Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1482


Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm đã cưỡi ma thú tới dưới một ngọn núi cách 50 mét, trong một vùng quần sơn cao không quá 300 mét.

Bọn họ vừa đến, không ít người nhìn lệnh bài bên hông Mạnh Vô Tình và Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ đều nhíu mày lại tránh ra một con đường lên núi.

Tuy Ma Long Tinh và Mạnh gia ở hai hướng, nhưng Ma Long Tinh vẫn thuộc tinh vực phía Nam của Thần Nông Tông, thuộc Mạnh gia quản lý.

Người của Mạnh gia tới, không thể không cho mặt mũi.

Cho dù bọn họ không nhường đường, Hắc Bạch Vô Thường Mạnh gia cũng không ngồi không.

Mạnh Vô Tình giống như đã quen với cục diện này, anh ta cười đắc ý nhìn một vòng xung quanh, ý cười lại dày đặc hơn vài phần.

- Mời, Mạc Phàm, nhìn xem ngươi lấy được Hoa Vĩ Long thế nào.

Anh ta quay đầu nhìn Mạc Phàm nói.

Quả nhiên như anh ta suy nghĩ, có không ít người tìm tung tích của Hoa Vĩ Long.

Vừa rồi anh ta chỉ nhìn lướt qua, tuy không nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nhưng xung quanh có ít nhất hơn ngàn người đang đợi cơ hội, số lượng còn không ngừng tăng lên.

Trong số những người này, thậm chí còn có một vị tu sĩ nửa bước Hóa Thần kỳ, một vị thì mới tới Hóa Thần kỳ.

Không nói đến tu sĩ Hóa Thần, chỉ riêng những tu sĩ Nguyên Anh, đã đủ khiến Mạc Phàm gặp phiền phức.

Phải biết rằng nơi này là Ma Long Tinh, không chỉ tràn ngập ma khí, còn có không ít ma thú cường đại, gần như tương đương với một vùng Ma giới, kẻ yếu không thể sinh tồn ở đây.

Mạc Phàm muốn đoạt Hoa Vĩ Long từ tay bọn họ, không dễ vậy đâu.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hắn điều khiển ma thú đi l*n đ*nh núi.

Hắn nhìn qua không ít người, nhìn về phía một cây đại thụ giữa núi.

Cây đại thụ này được quần sơn vờn quanh, cao trăm mét, đã chết héo rồi, trên cành cây còn ngưng tụ ma khí màu đen, giống như cây đại thụ đang kết trái.

Xung quanh đại thụ được khắc chín đạo phù văn phòng ngừa Hoa Vĩ Long chạy trốn, không ít tu sĩ cầm một thứ gì đó tỏa ra khói đỏ, không ngừng thổi vào trong cây đại thụ.

Cây đại thụ này giống như một cái hang không đáy, không ngừng hấp thu khói đỏ.

- Công tử, đây là?

Mạnh Vô Kỳ tò mò hỏi.

- Dẫn Yêu Tán.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Huyệt động của Hoa Vĩ Long vừa sâu lại phức tạp, hơn nữa Hoa Vĩ Long rất am hiểu đào động, nếu không dụ nó ra, rất khó tóm được nó.

Nếu bức Hoa Vĩ Long bực bội, Hoa Vĩ Long sẽ lựa chọn tự bạo.

Khói đỏ này là thứ chuyên dùng để dụ Hoa Vĩ Long, có thể mê hoặc tâm trí của Hoa Vĩ Long, khiến nó đi theo Dẫn Yêu Tán ra khỏi huyệt động.

- Thế nào, Mạnh gia các ngươi cũng muốn cướp Hoa Vĩ Long này sao?

Mạc Phàm mới mở miệng, lão giả tóc bạc Hóa Thần kỳ kia nheo mắt, nhìn về phía Mạc Phàm nói.

Mạnh Vô Tình hơi nhếch miệng cười khẽ.

- Vị tiền bối này hiểu lầm rồi, Mạnh gia chúng tôi không có hứng thú với Hoa Vĩ Long, chúng tôi chỉ tới xem náo nhiệt, nhưng vị bên cạnh ta là tới cướp Hoa Vĩ Long, cho nên mọi người hoàn toàn không cần bận tâm Mạnh gia chúng tôi.

Nghe thấy lời Mạnh Vô Tình nói, lão giả tóc bạc và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.

Nếu người Mạnh gia gia nhập, không thể nghi ngờ là một phiền phức rất lớn.

Hơn nữa Mạnh Vô Tình còn nói một câu rất quan trọng, hoàn toàn không cần bận tâm, nói cách khác Mạc Phàm không phải bạn của Mạnh gia, rất có khả năng là kẻ địch.

Nghĩ như vậy, ánh mắt không ít người nhìn Mạc Phàm tràn đầy khinh thường.

- Hoa Vĩ Long sắp ra rồi, người không liên quan có thể cút, nếu không đừng trách lão phu không khách sáo.

Lão giả tóc bạc kia nói.

Ông ta mới nói xong, quần sơn dưới chân mọi người lập tức biến thành một vùng núi lửa, nham thạch nóng chảy phun trào ra, xông thẳng về phía bầu trời.

Nham thạch nóng chảy đốt cháy tâm hồn con người, khiến người ta có cảm giác như bị hòa tan.

Xung quanh, sắc mặt không ít người thay đổi, đôi mắt đảo liên tục.

Rất rõ ràng, tu sĩ Hóa Thần này đang dọn sân.

Có không ít người do dự một lát, trên mặt đều là không cam lòng rời đi.

Với thực lực của bọn họ, đừng nói là khó chạm tới Hoa Vĩ Long, cho dù đạt được Hoa Vĩ Long, cũng khó mà giữ được, chẳng bằng rời đi thì hơn.

Cho dù là đồ tốt, nhưng phải có mạng để lấy.

Chỉ trong phút chốc, ngoại trừ một số người đứng trên đỉnh núi ra, những người khác đều lùi ra ngoài hết.

Tu sĩ Hóa Thần không phải đùa giỡn, núi lửa ở trước mặt bọn họ nhìn như giả, nhưng cũng có thể giết bọn họ dễ dàng.

Chỉ là một số tu sĩ đứng trên đỉnh núi khẽ nhúc nhích.

- Đông Phương Sóc tiên sinh, Hoa Vĩ Long này từ lúc tìm kiếm vị trí, đến lúc xác định tung tích hiện giờ, Ma Sơn Thất Tử chúng tôi tiêu phí mất một năm, tốn không biết bao nhiêu bảo vật, ngay cả trận pháp trên đất và Dẫn Yêu Tán đều là của chúng tôi, ngươi nói một câu bảo chúng tôi rời đi, như vậy không hay lắm đâu.

Trên một đỉnh núi, một nam nhân cao hơn người thường rất nhiều trầm giọng nói.

Hoa Vĩ Long này là bọn họ phát hiện trước, sao có thể để người ta vô duyên vô cớ lấy đi.

- Không sai, tuy Đông Phương tiên sinh là tu sĩ Hóa Thần, nhưng nhà ai mà chẳng có tu sĩ Hóa Thần, ngươi bắt nạt những hậu bối như chúng tôi, không sợ trưởng bối của Thiết Kiếm Môn chúng tôi tìm Đông Phương tiên sinh gây phiền phức à?

Một thanh niên của Thiết Kiếm Môn nói.

Đông Phương Sóc là tu sĩ Hóa Thần, nhưng chỉ là tán tu, bọn họ không phải là tu sĩ Hóa Thần, cũng không phải đối thủ của Đông Phương Sóc, nhưng Đông Phương Sóc muốn cướp đoạt Hoa Vĩ Long này, cũng cần phải suy nghĩ hậu quả.

- Nếu Đông Phương lão tiên sinh muốn độc chiếm Hoa Vĩ Long này, Bộ Kinh Phàm ta rất muôn thử xem tu sĩ Hóa Thần chân chính chênh lệch với tu sĩ nửa bước Hóa Thần bao nhiêu.

Trên đỉnh núi đối diện Đông Phương Sóc, một nam tử khoanh tay trước ngực, đi về trước một bước, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.

… T

rong lúc này, ngoại trừ trên đỉnh núi mà Mạc Phàm đứng, những người khác đều mở miệng nói, không phải lộ ra ý chí chiến đấu, thì nói ra thân phận của mình, không có ý lùi bước.

Đông Phương Sóc nhìn từng người, lại nhìn về sơn cốc trong cây đại thụ kia, lông mày hoa râm cau lại.Trái lại ông ta không sợ thực lực của những người này, bao gồm cả Bộ Kinh Phàm.

Nửa bước Hóa Thần và Hóa Thần chân chính, vẫn có sự chênh lệch rất lớn.

Ông ta muốn giết Bộ Kinh Phàm, không có bất luận vấn đề gì, chỉ phiền phức hơn giết một Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi.

Nhưng nếu ông ta độc chiếm Hoa Vĩ Long này, những người này hợp lực lại, ông ta sẽ gặp phiền phức.

Nhất là một số thế lực trong đó, ông ta giết những người đó vậy sau này đợi trốn và chết đi.

- Các ngươi có thể không rời đi, sau khi tóm được Hoa Vĩ Long này, chúng ta lại bàn bạc phương pháp phân chia Hoa Vĩ Long, thế nào?

Đông Phương Sóc suy nghĩ một lát nói.

Lúc này lông mày những người khác mới giãn ra, đều gật đầu.

Một Hoa Vĩ Long đã hấp dẫn nhiều người như vậy, muốn lấy đi một mình, gần như là chuyện không thể, trừ phi là cường giả của một số tông môn siêu cấp mới được.

Loại người này, nếu không cần trêu chọc, thì không ai nguyện ý trêu chọc.

Dù sao những người này, bất luận là thế lực sau lưng hay là chính những người đó đều không thể trêu chọc, cho dù bọn họ bị giết, cũng không có người báo thù cho bọn họ, vì một Hoa Vĩ Long như vậy mà giết người thậtsự không đáng giá.

Chỉ là ánh mắt Đông Phương Sóc lại nhìn về phía Mạc Phàm.

- Tiểu tử, ngươi không phải người của Mạnh gia đúng không?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1483


Đông Phương Sóc mới nói xong, Mạnh Vô Kỳ lập tức nhíu mày lại, đám Mạnh Vô Tình và Hắc Bạch Vô Thường thì hơi nhếch miệng, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ vui vẻ.

Nhất là Mạnh Vô Tình, mặt như đóa hoa mới nở, cuối cùng trò hay cũng bắt đầu.

- Mạc Phàm, ngươi giải trừ Sinh Tử Phù Luân Hồi trên người ta, ta có thể bảo Hắc Bạch Vô Thường lấy một phần Hoa Vĩ Long giúp ngươi.

Mạnh Vô Tình cười âm hiểm nói.

Với uy danh của Mạnh gia bọn họ và thực lực của Hắc Bạch Vô Thường, lấy hết Hoa Long Vĩ thì hơi khó, lấy một phần thì còn được.

- Hơn nữa ta đảm bảo sau khi ngươi giải trừ Sinh Tử Phù Luân Hồi cho ta xong, ta tuyệt đối không truy giết các ngươi, sẽ để các ngươi tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông, thế nào?

Mạnh Vô Tình bổ sung thêm.

Đợi lão tổ nhà bọn họ giải trừ Sinh Tử Phù giúp anh ta, không biết phải tới khi nào, dù sao lão tổ nhà bọn họ quản lý tinh vực phía Nam của Thần Nông Tông, phương pháp nhanh nhất là bảo Mạc Phàm giải trừ giúp anh ta.

Mà hiện giờ, là lúc tốt nhất để bàn điều kiện với Mạc Phàm.

Có tu sĩ Hóa Thần dọn sân, nếu Mạc Phàm không đồng ý với điều kiện của anh ta, ngay cả cơ hội nhìn thấy Hoa Vĩ Long đều không có, đã bị mời ra ngoài.

Còn đánh cược giữa anh ta và Mạc Phàm, đã không còn bất luận ý nghĩa gì.

- Không cần.

Mạc Phàm không thèm để ý lời Mạnh Vô Tình nói, hắn lắc đầu nói thẳng.

Mạnh Vô Tình thấy Mạc Phàm không đồng ý, cười khinh thường.

- Đến khi bọn họ ngăn trước Hoa Vĩ Long, lời nói của ta mới có tác dụng.

Mạc Phàm không đồng ý cũng không sao, Mạc Phàm thông qua mười mấy Truyền Tống Trận, từ ngàn dặm xa xôi tới Ma Long Tinh, chắc chắn Hoa Vĩ Long rất quan trọng đối với Mạc Phàm.

Đợi Mạc Phàm vô duyên với Hoa Vĩ Long, chắc chắn sẽ tới cầu xin anh ta.

Hiện giờ chỉ xem giữa anh ta và Mạc Phàm, ai có thể duy trì bình thản.

- Vậy ngươi muốn chết, hay là cút?

Đông Phương Sóc còn chưa mở miệng, Bộ Kinh Phàm tu sĩ nửa bước Hóa Thần nhíu mày, chen miệng nói.

Một tu sĩ Kim Đan mà thôi, nếu là người Mạnh gia còn có tư cách ở đây, nếu không phải người Mạnh gia, cũng muốn phân một chút nước canh, nghĩ đơn giản quá nhỉ.

- Ta không chọn chết hay cút, ta muốn toàn bộ Hoa Vĩ Long.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lạnh lùng nói.

- Cái gì?

Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan, không có quan hệ gì với Mạnh gia, vốn không có mấy người chú ý.

Mạc Phàm vừa nói câu này xong, gần như tất cả mọi người ở trên núi đều nhíu mày, ánh mắt bất thiện nhìn Mạc Phàm.

Một Hoa Vĩ Long chỉ lớn như vậy, Hoa Vĩ Long trên ngàn năm chỉ dài một mét, bọn họ có nhiều người như vậy phân ra, mỗi người cũng không được bao nhiêu.

Mạc Phàm là một tiểu tử vô danh, mở miệng là nói muốn toàn bộ, khẩu khí không nhỏ đâu.

Ngay cả Mạnh Vô Tình cũng lộ ra vẻ bất ngờ, sau đó cười nham hiểm.

Anh ta cũng không dám nói lấy đi hết, vậy mà Mạc Phàm mở miệng lại muốn toàn bộ, cậu ta nghĩ mình là đệ tử hạch tâm nội môn của Thần Nông Tông à, hay là hậu nhân của đệ tử Bạch gia liếc mắt một cái diệt Ma Long?

Anh ta không nói gì, Mạc Phàm như vậy không còn gì tốt hơn, Mạc Phàm đắc tội càng nhiều người, anh ta càng dễ bàn điều kiện với Mạc Phàm.

- Toàn bộ Hoa Vĩ Long, tiểu tử, ngươi lấy đâu ra khẩu khí lớn như vậy?

Đông Phương Sóc nheo mắt, cười mỉa nói.

Ông ta là một tu sĩ Hóa Thần, đều phải thỏa hiệp với những người này, Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé cũng dám nói như thế.

- Chỉ dựa vào mấy người hợp lực lại, đều không có biện pháp lấy được Hoa Vĩ Long này, mà ta thì có thể.

Mạc Phàm không thèm nhìn Đông Phương Sóc, trong mắt hắn lóe sáng lam quang nhìn cây khô kia, nói.

Sắc mặt không ít người khó coi, nhìn về phía cái cây khô với vẻ thận trọng.

- Chẳng lẽ trong hang có thứ gì khác?

- Đừng nghe tiểu tử này nói linh tinh, ta thấy nên giết tiểu tử này trước thì hơn, tránh để tiểu tử này quấy rối.

Một đệ tử trong đám người của Thiết Kiếm Môn chậm rãi rút kiếm ở sau lưng ra, lạnh lùng nói.

Hoa Vĩ Long am hiểu ẩn nấp và huyễn thuật, tốc độ rất nhanh, nhưng tấn công không mạnh.

Tu sĩ Hóa Thần đều ở đây, còn không bắt được một Hoa Vĩ Long, đùa giỡn gì thế?

- Ta cảm thấy đúng đó, nhưng khoan hãy giết tiểu tử này, không phải tiểu tử này nói chúng ta không lấy được sao, chém hai tay hai chân của cậu ta, rồi ném cậu ta vào trong cây khô thử xem, bên trong ngoại trừ Hoa Vĩ Long ra còn thứ gì khác không.

Bộ Kinh Phàm cười lạnh lùng, lộ ra hàm răng trắng.

Bên ngoài Ma Long Tinh nhìn như tổ chim, quả thật dưới nền đất không khác gì tổ chim lắm, ma khí và ma thú ra từ trong những sào huyệt này.

Trừ chuyện đó, bên trong còn có không ít không gian liệt phùng và không gian tuyền qua.

Không ai biết bên trong có thứ gì, cho nên trong tình hình chung, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không ai chui vào trong nền đất ở Ma Long Tinh, cho dù là tu sĩ Hóa Thần cũng vậy.

Đây là nguyên nhân vì sao một tu sĩ Hóa Thần và một tu sĩ nửa bước Hóa Thần đều ở ngoài đợi.

- Chủ ý này không tệ, ta cảm thấy có thể thử một lần, nhưng không cần phải ném cậu ta vào trong cây khô, như vậy sẽ dễ dọa Hoa Vĩ Long chạy mất, để lại một tay cho cậu ta, đợi Hoa Vĩ Long đi ra, để cậu ta lấy Hoa Vĩ Long giúp chúng ta.

Lông mày Đông Phương Sóc giãn ra, nói tiếp.

Ông ta cảm ứng được Hoa Vĩ Long đã bị Dẫn Yêu Tán mê hoặc, sắp ra ngoài rồi.

Nhưng ông ta có thể lấy được hay không thì khó mà nói.

Lúc trước từng có một chuyện, hai tu sĩ Hóa Thần vây bắt Hoa Vĩ Long còn chết, bởi vì Hoa Vĩ Long này đạt thành quan hệ sống lại với một ma thú Hóa Thần kỳ.

Hai tu sĩ Hóa Thần này mới giành Hoa Vĩ Long tới tay, còn chưa rời đi đã bị ma thú phát cuồng g**t ch*t.

Hiện giờ những người khác đều rút lui, không ai thích hợp làm con mồi hơn Mạc Phàm.

Nếu không có ma thú thì tốt, nếu có, bọn họ cũng có thể thoát được một kiếp.

- Tiểu tử này giao cho ta.

Một đệ tử của Thiết Kiếm Môn rút kiếm ra cười tàn nhẫn, giẫm lên không khí đi về phía Mạc Phàm, thiết kiếm trong tay xẹt qua một đạo hỏa hoa trong không khí.

Thấy người này sắp đi tới, vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ vô cùng lo lắng, nơi này không phải Viêm Dương Thành, tu sĩ Hóa Thần ở nơi này cũng không phải là Phương đại sư, lần này phiền phức rồi.

- Mạc Phàm, những lời ta vừa mới nói, ngươi có suy nghĩ lại hay không, bây giờ ngươi gật đầu còn kịp, nếu không ta chỉ có thể cứu ngươi, không lấy được Hoa Vĩ Long đâu.

Mạnh Vô Tình cười đắc ý, nhân cơ hội nói.

Chuyện này còn thuận lợi hơn anh ta nghĩ một chút, Mạc Phàm không gật đầu sẽ không còn đường sống rút lui, mà trở thành con mồi của những người này.

Chỉ cần Mạc Phàm gật đầu, một câu của anh ta có thể cứu Mạc Phàm.

- Ngươi chuẩn bị ở đây một năm đi.

Mạc Phàm lắc đầu cười, trên mặt không có chút biểu cảm.

Hắn không đồng ý điều kiện của Mạnh VôTình, cũng có thể đạt được Hoa Vĩ Long này, hắn hợp tác với Mạnh Vô Tình giải Sinh Tử Phù Luân Hồi, mà chỉ đạt được một phần, chuyện như vậy dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nên làm thế nào.

- Ngươi?

Vẻ mặt Mạnh Vô Tình khó coi, anh ta còn chưa mở miệng, đệ tử của Thiết Kiếm Môn còn chưa tới trước người Mạc Phàm.

Đúng lúc này, không biết người nào kêu lên.

- Hoa Vĩ Long ra ngoài rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1484


Bao gồm cả đệ tử của Thiết Kiếm Môn đang định ra tay với Mạc Phàm, mọi người lập tức dừng lại, nhìn về phía cây khô.

Bên trong hốc cây dưới cây khô, một con rắn màu đen huyền ảo nhắm chặt mắt, ngẩng đầu hưởng thụ, đi theo Dẫn Yêu Tán ra ngoài.

ể ấ ế ầ ế ề ốTrên cơ thể màu đen, bất luận là lớn đến long đầu, nhỏ đến long lân, đều giống chân long như đúc, không nhìn ra được dáng vẻ của thực vật.

Theo Hoa Vĩ Long này ra khỏi cây khô, cây khô nhanh chóng sụp xuống rồi biến mất.

Nhìn thấy Hoa Vĩ Long này, trước mắt không ít người sáng lên, lập tức dừng hô hấp, xung quanh yên tĩnh tới mức gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Chỉ trong phút chốc, Hoa Vĩ Long đã đi ra hoàn toàn, cây khô trăm mét, liền biến thành một hầm ngầm to sâu không thấy đáy.

Cũng đúng lúc này.

“Vù” một tiếng, một nam nhân bao phủ hoàn toàn trong quần áo lao nhanh mà ra, một tay cầm một thiết trảo bay ra, chộp lấy Hoa Vĩ Long đang say mê Dẫn Yêu Tán.

Chỉ trong chớp mắt, thiết trảo kia đã tới trước người Hoa Vĩ Long.

- Một đám ngốc, Hoa Vĩ Long là của ta.

Trong mắt nam tử kia lóe lên vui mừng, đắc ý nói.

Lúc anh ta nói chuyện, nửa cơ thể sau đã bắt đầu biến mất, chuẩn bị lùi lại.

Trên đỉnh núi, nhìn thấy người này ra tay, sắc mặt đám Đông Phương Sóc thay đổi, cuối cùng chẳng quan tâm Mạc Phàm nữa, cả đám ra tay.

- Đám chuột nhắt, ngươi muốn chết à?

Bộ Kinh Phàm tức giận nói.

Mạc Phàm chỉ là một tiểu nhân vật, vốn dĩ không đáng để ý tới.

Trái lại người này đột nhiên xuất hiện, cũng dám nhân cơ hội cướp đoạt đồ của bọn họ.

Giọng nói vừa mới vang lên, một bình vuông kim loại màu xanh hoa văn long phượng nhốt Hoa Vĩ Long ở bên trong.

“Keng” một tiếng, thiết trảo của nam nhân kia đụng tới bình vuông, lập tức biến thành mảnh nhỏ.

Nam tử thầm kêu không hay rồi, chẳng quan tâm pháp khí nữa, trên người anh ta lóe lên phù văn, sắp biến mất.

- Nếu đến đây rồi còn muốn đi, đâu dễ như vậy.

Đông Phương Sóc hừ lạnh một tiếng, một tay đánh về phía nam tử biến mất.

Nơi nam tử mặc hắc y biến mất, gợn sóng dập dờn mà ra, một nhà giam không hợp cảnh lắm xuất hiện, nam tử mặc hắc y chui vào trong nhà giam, đấu đá lung tung ở bên trong, đâm đầu mấy lần như đâm vào bông, không thể thoát ra từ trong.

Mọi người nhìn thoáng qua nam tử mặc hắc y như ruồi bọ ở bên trong và Hoa Vĩ Long ở dưới bình vuông màu xanh, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cùng thu hồi pháp bảo và khí tức.

- Đông Phương tiền bối và Bộ gia đúng là bất phàm, thiếu chút nữa đã để tiểu tử này thực hiện được rồi.

Một người nịnh nọt nói.

Vẻ mặt Đông Phương Sóc lạnh nhạt, ánh mắt ông ta trở nên dữ dằn nhìn bốn phía.

- Người dám cướp Hoa Vĩ Long này, sẽ như người đó, tử!

Năm ngón tay ông ta nắm chặt, nhà giam vốn cao hơn ba mét nhanh chóng thu nhỏ lại, rất nhanh chỉ còn bằng chưa tới một người.

“Răng rắc răng rắc…” Âm thanh cơ thể nứt vụn vang lên.

Nhà giam hóa thành to bằng móng tay, cơ thể người kia cũng bị nhà giam cắt thành từng mảnh.

Xung quanh vốn còn người đánh chủ ý với Hoa Vĩ Long này, nhưng lúc này lập tức nuốt nước bọt, lùi về sau theo bản năng.

Hóa Thần kỳ thật sự quá mạnh, ngoại trừ cao thủ Hóa Thần, Bộ Kinh Phàm nửa bước Hóa Thần cũng là đại phiền phức, mạng nhỏ quan trọng hơn.

- Công tử, chúng ta có ra tay không?

Bên cạnh Mạc Phàm, Mạnh Vô Kỳ lo lắng nói.

Rõ ràng Đông Phương Sóc đang nói bọn họ.

- Ngươi cầm Thiên Bảo Thử lui xuống trước đi.

Mạc Phàm nhìn chằm chằm cái hố to kia, nói.

- Công tử, chẳng lẽ…

Sắc mặt Mạnh Vô Kỳ thay đổi, bỗng nhiên anh ta nghĩ tới gì đó, nói được một nửa thì dừng lại.

- Công tử cẩn thận một chút, nếu không được thì…

Mạnh Vô Kỳ nhìn đám Mạnh Vô Tình ở bên cạnh, nói.

Nếu Mạc Phàm giải Sinh Tử Phù trên người Mạnh Vô Tình, chắc chắn Mạnh Vô Tình sẽ ra tay với đám thúc thúc anh ta, nhưng Hoa Vĩ Long rất quan trọng với Mạc Phàm, không cần thiết vì chuyện của Mạnh gia bọn họ, chậm trễ chuyện của Mạc Phàm.

- Ta biết rồi, ngươi đi đi.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Dạ.

Mạnh Vô Kỳ hơi cúi đầu với Mạc Phàm, cưỡi ma thú xuống núi.

Mạnh Vô Tình và Hắc Bạch Vô Thường thấy Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh thì nhướn mày, nhìn về phía hầm theo.

Từ khi Mạc Phàm đến nơi này, thì luôn nhìn chằm chằm cái hầm kia, chẳng lẽ bên trong thật sự có thứ gì đó lợi hại?

Mạnh Vô Tình do dự một lát, liếc mắt ra hiệu với Mạnh Bạch Thường.

Anh ta không cảm nhận được thứ ở bên trong, nhưng bên trong có thứ gì hay không, thử thì biết.

Mạnh Bạch Thường hơi gật đầu, ngón tay khẽ búng ra, một đám năng lượng ẩn vào không trung, bay về phía hố sâu.

Mạc Phàm có phát hiện ra, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, cũng không có ý ngăn cản.

- Tốt nhất là các ngươi cách xa một chút, thực lực quá yếu sẽ nguy hiểm tính mạng, nhất là ngươi, nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm loại chuyện này.

- Cái gì, tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo rồi đó?

Sắc mặt Mạnh Bạch Thường khó coi, lạnh lùng nói.

Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan, đến đây cố làm ra vẻ huyền bí còn chưa nói, vậy mà dám nói thực lực của ông ta quá yếu, nếu không phải sợ giết Mạc Phàm sẽ khiến Mạnh Vô Tình chết, ông ta đã sớm ra tay rồi.

- Không đi cũng không sao, nhưng nhanh thôi, ngươi sẽ biết thực lực của ngươi thế nào.

Mạc Phàm cũng không tức giận, nói với vẻ khinh thường.

Hắn mới nói xong, sắc mặt Mạnh Bạch Thường thay đổi, cường đại như ông ta, cơ thể cũng không tự chủ được run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.

- Dẫn Mạnh thiếu đi mau.

Ông ta nghiến răng kêu lên.

Mạnh Hắc Thường sửng sốt, ông ta chần chừ một lát, rồi kéo Mạnh Vô Tình bay đi rời xa sơn cốc.

Lúc này.

“Rống!” Tiếng long ngâm trầm thấp vang lên trong hầm ngầm sơn cốc.

Long ngâm này vừa vang lên, ma thú ở Ma Long Tinh lập tức nhìn về phía bên này, ngay sau đó, tất cả ma thú không do dự chạy về phía động của mình.

Chỉ trong phút chốc, bên ngoài Ma Long Tinh không thấy được bóng dáng một ma thú còn sống.

Không chỉ những ma thú này, ở xung quanh hầm ngầm, sắc mặt đám Đông Phương Sóc trắng bệch, hai mắt mở to.

Người cách hầm ngầm xa thì không ngừng lùi về sau, Đông Phương Sóc và Bộ Kinh Phàm cảm nhận được khí tức này, cơ thể run lên, chậm rãi xoay người lại nhìn động to ở sau lưng, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Chỉ thấy trong hang động, một cái long đầu màu đen có thể chiếm hết cả cái hang to vươn ra, đôi mắt đỏ như máu lóe sáng ánh sáng chói mắt, mang theo lửa giận khôn cùng nhìn xuống.

Trên cơ thể to lớn, ma khí màu đen như lửa ma thiêu đốt hừng hực, theo Ma Long xuất hiện, nhanh chóng lan ra xa.

Cảm giác khiến người ta hít thở không thông, như sóng biển lao ra điên cuồng.

Chỉ trong chớp mắt, cho dù là đám Đông Phương Sóc và Bộ Kinh Phàm, hay là những người khác đều cảm thấy linh hồn mình như bị thổi bay ra ngoài.

Phải biết rằng Đông Phương Sóc là Hóa Thần kỳ chân chính, Hóa Thần kỳ có thể khiến người ta run sợ ở Ma Long Tinh.

- Chuyện này…

- Đây là…

- Ma Long sống lại sao?

Đông Phương Sóc nói một cách gian nan.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1485


Ông ta thân là tu sĩ Hóa Thần, nhiều tuổi nhất ở đây, đã hơn một ngàn tuổi rồi.

Ma Long ở Ma Long Tinh bị người Bạch gia g**t ch*t, chỉ là chuyện mấy trăm năm nay, lúc ông ta mới tới Nguyên Anh kỳ, đã từng ở xa nhìn con Ma Long này.

Tuy Ma Long ở sau ông ta không có thật thể, nhưng bất luận là khí tức hay cơ thể, đều giống hệt Ma Long bị giết, tuyệt đối không sai.

Cho dù không phải Ma Long sống lại, cũng là long hồn một phần của Ma Long chưa bị chôn vùi.

Cho dù là long hồn tàn khuyết của Ma Long kia, cũng đủ phiền phức.

Phải biết rằng đây là hồn phách của ma thú Đại Thừa kỳ, cho dù chỉ có một đạo, đều có thể diệt sinh vật trên tinh cầu này.

Lúc này, cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao Mạc Phàm lại nói bọn họ không lấy được Hoa Vĩ Long.

Quả thật bọn họ không lấy được, chỉ sợ Hoa Vĩ Long này đã đạt thành hiệp nghị cộng sinh với long hồn, không ai có thể lấy thứ cộng sinh với tàn hồn Đại Thừa, ông ta có thể còn sống rời đi đã không tệ rồi.

- Chạy.

Ông ta kêu to, độn quang lóe lên từ người ông ta, ông ta không do dự lao về phía Truyền Tống Trận.

Kinh Long Đỉnh vây khốn Hoa Vĩ Long, nếu ông ta còn đi lấy Kinh Long Đỉnh, rất có khả năng sẽ bị g**t ch*t, chỉ thông qua Truyền Tống Trận, mới có cơ hội rời đi, Kinh Long Đỉnh để trưởng bối gia tộc tới lấy, rời đi trước rồi nói sau.

Trong lúc này, cả sơn cốc đều là bóng dáng trốn đi.Ngay cả Mạnh Bạch Thường cũng muốn chạy trốn theo đám Mạnh Vô Tình.

Cứ ở trong này, chỉ có đường chết.

Ông ta mới rời đi quay đầu liếc Mạc Phàm một cái, vẻ mặt lập tức sửng sốt.

Trong gió phần phật, Mạc Phàm làm như không thấy Ma Long, chẳng những không trốn đi, trái lại hai tay không ngừng kết ra ấn ký màu đen trắng.

Ông ta thân là tu sĩ Quỷ Đạo, biết không ít văn tự.

Những ấn ký này không phải là Linh Văn ở Tu Chân giới, trái lại giống Thần Văn đã sớm thất truyền ở Chân giới thời thượng cổ.

Những ấn ký này mới xuất hiện, cũng không ngưng tụ ra cái gì, trái lại cả đám xuyên vào mắt trái của Mạc Phàm.

- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì thế, ngươi muốn chết à?

Mạnh Bạch Thường nhíu mày, nghiến răng nói.

Tu sĩ Hóa Thần và nửa bước Hóa Thần đều chạy cả rồi, Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan lại thi triển thần thông ở đây.

Cho dù Mạc Phàm có thể trảm 40, cũng chỉ chém được tu sĩ Nguyên Anh bình thường mà thôi, vốn dĩ không đủ nhìn đối với tàn hồn của ma thú Đại Thừa.

- Muốn sống thì giảm tu vi đến mức thấp nhất, hoặc lúc Ma Long đến trước người ngươi, tăng tu vi tới cao nhất liều mạng một phen, chạy trốn và che giấu khí tức cũng không có tác dụng.

Mạc Phàm không thèm nhìn Mạnh Bạch Thường, tiếp tục ngưng tụ pháp ấn.

Đây là tàn hồn của Ma Long Đại Thừa, tất nhiên là hắn biết.

Nhưng nếu ra tay với tàn hồn của Ma Long Đại Thừa, thật sự có thể thoát khỏi đuổi giết của Ma Long Đại Thừa, vậy Ma Long Đại Thừa quá phế rồi.

Muốn mạng sống, phải giảm tu vi đến mức thấp nhất, Ma Long Đại Thừa sẽ giết người có tu vi cao trước.

Dù sao Ma Long Đại Thừa có tôn nghiêm của Ma Long Đại Thừa. Chuyện này tương đương với lão hổ cắn hắn một cái, chắc chắn hắn sẽ giết lão hổ, lúc hắn đang ngủ muỗi cắn hắn một cái, hắn cũng sẽ giết muỗi, nhưng nếu lão hổ và muỗi cùng cắn hắn, vậy hắn sẽ giết lão hổ chạy trốn trước, sau đó lại giết muỗi nhỏ bé hơn.

Trong khoảng thời gian này, hắn mới có thể diệt được tàn hồn của Ma Long.

Nếu Mạnh Bạch Thường không nghe, ông ta sẽ là người thứ ba bị giết.

Mạnh Bạch Thường nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ sắc lạnh.

- Tiểu tử, tự ngươi muốn chết, đừng có kéo ta.

Nếu ông ta giảm tu vi xuống, tốc độ sẽ không thể quá nhanh.

Còn liều mạng, Mạc Phàm nghĩ ông ta là kẻ ngốc sao, ông ta là tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, liều mạng với tàn hồn của yêu thú Đại Thừa kỳ, người làm như vậy chắc chắn điên rồi.

Ông ta đã trêu chọc tàn hồn Ma Long, chạy chậm mà nói, người chết đầu tiên sẽ là ông ta.

Ông ta nói những lời này xong thì không để ý Mạc Phàm nữa, mấy chữ truyền từ miệng ông ta ra.

- Quỷ Thần Độn!

Mấy chữ vang lên, một đám ánh sáng ám đỏ che khuất ông ta.

Cả người ông ta hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng xuyên qua, chỉ trong giây lát đã cách xa cây số.

Quỷ Thần Độn cần tiêu hao lực lượng căn nguyên của ông ta, do đó khiến tốc độ của ông ta tăng lên nhiều.

Với tốc độ này, hẳn là đủ để ông ta chạy trốn trước khi bị tàn hồn của Ma Long g**t ch*t.

Mạc Phàm thấy Mạnh Bạch Thường vẫn rời đi, thì không có ý ngăn cản.

Hắn và Mạnh Bạch Thường vốn không có giao tình, thậm chí trên đường đi hai huynh đệ này còn có ý nghĩ giết hắn.

Hắn khuyên một câu đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, Mạnh Bạch Thường vẫn muốn tìm đường chết, chuyện này không liên quan gì tới hắn.

Lúc ông ta mới chạy ra một cây số, đầu tàn hồn của Ma Long cao trăm mét trong hầm ngầm vươn cao, bỗng nhiên tiếng long ngâm vang lên.

“Rống…”

Âm thanh mới vang lên, dòng khí cường đại như bão tới nổi lên từ bốn phương tám hướng, chỉ trong chớp mắt mấy ngọn núi cao đã bị san bằng.

Một số người chưa kịp chạy trốn và chạy chậm, trực tiếp hóa thành bột phấn.

Bầu trời vốn mờ tối, bỗng nhiên dày đặc Ma Vân nên tối hơn nhiều.

Đồng thời một đôi cánh có thể che lấp mặt trời giãn từ giữa cơ thể Ma Long ra, lực lượng bên trong như có thể khiến Ma Long Tổ bừng tỉnh, coi rẻ thương sinh.

Đôi mắt đỏ như máu của Ma Long nhìn lướt qua đám người hốt hoảng chạy trốn trên đất, rồi lại kêu to.

Cơ thể khổng lồ biến từ một thành vô số Ma Long nhỏ, đôi cánh chấn động.

Chỉ trong chớp mắt, những Ma Long nhỏ này đã tới trước người đám Đông Phương Sóc, Bộ Kinh Phàm và Mạnh Bạch Thường trước tiên.

Vẻ mặt ba người ngẩn ra, đôi mắt lập tức mở to, miệng không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh.

- Chuyện này, chuyện này…

Chỉ chần chừ một lát, ba người gần như cùng ra tay.

Chạy không thoát được, vậy chỉ có thể liều mạng, hi vọng một phần tàn hồn của Ma Long không mạnh như vậy.

Hai tay Đông Phương Sóc đẩy về trước, chín viên cầu lớn nhỏ khác nhau chắn trước người ông ta.

Bộ Kinh Phàm thì nghiến chặt răng, chín cái hộp vuông tương tự Kinh Long Đỉnh xuất hiện, bao ông ta từng tầng ở bên trong.

Mạnh Bạch Thường thì lấy một phù triện hình người ra, không do dự cắn đầu lưỡi, phun máu lên trên phù triện này.

Một quỷ ảnh to lớn màu trắng xuất hiện bên ngoài người ông ta, bảo hộ ông ta ở trong.

Đồng thời ba Ma Long huyền ảo trước người ba người cùng rống to một tiếng, Ma Long huyền ảo khác biến mất toàn bộ, chỉ trong chớp mắt ba con Ma Long này to hơn rất nhiều, khí tức cũng mạnh hơn gấp bội lần.

Ngay sau đó, đôi cánh của ba con Ma Long này thu lại sát cơ thể, giống như một mũi tên sắc nhọn xông về phía ba người. Ba con Ma Long còn chưa tới trước mặt ba người, khí tức chôn vùi toàn bộ khiến xung quanh ba người bột phấn hóa.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1486


Chỉ trong giây lát mũi tên dài màu đen đã tới trước người ba người, quỷ ảnh trước người Mạnh Bạch Thường chỉ duy trì một giây.

“A a…” Tiếng thét chói tai vang lên, quỷ ảnh màu trắng bị khuấy thành mảnh nhỏ.

“Phập!” Mũi tên dài màu đen xuyên qua ngực Mạnh Bạch Thường.

Cơ thể Mạnh Bạch Thường run lên, trong đôi mắt không cam lòng xuất hiện mờ mịt, nhìn thoáng qua phía Mạc Phàm.

Lúc trước Mạc Phàm nói với ông ta giảm tu vi ông ta còn không biết vì sao, nhưng Mạc Phàm nói lập tức liều mạng với Ma Long, cuối cùng ông ta cũng biết vì sao rồi.

Sở dĩ Ma Long này phân chia ra thành như vậy, thứ nhất là vì đuổi giết tất cả tu sĩ, thứ hai là vì hấp thu ma khí, để tăng sức mạnh của nó lên.

Bởi vì Ma Long phân chia ra thành nhiều như vậy, cho nên thực lực của Ma Long huyền ảo không mạnh.

Chỉ cần giết Ma Long lúc Ma Long huyền ảo phân liệt ra còn chưa đổi lớn, tạm thời ông ta có thể sống sót.

Nhưng ông ta đã bỏ lỡ cơ hội này.

Hiện giờ ông ta muốn…

- Không, ta…

Mạnh Bạch Thường không cam lòng kêu lên.

Nhưng ông ta còn chưa nói hết, cơ thể vỡ ra từng mảnh như đồ sứ.

Sắc mặt Mạnh Hắc Thường dẫn Mạnh Vô Tình rời đi ở phía xa trắng xanh, một ngụm máu tươi chảy từ trong miệng ông ta ra.

Đồng thời giọng nói suy yếu của Mạnh Bạch Thường vang lên bên tai ông ta.

- Chạy mau, chạy về phía Truyền Tống Trận.

- Làm sao vậy?

Mạnh Vô Tình thấy Mạnh Hắc Thường hơi lạ, quá sợ hãi hỏi.

- Đi mau.

Mạnh Hắc Thường nghiến chặt răng, không lập tức giải thích cho Mạnh Vô Tình, trái lại tốc độ nhanh hơn.

Lúc Mạnh Bạch Thường bị giết, hai mũi tên đen khác đến trước chín bình vuông của Bộ Kinh Phàm và chín viên cầu của Đông Phương Sóc.

“Rầm rầm…” Âm thanh như va chạm vang lên, dưới sóng âm cường đại, chỉ trong chớp mắt mặt đất xung quanh tứ phân ngũ liệt.

Ngay sau đó, chín bình vuông thì tám cái vỡ nát trong chớp mắt.

Chỉ còn lại một thanh quang mỏng manh không bị nghiền nát, nhưng bên trong bình vuông, dưới sóng âm do tám bình vuông sản sinh ra Bộ Kinh Phàm không có chỗ nào tốt, cả người biến thành một người máu nằm trên đất.

Đông Phương Sóc cũng không khá hơn, mũi tên đen không tốn quá nhiều sức lực, đã phá nát chín viên cầu của ông ta, mũi tên đen xuyên qua cơ thể ông ta dễ dàng.

Nhưng dù thế nào cũng là tu sĩ Hóa Thần, cơ thể ông ta chỉ nát một nửa thì dừng lại.

Nhưng Đông Phương Sóc chỉ không chết, khí tức trên người kém tu sĩ Nguyên Anh khác không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa tuy mũi tên đen biến mất, nhưng ông ta giống như bị định trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Xung quanh, những người khác thấy kết cục của Đông Phương Sóc, Bộ Kinh Phàm và Mạnh Bạch Thường, gương mặt vốn trắng bệch lại càng không còn huyết sắc.

- Chạy, chạy mau.

Có người quát lên như bệnh tâm thần.

Hóa Thần đều đã chết, nếu bọn họ không nhân cơ hội chạy thoát, càng không thể sống sót.

Không chỉ bọn họ, Mạnh Vô Kỳ sớm đã rời đi thấy đám người hốt hoảng chạy trốn, cùng với khí tức đáng sợ truyền từ sau lưng tới, vẻ lo lắng ở trên mặt lại dày đặc hơn nhiều.

Thứ bên trong hốc cây cường đại như vậy, tuyệt đối lợi hại hơn Phương Văn Viễn Hóa Thần kỳ.

Mạc Phàm có thể sống sót, lấy được Hoa Vĩ Long sao?

Sau khi mũi tên đen làm ba người trọng thương, lại hóa thành không ít Ma Long huyền ảo, sau đó lại hóa thành mũi tên đen, bắn về phía những người khác.

ầ ầ ầ ổ“Rầm rầm rầm…” Âm thanh bùng nổ vang lên, không ít người lập tức hóa thành từng mảnh.

Những người này không phải là đám Đông Phương Sóc, nên không có thực lực cường đại như vậy.

Đệ tử của Thiết Kiếm Môn muốn ra tay với Mạc Phàm lúc trước bị mũi tên đen đâm trúng, cả người cộng cả pháp khí cùng vỡ nát.

Chỉ trong phút chốc, có mười mấy người bị g**t ch*t.

Ma Long muốn đi giết những người khác, nhưng đột nhiên dừng lại.

Tất cả Ma Long huyền ảo nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía chỗ hầm ngầm.

Chỉ trong chớp mắt khí tức khiến người ta ngất đi trên người Ma Long lại mạnh hơn nhiều, tiếng rống giận dữ phát từ trong yết hầu Ma Long ra.

Tuy bốn phía yên tĩnh hơn nhiều, nhưng cảm nhận được giống như đêm trước ngày tận thế.

Những người này đã bị Ma Long đuổi theo, ngay sau đó thì hơi sửng sốt vì sắp bị một kích của Ma Long g**t ch*t, bọn họ nhìn theo Ma Long, trong mắt lập tức tràn đầy vẻ khó tin.

Chỉ thấy bên cạnh hầm ngầm, không biết Mạc Phàm luôn không rời đi tới trước bình vuông thanh đồng giam Hoa Vĩ Long từ lúc nào.

Lúc này một con mắt Mạc Phàm coi như bình thường, một con mắt khác thì là một vùng màu vàng, bên trong có vô số thần văn cổ rất nhỏ lưu chuyển, thỉnh thoảng lóe lên kim quang nhạt, nhìn vô cùng quỷ dị.

- Tiểu tử này đang làm gì thế?

Có người vô cùng khiếp sợ nói.

Bọn họ đều bận rộn… Chạy trối chết, chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, Mạc Phàm là một tu sĩ Kim Đan còn dám mơ ước Hoa Vĩ Long.

Bỗng nhiên yên tĩnh, ngay cả đám Mạnh Hắc Thường ở phía xa cũng dừng lại.

- Hắc Thường, có chuyện gì thế, chẳng lẽ có người giết Ma Long?

Mạnh Vô Tình nhíu mày, bất mãn hỏi.

Bọn họ chạy trốn một lát, lại dừng lại một lát.

Tuy anh ta cũng là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng kém xa đám Mạnh Hắc Thường, ở khoảng cách xa như vậy, đã vượt khỏi phạm vi cảm ứng của anh ta.

Mạnh Hắc Thường nhìn thoáng qua hầm ngầm, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ kỳ lạ.

- Tiểu tử Hạ giới kia đi lấy Hoa Vĩ Long, bây giờ bị Ma Long để mắt.

- Cái gì, tiểu tử kia điên rồi à?

Mạnh Vô Tình cao giọng nói.

Tàn hồn của Ma Long bảo hộ Hoa Vĩ Long này, Mạc Phàm còn dám đi động Hoa Vĩ Long, đúng là muốn chết.

Trái lại anh ta không quan tâm tới sống chết của Mạc Phàm, nếu có thể, anh ta càng hi vọng mình tự tay giết Mạc Phàm, nhưng có lẽ Mạc Phàm giải được Sinh Tử Phù, chết như vậy, anh ta chỉ có thể đi tìm lão tổ của Mạnh gia bọn họ.

- Điên là tốt nhất, chúng ta đi thôi.

Mạnh Hắc Thường cười mỉa nói.

Trên đường đi, Mạc Phàm đã khiến ông ta kìm nén đầy bụng lửa giận, cuối cùng bây giờ Mạc Phàm cũng bị giết rồi.

Hơn nữa Mạc Phàm khiến Ma Long để mắt tới, ông ta có thể nhân cơ hội chạy thoát.

Trong lúc này, không chỉ Mạnh Hắc Thường, không ít tu sĩ ở xung quanh lắc đầu cười.

Nếu không có Mạc Phàm, bọn họ khó mà chạy trốn khỏi tay tàn hồn của Ma Long, Ma Long quá cường đại.

Nhưng có Mạc Phàm ở đây, bọn họ an toàn hơn nhiều.

- Một tên ngốc, chúng ta nhanh trốn đi.

Không ít người thở phào nhẹ nhõm như tìm được đường sống trong chỗ chết, sau đó bỏ chạy về phía xa.

Những người khác cũng vậy, cười rời đi theo.

Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan, không ngăn được Ma Long lâu đâu, dựa vào chút ít thời gian này, nên nhanh chạy trốn thì hơn.

Những người này chạy trốn, tàn hồn của Ma Long làm như không thấy, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Mạc Phàm đứng trước bình vuông thanh đồng.

Trong đó có một Ma Long giương cánh, những Ma Long huyền ảo khác bay về phía nó như chim về tổ.

Chỉ trong phút chốc, Ma Long khôi phục dáng vẻ ban đầu của nó.

Ma Long hạ cánh xuống, một trận cuồng phong nhấc lên, cơ thể che lấp mặt trời của Ma Long tới bên cạnh hầm ngầm.

Dưới bóng dáng to lớn, chỉ trong chớp mắt cơ thể Mạc Phàm nhỏ đi rất nhiều.

Đồng thời, một giọng nói trầm thấp vang lên theo.

- Nhân loại, ngươi muốn làm gì?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1487


Giọng nói trầm thấp vang lên, ma lôi màu tím hạ từ trên trời xuống.

Xung quanh hầm ngầm lập tức được bao phủ bởi lôi điện dày đặc, giống như mạt thế xuất hiện.

Khí tức chôn vùi ngưng thành thực chất, lan tràn về phía Mạc Phàm.

Khí tức này tới chỗ nào, toàn bộ đều vô cùng hỗn độn.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, làm như không nghe thấy lời Ma Long nói, trên người lóe sáng ánh sáng bảy màu, khí tức chôn vùi tới trước người hắn ba mét thì dừng lại.

Miệng hắn niệm thần chú, một tay đặt lên trên bình vuông thanh đồng.

Bình vuông thanh đồng nhanh chóng nhỏ đi dưới tay của hắn.

Hắn không biết Bộ Kinh Phàm, nhưng hắn biết Kinh Long Đỉnh này.

Luyện khí thế gia Bộ gia tạo nên uy danh, bình thường đều là linh khí.

Nhưng khác với sư huynh Mạnh Bất Đồng của hắn, Khổn Tiên Tỏa của Mạnh Bất Đồng là bắt chước một kiện tiên khí, mà Kinh Long Đỉnh này do Bộ gia tự luyện chế mà thành.

Kinh Long Đỉnh này bất luận là phương diện tấn công hay phòng ngự, đều có uy lực đặc biệt.

Không ít tu sĩ tình nguyện nghèo khó, cũng phải có được Kinh Long Đỉnh.

Có Kinh Long Đỉnh này vây khốn Hoa Vĩ Long, Hoa Vĩ Long sẽ không thể chạy trốn.

Hơn nữa Bộ Kinh Phàm đã mất đi quan hệ với Kinh Long Đỉnh, trái lại sẽ giảm bớt không ít phiền phức cho hắn.

Tay hắn mới đặt lên Kinh Long Đỉnh không lâu, giọng nói của tàn hồn Ma Long lại vang lên.

- Tiểu tử nhân loại, ngươi không nghe thấy lời bổn vương nói sao?

Giọng nói leng keng có lực mang theo phẫn nộ và bối rối, khiến màng tai không ít người ở xa đau nhức.

Chỉ trong phút chốc, Kinh Long Đỉnh biến thành vật thể tứ phương to bằng lòng bàn tay, bên trên phủ đầy Ma Văn.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Kinh Long Đỉnh, lúc này mới mở miệng.

- Ngươi đừng lãng phí võ mồm trước mặt ta thì hơn, tuy Ma Long cũng nói rất nhiều, nhưng chỉ nói nhiều với phụ nữ và người có thực lực tương đương với Ma Long mà thôi.

Người diệt Ma Long là Bạch Khởi Bạch gia, sau này là một trong thập đại cao thủ, ông ta liếc mắt một cái là diệt được mười vạn Ma Tộc.

Mỹ nữ mà Ma Long nhìn trúng còn mang tới đây, là vị hôn thê hiện giờ của Bạch Khởi.

Còn Ma Long này, hắn từng nghe Bạch Khởi nói với hắn rồi, thực lực không kém, nhưng lợi hại nhất là mồm miệng.

Truyền thuyết ông ta liếc mắt một cái giết Ma Long, thực ra không đơn giản như vậy.

Lúc đó ông ta còn chưa tới cảnh giới Đại Thừa, đại chiến ba ngày ba đêm với Ma Long, miệng Ma Long hầu như chưa từng ngừng.

Tuy không phải công kích linh hồn, nhưng đường đường là một con rồng lại ong ong không ngừng bên tai Bạch Khởi như con ruồi.

Cuối cùng Bạch Khởi không chịu nổi Ma Long lảm nhảm, nên sử dụng pháp thuật cấm kỵ của Bạch gia, lúc này mới giết được Ma Long.

Thần hồn của Ma Long đã bị Bạch Khởi đánh chết, quả thật tàn hồn này là một phần của Ma Long, nhưng đã mất đi hoàn toàn ý thức của Ma Long.

Sở dĩ sẽ đuổi theo giết những người đó, còn mở miệng nói như người, một phần là dựa vào bản năng, thứ hai là vì Hoa Vĩ Long này khống chế.

Sở dĩ hắn biết chuyện này, không phải vì nhãn lực của hắn cao hơn người khác nhiều.

Mà lúc hắn tới đây, bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện.

Kiếp trước, cứ cách một thời gian ở Ma Long Tinh, sẽ có hàng loạt tu sĩ chết vì tìm kiếm Hoa Vĩ Long và dưới bảo tàng của Ma Long.

Mới đầu không có quá nhiều người chú ý, dù sao nơi này là một vùng hiểm địa.

Nhưng tu sĩ tử vong theo quy luật, hấp dẫn sự chú ý của Thần Nông Tông bọn họ.

Bởi vì Ma Long Tinh là tinh cầu thuộc Thần Nông Tông, chuyện này cần Thần Nông Tông phái người ra mặt.

Vốn là sư huynh Mạnh Bất Đồng tới làm, kết quả Mạnh Bất Đồng bận việc, nên giao cho hắn.

Suy xét tới tu sĩ Đại Thừa là Ma Long, mà hắn lại có quan hệ tốt với Bạch Khởi, vì thế hắn mời Bạch Khởi đến Ma Long Tinh.

Hắn và Bạch Khởi mới tới Ma Long Tinh không lâu, thì phát hiện vấn đề.

Trái lại Ma Long không sống lại, chỉ là một Hoa Vĩ Long không biết dựa vào phương pháp gì, đã khống chế phần tâm hồn của Ma Long, thông qua không ngừng tàn sát tu sĩ dần dần càng ngày càng mạnh.

Vốn chỉ là Hoa Vĩ Long ngàn năm, trải qua mấy trăm năm ngắn ngủi, vậy mà có được thực lực của Hoa Vĩ Long mấy chục vạn năm.

Hơn nữa Hoa Vĩ Long và tàn hồn của Ma Long đã dung hợp lại hoàn toàn, thực lực tiến thẳng tới cao thủ Đại Thừa.

Không nói tới Bạch Khởi Đại Thừa kỳ có thể tiêu diệt Ma Long, lúc ấy Bạch Khởi Đại Thừa kỳ mới tấn chức đối phó Hoa Vĩ Long càng không thành vấn đề.

Chỉ trong phút chốc, Hoa Vĩ Long bị Bạch Khởi đánh về nguyên hình, thu vào.

Sau này hắn mới biết vì sao Hoa Vĩ Long này có thể điều khiển tàn hồn của Ma Long, là vì khi Bạch Khởi giết Ma Long, đúng lúc tinh huyết trong tim Ma Long rơi lên cành lá của Hoa Vĩ Long này, được Hoa Vĩ Long này hấp thu.

Tinh huyết này khiến Hoa Vĩ Long có trí tuệ không thấp, cũng có đủ thông tin về tàn hồn của Ma Long.Năm đó hắn và Bạch Khởi cùng tóm được Hoa Vĩ Long kia ở đây.

Cho nên nhiều năm sau, Hoa Vĩ Long thực lực tiến thẳng tới Đại Thừa kỳ là thứ này không thể nghi ngờ.

Hiện giờ Hoa Vĩ Long chỉ có thể khống chế Ma Long, thông qua Ma Long phát ra tiếng, còn chưa dung hợp hoàn toàn với Ma Long.

Bên trong Kim Long Đỉnh, Hoa Vĩ Long nghe Mạc Phàm nói vậy, mặt rồng của nó thay đổi.

- Nhân loại, ngươi là ai, nhanh thả ta ra, ngươi không muốn sống nữa à?

Đây không phải là lần đầu tiên nó dựa vào tàn hồn của Ma Long giết người, ngay cả tu sĩ Hóa Thần đều không thể phát hiện ra điểm này, một tu sĩ Kim Đan lại có thể nói thẳng ra, chuyện này khó mà không khiến nó sợ hãi.

- Ta là ai không quan trọng, tất cả ngươi, ta muốn rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hoa Vĩ Long ngàn năm đã đủ giải Vạn Niên Tuyệt trên người Tiểu Vũ, Hoa Vĩ Long hấp thu tinh huyết của Ma Long càng tốt hơn.

- Nhân loại, ngươi cao hứng quá sớm rồi đó, giết tên này cho ta.

Trong đôi mắt Hoa Vĩ Long lóe lên hung ác, ra lệnh.

Mấy tu sĩ lợi hại nhất đều chết trên tay nó, chỉ là một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé có thể làm được gì?

Đơn giản là biết nhiều hơn người khác một chút, nhưng nếu biết nhiều có thể không chết, vậy tu luyện có ích lợi gì, đều đọc sách cả đi.

Hoa Vĩ Long mới nói xong, trong mắt Ma Long to lớn chớp lóe tinh quang, nó cao giọng rống.

“Rống!”

Lần này Ma Long không biến thành mũi tên đen, trái lại cái miệng to có thể thôn thiên khẽ hút, giống như nuốt trôi đại hải, một quang cầu màu đen cỡ một căn phòng nhanh chóng ngưng tụ trong miệng Ma Long.

Quang cầu màu đen này vừa xuất hiện, ma khí, ma vân trong mười dặm xung quanh đều hội tụ về phía quang cầu.

Theo ma khí, ma vân hội tụ lại, quang cầu màu đen này không chỉ không to hơn, trái lại càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ to bằng cái đầu, vẫn đang tiếp tục nhỏ đi.

Nhưng năng lượng đáng sợ dao động mạnh hơn trước không ít.

Cho dù là những tu sĩ chạy trốn ra xa hơn mười dặm, vẫn có cảm giác như cả người bị một đôi đại thủ vô hình đè ép, xé rách.

Cho dù bọn họ là Nguyên Anh trung kỳ, hay Nguyên Anh đỉnh phong đều không thể thoát khỏi.

- Chạy mau, chạy mau.

Cảm nhận được lực lượng khiến người ta sợ hãi, không ít người nghiến răng tăng tốc độ.

Bên cạnh hầm ngầm, Mạc Phàm thì cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Ma Long.

- Giết ta, không dễ như vậy đâu.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1488


Nếu là tàn hồn của Ma Long có ý thức, hắn sẽ chạy nhanh hơn những người khác.

Nhưng tàn hồn của Ma Long được Hoa Vĩ Long này khống chế, thực lực của Hoa Vĩ Long không mạnh, còn chưa có biện pháp cung cấp năng lượng cho Ma Long, Ma Long chỉ có thể hấp thu ma khí xung quanh mới phát huy được thực lực của Ma Long lúc trước.

Như vậy hắn muốn Hoa Vĩ Long này, tàn hồn của Ma Long hắn cũng muốn.

Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn tàn hồn của Ma Long vô cùng khổng lồ, mắt nheo lại.

Ý niệm của hắn vừa động, bỗng nhiên con mắt màu vàng biến thành màu đỏ, một đóa liên hoa huyết sắc xuất hiện vờn quanh đồng tử hắn.

Mỗi lần liên hoa này chuyển động một vòng, lá sẽ nhiều thêm một chút, hồng quang trong mắt cũng sáng hơn.

Liên hoa chuyển động tổng cộng 9 vòng, 81 đóa hoa vờn quanh mắt Mạc Phàm nở rộ, cả người Mạc Phàm nhìn vô cùng yêu dị.

- Liên Phệ!

Mạc Phàm khẽ quát.

Hai chữ vang lên, không đợi hắc cầu trong miệng Ma Long ngưng tụ tới nhỏ nhất, một đạo hồng quang bắn nhanh từ trong mắt hắn ra.

“Vèo!” chỉ chưa tới một phần ngàn giây, hồng quang đã tới trước hắc cầu do Ma Long ngưng tụ.

Hắc cầu do ma khí mười dặm xung quanh ngưng tụ chớp lóe hắc quang, đã bị hồng quang trong mắt Mạc Phàm đục lỗ.

Hồng quang thế như chẻ tre, tiến vào trong miệng Ma Long.

“Rống…” Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, hồng quang chui từ vị trí gáy của Ma Long ra, bắn thẳng lên trời.

Hồng quang này chỉ có kích thước quả đấm của trẻ sơ sinh, nhưng lúc này cho dù đứng trong tinh hải mênh mông bên ngoài Ma Long Tinh, cũng có thể thấy đạo hồng quang này.

Càng không cần phải nói, nhưng tu sĩ bận rộn việc… Chạy trối chết cách Mạc Phàm không xa.

- Đó là gì thế?

Có người tò mò hỏi.

Vô duyên vô cớ xuất hiện một đạo hồng quang quỷ dị, tất nhiên sẽ khiến người ta chú ý.

Tuy hồng quang này không mạnh bằng thần sơn hàng lâm của Ma Long, nhưng giống thần binh có thể xuyên qua cửu u thương khung, đâm phá toàn bộ thế giới.

- Không phải là thần thông của tiểu tử kia đấy chứ?

Có người tò mò hỏi.

Lúc đạo hồng quang này xuất hiện, khí tức của Ma Long lập tức giảm đi nhiều, tuy rất khó khiến người ta tin tưởng là Mạc Phàm ra tay, nhưng ngoại trừ Mạc Phàm thì còn ai?

- Sao có chuyện đó được, một tu sĩ Kim Đan sao có thể có thần thông mạnh như thế?

Có người lắc đầu, nói với vẻ chắc chắn.

Không đủ tu vi, cho dù có được tiên khí, cũng không có biện pháp pháp huy ra lực công kích quá mạnh.

- Đó là?

- Có lẽ là bí pháp Ma Long dùng để g**t ch*t tiểu tử kia, chết dưới bí pháp của Ma Long, tiểu tử này chết cũng có thể nhắm mắt, chúng ta nhanh chạy đi.

Một số người chần chừ, mã bất đình đề tiếp tục chạy về phía Truyền Tống Trận.



Hắc cầu và tàn hồn của Ma Long bị hồng quang đục lỗ, ma khí và lực lượng của tàn hồn Ma Long lập tức mất đi khống chế, giống như V* kh* h*t nh*n trăm tấn được đốt lên.

“Rầm!” Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên.

Đất đá, bụi bặm phóng lên trời, hình thành một nửa vòng tròn to lớn, lan tràn ra mặt đất xung quanh.

Đến chỗ nào, mặc kệ là gì đều hóa thành hạt, rất nhanh liền đến trước người Mạc Phàm.

Mạc Phàm giống như đã sớm dự đoán được, hắn chỉ cười nhạt một tiếng.

Liên hoa ở trong mắt hắn lập tức chuyển động, một liên hoa huyết sắc bay từ trong mắt hắn ra, bao cả người hắn ở bên trong.

Liên hoa chuyển động, trên hồng quang lập tức xuất hiện lực hút, tàn hồn của Ma Long và hắc cầu bùng nổ ra được hút tụ tập về phía liên hoa, biến mất trong liên hoa trong mắt Mạc Phàm.

Dù vậy, sau khi nổ mạnh sóng năng lượng vẫn nhấn chìm hắn, chậm rãi tỏa ra xung quanh.

Không lâu sau, sóng năng lượng đuổi theo một số tu sĩ chạy chậm.

“Rầm rầm rầm…” Huyết hoa lóe lên, một đám bóng người biến mất ở bên trong.

Sóng năng lượng này vẫn lan ra xa vạn mét, lúc này mới dừng lại, bụi đất chậm rãi rơi xuống.

Những tu sĩ hốt hoảng chạy trốn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau sóng năng lượng vừa rồi, không biết vì sao khí tức của Ma Long như biến mất, xem ra bọn họ không cần phải chạy nữa.

Không ít người dừng bước, nhao nhao nhìn về phía hầm ngầm.

- Có gì đẹp mà nhìn, nhận mệnh đi, ngươi còn cảm thấy tiểu tử đó sẽ sống sót sao?

Mạnh Vô Tình liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ đứng cách đó không xa với vẻ khinh miệt, nói.

Dưới dao động mạnh như vậy, tu sĩ Nguyên Anh bị sóng năng lượng lan tới đều không thể sống sót, càng không nói tới một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ như Mạc Phàm.

Ngoài ra nếu Ma Long không giết được Mạc Phàm, sao có thể từ bỏ ý đồ.

Mạnh Vô Kỳ không thèm để ý tới Mạnh Vô Tình, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm phía hầm ngầm, nhìn bụi đất đang nhanh chóng rơi xuống.

- Hắc Thường, ngươi đi bắt lấy anh ta, chúng ta đi.

Mạnh Vô Tình cười lạnh lùng nói.

Mạc Phàm đã chết, anh ta không cần lãng phí thời gian ở đây, giải trừ Sinh Tử Phù trên người anh ta mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhưng mà…

Anh ta mới nói xong, không biết Mạnh Hắc Thường không nghe thấy, hay là bị làm sao, mà không nhúc nhích đứng ngây tại chỗ, không ngừng nuốt nước bọt.

Không chỉ có ông ta, cách hầm ngầm rất gần, Đông Phương Sóc bị hủy nửa cơ thể và Bộ Kinh Phàm bị chấn gần như sắp vỡ trong Kinh Long Đỉnh cũng có biểu cảm không khác gì Mạnh Hắc Thường lắm.

Theo một số người sửng sốt như gà gỗ, những người khác vốn rời đi nhìn về phía bụi bặm, giống như bị lây bệnh, lần lượt sửng sốt theo, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

- Chuyện này…

- Sao lại có chuyện này?

Mạnh Vô Tình gọi Mạnh Hắc Thường vài tiếng mà không được đáp lại, anh ta bất mãn nhìn theo ánh mắt của Mạnh Hắc Thường, gương mặt anh tuấn lập tức tái mét.

Chỉ thấy trong bụi đất, một bóng dáng quen thuộc càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng rõ.

Bóng dáng này mặc áo bào trắng, tóc dài buông xõa sau lưng, một tay cầm Kinh Long Đỉnh huyền ảo, một tay thì cầm phù kiếm, bảo kiếm Cửu Tinh thì trôi nổi trên đỉnh đầu hắn.

Bóng dáng này không phải Mạc Phàm, thì còn có thể là ai.

Nhìn thấy Mạc Phàm, Mạnh Vô Kỳ vui mừng tới mức ch** n**c mắt.

Có thể nói Mạc Phàm là hi vọng của nhất mạch bọn họ, nếu Mạc Phàm chết, sớm muộn gì nhất mạch bọn họ cũng chết trong tay nhất mạch của Mạnh Bất Đồng.

ố ề ố ồ ể ốAnh ta vốn không ôm quá nhiều hi vọng, dù sao đối phương là tàn hồn của Ma Long Đại Thừa, không ngờ Mạc Phàm có thể sống sót dưới công kích của Ma Long.

“Cộp cộp…” Mạnh Vô Tình giống như nhìn thấy quỷ, lùi về sau vài bước.

Không phải anh ta lo lắng Mạc Phàm lấy được Hoa Vĩ Long, anh ta bại bởi Mạc Phàm, sẽ phải ở Ma Long Tinh một năm.

Anh ta chỉ lo lắng, rốt cuộc anh ta đắc tội một người như thế nào.

Rõ ràng là một người từ Hạ giới tới, lại biết rất nhiều chuyện ngay cả anh ta cũng không biết.

Ngoài ra rõ ràng Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan, nhưng có thể diệt tàn hồn của Ma Long.

Nếu có thể làm được chuyện này, Đông Phương Sóc Hóa Thần kỳ sẽ không thiếu chút nữa bị tàn hồn của Ma Long g**t ch*t.

Rất nhanh, bụi đất rơi xuống hoàn toàn, bóng dáng Mạc Phàm lộ ra hoàn toàn.

Ngoại trừ một con mắt chảy máu, thì không có thương tổn khác.

Mạc Phàm nâng mắt nhìn Mạnh Vô Tình, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi muốn dẫn bạn kèm của ta đi đâu?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1489


“Ừng ực!” Nghe thấy giọng Mạc Phàm, không ít người lập tức nuốt nước bọt.

Mạc Phàm đi từ hầm ngầm ra, vậy nói lên không phải Ma Long từ bỏ ý đồ, mà Ma Long bị Mạc Phàm diệt.

- Tiểu tử này thật sự chỉ tới cảnh giới Kim Đan sao?

Có người đánh giá Mạc Phàm cẩn thận, lẩm bẩm.

Không ít người không hoài nghi tu vi của Mạc Phàm, nhưng sắc mặt cũng khó coi.

Bọn họ vừa trào phúng Mạc Phàm, thậm chí còn bắt Mạc Phàm làm mồi nhử, hiện giờ Mạc Phàm không chỉ chém tàn hồn của Ma Long, còn hoàn hảo không tổn hao gì.

Bọn họ…

Cơ thể Mạnh Vô Tình run rẩy hơn, giống như bị sét đánh, miệng há to một lúc lâu, đôi mắt đảo liên tục, lúc này mới phát ra âm thanh.

- Ta định dẫn Vô Kỳ tới nơi an toàn, không phải dẫn anh ta về Mạnh gia, đúng rồi, hình như mắt của ngươi bị thương rồi, ta có một bình Ngọc Tinh Lộ, chữa trị mắt rất tốt.

Tay Mạnh Vô Tình run rẩy, lấy một bình ngọc màu lam đưa về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm cũng không khách sáo, một tay hắn vươn về phía Mạnh Vô Tình, cách không lấy Ngọc Tinh Lộ nắm trong tay.

Hắn dùng Liên Phệ bí kỹ của Hồng Liên, bí kỹ này là một trong những thần thông đứng đầu mà huyết mạch Hồng Liên có thể sử dụng.

Tu thần thông này tới chỗ cao, sẽ không kém Bạch Đồng Tử của Bạch Khởi, cũng là cấm kỵ trong rất nhiều thần thông, không dễ sử dụng.

Hắn sử dụng nó với thực lực hiện giờ, chỉ sợ mất một thời gian con mắt này sẽ không nhìn thấy.

Nhưng hắn chỉ có thần thông này để đối phó tàn hồn của Ma Long.

Có thể tiêu diệt tàn hồn của Ma Long, lấy được Hoa Vĩ Long cũng đáng.

Ngọc Tình Lộ này không thể khiến mắt hắn khôi phục, nhưng có thể giúp hắn giảm đau.

Hắn cất Ngọc Tình Lộ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạnh Vô Tình chưa rời đi.

- Không phải thì tốt, vậy ngươi sẽ ở Ma Long Tinh một năm đúng không?

- Ta nguyện chịu thua, ta nhất định sẽ ở Ma Long Tinh một năm, thiếu một ngày cũng không được.

Mạnh Vô Tình vội vàng gật đầu nói.

Anh ta không biết Mạc Phàm diệt tàn hồn của Ma Long thế nào, nhưng Mạnh Bạch Thường bị Ma Long hủy đi cơ thể, nếu anh ta dám lắc đầu, chỉ sợ bọn họ cũng biến mất như Ma Long.

Lúc trước anh ta không biết Mạc Phàm có thể g**t ch*t Hắc Bạch Vô Thường, hiện giờ anh ta không nghi ngờ Mạc Phàm có thể g**t ch*t được tất cả bọn họ.

- Như vậy là tốt nhất, nhưng vẫn chưa đủ, ở yên trong này hai năm đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Khi nói chuyện, Cửu Tinh Kiếm xoay tròn xung quanh hắn nhoáng lên một cái liền đến trước người Mạnh Vô Tình, để trên cổ Mạnh Vô Tình.

Ma Long bị giết không phải hắn dựa vào tu vi của mình, hoàn toàn là ỷ vào hiểu biết của hắn đối với tàn hồn của Ma Long.

Nếu không hắn không thể giết được tàn hồn của Ma Long, người chết chỉ là hắn.

Nhưng cho dù thế nào, ở trong mắt những người này, tàn hồn của Ma Long là bị hắn diệt.

Mạnh Vô Tình vội vàng đi như vậy, vậy thì ở lại đây gấp đôi đi.

- Hai năm, ta nhất định sẽ ở đây đủ hai năm.

Mạnh Vô Tình dựng thẳng ngón tay lên, vội vàng nói, một thệ ấn sáng lên trên mi tâm hắn.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không để ý tới Mạnh Vô Tình nữa, thân thể hắn nhoáng lên một cái, liền đến nơi không xa trước người Bộ Kinh Phàm và Đông Phương Sóc.

Hắn nhìn lướt qua những người ở xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Bộ Kinh Phàm và Đông Phương Sóc.

- Kinh Long Đỉnh này ta muốn, Hoa Vĩ Long cũng là của ta, hai người có ý kiến gì không?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lời nói đơn giản, nhưng mang theo khí phách khiến người ta hít thở không thông.

Hai người nhìn Kinh Long Đỉnh trong tay Mạc Phàm, vẻ mặt âm tình bất định.

Đây chính là Hoa Vĩ Long, bọn họ ở Ma Long Tinh lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được một Hoa Vĩ Long, cứ thế tặng cho một tu sĩ Kim Đan sao?

- Thế nào, hai người có ý kiến à?

Mạc Phàm giống như đã dự đoán được, hỏi.

Hoa Vĩ Long có vẻ là địa bảo trân quý ở Tu Chân giới, sắp tới tay lại từ bỏ nhường cho người ta, quả thật không dễ dàng gì.

Nhưng nếu không có Mạc Phàm giết tàn hồn của Ma Ảnh, hai bọn họ đã là người chết.

- Ta từ bỏ.

Bộ Kinh Phàm do dự một lát rồi gật đầu, khi nói chuyện, trong đáy mắt hiện lên âm u.

Mạc Phàm g**t ch*t tàn hồn của Ma Long, khí tức trên người không giảm đi chút nào, trái lại còn mạnh hơn trước không ít.

Như vậy Mạc Phàm có thể giết tàn hồn của Ma Long, phần lớn sẽ giết được ông ta.

Lúc này ông ta tìm Mạc Phàm đòi Kinh Long Đỉnh và Hoa Vĩ Long, thì không khác gì muốn chết.

Ông ta nhận một kích của Ma Long, thực lực toàn thân hiện giờ phát huy ra hai phần đã không tệ rồi.

Tuy ông ta giải trừ quan hệ chủ tớ với Kinh Long Đỉnh, nhưng muốn thông qua Kinh Long Đỉnh tìm Mạc Phàm lại rất dễ.

Đợi ông ta rời khỏi đây, tìm một trưởng bối gia tộc đi cùng ông ta, lấy lại Kinh Long Đỉnh và Hoa Vĩ Long cũng không muộn.

Nói xong Bộ Kinh Phàm lấy một viên đan dược ra nuốt xuống, dứt khoát rời đi.

Đông Phương Sóc thấy Bộ Kinh Phàm rời đi, lông mày nhíu chặt lại.

Ông ta vốn định hợp tác với Bộ Kinh Phàm một phen, hai bọn họ hợp lực lại thực lực vẫn không thể khinh thường.

Nhưng Bộ Kinh Phàm rời đi như vậy, một mình ông ta có thể cướp Hoa Vĩ Long từ tay Mạc Phàm sao?

Nếu là lúc trước, ông ta không nghi ngờ chút nào, nhưng hiện giờ ông ta đã thương tổn tới căn nguyên, rất có khả năng từ Hóa Thần kỳ rớt xuống.

Nếu ông ta từ Hóa Thần kỳ rớt xuống, muốn lên lại Hóa Thần sẽ khó hơn nhiều.

- Tiểu tử, Hoa Vĩ Long không phải thứ người cấp bậc như ngươi có thể lấy, hôm nay ta tha cho ngươi trước, chúng ta còn nhiều thời gian.

Ý niệm của Đông Phương Sóc vừa động, nửa người lập tức khôi phục như thường, ngự phong rời đi.

Khi ông ta rời đi, bàn tay giấu trong tay áo tạo một kiếm chỉ.

Ở sau lưng Mạc Phàm, một chiếc lá bay lên theo gió, dán lên giày Mạc Phàm.

Ngay sau đó chiếc lá biến mất, trên giày Mạc Phàm có một ấn ký hình cái lá.

Mạc Phàm nhíu mày, sau đó lông mày giãn ra.

- Đợi một chút, hai người từ bỏ thứ này, nhưng ta có một thứ muốn lấy trên người hai người, nếu không chỉ sợ hai người không thể đi được.

Phù kiếm trong tay Mạc Phàm chĩa ra, nói.

Chỉ là không cần Hoa Vĩ Long, đã muốn rời đi, nghĩ đơn giản quá rồi.

Vừa rồi lúc hai người dọn sân, đã muốn bắt hắn làm mồi.

Lúc hai người toàn thịnh, chắc chắn hắn không phải đối thủ của hai người, hiện giờ giết hai người dễ như giết chó.

Hắn vốn có thể để hai người đi, nhưng hai người đều lưu lại ấn ký trên người hắn, sao hắn có thể nương tay?

- Ngươi muốn thế nào?

Hai người hơi sửng sốt, nghiêng đầu trầm giọng nói.

Bọn họ đã từ bỏ, mà Mạc Phàm không chịu bỏ qua?

- Ngươi để lại Kinh Thiên Đỉnh cuối cùng ngăn một kích của Ma Long, ngươi để lại một đạo căn nguyên của tu sĩ Hóa Thần.

- Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao?

Đông Phương Sóc nhíu chặt mày, nói.

- Ta sẽ cho các ngươi biết tàn hồn của Ma Long bị diệt thế nào.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, con mắt chảy máu của hắn lại xuất hiện liên hoa huyết sắc.- Xem như ngươi lợi hại!

Hai người nhìn thấy hồng quang trong mắt Mạc Phàm, quả đấm nắm chặt rồi buông lỏng ra, một người để lại bình vuông thanh đồng, một người lấy viên cầu trong suốt to bằng ngón cái ra, lúc này mới rời đi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn những người còn lại, những người này đều cúi đầu.

Hóa Thần và nửa bước Hóa Thần đều để lại tiền mua mạng mới rời đi được, nếu Mạc Phàm mở miệng yêu cầu bọn họ, bọn họ càng không thể từ chối.

Nhưng Mạc Phàm chỉ liếc mắt nhìn đám người này một cái, sau đó coi như không thấy, dẫn theo Mạnh Vô Kỳ rời đi. Chậm trễ 10 ngày, cuối cùng cũng lấy được Hoa Vĩ Long, là lúc chuẩn bị tham gia hải tuyển rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1490


Mạc Phàm mới rời đi, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

- Tiểu tử này là ai thế?

Có người hỏi.

Rõ ràng chỉ có tu vi Kim Đan, nhưng không chỉ giết được tàn hồn của Ma Long Đại Thừa, còn nghiền ép cao thủ Hóa Thần.

- Chỉ sợ là đệ tử hạch tâm của đại môn phái nào đó?

Có người vẻ mặt thận trọng, suy đoán.

Khả năng Mạc Phàm tự tay giết tàn hồn của Ma Long là rất nhỏ, hai bên chênh lệch quá nhiều, hơn nữa ngay cả cao thủ Hóa Thần đều không phải đối thủ của tàn hồn đó, Mạc Phàm càng không thể.

Nhưng một số đệ tử hạch tâm của đại môn phái đi ra rèn luyện, trên người thường mang theo một số quân bài chưa lật mà tiền bối gia tộc ban cho, một khi gặp nguy hiểm, bình thường những quân bài chưa lật có thể phát huy ra một kích toàn lực của đám cao thủ.

Công kích như vậy, hoàn toàn có khả năng giết tàn hồn của Ma Long Đại Thừa.

Chắc chắn Mạc Phàm dựa vào lực lượng của cao thủ trong gia tộc để lại trong cơ thể hắn, mới có thể giết được tàn hồn của Ma Long.

- Đệ tử thế gia?

Không ít người nhìn về phía Mạc Phàm rời đi, không tự chủ được nuốt nước bọt.

Chẳng trách Mạc Phàm không thèm để ý tới bọn họ, chỉ lấy Kinh Thiên Đỉnh của Bộ Kinh Phàm và một đạo căn nguyên Hóa Thần của Đông Phương Sóc, chỉ sợ không phải Mạc Phàm không so đo với bọn họ, mà bọn họ không đủ tư cách để so đo.

- Không biết tiểu tử này là đệ tử thế gia của môn phái nào, ngay cả người Mạnh gia cũng cam chịu khuất phục.

Có người vô cùng kinh hãi, nhìn thoáng qua Mạnh Vô Tình, không khỏi suy đoán.

- Ít nhất cũng là gia tộc cao hơn Mạnh gia?”

… C

ách đó không xa, Mạnh Vô Tình cảm nhận được ánh mắt người xung quanh, quả đấm của anh ta nắm chặt lại, trong đôi mắt đều là phẫn nộ.

Người khác không biết bối cảnh của Mạc Phàm, nhưng anh ta biết, Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử từ Hạ giới tới, vốn dĩ không có bối cảnh gì đáng nói.

Nhưng mà…

- Bạch Thường, tình huống gì thế, vì sao tiểu tử này có thể giết tàn hồn của Ma Long?

Mạnh Vô Tình nhìn chằm chằm Mạnh Hắc Thường, trầm giọng hỏi.

Hắc Bạch Vô Thường, thực lực của Hắc Thường mạnh hơn một chút, nhưng Bạch Thường thông minh hơn, loại chuyện này chỉ có thể hỏi Mạnh Bạch Thường.

Anh ta vừa nói xong, một đạo bạch khí bay từ trong cơ thể Mạnh Hắc Thường ra, hóa thành một hư ảnh.

- Thiếu gia, tiểu tử này giống như không phải thấy tàn hồn của Ma Long lần đầu tiên, hiểu rất rõ tàn hồn của Ma Long.

Mạc Phàm mới nhìn tàn hồn của Ma Long, thậm chí lúc chưa thấy tàn hồn của Ma Long hoàn toàn, đã có biện pháp đối phó tàn hồn của Ma Long, bởi vì ông ta không làm theo lời Mạc Phàm nói, mới khiến cơ thể bị hủy, dựa vào bí thuật Quỷ Đạo mới miễn cưỡng sống sót.

Cho nên không có khả năng đây là lần đầu tiên Mạc Phàm thấy tàn hồn của Ma Long.

- Nếu ngươi thấy tàn hồn của Ma Long lần hai, ngươi có thể giết được tàn hồn của Ma Long à?

Mạnh Vô Tình nhíu mày, bất mãn hỏi.

- Chuyện này, thuộc hạ không thể.

Trên mặt Mạnh Bạch Thường hiện lên vẻ xấu hổ, lắc đầu.

- Nhưng hình như tàn hồn của Ma Long này có nhược điểm, tên tiểu tử kia lại có bí kỹ, lúc này mới giết được tàn hồn của Ma Long.

- Bí kỹ gì, ngươi nói đạo hồng quang kia sao?

- Đúng vậy, cụ thể là bí kỹ gì ta cũng không biết, nhưng hẳn là một loại Đồng Tử Thuật cần thời gian rất lâu mới tạo ra được.

Mạnh Bạch Thường giải thích.

Lúc Mạc Phàm đánh thần văn vào trong mắt, chỉ có ông ta ở bên cạnh, nhưng ông ta không cảm nhận được Mạc Phàm dùng cái gì.

- Đồng Tử Thuật, không phải tiểu tử này có quan hệ gì đó với Bạch gia đấy chứ?

Lông mày Mạnh Vô Tình nhíu chặt nói.

Ma Long Đại Thừa bị một cao thủ của Bạch gia g**t ch*t, Mạc Phàm lại dùng Đồng Tử Thuật, rất khó không có quan hệ với Bạch gia.

- Hẳn là không phải, ta có biết về Đồng Tử Thuật của Bạch gia, Đồng Tử Thuật của Bạch gia không cần tốn thời gian như vậy, nhưng một khi Đồng Tử Thuật của tiểu tử này được sử dụng, hẳn là uy lực sẽ như Bạch gia.

- Như vậy nếu gặp tiểu tử này ở hải tuyển Thần Nông Tông, nhất định phải g**t ch*t cậu ta trong khoảng thời gian ngắn rồi.

Trong mắt Mạnh Vô Tình lóe lên ánh sáng lạnh nói.

- Không sai, nếu để tiểu tử này dùng Đồng Tử Thuật đó, chỉ sợ ít ai ngăn được Đồng Tử Thuật này.

Mạnh Bạch Thường gật đầu liên tục nói.

- Được rồi, bốn người lập tức đến Thiên Cơ Các gần đây, nói tin tức này cho Lý Thu Minh, bảo anh ta phải giết được Mạc Phàm, ngoài ra bán tin này cho Thiên Cơ Các, nói cả cho gia gia ta biết nữa, nhất định không thể để tiểu tử này tiến vào Thần Nông Tông.

Mạnh Vô Tình nhìn bốn người trong tám người cầm Khổn Tiên Tỏa nói.

Một khi lá bài chưa lật của Mạc Phàm được mọi người biết, chỉ sợ không ai sẽ cho Mạc Phàm cơ hội, giết ngay Mạc Phàm.

Như vậy cơ hội Mạc Phàm nổi tiếng ở hải tuyển sẽ nhỏ đi nhiều.

Có gia gia anh ta và Lý Thu Minh, con đường hải tuyển của Mạc Phàm sẽ càng bước càng gian nan.

Dù sao cho dù thế nào, cũng không thể để Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông, người như Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông, mới là ngày đáng sợ nhất của Mạnh gia bọn họ.

- Dạ, thiếu gia!

Bốn người kia cúi đầu với Mạc Phàm, xoay người rời đi.

- Thiếu gia, chúng ta thật sự phải ở đây hai năm sao?

Mạnh Hắc Thường nhìn thoáng qua bốn người rời đi, cau mày nói.

- Nếu Mạc Phàm có thể sống hai năm, ta sẽ ở đây hai năm, cậu ta không sống được lâu như vậy đâu, ta cũng không cần bội ước với một người chết, nhưng ta dám đánh cược, Mạc Phàm chắc chắn không sống được hai năm, thậm chí không có biện pháp rời khỏi Ma Long Tinh.

Mạnh Vô Tình cười lạnh lùng nói.

Mạc Phàm để lộ Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú của mình, không có bọn họ đi theo, người của Ngạo Nhật Sơn Tông sẽ tới tìm Mạc Phàm nhanh thôi.

Không biết Mạc Phàm giết được tàn hồn của Ma Long, thì có thể giết được người của Ngạo Nhật Sơn Tông hay không.

- Bốn người các ngươi đi liên lạc với người của Ngạo Nhật Sơn Tông được phái tới, nói tin tức của tiểu tử này cho bọn họ, ngoài ra đừng để bọn họ giết Mạnh Vô Kỳ.

Mạnh Vô Tình nói với bốn người còn lại.

Bốn người rời đi theo, Mạnh Vô Tình và Hắc Bạch Vô Thường thì đi đến thành gần đó.

Tin tức Mạc Phàm diệt Ma Long truyền ra rất nhanh.



Mọi người rời đi không lâu, một bóng người lắc lư liên tục trong không trung, đến trước hầm ngầm của tàn hồn Ma Long lúc trước. Người này có mái tóc dài như máu, dáng người nhỏ xinh ẩn trong trường bào rộng thùng thình, hoàn toàn không nhìn ra là nam hay nữ, già hay trẻ, trên phần trán lộ ra, chỉ có thể thấy một đôi mắt huyết sắc và một ấn ký liên hoa huyết sắc trên trán.

Người này nhìn ngó xung quanh một lát, cuối cùng bóng dáng nhoáng lên một cái, đứng ở nơi Mạc Phàm giết tàn hồn Ma Long.

Một tay người này nắm trong không khí, hồng vụ nhạt lập tức xuất hiện trong tay người này, chậm rãi hội tụ thành một đóa liên hoa yểu điệu.

- Quả nhiên là huyết mạch Hồng Liên.

Người này nhìn liên hoa trong tay, lông mày lập tức nhíu lại, trong mắt lóe lên tinh quang.

Người này thấy được hồng quang nên vội vàng chạy tới, không ngờ thật sự gặp được huyết mạch Hồng Liên.

Năm ngón tay người này nắm chặt, liên hoa biến mất trong tay người này, người này cũng biến mất theo. Xung quanh khôi phục như thường, giống như nơi này không có ai tới.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1491


Bóng dáng này biến mất không lâu, Mạc Phàm và Mạnh Vô Kỳ đến một thành tên là Thiên Long Thành ở Ma Long Tinh.

Sau khi Ma Long bị diệt, Ma Long Tinh lần lượt thành lập chín tòa thành.

Những tòa thành này ngoại trừ cung cấp một số bảo hộ, trao đổi và nơi nghỉ ngơi cho tu sĩ mạo hiểm ở Ma Long Tinh ra, coi như là xây một đạo phòng tuyến chống đỡ ma thú.

Dù sao đi qua Ma Long Tinh, là một vùng rộng Ma Vực.

- Công tử, chúng ta không tham gia hải tuyển sao, sao lại đến Thiên Long Thành rồi?

Mạnh Vô Kỳ nhìn bảng hiệu ở cửa thành, hỏi.

Bọn họ ở Ma Long Tinh mười ngày, ít nhiều gì vẫn có hiểu biết về Ma Long Tinh.

Trong chín tòa thành ở Ma Long Tinh, chỉ có ba nơi có Truyền Tống Trận, Thiên Long Thành không nằm trong ba tòa thành đó.

- Chắc chắn phải tham gia hải tuyển, nhưng trong thành này có phân bộ của Thiên Cơ Các, xem trước một chút chúng ta phải đi nơi nào, mới có thể quyết định chúng ta sắp đi đâu.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.Thiên Cơ Lệnh của Mạnh Hữu Vi ở trên tay hắn, nhưng tin tức trên đó đã cũ rồi, nếu khiêu chiến người dự thi trên tin tức đó, rất có khả năng sẽ vồ hụt.

Chỉ đến Thiên Cơ Các mới có tin tức mới nhất được cập nhật, nếu hắn nhớ không nhầm, Thiên Long Thành có phân bộ của Thiên Cơ Các.

- Công tử anh minh, vậy chúng ta ở lại nơi này một thời gian sao?

Mạnh Vô Kỳ nói.

Chỉ trong mấy ngày, anh ta từ đệ tử của Mạnh gia biến thành bạn kèm của Mạc Phàm.

Anh ta không chỉ cảm kích Mạc Phàm, còn vô cùng kính sợ.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nhìn lướt qua Thiên Long Thành, hắn lấy một ngọc giản và một chiếc nhẫn chứa không ít linh thạch đưa cho Mạnh Vô Kỳ.

- Chúng ta sẽ ở đây hai ba ngày, lát nữa sẽ vào thành, chúng ta đi tìm nơi nghỉ ngơi trước, sau đó chúng ta chia ra làm hai đường, ta đến Thiên Cơ Các xem tin về hải tuyển, ngươi đi thu thập mấy thứ trên giúp ta.

Đạt được Hoa Vĩ Long thuận lợi hơn hắn nghĩ nhiều, hiện giờ hắn có 20 ngày chuẩn bị cho hải tuyển.

Nếu đến Ma Long Tinh, vậy thu thập một số nguyên liệu đặc biệt ở Ma Long Tinh, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Ngoài ra thừa dịp lúc này, hắn cũng có thể vạch kế hoạch chuyện hải tuyển một phen.

Liên Phệ, hắn định chuẩn bị phương pháp cấm kỵ này trong hải tuyển hoặc ở Đại Bỉ trăm năm.

Hiện giờ đã sử dụng, tuy chiếm được Hoa Vĩ Long, nhưng không biết sẽ sản sinh ra kết quả thế nào.

Liên Phệ là bí kỹ của huyết mạch Hồng Liên, người không biết thì không sao, người biết sẽ phân được rất rõ.

Nếu bị người biết phát hiện, huyết mạch Hồng Liên của hắn sẽ bại lộ rồi.

Bại lộ chuyện này trước khi hắn tiến vào Thần Nông Tông, là một chuyện vô cùng nguy hiểm đối với hắn, càng nguy hiểm hơn chuyện người ta biết Tạo Hóa Bất Diệt Ấn trên người hắn.

Cướp đoạt Tạo Hóa Bất Diệt Ấn rất phiền phức, nhưng huyết mạch Hồng Liên thì dễ hơn nhiều, hơn nữa uy lực của thuật pháp cấm kỵ không kém Tạo Hóa Bất Diệt Ấn.

Từ Liên Phệ có thể diệt tàn hồn của Ma Long, là nhìn ra được cường đại của huyết mạch Hồng Liên.

Chỉ nghĩ một lát, hắn liền lắc đầu vào thành với Mạnh Vô Kỳ.

Liên Phệ đã dùng, nếu bị người ta nhận ra thì thôi, để hắn lựa chọn một lần nữa, hắn vẫn lựa chọn sử dụng Liên Phệ, lấy Hoa Vĩ Long.

Chỉ trong thời gian ăn bữa cơm, bọn họ đã tìm được một tửu đ**m không tệ, hai người ăn đơn giản xong, Mạc Phàm dựa vào trí nhớ của mình tới Thiên Cơ Các ở Thiên Long Thành, một tòa nhà như cung điện cao năm tầng.

Bên trong Thiên Cơ Các có không ít người đổi lấy tin tức mình muốn, náo nhiệt hơn một số tiệm thuốc, hiệu cầm đồ, hiệu bán binh khí.

Mạc Phàm vừa mới tiến vào, một người hầu mặc đồ xanh ở Thiên Cơ Các nhiệt tình đón chào.

- Vị công tử này, có thể giúp ngươi chuyện gì không?

- Dẫn ta tới tầng ba.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Kiếp trước hắn tới Thiên Cơ Các không ít lần, cho nên không hề xa lạ với nơi này.

Có thể nhìn màu sắc quần áo của người hầu ở Thiên Cơ Các để biết cấp bậc, có tổng cộng chín cấp, màu xanh là cấp thấp nhất, sau đó đến màu cam, màu tím, màu đen và màu trắng là cấp cao.

Mỗi cấp bậc sẽ tương ứng với các tầng khác nhau, màu xanh chỉ có thể ở tầng một.

Mà ở tầng một, chỉ có thể đạt được một số tin tức rất bình thường, những tin tức này có thật có giả, chỉ cần tốn chút tiền là được, gần như mua báo hoặc mua tạp chí trên Địa Cầu.

Ví dụ như Thiên Cơ Lệnh về danh sách hải tuyển của Mạnh Hữu Vi, có thể tốn chút tiền mua ở tầng một, chẳng qua là không kỹ, không liên quan tới tin quan trọng.

Tầng hai tốt hơn tầng một một chút, tầng ba thì liên quan tới một số thông tin cơ mật, giá cũng đắt hơn nhiều, tu sĩ bình thường sẽ không đi lên tầng ba.

Lên trên còn thông tin càng trân quý hơn, ví dụ như tầng năm tầng cao nhất của Thiên Cơ Các, ở một số thành quan trọng còn có tầng chín.

Kiếp trước hắn tới Thiên Cơ Các, đều đi thẳng lên tầng chín.

Nhưng bây giờ hắn không lên được, trong tay hắn chỉ có ít linh thạch, nhất là sau khi thu thập lượng lớn nguyên liệu, linh thạch mất đi một lượng lớn, hắn chỉ cần lên tầng ba là được.

- Xem ra đây không phải là lần đầu tiên công tử tới Thiên Cơ Các của chúng tôi, nhưng Thiên Cơ Các của chúng tôi có quy củ, hẳn là công tử cũng biết?

Vẻ mặt người hầu mặc thanh y vẫn nhiệt tình như cũ, nhưng ánh mắt thay đổi không ít.

Mạc Phàm cười nhạt, lấy lệnh bài Nam Cung Thanh cho hắn ra. Phí dụng tin tức ở tầng ba có thể dùng giá trị xa xỉ để hình dung, người bình thường muốn đi lên phải lấy đủ số linh thạch, linh vật, hoặc lấy thứ tượng trưng cho thân phận như hắn, nếu không không có biện pháp đi lên tầng, càng không nói đạt được tin tức hữu dụng.

- Hóa ra là người của Nam Cung gia, thật là thất kính, mong công tử đợi một lát, người hầu tam cấp của chúng tôi sẽ xuống ngay.

Người hầu mặc thanh y lấy một tảng đá màu cam từ trong ngực ra, rót linh khí vào bên trong.

Chỉ trong phút chốc, một mỹ nữ Nguyên Anh kỳ mặc trường bào màu cam vặn vẹo vòng eo động lòng người xuất hiện trên cầu thang, đi thẳng về phía Mạc Phàm.

- Công tử, mời đi bên này.

Mỹ nữ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, hơi cúi người, một mảng lớn phần ngực lộ ra trước mặt Mạc Phàm, hấp dẫn không ít người nhìn qua.

- Dẫn đường đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Mỹ nữ Nguyên Anh làm người hầu cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, rất thường thấy ở Thiên Cơ Các.

Dù sao ở Tu Chân giới, chỉ có thực lực tương đương mới giữ được cấp bậc tương đương.

Một lát sau, Mạc Phàm và mỹ nữ này tới một căn phòng ở tầng ba Thiên Cơ Các, một thị nữ lập tức bưng linh trà, linh quả thượng phẩm tới, chỉ riêng trà và trái cây đều đã giá trị mấy trăm linh thạch hạ phẩm.

- Công tử, không biết ngươi muốn biết tin tức gì?

Mỹ nữ tò mò đánh giá Tô Hiểu, hỏi.

Tu sĩ Kim Đan lại tới tầng ba, bình thường tới tầng ba ít nhất phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

- Ta muốn biết tin tức mới nhất về hải tuyển của Thần Nông Tông.

Mạc Phàm khẽ nhấp một ngụm trà nói.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back