Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1842: Bái kiến Mạc tiên sinh.Tự Mình Vả Mặt Mình


Lần này không chỉ hơn trăm người, mà theo có người quỳ gối, trong cả Phong Thiên Chi Địa, tất cả nghe thấy giọng nói thì nhao nhao nhìn về phía bên này.

Những người này vừa thấy mặt Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức thay đổi, trực tiếp quỳ xuống.

- Bái kiến Mạc tiên sinh.

Trong Phong Thiên Chi Địa, ngay cả cỏ hay linh thảo, người càng không cần phải nói, cho dù giọng nhỏ mấy chỉ cần không có trận pháp phòng ngự cách ly đều có thể đi vào tai người khác.

Lần này.

Đám người giống như quân bài Domino, ngoại trừ trưởng bối của Mạc Phàm, những người khác quỳ gối theo, giọng nói cũng vang lên theo, truyền về phía xa.

Hơn nữa không giới hạn ở tán tu và tu sĩ cấp thấp.

Mạnh như đám Ngao Thiên, Ngao Sương, Phượng Hoàng Nguyên Anh kỳ, còn có đám Tần Kiệt, Chu Hiệt, A Hào, Chu Trường Hoằng, Băng Ma, Titan cấp cao của Mạc gia cũng quỳ gối xuống, giống như hoan nghênh vương giả mình trở về.

Trong chớp mắt, sắc mặt đám Nạp Lan Nhược Long và Phong Thân Vô Cực vô cùng khó coi, không còn hung hãn và đắc ý như trước.

Người này thực ra là Mạc Phàm, người khiến cả Địa Cầu đều run rẩy sao?

Tuổi của Mạc Phàm nhìn không khác bọn họ lắm, nhưng thực tế ít hơn bọn họ nhiều, nhưng thực tế nhỏ hơn bọn họ rất nhiều, địa vị cũng cao hơn nhiều, giẫm bọn họ ở dưới chân, chỉ là chuyện nhấc chân.

Vậy mà theo bọn họ tiến vào, không phải là giẫm Mạc Phàm ở dưới chân?

Giẫm một phen cũng không sao, nhưng bọn họ gây chuyện ở Phong Thiên Chi Địa ngay trước mặt Mạc Phàm, rất có khả năng Mạc Phàm sẽ giết bọn họ.

Sắc mặt tên giọng vịt đực càng không có chút huyết sắc, một tay của anh ta vẫn còn khoác lên vai Mạc Phàm.

Lúc này anh ta bỏ xuống không phải, không bỏ xuống cũng không phải, cả người hoàn toàn ngu ngơ tại chỗ, trong mắt đều là không thể tin được.

- Người này là Mạc Phàm sao?

Mạc Phàm mặc trang phục bình thường không thể bình thường hơn, thật sự không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.

Cho dù là người Mạc gia, anh ta cũng không nghĩ tới sẽ là Mạc Phàm.

Huống chi không phải Mạc Phàm đến Thượng giới, sao lại lập tức trở về rồi?

Anh ta giống như người trộm ví của người ta, bị người ta bắt ngay tại trận, chậm rãi rút tay lại, vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn khóc.

Hai ống tay áo vung vẩy, hành lễ theo nghi thức tiền triều với Mạc Phàm.

- Nô tài An Đức Lộ bái kiến Mạc tiên sinh, thỉnh an Mạc tiên sinh.

Giọng nói chói tai, đặc biệt vang dội trong tất cả giọng nói vang lên.

- Đứng dậy đi, nếu không nhờ có ngươi, có khả năng không có nhiều người biết ta trở về như vậy.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Mặt An Đức Lộ đỏ bừng, không dám đứng dậy. Vừa rồi anh ta còn đắc ý có nhiều người bái kiến chủ tử nhà anh ta, còn cố ý gọi giúp Mạc Phàm một tiếng, vốn định khiến Mạc Phàm mất mặt, ai biết gần như tất cả Phong Thiên Chi Địa đều quỳ lạy Mạc Phàm, anh ta bị vả mặt thật mạnh thì không nói, một cái tát này tương đương là tự anh ta tát vào mặt mình.

- Cống hiến sức lực cho Mạc tiên sinh là vinh hạnh của An Đức Lộ ta.

An Đức Lộ cúi đầu, kiên trì nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn An Đức Lộ một cái, lắc đầu cười.

Thật không hổ là nô tài hầu hạ đám người tiền triều, đến nước này rồi, còn có thể nói hay như vậy.

- Đều đứng dậy cả, nên làm gì thì làm đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, trong mắt không có một chút gợn sóng.

Giọng nói của hắn không to, nhưng truyền vào trong tai tất cả mọi người ở Phong Thiên Chi Địa.

Những người này đáp, lúc này mới đi làm chuyện mình đang làm dở.

Nhưng đám An Đức Lộ và Nạp Lan Nhược Long mãi mà không đứng dậy.

Vừa rồi bọn họ nói không ít chuyện không nên nói trước mặt Mạc Phàm, hiện giờ đứng dậy, có khả năng đầu sẽ rơi xuống.

- Mạc tiên sinh, để ta xử lý đám người này cho?

Ngao Thiên tiến lên hỏi.

Đám người này vừa định làm Mạc Phàm mất mặt, không cần thiết lưu lại.

Để Mạc Phàm ra tay, đám người này còn chưa có tư cách đó.

Mạc Phàm vẫy tay, ý bảo không cần.

- Các ngươi vừa nói, là Mạc gia ta chiếm lấy Phong Thiên Chi Địa đúng không, vậy các ngươi có cảm thấy Khoái Hoạt Lâm chỗ các ngươi ở linh khí cũng nồng đậm hơn nhiều không?

Đừng tưởng rằng hắn không biết đám thế lực tiền triều này ở đâu, đám người này ở trong ốc đảo một nơi có linh khí vô cùng nồng đậm phía Tây Bắc, nếu hắn nhớ không nhầm nơi đó tên là Khoái Hoạt Lâm, theo truyền thuyết long mạch tiền triều ở đó.

- Có, từ khi Mạc tiên sinh mở Phong Thiên Chi Địa, linh khí cả Hoa Hạ đều nồng đậm hơn nhiều.

Nạp Lan Nhược Long gật đầu nói.

Khi nói chuyện, mồ hôi như hạt đậu không ngừng chảy từ trán anh ta xuống.

- Nếu là như vậy, Mạc gia ta chiếm lấy Phong Thiên Chi Địa có vấn đề gì sao?

Mạc Phàm nheo mắt, lại hỏi tiếp.

Hắn không mở Phong Thiên Chi Địa, đám người này đừng hòng chiếm được một chút linh khí.

Hắn mở ra, đám người này ỷ vào công lao chống đỡ cửa địa ngục tới cướp đoạt Phong Thiên Chi Địa.

Hắn chiếm lấy thì thế nào, không cho đám người này tiến vào thì thế nào?

Không phục, có thể tới chiến.

- Không có, không có một chút vấn đề nào, Phong Thiên Chi Địa là của Mạc gia.

Nạp Lan Nhược Long nói.

Anh ta cảm nhận được rõ sát khí trên người Mạc Phàm, nếu lúc này anh ta dám lắc đầu, rất có khả năng sẽ bị Mạc Phàm giết.

Còn sống trở về trước, chuyện sau đó để ông nội anh ta tới giải quyết.

Hiện giờ Hoa Hạ thay đổi, không còn như một năm trước, Mạc gia một mình độc chiếm.

Anh ta không biết vì sao Mạc Phàm đột nhiên trở về, nhưng trên bầu trời hiện giờ, còn có ba cánh cửa địa ngục.

Chiến tranh còn chưa kết thúc, nếu bọn họ mang người rời đi, đối với cục diện chiến đấu tuyệt đối ảnh hưởng rất lớn.

Mạc Phàm mới trở về có lẽ còn chưa biết, nhưng Mạc Phàm sẽ nhanh biết kết cục đắc tội anh ta thôi.

- Là của Mạc gia ta thì được rồi, bây giờ các ngươi có thể rời đi, muốn tiến vào cũng không phải không thể được, thắng được Cửu Đầu Nguyên Thánh sẽ qua được cửa.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Dựa vào những lời đám người này mới nói, hắn hoàn toàn có thể giết đám Nạp Lan Nhược Long, nhưng giết bọn họ chẳng khác nào giẫm chết con kiến, không thể khiến hắn thêm vui vẻ hoặc ít đi chút phẫn nộ, vốn không quan trọng.

- Đa tạ Mạc tiên sinh, bọn ta cáo từ trước, sau này phàm là không có mệnh lệnh của Mạc tiên sinh, bọn ta tuyệt đối không tới Phong Thiên Chi Địa nữa.

Nạp Lan Nhược Long chậm rãi đứng dậy, cung kính nói.

Khi nói chuyện, trong đáy mắt anh ta xuất hiện nham hiểm.

Để cho Mạc Phàm hung hãn thêm một thời gian nữa, đợi anh ta trở về nhà.

Anh ta không phải đối thủ của Cửu Đầu Nguyên Thánh, nhưng một yêu thú đừng nghĩ chống lại được thế lực tiền triều bọn họ.

Nói không chừng đến lúc đó, không cần bọn họ ra tay, Mạc Phàm phải tự mình mở Phong Thiên Chi Địa ra.

Anh ta rất chờ mong, đến lúc đó Mạc Phàm tự mình mời bọn họ tiến vào Phong Thiên Chi Địa.

Nạp Lan Nhược Long vừa đi, những người khác cũng cử động chân rời đi theo.

Không đợi bọn họ đi rất xa, giọng Mạc Phàm lại vang lên ở phía sau.

- Đúng rồi, có một tin ta muốn nói cho các ngươi, sau khi ngươi trở về sẽ biết tin này nhanh thôi, trên trời đã không còn ba cánh cửa, chỉ còn hai cánh cửa đang đóng, cánh cửa thứ ba bị hủy diệt rồi.

- Cái gì?

Cơ thể đám Nạp Lan Nhược Long run lên, giống như bị sét đánh. Mấy người nuốt nước bọt, sắc mặt vô cùng khó coi, xám xịt rời đi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1843: Dị Trạng Của Tiểu Vũ


- Mạc tiên sinh, có cần ta đi giáo huấn đám người này, để bọn họ thu liễm lại một chút hay không?

Ngao Thiên hỏi.

Ở đế đô, đám người tiền triều này không thèm chào hỏi đã rời đi, xem như bất kính với Mạc Phàm.

Hiện giờ lại có mấy người tới Phong Thiên Chi Địa quấy rối, Mạc Phàm lại để bọn họ rời đi như vậy.

Không cho bọn họ giáo huấn, bọn họ chắc chắn sẽ càng được một tấc lại muốn tiến một thước.

- Để bọn họ đi đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm tràn đầy khinh thường, vừa nhấc chân liền đến đỉnh núi.

Một đám người không quan trọng mà thôi, để bọn họ đi đi.

Hắn lại rời đi, có khả năng sẽ mang một đám người tới Tu Chân giới, Địa Cầu này cũng cần có người bảo vệ.

Trên đỉnh núi, ở một bên linh hạm, tất cả người Mạc gia đều tụ tập ở đây.Nhìn thấy Mạc Phàm, trên mặt mỗi người đều là vui mừng.

- Tiểu Phàm, cuối cùng con cũng trở về.

Đôi mắt mẹ Mạc Phàm có nước mắt, cười nói.

Khi Mạc Phàm rời đi Truyền Tống Trận xảy ra vấn đề, đều khiến bà lo lắng không thôi.

Đi lần này mất một năm, thực lực của Mạc Phàm không yếu, nhưng dù sao mới 20 tuổi, chuyện này khiến người làm mẹ như bà không có biện pháp yên tâm.

- Được rồi, mọi người vào đi, nhanh để Tiểu Phàm nhìn xem Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì?

Cha Mạc Phàm cười nói.

Tuy nhìn ông có vẻ thờ ơ, nhưng trong đáy mắt là kích động.

Mạc Phàm cười khẽ, vỗ lưng lão mẹ trấn an, nhìn về phía chỗ Tiểu Vũ ở giữa đỉnh núi.

Tiểu Vũ vẫn ở bên trong Vũ Quang Bàn, chẳng qua tinh thạch trên Vũ Quang Bàn đã tiêu hao thất thất bát bát, hào quang rất nhạt, tốc độ thời gian trôi qua không kém bên ngoài bao nhiêu.

Thanh kiếm Hồng Liên hắn luyện chế ở Địa Cầu, trôi nổi xung quanh Tiểu Vũ, phòng ngừa có người tới gần.

- Vạn Thọ Đan và Ngọc Thanh Đan đều cho Tiểu Vũ ăn vào, nhưng Tiểu Vũ vẫn không tỉnh lại, không phải là…

Tiểu Tuyết đi tới, lo lắng nói.

Cô đã làm theo biện pháp Mạc Phàm nói, nhưng Tiểu Vũ vẫn không tỉnh lại.

- Không sao, ta nhìn xem sẽ biết, không sao đâu.

Mạc Phàm thản nhiên nói, đi tới bên cạnh Tiểu Vũ.

Ngọc Thanh Đan và Vạn Thọ Đan, cho dù phục dùng thế nào, đều sẽ không có vấn đề.

Dù Tiểu Vũ không trúng độc, cũng có ưu đãi không nhỏ đối với Tiểu Vũ.

Hắn mới tới gần, Hồng Liên lập tức bay tới, quay một vòng xung quanh hắn, giống như đang lấy lòng hắn.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ngưng tụ một đám linh khí đánh vào trong Hồng Liên, lúc này Hồng Liên mới bay sang một bên.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, nhìn về phía Tiểu Vũ ngủ say.

Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm nhướn mày.

Không phải Ngọc Thanh Đan và Vạn Thọ Đan không có tác dụng, Ngọc Thanh Đan đã thay thoát thai tẩy tủy của Tiểu Vũ, trong cơ thể Tiểu Vũ không còn một chút độc, Vạn Thọ Đan cũng khiến tuổi thọ Tiểu Vũ tăng trên vạn năm.

Sở dĩ Tiểu Vũ không tỉnh lại, là vì toàn bộ ý thức của Tiểu Vũ ở trong Thức Hải, phong bế bản thân lại.

- Tiểu Phàm, Tiểu Vũ làm sao thế?

Cha Mạc Phàm hỏi.

- Con bé, đang tự mình giải độc.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng dị sắc, nói.

Sở dĩ Tiểu Vũ tiến vào trạng thái phong bế bản thân, là vì cô đang thử giải Vạn Niên Tuyệt.

Lúc trước hắn dạy Tiểu Vũ nuốt Hỏa Tuyệt, thông qua thôn phệ hỏa diễm tăng thực lực của mình.

Nhưng Tiểu Vũ trong trạng thái trúng độc, cô dùng bộ công pháp này vốn thôn phệ tạo hóa chi lực hắn để lại, sau đó bắt đầu thôn phệ Vạn Niên Tuyệt.

Nằm ngoài dự kiến của hắn là, Tiểu Vũ thật sự thành công một phần.

Tạo hóa chi lực hắn để trên người Tiểu Vũ, toàn bộ bị Tiểu Vũ thôn phệ, Vạn Niên Tuyệt cũng thành một phần lực lượng của Tiểu Vũ.

Chỉ là Tiểu Vũ còn chưa thôn phệ xong, cho nên vẫn chưa tỉnh lại.

Ngón tay của hắn khẽ búng, một đạo quang bay vào trong mi tâm Tiểu Vũ.

Chỗ mi tâm Tiểu Vũ, lập tức xuất hiện một màn đạo quang.

Bên trong quầng sáng, quanh Tiểu Vũ che kín không khí đủ hình dạng và con mắt, một tay của Tiểu Vũ cầm kiếm đang đọ sức với hắc khí ở bên trong, mỗi lần chém xuống một phần, sẽ bị trường kiếm trong tay cô hấp thu.

Tốc độ chậm một chút, nhưng Tiểu Vũ rất thỏa mãn, gương mặt như búp bê sứ tràn đầy đắc ý.

Mạc Phàm nhìn Tiểu Vũ trong quầng sáng, khóe miệng hơi nhếch lên nhắc nhở.

- Tiểu Vũ, hấp thu những thứ như bát quái ở xung quanh trước, hiệu quả sẽ nhanh hơn.

Hắn không biết Tiểu Vũ làm thế nào tới bước này, khiến mọi thứ trong cơ thể sáng lên, đủ thứ khác nhau có sẵn trong Thức Hải.

Nhưng khối không khí hình bát quái là dược lực của Ngọc Thanh Đan.

Tiểu Vũ thôn phệ hiệu quả của Ngọc Thanh Đan, lại thôn phệ Vạn Niên Tuyệt, sẽ đơn giản hơn nhiều.

Trong quầng sáng, Tiểu Vũ khẽ nâng mí mắt, trong đôi mắt xuất hiện vui mừng, cô không dây dưa với hắc khí nữa, mà hấp thu những không khí hình bát quái theo lời Mạc Phàm.

So với khối không khí màu đen, khối không khí hình bát quái dễ thôn phệ hơn nhiều.

Không lâu sau, trên trường kiếm trong tay Tiểu Vũ xuất hiện đường vân hình bát quái.

Trường kiếm của Tiểu Vũ lại đi chém những khối không khí màu đen kia, quả nhiên đơn giản hơn trước nhiều.

Mạc Phàm cười khẽ, ý niệm của hắn vừa động, quầng sáng trở lại trong mi tâm Tiểu Vũ.

Hắn không biết công pháp của Tiểu Vũ xảy ra vấn đề gì, nhưng sẽ không phải là biến hóa tệ.

Cụ thể là gì, đợi Tiểu Vũ tỉnh lại hỏi sẽ biết.

Ít nhất, an nguy của Tiểu Vũ không có vấn đề gì rồi.

- Mạc Phàm, Tiểu Vũ tự mình giải độc có di chứng gì không?

Lão mẹ Mạc Phàm hỏi.

Tiểu Vũ không thích học y thuật, am hiểu nhất ăn và ngủ, tự cô giải độc thật sự không đáng tin.

- Không sao đâu mẹ, yên tâm đi, thêm một ngày nữa, con bé sẽ tỉnh lại.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Có Ngọc Thanh Đan và Vạn Thọ Đan ở đây, cho dù Tiểu Vũ thôn phệ Vạn Niên Tuyệt thất bại, cũng không có vấn đề gì.

Nghe lời Mạc Phàm nói, lúc này mẹ Mạc Phàm mới yên tâm hơn một chút.

- Vậy cửa địa ngục ở thủ đô thế nào, không xảy ra chuyện đúng không?

Cha Mạc Phàm hỏi.

Mạc Phàm vừa về liền đến thủ đô, nhanh như vậy đã trở về, cánh cửa kia sẽ không xảy ra vấn đề gì đúng không.

Cánh cửa trước xuất hiện, liền khiến mấy tòa thành phố bị giết hại.

- Cánh cửa kia đã không còn tồn tại, hiện giờ chỉ còn hai cánh cửa.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua bầu trời, nghiêm túc nói.

Tiểu Tuyết được hắn mang về, độc trên người Tiểu Vũ đã giải, hiện giờ chỉ còn hai cánh cửa này, còn có Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo trong cánh cửa.

- Chỉ còn lại hai cái, vậy con nhanh đi xem, có biện pháp nào cứu hai vị tiên sứ kia ra không.

Cha Mạc Phàm thúc giục.

Mạc gia bọn họ đã không có vấn đề gì, có thời gian để ôn chuyện, trái lại hai vị tiên sứ bị nhốt rất lâu rồi.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, ý niệm vừa động, trận pháp trên đầu xuất hiện một chỗ hổng, hắn mang theo Nam Cung Thanh, Ngao Thiên, Phượng Hoàng bay đi.

Không lâu sau, liền đến trước cửa địa ngục trên bầu trời.

Đại môn cao trăm mét, hình thức và chất liệu không khác gì ở kinh đô, nhưng hoa văn và đồ án ở phía trên thì ít hơn ở thủ đô nhiều.

Thủ đô là một đồ án ma quỷ cuồng vũ, mà nơi này là đồ án thành phố phương Tây cổ đại ngay ngắn trật tự.

- Người đi vào trong cánh cửa này là ai thế?

Mạc Phàm hỏi.

- Thiên Bảo.

Nam Cung Thanh nói.

Nghe thấy câu này, sắc mặt Mạc Phàm lập tức khó coi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1844: Nạp Lan Trường Phong


- Làm sao vậy, Mạc sư huynh?

Nam Cung Thanh thấy sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, hỏi.

- Như vậy phiền phức rồi.

Mạc Phàm nhíu mày nói.

Hắn chưa từng thấy cửa địa ngục, nhưng cảm nhận được khế ước chi lực từ cánh cửa này, hắn gần như có thể kết luận cánh cửa này là trật tự chi môn.

Nói cách khác, Vọng Cơ sư huynh vào thủ thiện chi môn, Thiên Bảo vào trật tự chi môn.

Nói như vậy, cảnh tượng hắn không mong muốn nhìn thấy nhất, hắn không có biện pháp liên lạc với Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo, truyền công pháp bọn họ nên tu, do đó phá cửa địa ngục, chỉ có thể dựa theo lời Trớ Chú Chi Môn nói, tìm kiếm lỗ hổng của hai cánh cửa.

- Trớ Chú Chi Môn, ra đây.

Mạc Phàm nhíu mày, kêu.

Hắn mới nói xong, giọng nói hùng hùng hổ hổ của Trớ Chú Chi Môn vang lên.

- Cái tên xú tiểu tử này, đừng tưởng rằng chỉ có mình ngươi có huyết mạch Hồng Liên, nếu lão phu muốn tìm người thay ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể.

ổ ế- Người kia tìm lỗ hổng trên cánh cửa thế nào?

Mạc Phàm không dây dưa với nó, trực tiếp hỏi.

- Người kia là?

Một đầu thú trên Trớ Chú Chi Môn nói một nửa, liền nhìn về phía Nam Cung Thanh đứng một bên.

- Người Nam Cung gia, hình như trên người còn có một thứ không nên tồn tại, chỉ là đáng tiếc rồi.

Một đầu thú khác tiếc nuối nói.

- Đáng tiếc gì?

Mạc Phàm nhướn mày, hỏi.

- Người kia là người Nam Cung gia, nhưng không biết vì nguyên nhân gì tu đến Thần Quyết của Thần Nông Tông ngươi, thần thức và Thiên Mệnh Huyền Thuật đều là cao nhất, cho nên lúc này mới có thể thôi diễn ra lỗ hổng của cửa địa ngục, cứu người từ bên trong ra.

Trớ Chú Chi Môn nói.

Trái lại Thiên Mệnh Huyền Thuật của Nam Cung Thanh bên cạnh Mạc Phàm rất lợi hại, còn có Chúng Sinh Chi Thuật gia thành, một điều kiện trong đó là đủ rồi.

Nhưng tu vi của Nam Cung Thanh quá thấp, thần thức không đủ, không có biện pháp chống đỡ phép tính thử cấp bậc cửa địa ngục này.

Trái lại thần thức của Mạc Phàm đủ, nhưng Mạc Phàm không am hiểu Thiên Mệnh Huyền Thuật.

- Tiểu tử, ngươi vẫn nên trông cậy vào người bên trong có thể phá chín tầng không gian thôi, nếu có thể phá chín tầng không gian, có khả năng trở thành chủ nhân của cửa địa ngục, hoặc ngươi đợi tiểu nha đầu Nam Cung gia tăng tu vi.

Trớ Chú Chi Môn lại nói.

Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt khó coi, Trớ Chú Chi Môn này nói một lúc lâu, chẳng khác gì không nói.

- Ý của ngươi là cần cao thủ Nam Cung gia mới có thể tìm được lỗ hổng ở phía trên sao?

Mạc Phàm xác nhận lại.

Trước đây hắn xâm nhập vào một bí cảnh, không phải không thôi diễn lỗ hổng của khế ước, quả thật nếu có người Nam Cung gia sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Nếu hai ngươi có thể hợp lại thành một cũng được, nhưng hai ngươi e rằng không thể, vậy nhé, không có chuyện gì thì đừng tìm ta.

Trớ Chú Chi Môn làm khó Mạc Phàm, cười nói.

Cả cánh cửa lại chìm vào trong không gian, biến mất không thấy.

- Mạc sư huynh, hay là ta trở về một chuyến, mời một vị trưởng bối của Nam Cung gia ta tới đây?

Ở một bên, Nam Cung Thanh hỏi.

- Không cần phải gấp, ta xem trước một phen.

Mạc Phàm nhíu mày, nói.

Để Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo tự sinh tự diệt ở bên trong là không có khả năng, hiện giờ mời người Nam Cung gia tới cũng quá lãng phí thời gian.

Ít nhất cũng phải mất một tháng.

Nếu hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp, lại mời Nam Cung Thanh đi một chuyến cũng không muộn.

Một tay của hắn đặt lên cửa địa ngục, vận khởi Diễn Thiên Thần Quyết, hào quang màu lam lan tràn khắp đại môn cửa địa ngục.

Một canh giờ trôi qua, một số ký hiệu nối liền thành một bức tranh to xuất hiện trước mắt hắn. Bức tranh to này phức tạp như Thiên Long Phong Ấn trên người hắn, nhưng khác với Thiên Long Phong Ấn, phong ấn trên người hắn luyện thành hàng dài, mà tấm bản đồ này nhìn như nghệ thuật phái trừu tượng phương Tây vẽ ra, không cùng phong cách với Thiên Long Phong Ấn.

Hắn phóng hai thoát thai chi thể ra, ngồi khoanh chân trước cửa, ý niệm vừa động, bức tranh vĩ đại được đánh nát thành phép tính lớn nhỏ hắn có thể tính, một đám kết quả xuất hiện.

Hắn không có Thiên Mệnh Huyền Thuật lợi hại như Nam Cung Thanh, nhưng có ba cơ thể, thử từng cái, nói không chừng vận khí tốt sẽ phát hiện ra lỗ hổng.

Nam Cung Thanh cũng không nhàn rỗi, chẳng qua phương pháp của cô khác với Mạc Phàm.

Những người khác thì canh giữ ở một bên, hộ pháp cho hai người.

Mạc Phàm và Nam Cung Thanh mới tính không lâu, cách đó không xa có vài đạo quang bắn nhanh mà tới, đứng ở nơi cách Mạc Phàm không xa.

Hào quang thu lại, lộ ra mấy lão giả mặc trang phục, trang sức tiền triều.

Ngao Thiên và Phượng Hoàng nhíu mày, chắn trước mấy người.

- Nạp Lan Trường Phong, ngươi tới nơi này làm gì?

Lão giả cầm đầu, cầm hai hạt châu một đen một trắng trong tay không ngừng chuyển động nhìn Mạc Phàm đang thử tính, cười khẽ.

- Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt, chim bay cao hết, cung tốt vất bỏ, ba cánh cửa chỉ phá được một cái, còn hai cái ở trên không Hoa Hạ, Mạc gia liền chuẩn bị loại bỏ những người từng có công sao?

Nạp Lan Trường Phong chuyển động hạt châu, nói.

Hai viên châu không ngừng lóe lên hào quang trong tay ông ta, vừa nhìn đã biết không phải đồ bình thường.

- Nạp Lan Trường Phong, Mạc tiên sinh ở đây tìm phương pháp phá cửa, nếu ngươi nói chuyện này, vẫn nên rời đi thì hơn, nếu không đừng trách ta không khách sáo.

Ngao Thiên nheo mắt nói.

- Ngao Thiên, năm đó lúc ngươi còn đang ở trong Tỏa Long Tỉnh, đừng quên là ai chiếu cố Long Tộc U Châu giúp ngươi.

Nạp Lan Trường Phong nheo mắt, cười nói.

- Nạp Lan Trường Phong, nếu không phải Long Tộc ta cho các ngươi long huyết, ngươi sẽ tốt bụng như vậy sao?

Ngao Thiên hừ lạnh một tiếng, nói.

Đây không phải là lần đầu tiên ông ta gặp Nạp Lan Trường Phong, ông ta bị một thế hệ cao hơn phong ấn, một thế hệ tiền triều bị diệt, Nạp Lan Trường Phong tìm ông ta theo tầng quan hệ này, muốn bàn chuyện hợp tác.

Nói thả ông ta ra rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không thực hiện, trái lại mượn quan hệ với ông ta, đến U Châu chiếm không ít long huyết.

Người này, vậy mà không biết xấu hổ nói có quan hệ với ông ta.

- Đường đường là Long Vương U Châu, vậy mà khuất phục một tiểu tử hậu bối, nếu là như vậy, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, vậy ta bảo đám Hiên Viên Vô Kỳ và Tần Vô Nhai tới bàn với các ngươi, ta muốn biết, ước định lúc trước còn tác dụng hay không.

Ánh mắt Nạp Lan Trường Phong lạnh lẽo, lạnh lùng nói.

- Muốn bàn cũng được, Mạc tiên sinh không rảnh nói chuyện với ngươi, bổn vương có thể nói với ngươi.

Ngao Thiên nói.

- Ta không có gì phải bàn với một tên hộ vệ như ngươi, ngươi đừng mơ, chúng ta đi.

Nạp Lan Trường Phong hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường, xoay người muốn rời đi.

Đúng lúc này, trước đại môn, bản thể của Mạc Phàm nhíu mày, mở to mắt.

- Ngươi tìm ta muốn nói chuyện gì, nếu không phải chuyện quan trọng, trở về đi, ngươi tìm ngũ lão và Tần Vô Nhai cũng vô dụng, nếu là chuyện quan trọng, tìm ngũ lão và Tần Vô Nhai càng vô ích, bọn họ sẽ không vì ngươi, một người có tác dụng với cửa địa ngục nhưng không được trọng dụng mà trở mặt với ta, cho nên ngươi có chuyện gì thì nói với Ngao Thiên, nể mặt ngươi còn có chút công lao, ta có thể nghe ngươi nói một chút.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1845: Văn Tự


- Nghe thấy không, Nạp Lan Trường Phong.

Ngao Thiên hơi nhếch miệng, cười nói.

- Ngươi không nói với ta, không ai nghe ngươi nói đâu.

Nạp Lan Trường Phong xoay người, nhíu mày nhìn Mạc Phàm, lông mày lập tức giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Mạc tiên sinh tỉnh lại từ trong ngồi thiền rồi à, như vậy thì tốt quá, ta vừa nghe Nhược Long nói, bọn họ muốn tiến vào Phong Thiên Chi Địa tu luyện, lại bị người Mạc gia ngươi chặn ở ngoài, ta tới đây chỉ muốn hỏi một chút, lúc trước đám ngũ lão và Tần Vô Nhai mời lão phu rời núi, có lập văn tự cho lão phu, thật sự không có tác dụng gì sao.

Nạp Lan Trường Phong lấy một văn khế ra, hỏi.

- Chữ ở phía trên hơi nhỏ, chắc là mọi người không thấy rõ lắm, ta phóng to hơn một chút, để Mạc tiên sinh và Ngao Thiên Ngao Long Vương đọc nhé.

Nạp Lan Trường Phong nói xong, thì rót linh khí vào bên trong, chữ rất nhỏ ở phía trên lập tức phóng to gấp trăm lần, trôi nổi trong không trung, tỏa ra kim quang chói mắt.

Cho dù ở rất xa, cũng có thể thấy rõ ràng.

- Đọc cũng quá phiền phức, ta có thể đọc khế tự này cho Mạc tiên sinh nghe.

Nạp Lan Trường Phong vỗ tay phát ra tiếng, trên văn khế có một phù văn sáng lên, giọng Hiên Viên Vô Kỳ lập tức vang lên.

- Giờ thân ngày ngọ năm giáp thân, Hiên Viên Vô Kỳ ta định khế ước với Nạp Lan Trường Phong, chỉ cần Nạp Lan Trường Phong mang theo tất cả thế lực tiền triều, cùng chống đỡ cửa địa ngục, đợi chúng ta hợp lực đóng cửa ba cửa địa ngục, sẽ chia một phần ba Phong Thiên Chi Địa cho thế lực tiền triều, làm nơi tu luyện, nếu thế lực tiền triều có tổn thất, mỗi một đệ tử hi sinh, người nhà sẽ nhận được gấp ba bồi thường thế lực khác, nếu không chia Phong Thiên Chi Địa, sẽ lấy thiên tài địa bảo đồng giá bồi thường…

Giọng nói này đọc tới chữ cuối cùng, lúc này mới dừng lại.

Không biết là Nạp Lan Trường Phong cố ý, hay là khế ước vốn như vậy, giọng nói truyền đi rất xa, gần như mọi người ở trong Phong Thiên Chi Địa đều có thể nghe thấy được.

Sắc mặt không ít người thay đổi, nhao nhao nhìn về phía bên này.

Chỉ hơi suy nghĩ là có thể biết được, rất rõ ràng là Nạp Lan Trường Phong muốn tính toán sổ sách.

Nhưng còn hai cánh cửa chưa biến mất, Nạp Lan Trường Phong đã đến làm loại chuyện này, không ít người cảm thấy vô cùng bất mãn.

Nhưng những người này không dám nói gì.

Thế lực tiền triều không yếu, nếu không ngũ lão và Tần Vô Nhai sẽ không đồng ý nhiều như vậy.

… -

Mạc tiên sinh, còn cần ta đọc lại văn khế một lần nữa không?

Giọng văn khế dừng lại, Nạp Lan Trường Phong hỏi.

- Không cần.

Mạc Phàm khẽ lắc đầu, nói.

- Đúng rồi, lúc lập văn tự này, Ngao Thiên và Phượng Hoàng cũng có mặt, lão phu nhớ không sai chứ?

Nạp Lan Trường Phong cười đắc ý nói.

- Không sai, bọn ta cũng có ở đó.

Sắc mặt Ngao Thiên hơi khó coi, gật đầu.- Mạc tiên sinh, lúc ấy tình huống đặc biệt, đây là Mạc lão tiên sinh và lão phu nhân đồng ý.

Ngao Thiên lập tức giải thích với Mạc Phàm.

Lúc ấy Tần Kiệt một đi không trở lại, chỉ dựa vào bọn họ, quả thật không đủ đối phó cửa địa ngục.

Ông ta thương lượng với cha mẹ Mạc Phàm, cha mẹ Mạc Phàm cũng đồng ý phân Phong Thiên Chi Địa, chỉ cần không ai quấy rầy Tiểu Vũ là được.

Đợi Tiểu Vũ khôi phục, thậm chí Mạc gia có thể rời khỏi Phong Thiên Chi Địa, lúc này ông ta mới đồng ý với đề nghị của ngũ lão và Tần Vô Nhai.

- Không có vấn đề gì, nếu ta ở đây, ta cũng đồng ý.

Mạc Phàm vươn một tay ra, nói.

Chỉ là Phong Thiên Chi Địa mà thôi, so với an nguy của Hoa Hạ, không tính là gì.

- Vậy ý của Mạc tiên sinh là, thừa nhận điều khoản trên văn tự này sao?

Nạp Lan Trường Phong nghe thấy lời Mạc Phàm nói, lập tức cười nói.

- Văn tự này không có vấn đề gì.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nói.

- Vậy ta muốn hỏi Mạc tiên sinh một chút, vì sao hôm nay đám Nhược Long tới Phong Thiên Chi Địa, lại bị người Mạc gia cản lại, còn thr một con Cửu Đầu Nguyên Thánh ở cửa, phàm là người của thế lực tiền triều bọn ta di vào, sẽ trở thành đồ ăn của Cửu Đầu Nguyên Thánh, nếu Mạc tiên sinh thừa nhận văn khế này, vậy ta muốn hỏi Mạc tiên sinh một chút, có phải người Mạc gia hơi quá đáng hay không?

Nạp Lan Nhược Long cười lạnh lùng, nói.

Tất nhiên là anh ta biết Mạc Phàm thả Cửu Đầu Nguyên Thánh, không phải Mạc Phàm kiêu ngạo sao, anh ta rất muốn Mạc Phàm tự mình thừa nhận mình sai, hơn nữa muốn Mạc Phàm biết sai mà sửa.

Ngoài ra anh ta còn muốn để Mạc Phàm biết, những lời Mạc Phàm mới nói cũng sai rồi.

Anh ta không cần tìm ngũ lão và Tần Vô Nhai, Mạc Phàm phải nghe lời anh ta nói, còn tự mình giải quyết cho anh ta.

- Nạp Lan Nhược Long, ngươi quá làm càn rồi.

Ngao Thiên nhíu mày, tức giận nói.

Nạp Lan Nhược Long cũng quá giảo hoạt, anh ta không đề cập tới tên Mạc Phàm, nhưng chỉ trực tiếp tới Mạc Phàm.

Đây rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, còn muốn Mạc Phàm tự mình đón lấy.

- Ngao Thiên, ta làm sao, ta chỉ hỏi Mạc tiên sinh rất cung kính, không có ý so đo với người Mạc gia, nếu là vấn đề của thế lực tiền triều ta, chỉ cần một câu của Mạc tiên sinh, không cần bất luận lý do gì, bọn ta lập tức sửa lại, nhưng nếu đệ tử kia của Mạc gia có lỗi, bọn ta hi vọng có thể đối xử công bằng, xin lỗi thì không cần, Mạc tiên sinh dùng thực lực đẩy lùi toàn bộ sinh vật tà ác, đóng một cánh cửa lại, là đại anh hùng của Hoa Hạ chúng ta, anh hùng không cần phải xin lỗi, chỉ cần cho thế lực tiền triều bọn ta tự do ra vào Phong Thiên Chi Địa là được.

Nạp Lan Trường Phong cười âm hiểm nói.

Rõ ràng là ông ta rất cung kính Mạc Phàm, nhưng trong những lời nói đều là cạm bẫy, đợi Mạc Phàm chui vào bên trong.

- Ngươi!

Sắc mặt Ngao Thiên khó coi, nhưng không biết phản bác thế nào.

Nạp Lan Trường Phong nói rất hay, còn phong kín đường lùi của Mạc Phàm lại rồi.

Nếu bây giờ Mạc Phàm không đồng ý điều kiện của đám Nạp Lan Trường Phong, đều tương đương tự mình vả mặt mình.

Phía sau Ngao Thiên, Mạc Phàm lắc đầu cười.

Đại Thanh đã diệt vong, nhưng những người Đại Thanh còn sống tới tận bây giờ đúng là không tầm thường.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng.

Trong không gian, một vùng gợn sóng dập dờn mà ra, đám Tần Vô Nhai, Long Bác đi từ trong gợn sóng ra.

Đám ngũ lão nhìn thoáng qua văn tự trên bầu trời, sắc mặt khó coi, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, vội vàng nhìn về phía Nạp Lan Trường Phong.

- Nạp Lan tiền bối, ngươi có ý gì đây?

Hiên Viên Vô Kỳ không nhịn được nói.

Nạp Lan Trường Phong thấy đám Hiên Viên Vô Kỳ tới, cười càng vui vẻ hơn.

- Hiên Viên lão đệ tới rất đúng lúc, nếu tất cả mọi người đều ở đây, đúng lúc giải quyết vấn đề này đi.

- Vấn đề gì?

Sắc mặt Hiên Viên Vô Kỳ khó coi, hỏi.

- Đệ tử của thế lực tiền triều ta, trước đó không lâu bị người của Mạc tiên sinh đuổi ra khỏi Phong Thiên Chi Địa, hiện giờ con đường thông tới Phong Thiên Chi Địa được bao trùm bởi một vùng biển rộng, cửa vào còn có Cửu Đầu Nguyên Thánh, ta muốn biết, văn khế chúng ta lập lúc trước còn tính hay không, vừa rồi Mạc tiên sinh đã tự mình gật đầu thừa nhận, văn này có tác dụng, các ngươi thân là người viết giấy làm chúng với bọn ta, cũng nên nói một câu đi.

Nạp Lan Trường Phong cười nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1846: Nhượng Bộ?


- Chuyện này…

Hiên Viên Vô Kỳ nhíu chặt mày, đôi mắt khẽ đảo.

- Nạp Lan tiền bối, chuyện này ta từng nhắc với Mạc tiên sinh rồi, bây giờ còn hai cửa chưa phá hủy, không bằng đợi hai cánh cửa này đóng xong, chúng ta lại tán gẫu chuyện này, tiền bối yên tâm, khế ước là bọn ta lập, bọn ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa.

Hiên Viên Vô Kỳ cười nói.

Đây không phải là lần đầu tiên ông ta nói chuyện với Nạp Lan Trường Phong, rõ ràng những lời Nạp Lan Trường Phong nói có bẫy.

Nếu ông ta đồng ý, mới chính thức trúng mưu của Nạp Lan Trường Phong.

Tuy ông ta từng nhắc chuyện này với Mạc Phàm, nhưng chưa nói tỉ mỉ, ông ta không thể đồng ý với Nạp Lan Trường Phong như vậy được.

- Đợi hai cánh cửa còn lại đóng sao?

Nạp Lan Trường Phong nhíu mày, ánh mắt lập tức phát lạnh.

- Hiên Viên Vô Kỳ, ý của ngươi là, một ngày hai cánh cửa này không phong bế lại, thế lực tiền triều bọn ta sẽ không thể tiến vào Phong Thiên Chi Địa sao?

- Ta không có ý này, chỉ là chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, là ngươi sẽ là của ngươi, sẽ không mất đi đâu được.

Hiên Viên Vô Kỳ giải thích.

- Quả nhiên như lời Mạc tiên sinh nói, chuyện nhỏ, các ngươi không có một chút tác dụng nào, chuyện lớn các ngươi càng vô dụng hơn, nếu là như vậy, ta vẫn nên hỏi Mạc tiên sinh thì hơn.

Nạp Lan Trường Phong liếc mắt nhìn ngũ lão với vẻ khinh bỉ, nói.

- Mạc tiên sinh, nếu ngươi cảm thấy văn khế không có vấn đề gì, ngươi xem có phải nên phân Phong Thiên Chi Địa cho bọn ta hay không?

Nạp Lan Trường Phong nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, dừng cười.

Vừa rồi hắn nói đám Tần Vô Nhai không làm chủ được chuyện Phong Thiên Chi Địa, đến chỗ Nạp Lan Trường Phong thì thành hắt nước bẩn lên người hắn.

Hắn nhìn thoáng qua chữ to màu vàng trên bầu trời, theo tay vung lên, những chữ to màu vàng lập tức biến mất, trở lại trong văn khế.

- Giấy tờ không có vấn đề, nhưng Phong Thiên Chi Địa vẫn không thể cho các ngươi đi vào.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Tươi cười trên mặt đám Nạp Lan Trường Phong cứng đờ, sắc mặt trở nên khó coi.

Thực lực của Mạc Phàm, vừa rồi bọn họ đều đã thấy được.

Nếu Mạc Phàm chơi xấu, bọn họ cũng không có biện pháp.

- Mạc tiên sinh có ý gì, Mạc tiên sinh cảm thấy chuyện này là lỗi của thế lực tiền triều bọn ta, hay cảm thấy chứng từ này không cần phải thực hiện?

Nạp Lan Trường Phong hỏi.

- Các ngươi không sai, phàm là chứng từ đều phải thực hiện, những chuyện này đều không có vấn đề gì, nhưng hình như ngươi không biết rõ về chứng từ này lắm, ta đề nghị ngươi nhìn lại chứng từ, nếu ngươi cảm thấy phiền phức, ta có thể đọc một lần cho ngươi.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, nói.

Dựa theo lời trên chứng từ, cho dù là phân Phong Thiên Chi Địa hay tổn thất của thế lực tiền triều, đều là sau khi hủy diệt ba cánh cửa địa ngục.

Chỉ nhìn những nội dung này, hắn sẽ không để Nạp Lan Trường Phong thực hiện được.

Nạp Lan Trường Phong nhìn lướt qua, lông mày nhíu lại.

- Mạc tiên sinh, tuy bây giờ còn hai cánh cửa chưa hủy diệt, nhưng vẫn ở trạng thái an toàn, thế lực tiền triều bọn ta yêu cầu thực hiện điều kiện cũng không có vấn đề gì đúng không?

- Không phải thời gian, là hợp lực.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Hợp lực?

- Hai cánh cửa trước là người ta mời tới đóng giúp, cánh cửa cuối là ta hủy, ta không phủ nhận lúc thế lực tiền triều các ngươi đối đầu với những sinh vật tà ác có chút công lao, nhưng cánh cửa kia là ngươi hợp lực với ta đóng hay hủy diệt?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, hỏi.

Không phải Nạp Lan Trường Phong này thích chơi chữ sao, vậy hắn sẽ chơi với Nạp Lan Trường Phong một chút.

- Chuyện này…

Sắc mặt Nạp Lan Trường Phong lập tức khó coi.

Không dựa theo góc độ thời gian để nói, mà nói như vậy, quả thật không qua được.

Bọn họ thật sự không có tác dụng gì mấy, gần như đều là Mạc Phàm và tiên sứ Mạc Phàm mời tới thu phục cửa địa ngục.

- Quả thật cửa địa ngục không phải bọn ta đóng, nhưng ít nhất bọn ta cũng có công lao ngăn cản những sinh vật tà ác, chẳng lẽ Mạc tiên sinh muốn sống chết bám lấy hai chữ “hợp lực” này, nếu là như vậy, tuy Mạc tiên sinh đóng cửa địa ngục, là đại anh hùng của Hoa Hạ, nhưng Nạp Lan Trường Phong ta khinh thường thanh danh thực của Mạc tiên sinh.

Nạp Lan Trường Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Bọn họ đã sử dụng lực, ông ta không tin Mạc Phàm sẽ ra tay giết bọn họ.

Nếu làm vậy, Mạc Phàm đợi thanh danh bị mất sạch đi.

- Thanh danh thực sao?

ổ ếMạc Phàm dừng tính lỗ hổng trên cửa địa ngục, chậm rãi đứng dậy, cười nhạt một tiếng.

- Ngươi đã không muốn chơi chữ, vậy ta bồi ngươi chơi cái khác, trong quá trình thế lực tiền triều ngươi đối đầu với cửa địa ngục, hi sinh bao nhiêu đệ tử?

Mạc Phàm hỏi.

- Chuyện này?

Đôi mắt Nạp Lan Trường Phong khẽ đảo, lập tức ấp a ấp úng.

- Hiên Viên lão gia tử, có ghi lại chuyện này không?

Mạc Phàm hỏi Hiên Viên Vô Kỳ.

- Có, thế lực tiền triều có tổng cộng một đệ tử Kim Đan chết trận, ba đệ tử Tiên Thiên Tông Sư bị thương, đang chữa trị.

Hiên Viên Vô Kỳ nhướn mày, vội vàng nói.

Ngũ lão bọn họ sẽ điều tra tin tức tu sĩ, mỗi lần đại chiến, bọn họ đều làm công tác thống kê.

- Vậy ngũ lão tổn thất bao nhiêu đệ tử, tông môn ẩn thế tổn thất bao nhiêu, tán tu tổn thất bao nhiêu, Mạc gia ta cũng tổn thất bao nhiêu?

Mạc Phàm lại hỏi tiếp.

- Ngũ lão tổn thất 3 đệ tử cấp bậc Kim Đan, 37 đệ tử Tiên Thiên Tông Sư, Trúc Cơ kỳ là 128 ngươi, bị thương hơn 360 người, tông môn ẩn thế không khác bọn ta lắm, số lượng tán tu tổn thất gấp đôi hội ngũ lão và tông môn ẩn thế, bên Mạc gia, hai vị tiên sứ Mạc gia vẫn đang ở trong cửa địa ngục, không rõ sinh tử, ba cao thủ Nguyên Anh kỳ trọng thương, tổn thất 10 đệ tử Kim Đan kỳ, 57 Tiên Thiên Tông Sư, đệ tử Trúc Cơ kỳ thì tổn thất 113 người, đệ tử bị thương vẫn chữa trị ở Mạc gia, cho nên bọn ta không làm công tác thống kê, nhưng người bị thương không dưới 500.

Hiên Viên Vô Kỳ lấy một cái bảng ra, nói.

Mạc Phàm nhíu mày, linh khí trên Địa Cầu mới sống lại không lâu, tu sĩ cũng không nhiều, vậy mà lập tức tổn thất nhiều như thế.

- Nạp Lan Trường Phong, ngươi muốn nói với ta là thực lực của đệ tử tiền triều ngươi đều rất mạnh sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Nạp Lan Trường Phong một cái, hỏi.

Tuy đám Nạp Lan Trường Phong là thế lực tiền triều, nhưng cũng là người Hoa Hạ, hưởng thụ linh khí địa mạch Hoa Hạ mới có tu vi hiện giờ.

Thế lực tiền triều tổn thất như vậy, đủ để thấy ở chiến trường bọn họ cống hiến thế nào.

Dựa vào chút thực lực đó, vậy mà đám người này yêu cầu một phần ba Phong Thiên Chi Địa và bồi thường gấp ba thế lực khác.

Hắn không biết Nạp Lan Trường Phong lấy đâu ra dũng khí, mà dám nói điều kiện lớn như vậy, còn mang theo mấy người hưng sư động chúng tìm hắn đòi hứa hẹn.

- Chuyện này?

Sắc mặt Nạp Lan Trường Phong xanh mét, mãi mới nói một câu.

- Tổn thất của thế lực tiền triều bọn ta ít hơn một chút, nhưng không thể nói lên bọn ta không làm chuyện gì, ngoài ra những điều kiện này không phải tự ta yêu cầu, cũng có ngũ lão và Tần Vô Nhai tự mình đề ra mà?

- Ngươi nói không sai, ta sẽ phân ra hai phần ba Phong Thiên Chi Địa.

Mạc Phàm chậm rãi nói, sắc mặt đám Ngao Thiên lập tức thay đổi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1847: Bồi Thường


Nạp Lan Trường Phong nhướn mày, lộ ra tươi cười.

Nếu Mạc Phàm nói như vậy, chắc chắn sẽ chấp hành theo văn tự.

- Quả nhiên Mạc tiên sinh không hổ là người đứng đầu Hoa Hạ, ta thay thế lực tiền triều cảm ơn Mạc tiên sinh.

- Nhưng mà ta không định chia một phần ba Phong Thiên Chi Địa cho các ngươi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Sắc mặt Nạp Lan Trường Phong khó coi, lông mày nhíu chặt lại.

- Mạc tiên sinh có ý gì.

- Nếu ta nhớ không nhầm, dựa theo quy định trên văn khế, nếu không đưa Phong Thiên Chi Địa cho các ngươi, thì đưa thiên tài địa bảo đồng giá đúng không, ta cho ngươi 100 vạn linh thạch hạ phẩm đổi một phần ba Phong Thiên Chi Địa, thế nào?

Mạc Phàm hỏi.

- 100 vạn linh thạch hạ phẩm sao?

Mắt Nạp Lan Trường Phong mở to, trong mắt lóe lên hào quang.

Linh thạch mà Mạc Phàm nói không phải là tảng đá linh khí thông thường, mà là linh thạch tiền thông dụng ở Thượng giới.

Mỗi một viên, đều là ngưng khí cô đọng mà thành.

Đến cảnh giới của bọn họ, kim ngân tài bảo đã không tính là gì đối với bọn họ.

Chỉ có linh thạch này, mới lọt vào trong mắt bọn họ.

Có linh thạch, bọn họ không cần hấp thu linh khí trong thiên tài địa bảo cằn cỗi trên Địa Cầu.

Còn là 100 vạn viên, tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng đối với ông ta mà nói là một con số trên trời.

Đừng nói là ông ta sống mấy trăm năm, cho dù là tất cả mọi người ở đây cộng lại, cũng không có nhiều linh thạch như vậy, có 10 vạn viên đã không tệ rồi.

Cho nên 100 vạn viên linh thạch hạ phẩm, tuyệt đối là cự phú từ trên trời giáng xuống.

Ngọn nguồn Phong Thiên Chi Địa cũng gần khô kiệt, không kiên trì được bao lâu, so với một phần ba Phong Thiên Chi Địa, 100 vạn viên linh thạch hạ phẩm tuyệt đối là kiếm lời.

- Mạc tiên sinh, chuyện này nên bàn bạc kỹ hơn mới được?

Ở một bên, Tần Vô Nhai nhíu mày hỏi.

100 vạn viên linh thạch hạ phẩm, đây không phải là con số nhỏ.

Đám Nạp Lan Trường Phong không tốn bao nhiêu sức lực, cho dù bọn họ trả thiên tài địa bảo cho Nạp Lan Trường Phong, cũng không cần đưa nhiều như vậy.

Cứ thế đưa cho Nạp Lan Trường Phong 100 vạn linh thạch, thật sự tiện nghi cho ông ta.

- Không sai, là 100 vạn linh thạch hạ phẩm.

Mạc Phàm giống như không nghe thấy, gật đầu nói.

Nhẫn trữ vật trên tay hắn sáng lên, một cái hộp to xuất hiện trước mặt hắn, 100 viên linh thạch màu sắc khác nhau to bằng nắm tay xuất hiện trước người hắn.

Trên mỗi tảng đá không chỉ tỏa ra quang mang chói mắt, linh khí kinh người còn tràn ra.

- Đây là 100 viên linh thạch thượng phẩm, tương đương 100 vạn viên linh thạch hạ phẩm, nếu ngươi tiếp nhận dùng thiên tài địa bảo bồi thường, thứ này thuộc về ngươi.

Một viên linh thạch trung phẩm là 100 linh thạch hạ phẩm, một viên linh thạch thượng phẩm là 100 linh thạch trung phẩm, 100 vạn linh thạch hạ phẩm, chỉ là 100 viên linh thạch thượng phẩm.

- Nếu Mạc tiên sinh mở miệng, tất nhiên 100 vạn linh thạch hạ phẩm không có vấn đề.

Nạp Lan Trường Phong được tiện nghi mà còn khoe mẽ, nói.

- Được rồi.

Mạc Phàm vung tay lên, 100 viên linh thạch thượng phẩm lập tức bay về phía Nạp Lan Trường Phong.

Xung quanh, những người khác chau mày, nhưng không nói gì.

Mạc Phàm làm như vậy rất hợp với ý của Nạp Lan Trường Phong, có 100 viên linh thạch thượng phẩm, thế lực tiền triều có thể nuôi dưỡng không ít cao thủ, gần như một viên linh thạch thượng phẩm sẽ là một cao thủ.

Hơn nữa bọn họ làm được điểm này, chỉ hao phí đại giá một tu sĩ Kim Đan tử trận, ba Tiên Thiên Tông Sư bị trọng thương, quả thực đạt được quá đơn giản.

Nạp Lan Trường Phong hơi nhếch miệng, lộ ra tươi cười thực hiện được, cất hộp linh thạch đi.

Ông ta rất bội phục tu vi của Mạc Phàm, có thể nói là nhân tài kiệt xuất.

Nhưng nếu luận về thủ đoạn và mưu kế, Mạc Phàm còn quá trẻ tuổi rồi.

Ông ta chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ, đã khiến Mạc Phàm bồi thường nhiều linh thạch như vậy.

- Đa tạ Mạc tiên sinh hào phóng như vậy, bọn ta cáo từ trước, ngày khác nhất định sẽ tới cửa bái phỏng Mạc tiên sinh.

Nạp Lan Trường Phong ôm quyền nói.

- Hiên Viên lão gia tử, có tu sĩ chết trận, các ngươi dựa theo quy tắc thế nào bồi thường?

Mạc Phàm không để ý tới Nạp Lan Trường Phong, tiếp tục hỏi.

- Dựa theo tu vi của tu sĩ và điều kiện của mỗi gia đình để bồi thường, thông thường sẽ có một phạm vi.

Hiên Viên Vô Kỳ nói.

Bồi thường này không khác bộ đội lắm, có một quy tắc chuyên môn, có thể bao gồm toàn bộ tình ý.

- Vậy thành viên của thế lực tiền triều tổn thất, cho ta biết số linh thạch cần bồi thường?

- Chuyện này…

Hiên Viên Vô Kỳ liếc mắt nhìn Nạp Lan Trường Phong một cái, còn chưa đưa ra kết quả.

- Mạc tiên sinh quá khách sáo rồi, thế lực tiền triều bọn ta không tổn thất nhiều lắm, trong phạm vi bọn ta có thể khống chế, bọn ta sẽ dành ra một số lượng rất khả quan bồi thường cho người nhà bọn họ.

Nạp Lan Trường Phong lộ ra dáng vẻ tiểu nhân, vội vàng nói.

Ông ta đã lấy 100 viên linh thạch thượng phẩm, chút bồi thường đó kém rất nhiều, lấy hay không đều không sao cả.

Nếu bọn họ lấy, trái lại bọn họ có vẻ keo kiệt.

Mạc Phàm cũng không khách sáo, gật đầu.

- Nói như vậy, có phải nên đưa văn khế kia cho ta rồi hay không?

- Đó là tất nhiên.

Nạp Lan Trường Phong gật đầu, đưa văn tự cho Mạc Phàm bằng hai tay.

Văn khế khẽ bay lên, rơi vào tay Mạc Phàm.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, hỏa diễm dấy lên trên văn khế.Chỉ trong phút chốc, văn khế hóa thành tro tàn.

Sắc mặt đám Nạp Lan Trường Phong như thường, muốn cáo từ.

Thứ bọn họ muốn đã lấy được, văn khế kia không cần phải giữ lại, để mặc Mạc Phàm xử lý.

Đúng lúc này, một tay của Mạc Phàm vươn về phía Hiên Viên Vô Kỳ.

- Hiên Viên lão gia tử, cho ta mượn ngọc tỷ truyền quốc dùng một lát.

- Được.

Trong mắt Hiên Viên Vô Kỳ lóe lên dị sắc, đưa ngọc tỷ cho Mạc Phàm.

Đám Nạp Lan Trường Phong thấy Mạc Phàm lấy ngọc tỷ truyền quốc ra, những lời vừa định nói ra khỏi miệng lập tức dừng lại, lông mày nhíu chặt.

- Mạc tiên sinh dùng ngọc tỷ truyền quốc làm gì thế?

Nạp Lan Trường Phong tò mò hỏi.

Lúc này Mạc Phàm yêu cầu ngọc tỷ truyền quốc, điều này khiến ông ta cảm thấy không phải chuyện tốt gì.

Mạc Phàm lấy ngọc tỷ truyền quốc, rót linh khí vào bên trong, ném về phía trước người, bản đồ Hoa Hạ lập tức xuất hiện trước người hắn.

Hắn khẽ lướt qua, hình ảnh nhanh chóng xoay động, rất nhanh liền cắt đến một ốc đảo hoang mạc giữa vùng Tây Bắc.

Ốc đảo này kế núi gần sông, hình thành chín ngũ trảo kim long lượn vòng trên sa mạc mênh mông bát ngát.

- Hẳn là nơi này đúng không?

Mạc Phàm không thèm nhìn Nạp Lan Trường Phong, hỏi.

Sắc mặt Nạp Lan Trường Phong khó coi, trong mắt xuất hiện vẻ lúng túng.

Nơi này không phải nơi nào khác, đúng là Khoái Hoạt Lâm nơi ẩn cư của thế lực tiền triều bọn họ.

Mạc Phàm dùng ngọc tỷ truyền quốc mở nơi này, chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, với thực lực của Mạc Phàm có thể lập tức hủy diệt Khoái Hoạt Lâm.

Ông ta mới cầm 100 viên linh thạch thượng phẩm của Mạc Phàm, chỉ sợ 100 viên linh thạch thượng phẩm này không dễ lấy như vậy.

- Mạc tiên sinh, ngươi muốn làm gì?

Nạp Lan Trường Phong trầm giọng hỏi.

Một tay của Mạc Phàm nâng cằm, nhìn chằm chằm vùng đất này một lát, lúc này mới vươn tay ra.

- Không làm gì, chỉ làm vài chuyện ở gần đó mà thôi.

Ngón tay hắn vẽ vài cái ở phía trên, mấy ký hiệu lập tức bay xuyên qua vào trong ngọc tỷ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1848: Trừng Phạt


Mấy ký hiệu rơi vào trong ngọc tỷ, gần Khoái Hoạt Lâm cách xa ngàn dặm.

“Rầm rầm!” Giống như động đất, xung quanh lập tức xóc nảy lên.

Xóc nảy chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Những con sông vốn đi qua Khoái Hoạt Lâm, cho dù là sông chính hay sông ngầm dưới đất đều thay đổi tuyến đường, vòng qua Khoái Hoạt Lâm.

Trong chớp mắt sơn mạch sụp đổ, hóa thành thâm cốc.

Bởi vì không có sơn mạch ngăn cản gió mạnh trong sa mạc, ốc đảo hình cửu long lập tức bị gió thổi thất đảo bát oai, không còn bộ dạng cửu long chiếm cứ vừa rồi.

Không chỉ như vậy, theo núi sông thay đổi tuyến đường, thế sự xoay vần, trong chớp mắt linh khí tụ lại tán loạn.

Đồng thời.

Âm thanh “ù ù” vang lên, tám cây cột dựa theo vị trí bát quái dâng lên ở phía xa Khoái Hoạt Lâm, một trận pháp bát quái tự nhiên xuất hiện.

Linh khí vốn chảy tới đây, không có chảy vào gần Khoái Hoạt Lâm, mà vòng qua trận pháp bát quái chảy về phía những nơi khác.

… Tr

ước cửa địa ngục, Nạp Lan Trường Phong nhìn thấy một màn này, trong chớp mắt sắc mặt vô cùng khó coi.

Mạc Phàm không ra tay với Khoái Hoạt Lâm, nhưng chuyện này chẳng khác nào ra tay với Khoái Hoạt Lâm.

Mạc Phàm hủy phong thủy gần Khoái Hoạt Lâm, khiến Khoái Hoạt Lâm không còn là tụ linh chi địa, còn chắn linh khí ở Phong Thiên Chi Địa vào Khoái Hoạt Lâm.

Như vậy nếu không làm gì, không lâu sau, Khoái Hoạt Lâm sẽ thành một vùng hoang mạc.

Tuy bọn họ lấy được 100 viên linh thạch thượng phẩm, nhưng không có linh khí ngoại giới phát ra, bọn họ đều phải dựa vào những linh thạch này duy trì, một khi dùng xong những linh thạch này, bọn họ sẽ không có nơi để tu luyện.

Bọn họ có thể dời đi, nhưng ầm ĩ tới nước này, tuy Hoa Hạ rộng lớn, Hiên Viên Vô Kỳ chưa chắc sẽ cho bọn họ dung thân.

Xung quanh, sắc mặt đám Hiên Viên Vô Kỳ thay đổi theo.

Không thể không nói, Mạc Phàm vẫn là Mạc Phàm trước đây, ra tay luôn khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Mạc Phàm dựa theo văn khế, hoàn thành ước định.

Nhưng cũng khiến đám Nạp Lan Trường Phong chịu trừng phạt vô cùng nghiêm trọng.

Từ nay về sau, Khoái Hoạt Lâm chỗ thế lực tiền triều sẽ không nhận được linh khí từ Phong Thiên Chi Địa.

Vừa rồi bọn họ còn có chút hâm mộ Nạp Lan Trường Phong lấy được 100 viên linh thạch thượng phẩm dễ dàng như vậy, hiện giờ bọn họ chỉ bi ai cho Nạp Lan Trường Phong.

- Mạc Phàm, đây là ngươi nói không làm gì sao?

Nạp Lan Trường Phong nghiến răng, lạnh lùng nói.

Vừa rồi ông ta còn gọi Mạc Phàm là Mạc tiên sinh, hiện giờ liền gọi thẳng tên Mạc Phàm.

- Có vấn đề gì sao?

Mạc Phàm thu hồi ngọc tỷ truyền quốc, trả lại cho Hiên Viên Vô Kỳ, trong mắt hắn lóe lên sắc bén, không đáp hỏi ngược lại.

Khi nói chuyện, băng hàng chi khí lan tràn về phía Nạp Lan Trường Phong.

Đám Nạp Lan Trường Phong nhíu mày, vội vàng đè nén nộ khí.

Bọn họ có thể đứng ở đây nói chuyện với Mạc Phàm, là vì thân phận người Hoa Hạ của bọn họ.

Làm Mạc Phàm tức giận, không phải là một quyết định sáng suốt.

Tuy bọn họ vẫn ở ẩn không ra ngoài, nhưng lúc Mạc Phàm đối phó những tu sĩ dị quốc, bọn họ vẫn có thể thấy được.

Ngoại trừ thần phục Mạc Phàm, không có một ai còn sống.

- Tu vi của Mạc tiên sinh rất mạnh, điểm này Nạp Lan Trường Phong ta rất bội phục, nhưng Mạc tiên sinh phong linh khí chỗ ở của thế lực tiền triều ta, chuyện này có vẻ hơi quá đáng rồi.

- Quá đáng?

Mạc Phàm lắc đầu, vẻ mặt rất khinh thường.

- Lý do đâu, cho ta một lý do thích hợp, ta có thể trả lại nguyên dạng cho các ngươi.

- Tuy bọn ta là thế lực tiền triều, nhưng cũng là người Hoa Hạ, không biết lý do này có đủ không?

Nạp Lan Trường Phong trầm giọng nói.

Thực lực của Mạc Phàm rất mạnh, nhưng không thể tùy tiện phong linh khí chỗ bọn họ.

Nếu không có linh khí bổ sung, lần này ông ta tới đúng là mất nhiều hơn được.

- Các ngươi là người Hoa Hạ sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.

Vậy mà Nạp Lan Trường Phong còn luôn miệng nói, mình là người Hoa Hạ.

- Quả thật lý do này đủ rồi, phàm là người Hoa Hạ đều có thể dùng linh khí của Hoa Hạ.

- Vậy mong Mạc tiên sinh trả lại nguyên trạng.

Nạp Lan Trường Phong cười lạnh lùng, nói.

Mạc Phàm đấu với ông ta, còn kém xa.

Chỉ cần Mạc Phàm không động võ, ông ta không sợ Mạc Phàm chút nào, ông ta đùa giỡn Mạc Phàm đơn giản như chơi một đứa bé.

- Đừng sốt ruột, ngươi tự xưng mình là người Hoa Hạ, nhưng thấy cửa địa ngục hàng lâm Hoa Hạ, phải lấy một phần ba Phong Thiên Chi Địa mới bằng lòng ra mặt?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Những tu sĩ như bọn họ, dựa vào linh khí Hoa Hạ mới có thực lực hơn người bình thường như bây giờ.

Cửa địa ngục hàng lâm, thế lực tiền triều có điều kiện ra tay giải quyết vấn đề cũng không phải không thể được, chuyện này không có gì.

Nhưng đám người này cầm nhiều thứ như vậy, không làm việc gì cũng muốn một phần ba Phong Thiên Chi Địa, nghĩ hay quá nhỉ.

Nếu là như vậy, đừng hưởng thụ linh khí Hoa Hạ thì hơn.

Sở dĩ hắn sẽ phân Phong Thiên Chi Địa ra, một phần ba sẽ dành cho hội ngũ lão và tông môn ẩn thế, một phần ba nữa là dành cho tán tu, không có phần của thế lực tiền triều.

Còn 100 viên linh thạch thượng phẩm kia, ở trong mắt những người khác là cự phú, ở chỗ hắn thì hoàn toàn không để vào mắt, số linh thạch thượng phẩm cao cấp ở trong tay hắn còn gấp vô số lần.

Chút linh thạch ấy, chỉ là hắn thanh toán giúp đám Hiên Viên Vô Kỳ và Tần Vô Nhai mà thôi, cứ để Nạp Lan Trường Phong cầm đi.

- Chuyện này…

Sắc mặt Nạp Lan Trường Phong lập tức xanh đỏ bất định.

- Là vì bọn ta không có công lao gì, Mạc tiên sinh liền phong linh khí chỗ thế lực tiền triều bọn ta, Nạp Lan Trường Phong ta đồng ý, nhưng nếu là như vậy, Mạc tiên sinh phải phong ở nhiều nơi khác nữa, nếu Mạc tiên sinh chỉ phong mỗi chỗ đó, là bất công đối với thế lực tiền triều bọn ta.

Hoa Hạ rộng lớn như thế, có không biết bao nhiêu tu sĩ ẩn cư.Bọn họ còn dễ mời ra, không ít người ngay cả gặp cũng không thèm gặp đám Hiên Viên Vô Kỳ.

Mạc Phàm phong chỗ bọn họ cũng được, nhưng nhất định phải phong những nơi khác.

Làm như vậy nhất định sẽ đắc tội những người ở ẩn không ra, đến lúc đó, ông ta xem Mạc Phàm chống đỡ thế nào.

- Bọn họ, ta không định phong lại.

Mạc Phàm lắc đầu nói.

Bất công đối với thế lực tiền triều, vậy thì bất công đi?

Với đức hạnh này của Nạp Lan Trường Phong, hắn không ra tay diệt Nạp Lan Trường Phong, đã xem như nể mặt bọn họ là người Hoa Hạ rồi, còn muốn hắn đối xử công bằng.

- Mạc Phàm, ngươi.

Nạp Lan Trường Phong hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Sao thế, ngươi có vấn đề gì à?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt hỏi.

- Được lắm, được lắm, ngươi đã nói tới nước này, vậy ta không còn lời gì để nói, thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt, trăm ngàn năm qua đều là như vậy, dù sao Mạc tiên sinh đã trở lại, cửa địa ngục không cần đến bọn ta nữa, ta cầu chúc Mạc tiên sinh có thể cứu hai vị tiên sứ đại nhân ra ngoài, thuận tiện hủy diệt hai cánh cửa này, còn nữa, Hiên Viên Vô Kỳ, nếu sau này có chuyện như vậy, đừng có tiến vào Khoái Hoạt Lâm tìm bọn ta, cứ vậy đi, cáo từ.

Nạp Lan Trường Phong nghiến răng nói.

Hai cánh cửa này còn chưa biến mất, ông ta muốn xem Mạc Phàm hủy diệt thế nào.

Ngoài ra ông ta không tin, Hoa Hạ không có lúc cần tới bọn họ. Đến khi đó, ông ta nhất định sẽ xem Mạc Phàm và đám Hiên Viên Vô Kỳ dùng thái độ gì và bồi thường thế nào với ông ta.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1849: Cộng Linh


Nạp Lan Trường Phong mang theo mấy người đi vài bước, bỗng nhiên trước mắt sáng lên, lập tức xoay người lại.

- Đúng rồi, Mạc tiên sinh, ta có một thứ hình như có tác dụng đối với cửa địa ngục, nếu ngươi cần mà nói, ta có thể tặng miễn phí cho ngươi.

Nạp Lan Trường Phong nói xong, lấy một chiếc chủy thủ màu bạc có hoa văn tương tự trên cửa địa ngục ra.

Hơn nữa thay vì nói là một thanh chủy thủ, chẳng bằng nói là một chiếc chìa khóa dạng chủy thủ.

Chủy thủ không nhọn, đầu dẹt.

Đây là khi ông ta tới phương Tây du lịch trăm năm trước, đạt được.

Lúc ấy một vị hảo hữu phương Tây của ông ta nói, thứ này liên quan tới cánh cửa nào đó.

Hơn nữa nói với ông ta, nhất định không được mở cánh cửa này ra.

Lúc trước ông ta không biết đây là chìa khóa cánh cửa gì.

Lúc cửa địa ngục xuất hiện, ông ta mới biết tác dụng của thứ này, là vì mở ba cánh cửa kia.

Mạc Phàm có thể hủy diệt ba cánh cửa, nhưng trong hai cánh cửa này có chìa khóa của ông ta.

Mạc Phàm hủy cánh cửa, đừng nghĩ cứu bọn họ ra.

Cho nên tác dụng của thanh chìa khóa này xuất hiện rồi.

Không phải Mạc Phàm muốn cứu người sao, vậy thì cầu xin ông ta đi.

Mạc Phàm vừa phong linh khí ở Khoát Hoạt Lâm bọn họ, ông ta cho Mạc Phàm miễn phí, Mạc Phàm không biết xấu hổ lấy miễn phí sao?

Không đợi Mạc Phàm trả lời, ông ta nhìn thoáng qua đại môn.

- Các ngươi xem, hình như đại môn có một chìa khóa, không khác gì thứ trong tay ta đây.

Những người khác nhìn dao găm trong tay Nạp Lan Trường Phong, vẻ mặt đều thay đổi, nhưng lập tức hiện lên khó coi.

Vừa rồi Nạp Lan Trường Phong không lấy dao găm này ra, lại cứ lấy ra lúc này, rõ ràng là muốn Mạc Phàm mất mặt.

Mạc Phàm lấy dao găm này, thì phải trả lại linh khí như ban đầu.

Không nhận lấy, hai tiên sứ kia vẫn còn ở bên trong, hình như tạm thời Mạc Phàm không có biện pháp khác cứu bọn họ ra.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn dao găm một cái.

Trên cửa địa ngục có chìa khóa, tất nhiên là hắn biết.

Hắn vừa phân tích một phần cửa địa ngục, có hiểu biết nhất định về cửa địa ngục, quả thật dao găm trong tay Nạp Lan Trường Phong rất có khả năng là chìa khóa cửa địa ngục.

Nhưng mà…

- Ngươi không cần phải đi, nếu ta thật sự không mở ra được, có lẽ sẽ suy xét nhận chìa khóa của ngươi.

Rõ ràng là Nạp Lan Trường Phong muốn khiến hắn mất mặt, nhưng một chiếc chìa khóa thật sự có tác dụng sao?

- Hửm?

Nạp Lan Trường Phong nhíu mày, trong mắt lóe lên dị sắc.

- Dù sao lão phu cũng không có chuyện gì làm, vậy ta nhìn xem Mạc tiên sinh cứu hai vị tiên sứ đại nhân thế nào, cũng sẽ đưa chìa khóa cho đại nhân bất cứ lúc nào, cứu tiên sứ đại nhân ra.

Nạp Lan Trường Phong cười âm hiểm nói.

Ông ta không biết Mạc Phàm có biện pháp nào, nhưng đợi xem.

Nếu cửa địa ngục dễ mở như vậy, Mạc Phàm đã sớm mở ra, không cần suy tính trước cửa địa ngục.

Mạc Phàm cười nhạt, không để ý tới Nạp Lan Trường Phong nữa, mà dời mắt nhìn Nam Cung Thanh đang tính toán.

- Nam Cung sư muội, ta có biện pháp tìm được lỗ hổng trên cánh cửa này, không biết Nam Cung sư muội có thể phối hợp với ta một lát không.

Vừa rồi hắn vận khí không làm được gì, không thử tính ra lỗ hổng nữa, nhưng nghĩ tới một biện pháp khác.

- A… Biện pháp gì, Mạc sư huynh nói mau, chỉ cần Tiểu Thanh có thể làm được, nhất định sẽ giúp huynh.

Nam Cung Thanh mở to mắt, hỏi.

- Chỗ của ta có một bí pháp cộng linh từ thời thượng cổ, nếu Nam Cung sư muội không ngại, chúng ta có thể thông qua cộng linh thử tính lỗ hổng trên cánh cửa này.

Mạc Phàm nói.

- Cộng linh, không phải đã thất truyền rồi sao?

Vẻ mặt Nam Cung Thanh khiếp sợ nói.

Vạn vật thế gian, mỗi một cái đều có dao độnglinh khí của mình, dao động của mỗi cái không giống nhau.

Cộng linh, là điều chỉnh dao động linh lực của hai người đến sóng ngắn đồng nhất.

Như vậy hai người cùng chung thần thức, công pháp, trí nhớ và linh lực.

Năm đó đại thần Linh Tộc phải dựa vào bí pháp này, cộng linh với trăm vạn Linh Tộc, sau đó thi triển lực lượng vượt qua người thường.

Nhưng cuối cùng vì thiên địa biến đổi quá lớn, không có nơi thích hợp cho Linh Tộc sinh tồn, nên Linh Tộc rời khỏi lịch sử, bí pháp này cũng thất truyền sau thế hệ linh vương cuối cùng.

Nếu Mạc Phàm có bí pháp cộng linh, quả thật bọn họ có thể giải quyết vấn đề này rồi, Thiên Mệnh Huyền Thuật của Mạc Phàm quá yếu, thần thức của cô không đủ cường đại.

- Thất truyền không phải là không tồn tại, nếu Nam Cung gia muội muốn tìm mấy thứ này, sẽ đơn giản hơn nhiều.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Bí pháp này là hắn tìm được trong một bí cảnh, tốn không ít công sức.

Nhưng nếu người Nam Cung gia luôn suy tính, tìm được một số thứ thất truyền cũng không khó.

- Vậy chúng ta bắt đầu đi?

Nam Cung Thanh không do dự nói.

- Có thể, nhưng lát nữa Nam Cung sư muội đừng thử đọc trí nhớ của ta, toàn bộ do ta làm chủ, nếu không có khả năng sẽ xảy ra vấn đề.

Mạc Phàm có chút lo lắng nói.

Mạng của hắn không thể tính, trí nhớ giấu trong linh hồn cũng không thể để người khác đọc lấy.

Nhưng lúc cộng linh khó tránh khỏi chia sẻ trí nhớ, Nam Cung Thanh đọc lấy rất có khả năng sẽ gặp chuyện không may, đây là vấn đề hắn lo lắng nhất.

- Yên tâm đi, Mạc sư huynh, trong lòng ta tự có tính toán.

Nam Cung Thanh hơi nhếch miệng cười, nói.

Tình huống của Mạc Phàm, sao cô có thể không biết.

Lần trước cô vụng trộm đoán mệnh của Mạc Phàm, thiếu chút nữa mất đi cái mạng nhỏ.

Lần này cho dù trí nhớ của Mạc Phàm ở trước mặt cô, cô cũng không nhìn.

Mạc Phàm giơ tay điểm lên mi tâm Nam Cung Thanh, truyền tất cả khẩu quyết của bí pháp cộng linh cho Nam Cung Thanh.

Bí pháp này có hai đoạn chủ tớ, cũng không khó tu luyện.

Hắn vốn chỉ cần truyền bí pháp phụ cho Nam Cung Thanh là được, nhưng có khả năng sau này Nam Cung Thanh sẽ cần dùng đến, truyền cho cô hết thì hơn.

Chỉ trong phút chốc, Nam Cung Thanh quen thuộc bí pháp này.

- Có thể rồi.

Mạc Phàm gật đầu, lúc trước hắn từng dùng cộng linh, đối với bí pháp này đã vô cùng quen thuộc.

Hắn vươn một tay ra, một vòng xoáy hình linh văn màu lam xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Nam Cung Thanh niệm bí quyết, linh văn không giống lắm xuất hiện.

Linh văn này vừa xuất hiện, liền lan tràn ra toàn thân hai bọn họ.

Không lâu sau, trên người bọn họ tràn đầy linh văn.- Sư muội, sắp bắt đầu.

Một tay của Mạc Phàm nắm lấy tay Nam Cung Thanh, hào quang màu lam tỏa từ trên người hai người ra, linh văn trên người hai người lập tức lan ra toàn thân từng người.

Theo linh văn lan tràn, lam quang trên người hai người dần dung hợp vào nhau, một số trí nhớ hình ảnh, lập tức xuất hiện trước mặt hai người.

Vẻ mặt Nam Cung Thanh lạnh nhạt, trực tiếp nhắm hai mắt lại, không nhìn những trí nhớ này của Mạc Phàm.

Chỉ trong phút chốc, lam quang trên người hai người dung hợp vào nhau, linh văn khác biệt cũng ở khắp nơi trên người bọn họ.

Cũng đúng lúc này, hào quang màu lam trên người hai người chấn động, trước mắt hai người sáng lên, lộ ra vẻ mặt tương tự.

Mạc Phàm cảm nhận được khí tức của Nam Cung Thanh, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn về phía cửa địa ngục. Có thể thành hay không, phải dựa vào chuyện này rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1850: Như Ngươi Mong Muốn


Cách đó không xa, Nạp Lan Trường Phong thấy Mạc Phàm ra tay, cũng không sốt ruột.

- Mạc tiên sinh, cầu chúc các ngươi thành công.

Nam Cung Thanh và Tần Vô Nhai nghiên cứu cánh cửa này rất lâu, đều không mở ra được.

Mạc Phàm không cần chìa khóa trong tay ông ta, chưa chắc có thể mở ra được.

- Nạp Lan Trường Phong, ngươi đủ rồi đấy, đừng tưởng rằng ngươi là người Hoa Hạ, thì không có ai ra tay với ngươi.

Ngao Thiên tức giận nói.

Nạp Lan Trường Phong mới bị Mạc Phàm giáo huấn, vậy mà còn ở đây nói mát.

- Ngao Thiên, ta chỉ chúc Mạc tiên sinh thành công, chuyện này có vấn đề gì sao?

Nạp Lan Trường Phong nói với vẻ khinh thường.

- Ngươi!

Ngao Thiên nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy lửa giận.

- Ngao Thiên, lui ra đi.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Mạc tiên sinh?

Trong mắt Ngao Thiên đều là không cam lòng.

Ông ta nhịn Nạp Lan Trường Phong rất lâu, sớm đã không thể nhịn được nữa, nếu đổi thành ông ta, đã sớm ra tay với Nạp Lan Trường Phong, vậy mà Mạc Phàm còn để Nạp Lan Trường Phong ở bên cạnh nhảy tưng tưng.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không đáp lại.

Để Nạp Lan Trường Phong cười một lát đi, ông ta không cười được lâu đâu.

Đôi mắt hắn nheo lại, nhìn chăm chú cửa địa ngục.

Thần thức bao dung như biển đột nhiên ngoại phóng, trực tiếp bao lấy cánh cổng.

Trên đại môn do mỗi Ma Văn tạo thành khế ước, lập tức xuất hiện ở trong mắt hắn.

Cùng lúc đó, Nam Cung Thanh mở mắt.

Lúc trước cô chỉ có thể nhìn thấy một phần Ma Văn rất nhỏ, nhưng sau khi cộng linh với Mạc Phàm, rõ ràng cô vẫn là cô, nhưng lúc này, tầm nhìn của cô lập tức tăng lên gấp vô số lần, từ hồ nhỏ biến thành biển rộng mênh mông, chưa bao giờ có cảm giác tốt như vậy.

Không thể không nói, tu vi của cô kém Mạc Phàm quá nhiều, chỉ riêng thần thức cô không thể so sánh được.

Ý niệm này chợt lóe lên, cô nín thở ngưng thần, dùng thần thức kh*ng b* của Mạc Phàm nhìn về phía Ma Văn trên đại môn.

Ý niệm của cô vừa động, những Ma Văn này được cô tính ở trong mắt.

Lần này không chỉ cảm quan của cô lập tức lớn hơn nhiều, lúc cô vận chuyển Thiên Mệnh Huyền Thuật và Tạo Hóa Chúng Sinh Ấn, tốc độ cũng nhanh hơn vô số lần.

Nếu nói vừa rồi cô cầm máy tính 32 vị trí tính toán, vậy bây giờ chiếm được một bàn máy tính siêu cấp dùng để tính toán số liệu, tốc độ tính toán lập tức biến từ vận tốc âm thanh thành vận tốc ánh sáng, vô cùng nhanh.

Theo Mạc Phàm và Nam Cung Thanh tính lỗ hổng, cửa địa ngục lập tức sáng lên hào quang màu bạc, Ma Văn phía trên không ngừng khởi động, giống như muốn chống cự lại tính toán của hai người.

Mạc Phàm không sốt ruột, dằn lại tâm tư cung cấp thần thức cường đại cho Nam Cung Thanh.

Tà ác chi môn lúc trước có môn linh, trật tự chi môn còn mạnh hơn tà ác chi môn, tuy hắn chưa từng đối thoại với cánh cửa này, nhưng cánh cửa này chắc chắn có linh tính của mình.

Chống cự tính toán của bọn họ, đã nói lên một điểm, tin tức Trớ Chú Chi Môn cho hắn là đúng.

Quả thật khế ước trên cánh cửa này có lỗ hổng, nếu không cửa địa ngục sẽ không có phản ứng như vậy.

Một canh giờ, hai người duy trì nguyên dạng.

Hai canh giờ, vẫn như vậy.

Ba canh giờ, vẫn không thấy có gì khởi sắc.

Bốn canh giờ, lo lắng xuất hiện trên mặt đám ngũ lão, Ngao Thiên.

Mạc Phàm và Nam Cung Thanh cộng linh lâu như vậy, vậy mà vẫn chưa có phản ứng gì, xem ra cánh cửa này không dễ mở ra như vậy.

Phải biết rằng, lúc trước Mạc Phàm đối phó thứ như vậy, còn không lâu như thế.

Lúc sắc mặt đám Ngao Thiên khó coi, Nạp Lan Trường Phong cười ha ha, vẻ đắc ý càng đậm hơn.

- Lâu như vậy còn chưa mở ra được, ta thấy chúng ta nên đi xuống uống vài cái, đợi Mạc tiên sinh mở ra rồi lại trở về?

- Nạp Lan Trường Phong, không có rượu, trái lại có hai quả đấm, ngươi có muốn thử một chút không?

Ngao Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Nạp Lan Trường Phong, tức giận nói.

- Ngao Thiên, ngươi là người Mạc gia, ta không dám ra tay với ngươi, nếu ngươi chỉ là Long Vương U Châu, trái lại ta có thể phụng bồi bất cứ lúc nào, đã lâu rồi ta không nếm thử long chưởng, có chút hoài niệm rồi.

Nạp Lan Trường Phong cười nói.

Ông ta còn lâu mới ngu ngốc như thế, ra tay với Ngao Thiên.

Đả thương Ngao Thiên, chẳng khác nào đả thương người Mạc gia, như vậy sẽ khiến Mạc Phàm có cớ ra tay với ông ta.

- Vậy Ngao Thiên ta lấy thân phận Long Vương U Châu…

Ngao Thiên nhíu mày nói.

Nhưng không đợi ông ta nói hết câu, đã bị Hiên Viên Vô Kỳ ngăn lại.

- Long Vương, thôi đừng để ý tới ông ta.

Lúc tiền triều nhập quan, Nạp Lan Trường Phong dựa vào thực lực mạnh, tụ tập không ít cao thủ trung nguyên.

Tuy bọn họ được Mạc Phàm giúp đỡ, thực lực đột phá đến Nguyên Anh kỳ.

Nhưng Nạp Lan Trường Phong tiến vào Nguyên Anh kỳ còn sớm hơn bọn họ một chút, thực lực không kém bọn họ.

Ngoài ra Nạp Lan Trường Phong cầm hơn nửa bảo tàng của tiền triều, nếu thực sự ra tay, có khả năng Ngao Thiên bị chém hai cái đầu.

Nạp Lan Trường Phong bảo Ngao Thiên lấy thân phận Long Vương U Châu ra tay, rõ ràng là muốn Ngao Thiên chui vào bẫy.

“Hừ!” Ngao Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Nạp Lan Trường Phong một cái, không để ý tới ông ta nữa.

- Nạp Lan tiền bối, Mạc tiên sinh còn đang tìm cách mở cửa địa ngục, nếu ngươi không còn chuyện gì có thể rời đi, đừng quấy rầy đến Mạc tiên sinh, nếu muốn ở lại nơi này, mong giữ yên lặng.

Hiên Viên Vô Kỳ lại nói với Nạp Lan Trường Phong.

- Ta chỉ tốt bụng nhắc nhở mà thôi, không cần phải phản ứng gay gắt như vậy chứ?

Nạp Lan Trường Phong cười khinh thường nói.

Ông ta còn chưa nhìn thấy cảnh Mạc Phàm cầu xin ông ta đưa chìa khóa mở cửa địa ngục, sao ông ta có thể rời đi.

- Phàm là chuyện ảnh hưởng tới Mạc tiên sinh, đều không phải là chuyện nhỏ, nếu lại có lần sau, ta sẽ dùng ngọc tỷ truyền quốc chuyển đám Nạp Lan tiền bối rời đi, nếu đắc tội chỗ nào đó, vẫn mong tiền bối tha thứ.

Hiên Viên Vô Kỳ không nhiều lời với Nạp Lan Trường Phong, nói thẳng.

- Hiên Viên Vô Kỳ, quả nhiên ngươi không thể như Mạc tiên sinh, nếu là Mạc tiên sinh, cho dù ta nói gì, đều không làm ảnh hưởng tới Mạc tiên sinh.

Nạp Lan Trường Phong cười nói.

- Ta vẫn nên đưa đám Nạp Lan tiền bối rời đi thì hơn.

Hiên Viên Vô Kỳ nhíu mày nói.

Nhưng không đợi ông ta ra tay, Mạc Phàm buông lỏng tay Nam Cung Thanh ra, bỗng nhiên lam quang trên người nhạt đi, hai người dừng tính.

Mạc Phàm chậm rãi xoay người lại, trong mắt hắn lóe lên tinh quang, liếc mắt nhìn Nạp Lan Trường Phong một cái.

- Ông ấy là Hiên Viên Vô Kỳ, không cần trở thành Mạc Phàm, còn nữa, ta nói cho ngươi biết một chuyện, chìa khóa trên tay ngươi không thể mở cánh cửa này ra, cũng không mở được cánh cửa ở Giang Nam, cánh cửa mà chìa khóa trên tay ngươi mở được bị ta đánh nát rồi.

Ngay vừa rồi hắn và Nam Cung Thanh tìm được lỗ hổng của khế ước, hắn còn thuận tiện tính thử chìa khóa trong tay Nạp Lan Trường Phong.

Ba cánh cửa có ba chìa khóa, thanh chìa khóa kia của ông ta thuộc về tà ác chi môn, cho nên không thể mở trật tự chi môn, cho dù đưa cho hắn cũng vô dụng.

- Ta không tin.

Tươi cười trên mặt Nạp Lan Trường Phong lập tức cứng đờ, lạnh lùng nói.

Sao có thể trùng hợp như vậy, chiếc chìa khóa trong tay ông ta không thể mở được cánh cửa này.

- Ngươi có thể không tin, nhưng ngươi có thể thử một lần, nếu ngươi mở được cánh cửa này, ta có thể để ngươi ở bất cứ nơi nào trên Địa Cầu, nếu không mở được, để chìa khóa kia và 100 viên linh thạch thượng phẩm lại, ngươi cảm thấy thế nào?

Mạc Phàm lắc đầu cười, hỏi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1851: Đắc ý sao?


Sắc mặt đám Ngao Thiên thay đổi, lộ ra vẻ lo lắng.

Nhỡ đâu chìa khóa trong tay Nạp Lan Trường Phong thật sự có thể mở cửa địa ngục, vậy thì mọi chuyện xong rồi.

Với hiểu biết của bọn họ về Nạp Lan Trường Phong, Nạp Lan Trường Phong chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội như vậy, chỉ sợ sau này Hoa Hạ không có chỗ cho bọn họ dung thân.

Nạp Lan Trường Phong khẽ nâng mí mắt, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Không thể không nói, điều kiện của Mạc Phàm vô cùng hấp dẫn ông ta.

Có những lời này của Mạc Phàm, không chỉ cả Địa Cầu là của ông ta, thậm chí ông ta có thể tới Thượng giới, đây đều là chuyện có thể.

Cơ hội như vậy, không phải lúc nào cũng có.

Ông ta đợi trên Địa Cầu mấy trăm năm, thực lực đã tới Nguyên Anh kỳ, còn chưa thể rời khỏi Địa Cầu đến Thượng giới.

Cho dù ông ta thua, ông ta chỉ phải trả giá 100 viên linh thạch và thanh chủy thủ kia mà thôi, đợi ông ta thắng đâu chỉ ngàn vạn.

- Mạc tiên sinh, ngươi nói thật sao?

Nạp Lan Trường Phong cười khẽ, xác nhận lại.

- Không thể giả được, ngươi dám thử một lần không, nếu ngươi có can đảm này, nếu ngươi có thể mở cánh cửa Giang Nam, cũng coi như ngươi thắng, nếu hai cánh cửa này có một cái ta không mở ra được, cũng tính là ngươi thắng.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Không phải Nạp Lan Trường Phong thích chơi tâm cơ và thủ đoạn sao, vậy hắn sẽ chơi với Nạp Lan Trường Phong, 100 viên linh thạch và thanh chủy thủ kia đều không có tác dụng gì đối với hắn.

Nhưng Nạp Lan Trường Phong nói mát lâu như vậy, hắn muốn Nạp Lan Trường Phong táng gia bại sản.

Nạp Lan Trường Phong nhướn mày, thận trọng đánh giá Mạc Phàm.

Vậy mà Mạc Phàm nói điều kiện tới nước này, điều này không có nghĩa phần thắng của ông ta lớn, trái lại còn khiến phần thắng của ông ta nhỏ đi không ít.

Nhưng mà…

- Không thành vấn đề, ta cá.

Nạp Lan Trường Phong quyết tâm, nói.

Ông ta muốn đặt hết tất cả làm tiền cược, thắng sẽ thắng tất cả, Mạc Phàm ở đây tham ngộ lâu như vậy, chưa chắc đã tham ngộ ra được gì, cơ hội tốt như vậy không thể từ bỏ.

Nạp Lan Trường Phong vừa nói xong, xung quanh có không ít người hít vào một hơi khí lạnh.

100 viên linh thạch thượng phẩm và điều kiện của Mạc Phàm, hai thứ này đều là vô số người cả đời cũng không thể đạt được, vậy mà hai người lại đưa ra đặt cược.

- Ngươi đi mở đi, ngươi mở được cánh cửa này thì tính là ta thua, sau đó không cần đấu nữa.

Mạc Phàm chỉ về phía đại môn ở sau lưng, nói.

- Vậy ngươi nhìn cho kỹ.

Nạp Lan Trường Phong hít sâu một hơi, giẫm lên không khí đi tới giữa cửa địa ngục, chỗ cắm cái lỗ kia.

Ông ta lấy một thanh chủy thủ ra, xuyên qua cái lỗ kia.

Chủy thủ không hề cách trở, trực tiếp c*m v** trong đại môn, Ma Văn ở gần cái lỗ lập tức sáng lên, cửa địa ngục chấn động theo.

Thấy một màn này, trong chớp mắt sắc mặt đám Ngao Thiên khó coi hơn không ít, nhìn về phía Mạc Phàm.

Bọn họ từng nghiên cứu cái lỗ kia rồi, kết luận là có chìa khóa mở cánh cửa này ra.

Nhưng bọn họ dùng rất nhiều thứ, đều không thể khiến cánh cửa kia có chút phản ứng.

Nạp Lan Trường Phong vừa cắm thanh chìa khóa vào, đại môn lập tức chấn động, không phải là Mạc Phàm nhầm đấy chứ?

Ở đây chỉ có Nam Cung Thanh bình tĩnh, trên gương mặt tinh xảo không có biểu cảm gì.

Nạp Lan Trường Phong hơi nhếch miệng, cũng quay đầu liếc Mạc Phàm một cái.

- Mạc tiên sinh, hình như cánh cửa này có phản ứng.

- Ngươi phải cẩn thận một chút, chưa chắc là phản ứng có thể mở ra.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Vậy chúng ta nhìn xem là phản ứng mở ra, hay là phản ứng phản kháng.

Nạp Lan Trường Phong cười khẽ, vặn chủy thủ.

“Ken két!”

Âm thanh cơ quan chuyển động vang lên, trên đại môn lấy lỗ cắm làm trung tâm, một vòng tròn kéo một vòng tròn bắt đầu chuyển động.

- Hình như không phải phản ứng phản kháng.

Nạp Lan Trường Phong không thèm nhìn Mạc Phàm, cười nói.

Không phải Mạc Phàm nói thanh chìa khóa này của ông ta là chìa khóa mở cánh cửa bị hủy sao, chìa khóa này của ông ta không chỉ có thể c*m v**, còn vặn được, ai dám nói là điềm báo không mở được cánh cửa này?

Nhưng mà…

Ông ta vừa nói xong, trong lỗ cắm chìa khóa chuyển động ba vòng thì dừng lại.

Ba vòng dọc theo hướng ngược lại, cuộn tới.

Sau đó một đạo bạch quang bắn nhanh từ trong lỗ khóa mà ra, giống như trong đạo môn có người dùng quang mâu đâm ông ta.

Không chỉ thanh chủy thủy bị b*n r*, Nạp Lan Trường Phong cũng như bị trúng đạn, bay ngược về phía sau.

Ở chỗ cánh tay, một lỗ máu xuất hiện, máu tươi không ngừng chảy từ trong ra.

Trong chớp mắt sắc mặt Nạp Lan Trường Phong đã không còn huyết sắc.

- Cánh cửa này, ngươi còn muốn thử nữa không?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Nạp Lan Trường Phong nhìn chỗ lỗ cắm đại môn, ông ta do dự rất lâu, lúc này mới lắc đầu.

- Cánh cửa này không cần thử, có thể mở một cánh cửa khác là được.

Rõ ràng đạo bạch quang vừa rồi lộ ra sát ý, nếu không phải ông ta trốn nhanh, có khả năng bị xuyên thủng là mi tâm, không phải cánh tay.

Thử tiếp nữa, chỉ sợ cũng như vậy, quả thật chìa khóa này không phải mở cánh cửa kia.

- Chỉ còn cánh cửa ở Giang Nam, Hiên Viên lão gia tử, di chuyển cánh cửa tới đây đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Phong Thiên Chi Địa cách nơi này một khoảng, dùng ngọc tỷ truyền quốc, hoàn toàn có thể chuyển cánh cửa kia tới đây thông qua không gian.

Cửa còn đang ở Giang Nam, bọn họ có thể chuyển dời được.

- Dạ.

Hiên Viên Vô Kỳ gật đầu, lấy ngọc tỷ truyền quốc ra.

Ông ta đánh mấy pháp ấn lên ngọc tỷ truyền quốc, không gian bên cạnh cửa địa ngục lập tức như nước gợn, từng đợt dập dờn mà tới, chồng chất lên nhau.

Không lâu sau, cánh cửa trên không Giang Nam tới trước mặt bọn họ, đứng song song với đại môn trên không trung Phong Thiên Chi Địa.

- Mở cánh cửa này ra, coi như ngươi thắng.

Mạc Phàm nhìn thủ thiện chi môn, nói.

Nạp Lan Trường Phong do dự một lát, giống như vừa rồi, bay tới trước cửa địa ngục, cắm thanh chủy thủ vào bên trong lỗ cắm.

Nhưng không giống với lần trước.

Vừa rồi thanh chìa khóa này có thể vặn ba vòng, hiện giờ chỉ có thể vặn một vòng, một đạo bạch quang bắn nhanh mà ra, hình thành một lỗ máu trên người ông ta.

Lần này đám Ngao Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên Mạc Phàm không bao giờ làm chuyện không nắm chắc, hắn biết chìa khóa của Nạp Lan Trường Phong không mở ra được, mới đánh cược với Nạp Lan Trường Phong.

Sắc mặt Nạp Lan Trường Phong thì vô cùng âm trầm, gần như là bầu trời trước cơn mưa bão.

Hai cánh cửa không thể mở ra được, ông ta đã rơi vào trong bẫy của Mạc Phàm rồi.

- Ngươi còn muốn thử không?

Trên mặt Mạc Phàm không có chút gợn sóng, hỏi.

- Ta không cần thử, nhưng mà Mạc Phàm, ngươi đừng đắc ý quá sớm, ngươi còn chưa mở được hai cánh cửa này ra, vẫn không tính là ngươi thắng, ngươi không mở được bất luận cánh cửa nào, đều tính là ta thắng, đến lúc ngươi đợi làm việc thay ta đi.

Nạp Lan Trường Phong cười mỉa nói.

- Đắc ý sao?

Mạc Phàm lắc đầu, trên mặt đều là khinh thường.

- Cho dù thắng ngươi một ngàn một vạn lần, đều không đủ khiến ta có chút đắc ý.

Loại người giống như Nạp Lan Trường Phong, nếu không phải xả giận giúp đám Ngao Thiên, hắn đã mặc kệ rồi.

- Nhưng ngươi vẫn nên để lại linh thạch và chìa khóa đi.
 
Back
Top Bottom