Ngôn Tình Thánh Thể Khắc Phu

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczPcZUkZRzIP0FzG0yGhFcP9YjtNrNGvNpBRVTCzBD1ogodyaE6XKKvlpGX73qbNFpvtlLShApaDwHVgF0Wu4e73cWDVftC7OQp3fTIjcv9dCnOlViAptasHjWMCGt1IqXh6TTnbzSGuUBcasMZpTTIh=w215-h322-s-no-gm

Thánh Thể Khắc Phu
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Ta khắc chồng.

Bất cứ ai bàn chuyện cưới xin với ta đều gặp đại họa.

Vậy mà cha ta lại vui mừng khôn xiết.

Ông ấy gả ta cho kẻ thù không đội trời chung của mình – Tể tướng Bùi Chi Hằng.

Kết quả, eo thon của gian thần ấy hóa thành lưỡi dao đoạt mệnh, từng nhát từng nhát đều muốn lấy mạng ta.

Hắn ép ta vào góc giường, giọng khàn khàn nói:

"Những kẻ từng đính hôn với nàng trước đây… đều là do vi phu âm thầm trừ khử đấy."​
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 1


1

Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành.

Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta.

Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi.

Trong kinh đồn rằng ta khắc chồng.

Hoàng đế không chịu nổi nữa, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta tiến cung làm phi.

Thế nhưng, ngay ngày ban thánh chỉ, thánh thượng bỗng nhiên đau bụng quặn thắt, đi đại tiện không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng phải vịn tường.

Hoàng đế hoảng hốt, trong đêm vội vàng thu hồi thánh chỉ, long ngôn xác quyết:

“Nữ tử này khắc phu quá đỗi hung tàn!”

Thánh thượng kim khẩu ngọc ngôn, đã định luận như vậy, từ đó về sau cả kinh thành chẳng còn kẻ nào dám cưới ta.

Mẫu thân ta lo lắng đến ưu sầu, duy chỉ có phụ thân vẫn ung dung không chút bận tâm.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 2


2

Hôm ấy, sau khi hạ triều trở về, phụ thân ta mặt mày rạng rỡ ba bước thành hai hớn hở chạy vào nhà lớn tiếng hỏi:

“Yên nhi có muốn thành thân không?”

Ta ủ rũ đáp:

“Phụ thân, nữ tử nhà ai mà không muốn lấy chồng?”

Phụ thân ta xoa tay, hào hứng tuyên bố:

“Ta đã thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn cho con rồi!”

“Lời này có thật không?”

“Đối phương là ai?”

Ta và mẫu thân gần như đồng loạt đập bàn đứng dậy.

“Bùi Chi Hằng!” – Phụ thân ta vuốt chòm râu quai nón, dõng dạc nói.

“Phụt!”

Ta và mẫu thân suýt nữa đồng loạt phun ra hai búng m/á/u.

“Lão gia, ông hồ đồ rồi sao? Sao có thể gả Yên nhi cho Bùi Chi Hằng?” – Mẫu thân ta vừa khóc vừa xoay một vòng, định tìm gia pháp hầu hạ phụ thân ta.

Bùi Chi Hằng là đương triều Tể tướng, thiên tư trác tuyệt, dung mạo bất phàm, là giấc mộng của vô số danh môn khuê tú trong kinh.

Nhưng hắn lại là kẻ thù không đội trời chung của phụ thân ta!

Một người là thủ lĩnh văn thần, một người là đệ nhất võ tướng, trời sinh bất hòa.

Mỗi ngày trong triều đấu đá kịch liệt, gươm đao vô hình, tranh phong quyết liệt.

Cả thiên hạ đều biết bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, một mất một còn!

Ta đau đớn kêu lên:

“Phụ thân, người đây là muốn gả nữ nhi sao? Người rõ ràng là muốn hại nữ nhi! Người muốn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Nếu đã vậy, người cứ nói thẳng đi! Muốn con cắt cổ hay treo cổ, phụ thân chọn đi!”

Phụ thân ta phất tay, cười híp mắt:

“Ai da, dù sao cũng chẳng đi đến bước thành thân thật sự. Chỉ cần đính hôn, để tên họ Bùi kia bị khắc đến chếc đi sống lại, sau đó ta sẽ xin chỉ rút hôn. Yên nhi, con có ‘Thánh thể khắc phu’, chẳng lẽ lại không giúp phụ thân sao?”

Chòm râu của ông ấy viết đầy hai chữ “tính toán”.

Phụ thân, người có chút lễ nghĩa nào không?

Thôi được rồi, người vui là được.

Ta uể oải trở về viện của mình.

Đêm đó, nghe nói mẫu thân ta vừa khóc vừa phạt phụ thân quỳ trên bàn giặt quần áo suốt một đêm.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 3


3.

Thế là, hôn sự giữa ta và Phó Chi Hằng, cứ như vậy mà được định xuống.

Về sau, ta nghe nói, là phụ thân ta hạ mình, không màng thể diện, trên triều đình ép bức Phó Chi Hằng.

Ép đến cuối cùng, Phó Chi Hằng đỏ mắt, nói rằng:
“Vì nước bỏ mạng, bản tướng còn chẳng sợ, há lại sợ cưới Nam Cung Yên sao? Coi như vì dân trừ hại.”

Hoàng đế cảm động khôn cùng, tán thán: “Phó khanh quả là lương tướng hộ quốc, dũng cảm mà đại nghĩa.”
Tức thì ban hôn tại chỗ.

Nghe thử xem, “vì nước bỏ mạng”, “vì dân trừ hại”… đây là lời nghiêm túc sao?

Phó Chi Hằng, ta chúc ngươi cũng một lần tuôn ra ba ngàn dặm!
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 4


4.

Từ sau khi định thân, phụ thân ta ngày nào cũng như uống nhầm m/á/u gà, đôi mắt tròn xoe, chỉ mong trông thấy Phó Chi Hằng gặp họa.

Thế nhưng, tên gian tướng ấy không biết có loại thể chất đặc biệt gì, đính hôn đã một tháng, hắn vẫn bình an vô sự.

Phụ thân ta liền nóng ruột.
Không chỉ phụ thân ta sốt ruột, ngay cả ta cũng cuống cả lên.

“Phụ thân, người lần này là chơi quá trớn rồi phải không? Hay là để nữ nhi bỏ trốn đi, giữ mạng là trên hết!”

“Yên nhi, con nên tìm hiểu chút đi, Hoàng đế ban hôn, mà con dám bỏ trốn, sẽ tru di cửu tộc đó!”

Mẫu thân ta vừa nghe xong, lập tức òa khóc, giơ gậy lên, đuổi đánh phụ thân ta khắp nhà:
“Huhuhu… ta diệt ông trước cho rồi!”

“Phu nhân bớt giận. Thật sự không được thì gả đi cũng được. Có khi bái đường xong là hiệu nghiệm. Ta với nàng phải tin tưởng Yên nhi. Dù sao, ngay cả Hoàng thượng cũng nói, Yên nhi khắc phu, quả thực hung hãn.” – Phụ thân ta vừa chống gậy, vừa vội vàng cầu xin tha mạng.

Phụ thân, người có muốn nghe thử xem, người vừa nói cái gì không?
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 5


5.

Phó Chi Hằng đến rước dâu, ta cùng mẫu thân khóc lớn vô cùng.

Thật sự khóc đến mức bi thương, tựa như sinh ly tử biệt.

Cũng chẳng rõ, sau khi vào phủ Tể tướng, Phó Chi Hằng sẽ đối phó ta – nữ nhi của đại địch – ra sao.

Phụ thân ta sắc mặt xám xịt, dường như chỉ trong chớp mắt đã già đi mười tuổi, nhưng vẫn vỗ ngực cam đoan với ta:

“Yên nhi đừng sợ, con chỉ cần ứng phó qua loa với tên gian tướng kia, phụ thân nhất định sẽ tìm cơ hội xin chỉ thánh để hòa ly cho con.”

Phụ thân, người im miệng lại đi, ta còn dám tin người sao?

Ta khóc đến sưng cả mắt, ngồi trên giường cưới, tâm như tro tàn, ngồi chờ Phó Chi Hằng.

Ta và Phó Chi Hằng, kỳ thật không phải người xa lạ.

Ngược lại, thuở nhỏ, hai nhà từng là hàng xóm.

Khi đó, phụ thân ta vẫn chưa là đại tướng quân, Phó Chi Hằng cũng chưa thành gian tướng.

Hai nhà gần gũi thân tình, giao hảo đặc biệt hòa thuận.

Phó Chi Hằng lớn hơn ta năm tuổi, từ nhỏ đã tuấn tú khác người.

Từ khi ta ba tuổi, liền cả ngày ôm lấy chân hắn, vừa khóc vừa đòi gả cho hắn.

Về sau, hắn càng lớn càng phong tư tuấn dật, mỗi lần ta thấy hắn đều đỏ mặt tim đập.

Nhưng rồi sau này, hắn bắt đầu nổi bật trên triều đình, dần dần bất đồng chính kiến với phụ thân ta.

Hai người trở mặt thành tử địch, hai nhà từ đó đoạn tuyệt

Nay, ta lại gả cho hắn, quả thật là trò đùa của tạo hóa…

Ta còn đang nghĩ ngợi lung tung, trước mắt bỗng thấy hồng trướng đã được vén lên.

Một gương mặt khuynh quốc khuynh thành hiện ra trước mắt ta.

Dưới ánh nến hỷ, đôi mắt phượng của hắn ánh lên tia sáng, đuôi mắt khẽ nhướn, sống mũi cao, môi mỏng mím nhẹ, mày như vẽ, mắt như sao, tựa như tiên nhân hạ phàm…

Nhưng mà, dù có đẹp đến đâu, đao phủ vẫn là đao phủ. Ta bắt đầu run rẩy toàn thân.

Thế nhưng, ta là nữ nhi nhà tướng, không thể để mất uy phong của phủ Đại tướng quân.

Ta ưỡn cổ, lớn tiếng nói:

“Gian tướng, muốn g/i/ế/t muốn c/h/é/m, xin cho một đao dứt khoát!”

“Phu nhân thật biết nói đùa.” – ánh lửa từ hỷ nến phản chiếu trong mắt Phó Chi Hằng, càng khiến ánh nhìn của hắn sâu thẳm khó dò.

Hắn lại đưa ra một chiếc khăn tay ấm áp, tỉ mỉ lau mặt cho ta.

“Ngươi định lau sạch rồi mới g/i/ế/t à?” – ta lại run lên từng hồi.

Thế nhưng, ta là nữ nhi nhà tướng, không thể để mất uy phong của phủ Đại tướng quân.
Ta ưỡn cổ, lớn tiếng nói:

“Gian tướng, muốn g/i/ế/t muốn c/h/é/m, xin cho một đao dứt khoát!”
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 6


6.

“Phu nhân thật biết nói đùa.”

Ánh lửa hồng chúc lay động trong đáy mắt Phó Chi Hằng, càng làm cho ánh nhìn của hắn thêm phần thâm sâu khó lường.

Hắn lại lấy ra một chiếc khăn tay ấm áp, tỉ mỉ lau mặt cho ta.

“Ngươi định lau sạch rồi mới g/i/ế/t?”

Ba ngày qua, ta chưa từng nói một lời cầu xin, thậm chí mấy lần còn xoay chuyển tình thế, phản khách vi chủ, ngược dưới làm trên, cũng coi như chưa làm mất thể diện phủ Tướng quân.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 7


7.

Ba ngày sau, là ngày hồi môn.

Ta đã thu dọn xong từ sớm, chỉ mong có thể chuồn đi thật nhanh.

Nào ngờ, vừa bước ra cửa, liền thấy Phó Chi Hằng đứng sừng sững trước ngưỡng.

“Gian… ngươi đây là có ý gì?” – ta ôm chặt cái bọc nhỏ, tưởng hắn muốn ngăn ta về nhà.

Không ngờ, Phó Chi Hằng lại đưa tay vén rèm xe ngựa:

“Tự nhiên là muốn cùng phu nhân hồi môn.”

“Ngươi muốn đến nhà ta? Gặp phụ thân ta?” – ta kinh ngạc đến tột độ.

Phó Chi Hằng chẳng nói chẳng rằng, đỡ ta lên xe ngựa.

Trên đường, ta ngồi bên cạnh hắn, cảm giác như ngồi trên bàn chông, trong lòng thấp thỏm, rốt cuộc không nhịn được, dè chừng hỏi:

“Ngươi rốt cuộc tính toán gì vậy? Là muốn một lưới bắt hết nhà ta sao? Ta với mẫu thân đều vô tội mà.”

“Phu nhân lại nói đùa rồi. Ta sao nỡ ra tay với phu nhân?” – Phó Chi Hằng nhướng mày, nhẹ nhàng đáp.

“Vậy… vậy chẳng lẽ ngươi đã hóa giải hiềm khích với phụ thân ta rồi?” – ta chớp mắt nhìn hắn, đầy vẻ mong đợi.

“Chuyện đó… không thể.”

Trái tim đang treo lơ lửng trong lồng ngực ta, rốt cuộc cũng hoàn toàn tan nát.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 8


8.

Về đến nhà, mẫu thân liền ôm chầm lấy ta, nước mắt tuôn rơi, miệng không ngừng gọi con, xót xa vô cùng.

Mẫu thân hỏi ta ba ngày qua làm sao mà chịu đựng được.

Trước đây, vì ta luôn mang tiếng khắc phu, mẫu thân lo ta cả đời chẳng thể xuất giá, sợ ta đau lòng, nên thường hữu ý vô ý nói về nỗi khổ của việc lấy chồng.

Nghĩ lại ba ngày qua bị dày vò, quả thực cũng không dễ chịu gì.

Ta liền kể lại rõ ràng.

Mẫu thân nghe xong khẽ sững người, giọt lệ còn đọng trên má, sắc mặt lại từ u sầu chuyển thành hớn hở vui mừng:

“Con ta cuối cùng đã khổ tận cam lai!”

“Mẫu thân, người gọi đó là cam lai sao? Thắt lưng con suýt bị hành cho gãy rồi.” – ta đỏ hoe mắt, lên tiếng oán thán.

“Đứa ngốc…” – mẫu thân xoa nhẹ đỉnh đầu ta, nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Không biết từ lúc nào, phụ thân đã lén bước vào phòng.

“Yên nhi, thế nào? Con có ứng phó qua loa với tên gian tướng kia không?” – phụ thân vội vã hỏi han.

“Ứng phó cái đầu ông!” – mẫu thân ta giơ chiếc giày thêu, ném thẳng về phía phụ thân, mắng,
“Ta thấy con rể rất tốt. Có lẽ vì nể mặt Yên nhi, từ nay hắn sẽ không đối đầu với ông nữa.”

“Hừ, nếu tên gian tướng đó mà biết hối cải, ta – Nam Cung Tự – sẽ viết tên ngược lại!” – phụ thân ta trừng mắt trợn mày, râu ria phất phơ.

Ta cùng mẫu thân đồng loạt lườm trắng mắt.

“Lão gia, đừng nói những lời vô dụng ấy nữa, nay sự đã rồi, cơm chín thì cũng đã thành cơm chín. Ông với ta chỉ có thể mong Yên nhi và con rể sống yên ấm thuận hòa, hạnh phúc viên mãn.
Ông đừng gây thêm chuyện!” – mẫu thân tâm trạng vui vẻ, hiếm khi khuyên giải nhẹ nhàng.

“Cái gì? Cơm sống đã thành cơm chín? Tên gian tướng c/h/ế/t tiệt kia, không giữ đạo nghĩa, kẻ thù không vạ đến người nhà, vậy mà dám làm nhục nữ nhi ta! Đao của ta đâu, a a a…” – phụ thân vỗ bàn, gào thét như điên.

“Nhạc phụ nên cẩn ngôn. Nếu nhạc phụ còn nói những lời trái với đạo lý như vậy, e rằng ngày khác, tiểu tế sẽ phải dâng tấu trên triều.”

Ngoài cửa, giọng nói lạnh lẽo của Phó Chi Hằng vang lên.

Phụ thân ta trừng lớn đôi mắt, tiếng kêu lập tức nghẹn họng.

Ta chỉ biết đỡ trán thở dài.

Thật không hiểu nổi, phụ thân ta là kẻ võ biền thô kệch, lấy đâu ra tự tin mà suốt ngày đấu mồm đấu mép, đối đầu với Phó Chi Hằng?
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 9


9.

Ta và Phó Chi Hằng vừa hồi phủ xong, phụ thân liền trông như quả cà héo úa bị sương đánh.

Người ngồi xổm trước cổng lớn, dùng tay áo che mặt, miệng nhép nhép ra hiệu:

“Yên nhi đừng sợ, phụ thân sẽ thỉnh chỉ hòa ly cho con.”

Ngay giây kế tiếp, người liền bị mẫu thân vung tay tát một cái thật mạnh, đánh bay vào trong cửa…

Ta theo Phó Chi Hằng trở về phủ Tể tướng.

Vài ngày thoáng qua như chớp mắt.

Nghe nói, phụ thân ta và Phó Chi Hằng chẳng những không vì thân phận thông gia mà thu lại mũi nhọn, ngược lại càng ngày càng đối đầu gay gắt hơn.

Có lần, nghe đâu phụ thân bị Phó Chi Hằng chọc tức đến mức thổ huyết, lập tức cởi luôn chiếc giày, ném thẳng lên đầu hắn…

Ta vừa nghe tin ấy, đầu liền ong ong vang dội.

Phụ thân à, người không chừa cho nữ nhi chút đường sống nào sao?

Thế nhưng, Phó Chi Hằng lại không hề làm khó ta, ngược lại, đối xử với ta rất tốt, mọi thứ ăn mặc dùng đều còn hơn khi ta ở phủ Tướng quân.

Chỉ là, trên giường, hắn vẫn thích hành ta một trận.

Nhưng, qua mấy ngày đầu ấy, ta lại chẳng thấy khổ sở nữa, ngược lại còn cảm thấy có chút thú vị.

Ta cuối cùng cũng hiểu, thì ra đây chính là lợi ích của việc thành thân, bảo sao thiên hạ ai cũng muốn lấy chồng.

Mẫu thân, người vậy mà lại luôn lừa dối ta!

Chỉ là, tên gian tướng này, rốt cuộc định lúc nào sẽ ra tay với ta?

Ta cứ nơm nớp lo sợ, ngày ngày sống trong cảnh nghi thần nghi quỷ.

Phụ thân ta vẫn thường gửi tin, bảo ta cố nhịn thêm ít lâu, nói sẽ thỉnh chỉ hòa ly cho ta.

Thế nhưng, mãi mà ta vẫn chẳng thấy tin tức gì về việc hòa ly chính thức.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 10


10.

Ngày hôm ấy, ta nhận được thiếp mời của Trưởng công chúa, nàng mời ta đến dự yến hội mùa xuân.

Ta mừng rỡ reo lên, song trong lòng có chút lo lắng, không biết Phó Chi Hằng có chịu để ta đi hay không.

Nào ngờ, ta vừa mở miệng, hắn chẳng những đồng ý, thậm chí còn muốn đích thân hộ tống ta đi.

Ta trố mắt kinh ngạc.

Mấy năm qua ở kinh thành, đủ loại yến hội, Phó Chi Hằng rất ít khi tham dự.

Hắn trong mắt thế nhân luôn là kẻ lạnh nhạt cao quý, tựa trăng sáng trên cao, xa cách ngàn dặm.

Chính khí chất thanh cao ấy, càng khiến vô số danh môn khuê tú theo đuổi điên cuồng, ai nấy đều coi hắn là nam thần trong mộng.

Hôm nay, hắn lại phá lệ, cùng ta đến yến tiệc mùa xuân?

Ta vừa thấy vinh hạnh, vừa bất an, chẳng rõ trong đó có mưu mô gì không? Có phải hắn định làm ta bẽ mặt trước chúng nhân, giống như ngày thường hắn đối đãi với phụ thân ta?

Thế nhưng, sống trong phủ Tể tướng ngày ngày căng thẳng, ta đã sắp nghẹn đến phát cuồng.

Yến hội này, ta dù thế nào cũng phải đi.

Thế là, ta được Phó Chi Hằng tháp tùng, cùng nhau xuất hiện tại phủ Trưởng công chúa.

Phó Chi Hằng vừa lộ diện, quả nhiên lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn của các tiểu thư thế gia.

“Phó tướng đến rồi, trời ơi, sao trông còn tuấn mỹ hơn trước vậy?”

“Tại sao hắn thà cưới nữ khắc phu cũng không ngó ngàng đến ta chứ?”

“Hoàng thượng ban hôn, hắn biết làm sao? Nghe nói thành thân rồi, hắn với Đại tướng quân càng đấu quyết liệt hơn.”

“Nam Cung Yên cũng thật đáng thương, sống sờ sờ lại thành vật hy sinh trong cuộc chiến của hai người đó.”

“Còn gì nữa, nàng ấy nhìn gầy yếu hẳn đi, khóe mắt hình như còn có nếp nhăn!”

Các ngươi đi c/h/ế/t đi, ai cho phép các ngươi đứng đây mà xì xào sau lưng người khác thế? Ai có nếp nhăn? Các ngươi cả nhà đều đầy nếp nhăn ấy!

Ta tức đến bỏ lại Phó Chi Hằng, một mình đi về phía thủy tạ.

Vừa đứng yên, đã nghe thấy một giọng điệu chua ngoa cất lên sau lưng:
“Ô, chẳng phải là Nam Cung tiểu thư sao? Sao lại lẻ loi đứng đây một mình?”

Không cần quay đầu, ta cũng biết là ai – Xương Tiểu Thư, à không, là Xương Oa Oa – chính là Xương Uyển Nhi, tiểu thư đích hệ phủ Thái phó, tử địch của ta.

Trong số quý nữ kinh thành, người si mê Phó Chi Hằng nhất, không ai qua được nàng ta.

Nay ta gả cho Phó Chi Hằng, người buồn nhất hẳn chính là nàng ta rồi.

“Xương Uyển Nhi, lễ nghi khuê các, ngươi không học được chút nào sao? Nay phải gọi ta một tiếng Phó phu nhân mới đúng.”

Ta nở nụ cười đoan trang nhất, xoay người đối diện với nàng ta, hung hăng rắc muối lên vết thương.

“Hừ! Phó phu nhân sao?” – Xương Uyển Nhi phe phẩy quạt, nheo mắt liếc từ đầu tới chân ta, lạnh lùng cười nhạt,

“Ai chẳng biết là cha ngươi ép Thánh thượng ban hôn, bắt ép Phó tướng cưới ngươi? Phụ thân ngươi với Phó tướng đánh nhau như chó mèo, vậy mà ngươi còn dám ra đây vênh váo? Ai biết được, sau lưng bị Phó tướng giày vò ra sao!”

“Hứ, thế thì ngươi đoán sai rồi. Phu quân ta đối xử với ta cực tốt. Không ngại nói cho ngươi biết, chúng ta ấy à, một đêm bảy lần không trùng kiểu, đêm nào cũng mới mẻ.” – ta ghé sát tai nàng ta, nói nhỏ như gió thổi, hòng tức c/h/ế/t nàng.

“Ngươi…” – Xương Uyển Nhi vốn là khuê nữ chưa chồng, bị ta chọc giận đến mức mất hết phòng tuyến, mặt mày đỏ bừng, mắng ta không biết xấu hổ.

Nhưng vừa liếc mắt ra phía sau ta, Xương Uyển Nhi bỗng nghiêng người, lao thẳng xuống hồ.

Vừa rơi vừa hét:
“Cứu mạng! Nam Cung Yên g/i/ế/t người!”

Ta biết ngay mà, cái tiểu yêu tinh này lại giở trò rồi.

“Xương Uyển Nhi, ngươi chờ đó, ta sẽ gọi vài lão góa chân thọt đến cứu ngươi!” – ta nghiến răng nghiến lợi.

Vừa quay người lại, liền đối mặt với gương mặt tuấn tú của Phó Chi Hằng.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 11


11.

“Không liên quan đến ta!” – ta theo bản năng lùi một bước, lớn tiếng phân bua.

“Phó tướng, cứu mạng… cứu mạng a!” – Xương Uyển Nhi vùng vẫy trong làn nước cạn, rõ ràng biết bơi rất giỏi, vậy mà lại như sắp c/h/ế/t đuối.

Ta lập tức hiểu ra.

Xương Uyển Nhi vừa rồi rõ ràng là thấy Phó Chi Hằng đang bước đến, nên mới cố tình ngã xuống nước.

Thứ nhất, để đổ tội cho ta.
Thứ hai, nếu Phó Chi Hằng xuống nước cứu nàng ta, sẽ mang tiếng nam nữ thân cận, như vậy nàng ta có thể quấn lấy hắn không buông.

Xương Uyển Nhi vì Phó Chi Hằng, đúng là dốc hết vốn liếng.

Người xưa có câu: “Chó dữ sợ gậy gộc, trai tốt sợ nữ quấn.”

Lẽ nào, Xương Uyển Nhi định vào phủ Tể tướng? Không được! Nếu thật như vậy, ta không nhịn nổi mà một đao c/h/é/m c/h/ế/t hai người đó mất!

Nhưng ta chỉ thấy Phó Chi Hằng bước đến bên cạnh ta, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Xương Uyển Nhi đang giãy giụa dưới hồ, căn bản không có chút ý định xuống nước cứu người.

“Phó tướng…” – Xương Uyển Nhi thấy vẻ lạnh nhạt ấy, biết có giãy thêm cũng vô ích, đành lặng lẽ đứng dậy, người đầy bùn đất và cỏ rác, đáng thương hề hề nhìn Phó Chi Hằng, khẽ nói:
“Nam Cung Yên tâm địa ác độc, đẩy thiếp xuống nước…”

“Ta không mù.” – Phó Chi Hằng lạnh lùng mở miệng, giọng thản nhiên.

Một câu, liền chặn đứng mọi lời vu cáo trong cổ họng Xương Uyển Nhi.

Xương Uyển Nhi sững người, ngỡ ngàng nhìn Phó Chi Hằng.

Còn ta, mừng rỡ nhìn hắn.

Trời ơi, giờ phút này, hắn quả thật như ánh dương rực rỡ trên cao, chiếu sáng lòng ta.

Xương Uyển Nhi giận dữ, cắn môi khó chịu, nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói:
“Phó tướng, thiếp bây giờ y phục ướt sũng, tất cả đã bị ngài nhìn thấy. Nếu ngài không chịu trách nhiệm, thiếp sống không bằng c/h/ế/t…”

“Ngươi thật vô liêm sỉ!” – ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ nghe Phó Chi Hằng khẽ cười, từ tốn nói bên cạnh ta:
“Ta sáng nay đột nhiên phát bệnh về mắt, nhìn mọi vật đều mờ mịt. Phu nhân ta có thể làm chứng.”

Ta nghe vậy, mắt sáng rỡ, quay đầu nhìn hắn, cố nén tiếng cười, gật đầu như giã tỏi:
“Đúng đúng đúng!”

“Vậy… vậy Phó tướng, ngài rốt cuộc là mù… hay không mù… a?” – Xương Uyển Nhi đứng ngây ra, như muốn ngất xỉu.

“To gan Xương Uyển Nhi! Dám bôi nhọ Tể tướng triều đình, ngươi toan tính điều chi?” – ta dựa vào lưng Phó Chi Hằng, thừa thế làm càn.

“Phu nhân, đỡ vi phu trở về đi. Hai mắt đau nhức, e là sắp mọc lẹo rồi.”

Phó Chi Hằng đặt tay vào tay ta, kéo ta quay người rời đi.

Chỉ để lại Xương Uyển Nhi, một mình giậm chân dậm ngực giữa hồ nước.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 12


12.

“Phu nhân, nàng đã nhìn vi phu cười suốt nửa canh giờ rồi.”

Trong xe ngựa, Phó Chi Hằng nắm lấy tay ta, giữ trong lòng bàn tay, khẽ mở miệng nói.

“Phó Chi Hằng, ngươi… thật sự đang bảo vệ ta? Ngươi không oán trách phụ thân ta nữa sao?” – ta thu lại nụ cười trên mặt, vẫn khó tin hỏi lại.

“Phu nhân,” – Phó Chi Hằng nhẹ nhàng v**t v* ngón tay ta, khẽ nói –
“Ta và nhạc phụ chỉ là bất đồng chính kiến, không hề xen lẫn tư tình. Hơn nữa, nhạc phụ là nhạc phụ, phu nhân là phu nhân. Phu nhân không cần phải cả ngày nghi thần nghi quỷ.”

“Thật sao? Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Ngàn vạn lần thật!”

Ta biết mà, ta với mẫu thân vốn vô tội.

Nói như vậy… ta không phải c/h/ế/t rồi!
Ta vui mừng muốn nhảy dựng lên.

“Vậy phu nhân, còn muốn nghe theo lời nhạc phụ, hòa ly với vi phu nữa không?” – Phó Chi Hằng bỗng nghiêm túc hỏi lại.

“Không không, không hòa ly!” – ta lắc đầu như trống bỏi.

Phụ thân ơi, xin thứ lỗi. Giữa người và đạo nghĩa, ta không do dự chọn mỹ sắc.

Phó Chi Hằng hài lòng ôm ta vào lòng, mùi hương thanh đạm như tùng trúc bao phủ quanh người, hắn lại cúi đầu, ghé vào tai ta thì thầm:
“Mới vừa rồi nghe phu nhân nói, ta và nàng một đêm bảy lần không trùng kiểu, đêm nào cũng có hoa dạng… xem ra, vi phu còn phải nỗ lực hơn nữa.”

Trong nháy mắt, mặt ta đỏ bừng như m/á/u, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

Lời điên rồ như thế, sao lại bị hắn nghe thấy chứ?
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 13


13.

Ta bắt đầu yên tâm sống trong phủ Tể tướng.

Ta và Phó Chi Hằng kính nhau như tân, hòa hợp như đàn cầm sáo.

Phó Chi Hằng dường như đúng như lời hắn đã nói, đối với ta hoàn toàn không mang lòng khúc mắc.

Không chỉ không có khúc mắc, mà phải nói là đối xử với ta cực kỳ tốt.

Lúc rảnh rỗi, hắn sẽ cùng ta chèo thuyền cưỡi ngựa, dạo chơi dưới hoa nguyệt.

Hắn mua đủ mọi thứ ta thích, làm cùng ta tất cả những gì ta vui.

Hắn nhớ từng câu ta từng nói, chăm chút từng việc nhỏ liên quan đến ta.

Sao dời vật đổi, thoắt cái đã một năm trôi qua.

Hắn không bị ta khắc c/h/ế/t, ta cũng không bị hắn dày vò, chúng ta trở thành đôi phu thê mẫu mực trong kinh thành, khiến người người ngưỡng mộ.

Các quý nữ kinh thành, ai mà không ghen tỵ với ta?

Những kẻ từng truyền ta khắc phu, giờ thì vả mặt vang rền chứ?

Những người từng bảo ta ngày càng tiều tụy, giờ chắc tai nóng ran vì bị tát rồi hả?

Những phong thư phụ thân gửi đến, bảo ta hòa ly, ta hoàn toàn không đoái hoài.

Đùa sao, thành thân tốt như vậy, ta vì cớ gì phải hòa ly?

“Yên nhi, kẻ trí không đắm s*c t*nh, kẻ dại bị lụy ái tình, lôi đánh sét giáng kẻ si mê vì yêu. Con ngàn vạn lần đừng để tên gian tướng ấy lừa gạt đấy!”

Phụ thân à, người đang nói gì vậy? Đến vần cũng không chịu ăn khớp.

Yên tâm đi, nữ nhi không si tình, chỉ đơn giản là mê sắc thôi mà.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 14


14.

Ta không để ý tới phụ thân, thì phụ thân lại lên triều tìm Phó Chi Hằng gây sự.

Nghe nói, hai người đấu đến mức Hoàng đế cũng phiền lòng, cả ngày chỉ lo đứng ra xử lý vụ tranh chấp của bọn họ.

Một cơn tức giận bốc lên, Hoàng thượng liền phái Phó Chi Hằng đến Nam tỉnh, xử lý nạn thủy tai.

Nghe nói thánh chỉ vừa ban xuống, phụ thân ta liền vui mừng như kẻ tiểu nhân hai trăm cân vừa đắc ý:
“Yên nhi, theo phụ thân về nhà đi. Nhân lúc này, hòa ly với tên gian tướng ấy, giờ không ly thì còn chờ đến khi nào?” – phụ thân tìm được ta, cười trông chẳng khác nào một kẻ buôn người.

“Phụ thân, con không đi!” – ta ôm chặt khung cửa phủ Tể tướng, sống c/h/ế/t không chịu rời bước.

“Con cũng khắc không c/h/ế/t hắn, ở lại đây làm gì?”

Cái miệng phụ thân, quả thật như được trời ban thần lực, lại còn tẩm độc.

Chưa đầy mấy ngày, tin Phó Chi Hằng trúng tên truyền về kinh thành.

Nghe nói là do thổ phỉ gây loạn, hắn vô tình bị thương, lại còn trọng thương.

“Yên nhi, xem ra con không phải khắc không c/h/ế/t hắn, chỉ là chưa tới lúc thôi. Tên gian tướng ấy lần này, e rằng dữ nhiều lành ít. Yên nhi, theo phụ thân về đi, đừng sợ, con còn có phụ thân và mẫu thân mà.”

“Con không!” – ta mím môi, lập tức đóng sầm cửa phủ Tể tướng lại.

Ta chẳng những không theo phụ thân hồi phủ, mà còn lập tức lên đường trong đêm.

Ta mang theo vài thị vệ thân tín, một mạch chạy đến Nam tỉnh.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 15


15.

Dọc đường gió bụi mịt mù, cuối cùng ta cũng gặp được Phó Chi Hằng, người đang hôn mê bất tỉnh.

Hắn không còn là người phong hoa tuyết nguyệt như ngày thường, mà sắc mặt tái nhợt, lặng lẽ nằm trên giường, không nhúc nhích.

Ngự y nói với ta:
“Phu nhân, Phó tướng thương thế rất nặng, hôm nay đã là ngày thứ bảy. Nếu đêm nay có thể tỉnh lại, thì vẫn còn cứu được; nếu không tỉnh… ai…”

Ngự y thở dài rồi rời đi.

Ta ngồi trước giường Phó Chi Hằng, nỗi tự trách trong lòng như thủy triều cuộn lên, dâng trào mãnh liệt, suýt nữa nhấn chìm ta.

“Tất cả là lỗi của ta… Nếu không phải vì thể chất khắc phu của ta, sao chàng lại rơi vào cảnh ngộ như vậy?”

“Phó Chi Hằng, chàng tỉnh lại được không? Chỉ cần chàng tỉnh lại, ta sẽ cùng chàng hòa ly, từ nay sẽ không khắc chàng nữa. Chỉ cần chàng sống, sống thật tốt.”

Ta nắm lấy tay hắn, áp lên má mình, nước mắt trào ra không ngừng.

Ta suốt đêm không ngủ, mở to mắt canh bên giường hắn.

Thế nhưng, mãi đến sáng hôm sau, Phó Chi Hằng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trái tim ta dần chìm xuống đáy.

Ngơ ngác nhìn hắn bất động trên giường, ta loạng choạng đứng dậy, cúi sát bên tai hắn, khàn giọng nói:
“Phó Chi Hằng, chờ ta! Ta sẽ lập tức lên đường trở về kinh, thỉnh chỉ hòa ly. Chỉ cần chàng không còn là phu quân ta, ta sẽ không khắc chàng nữa, chàng sẽ sống lại, đúng không?”

Nói xong, ta quay người lao ra khỏi phòng, cướp lấy một con tuấn mã, phi nước đại hướng về kinh thành.

“Tiểu thư!”
“Phu nhân!”

Tiếng kinh hô vang lên phía sau, vang vọng liên hồi.



Ta chạy c/h/ế/t một con ngựa, toàn thân bụi đất, lảo đảo xuất hiện trước mặt Hoàng đế.

“Thần nữ cầu hòa ly, xin Hoàng thượng hạ chỉ, chuẩn cho thần nữ và Phó Chi Hằng hòa ly.”

Nói xong câu đó, ta liền ngã xuống, bất tỉnh.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 16


16.

Khi ta tỉnh lại lần nữa, thì đã ở trong phủ Tướng quân, trong khuê phòng năm xưa của ta.

Mẫu thân ngồi bên giường, viền mắt đỏ hoe, lặng lẽ trông ta.

“Mẫu thân… Phó Chi Hằng thế nào rồi?”

Ta vừa mở mắt, việc đầu tiên là cất tiếng khàn đặc hỏi ra câu ấy.

“Hắn không sao cả. Vừa có thư truyền bằng bồ câu, nói hắn đã tỉnh lại, không có gì đáng ngại.” – Mẫu thân nắm chặt tay ta, nói.

Nghe vậy, ta nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Thế nhưng, ngay sau đó, một cơn đau nhói mơ hồ bỗng siết lấy lòng ta.

Thì ra… chỉ cần hắn không còn là phu quân của ta, hắn sẽ không sao cả.

Thì ra, ta và hắn, kiếp này định sẵn có duyên mà chẳng có phận.

“Mẫu thân… mau lấy cho con cái túi sưởi, tim con đau quá…” – ta vội nói, giọng nghẹn ngào.



Tựa như ta đã sinh bệnh, giữa tiết trời nắng nóng, mỗi ngày đều phải ôm túi sưởi ấm áp trước ngực, mới thấy dễ chịu được chút ít.

Ta từng nghĩ, chắc do bôn ba mệt nhọc, tổn hại nguyên khí, nhưng về sau mới phát hiện, bệnh này… có liên quan đến Phó Chi Hằng.

Chỉ cần có người nhắc tới hắn, tim ta liền âm ỉ đau, không sao kìm nén.

“Mẫu thân, con muốn đến nhà ngoại ở một thời gian.”

Nơi đó sẽ không có ai nhắc tới Phó Chi Hằng, bệnh của ta… có lẽ sẽ khá hơn.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 17


17.

Nhà ngoại ở biên cương phương Bắc, phong tục thuần hậu, trời cao đất rộng.

Ta ở nhà ngoại, vừa ở là ba tháng.

Quả nhiên, bệnh tình đã đỡ hơn rất nhiều.

“Tiểu thư, trong tửu quán có rượu mới đấy. Nô tỳ đã mua một vò mang về, người có muốn nếm thử không?”

Xuân Hương – nha hoàn của ta – luôn nghĩ đủ cách để khiến ta vui vẻ.

“Được chứ!”

Ta và Xuân Hương liền ngồi dưới trăng, cùng nhau đối ẩm.

Vò rượu đó tên là “Tương Tư”.

Trên vò dán một mảnh giấy đỏ nhỏ, viết rằng: “Một tiếng lá ngô đồng rụng, một tiếng thu, một dải tương tư, một dải sầu.”

“Cái tên thì xui xẻo, nhưng mùi vị lại rất tuyệt.”

Ta cứ lật đi lật lại tờ giấy đỏ, ngắm mãi hai câu thơ ấy, bất tri bất giác uống say lúc nào không hay.

Trong mộng, dường như lại trở về những ngày chưa hòa ly.

Mơ thấy ta nằm trong lòng Phó Chi Hằng, lắng nghe nhịp tim quen thuộc của hắn, quanh mũi tràn ngập hơi thở của hắn…

“Phó Chi Hằng, lại là chàng sao? Chàng có biết không, mỗi lần mộng thấy chàng, tim ta lại đau lắm không?” – ta nhắm mắt, lẩm bẩm.

“Phụ thân ta nói đúng, kẻ trí không sa vào lưới tình, kẻ dại vì tình mà khổ, trời đánh sét giáng kẻ si mê ái tình.

Phó Chi Hằng, đợi khi ta tỉnh, ta sẽ không nghĩ tới chàng nữa. Ta chỉ hôn chàng trong mộng thôi.”

Ta ngẩng mặt lên, tìm hai cánh môi mỏng mà ta nhung nhớ bao lâu.

Người bên cạnh thoáng sững người, khàn giọng gọi ta:
“Yên nhi… nàng say rồi…”

“Suỵt! Đừng sợ! Chỉ gần gũi với chàng trong mộng thôi, chắc sẽ không khắc c/h/ế/t chàng đâu.”

Ta giơ ngón tay, khẽ chạm lên môi hắn, rồi bắt đầu cởi áo hắn ra…

Đêm ấy say mèm, một giấc xuân mộng, chẳng để lại dấu vết gì!
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 18


18.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ta đau nhức, cổ họng khô khốc khàn đặc.

Sớm biết sau cơn say lại khó chịu thế này, ta đã không uống nhiều đến thế.

“Xuân Hương?”

Ta gọi mấy tiếng, không nghe đáp lại, chẳng rõ con nha đầu kia lại chạy đi đâu rồi.

Đành phải tự mình rửa mặt chải đầu, lảo đảo bước ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, bất chợt nghe một giọng the thé vang lên:
“Nam Cung thị tiếp chỉ!”

“Bạch công công?”

Ta lắc lắc đầu, khó tin nhìn về phía người vừa tới.

Đó chính là Tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng thượng, sao lại tới tận đây?

“Phó phu nhân, tiếp chỉ đi thôi.” – Bạch công công khẽ lay thánh chỉ trong tay, mỉm cười nhìn ta.

“Là ta?” – dù trong lòng có chút phản đối với danh xưng này, nhưng ta vẫn quỳ xuống tiếp chỉ.

Chỉ nghe Bạch công công cao giọng tuyên đọc:
“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Phó thê Nam Cung thị, đức phối trời đất, mẫu mực đoan trang. Trong thì hiền trợ phu quân, ngoài thì hiển lộ đức hạnh. Nay đặc biệt ban sắc, phong làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, để tuyên dương mỹ đức, khuyến khích hạnh danh. Mong nàng nối tiếp công huân, trợ giúp gia quốc. Khâm thử.”

Ta ngơ ngác ngẩng đầu, trong cơn choáng váng sau cơn say, ngẫm đi ngẫm lại, mới dần nhận ra…

Thánh chỉ này… là phong ta làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
 
Thánh Thể Khắc Phu
Chương 19


19.

“Chúc mừng Phó phu nhân! Phó đại nhân trị thủy có công, ngài ấy đã đem toàn bộ công lao để xin Hoàng thượng sắc phong cho người danh hiệu cáo mệnh phu nhân. Phó phu nhân, còn không lĩnh chỉ tạ ân?” – Bạch công công cười tươi như hoa.

Ta c/h/ế/t sững, men rượu lập tức tiêu tan sạch sẽ.

“Không phải… Bạch công công, thánh chỉ này có nhầm lẫn rồi chăng? Ta với Phó Chi Hằng đã hòa ly từ lâu mà!”

“Phó phu nhân, cẩn ngôn! Hoàng thượng không bao giờ sai sót đâu.” – Bạch công công làm bộ nổi giận.

“Bạch công công,” – ta đỡ lấy cái đầu còn đang choáng váng, đứng dậy đi tới trước mặt Bạch công công, kiên nhẫn phân giải,
“Hôm đó, Phó Chi Hằng trọng thương nguy kịch, ta vội vã về kinh cầu thánh chỉ cho hai ta hòa ly. Ta vừa hòa ly xong, hắn liền tỉnh lại. Việc này, công công rõ mà, đúng không?”

“Phó phu nhân, nhưng hôm đó, Hoàng thượng căn bản chưa từng đồng ý mà.” – Bạch công công nhẹ nhàng nhấc tay, khẽ nói.

“Không thể nào!” – ta phất tay, quả quyết đáp.

“Phó phu nhân, người không biết thôi. Trước khi Phó đại nhân rời kinh, đã đến xin Hoàng thượng ban một lời hứa. Rằng trong thời gian ngài ấy không có mặt, bất luận là ai thỉnh cầu hòa ly, Hoàng thượng cũng tuyệt không đồng ý. Hôm đó, người còn chưa nghe được hồi đáp của Hoàng thượng đã ngất xỉu rồi. Thế nên, người và Phó đại nhân chưa từng hòa ly, người vẫn luôn là Phó phu nhân.”

Bạch công công lập tức nhét thánh chỉ vào tay ta.

“Nhưng… nếu hai ta chưa hòa ly, sao hắn lại tỉnh? Công công rõ mà, ta… khắc phu đấy!” – ta lại nhét trả thánh chỉ vào tay Bạch công công.

“Người có khắc phu hay không, lão nô không rõ. Lão nô chỉ biết, Phó đại nhân vẫn khỏe mạnh, hoạt bát như thường. Đáng ra đêm qua đã tuyên chỉ rồi, nhưng hai vị cứ mãi… bận rộn, lão nô đành đợi tới sáng nay.” – Bạch công công lườm ta, mang đầy oán khí, lại nhét thánh chỉ vào lòng ta.

“Gì cơ? Đêm qua… Phó Chi Hằng cũng tới đây?” – ta chỉ thấy như sét đánh ngang tai.

“Yên nhi!”

Cùng với giọng nói ôn hòa ấy, Phó Chi Hằng thân vận y bào màu nguyệt bạch, từ sau bức bình phong chậm rãi bước ra.

Hắn tuấn dật như ngọc, phong tư tuyệt thế, như tiên nhân giáng trần.

Nhưng ta thì cứ như vừa gặp quỷ.

“Vậy… đêm qua, không phải ta say rồi mơ mộng?” – nhớ lại hành vi chủ động điên rồ đêm qua, cả người ta như có kiến bò, đầu da run rẩy.

“Là say, nhưng không phải mộng.” – ánh mắt Phó Chi Hằng sâu thẳm, từng bước tiến lại gần.

“Phịch.” – thánh chỉ trong lòng ta rơi bịch xuống đất.

“Ôi chao, lại rơi nữa rồi? Vứt bừa bãi thế là không đúng đâu.” – Bạch công công vội vã cúi người nhặt lại.

“Ôi trời, đầu ta choáng quá, hình như sắp mất trí nhớ rồi…” – mặt ta đỏ bừng, tay ôm trán, quay người muốn trốn.

Phó Chi Hằng đã bước đến phía sau, ôm chặt ta vào lòng.

Hương thơm thanh mát trên người hắn bao phủ lấy ta, chính là mùi hương ta ngày đêm khát khao.

“Yên nhi!” – Phó Chi Hằng vùi đầu nơi cổ ta, giọng khàn khàn, dịu dàng nói,
“Vi phu đến đón nàng về nhà.”
 
Back
Top Bottom