Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 492


Mạc Phàm vừa nói như vậy, kiếm Tru Diệt như cảm nhận được ý niệm của Mạc Phàm.

“Chiêm chiếp…” Tiếng kêu thanh thúy như phượng kêu vang lên, ngọn lửa lay động.

Tiểu kiếm màu đỏ dài ra, biến thành phượng hoàng lửa khoảng mười thước.

Phượng hoàng lửa lượn một vòng quanh Mạc Phàm, lao vào trong nước một cái, một nhánh khói trắng bốc lên, mặt biển vô cùng yên bình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

- Hả?

Trên du thuyền, lông mày Hoàng Thiếu Nguyệt nhướn lên, một kiếm của Mạc Phàm chém Long Toàn Thủy Trụ, cô ta còn có chút lo lắng.

Nhưng nhìn thấy ngọn lửa của Mạc Phàm tắt trong biển, cô ta cười thoải mái.

- Thiên đại sư lựa chọn nơi đấu không tệ.

- Cô nghĩ rằng Thiên đại sư sẽ vô duyên vô cớ lựa chọn ra tay ở biển Đông Hải à, chắc chắn nơi này là nơi táng thân của Mạc Phàm.

Liễu Như Tùng vô cùng tin tưởng nói.

Trên một du thuyền khác, Nam Cung Thiên hừ lạnh một tiếng.

- Tiểu tử, không phải cậu rất kiêu ngạo sao, xem cậu còn kiêu ngạo được đến khi nào.

Trên chiếc thuyền đánh cá, Thiên Thành Diệt cũng cười, hai mắt nheo lại, trong mắt đều là khinh thường.

- Mạc đại sư, Chử Hải của cậu đâu?

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, hắn hơi dịch chân.

Nếu hắn nói là Chử Hải, sao có đạo lý không nấu được biển?

Gợn sóng màu đỏ như máu ở mặt biển dưới chân hắn lan tràn ra xung quanh, rất nhanh liền đi ra ngoài cây số.

Gợn sóng màu đỏ này khiến sắc mặt cô gái buộc tóc sừng dê và lão giả huyền y ngồi trên xe lăn thay đổi.

Không chỉ bọn họ, mấy lão giả khác cũng cảm nhận được không ổn, sắc mặt thay đổi theo.

- Không hay rồi, nhanh lùi về sau đi!

Bọn họ vừa dứt lời, du thuyền và phi cơ trực thăng mới lùi về phía sau 10 thước.

“Vù vù!” Một người lửa rất cao chui từ trong biển ra.

Chỉ trong chớp mắt, mặt biển yên bình như rót một tầng dầu, như bị người ta dẫn đốt, thành một vùng thế giới lửa, nhiệt độ xung quanh cũng đột nhiên dâng cao.

Âm thanh “Ùng ục ùng ục” phát ra từ trong biển, một đám bọt khí to bằng nắm tay nổi lên trên mặt biển, nước biển như bị nấu sôi.

Lúc này sắc mặt mọi người thay đổi.

Mặt Nam Cung Thiên nóng rát, giống như bị tát mạnh một cái.

Ngự hỏa chử hải, đây là bản lĩnh thời cổ đại mới có.

Cho dù ông ta là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, cũng không làm được dễ dàng như vậy, nhất là trên biển, gần như là không thể, dù sao nước cũng khắc lửa.

Tuy Mạc Phàm dùng pháp khí, nhưng pháp khí chỉ là kính viễn vọng.

Thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, tối đa phóng đại đến Tiên Thiên sơ kỳ, không có khả năng phóng đại đến Tiên Thiên trung kỳ.

Muốn Chử Hải, ít nhất Tiên Thiên hậu kỳ mới có thể làm được.

Sắc mặt Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng đều âm u, nếu không phải tận mắt thấy một vùng biển lửa, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng, vậy mà Mạc Phàm thật sự có thể Chử Hải?

- Chuyện này…

- Không sao, có thể Chử Hải thì thế nào, không phá được thủy đạn của Thiên đại sư đều phải chết.

Liễu Như Tùng bình tĩnh nói.

Theo ngọn lửa thiêu đốt, mặt biển như được giải phóng.

Sóng biển đột nhiên xuất hiện, gió biển nhấc lên, sóng biển mãnh liệt, không còn không sóng không gió khi được Thiên Thành Diệt không chế.

Thiên Thành Diệt nhíu mày, trong mắt hiện lên giận dữ.

Ông ta ở đây năm ngày, lúc này mới lấy chân khí và tinh khí khống chế mặt biển xung quanh.

- Tiểu tử, cậu nấu biển của tôi, tôi giết cậu.

Mắt Thiên Thành Diệt dữ dằn, hai tay trầm xuống.

Tốc độ của mưa đạn đầy trời tăng lên, rơi về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, khẽ nói ra hai chữ.

- Phần Thiên! [Đốt trời]

“Chiêm chiếp…” Phượng hoàng kêu hai tiếng, trên biển lửa, hai đạo sóng lửa dâng lên lại hạ xuống.

Hai đạo sóng lửa này cùng rơi xuống, như đại điểu vỗ cánh.

Tất cả lửa trên mặt biển đều hóa thành một Hỏa Điểu vô cùng to lớn, bay về phía bầu trời.

Hỏa Điểu tràn đầy trời đất bay trong không trung, quả thật như muốn đốt cháy một phần trời đất.

“Phốc phốc…” Đạn mưa đầy trời rơi xuống, từng đạo khói trắng bốc lên.

Tuy Hỏa Điểu cũng thu nhỏ lại, nhưng biến mất chậm hơn đạn mưa rất nhiều.

Chỉ trong phút chốc, đạn mưa đầy trời biến mất hết sạch, Hỏa Điểu còn cỡ một người, Mạc Phàm lạnh lùng đứng dưới Hỏa Điểu.

Xung quanh lại hiện lên vẻ khiếp sợ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm đều thay đổi.

Nhất niệm Chử Hải, phá ván cờ mà Thiên Thành Diệt bố trí, nhất niệm Phần Thiên, hủy đi bí pháp mưa đạn của Thiên Thành Diệt.

Ở đây có không ít người thực lực không kém Thiên Thành Diệt nhiều lắm, nếu đổi lại là bọn họ thành đối thủ của Thiên Thành Diệt, tuyệt đối không thoải mái như Mạc Phàm.

- Chẳng lẽ tiểu tử này che giấu thực lực?

Có người nói.

- Lần này không ổn rồi!

Hoàng Thiếu Nguyệt lộ ra vẻ kinh hoảng.

- Hoàng tiểu thư, đừng có gấp, nếu Thiên đại sư chỉ có chút bản lĩnh đó, năm đó không có khả năng thoát khỏi tay 20 cao thủ Tiên Thiên.

Liễu Như Tùng ra vẻ trấn định nói.

Ông ta mở miệng nói vậy, nhưng hai tay ông ta đã để lộ bất an lúc này của ông ta.

Đạn mưa biến mất toàn bộ, ánh mắt Mạc Phàm như điện, ép thẳng về phía Thiên Thành Diệt.

- Có qua có lại mới toại lòng nhau, ông cũng thử một kích của tôi xem, Phượng Vũ Cửu Thiên.

Ngón tay hắn xẹt qua không trung, một cánh của phượng hoàng lửa xẹt qua một đường cong hoàn mỹ ở trong không trung, không do dự đánh về phía thuyền đánh cá của Thiên Thành Diệt.

Trong mắt Thiên Thành Diệt hiện lên ánh sáng lạnh, không chút hoang mang.

Ngón tay ông ta khẽ lướt qua, một chiếc thuyền đánh cá con ở bên cạnh đứng thẳng lên, chắn trước người ông ta.

“Rầm” một tiếng thật lớn, giống như có một quả ngư lôi nổ tung trong không trung, thuyền đánh cá dài chừng hơn hai mươi mét bị tứ phân ngũ liệt trong chớp mắt, bị đánh thành mảnh nhỏ.

Vụn gỗ bay đầy trời, theo gió rơi vào trong biển, không thương tổn đến Thiên Thành Diệt.

Ngọn lửa trên tiểu kiếm màu đỏ biến mất, quay về bên cạnh Mạc Phàm, được Mạc Phàm cất đi.

Một hiệp, Long Toàn Thủy Trụ của Thiên Thành Diệt không thương tổn được Mạc Phàm, ngọn lửa của Mạc Phàm cũng không thương tổn đến Thiên Thành Diệt.Hai người chia đều, bất phân thắng bại.

Nhưng xung quanh là một vùng thổn thức.

Thiên Thành Diệt vừa ra tay, đó là dời thuyền rời biển.

Mạc Phàm thì có Phần Thiên Chử Hải, không yếu thế chút nào.

Trường hợp như vậy, một số đệ tử trẻ tuổi hoàn toàn nhìn ngây người.

- Hai người này là người sao, sao tôi có cảm giác như tiên nhân đánh nhau trên TV nhỉ.

Cho dù là lão giả Tiên Thiên Tông Sư tóc trắng xóa, lúc này trong mắt cũng lóe sáng.

- Đây mới là chiến đấu giữa cao thủ Tiên Thiên, một chuyến này đúng là không tới vô ích.

Trên thuyền đánh cá, khóe miệng Thiên Thành Diệt hơi nhếch lên, nheo mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm, giống như một con thú hoang nhìn chằm chằm con mồi mà mình thích.

- Mạc đại sư, quả nhiên pháp thuật của cậu danh bất hư truyền, nhưng nếu chỉ có như vậy, người chết hôm nay vẫn là cậu.

Khi ông ta nói chuyện, chỗ mi tâm sáng lên, hai quả đấm nắm chặt theo, hiện lên tươi cười vô cùng tự tin.

Vài tiếng “Rầm rầm” vang lên, không khí chấn động.

Một đám phù văn nhà giam toàn thân trắng như bạch ngọc xuất hiện xung quanh Mạc Phàm, bao vây Mạc Phàm ở bên trong.

Nhà giam này vừa xuất hiện, trong vòng ba thước xung quanh Mạc Phàm, mặt biển không chỉ yên bình còn giống như bị ngưng kết.

Phong cách cổ xưa, mênh mông chí khí xuất hiện, quanh thân Mạc Phàm căng thẳng, giống nư bị cố định ở đó.

- Đây là Vạn Diệt Lao Lung, lần này Mạc đại sư xong rồi.

Lão giả huyền y ngồi trên xe lăn giống như biết nhà giam này, mắt mở to, vô cùng khiếp sợ nói.

Trong chớp mắt thế cục thay đổi, Mạc Phàm gặp nguy hiểm.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 493


Vạn Diệt Lao Lung là một loại bí pháp từng danh chấn một thời giới võ đạo và pháp đạo ở Hoa Hạ.

Loại bí pháp này là sáu thế gia tìm thấy trong một Long Mộ, khi tìm được loại bí pháp này, sáu thế gia kia còn tìm được một thứ khác: Thi thể Chân Long.

Rồng là Đồ Đằng ở Hoa Hạ, thần thú trong truyền thuyết, đến nay vẫn chưa có chứng cứ chứng minh sự tồn tại của rồng.

Sáu thế gia tìm được thi thể Chân Long, chuyện này đủ để oanh động toàn bộ thế giới.

Nhưng càng thêm oanh động chính là, Chân Long cường đại như vậy lại bị Vạn Diệt Lao Lung trấn áp mà chết.

Từ xưa rồng tượng trưng cho cường đại, Thiên Tử mặc long bào, tứ hải lấy rồng làm vương.

Cường đại như rồng, lại bị Vạn Diệt Lao Lung gi ết chết.

Ý niệm đầu tiên của sáu thế gia này là muốn tìm được bí pháp thần thông của nhà giam này, nhà giam này ngay cả rồng cũng có thể giế t chết, nếu tìm được, chẳng phải vô địch khắp thiên hạ?

Trải qua một phen tìm kiếm bọn họ thật sự tìm được, bí pháp này có tên là Vạn Diệt Lao Lung.

Đáng tiếc chính là cao thủ, thiên tài sáu thế gia phái ra cùng lĩnh hội bí pháp này, chừng năm năm vẫn không thể lĩnh hội được.

Cuối cùng sáu đại thế gia chia Vạn Diệt Lao Lung ra thành sáu phần, sáu thế gia mỗi nhà cầm một phần.

Tuy những bí pháp này kém Vạn Diệt Lao Lung có thể gi ết chết Chân Long, nhưng so với một số bí pháp trên Địa Cầu thì cường đại hơn không ít, sáu nhà coi như có chút thu hoạch.

Nhưng chuyện này còn chưa xong.

Mười mấy năm trước, Vạn Diệt Lao Lung bị Thiên Thành Diệt để mắt tới, ông ta ẩn nấp trong sáu thế gia này mấy tháng, đánh cắp Vạn Diệt Lao Lung được chia làm sáu bản.

Chỉ là không ngờ vậy mà Thiên Thành Diệt luyện thành Vạn Diệt Lao Lung.

- Chuyện này…

Khóe miệng lão giả ngồi trên xe lăn giật giật, mãi mà không nói nên lời.

Ông ta là người Tôn gia trong sáu nhà, ông ta chính mắt nhìn thấy Vạn Diệt Lao Lung gi ết chết Chân Long.

Tuy nhà giam của Thiên Thành Diệt kém khí thế nhà giam trấn rồng, nhưng đủ để giết Mạc Phàm.

Rồng là sinh vật chí cao vô thượng, từ nhỏ đã đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, sao con người có thể so sánh được?

- Vậy mà Thiên Thành Diệt luyện thành Vạn Diệt Lao Lung?

Sắc mặt lão giả huyền y trên xe lăn trắng bệch, như cà nhiễm sương, trong chớp mắt già nua đi hơn nhiều.

Sáu đại thế gia đều không khám phá được sự huyền diệu trong đó, vậy mà để Thiên Thành Diệt luyện thành rồi.

Nhà giam vừa thành, tươi cười đắc ý trên mặt Thiên Thành Diệt lại dày đặc hơn nhiều.

- Mạc đại sư, cậu thấy Vạn Diệt Lao Lung tôi bố trí cho cậu thế nào, nghe nói nhà giam này ngay cả rồng cũng giế t chết được.

Mấy năm nay ông ta luôn nghiên cứu môn bí pháp này, nếu có thể luyện thành bí pháp này, rồng đều bị ông ta trấn chết, còn ai có thể đối địch với ông ta?

Vì nghiên cứu bí pháp này, vô số dân bản xứ Châu Mỹ bị giết, đoạt một số thánh vật và những thứ phá giải liên quan đến bí pháp này.

Cuối cùng trời không phụ người có lòng, ông ta thật sự luyện thành Vạn Diệt Lao Lung.

Thiên Thành Diệt vừa nói những lời này, những người chưa từng thấy Vạn Diệt Lao Lung, sắc mặt “bùm” một tiếng khẩn trương hơn.

Bọn họ chưa từng thấy Vạn Diệt Lao Lung, nhưng có nghe nói đến.

Bí pháp ngay cả rồng cũng giết được, sao bọn họ có thể không biết.

Lúc này, biểu cảm của mọi người giống hệt lão giả huyền y ngồi trên xe lăn.

Một đám người, ánh mắt nhìn Thiên Thành Diệt thay đổi không ít.

Thiên Thành Diệt luyện thành Vạn Diệt Lao Lung, không chỉ Mạc Phàm sẽ phải chết không thể nghi ngờ, chỉ sợ Lâm Thiên Nam cũng không phải đối thủ của Thiên Thành Diệt, e rằng Hoa Hạ phải đổi chủ rồi.

Trong nhà giam, Mạc Phàm nhíu mày.

Khí tức nhà giam này rất quen thuộc, khiến sắc mặt hắn hơi trầm xuống.

- Vạn Diệt Phong Ấn của Vạn Diệt Tông sao?

Vạn Diệt Tông là một tông phái ở Tu Chân giới, nổi tiếng nhất trong tông phái này là Vạn Diệt Phong Ấn, nghe nói có thể phong tiên trấn thần, trấn phong long phượng thì càng không nói chơi.

Chỉ cần bị phong ấn bên trong, toàn bộ sinh mệnh đều hóa thành hư vô, đến khi chôn vùi.

Vậy mà phong ấn chi thuật của Vạn Diệt Tông lưu lạc trên Địa Cầu.

Chẳng lẽ giống như Ngạo Nhật Sơn Tông, đều từng lưu lại huyết thống trên Địa Cầu?

Thiên Thành Diệt thấy Mạc Phàm nhíu mày, cười đắc ý.

Chân ông ta khẽ động, hai đạo kình khí xuất hiện sau vai ông ta, như hai chiếc cánh khổng lổ giương ra.

Cánh mở, cơ thể ông ta bay từ trên thuyền đánh cá đến nhà giam Mạc Phàm.

Một lát sau, ông ta đứng cách Mạc Phàm mười thước.

Hai tay ông ta giơ lên, thủy châu dâng lên từ trong nước biển, trôi nổi chi chít quanh nhà giam.

Chỉ đợi mệnh lệnh của ông ta, liền bắn vào lồng giam Mạc Phàm.

- Tiểu tử, cậu còn vùng vẫy giãy chết sao?

Thiên Thành Diệt cười nói.

- Kết thúc quyết đấu, Mạc đại sư không còn cơ hội lật bàn rồi.

Một lão giả vây xem nói rất chắc chắn.

- Vùng vẫy thì sao, không vùng vẫy thì sao?

Mạc Phàm vẫn không hoảng loạn như trước.

- Vùng vẫy mà nói, tôi lập tức g iết chết cậu, nếu cậu đồng ý giao bí pháp trên người mình ra đây, tôi vẫn sẽ giết cậu, nhưng có thể suy xét để người nhà cậu sống, thế nào?

Thiên Thành Diệt cười âm hiểm nói.

Thân Ngoại Hóa Thần và trận pháp ở biệt thự của Mạc Phàm đã hấp dẫn ông ta.

Trừ chuyện đó ra, Mạc Phàm còn trẻ mà có tu vi như vậy, chắc chắn có không ít bí pháp trên người.

Nếu có được những bí pháp này, thực lực ông ta tăng lên thì không nói, nói không chừng còn đột phá Tiên Thiên trung kỳ tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ.

Còn người nhà Mạc Phàm, ông ta không đi giết, không có nghĩa người khác không đi giết.

Mạc Phàm hơi nheo mắt lại, sắc bén lập tức lóe lên.

- Ông cảm thấy phong ấn chi thuật của ông có thể phong ấn được tôi sao?

Thiên Thành Diệt nhíu mày, xác nhận Vạn Diệt Lao Lung còn đang vận chuyển, trên người Mạc Phàm lại không có một chút linh khí dao động, lúc này lông mày ông ta mới giãn ra.

- Ha ha, Chân Long đều bị trấn chết, chẳng lẽ cậu còn có thể ra khỏi đó được, cậu đã không chịu giao bí thuật ra, vậy cậu đi chết đi, từ người mấy đồ đệ của cậu, nói không chừng sẽ có thu hoạch.

Trên người Mạc Phàm có quá nhiều kỳ lạ không hợp với tuổi, vẫn nên giết Mạc Phàm tốt hơn, tránh đêm dài lắm mộng.

Vạn Diệt Lao Lung của ông ta đã thành, thiên hạ còn ai địch được?

Ông ta giơ một tay lên, đạn mưa như nuôi lực kéo mạnh về phía sau, muốn bắn về phía Mạc Phàm.

Thiên Thành Diệt còn chưa ra tay, ở phía xa, khóe miệng Hoàng Thiếu Nguyệt hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười sảng khoái.

Mạc Phàm từng khiến cô ta tuyệt vọng một lần, nhưng mà bây giờ…

- Cuối cùng cũng phải chết.

Liễu Như Tùng ở bên cạnh thấy Mạc Phàm như cá nằm trên thớt, mặc cho Thiên Thành Diệt xâu xét, cũng cười nham hiểm.

ể- Tiểu tử, cậu cũng có ngày hôm nay!

Ở một nơi khác, khóe miệng Bạch Vô Hận cũng nhếch lên, cười mỉa nói, ánh mắt như chất lỏng của rắn độc.



- Tiểu tử, cậu còn di ngôn gì không?

Thiên Thành Diệt cười đắc ý nói.

- Di ngôn?

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười khẽ.

- Nếu ông quyết đấu với tôi vào mười ngày trước, quả thật tôi khó thoát khỏi nhà giam này, nhưng hiện giờ ông không giết được tôi đâu, nhà giam này của ông không thể trói buộc được tôi, tất cả đều muộn rồi.

Ông ta cho rằng luyện thành một bí thuật là có thể thiên hạ vô địch sao?

Nếu là như vậy, chẳng phải Vạn Diệt Tông sẽ độc bộ thiên hạ ở Tu Chân giới sao, thực ra Vạn Diệt Tông kém Thần Nông Tông bọn họ không biết bao nhiêu lần.

- Cái gì?

Mắt Thiên Thành Diệt mở to, trong mắt lộ ra chút bối rối hiếm có.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 494


Ý niệm của Mạc Phàm khẽ động, trên hai tay hai đạo quang mang hắc bạch lóe lên.

Hai tay hắn hợp lại thành một, khi tách ra, một pháp kiếm màu xám được rút từ trong một tay hắn ra.

Nếu Vạn Diệt Lao Lung này gặp người khác, hơn phân nửa sẽ vô kế khả thi, dù sao cũng là bí pháp nổi tiếng của Vạn Diệt Tông.

Nhưng gặp phải hắn, phá dễ như giết chó!

- Phá cho ta!

Kiếm rơi như sao băng, chém về phía Vạn Diệt Lao Lung.

“Rầm!” Pháp kiếm chém lên Vạn Diệt Lao Lung, nhà giam vững như thành đồng chấn động, hào quang màu xám lưu chuyển, nơi kiếm phong tiếp xúc nhà giam chảy ra.

Đến chỗ nào nhà giam trắng như ngọc không còn ánh sáng, phù văn phía trên bị xóa đi.

“Ken két!” Vết rạn khắp nơi, như nứt vụn bất cứ lúc nào.

Sắc mặt Thiên Thành Diệt thay đổi, Vạn Diệt Lao Lung này là quân bài chưa lật của ông ta, vốn chuẩn bị dùng trên người Lâm Thiên Nam, đánh Lâm Thiên Nam không kịp trở tay.

Bị bất đắc dĩ mới dùng trên người Mạc Phàm, ai biết ngay cả Mạc Phàm cũng không trói buộc được.

Ông ta mặc kệ mưa đạn trên bầu trời, bàn tay giơ lên, một nhà giam khác lại bao quanh Mạc Phàm, giống hệt cái trước.

Những đạn mưa này đủ để đối phó những võ đạo tông sư khác, nhưng đối phó Mạc Phàm thì kém xa, nếu không giam được Mạc Phàm, những thứ này đều phí công.

- Một Vạn Diệt Lao Lung không giam được tôi, hai cái có thể sao? Tôi nói đã muộn rồi.

Trong nhà giam, Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Bí pháp giải Vạn Diệt Lao Lung này tên là Âm Dương Pháp Kiếm, là bí pháp trấn phái của Âm Dương Tông tử địch của Vạn Diệt Tông nghiên cứu khắc chế Vạn Diệt Lao Lung, cảnh giới Tiên Thiên có thể sử dụng.

10 ngày trước, hắn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công cũng không thể thi triển Âm Dương Pháp Kiếm này.

Hiện giờ hắn đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, muốn dùng nhà giam này bao vây hắn, quả thực là nằm mơ.

- Vỡ!

Tay hắn nắm chặt, Âm Dương Pháp Kiếm trong tay rầm rầm vỡ nát.

Pháp kiếm vỡ nát không biến mất, trái lại ngưng tụ thành một đám pháp kiếm huyền ảo khác.

Mỗi đạo pháp kiếm lớn bằng bàn tay, vẫn là màu xám, nhưng có thể nhìn xuyên qua, giống như thuỷ tinh màu xám, như được tạo ra từ bảo thạch, ở nơi góc cạnh lóe lên sắc bén.

- Đi!

Mạc Phàm quát khẽ một tiếng.

Âm Dương Pháp Kiếm huyền ảo nghe thấy tiếng Mạc Phàm, như người cá đi về phía Vạn Diệt Lao Lung.

Tiếng bom nổ mạnh vang lên, không khí vì chuyện này mà run rẩy, Vạn Diệt Lao Lung đầu tiên bị phá vỡ.

Vạn Diệt Lao Lung thứ hai còn chưa thành hình, cũng như tờ giấy, bị Âm Dương Pháp Kiếm chém thành mảnh nhỏ.

Nhà giam có thể trấn chết Chân Long, cứ tan thành mây khói như vậy, hoàn toàn không đáng sợ như trong truyền thuyết.

- Chuyện này…

Ở đây, trong nhà giam nhìn như vỡ nát, Mạc Phàm bước từng bước ra ngoài, vẻ mặt mọi người thay đổi.

Mắt Hoàng Thiếu Nguyệt, Liễu Như Tùng, Bạch Vô Hận mở to, mắt đảo liên tục, trên mặt không còn đắc ý như khi Mạc Phàm sắp bị giết, tràn đầy vẻ khó tin.

Thứ trấn chết Chân Long, lại không thể giam được tiểu tử này?

Rốt cuộc tiểu tử này là ai?

Nam Cung Thiên ngoại trừ khiếp sợ ra, khuôn mặt già nua cũng đỏ bừng.

Vừa rồi ông ta giận dữ mắng Mạc Phàm quá liều lĩnh, còn bảo Mạc Phàm cúi đầu nhận sai, thực lực của Mạc Phàm như vậy cần sao?

Những người còn lại cũng trợn mắt há miệng, cả đám không nói nên lời.

Thực lực của Mạc Phàm không người có thể xem nhẹ, hiện giờ có thể khiến tất cả bọn họ cúi đầu.

- Tiểu tử này thực sự rất mạnh, Lâm Thiên Nam chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta.

Rất lâu sau, lão giả huyền y vô cùng bội phục nói.

Vẻ mặt thanh niên xung quanh đều mờ mịt.

- Không phải chỉ là một nhà giam sao, giỏi lắm à?

- Hồ đồ, nhà giam này có thể trấn chết rồng đó.

Những lời này như một tảng đá to rơi vào trong hồ nước, gợn sóng hủy thiên diệt địa xuất hiện trong lòng bọn họ.

Có thể trấn chết long, nhưng không trấn được Mạc đại sư?

Rồng không bằng người, cậu ta là thần tiên sao?

Vạn Diệt Lao Lung bị phá, năm ngón tay Mạc Phàm mở ra, Âm Dương Pháp Kiếm huyền bí đầy trời như chim chóc quay về, quay về tay hắn, biến thành trường kiếm màu xám lần nữa.

- Thiên Thành Diệt, nhà giam của ông đã bị tôi phá hủy, ông cũng thử pháp kiếm của tôi xem.

Mạc Phàm vung tay lên, trường kiếm xẹt qua một đường cong hoàn mỹ trong không trung, thân kiếm dài ra hơn mười mét, như khuynh thiên nhất kiếm nhanh chóng chém về phía đầu Thiên Thành Diệt.

Kiếm còn chưa hạ xuống, trên mặt biển chia ra làm một rãnh nước, sóng biển dập dờn sang hai bên, tạo ra sóng nước cao hai ba mét.

Thiên Thành Diệt nhíu mày, vẻ mặt không còn bình tĩnh như trước, có bối rối có sợ hãi có khó thể tin cũng có không cam lòng.

- Đây là bí pháp cấp cao gì thế, Vạn Diệt Lao Lung của tôi, rồng đều có thể trấn chết, vì sao không giam được một nhân loại nhỏ bé như cậu?

Thiên Thành Diệt giận dữ hét.

- Có thể trấn chết rồng thì nhất định trấn chết được người sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười khẽ.

Chư thiên vạn giới, 3000 thế cân bằng, chỉ có con người có nhân thân từ nhỏ, các tộc khác địa vị càng cao thì càng gần với hình người.

Một yêu muốn biến thành hình người, đều phải trải qua kiếp nạn tam tai lục nan cửu trọng, mấy trăm năm mới có thể tu luyện được, đa số đều chết trên đường thành nhân thân.

Chuyện này còn chưa rõ ràng sao, rồng không bằng người!

- Bí pháp này của tôi tên là Âm Dương Pháp Kiếm, chỉ là bí pháp bình thường, nhưng đủ để phá hủy Vạn Diệt Lao Lung.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Làm sao có thể!

Thiên Thành Diệt tức đến mức hai mắt bốc hỏa, khuôn mặt đỏ bừng.

Bí pháp của ông ta có thể trấn chết rồng, là tiên pháp, lại bị một bí pháp bình thường của Mạc Phàm phá hủy?

- Có tin hay không tùy ông.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Quả thật Âm Dương Pháp Kiếm là bí pháp bình thường ở Tu Chân giới, tối đa là trung cấp, còn chưa được tính là cao cấp.

Hắn nói xong không để ý đến Thiên Thành Diệt, pháp kiếm tiếp tục hạ xuống.

Thiên Thành Diệt vung ống tay áo, từng đạo tường nước xuất hiện trước người ông ta.

Những tường nước này đều do ông ta dùng Chân Khí ngưng tụ thành, mỗi tường nước tạo ra đều như sắt thép, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua.

- Vạn Diệt Lao Lung không có tác dụng, chỉ là nước ngưng tụ thành tường sẽ có tác dụng sao?

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên cổ tay trầm xuống.

“Rắc rắc!” Tường nước vô cùng rắn chắc, dưới pháp kiếm màu xám không khác gì đậu hủ, trực tiếp bị chém thành đôi.

Thế đi của pháp kiếm không giảm, chém về phía Thiên Thành Diệt.

Mắt Thiên Thành Diệt khẽ đảo, hai tay không do dự chắn trên đỉnh đầu.

“Keng!” một tiếng trầm đục, như chuông lớn bị gõ vang lên.

Nơi 20 mét xung quanh Thiên Thành Diệt, mặt biển trầm xuống.

Thiên Thành Diệt chỉ khẽ ngăn, cơ thể bị đập vào trong nước.

ầ ế ể ắ ể ố ắ ể ấ“Rầm!” Pháp kiếm to lớn chém vào trong nước biển, nước bắn lên cao mười thước, mặt biển giống như bị cắt thành hai, một rảnh biển sâu xuất hiện.

Nước biển dâng lên cao, nước biển chảy ngược rơi vào trong nước lần nữa, gợn sóng kích động bắn lên.

Rất lâu sau mặt biển mới yên bình trở lại, không thấy bóng dáng Thiên Thành Diệt.

Không ít người nhíu mày, nhìn mặt biển.

- Thiên Thành Diệt bị chém sao?

Đúng lúc này, không biết người nào kêu lên.

- Thiên Thành Diệt ở bên kia, ông ta muốn bỏ chạy!

Mọi người nhìn theo ngón tay người này, chỉ thấy ở nơi cách trăm mét.

“Rầm” một tiếng, một lão giả ướt sũng và chật vật, khóe miệng còn có chút máu chui từ trong nước biển ra, vững vàng đứng trên mặt biển.

- Mạc đại sư, lần này tính cậu thắng, sau này chúng ta còn gặp lại!

Thiên Thành Diệt nghiến răng nhìn Mạc Phàm nói.

Ông ta nói xong không quay đầu lại, đạp nước bay nhanh, sóng nước bắn tung tóe hai bên người ông ta, trong chớp mắt đã đi xa mấy chục mét.

Mọi người xung quanh lại hiện lên vẻ khiếp sợ.

Vậy mà Thiên Thành Diệt chạy trốn?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 495


Không chỉ Thiên Thành Diệt chạy ra ngoài, trong đám người vây xem, tiếng động cơ cũng vang lên theo.

Một chiếc du thuyền và một chiếc phi cơ trực thăng chở Liễu Như Tùng, Hoàng Thiếu Nguyệt và Bạch Vô Hận, bỏ chạy theo hướng ngược lại với Thiên Thành Diệt.

Thiên Thành Diệt đều bị Mạc Phàm đánh chạy, bọn họ còn ngây ngốc ở đây, đợi chết sao?

Mạc Phàm nhìn lướt qua Thiên Thành Diệt và đám Hoàng Thiếu Nguyệt, trong mắt chớp lóe hàn quang, thản nhiên nói:

- Lúc này còn muốn chạy?

Lần trước Thiên Thành Diệt đến biệt thự số 9, làm người nhà hắn bị thương, còn bắt nhiều ngư dân ở Đông Hải như vậy.

Đám Hoàng Thiếu Nguyệt cũng đi theo gây khó dễ từ trong, muốn diệt Mạc gia bọn họ, hắn có thể để bọn họ chạy thoát sao?

- Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy!

Âm thanh như sấm vang lên liên tục, tản ra xung quanh, truyền vào trong tai mọi người.

Nghe thấy âm thanh này, khuôn mặt tinh xảo của Hoàng Thiếu Nguyệt trắng xanh.

Trong lòng Liễu Như Tùng và Bạch Vô Hận hồi hộp, mặt xám như tro tàn, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống.

- Nhanh lên, nhanh rời khỏi nơi này!

Hai người vội vàng giục người lái.

Hai người bọn họ một người Liễu gia một người Bạch gia, chỉ cần có thể chạy về gia tộc, còn sợ Mạc Phàm đánh đến gia tộc bọn họ sao?

Nhưng nếu bị Mạc Phàm bắt được, bọn họ chỉ có đường chết.

Sắc mặt Thiên Thành Diệt cũng không đúng lắm, nhưng vẫn quay đầu cười khinh thường với Mạc Phàm.

Ông ta thừa nhận mình không phải là đối thủ của Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm muốn giữ ông ta lại, đừng nằm mơ nữa.

Năm đó, 20 Tiên Thiên Tông Sư đều không thể giữ ông ta lại, ông ta rời đi, Mạc Phàm có năng lực làm gì ông ta?

- Muốn giữ tôi ở lại, cậu đừng nên cố gắng làm gì, đi bắt mấy người kia đi, nếu không cậu không bắt được ai đâu.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, lần trước để Thiên Thành Diệt chạy trốn ở biệt thự, hôm nay lại để ông ta trốn thoát, hắn còn là y tiên bất tử sao?

- Tru Tà!

Nhẫn trên tay hắn sáng lên, tiểu kiếm trạng thái lỏng nhấp nháy lôi quang xuất hiện trong tay hắn.

Ý niệm của hắn khẽ động, ấn ký lôi điện chỗ mi tâm chớp lóe, tiểu kiếm lôi điện dài ra thành cự kiếm cao cỡ một người.

Lôi quang nuốt nhả, tia điện rung động, nghe làm da đầu người ta run lên.

- Tốc độ của ông rất nhanh, nhưng ở trên biển này, ông nhanh hơn lôi điện sao?

Nước khắc lửa, nhưng nước cũng có thể dẫn điện.

Hắn nói xong cắm Tru Tà xuống mặt biển.

Tiếng sấm vang lên “răng rắc”, lôi kiếm lập tức chia làm ba đạo điện long, mượn nước biển đuổi theo ba phía.

Chỉ trong giây lát đã tới dưới du thuyền, phi cơ trực thăng.

“Rầm!” Hai đạo lôi trụ phóng thẳng lên trời.

Phi cơ trực thăng và du thuyền chấn động, như bị vật nặng đánh trúng, tiếng máy móc nổ mạnh truyền ra, khói đen bốc lên.

Du thuyền chậm rãi dừng lại, phi cơ trực thăng xoay mấy vòng trong không trung, đâm vào trong biển.

Trên du thuyền và phi cơ trực thăng, đám Hoàng Thiếu Nguyệt run rẩy, trong cơ thể giống như có vô số trùng tử đang bò, có cảm giác chết lặng, vùng vẫy mãi mà không vùng vẫy được, liền ngã xuống lôi điện.

Cách đó không xa, tươi cười trên mặt Thiên Thành Diệt còn chưa mất đi, sắc mặt cứng ngắc xuống, cuối cùng không cười nổi.

Ông ta vội vàng vận khởi công pháp, chân khí hộ thể tràn đầy mà ra, bọc ông ta lại, mũi chân hơi chìm vào trong mặt nước, cơ thể ông ta mượn lực bay về phía bầu trời.

Cũng đúng lúc này, lôi điện rất nhỏ như xúc tua chui từ trong nước biển ra, rậm rạp chằng chịt khó mà đếm nổi.

Chỉ chưa tới 1 phần 100 giây, lôi tia bao quanh Thiên Thành Diệt tính cả chân khí hộ thể của ông ta, cường đại như Thiên Thành Diệt gặp lôi điện này, vậy mà không thể tránh thoát.

Cùng bị lôi tia bao quanh, còn có chiếc du thuyền kia và phi cơ trực thăng.

- Quay về cho tôi!

Mạc Phàm tức giận quát một câu, tay dùng lực nắm lại.

Ba điện quang như xiềng xích, kéo Thiên Thành Diệt, du thuyền và phi cơ trực thăng bay về.

“Bùm!” một người, một du thuyền, một phi cơ trực thăng rơi xuống nơi cách Mạc Phàm không xa, nước tung lên mấy trượng cao.

Mạc Phàm rút lôi kiếm ra, cầm tia chớp trong tay giống như Lôi Thần, chỉ về phía Thiên Thành Diệt.

Mỗi bước đi, nước biển đều chấn động theo.

- Lần trước để ông chạy, lần này còn muốn chạy, ông chạy được sao?

Thiên Thành Diệt chậm rãi đứng dậy từ trong nước biển, cơ thể chấn động, chân khí hộ thể bị lôi điện bên ngoài chấn nát.

Ông ta giơ tay lên lau máu tươi ở khóe miệng, hai mắt lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, lửa giận hừng hực b ắn ra bốn phía.

Từ khi Thiên Thành Diệt ông ta tự học thành tài tới nay, liền vang danh thiên hạ, chưa bao giờ chật vật giống như ngày hôm nay.

Không chỉ bị người ta phá bí pháp, ngay cả chạy trốn cũng không chạy thoát.

Hơn nữa người này còn là đứa bé 17, 18 tuổi.

Tông sư như long, có thể chết, nhưng không thể nhục.

- Mạc Phàm, đây là cậu ép tôi, hôm nay tôi phải liều chết với cậu.

Thiên Thành Diệt nắm chặt tay, giận dữ hét.

Theo tiếng rống này của ông ta, đường vân huyết sắc nguệch ngoạc xuất hiện trên toàn thân ông ta.

Cơ thể hơi gầy yếu của ông ta lập tức như khí cầu bơm đầy, trong cơ thể liên tục phát ra âm thanh xương cốt nổ tung, thân thể từ gần 1m7, trong chớp mắt kéo cao đến hơn 1m9.

“Xoẹt!” Tiếng vải bị xé rách vang lên, trang phục luyện võ trên người ông ta đều bị rách ra, lộ ra bắp thịt và cánh tay thô gấp đôi như khối sắt đốt hồng.

Chỉ trong chớp mắt, Thiên Thành Diệt từ một lão nhân gần đất xa trời, biến thành một đại hán hùng tráng, uy mãnh hơn 30 tuổi.

Khí tức của ông ta vốn là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, theo biến hóa này, trong chớp mắt cường đại không chỉ một lần.

Giống như đống lửa đốt cháy mạnh hơn, như rót thêm xăng vào, ngọn lửa xông thẳng lên trên trời.

Khí tức như ngọn lửa lan tràn ra tứ phương.

Xung quanh, không ít người đã cảm thấy không có bất luận hồi hộp gì nữa.

Dù sao Thiên Thành Diệt vẫn rơi vào hoàn cảnh xấu, căn bản không có lực đánh trả.

Nhưng lúc này, khí tức tràn đầy trời đất của Thiên Thành Diệt và dung mạo thay đổi, sắc mặt rất nhiều người thay đổi, hô hấp bị kiềm hãm theo.

- Đây là Nhiên Huyết Công, Thiên Thành Diệt muốn liều mạng!

Có người nhận ra bí thuật Thiên Thành Diệt sử dụng kêu lên.

Nhiên Huyết Công là bí thuật của Cổ gia ở Mạc Bắc, sau khi thi triển pháp thuật này, sẽ có một thời gian dài rất yếu, nhưng có thể khiến tu vi tăng gấp đôi trong thời gian ngắn.

Thiên Thành Diệt vốn là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, lại thi triển bí thuật này, cho dù không đến cảnh giới Kim Đan trong truyền thuyết, ít nhất cũng có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ.

Tiên Thiên hậu kỳ, không hẳn không giết được Mạc Phàm.

- Nhanh lùi về sau đi!

Một lão giả kêu lên, du thuyền và phi cơ trực thăng xung quanh vội vàng lùi về phía sau.

Tiên Thiên hậu kỳ quyết đấu càng đáng sợ hơn Tiên Thiên trung kỳ, không muốn bị cuốn vào bên trong, vẫn nên tránh xa một chút tốt hơn.

Khóe miệng Thiên Thành Diệt nhếch lên, lộ ra nụ cười gằn tà dị.

Mạc Phàm có thể nắm lôi điện trong tay, nơi ông ta lựa chọn vừa vặn là biển rộng, trừ phi tốc độ của ông ta nhanh hơn lôi điện, nếu không đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi điện kiếm của Mạc Phàm.

Nếu không trốn thoát, vậy thì liều mạng một trận, ông ta không tin tiểu tử này lợi hại như vậy.

ố ố ổ ế- Mạc Phàm, cậu vốn còn cơ hội sống sót, nhưng cậu tự mình hủy đi, cậu không nên đuổi tận giết tuyệt Thiên Thành Diệt tôi như vậy.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiên Thành Diệt một cái.

- Không nên sao? Tôi thấy người không nên là ông.

- Ông không nên về Hoa Hạ, lại càng không nên chọc Mạc gia tôi, nhất là không nên dùng Nhiên Huyết Công này, ông đều đã làm, vậy thì đi chết đi.

Hắn đâm lôi kiếm vào trong nước biển một lần nữa, giẫm mạnh xuống dưới chân, bay về phía Thiên Thành Diệt.

Quả đấm nắm chặt, bạch quang lóe lên, hắn không do dự đánh về phía Thiên Thành Diệt.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 496


Thiên Thành Diệt thấy Mạc Phàm không tránh mà xông tới, cười lạnh lùng.

- Mạc Phàm, cậu rất can đảm đó, nhưng hiện giờ đối đầu đúng là không sáng suốt.

Ông ta mới thi triển Nhiên Huyết Công, thực lực đang thịnh, Mạc Phàm lại đối đầu với ông ta, không phải muốn chết thì là gì?

Dù sao thiếu niên tông sư còn trẻ.

Nhưng chuyện này hợp ý ông ta.

Ông ta bước lên trước một bước, chân khí màu đỏ vô cùng cường đại giống như lưu hỏa tràn ra từ người ông ta.

Trong vòng bốn mươi mét xung quanh, biển cả tràn đầy vùng màu đỏ.

Một quyền đánh ra, thiên, địa, hải này như được sử dụng toàn bộ.

Sóng biển, gió biển và chân khí màu đỏ ngưng tụ thành một quả đấm màu đỏ to lớn, như thực chất nghênh đón Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, sao hắn có thể không biết bí pháp Nhiên Huyết Công này.

Một khi thi triển loại bí pháp này, đa số mọi người sẽ tránh mũi nhọn, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Dù sao ép buộc tăng gấp đôi tu vi, vẫn tương đối đáng sợ.

Nhất là Tiên Thiên Tông Sư, vốn kém một chút.

Một bên thực lực tăng gấp đôi, hoàn toàn có thể nghiền áp đối phương.

Nhưng chuyện này đúng với người bình thường, còn không có tác dụng với y tiên bất tử hắn.

Nếu muốn giết Thiên Thành Diệt, nên nghiền áp ông ta khi cường đại nhất.

Ánh mắt hắn như đao, bạch quang trên tay sáng lên, linh khí ngưng mà không rời, giống như sao băng xuyên qua không khí.

Quả đấm tiến về phía nước biển, khí tức đáng sợ hủy diệt toàn bộ dâng nước theo gió lên.

“Rầm!” Hai quyền đánh vào nhau, giống như tiếng hai kim khí va chạm vang lên.

Không ít người vội vàng bịt tai, mấy người trẻ tuổi không bịt tai kịp lập tức mất đi thính giác, máu chảy từ trong tai bọn họ ra.

Nước biển tách hai người ra, mặt biển dưới chân hai người hạ xuống hơn năm sáu thước, gợn sóng mãnh liệt theo kình phong vô cùng sắc bén đánh ra bốn phía, mặt biển cuồng loạn.

“Rắc rắc!” Quyền ảnh màu đỏ xoay chuyển, nghiền nát rầm rầm, Thiên Thành Diệt cũng biến sắc theo.

Mạc Phàm không nhiều tuổi, nhưng lực lượng thân thể và trình độ ngưng thực chân khí mạnh như vậy sao?

Mắt ông ta hơi nheo lại, hàn quang nở rộ, vội vàng lùi về phía sau.

Mạc Phàm đánh nát quả đấm màu đỏ, thân thể xoay trong không trung, một cước đạp mạnh về phía Thiên Thành Diệt.

Thiên Thành Diệt nhíu mày, hai tay nắm lấy trong không trung, áp lực không khí lại căng thẳng hơn, hai tay tràn đầy long văn, trường đao như thực chất xuất hiện trong tay ông ta, trong không khí lập tức xuất hiện vết rạn, ánh đao chớp lóe chém về phía Mạc Phàm.

- Tiểu tử, nếm thử Nhất Khí Trảm của tôi xem.

Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi, khí đao này tương tự với khí binh của Ngũ Hành Tông.

Nhìn như là ngưng khí thành binh bình thường, thực ra không có đơn giản như vậy.

Nếu khí binh này nổ tung, không khác gì ngư lôi hủy diệt một chiếc thuyền đánh cá.

Nhưng hắn cũng không sợ, linh khí cuồn cuộn rót vào phần chân, kim quang lóe lên.

- Đạp thiên!

Chân của hắn lập tức như cột trời, đạp về phía Thiên Thành Diệt.

“Rầm!” một tiếng thật lớn, trên mặt biển như có sóng thần, không khí không ngừng chấn động, sóng biển cao mấy chục mét, kình phong như đao thổi ra bốn phía.

Một lát sau, mặt biển yên bình hơn, Mạc Phàm giẫm lên gợn sóng cuồn cuộn trên biển, vẻ mặt như thường.

Sắc mặt Thiên Thành Diệt nghiêm trọng, lùi ra xa cách Mạc Phàm mười thước.

Khí binh trên tay chỉ còn lại chuôi đao, bộ phận khác đã biến mất không thấy, cánh tay ông ta không tự chủ được run rẩy.

Ông ta mượn Nhiên Huyết Công để tăng tu vi lên gấp đôi, vậy mà không thể nghiền áp Mạc Phàm.

Ông ta vặn chân khí thành khí đao cứng hơn kim cương, cũng không đánh lại được Mạc Phàm?

- Mạc Phàm, cậu còn trẻ tuổi đã có tu vi như vậy, quả thật rất lợi hại.

- Là ông quá yếu.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Hắn tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, Diễn Thiên Thần Quyết, thân thể Tiên Thiên Ngọc Cốt, những thứ này không có thứ nào không phải phương pháp tu luyện đứng đầu Tu Chân giới.

Tuy chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng Thiên Thành Diệt Tiên Thiên sơ kỳ không thể sánh bằng.

Còn Nhiên Huyết Công, chỉ là truyện cười đối với hắn.

Thiên Thành Diệt nhíu mày, trong mắt đầy lửa giận.

Ông ta đường đường là Thiên Thành Diệt, một trong mười đại trưởng lão của Thanh Bang, mười mấy năm trước đã danh chấn Hoa Hạ, lại bị đứa bé nói là quá yếu.

- Tiểu tử, cậu quá kiêu ngạo rồi.

Thiên Thành Diệt giận dữ hét lên.

- Nếu ông không còn quân bài khác chưa lật, ông có thể đi chết đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn chẳng muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Thiên Thành Diệt, hắn nắm chặt tay lại, linh khí xoay tròn xuất hiện trên quả đấm của hắn, bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, đến chỗ Thiên Thành Diệt.

Mắt Thiên Thành Diệt lóe lên bất định, ông ta nhìn thoáng qua xung quanh, do dự một lát, ánh mắt âm u, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, khí tức kỳ lạ nở rộ trên người ông ta.

- Mạc Phàm, cậu biết vì sao lão phu có thể trốn khỏi tay 20 cao thủ Tiên Thiên không?

- Có liên quan gì sao?

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

- Nguyên nhân là vì đây!

Dưới chân Thiên Thành Diệt chấn động, chân khí màu đỏ trên mặt biển xung quanh nổi lên cuồn cuộn, sóng biển nhấc lên cao hơn mười thước, bao vây hai người ở bên trong.

Trên da ông ta hiện lên một tầng lân giáp, ngón tay kéo dài, móng tay sắc bén lóe sáng hàn quang, một cái đuôi xuất hiện ở giữa mông ông ta.

Chỉ trong phút chốc ông ta liền biến thành trạng thái nửa người nửa ma, hai mắt đỏ bừng như máu, lóe sáng nanh sắc nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Ma Hóa, ông tu ma công, còn dung hợp ma huyết?

Mạc Phàm nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi.

Thiên Thành Diệt cười hung dữ, Ma Hóa này là một bí thuật ông ta tìm thấy trong cổ mộ.

Vào tối ông ta bị 20 cao thủ Tiên Thiên bao vây, chỉ dựa vào thân thể và tốc độ Ma Hóa này, thừa dịp nguyệt hắc phong cao, dùng tu vi Tiên Thiên sơ kỳ giết mấy cao thủ Tiên Thiên trung kỳ lợi hại, mới thoát đi được.

Cơ thể sau khi Ma Hóa cái gì cũng tốt, không bị người ta phát hiện, từng tháng phải lấy máu người áp chế ma tính.

Thân thể ông ta chớp lóe, như lưu quang đến trước người Mạc Phàm, tốc độc rất nhanh, móng vuốt sắc bén không do dự vồ về phía ngực Mạc Phàm.

- Ha ha, cậu biết quá nhiều, nhưng vẫn nên đi chết đi, có thể là người ép tôi lộ ra Ma Hóa Chi Thân, là vinh hạnh của cậu.

Thiên Thành Diệt cười vô cùng tự tin nói.

Ma Hóa Chi Thân này của ông ta, ngay cả hợp kim đều có thể xé rách, sao không giết được Mạc Phàm?

Nhưng lúc tay ông ta sắp đâm phá ngực Mạc Phàm, nắm trái tim Mạc Phàm bóp nát, sắc mặt ông ta kỳ lạ hơn.

Bạch quang tỏa ra từ trên người Mạc Phàm, vậy mà tay ông ta không thể tiến thêm chút nào.

- Chuyện này, làm sao có thể…

Cuối cùng sắc mặt Thiên Thành Diệt cũng trắng bệch, không có một chút huyết sắc.

Nhiên Huyết Công của ông ta gần như có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ, thân thể Ma Hóa, cho dù là Hoành Luyện tông sư đỉnh phong cũng sẽ chết, vậy mà không xé rách được thân thể Mạc Phàm.

- Cậu, thân thể cậu làm bằng gì, vì sao…

- Tôi nói rồi, ông quá yếu, lại làm quá nhiều việc không nên làm.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Toái Tinh!

Bạch quang trên quả đấm tỏa ra, như vì sao đánh về phía bả vai Thiên Thành Diệt.

“Răng rắc!” Tiếng xương cốt gãy vang lên, thân thể Ma Hóa của Thiên Thành Diệt như giấy, vặn thành bánh quai chèo dưới quyền của Mạc Phàm, bay về phía sau.

“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun từ trong miệng Thiên Thành Diệt ra.

Không đợi Thiên Thành Diệt bay xa, Mạc Phàm đuổi theo.- Một quyền vừa rồi là đánh thay người Mạc gia tôi bị ông làm bị thương, một quyền này vì ngư dân ông gi ết chết.

“Răng rắc!” Nửa người còn lại của Thiên Thành Diệt cũng biến thành bánh quai chèo.

- Một quyền cuối cùng, khiêu khích tôi, chết đi!

Một quyền của Mạc Phàm đánh về phía đầu Thiên Thành Diệt.

Mắt Thiên Thành Diệt mở to, tròng mắt như sắp rơi ra, tràn đầy tuyệt vọng.

Ông ta dùng hết toàn lực cũng không thể làm thương tổn Mạc Phàm chút nào, một quyền của Mạc Phàm dễ dàng phá hủy thân thể sau khi Ma Hóa của ông ta.

- Đừng giết tôi, tôi là trưởng lão của Thanh Bang, tôi còn là Thiên gia…

Không đợi ông ta nói xong, một quyền của Mạc Phàm đánh trúng đầu ông ta.

Đầu Thiên Thành Diệt vỡ nát như dưa hấu bị đập vỡ, máu tươi và óc văng tung tóe.

"Bùm" một tiếng, thi thể Thiên Thành Diệt như đạn bắn vào trong nước, bọt nước văng tung tóe.

Thiên Thành Diệt chết!
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 497


Thiên Thành Diệt vừa chết, sóng biển xung quanh được chân khí của Thiên Thành Diệt kích khởi, chảy ngược như thác nước Cửu Thiên.

“Bùm!” Nước biển cao mấy chục mét đánh xuống, tạo ra gợn sóng mãnh liệt trên mặt biển.

Không đợi mặt biển yên tĩnh trở lại, người trên du thuyền và phi cơ trực thăng vội vàng nhìn về phía Thiên Thành Diệt và Mạc Phàm.

Chỉ thấy vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, đạp sóng mà đứng.

Thiên Thành Diệt thì không thấy tung tích, nhưng lần này trên mặt biển có một vùng màu đỏ, trắng, còn có thứ gì đó tương tự như xương đầu.

Trong chớp mắt, trên biển lại vô cùng khiếp sợ.

- Thiên Thành Diệt chết rồi sao?

Có người dụi mắt, nghi ngờ hỏi.

- Chuyện đó không có khả năng đâu?

Sóng biển cuối cùng mà Thiên Thành Diệt tạo ra, khiến bọn họ không thể thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì.

Nhưng rõ ràng Thiên Thành Diệt dùng Nhiên Huyết Công, thực lực cao hơn người bình thường gấp bội lần, vẫn chết trên tay Mạc Phàm sao?

- Làm sao có thể?

Chỉ trong phút chốc, ngoại trừ tiếng sóng biển, tiếng động cơ, tiếng gió ra, thì không còn âm thanh gì khác, từng đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm và mặt biển xung quanh hắn.

Có người nhìn Mạc Phàm như nhìn thần linh, có người không thể tin đây là sự thật.

Lúc này Mạc Phàm mới 17, 18 tuổi, lúc trước diệt Hoàng gia, lại hủy Vu Thần Giáo ngàn năm.

Hai thế lực này mấy năm gần đây hơi yếu thế, bị Mạc Phàm hủy cũng không có gì lạ.

Nhưng hiện giờ Mạc Phàm g iết chết Thiên Thành Diệt Tiên Thiên Tông Sư, chuyện này rất khó.

Tông sư như long, một khi trở thành tông sư, liền có được thiên quân vạn mã, bất luận là một vị tông sư nào muốn giết một tông sư khác đều khó như lên trời, Thiên Thành Diệt là loại khó càng thêm khó.

Mười mấy năm trước, 20 Tiên Thiên Tông Sư cũng không thể ngăn lại Thiên Thành Diệt.

Cho dù là Lâm Thiên Nam được xưng thiên hạ vô địch, muốn diệt Thiên Thành Diệt cũng không dễ dàng gì.

Hôm nay Thiên Thành Diệt lại bị Mạc Phàm gi ết chết.

- Tôi không tin, nhất định là Thiên Thành Diệt chạy thoát rồi.

Nam Cung Thiên lắc đầu nói.

Rõ ràng Mạc Phàm chỉ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, sao có thể kh ủng bố như vậy?

Lúc này “rầm” một tiếng.

Một thi thể không đầu chui từ trong nước ra, bay cao ba thước so với mặt biển, liền ngã xuống biển, nước chảy bèo trôi.

Thi thể này ngoại trừ Thiên Thành Diệt, còn có thể là ai?

Nhìn thấy thi thể này, khuôn mặt Nam Cung Thiên đỏ bừng, giống như bị người ta tát vài cái, lập tức câm miệng.

Lúc trước ông ta có thể không tin, nhưng thi thể của Thiên Thành Diệt còn đây, ông ta không tin nữa thì đúng là ngốc.

Thi thể Thiên Thành Diệt vừa xuất hiện, gần như ánh mắt tất cả mọi người ở đây nhìn về phía Mạc Phàm tràn đầy kính sợ, sùng bái.

Lúc này Mạc Phàm mới 17, 18 tuổi, đợi một thời gian nữa, thiên hạ này, trên mặt đất, trong ngũ hành còn ai là đối thủ của Mạc Phàm?

- Chúc mừng Mạc đại sư!

Một lão giả đứng dậy chúc mừng Mạc Phàm.

Những người khác cũng đều đứng dậy, cúi người chúc mừng, Nam Cung Thiên là một trong số đó.

- Chúc mừng Mạc đại sư!

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, một tay vươn ra, lôi kiếm bay vào trong tay hắn, hắn đi về phía du thuyền của Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng.

Trên du thuyền, Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng mới bị lôi điện đánh trúng, tứ chi như nhũn ra bây giờ còn chưa khôi phục lại.

Mạc Phàm cầm lôi kiếm trong tay đi đến trước hai người, điện quang nuốt nhả bất định, hứng khởi rung động, làm toàn thân người ta nổi da gà.

- Hai người còn muốn nói gì?

Mạc Phàm trầm giọng hỏi.

- Mạc đại sư, cậu tha cho tôi đi, tôi bị kẻ tiện nhân này bị ma quỷ ám ảnh, lúc này mới đối nghịch với cậu, nói cách khác, cậu lại cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám.

Liễu Như Tùng chớp mắt, vội vàng nói.

Mạc Phàm ngay cả Thiên Thành Diệt đều giết được, Liễu Như Phong gia chủ nhà họ chưa hẳn là đối thủ của Mạc Phàm, không đẩy trách nhiệm đi thì chỉ có đường chết.

- Ông nội Liễu, ông nói gì thế?

Vẻ mặt Hoàng Thiếu Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Liễu Như Tùng vô cùng xa lạ.

Nếu không phải Liễu gia nhìn trúng gia sản Hoàng gia cô ta và công pháp, y thuật trên người Mạc Phàm, sao Liễu gia có thể phái Liễu Như Tùng tới?

Liễu Như Tùng lại đổ hết tất cả trách nhiệm lên trên người cô ta.

- Chẳng lẽ không đúng à, nếu không phải cô hạ dược trong ly rượu sắc dụ lão phu, còn dùng ảnh chụp uy h**p lão phu nữa, sao lão phu có thể mắc mưu của cô?

Liễu Như Tùng cười dâm nói.

- Ông…

Hoàng Thiếu Nguyệt tức đến mức nghiến chặt răng, nhưng không nói gì thêm.

- Nói xong rồi sao, Liễu Như Tùng?

- Mạc đại sư tha mạng, chỉ cần cậu tha cho tôi, Liễu gia thủ đô chúng tôi sẽ có cảm tạ.

Liễu Như Tùng ăn nói khép nép.

- Cảm tạ thì chắc chắn, Liễu gia các ông vẫn sợ tôi.

Ý niệm của Mạc Phàm khẽ động.

Người muốn cảm tạ hắn, nói không chừng sẽ phản hắn một ngày nào đó, giống như những ngư dân này, vẫn nên sợ hắn tốt hơn.

Trời sợ hắn không dám mưa, đất sợ hắn không dám rung chuyển, người sợ hắn không dám phản kháng.

Mạc Phàm vừa mới nói xong, trên mặt Liễu Như Tùng là kỳ lạ.

- Không, tôi…

Ông ta còn chưa nói xong, “bùm” một tiếng, giống như có trái bom nổ tung trong cơ thể ông ta.

Cơ thể ông ta bị nổ tung, ngọn lửa màu trắng chui từ trong cơ thể ông ta ra, trong chớp mắt bao phủ cả người ông ta.

- Cô không cần phải nói gì nữa, tôi đã cho cô cơ hội, cho nên cô đi gặp những người Hoàng gia khác đi.

Mạc Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng Thiếu Nguyệt một cái nói.

Hoàng Thiếu Nguyệt không giống người Hoàng gia khác làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng nếu cô ta đã muốn chết, vậy thì chết đi.

Ấn ký ngọn lửa chớp lóe chỗ mi tâm cô ta, ngọn lửa màu đỏ chui từ trong tai mắt mũi miệng Hoàng Thiếu Nguyệt ra, ngọn lửa hừng hực dấy lên trên người hai người.

Ngọn lửa dấy lên, Mạc Phàm khẽ nhảy lên, đến trên phi cơ trực thăng chìm vào trong nước biển hơn nữa.

Bạch Vô Hận nằm sấp trên cabin như chó chết, không khá hơn Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng dưới điện kiếm của Mạc Phàm bao nhiêu.

Bạch Vô Hận thấy Mạc Phàm cầm kiếm đi tới, sắc mặt trắng bệch.

- Mạc đại sư tha mạng, chỉ cần cậu thả tôi, tôi có thể tặng hết mẹ con Bạch Vô Song, Bạch Tiểu Hàn, Bạch Tiểu Manh cho cậu, cậu muốn phụ nữ khác ở Bạch gia cũng được.

- Ông không báo thù thay con trai mình sao?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

- Không, không báo thù nữa.

Bạch Vô Hận vội vàng nói.

Một con trai thì tính là gì, ở ngoài ông ta chỉ có một đứa con trai là Bạch Tiểu Long, thực ra ông ta có năm sáu đứa con riêng ở ngoài, chết một người lại tìm đứa khác bồi dưỡng là được.

Nhưng ông ta tuyệt đối không thể vì con trai mà đền mạng mình vào.

- Ông không báo thù, tôi muốn báo thù.Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Y tiên bất tử hắn, có thể tùy tiện mạo phạm sao?

Mắt Bạch Vô Hận mở to, trong mắt lóe lên hung ác nham hiểm, trong chớp mắt con ngươi màu đen biến thành màu trắng.

- Cậu đã không cho tôi sống, tôi sẽ không để cậu được sống, những người mắt nhìn thấy được, đều bị gi ết chết.

Nếu không trốn thoát, liều mạng đánh cược, khoảng cách gần như vậy, nói không chừng…

Hai đạo bạch sắc dao động, nhanh chóng bay về phía Mạc Phàm, rất nhanh.

Không đợi dao động đánh trúng Mạc Phàm, Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, lôi kiếm vung lên.

Tiếng “Chiêm chiếp…” như trăm chim kêu vang lên.

Đầu Bạch Vô Hận như quả bóng lăn sang một bên, rơi vào trong nước, máu tươi bắ n ra.

“Bùm!” Đầu Bạch Vô Hận rơi vào trong nước, trong con ngươi màu trắng ánh sáng nhanh chóng mất đi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 498


Ở đây, sắc mặt không ít người thay đổi, trong con ngươi lóe lên ánh sáng bất định.

Tuy bọn họ không ra tay như ba nhà Liễu gia, Bạch gia, Hoàng gia, nhưng không có nghĩa không có tâm tư này.

Phải biết rằng công pháp của Mạc Phàm có thể luyện đến thiếu niên tông sư, y thuật của Mạc Phàm có thể chữa trị ung thư.

Hai thứ này bất luận người nào đạt được, cái trước vô địch thiên hạ, cái sau nổi tiếng trên thế giới, có ai không muốn.

Nhưng lúc này, cả đám đều lắc đầu.

- Không dám!

Mạc Phàm có thể giết Thiên Thành Diệt, thì giết được bọn họ rất dễ dàng.

Muốn thứ gì của Mạc Phàm phải địch được Mạc Phàm trước rồi nói sau, nếu không thì phải chết.

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục hỏi:

- Còn ai muốn đấu với tôi không?

Mọi người lại lắc đầu, cho dù Mạc Phàm có một mình, nhưng đã vô địch, là địch với người vô địch, không khác gì tự tìm đường chết.

- Không dám!

- Có người muốn thử thực lực của tôi một chút không?

Mạc Phàm tiếp tục hỏi.

Có một số người nhìn Mạc Phàm, lại nhìn thi thể Thiên Thành Diệt, không ai dám đứng ra.

Thiên Thành Diệt là đá thử vàng tốt nhất, Thiên Thành Diệt đều chết trên tay Mạc Phàm, bọn họ còn cần phải thử lại sao?

- Không dám!

Một người lại nói.

Ba cái “không dám”, hoàn toàn đè ép kiêu ngạo của mọi người xuống chỗ thấp nhất trong đáy cốc.

Mọi người ở đây, có nhiều người là cường hào một phương, khẽ dịch chân đều khiến tứ phương run rẩy, nhưng bị một tên tiểu tử ép không ngẩng đầu lên được.

Nhìn những người cúi đầu, Mạc Phàm hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên thần thức trướng xa, giống như nước biển dậy sóng lao nhanh ra xung quanh.

Chỉ trong giây lát liền bao trùm mọi người ở trong, giọng nói vô cùng lạnh lẽo cũng truyền đến.

- Dám cũng không sao, những người mơ ước đồ của tôi, đối địch với tôi, muốn thăm dò thực lực của tôi, sẽ như chiếc thuyền này!

Nhẫn trên tay Mạc Phàm sáng lên, khí thế mạnh hơn, Bạch Ngọc Kiếm Tru Sát và Hỏa Kiếm Tru Diệt bay ra, cùng Lôi Kiếm trôi nổi xung quanh hắn.

Nếu giết Thiên Thành Diệt, nhân cơ hội giết uy phong của những người này, để bọn họ biết sau này muốn ra tay với Mạc gia, đều nghĩ tới kết cục và hậu quả.

Nghĩ đến chuyện này.

“Rống!” Tiếng long ngâm vang lên, Bạch Ngọc Kiếm Tru Sát hóa thành một đạo kiếm khi dài 15 trượng.

“Rầm!” Kiếm khí chém mạnh xuống lôi đài mà Thiên Thành Diệt dùng thuyền đánh cá dựng, hơn mười thuyền đánh cá vểnh lên, bị kiếm khí chém thành hai đoạn, sóng biển lại quay cuồng.

Một kiếm này mới kết thúc, Lôi Kiếm chớp lóe, khi xuất hiện lần nữa đã đến trên không chỗ những thuyền đánh cá này.

“Bùm” tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, kinh lôi xuyên mây phá sương, từ trên trời giáng xuống, nổ tung trong thuyền đánh cá, bùng nổ trên bầu trời.

Mỗi một đạo sấm vang lên, liền có thuyền đánh cá hóa thành mảnh nhỏ.

Một lát sau, toàn bộ thuyền đánh cá nối xích sắt biến thành đống vụn gỗ, tấm ván gỗ trôi nổi trên mặt biển, xích sắt trói buộc những thuyền đánh cá phát ra âm thanh răng rắc, chậm rãi chìm vào trong nước.

Không đợi xích sắt biến mất, Hỏa Kiếm Tru Diệt chớp lóe hồng quang, tiếng phượng kêu vang lên.

“Rầm rầm” Ngọn lửa Phần Thiên Chử Hải lại dấy lên trên mặt biển, mặt biển lại là một vùng biển lửa.

Tất cả mọi người ở đây lại trợn mắt há miệng.

Không ít người nuốt nước bọt theo bản năng, có người chảy mồ hôi ròng ròng, trong chớp mắt mồ hôi ẩm ướt cả lưng.

Ba câu trước của Mạc Phàm đã áp chế kiêu ngạo của bọn họ xuống thấp nhất, ba kiếm sau đó như một cái tát diệt sạch kiêu ngạo của bọn họ, dù sao thực lực chân thực hơn lời nói.

Ba kiếm hủy đi tất cả thuyền đánh cá, nếu ba kiếm này hạ xuống du thuyền hay phi cơ trực thăng của bọn họ, bọn họ có thể sống sót dưới kiếm này sao?

Rất nhiều người không tự chủ được lắc đầu.

- Tiểu ca này thật đáng sợ.

Cô gái buộc tóc sừng dê lúc trước nhìn Mạc Phàm chăm chú, lau mồ hôi trên trán nói.

- Những pháp khí này không đáng sợ, đáng sợ là thần thức vô cùng cường đại của cậu ta.

Lão giả huyền y ngồi trên xe lăn thán phục nói.

Bọn họ ở trên du thuyền cách Mạc Phàm còn hơn cây số, vậy mà thần thức của Mạc Phàm vẫn phả vào mặt, khiến ông ta có cảm giác khó thở.

Thần thức rất cường đại, ông ta sống lâu như thế, thấy nhiều cao thủ như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

- Vạn Thiên Tuyệt và Lâm Thiên Nam không xuất hiện, sau này chỉ sợ là Mạc đại sư đứng đầu.

Một lão giả nghiêm túc nói.

- Cho dù Vạn ThiênTuyệt và Lâm Thiên Nam cũng không hẳn là đối thủ của cậu ta.

Một lão giả khác sửa đúng nói.

Có không ít người ở xung quanh gật đầu, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy sùng bái, tôn kính và hâm mộ.

- Thiếu niên tông sư vô địch, có ai không mơ chuyện này?

Được mọi người chú ý như vậy, vẻ mặt Mạc Phàm như thường.

Hắn nhìn thoáng qua một phía, nhíu mày, thu hồi ba thanh kiếm, xoay người lao về phía bên kia, đạp sóng mà đi, giống như là bay.

Hơn mười phút sau, Mạc Phàm đứng trên một chiếc thuyền đánh cá.

Vạn Giang Minh đứng đối diện nhíu mày lại, phóng ra chân khí hộ thể, cảnh giác nhìn Mạc Phàm chằm chằm.

Thiên Thành Diệt bảo anh ta ở đây, trông coi những ngư dân bị bọn họ bắt đi, không đi xem hai người quyết đấu.

Lúc này Mạc Phàm nên quyết đấu với nhị sư thúc anh ta mới đúng, vì sao lại xuất hiện ở đây.

- Sao người tới lại là cậu, nhị sư thúc tôi đâu, ông ấy bị đánh bại sao?

- Ông ta bị tôi giế t chết rồi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói, giọng điệu giống như nói tôi vừa ăn cơm xong.

Mắt Vạn Giang Minh mở to, trong con ngươi tràn đầy vẻ sợ hãi.

Anh ta hiểu biết rất rõ về thực lực của nhị sư thúc này, ngay cả Vạn Thiên Tuyệt sư phụ anh ta cũng từng nói, chỉ nắm chắc thắng nhị sư thúc anh ta 80%, 20% còn lại 10% dựa vào trời, 10 % dựa vào đất.

Sư phụ anh ta có thể nói như vậy đủ để chứng minh cường đại của nhị sư thúc anh ta, nhưng nhị sư thúc anh ta lại bị Mạc Phàm g iết chết rồi?

- Chuyện này, chuyện này không có khả năng…

Vạn Giang Minh lắc đầu nói.

- Anh xuống đó gặp ông ta thì biết.

Mạc Phàm lạnh lùng nói, đi về phía Vạn Giang Minh.

Mạc Phàm vừa cử động, sắc mặt Vạn Giang Minh thay đổi, bóng dáng anh ta chớp lóe lùi về phía sau.

Ánh mắt anh ta hung ác nham hiểm, đồng thời anh ta hiểu rõ mục đích của nhị sư thúc khi bảo anh ta ở lại đây, đám ngư dân trên thuyền dùng để áp chế Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, tôi đã bố trí bom trên chiếc thuyền này, chỉ cần cậu dám cử động nữa, hơn một ngàn ngư dân trên thuyền lập tức bị nổ thành mảnh nhỏ.

Vạn Giang Minh lấy một cái điều khiển từ xa ra, nắm chặt trong tay.

“A.” Mạc Phàm khẽ cúi đầu, bộ dạng như không quan tâm lắm.

Vạn Giang Minh sửng sốt, lông mày nhíu lại.

- Mạc Phàm, cậu có ý gì, cậu nghĩ rằng tôi không dám giết những ngư dân này đúng không?

- Anh có thể thử xem, nhưng tôi nói cho anh biết, kiếp trước có 1926 người uy h**p tôi, nhân, yêu, ma, quỷ đều có, kiếp này người uy h**p tôi không hơn 50 người, không một ai thành công.Trong con ngươi Mạc Phàm nở rộ tinh quang, bình tĩnh nói.

Những lời này vừa vang lên, mắt Vạn Giang Minh mở to, thiếu chút nữa tròng mắt rớt ra ngoài.

- Kiếp trước kiếp này, cậu là trích tiên sao?

Trong tài liệu của Thanh Bang bọn họ, có nói về chuyện trích tiên.

Thời Minh Thanh, có đứa bé mới sinh có thể nói tiếng người, ba tuổi tu đạo, tám tuổi thành tiên, mười sáu tuổi vô địch thiên hạ, phá toái hư không mà đi, người này là trích tiên.

Ai biết Mạc Phàm cũng là trích tiên.

“Lạch cạch!” Tay anh ta nắm không chắc, điều khiển từ xa rơi xuống đất, sắc mặt anh ta trắng bệch đến mức tận cùng.

Anh ta vừa định giơ tay nhặt điều khiển từ xa, một cơn gió lạnh thổi vào mặt.

Mạc Phàm giơ tay đánh về phía ngực Vạn Giang Minh.

Vạn Giang Minh này lấy tu vi tông sư, ra tay với Chu Hiệt, cũng nên chết đi.

Hắn muốn gi ết chết Vạn Giang Minh, miếng ngọc bội trên cổ Vạn Giang Minh lập tức nứt vụn.

Vạn Giang Minh lập tức ngây người, như tượng gỗ.

Ngay sau đó anh ta như thay đổi thành một người khác, khí tức đáng sợ chen chúc mà ra, ép người ta không thở nổi.

Một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên.

- Dừng tay!
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 499


Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng liếc Vạn Giang Minh một cái.

- Ký thác thần niệm sao?

Pháp thuật này tương tự với Thân Ngoại Hóa Thần hắn đặt trong Huyết Hồn Thạch, đều là ký gửi thần hồn trong pháp khí.

Khác biệt chính là Thân Ngoại Hóa Thần của hắn để bản tôn hàng lâm, Vạn Giang Minh này thì chỉ có một đạo thần niệm, bản tôn có thể cảm nhận được, nhưng không làm gì được.

Phương pháp này kém Thân Ngoại Hóa Thần của hắn rất nhiều, nhưng có thể nhìn thấy đúng là không dễ.

Hơn nữa thần niệm của người này mạnh như vậy, chỉ sợ là Tiên Thiên đỉnh phong, gần Kim Đan.

Tay hắn để gần ngực Vạn Giang Minh dừng lại.

- Ông là ai?

- Vạn Thiên Tuyệt vô địch thiên hạ.

Vạn Giang Minh nhíu mày, bất mãn nói.

Giọng nói rất to, mang theo khí thế mười phần, gió xung quanh lập tức căng thẳng, như chân đích tuyệt vạn thiên, diệt vô lượng chia địa.

- Cậu là ai, dám động vào con tôi.

Vạn Giang Minh hỏi, trong giọng nói mang theo nồng đậm lửa giận.

- Vạn Thiên Tuyệt?

Mạc Phàm nhướn mày, lập tức thoải mái hơn, cười khẽ.

- Mạc Phàm Đông Hải!

- Mạc Phàm Đông Hải?

Hai mắt sáng ngời của Vạn Giang Minh nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nhướn mày lên.

- Còn nhỏ tuổi đã có năng lực g iết chết Vạn Giang Minh, thiên phú không tệ, niệm tình cậu còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, khấu đầu lạy tôi ba cái, tự đánh gãy tay chân, tôi có thể tha chết cho cậu.

Vạn Giang Minh nói, giống như đế vương ra lệnh cho muôn dân.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

- Bây giờ ông quỳ xuống dập đầu xin tôi, tôi có thể cho con trai ông chết toàn thây.

- Tiểu tử, cậu biết tôi là ai không?

Vạn Giang Minh nhíu mày thành chữ “Hỏa” [火], tức giận nói, rõ ràng là bị Mạc Phàm chọc tức rồi.

Tuy Vạn Giang Minh chỉ có Phân Thần của Vạn Thiên Tuyệt, nhưng có uy nghiêm và trí nhớ của ông ta.

Chỉ cần nói tên Vạn Thiên Tuyệt ra, ở nước ngoài có thể dẫn tới tứ phương run rẩy, vậy mà một tên tiểu tử dám nói chuyện với ông ta như thế.

- Ông là sư huynh của Thiên Thành Diệt người vừa mới chết dưới tay tôi, trưởng lão Thanh Bang, cũng là người kế tiếp tôi muốn giết.

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, lạnh lùng nói.

Nếu như Thanh Bang tìm tới cửa, vậy tiếp tục giết đi, hắn sẽ giết đến khi Thanh Bang không dám là địch với hắn.

- Cậu giết Thiên sư đệ.

Vạn Giang Minh khiếp sợ hỏi.

Thực lực của Thiên Thành Diệt chỉ dưới ông ta, nếu bị Thiên Thành Diệt giam vào trong Vạn Diệt Lao Lung, chính ông ta cũng khó đi ra.

Thiên Thành Diệt lại bị Mạc Phàm g iết chết?

- Không chỉ có ông ta đã chết, Phân Thần này của ông cũng ở lại đi, nhớ kỹ, tôi là Mạc Phàm.

Mạc Phàm tạo pháp ấn, một ấn ký lôi điện bay về phía Vạn Giang Minh.

Vẻ mặt Vạn Giang Minh nhanh chóng khôi phục như thường, ông ta làm như không nhìn thấy ấn ký lôi điện này, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hứng thú, cười lạnh lùng.

- Được lắm, tôi nhớ kỹ tên cậu rồi, hi vọng cậu có thể sống đến khi chúng ta gặp mặt.

Vạn Giang Minh mới nói xong, ấn ký lôi điện bay vào trong mi tâm anh ta.

“Răng rắc!” Điện quang chớp lóe chỗ mi tâm Vạn Giang Minh.

Khí tức cường đại của Vạn Thiên Tuyệt khiến người ta khó thở tan thành mây khói, không còn lại chút nào.

Vạn Giang Minh mới khôi phục thần trí, tay Mạc Phàm lại vỗ vào ngực anh ta.

“Bụp!” Vạn Giang Minh kêu lên đau đớn, còn chưa bay ra ngoài, cơ thể như con rối bị xé rách, rách thành bốn năm mảnh, bay về phía xa.

Vạn Giang Minh vừa chết, lúc này ở nước ngoài, trên tế đàn thủy tinh trong cung cổ xưa.

Một người đàn ông khoảng gần 50 tuổi, bỗng nhiên mở to mắt.

Người đàn ông này có nuôi tóc dài râu dài, làn da trắng như sứ, phiếm sáng bóng nhàn nhạt.

Ông ta vừa mở to mắt, cả địa cung giống như bật đèn, trở nên sáng lên.

- Vậy mà Hoa Hạ có thiên tài như vậy, xem ra đợi ngày tôi ngưng đan xuất quan, không tịch mịch lắm, hi vọng Lâm Thiên Nam và tiểu tử này không làm tôi thất vọng, nhưng dám giết người Thanh Bang tôi, không thể khiến tiểu tử kia sống quá yên ổn.

Ông ta lấy một con hạc giấy khắc đường vân trong ngực ra, tay niết thành lan hoa chỉ, một pháp ấn đánh vào trong hạc giấy, trên con hạc giấy lóe sáng bạch quang, vậy mà vỗ cánh như sống.

- Đi đi!

Ông ta thổi ngụm khí với con hạc giấy.

Con hạc giấy bay ra ngoài địa cung, người đàn ông lại nhắm mắt lại lần nữa, khí tức càng ngày càng ngưng thực, không bị ảnh hưởng bởi Vạn Giang Minh và Thiên Thành Diệt bị giết.



Con hạc giấy này vừa bay ra ngoài không lâu, tin tức tông sư Thiên Thành Diệt ở nước ngoài bị giết lan truyền khắp tứ phương, như địa chấn oanh động đẩy ra bốn bể trong ngoài.

Đông Hải, một số người chạy khỏi Đông Hải và người phân rõ giới hạn với Mạc gia trợn tròn mắt.

Khi Mạc gia gặp nguy hiểm bọn họ trở mặt với Mạc gia, sau này muốn tiếp cận thì càng khó khăn.

Trung học Đông Hải, Bàn Tử mở âm thanh di động đến mức to nhất, bên trong đang truyền tin Mạc đại sư đánh bại tông sư nước ngoài, cứu ngư dân quay về.

- Lúc trước ai nói Mạc đại sư xong đời rồi, có nghe thấy không, nếu những lời lúc trước để người Mạc gia biết, người kia…

Bàn Tử cười nói.

Sắc mặt Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt vô cùng khó coi.

Nếu Mạc đại sư thua, chắc chắn người có quan hệ với Mạc gia sẽ gặp tao ương.

Nhưng hiện giờ Mạc đại sư thắng, lúc trước bọn họ nói mát, chỉ cần lời này truyền đến Mạc gia, hai nhà bọn họ đừng nghĩ đến chuyện sống ở Đông Hải.

- Bàn ca, chúng em chỉ đùa chút thôi.

Đinh Tuấn Kiệt cười nịnh nọt, bộ dạng như tiểu nhân nói.

Bàn Tử hơi nhếch miệng, cười đắc ý.

- Vậy sao, tháng này tôi phải dọn dẹp toilet, hai người các cậu xem…

Sắc mặt Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt hơi âm u, nhưng vẫn tươi cười đồng ý, trong mắt lóe lên hung ác nham hiểm.

Nhà bọn họ còn không bằng Bàn Tử, Mạc đại sư đè chết bọn họ lại càng dễ như gi ết chết một con kiến, vẫn nên cúi đầu tốt hơn, sau này tìm cơ hội trả thù là được.

Bạch gia Giang Nam, Bạch Vô Thành đang đọc sách trong thư phòng, hai thị nữ xinh đẹp đấm lưng đấm chân cho ông ta, nhị trưởng lão vội vàng xông vào.

- Gia chủ, có việc không hay xảy ra rồi.

- Nhị trưởng lão, có việc gì mà ông kích động như vậy.

Bạch Vô Thành lộ ra bất mãn, nhưng vẫn vẫy lui thị nữ phía sau.

Hai thị nữ vừa rời đi, nhị trưởng lão vô cùng khẩn trương nói:

- Mạc Phàm g iết chết Thiên Thành Diệt rồi!

Những lời này vừa vang lên, vẻ mặt Bạch Vô Thành sửng sốt, sắc mặt lập tức âm u, quyển sách trên tay rơi xuống đất.

- Cái gì?

- Tôi mới nhận được tin tức, Mạc Phàm giết Thiên Thành Diệt, Vô Hận cũng chết trên tay cậu ta.

Nhị trưởng lão lặp lại lần nữa.

- Chuyện này…

Rất lâu sau, Bạch Vô Thành hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt không chuyển biến tốt hơn.

Vậy mà Mạc Phàm giết được Thiên Thành Diệt, thực lực này không kém Vạn Thiên Tuyệt và Lâm Thiên Nam, bọn họ lại đắc tội người như vậy, chỉ vì mặt mũi của Bạch gia.

- Nhị trưởng lão, ông có biện pháp gì không?

Bạch Vô Thành hỏi.

Nhị trưởng lão chau mày, do dự rất lâu, lại nhìn về phía Bạch Vô Thành.

ầ ế ế ể ấ- Gia chủ, có khả năng cậu cần ra mặt giải quyết chuyện này, nếu không thì chỉ có thể mời mấy vị thái thượng trưởng lão ra mặt thôi.

Dựa theo tin tức bọn họ đạt được, nhị tiểu thư Bạch Vô Song ở Mạc gia, Bạch Tiểu Ngọc còn bái Mạc Phàm làm sư phụ.

Nếu Bạch Vô Thành đi một chuyến, chỉ cần có thể đả động Bạch Vô Song, Bạch gia có khả năng tránh được đối địch với tai họa Mạc Phàm.

Nếu không nghị hòa được, vậy chỉ có thể động võ.

“Haizz!” Bạch Vô Thành thở dài, đặt sách lên trên giá sách.

- Gọi Tiểu Hàn và Tiểu Manh đến, theo tôi đến Đông Hải một chuyến.

Khi nói chuyện, trên mặt Bạch Vô Thành hiện lên đau khổ.

- Sớm biết như vậy, không nên cùng là địch.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 500


Tổ trạch Liễu gia thủ đô.

So với biệt viện Bạch gia Giang Nam, tổ trạch Liễu gia tráng lệ hơn nhiều.

Cột đỏ ngói vàng, xà nhà trạm khắc, chân sơn chân thủy nhất trì tam sơn, không chỉ biểu lộ phong thái, cũng biểu lộ đại khí và trang nghiêm của Bắc quốc.

Trong hoa viên sau tổ trạch Liễu gia, một lão giả tóc bạc mặt hồng cầm kéo đang chuyên chú tu bổ một cây tùng nghênh khách, lão giả này là Liễu Như Phong cao thủ Tiên Thiên Liễu gia.

Lúc này một người đàn ông trung niên có vài phần tương tự lão giả này đi tới, đứng ở một bên.

- Có kết quả tiểu tử Đông Hải đấu với Thiên Thành Diệt chưa?

Liễu Như Phong hỏi.

- Vừa mới có tin tức truyền đến.

Người đàn ông cung kính nói.

- Thế nào?

Liễu Như Phong lạnh nhạt hỏi.

- Mạc Phàm thắng, Thiên Thành Diệt chết!

Người đàn ông nói.

- Cái gì?

Vẻ mặt Liễu Như Phong ngẩn ra, kéo sắc bén “phập” một tiếng cắt vào ngón tay ông ta, trên mấy ngón tay có máu tươi chảy ra, vậy mà ông ta còn chưa phản ứng.

- Cha, cha làm tay mình bị thương rồi.

Người đàn ông thấy thế vội lấy một chiếc khăn tay ra, vội vàng đi qua, băng bó cho Liễu Như Phong.

Lúc này Liễu Như Phong mới nhìn thoáng qua ngón tay chảy máu, thở dài.

- Thương tổn tay trái không sao.

Ông ta vận chuyển chân khí màu xanh, máu ngừng chảy, miệng vết thương khôi phục như lúc ban đầu, còn không cần kết vảy, vô cùng thần kỳ.

- Mạc Phàm thắng vậy không dễ làm rồi.

Liễu Như Phong cảm thán.

Người đàn ông im lặng, Liễu gia bọn họ vốn muốn mượn chuyện Hoàng gia, đạt được công pháp và y thuật từ chỗ Mạc Phàm, để địa vị của Liễu gia ở thủ đô tăng lên một bậc.

Ai biết Mạc Phàm khó đối phó như vậy, thậm chí Thiên Thành Diệt cũng không phải đối thủ của cậu ta.

- Chắc Như Tùng mất rồi đúng không?

Liễu Như Phong hỏi.

- Đúng vậy, không chỉ chú Như Tùng, Bạch Vô Hận Bạch gia và Hoàng tiểu thư cũng bị Mạc Phàm giế t chết.

- Bên phía Bạch gia có động tĩnh gì không?

Hai tay Liễu Như Phong để ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời nói.

- Bạch Vô Song ở Mạc gia, rất có khả năng Bạch gia sẽ thỏa hiệp với Mạc gia.

Người đàn ông giải thích.

- Quả nhiên Bạch gia vẫn không thay đổi, trái lại bắt nạt phụ nữ thì được, gặp khối sắt cứng sẽ lấy phụ nữ giải quyết, một đám phế vật.

Liễu Như Phong khinh thường nói.

- Cha, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Người đàn ông lo lắng hỏi.

Tên Mạc Phàm đã truyền khắp Đại Giang Nam Bắc, gần như không ai không biết, không người không hiểu, nếu không Bạch gia sẽ không thỏa hiệp.

Liễu Như Phong suy nghĩ một lát, tròng mắt hơi híp lại.

- Không cần sốt ruột, Bạch gia sợ Mạc Phàm đánh tới Giang Nam, cha không biết Mạc Phàm có bản lĩnh đánh tới thủ đô hay không, cho dù cậu ta có can đảm này, xông qua cửa ải Thanh Bang trước rồi nói.

Thiên Thành Diệt là một trong mười đại trưởng lão của Thanh Bang, Mạc Phàm giết Thiên Thành Diệt, nếu Thanh Bang mặc kệ, vậy thì không phải là Thanh Bang.

Mạc Phàm muốn trả thù Liễu gia bọn họ, phải qua cửa Thanh Bang trước rồi nói sau.

- Như vậy…

Người đàn ông lộ ra chút lo lắng.

Thiên Thành Diệt nằm trong top ở Thanh Bang, vẫn chết trên tay Mạc Phàm.

Bọn họ còn trông cậy vào Thanh Bang có thể giải quyết Mạc Phàm, không khác gì trèo cây tìm cá.

- Con có ý kiến gì sao?

Liễu Như Phong nhíu mày, hơi bất mãn nói.

- Không có, chỉ là…

Người đàn ông vội vàng lắc đầu.

Liễu Như Phong lộ ra vài phần thất vọng, liếc mắt nhìn người đàn ông một cái.

- Nhược Long, một thời gian nữa con sẽ biết, Liễu gia chúng ta căn bản không cần xin lỗi người nào, cho dù là Mạc Phàm giết Thiên Thành Diệt cũng vậy.

Liễu gia bọn họ tồn tại nhiều năm như thế, chứng kiến rất nhiều thịnh vượng lên xuống.

Có một số người còn yêu nghiệt hơn Mạc Phàm, nhưng không có mấy nhà chân chính sừng sững ngàn năm.

Liễu gia bọn họ muốn cúi đầu cũng là thực hiện với nhà sừng sững ngàn năm, chỉ là Mạc gia Đông Hải còn kém xa.

Liễu gia bọn họ mơ ước thứ gì của Mạc Phàm thì sao, có bản lĩnh thì tới thủ đô ấy.

- Con đã biết, cha!

Liễu Nhược Long gật đầu, lo lắng trên mặt không giảm đi.

Liễu Như Phong vẫy tay bảo Liễu Nhược Long lui ra, tiếp tục sửa tùng nghênh khách của ông ta, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.



Nước ngoài, một tòa cổ bảo theo phong cách Châu Âu trăm năm cạnh biển rừng.

Nghe nói trước đây cổ bảo này là nơi trú ngụ của đế vương nào đó, nhưng hiện giờ thành một trong những trụ sở bí mật của Thanh Bang.

Trong phòng hội nghị trang trí xa hoa ở cổ bảo, một người đàn ông cao lớn uy vũ ngồi trước bàn đá có 12 vị trí hình bầu dục, hai tay để trước người, vững như Thái Sơn.

Người đàn ông này gần 40 tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh, đeo kính mắt, nhìn như thư sinh hào hoa phong nhã, ngoại trừ khuôn mặt lãnh khốc khiến người ta có cảm giác không giận tự uy ra, không có chỗ đặc biệt gì.

Nhưng ông ta là kiêu hùng uy chấn toàn bộ thế giới, lão đại Thanh Bang, một người đàn ông thần bí như Thần Long.

- Ông chủ, có phải có thể bắt đầu rồi không?

Một thư ký Tây đeo kính gọng vàng, mặc trang phục công sở màu trắng, dáng người siêu cấp nóng bỏng, cúi người nói.

Thư ký mỹ nữ này cúi người xuống, trong áo sơ mi cởi mấy cúc áo, lộ ra bộ ng ực cao ngất bên trong.

- Bắt đầu đi.

Thanh Long gật đầu, giọng điệu không nóng không lạnh.

- Dạ, ông chủ!

Thư ký mỹ nữ này lấy điều khiển từ xa ra bật một cái.

“Tách!” Đèn thủy tinh trong phòng họp sáng lên, 10 bóng đèn chiếu sáng 10 vị trí bên ngoài Thanh Long, phòng họp hơi mờ tối lập tức sáng lên.

Trên bàn, trước ghế khắc đầy hoa văn tinh xảo, một máy chiếu loại nhỏ sáng lên, 8 bóng người lập tức xuất hiện trên ghế trống.

Trong 8 người này, nam nữ già trẻ đều có.

Tuổi lớn nhất là lão giả hơn 80, mặc trang phục kim văn màu đỏ sậm, vẫn ăn mặc theo thời dân quốc.

Lão giả chống gậy, lông mày tuyết trắng nhíu lại, hai mắt nhắm như ngủ, bộ dạng uể oải không phấn chấn.

Ông ta là Đường Ngạo Khôn Hình Ý Quyền đại sư của Thanh Bang, lúc còn trẻ tuổi từng khiêu chiến các đại môn phái, cho dù là bây giờ cũng không đứng dưới Thiên Thành Diệt.

Trẻ tuổi là thanh niên 27, 28 tuổi, tóc màu bạc, đeo một cái kính rất sành điệu.

Vẻ mặt người thanh niên này bất cần đời, lắc ly rượu vang trong tay, hai chân để trên bàn đá.

Người không biết, chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh ta là một thiếu gia ăn chơi trác táng nào đó.

Nhưng ở Thanh Bang và cả khu vực Đông Nam Á, tuyệt đối không ai dám xem thường anh ta.

ố Á ắBởi vì anh ta là một trong mười đại trưởng lão của Thanh Bang, Tống Chung người phụ trách Thanh Bang ở khu vực Đông Nam Á, nắm giữ trên vạn thuộc hạ và buôn bán hơn một ngàn triệu.

Ngoại trừ cái tên Tống Chung này ra, anh ta còn có ngoại hiệu là Tiểu Diêm Vương.

Người bị anh ta đến tìm, đều là người sắp chết.

Còn thực lực, chưa có ai từng thấy anh ta ra tay, bởi vì những người thấy anh ta ra tay đều đã chết, vị trí của Tống Chung hiện giờ là vị trí của một trưởng lão Thanh Bang chết trong tay Tống Chung.

- Lão đại, Tụ Long Hội vừa mới kết thúc, lại triệu tập chúng em làm gì thế, em đang chơi trò chơi trên giường với hai chị em xinh như hoa mà.

Tống Chung hơi bất mãn nói.

- Tống Chung, chơi trò chơi trên giường của cậu chỉ sợ không phải trò chơi hay ho gì?

Đối diện Tống Chung, một mỹ phụ hỗn huyết trang điểm đậm cười quyến rũ nói.

Mỹ phụ này mặc lễ phục dạ hội trễ ngực, lễ phục này dán sát vào người cô ta, không khác gì không mặc, nên lồi thì lồi nên lộ thì lộ, chọc mù mắt người ta.

- Cửu tỷ, trò chơi của em già trẻ đều chơi, nam nữ đều thích, chị muốn thử một chút không?

Tống Chung hơi híp mắt, nhìn chằm chằm mỹ phụ đầy mê đắm nói.

- Được đó, đợi lão đại nói xong chuyện chính, chúng ta nói chuyện trò chơi của cậu, vừa khéo chị đây cũng đang ở Đông Á.

Mỹ phụ không từ chối, miệng cười như hoa hồng nở rộ trong đêm, mỹ lệ mà có độc.

Kết thúc nhạc đệm, ánh mắt mọi người nhìn về phía Thanh Long.

- Lão đại, rốt cuộc là có chuyện gì, mà anh gấp như vậy?

Tống Chung lại hỏi.

- Thiên đại sư đã chết!

Thanh Long lạnh lùng nói.

Những lời này vừa vang lên, vẻ mặt mọi người ngây ngốc.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 501


- Cái gì?

Mắt Đường Ngạo Khôn mở to, trong phòng hội nghị lạnh lẽo hơn.

Mỹ phụ kia đang sơn móng tay, cũng dừng tay lại.

Tống Chung đang lắc lắc ly rượu vang, bắt chéo hai chân, động tác cũng bị kiềm hãm theo.

Vẻ mặt những người khác rất khác nhau, nhưng đều lộ ra vẻ không tin được.

Thanh Long triệu tập bọn họ lại như vậy, bọn họ tưởng rằng xảy ra vấn đề gì, ai biết là Thiên Thành Diệt đã chết.

Chuyện lớn như vậy, quả thật đáng để Thanh Long triệu tập gấp bọn họ.

- Làm sao có thể?

Đường Ngạo Khôn hỏi.

Thực lực của Thiên Thành Diệt, ông ta hiểu rõ nhất.

Tuy ông ta chưa từng giao thủ với Thiên Thành Diệt, nhưng tự nhận không bằng Thiên Thành Diệt.

Chỉ sợ Vạn Thiên Tuyệt bế quan mới có thể là đối thủ của Thiên Thành Diệt.

- Không phải Thiên đại sư đến Đông Hải quyết chiến với Mạc đại sư gì đó à, chẳng lẽ thất bại rồi?

Tống Chung nhíu mày hỏi.

Anh ta nắm khu vực Đông Nam Á trong tay, cho nên biết chút chuyện Thiên Thành Diệt đến Hoa Hạ.

- Không sai!

Thanh Long hơi gật đầu!

- Tiểu tử này có lai lịch gì?

Mỹ phụ hỗn huyết diêm dúa lòe loẹt đầy hứng thú hỏi.

- Trái lại không có bối cảnh gì, nghe nói bái một sư phụ chưa ai từng thấy, chưa tới 20 tuổi, y thuật có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh ung thư và bệnh truyền nhiễm, võ đạo có thể diệt Hoàng gia và Vu Thần Giáo, vì tiểu tử này giết đồ đệ Tôn Vũ của Vạn đại sư, Thiên đại sư mới đến Hoa Hạ một chuyến.

Tống Chung không nhạt không mặn nói.

Anh ta thân là người phụ trách Thanh Bang ở Đông Nam Á, nếu không phải Mạc Phàm giết Thiên Thành Diệt, anh ta căn bản chẳng muốn chú ý con kiến này.

Tống Chung vừa nói như vậy, vẻ mặt không ít người thay đổi.

- Chưa tới 20 tuổi, vậy mà có bản lĩnh như vậy.

Phải biết rằng bất luận là y thuật hay võ đạo, đều phải tích lũy qua thời gian rất lâu.

Nhất là võ đạo, y thuật còn có thể lệ thuộc vào sách vở, võ đạo chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Không tích lũy mấy chục năm, đừng mơ vượt qua tu vi phàm nhân.

Cho dù tu luyện vài chục năm, cũng không nhất định đạt tới đỉnh cao.

Dù sao càng đi về phía trước, thì càng khó.

Không đủ ngộ tính, tài nguyên và kỳ ngộ, tuyệt đối không có khả năng.

Mạc Phàm còn chưa tới 20 tuổi, đã làm được chuyện bọn họ vài chục năm thậm chí là cả đời khó có khả năng làm được.

- Tôi thấy, hơn phân nửa là sư phụ cậu ta ra tay?

Một lão giả mặc tây trang, tinh thần phấn chấn nói rất chắc chắn.

Dáng người lão giả này gầy yếu, nhưng làm cho người ta có cảm giác như một cây đao, nhìn nhiều vài lần sẽ bị sắc bén của ông ta cắt nát.

Thiếu niên tông sư, quả thật không thể tưởng tượng được.

Sư phụ thần bí của Mạc Phàm còn có khả năng, chỉ cần dùng Dịch Dung Thuật và Tỏa Cốt Công, có thể biến thành gương mặt khác rất dễ dàng.

- Có phải hay không thì sao chứ, tiểu tử này dám giết tông sư Thanh Bang chúng ta, cậu ta nghĩ rằng Thanh Bang chúng ta không còn ai sao?

Đường Ngạo Khôn lạnh lùng nói.

Chết một Thiên Thành Diệt mà thôi, bọn họ còn 9 người, mỗi người đều là cao thủ cấp bậc Tiên Thiên, sao lại sợ một tiểu tử chưa tới 20 tuổi.

Cho dù là Lâm Thiên Nam, chỉ cần Lâm Thiên Nam ra khỏi Hoa Hạ, ông ta cũng sẽ khiến cậu ta quỳ xuống.

Đường Ngạo Khôn mới mở miệng, những trưởng lão khác cũng phụ họa theo.

- Tuyệt đối không thể tha thứ cho tiểu tử này, dám giết trưởng lão Thanh Bang chúng ta, ngay cả sư phụ cậu ta cũng phải tìm ra giết luôn.

Một người đàn ông cao hơn hai thước nói.



Một đám người mồm năm miệng mười, đằng đằng sát khí.

Không nói tới quan hệ giữa bọn họ và Thiên Thành Diệt tốt thế nào, thậm chí có một hai người còn mâu thuẫn, nhưng bọn họ càng để ý đến uy nghiêm của Thanh Bang hơn.

- Tiểu tử này giết Thiên đại sư, quả thật không thể tha thứ dễ dàng.

Thanh Long thản nhiên nói, trong mắt chớp lóe hàn quang.

Thanh Long vừa mới nói xong, trong phòng hội nghị lập tức yên tĩnh trở lại.

- Tiểu tử này mới diệt Vu Thần Giáo, ngăn cản huyết tế của Vu Thần Giáo, tính là lập công cho Hoa Hạ, báo thù ở Hoa Hạ, chỉ sợ không dễ như vậy đâu?

Mỹ phụ quyến rũ suy nghĩ một lát nói.

Những người khác cũng đều nhíu mày, Mạc Phàm có thể gi ết chết Thiên Thành Diệt, quả thật thực lực không thể khinh thường.

Trong bọn họ phải hai người trở lên, có lẽ mới nắm chắc đối phó Mạc Phàm.

- Không có đơn giản như vậy, nhưng nếu dùng vị trí trưởng lão Thanh Bang chúng ta tới đổi thì sao?

Thanh Long khẽ nâng mí mắt, nhìn mọi người nói.

Thiên Thành Diệt vừa chết, vị trí mười đại trưởng lão của Thanh Bang còn trống một cái.

Thay vì để trống, không bằng dùng vị trí này đổi đầu Mạc Phàm tốt hơn.

Thanh Long vừa nói vậy, vẻ mặt vài người khẽ đổi.

Bọn họ thân là trưởng lão Thanh Bang, hiểu rõ trân quý của vị trí trưởng lão nhất.

Chỉ cần đi lên vị trí này, đó là dưới một người trên vạn người.

Không những được hưởng tiền tài bất tận, mỹ nữ và quyền lợi, còn có vô số chỗ tốt người bình thường không tưởng tượng được.

Gần như có thể nói, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chỉ có không thể tưởng được, không có gì vị trí này không làm được.

Nếu không võ đạo đại sư như Vạn Thiên Tuyệt, Thiên Thành Diệt, Đường Ngạo Khôn, gần như đã đứng trên đỉnh cao Kim Tự Tháp, sao có thể trở thành trưởng lão một bang phái?

Hàng năm, có không biết bao nhiêu đệ tử Thanh Bang vì vị trí trưởng lão Thanh Bang mà vứt bỏ tính mạng, nhưng cuộc đua dành vị trí này chưa từng dừng lại.

Bởi vì mười đại trưởng lão, mỗi người đều mang tuyệt kỹ, vị trí mười đại trưởng lão chưa từng dao động qua nhiều năm.

Dao động lần trước là khoảng năm năm trước, Tống Chung giết một vị trưởng lão cũ.

Hiện giờ chỉ cần giết Mạc Phàm, có thể tiếp nhận vị trí của Thiên Thành Diệt, trở thành một trong mười trưởng lão.

Nếu tin tức này truyền ra, không chỉ cả trên dưới Thanh Bang bùng nổ, chợ đêm trên cả Địa Cầu cũng nhấc lên sóng to gió lớn.

- Nếu là như vậy, có khả năng tiểu soái ca này phải chết rồi.Mỹ phụ hơi tiếc hận nói.

Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi đã giết Thiên Thành Diệt, cô ta vốn định thử xem, Mạc Phàm có gì khác biệt với những người đàn ông khác khi ở trên giường.

Ai biết Thanh Long lấy vị trí trưởng lão ra làm thù lao giết Mạc Phàm.

Vị trí trưởng lão này, đừng nói là những người khác, ngay cả cô ta cũng động tâm rồi.

Những người khác đều gật đầu, Mạc Phàm lợi hại đến mấy, người lợi hại trên Địa Cầu này không chỉ có hai người Vạn Thiên Tuyệt, Lâm Thiên Nam, đợi bị đuổi giết đến chết đi.

- Cây cao vượt rừng gặp gió quật, muốn trách thì phải trách cậu ta trêu chọc sai người rồi.

Đường Ngạo Khôn lạnh nhạt nói.

Thanh Bang bọn họ có thể đắc tội tùy tiện sao?

Không nói đến 9 bọn họ cùng ra tay, cho dù bọn họ không động một phân một hào, cũng có vô số người liều chết đuổi giết Mạc Phàm, đây chính là thực lực của Thanh Bang bọn họ.

- Mọi người cảm thấy thế nào, nếu không có ý kiến, tôi lập tức tuyên bố Thanh Long Lệnh.

Thanh Long nhìn chằm chằm những người này nói.

Thanh Long Lệnh là mật lệnh cao nhất của Thanh Bang, chỉ có bang chủ và mười đại trưởng lão nhất trí thông qua mới có thể tuyên bố.

- Em cảm thấy như vậy chưa đủ lắm, nếu thêm một điều nữa, giết người nhà của Mạc Phàm, rồi cho vị trí đường chủ, chấp sự gì gì đó càng tốt, như vậy, để xem sau này còn ai dám động vào trưởng lão Thanh Bang chúng ta?

Trong mắt Tống Chung hiện lên tàn nhẫn, cười nói.

- Tôi cảm thấy như vậy cũng được, Thanh Bang chúng ta rời khỏi Hoa Hạ lâu lắm rồi, có khả năng Hoa Hạ đã không biết lợi hại của Thanh Bang chúng ta, diệt cả nhà Mạc Phàm, cũng coi như cho Hoa Hạ một cảnh cáo.

Lão giả mặc tây trang lúc trước nói chuyện, cũng lạnh lùng nói theo.

- Giết trưởng lão Thanh Bang chúng ta, nên diệt cả nhà cậu ta.

Thanh Long lạnh nhạt nói, lông mày không nhíu lại.

- Nói như vậy, tôi không có ý kiến nữa.

Tống Chung cười âm hiểm nói.



Không lâu sau, những người khác đều thông qua.

Đã nhiều năm rồi Thanh Bang chưa từng xuất hiện tuyên bố Thanh Long Lệnh, gợn sóng sau khi Mạc Phàm gi ết chết Thiên Thành Diệt nâng cao thêm một bước.

Lần này không chỉ Hoa Hạ và Thanh Bang ở nước ngoài, toàn bộ thế giới đều là tên Mạc Phàm, khắp nơi đều là bàn luận về Mạc Phàm.
 
Back
Top