Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt

Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt
Chương 120: Chương 120



Viên cảnh sát trẻ không biết nhiều, nhưng người lão luyện như đồng nghiệp của anh ta thì hiểu rõ những điều không thể nói ra. Anh chỉ cầu mong lần này đừng dính vào chuyện đó.

Bởi một khi liên quan đến thứ không thể nhắc tới, sự việc sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Trong khi khu vực phong tỏa căng thẳng, phía sau đồn cảnh sát, bếp lửa đã cháy đỏ. Một chiếc chảo lớn được làm nóng, dầu ăn sôi xèo xèo. Bảo vệ thoăn thoắt đảo rau thịt, không hề vội vàng. Anh hy vọng khi món cuối cùng hoàn thành, đồng đội sẽ theo mùi thơm mà bước ra.

Bên cạnh bếp, Thời Na vẫn nhắm nghiền mắt. Những ngọn nến đã được thu dọn, nhường chỗ cho thứ hữu dụng hơn.

Lưu Cầm siết chặt cây kèn trong tay, mắt không rời tòa nhà 6 tầng, sợ bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nào. Dù mắt thường không nhìn thấy quỷ dị, cô vẫn muốn góp sức mình.

Mùi thơm của món thịt xào ớt chuông lan tỏa. Tiếng thìa gõ vào chảo vang lên.

Cạch.

Tiếng đ ĩa đặt nhẹ xuống bàn.

"Hai cô đói thì cứ ăn đi, đồ ăn đã sẵn sàng."

Giọng bảo vệ giờ đã bình tĩnh trở lại. Nếu không giúp được gì, ít nhất anh có thể không gây rối.

"Cảm ơn anh."

Thời Na hé mắt, mỉm cười gật đầu rồi lại nhắm lại. Khí nhẹ nhàng trong cơ thể đã hồi phục phần lớn, nhưng mắt vẫn còn đau nhức sau lần sử dụng quá sức.

Nhắm mắt nhưng vẫn thấy ánh sáng - đó là điều kỳ lạ. Không phải bóng tối mà là màu đỏ nhạt - thế giới qua đôi mi khép hờ.

Đồ ăn thơm phức, nắng chói chang, nhưng không ai có hứng thú ăn uống.

Tòa nhà 6 tầng vẫn im lìm trong mắt mọi người, như không có gì xảy ra, nhưng cũng như đang ẩn chứa điều gì đó căng thẳng.

Thời Na sẽ không bước vào cho đến khi có thêm Phong Ấn Giả hỗ trợ. Dù coi trọng đồng đội, nhưng nếu không có ai trấn giữ bên ngoài, cô không yên tâm mạo hiểm. Xung quanh còn rất nhiều dân thường, ai dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra?

Từng nghe Lục Ngô kể về một thành phố nhỏ bị quỷ dị nuốt chửng, hàng chục vạn người biến mất không dấu vết. Thành phố ấy trở thành vùng cấm, biến mất khỏi bản đồ.

Không biết lần này ai sẽ đến ứng cứu.

Đang lúc tưởng phải chờ lâu như lần trước, điện thoại của bảo vệ đột nhiên reo lên.

"Tôi đi đón họ."

Ánh mắt bảo vệ lóe lên hy vọng. Cuối cùng cũng có người đến.

Thời Na và Lưu Cầm gật đầu, không nói lời tạm biệt.

Khi bóng bảo vệ khuất sau góc tường, Thời Na đeo ba lô nến lên vai, nhìn bạn nghiêm túc:

"Em ở ngoài đợi chị."

Lưu Cầm lắc đầu, tay siết chặt cây kèn, ánh mắt kiên định:

"Chị Thời Na, em cũng đi."

Thời Na định từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt bạn, lời từ chối nghẹn lại trong cổ họng.

Đây chính là Phong Ấn Giả - dù biết nguy hiểm vẫn tiến bước.

"Được."

Cuối cùng cô đồng ý. Có lẽ chuyến đi này không đường về, nhưng đó là lựa chọn của mỗi người. Cô chỉ hy vọng mọi người sẽ cùng nhau sống sót trở lại.

Hai người nhìn lại bếp lửa, rồi nhìn cánh tay mình, thở dài bất lực. Tay trong tay, họ bước đến cánh cửa sau hé mở.

Khi bảo vệ dẫn người đến nơi, vừa kịp thấy bóng hai cô gái biến mất sau cánh cửa. Tim anh đập thình thịch - biết ngay mà! Dù đã nghĩ tới khả năng này nhưng vẫn tự an ủi rằng hai cô gái sẽ đợi.

"Ai vậy? Liều lĩnh!"

Không chỉ bảo vệ, cả nhóm ứng cứu cũng thấy cảnh tượng ấy, tỏ ra bực tức. Sự kiện quỷ dị mà dám tùy tiện tham gia?

Bảo vệ im lặng, giả vờ không quen biết. Sự việc đã rồi, anh không muốn nghe lời phiền nhiễu.

Người đến là lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, tay cầm phất trần bạc - Trương Thiên Sư, người Thời Na từng gặp. Theo sau là một nam một nữ trẻ tuổi, rõ ràng lần này mọi quyết định đều do lão đạo sĩ chỉ huy.

"Trương lão, mời ngài xem xét."

Thời Na đã vào trong, không cần nấu nướng nữa. Bảo vệ nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Nhưng khi tới bình ga, anh chần chừ một chút.

Rồi trong tích tắc, anh quyết định.

Nhanh tay nhét bình ga, bếp và nồi niêu vào một thúng, thêm nước và rau thịt vào thúng khác. Anh chất đầy đồ rồi gánh lên vai, thân hình lảo đảo vì mất cân bằng nhưng nhanh chóng ổn định.

Thấy Trương Thiên Sư đang tập trung khảo sát hiện trường, bảo vệ hít sâu một hơi, rồi bất ngờ lao về phía cửa sau như tên bắn.

Anh sợ chậm một bước sẽ bị sợi phất trần kéo lại.

Âm thanh ồn ào khiến Trương Thiên Sư và hai đồng đội quay đầu, nhưng khoảng cách quá xa. Sợi phất trần vươn tới nhưng không kịp, chỉ chạm vào cánh cửa đã đóng sập sau lưng bảo vệ.
 
Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt
Chương 121: Chương 121



"Thằng ngốc này đi c.h.ế.t à! Sao một lũ không biết lo xa hết vậy!"

Trương Thiên Sư không giữ nổi vẻ tiên phong đạo cốt, giận dữ đập chân. Bảo vệ là người thường, vào đó chỉ thêm rắc rối. Lão chỉ mang theo hai người chính là để tránh tình huống xấu.

Người khác tránh xa sự kiện quỷ dị, còn hắn thì chủ động lao vào.

Không biết có phải bị Lục Ngô đầu độc hay không mà trở nên điên rồ thế.

Nhìn cánh cửa hé mở, Trương Thiên Sư nghiến răng nhưng không vội bước vào. Hít sâu một hơi, lão tự nhủ: Gặp việc đừng hoảng, sẽ có cách giải quyết.

"Trương lão, cảnh sát đó là ai? Phải báo cáo lên cấp trên mới được."

Vương Trân - cô gái phía sau lão - trạc 25, 26 tuổi, khuôn mặt bình thường. Bên cạnh là Vương Chấn - anh trai song sinh của cô, gương mặt giống hệt nhau.

Khác với thái độ bất mãn của em gái, chàng trai tỏ vẻ khâm phục. Dám xông vào chỗ chết, đó mới là dũng khí thực sự.

Bảo vệ vừa bước vào sân sau đã hắt xì liên tục, lẩm bẩm: "Không linh nghiệm thế chứ? Mới vào thôi mà."

Trương Thiên Sư đau đầu bất lực, nhưng kìm nén ý định xông vào kéo hắn ra.

Hiện trường thiếu thông tin chính xác, người duy nhất biết rõ lại mắc kẹt bên trong. Trong nhận thức của lão, "người đó" chính là Lục Ngô - Phong Ấn Giả duy nhất được công nhận.

Dù Thời Na từng biểu hiện kỳ lạ, nhưng lão đã kiểm tra và xác nhận cô là người thường. Lão cũng không liên tưởng hai cô gái lúc nãy với Thời Na, chỉ nghĩ họ là người qua đường.

Đau đầu quá!

Thời gian khẩn cấp, sợi phất trần trong tay Trương Thiên Sư bay lượn. Hai anh em song sinh cũng bắt đầu thi triển thủ đoạn.

Bề ngoài yên tĩnh, nhưng quỷ dị vô hình càng đáng sợ hơn.

Chiếc ghim nhỏ trên n.g.ự.c lão nhấp nháy đèn đỏ, ghi lại dữ liệu truyền về cấp trên. Dù chuyện gì xảy ra, ít nhất cũng lưu lại manh mối.

Một cánh cửa chia đôi hai thế giới.

Bảo vệ đứng sau dãy xe trong bãi đỗ, ngơ ngác nhìn quanh. Hai cô gái chạy đi đâu mà nhanh thế?

Chỉ vài phút đã không thấy bóng dáng.

Nhưng không gian này có vẻ bình thường. Xe cảnh sát vẫn đậu nguyên chỗ.

Tất cả như chưa từng xảy ra chuyện gì, y hệt mọi ngày.

Chỉ có điều quá yên tĩnh, yên đến mức như chỉ còn mình hắn tồn tại. Ngoài tiếng leng keng từ gánh hàng, ngay cả tiếng bước chân cũng nhỏ dần.

"Thời Na! Lưu Cầm! Các cô ở đâu?"

Bảo vệ không dại gì gọi tên đội trưởng. Ai biết được người trả lời có còn là Lý Tuấn Diệu thật không.

Gọi xong, hắn chợt nhận ra gió ở đây tĩnh lặng, tiếng hét như bị khóa trong phạm vi nhỏ. Hắn thử ném một cái hộp ra xa.

Chiếc hộp rơi xuống đất, vỡ tan, rồi im bặt. Không một âm thanh.

Bảo vệ choáng váng. Không thể nào!

Thế này thì tìm hai cô gái thế nào?

Hắn hoảng nhưng không mất bình tĩnh, cố suy đoán ý đồ của Thời Na và Lưu Cầm. Nếu là họ, sẽ đi đâu đầu tiên?

Cuối cùng, hắn đành cắn răng tiến về phía tòa nhà chính.

Mục tiêu của họ là tìm Lý Tuấn Diệu, nên chỉ có thể vào từ đó.

Hai cô gái là người ngoài, không thể biết cửa sau ở đâu.

Nghĩ thông rồi, bảo vệ tiếp tục gánh hàng leng keng tiến lên, âm thanh có vẻ to hơn lúc đầu.

Đi được vài bước, hắn lấy điện thoại gọi video cho Trương Thiên Sư.

May mắn chưa vào tòa nhà, tín hiệu vẫn còn.

Trương Thiên Sư nhíu mày bấm nhận cuộc, thấy thoáng qua khuôn mặt bảo vệ rồi đến cảnh bãi đỗ xe. Chiếc hộp vỡ trên đất rõ ràng là đồ trong thúng.

Lão không hiểu tại sao hắn lại mang theo đống đồ lỉnh kỉnh này. Sợ người bên trong c.h.ế.t đói nên gánh cả bếp vào?

Ý nghĩ thoáng qua, hiện tại không phải lúc tò mò.

Theo nhịp leng keng đều đặn, Trương Thiên Sư dần quan sát được tầm nhìn của bảo vệ.

Bãi đỗ vắng tanh, hình ảnh lắc lư khiến lão có cảm giác say xe.

"Cảnh sát bảo vệ, làm ơn giữ tay ổn định chút. Xem tiếp chúng tôi nôn mất."

Giọng nữ vang lên - Vương Trân.

Bảo vệ gật đầu rồi nhớ camera quay ra phía trước, liền nói: "Tôi cố gắng."

Hình ảnh ổn định hơn, dù vẫn hơi rung nhưng đỡ hơn lúc đầu nhiều. Vương Trân cũng không dám phàn nàn thêm.

"Bảo vệ, tình hình thế nào rồi?"

Trương Thiên Sư không chịu nổi nữa, quay mặt đi xoa mắt cho đỡ hoa.

"Hai cô gái lúc nãy vẫn chưa tìm thấy."

Bảo vệ thành thật trả lời, trong lòng nóng như lửa đốt. Lạc mất họ rồi, đống đồ này mang vào chẳng phải uổng công sao?

Leng keng...

Âm thanh đều đặn cùng hình ảnh lắc lư đưa tầm mắt Trương Thiên Sư tới gần tòa nhà 6 tầng.

Thực ra nhìn qua camera cũng không khác mấy so với ngoài đời, chỉ là góc nhìn khác.

"Thời Na, Lưu Cầm?"

Nhìn tòa nhà quen thuộc, bảo vệ tắt mic rồi gọi to.

Hắn tin hai cô gái chưa đi xa, nhưng không muốn Trương Thiên Sư biết họ quen nhau.

"Tôi là bảo vệ, vào tìm các cô đây. Có ngửi thấy mùi đồ ăn không?"

Lo sợ hai cô gái tưởng mình là ảo giác, hắn dùng muôi gõ vào nồi một cái.
 
Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt
Chương 122: Chương 122



Phía bên kia camera, Trương Thiên Sư không nghe thấy gì, chỉ thấy hình ảnh rung lắc dữ dội rồi trở lại bình thường.

Có lẽ âm thanh cũng không truyền đi được. Bảo vệ gãi đầu, cất muôi vào thúng rồi tiếp tục gánh hàng tiến lên.

Nhìn quanh không thấy hai cô gái, hắn không do dự nữa, cắn răng bước lên bậc thang.

Leng keng...

Theo nhịp âm thanh đều đặn, bảo vệ bước vào sảnh chính.

Khi bóng hắn biến mất sau cửa, hình ảnh trên điện thoại Trương Thiên Sư bỗng nhiễu loạn, hiện lên những vệt sáng trắng đen như tivi mất sóng.

Tiếng xèo xèo phát ra từ điện thoại, khiến ba người bên ngoài không nghi ngờ gì về việc mất liên lạc.

"Trương lão, làm sao giờ?"

Bên ngoài cũng đã khảo sát, Vương Trân và Vương Chấn không thu được gì. Ngay cả Trương Thiên Sư cũng không thể nhìn thấu nơi này.

Nghe câu hỏi, lão nhíu mày, tình hình thật rắc rối. Lão bất đắc dĩ lấy điện thoại nhắn tin.

Không ngờ dính dáng đến Lục Ngô là gặp chuyện không đơn giản. Nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng ở khu nhà nhỏ trước đây, lão vẫn thấy đau nhói trong lòng.

"Không biết thứ bên trong này là cái gì."

Vương Chấn lẩm bẩm. Theo Trương Thiên Sư lâu nay, đây là lần đầu anh thấy lão do dự như vậy.

"Hai người đợi ở ngoài."

Nhắn tin xong, Trương Thiên Sư vẫy phất trần, mắt hơi nheo lại. Mong rằng tên kia vẫn còn sống.

"Trương lão!"

Hai anh em đồng thanh. Đây là lần đầu lão bảo họ ở lại, dù trước giờ luôn cùng vào hiện trường.

"Bên ngoài phải có người canh, không để quỷ vật chạy thoát. Với khả năng của hai người, có thể trụ đến khi viện binh tới. Nhưng người bên trong không chờ được nữa, nên ta phải vào."

Trương Thiên Sư quay lưng, đối diện tòa nhà 6 tầng. Lời nói không hào hùng, giọng điệu thong thả, nhưng chính thái độ ấy khiến bóng lưng lão trở nên tiên phong đạo cốt.

"Trương lão!"

Vương Trân mắt hơi cay, không nói được gì thêm. Kinh nghiệm và năng lực của họ không bằng một góc lão.

"Nhớ báo cáo ngay khi có tình huống, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào."

Dứt lời, lão đẩy cửa sau bước vào.

Cánh cửa tự động khép lại, nhưng vẫn hở một khe nhỏ. Nhìn qua không rõ, mở ra thì sợ giải phóng thứ quỷ dị nào đó.

Vương Trân và Vương Chấn nhìn nhau, mỗi người canh một cửa.

Trương Thiên Sư bước vào sân trong, không gian tĩnh lặng. Ngay lập tức lão phát hiện âm thanh không thể truyền đi, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Đúng rồi, đó là lý do bảo vệ im bặt.

Lão đi theo lộ trình của bảo vệ, thấy cảnh tượng y hệt trong camera.

Khi bước chân vào tòa nhà, tín hiệu điện thoại biến mất. Cả người lão như bị nuốt chửng.

Tạch. Tạch.

Tiếng bước chân vang lên trong sảnh vắng lặng. Dãy máy tính vẫn sáng màn hình, như thể chủ nhân đang làm việc thì biến mất.

Mọi thứ gọn gàng, khác thường mà lại bình thường.

"Bảo vệ? Lục Ngô?"

Trương Thiên Sư không tin tất cả đã chết, bảo vệ mới vào chưa đầy mười phút.

Nhưng hắn đã mất tích.

Tiếng bước chân lão dần xa, từng cánh cửa mở toang, cảnh vật hiện ra trước mắt.

Lão gật đầu, có vẻ bảo vệ đã lục soát qua nơi này.

Không làm việc vô ích, lão quay sang hướng cầu thang lên tầng hai.

Sợi phất trần bạc khẽ đung đưa, nhưng kỳ lạ thay, nó luôn chạm vào bậc thang trước khi lão bước lên, như đang thăm dò đường đi.

Lên đến tầng sáu - tầng cao nhất, lão kiểm tra kỹ từng phòng nhưng không thấy dấu vết của bảo vệ hay bất kỳ ai.

Ngay cả nhà vệ sinh cũng không ngoại lệ.

Trương Thiên Sư đứng giữa hành lang, ngơ ngác.

Phất trần không phát hiện gì lạ, không có vật quỷ dị, thậm chí không một vệt máu.

Lão bối rối, quay xuống kiểm tra lại từng tầng, nhưng kết quả vẫn vậy. Như thể mọi người biến mất trong chớp mắt, không để lại dấu vết.

Không thể nào!

Trương Thiên Sư bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước định rửa tay.

Nhưng ngay lúc đó, lão ngẩng phắt đầu lên.

Ào ào...

Tiếng nước chảy, lão nhìn thấy hình ảnh trong gương.

Thoạt nhìn là bóng mình, nhưng giờ lão không dám chắc.

Lão lùi nhanh vài bước, nhưng "bóng" trong gương lại tiến sát hơn, như sắp bước ra ngoài.

Chỉ cần nhích thêm chút nữa là xuyên qua gương.

Trương Thiên Sư không dám động đậy nữa. "Bóng" kia biểu cảm y hệt lão, chỉ khác khoảng cách di chuyển dị thường.

Lão có linh cảm, nếu lùi thêm nửa bước, "mình" trong gương chắc chắn sẽ hiện thực hóa.

Lão khẽ tiến lên một chút.

Ngay lập tức, đôi mắt lão mở to.
 
Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt
Chương 123: Chương 123



"Bản thân" trong gương không lùi lại như mong đợi, mà đứng yên nhìn chằm chằm vào lão. Lúc này, nó không còn giả vờ nữa, giữ nguyên tư thế bất động.

Ngay cả sợi phất trần trên tay cũng không nhúc nhích.

Trong khi đó, Trương Thiên Sư bên ngoài vì căng thẳng mà hơi thở gấp gáp, khiến cánh tay run nhẹ, phất trần đung đưa vô ý. Sợi bạc lắc lư tạo nên sự tương phản rõ rệt với hình ảnh tĩnh lặng trong gương.

Điều này càng chứng minh suy đoán của lão - chiếc gương có vấn đề.

Lão bỗng nghĩ, phải chăng mọi người trong tòa nhà đều bị mắc kẹt trong gương?

Nhưng cảm giác không giống.

Trương Thiên Sư cúi mắt trong chốc lát, rồi nhắm nghiền lại. Sợi phất trần trong tay đột ngột vung ra.

Từng sợi bạc bỗng căng cứng, vươn dài về phía gương.

Xèo xèo.

Phất trần không xuyên qua gương, cũng không làm vỡ tan nó ngay lập tức.

Những sợi bạc tự động kéo dài, chính xác bám vào viền gương. Theo lực kéo của lão, chiếc gương dán trên tường dần tách ra, khe hở ngày càng lớn.

Khi nửa trên gương tạo thành góc 90 độ với tường, phất trần trong tay lão đột nhiên sinh sôi, nhiều sợi hơn xuất hiện, bao bọc kín bốn góc.

Chiếc gương hoàn toàn tách khỏi bức tường, mặt kính úp xuống, nằm yên trên sàn.

Không còn hình ảnh phản chiếu, cũng không thấy "bóng" trong gương nữa.

Trương Thiên Sư mở mắt ra, may mà không bị mê hoặc. Xem ra khả năng kiểm soát của lão đã tiến bộ.

Không quan tâm đến chiếc gương nữa, lão quay đi. May phát hiện sớm thứ quỷ dị này, nếu không sẽ rất phiền phức.

Đi được vài bước, lão chợt nhớ điều gì, quay lại lấy cây bút đặc biệt vẽ đầu lâu lên mặt sau gương rồi mới đứng dậy.

Lục Ngô và những người khác đang ở đâu?

Trương Thiên Sư đau đầu. Lão đã kiểm tra từng tầng, từng phòng, nhưng mọi người như bốc hơi, kể cả bảo vệ vào trước mười phút.

Tiếng bước chân đơn độc của lão vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Trong khi đó, thế giới trong mắt Thời Na và Lưu Cầm lại ngập tràn ánh sáng đỏ nhạt, như sương m.á.u trong lò mổ.

Mỏng manh nhưng không thể phớt lờ, như toàn bộ không khí đã nhuộm màu. Kỳ lạ là không có mùi tanh.

Đứng giữa sảnh tầng một, hai người bất động, nhìn chằm chằm vào quầy lễ tân.

Họ thấy một cảnh sát đang làm việc, đối diện là người đến giải quyết công việc, cúi đầu nhìn điện thoại đã tắt màn hình.

Một động một tĩnh, tạo nên khung cảnh rợn người.

Đúng lúc không biết làm gì, mùi đồ ăn chín thơm phức xộc vào mũi.

Nếu âm thanh và hình ảnh có thể đánh lừa, thì mùi thơm thức ăn mới nấu không thể giả mạo.

"Cảnh sát bảo vệ?"

Thời Na quay đầu, thấy bảo vệ gánh thúng bước vào.

Nhìn đống đồ anh mang theo, cô vô cùng cảm động. Anh có thể ở ngoài an toàn, nhưng lại lo lắng cho cô, mang cả bếp ga vào.

"Cuối cùng cũng tìm thấy hai cô, tưởng đã lạc mất."

Bảo vệ thở phào, đặt thúng xuống đất. Mang theo đống này thật mệt.

"Cảm ơn anh."

Thời Na và Lưu Cầm chân thành. Lúc này, hai cô gái không thể tự mang nổi những thứ đó.

Bảo vệ vẫy tay, lấy nước uống vài ngụm.

"Hai cô chạy nhanh thật, năm phút đã biến mất. Tôi tưởng xảy ra chuyện gì."

Lần đầu anh nói nhiều như vậy, khiến hai cô ngượng ngùng.

Đang định xin lỗi, bảo vệ lại vẫy tay, chỉ vào món ăn đã dọn sẵn:

"Ăn chút đi?"

Đúng giờ này cũng hơi đói rồi.

"Ừ."

Thời Na trầm ngâm vài giây rồi gật đầu.

Nếu thứ ở đây đánh lừa thị giác và thính giác, thì mùi đồ ăn là thứ quỷ vật không thể bắt chước. Có lẽ mùi thơm sẽ giúp những người còn sống phát hiện ra họ.

Bảo vệ không nhờ hai cô giúp, cũng phớt lờ hai bóng người ở quầy lễ tân.

Leng keng.

Trong tiếng động ồn ào, anh kéo một chiếc bàn ra dựng bếp tạm, bắt đầu nấu nướng.

Một món không đủ cho ba người, anh tiếp tục chế biến.

Thời Na và Lưu Cầm quan sát xung quanh, thi thoảng gọi to:

"Cảnh sát Lý! Anh Lục! Chúng tôi đến tìm mọi người rồi!"

Tiếng hò vang vọng khắp sảnh, nhưng hai bóng người kia vẫn bất động, như ở thế giới khác.

Thấy không phản ứng, hai cô không làm phiền nữa.

Mùi thơm từ món gà xào ớt khiến cả ba thèm thuồng. Miếng thịt vàng ươm lẫn trong ớt khô đỏ rực, chưa ăn đã ngửi thấy hương vị hấp dẫn.

"Ăn đi."

Bảo vệ mỉm cười tự hào. Tài nấu nướng của anh không phải dạng vừa.

Ba người dùng cơm từ thùng giữ nhiệt.

Ăn uống trong hoàn cảnh này vừa căng thẳng vừa k1ch thích.

Đặc biệt khi phía sau còn hai bóng người kỳ dị, càng thể hiện sự dũng cảm của họ.

Nhưng ba người đang mải tranh nhau miếng ngon không nhận ra, hai bóng người kia đã hoán đổi vị trí.

Vị cảnh sát đột nhiên bất động, tay cầm chuột cứng đờ, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía họ.

Còn người đang cúi đầu chậm rãi ngẩng lên...
 
Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt
Chương 124: Chương 124



Ba người ăn uống như cuồng phong quét mây tàn, vừa cảm thấy đồ ăn thơm ngon, vừa gấp gáp tranh thủ thời gian, sợ giữa chừng xảy ra biến cố không hay.

Khi bữa ăn gần kết thúc, Thời Na đang gắp miếng thịt gà thì bỗng cứng đờ tay. Sắc đỏ trước mắt bỗng chốc đậm đặc gấp bội, tuy không che khuất tầm nhìn, nhưng sự thay đổi đột ngột ấy khiến cô lập tức nhận ra.

Thời Na ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa thấy, toàn thân cô lạnh toát.

Người đàn ông trung niên đang ngồi làm thủ tục kia giờ đã đứng dậy, lặng lẽ tiến đến phía sau họ, cách Thời Na và Lưu Cầm chỉ hai mét. Nếu không phải vì sắc đỏ xung quanh đột nhiên dày đặc, có lẽ Thời Na đã không phát hiện ra.

"Đừng ăn nữa. Hắn tới rồi."

Thời Na nhanh chóng đặt bát đũa xuống, toàn thân cảnh giác.

Bảo vệ và Lưu Cầm cũng không chần chừ, vội thu dọn đồ đạc. Chỉ trong mười mấy giây, bộ đồ ăn vừa bày ra đã biến mất không dấu vết. Tốc độ nhanh đến mức khiến Thời Na thoáng nhíu mày — trông chuyên nghiệp thật đấy.

May mắn là người đàn ông trung niên kia sau khi bị phát hiện đã đứng yên, không nhúc nhích. Đôi mắt vốn đen trắng rõ ràng giờ đây chỉ còn trắng bệch, chỉ chấm nhỏ màu đen ở giữa, như giọt mực rơi trên tờ giấy trắng, nhìn mà phát rợn.

"Thời Na?"

Lưu Cầm đứng sau lưng cô, bên cạnh là bảo vệ đã thu xếp xong giỏ đồ, cả hai đều trong tư thế đề phòng.

"Anh nghe được chúng tôi nói chứ?"

Thời Na hít sâu, cố gắng giữ giọng điệu ôn hòa.

Nhưng người đàn ông kia vẫn im lặng, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm, như đã mất khả năng giao tiếp.

"Hay là... hắn đói rồi?"

Lưu Cầm lẩm bẩm, giọng đầy nghi ngại.

Thế nhưng, chỉ vì câu nói đó, người đàn ông đang bất động bỗng giật mình tiến lên một bước, cách Thời Na chỉ còn một sải tay. Hơi lạnh âm khí bỗng tràn tới, kèm theo mùi tanh thối của m.á.u và thịt rữa, khiến người ta chỉ ngửi thôi đã muốn nôn ọe.

Trong chớp mắt, ngoài đôi mắt kỳ dị, khuôn mặt tưởng chừng bình thường của hắn bỗng hé rộng một cái miệng không phải của người — mà là những chiếc răng nhọn hoắt như hàm hoa ăn thịt, ken dày chi chít, lấp lánh ánh trắng bệch. Thời Na còn kịp nhìn thấy vài sợi tơ m.á.u đỏ lòm dính trên đó.

Chắc hắn vừa ăn thịt xong chưa kịp xỉa răng chăng?

Thời Na không nhịn được nữa, quay người nôn thốc nôn tháo. Bữa ăn ngon lành vừa xong chưa đầy vài phút đã tan tành.

"Lùi lại!"

Bảo vệ đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Người khác có thể không nhận ra, nhưng với kinh nghiệm nghề nghiệp, anh ta biết rõ thứ thịt kia là gì — không phải thịt động vật, mà là thịt người!

Không biết hắn đã ăn ai!

Hai bàn tay lớn của bảo vệ nhanh như chớp kéo Thời Na và Lưu Cầm lùi lại, vừa kịp tránh cánh tay gớm ghiếc của người đàn ông kia.

Đó là một đôi bàn tay không da, chỉ còn trơ xương đen xì với những mảng thịt rữa nát bám vào, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc đủ khiến người ta ngất xỉu.

May mắn thay, phản ứng nhanh nhạy của bảo vệ đã cứu hai cô gái thoát hiểm.

Mặt Thời Na và Lưu Cầm tái mét. Suýt nữa, chỉ một chút nữa thôi, họ đã bị đôi tay kinh dị ấy chạm vào!

"Thời Na, đánh được không?"

Khác với sự hoảng loạn của hai cô gái, bảo vệ vẫn giữ vững phong thái điềm tĩnh của một cảnh sát.

Thời Na lấy khăn giấy che mũi, theo lực kéo của bảo vệ tiếp tục lùi xa. Mấy nhịp thở sau, cô mới như sống lại được.

Không phải cô không bình tĩnh, nhưng đứng trước cảnh tượng kinh dị chưa từng thấy, ai mà chịu nổi? Huống chi Thời Na và Lưu Cầm mới chỉ mười sáu tuổi, không khóc thét đã là giỏi lắm rồi.

Còn bảo vệ, anh ta từng chứng kiến những xác c.h.ế.t ghê rợn hơn thế này. Ít ra, cái xác biết cử động trước mặt còn chưa có giòi bọ bò lúc nhúc.

"Đeo cái này vào."

Bảo vệ thả tay, lấy ra ba chiếc khẩu trang đưa cho hai người, rồi tự đeo một chiếc.

Tuy mỏng manh, nhưng khẩu trang đã giúp giảm bớt mùi hôi thối.

"Cảm ơn."

Quả nhiên, người có kinh nghiệm bao giờ cũng chuẩn bị chu đáo.

"Nhóm lửa đi. Phải thử xem."

Lúc này, cơ thể người đàn ông lại biến đổi. Những phần lộ ra ngoài đã mất hết lớp da, khiến Thời Na đột nhiên giật mình — không chỉ có ánh đỏ, mà còn cả da!

Cô chợt nhớ lại hình ảnh tòa nhà sáu tầng khi nhìn bằng Linh Khí, lập tức rùng mình. Cả tòa nhà đều bị bao phủ bởi vô số tấm da người!

Nhìn người đàn ông trước mặt, Thời Na càng thấy ghê rợn. Không cần hỏi da hắn đi đâu, có lẽ đang nằm trong lớp vỏ bọc của tòa nhà này.

Nhưng cô không dám nói ra, sợ sẽ khiến mọi người thêm hoảng sợ. Bảo vệ có lẽ sẽ chịu được, nhưng Lưu Cầm thì...

Một khi nỗi sợ vượt quá giới hạn, con người ta dễ đưa ra những quyết định sai lầm. Mà trong hoàn cảnh này, sai lầm đồng nghĩa với cái chết.

"Cẩn thận đấy."

Thấy người đàn ông không tấn công tiếp, bảo vệ yên tâm bật lại bếp gas.

Click!

Ngọn lửa bùng lên. Thời Na lập tức cảm nhận Linh Khí trong cơ thể trở nên sôi động.

Cô đưa tay ra, ép Linh Khí thoát ra ngoài, kết thành một lưỡi kiếm tí hon ở đầu ngón tay. Ý tưởng này cô nghĩ ra sau khi xem phim, dù mới chỉ thành hình sơ sài.

Không biết sức mạnh thế nào.

Người đàn ông vẫn đứng im, nhưng Thời Na không dám chủ quan. Nếu có thể hạ gục hắn trước thì càng tốt, vì phía sau còn một người nữa đang ngồi bất động. Ai biết được người đó còn sống hay không?

Trong lúc hắn chưa phản ứng, phải ra tay trước!

Lưỡi kiếm vô hình bằng Linh Khí lao thẳng về phía trước. Thời Na không định thu hồi nó lại.

Lưỡi kiếm Linh Khí xé không khí, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c người đàn ông. Một tiếng "xèo" vang lên như miếng thịt sống bị đè lên chảo nóng.

Nhưng...

Hắn chỉ lảo đảo lùi nửa bước. Vết thương trên n.g.ự.c hé ra một khoảng đen ngòm, không máu, không thịt, chỉ như tấm vải bị cháy xém.

"Không ăn thua!" Thời Na thở gấp, giọng đầy bất an.

Bảo vệ nhanh tay ném chiếc bật lửa vào bếp gas. Ngọn lửa bùng cao hơn, chiếu sáng cả góc phòng. Ánh sáng vàng cam xua bớt sắc đỏ âm u, khiến người đàn ông kia bỗng dừng lại, hai tay giơ lên che mặt như sợ ánh sáng.

"Lửa có tác dụng!" Lưu Cầm reo lên.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Từ trong bóng tối phía sau quầy, bóng người thứ hai - người phụ nữ mặc váy đen lúc nãy - từ từ đứng dậy. Tiếng xương khớp kêu răng rắc như gỗ mục.

Thời Na nuốt nước bọt. Cô nhận ra điều kinh khủng:

Hai con "người" này đang dần thích nghi với ánh sáng!

Ngón tay người phụ nữ bắt đầu dài ra, móng tay đen xì quặp xuống như móng thú. Miệng hả rộng đến quá hàm, lộ ra chiếc lưỡi dài thườn thượt, đen nhánh như lưỡi rắn.

"Lùi về phía bếp! Giữ khoảng cách!" Bảo vệ hét lên, tay rút ra một chiếc đèn pin lớn.

Ánh đèn pin chói lòa chiếu thẳng vào mắt người phụ nữ. Hắn rít lên một tiếng thảm thiết, da mặt bong ra từng mảng như giấy ướt.

Nhưng cùng lúc đó, người đàn ông trung niên đã vượt qua được nỗi sợ lửa ban nãy, giơ hai bàn tay trơ xương lao tới!

Thời Na vội đẩy Lưu Cầm sang một bên, chính mình né không kịp - một móng tay đen sắc như d.a.o cứa ngang cánh tay cô.

"Xoẹt!"

Một vệt m.á.u tươi loang trên áo. Nhưng kỳ lạ thay, giọt m.á.u vừa chảy ra đã bốc khói, hóa thành sợi tơ đỏ quyện lấy vết thương.

Linh Khí trong cơ thể đang tự động chữa trị?

Không kịp suy nghĩ thêm, Thời Na vớ lấy chiếc nồi sắt trên bếp, hất mạnh nước sôi vào kẻ tấn công.

"Rào!!"

Nước sôi b.ắ.n lên mặt người đàn ông. Da thịt chỗ tiếp xúc sủi bọt, bốc mùi khét lẹt. Hắn gào thét, hai tay quờ quạng trước mặt.

"Được rồi! Nước sôi hiệu quả!" Lưu Cầm hốt hoảng nhặt theo chiếc phích nước gần đó.

Nhưng bỗng -

"Ầm!"

Cửa phòng bị đóng sập từ phía ngoài. Cả tòa nhà rung lên như có ai đó vừa giật mạnh tấm rèm khổng lồ.

Ánh đèn nhấp nháy rồi tắt hẳn.

Trong bóng tối, tiếng bước chân "lạch cạch" của người phụ nữ váy đen càng lúc càng gần.

Mùi m.á.u tanh nồng tràn ngập không gian.

Thời Na run rẩy thở gấp, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Cô biết:

Trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu...
 
Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt
Chương 125: Chương 125



Xoẹt!

Lưỡi kiếm Linh Khí mảnh mai trong mắt Thời Na vốn không sắc bén, vậy mà vừa rồi lại xuyên thủng cơ thể người đàn ông trung niên dễ dàng như xé tờ giấy, rồi lơ lửng phía sau lưng hắn.

Thời Na tròn mắt. Cô không ngờ Linh Khí hóa kiếm lại sắc đến thế!

Cô vẫy tay, lưỡi kiếm Linh Khí lại lao về phía xác sống, cắm sâu vào cơ thể hắn.

Thời Na không chắc năng lượng này có hiệu quả không, chỉ hy vọng nó có thể khống chế đối phương.

Nhưng từ đầu đến giờ, xác sống vẫn bất động như tượng đá. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Thời Na vẫn cảm thấy bất an. Cô chợt nhớ cách đối phó với dấu chân m.á.u ngày trước - có lẽ lần này cũng áp dụng được.

Thời Na từ từ dẫn dắt Linh Khí trong cơ thể, khẽ đọc nội dung "Đạo Đức Kinh". Kỳ lạ thay, Linh Khí bỗng hóa thành từng chữ viết, bám đầy lên người xác sống như một cái kén chữ.

Kết hợp với lưỡi kiếm Linh Khí bên trong, xác sống bị khóa chặt tại chỗ.

Dù chưa thử nghiệm, nhưng Thời Na có linh cảm rằng: chừng nào Linh Khí chưa tan, hắn sẽ không thoát được. Đây giống như một loại phong ấn tạm thời.

Đứng cạnh bếp lò, Thời Na không ngừng hồi phục Linh Khí. Mỗi lần sử dụng, cô đều phát hiện dung lượng Linh Khí trong cơ thể tăng lên chút ít. Cứ thế này, một ngày nào đó cô sẽ không cần phải bổ sung năng lượng liên tục như bây giờ.

May mà có anh bảo vệ...

Thời Na thầm cảm ơn. Nếu chỉ có cô và Lưu Cầm, chắc khó lòng đối phó nổi.

Lúc này, viên cảnh sát kia vẫn bất động. Ba người tạm thở phào. Nhưng nét mặt bảo vệ bỗng hiện lên vẻ chợt nhớ ra điều gì.

"Viên cảnh sát đó... không phải người của chúng tôi."

Giọng nói đột ngột của bảo vệ khiến Thời Na và Lưu Cầm giật mình.

"Là ai vậy?"

Thời Na cảm thấy cần làm rõ vấn đề này.

"Cảnh sát khu vực. Đã mất tích từ lâu."

Giọng bảo vệ trầm xuống. Nếu đúng là người này, tính ra hắn đã mất tích cả năm trời. Vậy tại sao lại xuất hiện ở đây?

Bảo vệ không dám khẳng định đó có phải đồng nghiệp cũ không. Một kẻ có thể chung sống với xác sống, đâu còn là con người bình thường?

"Bành Kiến!"

Bảo vệ gọi tên, giọng khàn đặc.

Nhưng viên cảnh sát trẻ vẫn bất động như tượng gỗ.

Thời Na và Lưu Cầm thấy lòng quặn đau. Một cảnh sát mất tích trong sự kiện dị thường, thậm chí t.h.i t.h.ể còn bị giam cầm trong vùng quỷ dị này...

Chợt hiểu ra: Lý Tuấn Diệu và Lục Ngô cam tâm bị nhốt ở đây, có lẽ cũng vì muốn đưa những "con người" này về nhà.

Không biết hai người họ có an toàn không?

Nghĩ đến lớp da người bọc quanh tòa nhà sáu tầng, Thời Na trào lên cơn phẫn nộ. Lũ quỷ vật này thật đáng ghét!

Chúng đã g.i.ế.c bao nhiêu sinh linh để có được số da đó?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy rợn tóc gáy.

Khi Linh Khí hồi phục hoàn toàn, Thời Na tiến đến chỗ viên cảnh sát bất động.

Cô lặp lại quy trình phong ấn tương tự.

Linh Khí phủ lên người hắn không gặp chút kháng cự nào, như thể đó chỉ là cái xác không hồn.

Để chắc chắn, Thời Na còn tăng cường thêm một lớp phong ấn nữa bằng Linh Khí và "Đạo Đức Kinh".

Giờ đây, tầng một chỉ còn lại ba người họ. Sau khi bổ sung đủ Linh Khí, họ bắt đầu kiểm tra các phòng khác.

Dưới ánh đỏ nhạt, tầm nhìn bị nhuộm một màu huyết dịu. Nhưng không còn sự hiện diện của xác sống trung niên, không gian đã trở lại như lúc đầu.

Họ kiểm tra từng phòng. Có phòng trống không, có phòng chứa những "con người" trạng thái tương tự, đều bị Thời Na phong ấn.

Nhưng sau khi kiểm tra hết tầng một, vẫn không có manh mối gì về nhóm Lý Tuấn Diệu.

Bất đắc dĩ, họ phải lên tầng hai.

Nhưng khi Thời Na đặt chân lên bậc thang đầu tiên, m.á.u tươi bỗng ứa ra từ gỗ. Máu đỏ tươi như vừa mới đổ, chỉ chờ ai đó giẫm lên là trào ra.

Giống như miếng bọt biển thấm máu.

Bề ngoài là bậc thang bình thường, nhưng bất kỳ ai bước lên đều khiến nó "chảy máu".

Máu lặng lẽ chảy xuống các bậc dưới, khiến mặt thang trơn trượt.

Thời Na rụt chân lại, không dám bước tiếp.

"Chỉ là ảo giác."

Bảo vệ trấn an. Anh không ngửi thấy mùi m.á.u tươi, nên có lẽ đây chỉ là ảo ảnh.

Thời Na và Lưu Cầm mặt tái mét, phải hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh.

Hai cô gái nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, lẩm nhẩm "chỉ là ảo giác" trong khi bước lên từng bậc.

Bảo vệ đi sau cùng, gánh giỏ đồ nặng trên vai nhưng vẫn kiêm luôn nhiệm vụ hậu vệ.

Cuối cùng, họ cũng lên đến tầng hai.

Đứng trên cùng, nhìn xuống - những bậc thang lại trở nên bình thường. Không máu, không độ trơn.

Nhìn lại đôi giày - sạch bong, không dính một giọt m.á.u nào.
 
Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt
Chương 126: Chương 126



"Hy vọng đội trưởng và mọi người đang ở tầng hai."

Bước chân lên hành lang, bảo vệ thầm cầu nguyện. Không biết tiểu Trịnh cảnh sát có an toàn không.

"Anh bảo vệ, em nghĩ chúng ta không nên tách ra."

Thời Na ngăn lại ý định chia nhóm tìm kiếm để tiết kiệm thời gian. Trong tình huống này, chia rẽ chính là mở đường cho quỷ vật tấn công từng người.

"Được."

Bảo vệ gật đầu ngay lập tức. Trước sự kiện dị thường, anh tự biết mình không có nhiều kinh nghiệm. Quyết định của Thời Na luôn là tối ưu.

Dù nóng lòng muốn lao đi tìm đội trưởng và đồng đội, nhưng lý trí đã kéo anh lại.

"Đây là văn phòng đội trưởng."

Bảo vệ đặt gánh đồ xuống, lấy chìa khóa mở cửa. Không hiểu sao cửa lại bị khóa, nhưng giờ chỉ còn cách kiểm tra từng phòng.

Thời Na và Lưu Cầm hơi tò mò về văn phòng của Lý Tuấn Diệu - người đàn ông lạnh lùng kia.

Nhưng bên trong chỉ là một căn phòng đơn giản, không khác gì những văn phòng bình thường khác.

Chỉ có điều lạ: chiếc điện thoại bàn trên bàn vẫn đang trong trạng thái thông suốt.

Bảo vệ nhíu mày, lập tức tiến tới nhấc ống nghe lên.

Rè rè...

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng nhiễu sóng.

Thời Na và Lưu Cầm tiến lại gần, nhìn thấy cuộc gọi không số này đã kéo dài ba tiếng đồng hồ mà chưa bị ngắt.

Không biết Lý Tuấn Diệu mất tích sau khi nghe điện, hay trước đó đã biến mất? Nếu là trường hợp sau, vậy ai là người đã nhấc máy?

Không nghe được gì, bảo vệ đưa ống nghe cho Thời Na và Lưu Cầm - biết đâu hai phong ấn sư này phát hiện điều gì.

Nhưng Thời Na khoát tay ra hiệu chờ. Cô tập trung Linh Khí vào tai và lòng bàn tay, rồi mới nghiêm túc nhận lấy ống nghe.

Rè...

Một khoảng im lặng.

Khi Thời Na tưởng cuộc gọi sắp dứt, bỗng một giọng nói vang lên:

"Alo? Có ai không?"

Giọng điệu lạnh lùng dù đang bối rối - không ai khác ngoài Lý Tuấn Diệu.

"Lý cảnh sát?"

Thời Na thốt lên.

Nhưng đầu dây bên kia như không nghe thấy, chỉ lặp lại:

"Chúng tôi bị nhốt trong tòa nhà sáu tầng. Vị trí luôn thay đổi - vừa ở văn phòng, phút sau có thể xuống sảnh tầng một. Quy tắc ở đây: không được nói 'đói' hay 'muốn ăn', nếu không sẽ dẫn dụ thứ không hay đến. Dù ai đang nghe tin nhắn này, hãy sống sót để chúng ta gặp mặt."

Tút tút...

Cuộc gọi kết thúc. Thời Na đờ đẫn.

Vị trí dịch chuyển? Không được nhắc đến ăn uống?

Cô chợt nhớ lại cảnh ba người ăn cơm ở tầng một. Chính câu nói "đói bụng" đã kích hoạt xác sống trung niên tấn công họ!

Đang định kể lại cho Lưu Cầm và bảo vệ, Thời Na bỗng nuốt lời. Không được nói ra! Biết đâu lũ quỷ đang rình rập xung quanh?

Liếc nhìn bàn, cô vội lấy giấy bút ghi lại nội dung cuộc gọi.

Kỳ lạ thay, vừa ghi xong, cuộc gọi vốn thông suốt bỗng dứt. Không biết do hết pin hay trùng hợp ngẫu nhiên.

Đọc xong tờ giấy, mặt Lưu Cầm và bảo vệ biến sắc. Họ cũng nhận ra mối liên hệ với sự kiện tầng một.

"Tuyệt đối không nhắc đến câu đó. Nếu thật sự cần... hãy gõ một tiếng vào nồi, tôi sẽ lo liệu."

Bảo vệ suýt nữa thốt ra điều cấm kỵ. Trong hoàn cảnh này, phải giữ sức mới chống lại quỷ vật được.

"Tin nhắn nhắc đến văn phòng này và tầng một, nhưng rõ ràng đã được ghi từ lâu. Chúng ta không gặp họ ở cả hai nơi, nghĩa là vị trí dịch chuyển không giới hạn. Cơ hội tình cờ gặp nhau quá mong manh."

Thời Na phân tích tình hình.

"Hay... chia ra tìm?"

Bảo vệ do dự đề xuất.

"Không được!"

Lưu Cầm phản đối ngay. Cô không dám chắc ba người còn có thể tụ lại được sau khi tách ra trong tòa nhà quỷ dị này.

"Em nghĩ ra cách rồi. Nếu âm thanh không truyền đi được, thị giác bị đánh lừa, vậy hãy dùng mùi hương để dẫn dụ. Dù họ ở tầng nào, mùi thức ăn có thể vượt qua mọi lớp không gian. Biết đâu sẽ hiệu quả."

Thời Na đưa ra sáng kiến. Đây coi như biện pháp cuối cùng.

"Hay quá!"

Lưu Cầm tán thành ngay. Bảo vệ cũng gật đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn Thời Na. Cô gái này quả không tầm thường! Trong hoàn cảnh nguy nan vẫn giữ được cái đầu lạnh như vậy.

Anh chưa từng nghĩ tới phương án này, bởi xuất phát từ góc nhìn người bình thường. Nhưng Thời Na - với tư cách phong ấn sư - đã vượt qua giới hạn đó.

"Vậy chọn địa điểm thôi."

Bảo vệ liếc nhìn gánh đồ, rồi đảo mắt quanh văn phòng Lý Tuấn Diệu. Nơi này có vẻ lý tưởng đấy...
 
Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt
Chương 127: Chương 127



"Đã tới đây rồi, hẳn là có duyên. Hay là chúng ta cứ ở lại đây?"

Ánh mắt của bảo vệ đã nói lên tất cả. Văn phòng này quả thực rất thích hợp - chiếc bàn làm việc rộng rãi có thể đặt bếp di động, lại còn chỗ để gia vị.

Nhưng không được đóng cửa. Làm sao thu hút người khác tới nếu đóng kín?

Nghĩ là làm. Tay nghề nấu nướng của bảo vệ nhanh như chớp. Chỉ một loáng, dụng cụ đã bày biện đầy đủ. Mùi thơm từ món khoai tây xào ớt chuông lan tỏa khắp phòng.

Nhưng vẫn chưa đủ đậm đà.

Bảo vệ lấy từ giỏ ra miếng thịt bò tươi ngon, bắt đầu chế biến món bò hầm khoai tây. Mùi thơm nồng nặc này chắc chắn sẽ lan xa. Khi chín, đem đặt ngoài hành lang, hiệu quả còn tốt hơn.

Tự tin vào tay nghề, bảo vệ không ngại cho thêm ớt và gia vị đậm đà.

Chẳng mấy chốc, không khí lạnh lẽo trong văn phòng Lý Tuấn Diệu bị xua tan bởi mùi thơm ngào ngạt. Đến Thời Na và Lưu Cầm - đang canh gác ngoài cửa - cũng nuốt nước bọt ừng ực.

Ban đầu, bảo vệ định mang cả bếp ra hành lang. Nhưng Thời Na chợt nhớ tới lớp da người bọc quanh tòa nhà, lập tức phản đối. Cô không muốn nhìn thấy m.á.u từ trần nhỏ xuống nồi canh - sẽ ám ảnh cả đời.

Dù Lưu Cầm và bảo vệ không thấy gì, Thời Na vẫn kiên quyết. Biết đâu thứ m.á.u đó nguy hiểm?

Nồi bò hầm sôi lục bục. Ba người đứng ngoài hành lang, tai lắng nghe tiếng nước sùng sục trong nồi, lòng bỗng yên ổn lạ thường.

Họ không hề hay biết, trong văn phòng, nắp nồi bỗng tự động nhấc lên.

Một muôi thịt bò được múc ra, đặt vào bát trên bàn. Dù thịt chưa nhừ nhưng vẫn có thể ăn được.

Rồi chiếc bát cùng đôi đũa biến mất trong không trung, như bị không gian nuốt chửng. Nắp nồi vẫn mở, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Ba người quay lại đúng lúc chứng kiến khoảnh khắc kinh dị ấy.

Không ai thốt lên tiếng nào.

Có người tới lấy đồ ăn!

Ngoài người sống, ai còn thèm món này? Lý Tuấn Diệu và đồng đội? Hay ai đó còn sống sót?

Bảo vệ mừng rỡ. Anh không tiếc công nấu nướng, chỉ sợ không ai ngửi thấy mùi thơm. Giờ đây, kế hoạch đã thành công!

Thời Na nảy ra ý tưởng. Cô đặt một mẩu giấy ghi chú vào đ ĩa. Lần sau nếu có người tới lấy thức ăn, sẽ đọc được lời nhắn. Cách liên lạc gián tiếp này có lẽ hiệu quả.

Cô còn dán thêm tờ giấy lên muôi canh, hy vọng người lấy đồ sẽ nhìn thấy.

"Đừng tới gần. Sợ ảnh hưởng đến từ trường quỷ vực."

Thời Na không muốn mất cơ hội liên lạc hiếm hoi này. Nếu quá gần, quỷ vực xáo trộn, mọi thứ sẽ tan thành mây khói.

Bảo vệ và Lưu Cầm vội lùi ra xa.

Không biết do lời Thời Na hay quy tắc quỷ vực, chiếc muôi lại tự động nhấc lên, múc thịt bỏ vào đ ĩa có giấy ghi chú. Tờ giấy được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm để tránh ướt.

Rồi chiếc đ ĩa biến mất.

Ba người thở phào. Cảnh tượng quá dị thường! Nếu không phải Thời Na khẳng định là người sống, có lẽ họ đã bỏ chạy từ lâu.

Ở một không gian khác...

Chiếc đ ĩa đựng bò hầm vàng ươm hiện ra trước mặt nhóm người. Mùi thơm khiến bao tử họ sôi lên.

"Ăn thôi."

Người cầm đ ĩa gắp miếng thịt đầu tiên, nhắm mắt thưởng thức. Mười giây sau, anh mở mắt, gật đầu rồi chuyển đũa cho người tiếp theo.

Mọi người lần lượt thưởng thức, mỗi người chỉ lấy một miếng.

Khi lớp thịt hết, họ chuyển sang khoai tây.

Cuối cùng, cả nước dùng cũng được húp cạn, lộ ra mảnh giấy ghi chú được bọc kín...
 
Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt
Chương 128: Chương 128



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt
Chương 129: Chương 129



"Đây là cái gì thế?"

Người đàn ông cẩn thận lấy tờ giấy ra, dùng khăn giấy lau sạch lớp nước sốt bám trên màng bọc rồi mới bóc ra.

Một tờ giấy A4 hiện ra, chi chít chữ viết.

Dưới ánh sáng vàng vọt, khó có thể đọc rõ nội dung. Người cầm đ ĩa rút từ túi ra chiếc bật lửa, châm lửa soi lên tờ giấy.

Những khuôn mặt mệt mỏi bỗng bừng sáng lên sau khi đọc xong. Họ đã hiểu nguồn gốc món bò hầm khoai tây - vừa ngon lại còn được lấy thêm hai đ ĩa nữa. Nếu không vì cái nồi quá nóng, có lẽ họ đã mang cả nồi đi rồi.

Người đeo kính gọng đen (dù tròng kính không độ) khẽ đẩy gọng kính, môi nở nụ cười khó hiểu: "Thú vị thật đấy~"

Những người khác đồng loạt đảo mắt. Mày thì thấy thú vị, còn bọn tao sắp c.h.ế.t đói rồi!

"Trả lại cái đ ĩa thôi?"

Ngọn lửa bật lửa đã tắt, nhưng ánh mắt chàng trai trẻ không hề mang vẻ khốn khổ của kẻ bị nhốt. Trái lại, anh ta tỏ ra thư thái như đang đi nghỉ dưỡng, tương phản hoàn toàn với vẻ đói lả của những người xung quanh.

"Được rồi."

Chàng trai tháo kính ra. Gương mặt điềm đạm bỗng trở nên sắc bén, như thể biến thành một con người khác.

Không khí quanh đó đột nhiên căng thẳng. Kỳ lạ thay, dù là người trẻ nhất, mọi cử chỉ của anh ta lại chi phối tâm trí những người còn lại.

Anh ta xếp hai chiếc đ ĩa chồng lên nhau, đặt tờ giấy lên trên như một lời xác nhận đã đọc.

Nụ cười nở trên môi chàng trai. Tờ giấy ký tên một cảnh sát phụ trợ, nhưng nét chữ mềm mại rõ ràng là của một cô gái trẻ.

Cô bé này không đơn giản.

Trong không gian tối tăm này, đã đến lúc tìm chút niềm vui.

Hai chiếc đ ĩa cùng tờ giấy biến mất trong lòng bàn tay chàng trai.

Bên kia...

Ba người đứng trước cửa há hốc mồm nhìn hai chiếc đ ĩa trống cùng tờ giấy xuất hiện từ hư không, đặt lên bàn.

Cảnh tượng kỳ diệu này khiến tim họ đập loạn nhịp.

Tờ giấy được mở ra chứng tỏ đối phương là người thật - và còn sống.

Bảo vệ cảm thấy ấm lòng. Thành quả lao động của anh được đánh giá cao, ăn sạch sẽ như vậy.

"Thời Na, giờ làm gì tiếp?"

Lưu Cầm tò mò hỏi. Đối phương trả lại giấy trắng chứng tỏ họ không có bút. Vậy hãy cung cấp cho họ!

Chiếc bút và giấy mới được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm, dán dưới đáy đ ĩa mới.

Ba người lùi ra cửa chờ đợi.

Vài phút sau, chiếc muôi lại tự động nhấc lên, múc thức ăn vào đ ĩa rồi biến mất.

Như một trò ảo thuật.

Họ chỉ mong đối phương trả lời sớm để xác nhận an toàn.

Mấy phút sau, chiếc đ ĩa quay trở lại với tờ giấy đã kín đặc chữ viết.

Nét chữ sắc sảo, mang lại cảm giác quen thuộc kỳ lạ cho Thời Na, dù cô không nhớ đã thấy ở đâu.

Nội dung đơn giản: họ bị nhốt trong không gian tối tăm suốt hai ngày, không thức ăn nước uống.

Hai ngày!

Con số này khiến ba người giật mình. Sao họ bị nhốt lâu thế?

Và trước khi bị nhốt, họ thậm chí không ở gần khu vực này!

Năng lực của quỷ vật đã kinh khủng đến mức đó sao?

Nhưng Thời Na chợt nghĩ: biết đâu quỷ vật tự di chuyển đến đây? Hoặc có ai đó mang nó tới, như kẻ từng gây ra sự kiện "Quỷ Họa" mà cô biết.

Dù sao, đã liên lạc được với người sống là thành công rồi.

Chỉ có điều, cách giải cứu họ vẫn còn là ẩn số.

Hiện tại, thức ăn là cầu nối duy nhất giữa hai không gian. Nhưng mỗi lần chỉ mang được một đ ĩa - không biết do hạn chế của đối phương hay quy tắc quỷ vực.

Thời Na không bận tâm chuyện đó. Miễn là họ còn sống.

Cô viết thêm một tờ giấy nhắn, đặt vào vị trí cũ.

Vài phút sau, đ ĩa thức ăn lại biến mất.

Lần này, Thời Na không rời đi. Cô đứng sát bếp, Linh Khí trong người sôi sục.

Khi chiếc đ ĩa trở về, cô chụp lấy nó, Linh Khí bao phủ kín bàn tay.

Không gian xung quanh đ ĩa bỗng đông cứng lại, như chạm phải thứ gì đó vô hình.

Thời Na bật thốt, lập tức dẫn Linh Khí vào mắt.

Không gian quanh chiếc đ ĩa méo mó.

Một bàn tay trắng muốt đang đỡ lấy đáy đ ĩa.

Không chần chừ, Thời Na đưa tay nắm chặt lấy...
 
Back
Top Bottom