Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1512: Huyền Vũ Chi Xác


Thứ trong tay Mạnh Vô Kỳ tương tự mai rùa, rõ ràng không phải một khối to, nhưng Mạnh Vô Kỳ như cầm thứ rất nặng.

- Vào đi.

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên dị sắc, hắn cất Trận Bàn nói.

Cửa phòng mở ra, Mạnh Vô Kỳ đi vào, hai tay anh ta nâng thứ như mai rùa đưa cho Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhận lấy mai rùa này, một dòng linh khí được rót vào bên trong, mai rùa vốn to bằng lòng bàn tay lập tức to gấp hai ba lần.

Mạnh Vô Kỳ khẽ nâng mí mắt, trong mắt lộ ra dị sắc.

- Công tử, đây là xác của Huyền Vũ vạn năm lột xác sao?

Trên dược điển mà Mạc Phàm cho anh ta, cũng có tin tức liên quan tới Huyền Vũ vạn năm.

Huyền Vũ vạn năm do Huyền Quy và Huyền Xà sinh ra, có mai rùa nhưng thân rắn, ngàn năm lột xác một tầng da rắn, vạn năm lột xác mai rùa.

Lột xác xong da rắn rất cứng, thủy hỏa bất xâm, mai rùa càng ngộ khí thành sơn.

Mai rùa này hấp thu linh khí của Mạc Phàm, bỗng nhiên diện tích biến to, rất có khả năng là một phần xác của Huyền Vũ vạn năm lột xác.

- Không sai.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng vui mừng, gật đầu nói.

Quả thật khối này là một phần xác ngoài của Huyền Vũ vạn năm lột xác, còn không phải lột xác lần đầu, mà lần thứ hai.

- Long Vạn Sinh đâu, không tới cùng ngươi à?

- Ông ta lấy thứ này ra xong định tự mình giao cho công tử, nhưng một gia đinh của Long gia chạy tới, nói con ông ta đột nhiên lại bệnh nặng, ông ta liền để lại thứ này và một ngọc giản rồi vội vàng chạy đi, bảo ta tự tay giao cho công tử.

Mạnh Vô Kỳ lấy một ngọc giản ra, giải thích.

- Vậy sao?

Mạc Phàm cầm ngọc giản, quét thần thức chú vào bên trong, một tấm bản đồ lập tức xuất hiện trong Thức Hải của hắn, lông mày hắn nhíu chặt.

- Hồ Huyền Vũ?

Hắn có biết về hồ Huyền Vũ, ở phía Bắc Ma Long Tinh, trên một hải đảo tiếp sát vùng địa cực, là một hồ băng.

Bởi vì rất giống Huyền Vũ nằm sấp, nên mới có cái tên này.

Trừ chuyện đó ra, băng hồ này có rất nhiều động băng, không gian bên trong rất không ổn định.

Có một số nơi sản sinh ra không gian ám lưu, không cẩn thận sẽ rơi vào bên trong, thỉnh thoảng còn phun ra huyền sát hàn khí, tu sĩ Hóa Thần bị phun trúng cũng sẽ bị thương.

Nơi này có tung tích của Huyền Vũ vạn năm sao?

- Hồ Huyền Vũ có tung tích của Huyền Vũ vạn năm sao?

Mạnh Vô Kỳ thấy Mạc Phàm nhắc tới nơi này, thì tò mò hỏi.

- Có hay không ta đều phải nhìn một phen, ngươi đi thu dọn đồ trước, sau đó tới Thiên Cơ Các xem giúp ta, thứ tự mới cập nhật của hải tuyển Thần Nông Tông, có lẽ chúng ta sắp rời đi.

Mạc Phàm lấy Thiên Cơ Lệnh của bản thân ra đưa cho Mạnh Vô Kỳ, nói.

Sắp kết thúc hải tuyển của Thần Nông Tông, chỉ còn 10 ngày nữa, trong 10 ngày này hắn nhất định phải tới nơi Thần Nông Tông chỉ định, tiếp tục khiêu chiến những người khác, đồng thời khiêu chiến người đứng đầu.

Còn hồ Huyền Vũ có Huyền Vũ vạn năm hay không, hắn đều phải đi xem.

- Dạ, công tử.

Mạnh Vô Kỳ giơ hai tay nhận lấy Thiên Cơ Lệnh, cung kính gật đầu.

Lúc ấy dựa theo lời Bạch Khởi, chỉ là phía dưới hồ Huyền Vũ có khá nhiều khe hở, không gian tóa phiến hơi nghiêm trọng mà thôi, cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng đó là chuyện trăm năm sau, hiện giờ nhìn một cái cũng không có gì đáng ngại.

Nghĩ như vậy hắn đứng dậy rời khỏi phòng, rời khỏi Thiên Long Thành, lao về phía hồ Huyền Vũ.

Mạnh Vô Kỳ thu dọn một lát, sau đó đi tới Thiên Cơ Các.

Một tiếng sau Mạnh Vô Kỳ chưa rời khỏi tửu đ**m, Lý Thanh Thành và lão giả họ Viên đã đi tới.

- Vô Kỳ, công tử nhà ngươi đâu?

Lý Thanh Thành hỏi.

Mấy ngày nay cô tìm Mạc Phàm vài lần, tất nhiên biết Mạnh Vô Kỳ.

- Chào Lý các chủ, công tử nhà ta đạt được tin về Huyền Vũ vạn năm từ chỗ Long tiên sinh, cho nên đến hồ Huyền Vũ rồi, công tử bảo ta tới Thiên Cơ Các tạm biệt Lý các chủ, thuận tiện cập nhật tin trong Thiên Cơ Lệnh.

Mạnh Vô Kỳ thấy là Lý Thanh Thành và lão giả họ Viên, anh ta không giấu diếm, hơi cúi người với hai người rồi nói.

- Tin về Huyền Vũ vạn năm sao?

Lý Thanh Thành và lão giả họ Viên nhìn nhau, sắc mặt bọn họ thay đổi.

- Làm sao vậy, Lý các chủ?

- Nơi đó không có Huyền Vũ vạn năm, hơn nữa gần đây ít người dám vào trong đó.

Lý Thanh Thành nhíu chặt mày, nói.

Nếu hồ Huyền Vũ có tin về Huyền Vũ vạn năm, chắc chắn không tránh khỏi mạng lưới thông tin của Thiên Cơ Các bọn họ.

Nếu có tin này, cô đã sớm nói cho Mạc Phàm, không đến lượt Long Vạn Sinh nói.

Còn hồ Huyền Vũ, hàng năm có một khoảng thời gian vô cùng không ổn định.

Không ai đến thì không nhìn ra, một khi tiến vào trong sẽ rơi vào mạch nước ngầm khôn cùng và hàn sát khí.

Cho nên bình thường tới lúc này, gần hồ Huyền Vũ không có người và ma thú dám tới gần.

- Vậy chẳng phải Long tiên sinh đang?

Mạnh Vô Kỳ nói một nửa thì dừng lại.

Mai rùa và ngọc giản đều là Long Vạn Sinh đưa tới, nếu tin tức là giả, chỉ sợ Long Vạn Sinh đã phản bội Mạc Phàm.

- Mạc công tử rời đi bao lâu rồi?

Lý Thanh Thành hỏi.

- Đã nửa canh giờ rồi.

- Nửa canh giờ?

Sắc mặt Lý Thanh Thành khó coi, lão giả họ Viên lắc đầu.

Cho dù nơi này cách hồ Huyền Vũ một khoảng, nhưng với tốc độ của Mạc Phàm, đủ để tới hồ Huyền Vũ rồi.

Không nói đến mục đích Long Vạn Sinh dẫn Mạc Phàm tới đó là gì, bọn họ đến tìm Mạc Phàm chính là muốn nói, bọn họ phát hiện tung tích của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Nếu cô đồng ý với điều kiện của Mạc Phàm, sẽ không để Mạc Phàm gặp chuyện không may, ai biết tới muộn nửa canh giờ, Mạc Phàm đã rời khỏi thành.



Hồ Huyền Vũ, Mạc Phàm đứng trên một tảng đá bên hồ, phóng thần thức ra.

Hồ Huyền Vũ lúc này không giống kiếp trước hắn tới, không chỉ hồ nước bị đóng băng, tất cả đảo và mặt biển gần đó đều bị đóng băng, nếu hắn không có ngọc giản dẫn dường, có lẽ hắn sẽ không tìm được nơi này dễ như vậy.

Thần thức của hắn quét một vòng xung quanh, sau đó thu trở về, lông mày hắn nhíu chặt lại.

Dưới thần thức của hắn, nơi này không chỉ không có thứ liên quan tới nội đan của Huyền Vũ vạn năm.

Trái lại…

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, sau đó hắn lấy khối mai rùa Long Vạn Sinh đưa cho ra.

Một pháp ấn đánh vào bên trong, chỉ trong phút chốc ấn ký hình dấu chấm than bay từ trong ra.

Ấn ký này bay một vòng trong không trung, lập tức “bùm” một tiếng nổ tung.

Mạc Phàm khẽ lắc đầu, năm ngón tay hắn nắm chặt, mai rùa lập tức bị bóp nát, rơi lên trên tảng đá.

- Các ngươi đi theo ta lâu như vậy, còn không ra à?

Những lời này vừa vang lên, tiếng kêu kinh ngạc xuất hiện, sáu người đeo mặt nạ xuất hiện ở xung quanh.

ể ế- Tiểu tử, nếu ngươi phát hiện ra chúng ta, còn dám rời khỏi Thiên Long Thành, lá gan đúng là không phải to bình thường.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không thèm nhìn những người này.

Những người này đã đi theo hắn từ lúc hắn rời khỏi Thiên Long Thành.

Nếu hắn không phát hiện ra, vậy hắn không phải y tiên bất tử rồi.

- Long Vạn Sinh, mấy người cũng có thể đi ra rồi.

Mạc Phàm nói về phía một tảng đá.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1513: Cạm Bẫy


Phía sau tảng đá không có chút phản ứng.

- Không ra à?

Mạc Phàm nhíu mày, một tay vung lên không trung, một đạo khí trảm hình nguyệt nha chém lên tảng đá kia.

Không đợi khí trảm đến trước tảng đá kia, mấy bóng dáng ở phía sau cự thạch nhoáng lên một cái rồi đi ra.

“Rầm!” Cự thạch bị khí trảm chém tứ phân ngũ liệt.

Trong mấy nhân ảnh kia, không che mặt như đám người trước, đám người này ngoại trừ Long Vạn Sinh ra, những người khác đều mặc trường bào màu đỏ hoa văn vàng.

Bên hông là đai lưng bạch ngọc, chân đi giày hoa văn vàng, mỗi người đều cao lớn uy vũ, uy phong lẫm liệt.

- Mạc công tử, thật xin lỗi, tuy ngươi đã cứu con trai ta, nhưng ngươi đắc tội quá nhiều người, vì Long gia chúng ta, ta chỉ có thể làm vậy.

Bên cạnh đám người này, Long Vạn Sinh hơi nhếch miệng cười, trên mặt không có chút áy náy.

Mạc Phàm cứu con ông ta, ông ta đã tạ lễ Mạc Phàm đủ rồi.

Ông ta đã không nợ Mạc Phàm, bảo ông ta vì Mạc Phàm mà hủy Long gia bọn họ, chỉ sợ không ai ngu ngốc như thế.

“A.” Trong mắt Mạc Phàm không có chút phẫn nộ, chỉ hơi đáp.

Lúc Mạnh Vô Kỳ nói tin này cho hắn, hắn cũng hơi hoài nghi.

Nếu con trai của Long Vạn Sinh bệnh nặng, hắn là y tiên giỏi nhất ở Thiên Long Thành, Long Vạn Sinh để thứ quan trọng như vậy ở lại, nhưng không mời hắn đi khám bệnh cho con trai ông ta, chuyện này rất không bình thường.

Nhưng hắn vẫn tới đây.

Nhỡ đâu thật sự có tin về Huyền Vũ vạn năm, chuẩn bị cho Tiểu Vũ phương án thứ hai, điều này cũng rất đáng giá.

Còn chuyện Long Vạn Sinh phản bội, cho dù hắn hơi khó chịu, nhưng chỉ một chút.

Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết, loại chuyện này rất bình thường ở Tu Chân giới.

Hắn chỉ gặp Long Vạn Sinh vài lần, chưa nói tới có giao tình gì, không cần thiết phải tức giận vì một người không có giao tình.

- Mạc công tử, nể mặt ngươi cứu con trai ta, ta nói cho ngươi một tin tức, mai rùa trên tay ngươi là thật, nhưng không phải ở hồ Huyền Vũ này, mà do mấy vị này cung cấp, dùng để dụ ngươi tới Thiên Long Thành.

Long Vạn Sinh giải thích.

- Xác Huyền Vũ vạn năm các ngươi mang tới, là đạt được trên người thú Ngạo Nhật Sơn Tông các ngươi nuôi nhốt, chuẩn bị luyện chế Thần Sơn đúng không?

Mạc Phàm dời mắt nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh Long Vạn Sinh, cười nói.

Mấy người này không cần nghĩ, chỉ nhìn y phục là nhìn ra được đệ tử pháp đường của Ngạo Nhật Sơn Tông, chuyên xử lý tu sĩ đắc tội Ngạo Nhật Sơn Tông.

Ví dụ như người trên người có Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú.

Mai rùa Long Vạn Sinh đưa cho hắn là thật, nếu từ người những người này ra, vậy không có vấn đề gì rồi.

Ngạo Nhật Sơn Tông ngoại trừ dưỡng Huyền Xà gần mười vạn năm ra, còn có một Huyền Quy mười vạn năm.

Ngạo Nhật Sơn Tông dùng hai yêu thú này, đào tạo ra một con Huyền Vũ, Huyền Vũ này đỡ một đại sơn rất quan trọng của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Cụ thể là ở nơi nào, hắn không biết.

Nhưng mai rùa Huyền Vũ vạn năm mà Ngạo Nhật Sơn Tông lấy ra, đều từ Huyền Vũ này lột xác.

Bởi vì mai rùa Huyền Vũ có thể biến hóa lớn nhỏ theo linh khí, rất thích hợp luyện nhập sơn thể trung.

- Tiểu tử, ngươi biết nhiều về Ngạo Nhật Sơn Tông của chúng tôi thật.

Trong đám người này, người cầm đầu nhướn mày, lạnh lùng nói.

- Các ngươi tới hơi muộn đó.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.

Hắn để lộ Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú lâu như vậy, lúc này Ngạo Nhật Sơn Tông mới tìm tới, chậm hơn hắn nghĩ nhiều.

- Tiểu tử, nếu ngươi không co đầu rụt cổ ở trong Thiên Long Thành, ngươi sớm đã chết rồi.

Đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông lạnh lùng nói.

Trong Thiên Long Thành cấm tranh đấu, một khi bọn họ ra tay với Mạc Phàm, sẽ hấp dẫn trú quân tới rất nhanh.

Ngoại trừ trú quân ra, Mạc Phàm rất thân với Thiên Cơ Các. Trong trú quân không có cao thủ Hóa Thần, cao thủ duy nhất Nghịch Thủy Hàn cũng bị Mạc Phàm giết, nhưng lão giả họ Viên ở bên cạnh Lý Thanh Thành là tu sĩ Hóa Thần, lão giả họ Viên này ra tay, không chỉ không giết được Mạc Phàm, trái lại sẽ bất đắc dĩ góp vào toàn bộ, cho nên bọn họ mới lấy mai rùa ra, dụ Mạc Phàm tới đây.

Mạc Phàm cười nhạt, dời mắt khỏi đám người của Ngạo Nhật Sơn Tông.

- Tuy ta không có hứng thú trông các ngươi như thế nào, nhưng vẫn nên tháo khăn che mặt xuống đi, Bộ Kinh Phàm, Đông Phương Sóc, mấy người khác hẳn là tới vì Hoa Vĩ Long?

Sắc mặt đám Đông Phương Sóc thay đổi, mấy người nhìn thoáng qua nhau, tay khẽ lướt qua mặt, khăn che mặt biến mất, lộ ra gương mặt của bọn họ.

Không phải người khác, đúng là Đông Phương Sóc, Bộ Kinh Phàm, mấy người còn lại là tu sĩ tranh giành Hoa Vĩ Long ngày đó.

Tuy trong mấy người này chỉ có Đông PhươngSóc là tu sĩ Hóa Thần, nhưng mấy người khác cũng không kém, thực lực kém Bộ Kinh Phàm nửa bước Hóa Thần một chút, nhưng không kém nhiều, không có một người yếu.

- Cuối cùng các ngươi không nhịn được ra tay rồi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Lúc hắn khiêu chiến Nghịch Thủy Hàn, hắn thấy Đông Phương Sóc và Bộ Kinh Phàm ở trong đám người, hắn vốn tưởng rằng giết Nghịch Thủy Hàn sẽ khiến bọn họ sợ hãi một phen, xem ra hắn xem nhẹ sức hấp dẫn của Hoa Vĩ Long rồi.

- Vậy ngươi giao Hoa Vĩ Long, hay muốn lão phu ra tay đây?

Đông Phương Sóc nheo mắt nói.

Lúc trước ông ta có thương tích trên người, cho nên e sợ Mạc Phàm ba phần.

Nhưng trải qua mười ngày, vết thương trên người ông ta đã khôi phục gần khỏi, cho dù Mạc Phàm giết Nghịch Thủy Hàn, Mạc Phàm đấu với ông ta cũng không có bất luận phần thắng nào, huống chi ở đây không chỉ có mình ông ta.

Nếu là như vậy, tới lúc bắt Hoa Vĩ Long rồi.

Nếu không đợi Mạc Phàm vào Thần Nông Tông, bọn họ sẽ không có cơ hội nào.

- Mấy người sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Không sai.

- Chúng tôi chỉ cần Hoa Vĩ Long, ngươi giao Hoa Vĩ Long ra đây, chúng tôi sẽ lập tức rời đi, nếu không sẽ có hậu quả gì hẳn là ngươi biết rõ.

Đông Phương Sóc nhìn đám người Ngạo Nhật Sơn Tông ở phía xa nói.

Tuy Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan, nhưng Mạc Phàm bày thực lực, vẫn khiến ông ta bất an như cũ.

Nếu không ra tay mà lấy được Hoa Vĩ Long, ông ta không muốn ra tay với Mạc Phàm.

- Các ngươi muốn ở đây mãi mãi, vậy thì ở đây cả đi.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

- Cái gì? Tiểu tử, nếu ngươi muốn chết, vậy hôm nay lão phu sẽ tiễn ngươi một đoạn.

Đông Phương Sóc nhíu mày, trong đáy mắt xuất hiện lạnh lẽo, ông ta nghiến răng nói.

Ông ta đường đường là tu sĩ Hóa Thần, Mạc Phàm không chỉ không sợ hãi chút nào, thậm chí còn không để ông ta vào mắt.

Mạc Phàm không để ý tới Đông Phương Sóc, hắn dời mắt nhìn một bên khác.

- Hai vị bên kia, hai người đã dụ một tu sĩ Kim Đan như ta tới đây, không phải chỉ muốn dựa vào không gian ám lưu và hàn sát khí giết ta đúng không, hai người vẫn nên xuất hiện đi, nếu không dựa vào bọn họ, có khả năng không đủ giết ta.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1514: Thủy Phượng


- Hửm?

Đám Đông Phương Sóc nhướn mày, nhìn theo tầm mắt của Mạc Phàm, trên mặt bọn họ tràn đầy vui vẻ.

Mấy bọn họ cộng thêm đám người của Ngạo Nhật Sơn Tông, đã đủ đối phó Mạc Phàm.

Thật không ngờ còn một đám người khác nữa.

Như vậy cho dù Mạc Phàm có năng lực thông thiên cũng không thể thoát khỏi.

Phía Mạc Phàm nhìn, một cơn gió xoáy đột nhiên nổi lên, gió xoáy tản đi, một mỹ phụ và một nam tử tóc bạc xuất hiện.

Mỹ phụ này đúng là người lấy Băng Phong Đảm đi.

Mỹ phụ này vừa xuất hiện, Long Vạn Sinh chớp lóe một cái thì tới bên cạnh mỹ phụ này, quỳ một gối với mỹ phụ.

- Phượng đại nhân, ta đã làm theo lời đại nhân nói, mong Phượng đại nhân tha cho Long gia ta.

Long Vạn Sinh cung kính nói.

- Đứng dậy đi.Mỹ phụ không thèm nhìn Long Vạn Sinh nói.

- Đa tạ Phượng đại nhân, tiểu tử này là người giết Nghịch thiếu con trai đại nhân, cũng chính cậu ta là người diệt tàn hồn của Ma Long.

Long Vạn Sinh vui vẻ trong lòng, ông ta đứng phía sau mỹ phụ, cười mỉa với Mạc Phàm.

Mỹ phụ khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, khóe miệng bà ta hơi nhếch lên nụ cười đầy hứng thú.

- Tiểu tử, tu vi của ngươi không cao, nhưng lá gan không nhỏ.

Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan, tuy có được thực lực mấy trảm, nhưng chỉ là tu sĩ Kim Đan.

Ở trước mặt tu sĩ Hóa Thần, chút thực lực ấy không đủ nhìn.

Nhưng nơi này không chỉ có tu sĩ Hóa Thần, còn không ít tu sĩ Nguyên Anh thực lực không thể khinh thường.

Ví dụ như người của Ngạo Nhật Sơn Tông, tuy những người này không phải nửa bước Hóa Thần, nhưng bất luận là người nào đều không kém Bộ Kinh Phàm nửa bước Hóa Thần.

Ở trước mặt thế trận như vậy, cho dù là Nghịch Thủy Hàn cũng sẽ không nói hai lời, lập tức chạy trốn.

Vậy mà Mạc Phàm còn bảo bọn họ hiện thân, cộng thêm bà ta nữa, Mạc Phàm càng không có khả năng chạy trốn.

- Mẹ của Nghịch Thủy Hàn sao?

Mạc Phàm hơi bất ngờ hỏi.

- Không sai.

Mỹ phụ gật đầu.

- Anh ta là bà nuốt vào, rồi sinh ra sao?

Mạc Phàm lắc đầu, cười nhạt nói.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, vẻ mặt không ít người mờ mịt nhìn về phía mỹ phụ.

- Người còn có thể sinh ra như vậy sao?

Tươi cười trên mặt mỹ phụ cứng đờ, nhưng lập tức khôi phục như thường, sắc bén ở trong mắt bà ta dày đặc hơn nhiều.

- Tiểu tử, ngươi giết con ta, còn di ngôn gì không?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nhạt.

Lúc trước hắn vẫn nghi ngờ, Nghịch Thủy Hàn không phải con trai của Băng Phượng.

Nhìn thấy mỹ phụ này, chỉ trong chớp mắt hắn liền hiểu rõ là vì sao.

Mỹ phụ này không phải là Băng Phượng, mà là một ma thú thuộc tính thủy tên là Thủy Phượng.

Tên của loại ma thú này mang chữ “Phượng”, thực ra chỉ có dáng vẻ giống phượng hoàng mà thôi, không có chút huyết mạch của phượng hoàng.

Cho dù có Băng Phách Chi Thể trời sinh, nhưng thực lực kém Băng Phượng rất nhiều.

Nhưng mỹ phụ này dung hợp Băng Phượng Hồn, có thể phát huy ra một chút uy lực của Băng Phượng.

Chỉ là đáng tiếc, mỹ phụ này còn chưa thể dung hợp Băng Phượng Đảm hoàn toàn.

Nghịch Thủy Hàn vốn giúp mỹ phụ này luyện hóa Băng Phượng Đảm, đáng tiếc Nghịch Thủy Hàn bị g**t ch*t, hơn nữa Băng Phượng Đảm bị hắn chém ra một đạo vết rạn, muốn dung hợp hoàn toàn cần rất nhiều thời gian.

Thiên phú thần thông của Thủy Phượng tên là Thôn Phệ, thứ bị cắn nuốt trải qua một thời gian thai nghén sẽ được sinh ra.

Những người này sẽ có thể chất như Thủy Phượng, còn vô cùng trung thành với Thủy Phượng, hoàn toàn nghe lệnh của Thủy Phượng.

Nghịch Thủy Hàn hẳn là một tu sĩ bị Thủy Phượng thôn phệ, không phải con trai chân chính của mỹ phụ này.

Không chỉ Nghịch Thủy Hàn, nam tử tóc bạc bên cạnh Thủy Phượng cũng từng bị Thủy Phượng thôn phệ.

- Tiểu tử, ngươi không nghe thấy lời bản cung nói sao?

Mỹ phụ thấy Mạc Phàm không nói lời nào, thì lạnh lùng nói.

- Di ngôn, ta không có, nhưng ta có mấy câu muốn nói với các ngươi.

- Thứ nhất, Hoa Vĩ Long ở đây, hôm nay các ngươi không lấy được, sau này các ngươi càng không lấy được.

Mạc Phàm lấy Hoa Vĩ Long ra nói.

- Thứ hai, ta vốn đến tìm Huyền Vũ vạn năm, ta thất bại, hôm nay các ngươi tới tìm ta báo thù, cũng sẽ giống như ta, thất bại.

- Tiểu tử, ngươi làm chúng ta thất bại thế nào đây?

Một đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông cười khinh thường nói.

Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan, có thể khiến hai Hóa Thần và một đám tu sĩ Nguyên Anh thất bại sao?

- Trừ phi heo có thể leo cây.

Đông Phương Sóc cười nói.

- Thứ ba, quả thật ta không phải đối thủ của các ngươi.

Mạc Phàm nói tiếp.

Với thực lực của hắn hiện giờ, nếu không dựa vào những thứ khác, với không cho hắn đủ thời gian chuẩn bị, hắn chỉ có thể đối phó ba tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong của đại tông môn.

Nhiều hơn ba người, hắn chỉ có thể chạy trốn.

Còn tu sĩ Hóa Thần, cho dù là tán tu Hóa Thần ở tinh cầu nhỏ, chỉ cần không bị trọng thương giống như Đông Phương Sóc, hắn sẽ không ra tay với tu sĩ Hóa Thần, lập tức rời đi.

Bởi vì hắn ra tay với tu sĩ Hóa Thần, người bị giết chỉ là hắn.

Đông Phương Sóc thấy Mạc Phàm thừa nhận không phải đối thủ, thì nói với những người khác:

- Các vị, chúng tôi chỉ cần Hoa Vĩ Long trên người tiểu tử này, không biết các vị có ý kiến không?

Nhu cầu cấp bách của ông ta là cần Hoa Vĩ Long giải quyết một vấn đề trên người, nếu không một tu sĩ Hóa Thần sẽ không cướp của một tiểu tử cấp bậc Kim Đan.

- Ta chỉ cần cơ thể của tiểu tử này.

Mỹ phụ nói tiếp.

Cơ thể Mạc Phàm tốt hơn bà ta nghĩ nhiều, nếu thôn phệ Mạc Phàm, sẽ có được chỗ tốt không tưởng tượng được.

Tuy Hoa Vĩ Long là bảo vật vô cùng quý hiếm, nhưng kém cơ thể Mạc Phàm một chút.

Mấy người của Ngạo Nhật Sơn Tông do dự một lát, sau đó nhìn thoáng qua nhau.

Tuy bọn họ là người của Ngạo Nhật Sơn Tông, nhưng Đông Phương Sóc và mỹ phụ đều là tu sĩ Hóa Thần.

Nếu bọn họ không đồng ý, chỉ sợ không bắt được Mạc Phàm dễ dàng như vậy.

Hơn nữa mục đích của bọn họ không giống mục đích của hai người này.

- Hai thứ này thuộc về mọi người, những thứ khác trên người tiểu tử này đều thuộc về chúng tôi.

Bọn họ chỉ tới liệp sát Mạc Phàm, ở trong mắt người thường Hoa Vĩ Long vô cùng trân quý, nhưng không là gì trong mắt Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, bọn họ không định mang thi thể của Mạc Phàm về, đưa cho mỹ phụ này cũng không phải không thể được.

- Có thể.

Mỹ phụ gật đầu.

- Ta cũng không có vấn đề.

Đông Phương Sóc nói tiếp.

Một đám người phân chia một lát đã xong, sau đó tất cả đôi mắt đều nhìn về phía Mạc Phàm.

- Tiểu tử, ngươi còn gì muốn nói?

Một người của Ngạo Nhật Sơn Tông nhìn Mạc Phàm như nhìn con mồi, nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nhìn lướt qua Đông Phương Sóc và mỹ phụ mặc cung trang.

- Ta không giết được hai ngươi, lần này ta cũng không chuẩn bị giết, nhưng ta sẽ giết, các ngươi đợi thời cơ thì tốt, quả thật các ngươi có năng lực giết ta, nhưng các ngươi chọn sai thời gian, cũng chọn sai địa điểm rồi.

- Có ý gì?

Đám Đông Phương Sóc nhíu mày, vẻ mặt ngây ngốc.

- Ý là các ngươi nên chọn sớm vài ngày, địa điểm không phải hồ Huyền Vũ, một nơi không có Huyền Vũ.

Mạc Phàm cười lạnh lùng nói.

Hắn nói xong thì vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí nhập vào trong quả đấm của hắn một cách dũng mãnh, một quyền đánh mạnh xuống dưới chân.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1515: Nghịch Chuyển


“Rầm!” Một tiếng thật lớn vang lên.

Một quyền của Mạc Phàm đánh xuống, chỉ trong chớp mắt cự thạch ở dưới chân vỡ nát, quyền kình cường đại giống như vì sao rơi xuống hồ Huyền Vũ.

Đất đai chấn động dữ dội, chỉ trong phút chốc đã văng tung tóe thành vô số mảnh, lan tràn ra bốn phía.

Hồ Huyền Vũ vốn đang yên tĩnh, giống như bên trong núi lửa được ném lượng lớn thuốc nổ.

Chẳng qua bên trong hồ Huyền Vũ không có nham thạch nóng chảy, chỉ có hàn sát khí và không gian ámlưu càng nguy hiểm hơn nham thạch nóng chảy.

Chỉ trong phút chốc, không chỉ xung quanh Mạc Phàm được mấy thứ này vờn quanh, xung quanh đám Đông Phương Sóc cũng nhanh chóng được bao quanh bới hàn sát khí và không gian ám lưu.

Bên trong đám Đông Phương Sóc, một nam tử đeo thiết kiếm trên lưng không cẩn thận, cánh tay bị hàn sát khí phun trúng, cả cánh tay biến thành khối băng.

Chuyện này còn chưa xong, hàn sát khi theo cánh tay anh ta, lan ra toàn thân của anh ta.

- Tay của ta.

Đệ tử của Thiết Kiếm Môn hét to một tiếng, không do dự chém cánh tay của mình, bóng dáng anh ta nhoáng lên một cái liền lùi về xa.Nhưng anh ta mới rời khỏi không xa, một vòng xoáy lặng yên không tiếng động xuất hiện trước người anh ta.

Đệ tử của Thiết Kiếm Môn này lại không cẩn thận rơi vào trong vòng xoáy, cơ thể Nguyên Anh bị tứ phân ngũ liệt.

- Tất cả đừng hoảng hốt, tiểu tử chết tiệt, giết cậu ta trước đã.

Mỹ phụ nhíu mày, tức giận nói.

Thân thể bà ta nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh Mạc Phàm.

Sắc mặt Đông Phương Sóc, Bộ Kinh Phàm và mấy người của Ngạo Nhật Sơn Tông thay đổi, nhưng nhanh chóng trấn định lại, trên người bọn họ chớp lóe quang hoa, đều xông về phía Mạc Phàm.

Ở giữa không trung, vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt.

Nếu là mấy ngày trước, những người này dụ hắn ra ngoài, hắn muốn đi không khó, nhưng muốn giết người ngoại trừ Đông Phương Sóc và mỹ phụ ra, gần như là không có khả năng.

Hiện giờ Ma Long đã được hắn phong ấn hoàn toàn, vậy thì khác rồi.

Sau khi Ma Long được hắn phong ấn, hắn vẫn chưa thử uy lực và tiêu hao, giờ thử với mấy người này một lần vậy.

Con mắt kia của hắn nhắm lại rồi mở ra, liên hoa huyết sắc nở rộ trong mắt hắn, một long ảnh bay từ trong liên hoa ra, chỉ trong chớp mắt đã đến bầu trời trên đỉnh đầu Mạc Phàm.

“Rống!” Tiếng long ngâm vang lên.

Ma Long vốn chỉ to bằng sợi tóc, chỉ trong chớp mắt đã biến thành trăm mét.

Không chỉ bầu trời tối sầm lại trong chớp mắt, ngay cả xao động ở hồ Huyền Vũ cũng lập tức yên tĩnh trở lại dưới khí tức kh*ng b* của Ma Long.

- Đi giết hai bọn họ.

Mạc Phàm ra lệnh cho tàn hồn của Ma Long.

Đôi cánh của tàn hồn Ma Long giãn ra, không do dự xông về phía Đông Phương Sóc và mỹ phụ.

Cách Mạc Phàm không xa, mỹ phụ và Đông Phương Sóc thấy Ma Long này thì mắt mở to, chỉ trong chớp mắt sắc mặt bọn họ rất khó coi.

- Tàn hồn của Ma Long, sao lại có chuyện này được?

Vẻ mặt Đông Phương Sóc khó có thể tin nói.

Không phải Ma Long đã bị Mạc Phàm diệt rồi sao, sao lại được Mạc Phàm thả ra.

Ngoài ra tàn hồn Ma Long xuất hiện lần này không chỉ không yếu hơn lần trước, trái lại còn mạnh hơn một chút.

Còn như chịu sự khống chế của Mạc Phàm, vậy thì đáng sợ rồi.

Mỹ phụ mặc cung trang cũng không khá hơn chút nào, tuy lần trước tàn hồn Ma Long xuất hiện bà ta không ở đó, nhưng Băng Phượng Hồn trên người bà ta là tàn hồn của Băng Phượng để lại do bị Ma Long diệt.

Linh hồn của bà ta và Băng Phượng dung hợp lại với nhau, đến bây giờ vẫn còn sợ hãi Ma Long.

Hai người gần như không có bất luận do dự gì, quay đầu bỏ chạy về phía xa.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, ý niệm của hắn vừa động, Ma Long một phân thành hai, phun ra long tức màu đen đuổi theo hai người kia.

Có tàn hồn của Ma Long đối phó hai người này, Mạc Phàm nheo mắt nhìn những người còn lại.

Tàn hồn của Ma Long này cũng có thực lực Hóa Thần, chỉ có thể chấn nhiếp Đông Phương Sóc và mỹ phụ kia một phen, muốn giết hai người rất khó, giết hai người còn cần phải trả giá rất đắt, tàn hồn của Ma Long đuổi bọn họ đi là được.

Lần này hắn chỉ cần giết những người còn lại được rồi.

Hắn không giết được tu sĩ Hóa Thần, những người này đủ rồi.

Ngoài ra đã lâu rồi thực lực của hắn không tăng lên, nhân cơ hội này tăng tới Kim Đan đỉnh phong vậy.

Cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, mới dễ lấy được vị trí số 1 hải tuyển, nếu không hắn khó mà thắng được Vọng Cơ sư huynh.

Hắn vươn một tay ra, Cửu Tinh và Mệnh Kiếm Ảnh cùng xuất hiện trong tay hắn.

- Bắt đầu từ ngươi trước.

Mạc Phàm nhoáng lên một cái liền đến trước người nam tử tóc bạc, Cửu Tinh lập tức chém về phía nam tử tóc bạc.

- Tiểu tử, ngươi cảm thấy ta là tên phế vật Nghịch Thủy Hàn kia à, không có tàn hồn của Ma Long, ngươi cảm thấy ngươi là đối thủ của ta sao, chủ nhân ta không có ở đây, vậy để ta tới lấy cơ thể ngươi.

Nam tử tóc bạc cười âm trầm, Huyền Băng Côn ngọc bạch xuất hiện trong tay hắn.

Tàn hồn của Ma Long đuổi theo Đông Phương Sóc và mỹ phụ, chỉ còn lại Mạc Phàm, mình ông ta đủ đối phó rồi.

Ông ta không quan tâm Cửu Tinh của Mạc Phàm, một côn không do dự đánh về phía Mạc Phàm.

Theo một côn này, vậy mà hàn sát khí ở xung quanh lao về phía Mạc Phàm một cách dũng mãnh theo Huyền Băng Côn trong tay nam tử tóc bạc.

Mạc Phàm nhíu mày, trường kiếm Cửu Tinh nhất chuyển trong không trung, chắn trước Huyền Băng Côn của nam tử tóc bạc, đồng thời Mệnh Kiếm nhất chuyển, giống như một đạo quang đâm về phía nam tử tóc bạc.

“Keng!” Cơn gió được nhấc lên, Cửu Tinh và Huyền Băng Côn chạm vào nhau, chỉ trong chớp mắt xung quanh dập nát.

Cửu Tinh không chỉ không chặt đứt được Huyền Băng Côn, trái lại hàn sát khí trên Huyền Băng Côn theo Cửu Tinh lan tràn lên tay Mạc Phàm.

Không chỉ như vậy, Mệnh Kiếm đâm lên người nam tử tóc bạc, nhưng giống như đâm vào không khí, nam tử tóc bạc không có chút phản ứng, chỉ có mấy sợi tóc trên trán ông ta rụng ra.

- Tiểu tử, vậy mà ngươi có hai thanh linh khí, hai thanh linh khí này đều là của ta.

Nam tử tóc bạc cười mỉa nói.

Huyền Băng Côn trên tay ông ta là một thanh linh khí, nếu Cửu Tinh trên tay Mạc Phàm không phải là linh khí, Cửu Tinh đã bị chém đứt.

Còn Mệnh Kiếm của Mạc Phàm, vậy mà có thể thương tổn được ông ta, tất nhiên cũng là linh khí không kém.

Một tiểu tử từ Hạ giới tới, vậy mà có hai kiện linh khí.

- Hàn Sát Chi Thể sao?

Mạc Phàm nhướn mày, hiểu ra nói.

- Ngươi phát hiện ra rồi à, vậy ngươi có thể đi chết đi.

Nam tử tóc bạc hơi nhếch miệng cười đắc ý, Huyền Băng Côn trên tay ông ta biến thành hàn sát khí, xuyên qua Cửu Tinh của Mạc Phàm, đánh về phía Mạc Phàm.

Mà lúc này…

Hàn sát khí ở xung quanh được Huyền Băng Côn đưa tới cũng đã đến, hình thành một căn nhà giam, bao vây Mạc Phàm ở bên trong.

Không chỉ hàn sát khí, Bộ Kinh Phàm cùng với mấy người của Ngạo Nhật Sơn Tông cũng chạy tới.

Mạc Phàm cười nhạt, đôi mắt hắn nheo lại.

- Quả thật ngươi mạnh hơn Nghịch Thủy Hàn nhiều.

Hàn Sát Chi Thể là một loại thể chất luyện Băng Phách Chi Thể đến thâm sâu, khả hư khả thực, rất khó chơi.

- Nhưng ngươi đấu với ta không đúng lúc, ngươi có thể đi chết đi, đốt!

Mạc Phàm nhắm mắt rồi mở ra, Hồng Liên Nghiệp Hỏa phun trào từ mắt hắn ra, giống như hai đạo laser b*n r*.

Mệnh Kiếm không có tác dụng nhiều với nam tử tóc bạc, nhưng ở dưới Hồng Liên Nghiệp Hỏa, đầu nam tử tóc bạc bị hỏa diễm xuyên thủng, Hồng Liên Nghiệp Hỏa lan ra khắp người ông ta.

Nam tử tóc bạc chết.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1516: Ngạo Nhật Đông Sơn Phách!


Cách đó không xa, mỹ phụ mặc cung trang đang tránh né tấn công của Ma Long cảm nhận được nam tử tóc bạc đã chết, trên mặt bà ta lập tức hiện lên vẻ dữ dằn.

- Đáng chết, tiểu tử, ta phải giết ngươi.

Nghịch Thủy Hàn và nam tử tóc bạc đều là quân cờ bà ta đắc ý nhất, nhất là nam tử tóc bạc, bồi dưỡng thêm một thời gian nữa, cách cảnh giới Hóa Thần không xa rồi.

Lần này thì hay rồi, bị Mạc Phàm giết hai người.

Nếu hai người đều chết, vậy thì lấy Mạc Phàm bổ sung vậy.

Quả thực tàn hồn của Ma Long không yếu, thực lực cũng tương đương bà ta, nhưng mỗi kích đều chậm lại một chút.

Nếu chỉ có mình bà ta, bà ta sẽ không liều mạng với Ma Long như vậy, nhưng còn có Đông Phương Sóc ở đây, vậy thì khác rồi.

Mỹ phụ nổi giận thét lên một tiếng, biến thành một con phượng hoàng hàn khí mênh mông, cơ thể không nhỏ hơn Ma Long chút nào.

Mỹ phụ biến thành phượng hoàng, không do dự xông về phía Ma Long.

Một con rồng một con phượng vật lộn trong không trung.

Năng lượng kh*ng b* dao động, giống như bão ảnh hưởng xung quanh.

Chỉ trong phút chốc, xung quanh là một vùng tứ phân ngũ liệt.

Một kích giết nam tử tóc bạc, Mạc Phàm tránh thoát công kích của đám Bộ Kinh Phàm, hắn giống như cảm nhận được áp lực từ tàn hồn của Ma Long.

Ý niệm của hắn vừa động, hỏa diễm màu đen dấy lên trên người Ma Long trước người mỹ phụ.

Hỏa diễm màu đen này vừa dấy lên, trong mắt mỹ phụ biến thành phượng hoàng xuất hiện vẻ e sợ.

- Đây là?

Phượng trảo của bà ta và tàn hồn Ma Long chạm nhau, hàn sát khí của bà ta bị hỏa diễm màu đen hấp thu, hỏa diễm màu đen giống như nhiên liệu, chỉ trong chớp mắt đã thịnh vượng hơn nhiều.

Hỏa diễm màu đen này yếu hơn hàn sát khí của bà ta một chút, nhưng chỉ trong phút chốc, trên cơ thể bà ta có thêm vài vết thương kh*ng b*.

Mà bên phía Ma Long, không chỉ không yếu hơn, trái lại càng đánh càng mạnh.

Không chỉ bên bà ta, bên Đông Phương Sóc cũng không dễ chịu gì.

Đông Phương Sóc thấy mỹ phụ đấu với Ma Long, cũng nghiêng đầu đấu với Ma Long chỗ mình.

Dù sao ông ta đã chọc tới Mạc Phàm, nếu lần này không lấy được Hoa Vĩ Long, đợi Mạc Phàm vào Thần Nông Tông, vậy sẽ như lời Mạc Phàm nói, ông ta đợi bị Mạc Phàm giết đi.

Bên ông ta mới đầu đấu với Ma Long còn tạm, nhưng không quá mấy chiêu, lôi điện màu đen xuất hiện trên người Ma Long.

Dưới lôi điện màu đen này, tàn hồn của Ma Long không chỉ tốc độ tăng nhanh, còn hấp thu linh khí của ông ta.Mấy chiêu tiếp, ông ta không kiếm được chút tiện nghi nào, trên người cũng xuất hiện mấy vết thương.

Ở một bên khác, Mạc Phàm giơ tay cắm Mệnh Kiếm vào trên mặt hồ.

Mệnh Kiếm lập tức biến thành một trận pháp hình vòng tròn, rồi lan ra xung quanh.

Bộ Kinh Phàm và đám người của Ngạo Nhật Sơn Tông thấy trận pháp này lan tới, thì bay lên trời.

Bộ Kinh Phàm lấy một đại đỉnh ra, ném lên không trung.

Đại đỉnh này vừa đến không trung thì nhanh chóng biến to.

Chỉ trong phút chốc đã to thành mấy trăm thước.

Không chỉ nhốt Mạc Phàm ở bên trong, trận pháp do Mệnh Kiếm của Mạc Phàm tạo thành cùng bị đại đỉnh này bao phủ.

- Cửu Trọng Sơn.

Bộ Kinh Phàm đánh một pháp ấn vào bên trong đại đỉnh.

Trên đại đỉnh đại phóng thanh quang, bỗng nhiên áp lực khổng lồ hàng lâm, không chỉ trấn trụ hàn sát khí và không gian ám lưu ở xung quanh, còn áp chế về phía Mạc Phàm.

Sơn ấn trong tay mấy đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông sáng lên, mấy Thần Sơn như ngọn núi từ trên trời giáng xuống, rơi về phía Mạc Phàm.

Dưới áp lực của Thần Sơn và vạn quân, Mạc Phàm nhìn chằm chằm Cửu Tinh trong tay.

- Vừa rồi ngươi bị xem thường, bây giờ để bọn họ biết, bọn họ hoang đường tới cỡ nào.

Cửu Tinh không chỉ là linh khí, còn là linh khí không nhiều trong vô số linh khí của Tạo Hóa Môn bị hủy diệt còn sót lại, sao Huyền Băng Côn của nam tử tóc bạc dùng Hàn Sát Chi Phách luyện chế có thể so sánh được.

- Ngũ Tinh!

Hắn khẽ quát một tiếng, Tạo Hóa Kim Đan màu bạc ở trong cơ thể hắn vận chuyển, lực tạo hóa nhập vào trong Cửu Tinh một cách dũng mãnh.

Năm ngôi sao trên Cửu Tinh, từng ngôi sao sáng lên, ngân quang bao phủ Cửu Tinh ở bên trong.

- Trảm!

Hai tay hắn nắm chặt Cửu Tinh, Cửu Tinh giống như tuệ tinh tảo nguyệt, một đạo bạch quang quét qua những Thần Sơn kia.

Chỉ là một đạo kiếm khí, ở Thần Sơn và bên trong thanh quang do đại đỉnh hạ xuống, đạo kiếm khí này nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, giống như bươm bướm nhào vào lửa.

Nhưng mà…

“Bùm!” Âm thanh kinh thiên động địa vang lên.

Đại đỉnh chiếu thanh quang như tinh hà đảo lưu, trái lại nhào ngược về phía đại đỉnh.

Không chỉ thanh quang này, ngay cả mấy tòa Thần Sơn cũng như vậy.

Thần Sơn chấn động, liền bay nhanh về phía đại đỉnh.

“Keng!” Âm thanh như gõ chuông vang lên, đại đỉnh và Thần Sơn tỏa ra hào quang, từng đạo vết rạn xuất hiện trên Thần Sơn, đại đỉnh thì vỡ nát trong chớp mắt.

Sắc mặt Bộ Kinh Phàm trắng bệch, máu tươi chảy từ khóe miệng anh ta ra, trong mắt anh ta không còn bình tĩnh.

Mạc Phàm quá lợi hại rồi, một người một thanh kiếm, không chỉ chém lùi mấy tòa Thần Sơn của Ngạo Nhật Sơn Tông, còn phá nát Chấn Thiên Đỉnh của ông ta.

Đổi lại là những người khác, đã sớm bị đè thành thịt nát rồi.

Đám người của Ngạo Nhật Sơn Tông không sợ, trái lại ý chí chiến đấu càng mạnh hơn.

- Tiểu tử, hôm nay ngươi phải chết, Ngạo Nhật Như Hồng!

Mặt trời xuất hiện trên tay mấy người của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Chỉ trong chớp mắt, mặt trời biến thành đường kính trăm mét, lâm không mà đứng.

Trong lúc này, trên không Ma Long Tinh giống như xuất hiện nhiều mặt trời, cho dù đứng ở rất xa Thiên Long Thành đều có thể nhìn thấy.

Trên những mặt trời này, một đạo quang chậm rãi chui từ trong ra.

Cả quá trình nhìn như rất lâu, thực ra là chỉ trong chớp mắt.

Những mũi tên ánh sáng co rụt lại về sau, rồi xông tới phía Mạc Phàm như cầu vồng.

Kiếm quang này tới chỗ nào, toàn bộ đều bị đốt sạch, để lại từng đạo cầu vồng màu đen trong không trung.

Chỉ trong chớp mắt, mũi tên ánh sáng đã tới trước người Mạc Phàm.

- Hôm nay phải chết là các ngươi, Thất Tinh!

Hai ngôi sao khác trên thân kiếm Cửu Tinh sáng lên, không gian xung quanh Mạc Phàm chấn động liên tục hai lần.

Hai tay hắn cầm kiếm, cắm Cửu Tinh lên đất.

“Rầm!” một tiếng thật lớn, một tinh cầu màu bạc xuất hiện xung quanh hắn, bao hắn ở bên trong.

Mấy mũi tên ánh sáng bắn lên trên tinh cầu màu bạc, chỉ trong chớp mắt tinh cầu màu bạc vỡ ra.

Nhưng vài đạo mũi tên ánh sáng không chỉ không bay về phía Mạc Phàm, mà bay ngược lại theo đường cũ, bay về phía mấy đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Khóe miệng đám người của Ngạo Nhật Sơn Tông nhếch lên, giống như không thấy mũi tên ánh sáng bay ngược về.

- Chỉ dựa vào một thanh kiếm, cũng muốn giết chúng ta, tiểu tử, tới lúc ngươi chết đi rồi.

Một đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông trong đó cười mỉa nói.

Anh ta vừa nói xong những lời này, năm ngón tay bọn họ nắm chặt, mặt trời vĩ đại bao mũi tên ánh sáng trở về biến mất trong tay bọn họ.

Cơ thể mấy người cũng biến mất theo, khi xuất hiện lần nữa trên người lóe sáng kim quang đã đến bên cạnh Mạc Phàm.

- Ngạo Nhật Đông Sơn Phách!

Trong tay mỗi người xuất hiện một thanh đao hoặc kiếm, hay là binh khí khác, lực lượng kh*ng b* khó có thể hình dung xuất hiện trên binh khí trong tay bọn họ, đâm về phía Mạc Phàm.

Thấy người của Ngạo Nhật Sơn Tông ra tay, đám Bộ Kinh Phàm hơi sửng sốt, Bộ Kinh Phàm do dự một lát, lấy một binh khí thanh đồng hình cái giản theo phong cách cổ xưa ra, biến mất tại chỗ.

Mấy người khác, bọn họ chuẩn bị một kích đã lâu vẫn không ra tay, bây giờ quyết tâm tiến lên.

Chỉ trong chớp mắt, Mạc Phàm rơi vào trong vây giết của hơn mười người.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1517: Cửu Tinh Lạc Nguyệt.


Cách đó không xa, Long Vạn Sinh vẫn không ra tay hơi nhếch miệng, ông ta thở phào nhẹ nhõm.

Dưới bao vây tấn công của nhiều cao thủ như vậy, Mạc Phàm giãy dụa lâu như thế, cuối cùng cũng sắp chết rồi.

Phải biết rằng ở đây có hai cao thủ Hóa Thần, và hơn mười cao thủ Nguyên Anh, đổi lại là những người khác, chỉ sợ bị giết lâu rồi.

Nếu Mạc Phàm không chết, chỉ sợ Long gia bọn họ xong rồi.

Tử đạo hữu bất tử bần đạo, Mạc Phàm chết thì hơn.

Ở một bên khác, Đông Phương Sóc và mỹ phụ vốn sắp không chịu được, nhưng thấy một màn như vậy thì càng thêm ra sức.

Bọn họ chỉ cần chống đỡ thêm một lát là được, Mạc Phàm sống không lâu nữa đâu.

Giữa mọi người, Mạc Phàm nhìn thoáng qua binh khí đâm về phía hắn, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, không có một chút sốt ruột nào, hai chữ truyền từ miệng hắn ra:

- Cửu Tinh!

Một tay hắn chậm rãi rút trường kiếm Cửu Tinh ra, hai sao còn lại cũng sáng lên.

Ngay sau đó.

Trái lại trên người Mạc Phàm không xuất hiện tinh cầu nữa, nhưng hơn mười tinh cầu phân chia ra xuất hiện trên người đám người của Ngạo Nhật Sơn Tông, Bộ Kinh Phàm, và mấy người khác.

Vẻ mặt mấy người sửng sốt, cơ thể giống như bị định trụ, binh khí ở trong tay không có biện pháp tiến lên trước nửa phân.

- Cơ thể của ta?

- Chuyện này, chuyện này là sao?

Vừa rồi đám người còn vênh váo đắc ý, chỉ trong chớp mắt trên mặt tràn đầy bối rối.

Quả thật tinh cầu bảo hộ Mạc Phàm đã được phá, nhưng không có nghĩa là bọn họ có cơ hội nữa.

Trái lại bọn họ đã tiến vào trong bẫy của Mạc Phàm.

Bởi vì ở bên trong tinh cầu nhỏ này, bọn họ không thể dùng một chút lực Nguyên Anh, cơ thể giống như không còn là của mình, căn bản không thể nhúc nhích.

Cho dù là người của Ngạo Nhật Sơn Tông, hay là đám Bộ Kinh Phàm cũng như vậy, không có một ai ngoại lệ.

- Tiểu tử, chúng tôi là chân pháp đường của Ngạo Nhật Sơn Tông, nếu ngươi dám giết chúng tôi, hậu quả thế nào hẳn là ngươi hiểu rõ.

Một đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông nhíu mày nói.

Nếu người của chân pháp đường đi chấp hành nhiệm vụ bị người ta giết Ngạo Nhật Sơn Tông sẽ phái người của chân vũ đường.

Người của chân vũ đường, thấp nhất cũng là tu sĩ Hóa Thần, giết Mạc Phàm đơn giản như nghiền chết một con kiến.

Hơn nữa chân vũ đường giống như bọn họ, mỗi lần ra tay đều là 6 người một tổ.

Sáu tu sĩ Hóa Thần, còn không giết được một tu sĩ Kim Đan?

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, hắn lạnh lùng liếc đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông một cái.

- Ta dụ các ngươi tới là muốn giết các ngươi, tốt nhất là Ngạo Nhật Sơn Tông các ngươi phái Long Ngạo Thiên tới giết ta, nếu không ta sẽ dụ người của Ngạo Nhật Sơn Tông các ngươi ra, sau đó giải quyết từng đám.

- Long Ngạo Thiên, ngươi?

Mấy đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông sửng sốt, chỉ trong chớp mắt đã hiểu rõ.

Bình thường có ai giết người của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, trốn còn không kịp.

Mạc Phàm lại lấy Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú ra, cố ý dụ bọn họ tới, xem ra là có cừu hận rất sâu với Long Ngạo Thiên.- Mạc công tử, chúng tôi chỉ tham tiền tài mà thôi, ngươi…

Bộ Kinh Phàm kích động nói.

Ông ta thử nhiều phương pháp, đều không thể làm gì được tinh cầu nhỏ này.

Cứ tiếp tục như vậy, ông ta chắc chắn sẽ chết trên tay Mạc Phàm.

- A… Ý của ngươi là, các ngươi tới giết ta, tuy không thành công, nhưng ta nên tha thứ cho các ngươi sao?

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

- Chuyện này…

Mặt Bộ Kinh Phàm đỏ bừng, không biết phải nói gì.

- Bạo!

Mạc Phàm khẽ quát.

Trong những tiểu tinh cầu đó, bỗng nhiên lóe lên tinh quang, bao phủ mọi người ở trong.

Tinh quang thu lại, ngoại trừ pháp bảo trong tay những người này, những thứ khác đều biến thành ngôi sao rơi trên đất.

Ở phía xa, vẻ mặt Long Vạn Sinh ngẩn ra, trong mắt đều là khó mà tin được.

Ông ta tưởng rằng những người đó sẽ ép Mạc Phàm tới đường cùng, không ngờ chỉ trong chốc lát, những người này đã bị Mạc Phàm giết.

Ông ta gần như không do dự, xoay người bay về phía xa.

Sắc mặt Đông Phương Sóc và mỹ phụ cũng không khá hơn chút nào, nhiều cao thủ Nguyên Anh như vậy, bọn họ giết hết cũng không khó.

Nhưng Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan, chuyện này quá khó tin rồi.

Một tu sĩ Kim Đan, giết tu sĩ Nguyên Anh đơn giản như giết gà.

Hai người vốn đang định chống đỡ thêm lát nữa, nhưng thấy một màn như vậy bọn họ quyết định rời đi.

Ma Long chịu khống chế của Mạc Phàm, vừa rồi Mạc Phàm phân tâm đối phó những người khác, hiện giờ Mạc Phàm giết toàn bộ mấy người khác rồi, nếu đơn độc khống chế Ma Long, không phải không có khả năng giết được bọn họ.

Hai người nghĩ như vậy, thì vội vàng xoay người biến mất khỏi chân trời.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua hai người, không bảo Ma Long đuổi theo bắt.

Ý niệm của hắn vừa động, trong mắt hắn nở rộ hồng liên, Ma Long nhanh chóng thu nhỏ lại, quay trở về sâu trong đáy mắt hắn, suy yếu xuất hiện trên mặt hắn.

Nếu Đông Phương Sóc và mỹ phụ chống đỡ thêm lát nữa, sẽ phát hiện người chống đỡ không được là hắn.

Ma Long tiêu hao quá lớn, hắn mới thả ra chưa qua 3 phút, nhưng linh khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao chín phần.

Lại đánh tiếp, một phút cũng không kiên trì nổi, hắn chỉ có thể bảo Ma Long đưa hắn về Thiên Long Thành.

Hắn không đuổi theo Đông Phương Sóc và mỹ phụ, nhưng nhìn về phía Long Vạn Sinh.

- Cửu Tinh Lạc Nguyệt.

Cửu Tinh trong tay hắn chém về phía Long Vạn Sinh rời đi.

Trên bầu trời, một vòng ánh trăng lập tức xuất hiện, giống như ngôi sao rơi xuống chém về phía Long Vạn Sinh.

Hắn không có cảm giác với việc Long Vạn Sinh phản bội, nhưng không có nghĩa là phản bội hắn xong, còn có thể sống sót.

Long Vạn Sinh còn chưa chạy được xa, thì phát hiện bỗng nhiên trời tối sầm lại, sau đó uy áp khổng lồ đè về phía ông ta.

Ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, mí mắt lập tức nâng lên.

Ánh trăng như tiểu sơn thiêu đốt hỏa diễm hừng hực, đã đến nơi cách ông ta chưa tới mười thước.

- Không, Mạc công tử tha mạng, con ta còn đợi ta về nhà…

Long Vạn Sinh không cam lòng kêu lên.

- Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt không thể sống.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn cứu con trai của Long Vạn Sinh, Long Vạn Sinh dụ hắn tới cạm bẫy này, còn muốn hắn tha thứ?

Ánh trăng vẫn chiếu xuống, đập mạnh lên người ông ta.

Một hố sâu xuất hiện, sóng năng lượng tàn sát bừa bãi xung quanh, hàn sát khí và không gian loạn lưu lại sôi trào hừng hực, Huyền Vũ vốn bừa bãi không chịu nổicàng giống như phế tích.

Mạc Phàm xác nhận khí tức của Long Vạn Sinh đã biến mất, hơn nữa xung quanh không còn tu sĩ khác, văn tự Yêu Tộc màu xanh xuất hiện trên người hắn, chỉ trong phút chốc đã bao trùm trăm mét.

Có ít người biết Sát Sinh Đại Thuật trên Địa Cầu, nhưng ở Tu Chân giới thì khác.

Nếu bị người ta nhận thấy, chỉ sợ sẽ kh*ng b* hơn hắn có được huyết mạch Hồng Liên và Tạo Hóa Ấn.

Cho nên không phải bất đắc dĩ, hắn sẽ cố gắng không sử dụng Sát Sinh Đại Thuật.

Nếu sử dụng, nhất định phải vô cùng cẩn thận, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Văn tự của Yêu Tộc đến chỗ nào, chỗ nam tử tóc bạc, Bộ Kinh Phàm và những đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông tử vong, có một đám tiểu tinh vực lập tức xuất hiện.

Bên trong tinh vực, một đạo quang tuyến bay ra chiếu lên người Mạc Phàm. Cơ thể Mạc Phàm hơi chấn động, trên Kim Đan màu bạc, từng đạo hoành văn xuất hiện, khí tức vốn suy yếu của hắn nhanh chóng tăng lên, chỉ trong chớp mắt đã nghìn dặm.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1518: Kim Đan Đỉnh Phong


Không lâu sau, tinh vực tán đi hoàn toàn, văn tự màu xanh của Yêu Tộc nhập vào trong cơ thể Mạc Phàm, Mạc Phàm mở to mắt.

Hắn nhìn thoáng qua trong đan điền, Tạo Hóa Kim Đan màu bạc lớn hơn trước ba vòng, Ma Văn màu bạc ở phía trên rõ hơn nhiều, chín đạo hoành văn vờn quanh Kim Đan.

Nhìn thấy chín đạo hoành văn này, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên.

- Cuối cùng cũng tới Kim Đan đỉnh phong.

Hắn dừng ở cảnh giới Kim Đan lâu rồi, thăng lên giáng xuống, giáng xuống lại thăng lên, lăn qua lăn lại nhiều lần như vậy, vẫn chưa tới Kim Đan đỉnh phong, cuối cùng lần này cũng tới Kim Đan đỉnh phong, cảnh giới ở kiếp trước.

Đến cảnh giới này, tuy chỉ là trên Tạo Hóa Kim Đan có thêm vài đạo hoành văn, nhưng những pháp thuật hắn có thể sử dụng ở kiếp trước, đều có thể sử dụng rồi.

Ngoài ra đến cảnh giới này, hắn cũng có thể tiếp tục hoàn thiện lực Kim Đan của mình.

Lực Kim Đan là một thứ khác biệt ở cảnh giới Kim Đan, cảnh giới Kim Đan chỉ có một đạo cửu giai, hay là nói Kim Đan sơ kỳ, trung kỳ, đỉnh phong.

Lực Kim Đan thì có nhiều loại lực lượng trong Kim Đan, phần lớn tu sĩ là đan thành nhất pháp.

Như vậy cũng không có gì không tốt, tập trung một loại lực lượng đến mức tận cùng, cũng có thể đi trên một con đường thênh thang.

Nhưng còn có một con đường khác, đó chính là đan thành đa pháp.

Đan thành đa pháp, mỗi khi thành một pháp, trên Kim Đan sẽ có thêm một đạo thụ văn, giống như cảnh giới Kim Đan, tối đa là chín đạo.

Chín đạo thụ văn, cũng có ý nghĩa đan thành cửu pháp.

Đan thành cửu pháp khó hơn một con đường nhiều, dù sao một con đường đều phải hao hết lực lượng cả đời của vô số tu sĩ, cũng không có biện pháp đi quá xa.

Nhưng người có thể đan thành cửu pháp, mỗi một người đều là cao thủ nổi tiếng trong tiên sử, không có ngoại lệ.

Trước đây hắn chỉ nắm giữ bốn loại thuộc tính, thái âm chi lực, thái dương chi lực, hỏa diễm chi lực, lôi điện chi lực.

Thái dương chi lực quá yếu, vẫn đang ở trong tẩm bổ, cho nên hắn chưa từng sử dụng, không khác gì đan thành tam pháp bán.

Hắn đã tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, kế tiếp có thể thử bổ sung ngũ đạo bán còn thiếu.

Nhưng hắn nghĩ một lát, liền từ bỏ ý định này.

Đây là con đường tu luyện kế tiếp của hắn, nhưng không phải chuyện quan trọng nhất trước mắt.

Còn 10 ngày nữa là kết thúc hải tuyển của Thần Nông Tông, lấy được vị trí thứ nhất, tiến vào Thần Nông Tông mới là chuyện chính.

Đan thành cửu pháp, có thể suy nghĩ tiếp biện pháp sau khi hắn tiến vào Thần Nông Tông.

Hắn thu hồi thần thức trong đan điền, dưới chân vừa động, hỏa diễm phượng hoàng xuất hiện ở dưới chân hắn, nâng hắn đi về phía Thiên Long Thành.

Hắn còn chưa bay được xa, tiếng sấm truyền từ phía đối diện tới.

Một vùng lôi quang kéo dài thân hình trong không trung, bay nhanh về phía hắn, đến trước người hắn không xa thì dừng lại.

Lôi quang tán đi, một yêu thú cao hơn ba thước, trong mắt lóe lên hung quang xuất hiện trước mặt Mạc Phàm.

Yêu thú này giống như lão hổ, bốn cái răng nanh lộ ra bên ngoài, rất giống hổ răng kiếm, nhưng bộ lông đều có màu trắng, còn không ngừng tỏa ra lực lôi điện khiến người ta sởn gai ốc.

Trừ chuyện đó ra, một đôi cánh dài sáu mét sinh trưởng trên sườn yêu thú này.

Khiến cho yêu thú có cảm giác vô cùng cường hãn, chỉ trong chớp mắt tăng lên một cấp bậc.

Yêu thú này bị Mạc Phàm chặn đường, muốn rống lên theo bản năng, nhưng bị lão giả họ Viên ở trên lưng nó đè lại.

- Tiểu Hổ, không được vô lễ.

Lúc này yêu thú mới chậm rãi nằm sấp xuống, lão giả họ Viên, Lý Thanh Thành và Mạnh Vô Kỳ từ trên người nó xuống.

- Mạc công tử, những người đó đâu?

Lý Thanh Thành nhìn thoáng qua xung quanh, hỏi.

Tuy linh khí ở nơi này bình phục một chút, nhưng vẫn vô cùng hỗn loạn, hơn nữa trên mặt đất giống như từng bị vũ khí bùng nổ, rõ ràng là mới trải qua chiến đấu kịch liệt.

- Hai người khác chạy mất, những người khác bị ta giết rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lý Thanh Thành và lão giả họ Viên hơi sửng sốt, trong mắt bọn họ lóe lên dị sắc.

Nếu không phải bọn họ cảm nhận được Mạc Phàm gặp nguy hiểm tới tính mạng, sẽ không vội vàng chạy tới như vậy.

Phải biết rằng Mạc Phàm rơi vào bẫy của đám người, không chỉ có tu sĩ Hóa Thần, còn có thành viên chân pháp đường của Ngạo Nhật Sơn Tông.Tu sĩ Hóa Thần thì không nói, mỗi thành viên chân pháp đường của Ngạo Nhật Sơn Tông đều là tinh anh.

Hơn nữa chân pháp đường vừa ra tay, ít nhất là 6 người một tổ, đủ để giết bất luận kẻ nào dưới Hóa Thần.

Thậm chí chân pháp đường của Ngạo Nhật Sơn Tông còn từng giết một tu sĩ mới tiến vào cảnh giới Hóa Thần.

Người như vậy ám sát Mạc Phàm, hai người chạy trốn, những người khác đều bị Mạc Phàm g**t ch*t.

Chuyện này khiến bọn họ có ảo giác, bọn họ cảm thấy Mạc Phàm đủ mạnh, nhưng thực ra bọn họ sai rồi, Mạc Phàm mạnh hơn bọn họ nghĩ nhiều.

Không chỉ Lý Thanh Thành, đôi mắt của lão giả họ Viên nhìn Mạc Phàm cũng lập tức biến từ nhìn xuống thành nhìn thẳng.

Tuy lúc trước Mạc Phàm đoạt được Hoa Vĩ Long từ tay Đông Phương Sóc, nhưng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Tuy Nghịch Thủy Hàn mạnh, nhưng cách Hóa Thần xa.

Cho nên có thể nói lúc trước Mạc Phàm không có bản lĩnh đối địch tu sĩ Hóa Thần.

Nhưng lần này Mạc Phàm thật sự đánh chạy một tu sĩ Hóa Thần, cho dù Mạc Phàm dùng phương pháp gì, đều đã khiến ông ta không thể coi thường Mạc Phàm.

- Mạc công tử chỉ có tu vi Kim Đan đỉnh phong, nhưng có thể đánh lui một tu sĩ Hóa Thần, g**t ch*t tu sĩ Nguyên Anh, thật sự khiến người ta bội phục, chúng tôi tới một chuyến vô ích rồi, nhưng Mạc công tử không có chuyện gì là tốt, chúng ta quay về thôi.

Trên mặt lão giả họ Viên tràn đầy phức tạp, nói.

- Mạc công tử đã tới Kim Đan đỉnh phong sao?

Lý Thanh Thành nghe thấy lời lão giả họ Viên nói, lông mày cô nhướn lên, lập tức coi trọng Mạc Phàm hơn vài phần.

Cô nhớ rõ lúc mới gặp Mạc Phàm, Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ hoặc trung kỳ.

Lúc này mới qua 10 ngày, vậy mà Mạc Phàm đã tới Kim Đan đỉnh phong.

Tuy thăng cảnh giới Kim Đan không phiền phức như cảnh giới Nguyên Anh, nhưng mỗi lần tăng phải tích lũy mấy năm thậm chí là trăm năm, tốc độ không thể nhanh đến vậy.

- Trước đó ta đã tới Kim Đan đỉnh phong, trên đường tới Tu Chân giới gặp chuyện ngoài ý muốn, tu vi bị giảm xuống, hôm nay mới khôi phục tu vi lúc trước mà thôi, không đáng để Viên lão bội phục.

Mạc Phàm giải thích.

Lúc hắn đi ra không gặp Lý Thanh Thành và lão giả họ Viên, giải thích như vậy có thể che giấu Sát Sinh Đại Thuật.

- Nhưng Thanh Thành cô nương và Viên lão sốt ruột chạy tới, sẽ không vô ích, nếu sau này hai người có chuyện gì, Mạc Phàm ta có thể giúp mỗi người một lần không phải hoàn trả.

Mạc Phàm nói tiếp.

Hai người chạy tới đây là một ân tình, tất nhiên hắn sẽ không để bọn họ tới vô ích.

Lúc trước hắn hợp tác với Lý Thanh Thành, đó là Thiên Cơ Các, bây giờ là chuyện của lão giả họ Viên và Lý Thanh Thành, khác nhau hoàn toàn.

Trước mắt lão giả họ Viên và Lý Thanh Thành sáng lên, lập tức khôi phục như thường.

- Mạc công tử khách sáo rồi.

Mạc Phàm có thiên phú như vậy, chỉ cần sống lâu một chút, sớm muộn gì cũng nổi tiếng.

Mạc Phàm đồng ý giúp bọn họ một lần, có khả năng là một cơ duyên đối với bọn họ.

Mạc Phàm cười nhạt, không thu hồi những lời mới nói, một tay hắn điểm trong không trung, một hư ảnh xuất hiện trước người hắn.

- Viên lão, ngươi biết người này không?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1519: Vạn Thọ Đan


Trong hư ảnh không phải người khác, đúng là mỹ phụ chạy trốn kia.

Mỹ phụ này là ma thú Hóa Thần kỳ, Viên lão là tu sĩ Hóa Thần, hẳn là biết mỹ phụ này.

Hắn sắp rời khỏi Ma Long Tinh, trước khi đi phải tìm hiểu về mỹ phụ này, sau này lại đối phó.

- Ngươi từng gặp Ma Phượng sao?

Lão giả họ Viên nhướn mày, tò mò hỏi.

Đương nhiên ông ta biết mỹ phụ này, ở Ma Long Tinh vốn không có nhiều tu sĩ Hóa Thần lắm, ma thú Hóa Thần cũng có mấy con, gần như chưa từng giao tế.

Mỹ phụ này là một ma thú Thủy Phượng tu tới cảnh giới Hóa Thần, bởi vì dung hợp Băng Phượng Hồn, cho nên thực lực mạnh hơn Đông Phương Sóc không ít.

Vì vậy quanh năm mỹ phụ ở Ma Phượng Cung, còn được xưng là Ma Phượng cung chủ.

Sở dĩ Nghịch Thủy Hàn có thể khiến ngườingười ở Thiên Long Thành sợ hãi, ngoại trừ thực lực của Nghịch Thủy Hàn ra, phần lớn là dựa vào Ma Phượng cung chủ.

- Trong hai người vừa chạy trốn, có một người là bà ta.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

- Cái gì?

Mạc Phàm vừa nói những lời này, trong lòng Lý Thanh Thành và lão giả họ Viên lập tức nổi lên ngàn tầng sóng.

Bọn họ vốn tưởng rằng người chạy trốn là Đông Phương Sóc và một tu sĩ Nguyên Anh, không ngờ người chạy trốn khác là Ma Phượng.

Chỉ nghĩ một lát, hai người thoải mái hơn.

Mạc Phàm giết Nghịch Thủy Hàn, nếu Ma Phượng không đối phó Mạc Phàm vậy thì có vấn đề rồi.

Nhưng hai tu sĩ Hóa Thần, Ma Phượng còn mạnh hơn Đông Phương Sóc nhiều, vậy mà hai tu sĩ Hóa Thần đều bị Mạc Phàm giết bỏ quên giáp mà chạy.

- Có vấn đề gì sao?

Mạc Phàm hỏi ngược lại.

- Không có gì.

Trên mặt lão giả họ Viên tràn đầy chua xót, nói.

Nếu là ông ta bị Ma Phượng và Đông Phương Sóc bao vây tấn công, chắc chắn người chạy trốn là ông ta, mà không phải Ma Phượng và Đông Phương Sóc.

Nói cách khác, nếu ông ta trở mặt với Mạc Phàm, chạy trốn cũng chỉ có thể là ông ta.

- Ma Phượng ở cực bắc chi địa, ở một nơi tên là Ma Phượng Cung, đây là thông tin liên quan tới Ma Phượng.

Lý Thanh Thành vô cùng khiếp sợ, lấy một ngọc giản ra đưa cho Mạc Phàm nói.

Tuy cô cũng có loại kích động muốn đánh Mạc Phàm một trận, ở trong mắt cô Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Hạ giới, chỉ có chút tiềm lực mà thôi.

Nhưng hiện giờ tiềm lực của Mạc Phàm khiến cô hâm mộ muốn chết.

Tu sĩ Kim Đan đỉnh phong từ Hạ giới tới, vậy mà đánh lui được hai tu sĩ Hóa Thần ở Tu Chân giới.

Nếu tin tức này lan truyền ra, chỉ sợ không có mấy người tin tưởng.

Mạc Phàm nhận lấy ngọc giản, hắn nhìn thoáng qua rồi ném vào trong nhẫn trữ vật.

Hai người kia vứt bỏ tôn nghiêm của tu sĩ Hóa Thần để đối phó hắn, lần này hắn không giết được hai người, vậy lần sau giết.

- Đa tạ Thanh Thành cô nương, chuyện của ta ở Ma Long Tinh đã xong, đa tạ Thanh Thành cô nương chiếu cố, chúng ta thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, ngày khác gặp lại, Vô Kỳ, chúng ta đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Thứ tự hải tuyển đã cập nhật, tàn hồn của Ma Long đã được phong ấn hoàn toàn, thực lực của hắn cũng tới Kim Đan đỉnh phong, tuy vẫn chưa có tin về Huyền Vũ vạn năm, nhưng đã tới lúc rời đi rồi.

Hắn vốn định về Thiên Long Thành đón Mạnh Vô Kỳ, nếu Mạnh Vô Kỳ đã tới đây, vậy thì tạm biệt từ đây.

- Dạ, công tử.

Mạnh Vô Kỳ đi đến bên cạnh Mạc Phàm, cũng nói tạm biệt với lão giả họ Viên và Lý Thanh Thành.

- Vậy ta chúc Mạc công tử mã đáo thành công trước.

Lão giả họ Viên cười khiêm tốn nói.

Các tu sĩ li biệt nhiều lắm, ông ta đã sớm quen rồi.

- Đợi đã, Mạc công tử, chỗ ta còn có tin tức, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú.

Lý Thanh Thành thấy Mạc Phàm muốn đi, do dự một lát vẫn nói.

- Hửm?

Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút nghi ngờ.

- Thanh Thành cô nương còn chuyện gì sao?

- Mạc công tử sắp đến Thanh Hư Sơn đúng không?

Lý Thanh Thành hỏi.

- Không sai.

Mạc Phàm gật đầu.

Thanh Hư Sơn là đại môn phía ngoài cùng của Thần Nông Tông, cũng là nơi mười người đứng đầu trong hải tuyển nhất định phải tới.

Ở trong đây, sẽ tham dự cuộc thi chọn người đứng đầu hải tuyển.

Hắn đã đứng thứ chín, không cần tới nơi khác khiêu chiến, chỉ cần đến Thanh Hư Sơn là được.

- Ta mới nhận được một tin, không phải là Huyền Vũ vạn năm, nhưng mà…

Lý Thanh Thành nói một nửa thì dừng lại.

- Nhưng mà cái gì?

Trong mắt Mạc Phàm lộ ra chút thất vọng, nhưng vẫn hỏi tiếp.

- Nhưng tin tức này là Vạn Thọ Đan dùng nội đan của Huyền Vũ vạn năm luyện chế ra, không biết Mạc công tử có hứng thú hay không?

Lý Thanh Thành nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nói.Vì tin tức này là tin ngũ cấp, tin ngũ cấp thấp nhất cũng là tu sĩ Hóa Thần mới có tư cách biết, cho nên cô không định nói cho Mạc Phàm.

Nhưng Mạc Phàm có thể đánh lui cả tu sĩ Hóa Thần, không phải Hóa Thần nhưng hơn hẳn Hóa Thần.

- Vạn Thọ Đan sao?

Vẻ mặt Mạc Phàm khiếp sợ, trong mắt xuất hiện vui mừng sợ hãi.

Hắn đến đây mười ngày, nhưng không đợi được tin về Huyền Vũ vạn năm, không ngờ lại có tin về Vạn Thọ Đan.

Cho dù hắn lấy được nội đan của Huyền Vũ vạn năm, muốn tìm kiếm dược liệu phụ trợ khác, cũng cần lượng lớn thời gian.

Nếu có Vạn Thọ Đan, hắn không cần tốn thời gian và tinh lực đi luyện chế.

- Ở đâu thế?

Mạc Phàm hơi kích động hỏi.

- Ở ngay Thanh Hư Sơn nơi Mạc công tử sắp đi, nhưng Vạn Thọ Đan này không dễ lấy như vậy, chỉ riêng giá tin tức đã là số lượng không nhỏ.

Trên mặt Lý Thanh Thành lộ vẻ khó xử, nói.

Mạc Phàm nhận tin ở tầng thứ ba Thiên Cơ Các, đã phải trả một kiện linh khí.

Tin tức tầng năm, giá trị có thể nghĩ được.

Đây chỉ là phí tổn xem tin tức, thứ này so với linh thạch cần mua Vạn Thọ Đan, quả thực như chín trâu mất một sợi lông, căn bản không đáng nhắc tới.

Không phải người bình thường không mua nổi, mà vốn dĩ không dám nghĩ tới.

Phải biết rằng đó là Vạn Thọ Đan, ăn thứ này sẽ có được vạn năm tuổi thọ.

Ở Tu Chân giới, có không biết bao nhiêu tu sĩ vì không đủ tuổi thọ, dừng lại ở một cảnh giới nào đó, cuối cùng tan thành mây khói.

- Chuyện này thì ta biết, đa tạ Thanh Thành cô nương đã cho ta biết.

Mạc Phàm ôm quyền với Lý Thanh Thành.

Chính hắn cũng luyện chế không ít Vạn Thọ Đan, tất nhiên biết giá của Vạn Thọ Đan.

Cho dù là ở Thanh Hư Sơn trước cửa Thần Nông Tông, cũng là có tiền mà không mua được, bởi vì không có nhiều tuổi thọ mà rất nhiều tu sĩ đang mắc kẹt ở bình cảnh.

Đan dược như Vạn Thọ Đan được ném ra, không ít lão quái vật phải giành tới tay bằng bất cứ giá nào.

Hiện giờ trên người hắn ngoại trừ ngọc kiếm Vô Phong trong Thức Hải ra, thì không có một thứ so được với Vạn Thọ Đan.

Mệnh Kiếm và Cửu Tinh đều không được, dù sao hai linh khí này đều chỉ có ở Quỷ Ảnh Nhất Tộc và Tạo Hóa Môn, không được Quỷ Ảnh Nhất Tộc tán thành, không có uy lực của lực tạo hóa thì không khác gì linh khí bình thường.

- Vậy chúc Mạc công tử giành được vị trí thứ nhất, thành công tiến vào Thần Nông Tông.

Lý Thanh Thành thấy Mạc Phàm có hứng thú với tin tức này, thì cũng vui vẻ, cô ôm quyền nói.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, không nói gì nữa, giẫm lên hỏa phượng hoàng bay về thành thị có Truyền Tống Trận ở gần đó với Mạnh Vô Kỳ.

Hải tuyển cuối cùng của Thần Nông Tông ở Thanh Hư Sơn, Vạn Thọ Đan cũng ở Thanh Hư Sơn, vậy càng phải nhanh chóng tới Thanh Hư Sơn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1520: Di Hư Sơn và Linh Hư Sơn.


Ba ngày sau, hào quang trên Truyền Tống Trận ở Thanh Hư Sơn sáng lên, rồi lập tức thu lại, Mạc Phàm và Mạnh Vô Kỳ đi từ trong ra.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, nhìn về phía Thanh Hư Sơn.

Cả Thanh Hư Sơn là một tinh cầu như vương tọa, trôi nổi trong vũ trụ.

Núi như vậy có tổng cộng bốn tòa, ngoại trừ Thanh Hư Sơn ra, còn có Tử Hư Sơn, Di Hư Sơn và Linh Hư Sơn.

Nghe nói bốn ngọn núi này vốn là một tòa kim thạch không phải linh sơn, trôi nổi ở hỗn độn chi địa, sau đó một tiền bối của Thần Nông Tông đạt được, chia ra làm bốn, đặt ở tứ phương Thần Nông Tông, thành bốn môn hộ của Thần Nông Tông.

Tuy hình dạng hơi kỳ lạ, nhưng Thanh Hư Sơn một trong bốn môn hộ tương tự như Địa Cầu.

Vị trí vương tọa là một tòa thành trì, thành thị ở Thanh Hư Sơn tên là Thanh Thành, chỗ tựa lưng của vương là đại môn thông tới Thần Nông Tông.

Muốn ra vào Thần Nông Tông, nhất định phải thông qua bốn cánh cổng này.

Kiếp trước hắn từ Tử Hư Sơn tiến vào Thần Nông Tông, nhưng hắn cũng ra vào Thanh Hư Sơn vô số lần, cho nên rất quen thuộc với này.

Hắn mới ra khỏi Truyền Tống Trận, thì thấy không ít đệ tử của Thần Nông Tông tuần tra qua lại.

Nơi này là đại môn của Thần Nông Tông, thủ vệ không còn là người của Quân Đình, mà là tu sĩ của Thần Nông Tông.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt hắn lập tức xuất hiện chút cảm xúc.

Trải qua trắc trở, cuối cùng hắn lại về Thần Nông Tông.

- Công tử, tòa thàđơnnh này lớn thật.

Mạnh Vô Kỳ đi từ trong Truyền Tống Trận ra, liếc mắt một cái là thành thị không thấy ranh giới, cảm thán nói.

Anh ta sinh ra ở Tu Chân giới, đi cùng Mạc Phàm từ Liệt Dương Tinh xuyên qua mấy chục tinh cầu tới đây, cho dù có chút chi thức, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy thành thị lớn như vậy.

- Đây chỉ là bên ngoài của Thần Nông Tông.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Thanh Thành chỉ là môn hộ mà thôi, vào trong đại môn, đi qua Thông Thiên Lộ, Mạnh Vô Kỳ sẽ biết cái gì mới là đại.

- Chúng ta tìm một nơi ở trước sao?

Mạnh Vô Kỳ hơi líu lưỡi, hỏi.

- Không cần phiền phức như vậy.

Mạc Phàm lấy lệnh bài đứng thứ chín hải tuyển của hắn ra, đưa cho một đệ tử của Thần Nông Tông ở gần Truyền Tống Trận.

- Tôi là Mạc Phàm đứng thứ chín.

Bên cạnh, không ít đệ tử của Thần Nông Tông liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, giống như không nghe thấy, cũng không nhúc nhích.

Bình thường có rất nhiều người lui tới Truyền Tống Trận, tuy bọn họ chỉ là đệ tử ngoại môn của Thần Nông Tông, nhưng địa vị cao hơn không ít tu sĩ.

Dù sao bọn họ cũng là đệ tử ngoại môn của Thần Nông Tông, có không biết bao nhiêu người tranh rách đầu cũng không được như bọn họ.

Cho nên bọn họ ít khi để ý tới người lui tới.

Cho dù Mạc Phàm thật sự là người đứng thứ 9, cũng chỉ là tạm thời, mấy ngày hôm trước còn có người đứng thứ ba, nhưng hiện giờ người kia đã chết, càng không nói tới người thứ 9.

Cho nên bọn họ không cần để ý tới Mạc Phàm.

Chỉ có một đệ tử của Thần Nông Tông hơi gầy yếu, nhút nhát đi tới, nho nhã lễ độ cúi đầu với Mạc Phàm.

- Mạc công tử đợi một lát, dựa theo trình tự, ta phải xác nhận lệnh bài của công tử một chút, hi vọng Mạc công tử bỏ qua cho.

- Không sao, ngươi đi xác nhận đi.

Mạc Phàm không để ý lắm nói.

Đệ tử của Thần Nông Tông cầm ngọc bài của Mạc Phàm, vội vàng chạy tới một phòng cách đó không xa.

Chỉ trong phút chốc, một nam tử đứng đầu đội đi theo đệ tử ngoại môn kia ra.

- Bái kiến Mạc công tử, đây là lệnh bài của ngươi, mời ngươi đi theo ta, chỗ ở của hai người đã được sắp xếp rồi.

Ban tử đứng đầu này trả lại lệnh bài, một tay vươn ra làm tư thế mời.

- Được.

Mạc Phàm cất lệnh bài, gật đầu nói.

Dựa theo lệ thường của Thần Nông Tông, hải tuyển có quy mô như vậy, mười người đứng đầu sẽ được an bài ở đấu cung.

Thứ nhất, trận pháp trong đấu cung rất nghiêm ngặt, có thể để tuyển thủ dự thi khác khiêu chiến vị trí top 10 bất cứ lúc nào, mà không tạo thành phá hoại đối với Thanh Hư Thành.

Ngoài ra an trí ở đấu cung, cũng tránh để đi khắp nơi tìm mười người đứng đầu, lãng phí thời gian.

Cho nên bọn họ không cần phải tìm nơi ở.

Hắn mới đi được hai bước thì dừng lại, lấy một bình ngọc ném cho đệ tử ngoại môn kia.

- Bình Niết Bàn Đan này cho ngươi.

Đệ tử ngoại môn kia cầm bình ngọc, vẻ mặt lập tức sửng sốt, xung quanh đều là ánh mắt hâm mộ và tiếc hận.

Niết Bàn Đan, tuy không phải là đan dược cực phẩm, nhưng cũng là đan dược thượng phẩm, giá trị xa xỉ.

Một câu đạt được lọ Niết Bàn Đan, sớm biết sẽ như vậy bọn họ đã đi làm.

Nam tử kia dẫn Mạc Phàm và Mạnh Vô Kỳ đi tới trước quang môn, lấy một lệnh bài ra đặt lên trên, quang môn mở ra.

- Mời Mạc công tử vào trong, thứ này sẽ dẫn chúng ta tới nơi hai người ở.

Mạc Phàm cười nhạt, đi vào trong quang môn.

Quang môn này tương tự như thang máy ở Địa Cầu, nhưng không phải thông tới tầng cao hoặc dưới đất, mà thông tới quang môn gần đó, không khác gì Truyền Tống Trận loại nhỏ.

Dù sao Thanh Thành rộng như Địa Cầu, bất luận là sức của đôi chân hay linh thú đều cần không ít thời gian, cho nên không ít đại thành đều có loại quang môn này, chậm hơn Truyền Tống Trận, nhưng nhanh hơn các công cụ truyền tống khác nhiều, còn rất đơn giản.

Ba người đi vào, cảnh sắc xung quanh lập tức lướt qua, khiến Mạnh Vô Kỳ lại líu lưỡi.

Nam tử kia liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái với vẻ khác thường, nói:

- Mạc công tử tới rất đúng lúc, nếu Mạc công tử không tới, có lẽ vị trí của ngươi bị người dưới chiếm mất.

- A… Sao thế?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

- Chuyện này…Nam tử kia do dự một lát, vẫn mở miệng.

Đấu cung lâm sơn mà đứng, có tổng cộng mười cung, mỗi cung đều có một trụ sở.

Dựa theo quy củ, người đứng đầu ở đệ nhất cung trên đỉnh núi, chín vị trí còn lại thì ở phía dưới.

Nhưng vì Mạc Phàm mãi chưa tới, người thứ mười liền vào ở đệ cửu cung của Mạc Phàm, mà người thứ 11 lại ở trong đệ thập cung.

Hai người xem như lấp vào vị trí thứ chín của Mạc Phàm, từ 10 biến thành 9, phía dưới lại đẩy như thế.

Bởi vì Mạc Phàm vẫn không xuất hiện, cho nên không có ai ngăn cản.

- Vậy à, ta biết rồi.

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Lúc này hắn mới tới Thanh Hư Sơn, đã có người chọc tới đầu hắn rồi.

- Đợi đến đấu cung, ta sẽ bảo đối phương chuyển khỏi cung điện của ngươi, mong Mạc công tử yên tâm.

Nam tử kia nói.

- Không cần, chuyện này để ta tự giải quyết.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Người không phạm hắn, hắn không phạm người, đã có người giẫm lên đầu hắn, sao hắn có thể không ra tay với những người này?

Không lâu sau, bọn họ đi từ trong một quang môn khác ra, đến trước đấu cung.

Tòa nhà theo kiểu cung điện, có tổng cộng mười tòa, phía trước mỗi tòa đều có sân không bé, dùng để khiêu chiến, phía trên có người của Thần Nông Tông và Thiên Cơ Các duy trì.

Đấu cung lúc này, trước mỗi cung đều tụ tập không ít người, thỉnh thoảng có người khiêu chiến các cung, đến lúc này thành công rất ít, thất bại tương đối nhiều.

Bọn họ vừa tới trước cửa cung, một người trên trăm lỗ máu bay từ đệ thập cung ra, ngã mạnh xuống đất hôn mê tại chỗ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1521: Khiêu Chiến Đệ Thập Cung


Không ít người đưa mắt nhìn nhau.

- Người này ra tay cũng quá ác độc rồi?

Có người nuốt nước bọt nói.

Thương tổn nặng như vậy, ở Thanh Hư Sơn sẽ không chết, nhưng không chỉ ảnh hưởng tới tu vi, cũng cần tu dưỡng một thời gian.

- Đệ thập cung còn tạm, ngươi không thấy mấy đấu cung khác từ đệ cửu cung trở lên đâu, người khiêu chiến có không biết bao nhiêu người chết, mà không thể đánh hạ được.

Một người khác nói.

- Chuyện này, ngươi còn muốn khiêu chiến tiếp không?

- Thôi, ta không định đi tìm chết.

Mười người này tọa trấn thập cung đã rất nhiều ngày, đến bây giờ chưa một ai có thể khiêu chiến thành công, đủ để thấy đối thủ mạnh cỡ nào.

Thay vì tìm đường chết, còn không bằng lý trí một chút từ bỏ, ít nhất không phải đi khiêu chiến lúc này, đợi hải tuyển gần kết thúc, lại đi khiêu chiến cũng không muộn.

Xung quanh tràn đầy tiếng bàn luận, không một ai đi lên.

… T

rong đám người, nam tử dẫn đường nhìn thoáng qua người bị ném, anh ta xác nhận lại:

- Mạc công tử, hay là ta đi đến cửu cung, bảo người kia…

- Không cần, ngươi ở đây đợi ta một lát.

Mạc Phàm lắc đầu, nói với Mạnh Vô Kỳ.

- Dạ, Mạc công tử.

Mạc Phàm nheo mắt lại, không đi tới đệ cửu cung, trái lại tới đệ thập cung.

Mạc Phàm vừa đi vào đại môn của đấu cung, không ít người lập tức nhìn về phía Mạc Phàm.

- Tiểu tử này là ai, không muốn sống nữa à, không thấy người vừa rồi sao?

Có người liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh thường, nói.

Mạc Phàm nhìn chưa tới 20 tuổi, thực lực có thể mạnh tới đâu.

- Tiểu tử, tới đây thế nào thì quay về thế đó, nếu không có lẽ ngươi không thể quay về rồi.

Có người khiêu khích châm chọc nói.

Người ở đây đều tới vì top 10, thậm chí là vị trí số 1, nhưng số một chỉ có một, mà top 10 cũng chỉ có mười, mà mạng thì chỉ có một.

- Người trẻ tuổi, đừng kích động, ngươi xem mấy trận trước rồi đi lên cũng không muộn.

Một lão giả tóc hoa râm khuyên.

Người ở đây đều trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, không có ai là kẻ yếu.

Mạc Phàm còn trẻ tuổi đã đi tới bước này, thiên phú xem như không tệ, thua ở đây thật sự không sáng suốt.

Mạc Phàm quay đầu liếc lão giả này một cái, cười nhạt.

- Đối phó đệ thập cung mà thôi, không có vấn đề gì.

Hắn vừa nói xong, xung quanh lập tức im bặt.

Đệ thập cung mà thôi, nếu đệ thập cung dễ đối phó như vậy, bọn họ sẽ không đợi ở ngoài cung, mà di chuyển vào trong đấu cung rồi.

- Không biết tự lượng sức mình, để cậu ta đi chết thì hơn.

Không ít người tức giận nói.

Bọn họ tốt bụng khuyên Mạc Phàm luyến tiếc sinh mệnh, Mạc Phàm lại không cảm kích, Mạc Phàm rất đáng chết.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hắn đi lên mười bậc, tiến vào đấu cung, đi lên sân đấu.

Trên sân đấu ngoại trừ một nam tử trung niên của Thần Nông Tông và lão giả của Thiên Cơ Các ra, còn có một nam tử tóc tai bù xù ngồi khoanh chân trên đất.

Nam tử này mặc trang phục võ sĩ rộng thùng thình, gương mặt trắng nõn coi như anh tuấn, nhưng trong mắt tràn đầy tà khí, khiến người ta có cảm giác không thoải mái.

Trong tay nam tử là một thanh trường đao màu bạc, tương tự đao thời Đường, nhưng dài hơn đao thời Đường một chút.

Thấy Mạc Phàm đi lên đài đấu, nam tử hơi nhếch miệng lên, lộ ra tươi cười dữ dằn.

- Tiểu tử, khẩu khí không nhỏ đâu, đệ thập cung mà thôi, hẳn là vừa rồi ngươi không thấy tiểu tử mới bay ra ngoài kia đúng không?

- Thấy được.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Vậy ngươi còn tới, lá gan không nhỏ, thôi, báo tên chữ ra, đao của ta không giết hạng người vô danh.

Nam tử cười âm hiểm, chậm rãi đứng dậy.

- Tên của ta ngươi không cần biết, bắt đầu đi.

Mạc Phàm lấy lệnh bài ra, ném về phía lão giả Thiên Cơ Các đứng một bên.

- Đây là lệnh bài của ta.

- Nếu ngươi đã biết quy củ, vậy không cần ta nhiều lời, hai người bắt đầu đi, nếu thực lực không đủ, có thể đầu hàng, chỉ cần chúng ta nghe thấy câu đó, sẽ ngăn cản lại.

Lão giả kia liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nhắc nhở một câu, dưới chân hai người vừa động, sân xuất hiện.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, không nói gì thêm, hắn vươn một tay ra, Cửu Tinh xuất hiện trong tay hắn, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh.

- Có chút thú vị.

Nam tử kia cười khẽ, rút trường đao trong tay ra, duỗi về một phía.

Theo đường đao vũ động, rõ ràng động tác không nhanh, nhưng khiến thanh đao trong tay anh ta để lại liên tiếp đao ảnh.

Rõ ràng chỉ là tư thế rút đao, Mạc Phàm không có cảm giác gì, nhưng người bên ngoài lại thấy rõ ràng.

Không chỉ trên đỉnh đầu Mạc Phàm trôi nổi vài đao khí vĩ đại, xung quanh Mạc Phàm lập tức bị đao khí dày đặc vờn quanh.

- Tiểu tử này xong đời rồi.

Có người lắc đầu nói.

Đao khí của người này mạnh tới nước này, còn ẩn nấp làm người ta không thể phát hiện, đã không thể dùng kh*ng b* để hình dung.

Người toàn thân đầy lỗ máu vừa rồi, là bị người chơi đao này dùng một đao đánh bị thương, Mạc Phàm cũng không ngoại lệ.

Bên ngoài sân đấu, nam tử của Thần Nông Tông và lão giả tóc bạc của Thiên Cơ Các đều lắc đầu.

Nam tử kia cũng hơi nhếch miệng cười tà mị, đột nhiên trường đao như một đạo laser đâm về phía Mạc Phàm.

- Thiên Hạc Vạn Sát.

Anh ta vừa động, tất cả đao khí cũng động theo, toàn bộ đều đâm về phía Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, giống như không nhìn thấy những đao khí này.

- Mời hai vị lui ra xa một chút, nếu không thương tổn tới hai vị thì không hay lắm đâu.

Mạc Phàm nói với lão giả Thiên Cơ Các và nam tử của Thần Nông Tông.

Hai người nhíu mày, tuy không rõ ý của Mạc Phàm nhưng vẫn lùi ra xa.

Mạc Phàm vung tay, Cửu Tinh bay lên giữa không trung.

ồ ầ ể ắ ố ểĐồng thời linh khí tràn đầy trong cơ thể hắn đột nhiên ngoại phóng, giống như nước biển dậy sóng.

Cự kiếm kình thiên lần lượt xuất hiện xung quanh Cửu Tinh, mỗi một cự kiếm đều dài hai ba mươi thước, chỉ trong chớp mắt đã có ở khắp trên không đệ thập cung.

Không chỉ như vậy, kiếm ý khổng lồ khiến tim người ta đập nhanh xuất hiện.

Bất luận là bên ngoài đấu cung, hay là người ở đấu cung khác đều thay đổi sắc mặt, nhìn về phía đấu cung chỗ Mạc Phàm.

Tham gia hải tuyển đều là tu sĩ Kim Đan, cảnh giới này mà có linh khí cường đại như vậy, rất không đơn giản.

Không chỉ bọn họ, tươi cười trên mặt nam tử dùng đao cũng cứng đờ.

Anh ta nhìn nhầm rồi, Mạc Phàm rất mạnh.

Nhưng mà…

- Tiểu tử, ngươi ra tay muộn rồi.

Nam tử cười lạnh lùng, trường đao trong tay đã tới trước người Mạc Phàm.

Tất cả đao khí như hải nạp bách xuyên, nhập vào trong bả đao trên tay nam tử kia, ánh đao nhoáng lên một cái, đao khí ngưng tụ tới mức tận cùng gần như muốn mở đường toàn bộ đâm về phía tim Mạc Phàm.

- Muộn sao? Đối phó ngươi không bao giờ là muộn.

Mạc Phàm lắc đầu, một tay nhanh như tia chớp nắm lấy thanh trường đao kia.

Nam tử thấy Mạc Phàm dùng tay không nắm lấy trường đao của anh ta, thì cười khinh thường.

Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm có bản lĩnh thế nào, ai ngờ chỉ là mãng phu, bỏ kiếm không cần, trái lại dùng tay nắm lấy đao của anh ta.

- Tiểu tử, ngươi có thể đi chết đi.

Ánh đao nhoáng lên một cái, mang theo đao phong sắc bén tới trước người Mạc Phàm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back