Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 592


ẩ- Khẩu khí thật lớn.

- Rốt cuộc cậu ta là ai?

Mắt không ít người mở to, tròng mắt như sắp rớt ra, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

Lúc bắt đầu huấn luyện quân sự có sĩ quan lên đài nói chuyện, trên quân hàm là hai vạch một sao, là thiếu tá.

Viện trưởng học viện quốc phòng là đại tá, chỉ thiếu chút nữa là lên cấp.

Sau khi sinh viên quốc phòng tốt nghiệp mới có quân hàm trung úy, lúc này Mạc Phàm mới học đại học, không có quân hàm gì, cũng dám nói những lời này.

Phương Tử Nhạc vốn sửng sốt, sau đó cười lạnh lùng.

Anh ta vốn chuẩn bị đi tìm phó viện trưởng Tôn phó viện trưởng khoa quốc phòng tới, một câu của phó viện trưởng Tôn sẽ khiến Mạc Phàm lập tức bị khai trừ học tịch, quân tịch, vậy mà Mạc Phàm bảo anh ta tìm sĩ quan cao nhất tới.

- Tiểu tử, đây là cậu nói đấy nhé?

Phương Tử Nhạc khiêu khích hỏi.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, không để ý đến Phương Tử Nhạc.

- Tiểu Trương, gọi viện trưởng Chương tới đây, nói ở đây có sinh viên không tham gia huấn luyện quân sự, còn dám ra tay với tôi.

Phương Tử Nhạc ra lệnh.

Nếu khẩu khí của Mạc Phàm lớn như vậy, vậy thì tìm người cao nhất trường học.

Viện trưởng Chương là đại tá, năm nay sẽ tăng lên làm thiếu tướng.

Để xem lúc viện trưởng Chương tới, khẩu khí của tiểu tử này còn lớn như vậy không.

- Dạ.

Huấn luyện viên Trương lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, đi ra ngoài.

Sinh viên vây quanh thấy huấn luyện viên Trương rời đi, không ít người thở dài.

- Hôm nay tân sinh viên này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.

- Đâu chỉ là tổ ong vò vẽ, Phương Tử Nhạc là người của Phương gia, đợi tân sinh viên này bị khai trừ rồi, không có thân phận sinh viên trường quân đội, xem Phương gia thu thập tân sinh viên này thế nào.

Một sinh viên đại học năm ba nói.

- Vậy chẳng phải tân sinh viên này xong rồi sao?

- Ai nói không phải?

… Ở

cửa tràn đầy tiếng bàn tán, Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu vô cùng sốt ruột.

Trần Huyền Phong không biểu hiện trên mặt, ngón tay đang không ngừng gõ loạn trên bàn.

Cho dù Mạc Phàm là vị thần y Mạc Phàm ở Đông Hải, cũng không có tác dụng gì.

Nơi này là Giang Nam, lát nữa sĩ quan khoa quốc phòng vừa tới, sẽ mặc kệ thần y gì kia, trừ phi Mạc Phàm là thần tiên.

- Lão đại…

Sử Hàng nháy mắt liên tục với Mạc Phàm, bảo Mạc Phàm rời đi.

Có lẽ bây giờ đi còn kịp, lát nữa có người đến muốn chạy cũng không chạy được.

- Chạy, hòa thượng trốn được, miếu trốn được sao?

Phương Tử Nhạc nhịn đau đi từ ngoài vào, đi đến bên cạnh Mạc Phàm, anh ta cử động cánh tay đau nhức lạnh lùng nói.

Sắc mặt Sử Hàng âm u, vô cùng khó coi.

Phương Tử Nhạc cười lạnh lùng, trong con ngươi tràn đầy nham hiểm.

- Mạc Phàm, bây giờ cậu để tất cả người ở đây đá một cái, sau đó nói xin lỗi tôi, có lẽ lát nữa tôi còn có thể để cho cậu một đường lui.

Tiểu tử này đạp anh ta trước mặt nhiều người như thế, tìm chút lợi tức trước đã.

Đợi viện trưởng Chương dẫn người tới, thu thập tiểu tử này cũng không muộn.

“A…” Mạc Phàm lên tiếng, nhấc chân lên đá tiếp.

Ở trong mắt hắn Phương Tử Nhạc giống như Dư Bân, căn bản không chịu nổi một ý niệm trong đầu hắn.

Nhưng nếu chọc phải hắn, vậy hắn sẽ cho biết không nên dây vào người nào, nếu không đám Sử Hàng không chịu nổi đến khi kết thúc huấn luyện quân sự.

“Rầm!” Cửa ban công không chịu nổi sức nặng, bị Phương Tử Nhạc phá mở, Phương Tử Nhạc ngã mạnh xuống đất, cánh tay cọ xát vào cửa.

- Mạc Phàm, cậu!

Phương Tử Nhạc đau đớn đến mức nhe răng nhếch miệng, tức giận quát.

Một cước thì thôi, Mạc Phàm lại đạp anh ta một cước nữa, anh ta ước gì có thể xé rách Mạc Phàm.

- Thế nào?

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng, đi về phía Phương Tử Nhạc.

- Cậu đợi đó cho tôi, đợi viện trưởng Chương đến đây, tôi xem cậu làm sao bây giờ.

Phương Tử Nhạc nghiến răng nói, anh ta đứng dậy nhưng không dám khiêu khích Mạc Phàm.

Mạc Phàm cười nhạt, đi đến bên cạnh tủ lạnh, lấy một chai nước ra uống, giống như căn bản không nghe lời Phương Tử Nhạc nói.

Không lâu sau, không biết người nào kêu lên một tiếng.

- Đến rồi!

Chỉ thấy huấn luyện viên Trương rời đi lúc trước dẫn theo vài người đến, đi đầu là một người đàn ông trung niên có gương mặt kiên nghị, trên vai là hai vạch bốn sao.

Bên cạnh ông còn có một người nữa, trên vai là hai vạch ba sao, rõ ràng hai người là đại tá và thượng tá cấp cao nhất ở đại học Đông Hải.

Sau hai người còn có 6 binh lính đeo súng, binh lính tự giác canh giữ ở cửa.

Bầu không khí trong phòng ngủ áp lực đến mức nổ mạnh, từ khi hai người đến nặng nề hơn nhiều.

Đại tá và thượng tá, để ở đâu cũng tương đương với thị trưởng, cục trưởng cục công an tỉnh Giang Nam, người như vậy, vậy mà đến phòng ngủ của sinh viên.

Phương Tử Nhạc thấy hai người tiến vào, lông mày nhíu lại, vội vàng đi tới.

- Viện trưởng Chương, phó viện trưởng Tôn, cuối cùng các ông cũng đến rồi, tên tân sinh viên này quá liều lĩnh, lúc các ông chưa tới đây, tôi bị cậu ta đạp hơn mười cái, ông nhìn người tôi xem, tôi chưa từng gặp sinh viên nào như vậy, các ông nhất định phải xử lý cậu ta nghiêm khắc.

Phương Tử Nhạc giơ cánh tay bị trầy ra, chỉ vào Mạc Phàm thêm mắm thêm muối nói.

- Anh có biết xấu hổ không, rõ ràng là đạp hai cái.

Sử Hàng tức giận nói.

- Viện trưởng Chương, ông xem bạn cùng phòng của cậu ta cũng thừa nhận rồi này.

Phương Tử Nhạc cũng không tức giận, trái lại vô cùng ấm ức nói.

Viện trưởng Chương và phó viện trưởng Tôn nhìn nhau một cái, nhíu mày.

- Thầy Phương, cậu sang một bên nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ cho cậu câu trả lời hài lòng về chuyện này.

Phó viện trưởng Tôn trầm giọng nói.

- Có những lời này của các ông, là tôi yên tâm rồi.

Khóe miệng Phương Tử Nhạc hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khóe miệng cong lên tươi cười đắc ý, đi sang một bên.

Phó viện trưởng Tôn đã lên tiếng rồi, chắc chắn tiểu tử này xong đời rồi.

Đợi tiểu tử này bị đuổi học, không chỉ có thể xả giận thay em trai anh ta, nhiệm vụ Lâm thiếu giao cho anh ta cũng coi như hoàn thành, kế tiếp còn không phải mặc bọn họ xâu xé?

- Bạn học Mạc Phàm đúng không, cậu giải thích cho phó viện trưởng Chương đi.

Phó viện trưởng Tôn cau mày, trầm giọng nói, trên mặt hiện lên bất mãn.

Một sinh viên đại học năm nhất không tham gia huấn luyện quân sự đã là trái luật, còn đánh Phương Tử Nhạc người phụ trách huấn luyện quân sự.

Tuy Phương Tử Nhạc không thuộc quân đội bọn họ, nhưng dù sao sĩ quan quân đội bọn họ phải có quan hệ tốt với trường học.

- Bảo tôi giải thích với các ông, các ông còn chưa đủ tư cách này.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, lạnh lùng nói.

Hắn vừa nói như vậy, đám người vây xem lập tức bàn tán xôn xao.

Phương Tử Nhạc không đủ tư cách, đại tá đã đến đây rồi, còn chưa đủ tư cách?

- Tiểu tử này trâu bò đến mức bùng nổ rồi?

Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu cảm thấy đau đầu, có cảm giác như đại não sắp nổ tung.

Đắc tội Phương Tử Nhạc còn có đường sống quay về, Mạc Phàm nói chuyện với hai sĩ quan cấp cao như thế, chuyện này đúng là quá càn rỡ.

Trong lòng Trần Huyền Phong cảm thấy hồi hộp, như bị người ta chĩa súng vào đầu.

Anh ta tự nhận năng lực chấp nhận của anh ta rất mạnh, gặp Mạc Phàm anh ta cảm thấy anh ta còn chịu được nhiều hơn.

- Cho dù là con của tướng quân cũng không trâu như thế, chẳng lẽ cậu ta là con trai tướng quân sao?

Vẻ mặt Phương Tử Nhạc như xem trò hay, cười mỉa nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, một tay cho vào trong túi, khi lấy ra, chứng nhận sĩ quan Giang Thành mới đưa cho hắn xuất hiện ở trong tay hắn.

- Tự mình nhìn đi, tôi cho ông một phút, sau đó tốt nhất là ông cho tôi lời giải thích.

Mạc Phàm đưa chứng nhận sĩ quan cho viện trưởng Chương, thản nhiên nói.

Viện trưởng Chương nhíu mày, trên mặt lộ ra chút bất ngờ.

ố ẳ ố ẩ ế ềDựa theo tình huống bình thường, hẳn là sau khi Mạc Phàm tốt nghiệp xong, thực tập đạt tiêu chuẩn mới có chứng nhận sĩ quan, nếu không đều là chứng nhận sinh viên.

Đương nhiên cũng có một số ngoại lệ, ví dụ như sinh viên tiến tu.

Ông ta nhận lấy chứng nhận sĩ quan trong tay Mạc Phàm, mở ra nhìn chằm chằm, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Phó viện trưởng Tôn ở bên cạnh ông ta cau mày, vẻ mặt mờ mịt.

- Cậu đợi một chút.

Viện trưởng Chương cầm chứng nhận sĩ quan của Mạc Phàm kích động ra ngoài ban công, nhanh chóng đóng cửa lại gọi điện.

Chỉ trong phút chốc, lúc này ông ta đầu đầy mồ hôi quay về.

- Bắt Phương TửNhạc và sĩ quan Trương lại cho tôi.

Những lời này vừa vang lên, trong ngoài phòng ngủ hoàn toàn bùng nổ rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 593


- Chuyện này…

- Đây là tình huống gì thế?

Có thể khiến đại tá có vẻ mặt này, hơn phân nửa là thân phận của tiểu tử này rất trâu, nếu không viện trưởng Chương sẽ không khách sáo như thế.

Nhưng Mạc Phàm còn chưa tới 20 tuổi, sao thân phận có thể hơn đại tá?

Trên đại tá là thiếu tướng, thiếu tướng trẻ nhất Hoa hạ được trao quân hàm khi 39 tuổi, Mạc Phàm không đến mức là thiếu tướng đấy chứ?

Chưa tới 20 tuổi đã là thiếu tướng, nếu là thật chắc chắn sẽ vô cùng chấn động.

Ngay cả phó viện trưởng Tôn đi cùng viện trưởng Chương cũng mờ mịt, lạnh lùng đánh giá Mạc Phàm vài lần.

- Tiểu tử này là quỷ gì thế?

Viện trưởng Chương vừa nói như vậy, bốn chiến sĩ đi tới, đi đến bên cạnh Phương Tử Nhạc và huấn luyện viên Trương, đè hai người lại.

Tươi cười trên mặt Phương Tử Nhạc cứng đờ, trong mắt đều là khó mà tin.

Chẳng lẽ thân phận thật sự của tiểu tử này cao như thế?

- Viện trưởng Chương, chuyện này là sao đây, tôi mới là người bị hại, có phải ông bắt sai người rồi không?

- Cậu không có tư cách biết.

Viện trưởng Chương lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Phương Tử Nhạc ngẩn ra, không cam lòng nói:

- Tôi không phục, rốt cuộc tiểu tử này là ai, các ông dựa vào cái gì bắt tôi?

- Chuyện này cậu càng không có tư cách biết.

Hai câu nói, lập tức khiến mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, líu lưỡi không nói được.

Tuy viện trưởng Chương chưa nói, nhưng cơ bản là chắc chắn, thân phận Mạc Phàm còn cao hơn viện trưởng Chương.

“Ừng ực!” Xung quanh tràn đầy tiếng nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy khiếp sợ, hâm mộ.

Ngay cả Sử Hàng, Phương Nhân Hiếu cũng không kìm lòng nổi nuốt vài ngụm nước bọt.

Phòng ngủ bọn họ, vậy mà có một thiếu tướng?

Trần Huyền Phong cầm lấy một chai nước, uống ừng ực.

Sắc mặt Phương Tử Nhạc và huấn luyện viên Trương khó coi, gần như có thể vặn ra nước.

Anh ta gọi người có quân hàm cao nhất trường học tới, cũng không chèn ép được Mạc Phàm.

- Chuyện này…

Hung hãn như Phương Tử Nhạc, lúc này cũng như cà nhiễm sương.

Thiếu tướng chưa tới 20 tuổi, Phương gia bọn họ cũng không trêu chọc được, đừng nói đến anh ta.

- Mạc tiên sinh, đã bắt người rồi, mời cậu xử lý thoải mái, hậu quả do tôi chịu.

Viện trưởng Chương cung kính trả lại chứng nhận sĩ quan cho Mạc Phàm, nói.

- Ừm.

Mạc Phàm cất chứng nhận sĩ quan, gật đầu.

Hắn đi đến bên cạnh hai người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn huấn luyện viên Trương.

- Là anh khiến bạn cùng phòng của tôi mệt như vậy sao?

Tuy hắn không nghe được quá nhiều cuộc đối thoại giữa Sử Hàng và Phương Tử Nhạc, nhưng nhìn khí tức suy yếu của đám Sử Hàng, suy nghĩ một chút là nghĩ ra được.

- Là Phương thiếu bảo tôi giáo huấn ba bọn họ, tôi…

Mặt huấn luyện viên Trương xám như tro tàn, vô cùng hối hận nói.

Anh ta cũng không phải là quân nhân, là thuộc hạ của Phương Tử Nhạc, sáng hôm nay Phương Tử Nhạc đưa cho anh ta quân trang, bảo anh ta phụ trách một đội sinh viên, thuận tiện giáo huấn ba sinh viên trong đó.

Đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm chuyện này, không do dự đồng ý, ai biết đụng phải tấm sắt cứng rồi.

- Anh đã thích giáo huấn sinh viên như vậy, hai người giáo huấn người này hẳn hoi, mãi đến khi tất cả sinh viên hài lòng mới thôi.

Mạc Phàm ra lệnh với hai binh lính bên cạnh.

- Đừng như vậy, tôi sẽ xin lỗi.

Huấn luyện viên Trương vội vàng nói.

Anh ta từng đắc tội không ít sinh viên, bảo anh ta huấn luyện đến khi tất cả sinh viên hài lòng, không mệt đến chết cũng mệt đến tàn.

- Đi đi.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, nói.

- Dạ!

Hai binh lính chào Mạc Phàm theo nghi thức quân đội, kéo huấn luyện viên Trương sắc mặt vô cùng khó coi đi xuống.

Mạc Phàm dời mắt, nhìn về phía Phương Tử Nhạc.

- Anh rất thích đá người đúng không, như vậy đi, đánh gãy hai chân anh ta.

Mắt Phương Tử Nhạc mở to, tràn đầy vẻ khiếp sợ.

- Mạc Phàm, cậu dám, tôi là người của Phương gia đó.

- Phương Tử Phong là em trai anh đúng không, hiện giờ anh ta ở đâu chắc là anh cũng biết?

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Phương Tử Phong đã bị hắn phế đi, hắn sẽ sợ Phương Tử Nhạc sao, ha ha.

- Phó viện trưởng Tôn, ông mau nói giúp tôi một câu.

Vẻ mặt Phương Tử Nhạc ngẩn ra, vội vàng xin phó viện trưởng Tôn giúp đỡ, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Anh ta tiếp xúc với phó viện trưởng Tôn nhiều hơn một chút, cho nên bình thường còn khá thân thuộc, quan hệ coi như không tệ.

- Mạc Phàm, thôi, cậu để Tiểu Phương xin lỗi cậu là được rồi, chuyện này cứ như vậy thôi.

Phó viện trưởng Tôn nhíu mày, mở miệng ra lệnh.

Nếu Mạc Phàm thật sự là thiếu tướng, không có khả năng ông ta không biết một chút tin tức nào.

Nếu không phải, hơn phân nửa là sau lưng có đại nhân vật nào đó.

Viện trưởng Chương đang trong thời gian lên chức, tất nhiên phải cẩn thận dè dặt một chút.

Ông ta cách thời gian lên chức còn dài, hoàn toàn không cần phải ăn nói khép nép.

Phương Tử Nhạc có quan hệ không tệ với ông ta, rất nhiều chuyện đều do Phương Tử Nhạc giúp đỡ ông ta xử lý, giảm đi không ít phiền phức cho ông ta.

Tuy Phương Tử Nhạc sai trước, nhưng nói xin lỗi là được, không cần thiết tuyệt tình như thế, đánh gãy chân.

Bầu không khí trong phòng ngủ lập tức thay đổi.

- Chẳng lẽ Mạc Phàm không phải thiếu tướng?

Phương Tử Nhạc nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần vui mừng.

Anh ta là người Phương gia, trải qua không ít chuyện, chỉ trong chớp mắt liền hiểu rõ.

- Mạc Phàm, hôm nay là tôi làm không đúng, tôi sẽ xin lỗi các cậu.

Phương Tử Nhạc cười nói, trong mắt là lạnh lùng.

Lâm Khuynh Thiên cho anh ta hơi ít tình báo, rời khỏi nơi này trước, sau đó lại nghĩ biện pháp thu thập Mạc Phàm, hai chân này của anh ta phải trả lại Mạc Phàm nghìn lần.

Viện trưởng Chương nhíu mày, vội vàng muốn mở miệng ngăn cản, lại bị Mạc Phàm đè lại.

- Thế nào, lời tôi nói, ông có ý kiến sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn phó viện trưởng Tôn một cái, lạnh nhạt nói.

Phó viện trưởng Tôn nhíu mày, sắc mặt khó coi.

- Mạc Phàm, cậu có ý gì, tôi và viện trưởng Chương đến đây là nể mặt cậu lắm rồi, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Ha ha.” Mạc Phàm lắc đầu cười.Phó viện trưởng Tôn này ngay cả thân phận của hắn cũng không biết, còn dám chỉ trỏ ở đây.

- Phó viện trưởng Tôn đúng không, ông có biết vì sao ông không nhìn thấy chứng nhận sĩ quan của tôi không?

Mạc Phàm hỏi.

- Hừ, chứng nhận sĩ quan của người khác thôi mà, có gì mà khoe khoang, cậu muốn xem tôi có thể lấy cho cậu mấy cái, cậu muốn xem không?

Phó viện trưởng Tôn hừ lạnh một tiếng, cười khinh thường nói.

Phó viện trưởng Tôn mới mở miệng, đầu viện trưởng Chương lập tức đầy mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn phó viện trưởng Tôn với vẻ thương xót, nhưng không nói gì thêm.

- Chứng nhận sĩ quan của người khác sao?

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười nói.

- Đó là vì ông không đủ tư cách xem chứng nhận sĩ quan của tôi, cởi quân hàm của ông ta ra trước cho tôi.

Mạc Phàm ra lệnh.

Hắn vừa nói những lời này, không ít người hít vào một hơi khí lạnh.

Phương Tử Nhạc cười nham hiểm, trên mặt đều là đắc ý.

Tiểu tử này đúng là không biết sống chết, dám đòi cởi quân hàm của phó viện trưởng Tôn, lần này cậu ta đắc tội cả phó viện trưởng Tôn nữa, có trò hay để xem rồi.

Phó viện trưởng Tôn híp mắt lại, lộ ra vẻ giận dữ.

- Tiểu tử, tôi mặc kệ người đứng sau lưng cậu là ai, cậu có tin chỉ cần một câu của tôi, sẽ khiến cậu không học được ở đây nữa không?

Khi tới ông ta đã bất mãn với Mạc Phàm rồi, tiểu tử này cũng dám nói chuyện với ông ta như vậy.

Cho dù viện trưởng Chương cao hơn ông ta một cấp, cũng không nói như thế.

Mạc Phàm cười khẽ, liếc mắt nhìn viện trưởng Chương một cái.

- Viện trưởng Chương, ông còn thất thần làm gì?

“Haizz…”

Viện trưởng Chương thở dài, nheo mắt lại.

- Người đâu, cởi quân hàm của phó viện trưởng Tôn trước, để cậu ta tự hối lỗi vài ngày.

Ông ta vừa nói như vậy xong, hai chiến sĩ ở cửa tiến vào, đi về phía phó viện trưởng Tôn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 594


Phương Tử Nhạc mới đắc ý chưa tới 3 giây, lập tức sửng sốt.

Phó viện trưởng Tôn lại càng sửng sốt.

Ông ta nhìn binh sĩ đi tới, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.

Quan cấp cao đè chết người, viện trưởng Chương muốn cởi quân hàm của ông ta tuyệt đối có thể.

Nhưng một câu của Mạc Phàm, khiến viện trưởng Chương muốn cởi quân hàm của ông ta ra, ông ta thật sự không ngờ tới chuyện này.

- Đợi một chút, lão Chương, ông có ý gì thế?

Viện trưởng Tôn hỏi.

Hai binh lính lập tức dừng lại, nhìn về phía viện trưởng Chương.

- Những lời Mạc thiếu nói, cậu không có tư cách biết, cho nên cậu đừng hỏi nữa, cởi quân hàm của phó viện trưởng Tôn ra.

Viện trưởng Chương vẫy tay nói với hai binh lính.

Phó viện trưởng Tôn như bị sét đánh, thân thể chấn động.

Tuy ông ta là dân sự, nhưng hiểu trong bộ đội không có tư cách biết là gì.

Chắc là ông ta cũng vì câu nói vừa rồi, hoàn toàn bị hủy hoại rồi.

Hai binh sĩ tháo mũ, quân hàm, phù hiệu của phó viện trưởng Tôn, dẫn phó viện trưởng Tôn đi.

Trong phòng ngủ yên tĩnh dọa người, thậm chí không có ai dám thở mạnh, mọi người đều ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Một câu, đại tá đều vô cùng cung kính.

Một câu, thượng tá bị cởi quân hàm.

- Lần này anh còn định tìm ai giúp đỡ đây?

Mạc Phàm dựa vào cửa sổ, uống một ngụm nước, lạnh nhạt hỏi.

- Tôi, tôi…

Phương Tử Nhạc há to miệng, mãi mà không nói nên lời.

Thân phận của Mạc Phàm thật thật giả giả, đến bây giờ anh ta vẫn không đoán được.

Nhưng có một chuyện, chắc chắn là người anh ta không chọc được.

- Nếu không có, các anh đi đi, đánh gãy chân anh ta.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Rõ ràng là muốn đánh gãy chân một người, nhưng giọng điệu của Mạc Phàm tựa như ăn cơm, không khác gì vứt hai cái chân gà đi.

“A!” Không ít người hít vào một hơi khí lạnh.

“Bụp!” Sắc mặt Phương Tử Nhạc trắng bệch, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, cả người như bùn lầy, không thể đứng nổi.

Phó viện trưởng Tôn nói giúp anh ta một câu, lại bị cởi quân hàm, còn ai cứu được anh ta đây?

- Lâm Khuynh Thiên, cậu hại tôi rồi.

Phương Tử Nhạc thầm than.

Hai binh sĩ đi tới kéo Phương Tử Nhạc đi ra ngoài.

Không lâu sau, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết truyền từ miệng Phương Tử Nhạc ra.

Đám người vây xem ở cửa đưa mắt nhìn nhau, nhao nhao tản ra.

- Mạc thiếu, còn chuyện gì nữa không ạ?

Đợi mọi người rời đi, viện trưởng Chương cung kính hỏi.

- Huấn luyện quân sự hẳn là không có vấn đề gì nữa đâu nhỉ?

Mạc Phàm trầm giọng hỏi.

- Tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Viện trưởng Chương thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.

Bọn họ giao huấn luyện quân sự cho một người không là quân nhân quản lý, xuất hiện chuyện lợi dụng huấn luyện quân sự trả thù, vơ vét tài sản, uy h**p sinh viên, ông ta làm viện trưởng phải có trách nhiệm.

- Đã không có, vậy ông đi làm việc của mình đi, nếu có chuyện tương tự xảy ra, tôi sẽ tới tìm ông nữa.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng khiến người ta có cảm giác không giận tự uy.

Viện trưởng Chương lau mồ hôi trên trán, rời khỏi phòng ký túc xá.

Trong phòng chỉ còn lại đám Sử Hàng nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ ngơ ngẩn.

Rất lâu sau, lúc này Phương Nhân Hiếu mới nuốt nước bọt, không nhịn được tò mò hỏi:

- Lão đại, không phải cậu thật sự là thiếu tướng đấy chứ?

Thiếu tướng chỉ thấy ở trên TV mà thôi, căn bản chưa từng thấy ở ngoài đời.

Mạc Phàm cười khẽ, còn chưa mở miệng giải thích.

- Đợi một chút, lão đại, cậu khoan hãy nói, để tôi đoán một phen.

Sử Hàng giơ một tay ra, bộ dạng có vẻ đăm chiêu.

- Lão đại, chứng nhận sĩ quan của cậu là của lão gia tử Tần gia đúng không, cậu cứu ông ấy, ông ấy tặng cậu chứng nhận sĩ quan.

Tối hôm qua anh ta bảo người nhà hỏi thăm chuyện Mạc thần y Đông Hải, lần đầu tiên Mạc thần y ra tay đã cứu lão gia tử Tần gia sắp chết.

Ngoại trừ chuyện này ra, anh ta còn điều tra ra được một chuyện, viện trưởng Chương do một tay Tần lão gia tử nâng đỡ lên.

Vừa rồi viện trưởng Chương ra ngoài gọi điện, rất có khả năng là gọi điện cho Tần lão gia tử.

Sử Hàng giải thích như vậy, Trần Huyền Phong nhíu mày.

- Đâu có đơn giản như vậy?

Mạc Phàm vốn định tìm lý do khác, nghe Sử Hàng giải thích như vậy, hắn cười khẽ.

Giải thích của Sử Hàng không mượt hơn hắn, nhưng đỡ phải khiến hắn giải thích.

Trong mắt hắn hiện lên dị sắc, đưa chứng nhận sĩ quan cho Sử Hàng.

- Tự cậu xem đi.

Sử Hàng cầm lấy chứng nhận sĩ quan nhìn thoáng qua, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.

- Tôi đã nói rồi mà, đây là chứng nhận sĩ quan của Tần lão gia tử, khà khà.

- Lão nhị, nhanh cho tôi xem.Trên giường, Phương Nhân Hiếu vội vàng nói.

Anh ta chưa từng thấy chứng nhận sĩ quan, nhất là của tướng quân khai quốc.

- Đúng là giống thật, ảnh chụp này không khác gì ảnh ở trong sách.

Ba người xem chứng nhận sĩ quan của Tần lão gia tử, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Phàm là Mạc thần y Đông Hải thì không có vấn đề gì, nếu là thiếu tướng, sau này xấu hổ rồi.

Phòng ngủ ở ký túc xá của Mạc Phàm yên tĩnh lại, trong trường đại học Đông Hải thì lan truyền điên cuồng.

Hai người phụ trách huấn luyện quân sự đi tìm mấy sinh viên gây phiền phức, một người bị hai binh sĩ đặc huấn dưới mặt trời chói chang, một người bị đánh gãy chân, phó viện trưởng ra mặt hòa giải, bị cởi quân hàm.

Chuyện lớn như vậy, rất nhanh dẫn tới phong ba.

- Lần này chúng ta dễ chịu rồi, những huấn luyện viên không phải là quân nhân sẽ bị đuổi đi đúng không?

Có tân sinh viên đắc ý nói.

- Cây cao vượt rừng bị gió quật, tôi cảm thấy sau này tiểu tử kia có phiền phức rồi.

Tiếng bàn tán xôn xao ở khắp nơi.

Lúc này, ở bể bơi trong làng du lịch Thiên Thượng Nhân Gian.

Lâm Khuynh Thiên mặc quần bơi đeo kính nằm trên ghế với vẻ thích thú, mấy mỹ nữ mặc bikini nóng bỏng cẩn thận hầu hạ.

Lúc này một người đàn ông trung niên mặc tây trang đeo kính râm vội vàng đi tới, nhìn Lâm Khuynh Thiên nằm trên ghế, khóe miệng ông ta giật giật đứng sang một bên.

- Bên phía Phương Tử Nhạc có kết quả rồi sao?

Lâm Khuynh Thiên lạnh lùng hỏi.

- Đúng vậy.

Người đàn ông cung kính nói.

- Thế nào rồi?

- Phương Tử Nhạc bị đánh gãy hai chân, phó viện trưởng Tôn nói chuyện giúp Phương Tử Nhạc bị cởi quân hàm, hình như tên tiểu tử kia có bối cảnh ở quân đội.

Người đàn ông nhỏ giọng nói.

- Hả?

Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ.

Nhưng anh ta không chỉ không tức giận, khóe miệng còn nhếch lên tươi cười anh tuấn.

- Bối cảnh quân đội gì chứ, đơn giản là cậu ta cứu Tần lão gia tử mà thôi, nhưng tiểu tử này cũng rất thú vị, sắp xếp thời gian giúp tôi, tôi muốn gặp cậu ta một lần, tôi muốn xem cậu ta có bản lĩnh gì, nếu thật sự lợi hại như mọi người hay nói, tôi sẽ nhận cậu ta dưới trướng, nếu không lợi hại, ha ha…

Lâm Khuynh Thiên cười nói.

Anh ta còn chưa dứt lời, nhưng không nói cũng hiểu.

- Thiếu gia, cậu muốn đích thân đi gặp cậu ta sao?

Người đàn ông nhíu mày hỏi, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

- Sao thế, có vấn đề gì?

Lâm Khuynh Thiên hỏi ngược lại.

Nếu là người bình thường, anh ta căn bản không cần để ý tới, thuộc hạ có thể giải quyết hết.

Mạc Phàm này khiến anh ta nếm đánh bại hai lần, nhân tài như thế đáng để Lâm Khuynh Thiên anh ta ra tay.

- Không có vấn đề, tôi chỉ lo lắng…

Phương Tử Phong và Dư Bân không ăn được trái cây ngon trên tay Mạc Phàm, Phương Tử Nhạc thảm hại hơn.

Lâm Khuynh Thiên là gia chủ kế tiếp của Lâm gia, không thể mạo hiểm dễ dàng như vậy.

- Yên tâm đi, chuyện này tôi tự có chủ trương, một bác sĩ Đông Hải thôi mà, ông cảm thấy cậu ta có thể làm gì được tôi ở Giang Nam?

Khóe miệng Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch lên, tự tin trời sinh đầy trên mặt.

- Có cần nói với lão gia một tiếng không?

Người đàn ông hỏi.

- Tôi nói tôi tự có chủ trương, còn cần tôi nói lần hai sao?

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, bất mãn nói.

- Không cần, tôi lập tức đi sắp xếp.

Thân thể người đàn ông run lên, mắt khẽ đảo, nhưng không dám nói gì, vội vàng rời đi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 595


Lúc trong và ngoài trường ồn ào náo nhiệt, Mạc Phàm lấy một lọ tinh khí đan ra, để ở trên bàn.

- Thuốc này, mỗi người uống một viên.

Bình thường đám Sử Hàng không vận động quá nhiều, lập tức chạy nhiều km như thế, bây giờ còn chưa có cảm giác gì, đợi bọn họ nghỉ ngơi, cho dù tố chất thân thể của Trần Huyền Phong tốt hơn một chút, cũng phải nằm trên giường hai ngày.

- Thuốc gì thế, không phải là thuốc tăng lực đấy chứ?

Sử Hàng cầm lấy lọ thuốc đổ ra một viên, tò mò nói.

- Tinh Khí Đan?

Trần Huyền Phong nhìn thấy viên thuốc trong tay Sử Hàng, tròng mắt hơi híp lại, vô cùng khiếp sợ nói.

Anh ta thân là phế nhân của Trần gia, Trần gia vì khiến anh ta có thể tu luyện võ đạo, từ nhỏ đã cho anh ta phục dùng không ít đan dược, tất nhiên anh ta biết thuốc này.

- Tinh Khí Đan, thứ gì thế?

- Thứ tốt, 10 vạn tệ 1 viên, ăn nó buổi chiều có thể chạy được như vậy tiếp.

Trần Huyền Phong giải thích, ánh mắt anh ta nhìn Mạc Phàm thay đổi không ít.

Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm chỉ là bác sĩ y thuật cao minh, xem ra không đơn giản như thế.

- Một viên 10 vạn, không phải chứ?

Sử Hàng cầm viên Tinh Khí Đan kia, trừng mắt nhìn nói.

Trái lại anh ta không coi trọng 10 vạn lắm, 10 vạn uống được một chai rượu vang.

Nhưng một viên thuốc nhỏ như thế mà mất 10 vạn tệ, quá quý giá rồi, có bao nhiêu người có thể uống được viên thuốc này?

- Gần 10 vạn tệ 1 viên, nhưng không tính là gì với tôi, các cậu mỗi người một lọ đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, lấy hai lọ khác từ trong túi ra.

Con đường tu tiên vốn là quá trình đốt tiền!

Tinh Khí Đan thôi mà, không đáng là gì đối với hắn.

Hiện giờ trừ phi là linh dược ngàn năm hay yêu đan của yêu thú Tiên Thiên, những thứ khác không lọt vào mắt hắn.

- Mẹ nó, lão đại, cậu cũng quá thổ hào rồi.

Sử Hàng kinh ngạc nói.

10 vạn một viên, một lọ này 10 viên, mỗi người một lọ là 300 vạn.

- Nếu các cậu muốn nằm trên giường vài ngày, không ăn cũng được.

Mạc Phàm tức giận nói.

- Ăn đi, tôi không muốn nằm trên giường.

Trần Huyền Phong gần như không do dự, cầm một lọ lấy một viên ra nuốt xuống.

Ba người ăn Tinh Khí Đan tựa như ăn nhân sâm.

Tinh Khí Đan vừa vào bụng, ba người chỉ cảm thấy người nóng lên, sắc mặt khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

- Lão đại, cậu chắc chắn không phải tiên đan đấy chứ?

Sử Hàng cảm thấy trên người có khí lực, ngạc nhiên kêu lên.

Hiện giờ anh ta có cảm giác đừng nói là chạy tiếp như thế nữa, bảo anh ta một đêm 13 lần cũng được.

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Chỉ là Tinh Khí Đan mà thôi, cách tiên đan xa vạn dặm, nhưng ở trong mắt người thường thì không khác gì tiên đan.

- Lão nhị, cậu biết về biệt thự tỉnh Giang Nam bao nhiêu?

- Lão đại, chuyện khác tôi không dám khoe khoang với cậu, biệt thự thì không ai ở ký túc xá chúng ta biết nhiều hơn tôi, lão đại, cậu muốn mua biệt thự sao?

Sử Hàng tự tin nói.

Nhà anh ta muốn làm bất động sản, phải hiểu rõ tất cả ngõ ngách ở đây.

- Ừm.

Mạc Phàm gật đầu.

Trường học không phải nơi hắn ở lâu, hắn chỉ thiếu chút nữa là tới cảnh giới Tiên Thiên, không cần pháp bảo hắn có thể linh khí ra thể, có thể sử dụng được rất nhiều pháp thuật.

Chuyện tu luyện, tất nhiên không thể ở phòng ngủ.Linh khí ở đây loãng là một, không chỉ dễ dàng bị người ta quấy rầy, còn có khả năng dẫn tới lộn xộn.

Cho nên hắn cần một biệt thự linh khí đầy đủ ở tỉnh Giang Nam.

Hắn quay về phòng ngủ, là muốn hỏi thăm Sử Hàng chuyện này.

- Lão đại, cậu muốn mua biệt thự kiểu gì, tôi giúp cậu tư vấn, đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng.

Sử Hàng vỗ ngực nói.

- Cách trường học không xa quá, yên tĩnh, phong thủy tốt, quan trọng là phong thủy tốt.

Mạc Phàm nói.

Ở trong mắt người thường là phong thủy tốt, ở trong mắt hắn là linh khí nồng đậm.

- Được rồi, cậu đợi tin tức nhé.

Sử Hàng cười cầm di động đi ra ngoài.

Mạc Phàm cũng không sốt ruột, cầm một quyển sách hơn 5000 từ chậm rãi lật đọc.

Hắn lật xem bất tri bất giác qua 6 tiếng, trời đã tối rồi, hắn muốn đi ăn cơm với đám Sử Hàng.

Nhẫn trên tay hắn sáng lên, ngọc bội Thanh Long xuất hiện trong tay hắn, đang phát ra thanh quang.

Hắn truyền linh khí vào bên trong, giọng nói của Long Nhược Tuyết vang lên.

- Nhanh tới giáo đường, nghi thức hàng lâm diễn ra vào tối nay.

Ngoại trừ những lời này, Long Nhược Tuyết còn nói địa điểm cho hắn.

Hắn nhướn mày, cất ngọc bội Thanh Long đi, đóng sách lại, trong mắt hiện lên chút tinh quang.

- Thần Điện dám dùng người Hoa Hạ làm vật chứa thiên sứ, vương tử Thần Điện còn đánh chủ ý lên người Tuyết Nhi, diệt bọn họ trước rồi nói sau.

Hắn chào đám Sử Hàng một tiếng, rời khỏi phòng ngủ.



Hơn một tiếng sau, hắn đến chỗ hẹn với Long Nhược Tuyết.

Vùng mới giải phóng ở phía Đông, trong tiểu lâu ở trấn nhỏ Columbia dị quốc phong tình.

Tiểu lâu đối diện giáo đường, nhìn qua cửa sổ cao nhất có thể thấy rõ cửa lớn giáo đường.

Bên trong tiểu lâu, Hiên Viên Long không có ở đây, sáu người ở tiểu đội Thanh Long mặc trang phục chiến đấu màu xanh, bộ dạng như đợi đã lâu.

Ngoại trừ Long Nhược Tuyết và Thỏ Tử ra, bốn người còn lại làm như không nhìn thấy Mạc Phàm, nên làm gì vẫn tiếp tục làm việc đó.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không để ý đến bốn người này.

Bầu không khí trong tiểu lâu vô cùng xấu hổ.

- Đại lưu manh, nhiệm vụ lần này có thay đổi, tốt nhất là cậu nên cẩn thận một chút.

Long Nhược Tuyết đi đến bên cạnh Mạc Phàm, vẻ mặt kỳ lạ, nhỏ giọng dặn dò.

- Có thay đổi?

Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ.

- Cẩn thận cái gì?

- Giang tư lệnh đã báo cáo chuyện này cho mấy trưởng lão khác, hội trưởng lão quyết định phái thêm một tiểu đội nữa, cho nên cậu phải cẩn thận…

Long Nhược Tuyết chưa nói xong, tiếng “cộp cộp cộp” truyền từ hành lang đến, giọng nói như hổ gầm truyền đến.

- Cẩn thận cậu bị người Thần Điện giết hoặc bắt giữ, Long Tổ chúng ta sẽ bị mất mặt.

Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy ở ngoài hành lang, một người đàn ông trung niên cao lớn uy vũ dẫn vài người đi vào.

Đám người này có tổng cộng 9 người, ngoại trừ Hiên Viên Long ra, tất cả mặc trang phục chiến đấu màu trắng, khí tức mỗi người không kém bất luận người nào ở tiểu đội Thanh Long, trên người có cảm giác giết người rất nhiều và ánh mắt như đao khiến người ta thấy nguy hiểm.

Người vừa nói chuyện đi đầu, khoảng 40 tuổi, có vài phần tương tự với Hiên Viên Long, sắc mặt lãnh khốc, trên người tỏa ra khí tức sắc bén khiến lưng người ta phát lạnh.

Nhìn thấy người này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Nhược Tuyết khó coi.

- Ông là Bạch Hổ?

Mạc Phàm hỏi.

Long Tổ chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ sát phạt làm chủ phương tây, trên người đám người này đầy sát khí, ngoại trừ giết chóc tích lũy ra, giống như cũng tu luyện công pháp Ngưng Sát Quyết, ngoại trừ Bạch Hổ ra thì không còn ai khác.

Xem ra nhiệm vụ đúng là b**n th**.

- Ông ta không chỉ là đội trưởng của Bạch Hổ, cũng là Hiên Viên Thai cha Hiên Viên Long.

Long Nhược Tuyết nhìn Hiên Viên Long lộ ra vẻ lo lắng, nhắc nhở.

Cô bảo Mạc Phàm cẩn thận là cẩn thận Hiên Viên Thai.

Hiên Viên Thai cười khinh thường, khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

- Cậu là tiểu tử mà Giang Thành nâng đỡ sao, Giang Thành kia đúng là không biết nhìn người, vậy mà nhìn trúng cậu, tôi cảm thấy cũng thường thôi, tu vi còn chưa đến cảnh giới Tiên Thiên.

Giọng điệu khinh miệt, giọng nói chói tai, làm bầu không khí trong tiểu lâu càng phức tạp hơn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 596


Ông ta tưởng rằng người có năng lực đè con ông ta, trở thành tân Long Vương là thiên tài gì đó cơ.

Vậy mà chỉ là tiểu tử có tu vi võ đạo Nội Kình đỉnh phong, tuy có khả năng Mạc Phàm là Tiên Thiên Chân Nhân nhập pháp, nhưng pháp sư gia nhập Long Tổ, gần như là muốn chết.

Dù sao trước khi pháp sư thi pháp cần bày trận, niệm chú, kết ấn, một khi ở gần võ giả, nhất là thích khách, cơ bản là chỉ còn đường chết.

Cho nên pháp sư bình thường ở Long Tổ đều phụ trách công việc phụ trợ, không một ai trở thành đội trưởng.

Hiện giờ xem ra ngoại trừ Mạc Phàm nhỏ tuổi hơn con ông ta, thì không có ưu điểm gì khác.

Hiên Viên Thai vừa mới nói xong, người đàn ông gầy như con khỉ ngậm cây tăm ở phía sau ông ta lập tức nhíu mày.

- Lão đại, không phải ông nói đùa đấy chứ, đường đường là Long Vương vậy mà chỉ có tu vi cấp bậc Nội Kình, Giang tư lệnh cũng quá qua loa rồi?

- Cậu hỏi cậu ta thì biết thôi?

Hiên Viên Thai híp mắt, cười mỉa nói.

Những người khác không nhìn thấu tu vi của Mạc Phàm, nhưng có thể thoát được Nguyệt Nhãn của ông ta sao?

- Tiểu tử, cậu thật sự là Nội Kình đỉnh phong à, vậy cậu còn dám chiếm vị trí Long Vương, cậu không biết Long Vương chúng tôi là tượng trưng cho cường đại của Long Tổ sao, tôi khuyên cậu nhanh nhường lại vị trí này đi, nếu không mất mặt là việc nhỏ, có khả năng cậu không sống lâu được đâu.

Người đàn ông gầy yếu cười ngả ngớn nói.

Tứ tượng Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, còn lấy Thanh Long đứng đầu, cũng là cực mạnh.

Một tiểu tử cấp bậc Nội Kình chiếm vị trí Long Vương, không phải muốn chết thì là gì?

- Tiểu tử, đừng trách những tiền bối như chúng tôi không nhắc nhở cậu, thức thời thì nhường lại đi.

Những người còn lại giả mù sa mưa nói, giống như thật sự suy nghĩ thay Mạc Phàm.

Trong đám người, Hiên Viên Long nghe người Bạch Hổ chế nhạo Mạc Phàm, hai tay để trước ngực, nheo hai mắt lại, trong con ngươi tràn đầy vẻ đắc ý.

Anh ta vốn đang buồn bực không có cơ hội thu thập Mạc Phàm, cùng lắm là không phục tùng mệnh lệnh của Mạc Phàm.

Ai biết hội trưởng lão truyền lệnh, để Bạch Hổ chấp hành nhiệm vụ lần này với Thanh Long.

Cha anh ta là Hổ Vương đội trưởng tiểu đội Bạch Hổ, muốn gió, gió thổi, muốn mưa, mưa rơi.

Đây là lần đầu tiên Mạc Phàm dẫn đội chấp hành nhiệm vụ, chắc chắn không có kinh nghiệm gì.

Hai tiểu đội cùng chấp hành một nhiệm vụ, bọn họ căn bản không cần phí quá nhiều khí lực, chỉ cần nghĩ chút kế nhỏ là có thể đùa giỡn Mạc Phàm trong lòng bàn tay.

Nếu kết thúc nhiệm vụ, tiểu đội Thanh Long có người bị trọng thương, thậm chí là tử vong, ví dụ như kẻ tiện nhân Long Nhược Tuyết bị người của Thần Điện g**t ch*t.

Đến lúc đó không chỉ vị trí Long Vương của Mạc Phàm không thể đảm bảo, vị trí trưởng lão của Giang Thành cũng bị ảnh hưởng.

- Tiểu tử, đừng có mà không nói lời nào, không phải Long Vương là tên câm điếc, hay là kẻ bất lực đấy chứ?

Người đàn ông gầy yếu thấy Mạc Phàm không nói lời nào, tiếp tục trêu chọc.

Mạc Phàm nheo mắt lại, sắc bén lóe lên.

Nhưng không đợi hắn mở miệng.

Long Nhược Tuyết vừa rồi còn nhắc nhở Mạc Phàm cẩn thận, cô đã đứng ra.

- Câm miệng, các người đủ rồi đó, các người không được phép nói đội trưởng của chúng tôi như vậy.

Bình thường cô không tôn kính Mạc Phàm, nhưng cô không chịu nổi người khác chế nhạo Mạc Phàm như thế, nếu chế nhạo chỉ có thể do cô chế nhạo.

Hiên Viên Thai nhướn mày, trong mắt lộ ra sắc lạnh.

- Nhược Tuyết, cô đang nói tôi sao, đừng quên thân phận của cô, tôi hoàn toàn có thể giáo huấn cô, cho dù Giang Thành cũng không làm gì được tôi.

Ông ta là đội trưởng của Bạch Hổ, tuy không phải là đội trưởng của Long Nhược Tuyết, nhưng cấp bậc cao hơn Long Nhược Tuyết ở Long Tổ.

Long Nhược Tuyết dám bất kính với ông ta, ông ta hoàn toàn có thể đối phó với Long Nhược Tuyết như Giang Thành đối đãi với Hiên Viên Long.

- Ông…

Long Nhược Tuyết cắn môi, trong mắt đều là phẫn nộ.

- Ông cái gì mà ông, cô cho rằng bây giờ cô như lúc anh trai cô làm Long Vương sao, cô cho rằng Long Vương hiện giờ của các cô có thể bảo vệ được cô chắc, ha ha.Người đàn ông gầy yếu cười khinh thường nói.

Nếu anh trai Long Nhược Tuyết Long Vương tiền nhiệm còn sống, chắc chắn anh ta không dám nói chuyện với Long Nhược Tuyết như thế.

Nhưng hiện giờ sao, ở trong mắt anh ta Long Nhược Tuyết không khác gì kỹ nữ mặc người ta bắt nạt.

Còn Mạc Phàm, một võ giả Nội Kình đỉnh phong, trái lại rất nổi tiếng.

Diệt Hoàng gia, phá Vu Thần Giáo, diệt 21 thế lực sát thủ cấp S, còn g**t ch*t đám Âm Long, bắt sống Moria.

Một pháp sư mà thôi, có ích gì sao?

Đừng nói không là đối thủ của đội trưởng bọn họ, chỉ cần có người đến gần, ngay cả anh ta đều có thể trêu chọc Mạc Phàm dễ dàng.

Người đàn ông gầy yếu này mới nói xong, đám Thỏ Tử nhíu mày, lộ ra giận dữ, lại gần đám Hiên Viên Thai.

Long Nhược Tuyết là đồng đội của bọn họ, đồng đội bọn họ bị người ta bắt nạt như thế, bọn họ có thể trơ mắt nhìn sao.

- Thế nào, đội trưởng các cô không dám lên tiếng, các cô muốn làm gì, muốn nội chiến sao?

Hiên Viên Thai nheo mắt lại, con ngươi đảo qua đám Thỏ Tử, cười mỉa nói.

Có ông ta ở đây, ngoại trừ Mạc Phàm ra ông ta đều có thể giáo huấn.

Sắc mặt đám Thỏ Tử khó coi, dừng bước lại, khi nhìn về phía Mạc Phàm trong mắt tràn đầy thất vọng.

Thanh Long là tổ cực mạnh ở Long Tổ, cho dù là khi anh trai Long Nhược Tuyết dẫn dắt bọn họ, Hiên Viên Thai cũng không dám làm vậy.

Nhưng mới rơi vào tay Mạc Phàm, liền bị Hiên Viên Thai bắt nạt thành như thế.

Hiên Viên Thai thấy đám Thỏ Tử dừng bước, cười hài lòng.

- Nhược Tuyết, nể mặt anh trai cô là anh hùng, cô nói xin lỗi tôi, tôi sẽ coi như tôi chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi.

Không phải Thanh Long được xưng là cực mạnh, không phải Giang Thành rất coi trọng Mạc Phàm sao, hôm nay ông ta sẽ giẫm Thanh Long và Mạc Phàm dưới chân.

Còn vị trí Long Vương, con trai ông ta sẽ cầm lại.

Long Nhược Tuyết nhíu mày, đôi tay trắng nõn nắm chặt lại, trong hai mắt tràn đầy lửa giận.

- Được, tôi…

Cô nghiến răng, muốn xin lỗi ông ta, một bàn tay đặt lên vai cô.

- Nếu cô ấy phải xin lỗi, tôi có thể giết sạch người phía sau ông rồi?

Mạc Phàm đặt tay lên vai Long Nhược Tuyết, lạnh lùng nói.

Giọng điệu lạnh lùng, nhiệt độ trong tiểu lâu lập tức giảm đi rất nhiều.

Hắn không phát uy, đám ngươi còn nghĩ hắn chỉ là một pháp sư, nói đùa.

Nếu đám người này muốn xem, vậy thì để bọn họ xem đi.

- Hửm?

Hiên Viên Thai nhướn mày, cười khinh thường.

- Tiểu tử, cuối cùng cậu cũng nói chuyện rồi, hóa ra không phải cậu…

Người đàn ông gầy yếu kia nói.

Anh ta còn chưa nói xong, hai ngón tay Mạc Phàm chỉ về phía người đàn ông gầy yếu.

- Anh có thể câm miệng rồi.

“Keng!” Bạch Ngọc Kiếm xuất hiện, bay từ giữa ngón tay hắn ra.

Như một đạo laser bay về phía người đàn ông gầy yếu kia.

Người đàn ông gầy yếu thấy Bạch Ngọc Kiếm bay tới, cười khinh thường, ngay cả trốn cũng không trốn.

- Tiểu tử, cậu quá coi thường Long Tổ chúng tôi rồi, cậu cảm thấy pháp khí của cậu có thể phá được trang phục chiến đấu của Long Tổ chúng tôi sao?

Anh ta vừa nói xong, Bạch Ngọc Kiếm liền đến trước người anh ta, trên trang phục chiến đấu sáng lên ánh sáng trắng, chắn Bạch Ngọc Kiếm ở bên ngoài.

Trang phục chiến đấu của bọn họ đều là pháp khí phòng ngự thượng phẩm, có thể ngăn cản pháp khí thượng phẩm tấn công.

Nhưng ngay sau đó, tươi cười trên mặt người đàn ông cứng ngắc, vẻ mặt thay đổi.

Chỉ thấy trên trang phục chiến đấu lóe sáng một cái, bình thường trang phục chiến đấu vô cùng vững chắc, dưới Bạch Ngọc Kiếm tựa như một tầng giấy mỏng trên cửa sổ, trực tiếp bị đâm phá.

“Phập!” Bạch Ngọc Kiếm đâm xuyên qua trang phục chiến đấu, đâm vào vai trái người đàn ông kia, ngay cả người cũng bay về phía sau.

“Rầm!” Tiểu lâu lay động, giống như muốn sập.

Trên vách tường, vai trái người đàn ông bị đâm thủng, bị Bạch Ngọc Kiếm đóng đinh lên tường.

Mọi người ở đây đều hiện lên vẻ khiếp sợ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 597


Trang phục chiến đấu của Long Tổ bọn họ ít nhất có thểchống chọi với ba kích toàn lực của cao thủ Tiên Thiên bình thường, hiệu quả phòng ngự rất mạnh.

Lại bị Mạc Phàm dùng một kiếm đâm phá, không khác gì đâm giấy dán cửa sổ.

Tuy vừa rồi người đàn ông gầy yếu kia không phòng bị, nhưng thanh kiếm này cũng quá sắc bén rồi.

Vẻ mặt Hiên Viên Long sửng sốt, nhìn về phía Hiên Viên Thai.

- Cha, đây là?

- Ừm, pháp bảo.

Hiên Viên Thai nheo mắt, lập tức hiểu ra.

Chẳng trách Mạc Phàm lại nổi tiếng như vậy, hóa ra là có pháp khí trong người.

Khóe miệng ông ta nhếch lên, tham lam hiện lên trên mặt ông ta.

- Mạc Phàm, cậu làm gì thế, vì sao lại làm hại thuộc hạ của tôi?

Hiên Viên Thai trầm giọng hỏi.

- Thương tổn thuộc hạ của ông sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Hiên Viên Thai một cái, cười lạnh lùng.

Đám người này nói nhiều như vậy, không giết bọn họ đã vô cùng nhân từ rồi.

Nhẫn trên tay hắn sáng lên, một đạo lôi quang xuất hiện trong tiểu lâu, trong phòng sáng lên.

Lôi quang của Tru Tà Kiếm vút lên, xuất hiện trong tay hắn.

- Vừa mở miệng còn có anh sao?

Trường kiếm của hắn chỉ về phía người đàn ông cao gầy khác.

“Răng rắc” một tiếng, điện quang trên Tru Tà Kiếm dài ra, hóa thành một đạo điện kiếm, bay về phía người hắn chỉ.

Chỉ trong chớp mắt, không để Hiên Viên Thai và người đàn ông cao gầy phản ứng kịp, tiểu lâu lại nhoáng lên một cái.

Ngực trái người đàn ông cao gầy bị điện kiếm xuyên qua, vẻ mặt rất thống khổ, bị định trên vách tường.

Sắc mặt Long Nhược Tuyết, Thỏ Tử và sáu người tiểu đội Thanh Long thay đổi, không chỉ có pháp bảo khiến mọi người sợ hãi, còn ra tay rất tàn nhẫn.

Bốn tiểu đội Long Tổ vì thuộc bốn thế lực khác biệt, vì tranh giành tài nguyên bình thường có nhiều xung đột.

Nhưng có rất ít người như Mạc Phàm, hai kiếm đóng đinh thành viên tổ đối phương trên tường.

Đám Long Nhược Tuyết hít vào một hơi khí lạnh, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

- Mạc Phàm, có phải cậu muốn chết không?

Hiên Viên Thai nắm chặt tay, trầm giọng nói.

Ông ta vừa dứt lời, gió mạnh như đao tùy ý mà ra quanh người ông ta, khiến người ta không rét mà run.

Mạc Phàm khiến hai người trong tổ bọn họ bị thương, không khác gi tát mạnh vào mặt ông ta hai cái.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

- Có khả năng những thuộc hạ của ông đã quên thân phận của mình, đã quên tôi có thân phận gì, tôi giáo huấn bọn họ, ông có ý kiến gì sao?

Chỉ cho Hiên Viên Thai uy h**p tiểu đội Thanh Long bọn họ, không cho hắn ra tay với Bạch Hổ, không có đạo lý này.

Cho dù thật sự có, cũng không thành lập ở chỗ hắn.

- Cậu!

Hiên Viên Thai nhíu mày, gió lạnh xung quanh dừng lại, nhưng bầu không khí vô cùng áp lực, tựa như một tòa đại sơn đặt trên không.

- Ông đã không có ý kiến, những người còn lại đều châm chọc, cũng đính vào tường hết cho tôi.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Không phải Bạch Hổ muốn bắt nạt Thanh Long hắn sao, vậy thì thu thập toàn bộ người của Bạch Hổ.

Ý niệm của hắn vừa động, trong phòng sáng lên, Tru Tà Kiếm phân ra làm năm đạo lôi kiếm, tốc độ vô cùng nhanh đâm về phía năm người.

- Mạc Phàm, cậu dám!

Hiên Viên Thai quát lớn một tiếng.

Mạc Phàm làm hai người bị thương đã đủ rồi, còn muốn đối phó năm người còn lại, ông ta thân là đội trưởng không thể nhịn.

Một tay ông ta vươn ra, một đại thủ ấn gần như ngưng tụ thành thực chất huyễn hóa mà ra, lấy lực dời núi lấp biển chộp lấy năm đạo lôi kiếm.

- Hiên Viên Thai, ông muốn ra tay với tôi sao, nếu ông ra tay với tôi mà nói, tôi sẽ phụng bồi tới cùng.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hiên Viên Thai nhíu mày, đại thủ đến bên cạnh lôi kiếm thì dừng lại, trái lại đánh về phía đầu Long Nhược Tuyết.

- Cậu dám động vào người của tôi, tôi sẽ đánh chết nha đầu này.

Hiên Viên Thai tức giận nói.

Ông ta không thể ra tay với Mạc Phàm, nhưng không có nghĩa không thể giáo huấn Long Nhược Tuyết.

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, làm như không nghe thấy.

Lôi kiếm vẫn không dừng lại, vài tiếng “phập phập phập…” vang lên, năm người còn lại không ai chạy thoát, bảy người của Bạch Hổ bị treo ở trên tường.

Khí thế Đại Thủ Ấn của Hiên Viên Thai cũng cách đỉnh đầu Long Nhược Tuyết chưa tới nửa thước.

- Có tôi ở đây, tôi đảm bảo ông không làm hại cô ấy được đâu, nhưng ông dám xuống chút nữa, phương thức giống nhau, tôi lấy nghìn lần trả lại cho Hiên Viên Long, anh ta là thuộc hạ của tôi, tôi cảm thấy bây giờ tôi có tư cách này.

Mạc Phàm lạnh như băng nói.

Vẻ mặt Hiên Viên Thai thay đổi, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng, nhưng đại thủ dừng lại.

Mạc Phàm là đội trưởng của tiểu đội Thanh Long, con của ông ta là thuộc hạ của Mạc Phàm.

Mạc Phàm muốn giáo huấn Hiên Viên Long, ngay cả ông ta cũng không thể nhúng tay.

- Tiểu tử, cậu giỏi lắm, chuyện cậu làm 7 thuộc hạ của tôi bị thương, tôi nhất định sẽ báo cáo cho hội trưởng lão, xem đến lúc đó bọn họ xử phạt cậu thế nào.

Hiên Viên Thai giận dữ hét.

Từ khi Bạch Hổ bọn họ tồn tại đến nay, chưa bao giờ bất lực như thế.

Bảy người bị Mạc Phàm làm bị thương, vậy mà ông ta không dám động vào một người của Mạc Phàm.

Lúc này trong lòng ông ta như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, lửa giận thiêu đốt hừng hực trong lòng ông ta.

- Xử phạt tôi?

Mạc Phàm cười khinh thường, vươn một tay ra.

- Quay về.

Bạch Ngọc Kiếm và Lôi Kiếm giống như đứa bé nghe lời, Bạch Ngọc Kiếm vù một tiếng bay trở về, lôi quang trên Lôi Kiếm thu lại, từ nhỏ biến thành một tiểu kiếm lôi điện, trôi nổi quanh hắn.

Mấy người trên tường kêu lên đau đớn, ngã xuống đất.

Tay Mạc Phàm tạo mấy pháp ấn, bảy đạo thanh quang bay từ tay hắn ra, rơi xuống bảy người kia.

Vết thương của bảy người lập tức khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không tới vài phút, biến mất toàn bộ, ngay cả vết sẹo cũng không có.

Chỉ là chút thương tổn đó mà thôi, muốn lưu lại chứng cứ, y tiên bất tử hắn ở đây, căn bản không có khả năng.

Vết thương của bảy người khôi phục, Long Nhược Tuyết chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn quái vật.

Bốn người vốn có chút thất vọng với Mạc Phàm, lúc này ánh mắt thay đổi rất nhiều, không còn khinh thường.

Đả thương người, làm vết thương người ta khôi phục trong chớp mắt, thủ đoạn này thật đáng sợ.

Hiên Viên Thai và Hiên Viên Long sửng sốt, trong con ngươi tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ, như ngậm bồ hòn làm ngọt.

Bọn họ muốn tố cáo Mạc Phàm, phải có chứng cứ mới được, hiện giờ không có chút vết thương, cho dù đến chỗ trưởng lão cũng không có ai tin tưởng?

Bọn họ trơ mắt nhìn người của mình bị ngược, lại trơ mắt nhìn Mạc Phàm phá hủy chứng cứ.

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt 8 người của Bạch Hổ cộng thêm Hiên Viên Long khó coi gần như có thể vặn ra nước.

- Mạc Phàm, xem như cậu lợi hại.

Hiên Viên Thai nhíu mày thành chữ “hỏa”.

- Ông còn muốn thử lại vài lần sao?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Nếu hắn nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể khiến đám Bạch Hổ thương tích đầy mình, sau đó chữa trị cho bọn họ không nhìn ra chút nào.

Chuyện này đối với hắn mà nói, chỉ là chuyện mấy ý niệm.- Cậu!

Hiên Viên Thai phẫn nộ chỉ vào Mạc Phàm.

Hắn chưa bao giờ bị người như vậy ức h**p, nhất là bị một người nhỏ tuổi hơn ông ta.

- Mạc Phàm, cậu rất lợi hại, nhưng tôi đợi xem lát nữa khi cậu chấp hành nhiệm vụ có thể có bao nhiêu bản lĩnh.

Hiên Viên Thai nghiến răng nói, trong mắt lóe lên tàn nhẫn.

Lúc trước ông ta còn có chút nghi ngờ thực lực của Mạc Phàm, hiện giờ ông ta có thể chắc chắn, Mạc Phàm chỉ là pháp sư, ỷ vào hai kiện pháp bảo mà thôi.

Ông ta đang muốn nhiệm vụ của Mạc Phàm thất bại, sau đó nghĩ biện pháp g**t ch*t Long Nhược Tuyết, đẩy con trai ông ta lên vị trí Long Vương.

Mạc Phàm khinh người như vậy, khiến Thanh Long chết thêm vài người đi?

Hai kiện pháp bảo kia, ông ta phải có.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khẽ, căn bản không để những lời Hiên Viên Thai nói vào tai.

Hắn tới đây diệt người của Thần Điện, nếu Hiên Viên Thai có chủ ý khác, cùng ở đây đi.

Quy củ của Long Tổ có thể trói buộc những người khác, muốn trói buộc hắn, nằm mơ đi.

“Hừ!” Hiên Viên Thai hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện với Mạc Phàm nữa.

Lúc này, không biết người nào ở bên cạnh cửa sổ kêu lên.

- Hình như sắp bắt đầu nghi thức hàng lâm rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 598


- Chúng ta đi coi.

Hiên Viên Thai hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, dẫn mấy thuộc hạ đến bên cạnh cửa sổ.

Sắp bắt đầu nhiệm vụ rồi, xem Mạc Phàm có bản lĩnh gì sống sót.

Đám Long Nhược Tuyết, Thỏ Tử nheo mắt lại, trong mắt hiện lên lo lắng.

Nhiệm vụ lần này khiến trưởng lão thay đổi chủ ý, phái hai tiểu đội Thanh Long Bạch Hổ cùng chiến đấu, chắc chắn không đơn giản.

Còn chưa bắt đầu nhiệm vụ, Thanh Long và Bạch Hổ đã ầm ĩ như thế, chắc là nhiệm vụ khó làm rồi.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trong con ngươi không có một chút gợn sóng, nhìn qua cửa sổ nhìn giáo đường đối diện.

Giáo đường một khắc trước còn vô cùng yên tĩnh, bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, sáu cái đèn trên gác chuông lập tức sáng lên.

Một màn này ở trong mắt người thường, chỉ là sáu ngọn đèn sáng mà thôi.

Nhưng ở trong mắt đám Mạc Phàm, sáu ngọn đèn này sáng lên, linh khí khổng lổ từ dưới nền đất xuất hiện, như kình ngư phun nước, xông l*n đ*nh gác chuông.

Kim tuyến mắt thường không thể nhìn thấy b*n r* từ sáu ngọn đèn.

12 đạo kim tuyến nhanh chóng tụ lại một chỗ, quay xung quanh giáo đường hình thành Lục Giác Tinh Mang.

Lục Giác Tinh Mang vừa hình thành, giữa tinh mang, trên vách tường bên ngoài giáo đường chủ điện, một số văn tự như kinh văn phát sáng từ dưới hướng lên trên.

Rất nhanh văn tự trên chủ điện phát sáng toàn bộ.

Đúng lúc này, một đạo cột sáng màu vàng có kích thước bằng cánh tay, bắn từ trên chủ điện và thập tự giá ra, xông thẳng lên trên trời, biến mất trong tầng mây ban đêm.

“Bùm” giống như một quả bom nổ tung trong không trung, không khí chấn động, dòng khí vô cùng cường đại hóa thành kình phong thổi ra xung quanh.

Kim quang cao ngút trời có thể nhìn thấy được, tầng mây trên bầu trời giống như có lỗ hổng do nổ tung tạo ra, một cái động sâu không thấy đáy xuất hiện trên không giáo đường, bao phủ giáo đường ở bên trong.

Khí tức thần thánh, cường đại, cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, dù là Mạc Phàm cũng nhướn mày lên, hô hấp có chút không thông.

- Đây là nghi thức hàng lâm sao?

Long Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Lục Giác Tinh Mang và cột sáng, hỏi.

Long Tổ có ghi lại nghi thức hàng lâm của Thần Điện, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nghi thức hàng lâm.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe lam quang, nhíu mày, dị sắc lóe lên.

- Không giống lắm.

- Nói giống như Long Vương đại nhân chúng ta từng thấy rồi ấy, không phải sợ rồi đấy chứ?

Hiên Viên Thai nhướn mày, cười mỉa nói.

Cử hành nghi thức hàng lâm đều vô cùng bí ẩn, ở nơi không ai có thể phát hiện ra.

Ông ta chưa từng thấy nghi thức hàng lâm, một tiểu tử 16 tuổi như Mạc Phàm từng thấy rồi sao?

- Chỉ là thiên sứ hàng lâm mà thôi, căn bản không cần thấy, những thứ tôi thấy tuyệt đối không phải ông có thể nghĩ đến.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Stars phương Tây ở Tu Chân giới bị thiên sứ chiếm lĩnh, hắn từng thấy vô số thiên sứ, quả thật chưa từng thấy nghi thức thiên sứ hàng lâm, bởi vì hắn không cần nhìn thiên sứ hàng lâm.

Thần vương của Thiên Sứ Nhất Tộc hàng lâm, trái lại hắn từng thấy vài lần.

Nghi thức này có phần giống nghi thức hàng lâm, nhưng giống như có phần không giống.

Hiên Viên Thai nhếch miệng, cười khinh thường.

- Nếu kiến thức của Long Vương rộng như vậy, không bằng như vậy đi, Bạch Hổ chúng tôi phụ trách ba tòa gác chuông bên trái, Thanh Long các cậu phụ trách ba tòa gác chuông bên phải, còn nữa, bỗng nhiên thân thể con tôi không khỏe, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tiểu đội của cậu, có thể cho thằng bé tạm thời theo tiểu đội Bạch Hổ chúng tôi không?

Một khi bắt đầu nghi thức hàng lâm, hẳn là lúc phòng ngự trong giáo đường yếu nhất.

Dựa theo kế hoạch của bọn họ, bọn họ chỉ cần giết nhân viên thần chức chủ trì nghi thức trong gác chuông, nghi thức tự sụp đổ, nhiệm vụ cơ bản hoàn thành một nửa.

Hiên Viên Thai vừa nói câu này, sắc mặt đám Long Nhược Tuyết khó coi.

Ba tòa gác chuông bên trái cách chủ điện xa không ít, cũng tương đối an toàn hơn, nếu có gì ngoài ý muốn, bọn họ có thể rút lui một cách dễ dàng, bên phải thì không dễ dàng như vậy.

Hơn nữa Bạch Hổ dẫn Hiên Viên Long đi, tiểu Thanh Long Trận của tiểu đội Thanh Long bọn họ không có biện pháp tiến hành.

Hiên Viên Thai làm như vậy, xem thì như làm nhiệm vụ nguy hiểm với bọn họ, nhưng làm bọn họ mất đi vũ khí tự bảo vệ mình.

Hiên Viên Thai thấy sắc mặt đám Long Nhược Tuyết lo lắng, giả mù sa mưa nói.

- Yên tâm đi, tuy chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng dù sao đều là người Long Tổ, nếu các cô gặp nguy hiểm, chúng tôi sẽ không thấy chết mà không cứu.

- Chuyện này…

Đám Long Nhược Tuyết, Thỏ Tử nhìn về phía Mạc Phàm, đợi Mạc Phàm lựa chọn.

- Không thành vấn đề, nhưng nếu Hiên Viên Long xảy ra chuyện, ông phụ trách là được.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Một Hiên Viên Long thôi mà, không có anh ta trên Địa Cầu vẫn sẽ quay 24 giờ như trước.

- Cái gì?

Mắt Long Nhược Tuyết mở to.

- Tên lưu manh Mạc Phàm này, có phải cậu muốn hại chết chúng tôi không?

Tiểu Thanh Long Trận khiến thực lực bọn họ tăng gấp đôi, khi anh trai Long Nhược Tuyết vì chấp hành nhiệm vụ gặp Âm Long dẫn một đám cao thủ bao vây tấn công, nhưng không thể thành lập tiểu Thanh Long Trận mới mất mạng.

Nếu có tiểu Thanh Long Trận, anh trai Long Nhược Tuyết sẽ không chết.

Hiên Viên Thai nói hiên ngang lẫm liệt như thế, thực ra là muốn bọn họ gặp nguy hiểm trong lúc chấp hành nhiệm vụ.

Mạc Phàm đứng ra liền bỏ Hiên Viên Long, chuyện này vô cùng không sáng suốt.

Trái lại Hiên Viên Long nhếch miệng, cười đắc ý.

Không suy nghĩ đã từ chối, anh ta tưởng rằng Mạc Phàm sẽ không cho anh ta đi, ai biết Mạc Phàm đồng ý rồi.

Nhiệm vụ của Long Tổ được liệt vào bốn cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, cấp độ thấp nhất là Hoàng, cấp độ cao nhất là Thiên.

Nhiệm vụ lần này được liệt vào cấp Thiên, vậy có nghĩa nguy hiểm nhất.

Mạc Phàm đồng ý cho anh ta rời đi, căn bản chính là muốn chết.

- Vậy thì cảm ơn Long Vương, con tôi ở chỗ tôi cậu cứ yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm, mọi người nhất định phải chú ý an toàn, người Thần Điện cũng không dễ đối phó như vậy.

Hiên Viên Thai cười âm hiểm nói.

Ông ta nói xong dẫn người của Bạch Hổ và Hiên Viên Long rời đi, giống như sợ Mạc Phàm đổi ý.

Trong tiểu lâu chỉ còn lại Mạc Phàm và sáu người Long Nhược Tuyết.

- Tên lưu manh, cậu nghĩ gì thế?

Long Nhược Tuyết tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đi thôi, đến nơi các cô sẽ biết.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Long Nhược Tuyết nhíu mày, lộ ra chút nghi ngờ.

- Gác chuông kia đánh như thế nào?

- Đi trước xem đã.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng tinh quang, nhìn lướt qua gác chuông ở xa, nói.

Bảy người bọn họ cũng rời khỏi tiểu lâu, đi về phía gác chuông đầu tiên ở bên phải.

Một bên khác, đám Hiên Viên Thai nhìn đám Mạc Phàm còn tụ tập, cười khinh thường.

ể ố- Lão đại, có phải tiểu tử này ngốc hay không, vậy mà dám đi vào một gác chuông.

Người đàn ông gầy yếu kia nghiến răng khinh bỉ nói.

- Như vậy càng tốt, chúng ta tách ra đánh, giết hết người Thần Điện, lập tức rời đi.

Hiên Viên Thai cười mỉa nói.

Bọn họ nhanh chongs g**t ch*t thành viên Thần Điện bên trái gác chuông, sau đó rời đi, tất nhiên Thần Điện sẽ quan tâm gác chuông thứ hai mà Mạc Phàm đánh.

Ông ta chỉ đặt bẫy Mạc Phàm, tự cậu ta chui vào trong.

Dù sao người trẻ tuổi cũng trẻ tuổi, không có một chút kinh nghiệm, chuyện này không thể trách ông ta.

9 người bọn họ nhanh chóng chia làm 3, đi về phía gác chuông bên trái.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 599


Trong gác chuông, nghe thấy giọng nói này, ngoại trừ Mạc Phàm ra, vẻ mặt mọi người lập tức thay đổi.

- Không hay rồi, chúng ta bị lừa, mau rời đi.

Hiên Viên Thai nổi giận thét lên, nhoáng một cái liền đến cửa sổ gác chuông.

Năm ngón tay ông ta nắm chặt, khí kình màu trắng như rắn tụ tập trên quả đấm của ông ta.

- Mở cho tôi!

Một quyền đánh mạnh về phía cửa sổ.

“Rầm!” Tiếng kim khí va vào nhau vang lên, kim quang lóe lên một thước, chắn trước quả đấm của Hiên Viên Thai, kim quang bị hãm sâu xuống gần tấc, nhưng không tổn hao gì.

Sắc mặt Hiên Viên Thai thay đổi, không có đắc ý chỉ có âm trầm.

Ông ta định hố Mạc Phàm một phen, ai biết lừa gạt mình vào trong.

- Thần Điện chết tiệt!

Tiếng kêu như hổ gầm vang vọng trong giáo đường.

- Ác linh, đây là tình huống gì thế?

Trong gác chuông đám Mạc Phàm đang ở, Long Nhược Tuyết chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ hỗn loạn.

Trong gác chuông không có nhân viên Thần Điện cử hành nghi thức, chỉ có sáu bóng đen nhanh chóng ngưng thực trên Lục Giác Tinh Mang loại nhỏ.

Sáu bóng đen này mặc hắc y liền mũ, cánh tay trắng bệch như người chết, trên người còn xích sắt đầy phù văn, như tội nhân.

Khuôn mặt ẩn giấu trong mũ, cầm lưỡi hái trong tay, loan đao và vũ khí, trên người mỗi người đều có hắc khí khiến người ta không rét mà run, rõ ràng không giống nhân viên Thần Điện.

Bóng đen nhìn thấy 7 người Mạc Phàm, trên người vang lên âm thanh răng rắc, đi về phía đám Mạc Phàm.

- Đây không phải nghi thức hàng lâm mà là nghi thức hàng ma, chúng ta tiến vào cạm bẫy của Thần Điện rồi.

Thỏ Tử thản nhiên nói, rút hai đoản kiếm từ sau lưng ra.

Mỗi người trong tiểu đội Thanh Long ngoại trừ thực lực ra, còn có bản lĩnh khác, y thuật, trận pháp, luyện khí, vân vân, cô là người hiểu biết trận pháp nhất trong tiểu đội Thanh Long.

- Ngoại trừ nghi thức hàng ma, còn có đại hình Phong Ma Ma Pháp Trận, chúng ta muốn chạy cũng không dễ như vậy.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng lam quang, nhìn thoáng qua không trung, bổ sung thêm một câu.

- Không thể nào?

Long Nhược Tuyết hỏi.

Thỏ Tử nhíu mày, nhắm mắt một lát, lúc này mới mở ra.

- Quả thật là Phong Ma Trận Pháp, giáo đường được chia làm bảy khu vực, nếu vừa rồi chúng ta tản ra, có khả năng gặp nguy hiểm rồi.

Mạc Phàm không nói cô còn không cảm nhận được, vừa rồi cô tra xét rõ ràng một phen, quả thật bọn họ bị nhốt rồi.

Ánh mắt đám Long Nhược Tuyết nhìn về phía Mạc Phàm lại thay đổi, lúc Mạc Phàm đi vào từng nói nghi thức hàng lâm có vấn đề, ai biết thật sự có vấn đề.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Long Nhược Tuyết lo lắng hỏi.

Còn chưa bắt đầu nhiệm vụ, thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng dáng Thần Điện, bọn họ đã rơi vào trong cạm bẫy của Thần Điện trước.

- Nếu muốn rời đi, giết sáu ác quỷ này, tôi sửa trận pháp, các cô có thể rời đi, nếu các cô muốn hoàn thành nhiệm vụ, giết sạch người của Thần Điện ở đây là được.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Giọng điệu lạnh nhạt, không để cạm bẫy vào trong mắt.

Theo ý hắn, chỉ cần đủ cường đại, cạm bẫy gì đó đều là bẫy chuột, kẹp chuột còn được, nhưng gặp phải Long, Hổ sẽ bị một cước giẫm nát.

- Cậu chắc chắn cậu có thể phá Phong Ma Đại Trận này không, cho dù có thể phá trận, theo tôi thấy vẫn nên nhanh báo cáo cho Giang tư lệnh thì hơn.

Trong bảy người ngoại trừ Long Nhược Tuyết, Thỏ Tử ra, Hồ Ly một mỹ nữ khác khẽ nhếch miệng, lạnh lùng nói.

Thần Điện chuẩn bị cạm bẫy tỉ mỉ, muốn dẫn bọn họ chui vào, nếu phá giải được dễ dàng như vậy, Thần Điện không xứng với danh xưng của bọn họ.

Nếu rơi vào bẫy địch, vẫn nên rời đi trước tốt hơn, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không dễ nói chuyện với hội trưởng lão Long Tổ.

Mạc Phàm cười, chỉ là Phong Ma Ma Pháp Trận mà thôi, phá giải có khó sao.

Đừng nói là Ma Pháp Trận này, ngay cả đại trận của Vu Thần Giáo ngàn năm cũng bị hắn phá.

Cho hắn ít thời gian, hắn có thể đổi Phong Ma Trận này thành trận pháp trấn phong nhân viên Thần Điện.

Hắn không giải thích với Hồ Ly, đi thẳng đến Lục Giác Tinh Mang.

Thân thể sáu bóng đen kia sửng sốt, lập tức đi về phía hắn.

Trong đó có một bóng đen cầm lưỡi hái, bỗng nhiên biến thành hắc vụ biến mất không thấy, khi xuất hiện, hắc vụ đã đến bên cạnh Mạc Phàm.

Trong hắc vụ, bóng đen còn chưa lộ ra, lưỡi hái lóe sáng sắc bén đánh về phía Mạc Phàm, tốc độ vô cùng nhanh.

- Cẩn thận, đó là ác linh của Thần Điện, đụng vào sẽ bị thương linh hồn, rất phiền phức.

Long Nhược Tuyết nhắc nhở.

Trong ta cô xuất hiện hai thanh đoản đao, muốn đi qua giúp đỡ.

Đây không phải là lần đầu tiên cô tiếp xúc với Thần Điện, tất nhiên từng thấy ác linh này.

Nghe nói ác linh này là cao thủ khi còn sống bị Thần Điên đánh chết, thông qua nghi thức gọi về từ địa ngục, vô cùng khó chơi, giết vài lần căn bản không giết được, còn không thể bị đụng vào, gần như tương đương với cao thủ Tiên Thiên có thân thể bất tử.

Vài người khác cũng lấy binh khí ra, di chuyển đến mấy ác linh khác.

- Bọn họ sao?

Mạc Phàm nhìn lướt qua lưỡi hái trong khói đen.

Quả thật thứ này hơi phiền phức, nhưng đúng với những người khác.

Ý niệm của hắn vừa động, ngọn lửa màu cam thiêu đốt hừng hực xuất hiện trong đáy mắt hắn.

- Đốt!

Hắn khẽ quát một tiếng, ngọn lửa màu cam như hai đạo ánh sáng b*n r*, bắn vào hắc vụ.

“Phù!” Lưỡi hái còn chưa chém vào người Mạc Phàm, hắc vụ bốc cháy.

Chỉ trong phút chốc, hắc vụ liền bị ngọn lửa màu cam vây quanh.

“A…” Giống như giọng quỷ đói rống truyền ra.

- Các người cũng đốt đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, ngọn lửa thiêu đốt trong con ngươi hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua năm ác linh khác.

Ngọn lửa màu cam cháy lên trên người năm ác linh còn lại, chỉ trong phút chốc bị đốt không còn chút dư thừa.

Thứ khó chơi mà Long Nhược Tuyết nói, chỉ là chuyện nhỏ đối với Mạc Phàm.

- Chuyện này…

Vẻ mặt đám Long Nhược Tuyết lập tức sửng sốt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, mãi mà không nói nên lời.

Nhất là Hồ Ly lúc trước từng nghi ngờ Mạc Phàm, sắc mặt lại càng khó coi.

Cô biết vài loại đồng tử thuật, ví dụ như Bạch Đồng Tử của Bạch gia, Thiên Nhãn của Thiên Sư Đạo, Âm Dương Nhãn, nhưng mắt phun lửa vẫn là lần đầu tiên, ngọn lửa còn thiêu cháy được ác linh Tiên Thiên.

Mạc Phàm làm như không thấy biểu cảm của mấy người, đi đến giữa Lục Giác Tinh Mang.

Một tay hắn đặt giữa Lục Giác Tinh Mang, miệng niệm thần chú, một phù văn màu vàng như nước chảy từ cánh tay hắn vào trong Lục Giác Tinh Mang, dọc theo vách tường gác chuông lan tràn phía trên mà đi.

Năm phút trôi qua, trong mắt Mạc Phàm chớp lóe kim quang.

- Khai!

Kim quang Lục Giác Tinh Mang sáng tắt vài cái, lập tức ảm đạm.

Cùng lúc đó, ngọn đèn trên gác chuông cũng tắt đi, Lục Giác Tinh Mang màu vàng trên không giáo đường lập tức mất đi ánh sáng, chỉ còn lại năm góc.

Tay Mạc Phàm dùng lực, mặt đất dưới Lục Giác Tinh Mang bị nghiền nát, trận pháp bị phá hủy hoàn toàn.Mỗi lần trận pháp trong mỗi gác chuông bị phá hủy, giọng nói âm âm u u lúc trước truyền vào.

- Không phải Long Tổ không thích pháp sư sao, vậy mà có thể giết ác linh của tôi, hủy đi Ma Pháp Trận Nhân của Thần Điện chúng tôi, nếu phá trận, có can đảm tiến vào không?

Trong giọng nói tràn đầy ý khiêu khích.

Câu này vừa vang lên, “két” một tiếng, cửa lớn gác chuông mở ra.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 600


Mạc Phàm nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén, không do dự mở cửa ra đi vào.

Những người này tồn tại một ngày, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái Hoa Hạ chết vì nghi thức hàng lâm, Tuyết Nhi cũng bị nguy hiểm hơn.

Nếu đến đây, liền diệt sạch người của Thần Điện, cũng thuận tiện nhìn xem người nào dám đặt bẫy bọn họ.

Đám Long Nhược Tuyết nhìn nhau, đi theo Mạc Phàm đi vào cánh cửa.

Ngoài cửa là một vùng quảng trường rộng, chủ điện giáo đường ở ngay giữa quảng trường.

Lúc này Hiên Viên Thai dẫn hai người đi từ trong gác chuông ra.

Chẳng qua so với đám Mạc Phàm, đám Hiên Viên Thai chật vật hơn nhiều.

Hai người bên cạnh Hiên Viên Thai đều bị thương, một người chỗ tay có một vết thương sâu tới xương, một người bị thương ở ngực, hai vết thương hình thành hình chữ “X”.

Trên vết thương là trắng bệch, giống như hủ thi ch** n**c vàng.

Tuy hvd không bị thương, nhưng sắc mặt cũng vô cùng khó coi, nhất là nhìn thấy đám Mạc Phàm bình yên đi ra, hai mắt càng muốn phun lửa.

Cửa Chủ Điện, một người đàn ông trung niên Châu Âu mặc hắc y, tay cầm một gậy gỗ, khóe miệng nhếch lên tươi cười lạnh lùng.

- U Hồn, nhanh thả người của tôi ra đây, nếu không tối nay ông đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.

Hiên Viên Thai nhìn chằm chằm người đàn ông mặc hắc y trước Chủ Điện, tức giận nói.

Bọn họ ở trong gác chuông, có ông ta mà hai người vẫn bị thương, lúc này mới đi từ trong ra.

Trong hai gác chuông còn lại, chắc chắn tình huống còn tệ hơn bọn họ.

Có lẽ thực lực của đám ác linh không mạnh như bọn họ, nhưng quá khó chơi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không phải không có cách nào ăn nói với Thanh Long m, mà Bạch Hổ của ông ta.

- U Hồn, ông ta là U Hồn sao?

Hiên Viên Thai vừa nhắc tới tên này, vẻ mặt đám Long Nhược Tuyết thay đổi.

- Sao thế, người này rất lợi hại sao?

Mạc Phàm tò mò hỏi.

- Ông ta là một trong những trưởng lão của Thần Điện, nghe nói trước khi ông ta gia nhập Thần Điện là Ma Pháp Sư nổi tiếng ở phương Tây, trong ban ân chiếm được năng lực quỷ thân, rất ít người có thể thương tổn được ông ta, thực lực chỉ dưới vương tử Carter, trên các trưởng lão khác rất nhiều, cho dù là Giang tư lệnh cũng chưa hẳn là đối thủ của ông ta.

Long Nhược Tuyết giải thích, trên mặt đều là vẻ thận trọng.

Thực lực của Giang Thành trên đội trưởng mỗi tiểu đội, U Hồn xuất hiện ở đây, nhiệm vụ tối nay của bọn họ không chỉ không có biện pháp hoàn thành, còn gặp nguy hiểm.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trong mắt lóe lên lam quang, liếc mắt đánh giá U Hồn, nhanh chóng khôi phục như thường.

- Các hạ Hiên Viên Thai thân ái, tối nay Long Tổ các ông xông vào giáo đường của Thần Điện chúng tôi, chẳng lẽ ông không định cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng đã muốn dẫn người đi sao.

U Hồn nói tiếng Hoa Hạ, cười nói.

Cách dùng từ vô cùng lễ phép, nhưng tràn đầy ý trào phúng.

- Câu trả lời thỏa đáng, Thần Điện các ông ở nơi này làm gì, ông còn không rõ lắm sao, cần tôi vạch trần ra à?

Hiên Viên Thai nhíu mày, lạnh lùng nói.

- Ông muốn nói tới nghi thức hàng lâm sao, Long Tổ các ông đã biết, vì sao chúng tôi phải để các ông chạy thoát, các hạ Hiên Viên Thai thân ái, ông đúng là vô cùng hài hước.

U Hồn cười nói.

- Ông muốn là địch với Long Tổ chúng tôi sao?

Hiên Viên Thai nghiến răng nói.

- Là địch thì chưa đến mức, ông yên tâm, những thuộc hạ của tôi cùng lắm chỉ lưu lại chút dấu vết trên người Long Tổ các ông mà thôi, sẽ không giết bọn họ, đợi chúng tôi hoàn thành nghi thức hàng lâm xong, tất nhiên sẽ thả bọn họ ra, còn các ông, cũng mong các ông không rời đi, nếu không tôi khó đảm bảo Long Tổ các ông sẽ không phái người qua.

Trong mắt U Hồn lóe sáng ánh sáng lạnh liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái, ánh mắt này giống như thợ săn nhìn con mồi ở trong cái bẫy.

Có người Thanh Long, Bạch Hổ làm con tin, Long Tổ sẽ không dám can thiệp nghi thức của bọn họ.

Một khi nghi thức diễn ra thành công, Long Tổ gì đó, Hoa Hạ gì đó, dưới thánh kiếm của thiên sứ đại nhân bọn họ, một số thế lực đều bị xét xử.

- Ông đừng mơ!

Hiên Viên Thai nhìn chằm chằm U Hồn, vẻ mặt khó coi.

U Hồn nhếch miệng cười, vẻ mặt không sợ hãi.

- Các hạ Hiên Viên Thai thân ái, ông nghĩ rằng tôi dẫn các ông tới nơi này thì không chuẩn bị chút gì sao, nếu hôm nay các người đến đây, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn.

- Đúng rồi, tối qua trưởng lão Kevin và Roa của Thần Điện bị người Long Tổ các ông g**t ch*t, ba vị cô nương, nếu tôi đoán không sai, các cô vẫn còn là xử nữ, vậy trở thành vật chứa của nghi thức hàng lâm chúng tôi đi.

U Hồn liếc nhìn Long Nhược Tuyết, Thỏ Tử và Hồ Ly một cái, cười dâm nói.

Càng là thân thể cường đại, càng thừa nhận được lực lượng của thiên sứ hạ xuống.

Nếu Long Tổ đưa ba người trẻ tuổi đến, thân thể cường đại, ông ta không có lý do mà không nhận.

Vẻ mặt Long Nhược Tuyết, Thỏ Tử và Hồ Ly khẽ đổi, lông mày nhíu lại.

- U Hồn, ông đừng nghĩ đến chuyện đó.

U Hồn cười khẽ, cũng không tức giận, dời mắt nhìn về phía Hiên Viên Thai.

- Các hạ Hiên Viên Thai thân ái, nếu tôi nhớ không sai, Thanh Long và Bạch Hổ luôn bất hòa, nếu ông bắt lấy ba mỹ nữ tiểu thư trẻ tuổi này cho chúng tôi, tôi không những thả người Bạch Hổ các ông ra, tôi còn giúp ông giết đám người Thanh Long còn lại, không ai biết chuyện các ông từng làm, ngoại trừ Thần Điện của chúng tôi.

Sắc mặt đám Long Nhược Tuyết thay đổi, nhìn về phía Hiên Viên Thai đầy cảnh giác.

Một U Hồn đã rất nguy hiểm rồi, nếu Hiên Viên Thai muốn ra tay với bọn họ, hôm nay bọn họ thật sự xong đời rồi.

Mạc Phàm cũng nhướn mày, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Hiên Viên Thai.

Hiên Viên Thai nhíu mày, lộ ra chút do dự.

Mạc Phàm làm bảy người tiểu đội Bạch Hổ ông ta bị thương, không khác gì tát ông ta một cái, không có một ai dám đối xử với Hiên Viên gia bọn họ như thế, quả thật ông ta muốn trả thù Mạc Phàm.

U Hồn thấy Hiên Viên Thai thay đổi sắc mặt, cười lạnh lùng, rót một chậu dầu vào lửa.

- Các hạ Hiên Viên Thai thân ái, ông suy nghĩ thế nào rồi, con của ông cũng là người của tiểu đội Thanh Long, những người này vừa chết, không phải Thanh Long sẽ là của Hiên Viên gia các ông sao?

- Tôi cảm thấy vẫn nên giết ông tốt hơn.

Hiên Viên Thai xoắn xuýt một lát, lạnh lùng nói.

Không phải ông ta không muốn thu thập Mạc Phàm, chỉ là ông ta không phải kẻ ngu.

Nếu toàn bộ tiểu đội Thanh Long chết ở đây, sau khi ông ta quay về không chỉ bị Long Tổ điều tra, còn có thể trở thành con rối của Thần Điện.

Ông ta nói xong quát lớn một tiếng, chân khẽ động, đá lát trên mặt đất lập tức nứt vụn như mạng nhện, cả người biến mất không thấy.

Khi xuất hiện lần nữa đã đến trước người U Hồn, năm ngón tay ông ta nắm chặt lấy, chân khí màu trắng nhanh chóng ngưng tụ thành cái đầu hổ há to miệng.

“Rống!” Tiếng kêu như hổ gầm vang lên, quả đấm của Hiên Viên Thai tạo ra sóng xung kích, như sao băng rơi xuống đất đánh mạnh về phía đầu U Hồn.

Cho dù là xe thiết giáp cũng bị một quyền này đập bể, càng không nói đến đầu người.

Khóe miệng U Hồn nhếch lên, trong mắt hiện lên khinh miệt, căn bản không để Hiên Viên Thai vào mắt, chỉ cười khẽ.

- Titan, Sindrara tay đi.

Ông ta vừa nói những lời này, Long Nhược Tuyết vừa nhẹ nhàng thở ra, lập tức hít vào một hơi khí lạnh.

Titan, Sindra?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 601


Titan, nhị trưởng lão của Thần Điện, không có bất luận năng lực gì, nhưng thân thể và lực lượng của anh ta cường đại gần như bi3n thái, khiến bất luận kẻ nào cũng cảm thấy sợ.

Trước khi gia nhập Thần Điện, Titan từng dựa vào tay không xé gấu ở Bắc Cực, bắt giết cá voi ở trong biển mà sống.

Lúc trước một vị nhị trưởng lão của Thần Điện muốn thăm dò thực lực của Titan đại võ sĩ cấp Hoàng Kim, còn chưa nói được một câu, đã bị Titan bóp mạnh nát đầu.

Cho đến tận bây giờ, cao thủ Tiên Thiên bị Titan xé nát không mười người, cũng gần mức đó.

Sindra, trưởng lão thứ ba của Thần Điện, ngoại hiệu là Huyễn Ảnh Thích Khách, thực lực còn trên sát thủ Moria, nghe nói Moria gặp Sindra cũng chỉ có thể trốn trong hư không, tốc độ của Moria không theo kịp bóng dáng của Sandra.

Người bị Sandra nhìn chăm chú, không một ai sống sót.

Hai người này cũng ở đây, ba đại trưởng lão mạnh nhất Thần Điện tập hợp đông đủ, cho dù không có Phong Ma Ma Pháp Trận, bọn họ muốn chạy cũng không dễ dàng.

Không đợi quả đấm đầy khí thế của Hiên Viên Thai đánh xuống người U Hồn, hai bên U Hồn giống như có hai đạo màn che xuất hiện, hai bóng dáng một cao một thấp xuất hiện sau màn che.

Người cao khoảng 30 tuổi, mặt để râu, mặc trên người áo giáp mỏng, bên hông treo một cái túi rượu bằng da, da lộ ra bên ngoài đầy hình xăm, bắp thịt như khối thép khảm vào, tràn ngập tính nổ mạnh.

Người này cao khoảng hơn hai mét, thân thể giống như một tòa núi nhỏ.

Hiên Viên Thai vốn xem như cao lớn uy vũ, nhưng ở trước mặt người đàn ông cao lớn này, tựa như Messi và O’Neill.

Người thấp hơn là mỹ nữ cao gầy, khoảng 30 tuổi, tóc dài màu nâu và gương mặt quyến rũ không khác thiếu nữ 18 tuổi, thanh thuần lại mang theo quyến rũ vô hạn, nhất là đôi mắt, có thể câu tâm hồn người ta.

Hai tay cô ta vòng quanh bộ ng ực cao ngất, dáng người đ ẫy đà chỉ mặc một chiếc áo may ô nửa người màu đen, quần đùi ngắn tới mông và đôi giày đến đầu gối, lộ ra thân thể tuyết trắng khiến người ta miệng đắng lưỡi khô. Nếu vị mỹ nữ này đi trên đường lớn, chỉ riêng hai cái đùi cũng khiến vô số con nhà giàu điên cuồng, càng không nói đến những nơi khác.

Nhìn thấy một nam một nữ này xuất hiện, đám Long Nhược Tuyết lấy ra binh khí theo bản năng, trên mặt đều là cảnh giác.

Người nam đúng là Titan, nữ đúng là Sindra Huyễn Ảnh Thích Khách.

- Titan, cậu đi thử Hổ Vương Long Tổ Hoa Hạ xem, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, ra tay nhẹ một chút, đừng giết ông ta.

U Hồn cười khinh thường nói.

Titan nhìn Hiên Viên Thai, một tay lập tức nắm lấy một quyền Hiên Viên Thai đánh tới, dễ dàng như bắt lấy một con gà.

Rõ ràng chỉ là một cái nắm đơn giản, dòng khí xung quanh Hiên Viên Thai như thủy tinh, vỡ thành mảnh nhỏ, trái lại kình phong đánh ngược về phía Hiên Viên Thai.

Hiên Viên Thai nhíu mày, nhưng không sợ, chân khí trút vào trong cơ thể, nắm tay đầu hổ to hơn một vòng.

Tất nhiên ông ta có biết Titan rất lợi hại, nhưng Hổ Vương của ông ta có thể để trang trí sao?

Ngay sau đó, quả đấm của ông ta và tay kích cỡ như lam cầu của Titan đụng vào nhau.

“Rầm…” Tiếng va chạm vang lên rất lâu, hai người lập tức tách ra.

Titan giống như một tòa thần sơn viễn cổ, lù lù bất động, chỉ là trong lòng bàn tay tỏa ra vài đạo khói xanh, giống như súng mới bắn đạn xong.

Hiên Viên Thai kêu lên đau đớn, vội vàng lùi về sau mấy bước, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Tuy ông ta không dùng toàn lực, nhưng dùng 7 phần lực lượng, nhưng bị một tay của Titan đánh lui, lực lượng này đúng là mạnh thật.

- Titan của Thần Điện, đúng là danh bất hư truyền.

Hiên Viên Thai khen ngợi.

Mặt Titan không chút thay đổi nhìn thoáng qua tay mình, anh ta khẽ thổi, khói xanh tắt đi, khẽ nâng mí mắt, đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm Hiên Viên Thai.

- Trong đám chó vàng, ông xem như không tệ rồi, nếu sức lực của ông mạnh thêm chút nữa, có thể làm da tôi bị thương rồi.

Titan dùng tiếng Hoa Hạ, không nóng không lạnh nói.

Những lời này vừa vang lên, đám Long Nhược Tuyết nhướn mày.

U Hồn và Sindra đều cười, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

Sắc mặt Hiên Viên Thai khó coi, giống như bị người ta tát mấy cái.

Những lời này giống như đang khen ngợi ông ta, thực ra là nhục nhã ông ta thật nhiều.

- Heo da trắng, anh muốn chết à!

Không đợi Hiên Viên Thai tức giận, hai thành viên tiểu đội Bạch Hổ bên cạnh ông ta, một người cầm một thanh đao cổ dài nhỏ, một người cầm hai thanh chủy thủ hình dạng kỳ lạ, đi về phía Titan.

Trên đao cổ lóe sáng ánh sáng mờ nhạt, trên chủy thủ là huyết sắc tiên diễm, chém về phía Titan.

Nhưng hai người còn chưa đến bên cạnh Titan, âm thanh như tiếng ô tô vang lên.

- Đại nhân ra tay, con kiến nên cút sang một bên tốt hơn.

Giọng nói này còn chưa nói xong, hai người căn bản không phản ứng kịp, “rầm rầm” hai tiếng, bay về phía sau, hai bọn họ kêu lên đau đớn rồi đập vào trên vách tường trong gác chuông.

Sindra vẫn duy trì tư thế lúc trước, giống như chưa làm gì, nhưng hai người đã bay ra ngoài.

Hiên Viên Thai nhíu mày thành chữ “Hỏa”, quả đấm nắm chặt lại.

- Tôi phải giết các người!

Ông ta tức giận quát một câu, trong cơ thể phát ra âm thanh đùng đùng, thân thể lập tức cao to hơn, còn cao hơn Titan một chút, trang phục chiến đấu trên người bị vứt ra trong chớp mắt, lộ ra thân thể khắc đầy ma văn, sát khí như đao không ngừng cuồng vũ quanh ông ta.

- Ngưng!

Ông ta giơ tay nắm không trung, sát khí xung quanh vặn thành một cây đao trong tay ông ta.

Đây là thể thuật bí truyền của Hiên Viên gia ông ta, Hổ Ma Chi Thể và Thiên Sát Đao, Hổ Ma Chi Thể có thể khiến sức mạnh ông ta tăng gấp đôi, Thiên Sát Đao ngưng tụ sát khí, có thể khai kim liệt thạch.

Hai tay ông ta cầm đao, tựa như ném một tòa núi nhỏ xuống, ném về phía Titan.

Hai khí kình sắc bén xuất hiện trên đao, bầu không khí ngột ngạt theo, bụi đất, đá vụn trên mặt đất giống như trốn sang hai bên, xuất hiện một khe hở nhỏ trên mặt đất, càng ngày càng rộng.

Thanh thế cuồn cuồn khiến người ta tâm kinh đảm hàn.

Titan liếc mắt nhìn cái đao này một cái, vẫn không có quá nhiều biểu cảm như trước.

Chỉ là vừa rồi dùng một tay giờ thành hai tay, giống như phách vương cử đỉnh nắm lấy con đao.

“Keng…” Giống như có người gõ chuông, khiến màng tai người ta đau nhức.

Trên tay Titan, một tầng thạch da bị thứ gì đó nghiền nát, rơi xuống.

- Vậy mà có thể phá vỡ da của tôi, hẳn là con chó vàng ông đủ kiêu ngạo cả đời, nhưng muốn giết tôi còn kém xa.

Titan nhíu mày cười nói.

Tay anh ta dùng lực, Thiên Sát Đao của Hiên Viên Thai lập tức vỡ ra thành từng mảnh, hóa thành sát khí trong không trung.

Làm xong những chuyện này, Titan không có ý định bỏ qua cho Hiên Viên Thai.

Thân thể to lớn của anh ta khẽ động, tốc độ không chỉ không ngu ngốc vụng về, trái lại như tốc độ xe lửa.

Không để Hiên Viên Thai lấy lại tinh thần trong cơn khiếp sợ, một tấm tựa nhấc lên một đạo sóng xung kích đánh về phía thân thể to lớn của Hiên Viên Thai.

“Rầm!” Âm thanh hai chiếc xe tải va vào nhau với âm thanh xương gãy vang lên, Hiên Viên Thai như đạn được bắ n ra bay về phía sau.

Gác chuông lay động, âm thanh “rầm rầm” truyền từ trong gác chuông ra, trên vách tường xuất hiện thêm mấy cái động lớn, mãi mà không thấy Hiên Viên Thai đi ra.

Ở đây giống như chết lặng.

U Hồn giống như đã dự đoán được chuyện này, ánh mắt ngả ngớn nhìn đám Mạc Phàm.

- Các cậu là thành viên tiểu đội Thanh Long à, còn phản kháng nữa không?
 
Back
Top