Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 542


Tỉnh Giang Nam, trong đình Thang Thần Hào.

Tiểu khu này không chỉ gần sát trung tâm tài chính quốc tế tỉnh Giang Nam, bên cạnh là Phổ Giang đi ngang qua tất cả Giang Nam, vị trí địa lý rất tốt.

Điều kiện như vậy khiến biệt thự ở tiểu khu này không có mấy vạn trở lên, thậm chí trên triệu căn bản không mua được, người ở khu này đều không phải người bình thường ở tỉnh Giang Nam.

Trong một biệt thự xây theo phong cách Châu Âu, một lão giả tóc hoa râm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, râu tóc đều dựng lên, vẻ mặt tức giận.

Lão giả này không phải ai khác, đúng là Lâm Chấn Sơn cha của Lâm Thiên Bắc, ông nội của Lâm Đào.

Trước người ông ta, vẻ mặt Lâm Đào và mỹ nữ thư ký kia tái nhợt, mồ hôi đầm đìa quỳ trên đất.

- Hai người ai nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra thế này?

Lão giả trầm giọng hỏi, giống như sư tử nổi giận gầm thét, cả căn phòng như bị khí phách vô hình nhồi vào, bầu không khí lúc này hơi căng thẳng.

Tuy bọn họ chỉ là chi thứ, nhưng từ thế hệ ông ta đã dần lớn mạnh hơn.

Khi ông ta còn trẻ từng được một người đứng đầu chỉ điểm, bắt đầu tu luyện võ đạo, thực lực đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, được đẩy vào chính thống Lâm gia.

Lâm Thiên Bắc con ông ta vì có cái đầu buôn bán, được ban thưởng cái tên Lâm Thiên Bắc, cũng trở thành chính thống của Lâm gia.

Tuy Lâm Đào đang học võ, phương diện thuật pháp không có thiên phú, nhưng chỉ số thông minh hơn 150, còn cao hơn Einstein, sớm muộn gì cũng thành chính thống của Lâm gia.

Chỉ cần ba đời là chính thống, sau này bọn họ sẽ là chính thống của Lâm gia, bất luận quyền lợi, địa vị đều có thể vượt rào.

Ai biết Lâm Thiên Bắc đi một chuyến đến Đông Hải, lại bị một tiểu tử gia tộc vô danh biến thành phế nhân, tiệc rượu vào đại học có thể mượn sức nhân vật nổi tiếng ở Đông Hải cũng không hoàn thành, mặt mũi nhất mạch bọn họ lập tức bị mất hết.

- Lão gia, tiểu tử kia chỉ nói một câu, Lâm tiên sinh liền biến thành như vậy.

Nữ thư ký gợi cảm run run nói.

- Một câu có thể khiến người ta tan xương nát thịt, là như vậy sao, Đào Đào?

Lâm Chấn Sơn hỏi.

- Đúng vậy, ông nội!

Lâm Đào không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói, giống như rất sợ Lâm Chấn Sơn.

Lâm Chấn Sơn nhíu mày, vẻ mặt khó coi.

Một lời vỡ xương người ta, Tiên Thiên tông sư có thể làm được, pháp sư cấp bậc Chân Nhân cũng làm được, sao một đứa bé chưa tới 20 tuổi lại làm được?

- Hai người có nghe nói về thân phận tiểu tử này không?

- Hình như cậu ta là Mạc thần y Đông Hải, chuyện khác thì tôi không biết.

Thư ký nói chi tiết.

Nghe thấy câu này, lông mày Lâm Chấn Sơn giãn ra, trong mắt lộ ra chút khinh thường.

- Là người chữa khỏi ung thư và superSARS đúng không, chuyện này cũng không kỳ lạ, chắc là ó người bảo vệ cậu ta ở phía sau.

Nếu là người chữa được bệnh ung thư và superSARS, vậy thì có thể dễ hiểu.

Loại người này không có thực lực gì, chắc chắn là được Hoa Hạ bảo vệ.

Dù sao ung thư là bệnh nan y, superSARS là bệnh độc có tính trí mạng, nhân tài như vậy toàn bộ thế giới cũng không tìm được mấy người.

- Có người bảo vệ cậu ta, chẳng trách nói không phải cậu ta thi triển pháp thuật, mà là người khác?

Mắt Lâm Đào mở to sửng sốt nói.

Anh ta thật sự bị pháp thuật của Mạc Phàm làm sợ hãi, nếu không phải Mạc Phàm thi triển, vậy không có gì phải sợ.

- Hừ, chỉ là một tên dùng kỹ xảo giả thần giả quỷ mà thôi, một tiểu tử chưa tới 20 tuổi như cậu ta có thể nắm giữ pháp thuật chân chính được sao?

Lâm Chấn Sơn khinh miệt nói, căn bản không để Mạc Phàm vào mắt.

- Ông nội, vậy chúng ta làm sao bây giờ, nhất định không thể tha cho tên gia hỏa kia.

Lâm Đào đứng dậy, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm có bản lĩnh kinh người, dọa anh ta không dám ngẩng đầu lên.

Aibiết Mạc Phàm chỉ là một tên lừa gạt, điều này làm anh ta càng thêm phẫn nộ.

Bại bởi một thiên tài không đáng sợ, dù sao thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Nhưng anh ta đường đường là người Lâm gia, lại bị một tên lừa gạt ngược thảm như thế, vậy thì không được phép.

- Phế đi con ông, sao ông có thể tha cho cậu ta dễ dàng, ông lập tức đến Đông Hải, nếu cậu ta đồng ý sửa họ theo họ Lâm chúng ta, thành nô lệ của Lâm gia, ông sẽ tha mạng cho cậu ta, nếu không ông sẽ để cậu ta nếm thử lợi hại của Băng Sơn Chưởng.

Mạc Phàm có thể chữa trị bệnh ung thư và bệnh truyền nhiễm, nói lên y thuật của cậu ta không tệ.

Nếu tài cán sử dụng vì ông ta, ngày sau tất có trợ giúp rất lớn với nhất mạch của ông ta.

Không thể sử dụng vì ông ta, vậy thì chỉ có thể gi ết chết.

Lâm gia bọn họ, ai cũng không được nhục như thế.

Ông ta nói xong giơ một tay lên, đập mạnh xuống bàn đá cẩm thạch ở phía trước.

“Rầm rầm…”

Bàn đá cẩm thạch chấn động, mặt đất biệt thự chấn động, dưới nền đất tiếp tục chấn động, mãi mà không dứt bên tai.

Một dấu tay xuất hiện trên bàn đá cẩm thạch, mặt đất phía dưới cái bàn cũng có dấu tay như vậy, dấu tay này không ngừng rơi xuống dưới, không biết sâu bao nhiêu trong đất.

Lâm Đào mới đứng dậy, nhìn thấy một chưởng này, hai chân mềm nhũn lại quỳ trên đất.

Vậy mà một chưởng của con người kh ủng bố như thế?

Vừa hoảng sợ trong mắt anh ta chậm rãi hiện lên vui sướng.

Ông nội anh ta đều đã ra tay, xem lần này Mạc Phàm có chết không?

Cùng lúc đó, trên một nhà cao tầng ở Đông Hải, hai người một cao một thấp đứng trước gió.

- Bắt đầu đi!

Người đàn ông cao lớn nói.

- Dạ, sư phụ!

Người thấp hơn gật đầu, lấy một cái vò ra.

Khi mở vò ra, một đám muỗi tương tự trùng tử bay ra, đen kịt một vùng, bay hội tụ trên bầu trời.

Một tay người đàn ông cao lớn mở ra, một đám chân khí màu đen bay từ trong tay ông ta ra, bay về phía những trùng tử này.

Trùng tử nhìn thấy đám khí đen kia như nhìn thấy đồ ăn, cắn nuốt điên cuồng những khí đen đó, chỉ trong phút chốc khí đen bị cắn nuốt không còn.

- Đi thôi, mang Thái Âm Thần Thạch về cho ta.

Người đàn ông cao lớn vẫy vẫy tay, cười nói.

Trùng tử nghe thấy tiếng tản đi, biến mất trong gió Đông Hải.



Mạc Phàm rời khỏi chỗ Giang Thành, liền ra đình Hồ Tâm, bị chị họ và Lưu Phỉ Phỉ kéo đi dạo phố.

Không gặp tám tháng, không dễ dàng gì mới gặp một lần, hắn cũng không tiện từ chối.

Ngoài ra muốn tìm Âm Long còn cần một khoảng thời gian, bồi hai người đi dạo cũng không sao.

Nhưng lần này hắn đã cảm nhận được đáng sợ của phụ nữ đi dạo phố.

Bọn họ mới đi hơn hai tiếng, trong tay hắn có hơn hai mươi túi to, loại nào cũng có.Nếu hắn là người bình thường, chắc là mệt chết.

Vậy mà hai người còn chưa mua xong, lại kéo hắn vào một tiệm trang sức.

- Há miệng.

Lý Thi Vũ cầm một món điểm tâm ngọt, để sát môi hắn.

Mạc Phàm lắc đầu cười, há miệng nuốt điểm tâm ngọt vào.

- Thực ngoan.

Lý Thi Vũ cười nghịch ngợm.

- Đúng rồi, Tiểu Phàm, Giang tư lệnh tìm em làm gì thế?

Đường đường là tư lệnh Vân Châu, chạy tới tham gia tiệc rượu vào đại học của bọn họ, có quỷ mới tin.

- Xác nhận em học trường nào.

Mạc Phàm cười nói.

Chuyện Long Tổ, vẫn không nên nói cho chị họ tốt hơn, biết quá nhiều không tốt với chị họ.

- Hả?

Lý Thi Vũ nhướn mày, không hỏi nhiều nữa.

- Vậy Mạc đại soái ca của chúng ta chuẩn bị học trường nào.

Lưu Phỉ Phỉ đang uống nước trái cây, hỏi.

- Đại học Đông Hải.

Mạc Phàm cười nói.

- Thật vậy sao?

Thân thể Lưu Phỉ Phỉ như bị kiềm hãm, giống bị điện giật, khó mà tin hỏi.

Cô biết trong thư trúng tuyển của Mạc Phàm có một trường là đại học Đông Hải, cũng là trường kém nhất, vậy mà Mạc Phàm chọn đại học Đông Hải?

- Hai người học cùng một trường này, Phỉ Phỉ cũng học đại học Đông Hải, nhưng là khoa điện ảnh và truyền hình…

Hai mắt Lý Thi Vũ sáng lên, ái muội nói.

Trước kia cô từng nghĩ hợp tác Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ, nhưng cả ngày Mạc Phàm xuất quỷ nhập thần, bọn họ gặp nhau được vài lần, không ngờ hai người cùng học một trường đại học, lần này hay rồi.

- Vậy sau này mong Lưu đại mỹ nữ chiếu cố nhiều hơn.

Mạc Phàm cười nhạt nói, trên mặt không có một chút kinh ngạc.

Kiếp trước Lưu Phỉ Phỉ học đại học Đông Hải, hắn và Tuyết Nhi quen nhau vì Lưu Phỉ Phỉ, sao hắn không biết?

- Anh học quốc phòng ở đại học Đông Hải, nên chiếu cố người phụ nữ yếu đuối khoa điện ảnh và truyền hình như tôi mới đúng?

Lưu Phỉ Phỉ cười dịu dàng nói.

Lưu Phỉ Phỉ mới nói xong, một giọng nói chói tai truyền từ bên cạnh đến.

- Quốc phòng đại học Đông Hải, đúng là cần chiếu cố người khoa điện ảnh và truyền hình.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 543


Mạc Phàm nhìn về phía người nói, ánh mắt hắn nhìn người đàn ông đeo kính ở quầy hàng bên cạnh.

Người đàn ông này khoảng 20 tuổi, làn da trắng nõn, thân cao gần 1 mét 8, dáng người cao gầy mặc tây trang Armani, tóc bôi keo bóng loáng khiến người ta có cảm giác lòe loẹt.

Nhìn thấy người này, Mạc Phàm nheo mắt lại, lộ ra một chút hàn khí.

Hắn quen người đàn ông này, chỉ là không ngờ gặp được ở đây.

Anh ta tên là Từ Minh Huy, là sinh viên khoa điện ảnh và truyền hình của đại học Đông Hải, hơn hắn và Lưu Phỉ Phỉ một khóa.

Từ Minh Huy quen biết với Lưu Phỉ Phỉ thế nào, hắn cũng không biết.

Nhưng sau này Lưu Phỉ Phỉ ký hợp đồng với công ty là do Từ Minh Huy.

Vì quan hệ của hắn và Lưu Phỉ Phỉ không tệ, từng gặp Từ Minh Huy vài lần, hắn không có hảo cảm gì với Từ Minh Huy này.

Sau khi Lưu Phỉ Phỉ bắt đầu hơi nổi tiếng, anh ta liền ngăn cản Lưu Phỉ Phỉ tiếp xúc với những bạn bè lúc trước.

Nhất là người không giúp đỡ được con đường thành ngôi sao của Lưu Phỉ Phỉ, muốn gặp Lưu Phỉ Phỉ một lần còn khó hơn lên trời.

Có một lần Lưu Phỉ Phỉ hẹn hắn và Tiểu Tuyết đi ăn cơm, đồ ăn mới bưng lên, Từ Minh Huy đã lái xe tới tìm.

Chưa nói được mấy câu liền kéo Lưu Phỉ Phỉ ra xe, cuối cùng còn để lại một câu, nếu muốn tốt cho Lưu Phỉ Phỉ, sau này đừng liên lạc nữa.

Ví dụ như vậy chỗ nào cũng có, chuyện này khiến Lưu Phỉ Phỉ càng ngày càng ít bạn.

Sau khi Lưu Phỉ Phỉ thành danh, thậm chí có một số người bắt đầu tung tin đồn, Lưu Phỉ Phỉ nổi tiếng và chưa nổi tiếng khác nhau một trời một vực, rất cao ngạo tự đại, vân vân.

Sau đó Lưu Phỉ Phỉ không chịu tiếp nhận quy tắc ngầm của công ty bị phong sát, Từ Minh Huy lập tức hủy hợp đồng với Lưu Phỉ Phỉ.

Có thể nói, người khởi xướng khiến Lưu Phỉ Phỉ tự sát là Từ Minh Huy.

Hắn vốn tưởng rằng sau khi đến đại học Đông Hải, mới có thể nhìn thấy Từ Minh Huy, không ngờ lại gặp được ở đây.

Xem ra Từ Minh Huy và Lưu Phỉ Phỉ từng gặp ở Đông Hải.

Nhưng mặc kệ quen biết thế nào, chuyện trước kia sẽ không xảy ra lần nữa.

- Anh là?

Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, liếc mắt nhìn Từ Minh Huy một cái hỏi.

Từ Minh Huy vô cùng thân sĩ tháo kính xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười anh tuấn, một tay vươn về phía Lưu Phỉ Phỉ.

- Anh tên là Từ Minh Huy, sinh viên năm hai khoa điện ảnh và truyền hình đại học Đông Hải, là học trưởng của em.

Khi nói chuyện, trong mắt anh ta lóe lên giảo hoạt.

Anh ta để ý Lưu Phỉ Phỉ không phải một lúc, tuy chỉ nhìn vài lần, nhưng anh ta có cảm giác với tướng mạo, dáng người, khí chất của Lưu Phỉ Phỉ, chỉ cần Lưu Phỉ Phỉ tiến vào giới nghệ sĩ, không lâu sau sẽ trở thành minh tinh vạn người chú ý.

Nếu người nào ký được hợp đồng với Lưu Phỉ Phỉ, sau này sẽ kiếm được lời nhiều.

Nhưng anh ta vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp đến gần Lưu Phỉ Phỉ.

Ai biết Lưu Phỉ Phỉ lại là học muội của anh ta, đây đúng là cơ hội trời ban.

- Xin chào, em là Lưu Phỉ Phỉ.

Lưu Phỉ Phỉ nắm tay Từ Minh Huy, thản nhiên nói, bất luận là giọng điệu cách ăn nói đều rất hoàn hảo, khiến người ta không soi mói được.

- Tên rất êm tai, hai vị này là?

Bộ dạng Từ Minh Huy như rất thân quen, nhìn về phía Lý Thi Vũ và Mạc Phàm.

- Đây là Lý Thi Vũ bạn thân của em, sinh viên trường đại học Phục Sáng.

Lưu Phỉ Phỉ giới thiệu.

- Lý tiểu thư đúng là tài mạo song toàn.

Từ Minh Huy khen ngợi.

- Từ thiếu khách sáo rồi.

Lý Thi Vũ thản nhiên nói.

Trải qua chuyện của Trương Siêu, cô có chút miễn dịch với loại đàn ông miệng lưỡi trơn tru.

- Đây là em họ Thi Vũ, Mạc Phàm Mạc đại soái ca.

Lưu Phỉ Phỉ nháy mắt với Mạc Phàm, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

- Xin chào!

Từ Minh Huy nhíu mày,nhưng vẫn lộ ra tươi cười hiền lành, trong mắt anh ta thì tràn đầy khinh thường.

Chỉ là sinh viên đại học quốc phòng Đông Hải mà thôi, chẳng là gì ở Hoa Hạ.

Sau khi tốt nghiệp có quan hệ thì được phân đến thành phố giàu có và đông đúc, không có quan hệ bối cảnh thì chỉ có thể sung quân đến biên cương, không chỉ vất vả và nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào, muốn bò lên trên, không khác gì ốc sên leo cây, có rất nhiều người cả đời đều sống quãng đời còn lại ở biên cương.

Còn bộ dạng đẹp trai, với diện mạo này của Mạc Phàm, ngay cả anh ta cũng không bằng, chẳng là gì ở đại học Đông Hải.

- Không còn tay để bắt rồi.

Mạc Phàm giơ đồ trong tay lên, lạnh nhạt nói.

- Hô hô, không sao.

Từ Minh Huy nhíu mày, cười to thu tay lại.

Nếu không phải nể mặt Lưu Phỉ Phỉ, anh ta căn bản không để ý tới Mạc Phàm.

- Hình như vừa rồi mọi người đang nói chuyện đại học?

Từ Minh Huy dời đề tài nói.

- Đúng vậy, học trưởng có gì chỉ giáo không?

Lưu Phỉ Phỉ cười nói.

Bọn họ thành thục hơn người bình thường một chút, nhưng dù sao vẫn là học sinh trung học mới vào đại học, còn ôm chờ mong với cuộc sống đại học.

- Đương nhiên có thể.Trong mắt Từ Minh Huy hiện lên vẻ đắc ý, nhìn lướt qua Mạc Phàm với thâm ý khác.

- Đối với quốc phòng chuyên nghiệp mà nói, quốc chuyên nghiệp là lưu manh chuyên nghiệp trường chúng ta, mười sinh viên quốc phòng đều là mười tên lưu manh.

- Không thể nào?

Lưu Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười nói.

- Đợi mọi người đến trường thì biết, tỉ lệ nam nữ quốc phòng hàng năm là 10:0, vận khí năm nào tốt một chút, có khả năng có một hai người, trên cơ bản đều bị học trưởng và người nhanh tay cướp đi, còn lại chỉ có thể tự lực cánh sinh, cho nên Tiểu Phàm đến trường, nhất định phải nhanh tay đó.

Từ Minh Huy nhìn Mạc Phàm cười nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, không quan tâm lắm.

- Vậy khoa điện ảnh và truyền hình chúng ta thì sao?

Lưu Phỉ Phỉ hỏi.

- Khoa điện ảnh và truyền hình chúng ta mỹ nữ như mây, tỉ lệ nam nữ là 3:7, là khoa được chào đón nhất ở trường chúng ta, nhưng khi khai giảng báo tên phải nhớ kỹ, phải phòng cháy phòng trộm phòng người ngoài, một khi bị nam sinh khoa khác cướp đi, con đường ngôi sao sau này không dễ đi rồi.

Từ Minh Huy cảnh cáo.

Con đường ngôi sao vốn không dễ đi, hàng năm có không biết bao nhiêu người tiến vào giới giải trí, nhưng cuối cùng chỉ có vài người ít ỏi thành danh, nếu những người khác không đổi nghề, thì vùng vẫy dữ dội, cả đời không có tiền đồ lớn gì.

Nếu sớm bị một số người không có tác dụng với con đường ngôi sao bắt lấy tâm, con đường ngôi sao càng không dài.

Hiện giờ có không biết bao nhiêu đại minh tinh, rõ ràng đã kết hôn còn nói mình độc thân, rõ ràng ly hôn rồi còn biểu hiện vô cùng ân ái, con đường ngôi sao khó khăn bao nhiêu đều thấy rõ.

“A…!” Lưu Phỉ Phỉ gật đầu chuyện hiểu chuyện không, đôi mắt nhìn về phía Mạc Phàm đầy ái muội.

- Mạc đại soái ca phải cố lên đó… Nếu không chỉ có thể tự lực cánh sinh.

- Vậy sau này mong Lưu đại mỹ nữ chiếu cố nhiều hơn.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ nói.

Từ Minh Huy nhíu mày, trong mắt anh ta lộ ra chút ghen tị, nhưng biến mất rất nhanh.

- Mọi người muốn mua trang sức sao, tôi biết một chỗ bán trang sức mọi người sẽ thích, người bình thường căn bản không vào được, hay là tôi dẫn mọi người đến đó?

Từ Minh Huy cười nói.

Không dễ dàng gì mới bắt chuyện được với Lưu Phỉ Phỉ, sao có thể dễ dàng bỏ qua.

- Thi Vũ, chúng ta đi xem với học trưởng nhé?

Lưu Phỉ Phỉ do dự, cười hỏi.

- Cũng được.

Lý Thi Vũ nhìn lướt qua trang sức trong cửa hàng, quả thật không có cái nào bọn họ thích, liền gật đầu.

Mạc Phàm nhíu mày, cũng không phát biểu ý kiến.

- Nhìn xem trong hồ lô của Từ Minh Huy này là thứ gì?

- Đi thôi, xe của anh ở bên ngoài.

Từ Minh Huy cầm một chiếc chìa khóa xe Porsche, lắc lắc.

Bốn người rời khỏi cửa hàng trang sức, ngồi lên xe Porsche của Từ Minh Huy rời đi.

Nửa tiếng sau, xe đứng trước cửa một hội chợ triển lãm ở thành phố Đông Hải.

- Đến rồi, chúng ta xuống xe đi?

Từ Minh Huy ra khỏi xe.

- Ở đây có cửa hàng trang sức sao?

Lưu Phỉ Phỉ và Lý Thi Vũ nhíu mày, hỏi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 544


Cô và Lý Thi Vũ đều là người thành phố Đông Hải, biết rất rõ về thành phố Đông Hải, nhất là tiệm trang sức.

Theo các cô biết, nơi này là nơi diễn ra hội triển lãm, bình thường triển lãm xe, sách, anime đều tổ chức ở đây.

- Mọi người không biết cũng không kỳ lạ, hôm nay La gia Giang Nam mở hội triển lãm ở nơi này, người được mời đều là quan lại quyền quý ở thành phố Đông Hải, người bình thường căn bản không biết hội triển lãm này.

Từ Minh Huy nheo mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, cười đắc ý nói.

Anh ta tưởng rằng ba người là đệ tử hào môn, hay là đệ tử thế gia, xem ra chỉ là người bình thường ở thành phố Đông Hải, như vậy càng dễ làm rồi.

- La gia Giang Nam, là La gia Thạch Đầu Ký sao?

Lý Thi Vũ khẽ nâng mí mắt, kinh ngạc nói.

Đa số phụ nữ đều hiểu biết về đồ trang sức, mỹ phẩm, quần áo, Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ cũng như vậy.

Trong phòng ngủ bọn họ, đều chứa đầy mấy thùng tạp chí liên quan đến trang sức.

La gia Giang Nam này là cửa hàng trang sức nổi tiếng trăm năm ở Hoa Hạ, hiện giờ công ty đã đưa ra thị trưởng, có tài sản trên trăm triệu, có thể nói là đầu rồng trong giới trang sức Hoa Hạ.

Trước đây các vật phẩm trang sức La gia tạo ra đều dành cho hoàng đế, phi tử, trên cơ bản những sản phẩm La gia tạo ra đều là tinh phẩm.

Không chỉ phu nhân trong nước tranh giành trang sức La gia, danh viện nước ngoài đến Hoa Hạ, cũng khen không dứt miệng, không tiếc dùng số tiền lớn tranh mua.

- Lý tiểu thư nói không sai, là La gia kia.

Từ Minh Huy nhếch miệng nói.

- Chẳng trách chúng em không biết.

Lưu Phỉ Phỉ hiểu ra.

La gia Thạch Đầu Ký chỉ có cửa hàng ở Giang Nam, thủ đô và Nam Châu, phần lớn thời gian đều tiêu thụ theo hình thức hội triển lãm lưu động.

Thời gian và địa điểm hội triển lãm đều bí mật, chỉ có người mời mới biết được, dù sao không phải ai cũng mua được đồ trang sức của La gia, một chiếc vòng đã phải trăm vạn.

Để một số người không mua nổi tới, chỉ làm hạ thấp chất lượng hội triển lãm.

- Nghe khẩu âm của Từ thiếu hẳn là người Giang Nam, không phải là người Từ gia Giang Nam đấy chứ?

Lý Thi Vũ suy nghĩ một lát nói.

Nơi này có hội triển lãm của La gia, người Đông Hải bọn họ lại không biết, Từ Minh Huy lại như ngựa quen đường cũ, chắc chắn thân phận không tầm thường.

- Lý tiểu thư đúng là kiến thức rộng rãi, vậy mà biết Từ gia nhỏ bé như chúng tôi.

Từ Minh Huy nhướn mày, khiêm tốn nói, nhưng trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Từ gia bọn họ làm buôn bán châu báu, thực lực kém hơn La gia.

Nhưng trong nghề cũng coi như có chút danh tiếng, không phải nơi nhỏ như Đông Hải có thể so được.

Hội triển lãm lần này là La gia và nhiều gia tộc khác tổ chức, Từ gia bọn họ là một trong số đó, tất nhiên anh ta biết.

- Từ gia Giang Nam?

Mạc Phàm lộ ra chút bất ngờ.

Kiếp trước hắn chỉ biết Từ Minh Huy mở một công ty điện ảnh và truyền hình, ký hợp đồng với không ít minh tinh, không ngờ anh ta còn là người Từ gia Giang Nam.

Nhưng nghĩ một lát hắn thoải mái hơn.

Nếu không có người chống lưng, anh ta là sinh viên đại học Đông Hải, sao có thể mở được công ty?

- Chúng ta vào thôi.

Từ Minh Huy cười khẽ, dẫn ba người vào bên trong.

Bọn họ còn chưa đi được vài bước, liền thấy một số người mẫu dáng người rất nóng bỏng, ăn mặc thiếu vải bước từ trong một chiếc xe khác ra, đi vào trong hội triển lãm, dáng người mỗi người đều nóng bỏng gợi cảm.

- Đúng rồi, trong hội triển lãm lần này ngoại trừ có rất nhiều vật phẩm trang sức tinh xảo ra, còn mời không ít người mẫu, nếu Tiểu Phàm có hứng thú với ai đó, có thể nói cho tôi biết, đừng khách sáo với tôi, sau này chúng ta là bạn học mà.

Từ Minh Huy liếc mắt ra hiệu với Mạc Phàm, ra vẻ hào phóng nói.

Trang sức bình thường đều đặt trên quầy hàng, nhưng vật phẩm trang sức của La gia vì biểu lộ hiệu quả, đều do người mẫu đeo lên người.

Rất nhiều phú hào sau khi mua vật phẩm trang sức, buổi tối sẽ dẫn luôn người mẫu về nhà, những chuyện này đều coi như không thấy gì.

Chính anh ta cũng định hai người, buổi tối chuẩn bị tìm chỗ phong hoa tuyết nguyệt một phen.

Còn Mạc Phàm, nếu không phải vì mượn sức Lưu Phỉ Phỉ, anh ta còn lâu mới để ý tới Mạc Phàm.

- Không cần!

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Từ Minh Huy nhíu mày, ngủ một tối với người mẫu ở đây, không có mười vạn đừng nghĩ ngủ được, vậy mà tiểu tử này không động tâm.

- Được rồi, lát nữa cậu nhìn trúng ai thì nói cho tôi biết.

Anh ta cũng không tức giận, xoay người đi vào bên trong.

Ba bọn họ định đi vào, lại bị bảo vệ ở cửa ngăn lại.

- Đứng lại, nơi này là hội triển lãm tư nhân, không có thiệp mời không thể đi vào.

Mạc Phàm vừa bị ngăn lại, bên trong hội triển lãm, không ít người đang chọn mua trang sức lập tức nhìn lại, cả đám người lộ ra khinh thường, trong mắt hiện lên ưu việt tài trí hơn người.

- Chúng tôi đi theo Từ thiếu.

Lưu Phỉ Phỉ giải thích.

- Lời này phải Từ thiếu mở miệng mới được.Bảo vệ ở cửa lạnh lùng nói.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hắn hiện lên sắc lạnh, không đợi hắn mở miệng.

- Các người không nghe thấy sao, bọn họ đi theo tôi.

Từ Minh Huy xoay người, giả bộ hơi giận dữ, nhưng trong đáy mắt là vẻ đắc ý.

- Không dám, mời các vị vào.

Sắc mặt hai bảo vệ ở cửa thay đổi, không dám tức giận, vội vàng nhường đường.

Sau khi đi vào hội triển lãm, Mạc Phàm không nói gì, chỉ là một số vật phẩm trang sức bình thường mà thôi, hắn từng thấy các loại vật phẩm trang sức pháp khí ở Tu Chân giới, nên nhìn thấy những trang sức kia căn bản không có cảm giác gì, nhưng Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ lại bị cục diện ở hội triển lãm làm khiếp sợ.

Trong hội triển lãm này tụ tập rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở thành phố Đông Hải và gần nội thành, vậy mà còn nhìn thấy không ít minh tinh trên TV, mỗi người đều mặc trang phục giá trị xa xỉ, toàn thân biểu lộ khí chất phi phàm.

- Một đám hạ nhân chỉ làm việc theo quy củ, mọi người đừng lấy làm phiền lòng.

Từ Minh Huy giải thích, trên mặt không có một chút áy náy.

- Không sao, cảm ơn Từ thiếu mang chúng tôi tiến vào.

Lưu Phỉ Phỉ cười khách sáo nói.

- Mọi người cứ xem trước đi, nếu thích thứ nào thì báo tên tôi, có thể được giảm giá chút, tôi đi gặp bạn, lát nữa sẽ tìm mọi người.

Từ Minh Huy cười rời đi.

Từ Minh Huy vừa đi, Lưu Phỉ Phỉ và Lý Thi Vũ lập tức có chút mất tự nhiên.

Trước đây xem đồ La gia, phần lớn là trên tạp chí hay TV, tới hội triển lãm của La gia, khiến bọn họ khó tránh khỏi sẽ như vậy.

- Chúng ta qua bên đó xem đi.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, nhìn lướt qua hội triển lãm.

- Qua bên kia đi?

Mấy thứ bên ngoài đều là phàm phẩm, chỉ có bên kia có một ít linh khí dao động, hẳn là đồ tốt.

Ba người vừa đến bên này, Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ lập tức bị vòng cổ, vòng tay, khuyên tai trên người người mẫu hấp dẫn.

- Cái này thật đẹp.

- Hình như cái này là Quan Chi Lâm Đồng Khoản.

Hai đại mỹ nữ như Già Lưu vào thăm nhà đại quan viên.

Lúc này một người đàn ông trung niên dẫn theo hai vệ sĩ, một tay cho vào trong túi, một tay lắc ly rượu vang đi tới, lộ ra tươi cười tự cho là tuấn tú, đứng trước người Lưu Phỉ Phỉ.

- Vị tiểu thư này, tôi tên là Lưu Kiếm Phong, đây là danh thiếp của tôi, không biết có may mắn được làm quen hay không?

Lưu Kiếm Phong nói xong lấy một tấm danh thiếp mạ vàng ra, đưa cho Lưu Phỉ Phỉ, trên mặt tràn đầy vẻ đùa giỡn.

Theo ý ông ta, phụ nữ tới tham gia hội triển lãm nếu không phải phu nhân tới xem trang sức, đó là kỹ nữ mượn tham gia hội triển lãm quyến rũ phú hào, hơn phân nửa Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ là loại này.

- Không cần, cảm ơn.

Sắc mặt Lưu Phỉ Phỉ thay đổi, nói.

- Thực sự không cần sao, tôi đang cần thư ký, tiền lương 10 vạn, thế nào?

Lưu Kiếm Phong chưa từ bỏ ý định nói.

Hai tiểu cô nương này nhìn thế nào cũng chưa tới 20 tuổi, tiền lương 10 vạn đủ hấp dẫn bọn họ.

Nhiều tiền như thế, đến đại học Giang Nam ít nhất bao nuôi được vài người.

Lưu Kiếm Phong nói xong cầm danh thiếp muốn nhét vào bộ ng ực cao ngất của Lưu Phỉ Phỉ.

Không đợi tay ông ta động vào Lưu Phỉ Phỉ, một giọng nói lạnh như băng truyền đến.

- Lập tức rời đi, ông còn có thể sống sót!
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 545


Mạc Phàm vừa nói những lời này, hội triển lãm yên tĩnh lại, bầu không khí tao nhã bị phá vỡ, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía đám Mạc Phàm.

“Ha ha!” Phần lớn mọi người đều cười.

- Khẩu khí của tiểu tử này đúng là không nhỏ.

- Người trẻ tuổi thôi mà, rất bình thường.

Có người nói.

Mạc Phàm nhìn khoảng gần 20 tuổi, đúng là lúc huyết khí phương cương, nhìn thấy bạn gái mình bị người ta đùa giỡn, khó tránh khỏi khí huyết lên não, cho nên khi nói chuyện không dùng đầu.

- Chỉ sợ tiểu tử này sắp gặp tai họa rồi.

Một ông chủ có vẻ phúc hậu nói như đang xem trò hay.

Quả thật nhân phẩm của Lưu Kiếm Phong này không tốt, nhưng gia thế của ông ta vô cùng cường đại.

Ông ta là tổng giám đốc của tập đoàn Thánh Đại ở Giang Nam, sản nghiệp có đủ về ruộng đất, thực phẩm, điện ảnh và truyền hình, chữa bệnh, tài sản hơn mấy trăm triệu, là nhân vật nổi tiếng trên bảng Forbes.

Ở đây có rất nhiều người không thể trêu chọc Lưu Kiếm Phong, càng không nói đến đứa bé như Mạc Phàm.

Lưu Kiếm Phong nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm, trên mặt lập tức hiện lên không vui.

Một tên nhóc không chỉ ngăn cản ông ta tán gái, còn dám nói chuyện với ông ta như vậy, đúng là không biết trời cao đất rộng.

- Tiểu tử, cậu biết tôi là ai không?

Vẻ mặt Lưu Kiếm Phong lạnh lùng, cao giọng nói.

- Ông thử nói xem ông là ai?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

“Ha ha!” Có không ít người nở nụ cười.

Lưu Kiếm Phong cũng lắc đầu cười, đúng là dạo này có không ít người không có đầu óc, không biết ông ta là ai mà dám nói chuyện với ông ta như thế.

- Vậy cậu nhìn kỹ đi.

Lưu Kiếm Phong cầm tấm danh thiếp định đặt ở ngực Lưu Phỉ Phỉ, đưa đến trước mặt ba người.

Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tập đoàn Thánh Đại không kém Lâm gia bao nhiêu, có một số sản nghiệp còn đáng sợ hơn Lâm gia.

Người này lại là tổng giám đốc tập đoàn Thánh Đại.

Vẻ lo lắng xuất hiện trong mắt bọn họ.

Trái lại bọn họ không sợ bị bắt nạt, chỉ là Mạc Phàm đắc tội nhiều người như thế, chỉ sợ bọn họ đến Giang Nam học, có không ít phiền phức.

Mạc Phàm nhìn lướt qua danh thiếp, nhìn thấy bốn chữ “tập đoàn Thánh Đại”, mắt hắn nheo lại, ánh mắt lạnh lùng như lợi kiếm hàn băng.

- Hôm nay đúng là khéo thật!

Mạc Phàm cười nói.

Không chỉ gặp được Từ Minh Huy, còn gặp được Lưu Kiếm Phong.

Lưu Kiếm Phong này là người kiếp trước muốn dùng quy tắc ngầm với Lưu Phỉ Phỉ, cuối cùng khiến Lưu Phỉ Phỉ tự sát.

Kiếp trước hắn chưa từng gặp Lưu Kiếm Phong, chỉ nghe mẹ Lưu Phỉ Phỉ nói, người muốn dùng quy tắc ngầm với Lưu Phỉ Phỉ là Lưu Kiếm Phong ông chủ tập đoàn Thánh Đại.

Khi hắn nghe thấy tên Lưu Kiếm Phong, liền có chút hoài nghi, không ngờ chính là ông ta.

Hắn vốn tưởng rằng phải đợi tới tỉnh Giang Nam, mới giúp Lưu Phỉ Phỉ giải quyết nỗi lo về sau, dù sao Lưu Phỉ Phỉ cũng là một trong những bạn tốt của hắn.

Xem ra không cần chờ lâu như vậy.

- Thôi, ông đừng nên rời đi, ông đi chết tốt hơn.

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên sát ý, nói.

- Cái gì, tôi đi chết?

Lưu Kiếm Phong không giận trái lại còn cười.

Mạc Phàm là người đầu tiên ông ta gặp, biết được thân phận của ông ta còn dám nói chuyện với ông ta như thế.

Trước đây người ông ta gặp biết thân phận ông ta, nếu không phải sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thì chủ động dâng phụ nữ.

Lúc trước ông ta còn gặp một tiểu tử càng sợ hơn, thậm chí tự mình c ởi quần áo bạn gái, sau đó đưa cho ông ta chơi.

- Tiểu tử, có phải cậu điên rồi không?

Lưu Kiếm Phong cười mỉa nói.

“Ha ha!” Mạc Phàm lắc đầu, cười lạnh lùng.

Không đợi hắn ra tay, Từ Minh Huy đi tới, anh ta nhìn thấy Lưu Kiếm Phong, vẻ mặt lập tức nịnh nọt.

- Chú Lưu, chuyện này là sao thế, ba người này là bạn cháu, có phải bọn họ mạo phạm chú rồi không?

Lưu Kiếm Phong thấy Từ Minh Huy, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, cười khinh thường.

- Tiểu Huy, người bạn này của cháu không đơn giản đâu, chú chỉ muốn làm quen với vị mỹ nữ này, vậy mà cậu ta mở miệng muốn giết chú.

- Giết chú?

Từ Minh Huy nhướn mày, cười nói:

ề ể ể- Điều này làm sao có thể, đứa bé mà, sao có thể tin được, bọn họ còn chưa học đại học đâu.

- Nếu là bạn cháu, chú sẽ cho cháu mặt mũi, cháu xem rồi làm đi.

Lưu Kiếm Phong híp mắt nói, giống như ông ta rất thân với Từ Minh Huy.

- Cảm ơn chú Lưu.

Từ Minh Huy cười đắc ý, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Tiểu Phàm, cậu có biết thân phận của chú Lưu không, vậy mà dám nói chuyện với chú ấy như thế, chỉ cần chú ấy dùng một ngón tay cũng có thể đè chết cậu, tôi dẫn các cậu vào, không phải để các cậu đắc tội người khác.

Từ Minh Huy hơi tức giận quát lớn, giống như đang răn dạy một cấp dưới.

Anh ta nói xong dời mắt nhìn Lưu Kiếm Phong, lại biến trở về bộ dạng tiểu nhân.

- Chú Lưu, Tiểu Phàm còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu sẽ bảo cậu ta xin lỗi chú, buổi tối cháu cùng Phỉ Phỉ và Thi Vũ mời chú bữa cơm, chuyện này cứ thế thôi, chú xem như vậy được chưa?

- Có thể, nhưng tiểu tử này phải quỳ xuống xin lỗi mới được.

Lưu Kiếm Phong híp mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.

- Quỳ xuống? Chú Lưu, hay là bỏ chuyện quỳ đi, cậu ấy là bạn cháu.

Từ Minh Huy giả bộ khó xử, trong mắt là đắc ý.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.

- Hai người diễn xong chưa?

Mắt Từ Minh Huy mở to, giống như bị giẫm phải đuôi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ.

- Mạc Phàm, cậu có ý gì?

- Cần tôi lặp lại lần nữa sao?

Mạc Phàm hỏi.

Bọn họ được Từ Minh Huy mang vào mới vài phút, Lưu Kiếm Phong liền tới tìm.

Sau đó Từ Minh Huy xuất hiện làm người hòa giải, bộ dạng giống như có quan hệ không bình thường với Lưu Kiếm Phong.

Chị họ và Lưu Phỉ Phỉ không nhìn ra, anh ta nghĩ hắn không nhìn ra sao?

- Chuyện gì thế này?

Lý Thi Vũ cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Hai người bọn họ cùng phe.

Mạc Phàm nói.

- Cái gì?

Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Từ Minh Huy lập tức thay đổi.

Sắc mặt Từ Minh Huy khó coi, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Lưu Kiếm Phong cũng nhíu mày, lộ ra vẻ bất ngờ.

- Các người đã hoài nghi tôi như vậy, chuyện này các người tự mình nhìn mà làm đi, tôi mặc kệ.

Từ Minh Huy thở hổn hển lùi sang một bên, trên mặt như bị tát mấy cái.

Vở kịch anh ta an bài tỉ mỉ, ngay cả Lưu Kiếm Phong cũng mời đến rồi, lại bị một đứa bé ít tuổi hơn anh ta vạch trần.

Nhưng sắc mặt anh ta nhanh chóng khôi phục như thường.

Bị vạch trần thì vạch trần đi, dù sao kết quả đều như nhau.

- Nếu cậu ta không chịu quỳ, vậy đánh cậu ta quỳ trước, xem xương cốt cậu ta cứng hay miệng cứng hơn.

Lưu Kiếm Phong khoát tay với hai người phía sau.

Hai đại hán không do dự đi đến chỗ Mạc Phàm, tiếng răng rắc phát ra từ người bọn họ.

Sắc mặt không ít người thay đổi.

Chuyện Lưu Kiếm Phong thích tán gái rất nổi tiếng, mỗi quán bar ở tỉnh Giang Nam đều có bóng dáng ông ta, ông ta có danh xưng là vương tử quán bar, thậm chí ông ta còn mở mấy quán bar, cung cấp cho mình hưởng lạc.

Những phụ nữ bị Lưu Kiếm Phong nhìn trúng, gần như không thể chạy thoát.

Còn người đắc tội Lưu Kiếm Phong, chưa có ai có kết cục tốt.

Lúc trước Lưu Kiếm Phong nhìn trúng bạn gái một quân nhân xuất ngũ, còn chưa trêu chọc được đã bị quân nhân kia đá bay, ngay cả đàn em của ông ta cũng bị quân nhân xuất ngũ kia đánh ngã.

Kết quả chưa đến vài ngày, quân nhân kia đã chết, toàn thân như bị lăng trì.

Trái lại bạn gái của anh ta không có chuyện gì, chỉ trở thành công chúa trong quán bar của ông ta.

Cảnh sát điều tra rất lâu mà không tra đến Lưu Kiếm Phong, theo như người bên cạnh Lưu Kiếm Phong nói, Lưu Kiếm Phong dùng 500 vạn hạ lệnh tru sát ở Hắc Thị.

- Ba đứa bé này gặp xui xẻo rồi.

- Ai nói không phải chứ?

Có người không đành lòng nhìn, quay đầu sang một bên.

Nhưng mà ngay sau đó, tiếng kinh hô truyền đến.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 546


- Tiểu tử, tự cậu quỳ hay là chúng tôi giúp cậu quỳ?

Một đại hán trong đó cười khinh miệt nói.

Hai bọn họ đều là cận vệ của Lưu Kiếm Phong, giúp Lưu Kiếm Phong thu thập người ngăn cản ông ta tán gái không ít lần.

Cho đến bây giờ, còn chưa có ai không quỳ dưới tay bọn họ?

- Các người thích quỳ như vậy, vậy các người quỳ đi.

Bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, không đợi hai người kia đến bên cạnh hắn, hắn đã đến trước người hai người, không để hai người phản ứng kịp, hai tay hắn khẽ vỗ lên bả vai hai người.

“Răng rắc!” Tiếng xương cốt gãy vang lên.

“A!” Tiếng kêu như giết heo truyền ra.

Xương phía dưới đầu gối hai người bị nghiền nát, thay vì nói quỳ, chẳng bằng nói đứng trên mặt đất, chẳng qua lùn đi rất nhiều.

Hai tiếng thét chói tai náo loạn xung quanh.

… -

Tiểu tử này là ai, sao lợi hại như vậy?

Rõ ràng Mạc Phàm chỉ vỗ vai hai người, giống như vỗ nhẹ chào hỏi khi gặp người quen.

Kết quả bả vai hai người không sao, dưới đầu gối thì vỡ nát.

- Tiểu tử này không phải người thường, cậu ta là võ giả, còn không phải võ giả bình thường.

Có người nhỏ giọng nói.

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt ngườixem náo nhiệt thay đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm vô cùng khác thường.

Mắt Từ Minh Huy mở to, miệng há to, lùi về phía sau theo bản năng.

Sắc mặt Lưu Kiếm Phong càng khó coi hơn, ông ta biết rõ thực lực của hai người kia nhất.

Hai người này một người là cao thủ Thái Quyền, một người là lính đánh thuê, hai người đều là cao thủ Nội Kình, trăm người bình thường đều không phải đối thủ của bọn họ.

Có một lần ông ta đi tán một mỹ phụ, chồng mỹ phụ kia là Tiểu Địa Đầu Xà vùng ngoại thành Giang Nam, có trên trăm thuộc hạ.

Ông ta đang chơi đùa vui vẻ với mỹ phụ kia, Địa Đầu Xà này dẫn người cầm dao búa bao vây bọn họ.

Lúc ấy ông ta sợ tới mức còn chưa kịp mặc quần áo, muốn nhảy cửa sổ.

Kết quả trăm người cầm binh khí bị hai người kia đánh bại.

Ông ta trói Địa Đầu Xà kia lại, chơi mỹ phụ sảng khoái trước mặt Địa Đầu Xà kia.

Hai người này lợi hại như vậy, lại không chịu được một chưởng của tiểu tử kia?

Nhìn hai người không ngừng lăn lộn trên đất, hai chân ông ta như nhũn ra.

- Các người còn cần tôi quỳ xuống xin lỗi không?

Mạc Phàm đi về phía hai người, hỏi.

- Cậu…

Thân thể Lưu Kiếm Phong run rẩy, trong mắt đều là hoảng sợ.

Nếu tiểu tử này vỗ ông ta một cái, chắc chắn ông ta xong đời.

Chỉ do dự một lát, một chữ “không” sắp nói ra miệng, ông ta nhìn thấy một đám người đi từ xa tới, bỗng nhiên vẻ mặt hung dữ.

- Cậu không nói xin lỗi tôi, cho dù nơi này là Đông Hải, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn.

Ông ta vừa mới nói xong, một người đàn ông mặc trang phục luyện võ, dẫn theo một đám bảo vệ vội vàng đi tới.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

La Phong người đàn ông đứng đầu nhíu mày hỏi.

Anh ta là người quản lý hội triển lãm La gia lần này, nghe nói có người gây chuyện nên lập tức dẫn người tới.

ể ấ ấ ềNgười ở đây không phú thì quý, không thể xuất hiện vấn đề an toàn.

Nếu xuất hiện một chút vấn đề, không chỉ danh dự La gia sẽ đi xuống, cũng sẽ mang đến phiền phức không nhỏ cho bọn họ.

Nhìn thấy La Phong, lúc này sắc mặt Lưu Kiếm Phong mới dịu đi chút.

- La Phong, cuối cùng cậu cũng tới rồi, sao hội triển lãm của các cậu lại như vậy, lại cho người nguy hiểm như thế vào đây, nếu các cậu đến muộn thêm chút nữa, phải nhặt xác tôi rồi, các cậu có chịu trách nhiệm được không?

- Lưu tổng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

La Phong nhíu mày hỏi.

- Các cậu không thấy sao, thuộc hạ của tôi bị tiểu tử này phế đi rồi.

Lưu Kiếm Phong vênh mặt hất hàm sai khiến nói.

La Phong nhìn thoáng qua hai người trên đất, lại nhìn Mạc Phàm lạnh lùng đứng bên cạnh, sắc mặt hơi khó coi.

Xương đùi hai người bị vỡ nát, những nơi khác không tổn hao gì, muốn làm được như vậy, ít nhất cần hai điểm.

Thứ nhất, lực khống chế cường đại, thứ hai, tông sư nội khí ngoại phóng.

Hai điểm này thiếu đi điểm nào, đều khó có khả năng làm được bước này.

- Xin hỏi các hạ là ai, không biết vì sao lại ra tay với thuộc hạ của Lưu tổng?

La Phong ôm quyền hỏi.

- Tôi làm gì, không cần phải giải thích với anh đúng không?

Mạc Phàm khẽ nhướn mày, hỏi.

Giọng điệu bá đạo, làm hô hấp không ít người bị kiềm hãm.

- Tiểu tử này quá bá đạo rồi.

Một người đàn ông đeo kính nói.

Hôm nay để lại mặt mũi, ngày sau dễ nói chuyện hơn.

Cho dù Mạc Phàm rất lợi hại, sau này rơi vào tay ai còn chưa biết đâu.

Cho nên trong giới quý tộc, không phải vạn bất đắc dĩ, bình thường sẽ không vạch mặt.

- Rốt cuộc tiểu tử này là ai, chẳng lẽ cậu ta không biết La Phong cao thủ La gia sao?

La Phong là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ La gia Giang Nam, cao thủ võ đạo cảnh giới Tiên Thiên.

Hội triển lãm bình thường của La gia đều do anh ta chủ trì, chưa từng xảy ra một vấn đề gì.

Đừng nhìn La Phong hào hoa phong nhã, một khi ra tay cũng vô cùng dọa người.

Lúc trước có một đám người là 108 đạo tặc mơ ước bảo bối ở hội triển lãm La gia, thừa dịp La Phong không có ở hội triển lãm La gia cướp hết sạch, còn giết mấy khách nhân.

Lúc ấy La Phong chỉ có 18 tuổi, một mình anh ta lẻn vào cứ điểm của 108 đạo tặc, 108 người bị anh ta giết sạch.

Mấy năm nay La Phong chưa từng ra tay, nhưng thực lực chỉ tăng không giảm.

Nghe nói ngay cả Lâm Thiên Nam cũng khen ngợi La Phong.

- Nếu các hạ không xin lỗi, vậy mời các hạ rời khỏi nơi này, nơi này không chào đón cậu.

Sắc mặt La Phong khó coi, hơi tức giận nói.

- Mỗi một nơi ở thành phố Đông Hải này, tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không ai có tư cách đuổi tôi đi, La gia các anh càng không có.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Cậu sao?

La Phong nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc lạnh.

- La Phong đừng nói lời vô nghĩa với cậu ta nữa, tiểu tử này dám gây chuyện ở hội triển lãm La gia các cậu, đánh nát chân cậu ta là được, cậu khách sáo với cậu ta như thế, sẽ khiến người ta nghĩ La gia các cậu dễ bắt nạt.

Lưu Kiếm Phong thúc giục.

Ông ta từng nghe nói về thực lực của La Phong, mạnh hơn hai vệ sĩ phế vật của ông ta nhiều lắm.

Chỉ cần La Phong vừa ra tay, tiểu tử này có thể tạo nên gợn sóng gì?

- La thiếu, nếu anh không giải quyết tiểu tử này, sẽ khiến người ta nghĩ rằng hội triển lãm không an toàn, người tham dự hội triển lãm sẽ ít đi đó.

Từ Minh Huy nói theo.

Tiểu tử này lợi hại như thế, vậy thì không thể giữ lại, giữ lại sau này mạng nhỏ của anh ta không bảo vệ được, vẫn nên mượn tay La gia gi ết chết tốt hơn, so với Lưu Phỉ Phỉ, mạng anh ta quan trọng hơn.

La Phong do dự một lát, nheo mắt lại.

- Nếu các hạ kiêu ngạo như vậy, không bằng thế này, nếu cậu có thể đỡ được ba chiêu của La mỗ, cậu muốn làm gì ở hội triển lãm thì làm thế đó, La mỗ sẽ không can thiệp, nhưng nếu cậu không đỡ được, vậy mời các hạ rời khỏi nơi này, thế nào?

Chuyện cho tới bây giờ, nếu thật sự không bộc lộ tài năng, sẽ khiến người ta cảm thấy La gia bọn họ dễ bắt nạt thật.

La Phong mới mở miệng, mắt không ít người sáng lên, lộ vẻ chờ mong.

- Hôm nay đúng là không phí công đến triển lãm.

Nhất là Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy, khóe miệng hai người nhếch lên, cười đắc ý.

Bọn họ đang lo lắng La Phong sẽ từ chối, ai biết La Phong đồng ý, lần này có trò hay để xem rồi.

Đợi La Phong diệt tiểu tử này, hai cô bé còn lại, ha ha…

- Thế nào?

La Phong hỏi lại.

- Không có hứng thú!

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Hửm?

Mọi người lộ vẻ thất vọng.

Bọn họ tưởng rằng có thể nhìn thấy cao thủ so chiêu, kết quả tiểu tử hùng hổ này sợ rồi, bọn họ nghĩ Mạc Phàm lợi hại lắm cơ.

- Tiểu tử, không phải vừa rồi cậu rất hung hãn sao, sao lại sợ rồi?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 547


- Cái gì, tôi không nghe lầm đấy chứ?

Có người khó có thể tin nói, cho rằng mình nghe lầm rồi.

La Phong nổi tiếng là võ giả có thiên phú cao nhất, chỉ sau Lâm Thiên Nam, vậy mà tiểu tử này bảo La Phong đỡ một chiêu của cậu ta.

- Tôi thấy tiểu tử này điên rồi.

Có người bĩu môi nói.

- Cậu ta nghĩ mình là ai, Lâm Thiên Nam, Vạn Thiên Tuyệt hay Mạc đại sư?

- Rốt cuộc tiểu tử này là ai, khẩu khí lớn như vậy?

Có người hít vào một hơi khí lạnh nói.

Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy cảm thấy vui vẻ, tiểu tử này nói vậy không khác khiêu khích uy nghiêm của La Phong.

Nhưng tiểu tử này càng như vậy, bọn họ càng vui vẻ.

La Phong nheo mắt lại, sắc bén ngưng tụ như thực chất.

- Cho dù Mạc đại sư Đông Hải ở đây, cũng không phải là đối thủ của tôi, tiểu tử, cậu chắc chắn muốn như vậy sao?

Anh ta biết rõ thực lực của mình nhất, không phải mấy năm rồi anh ta không ra tay, chỉ là những người khác không biết.

Anh ta có một thân phận tên là Phong Thần, sát thủ đứng đầu trong Hoa Hạ.

Hiện giờ đứng thứ 60 trên Hắc Bảng, cho dù là Mạc đại sư Đông Hải cũng đứng sau anh ta.

Mạc Phàm khẽ nhướn mày, lắc đầu cười.

Quả thật tu vi của người này không tệ lắm, 30 tuổi đã có tu vi Tiên Thiên trung kỳ, chân khí toàn thân thuộc tính phong, vô cùng ngưng thực.

Nhưng La Phong lại nói hắn không phải đối thủ của anh ta, ha ha.

- Như vậy đi, tôi không dùng chân khí, không dùng pháp thuật, nếu một chiêu của anh không thể đánh tôi bị thương, anh giúp tôi giế t chết hai người kia.

Mạc Phàm cười mỉa nói.

Nếu gặp Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy, giế t chết hai người này tốt hơn, tránh để Lưu Phỉ Phỉ đi lên con đường kiếp trước.

Nếu La Phong này tự tin như thế, vậy để anh ta xem sự lợi hại của Kim Cương Bất Diệt Thể đi.

Hắn vừa nói như vậy, trong hội triển lãm lại chấn động.

- Ông trời của tôi, người này đúng là điên rồi.

Mạc Phàm bảo La Phong đỡ một chiêu của cậu ta, cho dù Mạc Phàm không đánh lùi được La Phong, mình còn có thể bình yên vô sự, cùng lắm là không thể làm gì Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy.

Vậy mà Mạc Phàm muốn La Phong tấn công cậu ta, còn không vận dụng chân khí và pháp thuật.

Chuyện này có khác gì muốn chết?

Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy nhìn nhau cười, giống như hai người đã nhìn thấy cảnh Mạc Phàm bị gi ết chết.

Tuy hai bọn họ là người bình thường, nhưng đến địa vị của bọn họ, đứng cao hơn người bình thường rất nhiều, cũng cần phải hiểu biết rất nhiều đối với võ đạo pháp đạo.

Cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư, mỗi người đều như một máy móc giết người, một người có thể giết một quân đội.

Đạn không có tác dụng với bọn họ, xe tăng thiết giáp cũng có thể bị bọn họ đập nát dễ dàng, gần như tồn tại giống siêu nhân.

Mà nguyên nhân bọn họ có thể phát huy lực lượng siêu nhân, là nhờ chân khí và pháp lực.

Không có chân khí và pháp lực, đạn sẽ bắn thủng bọn họ dễ dàng, một lựu đạn có thể kết liễu tính mạng bọn họ.

Không nói đến chuyện Mạc Phàm không sử dụng hai thứ này để bảo vệ tính mạng, cho dù Mạc Phàm sử dụng chân khí và pháp thuật, cũng không nhất định đỡ được một chiêu của La Phong.

Căn bản không cần La Phong, cho hai bọn họ mỗi người một con dao, bọn họ có thể làm thịt Mạc Phàm.

- Nếu một chiêu của La Phong không thể giế t chết cậu, không cần La Phong ra tay, tôi sẽ tự mình nuốt vàng tự sát, thế nào, tiểu tử.

Lưu Kiếm Phong cười đắc ý nói.

- Tôi cũng vậy, nhưng tôi sẽ tìm cọng mì sợi thắt cổ, hay tìm miếng đậu hủ đập chết mình.

Từ Minh Huy trêu ghẹo nói.

Có không ít người lắc đầu, cơ bản không ai tin tưởng Mạc Phàm.

Ở trong mắt bọn họ, Mạc Phàm căn bản là tự tìm đường chết.

- Tiểu Phàm, đừng kích động.

Lý Thi Vũ kéo ống tay áo Mạc Phàm, lo lắng nói.

Cô không biết La Phong này có bản lĩnh gì, nhưng nhìn những người kia tự tin như thế, chắc chắn thực lực của La Phong không kém.

Nhỡ đâu Mạc Phàm xảy ra chuyện gì, cô biết ăn nói thế nào khi về đây.

La Phong nheo mắt, liếc mắt đánh giá Mạc Phàm lần nữa.

- Các hạ, tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng nếu hiện giờ cậuđổi ý, còn kịp.

Anh ta đứng thứ 60 trên Hắc Bảng, dùng một kích toàn lực, cho dù là xe tăng trang bị nặng, cũng bị anh ta đục lỗ.

Cho dù Mạc Phàm là Hoành Luyện tông sư vô cùng hiếm có, anh ta vẫn nắm chắc đánh gãy Mạc Phàm.

- Chỉ dựa vào những lời này của anh, đợi lát nữa giết hai người kia xong, tôi sẽ không gây rối hội triển lãm của anh nữa.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Vậy chúng ta ra ngoài nhé?

- Có thể!

Mạc Phàm gật đầu.

Mặc kệ ở đâu, hôm nay Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy đều phải chết, bọn họ không chạy được.

Một lát sau, bọn họ đến một khu đất trống bên ngoài hội triển lãm.

Khu đất trống này to bằng hai sân bóng, xung quanh đều là quầy trưng bầy trong hội chợ triển lãm.

Hai người đứng giữa khu đất trống, không ít người tham gia hội triển lãm vây quanh bọn họ.

Cao thủ luận võ không thường thấy, nhất là cao thủ như La Phong, tất nhiên không thể bỏ qua.

Có người còn lấy di động ra quay.

- Đây còn gọi là so chiêu sao, rõ ràng là muốn chết.

Lưu Kiếm Phong khinh thường nói.

- Tôi cá 100 vạn, tiểu tử này sẽ phải chết không thể nghi ngờ, Lý tiểu thư và Phỉ Phỉ có dám đánh cược hay không, nếu thua hai người phải uống rượu ăn một bữa cơm với tôi và Lưu tổng?

Từ Minh Huy cười nói.

- Tôi cá 1000 vạn.

Một người bình thường có quan hệ không tệ với Lưu Kiếm Phong nói.

Tiếng cười chói tai truyền đến.

Lưu Phỉ Phỉ và Lý Thi Vũ chau mày, nhìn chằm chằm phía giữa khu đất trống, không nói gì.

- Thi Vũ, Tiểu Phàm…

Lưu Phỉ Phỉ hỏi.

Lý Thi Vũ hơi nheo mắt, không trả lời.

- Sắp bắt đầu rồi.

Không biết người nào kêu lên, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía hai người.

Giữa khu đất trống, Mạc Phàm và La Phong đứng nhìn nhau.

- Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ, cậu trẻ tuổi như vậy đã có tu vi như thế, không phải là hạng người vô danh.

La Phong hỏi.

- Đánh bại tôi, anh mới có tư cách biết, nếu không anh không biết vẫn tốt hơn.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Để tôi xem rốt cuộc cậu có bản lĩnh gì.

La Phong lạnh lùng nói.

Anh ta nói xong sắc mặt thản nhiên, biểu cảm không vui không buồn, hai tay để trước ngực.

Chân khí vận chuyển cuồn cuộn, bốn đạo gió xoáy vô cùng sắc bén xuất hiện trên tay chân anh ta.

Tiếng gió vù vù giống như muốn cắt phá tất cả không khí, không khí càng ngày càng nặng nề.Rõ ràng chỉ là một tư thế, nhưng cả người anh ta như người ngoài hành tinh hình con bọ ngựa trong Star Wars, tứ chi sắc bén ngay cả sắt thép cũng cắt được dễ dàng, chờ đợi cơ hội ra tay.

Gió càng ngày càng mạnh, không khí càng ngày càng ngột ngạt.

Bất chợt gió dừng lại, La Phong cử động.

“Rầm!” một tiếng thật lớn, gió xoáy trên chân anh ta nổ tung, mặt đất lập tức vỡ ra như mạng nhện, cơ thể anh ta như đạn bay ra khỏi nòng súng.

Tiếng không khí bùng nổ phát ra, giống như máy b** ch**n đ** trong không trung, La Phong đến trước người Mạc Phàm.

Gió xoáy trên hai tay chớp lóe sắc bén, như lưỡi hái của Tử Thần chém mạnh về phía người Mạc Phàm.

“Bùm!” một tiếng thật lớn, giống như có hàng tấn thuốc nổ nổ tung.

“Bùm bùm bùm…” Quầy hàng thủy tinh phía sau Mạc Phàm bị vỡ nát, đất đá tung tóe, tòa nhà chấn động.

Đầu mọi người ở đây ong ong, sắc mặt vô cùng khó coi.

Sau đó bụi đất ở giữa khu đất trống bị nhấc lên, cuồn cuộn ra bốn phía, giống như thiên quân vạn mã đang lao nhanh.

Thanh thế vô song, mãi mới yên bình trở lại.

- Chết rồi sao?

Mọi người vội vàng nhìn về phía giữa khu đất trống tràn ngập bụi đất.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 548


- Chuyện này còn phải hỏi sao, chắc chắn đã chết.

Lưu Kiếm Phong liếc mắt nhìn người kia với vẻ khinh bỉ nói.

Thanh thế này, đừng nói là người, cho dù là Transformes cũng bị nổ thành mảnh nhỏ.

- Tiểu tử không biết tự lượng sức mình.

Khóe miệng Từ Minh Huy nhếch lên, thở phào một hơi.

Quả thật bản lĩnh vừa rồi của Mạc Phàm dọa anh ta sợ, anh ta còn tưởng hôm nay mình gặp phải vận phân chó, đá trúng tấm thép, cuối cùng anh ta không cần phải lo lắng nữa rồi.

Một người chết, không có gì phải sợ.

“Haizz…” Có người tiếc nuối nói.

Mạc Phàm nhìn chưa đến 20 tuổi, có thể mạnh dần theo thời gian.

Nếu không phải cậu ta tự làm tự chịu, chắc chắn sẽ không có kết cục này.

- Tiên Thiên Tông Sư đúng là lợi hại.

Có người cảm thán.

Một kích của La Phong không kém uy lực một trái bom, người như vậy không thể trêu chọc.

Cho dù là đại lão giá trị con người trăm triệu, trêu chọc vào người như vậy, sẽ bị gi ết chết dễ như giết con kiến.

Trong lúc này, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Sắc mặt Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ trắng bệch, không do dự chạy về phía bụi rậm.

Không đợi bọn họ chạy hai bước, có hai người ngăn cản bọn họ.

- Lưu tiểu thư, Lý tiểu thư, hai người đi đâu thế, hai người quên đánh cược vừa rồi giữa chúng ta sao?

Từ Minh Huy cười quỷ dị nói.

Mạc Phàm vừa chết, hai cô bé này còn không phải mặc bọn họ sắp xếp?

Chơi hai người này trước, lại quay cảnh giường chiếu, anh ta không tin bọn họ sẽ không thành thật nghe lời.

- Tránh ra, chúng tôi không đồng ý với hai người.

Lý Thi Vũ nhíu mày nói.

- Cô không đồng ý với chúng tôi, nhưng tên tiểu tử kia đả thương hai thuộc hạ của tôi, hai người phải nên bồi thường chứ, có phải không?

Lưu Kiếm Phong cười nói, trên mặt đều là đắc ý.

- Hai người?

Lý Thi Vũ nghiến răng, lạnh lùng nhìn hai người.

- Chúng tôi làm sao, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên.

Từ Minh Huy cười vô sỉ nói.

Người vây xem xung quanh lắc đầu thở dài.

Lưu Kiếm Phong vốn không thể trêu chọc, cho dù tiểu tử kia lợi hại, kết quả vẫn không thể thay đổi.

“Haizz…” Không ít người lại thở dài, xoay người đi vào trong hội triển lãm.

Đây đều là tiểu tử kia tự chuốc lấy phiền phức, bọn họ không có biện pháp.

Nếu Mạc Phàm nghe La Phong khuyên, rời khỏi hội triển lãm, chắc chắn sẽ không như vậy.

- Chúng ta đi thôi, hai vị mỹ nữ, tên tiểu tử kia căn bản không có khả năng sống sót.

Lưu Kiếm Phong nhìn chằm chằm Lưu Phỉ Phỉ, cười dâm nói.

Ông ta vừa mới nói xong, đúng lúc này, không biết người nào kêu lên.

- Mọi người mau nhìn, đó là?

Không ít người nhíu mày, nhìn về phía giữa khu đất trống.

Bụi đất chậm rãi rơi xuống, lộ ra hai bóng người, một người là La Phong.

Một người khác là Mạc Phàm, hắn đứng tại chỗ, giống như Bồ Tát từ trên trời giáng xuống, toàn thân tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.

Trong lúc này, vẻ mặt mọi người ngẩn ra, trong mắt đều là không thể tin được.

- Chuyện này…

- Sao lại có chuyện này?

- Tiểu tử này là người sao?

Uy lực nổ mạnh cỡ này, người bình thường cuốn vào chắc chắn sẽ không tìm được xương cốt, vậy mà không giế t chết được Mạc Phàm?

- Tiểu Phàm?

Mắt Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ mở to, vui mừng ch ảy nước mắt.

Vừa rồi quá dọa người, có cảm giác như bom nổ trên TV, bọn họ đều cho rằng Mạc Phàm đã chết.

- Lừa gạt ai thế, chắc chắn tiểu tử kia ngay cả xương cốt cũng không còn, hai người nên thành thật đi theo chúng tôi thôi, đừng ảo tưởng nữa.

Lưu Kiếm Phong khinh thường nói.

Nhưng ngay sau đó, ông ta và Từ Minh Huy cũng cảm nhận được không thích hợp.

Nếu chỉ là một hai người khiếp sợ thì không sao, nhưng những người khác đều có biểu cảm tương tự.

Hai người nhìn nhau, chậm rãi quay đầu nhìn về phía khu đất trống, mắt bọn họ mở to, giống như nhìn thấy ác quỷ địa ngục, sắc mặt xanh mét.

Mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng từ trán bọn họ xuống, cơ thể bọn họ run rẩy liên tục, nhất là hai chân, run rẩy đến mức muốn ngã xuống đất.

- Không, không, vì sao cậu ta còn sống?

Từ Minh Huy khiếp sợ kêu lên.

Một kích đáng sợ như vậy mà không chết, quả thực giết bọn họ dễ như giết một con kiến.

“Bụp!” Lưu Kiếm Phong đặt mông ngồi dưới đất, không ngừng nuốt nước bọt, mặt không còn chút máu.

Giữa đất trống, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, nhìn về phía chỗ ngực mình, ánh sáng ngũ sắc như đồ sứ bị nghiền nát, xuất hiện đường rãnh.

Một kích vừa rồi của La Phong thật sự rất mạnh, ép chân khí đến mức tận cùng, mượn chân khí nổ tung để tăng tốc, tốc độ gần như vượt qua vận tốc âm thanh, khi chân nguyên nổ mạnh, lại càng như đạn pháo.

Tiên Thiên Tông Sư bình thường, chắc chắn sẽ bị nổ tung thành mảnh nhỏ.

Nếu hắn chỉ là Tiên Thiên Ngọc Cốt, cũng sẽ bị thương nặng.

Đáng tiếc hắn đã đến Kim Cương Bất Diệt Thể.

Một kích kia chỉ khiến ngũ sắc trên người hắn xuất hiện khe hở, không thể đánh nát ngũ sắc.

Ý niệm của hắn khẽ động, ánh sáng ngũ sắc tỏa ra, khe hở biến mất, ánh sáng ngũ sắc biến mất trong cơ thể hắn.

Đối diện cách Mạc Phàm không xa, La Phong vô cùng khiếp sợ…

Một kích của anh ta rất mạnh, vậy mà không làm thương tổn được Mạc Phàm, tiểu tử này mạnh cỡ nào?

Phải biết rằng nếu cho anh ta đủ thời gian, anh ta có thể dựa vào một chiêu đó lọt top 50 trên Hắc Bảng.

Tiểu tử này còn chưa sử dụng chân khí và pháp thuật, nếu cậu ta sử dụng mà nói, anh ta càng không phải là đối thủ của Mạc Phàm.

Cũng may anh ta không đỡ một chiêu của Mạc Phàm, nếu không anh ta chết cũng không biết mình chết thế nào.

Ngay vừa rồi anh ta đối chiếu người trước 50 với Mạc Phàm một lần, không một ai tương tự với Mạc Phàm.

Chưa tới 20 tuổi, Hoành Luyện tông sư, nói chính xác là Hoành Luyện tông sư đỉnh phong.

Anh ta từng g iết chết một Hoành Luyện tông sư trung kỳ, thân thể tuyệt đối không đáng sợ như Mạc Phàm.

- Tại hạ Phong Thần, xếp thứ 60 trên Hắc Bảng, xin hỏi tiền bối là ai?La Phong vô cùng cung kính nói.

Ngay cả xưng hô cũng biến từ các hạ thành tiền bối.

- Với thực lực của anh, hẳn là có thể lọt vào trước 50 đi?

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.

La Phong nhíu mày, vẫn gật đầu.

- Vậy anh cảm thấy tôi nên đứng thứ bao nhiêu?

Mạc Phàm hỏi.

- Với thực lực thâm bất khả trắc của tiền bối, La Phong không dám suy đoán, nhưng dựa vào cơ thể, tiền bối đã tiến vào trong vòng trước 40.

La Phong cẩn thận nói.

Người có thể lọt vào Hắc Bảng, mỗi người đều không theo lẽ thường, hơi vô ý sẽ gi ết chết anh ta, vẫn nên cẩn thận tốt hơn.

- Bây giờ tôi đang ở vị trí thứ 61, còn đứng phía sau anh.

Mạc Phàm cười to nói.

- Cái gì?

Vẻ mặt La Phong sửng sốt, gương mặt đỏ bừng trong phút chốc, như bị người ta tát mấy cái.

Đứng thứ 61, vậy không phải là Mạc đại sư Đông Hải mới nổi tiếng gần đây sao?

Nghĩ đến chuyện này, anh ta ước gì có thể tìm cái lỗ chui xuống.

Lúc trước anh ta còn nói rất chắc chắn, cho dù là Mạc đại sư Đông Hải cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Có ai ngờ người đứng trước mặt anh ta lại là Mạc đại sư Đông Hải, chuyện này đúng là mất mặt.

- La Phong lỗ m ãng, mong Mạc đại sư chớ trách tội.

La Phong vội vàng nói.

Tông sư như long, mạo phạm sẽ phải chết.

Chỉ dựa vào một câu này, bây giờ Mạc Phàm có thể g iết chết anh ta bất cứ lúc nào.

Mạc Phàm cười khẽ, bàn tay hắn vung lên, bụi đất rơi xuống đất.

Hắn hơi híp mắt lại, ánh mắt phát lạnh, hắn đi về phía Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy, La Phong theo sát phía sau.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 549


- Lưu Kiếm Phong, ông muốn nuốt vàng tự sát, hay là để La Phong giúp ông đây?

Mạc Phàm đi đến trước người Lưu Kiếm Phong, mặt không chút thay đổi nói.

Hắn vừa nói xong, La Phong lấy một thỏi vàng lấp lánh từ trong túi ra, ném xuống đất.

“Cộp!” Lưu Kiếm Phong nhìn thỏi vàng lấp lánh ánh sáng trước người, vẻ mặt ngẩn ra.

- Cậu tha cho tôi một con đường sống đi, tôi có thể cho cậu 100 triệu.

Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, ông ta lập tức rời khỏi tỉnh Giang Nam, thế giới rộng lớn như vậy, ông ta không tin Mạc Phàm có thể tìm được ông ta.

100 triệu này, Mạc Phàm không chỉ đừng mơ lấy được, cũng đợi chết đi, ngày mai Hắc Thị sẽ treo lệnh tru sát Mạc Phàm.

Dám nhục nhã ông ta, đợi chết đi.

- 100 triệu?

Mạc Phàm nhướn mày.

- Đúng vậy, đây đều là tài sản của tôi, còn có một số bảo vật tôi cất giữ nữa, tôi sẽ tặng hết cho cậu, chỉ cần cậu có thể tha cho tôi, chắc chắn mạng của tôi không đáng giá bằng mấy thứ này.

Lưu Kiếm Phong cười nịnh nọt nói.

- Quả thật mạng của ông không đáng tiền như vậy.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Ở trong mắt hắn mạng của Lưu Kiếm Phong còn không bằng con kiến ở trên đất.

- Vậy tiền bối, có phải tôi có thể dùng tiền đổi mạng hay không, thực ra chuyện này là lỗi của Từ Minh Huy, cậu ta nói nếu tôi diễn trò giúp cậu ta, cậu ta sẽ tặng một vị cô nương trong đó cho tôi, tôi vốn không muốn, nhưng mà cậu ta cầu xin nhiều lần, tôi mới đồng ý, nếu tôi biết là bạn của cậu, tôi tuyệt đối không dám động vào.

Lưu Kiếm Phong cười nịnh nọt nói.

- Lưu Kiếm Phong, con mẹ nó, là ông nhìn trúng Lưu Phỉ Phỉ mà.

Từ Minh Huy giận dữ hét lên.

- Tiền bối, cậu đừng tin cậu ta, những lời tôi nói đều là sự thật, nếu không phải Từ Minh Huy nổi lên ý xấu trước, sao cậu ta lại lừa gạt các cậu đến chỗ này?

Lưu Kiếm Phong nghiêm túc nói.

- Nói xong rồi hả?

Mạc Phàm cười khinh thường hỏi.

- Xong rồi.

Lưu Kiếm Phong sửng sốt, vội vàng câm miệng.

- Ông đã không chọn, vậy tôi chọn giúp ông, ăn hết thỏi vàng này đi.

Mạc Phàm chỉ thỏi vàng trên đất nói.

- Cái gì, tiền bối, không phải thay bằng 100 triệu sao?

Sắc mặt Lưu Kiếm Phong thay đổi, cảm thấy khó có thể tin nói.

- Có lựa chọn nào như vậy sao?

Tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, hỏi.

Không nói đến chuyện hắn lấy được 100 triệu hay không, cho dù có thể lấy được, sao có thể so được với vận mệnh của Lưu Phỉ Phỉ.

Ở trong mắt hắn những số tiền này chỉ là con số, căn bản không đủ để hắn động tâm.

Trái lại Lưu Kiếm Phong này, kiếp trước muốn bao dưỡng Lưu Phỉ Phỉ là thật, sau đó phong sát Lưu Phỉ Phỉ, dẫn đến cô mất đi ở tuổi 28 đẹp như hoa, vậy Lưu Kiếm Phong có thể đi chết đi.

- Lưu tổng, lựa chọn này là tự ông nói, thế nào, ông muốn quỵt nợ trước mặt tiền bối sao?

Sắc mặt La Phong phát lạnh, hỏi.

Ở đây có nhiều người như vậy, La Phong vẫn xưng với Mạc Phàm là tiền bối.

Sắc mặt Lưu Kiếm Phong thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm thỏi vàng trên đất, bỗng nhiên ánh mắt dữ dằn hơn.

- Nếu tiền bối ép tôi ăn thỏi vàng, vậy…

Bỗng nhiên ông ta giơ tay trái lên, cổ tay phải chạm vào cổ tay trái.

- Vậy tiền bối đi chết đi.

Ông ta vừa mới nói xong, một mũi tên màu đen bay từ trong ống tay áo ông ta ra, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã tới trước người Mạc Phàm.

Ông ta là phú ông giá trị con người trăm triệu, đương nhiên phải quý trọng cái mạng nhỏ của ông ta nhất.

Ông ta dùng 10 triệu mới mua được hai kiện pháp khi cao cấp từ chỗ luyện khí thế gia, một kiện dùng để phòng thân, một kiện dùng để giết địch.

Nghe nói mũi tên đen này là Ma Hồn, bên trên có tẩm kịch độc, loại độc này còn độc hơn cả nọc rắn mấy chục lần, chỉ dính vào da một chút, cho dù không có vết thương cũng phải chết.

Diệt trừ tiểu tử này, La Phong không dám làm gì ông ta, trừ phi La gia không muốn làm ăn ở tỉnh Giang Nam nữa.

Khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, bỗng nhiên ông ta có cảm giác thân thể bị người ta xách lên, chỗ ngực đau xót, giống như bị con kiến cắn một cái.

- Chỉ dựa vào ông cũng muốn giết được tôi?

Mạc Phàm lạnh giọng nói, giống như ném con chó chết, ném Lưu Kiếm Phong sang một bên.

Hành động mờ ám của Lưu Kiếm Phong, nếu có thể lừa gạt cảm ứng của hắn, vừa rồi hắn đã chết trên tay La Phong.

Lưu Kiếm Phong khiếp sợ, cúi đầu nhìn về phía ngực mình, sắc mặt ông ta rất khó coi, mũi tên Ma Hồn màu đen vốn nên đâm vào người Mạc Phàm, vậy mà đâm vào người ông ta.

“A!” Tiếng kêu thê lương phát ra từ miệng Lưu Kiếm Phong, người ông ta giống như bị thiêu đốt, khói đen tỏa ra cuồn cuộn.

Chỉ chưa tới 10 giây, liền biến thành bãi nước đen.

Mọi người sởn gai ốc.

Mạc Phàm dời mắt nhìn về phía Từ Minh Huy.

- Vừa rồi anh nói muốn dùng mì sợi thắt cổ, đập đầu vào đậu hủ chết đúng không?

Câu nói rất khôi hài, nhưng xung quanh không ai cười nổi.

- Mạc Phàm, tôi sai rồi, cậu nể mặt chúng ta là bạn học, tha cho tôi một lần đi.

Từ Minh Huy cầu xin, hoàn toàn không còn là công tử Từ gia ra vẻ đạo mạo nữa.

“Ha ha!

Mạc Phàm cười nhạt, sắc lạnh trong mắt dày đặc hơn.

Sau khi Lưu Phỉ Phỉ bị Từ Minh Huy hủy hợp đồng phong sát, hắn từng đi tìm Từ Minh Huy với Lưu Phỉ Phỉ.

Lúc ấy Lưu Phỉ Phỉ còn nói với Từ Minh Huy cô muốn quay phim, cho dù là vai phụ cũng không sao, hi vọng anh ta nể mặt bạn học cho cô một cơ hội.

Lúc ấy Từ Minh Huy đáp lại một câu:- Anh ta không có người bạn thanh cao như Lưu Phỉ Phỉ.

- Tôi còn chưa đi nhập học, chúng ta vẫn chưa được coi là bạn học.

- Tôi là thiếu gia Từ gia, cậu giết tôi, Từ gia Giang Nam chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.

Từ Minh Huy thấy Mạc Phàm từ chối, vội vàng kêu lên.

- La Phong, xử lý thế nào anh xem rồi làm đi, nếu tôi còn nhìn thấy anh ta, một kích anh đánh tôi, tôi sẽ trả anh gấp bội.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, nói.

Có Lâm Thiên Nam tọa trấn Lâm gia, hắn cũng chưa từng sợ hãi, một Từ gia nho nhỏ hắn sẽ sợ sao.

Từ gia dám đến tìm hắn gây phiền phức, hắn sẽ diệt Từ gia.

- Tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu câu trả lời hài lòng.

La Phong vội vàng nói, xách Từ Minh Huy lên như xách con gà con đi về phía xa.

Một kích anh ta dùng toàn lực không thể thương tổn đến Mạc Phàm, anh ta không muốn bị Mạc Phàm đánh lại một kích.

Mắt Từ Minh Huy mở to, trong đồng tử đều là tuyệt vọng.

Anh ta sửng sốt một lát, vẻ mặt hung dữ quát:

- Mạc Phàm, rốt cuộc cậu là ai?

Mạc Phàm là người cường đại như vậy, chắc chắn không phải hạng người không tên không họ.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khinh thường, sắc bén trong mắt hắn tăng lên.

- Vậy anh nhớ kỹ cho tôi, tôi là Mạc đại sư Đông Hải!

Rõ ràng chỉ là mấy chữ, nhưng lọt vào tai mọi người, gần như tất cả mọi người đều khiếp sợ, giống như bị sét đánh, một đám người nhìn Mạc Phàm với vẻ sợ hãi, như nhìn thấy thần linh.

- Mạc đại sư Đông Hải, là người g iết chết cao thủ Thiên Thành Diệt của Thanh Bang sao?

Có người hỏi.

- Ngoại trừ cậu ta ra thì còn ai?

- Cậu ta không chỉ gi ết chết Thiên Thành Diệt, ngay cả 21 thế lực cấp S cũng chết trên tay cậu ta, hiện giờ Thanh Bang ở nước ngoài cũng không dám trêu chọc vào cậu ta.

Một người khác ngơ ngẩn hỏi.

- Ở thành phố Đông Hải này, chỉ sợ chỉ có Mạc đại sư Đông Hải mới ngăn cản được La Phong.

- Chẳng trách lúc trước khẩu khí của cậu ta lớn như vậy.

- Chuyện này…

Vẻ mặt Từ Minh Huy ngẩn ra, miệng há to nhưng không phát ra âm thanh.

Không chỉ những người này, vẻ mặt Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ cũng sửng sốt.

Nhất là Lý Thi Vũ, cô biết Mạc Phàm bái sư phụ, đã khác với trước kia.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ Mạc Phàm là Mạc đại sư Đông Hải đang lan truyền điên cuồng ở Đông Hải.

Cô còn cho rằng Mạc đại sư là sư phụ Mạc Phàm, hay những người khác, ai biết lại là em họ cô.

Sau khi bàn tán xôn xao xong, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, không ai dám nói chuyện.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 550


Nửa tiếng sau, Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ lựa chọn mấy trang sức của La gia mà bọn họ thích, mới rời khỏi hội triển lãm.

Trên đường đi, bình thường hai bọn họ luôn nói không hết đề tài, vậy mà bây giờ không nói một câu nào.

- Hai người không có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, hỏi.

- Em thật sự là Mạc đại sư sao?

Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm mặt Mạc Phàm, bộ dạng giống như không biết Mạc Phàm.

- Em không giống sao?

Mạc Phàm cười nhạt, hỏi ngược lại.

- Không phải đại sư đều là lão nhân râu tóc bạc trắng sao, râu của cậu còn chưa mọc dài đâu.

Ngón tay của Lưu Phỉ Phỉ vẽ loạn trên mặt Mạc Phàm nói.

- Ai nói đại sư phải râu tóc bạc trắng, bản lĩnh giỏi là được.

Mạc Phàm dở khóc dở cười nói.

Ở Tu Chân giới, có không biết bao nhiêu người còn trẻ nhưng bản lĩnh nghịch thiên, chưa người nào râu tóc bạc trắng.

- Không phải bản lĩnh đều cần tu luyện thời gian dài mới đạt được sao?

Lý Thi Vũ nhíu mày nói.

Cho dù là ngành nghề gì, đều cần tích lũy thời gian dài mới được.

Ví dụ như trang sức mà bọn họ mua, cũng phải truyền thừa trăm năm mới đạt được huy hoàng hiện tại.

- Có thể là thiên phú của em hơi cao, nếu không sao ông già kia lại chọn em, mà không chọn những người khác.

Mạc Phàm cười nói.

Tu sĩ trên Địa Cầu, từ lúc bắt đầu đã đi lầm đường.

Luyện võ chỉ luyện võ, tu pháp chỉ tu pháp, luyện thể chưa từng luyện khí.

Đầu đuôi lẫn lộn, chậm trễ rất nhiều thời gian, đợi khi phát hiện ra mọi chuyện thì già rồi.

- Tự kỷ, thiên phú của em thế nào, chị đây không biết sao.

Lý Thi Vũ trừng Mạc Phàm một cái.

- Thi Vũ, cậu mạo phạm Mạc đại sư như vậy, cẩn thận Mạc đại sư giáo huấn cậu đó.

Lưu Phỉ Phỉ ôm Lý Thi Vũ từ phía sau, trêu ghẹo nói.

- Em ấy dám sao, trước đây đánh nhau đều là mình giúp em ấy.

Lý Thi Vũ bá đạo nói.

Mạc Phàm cười khẽ, thấy hai người không còn xoắn xuýt nữa, thở phào một hơi.

Mặc kệ hắn là Mạc thần y cũng được, Mạc đại sư cũng được, y tiên bất tử cũng được, nhưng chuyện hắn là Mạc Phàm không thay đổi chút nào.

Trương gia khiến chị họ thống khổ cả đời, hắn diệt Trương gia.

Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy khiến Lưu Phỉ Phỉ mất ở tuổi 28, hắn giết hai người này.

Bọn họ đi dạo trên đường một lát, ăn cơm tối ở gần trường học, lúc này hắn mới đưa hai người về nhà.

Hắn mới rời khỏi nhà chị họ, còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên nhíu mày lại.

- Hửm?

Một tay hắn vươn ra không trung nắm lấy, một con côn trùng màu đen tương tự như con muỗi xuất hiện trong tay hắn.

Con côn trùng này mới bị hắn chộp trong lòng bàn tay, cái vòi sắc bén lập tức đâm về phía tay hắn.

Không đợi con côn trùng này đâm vào da hắn, con côn trùng này liền bị nghiền nát, khí thể màu đen bay từ trong thi thể trùng tử này ra, biến mất trong không trung.

Tròng mắt hắn hơi híp lại, hiểu ra mọi chuyện.

- Chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa tìm được, hóa ra là như vậy.

Hắn thông qua Sưu Tác Chi Thuật, phát hiện rất nhiều khí tức của Âm Long, hắn đã xác nhận không phải là Âm Long, đều là loại côn trùng này.

Mỗi một con côn trùng đều mang khí tức của Âm Long, dựa vào Sưu Tác Chi Thuật, rất khó tìm được Âm Long.

Hắn vừa mới nói xong, bỗng nhiên di động vang lên.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, là một số lạ gọi tới.

Hắn ấn nghe máy, một giọng nói lạnh như băng truyền đến.

- Tiểu tử, vật nhỏ mà tôi thả ra, chắc là cậu thấy được rồi?

- Ông nói Thái Âm Trùng sao?

Trong mắt Mạc Phàm lưu chuyển sắc bén, không nóng không lạnh nói.

Con trùng vừa rồi tên là Thái Âm Trùng, là một loại trùng tử chuyên ăn Thái Âm Chi Khí, thay vì nói nó là trùng tử, không bằng nói nó là một loại yêu thú có hàn độc rất mạnh.

- Tiểu tử, nếu cậu biết tôi hạ lệnh cho những tiểu trùng tử này, cả thành phố Đông Hải sẽ biến thành dạng gì, Mạc thần y không phải không biết đi?

Ở bên kia điện thoại, tiếng cười nham hiểm truyền đến.

Nghe câu này, tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, sắc bén nở rộ mà ra.

- Nếu ông dám để những con trùng tử này tấn công những người khác, cho dù ông trốn tới chân trời góc biển, tôi đều sẽ giết ông.

Giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng khiến xung quanh phát lạnh.

Một khi người bình thường bị loại yêu thú này cắn được, nếu trong ba ngày không được chữa trị, sẽ bị hàn độc phát tác mà chết, còn đáng sợ hơn superSARS nhiều.

Hắn từng gặp một tu sĩ dùng Thái Âm Trùng giết người, Thái Âm Trùng phóng ra như sóng biển, toàn bộ người một quốc gia nhiễm hàn độc.Loại hàn độc này cũng không khó giải với hắn.

Nhưng lượng lớn Thái Âm Trùng tấn công người bình thường, hắn không thể cứu sống mọi người.

- Thế nào, tiêu diệt Vu Thần Giáo, giế t chết Thiên Thành Diệt, vậy mà cũng sốt ruột sao?

Người kia cười nói trong điện thoại, trong giọng nói đều là đùa giỡn và đắc ý.

- Một người rụt đầu rụt đuôi, căn bản không có tư cách khiến tôi sốt ruột.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Xem cậu có biện pháp gì tìm được tôi, tôi vẫn luôn ở gần cậu?

Người trong điện thoại cười khinh thường nói.

Mạc Phàm nhíu mày, rất lâu rồi chưa thấy Hồng Liên Nghiệp Hỏa dấy lên trong đáy mắt hắn, giống như lửa cháy trong đêm khuya, thiêu cháy hừng hực.

- Nửa tiếng, tốt nhất ông có thể chạy thoát khỏi thành phố Đông Hải, nếu sau nửa tiếng, ông còn đứng ở Đông Hải, tôi nhất định sẽ xuất hiện trước mặt ông.

Hắn biết trên trăm loại pháp thuật tìm kiếm, dựa theo khí tức của Âm Long không tìm được, liền cho rằng hắn không tìm được sao.

Âm Long này dùng Sưu Hồn với Liệt Hỏa, còn dám đặt Thái Âm Trùng ở thành phố Đông Hải, ông ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Ở chỗ khác điện thoại, trên một tòa lầu cao ở thành phố Đông Hải, Âm Long nhíu mày, trong mắt hiện lên tức giận, giọng điệu cũng âm u hơn.

- Tiểu tử, cậu thật sự không sợ tôi hạ lệnh cho những Thái Âm Trùng đó đại khai sát giới Đông Hải sao?

- Nếu ông có can đảm này, ông có thể thử xem.

Mạc Phàm trầm giọng nói.

Thái Âm Trùng mà Âm Long sử dụng là một loại Ngự Thú Thuật, ông ta chỉ tới cảnh giới Tiên Thiên, số lượng Thái Âm Trùng sử dụng có hạn.

Chắc chắn không có biện pháp làm được như tu sĩ hắn gặp ở Tu Chân giới, ngự trùng như hải.

Đợi hắn giết Âm Long, lại đi chữa trị cho những người bị Thái Âm Trùng cắn bị thương, hẳn là còn kịp.

- Tiểu tử, cậu quá càn rỡ, cậu biết tôi đứng thứ bao nhiêu trên Hắc Bảng không, cậu chỉ đứng thứ 61 trên Hắc Bảng mà thôi, cậu chưa hẳn đã là đối thủ của Phong Thần sát thủ đứng trước cậu ấy chứ.

Âm Long hừ lạnh một tiếng nói.

Từ khi ông ta xuất đạo tới nay, chưa từng gặp một người chưa tới 20 tuổi, mà dám nói chuyện với ông ta như thế.

- Tôi cho cậu cơ hội, chỉ cần cậu giao Thái Âm Thần Thạch đạt được từ chỗ Vu Thần Giáo ra đây, tôi lập tức thu hồi đám Thái Âm Trùng kia, rời khỏi Đông Hải.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lúc trước hắn từng hoài nghi, có phải Âm Long này đến vì Thái Âm Thần Thạch hay không.

Dù sao Âm Long am hiểu sử dụng Thái Âm Chi Khí, Thái Âm Thần Thạch là linh thạch tăng tu vi tốt nhất.

- Càn rỡ sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

- Phong Thần mà ông nói, ngay cả cơ thể tôi cũng không đánh bị thương được.

- Cái gì?

Trên nhà cao tầng, hai mắt Âm Long nheo lại, sắc mặt khó coi.

Ông ta biết Mạc Phàm ngoại trừ am hiểu võ đạo, thuật pháp ra, cũng là Hoành Luyện tông sư, nhưng ông ta không ngờ Mạc Phàm cường hãn như vậy.

Phong Thần đứng thứ 60 trên Hắc Bảng, vậy mà không đánh cậu ta bị thương được?

- Chuyện này không có khả năng!

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không trông cậy Âm Long sẽ tin tưởng.

- Ông đã nói tôi càn rỡ, vậy tôi sẽ để ông biết, chọc giận tôi sẽ có kết cục gì.

- Đợi cậu tìm được tôi rồi nói sau, không tìm được, cậu chẳng làm được gì đâu.

Âm Long nhíu mày, lạnh lùng nói.

- Tìm ông sao?

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, còn chưa nói xong hắn đã tắt điện thoại, trong con ngươi là lạnh lẽo trước nay chưa từng có.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 551


Nửa tiếng sau, Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ lựa chọn mấy trang sức của La gia mà bọn họ thích, mới rời khỏi hội triển lãm. Trên đường đi, bình thường hai bọn họ luôn nói không hết đề tài, vậy mà bây giờ không nói một câu nào.

- Hai người không có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, hỏi.

- Em thật sự là Mạc đại sư sao?

Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm mặt Mạc Phàm, bộ dạng giống như không biết Mạc Phàm.

- Em không giống sao?

Mạc Phàm cười nhạt, hỏi ngược lại.

- Không phải đại sư đều là lão nhân râu tóc bạc trắng sao, râu của cậu còn chưa mọc dài đâu.

Ngón tay của Lưu Phỉ Phỉ vẽ loạn trên mặt Mạc Phàm nói.

- Ai nói đại sư phải râu tóc bạc trắng, bản lĩnh giỏi là được.

Mạc Phàm dở khóc dở cười nói.

Ở Tu Chân giới, có không biết bao nhiêu người còn trẻ nhưng bản lĩnh nghịch thiên, chưa người nào râu tóc bạc trắng.

- Không phải bản lĩnh đều cần tu luyện thời gian dài mới đạt được sao?

Lý Thi Vũ nhíu mày nói.

Cho dù là ngành nghề gì, đều cần tích lũy thời gian dài mới được.

Ví dụ như trang sức mà bọn họ mua, cũng phải truyền thừa trăm năm mới đạt được huy hoàng hiện tại.

- Có thể là thiên phú của em hơi cao, nếu không sao ông già kia lại chọn em, mà không chọn những người khác.

Mạc Phàm cười nói.

Tu sĩ trên Địa Cầu, từ lúc bắt đầu đã đi lầm đường.

Luyện võ chỉ luyện võ, tu pháp chỉ tu pháp, luyện thể chưa từng luyện khí.

Đầu đuôi lẫn lộn, chậm trễ rất nhiều thời gian, đợi khi phát hiện ra mọi chuyện thì già rồi.

- Tự kỷ, thiên phú của em thế nào, chị đây không biết sao.

Lý Thi Vũ trừng Mạc Phàm một cái.

- Thi Vũ, cậu mạo phạm Mạc đại sư như vậy, cẩn thận Mạc đại sư giáo huấn cậu đó.

Lưu Phỉ Phỉ ôm Lý Thi Vũ từ phía sau, trêu ghẹo nói.

- Em ấy dám sao, trước đây đánh nhau đều là mình giúp em ấy.

Lý Thi Vũ bá đạo nói.

Mạc Phàm cười khẽ, thấy hai người không còn xoắn xuýt nữa, thở phào một hơi.

Mặc kệ hắn là Mạc thần y cũng được, Mạc đại sư cũng được, y tiên bất tử cũng được, nhưng chuyện hắn là Mạc Phàm không thay đổi chút nào.

Trương gia khiến chị họ thống khổ cả đời, hắn diệt Trương gia.

Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy khiến Lưu Phỉ Phỉ mất ở tuổi 28, hắn giết hai người này.

Bọn họ đi dạo trên đường một lát, ăn cơm tối ở gần trường học, lúc này hắn mới đưa hai người về nhà.

Hắn mới rời khỏi nhà chị họ, còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên nhíu mày lại.

- Hửm?

Một tay hắn vươn ra không trung nắm lấy, một con côn trùng màu đen tương tự như con muỗi xuất hiện trong tay hắn.

Con côn trùng này mới bị hắn chộp trong lòng bàn tay, cái vòi sắc bén lập tức đâm về phía tay hắn.

Không đợi con côn trùng này đâm vào da hắn, con côn trùng này liền bị nghiền nát, khí thể màu đen bay từ trong thi thể trùng tử này ra, biến mất trong không trung.

Tròng mắt hắn hơi híp lại, hiểu ra mọi chuyện.

- Chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa tìm được, hóa ra là như vậy.

Hắn thông qua Sưu Tác Chi Thuật, phát hiện rất nhiều khí tức của Âm Long, hắn đã xác nhận không phải là Âm Long, đều là loại côn trùng này.

Mỗi một con côn trùng đều mang khí tức của Âm Long, dựa vào Sưu Tác Chi Thuật, rất khó tìm được Âm Long.

Hắn vừa mới nói xong, bỗng nhiên di động vang lên.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, là một số lạ gọi tới.

Hắn ấn nghe máy, một giọng nói lạnh như băng truyền đến.

- Tiểu tử, vật nhỏ mà tôi thả ra, chắc là cậu thấy được rồi?

- Ông nói Thái Âm Trùng sao?

Trong mắt Mạc Phàm lưu chuyển sắc bén, không nóng không lạnh nói.

Con trùng vừa rồi tên là Thái Âm Trùng, là một loại trùng tử chuyên ăn Thái Âm Chi Khí, thay vì nói nó là trùng tử, không bằng nói nó là một loại yêu thú có hàn độc rất mạnh.

- Tiểu tử, nếu cậu biết tôi hạ lệnh cho những tiểu trùng tử này, cả thành phố Đông Hải sẽ biến thành dạng gì, Mạc thần y không phải không biết đi?

Ở bên kia điện thoại, tiếng cười nham hiểm truyền đến.

Nghe câu này, tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, sắc bén nở rộ mà ra.

- Nếu ông dám để những con trùng tử này tấn công những người khác, cho dù ông trốn tới chân trời góc biển, tôi đều sẽ giết ông.

Giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng khiến xung quanh phát lạnh.

Một khi người bình thường bị loại yêu thú này cắn được, nếu trong ba ngày không được chữa trị, sẽ bị hàn độc phát tác mà chết, còn đáng sợ hơn superSARS nhiều.

Hắn từng gặp một tu sĩ dùng Thái Âm Trùng giết người, Thái Âm Trùng phóng ra như sóng biển, toàn bộ người một quốc gia nhiễm hàn độc.Loại hàn độc này cũng không khó giải với hắn.

Nhưng lượng lớn Thái Âm Trùng tấn công người bình thường, hắn không thể cứu sống mọi người.

- Thế nào, tiêu diệt Vu Thần Giáo, g**t ch*t Thiên Thành Diệt, vậy mà cũng sốt ruột sao?

Người kia cười nói trong điện thoại, trong giọng nói đều là đùa giỡn và đắc ý.

- Một người rụt đầu rụt đuôi, căn bản không có tư cách khiến tôi sốt ruột.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Xem cậu có biện pháp gì tìm được tôi, tôi vẫn luôn ở gần cậu?

Người trong điện thoại cười khinh thường nói.

Mạc Phàm nhíu mày, rất lâu rồi chưa thấy Hồng Liên Nghiệp Hỏa dấy lên trong đáy mắt hắn, giống như lửa cháy trong đêm khuya, thiêu cháy hừng hực.

- Nửa tiếng, tốt nhất ông có thể chạy thoát khỏi thành phố Đông Hải, nếu sau nửa tiếng, ông còn đứng ở Đông Hải, tôi nhất định sẽ xuất hiện trước mặt ông.

Hắn biết trên trăm loại pháp thuật tìm kiếm, dựa theo khí tức của Âm Long không tìm được, liền cho rằng hắn không tìm được sao.

Âm Long này dùng Sưu Hồn với Liệt Hỏa, còn dám đặt Thái Âm Trùng ở thành phố Đông Hải, ông ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Ở chỗ khác điện thoại, trên một tòa lầu cao ở thành phố Đông Hải, Âm Long nhíu mày, trong mắt hiện lên tức giận, giọng điệu cũng âm u hơn.

- Tiểu tử, cậu thật sự không sợ tôi hạ lệnh cho những Thái Âm Trùng đó đại khai sát giới Đông Hải sao?

- Nếu ông có can đảm này, ông có thể thử xem.

Mạc Phàm trầm giọng nói.

Thái Âm Trùng mà Âm Long sử dụng là một loại Ngự Thú Thuật, ông ta chỉ tới cảnh giới Tiên Thiên, số lượng Thái Âm Trùng sử dụng có hạn.

Chắc chắn không có biện pháp làm được như tu sĩ hắn gặp ở Tu Chân giới, ngự trùng như hải.

Đợi hắn giết Âm Long, lại đi chữa trị cho những người bị Thái Âm Trùng cắn bị thương, hẳn là còn kịp.

- Tiểu tử, cậu quá càn rỡ, cậu biết tôi đứng thứ bao nhiêu trên Hắc Bảng không, cậu chỉ đứng thứ 61 trên Hắc Bảng mà thôi, cậu chưa hẳn đã là đối thủ của Phong Thần sát thủ đứng trước cậu ấy chứ.

Âm Long hừ lạnh một tiếng nói.

Từ khi ông ta xuất đạo tới nay, chưa từng gặp một người chưa tới 20 tuổi, mà dám nói chuyện với ông ta như thế.

- Tôi cho cậu cơ hội, chỉ cần cậu giao Thái Âm Thần Thạch đạt được từ chỗ Vu Thần Giáo ra đây, tôi lập tức thu hồi đám Thái Âm Trùng kia, rời khỏi Đông Hải.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lúc trước hắn từng hoài nghi, có phải Âm Long này đến vì Thái Âm Thần Thạch hay không.

Dù sao Âm Long am hiểu sử dụng Thái Âm Chi Khí, Thái Âm Thần Thạch là linh thạch tăng tu vi tốt nhất.

- Càn rỡ sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

- Phong Thần mà ông nói, ngay cả cơ thể tôi cũng không đánh bị thương được.

- Cái gì?

Trên nhà cao tầng, hai mắt Âm Long nheo lại, sắc mặt khó coi.

Ông ta biết Mạc Phàm ngoại trừ am hiểu võ đạo, thuật pháp ra, cũng là Hoành Luyện tông sư, nhưng ông ta không ngờ Mạc Phàm cường hãn như vậy.

Phong Thần đứng thứ 60 trên Hắc Bảng, vậy mà không đánh cậu ta bị thương được?

- Chuyện này không có khả năng!

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không trông cậy Âm Long sẽ tin tưởng.

- Ông đã nói tôi càn rỡ, vậy tôi sẽ để ông biết, chọc giận tôi sẽ có kết cục gì.

- Đợi cậu tìm được tôi rồi nói sau, không tìm được, cậu chẳng làm được gì đâu.

Âm Long nhíu mày, lạnh lùng nói.

- Tìm ông sao?

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, còn chưa nói xong hắn đã tắt điện thoại, trong con ngươi là lạnh lẽo trước nay chưa từng có.
 
Back
Top