Huyền Huyễn Thành Tiên - Mễ Hoa

Thành Tiên - Mễ Hoa
Chương 20


Ta tên là Lưu Tiểu Nguyệt, là một con thỏ.

Là một con thỏ sống ở Bắc Sơn.

Ta bị một đạo thiên lôi đánh trở về nguyên hình, mất hết tu vi, mãi mãi trở thành một con thỏ bình thường.

Như vậy đã là may mắn lắm rồi, dù sao Liễu Vọng Khanh đã chết, Thẩm Từ Sơn cũng c.h.ế.t rồi.

Chuột nhỏ Náo Náo trong miếu thổ địa nói với ta rằng, lúc Thẩm Từ Sơn thi triển chú thuật đã bị vuốt của Liễu tướng công xuyên qua người.

Nhưng ngài ấy thật sự rất lợi hại, vẫn cố chấp hoàn thành chú thuật, còn bất ngờ c.h.é.m đứt một cái vuốt của Liễu tướng công.

Náo Náo bây giờ là bạn tốt nhất của ta.

Nó rất nhát gan, chỉ dám sống trong miếu thổ địa ở Bắc Sơn.

Nó nói: "Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, làm một con chuột cũng không có gì không tốt, nhát gan cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất muội sống rất vui vẻ."

Thực ra ta rất hâm mộ nó.

Nếu ta vẫn luôn là một con thỏ, có lẽ cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm một con thỏ bình thường.

Nhưng bây giờ không được nữa rồi, ta chỉ muốn ở một mình.

Lúc trước khi rời khỏi Thanh Trì cùng Thẩm Từ Sơn, ta đã mang theo quyết tâm đồng quy vu tận với Liễu Vọng Khanh.

Ta chưa từng từ biệt Văn Cảnh.

Bởi vì thật sự không biết nên từ biệt hắn như thế nào, nên ngay cả một bức thư cũng không để lại.

Ta lại thất hứa rồi, đã từng nói sẽ không bao giờ lặng lẽ rời xa hắn.

Nhưng một con thỏ mà muốn đi đến Ký Châu xa xôi như vậy, thật là chuyện hoang đường, đi được nửa đường sẽ bị chó sói, hổ báo ăn thịt mất.

Không phải ta tham sống sợ chết, mà là thật sự không có cách nào, ta thậm chí còn không biết đường đi.

Một con thỏ bình thường, thật là bất lực.

Mối tình một đời của ta và Văn Cảnh đã tan vỡ rồi.

Giấc mộng tu tiên của ta, cũng đã tan thành mây khói.

Ta thậm chí còn không trèo lên được cành cây, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn trăng mà thở dài.

Trời cao muốn ta chấp nhận số phận, làm một con thỏ bình thường.

Ta ở Tam Khư phủ khóc đến đau lòng, khóc cho số phận bi thảm của mình.

Nhưng ngày qua ngày, ta vẫn ăn củ cải, cứ như vậy mà sống lay lắt qua ngày.

Gần đây ta càng ngày càng nhớ Văn Cảnh.

Nhớ dáng vẻ của hắn lúc tám tuổi, mười ba tuổi, mười lăm tuổi, cuối cùng là mười chín tuổi, khóc đến rung động lòng người.

"A tỷ, A tỷ, tỷ thương hại ta với, rời xa tỷ ta không sống nổi."

Tính ra, hắn năm nay đã hai mươi lăm tuổi, chắc chắn sẽ không còn như trước kia, làm ra vẻ muốn c.h.ế.t muốn sống nữa.

Huyện lệnh Thanh Trì trầm ổn, là một người nam nhân trưởng thành rồi, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện đó.

Huống hồ năm đó hắn tự sát trong bồn tắm, biết đâu cũng là giả vờ.

Haiz, kiếp này ta không thể gặp lại hắn rồi, chỉ có thể dựa vào hồi ức mà nhớ về hắn thôi.

Biết trước như vậy, năm xưa nên đối xử tốt với hắn hơn một chút.

Ta thường xuyên xuống núi, đến ngôi làng mà ta và Văn Cảnh từng sống năm đó.

Khoảng sân nhà chúng ta, giờ đây tiêu điều đến đáng sợ, lạnh lẽo vắng vẻ, mọc đầy rêu xanh và cỏ dại.

Cửa sổ cũng bị thủng lỗ chỗ, không có ai sửa chữa.

Bây giờ ta cũng chẳng còn khả năng sửa chữa, chỉ có thể nhìn qua lỗ hổng đó, nhìn thoáng vào căn phòng tối tăm, rồi xoay người rời đi.

Ta nghĩ có lẽ ta đã hiểu thế nào là tình yêu nam nữ rồi.

Dạo này ta rất rất nhớ Văn Cảnh, ăn ít củ cải và cỏ xanh hẳn, cả người gầy đi một vòng.

Thật sự rất nhớ Tiểu Văn Cảnh của ta, đứa trẻ ngốc của ta.

Lúc làm người, ta không hiểu tình yêu nam nữ là gì.

Bây giờ đã hiểu rồi, thì lại biến thành thỏ.

Thôi thôi, không nói gì nữa, cứ đập đầu c.h.ế.t cho xong chuyện.

Ta thật sự không muốn sống nữa, làm một con thỏ thật phiền phức.

Nhớ Văn Cảnh quá đi mất thôi!

Buồn bã, đau lòng quá!

Phiền c.h.ế.t mất!

Chuột nhỏ Náo Náo cả ngày lượn lờ trước mặt ta, bảo ta phấn chấn lên, cùng nó vui vẻ nhảy múa.

Mẹ kiếp, con chuột ngu ngốc kia thì biết cái gì mà vui vẻ chứ!

Sao lòng ta lại đen tối thế này!

Sao có thể mắng nó là ngu ngốc chứ?

Sống thế này còn có ý nghĩa gì nữa, cứ c.h.ế.t quách cho xong!

Ta lại trở về căn nhà của ta và Văn Cảnh ở Đào Trang.

Ta quyết định sẽ tuyệt thực mấy ngày, lặng lẽ c.h.ế.t ở đây.

Nhưng cách đó không xa ta nhìn thấy gì kia!

Cửa sân nhà chúng ta đang mở!

Ta co cẳng chạy như bay đến đó, trái tim đập thình thịch.

Nhưng không có một ai.

Chờ đã, cái rương bằng tre đặt trên ghế kia là của ai?

Trông quen mắt quá!

Là Văn Cảnh trở về rồi, ta chắc chắn là hắn trở về rồi!

Trong nhà không thấy hắn đâu, ta cuộn tròn trong sân chờ đợi, chờ rất lâu, chờ đến mức run rẩy cả người.

Trời đã tối rồi mà hắn vẫn chưa xuất hiện.

Hắn đi đâu vậy?

Cái đầu thỏ cụp xuống của ta bỗng nhiên ngẩng lên.

Ta lại chạy vào trong núi, đến nơi mà Hoài Nam vương phi thăng năm xưa, nơi mà ta và Văn Cảnh thường đến hái thuốc.

Quả nhiên, ta nhìn thấy hắn.
 
Thành Tiên - Mễ Hoa
Chương 21


Căn nhà tranh trong thung lũng, dưới ánh trăng như nước, hắn nằm trên bãi cỏ, rất yên tĩnh, dường như đang ngủ.

Mới hai năm không gặp, Văn Cảnh lại gầy đi rồi.

Sao hắn gầy mà vẫn đẹp trai như vậy, lông mi vẫn dài như thế, sống mũi vẫn cao như thế, làn da vẫn trắng như thế.

Đôi mắt hắn đột nhiên mở ra, vẫn sâu thẳm như vậy.

Một con thỏ nằm bên tai hắn, mặt đối mặt với hắn.

Văn Cảnh nheo mắt lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đưa tay nhấc tai ta lên.

A a a, ta hơi sợ, hắn sẽ không làm hại ta đấy chứ?

Sẽ không, sẽ không đâu, dù sao từ nhỏ ta đã nói với hắn, không được ăn thịt thỏ! Không được bắt nạt thỏ! Phải yêu thương thỏ! Bảo vệ thỏ!

Văn Cảnh đặt ta lên ngực, vòng tay ôm lấy ta.

Ta là một con thỏ ngây ngốc, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn.

Chết tiệt, mùi hương trên người hắn vẫn thơm như vậy, lồng n.g.ự.c vẫn ấm áp như vậy.

Nước mắt vẫn…. Sao hắn lại khóc?

Ta cố gắng thò đầu ra khỏi lòng hắn, kinh ngạc nhìn hắn.

Ánh mắt hắn nhìn ta chằm chằm, hàng mi ướt đẫm, đôi mắt đen láy long lanh.

Sau đó hắn xoa đầu ta, rồi lại ôm chặt ta vào lòng.

Hắn nhắm mắt lại, dường như rất mệt mỏi.

Hình như ta cũng rất mệt mỏi, định nằm trong lòng hắn, áp sát vào người hắn ngủ một lát.

Ánh trăng chiếu lên người chúng ta, bãi cỏ thoang thoảng mùi đất, gió thổi bên tai, khẽ lay động.

Chờ đã! Tay hắn đang làm gì vậy? Sờ vào đâu thế? Hắn sờ mó lung tung một con thỏ làm gì!

Đừng có sờ nữa!

Ta giãy giụa nhảy dựng lên, lại bị tay hắn ấn xuống.

Ta vô tình nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên, mang theo nụ cười trêu chọc.

Hỏng rồi, hình như hắn có bệnh.

Văn Cảnh cõng cái rương tre, mang ta về Thanh Trì.

Ta thò đầu vào khe hở của rương, nhìn Bắc Sơn dần dần xa khuất, núi non trùng điệp.

Ta không biết mục đích hắn quay trở lại là gì.

Chỉ biết rằng hắn ngày đêm đi nhanh, xem một con thỏ như bảo bối, mang về huyện nha Thanh Trì.

Hắn mặc quan phục màu đỏ thẫm, mày mắt lạnh lùng, vẫn là nam nhân dung mạo tuấn tú năm nào, nhưng tâm tư lại khó dò.

Ta trở thành thú cưng của hắn.

Trong tay áo rộng lớn của hắn, luôn giấu một con thỏ.

Lúc thăng đường xử án, một bàn tay thon dài cứ luồn vào trong tay áo, hứng thú v**t v* bộ lông của ta.

Hắn còn mang ta đi tắm chung.

Nhìn ta vùng vẫy trong bồn tắm, hắn cười đắc ý, sau đó lấy ta làm bàn chải, chà bụi bẩn trên người hắn.

Hắn thoải mái thở dài: "Mềm hơn cái bàn chải lớn nhiều."

Ta nghi ngờ hắn cố ý, còn nghi ngờ hắn có biết thân phận thật của ta hay không.

Quả nhiên, có lần hắn trêu chọc ta, nhất thời không cẩn thận, buột miệng nói: "A tỷ, hiện tại tỷ..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã kịp phản ứng, rồi bật cười.

Ta trừng mắt kinh ngạc, thế nào cũng không nghĩ ra, làm sao hắn biết được.

Hắn nhìn thấy vẻ ngây ngốc của ta, cười lớn, rồi trực tiếp xách ta lại gần, hung hăng hôn lên trán ta: "Phải làm sao bây giờ, Lưu Tiểu Nguyệt, dù tỷ là thỏ ta cũng thích."

Ta đã không thể nói tiếng người, nên có rất nhiều câu hỏi ta không thể hỏi hắn.

Hắn nuôi ta bên cạnh, dường như cũng không định nói cho ta biết.

Văn Cảnh có rất nhiều bí mật.

Hắn dẫn ta đi khắp nơi, ngoại trừ lầu các ở phía Tây của hậu viện.

Nhưng mỗi ngày vào lúc hoàng hôn, hắn đều đến đó, ở lại một canh giờ.

Lúc trở về y phục trên người đã được thay mới, thoang thoảng mùi hương tắm rửa và xông hương.

Ta không hiểu, thật sự rất muốn biết, trong lầu các kia có thứ gì.

Sau này ta quả nhiên được như ý nguyện.

Trong lầu các kia có một nữ nhân.

Là Kim Ngọc.

Văn Cảnh đã nạp nàng ấy làm thiếp từ một năm trước.

Nhưng hắn lại nhốt nàng ấy trong lầu các, không cho nàng ấy ra ngoài, cũng không cho người khác gặp nàng ấy.

Ta biết được chuyện này là bởi vì có lần chạy loạn trong huyện nha, ta nghe thấy hai tỳ nữ đang lén lút nói chuyện.

"Ngươi nói xem đại nhân rốt cuộc có thích Ngọc nương hay không? Nói ngài ấy thích thì ngài ấy lại nhốt nàng ta lại, không cho ai gặp mặt, nói ngài không thích thì ngài ấy lại đến thăm nàng ta mỗi ngày."

"Chắc chắn là thích rồi, ngươi chưa từng nghe nói Kim ốc tàng kiều sao? Lầu các ở hậu viện có ba tầng, nguy nga lộng lẫy, bên trong cái gì cũng có."

"Đáng thương cho phu nhân, hai năm trước đột nhiên mất tích không thấy tăm hơi..."

Trong lòng ta thật sự ngổn ngang trăm mối.

Nhớ đến cô nương mười sáu tuổi, thanh tú năm nào, may mà ta không làm người nữa.

Văn Cảnh đã nạp nàng ấy làm thiếp, đối xử tốt với nàng ấy là được rồi, cần gì phải nhốt người ta lại chứ.
 
Thành Tiên - Mễ Hoa
Chương 22


Gần đây Văn Cảnh đến lầu các phía Tây càng ngày càng nhiều.

Ta giận hắn, ủ rũ nằm bò ra bàn, không thèm để ý đến hắn.

Cho đến một hôm, hắn nhấc tai ta lên, nói: "A tỷ, ta dẫn tỷ đến một nơi tuyệt vời."

Sau đó hắn liền mang ta đến lầu các phía Tây.

Cút đi!

Ta ra sức đạp chân, bày tỏ sự phản kháng.

Hắn hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của ta, sai người mở khóa.

Quả nhiên như lời mấy tỳ nữ hôm đó, bên trong lầu các nguy nga lộng lẫy, ba tầng trên dưới, ngay cả tường cũng phát ra ánh sáng đỏ.

Chờ đã, ánh sáng đỏ?

Ta cảnh giác nhìn xung quanh, lại ngửi ngửi, rồi sợ hãi biến sắc.

Tán hương, chu sa, hùng hoàng, thiên ma, quỷ đốc bưu, đào tiêu… cùng với mùi m.á.u tươi.

Văn Cảnh từ nhỏ đã theo ta lên núi hái thuốc, tuy rằng sau này đọc sách làm quan, nhưng hắn vốn thông minh, am hiểu rõ ràng các loại dược liệu.

Những thứ này đều là thứ chuyên dùng để g.i.ế.c yêu ma quỷ quái, hắn lại trộn lẫn m.á.u tươi, rồi bít kín trên tường.

Đúng là kim ốc tàng kiều, đáng sợ vô cùng.

Trong phòng có một lò đồng đang cháy, cùng với một nữ nhân không mảnh vải che thân, tứ chi vặn vẹo bò trên mặt đất.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta.

Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là dung mạo của Kim Ngọc, nhưng trên mặt nàng ta lại mọc đầy vảy đen, đôi mắt đỏ hoe đảo quanh.

"Lưu Tiểu Nguyệt." Nàng ta khàn giọng mở miệng.

Ta nổi hết da gà, lông dựng đứng cả lên!

Nguyên Cơ! Là giọng nói của Nguyên Cơ!

Sao có thể, chẳng phải nàng ta đã bị Liễu Vọng Khanh ăn thịt, bị hắn tiêu hóa rồi sao?

Nguyên Cơ cười âm u: “Ngạc nhiên lắm phải không? Lúc ngươi và tên đạo sĩ kia g.i.ế.c hắn ở Bắc Sơn, ta đã nhân cơ hội đó thoát ra khỏi người hắn.”

"Yên tâm đi, hiện tại ta rất yếu, cố gắng “nương nhờ” vào thân thể của nữ nhân này đã hao hết toàn bộ sức lực của ta rồi. Đứa trẻ ngươi nuôi nấng lại còn bôi đầy những thứ này lên tường, ta bị hắn hại đến sắp hồn phi phách tán rồi."

Ta trừng mắt nhìn, chỉ khổ sở vì mình không biết nói, không thể hỏi ra những vấn đề muốn hỏi.

Văn Cảnh xoa đầu thỏ của ta, nói: "A tỷ, một năm trước nha hoàn bên cạnh tỷ đột nhiên phát điên. Nàng ta đến tìm ta, nói tỷ là yêu quái, còn nói biết tung tích của tỷ, hành vi cử chỉ kỳ quái, ta bèn nhốt nàng ta lại, việc nạp thiếp chỉ là để che mắt người khác."

"Ha ha ha, ha ha ha, Lưu Tiểu Nguyệt, ngươi đã biết rồi phải không? Vì Liễu Vọng Khanh mà ta từ bỏ việc thành tiên, cùng hắn tu luyện. Sau khi đầu hắn bị chặt đứt, hắn mất hết tu vi, giống như ngươi bây giờ, chỉ có thể làm một con rắn bình thường. Ta không đành lòng, ta không đành lòng, cho nên nguyện ý chia sẻ tu vi cho hắn, chia sẻ thân thể cho hắn, dù cho có biến thành quái vật.”

"Nhưng mà hắn vì muốn cướp đoạt tu vi và thân thể, không chút lưu tình mà nuốt ta, hắn không quan tâm đến sống c.h.ế.t của ta, ra tay tàn nhẫn. Ta sớm đã không ổn rồi, bị hắn nuốt chửng hầu như toàn bộ, chỉ còn lại một tia hồn phách. Sau khi tên đạo sĩ kia chết, ngươi biến thành thỏ, ta không ngại đường xa vạn dặm đến tìm đứa trẻ ngươi nuôi nấng, chỉ là vì muốn biết, chữ tình trên thế gian này rốt cuộc là thứ gì?”

“Thứ ta không có được, tại sao ngươi lại có được? Tại sao lại là ngươi?" Nguyên Cơ gục xuống đất khóc lớn, cơ thể vặn vẹo thành hình con rắn, vô cùng đau đớn: "Ta vì hắn hy sinh tất cả, tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy? Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa trong rừng. Có lần người ta đến bắt rắn, hắn thà bị bắt cùng ta cũng muốn cứu ta ra ngoài. Tình cảm của chúng ta trời đất chứng giám, tại sao lại rơi vào kết cục như thế này.”

"Lưu Tiểu Nguyệt, ngươi nói đúng, ngươi thắng rồi, nhưng ngươi sẽ không chiến thắng mãi mãi đâu. Thành tiên vốn dĩ là một kiếp nạn, hắn đã nguyện ý vì ngươi mà chết, kiếp nạn này ngươi làm sao tránh khỏi."
 
Thành Tiên - Mễ Hoa
Chương 23: Hoàn chính văn


Hồn phách còn sót lại của Nguyên Cơ hoàn toàn biến mất.

Cuối cùng ta cũng biết nàng ta đã làm gì.

Vì muốn kiểm chứng chữ tình, nàng ta không ngại đường xa vạn dặm đến Thanh Trì, phụ thân vào Kim Ngọc, nói cho Văn Cảnh biết hắn đã cưới một yêu quái làm vợ.

Nàng ta khao khát được nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Văn Cảnh, nhìn hắn sợ hãi, hoảng loạn, nhìn hắn ghê tởm, chán ghét.

Nhưng Văn Cảnh không hề như vậy, hắn thậm chí không sợ nàng ta, vẫn ung dung uống trà trong phòng, hỏi: "Rồi sao nữa?"

Làm sao con người có thể không sợ yêu quái chứ?

Nguyên Cơ không tin.

Nàng ta lại nghĩ ra một cách để thử lòng người. "Lưu Tiểu Nguyệt ở Bắc Sơn, nàng ta là một con thỏ, ngươi có thể quay về tìm nàng ta, mang nàng ta đến đây, ta dạy ngươi dùng thọ mệnh của mình để luyện đan, giúp nàng ta tu hành, ngươi có bằng lòng hay không?"

"Lời này là thật sao?" Văn Cảnh cười, thần sắc có chút vui mừng.

Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng Nguyên Cơ bốc lên: "Ngươi cười cái gì! Dùng thọ mệnh luyện đan, nàng ta sẽ hút sinh mệnh của ngươi, ngươi sẽ chết!"

Văn Cảnh "Ồ" một tiếng, đứng dậy, thân hình cao lớn, tiếp tục nhìn nàng ta cười, trong mắt lạnh lẽo: "Nếu ngươi lừa ta, ta sẽ khiến ngươi không được siêu sinh.”

Người nam nhân dung mạo tuấn mỹ, khóe miệng khẽ nhếch lên, thần sắc mang theo vài phần điên cuồng, nham hiểm.

Trong nháy mắt, Nguyên Cơ có chút hối hận.

Nàng ta bỗng nhiên hiểu ra, nàng ta đã tìm nhầm người rồi, người nam nhân này còn điên cuồng hơn cả nàng ta.

Hắn nguyện ý dùng sinh mệnh của mình để cứu vợ, không thể chờ đợi thêm được nữa, vô cùng sốt ruột.

Nàng ta tự mình đưa đến cửa, bị hắn nhốt trong lầu các.

Hắn sợ nàng ta chạy mất, cho nên phong kín cả ba tầng lầu, trên tường bôi đầy những thứ có thể g.i.ế.c yêu trừ ma.

Nguyên Cơ hoàn toàn hối hận, nàng ta không nên đến tìm hắn, hắn chính là một kẻ điên, yêu quái rơi vào tay hắn cũng phải chịu thua.

Hắn so với bất kỳ ai đều thành kính hơn, dựng lò luyện đan trong lầu các, cả ngày tắm rửa, dâng hương, rạch lòng bàn tay mình, lấy m.á.u nuôi dưỡng viên đan dược kia.

Hắn giam cầm Nguyên Cơ ở đây, ngày ngày bắt nàng ta trông coi lò luyện đan, không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Hắn ngồi xổm trước mặt Nguyên Cơ, kiêu ngạo nhìn nàng ta, mỉm cười hiền lành: "Đến đây, hãy để chúng ta cùng nhau chứng kiến tình yêu của ta dành cho A tỷ."

Nguyên Cơ đột nhiên cảm thấy, hắn so với yêu quái, còn giống yêu quái hơn.

Nàng ta biết, mình không thể thoát ra ngoài được nữa, nhất định sẽ c.h.ế.t ở đây.

Cuối cùng thì nàng ta chết, viên đan dược được luyện chế đã lâu, cuối cùng cũng luyện thành.

Nhưng ta không chịu ăn.

Văn Cảnh nhíu mày, hắn dùng tay bẩy miệng ta ra, bóp nát viên thuốc rồi đút vào miệng ta.

Nước mắt ta tràn mi, hắn cứ như vậy lặng lẽ nhìn ta, ôn nhu nói: "A tỷ, lúc nhỏ tỷ hỏi ta sau này muốn làm gì, ta nói muốn làm quan. Tỷ xem, hiện giờ ta đã là huyện lệnh rồi."

"Chẳng phải tỷ muốn làm thần tiên sao? Vậy thì hãy đi làm đi, ta giúp tỷ thực hiện được không?"

Không tốt, không tốt, ta ra sức lắc đầu.

Khuôn mặt hắn áp vào người ta, giọng nói lại nghẹn ngào: "A tỷ, ta không sợ gì cả, không sợ bất cứ điều gì, tỷ cứ việc đi đi."

......

Rất lâu rất lâu về trước, ở Bắc Sơn có một con thỏ.

Nó ăn phải nửa viên tiên đan, tu luyện thành người.

Sau đó vì g.i.ế.c một con rắn yêu nhập ma, mà lại biến thành thỏ.

Rồi sau đó nữa, đứa trẻ mà nó nuôi lớn lại cho nó ăn một viên thuốc... Đứa trẻ đó c.h.ế.t vào năm hai mươi lăm tuổi.

Tuổi trẻ tài cao, là huyện lệnh Thanh Trì.

Hắn được chôn cất ở Bắc Sơn, nơi Hoài Nam vương phi thăng.

Ta thường đến thăm hắn.

Ta chính là con thỏ đó, tên là Lưu Tiểu Nguyệt.

Đứa trẻ ngốc, chẳng lẽ là đồ ngốc sao, tu tiên nào có dễ dàng như vậy.

Sau khi hắn chết, ta ngày ngày ngồi trên cành cây, nhìn vầng trăng trên trời, hai chân đung đưa.

Bây giờ ta đã có thể hóa thành hình người rồi.

Đã rất rất nhiều năm trôi qua, con chuột nhỏ tên Náo Náo kia đã thành chuột già, sau đó già chết, ta vẫn chỉ là một con thỏ yêu.

Hơn nữa còn là một con thỏ yêu tu vi chẳng ra sao.

Cả đời này của ta, chắc chắn là không thể thành tiên rồi.

Đứa trẻ ngốc, còn nói đừng để ta bỏ lỡ cơ hội thành tiên.

Hắn nghĩ viên đan dược của hắn lợi hại lắm sao?

Ta thật sự rất ghét hắn.

Lúc hắn c.h.ế.t trong lòng ta, hắn vẫn còn đ.â.m vào tim ta, vừa nôn ra máu, vừa nói với ta: "Nhà chúng ta căn bản không có người thân nào ở Giang Lăng cả, Giang Lăng, cũng không có người nào tên Lưu Tiểu Nguyệt..."

"A tỷ, yêu quái thật sự không thể sinh con cho con người sao? Là không thể sinh, hay là tỷ không muốn sinh?”

"A tỷ, tỷ thật sự chưa từng thích ta sao?"

Ta ôm chặt hắn vào lòng.

Nhớ lại thì hắn đã c.h.ế.t được ba mươi năm rồi.

Ta cả ngày nhìn trăng, thở dài thườn thượt.

Cho đến tối nay, ta nhìn thấy ánh trăng chiếu vào rừng cây, trên cánh đồng hoang vu bát ngát, có một nam tử tóc bạc đang mỉm cười.

Hắn đẹp như thần tiên, y phục bay phấp phới, giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Thỏ nhỏ, ta từ trên cung trăng nhìn xuống, nguơi đã nhìn ta gần một nghìn năm rồi."

Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ngài là tiên nữ trên cung trăng sao?"

Hắn cười thành tiếng: "Ta nào giống tiên nữ, ta là thỏ ngọc trên cung trăng, chúng ta là người một nhà đấy."

Thỏ ngọc trên cung trăng, đó là điều ta hằng ngưỡng mộ, không với tới được, vậy mà giờ lại đứng trước mặt ta, ta bỗng nhiên chẳng biết nói gì: "Ồ, lão tổ tông khỏe ạ, cháu tên là Lưu Tiểu Nguyệt, vốn là một con thỏ bình thường, cha thỏ của cháu cướp được nửa viên tiên đan cho cháu, nhưng cháu bây giờ vẫn vậy, haiz, tu tiên thật sự rất khó, lúc trước ngài đã thành tiên như thế nào, có thể chỉ dạy cho cháu một chút được không?"

Hắn thật sự nghiêm túc nhớ lại, nói với ta: "Ta ấy à, vốn cũng là một con thỏ bình thường, sau đó gặp ba vị lão nhân sắp c.h.ế.t đói, ta bèn nhảy vào lửa, dâng bản thân làm thức ăn cho bọn họ."

"A?"

"Đúng vậy, chính là như vậy, ba vị lão nhân đó chính là Thái Bạch, Lão Quân, và Nam Cực Chân Quân, cho nên ta mới thành tiên."

Cách thức thành tiên này khiến ta ngây người.

Thỏ ngọc lại cười nói: "Cơ duyên đến thì chính là lúc thành tiên, không khó như ngươi nghĩ đâu."

Hắn nói xong, đưa cho ta một viên thuốc nhỏ long lanh. "Cầm lấy, Cáp Mô Hoàn."

Tương truyền trên cung trăng có một con thỏ, cầm chày ngọc, quỳ rạp xuống đất giã thuốc, chế ra Cáp Mô Hoàn, ăn vào có thể trường sinh bất lão, thành tiên.

Ta ngơ ngác nhìn hắn, hắn ngẩng đầu cười: "Đi thôi, tối nay trăng sáng treo cao, tựa như chiếc mâm ngọc, rất thích hợp để thành tiên."

Hắn vươn tay về phía ta.

Sau một hồi lâu, ta cũng đưa tay ra, nắm lấy tay hắn.

Tối nay trăng sáng treo cao, tựa như chiếc mâm ngọc, rất thích hợp để thành tiên.

Nhìn xem, cuối cùng ta cũng được toại nguyện.

(Hoàn chính văn)
 
Thành Tiên - Mễ Hoa
Chương 24: 【Ngoại truyện: Văn Cảnh】


【Ngoại truyện: Văn Cảnh】

Văn Cảnh đã bệnh ba ngày rồi.

Cảm giác nóng rát trong bụng do đói cồn cào lan ra khắp người hắn.

Hắn cuộn tròn người lại, ôm chăn run cầm cập.

Xương cốt trên người như muốn bị nghiền nát, đau đớn vô cùng.

Từ khi ông nội qua đời, đây không phải là lần đầu tiên hắn bị bệnh.

Cũng giống như trước đây, không có tiền bắt thuốc, chịu đựng được thì sống, không chịu được thì chết.

Cảm giác nhớp nháp của mồ hôi trên tấm chăn ẩm mốc hòa lẫn với nhau, hóa thành cơn ác mộng đáng sợ, khiến toàn thân hắn vô cùng khó chịu.

Hắn mới tám tuổi, rất sợ mình cứ như vậy mà c.h.ế.t đi.

Nhưng hắn chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể giống như lần trước, bắt đầu mơ mơ màng màng nghĩ rằng—— Biết đâu sẽ có một vị đại phu tốt bụng nào đó đi ngang qua cửa nhà hắn, bố thí cho hắn một thang thuốc, cho hắn một cái bánh bao.

......

Xác suất này, có lẽ còn thấp hơn cả việc gặp được thần tiên.

Đã mơ tưởng thì chi bằng mong chờ một vị thần tiên tốt bụng, thương xót hắn, đặc biệt hạ phàm cứu giúp hắn.

Thần tiên sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?

Người ấy chắc chắn sẽ có khuôn mặt đẹp như Bồ Tát, cười lên đôi mắt cong cong, đưa tay xoa đầu hắn, nói rằng đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Văn Cảnh tám tuổi chính là trong hoàn cảnh như vậy, nghe thấy tiếng gõ cửa sân nhà mình.

Sau một lúc lâu hắn mới mơ màng tỉnh lại, cố gắng bước đi mở cửa.

Sau này nhiều năm trôi qua, hắn vẫn có thể nhớ rõ ràng dáng vẻ A tỷ mỉm cười dịu dàng khi họ gặp nhau lần đầu.

"Thân hình thướt tha như én ẩn mình trong liễu, gương mặt ửng hồng như thoa phấn, mái tóc đen nhánh búi cao, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào." Đây là Văn Cảnh khi trưởng thành, bổ sung thêm vào vô số lần hồi tưởng về giấc mơ gặp gỡ năm đó.

Lúc ấy, hắn không biết nhà mình rốt cuộc có người thân nào ở Giang Lăng hay không.

Nhưng hắn chắc chắn, A tỷ thiện lương như thần tiên trên trời, chính là đến để cứu vớt hắn.

Nàng rất nhanh nhẹn, thu dọn sân nhà cửa, giặt giũ phơi phóng chăn đệm ẩm mốc của hắn sạch sẽ, ngửi vào như có mùi hương giống trên người nàng.

Là mùi thơm ngát của nắng xuân ấm áp lan tỏa khắp mặt đất.

Từ khi nàng đến, hắn không còn phải chịu đói, cũng không còn bị ốm nữa.

A tỷ rất lợi hại, biết hái thuốc, hiểu biết y thuật, dám vào rừng sâu.

Nàng biết loại rau dại và nấm nào trong núi không độc, có thể yên tâm ăn.

Nàng rất gan dạ, không sợ hãi bất cứ điều gì, có thể ra tay trừng trị tên Tào Đại Ngưu mà hắn sợ nhất, còn nói với hắn rằng người làm điều ác, cuối cùng sẽ gặp quả báo.

Họ nương tựa vào nhau mà sống.

Tính tình nàng phóng khoáng, rất hay cười.

Nàng mua một cái bàn chải lớn ở chợ, mỗi lần tắm rửa đều chà xát khiến hắn đau điếng.

Văn Cảnh nắm chặt khố, nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, định nhắc nhở, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Thôi, nàng vui là được rồi.

Dù sao từ nhỏ hắn đã quen bị người ta bắt nạt, chuyện gì hắn cũng có thể nhịn.

Văn Cảnh thừa nhận trước kia mình rất hay khóc, nhưng phần lớn đều là ở nơi không có ai.

Lúc ông nội còn sống, để ông không phải lo lắng, sau này hắn thường cố gắng nhịn không khóc trước mặt ông.

Nhưng không biết vì sao, mỗi khi đến trước mặt A tỷ, chỉ một chút ấm ức nhỏ nhoi cũng khiến hắn đỏ hoe mắt, nghẹn ngào.

Có lẽ là vì A tỷ quá dịu dàng, luôn yêu thương, xoa đầu, v**t v* khuôn mặt, nhẹ nhàng an ủi hắn.

Hắn thật sự rất thích được nàng xoa đầu, khi được nàng xoa đầu, trong lòng hắn có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Hắn yêu A tỷ như vậy, ỷ lại vào nàng, tin tưởng nàng.

Nàng nói kẻ yếu nên không sợ hãi bất cứ điều gì, hắn liền trong giọng nói kiên định đó mà sinh ra dũng khí vô hạn.

Đúng vậy, hắn phải thật dũng cảm, A tỷ là nữ nhi, còn có thể làm được như vậy.

Hắn là nam nhân, tương lai nhất định phải bảo vệ nàng, làm chỗ dựa vững chắc cho nàng.

Văn Cảnh muốn làm quan, làm một vị quan lớn.

Đây là giấc mơ hắn có từ khi còn rất nhỏ.

Trước kia hắn nghĩ rằng làm quan sẽ có quyền đánh người, có thể đánh tất cả những kẻ xấu bắt nạt dân lành.

Sau này hắn nghĩ làm quan còn có thể từng bước thăng tiến, có nhà cao cửa rộng, có bổng lộc, để A tỷ từ nay về sau được sống trong nhung lụa, không cần vất vả lên núi hái thuốc nữa.
 
Thành Tiên - Mễ Hoa
Chương 25


Hắn chăm chỉ học hành, cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi, mười ba tuổi thi đậu huyện đứng đầu, lọt vào mắt xanh của Trình cử nhân.

Trình cử nhân nói hắn có thể dọn đến trường ở, nhưng hắn không đi.

Bởi vì hắn không yên tâm để A tỷ ở nhà một mình.

Từ năm tám tuổi đến mười ba tuổi, Văn Cảnh thay đổi rất nhiều.

Có lẽ là do đọc nhiều sách, hiểu chuyện, lại còn trẻ tuổi đã thành công, không còn chút nào nhút nhát như trước kia.

Hắn trở nên rất điềm tĩnh, tính cách càng thêm trầm ổn.

Chỉ có A tỷ, vẫn giữ nguyên bản tính lương thiện, vẫn cho thuốc những người dân đến xin, vẫn lặng lẽ trèo lên mái nhà nhà họ Tào, đưa bánh bao và trứng gà đã hấp cho bà lão nhà họ Tào gầy yếu đang ngủ trong nhà kho cũ nát.

Nàng nằm sấp trên mái nhà, chiếc váy màu vàng nhạt lay động trong gió như sắc màu rực rỡ của hoa mai vàng báo hiệu mùa xuân.

Mỗi lần Văn Cảnh nhìn thấy đều vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, sợ nàng bị người khác phát hiện, nên luôn cẩn thận canh chừng cho nàng.

Vừa không yên tâm để nàng ở nhà một mình, lại vừa không nỡ để nàng ở nhà một mình.

Những năm này, hắn đã quen với việc sau khi về nhà sẽ thấy A tỷ hỏi han ân cần, hỏi hắn hôm nay có mệt không, bài vở có nhiều không.

Nàng vào bếp nấu cơm, hắn ở bên cửa sổ đọc sách, nhìn bóng dáng nàng bận rộn.

Sau bữa tối, nếu trăng đẹp, nàng sẽ ngồi trong sân giã thuốc, hoặc lười biếng nằm trên ghế, ngửa mặt ngắm trăng.

Dưới ánh trăng, thần sắc của nàng luôn thành kính đến mức có chút kỳ lạ.

Văn Cảnh biết, A tỷ rất thích trăng, vô cùng hướng về nó.

Nàng còn thích loài thỏ, lúc nhỏ thường dặn hắn khi vào núi không được bắt thỏ, không được bắt nạt chúng, thỏ không làm điều xấu, cùng lắm chỉ ăn vài củ cải.

Lúc ngắm trăng, nàng luôn có những suy nghĩ khác với người thường.

Nàng nói, trên cung trăng có cây quế, dưới gốc quế có thỏ ngọc.

Thỏ ngọc xinh đẹp thuần khiết, tay cầm chày ngọc, quỳ rạp xuống đất giã thuốc, chế ra Cáp Mô Hoàn, ăn vào có thể trường sinh bất lão, thành tiên.

Biết đâu một ngày nào đó, nàng cũng sẽ đứng trên cung trăng, cùng với thỏ ngọc, nhìn xuống nhân gian.

Tuy nàng nói với giọng điệu đùa giỡn, nhưng mỗi lúc như vậy, Văn Cảnh luôn cảm thấy nàng có chút hư ảo, khó hiểu.

Hắn nhớ A tỷ từng nói, chí hướng của nàng là được làm thần tiên.

Hắn thấy buồn cười.

Nhưng hắn vẫn mở miệng nói với nàng: "Nếu A tỷ làm thần tiên, ta sẽ lập cho A tỷ một ngôi miếu, ngày ngày ở trong miếu canh giữ tỷ, không rời nửa bước."

Nghe vậy, A tỷ không nhịn được mà che miệng cười, vui vẻ vô cùng.

Văn Cảnh không nói cho nàng biết, canh giữ nàng, không rời nửa bước, chính là suy nghĩ thật lòng của hắn.

Họ nương tựa vào nhau mà sống, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện rời xa nàng.

Cũng chưa từng nghĩ nàng sẽ bỏ rơi hắn.

Cho nên khi nàng nói muốn đi tìm người cha lang bạt kỳ hồ, không quá nửa năm sẽ trở về, hắn liền tin là thật.

Văn Cảnh không nỡ, hắn không dọn đến trường, vì sợ A tỷ trở về, hắn không thể là người đầu tiên gặp nàng.

Mỗi ngày từ trường trở về, hắn đều mong A tỷ đột nhiên xuất hiện ở nhà, hỏi han hắn hôm nay thế nào, có mệt không.

Nhưng nửa năm sau, A tỷ vẫn chưa trở về.

Hắn bắt đầu hoảng loạn.

Hắn đến các tiệm thuốc trong trấn hỏi thăm, rồi đến Giang Lăng ở phía Nam mà A tỷ đã nói, ba tháng sau mới trở về.

Nhưng vẫn không tìm thấy, A tỷ vẫn chưa về nhà.

Văn Cảnh hoảng sợ, lo lắng.

Hắn tự trách bản thân mình, tuy rằng A tỷ tính tình gan dạ, mười sáu tuổi đã dám một mình ra ngoài tìm người, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, sao hắn có thể không đi cùng nàng, để nàng rời đi một mình chứ.

Lỡ như gặp phải thổ phỉ cướp bóc thì sao?

Lỡ như gặp phải kẻ xấu thì phải làm thế nào?

Lỡ như có kẻ cướp sắc... Văn Cảnh không thể nào bình tĩnh lại được, hắn đã suy sụp, ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày sống trong sợ hãi.

Ba tháng sau, khi A tỷ trở về, hắn đã ốm đến tiều tụy.

Hắn lại khóc.

Trước mặt nàng, hắn luôn rất hay khóc, giống như một đứa trẻ.

Cho đến khi A tỷ hứa rằng sẽ không bao giờ biến mất không một lời từ biệt như vậy nữa, hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng, nói với nàng: "A tỷ, sau này cho dù tỷ muốn đi đâu cũng dẫn ta theo cùng được không? Nếu tỷ không ở đây, ta sẽ không sống được bao lâu đâu."

Nếu tỷ không ở đây, ta sẽ không sống được bao lâu đâu.

Hắn biết, A tỷ không xem những lời này là thật.

Nhưng hắn cũng biết, mình nói thật lòng.

Nỗi lo lắng và sợ hãi kéo dài suốt nửa năm trời đó, suýt chút nữa đã đánh gục hắn.

Nếu nàng còn không trở về, hắn thật sự sẽ sợ hãi mà c.h.ế.t mất.
 
Thành Tiên - Mễ Hoa
Chương 26


Văn Cảnh từ năm mười lăm tuổi đã có ý muốn cưới A tỷ làm vợ.

Hắn đọc sách thánh hiền, tự nhiên biết suy nghĩ này có chút sai trái.

Dù sao ai cũng biết nàng lớn hơn hắn tám tuổi, đã nhìn hắn lớn lên, là tỷ tỷ của hắn.

Nhưng vậy thì đã sao?

Sách thánh hiền không khiến hắn rung động, nhưng ý nghĩ sai trái đó lại khiến hắn xúc động, m.á.u nóng sục sôi.

Người sống một đời, thứ đáng để trân trọng vốn dĩ rất ít.

Không gì khác ngoài việc lựa chọn, nếu có thể ở bên A tỷ, hắn nguyện ý dùng tất cả thành ý của mình để đổi lấy.

Lễ giáo và danh tiếng, cứ mặc kệ chúng đi.

Mọi người đều khen hắn trẻ tuổi đã thành công, là người đọc sách ngay thẳng, chính trực, chỉ có bản thân hắn biết, hắn rất tầm thường.

d*c v*ng của hắn cũng rất tầm thường.

Từ khi ở phủ thầy giáo, Trình Như Lan vô tình bày tỏ thiện ý, ánh mắt e thẹn nhìn hắn, hắn bắt đầu hiểu ra tình cảm nam nữ là gì.

Không, thực ra còn sớm hơn thế.

Hắn từng mơ thấy A tỷ, nàng mỉm cười với hắn, khiến tim hắn đập nhanh, hoảng loạn vô cùng.

Từ đó về sau, trong một khoảng thời gian dài, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Cũng trong một khoảng thời gian dài sau đó, hắn không phân biệt được tình cảm của mình dành cho nàng là gì.

Cho đến khi hắn xác định rõ ràng tình cảm của mình, hắn thấy vô cùng may mắn vì A tỷ vẫn chưa hiểu chuyện nam nữ.

Bao nhiêu năm qua, nàng dường như vẫn vậy, phóng khoáng, cởi mở và đơn giản.

Mấy năm trước, thường xuyên có bà mối đến mai mối, A tỷ nhíu mày, nói rằng mình không có ý định lấy chồng, cũng không muốn lấy chồng.

Mọi người đều cho rằng nàng có điều gì đó khó nói, nên tự tìm cho nàng vô số lý do không muốn lấy chồng.

Chỉ có Văn Cảnh biết, là bởi vì trong lòng nàng không có ai cả.

Nàng không có người trong lòng, thì sao có thể muốn lấy chồng?

Văn Cảnh nghĩ đến đây, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

Năm đó hắn mười bảy tuổi, khoảnh khắc ra tay g.i.ế.c Tào Nhị Ngưu, trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ—— A tỷ là của ta.

Vì ý nghĩ này, sau khi vào kinh, hắn bắt đầu lên kế hoạch.

Quan trường ở kinh thành cũng chẳng tốt đẹp gì, kỳ thi còn chưa bắt đầu, lòng người hiểm ác đã lộ rõ.

Quan viên âm thầm đặt cược, học trò tặng quà hối lộ, ai nấy đều cười giả tạo, chỉ là một kỳ thi khoa cử mà thôi, cũng đáng để bọn họ kết bè kết phái, bày mưu tính kế nhau sao?

Văn Cảnh cảm thấy rất thất vọng, hắn không còn giấc mơ làm quan lớn nữa.

Sau này hắn được như ý nguyện, được bổ nhiệm làm huyện thừa ở Thanh Trì.

Cũng như ý nguyện cưới được A tỷ.

Hắn cho rằng cuộc đời mình đã viên mãn, không còn gì để hối tiếc.

Ngoại trừ việc không có con.

Từ một đứa trẻ tám tuổi, đến đồng sinh mười ba tuổi, thủ khoa kỳ thi viện mười sáu tuổi, huyện lệnh hai mươi ba tuổi.

Họ đã ở bên nhau mười lăm năm, sớm tối bên nhau, chưa từng xa cách.

Văn Cảnh biết mình là người có tâm tư sâu sắc, càng ngày càng nhạy cảm, đa nghi.

A tỷ đã ba mươi mốt tuổi, nhưng nàng vẫn như xưa, vẫn là nàng mà hắn gặp lần đầu năm tám tuổi.

Cho đến khi đến Thanh Trì, gần hai năm nay, nàng lặng lẽ già đi.

Đúng vậy, lặng lẽ.

Ngày ngày hắn đều ở bên nàng, quấn quýt không rời, nhìn ngắm nàng, hôn lên khuôn mặt đẹp tựa Bồ Tát của nàng.

Rồi một ngày, hắn bỗng nhiên phát hiện đuôi mắt nàng đã có những nếp nhăn nhàn nhạt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, A tỷ vẫn xinh đẹp, vẫn rất đẹp.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó hiểu, không biết những nếp nhăn ấy xuất hiện từ lúc nào.

Hắn luôn có trí nhớ rất tốt, cứ cảm thấy cách đây không lâu, gương mặt nàng vẫn còn trẻ trung như thiếu nữ.

Nghĩ vậy, hắn càng thêm kinh ngạc.

Khuôn mặt mười mấy năm không hề thay đổi, và việc A tỷ chưa từng có kinh nguyệt...

Hắn từng nghĩ A tỷ khác với nữ tử bình thường, có lẽ là mắc bệnh gì đó.

Cho đến sau này, hắn càng thêm nghi ngờ, nên đã âm thầm phái người đến Giang Lăng.

Nhưng không có người nào tên Lưu Tiểu Nguyệt.

Cũng không có vị lang trung giang hồ nào tên Lưu Thành.

Như thể nhà bọn họ chưa từng có người thân nào ở Giang Lăng vậy.

Văn Cảnh cười, hắn đốt bức thư mà mật thám gửi về, chưa từng có ý định hỏi A tỷ.

Làm người cuối cùng vẫn nên giả vờ hồ đồ một chút.

Không hỏi, không biết, chỉ cần nàng ở đây, họ có thể bên nhau trọn đời là đủ rồi.

Lỡ như hỏi rồi nàng sợ hãi bỏ chạy thì hắn phải làm sao?

Văn Cảnh chưa từng nghĩ đến, cho dù hắn không hỏi, sẽ có một ngày A tỷ của hắn vẫn biến mất.

Lúc đó hắn và nàng đang vì chuyện nạp thiếp mà xảy ra mâu thuẫn.

Tỳ nữ tên Kim Ngọc bưng bát canh vào, đặt lên bàn, e thẹn nói là phu nhân bảo nàng ta mang đến.

Nàng ta có một khuôn mặt thanh tú, khẽ cắn môi, trông rất đáng thương.

Nàng ta còn trẻ như vậy, mới mười sáu tuổi.

Nhìn Văn Cảnh lạnh lùng, xa cách, nàng ta lấy hết can đảm tiến lên, run rẩy ôm lấy eo hắn dưới lớp quan phục—— "Đại nhân..."

"Cút!" Ngay sau đó, Văn Cảnh đẩy nàng ta ra, sắc mặt âm trầm, giọng nói lạnh lùng.

Kim Ngọc đỏ hoe mắt, khóc lóc rời đi.
 
Thành Tiên - Mễ Hoa
Chương 27


Hắn ngồi trong thư phòng, đưa tay che trán cười, cho dù hắn đã nói rõ ràng là không cần con cái, A tỷ vẫn không từ bỏ ý định muốn hắn nạp thiếp.

Văn Cảnh cảm thấy tức giận, lửa giận bùng lên trong lòng.

Hắn quyết định tiếp tục lạnh nhạt với A tỷ, để nàng suy nghĩ cho kỹ.

Nhưng đến tối, tỳ nữ đi theo A tỷ hoảng hốt chạy đến, nói với hắn rằng không thấy phu nhân đâu nữa.

Văn Cảnh đã quên mất những ngày tháng đó mình đã sống như thế nào.

Hắn phái rất nhiều người đi tìm, phong tỏa cả huyện, kiểm tra từng người một.

Người hầu trong phủ nói với hắn rằng, có một người nam nhân đến tiền sảnh tìm phu nhân, phu nhân gặp hắn ta rồi mới mất tích.

Văn Cảnh bất lực, hắn như trở về năm mười bốn tuổi năm đó, đối mặt với sự rời đi của A tỷ, không có manh mối, chỉ có thể đoán mò lung tung, vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.

Hắn biết, trên người nàng có quá nhiều bí mật, trừ khi nàng tự mình xuất hiện, nếu không hắn không thể nào tìm thấy nàng.

Nhưng lần này, nàng còn trở về nữa không?

Hắn chán nản uống rượu trong phòng, không ngừng gọi "A tỷ", say đến mức bất tỉnh nhân sự.

Nàng sẽ không trở về nữa.

Nàng đã từng nói sẽ không bao giờ lặng lẽ rời đi nữa.

Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!

Thiên hạ rộng lớn như vậy, hắn biết tìm nàng ở đâu đây?

Người ở bên nhau từ năm tám tuổi, nương tựa lẫn nhau mười lăm năm, hắn lại không biết nàng là ai...

Thật nực cười.

Thật nực cười biết bao.

Văn Cảnh ngày qua ngày chìm trong đau khổ, hắn nhìn lại cuộc đời mình, phát hiện những tháng ngày tươi đẹp nhất đang dần dần trôi xa, không bao giờ có thể tìm lại được nữa.

Mà con đường phía trước, hoang vu đến mức không có điểm dừng, hắn vẫn phải tiếp tục bước đi.

Một mình, cô độc.

Nếu đã như vậy, năm hắn tám tuổi ấy, lẽ ra hắn nên một mình sống c.h.ế.t mặc bay, phó mặc cho số phận.

Có lẽ A tỷ đã thành tiên rồi chăng?

Kẻ bị bỏ rơi, sống như một con ch.ó hoang.

Hắn từng nói, không có nàng, hắn căn bản sống không nổi.

Văn Cảnh lặng thinh ít nói, cảm thấy bản thân như cái xác không hồn, sống lay lắt qua ngày, không một chút sức sống.

Cho đến ngày hôm ấy, Kim Ngọc bỗng nhiên phát điên.

Những chuyện hoang đường, hắn tin rồi.

Hắn không chỉ tin, mà còn cười.

Cuối cùng, hắn cũng đã biết nàng là ai.

Ký ức năm xưa ùa về, hắn bỗng thấy thật nực cười.

Là lúc nhỏ, a tỷ nghiêm nghị dặn dò hắn, không được bắt thỏ, không được ức h.i.ế.p chúng, thỏ có làm gì sai trái đâu, cùng lắm chỉ ăn vài củ cải.

Là gương mặt thanh tú của nàng dưới ánh trăng, chí hướng của nàng, là được thành tiên.

Văn Cảnh nhớ lại năm tám tuổi, khi bản thân bệnh nặng đang mong mỏi có một vị tiên nhân tốt bụng nào đó, thương xót cho mình, hạ phàm cứu giúp.

Thì ra a tỷ không phải tiên, nàng cũng sẽ có lúc lâm nguy.

Hắn luôn cảm thấy nàng vô cùng mạnh mẽ, chẳng bao giờ cần dựa dẫm vào hắn.

Cuối cùng, cuối cùng cũng có một ngày, a tỷ của hắn cần hắn đến cứu.

Nàng cần hắn.

Nhận thức này khiến Văn Cảnh rơi lệ.

Hắn cảm thấy vui mừng.

Vì a tỷ của hắn, hóa ra không phải cố ý bỏ rơi hắn, nàng có việc rất quan trọng phải làm.

Và cũng vì a tỷ của hắn, giờ đây cần đến hắn.

Yêu quái tên Nguyên Cơ kia, nguyên nhân tìm đến hắn, lại là vì nghi ngờ tình cảm của hắn dành cho a tỷ.

Thật đáng chết.

Văn Cảnh bật cười thành tiếng, hắn ngồi xổm trước mặt nàng, thần tình kiêu ngạo, giọng nói ôn hòa: "Đến đây, để chúng ta cùng chứng kiến tình yêu của ta dành cho a tỷ."

...
 
Thành Tiên - Mễ Hoa
Chương 28: Hoàn toàn văn


Nhiều năm sau, trên đời không còn người tên là Văn Cảnh nữa.

Nhưng trước khi c.h.ế.t hắn chưa từng hối hận.

Con người rồi sẽ chết, a tỷ thì không, tình yêu của hắn dành cho nàng cũng không.

Ước nguyện của nàng là thành tiên, vậy thì hắn sẽ thành toàn cho nàng.

"Tỷ đi làm thần tiên đi, ta sẽ không thích tỷ nữa..."

Ta không thể phụng thờ ngôi miếu đó, ngày ngày ở trong miếu canh giữ tỷ, không rời nửa bước.

Không thể cùng tỷ bên nhau trọn đời, kiếp người ngắn ngủi vài chục năm, thoắt cái đã qua.

Chung quy rồi cũng phải chia lìa.

Tỷ đi làm thần tiên đi, ta không thích tỷ nữa, tỷ có thể tự do tự tại, không vướng bận điều gì.

Yên tâm đi a tỷ, tỷ biết đấy, ta không sợ hãi điều gì, không sợ gì cả.

Khi tỷ đứng trên cung trăng, nhìn xuống nhân gian, có thể sẽ hoàn toàn quên mất rằng trên đời này từng có một đứa trẻ tên là Văn Cảnh.

Hắn sẽ không trách tỷ.

Bởi vì hắn đã yêu tỷ bằng cả trái tim.

.. Trên núi Bắc Sơn, trăng vẫn là trăng năm nào.

Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, có một cây hòe đ.â.m chồi nảy lộc.

Ban ngày, một đoàn thương nhân từ Ích Châu đến, đi ngang qua nơi này, không may gặp phải thổ phỉ cướp hàng.

Trong số những người dẫn đầu đoàn thương nhân có một vị công tử, tuổi vừa tròn mười lăm, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Hắn tên là Lý Nam Khanh, là công tử nhà họ Lý ở thành Ích Châu, lần này cùng huynh trưởng đi vận chuyển hàng hóa, nào ngờ lại gặp phải thổ phỉ mai phục ở đây.

Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng treo giữa trời.

Lý Nam Khanh cùng huynh trưởng và những người khác thất lạc nhau, lạc mất trong núi sâu.

Bỗng hắn nhìn thấy trên cây hòe có một cô nương đang ngồi.

Cô nương ấy đang chống cằm nhìn về phương xa.

Hắn gọi nàng một tiếng, nàng quay đầu lại.

Dưới ánh trăng, nàng có đôi mắt trong veo, nhìn hắn, thần sắc có chút ngẩn ngơ.

"Tại hạ là Lý Nam Khanh, người thành Ích Châu, xin hỏi cô nương có biết đường xuống núi không?"

Vị công tử tuổi còn trẻ, giọng nói rõ ràng, rất lễ phép.

Hắn chắp tay hành lễ, trông rất nghiêm chỉnh.

Cô nương trên cây hòe nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: "Tất nhiên là biết, ngươi trèo lên đây, ta chỉ đường cho."

Chàng thiếu niên thân thủ nhanh nhẹn, thoăn thoắt trèo lên cây, ngồi lên cành cây bên cạnh nàng.

Cô nương thở dài nhìn hắn, chỉ xuống dưới gốc cây: "Ngươi không có bóng."

Lý Nam Khanh không hiểu vì sao, thuận theo ánh mắt nhìn xuống, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Không có bóng.

Ký ức trong đầu như đèn kéo quân hiện về, hắn nhớ ra rồi, ban ngày hắn bị một tên thổ phỉ đ.â.m xuyên qua người, đã c.h.ế.t rồi.

Sau khi sợ hãi và hoảng loạn qua đi, Lý Nam Khanh mắt đỏ hoe, ngây người hồi lâu.

Cô nương ấy cũng vẫn không nói gì, yên lặng nhìn trăng.

Cuối cùng, Lý Nam Khanh hoàn hồn, chấp nhận số phận.

Hắn u uất hỏi: "Cô nương là người hay là quỷ?"

Cuối cùng hắn cũng biết, trong rừng sâu lúc đêm khuya, không nên có nữ tử ở đây.

Nhưng cô nương thở dài, không trả lời hắn.

Thế là họ cùng nhau ngồi rất lâu.

Cho đến khi trời sắp sáng, cô nương chậm rãi nói với hắn: "Ta tên là Lưu Tiểu Nguyệt, là một con thỏ tinh."

Lý Nam Khanh kinh ngạc nhìn nàng.

Ánh mắt nàng nhìn hắn ẩn chứa ý cười: "Ngươi biết không, ta suýt chút nữa đã thành tiên rồi."

"Vậy, vì sao ngươi không thành tiên?"

“Ta từ bỏ rồi, không đi nữa."

Nàng hơi nghiêng đầu, khẽ thở dài: "Bởi vì ta phát hiện, thành tiên không giống như ta nghĩ, ta có chút thất vọng, cho nên dù có thành tiên, cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ."

"Ta không hiểu, ngươi thất vọng điều gì?"

"Mặt trăng trên trời, rõ ràng là thần thánh như vậy, nhưng khi ta cuối cùng cũng có thể chạm vào nó, nó lại bình thường đến thế, kỳ thực nó vẫn luôn bình thường như vậy, chẳng đẹp đẽ gì cả, sở dĩ ta khao khát nó, chỉ vì ta đứng ở vị trí quá thấp nên mới thấy nó xa vời."

Nàng mỉm cười, kể về một vị thổ địa từng bị c.h.ế.t đói, vẻ mặt thẫn thờ: "Đều giống nhau cả thôi, chẳng có gì khác biệt."

Lý Nam Khanh nhíu mày, bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Nàng cũng không trông mong hắn nói gì, chỉ nhìn hắn, rồi lại hỏi: "Ngươi có người trong lòng không?"

Bốn mắt nhìn nhau, thần sắc của Lý Nam Khanh có chút không tự nhiên: "Không có."

"Vậy ngươi đã đính hôn, có hôn ước chưa?"

"Chưa từng."

"Ồ, vậy à!" Cô nương trên mặt mang theo ý cười ẩn hiện, nhìn thẳng khiến hắn đỏ mặt.

"Từng có người nói với ta, tin tưởng, đoạn tuyệt, nhìn nhận chân thật, đạt được chính là đạo của bản thân, những điều đó dường như ta đều đã làm được, ta không còn gì để mất nữa, chỉ cách thành tiên một bước chân, nhưng ta bỗng nhiên rất sợ hãi, sau khi thành tiên ta rốt cuộc là ai?"

"Ta không thể từ bỏ bản thân hiện tại, vậy thì sự từ bi giác ngộ được, làm sao có thể là thật?"

“Không làm được, hà tất phải miễn cưỡng, tiên hay yêu, hoặc là người, đều có cách sống của riêng mình, vậy thì làm một yêu quái tiêu d.a.o tự tại cũng tốt."

Cô nương với vẻ mặt bình tĩnh, nhìn về phía hắn: "Còn ngươi, giờ ngươi đã c.h.ế.t rồi, có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"

Mắt Lý Nam Khanh lập tức đỏ hoe, hắn mím môi, một lúc lâu sau mới nói: "Ta cũng có thứ không nỡ từ bỏ, không muốn chết."

"Vậy à."

Cô nương như có điều suy nghĩ, từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc nhỏ trong suốt.

"Ăn nó đi, rồi xuống núi."

"Đây là gì?"

"Cóc hoàn, có thể khiến ngươi sống lại."

"Ta cần dùng thứ gì để trao đổi?"

"Không cần, ngươi cứ lấy đi, ta không cần nó nữa rồi."

Cô nương mỉm cười đưa viên thuốc nhỏ vào tay hắn, nhìn hắn trìu mến, thân ảnh như một làn khói nhẹ, dần dần tan biến.

"Tạm biệt, tiểu hài tử."

Lý Nam Khanh ngây người nhìn nàng biến mất, rất lâu sau, nuốt viên thuốc kia xuống, xoay người xuống núi.

Là người, luôn có những thứ không nỡ từ bỏ, quá nhiều quá nhiều.

Hắn và huynh trưởng tình cảm sâu đậm, cần phải cho huynh trưởng biết, hắn còn sống.

Cha mẹ ở nhà tuổi đã cao, mất đi hai người con trai, chẳng khác nào trời sập.

Nếu huynh trưởng bị thổ phỉ bắt cóc, hắn cần xuống núi dẫn người đến cứu.

Nếu huynh trưởng đã chết, hắn cần phải gánh vác gia đình, làm chỗ dựa cho cha mẹ.

Trên đường xuống núi, hắn bước đi như bay, thân thể nhẹ nhàng như chim yến.

Bỗng nhiên, hắn dừng bước.

Viên Cóc hoàn kia là tiên đan.

Giờ đây nó đang phát huy tác dụng, trong đầu hắn không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh quen thuộc.

Từng khung cảnh, từng màn hồi ức, như đèn kéo quân, lần lượt hiện ra.

Chàng thiếu niên mười lăm tuổi, hốc mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy, nước mắt như mưa quay đầu lại.

Rừng sâu núi thẳm, yên tĩnh vắng vẻ.

Khắp thung lũng xung quanh, vang vọng tiếng gào thét đau đớn của hắn——

"A tỷ!"

A tỷ! A tỷ!

Tiếng gọi vang vọng, hắn bước chân loạng choạng, như người mất trí, liều mạng chạy ngược trở lại.

Nhưng rừng sâu núi thẳm, đã không còn là hình ảnh trong ký ức của hắn nữa rồi.

Nàng không còn ở trên cây hòe chờ hắn nữa.

Hắn cũng không biết nàng đã đi đâu.

"A tỷ! Đừng bỏ rơi ta, đừng bỏ ta lại..."

Lý Nam Khanh quỳ trên mặt đất, che mặt, khóc không thành tiếng.

Non nước có trùng phùng, gió xuân thổi đến.

Thoang thoảng đâu đây, hắn dường như nghe thấy một tiếng thở dài, là cô nương áo trắng kia đang đứng trước mặt hắn, vẻ mặt bất lực—— "Văn Cảnh, đồ mít ướt, làm xong việc rồi hãy đến tìm ta."

(Hết)
 
Back
Top Bottom