Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 240



Mọi người cũng không vạch trần sự giả dối của bà ta mà giữ người lại ăn cơm, sau đó sắp xếp đưa bà ta đến nhà nghỉ.

Sau đó, chồng và con của Cố Đình Hoa cũng đến.

Hai gia đình cùng ăn một bữa cơm đơn giản.

Trong bữa ăn, Cố Đình Hoa luôn miệng khen Tam Tam, nhờ cô ấy dạy con trai mình vài chiêu để đi thi giành giải quán quân thế vận hội Olympic.

Mọi người trợn mắt, bà ta nghĩ hay quá nhỉ, tưởng quán quân thế vận hội Olympic là củ cải hay sao mà ai cũng giành được.

Lý Thanh Vận trực tiếp liệt kê ra những nguy hiểm của bộ môn nhảy cầu và các tác hại với cơ thể, thế là cả Cố Đình Hoa và con trai bà ta đều sợ tới mức mặt mũi xanh lè.

Cậu ta liên tục phất tay và nói: "Con không học đâu, mẹ muốn thì tự đi mà học.'

Cố Đình Hoa tức tối hạ giọng nói: "Người ta là con gái mà còn chịu được, chẳng lẽ còn không thể vì mẹ mà cố gắng một chút hay sao?"

Phúc Lâm nhìn mẹ mình như đang nhìn một kẻ ngốc.

Mặt mũi quan trọng lắm sao? Mẹ không nghe thấy nếu làm không tốt có thể sẽ bị mù hay sao, cậu ta rất quý tính mạng của mình đấy!

Cũng may công việc kinh doanh của chồng Cố Đình Hoa chủ yếu hoạt động ở tỉnh Phúc Kiến, vì vậy bọn họ không thể ở lại quá lâu, sau khi nhận thân xong thì nhanh chóng rời đi.

Bà ta đi rồi, Lý Thanh Vận cảm thấy bản thân như vừa trút được gánh nặng, không khí cũng trong lành hơn nhiều. Hiện giờ Tam Tam đã tìm được đối tượng kết hôn, vật mà Nhị Bảo lại chẳng có động tĩnh gì, ngay cả một người bạn khác phái cũng không có.

Hiện tại, anh ấy chính thức hoạt động trong lĩnh vực xuất khẩu hàng hoá.

Nhị Bảo và vài người bạn có chung chí hướng hùn hạp với nhau thành lập công ty riêng, công việc làm ăn khá tốt.

Tất cả các loại sản phẩm mà công ty của Lý Thanh Vận sản xuất đều bị anh ấy mang đi xuất khẩu ra nước ngoài.

Đặc biệt, các sản phẩm của nhà máy tương ớt Đan Muội Nhi rất được bạn bè quốc tế ưa chuộng, đóng góp vào công cuộc tạo ra nguồn thu nhập ngoại tệ cho quốc gia.

Lý Thanh Vận và Phạm Tiểu Đan cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Sau nhiều năm phát triển, quy mô của nhà máy tương ớt Đan Muội Nhi đã được mở rộng nhiều lần. Hiện giờ, nhà máy có mấy nghìn công nhân, mỗi năm đều cung cấp rất nhiều tương ớt và các loại sản phẩm tương tự trên phạm vi cả nước.

Tương ớt truyền thống rất được ưa chuộng ở thị trường nước ngoài.

Hiện giờ, nhà máy sản xuất tương ớt không chỉ là cơ sở kinh doanh mang lại lợi nhuận cao nhất trong tay Lý Thanh Vận, mà còn là nguồn thu ổn định nữa chứ.

Còn cửa hàng quần áo lại bị hạn chế rất nhiều, phạm vi phát triển bị giới hạn. Tuy rằng nó rất nổi tiếng ở thị trường Kinh Thị nhưng doanh số và sản lượng quần áo bán trên cả nước lại không bằng tương ớt Đan Muội Nhi.

Giờ đây Phạm Tiểu Đan đã lùi về phía sau, giao lại sự nghiệp cho con cái cả của bà ấy.

Bọn nhỏ đã lớn, họ cũng đã già, bây giờ là thời điểm bọn họ lùi về phía sau hưởng phúc.

Mấy năm nay, Thanh Hoan và Thanh Duyệt cũng giúp đỡ cô rất nhiều, Lý Thanh Vận đang chuẩn bị cho bọn họ lùi vê sau, nhường cơ hội lại cho người trẻ tuổi.

Hai người bọn họ cũng có cổ phần trong hai công ty của bà nên cả đời này họ không cần lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền nữa.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 241



Con của nhà Thanh Duyệt và Thanh Hoan đều lớn rồi.

Nên cho đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm.

Chịu ảnh hưởng chị cả, cả hai người cũng quan tâm việc học hành của con cái một bước không rời, nhất định phải đi học.

Thực sự không học tiếp nổi nữa thì cũng phải tổ nghiệp trung học mới được ra ngoài đi làm.

Mấy năm trước, Trình Hoài Sơn vừa mới tới đây, làm bảo vệ cùng công xưởng với Lý Thanh Vận.

Làm tạm nuôi gia đình thì được, nhưng nếu về lâu về dài, Thanh Hoan kiếm tiền nhiều hơn, ông ta kiếm ít hơn sợ là sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

Sau này Lý Thanh Vận gợi ý cho ông ta, tìm một nhóm quân nhân xuất ngũ, mở một công ty bảo vệ, làm công việc điều động lao động.

Trình Hoài Sơn là một người thông minh, quan điểm của ông ta là, làm được hay không thì có làm mới biết được.

Thế là dưới sự động viên của Thanh Hoan, Trình Hoài Sơn thật sự đã khởi nghiệp công ty bảo vệ.

Nhân viên trong công ty bảo vệ toàn bộ đều là quân nhân xuất ngũ, thậm chí còn thu nhận rất nhiều thương binh hoặc lính già.

Quy mô công ty càng làm càng lớn.

Sau này được đài truyền hình phỏng vấn, được coi là hình mẫu doanh nghiệp thời đại.

Hai cô con gái của họ tốt nghiệp đại học, đang trong giai đoạn thực tập, mấy năm này cô ấy góp ý cho Trình Hoài Sơn rất nhiều, hiện giờ đã trở thành cánh tay trái tay phải của Trình Hoài Sơn, con trai thì hiện đang học đại học.

Cuộc đời của Thanh Hoan có thể nói ngoằn ngoèo trâm bổng, nhưng cuối cùng có được một kết quả tốt.

Được chồng cưng chiều, con cái ngoan hiền, gia đình hạnh phúc, sự nghiệp thành công. ...

Còn Thanh Duyệt thì vẫn còn rất nhiều vấn đề từ từ hiện ra.

Kiếp trước trong số các chị em, kết cục của bà ấy cũng được coi là ổn, chí ít vẫn còn sống tốt, cùng Dư Quý nắm tay nhau đi hết một đời.

Nhưng kiếp này cuộc đời của bà ấy lại có sự thay đổi long trời lở đất, cũng không biết là nên trách số phận hay đời người vô thường, ba chìm bảy nổi.

Nếu như bà ấy vẫn còn ở cái thôn nhỏ trong núi kia, cùng Dư Quý trải qua cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì có lẽ cũng sẽ không đi đến bước đường như hôm nay.

Từ khi đến Kinh Thị, Dư Quý chỉ là công nhân trên dây chuyền sản xuất, Lý Thanh Duyệt từ từ lên chức quản lý, có một cuộc đời khác.

Lúc bắt đầu hai người đều chạy đến Kinh Thị vì muốn ở đó an cư, cũng không có gì mâu thuẫn, toàn tâm toàn ý để dành tiền mua nhà.

Năng lực của Thanh Duyệt càng ngày càng giỏi, phụ trách nhiệm vụ càng lúc càng nhiều, cả ngày bận rộn không thấy người đầu.

Địa vị và những người hai người họ tiếp xúc, cách nhìn cũng đều không giống nhau.

Tiếng nói chung trong cuộc sống càng ngày càng ít đi, mà tranh cãi thì càng lúc càng nhiều, chỉ một chút vấn đề nhỏ cũng có thể bị phóng đại lên.

Dư Quý lại có tật cà lăm, ông ấy vốn rất tự ti, rất nhiều chuyện chỉ có thể âm thầm khó chịu.

Mỗi ngày mẹ Dư thấy con trai mình ủ rũ không vui, con dâu thì cả ngày không đói hoài gì chuyện nhà cửa, con cái cũng giao cho con trai bà ta lo, bèn ở trước mặt con trai nói rất nhiều lời khó nghe.

"Con coi cô vợ tốt mà con lấy về đó, cả ngày không quán xuyến việc gia đình, cũng không biết là lêu lổng với thằng đàn ông nào rồi."

"Phụ nữ ý hả phải quản lý, không quản là sẽ tự cao, sau này địa vị của con trong nhà một chút cũng không có.

"Mẹ nghe nhà đối diện họ Vương nói, nhìn thấy có đàn ông mở cửa xe chở vợ con về, coi chừng ở bên ngoài cho con đội mũ xanh rồi đói"

"Con trai ơi, con giữ tiền của nhà mình cho kỹ, hiện giờ trái tim Thanh Duyệt càng lúc càng lêu lỏng, nói không chừng ngày nào đó sẽ vứt bỏ chúng ta."

"Nó là thấy con có tật cà lăm, đang muốn đổi chồng, cả ngày không thấy người đâu, nói nó hai câu cũng không được."

Mọi việc cứ như thế, nghe nhiều lâu dần trong lòng Dư Quý bắt đầu có bệnh đa nghi, càng lúc càng nặng.

Ông ấy bắt đầu theo dõi Thanh Duyệt.

Chỉ cần thấy bên cạnh bà ấy xuất hiện một người đàn ông, dù cho biết rõ đó là khách hàng, ông ấy cũng giống như điên vậy, lao lên tuyên bố chủ quyền, quậy đến mức Thanh Duyệt khiến mất hết mặt mũi.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 242



Thanh Duyệt về nhà cãi nhau to với ông ấy một trận, Dư Quý kể lại những lời mẹ mình nói.

"Có phải bây giờ cô... Chê bai tôi rồi, tôi... Một là không có bản lĩnh... Hai là không có tiên, không... không phải là người chung đường với cô. .Lý Thanh Duyệt tôi đây là người như nào chẳng lẽ anh không rõ ư? Lúc đầu đến Kinh Thị, đã nói với nhau có việc sẽ cùng cố gắng làm, nỗ lực kiếm tiền mong cả nhà có cuộc sống tốt hơn, hiện giờ có tiền rồi, anh ngược lại thì hay rồi, cứ như một kẻ ngáng chân tôi, hùa theo mẹ anh dày vò tôi, các người có phải vẫn muốn quay về sống những ngày tháng vất vải"

Lý Thanh Duyệt thiếu điều bị chồng mình chọc đến nổi điên.

"Tôi rất muốn... Quay về." Dư Quý lắp bắp nói.

Ông ấy thà rằng mình chưa từng rời khỏi thôn quê, thà rằng chảy qua những ngày tháng làm lụm vất vả.

Lúc đó Lý Thanh Duyệt chỉ là một cô gái quê mùa, rất xứng đôi với ông ấy, hai người luôn có những chuyện nói không hết với nhau.

Còn Lý Thanh Duyệt của hiện tại, mặc trên mình quần áo cắt xén hợp dáng vóc, mỗi ngày một phong cách không giống nhau, gặp người cũng đều là người có chút địa vị.

Lý Thanh Duyệt giống như hoa lan trong cốc vàng, lúc mọc ở ruộng thì trông không đẹp, còn khi được người khác cấm lên từ đường thì lại đẹp đến chói mắt người nhìn, từ trong ra ngoài tỏa ra khí chất cao sang.

Lòng tự trọng người đàn ông trong Dư Quý bị tổn thương rất lớn.

Ông ấy thấy mình như vậy không xứng với vợ, sợ có một ngày Lý Thanh Duyệt sẽ rời bỏ mình, rời bỏ cái gia đình này.

Sự hiểu làm của Dư Quý cũng khiến cho Thanh Duyệt ý thức được vấn đề của bọn họ rất nghiêm trọng, nhất định phải xử lý ngay.

Bà ấy chỉ đành cầu cứu chị gái Lý Thanh Vận.

Lý Thanh Vận từ sớm đã nhắc khéo bà ấy, ngoài trừ công việc ra, còn cần chú ý đến gia đình.

Giờ câu này ứng nghiệm rôi.

Lý Thanh Vận cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, đã gợi ý cho Trình Hoài Sơn, nhất định cũng sẽ cho Dư Quý đường lui.

Bà kiến nghị Dư Quý tự mình mở công ty gia đình.

Hiện giờ Kinh Thị người có tiền không ít, công ty gia đình là một ngành nghề không tôi, sớm khởi nghiệp, chịu khó làm sau này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Hơn nữa công ty gia đình cái gì cũng không cần, chỉ cần một người, một đôi tay chịu làm.

Tìm một số bà thím ở nhà rảnh rỗi, đào tạo vài ngày là có thể làm việc rồi.

Lý Thanh Vận không vòng vo với ông ấy mà chỉ thẳng Dư Quý, bà chỉ sợ đối phương không hiểu.

Kết quả lúc làm việc vẫn xảy ra rất nhiều vấn đề.

Lý Thanh Duyệt đều chủ động đi giải quyết, cắn răng giúp đỡ công ty gia đình của Dư Quý phát triển.

Vốn Lý Thanh Vận muốn buông tay cho Thanh Duyệt cùng Dư Quý tự chèo lái công ty gia đình, để mình Dư Quý thì sợ ông ấy sơ suất nên Thanh Duyệt không đồng ý, bà ấy lấy 2% cổ phần của xưởng tương ớt, mỗi năm được chia không ít tiền, sao có thể không làm gì chứ!

Thế là Lý Thanh Duyệt chỉ có thể kiếm tiền cả hai bên.

Cùng Dư Quý vực dậy công ty gia đình.

Dư Quý là người chịu thương chịu khó, tuy nói chuyện không lưu loát, nhưng làm việc rất tỉ mỉ, ông ấy cũng đặt ra yêu cầu rất nghiêm với cấp dưới.

Cho nên những khách hàng được phục vụ qua đều rất hài lòng, khách quay lại cũng rất nhiều.

Từ từ công ty gia đình kiếm được tiền, Dư Quý cũng mở mày mở mặt.

Lý Thanh Duyệt còn cho là gia đình cuối cùng cũng trở lại được vẻ bình yên.

Thế là bà ấy dồn hết tâm huyết vào xưởng tương ớt, muốn làm một vụ lớn, năm nay xưởng tương ớt ra sản phẩm mới, bán rất được.

Không ngờ trong nhà lại xảy ra chuyện, người đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn gặp phải tình cảnh khó coi như thế.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 243



Dư Quý ngoại tình rồi.

Bị bà ấy bắt gian tại giường.

Đối tượng ngoại tình của là nữ nhân viên mới đến làm ở công ty gia đình của ông ta.

Thật ra đây không phải lần đầu Thanh Duyệt phát hiện chồng mình ngoại tình, nhưng lại khiến trái tim bà ấy đau đến tận cùng.

Sự việc ngoại tình xảy ra bất ngờ, triệt để đánh bại con người có tính cách mạnh mẽ kiên cường Lý Thanh Duyệt. Bà ấy rất khó có thể chấp nhận được, cái người đàn ông từng sợ bà ấy sẽ không cần ấy, giờ bản thân lại đi ngoại tình.

Bà ấy không đánh mắng nữ nhân viên đang khỏa thân nằm co ro dưới chân giường, cũng không tỏ ra cuồng loạn khó coi. Bất kể là người phụ nữ chủ động câu dẫn, hay là Dư Quý không cần mặt mũi theo đuổi cô ả, cũng không còn quan trọng nữa.

Không có khói thì làm sao có lửa, sự thật chính là Dư Quý đã phản bội bà ấy từ thể xác đến tâm hồn.

"Dư Quý, anh có gì muốn nói với em hay không?" Lý Thanh Duyệt vẫn còn bình tĩnh chất vấn.

Bà ấy không ngờ rằng có một ngày lại tự mình bắt gian chồng mình tại giường, càng không ngờ, bản thân sẽ lãnh đạm mà đối mặt như vậy.

Dư Quý không chút mảy may cảm thấy bản thân làm sai, ông ta chậm rãi mặc lại quần áo, tỉ mỉ cài lại từng cúc áo sơ mi, làm như có thể che đậy dáng vẻ đáng xấu hổ của mình.

"Mọi thứ... Chính là như em thấy đó, Lý Thanh Duyệt, nói lời thật lòng nhé, Tôi sớm đã... Chán ngán cô rồi, cô nhìn lại mình xem, dáng vóc chảy xệ, tôi một chút... Hứng thú cũng không có.”

Phụ nữ bên ngoài không những phải biết ân cần, chu đáo, còn phải biết ý nịnh hót, mà Lý Thanh Duyệt mãi mãi chỉ cảm thấy ông ta chỗ này không được chỗ kia không xong.

Dư Quý không muốn thừa nhận bản thân sống dựa vào phụ nữ, chìm đắm trong những lời nói dối hoa mỹ mà người phụ nữ kia thổi phồng vào tai.

Lý Thanh Duyệt xông lên thẳng tay tát ông ta hai cái.

"Dư Quý, anh là thứ đàn ông tôi, tôi đã nhìn nhầm anh, ly hôn! Ngày mai quay về sẽ lập tức đi làm thủ tục. Quyền nuôi ba đứa nhỏ đều thuộc về tôi, anh một đứa cũng đừng hòng giữ, nhà, xe, sổ tiết kiệm những năm nay tôi kiếm được, anh một đồng cũng đừng mơ có được.”

"Ai... Thèm tiền của cô, thằng cả... Thuộc về tôi."

Y vậy, Lý Thanh Duyệt những năm này như nuôi một con sói vong ân bội nghĩa, tốn bao tâm sức dùng quan hệ của bản thân, giúp Dư Quý tạo dựng các mối làm ăn, trải đường cho ông ta, muốn để cho ông ta có sự nghiệp của bản thân thì sẽ không cảm thấy tự ti nữa.

Vậy mà bây giờ cái con sói vong ân bội nghĩa này lại quay ngược lại cắn bà ấy một cái.

Miệng vết thương rỉ máu, tan nát cõi lòng.

Bà ấy cố nhịn không để nước mắt rơi xuống.

"Anh đừng có mơ! Con của tôi một đứa anh cũng đừng hòng mang đi. Trừ khi anh muốn những bức ảnh trong máy ảnh của tôi lộ ra ngoài, tôi xem anh còn có thể làm tổng giám đốc Dư hào hoa phong nhã, rạng rỡ tươi đẹp nữa hay không?"

Trước khi Lý Thanh Duyệt chuẩn bị đến bắt gian thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với việc sẽ ly hôn.

Chiếc máy ảnh trên tay chụp được bức ảnh hai người cùng nhau mở cửa vào phòng khách sạn, thậm chí còn có một tấm ảnh khỏa thân với khuôn mặt hốt hoảng khi vừa bị phát hiện.

Dư Quý ỉu xìu, sở dĩ ông ta có thể diễu võ dương oai như vậy chính là vì công ty của ông ta ngày càng phát triển, kiếm được không ít tiền.

Nếu như ông ta thân bại danh liệt, không còn là tổng giám đốc Dư hào hoa phong nhã, rạng rỡ tươi đẹp, tất cả đều không còn ý nghĩa gì hết.

Con trai tính là gì, tìm mấy cô gái trẻ tuổi mười bảy mười tám tuổi lại sinh là được rồi.

Người ta nói bần cùng sinh đạo tặc, phú quý trổ lương tâm. Dùng trên người Dư Quý thật sự hoàn toàn trái ngược.

Lúc khốn khó bần cùng, ngược lại dáng vẻ của ông ta thật giống một con chó.

Được hai ba đồng, thì liền không nhận ra bản thân mình là ai nữa rồi.

Lý Thanh Duyệt nắm lấy bằng chứng ngoại tình của chồng mình, thủ tục ly hôn có thể làm một cách suôn sẻ, ba đứa con cũng đều sẽ theo họ của bà ấy.

Công ty gia đình thuộc về Dư Quý, lúc đầu vốn dĩ cũng là được thành lập dưới tên của ông ta.

Đương nhiên Dư Quý và cha mẹ phải chuyển đi ngay trong ngày hôm đó. Các con đều lớn cả rồi nên không bị tổn thương gì, Lý Thanh Duyệt cũng không tốn sức giấu kín sự việc Dư Quý ngoại tình.

Thậm chí còn đem bằng chứng đến trước mặt các con.

Để các con nhận ra bộ mặt thật của Dư Quý, tránh để sau này Dư Quý lợi dụng tình thân đến tiếp cận rồi dẫn dụ bọn nhỏ đi theo ông ta.

Lòng tin vê cha của tụi nhỏ đều sụp đổ, không ngờ người cha lương thiện hiền lành căn dặn bọn chúng cố gắng học hành xưa kia giờ lại biến thành dáng vẻ như thế này.

Tiền là đồ tốt, có thể mang đến cuộc sống tốt đẹp cho con người, nhưng có những người không xứng.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 244



Lý Thanh Vận cảm thấy rất có lỗi với chuyện của em gái.

Nếu sớm biết Dư Quý sẽ trở nên như vậy, lúc đó bà không nên đưa đề xuất ý kiến mở công ty gia đình, thúc đẩy lòng hư vinh của ông ta.

Hôm nay làm loạn đến mức gia đình của em gái phải tan nát.

Rõ ràng Thanh Duyệt nên được sống hạnh phúc hết kiếp này.

Lý Thanh Duyệt lại an ủi chị gái: "Chị à, việc này không liên quan đến chị. Dù cho có hay không có công ty dọn dẹp, anh ta không ngoại tình, bọn em cũng sẽ đi đến ly hôn thôi. Người giống như anh ta, lúc bản thân không có bản lĩnh, tự tỉ, trách người khác giỏi hơn anh ta, có được vài đồng, lập tức mất đi lương tâm. Với lối sống và suy nghĩ ích kỷ đó rồi sẽ có một ngày bọn em vẫn sẽ đi đến bước ly hôn. Chị đã kéo em ra khỏi vùng nông thôn hạn hẹp, để em mở mang tầm mắt ngắm nhìn một thế giới rộng lớn hơn, cho em cơ hội để em làm nhiều việc mà em không dám làm, em thật sự cảm ơn chị. Ly hôn là việc của bọn em, không liên quan gì đến chị."

Cuối cùng Lý Thanh Vận vẫn không nuốt trôi cơn giận này.

Dám bắt nạt em gái bà thì cũng nên chuẩn bị sẵn cái giá phải trả đi.

Lý Thanh Vận phóng lao thì phải theo lao, tự mình thành lập công ty gia đình, cạnh tranh trực tiếp với Dư Quý trên thương trường.

Công ty bà tung ra đủ loại thủ đoạn chiêu trò không ngừng xuất hiện trên thị trường, cái chính là làm cho Dư Quý sống không yên ổn.

Tuy Dư Quý có dã tâm nhưng ông ta lại không thông minh.

Lúc trước những việc lớn ở phía công ty gia đình đều do Lý Thanh Duyệt ra sách lược, rất nhiều khách hàng lâu năm cũng đều nể mặt Lý Thanh Duyệt.

Hiện nay không có Lý Thanh Duyệt giúp sức, ông ta đến chó cũng không bằng, cái danh tổng giám đốc Dư có tiếng không có miếng đó vừa gặp vấn đề đã hiện nguyên hình.

Lý Thanh Vận hầu như không cần phí sức đã chèn ép ông ta đến mức thất bại thảm hại, còn cướp đi phần lớn khách hàng của ông ta.

Cuối cùng Dư Quý còn không đủ tiền để trả lương cho công nhân, những quản lý đi theo ông ta cũng bỏ chạy hết, ông ta chỉ có thể tìm một nơi vắng vẻ cô đơn mà kết thúc.

Không có tiên, mấy cô gái suốt ngày đi theo nịnh hót luôn miệng kêu giám đốc Dư ơi giám đốc Dư à cũng biến mất dạng.

Cuối cùng ông ta cũng tỉnh lại từ trong mộng cảnh của thành công, hiểu rõ những người đó cũng chỉ vì tiền, người như ông ta thì có cái gì chứ? Vừa già vừa xấu, còn bị nói lắp.

Trời xui đất khiến thế nào mà Lý Thanh Vận lại sở hữu một công ty gia đình kinh doanh thu nhập không tệ.

Bà dứt khoát giao công ty Thanh Duyệt quản lý, bản thân chỉ nắm một nửa cổ phần, để Thanh Duyệt sau này nhượng lại cho mấy đứa con, đây coi như là người làm cha như Dư Quý nợ bọn nhỏ.

Lúc Dư Quý nghèo rớt mồng tơi, nhớ đến mấy đứa con, mỗi ngày ông ta đều chặn mấy đứa trẻ để lấy tiền tiêu.

Lúc đầu mấy đứa trẻ không nỡ, còn cho ông ta vài đồng để tiêu.

Chuyện đó xảy ra nhiều lần đến mất ý tốt cuối cùng mà ba đứa con dành cho cha đã không còn nữa.

Sau cùng Dư Quý chết ở nơi đất khách quê người.

Nửa đời sau Lý Thanh Duyệt sống cô đơn một mình, không tái hôn.

Các con đều đã lớn rồi, dựng vợ gả chồng, sinh con đẻ cái, tự mình có sự nghiệp riêng, cũng không còn gì khiến bà ấy bận lòng.

Bà ấy an nhàn trồng hoa nuôi chó, sống trong biệt thự nhỏ, cuộc sống có người hầu kẻ hạ.

Bản thân muốn ăn gì, thì tự mình xuống bếp nấu, vẫn giống như năm đó, làm được món yêu thích liền gửi đến cho hai người chị cùng nếm thử.

Có thời gian thì sẽ cùng đi dạo phố với hai người chị, nhìn ngắm trang sức, hàng mới mỗi mùa, cao hứng thì sẽ mua vài món.

Không cần hầu hạ cha mẹ chồng, không cần nhìn sắc mặt đàn ông để sống qua ngày, trong tay có tiền tiêu không hết, con cái vừa hiếu thảo vừa có tương lai, đây mới là người chiến thắng trong cuộc sống.

Đây đơn giản là cuộc sống mà thế hệ các cô gái tương lai mong muốn được sống.

Lý Thanh Vận ngược lại rất thích sự tự do thoải mái này của bà ấy, cũng rất ngưỡng mộ tính cách tùy ý tự do của bà ấy, nhưng bà cũng có cuộc sống tươi đẹp của riêng mình.

Trong lòng bà vô cùng biết ơn bản thân lúc đầu lựa chọn chiến đấu bên cạnh Cố Đình Chu mà không phải cam tâm tình nguyện làm một bà nội trợ trong nhà.

Mặc dù nói Dư Quý có kết cục như ngày hôm nay, là bởi vì nhân phẩm ông ta không tốt, đứng núi này trông núi nọ nhưng Lý Thanh Vận thực sự không muốn mạo hiểm đặt cược cả cuộc đời mình chỉ để kiểm tra bản chất con người. Bây giờ bà và Cố Đình Chu đều đang tỏa sáng trong lĩnh vực của mình, như vậy rất tốt.

Cố Đình Chu không cần lo lắng việc lớn nhỏ trong nhà, có thể yên tâm theo đuổi sự nghiệp của mình, cố gắng nỗ lực để trở thành chỗ dựa vững chắc cho gia đình.

Lý Thanh Vận không cân lo lắng phía sau không có người chống lưng, bất kể thế giới này có thay đổi ra sao, luôn có một người ở phía sau cùng bà gánh vác.

Hai người bọn họ mỗi người một việc, cùng nhau xây dựng và vun đắp gia đình nhỏ của mình mỗi ngày.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 245



Trình Hàng Chi cất công chờ đợi Cố Yến Vi bảy năm, cuối cùng cũng rước được nàng về dinh.

Tại Thế vận hội Olympic Barcelona, Cố Yến Vi đại diện cho Hoa Hạ, xuất chinh một lân nữa, giành được hai huy chương vàng.

Sau cuộc thi, Trình Hàng Chi cầu hôn ngay tại hiện trường, Cố Yến Vi cũng vui mừng đồng ý. Nó lập tức trở thành một giai thoại được truyền thông trong nước và quốc tế thi nhau đưa tin.

Hai người tổ chức lễ cưới ở cả Đại Lục và Hồng Không.

Vô cùng xa hoa.

Câu chuyện cổ tích giữa hoàng tử và công chúa vừa được bắt đầu.

Cha mẹ hai bên cũng rất hài lòng về dâu ngoan rể thảo của mình. Mặc dù Cố Đình Chu hết sức tụt hứng vì con gái rượu bị con trai Trình Kiệt ẵm đi mất nhưng ông cũng hiểu Tam Tam rất khó gặp được ai khác yêu cô bằng Trình Hàng Chi.

Ngày đôi trẻ kết hôn, Cố Đình Chu đứng lên phát biểu trước mặt mọi người: "Nhóc con, từ nay trở đi, cha giao bảo bối trân quý nhất trân đời cho con. Nếu cha biết con đối xử không tốt với nó dù chỉ là một chút thôi, bất luận phải đi bao xa, Hồng Không hay nước Mỹ, cha cũng sẽ đến đón con bé về nhà.

Tam Tam rưng rưng nước mắt.

Tình thương của cha cao cả như núi, tuy Cố Đình Chu dành ít thời gian ở bên anh em bọn cô ít hơn Lý Thanh Vận khá nhiều nhưng tình yêu đó không kém cạnh chút nào.

Mỗi khi có thời gian và không gian, ông cũng dành hết cho Lý Thanh Vận và các con. Hơn nữa, Cố Đình Chu còn đặc biệt cưng chiều đứa con gái này, chỉ lo cô bị thiệt thòi.

"Cha yên tâm đi, cả đời này con sẽ yêu thương cô ấy hơn cả tính mệnh của mình. Trình Hàng Chi hứa hẹn.

Gia đình họ Cố luôn là hậu thuẫn tốt nhất của Cố Tam Tam, Trình Hàng Chi cũng đã sớm thấu hiểu địa vị của Tam Tam trong nhà cô.

Trong hôn lễ ở Hồng Kông sau đó, Trình Kiệt còn tuyên bố thẳng với những nhân vật có máu mặt thuộc tầng lớp thượng lưu rằng: "Xin cảm ơn cha mẹ của Vi Vi vì đã gả con bé cho nhà họ Trình chúng tôi. Sau này, chúng tôi nhất định sẽ trân trọng nâng niu con bé như một viên ngọc quý giá nhất."

Sau khi cưới, vợ chồng họ cũng thực hiện theo đúng những gì đã hứa hẹn.

Cả nhà hoàn toàn tôn trọng quyết định của Cố Tam Tam, ủng hộ cô tiếp tục theo đuổi sự nghiệp nhảy cầu chuyên nghiệp.

Sau khi giải ngũ, cô trở lại trường học học tập văn hoá.

Vợ chồng Trình Kiệt còn tận tâm mua cho cô một căn nhà cạnh trường học để cô tiện đi học.

Qua năm năm trì hoãn, Tam Tam mới mang thai đứa cháu đầu tiên cho nhà họ Trình.

Trình Kiệt và Thu Cúc được bế cháu trai rất muộn, nhà khác đã có con cháu đầy đàn từ lâu, nhưng bọn họ vẫn không buồn phiền chút nào.

Bởi lẽ Tam Tam đã sinh ra một cặp sinh đôi long phụng đáng yêu, cùng hợp thành một chữ tốt.

Cặp sinh đôi long phụng vừa ra đời đã được hưởng tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Đó là tình thương yêu tuyệt vời từ cha mẹ và ông bà nội ngoại và nguồn lực của cải vô cùng vô tân.

Trong ba đứa con, cậu cả và cô ba từ bé đã có chính kiến riêng, Lý Thanh Vận không phải lo lắng nhiều, cơ bản đều chấp thuận ý muốn của con.

Cố Đại Bảo nhập ngũ, Cố Tam Tam là vận động viên.

Hai đứa trẻ này của nhà họ Cố gần như được giao cho nhà nước chăm hộ rồi.

Bất luận là sự nghiệp hay tình cảm, hai anh em đều trải qua vô cùng thuận lợi như đi trên con đường bằng phẳng.

Cố Nhị Bảo - đứa con duy nhất ở nhà trở thành đứa trẻ bâu bạn với cha mẹ mình nhiều nhất.

Ngay từ bé, anh đã là một người dính người và thích làm nũng.

Anh thích bày trò quỷ, thích dựa dẫm người khác.

Anh cũng là đứa con được Lý Thanh Vận bỏ công chăm sóc nhiều nhất.

Cố Nhị khăng khăng đòi gây dựng sự nghiệp riêng, hơn nữa còn phải thật thành công.

Hiện giờ Cố Tam Tam cũng kết hôn rồi mà thằng bé vẫn nói mình chưa thích ai.

Lý Thanh Vận thực sự lo rằng cậu muốn sống cô độc đến hết đời.

Không ngờ rằng một người có tính cách tuỳ hứng như Cố Nhị Bảo rốt cuộc lại bị hấp dẫn bởi đồ ăn ngon, để ý đến một cô nàng nóng tính như lửa.

Vì công việc, Nhị Bảo thường xuyên qua lại xưởng tương ớt mà em gái kia đang làm.

Người cùng xử lý công việc với anh chính là Trần Hoa Anh - con gái lớn của Trần Kiến Bằng và Phạm Tiểu Đan.

Mặc dù hai người đều cùng trưởng thành trong một khu nhà lớn nhưng vì giới tính nam nữ khác biệt nên họ không thân với nhau lắm. Chỉ đại khái biết đến sự tồn tại của đối phương.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 246



Ngay từ nhỏ, Trần Hoa Anh đã là một cô bé Tứ Xuyên chuẩn chỉ, dám yêu dám hận, nếu không hợp với nhau sẽ nhe nanh múa vuốt, để những đứa trêu chọc cô không chết cũng phải trầy da tróc vảy.

Vì mẹ bận làm ăn, cô trở thành lão đại trong nhà, quản lý hết em trai em gái, quả thực là một cô gái có cá tính mạnh từ nhỏ.

Song, tài nghệ nấu ăn của cô đúng là trò giỏi hơn thầy, cô làm đồ ăn còn ngon hơn cả mẹ Phạm Tiểu Đan. Mỗi khi nhà cô mời khách, cô đều là người đứng bếp.

Sau khi tốt nghiệp Học viện Kinh tế, Hoa Anh liền vào làm ở một xưởng sản xuất tương ớt.

Chịu trách nhiệm mảng giao dịch buôn bán. Hiển nhiên, cô sẽ là người tiếp Cố Nhị Bảo.

Cố Nhị Bảo vốn cũng là một đứa trẻ bất kham, khiến người ta phải đau đầu.

Theo lý mà nói thì hai người có bắn đại bác cũng không tới gần nhau.

Nhưng, Cố Nhị Bảo có tật xấu là cứ bận bịu là lại quên lên quên xuống.

Mấy lần gặp mặt Trần Hoa Anh, anh đều quên ăn cơm. Vì vậy, mỗi khi tới đây, cô luôn chủ động chuẩn bị thức ăn cho anh.

Ban đầu, Cố Nhị Bảo còn ỡm ờ không chịu nhận.

Chờ đối phương đi vê mới lén lút nếm thử đồ ăn.

Lập tức mê mẩn.

Sau đó, Cố Nhị Bảo bắt đầu âm thầm tạo ra ra cơ hội để hai người gặp nhau, như thế thì Trần Hoa Anh sẽ mang thêm thức ăn cho anh. Kết quả, càng gặp mặt nhiều lần, hai người càng hiểu rõ đối phương, đôi nam nữ trẻ tuổi này cũng âm thầm yêu nhau mà không hề hay biết.

Trần Hoa Anh là người phát hiện tình cảm của mình trước.

Trong một lần đưa cơm, cô vô tình hiểu lầm Cố Nhị Bảo có quan hệ với một cô cấp dưới xinh đẹp, tưởng rằng hai người họ đang hẹn hò.

Trong khoảnh khắc đó, sự khó chịu và chua xót âm ỉ trong lòng mách bảo cho cô biết cô không muốn Cố Nhị Bảo thân mật với một cô gái khác như thế kia.

Cô nghĩ có lẽ mình đã thích Cố Nhị Bảo rồi.

Thích dáng vẻ nghiêm túc, chăm chú và cẩn thận làm trong công việc của anh, thích sự hăng hái, mạnh mẽ ấy.

Nhưng người ta đã có ý trung nhân mất rồi. Cô không còn cơ hội nữa.

Tuy Trần Hoa Anh là một cô gái mạnh mẽ nhưng cô có tính tự giác rất cao. Cô biết bản thân mình không xinh đẹp lắm, nhưng chỉ có thể là dễ nhìn.

Cô gái ở bên cạnh Cố Nhị Bảo vừa cao vừa trắng vừa xinh xắn, rất xứng đôi với anh ấy.

So ra thì mình tẻ nhạt hơn người ta rất nhiều.

Thậm chí còn chẳng xứng đáng có cơ hội cạnh tranh công bằng với người ta.

Đây là lần đầu tiên cô biết tự ti là thế nào.

Vì vậy, cô đè nén tình cảm trong lòng, tạm thời bàn giao công việc tiếp xúc đối tác cho người khác.

Kể từ hôm ấy, cô không bao giờ đưa cơm cho Cố Nhị Bảo nữa.

Trần Hoa Anh cũng có lòng tự tôn của riêng mình.

Cô cần thời gian và khoảng cách để quên mối tình tương tư không nên bắt đầu này.

Lần đầu tiên gặp mặt người thay thế, Cố Nhị Bảo có chút tiếc nuối. Đồ ăn mà Trần Hoa Anh làm quá hợp khẩu vị của ăn, nó có mùi vị của gia đình.

Ngày tháng dần trôi qua.

Cố Nhị Bảo có cảm giác tim mình như trống vắng một khoảng, thế nên anh mới kinh ngạc nhận ra dạo gần đây mình luôn bứt rứt và buồn phiên.

Mới đầu, anh chỉ cho rằng mình đói là vì thiếu đồ ăn do Trần Hoa Anh làm.

Nhưng vì sao anh đã ăn cơm, rất nhiều rất nhiều cơm mà vẫn cảm thấy trống trải, bất an.

Qua một thời gian dài, anh bỗng hiểu ra, thứ anh mong chờ không phải chỉ có thức ăn thôi, anh còn mong mỏi những khoảnh khắc ngắn ngủi được ở bên Trần Hoa Anh.

Những khoảnh khắc bên nhau thoải mái ấy đã ngấm sâu vào tận xương tưởng, khó có thể xoá nhoà.

Điều anh muốn là cái người tên Trần Hoa Anh.

Cố Nhị Bảo là một người mạnh mẽ quyết đoán, sau khi xác định mình để ý đến Trần Hoa Anh, khối đá đè nặng trong lòng anh cuối cùng cũng lăn đi được rồi.

Anh thừa nhận mình đã yêu cô gái nói một đằng nghĩ một nẻo, tuy ăn nói chua ngoa nhưng dịu dàng như đậu phụ kia.

Anh cũng đã lờ mờ nhận ra lý do khiến cô vắng mặt trong khoảng thời gian qua.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 247



Cố Nhị Bảo chưa bao giờ là người hay e ngại.

Thật trùng hợp, Trần Hoa Anh cũng vậy.

Sau khi ý thức được tình cảm của mình, anh lập tức chạy đi mua một bó hoa tươi rồi đến xưởng tương ớt.

Cố Nhị Bảo là khách quen của xưởng tương ớt, vì vậy có thể dễ dàng đi vào khu nhà xưởng.

Lúc anh tìm thấy Trần Hoa Anh, cô đang làm việc trong phân xưởng.

Dạo gần đây, cô đã luân chuyển qua mấy bộ phận khác nhau, làm quen với các công việc trong xưởng để chuẩn bị lên làm quản lý trong tương lai.

Khi Cố Nhị Bảo tươi cười rạng rỡ xuất hiện trước mặt cô, cô tưởng rằng mình đang nằm mơ. Tại sao dạo này mình toàn mơ thấy người đàn ông này.

Một giây sau, cô thấy Cố Nhị Bảo lấy ra một cái loa lớn từ đằng sau lưng.

"Trần Hoa Anh, em có bằng lòng trở thành người yêu anh không?"

Âm thanh rất lớn, toàn bộ những người đang làm việc trong xưởng sản xuất đều nghe thấy.

Trần Hoa Anh tự nhéo vào đùi mình.

Đau quá.

Không phải là mơ!

Cố Nhị Bảo ấy thế mà lại chủ động theo đuổi cô?

Trần Hoa Anh cảm thấy mình đang mơ giấc mơ đẹp nhất đời này.

Các nhân viên trong xưởng reo hò rộn rã.

"Nhận lời đi, nhận lời đi."

"Hoa Anh, lo lắng làm gì vậy, mau nói em đồng ý."

Cố Nhị Bảo không giục cô, anh đứng yên tại chỗ, nâng bó hoa tươi lên đợi câu trả lời từ cô.

Trần Hoa Anh làm sao có thể nhẫn tâm khiến anh thất vọng?

Đầu tiên, cô cầm lấy cái loa trên tay Cố Nhị Bảo: "Em đồng ý!"

Nói xong, cô nhận lấy bó hoa Cố Nhị Bảo ôm trong lòng.

"Hoa Anh, chúc mừng, chúc mừng.”

"Hoa Anh, khi nào kết hôn đừng quên phát kẹo cưới cho bọn tôi nhé."

Khi cả hai bước ra ngoài, một vài công nhân hóng chuyện vẫn buông lời trêu ghẹo hai người.

"Cố Nhị Bảo, anh..." Trần Hoa Anh muốn hỏi vì sao anh lại đột ngột tỏ tình với mình, nhưng mãi mà cô vẫn không thể nói thành lời.

Vừa rồi mình đồng ý thẳng thắn quá, anh ấy có cho rằng mình là loại con gái dễ dãi gặp ai cũng nhận lời không nhỉ?

Nếu sớm biết thế thì mình đã tỏ ra e dè một chút.

Nhưng... Cô thật sự không nỡ, cô không muốn phí phạm giây phút nào, cô muốn Cố Nhị Bảo biết được tâm ý của cô ngay lập tức.

"Anh cái gì? Trần Hoa Anh, không phải là anh trách em nhé. Đang đưa cơm yên lành, tại vì sao lại đột ngột dừng lại?"

"Anh... Hoá ra là anh chỉ thích đồ ăn em làm thôi!”

Vẻ tươi cười rạng ngời trên mặt Trần Hoa Anh biến mất với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Cô suy nghĩ rất nhiều rằng anh ưng mình ở điểm nào, nhưng điều duy nhất cô không ngờ đến là vì thức ăn, chẳng biết nên cảm thấy may mắn hay buồn phiền. Nhìn thấy dáng vẻ xụi lơ của cô, Cố Nhị Bảo không nỡ trêu chọc cô nữa.

"Ai nói thế, anh ưng tất cả những gì thuộc về em."

Trần Hoa Anh nhìn vào đôi mắt tràn đầy tình cảm kia, không khỏi đỏ bừng mặt.

"Cố Nhị Bảo, anh dẻo miệng thật đấy!"

"Được rồi. Thật ra anh cũng không biết vì sao nữa. Trong khoảng thời gian em biến mất, anh luôn nghĩ đến em, có thể là vì đã quen có em ở bên cạnh bầu bạn rồi. Nếu em không phiền, chúng em sẽ coi nhau là đối tượng tiến tới hôn nhân. Nếu em không cảm thấy thoải mái, em có thể yêu cầu dừng lại bất cứ lúc nào."

Đúng rồi, vậy mới là Cố Nhị Bảo.

Vừa nãy anh sến đến nỗi cô sởn hết cả da gà.

Anh chắc chưa? Tính tình em không tốt đâu, anh cũng biết mà!”

Trần Hoa Anh nhớ lại ngày nhỏ, cô và Cố Nhị Bảo có lần đã gây lộn với nhau vì tranh giành thứ gì đó.

Cố Nhị Bảo chê cô là gái mà giống hệt con trai, dữ như thế thì sau này không ai thèm lấy.

"Ừ... Hơi dữ một chút." Nhị Bảo cố ý nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, nhận ra sắc mặt cô đang tối sầm đi.

Anh lập tức thức thời, nói: “Anh thích vợ dữ như vậy đấy."

Trần Hoa Anh phì cười: "Vậy anh đừng đổi ý nhé."

Thế là hai người bắt đầu những ngày tháng yêu thương ngọt ngào với tiên đề là tiến tới hôn nhân.

Tuy Cố Nhị Bảo là người có tính cách kì quặc và khéo đưa đẩy nhưng sâu trong anh vẫn luôn khao khát được quan tâm và yêu thương. Trên cương vị là chị cả, Trần Hoa Anh cũng đã quen với việc chăm sóc các em.

Hai người vừa khéo lại bù đắp cho nhau.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 248



Trần Hoa Anh luôn lặng lẽ sưởi ấm Cố Nhị Bảo bằng cách riêng của mình.

Miệng lưỡi Cố Nhị Bảo vừa bén vừa ngọt, luôn có thể khiến Hoa Anh giận đến mức dậm chân, rồi lại dỗ cho cô vui vẻ tươi cười.

Hai người nghiễm nhiên trở thành một đôi hoan hỉ oan gia.

Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận cũng tỏ ra vui mừng khi thấy hai đứa trẻ thành đôi.

Trần Hoa Anh là đứa bé lớn lên trước mắt hai người, là một cô gái rất tốt.

Mọi người đều thường nói những người nóng nảy luôn dễ mềm lòng nhất.

Trần Hoa Anh chính là người như vậy.

Cô thích đối mặt trực diện, thể hiện rõ cảm xúc vui buồn lên trên mặt, rất hiểu chuyện, rất đáng yêu. Trần Kiến Bằng thương yêu đứa con gái lớn này nhất. Khi cô xuất gia, ông cũng rưng rưng nước mắt.

Ông và Phạm Tiểu Đan lấy nhau muộn. Khi có đứa con đầu lòng, hai người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Lúc Phạm Tiểu Đan ở cữ, ông là người chăm sóc con gái rượu hàng đêm, giường cứt chiếu đái, dần dần nuôi con từ lúc bế bồng đến khi trưởng thành.

Không ngờ gia đình Cố Nhị Bảo lại là người được hưởng phúc.

Trần Kiến Bằng thật sự chẳng ưng Nhị Bảo của con gái rượu chút nào.

Phạm Tiểu Đan vui mừng khôn xiết, ngày nào cũng muốn lạy tạ Bồ Tát.

Phụ nữ sẽ có suy nghĩ khác đàn ông.

Bà một lòng chỉ mong con gái có một bến bờ hạnh phúc, được chồng thương yêu, chung sống hoà thuận với cha mẹ chồng, gia đình không phải lo nghĩ về kinh tế, đôi uyên ương có thể sống thật thoải mái.

Bà thật sự không ngờ con gái mình lại có thể lấy Cố Nhị Bảo làm chồng.

Thật ra bà cũng từng có suy nghĩ này. Các con của nhà họ Cố đều rất ngoan ngoãn, nếu có thể kéo một đứa làm con rể thì tốt quá.

Song, bà cũng không dám đánh tiếng với Lý Thanh Vận, vì Lý Thanh Vận xưa nay luôn tỏ thái độ để mọi việc phát triển tự nhiên, xem các con tự quyết định duyên phận của mình.

Có nằm mơ bà cũng chẳng nghĩ đến việc đứa con gái nhỏ luôn sồn sồn của mình lại thật sự có thể "hốt" con nhà họ Cố về làm rể.

Bà vô cùng hài lòng với con rể. Cố Nhị Bảo càng lớn càng ra dáng, vừa cao lớn vừa đẹp trai, được học hành tử tế, có văn hoá, bây giờ còn mở công ty ngoại thương của riêng mình, kiếm được tiền từ người nước ngoài, tiền đồ xán lạn.

Nhà họ Cố có nề nếp gia phong rất nghiêm khắc, giáo dục con cái hết sức bài bản, Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận đều là cha mẹ chồng tốt, quả thực không có nhà nào khác có thể sánh ngang với họ.

Phạm Tiểu Đan vui vẻ đưa con gái về nhà chồng.

Lý Thanh Vận cũng rất vui mừng khi mối hôn sự này trở thành hiện thực. Là một người mẹ, bà rất hiểu con mình.

Nhị Bảo thoạt nhìn có vẻ bất cần nhưng rất thiếu thốn tình thương và sự quan tâm, luôn khao khát hơi ấm của gia đình.

Hoa Anh có thể mang lại gia đình mà Nhị Bảo mong muốn, điều này tốt hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Bà chuẩn bị xong sính lễ cho Trần Hoa Anh từ rất sớm. Cũng giống như Giang Vấn, là hai khối bất động sản và sổ tiết kiệm trị giá sáu mươi sáu nghìn tệ.

Không hề thiên vị chút nào, hai nàng dâu đều ngang bằng nhau.

Cố Nhị dư dả hơn anh trai, sẽ không để Hoa Anh chịu thiệt thòi, vậy nên vợ chồng bà cũng không cần quá lo lắng.

Hôn lễ của hai người được mệnh danh là hôn lễ thế kỷ.

Hai bên gia đình tập trung hết các nguồn lực nhằm tổ chức cho các con một đám cưới để đời.

Cô là con đầu lòng của Trần Kiến Bằng, anh là đứa con kết hôn muộn nhất của Cố Đình Chu.

Do có kinh nghiệm từ đám cưới của Giang Vẫn và Tam Tam, Lý Thanh Vận đã rất thành thạo trong việc chuẩn bị.

Sau khi hỏi ý kiến của Hoa Anh, bà cũng tự tay làm váy cưới cho con dâu. Chàng và nàng dựng vợ gả chồng muộn, hiện nay váy cưới trắng ren đã rất thịnh hành rồi.

Lý Thanh Vận cũng may một bộ váy lụa trắng cho Hoa Anh.

Trần Hoa Anh không ngờ mình sẽ nhận được váy cưới do mẹ chồng tự tay, cô trân trọng nâng niu trên tay, miệng không ngừng nói lời cảm ơn.

Trong hôn lễ của họ, tất cả người thân bạn bè cùng đến chung vui và chúc phúc đôi trẻ.

Cặp vợ chồng son cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, chung sống ngọt ngào đến khi đầu bạc răng long.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 249



Sau khi Tam Tam kết hôn được vài năm thì cha Cố mẹ Cố lần lượt qua đời.

Cả đời này bọn họ đã sống cuộc sống khổ cực, về già lại có cuộc sống yên ổn thoải mái cho nên bọn họ chết rất bình thản.

Những năm này anh cả Cố không tiếp tục kết hôn mà được Đại Ni nuôi, cả ngày câu cá với một nhóm người già.

Con của anh ta cũng đã trưởng thành, mặc dù trí thông minh của đứa bé này không quá cao, có hơi vụng về, nhưng may là cậu bé có trái tim nhân hậu, thích nuôi động vật nhỏ.

Đại Ni bỏ tiền ra xây cửa hàng thú cưng cho đứa em trai, để cậu bé tự nuôi sống bản thân mình cũng không có vấn đề.

Sau này cậu bé cũng gặp được người phụ nữ thích hợp để lập gia đình.

Mặc dù Nhị Ni không mạnh mẽ bằng Đại Ni, nhưng cũng có cuộc sống vô lo.

Cố Đình Hoa luôn tỏ vẻ mình là nhà giàu mới nổi, sợ người khác không biết cô ta có tiền.

Mặc dù bà ta đã thoát khỏi tên trai tôi là Tôn Chí Cường nhưng vẫn gặp người không tốt.

Vậy mà người đàn ông xấu xí của bà ta cũng ăn vụng ở bên ngoài, bị Cố Đình Hoa bắt tại trận vài lần.

Người tới tuổi trung niên có rất nhiều chuyện không thể vứt bỏ, vì con vì tiền, bà ta không muốn ầm ï đến mức ly hôn.

Cuối cùng bà ta dứt khoát lợi dụng lỗi sai của người đàn ông để bào rất nhiều tiền vào trong túi mình.

Coi như bà ta nghĩ thoáng.

Ông đã muốn ăn chả thì bà đây cũng đi ăn nem, xem ai chơi bời nhiều hơn. Dù sao nhất quyết cũng không ly hôn, bà ta sẽ không cho những kẻ thứ ba đó được thượng vị, thật kinh tởm.

Mặc dù cuộc sống không như mong muốn nhưng ít ra bà ta còn có tiền, không thiếu thốn gì cả, cũng không tệ lắm.

Ba đứa nhỏ nhà Cố Đình Chu đều có gia đình của bản thân, đời sống hạnh phúc viên mãn.

Bình thường bọn họ không sống chung với nhau, chỉ có ngày nghỉ lễ mới có thể về nhà đoàn tụ với nhau.

Nhưng càng có khoảng cách thì tình cảm của cả gia đình càng tốt hơn.

Bởi vì Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận mưa dầm thấm lâu, cho dù bọn họ rất vất vả nhưng đều dẫn theo con cái để chăm sóc.

Bọn họ đều hiểu rằng, con cái phải sống chung với cha mẹ thì mới tốt hơn.

Cho nên sau khi về hưu, Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận không cân chăm sóc cháu trai, cũng không còn quan tâm chuyện của công ty.

Của cải của bọn họ đã đủ xài tới mấy đời.

Bọn họ nhàn rỗi đến mức trồng vài cây hoa cỏ giết thời gian, không có việc gì thì đi ra ngoài du lịch, ngắm nhìn những ngọn núi và con sông nổi tiếng ở Hoa Hạ.

Về già Cố Đình Chu thích chụp ảnh, khi ông còn trẻ đã không thể dừng lại hưởng thụ cuộc sống, khi già cũng nên sống một lần vì bản thân.

Ông muốn dùng thời gian có hạn để bầu bạn với Lý Thanh Vận, ghi chép lại mỗi một nụ cười tươi trên mặt bà.

Những năm nay hai người dắt tay làm bạn đi qua mưa gió, từng yêu nhau, từng cãi lộn, nhưng cuối cùng vẫn đi tới con đường cuối cùng.

Năm Lý Thanh Vận sáu mươi tuổi thì trước mắt bà bắt đầu xuất hiện một chuỗi số đếm ngược.

"Đếm ngược ba ngày."

Sau khi bối rối trong chớp mắt thì bà nhanh chóng bình tĩnh lại.

Bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Đầu tiên bà thông báo cho mấy đứa bé hai ngày nữa dẫn mọi người về nhà ăn cơm.

Sau đó bà bắt đầu sắp xếp mọi chuyện trước khi rời đi sau lưng Cố Đình Chu, chỉnh lý lại tất cả tài sản của mình.

Khi bà vừa tới đây, bà chỉ có một thân một mình và một cái không gian đầy vật tư.

Bây giờ, không gian rỗng tuếch đã chứa vô số tài sản.

Bà thật sự cảm nhận được cái gọi là sống không mang theo cái gì đến chết cũng không có gì để mang theo. Trước kia Cố Đình Chu cũng đã nói, về già bọn họ vẫn sẽ ở lại căn nhà này, ông không có yêu cầu cao với đời sống, đơn giản là đủ.

Cho nên Lý Thanh Vận để lại căn nhà hiện tại của bọn họ cho Cố Đình Chu ở Sau này.

Phần bất động sản và tài sản vô hình bị chia thành ba phần, chia cho ba đứa con, cho dù bọn họ có cần hay không, đây đều là tấm lòng của người mẹ.

Về phần cổ phần của công ty, bà quyết định để lại toàn bộ bốn mươi tám phần trăm cổ phần của cửa hàng quần áo Thanh Ngọc cho Cố Đại Bảo và Giang Vãn.
 
Back
Top Bottom