vậy.



"Xem ra nếu muốn kiếm chút tiền thì phải đi đến chỗ dân cư tụ tập ở bên ngoài." Sở Thấm thầm nghĩ trong lòng: "Còn phải là nơi dân cư có tiền ở mới được, vậy thì chỉ có thể đi tới từng nhà máy và đại viện của các đơn vị."

Sau khi đi dạo một vòng xung quanh, cô đưa ra kết luận.

Cô dùng bình gốm để chứa sữa bò, c*̃ng không biết liệu có người bằng lòng mua hay không, không ai mua thì cô tự uống vậy.

Thật ra không có ai mua cũng có thể hiểu được, đổi lại là bản thân thì cô cũng sẽ không mua chất lỏng do người xa lạ bán.

Bánh quy cũng được gói trong giấy dầu và buộc bằng dây gai để cố định, trông khá tươm tất.

Sở Thấm hỏi người qua đường hai lần và đi qua nhiều con hẻm để đến được tòa nhà gia đình của bệnh viện thành phố.

Cô đặt bình gốm và bánh bích quy ở bên trong ba lô, không hề có chút kinh nghiệm nào đi lung tung dưới toà nhà.

Người bảo vệ đang đọc báo đã nhìn thấy cô, thấy cô đeo ba lô còn tưởng cô tới tìm ai, không ngờ một hồi lâu mà cô vẫn không nói gì.

"Này, cô gái kia, nếu không có việc gì thì đừng đi loanh quanh ở đây!" Người bảo vệ thò đầu ra ngoài cửa sổ rồi hô lên: “Đi chỗ khác chơi đi.”

Coi chừng bị người ta coi như gián điệp rồi bắt lại.

Sở Thấm đỏ ửng mặt: "Tôi không đến chơi."

"Vậy cô đến làm gì?" Người bảo vệ hỏi cô.

Sở Thấm nghĩ ngợi rồi đi về phía người bảo vệ và nói: "Tôi đến đây để bán bánh quy."

Mới đầu Lão Vương bảo vệ sửng sốt, sau đó không thể tin được tháo kính mắt xuống: "Cái quái gì thế?"

Sở Thấm nhìn thẳng vào ông ta: "Ngài có muốn mua không?"

Thấy người bảo vệ không đáp lời, cô tiếp tục giới thiệu: "Một đồng hai một cân, tổng cộng sáu cân, tôi làm bằng sữa bò và bột mì rồi nướng lên, nguyên vật liệu cao cấp hàng thật giá thật, mua ăn không thiệt, không lỗ tiền."

"Khoan đã..." Lão Vương buồn bực: "Cô đến chỗ này của chúng tôi để bán đồ sao, bên cạnh chúng tôi chính là xã cung ứng, cô đến nhầm chỗ rồi."

Vẻ mặt Sở Thấm không thay đổi: "Bánh bích quy của xã cung ứng đắt hơn của tôi hai xu, lại còn không ngon bằng bánh của tôi."

"Khẩu khí không nhỏ đâu." Lão Vương bảo vệ cười ha ha, dứt khoát không để ý tới cô nữa, chắc chắn cô gái này bị bệnh rồi, ông ta đeo kính mắt lên rồi tiếp tục đọc báo.

Sở Thấm c*̃ng không nhụt chí, cô nhìn xung quanh rồi tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống.

Cô ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.

Nửa tiếng, sau nửa tiếng nữa mà không có người đến mua thì cô sẽ đổi chỗ.

Trong khi chờ đợi, cô suy nghĩ lại về lời thoại của mình, những lời thoại vừa có vẻ không ổn, đến ông già khi nãy cũng không coi trọng.

Lão Vương tưởng cô gái đã đi rồi, ai ngờ lúc ông ta đọc hết một tờ báo, ngẩng đầu lên thì thấy người ta vẫn còn ở đây.

"Ồ, bướng bỉnh thật đấy, đây là cô gái nhà ai không biết?"

Đến giờ tan tầm buổi trưa, kỳ nghỉ chỉ có nửa ngày trong mỗi tuần cuối cùng cũng đã đến, bên trong toà nhà bắt đầu tấp nập ra vào.

Người ra vào nhiều, tự nhiên sẽ có người chú ý tới Sở Thấm ngồi ở bên cạnh.

"Cô gái à, cô tìm ai thế?" Lại có người hỏi.

Người hỏi cô là một bà cụ tóc chải gọn gàng, quần áo cũng là chất liệu mới, từ chỗ cổ áo còn loáng thoáng thấy được chiếc áo len.

Đã xác nhận xong, là người có tiền.

Nhưng Sở Thấm không nghĩ ra câu nào mới nên vẫn nói như cũ: "Tôi không tìm ai, tôi tới bán bánh bích quy."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 54: Chương 54



Lão Vương bảo vệ lại thò đầu ra, buồn cười nói: "Cô Trương, cô gái này đã ở đây hơn mười phút, nói là đang bán bánh quy tự nướng."

"Ồ, bánh tự làm?" Bà cụ ngạc nhiên.

Đương nhiên là bà ấy biết làm bánh bích quy như thế nào, cần dùng đến lò nướng, năm đó trong lúc rảnh rỗi bà ấy cũng đã từng thử.

Sở Thấm nhận ra có hi vọng, bèn đưa cho bà ấy một phần tư miếng bánh bích quy: "Hay là ngài nếm thử một chút xem?"

Lão Vương bảo vệ lật tờ báo ào ào: "Tại sao khi nãy cô không cho tôi thử một chút."

Sở Thấm không vui: "Ngài đâu có mua."

Người có mua hay không, có tiền hay không, cô vẫn có thể nhìn ra được.

Cô Trương mỉm cười nhận lấy, bỏ vào miệng nếm thử, sau đó hơi nhướng mày: "Hương vị quả thật rất ngon."

Chắc là vừa nướng nên chưa bị ỉu.

Nó có vị sữa đậm đà, thơm ngọt và xốp giòn.

Bà ấy tò mò hỏi: "Bên trong có sữa bò phải không?"

Sở Thấm gật đầu, vỗ nhẹ vào ba lô sau lưng: "Đúng là có thêm sữa tươi, tôi vẫn còn dư một ít đây này."

Hai mắt cô Trương hơi sáng lên.

Bà ấy không quan tâm đến bánh quy nhưng bà ấy thực sự rất muốn mua sữa.

Cháu gái bà ấy mới được năm tháng tuổi mà con dâu đã hết sữa, nếu như có thể thì thậm chí bà ấy còn muốn mua cả một con bò sữa.

"Cho tôi xem sữa bò một chút?" Bà ấy nghiêng người lại gần hơn.

Sở Thấm mở bình gốm ra, lộ ra sữa bò đầy bình bên trong: "Đều là sữa mới đấy."

Lúc trước cô cũng uống rồi, sữa bò do hệ thống trò chơi khen thưởng có hương vị giống hệt sữa tươi vừa được vắt ra.

"Có thể thử một chút không?" Bà ấy lại hỏi.

Sở Thấm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Ngài cứ mang cốc và thìa của mình đến là được."

Cô Trương quay về nhà lấy đồ, một lúc sau đã quay lại: "Nếu không tệ thì lát nữa tôi có thể mua tất cả chỗ này của cô."

Sở Thấm là một người bán hàng có lương tâm: "Sữa bò phải uống càng nhanh càng tốt, thế này có phải là quá nhiều không?"

"Không đâu, nhà tôi có nhiều trẻ con lắm." Cô Trương thử một ngụm thấy vô cùng hài lòng, quả thực cô gái này không lừa bà ấy.

Sữa bò là đồ mới, càng không trộn thêm nước.

"Cháu gái nhỏ của tôi còn đang b.ú sữa, còn một đứa hai tuổi và một đứa bốn tuổi, có thể uống hết."

Sở Thấm động lòng: "Ngài còn cháu trai cháu gái nữa sao? Tôi còn hai bình đây này."

Cô Trương: “... Thật ra tôi cũng không nhiều cháu như vậy, nhưng tôi có thể giúp cô hỏi những người khác một chút ."

Sở Thấm vui vẻ: "Vậy đợi ngài mua xong, tôi sẽ về nhà một chuyến, lát nữa sẽ lại đến tìm ngài."

"Đúng rồi, ngài có muốn mua bánh bích quy không?"

"Lấy một cân đi." Cô Trương nghĩ ngợi rồi nói.

Sở Thấm liều mạng mím chặt môi, trong lòng vui vẻ suýt nữa thì ngâm nga hát mấy câu.

Chỗ sữa bò này bán một đồng, bánh bích quy một đồng hai, tổng cộng là hai đồng hai.

Bán xong đơn hàng này, cô nóng lòng muốn rời đi, tìm một nơi vắng vẻ đặt hai bình sữa vào giỏ trúc rồi lại chạy về.

Việc tiếp theo diễn ra một cách tự nhiên.

Sữa bò là vật phẩm dinh dưỡng và có thể bán dễ dàng tại bệnh viện và gia đình. Ngàoi ra bánh bích quy có mùi vị không tệ, cộng thêm giá cả c*̃ng có thể chấp nhận được, nên không đầy một lát hàng tồn của Sở Thấm đã bị mua hết.

Thậm chí cô Trương còn hỏi cô: "Nhà cô nuôi bò sữa à? Sau này cô có bán sữa nữa không?"

Sở Thấm lắc đầu: "Không biết được đâu, bình thường tôi đều bận việc, có khả năng thỉnh thoảng mới có thể đến đây."

Cô Trương thở dài: "Nếu nhà cô ở gần đây thì tôi đến nhà cô mua cũng được."

Sở Thấm vội vàng lắc đầu: "Nhà tôi không gần đâu, phải đi xe mới đến được đây."

Cũng đúng, trong thành phố thì làm sao nuôi bò sữa được?

Cô Trương kéo cô lại nói: "Lần sau nếu tới bán nữa thì cô cứ đến tìm tôi, trẻ con nhà tôi còn phải ăn thêm mấy năm nữa."

Sở Thấm quả thực vô cùng cảm động.

Người tốt đây rồi, lại còn là khách hàng lâu dài.

Cô gật đầu thật mạnh, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì vật tư được trò chơi khen thưởng sau này của cô có đường ra rồi.



Hàng tồn đã bị quét sạch sành sanh, Sở Thấm đổi được chín đồng hai xu.

Cô đi dạo một vòng và mua mười cân gạo và hai cân bột mì ở cửa hàng lương thực bán lẻ, lại mua thêm hai cân thịt heo và một cái lưỡi heo mới mẻ ở trong cửa hàng thịt bên cạnh. Sau đó cô vào xã cung ứng dạo một lượt, phát hiện không có gì muốn mua, muốn mua cũng không mua nổi thì rời đi.

Cô để thịt và mười cân lương thực vào ba lô, trên lưng chỉ đeo bột mì.

Cô trở lại ký túc xá, khóa kỹ lương thực rồi tìm Vương Kiến Minh trả tiền, xong xuôi tất cả Sở Thấm mới yên tâm đi làm.

Cô làm việc chăm chỉ cho đến Tết.

Sở Thấm không về nhà đón Tết, đối với cô, Tết không có ý nghĩa gì đặc biệt.

Ở kiếp trước, đây là ngày lễ mà chỉ người giàu trong thành phố mới làm, mà Sở Thấm thì mỗi ngày đều phải suy nghĩ xem ngày mai sẽ sống như thế nào.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 55: Chương 55



Đêm giao thừa.

Trong xưởng rất yên tĩnh, lúc Sở Thấm đến phòng tắm đánh răng thì nghĩ đến một thành ngữ không thỏa đáng cho lắm: Người đi nhà trống.

Nhưng vẫn có lực lượng tuần tra, thậm chí có một số người như cô, không về nhà đón Tết vì gia đình ở xa.

Dù sao trong xưởng chỉ được nghỉ có hai ngày, nếu muốn nghỉ thêm thì phải tự đi xin nghỉ phép. Nếu không xin được mà cứ cố tình nghỉ thì sẽ bị trừ tiền, chỉ nguyên chuyện này đã đẩy lui không ít người.

Sở Thấm còn chưa nhận được tiền lương, cô đã nhận được một nửa phúc lợi thuộc về mình.

Lão Lương tìm cô, đưa đồ cho cô xong bèn nói: "Cô làm rất tốt, đầu bếp Giang còn khen cô rất biết làm việc."

Sở Thấm mỉm cười: "Công việc ở đây không nặng, nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc ở nhà tôi.”

Lão Lương nghĩ thầm, quả thật cô gái này có thể chịu được cực khổ.

Sau khi đưa đồ cho cô, Lão Lương rời đi, Sở Thấm mang nửa túi đồ về ký túc xá.

Có gì nhỉ?

"Đồ hộp?" Sở Thấm nghi ngờ nhìn: "Đồ hộp Hoàng Đào, có những hai hộp."

"Thịt khô." Sở Thấm ngửi ngửi, lại ước lượng một chút: "Ừm, có khoảng nửa cân."

Còn có một ít vải vóc, Sở Thấm tính thử, ngược lại cũng đủ để làm một chiếc váy ngắn. Ngoài ra còn có cơm cuộn rong biển và rong biển khô, Sở Thấm cảm thấy trong xưởng rất thú vị.

Không có dầu đậu nành, cô nhớ người khác có dầu đậu nành.

Nhưng mà người khác chỉ có hai bình đồ hộp Hoàng Đào, xem ra chú Lương đã để dầu lại cho trong nhà dùng, nhưng lại bổ sung những thứ khác cho cô.

Thịt khô cũng làm từ thịt heo, có đôi khi hệ thống cũng không chó như vậy, cô có thể để chung nó với thịt heo trong ba lô.

Những thứ khác thì vẫn nhét trong tủ như cũ, tiếc là ngăn tủ đã sắp đầy rồi, Sở Thấm hối hận vì chỉ mang theo có một cái khóa!

Sau khi thu dọn đồ đạc xong thì đã gần trưa, Sở Thấm đi vào bếp nhà ăn.

Cô là nhân viên phòng bếp, mà vì cô là người giúp việc, không được dùng bếp lò nên đầu bếp Giang đã cố ý cho phép cô có thể sử dụng phòng bếp trong hai ngày này.

Đương nhiên, đồ ăn thì phải tự mua.

Sở Thấm nhớ nhung thịt dê và nửa con gà rừng dấu ở nhà, nhịn đau mua rau xanh ở trong làng bên cạnh.

Hoá ra mua rau xanh cũng có thể bị đau thịt.

Giữa trưa cô tùy tiện ăn một bữa rau và cơm chiên trứng, sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ ăn ban đêm.

Ăn gì đây?

Cô cắt xương thành từng đoạn rồi dùng để hầm củ cải.

Rồi cắt thêm nửa cân thịt heo để làm thịt kho tàu ăn.

Lại xào thêm ít rau xanh, nấu bát cơm trắng.

Sở Thấm nghĩ mà nuốt nước miếng, người nghèo như cô chưa từng được ăn bữa tối thịnh soạn như vậy bao giờ đâu.

Nhà bếp không có người quản lý, Sở Thấm xưng đại vương.

Trước khi rời đi, đầu bếp Giang đã đánh dấu vị trí của tất cả các loại gia vị, đặc biệt là dầu và đường, nhìn thoáng qua là biết còn bao nhiêu, thiếu bao nhiêu.

Sở Thấm không dám dùng nhiều.

Mỡ được thắng từ thịt heo, đường thì cô chỉ dám dùng hai thìa, những thứ còn lại thì có thể làm càn một chút.

Sau khi đồ ăn và cơm được nấu chín, múc đầy ra bát đĩa xong xuôi, Sở Thấm mới bưng về ký túc xá.

Lúc này, bầu trời đã tối dần.

Nhà máy to như vậy nhưng vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng người, nhưng là tiếng từ xa vọng lại.

Ở thôn Tịnh Thuỷ, Dương Tiểu Hưng đang đoán xem Sở Thấm sẽ đón giao thừa như thế nào. Chính ông ấy là người đã đưa Sở Thấm đến thành phố, sau khi người đi, ông ấy lại nơm nớp lo lắng sợ cô sẽ xảy ra chuyện.

Mà ở thôn Cao Thụ, thím Sở đang chuẩn bị ăn cơm tất niên, bỗng nhiên nhắc đên Sở Thấm, cảm thán: "Hôm nay con bé chỉ có một mình, c*̃ng không biết sẽ thế nào?"

“Còn thế nào nữa? Một mình thôi." Chú Sở nói.

Thành thật mà nói, lúc ăn tết trong nhà thiếu người cũng có chút không quen. Ngay cả hai đứa nhỏ bên cạnh cũng hơi nhớ người chị họ không mấy thân thiết với chúng.

Thời điểm ăn Tết được mọi người dành cho một cảm xúc rất đặc thù, thế nên nó có thể phóng đại tình cảm của rất nhiều người.

Mọi người phỏng đoán Sở Thấm ở nơi xa xôi chắc chắn sẽ rất cô đơn, dù sao cũng là ăn tết.

Nhưng mà Sở Thấm thật sự không cô đơn, cô đã quen sinh hoạt một mình, trước mắt vẫn chưa thay đổi suy nghĩ này.

Với cô mà nói thì ở đâu cũng như nhau cả.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút này những ngôi sao đang lấp lánh đầy trời tựa như một bàn cờ lộn xộn, mà ánh trăng cũng vô cùng sáng tỏ.

Năm mới sắp đến rồi.

Tiếng pháo nổ đã vang lên ở phía xa xa trong thôn.

Sở Thấm chuẩn bị thịnh soạn cho mình một bát canh xương heo hầm củ cải, lại múc cả nước cả thịt kho tàu chan lên cơm.

Thịt kho tàu ăn với cơm quả thực là tuyệt phối, ăn hai miếng cơm lại uống một ngụm canh ấm áp...

Nếu ngán thì lại gắp thêm một đũa rau xanh.

Sở Thấm hạnh phúc đến mức nước mắt cũng muốn chảy ra.

Thậm chí cô còn không chú ý tới, hệ thống trò chơi của mình đang tiến hành một đợt đổi mới.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 56: Chương 56



Tới tận trưa hôm sau, khi đăng nhập vào trò chơi như thường lệ thì Sở Thấm mới biết giao diện của trò chơi đã được thay đổi. Nói là thay hình đổi dạng thì hơi quá vì cơ bản chỉ là thăng cấp cấu hình và xúc cảm trên diện rộng, cộng thêm hai máy quay thưởng mà thôi.

Máy quay thưởng màu vàng thì được mở mỗi tuần một lần, còn màu xanh thì mỗi tháng một lần.

Sở Thấm vô cùng kích động, cô sẽ không mắng trò chơi là chó má nữa đâu, hóa ra tiềm lực của trò chơi đúng là vô hạn thật.

Thứ tốt như rút thăm trúng thưởng thì tất nhiên là phải làm liền cho nóng, vừa hay hôm nay là mùng một tháng giêng, là ngày khởi đầu năm mới, muôn loài tái sinh, thế nên là Sở Thấm bỗng mê tín mà cho rằng vận may của cô cũng nhờ vậy mà nhiều thêm vài phần.

Thậm chí cô còn cố tình đi rửa tay, lau khô sạch sẽ xong rồi mới bắt đầu khởi động máy quay thưởng.

Các quả cầu bên trong máy quay thưởng được xáo trộn liên hồi, tầm hai giây sau, một quả cầu nhỏ rớt xuống, rơi ra ngoài.

[Xác nhận mở quà?]

Sở Thấm vội nhấn “Xác nhận”.

Một tiếng “Cạch” vang lên, quả cầu bật mở.

[Chúc mừng người chơi đã nhận được hai cánh cửa gỗ “Trái tim sắt đá”.]

“…”

“Cái quái gì thế này?” Biểu cảm chờ mong trên mặt Sở Thấm lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo như băng.

Ngay sau nhà cô là núi liền núi, chẳng lẽ còn thiếu gỗ hay sao?

Tiếc là hệ thống không giới thiệu gì thêm, hơn nữa hệ thống của trò chơi chỉ là một công nghệ Al đơn giản, không biết tương tác với người chơi.

Cũng may chỉ cần không lấy cửa gỗ ra thì nó sẽ tự động được cất trong hệ thống, với lại không chiếm dụng diện tích balo, nên Sở Thấm vẫn thấy khá hài lòng với nó.

Có điều “Trái tim sắt đá” là sao, chẳng lẽ ý bảo hai cánh cửa gỗ này cứng rắn như sắt? Khi nào về nhà cô phải thử nghiệm một phen mới được.

Sở Thấm lại đi rửa tay thêm lần nữa, còn cố tình đợi tận ba phút sau mới sử dụng máy quay thưởng màu xanh.

Theo lý thuyết thì quà thưởng tháng hẳn phải quý giá và hiếm có hơn quà thưởng tuần chứ, đúng không?

Cô nhấn nút quay thưởng, sau đó ấn “Xác nhận”, hai giây sau, một quả cầu xanh rơi từ trong máy quay thưởng ra.

[Chúc mừng người chơi đã nhận được một tấm mùng “muỗi không dám gần”].

Hai mắt Sở Thấm trợn trắng, thưởng tháng mà chỉ vậy thôi hả?

Có ích thì có ích thật, nhưng có lẽ do đã kỳ vọng quá cao nên hiện tại Sở Thấm cảm thấy không mấy hài lòng.

Cửa gỗ và mùng đều không phải vật phẩm có thể sử dụng ngay lúc này, Sở Thấm vốn tưởng ít nhiều gì cũng sẽ bốc trúng được cây trồng hay gì đó, nhưng mà… Nếu nghĩ kỹ lại thì chẳng lẽ máy quay thưởng chỉ cho ra đồ vật thôi sao?

Có điều muốn chứng thực suy đoán này thì phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới được.

Ngày mùng một đầu năm mới.

Khu nhà máy hôm nay vắng vẻ đến lạ, ngoại trừ đội tuần tra phải ở lại khu nhà máy thì hầu hết mọi người đều đã ra ngoài dạo chơi, chỉ có Sở Thấm là thành thật ngồi yên trong ký túc xá.

Ra cửa mà không may gặp chuyện thì phải làm sao, đang ở nơi đất khách quê người thì tốt nhất là đừng đi đâu một mình, hai quyền khó địch bốn tay, dù cô có mạnh cỡ nào nhưng lỡ mà chạm trán một đống người thì cũng chẳng đấu lại.

Đồ ăn tối qua vẫn còn dư, thế nên giữa trưa, Sở Thấm đã cầm về phòng hâm nóng lại.

Tới tối, cô được ăn sủi cảo nhân thịt heo với hành.

Đống sủi cảo này không phải do cô gói, mà là chú nhỏ của cô nhờ Vương Kiến Minh mang tới, lúc đến tay cô thì đã đóng băng hết rồi, phải cho vào lồng hấp hâm nóng lại mới ăn được.

Vương Kiến Minh lạnh đến run lẩy bẩy: “Hôm nay tuyết lại rơi, còn bị hư xe giữa đường nữa, bằng không đã về tới từ ba giờ chiều rồi.”

Nói đoạn, gã ngước mắt nhìn Sở Thấm đang ngồi trước bếp lò sưởi ấm, thoải mái ăn sủi cảo nóng hỏi, rồi nói với giọng hâm mộ: “Tính ra như cô là sướng nhất, cứ ở yên trong nhà máy là được, không cần bôn ba bên ngoài.”

Ngày thường gã rất cẩn trọng, không bao giờ nói ra những lời này, nhưng trong khoảng thời gian sống chung với Sở Thấm, gã đã nhận ra chuyện cha mẹ qua đời không phải điều cấm kỵ của Sở Thấm, trái lại còn rất cởi mở, thế nên gã không còn nói năng quá cẩn thận như lúc đầu nữa.

Về phần Sở Thấm, giờ cô chỉ thấy mình đúng là quá thông minh.

Nhà máy chỉ cho nghỉ hai ngày, tối hôm trước đêm giao thừa vội vàng chạy về nhà, tới ngày mùng một lại gấp rút quay lại, trong thời tiết giá rét thế này mà phải chạy đôn chạy đáo như thế có khi sẽ hôn mê ba ngày chưa tỉnh mất.

Ăn xong sủi cảo, “Tết” của Sở Thấm cũng xem như kết thúc.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 57: Chương 57



Qua hôm sau, nhà máy thép lại một lần nữa khởi công.

Do có vài người xin nghỉ phép nên số lượng công nhân làm việc trong nhà máy thép vào mùng hai, mùng ba không quá nhiều.

Tới mùng bốn, đầu bếp Giang mới trở lại công tác, chuyện đầu tiên ông ấy làm chính là mở ngăn tủ ra kiểm tra số đường và dầu quý báu của mình, thấy không bị mất tí nào mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Sau đó ông ấy cầm tạp dề lên, vừa mặc vừa nói: “Công nhân trong nhà máy ấy hả, hồi năm trước là phải tầm mùng chín tháng giêng mới có mặt đông đủ. Tết mà, xin nghỉ dễ lắm, hơn nữa còn muốn đoàn tụ với gia đình nên dù bị trừ lương cũng không thấy tiếc đâu, mà ít người đi làm cũng tốt, chúng ta có thể thoải mái hơn một chút.”

Thấy Sở Thấm im lặng rửa khoai lang, ông ấy bèn dặn dò: “Giờ bộ phận nào trong nhà máy cũng thiếu người cả, cô đó, đừng ngu ngốc nghe theo lời dụ dỗ của người ta mà đi giúp không công đấy.”

Đầu bếp Giang cũng có ý tốt nên mới mở miệng nhắc nhở, kiểu người làm giúp như Sở Thấm là dễ bị người khác nhét việc cho nhất trong nhà máy, có vài người còn chẳng biết học đâu ra lắm tật xấu như vậy, keo hơn cả địa chủ với ông chủ nữa.

“Ý ông là sao?” Sở Thấm ngạc nhiên hỏi lại.

“Cô đừng hỏi nhiều. Tóm lại là ngoại trừ công việc ở sau bếp, nếu có ai gọi cô đi làm giúp thì cô cứ bảo người đó đi mà tìm chủ nhiệm hỏi ấy.” Đầu bếp Giang bình chân như vại trả lời, nói xong còn ngẫm nghĩ vài giây rồi bổ sung: “Đương nhiên nếu cô muốn làm thì cũng không sao.”

Có khi con gái nhà người ta muốn nhân cơ hội này để biểu hiện năng lực của bản thân, chưa biết chừng trong lòng còn đang nghĩ rằng chỉ cần chăm chỉ một chút là sẽ được nhà máy giữ lại cũng nên.

Sở Thấm nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu.

Nhưng đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Sáng hôm đó, Sở Thấm mới làm xong việc, vì không cần đứng trước cửa sổ múc cơm nên cô đã bưng chén đũa của mình lên, định về ký túc xá ăn.

Hai người bạn cùng phòng của cô vẫn chưa tới làm, nên với một người thích sự yên tĩnh như cô thì tất nhiên sẽ chọn quay về ký túc xá dùng bữa rồi.

Có điều lúc đi ngang buồng lò hơi, Sở Thấm đã bị người nào đó gọi với lại.

“Ôi chao, là em gái sau bếp đúng không?” Một người đàn ông mặc đồ lao động màu đen ngoắc tay với cô, nói: “Tới giúp một tay đi.”

Sở Thấm dừng bước: “Không rảnh, giờ tôi phải đi ăn cơm rồi.”

Dứt lời, cô nhấc chân đi tiếp về phía trước, đúng là không uổng công đầu bếp Giang nhắc nhở cô.

Người đàn ông kia sững sờ: “Hừ, tới người làm giúp mà cũng không nhờ được.”

Hôm qua anh ta nghe nói ở sau bếp có một cô gái khỏe vô cùng, nghe đồn là có thể xem như thanh niên trai tráng mà sai bảo luôn. Tuy không tin nhưng anh ta cũng hiểu chắc chắn sức lực của cô gái đó rất lớn, đúng lúc anh ta đang cần một người xúc than giùm mình, vốn định tới tìm cô nhờ giúp đỡ, ai ngờ đâu người ta lại không thèm.

“Anh Đen, chỉ cần anh ra ngoài nói một tiếng buồng lò hơi còn thiếu một thời vụ, bảo đảm họ sẽ kéo đàn kéo đống tới chỗ chúng ta cho xem.” Một người vừa kiểm tra lò hơi vừa cười bảo.

Tên thật của anh Đen là Trần Thiên Chương, lúc mới tới nhà máy thép làm việc, mọi người còn gọi anh ta là A Chương, nhưng sau khi bị lò hơi xông vài năm, khiến than đá ám vào da thịt, thì A Chương đã biến thành anh Đen rồi.

“Xuống địa ngục đi, tôi mà lỡ há miệng nói một câu đang thiếu thời vụ thì thể nào nhà máy cũng ăn thua đủ với tôi đấy.” Anh Đen bật cười sang sảng, sau đó cầm một cục than dưới đất lên, ném cho người kia: “Với cả, một hố chỉ trồng một củ cải thôi, tới lúc đó tính anh đi hay tôi đi đây.”

Người bên trong cũng thích nói đùa, hai bên cười giỡn xong thì khẽ thở dài: “Khoảng thời gian này trong năm chính là giai đoạn khó khăn nhất, xúc nhiều tới độ tối về chạm gối là ngủ liền, cả chén cơm cũng chẳng bê nổi.”

Có trời mới biết, những lúc như vậy dù có cả một chén thịt chưng để ngay trước mặt thì anh ta cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn.

Anh Đen ngồi xổm dưới đất, miệng ngậm tấm thẻ không biết đào từ đâu ra, cau mày chửi thầm: “Không được, không thể để nhà máy xoay chúng ta vòng vòng như mấy con bò già được.”

Năm kia cũng vậy, năm trước cũng vậy, tới năm nay vẫn y như vậy, nếu không đứng lên phản kháng thì sợ là tới năm sau vẫn sẽ như cũ, chẳng có gì thay đổi.

Lấy một đồng công nhưng làm ba đồng việc, trên đời làm gì có chuyện nào tốt đẹp như thế chứ!

Anh ta tức tối đứng phắt dậy, nhổ tấm thẻ trong miệng ra xa rồi chạy một mạch tới phòng làm việc của chủ nhiệm làm ầm lên.

Vừa bước vào phòng làm việc, chủ nhiệm còn chưa kịp mở miệng chào hỏi thì anh ta đã lớn tiếng nói: “Chủ nhiệm à, ông nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này cho tôi, bằng không tôi sẽ đi tìm phó xưởng trưởng, thậm chí là xưởng trưởng luôn. Tóm lại, trong buồng lò hơi phải thêm hai công nhân nữa cho tôi!”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 58: Chương 58



Chiếc ly sứ trong tay chủ nhiệm Hoàng xém rớt, tính cách thằng nhóc này chẳng khác gì con hổ cả, vừa đáng ghét vừa cứng đầu!

Những người khác nói đi tìm xưởng trưởng chỉ là dọa chút rồi thôi, nhưng anh ta là sẽ đi tìm thật, thế nên lúc này, nhịp tim của chủ nhiệm Hoàng tăng nhanh chóng mặt.

“Thiên Chương à, cậu cũng nên nghĩ cho nhà máy một chút chứ, nhà máy sắt chúng ta đâu thể thích thuê công nhân là thuê được.” Chủ nhiệm Hoàng tận tình khuyên bảo, lại hớp vài ngụm nước rồi nói tiếp: “Hôm nay tôi thuê thêm hai người, tới khi những người khác trở về thì hai người kia phải làm thế nào đây, bảo người ta từ chức nghỉ việc đi hả?”

Lần này, Trần Thiên Chương không để ông ta dắt mũi xoay vòng vòng nữa mà sảng khoái phất tay, nói thẳng: “Đây là chuyện của chủ nhiệm, nếu tôi biết phải làm thế nào thì đã có thể leo lên cái vị trí chủ nhiệm này của ông rồi đó.”

Chủ nhiệm Hoàng: “…”

“Cậu cho tôi chút thời gian suy nghĩ đã, cậu về đơn vị trước đi.” Ông ta vẫy tay, nói một câu ba phải để đuổi người.

Trần Thiên Chương đứng dậy, nói thẳng: “Tóm lại hôm nay chính là ngày cuối cùng, nếu ngày mai vẫn y nguyên như vậy thì tôi sợ là mình cũng phải xin nghỉ bệnh mất.”

Dứt lời, anh ta lập tức phủi m.ô.n.g chạy lấy người.

Sở Thấm không hề hay biết gì về mấy chuyện xảy ra ở một góc trong nhà xưởng, sau khi ăn cơm xong, cô bèn ngồi đếm ngón tay tính ngày phát lương.

Tiền lương chưa về, kế hoạch của cô có hoàn hảo cỡ nào cũng thẳng thể bắt tay vào làm.

“Không thể ở mãi trong căn nhà xây bằng gỗ với bùn vàng được, ít nhất thì cũng phải dựng được một căn nhà bằng gạch ngói.” Sở Thấm nghĩ thầm.

Hiện tại, bốn bức tường quanh nhà cô được làm từ gỗ và bùn vàng, lớp trong là tường gỗ, sau đó đắp thêm bùn bên ngoài.

Thú thật thì kiểu nhà này cũng rất thoải mái, đông ấm hạ mát, nhưng không sạch sẽ bằng nhà gạch, ba ngày không quét dọn là thành bãi rác ngay.

Với cả nhà xây bằng gạch cực kỳ bền, cò nhà bằng gỗ với bùn thì cứ vài ba năm lại phải tu sửa một lần. Càng nghĩ, Sở Thấm càng cảm thấy nếu có thể thì nhất định phải xây nhà gạch ngói.

Nhưng để xây được một căn nhà bằng gạch như căn nhà ba phòng hiện tại của cô thì phải tốt ít nhất là một trăm tám mươi đồng. Đây chỉ là cái giá mà Sở Thẩm ước tính ra thôi, lúc bắt tay vào làm thật có lẽ sẽ cao hơn nữa, khó trách ai cũng bảo phải vất vả lên rừng xuống ruộng, khổ cực làm việc cả ba đời thì may ra mới có thể xây được một căn nhà bằng gạch ngói!

Tạm thời Sở Thấm không xây nổi, thế nên cô định sẽ “lên hương” phòng ngủ trước, chờ khi nào có tiền rồi hẵng từ từ cải tạo lại phòng khách và nhà bếp.

Sau đó là đến sân trước và sân sau, cô tính mua vài phiến đá lát trong sân, đâu thể nào để hai khoảng sân biến thành bùn lầy mỗi lần mưa xuống được. Lát đá hết sân có lẽ không được, nhưng con đường dẫn từ cổng lớn đến cửa nhà, cũng như từ nhà đến nhà vệ sinh ở sân sau chắc chắn phải được lát đá.

Cuối cùng là kính.

Đúng thế, hiện cửa sổ nhà cô vẫn chưa được lắp kính, cả thôn từ trên xuống dưới cũng không nhà nào dùng kính cả, toàn bộ đều là cửa gỗ hết, chỉ cần gỡ thanh chắn cửa xuống, cả căn nhà sẽ tối om như mực vậy.

Sở Thấm thở dài một tiếng.

Tiền, tất cả đều cần đến tiền.

Sau giờ nghỉ trưa, Sở Thấm nghỉ trong chốc lát rồi lại đi làm việc.

Cô đã sớm quen với công việc sau bếp, hơn nữa còn ngày càng thuần thục, thậm chí là có xu hướng vượt qua người làm lâu năm. Có đôi khi Sở Thấm thật sự rất thành thật. Lúc cô làm việc không bao giờ có chuyện qua loa cho xong, dù lương chỉ có mười tám đồng, thấp hơn tất cả mọi người làm sau bếp, nhưng cũng không vì vậy mà biếng nhác.

Những người khác ngầm hiểu cô sẽ không làm ở đây quá lâu nên cũng không cho rằng cô cố tình làm ra vẻ, trái lại còn cảm thấy cô gái này trông thì thông minh nhưng thật ra lại rất khờ khạo, ngay cả đạo lý nhận bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu việc cũng không hiểu.

“Nghỉ chút đi, có muốn húp chén cháo không?” Đầu bếp Giang trộm dùng gạo vỡ và kê vàng nấu cháo, còn lén cho vài quả táo đỏ vào nên cháo không chỉ thơm mùi gạo mà còn thoang thoảng vị ngọt.

Sao Sở Thấm lại không ăn, thậm chí cô còn được nước lấn tới, hỏi: “Đám người Liên Xô kia không ăn bánh gạo hấp mà, khi nào thì chúng ta mới có bánh gạo hấp để ăn thế?”

Đầu bếp Giang trừng cô: “Không phải cô không thích món đó sao?”

Sở Thấm đáp: “Tôi chỉ cảm thấy nó ngọt gắt cả cổ thôi, nhưng vẫn ăn được mà. Tất nhiên nếu họ có thể đổi sang vị khác thì càng tuyệt.”

Nghe nói mấy người kia muốn ăn chocolate, Sở Thấm cũng muốn nếm thử xem chocolate có vị thế nào.

Đầu bếp Giang không thèm để ý tới cô nữa.

Tầm mấy phút sau, ông ấy lại không kiềm được quay sang hỏi: “Cô có bị người khác kéo đi làm giúp không đấy?”

Sở Thấm gật đầu.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 59: Chương 59



Đầu bếp Giang dặn dò: “Nếu họ nói mấy lời chó má như kiểu cho cô làm thời vụ thì đừng tin, có cái rắm ấy mà thời vụ.”

Tin đồn nhà máy muốn nhận hai thời vụ vẫn chưa được tản ra ngoài, e là mấy đứa nhỏ trong nhà máy cũng đang chờ thời đấy.

Sở Thấm mỉm cười: “Tôi biết mà, nếu họ không cho tôi tiền thì còn khướt tôi mới làm việc không công giúp họ.”

Đầu bếp Giang hỏi: “Chẳng lẽ cho cô tiền thì cô sẽ làm à?”

Sở Thấm nhìn ông ấy bằng ánh mắt khó hiểu: “Không thì sao, nếu cho tiền tất nhiên tôi đồng ý làm rồi.”

Nói đoạn, cô thoáng dừng vài giây, rồi bổ sung: “Kiếm tiền thôi mà, có gì phải xấu hổ.”

Mục tiêu của cô rất rõ ràng, cô đến đây là để kiếm tiền, ai cho cô tiền cô sẽ giúp người đó làm việc.

Đầu bếp Giang: “…”

Nghe cũng rất có lý đó.

“Cô thiếu tiền lắm hả?” Ông ấy tò mò hỏi.

Sở Thấm cảm thấy đầu bếp Giang ở riết trong bếp ăn của là nhà máy thép lâu quá nên ngu đi rồi, mấy năm gần đây ai mà chẳng thiếu tiền chứ.

Tên thật của đầu bếp Giang là Giang Hữu Tài, nghe có vẻ th* t*c nhưng ý nghĩa ẩn đằng sau lại không hề tệ, và đúng là tuy đời này ông ấy không giàu sang phú quý gì nhưng cuộc sống vẫn rất là mỹ mãn.

Cô suy nghĩ cẩn thận lại một lượt, sau đó ngộ ra với những người mới những ngày đầu xây dựng đất nước đã ôm được bát cơm sắt*, vào làm trong nhà máy thép như đầu bếp Giang, đặc biệt là cả nhà đều có công ăn việc làm ổn định thì đúng là không hề thiếu tiền, thứ người ta thiếu chính là vật tư.

*Bát cơm sắt: ý chỉ công việc trong các cơ quan nhà nước ở Trung Quốc, tóm lại là có công việc ổn định.

Có thể nói, ông ấy sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để mua vật tư, điển hình là loại rau xanh mơn mởn chỉ cần tưới ít nước hồi trước, một khi không mua được từ chỗ Sở Thẩm nữa, ông ấy cũng hoàn toàn có thể dùng giá cao để mua lại từ thôn dân xung quanh.

Nói cách khác, thứ người ta thiếu là vật tư sinh hoạt, còn thứ Sở Thấm thiếu lại là vật tư sinh tồn.

Sở Thấm của hiện tại có thể nói là đã nhìn thấu sự đời nên không hề oán hận hay sinh lòng đố kỵ gì cả, bản thân có thể sống lại một đời, đồng thời thoát khỏi những ngày tháng ăn bữa hôm lo bữa mai đã là tốt lắm rồi, không cần phải so sánh với người ngoài làm gì.

Cô gật nhẹ đầu, nói: “Cha mẹ tôi đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, kiểu gì cũng phải kiếm nhiều tiền một chút mới yên tâm được.”

Đầu bếp Giang không biết quá rõ về gia cảnh nhà cô nên vừa nghe thấy vậy, cả ông ấy lẫn mấy người đang nhặt rau bên cạnh đều vô cùng bàng hoàng.

Trời ạ, cô gái này đúng là số khổ mà.

Cả cha lẫn mẹ đều không còn, khó trách lúc nào cô cũng ra sức làm việc.

Nghĩ đến đây, họ không kiềm được mà nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, đồng thời hạ quyết tâm sau này sẽ cẩn thận lời ăn tiếng nói hơn khi nhắc tới chuyện gia đình ngay trước mặt cô.

Sở Thấm: “…” Thật sự không cần như vậy mà.

Đầu bếp Giang bỗng thấy hơi áy náy, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Sau này nếu có ai trong nhà máy cần người trợ giúp, tôi sẽ đề cử cô cho họ.”

Sở Thấm không đáp ứng ngay, chỉ nói: “Tới lúc đó rồi tính tiếp.”

Tuy cô thích kiếm tiền thật, nhưng chỉ có công điểm mới có thể đổi lương thực, mà suy cho cùng thì vẫn là lương thực quan trọng nhất.

Đầu bếp Giang gật đầu tỏ ý đã biết.

Ai ngờ đâu chiều nay ông ấy mới thốt ra những lời này thì ngay hôm sau đã gặp được một cơ hội rất tốt.

Sáng hôm sau.

Trên đường đi làm, đầu bếp Giang tình cờ gặp gỡ Trần Thiên Chương.

Ông ấy biết rất rõ về Trần Thiên Chương, là một thằng nhãi không mấy đứng đắn, nguyên nhân là vì ông ấy từng muốn giới thiệu cháu ngoại gái cho anh ta, nhưng anh ta lại không biết điều, không chịu đồng ý!

Mặc dù không nói thẳng ra, nhưng đầu bếp Giang cũng là đàn ông, thế nên làm gì có chuyện lại không nhận ra Trần Thiên Chương chê ngoại hình của cháu ngoại gái của mình không xinh đẹp chứ.

Chính vì thế mà lúc đó, đầu bếp Giang giận đến mức suýt nữa là mắng thẳng mặt anh ta rằng: Nếu trong nhà không có gương thì tự đái một vũng mà soi mặt mình đi, xem coi mình có ra cái thể thống gì không mà chê người khác.

Cháu ngoại gái của ông ấy là cô giáo tiểu học đàng hoàng đó, khuyết điểm duy nhất là hai mắt không quá bình thường, bị lé chút thôi chứ đâu có xấu, tính ra cũng rất môn đăng hộ đối với công nhân làm trong buồng lò hơi như anh ta, thậm chí là có phần nhỉnh hơn luôn ấy.

Nếu không phải gia đình Trần Thiên Chương có hai căn nhà thì chưa chắc ông ấy đã nhìn trúng anh ta đâu. Lúc đó đầu bếp Giang chỉ cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi nên từ đó trở đi không bao giờ bắt chuyện với Trần Thiên Chương nữa.

Nhưng hiện tại, lúc đi ngang qua Trần Thiên Chương, đầu bếp Giang vô tình nghe lỏm được rằng mấy hôm nay buồng lò hơi tính tìm người giúp một tay, hơn nữa có trả lương, thế là ông ấy lập tức ghi nhớ trong lòng.

Chẳng phải Sở Thấm đang thiếu tiền sao?

Thế thì làm hai công việc một lúc thôi.
 
Back
Top Bottom