Siêu Nhiên Thần, tôi là nô lệ của ngài

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
201565064-256-k458836.jpg

Thần, Tôi Là Nô Lệ Của Ngài
Tác giả: botongcy
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Vị thần ấy đã bên tôi lúc tôi cần nhất, che chở cho tôi như thần hộ mệnh".
_______________________________
*** Truyện mình tự sáng tác chỉ đăng duy nhất trên wattpad của mình ( @botongcy ).

NGHIÊM CẤM việc đem truyện đi bất cứ nơi nào khác.

Hãy tôn trọng chất xám và công sức của mình, cảm ơn rất nhiều.​
 
Thần, Tôi Là Nô Lệ Của Ngài
Chap1 : Thần


Có lẽ mỗi khi nhắc đến thần.

Chúng ta đều sẽ nghĩ đến một đấng tối cao với quyền năng và sự nhân từ, độ lượng.Nhưng không, vị thần của tôi không giống vậy.

Ngài khác hoàn toàn so với những câu chuyện mà tôi hay được nghe kể thuở nhỏ.

Ngài không xuất hiện khi tôi khóc, không bao giờ an ủi hay cứu giúp tôi, không cho tôi điều ước, cũng không ban phát chút phép màu nào vào cuộc sống tầm thường, tối tăm của tôi.

Ngài ấy rất đặc biệt, đặc biệt hơn bất cứ thứ gì tồn tại trên đời này.

Vị thần mà tôi biết, ngài ấy ranh mãnh, xảo quyệt, ích kỉ đôi lúc còn có chút ác độc nữa.

Nhưng tôi không thể phủ nhận nếu không có sự xuất hiện của ngài ấy, cuộc sống tôi sẽ đen tối, héo tàn đến mức nào. ...Trong một lần tôi đang quằn quại trong cơn sốt mê man, tôi đã nằm mơ.

Một giấc mơ chẳng ra đâu vào đâu.Tôi bị một đám người đuổi theo, họ ai nấy đều mặc đồ đen mà không phải đồ vest hay gì đó mà giống như một đám người đang cosplay thành những nhân vật tà mị.

Họ điên cuồng đuổi theo tôi và tôi cũng theo bản năng của con người cứ thấy bị đuổi là chạy, chạy thục mạng.

Phía trước mắt tôi tối om om không thấy nổi gì, tôi vấp ngã, cả người nằm kềnh càng trên đất.

Khuôn mặt cũng bị đập xuống, má và trán bị trầy xước đỏ.Một dáng người cao lớn đứng trước mặt tôi, người đó mặc bộ đồ màu xanh lục, một màu xanh có vẻ quỷ dị, mê hoặc.

Là một người đàn ông.

Mái tóc màu đen tuyền có phần hơi dài một chút được vuốt gọn xuống, đôi mắt sáng nhưng rất lạnh.

Trong bóng tối, tôi chỉ thấy rõ được đôi mắt đẹp đẽ đó, còn khuôn mặt kia, tôi chẳng thể thấy nổi gì.Người đàn ông chìa tay ra trước mặt tôi, còn ra hiệu cho tôi nắm lấy.

Tôi nằm dưới đất cố vươn tay lên để nắm lấy tay hắn nhưng vừa kịp chạm đến hắn đã thả tay ra khiến tôi ngã thêm một lần nữa.

Trong bóng tối hình như hắn đang mỉm cười, không hiểu sao tôi lại cảm thấy vậy chắc do linh cảm mách bảo.

Tôi cơ hồ thấy tim mình đập nhanh hơn liền quay lại nhìn xem đám người kia còn đuổi theo không.

Tôi giật bắn mình khi thấy họ đứng dạt vào góc thành một hàng, hai tay buông xuống nắm vào nhau, tác phong cung kính.Tôi nghĩ thầm : "Chắc người đàn ông này là chủ của bọn họ."

Tôi lồm cồm bò dậy, sau đó lớn giọng nói với người đàn ông cao lớn mà tôi đứng chỉ tới ngực hắn."

Anh là ông chủ của họ à ?

Tại sao lại để người của mình đuổi tôi thừa sống thiếu chết thế hả ?"

"..."

"Này, anh bị điếc à ?"

"Nếu cô không làm gì có lỗi thì sao phải chạy ?"

"Tôi chạy vì thấy họ đuổi theo."

"Nực cười."

"Tôi không biết, giờ mặt tôi, toàn thân tôi đều đau nhức.

Mau giải quyết đi."

"Giải quyết ?"

Người đàn ông kia nắm lấy cổ tay tôi bóp mạnh, tôi đau đớn hét lên."

Aaaaaaaaaa."

Hắn kéo tôi sát vào người hắn, giọng nói trầm thấp ma mị rót vào tai tôi mấy câu như thôi miên."

Con người thấp kém, ngươi được chọn."

Sau đó tôi tỉnh lại.

Trong đầu là một mớ hỗn độn, tôi thầm nghĩ :

"Cái quỷ gì thế không biết, đã ốm đau rồi lại còn mê sảng."

Nhưng không hiểu sao câu nói của hắn cứ vang vọng trong đầu tôi, không sao gạt bỏ được :

"Con người thấp kém, ngươi được chọn.

Ngươi được chọn."

"Chọn cái con khỉ !

Đúng là đen đủi, đến nằm mơ thôi cũng gặp phải mấy đứa bệnh hoạn."

Tôi rời khỏi giường vào bếp pha mỳ, lấy một cốc nước và thuốc rồi ngồi xuống bàn ăn.

Điện thoại rung lên là tin nhắn của Nhan - người bạn duy nhất của tôi.

- Cậu khỏi ốm chưa ?

- Cũng đỡ hơn rồi.

Mà Nhan này...

- Sao ?

- Tớ gặp chuyện gì lạ lắm.

- Chuyện gì ?

Nói tớ nghe mau lên.

- Đêm qua tớ đã mơ thấy một giấc mơ rất kì quái.

Chưa kịp đặt điện thoại xuống Nhan đã video call cho tôi."

Cậu nói cái gì ?

Giấc mơ gì ?"

"Tớ bị một đám người mặc đồ đen đuổi theo..."

Thế là tôi đem giấc mơ tối qua kể lại toàn bộ cho Nhan.

Cậu ấy cuống cuồng cả lên, Nhan như vậy là vì cậu ấy vốn rất quan tâm đến mấy thứ có liên quan đến tâm linh."

Cậu mau xem xem người cậu có chỗ nào bất thường không ?"

Tôi sờ toàn thân chỉ thấy vô cùng nhức mỏi, tôi nhủ thầm chắc do mới ốm dậy nên mới vậy."

Không có gì, vẫn bình thường."

Nhan thở phào nhẹ nhõm rồi bất chợt cậu ta bỗng cuống lên chỉ tay không ngừng."

Vết xước trên mặt cậu là có sẵn hay là tối qua ngủ dậy..."

Tôi đưa tay lên sờ thì thấy đau, quả thật là có vết thương.

Tôi hơi rùng mình, có lẽ...

Nhan thấy tôi hơi sợ thì nói trấn an."

Cậu ở yên đó.

Năm phút nữa tớ đến.

Yên tâm sẽ không sao đâu."

Tôi vẫn ngồi đó ăn cho hết bát mỳ rồi cầm mấy viên thuốc hạ sốt uống hết.

Nhan đã đến.

Cậu ấy chạy vội về phía tôi xoay người tôi quay một vòng.

Sau đó nắm lấy tay tôi rồi chìa lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng."

Cậu nhìn xem."

Tôi ngó xuống, mẹ ơi.

Cổ tay của tôi có dấu tay, bàn tay đó màu tím đen trông khá đáng sợ.

Tôi chìa tay lên lau nhưng nó không mờ đi dù chỉ một chút."

Cậu nghĩ nó là bút màu à mà cứ ngồi xoá thế ?

Không xoá nổi đâu, đó là vết tích do người âm để lại đấy."

"Người âm ?"

"Đúng thế.

Theo tớ biết, tình trạng của cậu chính là có người đi theo.

Cậu vướng vào duyên âm rồi."

"Bậy bạ.

Làm gì có thứ chuyện phi lý đấy."

"Cậu mơ thấy người đó nhưng không thấy mặt, quá rõ ràng rồi."

"Nếu nói vậy người đàn ông đó thích mình ?"

"Chính xác là vậy."

Tôi gật gật, rồi cười ngây ngốc."

Nhưng mà phải công nhận dáng người anh ta quả thật rất đẹp."

Nhan ngó tôi bằng ánh nhìn không mấy bình thường."

Đó là ma đấy chị ơi, đẹp hay xấu cũng không có kết quả gì đâu."

Tôi lắc đầu nhún vai.

Nhan đi đi lại lại rồi kéo tôi ngồi xuống bàn."

Cậu có thấy sợ không ?"

Tôi nhìn Nhan rồi khẽ lắc đầu."

Đương nhiên là không."

"Một chút cũng không sợ ?"

"Có một chút."

"Yên tâm tớ sẽ ở đây cùng cậu, có được không ?"

Tôi ôm lấy Nhan, ngửa mặt lên cười."

Vẫn là cậu tốt với tớ nhất."

Nhan véo má tôi."

Chứ còn gì nữa."...

Nhan đưa tôi ra ngoài .

Cậu ấy nói đi dạo phố, ăn uống sẽ giúp tôi có tinh thần.

Hàng cây bạch quả bên đường rụng rất nhiều lá.

Con đường dài phủ đầy sắc cam vàng của lá cây, không khí trong lành, hanh khô hơi lành lạnh quả thật làm con người trở nên khoan khoái hẳn.

Bầu trời thu xanh biếc không có lấy một gợn mây.

Tôi và Nhan tung tăng chạy nhảy, hai đứa đều cầm trên tay hai que kem lạnh.

Nhan kéo tôi đến gần cái cây bạch quả lớn, nở nụ cười tươi."

Nhật, đứng vào đó đi.

Tớ chụp ảnh cho cậu."

Tôi đứng bên dưới cái cây, giơ tay hình chữ v rồi cười thật tươi."

Nhan vào đi, mọi người nói tớ cơ năng khiếu làm nhiếp ảnh gia đấy."

Nhan hất nhẹ mái tóc dài, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

Hai khoé mắt của cậu ấy cong cong như vầng trăng khuyết trông rất dịu dàng."

Anh ơi anh chụp giúp chúng em một tấm ảnh được không ạ ?"

"Được chứ, hai đứa đứng vào để anh chụp cho."

"Dạ, chúng em cảm ơn."

"Hai đứa là bạn thân à ?"

Tôi và Nhan nhìn nhau rồi đồng thời đáp."

Dạ vâng, chúng em là bạn thân."

Tôi và Nhan đã chơi với nhau từ hồi còn rất nhỏ, chúng tôi quen nhau từ hồi lớp 3 đến tận bây giờ.

Tôi chơi với khá nhiều người nhưng nếu nói là thân thì chỉ có mỗi mình Nhan.

Chúng tôi đã cùng nhau trải qua cái gì gọi là vui buồn, bế tắc thậm chí hạnh phúc.

Cùng nhau thất tình, cùng nhau khóc, cùng nhau uống rượu.

Nhan vẫn luôn như vậy, luôn là người bạn mà tôi quý trọng nhất trên đời này.

"Hai đứa khoác tay nhau rồi cười thật tươi nhé."

Chúng tôi làm theo lời anh, hai đứa cười tít cả mắt.

Khoảnh khắc này đẹp và đáng giá hơn bất cứ gì.Nhan nhặt từ dưới nền đất lạnh một chiếc lá bạch quả đưa về phía mặt trời rồi bảo với tôi."

Nhật, chọn một chiếc đi."

Tôi cúi xuống bới bới rồi cầm lên một chiếc lá có màu vàng tươi, một màu vàng giống hệt hoa hướng dương."

Khi về tớ sẽ ép chúng lại.

Cậu thích móc khoá không ?"

"Thích."...Thời gian qua đi, tôi và Nhan vẫn luôn thân thiết.

Giữa chúng tôi không có cái gì gọi là bí mật, bất cứ điều gì cũng kể cho đối phương nghe.

Chúng tôi luôn chân thành với người còn lại một cách tuyệt đối.

Bởi vì chúng tôi chỉ có nhau mà thôi.
 
Thần, Tôi Là Nô Lệ Của Ngài
Chap2 : Nhan


Tối hôm đó, tôi và Nhan cùng nhau ngủ trên chiếc giường lớn.

Tôi ôm lấy Nhan nũng nịu."

Lỡ tối nay tớ lại mơ thấy người đàn ông đó thì sao ?"

Nhan cười rồi đặt tay lên tay tôi, giọng nói trong như nước."

Cậu còn phải sợ sao ?

Chúng ta trang bị đủ vũ khí rồi, yên tâm đi."

Tôi thực sự không biết một vài củ tỏi để trên đầu giường, một con dao nhỏ dưới gối và vài thứ linh tinh khác, chúng thực sự hữu ích sao ?

Nhan còn đặc biệt lấy tay tôi và cậu ấy trói chung vào nhau.

Cậu ấy nói chỉ cần không rời khỏi cậu ấy, cậu ấy sẽ luôn bảo vệ tôi.

Tôi lim dim chìm vào giấc ngủ, mới đó đã thấy con đường đầy lá bạch quả mà tôi và Nhan cùng đi hồi chiều.Nhưng lạ là con đường đã thay đổi rất nhiều.

Cây to lên, khung cảnh xung quanh cũng rất khác, có vẻ như nơi đây đã trôi qua một thời gian rồi.

Tôi đến gốc cây mà tôi và Nhan cùng chụp ảnh.

Có một người đàn ông đang đứng đó ngắm nhìn cái cây, dáng vẻ vô cùng bình thản.

Tôi cảm nhận được những cơn gió mùa thu, sự xơ xác, điêu tàn của cảnh vật, thực sự rất chân thực.

Người đàn ông vẫn quay mặt về phía cái cây, giọng nói ma mị kia lại một lần nữa vang lên."

Nô lệ, ngươi nghĩ mấy thứ đồ chơi trẻ con đó có thể cản được ta ư ?"

Tôi hơi bối rối rồi cũng vội trấn an lại.

"Này, anh là duyên âm của tôi sao ?

Anh thích tôi à ?"

Người đàn ông quay mặt lại.

Vẫn là đôi mắt sắc lạnh đẹp mê người đó, nhưng lần này hắn mặc một bộ đồ đen.

Một chiếc áo sơ-mi đen bó sát thân thể cường tráng, chiếc quần âu và đôi giày da bóng lộn.

Tôi thầm cảm thán trong đầu, quả thật dáng vẻ này mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì không biết sẽ có bao nhiêu cô gái chết đứ đừ vì hắn đây.Hắn để hai tay trong túi quần, dáng đi rất uy quyền đứng trước mặt tôi, nhếch nhẹ lông mày."

Thích ngươi ?

Một con người thấp kém như ngươi ?"

Tôi tức điên lên được, dù là ma lại còn rất đẹp trai đi chăng nữa cũng không thể xúc phạm người ta như vậy.

Mở miệng ra lần nào hắn cũng nói tôi là con người thấp kém.

Thật làm tổn thương lòng tự trọng."

Một con ma như anh thì có gì mà lúc nào cũng tỏ vẻ trước mặt tôi.

Làm ma thì đáng tự hào lắm hay sao ?"

Người đàn ông kia nghe xong thì mặt hơi đỏ lên, hình như hắn đang tức giận."

Ta thật không thể tin có một ngày lại bị một con người thấp kém miệt thị.

Ma ?

Đúng là nực cười."

"Ma thì nói là ma, có gì mà phải tức giận chứ."

"Để ta cho ngươi thấy, thế nào mới gọi là ma."

Hắn gạt tay trước mặt tôi.

Bốn bề xung quanh trở nên lạnh lẽo, lạnh đến bủn rủn tay chân.

Hắn đưa tay chỉ về phía trước, tôi theo hướng hắn chỉ nhìn ra.Trời ơi, trước mắt tôi hiện lên rất nhiều thứ đáng sợ.

Một người đàn ông ăn mặc rách rưới, chân trần đi trên đất khuôn mặt hốc hác trắng bệch, toàn thân toàn là vết thương, máu dính đầy lên quần áo.

Đặc biệt đôi mắt của hắn nhìn vô cùng đáng sợ.

Thì ra đây mới là ma, đáng sợ như vậy, xấu như vậy.

Thế thì cái tên đàn ông kia là thứ gì ?

Con ma tiến về phía tôi, lẩm bẩm nói gì đó hai tay chằng chịt vết cứa cứ khua khoắng trước mặt kinh khủng đến mức không chịu nổi.

Tôi sợ hãi hét lên.

Không, chính xác thì là tôi đang gào.

Người đàn ông kia bịt miệng tôi lại, lôi về phía hắn rồi ghé sát vào tai tôi thì thầm."

Im lặng nào.

Có chủ nhân ở đây, sợ gì chứ ?"

Tôi khó hiểu gạt tay hắn ra, ngẩng đầu lên nhìn."

Chủ nhân ?"

Hắn nhìn tôi như thể rất chắc chắn về điều vừa nói.

Hắn phẩy nhẹ tay một cái con ma đáng sợ kia biến mất như khói bụi, như chưa từng xuất hiện."

Nô lệ, từ nay hãy gọi ta là chủ nhân."

"Cái quái gì cơ ?

Tự dưng ở đâu ra tôi lại có một chủ nhân, rồi tại sao tôi lại phải làm nô lệ của anh ?"

"Vội gì chứ ?

Cứ từ từ rồi ngươi sẽ cầu xin ta thu nhận ngươi."

"Anh cứ ở đấy mà hoang tưởng đi."

"Con người vẫn luôn cứng mồm cứng miệng như vậy, chỉ đến khi gặp phải rắc rối thật sự."

Tôi đẩy hắn ra, mặt gợi nét trào phúng.

"Tôi còn chưa nếm trải hết mọi rắc rối sao ?"

Người đàn ông kia chỉ về cái cây, miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt."

Ngươi chỉ có một mình cô ta là bạn phải không ?"

"Tôi cấm anh đụng vào cậu ấy."

Hắn đưa tay lên miệng, bộ dạng lười nhác.

"Ta vốn chưa từng có ý định muốn làm hại bạn ngươi.

Chỉ là..."

"Chỉ là sao ?"

"Đó là số phận của cô ta.

Chủ nhân chỉ muốn nhắc nhở ngươi thôi, ta cũng không nỡ để nô lệ của mình mất đi người thân mà lại không hay biết."

"Mất...mất đi ?"

Tôi sợ đến tái mét mặt mày, cả người run bần bật.

Nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra."

Không được khóc.

Chủ nhân chưa cho phép, ngươi không được khóc."

"Nhan, rốt cuộc cậu ấy xảy ra chuyện gì ?"

Hắn chìa tay ra thấy tôi vẫn không có động thái gì bèn không hài lòng mà chau mày lại.

Tôi cuối cùng rồi cũng nắm lấy tay hắn.

Đôi tay lớn không ấm áp nhưng cũng không lạnh lẽo mà nó rất chân thực, cảm giác vô cùng khó diễn tả.

Tôi chỉ cảm nhận được não mình đang tê dại dần.Hắn dắt tay tôi đến một ngã tư lớn.

Đó chính là chỗ Nhan phải đi qua để đến nơi làm việc.

Hắn dừng lại, phóng tầm ngắm ra xa rồi cất giọng."

Cứ chờ đi, ngươi sẽ thấy được thứ mà ngươi muốn thấy."

Tôi quả thật đã thấy Nhan, cậu ấy bước xuống từ một chiếc xe hơi màu trắng.

Có một người cũng xuống cùng, hắn ta chẳng phải là Cao Tuấn, người mà Nhan vừa mới chia tay sao ?

Tôi lại im lặng nhìn, hình như Nhan và Cao Tuấn đang cãi nhau.

Cậu ấy muốn đi nhưng tên kia không chịu thả ra.

Tôi vùng lên định chạy đến giúp cậu ấy thì người đàn ông tự xưng là chủ nhân kia kéo mạnh tôi lại."

Ngươi nghĩ mình có thể can thiệp được sao ?

Đây là tương lai, những thứ ngươi thấy toàn bộ chỉ là ảo ảnh.

Nó chưa xảy ra."

Tôi nghe lời đứng yên một góc chăm chú xem tiếp.

Nhan bị hắn kéo qua kéo lại, xem chừng rất đau.

Cậu ấy khóc, hắn vẫn không buông ra.

Hai người họ giằng co ở giữa đường, cuối cùng Cao Tuấn lôi Nhan lên xe, Nhan vùng vẫy thoát khỏi tay hắn rồi chạy khỏi xe nhưng từ phía xa có một chiếc xe khác đang lao đến rất nhanh.

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường nghe rất khó chịu.

Tôi mở mắt ra, Nhan đang nằm bất động trên đường với một vũng máu lớn.

Bộ váy trắng của cậu ấy bị nhuộm thành màu đỏ, khuôn mặt cậu ấy xanh xao, u buồn đến mức khiến người ta đau lòng.

Nước mắt tôi tuôn ra không thể kìm lại.

Tôi chạy đến bên Nhan vừa định ôm cậu ấy vào lòng thì cậu ấy lại như ảo ảnh nhìn được không chạm được.

Máu vẫn không ngừng chảy, Nhan vẫn bất động, khuôn mặt vẫn thánh thiện như một thiên thần.

Tôi gào khóc, tôi cảm thấy lồng ngực của mình rất đau.

Tôi chỉ có Nhan, chỉ có mỗi Nhan.

Người đàn ông kia lôi tôi dậy, hai tay hắn nắm lấy bả vai của tôi, ép tôi nhìn thẳng vào hắn."

Thấy rồi chứ ?

Đó chính là số phận của bạn ngươi."

Tôi vẫn không ngừng khóc, đôi mắt đỏ ngầu lên.

"Tôi nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra !"

"Ngươi nghĩ mình có thể làm trái được ý trời ?

Ngươi chẳng qua chỉ là một con người thấp kém, không thể đâu, đừng tốn công vô ích."

"Tôi sẽ dùng cả tấm thân này để bảo vệ Nhan."

"Còn chuyện này ta cần phải nhắc nhở ngươi, tốt nhất là đừng kể cho cô ta biết về chuyện này.

Nếu ngươi làm vậy thời gian của cô ta sẽ lập tức bị rút ngắn lại."...

Tôi nghe thấy giọng của Nhan, cô ấy đang gọi tôi.

"Nhật, cậu không sao chứ ?"

Tôi mở mắt ra, ôm chầm lấy Nhan khóc nức nở.

Nhan đưa tay lên xoa đầu tôi như thói quen."

Lại mơ thấy thứ gì đáng sợ phải không ?

Cậu khóc ướt cả gối rồi."

Tôi cứ khóc như điên rồi ôm Nhan không chịu buông."

Nhan, tớ sợ lắm."

"Không sao.

Tớ ở đây, tớ không đi đâu, đừng sợ."
 
Thần, Tôi Là Nô Lệ Của Ngài
Chap3 : Thế nào là đau lòng


"Cả hai người họ không ai có quyền lựa chọn cho số mệnh của mình.

Chỉ là người ở lại vẫn luôn bị những hồi ức cũ kỹ, đau khổ giam cầm."...

Cả tối đó sau khi tỉnh lại tôi không thể ngủ tiếp nữa.

Tôi nằm trên giường nhìn Nhan ngủ.

Cậu ấy thở đều đều, điều đó làm tôi thực sự hạnh phúc nhưng tôi vẫn rất sợ.

Tôi sợ rằng Nhan sẽ bỏ mặc tôi, để tôi lại một mình trên thế giới rộng lớn, lạnh lẽo này.

Sáng hôm sau, Nhan dậy sớm nấu rất nhiều đồ ăn ngon, cậu ấy làm cho tôi một cốc nước ép."

Nhật, mau uống đi."

Tôi cầm ly nước lên, hôm nay tôi thực sự không có tâm trạng để ăn uống.

Tôi nghĩ thầm mình chỉ có thể gặp người đàn ông đó trong mơ thôi sao ?

Nhan và tôi ăn sáng xong, cậu ấy cầm lấy túi xách rồi nói."

Tớ qua tiệm một chút, khi về tớ sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu."

Tôi cười rồi khẽ gật đầu.

Sau khi cậu ấy đi, tôi lấy ra từ trong ngăn kéo một lọ thuốc ngủ, uống một viên rồi nằm lên giường, nhanh chóng đi vào giấc mơ.

"Muốn gặp chủ nhân đến vậy sao ?"

Tôi quay lại, người đàn ông dựa tay lên tường, khuôn mặt đẹp như tượng tạc ra.

Nhất là đôi mắt kia, nó vẫn luôn thu hút tôi."

Tạm thời Nhan chưa gặp nguy hiểm phải không ?"

Người đàn ông đứng thẳng dậy."

Mới gặp chủ nhân mà ngươi chỉ chăm chăm quan tâm đến cô ta thôi sao ?"

"Nói cho tôi biết !"

Người đàn ông nắm lấy tay tôi bóp mạnh.

Tôi đau đớn mở mắt ra, tôi tỉnh lại rồi sao ?

Trước mặt là căn phòng quen thuộc, đúng tôi đã tỉnh dậy.

Nhưng tại sao, người đàn ông kia lại ngồi ở bàn của tôi ?

Hắn đang ở trong nhà tôi ?"

Ngạc nhiên lắm à ?"

"Sao có thể ?"

"Dù gì cũng là con người, nếu để ngươi vì muốn gặp ta mà suốt ngày tìm đến thuốc ngủ thì e là sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết."

"Vậy tôi có thể gặp được anh mà không cần phải ngủ ?"

"Đúng, cứ coi như đặc cách đi."

"Còn Nhan ?"

"Yên tâm, hiện tại cô ta chưa gặp nguy hiểm đâu."

"Rốt cuộc chuyện đó sẽ xảy ra vào lúc nào ?"

"Tại sao ta phải nói với ngươi ?"

Tôi đưa ánh mắt cầu xin mở to ra chực khóc."

Thôi được rồi, ta là một chủ nhân tốt mà."

Tôi im lặng lắng nghe hắn.

"Cuối tháng, vào ngày mà trận tuyết đầu mùa rơi."

"Anh có thể cứu Nhan không ?"

"Gọi ta là chủ nhân."

"Nếu tôi đồng ý làm nô lệ của anh, Nhan sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì chứ ?"

"Cái này ta không nói trước được."

"Không thể sao ?"

"Hãy suy nghĩ đi, nếu muốn gặp ta hãy đến chỗ cây bạch quả lớn đó."

"..."

Hắn đi.

Tôi vẫn không hết bàng hoàng, tôi không thể tin ở cái thời đại này tôi lại gặp phải mấy chuyện vô thực đến như vậy.

Trời sinh tôi ra không tin thần, không tin ma, chỉ tin bản thân thế mà bây giờ tôi lại gặp phải thứ gì đâu.

Còn Nhan, tôi rất giàu trí tưởng tượng nhưng lại không thể ngờ sẽ có một ngày thấy Nhan ngã quỵ ngay trước mắt mình.

Tôi nằm mơ rồi gặp được hắn, hắn nói hắn là chủ nhân của tôi, hắn cho tôi thấy cái chết của Nhan, tôi thực sự phát điên lên rồi.

Logic ở đâu ?

Khoa học ở đâu ?

Tôi thực lòng mong mình bị điên.

Nhưng hắn đã xuất hiện.

Thực sự đã xuất hiện trước mặt tôi, không phải trong mơ mà là hiện thực.

Tôi thầm nhủ : "Tuyết đầu mùa."...

Tôi chạy đến tiệm hoa, nơi này là do tôi và Nhan cùng mở.

Tôi nhớ lúc đó khi tôi và cậu ấy đặt tên cho tiệm, chúng tôi đã nghĩ rất lâu sau đó quyết định gọi nó là "Believes".

Quãng thời gian đó vô cùng hạnh phúc, cả tôi và cậu ấy đều thấy vậy.Càng nghĩ tôi càng sợ, tôi không muốn khóc khi gặp cậu ấy.

Kéo cửa ra, tôi thấy Nhan cầm một bó hoa hồng trắng.

Tôi không thích hoa hồng trắng bởi vì nó gợi cảm giác u buồn, tang thương nhưng Nhan rất thích nó.

Mỗi khi Nhan cầm hoa, tôi thấy bông hoa cũng trở nên tinh khiết và đẹp đẽ đến kì lạ.

Thấy tôi đến, cậu ấy đưa bó hoa lên khua khua ra hiệu cho tôi rồi nở ra một nụ cười hồn nhiên trong trẻo."

Nhật mau vào đây."

"Mình đi dạo một chút được không ?"

Nhan đặt bó hồng trắng xuống chạy vào một góc lấy ra một cành hướng dương.

"Tặng cậu."

Tôi gượng cười đón lấy.

Trong lòng khó chịu vô cùng, cậu ấy vẫn luôn hiền lành, lương thiện như vậy, rốt cuộc tại sao lại..."

Hoa hướng dương sinh ra là để dành cho cậu."

"Tại sao chứ ?"

"Tại vì tên của cậu là Hướng Nhật, là hướng về mặt trời."

Sống mũi tôi cay sè.

Tôi cầm lấy một cành hoa hồng, bẻ ngắn lại rồi cài lên tóc của Nhan.

Cậu ấy đẹp như một thiên thần trong bộ váy trắng liền ngắn tới đầu gối, mái tóc nâu dài ngang lưng được điểm thêm bông hoa trắng.

Trông thật mong manh, yếu đuối.

Tôi sợ nếu không trân trọng, nâng niu tốt cậu ấy cũng sẽ héo tàn giống như một bông hoa.Ánh nắng sớm chiếu rọi vào chúng tôi, trên con đường quen thuộc tôi lại thấy nôn nao, sợ hãi như thể đó là nơi hoàn toàn xa lạ.

Nhan cầm tay tôi, chúng tôi cứ đi về phía trước."

Nhan, cậu và Cao Tuấn mới chia tay phải không ?"

Nhan hiền lành gật đầu.

Tim tôi hơi quặn.

"Cậu đừng đi gặp hắn có được không ?

Tuyệt đối đừng."

"Cậu yên tâm, tớ không sao."

Tôi cúi đầu xuống thấp để cậu ấy không thấy được giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình.

Tôi làm sao có thể nói với cậu ấy rằng : "Hắn ta sẽ hại chết cậu."

Nhan đưa tay lên xoa đầu tôi.

Tôi đã quen cái cảm giác được cậu ấy xoa đầu, quen được cậu ấy tặng hoa hướng dương, quen với chuyện được cậu ấy chiều chuộng mỗi ngày.

Cậu ấy mà đi, tôi biết phải sống tiếp thế nào ?

Tôi thực không dám nghĩ.

"Cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi tớ phải không ?"

"Không bao giờ."

Tôi cười, nhưng khoé mắt lại dưng dưng.

Có lẽ con người thực sự thấp kém nên mới để sự sống chết của mình bị ông trời tùy ý định đoạt.

Nhan nói sẽ bên cạnh tôi, không bỏ đi nhưng nếu ông trời đã chọn cậu ấy, tôi và cậu ấy có thể chống lại sao ?

Tôi tháo chiếc nhẫn có hình lá phong trên tay cẩn thận đeo lên tay của Nhan.

Cậu ấy rất ngạc nhiên nhìn tôi chăm chú."

Cậu..."

"Tớ muốn cậu đeo nó, hãy luôn giữ nó bên cạnh."

"Nhưng đó là chiếc nhẫn cậu giữ từ nhỏ đến lớn mà, sao tớ có thể."

Tôi xoa đầu Nhan, thì ra cảm giác xoa đầu lại là thế này.

Tôi có cảm giác như tôi đang che chở cho cậu ấy, tôi cảm thấy trách nhiệm của mình lớn dần.

Có lẽ khi xoa đầu tôi, cậu ấy cũng có loại cảm giác này."

Cái gì mà có thể hay không thể ?

Chỉ cần là cậu thì cái gì cũng có thể."

"Nhật, từ hôm qua đến giờ cậu rất lạ.

Có chuyện gì sao ?"

"Không...không có gì."

Đây là lần đầu tiên tôi nói dối cậu ấy.

Chỉ chưa đầy một tháng nữa, tôi sẽ mất đi cậu ấy.

Dáng vẻ đó sẽ không còn xuất hiện trước mắt tôi một lần nào nữa.

Tôi sợ sẽ không kìm chế nổi liền viện cớ bỏ đi.

Tôi chạy, vừa chạy tôi vừa khóc, mắt tôi đỏ hoe, cảnh vật trước mắt cũng nhoè đi.

Cả thế giới bỗng dưng tăm tối, ngột ngạt đến đáng sợ.

Tôi chạy đến mệt nhoài rồi dừng lại ở ven đường ngồi gục mặt xuống."

Nô lệ, ngươi thật đáng thương hại."

Tôi không ngẩng đầu lên cũng có thể nhận ra được tên khốn nạn nào đang nói.

Nước mắt vẫn không ngừng rơi, tôi thấy ấm ức vô cùng.

Khóc cực nức cực nở.

Hắn quỳ một gối ngồi xuống trước mặt tôi đặt tay lên đầu tôi, xoa nhẹ.

Cái cảm giác này.

Tôi tự nhiên muốn ngẩng lên ôm lấy hắn mà khóc thật to.

Tôi muốn hỏi hắn tại sao lại đối xử với cậu ấy như vậy ?

Tại sao ?"

Rốt cuộc anh là thứ gì ?"

Hắn đưa tay lau nước mắt cho tôi, tôi nhất thời hoảng sợ.

Tôi không dám nghĩ hắn sẽ làm vậy."

Ta là thần."

"Thần ?"

Hắn gật đầu.

Dáng vẻ quả thật vô cùng uy quyền và tôn nghiêm."

Là một vị thần không ai dám cầu xin, không ai dám tin tưởng.

Ta là hiện thân của sự sa ngã, tội lỗi, oán hận và cả bi thương."

"Có cả vị thần như vậy à ?"

Hắn nhếch miệng nhìn tôi bằng sự ngạo nghễ trong đáy mắt."

Chủ nhân của ngươi chính là một vị thần như vậy."

Tôi nhớ lại lúc đầu tôi còn nghĩ hắn là ma.

Thật buồn cười nhưng hiện tại tôi lại không cười nổi.
 
Thần, Tôi Là Nô Lệ Của Ngài
Chap4 : Mầm tuyệt vọng nảy nở trong lòng tôi


"Một vị thần không đem lại sự an toàn cho nhân loại, một vị thần gieo rắc sự giả dối, lừa lọc đến khắp mọi nơi.

Và ngài - kẻ đứng trên nỗi khiếp sợ kinh hoàng lại vì một con người hèn mọn mà phá vỡ những thứ gọi là quy tắc của nhà trời"....

Hắn nhìn tôi đáy mắt bỗng trở nên âm trầm như dòng nước chứ không sắc lạnh như mọi khi.

"Làm nô lệ của ta, ngươi sẽ không phải hối hận."

"Hối hận ?"

Hắn mở lòng bàn tay ra chìa trước mặt tôi."

Ta đang mở cho ngươi một con đường.

Rồi ngươi sẽ hiểu được."

Tôi khóc to.

Đôi mắt đẫm nước nhìn hắn.

Rồi bỗng hỏi một câu trong vô thức."

Vậy ai sẽ mở đường cho Nhan ?"

"Cô ta sinh ra số mệnh do trời định.

Còn ngươi số mệnh của ngươi là do ta định, ông trời không có quyền."

Tôi khóc nấc lên.

Hắn bóp lấy cằm tôi, đôi mắt lạnh lại."

Ta đã nói ngươi là nô lệ của ta.

Không được khóc.

Ta chưa cho phép."

Tôi cứ khóc, càng lúc khóc càng to.

Hắn lấy tay bịt miệng tôi lại, trong lúc quá xúc động tôi cắn vào tay hắn.

Nỗi đau, nỗi sợ bao trùm lấy tôi, tôi cắn mạnh đến nỗi trong miệng đã cảm nhận được vị mặn chát.

Tôi ý thức được liền buông tay hắn ra, trên bàn tay hắn một dung dịch màu xanh lục chảy ra, màu sắc quỷ dị vô cùng.

Thấy tôi kinh ngạc, hắn từ tốn lau vết thương trên tay, ánh mắt bình thản."

Ta là thần đương nhiên sẽ không giống con người các ngươi."

"Tôi...xin lỗi."

"Nếu ngươi không phải nô lệ của ta thì ta đã sớm giết chết ngươi từ lâu rồi."

"Hay là anh giết chết tôi đi, như vậy tôi có thể đi cùng Nhan."

"Câm miệng.

Không đến lượt ngươi định đoạt đâu."

"Nhưng..."

"Ngươi nên sớm từ bỏ ý nghĩ ngu ngốc đó.

Dù là ông trời muốn ngươi đi, chỉ cần ta không cho phép, ngươi cũng không thể đi."

Tôi cầm bông hướng dương nhìn ngắm, nước mắt cứ lã chã rơi xuống bông hoa nhỏ.

"Sao không có ai giữ Nhan lại ?

Cậu ấy cứ vậy mà rời đi sẽ lạnh lẽo lắm, cậu ấy chắc sẽ rất sợ hãi."

Hắn đặt bàn tay lên vai tôi, vỗ nhẹ."

Tại sao các người lại đối xử với cậu ấy tàn nhẫn đến vậy ?

Từ nhỏ sức khỏe của cậu ấy đã yếu hơn người khác, bố mẹ cậu ấy cũng bỏ lại cậu ấy sống với bà.

Đến khi cậu ấy mười lăm tuổi bà cậu ấy lại bỏ cậu ấy mà đi.

Tại sao cậu ấy tốt như vậy lại không được đối xử công bằng ?"

"Cô ta đáng lý ra đã chết yểu từ khi mới sinh rồi."

Tôi như bị sét đánh, cả người mất hết sức lực ngay cả khóc cũng thấy khó khăn.

Tôi nắm chặt lấy tay hắn."

Chết từ khi mới sinh ?"

"Cô ta sống được tới ngày hôm nay đều là nhờ ngươi.

Nếu không phải vì có ngươi, cô ta đã chết từ hai mươi ba năm trước rồi."

"Nhờ tôi ?"

"Cả nhà ngươi có bốn người thì chết mất ba.

Vụ tai nạn năm đó đã mang đi bố mẹ và em trai của ngươi.

Ngươi một mình cô độc sống trên đời này, nếu không phải vì thương xót cho ngươi, ta cũng sẽ không đưa cô ta đến ở bên cạnh ngươi ngần ấy năm."

Tôi bóp chặt lấy bông hoa, tay không ngừng run lên."

Nếu anh đã cứu được cậu ấy vào năm đó, thế tại sao bây giờ lại bỏ mặc cậu ấy ?"

"Ta đã làm trái ý trời hai mươi ba năm.

Có muốn giấu cũng đã không còn giấu được."

"Nếu biết sẽ có một ngày ông trời tới mang cậu ấy đi giống như gia đình tôi thì tôi thà rằng cậu ấy chưa từng xuất hiện."

Tôi khóc đến u loạn và rồi ngất đi trong mệt mỏi.

Không hiểu sao, trong khi bất tỉnh tôi vẫn cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vén tóc tôi lên, đầu tôi dựa vào một thứ gì đó rất vững chắc.Trời thu se lạnh, người ta thấy một người đàn ông và một cô gái ngồi bên đường.

Cô gái đang ngủ say trong lòng anh ta, đầu dựa vào đôi vai rộng của anh, đôi mắt cô gái vẫn còn hơi ướt, tay cầm chặt lấy một bông hoa hướng dương.

Họ rất giống với một đôi tình nhân đang giận hờn.

Anh ta nhìn cô bằng đôi mắt lạnh nhưng lại ẩn chứa một nỗi xót xa vô hình nào đó.

Trời cứ vậy mà tối đi....

"Nhật, mau dậy đi tối rồi đấy.

Cậu không định ăn cơm sao ?"

Tôi nặng nhọc mở mắt ra, Nhan đứng trước mặt tôi.

Đây là nhà của tôi.

"Cậu đưa tớ về à ?"

Nhan sờ trán tôi rồi lại sờ trán của cậu ấy.

"Cậu nói gì vậy ?

Lúc tớ về thì đã thấy cậu nằm ngủ trên giường rồi mà."

Tôi thầm nghĩ : "Anh ta đưa mình về nhà sao ?"

"À...tớ quên mất."

"Đúng là đứa ngốc, ngủ đến không biết trời đất là gì."

Tôi đảo mắt một vòng quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn nhỏ gần giường.

Bông hoa hướng dương nằm đó, nó vẫn tràn ngập sức sống.

Giá mà tôi có thể giống như bông hoa nhỏ này, luôn luôn hướng về mặt trời, sống một đời kiêu ngạo, kiên cường.

Nhan chìa ra hai chiếc móc khoá.

Là hai chiếc lá bạch quả hôm trước chúng tôi nhặt ở trên đường.

Cậu ấy vui vẻ đưa cho tôi một cái, tôi run run nhận lấy.

Trên chiếc lá còn ghi một dòng chữ bằng : "forever without leaving."

Mắt tôi cay lại, trong lòng khó chịu vô cùng."

Cảm ơn cậu."

Tôi dưng dưng nước mắt, Nhan vội vàng lấy khăn giấy lau cho tôi giọng lo lắng."

Cậu bị ngốc à, mới tặng cho cậu một cái móc khoá mà cậu đã cảm động đến thế này ?"

Tôi ôm lấy Nhan, cười lớn.

"Vì tớ ngốc nên mới cần cậu ở bên cạnh.

Cậu mà bỏ rơi tớ, tớ sẽ không sống nổi."

"Không sao, tớ sẽ luôn bên cạnh cậu."

Tại sao chúng tôi lại gặp phải nỗi oan trái này ?

Tôi và cậu ấy đã có thể sống một đời bình yên, hạnh phúc.

Ít ra chúng tôi từng nghĩ vậy.

Nhưng hoá ra đó lại là giấc mơ xa vời nhất đối với cả hai.

Bầu trời xanh đã không còn xanh nữa, từ khi tôi biết mình sẽ mất đi cậu ấy.

Hoa hướng dương đã không còn đẹp như trước, đồ ăn cũng không còn ngon nữa, mấy bản nhạc nghe lại buồn đến xé lòng.

Đã từng có khoảng thời gian tôi bị trầm cảm, cậu ấy luôn ở cạnh tôi giúp tôi vượt qua nỗi đau mất đi bố mẹ và em trai.

Nhưng nếu cậu ấy ra đi, ai sẽ giúp tôi vượt qua nỗi đau này ?"

Nhan, chúng ta đã ở bên cạnh nhau bao nhiêu năm rồi ?"

"Mười ba năm."

"Cậu hỏi làm gì vậy ?"

"Tớ chỉ thắc mắc thôi, thời gian trôi nhanh thật."

"Đúng vậy."

"Cậu còn nhớ lúc chúng ta còn nhỏ không ?"

"Nhớ chứ, lúc đó cậu luôn bảo vệ tớ.

Không để ai bắt nạt tớ."

"Ước gì lúc nào tớ cũng có thể bảo vệ cậu như khi còn nhỏ nhỉ."

"Cậu đừng lo.

Bây giờ tớ có thể bảo vệ bản thân còn bảo vệ được cả cho cậu đấy."

Tôi lặng lại một lúc rồi đặt tay lên vai cậu ấy."

Chúng ta sẽ bảo vệ cho nhau.

Mãi mãi."

Mãi mãi có thể là suốt đời nhưng cũng có thể là những ngày cuối cùng của tháng này - là khi trận tuyết đầu mùa bắt đầu rơi.

Là lúc mãi mãi sẽ kết thúc, sẽ đi vào quên lãng, hư vô.

Cả tôi và cậu ấy sẽ không còn có thể hoàn thành lời hứa kia.

Đôi khi một lời hứa hẹn chỉ là lời nói viễn vông và xa vời, nhưng không phải do người kia không muốn thực hiện mà là vì người đó hoàn toàn bất lực.

Tôi đã từng rất ghét những kẻ luôn miệng thề thốt, hứa hẹn nhưng lại không thực hiện.

Thế mà bây giờ tôi lại trở thành một kẻ như thế.

Thật đáng khinh."

Cậu và tớ sẽ bên nhau mãi mãi.

Nếu như mãi mãi là hôm nay, ngày mai hay thậm chí vào một ngày nào đó.

Tớ sẽ vẫn luôn đợi cậu, đợi cậu trở về để hoàn thành lời hứa."
 
Thần, Tôi Là Nô Lệ Của Ngài
Chap5 : Québec - Thành phố của tôi và cậu


"Liệu rằng trên đời này có hay không tồn tại thứ gọi là phép màu ?"...

Tôi từng được nghe mẹ kể về những câu chuyện cổ tích.

Về những nàng công chúa hiền lành, tốt bụng sẽ luôn được bảo vệ khỏi cái ác, nàng sẽ được hưởng một cuộc sống hạnh phúc bên chàng hoàng tử của mình.

Nhan cũng là một nàng công chúa nhưng cậu ấy lại không tìm được một chàng hoàng tử mà chỉ gặp được một tên cướp, một kẻ đã cướp đi sinh mạng của cậu ấy....

Ánh nắng sớm rọi vào căn phòng nhỏ nơi tôi và Nhan đang nằm.

Tôi rón rén vén nhẹ mái tóc như mây của Nhan ra khỏi khuôn mặt cậu ấy.

Sự bình yên tràn ngập căn phòng nhỏ.

Một ngày chủ nhật, có nắng nhẹ, có tiếng chim hót bên cửa sổ, có tôi, và có cả Nhan nữa."

Nhan, tớ muốn chạy bộ."

"Từ lúc nào cậu lại thích vận động thế ?"

Tôi lắc tay Nhan cầu xin.

"Đi đi mà."

"Được rồi.

Tớ đi, tớ đi mà."

6h sáng, trên con đường dài tôi và cậu ấy cùng sải bước."

Nhan, cậu có muốn đi du lịch không ?"

"Tất nhiên là có rồi."

"Chúng ta đi du lịch nhé, hồi còn đi học chúng ta từng ước mơ được đến Québec không phải sao ?"...

*Québec : một thành phố nổi tiếng ở Canada.

Tên thành phố Québec bắt nguồn từ Kébec theo thổ ngữ của người dân bản xứ Algonquin có nghĩa là nơi dòng sông khép miệng.

"Chúng ta sẽ đi sao ?

Tuyệt quá !"

Tôi nhìn thấy nụ cười như hoa của cậu ấy liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Tôi muốn thấy nó nhiều hơn nữa, mỗi ngày.

Tôi nghĩ tôi phải thực hiện ước mơ của cậu ấy khi còn có thể.

Có con đường rất dài, cũng có con đường rất ngắn mà sinh mệnh cũng vậy.

Những chiếc lá nhỏ sinh ra trong màu xanh tươi tốt và rồi sẽ có một ngày nó vàng đi và khô héo, cuối cùng sẽ rụng xuống đất, sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.

Đó là quy luật bất biến của thế giới này.

Và con người là tầng lớp thấp kém phải tuân theo, tuân theo sắp đặt của trời đất, thần linh.

Hay đơn thuần chỉ là những kẻ được cấp cho cái quyền định đoạt sinh mệnh của con người một cách tùy tiện và rẻ mạt....

Chuyến đi của chúng tôi dự định sẽ kéo dài một tuần.

Hôm nay đã tuần thứ hai của tháng."

Ngươi định đưa cô ta đi Québec ?"

"Ngài có ý kiến gì sao, thần ?"

Tôi mang một giọng điệu mỉa mai để nói và cố tình nhấn mạnh chữ "thần".

Ngay lúc này, tôi cảm thấy căm ghét mấy kẻ như vậy."

Ta biết hiện tại ngươi đang rất khó chịu nhưng cũng đừng gộp tất cả lại với nhau chứ.

Ta, khác hoàn toàn với mấy kẻ tự xưng là thần kia."

"Chúng tôi sẽ đi Québec.

Tôi muốn thực hiện ước mơ của Nhan, của chúng tôi."

"Tùy ngươi thôi, cũng tốt xem như để cô ta không còn hối tiếc."

"Tôi hỏi ngài một chuyện được không ?"

"Nói ta nghe thử xem."

"Con đường Nhan phải đi, có tối không ?

Có lạnh không ?

Có đáng sợ không ?"

"Chủ nhân của ngươi không phải thần chết.

Nhưng ngươi yên tâm chỉ cần là người của ta cầu xin, ta đương nhiên sẽ giúp."

"Ngài nói thật sao ?"

"Ta sẽ căn dặn mấy tên thần chết kia đặc biệt chăm sóc cho cô ta.

Được rồi chứ ?"

"Tôi vẫn không cam tâm."

"Ngươi không cam tâm thì bạn ngươi vẫn phải đi, vậy sao không bình thản mà chấp nhận ?"

"Nếu ngài là tôi, ngài sẽ bình thản ư ?"..."...

Trên chuyến bay đến Québec, cậu ấy không ngừng nhìn ra cửa kính.

"Nhan, cậu nhìn gì ngoài đó vậy ?"

"Những đám mây."

Tôi gập cuốn sách dày trước mặt lại.

Lấy ra chiếc tai nghe đeo lên cho Nhan."

Ngủ chút nhé."

Nhan nhìn tôi, chớp nhẹ mắt đồng ý rồi an tĩnh gục đầu vào vai tôi.

Bài nhạc nhẹ đem lại cảm giác như khi chúng tôi còn đi học.

Sự trong trẻo và tinh khôi.

Tôi cũng gục vào người cậu ấy, nhắm mắt lại và từ từ cảm nhận tất cả hơi ấm thuộc về Nhan.

Bầu trời hôm nay thật trong xanh, xanh đến mức khiến cho người ta cảm thấy chơi vơi, trống rỗng.

Sau vài tiếng ngồi máy bay, chúng tôi cuối cùng cũng đã đặt chân đến Québec.

Nơi này đang là mùa thu nên cảnh vật đều được phủ lên bởi sắc vàng cùng cam đỏ của lá phong, của những toà nhà có kiến trúc ấn tượng và lạ mắt .

Giống như chúng tôi đang lạc vào một thế giới cổ tích rực rỡ và kì ảo.

Những ô cửa sổ thay nhau đan xen trên toà nhà trông y như toà lâu đài của một nàng công chúa.

Nàng ấy đang đợi chàng hoàng tử của mình chăng ?

Trong lòng tôi dâng lên cảm giác khó hiểu.

Xế chiều, tia nắng yếu ớt chiếu rọi qua những lớp lá đỏ, phủ xuống cảnh vật bên dưới một nét đẹp đến mê người.

Mặt trời đang lặn, đỏ rực và nóng cháy.

Tôi và Nhan ngồi trên ghế đá, Nhan ngắm mặt trời còn tôi thì ngắm cậu ấy."

Nhật, cậu có nghĩ rằng hoàng hôn đẹp hơn bình minh rất nhiều không ?"

"Có sao ?"

"Mặt trời lặn, kết thúc chuỗi hành trình nhỏ để đợi chờ một khởi đầu mới.

Không phải rất tuyệt à ?"

"Bình minh không tốt sao ?

Nếu có thể, tớ mong sẽ chỉ có khởi đầu mà không có kết thúc."

"Thế là quá tham lam đấy.

Chẳng có gì là bất diệt không phải sao ?"

"Đúng vậy."

Tôi và cậu ấy đi đến một gốc phong lớn, Nhan lúi húi cầm theo hai cái lọ thủy tinh, vài tờ giấy màu và bút.

"Nghe nói ở đây có dịch vụ viết thư cho tương lai đấy.

Nếu như ta viết một thời gian cụ thể và người nhận, khi đến đúng thời điểm ghi trên lá thư người ta sẽ gửi đi."

"Cậu muốn không ?"

"Không, tớ thích kiểu tự mình làm hơn.

Nhật, tớ và cậu sẽ viết thư sau đó bỏ vào lọ thủy tinh này rồi chôn xuống đất.

Mấy năm nữa chúng ta sẽ lại đến đây, rồi cùng đào nó lên có được không ?"

"Ừ."

Nếu là bình thường tôi chẳng có chút hứng thú gì với mấy trò như vậy đâu, nhưng bây giờ lại khác.

Vì Nhan thích nó, tôi cũng sẽ thích.Cậu ấy chăm chú viết, dáng vẻ thật đẹp.

Nhưng cậu ấy không cho tôi thấy những gì ở trên tờ giấy mà cậu ấy đang viết.

Nhan nói đó là một bí mật, bí mật lớn của cuộc đời cậu ấy.

Tôi cũng chẳng biết viết gì, thứ tình cảm tôi dành cho cậu ấy như thể người thân yêu nhất đời, một vài tờ giấy không đủ để tôi viết ra toàn bộ lời muốn nói.

Vì thế tôi đã để trắng nó.

Cũng không hẳn là không có gì trong đó.Đôi khi chẳng cần phải nói quá nhiều.

Bạn hiểu và tôi cũng hiểu.

Thế là đủ.

Một tờ giấy trắng có nước mắt của tôi.
 
Thần, Tôi Là Nô Lệ Của Ngài
Chap6 : Hướng Nhật là hướng về ngài ấy


Chẳng mấy chốc chúng tôi đã kết thúc kì nghỉ ở Québec và trở về nhà.

Hôm nay đã là tuần cuối cùng của tháng rồi.

Trên tivi đang phát dự báo thời tiết nói rằng vào tuần này, trận tuyết đầu mùa đầu tiên sẽ rơi.

Tôi không biết mình khóc từ lúc nào chỉ khi đưa tay lên mặt, tôi mới cảm nhận được những giọt nước mắt ướt đẫm trên tay.

Thì ra cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng là như thế này.

Rõ ràng biết trước được mọi thứ nhưng lại hoàn toàn bất lực không thể thay đổi được gì, đúng là vô dụng, đáng chết.Trong đêm tối, tôi ngồi ở ngoài ban công uống rượu.

Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua đều khiến tôi tỉnh táo hơn, nhưng giờ phút này đây tôi lại muốn mình được say."

Đắng thật."

Rượu tôi uống tối hôm đó thực sự rất đắng.

Đắng và khó uống hơn bất cứ thứ gì tôi từng thử qua.

Cái mùi vị đó thực sự khiến tôi không thể nào quên được.

Tôi ngân nga vài ba câu hát vu vơ, vừa hát vừa rơi nước mắt."

Bạch quả bắt đầu rụng lá rồi, hoa hồng bạch mà cậu cắm giờ đã héo, phải mau thay thôi.

Québec có tôi, có cả cậu.

Có chúng ta ở dưới gốc phong già...có chúng ta...ở dưới gốc phong già."

Cuộc đời này chính là vận hành một cách vô tình, máy móc như vậy.

Hoa tàn thì tự rụng, lá úa thì tự rơi, lấy đâu ra phép màu, ngoại lệ cơ chứ ?

Người tự xưng là thần kia còn không cứu được cậu ấy thì kẻ vô dụng như tôi có thể làm được gì ?Tôi khóc, hai tay bám lấy lan can, cả người run lên.

Lúc này đây tôi chẳng biết làm gì khác cả, coi như khóc cũng là một cách giải toả nỗi đau.

Rồi sớm thôi, tất cả mọi người sẽ bỏ lại tôi mà ra đi, sẽ chỉ còn mỗi tôi đơn độc đối chọi với mọi thứ.

Khi tôi chịu uất ức, ai sẽ vì tôi mà đòi lại công bằng ?

Khi tôi cô đơn, ai sẽ vì tôi mà bên cạnh bầu bạn ?

Ích kỷ thật đấy.

Suy cho cùng tôi cũng chỉ là nghĩ cho bản thân mình mà thôi....

Tôi ngó nhìn Nhan, cậu ấy đang mở tủ quần áo.

Phải, cầm trên tay chính là chiếc váy trắng đó.

Trong đầu tôi bất chợt loé lên hình ảnh chiếc váy bị nhuốm đỏ.

Nếu bây giờ tôi không cho Nhan ra ngoài, không cho Nhan mặc chiếc váy đó thì liệu tai nạn đó có xảy ra không ?

Đúng tôi phải ngăn chặn nó, bằng tất cả mọi cách mà tôi có thể."

Nhan, cậu đừng mặc chiếc váy đó."

Cậu ấy quay lại nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười.

Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy nụ cười của cậu ấy hôm nay rất lạ, giống như cậu ấy muốn khóc nhưng lại cố để gượng cười vậy.

Hay tại tôi quá đau lòng nên mới nảy sinh ra cảm giác này ?"

Đây là chiếc váy cậu tặng tớ, cũng là chiếc váy tớ thích nhất.

Nhật, cậu nói tớ rất hợp với màu trắng mà."

"Không.

Cậu vứt nó đi.

Tớ sẽ mua cho cậu cái mới, mua thật nhiều, có được không ?"

Nhan lắc đầu, ánh mắt cậu ấy càng lúc càng xót xa.

Tại sao lại như vậy chứ ?"

Nhật, cậu không hiểu."

Tôi điên cuồng lao đến giằng lấy chiếc váy trong tay Nhan.

Cậu ấy thấy tôi kịch liệt như vậy liền oà lên bật khóc."

Cậu làm sao vậy ?

Đừng đối xử với tớ như vậy có được không ?"

"Sao cậu không chịu hiểu vậy ?

Tớ đã nói là sẽ mua cho cậu cái mới mà."

Nhan nghe tôi nói vậy liền khóc càng to hơn."

Cậu mới là người không chịu hiểu."

Nói xong Nhan cầm chiếc váy bỏ đi.

Tôi đuổi theo, nhưng muộn mất rồi.

Chiếc taxi đã lăn bánh rời đi.

Tôi đứng dưới hiên nhà oà khóc, hôm nay tôi đã làm Nhan khóc.

Ôi đứa con gái xấu xa này, mày thật tồi tệ làm sao.Mà tôi có khóc cạn cả nước mắt thì sao chứ ?

Có đau khổ, oán trách thì sao chứ ?

Vẫn chẳng thể thay đổi được gì, nhưng sao lại khó chịu, bức bối đến thế này ?

"Thần...thần, ngài ở đâu ?"

Tôi vừa khóc vừa gào lớn.

Hiện tại người đàn ông đó chính là một chút hy vọng cuối cùng mà tôi còn sót lại.

"Cô ấy là người thân duy nhất của tôi.

Xin ngài, cầu xin ngài hãy cứu lấy cô ấy.

Thần, ngài có nghe thấy lời tôi nói không ?

Van xin ngài."

Mặc cho tôi có gào khóc lớn đến cỡ nào người đàn ông kia cũng không xuất hiện.

Tôi sụp đổ rồi.

Tôi đã quỳ xuống gọi hắn nhưng sao hắn lại không xuất hiện.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy ?

Tại sao lại khiến tôi bất hạnh như vậy ?

"Nhan phải đi rồi ư ?

Lỡ cậu ấy bị bắt nạt thì phải làm sao ?

Cậu ấy nhớ tôi thì phải làm sao ?"

Tôi đi dọc con đường có hàng cây bạch quả trải dài.

Là đoạn đường phía trước, chặng cuối của Nhan là ở đây rồi.

Ngồi xuống chiếc ghế đá bên lề đường, tôi đưa mắt nhìn vô định.

Trong lòng lại chứa đầy những cảm xúc hỗn độn như tơ vò.

Chẳng biết đã ngồi ở đây bao nhiêu lâu, chỉ khi đưa mắt lên nhìn, tôi mới thấy mặt trời sắp lặn rồi.

Và hình như nó cũng sắp đến."

Ngươi định ngồi ở đây đến bao lâu nữa ?"

Giọng nói này ?

Tôi vội ngẩng đầu lên, quả thật đúng là hắn ta.

Chẳng kịp nghĩ gì nữa, tôi túm lấy tay hắn, khẩn khoản cầu xin."

Thần, xin ngài hãy giúp lấy tôi.

Tôi cầu xin ngài.

Ngài muốn gì tôi cũng đồng ý, chỉ xin hãy cứu lấy Nhan."

Hắn ta nhìn tôi.

Tôi cũng nhìn hắn.

Ánh mắt kia dường như đã trả lời câu hỏi của tôi rồi.

Tôi buông tay hắn ra.

Cả người lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng.

Hắn chỉ đứng đó nhìn tôi mà chẳng nói câu gì, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên đưa hai tay vòng qua eo tôi, kéo tôi áp sát vào người hắn.

Tôi nhất thời có chút hốt hoảng, sau đó đưa tay lên đẩy hắn ra nhưng lại chẳng có một chút tác dụng gì.

Tôi không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy, rốt cuộc hắn muốn làm gì ?

Lẽ nào...Tôi vội quay đầu lại, một bóng hình lướt nhanh qua tầm mắt tôi rồi ngã quỵ xuống.

Cả người tôi cũng lảo đảo theo hình bóng ấy.

"Nhan, Nhan ơi."

Tôi cố vùng vẫy, dùng hết toàn bộ sức lực của mình để chạy đến bên cạnh cậu ấy.

Nhưng hắn đang ôm chặt lấy tôi.

Tôi tức giận, tôi căm phẫn, tôi khóc lóc, tôi van lài.

Nhưng dù có làm gì thì hắn cũng không chịu buông tay.

"Thả tôi ra, tên khốn kiếp này.

Nhan !

Nhan ơi."

Ánh mắt của cậu ấy khiến tôi cảm thấy đau lòng quá.

Tôi bắt đầu rơi vào điên loạn, không ngừng cầu cứu người xung quanh.

Nhưng không ai thấy tôi cả, không thấy tôi càng không nghe thấy lời tôi nói.

"Nếu còn không buông tay, tôi sẽ cắn lưỡi chết cùng cậu ấy."

Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi.

Sau đó tay cũng dần nới lỏng ra rồi.

Tôi điên cuồng lao đến chỗ Nhan, ôm cậu ấy vào trong lòng mình.

Cả hai chúng tôi bật khóc nức nở.

"Giúp tôi với, xin hãy gọi xe cấp cứu đến đây.

Xin hãy cứu bạn tôi."

Nhan nắm lấy cánh tay đang vươn lên không trung của tôi.

Cậu ấy vừa mỉm cười vừa rơi nước mắt.

"Đừng gọi nữa, sẽ không có ai nghe thấy đâu."

Tôi sững người, mọi thứ xung quanh hình như đều đang dừng lại.

Chẳng có một ai thấy chúng tôi, ngoại trừ hắn.

"Không được, Nhan ơi xin cậu đừng đi có được không ?

Xin đừng bỏ rơi tớ."

"Tớ xin lỗi.

Tớ chỉ bên cậu được đến đây thôi.

Cảm ơn vì đã cho tớ được sống.

Hai mươi ba năm qua tớ đã rất hạnh phúc."

"Cậu nói gì vậy ?

Tớ hỏi cậu rốt cuộc đang nói chuyện quái quỷ gì vậy ?"

Nhật, cậu còn nhớ chuyến đi Québec của chúng ta không ?

Tớ đã viết thư cho cậu, nhưng tớ vốn không hề chôn nó xuống gốc cây phong đó.

Về nhà, cậu hãy đem cuốn sách tớ tặng cậu xuống...lật đến trang 43."

"Đừng nói nữa."

"Không.

Nghe tớ này, cậu hãy đọc lá thư đó nhé.

Sau đó hãy chấp nhận lời xin lỗi của tớ, xin lỗi vì đã giấu cậu suốt bao nhiêu năm qua."

Nhan không ngừng chảy máu, còn tôi thì không ngừng rơi nước mắt.

Váy trắng giờ đã bị chuyển màu, tay cậu ấy cũng run lên bần bật rồi.

"Hướng Nhật - hướng về mặt trời.

Nhưng mặt trời của cậu không phải ở trên đó.

Hướng Nhật là hướng về ngài ấy."

Nhan đưa đôi tay đang run rẩy chỉ về phía hắn ta.

Cậu ấy đang nói tôi phải hướng về hắn sao ?"

Xin lỗi, tớ phải đi rồi."

Khoảnh khắc ấy tôi bất chợt nhận ra tuyết bắt đầu rơi rồi.

Trắng xoá, tinh khôi mà lạnh lẽo đến thấu lòng.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, Nhan nằm trong lòng tôi, bàn tay lạnh buốt.

Tim cậu ấy không đập nữa, mắt cũng nhắm nghiền lại.

Cậu ấy đã bỏ rơi tôi, thật sự đã bỏ đi rồi."

Sao có thể ?

Làm sao cậu ấy có thể ?"

Cả thế giới của tôi tối đen rồi.

Tất cả sụp đổ rồi, không còn gì nữa, hết thật rồi.
 
Thần, Tôi Là Nô Lệ Của Ngài
Chap7 : Bí mật của Nhan


"Đến lúc phải dậy rồi, ngươi không thể ngủ mãi như thế được."

Tôi lờ mờ mở mắt, hiện ra trước mặt tôi là một thân hình cao lớn, là hắn.

Hắn nhìn tôi rồi bất chợt đưa tay chạm lên mắt tôi, hết sức thản nhiên."

Ngươi đúng là giỏi thật nhỉ, ngay cả trong lúc bất tỉnh mà vẫn khóc được.

Mắt của ngươi nói không chừng sẽ bị ngươi khóc đến mù loà đấy."

Nghe hắn nói đến đây, nước mắt tôi lại ứa ra không ngừng.

Tôi biết bộ dạng bây giờ của mình rất thảm hại, tôi biết mắt của tôi đã đỏ ngầu, đã sưng phù lên nhưng lại không sao kìm chế được.

Trong đầu tôi luôn hiện lên hình ảnh Nhan nằm trong vũng máu, cậu ấy đau đớn gọi tên tôi nhưng tôi lại không thể làm được gì."

Mau dậy thay đồ đi.

Ta và ngươi còn phải đi nhận tro cốt của cô ta đấy."

Tôi cố bình tĩnh lại rồi đứng dậy thay đồ.

Nhìn vào tấm gương trong nhà tắm, tôi thậm chí không còn nhận ra bản thân mình nữa rồi.

...

Tôi ôm lấy hũ tro cốt của cậu ấy vào lòng, nhưng lại chẳng cảm nhận được gì ngoài cái lạnh của đồ sứ.

Cái lạnh râm ran chạm vào da thịt rồi thấm đến tận xương.

Hắn thở hắt ra một hơi rồi dựa đầu vào tường.

"Ngươi định tiếp theo sẽ làm gì ?"

"Đi thôi, chúng ta đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi."

Hắn nhìn tôi rồi gật đầu, chúng tôi cứ đi vậy thôi, chẳng ai nói gì với nhau cả.

Tôi đã đưa cậu ấy đến nơi rồi.

Hơn nữa chính tay tôi đã lấp từng chút đất một, chính tay tôi trồng khóm hoa hồng bạch cho cậu ấy.

Hi vọng Nhan sẽ thích nó.

Tạm biệt cậu, Tố Nhan.

...

Về đến nhà tôi ngồi bần thần một chỗ, cảm giác như thiếu vắng gì đó, như mất mát gì đó.

Hắn đảo mắt lên kệ sách rồi ném ra một câu với giọng điệu hờ hững.

"Chẳng phải cô ta bảo người lấy cuốn sách gì đó à ?

Thử mở ra xem."

Đúng vậy, tôi bây giờ mới sực nhớ đến cuốn sách đó.

Tôi nhón chân lên với lấy cuốn "Mùa thu của cây dương" rồi lật đến trang thứ 43.

Quả thật trong đó có một bức thư, tôi khẽ nói với hắn :

"Anh xem, cậu ấy rốt cuộc đã chuẩn bị từ lúc nào thế ?"

Thế nhưng đáp lại tôi là một khoảng không lặng ngắt.

Tôi xoay người lại thì thấy hắn đã không còn ở đây nữa.

Hắn đi từ lúc nào vậy ?

Cũng không thèm nói lấy một câu nữa.

Tôi mặc kệ rồi ngồi xuống dưới kệ sách, bàn tay lật từng trang một, đây là cuốn sách Nhan tặng tôi, vật vẫn đây nhưng tiếc là người đã chẳng còn nữa.

Đóng sách lại, tôi mở bức thư ra, là một bức thư khá dài.

*

"Thân gửi cậu,

Tớ không muốn mở đầu bức thư bằng một lời xin lỗi nhưng tớ thực sự cảm thấy rất có lỗi với cậu.

Nhật, tớ biết tớ sắp phải đi rồi.

Cậu có thắc mắc tại sao tớ lại biết không ?

Từ khi còn nhỏ, bà đã luôn nói với tớ một câu : "Cháu hãy đối xử thật tốt với Nhật nhé.

Con bé chính là ân huệ mà thần mang đến cho cháu."

Lúc ấy tớ không thể hiểu nổi câu nói của bà, cho đến khi bà mất.

Trước khi đi, bà nói rằng bà đã mơ thấy thần, rất nhiều lần.

Ngài nói với bà rằng nếu muốn tớ được sống và lớn lên khoẻ mạnh thì hãy để tớ ở bên cạnh cậu, chỉ có cậu mới làm được điều đó.

Hoá ra đó là lí do mà bà bảo tớ đưa kẹo cho cậu vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Tớ vốn cũng không tin đâu, cho đến vài hôm trước, vào lúc mà cậu nói mình gặp ma ấy.

Tớ đã được gặp ngài, lần đầu tiên.

Ngài nói với tớ nhiều điều, nói tớ không cần phải sợ, ngài sẽ giúp tớ.

Nói tớ chỉ cần sống vui vẻ cho đến ngày ấy thôi.

Tớ cũng biết cậu đã đau khổ thế nào, tớ biết cậu ngồi ngoài hành lang uống rượu, biết cậu lén khóc mỗi khi nhìn tớ, biết cậu căm ghét Cao Tuấn ra sao.

Nhưng Nhật à, nếu không có Cao Tuấn này thì vẫn sẽ có Cao Tuấn khác thôi, đó là số phận của tớ, tớ không có gì oán trách cả.

Tớ chỉ muốn xin lỗi cậu, xin lỗi vì đã lừa dối cậu, xin lỗi vì không thể thực hiện lời hứa của chúng ta.

Còn cậu, xin hãy đi theo ngài ấy.

Ngài sẽ giúp cậu, sẽ che chở cho cậu, sẽ không bao giờ làm tổn hại đến cậu.

Xin cậu hãy nhận ngài làm chủ nhân, xem như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tớ.

Tạm biệt Hướng Nhật, mong rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau, ở một thế giới nào đó."

*

Hai tay tôi run lên, khoé mắt cay xè, miệng cũng đắng ngắt.

Tố Nhan, cậu...cậu tại sao phải khổ thế.

Được rồi, tớ biết rồi Nhan, tớ sẽ làm như vậy, tớ sẽ hoàn thành tâm nguyện của cậu.

Hẹn gặp lại cậu,...ở một thế giới nào đó.

...

Tôi rảo bước lên ngọn đồi đầy hoa dại, nơi đây tôi và Nhan thường đến mỗi khi tâm trạng không tốt.

Cái cây to đằng kia, bóng râm của nó từng che mát cho chúng tôi.

Thảm cỏ này, chúng tôi cũng từng lăn lộn trên đó.

Từng kỉ niệm cũ ùa về làm tôi càng thấy nhớ Nhan hơn.

Thoáng chốc mà đã bao nhiêu năm trôi qua, chỉ như một cái chớp mắt mà từng sự kiện một lần nữa lại tái hiện trước mắt tôi.

Nằm trên thảm cỏ, tôi ngước nhìn lên cao.

Bầu trời sắp vào đông nên cũng âm u đến khó chịu, từng cơn gió xơ xác thổi qua tóc tôi, như đang thì thầm gì đó.

Tôi hít thở một hơi thật sâu rồi đứng dậy ra về.

Cứ đi vài bước tôi lại ngoảnh lại một lần, tôi có cảm giác như cậu ấy vẫn đứng dưới gốc cây kia chờ tôi, có cảm giác như cậu ấy vẫn nằm trên thảm cỏ kia ngắm nhìn trời xanh.

...

Tôi không về nhà ngay mà đến chỗ cây bạch quả, thật may hắn cũng đang ở đó.

Mà không, tôi nên gọi ngài là chủ nhân mới phải.

"Chủ nhân."

Ngài nhìn tôi với dáng vẻ có vài phần ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình thản ngay.

"Cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông rồi ?"

"Vâng thưa chủ nhân."

Ngài lấy từ trong túi quần một con dao gập nhỏ, đưa dao lên cứa vào tay một vết dài sau đó lấy thứ máu màu xanh đó bôi lên cổ tôi.

Từ cổ tôi hiện lên một vết sẹo, ẩn hiện chỉ một chốc rồi lặn ngay.

"Chủ nhân, ngài làm gì vậy ?"

"Ta đang lập giao kèo với ngươi."
 
Back
Top Bottom