Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thánh Thể Khắc Phu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPcZUkZRzIP0FzG0yGhFcP9YjtNrNGvNpBRVTCzBD1ogodyaE6XKKvlpGX73qbNFpvtlLShApaDwHVgF0Wu4e73cWDVftC7OQp3fTIjcv9dCnOlViAptasHjWMCGt1IqXh6TTnbzSGuUBcasMZpTTIh=w215-h322-s-no-gm

Thánh Thể Khắc Phu
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta khắc chồng.

Bất cứ ai bàn chuyện cưới xin với ta đều gặp đại họa.

Vậy mà cha ta lại vui mừng khôn xiết.

Ông ấy gả ta cho kẻ thù không đội trời chung của mình – Tể tướng Bùi Chi Hằng.

Kết quả, eo thon của gian thần ấy hóa thành lưỡi dao đoạt mệnh, từng nhát từng nhát đều muốn lấy mạng ta.

Hắn ép ta vào góc giường, giọng khàn khàn nói:

"Những kẻ từng đính hôn với nàng trước đây… đều là do vi phu âm thầm trừ khử đấy."​
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 1



1

Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành.

Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta.

Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi.

Trong kinh đồn rằng ta khắc chồng.

Hoàng đế không chịu nổi nữa, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta tiến cung làm phi.

Thế nhưng, ngay ngày ban thánh chỉ, thánh thượng bỗng nhiên đau bụng quặn thắt, đi đại tiện không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng phải vịn tường.

Hoàng đế hoảng hốt, trong đêm vội vàng thu hồi thánh chỉ, long ngôn xác quyết:

“Nữ tử này khắc phu quá đỗi hung tàn!”

Thánh thượng kim khẩu ngọc ngôn, đã định luận như vậy, từ đó về sau cả kinh thành chẳng còn kẻ nào dám cưới ta.

Mẫu thân ta lo lắng đến ưu sầu, duy chỉ có phụ thân vẫn ung dung không chút bận tâm.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 2



2

Hôm ấy, sau khi hạ triều trở về, phụ thân ta mặt mày rạng rỡ ba bước thành hai hớn hở chạy vào nhà lớn tiếng hỏi:

“Yên nhi có muốn thành thân không?”

Ta ủ rũ đáp:

“Phụ thân, nữ tử nhà ai mà không muốn lấy chồng?”

Phụ thân ta xoa tay, hào hứng tuyên bố:

“Ta đã thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn cho con rồi!”

“Lời này có thật không?”

“Đối phương là ai?”

Ta và mẫu thân gần như đồng loạt đập bàn đứng dậy.

“Bùi Chi Hằng!” – Phụ thân ta vuốt chòm râu quai nón, dõng dạc nói.

“Phụt!”

Ta và mẫu thân suýt nữa đồng loạt phun ra hai búng m/á/u.

“Lão gia, ông hồ đồ rồi sao? Sao có thể gả Yên nhi cho Bùi Chi Hằng?” – Mẫu thân ta vừa khóc vừa xoay một vòng, định tìm gia pháp hầu hạ phụ thân ta.

Bùi Chi Hằng là đương triều Tể tướng, thiên tư trác tuyệt, dung mạo bất phàm, là giấc mộng của vô số danh môn khuê tú trong kinh.

Nhưng hắn lại là kẻ thù không đội trời chung của phụ thân ta!

Một người là thủ lĩnh văn thần, một người là đệ nhất võ tướng, trời sinh bất hòa.

Mỗi ngày trong triều đấu đá kịch liệt, gươm đao vô hình, tranh phong quyết liệt.

Cả thiên hạ đều biết bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, một mất một còn!

Ta đau đớn kêu lên:

“Phụ thân, người đây là muốn gả nữ nhi sao? Người rõ ràng là muốn hại nữ nhi! Người muốn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Nếu đã vậy, người cứ nói thẳng đi! Muốn con cắt cổ hay treo cổ, phụ thân chọn đi!”

Phụ thân ta phất tay, cười híp mắt:

“Ai da, dù sao cũng chẳng đi đến bước thành thân thật sự. Chỉ cần đính hôn, để tên họ Bùi kia bị khắc đến chếc đi sống lại, sau đó ta sẽ xin chỉ rút hôn. Yên nhi, con có ‘Thánh thể khắc phu’, chẳng lẽ lại không giúp phụ thân sao?”

Chòm râu của ông ấy viết đầy hai chữ “tính toán”.

Phụ thân, người có chút lễ nghĩa nào không?

Thôi được rồi, người vui là được.

Ta uể oải trở về viện của mình.

Đêm đó, nghe nói mẫu thân ta vừa khóc vừa phạt phụ thân quỳ trên bàn giặt quần áo suốt một đêm.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 3



3.

Thế là, hôn sự giữa ta và Phó Chi Hằng, cứ như vậy mà được định xuống.

Về sau, ta nghe nói, là phụ thân ta hạ mình, không màng thể diện, trên triều đình ép bức Phó Chi Hằng.

Ép đến cuối cùng, Phó Chi Hằng đỏ mắt, nói rằng:
“Vì nước bỏ mạng, bản tướng còn chẳng sợ, há lại sợ cưới Nam Cung Yên sao? Coi như vì dân trừ hại.”

Hoàng đế cảm động khôn cùng, tán thán: “Phó khanh quả là lương tướng hộ quốc, dũng cảm mà đại nghĩa.”
Tức thì ban hôn tại chỗ.

Nghe thử xem, “vì nước bỏ mạng”, “vì dân trừ hại”… đây là lời nghiêm túc sao?

Phó Chi Hằng, ta chúc ngươi cũng một lần tuôn ra ba ngàn dặm!
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 4



4.

Từ sau khi định thân, phụ thân ta ngày nào cũng như uống nhầm m/á/u gà, đôi mắt tròn xoe, chỉ mong trông thấy Phó Chi Hằng gặp họa.

Thế nhưng, tên gian tướng ấy không biết có loại thể chất đặc biệt gì, đính hôn đã một tháng, hắn vẫn bình an vô sự.

Phụ thân ta liền nóng ruột.
Không chỉ phụ thân ta sốt ruột, ngay cả ta cũng cuống cả lên.

“Phụ thân, người lần này là chơi quá trớn rồi phải không? Hay là để nữ nhi bỏ trốn đi, giữ mạng là trên hết!”

“Yên nhi, con nên tìm hiểu chút đi, Hoàng đế ban hôn, mà con dám bỏ trốn, sẽ tru di cửu tộc đó!”

Mẫu thân ta vừa nghe xong, lập tức òa khóc, giơ gậy lên, đuổi đánh phụ thân ta khắp nhà:
“Huhuhu… ta diệt ông trước cho rồi!”

“Phu nhân bớt giận. Thật sự không được thì gả đi cũng được. Có khi bái đường xong là hiệu nghiệm. Ta với nàng phải tin tưởng Yên nhi. Dù sao, ngay cả Hoàng thượng cũng nói, Yên nhi khắc phu, quả thực hung hãn.” – Phụ thân ta vừa chống gậy, vừa vội vàng cầu xin tha mạng.

Phụ thân, người có muốn nghe thử xem, người vừa nói cái gì không?
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 5



5.

Phó Chi Hằng đến rước dâu, ta cùng mẫu thân khóc lớn vô cùng.

Thật sự khóc đến mức bi thương, tựa như sinh ly tử biệt.

Cũng chẳng rõ, sau khi vào phủ Tể tướng, Phó Chi Hằng sẽ đối phó ta – nữ nhi của đại địch – ra sao.

Phụ thân ta sắc mặt xám xịt, dường như chỉ trong chớp mắt đã già đi mười tuổi, nhưng vẫn vỗ ngực cam đoan với ta:

“Yên nhi đừng sợ, con chỉ cần ứng phó qua loa với tên gian tướng kia, phụ thân nhất định sẽ tìm cơ hội xin chỉ thánh để hòa ly cho con.”

Phụ thân, người im miệng lại đi, ta còn dám tin người sao?

Ta khóc đến sưng cả mắt, ngồi trên giường cưới, tâm như tro tàn, ngồi chờ Phó Chi Hằng.

Ta và Phó Chi Hằng, kỳ thật không phải người xa lạ.

Ngược lại, thuở nhỏ, hai nhà từng là hàng xóm.

Khi đó, phụ thân ta vẫn chưa là đại tướng quân, Phó Chi Hằng cũng chưa thành gian tướng.

Hai nhà gần gũi thân tình, giao hảo đặc biệt hòa thuận.

Phó Chi Hằng lớn hơn ta năm tuổi, từ nhỏ đã tuấn tú khác người.

Từ khi ta ba tuổi, liền cả ngày ôm lấy chân hắn, vừa khóc vừa đòi gả cho hắn.

Về sau, hắn càng lớn càng phong tư tuấn dật, mỗi lần ta thấy hắn đều đỏ mặt tim đập.

Nhưng rồi sau này, hắn bắt đầu nổi bật trên triều đình, dần dần bất đồng chính kiến với phụ thân ta.

Hai người trở mặt thành tử địch, hai nhà từ đó đoạn tuyệt

Nay, ta lại gả cho hắn, quả thật là trò đùa của tạo hóa…

Ta còn đang nghĩ ngợi lung tung, trước mắt bỗng thấy hồng trướng đã được vén lên.

Một gương mặt khuynh quốc khuynh thành hiện ra trước mắt ta.

Dưới ánh nến hỷ, đôi mắt phượng của hắn ánh lên tia sáng, đuôi mắt khẽ nhướn, sống mũi cao, môi mỏng mím nhẹ, mày như vẽ, mắt như sao, tựa như tiên nhân hạ phàm…

Nhưng mà, dù có đẹp đến đâu, đao phủ vẫn là đao phủ. Ta bắt đầu run rẩy toàn thân.

Thế nhưng, ta là nữ nhi nhà tướng, không thể để mất uy phong của phủ Đại tướng quân.

Ta ưỡn cổ, lớn tiếng nói:

“Gian tướng, muốn g/i/ế/t muốn c/h/é/m, xin cho một đao dứt khoát!”

“Phu nhân thật biết nói đùa.” – ánh lửa từ hỷ nến phản chiếu trong mắt Phó Chi Hằng, càng khiến ánh nhìn của hắn sâu thẳm khó dò.

Hắn lại đưa ra một chiếc khăn tay ấm áp, tỉ mỉ lau mặt cho ta.

“Ngươi định lau sạch rồi mới g/i/ế/t à?” – ta lại run lên từng hồi.

Thế nhưng, ta là nữ nhi nhà tướng, không thể để mất uy phong của phủ Đại tướng quân.
Ta ưỡn cổ, lớn tiếng nói:

“Gian tướng, muốn g/i/ế/t muốn c/h/é/m, xin cho một đao dứt khoát!”
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 6



6.

“Phu nhân thật biết nói đùa.”

Ánh lửa hồng chúc lay động trong đáy mắt Phó Chi Hằng, càng làm cho ánh nhìn của hắn thêm phần thâm sâu khó lường.

Hắn lại lấy ra một chiếc khăn tay ấm áp, tỉ mỉ lau mặt cho ta.

“Ngươi định lau sạch rồi mới g/i/ế/t?”

Ba ngày qua, ta chưa từng nói một lời cầu xin, thậm chí mấy lần còn xoay chuyển tình thế, phản khách vi chủ, ngược dưới làm trên, cũng coi như chưa làm mất thể diện phủ Tướng quân.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 7



7.

Ba ngày sau, là ngày hồi môn.

Ta đã thu dọn xong từ sớm, chỉ mong có thể chuồn đi thật nhanh.

Nào ngờ, vừa bước ra cửa, liền thấy Phó Chi Hằng đứng sừng sững trước ngưỡng.

“Gian… ngươi đây là có ý gì?” – ta ôm chặt cái bọc nhỏ, tưởng hắn muốn ngăn ta về nhà.

Không ngờ, Phó Chi Hằng lại đưa tay vén rèm xe ngựa:

“Tự nhiên là muốn cùng phu nhân hồi môn.”

“Ngươi muốn đến nhà ta? Gặp phụ thân ta?” – ta kinh ngạc đến tột độ.

Phó Chi Hằng chẳng nói chẳng rằng, đỡ ta lên xe ngựa.

Trên đường, ta ngồi bên cạnh hắn, cảm giác như ngồi trên bàn chông, trong lòng thấp thỏm, rốt cuộc không nhịn được, dè chừng hỏi:

“Ngươi rốt cuộc tính toán gì vậy? Là muốn một lưới bắt hết nhà ta sao? Ta với mẫu thân đều vô tội mà.”

“Phu nhân lại nói đùa rồi. Ta sao nỡ ra tay với phu nhân?” – Phó Chi Hằng nhướng mày, nhẹ nhàng đáp.

“Vậy… vậy chẳng lẽ ngươi đã hóa giải hiềm khích với phụ thân ta rồi?” – ta chớp mắt nhìn hắn, đầy vẻ mong đợi.

“Chuyện đó… không thể.”

Trái tim đang treo lơ lửng trong lồng ngực ta, rốt cuộc cũng hoàn toàn tan nát.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 8



8.

Về đến nhà, mẫu thân liền ôm chầm lấy ta, nước mắt tuôn rơi, miệng không ngừng gọi con, xót xa vô cùng.

Mẫu thân hỏi ta ba ngày qua làm sao mà chịu đựng được.

Trước đây, vì ta luôn mang tiếng khắc phu, mẫu thân lo ta cả đời chẳng thể xuất giá, sợ ta đau lòng, nên thường hữu ý vô ý nói về nỗi khổ của việc lấy chồng.

Nghĩ lại ba ngày qua bị dày vò, quả thực cũng không dễ chịu gì.

Ta liền kể lại rõ ràng.

Mẫu thân nghe xong khẽ sững người, giọt lệ còn đọng trên má, sắc mặt lại từ u sầu chuyển thành hớn hở vui mừng:

“Con ta cuối cùng đã khổ tận cam lai!”

“Mẫu thân, người gọi đó là cam lai sao? Thắt lưng con suýt bị hành cho gãy rồi.” – ta đỏ hoe mắt, lên tiếng oán thán.

“Đứa ngốc…” – mẫu thân xoa nhẹ đỉnh đầu ta, nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Không biết từ lúc nào, phụ thân đã lén bước vào phòng.

“Yên nhi, thế nào? Con có ứng phó qua loa với tên gian tướng kia không?” – phụ thân vội vã hỏi han.

“Ứng phó cái đầu ông!” – mẫu thân ta giơ chiếc giày thêu, ném thẳng về phía phụ thân, mắng,
“Ta thấy con rể rất tốt. Có lẽ vì nể mặt Yên nhi, từ nay hắn sẽ không đối đầu với ông nữa.”

“Hừ, nếu tên gian tướng đó mà biết hối cải, ta – Nam Cung Tự – sẽ viết tên ngược lại!” – phụ thân ta trừng mắt trợn mày, râu ria phất phơ.

Ta cùng mẫu thân đồng loạt lườm trắng mắt.

“Lão gia, đừng nói những lời vô dụng ấy nữa, nay sự đã rồi, cơm chín thì cũng đã thành cơm chín. Ông với ta chỉ có thể mong Yên nhi và con rể sống yên ấm thuận hòa, hạnh phúc viên mãn.
Ông đừng gây thêm chuyện!” – mẫu thân tâm trạng vui vẻ, hiếm khi khuyên giải nhẹ nhàng.

“Cái gì? Cơm sống đã thành cơm chín? Tên gian tướng c/h/ế/t tiệt kia, không giữ đạo nghĩa, kẻ thù không vạ đến người nhà, vậy mà dám làm nhục nữ nhi ta! Đao của ta đâu, a a a…” – phụ thân vỗ bàn, gào thét như điên.

“Nhạc phụ nên cẩn ngôn. Nếu nhạc phụ còn nói những lời trái với đạo lý như vậy, e rằng ngày khác, tiểu tế sẽ phải dâng tấu trên triều.”

Ngoài cửa, giọng nói lạnh lẽo của Phó Chi Hằng vang lên.

Phụ thân ta trừng lớn đôi mắt, tiếng kêu lập tức nghẹn họng.

Ta chỉ biết đỡ trán thở dài.

Thật không hiểu nổi, phụ thân ta là kẻ võ biền thô kệch, lấy đâu ra tự tin mà suốt ngày đấu mồm đấu mép, đối đầu với Phó Chi Hằng?
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 9



9.

Ta và Phó Chi Hằng vừa hồi phủ xong, phụ thân liền trông như quả cà héo úa bị sương đánh.

Người ngồi xổm trước cổng lớn, dùng tay áo che mặt, miệng nhép nhép ra hiệu:

“Yên nhi đừng sợ, phụ thân sẽ thỉnh chỉ hòa ly cho con.”

Ngay giây kế tiếp, người liền bị mẫu thân vung tay tát một cái thật mạnh, đánh bay vào trong cửa…

Ta theo Phó Chi Hằng trở về phủ Tể tướng.

Vài ngày thoáng qua như chớp mắt.

Nghe nói, phụ thân ta và Phó Chi Hằng chẳng những không vì thân phận thông gia mà thu lại mũi nhọn, ngược lại càng ngày càng đối đầu gay gắt hơn.

Có lần, nghe đâu phụ thân bị Phó Chi Hằng chọc tức đến mức thổ huyết, lập tức cởi luôn chiếc giày, ném thẳng lên đầu hắn…

Ta vừa nghe tin ấy, đầu liền ong ong vang dội.

Phụ thân à, người không chừa cho nữ nhi chút đường sống nào sao?

Thế nhưng, Phó Chi Hằng lại không hề làm khó ta, ngược lại, đối xử với ta rất tốt, mọi thứ ăn mặc dùng đều còn hơn khi ta ở phủ Tướng quân.

Chỉ là, trên giường, hắn vẫn thích hành ta một trận.

Nhưng, qua mấy ngày đầu ấy, ta lại chẳng thấy khổ sở nữa, ngược lại còn cảm thấy có chút thú vị.

Ta cuối cùng cũng hiểu, thì ra đây chính là lợi ích của việc thành thân, bảo sao thiên hạ ai cũng muốn lấy chồng.

Mẫu thân, người vậy mà lại luôn lừa dối ta!

Chỉ là, tên gian tướng này, rốt cuộc định lúc nào sẽ ra tay với ta?

Ta cứ nơm nớp lo sợ, ngày ngày sống trong cảnh nghi thần nghi quỷ.

Phụ thân ta vẫn thường gửi tin, bảo ta cố nhịn thêm ít lâu, nói sẽ thỉnh chỉ hòa ly cho ta.

Thế nhưng, mãi mà ta vẫn chẳng thấy tin tức gì về việc hòa ly chính thức.
 
Back
Top Bottom