Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 392


- Cái gì, linh hồ trăm năm?

Có người kinh hãi kêu lên.

Đám người Tiêu Dật Trần lại sửng sốt, cả đám người nhìn tiểu hồ ly chăm chú, mắt mở to.

Người bình thường nuôi sủng vật, nuôi các loại như mèo, chó, thỏ, chim.

Kẻ có tiền nuôi chó và chim quý hiếm, thứ nhất là để đỡ cô đơn, thứ hai là biểu lộ thân phận của mình.

Người có quyền thế, giống vương tử nước ngoài hay thổ hào đều nuôi một số động vật người bình thường không nuôi được hay không dám nuôi, ví dụ như sư tử, lão hổ, báo và mãnh thú.

Ngoại trừ những con này ra, còn nuôi một số sủng vật người thường không biết, đó là linh thú.

Linh thú không chỉ toàn thân đều là bảo vật, máu thịt cũng là dược liệu, còn có lực sát thương cường đại.

Trùng ngàn năm của Hoàng gia, là một ví dụ.

Vạn vật đều có linh, linh thú có nhiều chủng loại, nhưng số lượng vô cùng ít ỏi.

Trong mấy trăm vạn thú không nhất định có một linh thú thông minh lanh lợi, mỗi con linh thú đều vô cùng trân quý.

Trên hội giao dịch lần trước, từng có người lấy một linh hầu trăm năm ra, tuyên bố chỉ cần là linh dược 500 năm sẽ đổi.

Sau đó bị một võ đạo thế gia dùng linh dược 500 năm đổi lấy.

Linh dược 500 năm, tất nhiên giá trị thì khỏi phải nói, mỗi gốc đều vô giá.

Vậy mà một con linh thú đổi được linh dược 500 năm, đủ để thấy giá trị của linh thú, có thể nói mỗi linh thú là linh dược còn sống.

Linh thú không chỉ rất đáng tiền, chi phí nuôi nấng nó cũng cao dọa người, giống như Đông Trùng Hạ Thảo giá trị ngàn vạn tiểu hồ ly vừa ăn, một số đại gia tộc cũng không nuôi nổi.

Một lúc lâu sau.

“A!” Đám Tiêu Dật Trần hít vào một hơi khí lạnh, hai mắt tỏa sáng, trong đó có ba phần tham lam, ba phần ghen tị, bốn phần phẫn nộ.

Linh dược trăm năm, linh hồ trăm năm, đồ trân quý như vậy lại ở trong tay một tên vô danh tiểu tốt, đúng là lãng phí.

Hai tay tiểu hồ ly ôm Huyết Linh Chi trăm năm, lạnh lùng liếc mắt nhìn đám Tiêu Dật Trần một cái.

- Mộc Đầu, ta có thể Mộc Hóa những người này không, người ta chỉ mới 16 tuổi, lại bị bọn họ nói thành lão yêu trăm năm.

Tiểu hồ ly không hài lòng lắm truyền âm nói.

- Có thể, nhưng bây giờ không được.

Mạc Phàm truyền âm lại.

- Được rồi.

Tiểu hồ ly không làm bừa, tiếp tục tiêu diệt đồ ăn trên bàn.

Chỉ trong phút chốc, tất cả những dược liệu Mạc Phàm lấy ra đều chui vào bụng tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly sờ sờ bụng, lại nhảy vào trong túi Mạc Phàm.

- Mộc thiếu, chúng ta đi thôi?

Mạc Phàm cười khẽ, nói với Mộc Phong Nhạc.

Tiêu Dật Trần thấy Mạc Phàm muốn rời đi, lông mày nhíu lại, trên mặt hiện lên vẻ không cam lòng.

Anh ta chưa từng mất mặt như vậy, bị người ta vả mặt một tới hai, hết hai tới ba, ba lại đánh bốp bốp bốp bốp đến mười, anh ta lại không có năng lực đánh trả.

Nhưng anh ta không biết nên ngăn cản Mạc Phàm thế nào, lấy lại những thứ đó trở về.

Băng Liên trăm năm anh ta dùng để đè Mạc Phàm, ở chỗ Mạc Phàm không đáng một đồng.

Thấy Mạc Phàm sắp rời đi, bỗng nhiên hai mắt Tiêu Dật Trần sáng lên, khóe miệng cong lên nụ cười nham hiểm.

- Phạm công tử, cậu không có hứng thú với đồ trong tay tôi, nhưng trong hội giao dịch có một thứ, cậu nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, cho dù cậu không có hứng thú, mỹ nữ trong video clip mà tôi nắm giữ là đại mỹ nữ nổi tiếng ở Giang Nam, người trong lòng của Mộc thiếu đứng bên cạnh cậu, cậu không muốn xem thử công phu trên giường của mỹ nữ Giang Nam một lần sao, chỉ cần cậu tham gia hội giao dịch nhỏ, tôi sẽ tặng cậu một video clip?

Mộc Phong Nhạc vốn đang do dự có nên theo Mạc Phàm rời đi, hay một mình đi tới hội giao dịch nhỏ.

Nghe Tiêu Dật Trần nói vậy, trong chớp mắt lửa giận trong mắt lại dấy lên, trừng Tiêu Dật Trần đầy hung dữ.

Tiêu Dật Trần cười, làm như không nhìn thấy Mộc Phong Nhạc.

Ở trong mắt anh ta, Mộc Phong Nhạc căn bản không đủ gây sợ.

- Thế nào, Phạm công tử?

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn có thể hủy diệt tất cả video clip này, căn bản không cần lo nghĩ.

- Anh nói trên hội giao dịch nhỏ có thứ gì?

Tiêu Dật Trần thấy Mạc Phàm có hứng thú, hơi vui vẻ.

- Vu Sơn Đế Ngọc, không biết Phạm công tử nghe nói đến chưa?

Tuy hội giao dịch nhỏ còn chưa bắt đầu, nhưng đều đã tung tin ra những thứ quan trọng, hấp dẫn càng nhiều người tham gia, Đế Ngọc là một trong số đó.

- Vu Sơn Đế Ngọc?

Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ.

Vu Sơn chi bắc, hữu ngọc danh đế, thực chi bất cơ, thực chi bất trớ, đó là nói Vu Sơn Đế Ngọc.

Đế Ngọc không giống những ngọc thạch khác, là tinh khí Tiên Thiên biến thành, có thể ăn được.

Phục dùng Đế Ngọc có thể chống đói, còn không bị nguyền rủa.

Đế Ngọc là đồ ăn yêu thích nhất của Thanh Khâu Nhất Tộc, cũng là một trong những thứ cần để giải nguyền rủa trên người hắn.

Không ngờ lại gặp Đế Ngọc ở đây.

Trên người hắn có nguyền rủa Ngũ Quỷ Phệ Thần, giải càng sớm càng tốt, có Đế Ngọc đi xem cũng không sao cả, tránh để sau này hắn lại phải đi tìm.

Chuyện thăm dò mẫu cổ kia, muộn một chút cũng không sao.

Không đợi hắn đồng ý, tiểu hồ ly đã truyền âm đ ến.

- Mộc Đầu, ta muốn ăn Đế Ngọc.

Mạc Phàm bĩu môi, nói với Tiêu Dật Trần:

- Tốt nhất là trong hội giao dịch nhỏ có Đế Ngọc, nếu không có, anh sẽ biết hậu quả.- Phạm công tử đi thì biết, tôi đi trước một bước.

Tiêu Dật Trần nhếch miệng, rời đi trước.

Không chỉ không để lời Mạc Phàm nói ở trong lòng, trái lại còn cười lạnh lùng, nhìn Mạc Phàm giống như con mồi.

Một tiểu tử 16, 17 tuổi, có thể làm được gì?

Nếu cầm thứ không nên có được, còn muốn mang đi?

Những người khác cũng cười nham hiểm, chỉ cần Mạc Phàm đến hội giao dịch nhỏ, còn sợ không lấy lại được mặt mũi sao?

Một đám người muốn rời đi.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, dời mắt nhìn Chu Hoa.

- Đợi một lát, anh vừa nói rồi, nếu tôi lấy ra được thứ gì trên trăm năm, anh sẽ li3m tất cả chén đ ĩa một lần, tôi lấy ra được thứ trên một vạn, anh nên ăn hết đồ thừa đi, những thứ tôi vừa lấy ra đều đạt yêu cầu cả.

Sắc mặt đám Tiêu Dật Trần trầm xuống, giống như đang vui mừng bị người ta tát trước mặt mọi người.

- Tiểu tử, mày nghĩ mày là ai, có phải mày muốn gây chuyện không.

Chu Hoa nhíu mày, tức giận nói.

Cho dù thân phận anh ta không bằng Tiêu Dật Trần, cũng đường đường là Chu thiếu gia, tài sản nhà anh ta có vài tỷ.

Thua thì thế nào, sao anh ta có thể li3m chén đ ĩa, ăn đồ thừa.

- Gây chuyện sao?

Mạc Phàm nheo mắt, hàn quang lóe lên.

Muốn chơi xấu với hắn sao, đâu dễ như vậy?

Hắn vẫy tay gọi hai đại hán ông chủ Lỗ để lại.

- Các anh biết nên làm gì người này rồi chứ?

- Dạ, Phạm công tử.

Hai người đi đến bên cạnh Chu Hoa, mỗi người cầm một tay kéo về, giống như kéo con gà.

- Anh li3m chén trước, hay ăn đồ thừa trước?

Một đại hán trong đó lạnh giọng hỏi.

Chu Hoa thấy Mạc Phàm không giống nói đùa, vẻ mặt ngẩn ra, vội vàng nhìn về phía Tiêu Dật Trần.

- Tiêu thiếu, cứu tôi!

Người đàn ông gầy khô bên cạnh Tiêu Dật Trần liếc nhìn Tiêu Dật Trần như hỏi ý kiến.

Tiêu Dật Trần không nhăn mày lại, cũng không để ý tới, xoay người rời đi.

Lừa gạt Mạc Phàm tới hội giao dịch nhỏ mới là chính sự, vì Chu Hoa làm chậm trễ chính sự của anh ta, đúng là không đáng giá.

- Tiêu thiếu!

Chu Hoa sửng sốt, trong mắt là khó mà tin nhìn bóng lưng Tiêu Dật Trần, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đám Hoa Thiên Tinh nhíu mày, có cảm giác như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Một đám người đều không nói gì, xoay người rời đi theo, để lại Chu Hoa vô cùng hối hận và đám Mạc Phàm.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết truyền từ trong phòng VIP ra.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 393


Bên ngoài nhà hàng, nghe thấy tiếng Chu Hoa kêu thảm thiết, trong mắt người đàn ông gầy khô bên cạnh Tiêu Dật Trần lóe lên hàn quang.

- Tiêu thiếu, có cần ra tay trên đường không?

- Đừng sốt ruột, đợi hội giao dịch nhỏ kết thúc rồi nói sau.

Tiêu Dật Trần lạnh lùng nói.

Người đàn ông gầy khô nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

- Đợi hội giao dịch nhỏ, chỉ sợ không tốt lắm đâu?

Trên hội giao dịch nhỏ, không chỉ đệ tử Hoàng gia tham gia, còn có một số phú thiếu thực lực không kém Tiêu Dật Trần chút nào ở đó.

Đến lúc đó nếu tin linh hồ trăm năm truyền ra, muốn độc chiếm linh hồ trăm năm là gần như không thể.

- Anh cho rằng giết tiểu tử kia bây giờ có thể độc chiếm được, đừng quên nơi này là Hoàng gia, giấy không gói được lửa, cho dù linh hồ tới tay, chắc chắn phải chia cho người khác một chút, nhỡ đâu tiểu tử kia là đệ tử tông phái nào đó, người ta tìm tới cửa, chúng ta trở thành kẻ chết thay, nếu không thể độc chiếm linh hồ, vậy thì nhiều thêm vài người, đề phòng ngộ nhỡ.

Trong mắt Tiêu Dật Trần hiện lên vẻ thông minh khác hoàn toàn khi ở trong nhà hàng, nói.

Nếu nơi này là Tiêu gia bọn họ, vừa rồi khi Mạc Phàm trừng phạt Chu Hoa, anh ta sẽ không do dự bảo người ta ra tay, đáng tiếc nơi này không phải.

Nhưng đây đã là tiền trên trời rơi xuống.

Một linh hồ trăm năm, dù thế nào cũng đáng giá một linh dược 500 năm.

Cho dù không được linh dược 500 năm, cũng không kém quá xa.

Nhiều tiền như vậy, nhiều hơn anh ta đau khổ cay đắng kiếm một năm.

Lúc này người đàn ông gầy khô mới hiểu ra, trong mắt hiện lên kính nể, quả thật anh ta nghĩ đơn giản quá.

- Tiêu thiếu cao kiến.

- Đi thôi, chắc chắn tối nay sẽ kiếm được lời lớn.

Tiêu Dật Trần cười tự tin, giống như đã nhìn thấy cảnh linh hồ tới tay.

- Dạ, Tiêu thiếu.

Tiêu Dật Trần mang theo một đám người đi tới hội giao dịch nhỏ.

Năm phút sau, Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc ra khỏi nhà hàng, ánh trăng chiếu xuống hồ, hai người chậm rãi đi về phía Tiêu Dật Trần rời đi.

- Mạc tiên sinh, cẩn thận linh hồ của cậu một chút, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay với linh hồ của cậu.

Mộc Phong Nhạc lo lắng nói.

Anh ta từng tham gia hội giao dịch nhỏ, anh ta biết không ít chuyện xấu xa trong đó.

Nơi diễn ra hội giao dịch nhỏ đều có vẻ hẻo lánh, chuyện này ban tổ chức cũng ngầm thừa nhận.

Gần như mỗi lần kết thúc hội giao dịch nhỏ, đều có chuyện không hay xảy ra.

Thế lực mạnh một chút còn có thể tìm người ra mặt giải quyết, thế lực kém chỉ có thể nén giận.

Đối với chuyện như vậy, ban tổ chức cũng mở một mắt nhắm một mắt.

Cho nên rất nhiều thế lực kém sẽ không tham gia hội giao dịch nhỏ, cho dù tham gia cũng không giống Mạc Phàm để lộ đồ vật trắng trợn như vậy.

Mạc Phàm lấy ra linh hồ trăm năm trước mặt mọi người, chắc chắn mọi người đã để mắt đến loại linh vật vô giá này, tối nay sẽ không yên bình rồi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường nói:

- Nếu bị người ta đoạt đi cũng hay, tôi sắp không nuôi nổi rồi.

Hắn vừa mới nói xong, tiểu hồ ly liền nhảy lên vai hắn, nắm lấy tóc hắn vừa kéo vừa cắn, bộ dạng vô cùng tức giận.

Mộc Phong Nhạc sửng sốt, không nói gì nữa, lo lắng trên mặt không giảm.

Mạc Phàm lơ là như vậy, đợi đến hội giao dịch nhỏ chắc là phải chịu thiệt.

Mộc Phong Nhạc giải thích quy củ của hội giao dịch nhỏ với Mạc Phàm, hai người vừa đi vừa nói, đi đến nơi tổ chức hội giao dịch nhỏ.

Hội giao dịch nhỏ lần này được tổ chức trong khoang thuyền một du thuyền rất lớn, bên trong trang trí rất tráng lệ, phong cách khác hoàn toàn nhà hàng liên hoan lúc trước.

Treo đèn thủy tinh nhập khẩu từ Ý, thảm lông dê màu đỏ tươi ở Bắc Ireland, dụng cụ đồ ăn nước Anh bằng bạc tỏa ra ánh sáng.

Đồ ăn và rượu được bày thành hai dãy, cách mỗi thước sẽ có một mỹ nữ tóc vàng nước ngoài mặc lễ phục trễ ngực đứng bên cạnh hầu hạ.

Có mấy đệ tử nhà giàu ôm eo thon những mỹ nữ này, cố ý đùa giỡn.

Tận cùng khoang thuyền là một cái đài cao, trên đài đặt một cái bàn nhỏ.

- Nếu người nào muốn giao dịch một thứ gì đó, có thể đi lên đài cao, phía dưới sẽ ra giá, người nào ra giá cao sẽ được, nhưng đều là dùng đồ vật tới đổi, rất ít lấy tiền ra làm giao dịch.

Mộc Phong Nhạc giải thích đơn giản.

Mạc Phàm gật đầu, tìm một góc đặt chân, đánh giá bốn phía.

Hai người bọn họ vừa tiến vào, khóe miệng Tiêu Dật Trần nhếch lên nhìn theo.

Anh ta lắc ly rượu vang, đi đến nói chuyện với một người đàn ông bên cạnh, nói nhỏ vài câu.

Người thanh niên kia nhướn mày, nhìn về phía Mạc Phàm.

Bộ dạng người thanh niên này hơn 20, không cao lắm, mặc tây trang Hermes màu trắng, đeo đồng hồ Rolex, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn hơn Tiêu Dật Trần một chút.

Anh ta là Hoàng Thiếu Tuấn, thay mặt Hoàng gia tham gia hội giao dịch nhỏ lần này.

- Tiểu tử này có linh hồ trăm năm, có nhầm không.

Hoàng Thiếu Tuấn liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt là không tin tưởng lắm.

Linh thú trăm năm rất trân quý, sao một đứa bé 16, 17 tuổi có thể có được?

Cho dù là đệ tử tông phái, chắc chắn không có khả năng để một người như cậu ta mang theo linh hồ trăm năm chạy loạn khắp nơi, không có người bảo vệ xung quanh.

- Nếu Hoàng thiếu không tin, đợi lát nữa lấy Đế Ngọc ra thì biết, nếu đến lúc đó nhìn thấy linh hồ trăm năm, phải nhớ ước hẹn giữa hai chúng ta.Tiêu Dật Trần không tức giận, cười nói.

Khi anh ta nhìn thấy Mạc Phàm, cũng có cách nghĩ như Hoàng Thiếu Tuấn.

Nhưng quả thật linh hồ trăm năm ở trong tay Mạc Phàm.

Hoàng Thiếu Tuấn thấy Tiêu Dật Trần nói chắc chắn như vậy, nhíu mày, lại tin vài phần.

Anh ta quen Tiêu Dật Trần không phải ngày một ngày hai, tất nhiên hiểu tính cách của Tiêu Dật Trần.

Ở nơi khác Tiêu Dật Trần còn cò khả năng lừa gạt anh ta, ở Hoàng gia, Tiêu Dật Trần muốn lừa gạt anh ta cũng không có lá gan này.

Xem ra thật sự có linh hồ trăm năm.

- Nếu thật sự có linh hồ trăm năm, chắc chắn không thể thiếu một phần của anh.

- Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!

Tiêu Dật Trần nhướn mày, vui mừng lộ rõ trên mặt, nâng ly nói.

Anh ta đã lôi kéo được Hoàng Thiếu Tuấn, linh hồ trăm năm còn không đến tay sao?

- Hợp tác vui vẻ.

“Keng!” Tiếng ly chạm vào nhau vang lên,hai người nhìn nhau cười.

- Tôi đi làm một chuyện riêng trước, xin lỗi không tiếp anh được.

Tiêu Dật Trần uống một ngụm rượu, cười nho nhã lễ độ nói.

- Tiêu thiếu cứ tự nhiên, tôi lập tức bảo người ta lấy Đế Ngọc.

Hoàng Thiếu Tuấn cười nói.

Anh ta vốn không định lấy Đế Ngọc, dù sao Đế Ngọc là địa bảo vô cùng hiếm có, ở hội giao dịch nhỏ này không có vật phẩm xứng đôi.

Đã có linh hồ trăm năm, lấy ra cũng không sao, dù sao cuối cùng đều là của anh ta, một cái cũng không thể thiếu.

Tiêu Dật Trần nhìn thoáng qua Mộc Phong Nhạc đứng bên cạnh Mạc Phàm, lấy ra một xấp băng ghi hình, đi lên trên đài cao.

Anh ta vừa lên đài cao, trong khoang thuyền lập tức yên tĩnh lại, không ít người nhìn về phía đài cao.

Có mấy người quen Tiêu Dật Trần, thấy Tiêu Dật Trần cầm băng ghi hình lên thì cười.

- Tiêu thiếu, hội giao dịch này là giao dịch một số vật quý hiếm, cậu lấy băng ghi hình làm gì thế?

- Không phải băng ghi hình này là bí tịch võ lâm đấy chứ, hay là xxxxx cậu trân quý nhiều năm?

Có người ồn ào nói.

Nhìn thấy Tiêu Dật Trần, Mộc Phong Nhạc nhíu mày, hai mắt như sắp phun ra lửa, gia hỏa kia thật sự lấy video clip của bạn gái cũ anh ta làm giao dịch.

Tiêu Dật Trần hơi nhếch miệng, không quên liếc mắt nhìn Mộc Phong Nhạc một cái.

- Băng ghi hình của tôi không phải thiên tài địa bảo gì, cũng không phải bí tịch võ lâm, là…
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 394


Tiêu Dật Trần cố ý dừng lại một lát, thấy phần lớn mọi người đều bắt đầu tò mò, lúc này mới tiếp tục mở miệng.

- Đây là video clip của một đại mỹ nữ Giang Nam, chỉ cần có video clip này, tôi đảm bảo các anh có thể ngủ một tối với đại mỹ nữ Giang Nam đó.

Đại mỹ nữ Giang Nam?

Mắt không ít người sáng lên, trên mặt lộ ra tươi cười kỳ lạ, một video clip có thể khiến một mỹ nữ bồi ngủ, không cần Tiêu Dật Trần nói, bọn họ cũng biết nội dung trong đó là gì.

- Tiêu thiếu, có phải một câu mỹ nữ Giang Nam của anh hơi ít hay không, mỹ nữ Giang Nam nhiều như vậy, nếu là mỹ nữ vô danh thì không thú vị lắm.

Với thân phận của bọn họ, nếu muốn chơi phụ nữ, không phải chỉ chơi siêu mẫu, còn phải chơi người khó tới tay.

Mỹ nữ bình thường quá dễ tới tay bọn họ.

Chỉ cần lái một chiếc xe sang nào đó, đến cửa trường học là có thể kéo một xe về nhà chơi, còn chưa đến 10 vạn tệ, căn bản không có hương vị lắm.

- Tiêu thiếu, anh lại cho chút tin tức đi, nếu không chúng tôi không dễ ra giá.

Một người khác cười nói.

Tiêu Dật Trần cũng không sốt ruột, cười thần bí.

- Vị mỹ nữ này là một siêu mẫu, từng tham gia bí mật Roman Natick.

Phạm vi siêu mẫu vẫn quá rộng, từ xưa Giang Nam đã sinh ra người đẹp, lại là thành phố lớn, siêu mẫu nổi tiếng thật sự quá nhiều.

Nhưng Romy là nơi tập hợp siêu mẫu đồ lót nổi tiếng quốc tế, trong đó có nhiều siêu mẫu từ khắp nơi trên thế giới, mỹ nữ Hoa Hạ cũng có mấy người ở đó.

- Tôi đã biết, là Tô…

Có người cười dâm nói.

Những người khác cũng ngầm hiểu, ánh mắt cực nóng.

Nếu trong tay Tiêu Dật Trần là video clip ướt át, có khả năng lấy được video này sẽ ngủ được một tối với người kia.

Có một số người biết quan hệ giữa siêu mẫu và Mộc Phong Nhạc, vẻ mặt kỳ lạ liếc nhìn Mộc Phong Nhạc một cái.

Dưới đài, Mộc Phong Nhạc nắm chặt tay quá vang lên tiếng răng rắc, cầm lấy một chai rượu vang muốn đi về phía Tiêu Dật Trần.

Mạc Phàm nheo mắt, còn chưa đi ngăn cản.

Hoàng Thiếu Tuấn lắc lắc ly rượu vang, mang theo hai vệ sĩ mỉm cười ngăn cản trước người Mộc Phong Nhạc.

- Mộc thiếu, có cừu oán gì, mà tức giận lớn như vậy?

Đương nhiên anh ta biết rõ chuyện giữa Tiêu Dật Trần và Mộc Phong Nhạc.

Mộc Phong Nhạc nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Sao anh ta có thể không biết Hoàng Thiếu Tuấn, cháu nội của gia chủ Hoàng gia hiện giờ, địa vị của Hoàng Thiếu Tuấn ở Hoàng gia còn cao hơn Hoàng Thiếu Thiên.

Nếu không sao có thể bảo Hoàng Thiếu Thiên đến Đông Hải làm việc, Hoàng Thiếu Tuấn lại ở lại chủ trì hội giao dịch nhỏ.

- Hoàng thiếu, chuyện giữa tôi và Tiêu Dật Trần, hẳn là anh biết rõ?

Anh ta và Tiêu Dật Trần tranh đoạt khối Hoàng Tinh trăm năm, là do Hoàng Thiếu Tuấn xúi giục.

Hoàng Thiếu Tuấn vỗ đầu, bộ dạng như bỗng nhiên nhớ ra.

- Anh xem đầu óc của tôi này, uống vào chút rượu là quên mất, chuyện đó đúng là Tiêu Dật Trần không đúng, nể mặt tôi, chuyện này cứ vậy thôi.

Mộc Phong Nhạc nhíu mày, sao anh ta không nhìn ra Hoàng Thiếu Tuấn đang thiên vị Tiêu Dật Trần, anh ta kìm nén lửa giận trong lòng.

- Hoàng thiếu, nếu video clip của bạn gái cũ anh bị Tiêu Dật Trần lấy ra bán đấu giá, anh có thể bỏ qua như vậy không?

- Đương nhiên là không, chỉ là anh đấu giá lại không được sao, chỉ cần tốn chút tiền, dù sao chúng ta quen biết đã lâu, coi như nể mặt tôi.

Hoàng Thiếu Tuấn cười nói.

Anh ta liếc mắt ra hiệu với một vệ sĩ, vệ sĩ này cầm lấy chai rượu trong tay Mộc Phong Nhạc.

Mộc Phong Nhạc nhìn thoáng qua hai vệ sĩ của Hoàng Thiếu Tuấn, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hai người đều là người nước ngoài, mỗi người như một ngọn núi nhỏ, bất luận là ai đều có thể dễ dàng vặn anh ta thành bánh quai chèo.

Nếu anh ta không nể mặt Hoàng Thiếu Tuấn, chắc chắn kết cục không khá hơn chút nào.

- Nếu Hoàng thiếu đã mở miệng, tất nhiên tôi không thể không cho Hoàng thiếu mặt mũi.

Mộc Phong Nhạc nghiến răng nói.

- Vậy được rồi, hòa khí sinh tài.

Hoàng Thiếu Tuấn vỗ bả vai Mộc Phong Nhạc, cười đắc ý nói.

Mộc Phong Nhạc quay về bên cạnh Mạc Phàm, sắc mặt càng thêm khó coi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Hoàng Thiếu Tuấn một cái, nhíu mày, vẫn không nói gì.

Trên bàn, Tiêu Dật Trần thấy Mộc Phong Nhạc bị Hoàng Thiếu Tuấn ngăn cản, khóe miệng nhếch lên, tiếp tục nói:

- Có vị nào cần video clip trong tay tôi không, có thì nói, bây giờ có thể bắt đầu ra giá.

Không đợi mọi người ra giá, một người vẻ mặt trắng bệch, túi mắt phù thũng, tửu sắc quá độ kêu lên.

- Đợi một chút, Tiêu thiếu, chúng tôi đã biết người trong video clip là ai rồi, nhưng ít nhất phải để chúng tôi kiểm hàng đã chứ, nhỡ đâu chúng tôi mua về lại là một người bình thường, vậy chúng tôi đi tìm ai đây?

- Tôn thiếu nói không sai, chúng tôi phải kiểm hàng trước.

Phú thiếu này mới mở miệng, lập tức có người nói theo.

Hai mắt Tiêu Dật Trần sáng lên, giả bộ có chút khó xử.

- Các anh muốn kiểm hàng thế nào.

- Chuyện này thì đơn giản, không phải ở đây có máy chiếu sao, anh mở video clip này ra cho chúng tôi xem một đoạn, chỉ cần chúng tôi nhìn thấy siêu mẫu Giang Nam anh nói, chúng tôi lập tức ra giá, mọi người nói xem phải không?

Tôn thiếu tửu sắc quá độ cười nói.

Lời này vừa nói ra, không ít người giơ ngón cái với Tôn thiếu.

Trong lòng Tiêu Dật Trần cũng vui vẻ, thầm nghĩ Tôn thiếu này đúng là nhân tài, phương pháp này đúng là khéo.

Mọi người cùng nhau xem bạn gái cũ của Mộc Phong Nhạc ở trên giường thế nào, sau đó có người kêu lên, đó không phải là bạn gái của Mộc Phong Nhạc sao? Chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.

- Như vậy không được tốt lắm đâu?

Trong mắt Tiêu Dật Trần lóe lên ánh sáng hưng phấn, ngoài miệng giả mù sa mưa nói.

ố ể ế ấ- Có gì mà không tốt, bán hóa kiểm hàng là lẽ đương nhiên, Tiêu thiếu, không phải video clip của anh là giả đấy chứ?

Sắc mặt Tôn thiếu trầm xuống, hỏi.

- Tôn thiếu, anh không tin đạo đức của tôi sao?

Tiêu Dật Trần không tức giận nói.

- Tôi chỉ tin ánh mắt tôi, cho nên Tiêu thiếu vẫn nên để chúng tôi mở mang tầm mắt tốt hơn.

- Cũng được, nếu Tôn thiếu không tin tôi, vậy tôi sẽ cho các anh xem bộ dạng Tô nữ thần của chúng ta ở trên giường như thế nào.

Tiêu Dật Trần cười, vẫy tay với một thuộc hạ.

- Nếu thật sự là Tô nữ thần, tôi ra 100 vạn.

- 100 vạn thôi sao, tôi ra 1000 vạn, 1000 vạn ngủ với Tô nữ thần một đêm cũng đáng giá.

Video clip còn chưa truyền ra, phía dưới đã bắt đầu nóng lòng muốn thử, chuẩn bị ra giá.

Trong góc sáng sủa, mắt Mộc Phong Nhạc mở to, trơ mắt nhìn Tiêu Dật Trần đưa băng ghi hình cho những người khác, anh ta đã có ý định đồng quy vu tận với Tiêu Dật Trần rồi.

Tiêu Dật Trần dám chiếu video clip trước mặt mọi người, nếu như có người quay lại, bạn gái cũ của anh ta thật sự xong rồi.

- Hoàng thiếu, đây không phải là tôi không nể mặt anh đâu đó?

Mộc Phong Nhạc cầm lấy hai con dao cắt thịt bò, vô cùng phẫn nộ nói.

Hoàng Thiếu Tuấn nhíu mày, cười không để ý, không ngăn cản nữa.

- Nếu Mộc thiếu cuồng dại như vậy, thì cứ làm đi, nhưng mà anh cũng nên cẩn thận, có khả năng anh còn chưa đến bên cạnh Tiêu thiếu, đã bị thuộc hạ của anh ta xử lý rồi, vì một người phụ nữ đê tiện đáng sao?

Mộc Phong Nhạc nhìn thoáng qua mấy vệ sĩ đứng bên cạnh Tiêu Dật Trần, do dự một lát.

Anh ta biết mấy vệ sĩ này, là cao thủ võ đạo Tiêu gia mời tới, mỗi người đều có tu vị Nội Kình, chuyên bảo vệ Tiêu Dật Trần.

Nhưng anh ta vẫn đi về phía Tiêu Dật Trần.

Nếu để Tiêu Dật Trần truyền video clip này ra ngoài, cả đời này anh ta sẽ sống không bằng chết.

- Cảm ơn Hoàng thiếu nhắc nhở.

- Không cần cảm ơn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 395


Mộc Phong Nhạc nhíu mày, anh ta không có yêu cầu xa vời Mạc Phàm sẽ giúp anh ta, dù sao anh ta cũng là tù nhân của Mạc Phàm.

Nhưng anh ta không ngờ Mạc Phàm sẽ đứng ra ngăn cản.

Lúc trước anh ta cảm thấy Mạc Phàm là người con có hiếu, thần y Đông Hải, bây giờ xem ra chỉ là tiểu nhân vì tư lợi, anh ta thật sự nhìn lầm người rồi.

- Phạm công tử, đây là việc riêng của tôi, cậu mặc kệ đi.

Bả vai Mộc Phong Nhạc rung lên, trầm giọng nói.

Trên người anh ta còn trúng pháp thuật của Mạc Phàm, dù sao cũng chết một lần, không phải chết dưới tay Tiêu Dật Trần, thì chết trong tay Mạc Phàm, chẳng bằng liều mạng vì bạn gái cũ.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cũng không tức giận, thần niệm của hắn khẽ động, một đoạn âm thanh truyền vào trong tai Mộc Phong Nhạc.

- Nếu anh tin tưởng tôi, cứ để anh ta chiếu đi, lát nữa anh sẽ biết, nếu anh không tin, anh đi chịu chết tôi sẽ không ngăn cản.

Mộc Phong Nhạc tham dự vào chuyện hạ cổ cha hắn, hắn hoàn toàn có thể không cần để ý tới.

Nhưng nể mặt Mộc Phong Nhạc vì bạn gái cũ ngay cả mạng cũng không cần, coi như là có tình có nghĩa, giúp anh ta một chút cũng không phải không thể được.

Mắt Mộc Phong Nhạc mở to, sợ ngây người.

- Chuyện này…

Vậy mà giọng nói này không đi từ lỗ tai anh ta vào, mà xuất hiện trong đầu anh ta, giống như truyền âm trên TV.

Anh ta quay đầu, nhìn Mạc Phàm với vẻ nghi ngờ.

Anh ta từng thấy đạo thuật của Mạc Phàm rồi, nhưng đạo thuật có thể khiến không chiếu video clip được sao?

Mộc Phong Nhạc đảo mắt, trong mắt là do dự.

- Lựa chọn như thế nào, tự anh nhìn mà làm đi.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Hoàng Thiếu Tuấn thấy Mộc Phong Nhạc bị Mạc Phàm ngăn lại, anh ta nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ.

- Vẫn là Phạm công tử có vẻ thức thời, Mộc thiếu, anh nên học tập Phạm công tử thật tốt, anh đã chia tay với Tô Nhã Hân rồi, còn quản nhiều chuyện như vậy làm gì.

Mộc Phong Nhạc nhíu mày, một lát sau liền có quyết định.

Cho dù anh ta đi lên, cũng không ngăn được Tiêu Dật Trần, chỉ chết nhanh hơn.

Thay vì như vậy, chẳng bằng tin tưởng Mạc Phàm một lần.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Hoàng Thiếu Tuấn, cũng không đi gây sự với Tiêu Dật Trần, cầm lấy một đ ĩa thịt bò quay về vị trí ban đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Dật Trần với vẻ hung dữ cắt thịt bò.

Hoàng Thiếu Tuấn cười, trong mắt hiện lên sắc lạnh, nhanh chóng biến mất không còn.

Lúc bọn họ nói chuyện, băng ghi hình được thuộc hạ Tiêu Dật Trần cho vào trong máy chiếu.

Tiêu Dật Trần thấy Mộc Phong Nhạc nổi giận đi lên trước vài bước,sau đó lùi lại, đắc ý trên mặt lại dày hơn vài phần, anh ta tiến đến bên cạnh microphone.

- Sắp bắt đầu chiếu video clip rồi, mọi người mở to mắt mà xem, tôi chỉ chiếu 3 phút đầu thôi, nếu để lỡ đừng trách tôi.

- Đảm bảo sẽ không bỏ qua một bức hình nào, nhanh chiếu đi, Tiêu thiếu.

Tôn thiếu kia có chút sốt ruột nói.

- Nhanh lên đi, Tiêu thiếu.

Một người khác cũng thúc giục.

Tô Nhã Hân là người mẫu quốc tế, có rất nhiều fan, thổ hào Giang Nam đều đã xếp thành một hàng dài.

Từng có người ra giá 1000 vạn, bảo Tô Nhã Hân bồi người đó ngủ một tối, kết quả Tô Nhã Hân còn chưa có phản ứng, một fan của cô ném 2000 vạn ra, bảo người này cút đi.

Nếu trong tay Tiêu Dật Trần thật sự là video clip giường chiếu của Tô Nhã Hân, hôm nay kiếm lời rồi.

Tiêu Dật Trần thấy bộ dạng những người này gấp gáp như vậy, cảm thấy độ lửa cũng được rồi, cười liếc mắt ra hiệu với thuộc hạ.

Thuộc hạ kia gật đầu, ấn vào máy chiếu.

Tâm niệm Mạc Phàm khẽ động, thần thức chen chúc ra như thủy triều, tay cho vào trong túi tạo ra mấy pháp ấn, pháp lực yên lặng không tiếng động dao động vây quanh cả khoang thuyền.

Trên màn hình lớn sau lưng Tiêu Dật Trần, hình ảnh lập tức biến đổi, tiếng đàn ông th ở dốc truyền từ trong ra.

Mắt mọi người đều mở to, trong mắt đều là khó mà tin.

Tiêu Dật Trần thấy biểu cảm kinh ngạc của những người phía dưới, không thèm nhìn màn hình lớn sau lưng, khóe miệng nhếch lên, cười đắc ý.

- Thế nào, là Tô Nhã Hân đúng không.

Khi nói chuyện, anh ta còn liếc nhìn Mộc Phong Nhạc ở phía xa một cái.

Nhiều người cùng xem video clip giường chiếu của bạn gái cũ Mộc Phong Nhạc, lần này không tức chết Mộc Phong Nhạc mới lạ.

Anh ta vừa dứt lời, dưới đài cho dù là thuộc hạ của anh ta, hay người tham gia hội giao dịch đều không lên tiếng.

Vẻ mặt cả đám vô cùng kỳ lạ nhìn Tiêu Dật Trần.

- Tiêu thiếu, không ngờ anh thích khẩu vị này, anh thích khẩu vị này còn chưa tính, còn chiếu trước mặt nhiều người như vậy, muốn làm chúng tôi ghê tởm sao?

Tôn thiếu kia trầm giọng nói.

Tiêu Dật Trần nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.

- Tôn thiếu, anh có ý gì đây?

Anh ta đã xem những video clip này mấy chục lần, gần như hình ảnh mỗi phút là gì anh ta đều nhớ rõ, chắc chắn lộ mặt Tô Nhã Hân.

- Tự anh xem thì biết, còn phải hỏi chúng tôi sao?

Tôn thiếu tức giận nói.

- Tiêu thiếu, tôi rất bội phục dũng khí của anh.

Một phú thiếu khác nói theo.

Sắc mặt Tiêu Dật Trần hơi trầm xuống, chẳng lẽ lấy nhầm video clip?

Anh ta tò mò quay đầu, nhìn thoáng qua màn hình lớn.

Mắt anh ta mở to, cả người ngây dại.

Trên màn hình lớn đâu phải là video clip thiếu nhi không nên xem của Tô Nhã Hân với người đàn ông nào đó, mà là cảnh anh ta và một đại hán cường tráng vành tai tóc mái chạm nhau.

- Chuyện này, chuyện này…

Trong chớp mắt, sắc mặt Tiêu Dật Trần vô cùng khó coi, ước gì có thể tìm cái lỗ chui xuống.

Anh ta muốn chiếu video clip giường chiếu của Tô Nhã Hân, ai biết là video Gay của anh ta với một người đàn ông nào đó.

ể ấ ầ- Sao có thể như vậy, nhất định là nhầm chỗ nào đó.

Không chỉ sắc mặt anh ta rất khó coi, Hoàng Thiếu Tuấn cũng nhíu mày, trên mặt không còn đắc ý như trước.

Mắt Mộc Phong Nhạc chớp chớp, nhìn màn hình lớn với vẻ khó tin, lại nhìn Mạc Phàm, vô cùng khiếp sợ.

- Chuyện này cũng quá khó tin rồi.

Anh ta từng xem video clip rồi, quả thật là video clip của bạn gái cũ và người nào đó.

Cho dù Tiêu Dật Trần ngu ngốc đến mấy, cũng không lấy video clip của mình bôi đen ở đây, chắc chắn vấn đề từ Mạc Phàm mà ra.

Tuy anh ta không biết Mạc Phàm làm thế nào, nhưng không hiểu sao sảng khoái và hưng phấn lan tràn khắp người anh ta.

May mà anh ta tin Mạc Phàm, nếu không chắc chắn không thấy một màn đặc sắc này.

Chỉ trong phút chốc, anh ta liền bật cười vì hả giận.

- Tiêu thiếu, không ngờ khẩu vị của anh nặng vậy, tôi ra 100 tệ mua video này.

- 100 nhiều quá, tôi ra 50.

Một phú thiếu bình thường hay mâu thuẫn với Tiêu Dật Trần cười nói theo.

- Tôi ra 10 tệ, Tiêu thiếu có bán không?

Tiêu Dật Trần nghe thấy giọng Mộc Phong Nhạc, khuôn mặt âm trầm có thể vặn ra nước.

- Anh còn thất thần làm gì, nhanh hủy băng ghi hình đó cho tôi, đổi cái khác.

Thuộc hạ vội lấy băng ghi hình kia ra, bóp nát, thay cái khác.

Trên màn hình lớn lại xuất hiện hình ảnh khác, không còn là Tiêu Dật Trần và một người, lần này là Tiêu Dật Trần với hai người đàn ông.

Vẻ mặt Tiêu Dật Trần sửng sốt, có kích động muốn thổ huyết.

- Lại đổi cái khác cho tôi!

Lại đổi một băng ghi hình khác, Tiêu Dật Trần lên giường với n đàn ông.

Mãi đến khi đổi hết tất cả băng ghi hình, đều là cảnh Tiêu Dật Trần lên giường với đàn ông, không có một video clip của Tô Nhã Hân.

Ánh mắt mọi người ở đây nhìn Tiêu Dật Trần vô cùng kỳ lạ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 396


- Tiêu thiếu, không đúng, Tiêu ngoại tình, rốt cuộc cậu có video clip của Tô Nhã Hân không, không có thì đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi.

- Tiêu ngoại tình, tên rất hay.

Sau đó là tiếng cười quái dị.



Mặt Tiêu Dật Trần khó coi như gan heo, thông minh như anh ta, lúc này trong mắt cũng tràn ngập khó hiểu.

Sao video clip này có thể biến thành video clip gay của anh ta?

Anh ta nhìn những thuộc hạ trước mặt mình, vẻ mặt thuộc hạ cũng ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Nhìn cái quỷ, đừng nói anh ta chưa bao giờ làm gay, cho dù làm gay cũng không chiếu video clip của mình như vậy.

Lần này xong rồi, cho dù anh ta nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Anh ta đứng trên đài cao, lên cũng không phải, xuống cũng không phải, hoàn toàn không biết nên xuống thế nào.

Lúc này một hạ nhân của Hoàng gia cầm một tảng đá màu đen chế thành hộp lớn, đi đến bên cạnh Hoàng Thiếu Tuấn.

- Thiếu gia, đã mang Đế Ngọc đến rồi.

Hạ nhân kia cung kính nói.

Hoàng Thiếu Tuấn gật đầu, mỉm cười nhìn Mạc Phàm.

- Phạm công tử, nghe nói cậu có hứng thú với Đế Ngọc, hi vọng chúng ta có thể đạt thành giao dịch.

Mạc Phàm nheo mắt, nhìn thoáng qua cái hộp kia.

Hộp dùng tinh thạch núi lửa màu đen chế thành, bên trên có khắc trận văn phong ấn, phòng ngừa linh khí bay ra.

Lam quang hiện lên trong mắt hắn, trận pháp phía trên bị hắn xuyên qua dễ dàng, hắn nhìn rõ đồ bên trong không xót thứ gì.

Từng tảng đá to cỡ đá cuội, toàn thân màu trắng, chất ngọc gần như trong suốt, phiếm ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, bên trong giống như có chất lỏng lưu chuyển, rất dễ thấy, đúng là Đế Ngọc.

- Chỉ mong là vậy.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Nhất định sẽ!

Hoàng Thiếu Tuấn cười tự tin, mang theo hạ nhân đi lên đài cao.

- Phạm công tử, chắc chắn Tiêu Dật Trần đã nói chuyện linh hồ cho Hoàng Thiếu Tuấn.

Mộc Phong Nhạc đang vui vẻ, nghe thấy những lời Hoàng Thiếu Tuấn nói, nhíu mày, lo lắng nói.

- Nói cho anh ta thì sao, anh cảm thấy anh ta cướp được à?

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Hắn không cướp Đế Ngọc đã không tệ rồi, đám người này dám cướp tiểu hồ ly của hắn, ha ha.

Hoàng Thiếu Tuấn ở dưới đài lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dật Trần một cái, sau đó nửa oán trách nửa có lỗi cười nói.

- Tiêu thiếu, có phải anh vụng trộm vào thư phòng của tôi, lấy nhầm băng ghi hình đúng không, lấy băng ghi hình tôi trừng trị anh, rồi bỏ quên video clip anh mang đến trong thư phòng tôi?

Một câu của Hoàng Thiếu Tuấn làm Tiêu Dật Trần đang không biết nên làm thế nào cho phải, lập tức tìm được bậc thang.

- Tôi nói rồi mà, sao video clip này lại biến thành như vậy.

Tiêu Dật Trần làm như bỗng nhiên nhớ ra gì đó, bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.

- Hoàng thiếu, anh cũng không phúc hậu rồi, PS ai cũng được, vậy mà PS tôi thành gay.

- Ai bảo anh không được tôi cho phép, dám đến thư phòng tôi, còn không nhanh đi tìm video clip của anh về, nhỡ đâu bị hạ nhân của tôi ném đi, vậy thực sự không còn rồi.

Hoàng Thiếu Tuấn cười nói.

- Được, mọi người đợi đó, tôi lập tức đi tìm video clip của Tô Nhã Hân.

Tiêu Dật Trần nói.

Lúc nói chuyện anh ta nhanh chóng xuống đài, lạnh lùng liếc Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc một cái, dẫn thuộc hạ rời khỏi hội giao dịch.

Dưới đài, không ít người nghe thấy hai người giải thích, lộ ra vẻ thất vọng.

- Hóa ra là PS, tôi còn tưởng Tiêu thiếu thật sự là gay.

- Nếu Tiêu Dật Trần là gay, cũng có một tin truyền ra bên ngoài, đáng tiếc lại là giả.

Hoàng Thiếu Tuấn can thiệp như vậy, ánh mắt không ít người ở dưới đài nhìn Tiêu Dật Trần mới khôi phục như trước.

Mộc Phong Nhạc ở bên cạnh Mạc Phàm nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.

- Phạm công tử, chẳng lẽ thật sự là Tiêu Dật Trần lấy nhầm băng ghi hình?

Tuy Hoàng Thiếu Tuấn và Tiêu Dật Trần diễn rất giả dối, nhưng đáng tin hơn pháp thuật một chút.

- Anh cảm thấy thế nào?

Mạc Phàm cười, không vạch trần, thu hồi thần thức và pháp thuật.

Chỉ cần bây giờ Tiêu Dật Trần lại chiếu băng ghi hình, chắc chắn sẽ quay về nội dung ban đầu.

Tiêu Dật Trần vừa rời đi, Hoàng Thiếu Tuấn dẫn hạ nhân lên đài.

Phần lớn mọi người đều nhíu mày lại, nhìn hộp đá trong tay người hầu Hoàng gia.

- Hoàng thiếu, đây không phải là Đế Ngọc trong hội giao dịch lần này của Hoàng gia sao.

Một phú thiếu nói.

Đế Ngọc là thứ áp đảo hội giao dịch nhỏ lần này, tin sức sớm đã truyền ra ngoài, dùng để hấp dẫn mọi người tham gia hội giao dịch nhỏ.

Gần như tất cả mọi người ở đây đều biết, có không ít người đến vì Đế Ngọc này.

Dù sao cũng là thứ trong truyền thuyết, cho dù không giao dịch được, cũng phải nhìn xem ngọc dùng để ăn có dạng gì.

- Không sai.

Hoàng Thiếu Tuấn cười khẽ, vẫy tay với thuộc hạ.

Hộp đá được mở ra, lộ ra 33 khối Đế Ngọc ở trong.

Cùng lúc đó, mùi thơm thấm lòng người truyền ra bốn phía.

Lúc trước còn có người không để ý Đế Ngọc, bây giờ cũng nhao nhao nhìn lại.

- Thơm quá, đây là Đế Ngọc sao?

Có người hít sâu mấy hơi, vốn còn choáng váng vì uống chút rượu, trong chớp mắt tỉnh táo hơn nhiều.

Cho dù không uống rượu, hít vào một hơi cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều.

Đây chỉ là ngửi, nếu đeo Đế Ngọc bên người lâu dài, hay dùng Đế Ngọc làm đồ ăn, hiệu quả sẽ thế nào?

Chỉ trong chớp mắt, mắt không ít người lộ ra tinh quang.

ể ồ ố ấ ầ ắ ằ ằ ế ềTiểu hồ ly vốn ở trong túi Mạc Phàm, ngửi thấy mùi thơm này lập tức thò đầu ra, đôi mắt u oán nhìn chằm chằm Đế Ngọc trong hộp đá, truyền âm làm nũng Mạc Phàm.

- Mộc Đầu, ta muốn ăn Đế Ngọc, ta muốn ăn Đế Ngọc.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Yên tâm đi, sẽ có Đế Ngọc.

Hắn tới đây để diệt Hoàng gia, lấy Yêu Linh, đã có Đế Ngọc, há có thể không thu.

- Hoàng thiếu, anh muốn đổi Đế Ngọc lấy thứ gì?

Có người không nhịn được hỏi.

- Hoàng thiếu, tôi có một gốc Dã Sơn Tham 200 năm ở núi Trường Bạch, có thể đổi hai miếng Đế Ngọc không?

Một phú thiếu khác nói.

Phú thiếu này mới mở miệng, không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.

Dã Sơn Tham 200 năm, ít nhất có thể bán mấy ngàn vạn, chỉ đổi lấy hai viên Đế Ngọc.

Giá trị của Đế Ngọc này cũng cao dọa người.

Nhưng rất nhiều người nhanh chóng thoải mái.

Vật hiếm có mới quý, Đế Ngọc này xuất hiện lần đầu tiên trong hội giao dịch, lại là thứ thần tiên ăn trong truyền thuyết.

Ai chẳng muốn thử thứ thần tiên ăn có tư vị gì?

Nghe phú thiếu này nói giá, Hoàng Thiếu Tuấn cười, không trả lời.

Những người khác nhíu mày, xem ra Dã Sơn Tham 200 năm không đả động được Hoàng Thiếu Tuấn.

Một lát sau, một phú thiếu khác giơ tay, bộ dạng nhất định phải có.

- Hoàng thiếu, tôi có Hà Thủ Ô 300 năm, có thể đổi hai khối Đế Ngọc không?

Vẻ mặt không ít người thay đổi, hiện giờ trên Địa Cầu, dược liệu 200 năm đã hiếm thấy, vậy mà có người lấy dược liệu 300 năm ra, chỉ đổi hai khối Đế Ngọc.

Hoàng Thiếu Tuấn vẫn thờ ơ như cũ.

- Hà Thủ Ô 300 năm đổi lấy một khối cũng được, Hoàng thiếu.

Sắc mặt phú thiếu kia trầm xuống, có chút không hài lòng.

Từng đôi mắt nhìn về phía Hoàng Thiếu Tuấn.

Nếu Hà Thủ Ô 300 năm mà không đổi được một khối Đế Ngọc, bọn họ chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Lúc này Hoàng Thiếu Tuấn hơi nhếch miệng, sau đó mở miệng.

- Hôm nay tôi không đổi Đế Ngọc lấy dược liệu.

- Vậy đổi gì?

- Chỉ đổi linh thú trăm năm.

Hoàng Thiếu Tuấn nhìn về phía Mạc Phàm, nói.

Những lời này vừa vang lên, mọi người đều khiếp sợ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 397


- Dùng Đế Ngọc đổi linh thú sao?

Phú thiếu dùng Hà Thủ Ô 300 năm đổi lấy Đế Ngọc không nói nữa.

Hà Thủ Ô 300 năm chỉ là đồ ăn trước mặt linh thú, căn bản không có biện pháp so sánh với linh thú.

Trừ phi là linh dược hơn 500 năm, mới có khả năng so sánh với linh thú.

- Tiêu thiếu, anh đang nói đùa sao, không nói đến chuyện Đế Ngọc có thể đổi lấy linh thú hay không, trong hội giao dịch nhỏ lấy đâu ra linh thú?

Một phú thiếu cười mỉa nói.

Linh thú trăm năm cho dù ở hội giao dịch lớn ngày mai, chưa hẳn có thể nhìn thấy, huống chi là giao dịch nhỏ.

- Chuyện này thì chưa chắc, theo tôi được biết, trên người vị Phạm công tử này có một linh hồ trăm năm.

Hoàng Thiếu Tuấn hơi nhếch miệng, nhìn Mạc Phàm chằm chú cười nói.

- Cái gì?

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn theo tầm mắt Hoàng Thiếu Tuấn, mắt nhìn về phía Mạc Phàm.

- Cậu ta là ai thế?

- Hẳn là tham gia lần đầu tiên, tôi chưa gặp bao giờ.

- Hoa Hạ không có gia tộc họ Phạm nổi tiếng mà?

Tất cả mọi người lắc đầu, trên cơ bản mỗi người bọn họ đều từng tham gia hội giao dịch nhỏ hai lần trở lên, tương đối quen biết nhau.

- Nhìn bộ dạng như là người mới?

Có người cười không có ý tốt.

- Còn là đứa bé!

Hai mắt Tôn thiếu yếu ớt sáng lên, trên mặt hiện lên kinh ngạc vui mừng.

Từ lúc 12 tuổi anh ta đã bắt đầu sa vào tửu sắc, bởi vì tửu sắc quá độ, thân thể càng ngày càng kém.

Hiện giờ anh ta ngay cả thuốc đều không có tác dụng, nhìn thấy mấy cô bé xinh đẹp chỉ có thể mắt nghiện và tay nghiện.

Vì thế anh ta tìm rất nhiều danh y, gần đây có lão đông y nói với anh ta, phải có máu linh thú trăm năm mới khiến thân thể anh ta khôi phục, anh ta liền tới hội giao dịch thử thời vận.

Ai biết thật sự có linh thú trăm năm, còn ở trong hội giao dịch nhỏ.

- Tiểu tử, trên người cậu có linh hồ trăm năm sao? Nhanh lấy ra cho chúng tôi nhìn xem.

Một đám người nhìn Mạc Phàm chăm chú, trong mắt có chờ mong, đợi hắn lấy linh hồ trăm năm ra.

Sắc mặt Mộc Phong Nhạc trầm xuống, cuối cùng chuyện anh ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, cười khẽ.

- Là của tôi, vì sao phải cho các người xem?

Hắn vừa nói xong, bầu không khí trong khoang thuyền âm u, sắc mặt không ít người trầm xuống.

- Một người mới, đúng là ngông cuồng?

Có người nói thầm.

Trên đài cao, Hoàng Thiếu Tuấn nhíu mày, rất nhanh khôi phục như thường, lộ ra tươi cười giả nhân giả nghĩa.

- Phạm công tử, cậu mang linh hồ tới hội giao dịch Hoàng gia chúng tôi, chẳng lẽ không phải vì giao dịch?

- Mang tới thì phải giao dịch, hội giao dịch không có quy củ này đúng không?

Mạc Phàm hỏi.

- Đúng là không có quy củ này, nhưng có một số quy củ bất thành văn, không biết Phạm công tử muốn nghe hay không?

Hoàng Thiếu Tuấn cũng không tức giận, nói.

- Quy củ gì?

Mạc Phàm đầy hứng thú hỏi.

- Một khi lấy ra đồ quý trọng, vẫn nên giao dịch tốt hơn, người mới nên nghe theo tiền bối mới tốt, thân là người tham gia hội giao dịch nhỏ sáu lần, tôi khuyên Phạm công tử nên giao dịch linh hồ tốt hơn, nếu không nhỡ xảy ra chuyện gì, có khả năng Hoàng gia chúng tôi lực bất tòng tâm.

Hoàng Thiếu Tuấn làm bộ như là người tốt, nhắc nhở.

Hoàng Thiếu Tuấn vừa nói như vậy, không ít người cười, sắc mặt rất kỳ lạ.

Một khi có người cầm thứ gì không xứng đôi với thân phận, thực lực, kết cục ở hội giao dịch nhỏ không khá hơn chút nào.

Vận khí tốt, giá đổi rất thấp, nể mặt đồ của đối phương sẽ không làm gì người đó.

Vận khí không tốt, cái gì cũng không chiếm được, cả người cả của không còn.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, mỉm cười.

Hắn tu tiên 500 năm, kiếp trước còn trả giá bằng sinh mệnh, sao không biết những đạo lý này.

Trái lại đám người này còn không biết, người nào mới là kẻ săn thú thật sự, người nào là con mồi.

- Ý của anh là không giao dịch không được?

Mạc Phàm cười hỏi.

- Tốt nhất Phạm công tử nên giao dịch tốt hơn, nếu cậu đồng ý giao dịch linh hồ trăm năm với tôi, tôi có thể cho cậu 10 khối Đế Ngọc.

Hoàng Thiếu Tuấn hào phóng nói.

10 khối Đế Ngọc, vẻ mặt không ít người khiếp sợ.

Hà Thủ Ô 300 năm của phú thiếu vừa rồi còn không đổi được một khối Đế Ngọc, vậy mà Hoàng Thiếu Tuấn dùng 10 khối Đế Ngọc đổi một linh hồ.

Nhưng nghĩ đến giá trị của linh hồ trăm năm, không ít người cười không nói gì.

- 10 khối Đế Ngọc?

Mạc Phàm nhíu mày.Hoàng thiếu này coi hắn là đứa bé ngốc sao, Đế Ngọc vô cùng hiếm lạ trong mắt những người này, nhưng hắn từng thấy vô số kỳ trân dị bảo rồi, đây chỉ là địa bảo bình thường mà thôi.

Một giọt máu trên người tiểu hồ ly, đã là một khối Đế Ngọc.

Hoàng Thiếu Tuấn thấy Mạc Phàm hơi do dự, cười khẽ, nói tiếp:

- Chỉ cần cậu đồng ý đổi linh hồ trăm năm cho tôi, cậu có chuyện gì ở Hoàng gia chúng tôi, đều có thể đến tìm tôi, tôi sẽ đảm bảo cậu bình yên vô sự ở hội giao dịch, thế nào?

- Bảo vệ tôi sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Nói không đáng tin như vậy, hắn không cần.

Nếu Hoàng Thiếu Tuấn này biết hắn tới diệt Hoàng gia, lấy Yêu Linh, không biết anh ta còn nói như vậy không?

Tôn thiếu kia thấy Mạc Phàm vẫn không trả lời, nhíu mày, lộ ra chút bất mãn.

- Tiểu tử, 10 khối Đế Ngọc không ít đâu, cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu không ngay cả một khối Đế Ngọc cậu cũng không lấy được.

Chỉ cần Mạc Phàm đổi linh hồ trăm năm cho Hoàng Thiếu Tuấn, với quan hệ giữa Tôn gia và Hoàng gia, một giọt máu cũng không khó.

Ở trong tay tiểu tử này thì khó mà nói, nhỡ đâu tiểu tử này bóp ch ết linh hồ, anh ta vẫn bị bệnh liệt dương, phải đi tìm linh thú khác.

- Tiểu tử, linh hồ trăm năm chỉ có giá trị 5 khối Đế Ngọc, cậu thấy ít thì đi đi, đừng có mà lòng tham không đáy rắn nuốt voi.

Một người khác nhắc nhở.

Nơi này là địa bàn của Hoàng gia, tất nhiên không thể thiếu người vỗ mông ngựa Hoàng gia.

Hai người mở miệng, lập tức có những người khác nói theo.

- Tiểu tử, cậu nên đổi cho Hoàng thiếu tốt hơn, nói cách khác, cậu ra ngoài sẽ bị người ta đoạt, cậu chỉ có thể khóc.

- Một con súc sinh mà thôi, đổi cho Hoàng thiếu, sau này cậu là bạn của Hoàng thiếu rồi.

Nhiều giọng nói chen miệng vào.

Trên đài cao, Hoàng Thiếu Tuấn nhếch miệng, cười đắc ý.

Bên cạnh Mạc Phàm, sắc mặt Mộc Phong Nhạc trắng bệch.

Con linh hồ của Mạc Phàm hơn phân nửa là không giữ được, muốn giữ phải đại khai sát giới ở đây.

Nếu ra tay ở đây, muốn đi vào tổ địa Hoàng gia, gần như là không có khả năng.

Anh ta liếc nhìn Mạc Phàm một cái, vẻ mặt lo lắng.

- Nếu tôi không bán thì sao?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Lời này vừa vang lên, không ít người lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái.

- Không biết tốt xấu!

Mạc Phàm đổi linh thú cho Hoàng Thiếu Tuấn là tốt nhất, còn được một ít Đế Ngọc.

Tự mình cất giữ mà nói, có khả năng không giữ được linh hồ, Đế Ngọc cũng đừng nghĩ lấy được.

Hoàng Thiếu Tuấn cũng không tức giận, vẫn cười khiêm tốn như trước.

Nếu là linh thú trăm năm, làm thế nào cũng phải đạt được, có một linh thú, còn ai dám cướp vị trí gia chủ với anh ta?

- Phạm công tử cảm thấy 10 khối Đế Ngọc quá ít sao, nếu vì nguyên nhân này, 20 khối thế nào?

- 20?

Mạc Phàm lắc đầu.

Đừng nói là 20 khối, 20 vạn khối hắn cũng không đổi.

Hắn đang định từ chối, giọng tiểu hồ ly truyền vào trong tai hắn.

- Mộc Đầu, lấy hết Đế Ngọc của anh ta đi, rồi đổi bổn đại tiểu thư cho anh ta.

Nghe câu này, Mạc Phàm khẽ cau mày.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 398


Chỉ trong chớp mắt Mạc Phàm hiểu rõ ý của tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly này nghĩ rằng cầm Đế Ngọc của đối phương, lại quay trở về.

Ít ngày trước ở Vân Trung Thự, tiểu hồ ly vừa ý một cổ ngọc hình kiếm trên cổ một phu nhân nhà giàu, luôn đi theo người đó không chịu về nhà, cũng không chịu đi cùng người đó.

Người này thấy bộ dạng nó đáng yêu, lại có linh tính như vậy, cao hứng đeo cổ ngọc cho nó, lúc này nó mới về cùng người kia, đêm đó tiểu hồ ly đeo cổ ngọc quay về nhà.

Phu nhân này ở trong biệt thự gần đó, liền mang người tới tìm.

Sau đó hắn ra mặt, bồi thường cho người ta một chút, mới tính là giải quyết chuyện này.

Rất rõ ràng, tiểu hồ ly nhìn thấy Đế Ngọc, muốn lặp lại chiêu cũ.

Khóe miệng hắn nhếch lên, một đoạn thần niệm truyền đến tiểu hồ ly.

- Ngươi chắc chắn muốn chơi như vậy?

Lừa gạt cổ ngọc của vị phu nhân kia, hắn không đồng ý, nếu là cướp đồ của những người này, vậy kệ nó đi.

- Đám người này xấu xa như thế, không đùa bọn họ, bổn đại tiểu thư không xả được tức?

Tiểu hồ ly đầy căm phẫn nói.

- Được rồi.

Ngón tay hắn khẽ động, tạo mấy pháp thuật.

Tiểu hồ ly đến Trúc Cơ trung kỳ, gần đây theo hắn học không ít pháp thuật, Trúc Cơ hậu kỳ bắt nó cũng không dễ như vậy.

Để ngừa ngộ nhỡ, hắn vẫn thi triển mấy pháp thuật lên người tiểu hồ ly.

- Phạm công tử, tôi đã đưa thành ý lớn nhất rồi, ý của cậu thế nào?

Hoàng Thiếu Tuấn thấy vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi, vội hỏi.

- Xuất hiện đi.

Mạc Phàm bĩu môi nói.

Tiểu hồ ly nghe thấy nhảy từ trong túi áo lên vai hắn, vẻ mặt giảo hoạt liếc đám người này, giống như đang nhìn con mồi của mình.

Tiểu hồ ly vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nó, đánh giá cẩn thận.

- Đây là linh hồ trăm năm sao, nhỏ như vậy?

Có người hoài nghi nói.

Tiểu hồ ly lớn bằng lòng bàn tay, nhìn thế nào cũng không giống trăm năm.

- Có trăm năm hay không không phải nhìn lớn nhỏ, nhìn đuôi của nó mà xem, anh không thấy nó có hai đuôi à?

Một người hơi lớn tuổi nói.

Người này vừa mở miệng, không ít người nhìn đuôi tiểu hồ ly, hai mắt lập tức sáng lên.

- Đúng là hai đuôi, thật sự là linh hồ trăm năm, vậy mà tiểu tử này có linh hồ trăm năm.

Vẻ mặt Hoàng Thiếu Tuấn khẽ đổi, vui vẻ ngoài ý muốn.

Không nhìn thấy linh hồ trăm năm, anh ta không chắc Mạc Phàm có không, không ngờ Tiêu Dật Trần không lừa gạt anh ta.

- Phạm công tử đồng ý giao dịch rồi sao?

Hoàng Thiếu Tuấn hỏi.

- Đưa hết Đế Ngọc cho tôi, linh hồ này là của anh.

Mạc Phàm nói.

- Tất cả Đế Ngọc?

Không ít người sửng sốt, cười vui vẻ.

Tiểu tử này đúng là không biết đủ, không sợ bụng bị nứt ra à, ở đây có không ít người muốn Đế Ngọc đâu.

Đế Ngọc ở trong tay Hoàng thiếu, bọn họ không dám cướp đoạt, ở trong tay Mạc Phàm, bọn họ không sợ gì.

Hoàng Thiếu Tuấn nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc, nhưng biến mất rất nhanh, cười to.

- Không thành vấn đề, tất cả Đế Ngọc sẽ là của cậu.

Anh ta khoát tay với thuộc hạ.

Hạ nhân kia đóng hộp đá lại, đi về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm không để ý đến lời Hoàng Thiếu Tuấn, hắn chỉ nói với tiểu hồ ly:

- Đi đi!

Tiểu hồ ly cười nghịch ngợm với Mạc Phàm, chạy dọc theo bàn ăn đến bên cạnh Hoàng Thiếu Tuấn, nhảy người lên rơi lên vai anh ta.

Một đám người thấy linh hồ trăm năm tới tay Hoàng Thiếu Tuấn, liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, không để ý đến Mạc Phàm nữa, cả đám đi về phía Hoàng Thiếu Tuấn.

- Chúc mừng Hoàng thiếu, được một linh thú trăm năm.

- Có linh thú này, vị trí gia chủ của Hoàng thiếu sẽ ổn định rồi.- Chúng tôi chúc mừng Hoàng thiếu.

Trong mắt đám người tràn đầy hâm mộ, giơ ly rượu lên.

Đây là linh hồ trăm năm, trên hội giao dịch lần trước cũng xuất hiện yêu thú trăm năm, nhưng dùng linh dược 500 năm mới đổi được.

33 khối Đế Ngọc quý hiếm mấy, cũng chỉ đổi được linh dược 500 năm.

Hoàng Thiếu Tuấn nhìn tiểu hồ ly trên vai, khóe miệng hơi nhếch lên, đắc ý giơ ly rượu.

- Vừa rồi cảm ơn mọi người chúc mừng, tối nay mọi người cứ chơi thoải mái.



Hội giao dịch nhỏ diễn ra hơn hai tiếng mới kết thúc, giao dịch dược liệu, đồ cổ, ngọc khí, nhưng so với Đế Ngọc, linh hồ trăm năm thì kém rất nhiều.

Hội giao dịch nhỏ tiến hành hơn nửa, Mạc Phàm dặn dò tiểu hồ ly một phen, dẫn Mộc Phong Nhạc rời đi.

Hai người vẫn chưa đi xa, Mộc Phong Nhạc không nhịn được hỏi:

- Mạc tiên sinh, rốt cuộc những video clip đó là?

Chuyện tối nay quá kỳ lạ, anh ta suy nghĩ đã lâu mà không nghĩ ra.

Mạc Phàm giống như đoán được Mộc Phong Nhạc sẽ hỏi, cười thần bí, chỉ mặt hồ cách đó không xa.

- Anh xem nơi đó có gì?

Mạc Phàm nghi ngờ nhìn theo tay Mạc Phàm.

- Hồ nước và ánh trăng.

Mạc Phàm cười tạo pháp ấn, đánh vào trong cơ thể Mộc Phong Nhạc.

- Anh nhìn lại xem có gì?

Mộc Phong Nhạc nghi ngờ nhìn thoáng qua mặt hồ, mắt mở to.

Trên mặt hồ, bạch quang từ mặt trăng chiếu xuống, hình thành một sân khấu hình tròn trên mặt hồ.

Trên sân khấu, một mỹ nữ dáng người cao gầy, khí chất tao nhã mặc váy dài màu trắng, mái tóc dài màu đen như thác nước, giống tiên tử hạ phạm nhảy múa trên mặt hồ.

- Đây, đây không phải Tiểu Hân sao, sao cô ấy lại ở đó.

Mộc Phong Nhạc kích động nói, muốn đi về phía hồ.

- Đây là ảo giác, hình ảnh các anh nhìn thấy ở hội giao dịch đều là ảo giác.

Mạc Phàm giữ chặt Mộc Phong Nhạc nói.

Mộc Phong Nhạc dụi dụi mắt, lại nhìn mặt hồ, hồ nước vẫn là hồ nước, ánh trăng vẫn là ánh trăng, bạn gái cũ của anh ta đã biến mất khỏi hồ nước.

- Đợi quay về Giang Nam liền đi tìm bạn gái anh đi, những video clip này đều là ghép, cô ấy không có một chút quan hệ với Tiêu Dật Trần.

Mạc Phàm buông Mộc Phong Nhạc ra, nói.

- Mạc tiên sinh, cậu nói cái gì?

Mắt Mộc Phong Nhạc mở to, khó có thể tin nói.

Anh ta từng thấy video clip rồi, chắc chắn là thật, vậy mà Mạc Phàm nói là giả.

Kiếp trước video clip của Tô Nhã Hân bị lộ, tạo ra mưa to gió lớn, mỗi trang web đều có ảnh giường chiếu của Tô Nhã Hân.

Không lâu sau một phú thiếu Mộc gia nhảy lầu mất mạng, chắc là Mộc Phong Nhạc.

Trong lễ tang Mộc Phong Nhạc, Tô Nhã Hân uống thuốc độc tự sát.

Chuyện này kinh động cục cảnh sát, trải qua điều tra, những video clip đều là giả.

Tô Nhã Hân không vì tiền tài danh lợi, xảy ra quan hệ với người đàn ông khác.

Người phụ nữ trong video clip rất giống Tô Nhã Hân, được PS rất kỹ lưỡng.

Năm đó PS còn chưa lưu hành, gần như tất cả mọi người đều tin là thật.

Tuy cuối cùng chân tướng đã rõ, nhưng hai người đã chết.

Tất nhiên hắn không nói cho Mộc Phong Nhạc biết.

- Mạc tiên sinh, rốt cuộc cậu biết chuyện gì, tôi cầu xin cậu, cậu nói cho tôi biết đi.

Mộc Phong Nhạc thấy Mạc Phàm không nói lời nào, kích động hỏi.

Hiện giờ anh ta nằm mơ cũng đều nghĩ chuyện video clip là giả, nhưng mà…

- Video clip anh xem không khác gì ảo giác vừa rồi, anh tìm cao thủ máy tính thì biết, cho dù anh không tin tôi, cũng phải tin bạn gái anh chứ.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Mộc Phong Nhạc như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ, biểu cảm kỳ lạ, không biết cao hứng hay đau lòng.

Thực ra anh ta không tin Tô Nhã Hân vì thân phận thiếu phu nhân Tiêu gia, xảy ra quan hệ với Tiêu Dật Trần, có nhiều người theo đuổi Tô Nhã Hân còn lợi hại hơn Tiêu gia.

Có những lời của Mạc Phàm, anh ta càng tin tưởng hơn.

- Mạc tiên sinh, bây giờ tôi có thể về Giang Nam không?

Mộc Phong Nhạc kích động hỏi.

- Có thể, nhưng có người sẽ không cho anh đi.

Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang lóe ra, liếc cửa cách đó không xa, lạnh lùng nói.

- Cái gì?

Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc ngẩn ra, sắc mặt trầm xuống, cảnh giác nhìn bốn phía.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 399


Gần đó, trong phạm vi tầm nhìn, hạ nhân Hoàng gia gác đêm không có một ai, đèn bên hồ cũng đã tắt sạch.

Vừa mờ tối lại yên tĩnh dọa người.

Bầu không khí quỷ dị khiến Mộc Phong Nhạc hồi hộp.

Cơ bản mỗi lần kết thúc hội giao dịch nhỏ, dù ít dù nhiều đều có chuyện chặn đường cướp bóc, đã thành thường lệ.

Xem ra đối tượng bị chặn tối nay là bọn họ.

Mạc Phàm nhìn chằm chằm cánh cửa kia, cười lạnh lùng.

- Không cần ẩn nấp nữa, ra hết cả đi?

Giọng nói vừa vang lên, Tiêu Tử Dịch người đàn ông gầy khô đi theo Tiêu Dật Trần nhíu mày, mang theo bốn tráng hán đi ra.

- Phạm công tử rất nhạy bén đó, vậy mà có thể phát hiện chúng tôi, xem ra Phạm công tử không phải là người thường.

Tiêu Tử Dịch hơi bất ngờ nói.

Anh ta là Tu Đạo Giả, đã đến Trúc Cơ sơ kỳ, vừa rồi anh ta đã bố trí một trận pháp thu liễm hơi thở quanh bọn họ.

Không ngờ vẫn bị Mạc Phàm phát hiện, chắc chắn không phải phàm nhân.

Mạc Phàm không để ý đến Tiêu Tử Dịch, lại nhìn lướt qua tảng đá cách đó không xa.

- Những người khác phái tới, đừng nấp nữa, xuất hiện cả đi.

Phía sau tảng đã vô cùng yên tĩnh!

- Không chịu ra cũng được, lát nữa bắt các người ra cũng không muộn.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cũng không sốt ruột, cười nói.

Hắn mới nói xong, 10 đại hán áo đen và 6 người mặc trang phục luyện võ đi từ sau tảng đá ra.

Trên lưng đám đại hán áo đen có một cái hộp màu đen, không biết trong đó có thứ gì.

Người đứng đầu lúc trước vẫn đi theo Tôn thiếu.

Còn mấy người mặc trang phục luyện võ, trước ngực có dấu hiệu Hoàng gia, thân phận rất rõ ràng.

Chỉ trong phút chốc phía trước phía sau có 21 người cản đường Mạc Phàm, trong mắt mỗi người đều lóe hào quang, bộ dạng khó đối phó.

Mộc Phong Nhạc nuốt nước bọt theo phản xạ có điều kiện, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lúc trước anh ta tin Mạc Phàm sẽ không sao, bây giờ hơi lo lắng.

Anh ta tiếp xúc Tiêu Dật Trần, Hoàng Thiếu Tuấn, Tôn Bân không ít lần, anh ta biết rõ thực lực của đám thuộc hạ bọn họ.

Tuy đều là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng 21 người Trúc Cơ, cho dù là Tiên Thiên Tông Sư cũng không dám lấy lực địch lại?

- Tiêu Tử Dịch, các anh muốn làm gì, chẳng lẽ các anh muốn bắt nạt Mộc gia chúng tôi?

Mộc Phong Nhạc nhìn chằm chằm người kia nói.

- Mộc gia, khà khà!

Mộc Phong Nhạc mới mở miệng, không ít người cười, nhất là đám người Hoàng gia.

- Mộc thiếu, nếu là hội giao dịch nhỏ năm trước, một câu của anh sẽ khiến chúng tôi lập tức đi ngay, nhưng năm nay anh làm hỏng chuyện của Hoàng gia, trên cơ bản thành đồ bỏ đi của Mộc gia, Mộc gia ngay cả vệ sĩ cũng không cho anh, anh cảm thấy chúng tôi còn sợ anh sao?

Tiêu Tử Dịch cười nói.

Sắc mặt Mộc Phong Nhạc trầm xuống, vẻ mặt rất khó coi, không nói nữa.

Trước khi tới Hoàng gia anh ta không có cảm giác gì, đến nơi này anh ta mới phát hiện, có khả năng anh ta bị Mộc gia từ bỏ rồi.Tiêu Tử Dịch liếc nhìn Mộc Phong Nhạc đầy khinh thường, sau đó dời mắt nhìn Mạc Phàm.

- Phạm công tử, chúng tôi có nhiều người như vậy, cậu tự mình giao Đế Ngọc ra đây, hay là để chúng tôi tới lấy?

Tiêu Tử Dịch nhìn chằm chằm hộp đá trong tay Mạc Phàm, cười mỉa nói.

Mạc Phàm không phải là phàm nhân thì sao, không phải là phàm nhân cũng chỉ 16, 17 tuổi, ở trước mặt 21 người bọn họ, gi ết chết Mạc Phàm dễ như giết một con kiến.

- Tôi tự giao và các người tới lấy khác gì nhau?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

- Đương nhiên là có khác, tự cậu giao, nể mặt cậu đổi linh hồ cho Hoàng thiếu, chúng tôi có thể để lại cho cậu một khối Đế Ngọc, nếu chúng tôi lấy, cậu sẽ không còn khối nào.

Tiêu Tử Dịch cười mỉa nói.

- Tiểu tử, nhanh chọn đi, nếu không chúng tôi chọn giúp cậu.

Thuộc hạ của Tôn thiếu không kiên nhẫn nói.

- Theo tôi đừng để bọn họ chọn, chúng ta lấy hết tất cả, 33 khối Đế Ngọc, chia đều mỗi nhà là 11 khối, còn hai người kia, cứ gi ết chết là được.

Trong 6 người Hoàng gia, Hoàng Vô Phi người đứng đầu lạnh lùng nhìn hai người Mạc Phàm, trong mắt hiện lên tàn nhẫn.

Nếu tới chặn đường cướp bóc, còn lưu tình làm gì, đồ lấy đi, người cũng giết, sạch sẽ lưu loát.

Cho dù sau này có người tính sổ, cũng chết không đối chứng.

- Ý kiến hay.

Thuộc hạ của Tôn thiếu không do dự gật đầu.

- Tôi cũng không có ý kiến.

Tiêu Tử Dịch cũng gật đầu nói.

Trong chớp mắt ba đám người đã có quyết định, trong mắt lóe sáng hung quang, giống như nhìn con mồi.

Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc trắng bệch, trong mắt là tuyệt vọng và không cam lòng.

Hội giao dịch nhỏ thường xuyên xảy ra chuyện chặn đường cướp bóc, giết người cũng không ít, lại để anh ta gặp phải.

Anh ta mới biết được chân tướng video clip, còn chưa kịp làm lành với Tô Nhã Hân, anh ta không muốn chết như vậy.

Nhưng nhiều cao thủ Trúc Cơ muốn giết bọn họ như thế, anh ta và Mạc Phàm muốn sống đã khó như lên trời.

- Mạc, Mạc tiên sinh, tôi, chúng ta phải làm sao đây?

Mộc Phong Nhạc nhìn đám người này đến gần, toàn thân run rẩy hỏi.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn đám người một cái.

- Bây giờ các người cút, các người còn có cơ hội.

Đám Tiêu Tử Dịch cười khinh thường, bao vây hai người lại, tránh để hai người chạy trốn.

- Tiểu tử, mày nghĩ mày là ai, Lâm Thiên Nam Giang Nam, Mạc đại sư Đông Hải sao, cho dù là hai người bọn họ, đụng phải đám chúng tao cũng chỉ cút thật xa.

- Tao khuyên mày nên cam chịu số phận đi, nếu ngay từ đầu mày nể mặt Tiêu thiếu chúng tao, lại không trả giá đưa linh hồ cho Hoàng thiếu, sẽ không có chuyện như bây giờ, có trách thì trách mày không có thân phận, chiếm được thứ không xứng với thân phận mày.

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Khi Tiêu Dật Trần chiếu video clip, hắn có thể dễ dàng giết sạch người trong hội giao dịch.

Không những đạt được Đế Ngọc, còn lấy được tất cả những vật phẩm người ta mang đến làm giao dịch.

Hắn không ra tay ở hội giao dịch nhỏ, không ngờ đám người này còn để mắt đến Đế Ngọc hắn đổi được, còn suy đoán rằng hắn không xứng có được linh hồ và tư cách từ chối người khác.

Xem ra câu quyền thần vô địch luôn nói rất chính xác: Gặp phải người xấu xa, năng ra tay cũng không tệ, hữu tất tất không, không bằng giết mấy kẻ đê tiện cho hết giận.

- Nếu như vậy, tất cả các người đều ở lại cho cá ăn đi.

Mạc Phàm cười mỉa nói.

- Tiểu tử, người cho cá ăn là mày đó.

Một thuộc hạ của Tôn thiếu lộ ra chút không kiên nhẫn, tàn nhẫn nói.

Một tay anh ta vươn ra cái hộp sau lưng, một trường đao màu đen được anh ta rút ra, phát ra tiếng “xoẹt” cọ xát.

Anh ta cúi người, dưới chân lập tức nứt ra, thân thể bay lên trời như đại bàng tung cánh.

Hắc đao giơ lên cao phát ra tiếng ong ong, đao khí mang theo tiếng gió phần phật, dùng sức chém về phía tay cầm hộp của Mạc Phàm, thế tất muốn chém cánh tay Mạc Phàm xuống.

Mặt Mạc Phàm không đổi, hàn quang trong mắt chớp lóe, sát khí lấy hắn làm trung tâm dập dờn tỏa ra bốn phía.

Trong hồ nước bên cạnh, một số cá nổi lên mặt nước “rào” một tiếng, chìm sâu xuống nước.

Cùng lúc đó, một tay Mạc Phàm duỗi về phía đệ tử Tôn gia này.

- Thử uy lực của Tiên Thiên Ngọc Cốt trên người đám người này trước xem.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 400


Thuộc hạ của Tôn thiếu nhíu mày, sau đó cười khinh thường.

- Tay không đỡ dao sắc, đâu đơn giản như vậy, cái tay này của mày tao muốn rồi.

Đệ tử Tôn gia chém mạnh xuống, hắc đao chém mạnh lên tay Mạc Phàm.

Mạc Phàm cười khinh thường, trên tay hắn lóe lên bạch quang, vươn về trước.

“Keng!” Hắc đao dễ dàng bị hắn nắm trong tay, tay khẽ dùng lực.

“Rắc!” hắc đao bị bẻ gẫy, chỉ còn lại chuôi đao trong tay thuộc hạ Tôn gia.

Vẻ mặt thuộc hạ Tôn thiếu sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn chuôi đao trên tay, tràn đầy vẻ khó tin.

Đao bọn họ dùng đều không phải vũ khí bình thường, là hợp kim trăm năm của đúc đao thế gia tạo ra.

Không chỉ chém phát đứt ngay, chém sắt như chém bùn, còn vô cùng cứng rắn.

Bọn họ dùng máy thủy áp kiểm tra rồi, lực ngàn cân căn bản không thể bẻ gãy đao của bọn họ, trái lại máy thủy áp bị chém đứt, như móng vuốt kim cương của sói.

Đao như vậy lại bị Mạc Phàm dùng một tay bẻ gẫy, anh ta lùi về phía sau theo bản năng.

- Chạy sao?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Không đợi người này rời đi, hắn xông lên trước, trở tay nắm hắc đao chém xuống.

“Phập…”

Thuộc hạ Tôn gia này bị chém thành hai khúc, ngã xuống đất, trong huyết dịch có lục phủ ngũ tạng đầy đất, vô cùng đẫm máu.

Mọi người xung quanh sửng sốt.

- Dámgiết người Tôn gia chúng tao, Kết Đao Trận, đêm này mày phải chết.

Vẻ mặt một thuộc hạ của Tôn thiếu thay đổi, quát.

Cung bắn mũi tên không quay lại được, phải giết Mạc Phàm.

Còn lại chín tên thuộc hạ của Tôn gia, ba người một tổ, tạo thành hình chữ “Phẩm” [品], mỗi người cầm một hắc đao, bao vây Mạc Phàm lại.

Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, một chưởng đánh về phía ba người trong đó.

“Keng!” Ba thanh đao hiểu ngầm cùng chém về phía tay hắn, lực đạo như ba đạo sóng biển, một đạo lại chồng lên một đạo, chặn tay Mạc Phàm.

Cùng lúc đó, sáu thanh trường đao bên cạnh tạo thành hai chữ “Xuyên” [川], đâm về phía Mạc Phàm.

Một phòng ngự hai tấn công, quả thật chín người phối hợp vô cùng khăng khít.

Đây là Thập Phương Trận gia truyền của Tôn gia, chính là Công Phòng Nhất Thể Trận Pháp.

Nếu không phải vừa rồi người kia quá lỗ m ãng, bị Mạc Phàm một chiêu đánh chết, mười người bọn họ cùng hợp lực, cho dù là Tiên Thiên Tông Sư rơi vào trong trận này cũng phải chết.

Bọn họ từng dùng Thập Phương Trận, hành hạ đến chết một Tiên Thiên Tông Sư gây bất lợi cho Tôn gia bọn họ.

Cho dù bây giờ bọn họ chỉ còn lại 9 người, cũng thừa sức đối phó tiểu tử này.

- Quả nhiên Thập Phương Trận của Tôn gia kỳ diệu, chắc không cần chúng ta ra tay rồi.

Tiêu Tử Dịch Tiêu gia thấy Mạc Phàm bị ngăn cản, vẻ mặt hơi khôi phục, cười nói.

- Tôi cũng thấy vậy.

Thủ lĩnh của Hoàng gia cũng gật đầu nói.

Mộc Phong Nhạc nhíu mày, trái tim treo cao, lần này Mạc Phàm gặp nguy rồi.

“Keng!” Sáu thanh đao thuận lợi đâm vào người Mạc Phàm.

9 người Tôn gia lập tức vui vẻ, trên đao này có rãnh máu, như dao găm, chỉ cần đâm vào sẽ chảy máu không ngừng, chỉ có thể đợi chết.

Nhưng mà.

Một lát sau, ngoại trừ Mạc Phàm ra sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Đạo bọn họ đâm về phía Mạc Phàm chỉ làm rách quần áo của hắn, không thể tiến vào thêm chút nào, bạch quang như thép chắn đao bọn họ ở bên ngoài.

- Sao có thể như vậy?

Sắc mặt 9 người Tôn gia đầy hoảng sợ.

Người Tiêu gia, Hoàng gia, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

ề ế ểĐao người Tôn gia dùng bọn họ đều biết, sao có thể không đâm được người Mạc Phàm?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười hài lòng.

Tiên Thiên Ngọc Cốt, há nói đâm vào là đâm được?

Y tiên bất tử hắn có thể bị một đao trận đơn giản giết sao?

Đừng nói là Công Phòng Hỗ Bổ Đao Trận, cho dù là Nhất Phương Động, Thập Phương Phá Tru Sát Trận cũng vô dụng.

Hắn cười lạnh lùng, ngón tay sáng lên, hộp đá đựng Đế Ngọc được hắn cho vào trong nhẫn.

Hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, một quyền đánh ba đao trước mặt.

- Phá cho tôi!

Rõ ràng chỉ là một quyền lại như nhiều quyền chồng vào nhau, đánh vào hắc đao của ba người kia.

“Bùm!” một tiếng thật lớn, giống như trái bom nổ tung, kình phong tàn sát bừa bãi thổi quét bốn phía, mặt hồ cách đó không xa nổi lên một tầng sóng.

“Rắc rắc!” Một chưởng của Mạc Phàm đánh ba hắc đao ngăn cản hắn, đao chỉ kiên trì được một lát liền gãy thành từng đoạn.

Đao bị gãy, một quyền của Mạc Phàm đánh bay ba người kia.

“Phốc…”

Hắc đao sắc bén dễ dàng đâm vào ba người kia, ba người nhìn thoáng qua đoạn đao trên người, vết thương chảy máu liên tục.

“Phịch…” Ba người ngã xuống đất, mắt nhanh chóng mất đi ánh sáng.

Một màn này làm sắc mặt đám Tiêu Tử Dịch thay đổi.

- Hoàng tiên sinh, còn thất thần làm gì, mau ra tay đi, cậu ta luyện ngoại công, phải dùng độc.

Mấy người Hoàng gia lập tức phản ứng kịp, một đám người phi đạn, phi đao, phi tiêu về phía Mạc Phàm mang theo tiếng xé gió, bay về phía Mạc Phàm.

Cho dù là ám khí gì, trên ám khí đó đều lóe sáng ánh sáng tím đen dưới ánh trăng, rõ ràng có bôi kịch độc.

Chỉ cần trúng một chút, sẽ hóa thành máu loãng.

6 người Tôn gia còn lại, sắc mặt rất khó coi.

- Tiêu Tử Dịch, Hoàng Vô Phi, hai người có ý gì?

Những ám khí này không chỉ ném về phía Mạc Phàm, còn không quan tâm sống chết của bọn họ, có một số ám khí bay về phía bọn họ…

- Vì một giọt máu linh hồ cho Tôn thiếu các anh, đành để các anh ấm ức rồi.

Hoàng Vô Phi người đứng đầu Hoàng gia ở đây cười âm hiểm nói.

Mạc Phàm này lợi hại vượt qua tưởng tượng của bọn họ, nếu tránh người Tôn gia, khó mà giết được cậu ta.

Nếu là như vậy, cũng chỉ có thể để thuộc hạ Tôn gia đi chết với Mạc Phàm.

- Các anh!

Vẻ mặt thuộc hạ Tôn gia ngẩn ra, mắt như muốn phun lửa.

“Bùm bùm!” Năm quả bom nhỏ nổ tung trên người Tôn gia, một đám khói tím vây quanh bọn họ.

“Vù vù…” Các ám khí bay tới.

“A…” Tiếng kêu khiến người ta nổi da gà truyền từ trong khói tím ra.

- Lần này tiểu tử đó chết chắc rồi?

Người Hoàng gia và Tiêu gia cười nói.

Lúc này giọng nói của Mạc Phàm truyền từ trong khói tím ra.

- Chỉ dựa vào những thứ độc này, còn kém xa lắm, Hoàng gia các người cũng đi chết đi.

Giọng nói vừa vang lên, khói tím lập tức tản ra, chỉ thấy trong khói tím người Tôn gia đều hóa thành nước đen.

Mạc Phàm đứng trước gió, tay phải vươn ra, ám khí bay về phía hắn đều trôi nổi cách người hắn nửa thước, liền không thể tiến thêm.

- Quay về!

Một tay hắn vung lên, những ám khí này lập tức bay về phía người Hoàng gia, tốc độ nhanh như tia chớp, không để người Hoàng gia phản ứng kịp.

Trong mắt đám người đều là vẻ khó tin.

“A…” Tiếng kêu như giết heo vang lên trong màn đêm yên tĩnh, mấy người Hoàng gia trúng độc ở nhà mình, hóa thành bãi nước đen, mùi máu tanh tưởi truyền trong gió đêm.

Còn lại Tiêu Tử Dịch và đám người Tiêu gia anh ta mang tới, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lúc này mới chưa tới một phút, 10 cao thủ dùng đao của Tôn gia, 6 cao thủ dùng độc của Hoàng gia đều chết dưới tay Mạc Phàm.

- Chuyện này…

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Mộc Phong Nhạc thất thần, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn thần linh.

Mạc tiên sinh cũng quá lợi hại rồi.

Mặt Tiêu Tử Dịch không còn chút máu, anh ta tự xưng là nhãn lực vô song, vậy mà không nhìn ra Mạc Phàm lợi hại như vậy.

16 cao thủ Trúc Cơ đều không phải đối thủ của cậu ta.

- Tiểu tử, cậu là ai, ở Hoàng gia, ngay cả người Hoàng gia mà cậu cũng dám giết.

Tiêu Tử Dịch hỏi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.

- Tôi sao, tôi là Mạc đại sư Đông Hải các anh vừa nói, lần này tôi tới là diệt Hoàng gia.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 401


- Cái gì?

Mắt Tiêu Tử Dịch mở to, trong mắt đều là khó mà tin được.

Tiểu tử 16, 17 tuổi trước mặt là Mạc đại sư sao?

- Làm sao có thể?

Sao Mạc đại sư lại trẻ như vậy?

- Cậu không phải Phạm Nhất Trần, Phạm gia Giang Nam sao?

- Tôi họ Mạc, tên một chữ Phàm.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Mạc Phàm, thần y Mạc Phàm ở Đông Hải, Phàm công tử?

Vẻ mặt Tiêu Tử Dịch khiếp sợ, rất nhiều bí ẩn được giải quyết dễ dàng.

Chẳng trách Mạc Phàm nói mặt mũi Tiêu thiếu bọn họ không đủ lớn.

Chẳng trách Mạc Phàm có thể dễ dàng lấy ra được nhiều dược liệu quý hiếm và linh hồ trăm năm.

Chẳng trách Tiêu thiếu bọn họ chiếu video clip sẽ biến thành video clip gay.

Bởi vì cậu ta không chỉ là Mạc đại sư, còn là Mạc Phàm.

Trong hai người, bất luận là người nào người thường cũng không thể trêu chọc, càng không nói hai người là một.

- Mạc đại sư, đừng giết chúng tôi, cậu giết nhiều người như vậy, nhất định sẽ kinh động đến Hoàng gia, tôi có thể che giấu giúp cậu.

Tiêu Tử Dịch kích động nói, mắt đảo liên tục.

Nhất định phải nhanh chóng báo cáo tin này cho Tiêu thiếu biết, chỉ có kinh động Hoàng gia, mới có khả năng đối phó Mạc Phàm.

- Các người đuổi hết người gác đêm Hoàng gia bên này đi, kinh động Hoàng gia thế nào?

- Còn nữa, tất cả người Hoàng gia đã chết, các người có lý do gì sống sót.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn tiến lên trước một bước, bước tới trước người đám Tiêu Tử Dịch.

Trong mắt Tiêu Tử Dịch đều là sợ hãi, kéo hai người chắn trước người anh ta.

- Ngăn cậu ta lại cho tôi, ai có thể ngăn cản cậu ta, sẽ theo họ Tiêu như tôi.

Anh ta vội vàng trốn ra sau, hai tay run rẩy lấy điện thoại ra, tìm số di động của Tiêu Dật Trần, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Bốn người kia nhíu mày, gật đầu với nhau.

Ở Tiêu gia, không họ Tiêu đều là lợn chó, họ Tiêu có lực hấp dẫn không nhỏ đối với bọn họ.

Còn về Mạc Phàm, có phải đại sư hay không, phải đánh giá mới biết được.

Tay bốn người khẽ kéo, quần áo trên người lập tức bị xé rách, lộ ra bắp thịt.

- Mạc đại đúng không, chúng tôi tới thử bản lĩnh của cậu xem.

Quyền của bốn người như thần chùy, chân như chiến phủ, đánh về phía Mạc Phàm, khí thế hung hăng.

- Vậy các người cũng đi chết đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói.

- Băng Sơn!

Linh khí điên cuồng rót vào quả đấm của hắn, tạo thành vòng xoáy, khí thế hủy diệt kinh khủng tùy ý mà ra, đánh về phía một đại hán trong đó.

“Răng rắc!” Tiếng xương gãy khiến da đầu người ta run lên vang lên.

Dưới một quyền của Mạc Phàm, từ cánh tay đến bả vai, phần chân của đại hán không có bất luận đường sống phản kháng, cả người bị vặn thành bánh quai chèo, chết không thể chết lần nữa.

Một quyền hạ một người, chân hắn dài như gậy, như gió thu cuốn hết lá vàng quét ba người còn lại.

“Bụp bụp bụp!” Ngực ba đại hán cường tráng còn lại bị đánh lõm xuống, gấp thành góc độ không khoa học, bay ra ngoài, rơi xuống nơi xa mười thước.

Tiêu Tử Dịch vừa tìm thấy số điện thoại, còn chưa kịp bấm.

Liền cảm thấy cổ căng chặt, thân thể bị Mạc Phàm xách lên, treo giữa không trung.

Hai tay anh ta nắm lấy cánh tay như thép của Mạc Phàm, nhìn thoáng qua bốn tráng hán, vẻ mặt thay đổi.

Bốn người này là cao thủ ngoại công Tiêu gia bồi dưỡng, bốn người phối hợp còn lợi hại hơn Thập Phương Trận của Tôn gia.

Bốn người như vậy, vậy mà chưa tới 10 giây đã bị Mạc Phàm g iết chết, tất cả nằm trên đất với hình dáng kỳ lạ.

- Mạc đại sư tha mạng, tha mạng…

Trong mắt Tiêu Tử Dịch đều là kinh hãi bối rối, liên tục lắc đầu cầu xin tha thứ.

- Tha thứ cho anh, anh có lý do để được tha thứ sao?

Tay Mạc Phàm khẽ động.

Những người này động sát tâm với hắn còn muốn sống?

“Răng rắc!” Cổ Tiêu Tử Dịch nghiêng sang một bên, không cam lòng trong mắt nhanh chóng biến mất, di động rơi xuống.



Cùng lúc đó, trên du thuyền tổ chức hội giao dịch nhỏ, trong một phòng VIP riêng biệt.

Biểu cảm của Hoàng Thiếu Tuấn, Tiêu Dật Trần, Tôn Bân ma ốm rất thích thú, lắc ly rượu trong tay.

- Hoàng thiếu, hội giao dịch nhỏ lần này anh kiếm lời rồi, đừng quên chúng tôi đó.

Tôn Bân cười hâm mộ nói.

Được miễn phí linh thú trăm năm, là ai nằm mơ cũng cười tỉnh.

- Tôn thiếu, tôi sẽ không quên, vì chiếm được linh hồ trăm năm này, mà đưa tất cả Đế Ngọc.

Hoàng Thiếu Tuấn cười khó xử nói, trong mắt tràn đầy ý cười.

Linh hồ trăm năm, đúng là không ngờ tới.

- Một lát nữa Đế Ngọc sẽ quay lại, phần Đế Ngọc của Tôn gia tôi sẽ đưa cho anh hết, anh cho tôi một lọ máu linh hồ là được.

Tôn Bân híp mắt nhìn tiểu hồ ly chăm chú nói.

Có máu linh hồ, anh ta có thể thúc ngựa lao nhanh.

- Chỉ cần lấy lại Đế Ngọc, đảm bảo một lọ máu linh hồ sẽ đưa đến tay anh.

Hoàng Thiếu Tuấn cười hài lòng nói.

- Có cao thủ ba nhà chúng ta, Đế Ngọc còn có vấn đề gì, nhất là bốn cao thủ của Tiêu thiếu, đều là cao thủ ngoại công Trúc Cơ kỳ, tiểu tử kia còn kiêu ngạo sẽ chết, có phải không, Tiêu thiếu?

Tôn Bân nói với Tiêu Dật Trần bên cạnh.

- Hoàng thiếu yên tâm, nếu không lấy lại được Đế Ngọc, tôi sẽ đền cho anh.

Tiêu Dật Trần tự tin nói.

Vừa mới nói xong, di động của anh ta sáng lên, anh ta nhìn thoáng qua tên hiển thị, lông mày nhíu lại.

- Anh xem, tin tức tốt đến rồi.

Hoàng Thiếu Tuấn nhếch miệng, lộ ra tươi cười đắc ý.

- Nào, chúng ta cạn một ly trước.

Những người khác đều nâng chén lên.

“Keng!” Ly chân dài va vào nhau, Tiêu Dật Trần nghe máy, bật loa ngoài ra.

- Lấy được Đế Ngọc chưa?

Tiêu Dật Trần cười hỏi.

- Chuyện này còn phải hỏi sao, điện thoại đã gọi về rồi.

Tôn Bân cười khinh thường nói.

Ba người đã nắm chắc, chờ đợi tin tức rồi.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh như băng.

- Đế Ngọc, các người đừng nghĩ, mạng của các người và linh hồ tôi đều phải mang đi, ra tay đi.

Giọng nói này ngoại trừ Mạc Phàm ra, còn có thể là ai?

- Phạm Nhất Trần.

ế ấ ố ể ềĐám Hoàng Thiếu Tuấn sửng sốt, ly rượu để bên miệng liền dừng lại.

Cướp Đế Ngọc về, Phạm Nhất Trần và Mộc Phong Nhạc bị ném vào trong hồ cho cá ăn mới đúng.

Giọng của Phạm Nhất Trần, sao lại truyền từ trong điện thoại Tiêu Tử Dịch đến.

- Chẳng lẽ!

Còn chưa ra tay, Phạm Nhất Trần bảo người nào ra tay?

Không để bọn họ suy nghĩ cẩn thận tình huống, một giọng nói thanh thúy mang theo sát khí vang lên trong phòng VIP.

- Mộc Đầu, động tác của ngươi thật chậm, nếu ngươi không gọi điện, bổn đại tiểu thư sẽ bị bọn họ rút máu mất.

- Bây giờ ngươi có thể đi rồi.

Mạc Phàm cười nói.

Đám người Hoàng Thiếu Tuấn lại khiếp sợ, kích động nhìn xung quanh.

Trong phòng VIP của bọn họ không có phụ nữ, lấy đâu ra giọng nữ.

- Đừng tìm nữa, là hồ tiên tỷ tỷ của các người.

Tiểu hồ ly cười mỉa nói.

Nó há miệng phun ra một cổ ngọc hình tiểu kiếm, đúng là lấy từ chỗ phu nhân nhà giàu kia, được Mạc Phàm luyện thành kiếm phù giúp nó.

Nó nghiêm túc niệm thần chú.

“Két” một tiếng, 9 đạo kiếm khí nhuệ khí bức người bay ra.

- Thập Vạn Bát Thiên Kiếm!

Tiểu hồ ly thầm quát, kiếm khí không ngừng phân ra, rất nhanh liền chi chít, nhìn làm da đầu người ta run lên.

- Mày, sao mày có thể nói chuyện?

Đám người Hoàng Thiếu Tuấn nhìn tiểu hồ ly như nhìn thấy quỷ, sắc mặt vô cùng khó coi.

Linh thú có thể nói Hoàng gia cũng có, nhưng tiểu hồ ly này cũng có thể nói chuyện.

Linh thú tiên thiên?

Trong chớp mắt, đám người Hoàng Thiếu Tuấn như bị sét đánh.

- Bổn đại tiểu thư có thể nói chuyện có gì mà ngạc nhiên, sau này bản tiểu thư còn biến thành mỹ nữ, nhưng các người sẽ mất mạng không thể nhìn thấy rồi.

- Tiên tử tha mạng.

Hoàng Thiếu Tuấn trực tiếp quỳ xuống.

Linh thú tiên thiên, không cầu xin tha thứ chỉ có đường chết.

- Hoàng gia các người đắc tội Mộc Đầu còn chưa tính, lại muốn nô dịch bản tiểu thư, muốn sống, nghĩ hay quá nhỉ, đi!

Tiểu hồ ly vô cùng khí phách quơ móng vuốt.

Kiếm khí lắc mình, bay về phía đám Hoàng Thiếu Tuấn.

Trong mắt đám Hoàng Thiếu Tuấn là tuyệt vọng, bọn họ định cướp đoạt linh hồ của Mạc Phàm, ai biết cướp đoạt linh hồ còn cả người cả của không còn, đây là đùa giỡn bị phản ngược sao.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong phòng VIP nhanh chóng yên tĩnh lại.
 
Back
Top Bottom