Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 10


Nghe thấy giọng Trương Siêu, Mạc Phàm nhíu mày lại, nhìn di động, đúng là có mấy cuộc gọi chưa nghe, nhưng đều là chị họ gọi đến.

- Ngủ thiếp đi, không nghe thấy.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Ở bên kia điện thoại, Trương Siêu sửng sốt, lập tức cắn chặt răng, trong mắt hiện lên một chút lạnh lẽo.

- Nơi làm tiệc sinh nhật đã định xong rồi, chị họ em bảo anh hỏi em một chút, có rảnh tới không?

- Gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến đúng giờ.

- Được, anh sẽ gửi địa chỉ qua tin nhắn cho em.

Trương Siêu cười nói.

Nói hay lắm, anh ta còn lo lắng tên này sợ xấu mặt không dám tới đó.

- Còn chuyện gì không, không thì tôi tắt máy.

- Đừng có gấp vậy chứ, sinh nhật của chị họ em, em đã chuẩn bị quà xong chưa, nếu không thì anh giúp em chuẩn bị một phần quà.

- Không cần, tôi sẽ tự mình chuẩn bị.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn nhớ rõ năm đó hắn không hiểu chuyện lắm, liền nhận ‘ý tốt’ của Trương Siêu, kết quả Trương Siêu chuẩn bị giúp hắn một bộ nội y s*x*, lúc ấy hắn còn ngu ngốc luôn miệng nói mình mua giúp chị họ.

Sau đó bị bạn chị họ mở ra ngay tại chỗ, tiếng cười to vang lên.

Hắn liền nói lại là Trương Siêu mua cho hắn, không có ai tin tưởng, làm hắn bị mọi người cười nhạo.

Bây giờ hắn còn có thể mắc mưu được sao.

Sắc mặt Trương Siêu trầm xuống, vô cùng bất ngờ.

Cái gì? Ông đây tỉ mỉ chuẩn bị đồ, vậy mà cái tên hai lúa này không mắc câu, tên này là cái thá gì?

Người từ nông thôn đến hơn phân nửa là kẻ ngốc, có người tặng đồ cơ bản sẽ không từ chối, dù sao có thể tiết kiệm được không ít tiền bạc, có ít người có tiện nghi mà không kiếm.

- Mẹ nó.

Trương Siêu mắng thầm một câu, rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Không nhận cũng không sao, dù sao sớm muộn gì hắn cũng khiến Lý Thi Vũ mặc vào.

- Giỏi lắm, đúng rồi, anh tặng cho chị họ em một cái túi LV, em là em họ không thể quá khó coi.

- Yên tâm đi, nhất định sẽ không làm anh thất vọng.

Mạc Phàm cười mỉa nói.

- Vậy thì tốt rồi, chúng ta hẹn gặp ở bữa tiệc.

Mạc Phàm tắt điện thoại, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt đều là ánh sáng trong veo.

Hắn vội tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ ra khỏi phòng.



Một tiếng sau, hắn đến chợ đồ cổ ở thành phố Đông Hải.

Nếu là tiệc sinh nhật của chị họ, tất nhiên hắn không thể đến tay không.

Hắn chỉ có 500 tệ trong tay, chắc chắn không đủ mua một vật phẩm xa xỉ.

Muốn tặng chị họ một món quà không tệ, chỉ có thể bắt tay từ nơi này.

Chợ đồ cổ này vàng thau lẫn lộn, đồ là thiệt giả khó phân biệt.

Không ít người mua đồ với giá thật cao, trải qua kiểm tra lại là đồ giả.

Cũng có không ít đồ mua có mấy tệ, quay về bán được luôn, kiếm lời gấp nhiều lần giá mình mua.

Chỉ là nếu không phải thân thể hắn đã rèn luyện rồi, hắn sẽ không tới nơi này.

Bởi vì cho dù thật sự đào được vàng, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể mang được đồ đi, chợ đồ cổ là một nơi như vậy.

Cho dù là hiện giờ, Mạc Phàm tới nơi này cũng là thử thời vận, vận khí tốt tìm được quà cho chị họ, tất nhiên là rất tốt.

Không tìm được cũng không có vấn đề gì, tìm tiệm thuốc phối đan dược trú dung dưỡng nhan cho chị họ, cũng là một món quà không tệ, không phải con gái đều thích chưng diện sao?

Hắn đi dọc theo đường chợ đồ cổ, một đường đi về phía trước, đến cửa hàng và quầy hàng sẽ dừng chân một lát, không có gì vừa ý sẽ rời đi.

Bất tri bất giác đã hai tiếng trôi qua, hắn sắp đi đến đường cuối của chợ đồ cổ.

- Xem ra vận khí hôm nay không được tốt lắm, sắp đi ra khỏi chợ đồ cổ rồi, vậy mà không tìm được đồ ưng ý.

Lúc hắn đang buồn bực, bỗng nhiên mắt nheo lại, nhìn về phía quầy hàng cách đó không xa.

Tôn Hữu Tài là một người đàn ông trung niên râu cá trê, gương mặt nhọn gầy, làm cho người ta có cảm giác lấm la lấm lét, hai mắt không ngừng nhìn hầu bao của người qua đường.

Khóe miệng Mạc Phàm hơi cong lên, đi tới.

Tôn Hữu Tài thấy Mạc Phàm đi tới, vốn là nhíu mày, sau đó lại cười âm hiểm.

Một tên nhóc mà thôi, chắc chắn không có nhiều tiền lắm.

Nhưng là đứa trẻ không có nghĩa là không có tiền, rất nhiều cha mẹ đều ra ngoài làm việc, tiền kiếm được đều gửi đến trường cho đứa bé dùng, không nhiều cũng không ít, hơn nữa đứa bé đại biểu dễ lừa gạt nhất.

Chân muỗi cũng có thịt, có thể lừa gạt được một người thì cứ lừa.

- Vị tiểu khách quan này, muốn mua thứ gì, chỗ của tôi cái gì cũng có từ đời Ân đến tương lai, cậu thấy tập tranh dưới tay cậu không, xuân # cung # đồ triều Đường, tuyệt đối là hàng thật, bảo đảm cậu xem xong đêm không thể say giấc, nếu cậu muốn tôi còn có thể đưa cho cậu gốm sứ phối ngẫu xuân # cung người thật, tuy không phải là đồ thật, nhưng hình ảnh rất chân thật.

Tôn Hữu Tài nhìn trái nhìn phải, lấy ra mấy cái gốm sứ phối ngẫu nam nữ g*** h*p, đắc ý nói.

Ông ta thấy không ít học sinh bằng tuổi Mạc Phàm chuyên tới đây mua những thứ này, xuân # cung, tập tranh, gốm sứ phối ngẫu vân vân, lấy về làm gì không cần nói cũng biết, ha ha.

Mạc Phàm không để ý đến Tôn Hữu Tài chào hàng, lập tức cầm lấy một bộ châm chế từ xương cốt, kích thước dài ngắn không đều, nhưng đầy đủ hoàn chỉnh.

- Tiểu khách quan, chắc chắn cậu là người nhà thế gia y dược, đúng là phân biệt được hàng tốt xấu, bộ cốt châm này từng được Dược Vương Tôn Tư Mạc dùng, là tôi hao hết thiên tân vạn khổ mua từ 38 đại truyền nhân ở phủ Dược Vương, dùng để châm cứu hiệu quả chí ít gấp 3 lần châm bình thường, nếu cậu muốn thì lấy 5000 tệ, tôi tuyệt đối không kiếm lời từ chỗ cậu, gần như là tặng không rồi.

Tôn Hữu Tài nói rõ ràng hợp lý.

- Cốt châm Dược Vương từng dùng có thể bảo tồn đến bây giờ, vậy châm đó thật sự không thể chỉ 5000 được, nhưng trên cốt châm của ông có chữ made in là sao đây?

Mạc Phàm chỉ một dấu hiệu trên cốt châm thô ráp hỏi.

Nhất thời gương mặt già nua của Tôn Hữu Tài đỏ lên, giống như bị đứa bé tát hai cái.

Ngàn xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên, lần này xuyên qua, còn bị một học sinh chọc thủng.

- Là tôi nhìn nhầm, bộ của Dược Vương tôi không có mang đến, bộ này là bộ làm mô phỏng, nếu cậu cần thì lấy 100 tệ, tôi lại tặng cậu một bộ châm phổ Thái Ất Thần Châm, thế nào, đảm bảo cậu mua không chịu thiệt, mua không bị lừa.

- Châm phổ Thái Ất Thần Châm thì không cần, tôi lấy hai cái vòng tay này 20 tệ.

Mạc Phàm chỉ hai cái vòng tay màu nâu bên cạnh cốt châm nói.

- Tiểu khách quan, làm gì có người nào mặc cả như vậy, 80, cậu lập tức lấy đi, tôi đưa cho cậu ba cái vòng.

- 20, không bán thì thôi, tôi lập tức rời đi.

Nói xong Mạc Phàm xoay người muốn rời đi.

- Tiểu khách quan, từ sáng sớm đến giờ tôi chưa có mở hàng, trái lại cậu còn câu thêm giờ cho tôi, làm tôi không được ăn bữa sáng.

Tôn Hữu Tài đáng thương tội nghiệp nói.

- 30, vậy cái hộp kia tôi cũng lấy.

Mạc Phàm nghĩ một lát, chỉ vào một cái hộp mới nói.

- Được rồi, tôi cộng tất vào là 50, tiện nghi cho cậu, ai bảo tôi ăn nói vụng về, sẽ không mặc cả.

Tôn Hữu Tài bất đắc dĩ nói.

Mạc Phàm cười không cho là đúng, lấy ví tiền của hắn ra, bên trong chỉ có 500 tệ.

Tôn Hữu Tài nhìn thấy ví tiền của Mạc Phàm, hai mắt sáng lên.

Nhìn không ra tên này ăn mặc bình thường, trái lại ví tiền rất dày.

500 tệ là thu nhập mấy ngày bình thường của ông ta rồi.

- Tiểu khách quan, có muốn mua thứ khác không, tôi sẽ giảm giá cho cậu.

Tôn Hữu Tài nhiệt tình hỏi.

- Không cần.

Mạc Phàm cầm lấy đồ, đi ra khỏi chợ đồ cổ.

Tôn Hữu Tài nhìn hướng Mạc Phàm rời đi, nói với người bên cạnh một tiếng, bảo người ta giúp mình trông quầy hàng.

Ông ta gọi điện thoại, liền đi về phía Mạc Phàm vừa đi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 11


Mạc Phàm còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên dừng bước lại, nhíu mày, khóe miệng khẽ cong lên, cười lắc đầu.

Hắn nhìn lướt qua xung quanh, nhìn thấy ngõ nhỏ ở phía trước, trực tiếp đi vào.

Mạc Phàm mới rẽ vào không bao lâu, Tôn Hữu Tài mang theo ba đại hán xuất hiện ở đầu hẻm, thấy Mạc Phàm đi vào trong ngõ nhỏ, không khỏi nở nụ cười.

- Tên nhóc này đi vào ngõ cụt, đúng là trời giúp chúng ta mà.

Bốn người không che che giấu giấu nữa, cũng chui vào trong ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ thâm sâu, Mạc Phàm đi đến đầu thì dừng lại.

- Bốn người đi theo tôi là có ý gì?

Bốn người thấy Mạc Phàm phát hiện, cũng không kinh hoảng, trái lại lộ ra tươi cười đắc ý.

- Mày trộm đồ của ông đây, mày nói xem là làm gì?

Tôn Hữu Tài cười mỉa nói.

Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, quay người nhìn bọn họ.

- Tôi trộm đồ của ông, ông có chứng cứ gì không?

- Đồ trên tay mày là chứng cứ, còn cần chứng cứ gì khác sao?

Tôn Hữu Tài nhìn chằm chằm mấy món đồ trên tay Mạc Phàm nói.

- Tôi đã trả tiền những món đồ này rồi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Ai có thể chứng minh mày đã trả tiền những món đồ này rồi, tao nhớ rõ mày thừa dịp tao không chú ý, không chỉ lấy đi mấy món đồ còn trộm tiền của tao nữa, đồ thì lấy tổng cộng ba món, tổng tiền là 450 tệ.

Tôn Hữu Tài tính toán rồi nói.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, chủ cửa hàng này đúng là đủ xấu xa, không chỉ vu oan hắn trộm đồ, ngay cả tiền bạc trên người hắn cũng biến thành trộm được.

Đúng là buồn cười.

Hắn sớm đã biết bên trong chợ đồ cổ rất bẩn thỉu, nhưng hắn không ngờ mình sẽ gặp phải loại chuyện này.

Chỉ là nghĩ lại thấy cũng bình thường, bất luận là tuổi tác hay thân thể, hắn đều có vẻ phù hợp với đặc thù dê béo, rất dễ bị hố.

- Ông đây là muốn cản đường cướp bóc sao?

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, lạnh nhạt hỏi.

- Mày đã cho là cướp bóc, vậy thì là cướp bóc đi, nhưng chỉ cần mày giao tiền trên người và ba món đồ kia ra, chúng tao sẽ không đưa mày đến cục cảnh sát, cũng sẽ không tố cáo mày trộm đồ, chỉ cần sau này mày đừng làm loại chuyện ngu ngốc này là được rồi.

Tôn Hữu Tài cười âm hiểm nói, trên mặt nồng đậm vẻ đắc ý.

Há miệng ngậm miệng đều là Mạc Phàm trộm thứ gì đó của ông ta, chứ không nói đồ là của Mạc Phàm.

- Nếu tôi không đưa thì sao?

- Không đưa à?

Trong mắt Tôn Hữu Tài lộ ra vài phần tàn nhẫn.

- Nhóc con, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày không hỏi thăm tình hình gần đây một chút, có ai đưa ít tiền như vậy mà cầm được đồ của ông đây chưa.

- Vậy sao, ngại quá, hôm nay tôi sẽ lấy được, có bản lĩnh ông lấy về đi.

Mạc Phàm vươn tay, đưa ba món đồ tới.

Tôn Hữu Tài sửng sốt, sau đó bật cười, ba người khác cũng nở nụ cười theo.

Có phải tên nhóc này bị dọa ngốc luôn rồi không, vậy mà nói chuyện với Tôn Hữu Tài như vậy.

Tôn Hữu Tài là du côn lưu manh ở đây, có rất ít người trêu chọc ông ta.

Chủ cửa hàng khác bị Tôn Hữu Tài bắt nạt chỉ có thể nhịn, nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn ở chợ đồ cổ, tới bị hố cũng chỉ có thể cam chịu, nếu không sẽ bị chỉnh một trận.

- Ôi, chẳng lẽ hôm nay ông đây đụng vào gốc rạ cứng, tao thật sự hơi sợ đó, lão Ngũ, cậu lên vả mặt nó mấy cái, cho nó biết ông đây là ai?

Tôn Hữu Tài cười mỉa nói.

- Dạ.

Một hán tử cao lớn vạm vỡ tiến về phía trước một bước, nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh miệt, học sinh giống như Mạc Phàm, anh ta đánh mấy cái cũng không có vấn đề.

- Nhóc con, sao mày phải khổ vậy chứ, vì cái miệng mà bị đánh một trận, thật sự đáng sao, không bằng ngoan ngoãn giao đồ ra đây, lại nói xin lỗi Tài ca, chuyện gì cũng không có, mày có thể cút đi rồi.

Mạc Phàm không kiên nhẫn nói:

- Có bản lĩnh thì đến lấy, không có thì bớt nói linh tinh đi.

- Nhóc con, mày đúng là không biết điều, xem ông đây có đánh chết mày hay không.

Lão Ngũ tức giận giơ tay định tát vào mặt Mạc Phàm.

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười lắc đầu, không đợi tay lão Ngũ chạm vào mặt hắn, hắn nhanh chóng ra tay, như tia chớp phát sau đến trước.

“Bốp bốp!”

Hai tiếng tát thanh thúy vang lên, thân hình khổng lồ của lão Ngũ đập vào vách tường trong ngõ nhỏ, phun ra máu và ba cái răng.

Đám người Tôn Hữu Tài sửng sốt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

Đây là tình huống gì thế?

Lão Ngũ cao 185, nặng 100, nhìn tràn đầy sức mạnh, đến người trưởng thành bình thường gặp phải cũng sợ hãi, một mình đánh hai người đều không có bất luận vấn đề gì, lại bị một học sinh trung học tát hai cái đập vào tường.

- Lão Ngũ, cậu bị sao vậy, có phải mới đứng dậy khỏi người mỹ nữ hay không, ngay cả học sinh trung học mà không đối phó được, đúng là phế vật.

Tôn Hữu Tài mắng.

- Hai người các cậu lên đi, lấy đồ và tiền về, chúng ta đi ăn thịt dê nhúng.

Hai người còn lại cười lạnh lùng, không chút do dự xông về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm nheo mắt lại, nắm lấy lão Ngũ, thoải mái nâng lão Ngũ lên như nâng một con gà.

Nâng người lão Ngũ lên, đánh mạnh vào hai người kia.

‘Rầm’ một tiếng, cả ba người đều ngã lên trên đất, không ngừng r*n r*, mãi mà không đứng dậy được.

Còn lại Tôn Hữu Tài há to miệng, vừa rồi còn có khả năng là trùng hợp, nhưng trong chớp mắt ba đại hán cao lớn bị tên nhóc này đánh bại, vậy thì không phải là trùng hợp đơn giản như vậy.

Cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, ông ta thật sự gặp phải gốc rạ cứng rồi.

Nghĩ như vậy, ông ta di chuyển hai chân như nhũn ra, lặng lẽ đi ra ngoài.

Mạc Phàm hài lòng liếc nhìn ba người trên đất, cười lạnh lùng.

Kiếp trước hắn không hiểu vì sao tu sĩ lại phải đánh nhau, cho nên rất ít khi ra tay với người khác, không ngờ ra tay chỉnh cặn bã lại sảng khoái đến vậy.

- Năng ra tay cũng không tệ!

- Ông muốn chạy đi đâu, không muốn đồ và tiền nữa sao?

Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tôn Hữu Tài chuẩn bị chạy trốn nói.

Thân hình Tôn Hữu Tài như bị giữ chặt, giống như bị điện giật, vội vàng dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác cười nịnh nọt:

- Tôi vừa mới nghĩ ra, hình như cậu đã trả tiền rồi, tiền của tôi đều ở chỗ tôi, cũng không có bị mất.

- Ông nói mất là mất, ông nói không mất thì không mất sao, đâu có chuyện đơn giản như vậy.

Mạc Phàm cười mỉa nói.

- Vị tiểu ca này tha mạng, tôi cũng chỉ vì kiếm miếng cơm, đã một tuần rồi tôi còn chưa mở hàng, trong nhà có mẹ già 80 tuổi với con nhỏ hai tuổi gào khóc đòi ăn, thật sự là không có biện pháp.

Sắc mặt Tôn Hữu Tài thay đổi, đáng thương tội nghiệp cầu xin.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, không nhúc nhích chút nào.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn dùng câu lỗi thời như vậy.

May mắn hôm nay là hắn, nếu là học sinh trung học bình thường, khó tránh khỏi bị người này cướp mất tiền, chắc chắn không thể thiếu bị đánh một trận, giết người cũng không phải là không có khả năng, thương hại người như vậy là tự mình hại mình.

- Ông đã có mẹ già 80 tuổi và con nhỏ 2 tuổi, còn một tuần chưa mở hàng, sao vừa rồi ông còn muốn ăn thịt dê nhúng?

Mạc Phàm hỏi.

- Chuyện này, chuyện này…

Con mắt Tôn Hữu Tài không ngừng chuyển động, ấp úng một lúc lâu mà không nói nên lời.

- Nếu không tìm được lý do, vậy thì cũng giống như mấy người kia đi.

Mạc Phàm bước đến trước người Tôn Hữu Tài, một quyền đánh vào người ông ta.

Cả người Tôn Hữu Tài lập tức cong thành con tôm, sắc mặt ửng hồng, cảm thấy đau đớn giống như bị xe đụng vào.

Ông ta thấy Mạc Phàm nhấc chân đá qua, con mắt vội vàng đảo một cái.

- Đợi một chút, đừng đánh tôi, trong nhà tôi còn có một món đồ gia truyền, chỉ cần cậu không đánh tôi, tôi bằng lòng tặng cậu đồ gia truyền.

- Đồ gia truyền sao?

Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, đồ trên sạp hàng của tên này cũng không tệ, đồ hắn vừa mới mua được, ba món thì có hai món không tệ lắm, nói không chừng đồ gia truyền này sẽ làm hắn kinh ngạc vui mừng.

- Đồ gia truyền gì?

- Là một cái la bàn, đã có lịch sử ngàn năm.

Tôn Hữu Tài hoảng sợ nói.

Quả thật trong nhà ông ta có cái la bàn, nhưng không biết tên nhóc này còn mạng tới lấy không.

- Được, giữa trưa ngày mai tôi tới nơi này, nếu không thấy la bàn, ông biết hậu quả rồi đó.

Khóe miệng Mạc Phàm hơi cong lên, không cho là đúng nói.

- Cảm ơn tiểu ca, giữa trưa ngày mai gặp, tôi nhất định sẽ mang đến cho cậu, nhất định.

Tôn Hữu Tài vội vàng gật đầu, trong mắt lóe qua tàn nhẫn.

Mạc Phàm cười nhạt, buông Tôn Hữu Tài ra, xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 12


Mới ra khỏi chợ đồ cổ, di động liền vang lên, lại là Trương Siêu gọi đến.

Mạc Phàm do dự nhưng vẫn nghe máy.

- Tiểu Phàm, em ở đâu thế?

Trương Siêu cười mỉa nói.

- Gần chợ đồ cổ.

Mạc Phàm nói.

- Sao em lại ở chỗ đó, không phải em đến chợ đồ cổ mua quà sinh nhật cho chị họ em đấy chứ?

Khóe mắt Trương Siêu nhếch lên, thiếu chút nữa là bật cười.

Anh ta từng đến chợ đồ cổ với cha rồi, bên trong còn có phòng đấu giá, bán đấu giá định kỳ một số trân bảo.

Quả thật bên trong có một số bảo bối, nhưng khó phân biệt thật giả, cho dù mèo mù vớ phải chuột chết lấy được trân phẩm, cũng đừng hòng mà lấy ra được.

Dù sao một nơi như chợ đồ cổ, hạng người nào cũng có, chặn đường cướp bóc, ép mua ép bán phổ biến như xe bus.

Tên nhóc này đi đến nơi đó, không bị lừa gạt chỉ còn lại q**n l*t chắc chắn không ra được.

Nói không chừng bây giờ đã biến thành đầu heo.

- Ừm.

Mạc Phàm gật đầu.

- Bây giờ em vẫn khỏe chứ?

Trương Siêu cố nén cười hỏi.

- Tôi đã đi ra rồi, đang chuẩn bị đến nơi mở tiệc, có chuyện gì sao?

Mạc Phàm cười nhạt hỏi.

Trương Siêu nhíu mày, vậy mà tên nhóc này hoàn hảo không tổn hao gì rời khỏi chợ đồ cổ, chuyện này không khoa học?

- Không có gì, em đi ra là tốt rồi, bữa tiệc đã bắt đầu, chị họ em bảo anh giục em, đúng rồi, có cần anh lái xe BMW nhà anh đi đón em không, nơi đó vẫn cách nơi này khá xa.

Trương Siêu giả mù sa mưa, còn không quên khoe xe sang nhà anh ta.

- Không cần, tôi tự mình gọi xe được.

Mạc Phàm dứt khoát từ chối, căn bản không thèm để ý.

BMW gì chứ, đều là đồ bỏ đi ở trong mắt hắn.

Đợi hắn lên được Trúc Cơ, có thể dùng pháp khí gió điều khiển mà đi, những phương tiện thay đi bộ này đều kém xa.

- Vậy cũng được, lát nữa gặp.

Trương Siêu cười nói rồi tắt điện thoại.

- Gọi điện thoại cho ai thế, tiểu mỹ nữ kia sao?

Mỹ nữ mặc hàng hiệu thoải mái, đội mũ lưỡi trai ngồi bên cạnh Trương Siêu buồn bực nói.

Dáng người cô ta cao gầy, có lồi có lõm không giống học sinh trung học.

Cô ta là thanh mai trúc mã của Trương Siêu, tên là Tống Uyển Nhi.

Tuy bạn gái của Trương Siêu là Lý Thi Vũ, nhưng quan hệ của hai người vẫn ái muội không rõ.

- Đừng nói nữa, là em họ Thi Vũ, mới từ nông thôn đến, không biết Thi Vũ phát bệnh thần kinh gì, tốt với cậu ta còn hơn cả anh.

Vẻ mặt Trương Siêu đầy ghen tị.

- Là em họ Thi Vũ nói muốn giới thiệu cho em sao?

Tống Uyển Nhi tò mò hỏi.

Vừa rồi khi cô ta nói chuyện với Lý Thi Vũ, Lý Thi Vũ nói cô ấy là có em họ mới tới thành phố Đông Hải, muốn giới thiệu cho cô ta làm quen.

- Cô ấy giới thiệu tên hai lúa kia cho em sao?

Trương Siêu trừng lớn mắt, kinh ngạc nói, ghen tuông trên mặt càng nồng đậm.

- Ghen sao?

Tống Uyển Nhi mị nhãn như tơ, đùa giỡn Trương Siêu.

- Một tên hai lúa cũng xứng để anh ghen à, em quá coi trọng cậu ta rồi.

Trương Siêu hơi tức giận nói.

- Muốn em đùa giỡn anh ta một chút hay không, một tên hai lúa không có thứ gì, cũng dám cướp đoạt phụ nữ với Trương thiếu của chúng ta, phải cho anh ta biết trời cao đất rộng.

Tống Uyển Nhi cười mỉa nói.

Lông mày Trương Siêu nhếch lên, giả mù sa mưa nói:

- Như vậy không được tốt lắm đâu, dù sao cậu ta cũng là em họ Thi Vũ, vừa tới thành phố Đông Hải, không nơi nương tựa, cũng rất đáng thương.

- Yên tâm đi, chỉ đùa một chút mà thôi, để anh ta cách xa Thi Vũ và em một chút, sẽ không quá phận, dù sao em cũng là bạn của Thi Vũ mà.

Tống Uyển Nhi giả nhân giả nghĩa nói.

Cô ta cũng không muốn yêu đương với tên hai lúa, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, còn không có bối cảnh gì, chắc chắn cũng không đẹp trai.

- Vậy thì được, lát nữa sẽ nhìn em đó, nhớ đừng quá phận.

Lúc này Trương Siêu mới đồng ý, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, vô cùng hưng phấn.

- Em tự biết chừng mực.

Hai người lại dây dưa một lát, mới quay về bữa tiệc.



Một tiếng sau, Mạc Phàm được một nhân viên phục vụ dẫn dắt đến nơi làm tiệc, sảnh số hai KTV Hoàng Gia Cửu Hào.

Đại sảnh xa hoa trải qua bố trí tinh xảo, nhìn càng thêm tráng lệ hơn.

Rất nhiều nam nữ tuổi không khác Mạc Phàm mấy, mặc quần áo hàng hiệu, uống đồ uống, ăn tiệc đứng tinh xảo, vừa nói vừa cười ở bên trong.

Còn có mấy người vây quanh dụng cụ hát, khoe khoang yết hầu, vô cùng náo nhiệt.

Kiếp trước khi hắn tới nơi này, giống như Già Lưu đến thăm đại quan viên, nhìn hoa cả mắt.

Lần này hắn chỉ nhìn lướt qua đại sảnh, ánh mắt liền nhìn về phía chị họ.

Hôm nay chị họ mặc một chiếc váy màu trắng, đội vương miện trên đầu, trên mặt trang điểm nhẹ.

Tuy nơi này có không ít mỹ nữ, nhưng Lý Thi Vũ đứng ở bên trong giống như công chúa, vô cùng chói mắt.

- Chị họ, sinh nhật vui vẻ.

Mạc Phàm cười nhẹ đi qua, lấy ra quà đã chuẩn bị.

Lý Thi Vũ nhìn thấy Mạc Phàm và quà, tươi cười như hoa, cao hứng giống như ăn kẹo đường, vội vàng nhận lấy cái hộp trong tay Mạc Phàm, lại làm bộ tức giận ấn trán Mạc Phàm một cái.

- Lần này chị nhận, lần sau không được dùng tiền bậy bạ nữa, tiền giữ lại mua đồ cho bạn gái mình, có biết không, trong lòng có chị họ là được rồi.

Mạc Phàm cảm thấy ấm áp trong lòng, cười nói:

- Chị họ và bạn gái đều phải có quà.

Lần này chỉ là bắt đầu, lần sau hắn nhất định sẽ tặng quà tốt hơn cho chị họ.

- Đợi em có bạn gái, sẽ không nói như vậy nữa.

Lý Thi Vũ nói đùa.

Hai chị em đang nói chuyện vui vẻ, một giọng nói chen vào.

- Thi Vũ, đây là em họ cậu sao?

Tống Uyển Nhi đứng bên cạnh liếc mắt đánh giá Mạc Phàm từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Nhà cô ta và Trương Siêu giống nhau, đều làm về bất động sản, trong nhà không phải có tiền bình thường.

Quần áo trên người cô ta đều là mới nhất năm nay của hãng Channel, túi là bản số lượng có hạn của LV, cả người cộng lại cũng phải mười mấy vạn, đây là còn chưa tính vòng tai, vòng cổ, nhẫn mà cô ta đeo, nếu cộng thêm những thứ này phải đến 30 vạn.

Tên nhóc này ấy à, không tìm ra được một món hàng hiệu trên người, chỉ sợ còn chưa đến 300 tệ, thậm chí còn không bằng nhân viên phục vụ trong khách sạn.

Lý Thi Vũ thấy Tống Uyển Nhi chủ động mở miệng, hơi vui vẻ, vội vàng Mạc Phàm lên trước người Tống Uyển Nhi.

- Uyển Nhi, mình giới thiệu cho cậu, đây là em họ mình, Mạc Phàm.

- Tôi tên là Tống Uyển Nhi, anh tặng quà gì cho Thi Vũ thế, tôi nhớ Siêu ca tặng chị họ anh một cái túi LV, anh làm em họ, cho dù không được như Siêu ca, cũng phải không khác mấy.

Tống Uyển Nhi nhìn lướt qua cái hộp trong tay Lý Thi Vũ, làm như nói đùa cười nói.

Một cái hộp rách nát, còn chưa đến 10 tệ, chắc chắn bên trong cũng không phải thứ gì tốt.

- Tặng quà gì cũng không quan trọng, có lòng là được.

Lý Thi Vũ vội vàng cười giảng hòa.

Cô ấy biết Mạc Phàm chắc chắn không bằng được Trương Siêu, nhưng cho dù tặng một cục đá, cô ấy cũng sẽ rất thích.

- Thi Vũ, cậu không thể bất công như vậy, đối với bạn trai thì yêu cầu cao, đối với em họ lại thoải mái, đừng quên mình là thanh mai trúc mã của Trương Siêu đó, cậu cũng không thể bắt nạt Trương Siêu nhà mình.

Tống Uyển Nhi cười nói.

- Uyển Nhi, em nói gì thế, sao Thi Vũ có thể bắt nạt anh, em cho rằng ai cũng giống như em, cả ngày bắt nạt người khác à.

Trương Siêu lắc lắc ly rượu vang, đi tới nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tống Uyển Nhi và Trương Siêu một cái, kiếp trước hắn cũng quen Tống Uyển Nhi, là bạn gái chị họ giới thiệu cho hắn.

Tống Uyển Nhi ph*t d*c sớm, ăn mặc lại thời thượng, nhà lại có tiền, lúc ấy hắn liếc trúng Tống Uyển Nhi.

Sau này hắn mới biết được, Tống Uyển Nhi chỉ đùa giỡn hắn như con khỉ, sau lưng dây dưa không rõ với Trương Siêu.

Sau khi Trương Siêu và chị họ kết hôn, tiểu tam mang về nhà là Tống Uyển Nhi.

- Bên trong là một cái vòng tay.

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 13


- Vòng tay sao? Là ngọc Dương Chi hay là Hải Hoàng cực phẩm, cho chúng mình mở mang tầm mắt đi, Thi Vũ?

Tống Uyển Nhi năn nỉ, khóe mắt nhếch lên hiện lên chút giảo hoạt.

Cô ta nói hai loại, đều là hai loại vòng tay cực phẩm, bất luận loại nào nếu không có trăm vạn sẽ không mua được.

- Buổi tối quay về mình sẽ cho cậu xem.

Lý Thi Vũ dịu dàng nói.

- Quà tặng mở ra luôn mới có ý nghĩa, cậu xem người nước ngoài đều mở quà ngay mà.

Tống Uyển Nhi nói.

- Uyển Nhi, đừng ầm ĩ nữa, Tiểu Phàm có thể tới là không tệ rồi, không mua quà cũng không sao.

Trương Siêu ở một bên giả làm người tốt.

Lý Thi Vũ nhìn Mạc Phàm, trên mặt lộ ra lúng túng.

Mạc Phàm thấy hai người kẻ tung người hứng, không khỏi cảm thấy buồn nôn, vô cùng rõ ràng hai người này đã bàn bạc trước, nhưng nhìn chị họ khó xử, hắn không khỏi nhíu mày.

- Chị họ, cho cô ta xem đi, cũng không có gì.

- Cậu xem, Tiểu Phàm đều đã đồng ý rồi, nhìn xem một chút có sao đâu?

Tống Uyển Nhi tận dụng mọi thứ.

Cô ta chỉ mong sao lập tức mở quà ra, nếu tên hai lúa tự rước lấy nhục, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.

- Thi Vũ, em để cho cô ấy xem đi, Uyển Nhi cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt chính là tính tình nóng vội, nếu bây giờ em không mở cho cô ấy xem, cô ấy sẽ quấn lấy em cả tối đó, dù sao Tiểu Phàm cũng không ngại, em cũng không để ý em họ đưa em cái gì, đúng không?

Trương Siêu nói một cách rõ ràng mạch lạc, đôi mắt rất bé lại liếc nhìn Mạc Phàm một cái.

- Được rồi.

Lý Thi Vũ đành phải mở cái hộp Mạc Phàm đưa cho cô ra, lộ ra một cái vòng màu vàng đất ở bên trong.

Nhìn không tương xứng nhau lắm, nhưng vừa mới mở hộp ra, nhất thời có mùi thơm xông vào mũi.

- Thơm quá… Tiểu Phàm, đây là gỗ gì thế?

Hai mắt Lý Thi Vũ tỏa sáng, vội vàng để sát vào mũi ngửi, tinh thần chấn động, bộ dạng vô cùng thích nó.

- Gỗ trầm hương, đeo trên tay có thể thanh thần lưu thông khí huyết, khỏi ho tiêu đờm, ấm dạ dày ôn tỳ, thông khí giảm đau nhức, có rất nhiều chỗ tốt với thân thể, còn tốt hơn ngọc thạch bình thường nhiều, chị họ, chị nhớ đeo thường xuyên nhé.

Mạc Phàm giải thích.

Hắn dạo quanh chợ đồ cổ một vòng, mới tìm được món không tệ ở quầy hàng kia.

Nguyên liệu gỗ trầm hương, không chỉ là hương liệu cực phẩm, cũng là thuốc Đông y thượng đẳng, trăm năm mới có thể dài ra một đoạn, tuy nhìn có vẻ khó coi một chút, nhưng vô cùng trân quý.

Nếu mang đến phòng đấu giá, giá cả có thể từ 100 đến 200 vạn.

- Gỗ trầm hương, không phải chứ, tôi nhớ gỗ trầm hương rất đắt tiền, bây giờ rất hiếm thấy ở trên thị trường, vòng tay gỗ này phải hơn 100 vạn, cho dù mua hơn 100 vạn, cũng có khả năng là giả, anh mua ở đâu đấy, không phải mua mười tệ ở chợ đồ cổ đấy chứ?

Tống Uyển Nhi cười hỏi.

Sao cô ta có thể không biết gỗ trầm hương, còn quý hơn ngọc Dương Chi và Hải Hoàng.

- Đúng là ở chợ đồ cổ.

Mạc Phàm không thèm quan tâm nói.

- Thực sự bị tôi đoán trúng rồi.

Khóe miệng Tống Uyển Nhi hơi cong lên, lộ ra một chút đắc ý.

- Thi Vũ, đồ ở chợ đồ cổ không có mấy cái là thật, tốt nhất là cậu đừng đeo, trên đó không phải là hương liệu gì, chỉ là một loại sơn bôi lên, thành phần chủ yếu là foodmandhit, ngửi vào sẽ bị ung thư đó.

- Không phải chứ?

Lý Thi Vũ không tin.

Cô cũng từng thấy vòng tay Tống Uyển Nhi nói mượn người khác, nhưng hương vị hai vòng tay khác nhau, vòng tay trong tay cô vô cùng tự nhiên, không gay mũi giống như loại giả kia.

- Không tin mình bảo Lưu Xông xem cho cậu, nhà anh ấy buôn bán đồ cổ, thứ này là thật hay giả liếc mắt một cái là nhìn ra được.

- Đừng đi, Uyển Nhi.

Lý Thi Vũ vội vàng nói.

Một lát sau Tống Uyển Nhi kéo một nam sinh hào hoa phong nhã tới, trên mũi còn có một cái kính mắt, có phong độ của người trí thức.

- Xông ca, anh xem vòng tay này có phải là gỗ trầm hương hay không?

Tống Uyển Nhi chỉ vòng tay trên tay Lý Thi Vũ nói.

Lưu Xông nâng kính lên, nhìn lướt qua.

- Mua ở chợ đồ cổ sao?

- Sao anh biết.

Tống Uyển Nhi tò mò hỏi, đắc ý trong mắt càng đậm hơn.

- Nếu mua ở đó, trừ phi gặp vận cứt chó, nếu không đều là giả, tỷ lệ không khác thắng giải nhỏ xổ số.

Lưu Xông nói chắc chắn.

Khóe miệng Mạc Phàm cong lên, đối với người khác thì là thắng giải nhỏ xổ số, nhưng đối với hắn mà nói lại là giải thưởng lớn

Hắn không có cãi lại, dù sao cũng không phải tặng những người này.

Nếu tặng cho Tống Uyển Nhi, hắn rất vui lòng mua đồ giả.

- Tôi đã nói rồi mà, chắc chắn là giả, anh là em họ của Thi Vũ đó, vậy mà mua đồ giả mang đến tặng chị họ mình, cho dù anh không mua nổi túi LV, mua bó hoa tươi cũng được, mua đồ giả còn nói là gỗ trầm hương, anh lừa dối chúng tôi như vậy còn chưa tính, nếu lừa dối Thi Vũ, tôi không thể đồng ý.

Tống Uyển Nhi khinh bỉ nói, bộ dạng bảo vệ Lý Thi Vũ.

Trương Siêu ở bên cạnh đánh giá Mạc Phàm, biểu cảm vô cùng đắc ý.

Đấu với ông đây sao, không cần ông đây ra tay, cũng có thể làm cậu thương tích đầy mình.

- Uyển Nhi, cậu không thể nói Tiểu Phàm như vậy, Tiểu Phàm vừa đến thành phố Đông Hải, chắc chắn người khác nói với em ấy đây là gỗ trầm hương, em ấy mới nói vậy.

Lý Thi Vũ hơi bất mãn nói.

Đôi mắt Mạc Phàm hơi híp lại, lạnh lẽo hiện lên trong mắt.

Kiếp trước Tống Uyển Nhi là thủ phạm phá hoại hạnh phúc gia đình chị họ, lại còn đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay.

Hắn vốn không có hảo cảm gì với Tống Uyển Nhi, không ngờ Tống Uyển Nhi tự tìm phiền phức.

- Yên tâm, vòng tay này còn thật hơn mặt của cô.

Mạc Phàm cười mỉa nói.

- Anh nói cái gì.

Tống Uyển Nhi mở to mắt, trong chớp mắt tính cách tiểu thư xuất hiện.

Tên hai lúa này dám nói mặt cô ta là giả, đúng là không biết sống chết.

- Được rồi, được rồi, mỗi người bớt nói một câu đi, Uyển Nhi em đúng thật là, vừa mới gặp mặt đã gây khó dễ cho Tiểu Phàm rồi, cũng không phải quà sinh nhật của em, em tức cái gì.

Trương Siêu thấy đã gần đạt được mục đích rồi, vội vàng khuyên bảo.

Tuy bộ nội y s*x* mà anh ta chuẩn bị đã vô dụng, nhưng ra oai với tên nhóc này trước cũng được.

Dù sao thời gian còn rất dài, chậm rãi chơi đùa mới vui.

- Hừ.

Tống Uyển Nhi hung dữ trừng mắt nhìn Mạc Phàm một cái, xoay người bỏ đi, hãy đợi đấy.

- Hai chị em nói chuyện trước đi, anh đi khuyên nhủ cô ấy.

Trương Siêu cũng đuổi theo.

- Tiểu Phàm, tính cách Uyển Nhi là vậy, em đợi chị một lát, chị giới thiệu mỹ nữ khác cho em quen, em đừng để ý những lời mà cô ấy nói.

Lý Thi Vũ khuyên.

Mạc Phàm cười gật đầu, người duy nhất hắn để ý ở đây là Lý Thi Vũ, còn những người khác, hắn căn bản không để ở trong lòng.

Một lát sau Lý Thi Vũ ôm vai một nữ sinh lạnh lùng xinh đẹp đi tới.

- Tiểu Phàm, đây là Lưu Phỉ Phỉ Lưu đại mỹ nữ, là hoa hậu giảng đường của trường chúng ta, tương lai sẽ là minh tinh, cũng là bạn thân của chị, em tiếp đón cô ấy giúp chị, chị đi có việc một lát.

Lý Thi Vũ kéo tay Lưu Phỉ Phỉ.

Nói xong cô chớp chớp mắt với Mạc Phàm, xoay người đi có việc.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ một cái, hai mắt hơi sáng lên.

Tuổi tác không khác hắn lắm, mặc chiếc áo sơmi màu trắng, quần dài bảy phân, chân đi đôi hài thoải mái.

Trang phục rất đơn giản, nhưng gương mặt không ăn khói lửa nhân gian, dáng người cao gầy, khí chất như hoa lan trên đỉnh núi.

Không biết còn tưởng rằng là nữ minh tinh nào đến.

Kiếp trước hắn cũng từng gặp Lưu Phỉ Phỉ, còn thi vào cùng trường đại học, đại học Đông Hải, hắn học khoa máy tính, Lưu Phỉ Phỉ học khoa điện ảnh.

Lưu Phỉ Phỉ nhìn có vẻ lạnh lùng, thực ra tính cách rất tốt, cho dù lên đại học vẫn là hoa hậu giảng đường của đại học Đông Hải, người theo đuổi cô xếp thành một hàng dài.

Khi học đại học bọn họ còn cùng ăn cơm, cùng đi xã đoàn, cũng vì Lưu Phỉ Phỉ hắn mới quen Tuyết Nhi, xem như trong bạn học ngoại trừ Bàn Tử ra thì chỉ có ấn tượng không tệ với cô.

Nhưng vì quá chói mắt, thường xuyên bị người ta xa lánh, lại từ chối dùng quy tắc ngầm, cuối cùng bị lan truyền tin xấu được ông chủ than đá bao nuôi.

Vào ngày sinh nhật 28 tuổi, cô được người ta phát hiện chết trong nhà, nghe nói chứng uất ức tái phát nên tự sát.

Xem như là trời ghen hồng nhan, hồng nhan bạc mệnh.

- Xin chào, tôi tên là Mạc Phàm, Mạc trong Mạc Sầu tiền lộ vô tri kỷ, Phàm trong nhất song u sắc xuất phàm trần.

Mạc Phàm vươn tay cười nói.

Lưu Phỉ Phỉ phát hiện ánh mắt Mạc Phàm thay đổi, lông mày khẽ nhếch, cũng cười vươn tay ra.

- Tôi tên là Lưu Phỉ Phỉ, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?

- Có thể là kiếp trước.

Mạc Phàm cười nói.

Mạc Phàm mới nói xong, một giọng nói chói tai truyền từ bên cạnh đến.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 14


- Tiểu Phàm, không nhìn ra công phu tán gái của anh cũng giỏi phết đấy, vừa bị tôi từ chối, nhanh như vậy đã tán Lưu đại mỹ nữ của chúng ta rồi.

Tống Uyển Nhi cầm một ly rượu vang, lại đi tới.

Ôm eo thon của Lưu Phỉ Phỉ, bộ dạng thân mật khăng khít, nhìn Mạc Phàm đầy khinh bỉ.

Mạc Phàm nhíu mày, bị cô ta từ chối sao?

Hắn không có một chút cảm giác nào với Tống Uyển Nhi, nếu có cảm giác thì chỉ là chán ghét.

- Tôi chỉ làm quen với Phỉ Phỉ, có vấn đề gì sao?

- Đương nhiên là có vấn đề, muốn làm quen với Lưu đại mỹ nữ của chúng tôi đâu có đơn giản như vậy.

Tống Uyển Nhi nhìn Lưu Phỉ Phỉ, nhắc nhở:

- Phỉ Phỉ, cậu cẩn thận một chút, đừng để bề ngoài đơn thuần chất phác của anh ta lừa, vừa rồi anh ta đưa vòng tay giả cho Thi Vũ, còn nói là gỗ trầm hương giá trăm vạn, nói không chừng sẽ lừa cậu nói kiếp trước hai người là vợ chồng đó.

Mạc Phàm cười mỉa, người phụ nữ này đúng là thích đâm bị thóc, chọc bị gạo.

Kiếp trước hắn tặng chị họ bộ nội y s*x* có phần diễn của người phụ nữ này, sau đó gặp phiền phức ở tiệc rượu, hắn thương tích đầy mình cũng do người phụ nữ này.

Nếu hắn không nhớ sai, sau khi Lưu Phỉ Phỉ tốt nghiệp đại học cuộc sống luôn không tốt, một phần nguyên nhân cũng là vì Tống Uyển Nhi.

- Mặc cô nghĩ thế nào thì nghĩ.

- Không phải chứ?

Lưu Phỉ Phỉ hơi nhíu mày, bán tín bán nghi nhìn Mạc Phàm.

Quả thật tướng mạo của Mạc Phàm không được coi là xuất chúng ở trong đám nam sinh, nhưng cô vẫn cảm thấy Mạc Phàm khác với những người khác.

Còn vì sao lại cảm thấy như vậy, cô cũng không thể lý giải, ít nhất sẽ không giống như Tống Uyển Nhi nói.

- Hai ta học cùng lớp vài năm, cậu còn không tin mình à, mình là vì tốt cho cậu đó.

Tống Uyển Nhi nhíu mày nói.

Luôn mãi nghi ngờ trong đầu, không phải Lưu Phỉ Phỉ nhìn trúng tên hai lúa này đấy chứ, sao lại khách sáo với tên hai lúa này như vậy.

Phải biết rằng trong trường có không biết bao nhiêu người muốn theo đuổi Lưu Phỉ Phỉ, đều bị Lưu Phỉ Phỉ vô tình từ chối, đến nay còn chưa có ai thuận lợi đến gần như Mạc Phàm.

Tống Uyển Nhi đã nói đến mức này, Lưu Phỉ Phỉ không tranh cãi nữa.

- Mình biết.

- Quả nhiên là chị em tốt, đi, chúng ta đi uống rượu.

Tống Uyển Nhi cười đắc ý, đồng thời còn liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

Một tên hai lúa muốn tán hoa hậu giảng đường, đâu có dễ như vậy, có tôi ở đây, đừng có nằm mơ!

Tán cũng chỉ có thể là Trương Siêu con nhà giàu như vậy mới được tán.

Tống Uyển Nhi mới mang theo Lưu Phỉ Phỉ rời đi, Trương Siêu giả mù sa mưa bưng ly rượu vang cùng vài người đi tới.

- Tiểu Phàm, sao em vẫn còn một mình, hay là anh bảo hai công chúa kia chơi cùng em nhé?

Trương Siêu chỉ hai mỹ nữ hát ở trên đài gần đó nói.

- Anh giữ lại cho mình mà chơi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Tươi cười trên mặt Trương Siêu cứng đờ, nhíu mày, thầm mắng vài câu.

Hai công chúa này đến đây là để đốt cháy bầu không khí bữa tiệc, chất lượng cũng không tệ, cho dù không phải là những cái tên đứng đầu bảng nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Lễ phục dạ hội một đen một trắng, phía trên lộ ra một vùng lớn tuyết trắng, phía dưới ngắn chỉ có thể che khuất mông, hai cái đùi tuyết trắng còn mặc tất chân, mỹ nữ như vậy nói một đêm không hai ngàn tệ cũng không ngoa.

Nếu không phải Lý Thi Vũ ở đây, chính anh ta sẽ không khách sáo, vậy mà tên nhóc này còn chê.

- Siêu ca, tên nhóc này là ai thế, không biết điều như vậy.

Bên cạnh Trương Siêu, Tôn Dương bất mãn nói.

Trương Siêu ra vẻ rộng lượng vẫy vẫy tay:

- Thôi, là em họ Thi Vũ, mới từ thị trấn đến, có thể là sợ người lạ?

Tôn Dương liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh bỉ, từ nhỏ anh ta đã sinh ra ở nội thành, anh ta tự cảm thấy mình cao hơn Mạc Phàm một cái đầu.

- Hóa ra là tên hai lúa, trách không được cho mặt mũi mà lên mặt.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn anh ta một cái, để ly cocktail trong tay xuống.

- Tôi đúng là từ nông thôn đến, nhưng có bản lĩnh thì anh lặp lại lời vừa nói thử xem?

Kiếp trước hắn mới từ nông thôn đến, nhìn người thành phố ăn mặc xa hoa, cảm thấy có chút tự ti nhát gan.

Nhưng trọng sinh quay về hắn đã khác, một đời làm tiên, ở trong mắt hắn, những người này không khác gì con kiến.

Dám sỉ nhục hắn, nhất định phải trả cái giá thật đắt.

Trương Siêu và Tống Uyển Nhi nhìn nhau cười, Tôn Dương ở đội thể dục của trường, phó đội trưởng đội bóng rổ, bình thường có mấy ai đánh được anh ta, xảy ra chuyện, tất cả đội bóng rổ đều xông lên đánh, có rất ít người dám trêu chọc anh ta, lần này Mạc Phàm nếm mùi đau khổ rồi.

- Tôn Dương, thôi, hôm nay là sinh nhật của Thi Vũ, nể mặt tôi, đừng chấp với cậu ấy lúc này.

Trương Siêu vội vàng khuyên.

Những lời này nói rất có tiêu chuẩn, lúc này không chấp, để sau này tính sổ sau.

Nếu Tôn Dương đánh Mạc Phàm ở trong bữa tiệc, chắc chắn Lý Thi Vũ sẽ không vui, sau này có cơ hội, chậm rãi chỉnh Mạc Phàm cũng không muộn.

Dù sao lúc này anh ta khuyên Tôn Dương, nếu Mạc Phàm dám ra tay trước, vậy anh ta cũng không có biện pháp.

- Nhóc con, coi như vận khí của cậu tốt, có anh rể tốt như vậy, nếu không hôm nay không ném cậu như quả bóng vào rổ, tôi sẽ không họ Tôn.

Tôn Dương liều lĩnh nói.

- Được rồi, nào, uống rượu thôi.

Trương Siêu bưng ly rượu lên nói.

- Hừ, đợi đấy!

Tôn Dương hừ lạnh một tiếng, không nhìn Mạc Phàm nữa.

- Đợi đấy sao?

Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, lập tức cười lạnh lùng, một con kiến cũng dám nói hắn đợi đấy sao.

- Như vậy đi, tôi đợi anh ở toilet.

Chị họ làm tiệc ở đây, làm dơ nơi này không tốt lắm.

Nói xong, Mạc Phàm liền ra khỏi ghế lô, đi ra ngoài đến toilet.

- Siêu ca, em vốn muốn nể mặt anh, nhưng lần này không thể trách em được, em đi một lát sẽ quay lại.

Tôn Dương ngẩng đầu, bất ngờ nói.

- Chuyện này…

Trương Siêu lộ ra vẻ khó xử, nhưng trong lòng đã nở hoa, trong phòng riêng thì do anh ta quản, nhưng bên ngoài Mạc Phàm bị chỉnh như thế nào thì không phải là lỗi của anh ta, Hoàng Gia Cửu Hào này cũng không phải nhà bọn họ mở.

- Vậy cậu ra tay nhẹ chút, tốt nhất là không nhìn ra được, nếu không tôi không biết nói sao với Thi Vũ, cho dù cậu ta không biết đối nhân xử thế, cũng là em họ Thi Vũ.

- Em ra tay, anh cứ yên tâm.

Khóe miệng Tôn Dương cong lên, đi theo Mạc Phàm ra ngoài.

Anh ta cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra, thực ra Trương Siêu cũng thấy Mạc Phàm ngứa mắt.

Nói như vậy, chỉnh Mạc Phàm càng không có vấn đề, không những xả được giận, còn có thể lấy lòng Trương Siêu, nhất cử lưỡng tiện.

Hai mắt anh ta lóe sáng, đi theo Mạc Phàm còn chưa tới toilet.

- Ôi, tiểu soái ca này, đêm nay có rảnh không, uống vài chén với chị nhé?

Một mỹ nữ thành thục mặc áo thấp ngực, trang điểm đậm, say khướt nhào vào người Mạc Phàm.

Đường cong đẫy đà, dáng người nóng bỏng, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.

Nhất là đám học sinh đang ở độ tuổi tò mò với người khác phái, căn bản không có bao nhiêu sức chống cự với mỹ nữ gợi cảm.

Nhất thời Tôn Dương nhìn mà trợn trắng mắt:

- Mẹ kiếp, chuyện tốt như vậy, sao không có phần của mình nhỉ?

Toàn thân mỹ nữ này đầy mùi rượu, vừa nhìn liền biết uống không ít.

Mạc Phàm nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Cô tìm người khác đi, tôi còn có việc.

Mỹ nữ vốn hơi say, bị Mạc Phàm lạnh lùng từ chối, nhất thời tỉnh táo hơn chút, lông mày hơi nhíu lại.

Tuy cô ta không phải tên đứng đầu Hoàng Gia Cửu Hào, nhưng mị lực cũng không kém người đứng đầu bảng, ngay cả ông chủ tỉnh khác đều nhìn trúng cô ta, càng không cần phải nói nam sinh xử nam như Mạc Phàm.

Nếu đứa trẻ này mở một chai rượu rẻ nhất với cô ta, để cô ta kiếm thêm chút tiền trích phần trăm thì cô ta sẽ không làm gì Mạc Phàm, ai biết hắn từ chối hoàn toàn như vậy.

Mỹ nữ nhìn thấy bóng người đi từ toilet ra, đôi mắt đẹp khẽ đảo, nắm lấy tay Mạc Phàm đặt lên mông cô ta.

- Ông chủ Lỗ, đứa con nít này ăn đậu hủ của em.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 15


Tôn Dương vốn sửng sốt, nhất thời hiểu ra, hóa ra là gái mồi rượu.

Loại nơi như KTV thường xuyên có mỹ nữ say chuếnh choáng, mời người ta uống rượu.

Mời không đi, dù sao cũng là mỹ nữ, từ chối lời mời của mỹ nữ, rất đáng sợ.

Mời đi, một chai rượu đắt tiền hơn bên ngoài bao nhiêu, không bao mấy vạn tệ, đừng nghĩ đến chuyện mỹ nữ đến tay, muốn đến tay, nói không chừng còn xảy ra chuyện lấy sắc gạt người gì đó.

Vốn tưởng rằng Mạc Phàm gặp phải vận cứt chó nhặt được mỹ nữ, ai biết là gái mời rượu, còn là gái mồi rượu phiền phức.

“Ha ha!”

Khóe miệng anh ta hơi cong lên, cười một lát, xoay người quay về ghế lô.

Căn bản không cần anh ta ra tay, tên nhóc này có phiền phức rồi.

Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trong tiệc sinh nhật của chị họ, hình như một nam sinh gặp phải gái mời rượu, tiền bạc trên người bị vài chén rượu lừa gạt hết, nhưng ngay cả tay còn chưa đụng đến.

Vị nam sinh này tát gái mồi rượu một cái, ông chủ gái mồi rượu tìm tới cửa, sau đó khiến tiệc sinh nhật chị họ buồn bực kết thúc trong không vui.

Hắn không có ấn tượng với mỹ nữ mồi rượu kia lắm, dù sao cũng qua 500 năm rồi, không biết có phải mỹ nữ trước mặt hay không.

Nếu đúng là vậy, kiếp trước hủy tiệc sinh nhật của chị họ, vậy tính sổ luôn vào kiếp này đi.

Mỹ nữ há to miệng kêu lên, một người đầu trọc say khướt đi ra.

- Dám đụng vào cô bé của tôi, nhóc con, mày không muốn sống nữa à.

Đầu trọc thấy tay Mạc Phàm vẫn đặt trên mông mỹ nữ, tức giận nói.

Mạc Phàm hơi híp mắt, ánh mắt nhìn tên đầu trọc trở nên lạnh lẽo.

Hắn không có ấn tượng với mỹ nữ mồi rượu, nhưng còn nhớ rõ cái tên đầu trọc này.

Tên đầu trọc này chính là ông chủ lớn của gái mồi rượu kiếp trước, nghe nói là thổ hào ở tỉnh ngoài, được mời đến thành phố Đông Hải bàn chuyện hợp tác, lúc ấy chính ông ta đã dẫn người xông vào bữa tiệc.

Xem ra sau khi hắn trọng sinh, lại biến hắn thành nam sinh gặp phải mỹ nữ mồi rượu.

- Bây giờ cô có thể buông tay ra chưa?

Mạc Phàm lạnh lùng liếc nhìn mỹ nữ một cái nói.

Vẻ mặt mỹ nữ khẽ thay đổi, cô ta tưởng rằng Mạc Phàm sẽ giống như những đứa bé khác, bị dọa sợ đến mức dập đầu nhận sai.

Ai biết Mạc Phàm bình tĩnh như vậy, tuổi em trai cô ta cũng không khác Mạc Phàm mấy, đang học cấp ba, cô ta làm vậy với Mạc Phàm, có phải hơi quá đáng, có phải vừa rồi quá xúc động hay không?

Tên đầu trọc này cũng không phải người dễ trọc, được chủ nhân của Hoàng Gia Cửu Hào, là ông chủ của bọn họ mời đến.

Ngày hôm qua ông ta đã đến rồi, ông chủ đưa cho ông ta hai công chúa, sáng hôm nay được trả về, trên người đều là vết thương, bây giờ còn đang ở bệnh viện, ông chủ không nói gì thêm, đủ để thấy ông chủ coi trọng tên đầu trọc này đến mức nào.

Mỹ nữ vội vàng buông tay Mạc Phàm ra, đi đến chỗ tên đầu trọc, mỉm cười nói:

- Ông chủ Lỗ, một đứa con nít mà thôi, không hiểu chuyện, cứ bỏ qua như vậy đi, em lại uống thêm vài ly với anh nhé?

- Rượu thì lát nữa uống, đợi anh chỉnh tên nhóc này, báo thù cho em đã.

Tên đầu trọc gãi cằm mỹ nữ, cười đùa giỡn nói.

Nói xong ông ta đi về phía Mạc Phàm, ánh mắt âm u.

Hai công chúa ngày hôm qua đúng là không có hương vị, không dễ dàng gì mới tìm được người hợp với khẩu vị của ông ta, lại bị một tên nhóc sờ cái mông nhỏ, sao ông ta không tức giận cho được?

- Nhóc con, tuổi cũng không lớn, vậy mà lá gan cũng không nhỏ, dám động vào người phụ nữ của ông đây, mày có biết ông đây là ai không?

- Ông sao?

Khóe miệng Mạc Phàm hơi cong lên:

- Người đáng chết.

- Hả?

Tên đầu trọc nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, giận quá hóa cười.

Đều nói nghé con mới đẻ không sợ hổ, không sai chút nào.

Con hổ già như ông ta không có mấy ai ở thành phố Đông Hải biết đến, nhưng ở tỉnh Hoa Bắc, một khi nhắc đến cái tên Lỗ lão hổ, có mấy ai không thay đổi sắc mặt, có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy, còn dám nói ông ta là người đáng chết.

- Nhóc con, lá gan của mày không nhỏ, miệng còn rất cứng rắn, xem miệng mày cứng hay quả đấm của tao cứng hơn.

Vừa nói ra lời này, tên đầu trọc đấm về phía mặt Mạc Phàm.

Bình thường ngoại trừ tán gái ra, ông ta thích nhất là tán thủ, các tập thi đấu chiếu trên đài truyền hình Hoa Bắc, ông ta không bỏ sót một tập nào.

Cũng mời một số huấn luyện viên dạy ông ta đánh tán thủ, tuy chưa từng dùng, nhưng có thể không dạy dỗ được một đứa bé sao.

Vẻ mặt mỹ nữ bên cạnh áy náy và lo lắng.

Bởi vì h*m m**n của cô ta, mang đến phiền phức lớn cho đứa bé như vậy, cô ta muốn nhắc nhở Mạc Phàm cẩn thận, nhưng lại không thể nói, nếu không đắc tội ông chủ Lỗ, sau này cô ta cũng không có ngày lành.

Nhìn quả đấm đánh tới, khóe miệng Mạc Phàm hơi cong lên, cười nhẹ.

Quả đấm này đủ để đối phó một người bình thường, nhưng đối phó với hắn được sao?

Hắn nhẹ nhàng vươn tay ra, nắm lấy quả đấm của tên đầu trọc.

Tên đầu trọc hơi sững sờ, không ngờ có thể bị Mạc Phàm bắt lấy, lông mày nhíu lại, lửa giận cháy mạnh hơn.

Tối hôm qua ông ta chơi hơi quá đà, thân thể có chút hư nhược, nhưng sao có thể không chỉnh được một tên nhóc con?

- Nhóc con, khá lắm, có chút bản lĩnh, nhưng mày thật sự cho rằng ông đây chỉ có chút bản lĩnh đó sao?

Tên đầu trọc xoay người, dùng khuỷu tay đánh vào huyệt Thái Dương của Mạc Phàm, vậy mà tốc độ không chậm.

Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, ánh sáng lạnh lóe lên.

Tuy hắn đã đến Tôi Thể tầng mười, nhưng vẫn còn có nơi yếu ớt, huyệt Thái Dương là một trong số đó.

- Cút!

Hắn hét lớn một tiếng, một chưởng vỗ vào ngực tên đầu trọc, nhất thời thân thể to như heo của tên đầu trọc bay lên trời.

“Rầm” một tiếng, rơi vào bồn rửa mặt cuối cùng trong hành lang.

Mỹ nữ và tên đầu trọc ở đây đều sửng sốt, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin, nhất là mỹ nữ.

Cô ta vốn cho rằng Mạc Phàm sẽ bị tên đầu trọc đánh cho một trận, dù sao cũng chỉ là một đứa bé, sức lực không thể so được với một người lớn.

Kết quả tên đầu trọc bị tên nhóc 16 tuổi đánh bay.

- Chuyện này…

Mỹ nữ nhanh chóng lấy lại tinh thần, vừa rồi còn hơi say, bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, cô ta liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong đôi mắt đẹp đều là lo lắng, người này là khách quý của ông chủ bọn họ, bị đánh ở trong này, chuyện này sẽ ầm ĩ đến đâu.

Cô ta thở dài, vội vàng chạy đến chỗ tên đầu trọc, cô ta không thể quản chuyện này nữa rồi.

- Ông chủ Lỗ, anh thế nào rồi, không sao chứ?

Mỹ nữ xoa ngực tên đầu trọc lo lắng nói.

Rất lâu sau ông chủ Lỗ mới thở ra một hơi dài, lúc này mới tỉnh táo lại.

- Đau chết anh rồi!

- Đau sao? Một chưởng này xem như là dạy dỗ, nếu để tôi nhìn thấy ông nữa, ông biết hậu quả rồi đó.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Một chưởng này xem như cảnh tỉnh tên đầu trọc, để ông ta đừng làm chuyện điên rồ.

Nhưng nếu tên đầu trọc dám giống như kiếp trước, dẫn người quấy nhiễu sinh nhật chị họ, hắn sẽ làm cho tên đầu trọc này biết, ông ta làm y tiên giận dữ, đáng sợ biết bao nhiêu.

Nói xong hắn xoay người đi đến ghế lô.

Hắn mới đi không lâu, có mấy người vừa nói vừa cười đi tới, nhìn thấy bộ dạng chật vật của tên đầu trọc, sắc mặt thay đổi, vội vàng chạy đến.

Ở giữa là một người đàn ông không tính là cao lớn nhưng rất dũng mãnh, anh ta vội vàng nâng tên đầu trọc dậy, người đàn ông này là Đường Long ông chủ của quán KTV này, bên cạnh anh ta là một mỹ nữ mặc quần áo của quán bar.

- Ông chủ Lỗ, anh làm sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 16


- Đường lão đệ, người Đông Hải cậu đúng là hung hãn, một học sinh trung học ăn đậu hủ của Tiểu Hồng, tôi muốn đi lên dạy dỗ cậu ta một chút, ai ngờ bị cậu ta đánh ngã đến đây, tôi chưa từng nếm phải loại thiệt thòi này ở Hoa Bắc.

Tên đầu trọc không còn sức lực nói.

Lông mày Đường Long nhíu lại, ông chủ Lỗ này là một đại lão ở Hoa Bắc, là anh ta đặc biệt mời đến đây bàn chuyện hợp tác.

Nếu có thể thành công, một vụ làm ăn sẽ thu vài tỷ, hai ngày nay anh ta đều cẩn thận tiếp đón, ai biết lại xảy ra chuyện này.

Nghĩ vậy, lửa giận trong mắt anh ta càng tăng thêm vài phần, hỏi mỹ nữ gợi cảm bên cạnh:

- Hôm nay nơi này có khách là học sinh sao?

Mỹ nữ này mặc trang phục quán bar màu đỏ thẫm, nhưng bất luận là dáng người hay khuôn mặt, đều mạnh hơn gái mồi rượu kia gấp mười lần.

Cô ta là người phụ nữ của Đường Long, tên là Nguyệt tỷ.

- Sảnh số hai, có một đám học sinh làm sinh nhật cho một bé gái, đều là học sinh trung học, có mấy chục người, tiêu hơn mười vạn.

Nguyệt tỷ nhăn mày nói.

Nơi này Đường Long là ông chủ, nhưng công việc đều do cô ta xử lý, mỗi ngày có khách nào, tiêu bao nhiêu tiền, bối cảnh gì, cô ta đều có thể nhớ rõ.

- Hơn mười vạn, hơn mười triệu tôi còn suy nghĩ.

Đường Long cười khinh thường:

- Gọi A Hào lên đây, bảo cậu ta mang người theo, chúng ta đi xem ai dám động vào người phụ nữ của ông chủ Lỗ, còn đánh ông chủ Lỗ của chúng ta.

- Dạ!

Nguyệt tỷ do dự, vẫn lấy bộ đàm ra nói vài câu.

- Ông chủ Lỗ, anh yên tâm đi, nếu chuyện hôm nay không cho anh câu trả lời hài lòng, tôi sẽ không tên là Đường Long.

Đường Long vỗ ngực đảm bảo.



Trong ghế lô, Tôn Dương cười tiến vào.

Trương Siêu hơi sững sờ, lộ ra vẻ bất ngờ, sau đó trong lòng vui vẻ.

Khẩu khí của tên nhóc này cứng rắn như vậy, nhưng xương cốt lại mềm như thế, lúc này Tôn Dương mới đi ra ngoài chưa đến một phút đã quay lại, cũng không thấy bóng dáng Mạc Phàm.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn Mạc Phàm bị Tôn Dương dạy dỗ một trận, nói không chừng lúc này đang khóc trong toilet.

- Sao nhanh như vậy, Tiểu Phàm đâu, không sao chứ, cậu không đánh cậu ta tàn phế đúng không?

Trương Siêu tò mò hỏi.

- Sao có chuyện đó được, tên nhóc kia xui xẻo như vậy, còn cần em ra tay sao?

Tôn Dương cười nói chuyện vừa rồi cho Trương Siêu nghe.

Lông mày Trương Siêu nhướng lên, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa.

Mồi rượu, sao anh ta không nghĩ đến chuyện này nhỉ.

Anh ta muốn dùng nội y s*x* làm Mạc Phàm xấu mặt, ai biết vậy mà Mạc Phàm không nghe lời, lãng phí vô ích nội y anh ta chọn.

Nếu tìm mồi rượu lừa gạt Mạc Phàm đi mở chai rượu, lúc đó Lý Thi Vũ sẽ phải cầu xin anh ta, anh ta nhân cơ hội đưa ra yêu cầu…

Bây giờ nghĩ những chuyện này đều vô dụng, mồi rượu tự mình tìm Mạc Phàm, có trò hay để xem rồi.

Một khi đối phương tìm tới cửa, không cần anh ta ra mặt xử lý, đến lúc đó Lý Thi Vũ còn không cầu xin anh ta sao?

Ha ha, nói không chừng bộ nội y s*x* anh ta chuẩn bị, đêm nay có thể dùng được.

Lúc này Mạc Phàm đi đến, hắn liếc mắt nhìn Tôn Dương ngồi trên ghế, muốn đi qua.

Lý Thi Vũ đã đi tới:

- Tiểu Phàm, em vừa làm gì đó, chị muốn giới thiệu mấy cô gái cho em mà không tìm được em.

- Đi toilet ạ.

Mạc Phàm cười nhạt, không quan tâm Tôn Dương nữa.

- Đi theo chị, chị giới thiệu cho em mỹ nữ khác.

Lý Thi Vũ không hỏi nhiều, kéo Mạc Phàm đi đến quầy bar.

Mạc Phàm không có biện pháp, đành phải đi theo chị họ.

Nhưng còn chưa đi đến nơi, cửa ghế lô bị đẩy mạnh ra.

Một đám người đi vào, cầm đầu đúng là Đường Long, bên cạnh là Nguyệt tỷ, sau đó là ông chủ Lỗ và mỹ nữ mồi rượu.

Ngoại trừ bốn người họ, bên cạnh còn có một hán tử khôi ngô cao lớn mặc đồ màu đen, cao phải trên 1m9, bắp thịt trên người giống như dán miếng sắt lên, cảm thấy vô cùng dọa người.

Anh ta vừa đi vào, ánh sáng ở bên ngoài bị ngăn cản không ít.

Gã hán tử này là thuộc hạ số một của Đường Long, A Hào, nghe nói xuất thân là bộ đội đặc chủng, top ba trong đại hội luận võ của bộ đội, chính là Binh Vương trong Binh Vương, hai ba mươi người bình thường đều không phải là đối thủ của anh ta.

Bên cạnh anh ta có 20 đại hán áo đen xếp hàng, cửa được mở rộng ra, khí thế vô cùng khiếp người.

Nhất thời tất cả sảnh số hai đều vô cùng yên tĩnh.

Đang ca hát không dám hát, đang nói chuyện cũng câm miệng, uống rượu cũng bỏ ly xuống, nhìn về phía bên này.

- Sao lại thế này?

- Xảy ra chuyện gì thế?

Đầu một đám mờ mịt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không rõ chân tướng.

Bọn họ đang vui đùa, rốt cuộc là làm sao vậy, bỗng nhiên có nhiều người đến như vậy, vẻ mặt còn hung ác.

Ngay cả Trương Siêu và Tôn Dương cũng hơi bất ngờ, không phải chứ, một mồi rượu mà thôi sẽ đưa tới nhiều người như vậy, không phải tên hai lúa Mạc Phàm đắc tội nhân vật lớn nào đó chứ?

- Siêu ca, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tôn Dương hơi lo lắng nói.

- Xảy ra chuyện sao, anh quá coi thường Siêu ca của chúng ta rồi đấy?

Tống Uyển Nhi ngồi bên cạnh lạnh lùng nói.

Trương gia là trùm bất động sản mới ở thành phố Đông Hải, gần đây đang khai phá địa bàn, 10 nhà thì 6 nhà biết Trương gia bọn họ, đây đủ để thấy thực lực của Trương gia anh ta ở thành phố Đông Hải.

Ra khỏi thành phố Đông Hải cô ta không dám cam đoan, nhưng ở thành phố Đông Hải, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

- Đúng vậy, có Siêu ca ở đây có thể xảy ra chuyện được sao?

Lúc này Tôn Dương mới yên tâm, không quên vuốt mông ngựa của Trương Siêu một cái.

Khóe miệng Trương Siêu hơi cong lên, lộ ra tươi cười đắc ý, một tay cho vào trong túi, một tay lắc lắc ly rượu vang đi đến cửa.

Vẻ mặt Lý Thi Vũ thay đổi, trên mặt lộ ra lo lắng.

- Tiểu Phàm, em ngồi yên ở đây, chị đi xem có chuyện gì.

Mạc Phàm gật đầu, lạnh lùng liếc nhìn đám người ở cửa.

Hắn nhớ rõ, kiếp trước chỉ có tên đầu trọc mang theo mấy đại hán áo đen tiến vào, lần này xuất hiện thêm ba người.

Chỉ là suy nghĩ một lát, hắn liền thoải mái.

Xem ra tên đầu trọc bị hắn đánh một trận, làm đời này bị thay đổi rất nhiều.

- Nguyệt tỷ, chị mang nhiều người tiến vào như vậy, có chuyện gì sao?

Trương Siêu đi qua hỏi.

Nguyệt tỷ là ông chủ bên ngoài của Hoàng Gia Cửu Hào, bộ dạng lại xinh đẹp, trên cơ bản người tới Hoàng Gia Cửu Hào đều quen, bọn họ cũng là Nguyệt tỷ đón vào, dù sao tiêu phí thấp nhất ở sảnh số hai là 10 vạn, đáng để Nguyệt tỷ tự mình nghênh đón

Nguyệt tỷ không để ý đến Trương Siêu, Đường Long còn ở đây, cô ta không có tư cách nói chuyện.

- Chuyện gì sao, các người làm chuyện gì, các người còn không biết?

Đường Long hừ lạnh một tiếng, tức giận hỏi.

- Các người không nói, sao chúng tôi biết được?

Tống Uyển Nhi không phục nói.

Cô ta thường xuyên ra ngoài chơi với Trương Siêu, không phải chưa từng thấy tình cảnh này, tất nhiên sẽ không bị dọa.

Nơi này là thành phố Đông Hải, bọn họ nhiều người như vậy, nhóm người này có thể làm gì được bọn họ đây?

Đường Long nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Tống Uyển Nhi một cái.

- Còn rất cay đó, lát nữa sẽ để cô biết.

Đường Long nói xong, khách sáo hỏi tên đầu trọc:

- Ông chủ Lỗ, anh tìm xem, tên nhóc con đánh anh có còn ở đây hay không, nếu còn ở đây mà nói, ha ha…
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 17


- Đánh người sao?

Không ít người nghe thấy câu này, vốn là sửng sốt, nhìn thấy ông chủ Lỗ lưng hùm vai gấu, liền nở nụ cười.

Một người to lớn bị một người trong đám học sinh bọn họ đánh, còn không biết xấu hổ tìm tới cửa, thật mất mặt.

- Chú à, cháu nhìn chú rất quen mắt, chú xem có phải là cháu hay không?

Tôn Dương để hai tay trước ngực nói.

Có Trương Siêu làm chỗ dựa, anh ta sợ gì chứ?

Hai tay Trương Siêu để trước ngực, không lo lắng một chút nào, chuyện ầm ĩ càng lớn, càng có lợi cho anh ta.

Nói không chừng đêm nay anh ta không những khiến Lý Thi Vũ mặc nội y s*x*, còn dạy thêm được mấy tư thế cũng không biết chừng.

- Ha ha, còn có tôi nữa!

Một nam sinh khác uống vào chút rượu, lá gan cũng lớn không ít, cười nói theo.

Bọn họ có thể được Trương Siêu mời, đa số nhà đều có chút bối cảnh, từ nhỏ đã lớn mật hơn những đứa bé nhà bình thường một chút.

Vừa có người ồn ào, một đám người lập tức chỉ sợ thiên hạ không loạn.

- Người to như vậy, còn bị học sinh trung học chúng ta đánh, có mất mặt hay không.

Ba người này mới mở miệng, trên mặt Lý Thi Vũ lộ ra lo lắng.

Ông chủ Lỗ vốn đang rất tốt, nghe thấy lời mấy người này nói, lông mày liền nhíu lại, trên mặt giống như bị người ta tát mạnh mấy cái cùng lúc.

Hôm nay đúng là mất hết mặt mũi, mới vừa bị một học sinh trung học đánh bay, bây giờ lại bị một đám người nhục nhã, chuyện này tuyệt đối không xảy ra ở Hoa Bắc.

- Đường lão đệ, tên ranh con đánh lén tôi ở trong này, nhưng cậu xem rồi chỉnh tất cả đi, nếu không đừng nói đến vụ làm ăn của chúng ta nữa.

Ông chủ Lỗ nhìn lướt qua Mạc Phàm ở trong đám người, giọng nói lạnh lùng nửa uy h**p vang lên.

Một đám nhóc con cũng dám bắt nạt ông ta, không cho bọn chúng chút dạy dỗ, sẽ làm người ta cho rằng Lỗ lão hổ ở Hoa Bắc dễ bắt nạt.

Nhất thời sắc mặt Đường Long trầm xuống, lửa giận trong mắt dâng cao.

Một đám nhóc con không biết trời cao đất rộng, thực sự không biết sống chết.

Nếu anh ta không bày tỏ một phen, vụ làm ăn giá trị mấy triệu của anh ta thật sự ngâm nước nóng rồi.

- Vừa rồi cậu nói là cậu, đúng không?

Đường Long chỉ Tôn Dương, lạnh giọng hỏi.

Tôn Dương vốn hơi khiếp sợ, nhưng nhớ tới những lời Trương Siêu mới nói, lá gan lại lớn thêm.

- Là tôi thì sao chứ?

- Được lắm!

Đường Long cười lạnh lùng:

- A Hào!

- Dạ!

A Hào gật đầu, bước đến bên cạnh Tôn Dương.

Tôn Dương là thành viên của đội bóng rổ, cao lớn hơn người khác không ít, nhưng so với A Hào quả thực như con cừu nhỏ và mãnh hổ.

- Anh muốn làm gì, các anh biết ông đây là ai không?

Nhất thời Tôn Dương lúng túng.

A Hào không thèm để ý đến Tôn Dương, ra tay vô cùng nhanh, một cái tát đánh mạnh vào mặt Tôn Dương.

“Bốp!”

Tiếng tát thanh thúy vang lên trong ghế lô, Tôn Dương bay lên cao rồi ngã mạnh xuống đất.

Nôn ra máu và ba cái răng, trên mặt là dấu năm ngón tay màu đỏ, mặt nhanh chóng sưng lên.

“Bốp bốp!”

Hai cái tát giống vậy, lại có hai người bay ra ngoài.

Trong lúc này, A Hào giống như mãnh hổ xông vào bầy dê, tất cả sảnh số hai yên tĩnh một cách dọa người.

Cho dù uống rượu hay không uống rượu, đều tỉnh táo lại.

Nhóm người này không phải là người bình thường bọn họ thấy, hoặc là nói đám người mà bình thường bọn họ thấy không cùng cấp bậc với đám người trước mắt.

Một bên là cấp 2, một bên có khả năng là cấp 10, căn bản không thể so sánh được, không còn ai dám mở miệng đùa giỡn nữa.

- Dừng tay, đừng đánh người nữa, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Lý Thi Vũ mở miệng nói.

Tối nay là sinh nhật của cô, nếu như cô không ngăn cản, không biết sẽ thế nào.

Đường Long thấy Lý Thi Vũ đội vương miện trên đầu, xua tay ý bảo A Hào dừng lại, cười nhẹ.

- Cô bé rất xinh đẹp, hôm nay là sinh nhật em sao, sinh nhật vui vẻ, nơi này em quyết định à?

Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Long một cái, xem ra một chưởng vừa rồi của hắn còn quá nhẹ, nếu không đã không có đám người này đến đây.

Trương Siêu thấy Đường Long nhắm vào Lý Thi Vũ, sắc mặt thay đổi, đi ra.

Lúc này anh ta không đứng ra, đừng nói là dạy mấy tư thế, anh ta đều không chiếm được gì.

- Vị đại ca này, tôi là bạn trai của cô ấy, tôi tên là Trương Siêu, cha tôi là Trương Thiên, là ông chủ của công ty Thiên Vũ, chuyện bạn học chúng tôi đánh khách của anh, hai chúng ta nói chuyện được không?

Trương Siêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Trương Thiên?

Đường Long khẽ nâng mí mắt, ánh mắt nhìn về phía Trương Siêu, nhíu mày.

Một tên nhóc cũng dám đi đường vòng trước mặt anh ta, vậy thì anh ta cũng vòng lại.

- Cậu là con trai của Trương Thiên?

- Đúng vậy, đại ca quen cha tôi sao?

Trương Siêu cười nói, giữa trán có vài phần đắc ý.

Nếu người này quen cha anh ta, vậy chuyện này dễ nói rồi, ít nhất người này cũng sẽ nể mặt cha mình.

- Tôi và cha cậu từng ăn cơm vài lần, xem như là quen.

Đường Long cười, không chút để ý nói.

- Hóa ra là bạn của cha tôi, vị đại ca này, anh là?

Trương Siêu tò mò hỏi.

Bạn của cha anh ta, cha anh ta từng giới thiệu rồi, nhưng không có người trước mặt này.

- Ngay cả tôi mà cậu cũng không biết là ai sao?

Đường Long cười hỏi.

Anh ta vừa nói những lời này, Nguyệt tỷ đứng bên cạnh anh ta lắc đầu cười quyến rũ.

A Hào cũng cười theo, 20 đại hán áo đen theo sau cũng nở nụ cười.

Trong chớp mắt, toàn bộ đại sảnh số hai đều vang lên tiếng cười.

Bọn họ cười như vậy, ngay cả Trương Siêu cũng có chút lúng túng.

Ngoại trừ Mạc Phàm ra, những người khác đều lộ ra vẻ bối rối.

Nhất là chị họ Mạc Phàm, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tuy bọn họ còn là học sinh, nhưng bọn họ cũng biết mấy người không thể trêu chọc ở thành phố Đông Hải.

Tần gia, Đường gia, Vương gia, Sở gia, Lưu gia, năm nhà này đều là gia tộc vững như núi Thái Sơn ở thành phố Đông Hải, nhất là Tần gia, lại càng vô cùng kh*ng b*.

Ngoại trừ năm nhà này ra, còn có một người không thể trêu chọc, người này là ông chủ chân chính của Hoàng Gia Cửu Hào.

- Chẳng lẽ anh là Đường, Đường Long?

Trương Siêu nuốt nước miếng, giọng nói đều hơi run run.

Hung hãn ở Hoàng Gia Cửu Hào như vậy, ngay cả Nguyệt tỷ cũng đứng ở một bên, chỉ có thể là người đàn ông đứng sau lưng Nguyệt tỷ.

Đường Long, đại lão duy nhất ở thành phố Đông Hải, cho dù Đường gia, Vương gia, Sở gia, Lưu gia cũng không dám dễ dàng động vào.

Nhưng hôm nay bọn họ đụng phải rồi.

Khó trách cha anh ta chưa từng giới thiệu về người này, ông chủ như ông ta căn bản không xứng làm quen với người này, tối đa chỉ cùng bàn mà thôi.

- Không sai, tôi là Đường Long, các người đánh khách quý của tôi, cậu nói xem nên làm sao bây giờ?

Đường Long buông hai tay, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Chuyện này, chuyện này…

Nhất thời Trương Siêu mơ màng rồi.

Nhóm người này lợi hại như vậy, cho dù nhà Trương Siêu có tiền, nhưng Đường Long không nhìn chút tiền ấy ở trong mắt.

Nhà có chức vị cao nhất là Lý Thi Vũ, cha cô là phó cục trưởng, nhưng cục trưởng cũng đang không dám trêu chọc Đường Long, càng đừng nói là đối phó.

Dám động thổ trên đầu thái tuế, lần này xong rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 18


Đường Long liếc nhìn đám học sinh như cọc gỗ, cười không thèm để ý, nói với ông chủ Lỗ:

- Ông chủ Lỗ, mời vào bên trong, tôi sẽ làm anh hài lòng.

Lúc nói chuyện, anh ta cũng liếc mắt ra hiệu với Nguyệt tỷ.

Nguyệt tỷ hiểu ý, mị nhãn như tơ, cười quyến rũ như có độc, dán sát người vào người ông chủ Lỗ.

- Ông chủ Lỗ đừng nóng giận, một đám nhóc không hiểu chuyện mà thôi, anh quan tâm đến bọn chúng làm gì, nếu Long ca của chúng em đã nói như vậy, anh yên tâm 100% đi, chúng ta qua bên kia ngồi.

Ông chủ Lỗ vốn đang nổi nóng, lúc ngực Nguyệt tỷ dán sát vào, bụng dưới lập tức nóng hơn.

- Đây chính là các người nói đó, nếu không cho tôi đáp án hài lòng, tôi chỉ có thể hỏi các người.

Ông ta bị Nguyệt tỷ ỡm ờ kéo đến ghế sofa trong ghế lô.

Đường Long thở phào một hơi, lúc này mới hơi yên tâm, đây là mười mấy triệu của anh ta đó, vì đám gấu con này, thiếu chút nữa đã bị nấu chín bay mất.

Nghĩ vậy, lạnh lẽo trong mắt anh ta lóe lên, lạnh lùng liếc nhìn đám Trương Siêu.

- Tiểu Siêu đúng không, coi như cha cậu từng ngồi cùng một bàn với tôi, tôi cho cậu một cơ hội.

Trương Siêu vốn đang suy nghĩ làm thế nào cho xong chuyện, chuyện này đã lớn đến mức vượt xa dự kiến của anh ta.

Nếu Mạc Phàm đắc tội những người khác, chỉ dựa vào tên tuổi của cha, trái lại anh ta có thể giả bộ khó giải quyết, sau đó chiếm chút tiện nghi ở chỗ Lý Thi Vũ.

Nhưng bây giờ bản thân anh ta đều đã khó bảo toàn, thật sự rất khó mà.

Nhưng nghe lời Đường Long nói, hai mắt anh ta sáng lên, giống như tìm được đường sống.

- Long ca, anh nói đi, chỉ cần chúng tôi làm được, tôi tuyệt đối sẽ không cò kè mặc cả.

Trương Siêu nịnh nọt, không còn bộ dạng công tử nhà giàu hung hãn nữa, giống như chó Nhật đang lè lưỡi.

- Ừm!

Đường Long hài lòng gật đầu, sau đó cười mỉa nói:

- Cũng rất đơn giản, chỉ cần trong số các người có ai làm ông chủ Lỗ hài lòng là được, đúng rồi, khẩu vị của ông chủ Lỗ rất nặng, ở chỗ các cậu có mấy cô gái bộ dạng không tệ, nam sinh ấy à, các cậu nhìn mà làm đi, quỳ xuống l**m giày cho ông chủ Lỗ chẳng hạn.

Khi nói chuyện, anh ta híp mắt nhìn lướt qua đám người, ánh mắt hung ác nham hiểm dừng lại trên người Lưu Phỉ Phỉ, Lý Thi Vũ và Tống Uyển Nhi một lát.

Không thể không nói, mấy em gái học sinh này rất được, nhất là Lưu Phỉ Phỉ, rất có phong thái của minh tinh.

Nếu tối nay giữ cô bé này ở lại được, nói không chừng sau này có thể khoe khoang, anh ta chơi minh tinh kia.

Nếu giữ tấm ảnh hay video gì đó, sau này còn có thể chơi lâu dài…

Đường Long vừa nói xong, đám Trương Siêu liếc mắt nhìn ông chủ Lỗ một cái, sắc mặt tất cả đều trầm xuống, âm trầm như nước, nhất là con gái.

Vẻ mặt ông chủ Lỗ này rất háo sắc, vừa nhìn là biết không phải dạng tốt đẹp gì, đợi bọn họ làm ông chủ Lỗ hài lòng, chắc là bọn họ sẽ chết tâm mất.

Lúc này ngay cả Tống Uyển Nhi luôn kiêu căng cũng không dám lắm miệng.

Nhà cô ta cũng làm về bất động sản, nhưng còn không bằng nhà Trương Siêu, Trương Siêu đã không nói được gì, cô ta lại càng không có tư cách nói.

Lúc này càng lắm miệng sẽ càng chịu thiệt.

- Chuyện hôm nay không có một chút quan hệ nào với chúng em, Long ca, hai người chúng em có thể rời đi không?

Hoa tỷ muội công chúa lúc trước Trương Siêu muốn đẩy cho Mạc Phàm nhỏ giọng nói.

Bọn họ là công chúa của Hoàng Gia Cửu Hào, hẳn là không tính vào nhóm học sinh này.

- Có thể, làm ông chủ Lỗ hài lòng rồi nói sau.

Đường Long đứng ở cửa, vô tình nói.

Bây giờ anh ta chỉ muốn hầu hạ thần tài là ông chủ Lỗ thật tốt.

Hai chị em như hoa ngẩn ra, đâu dám cãi lệnh Đường Long, cười với ông chủ Lỗ.

- Ông chủ Lỗ, anh thích tiết mục gì, hai chị em chúng em sẽ biểu diện cho anh xem.

- Diễn cho anh xem mèo chiêu tài đi, diễn hay sẽ cho hai em rời đi.

Ông chủ Lỗ bắt chéo hai chân, dựa trên ghế sofa, nhìn chằm chằm hoa tỷ muội cười nói.

Hoa tỷ muội hơi vui vẻ, diễn mèo chiêu tài là bài học bắt buộc của bọn họ, cũng không khó.

Mắt hai người híp lại thành một đường ngang, đôi tay trắng như phấn nắm chặt, để ở sát mặt, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

- Meo meo, meo meo!

Miệng phát ra tiếng đáng yêu.

- Ha ha, đi đi!

Ông chủ Lỗ cười, vẫy tay bảo hai người rời đi.

Hai người nói cảm ơn, như được đại xá vậy, nhanh chóng rời khỏi nơi nhiều thị phi này.

- Ông chủ Lỗ, tôi cũng biết biểu diễn mèo chiêu tài, tôi biểu diễn cho ông xem được không?

Một học sinh đeo mắt kính răng hô cười nịnh nọt nói.

Nếu Đường Long thật sự cho đi, cứ dựa theo lời Đường Long nói mà làm, nói không chừng lên trước sẽ dễ dàng rời đi hơn.

- Cậu sao?

Vẻ mặt ông chủ Lỗ tràn đầy ghét bỏ, hai công chúa vừa rồi biểu diễn mèo chiêu tài còn gọi là đáng yêu, một nam sinh biểu diễn sẽ thành dạng gì chứ, chỉ nghĩ thôi toàn thân ông ta đã nổi đầy da gà.

- Con mẹ nó bộ dạng cậu xấu như vậy, buổi tối ông đây còn muốn ăn cơm, tát mặt mình 100 cái đi, sau đó cậu có thể cút.

Sắc mặt nam sinh này tối sầm lại, nuốt nước bọt, không dám mở miệng nữa.

- Thế nào, không tự mình ra tay được à, để tôi tìm người giúp cậu.

Đường Long cười mỉa nói, A Hào lập tức đi về phía nam sinh đeo kính kia.

Không đợi A Hào đi đến cạnh nam sinh đeo kính kia.

- Dừng tay.

Lý Thi Vũ lấy hết can đảm kêu lên.

- Ừm, em có ý kiến gì, Tiểu Thọ Tinh?

Ánh mắt Đường Long nhìn về phía Lý Thi Vũ, cười mỉa hỏi.

Lý Thi Vũ mới mở miệng, Trương Siêu nhíu mày, kéo quần áo Lý Thi Vũ.

Lúc này còn muốn làm anh hùng gì chứ?

Lý Thi Vũ không để ý đến Trương Siêu, tiếp tục nói:

- Long ca, bọn họ đều đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi, chuyện hôm nay không có liên quan đến bọn họ, anh để bọn họ rời đi đi, chuyện hôm nay đều tính lên người tôi là được.

Những người này đều là cô mời đến, quan hệ cũng không tệ, tất nhiên cô không thể để những người này bị bắt nạt ở đây, nếu không cho dù sau này bọn họ tha thứ cho mình, cô cũng không tha thứ cho mình.

Lý Thi Vũ mới mở miệng, Trương Siêu liền mắng thầm một câu: Ngu ngốc.

Một mình gánh chịu, cô gánh chịu như thế nào đây?

Đường Long đánh giá Lý Thi Vũ với vẻ đầy hứng thú, tính cách không tệ, bộ dạng cũng không tệ, tuy chưa ph*t d*c hết, nhưng nếu dạy dỗ một thời gian, chắc chắn sau này là đại mỹ nữ hiếm có.

- Em chắc chắn muốn gánh vác một mình chứ?

- Không sai!

Lý Thi Vũ cắn răng nói.

- Tốt lắm.

Đường Long cười, nhìn về phía ông chủ Lỗ, chỉ Lý Thi Vũ nói:

- Ông chủ Lỗ, anh cảm thấy cô bé này thế nào, có hài lòng không?

Ông chủ Lỗ liếc mắt nhìn Lý Thi Vũ một cái, hai mắt sáng lên, gật đầu với Đường Long.

- Ánh mắt của Đường lão đệ rất tốt.

Có một số cô bé thoạt nhìn cảm thấy cũng được, nhìn kỹ tuyệt đối là cực phẩm, càng nhìn càng thấy xinh đẹp, Lý Thi Vũ là loại hình này.

- Được rồi, các cô gái khác có thể rời đi.

Đường Long vừa nói những lời này, ở cửa lập tức có một đường ra.

Không ít nữ sinh do dự, kéo góc áo người bên cạnh.

- Chúng ta nhanh rời đi thôi.

- Ừm!

- Thi Vũ, bọn mình đi trước, có chuyện gì thì gọi điện.



Bọn họ vốn có quan hệ không tệ với Lý Thi Vũ, nhưng tình huống bây giờ như vậy, quan hệ vẫn còn thiếu rất nhiều, không đáng nói.

Trong phút chốc, đám nữ sinh đã rời đi hết chỉ còn lại Lưu Phỉ Phỉ và Tống Uyển Nhi.

- Thi Vũ, Siêu ca, em ở bên ngoài đợi anh, Phỉ Phỉ chúng ta ra ngoài trước đi.

Tống Uyển Nhi do dự, lên tiếng chào hỏi Lý Thi Vũ, kéo Lưu Phỉ Phỉ rời đi.

Cô ta chỉ mong sao Lý Thi Vũ ở lại, sau đó mình rời đi.

Nếu tối nay ông chủ Lỗ này kéo Lý Thi Vũ làm chuyện đó, không phải Trương Siêu sẽ quay về bên cạnh cô ta, còn có người nào cướp đoạt Trương Siêu với cô ta nữa đây?

Thậm chí cô ta còn tưởng tượng ra được cảnh Lý Thi Vũ bị ông chủ Lỗ đè dưới người, dùng lực vùng vẫy nhưng không làm gì được.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 19


- Mình không đi, mình ở lại với Thi Vũ.

Lưu Phỉ Phỉ kiên quyết nói.

Bình thường quan hệ của cô và Lý Thi Vũ tốt nhất, thường xuyên đến nhà Lý Thi Vũ ăn cơm, mỗi lần đi học Lý Thi Vũ đều chuẩn bị cơm cho cô, chưa bao giờ nói với cô chuyện giảm béo.

Có gì không vui cũng đều kể ra với Lý Thi Vũ, có thể nói là hai người như hình với bóng.

Lúc này đây, sao cô có thể bỏ Lý Thi Vũ được?

Lông mày Tống Uyển Nhi nhíu lại, bất mãn liếc mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ một cái, có bệnh à, lúc này còn không đi.

- Chắc chắn Thi Vũ có biện pháp, cậu không đi chỉ làm liên lụy đến cậu ấy, còn cô phụ ý tốt của cậu ấy nữa.

Tống Uyển Nhi khuyên.

- Phỉ Phỉ, cậu đi ra ngoài trước đi, lát nữa mình sẽ ra sau.

Lý Thi Vũ cố gắng nở nụ cười, khuyên.

Lưu Phỉ Phỉ có thể ở lại, quả thật cô đã vô cùng cảm động, nhưng lúc này cô không thể không khuyên Lưu Phỉ Phỉ rời đi.

Cha cô là phó cục trưởng cục xây dựng, cho dù Đường Long bá đạo đến mấy, cũng sẽ không quá phận, nhưng có thể bảo vệ được Lưu Phỉ Phỉ hay không cô cũng không chắc chắn.

- Vậy mình ở đây, lát nữa đi ra với cậu.

Lưu Phỉ Phỉ lè lưỡi với Lý Thi Vũ, quyết tâm không rời đi.

Đám Đường Long, ông chủ Lỗ, Nguyệt tỷ nhìn bọn họ, cười lắc đầu, cũng không nói gì.

- Cậu không đi, vậy mình ra ngoài trước đợi các cậu.

Tống Uyển Nhi thấy không khuyên được Lưu Phỉ Phỉ, dứt khoát rời đi.

- Ừ.

Lý Thi Vũ gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Tống Uyển Nhi xoay người muốn đi, lại bị Đường Long ngăn lại.

- Em cũng đừng đi, ở lại đi.

Mặt Tống Uyển Nhi âm u, nhất thời tính tình tiểu thư lại tái phát.

Trước đó có nhiều nữ sinh rời đi như vậy, dựa vào cái gì bắt cô ta phải ở lại?

- Anh có bệnh phải không, dựa vào cái gì mà giữ tôi ở lại, không phải anh nói tất cả nữ sinh đều có thể rời đi sao?

- Anh nói là nữ sinh có thể rời đi, nhưng em là phụ nữ, không nằm trong danh sách này.

Đường Long cũng không tức giận, mỉm cười chỉ Tống Uyển Nhi ph*t d*c rất tốt, nói với ông chủ Lỗ:

- Ông chủ Lỗ, ông thấy Tiểu Lạt Tiêu này thế nào, nhất định là rất đủ vị khi ở trên giường.

Dám càn rỡ trước mặt anh ta, năm đó Nguyệt tỷ cũng như vậy, nhưng bị anh ta chỉnh đốn xong bây giờ rất dễ bảo, tư thế gì cũng không có vấn đề.

- Vẫn là ánh mắt Đường lão đệ nham hiểm, thiếu chút nữa lão ca tôi nhìn nhầm, cô bé này cũng không tệ, tuy có chỗ thiếu sót, nhưng chắc là ở trên giường không tệ lắm đâu.

Ông chủ Lỗ nhìn chằm chằm Tống Uyển Nhi, hai mắt tràn đầy lửa nóng.

Tống Uyển Nhi mặc quần áo rộng thùng thình, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra, quy mô to hơn Lý Thi Vũ không ít, hơn nữa lông mày khẽ nhếch, làm cho người ta cảm thấy rất quyến rũ, cũng là cực phẩm.

- Ông nói cái gì?

Tống Uyển Nhi đỏ mặt quát.

Trước mặt nhiều bạn học như vậy, nói cô ta còn thiếu sót, còn mất mặt hơn là tát vào mặt cô ta.

Tống Uyển Nhi cũng bị giữ lại, sắc mặt Trương Siêu trầm xuống.

- Long ca, nể mặt cha tôi từng ăn cơm với anh, anh để ba người phụ nữ này đi trước đi, quay về tôi sẽ bảo cha mình đưa đại lễ cho ông chủ Lỗ, nhất định sẽ làm ông ấy hài lòng?

Trương Siêu cầu xin.

- Cha cậu có rất nhiều tiền sao?

Khóe miệng Đường Long nhếch lên, nhìn chằm chằm Trương Siêu với vẻ khinh thường.

Một câu này đè bẹp Trương Siêu, tài lực Trương gia bọn họ không bằng Đường Long, so với ông chủ Lỗ mà Đường Long nịnh bợ, càng kém biết bao nhiêu, chút tiền bạc đó có thể làm ông chủ Lỗ hài lòng được sao.

- Không có!

- Đêm nay ba người đó sẽ ở bên ông chủ Lỗ, cậu có ý kiến gì không?

Đường Long lại hỏi.

Trương Siêu ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba người, muốn gật đầu, cuối cùng vẫn là lắc đầu, lúc này gật đầu, căn bản là tự tìm đường chết.

Cho dù anh ta muốn thu phục Lý Thi Vũ, cũng cần phải có mạng trước.

- Nếu không có ý kiến thì cút sang một bên, cẩn thận suy nghĩ mình đi ra ngoài như thế nào, ba người họ nhất định là người của ông chủ Lỗ, hôm nay thiếu ai cũng không được.

Đường Long nói chắc chắn.

Ở thành phố Đông Hải này, còn ai có thể mang bọn họ ra ngoài?

Sắc mặt đám người Trương Siêu khó coi vài phần.

Lý Thi Vũ, Lưu Phỉ Phỉ đều nhíu mày, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

- Làm sao bây giờ?

Tống Uyển Nhi lại nhìn chằm chằm Lý Thi Vũ đầy hung dữ nghĩ, nếu không phải cô ta làm tiệc sinh nhật, tối nay sẽ có chuyện như vậy sao?

Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đừng có nghĩ đến chuyện rời đi, chỉ có thể ở lại với người vừa xấu vừa già lại béo này.

Lúc này một giọng nói truyền từ sofa khác trong ghế lô đến.

- Vậy sao, trái lại tôi cảm thấy tên béo này không cần ai ở cùng, bởi vì chỉ cần tôi ra tay, ông ta sẽ chết.

Giọng nói này vừa vang lên, mọi người nhìn về phía người nói, đều sửng sốt.

Chỉ thấy Mạc Phàm vẫn đứng ở một bên không nói lời nào, không biết đã đến bên cạnh ông chủ Lỗ từ khi nào.

Thân thể nặng hơn 100 cân của ông chủ Lỗ bị hắn bóp trong tay, giống như tóm lấy một con gà con, không tốn chút sức nào.

Đừng nói Mạc Phàm là một học sinh, cho dù là người trưởng thành cũng có ít người làm được chuyện này, ngoại trừ tráng hán giống như A Hào.

Nhưng thân thể của ông chủ Lỗ không tính là cao, quả thật bị Mạc Phàm xách trong tay, chỉ cần Mạc Phàm dùng lực, ông chủ Lỗ sẽ chết không thể nghi ngờ.

Lúc này Lý Thi Vũ nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác lạ, khiếp sợ rất nhiều và cũng có chút xa lạ.

Đây là Tiểu Phàm ngay cả bạn cùng lứa cũng không đánh lại được sao?

Trước đây thân thể Mạc Phàm rất yếu ớt, ngay cả cô cũng không đánh lại được, càng không nói đến những bạn cùng tuổi, thường xuyên bị người ta bắt nạt thương tích đầy mình, sau đó cô đi giúp Mạc Phàm trút giận.

Bây giờ, đây là?

Đôi mắt đẹp của Lưu Phỉ Phỉ lóe lên, đánh giá Mạc Phàm.

Miệng Tống Uyển Nhi há to, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, sức lực của tên hai lúa này mạnh như vậy, không phải là thật đấy chứ?

Sắc mặt Tôn Dương như rơi vào tro tàn, vừa rồi thiếu chút nữa anh ta đi vào toilet đấu với Mạc Phàm, may mắn là nửa đường anh ta quay về, nếu không chỉ dựa vào sức lực mạnh như vậy, anh ta sẽ bị nhét vào trong bồn cầu.

Trương Siêu cũng khiếp sợ ngay tại chỗ, sao tên hai lúa này lại lợi hại như vậy.

Anh ta thường xuyên tập thể hình, có một số huấn luyện viên tập thể hình người nước ngoài có thể làm được, nhưng giới hạn ở mức 50 cân, nhưng ông chủ Lỗ béo như vậy, đi đường đều rung lên, đâu chỉ 50 cân?

Ngay sau đó sắc mặt anh ta trầm xuống.

Tên nhóc này muốn chết, đừng kéo bọn họ chứ, Mạc Phàm làm khách quý của Đường Long bị thương, cả thành phố Đông Hải sẽ không có chỗ cho bọn họ dung thân.

Thực sự cho rằng mình vô cùng thông minh, quả thực ngu ngốc muốn chết.

- Đáng chết!

Bên cạnh Mạc Phàm, đôi mắt đẹp của Nguyệt tỷ chớp vài cái, đánh giá Mạc Phàm.

Cô ta không chỉ kinh ngạc Mạc Phàm còn nhỏ tuổi mà sức lực mạnh như vậy, còn kinh ngạc Mạc Phàm có lá gan như thế.

Tên nhóc này quá to gan, từ khi Đường Long trở thành đại lão của thành phố Đông Hải, rất lâu rồi không có ai uy h**p Đường Long.

Lông mày Đường Long nhíu lại, hai mắt như muốn phun ra lửa.

- Cậu là ai?

Nếu ông chủ Lỗ chết ở địa bàn anh ta, đừng nói là làm ăn, đợi bị người ta đuổi giết đi.

- Chính cậu ta là người đánh ông chủ Lỗ.

Mỹ nữ mồi rượu lúc trước nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.

- Là cậu sao?

Mắt Đường Long híp lại, cắn răng nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm càng tức giận hơn.

Hóa ra là tên nhóc này, đánh ông chủ Lỗ, thiếu chút nữa làm mất vụ làm ăn mười mấy triệu của anh ta.

- Không sai, là tôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Cậu muốn thế nào?

Đường Long trầm giọng nói, vừa nói với Mạc Phàm vừa ra hiệu cho A Hào và mấy tên thuộc hạ đến gần Mạc Phàm.

- Rất đơn giản, anh thả bọn họ, tôi nói chuyện với anh, nếu không…

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, tay hơi dùng lực một chút, ông chủ Lỗ nắm lấy tay Mạc Phàm, hai chân giẫm đạp.

Lý Thi Vũ ngẩn ra, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

- Tiểu Phàm, đừng kích động.

- Chuyện này đơn giản, không thành vấn đề.

Đường Long vẫy vẫy tay, lập tức nhường ra một lối đi.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Đường Long trở nên dữ dằn.

- Nhưng chỉ dựa vào cậu, có tư cách gì bàn điều kiện với tôi, A Hào, sao các người còn chưa ra tay?
 
Back
Top Bottom