Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1392


- Tiểu tử, tôi tốt bụng mời cậu tới gia tộc Roth tôi, cậu lại đi giết người của gia tộc Roth, vậy đừng trách gia tộc Roth tôi vô tình.

Will nhíu mày, lòng đầy căm phẫn nói.

Anh ta an bài người ở bên cạnh vài câu, người kia gật đầu rời đi.

Anh ta mang theo đám Morissa không rời đi, ngồi cách Mạc Phàm không xa.

Tạ Dương trừng Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ với vẻ dữ tợn, vội vàng bưng trà rót nước cho đám Will, vẻ mặt nịnh nọt.

Anh ta vốn có cơ hội bám lấy gia tộc Roth, lần này bị Mạc Phàm phá hỏng mọi chuyện rồi, không cẩn thận ngay cả anh ta cũng khó rời khỏi cổ bảo của gia tộc Roth.

Xung quanh những người khác liếc mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ và Mạc Phàm đang uống rượu, tất cả đều lắc đầu.

Giết người của gia tộc Roth ở trong tiệc rượu của gia tộc Roth, chuyện như vậy trăm năm chưa từng xảy ra, chỉ cần nghĩ một lát, cũng biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Trên tầng hai, Mạc Phàm không để ý đến Will, ánh mắt luôn nhìn Lưu Phỉ Phỉ.

So với lần trước gặp mặt, Lưu Phỉ Phỉ xinh đẹp, thành thục hơn nhiều, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta có cảm giác rất hoàn hảo.

Nhất là khi Lưu Phỉ Phỉ mặc lễ phục, khuôn mặt hoàn mỹ, cơ thể đẫy đà như thiếu phụ, đứng ở bất kỳ đâu đều vô cùng sáng chói.

Nhưng Mạc Phàm không nhìn những thứ này.

- Tiểu Phàm, anh đang nhìn gì thế, chưa từng thấy sao?

Lưu Phỉ Phỉ thấy Mạc Phàm nhìn chằm chằm mình, trong lòng hơi vui vẻ, thì cười trêu ghẹo.

- Người đại diện lúc trước của cô đâu?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Bỗng nhiên Tiểu Từ mắc bệnh lạ, mấy ngày nay luôn ở trong bệnh viện chữa trị, công ty an bài người đại diện tạm thời này cho tôi.

Lưu Phỉ Phỉ nói.

- Bỗng nhiên mắc bệnh?

- Đúng vậy, một ngày đầu còn tốt, không biết vì sao ngày hôm sau vô cùng đau đớn, giống như bị hỏa thiêu, bác sĩ không kiểm tra ra được là xảy ra chuyện gì, cũng không có biện pháp.

Lưu Phỉ Phỉ nói.

Cô cảm thấy người đại diện lúc trước rất tốt, nếu là Tiểu Từ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay.

- Đã bao lâu rồi?

- Ba ngày trước.

- Đưa tay cho tôi.

Mạc Phàm nhíu mày nói.

Lưu Phỉ Phỉ hơi nhếch miệng, đưa tay trắng nõn cho Mạc Phàm.

Nếu là những người khác, phần lớn là cô sẽ không đồng ý, nhưng là Mạc Phàm, cô hi vọng tay mình được Mạc Phàm nắm cả đời, tuy chuyện này không có khả năng lắm.

Mạc Phàm cầm tay Lưu Phỉ Phỉ, vẽ một ký hiệu vào lòng bàn tay cô, đồng tử màu đen cũng biến thành màu xám.

Lúc này một ký hiệu giống chữ “Hồi” [回] xuất hiện trong lòng bàn tay Lưu Phỉ Phỉ, trong chớp mắt vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng.

- Làm sao vậy?

Lưu Phỉ Phỉ cảm nhận được khí lạnh mà Mạc Phàm phóng thích ra, tươi cười ở trên mặt lập tức cứng đờ, tò mò hỏi.

- Gần đây cô có gặp người có vẻ kỳ lạ hay là tu sĩ không?

Mạc Phàm cũng không giải thích, hỏi.

- Có phải tu sĩ hay không tôi không biết, nhưng trái lại có gặp một người kỳ lạ.

Lưu Phỉ Phỉ nghĩ một lúc rồi nói.

Bệnh của Tiểu Từ thật sự rất lạ, sau khi Tiểu Từ bị bệnh cô suy nghĩ có phải xảy ra vấn đề từ chỗ nào hay không, cho nên chuyện mấy ngày nay cô nhớ rất rõ.

- Ba ngày trước có một người tới trước mặt tôi, hỏi tôi có biết anh không, sau khi tôi trả lời, người kia cười với tôi xong thì biến mất không thấy tăm hơi, anh ta không đội mũ, nhưng tôi vẫn không thể thấy rõ mặt anh ta, chỉ cảm thấy anh ta đang cười, sau đó tôi hỏi Tiểu Từ ở bên cạnh tôi, Tiểu Từ nói cô ấy không thấy người nào.

Lưu Phỉ Phỉ nghĩ tới chuyện này, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

- Người bảo vệ tôi phái tới bên cạnh cô đâu?

Mạc Phàm nhíu mày nói.

- Anh nói Long tỷ Long Nhược Tuyết sao, chị ấy cũng không nhìn thấy người kia, mấy ngày nay tôi bảo chị ấy ở bên Tiểu Từ, cho nên không mang chị ấy tới đây, có liên quan tới người kia sao?

Mạc Phàm không trả lời, nhưng đôi mắt sắc bén hơn trước rất nhiều.

Đúng là trên người Lưu Phỉ Phỉ trúng Thuận Thiên Thuật, một loại thuật pháp huyền môn.

Loại thuật pháp này có thể khiến người trúng quay trở về quỹ đạo mệnh ban đầu, hay là đi lên trên quỹ đạo mệnh càng kém hơn.

Không chỉ như vậy, pháp thuật này còn ảnh hưởng tới người xung quanh.

Nếu người xung quanh vì vận mệnh của người trúng thuật thay đổi, sẽ toàn thân như lửa thiêu giống Tiểu Từ, sinh tử không rõ.

Nếu bảo hộ Lưu Phỉ Phỉ là Long Nhược Tuyết, một người lớn như vậy xuất hiện trước mặt Lưu Phỉ Phỉ, vậy mà Long Nhược Tuyết không phát hiện ra được, có khả năng người hạ thuật này với Lưu Phỉ Phỉ chỉ cho mình Lưu Phỉ Phỉ thấy.

Một tay hắn đặt lên trán Lưu Phỉ Phỉ, Lưu Phỉ Phỉ cũng không chống cự, trí nhớ của Lưu Phỉ Phỉ như phim điện ảnh tua lại xuất hiện trước mặt hắn.

Chỉ trong phút chốc, một bóng dáng xuất hiện trước người hắn.

Nhìn thấy bóng dáng này, lông mày Mạc Phàm nhíu chặt lại, hít vào một hơi khí lạnh.

- Cuối cùng cũng tới rồi.

- Ai tới rồi?

- Một kẻ thù.

Người mà Lưu Phỉ Phỉ nhìn thấy hắn có quen biết, không phải là người khác đúng là Long Ảnh ảnh vệ của Long Ngạo Thiên.

Người này không chỉ am hiểu ẩn nấp, dịch dung, còn am hiểu huyền học, chẳng qua so với biết trước, anh ta càng thích dùng Huyền Thuật giết người.

Lưu Phỉ Phỉ gặp Long Ảnh chỉ bị hạ Thuận Thiên Thuật, đã là may mắn lắm rồi.

Với thực lực của Long Ảnh, giết Lưu Phỉ Phỉ chỉ là một ý niệm trong đầu.

Long Ảnh gieo Thuận Thiên Thuật lên người Lưu Phỉ Phỉ, chỉ sợ người nhà hắn cũng không thể thoát khỏi.

Chẳng trách biển Đông yên bình như vậy, không phải người Long Ngạo Thiên phái tới chưa tới, mà đã tới rồi, Ngao Thiên và Ngao Sương đều không phát hiện người này đã ra tay dưới mí mắt bọn họ rồi.

- Chúng ta đi thôi?

Mạc Phàm đặt ly rượu xuống nói.

Hắn vốn định ở đây cứu Lưu Phỉ Phỉ, trừng phạt người ra tay với cô, sau đó thuận tiện xem gia tộc Roth đã giao linh vật ra chưa.

Hiện giờ Mạc gia xảy ra chuyện, hắn đã cứu được Lưu Phỉ Phỉ, hắn không cần phải dây dưa chuyện này tiếp nữa, đám Tần Vô Nhai sẽ tới xử lý chuyện này, vẫn nên quay về Đông Hải sớm thì hơn.

Thuận Thiên Thuật này, quỹ đạo vận mệnh thay đổi càng nhiều, phản phệ sẽ càng lợi hại.

Lưu Phỉ Phỉ vốn bốn năm sau mới bắt đầu xuống dốc, lúc này mới trúng Thuận Thiên Thuật ba ngày đã xảy ra vấn đề, đủ để thấy đáng sợ của nó, nếu đặt lên người người nhà hắn, hậu quả khó mà chịu nổi.

- Được.

Tuy Lưu Phỉ Phỉ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Mạc Phàm rời đi, phần lớn là có lý do của hắn.

Mạc Phàm muốn rời đi, không ai ở đây có thể ngăn cản được hắn.

Hai người họ mới đứng dậy, còn chưa rời đi, đám Will đã đứng dậy theo.

- Tiên sinh, cậu đây là muốn đi đâu? Không phải là muốn rời đi đấy chứ, không phải cậu mới nói muốn người cực mạnh của gia tộc Roth chúng tôi tới đây sao?

Mạc Phàm nói chuyện cũng không tránh bọn họ, bọn họ ở cách không xa, tất nhiên nghe thấy rất rõ.

Gia chủ của gia tộc Roth bọn họ sắp tới đây rồi, sao có thể để Mạc Phàm rời đi?

- Nếu bây giờ tiên sinh rời đi, vậy mong cậu để lại thứ chúng tôi cần tìm và Lưu tiểu thư bên cạnh cậu, hoặc để lại một cánh tay.

Will nói tiếp.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1393


Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, nhưng vẫn dừng bước lại.

Ở trong tai những người khác, có khả năng những lời Will nói có uy lực không nhỏ.

Nhưng ở trong mắt hắn, những lời Will nói như một con kiến muốn chắn đường cự long.

- Anh muốn ngăn cản tôi, anh sẽ hối hận.

- Hối hận, tiểu tử Hoa Hạ, thành thật ở yên đây đi, hoặc là làm theo lời Will nói, cậu chỉ có hai lựa chọn đó.

Will còn chưa mở miệng, Morissa đã cười khinh thường, chen miệng nói.

Ở bên cạnh Morissa, Will, Kao và Tạ Dương không hẹn mà cùng cười.- Chắc các người quên Fell chết thế nào rồi?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Trong chớp mắt sắc mặt đám Will tái mét, thực lực của bọn họ mạnh hơn bảo vệ một chút, nhưng chắc chắn không đủ nhìn với Mạc Phàm, phải biết rằng trong tay Mạc Phàm còn mãnh thú kia nữa.

- Bắt lấy hai bọn họ.

Will nhíu mày ra lệnh.

Bóng dáng những bảo vệ ở xung quanh nhoáng lên một cái, liền đến trước người Mạc Phàm, có người trên người tỏa ra hào quang, binh khí trong tay chém về phía Mạc Phàm, có người thì xông về phía Lưu Phỉ Phỉ.

Mạc Phàm lắc đầu cười, ý niệm vừa động, năng lượng tràn đầy tỏa từ người hắn ra.

Nhưng mà…

Hắn nhìn thoáng qua phía trước đám Will không xa, thu năng lượng lại.

Dù vậy những bảo vệ này còn chưa đụng tới Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ, bỗng nhiên một màn hào quang xuất hiện quanh hai người, những bảo vệ của gia tộc Roth đụng tới màn hào quang này đều bay ngược lại hết, đập mạnh lên lan can, vách tường, đèn treo, các loại vật phẩm trang trí đều vỡ nát dưới đất.

Một khắc trước cổ bảo còn tráng lệ, chỉ trong chớp mắt đã vô cùng lộn xộn.

Đám Will hơi sửng sốt, sắc mặt khó coi.

Lúc này.

Một Ma Pháp Trận xuất hiện trên mặt đất trước người bọn họ, một Truyền Tống Môn dâng từ trong Ma Pháp Trận lên, một đám chín người đi từ trong ra.

Chín người này khoảng bảy tám chục tuổi, trên người ngoại trừ mang theo khí tức thượng vị nồng đậm ra, trong mắt mỗi người còn lóe sáng tinh quang khiếp người.

Phía sau chín người này, Phương Hạo Thiên cũng đi từ trong ra.

Phương Hạo Thiên nhìn thấy Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ thì sửng sốt, lại nhìn thoáng qua đại sảnh cổ bảo bị hủy, thì ra hiệu với Mạc Phàm, không nói gì thêm.

Đám Will nhìn thấy chín người này và người Hoa Hạ thì khẽ nâng mí mắt, trước mắt sáng lên.

Chín người này không phải là ai khác, đúng là chín người xử lý công việc của gia tộc Roth bọn họ.

Người sáng lập ra gia tộc Roth bọn họ thường ở trạng thái bế quan, phần lớn đại sự của gia tộc Roth đều do chín người này xử lý.

Chín người này nhìn như chỉ 7, 80 tuổi, thực ra hơn 200 tuổi rồi.

Hơn nữa mỗi người đều là Luyện Kim Sư vô cùng cường đại, tinh thông Luyện Kim Thuật, đồng thời vô cùng am hiểu đấu khí, ma khí.

Chín người này tới đây, Mạc Phàm đi được sao?

Will nhìn thoáng qua lão giả Hoa Hạ phía sau chín người, khóe miệng nhếch lên tươi cười nham hiểm.

- Will, nơi này xảy ra chuyện gì thế?

Trong chín lão giả này, người cầm đầu nhìn xung quanh một lát, bất mãn hỏi.

- Đại lý sự, tiểu tử Hoa Hạ này không chỉ đoạt được kho báu trong bí cảnh của chúng ta, tôi mời cậu ta tham gia tiệc rượu nhà chúng ta, tiểu tử này lại ra tay giết Fell, còn tuyên bố muốn người mạnh nhất gia tộc Roth chúng ta xuất hiện, bảo vệ nhà chúng ta bị tên tiểu tử này đả thương, tiểu tử Hoa Hạ này hung hãn như vậy. Mong đại lý sự ra tay thu thập tiểu tử Hoa Hạ này.

Will cười mỉa liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cung kính nói.

- Mong đại lý sự lấy lại thứ thuộc về chúng tôi giúp.

Đám Morissa cũng cười nói.

Cửu lý sự nhíu mày, trong đôi mắt bất thiện dấy lên lửa giận.

Bọn họ không biết Mạc Phàm, một tiểu tử Hoa Hạ đoạt đồ của gia tộc Roth còn chưa tính, vậy mà còn tới cổ bảo của gia tộc Roth giết người của gia tộc Roth, có khi nào gia tộc Roth lưu lạc tới tình trạng này.

Nhưng cửu lý sự nhìn thoáng qua Phương Hạo Thiên ở phía sau, nhưng không nói gì, chỉ ngầm ghi nhớ tướng mạo của Mạc Phàm.

Bọn họ đang bàn chuyện với Phương Hạo Thiên, phần lớn Mạc Phàm không có quan hệ gì với Phương Hạo Thiên, nhưng nếu bây giờ giết tiểu tử Hoa Hạ này, chưa chắc Phương Hạo Thiên sẽ ra tay ngăn cản, nhưng chắc chắn sẽ nhân cơ hội lên giá.

Để Mạc Phàm sống lâu thêm một lúc trước, lát nữa nhân cơ hội thu thập cũng không muộn.

Will thấy cửu đại lý sự không hẹn mà cùng nhìn về phía Phương Hạo Thiên, lông mày anh ta nhíu lại đi tới.

- Lão tiên sinh, ông là sứ giả Hoa Hạ phái tới cầu hòa đúng không, người Hoa Hạ các ông thật to gan, vậy mà dám gây chuyện ở gia tộc Roth chúng tôi, đây là thành ý cầu hòa của Hoa Hạ ông à, tôi thấy trước khi tiểu tử này bị thu thập, lão tiên sinh ông đừng mở miệng nói chuyện cầu hòa thì hơn.

Cửu đại lý sự không mở miệng, phần lớn là vì e ngại thân phận, không chấp nhặt với Mạc Phàm, anh ta thì khác, anh ta không bận tâm chuyện này.

Will mới mở miệng, mắt cửu đại lý sự mở to, có kích động muốn thổ huyết.

- Will, câm miệng!

Người bọn họ e sợ là Phương Hạo Thiên, nếu không đã sớm ra tay rồi.

Will tự cho là thông minh, vậy mà định lên giá với Phương Hạo Thiên.

Nếu là bình thường thì còn được, nhưng hôm nay thì ngược lại rồi.

Sớm biết sẽ như vậy bọn họ đã không mang Phương Hạo Thiên tới, với thông báo chuyện lão tổ bọn họ đã chết xuống phía dưới.

Nhưng hiện giờ nói gì cũng muộn cả rồi.

Phương Hạo Thiên nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch lên.

Dù thế nào ông ta cũng không ngờ mình đến gia tộc Roth sẽ gặp được Mạc Phàm, càng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng ông ta là người sống trăm năm, chỉ trong chớp mắt đã hiểu rõ nguyên nhân trong đó.

- Tiểu tử, cậu đang nói chuyện với tôi sao?

Will bị đại lý sự quát lớn vốn sửng sốt, sau đó lập tức khôi phục như thường.

Theo ý anh ta, phần lớn là đại lý sự đang giả bộ.

- Chỉ sợ ở đây chỉ có mình ông là sứ giả Hoa Hạ phái tới thôi?

Anh ta vừa mới nói xong, sắc mặt cửu đại lý sự đều đen lại.

- Cậu không nghe thấy mệnh lệnh của tôi sao?

Trên tay một đại lý sự tỏa ra hào quang, đấu khí tràn đầy trời đất vỗ về phía Will.

Cứ để Will nói tiếp nữa, chuyện này càng không có biện pháp giải quyết.

Không đợi tay của đại lý sự hạ xuống, đã bị Phương Hạo Thiên cản lại.

- Đại lý sự, một đứa bé mà thôi, có cần phải tức giận như vậy không?

Phương Hạo Thiên cười nhạt nói.

Sắ mặt cửu đại lý sự vô cùng khó coi, nhưng không có biện pháp.

Có lẽ chín bọn họ cộng lại mạnh hơn Phương Hạo Thiên, nhưng cho dù bọn họ giết được Phương Hạo Thiên, vậy kế tiếp sẽ là Mạc Phàm càng đáng sợ hơn.

Nghe lời Phương Hạo Thiên nói, Will càng chắc chắn mình đoán đúng rồi.

Nếu không phải đại lý sự giả bộ, sao sứ giả Hoa Hạ này có thể ra tay cứu anh ta?

- Cậu vừa mới nói nếu tôi không xử lý cậu ấy, Hoa Hạ chúng tôi và gia tộc Roth sẽ không có biện pháp hòa giải đúng không?

Phương Hạo Thiên chỉ Mạc Phàm, cười hỏi.

- Không sai, lão tiên sinh, tự ông nhìn mà làm đi.

Will bày ra dáng vẻ không sao cả, nói.

So với bọn họ ra tay đối phó Mạc Phàm, anh ta càng nguyện ý để người Hoa Hạ giết Mạc Phàm hơn.

- Được lắm.

Phương Hạo Thiên cười thần bí, lập tức đi về phía Mạc Phàm, hơi cúi người với hắn.

- Mạc tiên sinh, Lưu tiểu thư, sao hai người lại ở đây?

Một câu này vừa vang lên, trong cổ bảo lặng ngắt như tờ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1394


- Cái gì?

Mắt cửu đại lý sự mở to, bên trong đều là khó mà tin được.

Bọn họ tìm kiếm không ít ảnh chụp của Mạc Phàm, nhưng mỗi một tấm đều khác nhau, cho nên gương mặt của Mạc Phàm luôn là một bí mật.

Nhưng người thanh niên này là Mạc Phàm?

Ngay sau đó trong mắt cửu đại lý sự cùng tỏa ra hung quang, ước gì có thể lập tức giết Will.

Will không chỉ quá ngu xuẩn dẫn Mạc Phàm tới, còn khiến tin tức lão tổ bọn họ chết không thể che giấu được nữa.

Bọn họ vốn có thể lợi dụng tin tức chưa lan truyền ra mà hòa hoãn một khoảng thời gian, ví dụ như dựa vào tích lũy của gia tộc Roth bọn họ tạo ra một Luyện Kim Thuật Sư ngũ cấp, như vậy có thể trấn áp những kẻ thù của gia tộc Roth.

Hiện giờ bọn họ muốn làm vậy cũng không có thời gian.

- Will!

Người ở đây thì càng ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm đứng bên cạnh Lưu Phỉ Phỉ, vẻ mặt khiếp sợ.

Cái tên Mạc Phàm này, gần như không ai trên thế giới này không biết, hoàn toàn có thể dùng không ai trong thiên hạ không biết để hình dung.

Trừ chuyện đó ra, nếu Mạc Phàm xuất hiện ở nơi này, vậy thì có ý nghĩa Albert của gia tộc Roth và sáu người khác đứng sau sáu đại thế lực đã chết hết dưới tay Mạc Phàm. Hơn nữa tiệc rượu lần này không phải là tiệc rượu chúc mừng gia tộc Roth và những gia tộc khác đại thắng, Hoa Hạ lại đi xuống như bọn họ đoán, mà là hoan nghênh sứ giả Hoa Hạ tới, nghị hòa với sứ giả Hoa Hạ, giống như trăm năm trước nhưng đảo ngược lại.

- Làm sao có thể như vậy được?

Cơ thể đám Will run lên, giống như bị sét đánh.

Suốt đường đi bọn họ đều gọi Mạc Phàm là “tiên sinh, vẫn không hỏi tên Mạc Phàm.

Có ai ngờ người bọn họ luôn mơ ước bảo tàng trong bí cảnh trên người người đó, thực ra là Mạc Phàm.

ẳ ẳ ấ ổ ẳ ế ổChẳng trách Mạc Phàm đạt được bảo tàng trong bí cảnh dễ như vậy, chẳng trách Mạc Phàm nghe thấy tên Lưu Phỉ Phỉ thì tới cổ bảo của gia tộc Roth bọn họ, chẳng trách Mạc Phàm dám giết người ở trong cổ bảo nhà bọn họ.

Nếu cậu ta là Mạc Phàm, cậu ta có tư cách này, cũng có bản lĩnh này.

- Chuyện này…

Trên mặt Will không còn chút huyết sắc, hối hận tới mức ước gì có cái lỗ để chui xuống.

Anh ta tưởng rằng sứ giả Hoa Hạ phái tới sẽ giết người đoạt bảo giúp anh ta, bây giờ anh ta mới hiểu vì sao cửu đại lý sự lại có biểu cảm như vậy, không phải là bọn họ đang diễn, mà thật sự cảnh cáo anh ta, bảo anh ta đừng tự tìm đường chết.

Hiện giờ cho dù hắn không bị giết, cửu đại lý sự sẽ giết hắn, không có khả năng khác.

Cách đó không xa, Tạ Dương người đại diện của Lưu Phỉ Phỉ trực tiếp xụi lơ trên đất, lắc đầu không ngừng.

- Mạc Phàm, vậy mà cậu ta tới đây rồi?

- Phương lão gia tử, ông đến đây ba ngày rồi đúng không?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Phương Hạo Thiên một cái, hỏi.

- Đúng vậy.

Phương Hạo Thiên gật đầu.

- Vì sao nhiệm vụ tôi giao cho ông mà ông vẫn chưa hoàn thành, nếu ông không tiện ra tay, vậy ông tới bên thực lực mà Lang Vương Charles chống lưng đi, để lão gia tử Hoàng Phủ Thái Ất tới đây, tôi nghĩ tốc độ của hai người sẽ nhanh hơn nhiều.

Mạc Phàm có chút bất mãn nói.

Trên tay cửu đại lý sự cũng có năm viên thánh thạch ngũ cấp, nhưng hắn đã nói phương pháp đối phó Luyện Kim Thuật cho Phương Hạo Thiên, một cao thủ Nguyên Anh kỳ đối phó chín tu sĩ Kim Đan, có khó gì? Vậy mà Phương Hạo Thiên còn chưa hoàn thành.

Albert luyện hóa mẹ Hoàng Phủ Thái Ất thành thánh thạch, nếu để Hoàng Phủ Thái Ất tới, mọi chuyện đã đâu vào đấy cả rồi.

- Chuyện này là do tôi làm việc bất lợi, mong Mạc tiên sinh trách phạt.

Phương Hạo Thiên cũng không dám tức giận, nghiêm túc nói.

- Trách phạt thì không cần, tôi cho ông một ngày giải quyết chuyện này.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Dạ, trong vòng một ngày tôi nhất định sẽ cho Mạc tiên sinh thấy yêu cầu của cậu.

Phương Hạo Thiên thề son sắt nói.

Nói xong ánh mắt ông ta phát lạnh, nhìn về phía cửu đại lý sự.

- Chín vị, Mạc tiên sinh cho các ông một ngày, nhưng tôi chỉ cho các ông nửa ngày, không có vấn đề gì chứ?

Mạc Phàm nói một ngày là tới Mạc gia, từ Châu Âu tới Đông Hải nhanh nhất cũng nửa ngày, ông ta chỉ có thể cho gia tộc Roth nửa ngày.

- Chuyện này…

Vẻ mặt cửu đại lý tự khổ sở, đồng ý thì không phải, không đồng ý cũng không được.

Bọn họ thật sự muốn nhanh làm theo yêu cầu của Mạc Phàm, giao linh vật của gia tộc Roth ra, tránh để Mạc Phàm đích thân tới.

Nhưng đa số linh vật đều được Albert cất vào trong khô rồi niêm phòng, Albert tử vong, bọn họ vẫn chưa thể mở mật thất của Albert.

Bảo bọn họ giao linh vật ở trong cửu thành, là chuyện gần như không thể.

Nhưng Mạc Phàm ở đây, nếu bọn họ từ chối, chỉ sợ cách tử vong không xa rồi.

Ngay cả chín cao thủ Mạc Phàm đều giết được, gi ết chết bọn họ càng không thành vấn đề.

Đại lý sự đang rơi vào thế khó xử, khi nhìn thấy Will, lông mày lập tức nhíu lại.

Nếu không vì tên Will ngu ngốc này, sao chuyện này lại thành ra như vậy?

- Khốn nạn, còn không nhanh quỳ xuống, xin lỗi Mạc tiên sinh?

Một chiếc nhẫn màu lam trong tay đại lý sự sáng lên, không thấy ma lực dao động, linh hồn Will lại run lên.

“Cộp” một tiếng, Will quỳ mạnh lên trên đất, vội vàng nói:

- Mạc tiên sinh, là tôi có mắt không tròng mạo phạm cậu và Lưu tiểu thư, cậu phẫn nộ gì thì cứ hướng về Will là được, cho dù giết tôi cũng không sao, nhưng mong cậu cho gia tộc Roth chúng tôi thời gian.

Anh ta có thể nhìn thấy bản ghi chép của Albert, đủ để chứng minh anh ta có địa vị không thấp.

Anh ta có thể có địa vị như vậy, tất nhiên không phải kẻ ngốc.

Anh ta mạo phạm Mạc Phàm, còn lấy Lưu Phỉ Phỉ ra để uy h**p, chắc chắn anh ta sống không được lâu, nhưng nếu anh ta không vì gia tộc Roth tranh thủ ít thời gian, có khả năng nhất mạch của bọn họ sẽ bị liên lụy.

- Tôi nhớ rõ tôi từng nói, anh ngăn tôi anh sẽ hối hận.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Will một cái nói.

Hắn vốn không muốn so đo với mấy người này về thẳng Hoa Hạ luôn, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này, mọi chuyện ở đây sẽ như thường, Will sẽ không có chuyện gì.

Nhưng đám Will lại cứ thích ngăn cản hắn.

Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, Morissa nuốt nước bọt theo bản năng, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, trong chớp mắt Will hối hận tới mức ruột sắp đứt rồi.

- Là tôi hám lợi đen lòng, mơ ước đồ trên người Mạc tiên sinh, tôi sai rồi, mong Mạc tiên sinh tha thứ.

Mạc Phàm lắc đầu cười, trên mặt không có chút thương hại.

Chuyện trên thế gian này, bảy tám phần mười đều có thể dùng hám lợi đen lòng, có mắt không tròng là cái cớ, nhưng tuyệt đối không có lý do để tha thứ.

- Phương lão, tôi chỉ cho ông một ngày, tin tức này ông chuyển cáo những người khác giúp tôi, nếu trong một ngày các ông không thấy đồ, tự mình nhìn mà làm đi, tôi nghĩ Hoàng Phủ lão gia tử không thích ông tay không dính máu trở về đâu, còn bọn họ?

Mạc Phàm dừng lại, liếc nhìn Will, Morissa, Kao, Tạ Dương một cái, ánh mắt cũng nhìn lướt qua mọi người ở đây.

Bị Mạc Phàm nhìn lướt qua như vậy, cơ thể không ít người căng thẳng, giống như bị một bàn tay to nắm lấy.

- Nếu tham gia tiệc rượu này, phần lớn mọi người ở đây cũng không phải người thường, vậy thì nghe kỹ cho tôi, Lưu Phỉ Phỉ không chỉ có quan hệ với Mạc Phàm còn, còn là người phụ nữ của Mạc Phàm tôi, dám có chút bất kính với cô ấy, thì nhớ kết cục của mấy người này trước.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, vẻ mặt đám Will ngẩn ra, cơ thể nổ tung như thủy tinh bị vỡ.

Ở đây, bao gồm cả Lưu Phỉ Phỉ ở bên trong đều khiếp sợ.

Mạc Phàm không để ý những người này, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ở trong tay sáng lên.

“Rống!” Tiếng sư tử rống khiến cả vổ bảo này run lên, Cửu Linh rung thân mà ra khỏi Tạo Hóa Bất Diệt, kình phong lập tức lan ra xung quanh.

Mạc Phàm kéo Lưu Phỉ Phỉ ngồi trên Cửu Linh, Cửu Linh phá vỡ đỉnh chóp cổ bảo, mang theo hai người bay về phía Hoa Hạ. Trong cổ bảo, rất lâu mà không có âm thanh.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1395


Dù sao Cửu Linh cũng là yêu thú dị chủng, chỉ mất mấy tiếng, Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ cưỡi Cửu Linh từ Châu Âu về tới Đông Hải, tới trước biệt thự Mạc gia.

Hai người mới xuống khỏi Cửu Linh, thân thể Ngao Thiên nhoáng lên một cái tới trước người Mạc Phàm, đám Phượng Hoàng theo sát phía sau.

- Bái kiến Mạc tiên sinh.

Mạc Phàm không để ý tới đám Ngao Thiên, thần thức không giữ lại phóng thích ra, giống như một tấm lưới to tràn đầy trời đất bao trùm cả Đông Hải lại.

- Không có sao?

Long Ảnh am hiểu ẩn nấp, nhưng chỉ lừa gạt được người bình thường, muốn lừa gạt hắn thì không đơn giản như vậy.

Nhưng quả thật trong phạm vi cả Đông hải không thấy khí tức của Long Ảnh.

- Mạc tiên sinh, làm sao vậy?

Ngao Thiên thấy vẻ mặt Mạc Phàm nghiêm trọng, vội nói.

- Gần đây có nhìn thấy người này không?

Tay Mạc Phàm tạo pháp ấn, bóng dáng Long Ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.

- Không có.

Đám Ngao Thiên đều lắc đầu.

Mạc Phàm nhíu mày, lại tạo một pháp ấn.

Pháp ấn này nhất phân nhị, nhị phân tứ, chỉ trong phút chốc đã biến thành vô số.

- Đi!

Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, những ký hiệu này bay về phía tất cả người Mạc gia ở trong biệt thự.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, nhìn về phía biệt thự.

Một lát sau hắn thu tinh quang lại, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Nếu Long Ảnh tới tìm Lưu Phỉ Phỉ, phần lớn đã tới Mạc gia, nhưng hắn kiểm tra qua rồi, không có ai trúng Thuận Thiên Thuật.

- Đi vào trước.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn ra lệnh với Cửu Linh, Cửu Linh biến thành một con mèo nhảy lên Mạc Phàm, sau đó nhảy vào trong lòng Lưu Phỉ Phỉ.

Đám người đi vào trong biệt thự, Mạc Phàm vừa mới tiến vào thì nhíu mày.

Trên người cha mẹ không có dị dạng gì, nhưng hình như ít đi hai người.

- Tiểu Vũ và Ngao Sương đâu?

- Tiểu Vũ đến Giang Nam chơi với một người bạn, Ngao Sương đi cùng con bé, sao vậy, Tiểu Phàm.

Cha Mạc Phàm lo lắng nói.

Mạc Phàm mới trở về mà vẻ mặt rất nghiêm trọng, phần lớn là xảy ra chuyện.

- Một người bạn, tên là gì ạ, có phải tên Liễu Như Phi đúng không?Mạc Phàm nhíu mày hỏi.

- Đúng vậy, sao con biết đứa bé này? Đứa bé kia cũng ở trong tiểu khu này, quan hệ của hai đứa rất tốt, hôm qua Tiểu Phi hẹn Tiểu Vũ tới hồ Vong Tình ở Giang Nam chơi, cha cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì nên đồng ý, tính cách của Tiểu Phi không tệ, Tiểu Vũ có tu vi trong người, còn có Ngao tiểu thư ở bên cạnh nữa, hẳn là không sao đâu?

Cha Mạc Phàm tự an ủi bản thân.

Mạc Phàm hơi nheo mắt lại, sắc bén trong mắt lại thịnh hơn vài phần.

Sao hắn có thể không biết cái tên Liễu Như Phi này.

Chồng kiếp trước của Tiểu Vũ là Liễu Như Phi, bình thường nhân phẩm của tiểu tử này không tệ, nhưng ép buộc Tiểu Vũ ly hôn, ngay cả đứa bé cũng không cho gặp, thậm chí đánh Tiểu Vũ đều là Liễu Như Phi này, cuối cùng khiến Tiểu Vũ nhảy vào trong hồ Vong Tình.

Bây giờ Tiểu Vũ còn nhỏ tuổi, phải mấy năm sau mới tiếp xúc với Liễu Như Phi, cho nên hắn không để ý chuyện này lắm, cũng không bảo người tìm Liễu Như Phi.

Không ngờ lúc này Tiểu Vũ đi cùng với Liễu Như Phi, còn đi tới nơi Tiểu Vũ tự sát.

- Xem ra Thuận Thiên Thuật không hạ trên người người khác, mà hạ trên người Tiểu Vũ.

Mạc Phàm nghĩ thầm.

Hơn nữa chỉ sợ Long Ảnh cũng ở Giang Nam, đợi hắn qua đó.

Lão mẹ Mạc Phàm thấy Mạc Phàm không nói lời nào thì nhíu mày.

- Tiểu Phàm, đứa bé kia có vấn đề gì sao?

- Không có gì, vừa vặn con muốn tới Giang Nam một chuyến, thuận tiện nhìn đứa bé kia, Phỉ Phỉ, cô đi theo tôi.

Mạc Phàm nói.

Hắn có thể giải Thuận Thiên Thuật, nhưng hơi phiền phức một chút.

Nhưng giết Long Ảnh, thuật pháp huyền môn ở trên người Lưu Phỉ Phỉ sẽ tự phá giải.

- Được.

Lưu Phỉ Phỉ đồng ý không do dự.

Một tay Mạc Phàm vươn về phía Cửu Linh trong lòng Lưu Phỉ Phỉ, Cửu Linh lười biếng đứng dậy từ trong lòng Lưu Phỉ Phỉ, nhảy lên tay Mạc Phàm.

- Ngươi canh giữ ở đây.

Mạc Phàm không sợ Cửu Linh không nghe hiểu, ra lệnh.

- Mạc tiên sinh, đây là?

Ngao Thiên tò mò hỏi.

Cửu Linh còn chưa tới Nguyên Anh kỳ, nhưng khí tức trên người tỏa ra còn mạnh hơn ông ta nhiều, tuyệt đối không phải yêu thú bình thường.

- Tìm được trong sa mạc cho nên mang về, tên là Cửu Linh.

Mạc Phàm nói.

Nếu Long Ngạo Thiên phái Long Ảnh tới, chưa chắc đã không có những người khác, thực lực của Cửu Linh mạnh hơn Ngao Thiên thì không nói, năng lực cảm ứng cũng trên Ngao Thiên nhiều.

Có Cửu Linh ở đây, cho dù Long Ảnh là người am hiểu ẩn nấp cũng không thể trốn thoát được.

Cửu Linh bất mãn kêu “hu hu” vài tiếng, nhưng vẫn nhảy từ tay Mạc Phàm lên không trung, khi xuất hiện đã tới mái nhà biệt thự.

Mạc Phàm không để ý tới Cửu Linh, hắn dặn dò cha mẹ vài câu, liền dẫn Lưu Phỉ Phỉ rời khỏi Đông Hải, đi về phía Giang Nam.

… …

Giang Nam, hồ Vong Tình.

Tiểu Vũ và một đứa con trai cởi giày ngồi ở bờ hồ, hai đứa bé đang nghịch nước. Đứa con trai này khoảng 12, 13 tuổi, mặc tây trang kiểu nhí, mái tóc màu đen tuyền rẽ sang hai bên, làn da trắng trẻo nõn nà, dáng vẻ đẹp trai, nhưng trong đôi mắt non nớt tỏa ra quang mang kỳ lạ, đứa con trai này là Liễu Như Phi.

Cách hai người không xa, Ngao Sương ngồi dưới ô che nắng, thỉnh thoảng liếc hai người một cái.

Lúc này.

- Cho cậu cái này.

Liễu Như Phi lấy một chiếc kẹo hình lá cây ra, đưa cho Tiểu Vũ.

- Đây là gì thế?

Tiểu Vũ cầm chiếc kẹo trong tay Liễu Như Phi, tò mò nói.

Chiếc kẹo này nhìn như ngọc, bên trong có từng đạo hoa văn màu vàng, còn tỏa ra hào quang nhàn nhạt, chỉ nhìn bề ngoài thôi đã khiến người ta có cảm giác muốn ăn, cầm lấy thì rất mềm.

- Đợi cậu ăn xong, tôi sẽ nói cho cậu biết đây là thứ gì?

Liễu Như Phi ra vẻ trấn định nói.

- Chỉ có một chiếc thôi sao, của cậu đâu?

Tiểu Vũ do dự một lát, hỏi.

- Cậu ăn đi, gần đây tôi bị đau răng, không được ăn đồ ngọt, đợi cậu ăn xong tôi nói cho cậu biết một bí mật.

- Bí mật, thật sao?

Tiểu Vũ nhướn mày, đầy hứng thú nói.

- Thật.

Tiểu Vũ cầm chiếc kẹo kia nhìn thoáng qua, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc nuốt lấy.

Liễu Như Phi thấy Tiểu Vũ ăn chiếc kẹo kia, khóe miệng cậu ta nhếch lên tươi cười hung ác nham hiểm.

- Bí mật gì thế, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết chưa?

Tiểu Vũ hỏi.

Cô mới nói xong, trên mặt hồ vốn không có ai, bỗng nhiên bóng ba người nhoáng lên một cái, một giọng nói truyền từ trên mặt hồ không xa

tới.

- Tiểu cô nương, để tôi nói cho cô biết.

Đồng thời sắc mặt Ngao Sương thay đổi, biến mất ở dưới ô che nắng, khi cô xuất hiện đã tới trước người Tiểu Vũ và Liễu Như Phi, gương mặt cô tái mét nhìn ba người đột nhiên xuất hiện.

- Kẻ nào?

Ba người này mỗi người đều lộ ra khí tức không kém, vậy mà cô không phát hiện ra ba người này ở đây.

Giữa ba người, Long Ảnh che giấu toàn bộ gương mặt cười khẽ, nhìn thoáng qua phía Đông Hải, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên:

- Anh bạn nhỏ, cậu còn chưa ra tay à?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1396


Phía sau Ngao Sương, trên người Liễu Như Phi lóe sáng hồng quang, không biết một thanh đoản đao huyết sắc xuất hiện trong tay cậu ta từ lúc nào, trong mắt cậu ta là tàn khốc, đâm về phía Ngao Sương ở trước người cậu ta.

Tiểu Vũ cảm nhận được Liễu Như Phi hơi kỳ lạ, vốn là sửng sốt, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô muốn ngăn cản theo bản năng, nhưng phát hiện cơ thể không thể nhúc nhích, cho nên cô vội vàng kêu lên:

- Sương tỷ tỷ, cẩn thận Tiểu Phi.

Ngao Sương nhíu mày nhìn về phía Liễu Như Phi, cơ thể nghiêng sang một bên, nắm lấy tay Tiểu Phi.

Không biết chuôi đao này do thứ gì tạo ra, tuy ở trong tay một đứa bé bình thường như Tiểu Phi, nhưng khiến cô ta cảm thấy vô cùng kh ủng bố.

Tốc độ của Tiểu Phi không nhanh, bị cô nắm được một cách dễ dàng.

Nhưng cô giống như đang thất thần, Long Diệt lắc mình một cái liền tới trước người cô, đoản đao giống hệt đoản đao trong tay Liễu Như Phi xuất hiện trong tay anh ta.

“Phập!” Đoản đao biến mất vào trong cơ thể Ngao Sương.

Sắc mặt Ngao Sương khó coi, cô không quan tâm vết thương trên người, một tay kéo Liễu Như Phi ra ngoài, ôm Tiểu Vũ bay về nơi xa.

Đồng thời Long Diệt và một bóng dáng khác nhoáng lên một cái, ba người tạo thành hình tam giác bao vây Ngao Sương ôm Tiểu Vũ vào giữa.

Cách đó không xa, Liễu Như Phi lau máu tươi ở khóe miệng, cười hung ác nham hiểm, cậu ta đứng dậy, đi đến chỗ đám Long Ảnh đang bao vây Ngao Sương và Tiểu Vũ.

- Mạc tiểu thư, bây giờ cậu biết đó là kẹo gì rồi chứ?

Liễu Như Phi cười nói.

Trên gương mặt như búp bê sứ của Tiểu Vũ xám như tro tàn, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy vẻ khó hiểu.

Cô cũng học tập y thuật với Mạc Phàm, tuy y thuật không bằng Khương Nguyệt, nhưng mạnh hơn người thường nhiều.

Dựa theo y thuật Mạc Phàm dạy cho cô, viên kẹo Liễu Như Phi cho cô là độc dược, còn là độc dược rất kh ủng bố.

Lúc này cô mới ăn độc dược kia một lát, cơ thể đã không có một chút sức lực.

- Đó là Vạn Niên Tuyệt, vì sao cậu lại làm vậy, Tiểu Phi.

So với Vạn Niên Tuyệt mà cô trúng, cô càng muốn biết vì sao Liễu Như Phi lại làm vậy.

Từ khi cô gặp Liễu Như Phi lần đầu, đã có cảm giác rất đặc biệt. Cho dù Liễu Như Phi chỉ là người bình thường, mà cô đã có tu vi cấp bậc Kim Đan, còn có huyết mạch tương đồng với ca ca Mạc Phàm của cô, nhưng cô vẫn lựa chọn làm bạn với Liễu Như Phi, thậm chí mới quen vài ngày, đã đi một mình với Liễu Như Phi.

Tại đây.

Vậy mà Liễu Như Phi lại cho cô ăn Vạn Niên Tuyệt, còn khiến Ngao Sương tỷ tỷ bị trọng thương.

Đao kia không đâm vào cơ thể cô, nhưng cô có cảm giác thiện lương của bản thân như bị đâm thành hai, rất đau.

- Vì sao à?

Liễu Như Phi hơi nhếch miệng, cười dữ tợn.

- Cậu có ca ca thiên hạ vô song, tôi chỉ là một người bình thường, cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu kết bạn với một người bình thường như tôi, hoàn toàn là vì thương hại tôi sao, nhưng nếu tôi làm theo lời bọn họ nói, bọn họ sẽ cho tôi sức mạnh như vậy, thậm chí khiến tôi trở thành người mạnh như ca ca cậu, cho nên tôi mới tiếp cận cậu, không ngờ cậu thân là em gái Mạc Phàm lại dễ bị lừa như vậy.

- Cái gì?

ắ ể ắ ề ểMắt Tiểu Vũ mở to, trong mắt đều là không thể tin được.

Cô chưa từng nghĩ Liễu Như Phi chỉ là người bình thường, càng không vì vậy mà thương hại Liễu Như Phi.

Thậm chí nếu Liễu Như Phi muốn trở thành tu sĩ, cô có thể nhờ ca ca cô giúp.

Chỉ cần cô mở miệng, chắc chắn ca ca sẽ không từ chối cô.

Cô thật sự không nghĩ ra, vì sao nhất định phải làm vậy.

- Tiểu Vũ, đừng để ý tới cậu ta, chúng ta đi.

Ngao Sương cảm nhận được Tiểu Vũ hơi lạ, thì ôm chặt Tiểu Vũ vội vàng nói.

Tiểu Vũ còn nhỏ tuổi, đả kích như vậy thật sự quá tàn nhẫn đối với cô, chỉ sợ sẽ thành bóng ma cả đời của Tiểu Vũ.

“Rống!” Tiếng long ngâm vang lên, long ảnh bảy màu xuất hiện trên người Ngao Sương, long ảnh bao quanh Tiểu Vũ, rung thân bay về phía Đông Hải.

Đám Long Ảnh không nhúc nhích, căn bản không có ý ra tay.

- Còn muốn chạy, cô cảm thấy cô có thể thoát khỏi tay chúng tôi sao?

Long Diệt cười mỉa nói.

Nói xong anh ta vươn một tay ra, đoản đao huyết sắc đâm vào bên hông Ngao Sương đâm sâu xuống, cắm trên mặt đất.

“A!” Ngao Sương kêu thảm thiết, vội vàng dừng hình.

Dù vậy vết thương vẫn kéo từ xương sườn tới đùi cô.

Cô là Long Tộc, cơ thể vô cùng mạnh mẽ, nhưng ở dưới đoản đao này thì như cắt đậu hủ, bị cắt ra một cách dễ dàng.

Hơn nữa thanh đoản đao này rất kỳ lạ, nếu cô không rút ra được, chỉ sợ cô không có biện pháp mang Tiểu Vũ rời đi.

Nhưng nếu có thể rút thanh đoản đao này ra, cô đã rút ra trước tiên rồi, mà không đợi tới bây giờ.

Cô chịu đựng đau nhức, lo lắng nhìn Tiểu Vũ đã đờ đẫn ở trong lòng, trong mắt cô đều là lo lắng.

Cô đi được hay không cũng không sao, lại để Tiểu Vũ gặp tên tiểu tử kia, sớm muộn gì Tiểu Vũ cũng xảy ra chuyện.

Nhưng cô rời khỏi nơi này thế nào đây?

- Mấy người là ai, vậy mà dám ra tay với chúng tôi, mấy người biết con bé là ai không?

Ngao Sương cau mày, nhìn chằm chằm đám Long Ảnh nói.

- Hai người là ai, đương nhiên chúng tôi biết, chúng tôi không chỉ biết hai người là ai, chỗ chúng tôi còn có một người nói không chừng hai vị lại quen.

Long Diệt chỉ Long Bác mặc trang phục của Ngạo Nhật Sơn Tông nhưng tướng mạo đã thay đổi nói.

Long Diệt không nhắc nhở Ngao Sương còn không cảm nhận được, trải qua Long Diệt nhắc nhở, cô mới biết rõ ràng, người kia đứng ở một góc không nói gì, nhưng trên người lộ ra khí tức rất kỳ lạ, khí tức này là Long Bác bị Long Ngạo Thiên bắt đi lúc trước.

Chẳng qua hiện giờ Long Bác khác trước hoàn toàn, không chỉ hoàn toàn không biết bọn họ, còn mang theo sát ý rất nặng.

- Đây là Long, Long Bác?

Nếu Long Bác được mang về, chỉ sợ hai người này là người của Ngạo Nhật Sơn Tông.

- Lúc trước ông ta có tên này, nhưng bây giờ ông ta có một cái tên khác, tên là Long Nô, một tên nô lệ, cô gọi ông ta là Long Bác ông ta sẽ không có một chút phản ứng.

Long Diệt cười nói.

Long Bác thành người của Ngạo Nhật Sơn Tông, tất nhiên phải có tên của Ngạo Nhật Sơn Tông, chữ “Nô” thích hợp với Long Bác nhất rồi.

- Long Nô?

Ngao Sương nghiến chặt răng, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.

- Không sai, tiểu nha đầu, cô muốn thử sự lợi hại của ông ta không?

Long Diệt nói với vẻ khinh miệt.

Long Tộc thì thế nào, chỉ là rồng đất mà thôi, còn không bằng một tên nô lệ mà Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ luyện chế ra.

- Mấy người là người của Ngạo Nhật Sơn Tông, bắt nạt một đứa bé mà có bản lĩnh à, rất dễ đùa sao?

Ngao Sương tức giận nói.

Người của Ngạo Nhật Sơn Tông không đi đối phó Mạc Phàm, trái lại tới hành hạ Tiểu Vũ, quả thực không bằng cầm thú.

- Nói giống như rất có đạo lý, nhưng cô không thấy chỉ giết Mạc Phàm thì rất mất mặt à, đương nhiên cô yên tâm, bắt đầu từ hai người trước, người kế tiếp sẽ là tiểu tử Mạc Phàm, các người ai cũng không chạy thoát được, giết tiểu nha đầu này trước đi!

Long Diệt ra lệnh cho Long Bác.

Đôi mắt Long Bác trở nên sáng lên, giống như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ nhìn về phía Ngao Sương.

Vẻ mặt Ngao Sương ngẩn ra, sắc mặt khó coi hơn nhiều.

Đúng lúc này, khí tức vô cùng kh ủng bố theo ông ta giáng xuống.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1397


- Hửm?

Đám Long Ảnh nhíu mày, không hẹn mà cùng nhìn về phía đông.

Trên bầu trời ở phía đông, một đạo lôi quang màu bạc lóe lên, tiếng sấm ù ù vang lên theo.

Một khắc trước lôi quang này còn ở chân trời, ngay sau đó liền tới trước người mấy người.

“Rầm!” Một thanh lợi kiếm lôi quang từ trên trời giáng xuống, khí tức chôn vùi toàn bộ mang theo lửa giận khôn cùng lan ra xung quanh.

Trên mặt đất vừa rồi sân còn tốt, chỉ trong chớp mắt đã nát mảng lớn.

Đá bay tới giữa không trung, cuối cùng lại rơi xuống.

Trong bụi bậm, mơ hồ lộ ra bóng dáng của Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ.

Ngao Sương thấy là Mạc Phàm thì đôi mắt khẽ nhướn lên.

- Mạc Phàm, cậu mau nhìn Tiểu Vũ xem.

Lúc này khí tức trên người Tiểu Vũ không chỉ yếu đi nhiều, mái tóc đen của cô cũng bắt đầu xuất hiện màu trắng, chuyện này rất không bình thường.

Mạc Phàm nhìn Tiểu Vũ hai mắt vô thần, tóc hoa râm thì nheo mắt lại, điện quang và hỏa diễm xuất hiện trong mắt hắn, sát khí trước nay chưa từng có nhập vào cơ thể mà ra.

- Vạn Niên Tuyệt và Thuận Thiên Thuật sao?

Vạn Niên Tuyệt tên cũng như nghĩa, cho dù có tuổi thọ vạn năm cũng phải chết, loại độc này dùng độc dịch của huyền xà vạn năm làm nguyên chính để luyện chế.

Huyền xà vạn năm không gặp được thì không nói, cho dù tìm được cũng rất khó đối phó, bởi vì thực lực của huyền xà tu luyện vạn năm, tu sĩ Nguyên Anh kỳ tuyệt đối không thể đối phó được.

Loại độc này tích lũy hơn vạn năm, rất khó giải trừ.

Người trúng loại độc này, tuổi thọ sẽ xói mòn theo thời gian, nói cách khác một ngày tương đương với 24 năm.

Chỉ người có tuổi thọ trên vạn năm, mới chống đỡ được loại độc này.

Cho dù có thể sống sót, tu vi vạn năm cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Trên người Tiểu Vũ không chỉ trúng loại độc này, còn có Thuận Thiên Thuật, có thể nói loại thuật pháp huyền môn và Vạn Niên Tuyệt là tuyệt phối, không chỉ tăng nhanh tốc độ chảy tuổi thọ, còn đẩy quỹ đạo vận mệnh ra hướng xấu nhanh hơn.

Tiểu Vũ hiện giờ, tốc độ xói mòn tuổi thọ không kh ủng bố như giây, nhưng không khá hơn chút nào.

Nếu trong người Tiểu Vũ không có tu vi, có thể áp chế Vạn Niên Tuyệt một chút, tuổi thọ cũng dài hơn người bình thường, nếu không chỉ sợ hắn nhìn thấy thi thể của Tiểu Vũ trôi nổi trên hồ Vong Tình như kiếp trước rồi.

Đồng thời trong hai loại độc này, cho dù là đệ tử hạch tâm của Thần Nông Tông cũng khó chữa trị.

Hắn không có bất luận do dự gì, ngón tay sáng lên, một loạt ngân châm rất mảnh xuất hiện.

Ngón tay hắn chỉ về phía Tiểu Vũ, ngân châm như mưa hoa lê rơi xuống trăm huyệt vị trên người Tiểu Vũ theo ý của hắn.

Trên trăm cây châm bạc vừa tiến vào trong cơ thể Tiểu Vũ, trong mắt Tiểu Vũ lập tức khôi phục chút thần quang.

Không đợi Tiểu Vũ tỉnh táo hoàn toàn, hai ngón tay Mạc Phàm điểm lên mi tâm Tiểu Vũ, những chuyện liên quan tới Liễu Như Phi đều được hắn xóa sạch, đổi thành một số trí nhớ khác.

Hắn vừa làm xong những chuyện này, Tiểu Vũ tỉnh lại hoàn toàn.

- Anh, hình như em trúng Vạn Niên Tuyệt, anh từng nói loại độc này rất khó giải, không giải trừ được thì tuổi thọ sẽ hết sạch, em còn có thể cứu chữa được không?

Ngao Sương và Lưu Phỉ Phỉ đều nhăn mày, bọn họ không biết Vạn Niên Tuyệt là gì, nhưng chắc chắn không phải độc dễ giải.

Mạc Phàm lại càng khó chịu, giống như bị một thanh đao đâm mạnh vào tim.

- Nha đầu ngốc, có anh ở đây, không có độc gì anh không thể giải được, nhưng em phải ngủ một lát trước, có thể không?

Mạc Phàm véo má Tiểu Vũ, cố nặn ra nụ cười nói.

- Thật sự ngủ một lát sẽ tốt hơn sao?

Tiểu Vũ hơi sửng sốt, bán tín bán nghi nói.

- Thật.

Mạc Phàm gật đầu liên tục.

Vạn Niên Tuyệt cộng thêm Thuận Thiên Thuật, hắn có thể giải, nhưng cần một số dược liệu mới được, những nguyên liệu này cho dù ở Tu Chân giới cũng chỉ có mấy nơi mới có.

Cho nên tạm thời hắn chỉ có thể phong ấn Tiểu Vũ, dừng xói mòn tuổi thọ, đợi hắn tới Tu Chân giới tìm được những dược liệu này mới chữa bệnh được cho Tiểu Vũ.

- Vậy anh để em ngủ một lát đi, có một số việc em giống như không nghĩ ra, em ngủ một lát suy nghĩ cẩn thận vậy.

Tiểu Vũ giống như hơi mệt mỏi, nghi ngờ nói.

Rõ ràng vừa rồi xảy ra chuyện gì đó, nhưng cô nghĩ mãi không ra.

- Ừm.

ầ ể ẳ ổ ề ắMạc Phàm đáp, đặt một tay lên đầu Tiểu Vũ, tay còn lại hai ngón tay dựng thẳng trước ngực, chú ngữ khổ sáp truyền từ miệng hắn ra.

Theo chú ngữ vang lên, phù văn màu vàng thông qua tay hắn lan từ đỉnh đầu Tiểu Vũ ra khắp toàn thân cô.

Phù văn đến chỗ nào, ngân châm lần lượt bay ra.

Đợi phù văn lan tới lòng bàn chân Tiểu Vũ, mắt Tiểu Vũ khép lại hoàn toàn.

Mạc Phàm ôm lấy Tiểu Vũ giao cho Lưu Phỉ Phỉ.

Hắn nhìn thoáng qua đoản đao huyết sắc trên đùi Ngao Sương, lông mày hắn nhíu lại, trong lòng bàn tay có một ấn ký sáng lên, huyết đao mà Ngao Sương làm thế nào cũng không rút ra được chớp lóe hồng quang, bay vào trong tay hắn.

Tay hắn tạo pháp thuật, miệng vết thương kh ủng bố trên người Ngao Sương nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

- Cô mang hai người đứng sang một bên đi, thù của Tiểu Vũ và một đao này của cô, tôi sẽ báo giúp.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Người đó là Long Bác, cậu cẩn thận một chút.

Ngao Sương nhắc nhở.

- Tôi biết rồi.

Mạc Phàm nói.

Long Bác là tu sĩ ngoại đạo, hắn vẫn luôn biết, tuy từng được Ngạo Nhật Sơn Tông dùng bí pháp huấn luyện, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Lông mày Ngao Sương nhíu lại, muốn nói gì đó nhưng không mở miệng nữa, long ảnh xuất hiện, cô mang theo Lưu Phỉ Phỉ và Tiểu Vũ lùi về phía xa.

Đám Long Ảnh không đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm ở giữa bọn họ, giống như nhìn con mồi đã tiến vào trong cạm bẫy của bọn họ.

- Phong Thiên Thuật, Hồi Đao Tuyệt, vậy mà cậu đều biết, tiểu tử, quả nhiên Long thiếu bảo tôi tới đây là không sai, quả thật cậu không đơn giản.

Long Ảnh cười âm hiểm, mở miệng nói.

Vạn Niên Tuyệt cộng thêm Thuận Thiên Thuật, cho dù là đệ tử của Thần Nông Tông cũng ít có biện pháp, Mạc Phàm vừa ra tay liền dùng Phong Thiên Thuật dừng xói mòn tuổi thọ trên người tiểu nha đầu kia.

Ngoài ra thanh đao trên người Ngao Sương là Huyết Hồn Đao, là bí kỹ độc nhất vô nhị của Long Diệt, một khi đâm vào trong cơ thể trừ phi Long Diệt nguyện ý, nếu không rất khó rút lui.

Mạc Phàm dùng Hồi Đao Tuyệt của Huyết Đao Môn, vậy mà rút Huyết Hồn Đao ra được.

Có thể làm được những chuyện này, đúng là không đơn giản.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời Long Ảnh nói, đôi mắt như lợi kiếm hàn băng nhìn về phía Liễu Như Phi.

- Vạn Niên Tuyệt trên người Tiểu Vũ là cậu cho con bé ăn đúng không, Liễu Như Phi?

Tiểu Vũ không ăn đồ người lạ đưa, hắn từng dặn dò Tiểu Vũ rất nhiều lần, Tiểu Vũ vẫn luôn nghe theo, nhưng có thể khiến Tiểu Vũ ăn độc Vạn Niên Tuyệt chỉ có tiểu tử này, Liễu Như Phi.

- Là tôi, chỉ cần tôi cho nha đầu ngốc kia ăn dược, thì có thể trở thành người như anh.

Liễu Như Phi không chỉ không sợ Mạc Phàm, trái lại còn cười hưng phấn nói.

- Trở thành người như tôi sao?

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe sắc bén, lắc đầu.

Lúc trước hắn còn suy nghĩ, nếu Tiểu Vũ lại ở bên Liễu Như Phi, hắn sẽ không ngăn cản chỉ phái người thủ hộ Tiểu Vũ.

Dù sao Tiểu Vũ có tu vi trong người, hồ Vong Tình này sâu tới mấy cũng đừng mơ làm Tiểu Vũ chết chìm.

Hiện giờ hắn phát hiện hắn sai rồi, hắn nên sớm giết Liễu Như Phi nhìn như rất vô hại này mới phải, như vậy sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay.

- Cậu vĩnh viễn sẽ không thành được, bởi vì cho dù hôm nay tôi không giết cậu, cậu cũng sống không quá 100 ngày.

Mạc Phàm nói rất chắc chắn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1398


- Sao có chuyện như vậy được, chắc chắn anh đang gạt tôi.

Liễu Như Phi hơi sửng sốt, không thể tin được nói.

Mạc Phàm lắc đầu, Liễu Như Phi này từ một người bình thường biến thành tu sĩ trong ba ngày ngắn ngủi, đâu đơn giản như vậy.

Long Ảnh không chỉ hạ độc Thuận Thiên Thuật lên người Tiểu Vũ, trên người Liễu Như Phi cũng có, nếu không sao quỹ đạo vận mệnh của hai người lại gặp nhau nhanh như vậy.

Chẳng qua không phải là Vạn Niên Tuyệt giống như Tiểu Vũ, Liễu Như Phi trúng độc Nhất Nhãn Bách Niên.

Loại độc này phối với Thuận Thiên Thuật sẽ sản sinh ra hiệu quả tương tự là tốc độ chảy của thời gian nhanh hơn, cho nên ba ngày này tương đương với ba năm của Liễu Như Phi.

Cứ tiếp tục như vậy, Liễu Như Phi chỉ sống được chưa tới 100 ngày.

Hắn không giải thích với Liễu Như Phi, cũng không cần giải thích.

Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt không thể sống.

Liễu Như Phi thấy Mạc Phàm không trả lời, cũng không giống như đang nói đùa, cậu ta lập tức luống cuống.

Dù sao cậu ta vẫn là đứa bé, cho dù trúng độc Nhất Nhãn Bách Niên, có tâm tính của đứa bé 16, 17 tuổi, cũng không thành thục hơn mấy.

- Long thúc thúc, chú nói cho anh ta biết, sau này cháu sẽ mạnh hơn anh ta, không phải không sống quá 100 ngày đi.

Liễu Như Phi nhìn về phía Long Ảnh nói.

Gương mặt Long Ảnh được che giấu trong bóng đêm, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên cười nham hiểm.

- Chuyện gì cũng không thể thoát khỏi mắt cậu ta, cậu ta nói không sai, quả thật cậu không sống được trăm ngày, nhưng không phải cậu muốn trở thành tu sĩ, có được sức mạnh của tu sĩ sao, tôi đều cho cậu rồi, tuy thời gian hơi ngắn một chút, nhưng cậu sẽ trở thành người nghịch thiên hơn Mạc Phàm, trong trăm ngày ngắn ngủi sẽ thành cao thủ Thần Cảnh, cho dù là Mạc Phàm cũng không có tốc độ tu luyện nhanh như vậy.

- Cái gì?

Mắt Liễu Như Phi mở to, lùi về sau mấy bước theo bản năng, sắc mặt cậu ta tái mét.

Nếu chỉ có thể sống trăm ngày, cậu ta cần tu vi để làm gì?

Vì phong quang trăm ngày, cậu ta còn hại người.

- Chú gạt tôi, tên lừa đảo này, tôi phải giết chú.

Liễu Như Phi giận dữ hét, đoản đao huyết sắc trong tay không do dự đâm về phía Long Ảnh.

Long Ảnh hơi nhếch miệng cười khinh thường.

- Giết tôi, cậu đã quên sức mạnh mà cậu có được từ đâu à, cậu đã không thích có thể thuận lợi vui vẻ sống 100 ngày, vậy thì tôi tiễn cậu lên đường.

Anh ta vốn định để Tiểu Vũ bị Liễu Như Phi chà đạp xong, sau đó nhảy xuống hồ tự sát.

Mạc Phàm đến là chuyện nằm ngoài dự kiến của anh ta, sớm hơn anh ta nghĩ nhiều.

Nhưng dù sao cũng đã tới đây rồi, nói gì cũng không có tác dụng.

Nếu Mạc Phàm đến đây, Liễu Như Phi này đã không còn tác dụng.

Một tay anh ta vươn ra, Liễu Như Phi còn chưa xông tới trước người anh ta, cơ thể đã bị anh ta nâng lên không trung.

- Tử!

Năm ngón tay anh ta nắm chặt, âm thanh đùng đùng lập tức vang từ người Liễu Như Phi lên.

Đôi mắt Liễu Như Phi mở to, sau khi cậu ta gặp đám Long Ảnh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có kết quả như vậy.

Cậu ta muốn tránh thoát, nhưng lực lượng trói buộc trên người giống như một tòa đại sơn, cậu ta không thể tránh thoát được.

Lúc cậu ta sắp bị Long Ảnh bóp nát, vòng tay mà cậu ta đeo trên tay sáng lên, hình thành một màn hào quang huyết sắc bảo hộ cậu ta ở bên trong.

- Thiếu chút nữa quên mất, tiểu nha đầu kia đưa cho cậu một kiện pháp khí phòng thân?

Long Ảnh hơi bất ngờ nói, nhưng không để ở trong lòng.

Liễu Như Phi cảm thấy vui vẻ, lúc này mới nhớ tới Mạc Phàm đứng cách đó không xa.

- Mạc đại ca, anh cứu em với, em rất thích Tiểu Vũ, những chuyện này đều là bọn họ ép em, em không làm như vậy người này sẽ giết người nhà em, anh cứu em với, em thề nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Vũ.

Lúc này có thể cứu cậu ta chỉ có Mạc Phàm, Mạc Phàm không chỉ có thể cứu cậu ta từ tay Long Ảnh, còn có thể giải được độc trên người cậu ta, vì mạng sống cậu ta chỉ có thể làm vậy.

Cách đó không xa, Mạc Phàm lắc đầu cười.

Lúc trước có người nói với hắn tính cách con người là trời sinh, hắn vẫn không tin.

Hiện giờ hắn hơi tin rồi, Liễu Như Phi này vốn là người đê tiện như vậy, hơn 20 tuổi là như vậy, mười mấy tuổi cũng thế này, chỉ là trước đó không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Mạc Phàm nâng một tay lên, vươn về phía Liễu Như Phi.

Liễu Như Phi thấy Mạc Phàm ra tay, trong lòng vui vẻ, trong đáy mắt lóe lên chút giảo hoạt.

Cậu ta tưởng rằng Mạc Phàm là đại anh hùng gì cơ, không ngờ cũng chỉ là một tên ngốc, cậu ta nói mấy câu, Mạc Phàm liền ra tay cứu cậu ta.

Như vậy là tốt nhất, cứu cậu ta mới tốt.

- Đa tạ Mạc đại ca, anh yên tâm, em nhất định…

Liễu Như Phi vui sướng nói.

Nhưng cậu ta còn chưa nói hết câu.

Vòng tay trên tay cậu ta chớp lóe hồng quang, biến mất trên tay cậu ta, bay về phía tay Mạc Phàm.

Đã không còn vòng tay này, chỉ trong chớp mắt màn hào quang trên người cậu ta biến mất, lực đạo trên tay Long Ảnh cũng nối gót mà tới.

“Bùm!” Liễu Như Phi bị Long Ảnh bóp mạnh, huyết nhục văng tung tóe, nhuộm đỏ một vùng nước trong hồ.

Ở nơi xa Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, ngực cảm thấy rất khó chịu.

Mạc Phàm và Ngao Sương không nhăn mày một cái, nhất la Mạc Phàm, làm như không nhìn thấy.

Hai kiếp Liễu Như Phi đều ra tay với Tiểu Vũ, nếu hắn không đến nhanh như vậy, chắc chắn Tiểu Vũ sẽ đi theo con đường kiếp trước.

ấ ổ ắ ế ể ắ ồMột người như vậy, tuy vẫn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, hắn không ra tay giết Liễu Như Phi đã xem như thủ hạ lưu tình, vậy mà tiểu tử này còn chơi giả bộ với hắn, quá tự tin rồi.

- Long Ảnh, Vạn Niên Tuyệt mà anh hạ cho Tiểu Vũ là độc dịch lấy từ trên người huyền xà vạn năm do Ngạo Nhật Sơn Tông nuôi đúng không?

Mạc Phàm cất vòng tay lấy từ người Liễu Như Phi đi, hỏi.

Thực lực của huyền xà vạn năm rất mạnh, với thực lực của Long Ảnh, mười anh ta cũng không có biện pháp lấy được độc dịch từ miệng huyền xà vạn năm.

Nhưng phần lớn đại tông phái sẽ nuôi nhốt loại yêu thú này, phòng bất cứ tình huống nào.

Ngạo Nhật Sơn Tông có một huyền xà vạn năm, vẫn luôn giấu kín ở trong Huyền Hồ Nhai.

Long Ảnh và Long Diệt vốn nhướn mày, sau đó trong mắt lộ ra chút dị sắc.

Không chỉ kinh ngạc vì Mạc Phàm biết huyền xà vạn năm của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, còn vì nguyên nhân khác.

Nếu bọn họ nhớ không nhầm, bọn họ còn chưa nhắc tới tên bọn họ với bất luận người nào, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tới Địa Cầu, vậy mà Mạc Phàm biết tên bọn họ.

- Tiểu tử, vậy mà cậu biết tên của tôi?

Long Ảnh cười nói.

- Tên của anh sao? Quỷ Ảnh Nhất Tộc của các anh còn sống bao nhiêu người, hẳn là không hơn 100 người ở Tu Chân giới, hơn nữa đều là đàn ông, không có một người phụ nữ.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Quỷ Ảnh Nhất Tộc là một nhánh của Quỷ Tộc, đặc biệt am hiểu ẩn nấp, Huyền Thuật và luyện độc, cho nên phần lớn Quỷ Ảnh Nhất Tộc là thích khách.

Cũng chính vì nghề nghiệp này, Quỷ Ảnh Nhất Tộc đắc tội một cường giả tuyệt thế.

Trái lại cường giả này không diệt tộc Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nhưng giết sạch phụ nữ trong Quỷ Ảnh Nhất Tộc, chuyện này khiến người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc càng ngày càng ít, Long Ảnh là một trong số người không nhiều của Quỷ Ảnh Nhất Tộc.

Chuyện này không phải là bí mật gì đối với hắn.

Quỷ Ảnh nhăn mày, tươi cười trên mặt thay bằng lạnh lùng.

- Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai?

- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… Hôm nay Quỷ Ảnh Nhất Tộc sẽ ít đi một người.

Mạc Phàm mở tay ra, tiếng xé gió truyền từ đằng xa tới.

Ở phía xa, Hồng Liên như laser mang theo âm thanh phá không mà tới, bay vào trong tay hắn. Sát khí nồng đậm tỏa từ người hắn ra.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1399


Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, ngọc tỷ truyền quốc mượn từ tay Hiên Viên Vô Kỳ xuất hiện trong tay hắn.

- Phong!

Hắn khẽ quát một tiếng, ngọc tỷ truyền quốc bay đến giữa không trung, chiếu ra bạch quang nhàn nhạt.

Một trận pháp vĩ đại bao gồm cả màn hào quang lập tức xuất hiện, lan ra bốn phương tám hướng.

Hồ Vong Tình là một địa điểm nổi tiếng ở Giang Nam, lúc này trên mặt hồ có không ít người ngồi du thuyền du ngoạn, trên hành lang giữa hồ có không ít người tản bộ.

Màn hào quang và trận pháp vừa tới bên cạnh bọn họ, mọi người được trận pháp và màn hào quang này đẩy dễ dàng, nhanh chóng bị đẩy lên bên hồ.

- Ban ngày ban mặt, sao lại thế này?

Có người hoảng sợ kêu lên.

Bọn họ đều là người bình thường, tất nhiên không nhìn thấy trận pháp và màn hào quang.

- Tôi là Mạc Phàm, muốn sống thì nhanh rời khỏi nơi này.

Mạc Phàm thản nhiên nói, giọng nói không chỉ bao trùm cả hồ Vong Tình, ngay cả mấy kilomet xung quanh cũng nghe thấy rõ.

Trong đám Long Ảnh yếu nhất cũng tới Nguyên Anh trung kỳ, còn không phải tu sĩ Nguyên Anh bình thường, cho dù là có ngọc tỷ truyền quốc phong ấn nơi này, cũng khó bảo vệ không có dư âm lao ra khỏi phong ấn.

Dư âm của tu sĩ Nguyên Anh đủ để giế t chết vô số người bình thường, những người này vẫn nên rời đi thì hơn.

Người ở xung quanh nghe thấy lời Mạc Phàm nói, vốn là sửng sốt, không nói gì thêm nhanh chóng rời đi.

Chỉ trong phút chốc, gần hồ Vong Tình chỉ còn lại đám Mạc Phàm.

Long Ảnh và Long Diệt thấy Mạc Phàm phong ấn tiểu hồ này, đuổi đám người đi thì hơi nhếch miệng.

- Tiểu tử, cậu còn việc phải làm sao? Chúng tôi có thể đợi cậu thêm một lát.

Long Diệt giống như không sốt ruột, cười hỏi.

- Chuyện tôi phải làm làm xong rồi, các anh còn di ngôn gì, trước khi tôi tới giữa hồ có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời cho Long Ngạo Thiên giúp các anh.

Một tay Mạc Phàm nâng Hồng Liên, đi về phía ba người ở giữa hồ Vong Tình, trường kiếm Hồng Liên hình thành dấu vết ở trên mặt nước, gợn sóng dập dờn mà ra.

- Di ngôn sao?

Long Ảnh và Long Diệt đều cười khinh thường.

Nhất là Long Ảnh, trong đôi mắt ẩn nấp trong tối đều là khinh thường.

Anh ta thừa nhận Mạc Phàm là một người vô cùng thần bí, rõ ràng là người trên Địa Cầu lại hiểu rõ về Ngạo Nhật Sơn Tông như vậy.

Nhưng tu vi vẫn còn đó, tuy anh ta không biết tại sao lại như vậy, nhưng đợi giết Mạc Phàm xong Sưu Hồn thì biết.

- Tiểu tử, thứ nhất, hôm nay chỉ có cậu chết, thứ hai, tuy cậu dùng Phong Thiên Thuật với tiểu nha đầu kia, nhưng cô nhóc kia chỉ chống đỡ được gần nửa năm, trong vòng nửa năm, nếu cậu không tìm được phương pháp chữa trị cho cô nhóc đó, cô nhóc này vẫn phải chết. Đúng rồi, cậu hỏi nguồn gốc của Huyền Xà Độc là muốn lấy răng độc của huyền xà làm giải dược đúng không, tôi có thể nói thẳng với cậu, đó đúng là độc dịch của huyền xà, nhưng tôi khuyên cậu đừng có chủ ý này, huyền xà kia ngay cả trưởng lão của Ngạo Nhật Sơn Tông chúng tôi cũng không dám trêu chọc dễ dàng, cho dù hôm nay cậu may mắn không chết, cũng không có khả năng lấy được răng độc của

huyền xà, thứ ba sao?

Long Ảnh ngừng một lát.

Trong trăm mét thứ kịch độc, tất có giải độc, tục truyền trúng Vạn Niên Tuyệt, có thể dùng răng độc của huyền xà làm giải dược, chuyện này chỉ là nghe nói, tuy anh ta có thể luyện chế Vạn Niên Tuyệt, nhưng cũng không thể giải được.

Nguồn gốc của vấn đề độc dịch, chắc chắn Mạc Phàm đang suy tính vấn đề này.

- Thứ ba sao, cậu đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi tinh cầu này, thông đạo tới Tu Chân giới đã bị chúng tôi che lại, cần tôi và bên Tu Chân giới mở mới được, bên kia đã được chúng tôi động tay động chân, trong một năm này sẽ không có ai mở ra, qua một năm, nha đầu kia đã sớm chết, Long thiếu chúng tôi đã kết hôn với người phụ nữ của cậu rồi, nếu cậu từ bỏ những chuyện này, chúng ta có thể bình an vô sự qua một năm này, cậu cảm thấy thế nào, đương nhiên cậu cũng có thể thông qua không gian liệt phùng, nhưng với thực lực của cậu hiện giờ, cho dù không chết ở trong không gian liệt phùng, cũng không biết phải ở bên trong không gian liệt phùng bao lâu.

Long Diệt cười âm hiểm nói.

Anh ta có biết Mạc Phàm đánh cược với Long Ngạo Thiên, bọn họ đạt được mệnh lệnh ngăn cản Mạc Phàm tới Tu Chân giới trong vòng một năm, không có nói nhất định phải giết Mạc Phàm, cho nên chỉ cần giữ Mạc Phàm ở đây là được.

Một năm không đáng là gì với anh ta, nhưng Mạc Phàm thì khác.

Vẻ mặt Mạc Phàm vẫn như thường, trên mặt không có một chút giận dữ.

Răng độc của huyền xà có thể giải trừ Vạn Niên Tuyệt, đây chỉ là truyền thuyết, sở dĩ hắn hỏi chuyện này là muốn xác nhận con huyền xà này có đáng chết hay không.

Chỉ cần hắn tiến vào Tu Chân giới, chưa tới nửa năm hắn sẽ tìm được dược chữa trị cho Tiểu Vũ.

Còn thông đạo truyền tống bị phong lại, như vậy không còn gì tốt hơn, hắn chưa từng có ý định rời đi thông qua Truyền Tống Trận ở Sơn Ngoại Sơn.

Truyền Tống Trận kia được phong ấn, nói lên trong một năm này sẽ không có cao thủ ở Tu Chân giới hàng lâm Địa Cầu.

Kiếp trước hắn rời khỏi Địa Cầu, một đời này vẫn có thể.

- Anh nói xong rồi chứ?

- Cậu có muốn suy nghĩ không, tiểu tử?

Long Ảnh cười âm hiểm nói.

Mạc Phàm không suy nghĩ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Long Diệt.

- Long Diệt, Long Bác bị anh luyện thành như vậy đúng không?

Mấy đời hồn của Long Bác đều hợp làm một thông qua nuốt hồn, không chỉ như vậy, trên người Long Bác còn được thêm gông xiềng dùng để khống chế ông ta, những gông xiềng này có không ít cái mang theo dấu vết của Long Diệt.

- Không sai, sau khi Long thiếu dẫn ông ta tới Ngạo Nhật Sơn Tông, vẫn luôn do tôi tới huấn luyện ông ta.

Long Diệt cũng không phủ nhận, nói thẳng.

- Được lắm, nếu là như vậy, di ngôn thì không cần nữa, anh cũng ở nơi này đi, xuống dưới mà nói chuyện với Long Tuyệt.

- Trảm!

Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, linh khí như gợn sóng mãnh liệt rót vào trong Hồng Liên, trường kiếm khí ba trượng tăng vọt, trên mặt hồ yên bình lập tức bốn bề dậy sóng, một kiếm khuynh thiên chém về phía Long Diệt.

Long Diệt hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, vẫn không nhúc nhích, chỉ cười khẽ quát.

- Long Nô, còn không nhanh bảo vệ tôi?

Giọng nói của anh ta mới vang lên, dưới chân Long Nô vừa động, Long Nô như mũi tên nhọn bắ n ra, vọt tới trước người Long Diệt.

Long Nô cũng như Long Diệt đứng ở đó, không nhúc nhích.

Mạc Phàm nhíu mày, kiếm khí trên Hồng Liên chỉ cách Long Nô ba ngón tay thì dừng lại, kiếm quang nhoáng lên một cái, vẫn lưu lại một đạo vết thương trên trán Long Nô, máu tươi chảy ra.

- Tiểu tử, không phải cậu muốn giết tôi sao, sao cậu không chém đi, nếu không tôi giúp cậu.

Long Diệt thấy Mạc Phàm dừng tay, cười âm hiểm nói.

Anh ta lấy một thanh Huyết Hồn Đao ra, không do dự đâm vào trong cơ thể Long Nô từ phía sau.

Long Nô giống như không cảm nhận được, lông mày đều không nhăn lại một cái, ánh mắt đờ đẫn mơ hồ bất định nhìn mặt hồ dưới chân.

Mạc Phàm nheo mắt lại, sắc bén tỏa từ trong mắt hắn ra.

- Chơi rất vui sao?

- Còn nữa, cậu đã không thích, vậy chúng ta chơi trò khác.

Long Diệt cười trêu tức.

Anh ta nắm lấy Long Nô, xách cơ thể Long Nô như xách một con gà trong tay, tay còn lại lóe lên một thanh Huyết Hồn Đao.

- Đi, giết tiểu tử đó cho tôi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1400


Anh ta đặt Huyết Hồn Đao vào tay Long Nô, chỉ về phía Mạc Phàm nói. Bỗng nhiên đôi mắt Long Nô sáng lên, trong mắt lóe lên dữ dằn tới gần Mạc Phàm.

- Đi!

Long Diệt cười âm hiểm ra lệnh.

Không phải Mạc Phàm không muốn Long Nô bị thương sao, vậy thì nhìn xem Mạc Phàm không muốn Long Nô bị thương nhiều hơn, hay quý trọng mình hơn một chút.

Chữ này vừa ra khỏi miệng, khí tức vô cùng hỗn loạn giống như tích lũy rất lâu cuối cùng cũng như núi lửa bộc phát, tỏa từ người Long Nô ra, mặt hồ yên bình lập tức như sôi trào.

“Rầm!” một tiếng thật lớn, Long Nô giống như sư tử bị chọc giận xông về phía Mạc Phàm, tốc độ vô cùng nhanh, đến chỗ nào sóng nước phóng lên trời.

Không đợi sóng nước thứ sáu hạ xuống, Long Nô đã tới trước người Mạc Phàm.

Đao khí huyết sắc trên Huyết Hồn Đao mà Long Diệt cho ông ta tăng vọt, chỉ trong chớp mắt đã từ hơn một thước biến thành loan đao bán nguyệt ba trượng.

Đao khí như hoa chém mạnh về phía đầu Mạc Phàm, không lưu tình chút nào.

Ở phía xa, Ngao Sương và Lưu Phỉ Phỉ nhìn Long Nô và Mạc Phàm ra tay, quả đấm nắm chặt lại, trong mắt bọn họ tràn đầy lo lắng.

Long Bác vì Mạc gia mới biến thành dáng vẻ như hiện tại.

Hiện giờ Long Diệt bảo Long Nô đối phó Mạc Phàm, Mạc Phàm thật sự sẽ ra tay với Long Bác sao?

Nếu là Long Bác lúc trước, ngay cả người Mạc Phàm ông ta cũng không tới gần được, Mạc Phàm có thể bắt được Long Bác dễ dàng.

Nhưng hiện giờ khí tức trên người Long Bác mạnh hơn Long Diệt nhiều, Mạc Phàm muốn chế trụ Long Bác mà không bị thương thì rất khó, bên cạnh còn có hai cao thủ là Long Diệt và Long Ảnh, Mạc Phàm khó mà ứng phó được.

Thậm chí Mạc Phàm vì Long Bác mà bị đánh chết cũng không phải không có khả năng.

Long Bác vừa tới bên cạnh Mạc Phàm, Long Ảnh và Long Diệt hơi nhếch miệng, cơ thể cũng biến mất theo, xuất hiện bên cạnh Mạc Phàm.

Tuy hai người tới sau, nhưng lại chém giết Mạc Phàm trước Long Bác một bước.

Trên tay Long Diệt là quả đấm màu đen, theo một quyền của anh ta đánh về phía Mạc Phàm, khí tức tràn ngập lập tức xuất hiện.

Đồng thời mấy chục Huyết Hồn Đao mang theo tiếng xé gió đâm về phía Mạc Phàm.

Long Ảnh thì cầm một thanh trường kiếm hình xà, rõ ràng là một thanh kiếm, nhưng chỉ như hư ảnh, thông qua ảnh ngược trong nước là có thể nhìn thấy, mắt thường không nhìn thấy thanh kiếm mà Long Ảnh cầm trong tay.

Một thanh kiếm nhìn như không vô hại, lại khiến Mạc Phàm nhíu mày.

Thanh kiếm không nhìn thấy nàytên là Ảnh, là một Mệnh Kiếm.

Mệnh Kiếm là pháp bảo độc nhất của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nghe nói loại kiếm này đã bị cao thủ tiêu diệt Quỷ Ảnh Nhất Tộc hủy diệt toàn bộ, hắn ở Tu Chân giới 500 năm, cũng chỉ từng thấy thanh kiếm này.

Loại kiếm này đả thương người không chỉ mất mạng, còn vô cùng quỷ dị khó lường.

Không chỉ không thể đụng vào, đụng vào liền mất mạng, phần lớn pháp khí, pháp thuật đều không có biện pháp ngăn cản Mệnh Kiếm sắc bén.

Trong tay Long Ảnh có một thanh kiếm như vậy, chuyện này nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nếu hắn vẫn giống như trước, chỉ mới ngưng tụ ra Kim Đan, chỉ sợ lần này hắn sẽ chết dưới tay ba người.

Thực lực của ba người này không yếu, cho dù là Long Diệt yếu nhất cũng có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

Tuy là Nguyên Anh trung kỳ, nhưng Long Diệt có thể nghiền áp đám Albert, dù sao bọn họ đều là tu sĩ của Ngạo Nhật Sơn Tông, không phải tu sĩ trên Địa Cầu.

Hơn nữa trong ba người không chỉ có Long Bác thần chí không rõ, còn có thứ phiền phức như Mệnh Kiếm Ảnh.

Hắn không quan tâm Long Bác trước người hắn, trên kiếm Hồng Liên trong tay tỏa ra huyết quang.

- Diệt Hồn!

Hắn cũng không quan tâm Mệnh Kiếm Ảnh trên tay Long Ảnh, một kiếm Hồng Liên đâm về phía Long Ảnh.

“Răng rắc!” Kiếm ra, lôi điện huyết sắc ngưng tụ thành một đóa liên hoa xuất hiện từ mũi kiếm của hắn, bay về phía Long Ảnh.

Đồng thời.

- Diệt Vũ!

Tay còn lại của hắn nắm chặt, một vùng tinh vân đủ màu sắc xuất hiện trên nắm tay hắn, không sợ chút nào đánh về phía Long Diệt.

Chỗ phương hướng mà Hông Liên chém ra, Long Ảnh nhìn một kiếm này của Mạc Phàm, sắc mặt hơi đổi.

- Đây là?

Một kiếm này rất giống kiếm pháp của người diệt Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ.

Nhưng kiếm pháp của cao thủ tuyệt thế kia đã không lưu truyền tới nay, theo người kia chết đi, bộ kiếm pháp này cũng biến mất theo, sao Mạc Phàm có thể sử dụng bộ kiếm pháp này?

- Tên điên!

Anh ta mắng thầm một câu, thân thể nhoáng lên một cái liền từ bỏ tấn công Mạc Phàm.

Bộ kiếm pháp này được xưng là khắc tinh của vạn tộc, vạn tộc bao gồm cả Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ.

Quả thật Mệnh Kiếm Ảnh của anh ta có thể đâm Mạc Phàm, nhưng nếu anh ta bị một kiếm của Mạc Phàm đâm trúng, có khả năng anh ta bị Mạc Phàm gi ết chết trước.

Long Ảnh chớp lóe, lôi điện huyết sắc tạo thành kiếm hoa chụp hụt, nổ tung ở phía xa.

Trong vùng không gian đó tràn đầy khí tức chôn vùi.

Mạc Phàm nghiêng đầu, Long Diệt không cố kỵ nhiều như vậy, quả đấm chạm vào quả đấm của Mạc Phàm.

“Bùm” một tiếng kinh thiên động địa vang lên, giống như trên vạn tấn thuốc nổ nổ tung, cả hồ Vong Tình như vỡ thành hai, thủy tinh trên nhà cao tầng ở gần đó vỡ nát.

Long Diệt nhíu mày, kêu lên một tiếng đau đớn.

Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan, tuy ngưng tụ Cửu Chuyển Kim Đan nhưng cường đại cũng có hạn, lực lượng có thể so được với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ thì dễ nói, không ngờ một quyền này còn mạnh hơn anh ta một chút.

Anh ta cũng không ham chiến, dưới chân vừa động lùi về phía sau.

Nhưng theo quả đấm của anh ta hạ xuống, Huyết Hồn Đao rơi như mưa về phía Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, dưới chân vừa động, hồ nước phun trào mà lên, ngưng tụ thành một mặt tường nước ở trước người hắn.

Những Huyết Hồn Đao này bay vào trong tường thủy thì biến mất không thấy, khi xuất hiện lần nữa đã tới trước người Long Ảnh, đâm mạnh về phía Long Ảnh.

Long Ảnh nhíu mày, thân thể lùi về sau.

Chỉ trong chớp mắt hai người bị Mạc Phàm ép lui.

Mà lúc này, một đao tràn đầy khí thế của Long Bác cũng tới trước người Mạc Phàm.

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Bác, một tay lập tức vỗ lên đao của Long Bác.

“Rầm!” Mạc Phàm mới đụng vào Huyết Hồn Đao, chỉ trong chớp mắt ống tay áo bị cắn nát, vết thương sâu đủ thấy xương lan từ tay đến vai hắn, huyết dịch chảy ra.

Ở phía xa Ngao Sương và Lưu Phỉ Phỉ hơi sửng sốt.

Mạc Phàm không dùng kiếm Hồng Liên để ngăn cản, lại giơ tay ra đỡ, đây là muốn làm gì?

Long Ảnh và Long Diệt thì cười đắc ý, Huyết Hồn Đao không hạn chế được Mạc Phàm, nhưng trên Huyết Hồn Đao có Vạn Niên Tuyệt.

Mạc Phàm là một tu sĩ Kim Đan, trúng Vạn Niên Tuyệt, có bao nhiêu tuổi thọ tiêu hao dưới Vạn Niên Tuyệt?

- Tiểu tử Địa Cầu này đúng là ngu ngốc.

Long Diệt cười nói.

Ở giữa hồ Vong Tình, ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh thấu xương nhìn chằm chằm hai mắt Long Bác.

Hắn đường đường là y tiên bất tử, trên thanh Huyết Hồn Đao này đã thêm thứ gì, sao hắn có thể không nhìn ra?

Nhưng Long Bác vì Mạc gia mới bị bắt.

Hắn muốn chế trụ Long Bác, sẽ tạo thành một chút thương tổn với ông ta, một đao này coi như là trả lại cho Long Bác.

- Trấn Hồn Đao!

Ba chữ vang lên, đôi mắt hắn biến thành màu lam, giống như hai viên ngọc bảo thạch.

Hai đạo lam quang chiếu từ mắt hắn ra, tụ thành một điểmở nơi cách hắn không xa, một thanh phi đao màu lam bay từ trong ra.

Thanh phi đao màu lam này chỉ chớp lóe một cái, liền biến mất vào trong mi tâm Long Bác.

Phù văn trên người Long Bác lập tức sáng tắt bất định, sáng rọi trong mắt cũng thay đổi không đồng nhất, khi thì tỉnh táo khi thì hung ác như mãnh thú. Mạc Phàm làm xong những chuyện này, không để ý tới Long Bác nữa, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Long Diệt và Long Ảnh.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1401


Long Diệt nhận thấy được thay đổi của Long Bác thì nhíu mày.

- Long Nô, ông đang làm gì đấy, còn không nhanh giết tên tiểu tử kia.

Tiếng nói vừa ngừng, Long Nô không có biện pháp phản ứng, khí tức trên người vẫn đang không ngừng thay đổi, lúc tỉnh táo còn nhiều hơn lúc hung ác.

Long Diệt hơi sửng sốt, trong mắt đều là không thể tin được.

Anh ta hạ chín chín tám mươi mốt cấm chế trên người Long Bác, những cấm chế này hoàn toàn đan xen, Long Bác đừng mơ phá giải được những cấm chế này, những người khác muốn hủy diệt những cấm chế này, cũng gần như là không thể.

Cho dù Long Bác chết đi, cũng không thể thoát khỏi những cấm chế này.

Thanh đao kia của Mạc Phàm khiến Long Bác thoát khỏi cấm chế, hơn nữa Long Bác giống như không có chuyện gì.

- Chuyện này…

Phải biết rằng Long Bác là lợi khí của bọn họ, nếu được Mạc Phàm thức tỉnh, trái lại Long Bác sẽ thành đối thủ của bọn họ.

- Bây giờ tôi có thể giết hai người rồi.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, nói.- Giết chúng tôi, cậu không cảm thấy mình có chút vấn đề sao?

Long Diệt cười mỉa nói.

Không có Long Bác cũng không sao, dù sao giá trị của Long Bác cũng hoàn thành rồi, Mạc Phàm đã trúng Vạn Niên Tuyệt.

Nếu Mạc Phàm lại dùng linh khí, tuổi thọ sẽ xói mòn nhanh hơn.

- Vạn Niên Tuyệt sao?

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

- Trúng loại độc này cảm thấy thế nào?

Long Ảnh hơi nhếch miệng, cười nói.

Trái lại anh ta không có cảm giác gì với cấm chế trên người Long Bác, nhưng anh ta vô cùng tự tin với Vạn Niên Tuyệt.

Nếu Mạc Phàm có thể giải trừ Vạn Niên Tuyệt, đã lập tức giải cho em gái rồi, sẽ không phong ấn em gái cậu ta lại.

- Long Ảnh, Long Ngạo Thiên có từng nói cho hai người biết, tôi có chút quan hệ với Thần Nông Tông không?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Thần Nông Tông, cậu là đệ tử của Thần Nông Tông sao?

Long Ảnh nhướn mày.

Trái lại anh ta không nghe Long Ngạo Thiên nói chuyện này, nhưng nếu Mạc Phàm là người của Thần Nông Tông, chỉ có Vạn Niên Tuyệt ở trên người Mạc Phàm thì phiền phức rồi.

Người của Thần Nông Tông không chỉ có độc dược, nguyền rủa, khắc tinh b*nh h**n, ngay chính bản thân bọn họ lại càng miễn dịch với mấy thứ này.

Ở Tu Chân giới còn có câu, vĩnh viễn đừng hạ độc với đệ tử của Thần Nông Tông, bởi vì độc này không chỉ không thể tạo thành thương tổn với đệ tử của Thần Nông Tông, trái lại còn khiến kháng độc tính của đệ tử Thần Nông Tông càng mạnh.

Nếu Mạc Phàm là đệ tử của Thần Nông Tông, Mạc Phàm dám đỡ một đao của Long Bác, vậy có thể lý giải dễ dàng rồi.

- Vậy mà Long Ngạo Thiên không nói cho hai người, chỉ là cũng bình thường.

Mạc Phàm thoải mái nói.

Hơn mười ngày trước hắn mới ngưng tụ Kim Đan, với thực lực của Long Diệt và Long Ảnh đủ đối phó hắn rồi.

Cho dù là hiện giờ hắn muốn giết hai người, cũng chỉ 50:50.

- Nếu anh ta không nói cho hai người, vậy tôi nói cho hai người biết, tôi là đệ tử của Vô Cực đạo nhân chưởng môn của Thần Nông Tông.

Mạc Phàm nói tiếp.

Quả đấm của hắn nắm chặt lại, miệng vết thương trên cánh tay nhanh chóng khép lại, khí thể đen tuyền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

- Đồ đệ của Vô Cực đạo nhân sao?

Mắt Long Ảnh và Long Diệt mở to, trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ.

Ở Tu Chân giới, gần như không ai không biết Vô Cực đạo nhân, ông ấy không chỉ có y thuật cao minh, uy vọng cao, tu vi cũng thâm bất khả trắc, cho dù ít khi ra tay, nhưng có không ít thiếu tông chủ đã vô cùng e sợ Vô Cực đạo nhân, Mạc Phàm thực sự là đồ đệ của người này sao?

Nếu như chuyện này là thật, thân phận của Mạc Phàm không chỉ không thấp, trái lại còn cao hơn Long Ngạo Thiên một chút.

Bởi vì tuy thiên phú của Long Ngạo Thiên không tệ, nhưng không phải đệ tử thân truyền của tông chủ Ngạo Nhật Sơn Tông.

- Còn nữa, hai người một người thích dùng Vạn Niên Tuyệt như vậy, thích đùa giỡn số mệnh, một người khác thì thích dùng Huyết Hồn Đao, thích luyện chế nô lệ, tuy tôi không am hiểu hai thứ này, nhưng hôm nay tôi chuẩn bị chơi với hai người một lát.

Trong đôi mắt Mạc Phàm chớp lóe lạnh lùng, nói.

Long Ảnh này sử dụng Thuận Thiên Thuật với Tiểu Vũ và Lưu Phỉ Phỉ, còn khiến Tiểu Vũ trúng Vạn Niên Tuyệt, nếu như hắn không dùng phương pháp như vậy trả lại gấp bội, thì hắn tính là đàn ông sao?

Long Diệt luyện Long Bác thành dáng vẻ này, nếu hắn không khiến Long Diệt thiên sinh vạn thế hối hận vì làm chuyện này, hắn còn là y tiên bất tử sao?

Nói xong hắn thu hồi Hồng Liên, trong lòng bàn tay xuất hiện chữ “mệnh” màu đỏ bằng triện cổ, quang kiếm toàn thân đều là phù triện màu trắng xuất hiện trong tay hắn.

Hắn nắm chặt Vạn Niên Tuyệt màu đen tuyền trong tay, Vạn Niên Tuyệt biến thành một viên tiểu cầu màu đen.

Hắn để tiểu cầu màu đen lên chuôi kiếm bạch ngọc phù lục, trên thân kiếm lập tức có một số phù lục bay ra, bao hắc cầu vào bên trong.

Một lát sau, trên thân kiếm bạch ngọc phù lục xuất hiện một vùng quang hoa màu đen.

Nhìn thấy kiếm bạch ngọc phù lục trong tay Mạc Phàm, vẻ mặt Long Ảnh như bị sét đánh.

- Đây là Mệnh Kiếm Phù?

Quỷ Ảnh Nhất Tộc có tổng cộng chín mạch, cũng có tổng cộng chín thanh mệnh kiếm, Mệnh Kiếm Ảnh của anh ta là một thanh, phù triện mà Mạc Phàm tạo ra cũng là một thanh.

Thanh kiếm này là thanh kỳ lạ nhất trong chín mệnh kiếm, chỉ cần nắm giữ được phương pháp ngưng tụ, thì có thể cầm thanh kiếm này.

Hơn nữa tới trước được trước, nói cách khác một khi có người ngưng tụ, người phía sau cho dù nắm giữ phù triện ngưng tụ, cũng không thể ngưng tụ thành công.

Trừ chuyện đó ra, thanh mệnh kiếm này cũng là thanh kiếm phù hợp với những vật khác nhất, ví dụ như vừa rồi Mạc Phàm trúng Vạn Thiên Tuyệt, chỉ cần bị Mệnh Kiếm Phù đâm trúng, sẽ như trúng mệnh số và độc cùng lúc.

Theo anh ta biết, ngoại trừ Mệnh Kiếm Ảnh trong tay anh ta, tám mệnh kiếm khác đã không còn tồn tại, sao có thể xuất hiện trong tay Mạc Phàm.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, không trả lời.

Thanh mệnh kiếm này là thanh mệnh kiếm duy nhất hắn thấy ở kiếp trước, bởi vì hắn không phải là người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, sau khi hắn đạt được vẫn chưa từng sử dụng.

Nếu gặp người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, vậy thì dùng thanh kiếm này chơi với anh ta một lát.

Trong tay kia của hắn, Huyết Hồn Đao lấy trên người Ngao Sương xuất hiện, đao mang huyết sắc lóe lên trên lưỡi đao kia.

- Hai người cùng lên cả đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Tiểu tử, tôi vốn chuẩn bị ở đây tiêu hao cậu một năm, hiện giờ tôi đổi ý rồi, tôi muốn Mệnh Kiếm Phù trong tay cậu, ngoài ra không phải hai chúng tôi đối phó cậu, mà là 100 người đối phó cậu.

Long Ảnh nheo mắt lại, trong mắt hiện lên tham lam.

Mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, mỗi cái đều có năng lực đoạt thiên mệnh, tuy Mệnh Kiếm Phù không do nhất mạch anh ta nắm giữ, nhưng anh ta lấy còn tốt hơn để người ngoài sử dụng.

Nói xong anh ta không nói thêm gì với Mạc Phàm nữa, cơ thể nhoáng lên một cái, một đám bóng dáng giống anh ta như đúc không ngừng đi từ sau anh ta ra.

Những bóng dáng này có tổng cộng 99 cái, trong tay từng người đều cầm Mệnh Kiếm Ảnh, mỗi khí tức đều tương đồng với bản tôn của anh ta, nhưng mang theo biểu cảm khác nhau nhìn chằm chằm Mạc Phàm, có khinh bỉ, hi vọng, lãnh khốc, khinh thường…

Những bóng dáng này vừa xuất hiện, ngọc tỷ trên bầu trời nhấp nháy vài lần, càng ngày càng sáng hơn, cố gắng trấn phong hồ Vong Tình.

Dưới lực trấn phong, rõ ràng cả hồ Vong Tình chỉ là một vũng hồ nước, lập tức như hợp kim rắn chắc, đạn pháo cũng khó mà lay động được.

- Tiểu tử, nếu cậu đồng ý tự mình giao Mệnh Kiếm Phù cho tôi, tôi có thể chỉ giết mình cậu, tha cho người nhà cậu.

99 Long Ảnh cùng nói, giọng nói chồng lên nhau khiến da đầu người ta run lên.
 
Back
Top