Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
421,031
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMl4HKQmJg_uS1uP_oAnqfHNWqXfFTJFwtLOwi_LwQQ_8sCRYNBf2RFjNEiO2-Upy1sTYtQCXAM1He3dgawqB_hI_cviOWp5ryewmqJj-1cu5iTfPWzgRy7KeExcnuwRcTxifla4bYAIIE2XWkWb4yp=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Tác giả: Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Nữ Cường, Hài Hước, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sở Thấm là người xuyên việt từ mạt thế mà tới, yêu sâu sắc mảnh đất bình thường này.

Cô là đứa trẻ chào đời sau mạt thế mười năm, khi đó trẻ sơ sinh bình thường đều nhận được gen bản tiến hóa, cùng có năng lực chống lại thiên tai.
Chỉ có cô, nhận được một game thủ tháp củ cải.

Mỗi ngày chơi một ván, nhận được bánh quy hay là mì lạnh hào hoa đều phải xem game chó có làm người không.

Năm 18 tuổi, Sở Thấm với tố chất cơ thể không bằng ai không may qua đời, tỉnh dậy đã xuyên việt tới năm 50 của tinh cầu khác.

Nơi này không có động đất hủy thiên diệt địa, không có nhiệt độ cao và hàn triều không nơi nào trốn được…

Nơi này chẳng qua chỉ hơi nghèo, hẻo lánh một chút.

Còn không có bắt nạt, bỏ ra luôn có hồi báo, nước sông uống thỏa thích, khoai lang đảm bảo ăn no, cần gì xe đạp.​
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 1: Chương 1



Năm 1956, vào đông.

Nơi này tên là thôn Cao Thụ, một thôn nhỏ phụ thuộc hương Dương Tử Câu, huyện Tân Minh.

Thôn Cao Thụ nằm ở vị trí hẻo lánh, phía sau núi vẫn là núi, kế tiếp kế tiếp vẫn là núi. Nếu chỉ dựa vào hai chân, đến Dương Tử Câu phải đi bộ liên tục không ngừng suốt năm tiếng.

Sở Thấm ngồi trên bậc cửa nhà, hà hơi xoa xoa tay, lạnh tới mức thở ra cả sương trắng, vội vàng đi vào nhà tìm cái áo bông đầy mảnh vá khoác lên.

“Thực ra tôi còn có thể chịu đựng được, nhưng lòng có chí mà thân thể không đủ sức.” Cô co người dựa vào khung cửa lẩm bẩm nói.

Ở một mình nhiều năm, cô có thói quen tự nói chuyện một mình.

Tố chất cơ thể của cô gái nguyên chủ này quá kém, nói chính xác thì đối với Sở Thấm mà nói, tố chất cơ thể của hầu hết mọi người ở đây đều quá kém.

Bởi vì trước khi xuyên việt, cô được coi là tân nhân loại.

Cô vốn sống ở một tinh cầu thiên tai xảy ra liên tục, thiên tai kéo dài trăm năm, dày vò con người suýt chút diệt tộc.

Năm thứ một trăm hai mươi mạt thế, cuối cùng tai nạn đã có xu thế ôn hòa hóa, thế là con người gọi năm mà trẻ sơ sinh chào đời vượt mốc mười nghìn là năm đầu mạt thế kết thúc.

Sở Thấm chào đời vào năm thứ mười mạt thế kết thúc, chào đời chưa được ba năm thì ba mẹ đều mất, là ông nội tuổi đã cao nuôi nấng cô nhi trưởng thành. Khi những đứa trẻ khác đều tiến hóa ra gen kháng thiên tai tốt, cô tiến hóa ra một hệ thống trò chơi.

Nghe giống như là một thần khí đại sát tứ phương, từ đây đi l*n đ*nh cao cuộc đời đúng không?

Nhưng hệ thống không thể cho cô bất cứ thuộc tính bổ trợ nào, chỉ có thể mỗi ngày đánh game qua ải trong hệ thống, từ đó nhận được thức ăn ít ỏi.

Trò chơi chính là trò chơi loại thủ tháp đơn giản, mỗi ngày làm mới bản đồ, ước chừng mười phút là có thể chơi xong một ván.

Dựa vào điểm số nhận được mỗi ngày, trong vòng một tuần Sở Thấm có thể nhận được khoảng hai bình sữa bò, ba phần mì lạnh nướng và bốn miếng bánh bích quy.

Sữa bò là 125ml, uống một ngụm đã hết rồi.

Mì lạnh nướng chỉ có mì lạnh, hành tây và trứng gà, đựng trong hộp giấy, to bằng bàn tay, món này tốt hơn một chút, có thể cầm cự được hai miếng ăn.

Bánh bích quy thì nhỏ hơn nhiều, một phần tư…bàn tay, ngược lại rất thơm ngọt và giòn.

Nhận được những món ăn này, Sở Thấm cũng không dám ăn hết, thi thoảng sẽ sửa đầu đổi mặt mang chúng đi đổi lương thực.

Có câu hàng xóm trữ lúa ta trữ súng, Sở Thấm khi đó chính là làm kho lúa của người khác, lúc bị cướp đoạt đã mất mạng, mới có thể xuyên việt tới đây.

Đừng nói, họa là chỗ dựa của phúc. Dù sao thì ông nội cũng qua đời vào năm cô mười hai tuổi, cô không còn vướng bận gì ở đó, sau khi mình c.h.ế.t còn có thể tới nơi tốt này, Sở Thấm cảm thấy c.h.ế.t một lần rất đáng.

Theo cô thấy, đây thật sự là một nơi tốt!

Đống lửa cháy bên cạnh đã sắp tắt, củi dần hóa than, Sở Thấm ném vào trong đống lửa mấy củ khoai lang.

Đống lửa dần lạnh đi, vỏ ngoài khoai lang hóa than đen lại, nhưng mùi thơm như có như không lại dần tỏa ra.

Sở Thấm hít sâu, mà sau đó phát ra tiếng thở dài thỏa mãn!

“Thơm quá…”

Trời, sớm biết sau khi c.h.ế.t có cuộc sống tốt như thế này, cô đã c.h.ế.t từ sớm rồi.

Khoai lang chín, cô dùng kẹp trúc gắp khoai lang ra, đeo bao tay nilon lên mặc kệ nóng vội vàng trực tiếp ăn ngay.

“Thoải mái! Sao lại có thứ ngon như vậy chứ.” Sở Thấm suýt chút ch** n**c mắt cảm động.

Cô đã không còn là cô khi vừa xuyên việt nửa tháng trước, trong nửa tháng nay cô ăn không dưới trăm củ khoai lang, nhưng luôn có cảm giác thỏa mãn thường ăn thường mới, ăn mãi không chán.

Khoai lang ở đây thơm ngọt vô cùng! Cho dù nghẹn, uống chút nước cũng giải quyết xong, vì sao em trai em gái nhà chú luôn ầm ĩ nói khoai lang ợ nóng, nói khoai lang do cô đào trong đất lên lợn cũng không thèm ăn?

Phải biết khoai lang cô ăn trước khi xuyên việt mới dở, cắn vào giống như mía đã mất đi lượng nước và độ ngọt.

Sở Thấm đã xuyên việt tới vào nửa tháng trước.

Nguyên chủ cũng tên Sở Thấm, cha của cô ấy đã qua đời vào năm cô ấy mười tuổi, mẹ dẫn theo cô ấy về nhà mẹ. Nhà mẹ không xa, ở thôn Tịnh Thủy bên cạnh.

Năm thứ hai, mẹ tái giá, cô được đưa về thôn Cao Thụ, ở nhờ nhà chú. Có lẽ bởi vì tháng nào mẹ cũng gửi cho năm hào tiền sinh hoạt, cuộc sống của nguyên chủ vẫn được xem là ổn.

Ổn ở đây là: Có cái để ăn, cũng có nơi để ở. Chỉ là tiêu chuẩn ăn ở bình thường, phải làm việc nhà, làm không tốt sẽ ăn đánh ăn mắng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 2: Chương 2



Nhưng nói đi nói lại, thời này có đứa trẻ nào ở đây có thể sống thoải mái? Trẻ con nhà ai cũng phải làm việc, lên núi bổ củi ra đồng kiếm điểm công.

Chú thím đối với con cái trong nhà đều là kiểu không hài lòng trực tiếp táng cho cái bạt tai hoặc xách cây đánh, nguyên chủ bởi vì mẹ gửi cho năm hào, rõ ràng chưa từng ăn bạt tai, nhưng trên người lại không ít vết d.a.o gây ra và vết bầm tím tụ lại.

Đợi nguyên chủ lớn thêm chút nữa, trở thành một cô gái, tính tình của chú thím cũng tốt lên, trông có vài phần ôn hòa dễ gần.

Người trong thôn đều nói: Con gái của Sở Đại Giang cũng coi như khổ tận cam lai rồi.

Sở Thấm không biết cam lai hay chưa, nhưng từ trong ký ức, từ nửa năm trước sau khi mẹ qua đời, cô biết nguyên chủ rất khổ, thuộc kiểu khổ về tinh thần.

Từ khi đó cô không cha không mẹ, thật sự ăn nhờ ở đậu, một hạt gạo một giọt nước đều là ăn của người khác uống của người khác.

Nguyên chủ tâm tư nhạy cảm, một tháng trước vô tình biết chú thím đang nhờ bà mối tìm chồng cho cô, trong lòng cô hơi khó chịu.

Đợi khi biết người bà mối tìm là Vương Kiến Minh chân què thôn bên cạnh, cô không thể chịu nổi, tâm trạng tệ nghẹn ứ suốt nửa tháng, có buổi tối không thấy đường ngã lên tảng đá trong mương nước, tỉnh lại lần nữa đã thành Sở Thấm rồi.

Nếu nói chú thím có xấu bụng không?

Kỳ thực không có.

Nếu có cũng chỉ là muốn gả đứa cháu gái hờ này đi. Dù sao thì tới lúc đó mình thành “nhà mẹ” cháu gái, lễ lộc tết tư còn có thể nhận được chút “quà biếu”.

Nhưng trời đất chứng giám, cho dù như vậy cũng không thể chọn bừa một người gả cháu gái đi được.

Tuy Vương Kiến Minh đó chân què, nhưng có bối cảnh. Cha anh ta là phó liên trưởng dân binh, bản thân anh ta cũng học xong cấp hai, hai năm trước thuận lợi trở thành phát thanh viên hệ vừa học vừa làm.

Gia đình giàu có, tính tình trung hậu thành thật, nhà có ba anh em, tuy chân què nhưng lại được cha mẹ yêu thương coi trọng.

Quan trọng là anh ta là người của thôn Tịnh Thủy, chú thím của nguyên chủ muốn gả cháu gái vào thôn Tịnh Thủy, gả tới đó ít nhiều có thể tiếp ứng này kia.

Nhưng theo nguyên chủ thấy, người này chân què, còn lùn, tướng mạo càng xấu, cô ấy không hài lòng, nghẹn mãi nghẹn tới mức xui xẻo chết.

Haiz!

Lúc Sở Thấm tỉnh lại, ký ức mà cô tiếp nhận không hoàn chỉnh, không biết nội tình bên trong, cả đầu toàn là cảm xúc “không gả không gả có c.h.ế.t cũng không gả” của nguyên chủ.

Chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc mãnh liệt cuối cùng của nguyên chủ, sau khi về nhà, chú thím vừa hay nhắc tới chuyện này, cô trực tiếp bày tỏ thái độ.

Kết quả chính là chú thím liên tục nóng giận, phẫn nộ bảo Sở Thấm thích cút đi đâu thì cút.

Chủ yếu là họ cũng không ngờ Sở Thấm sẽ cút, dù sao thì giận lên bảo con cái trong nhà cút đi là lời nói thường gặp của phụ huynh.

Sở Thấm cút thật.

Đợi sau khi cảm xúc của nguyên chủ hoàn toàn biến mất, lý trí của cô quay lại chiếm thượng phong, sau khi phân tích kỹ càng, cô cảm thấy mình có chỗ để cút cũng phải cút.

“Cũng tức là nói mình còn có nhà có đất?”

Sở Thấm đã sắp xếp xong ký ức sáng rực hai mắt lên!

Đúng vậy, cha của nguyên chủ đã để lại nhà và đất cho nguyên chủ.

Nhà là nhà cô lập trong thôn, nằm trên sườn núi nghiêng nhất ở cuối thôn, phải qua con sông mới có thể tới, lúc nào cũng phải đề phòng lợn rừng sói hoang trên núi phá cửa vào nhà quấy rối.

Năm đó bởi vì chuyện sói hoang xuống núi cắn c.h.ế.t người, những nhà xung quanh đã chuyển tới bên kia sông hết.

Khi đó nguyên chủ đang theo mẹ sống ở thôn bên cạnh, chuyện mẹ tái giá vừa hay đã định xong, dựa theo quy tắc cũ trong thôn, nhà cô tuyệt hộ, không được phân chia nhà đất lại trong thôn.

Nhưng bất luận nói thế nào, nhà bên sông đó là của nguyên chủ, ba phần đất bên cạnh nhà là của nguyên chủ, chắc như đinh đóng cột không thể sửa được.

Ai dám chiếm, cho dù mẹ của nguyên chủ đã tái giá cũng có thể kéo nguyên chủ vào hương khóc, công việc của phụ nữ lúc này chính là làm cho hừng hực khí thế.

Còn đất, trong thôn cũng có chia đất ruộng. Nhưng từ khi cha của nguyên chủ qua đời, mẹ tái giá, đất đã bị thôn thu lại, nói là sau này mỗi năm sẽ chia lương thực cho nguyên chủ làm bồi thường, cho tới khi nguyên chủ xuất giá.

Vì vậy, chú thím có hơi bất bình.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 3: Chương 3



Nhưng chuyện này do cha nguyên chủ quyết định, năm đó cha nguyên chủ bệnh nặng để lại lời trăn trối: Đất của nhà cho thôn, sau này mỗi năm cho hai mẹ con họ một ít lương thực là được. Không nhiều, không cầu ăn no chỉ mong đừng c.h.ế.t đói.

Trong ký ức, mẹ nguyên chủ rất ít khi ra đồng, bình thường cùng lắm cũng chăm bón ruộng rau, bảo bà làm ruộng quả thật là làm khó bà.

Sở Thấm cảm thấy trong tình huống có hạn, cha của nguyên chủ lại sắp xếp tốt như vậy.

Vì sao nói cô phải cút chứ?

Bởi vì tính cách tác phong của cô thực sự khác với nguyên chủ, còn có chuyện hệ thống trò chơi, sống chung lâu sẽ bị người khác phát hiện manh mối.

Phải biết cô ngủ cùng một phòng với ba em trai em gái nhà chú thím, hoàn toàn không có không gian riêng tư.

Nhà không lớn, không có gì khác so với những căn nhà khác trong thôn.

Nhà xây bằng gỗ, đông lạnh hè mát, đối diện với cổng lớn là nhà chính, nhà chính bày một cái bàn và bốn cái ghế cũ nát nhưng chắc chắn.

Hai bên trong nhà chính cũng có phòng, một phòng bếp, một phòng ngủ của cha mẹ nguyên chủ, nguyên chủ không có phòng riêng, lúc nhỏ ngủ cùng với cha mẹ.

Mà hai bên ngoài nhà chính thì sao? Bên trái là nhà kho nhỏ, năm đó tùy tiện dựng lên, trông có hơi lay lắc sắp sập, bên phải có ba phần vườn rau lớn.

Vườn rau bằng phẳng, mấy năm trước nhà chú luôn trồng ở đây. Trùng hợp là bởi vì năm ngoái chú ngã trật chân, trong nhà không thể chăm được nhiều vườn rau như vậy, vườn rau trong nhà nguyên chủ mới trống không.

Nửa tháng trước, trên vườn rau toàn là cỏ dại, cô khó khăn lắm mới dọn sạch cỏ một lượt, nhân lúc thời tiết còn chưa lạnh, trồng một ít cải trắng, rau chân vịt và củ cải.

Còn thức ăn chính, nguyên chủ ra đồng làm việc không ít, cộng thêm phần mà thôn cho, cộng lại cũng không ít. Ngày hôm sau chú đã đưa phần của cô cho cô. Chỉ có khoai lang khoai tây, cộng thêm một bao ngô chưa bóc vỏ và hai lạng rau cải dầu.

Không nhiều nhưng cũng không ít.

Hành vi này khiến Sở Thấm tăng thêm chút hảo cảm ít ỏi với người chú hờ này, khoảnh khắc nhìn thấy hạt thóc vàng óng, thậm chí không nhịn được mỉm cười chào đón.

Trời, đây là ngô mà các quyền quý mới có thể ăn thường xuyên!

Đã lâu lắm rồi cô chưa ăn, phải hơn nửa năm rồi!

Cô nuốt nước bọt, khát vọng trên mặt khá rõ ràng.

Nào biết thái độ của cô ngược lại khiến chú đen mặt “hừ”, không nói tiếng nào mà xoay người bỏ đi.

Sở Thấm hơi ngơ ngác.

Nhưng cô cũng không quan tâm.

Trời lớn đất rộng, ăn cơm là quan trọng nhất, vẫn nên mau chóng tìm một nơi tuốt ngô thì hơn.

Thời đại này muốn tuốt ngô khá phiền phức.

Có thể bỏ ngô vào trong cối đá tiến hành bóc hạt, cũng có thể bỏ vào trong cối xay đất.

Bản địa dùng cối xay đất là nhiều, cối xay đất còn được gọi là bàn xay đá, so với cối đá tiện hơn và tiết kiệm sức hơn nhiều.

Bởi vì cối đá không có dòng nước để khởi động, muốn dựa vào một tay dùng chày đá bóc ra, không khác gì tháo rời tay ra!

Nơi này gần đây nhà nào cũng có cối xay đất, trong nhà Sở Thấm cũng có, đặt ở góc nhà bếp, bởi vì đã lâu không ai dùng nên đã phủ một lớp bụi dày. Bên cạnh còn đặt một cái máy thổi gió, miệng ra gió vừa hay ở bên cửa sổ, không cần dời máy thổi gió, tiện hơn nhiều, có thể thấy cha mẹ nguyên chủ suy nghĩ rất chu đáo.

Bởi vì thu hoạch hai năm nay tốt, Sở Thấm nhờ phúc của nguyên chủ, có thể nhận được một bao lúa.

Ngày hôm sau cô bắt đầu làm việc, dùng máy thổi gió loại bỏ cỏ dại vật linh tinh trong lúa đi. Sau khi loại bỏ sạch sẽ mới có thể nghiền, vì chưa thành thạo nên tới ngày kia mới tách vỏ cả bao lúa xong.

Sau khi tách vỏ, tổng cộng được 25 cân gạo, Sở Thấm mệt tới mức tay cũng nổi lên vài bọc nước.

Đủ ăn bao lâu?

Lúc này Sở Thấm đang ăn khoai lang thơm ngọt ở trong sân suy nghĩ, nếu dựa theo lượng ăn bây giờ của cô, nửa tháng cũng không biết đủ hay không.

Đương nhiên, tính theo kiểu ăn thỏa thích, chỉ ăn gạo không.

Không biết vì sao cô có thể cảm nhận rõ ràng tố chất cơ thể này của mình ngày càng tốt lên, tựa như đang dần dần tiến tới gần mình của kiếp trước.

Kiếp trước nói thế nào cô cũng được coi là tân nhân loại, tuy không thể so với những đứa trẻ khác nhưng nói tổng thể, sức lực và độ bền đều hơn những cô gái bây giờ nhiều.

Không tới nỗi b**n th** bao nhiêu, ăn nhiều luyện tập nhiều nói không chừng đủ để tăng sức lao động trong thôn.

Sở Thấm vỗ vỗ bắp thịt ẩn ẩn xuất hiện trên cánh tay của mình, cảm thấy hài lòng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 4: Chương 4



Bước vào tháng mười hai, gió bắc thổi vù vù.

Lúc này mặt trời sắp lặn xuống núi, nhiệt độ càng giảm thấp, đống lửa trong sân hoàn toàn tắt lụi.

Cô đứng dậy, từ trong nhà lấy ra hai cái sọt trúc, banh đống lửa ra, chọn ra vài cục than to bỏ vào trong sọt trúc, than vụn quá thì không lấy.

Củi này là củi do cha nguyên chủ bổ lúc còn sống, chất gần nửa vách tường vững chắc trong bếp, có một số bị mọt đục rỗng, có một số vẫn còn hoàn chỉnh.

Sở Thấm đốt củi chưa hỏng thành than, từ trong ký ức biết được mùa đông bản địa khá lạnh, bình thường nấu nước, sấy quần áo và nấu cơm và thi thoảng nấu ăn đều cần dùng tới than.

Cô thu thập tổng cộng được hai sọt trúc, một cái bỏ nhà bếp, một cái bỏ trong phòng ngủ.

Còn củi mục, đều dọn dẹp sang một bên dùng để đốt lửa. Mấy hôm nay cô quét dọn cả căn nhà nên đã dùng không ít nước nóng, củi mục bên bếp lò trực tiếp ném ra sân sau ủ phân. Ủ tới năm sau có thể làm phân bón, hoàn toàn không lãng phí.

Đúng rồi, nhà còn có một sân sau.

Trong sân sau có một cái nhà vệ sinh khô, có ao giặt quần áo được dẫn từ suối trong rừng ra, địa bàn khá lớn, mặt đất cũng bằng phẳng, Sở Thấm quyết định làm hàng rào nuôi vài con gà vịt.

“Nuôi bốn con gà hai con vịt đi.” Cô suy nghĩ một lúc nói, lại nhìn sang sườn núi: “Bên cạnh có một bãi cỏ, tuy lúc này vào đông cỏ khô đất khô.”

Có điều kiện dĩ nhiên phải ăn trứng gà hằng ngày, cô quanh năm chỉ được ăn trứng gà vào dịp sinh nhật hằng năm, đều là ông nội bỏ số tiền lớn đổi về. Đợi sau khi ông nội qua đời, cô chưa từng được ăn nữa.

Trứng gà có vị gì?

Sở Thấm chép miệng, không hồi tưởng lại được.

Còn trứng còn lại, để đó nấu ăn hoặc muối thành trứng muối cũng rất ngon.

Cô lập tức chạy vào nhà lấy sổ và bút ra, ghi chuyện này lại, đánh dấu khẩn cấp, ý là phải làm nhanh chóng nhất có thể.

Đợi mà ăn trứng thôi!

Nói ra Sở Thấm thật sự cảm thấy nguyên chủ là ân nhân của cô, nếu lúc này nguyên chủ đứng trước mặt cô, cô đảm bảo sẽ dập đầu mấy cái với nguyên chủ.

Cô là một người mù chữ, sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ mới biết những chữ thường dùng viết thế nào. Nguyên chủ học xong tiểu học, hiện tại lượng kiến thức dự trữ đã đủ sống rồi.

Nhưng Sở Thấm vẫn muốn tiếp tục học, cho dù có ký ức của nguyên chủ cô đọc viết vẫn rất trắc trở, có điều kiện thì không thể lãng phí.

Sắc trời dần đen lại, một vệt sáng cuối cùng ở chân trời phía xa biến mất, nhà nào cũng thắp đèn dầu lên.

Núi trùng trùng điệp điệp khiến màn đêm trong thôn Cao Thụ trở nên cực kỳ vắng lặng, thi thoảng truyền tới tiếng động vật kêu xuyên cả sơn thôn, khiến người sống một mình như Sở Thấm cảm thấy hơi hoảng.

Cô khoác quần áo dày ngồi đó, lại lấy bút vở lên kế hoạch hai ngày tiếp theo phải làm gì.

“Đầu tiên, xây hàng rào cần phải nghĩ cách xây cao, nếu không mình không có cảm giác an toàn.” Sở Thấm tự nói một mình.

Bây giờ trong thôn đều đang theo dõi cô, nửa tháng trước, cô chuyển khỏi nhà chú đã khiến trong thôn ồn ào hơn hẳn. Nhưng đợi sau khi sự việc êm ả, có người trộm gà trộm chó tới nhà thì phải làm sao?

Hơn nữa, nơi này còn có sói hoang lợn rừng.

Cô suy nghĩ: Không có gạch, tốt nhất dùng đá trước, càng to càng tốt, như vậy mới chắc chắn, không cần phải tới bãi khai thác đá bên cạnh tìm, ở núi sau cũng có thể gom đủ đá rồi.”

“Nhưng đợi mình có thời gian, mình phải tự mở một lò nung gạch xây nhà.” Kiếp trước cô từng theo ông nội học món nghề này.

Đầu bút ma sát viết xuống xoèn xoẹt.

“Thứ hai, phải thu dọn hầm đất.” Sở Thấm cắn tay nói: “Thu dọn hầm đất trống ra để bỏ khoai lang, đợi mình tới ruộng đào thử, xem còn có quả khoai nào sót lại không.”

Chú cho không ít khoai, nếu là nguyên chủ, ăn tiết kiệm một chút có thể cầm cự tới lúc mùa xuân năm sau mọc rau dại.

Nhưng đổi lại là Sở Thấm có sức ăn tăng dần, số khoai lang này vĩnh viễn không đủ, phải trữ một ít lương thực mới được.

Cuối cùng dựng rào ở sân sau.

Gà vịt vào chuồng, phải dựng rào trước.

Việc thứ ba đủ cho cô làm tận mấy ngày, trong tình huống cô có phần mềm hack, Sở Thấm không dám tiếp tục sắp xếp tiếp.

Còn phần mềm hack?

Sở Thấm không mắng hệ thống chó nữa, lúc cô vừa theo thường lệ đánh game qua ải lấy vật tư đã bất ngờ phát hiện hệ thống có công năng mới.

Là gì?

Công năng balo.

Balo có ba tầng, có thể đặt ba loại đồ, nhưng số lượng không giới hạn. Cũng tức là nói chỉ cần nguyện ý, bên trong có thể chứa hai bình sữa bò, cũng có thể chứa một tấn đá.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 5: Chương 5



Sở Thấm lập tức ý thức được tác dụng của balo đối với cô mà nói không phải là trữ hàng mà là vận chuyển hàng.

Cho nên vấn đề khó khăn lớn nhất không phải là làm sao vận chuyển đá về xếp thành tường vây, mà là làm sao hợp lý hóa chuyện này, dù sao thì trong thôn còn có người khác.

Đêm dần khuya, Sở Thấm ngủ rất ngon.

*

Ngày hôm sau, là một ngày trời trong.

Hôm qua Sở Thấm đã biết, cô rất giỏi đoán thời tiết.

Thế là bốn giờ sáng cô đã dậy, đầu tiên mò mẫn đốt đèn, bưng đèn dầu đến nhà bếp nhóm lửa nấu cơm.

Bữa sáng dĩ nhiên vẫn là khoai lang luộc, bỏ vỉ vào trong nồi, ném vài quả khoai lang được rửa sạch lên vỉ.

Điều khiến Sở Thấm mong đợi là hôm nay cô phải nấu cháo.

Đúng vậy, nấu cháo gạo trắng.

Sở Thấm cẩn thận nắm hai nắm gạo bỏ vào trong gáo nước được làm từ quả bầu, bỏ chút nước sạch vào rửa bụi bặm ở bên ngoài gạo, thậm chí cô không dám dùng sức rửa mạnh.

Gạo đựng trong nồi gốm đầy nước, nồi gốm đặt trên bếp sắt nhỏ, dùng than chậm rãi nấu. Trong nồi gốm sôi ùng ục, âm thanh mang tính chữa trị cực mạnh trong bóng tối. Cô nấu nhừ ra, từng hạt gạo nở bung như hoa, mùi thơm tỏa ra, Sở Thấm cảm thấy đây là mùi vị ngon nhất trên đời.

Nên hình dung thế nào đây? An tâm.

Sở Thấm cảm thấy mùi vị này khiến cô bình tĩnh lại.

Nấu cháo gạo trắng mất mộc lúc, ăn vài củ khoai lang lót bụng trước, Sở Thấm bắt đầu dựng hàng rào.

Cô mặc quần áo cũ do cha nguyên chủ để lại, chất liệu áo bông của ông chịu mài mòn, cũng nhiều bông.

Mấy hôm trước trời quang, Sở Thấm lấy bông trong áo bông do cha nguyên chủ để lại ra phủi, phơi nắng hai ngày, bây giờ vô cùng mềm mại ấm áp.

“Bắt đầu làm thôi, Sở Thấm!”

Sở Thấm hít sâu không khí tươi mới, đeo găng tay vào, cầm cuốc khích lệ bản thân.

Cô xác định vị trí dựng hàng rào trước, dùng cuốc đào ra rãnh đất đủ sâu, cuối cùng bỏ cây gỗ to cỡ cánh tay vào bên trong.

Nhà cô dựa núi, loại cây gỗ này nơi nào trong núi cũng có, rất dễ tìm. Còn trúc, là cô tìm ông Giang chuyên làm nan trúc trong thôn mua, tốn năm hào, tặng kèm hai cái sọt trúc, chính là cái sọt trúc đựng than hôm qua.

Trúc đã đan xong, không cần làm gì thêm, chỉ cần quấn quanh thành hàng rào là được, khá có lợi.

Trời dần sáng lên.

Phía xa lộ ra ánh sáng trắng, bầu trời của thôn xuất hiện khói bếp lượn lờ ngày càng nhiều, động tĩnh cũng truyền tới chỗ Sở Thấm.

“Có lẽ phải một tiếng rưỡi rồi.”

Sở Thấm nhìn sắc trời, tính toán thời gian làm việc, mệt tới mức đầm đìa mồ hôi, chống cuốc th.ở d.ốc.

Cô đã bỏ tất cả cọc gỗ vào trong đất, dùng sức nện chặt, lúc này rất chắc chắn.

“Tiểu Sở, cháu dậy sớm vậy.” Có người vác cuốc từ trên con đường nhỏ bên cạnh nhà đi qua, khen nói: “Căn nhà này được cháu thu dọn trông có hình có dạng hẳn.”

Sở Thấm ngại ngùng cười, không đáp lại.

Kiếp trước cô ít có cơ hội giao thiệp với người khác, cũng không biết làm sao tiếp xúc với người khác, xem ra kiếp này phải học nhiều.

Một lúc sau, lại có người lên núi.

“Sở à, thật sự không về nhà chú cháu?”

Sở Thấm lắc đầu, động tác đan trúc trên tay không dừng: “Không về, cháu phải tự sống.”

Cô ngừng lại, hiếm khi giải thích một câu: “Là cháu tự muốn sống riêng, không liên quan tới người khác.”

Yo!

Trần Tú Hoa hỏi cô rất kinh ngạc, đứa trẻ này là nói đỡ cho chú thím nó.

Dạo này nhà ai cũng thì thầm có phải vợ chồng Sở Đại Hà bình thường làm quá đáng, khiến đứa trẻ thành thật như Sở Thấm thà khổ sổ một chút cũng phải chuyển ra riêng.

Vẫn là câu nói đó, thời này nuôi trẻ cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Người trong thôn đều có mắt, đứa trẻ như Sở Thấm một không gầy thành que, hai không bị kéo đi làm trâu làm ngựa, chứng minh Sở Đại Hà vẫn rất để tâm tới đứa con gái một của anh trai.

Cho dù là nể tình mỗi tháng năm hào đó.

Trần Tú Hoa không nói nhiều, trước khi đi chỉ nói: “Thấy cháu làm như thế này chắc là muốn nuôi vài con gà, gà nhà thím mấy hôm nữa sẽ nở, cháu có thể chọn vài con.”

Đứa trẻ này sống rất gian nan, trước đây mình và mẹ nó có chút tình nghĩa, có thể giúp được mấy phần thì giúp.

Sở Thấm sáng mắt lên, vội vàng cảm ơn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 6: Chương 6



Lại một giờ trôi qua.

Sắc trời lúc này đã không còn sương mù bao phủ nữa rồi, những người lên núi làm việc lúc sáng sớm hiện tại cũng đều về nhà ăn cơm sáng.

Có người gánh củi, có lẽ là người này vừa lên núi đốn củi, trời vào đông có tuyết rơi là thời điểm mọi người vào núi đốn củi nhiều nhất.

Có người thì tay không trở về nhưng trên người lại đổ đầy mồ hôi, có lẽ là đi đến đất hoang để khai khẩn. Khai khẩn đất hoang xong, dưỡng đất thêm hai năm cũng có thể trồng được vài thứ.

Còn có một số người đi bộ xuống núi, không cần suy nghĩ, những người này nhất định là lên núi lấp bẫy rập săn thú hoặc là nhìn xem trong bẫy có con mồi nào hay không. Nếu trong bẫy rập có con mồi, vậy thì cũng có thể làm cho mâm cơm tất niên có thêm món thịt.

Sở Thấm nhức đầu, cô cũng phải đón giao thừa sao?

Cô chưa đón giao thừa bao giờ, nhưng từ trong trí nhớ thì cô cũng biết được người dân ở đây ai cũng đều đón cả, có lẽ mình cũng phải nhập gia tùy tục thôi.

Chỉ là muốn đón giao thừa thì cúng kiến như thế nào nhỉ?

Cô chiếm thân thể của nguyên chủ, dù sao cũng phải làm vài món để cúng cho cha mẹ của nguyên chủ mới được.

Ừ, không phải do cô muốn ăn ngon đâu.

Sở Thấm nuốt nước miếng, quyết định trở về ăn cháo.

Trong phòng bếp thoang thoảng hương cháo được nấu bằng gạo tẻ, dùng gạo mới vừa thu hoạch trong năm nay nấu cháo thật thơm, gạo cũ hoàn toàn không thể tỏa ra hương thơm đến như vậy.

Cô nhẹ nhàng dùng muôi gỗ khuấy hai vòng, nước cơm tràn ra khỏi miệng nồi gốm phát ra tiếng xèo xèo, hơi nước cũng bốc lên tỏa ra khắp phòng bếp.

Gạo đã nở hoàn toàn, than củi trong lò vốn đang bốc cháy hừng hực hiện tại cũng hóa thành tro tàn, hóa thành phân tro cực mịn.

Phân tro rất có ích, là phân bón rất tốt cho đồng ruộng.

Khi vào đông cô cực kỳ thích ăn một món có tên đông quỳ, nếu rải một tầng phân tro ở khu vực sinh trưởng của rau đông quỳ thì lá cây này sẽ càng thêm bóng loáng, lại còn có thể khử trùng

Hàng năm sau khi mùa lũ lụt qua đi thì mỗi nhà đều cần sử dụng phân tro rất nhiều, tuy rằng có những người sức khỏe yếu vẫn bị nhiễm bệnh, Sở Thấm cũng cảm thấy rất vô dụng, còn không bằng giặt quần áo cho sạch sẽ, nhưng ông nội lại luôn nói việc này cần thiết và có ích.

Sở Thấm thở dài, cô nhớ ông nội rồi.

"Ăn cháo thôi!"

Cảm xúc tới cũng nhanh, đi cũng thật mau.

Sở Thấm kích động múc một bát cháo, bát ở nơi này đều thật to, ước chừng múc bốn muôi mới đầy một bát cháo.

Cháo gạo đậm đặc vừa phải, gạo được nấu đến nở bung, lại được nấu bằng nồi gốm có khả năng giữ nóng lâu, cho nên hiện tại cháo trong nồi vẫn còn đang sôi lăn tăn.

Sở Thấm là một người cực kỳ có kiên nhẫn và nhiệt tình đối với thức ăn, cô không vội vã ăn, phải gắp thêm một miếng chao ăn kèm với cháo nữa mới được.

"Thật ngon, thì ra đậu hủ còn có thể ăn bằng cách này."

Cô mở cửa tủ bát ở trong phòng ngủ, ôm một cái hũ nhỏ ra, miệng hũ được bọc kín và chặt chẽ vào những tờ báo không còn sử dụng nữa, đồng thời còn dùng dây thừng quấn chặt xung quanh, tránh cho gió lọt vào.

Mấy ngày trước, sau khi người cậu ở thôn Tịnh Thủy biết được cô dọn về nhà cũ thì xách vài món đồ lại đây cho cô, trong đó có hũ chao này.

Cậu nói: "Cậu không đồng ý cháu dọn ra ngoài, một đứa con gái như cháu ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm. Nhưng cháu cũng đã lớn, có suy nghĩ riêng của mình nên cậu sẽ không nói thêm gì cả."

Thật ra quan hệ giữa ông ấy và cháu ngoại gái không được xem là thân cận, mẹ của ông ấy là vợ sau, còn mẹ của Sở Thấm và dì cả của cô là do vợ trước của cha sinh ra. Hai năm trước cha cũng đã qua đời, do đó quan hệ giữa Sở Thấm và gia đình ông ấy lại càng mỏng thêm một tầng, bởi vậy có một vài lời không thích hợp để nói.

Ông ấy nói xong, lại dặn dò Sở Thấm vài câu thì rời đi.

Lúc ấy Sở Thấm cũng gật đầu lia lịa nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Dù người cậu này mặc kệ cô nhưng lại tặng đồ ăn đến cho cô, tạm thời xem như là người tốt vậy.

Món chao này là phiên bản không dầu, không cay, vị mặn, một miếng nhỏ có thể ăn cùng với hai bát cháo.

Trong hũ ngoại trừ chao còn có cọng hoa tỏi, mộc nhĩ và khoai sọ muối, nhưng Sở Thấm vẫn thích chao nhất.

"Phải tìm một cơ hội học làm món này mới được." Sở Thấm còn lấy thêm hai củ khoai lang đặt lên trên bàn cơm, nhìn bữa sáng trước mặt thật phong phú, nụ cười trên mặt cô thật rạng rỡ, trong lòng vui sướng.

Cô hớp một ngụm cháo, cháo gạo đặc quánh và trơn trượt từ thực quản trôi tuột vào trong bụng. Cháo nấu bằng gạo tẻ đặc biệt có hương vị ngọt ngào làm cho Sở Thấm thoải mái đến nỗi nheo hai mắt lại, ngay cả thân thể cũng ấm hơn vài phần.

"Không có mùi mốc, quá xá thơm!"
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 7: Chương 7



Trải qua quá trình lên men, mùi chao nồng đậm, hình thành một hương vị vô cùng đặc biệt, khi vừa vào miệng đã kí.ch th.ích vị giác nơi đầu lưỡi ngay lập tức, chỉ cần dùng chiếc đũa kẹp một ít chao thôi là có thể ăn kèm ba muỗng cháo to.

Thỉnh thoảng lại cắn vài ngụm khoai lang, khi nghẹn lại ăn chút cháo thế là hết nghẹn.

"Lạch cạch…" Tiếng buông bát đũa xuống bàn.

Có hai bát cháo to và hai củ khoai lang lót bụng, Sở Thấm ăn thật sảng khoái!

Mặt trời đã mọc lên từ phía đông, những người có nhà ở sườn núi là những người hưởng thụ ánh mặt trời đầu tiên.

Sở Thấm làm việc vô cùng thuần thục.

Cơm nước xong thì tiếp tục làm hàng rào tre, sau khi mặt trời lên cao trải rộng cả thôn trang thì ôm chăn bông đến trong sân phơi nắng.

Trong nhà chỉ có một cái chăn bông và một cái đệm giường, bông ở thời buổi hiện tại là hàng xa xỉ, nhà của chú thím không có thừa cho nên khi nguyên chủ ở tại nhà của chú thím cũng đắp cái chăn từ nhà mình mang tới.

Chăn dùng lâu thì bông trong chăn bị dính lại thành từng khối, Sở Thấm tìm được công cụ từ trong nhà kho đánh cho bông tơi ra một lần nữa. Đầu tiên cô dùng bông trong áo để thử tay nghề, cho đến hôm qua cô đã nắm giữ kỹ thuật cơ bản, cô mới dám dùng lấy bông trong chăn bông ra để đánh.

Quá trình vẫn không thuận lợi, nhưng cô đánh tơi bông cả một ngày, tốt xấu cũng đã thành công. Hôm nay lại đem ra sân phơi nắng một ngày, như vậy mùa đông năm nay có lẽ có thể được ngủ an ổn rồi.

Sân nhà vốn đã sắp sửa hoang phế hiện tại cũng dần dần có hơi thở của sự sống, ngay cả thím Sở vội vã đến truyền lời cho Sở Thấm nhìn thấy cũng phải nghĩ thầm: coi vậy mà cháu gái dọn ra ngoài ở lại có cuộc sống càng ngày càng tốt.

"Thấm, có ở nhà không?"

Thím Sở tên là Vương Tú Liên, là người của thôn Vương Gia, gả cho chú của Sở Thấm đã tròn hai mươi năm, sinh được hai nam một nữ. Đứa con đầu lòng sau khi ra đời thì bị c.h.ế.t yểu ngoài ý muốn, hiện giờ trong nhà có con trai mười hai tuổi, con gái mới tám tuổi.

Sở Thấm lúc này đang làm hàng rào cũng gần xong.

Chuồng gà không cần bao quá rộng…Gà cô nuôi cũng không có bao nhiêu.

Mấu chốt là có một bên dựa vào vách núi, tiết kiệm được một lượng lớn công việc, cho nên tiến độ rất nhanh, đến buổi trưa là đã có thể kết thúc.

Lúc này là thời điểm khá mệt mỏi, cô đang ngồi dưới bóng râm uống nước, khi nghe có người gọi Sở Thấm vẫn còn ngẩn người.

"Thím." Sở Thấm đi vào sân trước, bỏ qua cảm giác ngoài ý muốn, lên tiếng gọi người cũng có chút không được tự nhiên.

Vương Tú Liên nói: "Thím tới là để nói với cháu chuyện này, ngày mai xã Đông Hồ có họp chợ, lúc này là họp chợ lớn, nếu cháu muốn mua thêm chút đồ thì sáng mai cần phải dậy sớm một chút, khi nãy trong thôn có nói sẽ lấy ra hai chiếc xe lừa đi đến xã Đông Hồ."

Sở Thấm nhớ lại những chuyện có liên quan đến việc họp chợ rồi ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu: "Vâng, cháu nhất định sẽ đến sớm."

Hàng năm ở nơi này mỗi khi tiến vào tiết hàn lộ sẽ có họp chợ, bởi vì sau khi qua tiết hàn lộ sẽ tiến vào giai đoạn kết thúc thu hoạch vụ thu, việc đồng áng giảm dần, những người dân trong thôn có thời gian lại bắt đầu chuyển ánh mắt sang phương diện mua bán trao đổi vật phẩm. Vì thế các loại họp chợ lớn nhỏ ùn ùn mở ra, thậm chí có một vài thôn xóm lớn cũng sẽ tổ chức họp chợ vài lần, nhưng long trọng nhất đó là ở trước và sau tiết đại tuyết.

"Năm nay xã Đông Hồ mở trước, xã Dương Tử Câu của chúng ta phải đợi đến tiết đông chí, nếu cháu có cái gì cần mua nhưng chưa mua được thì cũng đừng có gấp, dù sao ở Dương Tử Câu cũng còn có một lần họp chợ lớn." Vương Tú Liên nói.

Sở Thấm cũng nói nhanh: "Cháu có rất nhiều đồ cần mua thêm đấy." Hai lần họp chợ này cô đều muốn mua hết!

Vương Tú Liên: ...

Bà ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nâng tay lên dùng sức chọt vào cái trán của Sở Thấm: "Cháu có ngốc không, cháu muốn cho những người tay chân không sạch sẽ nửa đêm tới cửa hay sao? Hiện tại là cuối năm rồi, có rất nhiều người khó khăn đang khóc la ầm ĩ đấy!"

Đứa cháu gái này sao càng ngày càng ngớ ngẩn thế không biết?

Vương Tú Liên khoát tay: "Thôi, cuộc sống là do chính cháu quyết định, đúng năm giờ sáng mai đến cửa thôn, đến muộn sẽ không có xe."

Nói xong, bà ấy đứng dậy rời đi.

Một lần nữa trong sân lại dần yên tĩnh trở lại.

Sở Thấm đứng ở tại chỗ suy nghĩ một lát, sau đó trở về phòng lặng lẽ đếm tài sản của mình.

"Sao chỉ có mười hai đồng sáu hào tám xu thế…"

"Thật ra mình cũng là người nghèo mà."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 8: Chương 8



Vào buổi trưa, khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cuối cùng Sở Thấm cũng dựng xong hàng rào.

Hàng rào không cao lắm, chỉ đến thắt lưng của cô. Nguyên chủ cao khoảng mét sáu hai nhưng có được chiều cao như thế trong thời đại nghèo đói thiếu dinh dưỡng này đã là không tệ rồi, dù sao trong thôn có rất nhiều đàn ông con trai cũng chỉ cao hơn mét sáu.

Sở Thấm lau mồ hôi, cởi áo khoác bông ra, cô vắt khăn lau mặt rồi ngồi nghỉ ngơi một lúc trên ghế gỗ trong sân.

“Đến giờ ăn cơm rồi.” Cô lẩm bẩm: “Còn nửa nồi cháo, hai củ khoai lang… Buổi chiều có nhiều việc, nếu dọn tầng hầm xong mà còn thời gian thì mình phải vào núi một chuyến.”

Sở Thấm gãi đầu, lúc này phải đối mặt với nạn khủng hoảng lương thực.

Những gia đình khác ít nhiều gì đều có dự trữ, thứ được dự trữ ở đây không chỉ là tiền mà còn là lương thực.

Không nói đến những con mồi săn được từ trên núi, các hộ gia đình đều có trồng rau, việc thêm rau cải trong bữa ăn có thể đỡ tiêu tốn thực phẩm thiết yếu hơn rất nhiều.

Hơn nữa mọi người ngoài việc trồng lúa và rau củ quả còn trồng các loại đầu, từ đậu xanh, đậu nành cho đến đậu đỏ, không chỉ vậy mà còn có cả rau khô.

Mọi người thu thập đủ loại rau trong mùa rau cải sinh trưởng dồi dào nhất và mang đi phơi khô. Những người cần cù một tí có thể thu được hai ba trăm cân rau khô, những thứ này có thể xem là khẩu phần ăn vào mùa đông.

“Haiz! Quả nhiên sống một mình quá khó khăn rồi.” Cô thở dài, sau đó lại vô cùng phấn khởi đi ăn cơm.

Sự tôn trọng lớn nhất đối với thực phẩm chính là hưởng thụ chúng với một tâm trạng tốt!

Cháo trắng với khoai lang ăn không hề ngán tí nào, Sở Thấm có thể ăn hết cả vỏ khoai một cách ngon lành.

“Ngày mai tranh thủ lúc họp chợ nghĩ cách mua chút bột mì mới được, trong trí nhớ của mình, bột mì ở đây không dễ mua lắm.”

Rất nhiều món ăn đều cần dùng đến bột mì, Sở Thấm cực kỳ thèm một món gọi là bí đỏ chiên trong ký ức của nguyên chủ.

Bí đỏ chiên cần dùng rất nhiều dầu, đầu tiên cắt bí thành sợi, sau đó trộn với bột mì và nước rồi thêm tí muối, cuối cùng bỏ vào dầu chiên cho đến khi bên ngoài vàng rụm. Lúc cắn ngụm đầu tiên sau khi món ăn ra lò, hương vị kia đúng là ngon đến không thể cưỡng lại.

Nguyên chủ cũng chỉ từng ăn một lần, đó là vào năm cha mẹ của cô ấy còn sống, mùi hương thơm ngào ngạt mãi khắc ghi trong ký ức ấy đã an ủi cô ấy rất lâu.

Sở Thấm không thể cụ thể hóa mùi vị của bí đỏ chiên, kể từ lúc cô xuyên đến đây đã quyết định sẽ sống một cuộc sống mới, dù chịu thiệt cái gì cũng không được để miệng của mình chịu thiệt!

Thực vật nơi đây không hề biến dị một cách điên cuồng, gia súc cũng chưa trở thành “sơn hào hải vị” mà chỉ có giới thượng lưu có thể ăn, cô thích nơi này.

Sau khi ăn xong, Sở Thấm chưa đi dọn dẹp tầng hầm ngay.

Cô còn một chuyện quan trọng phải làm, mười hai giờ trưa mỗi ngày hệ thống trò chơi sẽ làm mới, cô phải lấy được số điểm của ngày hôm nay.

Trò chơi rất đơn giản, mỗi ngày làm mới bản đồ, sau đó dùng đủ loại công cụ để đánh c.h.ế.t quái vật đến ăn củ cải, lấy càng nhiều điểm càng tốt.

Sở Thấm đã chơi đến trình độ vô cùng thành thạo rồi, nhưng bởi vì bản đồ ngày nào cũng thay đổi, nên trò chơi vẫn có độ khó nhất định.

Hôm nay là thứ hai, số điểm của cô vừa đủ bốn mươi điểm, đủ cho một chai sữa.

[Chúc mừng bạn đã nhận được một chai sữa!] Hệ thống đúng lúc lên tiếng thông báo, giọng nói máy móc không hề có tí cảm xúc nào.

Sở Thấm cất sữa vào tủ bát và khóa lại, trước mắt cô đã thu thập được năm chai sữa, số sữa này có hạn sử dụng trong một tháng, cô đang nghĩ xem có thể tìm cơ hội mang đi bán không.

Dựa theo những gì biết được từ trong trí nhớ, nơi này cũng hơi khó để lấy được sữa.

Tầng hầm khá dễ dọn.

Lối vào nằm ở góc tường sân sau, trước khi xuống tầng hầm cô phải mở cửa ra cho thoáng khí.

Kiếp trước nhà cô cũng có tầng hầm, lúc vào đó luôn phải đốt lửa, ông nội sẽ nghiêm túc bảo đây gọi là thí nghiệm thử lửa.

Ông nội là giáo viên dạy vật lý của bà nội trước lúc tận thế, ông luôn kiêu ngạo nói rằng: “Mặc dù đã là tận thế, nhưng gia đình chúng ta có gốc học giỏi, nhất định phải hiểu biết nhiều hơn người khác, không chừng một ngày nào đó sẽ dùng đến những kiến thức đó thì sao.”

Quả thật, đúng là dùng đến rồi.

Ông nội không hề gạt cô!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 9: Chương 9



Sở Thấm, người không hay biết gì về Newton, Galileo và Einstein đang cảm thấy tự hào về “gốc học giỏi” của mình.

Cô đi xuống cầu thang gỗ vào tầng hầm, chợt cảm thấy rất bất ngờ.

Tầng hầm rất nhỏ, nhỏ hơn so với ký ức của nguyên chủ rất nhiều. Có lẽ bởi vì nguyên chủ đến đây lúc còn nhỏ, trẻ con mà, nhìn cái gì cũng thấy to đùng.

“Không biết có đến sáu mét vuông không nhỉ, chỉ có thể chứa hai kho thóc thôi.” Sở Thấm tự lẩm bẩm phân tích: “Năm sau cố gắng chứa đầy hai kho gạo vậy.”

Hai kho gạo đủ cho cô ăn trong bao lâu nhỉ?

Đủ cho cô ăn no căng bụng tận ba năm đấy.

Sở Thấm từ nhỏ sống trong ám ảnh của thiên tai ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc: Tồn kho! Tồn kho! Và tồn kho!

Nếu không chất đầy kho lương thực thì cô cảm thấy không yên tâm.

Sau khi dạo quanh kho lương thực một vòng, cô vứt hết những thứ không cần thiết ra trước, leo lên leo xuống hai chục vòng mới dọn xong đống đồ kia.

Trong đây ngoại trừ lượng rác chất đống ra còn có các loại thùng gỗ chậu gỗ, hũ dùng để muối rau củ, còn có một chiếc nồi sắt bị thủng.

Tính cách của Sở Thấm giống chuột lang, thích tồn hàng, nên cảm thấy những thứ này đều có tác dụng.

Thùng gỗ, chậu gỗ và hũ ướp thức ăn không cần phải nói đến, nồi sắt bị thủng sửa lại cũng có thể dùng để đun nước.

“Có điều không biết người sửa khi nào mới đến.” Sở Thấm nghĩ ngợi: “Cuối năm chắc chắn sẽ đến đây một chuyến.”

Tầng hầm trống không, trong đó chỉ còn kho thóc, chổi và khay hốt rác đã sẵn sàng vào trận.

Cô quét tước kho thóc trước rồi lấy vải khô lau kỹ càng mấy lần, sau đó lấy chổi dọn dẹp bụi bặm và mạng nhện ở các góc cạnh, bốn mặt tường cũng phải dọn dẹp, cuối cùng lau sạch bụi dưới sàn.

Hai tiếng đồng hồ sau, khi sắp dọn xong, Sở Thấm chỉ cảm thấy cả người vô cùng ngứa ngáy.

Cô phải nhanh chóng đi tắm thôi, cho dù lát nữa còn phải lên núi nhưng nếu không tắm thì cả người sẽ nổi sảy mất.

Tắm rửa vào lúc này là chuyện rất phiền phức, nhưng dù sao cũng không phiền bằng việc tắm vào kiếp trước của cô.

Kiếp trước cô tắm như thế nào à?

Mùa hè còn ổn, chỉ cần đến hồ nước vắng vẻ để tắm là được, nhưng phải chú ý xem xung quanh có động vật nào xuất hiện hay không.

Nếu gặp phải khỉ thì vẫn ổn, quần áo được đá đè lại và đặt gần bờ hồ nên nó không lấy được, nếu có con khỉ hơi hung hăng mà lấy đá đập mình thì chỉ cần trốn trong nước là được.

Mùa đông thì một tháng tắm một lần, và nhất định phải tắm ở gác xép.

Bởi vì sẽ có người dựa vào thời gian có khói bay ra từ ống khói để phán đoán xem bạn có phải chuẩn bị tắm hay không, lúc này chính là lúc thuận tiện cho việc trộm vặt nhất.

Sở Thấm đã từng gặp phải cảnh này.

Nhưng chẳng sao cả, mùa đông năm sau cô đã tìm cơ hội trộm lại kẻ đó.

Lúc này Sở Thấm xách một thùng nước đến phòng bếp đun, sau khi đun sôi thì bỏ thêm nước lạnh, chia một thùng thành hai thùng.

Về phần tắm ở đâu thì tắm ở nhà kho, không có thau tắm thì dứt khoát lấy bầu làm muôi múc nước.

“Vẫn còn hơi ngứa, thôi nhịn trước vậy.”

Sở Thấm tắm xong chợt nhíu mày, thẩm nghĩ lát nữa lên núi phải xem thử có thảo dược không.

Thu nhập kiếp trước của cô chủ yếu đến từ việc hái thảo dược ở ngoài rừng cho liên Bang.

Liên Bang sẽ phát bản đồ vị trí của thảo dược, trong số đó có loại chưa biến dị, có loại đã biến dị.

Sở Thấm so sánh thảo dược chưa biến dị và thảo dược trong ký ức của nguyên chủ thì phát hiện hai thứ này giống hệt nhau.

Sau khi tắm gội, cô thuận tay phơi quần áo đã giặt ở trong sân, lúc này đã sắp đến bốn giờ.

Sở Thấm đeo sọt lên lưng và xuất phát, cô đi vào núi từ đường núi nhỏ sau nhà, tay chân nhanh nhẹn trèo thẳng lên đó.

Cô đi băng qua rừng tre, khi bước vào rừng cây bèn rút rìu đốn củi vắt giữa thắt lưng, bắt đầu chặt cây.

Cô bỏ qua cây tre bởi vì thấy phiền, dùng trong mùa hè vẫn được nhưng chẳng có tác dụng khi vào đông.

Cây gỗ thì không tệ, đốt lâu, sau khi đốt xong còn thu được lượng than không tồi, cô phải chặt nhiều một chút.

Mặt trời bắt đầu lặn xuống đằng Tây, rất nhiều người làm ruộng đều dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị xuống núi về nhà, nhưng Sở Thấm vẫn hì hục chặt cây.

Cô ỷ vào ba lô, chặt cây nào cất cây đó vào, cô phải tranh thủ thời gian nên không cần chặt thành từng khúc.

Sở Thấm không biết đã thu được bao nhiêu cây gỗ, chờ đến lúc cánh tay tê rần mới chịu dừng lại.

Cô tiếp tục đi tiếp, theo ký ức thì phía trước có đầm nước, gần đó có không ít thảo dược.

Những hòn đá phát hiện trên đường đi cũng được cô cất vào ba lô, trước khi vào núi cô còn đặc biệt dành ra ba chiếc ba lô trống.

Mặt trời lặn xuống núi, nhưng ánh chiều tà vẫn còn đó.

Sở Thấm nhanh chân chạy xuyên qua khu rừng như chú khỉ lanh lợi.

“Cơ thể này vẫn bất ổn quá, mới chạy có chút xíu mà mình đã thấy mệt rồi!” Khi đến đầm nước, cô thở hổn hển lắc đầu.

Phải tiếp tục rèn luyện thôi.

Đầm nước đã hơi tối, Sở Thấm tìm kiếm xung quanh cũng không tìm được cây phòng phong và lá ngải cứu mà mình muốn.

Vài phút sau, cô chợt vỗ trán một cái.

“Ôi trời!”

Cô quên mất, kiếp trước bốn mùa hỗn loạn, lá ngải cứu có thể xuất hiện vào tháng ba, cũng có thể xuất hiện vào tháng mười.

Nhưng bây giờ, lá ngải chỉ có trong mùa xuân mà thôi.

Cô thở dài, đang định rời đi thì ánh mắt khựng lại, không khỏi nhìn kỹ dấu vết bên đầm nước.
 
Back
Top Bottom