Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 230



Ngày cử hành hôn lễ.

Giang Thao và Tam Tam là phù rể và phù dâu của hai người.

Bọn họ cử hành một hôn lễ hoành tráng dưới sự chứng kiến của người thân.

Kết tóc làm phu thê, đầu bạc không xa nhau.

Mao Đầu từ tỉnh Quảng Châu xa xôi cũng tới tham dự hôn lễ của Cố Đại Bảo. Anh ấy còn cố ý mang theo một cái máy ảnh tới nữa. Anh ấy tự mình chụp rất nhiều ảnh và chuẩn bị mang về cho cha mẹ của mình xem.

Đặc biệt là em gái xinh đẹp Tam Tam, anh ấy còn đặc biệt chụp nhiều thêm mấy tấm.

Mẹ vẫn luôn muốn có con gái, cho mẹ nhìn thấy con gái của mẹ nuôi, đây có thể xem như là giấc mơ biến tướng trở thành hiện thực hay không nhỉ?

Tuy nhiên, Mao Đầu phát hiện ra người đàn ông đứng ở bên cạnh Đại Bảo vẫn luôn dán mắt ở trên người của Tam Tam. Không phải là người này có ý đồ gì đó đối với Tam Tam đó chứ?

Giang Thao cũng phát hiện ra người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt không vui.

Cuộc chiến ánh mắt của hai người chạm vào là nổ ngay.

Cũng gân hai trở lại đây, Giang Thao mới phát hiện ra tình cảm đặc biệt của bản thân dành cho Tam Tam.

Nhưng mà Tam Tam vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ mờ mịt, căn bản là con bé không hiểu gì về tình yêu, đặc biệt là hiện tại con bé đang tập trung vào nhảy cầu.

Vì vậy, Giang Thao vẫn luôn không dám thể hiện tình cảm của mình ra cho con bé biết, mà chỉ biết yên lặng bảo vệ cô công chúa nhỏ của mình mà thôi.

Thật ra, làm sao trưởng bối hai nhà lại có thể không nhận ra được tâm tư của Giang Thao cơ chứ.

Nhưng mà cơ bản là Tam Tam cũng không có ý với anh ấy, con bé chỉ xem anh ấy là anh trai mà thôi.

Vạch trần tâm tư của Giang Thao sẽ chỉ làm cho anh ấy càng thất vọng hơn thôi.

Không bằng giao mọi chuyện cho thời gian giải quyết.

Dù sao thì Tam Tam cũng còn nhỏ mà. ...

Cuối năm.

'Oeoe..

Một tiếng khóc lảnh lót vang lên, đứa cháu chắt đầu tiên của hai nhà Cố và Giang đã được sinh ra.

Y tá ôm em bé ra nói: “Ai là người nhà của Giang Vãn?" Đại Bảo tiến lên đáp: "Là tôi, vợ của tôi có khỏe không?”

Y tá đưa em bé cho anh ấy nói: "Mẹ con bình an."

Cố Đại Bảo thật cẩn thận nhận lấy con trai giống như đang ôm một quả bom vậy, ngay cả nhìn cũng không thấy...

Cuối cùng, đứa nhỏ này này được đặt tên là Cố Thừa Hữu.

Cùng tháng đó, Đại Ni cũng sinh ra được một bé trai bụ bẫm.

Lý Thanh Vận dứt khoát đưa hai sản phụ về nhà của mình để chăm sóc.

Chăm sóc cho Giang Vãn là việc mà mẹ chồng như bà nên làm.

Suy bụng ta ra bụng người.

Mẹ ruột của Đại Ni mất sớm mà cô ấy lại không có mẹ chồng.

Trên cơ bản là mấy người đàn ông ở trong nhà không thể chăm sóc cho cô ấy vì tay chân luống cuống.

Chỉ có Hứa Tri Viễn là người còn có thể chăm sóc cho người khác, nhưng thời gian làm việc của cậu ta lại không cố định, cùng lắm là chỉ ở cạnh cô ấy được mấy ngày.

Thời đại này lại không có trung tâm chăm sóc mẹ bầu đang ở cữ có thể ở.

Khi Lý Thanh Vận biết được tình huống này, bà trực tiếp lái xe tới nhà của Đại Ni đưa cô ấy và đứa con tới nhà của mình để tiện thể chăm sóc.

Hai sản phụ ở chung một nhà, đúng lúc cả hai có thể giao lưu kinh nghiệm, nhà họ Cố lập tức trở nên náo nhiệt hơn.

Mỗi ngày, nếu không phải là tiếng cười đùa của con nít thì chính là tiếng khóc của con nít.

Mỗi ngày, Lý Thanh Vận bổ sung dinh dưỡng cho sản phụ bằng nhiều cách đa dạng khác nhau. Buổi sáng là các loại cháo và sữa bò, kết hợp bánh bao, bánh bao không nhân nhỏ, bánh bao cuộn, canh trứng và trứng luộc, ...

Bữa phụ lúc mười một giờ là salad hoa quả.

Cơm trưa là đủ món thanh đạm và dinh dưỡng.

Thịt bò xé xào cần tây, nạm bò hầm cà rốt, khoai mỡ và mộc nhĩ, cá chẽm hấp, nấm hương xào cây cải dầu, tôm luộc, tôm bóc vỏ xào, ...

Canh gà ác, canh bồ câu, canh sườn heo, canh cá trích, canh giò heo canh và các loại canh rau thanh đạm theo mùa cũng được nấu mỗi lần một món.

Buổi trà chiều cũng gồm các món điểm tâm và các loại canh súp thanh đạm.

Chè hạt sen nấm tuyết, cháo tổ yến và mè đen,...

Buổi tối cũng giống như bữa trưa. Một ngày ăn năm tới sáu bữa thật tinh tế.

Làm cho Giang Vãn và Cố Đại Ni trực tiếp tăng thêm mười mấy cân.

Tất cả mọi người đều sôi nổi khen ngợi tay nghề nấu nướng của Lý Thanh Vận quá tốt. Những món ăn mà bà nấu không chỉ phù hợp với nhu cầu của sản phụ, mà còn ăn rất ngon, làm cho hai người cứ ăn mãi mà không thấy ngán.

Nguồn sữa của hai người cũng rất dồi dào, cho hai cục cưng bú no đến nỗi đứa nào cũng bụ bẫm.

Sau khi ra ở cữ, hai thằng nhóc đã thay đổi hình dáng rõ rệt, toàn thân béo lên trông thấy.

Sau khi Đại Ni ở cữ xong về nhà, cô ấy trực tiếp nói với Lý Thanh Vận: "Thím hai, cảm ơn sự chăm sóc quên mình của thím. Sau này, thím chính là mẹ ruột của cháu."

Qua rất nhiều năm sau đó, cô ấy cũng vẫn tiếp tục làm công việc này, giúp đỡ Lý Thanh Vận quản lý sản nghiệp. Ở đời sống riêng tư, cô ấy lại chăm sóc cho Lý Thanh Vận giống như con gái ruột.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 231



Cố Thừa Hữu được sinh ra vào cuối năm.

Cha Cố và mẹ Cố tỏ vẻ nhớ nhà và muốn về quê nhìn một cái.

Từ khi đón cha Cố lên đây ở, cả nhà đoàn tụ với nhau.

Bọn họ đã không quay về Cố Gia Lĩnh vài năm rồi.

Mấy đứa nhỏ ngoại trừ Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Tam ra thì chẳng còn đứa nhỏ nào có ấn tượng sâu sắc với Cố Gia Lĩnh cả.

Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận quyết định đưa ông cụ về thăm quê trước khi ăn Tất.

Mấy đứa nhỏ ở lại Kinh Thị chờ bọn họ quay về rồi cùng nhau ăn Tết.

Nhờ Cố Đình Chu, bây giờ bọn họ đi ra ngoài cũng có xe riêng đón đưa, tài xế riêng và có nhân viên phục vụ.

Tuy nhiên, lần này bọn họ không mang theo đám người đó.

Một nhà bốn người cũng được xem như là áo gấm về làng.

Trước khi đi, Lý Thanh Vận đã mua một ít đặc sản Kinh Thị để chuẩn bị về quê sẽ tặng cho những người quen cũ ở trong thôn.

Sau khi đến huyện thành, bọn họ dự định ăn một bữa cơm và nghỉ ngơi trước khi quay vê quê.

Dù sao thì cũng đã rất nhiều năm không quay về nhà, có lẽ trong nhà không thể ở được nữa và cũng không thể nhóm lửa nấu cơm được.

Mấy năm nay, sự thay đổi của cái huyện cũ này cũng rất lớn, nó thay đổi từng ngày và vạn vật đều đổi mới.

Ở ven đường đầu đường, số lượng người bán rong tăng lên. Vốn dĩ Lý Thanh Vận định tìm một tiệm cơm tốt hơn để ngồi xuống ăn một bữa cơm.

Cha Cố nói bản thân muốn ăn rau ngâm chấm quê hương ở quán lề đường, tất nhiên là bọn họ chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện của ông cụ.

Mấy người ăn mặc chỉnh tê ngồi ở một quán lê đường lập tức thu hút ánh mắt của người qua đường.

Bọn họ vẫn ăn uống tự nhiên như chốn không người.

Một cậu bé ăn xin không biết đã đứng ở trước mặt Lý Thanh Vận từ khi nào, nhìn thức ăn ở trong chén của bà mà nước miếng chảy ròng ròng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn và cả người toát ra một mùi hương hôi thối tanh tưởi.

Lý Thanh Vận tốt bụng đưa cho cậu ta một cái bánh bao không nhân.

Không ngờ rằng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra trong tíc tắc.

Cậu bé ăn xin chộp lấy cái bánh bao không nhân kia, một cái tay khác cũng không để không mà giật lấy cái túi được Lý Thanh Vận đặt ở trên đùi rồi bỏ chạy.

Tài xế Tiểu Phương lập tức đứng lên đuổi theo cậu ta.

Chắc chắn là một cậu bé ăn xin sẽ không thể chạy thắng được một người có xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Tiểu Phương nên nhanh chóng bị anh ấy bắt được.

Cậu bé ăn xin quỳ ở trên mặt đất và không ngừng cầu xin tha thứ.

"Tha cho tôi đi mà, tôi không muốn làm vậy đâu. Nếu không lấy trộm đồ thì tôi sẽ không có cơm ăn và sẽ bị anh ta đánh chất."

Cậu bé ăn xin nói có mười mấy đứa trẻ ăn xin khác đi chung với mình và tất cả đều làm việc cho một người được gọi là anh Nghị.

Dưới lớp vỏ bọc ăn xin, đám người này thật chất lại hành nghề ăn cắp và cướp bóc.

Nếu không giao nộp đồ được ăn trộm thì bọn họ sẽ bị đánh thành tàn phế.

Lúc trước, có hai đứa nhỏ ăn trộm được một số tiên và muốn thoát khỏi nanh vuốt của anh ta nên chúng đã chạy đến nhà ga, nhưng chúng vẫn bị anh Nghị bắt về. Anh ta trực tiếp đánh gãy chân của chúng và bắt chúng tiếp tục ăn xin.

Mấy đứa trẻ còn lại đều sợ tới mức tè ra quần và cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ chạy trốn nào nữa.

Nghe vậy, Cố Đình Chu thâm thắc mắc là ai mà cũng dám làm càn như thế.

Vì thế, ông trực tiếp yêu cầu đứa nhỏ này dẫn theo Tiểu Phương đi tìm anh Nghị mà cậu ta đã nhắc tới.

Ban đầu, đứa nhỏ này không dám làm. Tiểu Phương tùy ý để lộ bản lĩnh của mình. Đứa nhỏ này nhìn thấy giá trị vũ lực của anh ấy cao như vậy, lúc này mới tin tưởng anh ấy có thể cứu mình. Thế là cậu ta vội vàng dẫn theo Tiểu Phương đi tìm nơi ẩn náu của anh Nghị.

Tiểu Phương bắt người đàn ông được gọi là anh Nghị này rồi trực tiếp đưa anh ta tới đồn công an.

Cố Đình Chu biết rất rõ là anh Nghị này dám càn quấy như vậy, có lẽ anh ta cũng có người ở trên che chở.

Vì thế, ông trực tiếp tiết lộ thân phận của bản thân ra. Không phải là ông lấy thế áp người, mà là ông chỉ muốn tạo ra một chút áp lực cho những nhân viên chấp pháp này, làm cho bọn họ không dám phớt lờ chuyện này.

Quả nhiên, sau khi đối phương biết được địa vị của ông, cục trưởng trực tiếp bảo đảm với ông rằng nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị anh Nghị này, bắt được những người có liên quan đứng ở sau lưng anh ta, cũng như sẽ xử lý thích đáng những đứa trẻ ăn xin này.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 232



Lúc này, Cố Đình Chu mới dẫn theo người nhà quay về Cố Gia Lĩnh.

Đã nhiều năm bọn họ chưa quay về đây.

Cảnh còn người mất.

Những người bạn thời thơ ấu đều đã ngoài năm mươi tuổi, con cháu vây xung quanh.

Cha Cố và mẹ Cố cũng gặp mặt những người bạn già còn khỏe mạnh ở trong thôn.

Nhớ lại những chuyện năm xưa, bọn họ không khỏi rơi nước mắt.

Lý Thanh Vận dẫn theo Tiểu Phương đi phát quà cho toàn bộ gia đình ở trong thôn.

Một phần là đặc sản từ thủ đô mang tới để tặng cho người quen.

Một phần là gạo, mì, nước trái cây và những món đồ linh tỉnh khác được Lý Thanh Vận mua ở huyện thành.

Gia đình nào cũng có quà cả.

Hiếm khi nào trong thôn lại náo nhiệt như vậy, mọi người đều ở sân phơi năm đó chờ nhận quà.

Lý Thanh Vận gặp lại quả phụ Vương lần nữa.

Bà ta đã già lắm rồi, tóc bạc, lưng còng và trông còn già hơn bà hai thế hệ.

Qua nhiều năm đi lao động cải tạo làm cho cơ thể của bà ta bị tổn thương và hiện tại gân như chỉ là kéo dài hơi tàn.

Nhìn thấy Lý Thanh Vận, bà ta hơi kích động.

"Cảm ơn cô và cha chồng cô đã thay tôi chăm sóc cho Ni Nhi và Hổ Tử trong suốt những năm qua. Tôi đã ghi nhớ kỹ tình nghĩa của mọi người. Kiếp này không trả được, kiếp sau tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cô.'

Lý Thanh Vận cảm động vô cùng.

"Cô đã báo đáp tôi rồi. Cảm ơn năm đó cô đã nói ra sự thật và trả lại công bằng cho chúng tôi."

Hai người nhìn nhau cười.

Quả phụ Vương mang theo quà mình nhận được rồi từ từ rời đi.

Lý Thanh Vận theo dõi bóng dáng bà ta đi xa, đột nhiên nghĩ tới một câu.

Có một số người, thật ra bạn đã nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng trong cuộc đời của họ.

Rất có thể đây là lần cuối cùng bà trông thấy quả phụ Vương!

Bây giờ, con trai của quả phụ Vương đã trở thành bí thư chi bộ thôn, anh ấy đã sớm kết hôn và sinh con, con gái Ni Nhi của bà ta cũng đã được gả vào một gia đình trong sạch ở trong công xã.

Như vậy là tốt rồi. Thím Giang lén lút bán thịt heo cho bà năm đó hiện giờ cũng đã già khụ, bà cụ lãng tai mắt không nhìn rõ, chỉ kéo tay bà rồi nói Thanh Vận, cháu về rồi.

Sau khi gặp lại những người già cả này, Lý Thanh Vận cảm thấy nỗi buồn bã dâng trào trong lòng.

Căn nhà ở quê đã không thể ở từ lâu.

Đêm đó, mấy người quay lại huyện thành để ở tạm một đêm.

Một người phụ nữ không mời mà tự đến.

Mấy người mặt đối mặt nhìn nhau.

Người phụ nữ đối diện nói: "Sao lại là mấy người cơ chứ?”

Có quen biết sao?

Lý Thanh Vận nghiêm túc đánh giá bà thím trung niên trang điểm đậm ở phía đối diện.

Hơi quen quen.

Cố Đình Chu liếc mắt một cái đã nhận ra bà ta ngay, dù sao thì bọn họ đã dành hơn nửa đời để tra tấn nhau ở kiếp trước.

"Điền Mỹ Tuyết, cô tới làm cái gì?"

Vẻ mặt của Điền Mỹ Tuyết mang theo vài phần kinh ngạc khi nhìn thấy người quen cũ. Khi nghĩ đến việc bản thân sắp làm, bà ta cảm thấy hơi xấu hổ.

Lúc này, Lý Thanh Vận mới hiểu ra cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến. Đối phương đã già đi nhiều và còn tăng cân nữa.

"Mấy người muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho con trai của tôi, ra giá đi!”

"Con trai của cô ư? Chúng tôi không có... Từ từ, anh Nghị kia là con trai của cô?" Lúc này, Lý Thanh Vận mới phản ứng lại kịp.

Hóa ra, anh Nghị kia chính là đứa con trai Trân Nghị của Điền Mỹ Tuyết. Tại sao anh ta lại trở thành như vậy?

Trong cốt truyện gốc, anh ta chính là nam chính có gia đình và sự nghiệp thành đạt, thậm chí là Đại Bảo và Nhị Bảo đều thua ở trong tay anh ta cơ mà.

Bây giờ, anh ta lại trở thành một tên lưu mạnh đầu đường xó chợ chuyên đi lừa gạt và là một kẻ tội phạm.

Lý Thanh Vận tỏ vẻ khó tin.

"Thu hồi dáng vẻ kia của cô đi. Con trai của cô đã bị nghi ngờ có liên quan đến phạm tội. Cho dù cô có bao nhiêu tiên cũng không cứu không được nó đâu." Cố Đình Chu trực tiếp đi lướt qua người bà ta mà tiến vào nhà khách.

Lý Thanh Vận vội vàng đuổi theo.

Điền Mỹ Tuyết biết lần này Trân Nghị thật sự đã đá trúng tấm ván sắt.

Bà ta ngồi xổm xuống, kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, ôm đầu gào khóc.

Mấy năm nay, cuộc sống của bà ta trôi qua cũng không quá tốt.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 233



Đời này Điền Mỹ Tuyết đi theo một người đàn ông lòng lang dạ sói, sau khi lợi dụng giá trị của bà ta xong thì đá bay bà ta ra ngoài.

Ngay cả đứa con trong bụng bà ta cũng không nhận, mẹ con ba người xém chút lưu lạc đầu đường.

May mà bà ta có trí nhớ kiếp trước, ở thời đại này làm gì cũng có thể nuôi sống mình.

Sau này lợi dụng người đàn ông chó chết kia của bà ta, bị ủy ban cách mạng bắt giữ đưa đi phê bình và lao động cải tạo, bây giờ cũng không biết chết ở xó xỉnh nào rồi.

Sau này bà ta cũng học khôn, cố gắng làm việc chăm chỉ cho đến khi có thể tự kinh doanh, bà ta lợi dụng khoảng cách thông tin giữa hai thời đại bắt đầu làm ăn, rất nhanh đã phát tài. Về mặt làm ăn cả đoạn đường ngược lại thuận buồm xuôi gió.

Nhưng hai thằng nhóc khốn kiếp trong nhà xém chút làm bà ta tức chết, cả ngày đều chùi đít cho hai đứa.

Trân Nghị cực kỳ giống người đã mất kia.

Lúc còn nhỏ học không tốt, mấy năm cách mạng mỗi ngày đi theo làm hồng vệ binh.

Sau này không có hồng vệ binh thì làm du côn lưu lạc đường phố, dẫn dắt một đám sinh không học giỏi suốt ngày.

Điền Mỹ Tuyết phải bận rộn sự nghiệp nuôi gia, vốn không để ý tới con mình.

Đánh cũng đánh rồi mắng cũng mắng rồi.

Không có tác dụng.

Bà ta trực tiếp cắt đứt nguồn kinh tế của anh ta, hy vọng anh ta có thể tìm một vài việc đúng đắn mà làm, nuôi sống bản thân.

Trân Nghị cũng không biết nghe ai xúi giục, bắt đầu lợi dụng những thằng nhóc ăn mày mà hãm hại lừa gạt.

Không ngờ tới càng về sau càng biến thành như vậy.

Mỗi lần bị người ta bắt được, Điền Mỹ Tuyết đều phải lấy tiền đi bảo lãnh anh ta ra.

Lần này thậm chí ngay cả tiên cũng vô dụng.

Bà ta cũng không biết nên làm gì.

Không cứu, nó là con của mình, không thể trơ mắt nhìn nó ngồi tù.

Cứu, chuyện lớn lần này nó bày ra, bản thân cũng không bảo.

Nghĩ đến về nhà còn một đứa nhỏ, cả ngày trộm tiền trong nhà ra ngoài tán gái, không cho tiền thì làm âm lên đòi tuyệt thực.

Giống y đúc thằng cha của nó.

Điền Mỹ Tuyết nghĩ tới đây thì càng khóc dữ hơn.

Vì sao hai đứa con của bà ta đều như vậy, bản thân rõ ràng có dạy dỗ đàng hoàng, cũng cố gắng tạo điều kiện tốt cho tụi nó, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không nên thân như cha tụi nó.

Nhìn lại cuộc sống mới này, bà ta cảm thấy mình đã đánh một ván bài tốt thành ván bài nát bét.

Đời người thật sự gian nan quá.

Nếu như làm lại lần nữa, bà ta thật sự không cần đứa con nào cả.

Trứng chọi đá.

Cuối cùng Điều Mỹ Tuyết cũng không giữ được Trân Nghị.

Trân Nghị đã nhận được trừng phạt anh ta nên nhận.

Sau khi đứa thứ hai của Điền Mỹ Tuyết lớn lên cũng giống như anh trai cậu ta, trở thành du côn giang hồ, còn lấy tiền trong nhà nuôi rất nhiều cô gái trẻ tuổi.

Còn bị người ta cố gắng xúi giục, nghiện đánh bạc.

Điền Mỹ Tuyết phấn đấu nửa đời, tài sản kiếm được đều bị cậu ta thua sạch.

Sau khi Điền Mỹ Tuyết không có tiền cung cấp cho cậu ta đánh bạc, cậu ta thậm chí làm ăn bất hợp pháp, cuối cùng đương nhiên không có kết cục tốt.

Đời này của Điền Mỹ Tuyết cũng kết thúc bằng bi kịch.

Mãi cho đến trước khi chết bà ta cũng đang nghĩ vì sao cuộc đời mình lại trở thành như vậy.

Thời gian trôi qua hơn mười năm.

Lý Thanh Vận lần nữa gặp được Lý Đắc Bảo.

Thật ra bà cũng không nhìn ra, người đàn ông tang thương đi đứng không tiện này chính là Lý Đắc Bảo.

Chỉ là bình thường mua mấy cái bánh tiêu và sữa đậu nành, trả tiền rồi chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên người đàn ông đối diện gọi bà một tiếng: "Chị cả?"

Lý Thanh Vận không nhận ra Lý Đắc Bảo, Lý Đắc Bảo thì liếc mắt đã nhìn ra Lý Thanh Vận, bởi vì mấy năm nay bà không thay đổi nhiều, ngoại trừ khóe mắt có thêm nếp nhăn.

Năm tháng rất ưu ái bà.

Lý Thanh Vận cảm thấy giọng nói này quen thuộc một cách khó hiểu.

Sau khi thăm dò thì phát hiện là Lý Đắc Bảo.

Hơn mười năm không gặp, ông ta già đi rất nhiều, đỉnh đầu đội nón da chó, khoác trên người một chiếc áo khoác lớn không nhìn ra màu sắc, đứng bán bữa sáng trong băng tuyết ngập trời. Nghĩ đến cuộc sống mấy năm nay cũng không dễ dàng.

Có thể là người già rồi, cũng bắt đầu nhớ tình bạn cũ, Lý Thanh Vận không lập tức rời đi.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 234



Một cậu nhóc trẻ tuổi trong quầy hàng cục xúc nhìn vê phía Lý Thanh Vận.

Lý Đắc Bảo vỗ đầu con trai.

"Thằng nhóc thối, đây là bác cả của con, còn không chào người ta! Chị cả, đây là con trai em, tên Lý Cách Tân.”

Chàng trai gãi đầu một cái.

"Bác... Bác cả." Cậu đã sớm nghe cha nói tới người bác cả này.

Người giỏi nhất cả nhà, ngay cả hai bác nhỏ kia cũng tới Kinh thị phát triển, nghe nói bây giờ bọn họ rất có tiền.

Bản thân cũng từng hỏi cha, bác cả có tiên như vậy, vì sao không đề bạt nhà bọn họ.

Chỉ cần hơi đê bạt thôi, bản thân cũng không trở thành người ngay cả học phí của mình cũng không kiếm ra. Phải kiếm sống ở nơi băng tuyết ngập trời bằng cách bán ba quả dưa và hai quả chà là cho bữa sáng, mỗi lần nộp học phí đều phải thiếu nợ trước, sau này từng chút một bổ sung.

Chỉ nhớ rõ đêm đó cha uống rất nhiều rượu, vừa uống vừa tát cậu, nói mình thật đáng thất vọng.

Vì vậy cuối cùng cậu không hỏi tới chuyện này nữa.

Thời gian là thuốc chữa lành vết thương tốt nhất.

Bây giờ Lý Thanh Vận và hai em gái cũng sống rất tốt, cũng không muốn vạch ra những vết thương kia, xem như gặp mặt chào nhau như những người bạn cũ vậy.

Bà móc ra từ trong túi xách một tờ một trăm tệ nhét vào trong tay cậu nhóc.

"Sắp sang năm rồi, bác cả lì xì cho con, nhận đi.” Bây giờ Lý Đắc Bảo cũng học được cách từ chối sự mê hoặc của tiền.

Ông ta túm lấy tờ trăm tệ trong tay con trai trả lại cho Lý Thanh Vận.

"Chị cả, không được không được, một đứa trẻ như nó nào xài nhiều tiền như vậy.

Lý Thanh Vận ghét bỏ trừng ông ta một cái, nhận lấy tiền rồi lần nữa đặt vào tay cậu trai.

Lý Đắc Bảo đành phải ngượng ngùng cười, để cho con nhận lấy.

"Con tên Cách Tân à? Có đang đi học không?”

Lý Cách Tân nhìn bác cả dịu dàng, trong lòng không khỏi sinh ra thiện cảm.

"Cảm ơn bác, năm nay con học lớp 12 rồi."

"Ồ, năm sau chưa tới mấy tháng là thi đại học rồi nhỉ? Chuẩn bị thế nào rồi, có lòng tin không?”

Lý Đắc Bảo bưng một ly sữa đậu nành tới: "Chị cả, uống tí sưởi ấm nè. Thằng nhóc này lúc quan trọng thì chẳng nói được gì, nhưng mà học tập cũng không tệ lắm, vẫn luôn đứng nhất ở trường tụi nó." Trong giọng nói của ông ta khó nén kiêu ngạo.

Lý Đắc Bảo trò chuyện, Lý Cách Tân vội đi tới sạp hàng chào hỏi khách khứa

Lý Thanh Vận ngược lại bất ngờ, trúc xấu ra măng tốt, con trai Lý Đắc Bảo vậy mà có tiền đồ.

Mãi đến khi bà nhìn thấy vợ của Lý Đắc Bảo mới hiểu được nguyên do.

Cha mẹ nhà họ Lý trước đây ít năm đã lần lượt qua đời.

Lúc ấy Lý Đắc Bảo cũng không tìm thấy ba chị em nên không có thông báo cho bọn họ, có lẽ dù thông báo cũng sẽ không có phản ứng gì. Bây giờ Lý Thanh Vận đã trở và, lẽ ra nên đi cúng bái một phen.

Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu mua giấy tiền vàng bạc và nến thơm đi cúng.

Cũng là lần đầu tiên gặp được vợ của Lý Đắc Bảo, là một người phụ nữ có nguyên tắc lại mạnh mẽ.

Bà ấy nhiệt tình chào hỏi bọn họ và hướng dẫn hai người trong nhà.

Lý Đắc Bảo không dám thả rắm.

Người phụ nữ này là một nhân vật hung ác.

Khó trách Lý Đắc Bảo giống như bùn nhão cũng có thể được bà ấy dạy dỗ thành như bây giờ.

Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, bây giờ Lý Đắc Bảo quả thực không còn ăn chơi như năm đó nữa, cũng có dáng vẻ sống nghiêm chỉnh.

Hai đứa trẻ dạy dỗ rất tốt, tính cách Lý Cách Tân khá hướng nội nhưng nhìn ra được là một đứa trẻ ngoan, không hề giống Lý Đắc Bảo lúc còn nhỏ.

Có lẽ người phụ nữ biết chuyện trước kia nên lúc đối mặt Lý Thanh Vận thì hơi ngượng ngùng, xấu hổ không dám nhìn vào mắt bà.

Lúc người phụ vừa gả tới từng nghe người trong thôn nói chuyện ba đứa con gái của nhà họ Lý, cũng biết có liên quan tới chồng mình.

Làm vợ của Lý Đắc Bảo, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy hổ thẹn với bọn họ.

Mấy năm nay cho dù biết ba đứa con gái nhà họ Lý đều có tiên đồ, bà ấy cũng không cho phép Lý Đắc Bảo chủ động liên lạc với bọn họ.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 235



Năm đó Lý Đắc Bảo lấy lại số tiền và nhờ mẹ Lý giúp tìm vợ.

Mẹ Lý một lòng muốn tìm con dâu hiếu thảo với mình, nhìn tới nhìn lui, gia đình tốt, bọn họ không cho lễ hỏi nổi.

Gia đình quá kém, bọn họ lại không muốn.

Lúc này đúng lúc có một gia đình không tệ, trong nhà làm mổ heo, điều kiện rất tốt.

Lễ hỏi cũng không đòi cao, nhà bọn họ có thể cho được.

Chỉ có một điểm, tính cách cô gái này vô cùng quái đản.

Cha mẹ Lý cân nhắc lâu dài đều không đồng ý.

Lý Đắc Bảo nghe là mổ heo xong thì trong lòng chỉ nghĩ sau này ăn thịt thuận tiện, không quan tâm mà cứ đòi cưới cô gái này.

Mẹ Lý đành phải năn nỉ bà mối đi cầu hôn.

Thật ra con gái nhà này là một người tốt, lớn lên cũng đúng quy củ. chỉ là ở lâu với cha và anh trai làm thợ mổ heo, tính cách hơi mạnh mẽ, nói một không hai.

Người mấy thôn xung quanh đều biết thanh danh của cô gái, không dám cưới cô gái về nhà, cho nên mới trễ nải.

Chắc chắn cô gái kia cũng chướng mắt Lý Đắc Bảo, có điều tuổi đã đến lúc phải lập gia đình, không thể để cha mẹ lo lắng cho mình.

Cuối cùng mới miễn cưỡng gả cho Lý Đắc Bảo.

Sau khi kết hôn, cô gái sử dụng đủ loại kỹ năng xử lý Lý Đắc Bảo, rất nhanh đã khiến cho đối phương ngoan ngoãn.

Hai người nhanh chóng có con trai, vì con trai, Lý Đắc Bảo càng ngày càng chịu khó chịu làm.

Mấy năm nay Lý Đắc Bảo cứ từ từ được cải tạo thành như vậy.

Gia đình nuôi một học sinh, cuộc sống không mấy dư giả nên một người ở nhà làm nông, người còn lại mở quán bán điểm tâm sáng ở huyện thành.

Sau khi Lý Thanh Vận biết những chuyện này thì nhất thời vô cùng xúc động.

Thường nói cưới vợ tốt vượng ba đời, không phải nói chơi.

Bùn nhão như Lý Đắc Bảo đây đúng là không dính được lên tường.

Chuyện xưa như sương khói, cha mẹ Lý đều qua đời, Lý Thanh Vận cũng không muốn so đo gì nữa, đều đã qua hết rồi.

Trước khi Lý Thanh Vận đi thì để lại địa chỉ và điện thoại của mình ở Kinh thị cho Lý Cách Tân.

"Nếu như con có thể thi lên Kinh thị, nhớ liên lạc với bác cả, chúc con tiền đồ như gấm."

Lý Cách Tân nắm chặt tờ giấy trong tay, nhìn về phía bọn họ rời đi, gật đầu thật mạnh.

Vợ của Lý Đắc Bảo đi tới phòng bếp thu dọn, nhìn thấy trên thớt bày một xấp tiền thì vội đuổi theo, nhưng người đã đi rồi.

"Tiểu Tân, trên đây viết là gì thế?"

"Bác cả nói hai ngàn tệ này xem như giúp con đi học."

Lý Đắc Bảo tiếp nhận chồng tiền này rồi im lặng.

"Tiểu Tân, bây giờ nhà ta khó khăn quá rồi, nếu đã có số tiền kia thì con có thể học đại học con muốn, sau này phải càng cố gắng, tiền này đợi con ra ngoài đi làm rồi chúng ta nhất định phải trả cho bác cả con, cả vốn lẫn lãi, biết chưa?"

"Yên tâm đi mẹ, con chắc chắn sẽ trả lại."

Lý Thanh Vận đã tính toán rồi, dựa theo lợi ích gian hàng bữa sáng này của bọn họ, kiếm chút tiền sinh hoạt vẫn được.

Học phí của Lý Cách Tân, còn có học phí sau này lên đại học, tiền sinh hoạt, bọn họ chắc chắn rất khó kiếm.

Số tiền kia với bà mà nói chỉ là chút lòng thành, cũng không đau lòng, nếu như nó có thể khiến cho một người trẻ tuổi có cơ hội theo đuổi giấc mơ và tương lai tốt hơn thì cũng xem như từ thiện.

Về sau, quả nhiên Lý Cách Tân đã tới Kinh thị.

Kinh tế trong nhà khó khăn, lấy ra tiên học phí là không thể, phí sinh hoạt của cậu cần tự mình kiếm.

Sau khi Lý Thanh Vận biết cậu đang làm việc ngoài giờ, nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm cũng sẽ sắp xếp cho cậu một chức vụ cậu có thể đảm nhiệm ở công ty.

Lý Cách Tân rất biết chịu khổ chịu làm, xưa nay không phàn nàn mệt mỏi và cực khổ, cố gắng làm việc, luôn đi sớm nhất và về trễ nhất.

Ứng với câu nói đó, chỉ cần lo cố gắng, còn lại giao cho ý trời.

Ông trời sẽ không phụ lòng người nỗ lực.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 236



Lý Cách Tân là một đứa trẻ rất ưu tú, sau khi cậu tốt nghiệp đại học, dưới sự đề cử của giáo viên mà ở lại trường dạy học.

Kiếm được khoản tiền đầu tiên trong tay, cậu vội lấy ra tới nhà trả lại cho Lý Thanh Vận.

Lý Thanh Vận vốn muốn nói tiền kia chính là giúp đỡ cậu, không cần trả.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của người trẻ tuổi giống như đã trút được gánh nặng, Lý Thanh Vận bèn nhận lấy số tiền kia.

Bà chưa từng cảm thấy hai ngàn tệ nặng nề như vậy.

Đây là một gánh nặng rất lớn đối với một đứa trẻ.

Bà tiếp nhận chính là tiền nâng cao niềm kiêu ngạo và tự ái của cậu. Rất nhiều năm về sau, Lý Cách Tân đều luôn duy trì thói quen chúc tết cho bác cả Lý Thanh Vận hàng năm, dù sau này đã có vợ cũng không thay đổi.

Cậu thường nói với vợ, nếu như không có bác cả thì không có Lý Cách Tân bây giờ, có lẽ giấc mộng của cậu đã sớm chôn vùi trong núi lớn.

Ngọn núi lớn cả đời cậu đều rất khó đi ra cuối cùng không có trở thành tường thành bao quanh giam giữ cậu.

Đây cũng là bởi vì lòng tốt của một người phụ nữ.

Lý Đắc Bảo lúc về già được con trai đón vào Kinh thị sống.

Mấy năm nay ông ta đi sớm về tối kiếm tiền vất vả, sức khỏe đã sớm xảy ra vấn đề, may mà vẫn kịp hưởng phúc của con trai.

Lúc về già dưới sự chăm sóc của con trai con dâu, cuộc sống rất hài lòng.

Ngày ông ta đi còn kéo tay vợ mình nói: "Quế Hoa, tôi đi trước, một mình bà phải sống thật tốt nhé. Đời này gả cho tôi vất vả bà rồi, nếu như không phải bà ở phía sau thúc đẩy tôi, cả đời tôi không biết thành dáng vẻ gì. Kiếp sau đừng tìm tôi nữa..."

Tưởng Quế Hoa khóc không thành tiếng, mặc dù người đàn ông này khiến bà ấy vất vả hơn nửa đời người, nhưng hai người dù sao cũng đã nắm tay nhau qua năm tháng.

"Chị cả, chị hai, chị ba, em có lỗi với các người, em khốn kiếp. Mấy năm gần đây, mỗi lần em nhớ tới những chuyện mình làm lúc còn trẻ thì trong lòng vô cùng khó chịu. Em nhớ tới lúc nhỏ, chị cả mò cá cho em ăn ở nơi băng tuyết ngập trời, hai tay lạnh cóng giống như củ cải trắng, về nhà còn bị đánh mắng.

Còn có chị hai may quần áo cho em, luôn tốt bụng và hiền hòa, xưa nay các người chưa từng mặc một bộ đồ ấm áp. Chị ba ướp dưa chua để hầm cá, mùi vị không biết ngon bao nhiêu, em đều ăn hết vào bụng, ngay cả ngụm canh cũng không để cho các chị. Rất nhiều chuyện em nhớ tới mà hối hận. Nếu như có thể trở về năm đó, lần nữa trải qua, chỉ mong các chị đừng gặp lại người em trai như em." Trong khóe mắt đục ngầu của Lý Đắc Bảo chảy ra một giọt nước mắt.

Người sắp chết, lời nói cũng tốt đẹp.

Thanh Duyệt lau nước mắt.

"Em hay đó, em ngoan ngoãn chờ đi, kiếp sau chị vẫn muốn làm chị của em, xem chị có đánh chết em không.” Lý Đắc Bảo cố gắng nở nụ cười.

Chị ba xấp xỉ tuổi ông ta, lúc nhỏ không ít lần lén đánh ông ta, mỗi lần ông ta kiện cáo, chị ba đều bị cha mẹ đánh một trận.

Nhưng bà ấy đều không sợ tí nào, mạnh miệng nói lần sau vẫn đánh ông ta, bị mắng không ít. Ánh mắt Lý Đắc Bảo cuối cùng dừng lại trên người của con trai.

Đây là tác phẩm ưu tú nhất vinh quang nhất cả đời ông ta, cũng là một trong những người ông ta không nỡ rời bỏ.

"Cách Tân, sau này phải hiếu thảo với ba bác của con giống như hiếu thảo với cha mẹ nhé, không có bọn họ, đừng nói con, ngay cả cha, có lẽ cũng không có hôm nay. Lúc còn trẻ cha con khinh suất, không biết tốt xấu, ức h**p ba bác của con thảm lắm. Thiếu nợ bọn họ, đời này cha không trả hết, sau này món nợ này phải rơi xuống trên đầu con rồi. Người ta nói cha nợ con trả, cha đành có lỗi với con một lần."

Lý Cách tân đã sớm không phải là đứa trẻ nữa, cậu cũng biết được rất nhiều chuyện năm đó từ trong miệng các cụ.

Cậu quỳ xuống: "Cha, cha yên tâm đi, con chắc chắn sẽ làm người thật tốt, đối tốt với ba bác." Cuối cùng Lý Đắc Bảo cũng rời đi. Chuyện cũ trước kia xóa bỏ.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 237



Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, hiện giờ đã là năm 1988.

Tam Tam đại diện Hoa quốc đến Hán quốc tham gia thế vận hội Olympic.

Lý Thanh Vận dẫn Nhị Bảo và cha mẹ Cố tới hiện trường cổ vũ cho con bé.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Thanh Vận ra nước ngoài.

Vì Cố Đình Chu và Đại Bảo là quân nhân nên bị hạn chế xuất cảnh, không thể đến hiện trường.

Đi cùng bọn họ còn có Trình Hàng Chi (Mao Đầu).

Trong suốt quá trình cuộc thi diễn ra, anh ấy luôn cầm máy chụp ảnh đuổi theo chụp ảnh cho Tam Tam, người nhà họ Cố đã quá quen với hình ảnh này.

Lúc đầu, mọi người nghĩ đơn giản rằng Trình Hàng Chi rất thích cô em gái Tam Tam.

Sau này mọi người mới nhận ra, tình cảm mà anh ấy dành cho Tam Tam không phải sự yêu thích giữa anh trai và em gái, mà là tình cảm nam nữ.

Năm ấy, sau khi Đại Bảo kết hôn với Giang Vãn, Giang Thao đã tìm cơ hội tỏ tình với Tam Tam.

Khi đó, Tam Tam đã thẳng thừng từ chối người anh trai chơi chung từ nhỏ đến lớn này.

"Anh Thao, em vẫn còn nhỏ, mẹ em vẫn chưa cho phép em yêu đương. Vả lại, em cũng chỉ xem anh là anh trai mà thôi."

Khi đó Tam Tam rất ngây thơ, toàn bộ tinh thân của cô ấy đều đặt vào bộ môn nhảy cầu, hoàn toàn không biết gì về tình cảm nam nữ.

Giang Thao bị tổn thương, lập tức quay về Hải Thị, mấy năm nay anh ấy chỉ lo tập trung vào công việc, không hề về nhà lần nào.

Có điều, không bao lâu sau bên cạnh Tam Tam lại xuất hiện một bóng dáng khác. Anh ấy không hề vắng mặt trong bất kỳ cuộc thi lớn nhỏ nào mà Tam Tam tham gia và luôn cầm theo máy ảnh của anh ấy đến vị trị trí tốt nhất để chụp ảnh, quay phim cho Tam Tam, lưu lại từng khoảnh khắc tươi đẹp của cô ấy.

Còn Tam Tam thì chỉ nghĩ rằng bản thân lại có thêm một người anh trai thích chụp ảnh.

Tất cả các thành viên trong nhà họ Cố đều nhìn ra tình cảm của Trình Hàng Chi dành cho Tam Tam.

Nhưng vì anh ấy chỉ lặng lẽ chờ đợi mà không lên tiếng nói rõ nên bọn họ cũng không nói gì.

Sau khi Tam Tam uyển chuyển thực hiện động tác nhảy từ trên chiếc cầu cao mười mét xuống, cô ấy đã giành được điểm tuyệt đối và được xác định là quán quân.

Tất cả mọi người có mặt trong hội trường đều reo hò.

Các thành viên trong nhà họ Cố vô cùng phấn khích, bọn họ đứng dậy ăn mừng.

Khi bài hát quốc ca của Hoa quốc vàng lên trong sân vận động, tất cả người dân Hoa quốc có mặt tại đó đều cảm thấy tự hào vì cô gái nhỏ Cố Yến Vi của Hoa quốc.

Bọn họ lớn tiếng gọi tên cô ấy: "Cố Yến Vi! Cố Yến Vi!"

Lý Thanh Vận rưng rưng nước mắt, Tam Tam của bà đã làm được, còn bé đã giúp Hoa quốc giành được một tấm huy chương vàng tại thế vận hội Olympic.

Dường như mới hôm qua cô gái nhỏ còn nằm trong ngực bà bi bô tập nói, vậy mà bây giờ cô ấy đã trở thành một nữ chiến binh mạnh mẽ, có thể cống hiến cho tổ quốc.

Năm ấy, khi cô bé nhỏ nhắn nói bản thân muốn học nhảy cầu và giành lấy vị trí quán quân, mang lại sự vẻ vang cho đất nước, mọi người đều cho rằng cô ấy nhất thời hứng khởi.

Không ngờ hôm nay cô ấy đã thực hiện được lý tưởng của chính mình.

Lý Thanh Vận hiểu rõ, để có được ngày hôm nay, Tam Tam đã trải qua nhiêu khó khăn.

Nhảy cầu là bộ môn thể thao mức độ nguy hiểm cao, ngoài việc cơ bắp dễ bị tổn thương thì xác suất mắc các bệnh về giác mạc cũng cao hơn người bình thường, chỉ cần sơ ý một chút sẽ thì có thể sẽ hối hận cả đời.

Đây cũng là lý do trước đây mọi người trong nhà đều phản đối cô ấy học nhảy cầu. Nhưng đứa nhỏ này cứng rắn hơn người bình thường nhiều.

Cô ấy không đáp trả lại sự phản đối của mọi người bằng lời nói mà dùng hành động, cô ấy lần lượt vượt qua những thách thức khó khăn, dùng thành tích nổi bật để chứng minh rằng cô ấy làm được.

Ngay cả huấn luyện viên của cô ấy cũng nói suýt chút nữa đã vì thành kiến của bản thân là bỏ lỡ một vận động viên ưu tú như Tam Tam.

Không ngờ một cô gái sở hữu gương mặt xinh xắn như búp bê sứ lại có nghị lực và sự kiên trì mạnh hơn hẳn người bình thường.

Vận động viên nhảy cầu là một nghề khó và với các cô gái thì độ khó của bộ môn này còn tăng lên gấp nhiều lần.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 238



Khi tới tháng, Cố Tam Tam thường bị đau bụng, mỗi lần như vậy cô ấy bắt buộc phải uống thuốc thì cơn đau mới thuyên giảm.

Lý Thanh Vận không biết sao con bé có thể chịu đựng được cơn đau bụng kinh khi ngày đèn đỏ trùng với ngày huấn luyện hoặc tham gia thi đấu.

Ngay lúc này, bà cảm thấy vô cùng tự hào vì có một đứa con gái như Cố Tam Tam.

Trong bữa tiệc ăn mừng chiến thắng mà cả nhà tổ chức cho Tam Tam, Trình Hàng Chi đã ôm theo một bó hoa tươi đến.

Trong ngày quan trọng của Cố Tam Tam, cuối cùng anh ấy không không thể kiềm lòng được mà muốn thổ lộ tình cảm của bản thân với cô ấy. Sự đồng hành và chờ đợi của anh ấy trong suốt mấy năm vừa qua là mình chứng tốt nhất cho việc anh ấy muốn được ở bên cạnh Tam Tam cả đời.

Vì vậy, ngay trước mặt tất cả người thân của Cố Tam Tam, Trình Hàng Chi ôm bó hoa bước về phía cô ấy rồi từ tốn nói: "Cố Yến Vi, anh có thể theo đuổi em không?"

Anh ấy chỉ nói là theo đuổi chứ không phải người yêu, vì anh ấy muốn Tam Tam có thời gian chấp nhận việc này, đồng thời cũng giữ lại hy vọng cho bản thân.

Thật ra, tiểu Trình tổng hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, đối tượng ái mộ của biết bao cô gái cũng chỉ là một chàng trai lo sợ bị cô gái mình yêu từ chối.

Tam Tam đỏ mặt, cô gái hai mươi tuổi này đã biết về thứ mang tên tình yêu. Sự đồng hành của Trình Hàng Chỉ đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô ấy.

Mỗi lần cô ấy đứng trên ván cầu nhìn về phía khán đài, ánh mắt đều vô thức tìm kiếm bóng dáng cầm máy ảnh.

Tam Tam không biết đó có phải tình yêu hay không, nhưng cô ấy không muốn đánh mất sự tốt đẹp này.

Vì vậy, cô ấy muốn thử cho bản thân và Trình Hàng Chi cơ hội.

Mặc dù bên ngoài mọi người đều tỏ vẻ như đang xem diễm nhưng trong lòng ai nấy cũng vui mừng.

Suy cho cùng, ai cũng cảm động trước sự trả giá vì Tam Tam trong thời gian qua của Trình Hàng Chi.

Lúc này, Nhị Bảo bắt đầu huýt sáo và hò hét, đẩy không khí lên cao trào.

"Đồng ý đi!" Nhị Bảo vừa nói xong, những người thân có mặt tại đây cũng phụ hoạ theo: "Tam Tam đồng ý đi, đồng ý đi!"

Tam Tam nghe theo cảm nhận của trái tim mình, dũng cảm nhận lấy bó hóa trong tay Trình Hàng Chi.

Cô ấy giả vờ hào phóng để che lấp Sự ngượng ngùng của mình: "Vậy em sẽ cho anh một cơ hội.”

Trình Hàng Chi cười rạng rỡ.

Sau gần ba năm, cuối cùng anh ấy đã theo đuổi được Cố Yến Vi.

Cuối cùng anh ấy đã thực hiện được bước đầu tiên cũng là biết khó khăn nhất.

Hiện giờ người con gái mà anh ấy yêu đã đồng ý cho anh ấy cơ hội, ngay cả người nhà của cô ấy cũng ủng hộ, hạnh phúc này đến quá bất ngờ.

Cả đêm hôm đó, tinh thần của Trình Hàng Chi luôn ở trong trạng thái phấn khích tột độ.

Dường như anh ấy đã nhìn thấy hình ảnh Tam Tam ôm hoa tươi đi vào lễ đường cùng anh ấy trong tương lai, thậm chí tên các con anh ấy cũng suy nghĩ xong hết rồi.

Tại Hồng Kông xa xôi, sau khi biết được bước tiến của con trai, hai vợ chồng Trình Kiệt cũng vỗ tay khen ngợi.

Bọn họ đã thích con gái út nhà họ Cố từ lâu, cho nên hãy biến cô ấy thành con dâu của họi

Không ngờ cô bé Tam Tam này lại giỏi giang đến vậy, thoạt nhìn cô ấy rất mỏng manh và dễ thương nhưng vừa ra tay đã giành được vị trí quán quân tại Thế vận hội Olympic, quan trọng là bây giờ cô ấy mới hai mươi tuổi, vẫn còn cả một tương lai tươi sáng đang chờ cô ấy.

Trình Kiệt bắt đầu tự hỏi có phải con trai mình hơi kém không? Có vẻ thằng nhóc thối nhà mình không xứng với người ta lắm. Đối với chuyện của hai đứa nhỏ, Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận hoàn toàn mặc kệ để chúng tự do phát triển.

Mới đầu, Cố Đình Chu hơi khó chịu, kiếp trước Trình Kiệt đã bắt cóc hai đứa con trai của ông, kiếp này con trai ông ấy lại mon men cướp mất con gái út của ông, vừa nghĩ đã thấy tức.

Lý Thanh Vận hỏi anh: “Anh thấy bên cạnh chúng ta còn có đứa con rể nào ưu tú hơn Trình Hàng Chi sao?"

Cố Đình Chu nghĩ ngợi chốc lát rồi nhận ra đúng là không có.

Hiện giờ nhà họ Trình đã khác xưa, nhà họ không chỉ làm ăn lớn mà gia đình họ cũng chỉ có mình Trình Hàng Chi là con trai duy nhất, trong nhà cũng không có ai thích gây ra thị phi.

Quan trọng nhất là chuyện mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu sẽ không xảy ra, bởi vì Trình Kiệt và Thu Cúc đã thích Tam Tam từ lâu, nếu con bé gả vào nhà họ chắc chắn sẽ không gặp khó khăn gì.

Riêng bản thân Trình Hàng Chi cũng là nhân tài xuất sắc tốt nghiệp đại học Hồng Kông, rất thông thạo việc kinh doanh, hiện giờ đã mở rộng phạm vi đầu tư vào đại lục.

Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là tình yêu và sự che chở của anh ấy dành cho Tam Tam khiến người làm cha là Cố Đình Chu cũng bị đả động.

Được rồi, đứa con rể này xem như đủ tư cách, nhưng vẫn phải xem con gái ông có đồng ý hay không.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 239



Sau khi về nước, Tam Tam vẫn khiêm tốn tiếp tục tham gia huấn luyện.

Cho đến một hôm, có một người tự xưng là cô của Cố Yến Vi tìm tới trung tâm huấn luyện của cô ấy.

Cố Tam Tam bối rối nhìn người phụ nữ xa lạ sở hữu gương mặt hơi quen thuộc.

"Tam Tam, cô là cô của cháu đây, cháu quên rồi sao? Lúc nhỏ cô còn ẵm cháu nữa đó!" Người phụ nữ vừa nói vừa lôi kéo cô ấy.

Cố Tam Tam biết mình có một người cô ruột, theo lời mẹ nói thì bà ta đã bỏ đi theo một tài xế xe tải chuyên chở hàng hóa từ nhiều năm trước.

Bao nhiêu năm nay bà ta chưa từng liên lạc với người trong nhà lần nào.

Khuôn mặt của cô gái trẻ trên tấm ảnh cũ và người phụ nữ trung niên này hơi tương tự nhau.

Người phụ nữ này đeo dây chuyền và hoa tai vàng và ăn mặc rất thời thượng, không giống như một người nghèo khó, vậy tại sao những năm qua bà ta không liên lạc với người nhà?

"Sao cô lại đến tìm cháu?" Tam Tam hỏi thẳng.

"Cũng không có gì, chỉ là lúc cô xem TV bất ngờ nhìn thấy tên cháu, lúc đầu cô còn tưởng là trùng tên, ai ngờ đúng là cháu thật, cuối cùng nhà họ Cố chúng ta cũng có một người có tương lai. Tiện thể, cháu nhảy cầu giỏi quá, có thể dạy cho em trai được không? Cô sẽ không để cháu làm không công đâu."

Xưa nay Tam Tam không giỏi xử lý mấy chuyện liên quan đến họ hàng như thế này, vì thế cô ấy nói thẳng: "Có chuyện gì cô cứ nói với cha mẹ cháu đi ạ, cháu phải đi huấn luyện đây, hẹn gặp lại. Thấy cô gái nhỏ bỏ đi, Cố Đình Hoa đành phải dựa theo địa chỉ mà cô ấy nói tìm đến nhà họ Cố.

Gần hai mươi năm xa cách, bà ta không ngờ bây giờ nhà họ Cố lại giàu có và sống trong một khu nhà rộng lớn như thế.

Nhưng Cố Đình Hoa không biết rằng đây chỉ là một căn nhà bình thường của nhà họ Cố thôi, vì thuận tiện cho các con và có cảm tình nhiều năm với ngôi nhà nên họ mới sống ở đây.

Người mở cửa là giúp việc trong nhà.

Thật hiếm thấy khi hôm nay Cố Đình Chu có mặt ở nhà.

Lúc nhìn thấy Cố Đình Hoa đã không gặp suốt hai mươi năm, mọi người đều giật mình.

Cha Cố rơi lệ đầy mặt khi gặp lại đứa con gái đã mất tích nhiêu năm.

Hiện giờ cuộc sống của hai đứa con trai đều tốt đẹp, nhưng trong lòng ông cụ vẫn luôn lo lắng cho đứa con gái này.

Còn mẹ Cố lại bước tới, liên tục đánh vào lưng con gái.

"Đứa con gái chết bâm, rõ ràng bản thân sống rất tốt, tại sao không gửi chút tin tức nào về cho mẹ và cha con, mẹ tưởng đâu... Tưởng đâu con đã chết ở xó xỉnh nào rồi chứ "

Gặp lại cha mẹ, Cố Đình Hoa cũng rất xúc động.

Bà ta cứ ngỡ bản thân rời đi nhiều năm như thế, hai ông bà cụ đã qua đời từ lâu, không ngờ họ vẫn còn sống, tốt quái

"Cha, mẹ, con về rồi."

Sau đó, cả nhà trò chuyện với nhau.

Cố Đình Hoa cũng kể cho mọi người nghe những chuyện mà bản thân đã gặp trong những năm qua.

Sau khi bỏ trốn theo tài xế xe tải kia tới phía Nam, bọn họ dừng chân ở tỉnh Phúc Kiến.

Thì ra người tài xế kia đã có vợ, chẳng qua ông ta thấy Cố Đình Hoa nhẹ dạ cả tin nên muốn lừa bán bà ta vào ổ m** d*m.

Cũng may Cố Đình Hoa và con gái Nguyệt Nguyệt bị một tên du côn buôn bán ở chợ đen mua về.

Mặc dù bề ngoài của người đàn ông này xấu xí nhưng tấm lòng không xấu, ông ta đối xử với hai mẹ con bọn họ rất tốt, Cố Đình Hoa dần cảm động, cuối cùng bọn họ đã ở bên nhau.

Người đàn ông này có người quen ở chợ đen, mấy năm qua anh ta buôn bán kiếm được rất nhiều tiền nên cũng tiết kiệm được một khoản kha khá.

Sau này, khi phong trào kinh doanh hộ cá thể nổi lên, hai người đã tận dụng cơ hội và kiếm được rất nhiều tiền.

Cố Đình Hoa sinh cho người đàn ông này một đứa con trai, đặt tên là Phúc Lâm, hiện tại cậu ta đã mười lăm, mười sáu tuổi.

Cô con gái Nguyệt Nguyệt đã lấy chồng, gả vào một gia đình giàu có ở tỉnh Phúc Kiến.

Bấy giờ, vì nhìn thấy hình ảnh Tam Tam đạt được giải quán quân thế vận hội Olympic trên TV nên Cố Đình Hoa mới tìm tới tận cửa.

Cha Cố và mẹ Cố hỏi Cố Đình Hoa tại sao bản thân sống tốt mà lại không gửi thư báo bình an cho người nhà.

Cố Đình Hoa ấp úng, khi thì nói chồng mình không cho, khi lại nói bản thân quên mất.

Trong lòng mọi người đều hiểu, tám phân là do bà ta nghĩ bây giờ bản thân có tiên, sợ bị họ hàng ở quê vòi vĩnh nên dứt khoát không liên lạc vê.

Ai ngờ trong số họ hàng nghèo mà bà ta khinh thường lại xuất hiện một nhân vật ưu tú, là quán quân trong thế vận hội Olympic, đạt được danh tiếng, chuyện này có thể giúp bà ta khoe khoang cả đời.

Vì vậy Cố Đình Hoa mới háo hức chạy đến nhận người thân.
 
Back
Top Bottom