Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1782: Kinh Thư Chi Uy


Trên tay hắn xuất hiện kim quang, nắm lấy viên tiểu thái dương trong tay Long Ngạo Thiên.

Vậy mà tiểu thái dương không nổ tung ở trong tay Mạc Phàm, trái lại theo thái dương chi khí của Mạc Phàm trút vào trong, hào quang trên tiểu thái dương sáng lên không ít.

Nhìn thái dương chi khí trên tay Mạc Phàm, Long Ngạo Thiên vốn sửng sốt, lông mày lập tức nhíu chặt.

Viên thái dương kia do thái dương chi lực ngưng tụ, vậy mà Mạc Phàm có thể sử dụng thái dương chi khí?

Không chỉ anh ta, sắc mặt Long Tại Uyên cũng hơi đổi.

Tàn hồn Ma Long tự bạo có thể sản sinh lực lượng không nhỏ, nhưng thực ra tàn hồn Ma Long mạnh nhất không phải là nổ mạnh, mà là tàn hồn Ma Long chấn nhiếp lực thần hồn của con người.

Ma Long chấn nhiếp Long Ngạo Thiên, khiến Long Ngạo Thiên không thể nhúc nhích cũng ít nhiều có quan hệ.

Tàn hồn Ma Long chấn nhiếp không được Long Ngạo Thiên lâu, hơn nữa chỉ có thể chấn nhiếp một lần, lại tự bạo sẽ không có hiệu quả mấy với Long Ngạo Thiên.

Nhưng Mạc Phàm có thái dương chi lực, vậy thì như Long Ngạo Thiên miễn dịch với Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Mạc Phàm có đề kháng thái dương chi lực rất mạnh, Long Ngạo Thiên đối phó Mạc Phàm sẽ không dễ dàng như vậy rồi.

Mạc Phàm rót chút thái dương chi khí vào trong tiểu thái dương, rồi nhấc miệng Long Ngạo Thiên lên.

Tay hắn hơi dùng lực, miệng Long Ngạo Thiên bị hắn ép mở ra, một tay nắm lấy tiểu thái dương nhét vào trong miệng Long Ngạo Thiên.

Làm xong những chuyện này, dưới chân hắn vừa động, lùi về vị trí ban đầu, một chữ truyền từ miệng hắn ra.

- Bạo!

Long Ngạo Thiên đối đãi với Lam Dương sư huynh như vậy, vậy hắn sẽ cho Long Ngạo Thiên nếm thử cảm giác lực lượng nổ mạnh trong người.

Chữ kia vừa vang lên, tiểu thái dương còn chưa được Long Ngạo Thiên nuốt vào bụng, đã nổ tung chỗ ngực Long Ngạo Thiên.

“Bùm!” một tiếng thật lớn, một quang cầu xuất hiện trong miệng Long Ngạo Thiên, chỉ trong chớp mắt đã bùng nổ ra, bao trùm Long Ngạo Thiên và xung quanh anh ta.

Dưới hào quang chói mắt, cả lôi đài đều sáng lên, giống như một bóng đèn siêu cấp, không ít người vội vàng nhắm mắt lại.

Hào quang chớp lóe, liền dần bị đánh tan.

Giữa hào quang, trên người Long Ngạo Thiên vẫn tr*n tr** như cũ, từng đạo vết thương có thể thấy xương xuất hiện ở khắp nơi trên người anh ta.

Trên mặt và trên tóc anh ta đều dính máu tươi, cả người nhìn vô cùng chật vật.

Nhưng đôi mắt của anh ta còn sáng hơn vừa rồi, bên trong tràn đầy điên cuồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Có chút thú vị, vậy mà khiến ta bị thương tổn dưới lực lượng của ta, ngươi mạnh hơn những người khác một chút.

Long Ngạo Thiên lau máu tươi ở khóe miệng, nói.

- Nhưng chỉ như vậy mà thôi, bởi vì ngươi khiến ta rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Khi nói chuyện, Long Ngạo Thiên không quan tâm hai thoát thai chi thể của Mạc Phàm, trên người chớp lóe kim quang, cơ thể biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, anh ta đã tới phía trước bản thể của Mạc Phàm.

Một vầng thái dương đột nhiên xuất hiện trong tay anh ta, anh ta ném thẳng về phía bản thể của Mạc Phàm.

Hai thoát thai chi thể của Mạc Phàm, một cái là quyền đạo, một cái là kiếm đạo, hai cái bất luận là cái nào đều yếu hơn anh ta, vốn không cần để ý tới, tiêu diệt từng người thì hơn.

Nhưng mà trước đó, phải hủy diệt bản thể của Mạc Phàm đã.

Bản thể bị diệt, thoát thai chi thể sẽ yếu đi ba phần.

Ngoài ra, rất rõ ràng là bản thể của Mạc Phàm đi theo con đường y đạo.

Đối phó cơ thể tu y đạo, đơn giản hơn đối phó hai thoát thai chi thể võ đạo nhiều.

Tuy anh ta không biết vì sao Mạc Phàm ngu ngốc như thế, bản thể tu y đạo.

Thông thường bản thể sẽ tu đạo rất mạnh, như vậy mới càng dễ khống chế thoát thai chi thể.

Phương pháp của Mạc Phàm ngược lại, vậy thì đừng trách anh ta nắm quả hồng mềm.

Thấy Long Ngạo Thiên xông tới, Mạc Phàm giống như đã dự đoán được.

Hai thoát thai chi thể của hắn đuổi theo, thoát thai chi thể tu quyền đạo giơ tay, 81 ngôi sao lập tức xuất hiện, cả lôi đài sáng lên, giống như được 81 ngọn đèn chiếu sáng.

81 ngôi sao này hạ xuống theo quả đấm, cả đám xếp cùng một chỗ, mỗi một cái xếp cùng một chỗ, uy lực sẽ mạnh hơn một chút.

Một thoát thai chi thể khác thì cầm trường kiếm Cửu Tinh, hai tay nắm lấy trường kiếm, giống như muốn chém lật chuyển cả tòa Thần Sơn, chém mạnh về phía trước.

Một đạo kiếm khí dài trăm mét đi ngang mà ra, cách xa hơn mười mét, xẹt qua không trung, chém về phía Long Ngạo Thiên.

Đến chỗ nào, những quẻ tượng trong không gian đều lui ra.

Trong chớp mắt một quyền một kiếm tới nơi.

Nhưng Long Ngạo Thiên cười lạnh lùng.

Quyền đạo của Mạc Phàm như Lam Dương, nhưng mạnh hơn Lam Dương không ít.

Cùng là một quyền, Lam Dương chỉ có tối đa 27 ngôi sao, Mạc Phàm có 81 ngôi sao thì không nói, còn có thể chồng lưu tinh.

Kiếm đạo cũng rất phi phàm, có thể khiến quẻ tượng thay đổi, không phải kiếm thuật thông thường.

- Mạc Phàm, ngươi không biết là muộn rồi à?

Long Ngạo Thiên cười gằn, thái dương trong tay đã rơi về phía ngực Mạc Phàm.

- Muộn sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.

Tay trái của hắn vươn ra, thái dương chi khí ngưng tụ thành phù văn, phù văn đại phóng hào quang, chỉ trong chớp mắt kết thành tấm khiên trong suốt trước mặt hắn.

Long Ngạo Thiên nhìn thấy tấm khiên do thái dương chi khí kết thành trong tay Mạc Phàm, cười khinh thường.

Thái dương chi khí đó của Mạc Phàm, cũng muốn ngăn cản anh ta, quả thực là nằm mơ.

Nhưng mà…

Thái dương của Long Ngạo Thiên rơi lên trên tấm chắn phù văn màu vàng này, âm thanh va chạm vang lên, phù văn màu vàng trên tấm chắn chỉ lay động như gợn nước, cản thái dương trong tay Long Ngạo Thiên.

Không chỉ như vậy, thái dương vừa đến phù văn màu vàng, giống như mặt trời gặp phải hắc động, vậy mà phù văn màu vàng bắt đầu hấp thu thái dương trong tay Long Ngạo Thiên.

Tươi cười trên mặt Long Ngạo Thiên cứng đờ, trong mắt đều là không thể tin được.

- Sao lại có chuyện này?

Rõ ràng là thái dương chi khí của Mạc Phàm rất yếu, vì sao có thể ngăn thái dương của anh ta, sao có thể hấp thu thái dương của anh ta?

Dựa theo quy tắc, chỉ có thái dương chi khí của anh ta hấp thu Mạc Phàm mới đúng.

Hiện giờ là tình huống gì?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, cũng không giải thích.

Thái dương chi khí của hắn yếu, nhưng công pháp của hắn cao.

Thiên Địa Huyền Sách phân giải ra kinh thư, e rằng cấp bậc còn cao hơn công pháp tu thần đạo của Long Ngạo Thiên, đỡ Long Ngạo Thiên còn khó sao?

Anh ta nghĩ bản thể tu y đạo của hắn là yếu nhất, cảm thấy bản thể của hắn dễ bắt nạt nhất, đây mới là chuyện buồn cười nhất.

Cho dù bản thể của hắn không có hai loại kinh thư của Thiên Địa Huyền Sách, cũng là rất mạnh.

Tay còn lại của hắn vươn về phía Long Ngạo Thiên.

Hắn vừa vươn tay ra, y đạo văn lập tức chen chúc mà ra, một đại thủ ấn được kết ra trước tay hắn.

Một đại thủ ấn phức tạp do y đạo văn tạo thành, lập tức chộp lấy Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên vốn cách Mạc Phàm rất gần, Long Ngạo Thiên còn chưa lấy lại tinh thần vì bị Mạc Phàm đỡ được thái dương, thì bị đại thủ ấn này nắm lấy.

Cơ thể Long Ngạo Thiên lập tức đứng thẳng tắp, giống như bị sét đánh.

Không chỉ như vậy, trên đài cao, bao gồm cả Vô Phong ở bên trong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Long Tại Uyên thì đứng bật dậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn đại thủ ấn của Mạc Phàm.

- Đó là?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1783: Ngạo Nhật Ám Thể


- Thần Nông Đại Thủ Ấn?

Thần Nông Đại Thủ Ấn không giống công pháp khác của Thần Nông Tông, ví dụ như Hư Không Chi Lô, một số Hư Không Chi Lô chỉ có chưởng môn nhất mạch, hoặc có hi vọng trở thành chưởng môn.

Thông thường, Thần Nông Đại Thủ Ấn là công pháp các thế hệ chưởng môn của Thần Nông Tông mới có thể tu luyện.

Cho dù không phải chưởng môn, cũng là người được đề cử định thành chưởng môn.

Đại Thủ Ấn này, vậy mà xuất hiện trong tay Mạc Phàm, chuyện này không có ý nghĩa gì với ông ta, đó là chuyện của Thần Nông Tông.

Nhưng e rằng Long Ngạo Thiên gặp phiền phức rồi.

Đại Thủ Ấn này, mới thật sự là bí kỹ khả định nhân sinh.

Một ngày trước, lúc Vô Cực ra tay với ông ta đã dùng Đại Thủ Ấn này.

Nếu không phải Vô Cực không muốn giết ông ta, hơn nữa đám Vô Trần chạy tới ngăn cản, chỉ riêng Đại Thủ Ấn có thể khiến ông ta mất nửa cái mạng.

Ông ta là cao thủ Đại Thừa, thông thường cao thủ Đại Thừa rất khó định sinh tử, nhưng Thần Nông Đại Thủ Ấn thì có thể, đây là một trong những điểm ông ta rất e ngại Vô Cực.

Ông ta chớp mắt, nhìn về phía Vô Trần.

- Vô Trần, tiểu tử này không tuân theo quy định, trên lôi đài không được sử dụng y thuật mà?

- Không tuân theo quy định, theo ta được biết, trên lôi đài chỉ không thể sử dụng thuật khôi phục cơ thể và thực lực với mình, không nói gì đến chuyện không thể dùng y thuật giết người đúng không?

Không đợi Vô Trần mở miệng, Vô Phong thản nhiên nói.

- Vô Phong, ta làm vậy là vì tốt cho Thần Nông Tông ngươi, tiểu tử này học trộm Thần Nông Đại Thủ Ấn, ngươi không đi thanh lý môn hộ à?

Long Tại Uyên nhíu mày, lập tức giả mù sa mưa nói.

Tuy Mạc Phàm được Vô Cực, Vô Phong và Vô Địch ưu ái, nhưng mới tiến vào Thần Nông Tông không lâu, cách chức chưởng môn còn xa lắm.

Lúc Vô Cực thi triển Thần Nông Đại Thủ Ấn, có mượn cơ thể Mạc Phàm, chắc chắn Mạc Phàm học trộm vào lúc đó.

- Đây là chuyện của Thần Nông Tông bọn ta, không cần ngươi quản, ngươi ngồi xuống tiếp tục xem thi đấu, hoặc hỏi ý kiến của một số người khác.

Vô Phong lạnh lùng nói.

Ông cũng rất bất ngờ chuyện Mạc Phàm dùng Thần Nông Đại Thủ Ấn.

Nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, Thần Nông Đại Thủ Ấn của Mạc Phàm sẽ không vô duyên vô cớ mà đến.

Ngoài ra cho dù là nguyên nhân gì, đều không tới lượt Long Tại Uyên quản.

- Long Tại Uyên, ngươi vẫn nên ngồi xuống thì hơn, Mạc Phàm có tuân theo quy định hay không trong lòng ngươi biết rõ, chút tâm tư đó của ngươi đừng lấy ra đùa giỡn với bọn ta, ta sẽ nói cho ngươi biết hai chữ, vô dụng.

Bên cạnh Vô Phong, Bắc Ly Nam Bình nhìn trên lôi đài nói.

Cả ngày hôm nay Ngạo Nhật Sơn Tông đều phá quy tắc, lúc này Mạc Phàm mới đứng ở thế thượng phong, Long Tại Uyên muốn dùng quy tắc, nghĩ đơn giản quá nhỉ.

Long Tại Uyên nghe thấy lời Bắc Ly Nam Bình nói, sắc mặt lạnh lẽo, đồng thời cười mỉa xuất hiện trên mặt ông ta.

- Ta vốn định cho các ngươi bậc thang, cho các ngươi xuống đài, nếu là như vậy, chúng ta đợi thêm lát nữa, nhìn xem ai có thể cười đến cùng.

Tuy Mạc Phàm dùng Thần Nông Đại Thủ Ấn, nhưng kém Thần Nông Đại Thủ Ấn của Vô Cực không chỉ một chút.

Cứ như vậy mà thắng Long Ngạo Thiên, bây giờ còn hơi sớm.

Đám Vô Phong không để ý tới Long Tại Uyên, tập trung nhìn chằm chằm lôi đài.

… T

hần Nông Đại Thủ Ấn của Mạc Phàm bắt lấy Long Ngạo Thiên, sắc mặt Long Ngạo Thiên trắng xanh, giống như bệnh nặng.

Đúng lúc này.

Một kiếm ngang tứ phương chém đến trước người Long Ngạo Thiên, kiếm khí rẽ trong không trung, chém mạnh vào ngực Long Ngạo Thiên, chém bay Long Ngạo Thiên.

Cơ thể Long Ngạo Thiên cong thành hình con tôm, bay ngược về phía lôi đài.

Nhưng chuyện này còn chưa xong.

81 vì sao rơi chồng một quyền như hình với bóng, đến trước người Long Ngạo Thiên, một quyền lưu tinh đi theo quả đấm của thoát thai chi thể, khắc vào trong ngực Long Ngạo Thiên, kiếm khí và 81 lưu tinh ngưng kết quyền kinh đều nổ tung bên trong.

“Bùm!” Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, hào quang lập tức nuốt hết xung quanh.

Long Ngạo Thiên vốn đã ở ven lôi đài, theo hai lực lượng này nổ tung, cả người giống như đạn pháo đánh lên trên quang bích ở ven lôi đài.

Tuy quang bích không nghiền nát, nhưng lõm xuống sâu bên ngoài lôi đài, đường vân phức tạp sáng lên trên quang bích.

Một trận kình phong thổi về phía người xem.

Quang bích trên lôi đài lõm xuống hơn mười mét, lúc này mới chậm rãi khôi phục như thường.

“Phốc!” Huyết dịch màu vàng phun từ trong miệng Long Ngạo Thiên ra.

Trên người Long Ngạo Thiên so với vừa rồi, không chỉ có thêm một đạo vết kiếm sâu, nửa người trên gần như không có chỗ nào tốt.

Hơn nữa một vùng y đạo văn màu đen xuất hiện trên người anh ta, hình thành một Đại Thủ Ấn màu đen trên người anh ta.

Dù sao, Long Ngạo Thiên vẫn hơi nhếch miệng cười.

- Được lắm, được lắm, đã lâu rồi ta không bị người ta đánh đau như vậy.

Giọng Long Ngạo Thiên khàn khàn, nói.

Từ khi anh ta tu thành công tới nay, chưa từng chịu loại thương tổn nghiêm trọng như vậy, càng chưa từng bị người ta ngược thảm như thế, Mạc Phàm là người đầu tiên.

- Cho nên?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Cho nên ta sẽ cho các ngươi thấy một phen, vì sao ta mạnh như thế, hành động vừa rồi của ngươi ngu ngốc cỡ nào.

Long Ngạo Thiên cười âm hiểm nói.

Nói xong, hai tay anh ta tạo thành chữ thập, kết ra một pháp ấn, thái dương chi môn lập tức xuất hiện sau lưng anh ta.

- Từ giờ trở đi, ngươi có mười giây giết ta, nếu ngươi không giết được, vậy thì đợi ta giết ngươi đi.

Mạc Phàm nhướn mày, không lựa chọn tấn công Long Ngạo Thiên.

- Ta cho ngươi mười giây.

Long Ngạo Thiên hơi nhếch miệng, hai tay kết thành pháp ấn lập tức lóe lên một vùng hắc quang.

Hắc quang này vừa xuất hiện, lập tức từ hai tay anh ta lan ra toàn thân.

Chỉ trong phút chốc, vừa rồi cơ thể anh ta còn có ánh vàng rực rỡ toàn bộ biến thành màu đen, cả người giống như mới chui từ trong vại mực ra.

Theo cơ thể anh ta biến thành màu đen, vết thương chỗ ngực anh ta khôi phục hết, cả người cũng cường tráng hơn không ít.

Không chỉ như vậy, lực xé rách cường đại xuất hiện trên người anh ta, giống như một hắc động hình người.

Biến thành trạng thái này, Long Ngạo Thiên hơi nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng.

Đây là một trạng thái khác của anh ta, cũng là một tầng trạng thái rất cao, Ngạo Nhật Sơn Tông gọi là Ngạo Nhật Ám Thể, anh ta càng thích gọi là Đại Nhật Ma Thể.

Nếu lúc trước cơ thể anh ta có thể ngăn cản phần lớn công kích, vậy dưới trạng thái cơ thể hiện giờ, tất cả mọi thứ đều bị anh ta hấp thu, bao gồm anh ta bị thương, sau đó chuyển hóa làm lực lượng càng mạnh hơn trong tay anh ta.

Trên Đại Bỉ lần này, anh ta vốn không định sử dụng Đại Nhật Ma Thể, nhưng Mạc Phàm ép anh ta tới mức này, vậy thì anh ta sẽ để Mạc Phàm thấy uy lực của Đại Nhật Ma Thể.

- Ngạo Nhật Ám Thể?

Mạc Phàm nhìn Long Ngạo Thiên đen xì, nhíu mày nói.

Ngạo Nhật Ám Thể, hắn có biết, thông thường là tu sĩ tu luyện ám thần đạo mới có thể chất như vậy, vậy mà Long Ngạo Thiên có thể chuyển hóa trạng thái này?

- Không sai, là Ngạo Nhật Ám Thể, nhưng còn những thứ khác.

Long Ngạo Thiên cười đắc ý nói.

Hai tay anh ta vươn ra, một đao một khiên xuất hiện trong tay anh ta.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1784: Ngươi Có Ta Cũng Có


Tấm khiên kia hình bầu dục, toàn thân đen xì, phía giữa lõm xuống, bên trên không thấy bất luận Ma Văn gì, nhưng phóng mắt ra nhìn, liền có cảm giác thần hồn bị tấm khiên này rút đi.

Đao thì màu vàng, dài hơn đao bình thường không ít, trên sống đao là một Kim Long, chỗ lưỡi đao tỏa ra hào quang chói mắt, đồng thời cũng sắc bén khiến toàn thân người ta thấy lạnh lẽo.

Phía chuôi đao, có khắc hai chữ Triện cổ là “Ma Thiên”.

Nhìn thấy hai bảo cụ này, không ít người nhíu mày.

- Long Tại Uyên, trái lại ngươi đúng là hào phóng, vậy mà cho Long Ngạo Thiên hai kiện bán tiên khí này.

Bắc Ly Nam Bình lạnh lùng liếc Long Tại Uyên một cái, nói.

Ma Thiên Đao và Ma Thiên Thuẫn là hai kiện bán tiên khí nổi tiếng của Ngạo Nhật Sơn Tông, đều là bán tiên khí cực phẩm, hai kiện bán tiên khí phối hợp lại, gần như tương đương với một kiện tiên khí.

Ma Thiên Thuẫn được xưng là có thể hấp thu toàn bộ công kích, Ma Thiên Đao thì hấp thu lực lượng trả lại đối phương gấp bội, một công một thủ, hỗ trợ lẫn nhau, gần như không chê vào đâu được.

Lúc Long Tại Uyên còn chưa trở thành tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, là dựa vào hai kiện bán tiên khí này xông pha.

Hai kiện bán tiên khí này, uy lực vô cùng cường đại, không ngờ Long Tại Uyên lại cho Long Ngạo Thiên.

Hai thứ này, cho dù là Long Tại Uyên hiện giờ sử dụng, cũng có thể phát huy ra uy lực không nhỏ.

- Ta đã nói rồi, chúng ta đợi coi.

Long Tại Uyên cười khinh thường nói.

Long Ngạo Thiên không chỉ có Thái Dương Chi Thể, còn có thể chuyển hóa làm Ngạo Nhật Ám Thể, càng thích hợp với hai thanh bán tiên khí hơn ông ta.

ầ ể ấ ố ắTuy Thần Nông Tông cũng có thể lấy ra một số bán tiên khí, nhưng chưa chắc sẽ cho Mạc Phàm.

- Còn nữa, ta có thể nói cho ngươi trước, đây chưa phải là cơ thể hoàn mỹ, nhưng để các ngươi thấy trước cũng được.

Long Tại Uyên mới nói xong, trên lôi đài, một vòng xoáy hắc kim đan xen xuất hiện trước ngực Long Ngạo Thiên.

Vòng xoáy này vừa xuất hiện, cơ thể Long Ngạo Thiên vốn tối đen như mực, màu đen lập tức biến mất một chút, biến thành màu vàng.

Đồ án vàng đen tạo thành từng thái dương màu đen hoặc màu vàng, xuất hiện trên người Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên nhìn thoáng qua đồ án trên người, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Ba ngươi xông lên đi, ta xem ngươi còn có thể làm gì ta, đúng rồi, tốt nhất là dùng kinh văn ngươi mới sử dụng, nhìn xem còn tác dụng không, không có tác dụng cũng không sao, đợi ta giết ngươi, tự mình đi tìm đó là công pháp gì.

Long Ngạo Thiên cười nói.

Tuy Thần Nông Đại Thủ Ấn Mạc Phàm sử dụng lợi hại, nhưng anh ta càng để ý phù văn màu vàng Mạc Phàm sử dụng.

Không biết phù văn đó là công pháp gì, thái dương chi khí của Mạc Phàm yếu như thế, vậy mà đều có thể thi triển ra uy lực mạnh đến vậy, nếu anh ta giành tới tay, uy lực thế nào có thể nghĩ được?

Nói xong, anh ta không đợi Mạc Phàm trả lời, ném Ma Thiên Thuẫn về phía không trung, Ma Thiên Thuẫn hóa thành chín tấm khiên nhỏ, trôi nổi xung quanh anh ta.

Chỗ lõm xuống trên tấm chắn chuyển động, linh khí ở xung quanh bao gồm quẻ tượng đều bay về phía tấm khiên.

Theo linh khí và quẻ tượng thu lại, Ma Thiên Đao trong tay Long Ngạo Thiên sáng lên.

- Trảm!

Long Ngạo Thiên khẽ quát một tiếng, một đạo ánh đao màu vàng như tuệ tinh tảo nguyệt quét về phía bản thể của Mạc Phàm.

Ánh đao đến chỗ nào, những quẻ tượng này lập tức bay sang hai bên, phân ra một đường.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hào quang trên người hai thoát thai chi thể chợt tắt, tiếp tục tấn công Long Ngạo Thiên.

Bản thể của hắn không để ý ánh đao kia, bóng dáng nhoáng lên một cái, hiện lên ở một bên, giơ tay chộp lấy.

Y Đạo Thuật những người khác dùng để hạn chế người sống cứu người, đến tay hắn lại hóa thành tia chớp màu đen, chộp lấy Long Ngạo Thiên.

“Rầm rầm rầm!” Bản thể và thoát thai chi thể của Mạc Phàm đến bên cạnh Long Ngạo Thiên, toàn bộ bị Ma Thiên Thuẫn cản lại.

Quyền kình, kiếm khí và Y Đạo Thuật bị khiên hấp thu, Ma Thiên Đao sáng lên.

Long Ngạo Thiên hơi nhếch miệng, cười đắc ý.

- Tiếp tục đi, sao không tiếp tục, nếu ngươi không tiếp tục, vậy thì đến lượt ta rồi?

Cho dù Mạc Phàm dùng lực lượng gì, đều bị Ma Thiên Thuẫn hấp thu, cuối cùng ngược về thỏa thích.

Có thể nói, Mạc Phàm càng giãy dụa, sẽ càng thua thê thảm.

Mạc Phàm nhíu mày, lùi trở về.

Hắn có biết Ma Thiên Thuẫn và Ma Thiên Đao, là bán tiên khí tương tự Huyền Thiên Băng Giáp và Huyền Thiên Cửu Băng Kiếm hắn đạt được, chẳng qua một cái khống chế thái dương chi lực, một cái là thái âm chi lực, đều là thứ mạnh mẽ tấn công không được.

Cái trước thành danh trên tay Long Tại Uyên, cái sau thành danh bởi Trương Thiên Bảo.

- Sao thế, sợ rồi à, ngươi đã không tới, vậy để ta.

Long Ngạo Thiên thấy Mạc Phàm không ra tay, cười lạnh lùng, Ma Thiên Đao ở trong tay sáng tới mức tận cùng xoay tròn, một long toàn phong được hình thành.

Long toàn phong chia ra làm ba, hình thể khổng lồ, tốc độ như tia chớp, chỉ trong giây lát đã tới trước Mạc Phàm và thoát thai chi thể.

Mạc Phàm nhíu mày, trên mặt hiện lên dị sắc.

Quả thật Long Ngạo Thiên mạnh hơn vừa rồi không ít, hơn nữa có Ma Thiên Đao và Ma Thiên Thuẫn ở đây, khiến anh ta như cá gặp nước.

Sau khi Y Đạo Thuật, quyền đạo và kiếm đạo của hắn bị hấp thu, toàn bộ đều thành lực lượng của Long Ngạo Thiên.

“Bùm bùm bùm!” Ba tiếng vang thật lớn, ba thân thể của hắn lùi về sau.

Thoát thai chi thể tu hành kiếm đạo của hắn kêu lên đau đớn, máu tươi chảy từ miệng ra, một đạo vết đao xuất hiện trên lồng ngực hắn.

Tuy bản thể và thoát thai chi thể khác không bị thương, nhưng sắc mặt không tốt hơn chút nào.

Nhất là thoát thai chi thể quyền đạo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

- Mạc Phàm, ngươi tu như vậy rất nhiều, nhưng không có tác dụng gì, hiện giờ ngươi có thể đi chết đi, Tiểu Tuyết của ngươi là của ta, đồ trên người ngươi cũng là của ta.

Mạc Phàm tu hành y đạo, quyền đạo và kiếm đạo, nhưng bất luận là người nào, đều kém thần đạo của anh ta một chút, nhất là sau khi anh ta nghịch chuyển thần đạo, Mạc Phàm càng kém anh ta nhiều hơn.

Mạc Phàm như vậy, nhất định sẽ thua.

Nói xong, anh ta cầm Ma Thiên Đao, thái dương chi lực không giữ lại trút nào trút vào bên trong, đao pháp đại khai đại hợp, đao khí như cầu vồng vươn về phía thoát thai chi thể tu kiếm đạo của Mạc Phàm.

- Chết sao?

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

Long Ngạo Thiên chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh, vậy mà nói sinh tử trước mặt y tiên Bất Tử hắn?

- Long Ngạo Thiên, ngươi còn thứ khác có thể lấy ra không, ví dụ như tiên khí.

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, thản nhiên nói.

Ở đây, không ít người sửng sốt, Mạc Phàm đã rơi vào thế hạ phong, chẳng lẽ?

Long Ngạo Thiên nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ nghi ngờ, Ma Thiên Đao trên tay không dừng lại.

- Thì sao?

- Ngươi cảm thấy trong một năm này, ta chỉ chuẩn bị như vậy thôi sao, ngươi cảm thấy ta không có bán tiên khí à?

Mạc Phàm lắc đầu cười nói.

Trong một năm này hắn không chuẩn bị thứ để chém Long Ngạo Thiên sao, Long Ngạo Thiên có hai kiện bán tiên khí, chẳng lẽ hắn không có?

Khi nói chuyện, Huyền Thiên Băng Giáp xuất hiện trên bản thể của hắn, cùng xuất hiện còn có bán tiên khí Bát Phi.

Trên thoát thai chi thể quyền đạo, cơ thể trực tiếp biến thành nửa vàng nửa đen, phù văn hai màu xuất hiện xung quanh hắn. Kiếm đạo chi thể thì lấy một thanh trường kiếm ra, kiếm khí sắc bén đột nhiên xuất hiện.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1785: Bát Phi


Mạc Phàm lấy mấy thứ này ra, sắc mặt không ít người thay đổi.

- Dưỡng Kiếm Thuật?

- Đây là bí pháp Mạc Phàm mới hạ Long Ngạo Thiên, hình như không chỉ là thái dương chi khí?

Có người nhìn thoát thai chi thể quyền đạo của Mạc Phàm, nói.

- Bán tiên khí, hơn nữa không chỉ một kiện?

Chiến giáp trên người Mạc Phàm và trường kiếm phong cách cổ xưa trong tay hắn đều là bán tiên khí, nhất là đạo văn phía trên thanh kiếm kia, tuyệt đối là bất phàm.

Long Ngạo Thiên cũng sửng sốt, trong một năm này Mạc Phàm kỳ ngộ không ít, vậy mà có nhiều thứ như thế.

Nhất là bán tiên khí, thứ này không dễ đạt được như vậy.

Chỉ là anh ta không để ở trong lòng.

Công kích không có hiệu quả với anh ta, nếu không phá được Ma Thiên Thuẫn và Đại Nhật Ma Thể của anh ta, bán tiên khí cũng không có tác dụng.

Trái lại những thứ tốt này, sẽ nhanh chóng thuộc về anh ta thôi.

Trong lòng anh ta vui vẻ, Ma Thiên Đao trong tay lóe sáng, giống như mặt trời đột nhiên rơi xuống thoát thai chi thể kiếm đạo của Mạc Phàm.

Không đợi Ma Thiên Đao rơi xuống người thoát thai chi thể, bỗng nhiên trong mắt thoát thai chi thể lóe lên ngân quang, cả người biến mất tại chỗ, thoát thai chi thể quyền đạo xuất hiện dưới màn đao.

Thoát thai chi thể này vươn một tay ra, phù văn màu đen ngưng tụ thành một tấm khiên màu đen.

Ma Đao rơi vào tấm chắn, giống như trảm vào trong đầm lầy, hãm vào bên trong.

quang mang trên Ma Đao, hào quang nhanh chóng bị hấp thu.

Tay còn lại của thoát thai chi thể vươn ra, từng đạo phù văn màu vàng tạo thành tỏa liên bay về phía Long Ngạo Thiên.

Sắc mặt Long Ngạo Thiên thay đổi, vội vàng khống chế Ma Thiên Thuẫn chắn những tỏa liên này.

Nhưng mà…

Tỏa liên đến trên Ma Thiên Thuẫn, Ma Thiên Thuẫn không giống như vừa rồi, hấp thu những tỏa liên này, trái lại bị hất văng ra.

“Phập!” Tỏa liên đâm vào người Long Ngạo Thiên, Ngạo Nhật Ám Thể mạnh tới vậy cũng không thể hấp thu những tỏa liên này, trực tiếp bị tỏa liên xuyên thủng.

- Chuyện này…

Sắc mặt Long Ngạo Thiên thay đổi.

Phù văn màu đen của Mạc Phàm vẫn có thể bị lực lượng Ma Thiên Đao của anh ta hấp thu, vậy mà phù văn màu vàng không thể bị hấp thu?

- Chuyện này là sao đây?

- Bạo cho ta!

Thoát thai chi thể quyền đạo khẽ quát một tiếng nói.

Bỗng nhiên tỏa liên màu vàng nổ tung, một đám lỗ máu xuất hiện trên người Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên nổi giận thét lên một tiếng, muốn rút Ma Thiên Đao ra, sắc bén chi ý xuất hiện sau lưng anh ta.

Long Ngạo Thiên quay đầu nhìn thoáng qua, đồng tử lập tức co rút.

Sau lưng anh ta, trong tay thoát thai chi thể kiếm đạo xuất hiện phù văn màu vàng, độ lấy thanh kiếm dưỡng mười năm, trường kiếm chậm rãi được rút ra, quang mang khiến mắt người ta đau đớn nở rộ trong vỏ kiếm, kiếm chú phun từ trong thoát thai chi thể ra.

- Mười năm mài mộtkiếm, hôm nay giết một người.

“Keng!” Trường kiếm được rút ra, một đạo kiếm khí cắt qua bầu trời thoát xác mà ra, chỉ trong chớp mắt khiến lôi đài sáng hơn mấy lần.

ấ ố ế ểCho dù ở bên ngoài lôi đài, không ít người cũng cảm thấy lưng phát lạnh, giống như bị thanh kiếm để sau lưng.

Chỉ trong chớp mắt, kiếm khí có độ thêm một tầng phù văn màu vàng đến sau lưng Long Ngạo Thiên.

- Đỡ cho ta.

Long Ngạo Thiên nổi giận thét lên một tiếng, không quan tâm thoát thai chi thể quyền đạo nữa, khống chế tấm chắn nhỏ nhất quanh người ngưng tụ thành một tấm, chắn sau lưng anh ta.

Thoát thai chi thể quyền đạo cũng trở nên khó dây, nhưng tạm thời không giết được anh ta.

Nhưng nếu Thiên Ma Thuẫn không chắn được thanh kiếm từng dưỡng Dưỡng Kiếm Thuật, ít nhất anh ta sẽ mất nửa cái mạng.

Ma Thiên Thuẫn mới ngưng tụ thành, đạo kiếm khí ánh sáng ngọc đã chém tới.

Ma Thiên Thuẫn có thể hấp thu toàn bộ, ở dưới kiếm này, trực tiếp bị chém thành hai, kiếm khí thế như chẻ tre, tiếp tục chém về phía Long Ngạo Thiên.

Mắt Long Ngạo Thiên mở to, Ma Thiên Đao trong tay nhoáng lên một cái vội vàng chém về phía kiếm khí.

Nhưng mà…

Ánh đao chỉ ngăn cản một cái, liền tắt hoàn toàn, kiếm khí chém lên người Long Ngạo Thiên.

“Phập!” Âm thanh phá thể vang lên, kiếm khí chém qua người Long Ngạo Thiên, cuối cùng chém lên trên quang bích ở lôi đài.

“Rầm!” Quang bích run rẩy một lát, kiếm khí mới biến mất hoàn toàn.

Tại chỗ.

Một đạo vết máu từ bả vai đến chân xuất hiện trên người Long Ngạo Thiên, máu tươi màu đen không ngừng chảy từ bên trong ra, cả người Long Ngạo Thiên giống như khí cầu bị đâm thủng, khí tức lập tức yếu đi nhiều.

Long Ngạo Thiên thở hổn hển, trong mắt lóe sáng u quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Không chỉ không có phẫn nộ, trong mắt còn lóe lên vui mừng.

- Mạc Phàm, ngươi chuẩn bị đầy đủ thật, nhưng ta phải cảm tạ ngươi, lát nữa thần đạo của ta đột phá đến trăm mét, vì chuyện này, ta quyết định không rút Hồng Liên Chi Huyết trên người ngươi đề thăng thần đạo, ta sẽ rút Hồng Liên Chi Huyết trên người ngươi cho chó ăn.

Ngay lúc anh ta ngăn cản một kiếm kia, anh ta vẫn đứng ở thần đạo 99 mét, cuối cùng cũng đến đột phá.

Nói xong, thái dương chi môn xuất hiện sau lưng anh ta.

Trong quang môn, một đại đạo màu vàng vươn ra, sau khi đến 99 mét, thì tiếp tục lan lên trước.

Tuy còn chưa tới 100 mét, nhưng trên người Long Ngạo Thiên, chỗ vết thương do đạo chém, vật chất màu vàng lan tràn từ trong ra.

Trong chớp mắt cơ thể hắn từ màu vàng đen đan xen biến thành màu vàng, vết thương biến mất theo, giống như chưa từng bị thương.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Long Ngạo Thiên một cái, trong mắt không có một chút lo lắng.

- Ta đã nói rồi, thần đạo của ngươi không thể tới 100 mét, thì không tới được.

Ý niệm của hắn vừa động, vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí không giữa lại trút vào trong Bát Phi.

Bát Phi được phát động, đồ án bát quái ở phía trên lập tức sáng lên, bán tiên khí và linh khí trong tám cái máng cũng cùng sáng lên.

Thanh kiếm vừa mở ra, tươi cười trên mặt Long Ngạo Thiên lập tức biến mất.

Kiếm trong tay Mạc Phàm không chỉ là bán tiên khí, còn là một kiện bán tiên khí trận binh, hơn nữa binh khí khảm bên trong đều có hai kiện bán tiên khí, càng không nói tới bản thân thanh kiếm này.

Một thanh kiếm như vậy, có uy lực mạnh cỡ nào?

Không chỉ anh ta, tâm tình Long Tại Uyên cũng chìm vào đáy cốc, bán tiên khí cấp bậc trận binh, còn có đủ binh khí đối ứng, thi triển ra không thua gì tiên khí.

Một kích của tiên khí, ông ta dựa vào cơ thể cũng không dễ dàng đỡ được, càng không nói tới Long Ngạo Thiên.

Mạc Phàm không thèm để ý biểu cảm của Long Ngạo Thiên, một đoạn chú ngữ truyền từ miệng hắn ra.

- Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị nhi tứ, tứ sinh bát, thử bát phi đạo, vị chi bát phi…

Theo chú ngữ vang lên, hào quang trên Bát Phi càng sáng hơn, hình thành một bát quái.

Lôi đài yên bình rất lâu, theo Bát Phi toàn bộ run rẩy lên, giống như không thể chống đỡ lực lượng của Bát Phi.

- Đi!

Mạc Phàm khẽ quát, tay đẩy về phía trước, Bát Phi biến thành một bát quái bay về phía Long Ngạo Thiên.

Sắc mặt Long Ngạo Thiên trắng bệch, thần đạo của anh ta còn chưa đi tới 100 mét, bát quái như thiên ấn đã bay tới trước người anh ta.

“Rầm!” Một tiếng thật lớn, Long Ngạo Thiên gần như không có bất luận che chắn gì, giống như diều đứt dây bay về phía sau, đánh mạnh vào trên quang bích.

Ngay sau đó, uy lực của Bát Phi bùng nổ ra, Long Ngạo Thiên và cả lôi đài bị quang mang khiến người ta không mở mắt ra nổi che khuất.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1786: Trả Lại


Bên ngoài trận pháp, gần như mọi người sục sôi trong lòng, nhìn chằm chằm lôi đài.

Long Ngạo Thiên vốn đột phá trong lâm nguy, thần đạo xông qua cửa trăm mét.

Như vậy người chết sẽ là Mạc Phàm.

Nhưng Mạc Phàm lấy bán tiên khí trận binh ra, lần này Long Ngạo Thiên thật sự phải chết trên đường thông tới thần đạo 100 mét rồi.

Hào quang giằng co khoảng nửa khắc, lúc này lôi đài mới yên tĩnh lại, quang hoa tán đi.

Bên cạnh lôi đài, Thiên Ma Thuẫn bị chém, Thiên Ma Đao đứt thành từng đoạn.

Hai cánh tay Long Ngạo Thiên đều bị nổ hủy, trên người không có chỗ nào lành lặn, khắp nơi đều là vết thương kh*ng b*, hữu khí vô lực ngồi dưới đất.

Trước người Long Ngạo Thiên, một tay của Mạc Phàm cầm Bát Phi, chỉ về phía cổ Long Ngạo Thiên.

- Long Ngạo Thiên, ngươi muốn nhận thua không?

- Ngạo Thiên, nhận thua đi.

Trên đài cao, Long Tại Uyên thấy Long Ngạo Thiên không chết, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Long Ngạo Thiên thua là kết cục đã định, Long Ngạo Thiên không chỉ bị phế hai tay, cơ thể trải qua ba kích, cũng sắp tới tan vỡ.

Nhất là một kiếm vừa rồi, e rằng linh hồn cũng bị thương không nhẹ.

Nhưng chỉ cần có thể sống sót, trải qua nhiều đả kích như vậy, thực lực của Long Ngạo Thiên sẽ còn tăng mạnh.

Nhận thua thì nhận thua, không có gì đáng ngại.

Trên lôi đài, Long Ngạo Thiên chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt không chỉ không có chán nản vì bại bởi Mạc Phàm, trái lại hơi nhếch miệng cười.

- Ta nhận thua.

Nghe thấy lời Long Ngạo Thiên nói, Long Tại Uyên hơi nhếch miệng, chậm rãi đứng dậy.

- Các vị, sau này chúng ta còn gặp lại.

Tuy không lấy được thứ nhất, nhưng một thế hệ thiên tài này là Long Ngạo Thiên rồi.

Chỉ cần Long Ngạo Thiên không chết, bọn họ vẫn thắng.

Sắc mặt Bắc Ly Nam Bình khó coi, nhìn thoáng qua lôi đài, trong mắt ông ta lóe lên sắc bén, nhưng không có biện pháp.

Long Ngạo Thiên nhận thua, bọn họ chỉ có thể âm thầm chịu đựng, bao gồm cả Thần Nông Tông, Lam Dương cũng chỉ có thể vô duyên vô cớ bị Long Ngạo Thiên g**t ch*t.

Nhưng mà…

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhưng không có ý lấy Bát Phi ra, hỏi:

- Ngươi chắc chắn muốn nhận thua à?

- Mạc Phàm, ngươi vẫn còn bất mãn à, có phải muốn ta nhận thua hai lần không, được thôi, ta không phải đối thủ của ngươi, ta thật sự nhận thua, như vậy được chưa?

Ánh mắt Long Ngạo Thiên phát lạnh, hỏi.

Chỉ là nhận thua mà thôi, anh ta không thấy mất mặt.

Chỉ cần có thể sống sót, lần sau sẽ giẫm lên mặt Mạc Phàm khiến Mạc Phàm thua tâm phục khẩu phục.

Cho dù không phải đối thủ của Mạc Phàm, người phụ nữ của Mạc Phàm còn ở trong tay anh ta, anh ta chinh phục người phụ nữ của Mạc Phàm, cũng là người thắng.

- Nhận thua thì nhận thua, nhưng ở đây ta có ba cơ thể, ngươi muốn nhận thua với cơ thể nào?

Mạc Phàm hỏi.

Không đợi Long Ngạo Thiên trả lời, Bát Phi trong tay hắn đã đâm vào cổ họng Long Ngạo Thiên.

“Hu hu hu…” Long Ngạo Thiên lập tức nói mơ hồ không rõ, tươi cười như kẻ điện trên mặt cũng biến mất, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Rõ ràng là Mạc Phàm đang lặp lại hành động anh ta mới làm, anh ta giết đám Vương Dương như vậy, hiện giờ Mạc Phàm đang trả lại hết.

Như vậy thì đáng sợ rồi.

Không chỉ anh ta, vẻ mặt Long Tại Uyên cũng thay đổi, một thanh kim kiếm xuất hiện trong tay ông ta.

- Mạc Phàm, ngươi dám.

Ông ta thân là tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, nếu không nhìn ra Mạc Phàm muốn làm gì, đã không thể thành tông chủ.

Nhưng ông ta còn chưa rời khỏi đài cao.

Bắc Ly Nam Bình của Chân Võ Tiên Cung, Trương Đạo Thiên của Đạo Môn, thánh giả Ly Tử của Thánh Môn và Bạch Khởi của Bạch gia cùng chắn trước người ông ta.

Vô Phong thì đứng phía sau không xa, vẻ mặt lạnh nhạt.

- Sao thể, Long Tại Uyên, ngươi muốn làm gì, ta nhớ rõ ngươi vừa mới nói với ta một câu như vầy, trên lôi đài có ba người, chỉ có mình Tiểu Thiên của Bạch gia ta nhận thua, cho nên không thể mở lôi đài ra, hiện giờ trên lôi đài có ba Mạc Phàm, hai giả một thật, vừa rồi Long Ngạo Thiên không nói là nhận thua với Mạc Phàm nào, như vậy lôi đài cũng không thể mở ra, dù sao chỉ nhận thua với bản thể của Mạc Phàm mới thật sự là nhận thua.

Bạch Khởi lạnh lùng nói, trả lại những lời Long Tại Uyên nói cho Long Tại Uyên.

- Bạch Khởi, ngươi?

Vẻ mặt Long Tại Uyên ngây ngốc, lập tức á khẩu không trả lời được.- Những lời này không phải ngươi mới nói à, nếu không phải ngươi mới nói, vậy ngươi tiến về trước đi, Bạch Khởi ta tạm thời không phải đối thủ của ngươi, ta cũng không ngăn cản ngươi, ngươi đi về trước thử một lần đi?

Bạch Khởi cười lạnh lùng, nhường vị trí, lộ ra Vô Phong cách đó không xa.

Vừa rồi Bạch Tiểu Thiên chết trên tay Long Ngạo Thiên như vậy, tuy linh hồn được Mạc Phàm cứu, nhưng có cơ hội báo thù như thế, sao anh ta có thể bỏ qua?

Long Tại Uyên nhìn thoáng qua Vô Phong, đôi mắt khẽ đảo, nhìn về phía Vô Trần.

- Vô Trần, các ngươi muốn hợp lực diệt đệ tử thiên tài của Ngạo Nhật Sơn Tông ta sao?

Vô Trần khẽ thở dài, đứng dậy nói.

- Long tông chủ, chụp cái mũ này lên đầu ta có chút không thích hợp lắm đâu, nếu vừa rồi ngươi không nói những lời này, sẽ không có chuyện như bây giờ, hữu nhân tất hữu quả, ngươi cảm thấy thế nào?

Vô Trần thản nhiên nói.

Sắc mặt Long Tại Uyên xanh mét, quả thật ông ta vừa cưỡng từ đoạt lý, mới có vấn đề hiện giờ.

Nhưng bảo ông ta nhìn Long Ngạo Thiên bị Mạc Phàm giết sao?

Long Ngạo Thiên chết, Đại Bỉ lần này thật sự là thua cả ván bài.

- Quả thật vừa rồi ta nói như vậy, nhưng nếu nhận thua với bản thể của Mạc Phàm mới tính là nhận thua, thì hơi cưỡng từ đoạt lý rồi?

- Vừa rồi Bạch Tiểu Thiên nhận thua, nhưng vẫn bị g**t ch*t, Long tông chủ nói phải ba người nhận thua mới được, coi như là vì lấy cớ để Long Ngạo Thiên giết người, đều là cưỡng từ đoạt lý đúng không, còn gì là phân cao thấp nữa?

Trong mắt Vô Trần lóe lên sắc bén, nói.

- Vô Trần, ngươi.

Lần này Long Tại Uyên không biết phải nói gì.

- Long tông chủ đừng gấp, đám Bạch Tiểu Thiên bị Long Ngạo Thiên giết, nhưng Mạc Phàm sẽ không giết Long Ngạo Thiên cũng không biết chừng.

Vô Trần lạnh nhạt nói.

Long Tại Uyên hừ lạnh một tiếng, không cãi với đám Vô Trần nữa.

Chuyện đã tới bước này, chết ở trên tay Long Ngạo Thiên đâu chỉ mấy chục người.

Long Ngạo Thiên thắng thì không sao, những người này chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Nhưng hiện giờ, cho dù ông ta nói rách miệng, chỉ sợ những người này sẽ không tin tưởng.

Nếu ông ta dám cố chấp cướp đoạt, e rằng không chỉ Vô Phong, Vô Trần, Bạch Khởi sẽ ra tay, không ít người ở đây cũng trút giận lên người ông ta.

Lúc đó, không còn là vấn đề Long Ngạo Thiên không sống được nữa.

Mọi người dời mắt, lúc này mới nhìn về phía lôi đài.

Trên lôi đài, Mạc Phàm phế yết hầu của Long Ngạo Thiên, một tay khác của hắn với vào trong mi tâm của Long Ngạo Thiên.

Lúc rút tay ra, không chỉ một con mắt được hắn lấy ra, còn có cả Thần Nông Phù nữa.

Hắn không sốt ruột đối phó Long Ngạo Thiên, mà nhìn về phía Long Tại Uyên.

- Long Tại Uyên, trả Tiểu Tuyết bình yên vô sự cho ta, ta có thể không khiến Long Ngạo Thiên hồn phi phách tán.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1787: Long Ngạo Thiên Chết!


Giết Long Ngạo Thiên hắn sẽ giết, nhưng nếu có thể đưa Tiểu Tuyết về, hắn có thể cho Long Ngạo Thiên một con đường sống.

Dù sao mạng chó của Long Ngạo Thiên không thể so được với Tiểu Tuyết, thả cũng không sao.

Long Tại Uyên nhướn mày, trước mắt sáng lên.

- Tiểu Tuyết mà ngươi nói là cô gái Ngạo Thiên mang từ Địa Cầu về đúng không?

- Nếu anh ta chỉ mang một người về, vậy thì đúng rồi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Nếu là vị cô nương kia, không thành vấn đề, ngươi có thể trút giận lên người Ngạo Thiên, nhưng không thể giết, Ngạo Thiên đã bại bởi ngươi, so với vị cô nương kia, sinh tử của Ngạo Thiên không tính là gì đúng không?

Long Tại Uyên cười âm hiểm nói.

Ông ta đang lo cứu Long Ngạo Thiên dưới tay Mạc Phàm thế nào, Mạc Phàm tự mình đưa tới cửa.

Một nữ tử thế gian mà thôi, nhưng lại có huyết mạch Bạch gia.

Một khi để Bạch gia biết, bọn họ muốn giữ cũng không giữ được.

Nếu Mạc Phàm nói thật, ông ta đồng ý làm vậy.

Mạc Phàm nhíu mày, tất nhiên là hắn biết tâm tư của Long Tại Uyên, cứ thả Long Ngạo Thiên như vậy cũng không phải không thể được.

Nhưng mà…

Hắn nhìn thoáng qua Long Ngạo Thiên, do dự một lát, còn chưa đưa ra quyết định.

Bỗng nhiên cơ thể Long Ngạo Thiên đứng thẳng, một Nguyên Anh hai màu vàng đen lập tức phá thể mà ra, giọng nói của anh ta vang lên theo.

- Tiểu tử, ngươi muốn lấy lại Tiểu Tuyết, đó là chuyện không có khả năng, cho dù ta chết cũng không để ngươi đạt được cô ấy, lần này ta thua, nhưng chúng ta còn gặp lại, lần sau gặp lại, sẽ là ngày ta giết ngươi.

Trước khi anh ta tới đã chuẩn bị biện pháp sống lại, cho dù chết, anh ta cũng không để Mạc Phàm đạt được Tiểu Tuyết.

Nói xong, trong chớp mắt hai màu vàng đen trên Nguyên Anh của anh ta đại phóng, lực lượng cuồng bạo phóng thích từ Nguyên Anh của anh ta mà ra.

Trên đài cao, sắc mặt Long Tại Uyên thay đổi, bất mãn nói:

- Ngạo Thiên, còn không mau dừng tay nhận thua, con muốn làm gì thế?

Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên phá phong, hoàn toàn có cơ hội nhận thua.

Long Ngạo Thiên vì một nữ nhân thế gian, tình nguyện tự bạo cũng không nhận thua, là hành động ngu ngốc cỡ nào?

Mạc Phàm nhíu mày, sắc bén hiện lên trong mắt hắn.

Không đợi Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên tự bạo, một ấn phù xuất hiện trên tay hắn, hắn nắm lấy Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên.

Trong chớp mắt năng lượng trên Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên ổn định lại, tự bạo bị ép ngưng.

- Ngươi không có khả năng còn sống trước mặt ta, nhưng mà muốn chết, cũng cần phải đạt được sự đồng ý của ta.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, trầm giọng nói.

Hắn vốn định thả mạng chó của Long Ngạo Thiên, đổi về Tiểu Tuyết, Long Ngạo Thiên thà chết cũng không chịu khuất phục.

Được thôi, hắn không dùng biện pháp này đổi Tiểu Tuyết nữa.

Ngạo Nhật Sơn Tông bắt Tiểu Tuyết dễ dàng, cứ thế đưa trở về, cũng quá tiện nghi cho Ngạo Nhật Sơn Tông, vậy thì đổi phương pháp khác.

Long Ngạo Thiên cũng vậy, muốn chết không dễ như thế đâu.

Hắn phong ấn Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên, một tay nhét Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên trở về.

- Ngươi thích móc mắt người khác như vậy, đôi mắt của ngươi chưa từng bị ai lấy đi đúng không?

Mạc Phàm cất Bát Phi, lạnh lùng nói.

Không phải Long Ngạo Thiên lấy mắt Tiểu Vũ sao, hắn cũng cho Long Ngạo Thiên nếm thử cảm giác bị lấy đi đôi mắt.

Một tay của hắn vươn về phía Long Ngạo Thiên, cơ thể Long Ngạo Thiên lập tức bay lên.

Tay hắn vừa động, tiếng hét thảm vang lên.

Đôi mắt của Long Ngạo Thiên lập tức bay về phía hắn, trên gương mặt anh tuấn của Long Ngạo Thiên xuất hiện hai lỗ thủng đáng sợ.

Năm ngón tay Mạc Phàm nắm chặt, tiếng nổ mạnh rất nhỏ lập tức vang lên, đôi mắt bị hắn bóp mạnh.

- Mắt của tu sĩ Ngạo Nhật Sơn Tông sao, cũng chỉ như vậy mà thôi, còn không bằng một phần vạn uy lực của mắt bé gái nhân gian tự bạo.

- Mạc Phàm, ngươi hủy mắt của ta, đợi ta sống lại, xem ta hủy mắt Mạc gia ngươi thế nào, còn cả Tiểu Tuyết nữa, sau khi ta sống lại, người đầu tiên ta giải quyết là Tiểu Tuyết, ngươi đợi coi.

Long Ngạo Thiên vừa kêu thảm thiết, vừa quát với Mạc Phàm.

- Sống lại?

- Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể sống lại à?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Nếu ra tay, hắn còn có thể để Long Ngạo Thiên sống lại, đúng là buồn cười.

Hắn chỉ hơi suy nghĩ, là có một vạn phương pháp khiến Long Ngạo Thiên không thể sống lại.

- Mạc Phàm, ngươi đừng quên, cô nương mà ngươi muốn đang ở Ngạo Nhật Sơn Tông, tốt nhất là làm việc nên lưu một đường thì hơn.

Trên đài cao, Long Tại Uyên nhíu mày nói.

Chuyện đã tới nước này, ông ta không có biện pháp đi vào lôi đài cứu Long Ngạo Thiên.

Nhưng theo lời Mạc Phàm nói, ông ta có thể cảm nhận được Mạc Phàm rất thích cô gái kia, uy h**p Mạc Phàm một phen cũng được.

Nhỡ đâu Mạc Phàm khiến Long Ngạo Thiên thần hồn câu diệt, hắn chỉ có thể giỏ trúc múc nước công dã tràng.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trong mắt lóe lên sắc bén, liếc mắt nhìn Long Tại Uyên một cái.

- Tiểu Tuyết đang ở Ngạo Nhật Sơn Tông, ta sẽ tới Ngạo Nhật Sơn Tông đón, ngươi có thể động vào Tiểu Tuyết thử xem, xem ra khiến Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi vạn kiếp bất phục thế nào.

Xem ra Long Tại Uyên từng gặp Tiểu Tuyết rồi, không có khả năng không biết Tiểu Tuyết là huyết mạch của Bạch gia.

Long Tại Uyên dám động vào người phụ nữ của Bạch gia, để Bạch gia biết, Ngạo Nhật Sơn Tông đợi chiến hỏa của Bạch gia đi.

Bạch gia không liên lụy nhiều như Thần Nông Tông, Bạch gia chỉ là một gia tộc cổ xưa.

Đối với thế lực xâm phạm người nhà, tuyệt đối sẽ không nương tay, nhất là phụ nữ Bạch gia.

ắ ể ế ế ầ ồ ế ế- Được lắm, tiểu tử, vậy ta nói với ngươi một câu, nếu ngươi khiến Ngạo Thiên thần hồn câu diệt, ngươi sẽ biết bọn ta xử lý cô gái kia thế nào.

Long Tại Uyên nghiến răng, lạnh lùng nói.

Một tên tiểu tử Nguyên Anh, cũng dám nói khiến Ngạo Nhật Sơn Tông ông ta vạn kiếp bất phục, khẩu khí lớn thật.

Vô Cực cùng lắm là khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, cũng không có khẩu khí lớn như thế.

Mạc Phàm cười nhạt, trên mặt không có một chút lo lắng, càng không có chút e sợ.

Hắn vươn tay về phía Long Ngạo Thiên, một ký hiệu sáng lên.

Thái dương chi lực trên người Long Ngạo Thiên mênh mông mà ra, tụ tập vào trong lòng bàn tay hắn.

Rất nhanh, thái dương chi lực trên người Long Ngạo Thiên bị hắn rút sạch không còn, ngưng tụ thành một hạt châu màu vàng cỡ quả đấm trên tay hắn.

Hắn chắc chắn giết Long Ngạo Thiên, nhưng thái dương chi lực hùng hậu như vậy không thể lãng phí.

Hiện giờ hắn yếu nhất là thái dương chi lực, nếu hắn có thái dương mạnh như Long Ngạo Thiên, dương kinh sẽ phát huy ra uy lực thế nào có thể nghĩ được.

Hắn cất hạt châu màu vàng kia đi, lấy con mắt đoạt lại được từ tay Long Ngạo Thiên.

- Long Tại Uyên, ngươi nhìn xem, ta giết Long Ngạo Thiên thế nào, Hồng Liên Diệt Thế.

Hắn đã cho Tiểu Vũ mắt, mắt hắn cũng đã mọc rồi, con mắt này đã không còn tác dụng gì, vậy dùng con mắt này của Tiểu Vũ báo thù cho người Mạc gia.

Con mắt kia bay tới giữa không trung, biến thành một đóa liên hoa huyết sắc.

Giống như lần trước, liên hoa nhanh chóng biến to, bao trọn lôi đài ở bên trong, bầu trời lại biến thành màu đỏ, đóa liên hoa lan tràn ra theo, mãi đến 999 vạn đóa.

“Bùm!” Hồng liên vĩ đại nổ tung, huyết quang đầy trời.

Huyết quang tán đi, lôi đài to như vậy, chỉ còn lại mình Mạc Phàm, nhưng không thấy bóng dáng của Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên, chết!
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1788: Thiên Đạo Cung


Ở đây, không ít người nhìn Mạc Phàm trên lôi đài, thổn thức không thôi.

Rõ ràng là tu vi của Mạc Phàm không bằng Long Ngạo Thiên, nhưng lại biểu lộ ra thực lực nghiền ép Long Ngạo Thiên.

Không chỉ bán tiên khí, thực lực bản thân Mạc Phàm cũng không thể khinh thường.

Phải biết rằng, ở đây có nhiều người đứng cùng đài với Long Ngạo Thiên như vậy, chỉ có Bắc Ly Thu Nguyệt cố chấp dùng Tinh Huy xem như thương tổn được Long Ngạo Thiên.

Mạc Phàm không chỉ toàn thân tu ba đạo, mỗi đạo đều có thể lay động Long Ngạo Thiên, rất không đơn giản.

Nhất là y đạo, thông thường y đạo dùng để cứu người, y đạo đến tay Mạc Phàm, lại thành lợi khí giết người, nếu không phải hiệu quả y đạo suy yếu, Long Ngạo Thiên sẽ không lập tức từ mặt trời ban trưa, biến thành mặt trời sắp lặn.

Như vậy, trăm năm sau này chỉ sợ Thần Nông Tông sẽ quang mang vạn trượng.

Trên đài cao, sắc mặt Long Tại Uyên vô cùng khó coi, gần như có thể vặn ra nước.

Mạc Phàm dùng Hồng Liên Diệt Thế giết Long Ngạo Thiên, như vậy ông ta chỉ có thể tìm người có huyết mạch Hồng Liên mang thần hồn của Long Ngạo Thiên ra ngoài, mới có thể cứu sống Long Ngạo Thiên.

Chắc chắn Mạc Phàm sẽ không tự mình ra tay cứu Long Ngạo Thiên, tìm người có huyết mạch Hồng Liên cũng không dễ như vậy.

- Mạc Phàm, ta sẽ đợi ngươi đến Ngạo Nhật Sơn Tông, ngươi không đến, tự gánh lấy hậu quả.

Long Tại Uyên hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống nói.

Long Ngạo Thiên đã chết, cô gái kia vẫn còn ở Ngạo Nhật Sơn Tông, ông ta không tin Mạc Phàm không đến.

Mạc Phàm đến, nhất định phải cứu sống Long Ngạo Thiên và Mạc Phàm tử vong để đổi, nếu không đừng nghĩ tới chuyện mang cô gái kia đi.

Mạc Phàm nheo mắt, nhìn chằm chằm Long Tại Uyên.

- Ta nhất định sẽ đi, ngươi đợi đấy.

Long Tại Uyên trở lại vị trí, không nhìn Mạc Phàm nữa.

Đại Bỉ đã định xong, hiện giờ ông ta dám ra tay với Mạc Phàm, chắc chắn sẽ bị người ta bao vây tấn công.

Nếu Mạc Phàm muốn tới Ngạo Nhật Sơn Tông, đến địa bàn của ông ta, vậy có thể giải quyết Mạc Phàm rồi.

Long Tại Uyên trở lại vị trí, Vô Trần vui vẻ đứng dậy, một pháp ấn đánh vào bên trong quyển trục vĩ đại trên bầu trời.

Trên quyển trục, 200 tên thay đổi vị trí.

Từ thứ 1 tới 200 được định ra.

Trên vị trí thứ nhất và thứ hai, là Mạc Phàm và Long Ngạo Thiên, phía dưới là đám Tuệ Trí hòa thượng, thứ bảy là Bắc Ly Thu Nguyệt, tiếp theo là Trương Thiên Phong, Vương Dương và Bạch Tiểu Thiên.

- Thứ tự Đại Bỉ, mọi người không có ý kiến đúng không?

Vô Trần liếc mắt nhìn mọi người một cái, hỏi.

Không ít người nhìn về phía quyển trục, nhao nhao lắc đầu.

- Nếu là như vậy, vậy thứ tự Đại Bỉ lần này cứ như thế, Đại Bỉ…

Vô Trần vươn tay gầy khô về phía quyển trục trên trời, muốn cất quyển trục đi.

Đúng lúc này.

- Đợi đã, Vô Trần chưởng môn, chuyện thứ tự, khoan hãy kết luận.

Một giọng nói truyền từ trên bầu trời tới.

Không ít người nhíu mày, nhìn nơi phát ra giọng nói.

Chỉ thấy trên bầu trời, chẳng biết Thủy Tinh Môn chớp lóe thất thải xuất hiện từ lúc nào.

Thủy Tinh Môn mở ra, một đạo bậc thang thủy tinh lan tràn từ trong ra, mãi đến tận đài cao.

Bên trong Thủy Tinh Môn, một nam tử trung niên mặc đồ trắng đi ra.

Nam tử này có mái tóc dài, ăn mặc theo phong cách thư sinh, cầm trong tay một thanh trường kiếm, trên gương mặt như do đao chém gọt là lãnh khốc, khiến người ta có cảm giác tài trí hơn người.

Nhìn thấy người này, gần như sắc mặt tất cả mọi người thay đổi.

- Thiên Đạo Cung, thiên sứ giám sát?

- Sao lúc này mới tới?

Mỗi lần diễn ra Đại Bỉ, Thiên Đại Cung đều cử thiên sứ giám sát tới.

Nhưng Đại Bỉ lần này, vẫn không thấy bóng dáng của thiên sứ giám sát, mãi đến lúc sắp kết thúc, thiên sứ giám sát mới tới.

- Không phải có chuyện đấy chứ?

Mạc Phàm cũng nhíu mày, tất nhiên là hắn có biết thiên sứ giám sát.

Nhưng mà…

- Thanh Hư đạo hữu, có vấn đề gì sao?

Vô Trần lạnh nhạt hỏi.

- Thứ tự không cần vội vàng định ra, ta điều tra ba người trước, xem có khả năng làm trái Thiên Đạo hay không, không có vấn đề gì chứ?

Thanh Hư đi xuống, đi tới đài cao nói.

- Tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng ba người đứng đầu một người là đệ tử của Thần Nông Tông, một người là đệ tử của Thần Nông Tông, người còn lại là đệ tử của Phật Môn, ta cảm thấy không cần phải tra xét?

Vô Trần nói.

Không đợi Thanh Hư mở miệng, Long Tại Uyên nhướn mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm dưới đài.

- Ta cảm thấy nhất định phải tra, binh khí đệ tử Mạc Phàm của đệ tử Thần Nông Tông sử dụng lúc trước, nếu ta không nhìn nhầm, có một kiện là binh khí của Tạo Hóa Môn, hơn nữa uy lực không nhỏ.

Thanh Hư tới, ông ta còn không nghĩ ra, kiếm ban đầu mà Mạc Phàm sử dụng, là binh khí của Tạo Hóa Môn.

Tuy không ít môn phái đạt được truyền thừa của Tạo Hóa Môn, nhưng thông thường đều không có vấn đề.

Nhưng Đại Bỉ thì khác, Đại Bỉ gần như đại biểu cho hưng suy trăm năm sau của một tông môn.

Một khi bị thiên sứ giám sát phát hiện người truyền thừa Tạo Hóa Môn, sẽ lập tức bị Thiên Đạo Cung mang đi.

Long Tại Uyên mới mở miệng, không ít người nhíu mày.

- Hả?

Thanh Hư nhướn mày, nhìn về phía Vô Phong ở đài cao.

- Vô Phong, dẫn đệ tử của Thần Nông Tông ngươi tới đây.

Sắc mặt Vô Phong thay đổi, trên mặt lộ ra chút do dự.

Trên người Mạc Phàm có truyền thừa của Tạo Hóa Môn, tất nhiên là ông biết.

Chuyện ông không mong muốn nhìn thấy nhất, cuối cùng cũng đến.

- Thanh Hư, một thanh kiếm không đại biểu cái gì, ngay cả đệ tử của Thần Nông Tông bọn ta mà ngươi cũng muốn tra sao?

Vô Phong hỏi.

- Sao thế, có vấn đề gì à, ta không thể tra sao?

Thanh Hư hơi nhếch miệng, cười khẽ nói.

- Kiếm ngươi có thể lấy đi, người thì không thể tra, trên người Mạc Phàm có cơ mật của Thần Nông Tông bọn ta, không thể bị ngoại nhân tra xét.

Vô Phong lạnh lùng nói.

Thanh kiếm kia không có hiệu quả nhiều đối với Mạc Phàm, nếu có thể sử dụng một thanh kiếm đuổi Thanh Hư thì quá tốt.

ấ ề ấ ấ ố ế ổ- Vô Phong, không phải ngươi có tật giật mình đấy chứ, dùng đệ tử truyền thừa Tạo Hóa Môn lấy thứ nhất Đại Bỉ, cuối cùng lại dùng một thanh kiếm đuổi Thanh Hư.

Long Tại Uyên âm dương quái khí nói.

- Long Tại Uyên, ngươi cảm thấy hai tên đồ đệ của ngươi chết ở đây, còn chưa đủ sao?

Ánh mắt Vô Phong phát lạnh, lạnh lùng nói.

- Sao thế, Vô Phong, ta chỉ nói một câu thật lòng, ngươi muốn bịt miệng ta à, uy phong của ngươi lớn thật, ta thấy Thần Nông Tông chiều hư ngươi rồi.

Long Tại Uyên không tức giận, trái lại mỉm cười nói.

- Ngươi muốn thử một lần đúng không?

Ánh mắt Vô Phong phát lạnh, nói.

Long Tại Uyên lắc đầu, giống như không có ý ra tay.

Mạc Phàm có liên quan tới Tạo Hóa Môn, còn do ông ta phát hiện.

Hiện giờ ông ta đứng ở thượng phong, bên cạnh còn có thiên sứ giám sát Thiên Hư, ông ta có bệnh mới ra tay với Vô Phong.

- Thanh Hư, ngươi thấy chưa, nếu không có một chút vấn đề, sao Vô Phong có phản ứng lớn như vậy, ta đề nghị, chỉ là đề nghị mà thôi, tốt nhất là ngươi nên điều tra đệ tử Thần Nông Tông này.

Long Tại Uyên mỉm cười nói.

Thanh Hư nhíu mày, sau đó lông mày giãn ra, nhìn về phía Mạc Phàm ở dưới đài.

- Vô Phong, tự ngươi giao đệ tử kia ra, hay là ta tự mình tới?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1789: Tạo Hóa Chi Anh


Vô Phong nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên do dự.

Thiên Đạo Cung, được xưng là người phát ngôn của Thiên Đạo, có phải thật hay không ông không biết, nhưng mà chắc chắn có chút liên quan tới Thiên Đạo.

Mạnh như Tạo Hóa Môn, đều bị Thiên Đạo Diệt.

Thần Nông Tông là một trong thập đại tông môn, càng không có tư cách sai bảo Thiên Đạo.

Nhưng mà…

- Ta sẽ mang Mạc Phàm đi, ngươi có thể tới Thần Nông Tông ta tìm.

Vô Phong lạnh lùng nói.

Vô Phong vừa nói vậy, khóe miệng Long Tại Uyên nhếch lên, mây mù Long Ngạo Thiên bị giết trở thành hư không rồi.

Vô Phong nói chuyện với Thanh Hư như vậy, càng có hiềm nghi lớn hơn, hiện giờ đợi lửa giận của Thanh Hư đi.

Đến lúc đó, không cần ông ta ra tay, Mạc Phàm thậm chí là Thần Nông Tông đều gặp tao ương, đây là kết cục đắc tội ông ta.

Thanh Hư nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Vô Phong, những lời này của ngươi khiến ta cảm thấy Long tông chủ nói không sai, ngươi thật sự bị đám người của Thần Nông Tông chiều hư rồi.

- Không thể sao?

Vô Phong hơi nhếch miệng, bình tĩnh nói.

- Vậy ta xem ngươi dẫn cậu ta đi thế nào?

Thanh Hư nheo mắt, nói.

Vô Phong ỷ vào diệt trừ ma chủ, mấy năm nay gây ra không ít chuyện, chỉ là không ngờ Vô Phong lớn gan như vậy, lại dám nói chuyện với ông ta như thế.

Trên mặt Vô Phong không có chút biểu cảm, quay đầu nhìn Mạc Phàm.

- Tiểu Phàm, chúng ta đi, Vô Trần sư huynh, nhớ mang khen thưởng thứ nhất đưa đến Thần Nông Tông bọn ta.

- Vô Phong, ngươi muốn chết à?

Thanh Hư nhíu mày, trên mặt đều là khó coi, trường kiếm màu xanh trong tay được rút ra khỏi vỏ.

Ông ta thân là thiên sứ giám sát, không ai có thể không để ông ta vào mắt, Vô Phong cũng không được.

Không đợi Thanh Hư ra tay, thân thể Mạc Phàm nhoáng lên một cái, đến trên đài cao, chắn giữa Thanh Hư và Vô Phong.

- Thanh Hư đạo trưởng, ngươi không phải đối thủ của sư thúc ta, đừng nên tự rước lấy nhục thì hơn, ngươi muốn tìm thanh kiếm này đúng không?

Ngón tay giữa của hắn sáng lên, trường kiếm Cửu Tinh xuất hiện trong tay hắn, hỏi.

Quả thật Thiên Đạo có một số cường giả, nhưng Thanh Hư chỉ là sứ giả, thực lực kém Vô Phong sư thúc hắn rất nhiều, chỉ ỷ vào thân phận thiên sứ của ông ta mà thôi.

- Không sai, là thanh kiếm này, giải thích một phen đi, tiểu tử.

Long Tại Uyên nhìn thấy Cửu Tinh, cười nói.

Mạc Phàm lấy thanh kiếm này ra, vậy thì tương đương có nhân chứng, vật chứng lấy ra cả rồi, nếu Mạc Phàm không giải thích rõ ràng, vậy đừng nghĩ tới việc chạy trốn.

- Long Tại Uyên, chuyện này, ngươi nhất định sẽ không được như ý.

Mạc Phàm nhìn lướt qua Long Tại Uyên, nói.

- Vậy sao, vậy ngươi giải thích một phen đi.

Long Tại Uyên cười khinh thường, nói.

Mạc Phàm không để ý tới Long Tại Uyên, vốn là xoay người nhìn về phía Vô Phong.

- Sư thúc, người đợi con một lát, con giải quyết xong chuyện này, chúng ta lại rời đi.

Hiện giờ trong Thần Nông Tông rất loạn, còn chưa phải lúc trở mặt với Thần Nông Tông, đợi hắn, Vọng Cơ sư huynh và Lam Dương sư huynh mạnh dần, không phải là không thể được, hiện giờ còn chưa được.

Thanh Hư muốn tra, vậy để ông ta tra là được.

Vô Phong nhíu mày, xong lập tức giãn ra.

- Tự con nhìn mà làm đi, đừng tiết lộ bí mật của Thần Nông Tông chúng ta.

- Dạ, sư thúc.

Mạc Phàm ôm quyền với Vô Phong, dời mắt nhìn Thanh Hư.

- Thanh Hư đạo trưởng, không phải là ngươi muốn tra sao, sao ngươi không tra thanh kiếm này đi?

- Tiểu tử, thanh kiếm này còn cần phải tra sao, rất rõ ràng là đồ của Tạo Hóa Môn, ngươi lấy thứ này ở đâu ra, ngươi có quan hệ gì với Tạo Hóa Môn, thức thời mà nói, đi với ta tới Thiên Đạo Cung một chuyến.

Thanh Hư hừ lạnh một tiếng, nhíu chặt mày hỏi.

Vô Phong vô lễ với ông ta, một hậu bối của Vô Phong, vậy mà cũng dám làm càn như vậy, ông ta không tức được sao.

- Quả thật thanh kiếm này là linh khí của Tạo Hóa Môn, nhưng nhặt được linh khí của Tạo Hóa Môn thì có liên quan tới Tạo Hóa Môn sao?

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.

- Nhặt được linh khí, ngươi nghĩ linh khí là củi, ngươi có thể nhặt được bất cứ lúc nào à?

Long Tại Uyên cười lạnh lùng nói.

- Vậy nếu có người làm chứng cho ta thì sao?

Mạc Phàm nhíu mày, hỏi.

- Ai?

Thanh Hư lạnh giọng hỏi.

Thanh Hư mới nói xong, một giọng nói truyền từ trong đám người ra.

- Ta!

Không ít người nhìn về nơi phát ra giọng nói, ánh mắt nhìn về phía người Nam Cung gia rời khỏi đám người.

Nam Cung Ly liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, sau đó nói:

- Thanh kiếm của tiểu tử này là đánh cược thắng từ chỗ ta, lúc trước còn có một viên Tạo Hóa Thạch, xem ra Tạo Hóa Thạch đã dùng xong rồi.

Tất nhiên là phía trên không có Tạo Hóa Thạch, nhưng nếu ông không nói tới Tạo Hóa Thạch, sẽ không lừa được Thanh Hư.

Binh khí của Tạo Hóa Môn, nếu không có tạo hóa chi lực thì chỉ có thể sử dụng Tạo Hóa Thạch.

- Nam Cung Ly, ngươi cần phải nghĩ kỹ, đừng tự mình nhảy vào trong hố lửa.

Long Tại Uyên thấy Nam Cung Ly ra mặt giải thích cho Mạc Phàm, nhíu mày nói.

Quan hệ giữa Thiên Đạo Cung và Nam Cung gia luôn rất tốt, nếu có người có thể tùy tâm sở dục cất giữ đồ của Tạo Hóa Môn, vậy chỉ có thể là Nam Cung gia.

Mà Nam Cung Ly, là người nổi tiếng thu giữ vật phẩm của Tạo Hóa Môn, thường xuyên mang đồ của Tạo Hóa Môn đi tới đi lui các phòng đấu giá.

Nếu thật sự như lời Nam Cung Ly nói, chuyện này có khả năng bỏ qua rồi.

- Long Tại Uyên, thúc thúc ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy đúng không?

Nam Cung Ly nheo mắt, lạnh lùng nói.

Nam Cung Thanh xem như cùng bối phận với Mạc Phàm, ông thì cùng bối phận với cha của Long Tại Uyên, Long Tại Uyên thấp hơn ông một bối phận.

Long Tại Uyên là một hậu bối, vậy mà dám gọi thẳng tên ông ta.

Tuy thực lực của ông không mạnh, nhưng giống như Thanh Hư, ít có ai ở Nam Cung gia dám trêu chọc.

Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi, ông ta định nói gì đó, nghĩ tới Mạc Phàm và Nam Cung Thanh hôm trước, lập tức không nói nữa.

Ông ta không biết sao Mạc Phàm thông đồng với Nam Cung Thanh, nhưng rõ ràng là Nam Cung Ly muốn ra mặt vì Mạc Phàm.

Ông ta không quan tâm Nam Cung Thanh, nhưng Nam Cung Ly thì phải cẩn thận một chút tốt hơn.Nam Cung Ly hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thanh Hư.

- Thanh Hư, ngươi còn vấn đề gì không, nếu ngươi muốn tra, thứ này là lấy từ trong hàng dự trữ của ta, có phải ngay cả ta cũng muốn tra đúng không?

Thanh Hư nhíu mày, tất nhiên là ông ta biết Nam Cung Ly, khách quen của Thiên Đạo Cung bọn họ, thậm chí là thượng khách.

Ông ta chỉ do dự một lát, vẻ mặt khôi phục như thường.

- Nam Cung lão gia tử, nếu thanh kiếm kia là từ chỗ ngươi mà ra, tất nhiên là không có vấn đề, không cần tra xét nữa, nhưng vẫn nên điều tra tiểu tử này thì hơn, mong lão gia tử hiểu cho.

Sắc mặt Nam Cung Ly thay đổi, Thanh Hư xem như tôn kính với ông, nếu ông lại từ chối, vậy thì không được tốt lắm.

- Ngươi muốn tra tiểu tử này thế nào, nếu tra xét thần hồn, Thần Nông Tông chắc chắn không muốn.

- Rất đơn giản, không cần sưu hồn, chỉ cần cậu ta phóng Nguyên Anh của mình ra, để ta nhìn một cái, nếu không phải Tạo Hóa Chi Anh, vậy tính là cậu ta không có liên quan tới Tạo Hóa Môn.

Thanh Hư nói.

Chỉ cần cầm truyền thừa của Tạo Hóa Môn, trên Nguyên Anh sẽ có ấn ký của Tạo Hóa Môn, chuyện này sẽ không sai được.

Thanh Hư vừa nói xong, tươi cười xuất hiện trên mặt Long Tại Uyên.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1790: Vạn Nguyên Thạch Chi Uy


Nếu Mạc Phàm dùng Tạo Hóa Thạch khởi động binh khí của Tạo Hóa Môn, Vô Phong sẽ không có phản ứng lớn như vậy.

Trên người Mạc Phàm, chắc chắn có truyền thừa của Tạo Hóa Môn.

Như vậy ông ta đợi Mạc Phàm bị Thanh Hư mang đi thôi.

Một khi Thiên Đạo Cung xác nhận trên người có truyền thừa của Tạo Hóa Môn, cho dù là Thần Nông Tông cũng không báo thù, trừ phi Thần Nông Tông muốn như Tạo Hóa Môn.

- Tiểu tử, còn không nhanh thả Nguyên Anh của ngươi ra?

Long Tại Uyên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười nói.

Xung quanh, sắc mặt đám Vô Trần, Bắc Ly Nam Bình khó coi, nhưng không nói gì.

Tuy bọn họ nợ ân tình của Mạc Phàm, nhưng chuyện dính dáng tới Thiên Đạo Cung, đều là chuyện không nhỏ, cho dù thực lực của Thanh Hư không mạnh cũng vậy.

- Ngươi chắc chắn muốn xem Nguyên Anh của ta sao?

Mạc Phàm nhướn mày, hỏi.

- Ngươi dám cho xem không?

Long Tại Uyên âm dương quái khí nói.

- Ta có thể thả Nguyên Anh của ta ra, nhưng nếu không có vấn đề gì, ta hi vọng Thanh Hư đạo trưởng đến Ngạo Nhật Sơn Tông một chuyến, điều tra một người tên là Long Ngạo Tuyệt, cũng xem Nguyên Anh của người này một phen, ngươi dám không, Long Tại Uyên?

Mạc Phàm cao giọng hỏi.

Long Ngạo Tuyệt là đại đồ đệ của Long Tại Uyên, nghe nói cũng là con riêng của ông ta.

Kiếp trước Long Ngạo Thiên trải qua chuyện với hắn, thanh danh như mặt trời lặn phía tây, nhưng Long Ngạo Tuyệt nhanh chóng như mặt trời ban trưa, trở thành môn chủ kế tiếp của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Long Ngạo Tuyệt này cũng cầm truyền thừa của Tạo Hóa Môn, lúc này mới không tham gia Đại Bỉ, thiên phú không kém Long Ngạo Thiên.

Chỉ cần Long Tại Uyên dám chơi, hắn có thể phóng Nguyên Anh ra.

Mạc Phàm mới mở miệng, tươi cười trên mặt Long Tại Uyên cứng đờ.

- Tiểu tử, ngươi đừng ngậm máu phun người.

- Long Tại Uyên, ngươi kích động như vậy làm gì, ta còn nghe nói sư đệ ngươi Long Tại Thiên có Tạo Hóa Thái Dương Ấn, thất đệ ngươi Long Tại Trần cũng có một bộ Tạo Hóa Sơn Hành Giáp.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Hắn không biết vì sao lúc này Thanh Hư mới tới, thông thường thiên sứ giám sát đều ở trước khi bắt đầu diễn ra Đại Bỉ.

Hắn không nhìn thấy thiên sứ giám sát, lúc này mới lấy Cửu Tinh ra.

Nhưng mà không có vấn đề gì, Long Tại Uyên vẫn chưa từ bỏ ý định, vậy thì tiếp tục.

Lần này sắc mặt Long Tại Uyên xanh mét.

Những chuyện này đều là bí mật của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, cho dù là Vô Cực cũng chưa chắc đã biết, Mạc Phàm là một tiểu tử Hạ giới thật sao?

- Tiểu tử, sao ngươi biết?

- Ta vốn không biết, nhưng bây giờ biết rõ rồi, hơn nữa Thanh Hư đạo trưởng cũng biết rồi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.

Mắt Long Tại Uyên mở to, lập tức biết được mình lỡ lời.

- Tiểu tử, ngươi đang đùa giỡn ta sao?

- Có phải đùa giỡn ngươi hay không, tự ngươi biết rõ, nhưng ngươi dám chơi không?

Mạc Phàm không sợ chút nào, thản nhiên nói.

Long Tại Uyên nhíu mày, đôi mắt khẽ đảo.

Trên người Mạc Phàm có vấn đề là chắc chắn, chỉ cần tra Nguyên Anh một phen, chắc chắn có thể biết.

Nhưng Mạc Phàm đối mặt với Thanh Hư mà vẫn bình tĩnh như thế, chuyện này có chút không bình thường.

Nhỡ đâu không tra được, Ngạo Nhật Sơn Tông ông ta sẽ gặp phải vấn đề như vậy.

- Long Tại Uyên, ngươi không dám sao, nếu không dám, ta phải về Thần Nông Tông với sư thúc ta rồi, nếu Thanh Hư đạo trưởng muốn tra, mời tra mấy người kia của Ngạo Nhật Sơn Tông trước, sau đó lại tới Thần Nông Tông bọn ta, ta sẽ đợi ngươi.

Mạc Phàm thấy Long Tại Uyên do dự, nói với vẻ khinh thường.

Đám Vô Trần nghe thấy lời Mạc Phàm nói, lập tức thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên.

Có Ngạo Nhật Sơn Tông làm đệm lưng, quả thật không có vấn đề gì.

Lần này Long Tại Uyên bê tảng đá, tự đập vào chân mình rồi.

Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi, trong đôi mắt phiếm sắc bén nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Tiểu tử, đừng vội đi như thế chứ, ngươi cảm thấy Long Tại Uyên ta, tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, sẽ sợ một tiểu tử hậu bối sao?

Mạc Phàm đã nói ra người của Ngạo Nhật Sơn Tông, cho dù ông ta không đánh cược với Mạc Phàm một lần, Thanh Hư vẫn sẽ tới Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ một chuyến.

Trái phải đều như vậy, không bằng chơi với Mạc Phàm một lát.

Nhỡ đâu Mạc Phàm chơi chiến đấu vườn không nhà trống với ông ta, ông ta xem Mạc Phàm làm sao bây giờ.

- Phóng Nguyên Anh của ngươi ra, nếu không phải Tạo Hóa Chi Anh, Thanh Hư sẽ tới Ngạo Nhật Sơn Tông với ta một chuyến.

Trong mắt Long Tại Uyên lóe lên tinh quang, nói tiếp.

Long Tại Uyên mới mở miệng, đám Vô Trần nhíu mày, trong mắt hiện lên do dự.

Khả năng Mạc Phàm chơi chiến thuật tâm lý với Long Tại Uyên là rất cao, đánh cược Long Tại Uyên không dám chơi, thua không chịu nổi.

Hiện giờ Long Tại Uyên dám đánh cược, vậy thì không ổn rồi.

- Ngươi chắc chắn?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hỏi.

- Tiểu tử, đừng nói linh tinh nữa, nhanh thả Nguyên Anh của ngươi ra đi, tốt nhất là ngươi nên che giấu kỹ một chút, nếu không bị điều tra ra, đợi sống qua ngày tới chết dưới chân núi Thiên Đạo Cung đi.

Long Tại Uyên cười mỉa nói.

Phàm là người bị Thiên Đạo Cung điều tra ra, đều được giam ở dưới chân núi Thiên Đạo Cung, Thạch Hầu trước đó vẫn còn bị đè ở phía dưới, đã hai ngàn năm.

Tuy không chết, nhưng sống không bằng chết.

- Vậy ngươi mở to hai mắt nhìn cho kỹ.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nói xong, ý niệm của hắn vừa động, Nguyên Anh của hắn bay từ đỉnh đầu ra, trôi nổi trên đỉnh đầu hắn, cuối cùng hạ xuống vai hắn.

Nguyên Anh lúc trước là màu bạc phiếm tử quang, hiện giờ biến thành màu đen, trong màu đen cũng mang theo tử quang nhạt.

- Đây là Thái Ất Tiên Anh, chẳng trách tiểu tử này mạnh như vậy.

Có người thấy Nguyên Anh của Mạc Phàm, không khỏi kêu lên.

Nguyên Anh của Long Ngạo Thiên là Tử Sắc Tiên Anh, Thái Ất Tiên Anh của Mạc Phàm vẫn cao cấp hơn.

Như vậy, Long Ngạo Thiên thua trên tay Mạc Phàm không thiệt thòi.

Nhìn thấy Nguyên Anh này, đám Vô Trần lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tạo Hóa Chi Anh, đều có Tạo Hóa Ấn rất rõ, trên Nguyên Anh của Mạc Phàm không có, chuyện này chứng minh Mạc Phàm không có liên quan tới Tạo Hóa Môn.

Mắt Long Tại Uyên mở to, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.

Nguyên Anh của Mạc Phàm, thực ra là Nguyên Anh bình thường.

Như vậy ông ta thua rồi.

Không chỉ thua một lần, còn thua hai lần liên tục.

Ông ta vốn chỉ cần nghĩ biện pháp cứu sống Long Ngạo Thiên, hiện giờ đệ tử và hai vị sư huynh của ông ta đều gặp phải phiền phức không nhỏ, phiền phức này còn đến từ Thiên Đạo Cung.

- Tiểu tử, ta không tin ngươi không có liên quan gì với Tạo Hóa Môn, phóng thần hồn ra để Thanh Hư sưu hồn đi.

Long Tại Uyên không cam lòng nói.

- Long tông chút, ít ngày nữa ta sẽ tới Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.

ế ể ấ ế ấThanh Hư hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Long Tại Uyên, Thủy Tinh Môn thất thải mở ra, bóng dáng ông ta nhoáng lên một cái, biến mất trong Thủy Tinh Môn.

Vừa rồi ông ta nói bảo Mạc Phàm thả Nguyên Anh ra, lúc này lại lật lọng, là tự phá lời hứa.

Sưu thần hồn, cho dù ông ta muốn, Vô Phong cũng không cho, dù sao trong thần hồn có rất nhiều thứ không thể để ngoại nhân biết.

Mặt Long Tại Uyên xám như tro tàn, sắc mặt khó coi vô cùng.

Không đánh chết Mạc Phàm được, báo thù cũng không thành, còn bị Thiên Đạo Cung kiểm tra.

- Chuyện này…

- Mạc Phàm, ta “đợi ngươi ở Ngạo Nhật Sơn Tông”.

Long Tại Uyên trừng Mạc Phàm một cái, nói câu này xong thì xoay người rời đi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1791: Thánh giả Ly Tử hỏi.


- Bây giờ còn ai có ý kiến không?

Vô Trần thấy Long Tại Uyên rời đi, hỏi.

Không ít người lắc đầu, không ai phản đối.

Long Tại Uyên phản đối, không chỉ không làm gì được Mạc Phàm, trái lại bị một hậu bối như Mạc Phàm khiến gặp phiền phức trở về, bản lĩnh của Mạc Phàm đã không phải chỉ riêng tu vi.

- Được rồi, Đại Bỉ lần này cứ như vậy thôi, thu hoạch ở mấy nơi kia sẽ chia theo thứ tự, mọi người vất vả rồi, buổi tối Đạo Môn bọn ta sẽ chuẩn bị tiệc rượu khoản đãi mọi người, mong mọi người nể mặt.

Vô Trần cao giọng nói.

Không ít người ôm quyền với Vô Trần, rời khỏi đài cao.

- Tiểu tử, có cơ hội tới Bạch gia ta chơi, đây là Thông Tấn Phù của ta.

Bạch Khởi ném một Thông Tấn Phù cho Mạc Phàm, nói.

Mạc Phàm xem như cứu Bạch Tiểu Thiên một mạng, tất nhiên là anh ta sẽ không bạc đãi Mạc Phàm.

- Sẽ.

Mạc Phàm không khách sáo, cất ngọc phù kia đi.

Bạch Khởi, hắn chắc chắn sẽ đi tìm.

- Đúng rồi, tới tìm ta, nhớ mang cho ta mấy tấm Thần Nông Phù, Thần Nông Phù ở trong tay các ngươi chỉ lãng phí, dễ dàng bị người ta đoạt đi, cho ta, không ai lấy được.

Bạch Khởi mặt không đỏ tim không đập mạnh nói.

- Cho ngươi càng lãng phí.

Mạc Phàm tức giận liếc mắt nhìn Bạch Khởi một cái, không khách sáo nói.

Con hàng này vẫn như kiếp trước, không biết xấu hổ.

Hắn còn chưa thân thiết với Bạch Khởi lắm, há miệng đã Thần Nông Phù, tuy sư phụ hắn làm ra ba tấm, nhưng cả Thần Nông Tông có không tới 10 tấm Thần Nông Phù.

- Ngươi suy xét một phen, ta có mấy biểu muội bộ dạng rất được, ba tấm Thần Nông Phù, ta có thể suy xét giới thiệu bọn họ cho ngươi.

Bạch Khởi không tức giận, cười nói.

- Cô gái ta muốn mang ra khỏi Ngạo Nhật Sơn Tông cũng họ Bạch, cũng có Bạch Đồng Tử, đến từ Cửu Châu Phàm Tinh như ta, nếu là người của Bạch gia ngươi, gả cô ấy cho ta là được, nhưng mà không có Thần Nông Phù, Thần Đồng Tử Ngọc Dịch, trái lại ta có thể luyện chế giúp các ngươi một ít, các ngươi cung cấp nguyên liệu.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Tiểu Tuyết chắc chắn có quan hệ với Bạch gia, nhưng hắn không cần lôi kéo Bạch Khởi cùng tới Ngạo Nhật Sơn Tông cứu Tiểu Tuyết, hiện giờ Bạch Khởi không được, cách thập đại cao thủ còn một khoảng.

Còn Thần Đồng Tử Ngọc Dịch, là một loại thuốc tiên Bạch gia chữa thương tổn ở mắt.

Nhưng Bạch gia đã mất phương pháp luyện chế thuốc tiên này từ chín trăm năm trước, hiện giờ chỉ còn sót lại chút tin tức, đều là lưu lại trước đây, nhưng không còn nhiều thông tin.

Kiếp trước hắn dùng Thần Đồng Tử Ngọc Dịch chữa mắt cho vợ Bạch Khởi, nên Bạch Khởi cho hắn Bạch Nhật Lệnh.

- Người Bạch gia ở Cửu Châu Phàm Tinh sao, sau khi ta trở về sẽ tra chuyện này, vậy Thần Đồng Tử Ngọc Dịch, ngươi thật sự có thể luyện chế sao?

Trước mắt Bạch Khởi sáng lên, hỏi.

Anh ta định “lấy” một ít trong bảo khố Bạch gia ra, Mạc Phàm có thể luyện chế thì không còn gì tốt hơn.

- Đợi ngươi hồi môn thì gom nguyên liệu mang tới Thần Nông Tông tìm ta.

Mạc Phàm tức giận nói.

- Được rồi, ta đã đưa Thông Tấn Phù của ta cho ngươi rồi, ta lập tức trở về tìm nguyên liệu.

Bạch Khởi không ở lại, xoay người biến mất không thấy.

Bạch gia đang rất lo lắng chuyện Thần Đồng Tử Ngọc Dịch, một khi tồn kho dùng xong, sau này thật sự không có thuốc tiên chữa trị thương tổn ở mắt rồi.

Phải biết rằng, Bạch gia bọn họ am hiểu Đồng Tử Thuật, nhưng sử dụng Đồng Tử Thuật có rất nhiều cấm kỵ, rất dễ thương tổn tới mắt, nhất là cấm thuật có đại uy lực, giống như Hồng Liên Diệt Thế, một khi sử dụng mắt sẽ không thể mở nữa.

Nếu như anh ta truyền tin này cho Bạch gia, Bạch gia chắc chắn sẽ dốc toàn lực tìm kiếm nguyên liệu chế tạo Thần Đồng Tử Ngọc Dịch.

Mạc Phàm bĩu môi, lắc đầu cười không nói gì.

Bạch Khởi là như vậy, không biết xấu hổ cộng như thân quen lắm.

Nhưng Bạch Khởi là một trong những bạn tốt của hắn ở Tu Chân giới kiếp trước, giúp anh ta luyện chế Thần Đồng Tử Ngọc Dịch cũng không sao.

Bạch Khởi rời đi, trong mắt Vô Trần, Bắc Ly Nam Bình, Ly Tử lóe lên chút kỳ lạ, đánh giá Mạc Phàm, do dự một lát vẫn mở miệng.

- Tiểu Phàm, Thiên Đạo Đan của Đạo Môn bọn ta, con biết luyện chế không?

Vẻ mặt Vô Trần bình tĩnh, nói.

Mạc Phàm xem như là một hậu bối, dựa theo tư liệu ông có được, còn là người từ Hạ giới tới.

Nhưng dựa vào biểu hiện kia, ông có loại cảm giác, tuyệt đối không thể coi Mạc Phàm là đệ tử Hạ giới bình thường.

Xem thường Mạc Phàm, sẽ như Long Tại Uyên vừa rồi.

Thiên Đạo Đan là một loại đan dược thất truyền của Đạo Môn bọn họ, nếu Mạc Phàm luyện chế được Thần Đồng Tử Ngọc Dịch, nói không chừng có thể luyện chế Thiên Đạo Đan.

- Hình như trên người ngươi có khí tức của Thánh Môn bọn ta, hẳn là từng tu thánh đạo đúng không, ngươi có biết phương pháp bồi dưỡng thánh thụ của Thánh Môn bọn ta không?

Thánh giả Ly Tử hỏi.

Tuy khí tức thánh đạo trên người Mạc Phàm không mạnh, nhưng không tránh khỏi mắt ông.

Thánh thụ là một thân cây sau khi tiên hiền của Thánh Môn bọn họ thành thánh dựa vào, nhưng cái cây này vì phương pháp gieo trồng không đúng, hiện giờ gần tử vong.

Gốc cây này là chỗ dựa của thánh giả thành thánh, cũng là một trong những ký thác tinh thần của Thánh Môn bọn họ.

Nếu thánh thụ chết, ảnh hưởng đối với Thánh Môn bọn họ là rất lớn.

- Nếu ngươi có thể chữa khỏi thánh thụ, ta sẽ suy xét giúp ngươi cứu Tiểu Tuyết cô nương kia.

Thánh giả Ly Tử nói, vừa rồi Mạc Phàm nói muốn đến Ngạo Nhật Sơn Tông, ở đây Vô Phong có thể bảo hộ Mạc Phàm, có nhiều chưởng môn tông môn ở đây như thế, Long Tại Uyên không dám làm càn, nhưng đến Ngạo Nhật Sơn Tông, không có mấy chục cao thủ thực lực mạnh, Mạc Phàm đừng nói là cứu người, có thể sống sót rời khỏi Ngạo Nhật Sơn Tông là không tệ rồi.

- Tiểu tử, ta không tham lam như bọn họ, ngươi chỉ cần luyện chế một lò Tiên Linh Đan cho ta, ta có thể ra tay, ngươi phải biết rằng, Ngạo Nhật Sơn Tông không dễ đối phó như vậy đâu.

Bắc Ly Nam Bình nói tiếp.

Mạc Phàm lắc đầu, tuy địa vị của đám người này là chưởng môn và cường giả cao quý nhất phái, nhưng không có một ai là người tốt.

Nhất là Vô Trần, chưởng môn của Đạo Môn, nhìn có vẻ đạo mạo, nhưng rất thích nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Thiên Đạo Đan, thứ này cùng cấp bậc với Cửu Chuyển Thần Đan hắn luyện chế cho Võ Đế Quân Mạc Tà kiếp trước, Thần Đồng Tử Ngọc Dịch không thể so sánh được.

Hắn cũng biết thánh thụ của Thánh Môn, tuy hắn biết phương pháp nuôi dưỡng, nhưng chỉ biết sơ qua.

Còn Tiên Linh Đan, còn là một lò, Bắc Ly Nam Bình này tham lam thật.

Tiên Linh Đan là sau Đại Thừa, chuyển hóa thực thể thành tiên linh chi thể, thứ này cần tiên linh chi khí làm thuốc dẫn, luyện chế Tiên Linh Đan thì không có nhiều vấn đề, nhưng rất khó tìm tiên linh chi khí.

Nếu hắn luyện tiên linh chi khí thành một lò Tiên Linh Đan, có thể thuê một số lớn cao thủ Đại Thừa rồi.

- Vô Trần sư thúc, phương pháp luyện chế Thần Đồng Tử Ngọc Dịch là con tình cờ đạt được khi vào bí cảnh với Trương Thiên Bảo đệ tử của Đạo Môn, bán tiên khí của con cũng tìm được ở nơi đó, con thực sự không tìm được phương pháp luyện chế Thiên Đạo Đan, nhưng người có thể hỏi Trương Thiên Bảo, có khả năng Trương Thiên Bảo tìm được, Ly Tử và Bắc Ly chưởng môn cũng có thể tìm thử xem.

Mạc Phàm bĩu môi nói.

Nếu Vô Trần khơi mào đề tài này, vậy để Vô Trần giải quyết đi.

Những thứ này cho dù có hắn cũng không lấy ra, bởi vì lấy ra chỉ biết càng nguy hiểm hơn.

Hắn liếc mắt nhìn Vô Phong một cái, Vô Phong lạnh lùng liếc đám Vô Trần một cái.

- Đừng đánh chủ ý với đệ tử Thần Nông Tông bọn ta.

Những lời này vừa vang lên, ông mang theo Mạc Phàm cùng rời đi.
 
Back
Top Bottom