Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1852: Hiên Viên Vô Kỳ nói.


Nói xong, hắn đi về phía đại môn, cơ thể khẽ bay lên.

Đồng thời, một thoát thai chi thể của hắn, cũng bay về phía một cánh cửa địa ngục khác.

- Các ngươi lùi về sau một chút, ngoài ra phong bế vùng không gian này lại.Mạc Phàm nghiêng đầu, nói với đám Ngao Thiên.

Đám Hiên Viên Vô Kỳ vội vàng lùi về sau, còn bố trí phòng hộ gần cửa địa ngục.

Không lâu sau, cửa địa ngục và Mạc Phàm được phong bế bên trong bình chướng hình bọt khí.

Mạc Phàm nheo mắt, vỗ mấy vị trí trên cửa.

“Rầm rầm rầm…” Có tổng cộng chín nơi, mỗi lần đánh xuống, sẽ có một Ma Văn sáng lên, bay từ đại môn ra.

Chín Ma Văn đều sáng lên toàn bộ, luyện thành một ký hiệu đặc biệt.

- Úc mê kỳ ca thao...

Chú ngữ cổ quái truyền từ miệng Mạc Phàm ra, mấy ký hiệu này sáng lên.

Trên hai cánh cửa, âm thanh cơ quan chuyển động lập tức vang lên.

Lấy lỗ cắm làm trung tâm, cơ quan chuyển động, có tổng cộng chín vòng.

Sau chín vòng.

“Rầm” một tiếng, một đạo bạch quang xuất hiện ở giữa đại môn, đại môn cao trăm mét chậm rãi mở ra.

Cửa địa ngục, mở!

Bên trong đại môn, vô số sinh vật tà ác lập tức mãnh liệt mà ra.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, hỏa diễm lóe lên trong mắt hắn.

Một tiếng phượng minh vang lên, hai hỏa phượng hoàng vô cùng to lớn giống như hai chiến hạm hỏa diễm xông về phía đám sinh vật tà ác, đến chỗ nào, sinh vật tà ác chỗ đó bị đốt sạch.

Đồng thời bên ngoài đại môn, hai đạo tường lửa chắn đại môn lại, những sinh vật tà ác thoát khỏi hỏa phượng hoàng còn chưa ra khỏi đại môn hỏa diễm này, đã bị đốt sạch.

Mạc Phàm và thoát thai chi thể của hắn đứng trước đại môn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, nhìn về phía Nạp Lan Trường Phong.

- Nạp Lan Trường Phong, ngươi còn gì để nói?

Trước cửa, đám Ngao Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Cửa địa ngục mở ra, Mạc Phàm thắng Nạp Lan Trường Phong, hai tiên sứ kia cũng được cứu rồi.

Nạp Lan Trường Phong nhìn hai cánh cửa mở ra, trong chớp mắt sắc mặt khó coi tới cực hạn.

Rất rõ ràng, ông ta tiến vào trong hố của Mạc Phàm.

Hơn nữa cái hố này không phải Mạc Phàm đẩy ông ta vào, mà ông ta quá tham lam tự mình bước vào.

Nếu ông ta không đánh cược với Mạc Phàm, ông ta còn có thể lấy đi 100 viên linh thạch thượng phẩm, duy trì một thời gian không ngắn.

Nhưng hiện giờ, thế lực tiền triều của ông ta ở Khoái Hoạt Lâm không có linh khí cung cấp, thua thanh chủy thủ kia, còn lập tức gặp phải vấn đề không có linh khí để hấp thu.

- Mạc tiên sinh, hai thứ này đều là của ngươi, nhưng có thể tiếp tục cung cấp linh khí cho thế lực tiền triều bọn ta không?

Nạp Lan Trường Phong lấy rương linh thạch và chủy thủ ra, trực tiếp quỳ xuống cầu xin.

Đường đường là đại tổng quản của thế lực tiền triều, cho dù trước đây không lâu khi kinh đô đại chiến, đối với Mạc Phàm vẫn không cung kính, cho dù là vừa rồi, ông ta còn gọi thẳng tên Mạc Phàm, hiện giờ lại ăn nói khép nép như thế.

- Ngươi dùng thứ gì để làm giao dịch với ta?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

Hắn thắng cược, hai thứ này vốn là của hắn, đã là lúc này rồi, Nạp Lan Trường Phong vẫn còn cáo già như vậy, thật sự có tác dụng sao?

Hắn vươn một tay ra, cái hộp kia và thanh chủy thủ đều rời khỏi tay Nạp Lan Trường Phong, bay vào trong tay hắn, được hắn thu vào.

- Không, không, đây không phải là giao dịch, mong Mạc tiên sinh nể mặt thế lực tiền triều bọn ta là người Hoa Hạ, khôi phục linh khí chỗ bọn ta, ngươi bảo bọn ta làm gì cũng được, đây đều là lỗi của ta, không liên quan tới trên vạn người thế lực tiền triều, Mạc tiên sinh muốn trừng phạt, thì trừng phạt mình ta là được rồi.

Trong mắt Nạp Lan Trường Phong lóe lên sắc bén, vội vàng nói.

Linh thạch vốn là Mạc Phàm vô duyên vô cớ đưa cho, thanh chủy thủ kia cũng không có tác dụng gì đối với ông ta, cho Mạc Phàm thì cho Mạc Phàm, chỉ cần Mạc Phàm khôi phục linh khí là được.

Chỉ cần khôi phục linh khí, thế lực tiền triều bọn họ vẫn không tính là thua.

Sau này còn cơ hội lật bàn.

- Đây đều là lỗi của ngươi, không liên quan tới những người khác của thế lực tiền triều đúng không?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

- Đúng vậy.

Nạp Lan Trường Phong gật đầu, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, nhưng trong đôi mắt là sắc lạnh.

Hôm nay Mạc Phàm khiến ông ta ăn nói khép nép như vậy, Mạc Phàm đợi cầu xin ông ta đi.

- Ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì đúng không, chỉ cần trả linh khí lại cho các ngươi?

Mạc Phàm lại hỏi tiếp.

Nạp Lan Trường Phong do dự một lát, lúc này mới mở miệng.

- Đúng vậy, mong Mạc tiên sinh phân phó.

- Được thôi, ta có hai người bạn ở bên trong cửa địa ngục, ngươi tiến vào xem thử đi, giúp ta dẫn bọn họ ra ngoài, chuyện này liền xóa bỏ, ta sẽ mở linh khí truyền vào Khoái Hoạt Lâm.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Không phải Nạp Lan Trường Phong nói chuyện gì cũng có thể làm sao, vậy thì để ông ta tiến vào bên trong.

Hắn vừa nói câu này ra khỏi miệng, cơ thể Nạp Lan Trường Phong lập tức run lên, giống như bị sét đánh.

Bảo ông ta tiến vào cửa địa ngục, cho dù Mạc Phàm không đóng cửa lại, cường giả ở bên trong không chỉ rất lợi hại, số lượng còn rất nhiều, chuyện này không khác gì bảo ông ta vào chịu chết?

Ông ta mới tiến vào Nguyên Anh kỳ không lâu, không muốn vì chút linh khí mà mất mạng.

Ông ta thủ hộ thế lực tiền triều lâu như vậy, cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Ngoài ra Hoa Hạ không cung ứng linh khí, bọn họ ra nước ngoài tìm một nơi có phong thủy là được.

Với thực lực của bọn họ, chỉ sợ có cả đống thế lực muốn bọn họ định cư.

- Mạc tiên sinh, ta không quen thuộc bên trong đại môn lắm, hơn nữa tu vi của ta còn rất kém, ta đi vào trong không thỏa đáng lắm đâu, trái lại ta thì không sao, nhưng nếu ta đi vào, sẽ làm chậm trễ đại sự của Mạc tiên sinh, vậy thì không được ổn lắm.

Nạp Lan Trường Phong do dự một lát, nghiêm túc nói.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh bỉ.

- Không phải ngươi có thể vì những người của thế lực tiền triều, làm bất cứ chuyện gì sao?

- Nếu Mạc tiên sinh cố ý để ta đi vào, ta lập tức có thể đi vào, nhưng nếu thất bại, mong Mạc tiên sinh thực hiện lời hứa.

Nạp Lan Trường Phong mặt dày mày dạn cười nói.

Mạc Phàm cười ha ha, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh, không ép Nạp Lan Trường Phong.

Người như vậy, hắn không có gì phải nói với Nạp Lan Trường Phong.

Nhìn thì nghiêm túc đàng hoàng, thực ra là luôn nói hươu nói vượn.

Nhưng đây là tự do của Nạp Lan Trường Phong, để ông ta đi đi, xem ông ta có thể đi bao xa.

- Hiên Viên lão gia tử, nếu thế lực tiền triều đồng ý làm việc, có thể tính dựa theo quân công cung ứng linh khí, không có quân công, thì dùng linh thạch và thiên tài địa bảo tới mua linh khí, còn giá cả, các ngươi cứ định, ngọn nguồn linh khí, đợi ta trở về Tu Chân giới, sẽ bảo người chuyển vài tòa linh sơn và mấy linh hà qua, các ngươi không cần lo lắng.

Mạc Phàm nói với Hiên Viên Vô Kỳ.

Trên đời không có thứ vô ích tới, ít nhất sau này không có đến không.

Muốn, chỉ có thể dựa vào hai tay mình tới lấy.

Hắn vừa nói xong, sắc mặt Nạp Lan Trường Phong lập tức xanh mét.

Lần này bọn họ thật sự rơi vào đường cùng rồi.

- Dạ, Mạc tiên sinh, lát nữa bọn ta sẽ định quy tắc.

Hiên Viên Vô Kỳ nói.

- Ừm.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, nhìn trong cửa địa ngục được hỏa diễm che lại.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1853: Thứ này thì ta nhận.


Cửa địa ngục đã mở ra, kế tiếp là cứu Vọng Cơ sư huynh và Thiên Bảo rồi.

Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, thần thức như nước biển lan tràn vào trong cửa địa ngục.

Sau đó, giọng của hắn vang lên trong cửa địa ngục.

- Vọng Cơ sư huynh, Thiên Bảo, cửa đã mở ra, nhanh ra ngoài.

Cách đó không xa, Nạp Lan Trường Phong nghe thấy lời Mạc Phàm nói, trong chớp mắt tâm tình chìm vào đáy cốc.

Đại môn mở ra, Mạc Phàm chỉ cần truyền âm thông qua thần thức hoặc thông qua Thông Tấn Phù là được.

Mạc Phàm vốn không cần ông ta đi vào, chỉ muốn thăm dò ông ta một phen, xem ông ta muốn cứu tộc nhân là nói thật hay giả, kết quả ông ta bị lừa dễ dàng như vậy.

Vừa rồi ông ta chỉ cần gan lớn một chút, không cần tiến vào bên trong, là có thể khôi phục linh khí ở Khoái Hoạt Lâm rồi.

Nhưng hiện giờ nói gì cũng vô dụng thôi.

Giọng Mạc Phàm vừa vang lên, bên trong trật tự chi môn, giọng Trương Thiên Bảo vang lên.

- Sư thúc, mau đỡ ta ra với, nếu không ta không ra được.

Mạc Phàm nhíu mày, nhìn theo giọng nói.

ấ ầ ố ế ểChỉ thấy ở tầng thứ ba cửa địa ngục, Trương Thiên Bảo trốn trên đài cao sinh vật tà ác không tới được, hai tay ôm cây cột không bỏ, không biết anh ta leo lên kiểu gì.

Nhưng nơi đó còn không thấp, anh ta không dám đi xuống, Ma Vương ở phía dưới buồn tẻ nhìn anh ta mà không thể đi lên.

Trừ chuyện đó ra, cho dù anh ta có tu vi Hóa Thần, nhưng không có biện pháp rời khỏi tầng thứ ba.

- Hồng Liên!

Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, trong một con mắt Hồng Liên lóe lên, một đóa Hồng Liên liền đến bên cạnh Thiên Bảo, quấn Thiên Bảo ở bên trong.

Sau đó trong một con mắt khác của hắn, hào quang màu bạc chớp lóe, trên Hồng Liên sáng lên phù văn hình con mắt, Hồng Liên mang theo Trương Thiên Bảo biến mất khỏi trên đài cao ở tầng thứ ba, xuất hiện bên cạnh Mạc Phàm.

Bên trong Mạc Phàm, Trương Thiên Bảo vô cùng chật vật nhìn cánh cửa kia, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ấm ức.

- Sư thúc, nếu người không tới nữa, ta sẽ mất mạng rồi.

Cánh cửa này nói đóng liền đóng, khiến anh ta trở tay không kịp.

Anh ta trở ra, đã bị truyền tống tới tầng thứ ba, rơi vào đài cao kia.

Vào bên trong mới đầu anh ta còn không cảm nhận được gì, anh ta là tu sĩ Hóa Thần, những Ma Vương kia đều là Nguyên Anh kỳ.

Nhưng thời gian lâu dần, anh ta mới phát hiện, ở bên trong anh ta chậm rãi không có biện pháp sử dụng pháp thuật và linh lực.

Những Ma Vương đó giống như cảm thấy có hứng thú với mạng nhỏ của anh ta, anh ta sợ tới mức nhanh chóng trốn lên đài cao.

Nếu Mạc Phàm không đến cứu anh ta, đợi những Ma Vương đó tụ tập càng nhiều, tụ tập đến mức có thể nhảy lên đài cao, anh ta chắc chắn xong đời rồi.

Không có biện pháp dùng pháp thuật và linh lực, anh ta chắc chắn không phải đối thủ của những Ma Vương kia.

Mạc Phàm lắc đầu cười, quả nhiên tiểu tử này không hổ là khí vận chi tử, bên trong cửa địa ngục, còn nguy hiểm hơn hắn nghĩ một chút.

Nếu không phải vận khí của Trương Thiên Bảo tốt, rơi vào nơi đó, đúng là khó mà thoát được.

- Không biết Vọng Cơ sư huynh thế nào rồi.

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên lo lắng, nói.

- Vọng Cơ sư thúc lợi hại hơn ta, hẳn là an tâm hơn ta một chút, đúng không?

Trương Thiên Bảo không chắc chắn lắm nói.

Đạo Môn bọn họ tu pháp thuật là chính, pháp thuật không thể dùng, chỉ dựa vào chút thể thuật và võ đạo, thực không đủ nhìn.

Nếu không phải vận khí của anh ta tốt, cầm một số thiên tài địa bảo, chỉ sợ càng nát hơn.

Nhưng Vọng Cơ cho dù là pháp thuật hay võ đạo đều rất mạnh, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

- Không phải an toàn hơn ngươi một chút, mà an toàn hơn ngươi nhiều.

Mạc Phàm bĩu môi nói.

Nếu lấy số mệnh và pháp bảo trên người Trương Thiên Bảo, chỉ sợ gia hỏa này không đánh lại được một số Nguyên Anh đỉnh phong chiến lực mạnh.

- Làm sao có thể, sư thúc, dù sao ta cũng là tu sĩ Hóa Thần, ta ở bên trong đúng là khỏi cần ẩn dấu thực lực.

Trương Thiên Bảo có chút bất mãn nói.

Nói như vậy, anh ta thật sự mất hứng rồi.

- Tự ngươi xem đi.

Mạc Phàm tức giận nói.

Hắn vừa nói xong, trong đại môn, Vọng Cơ sư huynh mặc bộ trắng, một tay cầm kiếm đi từ trong ra, vốn không phải Trương Thiên Bảo có thể so sánh.

Trương Thiên Bảo nhìn thấy Vọng Cơ, lập tức ước gì có cái lỗ để chui xuống.

- Vọng Cơ sư thúc không sao là được rồi, không sao là được rồi.

Vọng Cơ liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Trương Thiên Bảo một cái, cười khẽ.

- Mạc sư đệ bình yên trở về, ta an tâm rồi.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

- Vọng Cơ sư huynh không tính đi từ trong ra sao?

Vọng Cơ sư huynh nói như vậy, rõ ràng là có tính toán khác.

- Đại môn này rất thú vị, có vẻ thích hợp cho ta rèn luyện, ở nơi sâu giống như có thứ gì đó đang triệu hoán ta, ta chuẩn bị thử đi đến tầng cuối cùng xem.

Vọng Cơ cười nhạt nói.

- Vậy sao?

Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, không khuyên bảo gì nữa.

Mỗi người đều có đường đi của mình, nếu Vọng Cơ sư huynh đã quyết định, hắn không ngăn cản nữa.

Vọng Cơ sư huynh có thể tự mình trở về, ở bên trong cửa địa ngục, trái lại hắn không có gì phải lo lắng.

Chẳng qua nếu lần sau gặp cửa địa ngục, Vọng Cơ sư huynh còn chưa ra ngoài, hắn lại mở cửa địa ngục là được.

Ngoài ra dựa theo lời Trớ Chú Chi Môn, nếu có thể đánh xuyên qua chín tầng, có thể ra khỏi cửa địa ngục, còn có khả năng đạt được cửa địa ngục.

Nếu bên trong có cơ duyên gì sẽ là của Vọng Cơ sư huynh, vậy thì không còn gì tốt hơn, cửa địa ngục cũng không phải thứ đơn giản.

- Vậy Vọng Cơ sư huynh nhận lấy thứ này, có lẽ có tác dụng.

Mạc Phàm lấy thanh chủy thủ đạt được từ chỗ Nạp Lan Trường Phong ra, đưa cho Vọng Cơ.

Thanh chủy thủ này không phải chìa khóa mở ra hai cánh cửa này, nhưng dù sao cũng mở được một cánh cửa địa ngục.

Vọng Cơ sư huynh mang theo bên người, trong không gian của cửa địa ngục, có lẽ có tác dụng.

- Thứ này thì ta nhận.

Vọng Cơ nhận lấy chủy thủ nhìn thoáng qua, chủy thủ đến tay anh ta, lập tức chấn động bay lên, sau đó không ngừng chuyển động quanh anh ta.

- Vọng Cơ sư huynh cần phải cẩn thận.

Mạc Phàm lấy không ít linh thạch và đan dược ra, tính cả lỗ hổng khế ước trên cửa địa ngục, đều đưa cho Vọng Cơ.

Không biết phải mất bao lâu Vọng Cơ sư huynh mới đả thông chín tầng, linh thạch và đan dược là thứ không thể thiếu.

Lỗ hổng khế ước có thể mở từ bên ngoài, hắn không biết ở bên trong có thể mở được hay không, nhưng luôn phải có biện pháp phòng bị.

Nếu Vọng Cơ sư huynh xông chín tầng thất bại, còn có thể tự mình ra khỏi cửa địa ngục.

- Vậy đa tạ Mạc sư đệ.

Vọng Cơ cũng không khách sáo, nhận lấy toàn bộ.

Anh ta tạm biệt Mạc Phàm và đám Trương Thiên Bảo, liền xoay người đi vào trong cửa.

Mạc Phàm nhìn Vọng Cơ sư huynh biến mất trong cửa địa ngục, vỗ ngược chín cái lên cửa địa ngục như vừa rồi.

Chỗ lỗ cắm chuyển động ngược, hai cửa địa ngục đóng lại.

Không chỉ như vậy, theo đại môn đóng lại, trên đại môn lóe lên hào quang màu bạc, che khuất đại môn.

Hào quang nhanh chóng thu lại, cửa địa ngục càng ngày càng nhỏ.

Chỉ trong phút chốc, cửa địa ngục treo trên không Hoa Hạ gần một năm, biến mất hoàn toàn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1854: Văn minh cao cấp?


Hai cửa địa ngục này vừa biến mất, cả Hoa Hạ lập tức sôi trào hừng hực.

Tuy cửa địa ngục ở bên ngoài trận pháp phòng ngự của Hoa Hạ, nhưng thứ to như vậy trôi nổi trên không, vẫn có thể nhìn thấy.

Ba cánh cửa này ở trong mắt đa số mọi người, giống như ba chiến hạm của người ngoài hành tinh treo trên đỉnh đầu, có khả năng hủy diệt thành phố phía dưới bất cứ lúc nào.

Nhất là Phong Thiên Chi Địa và Giang Nam đều từng bị chiếm lĩnh, gần thủ đô thì bị diệt mấy tòa thành phố, khủng hoảng do ba cánh cửa tạo thành có thể nghĩ tới.

Nhưng hiện giờ, vậy mà ba cánh cửa biến mất.

Bóng ma trong lòng rất nhiều người, cũng biến mất theo.

Nhưng bóng ma biến mất giới hạn ở Hoa Hạ.

Bên ngoài Hoa Hạ, không ít người thấy cửa địa ngục biến mất hoàn toàn thông qua vệ tinh, sắc mặt vô cùng khó coi.

Phải biết rằng, cửa địa ngục đã ở trên không Hoa Hạ gần một năm.

Mạc gia, ngũ lão và tông môn ẩn thế tập hợp gần hết tất cả lực lượng ở Hoa Hạ, đều không thể làm gì ba cánh cửa này.

Mạc Phàm mới trở về bao lâu, chưa tới một ngày, ba cánh cửa địa ngục đều biến mất toàn bộ.

Trong đó có một cánh cửa, còn bị Mạc Phàm chém nát.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Châu Âu, một đám lão giả tụ tập trước bàn tròn, một người trong đó sốt ruột nói.

Tuy cánh cửa này không phải bọn họ thả ra, nhưng khế ước cánh cửa này là bọn họ giải đọc, ba cánh cửa này vốn ở một nơi thần bí của Châu Âu.

Đám người Châu Mỹ chỉ tìm được tài liệu về cửa địa ngục, càng tin tưởng hơn.

Nếu không có bọn họ giúp đỡ, đám người Châu Mỹ đã không có biện pháp mở ba cánh cửa này.

Hiện giờ Mạc Phàm thu phục ba cánh cửa kia, với hiểu biết của bọn họ về Mạc Phàm, bước tiếp theo của Mạc Phàm sẽ là tìm tới chỗ bọn họ.

Bọn họ đã bị Mạc Phàm lăn qua lăn lại, lại lăn một phen nữa, bọn họ thật sự xong đời rồi.

Hơn nữa lần trước Mạc Phàm chỉ lấy một ít thiên tài địa bảo.Bọn họ lại dùng cửa địa ngục với Hoa Hạ, Mạc Phàm sẽ đối phó bọn họ thế nào?

Bọn họ không phải người Hoa Hạ, nếu Mạc Phàm lấy cửa địa ngục đối phó bọn họ, bọn họ cũng không có thực lực đi chống cự.

Vũ khí nóng gần như vô dụng đối với thứ trong cửa địa ngục, cường giả của bọn họ đã sớm bị Mạc Phàm tàn sát rồi.

- Còn có thể thế nào, nếu lúc này không tới Hoa Hạ xin lỗi cầu hòa, chỉ sợ không lâu sau, thứ như cửa địa ngục sẽ xuất hiện ở chỗ chúng ta.

Một lão giả chống gậy nói.

Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân, là thủ đoạn quen dùng trước đây của Mạc Phàm.

Bọn họ thả cửa địa ngục, Mạc Phàm chắc chắn sẽ trả lại thứ gì đó tương tự.

Bọn họ không có sức chống cự, xin lỗi cầu hòa là biện pháp duy nhất.

Dù sao không phải bọn họ chủ động phóng thích cửa địa ngục, là người bên Châu Mỹ, bọn họ chỉ là trợ thủ.

Đến lúc đó đẩy hết trách nhiệm cho đám người Châu Mỹ, tuy bọn họ không thể thoát thân hoàn toàn, nhưng ít nhất có thể xử lý nhẹ hơn.

- Ta cảm thấy không có vấn đề gì.

Một lão giả đeo kính ở bên cạnh nói.

Lúc trước ông ta không đồng ý chuyện này, nhưng không thể làm gì được khi người Châu Mỹ gây áp lực.

Ngoài ra người Châu Mỹ nói với ông ta lúc Mạc Phàm lên Thượng giới xảy ra vấn đề, có khả năng Mạc Phàm chết rồi.

Cho dù không chết, cũng khó trở về được.

Nhưng Mạc Phàm không chỉ trở lại, còn cường đại hơn trước rất nhiều.

Trên Địa Cầu hiện giờ, chỉ sợ không có ai đối phó được Mạc Phàm.

Lúc này không thu tay lại, đợi Mạc Phàm tìm tới, lúc ấy muộn rồi.

Hai lão giả mới mở miệng, những người khác nhao nhao gật đầu.

- Nếu mọi người không có ý kiến, vậy lập tức chuẩn bị một đội người tới Hoa Hạ, đàm phán chuyện giảng hòa.

Trong bàn tròn, một lão giả thận trọng nói.

- Đợi một chút, hiện giờ đi xin lỗi thì hơi sớm?

Lúc này, một nam tử thanh niên đứng dậy nói.

- Tiểu Albert, ngươi có ý kiến gì, chẳng lẽ ngươi còn muốn báo thù?

Lão giả kia nhíu mày hỏi.

Người thanh niên này là gia chủ mới của gia tộc Luyện Kim Sư Albert, tuy Mạc Phàm giết Albert, nhưng thế lực gia tộc Albert vẫn không giảm.

Phóng thích cửa địa ngục, cũng là tiểu Albert chủ trương.

Lúc ấy bọn họ không có ý kiến, nhưng hiện giờ Mạc Phàm trở lại, bọn họ lại đối đầu với Mạc Phàm, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Tuy bọn họ có cừu nhất định với Mạc Phàm, nhưng không muốn bị diệt như gia tộc Albert.

- Không không không, ta không muốn báo thù, ta chỉ không muốn xin lỗi, cho nên Lawson tiên sinh, ai muốn đi xin lỗi, thì sẽ giống như hai vị này.

Ngón tay Tiểu Albert chỉ về phía hai lão giả vừa nói chuyện, nhẫn trên ngón tay sáng lên.

Vẻ mặt hai lão giả kia thay đổi, còn chưa nói thành lời, hào quang chớp lóe, trực tiếp biến thành hai pho tượng.

- Ngại quá, ta chuẩn bị luyện bọn họ thành vàng, nhưng Luyện Kim Thuật còn chưa đủ thành thạo, nên luyện thành sắt, thật xin lỗi.

Tiểu Albert xoay chiếc nhẫn trên tay mình, cười nói.

Rõ ràng là xin lỗi, nhưng trên mặt không có chút áy náy nào.

Xung quanh, sắc mặt không ít người thay đổi, nhìn về phía Tiểu Albert với vẻ kiêng kị.

- Tiểu Albert, ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn tất cả gia tộc bọn ta bị Mạc Phàm tiêu diệt, nếu ngươi không muốn xin lỗi, có thể bảo người khác làm thay, loại chuyện này không cần phải để chúng ta ra mặt.

Sắc mặt Lawson ngồi giữa khó coi, hỏi.

Mạc Phàm muốn tra ra bọn họ không khó chút nào, một khi Mạc Phàm điều tra ra, bọn họ chắc chắn bị diệt sạch.

- Lawson tiên sinh, ta còn trẻ, còn chưa sống đủ, không muốn bị người Hoa Hạ g**t ch*t, ta chỉ cảm thấy các ngươi bị tiểu tử Hoa Hạ dọa sợ mà thôi, cậu ta không vô địch như các ngươi nghĩ, ít nhất bây giờ còn chưa có, chúng ta chỉ cần đợi thêm chút nữa, là có thể thấy thứ chúng ta không cần đi xin lỗi, nếu vừa rồi mạo phạm chỗ nào, mong các vị tha thứ.

Tiểu Albert cười nói.

- Có ý gì?

Lawson nhíu mày, hỏi.

- Trước đó không lâu đám người Châu Mỹ kia nhận được tín hiệu của văn minh cao cấp, ngay hai tiếng trước, bọn họ liên lạc với văn minh cao cấp thành công, xuất phát từ lễ phép bọn họ đưa cho văn minh cao cấp một khối thổ địa, văn minh cao cấp xuất phát từ lễ thượng vãng lai, cũng đồng ý với thỉnh cầu của người Châu Mỹ, giúp người Châu Mỹ loại sạch sinh vật trên vùng đất Hoa Hạ, không lâu sau, người các ngươi e ngại, sẽ chống lại văn minh cao cấp, như vậy các ngươi còn cảm thấy cần xin lỗi tiểu tử Hoa Hạ kia nữa không?

Tiểu Albert buông tay, cười nói.

- Văn minh cao cấp?

Trước mắt đám Lawson sáng lên, lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Tín hiệu như vậy nhà nghiên cứu khoa học bọn họ cũng từng nhận được, nhưng xuất phát từ suy nghĩ an toàn, bọn họ đều không trả lời lại.

Nhưng so với văn minh cao cấp này, hình như Mạc Phàm càng nguy hiểm hơn.

- Nếu là như vậy, vậy có thể đợi văn minh cao cấp.

Lawson nghĩ một lát nói.

Tiểu Albert hơi nhếch miệng, nhìn về phía Hoa Hạ, tươi cười âm hiểm xuất hiện trên mặt anh ta.

Đợi Mạc Phàm bắt được văn minh cao cấp, bọn họ lại đến Hoa Hạ xin lỗi cũng không muộn.

Nhưng Mạc Phàm có thể bắt được văn minh cao cấp sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1855: Chịu Đòn Nhận Tội


Trước cửa địa ngục biến mất.

Mạc Phàm mang theo Trương Thiên Bảo, hạ xuống trước mặt đám Ngao Thiên.

Hắn nhìn thoáng qua đám Nạp Lan Trường Phong còn chưa rời đi, nhíu mày.

- Ngươi còn chuyện gì không?

- Mạc tiên sinh, lần này ta thật sự biết sai rồi, về chuyện linh khí của thế lực tiền triều còn có đường sống dịu đi không?

Biểu cảm của Nạp Lan Trường Phong hèn hạ đê tiện, nói.

Ông ta cứ trở về như vậy, chuyến này tới hưng sư vấn tội thật sự là tiền mất tật mang.

Lúc này Mạc Phàm mới giải quyết ba cánh cửa, tâm tình rất tốt, nói không chừng còn có đường sống.

- Chỉ cần Mạc tiên sinh nguyện ý, sau này thế lực tiền triều bọn ta, sẽ là thế lực của Mạc tiên sinh.

Nạp Lan Trường Phong lại nói tiếp.

Bọn họ vốn là tu sĩ tiền triều thống nhất ngự hạ, sáng tinh mơ đã mất, cũng tới lúc tìm một chủ tử khác làm chỗ dựa rồi.

Mạc Phàm mạnh như vậy, nếu như bọn họ dựa vào Mạc Phàm, không chỉ là thế lực dưới một người trên vạn người, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.

Phải biết rằng, Mạc Phàm có thể tùy tiện tìm người tới giúp đỡ, ở trên Thượng giới cũng không tệ.

- Ngươi còn lời khác muốn nói không?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hỏi.

- Mong Mạc tiên sinh chấp thuận bọn ta cống hiến sức lực cho ngươi.

Nạp Lan Trường Phong bái lạy Mạc Phàm nói.

Phía sau ông ta, mấy thế lực tiền triều quỳ xuống.

Mạc Phàm lắc đầu cười, đến giờ này rồi, mà Nạp Lan Trường Phong còn có tính toán này.

Lúc Nạp Lan Trường Phong tới, hắn đều không có ý nhận thế lực tiền triều.

Thế lực như vậy, vốn không đáng nhắc tới ở trong mắt hắn.

Cho dù là hắn hiện giờ, một câu tùy tiện, có thể triệu tập vô số Nguyên Anh đỉnh phong ở Tu Chân giới tới thủ hộ Mạc gia.

Lúc này Nạp Lan Trường Phong muốn phụng dưỡng hắn làm chủ, nghĩ hay quá nhỉ.

- Các ngươi có thể rời đi.

Mạc Phàm vung tay lên, đám Nạp Lan Trường Phong trực tiếp biến mất không thấy.

Làm xong những chuyện này, hắn nhìn về phía đám Hiên Viên Vô Kỳ.

- Người nào phóng cửa địa ngục ra, các ngươi điều tra ra rồi đúng không?

Mạc Phàm hỏi.

Cửa địa ngục đã thu phục, tuy Vọng Cơ sư huynh lựa chọn ở bên trong, nhưng chuyện này coi như chấm dứt.

Kế tiếp, chỉ còn lại những người phóng cửa địa ngục tới Hoa Hạ.

Trước khi hắn rời khỏi Địa Cầu, cũng không đuổi tận giết tuyệt những người này, chỉ bắt bọn họ giao thiên tài địa bảo ra.

Hắn rời đi chưa được bao lâu, đám người này lại bắt đầu ra tay với người Mạc gia.

Nếu lại tha cho bọn họ, lần sau hắn rời khỏi Địa Cầu, không biết sẽ gây ra nhiễu loạn gì.

Cửa địa ngục xuất hiện lâu như vậy, Hiên Viên Vô Kỳ chắc chắn biết là ai làm.- Chuyện này đã sớm điều tra ra, sẽ ra tay với bọn họ sao?

Hiên Viên Vô Kỳ nói.

Một năm này, bọn họ luôn bận rộn đối phó cửa địa ngục, nhưng người nào làm vẫn biết.

Không chỉ như vậy, bọn họ còn sắp xếp sát thủ vào xung quanh đám người này.

Một khi cửa địa ngục diệt Hoa Hạ, những người này cũng phải chết.

- Phái một đám người qua đó, phàm là người tham dự vào chuyện này, không để một ai sống sót.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc bén, nói.

Cửa địa ngục xuất hiện, tạo thành ảnh hưởng lớn đối với nhiều thành phố, thù này không báo thì có lỗi với người bị hại.

- Ừm, nếu không đủ nhân thủ, người Mạc gia cũng có thể mặc ngươi sai bảo.

Mạc Phàm lại nói tiếp.

- Dạ, Mạc tiên sinh, không đủ…

Hiên Viên Vô Kỳ gật đầu, lập tức lộ ra vẻ xoắn xuýt.

- Có vấn đề gì sao?

- Xử lý xong những người đó cũng không sao, nhưng đám thế lực tiền triều, thật sự phải làm tới nước này sao?

Hiên Viên Vô Kỳ lo lắng nói.

Thực lực của đám Nạp Lan Trường Phong không thể khinh thường, hiện giờ không có linh khí cung ứng, cho nên linh khí đều phải dùng công lao và thiên tài địa bảo đổi, Mạc Phàm ở đây, trái lại không cần lo lắng bọn họ quấy rối.

Một khi Mạc Phàm rời đi, đám người này chắc chắn không từ bỏ ý đồ.

Nếu có thể, khôi phục linh khí cho bọn họ, mọi người bình an vô sự, cũng là lựa chọn không tệ, tốt hơn là làm tới bước Mạc Phàm.

- Ngươi cảm thấy khôi phục linh khí cho bọn họ, bọn họ sẽ thành thật ở Khoái Hoạt Lâm sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.

- Bọn họ đã thành thật gần 100 năm, hẳn là không làm gì đâu?

Hiên Viên Vô Kỳ nói.

- Trước kia sẽ không, nhưng sau này thì sao?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Trước kia các quốc gia đều có cường giả tọa trấn, bọn họ không cần phải mời thế lực tiền triều.

Nhưng cường giả các quốc gia gần như bị hắn chém giết, còn lại sẽ gặp một đợt chém giết mới.

Sau này sẽ hình thành một cục diện mới, mình Hoa Hạ độc cường.

Những thế lực này vì có thể đạt được thắng lợi trong cuộc tranh đấu kế tiếp, chắc chắn sẽ bám lấy cao thủ Hoa Hạ, thế lực tiền triều không thể nghi ngờ là lựa chọn đầu tiên.

Thế lực tiền triều ở Hoa Hạ cũng chẳng thích, bọn họ đâu chỉ cần khôi phục linh khí cho bọn họ, chỉ cần đối phương cho bọn họ nhiều chỗ tốt hơn, bọn họ sẽ quay đầu về phía thế lực ngoại quốc.

Cho nên cho dù đối đãi thế lực tiền triều thế nào, với tính cách của Nạp Lan Trường Phong, chắc chắn sẽ đứng về phía càng có lợi hơn.

- Mạc tiên sinh nói rất đúng.

Hiên Viên Vô Kỳ nghĩ một lát, vội vàng gật đầu.

- Cứ kệ bọn họ đi, nguyện ý làm việc giúp Hoa Hạ thì nhận lấy, không muốn ở lại cũng không sao, không đối nghịch với Hoa Hạ thì thôi, nếu sau này những người này đứng đối diện Hoa Hạ, không cần phải lưu tình.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Nạp Lan Trường Phong cầm chìa khóa của tà ác chi môn, ông ta vốn nên lấy chìa khóa ra sớm một chút, đóng cửa đại môn lại, nhưng ông ta không làm như vậy trước khi đám Hiên Viên Vô Kỳ tự bạo.

Nếu hắn đoán không sai, Nạp Lan Trường Phong muốn đợi đám Hiên Viên Vô Kỳ tự bạo hết, mới đi đóng cửa địa ngục.

Như vậy ông ta không chỉ thành anh hùng đóng cửa địa ngục, cao thủ của tông môn ẩn thế, ngũ lão và Mạc gia bị diệt sạch, chỉ còn lại những tu sĩ của thế lực tiền triều, thế lực tiền triều không cần ẩn cư ở Khoái Hoạt Lâm, mà trở thành chưởng khống giả mới của Hoa Hạ.

Nhưng vì hắn trở về, mới khiến kế hoạch của Nạp Lan Trường Phong bị hủy.

Nếu không nể mặt ông ta là người Hoa Hạ, cũng không làm ra chuyện gì, hắn sẽ không để ông ta sống sót.

Người như vậy, tốt nhất là rời khỏi Hoa Hạ.

- Dạ, Mạc tiên sinh.

- Chuyện giải quyết đám người mở cửa địa ngục, ngươi đi làm đi, nếu có vấn đề gì, thì tìm ta bất cứ lúc nào.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Dạ.

Hiên Viên Vô Kỳ ôm quyền với Mạc Phàm, muốn rời đi.

Mạc Phàm nhíu mày, nhìn về phía Đông.

Phía Đông cách đó không xa, một quang tử đột nhiên sáng lên, một đạo quang bắn từ bên trong ra, hình thành một màn hình cách trên đầu đám Mạc Phàm không xa.

Bên trong màn hình, một nam tử râu quai nón bưng một ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười đắc ý, đang dựa vào đài điều khiển.

Phía sau đài điều khiển, một chiến hạm hình con thuyền xuất hiện trên màn ảnh.

Bên trong chiến hạm, một số sinh vật như trùng tử đang đi tới đi lui.

Đồng thời, giọng nam tử râu quai nón vang lên.

- Mạc tiên sinh đúng không, các ngươi đang thảo luận nên giải quyết bọn ta thế nào à, không cần phiền phức như vậy, ta tới chịu đòn nhận tội, ngoài ra ta còn mang tới một tin tức, nói không chừng có thể lấy công chuộc tội, không biết Mạc tiên sinh có hứng thú nghe không.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1856: Rios


Giọng Hoa Hạ không thuần thục, khiến sắc mặt đám Hiên Viên Vô Kỳ lập tức thay đổi.

- Rios, vậy mà ngươi còn dám tới?

Rios là người cầm quyền mới của Châu Mỹ, dựa theo điều tra của ông ta, cửa địa ngục là ông ta chủ đạo phóng tới Hoa Hạ.

- Hiên Viên Vô Kỳ, đừng kích động, không phải ta tới xin lỗi hành động ngu ngốc của mình sao?

Rios lắc ly rượu, nói.

Ông ta nói xong không quan tâm Hiên Viên Vô Kỳ còn đang kích động, trên mặt không có chút lo lắng.

- Nếu ngươi kích động, để những người nào đó xung quanh ta giết ta, ta muốn lập công chuộc tội cũng không có biện pháp, đến lúc đó, có thứ gì diệt Hoa Hạ, vậy đừng trách ta, chịu tội sẽ do Hiên Viên lão gia tử ngươi tới gánh vác.

Rios cười nói.

- Vậy mà ngươi…

Hiên Viên Vô Kỳ nhíu mày, những lời vừa nói ra khỏi miệng, lập tức dừng lại.

Xem ra sát thủ ông ta sắp xếp bị lộ rồi.

- Hiên Viên lão gia tử yên tâm, bọn họ rất tốt, rất an toàn, chỉ cần lão gia tử đừng kích động, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Rios cười đắc ý nói.

Sát thủ được xếp vào bên cạnh ông ta, sao ông ta có thể không biết.

Nếu không biết, ông ta đã không sống được tới tận hôm nay.

Hiên Viên Vô Kỳ nắm chặt tay, nhưng lập tức buông lỏng ra.

- Là ngươi phóng cửa địa ngục ra sao?

Ở một bên, Mạc Phàm nhìn lướt qua Rios hỏi.

- Không sai, là ta, có khả năng Mạc tiên sinh còn chưa biết, ta tự giới thiệu một phen, ta tên là Rios Washington, ngươi gọi ta là Rios được rồi.

rios đặt một tay lên ngực, nho nhã nói.

- Nếu ta là ngươi, ta sẽ lựa chọn tự sát tạ tội.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Người này còn dám nói chuyện với hắn như vậy, rõ ràng là không phải tới chịu đòn nhận tội, không khác khiêu chiến hắn lắm.

Người này đã phạm vào tội chết, còn dám khiêu khích hắn, đúng là không biết sống chết.

Rios không tức giận, trái lại cười lễ phép.

- Mạc tiên sinh nói không sai, phạm phải sai lầm ngu ngốc như thế, quả thật ta chết cũng không luyến tiếc, nhưng chỗ ta có một tin tức vô cùng có tác dụng với Hoa Hạ, hoặc có thể nói là với Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh thật sự không muốn nghe sao, nói không chừng nghe xong, Mạc tiên sinh sẽ cảm thấy có lẽ con người ta không tệ, tội không đáng chết ấy chứ?

Mạc Phàm lắc đầu, trên mặt không có chút gợn sóng.

- Tuy ngăn cách bởi quang tử, nhưng bại lộ trước mặt bọn ta, ngươi vốn là người chết, nhưng ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nói đi, ta xem thứ đó có thể khiến ngươi không chết hay không?

Nếu hắn muốn giết Rios, thông qua màn ảnh này cũng được.

Trước kia hắn có thể dễ dàng làm được, bây giờ thì càng không cần phải nói.

Nói xong, sắc bén tỏa từ trong mắt hắn ra.

Ở bên kia màn hình, Rios cảm thấy sau lưng phát lạnh, giống như có thanh chủy thủ sắc bén để sau lưng ông ta, tươi cười trên mặt ông ta lập tức cứng đờ.

Pháp thuật của Hoa Hạ đúng là quá phát triển, ông ta vì tránh không bị Mạc Phàm g**t ch*t, đã dùng thiết bị tiên tiến nhất Châu Mỹ, chặn bất luận năng lượng hình thức nào.

Nhưng xem ra ông ta khinh thường Mạc Phàm quá rồi, ông ta lộ mặt trước mặt Mạc Phàm, cũng là người chết.

- Mạc tiên sinh đúng là danh bất hư truyền, nhưng Mạc tiên sinh đã làm ra một quyết định vô cùng sáng suốt, đó chính là không g**t ch*t ta.

Rios cười nói.- Nếu ngươi lại nói những lời nhảm nhí này, ta không ngại giết ngươi đâu.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn ghét nhất bị tôm tép nhãi nhép lảm nhảm bên tai, Rios này đang làm chuyện như vậy.

- Được rồi, vậy ta không quanh co lòng vòng nữa, trước đây không lâu, bọn ta nhận được tin từ văn minh cao cấp truyền tới, bởi vì không biết đối phương, nên bọn ta không trả lời lại, nhưng vì bọn ta nhận được tin, đối phương đã biết được vị trí của bọn ta, nên bọn ta không thể không tạm liên lạc.

Rios nói.

- Văn minh cao cấp?

Đám Hiên Viên Vô Kỳ nghe thấy vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Bọn họ nắm Hoa Hạ trong tay, Hoa Hạ có vệ tinh và kính viễn vọng không kém bất luận quốc gia nào, tất nhiên cũng nhận được tín hiệu tương tự.

Nhưng xét thấy tính nguy hiểm, bọn họ chưa bao giờ đáp lại.

Còn đối phương biết được vị trí mà Rios nói, đều là nói linh tinh.

Những tín hiệu này gặp thiên thạch trong vũ trụ, sẽ sản sinh ra gián đoạn.

Chỉ cần bọn họ không trả lời, sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Đối phương biết được vị trí của bọn họ, vậy có một loại khả năng, Rios vì đối phó Hoa Hạ bọn họ, đã phá hủy quy củ im lặng của các quốc gia, liên lạc với đối phương.

- Nói tiếp đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Cái gọi là văn minh cao cấp, chỉ là một số dị tộc ở ngoài Tu Chân giới và Ma Tộc.

Những dị tộc này vì không dám tấn công Tu Chân giới và Ma Tộc, nên ra tay với một số Phàm Tinh.

Sở dĩ nói là văn minh cao cấp, là chỉ cấp bậc sinh vật cao hơn Phàm Tinh một chút, có không ít văn minh khoa học kỹ thuật phát triển rất mạnh, cho nên được xưng là văn minh cao cấp.

- Trải qua bọn ta can thiệp với đối phương, bọn họ hỏi bọn ta, nơi nào trên Địa Cầu có linh khí sung túc nhất, bọn họ cần nơi có linh khí sung túc để sinh sống, ta vốn định nói Châu Mỹ bọn ta, nhưng bọn họ kết luận ta nói dối, ta không thể không nói Hoa Hạ cho đối phương biết, cho nên không lâu sau, sẽ có lượng lớn văn minh cao cấp tới trên không Hoa Hạ, hi vọng Mạc tiên sinh cẩn thận.

Rios cười nói.

- Rios, ngươi cũng quá đê tiện rồi?

Hiên Viên Vô Kỳ tức giận nói.

Rios liên lạc với đối phương còn chưa tính, còn nói địa chỉ Hoa Hạ cho đối phương biết.

Như vậy rõ ràng là để lộ Địa Cầu trước mặt văn minh cao cấp.

Ông ta không biết văn minh cao cấp mạnh cỡ nào, nhưng dựa theo sinh vật văn minh cao cấp bọn họ tóm được, những sinh vật này đã vượt qua thời đại hạt nhân, nói cách khác, vũ khí mạnh của bọn họ không còn là V* kh* h*t nh*n, mà là thứ gì đó cao cấp hơn V* kh* h*t nh*n, ví dụ như vũ khí hư không, vũ khí không gian, vân vân.

V* kh* h*t nh*n chỉ có thể đối phó tu sĩ Nguyên Anh kỳ một lát, đối phó Nguyên Anh kỳ cũng có chút hữu tâm vô lực.

Nhưng những vũ khí hư không thì khác, cho dù là người như Mạc Phàm cũng có khả năng bị giết.

Nếu đối phương rất mạnh, vậy có ý nghĩa, bọn họ mới giải quyết cửa địa ngục, thì sắp sửa nghênh đón thứ càng đáng sợ hơn rồi.

- Đừng nói như vậy chứ, Hiên Viên lão gia tử, ta cũng biết được tính nguy hiểm của thứ này, không phải ta lập tức báo cho các ngươi biết đấy sao?

Rios khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, bộ dạng vô cùng ấm ức nói.

- Ngươi như vậy mà gọi là báo cáo sao, ta thấy giống hạ chiến thư hơn?

Ngao Thiên lạnh lùng nói.

Rios nói tin này cho bọn họ, không khác gì nói bọn họ chết đến nơi rồi, chuyện này là do ông ta làm.

- Nếu các ngươi lý giải như vậy, vậy ta cũng không có biện pháp, ta thật lòng mang theo thành ý tới, không biết chuyện này có thể đổi lấy tha thứ của Mạc tiên sinh hay không?

Rios cười nói.

Sắc mặt đám Ngao Thiên khó coi, nhao nhao nhìn về phía Mạc Phàm.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1857: A Ba Khôn Tộc


Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua màn hình to sau lưng Rios.

- Văn minh cao cấp mà ngươi nói, là mấy thứ sau lưng ngươi sao?

Mạc Phàm chỉ màn hình lớn sau lưng Rios, sinh vật giống như trùng tử cỡ lớn.

- Quả nhiên nhãn lực của Mạc tiên sinh hơn người, không sai, đó là hình ảnh văn minh cao cấp truyền tới, nghe nói bọn họ đã nắm giữ kỹ thuật trùng động, nếu chậm thì chỉ cần ba ngày là tới, nhanh thì chưa tới một ngày sẽ có mặt.

Rios không giấu diếm, cười nói.

Trùng động là một loại kỹ thuật xuyên vì sao, cao cấp hơn kỹ thuật của bọn họ không biết bao nhiêu lần.

Cho đến bây giờ, bọn họ muốn rời khỏi hệ Thái Dương đều rất khó khăn, càng không nói tới kỹ thuật loại trùng động này.

- Bảo toàn bộ người của ngươi ở bên đó rút về đi.

Mạc Phàm nói với Hiên Viên Vô Kỳ.

- Rút về sao?

Sắc mặt Hiên Viên Vô Kỳ thay đổi, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Vậy mà Mạc Phàm yêu cầu ông ta bảo đám sát thủ ông ta phái đi rút về, chuyện này là sao vậy?

Chẳng lẽ Mạc Phàm biết văn minh cao cấp này, còn biết văn minh cao cấp này vượt qua phạm vi bọn họ có thể chống đỡ.

Nếu không, sao Mạc Phàm bảo ông ta rút người về?

- Đúng vậy.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, nói.

Rios nghe thấy lời Mạc Phàm nói, vốn là sửng sốt, sau đó hơi nhếch miệng.

Mạc Phàm trước đây, hoàn toàn đều là một người một kiếm, đến chỗ nào, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Ngay cả cửa địa ngục, cũng gần như mình Mạc Phàm thu phục toàn bộ.

Hiện giờ, vậy mà Mạc Phàm bắt đầu tập hợp lực lượng, xem ra văn minh cao cấp này thật sự không đơn giản.

Nếu là như vậy, vậy thì quá tuyệt vời.

Cửa địa ngục không thể diệt Mạc Phàm, văn minh cao cấp này sẽ thực hiện được giúp ông ta.

- Mạc tiên sinh, văn minh cao cấp này lợi hại như vậy à, nếu thật sự nguy hiểm như vậy, hay là chúng ta cùng đối phó văn minh cao cấp này nhé?

Rios giả mù sa mưa nói.

- Rios, tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện văn minh cao cấp này không kh*ng b* như vậy.

Hiên Viên Vô Kỳ lạnh lùng nói.

Nếu văn minh cao cấp diệt Hoa Hạ bọn họ, sẽ bỏ qua thế lực khác sao?

Không thể không nói, Rios phạm phải một sai lầm vô cùng ngu xuẩn.

- Hiên Viên lão gia tử đừng nói vậy mà, chúng ta đều là người Địa Cầu, ta cũng thật lòng muốn giúp đỡ, nếu Mạc tiên sinh cảm thấy lực lượng Hoa Hạ không đủ, bọn ta nguyện ý ra tay giúp đỡ, chỉ cần Mạc tiên sinh có thể tha thứ cho bọn ta.

Rios cười đắc ý nói.

Tất nhiên là ông ta sẽ không hợp tác với Mạc Phàm, ông ta chỉ muốn xác nhận một chuyện, Mạc Phàm có phải đối thủ của văn minh cao cấp hay không.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, một tay của hắn vươn về phía màn hình.

Trên màn hình, trên bàn điều khiển sau lưng Rios, nắp bình rượu kia bay lên dưới lực lượng không biết.

“Pặc!”

Nắp bình được mở ra, rượu trong bình được đổ vào một ly rượu rỗng bên cạnh.

Ly rượu kia chậm rãi bay lên, bay về phía màn hình.

Chỉ trong phút chốc, ly rượu xuyên qua màn hình tới trước người Mạc Phàm, rơi vào trong tay Mạc Phàm.

Bên cạnh đài điều khiển, Rios và một số nhà khoa học cấp cao ở bên trong đều ngây ngẩn cả người, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy từ trán bọn họ xuống.

Bọn họ chỉ truyền hình chiếu và giọng nói tới thông qua một quang tử, trong lúc này cách đâu chỉ mấy ngàn kilomet không gian.

Mạc Phàm chỉ vươn tay ra, ngăn cách khoảng cách xa như vậy, rót một ly rượu cho mình, còn xuyên qua quang tử bay vào trong tay hắn.

- Đây là kỹ thuật gì thế?

- Không đúng, đây là pháp thuật gì?

Từ xưa Hoa Hạ đã có rất nhiều khoa học không thể giải thích, đây không phải là khoa học kỹ thuật, mà là pháp thuật.

Không chỉ bọn họ, đám Hiên Viên Vô Kỳ cũng sửng sốt.

Tất nhiên bọn họ biết một số pháp thuật cách không lấy vật, chính bọn họ cũng biết, chỉ có thể làm được trong khoảng cách nhất định.

Nhưng làm như Mạc Phàm, ở trong thời gian ngắn như vậy, trực tiếp cầm một ly rượu từ trụ sở bí mật nào đó ở Châu Mỹ tới, chuyện này cũng quá khó tin rồi.

Cho dù là Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo, cũng nhìn thoáng qua nhau.

Bọn họ là tu sĩ Tu Chân giới, Trương Thiên Bảo còn cao hơn Mạc Phàm một đại cảnh giới, anh ta cũng không làm được.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Mạc Phàm cầm ly rượu kia, khẽ nhấp một ngụm sau đó trả trở về.

Lần này, đám Rios cảm thấy da đầu run lên.

Không ít người giơ hai tay ôm đầu, miệng há thành hình chữ “O”, giống như mơ thấy ác mộng.

Mạc Phàm uống một ngụm, thấy uống không ngon, lại trả về một cách dễ dàng.Đây không phải là ma thuật, không phải ảo khác, cũng không nhờ cậy thứ gì, nhưng đã xảy ra.

- Rượu rất bình thường, nhưng mà ngươi yên tâm, bây giờ ta không giết các ngươi, ngươi giúp ta nói cho văn minh cao cấp kia, bảo bọn họ mang nhiều chiến hạm tới đây một chút.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Nếu Rios tìm văn minh cao cấp đối phó hắn, hiện giờ hắn giết Rios sẽ không thú vị gì.

Chuyện này giống như một vở diễn, ít đi một số người diễn quan trọng vậy.

Rõ ràng là diễn, diễn đặc sắc hơn, không có ai xem cũng không được.

Còn văn minh cao cấp, có lẽ tên là A Ba Khôn Tộc, trong ngôn ngữ của bọn họ A Ba Khôn Tộc là mặt trời và thánh trùng.

Chủng tộc này ở trong vô số dị tộc, được phân thành một loại Trùng Tộc.

Quả thật trình độ phát triển văn minh cao hơn Địa Cầu không ít, nhưng ở trước mặt Tu Chân giới, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Nếu văn minh này đánh chủ ý tới Địa Cầu, còn được Rios mượn tay xông vào Hoa Hạ, vậy thì để bọn họ nhìn xem văn minh cao cấp ở trước mặt Tu Tiên Giả, sẽ có dạng gì?

- Hửm?

Trước đài điều khiển, Rios nhíu mày, vẻ mặt lập tức mờ mịt.

Mạc Phàm triệu tập thế lực Hoa Hạ, còn bảo ông ta truyền lời cho văn minh cao cấp, đây là muốn làm gì?

Vừa rồi ông ta cảm thấy Mạc Phàm sẽ không phải là đối thủ của văn minh cao cấp, nhưng hiện giờ ông ta không thể xác định được nữa rồi?

- Mạc tiên sinh, như vậy không được hay lắm đâu?

Rios không thể cười tươi được nữa, nói.

- Ta đã nói xong rồi, có làm hay không là chuyện của ngươi, muốn diệt ta, chỉ dựa vào một chiến hạm vệ tinh cấp thấp là không thể được.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Chiến hạm chia ra thành lưu tinh, vệ tinh, hành tinh, hằng tinh, siêu hằng tinh, cự tinh, lưu tinh tương ứng với máy b** ch**n đ** cỡ lớn trên Địa Cầu, bên trong không có nhiều chiến sĩ, chiến hạm trên màn hình lớn, là một chiếc cấp vệ tinh.

Cấp vệ tinh, có ý nghĩa phá hủy được lực lượng vệ tinh, ví dụ như hủy diệt mặt trăng.

Chỉ dựa vào một chiến hạm như vậy, quá yếu.

Mặt trăng, đừng nói là hắn hiện giờ, Trương Thiên Bảo cũng có thể phá hủy.

- Được, ta nhất định sẽ truyền đạt lời Mạc tiên sinh nói, nói cho đối phương biết, nếu không còn việc gì, vậy ta cáo từ trước.

Vẻ mặt Rios khó coi, cố gắng nở nụ cười nói.

Nếu Mạc Phàm nói như vậy, chắc chắn là có bản lĩnh đối phó chiến thuyền này, vậy thì không thể chỉ bảo con thuyền này tới, cần chiến hạm cao cấp hơn, hơn nữa không chỉ có một cái.

Mạc Phàm có thể giết bọn họ, nhưng không ra tay, rõ ràng là muốn để bọn họ làm người xem, chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, như vậy càng tốt.

Ít nhất trước khi chiến tranh của văn minh cao cấp kết thúc, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Như vậy bọn họ cùng xem, người chiến thắng cuối cùng sẽ là ai.

Quang tử tắt, hình chiếu biến mất.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1858: 12 Hỏa Thần Quả


Ở tại chỗ, trên mặt đám Hiên Viên Vô Kỳ xuất hiện lo lắng.

Không phải bọn họ chưa từng đối phó sinh vật ngoài hành tinh, những người trên Địa Cầu thường xuyên chụp ảnh được UFO cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, mười cái thì tám chín cái đều là thật.

Bọn họ ra tay quá nhiều lần, đều không thể bắt được mấy ngoại lai này.

Tóm được một số ít, phần lớn là thực lực yếu.

Những người yếu kém này tương đương với khách từ ngoài tới không bị tóm được, đối với bọn họ mà nói, những khách từ ngoài tới bị bắt không hề quan trọng.

- Mạc tiên sinh, thực lực của văn minh cao cấp thế nào, Nguyên Anh kỳ có thể đối phó được không?

Hiên Viên Vô Kỳ do dự một lát, nói.

Mạc Phàm có thể lo cho Mạc gia, ông ta phải phụ trách cả Hoa Hạ.

- Chỉ là văn minh thông thường mà thôi?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Dị tộc vẫn chia ra làm tam lục cửu đẳng, thông thường, càng là văn minh cao cấp càng ít.

Một số văn minh có khả năng chỉ có mấy người, những văn minh này mới kh*ng b* nhất, mỗi một người đều có thể thôn phệ mặt trời.

A Ba Khôn Tộc cho dù là gen hay khoa học kỹ thuật, đều không tính là cao cấp, chủ yếu là số lượng chiếm ưu thế, hơn nữa thường trung thành với mệnh lệnh của trùng hoàng, cho nên miễn cưỡng được cho là văn minh thông thường.

- Văn minh thông thường, bọn ta đối phó được không?

- Ngươi đi rút người mình về đi, Rios không cần những người đó xử lý, văn minh cao cấp này cũng không cần ngươi đối phó, đợi bọn họ đến đây, ta sẽ thu phục bọn họ, các ngươi có thể đợi lấy một số chiến hạm, đề cao cấp bậc văn minh Địa Cầu.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Có A Ba Khôn Tộc, thì không cần phái người đi giết đám Rios.

Không phải Rios dùng cửa địa ngục đối phó Hoa Hạ sao, phái sát thủ quá tiện nghi cho ông ta, để bọn họ chân chính thể nghiệm cảm giác bị người ngoài hành tinh xâm lấn đi.

Còn chuyện hắn bảo A Ba Khôn Tộc mang chiến hạm mạnh hơn, là vì muốn lấy mấy chiến thuyền cho Hoa Hạ.

Có linh khí ở đây, gen người Hoa Hạ sẽ đề thăng không ít.

Đây là chuyện không thể gấp, cũng không gấp được.

Những dược dịch đề thăng gen, trái lại hắn có thể tạo ra được không ít, nhưng đều hạn chế cực hạn của tu sĩ.

Chẳng bằng để bọn họ được tẩm bổ dưới linh khí, tự thức tỉnh và trưởng thành.

Vấn đề gen được giải quyết, vậy chỉ còn lại văn minh khoa học kỹ thuật.

Văn minh khoa học kỹ thuật của Địa Cầu quá thấp, chỉ là văn minh hạt nhân, muốn xuyên các vì sao, ít nhất phải đợi 200 năm.

Hắn lấy mấy chiến thuyền cấp hành tinh, thậm chí là hằng tinh, có thể lập tức khiến văn minh khoa học kỹ thuật của Hoa Hạ tăng cao, chuyện này có ý nghĩa đối với lớn dần của Hoa Hạ.

Hiện giờ toàn bộ chuyện này, phải đợi A Ba Khôn Tộc tới.

Đám Hiên Viên Vô Kỳ khẽ nâng mí mắt, lập tức yên tâm không ít.

Mạc Phàm nói như vậy, chắc chắn nắm chắc 100%, vậy không còn gì phải lo lắng rồi.

- Vậy bọn ta cáo từ trước, chuyện văn minh cao cấp toàn bộ phải dựa vào Mạc tiên sinh rồi.

Hiên Viên Vô Kỳ thở phào nhẹ nhõm, ôm quyền nói.

Có Mạc Phàm ở đây, rất nhiều chuyện không cần bọn họ nhúng tay.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, cúng mang đám Ngao Thiên đi về phía Phong Thiên Chi Địa.

Hắn mới hạ xuống, một bóng dáng chớp lóe, liền nhảy lên trên người hắn, giọng bất mãn của Tiểu Vũ vang lên.

- Ca, không phải huynh bảo ta ngủ một lát, sao ta lại ngủ liền một năm vậy?

Cô trúng độc kia, vốn tưởng rằng chỉ ngủ một hai ngày, cô vừa tỉnh dậy mới biết được, cô ngủ cả một năm trời.

Hơn nữa trong một năm này xảy ra không ít chuyện, đều bị cô bỏ lỡ mất rồi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười vui vẻ.

Một năm này, hắn ở Tu Chân giới gặp trắc trở nhiều lần, cuối cùng cũng khiến Tiểu Vũ tỉnh lại.

- Thân là tu sĩ, ai mà chẳng có cảm giác ngủ vài năm, đây mới là bắt đầu.

- Thật hay giả vậy?

Tiểu Vũ nhíu mày hỏi.

- Không tin, muội hỏi Thiên Bảo đi.

Mạc Phàm liếc mắt ra hiệu với Trương Thiên Bảo, nói.

- Sư thúc nói không sai, lần trước ta ngủ 10 năm mới tỉnh lại, ngủ có một năm là quá ngắn rồi.

Trương Thiên Bảo cười nịnh nọt nói.

- Tiểu ca ca này, ngủ lâu như vậy, vậy chẳng phải bỏ qua không ít đồ ăn ngon và thứ tốt sao?

Tiểu Vũ nhìn Trương Thiên Bảo, cảm thấy khó hiểu nói.

- Có phải không, Thiên Bảo?

Mạc Phàm cười hỏi.

Trong giọng nói mang theo ý uy h**p.

Không thể không nói, Tiểu Vũ đúng là biết chọn người.

Tuy Nam Cung Thanh xuất thân từ Nam Cung gia, nhưng nếu luận về xuất thân, chỉ sợ không so được với Trương Thiên Bảo.

Nếu hắn không có thanh ngọc kiếm Vô Phong, cũng không so được với Trương Thiên Bảo, thực ra thứ đáng giá nhất trên người hắn là trí nhớ kiếp trước.

Vẻ mặt Trương Thiên Bảo mơ màng, anh ta vừa tới cửa địa ngục không lâu, đã bị cửa địa ngục hút vào, nhốt lâu như vậy.

Lúc này mới được Mạc Phàm cứu ra, thì gặp phải chuyện như vậy.

Anh ta nhìn thoáng qua Mạc Phàm, rất không nỡ lấy một cái hộp ra.

Nếu anh ta nói Tiểu Vũ đã bỏ lỡ, anh ta không nghi ngờ một chút nào, Mạc Phàm sẽ ném anh ta vào trong cửa địa ngục.

- Đương nhiên là không bỏ lỡ, những thứ tốt của muội trong một năm này, ta đều cất giúp muội rồi, muội xem, 12 Hỏa Thần Quả, không chỉ phù hợp với thuộc tính hỏa của muội, mỗi một quả đều khác nhau.Trương Thiên Bảo lấy một hộp ngọc ra, nói.

Chiếc hộp mở ra, bên trong là 12 quả có hình dạng không giống nhau nằm ở bên trong, linh khí thuộc tính hỏa khác biệt tỏa từ trên quả ra.

12 Hỏa Thần Quả này hiếm gặp, chỉ có thể tìm thấy ở nơi rất đặc biệt, một lần chỉ có 12 quả.

12 quả này chín cần ít nhất 1200 năm, người bình thường, rất khó tìm thấy một cây chín 12 Hỏa Thần Quả.

Anh ta vốn định tự mình ăn, hiện giờ chỉ có thể cho Tiểu Vũ rồi.

Tiểu Vũ nhìn thấy trái cây xinh đẹp như vậy, trước mắt sáng lên, cất cái hộp đi.

- Cảm ơn Thiên Bảo ca ca.

- Đừng khách sáo, đừng khách sáo.

Trương Thiên Bảo cười nói.

Ngoài miệng thì hào phóng, nhưng trái tim không ngừng rỉ máu.

Đó là 12 Hỏa Thần Quả đó, không biết còn tìm được thứ như vậy không.

Mạc Phàm cười nhạt, liếc mắt nhìn Trương Thiên Bảo đầy thương hại.

Tiểu Vũ còn chưa tiến vào Tu Chân giới, lấy một số thứ chỉ có ở Tu Chân giới là được rồi, vậy mà Thiên Bảo lại lấy ra thứ trân quý như vậy.

- Ca thì sao, ta muốn ăn KFC, ta muốn ăn hết KFC một năm nay chưa được ăn.

Tiểu Vũ véo mũi Mạc Phàm, hỏi.

- Được, ta mang muội đi ăn KFC.

Mạc Phàm lắc đầu nói.

Thứ này đúng là có độc, mới tỉnh lại liền muốn ăn thứ này.

- Sư thúc, KFC là gì, rất trân quý sao?

Trương Thiên Bảo tò mò hỏi.

Anh ta đến nơi này không lâu, đã bị phong vào trong cửa địa ngục, vốn không có cơ hội tìm hiểu Địa Cầu.

Nếu KFC là thứ rất trân quý, Mạc Phàm bổ sung một năm, anh ta vẫn không tính là quá thảm, bởi vì có Mạc Phàm làm đệm lót.

- Là một đồ ăn đặc biệt chỉ có ở Địa Cầu, ăn cũng tạm, ta mang mọi người đi ném thử.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Chỉ có ở đây là được, vậy nhất định rất trân quý, đi thôi.

Trương Thiên Bảo không khách sáo nói.

Vừa rồi tặng đồ trân quý như thế, anh ta nhất định phải ăn cho Mạc Phàm phá sản.

Mạc Phàm lắc đầu, mang theo đám Tiểu Tuyết, Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo rời khỏi Phong Thiên Chi Địa.

Văn minh cao cấp còn chưa tới, nhân cơ hội này, dẫn bọn họ tới Giang Nam dạo chơi, cơ hội như vậy cũng không có nhiều.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1859: Bạn Trai


Giang Nam cách Phong Thiên Chi Địa không gần, nhưng chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm mang theo một đám người đi trên đường Giang Nam phồn vinh, tiến vào một quán ăn, ngồi ở một chỗ vắng người gần cửa sổ.

Nhìn gà rán và Hambuger, hơn nữa Tiểu Vũ và tiểu hồ ly ăn rất hăng say, Trương Thiên Bảo lập tức ngẩn ra.

Đám Tiểu Tuyết, Nam Cung Thanh thì ăn kem, cười gượng không nói.

- Sư thúc, đây là đồ ăn chỉ có trên Địa Cầu sao?

Trương Thiên Bảo hỏi.

Rõ ràng thứ này là thức ăn nhanh thông thường, không có một chút linh khí, ăn chỉ có thể no bụng.

Thứ như vậy, anh ta muốn ăn tới mức khiến Mạc Phàm phá sản là chuyện không có khả năng.

- Nơi khác, hẳn là không có thứ này đúng không?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Hắn từng đi qua nơi khác, không thấy đồ ăn như vậy ở những tinh cầu khác.

- Thiên Bảo ca ca, huynh không thích ăn thứ này sao, nếu huynh không thích, ta ăn hộ huynh nhé?

Ở một bên, Tiểu Vũ ăn như con mèo nhỏ vươn một tay ra, hỏi.

- Rất thích.

Vẻ mặt Trương Thiên Bảo như đưa đám, cầm lấy một miếng bắt đầu ăn.

Tuy thứ này không đáng tiền, nhưng ăn một ít còn có thể lấy lại được chút ít, không ăn anh ta thật sự thiệt lớn rồi.

Mạc Phàm nhìn Trương Thiên Bảo như ăn phải Hoàng Liên, lắc đầu cười.

- Đợi trở lại Tu Chân giới, ta sẽ cho ngươi một phương thuốc, có thể tốt cho việc tu luyện cơ thể của ngươi.

Vận khí của người này không tệ, nhưng cơ sở quá kém, nếu không đề thăng thực lực lên, sớm muộn gì cũng bị số mệnh hại chết.

Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, trước mắt Trương Thiên Bảo sáng lên, lúc này trên mặt mới xuất hiện nụ cười.

- Sư thúc không cần khách sáo như vậy, ta mới phát hiện ra, thứ này ăn rất ngon.

Mạc Phàm không nói gì, liếc mắt nhìn Trương Thiên Bảo một cái, lắc đầu.

Nếu hắn không cho Trương Thiên Bảo chút ưu đãi, chỉ sợ con hàng này ăn bao nhiêu cơm cũng không thấy thơm.

Mạc Phàm cười khẽ, sau đó thấy đùi tê rần.

Hắn nhìn thoáng qua chân mình, chị họ đang véo đùi hắn, rồi nháy mắt với hắn.

Hắn nhìn theo ánh mắt của chị họ, chỉ thấy Tiểu Tuyết ngồi cạnh cửa sổ, một bên tóc được vén ra sau tai, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa ăn kem vừa nhìn đối diện qua cửa sổ.

Đối diện, là một cửa tiệm áo cưới cao cấp tên là Vera Wang, có hàng dài người đang đợi ở cửa.

- Chúng ta đi xem áo cưới đi?

Mạc Phàm nói với Tiểu Tuyết.

Trải qua nhiều trắc trở như vậy, quả thực tới lúc cưới Tiểu Tuyết rồi.

Tiểu Tuyết khẽ nâng mí mắt, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức thay thế bằng nụ cười tinh nghịch.

- Mạc tiên sinh, huynh cầu hôn như vậy sao?

Mạc Phàm nhìn xung quanh, trên mặt lập tức hiện lên vẻ lúng túng.

Hắn vừa nói câu đó, quả thật hơi vội vàng quá.

Không có ai cầu hôn ở tiệm bán đồ ăn nhanh, ăn thức ăn nhanh, sau đó cầu hôn đối phương.

- Đương nhiên không phải.

Mạc Phàm cười nhạt, tay muốn kết một pháp ấn.

Tiểu Tuyết từng nói, cô hi vọng ở dưới thời tiết tuyết trắng đầy trời, dưới cái nhìn của vạn người, được một bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng xuống cầu hôn.

Chuyện này đối với hắn mà nói, không phải là vấn đề gì.

Hắn còn chưa kết ra pháp ấn, tay đã bị Tiểu Tuyết nắm lấy.

- Không làm khó huynh nữa, Mạc tiên sinh, chúng ta đi thôi, nhưng cửa tiệm kia toàn phải hẹn trước, chưa chắc có thể đi vào.

Tiểu Tuyết cười khẽ, đứng dậy nói.

Cửa hàng này là cửa hàng áo cưới xa xỉ phẩm thế giới, mỗi một kiện được tạo ra, có thể nói là nghệ thuật.

Đương nhiên giá cả cũng là giá trên trời, chỉ có một số minh tinh và phú hào đứng đầu mới mua được, cũng cần hẹn trước một năm mới được.

- Chuyện này sẽ không phải là vấn đề.

Mạc Phàm nhét chân gà vào miệng Tiểu Vũ, thản nhiên nói.

Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm dẫn Tiểu Tuyết đến trước cửa cửa hàng áo cưới kia.

Loại cửa hàng này vì cung cấp chất lượng phục vụ tốt, đồng thời chỉ phục vụ rất ít khách hàng, những người khác đến cũng chỉ có thể đợi ở ngoài tiệm, do nhân viên phục vụ ở bên ngoài phục vụ.

Mạc Phàm và Tiểu Tuyết vừa đến cửa tiệm, một mỹ nữ phục vụ đi tới.

- Hai vị, cửa hàng bọn ta đều phải hẹn trước, xin hỏi hai vị có hẹn trước không?

Bạch Tiểu Tuyết không nói gì, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ nghịch ngợm.

Đây là Mạc Phàm mang cô tới, Mạc Phàm tự giải quyết đi.

- Tất cả mọi người đều phải hẹn trước sao?

Mạc Phàm hỏi.

Hắn mới mở miệng, những người đang xếp hàng lập tức nhìn về phía Mạc Phàm và Bạch Tiểu Tuyết.

Không ít người lập tức lắc đầu.

Cửa hàng này cho dù là ai, chắc chắn phải hẹn trước.

Ngay cả chuyện này mà cũng không biết, vậy mà dám tới đây.

Trái lại phục vụ kia còn chuyên nghiệp, cười lễ phép.

- Là như vầy tiên sinh, tất cả mọi người phải hẹn trước mới có thể đi vào, không thể quá thời hạn hẹn trước, còn không thể chuyển giao, bọn ta hẹn trước đã đẩy đến ba năm sau, nếu tiên sinh không hẹn trước mà nói, có khả năng cần tiên sinh và tiểu thư đợi ba năm rồi.Mạc Phàm không sốt ruột, trên mặt không có chút gợn sóng.

- Chủ nhân cửa hàng nhà ngươi là ai, có thể nói cho ta biết chuyện này không?

Tiểu Tuyết nhìn cửa hàng áo cưới này, rõ ràng là thích áo cưới nhà này, vậy thì định nhà này là được rồi.

Hắn không hẹn trước, chỉ có thể tìm chủ nhân của cửa hàng này.

Chủ nhân của cửa hàng này biết thân phận của hắn, có lẽ sẽ nể mặt hắn thôi.

- Chuyện đó…

Nhân viên phục vụ kia lộ vẻ khó xử.

- Thôi, ngươi đi bận việc của mình đi.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, không làm nhân viên phục vụ này khó xử, mà nhìn thoáng qua bảng hiệu của cửa tiệm.

Chủ nhân của cửa hàng này là ai, chỉ sợ nhân viên phục vụ này cũng không biết, để Hiên Viên Vô Kỳ đi thăm dò vậy.

Hắn lấy một ngọc phù ra, muốn liên lạc với Hiên Viên Vô Kỳ.

Ở đằng trước hàng ngũ, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.

- Tiểu Tuyết, thật trùng hợp, ngươi trở về khi nào thế?

Mạc Phàm và Tiểu Tuyết nhướn mày, nhìn theo giọng nói.

Chỉ thấy một mỹ nữ mặc tây trang, bên trong là áo T – shirt màu trắng kéo một nam tử như công tử nhà giàu đi tới.

Mỹ nữ này uốn tóc quăn, trên lỗ tai thanh tú lóe sáng viên kim cương sáng bóng, bộ dạng rất được, dáng người cũng rất nóng bỏng, toàn thân lộ ra khí tức thời thượng.

- Thiên Hạc, thật trùng hợp, ngươi sắp kết hôn rồi à?

Trong mắt Tiểu Tuyết lóe lên vẻ bất ngờ, cười nói.

Vị mỹ nữ này là bạn học trung học của cô, nhưng sau khi học trung học, Thiên Hạc liền ra nước ngoài, không có liên lạc gì, thật không ngờ gặp được ở đây.

- Đúng vậy, đây là Lạp Văn vị hôn phu của ta, một tháng sau bọn ta sẽ kết hôn.

Thiên Hạc kéo nam tử bên cạnh, giơ nhẫn cưới kim cương trên tay cô ta ra, vẻ mặt hạnh phúc và tự hào.

- Chúc mừng hai người, Lạp Văn, nhất định phải đối xử tốt với Thiên Hạc đó, nếu không một đám chị em bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tiểu Tuyết nói đùa.

Thiên Hạc nói cảm ơn, nhìn Mạc Phàm bên cạnh Tiểu Tuyết, lông mày cô ta nhíu lại.

Trong mắt Mạc Phàm tỏa ra quang mang không giống bình thường, nhìn rất đặc biệt.

Nhưng trang phục trên người Mạc Phàm, thật sự không liên quan tới phú quý.

Lúc trước Tiểu Tuyết là mỹ nữ số một Giang Nam, vậy mà ở bên một nam tử như vậy.

Vừa mừng thầm, đồng thời cô ta có chút tiếc hận.

- Tiểu Tuyết, đây là bạn trai ngươi sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1860: Thực Lực Không Cho Phép


- Huynh ấy là vị hôn phu của ta, tên là Mạc Phàm, bọn ta sắp kết hôn rồi.

Tiểu Tuyết hơi nhếch miệng cười, nói.

- Mạc Phàm, không phải là Mạc Phàm thanh danh hiển hách kia đây chứ?

Lạp Văn khẽ nâng mí mắt, che miệng cười hỏi.

Tên Mạc Phàm ở trong tai người bình thường, vẫn không có mấy người biết lắm, nhưng không giấu diếm được đệ tử phú gia bọn họ.

- Lạp Văn, huynh đừng nói linh tinh, chắc chắn là trùng tên, sao Mạc tiên sinh có thể để ý người bình thường như chúng ta được.

Thiên Hạc cười nói.

Cô ta cũng muốn gả cho Mạc Phàm, nếu có thể gả cho Mạc Phàm, cả Địa Cầu gần như là của cô ta.

Sao Tiểu Tuyết có thể có phúc khí này, gả cho Mạc Phàm kia.

- Đúng vậy, là ta lắm miệng, hiện giờ có nhiều người tên Mạc Phàm lắm.

Lạp Văn cười nói.

Bởi vì sự tồn tại của Mạc Phàm, không ít người muốn dính cơ duyên của Mạc Phàm, sinh đứa bé đặt tên là Mạc Phàm, ngay cả sủng vật và cây cối nuôi dưỡng cũng đặt tên là Mạc Phàm.

Ở một bên, Mạc Phàm cười khẽ, nhưng không nói gì.

- Tiểu Tuyết, hai người tới mua váy à?

Thiên Hạc liếc mắt nhìn Lạp Văn một cái, không chào hỏi Mạc Phàm, hỏi.

- Đúng lúc ăn ở đối diện, thấy cửa hàng áo cưới này, cho nên tới đây nhìn một chút.

Tiểu Tuyết không để ở trong lòng, hờ hững nói.

Chuyện như vậy thấy nhiều rồi, cô sớm đã quen.

- Đối diện sao?

Thiên Hạc nhìn thoáng qua đối diện, lông mày lập tức nhíu lại, trong mắt lộ ra vui mừng.

Bên phía đối diện, chỉ có một tiệm bán đồ ăn, đó chính là cửa hàng KFC.

Loại nơi này chỉ có người bình thường tới, người có thân phận như bọn họ, sẽ không tới nơi như thế.

Tiểu Tuyết không chỉ tìm bạn trai như Mạc Phàm, vậy mà còn đến nơi như vậy ăn cơm, xem ra địa vị của Bạch gia giảm xuống quá nhiều rồi.

- Vậy sao, áo cửa ở cửa hàng này rất đắt tiền, mỗi một kiện đều có giá trên trời, còn cần phải hẹn trước, mẹ Lạp Văn tìm người hẹn trước một năm mới được, các ngươi không có khả năng vào trong được rồi?

Thiên Hạc cười hỏi.

- Vậy sao.

Tiểu Tuyết thản nhiên nói.

- Không bằng như vầy, đúng lúc ta thiếu một phù dâu phù rể, ta mang hai người đi vào, Tiểu Tuyết, hai người làm phù dâu và phù rể của ta nhé?

Thiên Hạc chớp mắt, nói.

Mạc Phàm muốn làm phù rể cho bọn họ, cô ta vốn chướng mắt.

Cô ta nể mặt Bạch Tiểu Tuyết, người từng là mỹ nữ số một Giang Nam.

Nếu có Tiểu Tuyết làm phù dâu cho cô ta, vậy phong cách của đám phù dâu sẽ lập tức lên cao rồi.

Tiểu Tuyết nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm.

Thiên Hạc thấy Tiểu Tuyết không đưa ra quyết định, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn về phía Lạp Văn vị hôn phu ở bên cạnh.

- Thân ái, huynh cảm thấy thế nào?

- Không phải chuyện này…

Lạp Văn liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh bỉ.

Bạch Tiểu Tuyết làm phù dâu không còn gì tốt hơn, mỹ nữ như vậy làm phù dâu, anh ta còn có thể nhân cơ hội xơ múi được chút ít.

Nhưng tên hai lúa Mạc Phàm này, trở thành phù rể của anh ta, thật sự sẽ làm giảm phong cách của anh ta.

- Thân ái, có vấn đề gì sao, Tiểu Tuyết là bạn tốt nhất của ta, chẳng lẽ chút yêu cầu đó mà huynh cũng không đồng ý được sao?

Thiên Hạc nhíu mày hỏi.

- Được rồi, thân ái, muội nói gì ta đều nghe theo ý muội, mời bọn họ làm phù dâu phù rể cho chúng ta.

Vẻ mặt Lạp Văn sủng nịnh nói.

Thiên Hạc thấy vậy, lập tức vui vẻ hơn.

- Tiểu Tuyết, hai người cảm thấy thế nào, nếu hai người làm phù dâu phù rể cho ta, lát nữa ta có thể mang hai người đi vào, hơn nữa có thể giúp hai người lựa chọn lễ phục áo cưới coi thành trang phục phù dâu phù rể cho bọn ta, chi phí sẽ do bọn ta trả, như vậy được không?

Thiên Hạc hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh.

- Mỗi một bộ áo cưới và lễ phục đều đi kèm trang phục của phù dâu và phù rể, nếu hai vị là phù dâu phù rể của Thiên Hạc tiểu thư, quả thật có thể đi vào chọn lựa với hai người, không cần hẹn trước, chuyện này không thành vấn đề.

Phục vụ kia nói.

- Tiểu Tuyết, ngươi cảm thấy thế nào, bây giờ các ngươi muốn hẹn trước, nếu không có ai giúp đỡ mà nói, chỉ sợ phải đợi hai ba năm mới được, đến lúc đó các ngươi chỉ có thể lựa chọn áo cưới khác.

Thiên Hạc nói.

Hẹn trước ở cửa hàng áo cưới này, không phải ai cũng có thể, cần thân phận nhất định mới được.

Không nói tới thân phận, chỉ riêng giá của mỗi kiện áo cưới cũng không phải người như Mạc Phàm có thể trả nổi, cô ta đây là giúp Mạc Phàm và Tiểu Tuyết giảm đi số tiền lớn.

Nếu là cô ta, cô ta nhất định sẽ không từ chối.

- Tiểu Phàm, huynh cảm thấy thế nào?

Tiểu Tuyết cười nhạt, hỏi Mạc Phàm.

- Đa tạ ý tốt của hai ngươi, chuyện này bọn ta sẽ tự giải quyết.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Hửm?

Thiên Hạc nhíu mày, lập tức nở nụ cười.Bên cạnh cô ta, Lạp Văn cũng nở nụ cười.

- Thiên Hạc, xem ra bọn họ vẫn không biết rõ về cửa hàng áo cưới này lắm.

- Đừng nói vậy chứ, Tiểu Tuyết là bạn tốt nhất của ta, còn là đại tiểu thư của Bạch gia, sao có thể không biết gì về cửa hàng áo cưới này?

Thiên Hạc âm dương quái khí cười nói.

- Cũng phải, từng là đại tiểu thư của Bạch gia mà, quả thật không có khả năng không biết.

Lạp Văn gật đầu.

- Tiểu Tuyết, ngươi muốn suy nghĩ một phen không?

Thiên Hạc không để ý tới Mạc Phàm, mà nói với Tiểu Tuyết.

Nam nhân đều có sĩ diện của mình, nhưng Tiểu Tuyết biết áo cưới này rất quan trọng đối với nữ nhân, hẳn là sẽ không từ chối như vậy.

- Cảm ơn ý tốt của ngươi, Thiên Hạc, nhưng ta nghe Tiểu Phàm nhà ta.

Tiểu Tuyết không tức giận, nói.

Thiên Hạc định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, một nhân viên phục vụ đi từ trong cửa tiệm ra, đi đến bên cạnh Thiên Hạc, cung kính hành lễ với hai người.

- Lạp Văn tiên sinh, Thiên Hạc tiểu thư, đến lượt hai người rồi.

- Được, bọn ta biết rồi.

Thiên Hạc cười khẽ, dời mắt nhìn về phía Tiểu Tuyết.

- Tiểu Tuyết, ngươi thật sự không suy nghĩ về chuyện này sao?

- Thôi, Thiên Hạc, dù sao Bạch tiểu thư cũng là đại tiểu thư của Bạch gia, trước kia là mỹ nữ đứng đầu Giang Nam, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp.

Lạp Văn kéo Thiên Hạc, cười nói.

- Được rồi, nếu các ngươi không có biện pháp, trước khi bọn ta kết thúc lựa chọn, có thể bảo người phục vụ nói cho bọn ta biết, đúng rồi, còn chuyện làm phù dâu, những lời ta mới nói vẫn có tác dụng, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, ta thật sự hi vọng có thể thấy ngươi trong hôn lễ của ta.

Thiên Hạc lại nói tiếp.

Tiểu Tuyết vừa định mở miệng, Mạc Phàm nhíu mày, kéo Tiểu Tuyết lại.

- Ngươi chắc chắn muốn mời Tiểu Tuyết làm phù dâu của ngươi đúng không?

- Có vấn đề gì sao, Mạc tiên sinh?

Lạp Văn cười hỏi.

- Vậy ta cho các ngươi nhìn xem, các ngươi có tư cách này hay không?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

- Thôi, Tiểu Phàm, chúng ta trở về đi, đám Tiểu Vũ sắp ăn xong rồi.

Tiểu Tuyết nắm lấy tay Mạc Phàm, nói.

- Được rồi.

Mạc Phàm nhíu mày, nói.

Hắn vốn định dẫn Tiểu Tuyết rời đi, bỗng nhiên trên bầu trời chấn động.

“Rầm rầm rầm…” Giống như vô số lôi điện nổ tung trên bầu trời.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua bầu trời, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Hắn muốn khiêm tốn một chút, nhưng thực lực không cho phép.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1861: Vừa rồi là?


- Làm sao vậy?

Tiểu Tuyết tò mò hỏi.

- Đến rồi.

Mạc Phàm nhìn bầu trời, nói.

Văn minh cao cấp trước không đến, sau không đến, lại cứ tới vào lúc này.

- Mạc tiên sinh, cái gì đến rồi?

Thiên Hạc nhìn theo ánh mắt Mạc Phàm, cảm thấy khó hiểu nói.

Giả thần giả quỷ, đúng là rất giống những cao thủ trong truyền thuyết.

Cô ta mới nói xong, trên bầu trời, trên tầng khí quyển xuất hiện một đám đại động, giống như có thứ gì đó đâm thủng ra.

Bên trong đại động, từng chiến hạm cỡ mấy tòa thành phố xuất hiện trên bầu trời.

Chỉ trong phút chốc, chiến hạm này che kín bầu trời.

Cho dù là ở nơi nào Hoa Hạ, chỉ cần ngẩng đầu lên, đều có thể nhìn thấy.

Lần này Hoa Hạ mới yên bình không lâu lại loạn lên.

Ba cánh cửa địa ngục vừa biến mất, lại xuất hiện những chiến hạm này.

- Đây là chuyện gì thế?

- Những thứ đó là gì thế?

- Là người ngoài hành tinh muốn xâm chiếm Địa Cầu sao?

- Vì sao lại xuất hiện trên không Hoa Hạ?

- Không phải là thực lực đứng sau ba cánh cửa kia đấy chứ?

Ba cánh cửa bị phá, rất có khả năng có người tới báo thù.

Trong chớp mắt Thiên Hạc cũng ngây ngẩn cả người, trong đôi mắt đều là không thể tin được, một bàn tay không ngừng túm áo Lạp Văn.

- Làm sao vậy, thân ái?

Lạp Văn nhìn về phía bầu trời, cũng sửng sốt theo.

Trong lúc này, trong mắt những người nhìn về phía bầu trời tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhìn trời không, không ngừng nuốt nước bọt.

Người đi đường dần dừng bước lại, nhìn về phía bầu trời.

Chiếc xe cũng chậm rãi dừnglại, người trên xe đi ra.

Khiếp sợ và bối rối như một cơn gió, thổi khắp cả Hoa Hạ.

Đám Tiểu Vũ vốn đang ăn KFC cũng nhoáng lên một cái, đến trước người Mạc Phàm.

- Ca, những thứ đó là gì vậy, người ngoài hành tinh sao?

Tiểu Vũ ngẩng đầu, tò mò hỏi.

- Xem như là người ngoài hành tinh đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Đối với hắn mà nói, những thứ này chỉ là dị tộc sống lang thang ở ngoài Tu Chân giới và Ma giới.

Đối với Tiểu Vũ còn chưa tới Tu Chân giới mà nói, hẳn là người ngoài hành tinh.

- Bọn họ tới Địa Cầu làm gì vậy ạ, muốn đánh nhau sao?

Tiểu Vũ ngẩng đầu nói.

- Lát nữa muội sẽ biết.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Hắn mới nói xong, một quang cầu xuất hiện trên không Hoa Hạ.

Quang cầu vừa mới xuất hiện, nổ tung trong chớp mắt, bày ra trên không cả Hoa Hạ.

Trên màn hình, một bóng dáng xuất hiện.

Không phải người khác, đúng là Rios mới biến mất không lâu.

- Mạc tiên sinh, những người đó đến đây, bọn họ nghe nói đại danh của ngươi, cho nên muốn nói chuyện với ngươi trước, nếu ngươi có thể nghe thấy lời ta nói, thì nên nhanh chóng xuất hiện, nếu không bọn họ chỉ có thể lập tức ra tay, ngươi chắc chắn không muốn nhiều vũ khí của văn minh cao cấp chĩa về phía Hoa Hạ như vậy đúng không?

Rios hơi nhếch miệng, cười nói.

Khi nói chuyện, trong đáy mắt ông ta hiện lên tàn nhẫn.

Chỗ dựa lớn nhất của Hoa Hạ là Mạc Phàm, nếu có thể diệt Mạc Phàm, nắm lấy Hoa Hạ dễ như lấy đồ trong túi.

Lừa gạt Mạc Phàm đi ra trước, để những vũ khí trên chiến hạm cũng nổ súng, ông ta không tin Mạc Phàm không chết.

Đương nhiên, chuyện này thành lập dựa trên cơ sở Mạc Phàm dám đi ra.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc lạnh.

Rios này, đúng là dụng tâm lương khổ.

- Các ngươi ở đây đợi ta một lát, ta sẽ lập tức trở lại.

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ, nói.

- Ừm.

Tiểu Vũ ngoan ngoãn đáp.

ể ồ- Ta phải tìm người hẹn cửa hàng này hôm nay trước, đợi lát nữa ta trở lại, chúng ta có thể đi vào bên trong rồi.

Mạc Phàm nói với Tiểu Tuyết.

- Ta đợi huynh, huynh phải cẩn thận một chút, xem ra đám người này đang muốn dụ huynh hiện thân, sau đó đối phó huynh.

Tiểu Tuyết gật đầu, dặn dò.

Rất rõ ràng, đó là một cái bẫy.

Nếu bọn họ không diệt trừ được Mạc Phàm, đều xem như thua, bảo Mạc Phàm ra ngoài là muốn tập trung hỏa lực đối phó Mạc Phàm.

- Yên tâm đi, văn minh này muốn diệt trừ ta, là chuyện không có khả năng.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Lạp Văn và Thiên Hạc nghe thấy cuộc đối thoại của đám Mạc Phàm, vốn là nhíu mày, sau đó lập tức cười khinh thường.

- Tiểu Tuyết, không phải vị hôn phu của ngươi là cao thủ Mạc Phàm trên Địa Cầu thật đấy chứ, hình như đám người ngoài hành tinh trên bầu trời đang tìm vị hôn phu của ngươi.

Thiên Hạc cười nói.

Cô ta biết Bạch gia là võ đạo thế gia, còn có nguồn gốc sâu xa.

Nhưng Bạch gia chỉ có chút danh tiếng ở Giang Nam, ra khỏi Giang Nam thì không ai biết.

Gia tộc như vậy, có thể leo được Mạc tiên sinh Mạc gia sao, cô ta không tin chút nào.

- Thân ái, nói chuyện cẩn thận một chút, anh ta thật sự tên là Mạc Phàm, nhỡ đâu thật sự là vị kia, chúng ta xong rồi.

Lạp Văn cười khẽ, nói.

Loại chuyện này, bọn họ chỉ có thể nhìn, đám Mạc Phàm cũng như vậy, vốn không có một chút quan hệ với bọn họ.

Mạc Phàm cười khẽ, vươn một tay về phía Phong Thiên Chi Địa.

Trong Phong Thiên Chi Địa, trên linh hạm kia sáng lên hào quang, lập tức biến thành một đạo lưu quang, xuyên qua trận pháp phòng hộ ở Phong Thiên Chi Địa, bay về phía Giang Nam.

Chỉ trong phút chốc, linh hạm đã đi qua khoảng cách ngàn dặm.

“Keng” một tiếng, biến thành linh hạm to bằng nắm tay bay vào trong tay hắn.

Sắc mặt Thiên Hạc, Lạp Văn và đám người trước cửa thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Vừa rồi là?

Không đợi bọn họ xác định thứ bay vào trong tay Mạc Phàm là gì, Mạc Phàm đã mở miệng nói:

- Hiên Viên lão gia tử, tới gặp ta.

Giọng nói của hắn mới vang lên, một vùng gợn sóng xuất hiện trước người đám Mạc Phàm.

Trong gợn sóng, vẻ mặt Hiên Viên Vô Kỳ tràn đầy lo lắng đi từ bên trong ra.

Ông ta và những người khác đã tới bên ngoài trận pháp phòng ngự của Hoa Hạ, chuẩn bị ngăn cản những chiến hạm khổng lồ này bất cứ lúc nào.

Nghe thấy Mạc Phàm triệu hoán, một mình ông ta chạy tới đây.

Hiên Viên Vô Kỳ nhìn cửa hàng áo cưới, và liếc mắt nhìn đám người ở trước cửa, trên mặt lập tức hiện lên vẻ áy náy.

- Thật sự xin lỗi, Mạc tiên sinh, làm chậm trễ chuyện của ngươi, nhưng mà chuyện này rất khẩn cấp, mong Mạc tiên sinh lấy đại cục làm trọng.

Mạc Phàm mang theo đám Bạch Tiểu Tuyết tới cửa hàng áo cưới, rõ ràng là chuẩn bị hôn lễ.

Lúc này ông ta tới quấy rầy Mạc Phàm, quả thật là chuyện không nên.

Xung quanh, sắc mặt đám Lạp Văn, Thiên Hạc đều thay đổi.

Có thể tự nhiên xuất hiện trong không trung, chắc chắn không phải người bình thường.

Người này đến trước mặt Mạc Phàm, không chỉ vô cùng khách sáo, còn gọi Mạc Phàm một tiếng Mạc tiên sinh.

- Chuyện này…

- Chẳng lẽ?

Cả đám nhìn Mạc Phàm, còn khiếp sợ hơn nhìn thấy chiến hạm người ngoài hành tinh chỉ có ở trong phim.

Nhất là Thiên Hạc, trong chớp mắt gương mặt trắng nõn của cô ta không còn huyết sắc.

Có thể khiến lão giả có năng lực đặc biệt đối đãi như vậy, chỉ sợ thật sự là vị kia, không còn ai khác nữa rồi.

Ngay vừa rồi, cô ta còn nghĩ đủ biện pháp làm nhục Mạc Phàm và Tiểu Tuyết, mời bọn họ làm nền cho mình.

Hiện giờ, cuối cùng cô ta cũng hiểu rõ ý câu vừa rồi của Mạc Phàm.

Nếu không phải Tiểu Tuyết ngăn cản, có khả năng cô ta đã chết.

Bởi vì cô ta không có chút tư cách khiến Mạc Phàm và Tiểu Tuyết làm phù dâu phù rể của cô ta, bọn họ còn không xứng đánh giày cho Mạc Phàm và Tiểu Tuyết.

Rất lâu sau, lúc này cô ta mới lấy lại tinh thần, xác nhận lại:

- Tiểu Tuyết, vị hôn phu của ngươi thật sự là Mạc Phàm, Mạc tiên sinh độc nhất vô nhị sao?
 
Back
Top Bottom