Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1632: Cung tiễn sư huynh.


- Hả?Mạc Phàm hơi nhướn mày, lập tức khôi phục như thường.

- Mạnh sư huynh, ta vô ý nhúng tay vào chuyện của Mạnh gia huynh, ta chỉ là cầm một thứ của Mạnh Hữu Vi, đồng ý ông ta một điều kiện mà thôi, nếu Mạnh sư huynh cảm thấy ta quyết tâm muốn là địch với Mạnh gia, vậy cứ cho là thế đi.

Mạc Phàm cười nhạt, nói.

Vẻ mặt Mạnh Bất Đồng như thường, đặt chén trà xuống.

- Mạc sư đệ, ở chỗ ta có một chuyện xưa, đệ có hứng thú nghe hay không.

- Mạnh sư huynh mời nói.

- 40 năm trước, ta cứu một Thiên Mệnh Thuật Sĩ trên một tinh kỳ, Thiên Mệnh Thuật Sĩ này tính giúp ta một quẻ, nói cho ta biết, 50 năm sau, đối thủ của ngươi sẽ xuất hiện ở Thần Nông Tông, còn nói cho ta kết cục của đối thủ này.

Mạnh Bất Đồng nói.

- Sau đó thì sao?

Mạc Phàm nhướn mày, hỏi.

Kiếp trước, 40 năm sau là hắn mới tới Tu Chân giới.

Chỉ là lúc trước hắn rất tò mò vì sao ngay từ đầu bị Mạnh sư huynh nhằm vào, xem bộ dạng hẳn là Thiên Mệnh Thuật Sĩ nhắc nhở.

- Nhưng 40 ngày trước, ta gặp lại Thiên Mệnh Thuật Sĩ này, ta hỏi ông ta chuyện 40 năm trước, ông ấy nói cho ta biết 40 ngày sau, ta sẽ gặp đối thủ này ở Thần Nông Tông, nhưng không nói cho ta biết kết cục của đối thủ này, ta cũng không biết vì sao, chỉ là ta có thể nói cho Mạc sư đệ kết cục của người 40 năm trước, người đó sống không quá 500 tuổi, toàn bộ những chuyện liên quan tới người đó đều được xóa sạch.

Mạnh Bất Đồng ngẩng đầu nhìn Mạc Phàm, nói tiếp.

- Vậy sao, chuyện xưa đúng là kỳ lạ, thông thường thiên mệnh sẽ không thay đổi.

Mạc Phàm gật đầu, trong mắt hiện lên hiểu ra.

Quả thật lúc trước hắn không rõ ý đồ Mạnh Bất Đồng tới, bây giờ hắn hiểu đại khái rồi.

Hai vấn đề của Mạnh Bất Đồng tiên lễ hậu binh, không phải tới giải quyết xung đột giữa hắn và Mạnh gia, là tới xác định ngờ vực vô căn cứ trong lòng, xem hắn có phải là người mà Thiên Mệnh Thuật Sĩ nói hay không.

- Không sai, thiên mệnh được định ra từ khi sinh, có khả năng đã tính toán ra được, trừ phi nhìn không thấu, nhưng sẽ không thay đổi, nhất là thay đổi lớn như vậy.

Mạnh Bất Đồng thản nhiên nói, từ đầu tới cuối trên mặt không có chút dao động.

- Bây giờ Mạnh sư huynh xác định được người này chưa?

Mạc Phàm cười nhạt, hỏi.

- Lúc trước ta không chắc chắn có phải hay không, nhưng bây giờ có thể chắc chắn.

Mạnh Bất Đồng không nói tên đối phương, một tay lướt qua bàn trà, một bộ dụng cụ rượu phỉ thúy xuất hiện trên bàn trà.

Lúc tên Mạc Phàm truyền vào trong tai ông ta, ông ta hoài nghi là Mạc Phàm, chẳng qua chưa chắc chắn.

Mạc Phàm là một tu sĩ Kim Đan, còn từ Hạ giới tới, không đủ tư chất trở thành đối thủ của ông ta.

Nhưng Mạc Phàm khiến ông ta bất ngờ một lần lại một lần, khiến ông ta không thể không hoài nghi Mạc Phàm.

Nhất là bây giờ, hôm nay là đủ 40 ngày, ông ta ngoại trừ nhìn thấy Khổn Thần ra, thì là Mạc Phàm.

Ông ta vốn không tính tới, Y Đạo Trận của Mạc Phàm vẫn ép ông ta tới, chỉ có thể là Mạc Phàm.

- Mạc sư đệ uống trà xong rồi, nếm thử rượu của ta đi.

Mạnh Bất Đồng cầm lấy chén rượu, rót một chén, ngón tay khẽ gẩy, chén rượu chứa rượu màu đỏ bay về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm không lo lắng bên trong có lừa gạt, nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

- Mạnh sư huynh chuẩn bị làm sao bây giờ?

- Chuyện này ta từng hỏi sư phụ, sư phụ cho ta sáu chữ, Mạc sư đệ muốn biết không?

- Xin rửa tai lắng nghe.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nói.

Sư phụ vô cùng thần bí của hắn chưa từng xen vào chuyện giữa hắn và Mạnh Bất Đồng sư huynh, nhưng không phải không biết.

Không chỉ Mạnh Bất Đồng sư huynh từng hỏi sư phụ, chính hắn cũng từng hỏi biện pháp giải quyết.

- Ức nhân bất như dương kỷ.

Mạc Phàm hơi nhướn mày, trong mắt hiện lên dị sắc.

Quả thật sáu chữ này hợp với Mạnh Bất Đồng sư huynh, phàm là người có khả năng uy h**p đến địa vị hoặc ảnh hưởng tới địa vị Mạnh gia của Mạnh Bất Đồng sư huynh, Mạnh Bất Đồng sư huynh đều đi chèn ép.

Có một số việc quả thật không phải Mạnh Bất Đồng sư huynh làm, nhưng loại chuyện này vô cùng nghiêm trọng ở Thần Nông Tông và phía nam Thần Nông Tông.

Chỉ là những lời này không có quá nhiều tác dụng đối với Mạnh Bất Đồng sư huynh.

Mạnh Bất Đồng có thể không đi đè xuống, nhưng lên cao cũng rất khó.

Quản lý phía nam của Thần Nông Tông, đã là chức vị rất cao, lên trên là tông chủ của Thần Nông Tông.

Trên tu vi, Mạnh Bất Đồng sư huynh đã là cao thủ Đại Thừa cầm tiên khí.

Rất có có biện pháp lên cao, Mạnh Bất Đồng sư huynh chỉ có thể đè xuống.

- Trước khi ta tới Tu Chân giới, một sư phụ của ta cũng từng tặng ta bốn chữ.

Mạc Phàm cười nói.

- A… Khéo như vậy à, bốn chữ đó là?

Mạnh Bất Đồng nhướn mày, đầy hứng thú hỏi.

- Chích vấn bản tâm.

Mạc Phàm chơi chữ nói.

Bốn chữ này là lúc hắn nghi ngờ xử lý chuyện giữa hắn và Mạnh Bất Đồng sư huynh thế nào, sư phụ hắn cho hắn bốn chữ.

Hắn nhớ kỹ bốn chữ này, giống như Mạnh Bất Đồng sư huynh hắn không nghe theo, hắn chỉ lựa chọn rời xa Mạnh Bất Đồng sư huynh, không đi tranh với ông ta.

- Chích vấn bản tâm, rất hay.

Mạnh Bất Đồng mỉm cười, một tay vươn vào trong hư không, lúc rút tay ra trong tay xuất hiện thêm một thứ.

Thứ này là hạt châu màu lam cỡ quả đấm, tỏa ra hào quang màu lam nhạt, bên trong giống như có chất lỏng còn sống, đang không ngừng lưu chuyển.

Giữa hạt châu, là một thứ tương tự quyển trục.

Cả hạt châu không có một khe hở, không biết quyển trục được bỏ vào thế nào.

Bên ngoài hạt châu, vờn quanh một con rắn màu đỏ.

Năm ngón tay Mạnh Bất Đồng vươn ra, hạt châu bay về phía Mạc Phàm.

- Trà của đệ ta uống rồi, rượu của ta đệ cũng uống rồi, ta còn một số việc phải xử lý nên không thể ở đây lâu, thứ này là lúc trước sư phụ cho ta, để ta nghiên cứu một phen, ta bận việc… chuyện phía nam, vẫn không rảnh đi xử lý, theo sư phụ nói bên trong là thứ liên quan tới y đạo, y đạo của Mạc sư đệ còn cao minh hơn sư huynh, có thể giúp sư huynh nghiên cứu thứ bên trong hay không, nếu như có thể được thứ ở bên trong, sư đệ không chỉ có được y đạo, còn coi như hoàn thành một chuyện giúp sư phụ, không biết sư đệ có hứng thú thử một lần không.

- Đúng rồi, bản thể của thứ này là một viên Anh Phách Châu, nếu sư đệ có thể cởi bỏ, nó sẽ khiến sư đệ nhanh tấn thăng đến Nguyên Anh đỉnh phong.

Mạnh Bất Đồng nói xong, lại nói thêm một câu.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn hạt châu này một cái, hơi nhíu mày, vẫn nhận lấy hạt châu này.

- Nếu sư huynh mở miệng, tất nhiên sư đệ sẽ cố gắng.

- Rất tốt, vậy làm phiền sư đệ, hi vọng sư đệ có thể hoàn thành trước Đại Bỉ, chuyện Không Chân thật xin lỗi, hi vọng sư đệ không băn khoăn về tiểu bối và Khổn Thần, ngoài ra, Đại Bỉ tông môn thật sự rất nguy hiểm đối với sư đệ, nếu sư đệ quyết tâm tham gia nhất định phải chuẩn bị thật kỹ mới được, nếu sư đệ không còn việc gì, vậy ta cáo từ.

Mạnh Bất Đồng nhắc nhở.

- Cung tiễn sư huynh.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, đứng dậy ôm quyền nói.

Mạnh Bất Đồng nhìn thoáng qua khắp ngõ ngách biệt viện, không nói gì thêm, một chân nâng lên, không đợi hạ xuống đã biến mất không thấy.

Bên trong biệt viện, cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông biến mất.

Mạc Phàm đặt hạt châu màu lam lên trên bàn, bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới nhìn về phía Mạnh Bất Đồng nhìn lúc trước.

- Nếu đến đây rồi, vậy thì vào đi, sư huynh đã đi rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1633: Ngươi chuẩn bị phá giải hạt châu này à?


Giọng nói mời vào vừa vang lên, một đạo bạch quang vờn quanh một quyền trong biệt viện, bay vào trong phòng khách, rơi xuống nơi cách Mạc Phàm không xa.

Bạch quang thu lại, hư ảnh Hàn Ly xuất hiện.

- Ngươi phụ vào trên thân Ma Ngưu đúng không?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn hư ảnh Hàn Ly một cái, nói.

Đây là một đạo thần hồn của Hàn Ly, chắc chắn chính bà ta không có biện pháp tiến vào, trận pháp ở Thương Ngô Sơn rất lợi hại, chỉ có thể theo ông ta vào.

Yêu lang trải qua hắn cải tạo, Hàn Ly không có khả năng bám lên trên, chỉ có thể là Ma Ngưu.

Nếu hắn đoán không nhầm, hẳn là lúc Ma Ngưu bị đánh vào trong nhược thủy bị Hàn Ly ký gửi thần hồn.

- Người vừa rồi thật sự là Mạnh Bất Đồng à?

Hàn Ly nhìn chằm chằm Mạc Phàm, không trả lời, trái lại hỏi.

Mạc Phàm gật đầu, tiếp tục dùng trà.

- Vậy mà ông ta không ra tay giết ngươi.

Hàn Ly cảm thấy khó hiểu nói.

Mạnh Bất Đồng muốn giết Mạc Phàm hai lần, Mạnh Bất Đồng tự mình tới đây, nhưng không giết Mạc Phàm, chỉ dùng trà và nói chuyện với Mạc Phàm, nói cho bà ta những lời này bà ta đều không tin tưởng, càng không nói là nhìn thấy.

ế ế ấ ể ề ế- Ông ta không phải người thích giết người lung tung, nếu không ngươi cảm thấy phân thân này của ngươi còn có thể nói chuyện sao, ngay cả Hàn Ly Động lúc này đều thành phế tích.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Những lời hắn nói, Mạnh Bất Đồng là không thể ra tay giết.

Mạnh Bất Đồng giết hắn, hoàn toàn mất đi cơ hội tiến về trước một bước.

Còn Hàn Ly, Mạnh Bất Đồng thật sự không thích giết người, nếu thật sự ra tay, với thực lực của cao thủ Đại Thừa, dù ở đây chỉ có một đạo thần hồn của Hàn Ly, cũng khiến Hàn Ly Động bị giết sạch.

- Vậy ông ta tới làm gì, chỉ là tới cứu Không Chân sao?

Hàn Ly nhíu chặt mày, hỏi.

Mạnh Bất Đồng muốn giết Mạc Phàm, không tự mình ra tay, còn tặng Mạc Phàm đồ, Phong Linh Châu và thứ liên quan tới y đạo, như vậy bà ta càng ngày càng không hiểu rồi.

- Ông ta tới đưa thứ này.

Mạc Phàm đặt chén trà xuống, nhìn lướt qua hạt châu màu lam kia.

- Hạt châu này có khả năng sao, có thể giết người à?

Một tay của Hàn Ly vươn về phía hạt châu màu lam kia, hạt châu lập tức bay về phía tay bà ta.

- Hạt châu này không thể giết người, bên trong là một bộ y đạo tâm huyết cả đời của tiền bối, hạt châu là một viên Anh Phách Châu, bên ngoài là Thiên Long Phong Ấn, ở trong mắt không ít người được xem như là vật báu truyền thừa vô giá.

Mạc Phàm thản nhiên nói, không để vào trong mắt.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy hạt châu này, kiếp trước là hắn phá giải hạt châu này, lấy y đạo bên trong và những thứ khác.

- Làm sao có thể, ông ta biết thứ này là vật báu vô giá, vậy mà đưa thứ này cho ngươi?

Hàn Ly lắc đầu, rõ ràng là không tin lời Mạc Phàm nói.

- Là vật báu vô giá, chỉ là muốn mở ra, phải trả đại giá.

Mạc Phàm cười nhạt, nói.

- Đại giá gì?

- Vẫn đứng ở Nguyên Anh kỳ.

Cao thủ y đạo này cho rằng, tu vi quá cao sẽ ảnh hưởng tới cảm ngộ y đạo, cho nên trên hạt châu này có cấm chế, phàm là người mở hạt châu này sẽ kế thừa y đạo của người này, cũng bị Thiên Long Phong Ấn trên hạt châu hạn chế tu vi, thẳng tới Nguyên Anh kỳ không thể tiến lên.

Vì nguyên nhân đó, tất cả sư huynh không dám động vào thứ này.

Cho dù tu vi của bọn họ đã tới Đại Thừa, cũng sợ ảnh hưởng tới tăng tu vi sau này.

Hạt châu này dạo qua tay không ít sư huynh một vòng, cuối cùng vẫn đến tay hắn.

Hắn vì cơ thể và Thiên Anh Thánh Thuật, tu vi bị vây ở Kim Đan kỳ, vẫn không thể tiến nửa bước, hạn chế trên hạt châu này gần như thùng rỗng kêu to đối với hắn, cuối cùng được hắn phá giải, lần này cũng vậy, chẳng qua trước 40 năm.

- Có phải cao thủ y đạo này điên rồi không?

Vẻ mặt Hàn Ly ngây ngốc, hỏi.

Người bình thường thu đồ đệ hoặc truyền thừa y đạo, tu vi càng cao càng tốt.

Yêu tộc bọn họ cũng vậy, chỉ lựa chọn rất mạnh, một số đời sau yếu kém cho dù có thể sống sót cũng bị vứt bỏ một cách vô tình, từ trên người Ngũ Hành Yêu Tộc có thể nhìn ra điểm này.

Cao thủ y đạo này thì hay rồi, tu vi người kế thừa y đạo của ông ta giới hạn ở Nguyên Anh kỳ.

Không có tu vi, y đạo cao tới đâu cũng chỉ là y sinh.

- Tu vi thấp một chút, quả thật giúp đề thăng y đạo.

Mạc Phàm lắc đầu nói.

Ý nghĩ của cao thủ y đạo này không sai, sau Nguyên Anh kỳ, thì đi trên đường lĩnh ngộ đại đạo của bản thân.

Một khi lĩnh ngộ đạo của mình, còn phải lĩnh ngộ một con đường khác khó hơn nhiều, giống như một người đi trên hai con đường, khó càng thêm khó, không bằng chặt đứt một đạo tu hành, chỉ hành y sẽ nhanh hơn.

Kiếp trước hắn có thể có tu vi y đạo cao như vậy, ngoại trừ thiên phú và kỳ ngộ ra, cùng vì phương diện tu vi.

- Vậy Mạnh Bất Đồng đưa thứ này cho ngươi, chẳng phải muốn thực lực của ngươi dừng ở Nguyên Anh kỳ sao?

Hàn Ly nhíu chặt mày, hỏi.

- Ngươi không tính là ngu dốt.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

- Mạc Phàm, đừng tưởng rằng ngươi thắng ta một lần, thì có thể nói chuyện với ta như vậy, ngươi cũng không thắng chỗ nào, một tu sĩ nhân loại Nguyên Anh kỳ.

Hàn Ly ném hạt châu cho Mạc Phàm, hừ lạnh một tiếng nói.

Mạc Phàm không chỉ lấy Phong Linh Châu, thiếu chút nữa dùng trận pháp giết Không Chân, quả thật bà ta thua Mạc Phàm.

Nhưng Mạnh Bất Đồng cho Mạc Phàm thứ như vậy, rõ ràng là muốn hạn chế tu vi của Mạc Phàm, khiến tu vi của Mạc Phàm dừng ở Nguyên Anh kỳ.

Mạc Phàm biết rõ đây là cạm bẫy, vậy mà vẫn đồng ý.

Nói như vậy, Mạc Phàm không có y đạo toàn thân, chỉ là phế vật, nếu không vì trận pháp này, bà ta có thể giết Mạc Phàm rất dễ.

Một nhân loại ngu ngốc, còn nói bà ta không ngu ngốc.

- Ngươi chuẩn bị phá giải hạt châu này à?

Hàn Ly hỏi tiếp.

- Nếu như đã đồng ý, tất nhiên phải phá giải.

Mạc Phàm hờ hững nói.

- Ngươi muốn vẫn làm cao thủ Nguyên Anh à?

Sắc mặt Hàn Ly khó coi, tức giận nói.

- Cho dù ông ta không nói, ta cũng sẽ mở hạt châu này ra.

Mạc Phàm cất hạt châu kia đi, hờ hững nói.

Tất nhiên hắn hiểu ý của Mạnh Bất Đồng, đơn giản là muốn ngáng chân hắn.

Nhưng bên trong hạt châu này ngoại trừ thứ liên quan tới y đạo ra, còn có một thứ liên quan tới số mệnh của Thần Nông Tông.

Kiếp trước vì thứ này, Thần Nông Tông tránh được một kiếp nạn.

Kiếp nạn này hắn nói suông không có ích gì, chỉ mở thứ này giao cho sư phụ hắn mới được.

Nếu không có thứ này, hắn chắc chắn không đồng ý với Mạnh Bất Đồng, hạn chế tu vi của bản thân.

- Ta thấy những người y đạo cao như các ngươi đều là kẻ điên.

Hàn Ly hơi phát điên nói.

Một cao thủ y đạo muốn hạn chế tu vi của người mà mình truyền y bát, vậy mà Mạc Phàm biết rõ tu vi bị hạn chế, vẫn đi vào trong cạm bẫy này.

- Ngươi tới nơi này, còn nghe lén ta và sư huynh nói chuyện, chỉ vì chuyện này à?

Mạc Phàm nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.

- Tất nhiên không phải, sinh tử của ngươi, không có một chút quan hệ với bản cung, bản cung chỉ muốn xem ngươi có sống sót hay không.

Trên gương mặt như ngọc của Hàn Ly xuất hiện đỏ ửng, vội vàng nói.

- Còn nữa, không phải ngươi muốn đại diện cho Thần Nông Tông tham dự Đại Bỉ tông môn sao, bản cung biết một bí cảnh, nếu chúng ta có

thể đi vào đó, sẽ thu hoạch được không ít cơ duyên, nếu ngươi có hứng thú, bản cung có thể dẫn ngươi đi thử, ngươi suy nghĩ một chút đi.

Hàn Ly lại nói tiếp.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1634: Chuyện này thì ta sẽ nghĩ biện pháp.


- Bí cảnh, bí cảnh dạng gì?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, hỏi.

Hắn sẽ phá giải hạt châu này, còn chuyện tu vi bị hạn chế ở Nguyên Anh kỳ, đợi hắn cần đột phá tới Hóa Thần kỳ lại nghĩ biện pháp là được.

Còn bí cảnh mà Hàn Ly nói, nếu là thật, đợi hắn đan thành cửu pháp đột phá tới Nguyên Anh kỳ, có thể đi vào một lần.

Trước khi bắt đầu Đại Bỉ, tu vi của hắn có thể đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng còn kém xa mới đủ để hắn đối phó Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên không chỉ có tu vi đến cảnh giới nửa bước Hóa Thần, công phu và thể chất cũng gần viên mãn, dưới Hóa Thần gần như là vô địch.

Cho dù gặp tu sĩ Hóa Thần, chưa chắc Long Ngạo Thiên sẽ bại bởi đối phương.

Hắn nhất định phải chuẩn bị một phen, hắn không thể rời khỏi Vạn Yêu Quật, chỉ có thể tìm bí cảnh trong Vạn Yêu Quật.

Nếu Hàn Ly biết bí cảnh, thích hợp với hắn mà nói, vậy không còn gì tốt hơn.

- Không phải ngươi biết rất nhiều à, tổ địa của Hàn Ly Nhất Tộc bọn ta, Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, ngươi từng nghe nói tới chưa?

Hàn Ly tức giận nói.

Bà ta đã thai nghén ra Tiểu Hàn Ly, không chỉ cần chuẩn bị cho Tiểu Hàn Ly không ít thiên tài địa bảo thuộc tính hàn băng để Tiểu Hàn Ly dùng dần, ngay cả bà ta cũng cần cơ duyên tăng lên tới cảnh giới Hợp Đạo.

Ngũ yêu vương dùng Ngũ Hành Diệt Sinh Trận ít nhất có một người tiến vào Hợp Đạo kỳ, đối thủ một mất một còn của bà ta cũng đã vào Hợp Đạo kỳ, bà ta không tiến vào Hợp Đạo kỳ rất có khả năng không bảo vệ được Hàn Ly Động.

Nhưng dựa vào lực lượng của bà ta không có biện pháp tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, nếu Mạc Phàm không chết, hai bọn họ sẽ không có vấn đề gì.

- Nơi này thông tới cửa vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh à?

Mạc Phàm hơi nhướn mày hỏi.

Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh là bí cảnh do lão tổ của Hàn Ly Nhất Mạch tạo ra một vùng không gian cho hậu bối, bên trong có vô số thiên tài địa bảo thích hợp với Hàn Ly Nhất Mạch, còn có rất nhiều cơ duyên.

Bình thường chỉ có Hàn Ly mới có thể đi vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, nhưng có ngoại lệ.Lúc hắn tiến vào Tu Chân giới 100 năm, có một tu sĩ nhân loại lỡ xông vào, không chỉ đạt được bán tiên khí Huyền Thiên Băng Giáp và Huyền Thiên Cửu Băng Kiếm, còn được một viên Hàn Tủy của Hàn Ly vạn năm, khiến tu vi của người này tăng mạnh.

Sau khi người kia ra khỏi Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, đã tạo nên cuồng triều tìm kiếm Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh.

Vì vậy, Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh đóng cửa một thời gian rất dài.

Tuy Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh không đóng cửa, nhưng cửa vào không phải mỗi nơi đều có.

Nếu Vạn Yêu Quật có cửa thông tới Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, quả thật đáng đi xem, nói không chừng lại có thu hoạch.

- Ngươi cảm thấy những nhược thủy kia là từ đâu ra, bản cung vô duyên vô cớ tạo ra à?

Hàn Ly liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói.

Nhược thủy không phải nơi nào cũng có, là bà ta dẫn từ trong Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh tới.

- Ta có thể đi theo ngươi một chuyến.

Mạc Phàm không tức giận, gật đầu.

- Ngươi đừng nghĩ Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh đơn giản như vậy, đề thăng thực lực của ngươi lên trước đi, tuy bản cung biết cửa vào, nhưng không dễ đi vào như vậy, chỗ cửa vào không chỉ có trận pháp thượng cổ, còn có một con Thôn Thiên Thú thủ, hơn nữa nơi đó rất không ổn định, không cẩn thận sẽ rơi vào trong không gian loạn lưu, với thực lực của ngươi hiện giờ đi vào, chết cũng không biết chết thế nào.

Hàn Ly lạnh giọng nhắc nhở.

Bà ta vốn không định dẫn theo Mạc Phàm, thực lực của Mạc Phàm quá yếu, còn là nhân loại, đi vào sẽ hơi phiền phức một chút. Nhưng Mạc Phàm có thể tiến vào Ngũ Yêu Sơn lấy ngũ hành yêu đan ra, có năng lực bày trận khiến cao thủ ngoại đạo thiếu chút nữa chết trong trận pháp, hẳn là Mạc Phàm biết rất rõ về trận pháp, tuy ở cửa vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh có Thôn Thiên Thú thực lực phi phàm, nhưng vẫn có cách đối phó, trận pháp Thượng Cổ mới là phiền phức nhất, có Mạc Phàm ở đó có lẽ sẽ giúp bà ta tiến vào Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh.

- 10 ngày sau, ta sẽ tới Hàn Ly Động tìm ngươi.

Mạc Phàm không để những lời Hàn Ly nói vào trong lòng, lạnh nhạt nói.

Phong Linh Châu đã tới tay, không cần Hàn Ly nhắc nhở hắn, hắn cũng sẽ hoàn thành đan thành cửu pháp, đột phá tới Nguyên Anh kỳ, đến Nguyên Anh kỳ.

Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh cũng là một bí cảnh, nhưng không nằm trên bảng xếp hạng nơi nguy hiểm, tuy hắn chưa từng đi, nhưng đối với người tiến vào không ít nơi nguy hiểm thì không đáng là gì.

- Đúng rồi, Phong Linh Châu trên người ngươi tốt nhất là đừng mang ra khỏi ngọn núi này, nếu không một khi ra khỏi đây, sẽ rất phiền phức.

Hàn Ly lạnh lùng nói.

Mạc Phàm đạt được viên Phong Linh Châu như ngũ hành yêu đan, cho dù Mạc Phàm là Nguyên Anh đỉnh phong cũng chỉ có thể hấp thu một ít, cho nên nó vẫn là thiên tài địa bảo.

Nơi này là địa bàn của Thần Nông Tông, cho dù là những vương giả của tứ cực chi địa cũng không dám dễ xâm chiếm.

Nhưng ra khỏi nơi này, một khi để người ta biết Mạc Phàm có thiên tài địa bảo thuộc tính phong, Mạc Phàm đợi chết đi.

Mạc Phàm có thể thiếu chút nữa giết Không Chân, nhưng yêu tộc thuộc tính phong sẽ không cho Mạc Phàm 1 ngày để khắc họa trận pháp.

- Chỉ cần Không Chân không truyền tin ra ngoài, hẳn là không bị người ta phát hiện.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

Nếu hắn ngay cả một viên Phong Linh Châu cũng không che được khí tức, vậy hắn đừng làm y tiên Bất Tử nữa.

Hàn Ly nheo mắt, trừng Mạc Phàm một cái, nhưng lập tức khôi phục như thường.

Dù sao bà ta nhắc nhở Mạc Phàm rồi, Mạc Phàm làm sao bây giờ không liên quan tới bà ta, bà ta và Mạc Phàm chỉ là quan hệ hợp tác, không sâu hơn.

- Còn nữa, chuyện ngũ yêu vương tốt nhất là ngươi nên nghĩ biện pháp giải quyết, bọn họ kết thúc luyện hóa lực lượng của Ngũ Hành Diệt Sinh Trận, người đầu tiên tìm là ngươi, trừ chuyện đó ra, ngày hôm qua bản thể của bản cung nhận được tin, nói một nhân loại xâm nhập Ngũ Yêu Sơn, trong ứng ngoài hợp với yêu lang Đạo Thiên và Ma Ngưu, chẳng những đoạt đi ngũ hành yêu đan, còn giết không ít yêu tộc, người này là ai ngươi biết rõ nhất, tuy bản cung dẫn ngươi đi tới Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh, nhưng ngươi đừng trông cậy chuyện bản cung sẽ đối phó với những yêu vương đó giúp ngươi, nếu có không ít yêu vương tới đối phó ta, bản cung sẽ không do dự giao ngươi

cho bọn họ.

Hàn Ly lại nói tiếp.

Mạc Phàm không chỉ chọc đồng môn của mình, yêu tộc cũng chọc cả đám, Mạc Phàm còn có thể bình tĩnh ngồi ở đằng kia dùng trà luyện đan, bà ta vô cùng bội phục bình tĩnh của Mạc Phàm.

Không biết lúc Mạc Phàm bị những yêu vương vây quanh, còn có thể bình tĩnh như hiện giờ hay không.

Mạc Phàm nhíu mày, sau đó bĩu môi.

Vậy mà ngũ yêu vương đổ Ngũ Hành Diệt Sinh Trận lên người hắn, chỉ là nghĩ một lát hắn thoải mái hơn.

Ma Ngưu và yêu lang Đạo Thiên không có bản lĩnh này, nhưng cộng thêm hắn một nhân loại mấy yêu vương khác chưa từng gặp, độ tin cậy sẽ lớn hơn không ít.

Ngoài ra yêu tộc rất căm ghét tu sĩ nhân loại, nhân loại hợp tác với yêu tộc thì càng là cấm kỵ.

Nếu ngũ yêu vương nói như vậy, cho dù Ma Ngưu giải thích thế nào đều vô dụng.

Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm vậy.

- Chuyện này thì ta sẽ nghĩ biện pháp.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Ta nhắc nhở ngươi nhiều như vậy, tự giải quyết cho tốt đi.

Hàn Ly nhíu mày, bóng dáng tản ra.

Mạc Phàm nhếch miệng, đặt chén trà xuống, cất hạt châu Mạc Phàm đưa cho hắn, lấy Phong Linh Châu ra. Tốn không ít sức lực, tuy dẫn tới Mạnh Bất Đồng sư huynh xuất hiện, nhưng cuối cùng Phong Linh Châu cũng tới tay, hắn có thể đan thành cửu pháp rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1635: Tạo Hóa Kim Đan.


Hắn tạo pháp ấn, trận pháp lại mở ra, bao trọn căn biệt thự lại.

Hắn không hấp thu như ngũ hành yêu đan lúc trước, hấp thu dần chút một.

Tuy như vậy cũng có thể đan thành cửu pháp, nhưng tốc độ quá chậm.

Hắn đã đan thành bát pháp, muốn cửu pháp khó càng thêm khó như cố gắng học giỏi hơn. Nếu hắn dùng phương pháp lúc trước, hấp thu từng chút một linh khí thuộc tính phong, để pháp văn của thuộc tính phong tự xuất hiện, Ma Văn thuộc tính phong sẽ chịu trùng kích của tám pháp khác cùng lúc, vận khí không tốt mà nói, tốn mấy tháng thậm chí vài chục năm cũng đừng nghĩ thành cửu pháp, đây cũng là khó khăn nhất khi muốn thành cửu pháp.

Nhưng hắn không có nhiều thời gian để hao phí như vậy.

Hắn lấy Phong Linh Châu ra, đặt Phong Linh Châu ở trước người, hai tay vươn về phía Phong Linh Châu, vận chuyển Dực Thiên Phong Thần Tuyệt công pháp thuộc tính phong chuẩn bị ở Ngũ Yêu Sơn lúc trước.

Công pháp này là công pháp trấn phái của Phong Thần Tông môn phái chuyên tu công pháp thuộc tính phong, thời gian không kém Thần Nông Tông, thậm chí còn lâu hơn, nghe nói có thể ngược dòng tới thượng cổ.

Hắn từng thấy một tiền bối của Phong Thần Tông thi triển Dực Thiên Phong Thần Tuyệt, Dực Thiên Thần Phong Tuyệt cường đại cuốn lấy toàn bộ chiến hạm do chín tinh cầu của Ma Tộc tạo thành vào trong, khuấy đảo thành mảnh nhỏ.

Không chỉ như vậy, cao thủ Ma Tộc trong chiến hạm cấp bậc tinh cầu cũng không may mắn thoát khỏi, uy lực rất cường đại.

Hắn mới vận chuyển Dực Thiên Phong Thần Tuyệt, linh khí bên trong Phong Linh Châu lập tức chịu khiên dẫn, chảy vào trong tay phải của hắn.

Linh khí thuộc tính phong vào cơ thể hắn, trải qua Dực Thiên Phong Thần Tuyệt chuyển đổi mấy vòng, thì thành linh khí của Mạc Phàm.

Mạc Phàm không hối nhập những linh khí thuộc tính phong vào trong đan điền, mà nhất chuyển những linh khí này, thông qua tay trái vào trong Phong Linh Châu.

Hạt châu này giống như có linh tính của mình, linh khí của Mạc Phàm hối nhập vào bên trong, lập tức bị linh châu thôn phệ sạch.

Mạc Phàm không sốt ruột, từng đợt linh khí thuộc tính phong trải qua hắn chuyển hóa, tiến vào từ tay phải, ra từ tay trái, trở lại bên trong Phong Linh Châu, vòng đi vòng lại, tuần hoàn không ngừng.

Mới đầu còn không có biến hóa gì, sau một lúc lâu, phía trên Phong Linh Châu xuất hiện một phù văn cổ xưa.

Mạc Phàm nhìn thấy phù văn này, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không sốt ruột, tiếp tục làm như trước.

Chưa tới một ngày, trên Phong Linh Châu phủ kín ký hiệu như kinh văn thượng cổ.

Kim Đan trong cơ thể Mạc Phàm vẫn là tám pháp, không có một chút linh khí thuộc tính phong nào.

Mãi đến khi một phù văn cuối cùng của Dực Thiên Phong Thần Tuyệt xuất hiện trên Phong Linh Châu, lúc này Mạc Phàm mới dừng lại.

Ý niệm của hắn vừa động, Kim Đan với chín đạo hoành văn và tám đạo thụ văn trong cơ thể hắn bay ra, trôi nổi trước người hắn.

Một tay của hắn vươn ra, nắm lấy Phong Linh Châu mà hắn dùng Dực Thiên Phong Thần Tuyệt luyện hóa, tay dùng lực.

“Rầm” một tiếng, Phong Linh Châu bị hắn nắm bạo, từ một viên linh châu biến thành một thanh đao khắc.

Hắn cầm chuôi “đao khắc” này, khắc lên trên Kim Đan.

Kim Đan là đại đạo chi nguyên, hơi xuất hiện một chút tổn hại, đều ảnh hưởng không nhỏ tới tu hành sau này, không ai dám động đao trên Kim Đan.

Nếu không phải không đủ thời gian, hắn sẽ không bí quá hóa liều như vậy.

Đương nhiên, nếu Kim Đan của hắn chỉ là Kim Đan thông thường, cho dù hắn là Cửu Chuyển Kim Đan, hắn sẽ không làm như vậy, khắc pháp văn lên Kim Đan không khác gì muốn chết.

Kim Đan nhìn rất rắn chắc, chỉ là lực lượng toàn thân của tu sĩ phát ra, nhưng tu sĩ muốn hủy diệt Kim Đan của mình chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu, hắn cũng như vậy.

Hắn làm như vậy, vì Kim Đan của hắn là Tạo Hóa Kim Đan.

Phong Linh Châu trong tay hắn biến thành “đao khắc” mới khắc một đạo lên Kim Đan, Kim Đan lập tức run rẩy, tám pháp văn khác lập tức sáng lên, giống như đang bảo vệ lãnh chủ của mình, đánh về phía phù văn thuộc tính phong trước mắt Mạc Phàm.

Vài đạo quang quét qua, đạo Ma Văn Mạc Phàm hạ xuống lập tức phai nhạt đi nhiều, không thấy khe hở hoặc tan vỡ trên Kim Đan.

Mạc Phàm cười khẽ, hơi nhếch miệng lên, hắn thật sự xông đúng rồi, Tạo Hóa Kim Đan càng kỳ diệu hơn hắn nghĩ một chút.

Đôi mắt hắn nheo lại, không dám khinh thường, tay hạ bút như có thần, đủ pháp văn như móc sắt ngân đồng thông qua Phong Linh Châu khắc họa lên Tạo Hóa Kim Đan.

Đủ pháp ấn thuộc tính phong được khắc lên trên, hào quang màu xám lập tức sáng lên, trái lại đánh về phía tám đạo Ma Văn khác.

Dù sao đối diện cũng là tám đạo pháp văn, pháp văn thuộc tính phong chỉ là mới tới.

Không lâu sau, tuy thuộc tính phong không biến mất, nhưng nhạt màu đi, chỉ còn một tầng rất nhạt.

Mạc Phàm không do dự khắc thêm một tầng, pháp văn thuộc tính phong lập tức như mãnh thú sống lại, đấu với tám pháp văn khác như công thành đoạt đất.

Tuy chưa phải đối thủ của tám đạo pháp văn kia, nhưng mỗi lần được Mạc Phàm bổ sung vài nét, càng đánh càng hăng, thời gian kiên trì chịu đòn của tám pháp cũng càng lúc càng lâu.

Không lâu sau, mộc pháp từ bỏ đầu tiên, sau đó là thủy pháp, tiếp theo là mộc pháp, kim pháp, hỏa pháp và lôi pháp. Hai pháp âm dương kiên trì tới cuối cùng, nhưng theo phong pháp càng ngày càng mạnh, đã chiếm một vùng không nhỏ trên Kim Đan, hai pháp âm dương đang không ngừng tiêu hao không chiếm được bổ sung nên càng ngày càng yếu, đành phải từ bỏ, thừa nhận vị trí của phong pháp.

Mạc Phàm khắc một lần cuối cùng lên trên pháp văn thuộc tính phong, lúc này mới dừng lại.

Phong Linh Châu khôi phục bộ dạng ban đầu, hắn há miệng nuốt Phong Linh Châu và Kim Đan vào trong bụng.

Vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, chín loại công pháp với thuộc tính khác nhau đang vận chuyển theo Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công này.

Mười loại công pháp cùng vận khởi, cơ thể Mạc Phàm giống như máy móc khổng lồ khởi động.

Linh khí ở xung quanh lập tức hóa thành chín con cự long tụ tập vào trong cơ thể hắn, sau khi được Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công chuyển hóa, lại trải qua chuyển hóa của chín loại công pháp hối nhập vào trong Kim Đan, chín pháp văn trên Kim Đan đều sáng lên.

Cảm giác phúc chí tâm linh, đạo tại nhãn tiền lập tức xuất hiện trong Thức Hải của Mạc Phàm.

Mạc Phàm chỉ hơi nhướn mày, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm khác.Chín là cực hạn chi thuật, một khi đến số này sẽ sản sinh biến hóa.

Ví dụ như hắn ngoại trừ có thể sử dụng công pháp của chín loại thuộc tính ra, còn nhận được chín lực lượng đặc biệt và thần thông.

Nếu những người khác đan thành cửu pháp, chắc chắn sẽ hưng phấn không chịu được.

Dù sao trong trăm vạn tu sĩ, chưa chắc có một người đan thành cửu pháp.

Mà những người đan thành cửu pháp, gần như tất cả đều tiền đồ vô lượng.

Nhưng kiếp trước hắn cũng đan thành cửu pháp, đã lĩnh hội cảm giác này, lại đan thành cửu pháp, hắn đã không có quá nhiều cảm giác, chẳng qua như nước chảy thành sông mà thôi.

Hắn tĩnh tọa hơn một canh giờ, mãi đến khi cửu pháp ở trên Kim Đan ổn định lại, không có chút xung đột mới dừng Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.

Ý niệm của hắn vừa động, phù văn huyền ảo mà cổ xưa xuất hiện trên người hắn, rất nhanh liền ngưng tụ thành một trận pháp bảy màu cổ xưa trên đỉnh đầu hắn.

Trận pháp này không phải trận pháp gì khác, đúng là Thiên Anh Thánh Thuật Mạc Phàm dùng lúc trước.

Kim Đan đã thành cửu pháp, năng lượng trong cơ thể hắn đã đến cực hạn, không có đạo lý tiếp tục dừng ở Kim Đan kỳ, tới lúc vào Nguyên Anh kỳ rồi.

- Kết!

Hắn khẽ quát một tiếng, Kim Đan nhanh chóng chuyển động, trận pháp đột nhiên đại phóng hào quang.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1636: Mạc sư thúc đồng ý sao?


- Các đệ tử tạm thời rời khỏi Thương Ngô Sơn.

Bắt đầu Thiên Anh Thánh Thuật, Mạc Phàm cao giọng nói, truyền ra khắp Thương Ngô Sơn.

Hắn đột phá cần lượng lớn linh khí, tuy trong cơ thể hắn có ngũ hành yêu đan, Phong Linh Châu và thiên tài địa bảo dần biến mất, nhưng khó tránh khỏi sẽ rút sạch linh khí ở Thương Ngô Sơn.

Nơi này có không ít đệ tử đang bế quan, nếu hắn rút linh khí đi, sẽ ảnh hưởng tới đệ tử khác tu luyện.

Giọng nói của hắn mới vang lên không lâu, Thương Ngô Sơn mới an tĩnh được một lát, linh khí giống như chịu triệu hoán, ngưng tụ thành từng dòng vờn quanh Thương Ngô Sơn tụ tập về phía đỉnh núi, trên không đỉnh núi ngưng tụ linh khí như cái phễu.

Vòng xoáy này nhanh chóng mở ra, chỉ trong phút chốc đã như đứng trên đỉnh núi Thương Ngô Sơn.

Dưới chân núi, không ít đệ tử đang bế quan ngưng hẳn tu luyện, đi từ trong phòng tu luyện ra, tụ tập ở khu đất trống dưới chân núi nhìn về phía đỉnh núi.

- Là ai đột phá trên đỉnh núi, mà hung hãn như vậy.

Có đệ tử chữ lót “Không” bất mãn nói.

Trong bọn họ có không ít người đang bế quan, thậm chí đang tu luyện tới thời khắc quan trọng, bị Mạc Phàm cắt ngang như vậy, là ai đều không vui.

Phải biết rằng, khi bế quan sắp đạt tới thân dữ tâm động, tâm dữ thần hòa, thiên địa hợp nhất là cảnh giới khó nhất, không phải mỗi lần đều đạt tới.

- Không Trúc đủ rồi đó, là Mạc sư thúc chữ lót “Bất” đang đột phá.

Đệ tử lúc trước nghênh đón Mạc Phàm vào Thương Ngô Sơn cười nhạt, nhắc nhở.

- Sư thúc, vậy được rồi.

Sắc mặt Không Trúc thay đổi, lúc này mới khôi phục như thường.

Đệ tử chữ lót “Bất” rất ít xuất hiện ở Vạn Yêu Quật, ông ta tưởng rằng là vị sư huynh hoặc sư đệ nào, nếu là chữ lót “Bất” ông ta không có gì oán hận.

- Mạc sư thúc này đột phá cảnh giới gì thế?

Một đệ tử khác cảm thấy kỳ lạ hỏi.

Khi đột phá dưới Nguyên Anh sẽ xuất hiện ngưng tụ lượng lớn linh khí, đột phá đến Hóa Thần sẽ tụ tập linh khí kh*ng b*, nhưng đồng thời cũng xuất hiện lượng lớn hư ảnh huyễn ảo, Hợp Đạo kỳ thì đại đạo xuất hiện.

Mạc Phàm thì linh khí tụ tập số lượng kh*ng b*, Nguyên Anh đột phá đến Hóa Thần cũng không nhiều như thế, nhưng không có hư ảnh Hóa Thần kỳ, càng không phóng đại đạo.

- Mạc sư thúc tới hai ngày trước, lúc ấy vẫn là cấp bậc Kim Đan.

Thanh niên đeo đai buộc đầu màu xanh hơi nhếch miệng cười, nói.

- Sư thúc cấp bậc Kim Đan sao, không phải chứ?

Không ít người nhướn mày.

Đệ tử chữ lót “Bất” phần lớn là thế hệ trước của Thần Nông Tông, ít nhất cũng là cấp bậc Hóa Thần, sao có thể có đệ tử cấp bậc Kim Đan?

- Mạc sư thúc này đúng là không đơn giản.

Người bên cạnh nhìn cái phễu to trên đỉnh núi, trong mắt lóe lên dị sắc.

Kim Đan kỳ có thể dẫn tới linh khí dao động nhiều như vậy, chắc chắn không đơn giản.

Ngoài ra Kim Đan kỳ có thể trở thành đệ tử chữ lót “Bất” thì càng không đơn giản.

Không ít cao thủ Hợp Đạo kỳ vào Thần Nông Tông, có khả năng chỉ là chữ lót “Không”, Kim Đan kỳ thành đệ tử chữ lót “Bất”, tuyệt đối người trẻ tuổi phi phàm.

- Đúng là không đơn giản, Mạc sư thúc không chỉ có chữ lót “Bất”, còn là đệ tử của chưởng môn sư tổ, Mạc sư thúc đã lên tiếng, chúng ta nên làm theo lời Mạc sư thúc nói.

Người đeo đai lại bổ sung thêm một câu.

Những người khác nghe thấy câu này thì sắc mặt thay đổi, không dám có chút nghi ngờ, toàn bộ đều gật đầu.

- Có thể.

Ở Tu Chân giới, công lao càng lớn, tu vi càng cao, thiên tư nhảy vọt càng khiến người ta tôn trọng, Thần Nông Tông cũng như vậy.

Mạc Phàm chỉ là Kim Đan kỳ có thể thành môn hạ của chưởng môn, đủ để chứng minh Mạc Phàm rất bất phàm.

- Không biết Mạc sư thúc thành Nguyên Anh dạng gì?

Trong mắt đệ tử đeo đai buộc đầu lóe lên chút tò mò, đi bảo những đệ tử khác rời đi.

… T

rên một ngọn núi cách nơi này không xa, Mạnh Bất Đồng đứng khoanh tay.

Phía sau ông ta, Không Chân quỳ một gối trên đất.

- Không Chân quá đắc ý dẫn tới nhiệm vụ thất bại, mong sư phụ trách phạt.

Nếu không phải ông ta quá tự tin vào thực lực và trí tuệ của mình, chui vào biệt viện của Mạc Phàm, sẽ không khiến sư phụ phải đích thân tới.

- Bây giờ con không thua trên tay sư thúc của con, sau này cũng vậy, thất bại sớm một chút tốt hơn là trễ một chút.

Mạnh Bất Đồng nhìn về phía Thương Ngô Sơn chỗ Mạc Phàm, lạnh nhạt nói.

- Ý của sư phụ là?

Không Chân nhíu mày, cảm thấy khó hiểu hỏi.

Chẳng lẽ ông ta không tiến vào biệt viện của Mạc Phàm, vẫn sẽ bại bởi Mạc Phàm sao?

- Sau này con sẽ hiểu, chuyện này dừng ở đây, con đừng ở Vạn Yêu Quật nữa, đến Phong Ma Tinh đi, ta nghe nói ở đó có một bí cảnh sắp mở ra, có lẽ có tác dụng với con.

Mạnh Bất Đồng không giải thích, nói.

- Nhưng mà, bên phía Mạc sư thúc thì sao?

Không Chân nhìn thoáng qua linh khí hình cái phễu trên Thương Ngô Sơn, đôi mắt khẽ đảo, không cam lòng nói.

Chắc chắn Mạc Phàm đã đan thành cửu pháp, đang trùng kích Nguyên Anh kỳ, chỉ cần không có trận pháp Nhất Thế Vô Song, ông ta vẫn có thể giết Mạc Phàm.

Nếu bỏ lỡ cơ hội này, sau này khó mà nói.

Mạc Phàm đan thành cửu pháp, lại lĩnh ngộ y đạo, tiến vào Hóa Thần sẽ nhanh hơn những người khác nhiều.

- Cậu ta cầm Vô Duyến Châu, chỉ cần cậu ta mở Vô Duyến Châu, thực lực sẽ kẹt ở Nguyên Anh kỳ, thực lực của cậu ta sẽ không thể tiến lên trên một bước, con chỉ cần đề thăng thực lực của con là được.

Mạnh Bất Đồng thản nhiên nói.

Không phải bọn họ không giải được hạt châu kia, chỉ là ông ta không muốn phá giải nó.

Y đạo của Mạc Phàm hẳn là mạnh hơn ông ta một chút, phá giải không có bất luận vấn đề gì.

- Vô Duyến Châu, Mạc sư thúc đồng ý sao?

Không Chân hơi sửng sốt, nói.

- Ừm.

Mạnh Bất Đồng khẽ gật đầu.

- Như vậy, e rằng Mạc sư thúc sẽ hao tổn dưới tay Long Ngạo Thiên ở Đại Bỉ rồi.

Không Chân hơi nhếch miệng cười mỉa, nói.

Tất nhiên là ông ta có biết về Vô Duyến Châu, bên trong ẩn chứa y đạo vô thượng, nhưng khiến không ít người chùn bước, bởi vì mở ra Vô Duyến Châu có ý nghĩa vô duyên với đại đạo, thực lực sẽ dừng ở Nguyên Anh kỳ.

Ông ta kết bạn với Long Ngạo Thiên xông qua mấy bí cảnh, xem như biết rõ về Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên cho ông ta cảm giác không ít điểm tương tự Mạc Phàm cho ông ta, luôn có những chuyện nằm ngoài dự đoán.

So với Mạc Phàm, Long Ngạo Thiên càng tàn nhẫn dũng cảm, lãnh khốc vô tình hơn.

Lúc trước ông ta gặp Long Ngạo Thiên, thực lực chân chính của Long Ngạo Thiên đã là Nguyên Anh viên mãn.

Dựa theo quy định của Đại Bỉ, chỉ có tu sĩ trẻ tuổi dưới Hóa Thần mới được tham gia.

Đợi bắt đầu Đại Bỉ, chắc chắn Long Ngạo Thiên sẽ tới cảnh giới nửa bước Hóa Thần.

Nếu Mạc Phàm bị Vô Duyến Châu vây ở Nguyên Anh kỳ, chắc chắn không phải đối thủ của Long Ngạo Thiên.

- Chuyện này không phải chuyện chúng ta có thể khống chế, ta đã cảnh cáo cậu ta, đây là lựa chọn của cậu ta, tóm lại, chuyện này cho dù thế nào, đều không cần con nhúng tay vào nữa, con mau đến Phong Ma Tinh đi.

Giọng Mạnh Bất Đồng hơi trầm xuống, nói.

- Dạ sư phụ, đồ nhi khôi phục chút thực lực, xử lý xong chuyện sau đó, sẽ lập tức tới Phong Ma Tinh.Không Chân cung kính nói.

Chuyện này thất bại, Vương Thành còn sống được sao, tất phải xử lý xong người này.

- Ừm.

Mạnh Bất Đồng đáp, xoay người biến mất không thấy.

Không Chân xác nhận Mạnh Bất Đồng thật sự rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm chậm rãi đứng dậy.

Ông ta nhìn thoáng qua chỗ Mạc Phàm, trong mắt lóe lên sắc bén, muốn về động phủ mà mình thường xuyên tu luyện.

Mỹ nữ mặc cung trang chơi cờ với Mạnh Bất Đồng lúc trước nhoáng lên một cái, xuất hiện trước người ông ta.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1637: Còn nữa không?


- Bái kiến Khổn Thần đại nhân.

Không Chân thấy Khổn Thần đến, sắc mặt thay đổi, vội vàng quỳ lạy hành lễ.

- Đứng dậy đi.

Khổn Thần hơi nhíu mày, lạnh lùng nói.

Không Chân vẫn không nhúc nhích, quỳ một gối trên đất như cũ, mồ hôi to như hạt đậu xuất hiện trên đầu ông ta.

Lúc ông ta nhìn thấy Mạnh Bất Đồng, cũng không thất thố như vậy.

Khổn Thần không để ý tới Không Chân, di chuyển bước ngọc, đi tới rìa đỉnh núi.

- Tiểu Chân, ngươi biết vì sao ngươi thua tiểu tử mới tới không?

- Là Không Chân quá sơ suất, nếu không Không Chân nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ của Khổn Thần giao cho.

- Không phải ngươi quá kiêu ngạo, là vì bên trong ngươi không bằng cậu ta.

Khổn Thần hừ lạnh một tiếng nói.

Không Chân hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

- Không Chân không rõ, mong Khổn Thần đại nhân chỉ rõ.

- Ngu ngốc, ngươi cảm thấy trên người ngươi có điểm nào hơn người?

Trong mắt Khổn Thần hiện lên ánh sáng lạnh, hỏi.

- Tiểu Chân lĩnh ngộ ngoại đạo thuộc tính phong.

Không Chân nghĩ một lát nói.

Ông ta vốn định nói mình phong linh căn tinh thuần, nhưng nghĩ một lát thì không nói.

Tuy linh căn đơn thuần hiếm có, nhưng ở trong mắt tiên khí như Khổn Thần đại nhân thì không đáng kể chút nào.

- Còn nữa không?

- Đã không còn.

Không Chân lắc đầu.

- Vậy ngươi cảm thấy tên tiểu tử kia so với ngươi, cậu ta có gì?

Khổn Thần lại hỏi tiếp.

- Sư thúc sao?

Không Chân nhíu mày, chỉ suy nghĩ một lát, lông mày lập tức nhíu lại.

- Mạc sư thúc không chỉ lĩnh ngộ y đạo, hình như cái gì cũng có.

Nếu Khổn Thần không hỏi ông ta như vậy, ông ta vẫn chỉ cảm thấy mình sơ suất, nhưng hiện giờ nghĩ lại, không phải như vậy.

Ở trước người Mạc Phàm, ông ta hoàn toàn như một tiểu bạch.

Mà ở trong mắt ông ta, Mạc Phàm không gì không làm được.

Lần này, ông ta lập tức hiểu rõ ý lúc trước của sư phụ rồi.

Cho dù ông ta không tiến vào biệt viện của Mạc Phàm, Mạc Phàm sẽ tự mình ra ngoài tìm ông ta, chỉ sợ kết quả cũng như vậy, ông ta vẫn thua trong tay Mạc Phàm, ông ta sơ suất hay không đều không khác nhau.

Ở trước mặt Mạc Phàm, ông ta chỉ là một vãn bối, không đáng để nhìn.

- Đứng dậy đi, ngươi có thể nhìn thấu điểm này nhanh như vậy, coi như không tệ.

Khổn Thần khẽ gật đầu, hài lòng nói.

Lúc này Không Chân mới chậm rãi đứng dậy, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy cẩn thận.

- Tiểu Chân, ngươi là ta nhìn lớn lên, ta hi vọng ngươi có thể như tiểu tử kia, ngươi có nguyện ý như tên tiểu tử kia hay không?

Khổn Thần hơi hé miệng, hỏi.

- Đại nhân có gì cứ việc nói, Không Chân chết muôn lần cũng sẽ làm được giúp đại nhân.

Không Chân ôm quyền nói.

Tiên khí Khổn Thần có địa vị rất cao, có đôi khi còn cao hơn sư phụ ông ta vài phần.

Nếu tiên khí vươn tay với ông ta như vậy, chắc chắn là có chuyện để ông ta làm.

- Cho dù là vi phạm ý nguyện của sư phụ ngươi, cũng được chứ?

Khổn Thần hơi nhếch miệng, xoay người nhìn Không Chân, cười quyến rũ hỏi.

- Chuyện này…

Đôi mắt Không Chân khẽ đảo, lộ ra vẻ do dự.

- Như vậy đi, ta không làm khó dễ ngươi nữa, muốn thế nào tự ngươi lựa chọn, lúc trước lúc ta và sư phụ ngươi trảm yêu trừ ma, đã từng cảm nhận được mấy nơi có tiên khí, đều lưu lại trong ngọc bài này rồi, ngươi có thể đi nhìn xem, nếu vận khí tốt, có thể đạt được cơ duyên không kém tiểu tử kia đâu.

Khổn Thần lấy một ngọc bài ra, ném cho Không Chân.

Không Chân nhìn ngọc bài kia, hai tay nắm chặt lại, trên mặt đều là do dự.

Tiên khí, không chỉ khiến sức chiến đấu của một tu sĩ bạo tăng, cũng đại biểu cho tiên duyên.

Mỗi chỗ có tiên khí, đều có ý nghĩa là một tiên duyên.

Sư phụ ông ta vì tiên khí Khổn Thần, cho nên mới nổi tiếng trong rất nhiều sư huynh đệ.

Nếu ông ta đạt được một kiện tiên khí, quả thật cũng có thể như Mạc Phàm.

Nhưng mà…

- Chỉ cần ngươi lấy thứ này, phải làm hai nhiệm vụ giúp ta, chưa hẳn đã vi phạm ý nguyện của sư phụ ngươi, ngươi nghe ta nói trước, rồi đưa ra quyết định.

- Dạ, đại nhân.

Không Chân gật đầu.

- Quan hệ giữa ngươi và Long Ngạo Thiên không tệ đúng không?

- Tính là một chút, ta có Thông Tấn Phù của Long Ngạo Thiên.

Không Chân nói.

- Nói cho tiểu tử đó, trên Đại Bỉ cho dù gặp đệ tử tông phái nào đều giết hết toàn bộ, đây là nhiệm vụ đầu tiên.

Trong mắt Khổn Thần hiện lên sắc bén, nói.

Mạnh Bất Đồng sẽ không tự mình ra tay giết Mạc Phàm, bà ta cũng không thể, như vậy chỉ có thể để người khác ra tay.

Mạnh Bất Đồng hạn chế cấp bậc tu vi của Mạc Phàm, vậy chuyện giết người để bà ta làm.

Khả năng Mạc Phàm gặp Long Ngạo Thiên ở Đại Bỉ là rất cao, Long Ngạo Thiên giết tất cả đối thủ, không chỉ không ai hoài nghi tới bọn họ, còn có thể giết được Mạc Phàm.

- Chuyện này cho dù không có tin tức tiên khí, Không Chân cũng sẽ đồng ý với đại nhân.

Không Chân cung kính nói.

Chuyện này không tính là vi phạm ý nguyện của sư phụ ông ta, cho dù sư phụ ông ta biết, cũng không trách phạt ông ta.

Bởi vì sư phụ ông ta không cho ông ta đi quản chuyện Vạn Yêu Quật, không nói gì chuyện này ông ta cũng không được làm.

- Rất tốt, chuyện thứ hai, Phong Linh Châu của ngươi bị sư phụ ngươi đưa cho tiểu tử kia đúng không?

Lông mày Khổn Thần hơi giãn ra, nói tiếp.

- Đúng vậy.

Khổn Thần gật đầu.

- Ta nhớ rõ trong Vạn Yêu Quật, ngươi còn hợp tác với một đệ tử của Luật Pháp Đường, tên đó còn sống không?

- Còn sống ạ.

- Cho ngươi thứ này, bảo tên đó mang theo thứ này tới nơi sâu nhất ở cực tây chi địa, nói tung tích viên Phong Linh Châu trước mặt người kia, đối phương sẽ hiểu rõ tình huống.

Khổn Thần lấy một hạt châu trắng ngà ra, ném cho Không Chân.

- Còn mấy tháng nữa sẽ tới Đại Bỉ tông môn, Mạc Phàm ở Vạn Yêu Quật lâu như vậy, sao có thể để Mạc Phàm sống dễ chịu được, nếu có thể khiến Mạc Phàm chết trong Vạn Yêu Quật, thì không cần đêm dài lắm mộng.

- Vùng cực tây chi địa, đại nhân chuẩn bị để Bạch Hổ kia đối phó Mạc sư thúc sao, sư phụ đã bảo ta đừng quản chuyện ở Vạn Yêu Quật rồi.

Không Chân nhướn mày, khó xử nói.

Phong Linh Châu của ông ta là thiên tài địa bảo thuộc tính phong, là Khổn Thần cho ông ta, nếu tin tức này bị Bạch Hổ biết, chắc chắn sẽ dẫn tới yêu tộc tranh đoạt.- Chuyện này thì ngươi không cần quản, đây là chuyện của ta, ngươi biết quá nhiều, trái lại đối với ngươi không tốt, ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi có làm hai chuyện này giúp ta hay không.

Khổn Thần lạnh lùng nói.

- Nhưng đệ tử kia có thể đến sâu trong vùng cực tây chi địa sao?

Không Chân nghi ngờ nói.

Chính ông ta cũng không dám dễ dàng đi vào vùng cực tây chi địa, nhất là vào tận sâu, chút tu vi đó của Vương Thành càng không có khả năng.

- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, không phải ngươi muốn xử lý tiểu tử của Luật Pháp Đường kia sao, hiện giờ ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được, nếu tiểu tử của Luật Pháp Đường không tới được cực tây chi địa, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ ta đưa cho ngươi, thế nào?

Bà ta từng tới Vạn Yêu Quật, Bạch Hổ kia được bà ta cứu một lần, chỉ cần cầm tín vật của bà ta, ở cực tây chi địa hẳn là không có yêu tộc dám ra tay với Vương Thành, trừ phi Vương Thành hoàn thành nhiệm vụ.

- Ta lại nhắc nhở ngươi một chút, cơ duyên đều là tự mình tranh lấy, Mạc Phàm chắc chắn cũng như vậy, ngươi có phải như vậy không ta không biết.

Khổn Thần lại nói tiếp.

Không Chân do dự một lát, đôi mắt ông ta nheo lại, cất ngọc bài và hạt châu kia đi.

Quả thật những lời Khổn Thần nói không sai, toàn bộ đều là tranh giành mà có, không tranh sẽ quay về bình thường như phần lớn mọi người.

- Đa tạ đại nhân ban cho cơ duyên, Không Chân nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của đại nhân.

- Ừm, đi đi.

Khổn Thần vẫy tay.

Khổn Thần cúi đầu với Khổn Thần, xoay người biến mất.

Khổn Thần nhìn về phía Thương Ngô Sơn chỗ Mạc Phàm, một vùng quang mang lập tức lọt vào tầm mắt bà ta, lông mày bà ta nhíu lại.

- Tiểu tử, muốn tiến vào Nguyên Anh kỳ, trở thành Tiên Anh, không đơn giản như vậy đâu.

Bàn tay trắng nõn của bà ta vươn ra, ngón tay khẽ búng ra, một đạo quang mang màu đen tuyền bay về phía Thương Ngô Sơn chỗ Mạc Phàm.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1638: Không biết Nguyên Anh thế nào?


Trên đỉnh Thương Ngô Sơn.

Chữ “kết” vừa vang lên, Tạo Hóa Kim Đan trong cơ thể Mạc Phàm nhanh chóng chuyển động.

Mỗi khi chuyển động một vòng, thì có lượng lớn linh khí được nạp vào bên trong, Tạo Hóa Kim Đan cũng lớn hơn một vòng.

Đồng thời, trên trận pháp cổ xưa ở đỉnh đầu Mạc Phàm có quang mang thất sắc chiếu xuống, chiếu vào trong cơ thể Mạc Phàm.

Quang mang thất sắc này đến xung quanh Mạc Phàm, trực tiếp theo linh khí được Mạc Phàm hấp thu vào trong cơ thể.

Kim Đan không ngừng biến to trong cơ thể Mạc Phàm lập tức bắt đầu biến hóa, từ viên cầu biến thành hình trứng.

Biến thành hình bầu dục không lâu, Tạo Hóa Kim Đan lại xảy ra biến hóa lần nữa, chậm rãi biến thành hình một người, ngũ quan và quần áo dần xuất hiện. Không lâu sau, Kim Đan biến thành bộ dạng Mạc Phàm hoàn toàn, mặc cung trang màu trắng, tóc dài màu đen, đôi mắt như vì sao trên trời, mặt như đại sư tinh điêu tế trác, toàn thân lộ ra phiêu diêu dục tiêu và xuất trần, chẳng qua trên người Mạc Phàm vẫn còn pháp văn khắc trên Kim Đan lúc trước.

Lúc này, một chữ truyền từ miệng Mạc Phàm ra.

- Ngưng.

Kim Đan đến Nguyên Anh kỳ là một quá trình từ tử tới sinh, tuy Kim Đan của hắn biến thành hình người, chẳng qua là Giả Anh, là một quá trình từ Kim Đan tới Nguyên Anh, cách Nguyên Anh chân chính còn chênh lệch nhất định, phần dưới mới đúng là mấu chốt từ tử đến sinh.

Theo chữ “ngưng” vang lên, trên trận pháp ở đỉnh đầu Mạc Phàm lóe lên hào quang, một đám hư ảnh trận pháp hạ xuống, biến mất vào trong Giả Anh của Mạc Phàm.

Trận pháp này biến mất vào trong Giả Anh, lúc này đường vân bên ngoài Giả Anh mới dung nhập từng đạo vào trong Nguyên Anh.

Mỗi một hư ảnh trận pháp dung nhập vào trong Giả Anh của Mạc Phàm, đường vân sẽ dung nhập Giả Anh một chút.

Không chỉ như vậy, mỗi khi có đường vân dung nhập Giả Anh, Giả Anh ở vị trí đan điền bắt đầu thăng lên.

Từ đan điền tới khí hải, sau đó lại đi về phía trước, đến Thức Hải của Mạc Phàm.

Giả Anh đến khí hải, toàn bộ linh khí tồn trữ trong khí hải được Giả Anh hấp thu.

Giả Anh như tượng gỗ lập tức có hô hấp, còn có thêm một phần sinh cơ.

Giả Anh đến Thức Hải, thần thức trong Thức Hải của Mạc Phàm đi theo được Giả Anh hấp thu.

Mỗi lần thần thức trong Thức Hải được Giả Anh hấp thu, vừa rồi vẫn chỉ là Giả Anh bỗng nhiên duỗi thắt lưng, mở mắt, mát lạnh nở rộ mà ra trong đôi mắt, khí tức đáng sợ khác biệt xuất hiện trên người Mạc Phàm.

Nếu khí tức lúc trước của Mạc Phàm khiến người ta cảm thấy như bị một tòa đại sơn áp trụ, vậy lực lượng hiện giờ của Mạc Phàm như trước người là một pho tượng thần linh tuyệt thế, không chỗ nào không có khí tức khiến người ta có cảm giác muốn quỳ xuống thần phục.

Đến bước này, Mạc Phàm vẫn không dừng lại.

Nguyên Anh xem như đã thành, tất cả lực lượng trên người hắn tụ tập ở Nguyên Anh trong linh đài Thức Hải.

Nhưng Nguyên Anh luôn không thể thấy được cấp bậc, vẫn chỉ là Nguyên Anh cấp thấp nhất, chỉ có một màu đỏ, chuyện này chưa tính là kết thúc.

Ý niệm của hắn vừa động, trận pháp trên đỉnh đầu rơi hết xuống dưới, tiến vào mi tâm của hắn, biến mất vào trong Nguyên Anh của hắn.

Lần này, Nguyên Anh vốn có màu đã thành hình thì không thay đổi bắt đầu biến hóa.

Từ màu đỏ biến thành hai màu, sau đó ba màu.

Một lát sau, Nguyên Anh của Mạc Phàm từ một màu thành bảy màu, Nguyên Anh thất sắc.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, không chỉ không có chút vui mừng, trái lại nhíu mày.

Nguyên Anh thất sắc là không tệ, tiền đồ vô lượng đối với những người khác.

Bởi Nguyên Anh thất sắc, là cơ sở thăng tiên.

Nhưng đối với hắn mà nói, còn kém rất nhiều.

Nguyên Anh thất sắc chỉ là cực phẩm trong Nguyên Anh thông thường, so với Tiên Anh tử sắc, nhưng kém xa không cùng đẳng cấp với Tiên Anh tử sắc, Phật Anh kim sắc, Thái Thượng Ngọc Anh.

Nếu hắn đoán không nhầm, Long Ngạo Thiên là Tiên Anh tử sắc, Quân Mạc Tà là Đế Anh tử kim, còn đáng sợ hơn Long Ngạo Thiên.

Hắn chỉ là Nguyên Anh thất sắc, còn có thể đấu một trận với Long Ngạo Thiên, đối phó Quân Mạc Tà là chuyện không có khả năng.

Bởi vì càng về sau, tác dụng của cơ sở càng ngày càng nặng.

Cơ sở càng tốt, càng dễ lên trên, cũng đi xa hơn.

Nói một cách đơn giản, tu vi hiện giờ của Long Ngạo Thiên không chênh lệch quá lớn đối với hắn, hắn dựa vào một số bí pháp của mình còn có thể giết Long Ngạo Thiên.

Nhưng càng về sau, hắn bị Long Ngạo Thiên bỏ lại càng xa, cho nên hắn phải nhanh chóng đuổi theo khoảng cách giữa hắn và Long Ngạo Thiên.

Quân Mạc Tà đã thành Võ Đế, tuy tốc độ tu hành sẽ chậm lại, nhưng chỉ dựa vào Nguyên Anh thất sắc cho dù tu tám vạn năm, cũng không có khả năng đuổi kịp bước chân của Quân Mạc Tà, càng không nói tới chuyện đứng đối diện Quân Mạc Tà, muốn giết Quân Mạc Tà.

- Đừng như vậy mà?

Mạc Phàm thấy Nguyên Anh dừng ở thất sắc, không cam lòng nói.

Lúc hắn Trúc Cơ thành Đạo Cơ tử sắc, Kim Đan còn cao hơn cả Đạo Cơ, dựa theo chuyện này ít nhất phải là Tiên Anh tử sắc mới đúng.

Huống chi hắn còn dùng Thiên Anh Thánh Thuật, càng không nên là Nguyên Anh thất sắc.

Lúc hắn nghi ngờ, đầu Nguyên Anh có tử sắc đại phóng, lan tràn xuống phía dưới.

Đến chỗ nào, mấy quang mang màu sắc khác biến hết thành tử sắc tượng trưng cho tôn quý và vĩ đại.

Chỉ trong phút chốc, Nguyên Anh của hắn biến hết thành tử sắc.

Mạc Phàm hơi thở phào nhẹ nhõm, tuy Tiên Anh tử sắc vẫn kém Đế Anh tử kim của Quân Mạc Tà một chút, nhưng xem như là tạm được, chênh lệch vẫn có thể bổ sung.

Hắn đang chuẩn bị ngoại phóng Nguyên Anh, hấp thu lượng lớn linh khí bên ngưng tụ bên ngoài.

Nơi này ngưng tụ quá nhiều linh khí, nếu hấp thu trễ, sẽ dẫn tới lôi kiếp, hắn chưa định độ lôi kiếp bây giờ.

Ý niệm của hắn vừa động, Nguyên Anh còn chưa ly thể.

Chỗ ngực, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn trở nên sáng lên.

Cùng một ký hiệu, lập tức xuất hiện ở ngực Nguyên Anh.

- Cuối cùng cũng đến rồi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, dừng cười.

Ngoại trừ cơ sở của hắn ra, hắn còn tạo hóa chi lực, lực lượng này vẫn không thể xuất hiện lúc ngưng kết Nguyên Anh, cuối cùng bây giờ cũng xuất hiện rồi.

- Không biết Nguyên Anh thế nào?

Trong mắt Mạc Phàm tràn đầy chờ mong nói.

Tạo Hóa Ấn đến trên Nguyên Anh, lập tức sáng lên, một tầng hào quang màu bạc lấy Tạo Hóa Bất Diệt Ấn làm trung tâm, bao trùm ra xung quanh.

Ngân sắc và tử sắc giao nhau, không lâu sau liền phân ra thắng bại.

Chủ thể Nguyên Anh của hắn là màu bạc, nhưng trong màu bạc mang theo chút tử quang hơi nhạt.

Mạc Phàm nhìn Nguyên Anh như vậy, trong mắt hiện lên vui mừng.

Kiếp trước y tiên Bất Tử hắn hao phí 500 năm, đều không thành Nguyên Anh kỳ.

Một đời này, cuối cùng hắn cũng vượt qua cánh cửa này rồi.

Hơn nữa hắn thành Nguyên Anh không phải dạng thông thường.

Đây là Tạo Hóa Tiên Anh được ghi lại trong Thiên Anh Thánh Thuật, cho dù trong Tạo Hóa Môn cũng không phải tất cả mọi người có thể tu đến Tạo Hóa Tiên Anh.

Cấp bậc so với Đế Anh tử kim của Quân Mạc Tà ai cao ai thấp hắn không biết, nhưng ít nhất mạnh hơn Tiên Anh tử sắc của Long Ngạo Thiên không ít.

Hắn kìm nén vui mừng trong lòng, phóng Nguyên Anh ra bên ngoài cơ thể, trôi nổi trên đỉnh đầu cách hắn ba mét.

Trong ngân quang mang theo ánh sáng màu tím từ Nguyên Anh không giữ lại chút nào mà tỏa ra, cho dù cách Thương Ngô Sơn hơn mười dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1639: Khổn Thần, ngươi dám!


- Không hay rồi!

Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt thay đổi.

Hắn đến Nguyên Anh kỳ, các phương diện đều mạnh hơn trước không ít, khi một đạo ô quang mới xuất hiện hắn đã cảm nhận được rồi.

- Về!

Hắn khẽ quát một tiếng, vừa định thu hồi Nguyên Anh.

Lúc này thu hồi Nguyên Anh, sẽ dẫn tới Nguyên Anh suy yếu một thời gian, nhưng tốt hơn là Nguyên Anh bị phá.

Một khi Nguyên Anh bị phá, hắn không chỉ đừng nghĩ tới chuyện tham gia Đại Bỉ tông môn, còn cần chữa trị Nguyên Anh trong thời gian dài, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới con đường tu luyện sau này của hắn.

Ý niệm của hắn vừa động, trên Nguyên Anh thu liễm ngân tử quang, nhưng Nguyên Anh còn chưa thu hồi vào cơ thể, quang mang màu đen tuyền đã tới trước Nguyên Anh của hắn rồi.

- Khổn Thần, ngươi dám!

Mạc Phàm khẽ quát một tiếng.

Kiếp trước hắn gặp Khổn Thần vài lần, cho nên rất quen thuộc với khí tức của Khổn Thần.

Đạo công kích này không phải của Mạnh Bất Đồng sư huynh, là của Khổn Thần.

Trên ngọn núi chỗ Khổn Thần, Khổn Thần hơi nhếch miệng, nở nụ cười khinh thường.

Bà ta có gì không dám, bà ta là tiên khí, Mạc Phàm chỉ là tiểu tử từ Hạ giới tới, chỉ riêng thân phận đã kém xa đâu chỉ vạn dặm.

- Kẻ yếu nên có giác ngộ của kẻ yếu, gặp phải những hậu bối có lẽ tiểu tử này còn được, đụng tới ta, ngươi còn kém rất nhiều, Nguyên Anh của ngươi là ta phá, nếu ngươi có thể sống gặp lão già Vô Cực kia, bảo lão già Vô Cực kia tới tìm ta đi.

Bà ta cười dịu dàng, để lại những lời này rồi xoay người rời đi.

Quang mang màu đen tuyền đâm vào Nguyên Anh của Mạc Phàm, từng đạo quang quyển như mạng nhện xuất hiện phía trên Nguyên Anh của Mạc Phàm.

Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, vội vàng vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, lượng lớn linh khí hối nhập vào trong Nguyên Anh, hào quang màu bạc trên Nguyên Anh mạnh hơn trước nhiều.

Nhưng Tạo Hóa Nguyên Anh của hắn ở dưới hào quang màu đen tuyền, giống như là giấy, không chỉ không ngăn được quang mang màu đen tuyền, trái lại khiến quang mang màu đen tuyền tiến vào Nguyên Anh vài phần.

Thấy quang mang màu đen tuyền sắp biến mất vào trong Nguyên Anh của hắn, giữa biệt viện, ngọc kiếm Vô Phong vốn được Mạc Phàm coi là Trận Nhãn bỗng nhiên đại phóng thanh quang, thoát thân mà ra khỏi trận pháp, trong giây lát liền nhập vào Nguyên Anh của Mạc Phàm.

Một tầng thanh quang bao bọc toàn bộ Nguyên Anh của Mạc Phàm, quang quyển trên Nguyên Anh nhanh chóng khôi phục như thường dưới tầng thanh quang, giống như chiếm trước địa bàn, bài trừ liên tục quang mang màu đen tuyền xâm nhập Nguyên Anh.

Không lâu sau, quang mang màu đen tuyền được loại trừ hoàn toàn, vết rạn ở trên Nguyên Anh biến mất.

Chỉ là quang mang màu đen tuyền không từ bỏ, giống như một độc châm, không ngừng đâm lên trên Nguyên Anh của Mạc Phàm.

Trong lòng Mạc Phàm vui vẻ, đồng thời sắc mặt hắn cũng khó coi.

Vui vẻ là, e rằng ngọc kiếm Vô Phong là vật quý cấp bậc tiên khí, quang mang màu đen tuyền không thể nhập vào trong Nguyên Anh của hắn.

Lo lắng là, ngọc kiếm Vô Phong còn chưa bị hắn khống chế, uy lực kém hơn đạo ô quang của Khổn Thần một chút.

Có lẽ ngọc kiếm Vô Phong có thể bảo hộ Nguyên Anh của hắn, chỉ sợ không có biện pháp diệt đạo ô quang này.

Nói như vậy, cho dù Nguyên Anh của hắn được bảo vệ, vẫn bị đạo ô quang này quấn lấy, cũng là một chuyện rất phiền phức.

Nếu đạo ô quang này không đối phó Nguyên Anh của hắn, hủy diệt cơ thể hắn cũng rất dễ dàng.

Lúc hắn đang xoắn xuýt, phù văn màu xanh xuất hiện trên tay phải Nguyên Anh của hắn.

Phù văn này không phải thứ gì khác, đúng là phù văn cổ xưa ở trên ngọc kiếm Vô Phong.

Chỉ trong phút chốc, cái tay kia của hắn được những phù văn này bao phủ hoàn toàn.

Ngay sau đó, tay phải của hắn giống như không thể khống chế, lập tức nắm lấy đạo ô quang kia.

Dưới phù văn màu xanh, vậy mà cái tay kia của Nguyên Anh nắm lấy đạo ô quang của Khổn Thần như nắm lấy gà con, cho dù đạo ô quang vùng vẫy thế nào đều không thể thoát ra khỏi bàn tay hắn.

Đồng thời, những phù văn màu xanh trên tay lan tràn về phía ô quang.

Không lâu sau, mặt ngoài đạo ô quang phủ kín phù văn màu xanh, bị Nguyên Anh của Mạc Phàm nắm chặt trong tay.

Trên Nguyên Anh chớp lóe quang mang màu xanh, ô quang biến thành một cái vòng tay quấn lên cổ tay Nguyên Anh, lúc này quang mang màu xanh mới thu lại.

Trên cổ tay Nguyên Anh, ô quang lóe lên vài lần thì tắt đi, không tấn công Nguyên Anh của Mạc Phàm như lúc trước nữa.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, thuyên chuyển lực lượng của Nguyên Anh, Nguyên Anh không có bất luận dị dạng gì, đạo ô quang kia chỉ lóe lên vài cái, luôn không thể thoát khỏi trói buộc của phù văn màu xanh, cuối cùng im lặng hoàn toàn.

Trải qua vài lần thử, lúc này Mạc Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy đạo ô quang của Khổn Thần không bị loại bỏ, nhưng được phù văn trên ngọc giản Vô Phong che lại, trong thời gian ngắn hẳn là không có vấn đề gì.

Như vậy hắn yên tâm hơn nhiều, chỉ cần không lập tức ảnh hưởng tới Nguyên Anh của hắn, hắn có thể nghĩ biện pháp giải quyết.

Cho dù không nghĩ ra biện pháp, hắn có thể tìm Vô Phong sư thúc giúp đỡ.

Vô Phong sư thúc cũng là cao thủ Đại Thừa cầm tiên khí, hắn không giải quyết được công kích của Khổn Thần, đối với Vô Phong sư thúc mà nói không tính là vấn đề.

Xác định đạo ô quang kia tạm thời không uy h**p được hắn, hắn trầm xuống tinh thần, trên Nguyên Anh đại phóng quang mang ngân tử sắc, hấp thu linh khí hùng hậu trong không khí như nuốt trôi thiên hạ.

Mỗi một dòng linh khí nhập vào trong Nguyên Anh, Nguyên Anh sẽ cường đại không ít.

Lúc Nguyên Anh của Mạc Phàm hấp thu linh khí, ánh mắt Mạc Phàm nhìn về phía Hư Không Chi Lô.

Trải qua luyện chế lâu như vậy, khói trên Hư Không Chi Lô đã biến mất toàn bộ, mùi thuốc nồng đậm bay từ trong Hư Không Chi Lô ra.

Bên trong lò đan là Cửu Huyền Đan, dựa theo yêu cầu phải “ngưng” một lần rồi “lôi” một lần, sau khi dẫn cửu thiên lôi kiếp tới, thành mới tính là Cửu Huyền Đan chân chính.

Hắn do dự, hai tay bóp một chữ “quyết”, đánh vào trong Hư Không Chi Lô.

Chữ “ngưng” vừa tiến vào trong lò đan, đỉnh lò đan tự động đánh ra, dược dịch trong lò đan nhanh chóng ngưng tụ thành từng viên thuốc khẽ bay từ trong lò đan ra, có tổng cộng 9 viên.

Cửu Huyền Đan là đan dược tốt nhất đột phá giai đoạn Nguyên Anh kỳ, nếu tu vi đủ chống cự lôi kiếp, tiêu hóa một viên đan dược là nhất giai, cho dù là Nguyên Anh mấy sắc đều không ngoại lệ.

Nguyên Anh nhất giai đi lên trên, hắn không có nhiều thời gian như vậy, thừa dịp đột phá, lên tới Nguyên Anh đỉnh phong đi, không đủ thì sau này bổ sung.

Tuy làm như vậy sẽ nguy hiểm một chút, nhưng cũng là nhanh nhất.

Nếu đợi Nguyên Anh của hắn ổn định, hắn lại phục dùng Cửu Huyền Đan, hiệu quả không chỉ rất kém, tiêu hao Cửu Huyền Đan cũng cần không ít thời gian.

Một tay của Mạc Phàm cầm lấy Cửu Huyền Đan, nuốt toàn bộ xuống.

Đan dược vào miệng, lập tức hóa thành chín dòng linh khí như dải lụa, rơi vào đan điền, lập tức đi lên trên.

Đi về phía khí hải, va chạm linh đài, biến mất vào trong Nguyên Anh trên đỉnh đầu.

Chín dải lụa này biến mất vào Nguyên Anh của Mạc Phàm, Nguyên Anh lập tức ngưng thực hơn nhiều.

Đồng thời, một quang quyển xuất hiện ở phía sau Nguyên Anh, giống như quang luân sau lưng Thần Phật.

Cấp bậc Kim Đan có thể căn cứ dựa vào hoành văn, nhưng dựa vào thụ văn để phán đoán đan thành mấy pháp, mà Nguyên Anh thì phán quyết thông qua màu sắc, quang quyển này đại biểu cho cấp bậc Nguyên Anh, một cái là nhất giai.

Một ngày sau, hai cái.

Hai ngày sau, ba cái.



Chín ngày sau, tổng cộng chín quang quyển lóe lên sau lưng Nguyên Anh của Mạc Phàm, giống như thiên tài địa bảo tỏa ra ánh sáng chói mắt trên Thương Ngô Sơn. Đột phá đã tới đỉnh phong.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1640: Sư thúc quen sư phụ ta sao?


Bên ngoài Thương Ngô Sơn, Mạc Phàm ngồi tu luyện mất chín ngày, những đệ tử của Thần Nông Tông cũng đợi ở bên ngoài chín ngày.

- Vị sư thúc này đã hấp thu linh khí xong rồi, sao còn chưa ra?

Có người bất mãn nói.

Tuy Mạc Phàm là trưởng bối, nhưng một mình chiếm Thương Ngô Sơn 9 ngày, ít nhiều gì cũng khiến người ta bất mãn.

Thông thường linh khí trở về, tối đa mấy canh giờ là có thể hoàn thành đột phá, cho dù sắp độ lôi kiếp, cũng không cần nhiều thời gian như vậy.

- Không phải là tỉ lệ Nguyên Anh không tốt, không dám ra đấy chứ?

Một nam tử hai tay bắt chéo sau lưng, miệng ngậm cây cỏ cười nói.

Thân là một trưởng bối, nếu tỉ lệ Nguyên Anh còn không bằng bọn họ, đi ra sẽ vô cùng xấu hổ.

Hơn nữa Mạc Phàm vì đột phá ra tỉ lệ Nguyên Anh không tốt, chậm trễ anh ta đột phá Hóa Thần trung kỳ, anh ta càng chắc chắn Mạc Phàm xấu hổ rồi.

- Không Hổ, câm miệng, không thể bất kính với sư thúc.

Đệ tử đeo băng nhíu mày, quát lớn.

- Không Vân, ta chỉ đoán vậy thôi, không bất kính với sư thúc mà, đúng rồi, Không Vân, ta là Nguyên Anh thất sắc, ngươi là tỉ lệ Nguyên Anh gì?

Không Hổ hơi nhếch miệng, cười hỏi.

Tu hành chi lộ, tư chất là một phương diện, nhưng không phải tư chất tốt sẽ đi đến cuối.

Không ít người tư chất tốt, nhưng trên đường tu hành xảy ra rất nhiều vấn đề.

Lúc trước lúc Mạc Phàm hấp thu linh khí, quang mang trên Nguyên Anh biến mất một thời gian, cho dù sau đó lại xuất hiện lần nữa, khả năng có vấn đề là rất cao.

- Ta là tỉ lệ Nguyên Anh gì không liên quan tới ngươi, nhớ kỹ, những lời vừa rồi của ngươi đừng có nói ra khỏi miệng, nếu không, sau này ngươi đừng nghĩ tiến vào Thương Ngô Sơn nữa.

Không Vân nhíu mày, nói.

- Đúng là không thú vị, không nói thì không nói.

Không Hổ bĩu môi, đi vào trong đám người, trong mắt tràn đầy bất mãn.Sư thúc thì thế nào, nếu tỉ lệ Nguyên Anh không đủ cao, ở trong mắt anh ta cũng chỉ là đồ bỏ đi, đừng nghĩ được anh ta tôn sùng.

Không Hổ mới tiến vào trong đám người, không biết người nào kêu lên.

- Sư thúc đi ra rồi.

Không ít người nghe thấy thế thì quay đầu nhìn, thấy trên Thương Ngô Sơn vân khai sương tán, Mạc Phàm mặc đồ trắng đi từ trên núi xuống.

Chỉ trong phút chốc, đã tới dưới chân núi.

- Chúng ta đi thôi, đi nghênh đón sư thúc.

Không Vân thấy Mạc Phàm xuất quan, nói với mấy đệ tử.

Có Không Vân dẫn đầu, không ít người đi theo, cùng đi về phía Mạc Phàm.

- Chúc mừng sư thúc đột phá tới Nguyên Anh kỳ.

Mọi người cùng bái lạy Mạc Phàm nói.

- Đứng dậy đi, lần này quấy rầy mọi người tu hành, thật sự xin lỗi, chỗ của ta…

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, muốn lấy vài thứ ra bồi thường cho những đệ tử này.

Hắn ở Thương Ngô Sơn 9 ngày, cũng chậm trễ những đệ tử này 9 ngày, có một số đệ tử bị hắn cắt ngang ngay thời khắc quan trọng, tất nhiên hắn sẽ không để những đệ tử này bị hao tổn vô duyên vô cớ.

Hắn còn chưa lấy đồ ra, Không Hổ đi ra nói.

- Sư thúc, lúc ta đột phá Nguyên Anh kỳ, chỉ dùng một canh giờ là hoàn thành, sư thúc ở đỉnh núi lâu như vậy, là Nguyên Anh gì thế, có thể để bọn ta nhìn xem không, ta dám cược năm khối linh thạch hạ phẩm, Nguyên Anh của sư thúc nhất định là Nguyên Anh rất hiếm thấy.

Trọng giọng nói nhìn như nâng Mạc Phàm, thực ra là tràn đầy châm chọc.

Không Hổ mới mở miệng, sắc mặt Không Vân và một nam tử đeo đai buộc đầu thay đổi, vội vàng quát lớn:

- Không Hổ, ngươi thật to gan, vậy mà dám nói chuyện với sư thúc như vậy, nhanh xin lỗi sư thúc đi.

Không Hổ cũng không tức giận, dáng vẻ lưu manh ôm quyền với Mạc Phàm.

- Sư thúc, ta chỉ tò mò tiến độ tu vi của người, không có ý gì khác, mong sư thúc thông cảm.

Rõ ràng là xin lỗi, nhưng vẫn không có một chút áy náy, hoàn toàn là qua loa cho xong.

- Không Hổ, ngươi…

Không Vân nhíu mày, muốn mở miệng lần nữa, nhưng bị Mạc Phàm ngăn cản.

Mạc Phàm nhìn lướt qua Không Hổ, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Ngươi là đệ tử của Vô Khí Phong đúng không?

- Nhãn lực của sư thúc tốt thật, quả thật ta là đệ tử của Vô Khí Phong.

Không Hổ trả lời với vẻ hờ hững.

Vô Khí Phong là luyện khí nhất mạch của Thần Nông Tông, không ít pháp bảo, linh khí của đệ tử ở Thần Nông Tông đều xuất từ Vô Khí Phong, đệ tử của Vô Khí Phong luyện khí quanh năm, cũng không khó phân biệt, Mạc Phàm đoán được cũng không có gì.

- Sư phụ ngươi Bất Linh sư tỷ gần đây thế nào?

Mạc Phàm cũng không tức giận, hơi nhếch miệng hỏi.

Lần này, sắc mặt Không Hổ lập tức thay đổi.

- Sư thúc quen sư phụ ta sao?

- Ngươi còn có thể trốn ở đây tu luyện, không bị sư phụ ngươi bắt trở về, xem ra gần đây tâm tình của sư phụ ngươi không tệ, không cần ngươi giúp luyện khí.

Mạc Phàm không giải thích, nói tiếp.

Phần lớn Luyện Khí Sư là nam, Vô Khí Phong cũng như vậy, cơ bản đều là nam đệ tử, phần lớn nữ đệ tử của Thần Nông Tông tập trung ở Vô Hỏa Phong và Vô Ngự Phong.

Nhưng Bất Linh sư tỷ là ngoại tộc, lúc trước lúc tiến vào Thần Nông Tông, cô được mấy phong chủ coi trọng.

Phải biết rằng Thần Nông Tông là môn phái y tiên, trình độ cao nhất là y đạo, sau đó là đan đạo, luyện khí không phải sở trường của Thần Nông Tông.

Phần lớn đệ tử giống Bất Linh sư tỷ, đa số sẽ tiến vào Vô Cực Phong, Vô Hỏa Phong, Vô Đan Phong hoặc Vô Thiên Phong, cô lại quyết tâm lựa chọn Vô Khí Phong, ai khuyên cũng không có tác dụng.

Chỉ là Bất Linh sư tỷ là kỳ tài luyện khí, ở Vô Khí Phong chưa tới 10 năm không có sư huynh đệ nào có trình độ luyện khí hơn cô.

Đương nhiên Bất Linh sư tỷ có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với đệ tử, còn thường xuyên đưa ra một số yêu cầu kỳ lạ.

Thế cho nên không ít đệ tử cố ý phạm sai lầm, bị phạt tới mỗi nơi, trốn tránh Bất Linh sư tỷ.

Trái lại hắn không biết Không Hổ này, nhưng hắn nhận ra lạc ấn chuyên thuộc về Bất Linh sư tỷ.

Trừ chuyện đó ra, Không Hổ tới Vạn Yêu Quật phần lớn là trốn Bất Linh sư tỷ.

- Chuyện này…

Không Hổ bị Mạc Phàm vạch trần như vậy, giống như lão hổ bị đụng vào cúc hoa, cuối cùng không hung hãn nổi.

Quả thật anh ta trốn sư phụ, mới cố ý phạm sai lầm tới Vạn Yêu Quật.

Nhưng chuyện này chỉ có mình anh ta biết.

Mạc Phàm không nói thẳng ra, lấy mấy chục chiếc hộp trong nhẫn đặt lên trên đất.

Mấy thứ này ngay cả Hợp Đạo kỳ đều để mắt, tất nhiên là có tác dụng với những đệ tử Hóa Thần.

- Những thứ này là một phần bảo vật ta đạt được trong mật động ở Ngũ Yêu Sơn, ngươi và Không Vân, Không Chí chia cho mọi người giúp ta, xem như là bồi thường ta làm chậm trễ thời gian tu hành của mọi người.

- Sư thúc, chuyện này thì không cần đâu, người là sư thúc, mọi người ra khỏi Thương Ngô Sơn là chuyện cần phải làm.

Không Hổ nhíu mày, vô cùng xấu hổ nói.

Mạc Phàm lắc đầu cười, Không Hổ này không khác gì Bất Linh sư tỷ, chưa tới Hoàng Hà chết cũng không từ bỏ, nhưng một khi bị vạch trần điểm yếu thì thành thật hơn ai khác.

Lúc này đã biết kính già rồi, vừa rồi thì sao.

- Không phải ngươi muốn biết ta thành Nguyên Anh gì sao?

Mạc Phàm cười nói.

- Sư thúc, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi.

Không Hổ vội vàng phủ nhận.

Mạc Phàm biết sư phụ anh ta, phần lớn là có chút quan hệ, nếu Mạc Phàm tố cáo anh ta, anh ta đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Luyện Khí Thất ở Vô Khí Phong vài chục năm.

- Không sao, chỉ là nhìn màu sắc của Nguyên Anh mà thôi, không phải chuyện gì đáng ngại.

Mạc Phàm nói xong ý niệm vừa động, Nguyên Anh ly thể mà ra.

Trên Nguyên Anh không chỉ tỏa ra ánh sáng ngân tử sắc quỷ dị, còn có chín quang luân xuất hiện sau Nguyên Anh. Ở đây không chỉ Không

Hổ, tất cả mọi người đều sửng sốt.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1641: Có nên trở về hay không đây?


- Nguyên Anh ngân sắc?

- Đây là Nguyên Anh gì thế?

Khiếp sợ, đồng thời có không ít người bật thốt lên.

Thông thường Nguyên Anh thất sắc, nhưng cho dù là đệ tử của Thần Nông Tông không phải mỗi đệ tử đều là Nguyên Anh thất sắc, chỉ có một số đệ tử thiên phú tốt mới có Nguyên Anh thất sắc, ví dụ như Không Hổ, những người khác là Nguyên Anh lục sắc đã không tệ rồi.

Giống như hai huynh đệ Không Vân và Không Chí, đều là Nguyên Anh lục sắc.

Còn chỉ có một màu đơn thuần, chỉ là một số đại năng, đại thánh, đại đế mới có Nguyên Anh như vậy.

Nhưng trong số những người bọn họ biết, thông thường Nguyên Anh cũng là tử sắc, kim sắc, hắc sắc, ngọc bạch sắc vân vân, chưa từng nghe nói tới Nguyên Anh ngân sắc.

Tuy bọn họ không biết, nhưng chỉ có một màu đơn thuần, tuyệt đối không kém.

Hơn nữa sau Nguyên Anh của Mạc Phàm có chín quang luân.

Lúc này Mạc Phàm mới đột phá Nguyên Anh mấy ngày, vậy mà Nguyên Anh cửu giai, gần như tương đương với đột phá đỉnh phong.

- Sư thúc, đây là Nguyên Anh gì vậy?

Không Vân không nhịn được hỏi.

Không đợi Mạc Phàm trả lời, Không Hổ trơ mắt nhìn chằm chằm Nguyên Anh của Mạc Phàm, lẩm bẩm nói:

- Sư thúc, e rằng Nguyên Anh của sư thúc cao cấp hơn Tiên Anh tử sắc đúng không?

Tuy Nguyên Anh của Mạc Phàm là ngân sắc, nhưng còn nở rộ tử quang, tử sắc là Tiên Anh, ngân sắc có thể đè nặng tử quang, chắc chắn còn cao cấp hơn Tiên Anh tử sắc.

- Còn cao cấp hơn Tiên Anh tử sắc, chuyện này…

Vẻ mặt những người khác lại khiếp sợ.

Lúc trước còn có người như Không Hổ bất mãn chuyện bị Mạc Phàm quấy rầy, hiện giờ cả đám không dám nói gì.

Tu sĩ Tiên Anh tử sắc đều được coi là thiên tài bồi dưỡng, bởi vì nhân tài như vậy có thể khiến tông môn đứng sừng sững không ngã, dù sao đệ tử bình thường nhiều tới mấy, cũng không chống lại được một thiên tài quét sạch và nghiền áp.

Chỉ có tông môn ở vị trí rất cao, bọn họ ra ngoại rèn luyện mới có địa vị cao hơn những đệ tử khác.

Cho nên bọn họ vì Mạc Phàm mà ra khỏi Thương Ngô Sơn, là chuyện cần phải làm.

- So với Tiên Anh tử sắc hẳn là cao hơn một chút.

Mạc Phàm cười nhạt, nhìn Không Hổ hỏi:

- Của ngươi thì sao, Nguyên Anh gì thế, Không Hổ.

- Ta sao?

Mặt Không Hổ lập tức xanh đỏ bất định.Anh ta vốn định dùng Nguyên Anh thất sắc của mình, nhục nhã Mạc Phàm một phen.

Nhưng hiện giờ đừng nói là anh ta nhục nhã Mạc Phàm, một câu của Mạc Phàm đến chỗ sư phụ anh ta, anh ta xong đời rồi.

Ngoài ra, cho dù anh ta muốn nhục nhã cũng không có khả năng.

Nguyên Anh của Mạc Phàm còn cao cấp hơn Tiên Anh tử sắc, hơn nữa vừa xuất hiện là mãn cấp, anh ta lấy Nguyên Anh thất sắc của mình ra so với Mạc Phàm, không khác gì tự vả vào mặt mình.

Ngoài ra Nguyên Anh của Mạc Phàm còn không đơn giản như vậy, trên cổ tay Nguyên Anh của Mạc Phàm còn có một thứ giống như vòng tay.

Tuy anh ta không biết là gì, nhưng chắc chắn không phải thứ tầm thường.

Phải biết rằng Nguyên Anh là bản mệnh nguyên thể, cho dù là bản mệnh pháp bảo cũng không có biện pháp xuất hiện trên Nguyên Anh, chỉ có thể đặt quanh Nguyên Anh ôn dưỡng hoặc huyễn hóa một cái giả.

Thứ trên Nguyên Anh của Mạc Phàm tuyệt đối không phải là giả, phần lớn là vật thần kỳ nào đó.

Sớm biết rằng sẽ như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không xoi mói chuyện này.

- Sư thúc, ta muốn để mọi người thấy được sự lợi hại của sư thúc, khiến mọi người không cảm thấy sư thúc lấy bội phận đè người, thực ra sư thúc là thiên tài chân chính, thiên tài giống như sư thúc, bọn ta nên ra khỏi Thương Ngô Sơn, không có một chút oán giận, còn nữa, sư thúc lấy những thứ này ra bồi thường, ta đề nghị mọi người không lấy, trả nguyên xi cho sư thúc.

Không Hổ chớp mắt, hiên ngang lẫm liệt nói.

Giống như anh ta là tấm gương, mọi người nên học anh ta.

Mạc Phàm lắc đầu, chỉ cười không nói.

- Nếu là như vậy, ngươi không lấy mấy thứ này nữa, đều phân cho những người khác đi, còn nữa đột phá tới Hóa Thần trung kỳ thì nhanh về đi, đi theo sư phụ ngươi học luyện khí, sẽ có tiền đồ, chỉ cần ngươi học được một hai phần mười của sư phụ ngươi, ở thế giới rộng lớn này, gần như nơi nào cũng đi được.

Mạc Phàm không làm khó Không Hổ, nói.

Bất Linh sư tỷ nhìn có vẻ kỳ lạ, thực ra là thiên tài không kém gì Vọng Cơ sư huynh của hắn.

Hắn ở Tu Chân giới hơn 400 năm, Bất Linh sư tỷ đã chế tạo ra tiên khí.

Đây cũng là Luyện Khí Sư duy nhất ở Tu Chân giới có thể chế tạo ra tiên khí.

Tiên khí là báu vật đỉnh phong ở Tu Chân giới, Không Hổ đi theo Bất Linh sư tỷ, cho dù không thể tạo ra tiên khí, cũng đủ để anh ta hoành hành một đời.

- Mạc sư thúc, sư phụ ta có thể lợi hại như vậy sao?

Không Hổ nhướn mày, bán tín bán nghi nói.

Theo ý anh ta, trên cơ bản sư phụ anh ta đều để anh ta làm một số chuyện không có đầu óc.

Nếu không phải thật sự không chịu nổi sư phụ anh ta hành hạ như vậy, sao anh ta có thể chạy tới đây?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, vẻ mặt thần bí.

Cho dù thiên phú của Bất Linh sư tỷ cao, nhưng không biết dạy dỗ đồ đệ, cũng không biết giải thích dụng ý của mình, cho nên nghĩ ra một số chuyện khác lạ để huấn luyện đồ đệ của mình.

Những phương pháp này rất kỳ lạ, nhưng tuyệt đối có tác dụng. Kiếp trước, sở dĩ hắn quen Bất Linh sư tỷ, là vì toàn bộ đồ đệ của Bất Linh sư tỷ chạy hết, cô không tìm được một người giúp đỡ, hơn nữa đúng lúc ấy Bất Linh vì thiếu người giúp đỡ mà luyện khí thất bại, cô cảm thấy không quen cộng thêm một số người trào phúng, dẫn tới tâm tình của Bất Linh sư tỷ sụp đổ, một mình chạy tới Vô Cực Phong ôm đầu khóc rống, đúng lúc hắn gặp phải. Hắn khuyên nhiều lần không có tác dụng, cuối cùng lấy tiên khí Luân Hồi Chi Lô ra, Bất Linh sư tỷ lập tức ngừng rơi lệ, quấn lấy Luân Hồi Chi Lô đụng chạm, bị Luân Hồi Chi Lô hất ra nhiều lần, vậy mà cô cũng không tức giận, tiếp

tục lấy lòng Luân Hồi Chi Lô.

Cũng vì cơ duyên như vậy, hắn phát hiện Bất Linh sư tỷ có điểm đặc biệt.

Cuối cùng hắn đi một chuyến tới Vô Khí Phong với Bất Linh sư tỷ, giúp Bất Linh sư tỷ sửa phương thức dạy bảo đệ tử, còn để tiên khí Luân Hồi Chi Lô luyện bán tiên khí giúp Bất Linhsư tỷ, lúc này mới xem như giải quyết tâm bệnh của Bất Linh sư tỷ.

- Chuyện này cần tự ngươi nhìn xem, các ngươi phân đồ đi, ta đi trước.

Nếu Không Hổ không nhìn ra dụng ý của Bất Linh sư tỷ, hắn nói gì cũng vô dụng, Không Hổ vẫn sẽ chạy đi.

Chỉ là nên dành thời gian, đến chỗ Bất Linh sư tỷ một chuyến.

Hắn không có nhiều bạn ở Thần Nông Tông, nhưng Bất Linh sư tỷ coi như là một người.

Nói xong, hắn thu hồi Nguyên Anh, rời khỏi Thương Ngô Sơn, đi về phía Hàn Ly Động.

Nguyên Anh đã thành, tới lúc đi tìm cơ duyên đối phó Long Ngạo Thiên rồi.

Mạc Phàm vừa rời đi, Không Vân và Không Chí mở đồ Mạc Phàm để lại, phân chia cho mọi người.

Không Hổ thì nhíu mày nhìn hướng Mạc Phàm rời đi, miệng hơi nhếch lên.

- Có nên trở về hay không đây?

Mạc Phàm không nói anh ta còn không cảm nhận được, Mạc Phàm vừa nói, anh ta lập tức cảm thấy hình như cách làm của sư phụ không phải không có một chút tác dụng.

Ít nhất hắn thành Nguyên Anh thất sắc mà rất nhiều đệ tử không thể thành, dựa theo cách nói của sư phụ anh ta, nếu không phải anh ta thường xuyên chạy trốn, số lượng Ma Thiết Lỗ Châm ít đi, Tiên Anh tử sắc cũng có khả năng.

Lúc đó anh ta không tin, hiện giờ hơi tin rồi. Anh ta nghĩ một lát, liếc mắt nhìn Không Vân và Không Chí đang chia đồ đầy khinh bỉ, cầm lấy một chiếc hộp, xoay người chạy về phía Truyền Tống Trận.
 
Back
Top Bottom