Siêu Nhiên Thập nhị luân hồi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
368585416-256-k134171.jpg

Thập Nhị Luân Hồi
Tác giả: RinYuki2k6
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kiếp sống thứ 12 đã thay đổi hoàn toàn về nhận thức và sức mạnh thật sự của bản thân nhân vật chính.

Nhiều sự kiện ở kiếp luân hồi thứ 12 trở nên thú vị hơn bao giờ hết...
(Lần đầu viết truyện mong mọi người thông cảm cho văn chương mình nếu ko hay ạ!) Tags: actionmagictagtags​
 
Thập Nhị Luân Hồi
Chương 1: Cái chết là sự khởi đầu


Trong cơn mơ hồ, tôi tỉnh lại và

nhìn thấy kẻ thù lớn nhất của tôi ngay trước mặt liền muốn nhào tới một đao giết hắn nhưng tay chân tôi không động đậy được, không còn một tí ma lực nào trong cơ thể cả, có lẽ là do dây xích phong ấn ma lực trên cổ tay và chân của tôi.

Lúc này tôi nhận ra rằng mình đang bị xích lại trong căn buồng giam hôi thối, bẩn thỉu và trước mặt là kẻ thù truyền kiếp hàng trăm năm qua của tôi.

Đứng kế bên hắn là người mà tôi xem là đồng đội đã phản bội tôi mà hợp tác với hắn ta để bắt tôi.

"Tại sao?

Tại sao chứ?

Tại sao cậu ấy lại phản bội tôi"- tôi thầm nghĩ.

Sau đó, hắn ta -"Kẻ phá hoại"- người mang mặt nạ thỏ đen cùng với khuyên tai hình chuông phát ra những âm thanh khiến tôi không bao giờ quên được liền đâm con dao tẩm độc vào tôi.

Cơ thể tôi bỗng cứng đờ, ngã xuống mặt đất và máu từ cơ thể tuôn ra thành một vũng máu lớn, tôi đã bị đâm không biết bao nhiêu lần ở những kiếp trước, nhưng lúc nào tôi cũng cảm nhận được cơn đau từ nhát dao gây ra, nó nóng bừng, đôi mắt tôi mờ dần, khi đó "Kẻ phá hoại" cười lớn: "Thật là một cảnh tượng kiều diễm làm sao, một gương mặt đẹp tựa pha lê kết hợp mái tóc trắng tinh khiết đang đẫm đầy máu tươi với đôi mắt căm phẫn và tuyệt vọng.

Thật tuyệt vời có đúng không Fiona".

Lúc ấy tôi chỉ muốn giết quách hắn ta, tôi ghét thái độ và cả sở thích biến thái đó, nhưng giờ tôi hoàn toàn bị thất thế, tay chân không động đậy nên không thể làm gì được hắn.

Lúc này tôi ý thức được mình sẽ chết và trong khoảnh khắc sinh tử đó tôi nhận ra rằng bản thân đã chết quá nhiều lần nhưng kiếp nào cũng cống hiến quá nhiều cho sứ mệnh vì thế kiếp sau tôi chỉ muốn có cuộc sống an nhàn, sống vì bản thân.

Nên tôi quyết định ra lệnh cho hệ thống để cơ thể hiện tại bùng nổ ma lực và phát nổ cùng với lời nguyền ăn mòn linh hồn, phải khiến bọn chúng khi chết vẫn phải đau đớn, khổ sở bởi linh hồ đang bị ăn mòn, như thế tôi mới vừa lòng, nếu không chết ít nhiều linh hồn cũng sẽ bị thương nặng bởi lời nguyền một thời gian, còn bản thân tôi sẽ được đưa đến một thế giới khác tái sinh và kí ức sẽ bị phong ấn.

Thật ăn gian nhỉ, bản thân khi chết vẫn có thể chuyển sinh sống tiếp còn bọn chúng nếu chết sẽ vĩnh viễn không thể hồi sinh được nữa.

Nhưng cũng xứng đáng vì dám lấy tôi ra làm thú vui của chúng

Hệ thống: "Thông báo: cơ thể sẽ phát nổ, kí ức phong ấn và linh hồn sẽ chuyển sinh đến nơi khác.

Sau khi phong ấn hệ thống sẽ ngủ đông.

Chủ nhân đồng ý hay không?"

"Đồng ý" - Tôi thều thào hơi thở cuối cùng, nhắm mắt lại và vĩnh biệt kiếp này của tôi...

Linh hồn trôi nổi trong không gian tĩnh mịch, theo dòng chảy của thời gian hướng về một thế giới khác của thế kỉ XXI nơi có căn nhà nhỏ ấm áp và tái sinh vào đứa bé trong bụng của một người phụ nữ đang mang thai, là chủ nhân của vùng đất này.

Thế là kiếp sống thứ 12 trong 300 năm qua cũng bắt đầu...

-17 năm sau-

Hiện tại tôi là học sinh phổ thông năm 2 và có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc cùng với cha, mẹ với ngôi nhà nhỏ, ấm áp trong khu vườn xanh mát bởi những bông hoa hồng mà mẹ tôi chăm chút mỗi ngày.

Cả hai đều yêu thương tôi, tuy gia đình không quá giàu nhưng cũng đủ ấm no.

Do là con lai của bố người Anh và mẹ người Việt nên tôi sở hữu một mái tóc đen tuyền như màn đêm trong vũ trụ của mẹ và có đôi mắt màu xanh lam của ba, đôi mắt như những viên ngọc bích lấp lánh dưới mái tóc đen huyền của vũ trụ rộng lớn, do gia đình tôi đang định cư ở Việt Nam nên tên của tôi là Lan Hương mang một ý nghĩa cho cuộc sống luôn bình yên, vui vẻ, còn ở nhà mọi người hay gọi tôi là Lani.

Hiện tại tôi đang có một cô bạn thân người Việt là Ngân Nguyệt, cả hai chơi với nhau từ bé vì nhà Nguyệt ngay bên cạnh nhà tôi nên rất thân như hai chị em ruột, cô ấy có một thân hình mảnh mai và khá cao, tôi tự tin với chiều cao ổn định của mình nhưng khi đứng gần Nguyệt, tôi chỉ cao tới cằm của cô ấy.

Nguyệt khá trầm lặng và không thường xuyên cười nói với các bạn trong lớp có lẽ do cô ấy không giỏi giao tiếp và thích yên tĩnh nhưng bù lại Nguyệt rất thông minh, là học sinh giỏi nhất của lớp, trái ngược với tôi - một người năng động và học lực trên lớp cũng có thể nói là tạm ổn.

Tuy nhiên cả hai đều rất thân nhau, trân trọng và quý mến đối phương.

Vốn tưởng cuộc sống sẽ ấm êm suôn sẻ như thế, nhưng vào năm sinh nhật thứ 18 khi tôi vừa lên năm 3 phổ thông đã xảy ra một tai nạn kinh hoàng, một chiếc xe chở hàng lớn đã tông phải tôi đang trên đường lái xe đi học.

Xe thì bị tông tan nát và tôi thì nằm bất tỉnh với toàn thân bê bết máu, đau đớn và nóng rát bởi những vết thương đang tuôn những dòng máu đỏ rực, tuy bất tỉnh nhưng tôi vẫn nghe được tiếng xe cấp cứu và vẫn ý thức cảm nhận được cơn đau từ tận xương tủy, nó đau đớn đến mức tôi có thể nhìn thấy tử nạn của mình ngay trước mắt thế nhưng cũng rất đỗi quen thuộc cái cảm giác đau đớn ấy như thể trước đây tôi từng trải qua nhiều lần.

Và chính tại nạn ngày hôm đó đã trở thành cột mốc quan trọng thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi...
 
Thập Nhị Luân Hồi
Chương 2: Quái vật xuất hiện


Trước mắt tôi lúc này là một màu

tối đen thăm thẳm, và cảm thấy cơ

thể mình trở nên khác lạ, nó đau

nhứt, khó chịu nơi lồng ngực vì một loạt hình ảnh trong đầu tôi tràn ra.

Những hình ảnh đau thương, sự phản bội, chết chóc diễn ra rất sinh động như thể đang hiện diện ngay trước mắt tôi.

Khi vẫn đang vật lộn với đống lộn xộn ấy thì tôi lại nghe một âm thanh như một giọng nói truyền đến tâm trí tôi: "Thông báo: Bạn đã thức tỉnh, là chủ nhân của hệ thống sức mạnh.

Chủ nhân có muốn hồi phục ý thức và gỡ bỏ phong ấn sức mạnh không?".

Tuy không biết phong ấn sức mạnh hay hệ thống là như thế nào, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn lập tức tỉnh dậy vì sợ rằng cha mẹ đang khóc rất nhiều và đau lòng nên tôi chọn "Đồng ý" Sau đó tôi lập tức tỉnh dậy, trước mắt là trần nhà trắng tinh, có lẽ là bệnh viện và bản thân tôi đang nằm trong một căn phòng rất lạnh, còn xung quanh là những bệnh nhân đã không còn hơi thở của sự sống.

Có lẽ lúc ấy tôi đã chết nhưng hệ thống gì đó đã cứu lấy tôi, nhưng điều đó không quan trọng nữa, nếu bệnh viện đã xác nhận tôi đã chết có lẽ ba mẹ tôi rất đau khổ, chỉ nghĩ đến việc họ khóc rất nhiều vì tôi, tôi đã lập tức chạy vụt ra khỏi căn buồng xác lạnh lẽo, và tìm ba mẹ người đã dành rất nhiều tình yêu đối với tôi.

Tôi vừa chạy khắp nơi trong bệnh viện vừa khóc nức nở, tôi chạy một hồi lâu thì tìm thấy họ dưới tầng hầm để xe của bệnh viện, thấy cả ba mẹ đều đang khóc thế là tôi liền nhào đến bên họ.

Cả hai đều rất ngạc nhiên khi thấy tôi còn sống, họ rất sốc nhưng cũng rất đỗi vui mừng và ôm chầm lấy tôi.

Sau khi cả ba đều ổn định cảm xúc, họ hỏi tôi có nhớ những gì xảy ra hay lí do tại sao tôi sống lại không, tôi chỉ lắc đầu và bảo rằng bản thân mình gặp tai nạn sau đó thì không biết gì.

Ba mẹ đưa tôi trở lại bệnh viện hỏi các bác sĩ, do mọi người rất ngạc nhiên nên họ liền đi tra tài liệu về trường hợp của tôi.

Sau đó các bác sĩ đã cho rằng tôi gặp hiện tượng chết giả và bác sĩ cấp cứu tôi lúc ấy do sơ suất mà nhận định rằng tôi đã chết thật, thế là bệnh viện phải bồi thường cho gia đình tôi một khoản tiền và yêu cầu không tiết lộ chuyện này, có lẽ họ sợ uy tín của bệnh viện gặp ảnh hưởng nên mới yêu cầu gia đình tôi như thế.

Về đến nhà ba mẹ liền chuẩn bị cho tôi một bữa hoành tráng mừng tôi thoát khỏi tử nạn, trong bữa ăn họ liên tục hỏi tôi sức khỏe có ổn hay không.

Tôi thật sự rất yêu quý gia đình tôi, đối với tôi họ là những người tuyệt vời nhất, vào khoảnh khắc ấy tôi đã thề với lòng mình rằng sẽ bảo vệ mái ấm gia đình này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ai phá hoại hạnh phúc của tôi.

Hai ngày sau tôi mới đi học trở lại, Nguyệt và mọi người đều hỏi thăm tôi rất nhiệt tình, có lẽ vụ tôi chết đi sống lại hầu như không ai biết.

Sau đó tôi còn nghe mọi người bàn tán sôi nổi về tin tức cực hot gần đây mà tôi đã bỏ lỡ:" Nghe tin gì chưa, khu trung tâm mua sắm gần khu phố mình vừa có biến đó"Nghe vậy tôi liền chạy tới hỏi thăm tin tức:"Vụ gì vậy kể cho tớ nghe với" - Tôi hào hứng hỏi " À ở khu trung tâm mua sắm ở gần khu phố mình nè, vừa có vụ việc kì lạ xảy ra.

Mọi người trong khu mua sắm đột nhiên bộc phát sức mạnh siêu nhiên gì lạ lắm như biến thành quái vật vậy rồi chúng tàn phá mọi thứ khiến nhiều người xung quanh bị thương nhưng chỉ trong thời gian ngắn, và những người hóa cuồng thành quái vật sẽ mất ý thức và hôm mê sâu đến nay chưa ai tỉnh lại cả" " Gì lạ vậy có chắc là tin lá cải không đó?

Chứ làm gì có chuyện hư cấu đó" - Tôi nói với giọng đầy nghi ngờ Bỗng Nguyệt lên tiếng: "Có lẽ do cậu bệnh nên không biết đó thôi, vụ này lên thời sự luôn rồi đó, không chỉ tỉnh mình đâu mà có ở trên thành phố lớn nữa cơ nhưng chỉ mới xảy ra hai ngày gần đây thôi" Nghe thấy Nguyệt nói thế tôi có phần hơi tin vào tin tức ấy nhưng kì lạ là hiện tượng ấy bắt đầu xuất hiện cách đây hai ngày, chính xác ngay ngày tôi vừa cải tử hoàn sinh, tuy nhiên tôi nghĩ đó chỉ là trùng hợp và cũng không để ý tới nó nữa.

Thế nhưng những hiện tượng kì lạ ấy xuất hiện càng gần tôi và càng không ngờ tới chính tôi là người bị cuốn sâu vào vụ đó.

Vào buổi chiều tà dưới ánh nắng hoàng hôn, lúc tôi và Nguyệt vừa dọn dẹp xong lớp học theo lịch trực nhật và chuẩn bị ra về thì đột nhiên phía sau sân trường ngay cửa sổ của lớp học tôi có tiếng động lớn, tôi nhìn thấy một học sinh nữ đang gào thét, ngã khụy xuống vì đau đớn và từ lưng của cô ấy mọc ra đôi cánh rất dị hợm, nó không phải cánh của thiên thần hay cánh làm từ lông vũ của những loài chim mà đôi cánh đó có hình bàn tay và trên đó là những con mắt lớn trông rất quái gở, cô gái thì từ từ biến hóa thành con quái vật với những con mắt trên mặt và cơ thể trở nên to lớn dần.

Tôi quay qua thấy Nguyệt sợ hãi đến ngớ cả người, không chần chừ tôi liền kéo Nguyệt chạy trốn thật nhanh ra khỏi trường, dường như con quái vật nhìn thấy chúng tôi liền há miệng chứa đầy răng nhọn và hét lên những sóng âm dữ dội khiến những cửa kính mà chúng tôi chạy qua đều vỡ nát.

Nhưng chưa kịp chạy ra khỏi trường chúng tôi bị nó dùng đôi cánh quái gở ấy quạt ra cơn gió lốc lớn khiền chúng tôi ngã ra xa và quất lưng vào cánh cửa nhà kho của trường khiến Nguyệt bị bất tỉnh, còn tôi thì bị thương ở vai, biết không thể chạy trốn được, tôi nhìn xung quanh thấy có bộ cây cung cùng với đống mũi tên trong hộp mà câu lạc bộ bắn cung cất trong nhà kho rơi ra, tôi liền cầm nó lên và quyết định đối đầu với con quái vật mang đôi cánh dị hợm ấy...
 
Back
Top Bottom