Ngôn Tình Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 40


Năm ba đại học là năm bận rộn nhất của Vân Miên kể từ khi cô bắt đầu vào trường.

Cô vừa phải bận rộn với việc học các môn chuyên ngành, vừa phải chuẩn bị cho kỳ thi cao học.

Thời gian thấm thoát trôi qua, sau khi hoàn thành xong những việc gần đây, Vân Miên ôm sách bước ra khỏi thư viện thì bên ngoài tuyết bắt đầu rơi. Từng bông tuyết lớn như những cánh hoa, cô chợt nhận ra một mùa đông nữa lại đến, và sinh nhật tuổi 20 của cô cũng sắp tới.

Hứa Khanh Niên mặc một chiếc áo khoác đen có mũ trùm, đứng cách đó không xa, cầm một chiếc ô đen chờ cô. Giữa khung cảnh tuyết trắng xóa, anh như một điểm nhấn hoàn toàn khác biệt.

Vân Miên chạy chậm đến gần, hơi thở tạo thành những làn sương trắng: “Hôm nay anh không bận sao? Sao lại có thời gian đến đón em?”

Anh ngày càng trưởng thành, chín chắn và cuốn hút hơn. Trước mặt người khác, anh luôn nghiêm túc, nhưng trước mặt cô lại dịu dàng vô cùng: “Ừ, đến đón bạn nhỏ về nhà. Tối nay em muốn ăn gì?”

Khi Hứa Khanh Niên học năm nhất cao học, anh đã thuê một căn hộ gần trường. Gần đây, Vân Miên cũng chuyển đến ở cùng, hai người coi như đang sống chung.

Vân Miên cũng tự nhiên đưa chồng sách nặng trĩu trong tay cho Hứa Khanh Niên, cười tươi rói: “Em muốn ăn lẩu, bạn trai nấu được không?”

“Được chứ.” Hứa Khanh Niên một tay cầm ô, một tay ôm sách của cô bạn gái nhỏ, tiếc là không thể ôm cô được. Thấy vậy, Vân Miên chủ động khoác tay anh, ngoan ngoãn cười: “Em thích anh nhất ~”

Xe của anh đỗ ở cổng trường. Hai người cứ thế chậm rãi bước đi trong tuyết. Vân Miên bất chợt lên tiếng: “Hứa Khanh Niên, anh gấp ô lại đi.”

Nghe lời cô, Hứa Khanh Niên gấp ô lại, ngón tay móc vào dây ô: “Sao vậy?”

Vân Miên không trả lời, chỉ đưa tay nắm lấy tay anh. Một lúc sau, tuyết rơi ít dần, cô ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Bây giờ chúng ta trông giống như đang cùng nhau đi đến bạc đầu đúng không?”

Trước đây cô từng đọc được một câu nói ở đâu đó:

Dường như đi dạo cùng anh trong tuyết, chỉ vô tình một chút thôi, chúng ta đã cùng nhau đi đến bạc đầu.

Hứa Khanh Niên bật cười, không nhịn được véo nhẹ ngón tay lạnh buốt của cô: “Sao em đáng yêu thế?”

Vân Miên chu môi, kiễng chân hôn anh một cái: “Đóng dấu, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời.”

Ánh mắt Hứa Khanh Niên trầm xuống, anh buông tay cô ra, rồi cúi đầu hôn lên môi Vân Miên. Khi cô định né tránh, anh thậm chí còn giữ chặt gáy cô, không cho cô trốn đi.

Động tác rất mạnh mẽ.

Đến khi cả hai thở hổn hển mà tách ra, Vân Miên nhỏ giọng trách: “Bây giờ vẫn còn ở trong khuôn viên trường, anh kiềm chế chút đi.”

Hứa Khanh Niên cười đầy ẩn ý: “Ý em là không ở trong trường thì anh có thể...?”

“Đừng được đằng chân lân đằng đầu!” Vân Miên vội lấy tay bịt miệng anh lại, trách yêu: “Còn thế nữa là em không thèm để ý anh đâu.” Giọng nói cô mềm mại như đang làm nũng.

Hứa Khanh Niên bật cười: “Được rồi, anh không nói nữa.”

-

Trong nhà đã hết đồ, hai người rẽ vào siêu thị gần đó để mua nguyên liệu nấu lẩu.

Vân Miên đẩy xe mua sắm, tâm trạng rất vui. Hứa Khanh Niên bước chậm lại để đi cùng cô.

“Em muốn mua thêm chút đồ ăn vặt được không?”

“Được chứ.” Hứa Khanh Niên cúi xuống lấy vài hộp thịt dê trong tủ đông: “Nhưng không được ăn nhiều quá.”

“... Biết rồi mà.”

Lúc này hàng người xếp hàng chờ thanh toán cũng khá đông. Hứa Khanh Niên đẩy xe đến quầy, ánh mắt thoáng liếc qua mấy chiếc hộp nhỏ ở gần quầy thu ngân. Vân Miên đứng phía sau anh, buồn chán đọc truyện tranh. Bỗng anh cúi xuống, khẽ hỏi: “Vân Miên, em thích vị gì?”

Ý thức của Vân Miên bị kéo về, ngơ ngác nói: “Hả? Vị dâu tây đi ạ.”

Hai người hoàn toàn không nói về cùng một thứ. Cô cứ tưởng anh hỏi mình thích kẹo vị gì, bèn trả lời thật lòng.

Hứa Khanh Niên: “Có thể đổi vị khác không?”

Vân Miên không hiểu: “Vậy... vị nho?”

“Được.” Anh đưa tay tùy tiện lấy vài hộp bỏ vào xe: “Em ra ngoài đợi anh trước đi.”

“... Được ạ.”

-

Sau khi ăn lẩu xong, mùi thức ăn bám đầy người. Vân Miên cầm bộ đồ ngủ sạch sẽ đi vào phòng tắm trước.

Hứa Khanh Niên dọn dẹp bàn ăn, vừa rửa bát vừa khẽ ngân nga một bài hát. Đột nhiên, anh nghe tiếng Vân Miên gọi lớn:

“Hứa Khanh Niên!”

Giọng cô rất cao, nghe có vẻ gấp gáp. Anh đặt bát đĩa ngay ngắn rồi bước ra phòng khách. Lúc này, Vân Miên đang quay lưng lại với anh, lục lọi túi đựng đồ ăn vặt.

“Sao vậy?” Hứa Khanh Niên cố ý hỏi như không biết.

“Anh nghĩ sao?” Vân Miên xoay người lại, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, “Anh mua từ lúc nào vậy?”

Hứa Khanh Niên ngồi xuống, đôi chân dài tùy ý duỗi ra dưới bàn trà: “Lúc nãy khi thanh toán.”

Vân Miên: “...”

Anh thật thà quá mức, nhưng cô nhớ không nhầm thì lúc đó phía sau họ còn rất đông người đang xếp hàng.

Hứa Khanh Niên mặt dày lấy món đồ đó ra: “Sao thế, anh chỉ mua để phòng lúc cần thôi.”

Aaaaaaa!

Sao người này có thể thản nhiên nói ra như vậy, cô xấu hổ muốn chết.

Vân Miên vội lấy tay che hai má đang đỏ ửng: “Thôi được rồi, đừng nói nữa. Em về phòng ngủ trước đây.” Nói xong, cô ôm một đống đồ ăn vặt định lủi mất.

Hứa Khanh Niên không cho cô cơ hội, hai tay anh ôm lấy eo cô. Eo của Vân Miên rất nhạy cảm, cô gần như không đứng vững ngay lập tức. Anh bế cô đặt lên đùi mình, hai người mặt đối mặt ngồi trên ghế.

Đống đồ ăn vặt rơi đầy trên ghế sô pha.

Hứa Khanh Niên thật sự rất đẹp trai, đôi mắt ấy như biết nói, khi nhìn chăm chú vào cô, nó tựa như muốn cuốn cô vào trong đó.

Vân Miên đưa tay che mắt anh, sau đó khẽ chạm môi anh một cái, như để bày tỏ sự lo lắng và ngượng ngùng trong lòng mình: “Em... em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

Hứa Khanh Niên ngừng thở trong giây lát: “Nghe như anh là một tên lưu manh vậy. Anh sẽ không làm gì em đâu.”

“... Ồ.”

Vân Miên thả tay ra, để lộ đôi mắt đẹp như ngọc hổ phách của anh. Cô không ngần ngại khen ngợi: “Mắt anh đẹp quá, như viên thủy tinh màu hổ phách vậy.”

“...” Hứa Khanh Niên bật cười, “So sánh gì kỳ vậy?”

Vân Miên: “Thì... ý là rất đẹp mà.”

Hứa Khanh Niên cúi xuống hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô, nhỏ giọng hỏi: “Tuần sau chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?”

Tuần sau là sinh nhật lần thứ 20 của cô. Vân Miên bị anh hôn làm cổ hơi ngứa, khẽ ngửa ra sau: “Được ạ.”

Rồi cô cười hỏi: “Sao anh nôn nóng vậy?”

Hứa Khanh Niên nhìn đôi môi đỏ ửng vì bị hôn của cô, lại cúi xuống cắn nhẹ: “Muốn sớm rước em về nhà.”

Anh đã muốn như vậy từ rất lâu rồi.

---

Sinh nhật cô được tổ chức vào buổi trưa, giấy đăng ký kết hôn nhận vào buổi chiều.

Vân Miên tựa vào ghế phụ, nhìn cuốn sổ mỏng màu đỏ trong tay, vẫn cảm thấy khó tin: “Thế là em kết hôn rồi sao?”

Hứa Khanh Niên lấy một bó hoa hồng được chuẩn bị sẵn ở ghế sau: “Em thích không?”

Vân Miên cẩn thận cất cuốn sổ nhỏ vào túi áo, còn vỗ nhẹ hai cái, trông rất ngoan ngoãn. Rồi cô đưa tay nhận lấy bó hoa lớn, ngạc nhiên thốt lên: “Wow, em chưa từng thấy bó hoa nào như thế này, đẹp quá.”

Cô cúi xuống ngửi, rồi hào hứng nhìn Hứa Khanh Niên: “Có mùi ngọt ngào nữa.”

Hứa Khanh Niên gõ nhẹ tay lên vô lăng, thấy cô vui vẻ như vậy cũng mỉm cười: “Ừ, bên trong còn có thứ khác nữa.”

Vân Miên lật bó hoa, phát hiện bên trong giấu một chiếc hộp nhỏ màu trắng của DR. Trên hộp in chữ DR bằng vàng nổi bật, hai bên hộp có đường chỉ may đều đặn, trông rất tinh xảo và thanh lịch. Cô kinh ngạc nhìn Hứa Khanh Niên, còn anh thì cưng chiều nhìn lại cô.

Cô biết thương hiệu này, ý nghĩa của nhẫn kim cương DR là:

Chỉ có một tình yêu đích thực trong đời. Một chiếc nhẫn DR tượng trưng cho lời hứa không bao giờ thay đổi, thể hiện quyết tâm của chàng trai cầu hôn muốn cùng cô gái đi hết cuộc đời.

Vân Miên đặt bó hoa hồng sang một bên, mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh: “Đẹp quá.”

Hứa Khanh Niên cầm lấy chiếc hộp từ tay cô, rồi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn ra và đeo vào ngón áp út trên bàn tay phải của cô. Sau khi đeo xong, anh cúi xuống hôn nhẹ lên đó, dịu dàng nói: “Anh sẽ mãi mãi yêu em.”

Khuôn mặt Vân Miên đỏ bừng, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào Hứa Khanh Niên: “Em cũng vậy, em cũng sẽ mãi mãi yêu anh.”

Sự mơ hồ trên suốt quãng đường đi đã tan biến khi Hứa Khanh Niên ôm cô trên ghế sô pha và nói câu kia.

“Tối nay về nhà với anh nhé?” Hứa Khanh Niên xoa đầu cô: “Anh đã nói với bố mẹ rồi, họ rất muốn gặp em.”

Sự hân hoan trong lòng Vân Miên bỗng chốc giảm đi một nửa. Cô thầm nghĩ, hai người họ cứ thế tự ý đi đăng ký kết hôn, đến lúc đó phải giải thích thế nào với bố mẹ đây.

“À... em vẫn chưa, chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Vân Miên hơi hoảng hốt, tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh: “Cô chú có thích em không?”

Hứa Khanh Niên trấn an cô: “Yên tâm, bố mẹ anh chắc chắn sẽ thích em.”

Vân Miên: “Tại sao?”

Hứa Khanh Niên dùng ngón tay quấn lấy tóc cô: “Vì bảo bối nhà chúng ta rất ngoan, bố mẹ anh thích những đứa trẻ ngoan.”

Vân Miên bị cụm từ “bảo bối nhà chúng ta” của anh làm cho xấu hổ, đôi tai đỏ ửng. Cô vùi mặt vào ngực anh: “Đừng gọi em như thế, nghe sến quá!”

“Được thôi, vậy em thích anh gọi là gì?” Hứa Khanh Niên cố tình hạ giọng: “Vợ?”

“Á á, anh phiền quá đi!” Vân Miên nói rồi định nhảy xuống khỏi người anh, nhưng lại bị anh giữ chặt eo và ghé sát tai cô, không ngừng gọi: “Vợ ơi, vợ ơi.”

Vân Miên không còn chống cự nữa, cô tức giận ngẩng đầu lên, cố tình ghé sát tai anh thổi một hơi, đáp trả: “Chồng ơi.”

Nói xong, cô cũng không dám nhìn anh, mặt đỏ bừng. Nhưng Hứa Khanh Niên, ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, lại bị một câu nói của cô làm cho bối rối.

Vân Miên không chút thương tình đẩy anh ngã xuống ghế sô pha: “Tự giải quyết đi, em đi đây.”

Hứa Khanh Niên chưa kịp phản ứng thì đã bị cô đẩy xuống, thân hình mềm mại rời khỏi vòng tay anh. Vân Miên chạy nhanh về phòng ngủ.

Cô lăn lộn trên giường hai vòng, lấy giấy chứng nhận kết hôn mà Hứa Khanh Niên nhờ cô giữ từ đầu giường, cẩn thận tìm góc chụp hai tấm ảnh, ghi nội dung [Kết hôn rồi!] rồi đăng lên mạng xã hội.

Đăng xong, cô cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó.

Nhưng nghĩ đến việc Hứa Khanh Niên nói tối nay sẽ về nhà anh, Vân Miên chẳng còn tâm trí đâu mà lo nữa. Cô lục tung tủ quần áo, cuối cùng chọn được một chiếc áo khoác lông vũ màu hồng, mặc vào trông rất ngoan ngoãn.

Vân Miên nằm trên giường, lướt vòng bạn bè và thấy hơn hai mươi tin nhắn.

Không thích ăn chanh: [Trời ơii, hai người nhanh thế? Miên Miên, nếu tớ nhớ không nhầm thì chúng ta vừa mới tròn 20 tuổi mà?]

Rồi đến một loạt tin nhắn từ bạn cùng phòng: [Yêu thương lẫn nhau, trăm năm hòa hợp nhé!]

Trì Hoài: [Hứa Khanh Niên gấp gáp thế à?]

Hứa Khanh Niên lại trả lời: [Ừ, cậu cũng nhanh lên đi.]

Trì Hoài đáp: [...]

Điều đáng sợ nhất là, Vân Miên đột nhiên nhận ra cô quên chặn bố mẹ mình!

Nhìn số lượt thích tăng lên, cô thấy một cái tên “Bố” xuất hiện. Vân Bình thậm chí còn để lại bình luận: [Con gái ngoan, khi nào thì kết hôn vậy? Ngày mai đưa thằng nhóc đó về nhà gặp bố nha.]

Và thêm một bình luận nữa: [Không sao đâu, bố chỉ muốn nói chuyện tử tế với nó thôi.]

Vân Miên như chết lặng, chụp màn hình bài đăng này rồi gửi cho ai đó: [Hứa Khanh Niên, anh tiêu đời rồi.]

Rõ ràng chỉ cách nhau một bức tường, cô chỉ cần đi vòng qua là vào được phòng anh. Nhưng Hứa Khanh Niên lại gửi tin nhắn thoại: [Anh đã hái cây cải mà bố em tự trồng, ngày mai đúng là phải đích thân đến xin lỗi.]

Rồi anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa: [Nhưng tối nay về nhà anh trước, sáng mai chúng ta qua nhà em.]

Lịch trình được sắp xếp kín mít.

Vân Miên lo lắng: [Phải làm sao đây, bố em muốn đánh anh, em có nên giúp anh không?]

Hứa Khanh Niên chẳng chút lo sợ: [Vợ ơi, đến lúc đó nhớ cản bố giúp anh nhé.]

Nhìn thấy cách xưng hô mà Hứa Khanh Niên gọi cô cả buổi tối, Vân Miên ném điện thoại lên giường, lẩm bẩm: “Đáng đời, đánh chết anh luôn đi!”
 
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 41


<b>1. [Gặp bố mẹ]</b>

Buổi tối, Hứa Khanh Niên lái xe về thành phố Duyên, Vân Miên căng thẳng ngồi trong xe, nắm chặt góc áo, liên tục lấy gương ra dặm lại lớp trang điểm.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Hứa Khanh Niên quay đầu xoa nhẹ đầu cô: “Sao lại căng thẳng thế? Bố mẹ chúng ta đâu có ăn thịt người.”

Vân Miên lườm anh: “Anh không hiểu đâu.”

Rồi cô căng thẳng đến mức lén lút tìm kiếm trên Baidu, che chắn không để anh nhìn thấy. Tuy nhiên, với thị lực cực tốt, Hứa Khanh Niên vẫn đọc được: [Con gái lần đầu đến nhà bạn trai cần chú ý điều gì?], [Con gái lần đầu gặp bố mẹ bạn trai nên làm gì?] và một loạt các từ khóa tương tự.

Hứa Khanh Niên bật mp3 ở bảng điều khiển trung tâm của xe, chọn một bài hát với giai điệu nhẹ nhàng. Tâm trạng căng thẳng của Vân Miên dần dịu lại, cuối cùng mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen, Hứa Khanh Niên dừng xe, xoa trán cô: “Tỉnh rồi à? Vừa hay cũng về đến nhà rồi.”

Vân Miên vội vàng ngồi thẳng dậy, lấy gương ra soi mặt: “Lớp trang điểm của em có bị lem không?”

Hứa Khanh Niên đã quá quen với điều này, an ủi cô: “Không, vợ anh lúc nào cũng xinh đẹp mà.”

Vân Miên: “...”

Hừ ~

·

Có lẽ bố mẹ Hứa Khanh Niên đã mong chờ họ từ lâu, nên khi Vân Miên vừa nhấn chuông lần đầu, cửa đã được mở ra ngay lập tức.

Người mở cửa là mẹ của Hứa Khanh Niên, giọng nói rất dịu dàng: “Ôi, là Vân Miên phải không? Mau vào đi, mau vào đi.”

Sau đó, bà liếc nhìn Hứa Khanh Niên đang đứng phía sau cô, giọng nói không còn nhiệt tình như trước: “Cả con cũng vào đi.”

Hứa Khanh Niên: “...”

Rốt cuộc ai mới là con ruột đây?

Vân Miên được Lý Hoa Niên ôm vai kéo vào ngồi trên sô pha, cô đặt hộp quà mang theo xuống đất: “Cô ơi, con…”

“Phải gọi là mẹ rồi.” Lý Hoa Niên hơi nhíu mày: “Mẹ nghe thằng nhóc Khanh Niên nói hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi, vậy mà cái thằng này không nói sớm với bố mẹ.”

Vân Miên ngẩn người một lúc, sau đó ngượng ngùng mỉm cười: “Dạ, mẹ, tụi con vừa mới đăng ký chiều nay ạ.”

Lý Hoa Niên nắm tay cô: “Đã kết hôn rồi thì tốt, sau này hai đứa phải sống thật hạnh phúc nhé.”

Vân Miên gật đầu: “Dạ!”

Trong bữa cơm, bố mẹ Hứa Khanh Niên liên tục gắp thức ăn cho cô, khiến bát cơm nhỏ của cô chất đầy như núi. Vân Miên lén nhờ Hứa Khanh Niên giúp đỡ.

Hứa Khanh Niên khẽ ho một tiếng, dùng đũa gắp bớt thức ăn từ bát cô. Hứa Xương Bình bèn quát lên: “Thằng nhóc thối, không tự gắp ăn đi, ăn của người ta là thế nào?”

Hứa Khanh Niên thản nhiên đáp: “Con ăn của vợ con, có sao đâu ạ?”

Vân Miên khẽ đá chân anh dưới bàn, rồi ngẩng mặt lên cười: “Không sao đâu bố ạ, một mình con cũng không ăn hết được.”

Hứa Xương Bình nghe cô gọi một tiếng “bố”, tay đang gắp thức ăn hơi run, Vân Miên cũng có chút ngượng ngùng.

...

Đã lâu rồi Hứa Khanh Niên không về nhà, nhưng phòng ngủ của anh lại rất sạch sẽ. Không cần nghĩ cũng biết là Lý Hoa Niên đã dọn dẹp sẵn.

Vân Miên vẫn còn ngại ngùng, tắm xong thì chần chừ mãi mới lên giường. Hứa Khanh Niên đang tắm trong phòng, tiếng nước chảy rào rào kéo dài hơn 20 phút rồi im bặt.

Giường hơi lún xuống, eo của Vân Miên bất ngờ bị một cánh tay ôm lấy từ phía sau. Hơi thở của Hứa Khanh Niên phả vào gáy cô, không chỉ ôm mà anh còn hôn và cắn nhẹ.

Vân Miên xoay người lại, nhưng lập tức bị anh đè xuống dưới. Ánh mắt của Hứa Khanh Niên đầy nguy hiểm, cô nuốt nước bọt, rồi bất ngờ bị anh hôn lên môi. Giọng anh khàn khàn, thấp giọng hỏi bên tai cô: “Được không?”

Vân Miên còn chưa kịp hiểu thì đã gật đầu, Hứa Khanh Niên lại cúi xuống hôn cô lần nữa.

Một lát sau.

“Không được, Hứa Khanh Niên.” Vân Miên bừng tỉnh khỏi cơn mê, “Đây là nhà anh.”

“... Ừ.” Đôi môi anh áp sát vào xương quai xanh của cô, từ cổ họng phát ra một tiếng thở dài trầm thấp: “Sao thế?”

“Cô chú sẽ nghe thấy.” Vân Miên đưa tay đẩy nhẹ đầu anh đang vùi vào cổ mình.

“Không đâu, phòng này cách âm rất tốt.” Hứa Khanh Niên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, th* d*c và nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt không giấu được h*m m**n.

Vân Miên nhượng bộ: “... Được rồi.”

...

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thì đã hơn 10 giờ. Vân Miên lấy chăn che mặt, xấu hổ không dám nhìn ai.

Cơ thể cô mệt mỏi, toàn thân mềm nhũn.

Hứa Khanh Niên vẫn còn nằm trên giường, Vân Miên đá anh một cái, giọng cũng khàn khàn: “Đều tại anh.”

Hứa Khanh Niên hài lòng, ôm lại cô: “Ừ, là lỗi của anh.”

Vân Miên đẩy anh ra, tự mặc đồ ngủ và đứng dậy, nhưng mới bước được vài bước thì chân mềm nhũn không đứng vững. Hứa Khanh Niên lập tức đứng dậy, bế cô theo kiểu công chúa, rồi hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Vân Miên ủ rũ nói: “Muốn đi vệ sinh.”

Hứa Khanh Niên sẵn sàng giúp đỡ: “Anh bế em đi.”

“... Không cần đâu!” Vân Miên vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh, lết đi về phía nhà vệ sinh: “Em tự làm được.”

Hứa Khanh Niên: “... Cũng cứng đầu đấy.”

-

Hai người ăn sáng xong thì lái xe đến Thành Phố Thế Kỷ. Vân Miên lấy tay che mặt, trong đầu chỉ toàn là chuyện tối qua.

Hứa Khanh Niên đúng là... không thể nói được, không thể nói được.

May mà bây giờ là mùa đông, cô có thể mặc đồ dày để che đi dấu vết.

Khác với tâm trạng của Vân Miên tối qua, Hứa Khanh Niên lại thảnh thơi, tâm trạng vui vẻ, thậm chí còn ngân nga hát.

Vân Miên vẫn còn rất mệt, tựa vào ghế nhắm mắt lại: “Hứa Khanh Niên, với hành động của anh tối qua, nếu bố em đánh anh, em chắc chắn sẽ không ngăn cản đâu.”

Hứa Khanh Niên mỉm cười: “Lần đầu không kiềm chế được, là lỗi của anh, từ nay sẽ nghe em.”

Vân Miên bỗng mở mắt ra, trách móc: “Không có lần sau đâu!”

Hứa Khanh Niên kéo dài âm cuối: “Thật sao?”

Vân Miên không thể chịu đựng nổi nữa, đưa tay đấm nhẹ vào cánh tay anh, nhưng vì quá mệt nên chẳng có chút sức mạnh nào.

“Em ngủ thêm một lúc nữa đi.” Hứa Khanh Niên chuyên tâm lái xe, không quên dặn dò: “Một lát nữa đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”

“... Dạ.” Vân Miên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

·

“Chào cô chú ạ!” Hứa Khanh Niên cầm theo các món quà bổ dưỡng và rượu, trà nổi tiếng, cư xử rất ngoan ngoãn, là một chàng rể khiến người khác hài lòng.

Úc Mẫn Tĩnh mỉm cười dịu dàng: “Khanh Niên đến rồi, vào ngồi đi.”

Vân Bình ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV, vừa chú ý đến bên này vừa vặn lớn tiếng TV. Vân Miên vội vàng tiến đến ngồi xuống và dỗ dành người bố đang giận.

Hứa Khanh Niên cũng không ngại ngùng, ngồi trên sô pha thoải mái trả lời những câu hỏi mà Úc Mẫn Tĩnh đưa ra.

Úc Mẫn Tĩnh rất hài lòng với câu trả lời của anh, đúng kiểu mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.

Vân Bình ngồi trên sô pha đối diện hừ một tiếng: “Cậu lừa được con gái tôi rồi mới đến gặp chúng tôi, tôi là bố mà đến tận tối qua mới biết con bé kết hôn qua một bài đăng trên vòng bạn bè.” Nói xong, ông ấy liếc nhìn về phía Vân Miên, người đang thu mình như con chim cút.

Hứa Khinh Niên ngoan ngoãn nhận lỗi: “Chú nói phải ạ. Nhưng cháu rất yêu Vân Miên, và cháu sẽ yêu thương cô ấy cả đời.”

Vân Bình nói với giọng châm biếm: “Cả đời ai mà chắc chắn được.” Sau đó ông ấy bị Úc Mẫn Tĩnh lén véo vào cánh tay, nhíu mày hỏi: “Tửu lượng của cậu thế nào?”

Vân Miên đứng một bên không thể chen vào, Hứa Khanh Niên ra hiệu với cô là không sao.

Anh mỉm cười đáp: “Tửu lượng cũng được ạ.”

Vân Bình gật đầu: “… À.”

Sau đó, hai người bắt đầu uống rượu trên bàn ăn, chưa ăn mấy món thì một chai rượu đã hết. Vân Bình vừa kêu ca uống rượu, vừa cảm thấy khó chịu trong lòng: “Hồi nhỏ con bé lớn có chừng này thôi, hai chúng tôi nuôi lớn con bé thế này, cậu…”

Hứa Khanh Niên gật đầu: “Cháu hiểu ạ.”

Vân Bình tức giận nói: “Cậu hiểu cái gì, hừ!”

Cuối cùng, Vân Bình không uống nổi nữa, ông ấy say mèm và thiếp đi.

Úc Mẫn Tĩnh cười, cảm thấy hơi áy náy: “Khanh Niên, chú của cháu là vậy đó, không uống được mà cứ cố uống.”

Hứa Khanh Niên uống nhiều nhưng không say, nghe xong lời Úc Mẫn Tĩnh, anh mất một lúc mới phản ứng lại và trả lời: “Không sao đâu mẹ ạ, con nên nhận lỗi và xin lỗi.”

Úc Mẫn Tĩnh: “...”

Vân Miên: “...”

Thôi xong, cả hai người đều say rồi.

<b>2. [Kỳ nghỉ]</b>

Kỳ nghỉ hè năm ba, hai người đi du lịch ở Tam Á, lý do là từ nhỏ Vân Miên đã có một ước mơ: muốn đi biển.

Đây là điều Hứa Khanh Niên tình cờ phát hiện ra khi anh xem được cuốn nhật ký của cô từ hồi nhỏ, trong đó hầu như kỳ nghỉ hè nào cũng có dòng chữ: “Muốn đi biển bơi, muốn đi biển nghỉ mát, nhưng bố mẹ bận quá.”

Hứa Khanh Niên quyết định đặt vé máy bay ngay ngày hôm sau, mang đến cho Vân Miên một bất ngờ.

Anh còn mua vé hạng nhất, chuyến bay nhanh chóng, từ lúc cất cánh đến khi hạ cánh chỉ mất hơn ba tiếng.

Khi vừa xuống máy bay, Vân Miên đã kéo hành lý lớn chạy thẳng đến phòng khách sạn có hướng nhìn ra biển, chơi cả ngày xong, cô mệt mỏi nằm trên giường, hưng phấn đến mức tối đó suýt không ngủ được.

Vân Miên không ngừng nói: “Hứa Khanh Niên, mai chúng ta dậy sớm ngắm bình minh nhé!”

“Hứa Khanh Niên, giờ em hưng phấn không ngủ được. Ngày mai em muốn ra biển bơi nữa!”

“Hứa Khanh Niên, ngày mai thật sự có thể thấy bình minh ở phòng này sao?”

“Hứa Khanh Niên, em…”

“Được, muốn bơi thì mai anh sẽ đi cùng em, thật đấy.” Hứa Khanh Niên mệt mỏi đến mức không mở mắt nổi. Anh kéo cô vào lòng, giọng nói lười biếng: “Không ngủ được thì chúng ta làm gì đó vui vui nhé.”

Vân Miên lập tức im lặng, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh: “Vậy thôi đi.”

“Vậy thì ngủ nhanh đi.”

Hứa Khanh Niên vỗ nhè nhẹ lên lưng cô theo nhịp, như dỗ dành trẻ con, Vân Miên chẳng hiểu sao lại ngủ thiếp đi.

“Tích—— Tích—— Tích——”

Không biết báo thức của ai đang reo, Vân Miên không chịu nổi, đưa tay với lấy điện thoại rồi tắt đi, mắt cô dừng lại ở giờ trên màn hình.

Đã 5 giờ rưỡi.

Cô ngồi bật dậy, ngoài trời vẫn còn mờ mờ, còn khoảng mười mấy phút nữa là bình minh, cô nhẹ nhàng lay Hứa Khanh Niên dậy, anh không tình nguyện tỉnh dậy.

Vân Miên ôm gối nhìn ra ngoài cửa sổ, còn 3 phút.

2 phút.

1 phút.

Qua cửa kính lớn, mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, một làn sáng đẹp mắt. Vân Miên nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, còn chụp vài bức ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Hứa Khanh Niên ngồi dậy, kéo cô vào lòng.

Vân Miên nắm tay anh, thì thầm: “Trên mạng nói, cùng người yêu ngắm bình minh và hoàng hôn rất lãng mạn.” Rồi cô dựa vào người Hứa Khanh Niên: “Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm cả đời, đến trăm tuổi cũng phải ngắm cùng nhau.”

Hứa Khanh Niên nâng tay cô lên, hôn nhẹ: “Tất nhiên rồi.”

Từ nay về sau, anh sẽ cùng em đi qua từng năm tháng, dù thế nào, anh cũng sẽ luôn bên em.

<i>—— Kết thúc ——</i>

<i>--------------</i>

<i>Lời tác giả:</i>

<i>Kết thúc rồi, chúc Vân Miên và Khanh Niên mãi mãi hạnh phúc!</i>
 
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 42: Ngoại truyện ngày Thất tịch (1)


2023.8.22

Sinh nhật năm nay của Hứa Khanh Niên đúng vào ngày Thất tịch.

Vào lúc 8 giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên, Hứa Khanh Niên vẫn chưa tỉnh táo, theo phản xạ đưa tay chạm vào bên cạnh, nhưng chỉ chạm vào phần lạnh lẽo.

“...” Anh lập tức tỉnh táo.

Cô bạn gái lớn Miên Miên của anh đâu rồi?

Rèm cửa che kín phòng, anh nheo mắt nhìn xung quanh, xoa tóc rối: “Cô ấy đâu rồi?”

Nghe thấy tiếng động lách cách ngoài kia, anh bèn kéo chăn rồi xuống giường, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong bếp.

“Em dậy sớm thế?” Anh bước tới, tự nhiên ôm lấy cô từ phía sau, đầu tựa lên vai cô, “Tối qua thức khuya như vậy, không mệt sao?”

“Anh còn nói, ai bảo anh tối qua…” Vân Miên đẩy đầu anh ra, vừa đẩy vừa cười: “Đừng để đầu anh lên vai em, ngứa quá.”

“Không, cứ để đấy.” Kể từ khi yêu cô, Hứa Khanh Niên trở nên ngày càng trẻ con, nhưng lại rất đáng yêu.

“Anh đi ra đi.” Vân Miên thấy không thể dùng cách nhẹ nhàng, bèn quay lại đẩy anh ra khỏi bếp, giọng nói tức giận: “Đừng làm phiền em làm bữa sáng yêu thương.”

Hứa Khanh Niên vừa cười vừa đi ra ngoài, nhưng miệng không chịu buông tha: “Bữa sáng này không phải làm cho anh sao, không cho anh xem à?”

Vân Miên không chút thương tiếc đẩy anh ra ngoài: “Xem cái gì, về ngủ đi, ngoan ngoãn chờ đợi.”

Hứa Khanh Niên không thể kìm nổi nụ cười, đáp lại cô: “Được.”

Nửa giờ sau.

“Khanh Niên!”

“Đến ngay.”

Anh ra khỏi phòng ngủ, ngồi xuống bàn ăn theo chỉ dẫn của Vân Miên. Cô vui vẻ buông tay đang che chắn Hứa Khanh Niên ra, giọng nói ngọt ngào: “Bữa sáng yêu thương dành riêng cho thọ tinh đây.”

“Wow!!” Hứa Khanh Niên phối hợp với cô, cầm đũa chọc vào món ăn hình trái tim, trông có vẻ hơi xấu, nhưng anh thấy rất dễ thương: “Có thể ăn bữa sáng yêu thương do Miên Miên làm, thật là vinh dự.”

Anh gắp một miếng ăn thử: “Ngon quá.”

Vân Miên vỗ nhẹ anh, cười tươi ngồi xuống: “Ôi, lần đầu nấu ăn mà, bình thường thôi.”

Thực ra Vân Miên có một chuyện muốn nói với Hứa Khanh Niên, nhưng thấy anh vui vẻ như vậy, cô lại không nỡ.

Cô cố nhịn, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp hỏi. Khi đang ăn, anh đặt đũa xuống, nở nụ cười ôn hòa: “Miên Miên, em giấu anh chuyện gì đúng không?”

“...” Vân Miên lập tức cảm thấy có lỗi. Cô l**m môi, ngập ngừng nói: “Thực ra chuyện này là thế này, Mạnh Nịnh và bạn trai cãi nhau, chia tay rồi, cậu ấy... cậu ấy muốn em đi mua sắm với cậu ấy…”

Cô chưa nói hết câu, nụ cười trên môi Hứa Khinh Niên cứng lại: “Vậy sao?”

“Vậy nên buổi trưa và chiều em không thể ở cùng anh rồi.”

-

“Hahahahaha người anh em à,” Trì Hoài ở bên kia video cười nhạo Hứa Khanh Niên: “Tớ nói mà, cậu cũng có ngày này. Thất tịch mà Vân Miên cũng không ở bên cậu, hahahaha.”

Mặt mày Hứa Khanh Niên đen lại: “Im miệng, ồn chết đi được.”

“À đúng rồi,” Trì Hoài chợt nhớ ra, cười càng lớn hơn: “Hôm nay còn là sinh nhật của cậu nữa, hahaha, sao Vân Miên lại tàn nhẫn vậy, hahaha.”

Hứa Khanh Niên tức đến mức không cười nổi nữa, trực tiếp tắt video.

Khi Vân Miên nói như vậy, anh vốn định từ chối, nhưng lại vô thức nói ra: “Không sao, em đi đi.”

Vân Miên lập tức vui vẻ ôm anh và hôn anh mấy cái.

Hứa Khanh Niên: “...”

Quả thật cô không nghĩ đến cảm giác của anh.

-

Bữa trưa, Hứa Khanh Niên tự làm chút đồ ăn. Anh mở điện thoại mấy lần, nội dung cuối cùng anh nhắn cho Vân Miên là:

Miên Miên: [Em gặp Mạnh Nịnh rồi]

Hứa: [Ừ, chơi vui vẻ nhé, chú ý an toàn.]

Miên Miên: [Em biết rồi]

Hứa: [(Nhớ em.jpg)]

Đến giờ Vân Miên vẫn chưa trả lời anh.

Hứa Khanh Niên cảm thấy rất tổn thương.

Anh mở WeChat lên, dạo một vòng trên vòng bạn bè, đầu tiên nhìn thấy bài đăng của Trì Hoài.

Trì Cẩu:

[[Lại một năm nữa, không chỉ là Thất tịch!]

[Video/]]

Hứa Khanh Niên chụp một bức ảnh ngón tay giữa và gửi cho anh ấy.

Trì Hoài: [Ôi ôi ôi tớ không nói là ai đó bị đả kích đâu (Đắc ý.jpg)]

Sau một vài thao tác, Hứa Khanh Niên dứt khoát chặn luôn anh ấy.

Trì Hoài: [?]

Trì Hoài: [??]

Trì Hoài: [???]

Trì Hoài: [... Hứa Khanh Niên, cậu xong rồi, tớ nói cho cậu biết!!!]

Thằng nhóc này, định xả giận lên anh ấy sao? Trì Hoài lập tức chụp màn hình và gửi cho Vân Miên, kèm theo lời nhắn: [Quản người đàn ông của em đi.]

Vân Miên nhận được tin nhắn: “…?”

<i>----------------------</i>

<i>Lời tác giả:</i>

<i>Ở một góc khuất không ai chú ý, một ngoại truyện nhỏ được lén lút bổ sung.</i>
 
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 43: Ngoại truyện ngày Thất tịch (2)


Vân Miên nhận được tin nhắn từ Trì Hoài nhưng cảm thấy rất mơ hồ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ những dòng tin nhắn, có thể thấy rõ được.

Hứa Khanh Niên giận rồi.

Anh cố gắng kiềm chế trước mặt cô, nhưng lại trút giận lên những người bạn của mình.

Vân Miên vừa nghe Mạnh Nịnh than vãn về bạn trai, vừa lo lắng cho Hứa Khanh Niên ở nhà.

Thỉnh thoảng, cô đáp lại một vài câu một cách hời hợt, nhanh chóng khiến Mạnh Nịnh không hài lòng: “Tớ nói này, từ sau khi bọn tớ cãi nhau, cái tên khốn đó đã không đến tìm tớ nữa, là lỗi của tớ à?”

Mạnh Nịnh giơ tay véo mặt Vân Miên, nghiến răng nói: “Cậu còn gật đầu nữa.”

Vân Miên giả vờ kêu đau: “Đau quá.”

“Miên Miên, cậu sao vậy?” Mạnh Nịnh nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, Vân Miên cảm thấy có chút tội lỗi nên tránh ánh mắt của cô ấy.

“Có phải là cái người kia của nhà cậu thúc giục cậu rồi không?” Mạnh Nịnh suy luận ra được lý do, tự mình bắt đầu mắng: “Nói thật, đám đàn ông chẳng tốt đẹp gì cả, yêu nhau rồi là bắt đầu kiểm soát tự do của cậu à? Sau này chẳng phải họ sẽ quản lý luôn việc cậu không được ra ngoài sao?”

Vân Miên vội vàng an ủi: “Không đâu, tớ chỉ đang nghĩ, Lâm Hạc đối xử với cậu rất tốt mà, hai người cãi nhau vì chuyện gì vậy?”

“... Haizzz” Mạnh Nịnh thở dài: “Hôm qua tớ nói chuyện với anh ấy về việc kết hôn, tớ nghĩ là chưa vội, muốn tận hưởng thêm hai ba năm yêu đương, nhưng anh ấy có vẻ khá gấp, muốn sớm ổn định chuyện này, thế là chúng tớ cãi nhau vì bất đồng quan điểm.”

Mạnh Nịnh khuấy ly cà phê đen, giọng nói trầm xuống: “Miên Miên, cậu có hối hận khi kết hôn sớm như vậy không?”

Vân Miên suy nghĩ một lúc rồi trả lời nghiêm túc: “Không, tớ cảm thấy tình hình hiện tại vẫn giống như khi yêu đương, không có gì thay đổi.”

“Đúng rồi, Hứa Khanh Niên cưới được Miên Miên xinh đẹp, ngoan ngoãn như thế, đương nhiên phải nâng niu cưng chiều rồi.” Mạnh Nịnh đột nhiên đưa tay ra, vỗ vỗ tay cô: “Nếu anh ấy dám làm tổn thương cậu, tớ sẽ là người đầu tiên dạy cho anh ấy một bài học.”

Vân Miên cảm thấy ấm áp trong lòng, nắm chặt tay Mạnh Nịnh: “Không đâu, yên tâm đi Nịnh Nịnh.”

Hai người đi dạo xong, đang chuẩn bị đi xem phim thì Lâm Hạc gọi điện. Mạnh Nịnh lại bắt đầu cãi nhau với anh ấy qua điện thoại, giọng điệu đầy tủi thân: “Hôm nay là Thất tịch, anh còn muốn cãi nhau với em à? Lâm Hạc, anh thật quá đáng!!”

Không biết Lâm Hạc ở bên kia nói gì, giọng điệu của Mạnh Nịnh dần dịu lại: “Em và Miên Miên chuẩn bị đi xem phim, anh đừng tới, em sẽ không nói cho anh biết em ở đâu!”

“Cái tên đê tiện nhỏ mọn này, anh dám lén lút cài định vị trên điện thoại của em?”

Vân Miên ngồi bên cạnh yên lặng đợi họ cãi nhau xong, rồi Mạnh Nịnh tắt điện thoại, nhìn cô với vẻ mặt xấu hổ: “Miên Miên, hình như tớ không thể đi xem phim với cậu rồi.”

Vân Miên không sao cả: “Làm lành rồi à?”

Mạnh Nịnh gật đầu: “Anh ấy nói sẽ đến tìm tớ, nên…”

Vân Miên vỗ vai cô ấy, tỏ ra thấu hiểu: “Không sao đâu, tớ hiểu mà.”

“Cậu mua cho tớ một cái bánh ngọt nhỏ, chuyện này coi như bỏ qua.”

“Đương nhiên! Không thành vấn đề!!” Ánh mắt Mạnh Nịnh sáng lên, ôm chặt cô vào lòng: “Miên Miên nhà tớ thật tuyệt vời, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, hôn hôn hôn~”

-

Hứa Khanh Niên chán nản nằm trên sô pha xem điện thoại.

Ánh mắt và ngón tay anh vẫn đang lướt qua những bức ảnh Vân Miên mà Mạnh Nịnh đăng lên trên vòng bạn bè cách đây nửa giờ, anh phóng to lên, tìm thấy cô vợ trẻ con nhà mình.

Anh nhìn mãi mà không đủ.

Vân Miên nhà anh thật xinh đẹp, thật dễ thương.

Hôm nay là Thất tịch, lẽ ra hai người phải ra ngoài hẹn hò, nhưng anh chỉ có thể nhìn những bức ảnh của Vân Miên do người khác đăng mà nhớ cô.

Hứa Khanh Niên thở dài: “... Haizzz!”

Cuộc sống thật không dễ dàng.

Đột nhiên một cuộc gọi video đến, anh còn tưởng là Trì Hoài, định tắt máy, nhưng khi nheo mắt nhìn kỹ thì thấy là Miên Miên nhà anh.

Hứa Khanh Niên ngay lập tức nhận cuộc gọi, rồi ngồi thẳng người trên sô pha.

“Sao vậy Miên Miên, chơi vui chứ?”

“Hứa Khanh Niên,” Vân Miên đang đi bộ, camera rung lắc: “Em đang ở dưới tiểu khu, mua rất nhiều đồ, anh có thể đến đón em không?”

Hứa Khanh Niên cảm thấy tim mình mềm nhũn, không thể chịu được khi Vân Miên làm nũng với mình: “Đây chẳng phải là việc anh phải làm sao, sao giờ mới gọi điện cho anh?”

Vừa nói xong câu này, Hứa Khanh Niên đã đến gần cửa, đang thay giày.

“Không đi xem phim với Mạnh Nịnh? Đặc biệt về với anh à?” Hứa Khanh Niên nghĩ đến lý do này, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“... Dạ, cũng có lý do đó.”

Hứa Khanh Niên vừa đóng cửa vừa hỏi cô: “Mua nhiều đồ như vậy làm gì?”

“À, vốn dĩ muốn tạo một bất ngờ cho anh.” Vân Miên cười cười: “Nhưng phát hiện em không xách nổi.”

Hứa Khanh Niên: “...”

Quá đáng yêu!

Ai mà chịu nổi chứ!!

“Đến rồi~”

Vân Miên đứng ở cửa tiểu khu, ngoan ngoãn đợi anh đến đón.

Hứa Khanh Niên bước tới, nhận đồ trong tay cô rồi ôm cô vào lòng, ngửi tóc cô: “Miên Miên, rất nhớ em.”

Vân Miên ngoan ngoãn để anh ôm, nghe xong thì cười khẽ: “Em chỉ mới rời đi có nửa ngày thôi mà, câu này của anh làm như em đi lâu lắm vậy.”

Nhìn cô cười tươi không lo âu, Hứa Khanh Niên đưa tay véo mũi cô: “Anh mới không gặp em có nửa ngày, như xa cách ba năm vậy, cô nhóc không có lương tâm.”

“... À,” Vân Miên đẩy anh ra: “Được rồi được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

“Được.”

-

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong.

Trên sô pha, hai người làm việc không đứng đắn, Vân Miên bỗng tỉnh táo lại, đẩy mặt Hứa Khanh Niên ra: “Hứa... Khanh... Niên, bánh ngọt em mua chưa ăn mà.”

“Bánh ngọt gì cơ.” Hứa Khanh Niên không chịu buông cô ra, cắn môi cô, hơi thở nhẹ: “Không ăn đâu.”

“Không... được!” Vân Miên mơ màng một lúc, rồi mạnh mẽ vùng vẫy. Dưới tình thế cấp bách, cô còn cắn mạnh vào môi anh: “Phải ăn!”

“Xì, Miên Miên, em thật tàn nhẫn.” Hứa Khanh Niên chỉ trích cô: “Lại cắn rách rồi.”

Vân Miên: “...”

Trách ai bây giờ.

Cuối cùng Hứa Khanh Niên vẫn nhượng bộ, phối hợp với cô.

Tất cả đèn trong phòng khách đều tắt, trong không gian tối đen chỉ còn ánh nến lung linh.

Hứa Khanh Niên đội mũ sinh nhật, nhắm mắt lại ước nguyện, Vân Miên đứng bên cạnh hát bài chúc mừng sinh nhật.

“Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday to you…”

Mấy giây sau, Hứa Khanh Niên mở mắt ra, thổi tắt nến.

“Hoan hô~” Vân Miên bôi một chút kem lên mặt anh, cười đùa: “Hứa Khanh Niên, anh thật dễ thương.”

“Miên Miên.” Ánh mắt Hứa Khanh Niên tối lại, nhìn cô không hề biết mình đang rơi vào nguy hiểm: “Em cũng rất dễ thương.”

Anh hạ giọng, không chút do dự đưa tay bôi kem lên mặt cô rồi ôm mặt cô mà hôn.

“Ngọt quá.” Hứa Khanh Niên vừa l**m vừa hạ giọng nói: “Muốn bôi kem lên khắp người em rồi…”

“Hứa Khanh Niên!” Vân Miên cảm nhận được đầu lưỡi anh lướt trên mặt mình, sắc mặt lập tức đỏ bừng: “Đừng như vậy.”

“Được rồi,” Hứa Khanh Niên ôm mặt cô cười khẽ. Trong không gian tối tăm, anh như một con yêu tinh mê hoặc, rồi lại hôn cô lần nữa.

-

“Hứa Khanh Niên,” Vân Miên mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, nhưng vẫn không quên hỏi anh: “Anh ước gì vậy?”

Hứa Khanh Niên nhìn tay cô, cười nói: “Em tò mò vậy à?”

Vân Miên mệt mỏi, hỏi xong câu đó thì ngủ thiếp đi, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của cô.

Hứa Khanh Niên cúi đầu, hôn lên trán cô, rồi hôn nhẹ đôi môi đã bị cắn sưng đỏ của cô, dịu dàng nói: “Anh ước rằng, Vân Miên sẽ mãi yêu anh.”

Trong cơn mơ, Vân Miên bĩu môi, như thể đang đáp lại anh.

Dù em có yêu anh mãi mãi hay không, thì anh cũng sẽ luôn yêu em, cho đến khi tóc bạc trắng.

<i>------------------------</i>

<i>Lời tác giả:</i>

<i>Mãi mãi bên nhau nhé cặp đôi Khanh Miên của chúng ta.</i>
 
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 44: Biến nhỏ (1)


Vân Miên bị đánh thức bởi cái lạnh.

Cô mơ màng nhìn qua điện thoại, mới 7 giờ sáng.

Thời tiết đầu xuân, nói là không lạnh cũng không hẳn, nhưng không ngờ những hạt mưa bên ngoài đã bắt đầu rơi lất phất từ lúc nào.

Cửa sổ chưa đóng chặt, vài giọt mưa nhẹ nhàng bay vào trong.

Nửa giường còn lại trống không, Hứa Khanh Niên không biết đã đi đâu từ sáng sớm, nửa giường còn lại lạnh ngắt, Vân Miên co lại một chút, quyết định mặc kệ anh, tiếp tục vùi đầu vào giấc ngủ.

Không ngờ, khi cô giơ tay kéo chăn, tay cô vô tình chạm phải thứ gì đó, mềm mềm, ấm ấm, lại còn chuyển động theo nhịp thở.

Một cảm giác lạ lẫm.

Vân Miên đột nhiên nghĩ đến con chuột béo mà Hứa Khanh Niên đã bắt được mấy ngày trước trong bếp.

“Á——”

Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ có con chuột vào phòng, và con chuột ấy còn đang ngủ trên giường cô. Nghĩ đến đây, Vân Miên suýt nữa nhảy bật dậy.

Cô không dám động đậy, nhắm mắt hét lên: “Hứa Khanh Niên——!”

Cái chăn dưới chân cử động một chút, nhưng Vân Miên không để ý, gọi mãi không thấy anh trả lời, đoán rằng anh có thể đã ra ngoài, bèn lấy hết can đảm, khẽ chạm tay qua chăn, cẩn thận đẩy một cái.

“... Mình rất dũng cảm, không sợ chút nào.” Cô nuốt nước bọt, tự an ủi mình, vừa nói vừa kéo mạnh cái chăn ra, rồi đứng sững lại.

Không phải thứ cô tưởng tượng loạn xạ gì cả.

Mà là một người nhỏ xíu đang nằm đó, bụng phập phồng theo nhịp thở.

Chính là Hứa Khanh Niên.

Vân Miên lại gần, nhìn kỹ một lúc.

Anh đã bị thu nhỏ lại rất nhiều lần.

Có thể vì chăn bị vén lên đột ngột, nên anh cuộn người lại, vô thức giơ tay về phía Vân Miên, đôi tay nhỏ xíu vô thức cào cấu, nhưng không nắm được gì.

Hứa Khanh Niên hơi nhíu mày.

Vân Miên chống cằm quan sát anh, sau đó áng chừng một chút, anh chắc chỉ to cỡ lòng bàn tay cô mà thôi.

Một lát sau, Hứa Khanh Niên mở mắt ra, nhắm lại rồi lại mở, đôi mắt khẽ mở to, như thể vô cùng ngạc nhiên. Anh mấp máy môi nói gì đó.

Tiếc là giọng anh quá nhỏ, Vân Miên không nghe thấy.

Đôi mắt anh đầy vẻ ngạc nhiên lẫn vui sướng.

Hứa Khanh Niên bây giờ trông như một cậu bé nhỏ nhắn nằm trên giường.

Thật đáng yêu.

Là một người cực kỳ thích những món đồ nhỏ nhắn đáng yêu, trái tim Vân Miên đã loạn nhịp.

Aaaaaa, đáng yêu quá đi mất!

Muốn ôm hôn cưng nựng quá!

Những giọt mưa thỉnh thoảng rơi trên cửa sổ, phát ra âm thanh tí tách. Trong phòng, một lớn một nhỏ nhìn nhau chăm chú.

Hứa Khanh Niên hoàn toàn tỉnh táo, anh đưa tay xoa đầu, muốn ngồi dậy. Vân Miên nhìn từng cử động của anh, mắt sáng lấp lánh, giơ ngón trỏ chọc nhẹ vào bụng Hứa Khanh Niên. Cô không cẩn thận dùng sức mạnh quá làm anh ngã xuống.

Cô vui sướng kêu lên: “Bụng mềm quá nè!”

Hứa Khanh Niên bị đẩy ngã không kịp trở tay: “...”

Lực mạnh đến mức khiến anh nghi ngờ Vân Miên đang muốn mưu sát chồng.

Anh bất lực xoa đầu, ngồi dậy: “Anh... bị nhỏ lại sao?”

Bây giờ chiếc giường này đối với anh như một chiếc giường không thấy điểm cuối, còn Vân Miên như một người khổng lồ.

“Ừ, lúc em tỉnh dậy anh đã thế này rồi.” Vân Miên quỳ trên giường, cẩn thận nâng anh lên tay mình, đưa đến ngang tầm mắt, rồi nhìn chằm chằm vào Hứa Khanh Niên: “Không sao, em sẽ không chê anh đâu.”

Hứa Khanh Niên: “...”

Bộ đồ ngủ màu xám đậm anh đang mặc cũng nhỏ theo, bình thường mặc vào trông cấm dục, làm Vân Miên đỏ mặt tim đập, giờ mặc lên người lại đáng yêu hết sức, khiến Vân Miên tràn đầy cảm giác mẹ hiền.

Hứa Khanh Niên với khuôn mặt tinh tế và ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay cô, trông như một búp bê BJD tinh xảo.

Vân Miên ghé sát mặt vào, không kìm được hôn nhẹ lên má anh, mềm mềm, rồi cô xoa đầu anh, tóc rất mềm và mượt.

“Hứa Khanh Niên, anh thế này, đáng yêu quá đi.”

Lần đầu tiên trong đời anh được người khác khen đáng yêu, đối phương lại là Vân Miên, Hứa Khanh Niên cũng đành chấp nhận. Nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt màu hổ phách của anh tối đi: “Hôm nay không thể đi hẹn hò với em rồi.”

“Không sao mà, bạn trai.” Cô l**m môi, “Em muốn chơi với anh một chút.” Nói xong mới nhận ra lời này hơi sai, cô ngập ngừng bổ sung: “Chủ yếu là vì bây giờ anh đáng yêu quá thôi.”

Hứa Khanh Niên: “...”

Ỷ anh nhỏ lại, nên muốn làm gì thì làm sao?

Anh nhướng mày, nở nụ cười dịu dàng: “Được thôi, Miên Miên, em muốn chơi thế nào?”

Cuộc đối thoại này hơi không lành mạnh, mặt Vân Miên bất giác đỏ lên. Cô xoa tai mình: “Chỉ là chơi bình thường thôi, thay đồ được không?”

Hồi nhỏ cô cực kỳ mê búp bê Barbie. Vân Bình cũng chiều con gái, từng mua cho cô hàng chục con búp bê, chất đầy trong nhà, không chỉ trong phòng Vân Miên mà cả bàn trà phòng khách, ghế sô pha, TV, thậm chí cả bếp cũng có.

Cuối cùng Úc Mẫn Tĩnh không chịu nổi nữa, gom hết búp bê lớn nhỏ của cô lại, vứt hết vào phòng cô. Buổi tối, Vân Miên đi ngủ cũng ôm chúng, trong mơ cô cũng đang thay đồ cho búp bê.

Nụ cười của Hứa Khanh Niên cứng lại: “... Thay đồ?”

Chắc không phải ý cô là như vậy đâu nhỉ?

Ánh mắt Vân Miên sáng rực: “Lát nữa mình đi siêu thị nha, được không?”

Cảm giác có gì đó không ổn, nhưng anh vẫn gật đầu: “... Ừ.”

Hôm nay là cuối tuần, không có việc gì, hai người vốn định hẹn hò đi xem phim. Nhưng Hứa Khanh Niên đã nhỏ lại, kế hoạch đành thay đổi.

Vân Miên rời giường và rửa mặt. Sau khi tự mình chuẩn bị xong, cô chu đáo lấy một miếng khăn ướt nhỏ đưa cho Hứa Khanh Niên lau mặt. Da mặt Hứa Khanh Niên trắng mềm, sờ rất thích.

Vì nhỏ lại, bàn chải đánh răng cũ không dùng được nữa, Vân Miên lấy từ túi trang điểm của mình ra một cây chổi lông nhỏ, chấm chút kem đánh răng, rồi đánh răng cho anh. Cô cúi người xuống, như dỗ trẻ con: “A——”

Ban đầu Hứa Khanh Niên từ chối.

Nhưng anh không chịu nổi ánh mắt tội nghiệp của Vân Miên, cô còn làm nũng nữa: “Hứa Khanh Niên ~”

Hứa Khanh Niên: “... A.”

Trước đây toàn là anh chăm sóc Vân Miên, giờ ngược lại, Hứa Khanh Niên chưa quen lắm, nhưng Vân Miên thì rất hưởng thụ.

Trong lúc đó cô còn sờ bụng anh mấy lần.

Rửa mặt xong, Vân Miên thay đồ, sau đó cẩn thận đặt anh vào túi áo trên, để Hứa Khanh Niên có thể thò đầu ra thở.

“Anh thế này rồi, thật sự phải đi à?” Hứa Khanh Niên ló đầu ra, vẻ mặt đầy nghi ngờ, lại hỏi: “Sao tự nhiên muốn đi siêu thị?”

Vân Miên vỗ nhẹ đầu anh, cười gian: “Đi mua đồ cho anh chứ sao, giờ anh nhỏ thế này, tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ.”

Anh giữ lấy túi áo, giọng từ chối: “Anh có thể ở nhà đợi.”

“Không chịu đâu.” Cô hạ giọng mềm mại: “Bây giờ anh nhỏ thế này, để anh ở nhà một mình em không yên tâm. Nhỡ có kẻ xấu vào thì sao, nhỡ anh ngã từ chỗ cao xuống thì sao?”

Hứa Khanh Niên: “...”

Anh muốn nói, anh chỉ nhỏ lại, chứ không phải ngu đi.

Nhìn ánh mắt tủi thân của Vân Miên, anh lại nuốt lời định nói vào.

Vân Miên chớp chớp mắt: “Em không yên tâm về anh.”

“Được rồi,” Hứa Khanh Niên thỏa hiệp, ngoan ngoãn nằm trong túi áo trước ngực cô, thở dài: “Đi thôi.”

Vân Miên được như ý, cười tươi: “Được ạ!”
 
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 45: Biến nhỏ (2)


Lúc này siêu thị rất ít người, Vân Miên vừa vào đã lập tức đi thẳng đến khu vực đồ chơi trẻ em.

“Đi đâu vậy?” Hứa Khanh Niên chỉ để lộ đôi mắt, nhìn nhanh qua những cảnh vật vừa lướt qua, tò mò hỏi.

Vân Miên cười hề hề: “Mua quần áo cho anh.”

Cô đi qua một dãy đồ chơi Ultraman, rồi tiếp tục đi vào khu vực đồ chơi dành cho các bé gái, và dừng lại trước những con búp bê Barbie.

Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, so sánh xem cái nào đẹp hơn.

Trong hộp đựng, búp bê Barbie như đang nhìn xuống cô, mỉm cười với hàm răng trắng sáng, nhưng góc nhìn này khiến nụ cười trông có vẻ hơi dữ dằn và đáng sợ.

Hứa Khanh Niên trong túi áo: “?”

Không đúng, rất không đúng.

Vân Miên vẫn đang phân vân lựa chọn bộ nào.

Bộ này màu sắc đẹp, bộ kia nhiều kiểu dáng, thế là cô vỗ tay, quyết định mua cả hai bộ.

“Không phải chứ, Miên Miên.” Hứa Khanh Niên muốn ngăn cản, nhưng không thể cản nổi, Vân Miên đã xách hai bộ đồ chạy đi: “…”

Vân Miên còn tiện tay mua thêm một bộ giường mini, bộ đồ trà, bộ đồ bếp mini, v.v… Khi thanh toán, nhân viên thu ngân đã nhìn cô vài lần, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Cô gái có khuôn mặt mềm mại và nhỏ nhắn, rõ ràng nhìn còn nhỏ như vậy, vậy mà lại có con rồi.

Vân Miên hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn kỳ lạ của mọi người xung quanh, trong lòng cô vừa vui mừng vừa phấn khích mà xách đồ về nhà.

Hứa Khanh Niên chịu đựng cơn chóng mặt, anh nhìn đường, nghi ngờ hỏi: “Miên Miên, hình như nhà chúng ta không phải đi hướng này?”

“À?”

Vân Miên nhẹ nhàng vỗ vào túi của Hứa Khanh Niên, mỉm cười nói: “Anh cứ ngoan ngoãn ở đó đi nhé~”

Hứa Khanh Niên: “…”

-

Vì hiện tại Hứa Khanh Niên không thể ra ngoài, nên hai người đành ở nhà xem phim.

Vân Miên đặt đống đồ mua được lên bàn trà, sau đó cô chọn lựa tìm ra một bộ đồ đẹp, xoa xoa tay rồi mang bộ đồ nhỏ lại gần Hứa Khanh Niên.

Kèm theo bộ đồ là một chiếc tai mèo lông xù.

Hứa Khanh Niên hơi ngập ngừng: “Miên Miên, anh… có thể không mặc không?”

Vân Miên híp mắt cười: “Không được á.”

“…”

Anh đành phải đồng ý.

Sau khi thay xong bộ đồ, Vân Miên đặt anh vào lòng bàn tay, nhìn ngắm một cách tỉ mỉ.

“Wow, Hứa Khanh Niên, anh giống như một con búp bê BJD tinh xảo vậy!”

Hứa Khanh Niên có chút không thể cười nổi.

-

Sau khi Vân Miên chơi đã đời xong, bộ phim đã chiếu được một nửa.

Cảnh phim đang đến đoạn tình cảm giữa nam nữ chính dần dần thăng hoa, khi mà nam nữ chính chuẩn bị tiến thêm một bước, Vân Miên bảo muốn đi vệ sinh, rồi chuồn vào phòng tắm.

Khi ra ngoài, cô không còn thấy bóng dáng Hứa Khanh Niên trên bàn nữa.

“!”

“Hứa Khanh Niên!” Vân Miên hơi lo lắng, sợ anh vô tình rơi xuống đất, dù sao đối với Hứa Khanh Niên hiện giờ, độ cao từ bàn trà xuống mặt đất cũng chẳng khác gì từ tầng 4 nhảy xuống.

“Anh đâu rồi…” Cô tìm khắp các góc, thậm chí cả dưới ghế sô pha, nhưng không thấy anh đâu.

“Vân Miên.”

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng ngủ, Vân Miên nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy anh đang tựa vào cửa, ánh mắt nhìn cô như đang phóng điện.

Quan trọng nhất là, anh mặc áo sơ mi trắng nhưng không cài cúc, cơ bụng hiện lên mờ mờ dưới lớp vải trắng.

Vân Miên đứng hình.

“Có chuyện gì vậy, không phải đang tìm anh sao?”

Hứa Khanh Niên vuốt tóc lên, chậm rãi bước về phía cô.

Vân Miên nuốt nước miếng, cô cảm thấy, bây giờ nguy hiểm không phải là Hứa Khanh Niên, mà là cô.

“Vừa nãy không phải chơi vui lắm sao?” Hứa Khanh Niên cười nhẹ: “Có phải đến lượt anh thay đồ cho em rồi không?”

Vân Miên: “!”

Cô vội vàng bỏ chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị anh kéo vào lòng.

“Hứa… Hứa Khanh Niên.” Vân Miên quay đầu nhìn anh: “Em sai rồi.”

Hứa Khanh Niên nói bên tai cô, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: “Chạy làm gì, anh có ăn em đâu.”

“Em thích bộ nào, anh giúp em mặc nhé.”

“Ưm.”

Vân Miên vùng vẫy muốn chạy trốn, nhưng Hứa Khanh Niên siết chặt lấy cô, dùng một tư thế không thể chối từ mà ôm ngang người cô, rồi bế thẳng vào phòng ngủ.

Vân Miên đá chân tỏ vẻ từ chối.

Hứa Khanh Niên bóp nhẹ phần thịt ở bắp chân cô, cười nhẹ: “Miên Miên, đừng vội.”

Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, ngăn cách âm thanh bên trong.

Thời gian của họ còn dài lắm.

La la la~
 
Back
Top Bottom