Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em

Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 10: Chương 10



Tôi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì à?”

Âm thanh trong phòng khá ồn, cậu ấy nghiêng người lại gần tôi, mùi hương quen thuộc phảng phất: “Bạn làm truyền thông của tớ nói, tìm ra ‘người bạn học cũ’ tung tin rồi.”

Thấy sắc mặt cậu ấy không tốt, tôi bất giác căng thẳng, sợ nghe thấy cái tên quen thuộc: “Ai vậy, tớ có quen không?”

Chu Thần An cầm ly nước trái cây trên bàn, uống một ngụm, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào người đàn ông cao gầy đang bắt chuyện khắp nơi: “Vẫn là Lâm Khác.”

Tôi run lên, suýt chút nữa bật dậy chất vấn cậu ta, tôi với cậu ta không oán không thù, sao lại hại tôi hết lần này đến lần khác?

Chu Thần An vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi: “Để tớ.”

Cậu ấy đứng dậy, đi đến bên TV, đưa điện thoại cho một người bạn thân từ thời cấp ba, nói mấy câu.

Cậu bạn nhìn tôi rồi lại nhìn Lâm Khác, nghiêm túc gật đầu.

Chu Thần An bước đến trước TV, cầm mic, hắng giọng: “Xin lỗi mọi người, làm phiền chút, tớ có chuyện cũ muốn hỏi Phó chủ tịch Lâm.”

Lâm Khác đang tươi cười mời rượu sững người lại, cùng mọi người quay đầu nhìn về phía đó.

Chu Thần An nhìn thẳng vào cậu ta, từng chữ rõ ràng: “Lâm Khác, tại sao cậu nhiều lần tung tin đồn bố Lộ Vân Linh là kim chủ của cô ấy, còn nói cô ấy bị bao nuôi?”

Màn hình sau lưng sáng lên, bạn cậu ấy đã kết nối máy chiếu.

Hiện lên là ảnh chụp màn hình tin nhắn Lâm Khác từng gửi trong nhóm hội học sinh năm đó, cùng với đoạn chat của cậu ta với tài khoản tin tức và ID sử dụng.

Avatar của tài khoản trùng khớp với hình đại diện trên WeChat của cậu ta – một nhân vật hoạt hình. IP đăng nhập cũng hoàn toàn giống.

Lâm Khác thoáng sững lại, rồi cười xã giao: “Chỉ là hiểu lầm thôi, năm đó tôi nghe có tin đồn như vậy nên mới hỏi trong nhóm để xác minh. Còn chuyện gần đây Vân Linh bị bôi nhọ, tôi hoàn toàn không hay biết.”

Cậu ta quay sang mọi người, giọng nghiêm túc: “Là cán bộ học sinh, tôi luôn coi trọng đoàn kết bạn bè, chưa từng làm việc gì gây tổn hại đến người khác.”

“Cậu nói dối!” Một giọng nữ vang lên, là bạn cùng bàn cũ của Lâm Khác.

Cô ấy kích động đến mức thân thể và giọng nói đều run rẩy: “Tôi biết cậu luôn ghen tị với Lộ Vân Linh, vì cô ấy dễ dàng giành hạng nhất, còn cậu dù cố gắng thế nào cũng không vượt qua được.”

“Cậu luôn nhỏ nhen như vậy, ai vượt qua cậu trong học tập hay thi cử, cậu sẽ giả vờ quan tâm rồi dò hỏi cách người ta đạt được thành tích.”

“Thậm chí cậu còn ám chỉ với người khác rằng họ dùng thủ đoạn không chính đáng.”

“Đặc biệt là với những bạn nữ giỏi giang, cậu luôn nghi ngờ họ gian lận, hoặc dựng chuyện bôi nhọ để hạ thấp họ.”

Cô gái càng nói càng kích động, đứng hẳn dậy: “Hồi đó tôi phát hiện bí mật bẩn thỉu của cậu, cậu dọa tôi sẽ dùng mối quan hệ khiến tôi không ngóc đầu lên nổi. Tôi còn không biết cậu từng làm bao nhiêu chuyện thế này. Vậy mà cũng dám nói là ‘bạn học đoàn kết’?!”

Cả phòng bắt đầu xôn xao bàn tán.

Lời của cô bạn ấy rõ ràng đã khơi dậy hồi ức của không ít người.

Thì ra lòng đố kỵ của đàn ông, cũng không hề kém cạnh ai.
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 11: Chương 11



Sắc mặt Chu Thần An lạnh hẳn, đuôi mắt nhướng cao, lộ ra vẻ sắc bén.

Trên màn hình, đúng lúc hiện đoạn chat khác của tài khoản kia.

“Thông tin này chắc chắn chứ?”

Lâm Khác trả lời đầy tự tin: “Chắc chắn, tôi là bạn học cùng lớp với cô ta, cũng là người chứng kiến sự việc.”

Giờ đây, dù cho chỉ là trên mạng, mọi hành vi vu khống đều phải trả giá.

Lâm Khác cúi đầu, biết công việc hiện tại của mình rất sợ bị khiếu nại, không dám tiếp tục giả vờ như không có gì xảy ra.

Giờ thì nhân chứng, vật chứng đầy đủ, cậu ta không còn đường chối cãi.

09

Buổi họp lớp kết thúc, Chu Thần An đưa tôi về.

Trên đường về, chúng tôi bắt gặp một xe hàng rong bán bỏng ngô kiểu cũ, cậu ấy xuống xe mua một túi thật to, quay đầu lại vẫy tay với tôi: “Quãng đường này, mình đi bộ về đi.”

Tôi còn chưa kịp cảm ơn chuyện của Lâm Khắc, bèn theo cậu ấy xuống xe, tiện miệng hỏi: “Cậu vẫn còn thích ăn bỏng ngô à?”

Chu Thần An bốc một nắm đưa cho tôi, cười đáp: “Ừ, tớ là người trọng tình cảm mà.”

Tôi liếc nhìn cậu ấy một cái.

Cậu ấy thản nhiên, như thể câu vừa rồi chỉ là lời vô tâm, không mang theo bất kỳ hàm ý nào.

Chúng tôi vừa ăn bỏng ngô, vừa sánh vai bước đi.

Đi rất chậm, như thể cả hai đều không muốn quãng đường này kết thúc quá nhanh.

“Sau này cậu sẽ ở Bắc Kinh thường xuyên à?” Chu Thần An hỏi.

Tôi gật đầu: “Tớ đã tìm được việc, nhà cũng thuê xong rồi.”

“Chuyện hôm nay…”

“Vậy cậu có…”

Cả hai cùng im lặng một lát, rồi lại đồng thời cất tiếng.

Chu Thần An bật cười, ra hiệu cho tôi nói trước.

Tôi khẽ hắng giọng, bày tỏ lời cảm ơn, rồi nói: “Tớ không quen nợ ân tình lớn như vậy, sau này nếu có việc gì cần tớ giúp, nhất định phải tìm tớ đấy.”

Chu Thần An ngẩn người một lúc, khóe môi cong lên.

Anh ấy lấy từ túi trong áo khoác ra một tấm vé: “Hiện tại đúng là có chuyện cần cậu giúp.”

Tôi nhận lấy xem thử, là vé ghế VIP trận chung kết tổng mùa giải, không hiểu gì nhìn về phía cậu ấy.

“Chung kết cần người nhà đến cổ vũ, bố mẹ và anh trai tớ đều không tiện tới, cậu làm người nhà của tớ nhé.”

“Nhưng mà…” Tôi và anh ấy không phải người thân, trước đó còn từng dính tin đồn, làm người nhà có vẻ không hợp lắm, “Tớ lấy thân phận gì mà đi? Bạn học cũ à?”

Chu Thần An bỗng im lặng, chỉ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi có chút bất an.

“Vân Linh.” Cuối cùng Chu Thần An lên tiếng, giọng khàn khàn, “Tớ có thể hỏi cậu một chuyện không?”

Cậu ấy hắng giọng: “Hiện tại… cậu có bạn trai chưa?”

“Không, sao tự dưng lại hỏi vậy?”

Vì chuyện hồi cấp ba, tôi chẳng còn hứng thú với yêu đương, toàn tâm toàn ý lo học hành.

Hơn nữa tôi cũng không quen thân thiết với người khác, nghĩ đến chuyện nếu yêu thì phải thay đổi thói quen, nhịp sống thậm chí cả tương lai vì đối phương, liền thấy thật phiền phức.

“Nếu chưa có bạn trai, vậy cậu có thể đừng từ chối tớ không?” Chu Thần An chỉ vào tấm vé, trong mắt mang theo tha thiết.

Cậu ấy để lộ biểu cảm mà tôi chưa từng thấy – trông như một chú cún con đáng thương.

Chu Thần An xưa nay luôn điềm tĩnh, giờ lại lộ ra biểu cảm như vậy khiến tôi có chút bối rối: “Vậy… được thôi. Nhưng mà chúng ta vừa dính tin đồn, tớ đến cổ vũ e là khó giải thích…”
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 12: Chương 12



Chu Thần An bất ngờ đưa tay ra, bao lấy tay tôi cùng tấm vé, để ngón tay tôi nắm chặt lấy nó.

Tay cậu ấy ấm áp và có lực, trong buổi tối lành lạnh này, khiến người ta bất giác muốn níu giữ lấy hơi ấm ấy.

“Không cần giải thích gì hết, tớ cũng chẳng có gì để giải thích.” Khoảng cách rất gần, tôi có thể thấy rõ đôi mắt đẹp của Chu Thần An, lông mi dài cong khẽ rung, “Vân Linh, tớ vẫn luôn thích cậu. Lần này cậu đến Bắc Kinh rồi, sẽ không đi nữa, cậu có thể cho tớ cơ hội theo đuổi cậu không?”

Được rồi, bây giờ thì tôi xác nhận, lúc nãy khi cậu ấy rủ tôi xuống xe đi bộ, đúng là đang ám chỉ.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ, cậu ấy thật sự thích tôi.

Tôi ngẩn người nhìn cậu ấy: “Chu Thần An, người ta vẫn nói, thích một người là sẽ không kìm được mà đi tìm cô ấy.”

“Nhiều năm như vậy, cậu chưa từng chủ động liên lạc với tớ, thật sự là thích sao?”

Chu Thần An nghe xong, khẽ cười khổ.

“Tớ chủ động tìm cậu đấy chứ, nếu không thì tại sao mỗi dịp lễ tết tớ đều cố tìm cớ nhắn tin chúc cậu?” Giọng cậu ấy hơi tủi thân.

“Cậu phản ứng quá lịch sự, tớ cũng không biết nên tiếp tục thế nào.” Anh ấy ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, “Còn những lời khác, tớ không dám hỏi thêm… Tớ sợ nếu hỏi rồi, sẽ thật sự xác nhận rằng, tớ chẳng có chút quan trọng nào trong lòng cậu.”

Nói như vậy, nếu lần này tôi không chủ động rủ cậu ấy chơi game, với tính cách cả hai đều giữ trong lòng, có khi sẽ mãi mãi bỏ lỡ nhau?

Tôi nhìn Chu Thần An với vẻ bất đắc dĩ – người luôn kiêu hãnh như cậu ấy, thì ra cũng có lúc thận trọng đến vậy.

Chu Thần An nắm tay tôi hơi run, khẽ hỏi: “Vậy… bây giờ cậu có đồng ý không?”

Tôi nhìn cậu ấy: “Vì một người mà thay đổi kế hoạch cuộc đời, đúng là điều tớ chưa từng nghĩ tới.”

Sắc mặt Chu Thần An không thay đổi, nhưng ánh mắt thì cụp xuống.

Tôi nói tiếp: “Nhưng nếu là cậu, tớ muốn thử.”

Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sáng rực của cậu ấy.

Ngay sau đó, tôi được ôm vào một vòng tay ấm áp, mang theo hương thơm dịu nhẹ.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, giữa dòng xe cộ lấp lánh ánh đèn, cuối cùng tôi đã gặp lại chàng trai năm ấy.

Chu Thần An ôm tôi rất chặt, khiến tôi có cảm giác mình và vòng tay cậu ấy sẽ mãi mãi quấn chặt lấy nhau.

Người luôn lạnh nhạt điềm đạm ấy, giọng nói lại hơi run rẩy: “Vân Linh, tớ không muốn mất cậu thêm lần nào nữa.”

10

Chung kết diễn ra vào tối thứ Bảy.

Tôi đeo máy tính làm việc vội vàng đến nhà thi đấu eSports, thì Thiệu Địch đã đứng chờ tôi ngoài cửa khá lâu, gương mặt đầy lo lắng.

Vừa thấy tôi, cô ấy liền lên tiếng trách móc: “Cậu có nhầm không vậy? Đây là trận chung kết đấy, liên quan đến việc trúc mã của cậu có đoạt được chức vô địch hay không, cậu lại đi tăng ca lúc này?”

Tôi liên tục xin lỗi.

Ngành tôi làm đòi hỏi tốc độ, từng giây từng phút đều liên quan đến khối lượng công việc khổng lồ.

Một khi đã có việc, tôi không thể bỏ lại không lo mà vui chơi được.

Thiệu Địch nhanh chóng nguôi giận, tôi âm thầm cầu nguyện Chu Thần An sẽ không bị ảnh hưởng bởi việc tôi đến muộn.
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 13: Chương 13



Chúng tôi vội vàng qua cổng an ninh, được nhân viên đưa tới khu vực dành cho người thân và bạn bè.

Tôi nhìn lên sân khấu, các tuyển thủ vẫn chưa ra, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, trong sân vang lên nhạc nền sôi động, hai đội tuyển bước lên sân khấu dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ.

Chu Thần An mặc áo đồng phục màu xanh bạc hà, tóc hơi uốn và tạo kiểu nhẹ, khiến anh ấy trông càng sáng sủa, làn da cũng trắng hơn.

Anh ấy cúi chào cùng đồng đội, sau đó ngồi xuống làm quen thiết bị thi đấu, ánh mắt bắt đầu đảo quanh khán đài, như đang tìm kiếm điều gì đó.

Vị trí của chúng tôi gần sân khấu, ánh mắt hai bên nhanh chóng chạm nhau.

Tôi mỉm cười với anh ấy, giơ tay lên nắm thành nắm đ.ấ.m cổ vũ, mấp máy môi nói: “Cố lên nhé!”

Chu Thần An khựng lại một giây, rồi nở nụ cười.

Phía sau vang lên tiếng xôn xao của đám đông, có fan còn hét nhỏ.

“HoàngThần cười kìa! Bình thường thi đấu mặt lạnh như tiền, nay lại cười!”

“Cười với ai vậy? Cô gái khán đài là ai thế?”

“Kệ đi, chỉ cần Hoàng Thần thắng, đội thắng, cho dù anh ấy come out tại trận tớ cũng chấp nhận.”

Những lời xì xào của fan lọt vào tai, tôi thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Thiệu Địch cũng nghe thấy, liếc tôi với ánh mắt trêu chọc, ghé tai thì thầm: “Toàn là tình địch của cậu đấy, cười cái gì?”

Tôi không cho cô ấy nói đùa: “Esports quan trọng nhất là kỹ năng, tớ với họ đều quan tâm một chuyện – đội có thắng hay không.”

Vừa nói xong, trận đấu đã bắt đầu.

Đội đối thủ cũng rất mạnh, huấn luyện viên và tuyển thủ rõ ràng đã nghiên cứu kỹ, ban pick rất có chiến lược nhắm vào đội của Chu Thần An.

Chu Thần An không được chọn tướng tủ hai ván liên tiếp, trong khi đường phát triển lấy xạ thủ yếu mà đánh lại không hiệu quả như mong đợi.

Thua liền hai ván, fan đội bạn hò reo vui mừng, còn phía chúng tôi lại lặng ngắt như tờ.

Không khí dần trở nên nặng nề.

Thiệu Địch cũng không còn hứng đùa giỡn, nắm chặt băng rôn trong tay, mắt dán vào màn hình lớn, miệng lẩm bẩm: “A! Đánh A đi! Trời ơi sao cả hai chủ lực ngã rồi, giữ nhà, giữ nhà!”

Tôi lại bắt đầu dồn sự chú ý lên người Chu Thần An.

Từ khi trận đấu bắt đầu, anh ấy không hề liếc nhìn về phía tôi, tập trung điều khiển bàn phím máy thi đấu.

Dù đang bị dẫn trước, gương mặt anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ có cơ mặt căng chặt và ngón tay di chuyển nhanh chóng mới thể hiện rõ sự căng thẳng.

Mắt anh ấy dán chặt vào màn hình, thỉnh thoảng giao tiếp với đồng đội qua tai nghe, cả người như lưỡi d.a.o sắc bén, liên tục ẩn mình trong bụi, đẩy đường, tìm cách lật ngược thế cờ.

Hai mùa giải trước, đội anh ấy đều thất bại trong trận chung kết.

Chiếc cúp vô địch lần này, đối với Chu Thần An, với cả đội và các fan, đều vô cùng quan trọng.

Họ đã chờ đợi quá lâu, cũng đã bỏ ra quá nhiều công sức.

Ván ba, Chu Thần An hai lần kiểm soát được Long Bão Tố, kéo trận đấu đến giai đoạn cuối, cuối cùng cũng thấy được tia hy vọng lật kèo.

Nhưng do đã dùng quá nhiều Giáp Hồi Sinh trong các pha giao tranh trước, cả đội lần lượt nằm xuống, còn xạ thủ bên kia sống lại rồi xả sát thương điên cuồng.
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 14: Chương 14



Cuối cùng, họ vẫn để thua ván này.

11

Đội đối thủ đã giành trước điểm trận, trong khi đội của Chu Thần An vẫn chưa thể vào guồng.

Bình luận viên và MC dường như cũng cho rằng cục diện đã định, bắt đầu phân tích lại những sai lầm của đội anh.

Tôi nghe thấy phía sau có tiếng fan hâm mộ đang thút thít khóc.

Trước khi ván thứ tư bắt đầu, các tuyển thủ ngồi vào vị trí, chờ bắt đầu lượt cấm chọn, ánh mắt của Chu Thần An bất chợt xuyên qua ánh đèn và nhân viên hậu trường trên sân khấu, nhìn thẳng về phía tôi.

Tôi giơ chiếc máy tính bảng trong tay, để anh thấy dòng chữ vừa viết: “Chu Thần An, em tin anh!”

Lần này Chu Thần An không cười, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn dòng chữ đó vài giây, rồi cúi mắt xuống, hít sâu một hơi.

Điều bất ngờ là, dù vừa trải qua vài ván thua, các đồng đội của anh lại không hề chán nản.

Trước khi vào trận, tôi thấy tuyển thủ hỗ trợ nói gì đó vào tai nghe, những người còn lại đều gật đầu, cùng nhau hô to một tiếng: “Cố lên!”

Tiếng “cố lên” vang dội, dù không có micro khuếch đại, vẫn truyền rõ lên khán đài khán giả.

Ngay từ đầu trận, họ đã chơi vô cùng quyết liệt.

Chưa đầy 4 phút, cả đường trên lẫn đường dưới đều có được điểm hạ gục.

Sau đó, đội tuyển càng đánh càng hăng, liên tiếp giành thắng lợi 3 ván, tiến vào trận quyết định đỉnh cao.

Trong ván quyết định, mỗi người đều chọn tướng sở trường nhất, phối hợp ăn ý đến hoàn hảo.

Đối thủ cũng rất mạnh mẽ, nhưng Chu Thần An có một pha mở giao tranh hoàn hảo, kết thúc bằng việc hạ gục cả hai chủ lực của đối phương, cuối cùng đội anh vẫn là người chiến thắng.

Chu Thần An cũng giành được danh hiệu MVP của ván đấu này.

Mãi đến khi trận đấu kết thúc, tiếng hò reo vang dội vẫn không dứt, chiếc cúp vinh quang cao nhất từ từ được nâng lên, kim tuyến vàng rực đổ xuống như mưa, tôi vẫn như chìm trong một cảm giác không chân thực.

Sự phấn khích từ trận chiến vừa rồi vẫn còn đọng lại trong cơ thể, tim đập thình thịch, đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng m.á.u chảy qua tai.

Tôi chỉ biết rằng, tâm nguyện của Chu Thần An cuối cùng cũng đã thành hiện thực.

Anh cùng bốn đồng đội lên nhận phỏng vấn từ MC.

Theo thứ tự đứng, người phát biểu trước Chu Thần An là đường trên của đội, sau khi nói lời cảm ơn, cậu ấy bỗng bổ sung một câu: “Tất nhiên, bốn ván sau trạng thái của chúng tôi tốt như vậy, bài phát biểu trong phòng nghỉ cũng góp công lớn đấy.”

MC nhanh chóng nắm bắt được điểm then chốt: “Có thể tiết lộ một chút bài phát biểu đó nói gì không?”

Đường trên cười “hề hề”: “Tất cả là vì hạnh phúc của anh em.”

Tôi còn chưa hiểu câu đó có ý gì, micro đã đến tay Chu Thần An.

Anh bắt đầu bằng những lời cảm ơn thường lệ tới huấn luyện viên, fan hâm mộ và nhân viên hậu trường, sau đó bất ngờ hắng giọng, nhìn về phía tôi đang ngồi.

“Năm lớp 6, tôi đã gặp được cô gái quan trọng nhất trong đời mình. Cô ấy rất tuyệt, nghiêm túc, cẩn trọng, việc gì cũng làm đến nơi đến chốn. Bao nhiêu năm qua, cô ấy luôn là ánh trăng soi đường trong lòng tôi, là người tiếp thêm động lực để tôi không ngừng rèn luyện kỹ năng. Không có cô ấy, sẽ không có đội Hoàng Hôn hôm nay.”
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 15: Chương 15



“Nhưng cô ấy là người có kế hoạch rõ ràng, trước đây tôi sợ mình không nằm trong dự định của cô ấy, nên luôn không dám tỏ tình. Mãi gần đây, cô ấy cuối cùng cũng đồng ý, nói sẽ cho tôi một cơ hội.”

“Vì thế, tôi đã tự hứa với bản thân, nếu lần này giành được chức vô địch, tôi sẽ tỏ tình với cô ấy.”

“Vậy nên bây giờ, anh muốn nghiêm túc hỏi em: Vân Linh, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”

Cả hội trường chìm trong tiếng hét chói tai, Thiệu Địch che miệng, điên cuồng vung cây gậy phát sáng trong tay: “Đồng ý đi!”

Tôi ngẩng đầu giữa cơn mưa kim tuyến vàng, nhìn về phía Chu Thần An, nhìn sâu vào đôi mắt đang ánh lên nụ cười của anh.

————————–

Ngoại truyện

Trước khi gặp Lộ Vân Linh, trong thế giới của Chu Thần An không có chỗ cho ai khác.

Những người cùng tuổi trông đều quá trẻ con, vì thế anh đã quen với việc một mình, chuyện gì cũng tự lo liệu.

Cho đến một buổi chiều bị đàn anh chặn lại, cô gái lạnh mặt xông ra, một cú quét chổi hạ gục kẻ cầm đầu, Lộ Vân Linh như một vị thần từ trên trời giáng xuống, bước vào trái tim anh.

Từ đó, Chu Thần An bắt đầu chú ý đến cô.

Anh vừa bất ngờ vừa mừng rỡ nhận ra, thì ra trên đời còn có người giống mình.

Lộ Vân Linh có vẻ ngoài dịu dàng, nhưng bản tính lại kiên định, lạnh lùng.

Mỗi ngày cô đều học tập và sinh hoạt theo đúng quy trình.

Dù lớp học ồn ào thế nào, cô cũng không ngẩng đầu nhìn ngang ngó dọc, tiết thể dục mà đa phần mọi người đều muốn trốn, cô lại thay đồ thể thao đầy đủ, khởi động kỹ càng rồi nghiêm túc chạy đủ sáu vòng quanh sân.

Cô dường như không cần bạn bè, thỉnh thoảng có người chủ động bắt chuyện, ngược lại còn khiến cô có chút không quen.

Đã vậy thì, chi bằng chúng ta làm bạn?

Chu Thần An nghĩ thế.

Sinh nhật Lộ Vân Linh, anh tặng cô một món quà.

Cô vẫn giữ vẻ thản nhiên như thường, nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn.

Nhưng Chu Thần An đã thấy cô mở quà trong giờ tự học, cẩn thận đọc từng chữ trong tấm thiệp chúc mừng anh viết.

Thời gian bên nhau nhiều hơn, Chu Thần An nhận ra, cô chỉ lạnh lùng bề ngoài, thực ra lại rất chân thành với những ai tốt với mình, và cũng sẵn sàng giúp đỡ trong khả năng của bản thân.

Sau kỳ thi vào cấp ba, hai người cùng nói chuyện về tương lai.

Lộ Vân Linh dường như đã suy nghĩ từ lâu, trả lời dứt khoát: “Tớ muốn học tài chính, tương lai sẽ vào NYU, sau đó về nước làm việc trong công ty chứng khoán.”

Với thành tích của cô và sự hậu thuẫn từ gia đình, đây quả thật là con đường rất tốt.

Chu Thần An dè dặt hỏi: “Tương lai chỉ có một mình đi trên con đường đó, có thấy cô đơn không?”

Lộ Vân Linh nhìn anh đầy khó hiểu: “Làm theo kế hoạch của mình và đạt được mục tiêu, sao lại thấy cô đơn?”

“Cũng đúng.” Chu Thần An gật đầu đồng tình, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi mất mát mơ hồ.

Lên cấp ba, họ lại may mắn vào cùng một lớp chọn.

Lộ Vân Linh vẫn vậy, chăm chỉ học tập, siêng năng rèn luyện, lặng lẽ một mình.

Trong số ít người có thể coi là bạn của Lộ Vân Linh, Chu Thần An là một trong những người đó.
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 16: Chương 16



Bằng chứng là, cậu ấy có thể nghe cô kể về quá khứ của mình.

Cậu nghe cô kể về người cha độc đoán cố chấp và người mẹ thất thường, nghe cô kể thời nhỏ phải tự mình đi học về, tự xử lý vết thương, tự hâm lại cơm nguội — trong sự xót xa lại xen lẫn chút niềm vui vì được cô chấp nhận.

Cũng vào khoảng thời gian đó, cậu quen biết Lâm Khác.

Lần đầu gặp mặt, Lâm Khác tuy cười nói niềm nở nhưng Chu Thần An luôn cảm thấy tên này có gì đó kỳ lạ.

Cậu ta học hành giỏi giang, rất được thầy cô yêu quý, nhưng ánh mắt lại luôn lảng vảng quanh những bạn học giỏi khác, còn chủ động bắt chuyện với họ.

Trong số đó, đương nhiên có Lộ Vân Linh – người luôn vững vàng ở vị trí đứng đầu toàn khối.

Lộ Vân Linh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như thường, không vì Lâm Khác là cán bộ hội học sinh hay là nhân vật nổi bật trong trường mà có chút thay đổi nào trong cách ứng xử.

Lâm Khác liên tục bị “ăn bơ”, lâu dần cũng không chủ động tìm cô nữa.

Không lâu sau đó, bỗng có tin đồn lan ra rằng Lộ Vân Linh được “kim chủ” bao nuôi.

Chu Thần An cũng từng thấy những tin đồn lan truyền khắp các group chat, rõ ràng trong ảnh là cô và cha ruột.

Trong hành lang, có người đang thì thầm bàn tán chuyện này.

Chu Thần An vốn định đi lướt qua, lại vòng trở lại, nghiêm túc nói với hai người đó: “Chuyện này là giả, các cậu đừng nghe phong thanh rồi đồn thổi.”

Cậu nghĩ, chắc hẳn Lộ Vân Linh sẽ rất buồn, nên tối hôm đó tan học đã đặc biệt đến tìm cô.

Vừa hay chứng kiến cảnh Diêm Hổ đang chặn đường trêu chọc Lộ Vân Linh.

Cha của Diêm Hổ có làm ăn với gia đình cậu, thời cấp hai hai người còn sống cùng khu, Diêm Hổ khá nể cậu, luôn thấy cậu ngầu và ít lời.

Lúc đó, Diêm Hổ chỉ là một tên trẩu đôi khi thích thể hiện.

Không ngờ sau này càng trượt dài, đến mức giở trò sàm sỡ bạn nữ.

Lại còn dám giở trò với Lộ Vân Linh!

Chu Thần An tức giận, lên tiếng ngăn cản Diêm Hổ và bắt cậu ta phải xin lỗi cô.

Từ đó về sau, Chu Thần An ngày nào cũng đi cùng Lộ Vân Linh về nhà.

Trên con đường tan học, gió đêm dịu dàng, bộ não mệt mỏi sau một ngày học tập cũng được thả lỏng, hai người nói chuyện ngày càng nhiều.

Chu Thần An từng nghĩ, cứ thế này mãi cũng tốt, hai người dần thân thiết, biết đâu sau kỳ thi đại học, Lộ Vân Linh sẽ sẵn sàng cân nhắc để mình bước vào cuộc sống tương lai của cô ấy.

Ai ngờ mẹ của Lộ Vân Linh lại tìm đến.

Người phụ nữ đánh son đỏ đậm, kẻ mắt sắc nét ấy dùng ánh mắt khinh miệt quét từ đầu đến chân cậu, rồi nói: “Đừng dây dưa với con gái tôi nữa, nó sau này sẽ làm nên nghiệp lớn, cậu không xứng với nó.”

Chu Thần An cố nén giận, chỉ vì đó là mẹ của Lộ Vân Linh, nên mới không cãi lại một câu nào.

Nhưng ngày hôm sau, khi cùng Lộ Vân Linh tan học, tâm trạng cậu sa sút hẳn, nói năng cũng ít hơn nhiều.

Điều khiến cậu buồn hơn là — Lộ Vân Linh dường như chẳng nhận ra điều đó.

Sau khi tạm biệt, cậu bất giác cảm thấy chua xót.

Vốn là người lạnh lùng và thụ động, vì Lộ Vân Linh, cậu đã chủ động rất nhiều lần
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 17: Chương 17



Vậy mà dù đã cố gắng hết sức, sao vẫn không thể xoa dịu, sưởi ấm được trái tim dường như bị băng giá vĩnh viễn kia? Trái tim ấy như được phủ một lớp băng dày lạnh lẽo thấu xương.

Khi kỳ thi đại học quan trọng đến gần, Chu Thần An nhận ra cần phải tập trung tuyệt đối. Cậu quyết tâm tránh để cảm xúc cá nhân chi phối kết quả học tập, nên chủ động giảm bớt mọi cuộc gặp gỡ, tiếp xúc với Lộ Vân Linh, nhằm giữ tâm trí bình tĩnh, tập trung vào mục tiêu duy nhất.

Lộ Vân Linh đã hai lần chủ động tìm đến, muốn khơi dậy cuộc trò chuyện, duy trì mối liên hệ. Nhưng Chu Thần An vẫn lạnh nhạt, đối xử với cô như người xa lạ, không cho thấy chút quan tâm đặc biệt nào.

Trong lòng Chu Thần An dâng lên cảm giác tức giận lẫn sự bướng bỉnh trẻ con. Một phần cậu vẫn mong Lộ Vân Linh quan tâm, chủ động hơn, hy vọng cô thay đổi. Song ngược lại, cô im lặng hoàn toàn, không liên lạc hay cố gắng tiếp cận.

Rồi một ngày, Chu Thần An bất ngờ nhận ra Lộ Vân Linh vốn khó mở lòng và đang gánh chịu sâu sắc tổn thương tinh thần từ những lời vu khống, bôi nhọ danh dự. Cậu nhận ra khoảng cách đột ngột mà cậu tạo ra có thể đã làm sụp đổ niềm tin mong manh mà cô vất vả xây dựng, khiến cô càng thêm cô đơn và tuyệt vọng, làm tổn thương lòng cô sâu thêm.

Chu Thần An vô cùng hối hận.

Nhưng khi đó, Lộ Vân Linh đã tốt nghiệp và đi du học, cậu chỉ còn liên lạc qua WeChat. Dường như cô đã thất vọng với cậu, nên mỗi tin nhắn đều khách sáo, thiếu đi sự chân thành và thân thiết xưa kia.

Trước khi nhập học, Chu Thần An từng ghé qua quán trà sữa “Hoàng Hôn” – nơi hai người thường gặp sau giờ tan học để trao đổi bài vở. Từ khi mối quan hệ trở nên ngượng ngùng, cậu đã lâu không quay lại.

Tối hôm đó, Chu Thần An ngồi lại rất lâu trong quán.

Nhiều năm sau, khi đã trở thành tuyển thủ eSports, cậu nhìn thấy bài đăng trên trang cá nhân của Thiệu Địch. Vì Lộ Vân Linh không thích đăng ảnh, cậu thường xem hình cô qua Thiệu Địch hơn.

Thiệu Địch viết rằng nhớ người bạn thân đi du học, kèm theo bức ảnh Lộ Vân Linh ngồi xổm v**t v* một chú mèo nhỏ. Có lẽ vì chú mèo đáng yêu, cô gái lạnh lùng hiếm hoi nở nụ cười thật lòng như vậy.

Cô cười rất đẹp.

Chu Thần An lưu bức ảnh, đặt làm hình nền Weibo, nhưng để khỏi gây phiền cho Lộ Vân Linh, chỉ cắt phần tay cô đang vuốt mèo.

“Giá mà cậu cũng có thể cười với tôi như thế…”

Anh thì thầm nhìn ảnh.

Nếu có cơ hội thêm lần nữa, nhất định anh sẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, không bao giờ buông ra nữa.

HOÀN
 
Back
Top Bottom