Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPBywmSLsYbO9VVUsZV8tovRW7DqJzS2Vnzmg858e8z-eYTPKwk08eJObd7dq6o3RRVPxA8QeTHGFvZy0fYyku7ttwPAb6mAhOAVx7ViXzAL22mjzJU4jpY0zxrjTX_7A4PSb14CYWXGWi1nmnYLCRE=w215-h322-s-no-gm

Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Tác giả: Xuân Nhật Ức Nhạc
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Hài Hước, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi trọng sinh về năm tám tuổi, tôi phát hiện mình có khả năng đọc được suy nghĩ người khác.

Khi cùng người anh trai đang bị cả mạng xã hội ghét bỏ tham gia chương trình thực tế dành cho phụ huynh và con cái—

Một nữ minh tinh xinh đẹp nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ngoài mặt dịu dàng nhưng trong lòng lại đang nghĩ:

“Phiền chết đi được, con nhóc này chẳng phải đang đối đầu với Giang Dĩ Niên (tên anh trai tôi) sao, nếu không phải vậy thì tôi thèm vào mà để ý tới nó.”

Còn người anh khiến ai ai cũng sợ hãi kia - Giang Dĩ Niên - lạnh lùng nhìn tôi, nhưng trong đầu thì đang gào thét:

“Aaaa em gái mềm quá đi mất!”

“Mình lau nước mắt cho con bé kiểu này có thô bạo quá không, lỡ làm con bé đau thì sao?”

“Muốn thơm một cái quá… nhưng lại sợ dọa con bé thì làm sao giờ?”

Tôi cứng đờ người lại trong lòng nữ minh tinh, sau đó quay sang, có chút do dự mà đưa tay về phía Giang Dĩ Niên:

“Anh ơi… ôm em một cái được không?”

Từ khóa hot search lập tức nổ tung

“Mặt lạnh như Diêm Vương, Giang Dĩ Niên lại là một tên cuồng em gái?”​
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 1: Chương 1



“Tôi không cần người anh như anh! Tôi muốn quay về nhà họ Lục! Tránh ra!”

Tôi còn chưa kịp mở mắt đã hét lên câu đó.

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng hả hê:

“Giang Dĩ Niên, em gái cậu còn nhỏ như vậy, sao cậu lại hung dữ với nó như thế?”

“Đúng đấy, vừa mới đón con bé về mà, chưa thân thiết cũng bình thường thôi, cậu cần gì phải đối xử với một đứa bé tám tuổi như vậy chứ?”

“Tôi thấy là do cậu làm anh mà chẳng tốt chút nào, nếu không thì sao con bé lại muốn quay về nhà họ Lục?”

Tôi từ từ mở mắt ra.

Đối diện là Giang Dĩ Niên, lúc này đã hai mươi tuổi.

Hai tay anh ấy siết chặt lại, sắc mặt tối đen, trông như sắp bùng nổ đến nơi.

Xung quanh là một đám nam nữ trẻ tuổi đang vây xem.

Ai nấy đều nhìn anh ấy bằng ánh mắt chỉ trích.

Có một người tên là Lục Tuyết, lúc này còn đang ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:

“Nhiên Nhiên đừng sợ, chắc bị dọa rồi đúng không? Đừng lo, có chị ở đây, chị sẽ không để anh em bắt nạt em đâu.”

Tôi ngơ ngác rúc trong lòng cô ta.

Bỗng nghe thấy giọng nói vang vọng mơ hồ của Lục Tuyết, đầy khinh bỉ:

【Chán c.h.ế.t cái con nhóc này rồi, nếu không phải vì nó đối đầu với Giang Dĩ Niên thì ai mà thèm quan tâm đ ến nó chứ.】

Tôi ngẩng đầu nhìn sang Giang Dĩ Niên, mặt anh ấy vẫn tối sầm, như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Nhưng lại nghe thấy anh ấy nghĩ:

Vịt Bay Lạc Bầy

【Mình thật sự hung dữ lắm sao? Em gái có bị dọa sợ không? Muốn ôm con bé quá đi mất T__T】
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 2: Chương 2



Tôi nhanh chóng xâu chuỗi lại tình hình hiện tại, rồi bừng tỉnh - mình đã trọng sinh về năm tám tuổi. Và lần này… tôi còn thức tỉnh được năng lực đọc tâm trí người khác.

Kiếp trước, tôi chỉ là con gái nuôi giả mạo của nhà họ Lục.

Sau khi “con gái ruột” thật sự quay về, anh trai Giang Dĩ Niên đã đến đón tôi về nhà họ Giang.

Anh ấy lạnh lùng, dữ dằn, nhờ gương mặt đẹp mà debut làm minh tinh, nhưng lại là lưu lượng bị cả mạng xã hội ghét bỏ.

Kiếp trước, không lâu sau khi về nhà họ Giang, anh đã đưa tôi tham gia chương trình thực tế dành cho anh em này.

Công ty muốn nhân cơ hội này tẩy trắng hình tượng cho anh.

Ai ngờ tôi chẳng hợp tác tí nào, lại còn hết lần này đến lần khác chống đối anh.

Kết quả là anh luôn lạnh mặt với tôi, thái độ cực kỳ tệ.

Truyền thông nhanh chóng lợi dụng điều đó, viết không biết bao nhiêu bài công kích anh.

Dân mạng bị dắt mũi, ào ào kéo vào Weibo của anh chửi rủa không ngớt.

Đến khi công ty phát hiện tình hình nghiêm trọng thì… anh đã c.ắ.t c.ổ tay tự sát trong căn hộ của mình.

Tôi trở thành người gián tiếp hại c.h.ế.t anh.

Lúc đó tôi còn nhỏ, luôn cho rằng Giang Dĩ Niên ghét tôi, thậm chí là khinh thường sự tồn tại của tôi.

Nhưng bây giờ - nghe thấy những gì anh thực sự nghĩ - mọi thứ hoàn toàn khác biệt với cách anh thể hiện ra ngoài.

Thế thì… anh ta rốt cuộc có mấy bộ mặt vậy?

Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía Giang Dĩ Niên.

Vừa đúng lúc anh cũng nhìn tôi. Đôi mày rậm nhíu chặt lại, sắc mặt khó coi đến mức có thể dọa trẻ con bật khóc.

Anh lạnh giọng nói:

“Giang Dĩ Nhiên, theo anh về.”

Chương trình này có tổng cộng năm cặp khách mời.

Họ sẽ cùng đưa em trai hoặc em gái của mình, đến sống bảy ngày bảy đêm ngoài vùng ngoại ô.

Kiếp trước, tôi hoàn toàn không chịu nổi cuộc sống dã ngoại.

Lúc anh ngủ trưa, tôi đã lén bỏ trốn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Khi anh vội vã đi tìm tôi thì không may bị rắn cắn.

Dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh luôn giấu không nói với ai.

Kết quả là sau đó ảnh hưởng đến quá trình quay, khiến đạo diễn vô cùng bất mãn.

Còn hiện tại chính là thời điểm tôi vừa được tìm thấy—cũng là lúc những khách mời khác đang chỉ trích anh.
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 3: Chương 3



Lục Tuyết ghé sát tai tôi, dùng giọng nhỏ đến mức chỉ có hai chúng tôi nghe thấy, nói:

“Nhiên Nhiên, đừng tin anh ta. Em còn nhỏ thế này, anh ta đã dắt em tới nơi hoang vu thế này, lỡ đâu anh ta lén vứt bỏ em thì sao?”

Trong mắt người ngoài, trông cô ta giống như đang an ủi tôi.

Kiếp trước, cô ta cũng từng nói với tôi y như vậy.

Kết quả là tôi nhất quyết không chịu đi theo Giang Dĩ Niên.

Sau đó, anh ấy hoảng quá, xông lên định bế tôi về.

Kết quả bị khán giả hiểu lầm là hành vi bạo hành trẻ em, còn bị mắng thẳng lên hot search.

Tôi nghĩ đến khả năng đọc tâm của mình, lặng lẽ nhìn Giang Dĩ Niên ba giây.

Quả nhiên, trong lòng anh ấy đang gào rú:

【Cái con trà xanh c.h.ế.t tiệt, lại đang ly gián anh em nhà người ta à?!】

【Nếu không phải có camera đang quay, tôi thật sự muốn giành lại em gái từ trong tay cô ta!】

【Aaaaa em gái ơi đừng tin lời con trà xanh đó nha, má ơi tức c.h.ế.t mất!】

Vịt Bay Lạc Bầy

Lục Tuyết dĩ nhiên không biết tôi đã nghe thấy gì. Cô ta đắc ý ôm tôi chặt hơn, nói:

“Đã tìm được Nhiên Nhiên rồi, vậy thì mọi người cùng quay về thôi.”

Giang Dĩ Niên mím môi, đưa tay ra về phía tôi, lạnh giọng:

“Nói lại lần nữa, qua đây.”

Lục Tuyết cau mày lại:

“Giang Dĩ Niên, cậu hung dữ cái gì chứ? Con bé còn nhỏ lắm đó, cậu định đưa nó về rồi đánh đập nó chắc?”

Nói xong, cô ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu đầy dụ dỗ:

“Nhiên Nhiên, hay là về với chị đi, được không nào?”

Cô ta vừa dứt lời, tôi không nhịn được nữa—phì cười thành tiếng.

Cũng không phải tôi cố tình… mà là Giang Dĩ Niên trong lòng chửi tục quá mức chịu đựng nổi.

Chỉ thấy sắc mặt anh càng lúc càng tối, lồ ng n.g.ự.c phập phồng, như thể sắp nhào lên cướp người về đến nơi.

Tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay Lục Tuyết, chạy về phía anh, ngửa đầu, cười ngọt như mật, giọng trong veo:

“Anh ơi, ôm em một cái~”
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 4: Chương 4



Lời vừa dứt, cả đám người đều sững sờ.

Giang Dĩ Niên đứng ngây ra đó, trong lòng như có hàng loạt câu chữ đang cuồn cuộn chạy:

【Vừa rồi… em gái gọi mình là “anh” phải không?!】

【Giọng em mềm quá, gọi “anh” nghe êm tai c.h.ế.t đi được, muốn nghe nữa…】

【Không—phải nghe mười lần!】

Người đầu tiên lấy lại phản ứng là Lục Tuyết. Cô ta dịu dàng nói:

“Nhiên Nhiên, sao vậy? Vừa rồi chẳng phải em còn nói muốn về với chị sao?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Ba vị khách mời còn lại cũng hùa theo:

“Đúng đấy, Nhiên Nhiên, em không sợ anh em đánh em sau khi về nhà à?”

“Chị Lục Tuyết cũng chỉ lo cho em thôi mà, con người không thể vô ơn được.”

Tôi cười lạnh trong lòng.

Kiếp trước cũng y chang như vậy—Lục Tuyết giả vờ là đóa bạch liên hoa, không ngừng ly gián tôi và Giang Dĩ Niên.

Mãi về sau tôi mới biết, cô ta có một bạn trai mới debut đang hoạt động bí mật, lại còn ở chung công ty với Giang Dĩ Niên.

Sau khi anh ấy chết, toàn bộ tài nguyên liền đổ về tay bạn trai cô ta.

Nhìn tình hình hiện tại, dư luận đang bắt đầu nghiêng hẳn về phía Lục Tuyết.

Nếu không làm rõ chuyện này, hôm nay Giang Dĩ Niên lại lên hot search với danh “tra nam bạo hành”.

Tôi nhanh trí, bỗng chu môi, gào khóc ầm lên.

Cả nhóm khách mời lập tức cuống cuồng.

Giang Dĩ Niên cũng hoàn hồn lại, nhanh chóng bước tới ôm lấy tôi.

Phải nói là sức anh mạnh thật—suýt nữa thì ôm tôi đến nghẹt thở.

Cũng phải thôi, kiếp trước tôi cứ tưởng anh không thương tôi, phần cũng vì mấy cái ôm mạnh bạo thế này.

“Sao vậy, Giang Dĩ Nhiên? Em khóc gì đấy?”

Anh hỏi bằng giọng lạnh băng, như đang trách mắng.

Nhưng chỉ tôi nghe thấy tiếng lòng anh, vừa lo vừa giận:

【Mẹ nó, ai bắt nạt em gái tôi?! Tôi g.i.ế.c nó bây giờ!】

【Em gái khóc đáng thương quá, tim tôi sắp tan chảy rồi đây này…】

Tôi “oa oa” khóc mấy tiếng, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay nhỏ nhắn run run chỉ về phía Lục Tuyết:

“Chị kia… chị ấy vừa… cấu em! Hức hức hức… đau quáaaa!”

Tôi diễn cảnh này cực kỳ trơn tru, đến cả Lục Tuyết cũng phải ngẩn người ra mà nhìn.

Kiếp trước tôi từng dựa vào diễn xuất này để hại Giang Dĩ Niên, giờ dùng lại quá dễ như trở bàn tay.

Trong lòng tôi vừa khinh bỉ bản thân, vừa tăng độ khóc lên gấp bội, trông như thể chỉ cần thêm chút nữa là xỉu ngang.

Mấy người xung quanh bắt đầu nhìn Lục Tuyết bằng ánh mắt khó tin.

Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, vội vàng phân trần:

“Tôi không có làm gì cả!”

Giang Dĩ Niên lạnh lùng liếc cô ta, rồi ngồi xổm xuống hỏi tôi:

“Cô ta cấu em chỗ nào?”

Những người khác cũng phụ họa theo:

“Phải đó, em gái, không được nói dối nhé. Cô ta cấu em ở đâu, chỉ cho bọn anh xem nào.”

Tôi đáng thương kéo tay áo lên, để lộ vết bầm trên cánh tay—là do chính tôi tự nhéo ra trước đó—rồi vừa khóc vừa nói:

“Chính là ở đây này… hu hu hu… chị ấy là người xấu! Em không muốn đi với chị ấy đâu… Em muốn anh ôm!”
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 5: Chương 5



Giang Dĩ Niên lạnh lùng bế tôi lên.

Nhưng trong lòng thì đang mở hội ăn mừng:

【Tuyệt quá đi! Em gái cuối cùng cũng nhận ra bộ mặt thật của con trà xanh đó rồi!】

【Em gái mềm quá đi mất, muốn ôm hoài luôn…】

【Thì ra được em gái dựa dẫm là cảm giác sướng như vậy à? Nhất định phải đòi lại công bằng cho em mới được!】

Tôi nghe anh ta lảm nhảm trong đầu không ngừng, chỉ biết âm thầm trợn trắng mắt.

Giang Dĩ Niên trông có vẻ thông minh, ai ngờ lại là một anh đẹp trai đầu óc đơn giản.

Còn đang hí hửng không biết gì, nếu không có tôi cứu cục diện, hôm nay thể nào anh ta cũng bị cư dân mạng chửi cho lên bờ xuống ruộng lần nữa.

Lục Tuyết thấy vậy thì cố gắng biện minh yếu ớt:

“Tôi thật sự không làm gì cả… Nhiên Nhiên, sao em có thể bịa chuyện vu khống chị như thế?”

Lần này Giang Dĩ Niên lại thông minh ra mặt, lập tức phản bác:

“Lúc nãy cô bảo Nhiên Nhiên tố tôi bắt nạt là đúng vì con nít không biết nói dối cơ mà? Giờ thì sao?”

Lục Tuyết: ”…..”

Mấy khách mời khác nhìn cô ta cũng bắt đầu lộ vẻ khinh bỉ trong mắt.

Thấy mục tiêu đã đạt được, tôi cũng không muốn tiếp tục làm lớn chuyện.

Dù gì thì Giang Dĩ Niên có lý, nhưng fan của Lục Tuyết rất đông, kéo dài thêm lại thiệt cho anh ấy.

Thế là tôi kéo nhẹ vạt áo anh, ngoan ngoãn nói:

“Anh ơi, tay em đau quá, em muốn bôi thuốc…”

Anh vốn còn định nói thêm mấy câu mắng Lục Tuyết.

Nghe vậy liền quay phắt lại, bế tôi về lều, xin thuốc từ tổ đạo diễn, ném xuống chân tôi:

“Giờ mới biết đau à? Lần sau mà còn bỏ chạy lung tung, tôi mặc kệ đấy.”

Nhưng trong lòng thì cuống cuồng:

【Chết tiệt, nói vậy rồi em có giận mình không?】

【Muốn tự vả quá, cái mồm c.h.ế.t tiệt này không biết nói dịu dàng sao?!】

Tôi: “…”

Cái đồ ngoài lạnh trong nóng, miệng thì cứng, lòng thì mềm!

Trong khi Giang Dĩ Niên còn đang tự xoắn xuýt kiểu “phải dỗ em gái thế nào đây trời”, thì thân thể lại rất thành thật, từ từ dịch đến cạnh tôi.

Tôi nở nụ cười ngọt ngào, ngoắc ngoắc tay:

“Anh ơi, cúi xuống tí nào~”

Giang Dĩ Niên cả người căng cứng, mặt lạnh tanh hỏi:

“Em định làm gì?”

Nhưng thân thể lại rất không nghe lời, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

Tôi chớp thời cơ, nhào tới!

Trong ánh mắt hoảng loạn của anh, tôi nhanh như chớp kéo ống quần lên.

Trên bắp chân anh hiện rõ dấu rắn cắn, chỗ da thịt đã tím bầm cả lên.

Ánh mắt Giang Dĩ Niên khẽ lóe, định rụt chân lại.

Tôi liền nghiêm mặt, trách:

“Anh bị thương rồi! Sao không chịu bôi thuốc?”

Giang Dĩ Niên: ”…Không cần thiết lắm.”

Tôi chỉ vào anh, kéo dài giọng:

“Ồ~~~ chẳng lẽ… anh sợ đau hả?”

Giang Dĩ Niên lập tức muốn bật dậy:

“Ai mà sợ đau hả?!”

Tôi cười tươi như hoa, đưa thuốc mỡ cho anh:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Vậy thì mau mau bôi thuốc đi, không được làm người hư đâu đó!”

Giang Dĩ Niên lặng lẽ nhận lấy, nhìn tôi mấy giây, rồi quay mặt đi, khẽ hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 6: Chương 6



Tôi ngồi cạnh Giang Dĩ Niên, nghiêm mặt giám sát anh bôi thuốc.

Anh tỏ vẻ không thèm để ý, lẩm bẩm trong miệng:

“Anh là đàn ông đích thực, chút vết thương này có là gì đâu chứ?”

Nhưng trong lòng lại gào thét:

【A a a, Tiểu Nhiên Nhiên lại biết lo cho anh rồi nè!

【Tuy thuốc này là tổ đạo diễn đưa, nhưng đây là bằng chứng em ấy quan tâm anh! Phải giữ lại thật kỹ mới được!】

Sau đó tôi thấy anh ta bôi thuốc xong, vẻ mặt nghiêm túc như làm lễ, vặn chặt nắp rồi cẩn thận nhét vào túi áo.

Tôi: ”…”

Thôi được rồi.

Tuy không hiểu có gì đáng sưu tầm ở đây, nhưng tôi vẫn nhắc anh:

“Anh ơi, nhớ sáng tối đều phải bôi thuốc đấy nha.”

Giờ nghỉ trưa, tôi ngồi trên giường cầm iPad của Giang Dĩ Niên chơi một lúc.

Vừa mở Weibo của anh ra, quả nhiên, những bài viết liên quan đến anh, phần bình luận toàn là mắng chửi.

“Giang Dĩ Niên còn là người không vậy? Đối xử với con nít tám tuổi kiểu đó sao?”

“Không biết chăm trẻ thì đừng đem em gái ra để kiếm fame!”

“Cô em này cũng đâu có hiền, suốt ngày khóc lóc gây sự, đúng là cùng một ruột cả nhà!”

Giang Dĩ Niên đi tới, vừa hay nhìn thấy màn hình.

Anh cau mày, thoát khỏi Weibo, đưa tôi một bộ phim hoạt hình:

“Em có biết chữ đâu, xem cái này đi.”

Nhưng trong lòng thì khó chịu vô cùng:

【Bọn antifan mắng anh thì thôi đi, mắc gì mắng cả em gái anh? Rõ ràng em ấy còn nhỏ xíu, lại ngoan ngoãn dễ thương như vậy!

【May mà em chỉ học lớp hai, chưa biết đọc nhiều, nếu không sẽ đau lòng biết mấy.

【Anh nhất định phải nổi tiếng khắp cả nước trước khi em lớn lên, để mấy đứa này câm miệng hết cho anh!】

Tôi chăm chú nhìn màn hình hoạt hình, không để lộ chút biểu cảm gì.

Nhưng trong lòng lại khẽ nghĩ:

【Nổi tiếng khắp cả nước sao?】

Vịt Bay Lạc Bầy

Nếu đó là ước mơ của anh…

Thì nhất định tôi sẽ giúp anh thực hiện.

Cũng coi như là sự bù đắp cho anh của kiếp trước.
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 7: Chương 7



Giờ nghỉ trưa kết thúc, tổ đạo diễn bắt đầu phát nhiệm vụ cho hoạt động buổi chiều.

Năm cặp khách mời dẫn theo các bé bước ra khoảng sân trống.

Trong đó, cô bé mặc váy công chúa, nhỏ nhắn gầy gò đi sau lưng Lục Tuyết là nổi bật nhất.

Không phải vì cô bé xinh đẹp gì cho cam.

Trái lại, làn da cô bé thô ráp, đen nhẻm và gầy gò như bị suy dinh dưỡng.

Cô chính là Lục Bảo Nhi, thiên kim thật sự của nhà họ Lục, bị thất lạc tám năm, mới được đón về tháng trước.

Trong chương trình thực tế này, tôi và Lục Bảo Nhi chính là hai hình mẫu đối lập.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô bé tám tuổi đã biết nấu cơm, giặt giũ, thậm chí còn chăm sóc Lục Tuyết chu toàn, ngoan ngoãn đến mức khiến cư dân mạng xót xa.

Còn tôi thì tính tình kiêu căng, ương bướng, không nghe lời Giang Dĩ Niên, lại còn thường xuyên gây sự với Lục Bảo Nhi.

Dù đều là trẻ con, nhưng về sau cư dân mạng dần mất thiện cảm với tôi, thậm chí còn lên tiếng chỉ trích gay gắt.

Giang Dĩ Niên vì muốn bênh vực tôi, đã đắc tội không ít với dư luận.

Ngay cả fan trung thành cũng lần lượt quay lưng, quay sang “phản đòn”.

Lúc này, Lục Bảo Nhi lấy ra từ chiếc túi đeo chéo nhỏ của mình một túi thơm màu xanh cỡ lòng bàn tay.

Cô bé ngoan ngoãn phát cho từng khách mời, lễ phép nói:

“Các anh chị ơi, em lớn lên ở vùng quê, mùa hè trong rừng có nhiều muỗi, rắn, côn trùng lắm, mà còn độc nữa. Đây là túi thơm em tự làm từ thảo dược, đeo nó thì sẽ không bị côn trùng cắn đâu ạ!”

Mọi người lần lượt nhận lấy và khen ngợi không ngớt:

“Bảo Nhi giỏi quá, còn biết làm túi thơm nữa cơ à.”

“Cảm ơn em nha, hôm nay chị còn đang lo vụ muỗi đốt trong rừng đây, em đến đúng lúc thật.”

Lục Bảo Nhi ngẩng đầu, nở một nụ cười ngượng ngùng.

Máy quay vừa hay ghi lại khoảnh khắc ấy.

Người xem livestream không khỏi “tan chảy”, bình luận dồn dập:

“Mới tám tuổi mà đã biết hái thuốc làm túi thơm, ngoan quá trời quá đất.”

“Cũng tại bị con bé tiểu thư kiêu ngạo nào đó chiếm mất cuộc sống, chứ không thì giờ chắc cũng là một tiểu công chúa rồi.”

“Bình luận trên chỉ thiếu chưa công khai số chứng minh của Giang Dĩ Nhiên nữa thôi đấy.”

”…”

Tôi và Giang Dĩ Niên đứng ở hàng ngoài cùng bên phải.

Lúc Lục Bảo Nhi đi tới trước mặt, gương mặt hiện rõ vẻ khó xử:

“Xin lỗi nhé, em, em không mang đủ… nên không có phần của hai người rồi, làm sao bây giờ hả chị ?”

Cô ta quay sang Lục Tuyết cầu cứu.

Nhưng trong lòng lại đắc ý nghĩ:

【Chính là không phát cho hai người, để muỗi cắn c.h.ế.t đi, hừ!】

Tôi lập tức nhìn Giang Dĩ Niên.

Quả nhiên là người một nhà.

Ngay cả ánh mắt sáng lên khi gặp “trà xanh” cũng giống nhau y hệt.
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 8: Chương 8



Vẻ mặt khó xử của Lục Bảo Nhi rơi vào mắt tất cả các khách mời.

Lập tức khiến họ xót xa vô cùng.

Ai nấy đều vây quanh cô bé, dịu dàng dỗ dành:

“Không sao đâu Bảo Nhi, có tấm lòng như vậy đã là quý lắm rồi, không mang đủ cũng chẳng phải lỗi của em.”

“Với lại em nhìn xem, hai người họ trông khỏe mạnh như vậy, có bị côn trùng cắn cũng chẳng sao cả.”

Lục Bảo Nhi vẫn ra vẻ áy náy thở dài:

“Nếu em có thể ở quê thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ làm được nhiều túi thơm hơn.”

Câu này vừa dứt, sắc mặt các khách mời lập tức thay đổi.

Chuyện cô ta và tôi bị tráo đổi thân phận, cả ê-kíp đều biết rõ.

Quả nhiên, bình luận trực tiếp lập tức nổ ra tranh cãi:

“Bảo Nhi thật lương thiện, bị Giang Dĩ Nhiên cướp mất thân phận mà vẫn còn nghĩ đến việc làm túi thơm cho mọi người.”

“Tổ chương trình có thể đuổi anh em nhà họ Giang ra được không, Bảo Nhi nhìn thấy họ chắc đau lòng lắm.”

“Cái gì cũng không biết làm, dựa vào đâu mà đòi túi thơm, bị muỗi cắn c.h.ế.t cho rồi.”

Lục Tuyết ôm Lục Bảo Nhi vào lòng đầy vẻ xót xa.

Trong lòng thì đắc ý thầm nghĩ:

【Con nhóc Lục Bảo Nhi này cũng còn có chút tác dụng đấy.】

Tôi nhìn chằm chằm cô ta vài giây, rồi bỗng quay đầu kéo tay áo Giang Dĩ Niên, lớn tiếng nói:

“Anh ơi, lúc trưa anh chẳng phải nói cũng mang túi thơm, định chia cho mọi người à?”

Giang Dĩ Niên đang cau mày, nghe vậy liền sững người, ngơ ngác nhìn tôi.

Trong đầu đầy những dấu chấm hỏi:

【Cái quỷ gì vậy? Khi nào thì anh nói mang túi thơm?】

【Chắc chắn là em gái thấy mất mặt nên muốn cứu vãn tình thế, hu hu hu đều tại mình vô dụng.】

Vịt Bay Lạc Bầy

【Nhưng mà vấn đề là anh thật sự không có mang túi thơm mà! Anh là đàn ông, mang mấy thứ đó làm gì, anh cũng đâu biết làm?!】

【Thôi kệ đi, miễn là em gái đã nói thì anh nhận, chỉ cần anh chịu vác nồi này, mọi người sẽ không trách em ấy nữa, đúng không?】

Giây tiếp theo, anh ta mặt không cảm xúc gật đầu, dõng dạc nói:

“Đúng, tôi có mang.”

Mọi người: ”???”

Tất cả đồng loạt nhìn Giang Dĩ Niên – người với khuôn mặt lạnh như tiền – bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.

【Anh à, câu này còn không thuyết phục bằng câu “Tôi là Tần Thủy Hoàng” nữa đấy. Anh coi tụi tôi là ngốc chắc?】

Lục Tuyết khẽ cười mỉa:

“Vậy sao? Nếu đã mang, thì lấy ra chia cho mọi người đi. Dù sao hai túi thơm cũng tốt hơn một mà, đúng không?”

Giang Dĩ Niên không nói gì, gắng gượng chịu đựng ánh nhìn nghi ngờ từ tất cả mọi người, quay người định đi về phía lều trại.

Nhưng vừa bước được hai bước, tôi lại kéo tay anh lại:

“Anh ơi, túi thơm không có trong lều đâu, anh quên rồi à?”
 
Thanh Tỉnh Giữa Nhân Gian: Phản Kích Đi, Cô Gái!
Chương 9: Chương 9



Giang Dĩ Niên cúi đầu nhìn tôi, giống như đang âm thầm hỏi:

【Anh quên gì chứ? Anh còn chưa nhớ ra là có mang nữa mà.】

Lục Tuyết thấy anh ta mơ hồ bối rối, khẽ cười một tiếng:

“Nhiên Nhiên, không mang thì nói không mang, nói dối không phải thói quen tốt đâu. Nếu em thật sự muốn, chị cho em cái này cũng được mà.”

Tôi đảo tròn mắt, đưa ngón tay mũm mĩm chỉ về phía lều của cô ta và Lục Bảo Nhi:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Em thật sự có mang, chỉ là để quên trong lều của chị Tiểu Tuyết thôi ạ.”

Nghe vậy, Lục Tuyết lập tức nhíu mày.

Còn Lục Bảo Nhi thì rõ ràng là hoảng loạn thấy rõ.

Các khách mời khác đều hoang mang, chỉ có Giang Dĩ Niên là hiểu được ý tôi, bước chân vừa xoay liền đi về phía lều của Lục Tuyết.

Cô ta theo phản xạ bật thốt lên:

“Hai người không được vào lục!”

Tôi chớp mắt ngây thơ hỏi:

“Tại sao ạ?”

Lục Tuyết cố gắng giữ nụ cười:

“Trong lều chị không có túi thơm của em.”

Tôi nghiêm túc nói rõ:

“Chắc chắn là chị nhớ nhầm rồi.”

Các khách mời thấy tình hình như vậy, nhất thời không biết bênh ai, chỉ có thể nói xuôi:

“Có khi thật là Nhiên Nhiên nhớ nhầm cũng nên.”

“Nó không tin, vậy thì cứ để Giang Dĩ Niên vào tìm đi, dù sao túi thơm của Bảo Nhi cũng đã phát hết rồi, tìm cũng không ra được cái nào nữa đâu.”

Sắc mặt Lục Tuyết từ từ tái nhợt.

Giang Dĩ Niên khẽ cười khinh bỉ, rồi bước đến trước lều.

Lục Bảo Nhi vội vàng chặn lại, lớn tiếng:

“Anh không được vào!”

Giang Dĩ Niên cúi đầu, liếc cô ta với ánh mắt cực kỳ khinh thường, sau đó nhấc tay lên, xách cổ áo cô bé, đặt sang một bên.

Lều là do tổ chương trình phát, khi cần thiết các khách mời vẫn phải phối hợp quay hình, nên cũng không tính là đồ vật cá nhân riêng tư gì.

Giang Dĩ Niên vào lều tìm một lúc.

Khi mọi người đều tưởng tôi đang nói dối, chờ xem trò hề thì…

Anh ta cuối cùng cũng ló đầu ra, trong tay cầm theo một túi ni lông đen.

Các khách mời lập tức xúm lại:

“Cái gì vậy?”

Giang Dĩ Niên không nói gì, liếc Lục Tuyết bằng ánh mắt đầy khinh miệt, sau đó lật túi ni lông lại, đổ toàn bộ thứ bên trong ra lạch cạch xuống đất.

Mọi người: ”….”

Sự im lặng đến nghẹt thở.

Chỉ thấy trong túi nhựa, chính là một đống lớn những chiếc túi thơm giống hệt loại mà Lục Bảo Nhi “tự tay làm” vừa nãy.

Sắc mặt Lục Tuyết cứng đờ, vô cùng khó coi.

Còn Lục Bảo Nhi thì mặt tái nhợt, như sắp khóc đến nơi.

Tôi vui vẻ chen lên, ngồi xổm bên đống túi thơm chất thành núi nhỏ, rồi hào sảng nói với các khách mời:

“Chỉ là túi thơm thôi mà? Em có nhiều lắm, các anh chị cứ lấy thoải mái nhé!”
 
Back
Top Bottom