Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 250



Trước kia bà xây dựng cửa hàng này với Bạch Ngọc, bây giờ để lại cho Giang Vãn cũng tốt.

Bà quyết định chuyển nhượng bốn mươi tám phần trăm cổ phần nhà máy tương ớt Đan Muội Nhi cho Cố Nhị Bảo và Trần Hoa Anh.

Hiện tại Cố Nhị Bảo đang phụ trách mảng buôn bán ra quốc tế của nhà máy này, Hoa Anh cũng là con gái của Tiểu Đan, phù sa không chảy ruộng ngoài.

Về cổ phần của công ty gia đình thì bà quyết định để lại cho Thanh Duyệt xử lý, lúc đầu công ty này sáng lập để cạnh tranh với công ty của Dư Quý, hiện tại xem như là vật về chủ cũ.

Những năm qua công ty đó cũng được điều hành bởi Lý Thanh Duyệt, bản thân bà ăn hoa hồng nhiêu năm như vậy là đủ rồi. Bà đưa hai cổ phần của hai công ty cho hai đứa con trai, Tam Tam không có phần, Lý Thanh Vận cũng có suy tính của bản thân.

Nhà họ Trình là gia đình lớn có doanh nghiệp lớn, bà đưa những thứ nhỏ nhặt như vậy bọn họ cũng không quan tâm, Cố Tam Tam cũng không có chí hướng ở phần này nên bà không đưa cho con bé.

Cuối cùng chính là tất cả tiên tiết kiệm của bà.

Lý Thanh Vận chia ra bốn phần đều nhau, để lại phần sinh hoạt cho Cố Đình Chu, ba phần còn lại chia cho ba đứa con.

Bà còn lấy ra một phần chia cho mấy đứa cháu trai và cháu ngoại.

Bà tìm luật sư chuyên nghiệp để xử lý chuyện này, làm công chứng, tất cả phần chuyển nhượng đều có hiệu quả và lợi ích của pháp luật. Khi đối mặt với Cố Đình Chu, bà cố gắng đè nén sự không muốn chia tay trong lòng mình.

Bà chỉ muốn dùng khoảng thời gian cuối cùng để làm bạn với ông.

Hai ngày nay, Lý Thanh Vận gân như thỏa mãn mọi yêu cầu của Cố Đình Chu, còn nấu cho ông bún thịt hầm giò heo mà anh thích nhất.

Bà liên tục dặn dò đồ trong nhà được đặt ở nơi nào, tiền tiết kiệm gửi ở ngân hàng nào, mua bữa sáng mà ông thích ở nơi nào...

Dường như Cố Đình Chu phát hiện ra điều gì, ngay cả khi đi ngủ đều ôm vợ thật chặt.

"Em dặn dò anh nhiều như vậy làm gì, em không đi xa nhà, cho dù có đi ra ngoài thì anh cũng phải đi theo."

Ông già trẻ con này, càng già càng không đứng đắn.

Lý Thanh Vận đưa lưng về phía ông nở một nụ cười khổ, một giọt nước mắt rơi xuống trên chiếc khăn phủ gối tơ tằm, nhanh chóng ẩm ướt một mảnh.

Em cũng muốn dẫn theo anh mọi chỗ em đi, nhưng nếu em không có ở tương lai thì sao?

Bà nhìn lời nhắc nhở "đếm ngược một ngày" ở trước mặt.

Bà không đành lòng rời đi.

Bà suy nghĩ rồi nhìn chồng mình.

Người đàn ông này đến cả cái vớ còn phải hỏi bà đã để ở đâu, sau này không có bà thì ông ấy sống một mình như thế nào đây...

Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Vận dậy sớm đi tới chợ mua thức ăn.

Cố Đình Chu cũng hấp tấp mang giỏ mua đồ ở phía sau.

Hai người bàn bạc hôm nay sẽ làm món nào cho bọn trẻ ăn.

Đại Bảo, Nhị Bảo và Hoa Anh có khẩu vị nặng, thích đồ chiên nhiều dầu nhiều muối.

Giang Vãn, Tam Tam và Hàng Chi có khẩu vị thanh đạm, thích ăn hải sản.

Những đứa cháu khác cũng tương tự, có đứa thích thanh đạm, có đứa chú trọng về hương vi.

Hai người lập ra danh sách để mua.

Sườn heo hầm khoai tây, thịt heo hai lần, thịt kho tàu, chân gà muối tiêu, tôm luộc, tôm hùm hấp tỏi, cua hoàng đế hấp, ghẹ xào hành gừng, tôm tít hấp, bào ngư hấp tỏi, hàu nướng tỏi, cá chẽm hấp, rau xào.

Đủ loại nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cho đến khi mua đầy giỏ mua sắm thì hai người mới về nhà.

Bọn nhỏ sẽ tới ăn vào buổi chiều tối.

Bọn họ có cả ngày để chuẩn bị bữa tối.

Đây cũng là tình thú đặc thù thuộc về hai người.

Mỗi lần bọn nhỏ tới, Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận đều sẽ tự chuẩn bị cơm canh, không mượn danh nghĩa bảo mẫu.

Những năm gần đây dưới sự dạy dỗ của Lý Thanh Vận thì Cố Đình Chu cũng có vài món ăn sở trường.

Đặc biệt là thịt kho tàu là món ngon nhất, ngay cả nước sốt cũng hận không thể trộn ăn chung với cơm.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 251



Trong bữa tối đêm nay, bọn nhỏ đều ăn rất vui vẻ, khẩu vị của mỗi người đều được chăm sóc.

Sau khi cơm nước xong, những người đàn ông theo thường lệ mặc tạp dề đi rửa chén, những người phụ nữ thì nói chuyện trời đất trên bàn trà.

Bọn nhỏ có đứa nói chuyện phiếm, có đứa xem tivi.

Không khác chút nào với bữa ăn chung ngày thường.

Lý Thanh Vận mỉm cười nhìn mọi người, dưới đáy mắt là vẻ không muốn rời xa.

"Đếm ngược ba mươi phút "

Dòng đếm ngược trước nói cho bà biết thời gian không còn lắm.

"Các cháu tới đây để bà lì xì" Bà mỉm cười lấy ra túi văn kiện màu đỏ mà bà đã sớm chuẩn bị từ trong ngăn kéo.

"Bà nội ơi, cháu muốn bao lì xì, bà mau đưa cho cháu ạ."

"Mẹ à, hôm nay cũng không phải ngày tết, mẹ lì xì cho chúng nó làm gì!"

"Con mặc kệ, bà nội đã nói sẽ lì xì cho con, mẹ ơi, lần này con không cho phép mẹ tịch thu tiền lì xì của con."

Mọi người mỉm cười tụ tập chờ Lý Thanh Vận đưa “Lì xì".

"Hôm nay mọi người đều được lì xì!" Lý Thanh Vận mở túi văn kiện ra.

Bà đưa cho mỗi người một cái dựa theo tên đã viết sẵn.

Mọi người mở bao lì xì của mình ra xem thì đều trợn tròn mắt.

Mấy cái bao lì xì trong tay mọi người theo thứ tự là giấy chuyển nhượng cổ quyền, giấy tờ bất động sản, giấy chứng nhận tài sản đất đai, một xấp phiếu gửi tiền hạn ngạch lớn. Trong tay bọn trẻ đều là phiếu gửi tiền một trăm vạn.

Cố Đình Chu nhìn vợ với vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì.

"Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Mẹ chia tài sản sớm như vậy thì không sợ sau này con không có hiếu với mẹ sao?" Cố Nhị Bảo trêu chọc nói.

"Mẹ à, bây giờ chúng con không cần chúng nó, mẹ và cha lấy lại đi." Tam Tam trực tiếp để đồ của mình lên bàn, Cố Đại Bảo cũng đặt đồ vật trong tay xuống: "Mẹ, con không biết quản lý những thứ này, mẹ lấy lại đi."

Mấy đứa bé thấy người lớn đều đặt đồ xuống thì vội vàng bỏ phiếu gửi tiền của mình xuống.

Bầu không khí có hơi nghiêm túc.

Lý Thanh Vận nhét từng món đồ vào trong tay bọn nhỏ.

"Những món đồ ngoài thân này là mẹ để lại cho các con, sớm muộn gì cũng cho, các con nhận lấy rồi ngoan ngoãn nghe mẹ nói tiếp. Các con đều đã lớn rồi, cũng đều có gia đình và con cái của riêng mình, sứ mệnh đời mẹ đã hoàn thành trọn vẹn. Sau này các con phải tự đi trên con đường của chính mình, cho dù các con làm ở lĩnh vực nào thì đều phải cố gắng tỏa sáng, làm tấm gương cho bọn trẻ, không thẹn lương tâm, không thẹn với người. Biết không?”

"Mẹ ơi, chúng con biết rồi."

"Con biết rồi mẹ."

Bọn họ ríu rít gật đầu, chỉ cho rằng đây là lời răn dạy bình thường, dù sao lúc trước mẹ cũng thường xuyên giáo dục bọn họ như vậy.

Lý Thanh Vận hài lòng gật đầu, bà đã nói xong những điều muốn nói rồi

Mấy đứa cháu trai v.uốt ve phiếu gửi tiền chứng chỉ tiền gửi trong tay, không nguyện ý nộp lại cho cha mẹ, mọi người cười nói trong sân, đấu trí đấu dũng. Lý Thanh Vận mỉm cười nhìn tất cả mọi người.

Cố Đình Chu nhìn về phía vợ mình: "Em nói với chúng nó nhiều như vậy mà không có lời gì muốn nói với anh sao?"

Ông giống như một đứa trẻ không được cho kẹo.

"Có, em có lời muốn nói." Lý Thanh Vận nhẹ nhàng ghé vào bên tai ông: "Cả đời này, em với anh hiểu nhau yêu nhau thì em hoàn toàn không nuối tiếc."

"Đếm ngược mười, chín, tám, bảy...

“Anh cũng yêu em."

Cố Đình Chu vừa dứt lời.

"Đếm ngược một."

Mạng sống của Lý Thanh Vận như bị ấn nút tạm dừng, vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này, giây phút Cố Đình Chu nói yêu bà.

Bà ngã vào lòng ng.ực của Cố Đình Chu. Cố Đình Chu còn tưởng bà đang trêu đùa mình nên ôm vợ thật chặt.

"Em đừng giả vờ nữa, anh biết em đang lừa anh."

Thế nhưng cho dù ông lung lay bà như thế nào thì Lý Thanh Vận không còn mở mắt ra nữa.

Cố Đại Bảo sờ lên mạch đập của mẹ thì hơi thở và nhịp tim đã dừng lại.

Cả nhà nhìn thấy phản ứng của anh ấy thì bị dọa đến mức hồn vía lên mây.

"Mẹ ơi! Mẹ sao vậy?”

"Mẹ!”

"Bà nội!"

Cố Đình Chu v.uốt ve cơ thể lạnh buốt của vợ, trong lòng trở nên trống rỗng.

Có lẽ ông đã sớm đoán được từ hành vi thần bí của bà những ngày gần đây.

Hiện tại linh hồn của bà cũng đã rời khỏi cơ thể này rồi ư? Sau đó bà sẽ đi đâu?

Ông còn chưa nói lời chào tạm biệt bà cơ mà!

Người phụ nữ tàn nhẫn này, vì sao ngay cả thời gian nói một câu tạm biệt cũng không cho ông nói!

Bà suy nghĩ cho bọn nhỏ mà sao chẳng nghĩ cho ông gì hết!

Thượng tướng Cố chinh chiến nửa đời người, bây giờ chỉ là một người đàn ông đáng thương mất đi người yêu.

Mỗi người xung quanh đều cảm nhận được nỗi bi thương của ông sâu đậm đến mức không thể tan biến.

Bọn nhỏ chưa từng nhìn thấy sự thống khổ từ trên mặt cha (ông nội) của bọn họ như vậy, giống như đã mất toàn bộ thế giới.

Cho dù lúc trước người đàn ông có bị thương nặng hơn nữa thì chỉ cười một tiếng rồi cho qua, bây giờ lại ôm vợ thật chặt khóc không thành tiếng, đau lòng đến tột cùng.

Bọn nhỏ cũng không kiềm được òa khóc.

Người mẹ (bà nội) tốt nhất của bọn họ đã mất rồi, sau này bọn họ sẽ không còn được gặp lại khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cô, không thể nghe thấy lời dặn dò tha thiết của cô.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 252



Linh hồn của Lý Thanh Vận rời khỏi cơ thể này nhưng không lập tức rời đi.

Bà nhìn Cố Đình Chu đang đau khổ thì trong lòng cũng đau.

Bà không đành lòng nói cho ông biết vì lo rằng ông không thể chấp nhận chuyện bà rời đi.

Bà có thể mỉm cười tạm biệt mọi người nhưng không thể tỉnh táo nói lời tạm biệt với Cố Đình Chu.

Đây là người bà yêu nhất trong cả hai đời, sao có thể tùy tiện cắt đứt được.

Đột nhiên Cố Đình Chu đứng dậy buông cơ thể "Lý Thanh Vận” ra.

Đây không phải là bà.

Người ông yêu xưa nay không là cơ thể này mà là linh hồn đến từ tương lai đó.

Nhưng mà sau này ông sẽ không còn được gặp lại bà, không được nghe thấy giọng nói của bà nữa

Cố Đình Chu đứng dậy đi lên lầu, để lại đàn con cháu vừa đau buồn vừa bối rối.

Bọn nhỏ đau thương nói lời tạm biệt với Lý Thanh Vận.

Đôi mắt Lý Thanh Vận tối sầm, mất đi ý thức.

Lý Thanh Vận qua đời.

Đêm đó thượng tướng Cố cầm lấy chiếc khăn lụa do vợ để lại rồi dùng để kết thúc sinh mạng của mình, đi theo vợ mình.

Trong bức thư ông để lại cho người thân có viết: “Cha không thể chịu đựng được đêm dài đằng đẵng mà không có em ấy, cũng không thể chấp nhận chuyện mình vĩnh viễn mất người mình yêu. Các con hãy tha thứ cho người cha nhát gan này.”

Cố Đại Bảo lại cảm thấy cha mình là người dũng cảm nhất.

Ông vượt qua sống chết vì muốn đi theo đuổi bước chân của người yêu, cho đến nay anh ấy vẫn không thể đồng cảm với dũng khí này.

Người mẹ tốt nhất đã mất rồi và cũng đã mang theo cha anh ấy.

Trong lòng Cố Đại Bảo luôn có một bí mật.

Vào năm đó, mẹ giống như ánh sáng ban mai xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy.

Mẹ sẽ sờ đầu của anh ấy nói Đại Bảo giỏi quá.

Sẽ làm những món ăn ngon cho anh ấy.

Sẽ đặt cược mạng sống vì anh ấy.

Vào thời điểm đó anh ấy đã biết, bà không phải là mẹ ruột của mình.

Nhưng bà yêu anh ấy hơn mẹ ruột của anh ấy.

Anh ấy ước ao đến dường nào rằng anh ấy là con ruột của bà.

Lý Thanh Vận không biết sau khi cô đi thì người đàn ông kia chịu không được việc mất cô mà lại chọn cách sống chết có nhau.

Bây giờ cô tỉnh lại từ trên giường phòng trọ.

Cô lấy điện thoại ra xem thì đúng là thời gian trước khi cô xuyên vào sách.

Cô có hơi không phân biệt được rằng mình đang nằm mơ viển vông, hay là thật sự đã đến và sống ở thập niên sáu mươi.

Nghĩ tới đây, cô tiến vào không gian.

Không phải là giấc mơ, tất cả đều là thật.

Những thời gian tươi đẹp và tình cảm chia ngọt sẻ bùi đều là thật.

Mỗi một tấm hình Cố Đình Chu chụp cho cô chính là minh chứng tốt nhất.

Tốt quá, cô đã có bạn đời đẹp và đám trẻ ưu tú như vậy.

Lý Thanh Vận bỏ thời gian ra khoảng một ngày để cố gắng quên đi quá khứ của bản thân, quay về thế giới hiện thực.

Bây giờ cô nghèo rớt mồng tơi, một là không có tiền tiết kiệm, hai là không có nhà cửa, ngay cả căn nhà thuê bé nhỏ sẽ phải trả tiền thuê nhà.

Nhưng mà không sao, người miền núi có thủ đoạn của riêng mình.

Sau khi cô thu dọn đồ đạc của mình một phen, cô mang sách sưu tâm tem từ trong không gian đi vào nơi đấu giá.

Đợi đến khi cô bán những con tem này thì lại có thể trở thành phú bà.

Cô cảm ơn ông trời vì cô có thói quen bỏ món đồ riêng tư vào trong không gian, vậy mà những vật này đã xuyên không về với cô. Cuối cùng cô đã có thể không còn là người làm thuê nữa.

Không ngờ cuối cùng cô đã hoàn thành mục tiêu ban đầu, làm cá muối.

Vật hiếm thì quý, trong những con tem này thì cô chỉ chọn vài cái để đấu giá, chỉ mấy tấm đã có giá trị lên tới mấy trăm vạn rồi.

Lý Thanh Vận ủy thác toàn quyền của chúng nó cho nơi đấu giá rồi đi xem nhà.

Cô chuẩn bị mua một ngôi nhà định cư ở thành phố, hiện tại chỉ chờ tiền đấu giá về thôi.

Không ngờ nơi đấu giá lại gọi điện cho cô, nói có một nhà tài trợ đã bỏ ra một ngàn vạn mua hết tất cả con tem của cô, nhưng người đó có một yêu cầu đặc biệt, đó chính là muốn gặp cô một lần.

Ạch, được thôi, người đưa tiền là ông lớn. Lý Thanh Vận trực tiếp lái chiếc xe điện nhỏ của mình vào nơi đấu giá.

Trong giây phút ánh mắt chạm nhau, hai người đều ngây dại.

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy chạy về phía cô.

Lý Thanh Vận nở một nụ cười thật tươi, cũng giang hai tay chạy về phía người đàn ông.

Hai người ôm nhau thật chặt.

Người đàn ông nói: "Rốt cuộc anh đã tìm được em, sau này chúng ta đừng xa nhau nữa nhé."

Lý Thanh Vận đáp lại anh bằng một nụ hôn dài nóng bỏng kiểu Pháp.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 253: Phiên ngoại của Cố Đình Chu



Cố Đình Chu kết thúc cuộc đời của mình.

Linh hồn của anh phiêu dạt trong căn nhà rộng lớn, không có chỗ nương nhờ.

Bọn trẻ trong một đêm mất đi mẹ, lại mất đi cha, khóc đến đứt từng khúc ruột.

Anh muốn an ủi bọn chúng, lại chỉ có thể xuyên qua thân thể bọn trẻ.

May mà bọn chúng đã lớn rồi, hiện giờ cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, không cần anh phải nhọc lòng nữa.

Mặc dù bọn trẻ có thể sẽ đau lòng một thời gian, nhưng vết thương chỉ là nhất thời, rồi cũng sẽ qua đi mà thôi.

Anh nghe loáng thoáng thấy có tiếng gì đó đang vẫy gọi mình. Vì thế anh vội vàng đuổi theo, chỉ nhìn thấy một cánh cửa.

Anh mở cánh cửa ra.

Một đám ánh sáng trắng lóe lên, sau đó Cố Đình Chu mất ý thức.

Lúc tỉnh lại một lần nữa, anh đang nằm trên một chiếc giường sang trọng.

Đầu giống như bị kim châm, bỗng nhiên trong đầu lại có thêm rất nhiều ký ức không thuộc về mình.

Điều vui mừng chính là, thế mà anh bỗng nhiên đến thời đại mà Lý Thanh Vận sinh sống, năm hai nghìn hai lăm, đây có phải là, anh có thể tìm thấy Lý Thanh Vận ở thời đại này, tiếp tục duyên phận kiếp trước của hai người hay không?

Chủ nhân của cơ thể này, thế mà có tên giống hệt anh.

Đều là Cố Đình Chu.

Anh ấy là một cậu ấm đời thứ hai chính cống, nhưng là một cậu ấm kém cỏi vô học, bởi vì cha mẹ ly hôn, từ nhỏ anh ấy đã sống cùng với cha.

Công việc của cha bận rộn, hoàn toàn không có thời gian quản anh ấy, ném anh ấy cho quản gia và người giúp việc.

Cho nên hình thành tính cách hung hăng ngạo mạn, tiêu tiền như nước.

Lần này đua xe với người ta, bị người ta ném đá giấu tay, cắt bỏ phanh xe, xe cứ thế lao xuống vách núi.

Mặc dù xe đã được một cây đại thụ trên vách núi giữ lại, anh ấy được cứu lên, nhưng bởi vì thời gian cứu viện bị chậm trễ, đến lúc anh ấy được đưa đến bệnh viện đã không thể cứu được nữa.

Đúng lúc này, linh hồn Cố Đình Chu ở bên cạnh thân thể của anh ta, may mắn thay anh ta sống tiếp.

Cho nên hiện giờ anh đang ở trong phòng bệnh VIP của bệnh viện. Cố Đình Chu bắt đầu tích cực phối hợp với bác sĩ điều trị vết thương, cũng vận dụng năng lực của gia đình để tìm kiếm Lý Thanh Vận.

Thông qua tên họ và tuổi tác còn có nơi ở để điều tra.

Ngay sau đó anh đã tìm được người.

Lý Thanh Vận là dân văn phòng thành phố, đang ra sức làm việc bán mạng.

Nhìn thấy mấy cái tem cô bán ra ở phòng đấu giá, anh lại càng chắc chắn, đây là người anh muốn tìm.

Có trời mới biết anh đã vui mừng như thế nào, cách nhau cả một đời, trong biển người mênh mông, cuối cùng anh vẫn có thể tìm được cô một lần nữa.

Vì thế anh ra giá mười triệu, mua mấy cái tem, điều kiện là muốn được gặp mặt chủ nhân của mấy cái tem này một lần.

Sau khi hai người gặp lại nhau, đều không nỡ rời xa đối phương một phút một giây.

Cố Đình Chu mang Lý Thanh Vận về ngôi nhà hiện tại của mình.

Anh nghiêm túc nói với cha rằng, anh muốn cưới Lý Thanh Vận làm vợ.

Cha Cố có thể vì trải qua chuyện con trai suýt chút nữa mất mạng, cũng nhìn ra rất nhiều chuyện.

Công việc sẽ bằng bao giờ làm xong, người nhà bình yên mới là tài sản lớn nhất.

Ông đã không còn cha mẹ, người thân duy nhất chính là con trai, ông thật sự không muốn kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Cha Cố kiểm tra lai lịch của Lý Thanh Vận, thấy mặc dù điều kiện gia đình của cô gái này không tốt lắm, nhưng cô tốt nghiệp trường danh tiếng, cũng là một người cần cù chăm chỉ.

Lúc học tập cũng dành được học bổng, vừa học vừa làm, là một cô gái vô cùng nỗ lực.

Có lẽ cưới cô, nói không chừng con trai cũng có thể học tập từ cô được chút ít.

Cho nên cha Cố nói rằng, nếu như anh đồng ý làm việc ở công ty, không làm mấy chuyện xằng bậy nữa có thể khiến ông hài lòng thì ông sẽ đồng ý cho bọn họ kết hôn.

Đương nhiên Cố Đình Chu sẽ đồng ý rồi, có trời mới biết thời gian này anh đã cố gắng ra vẻ là một đứa con trai nhà giàu thứ thiệt, khổ sở biết bao nhiêu.

Có thể trở về là chính mình, thật sự quá tốt.

Vì thế Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận chính thức được đặc cách vào công ty của cha Cố, làm việc từ cấp thấp nhất đi lên.

Lý Thanh Vận có kinh nghiệm có thể giúp đỡ Cố Đình Chu.

Hai người bắt đầu giống hệt như những người làm công khác, đi làm cố gắng hoàn thành công việc, tan làm nghỉ ngơi giải trí.

Giống hệt như một đôi vợ chồng mình thường, sống một cuộc sống đơn giản, vô cùng vui vẻ.

Cha cố thấy được sự thay đổi và nỗ lực của con trai, trong lòng cũng vô cùng vui mừng, rốt cuộc cũng vừa mắt cô con dâu Lý Thanh Vận bỗng nhiên xuất hiện này.

Cuối năm bèn tổ chức cho hai người một đám cưới vô cùng long trọng.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 254: Phiên ngoại của Trình Hàng Chi và Tam Tam



Sau đám cưới của Đại Bảo, lần đầu tiên nhìn thấy Tam Tam, Trình Hàng Chi đã bắt đầu chú ý đến cô gái xinh đẹp này.

Trước đây cha Trình mẹ Trình từng nói đùa, muốn mang Tam Tam về nhà làm vợ anh.

Anh vốn chỉ coi đó là một câu nói đùa.

Nhưng sau khi hiểu biết nhiêu về cô gái này, anh lại bắt đầu coi đó là thật.

Tam Tam được cha nuôi và mẹ nuôi bảo vệ rất tốt, là một cô gái tràn đầy khát vọng và nhiệt huyết với cuộc sống.

Đôi mắt của cô sạch sẽ như một dòng suối mát lành, giọng nói ngọt ngào giống như kẹo đường, hoàn toàn là một cô gái lớn lên trong sự nuông chiều.

Tay bị một vết thương nhỏ thôi, cũng sẽ khóc rấm rứt.

Nhưng khi cô đứng trên bục huấn luyện, lại kiên cường không thể lay chuyển.

Mỗi lần luyện tập, cho dù bị thương cũng sẽ không kêu khổ kêu mệt.

Anh nghĩ, sao lại có một cô gái mâu thuẫn như thế nhỉ?

Có lẽ lần đầu tiên gặp được một cô gái ranh mãnh như thế, nên anh đã không thể kiềm chế được mà yêu cô.

Chỉ là muốn dùng sự bảo vệ của mình để che giấu cô mới là mục đích thật sự.

Ánh mắt Giang Thao khi nhìn cô, khiến anh cảm thấy không vui.

Lúc đó anh cho rằng mình chỉ muốn bảo vệ em gái của mình, chỉ có như thế mà thôi.

Mãi đến sau này khi Giang Thao dày công chuẩn bị muốn tỏ tình với cô, nhìn một màn kia từ phía xa xa, trong lòng Trình Hàng Chi đau nhức nhi.

Cuối cùng anh mới nhận ra, mình đã thích cô bé này, cho nên ghét những ai thích cô, tiếp cận cô.

May mà Giang Thao tỏ tình cô đã từ chối, Tam Tam vẫn chưa hiểu thế nào là yêu thích.

Từ ngày đó trở đi, anh đã quyết tâm, nhất định phải mang được cô gái này về nhà.

Có lẽ con đường này rất dài, vô cùng dài, từ cô gái của mình, còn cả sự cản trở từ gia đình cô, mọi thứ đều không dễ dàng.

Nhưng anh đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, cho dù là chờ đợi mười năm hay hai mươi năm, anh chỉ có một mình Cố Tam Tam, sẽ không lùi bước.

Vì thế từ đó trở đi, trong cuộc sống của anh trừ bận rộn công việc thì là đuổi theo Cố Tam Tam ở trời nam đất bắc.

Làm nhà tài trợ của cô, giúp cô tất cả những chuyện lặt vặt.

Bảo vệ cô, để cô không phải gặp cảnh bị đối xử bất công, còn cả sự phiền nhiễu từ bên ngoài.

Cho cô một môi trường hoàn toàn trong lành, sạch sẽ, chỉ cần chú ý luyện tập và tranh giải, hoàn toàn không bị quấy nhiễu.

Người sáng suốt đều nhìn ra ý đồ của anh, nhưng đều mong chuyện này thành công nên còn hỗ trợ anh không ít.

Chỉ có cô gái ngốc Cố Tam Tam, chỉ coi anh là anh trai.

Mãi đến lần đó, anh uống say, ôm Cố Tam Tam nói ra rất nhiều lời mơ hồ. "Tam Tam, anh thích em, em có biết không?

Tam Tam, bao giờ anh mới có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh em, em cho anh một cái kỳ hạn đi, một năm hai năm, ba năm, hay là mười năm?

Anh khó chịu quá, anh cũng sợ hãi nữa.

Cố Tam Tam chăm sóc anh một đêm, ngày hôm sau không từ mà biệt.

Sau đó anh nhớ lại cũng cảm thấy lúng túng, một thời gian dài không dám đến tìm Tam Tam, sợ cô sẽ từ chối anh.

Anh không có cách nào để thừa nhận chuyện cô sẽ từ chối anh giống như Giang Thao, giáng cho mình một đòn đau đớn như thế.

Vì vậy anh bắt đầu bận rộn làm việc cả ngày, khiến bản thân mình tê liệt.

Cố Tam Tam cũng lo lắng tập luyện, chuẩn bị cho Olympic, đây là ước muốn của cô, tất cả mọi chuyện đều phải xê sang một bên.

Khoảng hơn bốn tháng rồi hai người chưa gặp mặt.

Lần gặp lại nhau là ở trên sân thi đấu.

Cho dù thế nào, Trình Hàng Chi cũng phải đi cổ vũ cho cô gái mà mình yêu mến.

Anh cầm theo một ống kính máy ảnh to bự, ghi lại từng khoảnh khắc tuyệt vời của cô.

Anh không biết, Cố Tam Tam đứng trên đài thi đấu mười mét, lúc nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia, lòng cô đang rộn ràng, bỗng nhiên cũng bình tĩnh trở lại, hoàn thành bài thi một cách hoàn hảo.

Đương nhiên là giành được hạng nhất.

Nhiều năm nỗ lực cuối cùng cũng gặt được thành quả. Trình Hàng Chi lấy hết dũng khí ôm hoa tươi tỏ tình với cô gái mà mình yêu mến ở tiệc ăn mừng, bất ngờ lại đạt được câu trả lời như ý.

Những ngày không gặp nhau, Cố Tam Tam cũng hiểu ra mình không chỉ coi anh là anh trai.

Có thể là thói quen, nhưng thói quen cũng là một kiểu yêu thích.

Lúc mới biết được anh có ý đồ với mình, cô có hơi xấu hổ, nhiều hơn nữa là ngượng ngùng, không biết sau này phải đối mặt như thế nào.

Thế nhưng người cả ngày ở bên cạnh hỏi han ân cần, đột nhiên lại không theo trước theo sau, dán lấy mình nữa, cô lại cảm thấy có hơi mất mát.

Cô từng hỏi mẹ, mẹ nói, nếu như thích một người, thì lúc nào cũng sẽ nhớ đến người đó, hi vọng người đó luôn tốt đẹp.

Có thể cô có chút thích anh Hàng Chi rồi.

Nhưng có lẽ thái độ trước đây của cô đã làm tổn thương anh, đã lâu lắm rồi anh chưa tới gặp mình.

Mãi đến khi thi đấu mới gặp lại, cô đã xác định được tình cảm của mình.

Cho nên Trình Hàng Chi tỏ tình, cô không hề do dự mà đồng ý.

Cố Tam Tam không phải là người cong cong vòng vòng, thích thì cứ vui vẻ ở bên nhau, không thích thì nên nói cho rõ ràng.

Sau nhiêu năm chạy đường dài, cuối cùng hai người cũng kết hôn sinh con, hạnh phúc cả đời bên nhau.
 
Back
Top Bottom