Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1622: Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.


Một lúc lâu sau, bên trong một động phủ gần Truyền Tống Trận của Thần Nông Tông.

Vương Thành và mấy đệ tử của Thần Nông Tông lười nhác vây quanh một cái bàn, vừa phẩm rượu ăn yêu thú làm thành mấy món bữa sáng, vừa trò chuyện.

Tuy mấy người này đều là tu sĩ, chỉ trong phút chốc trên mặt tràn đầy say.

- Tiểu tử chữ lót “Bất” kia đã đến Ngũ Yêu Sơn lâu như vậy, còn chưa trở về, không phải là ngoẻo ở bên trong rồi chứ?

Một đệ tử trong đó hỏi.

- Ta thấy đúng là vậy rồi.

Một đệ tử khác bĩu môi nói.

Ngũ Yêu Sơn là khu vực màu đỏ, cao thủ Hóa Thần đi vào cũng lành ít dữ nhiều, một tu sĩ Kim Đan như Mạc Phàm càng như vậy.

- Vương sư thúc, chúng ta cần báo cáo lên tông môn hay không?

Đệ tử kia hỏi Vương Thành.

Mạc Phàm là đệ tử chữ lót “Bất”, còn là môn hạ của chưởng môn, nếu ngoẻo rồi, không tính là chuyện nhỏ.

Nếu bọn họ vẫn che giấu mà không báo, chắc chắn sẽ bị chịu phạt.

- Báo cáo là chắc chắn, chỉ là nên xác nhận một phen thì hơn, tránh để nhầm lẫn.

Vương Thành hơi nhếch miệng, cười nói.

Mạc Phàm đi một tháng chưa về, phần lớn là chết chắc rồi, chỉ là vẫn phải giả bộ, tránh để người khác cảm thấy là ông ta giở trò.

- Vậy đồ mà sứ giả đưa tới cho tiểu tử kia thì sao?

Trong mắt đệ tử kia lóe sáng, nói.

Mạc Phàm đến không lâu, có một vị sứ giả mang một rương đồ tới.

Thông thường đồ của tu sĩ đều đặt trong nhẫn trữ vật, dùng thùng chứa, nếu không phải đồ quá quý không có biện pháp bỏ vào trong nhẫn trữ vật, thì là quá nhiều, nhẫn trữ vật không chứa nổi.

Mạc Phàm đã chết, mấy thứ này thành vật vô chủ.

- Chuyện này sao?

- Đợi ta đến Hàn Ly Động xác nhận một phen, nếu Mạc sư thúc thật sự xảy ra chuyện, chúng ta sẽ báo cho người của tông môn tới giải quyết chuyện này, nếu người tới nhắc tới mấy thứ này, mấy thứ này cần giao cho tông môn, nếu không nói ra, đến lúc đó cất vào kho của mấy chúng ta, thế nào?

Đôi mắt Vương Thành khẽ đảo, nói.

Mạc Phàm là ông ta dẫn tới Hàn Ly Động, nếu không cho đám người này ăn no, ông ta cũng không dễ giải thích, nhỡ đâu có người ngầm đẩy ông ta một cái, ông ta cũng tự thân khó bảo toàn.

Nếu tông môn phái người, ít nhất là tu sĩ Hợp Đạo kỳ, mấy thứ này là tiền của phi nghĩa đối với bọn họ, mà đối với tu sĩ Hợp Đạo kỳ thì không đáng nhắc tới, khả năng mấy thứ này tới tay bọn họ cao hơn nhiều.

- Đã hiểu.

Mấy người kia nhướn mày, gật đầu ngầm hiểu.

- Yên tâm đi, khả năng mấy thứ này vào kho cao hơn, đến lúc đó mặc các ngươi sử dụng, ta nghĩ Mạc sư thúc không để ý đâu.

Vương Thành cười đắc ý, giơ chén rượu lên muốn uống một hơi cạn sạch.

Cả tháng nay ông ta ngủ không được ngon, nếu Mạc Phàm chết thì không sao, không lâu sau ông ta có thể rời khỏi Vạn Yêu Quật, còn trở thành thuộc hạ của Mạnh gia.

Nhỡ đâu Mạc Phàm không chết, ông ta xong đời rồi.

Chỉ là một tháng trôi qua, xem ra loại thứ hai gần như không có khả năng rồi.

Chén rượu vừa đến bên miệng, “bùm” một tiếng, âm thanh giống như cự vật rơi xuống vang lên, một giọng nói truyền từ ngoài cửa vào.

- Vương Thành, đồ của ta đâu?

Vẻ mặt đám Vương Thành khiếp sợ, sắc mặt lập tức khó coi.

- Đó là?

Nhất là Vương Thành, chén rượu hơi nghiêng, rượu đến bên môi nhưng không vào trong miệng.

Say rượu đều mất sạch hết.

Giọng nói này, ngoại trừ Mạc Phàm biến mất hơn một tháng còn có thể là ai, vậy mà Mạc Phàm trở lại rồi.

Sắc mặt mấy người thay đổi, bỏ chén rượu xuống, cùng nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy Mạc Phàm mặc đồ trắng, trên người không có một vết thương, trái lại khiến người ta cảm thấy rất viên mãn.

Phía sau Mạc Phàm, là yêu lang Đạo Thiên và Ma Ngưu biến thành hình người.

Tuy biến thành hình người, nhưng đệ tử của Thần Nông Tông ở Vạn Yêu Quật đều có một quyển Vạn Yêu Bạc, trên đó lưu lại yêu thân và nhân thân của yêu vương ở Vạn Yêu Quật, đệ tử của Thần Nông Tông phải học thuộc quyển này.

Cho dù không nhớ rõ toàn bộ, Ma Ngưu là hỗn thế ma vương nổi danh ở Vạn Yêu Quật, tiếp xúc nhiều với đệ tử của Thần Nông Tông nhất, thậm chí bái làm huynh đệ sống chết với không ít đệ tử của Thần Nông Tông.

Đạo Thiên là yêu vương dẫn tới hỗn loạn ở Ngũ Yêu Sơn, bọn họ không biết không được.

Gần như trong chớp mắt, đám Vương Thành liền nhận ra yêu lang Đạo Thiên và Ma Ngưu.

- Bái kiến sư thúc.

- Bái kiến sư thúc tổ.

Lúc mấy người khiếp sợ, vẫn vội hành lễ với Mạc Phàm, trong mắt đều là không tin được.

Mạc Phàm biến mất một tháng, không chỉ trở lại, còn dẫn theo hai yêu vương Thần Cấp trở về.

- Đứng dậy đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, vẫy tay nói.

Sắc mặt đám Vương Thành khác nhau, đứng thẳng người, nhưng không dám nhìn vào mắt Mạc Phàm.

Vừa rồi bọn họ còn đang mưu toan lấy đồ của Mạc Phàm, Mạc Phàm liền xuất hiện, không có chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này.

- Đồ của ta đâu?

Mạc Phàm hỏi Vương Thành.

Vương Thành thấy Mạc Phàm không hưng sư vấn tội, lúc này sắc mặt mới chuyển biến tốt hơn chút.

- Khởi bẩm sư thúc, đồ của sư thúc ở trong nhà kho, để ta lấy cho sư thúc.

Nói xong, ông ta đi về phía kho để đồ.

Chỉ trong phút chốc, ông ta bưng một chiếc rương tinh xảo khảm bảo thạch đi tới.

- Mạc sư thúc, đây là đồ của sư thúc.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua cái rương, liếc mắt nhìn thoáng qua Ma Ngưu.

Ma Ngưu hiểu ý, vội vàng tiến lên nhận chiếc rương, lại lùi về sau Mạc Phàm.

Một động tác đơn giản, nhưng khiến sắc mặt đám Vương Thành thay đổi.

Mạc Phàm là một tu sĩ Kim Đan, nhưng khiến hai yêu vương Thần Cấp phục tùng?

- Vương Thành, ngươi ở Vạn Yêu Quật bao lâu rồi.

Mạc Phàm nhìn Vương Thành, bình tĩnh hỏi.

- Khởi bẩm sư thúc, ta ở Vạn Yêu Quật 10 năm rồi.

Vương Thành do dự, vẫn nói.

- Lần này ít nhiều gì nhờ có ngươi, ta mới lấy được ngũ hành yêu đan, đợi ta gặp Chu sư huynh Chu Bất Vi, ta sẽ bảo huynh ấy gọi ngươi về.

Mạc Phàm thản nhiên nói.Sở dĩ Vương Thành bán đứng hắn, phần lớn là muốn rời khỏi Vạn Yêu Quật.

Chỉ là cũng may hắn bị Vương Thành bán đứng, nếu không hắn không có biện pháp dễ dàng vào Ngũ Yêu Sơn như vậy.

- Mạc sư thúc lấy được ngũ hành yêu đan rồi sao?

Mắt Vương Thành mở to, vô cùng khiếp sợ nói.

Lúc Mạc Phàm đi qua Hàn Ly Động không bị Hàn Ly g**t ch*t, còn lấy được ngũ hành yêu đan, chuyện này thật sự nằm ngoài dự kiến của ông ta.

- Sao thế, có vấn đề gì à?

Mạc Phàm nhíu mày hỏi.

- Không có, chúc mừng Mạc sư thúc chiếm được ngũ hành yêu đan.

Vương Thành biết mình thất thố, vội vàng chữa lại.

- Một viên ngũ hành yêu đan mà thôi, chuyện ngươi rời khỏi nơi này ta sẽ an bài, ngươi yên tâm đi.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

- Đa tạ sư thúc.

Sắc mặt Vương Thành vô cùng phức tạp, lại cúi đầu với Mạc Phàm.

Lúc này ông ta không rõ lắm sao lại thế này, rốt cuộc Mạc Phàm có biết đó là cạm bẫy hay không, hoặc là hắn làm bộ không biết, chỉ có thể

như vậy trước.

- Đúng rồi, ở đây có nơi nào có vẻ yên tĩnh không, ta muốn bế quan trùng kích Nguyên Anh kỳ.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hỏi tiếp.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1623: Chỉ là ông ta không dám nói gì.


Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, vẻ mặt Vương Thành lại thay đổi, giống như bị sét đánh.

Dựa theo suy đoán của Phương Chân, Mạc Phàm lấy ngũ hành yêu đan là vì đan thành cửu pháp.

Lúc này đột phá tới Nguyên Anh, chẳng lẽ đã đan thành cửu pháp?

Nghĩ như vậy, ông ta khẽ nâng mắt, trong mắt lóe sáng tinh quang, cẩn thận nhìn Mạc Phàm.

Lúc trước ông ta không biết ý đồ Mạc Phàm đến, không dám tra xét lông mày Mạc Phàm, chỉ cảm thấy Mạc Phàm thần hoàn khí túc, mạnh hơn trước không ít, cụ thể thế nào ông ta cũng không rõ lắm.

Một lát sau, lông mày ông ta nhíu lại.

Khí tức của Mạc Phàm đâu chỉ viên mãn so với lúc tới, còn cho người ta cảm giác vô cùng huyền diệu, loại cảm giác này ông ta chỉ từng thấy trên người Phương Chân.

Xác nhận xong điểm này, ông ta vội vàng dời mắt khỏi người Mạc Phàm.

Ông ta chưa từng gặp người đan thành cửu pháp, nhưng tám chín phần mười Mạc Phàm thành đan thành cửu pháp rồi.

Cạm bẫy mà ông ta và Phương Chân bày ra, không chỉ không khiến Mạc Phàm chết trong Hàn Ly Động, trái lại khiến Mạc Phàm lấy được ngũ hành yêu đan, đan thành cửu pháp rồi.

- Chuyện này…

- Mạc sư thúc muốn đột phá đến Nguyên Anh kỳ sao?

Vương Thành xác nhận lại.

- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Vậy chúc mừng Mạc sư thúc, cách mười dặm ở phía đông Truyền Tống Trận này có một tòa tên là Thương Ngô Sơn, là nơi tụ tập rất lớn ở Vạn Yêu Quật của Thần Nông Tông chúng ta, xung quanh Thương Ngô Sơn có năm tiểu hồ yêu khí vô cùng nồng đậm, sau khi tiểu hồ này được cao thủ của Thần Nông Tông dùng trận pháp cải tạo, biến thành nơi để đệ tử của Thần Nông Tông chúng ta tu luyện, nếu sư thúc muốn đột phá tới Nguyên Anh kỳ, có thể đến nơi này.

Vương Thành giải thích.

- Thương Ngô Sơn, có thể, ngươi dẫn ta qua đó.

Mạc Phàm gật đầu.

- Dạ, sư thúc, sư thúc, mời đi bên này.

Vương Thành không chần chừ, muốn dẫn Mạc Phàm tới Thương Ngô Sơn.

- Đúng rồi, năm yêu vương ở Ngũ Yêu Sơn dụ hơn hai mươi yêu vương vào động, sử dụng Ngũ Hành Diệt Sinh Trận với bọn họ, đợi bọn họ trở ra có lẽ đến Hợp Đạo kỳ, chuyện này tốt nhất là các ngươi để ý.

Mạc Phàm nói với mấy người còn lại.

Biến cố ở Ngũ Yêu Sơn có chút tốt đối với những người này, có thể tránh một số phát sinh ngoài ý muốn, dù sao hạ bẫy với hắn là Phương Chân và Vương Thành.

- Ngũ Hành Diệt Sinh Trận?

Sắc mặt mấy người kia hơi đổi.

Bọn họ vẫn luôn chú ý Ngũ Yêu Sơn, Mạc Phàm đi Ngũ Yêu Sơn không lâu, những yêu vương ngăn ở bên ngoài Ngũ Yêu Sơn liền vào trong Ngũ Yêu Sơn.

Bởi vì có quá nhiều yêu vương, bọn họ không dám đi vào, cụ thể đã xảy ra chuyện gì bọn họ không biết, không ngờ xảy ra loại chuyện như thế.

- Đa tạ sư thúc tổ cho biết, chúng con sẽ lập tức báo chuyện này lên trên.

Mấy người còn lại nói.

- Chúng ta đi thôi.

Mạc Phàm lên tiếng, nói với Vương Thành.

Trong mắt Vương Thành hiện lên dị sắc, ngầm nhớ kỹ chuyện này.

Ông ta không biết Mạc Phàm qua Hàn Ly Động tới Ngũ Yêu Sơn, nhưng Ngũ Hành Diệt Sinh Trận hẳn là liên quan tới việc Mạc Phàm đạt được ngũ hành yêu đan.

- Sư thúc mời đi bên này.

Vương Thành làm tư thế mời, dẫn Mạc Phàm và hai yêu vương kia rời đi.



Thương Ngô Sơn cách cứ điểm của đám Vương Thành mười dặm, bởi vì gần đó có ít yêu tộc, chỉ trong phút chốc Mạc Phàm đã tới ngọn núi này.

Ngọn núi không to, chỉ có mười dặm, hơn ba trăm mét, bởi vì trên núi có đủ loại thương ngô nên gọi tên này.

Bên ngoài núi đầy yêu khí, nhưng bên trong trải qua trận pháp chuyển hóa linh khí nồng đậm như sương. Tuy yêu khí cũng là một loại năng lượng, nhưng tu sĩ nhân loại không thể hấp thu trực tiếp, trừ phi là người tu luyện công pháp đặc biệt, lúc tu luyện càng kiêng kị lực lượng này nhập thể, một khi tiến vào trong cơ thể rất dễ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, cho nên Thần Nông Tông mới cải tạo một vùng đất như vậy.

Ở bên ngoài Thương Ngô Sơn, không dễ dàng nhìn thấy đệ tử Thần Nông Tông, nơi này có thể thấy được rất nhiều, có người đang trao đổi, có người ngồi ở một nơi yên tĩnh, bốn phía có không ít người trấn giữ.

So với yêu tộc hoành hành, nơi này an tường gần như có thể nói là thế ngoại đào nguyên.

Mạc Phàm và Vương Thành mới tiến vào Thương Ngô Sơn, hai đệ tử mặc thanh y của Thần Nông Tông cầm kiếm, đeo đai buộc đầu đi tới.

Hai người thấy Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan, vẫn nho nhã lễ độ cúi đầu với Mạc Phàm.

- Không Chí, Không Vân bái kiến sư thúc.

Mạc Phàm cười nhạt, bàn tay vung lên, nâng hai người dậy.

- Không biết sư thúc tới nơi này có chuyện gì?

- Ta cần một phòng tu luyện yên tĩnh, bế quan một thời gian, hiện giờ có trống không?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Nếu không có phòng tu luyện cũng được, không trống cũng không sao, ta có thể tự mình dựng trận pháp.

Mạc Phàm nói xong, lại nói tiếp.

Vạn Yêu Quật có không ít đệ tử của Thần Nông Tông, có thể tu luyện chỉ có mấy nơi, chưa chắc trống bất cứ lúc nào.

Nếu như trống, những đệ tử này sẽ không ngồi bên cạnh tiểu hồ tu luyện.

- Khởi bẩm sư thúc, đã không còn phòng tu luyện, nhanh nhất cũng phải bảy ngày sau, chỉ là nếu sư thúc không ngại, chỗ đỉnh núi có một tiểu viện, là nơi ở của Vô Hỏa Phong sư huynh, sư huynh này vì nhiệm vụ mà tạm dời khỏi Vạn Yêu Quật, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại, nếu sư thúc không ngại có thể đến đó ở.

Hai người trung niên, một người trong đó cung kính nói.

Nếu người tới cùng cấp với ông ta, tất nhiên không được ở nơi này, bởi vì vị sư huynh kia là người quản lý cả Vạn Yêu Quật, mới có tư cách có biệt viện ở Thương Ngô Sơn.

Mạc Phàm là sư thúc, cho dù vị sư huynh kia ở Vạn Yêu Quật, cũng sẽ ra khỏi biệt viện.

Cho nên để Mạc Phàm vào ở không có chút vấn đề gì.

- Có thể, đúng rồi, ta thu phục hai yêu vương, có thể đi vào cùng ta không?

Mạc Phàm hỏi.

- Chỉ cần bọn họ không gây chuyện là được, chẳng qua nếu bọn họ gây phiền phức ở Thương Ngô Sơn, sư thúc cần chịu trách nhiệm.

Một đệ tử khác hơi khó xử nói.

- Người này sẽ không gây chuyện, một người khác nếu gây phiền phức ở khắp nơi, các ngươi giết là được.

Mạc Phàm chỉ Ma Ngưu nói.

Nói chuyện với Hàn Ly, hắn càng ngày càng cảm thấy cứu Ma Ngưu là một sai lầm.

Ma Ngưu hơi sửng sốt, đôi mắt lập tức nước mắt lưng tròng.

Không phải ông ta là yêu vương thảo căn sao, sao thành ra như vậy?

Chỉ là ông ta không dám nói gì.

Nơi này nhiều đệ tử của Thần Nông Tông như vậy, hơn nữa bối phận đều thấp hơn Mạc Phàm, nhưng giết được ông ta, không chấp nhận ông ta làm càn.

- Có những lời này của sư thúc bọn ta yên tâm rồi, sư thúc mời đi theo ta.

Đệ tử kia nhìn thoáng qua Ma Ngưu, cười nói.

Vương Thành ở bên cạnh thấy Mạc Phàm tìm được nơi, trong mắt hiện lên dị sắc, vội vàng cáo từ:- Mạc sư thúc, ta còn có việc phải làm, cho nên rời đi trước.

- Đi đi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.

Vương Thành rời khỏi Thương Ngô Sơn, còn hắn đi theo hai đệ tử kia lên trên Thương Ngô Sơn, đến một biệt viện tĩnh mịch.

Hai đệ tử kia để lại một ngọc bài khống chế trận pháp ở biệt viện, rồi rời đi.

Hai người mới rời đi không lâu, vẻ mặt Ma Ngưu ấm ức đi tới, đặt rương lên trên mặt đất.

- Đại nhân, thứ này có được không, có thể đối phó người kia sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1624: Chắc chắn không nghi ngờ.


Mạc Phàm đi tới ban công biệt viện, nhìn xung quanh một phen.

- Cả Thương Ngô Sơn hẳn là không có nơi nào thích hợp hơn nơi này rồi.

Biệt viện này ở đỉnh Thương Ngô Sơn, xung quanh không có phòng tu luyện, cũng không có người tới nơi này, cho dù có năng lượng cường đại dao động cũng không ảnh hưởng tới người khác.

Ngoài ra, nếu là phòng tu luyện trái lại không thích hợp bố trí trận pháp gậy ông đập lưng ông.

Bởi vì phòng tu luyện không chỉ có nhiều người trông coi, còn có các loại pháp bảo theo dõi, nếu như Không Chân muốn giết hắn, xâm nhập phòng tu luyện là cách làm không sáng suốt nhất.

Anh ta làm như vậy, không khác gì Mạnh Bất Đồng sư huynh giết hắn ngay trước mặt bao người.

Như vậy, cho dù Vô Phong sư thúc không tát chết Mạnh Bất Đồng sư huynh, sư phụ hắn cũng sẽ làm vậy.

Mà căn biệt viện này, chỉ cần tốn chút tâm tư, là có thể lặng yên không tiếng động tiến vào.

Ngoại trừ những chuyện này, linh khí ở biệt viện này tương đối nồng đậm, có thể nói là Trận Cơ tự nhiên, rất thích hợp để hắn bố trí trận pháp.

- Bố trí trận pháp này cần bao lâu?

Ma Ngưu hỏi tiếp.

Thông thường trận pháp uy lực lớn, cần thời gian rất lâu.

Ví dụ như trận pháp ở biệt viện này, nếu để ông ta bố trí, không nửa tháng còn lâu mới dựng xong.

- Nếu chậm mà nói cần một canh giờ.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Trận pháp bố trí một canh giờ thật sự có thể giết cao thủ ngoại đạo sao?

Mắt Ma Ngưu mở to, đôi mắt vốn to tròn lại càng to hơn.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, lập tức đi tới bên cạnh cái rương kia.

Đây là vạn bảo rương, sở dĩ không đặt vào trong nhẫn trữ vật, phần lớn là vì đồ bên trong có vẻ quý, phòng ngừa những người khác mơ ước.

Ngoài ra còn biểu lộ thân phận.

Ngón tay hắn gõ lên rương vài cái, âm thanh cơ quan chuyển động vang lên, cái nắp tự mở ra.

Nếu đổi thành những người khác, chỉ sợ bên trong là một chiếc nhẫn trữ vật, nhưng bên trong chiếc rương này, đặt pháp bảo trữ vật đủ hình dạng, mỗi loại đều vô cùng tinh mỹ, có thể nói là tác phẩm nghệ thuật.

Tất cả mọi thứ, đều được đặt trong thiết bị trữ vật.

Mạc Phàm như quen rồi, coi như không thấy mở mấy thứ này ra.

Quả thật như hắn dự liệu, đồ hắn cần không ít, đều ở đây cả.

Xác nhận nguyên liệu xong, ý niệm của hắn vừa động, Hư Không Chi Lô xuất hiện trước người hắn.

Hắn rót linh khí vào bên trong, hỏa diễm lập tức bay lên.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, thân thể một phân thành hai.

Trong đó có một bóng dáng cầm một số nguyên liệu, bắt đầu dùng Hư Không Chi Lô luyện nước thuốc.

Một bóng dáng khác nhoáng lên một cái biến thành bốn, cầm một đống ngọc bài trong rương, một đám đường cong kỳ lạ được bốn Mạc Phàm khắc họa lên trên ngọc bài.

Sở dĩ những thứ này được gọi là đường cong, bởi vì thứ Mạc Phàm vẽ phác thảo ra không giống là vẽ, cũng không giống văn tự, hoàn toàn như đứa bé vẽ linh tinh trên đất.

Nhưng theo ngọc bài được khắc những đường cong này, lực lượng huyền hoặc khó hiểu xuất hiện trên ngọc bài.

Những ngọc bài này thành một cái, được Mạc Phàm ném đi, xuất hiện ở vị trí riêng trong biệt viện.

Đường cong trên ngọc bài phối hợp chặt chẽ với nhau, lực lượng quỷ dị lúc trước luyện thành, bao cả căn biệt viện ở bên trong.

Lúc trước Ma Ngưu còn hoài nghi, lúc này hoàn toàn bị những đường cong trên ngọc bài hấp dẫn, ông ta nhìn chằm chằm một ngọc bài, trong mắt đều là không tin được.

Tuy ông ta là Hóa Thần trung kỳ, cách ngoại đạo rất nhiều, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Hóa Thần hư đạo.

Mạc Phàm khắc họa những đường cong này, nếu ông ta đoán không nhầm chỉ sợ là đạo chân chính.

Đạo không cố định ngôn ngữ, cũng không có những phù tiết khác có thể miêu tả, phần lớn chủng loại như đường cong gì đó.

Nhưng Mạc Phàm chỉ là cấp bậc Kim Đan, cách đạo chân chính xa vạn dặm, sao có thể ngộ đạo?

- Đại nhân, đây là?

Ma Ngưu vô cùng khiếp sợ nói.

- Đây là thứ ngươi nghĩ tới nhưng không tin.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lạnh nhạt nói.

Miệng Ma Ngưu há to, mãi mà không nói nên lời.

Mạc Phàm cũng mặc kệ ông ta, một tiếng sau, tất cả ngọc bài đã được xếp vào chỗ của mình, trong Hư Không Chi Lô, dược dịch cũng được luyện chế thành công.

Thân thể hắn lại biến hóa, xuất hiện thêm ba người.

Hư Không Chi Lô cũng thay đổi theo, từ một biến thành tám, trong mỗi cái đều có một phần dược dịch, bay vào trong tay tám nhân ảnh của Mạc Phàm.

Tám bóng dáng mỗi bóng dáng lấy một cái bút ra, dính dược dịch trong Hư Không Chi Lô, một trận pháp vô cùng phức tạp và không ít ký hiệu kỳ lạ đầy căn biệt viện.

Mỗi bút hạ xuống, trên người Mạc Phàm không phải linh khí, thì là khí thể của tạo hóa chi lực bay vào, cùng dược dịch dung nhập vào trong trận pháp và ký hiệu.

Một tiếng sau, một trận pháp vô cùng phức tạp hoàn thành ở dưới ngòi bút của Mạc Phàm.

- Lên.

Mạc Phàm dựng thẳng kiếm chỉ, nói khẽ.

Một chữ vang lên, trận pháp trên mặt đất lập tức biến từ hai chiều thành lập thể, bay từ mặt đất lên.

Ngọc bài Mạc Phàm bố trí lúc trước vừa rồi chỉ phối hợp chặt chẽ, nhưng theo trận pháp khởi động, tất cả ngọc bài tụ tập lại, hình thành một trận pháp đầy đủ.

Khí tức huyễn hoặc khó hiểu không chỉ không mạnh hơn, trái lại biến mất toàn bộ.

Cùng biến mất là toàn bộ trận pháp và ngọc bài, giống như một canh giờ này Mạc Phàm không làm gì.

Ma Ngưu trừng mắt nhìn, cảnh giác đánh giá bốn phía.

Yêu tộc bọn họ có cảm ứng nguy hiểm mạnh hơn nhân loại nhiều, tuy trận pháp và ngọc bài đều biến mất không thấy, nhưng đứng trong biệt viện này, ông ta mơ hồ có cảm giác không ổn.

- Đại nhân, hoàn thành rồi sao?

- Còn thiếu chút nữa.

Thân thể Mạc Phàm nhoáng lên một cái, tám bóng dáng hợp lại làm một.

Cả Thương Ngô Sơn là Trận Cơ của đại trận, những ngọc bài này là Trận Bàn, Trận Pháp được hắn vẽ trong biệt viện, bây giờ còn thiếu một thứ, cũng là thứ quan trọng nhất, Trận Nhãn.

Trong mắt hắn chớp lóe thanh quang, ngọc kiếm Vô Phong vẫn ở trong Thức Hải của hắn chậm rãi bay từ trong mi tâm hắn ra.

Trên tay hắn có hai thanh linh khí, nhưng hai thanh này đều kém xa ngọc kiếm Vô Phong.

Đến bây giờ hắn vẫn không có biện pháp sử dụng ngọc kiếm Vô Phong, không có thứ nào thích hợp làm Trận Nhãn hơn ngọc kiếm Vô Phong rồi.

Hắn rút ngọc kiếm Vô Phong, đi tới giữa biệt viện, trận pháp lập tức mạnh hơn.

Hai tay hắn nắm ngọc kiếm Vô Phong, sát nhập ngọc giản Vô Phong vào trong trận pháp.

Ngọc giản Vô Phong biến mất vào trong trận pháp, trong chớp mắt trận pháp như đang sống, lực lượng vô cùng cường đại lan ra mỗi nơi ở biệt viện, chỉ trong chớp mắt lại biến mất không thấy.

- Bây giờ được rồi, không phải ngươi mới hoài nghi trận pháp này giết được người kia không à, ngươi muốn thử trước không?

Mạc Phàm lạnh lùng liếc Ma Ngưu một cái, hỏi.

- Lão Ngưu ta vừa nói rồi, chắc chắn không nghi ngờ.

Ma Ngưu cười nịnh nọt, trán là mồ hôi đầm đìa.

Ông ta không ngốc, sẽ không lấy sinh mạng ra để đùa.

Lúc trước trận pháp khiến ông ta cảm nhận được nguy hiểm, sau khi thêm thanh kiếm kia loại cảm giác này đâu chỉ mạnh gấp bội.

Mạc Phàm lắc đầu cười, nhìn phía dưới Thương Ngô Sơn.

Không phải Không Chân và Vương Thành đặt bẫy cho hắn sao, hiện giờ hắn cũng làm một cái bẫy cho hai người. Hiện giờ đã bố trí xong, xem Không Chân có dám tới đây hay không.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1625: Lần này xem Mạc Phàm còn không chết không?


Lúc Mạc Phàm bố trí trận pháp, trong sơn động cách Thương Ngô Sơn hơn mười dặm tên là Vô Phong Động.

Vương Thành cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận không có ai theo dõi, lúc này mới vào trong sơn động.

ồ ắ ổSâu trong sơn động, Phương Chân ngồi khoanh chân mở Ngọc Thạch điêu khắc trên giường, một hạt châu màu xám trôi nổi xung quanh ông ta.

- Phương sư huynh, việc lớn không hay rồi.

Vương Thành không quan tâm Phương Chân đang tu luyện, nói thẳng.

Trên giường đá, Phương Chân nhíu mày, cất viên trân châu kia đi, mở mắt, trong đôi mắt ông ta lóe qua tinh quang.

- Là Mạc sư thúc trở lại à?

Có thể khiến Vương Thành khẩn trương đến mức liều chết tới quấy rầy ông ta tu luyện, chỉ có chuyện này.

- Mạc sư thúc không chỉ trở lại, còn luyện hóa ngũ hành yêu đan, hiện giờ đang bế quan ở Thương Ngô Sơn, chuẩn bị đột phá Nguyên Anh kỳ.

Vương Thành khẩn trương nói.

- Hả?

Phương Chân nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ nói.

Hàn Ly tìm tới ông ta, nói lên trứng rồng xảy ra vấn đề, nhưng Mạc Phàm vẫn lấy được ngũ hành yêu đan, chẳng lẽ Mạc Phàm phát hiện Bạo Viêm Phù trên Ngư Lân Giáp, sau khi tiến vào Ngũ Yêu Sơn mới kích hoạt Bạo Viêm Phù?

Như vậy cũng không đúng, nếu Mạc Phàm phát hiện Bạo Viêm Phù, chỉ sợ Vương Thành không có biện pháp sống đến đây.

Nghĩ như vậy, trong mắt ông ta lóe lên tinh quang, hồn lực như gió lan ra bốn phương tám hướng, trong giây lát bao trùm hơn mười dặm xung quanh.

Một lát sau, lúc này Phương Chân mới thu hồi thần hồn, đôi mắt không tự chủ được khẽ đảo.

Trong phạm vi hồn lực của ông ta, không có người theo dõi Vương Thành, chuyện này càng kỳ lạ rồi.

Nếu Mạc Phàm không quấy nhiễu tới Hàn Ly, Hàn Ly sẽ không tìm ông ta báo thù.

- Mạc sư thúc không nói chuyện khác với ngươi à?

- Mạc sư thúc nói cảm ơn ta tìm ngũ hành yêu đan giúp, sẽ giúp ta rời khỏi Vạn Yêu Quật, những lời này có ý gì?

Vẻ mặt Vương Thành mờ mịt nói.

Phương Chân nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ thận trọng.

- Chuyện này không dễ làm rồi.

- Không phải Mạc sư thúc đang lừa chúng ta đấy chứ?

Sắc mặt Vương Thành xanh tím bất định, vội hỏi.

Một khi Mạc Phàm báo cáo chuyện này đến Luật Pháp Đường, cho dù có Mạnh gia bảo vệ ông ta, ông ta cũng chỉ có đường chết.

- Có khả năng này, chỉ là cũng có khả năng, Mạc sư thúc vốn không mặc Ngư Lân Giáp tiến vào Hàn Ly Động, nên không dẫn tới bị Hàn Ly kia chú ý.

Phương Chân nghĩ một lát nói.

Mạc Phàm có thể trở thành người đứng đầu hải tuyển, không có khả năng là hạng người thông thường, muốn thoát khỏi chú ý của Hàn Ly tiến vào Ngũ Yêu Sơn không phải không có khả năng.

- Vậy vì sao Hàn Ly lại tìm ngươi?

Vương Thành cảm thấy khó hiểu nói.

- Hàn Ly ở trạng thái ngủ say tất nhiên sẽ không phát hiện ra Bạo Viêm Phù trên trứng rồng, nhưng nếu Tiểu Hàn Ly sinh ra, bà ta tỉnh lại từ giấc ngủ say, vậy thì khác rồi.

Phương Chân nghĩ một lát nói.

- Ý của ngươi là, Ngư Lân Giáp vẫn đang ở chỗ Mạc sư thúc, có khả năng Mạc sư thúc vẫn chưa phát hiện vấn đề ở trên đó?

Vương Thành hỏi.

- Không sai.

Phương Chân gật đầu.

Nếu Mạc Phàm không phát hiện ra âm mưu của bọn họ, trước mắt chỉ có khả năng này.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Vương Thành lo lắng nói.

Cho dù thế nào, Mạc Phàm đều còn sống trở về.

Cho dù Mạc Phàm còn chưa biết, nhưng Ngư Lân Giáp vẫn ở trong tay Mạc Phàm, nhỡ đâu Mạc Phàm nhận ra Bạo Viêm Phù trên Ngư Lân Giáp, bọn họ khó chối tội này.

- Đúng rồi, Mạc sư thúc nói năm yêu vương ở Ngũ Yêu Sơn dụ yêu vương bên ngoài vào động, kích hoạt Ngũ Hành Diệt Sinh Trận, tất nhiên thực lực của năm yêu vương này sẽ tăng mạnh, Mạc sư thúc cầm ngũ hành yêu đan của Ngũ Yêu Sơn bọn họ, năm yêu vương này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Mạc sư thúc, đến lúc đó chúng ta nói nơi bế quan của Mạc sư thúc cho năm yêu vương kia, không cần chúng ta sẽ ra tay, năm yêu vương sẽ đi đối phó Mạc sư thúc, ngươi cảm thấy thế nào?

Bỗng nhiên Vương Thành nghĩ đến chuyện Ngũ Hành Diệt Sinh Trận, nói tiếp.

- Ngũ Hành Diệt Sinh Trận, quả nhiên năm yêu vương kia vẫn đi tới bước này, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn đừng trông cậy vào bọn họ.

Phương Chân lạnh nhạt nói.

Ngũ Hành Diệt Sinh Trận cần thời gian ngắn tiêu hóa, đợi bọn họ ra khỏi Ngũ Yêu Sơn, Mạc Phàm sớm đã kết thúc bế quan, tiến vào Nguyên Anh kỳ.

- Chẳng lẽ phải tự chúng ta đi, chuyện này cũng quá mạo hiểm rồi, lúc Mạc sư thúc trở về, còn mang theo Ma Ngưu và Đạo Thiên, hai yêu vương này giống như phục tùng sư thúc rồi.

Vương Thành lo lắng nói.

Hiện giờ bọn họ không làm được gì, nếu đợi Mạc Phàm vào Nguyên Anh kỳ, bọn họ muốn đối phó Mạc Phàm càng không thể.

- Ngươi chắc chắn Mạc sư thúc đã đan thành cửu pháp rồi?

Phương Chân nghĩ một lát, nói.

Bọn họ ra tay cũng không phải không thể được, cho dù Đạo Thiên và Ma Ngưu có chút bản lĩnh, nhưng không là gì đối với ông ta, không đợi hai yêu vương phát hiện, ông ta đã giết Mạc Phàm rồi.

Thậm chí ông ta có thể giết Mạc Phàm xong, giá họa cho hai yêu vương kia.

Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta không ra tay thì hơn.

- Ta cũng không biết, nhưng ta cảm nhận được đại đạo tung hoành trên người sư thúc, Kim Đan kỳ mà có cảm giác này thì đan thành cửu pháp đúng không?

Vương Thành do dự một lát, nói.

- Đại đạo tung hoành?

Phương Chân nhướn mày, lập tức khôi phục như thường.

Đan thành cửu pháp không liên quan quá nhiều với đại đạo, nhưng cửu là cực số, nói không chừng đến cửu pháp quả thật liên quan tới đạo, nếu thật sự như vậy, Mạc Phàm đan thành cửu pháp rồi.

- Chuyện này ta biết rồi, ngươi trở về đi, nếu không có chuyện gì đừng tới tìm ta.

Phương Chân nghĩ một lát, nhắc nhở.

Mạc Phàm trở về cũng được, như vậy hiềm nghi của Vương Thành được rửa sạch hoàn toàn, không tra được tới Vương Thành, tất nhiên cũng không tra được tới ông ta.

- Không thành vấn đề, nhưng ngươi chuẩn bị làm thế nào?

Vương Thành nhíu mày hỏi.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta cũng không tới tìm Phương Chân.

- Ta, tiếp tục ở đây tu luyện, chỉ là hai yêu vương của Mạc sư thúc và yêu vương Hàn Ly sẽ ra tay với Mạc sư thúc, lúc Mạc sư thúc bế quan đột phá, giết Mạc sư thúc ở Thương Ngô Sơn.

Phương Chân hơi nhếch miệng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

Nếu ông ta ra tay với Mạc Phàm, chỉ có thể là tử địch, không có khả năng quay đầu.

Thừa dịp Mạc Phàm còn chưa mạnh dần, không thu phục Mạc Phàm, sau này bị giết là bọn họ.

Ngoài ra tu sĩ đan thành cửu pháp, ông ta rất muốn thử xem rốt cuộc có điểm gì thần kỳ.

Đúng lúc có mấy yêu vương liên quan tới Mạc Phàm, mượn mấy yêu vương này càng thích hợp diệt Mạc Phàm.

- Như vậy ta yên tâm rồi, ta đợi tin tức tốt của sư huynh.

Trước mắt Vương Thành hơi sáng lên, nói.

Phương Chân nói như vậy chắc chắn là muốn đích thân ra tay, tuy ông ta cùng cấp với Phương Chân, nhưng thực lực kém quá xa, không ít yêu vương nhìn thấy Phương Chân đều chỉ có thể chạy trốn.

Nếu Phương Chân ra tay, vậy không có gì phải nói nữa.

Một Mạc Phàm Kim Đan kỳ cộng thêm hai yêu vương, có và không không khác mấy.

Nhất là Mạc Phàm còn bế quan, giết Mạc Phàm lại càng dễ hơn.

Lần này xem Mạc Phàm còn không chết không?

Mạc Phàm chết ở Thương Ngô Sơn, vậy thì càng không có chút quan hệ với ông ta. Khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, ôm quyền với Phương Chân, rời khỏi sơn động này.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1626: Không thành vấn đề.


Tiểu viện ở đỉnh Thương Ngô Sơn, Mạc Phàm bố trí trận pháp xong, thì bắt đầu lấy thảo dược và Hàn Tủy của Hàn Ly đưa ra, bắt đầu luyện chế đan dược.

Không Chân còn chưa tới, chỉ ngồi ở đây, trái lại sẽ khiến Không Chân hoài nghi, chẳng bằng tạo ra chút động tĩnh.

Luyện đan đan thành sản sinh ra năng lượng không khác đột phá lắm, nhất là lúc này hắn muốn luyện chế đan dược Cửu Huyền Đan sẽ dẫn tới lôi kiếp, trải qua trận pháp ngụy trang độ tin cậy cao thêm không ít.

Người khác cần năm ngày, Mạc Phàm chỉ cần một ngày, trong Hư Không Chi Lô có mùi thuốc bay ra.

Ma Ngưu vốn cảnh giác nhìn xung quanh, thấy Mạc Phàm luyện nổi đan dược, lập tức nhíu mày, biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Trận pháp mà Mạc Phàm bố trí quỷ dị khó lường, nhưng Mạc Phàm là tu sĩ Kim Đan, đối phương là tu sĩ Hóa Thần ngoại đạo.

Người này không biết sẽ tới lúc nào, Mạc Phàm lại ở đây luyện chế đan dược.

Tuy yêu tộc bọn họ không am hiểu luyện đan, nhưng ông ta tiếp xúc tương đối nhiều với đệ tử của Thần Nông Tông, đúng là biết không ít.

Mạc Phàm vừa đợi địch, vừa luyện đan, làm không cẩn thận không bị kẻ địch g**t ch*t, trái lại vì nổ lô mà mất mạng.

Mạc Phàm ngoẻo còn chưa tính, ông ta chắc chắn cũng phải đi theo, ông ta không muốn chết oan như vậy.

ổ ế ấ- Đại nhân, không phải ngươi định dùng lò luyện đan nổ chết tu sĩ kia đấy chứ?

Ma Ngưu âm dương quái khí nói.

- Sao thế, ngươi muốn thử lò luyện đan của ta, hay là uy lực của trận pháp?

Mạc Phàm vừa khống chế hỏa hầu, vừa nói với Ma Ngưu.

- Đại nhân quá coi trọng lão Ngưu ta rồi, lão Ngưu không dám, lão Ngưu chỉ tò mò, đại nhân luyện đan có thể giết tên tiểu tử kia, tên tiểu tử kia có dám tới hay không.

Ma Ngưu không biết phải nói gì, khẩu thị tâm phi nói.

Nếu không phải sợ bị Mạc Phàm giết, ông ta thật sự muốn thử trận pháp của Mạc Phàm trâu bò cỡ nào, có thể khiến một tu sĩ Kim Đan luyện đan cũng giết được cao thủ Hóa Thần ngoại đạo hay không.

- Ông ta sẽ phải tới, nhưng lúc này sẽ chưa tới.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Không Chân được Vọng Cơ sư huynh nhắc tới, sẽ không phải hạng người tầm thường.

Mạnh Bất Đồng sư huynh giao cho ông ta chuyện giết hắn, chắc chắn là vì tin tưởng Không Chân.

Nếu không phải bố trí xong toàn bộ, không để người ta hoài nghi tới ông ta, Không Chân sẽ không tới.

“A…” Ma Ngưu gật đầu, trên mặt lại tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Mạc Phàm nói không khác gì không nói, ông ta vẫn không biết khi nào người kia tới.

- Nhỡ đâu người kia không tới thì sao?

Ma Ngưu hỏi tiếp.

- Không đến, vậy ta đi tìm ông ta.

Mạc Phàm nhíu mày, nói tiếp.

Không tới đan thành cửu pháp, hắn không thể đột phá Nguyên Anh kỳ.

Nếu Không Chân không đến, hắn chỉ có thể đi tìm Không Chân, lấy thiên tài địa bảo thuộc tính phong kia.

- Vậy vì sao không đi tìm tên đó?

Ma Ngưu cảm thấy khó hiểu nói.

- Bởi vì ta cảm thấy ông ta sẽ tới.

Mạc Phàm nói chắc chắn.

Hắn Kim Đan đỉnh phong đều khiến không ít tu sĩ Hóa Thần không biết phải làm sao, cho dù có nhân tố khác ở đây, đây tuyệt đối là chuyện không phải ai cũng có thể làm được.

Nếu để hắn tiến vào Nguyên Anh kỳ, hắn đối mặt với Không Chân đều đã không thành vấn đề, Mạnh Bất Đồng sư huynh sẽ không để hắn thuận lợi tiến vào Nguyên Anh kỳ.

- Được rồi.

Ma Ngưu bĩu môi nói.

- Ngươi không tin à?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, hỏi.

- Đại nhân, ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?

Ma Ngưu không nói thẳng, vẻ mặt nịnh nọt.

- Nói dối hay nói thật đều không cần phải nói, ngươi đã không tin, Hàn Ly đã dùng Hàn Tủy của bà ta đánh cược với ta rồi, ngươi dám đánh cược với ta thứ gì?

Mạc Phàm không tức giận, nói với vẻ khinh thường.

Việc hắn cần phải làm, chỉ sợ phần lớn mọi người đều không tin tưởng.

- Đánh cược?

Nghe thấy vậy, trước mắt Ma Ngưu sáng lên.

- Đại nhân, đây là ngươi lựa chọn đấy nhé, nếu ngươi thua ngươi không thể tức giận, không thể chơi xấu, có một trong hai, lão Ngưu ta coi thường ngươi, nói đi, ngươi muốn cược gì?

Bình thường ông ta ngoại trừ thích phụ nữ ra, thích nhất là đánh cược, hơn nữa cho đến bây giờ đều chưa từng thua.

- Đánh cược Không Chân sẽ đến, đánh cược ông ta đến đây không làm được gì, đánh cược ta có thể lấy được thiên tài địa bảo thuộc tính phong kia, nếu ta không làm được ba điều này, ngươi…

Mạc Phàm nói xong, nhìn về phía Ma Ngưu.

- Trên người ngươi không có thứ gì tốt, ngoại trừ Ma Vân Châu tạm thông qua ra, đánh cược Ma Vân Châu này đi, nếu trong ba điều có 1 điều ta không làm được, thì tính ngươi thắng, điều kiện tùy ngươi nói.

- Đại nhân, ngươi đúng là có mắt nhìn, Ma Vân Châu của lão Ngưu ta ngay cả đại yêu vương Hợp Đạo kỳ đều đỏ mắt, vốn không thể so sánh với Hàn Tủy của Hàn Ly bất tử, ngươi thắng thứ này, là phát tài rồi.

Ma Ngưu mặt không đỏ tim không đập nhanh nói.

- Ngươi không có điều kiện à?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Ma Ngưu một cái, hỏi.

Cấp bậc của Ma Ngưu kém xa Hàn Ly, Ma Vân Châu trời sinh tạm thông qua, cho dù như vậy, vẫn kém Hàn Ly không ít, vậy mà không biết xấu hổ nói cao hơn Hàn Tủy.

- Có có có, nếu lão Ngưu ta thắng, đại nhân không chỉ cho ta tự do, còn phải bảo Thần Nông Tông cho ta tự do, thế nào, lão Ngưu ta rất thật thà, yêu cầu này không quá phận đúng không, lúc trước có một đệ tử của Thần Nông Tông muốn Ma Vân Châu của lão Ngưu ta mà đưa ra điều kiện này, bị lão Ngưu ta không do dự từ chối, đại nhân thì khác, ta nguyện ý đánh cược chuyện này với đại nhân, đại nhân, người thấy thế nào?

Ma Ngưu chớp mắt, tự luyến nói.

Yêu tộc ở Vạn Yêu Quật, trừ phi thông qua vũ trụ, tinh tế lưu lạc đến tinh cầu gần đây, nếu không chỉ có thể trở thành linh thú của đệ tử Thần Nông Tông mới có thể rời khỏi Vạn Yêu Quật.

Nhưng cũng có yêu tộc thông qua đệ tử cấp cao của Thần Nông Tông, nhận được tự do của bản thân, có thể thông qua Truyền Tống Trận của Thần Nông Tông, ra vào Vạn Yêu Quật.

Số lượng này rất ít, nhưng không phải không có.

Mạc Phàm thân là đệ tử chữ lót “Bất”, có bản lĩnh cho ông ta tự do.

Mạc Phàm lắc đầu, hoàn toàn không biết nói gì.

Hắn thả Ma Ngưu cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là tìm sư huynh liên quan nói một câu.

Nhưng Ma Ngưu này ra ngoài có thể sống bao lâu, hắn rất tò mò.

- Không thành vấn đề.

- Vậy một lời đã định.

Hai tay Ma Ngưu ôm ngực, vẻ mặt vui mừng, bộ dạng như ông ta thắng chắc rồi.

Lúc hai người đánh cược, bên ngoài vốn đang là mặt trời chói chang, bỗng nhiên có đám mây bay tới, bầu trời lập tức tối sầm lại.

“Rầm rầm…” Một cơn gió thổi tới, gần Thương Ngô Sơn mưa rơi xuống.

Ma Ngưu tuyệt đối không kỳ lạ, Vạn Yêu Quật là như vậy, không có bốn mùa, vừa rồi còn là ngày nắng, ngay sau đó đừng nói là trời mưa, tuyết rơi cũng rất bình thường.

Tuy Thương Ngô Sơn trải qua trận pháp cải tạo, chẳng qua chuyển hóa yêu khí thành linh khí, nhưng không thay đổi khí hậu gần đây.

- Lại mưa, mỗi ngày trời đẹp không được à?

Ma Ngưu bĩu môi, đi đóng cửa sổ lại.

Ma Ngưu mới đi tới trước cửa, hàn khí đánh úp lại, bên ngoài vừa rồi còn mưa giọt trong chớp mắt biến thành mưa đá, từng bông tuyết cỡ lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống.

Chỉ trong phút chốc, trên đỉnh núi được bao phủ bởi một vùng bạc.

Mạc Phàm nhíu mày, động tác trên tay dừng một lát, nhìn bên ngoài biệt viện.

- Lui ra đi, ông ta tới rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1627: Không Chân đều không tệ.


Tay Ma Ngưu mới vươn đến khung cửa, nghe thấy lời Mạc Phàm nói, giống như bị điện giật lùi trở về, cảnh giác nhìn bốn phía.

Một lát sau, ông ta và yêu lang đều nhìn về phía đường lên núi.

“Bụp bụp…” Âm thanh giẫm lên tuyết vang lên, Hàn Ly mặc cung trang, trong mắt lóe sáng sắc bén đi về phía biệt viện.

Yêu lang bị Mạc Phàm khống chế hoàn toàn, trái lại không có nhiều biểu cảm.

Ma Ngưu thì sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.

- Hàn Ly?

Ông ta vốn tưởng rằng người tới là Không Chân, ai biết người tới là Hàn Ly.

Mạc Phàm không thèm nhìn Hàn Ly, khóe miệng hơi nhếch lên, hai tay kết ra pháp ấn, tiếp tục khống chế Hư Không Chi Lô luyện chế đan dược.

“Hàn Ly” nhìn xung quanh, cười lạnh lùng.

Ông ta không vội đi vào, mở một tay ra, vài phù lục băng nhận xuất hiện trước người ông ta.

Theo tay của ông ta vung lên, băng nhận lan ra xung quanh biệt viện.

Làm xong những chuyện này, ông ta giơ tay thành đao, tiến nhanh lên trước, trận pháp cả căn biệt viện lập tức sáng lên, một đường rãnh xuất hiện trên trận pháp.

Hai tay ông ta xâm nhập vào trong khe hở, hơi dùng lực một chút, trận pháp ở biệt viện bị xé ra liên tục như giấy.

Thân thể ông ta nhoáng lên một cái, vào bên trong biệt viện. Theo ông ta tiến vào biệt viện, dung nhan và quần áo thay đổi, không phải bộ dạng của Hàn Ly, mà biến thành một nam tử thanh niên, mặc trên người bộ hắc y có thể che đậy khí tức, mặt cũng được khăn che khuất, chỉ để lộ đôi mắt sắc như đao, cho dù dùng khăn che mặt thần biết cũng không có biện pháp xuyên thấu.

Nam tử nhìn thoáng qua bên trong biệt viện, lập tức đi về phía phòng khách chỗ Mạc Phàm.

Ma Ngưu thấy nam tử đi tới, thì nuốt nước bọt không tự chủ được lùi về sau.

Ông ta từng giao đấu với Không Chân rồi, cho dù không mặc y phục dạ hành, ông ta cũng nhận ra đôi mắt kia.

Yêu lang thì cong người, phát ra âm thanh u u với Không Chân.

Không Chân thấy Ma Ngưu lùi về sau, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn về phía yêu lang Đạo Thiên, trong mắt lóe lên sắc lạnh.

ế ố ể ế ế ế ế ồ ấ ấ- Một thế hệ yêu vương, vốn có thể thành ngũ hành đại đạo, lại vì một viên trân châu, chết trên tay Mạc sư thúc, còn bị sư thúc luyện thành yêu thi, đúng là đáng tiếc, nghiệt súc như ngươi, nếu đã chết rồi, ta cảm thấy vẫn nên lấy đi yêu đan thì hơn.

Ông ta mới nói xong, yêu lang giống như cảm nhận được uy h**p của Không Chân, trong năm cái đầu há miệng to như máu, năm đạo ánh sáng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ bắn về phía Không Chân.

Dưới ánh sáng thuộc tính thổ, bỗng nhiên cơ thể Không Chân trầm xuống, giống như vào trong căn phòng có trọng lực gấp trăm lần.

Dưới ánh sáng thuộc tính mộc, thảm thực vật trong biệt viện tăng vọt, quấn lấy Không Chân.

Dưới ánh sáng thuộc tính thủy, xung quanh Không Chân biến thành một vùng nước.

Ánh sáng thuộc tính kim và ánh sáng thuộc tính hỏa thì dung hợp lại với nhau, biến thành một thanh Bạo Viêm Kim Kiếm, đâm nhanh về phía Không Chân.

Không Chân hơi nhếch miệng, ngón tay khẽ nhúc nhích, giống như biến ma thuật, một thanh phi đao xuất hiện trong tay ông ta.

Giống như lúc trước, ông ta ném đi.

Động tác vô cùng đơn giản, phi đao bình thường.

Cho dù là Bạo Viêm Kim Kiếm bay tới, hay là ba loại ánh sáng thuộc tính ở xung quanh, toàn bộ đều bị nghiền nát.

Chỉ trong phút chốc, phi đao tới trước người yêu lang.

“Phốc.”

Bay đến người yêu lang, định lên trên cây cột trong phòng, trên mặt yêu lang lập tức xuất hiện vẻ kỳ lạ.

Ngay sau đó, cơ thể to lớn của yêu lang giống như bị lưới cắt qua, biến thành từng khối bằng nhau, rơi lên trên mặt đất.

Ma Ngưu ở một bên hơi sửng sốt, lúc này mới hiểu lúc trước ông ta gặp Không Chân nguy hiểm cỡ nào.

Thực lực của ông ta không chênh yêu lang nhiều, thậm chí ông ta còn kém yêu lang được Mạc Phàm cải tạo một chút.

Nhưng yêu lang không đỡ nổi một đao dưới tay Không Chân, đã bị cắt nát.

Lúc ấy ông ta còn mơ ước thiên tài địa bảo thuộc tính phong của Không Chân, nếu lúc ấy Không Chân nổi lên sát tâm, ông ta sớm đã như yêu lang.

Người đáng sợ như vậy, ông ta lại bắt đầu hoài nghi trận pháp của Mạc Phàm rồi.

Không Chân xử lý yêu lang, lúc này mới nhìn về phía Mạc Phàm đang tu luyện.

- Không Chân, bái kiến Mạc sư thúc.

Hai tay của Không Chân ôm quyền, cúi người nói với Mạc Phàm.

Một tay của Mạc Phàm đặt lên trên Hư Không Chi Lô, nghiêng đầu sang một bên, liếc mắt nhìn Không Chân một cái.

- Đứng dậy đi.

Không Chân chậm rãi đứng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, cười mỉa nói:

- Xem ra sư điệt bị sư thúc lừa rồi.

Lúc này Mạc Phàm đang luyện đan, đâu đột phá Nguyên Anh kỳ, rõ ràng là đợi ông ta tới.

Chỉ là cho dù như vậy, trong mắt ông ta không có một chút lo lắng.

- Bây giờ ngươi rời đi, nể mặt sư phụ Mạnh Bất Đồng của ngươi, ngươi còn có thể rời đi được.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Nếu Không Chân thật sự là hạng người vô lễ, tất nhiên hắn sẽ không tha cho Không Chân, nhưng Không Chân không phải, chẳng qua bọn họ đứng về phía khác nhau mà thôi, hắn có thể cho Không Chân một con đường sống.

- Đa tạ sư thúc ưu ái, Không Chân xin nhận, chỉ là nếu đã tới đây, Không Chân không muốn tay không mà về, ngoài ra, ta muốn đến xem cửu pháp của sư thúc thành thế nào, Không Chân không muốn bị sư thúc tìm tới cửa, thay vì phiền phức như vậy, không bằng giải quyết luôn.

Không Chân hơi nhếch miệng nói.

Tu vi của Vương Thành thấp nhìn không ra, sao ông ta có thể nhìn không ra, rõ ràng là Mạc Phàm đan thành bát pháp, phong pháp cuối cùng chưa thành.

Sở dĩ Mạc Phàm dụ ông ta tới, ngoại trừ muốn báo thù ra, chỉ sợ cũng nhìn trúng Phong Linh Châu trên người ông ta, tới bổ sung đủ cửu pháp.

Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lộ ra chút dị sắc.

Chẳng trách được Vọng Cơ sư huynh nhắc tới, cho dù là thiên phú, hay là trí tuệ và quyết đoán, Không Chân đều không tệ.

- Được rồi, ta cũng không thích phiền phức, giải quyết ở đây đi.

Hắn và Mạnh Bất Đồng sư huynh đã đi trên đường đối lập, trở thành kẻ địch, hôm nay không giải quyết, sau này sẽ càng phiền phức hơn.

- Sư thúc, nếu ngươi mời những người khác, vẫn nên để người đó xuất hiện đi, tu vi của ngươi không đủ một đao của ta, tuy Ma Ngưu này là yêu vương cảnh giới Hóa Thần, giết ông ta nửa đao là đủ, thời gian sao, có khả năng chỉ trong giây lát.

Không Chân nheo mắt, lạnh nhạt nói.

Cho dù đan thành bát pháp có nhiều thủ đoạn, nhưng cách ngoại đạo quá xa rồi.

Chênh lệch giữa ông ta và Mạc Phàm, giống như trong trò chơi một người có rất nhiều tài lẻ và một người nắm giữ không ít đại chiêu.

“Ừng ực!” Ma Ngưu không tự chủ nuốt nước bọt.

Ông ta sống mấy ngàn năm, coi như từng gặp không ít nhân vật lợi hại, nhưng hiện giờ ông ta có cảm giác, những người đó đều không đáng sợ bằng Không Chân.

Ông ta đường đường là một yêu vương, vậy mà không chống đỡ nổi nửa đao.

Tuy ông ta không phục lắm, nhưng không dám phản bác.

Yêu lang đã chết trên đất, ông ta không muốn bị như yêu lang.

Mạc Phàm lắc đầu, cười nhạt.

Hắn không trả lời ngay, một tay kết ra một pháp ấn, lại đánh vào trong Hư Không Chi Lô.

- Không Chân, ngươi cảm thấy ta mời những người khác tới đây à?

Pháp ấn tiến vào Hư Không Chi Lô, lúc này Mạc Phàm mới hỏi.

- Chẳng lẽ không đúng sao, mong sư thúc chỉ giáo.

Không Chân nhướn mày nói.

- Nếu ta mời người đối phó ngươi, sao cần dẫn ngươi tới đây cho phiền phức, đi tìm ngươi là được rồi mà?

Mạc Phàm hơi thất vọng nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1628: Đây là đạo sao?


Không Chân nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

- Chuyện này cũng phải, để sư thúc chê cười rồi, chỉ là Không Chân vẫn không rõ, rốt cuộc sư thúc dùng gì để đối phó ta, mong sư thúc chỉ giáo.

Mạc Phàm dám dụ ông ta tới, lại bình tĩnh như vậy, sẽ không không chuẩn bị.

Nhưng vậy mà ông ta không phát hiện ra.

- Sư phụ ngươi chỉ cung cấp cho ngươi công pháp và tài nguyên tu luyện, không dạy ngươi y đạo đúng không?

Mạc Phàm cười nhạt, hỏi.

- Không Chân chỉ là Phong Linh Căn, không thích hợp với y đạo, chẳng lẽ sư thúc định dùng y đạo giết người, nếu là như vậy, có khả năng khiến sư thúc thất vọng rồi, tuy Không Chân không tu y đạo, nhưng ngâm không ít nước thuốc, trên người cũng có dược khí không tệ, sư phụ ta còn cho ta một thứ, khả năng Dược Khí Trận không có tác dụng với ta.

Không Chân cười nhạt, lấy một chuỗi long văn hình vòng tròn ra nói.

Y đạo có thể cứu người, cũng có thể giết người, cứu và giết đều dùng dược khí, trên người cao thủ y đạo mới có năng lực đặc biệt.

Dược khí như sát khí của sát thủ, sát khí trên người ma đầu, tà khí trên người cao thủ tà phái, chỉ cần đủ cường đại, khi giết người không chỉ rất có uy lực, còn không có biện pháp làm gì.

Chỉ là nếu dược khí cao hơn đối phương, dược khí thành trận và dược khí thành pháp không có tác dụng gì.

Vòng tay trong tay ông ta là dược khí của Mạnh Bất Đồng ngưng tụ thành, chuyên phòng ngừa gặp phải cao thủ y đạo.

Cho dù y đạo của Mạc Phàm rất cao, dù sao quá trẻ tuổi, có thể so được với y đạo của sư phụ ông ta sao?

Mạc Phàm dùng thứ này đối phó ông ta, vốn không có tác dụng.

Mạc Phàm quay đầu nhìn thoáng qua vòng tay trong tay Không Chân, khóe miệng hơi nhếch lên, dời mắt nhìn về phía Hư Không Chi Lô.

- Sư phụ ngươi đường ngang ngõ tắt không ít, y đạo sao, ha ha.

Y đạo của Mạnh Bất Đồng sư huynh không tính là bậc trung trong đám sư huynh đệ, càng không nói so với hắn.

- Sư thúc vũ nhục sư phụ ta như vậy, Không Chân chỉ có thể giúp sư phụ thử y đạo của sư th*c m*nh cỡ nào.

Không Chân nhíu mày, vươn một tay ra.

Xung quanh ông ta, một vòng phi đao xuất hiện, gió “vù vù” vờn quanh phi đao xuất hiện.

- Đúng rồi, vì nhằm đảm bảo, ta sẽ diệt thần hồn và con trâu này của sư thúc luôn, cho nên các ngươi không vào được luân hồi, cũng sẽ không có kiếp sau, chuyện này sẽ do mẹ con Hàn Ly gánh vác, như vậy nhé, sư thúc, tạm biệt.

Không Chân nhẹ nhàng bâng quơ bổ sung một câu, giống như đã nắm chắc giết được Mạc Phàm.

Nếu không phải Mạc Phàm đối nghịch với sư phụ ông ta,ngươi ông ta sẽ không làm vậy.

Nhưng ông ta không đánh Mạc Phàm hồn phi phách tán, người tới điều tra chuyện này thông qua chiêu hồn sẽ điều tra ra chân tướng, vì sư phụ ông ta, chỉ có thể giết Mạc Phàm.

Nói xong, ông ta khẽ đẩy về trước.

“Vù vù!” Phi đao được gió mạnh bao phủ lập tức bắn về phía Mạc Phàm, chỉ trong chớp mắt đã tới trước Mạc Phàm một mét.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hư Không Chi Lô, không nhìn những phi đao kia.

Hai tay hắn kết một pháp ấn, đánh vào trong Hư Không Chi Lô.

“Bùm!” Hỏa diễm trên Hư Không Chi Lô tăng vọt, che khuất phần lớn thân lô, khói chín màu trong lô tỏa ra từ đỉnh chóp.

Mạc Phàm nhìn khói trong lô, lúc này mới xoay người nhìn về phía những phi đao kia.

Lúc này phi đao đã tới trước mặt.

Chỉ là theo ánh mắt Mạc Phàm nhìn phi đao, phi đao giống như bay vào trong nước sâu không thấy đáy, biến mất từng cái một, chỉ hiện lên từng đạo gợn sóng, không còn pháp ấn khác.- Hửm?

Không Chân nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ khiếp sợ.

Vừa rồi phi đao của ông ta còn cắt nát yêu lang dễ dàng, những phi đao này hơn phi đao vừa rồi ba phần lực lượng, vậy mà biến mất như thế.

Không chỉ như vậy, nếu những phi đao này bị hủy ông ta vẫn có thể cảm ứng được, nhưng chỉ bị Mạc Phàm liếc mắt nhìn một cái, vậy mà ông ta mất đi cảm ứng với phi đao hoàn toàn.

- Sao lại thế này?

Mạc Phàm cười nhạt, không trả lời.

Ngón tay hắn khẽ búng ra, yêu lang bị chia ra thành nhiều mảnh trên đất nhanh chóng tụ tập lại, rất nhanh liền ngưng tụ thành bộ dạng ban đầu, toàn thân không có một vết thương.

Ma Ngưu ở một bên sửng sốt, ông ta vội vàng dụi mắt, lại nhìn về phía yêu lang kia, rồi sửng sốt tiếp.

- Cái quỷ gì thế này?

Cho dù yêu lang là yêu thi, bị phi đao cắt ra thành mảnh, cũng không có biện pháp khôi phục như vậy mà?

Hơn nữa Mạc Phàm chỉ liếc mắt một cái là làm được.

Làm xong những chuyện này, lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía Không Chân.

- Muốn biết tại sao không?

Mạc Phàm hỏi.

Không Chân nheo mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm không trả lời.

Mạc Phàm đứng dậy khỏi sập, bưng một chén trà từ trên đất lên, khẽ nhấp một ngụm.

- Y đạo không đơn giản như vậy, huống chi là y đạo của ta, cho ngươi xem một chút nhé, ngươi nói trên người ngươi có dược khí đúng không, vậy tản đi.

Nếu y đạo đơn giản như vậy, chỉ cần có dược khí sẽ loại trừ được, vậy Thần Nông Tông không trở thành một trong thập đại tông môn được, mà hắn cũng không thể trở thành y tiên khiến cho không ít cao thủ Đạo Thừa đều kính sợ.

Sở dĩ hắn có thể trở thành y tiên Bất Tử, không chỉ lĩnh ngộ về đạo cao hơn những y tiên khác, không chỉ có bí pháp trên người, cơ duyên và truyền thừa nhiều, cũng có bí pháp do chính hắn sáng chế ra.

Bí pháp hắn dựa vào y đạo của mình sáng chế tên là Bất Tử Cửu Thiên, trong đó chia làm Châm Thiên, Trận Thiên, Dược Thiên và chín loại bí thuật.

Cửu Huyền Đoán Thể Châm hắn sử dụng cho mình, chính là Châm Thiên hắn sáng tạo, sau đó được Thần Nông Tông thu nhận sử dụng, để đệ tử tu luyện, dựa vào một bộ châm pháp, là có thể dựa vào cơ thể tiến vào Đại Thừa kỳ.

Trận pháp mà hắn sử dụng ở đây, là một trong chín trận bên trong Cửu Thiên, tên là Nhất Thế Vô Song.

Đến trong trận pháp này, trừ phi đạo cao hơn hắn, nếu không hắn là vô song, cho dù là ai đều giảm đi toàn bộ.

Tuy hắn chỉ là Kim Đan kỳ, nhưng đối phó Không Chân là đủ.

Khi nói chuyện, theo tay hắn vung lên, một dòng dược khí màu xanh bay từ cơ thể Không Chân ra, biến mất vào trong cơ thể yêu lang, yêu lang vốn cường hãn càng mạnh hơn không ít.

Sắc mặt Không Chân trắng bệch, giống như bị thương không nhẹ.

- Đây, đây là?

Lúc Mạc Phàm ra tay, rõ ràng là thuộc tính phong của ông ta cản một phen, nhưng cũng chỉ là cản, dược khí trong cơ thể ông ta vẫn bị Mạc Phàm lấy đi.

Có thể coi như không có đạo chi lực trong cơ thể ông ta, cũng chỉ có đạo, còn là đạo mạnh hơn ông ta.

- Đây là đạo sao?

Không Chân do dự mãi, lúc này mới nói. Hóa Thần kỳ lĩnh ngộ hư đạo, Hợp Đạo kỳ lĩnh ngộ đại đạo chân chính, tuy có một số biến đổi, ví dụ như ông ta là Hóa Thần trung kỳ đã lĩnh ngộ ngoại đạo, chỉ sợ đến Hóa Thần đỉnh phong có thể lĩnh ngộ nội đạo, nhưng dù sao ông ta cũng là Hóa Thần kỳ, đã trên đường đến.

Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan, còn đang đi trên đường phạm trù pháp, sao có thể đi lên đạo, còn đi đường xa hơn cả ông ta.

Mạc Phàm không trả lời, nhìn về phía vòng tay của Không Chân.

- Ta nói sư phụ ngươi tà môn ma đạo còn được, y đạo không được, đó chính là không được.

Mạc Phàm cao giọng nói. “Bùm” một tiếng, vòng tay trong tay Không Chân đứt ra, hóa thành dược khí mạnh hơn trước nghìn lần, lan ra bốn phía.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1629: Có vấn đề gì sao?


Vô Cực Phong, bên trong một cung điện vô cùng xa hoa, Mạnh Bất Đồng đang chơi cờ với một mỹ nữ mặc cung trang.

Ông ta mới lấy một con cờ ra, còn chưa đặt xuống, bỗng nhiên tay run lên, trên mặt lộ vẻ kỳ lạ.

- Làm sao vậy Bất Đồng?

Mỹ nữ hơi nhíu mày, bất mãn nói.

- Khổn Thần, bây giờ Không Chân ở đâu?

Mạnh Bất Đồng cầm lấy quân cờ, nhíu mày hỏi.

Linh thể của Khổn Thần là một tiên linh nữ, nhưng thỉnh thoảng bà ta sẽ biến thành bộ dạng của nam.

Hiện giờ ngồi trước mặt ông ta, mới đúng là bản sơ nguyên thể của Khổn Thần.

- Ở Vạn Yêu Quật, làm sao vậy?

Khổn Thần hơi nhếch miệng, nở nụ cười mê người.

- Hiện giờ Không Chân đang đối phó tân sư đệ của ta đúng không?

Mạnh Bất Đồng híp mắt, đặt viên cờ xuống, thản nhiên nói.

Vòng tay trên người Không Chân là dược khí trên người ông ta ngưng tụ thành, tuy đưa cho Không Chân, nhưng nếu có phản ứng gì ông ta sẽ lập tức cảm nhận được.

Vòng tay trên người Không Chân xảy ra vấn đề, Không Chân đang ở Vạn Yêu Quật, chỉ có thể là đối phó Mạc Phàm.

- Có vấn đề gì sao?

Khổn Thần tiếp tục đánh cờ, nói với vẻ khinh thường.

- Vòng tay ta cho Không Chân vừa bạo, nếu ta đoán không sai, Không Chân rơi vào Y Đạo Trận của sư đệ kia rồi.

Cho dù trong Vạn Yêu Quật có không ít yêu vương thực lực siêu quần, nhưng không thể sử dụng dược khí của Không Chân, chỉ có một người duy nhất là Mạc Phàm, hơn nữa Không Chân rơi vào trong khốn cảnh.

Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan, có thể đối phó Không Chân chỉ có Y Đạo Trận.

- Y Đạo Trận, vậy y thuật của tiểu tử kia có thể tiếp xúc đến y đạo sao?

Vẻ mặt Khổn Thần thay đổi, vô cùng khiếp sợ nói.

Y Đạo Trận là sử dụng y đạo khắc họa một loại trận pháp, là một loại đạo trận, nếu bố trí ra uy lực kh*ng b* hơn đạo trận thông thường.

Thần Nông Tông có không ít loại đạo trận, nhưng chỉ lĩnh ngộ đến y đạo mới có thể khắc họa ra.

Bà ta biết y thuật của Mạc Phàm cao, nhưng thuật và đạo là hai chuyện khác hoàn toàn.

Không ít cao thủ y đạo lưu lại y thuật, chỉ cần học được thì có y thuật cao, y đạo thì là lĩnh ngộ về y đạo của mỗi người, là thứ thuộc về bản thân.

Nếu tu vi không tới một cảnh giới nhất định, vốn không thể cảm nhận được đạo.

Nhất là y đạo còn mơ hồ hơn tu luyện chi đạo, cho dù đến Hợp Đạo kỳ cũng chưa chắc lĩnh ngộ được y đạo.

Không ít tu sĩ y thuật cao minh suốt cuộc đời đều không thể tiếp xúc được, chỉ có thể nói là y thuật cao minh.

Mạc Phàm là một tu sĩ Kim Đan kỳ, có thể khăc họa đạo trận?

- Ngươi cảm thấy cậu ta không tiếp xúc được y đạo, có thể cứu vợ Vô Phong sư thúc à?

Vẻ mặt Mạnh Bất Đồng lạnh nhạt, không đáp hỏi ngược lại.

Thất Sinh Thất Thế Chú là một trong tuyệt chú, nếu được gọi là tuyệt chú y thuật không thể giải.

Đạo là thông tuyệt chi lộ, nếu Mạc Phàm không thông y đạo, đã không có biện pháp chữa khỏi cho vợ Vô Phong sư thúc.

- Vậy chẳng phải Tiểu Chân gặp nguy hiểm rồi sao?

Khổn Thần nhíu mày, hỏi.

Một khi bố trí Y Đạo Trận thành công, uy lực tương đối mạnh, Không Chân chỉ là ngoại đạo, chỉ sợ không có biện pháp sống sót trong Y Đạo Trận.

Ngoài ra Mạc Phàm có thể hủy diệt dược khí của Mạnh Bất Đồng, chỉ sợ y đạo trên Mạnh Bất Đồng rất nhiều.

Y đạo đi càng xa, uy lực của Y Đạo Trận càng kh*ng b*.

- Đường đi của Không Chân quá thuận lợi, để nó ăn chút giáo huấn, mới có lợi cho nó sau này, tiếp tục chơi cờ đi, tới lượt ngươi rồi.

Mạnh Bất Đồng lại đặt một quân cờ xuống, bình tĩnh nói.

- Chẳng lẽ ngươi không tính đi cứu Tiểu Chân à?

- Chẳng lẽ ngươi định để sư phụ ta biết ta muốn giết sư đệ ta?

Mạnh Bất Đồng nhíu mày nói.

- Cho dù ngươi không định cứu Tiểu Chân, ngươi cũng nên giáo huấn sư đệ này của ngươi mới phải, y đạo của cậu ta cao như vậy, có uy h**p gì với ngươi sau này không phải ngươi không biết, đừng quên hiệp nghị giữa hai chúng ta.

Khổn Thần nheo mắt, trong đôi mắt lóe lên sắc bén, nhíu chặt mày muốn ép Mạnh Bất Đồng đi.

Mạnh Bất Đồng nhíu mày, khẽ thở dài một hơi, nhìn thoáng qua phía Vạn Yêu Quật.

- Không Chân sẽ phải chịu chút giáo huấn, nhưng sẽ không chết, sư đệ này của ta muốn uy h**p được ta, ít nhất phải đợi còn sống từ Đại Bỉ tông môn trở về, chỉ là y đạo của sư đệ này cũng cao hơi thái quá, quả thật phải cẩn thận một chút.

Y đạo của Mạc Phàm quá kinh người, nếu Mạc Phàm chỉ có tu vi kinh người, ông ta vốn không để ý.

Thuộc hạ của ông ta không ít người tu vi thông thiên, người như vậy chỉ có thể sử dụng ở Thần Nông Tông, không có tiền đồ lớn.

- Chuyện này ngươi không cần lo, để ta đi làm cho?

Khổn Thần thấy Mạnh Bất Đồng không kiên trì nữa, nói.

- Vẫn nên để ta đi đi, lần trước không nhìn thấy sư đệ này, lần này để ta tự đi xem, bây giờ đánh cờ tiếp được chưa?

Mạnh Bất Đồng lạnh nhạt nói.

ổ ầ ế ế ấ ồKhổn Thần hơi nhếch miệng cười, tiếp tục chơi cờ với Mạnh Bất Đồng.

… T

rên đỉnh Thương Ngô Sơn.

Không Chân nhìn vòng tay đứt trong tay mình, vẻ mặt lập tức ngẩn ra, trong đôi mắt đều là khó mà tin.

Đây là đồ sư phụ cho, trên thứ này đại biểu cho y đạo của sư phụ ông ta, cứ thế bị Mạc Phàm phá rồi?

Mạc Phàm giơ tay nắm lấy, dược khí đầy trời nhập vào trong tay hắn, ngưng tụ thành vòng tay một lần nữa.

Không chỉ có ông ta, ánh mắt Ma Ngưu nhìn Mạc Phàm cũng thay đổi.

Lực lượng của trận pháp này cũng quá b**n th** rồi, Không Chân ở dưới tay Mạc Phàm như người lớn chơi với đứa bé.

Rất lâu sau, Không Chân mới mở miệng nói ra lời, không còn ung dung như trước.

- Y đạo của sư thúc cao như vậy, vậy mà bố trí thành Y Đạo Trận, chẳng trách sư thúc có thể bình tĩnh như thế.

- Đây không phải là Y Đạo Trận, chỉ là quả thật dùng dược khí để duy trì.

Mạc Phàm giải thích.

Y Đạo Trận nhất định phải cao thủ y đạo mới được, Nhất Thế Vô Song là một trong Cửu Trận của hắn không xem như y đạo, chỉ cần dược khí là được, không phải cao thủ y đạo cũng có thể bố trí.

Nhưng uy lực, một chút không thuộc Y Đạo Trận.

- Cho nên, sư thúc chuẩn bị đối phó ta thế nào?

Không Chân đảo mắt, hỏi.

- Nể tình ngươi là vãn bối, ta không quá so đo với ngươi, chỉ là lúc trước ngươi đặt bẫy ta, ta sẽ không vô duyên vô cớ tha cho ngươi, ngươi cách cửa chín bước, nếu ngươi có thể sống ra khỏi cửa, để lại Phong Linh Châu, ta sẽ thả ngươi rời đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Mục đích hắn dụ Không Chân tới, quan trọng nhất là Phong Linh Châu, sau đó mới là báo thù lần trước.

Tuy Không Chân này là người của Mạnh Bất Đồng sư huynh, nhưng bản tính không xấu, chín bước đủ giáo huấn Không Chân rồi.

Trong Nhất Thế Vô Song, cho dù Không Chân đi về phía nào, đều bị trận pháp chi lực cướp lượng lớn sinh cơ trên người, chịu chú pháp suy yếu nhiều mặt.

Sau chín bước, trong thời gian ngắn Không Chân không có biện pháp ảnh hưởng đến hắn.

- Đa tạ sư thúc không giết, chỉ là Phong Linh Châu còn có tác dụng với sư điệt, không thể cho sư thúc được, sư điệt đi trước một bước.

Chỉ cần ông ta có thể mang Phong Linh Châu rời khỏi nơi này, cho dù Mạc Phàm bày ra trận pháp Y Đạo Trận tương tự, cũng không tính là Mạc Phàm thắng.

Rời khỏi trận pháp này, sau này ông ta sẽ khiến Mạc Phàm khiếp sợ, trừ phi Mạc Phàm từ bỏ đan thành cửu pháp.

Những lời này vừa vang lên, toàn bộ phi đao ông ta bố trí ở bên ngoài biệt viện trước khi vào sáng lên, từng dòng phong long bay từ trong ra, xông thẳng vào trong biệt viện, trong chớp mắt dưới chân Không Chân như có chín con đường.

Không Chân nhìn chín phong long ở dưới chân, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Sư thúc, ta cáo từ trước.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1630: Ngươi còn gì để nói?


- Tiểu tử, chạy đi đâu.

Ma Ngưu thấy Không Chân muốn trốn, chợt quát một tiếng, một hư ảnh Ma Ngưu xuất hiện phía sau Không Chân.

Ma Ngưu há to miệng, lấy thế thôn phệ nuốt Không Chân.

Y đạo của Mạc Phàm kinh người, thực lực thì rất bình thường, nếu để Không Chân trốn thoát, ông ta và Mạc Phàm đợi bị chặn cửa đi.

Tuy ông ta không phải đối thủ của Không Chân, nhưng ít ra cũng phải liều mạng một phen.

- A… Vậy ngươi thử xem.

Trong mắt Không Chân hiện lên chút khinh thường, không đợi Ma Ngưu nuốt vào, bóng dáng huyễn hóa thành chín phi đao, dọc theo chín ánh sáng lao ra phía ngoài.

Một Ma Ngưu Hóa Thần trung kỳ, cũng muốn ngăn hắn lại, nghĩ đơn giản quá rồi.

Cách đó không xa, Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cũng không có ý ngăn cản, chỉ thản nhiên nói:

- Không để lại gì mà rời đi, nếu ngươi còn mệnh có thể rời khỏi biệt viện hãy nói.

Hắn vừa nói những lời này xongg, trận pháp vẫn ở trạng thái ẩn không biết bị thứ gì kích phát, bỗng nhiên phát sáng lên, bao phủ cả căn biệt viện ở bên trong.

“Xoẹt!” Dưới lưu quang bốn phía trận pháp, mấy phi đao kia và phi đao bên ngoài biệt viện biến thành đường bỗng văng tung tóe.

Ngay sau đó, toàn bộ bị nghiền nát.

Không Chân chỉ cách nơi vừa biến mất một bước, đã xuất hiện thân hình.

“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun từ miệng Không Chân ra, trong chớp mắt sắc mặt cả người như giấy vàng, khí tức cả người cũng lập tức giảm xuống trăm thước, trong đôi mắt tràn đầy khiếpsợ nhìn Mạc Phàm.

- Đây là chuyện gì thế này?

Vừa rồi ông ta dùng đạo thuộc tính phong của ông ta để chạy khỏi nơi này, lúc trước ông ta thành công thoát khỏi tay một tu sĩ mới tiến vào Hợp Đạo kỳ, sao có thể không thể rời khỏi Y Đạo Trận của Mạc Phàm.

Vừa rồi ông ta chỉ di chuyển một bước, không chỉ đạo nát, lực sinh mệnh trên người lập tức tổn thất chín phần, không mấy tháng thậm chí một năm đừng nghĩ tới chuyện tu luyện trở về.

Nếu hắn tiến lên thêm chút nữa, rất có khả năng chết ở đây.

- Với thực lực của ngươi, đi chín bước đã là cực hạn, muốn ra khỏi biệt viện, không có khả năng, nhất là thông qua phương pháp nhất thân cửu phân rời đi, càng không thể.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Không Chân chỉ là ngoại đạo, kém xa y đạo của hắn, nếu hắn nguyện ý, có thể hủy đạo của Không Chân hoàn toàn, đây là áp chế của đạo.

Ngoài ra, bản thể của Không Chân đi từng bước một, có thể đi tới cửa.

Nhưng ông ta lại nhất thân cửu phân, phải chịu chín lần tấn công của Nhất Thế Vô Song, như vậy, mỗi khi ông ta đi một bước tương đương với đi chín bước.

- Hóa ra là như vậy.

Lông mày Không Chân giãn ra, hiểu ra nói.

Bởi vì Mạc Phàm chỉ là Kim Đan kỳ, khiến ông ta không ngừng phạm sai lầm.

Y Đạo Trận đã bổ sung toàn bộ khác biệt thực lực của Mạc Phàm, ở trong căn biệt viện này, so đấu duy nhất là đạo.

Yđạo của Mạc Phàm còn vượt xa sư phụ, ở đạo càng xa hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.

Tuy ông ta bố trí đường lui, nhưng muốn thoát từ trong y đạo của Mạc Phàm vốn là chuyện không có khả năng.

Không chỉ ông ta thua, từ lúc ông ta tiến vào căn biệt viện này ông ta đã thua rồi.

- Ngươi còn gì để nói?

Mạc Phàm gật đầu, hỏi.

- Xem ra ở trong trận pháp, cho dù ta hủy Phong Linh Châu, cũng không thể uyhiếp được sư thúc?

Không Chân nghĩ một lát, lấy Phong Linh Châu ra.

Ông ta cắt yêu lang ra thành từng mảnh, yêu lang đều có thể khôi phục, càng không nói tới vật chết như Phong Linh Châu.

- Chuyện này thì ngươi có thể thử xem.

Mạc Phàm không đáp, ngược lại thúc giục.

- Xem chừng là như vậy, chỉ là ta còn chưa tính toán đưa Phong Linh Châu cho sư thúc, sư thúc ra tay đi, nếu ngươi giết ta, Phong Linh Châu là của ngươi, không giết ta, ta còn có thể dựa theo ý sư phụ ta, ngăn cản chút thời gian sư thúc đan thành cửu pháp.

Không Chân hơi nhếch miệng cười, cất Phong Linh Châu.

Lúc cơ thể ông ta ở đỉnh phong, cũng không thể rời khỏi Y Đạo Trận của Mạc Phàm, hiện giờ càng không có hi vọng.

Chỉ là không để Mạc Phàm đạt được Phong Linh Châu, ông ta càng phải ngăn cản một phen.

Không phải ông ta trung thành, nếu ông ta đưa Phong Linh Châu cho Mạc Phàm, chưa chắc Mạc Phàm đã tha cho thì không nói, cũng làm trái ý nguyện của sư phụ ông ta, vấn đề này càng nghiêm trọng hơn thua trên tay Mạc Phàm.

- Vậy ngươi xếp hàng trong Chuyển Sinh Trì của sư phụ ngươi đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, một tay vươn về phía Không Chân.

Lúc Mạnh Bất Đồng sư huynh ở đại chiến Thần Ma, đã từng lấy bản thân chi lực phá một thành của thiên sứ, còn chiếm được Chuyển Sinh Trì của thiên sứ này.

Chuyển Sinh Trì của thiên sứ trải qua Mạnh Bất Đồng sư huynh cải tạo, đã được sử dụng.

Làm đệ tử môn hạ của ông ta, chỉ cần gửi tinh huyết và tam hồn lục phách, sau khi tử vong đều có thể xoay người thông qua thứ này.

Mấy đệ tử hạch tâm của Mạnh Bất Đồng, qua một thời gian sẽ đổi tinh huyết và thần hồn còn dư bên trong Chuyển Sinh Trì, như vậy tới nay cho dù chuyển sang kiếp khác, chuyển sang kiếp khác cũng sẽ có được thực lực và trí nhớ gần thời gian trước.

Như vậy, không cần quá nhiều thì giờ để trùng tu.

Không Chân là một trong những đệ tử hạch tâm của Mạnh Bất Đồng, thiên phú phi phàm như vậy, sau khi bị giết chắc chắn được Mạnh Bất Đồng sư huynh chuyển sang kiếp khác sống lại.

- Ngay cả chuyện này mà Mạc sư thúc cũng biết, vậy sư thúc đừng khách sáo nữa, ra tay đi.

Không Chân nhướn mày, hơi bất ngờ nói.

Chuyển Sinh Trì là một trong những bí mật của sư phụ ông ta, có rất ít người biết, ngoại trừ ông ta và mấy vị sư huynh ra, cho dù là một số đệ tử Mạnh gia cũng không biết.

Mạc Phàm là người mới vào Thần Nông Tông, tuy là sư đệ của sư phụ hắn, nhưng không khỏi biết hơi nhiều.

Phải biết rằng, ngay cả Chu Bất Vi Chu sư thúc người được xưng là vào sinh ra tử với sư phụ ông ta cũng không biết tới sự tồn tại của Chuyển Sinh Trì.

- Về sư phụ ngươi, ta biết nhiều hơn ngươi nhiều.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Lúc này Không Chân nhìn hơn 20 tuổi, thực ra tuổi thật đã hơn 50, kiếp trước hắn đấu với Mạnh Bất Đồng sư huynh trên trăm năm, rất nhiều chuyện về Mạnh Bất Đồng sư huynh hắn đều biết.

- Nếu là như vậy, hi vọng sư thúc dùng lực lượng cực mạnh của trận pháp này giết ta, sư điệt muốn xem mình có thể chống đỡ được bao lâu, cũng hi vọng khiến sư phụ ta hiểu nhiều hơn về sư thúc, không biết sư thúc có thể thành toàn hay không.- Như ngươi mong muốn, nói cho sư phụ ngươi trận pháp này tên là Nhất Thế Vô Song.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng tinh quang, năm ngón tay nắm chặt.

Trận pháp vốn đã sáng lên đột nhiên đại phóng hào quang, y đạo chi lực giống như nước sông dậy sóng tụ tập vào nhau, như tụ tập về phía vực sâu.

Chỉ trong chớp mắt, trên người Không Chân xuất hiện rất nhiều vết rạn.

Lúc Không Chân sắp dập nát, đại đạo chi lực vừa rồi còn sôi trào và năng lượng dao động đột nhiên mất đi tác dụng, cơ thể Không Chân dừng vỡ nát.

Xung quanh giống như chết lặng, không nghe được chút âm thanh.

Ma Ngưu hơi sửng sốt, miệng giật giật muốn nói chuyện, nhưng phát hiện không nói ra tiếng.

Toàn bộ như được ấn nút dừng lại, rõ ràng là rất nhiều thứ đang cử động, tuyết đang rơi, yêu lang đang rống, gió đang gào thét, trái tim đang đập thình thịch, nhưng không có một chút âm thanh truyền ra.

Không chỉ Ma Ngưu lộ ra dị sắc, Mạc Phàm cũng nhíu mày, nhìn bên ngoài biệt viện.

Hắn vừa mới nhìn, một giọng nói vang lên.

- Nhất Thế Vô Song, tên rất hay.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1631: Đưa Phong Linh Châu cho ta.


Ma Ngưu không phát ra tiếng, nhìn theo ánh mắt Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức sửng sốt.

Ngoài cửa biệt viện, một nam tử mặc áo choàng màu trắng, đội mũ trên đầu không biết xuất hiện từ lúc nào, đang đi vào trong biệt viện.

Trận pháp biệt viện mở ra hoàn toàn, cho dù là mắt thường cũng có thể thấy được.

Nhưng nam tử này như không để trong lòng, lập tức đi vào trong biệt viện.

Nam tử đi tới chỗ nào, chỗ đó giống như bị ma lực đặc biệt khống chế, toàn bộ im lặng, mãi đến khi nam tử rời đi mới khôi phục như thường.

- Tên đó là?

Ma Ngưu thấy nam tử này thì nuốt nước bọt, nói.

Nơi này là Y Đạo Trận của Mạc Phàm, Không Chân đi một bước, thì ít đi nửa cái mạng.

Người này đi từ ngoài vào, không có một chút chuyện gì, còn khiến toàn bộ xung quanh dừng lại, chắc chắn không phải người bình thường.

- Mạnh sư huynh, cuối cùng cũng gặp mặt rồi.

Mạc Phàm nhìn thấy nam tử này, khóe miệng hơi nhếch lên nói.

Lần trước nhìn thấy là tiên khí Khổn Thần, tuy nam tử trước mắt là một phân thân của Mạnh Bất Đồng sư huynh, nhưng xem như bản tôn của Mạnh sư huynh rồi.

- Sư huynh?

Ma Ngưu nghe thấy Mạc Phàm xưng hô với nam tử như vậy, vẻ mặt lập tức sửng sốt.

Sư huynh của Mạc Phàm, còn họ Mạnh?

Ông ta tiếp xúc không ít với đệ tử của Thần Nông Tông ở Vạn Yêu Quật, chữ lót “Bất” họ Mạnh chỉ có một, đó chính là Mạnh Bất Đồng chưởng quản phía nam của Thần Nông Tông, cao thủ Đại Thừa nổi tiếng của Thần Nông Tông, người có được tiên khí Khổn Thần.

Ông ta vốn vô cùng tin tưởng Mạc Phàm, nhưng người này tới đây, bọn họ không có một chút hi vọng rồi.

Y Đạo Trận này, rõ ràng là không có bất luận tác dụng gì với Mạnh Bất Đồng.

Nghĩ tới đây, áp lực không biết lập tức đánh úp lại, cơ thể ông ta không tự chủ được lùi về sau.

Đây là cao thủ Đại Thừa, còn là cao thủ Đại Thừa có được tiên khí.

Mạnh Bất Đồng nhìn Mạc Phàm, đi đến bên cạnh Không Chân, một tay chộp lấy Không Chân trong trận pháp chi lực.

Nhưng trận pháp chi lực khiến Không Chân nghiền nát, ở trên tay Mạnh Bất Đồng vốn không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Mạnh Bất Đồng nắm lấy Không Chân, liên tiếp kéo ông ta từ trong trận pháp cầu ra ngoài.

Tay Mạnh Bất Đồng tạo một pháp ấn, một đạo thanh quang biến mất vào trong cơ thể Không Chân.

Thanh quang nhập thể, trong chớp mắt khe hở trên người Không Chân biến mất, trên mặt cũng khôi phục không ít huyết sắc.

- Sư phụ, đồ nhi làm việc không thuận lợi, mong sư phụ trách phạt.

Không Chân thấy Mạnh Bất Đồng, vội vàng lạy Mạnh Bất Đồng nói.

- Đưa Phong Linh Châu cho ta.

Mạnh Bất Đồng vươn một tay về phía Không Chân.

Không Chân nhíu mày, vẫn lấy Phong Linh Châu ra, đưa hai tay về phía Mạnh Bất Đồng.

- Mạc sư đệ, viên Phong Linh Châu này cho ngươi, có thể nể mặt sư huynh ta, để Không Chân rời đi hay không?

Mạnh Bất Đồng ném Phong Linh Châu cho Mạc Phàm, hỏi.

- Nếu sư huynh mở miệng, theo sư huynh vậy.

Mạc Phàm nhận Phong Linh Châu, nói với vẻ hờ hững.

Cho dù Không Chân bị giết, Mạnh Bất Đồng sư huynh cũng chỉ là chuyện hao chút sức lực.

- Đa tạ Mạc sư đệ khoan hồng độ lượng, Không Chân, nơi này không có chuyện của con, trở về dưỡng thương đi, nhiệm vụ Khổn Thần giao cho con dừng ở đây.

Mạnh Bất Đồng nói cảm ơn, trái lại nói với Không Chân.

- Dạ, sư phụ.

Không Chân đảo mắt, lạy Mạnh Bất Đồng và Mạc Phàm xong, thân thể nhoáng lên một cái rời khỏi biệt viện.

- Ở đây không còn chuyện của hai ngươi, nhanh rời đi, tốt nhất là quản tốt miệng của hai ngươi, nếu không có khả năng hai ngươi không còn miệng đâu.

Mạnh Bất Đồng không thèm nhìn Ma Ngưu, nói.

Tuy giọng điệu rất lạnh nhạt, nhưng mang theo bá đạo khiến người ta hít thở không thông.

Vẻ mặt Ma Ngưu ngây ngốc, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Hai người xuống chân núi đi.

Mạc Phàm vẫy tay với Ma Ngưu và yêu lang, nói.

Nếu Mạnh Bất Đồng sư huynh thật sự tới giết hắn, Ma Ngưu và yêu lang ở đây sẽ thêm hai thi thể, không có tác dụng gì.

Ma Ngưu liếc mắt nhìn Mạnh Bất Đồng một cái, rời khỏi biệt viện với yêu lang.

Chỉ trong phút chốc, bên trong biệt viện chỉ còn lại hai sư huynh đệ Mạc Phàm.

- Mạnh sư huynh mời ngồi.

Mạc Phàm vươn một tay ra, một bồ đoàn di chuyển tới phía sau Mạnh Bất Đồng, một bàn trà xuất hiện trước người ông ta, cùng xuất hiện còn có một chén linh trà nóng hổi.

Mạnh Bất Đồng không khách sáo, cởi áo choàng ra ngồi xuống, bưng một chén linh trà lên nhấp một ngụm, lông mày nhướn lên.

- Y đạo của Mạc sư đệ cao kinh người, trà cũng ngon như vậy, thật sự khiến sư huynh hâm mộ.

- Mạnh sư huynh quá khen rồi, chỉ là trà bình thường, nếu y đạo đủ cao, Mạnh sư huynh đã không đi vào dễ dàng như vậy.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Nhất Thế Vô Song đối phó Không Chân là đủ, nhưng đối phó Mạnh Bất Đồng thì kém xa.

- Mạc sư đệ chỉ là Kim Đan kỳ, nếu cấp bậc này muốn vây khốn được ta, cần phải suy nghĩ cẩn thận biện pháp, tạm thời Thần Nông Tông chúng ta không có Y Đạo Trận như vậy, cũng không có trận pháp như thế, chỉ là với thiên phú của sư đệ, hẳn là không khó.

Mạnh Bất Đồng nhìn lướt qua bốn phía, trong mắt hiện lên dị sắc, nói.

Lúc ông ta chưa tới, vốn tưởng rằng Mạc Phàm dùng Y Đạo Trận, đến nơi này mới biết là không phải, nhưng uy lực của trận pháp không phải Y Đạo Trận không kém Y Đạo Trận thông thường, trận pháp này khiến ông ta không khỏi coi trọng Mạc Phàm thêm vài phần.

- Mạnh sư huynh tự mình đến Vạn Yêu Quật, hẳn là không chỉ nói những lời như vậy.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng hỏi.

Không Chân vốn không cần Mạnh Bất Đồng sư huynh tự mình tới cứu, cứu hay không cứu không khác nhau nhiều đối với Mạnh Bất Đồng.

Nhưng nếu ông ta tới đây, vậy thì khác rồi.

Mạnh Bất Đồng không phải tới giết hắn, điểm này hắn có thể chắc chắn 100%, đương nhiên Mạnh Bất Đồng cũng không phải tới chỉ khen hắn vài câu.

- Ta tới nơi này có hai vấn đề muốn đạt được đáp án từ chỗ Mạc sư đệ.

Mạnh Bất Đồng không quanh co lòng vòng, nói thẳng.

- Mời Mạnh sư huynh nói.

- Thứ nhất, Đại Bỉ tông môn lần này, không ít tông môn đã để mắt tới Thần Nông Tông, cho nên tham gia Đại Bỉ có khả năng nguy hiểm tới tính mạng, hơn nữa Đại Bỉ lần này gần như Ngạo Nhật Sơn Tông chắc chắn lấy được vị trí thứ nhất, sư đệ thiên tư hơn người, Mạc sư đệ không cần thiết phải liều mạng với bọn họ, nếu Mạc sư đệ nguyện ý, ta có thể khiến Mạc sư đệ không cần tham gia Đại Bỉ, do Vọng Cơ đệ tử của Vô Phong sư thúc tham gia, cho nên ta muốn biết Mạc sư đệ quyết tâm tham gia Đại Bỉ tông môn hay không?

Mạnh Bất Đồng nhìn chằm chằm Mạc Phàm hỏi.

- Chuyện này Vô Phong sư thúc đã nói với ta, đa tạ ý tốt của Mạnh sư huynh, ta sẽ không từ bỏ Đại Bỉ tông môn, Mạnh sư huynh nói vấn đề thứ hai đi.

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên chút dị sắc, gần như không do dự nói.

Mạnh Bất Đồng nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

Ông ta bưng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt phát lạnh.

- Vấn đề thứ hai là, thực ra Mạnh gia ta vốn không có liên quan tớiMạc sư đệ, sở dĩ như vậy, là vì một số hiểu lầm nho nhỏ, sư huynh đệ chúng ta không cần phải như vậy, cho nên lần này ta tự mình tới, là muốn xác nhận với Mạc sư đệ một phen, Mạc sư đệ nhất định phải gây khó dễ cho Mạnh gia chúng ta, nhúng tay vào chuyện của Mạnh gia bọn ta à?
 
Back
Top Bottom