Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!

Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 10: Chương 10



Lục Bảo Nhi như một con bê con bị hoảng sợ lao tới:

“Đó là của em…”

Chưa hét xong câu thì đã bị Lục Tuyết bịt miệng kéo ra phía sau.

Nhìn thấy cảnh trước mắt, các khách mời còn ai không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Ánh mắt họ nhìn Lục Tuyết lập tức đầy khinh bỉ.

Dù là Lục Bảo Nhi nói ra, họ cũng mặc định nghĩ rằng là do Lục Tuyết xúi giục.

Lục Tuyết nghiến chặt răng đến suýt gãy cả hàm, trong lòng mắng chửi nguyên một bài văn tám trăm chữ, nhưng ngoài mặt vẫn phải gượng cười nói:

“Tốt quá rồi, nếu các em cũng mang theo, vậy thì mọi người đều không bị muỗi cắn nữa rồi.”

Cô ta đương nhiên sẽ không thừa nhận đó là túi thơm của mình.

Bằng không chẳng phải sẽ lộ ra là họ cố tình nhắm vào bọn tôi sao?

Phải biết, hình tượng mà Lục Tuyết xây dựng trong show là kiểu người “hiểu chuyện, thấu tình đạt lý”.

Nhưng đã nói vậy rồi, các khách mời khác cũng chỉ cười gượng, mỗi người lấy một cái túi thơm rồi định cho qua chuyện.

Tôi bỗng nhiên nắm lấy vạt áo một nam khách mời, hỏi:

“Anh ơi, anh thích cái túi thơm này không?”

Mí mắt Lục Tuyết giật liên hồi, trong lòng gào thét điên cuồng:

【Con nhãi c.h.ế.t tiệt này lại định giở trò gì nữa đây?!】

Nam khách mời cười gượng:

“Thích chứ.”

“Thật sao? Anh trai em cũng thích lắm, nên đã đặt mua rất nhiều trên mạng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nếu anh cũng thích thì em bảo anh gửi link mua cho anh nha~”

Nụ cười trên mặt nam khách mời suýt chút nữa thì sụp đổ, chỉ có thể qua loa ứng phó:

“Ừ ừ, được được.”

Các khách mời khác đã theo dõi toàn bộ quá trình, nét mặt ai nấy đều đặc sắc vô cùng.

Còn phần bình luận livestream thì đã loạn thành một nồi cháo:

“Rõ ràng túi thơm này là của Lục Tuyết tụi nó, chỉ là không muốn đưa cho Giang Dĩ Niên, ai ngờ bị phát hiện.”

“Thế hóa ra túi thơm của Lục Bảo Nhi là mua trên mạng?”

“Mới tám tuổi mà tâm cơ thế này, chẳng trách ánh mắt cứ lén lén lút lút, nhìn đã thấy có tật.”

“Chắc chắn là do Lục Tuyết dạy rồi.”

“Tôi theo fan Tuyết Tuyết hai năm rồi, cô ấy không phải người như vậy đâu, chắc do Bảo Nhi không muốn cho, lớn lên ở nông thôn nên hơi có tí tật xấu cũng bình thường mà, đừng đổ hết tội lên đầu Tuyết Tuyết chứ!”

Riêng Giang Dĩ Niên thì tâm trạng vô cùng tốt, từ xa còn ném cho tôi một ánh mắt khen ngợi, quay lưng bước đi với dáng vẻ ngầu lòi, lạnh lùng vô tình, cực có khí chất.

Khiến người ta cảm giác anh là một người đàn ông cool ngầu và khó gần.

Nhưng trong lòng anh lại đang gào rú điên cuồng:

【Aaaaa em gái tôi thông minh quá đi mất, đúng là cùng gen với tôi, không hổ là em ruột của tôi!】

Tôi: ”……”

Anh à, hình như anh đang hiểu nhầm bản thân hơi bị nặng đấy?
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 11: Chương 11



Buổi chiều, tổ đạo diễn phát cho mỗi nhóm một cái giỏ, bảo bọn tôi đi hái nấm.

“Nhóm nào hái được nhiều nấm sẽ được ưu tiên chọn món cho bữa tối. Lưu ý, nếu hái trúng nấm độc sẽ bị trừ điểm đấy nhé!”

Đạo diễn vừa dứt lời, các khách mời lập tức than vãn:

“Chúng tôi làm sao biết nấm nào độc nấm nào không chứ?”

Lục Tuyết lúc nãy bị mất mặt, giờ thấy có cơ hội thể hiện, lập tức nói:

“Bảo Nhi biết mà, con bé lớn lên ở quê, hiểu mấy thứ này nhất. Mọi người lát nữa có thể đi cùng bọn tôi hái nhé.”

Các khách mời cười nói rôm rả:

“Vậy thì cảm ơn nhé!”

“Có Bảo Nhi ở đây là yên tâm rồi.”

Giang Dĩ Niên xách giỏ, vẻ mặt nhàn nhạt, trong lòng thản nhiên nghĩ:

【Cái này mà cũng phải tranh? Con trà xanh c.h.ế.t tiệt, chỉ giỏi mua chuộc lòng người. Nếu không phải ông đây đang giảm cân, chẳng thèm cái bữa tối rách kia, đến lượt cô đắc ý chắc?】

Anh nói thật chẳng sai.

Giang Dĩ Niên nhờ gương mặt mà nổi tiếng, lý lịch đơn giản.

Nhưng không ai biết, trước năm 12 tuổi, anh từng sống ở quê với ông ngoại.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mà vùng quê phía Nam thì đầy nấm rừng, việc hái nấm đối với anh chẳng khác gì ăn cơm uống nước.

Đang nghĩ thế thì ánh mắt của Giang Dĩ Niên đột nhiên lạnh lẽo rơi xuống người tôi.

Người ngoài nhìn vào còn tưởng anh đang lườm tôi.

Nhưng thật ra, trong lòng anh đang nghĩ:

【Lỡ như em gái muốn ăn bữa ngon thì sao?】

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, tôi liền ôm bụng một cách đáng thương:

“Anh ơi, em muốn ăn đồ ngon…”

Giang Dĩ Niên: ”???”

Tôi chớp mắt, giọng càng uỷ khuất hơn:

“Lúc trưa giận dỗi với anh nên em không ăn gì hết, giờ đói quá đi mất. Nhưng phải hái thật nhiều nấm mới được ăn ngon… anh ơi, liệu mình có ăn được không? Có đói c.h.ế.t không? Huhu em không muốn c.h.ế.t đói, nhưng mà tụi mình đâu biết hái nấm đâu, anh ơi, anh có biết không?”

Giang Dĩ Niên: ”!!!”

Vẻ mặt cà lơ phất phơ khi nãy của anh, trong chớp mắt liền nghiêm túc hẳn.

Tay anh siết chặt lấy quai giỏ, ánh mắt nhìn về phía rừng cây phía sau trở nên kiên định đến mức… còn hơn lúc tuyên thệ vào Đảng.

Anh miệng thì trêu tôi:

“Ai bảo em trưa không ăn đàng hoàng?”

Nhưng giọng điệu bỗng xoay chuyển, đầy khinh khỉnh:

“Chỉ là hái nấm thôi mà? Giang Dĩ Nhiên, nhìn cho kỹ đây.”
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 12: Chương 12



Sau khi vào rừng, các khách mời liền bám sát sau lưng Lục Tuyết.

Lục Bảo Nhi đi được mấy bước, liền vạch đám cỏ dại ra, đào lên mấy cây nấm.

Những người khác lập tức phát ra tiếng “wow” như thể chưa từng thấy nấm bao giờ.

Giang Dĩ Niên khinh bỉ bĩu môi một cái.

Lục Tuyết rất hưởng thụ cảm giác được tâng bốc, bước ra nói:

“Mọi người có thể học theo Bảo Nhi trước, lát nữa rồi tự hái cũng được.”

Mấy người kia vội vàng gật đầu tán thành.

Giang Dĩ Niên thì chẳng buồn hưởng ứng, nắm tay tôi kéo đi về hướng khác trong rừng.

Lục Tuyết thấy mình bị bơ, nhíu mày hỏi:

“Giang Dĩ Niên, anh không đi cùng tụi tôi à?”

“Không.”

“Nhưng mà, anh có biết cách phân biệt nấm độc không?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Thứ đáp lại cô ta chỉ là bóng lưng lạnh lùng của Giang Dĩ Niên.

Ba nhóm khách mời còn lại, dù gì cũng đã nể mặt Lục Tuyết, thấy thế thì lên tiếng an ủi:

“Giang Dĩ Niên trước giờ vẫn thích hành động một mình, chị Tuyết đừng để ý.”

“Phải đấy, lát nữa bọn họ không hái được nấm, thể nào cũng quay lại cầu xin cậu thôi.”

Lục Tuyết nghe vậy mới mỉm cười:

“Ừ.”

Tôi theo sau Giang Dĩ Niên đi sâu vào trong rừng.

Anh ấy mím môi không nói gì, khí chất như cao tận một mét chín.

Thế mà trong lòng lại lẩm bẩm như học sinh tiểu học:

【Con trà xanh kia đúng là ngốc c.h.ế.t đi được, bên ngoài rừng thì hái được bao nhiêu nấm?

Mấy hôm trước vừa mưa xong, dưới gốc cây chắc chắn có nhiều nấm, lại không độc, không phải dễ hái lắm sao?】

Vừa nghĩ đến đó, Giang Dĩ Niên bất ngờ nhét cái giỏ vào tay tôi, lạnh giọng bảo:

“Cầm lấy, theo anh.”

Anh đi đến gốc một cái cây, nhẹ nhàng vạch đám bụi rậm ra.

Những cây nấm mang theo mùi đất, còn đọng sương, khẽ rung nhẹ một cái.

Giang Dĩ Niên vốn luôn lạnh mặt, lúc này lại bất giác mỉm cười:

“Tìm thấy rồi.”
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 13: Chương 13



Vào lúc 5 giờ chiều khi tập hợp, mỗi người đều xách về một giỏ nấm đầy ắp.

Trong đó, Lục Tuyết thậm chí còn xin tổ chương trình thêm hai cái giỏ nữa.

Họ phấn khích thảo luận rôm rả, cho đến khi nhìn thấy tôi và Giang Dĩ Niên tay không đi tới.

“Giỏ của hai người đâu?”

Lục Tuyết khẽ giãn mày, cười nói như trêu chọc:

“Chẳng lẽ hái không được cái nào, tức quá ném cả giỏ đi rồi?”

Giang Dĩ Niên chẳng buồn khách sáo, liếc mắt trắng dã một cái, rồi nói với đạo diễn:

“Đi theo tôi.”

Anh dẫn mọi người đi sâu vào trong rừng.

Đi được nửa đường, Lục Tuyết không nhịn được phàn nàn:

“Tại sao cứ phải vào sâu thế? Ngoài này cũng có nấm mà.”

Giang Dĩ Niên cuối cùng không chịu nổi nữa, chẳng buồn quay đầu:

“Không đi thì đừng theo.”

Lục Tuyết: “…”

Cuối cùng, mọi người đến được nơi mà hồi nãy Giang Dĩ Niên dẫn tôi hái nấm.

Máy quay của tổ chương trình lập tức chạy theo ghi hình.

Các khách mời cũng nhìn thấy một cảnh tượng khó tin hiện ra trước mắt.

Chỉ thấy giữa khoảng đất bằng phẳng đã được dọn sạch, có đặt một cái giỏ.

Lấy giỏ làm trung tâm, xung quanh bán kính nửa mét chất đầy nấm.

Không chỉ số lượng như núi, mà những cây nấm đó còn căng tròn, đọng sương, trông vô cùng tươi ngon.

So với mớ nấm họ hái được bên ngoài thì đúng là một trời một vực.

Tổ chương trình liền gọi các khách mời lại phụ giúp, mang nấm về khu lều trại.

Không cần cân, bọn tôi dễ dàng giành ngôi quán quân.

Nhóm của Lục Tuyết thì về nhì.

Đạo diễn vừa công bố xong, tôi liền nghe thấy tâm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lục Tuyết:

Vịt Bay Lạc Bầy

【Đồ vô dụng! Bị phát hiện vụ túi hương, giờ cả hái nấm cũng thua. Thật muốn bóp c.h.ế.t nó cho rồi!】

Tôi nhíu mày ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô ta rơi thẳng vào người Lục Bảo Nhi.

Sau khi thi xong, các khách mời có một tiếng nghỉ ngơi.

Tôi thừa lúc Giang Dĩ Niên đi vệ sinh, ôm theo máy tính bảng chạy tới gần lều của nhóm Lục Tuyết.

Vừa áp sát, tôi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kìm nén.

Giọng nói đầy giận dữ nhưng vẫn cố nén của Lục Tuyết vang lên rõ ràng:

“Chỉ biết khóc! Cái gì cũng không bằng được con phế vật Giang Dĩ Nhiên kia! Sớm biết vậy thì khỏi cần đưa mày từ quê lên, để mày ở đó trồng trọt nuôi heo cả đời cho xong!”
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 14: Chương 14



Tôi mở máy tính bảng ra ghi âm lại một lúc.

Chừng một phút sau, Giang Dĩ Niên còn chưa thấy người mà giọng đã vang đến trước:

Vịt Bay Lạc Bầy

【Vãi thật, đi vệ sinh kiểu này bất tiện quá, chân tê rần hết rồi.】

Tôi quay đầu lại, nhìn gương mặt đẹp như tiên giáng trần, lạnh lùng như không dính bụi trần của anh ấy — rồi lại tưởng tượng cái cảnh anh đang ngồi chồm hổm trong nhà vệ sinh…

Thôi, không dám tưởng tượng tiếp.

Lúc này Lục Tuyết vẫn đang mắng chửi Lục Bảo Nhi trong lều.

Nghe thấy giọng Giang Dĩ Niên, tôi lập tức vẫy tay gọi to:

“Anh ơi, lại đây chơi trốn tìm với em đi~”

Giọng trong trẻo vừa vang tới tai, Lục Tuyết lập tức im bặt.

Tôi liền vén lều của cô ta lên, kéo Lục Bảo Nhi mắt đỏ hoe ra ngoài, tươi cười nói:

“Lục Bảo Nhi, cùng chơi trốn tìm đi! Anh em sẽ đi bắt tụi mình, chạy mau~”

Nói xong liền kéo cô bé lao đi như một cơn gió, để lại Lục Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng chúng tôi.

Ban đầu tôi chỉ định kéo Lục Bảo Nhi ra ngoài để tránh bị mắng.

Nhưng chơi được một lúc mới phát hiện — con bé này thật ra cũng khá thú vị.

Nó rất quen thuộc với địa hình trong rừng, luôn biết chỗ nào là nơi trốn tốt nhất, khiến Giang Dĩ Niên mỗi lần đi tìm đều vò đầu bứt tai mà chẳng bắt được.

Một lát sau, những khách mời khác cũng chú ý đến tiếng cười giỡn của tụi tôi, liền nhanh chóng tham gia vào trò chơi trốn tìm.

Kể từ khi ghi hình chương trình đến nay, đây là lần đầu tiên mọi người thật sự chơi đùa vui vẻ cùng nhau.

Tổ đạo diễn cũng vội vàng cử flycam theo sát để quay lại khoảnh khắc đáng yêu này.

Khán giả đang xem livestream không ngờ sẽ có màn này, rải rác từng người lại quay trở lại xem.

“Tôi thấy Giang Dĩ Nhiên cũng tốt phết đấy chứ, hoạt bát, hòa đồng, luôn kéo mọi người cùng chơi.”

“Cô bé còn chủ động mời Lục Bảo Nhi chơi nữa, quay gần hết một tập rồi mà đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Bảo Nhi cười chân thành như vậy.”

“Trẻ con với nhau chơi chung là chuyện rất bình thường.”

“Không thể không phục sức ảnh hưởng của Giang Dĩ Nhiên, như thể cô bé luôn mang lại niềm vui vậy.”

“Mấy người không thấy Giang Dĩ Niên cũng buồn cười à? Miệng thì chê mà vẫn chịu chơi với em gái, đúng kiểu anh trai ‘ngoài lạnh trong nóng’ luôn.”

“Uầy, mặt lạnh vương giả Giang Dĩ Niên, hóa ra là kiểu anh trai mê em gái à?”

“…..”
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 15: Chương 15



Sau khi mọi người chơi mệt rồi, tổ đạo diễn kêu bọn tôi quay về tắm rửa chuẩn bị chọn nguyên liệu cho bữa tối.

Có vụ việc vừa rồi, dù Lục Tuyết có oán hận cỡ nào, chắc cũng không dám làm khó Lục Bảo Nhi thêm nữa.

Trước khi đi tắm, anh tôi đưa điện thoại cho tôi, dặn dò:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Em ngồi đây đợi anh, đừng chạy lung tung, biết chưa?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Rồi ngay khi anh vừa đi vào trong, tôi lập tức mở livestream Weibo của anh.

Giang Dĩ Niên vốn nổi tiếng nhờ ngoại hình, nên dù giờ không còn hot như trước, Weibo của anh vẫn có gần chục triệu fan mê nhan sắc.

Vậy nên vừa mở livestream, đã có một đám fan đeo huy hiệu lập tức ùa vào.

【??? Em gái vô tình bấm livestream hả trời?】

【A a a, em gái dễ thương quá đi mất!】

【Làm ơn nói giúp tụi mình một câu: đừng nhận mấy phim rác nữa, được không!!!】

Vô số bình luận điên cuồng tràn màn hình.

Không lâu sau, mọi người bắt đầu share điên cuồng, lượng người xem tăng vọt.

Tôi thì cứ giả vờ như không có chuyện gì, như thể vô tình bấm nhầm.

Mười lăm phút sau, “cạch” một tiếng — cửa phòng tắm mở ra.

Ngay sau đó, Giang Dĩ Niên quấn khăn tắm, để lộ bụng có múi, vừa lau mái tóc còn ướt sũng, vừa đi về phía tôi:

“Giang Dĩ Nhiên, em đang làm gì đấy?”

Ống kính nhanh chóng lướt qua cơ thể anh — rồi livestream bị cắt ngang ngay lập tức.

Giang Dĩ Niên nhìn chằm chằm vào màn hình livestream:

“Em… mở livestream bằng Weibo của anh hả?”

Tôi chớp chớp đôi mắt long lanh như sắp khóc:

“Livestream là gì vậy?”

“Thôi, em cũng không hiểu đâu.” Anh lườm tôi một cái đầy khinh bỉ.

“Lần sau đừng nghịch điện thoại của anh nữa, nghe chưa?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu:

“Dạ, em biết rồi, anh ơi.”

Giang Dĩ Niên sững người, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của tôi, tay phải khẽ giơ lên một chút như muốn xoa đầu.

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng lòng gào thét điên cuồng của anh:

【Trời ơi, con bé này đáng yêu quá trời, muốn xoa đầu quá, muốn nựng mặt nó luôn!

Nhưng mà nếu mình đưa tay ra, nó có bị dọa không?

Thôi bỏ đi… nhưng mà thật sự rất muốn nựng… thôi bỏ… mà thiệt là muốn…】

Tôi cố nhịn.

Nhưng rồi không nhịn nổi.

Tôi bật dậy, “tí ta tí tách” chạy đến trước mặt anh, hai bàn tay mũm mĩm kéo tay anh xuống, đầu thì rướn lên:

“Anh ơi, nếu anh muốn sờ thì cứ sờ đi.”

Giang Dĩ Niên: “…”

【M* nó, m.á.u tôi cạn sạch rồi.】
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 16: Chương 16



Thay đồ xong, chúng tôi ra ngoài chọn nguyên liệu cho bữa tối.

Trên bàn ăn ngoài trời đã bày sẵn đồ ăn, mỗi người được chọn ba món.

Giang Dĩ Niên không biết tôi thích ăn gì, đứng nhìn bàn đồ ăn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là tôi chọn—hai món mặn, một món rau.

Vừa chọn xong, bên cạnh đã vang lên tiếng lòng đầy tiếc nuối của Lục Bảo Nhi:

【Hầy, mình cũng muốn ăn tôm to quá đi mất…】

Cô bé lại nhìn con tôm to bự trên đ ĩa của Giang Dĩ Niên, càng thêm buồn:

【Nhưng anh Giang Dĩ Niên hung dữ lắm, thôi bỏ đi…】

Đến lượt Lục Tuyết chọn món, cô ta chẳng thèm để ý gì đến Lục Bảo Nhi, thản nhiên chọn hai món rau và một quả trứng luộc.

Trước ánh mắt thắc mắc của các khách mời khác, cô ta mỉm cười giải thích:

“Tôi sắp vào đoàn phim rồi, dạo này đang giảm cân.”

Tôi lật cả mắt, rồi quay sang vẫy tay gọi Lục Bảo Nhi:

“Lục Bảo Nhi, lại đây ăn tôm với bọn mình nè!”

“Hả?” Cô bé ngạc nhiên nhìn tôi, trông có vẻ hơi bối rối.

Dù vừa rồi chúng tôi có chơi trốn tìm cùng nhau, nhưng trước đó cô bé từng gây khó dễ cho tôi, nên không ngờ tôi lại nhiệt tình như vậy.

Giang Dĩ Niên cũng nhìn tôi đầy thắc mắc.

Tôi chẳng buồn để ý họ, chạy lon ton đến kéo tay Lục Bảo Nhi, định dẫn cô bé qua chỗ mình.

Cô bé lo lắng nhìn về phía Lục Tuyết.

Tôi xoay đầu cô bé lại:

“Cậu sợ cô ta làm gì?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Lục Bảo Nhi cuống quýt nói:

“Không phải, cậu đừng kéo tớ… tớ còn từng nói xấu cậu nữa… sao cậu lại…”

“Thế cậu nói xấu tớ là vì ghét tớ à?” Tôi hạ giọng, hỏi thẳng.

Cô bé thật thà đáp:

“Cũng… cũng không hẳn… chỉ là chị họ nói cậu sẽ cướp hết đồ của tớ, mọi người ai cũng thích cậu thì sẽ chẳng ai thích tớ nữa…”

Tôi đương nhiên biết chuyện này.

Kiếp trước khi tham gia chương trình này, tôi cứ tưởng Lục Bảo Nhi ghét mình, luôn luôn đối đầu.

Nhưng từ khi có năng lực đọc được tiếng lòng, thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy suy nghĩ của cô bé — mới biết hóa ra cô ấy luôn bị Lục Tuyết đe dọa.

Thấy cô bé vẫn còn rụt rè, tôi bỗng nở một nụ cười tinh quái, ghé sát tai thì thầm:

“Yên tâm đi, tin không? Cô ta sắp tiêu rồi đấy.”

Lục Bảo Nhi: “Hả?”

“Hả gì mà hả. Anh tớ là người rất tốt đấy,” tôi cố tình nói to, để Giang Dĩ Niên ở đằng xa cũng nghe thấy.

Quả nhiên, anh ấy lập tức dựng tai như radar, ho nhẹ một tiếng, tay khẽ nắm lại đặt trước miệng:

“Ờ thì… có thêm một đứa nhóc thôi mà, ăn được bao nhiêu đâu. Lại đây ăn chung đi.”

Nhưng trong lòng anh lại đang gào rú:

【Em gái khen mình kìa! Biết ngay trong lòng nó, mình là một người anh trai rộng lượng, ấm áp và chu đáo mà! Yeahhh!】
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 17: Chương 17



Tối hôm đó, sau khi toàn bộ ghi hình kết thúc, cuối cùng chúng tôi cũng được trở về lều của mình.

Giang Dĩ Niên mệt mỏi nằm vật ra giường, vừa nằm xuống đã mở điện thoại ra xem.

Ba giây sau, con ngươi của anh giãn to, hét lên một tiếng hoàn toàn không giữ hình tượng:

“A….”

Anh gần như bật dậy từ trên giường:

“WTF! Tôi thế mà… tôi thế mà lên hot search rồi!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi: “……”

Anh à, thật sự không định nói chuyện văn minh tí nào sao?

Tôi ôm cái máy tính bảng, bề ngoài thì đang xem hoạt hình, nhưng thực ra đã chuyển màn hình sang lướt Weibo từ lâu.

Trên hot search, dòng #GiangDĩNiên Mỹ nhân bước ra từ phòng tắm đang đứng chễm chệ ở vị trí đầu tiên, sau đó là một chữ “BÙNG” to tướng.

Bấm vào xem thì chính là đoạn live stream — khoảnh khắc cơ thể hoàn hảo của anh vụt qua ống kính.

Tóc đen ướt nước, làn da trắng nõn, môi đỏ răng trắng

Giang Dĩ Niên, như thể bước ra từ tranh vẽ, khiến người xem rụng rời tay chân.

Phần bình luận nổ tung:

“WTF! Tôi có mặt trong phòng live! Lúc đó mắt tôi như bị thôi miên luôn á!”

“Trước giờ người ta nói Giang Dĩ Niên dùng nhan sắc g.i.ế.c người, tôi còn không tin, giờ thì hiểu thật sự rồi!”

“Tôi là người qua đường thôi, lần đầu tiên cảm thấy một người đàn ông… đẹp đến thế này…”

“Hộc… hộc… chồng tôi tuyệt quá, chồng tôi muốn hôn tôi c.h.ế.t mất!”

Chỉ trong hai tiếng đồng hồ, lượng fan của Giang Dĩ Niên vượt mốc 10 triệu, lao vùn vụt đến gần 11 triệu.

Siêu thoại (fanpage) của anh cũng bùng nổ, thu hút vô số fan mới nhập hội.

Mà các fan cũ thì vốn toàn là người mê nhan sắc, không mấy ai chuyên làm số liệu hay chạy bảng.

Cấp bậc siêu thoại toàn là do chăm chỉ điểm danh hàng ngày mà có.

Chỉ sau một đêm, mấy fan lớn bị ép phải bắt tay vào quản lý siêu thoại, phân công làm data cho Giang Dĩ Niên.

“Chào các bé mới, Giang Dĩ Niên hiện đang ghi hình chương trình thực tế ‘Gia đình chúng ta’, từ 7h sáng tới 9h tối, livestream full-time, ai hứng thú thì mau đi hóng nha~”

Thế là ngay lập tức, một đám đông đổ xô qua theo dõi show thực tế này.

Những dòng bình luận trước kia còn mắng chửi Giang Dĩ Niên…

Giờ đây đã bị lấp đầy bởi những tiếng gào thét fangirl kiểu:

“A a a đẹp trai quá trời!”

“Soái caaaa trời ơi má ơi cái body!”

“Hộc hộc hộc—!!!”
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 18: Chương 18



Trong những ngày tiếp theo, chương trình thực tế vẫn diễn ra như thường lệ.

Sau khi Giang Dĩ Niên bất ngờ nổi tiếng, Lục Tuyết tức đến mức nghiến răng suýt vỡ cả hàm.

Cô ta thậm chí còn muốn bắt chước Giang Dĩ Niên, bắt Lục Bảo Nhi cũng mở livestream.

Nhưng đúng lúc cô ta vừa quấn khăn tắm bước vào khung hình, tài khoản đã bị khoá.

Vịt Bay Lạc Bầy

Bị khoá luôn đấy…

Cô ta tức đến nỗi lẩm bẩm chửi thầm trong lòng mấy ngày trời.

Chương trình thực tế quay trong 7 ngày, có tổng cộng năm vòng thi, dưới sự “gợi ý” khéo léo của tôi, Giang Dĩ Niên lần nào cũng giành giải nhất.

Tôi vô cùng sùng bái nói:

“Anh ơi, anh giỏi quá đi mất!”

“Anh đúng là anh trai giỏi nhất thế giới luôn!”

Giang Dĩ Niên như thể có đuôi chó sắp quẫy đến toé lửa, ngoài mặt cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng bên trong thì đã rực rỡ nở hoa:

【Hahaha đúng rồi đó, anh chính là anh trai giỏi nhất!

Để xem sau này còn ai dám xem thường anh!】

Vào ngày cuối cùng của chương trình, tổ đạo diễn lấy ra năm tấm thẻ:

_ Thử vai cho phim điện ảnh 《Tia Sáng Mờ》

_ Khách mời đặc biệt trong buổi biểu diễn ca nhạc

_ Ảnh bìa tạp chí《D.W》

_ Phỏng vấn chuyên đề

_ Tham gia chương trình thực tế khác với tư cách khách mời bay (ngôi sao khách mời)

Chỉ có năm suất.

Các khách mời lập tức háo hức, chuẩn bị tranh nhau.

Phần lớn họ tham gia chương trình này chính là vì tài nguyên mà đạo diễn đang nắm trong tay.

Đạo diễn mỉm cười nói:

“Chúng ta sẽ chọn thẻ theo thứ tự thành tích từ cao xuống thấp.”

Tôi theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Dĩ Niên.

Ánh mắt anh đang dán chặt vào tấm thẻ thử vai phim điện ảnh《Tia Sáng Mờ》.

Kiếp trước, anh cũng đã chọn cái này.

Bộ phim đó là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng Trần Đạo, người theo đuổi sự bàn tán và chủ đề gây tranh cãi.

Vì để tạo hiệu ứng, ông ta không cho bất kỳ diễn viên nào dùng diễn viên đóng thế.

Giang Dĩ Niên phải nhảy từ độ cao gần 20 mét, lại còn phải tạo dáng giữa không trung.

Do tư thế không chuẩn, anh ngã xuống suýt gãy cả chân, phải nằm viện suốt hai tháng.

Thế nhưng dù anh cố gắng hết sức, cực kỳ chuyên nghiệp, Trần Đạo lại đổ lỗi cho anh trong buổi phỏng vấn, để tránh trách nhiệm.

Hậu quả là, khi anh còn đang nằm viện, bị cư dân mạng mắng đến sấp mặt trên Weibo.

Kiếp này, tôi tuyệt đối không để anh chọn《Tia Sáng Mờ》 nữa.

“Tiếp theo, xin mời người đứng đầu—Giang Dĩ Niên—lên chọn thẻ.”

Đạo diễn mỉm cười nói.

Giang Dĩ Niên mím môi, cất bước đi về phía trước.

Ngay lúc đó, tôi bất ngờ kéo góc áo anh lại, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn anh:

“Anh ơi, em muốn xem ca nhạc trực tiếp một lần, được không?”
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 19: Chương 19



Giang Dĩ Niên nhíu mày, liếc nhìn tấm thẻ khách mời biểu diễn trong buổi hòa nhạc.

Buổi hòa nhạc lần này là của “Lưu Thiên Vương”, một siêu sao đình đám một thời.

Nhưng với Giang Dĩ Niên, giá trị mà buổi hòa nhạc mang lại rõ ràng không bằng bộ phim《Tia Sáng Mờ》.

Anh cau mày sâu hơn.

Cùng lúc đó, bình luận trên livestream nổ tung:

「Em gái sao vậy trời? Hồi trước còn dễ thương lắm mà, hôm nay sao lại không biết điều vậy?」

「Đúng rồi đó! Đó là phim của đạo diễn Trần đó nha! Rất có ích cho tương lai của Giang Dĩ Niên mà!」

「Nhưng làm khách mời của Lưu Thiên Vương cũng đỉnh lắm rồi còn gì, được hát cùng thần tượng đó, ai mà không mơ?」

「Mọi người nhìn mặt Giang Dĩ Niên đi, rõ ràng là không vui. Chắc chắn sẽ không chiều theo em gái đâu.」

Tôi có chút lo lắng nhìn anh, cố gắng nghe xem trong lòng anh đang nghĩ gì.

Nhưng lần này… không nghe thấy gì cả.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đạo diễn lại thúc giục một lần nữa.

Giang Dĩ Niên rút vạt áo ra khỏi tay tôi, bước về phía thẻ 《Tia Sáng Mờ》.

Ngay khi tôi lộ ra ánh mắt đầy thất vọng, trong lòng đang tính cách nào để giữ được đôi chân của anh, thì…

Anh búng nhẹ vào tấm thẻ phim《Tia Sáng Mờ》 rồi nói:

“Phim của Trần Đạo thì đúng là tốt thật.”

Cổ tay anh khẽ xoay, lại rút tấm thẻ bên cạnh—khách mời đặc biệt của buổi hòa nhạc, nói:

“Nhưng mà ai bảo Giang Dĩ Nhiên muốn xem ca nhạc cơ chứ.”

Anh không hề do dự, cầm tấm thẻ bước về phía tôi, còn đưa tay búng nhẹ trán tôi:

“Giang Dĩ Nhiên, cũng chỉ có anh mới tốt với em như vậy thôi đấy.”

Tôi: “…”

Tự dưng lại thấy cảm động là sao trời?

Còn mấy bình luận lúc nãy đang mắng tôi, giờ bị làn sóng “a a a a” cuốn trôi sạch:

「Trời đất ơi, Giang Dĩ Niên cưng em gái quá đáng luôn á! Tôi chịu không nổi rồi!」

「Nghe nói đàn ông thương em gái thì sau này cũng thương vợ đó, huhu chồng tôi!」

Nhưng cũng có nhiều người mắng anh ngu—bỏ qua phim của Trần Đạo để chọn hòa nhạc của Lưu Thiên Vương? Sao lại không biết nhìn đường thế!

Fan của Lưu Thiên Vương liền nhảy vào cuộc.

Chuyện này gây xôn xao khắp nơi, thậm chí còn leo top hot search một lần nữa.

Các “fan chị gái già” của Lưu Thiên Vương không thể ngồi yên, lập tức ra mặt chiến đấu:

「Bọn này làm sao vậy? Tụi chị chỉ là bận đi làm, không có online, chứ có c.h.ế.t đâu mà xem thường tụi này thế?」

「Lưu Thiên Vương từng là đỉnh lưu, đừng có mà nói ‘thiên vương hết thời còn thua con chó’, hôm nay chị phải cho tụi bây biết sức mạnh của fan nhà Lưu là thế nào!」

「Buổi hòa nhạc này tôi nhất định sẽ đi!」

「Tôi nữa! Phải giúp thiên vương giữ thể diện!」

「Còn Giang Dĩ Niên, chú mày có con mắt tinh đời đó! Chọn thiên vương tụi chị, sau này có chuyện tụi chị gánh cho!」

Thế là, Giang Dĩ Niên lại bất ngờ tăng thêm một đợt fan nữa…
 
Back
Top Bottom