Wattpad  Thanh Trừng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
396259925-256-k321202.jpg

Thanh Trừng
Tác giả: MOEIII_
Thể loại: Kinh dị
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Có những người sinh ra đã là quỷ
Có những người sinh ra để nhớ tội lỗi của kẻ khác
Và có những người...

Sinh ra để thanh trừng
Bảy đứa trẻ, một vết cắt chia bảy hướng
Họ từng cười, từng ước mơ dưới bầu trời trung học
Nhưng một đêm
Điều gì đó đã thay đổi
Một bàn tay đã chạm vào điều không nên tồn tại
Từ đó, máu bắt đầu nhỏ xuống nền trắng
Không ai còn là chính mình
Không ai có thể quên
Khi quỷ không còn nằm ngoài kia, mà ngủ trong chính tim bạn...

Bạn sẽ giết nó?

Hay tự tay giết phần người còn sót lại?

Và nếu bạn là người cuối cùng còn đứng trên đống tro của tất cả
Bạn có chắc mình không phải là quỷ?

 
Thanh Trừng
ĐỒNG HOANG


[ 1993 ]Không ai có thể đoán trước cái chếtNó đến một cách lặng lẽ cứ như cơn gió đầu mùa, lạnh ngắt và vô cảmCó khi, đó lại là một tai nạn bất ngờ, có khi lại là một sự chấm dứt sau thời gian dài đau đớn nhưng cũng có những cái chết kỳ quái, đến mức cả ký ức của thời gian cũng phải chùn bước khi nhắc tớiNhư những gì đã xảy ra tại một cánh đồng lúa heo hút ở huyện Yunhwa-gun, nơi mà người dân quanh vùng gọi là " vết bẩn của đất "Ở giữa cánh đồng đó, nơi mà mùa hè lúa ngả vàng rực như một ngọn lửa, còn mùa đông thì rét buốt đến mức tiếng gió cũng vỡ ra từng đoạnCó một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ sẫm màu nằm lặng lẽ, căn nhà thuộc về một gia đình bốn người Một cặp vợ chồng trung niên, ông nội tuổi đã ngoài bảy mươi và một bé gái khoảng bảy tuổi, họ sống hòa thuận, chăm chỉ làm nông, tính tình hiền lành, luôn nở nụ cười với hàng xómMỗi sáng sớm, người cha cày ruộng, người mẹ chở con đến trường bằng xe đạp cũ kỹ còn ông nội thì hái rau bên bờ kênh, cuộc sống của họ bình dị giống bao câu chuyện ở quê khác, giản đơn nhưng đầy hơi ấm ápThế nhưng, vào một buổi chiều đầu tháng 6 năm ấy, cái hơi ấm ấy đột ngột biến mấtBan đầu chỉ là một mùi lạNồng nặc, tanh hôi như thể mùi máu bị phơi dưới nắng lâu ngàyNgười hàng xóm gần nhất, một ông cụ sống cách đó gần 200 mét đã cảm thấy có gì đó không ổnSuốt một tuần liền không ai thấy gia đình kia ra ngoài, không tiếng nói cười, không bóng người cày ruộng, ngay cả bé gái cũng không đến trườngCăn nhà giữa đồng bỗng trở thành một khối im lặng tuyệt đối giữa cánh đồng sống động và điều đó khiến người dân cảm thấy rờn rợnMột nhóm gồm hai người đàn ông trong thôn quyết định đến xem, họ đi qua con đường mòn giữa lúa cao tới ngực, tiếng côn trùng rả rích bên tai như tăng thêm phần bất anKhi đến gần, họ bị choáng ngợp bởi mùi tử khí từ bên trong căn nhà, một trong hai người nắm lấy tay nắm cửa, đẩy nhẹ ra...Và họ đã không bao giờ quên được thứ họ đã nhìn thấy vào lúc ấyBốn cái xác người nằm rải rác khắp ngôi nhà nhỏ, mỗi người một tư thế như thể bị kéo lê, lật úp, không một ai còn nguyên vẹnThịt da đã chuyển màu tím tái, mắt mở trừng trừng, miệng cứng lại trong một biểu cảm nghẹn ngào không thể gọi tên nhưng đó vẫn chưa phải là điều khủng khiếp nhấtKhi cảnh sát đến và bắt đầu di chuyển thi thể, họ giở tấm thân người đàn ông lên thì phát hiện thứ nằm bên dưới, có hàng chục con chuột đang rúc rỉa phần lưng bị thối rữa và giữa đám sinh vật đó, một con trong số chúng có...một cái tai người mọc thẳng trên lưngĐôi tai trắng bệch, căng bóng như vẫn còn sống, phập phồng như đang nghe ngóngCả đội pháp y rút lui ngay lập tứcKhi lật từng xác còn lại, họ đều phát hiện những dấu vết tương tự do chuột, rất nhiều chuột và tất cả đều bị biến dạng một cách quái đảnMột số có răng người, một số khác, mọc móng tay thay vì vuốtNhững sinh vật ghê tởm như thể bước ra từ một giấc mơ độc dược, thứ mà khoa học không thể lý giải được, không một dấu vết xâm nhập, không có hung khí, không hề có sự kháng cựGia đình ấy dường như đã chết trong câm lặngTin tức được lan truyền chóng mặtBáo chí thời đó đưa tin rầm rộ, giật tít bằng những dòng chữ máu đỏ " Vụ án bí ẩn tại căn nhà giữa cánh đồng, cả gia đình chết không rõ nguyên nhân, chuột có tai người xuất hiện "Người dân Yunhwa-gun, bắt đầu tránh xa cánh đồng còn bọn trẻ bị cấm chơi gần khu đóNhững bà lão lẩm bẩm gọi đó là " điềm gở ", " lời nguyền cánh đồng máu "Rồi như mọi thứ ở Hàn Quốc lúc bấy giờ, nơi còn hỗn loạn sau những biến động chính trị mọi người dần im lặng, vụ việc chìm dần vào quên lãng như một câu chuyện ma kể lúc nửa đêm__________[ Đầu năm 1994 ]Một buổi sáng mù sương, một người đàn ông lạ xuất hiện trên con đường mòn cũ dẫn ra căn nhà giữa đồng, nơi từng xảy ra cái chết của cả gia đình năm ngoáiNgười đàn ông ấy mặc áo sơ mi trắng, đi giày da đen, tóc dài và râu quai nón phủ lấy cằm, dáng cao, gầy nhưng không yếuTrên khuôn mặt ông ta là một nụ cười lịch sự nhưng lặng lẽ, ánh mắt sắc như vừa trở về từ nơi rất xaMột người nông dân đang đẩy xe lúa đi qua, thấy ông ta đứng đó, liền dừng lại hỏi thăm - " Anh đang tìm ai à?

"Người đàn ông chỉ tay về phía căn nhà - " Tôi đến thăm bạn cũ, họ sống ở căn nhà đó "Ông nông dân trố mắt, chép miệng - " Anh chưa nghe gì sao?

Năm ngoái, cả nhà đó chết hết rồi.

Bốn mạng người, nghe nói bên dưới xác họ có mấy con chuột...nhưng mà là chuột có tai người!

Ghê lắm "Người đàn ông khựng lại một chút - " Tôi vừa trở về từ nơi khác, không đọc báo "" Vậy thì nghe lời tôi đi.

Đừng đến đó, nhà đó bây giờ hoang tàn lắm....Thôi, tôi đi đây "Ông nông dân đẩy xe đi tiếp, để lại người đàn ông một mình với cánh đồng im lặngNgười ấy đứng lặng một lúc lâuGió lùa qua vạt áo, tóc ông bay nhẹ, rồi ông ta khẽ mỉm cười, nụ cười không rõ là vui hay thỏa mãnVà rồi, ông bước thẳng vào con đường nhỏ dẫn vào căn nhà kiaKhông ai biết chuyện gì đã xảy ra sau đóNgười đàn ông biến mấtChỉ biết rằng, nhiều năm sau, những người sống gần đó vẫn truyền tai nhau rằng đã từng thấy một bóng trắng xuất hiện mỗi đêm rằm tháng Sáu, đứng giữa đồng lúa, đối diện căn nhà bỏ hoang...và cười
 
Thanh Trừng
NGƯỜI ĐÀN BÀ & ĐỨA TRẺ


[ Đầu xuân năm 1994 ]Yunhwa-gun Một đêm mưa bụiLạnhKhông gian xám tro như một bức ảnh cũTrong căn nhà nhỏ sát chân núi, tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ vang lên, xé toạc màn đêm u ám, chói tai và hoang dại như tiếng hú gọi từ rừng sâu vọng vềMẹ cậu bé vừa sinh con trong cơn sốt cao, tay nắm chặt chăn, mắt mở trừng trừngDù bà mụ già trong vùng không phát hiện bất thường nào, cả người trong căn nhà đều cảm nhận rõ rệt, có gì đó sai ở đứa trẻ nàyKhông phải vì hình dạng, không phải vì dị tậtCậu bé hoàn toàn bình thường nhưng ánh mắt ấy, vừa mở ra đã không giống như ánh mắt của một đứa trẻ sơ sinh, đen, sâu và...không động đậy, không hồn như thể thứ vừa ra đời không phải là người, mà là một lớp da cho một cái gì đó khácCha mẹ cậu nhìn nhau, lo lắng nhưng vì nhà nghèo, họ vẫn giữ con lại, đặt tên theo tên vị thần cổ trong làngĐêm ấy, họ đặt cậu bé nằm ngủ trong chiếc nôi tre gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy cánh đồng lúa và bóng núi lấp ló sau sươngVà đến sáng hôm sau...đứa bé biến mấtKhông có dấu hiệu đột nhập, không tiếng khóc, không có máu hay vết cào cấuCăn nhà im phăng phắc như thể chưa từng có tiếng trẻ con vang lên đêm trước, người mẹ sốc đến mức không thốt nên lời, người cha gào khóc tìm con nhưng rồi cả hai...cũng biến mất chỉ sau đó ba ngàyCăn nhà bị bỏ trống, không ai còn ở đó, cũng không ai dám đến gầnVà đó...chỉ là một phần khởi đầu__________Từ giữa năm 1994 đến cuối năm 1997Có một làn sóng mất tích bắt đầu lan rộng khắp tỉnh Yunhwa-gun và nhiều khu vực khácTổng cộng hơn 20 đứa trẻ sơ sinh biến mất, không để lại bất cứ dấu vết gìTrong đó, riêng Yunhwa-gun chiếm hơn một nửa số vụ với trên 10 trẻ em trai và gái cùng gia đình của họ hoàn toàn bốc hơi khỏi địa phươngCó người nói họ dọn đi, có người bảo bị bắt cóc nhưng không ai trong số đó để lại giấy tờ chuyển hộ khẩu, không ai thông báo cho hàng xóm, thậm chí...các căn nhà vẫn còn đầy đủ vật dụng như thể gia chủ chỉ vừa mới bước ra ngoàiNhững cái nôi trống rỗng Bình sữa còn ấm Giày trẻ em rơi vãi trên thềm cửa Cây kim chỉ giờ vẫn dừng lại lúc 2:03 sáng, thời khắc định mệnh của một thế hệ bị lấy điBÀ TA, NGƯỜI ĐÀN BÀ MẶT PHẤNMọi thứ càng trở nên kỳ dị hơn khi người dân bắt đầu nhận ra một bóng dáng quen thuộc luôn xuất hiện ở những nơi xảy ra mất tíchMột người đàn bà buôn bán mỹ phẩm, bà ta trạc năm mươi, luôn mặc áo khoác sẫm, đầu đội mũ rộng, tay xách giỏ mây đầy những lọ kem, hộp son, chai phấn nhỏMiệng luôn cười, giọng ngọt như mía lùi - " Tôi lấy hàng ở thủ đô về, hàng Pháp đấy, mấy bà trẻ dùng thích lắm nha...

"Bà ta đi từng nhà, chào hàng, trò chuyện thân thiện nhưng có một điều trùng hợp kỳ quái, nhà nào bà ta ghé qua...

Chỉ sau vài ngày, đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà ấy biến mấtNgười dân bắt đầu xầm xìMột nhóm người trẻ trong làng âm thầm theo dõi và họ phát hiện, bà ta không hề đi bán ở những khu đông dân mà chỉ chọn các ngôi nhà ven rừng, nơi có trẻ mới sinh và đặc biệt là những nơi ít người qua lạiNghe được tinCảnh sát tỉnh Yunhwa-gun sau nhiều đơn thư từ dân làng, cuối cùng đã cho người theo dõi và bắt giữ bà ta tại nhà riêng, một căn chòi nhỏ gần suối Duwon, cách làng chính gần 3kmHọ đưa bà ta lên đồnTại đây, mọi chuyện bắt đầu vỡ òaBà ta ban đầu khăng khăng mình vô tội, rồi khi bị ép hỏi về các vụ mất tích, bà ta đột nhiên phát điênMắt đảo điên, miệng sùi bọt mép, gào lên những câu từ rời rạc - " Tôi không làm!

Tôi chỉ giao thôi!

Tôi không chạm vào chúng nó!

Tôi không biết gì cả!!

Hắn nói sẽ cho tôi tiền...sẽ cho gia đình tôi thoát khỏi nghèo...chỉ cần...giao những đứa trẻ đó đi...

"Cảnh sát hỏi " hắn " là aiBà ta rít lên, mắt mở trừng - " Hắn...một người đàn ông cao lớn...tầm mét tám...mặc áo khoác trắng dài đến gót...mắt hắn không có lòng đen...hắn nói...nếu tôi phản bội...hắn sẽ đến...lấy máu của tôi...

"Nửa giờ sau, bà bị nhốt tạm vào phòng giam số 3Người trực trại hôm ấy vẫn còn nhớ như in việc bà ta cười không ngừng, tiếng cười lạc giọng như tiếng kim loại gỉ cọ nhauKhoảng 2 giờ sángMột người lạ xuất hiện trước đồn, gã mặc áo khoác trắng, cao lớn, đội mũ đen che mặtNgười gác đêm ra ngăn lại nhưng chỉ trong vài giây, tất cả bóng đèn đều vỡ tung và gã...biến mất vào trong như một cơn gió lạnh5 phút sau, tiếng la hét vang lên từ phòng giamKhi đội tuần tra đêm ập tới...tất cả đều chếtNgười bị cắt cổ, người mất đầu, người thì khô queo như bị hút cạn máu, không một vết dao, không có tiếng súng, không ai kịp chạyCòn người đàn bà mặt phấn, bà ta biến mất như chưa từng tồn tạiMột tuần sauHàng xóm quanh nhà bà ta bắt đầu ngửi thấy mùi lạ, khi cảnh sát đến kiểm tra lạiCăn nhà đầy chuộtNhững con chuột không bình thường, có con mọc tai người, có con mặt người, có con gặm xác người bị mất đầu nằm trong tủ gỗ, xác được xác định là chồng và hai đứa con của bà ta, khô như xác ướp, máu cạn sạch, đầu không cònCăn nhà bị thiêu rụi ngay sau đó nhưng lũ chuột lạ thì không bị thiêu chếtNgười ta đồn rằng chúng biến mất trước khi lửa lan đếnBáo chí thời đó rầm rộ đưa tinNgười dân gắn cho chuỗi sự kiện này một cái tên không thể ám ảnh hơn" DỊCH CHUỘT MẶT NGƯỜI "Nhưng rồi...như những gì từng xảy ra trong quá khứ...

Vụ án rơi vào ngõ cụt Không bằng chứng, không dấu vết, không hung thủChỉ còn lại sự im lặng, nỗi sợ truyền miệng và những đứa trẻ chưa từng được lớn lênTừ năm 1994 ấy...những đứa trẻ khác bắt đầu được sinh raVà trong số chúng, có những đứa trẻ không bình thườngChúng mang trong mình một thứ gì đó cổ xưa hơn lời tiên tri, rối loạn hơn cả máu và xương và định mệnh của chúng, không phải để sống như người thường
 
Thanh Trừng
NHỮNG ĐỨA TRẺ


[ Mùa hè năm 1998 ]Tỉnh Chungcheongnam-do, bừng sáng trong cái nắng oi ả, lúa chín vàng trên những cánh đồng, người dân tấp nập sửa nhà, gặt hái, trẻ con nô đùa khắp xóm làngTin tức về vụ án " Dịch chuột tai người " năm 1994 tại Yunhwa-gun đã dần lắng xuống, nằm đâu đó trong những tờ báo cũ, chỉ còn người già nhắc lại trong những buổi nhậu trưa oi nồngKhông ai ngờ rằng, cơn ác mộng ấy chưa từng kết thúcNó chỉ...ngủ đôngVà rồi, nó trỗi dậy__________Tháng 7 năm đóBốn người bạn, hai nam, một nữ khoảng 25 tuổi và một nam sinh viên năm cuối đại học vừa về quê đã hẹn nhau leo núi Gyeryongssan để " giải nhiệt mùa hè "Cả nhóm đều là dân thành phố, sống ở Daejeon, từng có kinh nghiệm trekkingHọ mang đầy đủ nước, lều, đèn pin, thậm chí cả máy quay cầm tay để quay vlog " phiêu lưu rừng núi ban đêm ", một trào lưu mới nổi vào thời điểm đóNúi Gyeryongssan vốn nổi tiếng là linh thiêng, có nhiều ngôi đền cổ và đồn rằng có những hố đá thần linh không ai dám chạm vào nhưng khi đang băng qua sườn tây, nơi ít người đặt chân tới, cả nhóm phát hiện ra một căn nhà kho bằng bê tông nứt nẻ, ẩn mình trong đám cây dại mọc um tùmCửa đã rỉ sét, bị khoá bằng xích sắt đã gãy, bên ngoài còn treo biển cũ kỹ chữ Hán cổ gần như mờ hết, chỉ còn đọc được hai chữ" Thí " và " Phản "
Một người nam lên tiếng - " Vào thử không?

Ai sợ thì khỏi "Đám bạn cười, bầu không khí vừa kích thích, vừa rùng rợn như trò chơi sinh tồnVới khí hừng hực của tuổi trẻ và sự thích thú mạo hiểm, cả nhóm quyết định mở cửa bước vàoPhòng thí nghiệmChính xác là một phòng thí nghiệm sinh học, có lẽ từ thời chiến hoặc thuộc sở hữu tư nhânBụi đã bám dày, các bình thuỷ tinh bị vỡ, ống nghiệm rơi vãi với các bảng tên, tủ hồ sơ, máy móc y tế cũ kỹ đều hoen gỉ, có máy vẫn nhấp nháy đèn xanh yếu ớt như chưa từng bị tắtCó mùi gì đó rất lạ, không phải mùi thịt thối hay mùi chuột chết, nó giống như mùi máu đã khô, trộn với mùi của...hơi thở một thứ chưa từng thuộc về nhân loạiNgười nữ, Jiyeon là người đầu tiên phát hiện ra cánh cửa sắt sau cùngCô đẩy vào, đèn pin lia một vòng...Và rồi thứ cô nhìn thấy đã làm cô hét lên đến xé cổBên trong, chất đống dưới tấm bạt đen rách nát là một hố xác Hơn 25 xác trẻ em, cháy đen, nhăn nhúm như bị hun lửa, nằm chồng lên nhauMột số xác chỉ như sơ sinh vài ngày tuổi, số khác như đã gần 2 tuổiCả nhóm hoảng loạn chạy đến, từng người nôn ọe khi mùi xác cháy quện với không khí đặc quánh nơi đóJiyeon run rẩy chỉ tay vào xác đầu tiên - " Nhìn...nhìn cái đầu nó kìa...

"Họ soi đèn và cái kinh hoàng bắt đầu hiện hìnhKhông phải xác trẻ bình thường, một số cái xác mọc sừng nhỏ giữa trán, có cái xác, gương mặt là một người trưởng thành với xương sọ chưa hoàn thiện, có cái khác, trên lưng nhô lên hai cục u, như thể...đã từng là cánh, từng khối thịt, từng khúc xương cong vẹo như đang " tiến hoá dở " theo hướng nào đó...không thuộc về loài ngườiMột người nam hét lớn - " Ra ngoài!

Chúng ta phải đi khỏi đây!!

"Cả nhóm bỏ chạy, lao theo đường mòn xuống núi, họ nghĩ mình sẽ sống sót nhưng khi đến đoạn cua gần suối đá, một thứ gì đó chặn lốiNó cao gần hai mét, thân người nhưng không rõ mặt.

Mắt nó đỏ rực như lửa than, miệng không có môi, chỉ là hàm răng khổng lồ nhễu dịchDa nó giống thịt người nhưng bị khâu bằng những đường chỉ đen chằng chịt như mạng nhệnJiyeon la hét, quay đầu chạy, người nam sinh viên vấp ngãVà chỉ trong tích tắc, sinh vật ấy túm lấy cổ anh ta, nhấc bổng lên và bóp vỡ cổ như bẻ một cành củi khô, máu xối ra, cái đầu rơi bịch xuống đấtMột người khác bị nó xé rách bụng, máu văng tung toé lên lá cây, đá rêu, chỉ có một người là cậu trai tên Hyunsoo trốn sau hốc cây, ôm miệng, nước mắt đầm đìa nhìn bạn mình chết trước mặtNó đi lướt qua, dường như không nhìn thấy cậuBa mươi phút sauHyunsoo lết xuống chân núi, chạy vào đồn cảnh sát trong tình trạng hoảng loạn đến mức không nói được rõ ràngBan đầu, cảnh sát nghĩ Hyunsoo bị ảo giác nhưng khi cậu đưa điện thoại ra với đoạn video ngắn ghi lại cảnh những xác trẻ em cháy đen trong kho lạnh...mọi người im bặtĐội đặc nhiệm tỉnh Chungcheongnam-do được cử lên núi ngay trong đêmVà đúng như lời cậu nói25 xác trẻ sơ sinh được tìm thấy tại kho3 xác người lớn, đúng là bạn của Hyunsoo, nằm rải rác trên đường mòn Tất cả đều không có máu trong ngườiSau khi khám nghiệm, cảnh sát phát hiện trên một số xác trẻ có dấu tích bị can thiệp sinh học, nghi là sản phẩm của thí nghiệm phi pháp, một vài bộ phận trên cơ thể không khớp với bất kỳ cấu trúc giải phẫu nào được biết đến trong y học hiện đạiTại hiện trường thậm chí họ còn thấy những con chuột có tai người, kì quái xuất hiệnSau nhiều tuần điều tra, giới chức lặng lẽ tuyên bốCác xác trẻ có liên quan tới vụ mất tích hàng loạt trẻ em từ năm 1993 - 1994 ở Yunhwa-gun chính là vụ " Dịch chuột tai người "Tuy nhiên, hung thủ, địa điểm thí nghiệm gốc, nguồn gốc của sinh vật đã tấn công nhóm bạn trẻ...tất cả đều vô danhMột lần nữa, vụ án bị xếp vào hồ sơ bí ẩn, không lời giảiBáo chí bùng nổ, dân chúng sợ hãi, tin đồn lan nhanh như cháy rừng" Dịch chuột mặt người đã trở lại " " Gyeryongssan là cổng địa ngục " " Có quỷ hút máu đang tồn tại "Và tệ hơn " Thứ ấy...đang tìm kiếm những đứa trẻ tiếp theo "
 
Thanh Trừng
PART 1 - DƯỚI ẤN QUỶ


" Nơi bóng tối được ghi dấu, nơi máu người và máu quỷ đan xen thành định mệnh "Khi " Ấn Trừng Phạt " bừng cháy giữa màn đêm đầu tiên, một cánh cổng vô hình đã khẽ mởTừ ba gia tộc cổ xưaNhững đứa trẻ mang dị tướng được triệu hồi, mang theo vết thương của số mệnh và dấu ấn của tội lỗiTrong từng nhịp thở, sự sống, diệt vong đan xen và cuộc hội ngộ tưởng tình cờ lại chính là khởi đầu cho trận chiến không ai có thể né tránh
 
Thanh Trừng
Chap 1 - ẤN TRỪNG PHẠT


" Ngọn lửa đầu tiên không bùng lên trong đêm mà trong máu, kẻ mang dòng máu trưởng tộc không còn là thiếu niên mà là đao phủ của quỷ giới và cái giá của quyền năng ấy...là sự cô độc không thể chối từ "____________Người Phán Xử [ 2012 ]Yunhwa-gun, trời mưaMưa rơi rả rích như một điềm báo cũ kỹCơn mưa kéo dài suốt ba ngày ba đêm, ngấm vào lòng đất, đè nặng lên không gian vốn đã tĩnh mịch giữa vùng núi Yunhwa-gun, hơi sương bốc lên từ các triền đồi hòa cùng khói hương, tạo thành thứ mù trắng đục như tấm màn che khuất thực tạiBên trong gian chính của nhà tổ họ Lim, một nghi lễ đang diễn raTiếng đàn Ngự Phong, nhạc cụ truyền đời của các bậc pháp chủ ngân vang bằng những nốt trầm vắt qua tim người nghe, âm thanh ấy lướt trong không trung như tiếng thở dài của linh hồn cổ xưa, khiến người dự lễ chẳng ai dám cử động hay hé miệngTất cả đều lặng thinh, chăm chú nhìn về phía trung tâm, nơi đứa cháu trai trưởngLim Jaebeom đang đứng giữa vòng hương nghi ngút khóiAnh vừa bước qua cánh cổng tổ tiênVới mái tóc đen còn ẩm nước mưa bết lại, trượt xuống trán, áo nghi lễ màu than ôm gọn tấm thân của chàng trai m79Dưới ánh đèn lồng dầu, gương mặt anh không biểu cảm, lạnh, nghiêm nghị, gần như vô cảmKhông ai chúc mừng cũng không ai cười Họ không coi đây là một buổi lễ trưởng thành Họ coi đó như một phiên tòa, nơi mà tương lai của một con người bị định đoạt bởi máu huyết, bởi lời tiên tri, bởi sứ mệnh được ép vào tim từ trước cả khi ra đờiNgồi ở vị trí cao nhất là bà nội của JaebeomLim Doyeon, vị nữ pháp chủ cuối cùng còn sống sót trong ba dòng huyết thống cổ linh mạnh nhất Hàn Quốc, bà nhỏ bé, già nua, lưng hơi còng, nhưng đôi mắt không hề lẫn tuổiChúng sáng như gương, tĩnh lặng như mặt hồ mùa đông và nguy hiểm như vực sâuSau một tiếng ngân cuối cùng của đàn, bà cất giọng - " Tay ngươi sẽ thiêu rụi kẻ nói dối...và cứu lấy cánh cổng "Chỉ một câuGiọng bà khàn đặc, đứt đoạn nhưng nó như lưỡi dao cứa vào không khí đang đông cứng lại vì căng thẳng, các trưởng lão cúi đầu và người hầu siết chặt tay áoChỉ có Jaebeom, người được đọc lời tiên tri khẽ ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt bà, không chớpTrong đôi mắt ấy, không có niềm vui, không có sợ hãiChỉ là...trống rỗngNhưng sau lớp mặt nạ vô cảm ấy, có điều gì đó đã khẽ lay độngMàn đêm buông xuống sớmKhông khí tại nơi làm lễ co rút lại, cô đặc như một tấm khăn lạnh quấn lấy vai người, ngọn đèn dầu trong ngôi nhà gỗ chập chờn trong gió, ánh sáng vàng ố rọi lên những dãy tủ sách bọc giấy dầu, những cuộn kinh cổ, những lá bùa bị thời gian xé rách một phần nhưng vẫn phát ra hơi thở của sức mạnh linh dịJaebeom, lúc ấy vừa tròn 19, quỳ trước bàn thờ tổ tiên, lòng bàn tay phải bị cắt một đường, máu nhỏ giọt vào ấn lệnh đã được hun đỏMột cơn ngứa âm ỉ nơi sâu nhất trong tim như thể một tiếng gọi xa xôi vừa khẽ gõ lên cánh cửa khóa kínĐó là đêm anh chính thức tiếp nhận " Ấn Trừng Phạt " biểu tượng của người kế vị tộc Lim, cũng là gánh nặng linh lực mà đời nào cũng chỉ có một người duy nhất gánh vácSau bữa lễMọi người rút lui, khi Jaebeom vừa định trở về phòngBà nội, người phụ nữ quyền lực nhất gia tộc gọi anh lại - " Đêm nay con ở lại đây " - Giọng bà khàn nhẹ nhưng chứa đựng mệnh lệnh của một người đã thấy quá nhiều giấc mơ hóa thành tro bụiTư thất của bà nội nhà LimLò than cháy rì rào với cửa gỗ đóng kínBà kéo Jaebeom ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ trải vải lanh bạc màu, trên bàn, một bộ bài tiên tri bằng đá lưu ly được sắp thành hình xoắn ốc, quanh tâm là một khối đá obsidian có khắc một ký hiệu lạ, thứ mà Jaebeom chưa từng thấy trong bất kỳ tài liệu nàoKhông nói gì, bà nội anh lật từng lá bài, mắt bà nhắm hờ, môi bà mấp máy, không phải đang niệm chú, mà là...đang ngheNghe một giọng nói không thuộc về thế giới nàyKhói trầm từ lư đồng bắt đầu xoáy lên thành hình" Con là đứa mang ấn nhưng ấn không phải để trừng phạt người...mà là để trừng phạt chính số phận của con " - Bà nói, mắt vẫn không mởJaebeom không đáp, tim đập mạnh, ngực anh hơi nén lạiMột lát sau, bà mở mắt - " Sắp tới...con sẽ bước vào một nơi có ánh sáng màu vàng giả dối, một nơi phong ấn quá lâu khiến chân lý biến thành dối trá.

Tại đó, con sẽ gặp một đứa trẻ "Jaebeom hơi ngẩng đầu.

Bà nói tiếp, giọng trầm đi - " Một đứa trẻ không phải quỷ, cũng không phải người.

Một thứ được sinh ra từ lỗi lầm của thời đại và đã bị thế giới này bỏ quên từ khi còn chưa biết nói.

Đứa trẻ ấy sẽ làm lung lay ấn chú của con, sẽ khiến lòng con dao động, sẽ...dẫn lối con đến với những điều mà tộc Lim muốn tránh né nhất "Khói trong phòng cuộn lại, tụ thành một hình người bé nhỏ đứng giữa rừng tay bị trói, mắt nhìn lên trời" Con sẽ không trừ khử nó được, Jaebeom à " - Giọng bà trầm xuống, ánh nhìn giờ đây không phải của một bà lão, mà là của một người đã thấy trước cả cái chết của chính mình - " Vì nếu con làm vậy...con sẽ hủy luôn chính phần người còn sót lại trong con "Căn phòng lạnh hẳn điKhối đá obsidian rạn nứt một vết nhỏ, phát ra tiếng " cạch " khô khốc như tiếng xương gãyJaebeom nắm chặt bàn tay phải " Ấn Trừng Phạt " trong lòng bàn tay anh lúc ấy rung lên, không phải vì ma khí...mà vì một điều gì đó rất giống...nỗi sợBà nội nhìn anh - " Đứa trẻ ấy sẽ thay đổi cuộc đời con và cũng có thể...sẽ là người duy nhất đủ sức giết chết định mệnh của con "Đêm đầu tiênSau khi anh ra khỏi phòng bà Mưa vẫn không dứt khi đêm buông, Jaebeom ngồi trong vườn đá sau nhà tổ, áo choàng dài phủ kín chân, ánh mắt nhìn trân trân vào hồ nước nhỏ trước mặtHương trầm vẫn len vào từng sợi tóc còn tiếng đàn Ngự Phong dường như vẫn vang lên đâu đó trong đầu, dai dẳng như một ám ảnhAnh nhắm mắtVà rồi..." ...Jaebeom...

"Một tiếng thì thầmKhông rõ từ đâu, không có gió thổi, không một bóng người nhưng da gà nổi dọc sống lưng, khiến cả khu vườn như đông cứng lạiAnh bật đứng dậy, xoay người, không thấy ai nhưng tay phải anh......buốt lạnh Tê rần Đau rátAnh cúi nhìn, một vết bớt đỏ sẫm hình con mắt hiện rõ trên lòng bàn tay thứ chưa từng có trước đó, mạch máu dưới da tay nổi lên như đang bị thiêu đốtCon mắt ấy...nhắm nghiền nhưng không hề vô triNó thở Nó rung lên mỗi khi anh siết tay Nó như biết rõ anh là ai__________[ Một tuần sau ]Jaebeom bước một mình qua phố trung tâm Yunhwa-gun, không mặc đồng phục dòng họ, không mang bùa, không có ai đi theo, ánh mắt anh lướt qua đám đông như thể đang tìm kiếm thứ gì đó hay là đang trốn khỏi điều gì" Nếu ta thật sự được sinh ra để trừng phạt...thì thứ được gọi là quỷ...có thực sự tồn tại?

"Chân đưa anh đến chiếc cầu gỗ dẫn ra bờ sông, gió đột ngột nổi lên, thốc thẳng vào gáy như một cú vỗ tay vô hìnhMột người đàn ông đang đứng dưới chân cầu, không di chuyển, không ngẩng đầu, gã gầy rộc và mùi từ người gã khiến Jaebeom nhăn mặt, một thứ mùi mốc tanh như máu khô và răng mụcKhi ánh mắt họ chạm nhau...Gã không còn là ngườiHai mắt trắng dã, cổ bẻ ngoặt một góc lạ thường, miệng rách toạc đến mang tai, nhả ra âm thanh cào rít như tiếng móng vuốt cào trên thépQuỷ nhậpLoại hạ cấp nhưng có thể giết ngườiJaebeom không lùi lại, tay trái anh giật phắt băng vảiCon mắt đỏ trên lòng bàn tay, mở raKhông có mi mắt, không có cơ, nó mở bằng ý chí, một màu đỏ sẫm trào ra từ giữa tâm như máu chảy ngượcJaebeom áp tay lên trán con quỷ - " Diệt "Một tia sáng trắng đỏ nổ tung, xuyên qua mắt con quỷ, gã rú lên như trâu bị chọc tiết rồi tan chảy, lún thành vũng máu đen bốc khóiTừ đó, rơi ra một viên đá nhỏ màu tro, lấp lánh với linh hồn bị phong ấn, đã thanh trừngJaebeom cúi nhặt nó, bàn tay trái siết lại, bàn tay phải...vẫn rỉ máu" Quá dễ, thứ này...không phải thứ mình muốn "____________Tại phòng trưng ấn Nơi không ai được bước vàoNgôi nhà tổ có một nơi bị khóa ba lớp, được canh gác bằng bùa trấnPhòng Trưng ẤnBên trong là 33 chiếc hũ pha lê xếp thành vòng cung, mỗi hũ chứa một viên đá linh hồn, mỗi viên tượng trưng cho một sinh vật tà ác từng bị Jaebeom tiêu diệtHôm nay là viên thứ 20Anh mở cửa, đặt viên đá tro vào vị trí tiếp theo, kín đáo, chính xác và lạnh lùngCha anh, người đứng đằng sau, tay khoanh trước ngực khẽ gật đầu - " Con trai trưởng nhà Lim...không hổ là lửa trời tái thế "Jaebeom không đáp, anh chỉ nhìn viên đá nằm gọn trong hũ, ánh mắt không có gì ngoài khoảng trắng rỗngBên ngoài cửa sổ, gió gào thét như tiếng khóc của ai đó bị chôn sống" ...cứu lấy cánh cổng...

" " ...Jaebeom...ngươi là mồi dẫn...

"__________Lời tiên tri đã được đọc lại Bàn tay lửa đã thức tỉnh Và giọng nói trong gió, vẫn không ngừng gọi tên Jaebeom từ phía bên kia của cánh cổng
 
Thanh Trừng
Chap 2 - KÝ TỰ CỔ


" Nơi bóng tối được ghi dấu, nơi máu người và máu quỷ đan xen thành định mệnh.

Có những đứa trẻ mang ấn, máu, và ký hiệu bắt đầu gặp nhau, không phải ngẫu nhiên mà là khởi đầu của một chương thanh trừng "__________Người Viết Ký Tự Cổ[ Cuối năm 2013 ]Biệt phủ gia tộc TuanĐêm đầu đôngTrời vừa tắt nắng, những tia sáng cuối cùng của ngày nhuộm vàng mặt đất, hắt lên những tán cây trơ trụi như ánh đèn lồng cổ treo lơ lửng giữa cõi mơ hồ, xe của gia tộc Lim lặng lẽ dừng trước cổng gỗ mun đen thẫm, khắc chìm biểu tượng rồng lửa quấn quanh ấn triện, một loại phong ấn cổ xưa được dùng để bảo vệ vùng đất linh dịKhông ai lên tiếngHộ vệ nhà Lim chỉ cúi đầu, giữ khoảng cách như thể họ không được phép thở sâu trong phạm vi nơi này, khi cánh cổng lớn dường như không chỉ ngăn cách lãnh địa...mà còn là ranh giới mong manh giữa thế giới con người và một thứ gì đó không thuộc về nhân gianBà nội Jaebeom, người đứng đầu tộc Lim, bà lão mắt mờ nhưng danh tiếng lẫy lừng với khả năng tiên tri quỷ khí dẫn theo cháu trai mình tiến vào, bà không nói gì, gậy trúc va nhẹ xuống nền đá, từng nhịp từng nhịp như gõ cửa một linh giới xa xămJaebeom, 19 tuổi, đã hoàn thành nghi lễ khai ấn từ năm ngoái, nay mang trong người " Ấn Trừng Phạt " biểu tượng thiêng liêng nhưng cũng là gánh nặng nặng nề mà tộc Lim chỉ truyền cho người được định mệnh chọnVà đây là lần đầu tiên Jaebeom bước vào lãnh địa của gia tộc Tuan, vùng đất mà cả giới phong ấn đều gọi là khu vực cấm, không phải vì luật pháp mà vì nơi này quá im lặng, quá khác biệt như thể từng viên đá, từng vệt rêu cũng đang giấu đi một bí mậtKhông khí lạnh, dày đặc và ngột ngạt, không phải kiểu lạnh của mùa đông mà là thứ lạnh cứng như ngón tay kim loại đang lần mò dưới da, len vào tận xương tủyNgôi nhà không lớn, trông cổ kính đến đáng sợ, tường gỗ đen ám mùi trầm hương và tro tàn, trên tường treo chi chít bùa ngải, những mảnh giấy màu vàng rách mép ghi ký tự cổ, vài thứ không thể định nghĩa vẽ bằng huyết thanh, bằng tro cốt, bằng...cái gì đó giống máu người nhưng sẫm màu hơnDù đã được học qua không ít tài liệu cổ về chú thuật, Jaebeom vẫn không thể nhận diện hết những hình vẽ ở đâyCó lẽ đó là thứ gì đó tiền ký tự được truyền trong nội bộ gia tộc Tuan từ những thế kỷ xa xưaVà rồi...cánh cửa gỗ trượt mở raMột chàng trai đứng đó, ánh sáng chiều muộn quét qua khuôn mặt anh sắc lạnh, nghiêm nghị nhưng không hề lạnh lẽo, ánh mắt ấy như đã nhìn thấy quá nhiều bí mật, đọc được quá nhiều cổ chú và chấp nhận mang chúng theo suốt đờiMark Yi-en TuanÁo choàng vải thô phủ kín từ cổ đến gót chân, một tay ôm cuốn sách da cũ màu đen viền vàng, tay còn lại nắm chặt một chiếc bút chế tác từ xương thú cổ, thứ khí chất từ người anh toát ra không giống người trẻ tuổi...mà giống một tu sĩ đã sống quá nhiều đời, một nhà viết chú hoặc một người nắm giữ tên thật của quỷCạnh Mark là một thiếu niên nhỏ hơn vài tuổi, gầy, nước da tái xanh, cặp mắt to và nâu nhạt như bị pha loãng máu ngườiCậu bé không nói gì, chỉ nép sau lưng Mark như cái bóng, nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt thì không giấu được, đó là ánh mắt đã từng biết máu, biết sợ hãi bản năng và biết cách sống sót trong nỗi cô lập tuyệt đốiBamBamKhi ánh mắt cậu bé chạm vào Jaebeom, thời gian như khựng lại một nhịpKhông phải là nhìn Không phải là dò xét Mà là thăm dò bằng linh cảm nguyên thủy như thể cơ thể cậu bé ngay lập tức nhận ra Jaebeom là kẻ mang ấn và trong người cậu, có một phần gì đó...đã phản ứngJaebeom cảm nhận được " Ấn Trừng Phạt " trong lòng bàn tay phải nhói lên như thể có cái gì đó bị kéo dậy từ tầng sâu vô thứcHọ chào nhau" Cháu trai trưởng của tộc Lim " - Mark lên tiếng trước, giọng trầm đều, chậm và rành rọt như đang đọc một lời chú cổ" Con trai cả của tộc Tuan " - Jaebeom đáp lạiHọ bắt tay, bàn tay Mark lạnh một cách kỳ lạ, không phải vì thời tiết mà vì máu trong người anh có lẽ đã ngừng ấm từ lâu, máu ấy từng dính bùa chú Jaebeom có thể chắc chắn điều đó và cái bắt tay chặt đến mức như một lời cảnh báoJaebeom nghiêng người, nhìn sang đứa trẻ Bam đã giơ tay ra một nửa nhưng khựng lại như bị một lực vô hình giữ lạiRồi Mark...chặn tay Jaebeom lại và thay BamBam bắt tay Không giải thíchChỉ một động tác lặng lẽ, cẩn trọng Và trong mắt anh lúc ấy hiện lên một tia lạnh, kiên định, không cho phép ai xâm phạmCó gì đó không ổn, rất không ổn___________Chiều muộn Trong phòng trà phủ ánh hồng lò sưởiBà nội Jaebeom ngồi với trưởng tộc TuanHọ nói những chuyện cũ về loài quỷ đến từ phương Bắc, về những trận chiến chưa được ghi vào sách sử, về dòng máu từng bị nguyền rủa và những cái tên đã bị xóa khỏi gia phả, không ai nói đến BamBam, cũng không ai đề cập lý do thật sự khiến họ gặp mặtJaebeom ngồi cùng Mark và BamBam, giữa một bàn bánh ngọt và trà nhân sâm, mùi thơm lan tỏa nhưng tuyệt nhiên không ai thực sự muốn ăn" Cậu tên là Bam?

" - Jaebeom mở lời, giọng cố gắng nhẹ nhàng Cậu bé gật đầu, không nói, ánh mắt nhìn nghiêng về cửa sổ, nơi khói sương bắt đầu phủ kín rừng cây" Tay tôi không có độc đâu " - Jaebeom cười, nửa đùa nửa thật Nhưng khi anh vừa đưa tay lại gần, BamBam giật nhẹ vai, khi ấy Mark liền đưa tay ra chắn" Thằng bé...dị ứng với mùi trầm " - Mark nói khẽDối trá Jaebeom biết ngay, không ai sống trong căn nhà trầm hương nồng đậm suốt năm có thể dị ứng với nó, thậm chí...BamBam, còn không hề chớp mắt khi hít thở thứ mùi ấyKhi ấy bàn tay phải, con mắt được giấu dưới lớp khăn quấn trắng trở nên ngứa ngấy giống hệt lời tiên tri " Tay ngươi sẽ thiêu rụi kẻ nói dối...

"Có gì đó mà Mark đang cố che giấu và đó không phải là dị ứngLúc đó, ánh mắt BamBam chạm Jaebeom chỉ thoáng một khắc nhưng Jaebeom đã từng thấy ánh mắt ấy trước đây, trong một nghi lễ trừ tà, nơi một con quỷ cấp trung nhìn anh lần cuối trước khi tan biếnBối rối, phẫn nộ, khao khát sống sót và...hoang mang vì chính bản thân mìnhJaebeom nổi da gà, không vì sợ Mà vì, nếu BamBam là thứ anh nghi ngờ...thì thằng bé đang tồn tại như một cơn bất ổn trong mọi phong ấn xung quanh___________Đêm Khi tuyết bắt đầu rơi mỏngKhi bà nội Jaebeom rời khỏi biệt phủ, Mark đã đích thân ra tiễnGió hôm nay mạnh hơn thường ngày nhưng không ai cảm thấy lạnh, họ đứng bên cánh cổng rồng lửa, hai người, hai thế hệ khác biệt nhưng đều mang theo gánh nặng không ai thấu hiểu" Cậu ấy là gì?

" - Jaebeom hỏi khẽ như một lời thú nhận rằng anh đã thấyMark nhìn thẳng vào anh, không né tránh - " Một đứa trẻ, không ai có quyền giết một đứa trẻ chỉ vì nó không giống người khác "Không phải lời biện hộ Đó là lời tuyên thệJaebeom im lặng, dưới lớp băng lụa quấn tay, con mắt đỏ trong lòng bàn tay mở ra và...chảy máu___________Đêm Trong căn phòng của JaebeomJaebeom mơLần đầu tiên sau nhiều năm, anh mơ thấy một cánh cổng lớn bằng đá đen, một khu rừng dày đặc sương và một đứa trẻ đứng giữa, cô độc và trần trụiĐôi mắt đỏ như máu, ngước nhìn ai đó đang viết tên nó bằng máu lên cổ tay" BB-α13 "Anh choàng tỉnhTay phải buốt lạnh như kim châmTrên bàn, hộp bánh trái từ nhà gia tộc Tuan, không ai chạm tới...đã chảy máu
 
Thanh Trừng
Chap 3 - ĐỨA TRẺ KHÔNG THUẦN (1)


" Trong hơi lạnh tàn đông, tiếng chuông lễ ngân lên chậm rãi, gọi những đứa trẻ mang dòng máu linh cảm bước vào nghi lễ thanh tẩy đầu đời "_________Bán Qủy[ 02/02 - 2014 ]Đúng Rằm tháng GiêngBuổi nghi lễ mùa đông được tổ chức trong khuôn viên phía Tây của gia tộc Tuan, nơi từng bước chân như chạm vào lịch sửNhững bức tượng đá cổ khắc bùa chú từ thời Joseon đã mòn dấu rêu phong, sừng sững dựng thành vòng tròn như một hàng rào tâm linh bảo hộ, không khí lạnh lẽo của đầu năm như quấn chặt lấy mặt đất, tuyết rơi lất phất từng hạt mỏng, chưa đủ để phủ trắng nhưng vừa vặn khiến da thịt ai cũng như bị kim châm khi gió lùa quaGiữa không gian ấy, hai trong ba thế lực trừ quỷ lớn nhất Hàn Quốc, gia tộc Lim và gia tộc Tuan đứng song song nhau, cùng tổ chức lễ rửa tội linh lực cho thế hệ kế thừaMột nghi thức cổ truyền, được truyền lại qua nhiều đời để thanh lọc linh cảm, củng cố đạo tâm, và phân định ranh giới giữa con người với những gì không thuộc về con ngườiĐâyJaebeom đứng gần khu tế đàn bằng đá ong, nơi ánh lửa nghi lễ bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng, bàn tay phải của anh vẫn được quấn kín bằng lớp băng trắng dày nơi giam giữ dấu dấu " Trừng Phạt " u tốiÁo choàng đen khoác trên vai được thêu bằng chỉ bạc theo hoa văn cổ xưa của gia tộc Lim, khẽ bay phần gấu khi gió tràn tới, khiến một cơn nhói như kim xuyên từ sâu trong ấn bùa dội lên cánh tay anhĐây là lần thứ hai, anh bước vào nơi này, vẫn là một cảm giác gì đó khó tảBên kia, dưới ánh nến xanh u ám, Mark đứng trong bộ lễ phục truyền thống của nhà Tuan với ánh mắt vô cảm thường thấy không cúi đầu, không chào hỏi chỉ lặng lẽ quan sát như thể mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mìnhSau lưng anh, BamBam, người nhỏ tuổi nhất trong dãy hàng lặng lẽ đi theo, luôn giữ khoảng cách nửa bước phía sau Mark, dưới lớp áo dày, vai cậu bé hơi run lên, không rõ vì lạnh hay vì nỗi sợ vô hình nào đang bủa vâyJaebeom tiến lại gần, anh toan chào theo phép lịch sự, một cử chỉ xã giao đơn giản là đưa tay chạm lên vai Bam nhưng ngay khoảnh khắc tay vừa đặt lên lớp vải dày bên vai trái, cơ thể anh bỗng như khựng lạiDưới lớp tóc mềm và ấm, một khối gì đó cứng rắn, cỡ đầu ngón tay, nhô nhẹ lên, nóng ran và âm ỉ sống như đang thở, một sự tồn tại khác lạ...không giống với bất kỳ con người nào Jaebeom từng chạm quaAnh rụt tay lại, nhanh đến nỗi Bam không kịp phản ứngÁnh mắt Jaebeom thoáng co lại, đôi mày nhíu khẽ nhưng anh không nói gìMọi điều cần biết, anh đã cảm nhận đủ rồiNghi thức bắt đầuNhững đứa trẻ có linh cảm thức tỉnh lần lượt bước qua lễ đàn đá thiêng, nơi nước Thánh cổ được rót vào từng chiếc bát gốm đã truyền qua năm đời, thứ nước trong veo đó được hòa từ tro của quỷ đã bị tiêu trừ, tinh thảo trên đỉnh núi Baegun và những câu chú cổ ngữ do chính trưởng lão đọc suốt bảy ngày đêm, người nào chịu được nước ấy chạm vào mà không đau đớn nghĩa là linh cảm đủ thanh thuần để làm " Trừ Qủy Sư "Nhưng khi đến lượt BamBamTrưởng tộc nhà Tuan, cha của Mark chỉ phất tay, giọng lạnh như băng tuyết - " Đứa trẻ đó...không cần tham gia "Không một lời giải thích, không ai phản đối, cả khuôn viên rơi vào im lặng ngột ngạt, những người đứng gần chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu pha lo ngại rồi cúi đầu như đã hiểuMark không nói gì, chỉ cúi đầu rất khẽ để mái tóc dài che đi ánh mắt, còn BamBam, cậu chỉ cười, một nụ cười nhạt đến đau lòng như thể chuyện đó chẳng còn làm cậu bất ngờ nữaLễ kết thúc trong ánh nến dần lụi tànMột người hầu nữ bê chậu nước rửa tội ra ngoài sân, tay run vì giá lạnh đã không may, một đứa bé trong họ chạy ngang, va phải tay côChậu nước chao mạnh, vài giọt văng tung lên không trung rồi rơi trúng mu bàn tay của BamBam" Ah....!

"Tiếng kêu nhỏ bật ra trong khoảnh khắc, gần như bị Bam cắn môi nuốt ngược, làn da nơi bị nước chạm vào lập tức đỏ ửng, rộp lên như bỏng acid, mỏng đến mức có thể thấy cả đường gân xanh bên dướiBam siết tay, cố không khóc nhưng đôi mắt ngấn nước đã phản bội cậuJaebeom lặng lẽ nhìn Mark bước đến như phản xạ, kéo Bam đứng sau lưng mình chắn trước ánh nhìn của mọi người Anh xoay người lại, nói với giọng có đôi phần khó chịu - " Dọn sạch nước, cẩn thận lần sau "Giọng nói không to nhưng đủ để người hầu kia tái mặt cúi đầu rối rítMark dắt Bam đi, bước chân thoăn thoắt, không ngoái đầu lạiỞ xa xa, cha của Mark, trưởng tộc Tuan đứng giữa bậc tam cấp đá, tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh như gươmGiọng ông ta vang lên nhẹ như gió thoảng - " Nếu nó vượt khỏi giới hạn...giết nó "Câu nói ấy...lọt vào tai Bam như một lưỡi dao trượt nhẹ trên xương sốngTrong phòng Mark, ánh nến nhỏ thắp từ dầu cỏ thơm nhảy múa trước gióBamBam ngồi lặng trước gương, lưng thẳng, cậu không nói gìTrên vách, hàng trăm lá bùa trấn tà đủ sắc đỏ đen dán chằng chịt quanh tường, khiến căn phòng như một chiếc hộp bị niêm phong giữa cõi âm và dươngMark lặng lẽ kéo cổ áo của Bam xuống và hai chiếc sừng nhỏ, chìm dưới lớp da tái nhợt, lộ ra bên gáy, chúng nhô lên như hai vết u nhỏ, xung quanh sẫm tím, gần như rách da" Nó lại phát triển rồi...

" - Mark lẩm bẩm, giọng trầm thấp như nói với chính mìnhBam im lặngĐôi mắt trong gương không mang theo nỗi sợ chỉ là sự trống rỗng, giống như một kẻ không biết mình là ai, thuộc về đâuKý ức...vỡ ra thành mảnhCánh rừng phủ tuyết Tiếng kim loại kéo lê trên nền đất Một cơ thể nhỏ bé bị quăng khỏi xe tải " Mẫu thể không ổn định, loại bỏ " Lạnh Đói Khóc Một giọng nói nghẹn ngào vang lên - " BamBam, đừng chết "Cậu bật khóc - " Em...có phải là quỷ không?

"Đó là giọng nói của một đứa trẻ...lạc lõng và cô độc đến tột cùngMark không trả lời, anh chỉ đặt tay lên vai Bam, siết chặt rồi thì thầm - " Nếu còn ai dám đối xử với em như thế...anh sẽ đưa em đi, mãi mãi "Ngoài hành lang, Jaebeom nấp sau bức bình phong gỗ, đã nghe hếtDòng máu đảo nghịch, thứ máu sinh ra từ một quỷ thể không rõ gốc, có thể gây phản ứng cực mạnh với linh lực là một trong những loại huyết thống bị cấm trong giới trừ quỷVà ngay giây phút ấy, Jaebeom cảm nhận được một mối liên kết dị thường " Lửa Trừng Phạt " trong anh như muốn nuốt lấy " Máu Đảo Nghịch " của BamBamGiữa hai người, không khí như rung lên một tần số nguy hiểm nhưng không thể tách rờiMark, cảm thấy có ai đó ở ngoài liền đứng dậy đẩy cửa, lực có chút mạnh và anh thấy Jaebeom, giọng anh lạnh đi - " Cháu trai trưởng của tộc Lim, có thói quen nghe lén như này à?

"Jaebeom, không phản bác, cũng không biện minh Chỉ có ánh mắt hướng vào căn phòng, nơi Bam ngồi trước gương, dưới ánh nến giống một câu hỏi không ai dám trả lờiTừ đêm đó, Jaebeom biết toàn bộ sự thật Và từ đêm đó, anh không thể rời mắt khỏi BamKhông chỉ vì Bam là " Bán Quỷ "Mà bởi vì...thứ cảm xúc lạ lẫm, lặng lẽ len vào lồng ngực kẻ mang " Ấn Trừng Phạt ", một thứ không nên có nhưng không thể chối bỏ
 
Thanh Trừng
Chap 4 - ĐỨA TRẺ KHÔNG THUẦN (2)


" Có những bí mật không nằm trong sách cổ, không được viết vào gia phả cũng không thể bị thiêu rụi bởi lửa thanh trừng.

Chúng sống trong ký ức, trong vết sẹo dưới lớp da lành và trong ánh mắt của những kẻ từng nhìn thấy địa ngục mà vẫn bước về phía ánh sáng "__________Mark đã phát hiện Jaebeom nghe lén, anh biết chẳng thể giấu được mãi nên đã kêu Jaebeom về phòng mìnhJaebeom không từ chối mà chỉ lẵng lặng đi theo sauGiờ đâyBầu không khí trong phòng phủ một lớp tĩnh lặng đặc quánh như thể chính bốn bức tường cũng đang nín thở lắng nghe, ngọn đèn treo trên trần gỗ lặng lẽ hắt thứ ánh sáng mờ ấm vàng rượm lên khuôn mặt bình thản nhưng đầy nỗi niềm của Mark cùng cơn gió đầu đêm khe khẽ lùa qua khung cửa sổ nhỏ bên góc phòng, mang theo mùi bạc hà và khói trầm, khiến tách trà trên bàn sứ khẽ rung nhẹJaebeom ngồi im, hai tay đan vào nhau, cảm giác có gì đó âm ấm lẩn quẩn trong lòng bàn tay phải nơi " Ấn Trừng Phạt " vẫn đang bị quấn băng, cái cảm giác âm ấm ấy không phải vì lửa mà vì một thứ khó chịu khác...gần như là đồng cảmMột điều mà người như anh không nên cảm thấyMark ngẩng đầu, đôi mắt nâu sẫm chạm thẳng vào ánh mắt của Jaebeom, không tránh né cũng chẳng che giấu - " Nơi chúng tôi từng sống...là Tỉnh Chungcheongnam-do và lý do gia tộc tôi chuyển về đây là để giấu một đứa trẻ sống sót khỏi cái chết "Một giây im lặng trôi qua, nước trà trong tách đã nguội nhưng không ai để tâm" hơn 25 thi thể trẻ nhỏ " - Mark nói, giọng anh đều đặn, không một chút dao động, giống như đang đọc lại một bản báo cáo của chính mình - " Một đứa trẻ sống sót, chỉ một " Jaebeom hơi nghiêng người về phía trước, cảm giác trong ngực thắt lại - " BamBam?

" - Anh hỏi, dù trong lòng đã có linh cảm rõ ràng Mark gật đầuKý ức trôi về như dòng nước bùn lạnh xối qua nền đáMark kể rằng năm đó, anh mới mười bảy tuổi, cái tuổi chưa đủ để bước vào bàn họp gia tộc nhưng đã đủ để hiểu được điều gì là sai trái, nơi vùng đất phía Tây Nam thuộc khu đất bị rút khỏi bản đồ tộc giới, từng được dùng làm nơi thử nghiệm giống loài mang huyết thống laiChính cha anh cùng vài tộc trưởng của thế lực thứ ba, đã đồng ý cho phép thí nghiệmMark không biết, cho đến ngày định mệnh đó, khi đi theo cha vào khu vực rừng " Cấm " để kiểm tra một " căn cứ cũ "" Tôi nghe thấy tiếng khóc " - Mark nói, mắt không rời cánh cửa phòng Bam - " Không ai khác nghe thấy cả nhưng tôi thì có "Tiếng nấc không lớn nhưng dai dẳng, giống hệt tiếng khóc của một đứa trẻ bị chôn sống, đang đập tay vào nắp quan tài gỗ nátMark đã một mình rẽ vào cánh rừng, đi dọc theo lối mòn phủ đầy gai tới một khu thí nghiệm mục nát bị bỏ hoangNơi đó, dưới ánh sáng lờ mờ từ mái kính vỡ, giữa đống thi thể trẻ em nằm la liệt xác không nguyên vẹn, máu đã khô đen và bốc mùi tanh đến nghẹt thở Có một đứa trẻ ngồi co ro, người dính đầy máu đang ôm xác của một sinh vật nửa người nửa quỷ và khóc" Đứa trẻ đó...là BamBam, BB-α13 "Trên bắp tay trong của cậu bé vẫn còn in hằn dãy ký hiệu đen mờ, một chiếc vòng cổ bị đứt vắt nghiêng trên bả vai, da cậu thì trắng bệch và có vết tiêm xanh tái chạy dọc xương cánh tay chứng tích của những lần tiêm vào tủy sốngMark không hiểu thứ gì đã được tiêm vào BamBam, Mark chỉ iết chắc, đó không phải là thuốc dành cho con ngườiKhi Mark dẫn đứa bé ấy về, cả gia tộc đã rúng độngCha anh, người đứng đầu dòng máu Tuan tát anh ngay giữa sân, mắng anh là " kẻ rước quỷ về nhà "Ba ngày sau đó, Mark vẫn không chịu ăn uống, không nói một lời, anh ngồi gác ngoài phòng nơi BamBam ngủ thiếp, ánh mắt trống rỗng như thể đã từ bỏ tất cả trừ cậu bé đó" Tới ngày thứ tư, cha tôi nhượng bộ " - Mark cười nhẹ nhưng trong ý cười không có vẻ gì là vui - " Ông ta nói, nếu tôi nhận nuôi nó thì cũng phải nhận trách nhiệm giết nó nếu nó biến đổi "Mark đã chấp nhận và từ đó, BamBam được sống nhưng sống như một bóng ma trong phủ nhà Tuan" Không ai ngoài vài người cấp cao trong tộc biết thằng bé là gì, không hoàn toàn là người...nhưng thằng bé, cũng không phải quỷ " - Mark lặng lẽ nói tiếp, giọng anh hạ xuống, vì đang sợ BamBam có thể nghe thấy" Dòng máu trong Bam là máu đảo nghịch, sản phẩm thất bại của một thí nghiệm ghép huyết thống quỷ cổ lên trẻ sơ sinh, nói cho dễ hiểu thì nó giống cấu trúc tâm linh bị rỗng, linh hồn mờ nhạt, mặc dù...nó vẫn sống "Jaebeom khựng lạiMột nỗi khó chịu xâm chiếm ngực anh có cảm giác giữa thánh nhân và tội đồ, giữa nghĩa vụ và lòng trắc ẩn, tay anh vô thức siết lại, lớp băng trên bàn tay phải như mỏng hơn" Cậu...

" - Mark hạ tách trà, ánh mắt lạnh tanh như băng - " Nếu cậu dám kể chuyện này với bất kỳ ai, kể cả người của tộc Lim...tôi sẽ giết cậu, dù tay cậu có mang ấn gì đi nữa "Jaebeom nhíu mày, không đáp lại bằng sự giận dữ, chỉ lặng lẽ nhấc tách trà nguội lên, uống một ngụm vị đắng đọng lại trên đầu lưỡi, lạnh và trống rỗng như nỗi sợ không tên" Tôi không có ý định đó " - Anh nói nhỏ - " Tôi chỉ muốn biết...tại sao khi chạm vào nó, lửa trong tôi lại bùng lên "Mark đứng dậy, tiễn anh ra hành lang, giọng anh vang lên sau lưng - " Vì cậu mang ' Lửa thanh trừng' còn Bam...sinh ra từ nơi ánh sáng không thể chạm tới "Jaebeom dừng lại ở bậc thềm đáGió đêm lạnh buốt thổi tung tà áo choàng của anh, tấm băng trắng nơi tay phải khẽ rung, on mắt đỏ dưới lớp băng dường như đang cựa mình, ánh lên một tia sáng kỳ dị" Nhưng nó chưa từng giết ai và nó ghét máu " - Mark thì thầm phía sauJaebeom quay lại, ánh mắt sâu như vực thẳm, không còn lời nàoRồi anh rời đi nhưng khi bước qua cánh cổng đá nhà họ Tuan, thứ cảm giác trong lòng anh không hề tan biếnTrong lòng bàn tay phải " Ấn Trừng Phạt " vẫn âm ỉ nhóiCó gì đó trong Bam...gọi lửa trong anh trỗi dậyMột điều gì đó vượt qua ranh giới giữa thánh và quỷ Một cánh cổng nào đó, đã lặng lẽ mở ra từ đêm nay
 
Thanh Trừng
Chap 5 - CỔNG ĐỊA GIỚI (1)


" Có những cuộc gặp tưởng ngẫu nhiên nhưng lại là mắt xích đầu tiên mở ra một chuỗi định mệnh dài lâu...

"__________Người mở cổng địa giới[ Buổi trưa tháng 3 ]Công viênCạnh trường Trung học YeongshinÁnh nắng xiên qua tán cây liễu cạnh sân thể dục, đổ bóng mỏng xuống mặt đất cát đỏ, mùi cỏ mới cắt, tiếng ve đầu mùa vang vẳng xen lẫn mùi nắng hanh khô, tạo nên một khung cảnh tưởng chừng bình yênTrên sân, tiếng giày chạy rầm rập, tiếng cười đùa rộn rã và giữa đám học sinh đang chạy vòng quanh trái bóng nhựa hơi bạc màu, BamBam nổi bật với nụ cười hiếm hoi rạng rỡ, ngây ngô như một đứa trẻ lần đầu được tham gia vào một thế giới không có máu, bóng tối hay những con mắt dõi theo từ sau màn đêmMark đứng xa xa, khoanh tay trước ngực, ánh mắt trầm ngâm nhìn theo bóng dáng thằng nhóc, anh hiếm khi để BamBam hòa vào đám đông như vậy nhưng hôm nay có lẽ sẽ là một ngoại lệBamBam chạy, đỡ bóngSútCú sút không tệ đủ lực để bay xa nhưng hoàn toàn không trúng đíchBốp!Tiếng va chạm khô khốc vang lên, chặn đứng mọi âm thanh khác trên sân, quả bóng bay chệch hướng, va thẳng vào đầu một người vừa bước ngang qua sân cát ấy, người mà không ai trong đám học sinh nhận raNgười ấy loạng choạng lùi lại một bước, cúi gập người xuống như thể cần lấy lại thăng bằng khiến mái tóc nâu xám hơi rối phủ trước trán, chiếc áo sơ mi đen bạc màu dính bụi, tay trái cầm một xấp hồ sơ in dấu nướcHình ảnh đó khiến anh trông như một kẻ vừa trải qua hành trình dài từ một nơi không tên, nơi mà cát và gió đã làm trầy xước cả thần trí lẫn đôi mắtNgười ấy khụy chân ngồi xuống tại chỗ, nhắm mắt thở ra một hơi rồi mở mắt nhìn lên, ánh nhìn sắc như lưỡi dao lạnh xuyên qua bóng nắng đang nhảy nhót trên nền gạchKhông ai biết anh đến từ đâu, tại sao lại xuất hiện ở đây, chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi, có điều chắc chắn anh không thuộc về nơi nàyAnh đứng dậy, nhặt quả bóng và cầm nó trong tay vài giây như thể đang cân đo điều gì, rồi quay người ném trả lại về phía sân, nhẹ tênh nhưng thẳng như đường gió lướt" Bộ hết trò chơi rồi à?

" - Giọng nói của anh không cao, nhưng đầy lực trầm, rõ và mang theo sắc lạnh khiến cả sân đang náo loạn đột ngột im bặtBamBam cứng người, chân như đóng xuống đất, cậu sững sờ nhìn người lạ mặt kia, trong lòng nảy sinh một cảm giác bất an lạ thường không phải sợ hãi, mà là...bản năng mách bảo rằng, cậu nên tránh xa người này" Xin...xin lỗi...em không cố ý...

" - BamBam vội chạy lại gần, hoảng hốt nhìn vết đỏ trên trán người kia, cậu cúi người định giơ tay xem thửAnh ta liền nheo mắt nhìn thằng nhóc trước mặtĐột nhiên, anh đưa tay đẩy mặt Bam ra không mạnh nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng khiến BamBam suýt mất thăng bằng" Cậu là học sinh ở đây à?

" - Giọng anh chậm rãi, ánh mắt quét dọc BamBam như đang dò xét một món hàng lạ - " Biết là nguy hiểm lắm không?

"Bam hơi lùi lại, cậu lí nhí - " Em xin lỗi...nhưng tại anh đi ngang chớ bộ...

"Soạt!Người kia nhéo tai BamBam, kéo lên không chút nương tay - " Nhóc nói gì vậy hả?

"BamBam vùng vẫy - " A đau!

Em xin lỗi mà!

"Anh ta nhíu mày nhìn - " Lỡ người đi ngang qua không phải tôi mà là một cô gái thì thế nào?

"Tiếng giày vang lên từ phía hành lang kèm theo một giọng nói trầm, quen thuộc vang lên mạnh mẽ nhưng bình tĩnh" Chuyện gì vậy BamBam?

"JaebeomAnh bước đến với vẻ điềm đạm nhưng ánh mắt thì đã sắc lạnh, áo sơ mi trắng không cài kín cổ, tay áo xắn tới khuỷu, đôi mắt nghiêm túc lướt nhanh qua người kia, Bam và bàn tay đang giữ lấy tai cậu nhóc, tất cả chỉ diễn ra trong một giây" Cậu là ai?

" - Jaebeom hỏiAnh ta không trả lời ngay mà chỉ hạ tay xuống, liếc qua cổ tay phải của Jaebeom nơi được quấn bằng dải băng trắng sạch sẽ" Ấn trừng phạt...

" - Người kia lẩm bẩm, ánh mắt tối lại một cách khó hiểuJaebeom hơi nhíu mày - " Từ nơi khác đến?

"" Ừ " - Anh ta thở ra - " Lại thêm một tên, kể từ khi bước vào đây...tôi cảm nhận được có gì đó không ổn, đặc biệt là thằng nhóc kia...nhưng hóa ra không phải một đứa mà là tận hai đứa " - Anh liếc sang BamBam, lúc này đang được Jaebeom kéo về sau lưng" Xin lỗi vì kéo tai nó " - Anh ta lẩm bẩm, giọng có phần miễn cưỡngJaebeom khoanh tay, khóe miệng nhếch lên nhìn rất chọc người - " Vậy mà cậu làm tôi cứ tưởng, có ai đó đã đập đầu cậu vỡ sọ?

"" Cái gì?

" - Khóe miệng anh ta giật giật - " Nó sút thẳng vào đầu tôi đấy!

"" Thế giờ có sứt mẻ mảnh nào không?

"" Không, nhưng vô lý vừa thôi!

" - Anh ta nghiến răng, trừng mắt giữa ánh nhìn của cả hai bắt đầu dấy lên một luồng khí lạnh ngầm như hai thanh lưỡi kiếm mới rút ra khỏi vỏ, trái dấu - " Mà cậu là ai chứ?

" - Người kia gằn giọng" Câu đó tôi nên hỏi trước " - Jaebeom đáp, mặt không biến sắc" Không học phép lịch sự à?

" - Anh ta khịt mũi - " Trước khi hỏi tên người ta thì giới thiệu mình trước đi "Giữa họ, bầu không khí chùng xuống, thứ còn lại chỉ còn tiếng chim sẻ và tiếng gió, BamBam thì nuốt nước bọt, mắt đảo liên tục giữa hai người đàn ông đang chuẩn bị đấu khẩu" Giải quyết chuyện này ở một nơi khác thì hơn " - Giọng nói thứ tư vang lên, Mark, cắt ngang mọi tiếng ồn từ hai ngườiTừ phía sau lớp học, anh bước ra dáng cao, thần sắc không chê vào đâu được có thể là ai đi ngang qua nhìn cũng có thể mê, đã thế áo sơ mi trắng sạch sẽ, tay đút túi, nụ cười lịch sự hiện lên như mặt nạ, anh cúi đầu nhẹ về phía các học sinh đang tò mò nhìn sang từ xa, rồi điềm nhiên bước tới nắm tay áo Jaebeom kéo đi, giọng nhỏ vừa đủ nghe - " Làm ơn đừng gây chuyện nữa "Cả ba người kia im lặng đi theo, không ai phản đối___________ 14 : 07Quán cà phê Arin'sGió ngoài trời bắt đầu se lạnhTrong quán, ánh sáng xuyên qua rèm cửa mỏng, chiếu xuống bàn gỗ sồi nơi bốn người ngồi thành một vòng tròn không quá gần nhauKhông ai nói gì trong mấy phút đầu, không gian chỉ còn tiếng ly cà phê va nhẹ, tiếng gỗ kẽo kẹt dưới ghế" Tại sao tôi phải đi theo chứ?

" - Người kia hỏi, giọng gắt gỏng và mang hơi chút khó chịu" Không ai giữ ở lại " - Jaebeom đáp, liếc sang nhưng không hề quan tâmAnh tức sắp thở không nổ rồi, Mark đành thở dài, xoa trán - " Còn con nít à?

Bình tĩnh chút đi "Người kia liếc sang Mark, rồi nói - " Nếu cậu ta xin lỗi trước....

"" Xưng hô cho đàng hoàng đi " - Jaebeom cắt lời" Gì?

Cậu sinh năm bao nhiêu mà lên giọng vậy?

"" 1994 "" ...Bằng tuổi đấy, có khi cậu còn phải kêu tôi bằng anh "- Anh ta hất mặt - " Tôi tháng 3 "" Tháng 1 " - Jaebeom trả lời, giọng phẳng lặngAnh ta nghiến răng, gập tay lại, nhanh hớp cạn nửa ly cà phê như để dằn cơn khó chịu" ...Jackson Wang, từ Bắc Jeolla " - Cuối cùng anh cũng chịu hạ nước giới thiệuJaebeom nghiêng đầu - " Không tranh nữa à?

Ah?!!!

"CạchMark đá nhẹ vào chân Jaebeom dưới bàn, Mark nói nhỏ - " Đàng hoàng chút đi " - Làm Jaebeom có hơi nhăn mặt" ...Lim Jaebeom " - Anh thêm, giọng nói vang lên một cách miễn cưỡngJackson bỗng ngẩng đầu - " Lim Jaebeom, cháu trai của gia tộc Lim à "" Ừ " - Jaebeom liếc qua nhìn - " Có ý kiến gì sao?

"
Jackson chỉ nhúng vai, khóe miệng nhếch với ý định trêu tức người kia đính trên đầu lưỡi - " Cứ như trẻ con "Sắc mặt Jaebeom 5 giây trước còn đang dãn ra được chút nhưng 5 giây sau đã tối đen trở lại, tay anh nắm thành nắm đấm - " Muốn chết à!

"" Còn anh?

" - Jackson đã lơ đi hoàng toàn Jaebeom ngồi bên cạnh đang đe dọa, hỏi Mark mà để lại người kia tức đến mức chỉ biết uống tách trà cho qua cơn" Tôi là Mark, Mark Yi-en Tuan " - Mark chậm rãi nói" Mark sao?

Là....à là con trai trưởng gia tộc Tuan.

Thế còn thằng nhóc kia...

"Anh nhìn thẳng vào BamBam - " Tôi cảm nhận được ở nó...mang mùi rất gần với cánh cổng "Jaebeom ngay lập tức ngồi thẳng lưng - " Cậu là ai mà biết những chuyện này?

"Jackson đặt ly xuống bàn, lặng lẽ như thể chuyện đó là điều hiển nhiên - " Người mở địa giới, tôi từng đi xuyên qua và sống sót "Không khí xung quanh chùng xuống, khi mọi người thật sự biết Jackson là ai
 
Back
Top