" Ngọn lửa đầu tiên không bùng lên trong đêm mà trong máu, kẻ mang dòng máu trưởng tộc không còn là thiếu niên mà là đao phủ của quỷ giới và cái giá của quyền năng ấy...là sự cô độc không thể chối từ "____________Người Phán Xử [ 2012 ]Yunhwa-gun, trời mưaMưa rơi rả rích như một điềm báo cũ kỹCơn mưa kéo dài suốt ba ngày ba đêm, ngấm vào lòng đất, đè nặng lên không gian vốn đã tĩnh mịch giữa vùng núi Yunhwa-gun, hơi sương bốc lên từ các triền đồi hòa cùng khói hương, tạo thành thứ mù trắng đục như tấm màn che khuất thực tạiBên trong gian chính của nhà tổ họ Lim, một nghi lễ đang diễn raTiếng đàn Ngự Phong, nhạc cụ truyền đời của các bậc pháp chủ ngân vang bằng những nốt trầm vắt qua tim người nghe, âm thanh ấy lướt trong không trung như tiếng thở dài của linh hồn cổ xưa, khiến người dự lễ chẳng ai dám cử động hay hé miệngTất cả đều lặng thinh, chăm chú nhìn về phía trung tâm, nơi đứa cháu trai trưởngLim Jaebeom đang đứng giữa vòng hương nghi ngút khóiAnh vừa bước qua cánh cổng tổ tiênVới mái tóc đen còn ẩm nước mưa bết lại, trượt xuống trán, áo nghi lễ màu than ôm gọn tấm thân của chàng trai m79Dưới ánh đèn lồng dầu, gương mặt anh không biểu cảm, lạnh, nghiêm nghị, gần như vô cảmKhông ai chúc mừng cũng không ai cười Họ không coi đây là một buổi lễ trưởng thành Họ coi đó như một phiên tòa, nơi mà tương lai của một con người bị định đoạt bởi máu huyết, bởi lời tiên tri, bởi sứ mệnh được ép vào tim từ trước cả khi ra đờiNgồi ở vị trí cao nhất là bà nội của JaebeomLim Doyeon, vị nữ pháp chủ cuối cùng còn sống sót trong ba dòng huyết thống cổ linh mạnh nhất Hàn Quốc, bà nhỏ bé, già nua, lưng hơi còng, nhưng đôi mắt không hề lẫn tuổiChúng sáng như gương, tĩnh lặng như mặt hồ mùa đông và nguy hiểm như vực sâuSau một tiếng ngân cuối cùng của đàn, bà cất giọng - " Tay ngươi sẽ thiêu rụi kẻ nói dối...và cứu lấy cánh cổng "Chỉ một câuGiọng bà khàn đặc, đứt đoạn nhưng nó như lưỡi dao cứa vào không khí đang đông cứng lại vì căng thẳng, các trưởng lão cúi đầu và người hầu siết chặt tay áoChỉ có Jaebeom, người được đọc lời tiên tri khẽ ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt bà, không chớpTrong đôi mắt ấy, không có niềm vui, không có sợ hãiChỉ là...trống rỗngNhưng sau lớp mặt nạ vô cảm ấy, có điều gì đó đã khẽ lay độngMàn đêm buông xuống sớmKhông khí tại nơi làm lễ co rút lại, cô đặc như một tấm khăn lạnh quấn lấy vai người, ngọn đèn dầu trong ngôi nhà gỗ chập chờn trong gió, ánh sáng vàng ố rọi lên những dãy tủ sách bọc giấy dầu, những cuộn kinh cổ, những lá bùa bị thời gian xé rách một phần nhưng vẫn phát ra hơi thở của sức mạnh linh dịJaebeom, lúc ấy vừa tròn 19, quỳ trước bàn thờ tổ tiên, lòng bàn tay phải bị cắt một đường, máu nhỏ giọt vào ấn lệnh đã được hun đỏMột cơn ngứa âm ỉ nơi sâu nhất trong tim như thể một tiếng gọi xa xôi vừa khẽ gõ lên cánh cửa khóa kínĐó là đêm anh chính thức tiếp nhận " Ấn Trừng Phạt " biểu tượng của người kế vị tộc Lim, cũng là gánh nặng linh lực mà đời nào cũng chỉ có một người duy nhất gánh vácSau bữa lễMọi người rút lui, khi Jaebeom vừa định trở về phòngBà nội, người phụ nữ quyền lực nhất gia tộc gọi anh lại - " Đêm nay con ở lại đây " - Giọng bà khàn nhẹ nhưng chứa đựng mệnh lệnh của một người đã thấy quá nhiều giấc mơ hóa thành tro bụiTư thất của bà nội nhà LimLò than cháy rì rào với cửa gỗ đóng kínBà kéo Jaebeom ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ trải vải lanh bạc màu, trên bàn, một bộ bài tiên tri bằng đá lưu ly được sắp thành hình xoắn ốc, quanh tâm là một khối đá obsidian có khắc một ký hiệu lạ, thứ mà Jaebeom chưa từng thấy trong bất kỳ tài liệu nàoKhông nói gì, bà nội anh lật từng lá bài, mắt bà nhắm hờ, môi bà mấp máy, không phải đang niệm chú, mà là...đang ngheNghe một giọng nói không thuộc về thế giới nàyKhói trầm từ lư đồng bắt đầu xoáy lên thành hình" Con là đứa mang ấn nhưng ấn không phải để trừng phạt người...mà là để trừng phạt chính số phận của con " - Bà nói, mắt vẫn không mởJaebeom không đáp, tim đập mạnh, ngực anh hơi nén lạiMột lát sau, bà mở mắt - " Sắp tới...con sẽ bước vào một nơi có ánh sáng màu vàng giả dối, một nơi phong ấn quá lâu khiến chân lý biến thành dối trá.
Tại đó, con sẽ gặp một đứa trẻ "Jaebeom hơi ngẩng đầu.
Bà nói tiếp, giọng trầm đi - " Một đứa trẻ không phải quỷ, cũng không phải người.
Một thứ được sinh ra từ lỗi lầm của thời đại và đã bị thế giới này bỏ quên từ khi còn chưa biết nói.
Đứa trẻ ấy sẽ làm lung lay ấn chú của con, sẽ khiến lòng con dao động, sẽ...dẫn lối con đến với những điều mà tộc Lim muốn tránh né nhất "Khói trong phòng cuộn lại, tụ thành một hình người bé nhỏ đứng giữa rừng tay bị trói, mắt nhìn lên trời" Con sẽ không trừ khử nó được, Jaebeom à " - Giọng bà trầm xuống, ánh nhìn giờ đây không phải của một bà lão, mà là của một người đã thấy trước cả cái chết của chính mình - " Vì nếu con làm vậy...con sẽ hủy luôn chính phần người còn sót lại trong con "Căn phòng lạnh hẳn điKhối đá obsidian rạn nứt một vết nhỏ, phát ra tiếng " cạch " khô khốc như tiếng xương gãyJaebeom nắm chặt bàn tay phải " Ấn Trừng Phạt " trong lòng bàn tay anh lúc ấy rung lên, không phải vì ma khí...mà vì một điều gì đó rất giống...nỗi sợBà nội nhìn anh - " Đứa trẻ ấy sẽ thay đổi cuộc đời con và cũng có thể...sẽ là người duy nhất đủ sức giết chết định mệnh của con "Đêm đầu tiênSau khi anh ra khỏi phòng bà Mưa vẫn không dứt khi đêm buông, Jaebeom ngồi trong vườn đá sau nhà tổ, áo choàng dài phủ kín chân, ánh mắt nhìn trân trân vào hồ nước nhỏ trước mặtHương trầm vẫn len vào từng sợi tóc còn tiếng đàn Ngự Phong dường như vẫn vang lên đâu đó trong đầu, dai dẳng như một ám ảnhAnh nhắm mắtVà rồi..." ...Jaebeom...
"Một tiếng thì thầmKhông rõ từ đâu, không có gió thổi, không một bóng người nhưng da gà nổi dọc sống lưng, khiến cả khu vườn như đông cứng lạiAnh bật đứng dậy, xoay người, không thấy ai nhưng tay phải anh......buốt lạnh Tê rần Đau rátAnh cúi nhìn, một vết bớt đỏ sẫm hình con mắt hiện rõ trên lòng bàn tay thứ chưa từng có trước đó, mạch máu dưới da tay nổi lên như đang bị thiêu đốtCon mắt ấy...nhắm nghiền nhưng không hề vô triNó thở Nó rung lên mỗi khi anh siết tay Nó như biết rõ anh là ai__________[ Một tuần sau ]Jaebeom bước một mình qua phố trung tâm Yunhwa-gun, không mặc đồng phục dòng họ, không mang bùa, không có ai đi theo, ánh mắt anh lướt qua đám đông như thể đang tìm kiếm thứ gì đó hay là đang trốn khỏi điều gì" Nếu ta thật sự được sinh ra để trừng phạt...thì thứ được gọi là quỷ...có thực sự tồn tại?
"Chân đưa anh đến chiếc cầu gỗ dẫn ra bờ sông, gió đột ngột nổi lên, thốc thẳng vào gáy như một cú vỗ tay vô hìnhMột người đàn ông đang đứng dưới chân cầu, không di chuyển, không ngẩng đầu, gã gầy rộc và mùi từ người gã khiến Jaebeom nhăn mặt, một thứ mùi mốc tanh như máu khô và răng mụcKhi ánh mắt họ chạm nhau...Gã không còn là ngườiHai mắt trắng dã, cổ bẻ ngoặt một góc lạ thường, miệng rách toạc đến mang tai, nhả ra âm thanh cào rít như tiếng móng vuốt cào trên thépQuỷ nhậpLoại hạ cấp nhưng có thể giết ngườiJaebeom không lùi lại, tay trái anh giật phắt băng vảiCon mắt đỏ trên lòng bàn tay, mở raKhông có mi mắt, không có cơ, nó mở bằng ý chí, một màu đỏ sẫm trào ra từ giữa tâm như máu chảy ngượcJaebeom áp tay lên trán con quỷ - " Diệt "Một tia sáng trắng đỏ nổ tung, xuyên qua mắt con quỷ, gã rú lên như trâu bị chọc tiết rồi tan chảy, lún thành vũng máu đen bốc khóiTừ đó, rơi ra một viên đá nhỏ màu tro, lấp lánh với linh hồn bị phong ấn, đã thanh trừngJaebeom cúi nhặt nó, bàn tay trái siết lại, bàn tay phải...vẫn rỉ máu" Quá dễ, thứ này...không phải thứ mình muốn "____________Tại phòng trưng ấn Nơi không ai được bước vàoNgôi nhà tổ có một nơi bị khóa ba lớp, được canh gác bằng bùa trấnPhòng Trưng ẤnBên trong là 33 chiếc hũ pha lê xếp thành vòng cung, mỗi hũ chứa một viên đá linh hồn, mỗi viên tượng trưng cho một sinh vật tà ác từng bị Jaebeom tiêu diệtHôm nay là viên thứ 20Anh mở cửa, đặt viên đá tro vào vị trí tiếp theo, kín đáo, chính xác và lạnh lùngCha anh, người đứng đằng sau, tay khoanh trước ngực khẽ gật đầu - " Con trai trưởng nhà Lim...không hổ là lửa trời tái thế "Jaebeom không đáp, anh chỉ nhìn viên đá nằm gọn trong hũ, ánh mắt không có gì ngoài khoảng trắng rỗngBên ngoài cửa sổ, gió gào thét như tiếng khóc của ai đó bị chôn sống" ...cứu lấy cánh cổng...
" " ...Jaebeom...ngươi là mồi dẫn...
"__________Lời tiên tri đã được đọc lại Bàn tay lửa đã thức tỉnh Và giọng nói trong gió, vẫn không ngừng gọi tên Jaebeom từ phía bên kia của cánh cổng