Ngôn Tình Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 20: 20: Mỹ Vị Nhân Gian


Nghe thấy lời cậu nói, cả nhà đều nhìn vào bát mì trộn tương đậm sắc với hương thơm mê đắm lòng người……Tiểu Lâm nghĩ đi sớm một chút rồi trở về nhanh để ăn mì trộn tương, liền không để ý đến ánh mắt của mọi người mà bưng bát mì đi thẳng đến phòng ông bà nội.

Bác dâu cả Lâm vỗ vỗ cánh tay của mẹ Lâm, cười nói: “Em cũng coi như là khổ trước sướng sau đi, hiện tại Uyển Thanh rất có triển vọng, con bé còn biết làm cái gì…… Mì xào à?”Mẹ Lâm cười ngây ngô, trong mắt toát ra hạnh phúc quang mang.

Uyển Thanh nhà em còn không có khả năng sao!Khi cả nhà họ Lâm trở vào nhà, liền nhìn thấy Lâm tứ muội cùng bà Lâm bày thức ăn lên bàn, cái bát to ở chính giữa không phải là bát mì trộn tương mà Triệu Uyển Thanh mang tới sao ?Bà nội Lâm chỉ vào bát mì trộn tương rồi nói với mọi người: “Là của Uyển Thanh đưa tới.

”Ngữ điệu khi bà nhắc tới Triệu Uyển Thanh đã có phần nhu hòa hơn lúc trước, hiển nhiên thấy con cháu hiếu kính mình khiến bà cảm thấy thật vui vẻ.

Thời buổi này, thịt cùng với bột mì tinh khó mà kiếm được.

Bình thường gia đình ở quê chỉ có khi ăn tết mới được ăn hai món đồ hiếm này!Hôm nay không dịp tiết lễ gì mà có thể ăn được món thịt tốt như vậy, làm sao mà Lâm lão thái lại không cảm thấy vui cho được?Hai ông bà cùng chia bát mì lớn trước mặt, trộn đều mì lên rồi gắp một đũa mì bỏ vào miệng…… Ăn ngon đến nỗi có thể thăng thiên!Một bát mì trộn tương lớn như thế này, cũng chỉ đủ chia cho hai người lớn ăn, nhiều hơn thì không có.

Cũng may bác cả Lâm và bác dâu cả Lâm đều không phải là người tham ăn, con của họ là Lâm tứ muội và Lâm nhị đệ cũng chỉ nhìn bát mì mà ghen tỵ, chứ không có ý định mở miệng xin.

Nhà bác cả Lâm có bốn người con, ba người con đầu đều là con gái, Lâm đại tỷ và Lâm nhị tỷ đã được gả đi, còn lại Lâm tứ muội và Lâm nhị đệ ở nhà.

Nhà của bác hai Lâm cũng cùng có bốn người con, lớn nhất là Lâm Tam tỷ đã được gả ra ngoài, trong nhà hiện có Lâm Ngũ muội, Lâm Lục muội và Lâm Tam đệ.

Bác dâu hai Lâm trở về nhà mình liền trưng ra sắc mặt khó coi, “Ông nó à, chúng ta cũng là bác trai bác gái của nó, sao con bé đó lại không biết hiếu kính chúng ta chứ?”Lâm Ngũ muội cũng là người ham ăn, cô ta vừa rồi nghĩ đến bát mì đầy sốt thịt trước mặt thì nhịn không được mà nuốt nước miếng, “Chị dâu thật là bất công, chỉ biết tới nhà bác cả, không biết tới nhà ta……”Lâm lục muội dẫm chân một cái ở dưới bàn, Lâm Tam đệ cũng trừng mắt nhìn cô ta liếc mắt một cái.

Bác hai Lâm nghe vợ và con gái nói xong, ném cái bát loảng xoảng trên bàn, khiến mọi người kinh ngạc run lên một cái.

“Đó là nhà lão tam hiếu kính người lớn trong nhà! Các người có bản lĩnh thì cũng làm một bát mì thịt để vinh quy bái tổ!”Lâm Ngũ muội bĩu môi, không dám nói nữa.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 21: 21: Mẹ Đẻ Tới Thăm


Bác hai Lâm lại chỉ vào bác dâu hai Lâm, “Bà bớt săm soi vào nhà lão tam đi, cả ngày chỉ biết so đo này kia, bà nhàn đến mức đứng ngồi không yên rồi đúng không?!”“Ăn cơm!”Bác hai Lâm phát tiết một đốn khiến cả nhà rơi vào tĩnh lặng hoàn toàn.

Triệu Uyển Thanh đẩy một bát mì tới trước mặt mẹ Lâm cùng với em trai Lâm, lại múc vào một muỗng thịt vụn to lên trên rồi bỏ thêm ít đồ ăn phụ vào.

Sau khi ăn xong một bát mì lớn, mẹ Lâm và Lâm tiểu đệ cầm bát lên l**m sạch nước sốt thịt còn dính lại trên bát.

Đến khi hai người ôm bụng tận hưởng dư vị vừa rồi, Triệu Uyển Thanh đã trở thành trưởng quầy rảnh tay rồi.

Quy củ cũ, cô nấu cơm, không rửa chén.

Sau khi cả nhà đã nghỉ trưa, mẹ Triệu cùng hai con trai đã đến thôn Hoàng Thổ rồi.

Mẹ Lâm đang chuẩn bị xuống đồng làm việc, vừa ra khỏi liền thấy thông gia, bà vội vàng buông cuốc xuống rồi đưa tiếp đón mẹ Triệu vào trong nhà.

“Mẹ? Mọi người sao lại tới?”Triệu Uyển Thanh đứng ở trong viện, đột nhiên nhìn thấy mẹ Triệu cùng hai em trai mình xuất hiện, ký ức trong đầu lập tức đều được tuôn ra.

Cô sửng sốt một chút, lôi kéo mẹ Triệu cùng hai đứa em trai vào phòng.

“Mẹ, mẹ đi làm việc đi, bằng không hôm nay sẽ không có công điểm.

”“À, nhưng thông gia mới đến, mẹ……”“Không sao mẹ, mẹ con lại không phải người ngoài, con tới tiếp đón là được, mẹ mau đi làm công đi.

”Mẹ Lâm đành phải khiêng lại cái cuốc, xuống ruộng làm công.

Mẹ Triệu thấy bà thông gia đi rồi, lập tức lôi kéo Triệu Uyển Thanh hỏi: “ Con đang mang thai?”Triệu Uyển Thanh sờ sờ bụng, “Vâng, đúng vậy.

”“Con nói thật với mẹ, có phải mẹ chồng con kêu con xuống đồng làm việc?”“Không có……”Mẹ Triệu liền lập tức hỏi cho ra lẽ, Triệu Uyển Thanh lại lắc đầu, hình như đây là hiểu lầm rồi.

“Chị, có cái này cho chị.

”Triệu Đại ngồi ở một bên, chỉ chỉ bên chân túi.

Triệu Uyển Thanh ngước mắt nhìn em trai mình, chính xác giống y trong trí nhớ cuả cô, chính là người thành thật, ăn nói có chút vụng về.

Cô vừa mở túi ra thì thấy bên trong chứa đầy một túi bột ngô.

“Ôi, sao mọi người lại đem tới nhiều như vậy?” Cô cả kinh nói.

Triệu Đại đệ xoa xoa tay không nói lời nào, mẹ Triệu liền lôi kéo tay cô nói: “Còn không phải sợ con ở nhà chồng ăn không ngon…… Nghe nói con mang thai, mẹ thật là vui mà……”Triệu Uyển Thanh nhìn ‘mẹ ’ của mình, trong lòng chậm rãi chảy dòng nước ấm.

Thật không hổ là nữ chính kịch bản, nhà mẹ đẻ, nhà chồng đều là người tốt, luôn dành sự ưu ái cho cô!Một vai ác tìm đường chết đều không có!“ Ôi, chị của con còn không tốt bằng con……” Mẹ Triệu lại cảm thán nói.

Chị của Triệu Uyển Thanh ,Triệu Uyển Nguyệt xuất giá đã được bốn năm, đến bây giờ cũng chưa mang thai đứa con nào, ở nhà chồng sống mỗi ngày đều là nơm lớp lo sợ.

Triệu Nhị đi đến, trong lúc mấy người các cô đang nói chuyện thì cậu đã sớm đi một vòng nhà họ Lâm, sau đó cậu tình đi vào phòng bếp để xem.

“Mẹ, nhà chị hai có thịt còn có bột mì trắng, cuộc sống vẫn rất tốt!”.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 22: 22: Thương Yêu Thật Lòng


Triệu Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn Triệu Nhị, mi thanh mục tú, ánh mắt linh hoạt.

Người em trai này rất thông minh.

Khi còn ở nhà, chủ nhân thân xác này cùng với cậu ta thường hay lười nhác, không làm việc! Mặc dù năm đứa con trong gia đình nhà họ Triệu có người chăm chỉ có người lười biếng, nhưng tình cảm anh em giữa họ rất khắng khít.

Trước kia, chị cả Triệu Uyển Nguyệt ở nhà luôn bảo vệ các em trai và em gái mà giành làm mọi việc, cô ấy cũng luôn là người đầu tiên đứng ra sẵn sàng xử lý bất kì đứa nào dám bắt nạt các em.

Nhớ về chị gái, Triệu Uyển Thanh lại không khỏi thở dài.

"Chị cả với anh rể không đi bệnh viện khám hả mẹ?" Cô nắm tay mẹ Triệu hỏi nhỏ.

Sắc mặt của mẹ Triệu trông vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn cô: “Khám cái gì? Con muốn để chị con ly hôn hả?”Triệu Uyển Thanh ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến thời đại này, quan niệm về vấn đề vô sinh khác biệt so với thời đại cô sống trước đây.

Trong thời đại này, đối với hầu hết người dân nông thôn, nếu vợ chồng không sinh được con thì người ta sẽ đổ lỗi cho phụ nữ, không ai nghĩ rằng người đàn ông có vấn đề gì! "Hay là cứ đi bệnh viện kiểm tra xem, con nghe nói! cũng có người đàn ông không thể sinh con! " Cô nắm tay mẹ Triệu rồi nói thầm vào tai.

Mẹ Triệu nghe vậy thì thả lỏng hơn, nhưng vẫn có chút không tin, ôm hy vọng hỏi: "Thật à? Con nghe ai nói vậy?"Triệu Uyển Thanh sửng sốt, thuận miệng bịa chuyện: "Con đọc trong sách, Thiệu Hoa thường hay mượn sách từ Hội văn hóa huyện, con tình cờ đọc được! "Không còn cách nào khác, cô chỉ là một người học xong trung học không thể biết loại kiến thức này.

Chỉ có thể lấy đồng chí Lâm Thiệu Hoa còn chưa gặp mặt bao giờ làm bia chắn đạn.

Buổi chiều, mẹ Triệu cùng với Triệu Uyển Thanh tán gẫu, hai người em trai giúp đỡ Tiểu Lâm dọn dẹp nhà cửa, đổ đầy lu nước và chất đầy củi lửa.

Buổi tối gần giờ ăn cơm chiều, ba người đứng dậy chuẩn bị đi về, Triệu Uyển Thanh muốn giữ lại nhưng không được.

Mẹ Triệu không muốn ăn chỗ con gái, nhất định phải dẫn hai con trai về.

Triệu Uyển Thanh hết cách, chỉ có thể chạy vào phòng, tranh thủ lẻn vào không gian, mở gói mì mà cô tích trữ, đổ 5 gói mỳ và gia vị ra, sau đó cắt một lát thịt lợn, lấy một đống kẹo sữa thỏ trắng, bọc lại bằng một mảnh vải dày và đưa cho mẹ, "Mẹ ơi, mẹ mang về cho ba với mấy em ăn thử đi.

"Mẹ Triệu nhíu mày nhìn chằm chằm vào bọc đồ lớn này, "Cái gì vậy?""Lần trước lên huyện con mua đó, mẹ mang về rồi mở ra xem thì sẽ biết.

"Mẹ Triệu quở trách: "Tiết kiệm tiền đi!"Sau đó, mẹ của Triệu nói không lại Triệu Uyển Thanh, đành phải cho cô nhét bọc đồ vào lòng Triệu Nhị rồi cả ba người rời khỏi nhà Lâm.

Triệu Uyển Thanh nhìn theo bóng lưng ba người đi xa dần, khẽ mỉm cười.

Thời đại này, đến thăm con gái đã đi lấy chồng còn mang đến cho con gái một bọc bột ngô thì thật sự người mẹ đó đã rất yêu thương người con gái này.

Cô không phải là thánh mẫu, nhưng đối với những người tốt với mình thì cô sẵn lòng đền đáp.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 23: 23: Mở Khóa Khu Chăn Nuôi


Khi mẹ Lâm trở về thì mấy mẹ con nhà họ Triệu đã quay về nhà rồi.

Mẹ Lâm hỏi Triệu Uyển Thanh hôm nay nhà có việc gì không, cô chỉ nói là vì cô mang thai nên mẹ Triệu đến thăm, mẹ Lâm cũng hỏi thêm gì nữa.

Bữa tối Triệu Uyển Thanh nấu là món cơm trộn thịt, thịt lợn ba chỉ cắt lát xào ớt cay, tới khi nước sốt sền sệt thì rưới lên trên cơm độn ngô, rồi ăn kèm theo món khoai tây cắt sợi chua cay và mướp bẹ thái sợi.

Một tô lớn cơm trộn thịt được mang ra, màu sắc tươi sáng và có mùi thơm k*ch th*ch vị giác vô cùng.

Triệu Uyển Thanh sợ mẹ Lâm phiền lòng vì cô sống hoang phí, nên trong lúc nấu ăn, cô đặc biệt thay thế cơm gạo bình thường bằng cơm gạo trộn ngô.

Mẹ Lâm ăn cơm Triệu Uyển Thanh nấu đã được mấy hôm, nhưng cứ hễ thấy cơm gạo trắng với thịt thì vẫn cảm thấy đau lòng không thôi, nhưng bà không còn trách móc nữa.

Dù sao bà có nói gì thì con dâu cũng nghe tai này lọt tai kia, lần sau khi con dâu đi vào huyện mua đồ, bà sẽ tự mình đưa tiền cho cô.

Chạng vạng, ánh hoàng hôn nhuộm phía chân trời, dưới mái hiên nhỏ của sân nhà, có một gia đình hạnh phúc đang ăn bữa tối.

Sau bữa tối, Triệu Uyển Thanh đi dạo trong sân nhà một lát rồi quay lại phòng.

Bây giờ cô chỉ mới mang thai chưa đến ba tháng, nên cần phải cẩn thận hơn.

Nằm trên giường không có việc gì làm, cô mở cửa hàng trong hệ thống của mình ra.

Kể từ khi hoàn thành đơn hàng đào đất lần trước, cô không còn thấy đơn hàng nào phù hợp cả.

Khi cô đang than thở về việc có vẻ như bàn tay vàng của mình không mấy tác dụng thì đập vào mắt là một chấm đỏ nổi lên góc trên bên trái màn hình.

Triệu Uyển Thanh nhấn vào đó thì nhận ra đó là khách hàng trước đây đã mua đất của cô - 【Xin chào, tôi cần thêm một lượng đất giống lần trước, bạn còn không?】Triệu Uyển Thanh nhanh chóng trả lời và nhận một đơn hàng mới!Đơn hàng bất ngờ đến trước khi đi ngủ khiến Triệu Uyển Thanh rất vui sướng, thiếu điều muốn bật dậy ngay để đi đào đất cho khách hàng!Ngày hôm sau, Triệu Uyển Thanh đã dậy rất sớm để đi xuống ruộng, dựa vào hệ thống quét và xác định vị trí, cô đào một lượng đất như khách hàng yêu cầu.

Ngay khi hệ thống gửi mẫu đất đi, 50 điểm tích lũy nhanh chóng được cộng vào tài khoản của cô.

Khi đó, hệ thống lại vang lên: 【Ding! Chủ nhân thu thập 100 điểm tích lũy, hệ thống đã thành công nâng cấp lên cấp 2!】【Ding! Hệ thống cấp 2 đã mở khóa Khu Chăn Nuôi thành công!】Triệu Uyển Thanh cảm thấy đầu óc bỗng nhiên rộng mở ra, không gian ban đầu đột nhiên có thêm một miếng!Khu Chăn Nuôi?Triệu Uyển Thanh vội vã trở về nhà, lẩn vào phòng và lặn vào không gian để kiểm tra.

Ngay lập tức, phía trước cô hiện ra một màn hình màu xanh lam.

【Chào mừng chủ nhân lần đầu tiên vào Khu Chăn Nuôi, tặng chủ nhân một con gà con và một túi thức ăn!】"Wow! từ giờ trở đi, tôi có thể nuôi con vật à?" Triệu Uyển Thanh hứng thú hỏi.

【Đúng, Khu Chăn Nuôi có nhiều loại thú vật để chủ nhân lựa chọn nuôi dưỡng, càng nuôi nhiều loại thú vật, điểm kinh nghiệm của Khu Chăn Nuôi sẽ càng cao, sẽ mở khóa càng nhiều loại thú vật】.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 24: 24: Thu Hoạch Gà


Triệu Uyển Thanh nghiêm túc nhìn màn hình xanh phía trước, những gì hệ thống nói không sai, hiện tại cô chỉ có thể nuôi gà con cơ bản, các ô phía sau vẫn chưa được mở khóa.Một con Gà con tốn mất một điểm tích lũy, một túi thức ăn cũng tốn mất một điểm tích lũy, một túi thức ăn chính xác có thể nuôi lớn một con gà.Triệu Uyển Thanh hỏi: "Phải mua thức ăn trong cửa hàng hay sao?"【Không nhất thiết, nhưng nuôi lớn bằng thức ăn trong cửa hàng sẽ tốt hơn】Triệu Uyển Thanh nhìn vào số điểm tích lũy hiện có hạn chế của mình, có hơi đau lòng.Cuối cùng, cô mua 9 con Gà con và bốn túi thức ăn.10 con Gà con đã được cô chia làm hai nhóm, một nhóm ăn thức ăn, một nhóm cô quyết định dùng ngô và sâu bọ trong nhà để nuôi.Không phải cô không tin vào hệ thống, nhưng điểm tích lũy có hạn, mỗi điểm đều phải dùng vào những lựa chọn quan trọng!Nếu con gà nuôi bằng thức ăn của hệ thống sẽ chỉ tốt hơn một chút so với con gà nuôi bằng thức ăn riêng của cô, thì tại sao lại lãng phí tiền để mua thức ăn?Thực nghiệm là cách duy nhất để kiểm tra sự thật.Triệu Uyển Thanh không định nghe theo vài lời nói suông, cô định tự thực hiện rồi sau đó mới quyết định.Những con gà con đã được chăn nuôi mười ngày, Triệu Uyển Thanh mỗi ngày sớm tối đều cho chúng ăn đều đặn.

Gà con theo nhóm mà từng ngày lớn lên, đi trên cỏ chơi đùa, nhưng cũng không rời đi mặt cỏ.

Triệu Uyển Thanh quan sát mấy ngày, xác định chúng nó sẽ không đến kho chứa của cô thì lúc này mới an tâm.

Lần trước cô lấy cớ thịt đã ăn gần hết để ‘vào thành’, Triệu Uyển Thanh tính toán lần này lại lấy cớ ‘ vào thành ’ để mang ra đi một chút đồ dùng.

Nhưng mà, thu qua rồi bỗng chốc lại hồi tỉnh cái lạnh của mùa đông.

Mùa hè phương bắc từng chút một mà lướt qua, vào thu chưa tới một tháng mà nhiệt độ sẽ giảm xuống một chút.

Buổi sáng hôm nay, Triệu Uyển Thanh chui từ trong ổ chăn ra thì đã bị cái lạnh phả vào khiến cơ thể không khỏi run lên.

Cô lấy một cái áo vải bông ấm áp mặc vào, nhân tiện nhìn xem quần áo của mình.

Vốn nhà họ Triệu có điều kiện gia đình không kém, hơn nữa nguyên chủ ở nhà được sủng ái, cho nên phần lớn quần áo của cô đều nguyên vẹn mà không có mảnh vá.

Nhưng chính gia đình điều kiện tốt như vậy mà Triệu Uyển Thanh phát hiện bản thân cũng chỉ có ba chiếc áo khoác! Cô sờ sờ chiếc áo khoác bông thì sắc mặt bắt đầu trở nên không tốt.

Trải qua mùa đông này đối với nguyên chủ nói có lẽ sẽ không có vấn đề gì, nhưng đối với cô, một người lớn lên ở phương nam mà nói thì không được! Tưởng tượng đến đó, cô liền cảm thấy đau lòng! Những chiếc áo lông vũ và giày bông ở không gian cô đã bỏ vào trước khi xuyên đến đây lại không thể bỏ ra để mặc được.

Từ khi cô bắt đầu xuyên vào nơi này, tuy rằng trong tay không có bao nhiêu tiền, nhưng cô cũng không có giống rất nhiều nữ chính trong tiểu thuyết mà đi chợ đen, bởi vì cô cảm thấy thật sự không cần thiết.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 25: 25: Muốn Đi Chợ Đen


Trong không gian có những món đồ ăn uống tốt như vậy, đủ để cả nhà ăn nhiều năm, sau những năm đặc thù đi qua thì chính sách đã thay đổi……Nhưng hiện tại tình thế đã có chút thay đổi, thật sự không thể không đi chợ đen.

Vừa ra cửa phòng, nhìn thấy Tiểu Lâm mặc quần áo đơn bạc, Triệu Uyển Thanh liền càng thêm có ý định kiên định muốn đi chợ đen.

Ngày gà xuất chuồng, Triệu Uyển Thanh được hệ thống thông báo liền chui vào không gian, vừa bước một bước vào mặt cỏ, màn hình xanh liền hiện lên————【10 con gà đã trưởng thành, nhấp để thu nhập】Triệu Uyển Thanh nhấp vào thu thập.

Nháy mắt, gà trên cỏ đều bị biến mất,sau đó cô lại click mở hệ thống thanh vật phẩm, thình lình xuất hiện hai ô hình ảnh con gà ————【 gà linh *5】【 thứ nhất đẳng gà linh *5】Cô từ hai ô đó mà chọn lấy ra một con gà, dùng dao cắt ra hai miếng ức thịt gà giống nhau, sau đó đem đến phòng bếp nấu nước luộc chín.

Chờ đến lúc nếm thử, Triệu Uyển Thanh nháy mắt đã bị thịt gà chinh phục hoàn toàn.

Gà được nuôi bằng thức ăn gia súc thì cho dù chỉ mang đi luộc nhưng vẫn cảm giác được thịt gà tươi ngon đậm vị, còn gà được nuôi bằng lương thực thì kém hơn một chút, không chỉ thịt không đậm đà bằng mà hương vị cũng không thơm bằng.

“Hệ thống, thức ăn chăn nuôi này thật sự rất hữu hiệu! Gà ăn vào mà so với lúc trước lớn tới vậy nha!”【 ký chủ, không chỉ là do tác dụng của thức ăn chăn nuôi, mà còn có linh tuyền tẩm bổ……】Hệ thống còn chưa nói xong, liền nghe thấy ký chủ của nó kêu to, “Cái gì?! Linh tuyền? Cái ao nước kia là linh tuyền?!”Hệ thống: 【 bằng không thì sao? 】Triệu Uyển Thanh vỗ vỗ đầu một cái, ảo não nói: “Ta nếm thử nước kia cảm thấy không có gì đặc biệt, liền tưởng nó là cái ao nước …… Ai có thể nghĩ đến nó thế mà lại là linh tuyền?! Tiểu thuyết đều nói không phải linh tuyền chứa tiên khí, nước còn rất ngọt sao……”Hệ thống: 【……】【 ký chủ nên bớt đọc những tiểu thuyết vô căn cứ, nó chính là linh tuyền, sử dụng lâu dài có thể trì hoãn lão hóa, cường tráng thân thể 】Triệu Uyển Thanh vừa nghe, xong liền ngồi xổm xuống uống vài hớp nước linh tuyền.

Cô quyết định, về sau nước trong nhà tất cả đều phải đổi sang thành nước linh tuyền!Trong số năm con gà thì cô giữ lại một con, còn lại bốn con đều đem đi bán được ở thương thành.

Một con bán 5 điểm, tổng cộng bán được 20 điểm.

Triệu Uyển Thanh tính toán sổ sách, trừ đi hao phí tổn thất cho một con gà, lợi nhuận thu được là 3 điểm tích lũy!Cuối cùng có cách kiếm điểm dài hạn rồi !Còn ‘ thứ nhất đẳng linh gà ’, vị diện thương thành căn bản không có nhận…… Nguyên nhân chính là do cô nuôi không đủ tiêu chuẩn ~Triệu Uyển Thanh tính toán mang đi chợ đen thử xem.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Uyển Thanh cõng rổ chuẩn bị đi tới huyện thành thì mẹ Lâm ra cửa đón cô, bà đưa cho cô một ít tiền.

“Con cầm đi mua đồ, trong nhà không thể lấy tiền của con mà tiêu……” Mẹ Lâm kiên định nói.

Triệu Uyển Thanh nhìn túi tiền nhăn nhó, đây chẳng lẽ là tiền mà Lâm gia giành dụm sao?.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 26: 26: Bán Gà


Cô cũng không làm ra vẻ, duỗi tay nhận lấy, rồi từ trong túi mình móc ra năm đồng tiền đưa lại cho mẹ Lâm, “Không phải con mua cho hai người ăn sao?Con cũng muốn ăn, chúng ta mỗi người chia một nửa.

”Từ thôn Thủy Truân tới gần huyện thành, đường đi chỉ cần nửa giờ là đến.

Triệu Uyển Thanh mau chuẩn bị đến huyện thành, cô vào không gian để tự mình ‘ trang điểm chải chuốt ’ một chút.

Làn da dần chuyển sang màu vàng, đầu và nửa khuôn mặt được che bằng vải thô, dưới mắt được tô đen.

Cô mang dáng vẻ bên ngoài là ‘dân chạy nạn’ rồi đi vào huyện thành, đi đến trước Cung Tiêu Xã để xem qua giá hàng.

Cung Tiêu Xã đều yêu cầu phiếu, gạo, 15 xu một cân; bột bánh bao, 17 xu một cân; bột bắp, 9 xu một cân; thịt heo, 79 xu một cân……Triệu Uyển Thanh không khỏi nhìn lại số tiền hồi môn 50 đồng của gia đình mình, nhịn không được mà cảm thấy thật may mắn.

May mắn thay, rằng ở trong không gian nhiều thực phẩm như vậy, bằng không thì gạo và mì đều ăn không nổi nữa!Đã biết được đại khái giá hàng xung quanh, trong lòng Triệu Uyển Thanh liền nảy ra kế hoạch.

Cô đi xung quanh dọc theo huyện thành, sau đó ở trong một góc phố thì cô được một bác gái vỗ vỗ hỏi, “Cô gái vào thành đi mua sắm phải không?”Triệu Uyển Thanh nhìn cái giỏ của bác gái, trên chiếc mặt rổ được phủ một lớp tầng vải thô……Quả thực rất tốt, cô đã gặp được một người thạo nghề tay.

Cô lập tức nói: “Đúng vậy, tôi mới vừa đi Cung Tiêu Xã xem , lại không có trứng gà ở đây……”Bác gái vừa nghe, đôi mắt nhìn nhìn khắp nơi, sau đó lại đem cô kéo đến sau ngõ phố nhỏ, “Tôi có trứng gà ở đây, 9 xu một cân không cần phiếu!”Triệu Uyển Thanh ngẩng đầu vừa thấy, ngõ phố nhỏ lưu hành không ít người, một là mang theo rổ hoặc là cõng sọt.

Đây hẳn mới chính là chợ đen.

Mỗi cái chợ đen đều có nhóm người riêng, cái bác gái này hiển nhiên là người chợ đen bán hàng thường trú, cô lẻn một mình đi vào, lúc này mới không khiến cho người khác cảnh giác.

Triệu Uyển Thanh mua của bác gái một cân trứng gà, xong cũng học theo những người này đi lại ở ngõ nhỏ.

Đi đi lại lại đại khái đã được chừng mười phút, một bà lão vừa mới mua lương thực tới rồi nhìn chằm chằm cô, sau đó giữ chặt lấy cô, “Cô gái, cô ở nơi này bán cái gì?”Triệu Uyển Thanh kéo cái sọt được che vải ở sau lưng ra, “Nhà tôi nuôi gà, lấy không?”Bà lão thấy con gà kia có cái đầu không nhỏ, đôi mắt lập tức phát sáng, “Bán bao nhiêu?”“Có phiếu thì tôi bán 4 đồng tiền một con cho bà; không phiếu thì 6 đồng tiền.

”Lão bà bà liền xua tay nói: “Không được, giá này quá đắt rồi, cô bớt cho tôi thêm được không……”Đắt sao?Gà của cô tuy rằng so ra kém với gà linh được ăn thức ăn chăn nuôi, nhưng so với gà nuôi nhà bình thường thì tốt hơn nhiều! Chỉ cái đầu này, nặng hơn con gà bình thường những một hai cân đó!Triệu Uyển Thanh kéo sọt lên, nhấc chân muốn đi.

Lão bà vội vàng giữ chặt cô, cắn răng nói: “Tôi mua nhiều, cô bớt cho tôi hai mươi xu được không?”“Bà mua mấy con?”“Bốn con.

”Triệu Uyển Thanh lưu loát nói: “Được”Đơn hàng thành giao, Triệu Uyển Thanh nhận được 23 đồng hai hào.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 27: 27: Nam Chủ Trở Về


Vuốt hai tờ đại đoàn kết, cô lập tức lại có thêm tự tin.

Tiền là lá gan của anh hùng, lời này thật là một chút cũng không hề sai.

Chẳng trách những nữ chính trong niên đại văn lại dùng trăm phương nghìn kế muốn đi chợ đen, cách kiếm tiền này cũng quá dễ dàng rồi!Sau khi ngồi xổm ở ngõ nhỏ một giờ nữa, Triệu Uyển Thanh cũng bán đi được con gà cuối cùng.

Bán gà xong, Triệu Uyển Thanh cũng không dám ở ngõ nhỏ chợ đen thêm giây nào nữa, liền cõng cái sọt liền đi mua vải.

Vải thời đại này phần lớn đều là bốn màu đen, xanh dương, xanh lá cây và màu trắng, Triệu Uyển Thanh chỉ chọn một khúc vải màu xanh đậm và một khúc vải màu xanh lá cây quân đội để mang về nhà.

Lúc sắp về đến nhà, cô nhanh chóng vọt vào không gian, cắt một miếng thịt đùi heo hơn năm cân cùng một con gà, còn lấy nấm tuyết, táo tàu, đường phèn, định làm nấm tuyết hấp đường phèn để ăn.

Gạo và bột lần trước cô lấy ra vẫn còn, chưa cần lấy thêm.

Triệu Uyển Thanh là người phương Nam, nhưng gia đình này lại đều là người phương bắc chính hiệu.

Sở thích ăn cơm và mì của hai miền nam bắc không thể dung hòa, cho nên Triệu Uyển Thanh mỗi khi nấu cơm chỉ có thể cố gắng cân bằng cả hai.

Ví dụ như hôm nay, cô hấp gạo ngũ cốc làm món chính, sau đó nấu mì ống làm thực phẩm bổ sung.

Triệu Uyển Thanh lấy con gà ra khỏi thanh vật phẩm của hệ thống, hệ thống khi thu gà vào đã xử lý xong nên cô không cần giết hay rửa nữa.

Cô đem Gà chặt ra làm đôi, rồi lại chặt thành miếng nhỏ để ướp gia vị, khoai tây cũng cắt thành miếng nhỏ vừa ăn.

Rất nhanh, món gà hầm nấm đã làm xong, Triệu Uyển Thanh lại tiếp tục làm món cải trắng trộn và cà tím thịt băm! Ở cổng làng, mấy thanh niên tay cầm cặp sách vừa đi vừa nói chuyện, càng đi sâu vào thôn, bọn họ chậm rãi tản ra trở về nhà.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Lâm Thiệu Hoa.

Đi đến bên mương nước trước cửa nhà, Lâm Thiệu Hoa ngước mắt lên liền nhìn thấy một người phụ nữ gù lưng đang giặt quần áo bên bờ sông.

"Mẹ"anh tiến lên vài bước, buông cặp sách xuống, nhận lấy quần áo cùng cây gậy trong tay bà Lâm, động tác gọn gàng giúp bà giặt xong.

Lâm Thiệu Hoa đeo cặp sách, xách giỏ quần áo nặng nề, quay đầu nói với bà Lâm: "Sau này những thứ này cứ để đấy, chờ con về giặt.

"Mẹ đã không còn trẻ nữa, vừa phải gánh vác công việc đồng áng, còn phải chăm sóc một nhà già trẻ lớn bé, quả thực là rất vất vả.

"Giặt mấy bộ quần áo mà thôi, mẹ vẫn còn làm được! " Bà Lâm cười ha hả nói.

“Triệu Uyển Thanh đâu? Lâm Thiệu Hoa hỏi.

“ A, vợ con lên huyện rồi.

”Lâm Thiệu Hoa nhìn mẹ nói chuyện trong mắt mang theo ý cười, cảm thấy có chút kỳ quái! Anh vừa định hỏi trong nhà gần đây xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ trước cửa nhà mình————“Tiểu Lâm, về nhà ăn cơm!”Lâm Thiệu Hoa ngẩng đầu, trước mắt anh là một cô gái xinh đẹp đang đeo tạp dề xám, trong tay cầm muỗng sắt, chống eo gọi em trai mình về ăn cơm! Triệu Uyển Thanh nấu cơm sắp xong, nhưng trong nhà lại chưa có ai trở về.

Cô vừa đi ra cửa gọi tiểu Lâm một tiếng, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo trắng quần xám, khuôn mặt tuấn tú trước cửa.

Khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ cùng khuôn mặt trước mắt chồng lên nhau, trong đầu Triệu Uyển Thanh như muốn nổ tung.

Lâm Thiệu Hoa trở về.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 28: 28: Thay Đổi


Ngày thu nắng ấm áp mang theo chút lạnh, gió thu xào xạc cuốn lấy những chiếc lá nửa xanh nửa vàng, những tia sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú thanh tú của nam nhân, khiến cho khí chất của anh càng thêm trong sáng và thuần khiết.Triệu Uyển Thanh cảm giác như trái tim mình vừa bị trúng đạn.Rất nhiều năm sau, khi Lâm Thiệu Hoa ở Trung Quốc đã trở thành một người quyền cao chức trọng, bởi vì vẻ ngoài quá mức điển trai mà anh thậm chí còn được người dân toàn quốc ca ngợi là 'bộ mặt của chính phủ'.

Vị lãnh đạo này ban ngày đi làm mặt lạnh, buổi tối trở về nhà lại bị vợ véo mặt trêu chọc nói: "Lúc trước em chính là coi trọng khuôn mặt này của anh!"Lâm Thiệu Hoa nheo mắt phượng lại, cảm giác thê tử trước mặt có chút khác lạ.Gương mặt thì vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là hình như trước kia cô không thích ăn mặc như vậy, đôi mắt vốn đầy toan tính trước kia cũng trở nên sạch sẽ trong suốt...!Trên người thế mà còn đang đeo tạp dề, trong tay còn cầm muỗng sắt, vừa rồi còn gọi em trai về ăn cơm...Chuyện này sai quá sai.Triệu Uyển Thanh chớp chớp mắt, đè nén suy nghĩ trong lòng, "Về rồi à, vào ăn cơm đi!"Nói xong mấy lời này, cô xoay người trở về phòng, để lại cho mẹ Lâm cùng Lâm Thiệu Hoa một bóng lưng lưu loát tự tin."Uyển Thanh hiện đang mang thai, cũng không thể vất vả như vậy..."mẹ Lâm đuổi theo bước chân Triệu Uyển Thanh vào phòng, nghe thấy mấy lời này khiến Lâm Thiệu Hoa chấn động đến sững sờ.Cô ấy có thai...Lúc tiểu Lâm trở về nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa trong viện, liền vui vẻ nhào tới, "Anh!"Lâm Thiệu Hoa sờ đầu em trai, "Mau đi rửa tay, đến giờ ăn cơm rồi.

”Tiểu Lâm ngoan ngoãn gật đầu, từ trên người anh cả bò xuống rồi vọt vào phòng bếp, vừa chạy vừa hô lên: "Chị dâu, em về rồi đây~~~”Lúc cha Lâm gặp chuyện không may, tiểu Lâm vẫn còn đang ở trong bụng mẹ Lâm.

Lúc ấy Lâm Thiệu Hoa mới mười ba tuổi đã phải gánh vác cả gia đình, làm trụ cột của cả tam phòng nhà họ Lâm.Đối với tiểu Lâm mà nói, anh cả vừa là anh vừa là cha.Ngoại trừ mẹ Lâm, Lâm Thiệu Hoa chính là người thân cận nhất với cậu.Lâm Thiệu Hoa nhìn em trai mình chạy đến bên cạnh Triệu Uyển Thanh, bộ dáng ríu rít xung quanh cô thì cảm xúc có chút phập phồng.Cơm bày lên bàn, một đĩa thịt gà hầm nấm lớn, một đĩa cải trắng lớn, một bát cà tím thịt bằm lớn, còn có cơm ngũ cốc và mì.“Ăn đi"Triệu Uyển Thanh ra lệnh một tiếng, tiểu Lâm dẫn đầu giơ đũa gắp một miếng gà hầm nấm, thịt gà mềm, lại thêm gia vị nêm nếm vừa đủ làm cho hương vị thịt gà ngon vô cùng.Mẹ Lâm cùng tiểu Lâm tươi cười ăn uống, Lâm Thiệu Hoa nhìn Triệu Uyển Thanh, cũng giơ đũa lên.Mỗi món ăn đều rất ngon.

Cảm giác thỏa mãn nơi đầu lưỡi k*ch th*ch đại não người đàn ông, anh ngước mắt nhìn về phía Triệu Uyển Thanh đang ngồi phía đối diện.Cô không để kiểu tóc cầu kỳ như mọi khi, mái tóc dài được tết lại và rũ ở sau lưng, để lộ khuôn mặt trái xoan trắng nõn với đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, mắt hạnh trong suốt, chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi chúm chím như cánh hoa..
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 29: 29: Thép Đã Tôi Thế Đấy


Lúc này, đôi mắt vốn hơi rũ xuống của cô cảnh giác nâng lên, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lại rũ xuống, chuyên tâm đánh chén cơm trong bát.Bữa cơm này Triệu Uyển Thanh ăn thật sự là rất k*ch th*ch, đầu óc loạn cào cào hoàn toàn không đặt tâm ở trên bữa ăn.Gần đây cô thật sự là bận rộn tới mức choáng váng, vậy mà ngay cả thời gian Lâm Thiệu Hoa về nhà cũng quên mất!Rất nhiều chuyện còn chưa nghĩ thông, cũng chưa chuẩn bị tốt việc phải nghênh đón sự xuất hiện của 'chồng’ mình...!Cô cảm thấy rất rối bời.Sau khi ăn xong, Triệu Uyển Thanh vung tay rời đi, trực tiếp trở về phòng.Lâm Thiệu Hoa bảo mẹ Lâm cùng tiểu Lâm đi nghỉ trưa, tự mình rửa chén, còn đem tất cả công việc trong nhà đều làm hết.Triệu Uyển Thanh ghé vào mép cửa sổ nhìn trộm người đàn ông cần cù bên ngoài, nội tâm yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Lâm Thiệu Hoa.Một người đàn ông chăm chỉ và thích làm việc nhà, được đấy.Hôm nay tận mắt nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa, Triệu Uyển Thanh Thanh mới thực sự hiểu vì sao nguyên chủ vừa nhìn thấy anh một lần liền yêu thích anh như vậy, thậm chí đòi gả cho anh bằng mọi giá ...Thanh niên tốt dung mạo tuấn tú, khí chất thanh lãnh như vậy, rất khó để không yêu đó?Nhưng nguyên chủ...!lại không biết làm thế nào để yêu một người.Cứ như vậy biến tình yêu thành oán hận...Bây giờ, vấn đề là ở đây.Lâm Thiệu Hoa có phải là nam chính trong kịch bản nữ chính của cô không?Nếu bàn về diện mạo, Lâm Thiệu Hoa tuyệt đối là đúng, nhưng nếu lỡ như không phải thì sao?Triệu Uyển Thanh đang khom lưng suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên mở ra, cô hoảng loạn quay đầu lại, liền thấy Lâm Thiếu Hoa đứng ở cửa."Đang làm gì vậy?" Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, mang theo một chút trầm thấp.Triệu Uyển Thanh đứng dậy và nói với giọng lạnh lùng: "Không làm gì cả..."Cô đi đến bên giường rồi nằm xuống, quấn chăn quay lưng về phía người đàn ông đứng ở cửa.Dù là nam chính hay không, nhưng bây giờ nhân vật nữ chính đang mang thai này muốn nghỉ trưa!Lâm Thiệu Hoa nhìn hình dáng lồi lên nhỏ bé trong chăn, ánh mắt lặng lẽ trầm xuống.Vừa rồi khi anh mới bước vào thì cô đang ghé vào trên bệ cửa sổ như một tên trộm...!Bị anh bắt gặp cũng không thừa nhận, mặt không đỏ, tim không đập nhanh.Khác hoàn toàn với bộ dáng mặt đỏ tai hồng khi gặp anh ngày trước ...Anh không nghỉ trưa mà ngồi xuống bên bàn học cũ kỹ gần cửa sổ, lấy ra một quyển sách từ cặp sách của mình để đọc.Khi Triệu Uyển Thanh tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, Lâm Thiệu Hoa đã không còn ở trong phòng nữa, trên bàn vẫn còn quyển sách chưa đọc xong, cơn gió nhẹ thổi vào làm cuốn bay trang sách, thổi cả thẻ kẹp sách ở trong bay ra ngoài.

Triệu Uyển Thanh tốt bụng nhặt lên thẻ kẹp sách đặt lại lên trang sách.

"Thép đã tôi thế đấy."Sách có kẹp tờ giấy, chữ viết trên đó sâu sắc, bút lực mạnh mẽ, hẳn là những ý tâm đắc của anh sau khi đọc của sách.Cô không đọc, chỉ đặt sách lại vào chỗ cũ..
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 30: 30: Được Mọi Người Yêu Quý


Sau khi vào không gian, trước tiên cô nhìn vào điểm tích lũy của mình, chi phí trước khi nuôi lứa gà linh đầu tiên là 13 điểm tích lũy - chín con gà con và bốn túi thức ăn.

Bán đi bốn con, thu nhập là 20 điểm tích lũy, hiện tại cô còn có 107 điểm tích lũy.Nhìn thấy lợi ích từ chợ đen, Triệu Uyển Thanh không có ý định từ bỏ nữa.

Cô phất tay mà mua thêm 20 con gà con và 10 túi thức ăn, vẫn theo hình thức cũ, gà nuôi bằng thức ăn chăn nuôi rồi mang đi bán trong thương thành để kiếm điểm tích lũy, còn gà nuôi bằng lương thực sẽ mang đến chợ đen để kiếm chút tiền trinh.Hiện tại, Triệu Uyển Thanh vẫn chỉ là một người nghèo với 107 điểm tích lũy và hơn 70 đồng, cô quyết tâm tiếp tục cố gắng để tạo nên sự nghiệp vĩ đại!Sau khi hoàn thành giai đoạn nuôi lớp gà Linh tiếp theo, Triệu Uyển Thanh ra khỏi không gian rồi ra khỏi phòng.Vào buổi chiều, hiếm thấy mẹ Lâm vẫn còn đang ở nhà: "Thiệu Hoa giúp mẹ đi làm việc rồi."Mẹ Lâm lấy một cái ghế, gọi Triệu Uyển Thanh đến ngồi rồi hai người bắt đầu trò chuyện."Tiền mua đồ buổi sáng đủ không? Đừng tự tiêu tiền, khi có con rồi thì con cũng nên tiết kiệm một ít cho gia đình nhỏ của mình..."Triệu Uyển Thanh thấy mẹ chồng vô cùng am hiểu lòng người, trong lòng không thể không tặng mẹ Lâm mười nghìn lời khen.Kịch bản cuộc đời của chủ nhân thân thể này thật tuyệt vời, cho đến giờ vẫn chưa có nhân vật phản diện nào!Ví dụ như mẹ Lâm có chút tính tình người già, nhưng đều là những chuyện nhỏ nhặt, chẳng đáng nói...Vào buổi tối, đại đội trưởng đánh chuông báo kết thúc ca làm việc, mọi người mới ngừng lại công việc trên đồng, lần lượt về nhà.

Trong số đó có nhóm người của gia đình nhà họ Lâm, bác cả Lâm và bác hai Lâm một trái một phải vây lấy Lâm Thiệu Hoa, hỏi về việc học của anh, bác dâu cả thỉnh thoảng kể chuyện gia đình, tạo nên khung cảnh cả gia đình hòa thuận vô cùng.Tuy là cháu út nhưng Lâm Thiệu Hoa là người lớn nhất trong số các cháu trai của gia đình nhà họ Lâm.

Lâm Thiệu Tùng con bác cả và Lâm Thiệu Bách con bác hai đều rất ngưỡng mộ Lâm Thiệu Hoa.Cả hai đều không thích đọc sách, nhưng lại rất tò mò về chuyện trong thành, mỗi khi Lâm Thiệu Hoa trở về đều hỏi rất nhiều câu hỏi về cuộc sống ở đó.

Mối quan hệ giữa Thiệu Hoa với hai người họ rất tốt, nên họ hỏi cái gì thì anh đáp nấy.Triệu Uyển Thanh đứng ở cửa nhà, nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa đang vác cuốc trở về, vác cuốc thôi mà trông cũng đẹp trai tới phát sáng như vậy.Hừ, được mọi người yêu quý sao?Tại sao nữ chủ như cô lại không được như vậy chứ?Triệu Uyển Thanh rảnh rỗi ở trong lòng chửi thầm một hồi, sau đó bước vào nhà để tiếp tục nấu cơm.

Bữa tối là một nửa con gà Linh nấu nấm, sau đó lại cán bột làm canh mì gà.Phòng bếp ở đối diện sân nhà, Triệu Uyển Thanh đang định đứng lên nhấc nồi canh gà ra thì vô tình nhìn sang sân thấy Lâm Thiệu Hoa đang sắn tay áo rửa mặt...Là một người đàn ông đọc sách hòa hoa phong nhã như vậy nhưng trên tay vẫn có những đường nét cơ bắp mạnh mẽ....
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 31: 31: Hiếu Kính Ông Bà Nội


Áp xuống những suy nghĩ miên man trong lòng, Triệu Uyển Thanh hướng về phía cửa hô lên:"Em trai, đến đây đưa bát canh cho ông bà!"Làm một bát canh lớn như vậy cũng là để biếu ông bà nội Lâm, canh và nấm khá nhiều, thịt thì không nhiều lắm, chính là muốn thể hiện một chút lòng hiếu thảo đối với người lớn trong nhà.

Phù hợp với hình tượng cháu dâu hay ăn lười làm của cô.

Triệu Uyển Thanh không nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang lại gần nên khi cô vừa ngửa đầu lên thì đã thấy Lâm Thiệu Hoa đứng trước mặt cô rồi.

Áo sơ mi trắng của anh được mở hai nút trên, lộ ra yếu hầu gợi cảm, cánh tay được xắn tay áo lên một nửa làm lộ ra đường cong săn chắc, bàn tay thon thả có khớp xương rõ ràng bưng bát lên.

"Để tôi làm cho.

"Cô nghe thấy lời anh nói.

Liền cảm thấy trái tim mình hẫng một nhịp, đuôi mày không kìm được lén liếc nhìn người bên cạnh! Anh thật sự rất cao, Triệu Uyển Thanh cảm thấy anh ít nhất cũng phải cao 1m85.

Vào thời điểm tới gần hơn, cô thấy rõ được gò má anh vẫn còn đọng lại những giọt nước do vừa rửa mặt xong, tóc trên trán của anh cũng bị ướt một ít.

Điều này khiến người đàn ông này nhìn trẻ ra vài phần, không giống như trước đây tỏ ra là một người đàn ông thành thục trầm ổn.

"Ừ" Triệu Uyển Thanh nghe thấy vậy liền thuận miệng đáp.

Lâm Thiệu Hoa bưng bát canh gà đi, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua gương mặt Triệu Uyển Thanh, xua đi cảm giác nóng ran bên tai.

Bên nhà của ông bà nội Lâm vừa ăn xong cơm tối, Lâm Thiệu Hoa đặt bát canh gà xuống, nói chuyện với ông bà chút rồi mới rời đi.

Canh gà lần này không ít, ông nội Lâm nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của hai cháu, quyết định chia cho hai người mỗi người gần nửa bát canh.

Bác cả Lâm uống một ngụm, khà một cái, "Ngon! So với món vợ nấu thì ngon hơn nhiều!"Sau đó ông liền nhận được cái trừng mắt từ vị trí của bác dâu cả nhà họ Lâm.

Lâm Nhị một hơi uống hết bát canh của mình, như Trư Bát Giới ăn trường sinh quả, chưa kịp biết mùi vị gì, chỉ biết rằng nó rất ngon!Lâm Tứ thì ngược lại thưởng thức bát canh một cách sâu sắc, trong đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Ở nhà cô lo việc bếp núc nên hiểu để nấu ăn ngon thật sự rất khó.

Bên ngoài người ta đồn chị dâu nhà mình là người lười biếng, Lâm Tứ cảm thấy hơi sai, người lười biếng làm thế nào có thể có kĩ năng nấu ăn xuất sắc như vậy?Ông nội Lâm uống bát canh rất từ tốn, trong lòng chỉ cảm thấy thoải mái, cháu trai lớn của mình về sau đúng là có phúc!Ông nội Lâm yên tĩnh từ từ uống xong phần canh rồi ăn tới phần thịt, không bỏ sót giọt nào.

Sau bữa tối, mẹ Lâm dẫn cậu Tiểu Lâm đi rửa mặt rồi đi ngủ, Lâm Thiệu Hoa rửa xong chén đĩa, quay lại phòng thì thấy Triệu Uyển Thanh đã ngủ rồi.

Anh đọc một lúc sách rồi ra ngoài rửa mặt, quay lại phòng định đi ngủ thì mới phát hiện trên giường có hai cái chăn.

Chủ nhân thân thể trước đây vì luôn muốn tranh thủ thêm ít thời gian thân mật cùng chồng nên vẫn luôn dùng một chăn cho hai người.

Nhưng khi Triệu Uyển Thanh đến đây, cô liền lấy từ trong tủ ra tấm chăn cô mang theo khi cưới, mỗi người một cái chăn.

Lâm Thiệu Hoa thổi tắt đèn rồi nằm ở phía bên ngoài giường.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 32: 32: Để Xem Giả Vờ Được Bao Nhiêu


Trong đêm yên lặng, nghe tiếng thở nhẹ nhàng truyền đến từ bên cạnh, người đàn ông nghiêng đầu nhìn sang - một khối nho nhỏ phồng lên.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn có thân hình gầy gò.

Hạ tầm mắt, tập trung vào một nơi nào đó ! ở đó, có con của họ rồi phải không?Tay anh vô thức duỗi ra, ngón tay nhẹ chạm vào mặt chăn mềm mại, dưới tấm chăn là bụng nhỏ của người phụ nữ.

Trong một khoảnh khắc, Lâm Thiệu Hoa rút tay lại.

Cô lúc trước một hai tính kế để kết hôn với anh, có phải là mong đợi cuộc sống sinh hoạt như thế này?Nghĩ đến hôm nay trở về thấy cô thay đổi rất nhiều, người đàn ông khẽ thở dài.

Để xem cô giả vờ được bao lâu.

“Cái người lấy sai kịch bản cuộc đời kia thế nào rồi?" Bạch Vô Thường hỏi.

Người quản lý sổ sách thởi dài nói: "Không tốt lắm! ""Đại nhân đã nói rồi, nếu ngươi không thể xoay chuyển kịch bản này trở lại như ban đầu thì ngươi sẽ không qua được kì thực tập.

" Hắc Vô Thường nhắc nhở.

Người quản lý sổ sách lại cảm thấy đau đầu.

Bảo nữ phụ xoay chuyển cuộc đời của mình, điều này nói dễ hơn làm.

Mặc dù hiện tại người phụ nữ kia đã nỗ lực sử dụng "bàn tay vàng" của mình, nhưng tiến độ giữa cô và nam chính vẫn làm người ta lo lắng!"Cô ấy và nam chính hiện tại tiến triển như thế nào?" Bạch Vô Thường hỏi tiếp.

Người quản lý sổ sách đáp với giọng sống không còn gì luyến tiếc: "Đang thăm dò lẫn nhau! "Bạch Vô Thường: "Hả! Cái này! "! Sáng sớm hôm sau, Triệu Uyển Thanh vừa mở mắt liền nhìn sang bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng thở phào.

Lâm Thiệu Hoa đã dậy rồi.

Cô nằm trên giường rồi sờ vào bụng nhỏ, vặn trái, vặn phải, lăn qua lăn lại trên giường một lúc mới ngồi dậy.

Trong nhà chỉ còn có một mình Tiểu Lâm, đang cầm một cái rổ nhỏ chuẩn bị đi cắt cỏ heo.

"Chị dâu, mẹ để cho chị dâu một cái bánh bột ngô ở trong nồi đấy.

" Tiểu Lâm thấy cô ra khỏi phòng, liền chạy đến nói với cô.

Triệu Uyển Thanh sờ đầu cậu, "Ăn chưa?""Em ăn rồi, em, mẹ và anh đều đã ăn xong rồi!" Tiểu Lâm vui vẻ nói.

Tiểu Lâm giống hệt Lâm Thiệu Hoa, đều có khuôn mặt rất tuấn tú.

Chỉ có điều, Lâm Thiệu Hoa đã phải gánh vác trọng trách gia đình từ khi còn trẻ nên anh như ông cụ non, toát ra khí chất lạnh lùng; trong khi Tiểu Lâm lại lớn lên dưới sự yêu thương của mẹ và anh trai, tính cách vẫn còn giữ lại nét ấm áp và mềm mại.

Gần đây, sau khi càng ngày càng thân thiết với Triệu Uyển Thanh, cậu nhóc càng lộ ra sự ấm áp của mình.

"Trưa nay em muốn ăn món gì?"Nhóc con dễ thương này, ai mà không yêu cho được?Triệu Uyển Thanh, một bà dì với tâm hồn 30+ cũng rất yêu quý cậu.

Nghe được có thể chọn món, Tiểu Lâm ngay lập tức nói: "Chị dâu, em muốn ăn mì tương của chị dâu!""Được, trưa nay chị sẽ làm.

"Xác định đã có món mì tương để ăn trưa, Tiểu Lâm vừa nhảy chân sáo vừa vác cái rổ chạy ra ngoài sân.

Buổi sáng trôi qua nhẹ nhàng, Triệu Uyển Thanh trước tiên đi kiểm tra bầy gà con trong không gian, chúng đang phát triển rất tốt, con nào cũng lông vàng óng, đang chạy lon ton trên đồng cỏ.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 33: 33: Rời Đi


Sau đó cô lại mở giao diện thương thành trong hệ thống tìm kiếm các đơn hàng phù hợp với điều kiện của mình, kết quả vẫn khiến cô thất vọng rồi.

Tuy nhiên, may mắn thay, Triệu Uyển Thanh đã có một hướng đi lâu dài để kiếm điểm thưởng.

Cô xem việc thực hiện các đơn hàng như một cách kiếm thêm thu nhập phụ, nếu có thì tốt, còn không thì cũng không quá đau lòng.

Trưa nay, cô nấu mì tương, cả gia đình đều thưởng thức rất thỏa mãn.

Nếu Lâm Thiệu Hoa có thể không nhìn chằm chằm vào cô khi ăn cơm thì tốt hơn nữa! Như thể sợ cái gì thì đến cái đó, sau bữa trưa, Lâm Thiệu Hoa liền đến tìm cô.

Anh không phải ngốc, anh hiểu rõ tình hình trong nhà hơn bất kỳ ai, hai ngày liền cơm cứ ngon như vậy thì không đáng ngờ mới lạ.

Đầu tiên, anh hỏi mẹ Lâm, biết rằng tiền do Triệu Uyển Thanh bỏ ra mua, mẹ Lâm cũng đóng góp một phần.

"Sau này, không cần tiếp tục dùng tiền của cô để trợ cấp cho gia đình nữa”, anh nói.

Triệu Uyển Thanh nhìn anh, "Trợ cấp cho gia đình cái gì?"Lâm Thiệu Hoa nghiêm túc nói: "Tiền của cô thì cô tự giữ đi, nhà của chúng ta không phải cái loại thích đi đào rỗng của cải của con dâu.

"Triệu Uyển Thanh chớp chớp đôi mắt, trong lòng cô thầm nghĩ, muốn đào rỗng của cải của cô sao? Nếu có thật thì cũng phải đào mất mấy năm mới đào hết được vật tư trong không gian! Trước mắt, cô phải giải thích rõ nguồn gốc của vật tư và tiền bạc mình lấy ra mới được.

Nếu không, cứ quanh năm suốt tháng cứ ăn dùng như vậy, người trong nhà nhất định sẽ nghi ngờ ! Triệu Uyển Thanh quyết tâm nói: "Anh đừng có nghĩ nhiều, tôi không có ý định trợ cấp cho gia đình, không phải tôi đang mang thai sao? Muốn bắt bà bầu phải theo gia đình nhà các người ăn dưa muối, uống cháo loãng hả? Của hồi môn của tôi thì tôi muốn dùng sao thì tôi dùng!"Đúng, cô cắn chết liền nói đó là của hồi môn của cô!Dù sao, người trong gia đình nhà họ Lâm cũng không biết gia đình nhà mẹ đẻ đã cho cô bao nhiêu tiền của hồi môn!Lâm Thiệu Hoa lẳng lặng nhìn cô, cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người cứ như vậy ngồi im lặng ở trong phòng một lúc lâu, cuối cùng Lâm Thiệu Hoa là người lên tiếng phá vỡ trầm mặc này, "Cô chăm sóc tốt cho đứa bé, điều kiện gia đình có hạn, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách.

"Tầm mắt của người đàn ông dừng lại ở bụng của cô một lúc lâu rồi mới rời đi.

Triệu Uyển Thanh nhướn mày, anh nghĩ cách?Tiền đi học của anh cũng còn phải nhờ vào ông nội, anh có thể nghĩ ra cách kiếm tiền gì?Cuộc trò chuyện giữa hai người tan rã trong không vui.

Cho đến khi Lâm Thiệu Hoa rời khỏi nhà, Triệu Uyển Thanh không nói một lời nào với anh nữa.

Lâm Thiệu Hoa mang ba lô trên lưng, tay cầm bánh bột ngô mà mẹ Lâm đã làm cho anh, vẫy tay chào tạm biệt với ba người ở cửa.

Con trai cả vừa đi, ngay lập tức mẹ Lâm liền cảm thấy buồn bã.

Trong thời gian này, Triệu Uyển Thanh cũng nhận ra rằng mẹ Lâm thực sự là một người phụ nữ thiếu quyết đoán và rất dựa dẫm.

Trước đây, bà dựa vào chồng, sau khi chồng mất đi bà dựa vào con trai cả.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 34: 34: Phản Diện Xuất Hiện


Bây giờ con trai cả không có ở nhà, mọi chuyện bà đều nghe theo ý kiến của Triệu Uyển Thanh.

"Vào nhà nghỉ ngơi đi mẹ", mẹ Lâm nghe con dâu nói với bà.

Bà vô lực gật đầu, kéo theo con trai nhỏ vào trong nhà.

Triêu Uyển Thanh đi vào bếp, dự định thay nước trong lu thành linh tuyền.

Chỉ mới đổi được hai thùng thì cô nghe thấy có người gọi cô ở ngoài cửa, giọng nói ngày càng gần, người này đi thẳng tới phòng bếp.

"Uyển Thanh, cô đang làm gì thế? Gọi cô mà cô cũng không trả lời, tôi còn tưởng cô không có ở nhà!"Là Vu Tĩnh.

Ký ức trong đầu được kích pháp, Vu Tĩnh là bạn học của nguyên chủ kiêm bạn thân.

Vì cả hai đi học đều lười nhác không chịu học tập, chơi hợp nhau nên sau đó trở liền thành một cặp bạn thân ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Ban đầu, nguyên chủ chính là đến thôn Thủy Truân để tìm Vu Tĩnh chơi, sau đó mới gặp Lâm Thiệu Hoa, vừa gặp liền yêu! Triệu Uyển Thanh nhìn vào dáng người trước mắt, không cao lắm, da màu lúa mạch, mặt tròn mắt to, tầm mắt của cô đảo qua áo khoác hoa hồng nhạt của cô ta, sau đó chậm rãi hạ mắt xuống.

"Tìm tôi có việc gì sao?"Vu Tĩnh nghe ngữ điệu không mặn không nhạt của cô thì cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng thoáng nhìn thấy bánh bột ngô trong nồi, cô ta ngay lập tức bỏ qua sự kỳ lạ này.

"Đang hấp bánh bột ngô à? Tôi giúp cô nếm thử xem thế thế nào nhé?"Vu Tĩnh không hỏi mà tự lấy, mỗi tay cầm một chiếc bánh bột ngô lên nhét vào mồm.

Sau khi nhồm nhoàm ăn xong, cô ta còn làm bộ làm tịch đưa ra lời nhận xét: "Uyển Thanh, bánh này cô làm ăn không ngon gì cả! Tay nghề này của cô không thể so sánh với tôi đâu! "Triệu Uyển Thanh tựa lưng vào thành bếp, yên lặng nhìn cô ta lải nhải.

Bộ dáng liên tiếp nhét bánh bột ngô vào miệng như vậy, thật sự nhìn không ra "khó ăn" ở chỗ nào.

Sau khi Vu Tĩnh ăn một lúc lâu thì cô ta mới nhận ra có điều không đúng.

Cô ta nhét phần bánh bột ngô dư lại vào túi của mình, ra vẻ đùa giỡn nói: "Uyển Thanh, có phải cô không muốn tôi ăn bánh bột ngô nhà cô không? Trước đây cô không như vậy, hiện tiện cô thật nhỏ nhen.

""Vậy sao?" Triệu Uyển Thanh nhếch môi.

Vu Tĩnh nhìn xung quanh, hỏi: "Lâm Thiệu Hoa đâu?""Đi rồi.

"Vu Tĩnh không tin, sau khi tìm kiếm trong sân nửa ngày, cô ta nén giận trách móc Triệu Uyển Thanh: " Lâm Thiệu Hoa trở về mà cô cũng không mời tôi đến chơi, giờ thì người đi mất rồi! "Khi nói chuyện, cô ta tiến tới trước cửa một căn phòng, đó là phòng ngủ của Triệu Uyển Thanh.

Vu Tĩnh đẩy cửa chuẩn bị đi vào, nhưng bị Triệu Uyển Thanh giơ tay ngăn lại.

"Hử?" Vu Tĩnh lại định đẩy tiếp.

Triệu Uyển Thanh lại ngăn cản, tay cô nằm ngang ở cửa không lay chuyển.

"Cô bị sao vậy? Vào phòng mà cũng không được? Uyển Thanh à, không phải tôi nói cô chứ từ sau khi cô kết hôn tôi thấy cô càng ngày càng khiến cho người ta không thích,! Khó trách Lâm Thiệu Hoa không yêu cô! "Vu Tĩnh thấy không thú vị liền khoát khoát tay, trước khi đi còn muốn để cho Triệu Uyển Thanh lấy thêm ít bánh bột ngô.

Triệu Uyển Thanh không thèm để ý tới, đẩy cô ta ra ngoài cửa lớn.

"Vu Tĩnh, từ nay về sau, đừng đến tìm tôi nữa.

""Nghe rõ chưa?"Cô gái trẻ xinh đẹp nửa tựa vào cửa, mỉm cười nhẹ nhàng, chỉ có điều ý cười không chạm đến đáy mắt.

Nhìn Triệu Uyển Thanh như vậy, Vu Tĩnh bỗng thấy sợ hãi.

"Cái! Cái gì! "Đôi môi của Triệu Uyển Thanh vẫn giữ nụ cười dịu dàng, "Không có gì, chỉ là tôi không muốn làm bạn với cô nữa.

"Sau khi nói xong, cô nhanh chóng đóng sầm cửa lớn.

Âm thanh “rầm” một cái vang lên làm Vu Tĩnh cũng phải run lên.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 35: 35: Tự Tay Bóp Nát


Bên trong, Triệu Uyển Thanh dựa vào ván cửa bất động.

Mặt trời buổi chiều tối chiếu cả sân nhà thành màu cam, nhưng màu sắc ấm áp này làm thế nào cũng không ngăn được bóng tối trong mắt Triệu Uyển Thanh.

Cô lần lượt hồi tưởng lại mấy chuyện cũ trong trí nhớ của nguyên chủ! ! Vu Tĩnh nói bạn tốt thì phải chia sẻ mọi thứ với nhau, cho nên nguyên chủ bị cô ta xúi giục về nhà trộm đồ cho cô ta ăn.

Vu Tĩnh nói ‘Cô mặc đồ màu hồng nhạt nhìn mặt có hơi vàng’, vì thế nguyên chủ đem tấm vải hoa đào lớn màu hồng phấn định làm quần áo đưa cho cô ta.

Vu Tĩnh nói ‘Lâm Thiệu Hoa không thích cô, khả năng là do mẹ chồng cô nói xấu cô’ trước mặt anh ấy, cho nên nguyên chủ liền đem mọi sự phẫn nộ vì Lâm Thiệu Hoa không yêu mình đổ hết lên đầu mẹ Lâm và tiểu Lâm! “Giỏi " Triệu Uyển Thanh nhìn xa xa, hừ lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi chế giễu.

Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, cô sinh ra có một bộ túi da tốt, nhưng đầu óc lại không được tốt.

Vu Tĩnh người này, không phải là dựa vào PUA nguyên chủ để đạt được mục đích của mình sao?Còn có Vu Tĩnh mỗi khi nói đến Lâm Thiệu Hoa thì trong mắt đều toát ra sự khát khao! ! Ha, lại là một người phụ nữ thích Lâm Thiệu Hoa.

Triệu Uyển Thanh xoa xoa huyệt thái dương, mở mắt ra thì bóng tối đã sớm tiêu tán, thay vào đó là sự kiên định.

Bây giờ, cô đã ở đây, tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra nữa.

Nhân vật phản diện này, cô sẽ tự tay bóp nát!Ngoài cửa, Vu Tĩnh sửng sốt một lúc, cuối cùng vẫn là chửi bậy xong rồi rời đi.

Trong túi còn có nửa cái bánh bột ngô chưa ăn hết, cô ta thừa dịp còn chưa về nhà liền nhanh chóng lấy ra ăn, một khi về tới nhà mà bị các em trai phát hiện thì không tới lượt cô ta ăn nữa.

Triệu Uyển Thanh hôm nay cũng không biết nổi điên cái gì, lại không nghe lời cô ta?!Còn lạnh lùng nhìn cô ta như vậy! Vu Tĩnh hừ lạnh một tiếng, cuối cùng kết luận là Triệu Uyển Thanh lại bị Lâm Thiệu Hoa lạnh nhạt, cho nên mới trút giận lên người cô ta!Đẹp thì có ích gì? Lâm Thiệu Hoa không phải cũng không thích cô sao?"Tĩnh Tử đi gặp con dâu nhà Lâm lão tam à?" Một người phụ nữ chào hỏi cô ta.

Vu Tĩnh nhét bánh bột ngô vào túi, lập tức nói: "Đừng nói nữa, Triệu Uyển Thanh cũng thật nóng tính, không cho tôi vào nhà uống ngụm nước đã đuổi tôi ra ngoài! "Phụ nữ trong thôn lúc rảnh rỗi đều thích buôn dưa lê, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội buôn chuyện nào.

“Ôi chao, thật à? "Người phụ nữ tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Vu Tĩnh há miệng liền nói không ngừng, nói bừa một trận bôi nhọ hình tượng của Triệu Uyển Thanh, rồi mới hài lòng rời đi.

Người phụ nữ nghe đủ mấy lời đàm tiếu đó, lại vội vàng đi nói với mấy người chị em lâu năm của mình, một truyền mười mười truyền trăm, chuyện tốt không ra cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 36: 36: Đất Quan Âm


Triệu Uyển Thanh còn không biết hình tượng của mình lại bị hủy hoại một lần nữa! Xử lý xong nhân vật phản diện đầu tiên, cuộc sống của Triệu Uyển Thanh lại quay lại những ngày tháng hạnh phúc, mỗi ngày làm đồ ăn ngon nuôi béo cả nhà.

Mẹ Lâm mỗi ngày xuống đồng làm việc kiếm công điểm, tiểu Lâm nhặt phân cắt heo cỏ kiếm công điểm, Triệu Uyển Thanh ở nhà làm tốt công tác hậu cần, nấu cơm, giặt quần áo, đi dạo.

Chỉ là lúc đến rảnh sẽ ra sông giặt quần áo thì luôn cảm giác có người nói xấu sau lưng cô! Triệu Uyển Thanh chỉ cho rằng tiếng xấu của nguyên chủ truyền xa, đến bây giờ vẫn còn có người nghị luận.

Cô bớt chút thời gian đi qua thăm nhà cũ một lần, bà cụ Lâm kéo tay cô hỏi chuyện đứa bé, cười tới híp mắt.

Nhà họ Lâm ngoại trừ bác dâu hai Lâm kỳ quái kia thì Triệu Uyển Thanh có thể cảm nhận được thái độ của những người còn lại đối với cô hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thay đổi.

Lâm tứ muội – con gái của bác cả Lâm còn tới tìm cô trao đổi tài nghệ nấu ăn một phen, Lâm lục muội và chị gái là Lâm ngũ muội cũng tới tìm cô một lần.

Lâm lục muội có tính tình hoạt bát, cái miệng nhỏ nhắn nói chuyện cũng rất ngọt ngào, Triệu Uyển Thanh có thể thoải mái trò chuyện với cô ấy, ngược lại là Lâm Ngũ muội! ! Triệu Uyển Thanh có hơi một lời khó nói hết.

Nhưng dù sao những người chị em họ này cũng không ở chung với cô, không cần phải ngày ngày chạm mặt nhau, thân được thì thân, không thân được thì ít gặp là xong, Triệu Uyển Thanh đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu phiền não.

Cuộc sống yên tĩnh như nước chảy trôi qua, hôm nay, hệ thống lần nữa sàng lọc đơn đặt hàng, cuối cùng cũng tìm được việc cho Triệu Uyển Thanh làm.

“Đất Quan Âm?”Triệu Uyển Thanh nhìn thôn tin tóm tắt đơn mua hàng, ngơ ngác lắc đầu.

Thứ này cô chưa từng thấy qua, hoàn toàn không biết.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô thu thập điểm tích lũy.

Khiêng cái cuốc nhỏ, Triệu Uyển Thanh xuất phát dưới sự chỉ dẫn của hệ thống.

Đi thẳng đến cuối thôn, hệ thống mới bảo cô dừng lại.

Bên sườn núi, hai đứa trẻ đang bới đất ở đó.

Nhìn kỹ thì đất kia màu trắng, rất giống với hình ảnh trên thông tin mua hàng.

“Đây là đất Quan m sao?” Triệu Uyển Thanh thầm hỏi trong lòng.

Nhận được câu trả lời khẳng định của hệ thống, cô liền đi qua.

Hai đứa trẻ một nam một nữ, người con gái lớn hơn một chút, thoạt nhìn mười hai mười ba tuổi, tầm tuổi Lâm lục muội.

Cậu bé thì hẳn là tầm tầm tuổi của tiểu Lâm.

Triệu Uyển Thanh nhíu mày, hai đứa nhỏ này thật sự là! ! quá gầy.

Nhìn như da bọc xương.

Hai đứa nhỏ nhìn thấy cô đi tới, cô bé lớn hơn lôi kéo cậu nhóc tránh đường.

Triệu Uyển Thanh cầm cuốc chuẩn bị đào, lại nghe thấy cô bé nói: "Chị, cái này không đào được, chị phải quét nó.

”“Quét?”Cô nhìn cô bé đưa thứ gì đó nhìn giống như cây chổi tới.

“Cám ơn.

"Triệu Uyển Thanh nhận lấy.

Đất quan âm màu trắng bị quét xuống từng chút một, Triệu Uyển Thanh lấy vải bọc lại, đoán chừng đủ rồi, cô liền dừng tay lại.

Lúc trả lại chổi cho hai đứa nhỏ, cậu bé đột nhiên hỏi: "Chị ơi, nhà chị cũng ăn cái này à?"Triệu Uyển Thanh sửng sốt, "Sao cơ?”Đột nhiên, cô kịp phản ứng, lưng phát lạnh.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 37: 37: Không Tin


Trong đầu, hệ thống đã bổ sung cho cô chuyện về đất Quan Âm tại thời đại này! [Đất cao lanh, ở Trung Quốc thường được gọi là đất Quan Âm.

Trong thời kỳ đói kém, nó thường được người đói dùng làm thức ăn để giải tỏa cơn đói tạm thời, nhưng nó không thể được cơ thể con người tiêu hóa và hấp thụ.

Sau khi ăn sẽ bị đầy bụng, đại tiện khó khăn, ăn ít thì không sao, ăn lâu dài sẽ dẫn đến tử vong]Thời điểm gian khổ nhất của thời đại này đã qua, rất nhiều người đều có thể ăn cơm, nhưng vẫn có người phải dựa vào đất Quan âm để sống! Một trận gió lạnh thổi qua trên trán thấm mồ hôi của Triệu Uyển Thanh khiến cô ớn lạnh, cô nói với hai đứa trẻ: "Cố gắng ăn ít nhất có thể, thứ này ăn nhiều không tốt.

"Nói xong, cô khiêng cuốc thất hồn lạc phách rời đi.

Thời đại này, cũng không tốt đẹp giống như trong tiểu thuyết tô điểm.

Triệu Uyển Thanh rời đi không bao lâu, một cô gái khác liền tới.

Đổng Hiểu Hà nhìn thấy hai đứa em họ lại tới đào đất Quan Âm ăn, biểu tình nghiêm túc lên, "Đã nói không có cơm ăn thì đến nhà chị, sao các em lại tới đào cái này!"Đổng Hiểu Phương ôm chặt lấy em trai, liếc người chị họ bà con xa này một cái, thấp giọng nói: "Dù sao cũng không thể lúc nào cũng đến nhà chị ăn! "Cô bé có thể nhìn ra, mỗi lần đến nhà chị họ, sắc mặt thím luôn rất tệ! ! Cô và em trai rất ít khi tới đó.

“Vừa rồi là ai tới? "Đổng Hiểu Hà vươn đầu nhìn bóng lưng yểu điệu kia.

"Là con dâu gả đến chi thứ ba Lâm gia kia, chị ấy trông xinh đẹp thật đấy! " Đổng Hiểu Phương si ngốc nói.

Đổng Hiểu Hà: "Cô ấy nói gì với mấy đứa?Triệu Uyển Thanh đúng không? Cô ấy biết, trước đây, người này là người đầu tiên ở trường học hết ăn rồi lại nằm.

"Cô ấy bảo chúng em ít ăn thứ này lại! "Ánh mắt Đổng Hiểu Hà lộ vẻ khó hiểu, lời này! ! người như Triệu Uyển Thanh có thể nói ra?Cô ấy có chút không tin.

Triệu Uyển Thanh mang đất quan âm trở về nhà, cầm nộp lên cho hệ thống đạt được 50 điểm thưởng.

Đây vốn dĩ là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng bây giờ tâm trạng của cô lại không thể vui cho nổi.

Tiểu Lâm trước cửa đảo mắt nhìn khắp nơi, trông thấy cô đã quay về, lộc cộc chạy ra phụ cô cầm cuốc, cái đầu nhỏ ngẳng cao hết mức hỏi: "Chị dâu, chị đi đâu vậy, từ lúc em về nhà đến giờ vẫn chưa nhìn thấy chị”Triệu Uyển Thanh cúi đầu nhìn đứa trẻ non nớt bên cạnh, tiện mồm nói dối: "chị đi dạo một chút! "“Vâng ạ”Tiểu Lâm hình như nhận ra tâm trạng cô đang không được tốt, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, không hỏi không rằng cứ im lặng đi theo cô trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, rửa tay chân xong, Tiểu Lâm nhìn thấy trên tay áo của Triệu Uyển Thanh có dính ít đất màu trắng, "Chị dâu, chị đi đào đất quan âm à"Triệu Uyển Thanh nhìn cậu: "Đúng vậy, em cũng biết đất quan âm hả?"Trên mặt Tiểu Lâm hiện ra bộ dạng suy nghĩ xa xôi: "Tất nhiên, lúc trước em cùng mẹ từng ăn thứ này, nhưng mà sau đó ông nội không cho mọi người tiếp tục ăn nó nữa, ông bảo nếu ăn nhiều sẽ gây chết người…".
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 38: 38: Mẹ Nghĩ Nhiều Rồi


"Sau đó thì sao?""Sau đó mỗi tháng, ông nội đều sai bác cả đưa một ít bột thô mang tới, em, mẹ còn cùng với anh cả cũng có cái để ăn, nên về sau cũng không còn phải ăn đất quan âm nữa"Triệu Uyển Thanh nhìn đứa nhỏ còn chưa tròn 8 tuổi trước mặt nghiêm túc nói chuyện khổ cực ngày xưa, lòng cũng từ từ mềm xuống mà ẩn chút xót xa.

Cô vươn tay chạm mặt Tiểu Lâm, dạo này bởi vì cô buôn bán suôn sẻ mà có được không ít tiền nên hai bên má của cậu nhóc đã có chút thịt, không còn chút bóng dáng của cậu nhóc ốm như khỉ trong trí nhớ lần đầu gặp mặt nữa.

'‘Sau này cũng không cần phải ăn lại thứ đất đó nữa’’ Cô quyết tâm nói.

Bởi vì về sau, đất nước của chúng ta sẽ ngày càng phát triển, ngày càng tốt đẹp hơn.

Cuộc sống gian khổ nhất, rất nhanh sẽ qua đi.

Tiểu Lâm phát ra tiếng cười lớn hồn nhiên, ôm một bên cánh tay của cô lắc qua lắc lại một cách vui vẻ.

Đợt gà thứ 2 rất nhanh liền được ra lò, Triệu Uyển Thanh làm gà sạch sẽ rồi giữ lại một con giống như lần trước, bán cho cửa hàng trong hệ thống chín con, mười con còn lại thì để mang đi bán trong chợ đen.

Trước khi đi vào thành, mẹ Lâm lại đưa một xâu đồng tiền vào tay Triệu Uyển Thanh dặn dò: “Không đủ thì về nhà tìm mẹ cho thêm’’Triệu Uyển Thanh nhìn một tờ đại đoàn kết trong lòng bàn tay, nghĩ thầm trong bụng, thật ra Lâm gia cũng không phải quá nghèo như bên ngoài thể hiện ra nha.

Thế mà lại lấy ra được một tờ đại đoàn kết.

Mẹ Lâm thấy khuôn mặt tràn đầy bất ngờ của cô, ghé bên tai nhỏ giọng thì thầm: “Tiền này là do Thiệu Hoa để lại lần trước, dùng để bồi bổ cho con dưỡng thai thật tốtTiền Lâm Thiệu Hoa đưa!.

“Được, vậy con cầm trước”Triệu Uyển Thanh không có một chút khách khí nào, tự nhiên đem tờ đại đoàn kết bỏ vào túi tiền của mình.

Mẹ Lâm thấy bộ dáng thành thạo này của cô thì có chút buồn cười, vừa cười vừa nói : “Thiệu Hoa nhà chúng ta chính là đại biểu cho loại hình ngoài lạnh trong nóng, thật ra là nó rất để tâm tới con, nhưng mà cái miệng nó không chịu nói ra thôi!”Triệu Uyển Thanh giả bộ thẹn thùng, ngượng nghịu cười e thẹn, bộ dạng so với thiếu nữ mới lớn cũng một chín một mười, nhưng trong tâm cô lại trợn mắt khinh thường lời mẹ Lâm nói.

Mẹ chồng à, mẹ vậy là vẫn chưa hiểu rõ con trai của chính mình cho lắm rồi.

Bây giờ hai người sinh sống như vợ chồng, lý do lớn nhất là vì con cái, còn muốn nói mấy cái chuyện như là “yêu” hay “quan tâm” gì gì đó, cô dám khẳng định luôn là không bao giờ có chuyện đó.

Mẹ Lâm trông thấy bộ dạng thẹn thùng của cô mà trong lòng vui như nở hoa, xem ra tình cảm của con trai với con dâu đang càng ngày càng tốt hơn!Vác sọt lên lưng, Triệu Thanh Uyển bước trên đường mòn đi vào trong thành phố, quen đường quen nẻo đi vào ngõ nhỏ, khi đến nơi mới phát hiện ra chỗ này vắng vẻ ít người khác thườngNhững lần trước cô đến, nhóm người nhìn như chỉ là khách qua đường đi dạo chơi thật ra đều là người người bán hàng! bây giờ tất cả đều không còn thấy nữa!Sống lưng Triệu Thanh Uyển ngay lập tức lạnh ngắt, khắp người đổ mồ hôi hột, cô nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏXem ra khu chợ đen này chắc đã bị bế đi rồi.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 39: 39: Bán Gà


Triệu Thanh Uyển lại lần nữa đeo sọt lên lưng, chuẩn bị đi những chỗ khác xem thử một vòng.

Khi đi ngang qua một bệnh viện tư nhân, cô nhìn thấy một nhóm vài ba người đang ngồi xổm trước cửa bệnh viện, người thì vác theo sọt trên lưng, người thì mang theo rổ bên người! Triệu Thanh Uyển cũng vác sọt qua đó nhanh chóng gia nhập với nhóm ngườiMấy người chiếm một không gian riêng, cũng không ai nói chuyện chỉ lâu lâu làm như ngẫu nhiên đi bộ qua lại.

Triệu Thanh Uyển ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, lén lút theo dõi hành động của bọn họ.

Lâm Thanh Uyển cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào, dù sao cô cũng có không gian riêng, nếu chẳng may bị phát hiện thì cô trực tiếp chui vào trong không gian trốn là được!Đâu có ai ngờ trước được một kẻ đầu cơ trục lợi lại có không gian riêng cơ chứ?Không ngoài dự đoán, chưa đến nữa tiếng đồng hồ sau, có mấy bà lão từ trong nhà bước ra ngoài.

Triệu Thanh Uyển vội vàng đem gà từ trong không gian thả vào sọt, một bà lão đi về phía cô hỏi, “Có đồ gì tốt không?”“Cháu có gà, bà nhìn xem, cực kì béo tốt”Cô đưa sọt ra cho bà nhìn, bà lão vừa nhìn thấy đầu gà, giá cả cũng không thèm trả mà nhanh chóng mua luôn hai con.

Cực kì hào phóng!“Con còn bao nhiêu con gà? Trong nhà bà còn có mấy chị em cũng muốn mua”, bà lão còn giúp cô tìm luôn đường buôn bán hàng.

Hai mắt Lâm Thanh Uyển sáng rực lên: “Nhà con còn nhiều lắm, tổng cộng tám con, con nào con nấy đều béo ngang như con trên tay bà cầm”Theo cô biết, người thời đại này đều thích béo tốt, ngược lại thì mấy con ốm bé không được ưa chuộng cho lắm.

Đây cũng là một trong những lí do vì sao gà của cô bán chạy nhất“con bây giờ có thể mang tới đây ngay được không?”“tất nhiên là được, vẫn còn ở chỗ người nhà con, con đi gặp bọn họ lấy gà xong là quay lại giao tới cho bà ngay”Hai người hẹn thời gian xong, bà lão quay về gọi chị em tới mua còn Lâm Thanh uyển thì đi ra ngoài tìm “người nhà” lấy gà đi giao.

Triệu Thanh Uyển giả vờ như thật sự đi ra ngoài một chuyến, khi trở về tay còn xách theo cái giỏ có chứa 4 con gà, trong túi cầm tay cũng nhốt bốn con.

Bà lão kêu thêm tới ba chị em, mỗi người bọn họ chọn mua một con, trong khi đang trả tiền có một bà lão tức giận càm ràm nói : “tất cả chỗ gà nhà cô đều đã làm xong hết rồi, tôi làm sao mà biết được thịt có được tươi hay không, cô giảm cho chúng tôi mỗi người một đồng đi,”Triệu Uyển Thanh liền túm tay bà sờ vào gà, “Còn nóng hổi, bà cảm nhận được không? Buổi sáng này tôi mới làm, sao lại không tươi cho được?”Gà là cô lấy ra từ trong không gian, đều được giết rồi làm lông thật sạch sẽ hết cả rồi.

Bà lão bĩu môi, lúc này mới thành thật trả tiền.

Bà lão giới thiệu người mua cho cô cũng có chút ngượng ngùng, trước khi về còn lôi kéo tay Triệu Uyển Thanh nói: “Cháu đừng cùng chị em của bà chấp nhặt làm gì, bà ấy thật ra chỉ là…”“Không phải chuyện gì lớn đâu bà”, Triệu Uyển Thanh rộng lượng nói.

“Phải bao lâu nữa cháu mới tới đây bán một lần nữa, lần sau bà cũng muốn mua gà chỗ cháu”.

Triệu Uyển Thanh tưởng bà lão chỉ nói lời khách sáo, liền nói: “Khoảng chừng nửa tháng sau đi, lần sau vào thành phố cháu còn tới chỗ bà một chuyến! ”Hai người hẹn thời gian với địa điểm mua bán xong, lúc này mới tạm biệt nhau.

.
 
Back
Top Bottom