Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1862: Không phải ngươi đang đợi thời khắc này sao?


- Ta không biết Mạc Phàm mà ngươi nói là ai, dù sao có rất nhiều người tên như vậy, nếu ngươi nói Mạc Phàm mới giải quyết ba cánh cửa địa ngục trên bầu trời, đúng là vị hôn phu của ta rồi.

Tiểu Tuyết cười nhạt nói.

- Cái gì?

Vẻ mặt Thiên Hạc ngẩn ra, giống như bị sét đánh.

Vừa rồi còn có một chút khả năng không phải là Mạc Phàm kia, hiện giờ không có khả năng khác rồi.

Cô ta biết Tiểu Tuyết sẽ không nói dối.

- Mạc tiên sinh, vừa rồi là bọn ta có mắt không tròng, mong Mạc tiên sinh nể mặt ta và Tiểu Tuyết là bạn bè, tha thứ cho bọn ta.

Thiên Hạc vội vàng nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không để ý tới Thiên Hạc, mà nhìn về phía Hiên Viên Vô Kỳ.

- Thứ trên bầu trời, giao cho ta là được rồi, ngươi làm một chuyện giúp ta.

- Chuyện gì vậy, Mạc tiên sinh cứ việc mở miệng.

Hiên Viên Vô Kỳ vội vàng nói.

Không biết những chiến hạm trên bầu trời sẽ nổ súng khi nào, hiện giờ cho dù Mạc Phàm nói yêu cầu gì, ông ta đều đồng ý.

- Rất đơn giản, Tiểu Tuyết nhìn trúng cửa hàng áo cưới này, nhưng cửa hàng áo cưới này cần phải hẹn trước, hơn nữa bây giờ hẹn trước phải đợi ba năm sau mới tới lượt, ngươi giúp ta thu phục hẹn trước ở cửa hàng này, thời gian định ra sau khi ta giải quyết chiến hạm trên bầu trời xong, hẳn là không lâu đâu, không thể sử dụng vũ lực, còn cụ thể làm thế nào, ngươi nhìn rồi làm.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Chút chuyện nhỏ này, cứ giao cho ta.

Hiên Viên Vô Kỳ hơi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.

Ông ta tưởng rằng Mạc Phàm bảo ông ta làm chuyện gì, hóa ra chỉ là chuyện hẹn trước.

Chuyện này đối với ông ta mà nói, không có một chút vấn đề gì, chỉ là chuyện một câu nói.

- Nói với chủ cửa hàng các ngươi, nói là Mạc tiên sinh muốn đặt áo cưới ở cửa hàng các ngươi, Hiên Viên lão gia tử của Hoa Hạ ta đến hẹn trước, bảo chủ các ngươi nhìn mà làm.

Hiên Viên Vô Kỳ nói với nhân viên phục vụ kia.

- Dạ, ta lập tức đi làm.

Vẻ mặt nhân viên phục vụ kia vô cùng khẩn trương, đáp lời, vội vàng đi vào sau cửa hàng.

Vừa rồi trong cửa hàng áo cưới còn ngay ngắn trật tự, chỉ trong chớp mắt đã hỗn loạn hơn.

Những người này vừa vội vàng xử lý chuyện này, vừa không ngừng nhìn đám Mạc Phàm.

Bọn họ coi như tiếp đãi không ít nhân vật nổi tiếng, nhưng chưa từng thất lễ giống như bây giờ.

- Hẳn là không có vấn đề gì rồi, Mạc tiên sinh.

Hiên Viên Vô Kỳ nhìn nhân viên phục vụ trong cửa hàng, cười nhạt nói.

Mạc Phàm lắc đầu cười, nhìn về phía bầu trời.

Hắn ném linh hạm kia lên trên đất, trên linh hạm chớp lóe hào quang, biến thành một thần long bằng sắt.

Mạc Phàm đứng trên thân rồng, khẽ quát một tiếng.

- Khởi!

Ở trước mặt mọi người, thần long bay lên trên thiên không.

Rất nhanh, liền đến bên ngoài trận pháp phòng hộ, phía dưới những chiến hạm cỡ to.

Trên mặt đất, Thiên Hạc thấy Mạc Phàm cỡi rồng bay lên không trung, trong chớp mắt gương mặt như giấy vàng.

Thật sự là Mạc Phàm, người siêu trần thoát tục kia.

Cô ta chưa kịp tạo quan hệ với người như vậy, trái lại đắc tội người này rồi.

Cho dù Mạc Phàm không chấp nhặt với cô ta, một khi để người ta biết cô ta từng chế nhạo Mạc Phàm, sau này cô ta và gia tộc của cô ta cũng xong rồi.

Phải biết rằng, người này đã cứu sống Hoa Hạ, khiến thế giới đều đã run rẩy.

- Xong rồi, thật sự xong rồi.

Ở một bên, sắc mặt Lạp Văn không được tốt lắm.

ồ ể ổVừa rồi anh ta cũng làm chuyện như vậy, nhưng ai có thể ngờ tới, người bình thường không có gì nổi bật ở trước mặt này lại chính là Mạc Phàm?

- Tiểu Tuyết, ngươi nhất định phải cứu ta, vừa rồi ta thật sự không cố ý.

Thiên Hạc nhìn Tiểu Tuyết, vội vàng cầu xin, trong chớp mắt cảm giác mình hơn người biến mất sạch không còn sót lại gì.

- Không sao đâu Thiên Hạc, Tiểu Phàm sẽ không làm gì các ngươi, các ngươi cứ yên tâm đi, chúc hai ngươi hạnh phúc.

Tiểu Tuyết cười nhạt nói.

Trên bầu trời.

Mạc Phàm mới đến phía trước những chiến hạm này, một quang tử lập tức khẽ bay tới, hình thành một hình chiếu lập thể bên cạnh Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh, ngươi thật sự ra ngoài rồi.

- Không phải ngươi đang đợi thời khắc này sao?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Xem ra Mạc tiên sinh rất nắm chắc sẽ đối phó được văn minh cao cấp này, vậy ta an tâm rồi, nếu Mạc tiên sinh không thể diệt trừ bọn họ, sau này bọn ta cũng gặp phải tao ương, theo bọn ta biết, văn minh cao cấp này không phải văn minh cao cấp thân thiện, bọn họ thật sự rất nguy hiểm.

Rios giả mù sa mưa nói, giống như rất hi vọng Mạc Phàm có thể diệt trừ những chiến hạm này.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường, nhìn về phía những chiến hạm này.

Rios hẳn là truyền đạt lời hắn nói, nơi này không chỉ có 10 chiến hạm cấp vệ tinh, còn có một chiến hạm cấp hành tinh.

Tuy ít hơn hắn dự đoán một chút, nhưng cũng tạm được rồi.

A B Khôn Tộc không cường đại, ở Tu Chân giới và Ma giới chỉ có một mẫu tinh.

Mẫu tinh này cũng gặp phải tan vỡ, đến nay bọn họ còn chưa tìm được vật thay thế thích hợp, ở trong rất nhiều dị tộc không được coi là cường đại, có thể phái ra đội hình như vậy đã xem như không tệ rồi.

Một chiến hạm hành tinh và nhiều chiến hạm vệ tinh như vậy, tránh hủy đi, Hoa Hạ cũng đủ dùng rồi.

- Các ngươi đều lui ra cả đi, lùi vào trong trận pháp phòng hộ.

Mạc Phàm nói với đám Tần Vô Nhai ở cách đó không xa.

- Chuyện này?

Đám Tần Vô Nhai do dự một lát, vẫn lùi vào bên trong trận pháp phòng ngự.

Nếu Mạc Phàm không ngăn cản hết, bọn họ ở bên ngoài cũng vô dụng.

- Rios, ngươi còn đợi cái gì, ngươi không định nói với bọn họ, bảo bọn họ ra tay sao?

Mạc Phàm thấy những người khác lùi trở về, nói.

Không phải Rios muốn mượn tay A Ba Khôn Tộc, diệt trừ hắn sao.

Hắn cho Rios cơ hội này, sau đó để cho Rios biết, cái gì gọi là tuyệt vọng.

Rios nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

Đến lúc này, vậy mà Mạc Phàm còn bình tĩnh như vậy, chủ động bảo ông ta nói với văn minh cao cấp.

Lúc trước ông ta nhìn video clip mà văn minh cao cấp này gửi tới, chiến hạm của bọn họ có thể hủy hành tinh tương tự Địa Cầu một cách dễ dàng.

Có thể có lực lượng như vậy, ông ta không biết Mạc Phàm lấy đâu ra bình tĩnh như thế.

- Mạc tiên sinh, đừng nói như vậy, dù sao ta cũng là người Địa Cầu, sao có thể làm chuyện thông đồng với kẻ địch như thế được?

Mạc Phàm lắc đầu, cười khẽ.

- Ngươi đã không nói với bọn họ, vậy để ta tới.

Hắn nói xong, vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.

Đồng thời, bỗng nhiên thần thức kh*ng b* được ngoại phóng.

Dưới thần thức và linh khí, phía sau hắn có một hư ảnh vĩ đại lập tức xuất hiện, nhanh chóng giương cao.

Chỉ trong phút chốc, liền cao mấy ngàn mét, trực tiếp đứng bên ngoài tầng khí quyển.

Lúc này nếu nhìn từ bên ngoài Địa Cầu, có thể nhìn thấy vĩ đại như thần linh bừng tỉnh, đứng trên Địa Cầu.

Cho dù những chiến hạm này có thể che lấp mặt trời, nhưng ở trước hư ảnh vĩ đại của Mạc Phàm, cũng lập tức nhỏ đi nhiều.

Trên hư ảnh vĩ đại, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm những chiến hạm này, giống như thần linh nhìn xuống muôn dân.

Đồng thời, giọng nói trầm thấp, cổ xưa truyền từ miệng hư ảnh ra.

- A Ba Khôn Tộc, các ngươi tới nơi Mạc Phàm đệ tử của Thần Nông Tông bọn ta thủ hộ, là muốn làm gì?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1863: Lưu lại tất cả mọi thứ, đây là quy củ.


Bên trong chiến hạm, không có giọng nói truyền ra.

Nhưng trong pháo khổng lồ trước chiến hạm sáng lên quang mang màu đỏ, từng vòng gợn sóng dập dờn mà ra từ xung quanh pháo khổng lồ.

Chỉ trong phút chốc, 11 đạo cột sáng huyết sắc bắn từ trong họng pháo khổng lồ của chiến hạm ra, bắn về phía bản thể của Mạc Phàm.

Cột sáng đến chỗ nào, hư không trực tiếp nghiền nát, cột sáng màu đỏ biến mất trong hư không.

Phía trước chiến hạm, Mạc Phàm giống như đã sớm dự liệu được, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Hắn không nhúc nhích, chỉ có linh hạm hình chân long ở dưới chân hắn co lại.

Linh hạm mới vòng quanh Mạc Phàm, không gian trước người Mạc Phàm nghiền nát, một đám đồ án hình tròn như Ma Pháp Trận xuất hiện, cột sáng màu đỏ bắn vào giữa đồ án, chỉ trong chớp mắt đã đến trên người Mạc Phàm.

“Rầm!”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hồng quang như mặt trời phóng ra dòng điện lấy chỗ Mạc Phàm làm trung tâm, nhào ra xung quanh một cách điên cuồng.

Chỉ trong chớp mắt, liền bao trùm vùng không gian gần đó.

Mạc Phàm và cả linh hạm vòng quanh hắn, trực tiếp biến mất ở bên trong.

Hình chiếu 3D của Rios kia, chỉ nhoáng lên một cái liền biến mất.

Trận pháp phòng hộ trên không Hoa Hạ, bỗng nhiên đại phóng hào quang, chắn hồng quang ở bên ngoài.

Nhưng hồng quang đánh vào trận pháp phòng hộ, trận pháp phòng hộ ngay cả Hoa Hạ lập tức run rẩy, giống như động đất.

Không chỉ cả Hoa Hạ, cả Địa Cầu đều chấn động.

Nếu lúc này ở vũ trụ quan sát Địa Cầu, có thể thấy Địa Cầu giống như treo ở trong không trung, bị người ta k*ch th*ch, chấn động không ngừng.

Hư ảnh vĩ đại mà Mạc Phàm mới phóng thích ra, cũng biến mất không thấy.

Rất lâu sau, lúc này dao động mới bình ổn, Địa Cầu, Hoa Hạ, trận pháp phòng hộ dần khôi phục như thường.

Quang tử hình chiếu Rios, cũng chậm rãi xuất hiện.

- Nhanh lên, tìm thông tin sinh mệnh của Mạc Phàm cho ta.

Rios cười lạnh lùng, ra lệnh.

Văn minh cao cấp đã ra tay, hư ảnh của Mạc Phàm đã bị hủy đi, nhìn xem hiệu quả cụ thể sẽ thế nào?

Trên bầu trời, những vệ tinh này vội vàng bay xuống, bay về phía chỗ Mạc Phàm.

Nhưng không đợi những vệ tinh này bắt đầu quét hình, giọng Mạc Phàm vang lên ở chỗ ban đầu.

- Không cần quét hình, công kích cấp bậc loại này có thể thương tổn đến ta, nhưng không thể thương tổn tới linh hạm của ta, trừ phi bọn họ phái chiến hạm cấp bậc hằng tinh mới có khả năng.

Giọng nói này vừa vang lên, vùng đất hỗn độn xung quanh Mạc Phàm nhanh chóng khôi phục bình thường.

Mạc Phàm đứng bên trong linh hạm hình bàn long, một tầng vách tường thủy tinh bảo hộ Mạc Phàm hoàn toàn ở bên trong, cả người không chịu chút tổn thương nào.

Không chỉ như vậy, trái lại 11 đạo uy lực lửa đạn của chiến hạm dị tinh bị linh hạm hấp thu không ít, lúc này trên linh hạm nở rộ hồng quang.

Nhìn thấy Mạc Phàm trong linh hạm, sắc mặt Rios thay đổi.

- Chuyện này…

Tuy chiến hạm dị tinh không dùng toàn lực hủy diệt Mạc Phàm, nhưng uy lực cũng không nhỏ, vốn không phải vũ khí nóng và V* kh* h*t nh*n của bọn họ có thể so được, vậy mà không thể thương tổn được Mạc Phàm.

- Sao lại thế này?

Bên trong chiến hạm, những chiến sĩ của A Ba Khôn Tộc cũng sửng sốt, rơi vào trong bối rối.

Tất nhiên là bọn họ nghe hiểu lời Mạc Phàm nói, nhưng vẫn lựa chọn nổ súng với Mạc Phàm, kết quả không g**t ch*t được Mạc Phàm, như vậy chuyện ầm ĩ lớn rồi.

g**t ch*t đệ tử của Thần Nông Tông không thành, nếu chuyện này truyền ra ngoài, có khả năng mẫu tinh của A Ba Khôn Tộc bị hủy diệt rồi.

Thần Nông Tông là một trong mười đại tông môn ở Tu Chân giới, bọn họ vẫn biết, tuyệt đối không phải đại thế lực mà dị tộc bọn họ có thể uy h**p.

Có khả năng chỉ cần một câu, có thể diệt sạch bọn họ.

Trong linh hạm, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt.

A Ba Khôn Tộc là như vậy, cho dù đối phương là ai, nhưng phàm là thứ bọn họ nhìn trúng, đều đánh một trận trước.

Không thành công, lúc này mới cam chịu số phận.

Chiến hạm cấp hành tinh đã đủ g**t ch*t hắn, nhưng linh hạm trong tay hắn có cấp bậc tương đương với chiến hạm cấp hằng tinh, thậm chí còn cao hơn một chút, dư sức ngăn cản những chiến hạm này.

- A Ba Khôn Nhất Tộc, trả chút đại giá vì công kích vừa rồi đi.

Mạc Phàm nheo mắt, ý niệm vừa động.

Chiến hạm bàn long xung quanh hắn, đột nhiên biến to.

Chỉ trong phút chốc, liền to như t** ch**n hạm.Linh hạm rồng há to miệng, phun long tức màu đỏ ra.

Long tức tới phía trước năm chiến thuyền cấp vệ tinh, năm chiến thuyền kia nhìn rất cường đại, chiến hạm chắc chắn giống như giấy gặp lửa.

“Rầm rầm rầm…” Năm chiến thuyền cấp vệ tinh trực tiếp bị đốt hủy, tiếng nổ vang lên, giống như pháo hoa nổ rộ trong vũ trụ.

Lần này Rios không thể cười nổi.

11 chiến hạm dị tinh, không thể giết Mạc Phàm.

Trái lại bị Mạc Phàm hủy đi năm chiến hạm, đây vốn không cùng một cấp bậc.

Chỉ sợ lần này, ông ta lại không làm gì được Mạc Phàm rồi.

Mạc Phàm không để ý tới Rios, chậm rãi đi đến phía trên đầu rồng, nhìn về phía chiến hạm hành tinh còn lại.

- Các ngươi còn chơi không, nếu không chơi, thì ra đây gặp ta, đừng nghĩ tới chuyện trốn.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể dùng linh hạm dưới người hủy đi tất cả chiến hạm.

Trên chiến hạm im lặng một lát, cửa khoang thuyền mở ra, một đội chiến sĩ A Ba Khôn Tộc nửa người nửa côn trùng đi ra, đến chỗ cách Mạc Phàm không xa.

- Chiến sĩ của A Ba Khôn Tộc, bái kiến đại nhân.

Mạc Phàm nhìn những chiến sĩ A Ba Khôn Tộc này, ý niệm vừa động, đầu rồng dưới người chậm rãi vươn về phía mấy chiến sĩ kia.

- Không đánh nữa à?

- Không đánh, mong đại nhân tha thứ cho vô lễ vừa rồi của bọn ta.

Một tay của chiến sĩ A Ba Khôn Tộc đặt ở ngực, quỳ một gối trên đất nói.

- Tha thứ cho các ngươi cũng được, để lại tất cả chiến hạm và vũ khí, các ngươi có thể trở về chỗ của mình, nhưng nếu còn dám tới gần nơi này, hoặc để lộ tọa độ nơi này, ta sẽ diệt mẫu tinh của các ngươi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Lưu lại tất cả mọi thứ, đây là quy củ.

Ngoài ra một khi tọa độ Địa Cầu bị bại lộ, sẽ có không ít dị tộc tới, chuyện này không có lợi đối với an toàn của Địa Cầu.

- Bọn ta nhất định sẽ làm theo lời đại nhân, nhưng cả gan mong đại nhân ban cho bọn ta một chiến hạm, nếu không bọn ta không có biện pháp trở về.

Một chiến sĩ A Ba Khôn nói.

Bọn họ thông qua trùng động tới đây, nếu tự mình trở về không biết phải mất bao lâu, không có chiến hạm, thậm chí bọn họ không có biện pháp còn sống trở về.

- Một t** ch**n hạm cũng được, nhưng phải là các ngươi tự mình tranh thủ.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Nguyện ý cống hiến sức lực vì đại nhân.

Chiến sĩ kia hơi sửng sốt, nói.

- Các ngươi đi tiêu diệt một số người giúp ta, ví dụ như người dụ các ngươi tới đây, diệt bọn họ, có thể đến chỗ ta lĩnh một chiến hạm cấp vệ tinh, cho các ngươi về nhà.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Rios, nói.

Không phải Rios mời A Ba Khôn Tộc tới đây sao, không cần xem phim, để bọn họ thử một lần cảnh tượng chiến sĩ dị tinh chân chính xâm chiếm đi.

Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, vẻ mặt Rios và không ít người chú ý nơi này thay đổi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1864: Gia gia, người đây là muốn?


Bên trong trụ sở bí mật chỗ Rios.

“Rầm!”

Rios lùi về sau hai bước, không cẩn thận đụng vào ly rượu, ly rượu rơi xuống đất lập tức vỡ nát, rượu đầy đất.

Ông ta tìm văn minh cao cấp tới, không chỉ bị Mạc Phàm thu phục thoải mái, hiện giờ lại chuyển hướng đối phó bọn họ.

- Chuyện này…

Như vậy, bọn họ tương đương tự nâng cục đá đập chân mình.

- Mạc tiên sinh, bọn họ không phải bọn ta mời tới.

Rios không quan tâm mảnh thủy tinh và rượu trên mặt đất, vội vàng cười nói.

- Bọn họ có phải ngươi mời tới hay không, quan trọng sao, người phạm sai lầm đều phải trả giá thật nhiều.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Có phải Rios mời đến hay không, hắn đều không quan tâm.

Nếu A Ba Khôn Tộc này tới đây, sẽ trở thành công cụ trừng phạt đám Rios.

- Đại nhân, chúng ta đều là người Địa Cầu, như vậy không được hay lắm đâu, tự giết lẫn nhau như thế, không hay đâu, Châu Mỹ bọn ta cũng là người, bọn họ vô tội.

Rios lại nói tiếp.

Mạc Phàm có thể ngăn cản A Ba Khôn Tộc, bọn họ không có năng lực này.

Nếu A Ba Khôn Tộc đánh tới, bọn họ chỉ có thể bị diệt.

- Đều là người Địa Cầu, chuyện này, ngươi giới thiệu với đám chiến sĩ của A Ba Khôn Tộc đi, nếu bọn họ cảm thấy là các ngươi, xem bọn họ có g**t ch*t các ngươi hay không?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Lúc này Rios mới nhớ tới mình là người Địa Cầu, chỉ sợ lúc bọn họ mời A Ba Khôn Tộc tới, cũng không coi người Hoa Hạ là người Địa Cầu, nếu không A Ba Khôn Tộc đã không tới, đây đại khái là báo ứng đi.

- Mong đại nhân đồng ý cho bọn ta sử dụng phi hành khí cấp lưu tinh.

Chiến sĩ A Ba Khôn Tộc kia cung kính nói.

- Có thể, các ngươi thu nhỏ chiến hạm lại, đỗ đến chỗ đó, lát nữa sẽ có người tiếp nhận, hơn nữa có người nói cho các ngươi nơi các ngươi cần xâm lấn và người phải giết.

Mạc Phàm chỉ vùng sa mạc phía Tây Bắc Hoa Hạ, nói.

Sa mạc Tây Bắc, người ở đó rất thưa thớt, thích hợp để đỗ và nghiên cứu những chiến hạm này.

Nói xong, ý niệm của hắn vừa động, trên trận pháp phòng hộ trên không Hoa Hạ xuất hiện một lỗ hổng.

- Tuân mệnh, đại nhân.

Chiến sĩ A Ba Khôn Tộc cúi người hành lễ với Mạc Phàm, xoay người trở về trong chiến hạm.

Chiến hạm khổng lồ thu nhỏ lại, tiến vào trong trận pháp phòng ngự của Hoa Hạ, bay về phía Tây Bắc của Hoa Hạ.

Mạc Phàm không thèm nhìn Rios, sử dụng linh hạm khôi phục về trạng thái ban đầu, đi vào trong trận pháp phòng ngự theo.

Một câu vang lên bên tai Rios.

- Không phục, còn có thể thử lại, nếu các ngươi có thể sống sót trong tay chiến sĩ A Ba Khôn Tộc.

Tại chỗ.

Sắc mặt Rios vô cùng khó coi, mãi mà không nói nên lời.

Nếu sau khi cửa địa ngục bị hủy, ông ta ra mặt xin lỗi, còn có đường sống dịu đi.

Nhưng ông ta chẳng những không xin lỗi, trái lại còn luôn đến trước mặt Mạc Phàm khiêu khích.

Khiêu khích lần này, trái lại ông ta bị Mạc Phàm đánh.

Thực lực của A Ba Khôn Tộc ông ta đã thấy được, cho dù không có chiến hạm cỡ lớn, chỉ là phi hành khí chiến hạm loại nhỏ cũng tiên tiến hơn bọn họ nhiều.

Ông ta không có bất luận cơ hội nào, có thể lại ra tay với Mạc Phàm nữa.

Không chỉ có ông ta.

Trước bàn tròn ở Châu Âu, những người đó nhìn hình ảnh lập thể trên bàn tròn, sắc mặt cả đám trắng bệch.

- Tiểu Albert, ngươi còn lời gì muốn nói?

Lão giả ngồi ở chính giữa nói.

Nếu không vì Tiểu Albert, ông ta đã giải hòa với Mạc Phàm.

Hiện giờ không lâu sau, văn minh cao cấp sẽ đánh tới, bọn họ chỉ có thể đợi chết.

- Lawson tiên sinh, ngươi đây là muốn đổ hết trách nhiệm lên người gia tộc Albet ta sao?

Tiểu Albert nhíu mày hỏi.

Anh ta không ngờ văn minh cao cấp này lại yếu như vậy, dễ dàng thần phục dưới tay Mạc Phàm.

Nhưng chuyện này là anh ta nói ra, đám Lawson cũng đồng ý, không phải lỗi của mình anh ta.

- Quả thật không phải lỗi của mình ngươi, nhưng phải có người thanh toán chuyện này, cho nên chuyện này do gia tộc Albert ngươi thì hơn.

Ánh mắt Lawson tràn đầy tiếc nuối, lấy một Ma Pháp Trận ra chỉ về phía Tiểu Albert.

- Giải trừ vũ khí!

Trong Ma Pháp Trượng lóe lên một đạo hắc quang, mấy cái nhẫn trên tay Tiểu Albert đều bị nghiền nát.

Luyện Kim Sư không có thánh thạch, sẽ không làm được chuyện gì.

Hiện giờ giao gia tộc Albert ra, có lẽ còn có chút tác dụng.

Đợi người của A Ba Khôn Tộc tới, bọn họ thật sự sẽ không nói rõ được mọi chuyện.

Người kia của Hoa Hạ thật sự không thể trêu vào, hiện giờ là vậy, sau này cũng như vậy.

ể ố ấ ế ổ ấ ắ ấ ểTheo nhẫn của Tiểu Albert rơi xuống, mấy kỵ sĩ mặc chiến giáp thời Trung Cổ xuất hiện, bắt lấy Tiểu Albert.

- Lawson, lão già nhà ngươi, ngươi muốn làm gì, chỉ cần ngươi đồng ý phối hợp với ta, hiến tế người của mấy quốc gia, chúng ta vẫn có thể lật bàn, ngươi giao ta đi như vậy, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu, sau này chúng ta chỉ có thể bị người Hoa Hạ cưỡi lên đầu, ngươi cam tâm cúi đầu trước người da vàng cấp thấp hơn ngươi à?

Sắc mặt Tiểu Albert thay đổi, tức giận nói.

Chỉ cần để anh ta tế luyện người mấy quốc gia, anh ta có thể luyện cơ thể mình thành một khối thánh thạch, đến lúc đó chưa chắc không phải đối thủ của Mạc Phàm.

- Cúi đầu, tốt hơn là để ngươi tế luyện người của mấy quốc gia khác.

Lawson mặt không đổi sắc, vẫy tay với mấy kỵ sĩ kia.

Hai kỵ sĩ rút thánh kiếm ra, trực tiếp chém hai tay Tiểu Albert, mang Tiểu Albert đi.

Luyện Kim Sư không có hai tay, mới thật sự không có chút uy h**p nào.

- Lawson, tên ngu ngốc nhà ngươi, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.

Tiểu Albert nhịn đau, tức giận kêu lên.

Phía Tây Bắc Hoa Hạ.

Nạp Lan Trường Phong, Nạp Lan Nhược Long và một đám thế lực tiền triều nhìn toàn bộ mọi chuyện xảy ra trên trời không, sắc mặt không ít người lại khó coi hơn không ít.

Có một người như vậy làm kẻ địch, thế lực tiền triều bọn họ đừng nghĩ tới chuyện xoay người.

- Gia gia, Mạc Phàm này đúng là kh*ng b*.

Nạp Lan Nhược Long nghiêm túc nói.

- Cậu ta càng kh*ng b* càng tốt.

Nạp Lan Trường Phong cười nói.

- Vì sao lại nói vậy ạ?

Nạp Lan Nhược Long cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Mạc Phàm càng mạnh, tổn thất của những thế lực ngoại quốc cũng càng nhiều, đợi nguyên khí của những thế lực này đại thương, chúng ta là đối tượng mượn sức tốt nhất, đến lúc đó chúng ta còn sầu chuyện linh khí, còn không có đất dụng võ sao?

Nạp Lan Trường Phong cười nói.

- Chuyện này thì phải.

Nạp Lan Nhược Long gật đầu nói.

- Đợi đám người văn minh cao cấp đi giúp Mạc Phàm liệp sát những thế lực ngoại quốc, các con cũng đi giúp, giúp đỡ Mạc Phàm giết một chút, cũng cứu một số người nhìn có vẻ dễ khống chế.

Trong mắt Nạp Lan Trường Phong lóe lên tinh quang, nói.

- Gia gia, người đây là muốn?

- Đương nhiên là giúp Mạc tiên sinh chiếu cố, cũng thuận tiện giúp những người đó lưu lại chút hương khói.

Nạp Lan Trường Phong ra vẻ làm người tốt, cười nói.

Mạc Phàm không phải người có dã tâm, nếu không ranh giới Hoa Hạ sẽ không chỉ có vậy, không khuếch trương lớn được tí nào, chỉ lấy những thiên tài địa bảo ở những nơi này.

Nếu là như vậy, ông ta sẽ lộ dã tâm của mình ra, Mạc Phàm không cần đất đai, thế lực tiền triều bọn họ sẽ nhận lấy.

Trước mắt, không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1865: Yên tâm đi, sẽ không thiếu ngươi.


Giang Nam.

Mạc Phàm cưỡi linh hạm, hạ xuống trước cửa hàng áo cưới.

- Ta đã xử lý xong văn minh cao cấp rồi, hẹn trước chưa?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Hiên Viên Vô Kỳ một cái, hỏi.

Không đợi Hiên Viên Vô Kỳ mở miệng, trưởng cửa hàng cung kính cúi đầu với Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh, Bạch tiểu thư, hai người có thể đi vào lựa chọn áo cưới trước, hiện giờ bọn ta chỉ phục vụ hai người.

Nói xong, hai hàng phục vụ xếp ở cửa cùng cúi người, làm ra tư thế mời.

- Chiến hạm đều ở Tây Bắc, tự ngươi đi nhận đi, đợi bọn họ làm xong chuyện, cho bọn họ một chiến hạm cấp vệ tinh, để bọn họ rời đi, nếu không có việc gì, mấy ngày gần đây đừng tới tìm ta.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nhân dịp này, hắn muốn hoàn thành hôn lễ kiếp trước chưa thể làm được với Tiểu Tuyết.

Kết hôn xong, hắn mới có thể về Tu Chân giới, hoàn thành chuyện kế tiếp.

Ví dụ như tìm Huyền Nguyệt tiên tử, Huyền Nguyệt tiên tử biến mất quá kỳ lạ rồi.

Tuy hắn không biết là nguyên nhân gì, nhưng mơ hồ cảm nhận được có liên quan tới hắn.

Ngoại trừ Huyền Nguyệt tiên tử ra, còn có việc cần hắn đi làm.

Ví dụ như gặp sư phụ một lần.

Đúng rồi, còn có Quân Mạc Tà.

- Dạ, Mạc tiên sinh, nếu Mạc tiên sinh chọn được ngày, nhất định phải báo cho lão hủ.

Hiên Viên Vô Kỳ không tức giận, cười nói.

- Yên tâm đi, sẽ không thiếu ngươi.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Được, vậy lão phu cáo từ.

Hiên Viên Vô Kỳ cười khẽ, xoay người biến mất.

- Để muội đợi lâu rồi, Mạc phu nhân, chúng ta vào thôi.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, trang phục thoải mái trên người biến thành tây trang, hắn làm tư thế mời, nói với Tiểu Tuyết.

Bạch Tiểu Tuyết hơi nhếch miệng, kéo cà vạt của Mạc Phàm đi vào bên trong, đám Tiểu Vũ và nhân viên phục vụ theo sát phía sau.

Ngoài cửa, Thiên Hạc, Lạp Văn nhìn đám Mạc Phàm đi vào, hối hận tới mức ruột sắp đứt rồi.

Nhất là Thiên Hạc, ước gì có thể tát mình mấy cái.

Nếu lúc trước bọn họ không đắc tội Mạc Phàm, đây tuyệt đối là cơ hội tạo quan hệ với Mạc tiên sinh.

Lúc trước quan hệ giữa cô ta và Tiểu Tuyết rất tốt, chỉ cần cô ta mở miệng, trở thành phù dâu của Tiểu Tuyết và Mạc Phàm là chuyện không thành vấn đề.

Hiện giờ cô ta muốn tham gia hôn lễ của Tiểu Tuyết đều đã không có tư cách.

Hôn lễ định vào một tháng sau, vào đêm thất tịch, lúc Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau.

Địa điểm định ở Đông Hải, đình Hồ Tâm.

Một tháng kế tiếp, Mạc Phàm gần như đều chuẩn bị chuyện hôn lễ.

Không phải đi mua đồ cho hôn lễ, thì dành thời gian đi mua đồ dạo phố với cha mẹ, còn lại là dạo phố với Tiểu Vũ.

Thỉnh thoảng dành ra chút thời gian, chỉ điểm võ đạo và y đạo cho mấy đồ đệ.

Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo vì hôn lễ của hắn, đều không rời đi.

Nam Cung Thanh thì khá hơn một chút, hòa mình vào trong người Mạc gia.

Trương Thiên Bảo thì cầm Thiên Bảo Toàn Diện, cả ngày không nhìn thấy người, nhưng coi như là có thu hoạch, vậy mà tìm được một bản tổng chương thất truyền của Đạo Môn và một tỉ ấn, thu hoạch coi như không tệ.

Đám người Rios, gia tộc Albert và một số ít gia tộc tham dự vào cửa địa ngục đều được A Ba Khôn Tộc giải quyết, A Ba Khôn Tộc ngoại trừ một số người ở lại truyền thụ kỹ thuật ra, những người còn lại đều được nhét vào trong một chiến hạm, rời khỏi Địa Cầu.

Việc này Mạc Phàm không tham dự, nhưng không tránh khỏi mắt hắn.

Bởi vì A Ba Khôn Tộc rời đi, trên Địa Cầu bình an hiếm có.

Nhưng Đông Hải càng ngày càng náo nhiệt hơn.

Không chỉ mỗi đại thế lực Hoa Hạ tới, đợi tham dự hôn lễ của Mạc Phàm, những gia tộc cổ xưa trên thế giới cũng mang theo lễ vật quý, đến trước rất lâu.

Trừ chuyện đó ra, những tu sĩ của ngũ lão, tông môn ẩn thế, Long Tổ Hoa Hạ, thần linh nước ngoài, Ma Pháp Sư, tinh linh, quốc vương đều xuất hiện.

Nói ngắn gọn, cho dù là người thường thấy trên TV, hay là những nhân vật xuất hiện trong lịch sử và truyền thuyết, đều có thể nhìn thấy ở Đông Hải không tính là quá rộng lớn.

Cho nên vốn chỉ tính dựng yến hội ở giữa hồ, không thể không mở rộng đến gần như bao trùm hơn nửa hồ, mới có thể chứa số khách tăng lên.

Trận thế khổng lồ, ngay cả Liên Hợp Quốc họp cũng không thể so được.

Trong biệt thự số 9 ở Vân Trung Thự.

Mạc Phàm mặc lễ phục màu trắng, sau khi hắn trải qua thoát thai chi thể, cả người vốn có khí chất đặc thù, cộng thêm bộ quần áo này lại càng khiến hắn thêm anh tuấn tiêu sái.

Nhưng nhìn cục diện náo nhiệt, trái lại hắn không quan tâm người tới, ánh mắt luôn nhìn về phía Tiểu Tuyết đã mặc áo cưới, trong lòng mãi mà không thể bình tĩnh.

Hơn 500 năm, cuối cùng cũng tới ngày này.

Tuy hắn ảo tưởng vô số lần cảnh tượng cưới được Tiểu Tuyết, nhưng thật sự đến ngày này, hắn lại có chút khẩn trương và bất an, giống như toàn bộ đều là giấc mộng.

- Làm sao vậy, đại soái ca, sắp thành thân rồi.

Ngoài cửa, Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ đi tới, cười hỏi.

- Không sao, chỉ hơi khát nước.

Mạc Phàm cười nhạt, uống một ngụm nước.

- Vậy mà Mạc tiên sinh danh trấn Địa Cầu còn nói dối, khẩn trương thì khẩn trương, còn sợ người ta biết sao?Lý Thi Vũ đặt tay lên vai Mạc Phàm, khinh bỉ nói.

Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, không phản bác.

Hiện giờ, quả thật hắn hơi khẩn trương.

Bọn họ mới nói vài câu, Hiên Viên Vô Kỳ mặc tây trang đi vào.

Thân là người có quyền thế nhất Hoa Hạ trừ Mạc Phàm ra, ông ta là người chứng hôn cho Mạc Phàm và Tiểu Tuyết.

- Mạc tiên sinh, chuẩn bị thế nào rồi, lập tức bắt đầu ngay thôi.

Hiên Viên Vô Kỳ cười hỏi.

- Hiên Viên gia gia, Tiểu Phàm hơi khẩn trương, gia gia nhanh truyền thụ ít kinh nghiệm cho Tiểu Phàm đi.

Lý Thi Vũ cười nói.

Hiên Viên Vô Kỳ mỉm cười, giống như dự liệu được.

- Nếu là ta ta cũng khẩn trương, bởi vì có người như Mạc tiên sinh ở phía trên, không ai không khẩn trương, Mạc tiên sinh có gì phải khẩn trương, đêm nay không ai có thể ngăn được ngươi ôm Bạch tiểu thư vào động phòng.

Thực lực của Mạc Phàm đã cao nhất trên Địa Cầu, cho dù Địa Cầu hủy đi, hắn chưa chắc đã xảy ra chuyện.

Ngay cả văn minh cao cấp, ở trước mặt Mạc Phàm đều để lại chiến hạm cút trở về, đã không có thứ gì có thể uy h**p được Mạc Phàm.

Cho dù một tháng trước thế lực tiền triều hoạt động rất thường xuyên, nhưng chỉ ở bên ngoài Hoa Hạ, trong vòng Hoa Hạ bọn họ không dám nhúng tay chút nào.

Bởi vì có Mạc Phàm ở đây, Mạc Phàm muốn diệt bọn họ, có khả năng chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu.

Nạp Lan Trường Phong biết rõ điểm này, lúc này mới không dám duỗi tay về phía Hoa Hạ.

Cho nên Mạc Phàm vốn không có gì phải khẩn trương.

- Hiên Viên lão gia tử nói rất đúng, chúng ta đi xuống đi.

Mạc Phàm cười khẽ, gật đầu, đứng dậy nói.

Quả thật hắn không có gì phải khẩn trương, hoàn toàn là mình lo lắng nhiều.

Nhưng mà…

Hắn mới nói xong, gợn sóng lóe lên trong hồ Vũ Trung, âm thanh hỗn loạn truyền từ hồ Đình Tâm đến.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1866: Đây, đây là tình huống gì thế?


Hiên Viên Vô Kỳ cũng là cao thủ Nguyên Anh kỳ, lại là người nắm giữ ngọc tỷ truyền quốc, cả Đông Hải đều nằm trong bao trùm của thần thức ông ta.

Động tĩnh vừa rồi ở hồ Đình Tâm, chỉ trong chớp mắt đã lọt vào mắt ông ta.

Ông ta nhíu mày, trong mắt lóe lên chút dị sắc, liền biến mất luôn, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Thi Vũ, Phỉ Phỉ, hai đứa nói chuyện với chú rể một lát, ta ra ngoài một phen.

Hiên Viên Vô Kỳ nói.

- Dạ, Hiên Viên gia gia đi thong thả.

Lý Thi Vũ nhu thuận nói.

- Ta đi với ngươi xem.

Mạc Phàm khẽ thở dài một cái, nói.

Nếu Hiên Viên Vô Kỳ thấy được chuyện ở đình Hồ Tâm, tất nhiên cũng không thể gạt hắn.

Hôn lễ của hắn, hắn càng phải cẩn thận hơn những người khác.

Phải biết rằng, đây là cơ hội hắn đợi hơn 500 năm mới có.

- Nếu chỉ là chút việc nhỏ, không cần Mạc tiên sinh ra tay, tự ta giải quyết được.

Hiên Viên Vô Kỳ cười lấy lòng nói.

- Làm sao vậy, Tiểu Phàm?

Lý Thi Vũ nhíu mày, tò mò hỏi.

Hôn lễ của Mạc Phàm được tổ chức ở Đông Hải, cả Đông Hải đều được tu sĩ bảo hộ.

Tháng này, gần như trên đường đi, đều có thể thấy một số tu sĩ bảo vệ trị an, có khi là Mạc gia, có Long Tổ, cũng có tông môn ẩn thế và hội ngũ lão.

Trừ chuyện đó ra, Mạc Phàm, ngũ lão, Ngao Thiên đều là cường giả ở Đông Hải, hôm nay còn có người dám tới gây chuyện?

- Không có gì, cùng đi xem đi, ở đây chỉ có khẩn trương.

Mạc Phàm cười nhạt, nói.

Hắn vung tay, mấy người biến mất khỏi phòng.

Khi xuất hiện lần nữa, bọn họ đã tới đình Hồ Tâm.

Bởi vì đình Hồ Tâm quá nhỏ, Mạc Phàm không chỉ dùng pháp thuật ngưng tụ thành thủy tinh dựng nơi bày trí yến hội, còn có chín cây cầu nối thẳng tới đình Hồ Tâm.

Những cây cầu và nơi đặt chân nhìn như thủy tinh, nhưng cá chép trong hồ có thể tự do bơi lội ở bên trong.

Ngoài ra dưới ánh đèn, cả đình Hồ Tâm nhìn vô cùng rực rỡ.

Lúc này không ít người đã nhập tọa, đợi bắt đầu hôn lễ.

Nhưng giữa đình Hồ Tâm, một đám người bị đám A Hào vây lại, có mấy người còn bị ném vào trong nước, gợn sóng vừa rồi là vì những người này bị ném.

- Sao lại thế này, A Hào?

Mạc Phàm nhìn A Hào, hỏi.

- Mạc tiên sinh, người này là ông chủ của đình Hồ Tâm, vừa rồi bỗng nhiên mang theo đám người nói hồ Đình Tâm không thể cho chúng ta thuê, bảo chúng ta rời đi, tìm nơi khác cử hành hôn lễ.

A Hào thấy Mạc Phàm đến, do dự một lát mới nói.

- Hả?

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hắn lóe lên lam quang, nhìn về phía giữa, nhìn một nam tử trung niên đeo kính, đầu trọc.

Ông chủ hồ Đình Tâm là người của gia tộc nổi tiếng Giang Nam, nếu không cũng không có khả năng chiếm lấy hồ Đình Tâm.

Nhưng lúc trước người này đồng ý rồi, bỗng nhiên lúc này mới bảo bọn họ rời đi.

Ánh mắt hắn đảo qua nam tử này, lập tức khôi phục như thường.

Trên người nam tử này không có dao động pháp lực, không phải bị người ta khống chế.

Nhưng thần hồn của ông ta dao động rất mạnh, trái lại như mới trải qua sợ hãi.

- A Hào, mang toàn bộ bọn họ đi đi.

Hiên Viên Vô Kỳ thấy Mạc Phàm không nói lời nào, nói thẳng.

Hôm nay là ngày đại hỉ của Mạc Phàm, trên người người này chắc chắn có vấn đề, nhưng cho dù là tình huống gì, vậy mà bảo Mạc Phàm đổi địa điểm, đó là chuyện không có khả năng, mang người này đi luôn thì hơn, sau đó lại điều tra thêm cũng không muộn.

Tóm lại, hôn lễ của Mạc Phàm không thể xảy ra vấn đề gì.

- Dạ.

A Hào gật đầu, muốn dẫn người đi.

Người kia thấy A Hào đi tới, sắc mặt thay đổi, vội vàng mở miệng.

- Mạc tiên sinh, ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, ta không có biện pháp so được với ngươi, nhưng hồ Đình Tâm là của ta, chỗ của ta do ta quyết định, ngươi làm như vậy, ngươi không thấy mình sai sao?

Mạc Phàm không trả lời câu hỏi này, câu hỏi này không quan trọng đối với hắn.

- Có người đứng sau uy h**p ngươi đúng không, nói cho ta biết, ta có thể giải quyết giúp ngươi.

Người này tạm thời thay đổi chủ ý, không quan tâm nguy hiểm mất mạng muốn từ chối hắn làm hôn lễ ở đây, nếu không bị người ta dùng pháp thuật khống chế, thì bị người ta áp chế.

Hắn vừa quét một vòng, không tìm được khí tức nguy hiểm nào.

Nhưng như vậy mới là nguy hiểm lớn nhất.

Có khả năng người tới, càng thêm nguy hiểm, ngay cả hắn cũng không cảm nhận được.

Trong số người hắn đắc tội ở Tu Chân giới, ngoại trừ Mạnh sư huynh và Vô Huyền sư bá ra, thì là Ngạo Nhật Sơn Tông.

Sẽ là ai tới đây, đại náo hôn lễ của hắn.

- Mạc tiên sinh, ta không biết ngươi đang nói gì, ta chỉ muốn ở với vợ của mình, cho nên bỗng nhiên không muốn cho Mạc tiên sinh thuê nơi này, cho nên mong Mạc tiên sinh rời đi, nếu không sẽ chỉ khiến hôn lễ của Mạc tiên sinh không thoải mái.

Nam tử kia vô cùng bi thương, kiên quyết nói.

Nam tử này mới nói xong, không ít người xung quanh lập tức nhìn lại, bàn tán xôn xao.

- Sao lại thế này, chuyện của Mạc tiên sinh, vậy mà còn có người tới quấy rối?

- Người này bị sao vậy, không muốn sống nữa sao?

Mạc Phàm nhìn không nhiều tuổi, nhưng người chết trên tay hắn có thể nói là nhiều hơn bất luận kẻ nào ngồi đây.

Chỉ cần một ý niệm trong đầu Mạc Phàm, có thể g**t ch*t ông ta.

- Mạc tiên sinh, cứ đưa tên này đi thôi, không cần thiết phải nhiều lời làm gì, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chuyện sau đó, ta sẽ điều tra.

Hiên Viên Vô Kỳ nói với Mạc Phàm.

Nhiều người ở đây như vậy, bắt mấy người này trước để tránh gây hỗn loạn.

- Chỉ sợ không đơn giản như vậy.Trong mắt Mạc Phàm hiện lên nghiêm túc, nói.

Trong mắt Hiên Viên Vô Kỳ lóe lên dị sắc, ý niệm vừa động, muốn dùng sơn hà chi lực của ngọc tỷ truyền quốc.

Nhưng lông mày ông ta nhíu chặt lại.

Cho dù là cả hồ Đình Tâm, ông ta cũng có thể di chuyển đi.

Nhưng mấy người này, vậy mà ông ta không có biện pháp di chuyển đám người đi.

Chuyện như vậy, chưa bao giờ từng xảy ra.

- A Hào, dẫn bọn họ đi.

Trong lòng Hiên Viên Vô Kỳ thầm kêu không hay rồi, nói với A Hào.

A Hào liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, Mạc Phàm khẽ gật đầu, lúc này A Hào mới dẫn người đi.

Nhưng mà…

Giống như mấy người vừa rơi xuống nước, A Hào vừa đến bên cạnh người kia, bỗng nhiên kình khí phóng thích ra, A Hào vốn đã đến Nguyên Anh kỳ, nhưng vẫn bay về phía sau.

Nhưng anh ta chỉ quay vòng trong không trung, liền ổn định thân hình, vững vàng hạ xuống.

Lần này, sắc mặt không ít người xung quanh lập tức thay đổi.

- Đây, đây là tình huống gì thế?

- Có người đại náo hôn lễ của Mạc tiên sinh sao?

Vừa rồi bọn họ còn không hiểu, nhưng hiện giờ đã hiểu.

Không chỉ có người nháo hôn lễ của Mạc Phàm, còn là người không đơn gỉn, nếu không sẽ không phải như thế này.

Giữa mọi người, Mạc Phàm nhìn dao động trên người người kia, đôi mắt hắn hơi nheo lại, sắc bén tỏa từ trong mắt hắn ra.

- Nếu đã đến đây rồi, thì xuất hiện đi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1867: Băng Giác cũng không bất ngờ nói.


Vừa rồi hắn không nhìn ra dao động linh khí trên người người này, nhưng nếu vừa rồi hắn còn không nhìn ra, vậy thì thật sự sai lầm rồi.

Giọng nói mới vang lên, không ít người ở xung quanh lập tức nhìn bốn phía.

- Kẻ nào?

- Mau ra đây!

A Hào trầm giọng nói.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng sắc bén, lập tức đi về phía nam tử trung niên, một tay đặt lên vai ông ta.

Mạc Phàm vừa đến bên cạnh ông ta, cơ thể nam tử kia lập tức run rẩy, giống như bị điện giật.

- Mạc tiên sinh, ta cũng không muốn làm vậy, nhưng mà…

Nam tử này không còn bộ dạng như vừa rồi, vội vàng năn nỉ.

Tất nhiên là ông ta biết thực lực của Mạc Phàm, cho dù cho ông ta tám trăm vạn lá gan, ông ta cũng không dám quấy rầy hôn lễ của Mạc Phàm.

Nhưng một nhà già trẻ của ông ta đều ở trong tay người kia, ông ta không thể không làm vậy.

- Nơi này không còn chuyện của ngươi, ngươi có thể rời đi, người nhà của ngươi, chắc chắn cũng không có chuyện gì.

Tay hắn vừa động, nam tử trung niên kia trực tiếp biến mất không thấy.

Làm xong những chuyện này, Mạc Phàm lập tức đi về phía cái bàn chỉ có một người ngồi.

Không ít người nhìn theo Mạc Phàm, chỉ thấy một nữ tử tóc dài mặc tây trang đang ngồi ở chỗ đó, tự uống một mình.

Cô gái này không nhiều tuổi lắm, không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ nhìn tây trang và bóng lưng của nữ nhân này là biết cực phẩm trong cực phẩm.

- Cô gái này là ai thế?

Không ít người tò mò hỏi.

- Chưa từng gặp bao giờ.

Mạc Phàm đi tới bàn cô gái kia, ngồi đối diện cô gái này.

- Người của Thiên Tâm Cung, vậy mà tới một nơi như Phàm Tinh, có chuyện gì sao?

Mạc Phàm bưng chén trà ở phía trước như sớm đã chuẩn bị xong, uống một ngụm hỏi.

Trên Tu Chân giới, dưới Tiên giới có tam trọng thiên.

Đệ nhất trọng thiên ở Thiên Đạo Cung, đệ nhị trọng thiên ở Thiên Tâm Cung.

Thiên Đạo Cung thay trời hành đạo, phàm là người làm trái Thiên Đạo, đều bị Thiên Đạo Cung sát hại.

Thiên Tâm Cung là tu thiên chi tâm, người của Thiên Tâm Cung rất ít xuất hiện, gần như đều là nữ.

Không chỉ không thể kết hôn, cũng không thể có bất luận tạp niệm gì.

Cứ cách một đoạn thời gian, Thiên Tâm Cung đều tìm một số người thuần khiết tiến vào Thiên Tâm Cung, những người thánh khiết nhất, tốt nhất sẽ hòa vào một khối với Thiên Tâm, trở thành một phần của Thiên Tâm.

Như vậy chỉ là một loại hiến tế mà thôi.

Người của Thiên Tâm Cung không thường thấy ở Tu Chân giới, lại xuất hiện ở trong hôn lễ của hắn, thật sự hơi kỳ lạ.

- Ngươi cảm thấy người của Thiên Tâm Cung bọn ta xuất hiện ở đây, là để làm gì?

Nữ tử kia khẽ nâng mắt phượng, sắc bén b*n r* bốn phía, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Nếu tiên tử đã tới đây, hoan nghênh ngươi tham gia hôn lễ của ta, nơi này không có người các ngươi cần.

Mạc Phàm đặt chén trà xuống, thản nhiên nói.

Người của Thiên Tâm Cung đã đến, chắc chắn là tới lựa người mang về Thiên Tâm Cung.

Nữ tử này tới ngăn cản hôn lễ của hắn, Thiên Tâm Cung muốn lựa chọn người đã quá rõ ràng rồi.

- Có hay không không phải ngươi định đoạt, người của Thiên Tâm Cung bọn ta nói mới được tính, nhưng không thể không nói, chỗ của ngươi, đúng là khiến ta vô cùng bất ngờ, thậm chí có nhiều người phù hợp với Thiên Tâm Cung bọn ta như vậy.

Nữ tử kia khẽ vung tay lên.

Trong không trung lập tức xuất hiện hình ảnh vài người, người đầu tiên là Tiểu Tuyết mặc váy cưới, sau đó là Tiểu Vũ, kế tiếp là Dạ Tình, sau đó là Tiểu Ngọc, Chu Hiệt và Tiểu Khương Nguyệt, cuối cùng là Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ.

- Người này từng bị người ta hiến tế, linh hồn không được đầy đủ, những người khác đều có thể mang đi.

Nữ tử khẽ búng về phía ảnh Dạ Tình, Dạ Tình biến mất trong hình ảnh.

- Ta chỉ cần mang một người, lựa chọn tốt nhất là vị hôn thê của ngươi, hơn nữa chuyện này là Ngạo Nhật Sơn Tông tiến cử với bọn ta, Thiên Tâm Cung bọn ta nhìn trúng đã lâu, trên cơ thể cô ta còn có ấn ký của Thiên Tâm Cung bọn ta, hẳn là ngươi còn chưa nhận ra được đúng không?

Nữ tử lại nói.

Mạc Phàm nhíu mày, đôi mắt lại rét lạnh hơn vài phần.

Hắn nhìn về phía Tiểu Tuyết, áo cưới lập tức bị xuyên qua, lộ ra phần lưng trắng nõn của Tiểu Tuyết.

Trên lưng, cô, một ấn ký như hình hoa sen không biết xuất hiện từ lúc nào.

Ấn ký này không phải thứ gì khác, đúng là Thiên Tâm Ấn của Thiên Tâm Cung.

Một khi ấn ký này được lưu lại, thì có ý nghĩa là người của Thiên Tâm Cung.

Trên người Tiểu Tuyết, vậy mà có thứ này.

- Ngạo Nhật Sơn Tông.

Mạc Phàm nhíu mày, trầm giọng nói.

Xem ra Ngạo Nhật Sơn Tông đã sớm có chuẩn bị, một khi Tiểu Tuyết rời khỏi Ngạo Nhật Sơn Tông, sẽ xuất hiện ấn ký này.

- Ngươi thấy được là được rồi, cho nên hôn lễ của ngươi không thể tiếp tục, kết thúc đi.

Nữ tử kia lạnh lùng nói.

Mạc Phàm thu sắc bén trong mắt lại, hắn giơ tay lấy chén trà rót cho mình một chén.

Bách Thảo Trà của Thiên Tâm Cung, không phải lúc nào cũng có thể uống được.

- Xin hỏi tên tiên tử là gì?

Mạc Phàm hỏi.

- Băng Giác.

Nữ tử thản nhiên nói.

- Băng Giác tiên tử tới một mình à?

- Xem ra ngươi còn muốn tiếp tục cử hành hôn lễ, không muốn đưa người cho ta?

Vẻ mặt Băng Giác lạnh nhạt, hỏi.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ giao vợ ta cho ngươi sao?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Thể chất của đám Tiểu Tuyết, hắn biết rõ.

Nhưng hắn biết rõ kết cục sau khi tiến vào Thiên Tâm Cung hơn, đó chính là bị hiến tế cho Thiên Tâm.

Cho dù không bị hiến tế, sau khi trải qua lễ rửa tội, cũng sẽ không là người trước kia.

Lúc trước có một đại tu nghèo túng, con gái bị mang vào Thiên Tâm Cung.

ổĐại tu kia trải qua khổ tu, thành người có thực lực phi phàm.

Sau này lấy điều kiện gia nhập Thiên Tâm Cung, chuộc con gái của mình về.

Nhưng sau khi trở ra, con gái của người đó như thay đổi thành người khác.

Sau này người này mời hắn tới chữa trị cho con gái của mình.

Sau khi hắn xem qua liền đưa ra kết luận, cô gái trải qua lễ rửa tội, cơ thể vẫn là cơ thể ban đầu, nhưng linh hồn không phải của con gái đại tu kia.

Linh hồn lúc trước giống như được tẩy trừ, còn bị những vật khác thêm vào.

Cho nên một khi tiến vào Thiên Tâm Cung, người đi vào sau khi đi ra sẽ không còn là người trước đây.

Cho dù hắn không thành thân với Tiểu Tuyết, cũng sẽ không để đám Tiểu Tuyết đến Thiên Tâm Cung.

Cho dù hắn đến Thiên Tâm Cung, cũng sẽ không làm vậy.

- Thiên Tâm Cung không có người từng kết hôn, ngươi đến Thiên Tâm Cung, hẳn là biết rõ.

Vẻ mặt Băng Giác bình tĩnh, nói.

- Lúc trước ta làm gì ở Tu Chân giới, hẳn là ngươi không phải không biết.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Người đứng đầu Đại Bỉ, lại bắn chết Ngạo Nhật Thập Tử, tên tuổi của hắn đủ truyền vào Thiên Tâm Cung.

Nếu Băng Giác cố chấp muốn mang một người rời khỏi Địa Cầu, hắn không ngại lưu Băng Giác lại.

Thiên Tâm Cung giống như Thiên Đạo Cung, rất nhiều tông môn không dám động vào, nhưng y tiên Bất Tử hắn cũng không phải thịt cá, có thể để Thiên Tâm Cung tùy tiện xâu xé.

- Ý của ngươi là, muốn ngăn cản Thiên Tâm Cung bọn ta dẫn người rời đi?

Băng Giác cũng không bất ngờ nói.

Chuyện Mạc Phàm, đã tạo ra động tĩnh rất lớn ở Tu Chân giới, tuy Thiên Tâm Cung không màng thế sự, nhưng cô ta vẫn biết.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1868: Ân Oán Tình Cừu


- Ngươi có thể rời đi, nhưng ngươi không thể mang được ai đi, hôm nay là hôn lễ của ta, nếu tiên tử muốn uống chén rượu mừng ta hoan nghênh, nếu không ta chỉ có thể dành ra chút thời gian, giải quyết Băng Giác tiên tử trước.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Trong giọng nói lạnh lùng, đều là không thể không nghe theo.

- Ngươi được không?

Băng Giác hơi nhếch miệng, tươi cười xuất hiện trên mặt cô ta.

Khi nói chuyện, một ấn ký hình hoa sen xuất hiện ở chỗ mi tâm cô ta, khí tức lạnh lẽo tỏa từ người cô ta ra bốn phía.

- Được hay không phải thử mới biết.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng tinh quang, thản nhiên nói.

Thiên Đạo Cung và Thiên Tâm Cung có thể thoải mái trong không gian, nói cách khác, Địa Cầu chỉ có thể chịu được lực lượng của Nguyên Anh kỳ, vượt qua Địa Cầu sẽ nổ mạnh.

Nhưng người của Thiên Tâm Cung có thể tùy tiện sử dụng lực lượng của mình, thực lực của Băng Giác tiên tử này ở trên hắn.

Nếu không, không có khả năng thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Nhưng cho dù như vậy, cũng không được.

- Ở đây có quá nhiều người, chúng ta đổi nơi đi?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nói.

Hôn lễ hôm nay nhất định sẽ không thuận lợi, nếu không giải quyết được Băng Giác tiên tử, có khả năng Tiểu Tuyết hoặc những người khác bị mang đi.

Chỉ là nơi hai bọn họ ra tay, không thể ở đây.

Nếu không có khả năng cả Giang Nam sẽ bị hủy.

- Không hổ là người đứng đầu Đại Bỉ, người chặn đại môn của Ngạo Nhật Sơn Tông, lá gan của ngươi đúng là không nhỏ, dám ngăn cản Thiên Tâm Cung bọn ta làm việc.

Băng Giác khẽ nâng mí mắt, nói.

Tuy là nói như vậy, nhưng trong mắt cô ta vẫn là lãnh khốc, không có một chút gợn sóng.

Người như vậy có rất nhiều, hàng năm đều tồn tại, nhưng phần lớn không chết thì chịu thua.

Mạc Phàm không có gì đặc biệt, rất nhanh sẽ nằm trong đám người này.

Mạc Phàm không trả lời, lấy Vũ Quang Bàn phong ấn Tiểu Vũ lúc trước ra, để mấy khối tinh thạch vào bên trong, ném lên không trung, một vùng hào quang hạ xuống.

Dưới hào quang, toàn bộ lập tức chậm lại.

Không còn nhiều thời gian là cử hành hôn lễ, biến thời gian chậm một chút, hắn cần giải quyết Băng Giác tiên tử này trước đã.

Vũ Quang Bàn phát huy tác dụng, Trương Thiên Bảo và Nam Cung Thanh lập tức cảm nhận được.

Trương Thiên Bảo là cao thủ Hóa Thần kỳ, áp chế thực lực, nhưng cảm ứng được biến hóa cũng không khó.

Thiên Mệnh Huyền Thuật của Nam Cung Thanh vốn liên quan tới thời gian, cô cũng lập tức nhận ra được.

Trên người hai người chớp lóe hào quang, đến bên cạnh Mạc Phàm.

- Thiên Tâm Cung?

Hai người nhìn thấy Băng Giác tiên tử, gần như nói cùng lúc.

Một khi người của Thiên Tâm Cung và Thiên Đạo Cung phóng thích khí tức, khí tức Thiên Đạo đặc biệt kia rất dễ phân biệt.

- Sư thúc, người thông đồng với mỹ nữ của Thiên Tâm Cung từ khi nào thế?

Trương Thiên Bảo hỏi.

Nếu Mạc Phàm không thông đồng với tiên tử này, tiên tử này đã không tới hôn lễ của Mạc Phàm gây sự.

Chắc chắn là Mạc Phàm làm lớn bụng đối phương, còn vứt bỏ đối phương nữa.

- Chuyện này ta cũng rất muốn biết.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên Băng Giác tiên tử tới Địa Cầu, sớm không ra tay, muộn không ra tay, lại cứ tới lúc hắn làm hôn lễ muốn phá hoại, không phải là trùng hợp.

Nhưng hắn cũng không biết vì sao.

Kiếp trước hắn có tiếp xúc với người của Thiên Tâm Cung, nhưng đây là lần đầu tiên gặp Băng Giác tiên tử.

- Chẳng lẽ sư thúc không làm cô ta lớn bụng, sau đó quăng cô ta đi à, sư thúc nghĩ lại xem, một đời này không có, có phải kiếp trước không?

Trương Thiên Bảo cảm thấy khó hiểu nói.

- Một đời này không có, kiếp trước, ngươi tính giúp ta thử xem.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trương Thiên Bảo một cái, nói.

- Ta không tính được, hay là để Thanh tỷ tính toán cho.

Trương Thiên Bảo cười đê tiện nói.

Chuyện về Mạc Phàm anh ta biết một chút, không coi được mệnh của Mạc Phàm, coi số mệnh cho Mạc Phàm, tương đương là muốn chết.

- Không cần coi, tiên tử này không liên quan tới Mạc sư huynh, nhưng có chút liên quan tới Vô Phong sư thúc, cô ta là đồ đệ của Hàn Nguyệt tiên tử.

Nam Cung Thanh nói.

Lúc Vô Phong sư thúc còn trẻ, là bạch mã hoàng tử trong cảm nhận của không ít tiên tử.

Lúc ấy Hàn Nguyệt tiên tử còn chưa là người của Thiên Tâm Cung, là một trong số đó.

Bà ta vốn là đệ tử chân truyền của Thái Thượng Vong Tình Cung, vốn tiền độ vô lượng, nhưng sau khi gặp Vô Phong sư thúc, lại động tâm, yêu Vô Phong.

Tu luyện công pháp Thái Thượng Vong Tình, một khi đ*ng t*nh gần như tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng Hàn Nguyệt tiên tử không thèm để ý, vẫn khổ sở theo đuổi Vô Phong như cũ.

Nhưng Vô Phong yêu tha thiết sư muội thanh mai trúc mã của mình.

Sau này chuyện ma chủ xảy ra, vợ của ông trúng Thất Sinh Thất Thế Chú.

Hàn Nguyệt tiên tử vốn tưởng rằng là cơ hội của bà ta, còn giúp Vô Phong g**t ch*t ma chủ.

Nhưng Hàn Nguyệt tiên tử nghĩ sai rồi, Vô Phong vẫn lựa chọn vợ mình như cũ.

Sau chuyện này, Hàn Nguyệt tiên tử tẩu hỏa nhập ma, công pháp của Thái Thượng Vong Tình Cung bị phế toàn bộ.

Vô Phong sư thúc bảo vệ được tính mạng của Hàn Nguyệt tiên tử, nhưng khiến Hàn Nguyệt tiên tử chết tâm.

Hàn Nguyệt tiên tử tỉnh lại liền gia nhập Thiên Tâm Cung, lấy trí nhớ của mình làm điều kiện, trở thành tiên tử của Thiên Tâm Cung, sau này không đội trời chung với Vô Phong sư thúc.

Băng Giác này là đại đồ đệ của Hàn Nguyệt, tuy Mạc Phàm không phải đồ đệ của Vô Phong sư thúc, nhưng có quan hệ rất tốt với Vô Phong.

Quan trọng hơn là, Mạc Phàm cung cấp biện pháp chữa khỏi cho vợ Vô Phong sư thúc.

E rằng vì chuyện này, Mạc Phàm cũng bị Hàn Nguyệt tiên tử ghi hận.

- Đồ đệ của Hàn Nguyệt tiên tử sao?

Nghe thấy lời Nam Cung Thanh nói, Mạc Phàm lập tức nhíu mày, sau đó thoải mái hơn.

- Vậy thì chẳng trách.

Trái lại hắn có biết Hàn Nguyệt tiên tử, chỉ là chưa từng gặp, cũng chưa từng xuất hiện lần nào.

ế ắ ắ ẩKiếp trước lúc hắn giúp Vô Phong sư thúc chữa khỏi cho vợ, Vô Phong sư thúc từng nói, bảo hắn cẩn thận Hàn Nguyệt tiên tử một chút.

Nhưng sau đó không lâu, hắn liền xảy ra chuyện, không đợi được tới lúc Hàn Nguyệt tiên tử gây sự với hắn, nhưng hắn biết Hàn Nguyệt tiên tử.

Nếu Nam Cung Thanh không nhắc tới người này, hắn cũng không nhớ được.

Nếu Băng Giác tiên tử là đồ đệ của Hàn Nguyệt tiên tử, Băng Giác thật sự có lý do làm như vậy, ra tay lúc hôn lễ của hắn sắp bắt đầu.

- Người Nam Cung gia, ngươi biết nhiều chuyện thật.

Băng Giác lạnh lùng liếc Nam Cung Thanh một cái, nói.

- Đa tạ Băng Giác tiên tử khích lệ.

Nam Cung Thanh không e sợ, cười khẽ nói.

- Xem ra các ngươi thật sự cảm thấy hôn lễ còn cử hành được tiếp.

Băng Giác tiên tử thản nhiên nói.

- Tiên tử, có chuyện từ từ nói, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện đi?

Trương Thiên Bảo cười cợt nhả nói.

- Hửm?

Mạc Phàm nhíu mày, rà quét gần đó.

- Mạc Phàm, đừng tìm nữa, ngươi không tìm thấy được đâu, sư muội ta không ở Địa Cầu, muội ấy ở bên ngoài, đêm thất tịch các ngươi chỉ có thể gặp mặt lần cuối, sau đó trọn đời cách xa nhau, không kết hôn được, hôm nay các ngươi kết hôn cũng được, trừ phi tinh cầu này vĩnh viễn không tồn tại, hoặc để ta mang đi một người khác, gia nhập Thiên Tâm Cung bọn ta.

Băng Giáp tiên tử cười mỉa nói.

Cô ta mới nói xong, vừa rồi nhiệt độ xung quanh còn ổn, lập tức giảm đi không ít, bầu trời cũng tối sầm lại rất nhiều, giống như đêm đen tới.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1869: Làm một số việc có thể làm.


Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, vội vàng nhìn về phía bầu trời.

Chỉ thấy trên bầu trời, giữa mặt trời và Địa Cầu, một tiên tử mặc cung trang màu trắng của Thiên Tâm Cung vẻ mặt lãnh khốc đứng trong vũ trụ.

Tiên tử này vươn tay ra, viêm dương chi lực trên mặt trời lập tức bị rút đi, tụ tập vào trong tay bà ta.

Lực lượng của mặt trời bị rút đi, quang mang của mặt trời mất đi rất nhiều.

Không lâu sau, một thanh trường thương màu đỏ xuất hiện trong tay bà ta, chuẩn bị ném về phía Địa Cầu bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy tiên tử này, sắc bén trong mắt Mạc Phàm lại dày đặc hơn nhiều.

Ném thứ như vậy tới, Địa Cầu không chỉ bị đâm thủng, còn có thể bùng nổ ra.

Hắn vốn yếu hơn Băng Giác tiên tử một chút, bí pháp hắn dùng để bắn chết Ngạo Nhật Thập Tử lúc trước không thể sử dụng ở Địa Cầu.

Hiện giờ lại xuất hiện người có tính uy h**p đối với Địa Cầu, tình cảnh của hắn lại kém đi nhiều.

Sắc mặt Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo lập tức khó coi, một Băng Giác tiên tử đã đủ phiền phức, hiện giờ lại có thêm một người.

Hai người nhất nội nhất ngoại, gần như có thể nói là hạn chế bọn họ chặt chẽ.

- Hàn Nguyệt tiên tử được lắm, vì đối phó sư thúc ta, vậy mà lấy người ở một tinh cầu tới áp chế.

Mạc Phàm trầm giọng nói.

Hắn vốn không có hảo cảm đối với Thiên Đạo Cung và Thiên Tâm Cung, Hàn Nguyệt tiên tử phá hoại hôn lễ của hắn, hắn không có ý kiến gì, ân oán tình cừu luôn là như vậy.

Nhưng dùng người Địa Cầu ép buộc, chuyện này khiến hắn vô cùng tức giận.

- Một Phàm Tinh do Thiên Tâm lưu lạc mà thôi, bọn ta diệt, thì thế nào?

Băng Giác tiên tử nói với vẻ khinh thường.

Phàm là thế lực đối đầu với Thiên Tâm Cung, phần lớn đều có kết cục này.

Đừng nói là một Phàm Tinh, những Bảo Tinh ở Tu Chân giới cũng như vậy.

Tinh cầu như vậy, bọn họ hủy diệt không biết bao nhiêu rồi.

- Cho nên ngươi đừng lấy những thứ vô dụng trói buộc Thiên Tâm Cung bọn ta, Thiên Tâm Cung bọn ta cả đời tu đạo hướng về Thiên Tâm, những chuyện khác đều không liên quan tới bọn ta, nếu ngươi còn muốn tiếp tục cử hành hôn lễ, trong em gái, hồng nhan tri kỷ và đồ đệ của ngươi, tự ngươi chọn một người giao cho bọn ta, ngươi có thể tiếp tục cử hành hôn lễ của mình.

Băng Giác tiên tử lạnh lùng nói.

Quả thật không phải cô ta mới tới Địa Cầu, cô ta gần như theo Mạc Phàm tới đây.

Thấy được Mạc Phàm hủy diệt cửa địa ngục, nhìn Mạc Phàm dùng linh hạm diệt chiến hạm của A Ba Khôn Tộc.

Đồng thời, cô ta cũng tra hết những người quanh Mạc Phàm.

- Tiên tử, Thiên Tâm Cung các ngươi có nam tu hay không, ngươi thấy ta thế nào?

Trương Thiên Bảo thấy Mạc Phàm không nói lời nào, thì hỏi.

- Ngươi có khí vận trên người, nếu ngươi muốn trở thành thiên tịnh chi đồng của Thiên Tâm Cung, ta có thể mang ngươi vào.

Băng Giác tiên tử không tức giận, liếc mắt nhìn Trương Thiên Bảo một cái nói.

Thiên Tâm Cung không phải không có nam tu, chỉ là những nam tu này đều là thiên tịnh chi đồng.

- Thiên tịnh chi đồng?

Trương Thiên Bảo liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, quyết định câm miệng.

Anh ta có biết thiên tịnh chi đồng, thiên tịnh là lục căn thanh tịnh, ngũ căn thì không nói, căn thứ sáu là gốc rễ.

Anh ta không biết có phải thật sự dùng đao mổ hay không, nhưng thiên tịnh chi đồng gần như đều không có phương diện d*c v*ng.

Anh ta ngay cả tay con gái đều chưa từng sờ qua, Trương gia bọn họ còn trông cậy vào anh ta nối dõi tông đường nữa.

- Tiên tử, ngươi thấy ta thế nào, thả bọn họ, ta đi cùng ngươi.

Nam Cung Thanh cười hỏi.

Cô vốn là người sắp chết, gặp Mạc Phàm mới kéo dài được tính mạng.

Nếu Băng Giác tiên tử muốn mang một người đi, mới bằng lòng bỏ qua, vậy cô đi theo Băng Giác tiên tử thì hơn.

- Nam Cung cô nương, nếu trên người ngươi không có thứ vi phạm Thiên Đạo, trái lại ta có thể mang ngươi đi, nhưng mà bây giờ, ngươi đi sẽ khiến Thiên Tâm không tịnh.

Băng Giác tiên tử nói.

- Chuyện này?

Nam Cung Thanh nhíu mày, không biết phải nói gì.

Tất nhiên là cô biết Băng Giác tiên tử nói gì, là Tạo Hóa Chúng Sinh Ấn trên người cô.

Có thứ này, không chỉ bị Thiên Đạo bài xích, Thiên Tâm cũng không chứa.

- Mạc Phàm, ngươi có nhiều lựa chọn như vậy, chẳng lẽ từ bỏ một người khó với ngươi đến vậy sao?

Băng Giác tiên tử cười mỉa nói.

Cô ta đã đưa ra danh sách rồi, luôn luôn có trước sau.

Mạc Phàm chỉ cần từ bỏ người cuối cùng, là có thể tiếp tục hôn lễ.

Làm như vậy, đơn giản là ít một người tham dự hôn lễ, không tính là có chuyện gì.

Mạc Phàm lắc đầu, cười nhạt một tiếng.

- Băng Giác tiên tử, loại người trải qua lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung như các ngươi, thì không có biện pháp lĩnh hội độ khó của vấn đề này đâu.

Người trong Thiên Tâm Cung, sau khi trải qua lễ rửa tội chỉ biết làm việc dựa theo quy tắc riêng, không khác người máy là bao.

Ở trong mắt bọn họ chỉ cần phân ra người trước người sau là được, từ bỏ người cuối cùng, là chuyện đơn giản như vậy.

Nhưng cho dù là Tiểu Tuyết, Tiểu Vũ, chị họ, hay là mấy người không có quan hệ huyết thống với hắn, chỉ là đồ đệ hoặc bạn của hắn, nhưng những người này đều rất tốt với hắn.

Phàm là bất luận ai trong bọn họ xảy ra chuyện, hắn đều liều mạng bảo vệ.

Bảo hắn từ bỏ một người trong đó, đều gần như bảo hắn từ bỏ Tiểu Tuyết, là chuyện không có khả năng.

- Ngươi đã không chọn, vậy ta chọn giúp ngươi được rồi, đêm nay, ta sẽ mang người có Thiên Tâm Ấn rời đi, ta có thể cho ngươi thời gian chào tạm biệt, nếu tạm biệt qua đi, ta còn chưa dẫn được người rời đi, tinh cầu này chỉ có thể bị hủy diệt.

Băng Giác tiên tử cười lạnh lùng, nói.

Đây vốn là mệnh lệnh của sư phụ cô ta, cô ta dựa vào quy của của Thiên Tâm Cung, mới cho Mạc Phàm cơ hội lựa chọn.

Nếu Mạc Phàm không muốn lựa chọn, vậy thì đừng chọn nữa, dựa theo ý nguyện của sư phụ cô ta là được.

Băng Giác tiên tử mới nói xong, sắc mặt Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo thay đổi theo.

Một bên là cả Địa Cầu, một bên là người yêu của mình.

Đối diện Băng Giác tiên tử, Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Băng Giác tiên tử.

Muốn thay đổi mọi chuyện rất khó, hắn vốn sắp thành công rồi, sắp kết hôn với Tiểu Tuyết, nhưng trong quá trình này lại có Thiên Tâm Cung chen vào.

Hắn mới bưng chén trà Bách Thảo Trà lên, cười bất đắc dĩ, uống một hơi cạn sạch chén trà, sau đó đứng dậy.

- Không cần ngươi chọn giúp ta, ta tự mình lựa chọn, ta muốn vợ của ta, cũng cần Địa Cầu.

- Hửm?

Băng Giác tiên tử nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên dị sắc.

Nhưng chỉ trong phút chốc, dị sắc này biến mất không thấy.

Lựa chọn này của Mạc Phàm không hề tồn tại, nhưng cô ta rất muốn nhìn xem, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như Mạc Phàm có thể làm được gì.

Mạc Phàm không thể phóng thích tất cả thực lực, chắc chắn không dám ra tay với cô ta ở Địa Cầu, cũng không thể, bởi vì bên ngoài Địa Cầu còn có sư muội của cô ta nữa.

Đã đến nước này, Mạc Phàm còn có thể làm gì?

Trương Thiên Bảo và Nam Cung Thanh cũng sửng sốt, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ lo lắng.

- Sư thúc, người muốn làm gì thế?

Trương Thiên Bảo nuốt nước bọt, hỏi.

- Làm một số việc có thể làm.

Mạc Phàm cười nhạt nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1870: Một lòng tu đạo chỉ hướng về Thiên Tâm sao?


- Bây giờ còn có thể làm gì?

Trương Thiên Bảo chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt.Bọn họ không phải cao thủ như Vô Phong, vốn không đủ thực lực tranh đấu với Thiên Tâm Cung.

Chỉ cần Thiên Tâm Cung nguyện ý, có thể loại bỏ bọn họ dễ dàng.

Mạc Phàm không thể ra tay, còn muốn giữ người lại, có khả năng làm được cũng chỉ có thể là tạm biệt.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, Vũ Quang Bàn được hắn thu vào, thời gian xung quanh nhanh chóng khôi phục như thường.

Không ít người sửng sốt, cho dù có người cảm nhận được thời gian chênh lệch, nhưng loại cảm giác này không khác ảo giác lắm, biến mất rất nhanh.

Không ít người tiếp tục nhìn về phía bàn Mạc Phàm, tò mò thảo luận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người nào dám tới quấy rầy hôn lễ của Mạc Phàm.

Mạc Phàm không đểý những người này, lập tức đi về phía hồ Đình Tâm, chỗ cây cầu nhỏ.

Tay hắn bóp pháp ấn, Tiểu Tuyết vốn đã trang điểm xong, đang đợi lên sân khấu xuất hiện ở một bên khác cây cầu nhỏ.

Váy cưới trên người, không chỉ làm nổi bật dáng người của cô, khí chất cả người và vinh quang cũng tăng lên không ít.

Phía sau cô, mấy phù dâu cũng mặc áo cưới tương tự, khiến cho Tiểu Tuyết như vương giả trong vạn hoa.

Bỗng nhiên được truyền tống tới, đám Tiểu Tuyết sửng sốt.

- Làm sao vậy, Tiểu Phàm?

Tiểu Tuyết liếc mắt nhìn đám Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo một cái, tò mò hỏi.

- Có khả năng hôn lễ phải cử hành trước, đơn giản một chút.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Huynh phải đi rồi à?

Tiểu Tuyết nhíu mày, lập tức hỏi.

Bọn họ chuẩn bị hôn lễ lâu như vậy, nếu không có chuyện xảy ra, Mạc Phàm không có khả năng rời đi trước.

Chỉ trong phút chốc, đồng tử màu trắng của cô nhìn về phía Băng Giác tiên tử.

Cô từng gặp tiên tử kia rồi, ở Ngạo Nhật Sơn Tông.

Lúc ấy tiên tử này đánh giá người cô, điểm một cái lên người cô rồi rời đi.

Lúc ấy cô không biết rốt cuộc tiên tử này làm gì, nhưng chắc chắn liên quan tới Ngạo Nhật Sơn Tông.

Cô tra trên người rất lâu, cũng không phát hiện ra thứ gì, cho nên không nghĩ tới chuyện này nữa.

Nhưng bỗng nhiên tiên tử này xuất hiện ở đây, e rằng không phải chuyện tốt gì.

Hơn nữa chuyện không tốt này, e rằng khiến Mạc Phàm muốn đơn giản hóa đám cưới trước.

Mạc Phàm không trả lời, trong đôi mắt lóe sáng ánh sáng nhu hòa nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết, chậm rãi đi về phía cây cầu nhỏ.

- Bạch Tiểu Tuyết cô nương, Mạc Phàm ta nguyện ý cưới muội làm vợ, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa, muội nguyện ý không?

Mạc Phàm mới mở miệng, trong chớp mắt cả đình Hồ Tâm yên tĩnh lại, toàn bộ đều nhìn về phía Mạc Phàm.

Tuy hôn lễ hơi khác với kế hoạch, nhưng kết hôn mới là quan trọng nhất.

Huống chi đây là hôn lễ của Mạc Phàm.

Tiểu Tuyết hiểu rõ tình hình, cô cười chua xót, đôi mắt lập tức đỏ lên.

- Có chuyện gì ta có thể làm được không?

Một mình Mạc Phàm từ Địa Cầu đến Tu Chân giới, mang cô từ Ngạo Nhật Sơn Tông một trong mười đại tông môn trở về.

Cô không muốn lại thiên trường địa cửu với Mạc Phàm, ít nhất bây giờ còn chưa được, Mạc Phàm còn chuyện cần hắn phải làm.

Nhưng ít nhất bọn họ có thể trải qua một khoảng thời gian hoàn mỹ, lại để Mạc Phàm rời đi.

Nhưng xem ra, chuyện này đều là xa xỉ.

Mà cô, lại không làm được gì.

- Muội có thể làm được rất nhiều, có thể gả cho ta, sau đó đợi ta trở về, cũng có thể từ chối, nhưng ta sẽ đợi ngày muội đồng ý gả cho ta.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Bây giờ ta gả cho huynh, vĩnh viễn không xa rời với huynh.

Bạch Tiểu Tuyết trực tiếp nhào vào trong lòng Mạc Phàm, nói.

Bạch Tiểu Tuyết vừa nói xong, pháo hoa vốn chuẩn bị lập tức bay lên không.

Mọi người nâng chén, tiếng hoan hô, chúc mừng vang lên theo.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ý niệm vừa động, hai cái nhẫn một cái xuất hiện trên tay hắn, một cái xuất hiện trên tay Tiểu Tuyết.

- Vậy muội phải đợi ta một thời gian, nhưng ta đồng ý với muội, ta nhất định sẽ trở về, hơn nữa sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.

Mạc Phàm cười nói.

- Ta đợi huynh, bất luận là bao lâu đều được.

Tiểu Tuyết ôm chặt Mạc Phàm, nói.

Hắn cười khẽ, một tay đặt lên lưng trắng nõn của Tiểu Tuyết, chỗ Thiên Tâm Ấn hình hoa sen.

Ý niệm của hắn vừa động, vô số phù văn như đang sống chảy từ trên tay hắn ra, lao dũng mãnh về phía Tiểu Tuyết.

Chỉ trong phút chốc, phù văn bao trùm Thiên Tâm Ấn kia.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, trong lòng bàn tay lóe lên phù văn.

Trên lưng Tiểu Tuyết, Thiên Tâm Ấn được phù văn bao trùm lập tức sáng lên.

Hào quang chỉ chớp lóe, liền nhạt dần đi.

Lúc xuất hiện lần nữa, Thiên Tâm Ấn đã đến tay hắn.

Hắn ôm Tiểu Tuyết, nhìn thoáng qua Thiên Tâm Ấn trên tay, khóe miệng hơi nhếch lên.

Không phải Băng Giác tiên tử muốn mang một người có Thiên Tâm Ấn theo sao, vậy hắn đi cùng Băng Giác tiên tử tới Thiên Tâm Cung một chuyến, gặp Huyền Nguyệt tiên tử bị Vô Phong sư thúc vứt bỏ một lần, cuối cùng thẹn quá hóa giận.

Nhìn xem Thiên Tâm Cung có thể làm gì hắn.

Như vậy hắn kết hôn, đám Tiểu Tuyết sẽ không bị mang đi, Thiên Tâm Cung cũng không có lý do diệt Địa Cầu.

- Đợi ta.

Mạc Phàm vừa hôn lên trán Tiểu Tuyết, vừa cẩn thận liếc nhìn Tiểu Tuyết một cái, trên người hắn chớp lóe hào quang, một hư ảnh ở lại, bản thể thi triển Thần Ẩn Thuật, đi đến bên cạnh Băng Giác tiên tử.

Có hư ảnh ở đây, theo người khác, hắn thành hôn với Tiểu Tuyết, hôn lễ sẽ dựa theo trình tự còn lại tới khi kết thúc.

- Băng Giác tiên tử, có phải chúng ta nên rời đi rồi không?

Mạc Phàm bày Thiên Tâm Ấn trên tay ra, cười nhạt nói.

- Sư thúc, ngươi?

Ở một bên, Trương Thiên Bảo sợ ngây người.

Mạc Phàm chuyển Thiên Tâm Ấn trên người Bạch Tiểu Tuyết sang người mình.

Mạc Phàm làm như vậy là muốn tới Thiên Tâm Cung, không nói tới chuyện trên người Mạc Phàm có thứ của Tạo Hóa Môn, có khả năng còn bị Thiên Tâm Cung g**t ch*t.

Chỉ riêng lễ rửa tội đều có thể khiến Mạc Phàm trở thành thiên tịnh chi đồng, nam tu tiến vào Thiên Tâm Cung không có khả năng khác rồi.

Cho dù thiên tịnh chi đồng còn có thể nối dõi tông đường, nhưng vậy mà Mạc Phàm dùng biện pháp này để giải quyết, sau này hắn đừng nghĩ tới chuyện trở về.

Người tiến vào Thiên Tâm Cung, chưa một ai có thể rút lui.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không để ý tới Trương Thiên Bảo.

- Mạc Phàm, hẳn là ngươi không biết gì về Thiên Tâm Cung bọn ta?

Băng Giác tiên tử nheo mắt lại, nói.

Quả thật cô ta muốn mang người có Thiên Tâm Ấn đi, nhưng cô ta không ngờ, vậy mà Mạc Phàm dùng phương thức như vậy giải quyết.

Nam nhân vào Thiên Tâm Cung, đợi thừa nhận trừng phạt khôn cùng đi.

- Một lòng tu đạo chỉ hướng về Thiên Tâm sao?

Mạc Phàm cười khinh thường, nói.

Nếu Tu Chân giới có chuyện hắn không biết, đó chính là tu luyện sau Kim Đan.

Bởi vì kiếp trước hắn chỉ tới Kim Đan kỳ, tu luyện sau đó chưa từng trải qua.

Trừ chuyện này ra, hắn đều biết.

Thiên Tâm Cung, tất nhiên là hắn biết, còn biết không ít.

Lễ rửa tội Thiên Tâm, Thiên Tâm khiển trách, Thiên Tâm chịu tội đúng không, hắn chưa từng tới lục cung của Thiên Tâm Cung, nhưng mỗi một cung đều biết rõ.

Lần này Thiên Tâm Cung quấy rầy hôn lễ của hắn, hắn cũng phải thử một chút để Thiên Tâm Cung thanh tinh nhất không thể yên bình.

- Rất tốt, vậy chúng ta đi.

Băng Giác tiên tử nheo mắt lại, sắc bén xuất hiện trong mắt cô ta, bao Mạc Phàm, Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo ở bên trong.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Tiểu Tuyết, cha mẹ, đám Tiểu Vũ ở phía sau, khóe miệng hơi nhếch lên, biến mất trong hàn quang.

Rời đi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1871: Trăn TrốiLúc Mạc Phàm rời đi.


Trong rất nhiều ghế, chỗ bàn của Nạp Lan Trường Phong, Nạp Lan Trường Phong để chén rượu đến bên miệng thì dừng lại, trong mắt lóe lên dị sắc.

- Oa, Nhược Long, con có thấy nữ nhân kia rời đi không?

Tuy thế lực tiền triều ông ta không đối phó với Mạc Phàm, nhưng hôn lễ của Mạc Phàm ông ta cũng muốn tới.

Chỉ là thật không ngờ, hôn lễ của Mạc Phàm sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tuy nhìn hôn lễ vẫn tiếp tụcdiễn ra, nhưng nữ nhân vừa gây náo loạn cho hôn lễ đã không thấy, tuy Mạc Phàm nhìn như vẫn đang ở đây, nhưng hai tiên sứ là Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo cũng rời đi.

Như vậy, có khả năng không đơn giản như bọn họ nghĩ.

- Quả thật không thấy nữ nhân kia nữa, có phải bị Mạc tiên sinh ném ra ngoài rồi không?

Bên cạnh, Nạp Lan Nhược Long nhíu mày hỏi.

Vừa rồi người kia đã bị Mạc Phàm chặn ở ngoài, mỹ nữ kia bị Mạc Phàm xử lý xong cũng rất bình thường.

- Hẳn là không đơn giản như vậy đâu.

Nạp Lan Trường Phong lắc đầu, nói.

Nếu Mạc Phàm có thể bắt cô gái kia đi dễ dàng như vậy, hôn lễ sẽ không đột nhiên thay đổi, nhất định là xảy ra vấn đề chỗ nào đó, mới có chuyện như vậy.

- Chuyện này…

Nạp Lan Nhược Long nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Bạch Tiểu Tuyết trên cầu Hỉ Thước, lông mày lập tức giãn ra.

Không chỉ nữ nhân kia không thấy nữa, Bạch Tiểu Tuyết trên cầu Hỉ Thước giống như luôn khóc.

- Chuyện này là sao vậy?

Nạp Lan Nhược Long tò mò hỏi.

Cửa địa ngục không thể làm gì Mạc Phàm, văn minh cao cấp cũng như vậy, một nữ nhân đến đây phá hủy hôn lễ Mạc Phàm chuẩn bị hơn một tháng, rốt cuộc cô gái này có bối cảnh gì?

- Ta cũng không biết, chỉ là không đơn giản.

Nạp Lan Trường Phong lắc đầu, nói.

Lúc Mạc Phàm đi tới chỗ cô gái kia, liền chặn âm thanh xung quanh, ông ta không nghe thấy được gì.

Nhưng cũng không quan trọng.

Nếu có thể kết luận Mạc Phàm xảy ra vấn đề, vậy là được rồi.

- Các ngươi đoán không sai, quả thật thân phận cô gái kia không đơn giản, đệ tử của Thiên Tâm Cung, ở Tu Chân giới, hiếm có thế lực dám trêu chọc bọn họ.

Bên cạnh, một giọng nói vang lên.

- Hửm?

Nạp Lan Trường Phong và Nạp Lan Nhược Long nhướn mày, nhìn về phía người nói.

Nam tử kia nhìn khoảng 30 tuổi, mặc tây trang ngồi ở vị trí đối diện bọn họ, đang nhấp một ly rượu vang.

- Tại hạ là Nạp Lan Trường Phong, ngươi là?

Nạp Lan Trường Phong ôm quyền hỏi.

Thế lực tiền triều bọn họ chỉ có ông ta và Nạp Lan Nhược Long tới tham gia hôn lễ, cho nên cả bàn chỉ có hai bọn họ biết nhau, những người khác mặt lạ hoắc, ông ta không dám điều tra thân phận của đối phương.

Ở Hoa Hạ, cao hơn ông ta chỉ có Mạc gia, ông ta không cần phải biết đối phương là ai.

Nhưng người này nói ra được thân phận của cô gái thần bí kia, chắc chắn không đơn giản.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… Các ngươi đoán đúng rồi, hơn nữa ta còn có thể nói cho các ngươi một chuyện, Mạc Phàm đã không còn ở Địa Cầu, khả năng không về được cao hơn nhiều, gần như là 100%, nếu các ngươi muốn làm gì thì ra tay đi.

Nam tử kia đi đến bên cạnh Nạp Lan Trường Phong, vỗ bả vai Nạp Lan Trường Phong, nhỏ giọng nói.

- Cái gì?

Cơ thể Nạp Lan Trường Phong chấn động, giống như bị sét đánh.

Vậy mà Mạc Phàm rời khỏi Địa Cầu, còn có khả năng không thể trở về được, như vậy không phải quá tốt ư.

Có Mạc Phàm ở đây, rất nhiều chuyện ông ta không dám gióng trống khua chiêng.

Nhưng Mạc Phàm rời đi không về, còn ai có thể hạn chế ông ta?

- Thật sao?

Nạp Lan Trường Phong xác nhận lại.

- Có phải thật hay không, các ngươi chậm rãi xác nhận đi, ta chỉ có thể nói tới đây thôi.

Nam tử kia cười nhạt, chỉnh quần áo, cười thần bí xoay người rời đi.

Nạp Lan Trường Phong nhìn nam tử thần bí kia rời đi, lại nhìn “Mạc Phàm” trò chuyện trên cầu Hỉ Thước, ông ta im lặng một lát, tươi cười âm hiểm xuất hiện trên mặt ông ta.

Mạc Phàm phân ra hai phần ba Phong Thiên Chi Địa, nhưng không cho thế lực tiền triều bọn họ một chút.

Không chỉ như vậy, bọn họ tốn sức chống cự cửa địa ngục, Mạc Phàm còn hủy phong thủy ở Khoái Hoạt Lâm của bọn họ, khiến bọn họ không có linh khí để dùng.

Có thể nói, Mạc Phàm khiến thế lực tiền triều bọn họ mất sạch thể diện.

Ông ta vốn tưởng rằng không có nhiều cơ hội báo thù, dù sao thực lực của Mạc Phàm quá mạnh rồi.

Ai biết trời cho cơ hội tốt như vậy, lúc này mới một tháng, Mạc Phàm đã bị cường giả mang đi, còn ở ngay trong hôn lễ.

- Chúng ta đi, Nhược Long.

Nạp Lan Trường Phong cười đứng dậy nói.

Không có Mạc Phàm, Mạc gia tương đương với con rồng không còn đầu, không mạnh hơn thế lực tiền triều bọn họ bao nhiêu.

- Dạ, gia gia.

Nạp Lan Nhược Long nhướn mày, đứng dậy rời đi theo Nạp Lan Trường Phong, tươi cười cũng xuất hiện trên mặt anh ta.



Lúc ông cháu Nạp Lan Trường Phong rời đi.

Đám Mạc Phàm đi theo Băng Giác tiên tử và một nữ tu sĩ khác thông qua Truyền Tống Trận, trở về Tu Chân giới.

- Mạc sư huynh, ta về Nam Cung gia trước, có cần ta thông báo cho Vô Phong sư thúc hoặc Vô Cực sư bá không?

Nam Cung Thanh hỏi.

Chuyện này liên quan tới sự việc trọng đại, nếu Mạc Phàm thật sự đến Thiên Tâm Cung, có khả năng cho dù Vô Cực và Vô Phong ra mặt, cũng không có tác dụng.

- Không cần làm phiền Nam Cung sư muội, chuyện này ta tự giải quyết được.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hiện giờ đã về Tu Chân giới, tự hắn có thể giết Băng Giác tiên tử và nữ tu sĩ kia.

Nhưng làm vậy không có tác dụng gì, Thiên Tâm Ấn khắc trên người hắn, không tới Thiên Tâm Cung sẽ không xóa bỏ được.

Không xóa bỏ được Thiên Tâm Ấn, với tính cách của Hàn Nguyệt tiên tử, vẫn sẽ phái người tới Địa Cầu, hắn vội vàng kết thúc hôn lễ tới Tu Chân giới là không có ý nghĩa.

Nếu là như vậy, hắn sẽ đi cùng hai người một chuyến.

- Thông báo cho Vô Phong và Vô Cực cũng không có tác dụng, trên người có Thiên Tâm Ấn của Thiên Tâm Cung bọn ta, chẳng khác nào nửa thân thể đã tiến vào Thiên Tâm Cung bọn ta.

Băng Giác tiên tử lạnh lùng nói.

Vậy mà Mạc Phàm từ chối việc báo cho Vô Phong Vô Cực, dựa vào Vô Phong và Vô Cực cũng vô dụng, một mình Mạc Phàm, càng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Thiên Tâm Cung.

- Thiên Bảo, ngươi trở về cùng Nam Cung sư muội đi, trên đường đi nhớ chiếu cố lẫn nhau.

Mạc Phàm giống như không nghe thấy lời Băng Giác tiên tử nói, nói.

- Dạ, Mạc sư thúc, sư thúc còn gì phân phó không?

Trương Thiên Bảo thành thật một cách kỳ lạ, lại hỏi.

- Có rảnh thì mang một số sư huynh đệ đến Địa Cầu dạo.

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.

Hắn rời đi như vậy, có một số người sẽ phát hiện ra được, Thiên Bảo cách Địa Cầu gần hơn một chút, có anh ta dành chút thời gian đi xem, sẽ tốt hơn nhiều.

Thực lực của Trương Thiên Bảo kém một chút, nhưng vẫn vô địch trên Địa Cầu.

- Đúng rồi, đây là dược dịch dùng để Tôi Thể ta đồng ý cho ngươi, ngươi tặng phương thuốc này cho sư nương ngươi, sau đó cầu sư nương luyện chế giúp, có lẽ sư nương ngươi sẽ không từ chối đâu.

Mạc Phàm lấy một ngọc giản ra đưa cho Trương Thiên Bảo.

Hắn vốn định tự mình luyện chế dược dịch này cho Trương Thiên Bảo, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn không có thời gian rảnh.

Y thuật của Bất Diễm sư tỷ cũng tạm, đủ để luyện chế dược dịch này.

Ngoài ra phương thuốc này là thứ hiếm có, có thứ này Bất Diễm sư tỷ sẽ không từ chối Trương Thiên Bảo.

Hắn lại công đạo một phen, liền tiễn Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo.

Ở một bên, Băng Giác tiên tử thấy Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Mạc Phàm, đây là di ngôn cuối cùng của ngươi rồi.
 
Back
Top Bottom