Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 212


Chỉ sau thời gian hút một điếu thuốc, Mạc Phàm quay về nhà ăn.

Người xem náo nhiệt còn chưa tản đi hết, nhìn thấy Mạc Phàm bình yên trở về, cả đám vô cùng khiếp sợ.

Đám người vừa rồi có ít nhất hơn mười, 20 người, đều là người trưởng thành cả. Mạc Phàm vào ngõ nhỏ với đám người này, Mạc Phàm đi ra, đám người này còn chưa ra.

Chuyện này...

- Cậu, cậu không sao chứ?

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Thư Băng Tuyết là vẻ khó mà tin, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Mạc Phàm, kinh ngạc nói.

Quá khó tin, một học sinh có thể đánh nhiều người như vậy.

Cho dù là người trưởng thành, một đánh hai ba người đều vô cùng khó khăn, càng không nói đến mười mấy người, nhưng Mạc Phàm làm được rồi.

- Tôi không sao, bọn họ có sao, sau này sẽ không có người quay về gây phiền phức và thu phí bảo kê nữa.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Có Đường Long quan tâm bên này, cho dù Lô Sơn có tiểu đệ khác, cũng không lật nổi cành hoa.

Mọi người sửng sốt, mãi mới phản ứng kip.

Việc buôn bán của bọn họ không dễ dàng, vốn là buôn bán nhỏ, giao này giao kia, giao xong không còn nhiều tiền lắm.

Tiền ít đi còn chưa tính, còn bị đám lưu manh này bắt nạt, chuyện này thật sự khó có thể chịu được.

Nghe Mạc Phàm nói không có người quay về thu phí bảo kê, không ít người vui vẻ, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Bọn họ nhịn đám Lê Sơn này đã lâu, cuối cùng không cần nhịn nữa.

- Thật tốt quá, Tiểu Tuyết, cô làm đồ ăn chưa, nếu chưa thì để bọn họ đến chỗ tôi ăn, tôi cho ăn miễn phí.

Bác gái bán Ma Lạt Thang hào phóng nói.

- Tôi cũng cho ăn miễn phí!

- Tôi cũng vậy!

Một đám người tranh nhau cướp, muốn mang Mạc Phàm qua ăn cơm.

Mặt Thư Băng Tuyết hơi đỏ lên, tay nhỏ nắm chặt góc áo.

Đồ ăn đã nấu xong, lập tức mang lên, lần sau sẽ để bọn họ đến nhà mọi người ăn.

Được rồi!

Đám người này không cướp với Thư Băng Tuyết nữa, mỗi người tản ra, Mạc Phàm theo Thư Băng Tuyết vào quán com.

Cậu ngồi trước đi, tôi ra sau nhìn xem.

Thư Băng Tuyết mang Mạc Phàm tới bàn nhỏ Bàn Tử ngồi, đi về sau bếp. Bàn Tử thấy Thư Băng Tuyết rời đi, mắt không lớn híp lại, vẻ mặt hèn hạ biểu cảm để tiện.

- Tiểu Phàm, có phải cậu nhìn trúng bà chủ hay không?

Giọng điệu Mạc Phàm nói chuyện với Thư Băng Tuyết, căn bản không giống như lần đầu tiên gặp mặt.

- Cậu nói xem?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái.

Muốn tôi nói ấy à, trăm phần trăm là cậu nhìn trúng bà chủ.

Bàn Tử cười nói.

Quả thật bà chủ này rất được, không chỉ khuôn mặt tinh xảo, dáng người cũng

tuyệt, cay hơn lão vu bà nhà anh ta nhiều, trước sau lồi lõm, khi đi đường

như chữ “S” di động, tính cách cũng được, chắc chắn lấy về nhà vô cùng hạnh phúc. Tuy nhiều tuổi hơn bọn họ nhiều, nhưng cũng không thành vấn đề.

Nếu không phải anh ta có Hoàng Dao Dao, anh ta đã suy xét đến chuyện theo đuổi bà chủ.

Vừa rồi tôi không nghe rõ lắm, cậu lặp lại lần nữa.

Mạc Phàm lấy dây chuyền vàng của Bàn Tử ra, nắm trong tay, lạnh lùng hỏi.

Tôi nói, trăm phần trăm là cậu nhìn trúng đồ ăn của bà chủ, đồ ăn nhà này vô cùng ngon. Bàn Tử nhìn thấy dây chuyền vàng, sợ dây chuyền vàng bị Mạc Phàm biến thành cục vàng.

Mạc Phàm trừng Bàn Tử một cái, ném dây chuyền vàng cho Bàn Tử.

Sponsored by nhathuocankhang.com Kiếp trước từ khi hắn xông vào phòng

tắm, đưa Thư Băng Tuyết đến bệnh viện.

Có một khoảng thời gian Thư Băng Tuyết tắm không khóa cửa. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, lúc này còn trẻ k*ch th*ch hắn mấy lần không nhịn được thiếu chút nữa nhào vào.

- Đúng rồi, Tiểu Phàm, cậu có biết chuyện có người khiêu chiến cao thủ thành phố Đông Hải không? Bàn Tử đeo dây chuyền vàng lần nữa, hỏi.

Mạc Phàm mới bưng chén trà lên để bên môi, bỗng nhiên dừng lại.

Cao thủ nước ngoài này có danh tiếng lớn nhỉ, vậy mà Bàn Tử cũng biết. - Cậu cũng biết?

- Đương nhiên tôi biết, tôi đều chuẩn bị đặt cược rồi.

Bàn Tử tự hào nói.

- Cậu chuẩn bị cược thế nào?

- Đương nhiên là Mạc đại sư kia. Bàn Tử cười đắc ý nói.

Mạc Phàm nhíu mày:

- Không phải cậu cược người đó thua đấy chứ?

- Đương nhiên cược thua rồi.

Bàn Tử nói chắc chắn.

Mạc Phàm không nói gì, có cảm giác quen không đúng bạn.

Nhưng tôi đặt một nửa người đó thắng.

Khóe miệng Bàn Tử nhếch lên, trong mắt hiện lên gian xảo.

Gần đây cuộc sống gia đình của anh ta không tệ, cha anh ta hào phóng cho anh ta 10 vạn tiêu vặt.

Anh ta vốn định đi mua xổ số, ai biết nghe thấy đặt cược này, lập tức động tâm.

Mí mắt Mạc Phàm khẽ nâng, Bàn Tử đúng là gian trá.

Đánh cược hắn thua mà nói, tỉ lệ đặt cược là 1:2, đánh cược hắn thắng mà nói,

tỉ lệ đặt cược là 1:18.

Nếu hắn bại bởi cao thủ nước ngoài, Bàn Tử không thua không thắng, nếu hắn thắng, Bàn Tử có thể kiếm gấp 17 lần, đây là kiếm tiền ổn định. Cậu đặt hết Mạc đại sư thắng đi. Mạc Phàm nói.

- Vì sao, chẳng lẽ cậu quen Mạc đại sư kia?

Bàn Tử tò mò hỏi.

- Trực giác.

Mạc Phàm tức giận nói. Nói với Bàn Tử càng nhiều, muốn giải thích cũng không nói được nhiều, không bằng không nói.

- Tiểu Phàm, có phải cậu có tin tức gì đó không?

Bàn Tử cười gian hỏi, bản sắc thương nhân lộ ra hết.

Anh ta nghe Mạc Phàm hai lần, hai lần đều buôn bán lời nhiều tiền, Mạc Phàm

mới mở miệng, anh ta liền ngửi thấy mùi tiền.

- Tôi đã nói với cậu rồi, có tin hay không tùy cậu.

- Tôi tin, tôi tin, quay về tôi bảo cha tôi đập vào đó ít tiền, ha ha.

Mạc Phàm không nói, anh ta cũng không hỏi nhiều. Chẳng qua trong tay hắn có 10 vạn cứ đập vào đó theo ý Mạc Phàm, tiền cha anh ta cũng đập vào theo sách lược của anh ta, kiếm thêm chút là được. Lúc này Thư Băng Tuyết bưng đồ ăn

đến, nghe thấy hai người nói chuyện, xen miệng vào.

- Hai người đang nói chuyện gì, có chuyện tốt kiếm được tiền sao? - Có thì có, bà chủ thử một chút không?

Bàn Tử híp mắt, nói chuyện đặt cược với Thư Băng Tuyết. Thư Băng Tuyết nghe nói là đặt cược, sắc mặt hơi đổi, lắc đầu.

Nếu cô ghét nhất gì, thứ nhất là Tôn Ngọc Trụ, thứ hai là đánh bạc. đánh bạc cha cô bán cô cho Tôn Bởi vì Ngọc Trụ, em trai cô mất đi cơ hội học tập, trong nhà nợ một đống tiền đánh bạc.

Bởi vì Tôn Ngọc Trụ luôn tới quấy rầy cô, cô gần như căm thù đánh bạc tận xương.

Tuy quả thật đây là cơ hội kiếm tiền, nhưng phản ứng đầu tiên của cô vẫn là từ chối.

- Tôi không muốn.

- Thật sự lời chắc không lỗ, vì sao không muốn?

Bàn Tử sửng sốt, khó hiểu nói.

- Tôi không có nhiều tiền lắm, vẫn nên thôi đi.

Thư Băng Tuyết cười, lắc đầu. Bàn Tử không biết Thư Băng Tuyết nghĩ Mạc Phàm biết.

gì, nhưng Đây là một cuộc đánh cược, nhưng cô mở quán cơm không phải cũng là đánh cược sao, nếu có một cơ hội, vì sao không thử, có lẽ có thể giúp cô một

bước này?

Hắn và Thư Băng Tuyết từng có da thịt thân thiết, nếu như đã giúp cô diệt trừ

Tôn Ngọc Trụ, chẳng bằng đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, lại giúp cô một tay.

Mạc Phàm mới nói xong, Thư Băng Tuyết hơi sững sờ, sau đó cười tự giễu.

Cô chán ghét đánh cược, nhưng bây giờ sao không phải đánh cược, chỉ là phương thức khác mà thôi.

Nếu có một cơ hội, quả thật đáng thử một lần.

Thành công, cô không còn là con chim nhỏ bị trói buộc. Chỉ trong chớp mắt, cô đã có quyết định.

Được, tôi sẽ thử.

Thư Băng Tuyết cười cảm ơn Mạc Phàm.

Bàn Tử thấy Mạc Phàm thuyết phục được bà chủ, cười nói:

- Bà chủ, đợi tôi đánh cược sẽ gọi cô, kiếm được tiền đừng quên mời tôi ăn

com.

- Yên tâm, nếu kiếm được tiền, hai người đến chỗ tôi sẽ được ăn miễn phí.

Thư Băng Trong Tuyết thoải mái nói.

tay cô còn 5 vạn mẹ cho gửi ngân hàng, nếu dựa theo phương thức Bàn Tử nói, có thể kiếm được hơn 85 vạn, đủ để giải quyết không ít phiền phức cho cô.

- Đúng rồi, Tiểu Phàm, vừa rồi cảm ơn cậu giúp tôi, tôi không có thứ gì tốt, cậu

hãy nhận lấy thứ này.

Nói xong Thư Băng Tuyết lấy ra một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn cổ xưa, bên trên

có khắc ký hiệu, phía trên khảm một viên đá màu lam ảm đạm không có ánh

sáng.

Nhìn thấy cái nhẫn này, mí mắt Mạc Phàm khẽ nâng, mắt sáng rực lên.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 213


Hắn không hề xa lạ với chiếc nhẫn này, kiếp trước bà chủ thường xuyên đeo trên tay.

Lúc ấy hắn cũng không để ý, chỉ cảm thấy nó rất cổ xưa.

Nhưng hiện giờ hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, pháp khí.

Thứ khắc trên nhẫn này là chữ khắc trên đồ vật trấn phủ, tượng trưng cho thân phận, mặt trên hẳn là hai chữ “ m Sơn”

Muốn đi vào m Sơn, nhất định phải cầm chiếc nhẫn này.

Nhưng m Sơn là nơi nào, là động thiên phúc địa, hay là nơi vạn cổ hung địa, hắn đều không thể biết.

Bây giờ hắn sẽ không mạo hiểm đi tìm nơi như vậy, những nơi đó không có tác dụng lớn với hắn.

Có tác dụng với hắn là viên đá trên chiếc nhẫn, tên là Tu Di Thạch.

Tu Di Thạch là một loại linh thạch chủ yếu luyện chế nhẫn trữ vật, bên trong tạo thành một không gian, có thể giấu đồ vật bên trong.

Vậy mà trên Địa Cầu còn loại đá này, còn để hắn đụng phải, hắn thật sự không ngờ tói.

Có chiếc nhẫn này, sau này hắn không tiện mang theo thứ gì sẽ bỏ vào bên trong nhẫn.

Tuy không có ích với tu vi, nhưng lấy được một pháp khí để tu luyện, hôm nay ra ngoài một chuyến không vô ích.

- Bà chủ, cô lấy nhẫn này đâu ra thế?

Mạc Phàm nhận lấy nhẫn, hỏi.

Thư Băng Tuyết thấy Mạc Phàm có hứng thú với chiếc nhẫn này, trong lòng vui vẻ đồng thời trong mắt hiện lên chút thất vọng.

Cô vốn định nếu ai có thể giúp cô, nếu không lấy đối phương làm chồng, liền đưa nhẫn này cho đối phương.

Mạc Phàm nhận lấy nhẫn, không hiểu sao trong lòng cô có chút mất mát.

Tuy Mạc Phàm nhỏ một chút, nhưng bất luận là diện mạo hay tính cách đều là CÔ...

- Đây là một vị đạo sĩ tặng tôi.

Thư Băng Tuyết cố gắng nặn ra tươi cười nói.

Cái nhẫn này cô có từ năm 12 tuổi, một vị đạo sĩ đưa cho cô, ngày đó cô ở nhà một mình, nghe thấy có người gõ cửa, liền chạy ra mở.

Chỉ thấy một lão đạo sĩ tóc trắng xóa, nằm ở cửa hấp hối.

Cô không hề nghĩ ngợi vội vàng đút nước cho lão đạo sĩ, lại lấy đồ ăn trong nhà đút cho lão đạo sĩ này.

Không lâu sau, vậy mà lão đạo sĩ này tỉnh lai.

Lão đạo sĩ nhìn cô, thở dài rồi nhẹ nhàng rời đi, chỉ để lại chiếc nhẫn, cô cảm thấy chiếc nhẫn này bất phàm, vẫn luôn mang theo người.

- Nhẫn này là đồ cổ sao, sao tôi thấy không khác gì đồ bán trên vỉa hè ở chợ đồ cổ nhỉ.

Bàn Tử thấy bộ dạng Mạc Phàm nghiêm túc, duỗi cổ nhìn thoáng qua.

Chợ đồ cổ?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, nếu Bàn Tử đi đến chợ đồ cổ đào được nhẫn này, thật sự là phúc đức lớn của tổ tiên anh ta để lại.

- Cậu đến chợ đồ cổ tìm cho tôi mấy cái thử xem?

Mạc Phàm tức giận nói.

- Chuyện này thì thôi đi, tôi đeo nhẫn chắc chắn là lúc tôi và Dao Dao kết hôn, lúc này tôi thích đeo dây chuyền vàng hon. Bàn Tử chỉ dây chuyền vàng trên cổ anh ta nói.

Mặt Thư Băng Tuyết hơi đỏ, chiếc nhẫn này có chỗ thần kỳ gì, cô cũng không biết, chỉ là đeo chiếc nhẫn này cô rất ít khi bị bệnh.

- Chiếc nhẫn này có chỗ đặc biệt gì sao?—

- Có, đeo chiếc nhẫn này thân thể của cậu sẽ tốt hơn nhiều.

Mạc Phàm giải thích. Chiếc nhẫn này ẩn chứa linh khí, có ích với cơ thể.

Còn chức năng trữ vật, hắn cũng không có nói, nói bọn họ cũng không tin tưởng, dù sao hai người bọn họ không phải tu sĩ sẽ không dùng được.

- Như khối ngọc này sao?

Bàn Tử để lộ Thất Hồn Ngọc anh ta đeo trên tay hỏi.

Mạc Phàm nhíu mày, trừng mắt với Bàn Tử một cái.

Có ngọc không đeo, muốn đeo dây chuyền vàng, cái tên này...

- Tôi sẽ nhận lấy chiếc nhẫn này, sau này tôi sẽ cho cô ngọc bội, sau khi cô đeo vào, cơ thể sẽ khỏe mạnh hơn người bình thường.

Mạc Phàm nói.

- Cậu còn có ngọc bội khai quang sao?

Thư Băng Tuyết kinh ngạc nói.

sĩ.

Cậu ấy không chỉ là đạo sĩ, còn là bác Bàn Tử xen miệng cười nói.

- Lợi hại như vậy sao?

Ánh mắt Thư Băng Tuyết nhìn Mạc Phàm khác thường vài phần. Còn trẻ tuổi đã lợi hại như vậy, Tôn Ngọc Trụ so với cậu ta còn không bằng đồ bỏ đi.

Mạc Phàm cười nhạt, bọn họ ăn rất nhiều đồ ăn ở quán cơm nhà Thư Băng

Tuyết.

Bàn Tử và Thư Băng Tuyết đi đặt cược kiếm tiền, còn hắn quay về biệt thự.

Linh khí trong biệt thự đã khôi phục một chút, hắn lấy nhẫn ra, tâm niệm khẽ động, lau đi Trữ Vật Trận Pháp vốn có.

Trận pháp trên nhẫn kém gấp bội lần trận Trữ Vật Trận Pháp ở Tu Chân giới. Cùng là một Tu Di Thạch, dùng pháp kia chỉ có một không gian nhỏ, nhưng đổi thành trận pháp của hắn, có thể gấp mười lần ban đầu.

Thực lực của hắn đã đến Trúc Cơ trung kỳ, luyện chế pháp khí càng thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng rơi vào giai cảnh. Hắn ngồi xuống liền đến ngày hôm sau. Buổi chiều ngày hôm sau, khóe miệng hắn nhếch lên, cuối cùng một phù văn đánh vào trong Tu Di Thạch, Tu Di Thạch vốn ảm đạm lóe lên lam quang. Dưới lam quang, hình như có thể thấy không gian bên trong.

Tâm niệm của hắn khẽ động, một không gian hơn mười mét vuông xuất hiện trước mắt hắn.

Tay hắn đảo qua trên mặt bàn, cốc nước và ấm nước trên bàn lập tức biến mất. Lại lướt qua một lát, cốc nước và ấm nước quay về bàn lần nữa, giống như ma thuật biến mất.

Hắn cười hài lòng đeo nhẫn trên tay, thay một bộ quần áo, liền ra khỏi biệt

thự đến đình Hồ Tâm dưới chân núi.

Cũng đến lúc nhìn xem cao thủ nước ngoài lợi hại biết bao nhiêu.

Đình Hồ Tâm, nơi Mạc Phàm đạp nước mà đi.

Tuy luận võ được cử hành bí mật ở đây, vẫn có không ít phú hào, đệ tử thế gia

thành phố Đông Hải biết được tin mà đến.

Dù sao cũng là cao thủ nước ngoài quyết đấu với người mạnh nhất thành phố

Đông Hải, rất nhiều người muốn nhìn xem đánh giá cao thủ trong truyền thuyết.

Ở đây nhiều người hơn bình thường nhiều, thế cho nên thuyền không đủ dùng, rất nhiều người đều chờ trên bờ, xếp hàng lên thuyền.

Mạc Phàm không ở trong nhóm này, trước khi tới, hành trình của hắn đã được Đường Long sắp xếp.

đón, Hắn còn chưa đến bờ, một tiểu ca ra cung kính làm tư thế mời. sinh, mời đi bên này, thuyền Mạc tiên đã chuẩn bị xong. Tiểu ca này không phải người khác, đúng là người đưa Mạc Phàm đi gặp Lục Phi, lại tận mắt thấy Mạc Phàm đạp nước mà đi.

- Ùm.

Mạc Phàm gật đầu, đi theo tiểu ca đến một chiếc thuyền.

Lúc này trong đám người xếp hàng.

- Chậm như vậy, khi nào mới có thể lên đảo?

Một mỹ nữ duyên dáng yêu kiều, lạnh lùng nói.

Bên cạnh mỹ nữ, bốn người thanh niên nhíu mày, nóng vội cũng không có biện

pháp, người nhiều lắm, trên cơ bản người tới đều là người có uy tín danh dự

ở thành phố Đông Hải, không thể chen ngang.

Một thanh niên dẫn đầu không lưu tâm liếc mắt nhìn bốn phía, ánh mắt nhìn

Mạc Phàm, nhíu mày.

Trong đám người bất luận là quần áo, hay cách ăn mặc đều mạnh hơn Mạc Phàm nhiều, Mạc Phàm trực tiếp có thuyền ngồi, bọn họ còn phải xếp hàng

sao?

Lục tiểu thư, không cần xếp hàng, bên kia có thuyền.

Mỹ nữ kia nhìn theo ánh mắt người thanh niên, lông mày hơi giãn ra.

Ở đây đợi không biết lúc nào mới lên được đảo, đợi bọn họ lên được vị trí gần đều bị người ta cướp, chỉ có thể đứng ở xa xem cao thủ quyết đấu.

Để đại tiểu thư Lục gia ở Tây Hồ như cô đứng sao?

Mạc Phàm đang định lên thuyền, bốn người thanh niên vây quanh mỹ nữ đi

tói.

- Người anh em, tôi tên là Lưu Tử Hàng, Lục tiểu thư của chúng tôi muốn nhanh

chóng lên đảo, chiếc thuyền này của cậu để cho chúng tôi chứ?

Lưu Tử Hàng cao ngạo ra lệnh.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 214


Mạc Phàm nhíu mày, theo tiếng nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám Lưu Tử

Hàng.

- Các người nói gì?

- Người anh em, có phải lỗ tai cậu có vấn đề không, Lưu thiếu chúng tôi nói cậu nhường thuyền lại, Lục đại mỹ nữ của chúng tôi muốn nhanh chóng lên đảo.

Bên cạnh Lưu Tử hàng, một người thanh niên không kiên nhẫn quát.

Mạc Phàm nhìn thế nào đều không giống như kẻ có tiền, hơn phân nửa là nhân viên đình Hồ Tâm.

Lưu thiếu bọn họ là ai, đại thiếu gia Lưu gia ở thành phố Đông Hải, nhà mở nhà hàng, tài sản vài tỷ.

Lưu thiếu bọn họ mở miệng, còn không nhanh nhường thuyền lại, giả bộ ngốc cái gì.

- Có thể.

Mạc Phàm nheo mắt, gật đầu.

Lưu Tử Hàng không ngờ thuận lợi như thế, khóe miệng khẽ nhếch, trên mặt lộ ra đắc ý.

- Lục tiểu thư, mời lên thuyền.

Lục tiểu thư tên đầy đủ là Lục Kỳ, là thiên kim Lục gia thành phố Tây Hồ.

Không chỉ có bộ dạng như tiên tử, tà sản không chỉ gấp mười lần Lưu gia bọn họ.

Bởi vì nhà bọn họ có quan hệ hợp tác với Lục gia, anh ta mới nhận được cơ hội này, đi xem luận võ với Lục Kỳ.

Nói là đi cùng, anh ta cũng chỉ muốn gần Lục Kỳ một chút.

Lục Kỳ thấy Mạc Phàm nhường thuyền, khóe miệng nhếch lên, không thèm nhìn Mạc Phàm một cái, chỉ khẽ gật đầu với Lưu Tử Hàng.

Nhưng không đợi bọn họ lên thuyền.

Mạc Phàm tiếp tục nói:

- Nhưng phải đợi tôi lên đảo rồi nói sau.

Mạc Phàm mới nói xong, tiểu ca phụ trách trèo thuyền nói.

- Mạc tiên sinh, chiếc thuyền này dành cho cậu lên đảo và rời đảo, đến trên đảo, nếu cậu chưa rời đi, sẽ không chở người khác.

Tiểu ca này từng thấy Mạc Phàm đạp nước mà đi, cho dù không thấy, anh ta cũng là do Đường Long sắp xếp. Đừng nói Lưu Tử Hàng, cho dù cha Lưu Tử Hàng đến đây, anh ta cũng sẽ không bỏ lại Mạc Phàm, chở những người khác. Tươi cười trên mặt đám người kia lập tức cứng ngắc, sắc mặt trầm xuống. Ngay cả Lục Kỳ cũng nhíu mày, có chút bất mãn liếc mắt nhìn Mạc Phàm.

- Lưu công tử, đây là sao vậy?

Lưu Tử Hàng nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Tên này nhìn thế nào cũng không giống người có tiền, vậy mà còn có thuyền riêng.

Anh ta quen không ít thiếu gia, quan nhị đại, đệ tử thế gia ở thành phố Đông Hải, không có một ai họ Mạc.

- Mạc tiên sinh đúng không, hay là cậu ra giá đi, tặng chiếc thuyền này cho tôi, tôi tuyệt không trả giá, thế nào? Lưu Tử Hàng cười mỉa nói.

Lục Kỳ muốn nhanh lên đảo, nếu anh ta không làm chuyện này, ấn tượng của Lục gia với Lưu gia sẽ tệ hơn nhiều. Người như Mạc Phàm, quần áo và trang

sức chưa tới 1000, có thể mở miệng nói bao nhiêu tiền?

Tám vạn mười vạn anh ta đều đưa nổi, coi như giúp đỡ người nghèo đi. Mạc Phàm nhướn mày, nghĩ một lát nói:

- Vậy một triệu đi.

Nếu bọn họ gấp như vậy, vậy thì ít đi một chút, một triệu được rồi.

Y tiên bất tử hắn không ngại nhường chiếc thuyền này, đạp nước mà đi.

- Cái gì?

Lưu Tử Hàng sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm.

Lục Kỳ nheo mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ.

Một người bạn của Lưu Tử Hàng không nhịn được mở miệng mắng.

- Tên kia, mày muốn tiền đến điên rồi có phải không, mày có biết cha Lưu thiếu chúng tao là ai không, dám bắt chẹt Lưu thiếu chúng tao?

Không phải bọn họ chưa từng đến đình Hồ Tâm, bình thường ngồi thuyền lên đảo đều là miễn phí, chỉ cần thỏa mãn tiêu phí thấp nhất là 19999.

Tên hai lúa này thì hay rồi, mở miệng liền đòi 1 triệu, anh ta chưa từng thấy tên nào xấu xa như thế.

- Vậy cậu nói cho tôi biết, cha Lưu thiếu các cậu là ai?

Mạc Phàm cười mỉa nói.

Thuộc hạ của Lưu Tử Hàng đều nhau nhao lắc đầu cười.

Ngay cả cha Lưu thiếu bọn họ là ai cũng không biết, vậy mà dám dùng công phu

sư tử ngoạm với Lưu thiếu bọn họ, không biết sống chết.

- Lưu Quốc Đống ông chủ người Giang Nam chuyên về ăn uống ở Đông Hải, cậu từng nghe thấy chưa?

Lưu Tử Hàng hơi nâng cằm, cười nhạt nói.

Lưu Quốc Đống?

Mạc Phàm cười, sao hắn không có ấn tượng với người này.

Hắn vốn định lấy Khô Mộc Châm của Lưu Quốc Đống, sau đó luyện chế cho Lưu Quốc Đống một món pháp khí, dù sao Khô Mộc Châm có giá trị xa xỉ, quả thật có tác dụng với hắn.

Ai biết Lưu Quốc Đống gọi điện nói không đưa Khô Mộc Châm, cuối cùng

vẫn ngoan ngoãn mang Khô Mộc Châm tói.

- Biết.

Mạc Phàm gật đầu.

- Vậy chiếc thuyền này?

Lưu Tử Hàng cười đắc ý nói. Nếu đều nói tên cha anh ta rồi, cái tên Mạc tiên sinh rắm chó này sẽ sợ thôi?

Như vậy đi, bảo cha cậu tới tìm tôi lấy thuyền này. Mạc Phàm cười nhạt nói. Lưu Tử Hàng lập tức sửng sốt, khuôn mặt trắng bệch như bị người ta tát mấy

cái.

Anh ta đã nói tên cha anh ta ra, mà vẫn bị tên hai lúa từ chối, rốt cuộc tên nhóc

này là ai?

Lục Kỳ thấy Lưu Tử Hàng vô dụng như vậy, trong đôi mắt đẹp hiện lên khinh thường, tự mình đứng ra.

- Mạc tiên sinh, tôi là Lục Kỳ Lục gia ở Tây Hồ, chiếc thuyền của anh có thể chở sẽ suy sáu người, nếu để chúng tôi đi cùng, tôi xét làm bạn của anh, thế nào? Lục Kỳ cao ngạo nói.

Lưu Tử Hàng hơi sững sờ, trong mắt hiện lên ghen tị. Tuy thành phố Tây Hồ cách thành phố Đông Hải xa chút, nhưng thanh danh của Lâu Ngoại Lâu vang xa, cho dù thủ đô không biết, dù sao bài thơ Lâu Ngoại Lâu ở bên ngoài núi Thanh Sơn rất nổi tiếng.

Lâu Ngoại Lâu này là sản nghiệp của Lục gia, Lục Kỳ thân là thiên kim Lục gia,

không biết bao nhiêu người muốn làm bạn với cô, nhất là bạn trai. Anh ta đi theo Lục Kỳ hai ngày, chưa từng thấy Lục Kỳ coi anh ta là bạn, vậy mà vận khí của tên nhóc này tốt như vậy, sớm biết thế anh ta đã chuẩn bị du thuyền.

Mạc Phàm cười, cho dù là ai khách sáo suy xét.

một chút, cầu xin hắn đi cùng một đoạn, hắn đều có thể Nhưng Lục Kỳ nhìn như cầu xin hắn, thực ra là dùng thân phận và điều kiện đè hắn.

Bạn bè như vậy, y tiên bất tử hắn cần sao?

- Lục tiểu thư vẫn nên chậm rãi đợi đi, tôi đã có bạn gái, không cần người thứ

ba.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Vẻ mặt Lục Kỳ sửng sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ánh sáng lạnh.

Lục Kỳ cô là ai, một câu xã giao nhẹ nhàng, liền có mấy trăm người xuất hiện trước mặt cô.

Nếu không phải muốn nhanh chóng đi lên đảo, thấy được phong thái của cao thủ, lại không muốn trêu chọc phiền phức, sao cô lại nói điều kiện làm bạn với một tên hai lúa?

Ai biết cô lại bị từ chối, cơn thịnh nộxuất hiện giữa đôi lông mày cô.

Các anh nhìn mà làm đi.

Lục Kỳ trừng Mạc Phàm đầy hung dữ, nói với đám Lưu Tử Hàng.

Vừa rồi Lưu Tử Hàng còn có chút ghen tị với Mạc Phàm, bây giờ anh ta lại rất

muốn cười.

Lục Kỳ muốn làm bạn với cậu ta, vậy mà tên này từ chối, thật sự không biết đầu bị lừa đá, hay não bị nước vào.

- Nhóc con, ngay cả mặt mũi của Lục tiểu thư mà mày cũng không cho, có tin

chúng tao khiến mày không lên được đảo không?

Lưu Tử Hàng lạnh lùng nói. Nếu tên này đã không biết điều như thế, chỉ có thể đoạt, mấy người bọn họ đều học võ từ nhỏ, còn không đối phó được một Mạc Phàm?

Tiểu ca chèo thuyền ở bên cạnh nở nụ cười.

Đám công tử này đúng là quen kiêu căng rồi, hoàn toàn là trông mặt mà bắt hình dong, căn bản không động não. Có thể có thuyền chuyên dụng trong hồ Vũ Trung, là người bình thường sao?

Với thân phận của Mạc tiên sinh cần chìa tay làm bạn với Lục tiểu thư? Cần cho bọn họ mặt mũi?

Anh ta không nói ra, yên lặng nhìn đám Lưu Tử Hàng này, giống như nhìn người chết.

- Được đó, tôi muốn xem các cậu làm gì khiến tôi không lên thuyền được?

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, cười nhạt nói.

Nếu trong ba đại cao thủ Đông Hải, danh tiếng của hắn thấp nhất, vậy từ giờ

trở đi, hắn sẽ khiến danh tiếng cao hơn. Lưu Tử Hàng cười mỉa muốn ra tay, một giọng nói cứng cáp có lực vang lên.

- Lục tiểu thư đúng không, Đường gia chúng tôi có hai chiếc thuyền, có muốn

ngồi thuyền Đường gia chúng tôi lên đảo không?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 215


Lưu Tử Hàng nghe thấy tiếng nhìn qua, sắc mặt lập tức thay đổi.

Người mở miệng không phải ai khác, đúng là Đường Khôn gia chủ Đường gia một trong ba đại cao thủ của thành phố Đông Hải.

Đường Khôn tự mình mời Lục Kỳ lên thuyền, đủ để thấy thân phận Lục Kỳ tôn quý bao nhiêu.

Lông mày Lục Kỳ khẽ nhướn lên, trên mặt đều là kiêu ngạo, lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái.

- Hóa ra là chú Đường nổi tiếng ở Đông Hải, chú Đường mời, Tiểu Kỳ cầu mà không được.

Lục Kỳ cười khách sáo nói.

Đường Khôn cười hài lòng, Lục gia là một trong những thế gia cổ xưa ở thành phố Tây Hồ, thực lực hơn Đường gia ông ta nhiều.

Ông ta vừa nghe là đại tiểu thư Lục gia liền đi tới.

Đại tiểu thư Lục gia đích thân tới thành phố Đông Hải, nếu có thể có quan hệ với Lục gia, sau này sẽ có lợi với Đường gia bọn họ.

- Lục tiểu thư, bọn họ đều là bạn của cô đúng không, cũng đi lên đi, thuyền của Đường gia chúng tôi có thể ngồi được, không cần xếp hàng ở đây.

Đường Khôn hào phóng nói.

- Ngoại trừ anh ta ra, đều là bạn của tôi.

Lục Kỳ chỉ Mạc Phàm nói.

- Hum?

Đường Khôn nhìn theo ngón tay Lục Kỳ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lập tức trở nên lạnh lẽo.

Nhóc con, lại là cậu, sổ sách ngày hôm qua đợi tôi thu thập tên điên cuồng nước ngoài xong, lại tìm cậu tính sổ.

Ngày hôm qua vì nhận được điện thoại khiêu chiến, ông ta liền vội vàng rời đi, không rảnh thu thập Mạc Phàm.

Không tìm Mạc Phàm gây phiền phức, không có nghĩa là Mạc Phàm không có phiền phức.

- Chú Đường, chú quen người này sao?

Lục Kỳ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, hỏi. - Không tính là quen, có chút mâu thuẫn.

Đường Khôn nói với Lục Kỳ rất nhẹ nhàng, trong mắt đều là hòa nhã.

Lục Kỳ nhướn mày, khóe miệng cong nụ cười mỉa. lên

- Chú Đường, vừa rồi cháu muốn ngồi thuyền của anh ta, bị anh ta từ chối, vẫn mong chú Đường làm chủ cho Tiểu Kỳ. Cô chính là đại tiểu thư Lục gia, cho dù đến thành phố Đông Hải, há có thể để vô duyên vô cớ bị người ta làm mất mặt. Mạc Phàm có thuyền riêng, chắc chắn thân phận không phải bình thường. Chỉ sợ đám phế vật Lưu Tử Hàng cũng không đối phó được, vậy thì mời Đường Khôn ra tay.

Đường Khôn là cao thủ số một của thành phố Đông Hải, lại có mâu thuẫn với Mạc Phàm, đúng lúc thừa dịp theo nước đẩy thuyền, khiến Đường Khôn thu thập Mạc Phàm.

Còn có chuyện này sao?

Đường Khôn lộ ra chút bất ngờ.

Vừa rồi ông ta chỉ nghe có tranh cãi, lại nghe thấy tên Lục Kỳ, những chuyện khác không nghe được, ai biết Lục Kỳ có mâu thuẫn với Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, chuyện ngày hôm qua tôi không so đo với cậu, cậu còn không nhanh xin lỗi Lục tiểu thư?

Đường Khôn trầm giọng nói.

Bảo hắn xin lỗi Lục Kỳ sao?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nói.

- Nếu tôi từ chối thì sao?

- Vậy tôi chỉ có thể dạy dỗ cậu thay sư phụ cậu mà thôi.

Đường Khôn lạnh giọng uy h**p. Ông ta vốn ghi hận Mạc Phàm, bây giờ

Mạc Phàm lại đắc tội Lục Kỳ, Mạc Phàm không xin lỗi cũng được, đúng lúc ông ta có thể thu thập Mạc Phàm, nhất cử lưỡng tiện.

Đã báo thù, còn có quan hệ tốt với Lục Kỳ.

Lục Kỳ và Lưu Tử Hàng ở bên cạnh thấy Đường Khôn tranh cãi với Mạc Phàm, nhao nhao vui vẻ.

Vừa rồi để tên này càn rỡ, bây giờ gặp phải Đường Khôn, xem cậu ta làm sao

đây.

- Chỉ dựa vào ông chắc không dạy dỗ được tôi đâu, ngay cả tỷ võ cũng không tham gia được.

Mạc Phàm cười nói.

Những lời này vừa nói ra, không ít người xung quanh sửng sốt.

Tên nhóc này nói Đường Khôn không dạy dỗ được cậu ta?

Tên nhóc này lấy đâu ra tự tin vậy?

Dù gì Đường Khôn cũng là cao thủ số một thành phố Đông Hải, tên tuổi này không phải phóng đại, hàng năm số người khiêu chiến ông ta không 100 thì cũng 90, đều không thành công, sao lại không bằng một tên nhóc 16 tuổi? Lục Kỳ thở dài, người thanh niên này quá kiêu ngạo, đánh thắng đám Lưu Tử Hàng thì cô còn tin tưởng, đánh bại Đường Khôn, si tâm vọng tưởng. Tuy Đường gia không lớn, nhưng dù sao cũng là võ đạo thế gia, há có thể nói đánh bại là đánh bại.

Cho dù là cao thủ nước ngoài đánh Long Khiếu một kích trí mạng trong truyền thuyết, cũng không nhất định đánh thắng được Đường Khôn.

- Hô hô, nhóc con, thật sự không biết cậu lấy đâu ra tự tin, thấy cậu là hậu bối,

tôi để cậu ra tay trước, tôi muốn xem sư phụ cậu có bản lĩnh gì.

Đường Khôn cười khinh bỉ nói. Mạc Phàm đều đã nói đến nước này, ông

ta còn không ra tay, chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười.

Mạc Phàm còn chưa ra tay, sắc mặt tiểu ca phụ trách chèo thuyền thay đổi, vội vàng khuyên.

- Đường đại sư, Mạc tiên sinh là khách quý của Đường Long Đường tiên sinh,

sắp bắt đầu luận võ rồi, mong Đường đại sư nể mặt Đường tiên sinh.

Đám Lưu Tử Hàng tìm Mạc Phàm gây phiền phức, thuần túy là muốn chết.

Đường Khôn muốn thu thập Mạc Phàm, thì phiền phức rồi.

Anh ta phụ trách đưa Mạc Phàm đến đình Hồ Tâm, tất nhiên không thể để Mạc Phàm gặp chuyện không may. Khách quý của Đường Long? Lục Kỳ hơi nhíu mày, liếc mắt đánh giá Mạc Phàm lần nữa. Lúc cô tới Đông Hải, trong nhà cũng đã cho cô biết một chút thông tin.

Đường Long là đại lão hắc bạch đều ăn hết ở thành phố Đông Hải, sau lưng là

Tần gia.

Mạc Phàm là khách quý của Đường Long, anh ta có tư cách gì?

Lưu Tử Hàng hơi sững sờ, nhanh chóng khôi phục như thường. Khách quý của Đường Long thì sao, cũng không phải là Đường Long, cho dù Đường Long đến đây gặp Đường Khôn, cũng cần phải cung kính. - Đường Long? Cậu bảo cậu ta đến đây nói chuyện với tôi đi.

Hai tay Đường Khôn để sau lưng, khí phách nghiêm nghị nói, không để Đường Long vào mắt.

Sắc mặt tiểu ca chèo thuyền trầm xuống, không dám nói gì nữa, Đường Khôn không phải là người một tên vô danh tiểu tốt như anh ta có thể đắc tội. Đường Khôn thấy tiểu ca chèo thuyền không nói nữa, cười khinh thường, lấy Đường Long đè ông ta, không nhìn xem Đường Long có đủ phân lượng không. con, nể mặt sư phụ cậu và Đường- Nhóc Long, lại cho cậu một cơ hội, cậu xin lỗi

hay để tôi ra tay.

Dù sao thu thập Mạc Phàm không dùng bao nhiêu sức lực, sẽ không chậm trễ

chuyện luận võ.

- Ông nói rất nhiều lời vô nghĩa, muốn ra tay thì đến đi.

Mạc Phàm bình tĩnh nói. Nếu Đường Khôn không muốn tham gia luận võ, muốn hao tổn ở ngay bờ hồ, hắn không ngại tiễn Đường Khôn một đoạn. Bên này vừa tranh chấp, người xung quanh đều quên xếp hàng đi đến.

Không ít người thấy sắc mặt Đường Khôn thay đổi, nhao nhao lắc đầu với

Mạc Phàm.

Một tên nhóc vô danh tiểu tốt, bớt nói vài câu sẽ chết sao, người ta là Đường

Khôn danh trấn Đông Hải đó. - Được lắm, nhóc con, tôi đánh gãy hai tay cậu trước, không phục thì bảo sư phụ cậu tới tìm tôi.

Đường Khôn cười, năm ngón đánh tới, sắc bén lóe sáng kim sắc, giống như thần

ưng từ trên trời giáng xuống, đang vồ lấy con mồi.

Bỗng nhiên kình phong mãnh liệt nổi lên, thổi về phía mặt hồ. Gần đây thanh danh của Mạc Phàm lan truyền rộng rãi, thậm chí vang đến Đường gia bọn họ.

Có không ít người đã hoài nghi, chắc chắn sư phụ Mạc Phàm lợi hại hơn ông

ta, ông ta cũng muốn đấu với người lợi hại hơn ông ta này.

Nếu sư phụ Mạc Phàm trốn không ra, vậy thì đánh Mạc Phàm bị thương, ông

ta không tin sư phụ Mạc Phàm còn không ra. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười lạnh lùng.

Hiện giờ sư phụ hắn đã là cao thủ Đại Thừa kỳ, một ý niệm trong đầu có thể

vượt sông, một pháp thuật Bạo Thiên Phần có thể hủy diệt Địa Cầu.

Một vị tiên nhân như thế, đến tìm một con kiến sao?

- Để sư phụ tôi tới tìm ông, ông quá coi trọng mình rồi, ông thắng tôi trước rồi

nói sau.

Mạc Phàm cười mỉa nói, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công. Cao thủ số một Đông Hải sao, nhìn xem lượng nước lớn thế nào. “Hừ!” Đường Khôn thấy Mạc Phàm càn rỡ như vậy, hừ lạnh một tiếng, lực đạo lại tăng thêm vài phần.

Hai người còn chưa giao đấu, một giọng nói lạnh như băng vang lên.

- Đường Khôn, ông bắt nạt một tên nhóc như vậy không tốt lắm đâu, muốn hai chúng ta đọ sức với nhau trước không?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 216


Khuôn mặt Đường Khôn tối sầm lại, kình khí trên tay tản đi, lùi về phía sau, ánh mắt nhìn đám người đi tới.

- Không phải Lạc gia có thù oán với Mạc Phàm sao, sao lại giúp tên cậu ta, chẳng lẽ đường đường là Lạc gia ở Bắc Xuyên lại cúi đầu trước sư phụ tên nhóc này?

Người tới không phải ai khác, đúng là Lạc Anh, Lạc Minh và một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này mặc trang phục luyện võ, tướng mạo bình thường, vứt vào trong biển người căn bản không có người nhận ra, nhưng hai mắt sáng như vì sao.

Người vừa nói chuyện là Lạc Minh.

- Lạc gia chúng tôi làm việc không cần Đường Khôn ông quan tâm, ông vẫn nên chuẩn bị thật tốt nên đối phó với tên cuồng đồ nước ngoài ấy thế nào, nếu không ông không chỉ làm mất mặt người Đường gia, còn làm mất mặt người thành phố Đông Hải.

Lạc Anh nhíu mày, tiếp lời.

Đường Khôn nhíu mày, trừng Lạc Anh một cái.

- Hừ, nếu Lạc phu nhân cố gắng che chở tên nhóc này, vậy tôi nể mặt Lạc phu nhân, nhưng tốt nhất các người bảo vệ cậu ta thật tốt, nếu không... Ha ha!

Đường Khôn không nói hết lời, cười mỉa, ý uy h**p không cần nói cũng biết.

Lục tiểu thư, chúng ta lên thuyền đi, nếu như tôi đồng ý với cô, thì sẽ phân xử

giúp, không có nuốt lời.

Đường Khôn xoay người nói với Lục Kỳ.

Lục Kỳ nhíu mày, lập tức giãn ra.

Cô là đại tiểu thư Lục gia, tất nhiên không phải là người không biết thời thế.

Lạc Anh là con gái của Lạc Phi tướng quân khai quốc, con dâu Tần Quỳnh tướng quân khai quốc, bà ta ra mặt bảo vệ Mạc Phàm, chuyện hôm nay chỉ có thể tạm thời như vậy.

Cho dù là Lục gia bọn họ cũng phải nể mặt Lạc Anh, chứ đừng nói Đường Khôn.

- Mọi chuyện đều nghe chú Đường sắp xếp.

Lục Kỳ cười khôn khéo nói.

- Ừm, chúng ta lên thuyền đi.

Đường Khôn lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, gọi mọi người đi lên thuyền. - Chú Đường, Mạc Phàm này là ai vậy ạ? Thuyền vừa rời đi, Lục Kỳ tò mò hỏi. Mạc Phàm này ăn mặc bình thường, tướng mạo cũng không tính là rất đẹp trai, lại là khách quý của Đường Long, còn được Lạc Anh bảo vệ.

Cũng không có gì, chỉ là vận khí tốt bái được sư phụ giỏi, cho cậu ta một phương thuốc chữa bệnh truyền nhiễm, cứu được con trai Lạc Anh mà thôi.

Đường Khôn khinh thường nói.

- Chẳng trách.

Lục Kỳ lập tức thoải mái.

Tuy superSARS không lan truyền tới thành phố Tây Hồ, nhưng cô cũng biết. Nếu vì nguyên nhân này thì dễ lý giải, quả thật chỉ là vận khí tốt, loại chuyện này đặt lên người ai đều như vậy. Vừa rồi cô còn có chút hứng thú với Mạc Phàm, bây giờ thì tràn đầy thất vọng.

Người như Mạc Phàm, dựa vào vận khí lan truyền thanh danh nhiều lắm, cơ bản đều giống như nhau, mới đầu không ai bì nổi, đợi không còn vận khí sẽ tệ hơn, uổng phí vận khí tốt như thế.

Nếu cho cô vận khí tốt này, chắc chắn sẽ khác rồi.

Trên bờ, Mạc Phàm liếc nhìn Lạc Anh một cái, cuối cùng ánh mắt nhìn người

đàn ông trung niên.

- Tiên Thiên Tông Sư? Người đàn ông trung niên này ngoại trừ lực Tinh Thần vượt qua người thường rất nhiều, toàn thân như được linh khí vây quanh, nội khí đã cường đại đến mức có thể tỏa ra ngoài, theo ông ta hít thở, đám linh khí này cũng co rụt lại theo. Cho dù bây giờ có đạn, cũng không làm người này bị thương.

Thân hợp với hành, khí hợp với thần, tâm thần hợp nhất, Tiên Thiên Tông Sư.

- Nhóc con, ánh mắt cậu không tệ, vậy mà có thể nhìn ra tu vi của tôi.

Người đàn ông trung niên rất bất ngờ, nói.

Vừa rồi Đường Khôn cũng không nhìn ra, không ngờ lại bị đứa nhỏ này nhìn ra được.

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, cảm ứng vượt qua người thường, không nhìn ra mới không bình thường. Nếu không còn chuyện gì tôi đi trước.

Lạc Anh nhíu mày, đôi tay trắng như phấn nắm chặt.

- Mạc Phàm, tôi vừa giúp cậu rồi, cậu không định nói cho tôi biết rốt cuộc cậu muốn gì sao?

Chuyện này hành hạ bà ta sắp điên rồi, cả đời này bà ta không nợ ai cái gì, bây giờ lại nợ Mạc Phàm một thứ, bà ta còn không biết là thứ gì.

Bà cảm thấy tôi nên cảm ơn bà sao?

Mạc Phàm nhướn mày, lạnh nhạt hỏi.

Nếu không phải Lạc Anh ngăn cản, bây giờ Đường Khôn đã không ở trên thuyền, mà ở trong hồ.

- Cảm ơn thì không cần, cậu cũng gặp cao thủ Tiên Thiên của Lạc gia chúng tôi rồi đó, tôi cho cậu thời gian một đêm suy nghĩ, nếu cậu vẫn không định nói cho tôi biết cậu muốn gì, thì đợi cao thủ Tiên Thiên nhà tôi tới cửa đi. Lạc Anh cắn răng nói. Bà ta không muốn tốn nhiều thời gian với Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm không chịu nói, thì ép cậu ta phải nói. Bà ta không tin cao thủ Tiên Thiên

không phải là đối thủ của Mạc Phàm.

- Hå...?

Mạc Phàm liếc Lạc Anh một cái, cười nhẹ.



- Tôi cũng nhắc nhở bà một câu, chỉ cần không phải nợ mạng, nợ ân tình của tôi cũng không phải là một chuyện xấu, rất nhanh bà sẽ hiểu rõ.

Lạc Anh ngẩn người, lông mày nhíu chặt lại.

Sắc mặt người đàn ông trung niên bên cạnh hơi trầm xuống.

Tiểu thư, tên nhóc này vô lễ với bà như vậy, hay là tôi dạy dỗ cậu ta trước? Tên nhóc này dám vô lễ với đại tiểu thư Lạc gia, thật sự không biết sống chết. Tuy Mạc Phàm có thể nhìn thấu tu vi ông ta, nhưng thực lực có thể đánh đồng

được sao.

Chỉ cần một câu của Lạc Anh, dựa vào bản lĩnh Tiên Thiên Tông Sư có thể bật

hơi như kiếm, nắm khí thành binh, dạy dỗ Mạc Phàm lặng yên không tiếng động chắc chắn không thành vấn đề.

Lạc Anh do dự, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ.

- Không cần, chúng ta đi, chuyện chính quan trọng hơn.

Nói xong bà ta lại nói với Mạc Phàm:

Mạc Phàm, cậu suy nghĩ kỹ đi, cậu chỉ có một đêm, nếu không đến lúc đó tôi

không muốn thu thập cậu, nhưng chưa chắc cao thủ Tiên Thiên của Lạc gia sẽ

nghe.

Người đàn ông trung niên kia ngầm hiểu, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.

Ba người nhanh chóng lên thuyền, đi đến đình Hồ Tâm.

Mạc Phàm không thèm quan tâm, cũng đi lên thuyền nhỏ.

- Mạc tiên sinh, có cần nói với Đường tiên

sinh, để anh ấy chuẩn bị không?

Tiểu ca chèo thuyền lo lắng nói.

Lúc này chỉ mới một lát, không chỉ Lục gia ở thành phố Tây Hồ, Đường gia Đông Hải, Lạc gia Bắc Xuyên biểu hiện địch ý với Mạc Phàm, tất cả đều không phải là nhân vật dễ chơi.

- Không cần.

Mạc Phàm cười nhạt nói. Nếu Đường Long có thể quản được, vậy thì không phải là Đường Long Tiểu ca chèo thuyền cũng chỉ nói như vậy, nên nhắc nhở đã nhắc nhở rồi, Mạc Phàm không nghe anh ta cũng không có biện pháp.

Chỉ trong phút chốc, thuyền đã đến đình Hồ Tâm.

Bởi vì vừa rồi chậm trễ không ít thời gian, ở đây đã tụ tập không ít người, thành phố Đông Hải, thậm chí các nhân vật nổi tiếng ở thành phố gần đây cũng

đến.

Tần gia, Đường gia, Vương gia, Lưu gia ở Đông Hải, Lý gia, Trương gia, Tiền gia Nam Sơn, Long gia Bắc Xuyên.

Trong đình Hồ Tâm dựng một lôi đài tạm thời, Đường Khôn đã ở bên trên,

xung quanh lôi đài ngồi đầy thế lực khắp noi.

Trên đất trống xung quanh đình, đứng đầy phú nhị đại và đệ tử thế gia, một

đám người kiễng chân lên, ánh mắt nhìn chằm chằm lôi đài, đợi cao thủ tuyệt

đỉnh quyết đấu, mãi mà không thấy cao thủ nước ngoài trong truyền thuyết xuất hiện.

- Lý Hưng, không phải cao thủ nước ngoài cậu mời đến không dám tới đấy

chú.

Lưu lão Lưu gia nhưỡng rượu thế gia đang phẩm trà, cười mỉa hỏi Lý Hưng trong đình.

Cao thủ nước ngoài là Lý Hưng mời đến, không phải là bí mật gì với bọn họ.

Nhưng Đường Khôn đã đợi trên lôi đài lâu như vậy, mà không thấy cao thủ nước ngoài xuất hiện, không phải lâm trận luống cuống đấy chứ?

Lưu lão mới mở miệng, người thành phố Đông Hải ở xung quanh đều cười đắc ý.

Nhất là người Đường gia, càng đắc ý hon.

Tôi thấy có khả năng này. Khóe miệng Đường Khôn nhếch lên, kiêu ngạo nói.

Ông ta so tài với hơn một ngàn cao thủ, không ít người lâm trận luống cuống,

hơn phân nửa tên cuồng đồ nước ngoài này cũng vậy.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 217


Trong đình Lý Hưng và Chu Trường Hoằng đang tươi cười lập tức cứng đờ, sau đó khôi phục như thường.

- Lưu lão đầu, đừng có gấp, cao thủ đều lên sân khấu cuối cùng, đợi lúc nữa chắc chắn sẽ khiến các ông khiếp sợ.

- Lý Hưng, ý của ông là tôi không bằng cuồng đồ nước ngoài kia?

Trên lôi đài, mắt Đường Khôn nheo lại, ánh mắt phát lạnh nói.

- Đường Khôn, ông có thể lý giải như thế.

Lý Hưng dựa vào ghế bành trong đình không sợ hãi cười nói.

Đường Khôn là người số một Đông Hải, thực ra có khả năng công phu không bằng Tần Cừu, chỉ là Tần Cừu không thích so tài với người ta mà thôi.

Nhưng cũng vì danh tiếng của Đường Khôn cao hơn, đúng lúc có thể giúp bọn họ kiếm được số tiền đặt cược lớn.

- Lý Hưng, tôi nghe nói mấy ngày trước ông giở trò ở thành phố Đông Hải, thiếu chút nữa lừa đám Lưu lão, đợi luận võ kết thúc, chúng ta sẽ tính toán món nợ này.

Đường Khôn trầm giọng nói.

Tuy ông ta không tham gia hội đấu giá, nhưng biết sơ qua, trước đó có người

nhờ ông ta dạy dỗ Lý Hưng, ông ta đã nhận tiền đặt cọc rôi.

- Đợi ông còn sống hãy nói.

Lý Hưng không hề lo lắng, cười nói.

- Lý Hưng, ông rất coi trọng cao thủ ông mời tới nhỉ, đừng nói lúc nữa bị Đường sư phụ chúng tôi một quyền trí cho dù đánh thắng được Đường sư phụ mạng, chúng tôi, xem hôm nay ông rời đi thế nào.

Tần Trách cười mỉa nói.

Hội đấu giá lần trước ở ria thành phố Đông Hải, ông ta mang ít người, không

thể làm gì Lý Hưng.

Luận võ lần này ở ngay trung tâm thành phố Đông Hải, ông ta đã bảo Đường Long sắp xếp nhân thủ, bất luận thắng thua đều bắt Lý Hưng.

Sắc mặt Lý Hưng, Chu Trường Hoằng, còn cả Vương Thiên Tước trong đình bên cạnh đều trầm xuống, hung dữ trừng Tần Trách một cái, trên mặt lộ ra mấy phần lo lắng.

Nơi này là địa bàn của Tần Trách, nếu không phải Tôn Vũ từ nước ngoài tới yêu cầu, chắc chắn bọn họ sẽ không lựa chọn luận võ ở đây.

Các ông đợi đấy, chắc chắn Tôn đại sư sẽ đến.

Lưu lão, Đường Khôn cho Tần Tránh ánh mắt cảm ơn, đắc ý trên mặt đám người càng đậm hơn.

Tôi thấy cậu ta sẽ không đến đâu.

Lưu lão cười nói.

Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm truyền đến.

- Các ông tìm tôi?

Mọi người sửng sốt, nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói.

Không biết ai kêu lên một tiếng.

- Mọi người nhìn trong hồ!

Mọi người nhìn theo người kia nói, chỉ thấy trong ao sen, bọt nước kêu ừng ực lật chuyển về phía trước, càng ngày càng nhiều, giống như nước bị đun sôi. Một bóng đen nhanh chóng xuất hiện, càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng rõ.

Bất chợt “Rầm” một tiếng, cột nước trong ao sen dài một thước như suối phun, phun về phía trước, trực tiếp bay lên cao hơn mười thước.

Trong nước, một bóng đen lộn trong không trung một lát, như sao băng rơi xuống lôi đài trên ao sen. “Rầm!” một tiếng thật lớn, bóng đen rơi xuống lôi đài.

Mấy gốc thép chống đỡ lôi đài ngàn cân chìm xuống, kình phong mãnh liệt nổi lên, tạo ra bọt nước bay bốn phía.

“Bốp!”

Bọt nước đánh vào mặt Lưu lão cách lôi đài gần nhất.

Đình Hồ Tâm vốn vô cùng náo nhiệt, trong chớp mắt cũng yên tĩnh lại, không ai nói chuyện.

- Người này ở dưới nước, chẳng lẽ là đang luyện công?

Có một số cao thủ vì tìm kiếm đột phá, thỉnh thoảng luyện công trong điều kiện khắc nghiệt, dưới nước là một. Bọn họ đã đến hơn ba tiếng, vẫn chưa thấy ông ta thò đầu ra.

Chẳng lẽ người này ở dưới nước hơn ba tiếng?

- Đây là người sao?

Vừa rồi đám Tần Trách, Lưu lão, Đường Khôn còn vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng không cười nổi.

Tần Trách không nói đây là thành phố Đông Hải nữa, có cao thủ như vậy, cho

dù là thành phố Đông Hải thì sao?

Sắc mặt Đường Long trắng bệch, vô cùng lo lắng.

Người nước ngoài phái tới báo thù cho Tôn Hổ quá lợi hại, lần này xong rồi. Anh ta nhìn bốn phía, hi vọng nhìn thấy bóng dáng Mạc Phàm.

cạnh Lạc Anh cũng thay đổi sắc mặt.

Nội Kình đỉnh phong lợi hại thật. Trong chớp mắt, sắc mặt những người

đứng bên thành phố Đông Hải vô cùng khó coi.

Trong lòng những người đặt cược Đường Khôn và Tần Cừu trầm xuống, thầm nghĩ xong rồi.

www.xmmarketglobal.com Lưu lão của Lưu gia bị nước bắn tung tóe

đầy mặt, lúc này miệng há to, vẻ mặt khó mà tin.

Tên cuồng đồ này là người sao?

Lần này phiền phức lớn rồi. Nếu bọn họ bị đánh bại, có khả năng sau

này thành phố Đông Hải không là thiên hạ của bọn họ, mà là thiên hạ của Lý

Hung.

Trong đám người, Mạc Phàm hơi nheo mắt, trong mắt lộ ra hàn quang.

Đám Lý Hưng rất vui vẻ, có bản lĩnh này, cho dù Tần Trách phái hơn ngàn người ngăn cản bọn họ thì sao chứ? - Tôn đại sư, cuối cùng ông cũng đến.

Lý Hưng và Chu Trường Hoàng vội vàng đứng dậy tiếp đó.

Vương Thiên Tước cũng không che giấu nữa, đứng dậy hành lễ với Tôn Vũ. Tôn Vũ không thèm nhìn ba người này, hai mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm Đường Khôn, trên khuôn mặt lãnh khốc không có chút biểu cảm, lạnh như dao.

- Ông là người số một Đông Hải? Tôn Vũ lạnh giọng hỏi.

Vẻ mặt Đường Khôn ngẩn ra, ông ta cách Tôn Vũ gần như thế, bị người này nhìn chăm chú, ông ta có cảm giác như bị ma thú khóa chặt, không hiểu sao tâm

thần bất an.

Ông ta vội vàng vận chuyển Nội Kình, thở mấy hơi dài, lúc này mới giảm bớt.

Chính là tại hạ, xin hỏi các hạ là ai, sư thừa là người nào?

Đường Khôn nho nhã lễ độ, ôm quyền nói.

- Tên của tôi ông không xứng biết, tên của sư phụ tôi ông càng không có tư

cách biết, nhìn ông luyện võ không dễ, tự đánh gãy hai tay, cút xuống đi.

Tôn Vũ khinh thường nói. Đường Khôn ngây người, lông mày nhíu chặt.

Từ bản lĩnh Tôn Vũ luyện công dưới nước, cùng với lực đạo Tôn Vũ hạ xuống,

hơn phân nửa ông ta không phải đối thủ của Tôn Vũ.

Nhưng dù sao ông ta cũng là số một Đông Hải, vứt công không thua người.

- Ông là ai, vậy mà dám nói chuyện với gia chủ nhà tôi như vậy.

Một đệ tử Đường gia không nhìn được, chỉ Tôn Vũ nói.

Tôn Vũ nhíu mày, ánh mắt phát lạnh, tay vỗ mạnh xuống, nước trong hồ lập tức bắn cao hơn một thước.

Bàn tay ông ta vỗ vào bọt nước, bọt nước mỏng manh lập tức biến thành một thủy kiếm, nhanh chóng kéo dài trong không trung, trở nên sắc bén, chém về phía đệ

tử Đường gia mới mở miệng nhanh như tia chớp.

Không đợi Đường Khôn phản ứng kịp.

“Vèo!” Thủy kiếm đâm xuyên qua yết hầu đệ tử Đường gia kia. “A!” Hai mắt đệ tử Đường gia mở to, hai tay ôm yết hầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin, ngã về phía sau. - A Báo, tỉnh lại đi!

Trong đình Đường gia là tiếng la khóc.

Bầu không khí trong đình Hồ Tâm lại nghiêm trọng hơn vài phần.

Đám Tần Trách, Đường Long, Lưu lão nuốt nước miếng, may mà sau khi Tôn

Vũ tới bọn họ không nói gì, nếu không người gặp chuyện không may chính là

bọn họ.

Ánh mắt không ít người nhìn Tôn Vũ nhìn Tử Thần.

giống như Vỗ lên mặt nước thành kiếm, ngưng tụ binh giết người, quá lợi hại rồi?

Khóe miệng đám Lý Hưng nhếch lên, nhìn nhau cười, xem ra hôm nay không

cần lo lắng.

Ánh giận.

mắt Đường Khôn dữ dằn, lộ ra lửa Thực lực của ông ta không bằng Tôn Vũ, nhưng trơ mắt nhìn hậu bối bị người ta g**t ch*t, sao ông ta không tức giận, hơn nữa người bị giết là cháu ông ta.

Có phải các hạ hơi quá đáng hay không, người luận võ với ông là tôi, vì

sao ra tay hại người thân của tôi. đáng, ha ha, nếu ông không tự đánh gãy hai tay, ông sẽ có kết cục

- Quá cậu ta.

nhu Tôn Vũ cười mỉa nói. Đường Khôn nắm chặt tay, áo bào lập

tức lay động.

- Nếu các hạ tự tin như vậy, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.

Chân ông ta khẽ động, lôi đài lập tức chấn động, phát ra âm thanh ong ong,

nhảy lên cao.

Gần như chỉ trong chớp mắt, đã đến người Tôn Vũ.

trước Năm ngón tay nắm chặt, kình khí điên cuồng dũng mãnh lao vào quả đấm, một chiêu lợi hại nhất trong quyền Đường gia: Phục Hổ, đánh về phía ngực Tôn Vũ.

Một cơn cuồng phong xuất hiện với quả đấm của Đường Khôn, ẩn ẩn mang theo tiếng sấm, thanh thế vô cùng kinh người, người đứng gần sẽ cảm thấy dưới chân không ổn định.

Một quyền vừa đánh ra, mắt không ít người sáng lên, bất luận là thanh thế hay tốc độ đều không tệ, Tôn Vũ căn bản không phản ứng kịp.

- Đường sư phụ uy vũ.

“Rầm!” Quả đấm đánh vào người Tôn Vũ, gần như tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

- Sao lại thế này?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 218


Vừa rồi tên trâu bò Tôn Vũ hò hét, vỗ lên mặt nước thành kiếm, ngưng tụ binh khí giết người, lại bị một quyền của Đường Khôn đánh trúng.

“Xoẹt!” Trang phục luyện võ màu đen trên người Tôn Vũ lập tức rách ra thành mảnh nhỏ, bay tán loạn bốn phía, lộ ra đầy vết sẹo kh*ng b* trên cơ thể màu đồng của Tôn Vũ.

- Chuyện này...?

- Tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ sao?

Sắc mặt đám Tần Trách lập tức dịu đi không ít, đều nở nụ cười.

- Tên cuồng đồ nước ngoài này cũng chả là gì, ngay cả quả đấm của Đường sư phụ cũng không trốn thoát.

Công phu thiên hạ, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá.

Tôn Vũ không nhanh bằng Đường Khôn, cho dù ông ta lợi hại đến mấy cũng chỉ có thể bị động bị đánh.

Đám Lý Hưng cũng sửng sốt, đây là tình huống gì thế?

Chỉ có hai người ở đây nhìn ra.

Một là Tiên Thiên Tông Sư bên cạnh Lạc Anh, ông ta khẽ nâng mí mắt, ngạc nhiên nói:

- Người này không chỉ là Nội Kình đỉnh phong, còn là Hoành Luyện đại sư.

Vẻ mặt Lạc Anh ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:

- Hoành Luyện đại sư, không phải là tu luyện cơ thể đến cực hạn đấy chứ?

Tu võ chi đạo đó là quá trình tu nội luyện ngoại, nội tu nội kình, ngoại luyện thân thể.

Cơ bản đa số võ giả đều tu nội công là chính, phụ dùng võ kỹ và mật pháp, nội công thành công đồng thời cơ thể cũng sẽ càng ngày càng cường đại.

Nhưng có một số người ngoại trừ tu nội công, còn siêng năng với ngoại công.

Những người này tu luyện ngoại công đến mức tận cùng, đó là Hoành Luyện đại sư.

Loại võ giả này, không chỉ được xưng có cơ thể Kim Cương Bất Hoại, còn có sức lực vô cùng mạnh.

Nghe nói thời kỳ kháng chiến, một đám quỷ xông vào một sơn thôn nhỏ đốt giết cướp đoạt.

Lúc ấy một người đàn ông trong thôn tên là Mông Hãn vì ra ngoài săn thú mà tránh được một kiếp.

Đợi anh ta mang một con gấu cao bằng người về, phát hiện vợ bị lăng nhục đến chết, con trai bị chém đầu.

Anh ta cầm lấy một cây đao chạy tới doanh trại quỷ đấu đá lung tung, một doanh trại 500 người, toàn bộ bị chém thành hai.

Đạn bắn vào người anh ta, đều không bắn vào được.

Đổi thành Tiên Thiên Tông Sư bình thường, chắc là sớm nội kình khô kiệt mà chết, sau đó anh ta rời khỏi doanh trại. Cuối cùng thành một mãnh tướng trên

danh nghĩa của Lạc gia, những cao thủ Tiên Thiên tà đạo bị Lạc gia đánh chết ở thành phố Bắc Xuyên, mười người thì năm người do Mông Hãn đánh chết. Ở đây xuất hiện một Hoành Luyện đại sư, chuyện hôm nay không đơn giản như vậy. Cách đó không xa, hai mắt Mạc Phàm cũng sáng lên.

- Luyện thể, có chút thú vị!

Trên lôi đài, Đường Khôn vốn lộ vẻ bất ngờ, sau đó khóe miệng nhếch lên. Tuy đã chết một đứa cháu trai, nhưng có khả năng ông ta sắp danh chấn Giang Nam.

- Các hạ cũng thường thôi, tôi chỉ dùng một nửa tốc độ, ông đã không chắn được, xem ra người muốn chết là ông. Đường Khôn đắc ý nói.

Mặt Tôn Vũ không chút thay đổi, nhìn quả đấm của Đường Khôn, trong mắt đều là thất vọng.

Số một Đông Hải chỉ như vậy, Đông Hải cũng không có cao thủ gì.

Nghĩ vậy, Tôn Vũ không dây dưa với Đường Khôn nữa.



Chỉ dựa vào chút sức lực ấy của ông, còn muốn giết tôi? Tôi đã trúng một

quyền của ông, ông cũng thử một quyền của tôi xem.

Nói xong cơ thể bất động của ông ta bắt đầu chuyển động như tia chớp.

Tốc độ một quyền không nhanh, nhưng giống như thêm dầu vào lửa.

Sắc mặt Đường Khôn thay đổi, một quyền của ông ta đánh vào người Tôn Vũ căn bản không tạo ra thương tổn gì? Không có khả năng.

Bình thường một quyền của ông ta đánh xuống, cho dù một người như tảng đá cũng bị nghiền nát.

Vậy mà Tôn Vũ không sao, cơ thể ông ta còn là cơ thể người sao? Chẳng lẽ là Hoành Luyện...? Ông ta không nghĩ nhiều nữa, một quyền dời núi lấp biển của Tôn Vũ đã đánh tới.

Ông ta nén kình khí xuống chân vội vàng lùi lại, không có tâm tư đấu tiếp. Cao thủ Hoành Luyện, cho dù là Nội Kình sơ kỳ, cũng không phải là đối thủ của ông ta.

- Muốn chạy, ông chạy được sao?

Tôn Vũ cười lạnh lùng, nhảy lên trước.

Chỉ trong chớp mắt liền đuổi kịp Đường Khôn.

Tốc độ đâu chỉ nhanh hơn Đường Khôn một chút.

Vừa rồi chỉ muốn thử xem thực lực của Đường Khôn, không hơn.

Nhìn quả đấm như khối sắt, sắc mặt Đường Khôn thay đổi.

Tôi chịu thua, tôi chịu thua.

Mới đầu ông ta còn cảm thấy thực lực của Long Khiếu không đủ, mới bị Tôn Vũ này một kích trí mạng.

Nhưng bây giờ ông ta sai rồi, đổi lại là ông ta cũng như vậy.

- Chịu thua cũng được, nhận một quyền của tôi rồi nói sau.

Tôn Vũ cười lạnh lùng, một quyền đánh về phía đầu Đường Khôn.

Đồng tử Đường Khôn co rụt lại, sắc mặt trắng bệch.

Hai tay đan chéo để trước người, nội kình điên cuồng rót vào trong hai tay. "Ram!"

“Rầm rầm!” Như miếng sắt rơi xuống đất. Đường Khôn bay ra ngoài, hai tay bị đấm gãy, dưới nắm đấm của Tôn Vũ không thể gãy hơn nữa.

Dù vậy Tôn Vũ không dừng tay, không đợi Đường Khôn bay xa, ông ta bay lên, một cước đánh vào ngực Đường Khôn.

Đường Khôn chịu đựng đau đớn tê tâm liệt phế, nổi giận gào lên một tiếng, dùng một cước toàn lực đánh Tôn Vũ.

“Răng rắc!” Tiếng xương gãy trên đùi Đường Khôn vang lên, Đường Khôn bất chấp những chuyện này, mượn lực trên chân Tôn Vũ bay nhanh về phía sau, như cọng rơm bay trên không trung. “Bùm!” Đường Khôn rơi vào trong hồ Vũ Trung, gợn sóng nổi lên.

Trên đình Hồ Tâm, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Đường đường là người giỏi võ số một Đông Hải, một quyền đánh lên người đối phương, như một đứa bé ba tuổi đánh người lớn.

Chuyện này cũng thôi đi, một quyền một cước bị người ta đánh gãy tay chân, đá vào trong hồ Vũ Trung.

Hơn nữa cả quá trình còn chưa đến nửa phút.

- Chuyện này... Rốt cuộc là Đường Khôn quá yếu, hay là người từ nước ngoài tới quá mạnh? Người Đường gia thấy Đường Khôn rơi xuống nước, nhanh chóng thèo thuyền đi cứu, chỉ trong phút chốc, cả người Đường Khôn đầy nước, vô cùng chật vật được kéo lên.

Không ít thanh niên vây xem nhìn Đường Khôn, lại nhìn Tôn Vũ, vô cùng hâm mộ.

- Tôn đại sư thật lợi hại.

- Tôn đại sư, ông nhận đồ đệ không Tôn đại sư, muốn làm đồ đệ của ông cần điều kiện gì?

Người đứng đầu Đông Hải đã bị đánh bại, còn thi đấu làm gì nữa?

Tần Cừu không tới, Mạc đại sư kia không biết là ai.

Trông cậy vào hai người vô dụng kia, không bằng đứng về phía Tôn đại sư.

Nếu có thể trở thành đồ đệ của Tôn đại sự, học được một phần mười bản lĩnh

của Tôn đại sư, sau này có thể tung hoành ở Đông Hải.

Ngay cả Lưu Tử Hàng và Lục Kỳ vừa xung đột với Mạc Phàm, trong chớp mắt

đã quên bọn họ ngồi thuyền Đường gia tói.—

Tồn đại sư tôi là người của Lục gia ở Tây Hồ...

- Tôn đại sư tôi là người của Lưu gia ở Đông Hải...

Trong đình, sắc mặt đám Tần Trách Lưu lão vô cùng âm u, gần như có thể vặn ra nước.

Bọn họ tốn không ít tiền trên người Đường Khôn, thua còn chưa tính.

Bị thua, sau này bọn họ chỉ có thể cúi đầu ứng xử trong thành phố Đông Hải,

mặc Lý Hưng tung hoành ở đây. Có khả năng cả thành phố Đông Hải không còn là địa bàn của bọn họ, mà là thiên hạ của mấy người từ ngoài đến.

Lý Hưng nhìn Đường Khôn như chó rơi xuống nước, lại nghe thanh niên Đông Hải tranh giành nhau, đắc ý trên mặt càng nồng đậm.

Vốn tưởng rằng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ai biết Tôn Vũ cường hãn như vậy, trực tiếp đánh lòng người thành Đông Hải hoảng sợ.

phố Hô hô, sảng khoái!

Chu Trường Hoằng vốn có chút lo lắng,

lúc này lông mày cũng giãn ra, thưởng thức trà thơm.

Vương Thiên Tước còn nâng chén với Chu Trường Hoằng, chuẩn bị chúc

mừng.

- Trận đầu Tôn đại sư chúng tôi thắng, trận thứ hai, còn ai muốn đi lên thử

không.

Lý Hưng đập bàn đứng dậy, đắc ý nói.

Ba chữ “Còn có ai” truyền đi rất xa.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 219


Theo Lý Hưng nói, ánh mắt Tôn Vũ lạnh như dao đảo qua xung quanh.

Đến chỗ nào, ánh mắt mọi người đều nhanh chóng lảng tránh, không dám nhìn thẳng.

Đường Khôn đều bị thua thảm hại như vậy, người nào dám đi lên là tự tìm đường chết.

Lúc trước còn có người muốn dạy dỗ tên cuồng đồ nước ngoài, lúc này đã sớm vứt ra sau đầu.

Lý Hưng thấy không ai dám ra ứng chiến, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt tràn đầy đắc ý nhìn Tần Trách.

- Tần lão nhị, chẳng phải tam đệ ông là đối tượng Tôn đại sư khiêu chiến sao, sao còn chưa tới, chẳng lẽ người Tần gia các ông sợ Tôn đại sư chúng tôi, chuẩn bị làm rùa đen rút đầu?

Nếu Tôn Vũ ở đây, vậy có cừu báo cừu, có oán báo oán, qua thôn này chưa chắc đã có quán như vậy.

Sắc mặt Tần Trách, Đường Long trầm xuống, Lạc Anh cũng nhíu mày, mắt nheo lại, lạnh lùng nhìn Lý Hưng.

Bà ta gả vào Tần gia, coi như là người Tần gia, tất nhiên không thể để Tần gia bị nhục nhã.

Tuy cao thủ Tần gia không nhiều, nhưng tọa trấn ở thành phố Đông Hải đến nay, ai dám nói như vậy với Tần gia bọn họ.

- Lý Hưng, ông đừng càn rỡ, tam đệ tôi có việc không ở Giang Nam, nếu tam đệ tôi ở đây, chỉ dựa vào câu nói vừa rồi của ông, ông đã là người chết, đâu ở đây giương oai?

Tần Trách tức đến mức cắn răng nói.

Miệng ông ta thì nói vậy, nhưng trong lòng hiểu rõ.

Thực lực của Tần Cừu tam đệ ông ta không kém Đường Khôn nhiều, cao cũng không đến đâu, đấu với Tôn Vũ này chỉ có đường chết.

- A... Phải không, Tần gia thật uy phong.

Lý Hưng không giận trái lại rất vui vẻ, nói với Tôn Vũ ở phía xa:

- Tôn đại sư, Tần Cừu ông khiêu chiến không đến, ông xem chuyện này làm sao đây?

Tôn Vũ nhíu mày, dời mắt nhìn đình Tần gia, liếc mắt nhìn đám Tần Trách đầy khinh bỉ.

- Nếu ông ta không có ở đây, họ Tần các người ra một người đi, nếu không để bà ta ngủ với tôi một tối là được.

Tôn Vũ chỉ Lạc Anh nói, trong mắt hiện lên nóng bỏng.

Hôm nay Lạc Anh mặc áo liền với quần dài, eo thon nhỏ đầy một nắm tay có đeo một đai lưng bằng vải màu đen, đai lưng đơn giản khiến thân thể bao bín của bà ta phân biệt rõ ràng, bên trên không lớn không nhỏ nhô lên hoàn mỹ, phía dưới mượt mà khít khao, dáng người đẫy đã sớm làm không ít thanh niên nhiệt huyết máu nóng sục sôi.

Ngoại trừ dáng người và khuôn mặt, trên mặt Lạc Anh có khí chất cao quý, lại càng khiến người ta sản sinh ra d*c v*ng chinh phục.

Đương nhiên tán gái càng khó lấy được đến tay, càng có cảm giác thành tựu, càng sảng khoái.

Tôn Vũ đã nhìn ra điểm ấy, mới đánh chủ ý lên Lạc Anh.

Ông ta cũng ngủ với không ít phu nhân ở nước ngoài, nhưng những người phụ nữ này d*m đ*ng thành tính từ nhỏ, không khác gì gà rừng ven đường.

Chỉ cần công phu trên giường lợi hại chút, rất nhiều người sẽ dán lên người, thời gian lâu dài sẽ không có một chút hương vị.

Lạc Anh này thì khác, ông ta dùng kinh nghiệm nhiều năm của mình phán đoán, người phụ nữ này không chỉ có thân phận tôn quý, còn vô cùng khó trị.

Tôn Vũ mới nói xong, trong lòng đám Lý Hưng nở hoa.

Tôn Vũ đúng là biết chọn, chọn trúng con gái và con dâu của tướng quân khai

quốc.

Lần này có trò hay để xem rồi. Tần Cừu không ở đây, xem tướng quân

khai quốc còn lại bao nhiêu uy vọng. Sắc mặt Tần Trách trầm xuống, mắt gần như sắp phun ra lửa.

Tình cảm của ông ta và Lạc Anh không tốt, nhưng dù sao cũng là chồng Lạc Anh, vậy mà Tôn Vũ này dám nói vợ ông ta ngủ với mình một tối.

- Tôn đại sự, sắc đảm của ông quá lớn rồi đó, ông có biết ông đang nói gì không? Tần Trách tức giận nói.

- Hum?

Tôn Vũ nheo mắt nhìn Tần Trách, khinh miệt nói:

- Ý của ông là ông muốn lên đấu với tôi?

Tần Trách bị Tôn Vũ nhìn chăm chú, thân thể không khỏi run lên, sắc mặt trắng bệch, cảm thấy giống như có một cây đao để sau lưng.

Ông ta vì luôn ngập trong tửu sắc, thân thể còn yếu hơn người bình thường, đâu chịu được uy áp của Tôn Vũ, miệng mở ra nhưng không nói nên lời.

- Tôn Vũ, con mẹ nó ông muốn chết có phải không, dám đánh chủ ý lên nhị phu

nhân Tần gia, Tôn Hổ em họ ông do ông đây giết, Tần lão tam nhà chúng tôi có việc không có ở đây, Tần Long tôi đưa ông đi gặp em họ mình. Đường Long đứng dậy, giận dữ hét.

Anh ta biết mình không phải là đối thủ của Tôn Vũ, nhưng nếu anh ta không đứng ra, sẽ khiến người ta chê cười Tần gia bọn họ không ra gì.

Dù sao anh ta gián tiếp hại Tôn Hổ chết, dù sao cũng chết một lần, không bằng chết có khí phách một chút.

- Là cậu?

Ánh mắt Tôn Vũ phát lạnh, lại sắc bén thêm vài phần.

Lần này ông ta đến thành phố Đông Hải, thứ nhất là lót đường cho sư phụ ông ta một năm rưỡi sau quay về, thứ hai là báo thù cho em họ ông ta.

Là cậu mà nói, không cần đi lên, cậu trực tiếp chết ở đây đi.

Ông ta liền giẫm chân, bọt nước lại bắn lên, ông ta vỗ mạnh một cái, thủy kiếm nhanh chóng xuất hiện trong không trung, trở nên vô cùng sắc bén.

Tốc độ vô cùng nhanh, trong chớp mắt đã đến trước người Đường Long Thủy kiếm sắp đâm thủng Đường Long rôi.

“Rầm rầm rầm...” Thủy kiếm chỉ cách Đường Long ba

ngón tay, giống như chạm vào bức tường, hóa thành bọt nước rơi xuống

đất.

Đồng thời người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lạc Anh bước ra, trước người Đường Long.

chắn Một màn này lập tức khiến không ít người kinh ngạc đến ngây người. Đệ tử Đường gia mới mở miệng nói chuyện liền bị một kiếm xuyên qua yết hầu, ngay cả Đường Khôn cũng không cứu kịp, lần này uy lực của thủy kiếm mạnh hơn nữa, lại bị cản mất. Ngay cả Tần Trách cũng không ngờ, ánh mắt khác thường đánh giá người đàn ông trung niên vẫn đứng cạnh vợ mình.

Sớm biết như vậy, ông ta đã không sợ đến thế?

- Sao lại thế này, bị chặn mất rồi?

- Người này là ai thế?

- Hå?

Tôn Vũ khẽ nâng mí mắt, trên mặt lộ vẻ bất ngờ, nhìn người đàn ông trung niên từ trên xuống dưới.

- Nội khí tràn đầy, tụ khí ngoại phóng,

Tiên Thiên Tông Sư?

Những lời này mới vang lên, không ít người khiếp sợ.

Tiên Thiên Tông Sư cao hơn Nội Kình một cấp bậc lớn, có thể bật hơi thành

binh, giết người vô hình.

Hoàn toàn không cần như Tôn Vũ, nhờ nước thành binh.

Tần gia có cao thủ như vậy, lần này được cứu rồi.

Hai mắt đám Lưu lão sáng lên.

Sắc mặt đám Lý Hưng thì trầm xuống, bọn họ đâu ngờ tới, vậy mà Tần gia

mang một Tiên Thiên Tông Sư đến.

Lần này xong đời rồi.

Tiên Thiên Tông Sư có thể ngăn thủy kiếm của Tôn Vũ, đó là chứng minh thực

lực.

- Tiểu thư, xử lý người này như thế nào.

Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Tôn Vũ một cái, cung kính nói với Lạc

Anh.

Lạc Anh trừng Tần Trách trước, trong tình cảnh như này, biểu hiện của Tần

Trách còn không đàn ông bằng Đường Long vừa vào Tần gia.

Sau đó bà ta mới lạnh lùng nhìn Tôn Vũ, đôi mắt đẹp sắp phun ra lửa.

Từ nhỏ bà ta đã được gọi là tiểu lạt tiêu, những người đùa giỡn bà ta đều bị bà ta chỉnh nhìn thấy bà ta là bỏ chạy, vậy mà tên l* m*ng nước ngoài dám bảo bà ta bồi ngủ một đêm.

- Đánh gãy xương toàn thân ông ta trước, sau đó cắt lưỡi ông ta rồi cho làm

thái giám.

- Tuân mệnh!

Người đàn ông trung niên cười nhẹ, gật đầu, ánh mắt nhìn Tôn Vũ trở nên phát

lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo.

- Ông nghe thấy lời tiểu thư chúng tôi nói rồi đó, tự ông tới, hay là tôi tự mình ra tay?

Hoành Luyện đại sư thì sao chứ, ở trong mắt Tiên Thiên Tông Sư ông ta.

Dưới Tiên Thiên, đều là cỏ đuôi chó.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 220


Người đàn ông trung niên này mới mở miệng, ánh mắt mọi người nhìn Tần gia giống như nhìn Tôn Vũ vừa rồi, thậm chí còn có thêm vài phần kính sợ.

Quả nhiên Tần gia không hổ là Thái Sơn của thành phố Đông Hải, thậm chí còn có Tiên Thiên Tông Sư tọa trấn.

Hoa Hạ có một vài Tiên Thiên Tông Sư thì không nói, có thể được thế gia sử dụng cũng không nhiều.

Dù sao Tiên Thiên Tông Sư giống như người đàn ông trung niên này, có năng lực khai tổng lập phái.

Những người như vậy không phải ẩn cư sơn dã, thì khai tông lập phái, uy chấn một phương.

Người nào cam nguyện khuất phục dưới người khác, trở thành nô lệ?

- Tần gia thật lợi hại.

- Chắc tên cuồng đồ nước ngoài này xong đời rồi, không đánh được.

Dù sao Nội Kình cũng kém Tiên Thiền một đại cảnh giới, một tiểu cảnh giới đã cách khá xa, càng không cần phải nói đại cảnh giới.

Cho dù Tôn Vũ chỉ cách cảnh giới Tiên Thiên nửa bước, nhưng một bước xa như trời đất.

Khóe miệng Tôn Vũ nhếch lên, mặt không đổi sắc.

Quả nhiên người phụ nữ này có vẻ khó kéo lên giường, nhưng mà ông ta thích. Ông ta vốn cảm thấy luận võ hôm nay không thú vị, hoàn toàn là nghiền áp, bây giờ trò hay đến rồi.

- Tôi cảm thấy bóp nát xương cốt Tiên Thiên Tông Sư, sẽ càng thú vị hơn.

- Hå...?

Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày, cười khinh thường nói:

- Tuy sư phụ của ông dạy ngoại công đến cảnh giới Hoành Luyện đại sư, nhưng xem ra sư phụ ông chưa nói với ông chỗ đáng sợ của Tiên Thiên Tông

Su.

Ông ta thân là Tiên Thiên Tông Sư, nếu Tôn Vũ chắn được Luyện Tông Sư ông ta còn sợ ba phần, nhưng chỉ là Hoành Luyện đại sư, đối phó ông ta thì kém chút nữa.

- Quả thật sư phụ tôi không nói cho tôi biết Tiên Thiên Tông Sư ở Hoa Hạ có gì đáng sợ, trái lại ông ấy nói cho tôi biết Tiên Thiên Tông Sư mạnh đến mấy cũng chỉ là con hổ giấy, chỉ cần hao hết nội kình, sẽ không khác gì chết.

Tôn Vũ cười mỉa nói, trên mặt không có chút e sợ.

Không phải ông ta chưa từng giết Tiên Thiên Tông Sư, sư đồ Tiên Thiên Tông Sư ở nước ngoài rất nhiều, căn bản không đủ gây sợ hãi.

Vết thương trên mặt ông ta là do Tiên Thiên Tông Sư để lại, Tiên Thiên Tông Sư liều chết để lại một vết thương trên mặt ông ta, còn ông ta bóp nát trái tim Tiên Thiên Tông Sư kia.

- Đúng là buồn cười, hôm nay tôi sẽ nói cho ông biết, sư phụ của ông sai rồi. Người đàn ông trung niên cười lắc đầu nói. Muốn hao hết nội kình của Tiên Thiên Tông Sư, phải sống đến lúc đó rồi hãy nói, gần như tất cả Nội Kình đều không sống được đến lúc đó.

- Sư phụ tôi sai sao? Ha ha, mười đại cao thủ Tiên Thiên của Hoa Hạ các ông cũng thua trong tay sư phụ tôi, những lời sư phụ tôi nói còn cần chứng minh sao? Sắc mặt người đàn ông trung niên hơi đổi, trong lòng có dự cảm xấu: Sư phụ ông là ai?

Khóe miệng Tôn Vũ nhếch lên, trên mặt đều là kiêu ngạo.

- Thanh Bang, Vạn Thiên Tuyệt.

Những lời này vừa nói ra, cả đình Hồ Tâm khiếp sợ. Chuyện Vạn Thiên Tuyệt đánh bại mười đại Tiên Thiên Tông Sư ở Hoa Hạ, người biết không nhiều lắm, dù sao cuối cùng ông ta vẫn bị người ta đánh bại, vẫn chưa tạo ra nhiều gợn sóng ở Hoa Hạ đã đi ra nước ngoài.

Nhưng Thanh Bang ai mà chẳng biết?

Thời dân quốc, ngay cả bang phái lớn ở Hoa Hạ, cho dù lúc đó nắm giữ quyền hành quân sự và chính trị quân phiệt đều kính sợ ba phần.

Bây giờ Thanh Bang lại càng như mặt trời ban trưa, liên hợp quốc đều có chút kiêng kị.

Đệ tử của Vạn Thiên Tuyệt ở Thanh Bang, chẳng trách càn rỡ như thế.

Thanh Bang có tiếng là lưu manh, nếu ai dám động vào đệ tử Thanh Bang, thì đợi Thanh Bang tới cửa báo thù đi, cho dù là đệ tử cấp thấp nhất ở Thanh Bang cũng

vậy.

Tôn Vũ có thực lực Nội Kình đỉnh phong,

sao có thể là đệ tử bình thường ở Thanh Bang, ít nhất là một chấp sự, thậm chí là đường chủ.

Cho dù Tôn Vũ thực sự ngủ với Lạc Anh, Tần gia và Lạc gia muốn đối phó ông ta, cũng cần phải nghĩ trước nghĩ sau. Lúc này hi vọng của đám phú hào Đông Hải mới xuất hiện lại bị dập tắt. Ngay cả người đàn ông trung niên bên cạnh Lạc Anh vừa rồi còn vân đạm phong khinh, sắc mặt cũng có chút khó

coi, càng không cần nói đến biểu cảm của Tần Trách, Đường Long và Lạc Anh. - Ông còn thử một chút không? Khóe miệng Tôn Vũ nhếch lên, cười mỉa nói.

- Cho dù ông là đồ đệ của Vạn Thiên Tuyệt, nhưng nhục nhã tiểu thư nhà chúng tôi, Vạn Thiên Tuyệt đích thân đến cũng không bảo vệ được ông.

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.

Tên đã lên dây, không bắn không được.

Sư phụ của tôi đích thân đến, chắc ông không nhìn thấy, bởi vì ngay cả cửa ải

của tôi ông cũng không qua được. Tôn Vũ cười tự tin nói. - Hãy lĩnh giáo Ngũ Hành Quyền của Vân Thiên Không tôi, tôi muốn xem uy lực Vạn Tượng Tuyệt của Vạn Thiên Tuyệt có cường hãn như trong truyền thuyết không.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói. Trong truyền thuyết, Vạn Thiên Tuyệt vân du thánh địa võ đạo khắp nơi trên thế giới, cuối cùng tìm được công pháp cực phẩm ở một mật địa, uy lực vô cùng cường đại, lúc này mới đánh bại liên tục mười đại Tiên Thiên Tông Sư của Hoa Hạ.

Công pháp khiến thanh danh Vạn Thiên Tuyệt lan truyền rộng rãi tên là Vạn

Tượng Tuyệt, được xưng là võ pháp tổng cương của thiên hạ, không bỏ qua chỗ nào, không chỗ nào không bao lấy, Sâm La Vạn Tượng, lại phá hết võ học thiên

hạ.

Như ông mong muốn. Tôn Vũ cười mỉa, hai tay giơ lên không trung, không khí rỗng tuếch như bị ông ta nắm trong tay, gió tứ phía bay tới chỗ Tôn Vũ.

Chỉ trong phút chốc, kình khí giống như rồng giống như hổ như báo xuất hiện quanh quả đấm của ông ta, muôn hình vạn trạng, cảm giác cường đại áp bách theo đó xuất hiện.

Vân Thiên Không cũng không dám khinh thường, mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống đất, một bước năm trượng rơi lên lôi đài.

Nội khí tuôn ra, hình thành một khí kình như áo giáp bảo vệ bao xung quanh ông ta.

Cánh tay ông ta lay động, kình khí như hỏa diễm bốc cháy trên tay ông ta. - Mời.

Vân Thiên Không ngoắc tay với Tôn Vũ nói.

“Ha ha!” Tôn Vũ l**m môi dưới, ánh mắt giống như sói đói tiếp cận con cừu, tràn

đầy điền cuồng.

Thân hình ông ta nhoáng lên một cái, bỗng nhiên cả người như một tia chớp màu đen, đến bên cạnh Vân Thiên Không.

Bao gồm một quyền mang theo âm thanh phá không đánh về phía Vân Thiên Không.

Hành Hỏa Quyền! Vân Thiên Không hừ lạnh một tiếng, một quyền như hỏa diễm bùng nổ đánh về phía Tôn Vũ.

“Đùng đùng!” m thanh giống như lửa mạnh đang thiêu đốt xuất hiện trong quả đấm, kình phong tùy ý mà đi hai bên, hồ nước kích động.

Những người xem cách lôi đài tương đối gần dưới chân bất ổn, trực tiếp bị gió thổi ngã, trên mặt nóng rát đau đớn, như bị dao cắt.

Hai người mới chạm vào nhau, sắc mặt Vân Thiên Không lập tức thay đổi. - Đây là Vạn Tượng Tuyệt?

Chưa từng thấy Vạn Tượng Tuyệt còn không biết, vừa thấy đã giật mình. Một quyền của Tôn Vũ mới chạm vào ông ta, một lực xé rách xuất hiện, nội khí trên tay ông ta bị kéo sang chỗ Tôn Vũ.

Không chỉ có vậy, không phải một quyền của Tôn Vũ là Vạn Tượng Tuyệt sao, sao biến thành Hành Hỏa Quyền của ông ta rôi?

Chẳng lẽ Vạn Tượng Tuyệt thật sự là Vạn Tượng Thiên Dẫn, Sâm La Vạn Tượng?

“Rầm!” Vân Thiên Không lùi về sau một bước, vẻ mặt kinh ngạc.

Khóe miệng Tôn Vũ hơi nhếch lên, cười khinh thường.

- Tôi cho rằng Tiên Thiên Tông Sư ở Hoa Hạ có chút tiến bộ, không ngờ vẫn yếu như vậy, chẳng trách làm nô lệ cho người ta, hóa ra chỉ có chút bản lĩnh đó.

Lời này vừa vang lên, cả đình Hồ Tâm khiếp sợ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 221


Một người vững như núi Thái Sơn, một người lại lùi một bước.

Ai mạnh ai yếu đã rõ.

Tôn Vũ là Nội Kình đỉnh phong, vậy mà mạnh hơn Tiên Thiên Tông Sư?

Tại sao có thể như vậy?

Trong đình Tần gia, sắc mặt Lạc Anh, Lạc Minh đều thay đổi.

Tiểu thư, có khả năng chỉ có Mông Hãn Mông lão mới là đối thủ của ông ta.

Lạc Minh lo lắng nói.

Lạc Anh nhíu mày gật đầu, tuy bà ta không tinh võ đạo, nhưng gặp không ít võ đạo cường giả, tất nhiên nhìn ra được Vân Thiên Không không phải đối thủ của Tôn Vũ.

Nhất nhi thịnh, tái nhi sinh, tam nhi kiệt. Vân Thiên Không không có một, càng đừng nói hai, ba, chắc chắn sẽ thua.

Sắc mặt đám Tần Trách, Đường Long, Lưu lão càng âm trầm, ngay cả Tiên Thiên Tông Sư cũng không phải đối thủ của Tôn Vũ, thành phố Đông Hải còn ai có thể đánh bại cao thủ nước ngoài này?

Thành phố Đông Hải thật sự phải đổi chủ, sau này trở thành thiên hạ của Tôn Vũ sao.

Lý Hưng và Chu Trường Hoằng thầm kêu một tiếng hay lắm, nâng chén với Vương Thiên Tước, đồng thời liếc mắt ra hiệu ông ta.

Vương Thiên Tước ngầm hiểu, cười nham hiểm lấy điện thoại ra ấn vài cái.

Trong một góc hẻo lánh đình Hồ Tâm, Mạc Phàm đang đang quan sát Vân Thiên Không và Tôn Vũ luận võ nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, là một tin nhắn.

Hắn mở tin nhắn ra, nhận được một bức hình.

Trên ảnh chụp, chị họ và Lưu Phỉ Phỉ đang cắt tóc ở một cửa hàng làm tóc, hai người vừa nói vừa cười.

Thời gian chụp ảnh là 3 phút trước, phía dưới ảnh chụp còn một dòng chữ nhỏ.

“Tốt nhất cậu nên đến đình Hồ Tâm, nếu không cậu sẽ biết hậu quả, ha ha.

Đám người này sợ hắn không đến, vậy mà phái người theo dõi chị họ.

Chỉ cần hắn không đến, bọn họ sẽ ra tay với chị ấy.

Hắn nhắn lại “Tôi đang ở đình Hồ Tâm”, rồi gửi đi, ánh mắt liếc đám Lý gia, Vương gia trong đình.

Chỉ trong phút chốc, hắn nhìn thấy Vương Thiên Tước giơ di động lên, vẫy vẫy với Lý Hưng và Chu Trường Hoằng. - Vương Thiên Tước? Được lắm! Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, hàn quang xuất hiện.

Lúc này trên lôi đài Vân Thiên Không và Tôn Vũ đã đấu hơn mười chiêu, tiếng nổ mạnh và kình phong không ngừng vang lên, người vốn đứng tương đối gần đã sớm lùi ra xa, lúc này lôi đài bằng thép cũng trở nên gồ ghề.

Trong Vạn Tượng Tuyệt, bất luận Vân Thiên Không sử dụng chiêu thức gì, Tôn Vũ đều có thể sử dụng chiêu thức như vậy, khiến Sâm La Vạn Tượng của Vạn Tượng Tuyệt phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Chuyện này còn không có gì, đáng sợ nhất là Vạn Tượng Tuyệt có thể hút nội

khí.

Tuy Vân Thiên Không có thể bật hơi thành binh, tụ khí giết người. Nhưng trong Vạn Tượng Tuyệt, ông ta bật hơi thành binh trực tiếp bị đánh nát, hóa thành nội khí của Tôn Vũ. Mất lại mọc ra, quả thật như lời Tôn Vũ nói lúc trước.

hao hết nội khí, sẽ không khác gì chết, bây giờ ông ta đang trên đường chịu chết. Bật hơi thành binh thì sao, ông ta chỉ có thể hợp lực và tốc độ với Tôn Vũ. Ưu thế lớn nhất của Tiên Thiên Tông Sư là nội khí ngoại phóng, hợp tốc độ và lực lượng với một Hoành Luyện đại sư, căn bản chính là lấy trứng chọi đá.

“Rầm!” Vân Thiên Không sơ sẩy, lộ ra một điểm yếu, Tôn Vũ tiến lên trước,

quả đấm như khối sắt đấm mạnh vào ngực Vân Thiên Không.

Nội khí hiện lên trên ngực, ông ta khó khăn đỡ một kích trí mạng này, cơ thể ông ta bay ra ngoài lôi đài.

Vân Thiên Không lăn lộn mấy vòng trong không trung, lúc này mới bình yên rơi xuống đất.

“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun ra, khuôn mặt ông ta trắng bệch.

Tôn Vũ cười lạnh lùng, không ra tay như đối đãi với Đường Khôn.

- Ông thua, muốn thử nữa không?

Dù sao Vân Thiên Không này cũng là thuộc hạ của Lạc Anh, ngày nào đó ông ta ngủ với Lạc Anh trên giường, có Tiên Thiên Tông Sư trông cửa, cũng là một chuyện vô cùng sảng khoái.

Tạm thời giữ lại cái mạng chó của Tiên Thiên Tông Sư này, nếu thấy khó chịu giết cũng không muộn.

Vân Thiên Không nhíu mày, muốn đứng dây.

Nơi này chỉ có ông ta đấu thêm được với Tôn Vũ mấy chiêu, đổi lại là người khác đã sớm chết rồi.

- Thôi, chúng tôi thua, quay về đi.

Lạc Anh có chút không cam lòng, nhưng chỉ có thể cúi đầu nói.

Nếu không chịu thua, có khả năng người chết kế tiếp là Vân Thiên Không Lạc gia bồi dưỡng một Tiên Thiên Tông Sư không dễ dàng, không thể bị chết ở

đây.

Lạc Anh chịu thua, Lý Hưng nắm chặt tay, kích động đứng dậy. Tôn đại sư quá lợi hại rồi.

Ngay cả Tiên Thiên Tông Sư cũng chịu thua Tôn Vũ, hôm nay còn ai, còn ai dám

đấu?

Ngày hôm qua bọn họ vẫn chỉ có thể trốn tránh, hôm nay ông ta có thể tung hoành ở thành phố Đông Hải rồi. Thành phố Đông Hải không còn là thiên

hạ của Tần gia, mà là thiên hạ của Tôn Vũ Tôn gia.

Ông ta là người của Tôn Vũ, tất nhiên quyền thế cũng không kém.

- Chúc mừng Tôn đại sư, chúc mừng Lý tổng.

Tiền gia ở Nam Sơn, một người đàn ông gầy yếu mặc tây trang đeo kính chắp tay nói.

Sau Tiền gia là Trương gia ở Nam Sơn cũng đứng ra bày tỏ chúc mừng Lý Hung.

Mặt Tôn Vũ không đổi, vẻ đắc ý trên mặt đám Lý Hưng càng đậm hơn.

Sắc mặt đám Lưu lão âm u, không cam lòng, nhưng không có biện pháp nào. Chỉ cần Tôn Vũ nguyện ý, có thể giết tất cả bọn họ bất cứ lúc nào, đây là thực lực. Bọn họ vốn ghi hận Vương Thiên Tước ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với Lý Hưng làm chuyện xấu, nhưng bây giờ lại có chút hâm mộ Vương Thiên Tước.

Qua hôm nay, Tôn Vũ đứng đầu thành phố Đông Hải, Lý Hưng thứ hai, sau đó là Vương Thiên Tước.

Bây giờ bọn họ muốn theo cây cột Tôn Vũ này, bò cũng không bò được.

Lúc này ánh mắt Tôn Vũ lại nhìn Đường Long.

- Vân Thiên Không đúng không, bây giờ tôi giết cậu ta lần nữa, ông muốn ngăn cản tôi không?

Trong tin nhắn Tôn Hổ gửi cho ông ta, có tên Đường Long. Với thực lực của Đường Long chắc chắn không giết được Tôn Hổ, nhưng nếu có tên trong tin nhắn, vậy thì phải chết. Lúc này trong mắt không ít người nhìn Đường Long, không chỉ không có đồng tình, thương tiếc, trái lại tràn đầy oán hận.

Là Đường Long giết em họ Tôn Vũ, lúc này mới mang đến một nhân vật hung

mãnh như thế.

Bá chủ Đông Hải phải đổi chủ, bọn họ gặp phải tao ương theo, đều vì Đường

Long.

Sắc mặt Đường Long trắng bệch, thân thể không tự chủ được run rẩy.

Tần Trách cúi đầu, nếu ông ta dám đứng ra lúc này, ông ta sẽ phải chết.

Vân Thiên Không nhìn về phía Lạc Anh, gặng hỏi ý kiến bà ta.

Lạc Anh nhíu mày do dự bất định, bình tĩnh mà suy xét, Đường Long đối xử không tệ với bà ta và Tần gia, để Tôn Vũ giết Đường Long trước mặt bà ta sao? Tất nhiên bà ta không làm được. Nhưng nếu Vân Thiên Không dám ra tay ngăn cản, phần lớn cũng là chết. - Muốn ra tay thì ra tay đi, hà tất phải nhiều lời, mày giết ông đây, sẽ có người giết mày, báo thù cho ông. Sao Đường Long không rõ thế cục hiện giờ, quát lớn.

Không ít người lắc đầu, đã là lúc này rồi còn cứng miệng.

Cao thủ cấp Tiên Thiên đều không phải là đối thủ của Tôn Vũ, ai có thể giúp anh ta báo thù?

Đơn giản là nói một câu ngoan độc trước khi chết mà thôi. - Báo thù sao?

Khóe miệng Tôn Vũ nhếch lên, cười âm hiểm nói:

- Cậu nói Mạc đại sư kia sao, vậy bây giờ tôi giết cậu, tôi xem cậu ta báo thù cho cậu thế nào.

Thủy kiếm lại thành hình, bay về phía Đường Long, lần này có 12 cái.

Nếu toàn bộ đâm vào người Đường Long, thật sự sẽ thành tổ ong vò vẽ rồi.
 
Back
Top Bottom