Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thánh Thể Khắc Phu

Thánh Thể Khắc Phu
Chương 20



20.

“Phó Chi Hằng, ta không thể theo chàng về… Ta khắc phu.” – ta đẩy cánh tay hắn, khẽ nói.

“Yên nhi, tất cả đều là hiểu lầm. Nàng không hề khắc phu, từ đầu đến cuối, nàng luôn là nữ tử tốt nhất thế gian này.”

Phó Chi Hằng xoay người ta lại, chăm chú nhìn vào mắt ta, thành khẩn nói.

“Chàng không hiểu đâu. Nói thật với chàng, khi phụ thân ép chàng cưới ta, người vốn mang tâm tư xấu. Người… người muốn ta khắc c/h/ế/t chàng. Nhưng Phó Chi Hằng, ta chỉ mong chàng sống tốt, bình an cả đời. Cho nên, chàng đi đi, đi càng xa càng tốt!”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra tất cả.

Từng cơn đau như xé rách lồng ngực, quặn chặt lấy tim ta. Bao nhiêu lưu luyến, cuối cùng vẫn phải buông tay.

“Yên nhi, trên đời này, không ai có thể ép buộc ta cưới ai cả. Ta cưới nàng, chỉ vì một lý do duy nhất – ta thích nàng!”

Ánh mắt Phó Chi Hằng lấp lánh như có sao trời, khiến ta cảm thấy mọi thứ như hư ảo.

“Chàng… chàng đang nói gì vậy?” – ta lắp bắp.

Phó Chi Hằng đưa đầu ngón tay dịu dàng v**t v* má ta, thì thầm như nói mộng:
“Yên nhi, ta nói, ta đã sớm đem lòng yêu nàng. Tình chẳng biết khởi từ đâu, mà sâu sắc không dứt. Từ rất lâu rồi, ta đã mơ ước được cưới nàng.”

Từng lời từng chữ của hắn khiến lòng ta run rẩy, lay động mãnh liệt.

“Ta luôn nghĩ, phải thật xuất sắc mới xứng đáng với Yên nhi. Nhưng ta không ngờ, đến khi ta đứng ở vị trí cao, lại trở thành đối địch của nhạc phụ. Ta từng cố gắng hết sức để tránh xung đột với nhạc phụ, nhưng đáng tiếc…” – ánh mắt đào hoa của hắn thoáng đỏ nơi đuôi mắt, trong giọng nói chứa đầy tiếc nuối và uất ức.

“Yên nhi, ta từng nghĩ, kiếp này định sẵn chỉ có duyên không có phận với nàng. Vậy nên ta chỉ cần âm thầm bảo vệ nàng, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ. Nhưng nhạc phụ… ông ấy lại đồng ý cho những kẻ bất lương đến cầu hôn nàng.” – giọng hắn dần dần trở nên kích động.

“Bất lương?” – ta hoàn toàn không hiểu.

“Mấy công tử thế gia từng bàn chuyện cưới hỏi với nàng, bên ngoài hào nhoáng, thực chất hoặc là bọn ăn chơi vô dụng, hoặc nuôi ngoại thất, có người đã có con riêng mấy đứa, thậm chí… có kẻ là đoạn tụ. Ta sao có thể trơ mắt nhìn Yên nhi bước vào hố lửa? Vì vậy…” – nói tới đây, vành tai hắn thoáng ửng đỏ.

Ta kinh ngạc trừng mắt, trong lòng dần mơ hồ hiểu ra vài phần, nhưng vẫn khó mà tin nổi.

“Cho nên… ta khiến bọn họ nếm đủ khổ sở, cuối cùng phải chủ động từ hôn với nàng.” – Phó Chi Hằng cúi đầu, khẽ giọng nói.

Thì ra là thế.

Khó trách, hễ ai nhắc đến chuyện cưới hỏi với ta, đều gặp tai họa.

Thì ra, kẻ đứng sau tất cả, chính là hắn.

Bỗng dưng, một vấn đề c/h/ế/t người hiện lên trong đầu ta, ta không khỏi chỉ lên trời, thấp giọng hỏi:
“Vậy… còn người trên kia thì sao?”

“Thuốc xổ của Hoàng thượng, cũng là ta bỏ vào. Yên nhi, Hoàng thượng đã ngoài năm mươi, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, ta không đành lòng nhìn nàng lãng phí cả đời trong chốn hậu cung. Vì vậy, hôm đó Hoàng thượng đến phủ ta uống trà, ta liền…” – Phó Chi Hằng bình thản nói.

Ta liếc mắt nhìn Bạch công công đang đứng không xa, ôm phất trần ngửa mặt nhìn trời, liền vội vàng kéo Phó Chi Hằng vào phòng, khóa chặt cửa.

“Phó Chi Hằng, chàng điên rồi sao?” – ta nhìn gương mặt tuấn mỹ, phong thần tuấn lãng trước mắt, thật khó mà tin được, hắn lại làm ra những chuyện điên cuồng đến vậy.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 21



21.

“Yên nhi, những chuyện ta làm, ta chưa từng hối hận. Nếu được quay lại, ta vẫn sẽ lựa chọn như thế. Điều khiến ta đau lòng duy nhất, là hành động của ta vô tình khiến nàng mang tiếng khắc phu. Yên nhi, là ta đã khiến nàng chịu ủy khuất rồi.”

Phó Chi Hằng, tựa như một đứa trẻ phạm lỗi, đôi mắt ươn ướt, đáng thương nhìn ta.

Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, trong khoảnh khắc này, cuối cùng cũng dần hiểu ra —

Thì ra, chàng thật lòng yêu ta.

Thì ra giữa ta và chàng, không phải định mệnh hữu duyên vô phận.

Chỉ trong buổi sáng ngắn ngủi, tâm ta như trải qua trăm ngàn chấn động, rối ren khôn xiết.

Phó Chi Hằng thấy ta mãi không lên tiếng, sắc mặt dần căng thẳng, đôi tay thon dài trắng trẻo khẽ run rẩy.

“Yên nhi, ta thừa nhận, ta mưu tính đã lâu. Nếu nàng giận, nàng trách, xin cứ trừng phạt ta, chỉ xin nàng đừng làm lơ với ta…” – giọng hắn run rẩy, từng chữ mang theo lo lắng.

Hắn vốn luôn thong dong trầm ổn, điềm tĩnh cao quý, lời nói cũng không nhiều. Thế nhưng lúc này lại luống cuống thất thố, là lần đầu ta thấy.

“Vậy thì phạt chàng… cả đời này không được rời xa ta.” – ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đong đầy bất an của hắn, chậm rãi nói.

“Yên nhi!” – Phó Chi Hằng thở phào một hơi thật dài, giây sau liền siết chặt ta vào lòng.

Ta thấy trong mắt hắn, tựa như có ngàn vạn pháo hoa nở rộ.

“Chỉ mong cùng nàng trọn kiếp, đời đời kiếp kiếp chẳng chia ly.” – hắn vùi mặt nơi cổ ta, từng câu từng chữ đều chạm thẳng vào tim ta.

Ta vươn tay nhẹ vuốt lưng hắn, bỗng cảm thấy nỗi đau âm ỉ nơi ngực ta suốt bao lâu, cuối cùng cũng tan biến như mây khói.

Phụ thân à, nữ nhi xin thất hứa rồi…

E rằng ta không chỉ tham luyến sắc đẹp của chàng, mà là… đã yêu chàng sâu đậm mất rồi!
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 22: Nam Cung Tự – Ngoại truyện:



Tên tiểu tử nhà họ Phó ấy, từ nhỏ đã thích Yên nhi.

Hắn cứ ngỡ mình che giấu rất giỏi, nào ngờ, trong mắt lão phu, chút tâm tư ấy chẳng thể giấu nổi!

Hắn sinh ra đã đẹp, nhân phẩm đoan chính, tài trí hơn người, dần dần tỏa sáng trên triều đình.

Chỉ là, nơi triều chính hiểm ác, người trẻ không nên quá lộ liễu.

Lão phu cố ý đứng về phe đối lập, làm khó dễ, che chắn cho hắn khỏi bao nhiêu công kích.

Hắn vốn định bước từng bước lên cao, lão phu cam tâm làm bậc thang cho hắn bước.

Cuối cùng, hắn không phụ kỳ vọng, làm đến Tể tướng, đứng đầu văn thần!

Nếu Yên nhi có thể gả cho hắn, lão phu c/h/ế/t cũng mãn nguyện.

Thế nhưng lòng quân vương khó dò, hai nhà chúng ta – một văn một võ – nếu kết thân quá lộ liễu, e sẽ bị Hoàng thượng nghi kỵ.

Hôn sự của hắn và Yên nhi, định sẵn không thể thuận lợi.

Lão phu liền cố ý đồng ý vài cuộc hôn nhân tầm thường, để xem tên tiểu tử nhà họ Phó sẽ đối phó ra sao.

Quả nhiên, hắn sốt ruột! Hắn liên tiếp ra tay, phá hết mấy mối hôn sự đó.

Ngay cả Hoàng thượng, hắn cũng dám hạ thuốc xổ!

Ha ha ha, giỏi lắm, không uổng công lão phu trọng dụng!

Trải bao gian nan, hắn và Yên nhi cuối cùng cũng thành phu thê.

Nhưng điên thì phải điên cho trót.

Cả thiên hạ nghĩ lão phu là võ tướng thô kệch, chỉ biết sức lực, chẳng có đầu óc.

Nào hay, nơi triều chính hiểm hóc, chỉ có sức thôi thì làm sao đi tới cuối?

Thôi không nói nữa, phu nhân lại gọi lão phu đi quỳ trên bàn giặt rồi!

Tội nghiệp phu nhân, bị lão phu lừa bao năm, nhưng chỉ cần bà ấy vui… quỳ thì quỳ thôi!

(Hết)
 
Back
Top Bottom