Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMpDYXxF8ITAfaknn6D5CljNP1n61WabKMionJmu3qOQa97a-OJl7ZNKqr_94MUQF4vlyC1ar5d66JoWdnABp15UNrMwMZ4RFhmU3hH0ugQLXTdc2Kky2c7TOCCHKoij715JaFsgifj85cLu37K8aul=w215-h322-s-no-gm

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Tác giả: Mộc Nam Phỉ
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Trọng Sinh, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.

Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân.

Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.

Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!

Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——

Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”

Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”

Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——

Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”

Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”

Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——

Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”

Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”

Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.

Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”

Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”

Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo.​
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 1


Tháng Sáu, ánh nắng chói chang như dát vàng lên vạn vật.

Bên trong biệt thự nhà họ Thẩm, ánh mặt trời xuyên qua bức tường kính sát đất ở phòng khách, phủ lên cả tầng hai một lớp ánh sáng óng ánh như bụi vàng.

Thẩm Sơ tựa cằm lên cánh tay, nằm bò trên lan can tầng hai, mắt dõi về phía phòng khách. Dưới lầu, Tô Lạc Duyệt đang ngồi trên sofa nghe điện thoại, còn chiếc tivi đối diện thì đang phát một bộ phim truyền hình đình đám của mùa hè với âm lượng nhỏ.

Bên dưới kệ tivi là một hàng rô-bốt nhỏ xếp ngay ngắn. Trên kệ trưng bày bên cạnh không phải là đồ cổ, mà là vô số bằng khen danh giá cấp quốc gia, lấp lánh vàng bạc, cùng với hàng loạt cúp danh dự.

“Vâng, đúng vậy, tôi là mẹ của Tạ Thời Minh…”

Giọng nói của Tô Lạc Duyệt vang lên vui vẻ.

“Chọn trường đại học à? Còn phải xem ý kiến của thằng bé… Gia đình chúng tôi luôn tôn trọng quyết định của con cái.”

Đây đã là cuộc gọi thứ mấy rồi?

Thẩm Sơ áp cằm xuống cánh tay, khẽ bĩu môi.

“Vui lắm đúng không?”

Qua khóe mắt, cậu bắt gặp một bóng người, liền lập tức đứng thẳng dậy, giọng điệu châm chọc: “Thủ khoa tỉnh.”

“Cậu đứng sau tôi bao lâu rồi? Định xem tôi bị cười nhạo à?”

Tạ Thời Minh bước ra từ góc tối trên tầng hai, ánh sáng chiếu rọi lên người hắn, tạo nên những mảng sáng tối đan xen.

Thẩm Sơ nhìn, lại bĩu môi lần nữa.

Cặp mắt phượng di truyền từ Tô Lạc Duyệt, khi đặt trên khuôn mặt Tạ Thời Minh lại trở nên lạnh lùng, sắc bén, mang theo vẻ thoát tục không nhiễm bụi trần. Ánh nắng dát vàng lên gương mặt ấy, đẹp đến mức khiến người ta phải tán thưởng, nhưng đồng thời cũng không dám đến gần.

Thẩm Sơ muốn sờ lên mắt mình.

Cả năm người con nhà họ Thẩm, ngoài cậu ra, bốn người còn lại đều thừa hưởng đôi mắt phượng của Tô Lạc Duyệt. Chỉ có cậu là khác biệt, mà cũng chẳng giống đôi mắt đào hoa của Thẩm Minh Châu, hoàn toàn là một đôi mắt hạnh tròn trịa, chẳng liên quan gì đến nhà họ Thẩm.

Dĩ nhiên, chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Dù cậu vẫn mang họ Thẩm, nhưng đó chỉ là một cái họ mà thôi.

Suy cho cùng, cậu vốn dĩ không phải người nhà họ Thẩm.

Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều khác biệt hoàn toàn với những người mang dòng máu nhà họ Thẩm.

Năm năm tuổi, cậu đã biết bản thân không phải con ruột của nhà này.

Tạ Thời Minh mới là con ruột của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu.

Dù năm năm tuổi mới được nhận về nhà họ Thẩm, lại vẫn không chịu đổi sang họ Thẩm, nhưng Tạ Thời Minh vẫn dùng những cách khác để chứng minh rằng, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là người nhà họ Thẩm. Giống như ba người anh trai của cậu, xuất sắc đến mức khiến người khác phải ngước nhìn.

Còn Thẩm Sơ, ngoài việc bám lấy cái họ “Thẩm” ra, dường như chẳng có điểm nào là phù hợp với nhà họ Thẩm cả.

Anh cả Thẩm Sóc, mới 26 tuổi, chỉ vừa tốt nghiệp không lâu đã tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, trở thành nhân vật kiệt xuất trong giới kinh doanh, đạt được vô số thành tựu vang dội.

Thẩm Dật và Thẩm Tùy là anh em sinh đôi khác trứng.

Ở độ tuổi sắp tốt nghiệp, một người đã là siêu sao hàng đầu trong giới giải trí, danh tiếng và thành tích đều viên mãn; một người lại chinh phục lĩnh vực AI, nhờ con rô-bốt do chính mình nghiên cứu mà được các viện nghiên cứu quốc tế tranh nhau mời gọi.

Tạ Thời Minh thì cùng tuổi với Thẩm Sơ, cả hai vừa mới thi đại học xong.

Suốt nửa năm trước kỳ thi, Thẩm Sơ đã dốc hết sức, liều mạng muốn vượt qua Tạ Thời Minh. Mỗi ngày đều căng thẳng đến mức nửa đêm còn trùm chăn lén lút học bài, chỉ sợ Tạ Thời Minh nhìn thấy ánh đèn trong phòng cậu vẫn còn sáng.

Thế nhưng, cuộc chiến không khói súng này còn chưa đi đến hồi kết, đối phương đã chiếm lĩnh đỉnh cao, rạch ròi phân định thắng bại.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 2


Thủ khoa tỉnh.

Khi điểm thi đại học của người khác còn chưa có, Tạ Thời Minh đã nhận được điện thoại tuyển sinh từ các trường đại học hàng đầu.

Thẩm Sơ giương cờ xông pha, vậy mà còn chưa kịp lao đến trước mặt Tạ Thời Minh đã bị đè bẹp giữa đường. Lá cờ tung bay, trùm kín đầu cậu, phủ xuống cả người, chẳng cần so đo thêm gì nữa, có thể “yên nghỉ” rồi.

Còn muốn so với người ta?

Kết quả là gì? Quá mất mặt.

Càng nghĩ, Thẩm Sơ càng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Thời Minh.

Gọi là gì nhỉ? Thua người không thua trận.

“Tạ Thời Minh, bây giờ cậu đắc ý lắm phải không?”

Tạ Thời Minh đứng đối diện, áo phông đen, quần bò, đơn giản, sạch sẽ, làn da trắng lạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, toát ra vẻ xa cách khó gần.

“Đắc ý cái gì?”

Hắn liếc nhìn Thẩm Sơ: “Cậu có chuyện gì đáng để tôi cười à? Vết bớt mới mọc trên cằm sao?”

“Cái gì mà vết bớt?”

Thẩm Sơ xoa xoa cằm, trừng mắt nhìn Tạ Thời Minh.

Trong lòng còn đang khó hiểu, nhưng khi thấy trên cánh tay mình có một vòng tròn đỏ, cậu mới nhớ ra mình vừa dùng cằm chà lên tay cả buổi. Da cậu cũng trắng, hơi dùng sức một chút là ửng đỏ ngay, trông vô cùng rõ ràng.

Nhận thức được bộ dạng hiện tại của mình, Thẩm Sơ giận chó đánh mèo trừng mắt liếc nhìn Tạ Thời Minh một cái.

Đôi mắt tròn xoe, y như một con mèo.

Trên cằm còn có một vệt đỏ, là một con mèo ngốc nghếch.

Tạ Thời Minh lại quét mắt nhìn cậu, rồi bước đến, chống hai tay lên lan can tầng hai, nhìn xuống phía dưới, đột nhiên lên tiếng: “Sau này cậu muốn làm gì?”

“Hả?”

Thẩm Sơ hơi ngẩn ra.

Tạ Thời Minh nghiêng đầu nhìn cậu: “Tiếp tục so với tôi? Hay là so với Thẩm Sóc bọn họ?”

“Có ý nghĩa gì sao?”

Thẩm Sơ khựng lại: “Cậu có ý gì?”

“Nghĩa đen.”

Giọng điệu của Tạ Thời Minh bình thản, nhưng lại khiến Thẩm Sơ bực bội không lý do: “Nghĩa đen là có ý gì chứ?!”

“Tạ Thời Minh, nếu cậu xem thường tôi thì cứ nói thẳng! Tôi biết mình không bằng cậu, cũng không bằng anh cả bọn họ, tôi xưa nay đều tự biết rõ, cũng chưa từng làm gì quá đáng với các người. Tôi chỉ muốn—”

“Cậu chỉ muốn chứng minh bản thân.”

Thẩm Sơ mím môi, không nói gì, dồn hết tức giận vào trong lòng, trông y như một con cá nóc.

Tạ Thời Minh thu lại ánh mắt, nhìn xuống bên dưới, dường như khẽ thở dài.

“Chứng minh cái gì… có cần thiết không?”

Hắn khẽ cười lạnh: “Cậu không có điều gì thật sự muốn làm sao?”

“Tôi…”

“Thẩm Sơ, cậu không thấy mệt à?”

Tạ Thời Minh gõ gõ lên lan can: “Cậu không mệt, tôi còn thấy mệt thay cậu. Sau này, tôi có con đường của riêng mình, tôi không muốn cậu cứ mãi chạy theo sau lưng tôi, rất phiền.”

Mặt Thẩm Sơ lập tức đỏ bừng, vừa tức giận, vừa như bị giội một gáo nước lạnh giữa trời đông.

“Ai chạy theo sau cậu chứ!”

Thẩm Sơ gào lên, nhưng lại quay người rời đi ngay.

Trong đầu nghĩ, đương nhiên tôi cũng có thứ tôi muốn, tôi muốn…

Tôi muốn gì?

Sau này tôi muốn làm gì?

Tôi sẽ đi con đường nào?

Từ nhỏ đến lớn, dường như cậu luôn nhìn theo bóng lưng ba người anh trai mà cố sức đuổi theo. Khi biết mình không phải con ruột nhà họ Thẩm, cậu càng quyết tâm hơn, cố chấp cạnh tranh với Tạ Thời Minh. Nếu không thể vượt qua, thì càng phải liều mạng mà tranh đấu.

Buổi tối dù buồn ngủ thế nào cũng cố ép bản thân, chưa học xong thì không được ngủ.

Đến cả lúc ăn cơm cũng phải tranh thủ học, học hết cái này đến cái kia, nhưng dường như thứ gì cũng không giỏi hẳn, cũng chẳng xuất sắc nổi.

Không thể so được ở những lĩnh vực khác, vậy thì so điểm số.

Thành tích của cậu vốn không tệ, nhưng so với bốn đứa con ruột nhà họ Thẩm thì hoàn toàn không có gì đáng xem.

Đôi khi, Thẩm Sơ cũng cảm thấy mình như một con ruồi bị bịt mắt, cứ bay tán loạn mà không tìm được phương hướng. Nhưng cậu còn có thể làm gì đây? Ai bảo cậu đã chọn ở lại nhà họ Thẩm, cậu chỉ có thể liều mạng chứng minh bản thân.

Chứng minh rằng quyết định năm đó của mình là đúng…

Nhưng bao năm qua, thực tế lại cho thấy rằng, dù có tranh đấu đến chết, giữa cậu và nhà họ Thẩm vẫn có một khoảng cách không thể vượt qua.

Khoảng cách về huyết thống, một bức tường trời cao khó lòng vượt qua.

Cậu vốn dĩ không phải con trai của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, thế nào cũng không thể là con của họ.

Thẩm Sơ dụi mắt, cúi đầu chạy xuống lầu, trong đầu rối như tơ vò, nghĩ đủ thứ, nhưng lại chẳng thể nghĩ rõ ràng bất cứ điều gì.

Bất chợt, cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, cả thế giới như bị đảo lộn.

Cùng lúc đó, bên tai vang lên một âm thanh rốt cuộc cũng thay đổi ngữ điệu.

Giữa cơn hỗn loạn, cậu còn có tâm trạng nghĩ, thì ra Tạ Thời Minh cũng có thể phát ra giọng điệu này sao?

Rồi sau đó, cậu ngã xuống, rơi vào một màn đen kịt.

Trong khoảnh khắc chìm vào bóng tối, Thẩm Sơ bỗng cảm thấy hối hận.

Cậu không chỉ nghe thấy giọng của Tạ Thời Minh, mà còn nghe thấy tiếng của Tô Lạc Duyệt.

Hoảng loạn, sợ hãi tột cùng.

Thẩm Sơ có thể khẳng định chắc chắn, trong nhà này, người thương cậu nhất chính là Tô Lạc Duyệt. Ngay cả khi biết cậu không phải con ruột, bà vẫn yêu thương cậu như cũ, thậm chí còn nhiều hơn một chút.

Thế nhưng cậu lại luôn canh cánh trong lòng, luôn nhớ rằng mình không phải con ruột của bà, luôn giữ một khoảng cách mơ hồ.

Cậu không muốn có khoảng cách với Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, nhưng chính cậu lại tự vạch ra ranh giới.

Vô tri, ngu ngốc đến cực điểm.

Bây giờ nghĩ lại, thật muốn tự tát mình vài cái.

So với mấy người anh, so với Tạ Thời Minh, cậu đã dốc sức muốn chứng minh bản thân, muốn chứng minh rằng mình làm con trai của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu cũng có thể xuất sắc. Nhưng đến cuối cùng, bao năm qua, cậu lại tự biến mình thành một kẻ xa lạ, làm tổn thương chính mình và cả những người thương yêu cậu.

Suốt những năm qua, cậu đã từng thật sự sống cho chính mình chưa?

Còn nữa… năm đó, khi người thân duy nhất còn sót lại tìm đến, cậu đã không đi cùng. Những năm qua, chuyện đó cậu vẫn luôn cất giấu trong lòng. Thật ra, cậu hối hận, cậu không ngừng tự hỏi, nếu năm đó cậu rời đi, thì bây giờ sẽ ra sao?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại…

Lúc này mà còn có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện đó sao?

Chẳng phải cậu vừa ngã từ trên lầu xuống à?
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 3


Hơn nữa còn ngã rất thảm...

Lúc này, cuối cùng Thẩm Sơ cũng chậm chạp mà hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, kêu lên một tiếng "A da!".

Vừa kêu xong đã thấy không đúng.

Giọng nói non nớt này, là của ai chứ?

Thẩm Sơ trợn tròn mắt, “bốp” một tiếng liền đưa tay bịt miệng lại.

Sau đó, vừa bịt miệng vừa khe khẽ thử lại: “A da?”

Hự! Thật sự rất non nớt!

"Hử? …A!"

Cậu cúi đầu nhìn đôi tay ngắn, chân ngắn của mình, còn mũm mĩm, tròn vo, vừa véo một cái đã in dấu, đau thật đấy, không phải là mơ! Cậu bị thu nhỏ lại rồi sao?

Chỗ nào cũng nhỏ hơn.

Kéo kéo chiếc quần con, Thẩm Sơ chấn động, cậu chưa bao giờ thấy “cái kia” nhỏ thế này!

Khi tam quan còn đang vỡ vụn, cậu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, liền thấy đối diện có một đứa bé, đang dùng ánh mắt khó tả nhìn mình.

A, đây chẳng phải là... Tạ Thời Minh hồi nhỏ sao?!

Thẩm Sơ lập tức bò qua, vươn tay véo má Tạ Thời Minh một cái, liền thấy hắn ngẩn ra, sau đó nhanh chóng nghiêm mặt, nhíu mày, giọng điệu khó hiểu: “Cậu làm gì vậy?”

Ôi chao, là người sống, còn biết nói chuyện!

Thẩm Sơ nheo mắt, không nói gì, lại bò trở về chỗ cũ, ngồi trên thảm lông xù, cánh tay nhỏ bé mũm mĩm khoanh lại trầm tư, một lúc lâu sau, cậu vỗ tay một cái, hơi do dự xác nhận rằng, cậu đã quay về thời thơ ấu?!

Tạ Thời Minh cũng có mặt, đây là lúc cả hai 5 tuổi sao?

Hồi bé cậu mập thế này à? Là một cục tròn béo ú như vậy sao?

Thẩm Sơ có chút ủ rũ, véo véo cái bụng thịt nhỏ mềm của mình, thầm nghĩ lớn lên gầy như thế, chắc là ép mình quá mà gầy đi nhỉ? Trước giờ cậu vẫn tưởng mình thuộc tạng người ăn không béo, hóa ra không phải à.

Cúi đầu xuống, lúc này mới chú ý thấy g*** h** ch*n mình có một quyển sách dày cộp như cục gạch, hình như là một quyển từ điển?

Trên đó toàn là tiếng Anh.

Thẩm Sơ dùng đôi tay béo ú đóng sách lại, liền thấy trên bìa cứng ghi—"Từ điển Oxford".

"......"

Nhớ ra rồi, hồi bé cậu từng học thuộc quyển từ điển này.

Dù gì từ nhỏ cậu cũng đã biết cách “hại ch*t” bản thân, nhất là sau khi Tạ Thời Minh được nhận về nhà họ Thẩm.

Cậu không gầy, thì ai gầy đây.

Từ nhỏ đã tập luyện với “cục gạch” này…

Thẩm Sơ trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm “cục gạch” trước mặt, sau đó lại híp mắt, duỗi đôi chân béo ú ra, vận dụng hết sức mạnh toàn thân, kèm theo một tiếng "Ha!" đầy khinh miệt, hô khẩu hiệu: “Đi đời nhà mi đi!”

Lớn lên rồi, từ "abandon" cũng không còn là từ đầu tiên nữa, học thuộc cái quỷ gì!

Một chân béo đá về phía “cục gạch”.

Kết quả, “cục gạch” chỉ động đậy tượng trưng vài phân, còn Thẩm Sơ thì ôm bàn chân béo ú ngã xuống thảm, thảm bại.

Đau đến mức nước mắt sắp trào ra, nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy Tạ Thời Minh đang nhìn mình như nhìn một thằng ngốc, thế là Thẩm Sơ đành nhịn lại.

"Cậu nhìn cái gì?!"

Thẩm Sơ gào lên một tiếng, nhịn rồi lại không nhịn được, nằm trên thảm ôm lấy bàn chân béo ú giơ lên trước mặt, cúi đầu thổi nhẹ hai hơi vào ngón chân cái đã đỏ ửng, xui xẻo thật!

Thổi xong mới nhớ, nhưng đã đánh giá quá cao sự linh hoạt hiện tại của mình, lật người như một con rùa con, bụng tròn căng, thế mà lật mãi không nổi.

"A da."

Thẩm Sơ vẫy tay, vẫy chân, nghiêng người qua một bên mới bò dậy được, sau đó lại thấy Tạ Thời Minh nhìn mình bằng ánh mắt khó tả, trong mắt còn có chút phức tạp.

“Nhìn gì mà nhìn, có gì đáng xem đâu!”

Thẩm Sơ vừa cảm thán rằng hồi bé Tạ Thời Minh cũng có lúc thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy, vừa bị nhìn đến mức xấu hổ giận dữ, lại cảm thấy mình bị thu nhỏ thế này chỗ nào cũng không quen, toàn làm trò mất mặt, thế là lại quát Tạ Thời Minh một câu.

Đúng là không nói lý lẽ chút nào.

Nhưng Tạ Thời Minh từ nhỏ cũng chẳng bao giờ chiều theo cậu, liền mở miệng: “Nếu cậu có bệnh thì đi uống thuốc đi.”

Mặc dù không rõ vì sao, nhưng Tạ Thời Minh cảm thấy cục béo ú trước mặt có gì đó không giống trước, thế là hắn theo bản năng nghĩ rằng đối phương có lẽ là đang bị bệnh, vì người bệnh thường sẽ có một số thay đổi.

Vậy nên khi Tạ Thời Minh nói câu này, thực sự không có ý gì khác, chỉ là muốn Thẩm Sơ có bệnh thì mau uống thuốc thôi.

Nhưng lời này vào tai Thẩm Sơ thì lại không phải ý đó.

Tư duy của cậu vẫn chưa kịp thích ứng, cảm thấy Tạ Thời Minh đang cà khịa mình.

Cục béo ú vừa định phản bác, lại sững người.

Sờ sờ cằm, mắt đảo một vòng, đột nhiên thay đổi giọng điệu, cười tủm tỉm.

“Anh ơi, anh đút thuốc cho em nha?”

"Chân em còn đau nè, anh thổi giúp em đi?"

Tạ Thời Minh: “……”

Nhìn thấy Tạ Thời Minh liên tục thay đổi sắc mặt, không biết nên bày ra biểu cảm gì, Thẩm Sơ cười vui vẻ lăn ra thảm, còn giơ chân béo ú đến trước mặt Tạ Thời Minh.

“Anh ơi, thổi đi~”

Cho cậu chừa cái tội nói tôi phiền.

Thẩm Sơ có đôi mắt hạnh đen láy, tròn xoe, khuôn mặt cũng tròn trịa, vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con, mỗi khi cười lên thì trông y như một cục xôi nếp trắng nõn, mềm mại dẻo dai.

Lúc này, đôi mắt cậu cong thành hình trăng khuyết, bộ dạng cố ý chơi xấu chẳng hề che giấu, bàn chân nhỏ bé trắng nõn đã gần như dí sát vào mặt Tạ Thời Minh, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý mà “tung chiêu trước mặt".

Hiếm hoi mới có dịp chiếm thế thượng phong trong cuộc “đấu trí” với Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ mang theo tâm hồn người lớn mà trêu chọc Tạ Thời Minh hồi nhỏ, vui vẻ lăn lộn trên thảm như một chú chim bồ câu béo.

Thấy Tạ Thời Minh nhíu mày, cơ thể không tự chủ mà ngả ra sau, cậu còn tự hít chân mình một cái.

"Anh ơi, thơm lắm, không thối đâu!"

Sau đó lại dí vào trước mặt Tạ Thời Minh, nằm nghiêng, vẻ mặt đầy chân thành: “Thật đó, em không gạt anh đâu.”

Vậy nên—

“Thổi đi?”

Tạ Thời Minh giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, im lặng một lúc, sau đó giơ tay đẩy chân cậu ra, rồi đứng dậy bỏ đi.

"Hử?"

Ghét cậu đến vậy sao?

Thẩm Sơ hừ nhẹ một tiếng, hạ chân xuống, xoay người nằm ngửa, duỗi thẳng ra trên thảm, mở to đôi mắt tròn vo nhìn trần nhà, tâm trí lại trôi xa.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 4


Dù sao thì chuyện quay trở lại thời thơ ấu, để chấp nhận cũng cần có một chút thời gian.

Đối với Thẩm Sơ, điều này chẳng khác nào được làm lại từ đầu.

Lần này, cậu không thể đi theo vết xe đổ trước đây nữa, đúng không?

Lúc ngã xuống lầu, cậu đã vô cùng hối hận, vậy mà khi mở mắt ra, cậu lại trở về năm 5 tuổi.

Đây chẳng khác gì ông trời nổi hứng từ bi mà ban cho cậu một cơ hội làm lại cuộc đời, để khi đứng trước ngã rẽ số phận, cậu có thể lựa chọn một con đường khác, theo đuổi một cuộc đời khác biệt.

Cơ hội này, cậu nhất định phải nắm lấy.

Nắm thật chặt.

Đang mải suy nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ.

Bàn tay này lớn hơn tay cậu một chút, cũng gầy hơn nhiều. Dù cũng trắng trẻo, nhưng nhìn kỹ có thể thấy những vết sẹo nhỏ chưa hoàn toàn mờ đi, không hề mịn màng.

Ngước lên trên, là gương mặt nhỏ nhắn vẫn luôn vô cảm của Tạ Thời Minh.

Trong trí nhớ, Thẩm Sơ thực ra không nhớ rõ dáng vẻ của Tạ Thời Minh lúc nhỏ.

So với gương mặt tròn trịa vẫn còn chút bầu bĩnh của mình, cơ thể mũm mĩm, thì hóa ra Tạ Thời Minh lại gầy hơn nhiều.

Hơn nữa, hắn trông đặc biệt trầm lặng, ngoài việc thừa hưởng những đường nét sắc sảo trời sinh của nhà họ Thẩm, thì thuộc kiểu đứa trẻ mà chỉ cần nhìn qua đã không muốn trêu chọc.

Thẩm Sơ chớp mắt, rồi nhìn xuống bàn tay đang vươn ra của Tạ Thời Minh.

Trên tay hắn có một viên thuốc.

Thẩm Sơ nghiêng đầu.

Rồi chậm rãi nhận ra—

Tạ Thời Minh...

Chẳng lẽ thực sự nghĩ cậu bị bệnh sao?

Ừm...

“Thuốc gì đây?”

“Thuốc hạ sốt.”

Tạ Thời Minh vừa nói vừa liếc nhìn đầu cậu, dáng vẻ như thể nghi ngờ cậu có vấn đề về đầu óc vậy.

Thẩm Sơ: “…”

Cậu nhóc mũm mĩm lập tức đẩy tay ra: “Tôi không bị bệnh!”

Tạ Thời Minh đáp lại bằng ánh mắt đầy hoài nghi.

Trong lòng Thẩm Sơ gào lên: Cậu thì biết cái quái gì!

Đây là cậu được tái sinh, là khoảnh khắc thoát khỏi gông cùm xiềng xích, giải phóng tâm hồn, tận hưởng hiện tại, hướng tới một tương lai tươi đẹp, là linh hồn tự do sắp sải cánh bay cao. Người trần mắt thịt như các cậu căn bản không hiểu được vẻ đẹp linh động bên trong của tôi!

Vừa âm thầm oán thán, Thẩm Sơ vừa lật mình như một chú rùa con, chống hai bàn tay mũm mĩm xuống đất để đứng dậy. Trong quá trình ấy, cậu phải nhấc chân, rướn eo, cong bụng, sau một chuỗi động tác đầy khó nhọc, cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cằm của Tạ Thời Minh.

“…”

Cái thân thể này đúng là không theo kịp vẻ đẹp linh động bên trong của cậu chút nào.

Thật là phiền phức!

Tạ Thời Minh dường như còn định nói gì đó, nhưng bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe chạy vào.

Thẩm Sơ chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, rõ ràng là một chiếc xe bảo mẫu.

Là Tô Lạc Duyệt!

Nhớ đến tiếng hét hoảng loạn và sợ hãi của Tô Lạc Duyệt khi cậu ngã xuống lầu, mũi Thẩm Sơ bỗng chua xót.

Cậu không kìm được mà lao ra ngoài.

Vẫn còn ở tầng hai, Thẩm Sơ vừa chạy ra khỏi cửa thì hơi do dự một chút.

Chỉ một thoáng sau, đã nghe thấy tiếng nói dưới lầu—

“Phu nhân, ngài đã về rồi.”

“Nào, Tiểu Trạch, mau chào phu nhân đi.”

Tiểu Trạch...

Thẩm Sơ nhíu mày, rồi đột nhiên mở to mắt.

Tạ Tuấn Trạch!

Còn có... Chúc Phương Trân?!

Cậu suýt quên mất, quay lại thời thơ ấu, cậu sẽ còn gặp lại hai người này.

Lúc này, Thẩm Sơ không vội xuống lầu nữa mà lặng lẽ bước tới lan can tầng hai, tay bám vào song gỗ, cúi người xuống giảm sự hiện diện, áp mặt vào thanh chắn gỗ, len lén nhìn xuống dưới.

Quả nhiên, trước mặt Tô Lạc Duyệt là Chúc Phương Trân và con trai bà ta, Tạ Tuấn Trạch.

Năm nay Tạ Tuấn Trạch cũng 5 tuổi, chỉ sinh sau Tạ Thời Minh vài tháng. Trước khi Tạ Thời Minh được nhận về nhà họ Thẩm, cậu ta là em họ trên danh nghĩa của Tạ Thời Minh, còn Chúc Phương Trân là thím của hắn.

Cậu cùng Tạ Thời Minh bị ôm sai ở bệnh viện, người ôm sai chính là mẹ ruột của cậu. Nhưng Thẩm Sơ cùng Chúc Phương Trân bọn họ không hề có bất kỳ quan hệ nào, cũng giống như việc Tạ Thời Minh không phải con ruột của nhà họ Tạ, thì cậu cũng không phải.

Nói đến chuyện này, mọi thứ thật sự đầy éo le và bi thương.

Cha của Thẩm Sơ không rõ là ai, mẹ ruột là Hạng Tinh Nguyệt, sinh cậu năm 21 tuổi, chưa kết hôn đã có con.

Nhà họ Hạng chỉ là một gia đình bình thường ở thị trấn nhỏ, cha mẹ cũng là những người bình thường, tính cách bảo thủ, không thể chấp nhận việc Hạng Tinh Nguyệt chưa lập gia đình mà đã mang thai, thậm chí ngay cả cha đứa trẻ cũng không thấy bóng dáng, nên họ muốn bà bỏ cái thai.

Nhưng Hạng Tinh Nguyệt rất bướng bỉnh, thà rời khỏi nhà còn hơn từ bỏ đứa bé.

Thế nhưng, chỉ vài ngày sau khi sinh Thẩm Sơ, khi bà còn nằm trên giường bệnh, bà nhận được tin cha mẹ mình gặp tai nạn giao thông, qua đời ngay tại chỗ, khi đang trên đường đến thăm bà...

Vì vậy, khi cơ thể còn chưa hồi phục, Hạng Tinh Nguyệt đã phải chịu cú sốc lớn.

Trong tình trạng suy sụp cả thể chất lẫn tinh thần, bà xuất viện gấp, không biết như thế nào lại ôm nhầm con.

Đến khi lo liệu xong hậu sự cho cha mẹ, bà mới nhận ra có điều không ổn.

Nhưng lúc ấy, cơ thể bà đã kiệt quệ, không biết mình đã ôm nhầm con của ai. Trên đường quay lại bệnh viện, bà đột ngột ngất xỉu, rồi không bao giờ đứng lên được nữa. Nếu không nhờ gặp được cha nuôi của Tạ Thời Minh là Tạ Văn Sơn, thì không biết đứa trẻ sơ sinh khi ấy sẽ ra sao.

Có lẽ là duyên với người thân mỏng manh, Thẩm Sơ vẫn còn một người cậu ruột tên Hạng Tinh Hà, nhưng người này đã bị đuổi khỏi nhà từ năm 19 tuổi, cắt đứt liên hệ cùng đoạt tuyệt quan hệ với gia đình, chẳng biết đi đâu.

Vậy nên, khi cha mẹ qua đời, Hạng Tinh Nguyệt không còn người thân nào khác.

Tạ Văn Sơn vốn là người tốt bụng, không chỉ nhận nuôi Tạ Thời Minh, mà còn tận tình chăm sóc Hạng Tinh Nguyệt trong những ngày cuối đời.

Chỉ là sau khi bà qua đời, khi Tạ Thời Minh lên 4 tuổi, Tạ Văn Sơn bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, trị liệu gần một năm, gần như tiêu hết tài sản trong nhà cũng không thấy khởi sắc.

Thẩm Sơ biết rằng, dù nhận nuôi Tạ Thời Minh, nhưng Tạ Văn Sơn chưa bao giờ quên tâm nguyện của Hạng Tinh Nguyệt— giúp Tạ Thời Minh tìm lại cha mẹ ruột và đứa con thất lạc của bà.

Lúc ấy, sau khi sinh xong, vì muốn chăm sóc cậu, Tô Lạc Duyệt đã lui về ở ẩn gần 5 năm. Mãi đến năm nay, bà mới quay trở lại làm việc.

Tạ Văn Sơn tình cờ nhìn thấy Tô Lạc Duyệt trên TV. Nhìn gương mặt của Tạ Thời Minh vô cùng giống với bà, dù ban đầu cảm thấy đó chỉ là suy nghĩ kỳ lạ, nhưng ông vẫn kiên quyết đưa Tạ Thời Minh đến thành phố B.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 5


Khi sinh con trai cả Thẩm Sóc, Tô Lạc Duyệt không hề lui về ở ẩn.

Khi mang thai Thẩm Dật và Thẩm Tùy, bà vẫn tiếp tục công việc.

Nhưng khi sinh Tạ Thời Minh, bà suýt gặp nguy hiểm. Lúc đó, bà sinh con ở một nơi khác, chỉ có Thẩm Minh Châu kịp chạy đến bên cạnh. Chính sau lần sinh này, Tô Lạc Duyệt mới quyết định tạm thời rời khỏi giới giải trí.

Một phần là để chăm sóc con, phần khác là để hồi phục sức khỏe.

Thêm vào đó, với thân phận ngôi sao điện ảnh đang nổi tiếng của bà, dù việc sinh nở diễn ra khá gấp gáp trong bệnh viện, nhưng thông tin vẫn được bảo mật nghiêm ngặt. Chính vì vậy mà suốt những năm qua, Tạ Văn Sơn không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào về cha mẹ ruột của Tạ Thời Minh.

May mắn là nước cờ liều lĩnh của Tạ Văn Sơn đã chính xác. Tạ Thời Minh quả thực là con trai ruột của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, là cậu con út của nhà họ Thẩm. Đến năm 5 tuổi, hắn cuối cùng cũng được đưa về nhà.

Sau khi hoàn thành tâm nguyện ấy, dường như Tạ Văn Sơn không còn gắng gượng nổi nữa. Dù có sự hỗ trợ tài chính từ nhà họ Thẩm, dù đã mời những chuyên gia y tế hàng đầu, ông vẫn không thể chiến thắng căn bệnh ung thư và cuối cùng đã ra đi.

Mẹ ruột của Thẩm Sơ mất sớm, cha thì không rõ tung tích, ông bà ngoại cũng không còn, người cậu duy nhất thì bặt âm vô tín. Vì vậy, dù Tạ Thời Minh đã được nhận về, nhưng Thẩm Sơ vẫn tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm.

Cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc như vậy.

Nhưng chẳng bao lâu sau khi Tạ Thời Minh trở về nhà họ Thẩm, thím của hắn – Chúc Phương Trân – lại dẫn theo con trai mình, Tạ Tuấn Trạch, tìm đến.

Nguyên nhân là vì em trai của Tạ Văn Sơn – Tạ Văn Dũng – gây tai nạn chết người khi đang lái xe. Nạn nhân là một học sinh trung học, cha mẹ cậu bé không chấp nhận thoả thuận, nhất quyết đưa Tạ Văn Dũng ra tòa. Hơn nữa, ông ta còn dính dáng đến cờ bạc, án phạt vì thế cũng không nhẹ.

Trụ cột gia đình đột nhiên vào tù, số tiền bồi thường lại không hề nhỏ, áp lực dư luận nặng nề. Chúc Phương Trân nói rằng ở huyện C không thể sống tiếp được nữa, không còn đường nào khác mới phải đến đây.

Bà ta mong rằng, vì nể mặt Tạ Thời Minh, nhà họ Thẩm có thể cưu mang hai mẹ con bà ta.

Thời điểm đó, chuyện Tạ Thời Minh được nhận lại đã gây không ít xôn xao. Tô Lạc Duyệt khi ấy tái xuất làng giải trí một cách rầm rộ, còn Tạ Văn Sơn do không có mối quan hệ, chỉ có thể đánh cược bằng cách chờ đợi người xuất hiện. Do đó, tin tức bị lộ ra ngoài là điều khó tránh khỏi.

Không biết là trùng hợp hay cố ý, nhưng khi Chúc Phương Trân đưa con trai đến, tin này cũng nhanh chóng lan ra. Vì nhiều lý do khác nhau, cuối cùng Tô Lạc Duyệt đã để bà ta ở lại biệt thự làm người giúp việc, còn Tạ Tuấn Trạch cũng được phép ở lại. Hai mẹ con họ sống trong một phòng khách riêng ở tầng một.

Tất cả những điều này, Thẩm Sơ đều biết từ khi còn nhỏ.

Cậu cũng biết rằng quan hệ giữa Tạ Thời Minh và hai mẹ con kia thực sự không tốt. Ban đầu, Chúc Phương Trân và Tạ Tuấn Trạch đã cố gắng thân cận với hắn, nhưng Tạ Thời Minh chẳng bao giờ đáp lại, thậm chí còn tỏ ra lạnh nhạt.

Trước năm 15 tuổi, Thẩm Sơ từng nghĩ rằng Tạ Thời Minh là kẻ vô ơn, trong khi cậu lại khá thân với Tạ Tuấn Trạch.

Nhưng sau 15 tuổi, khi Tạ Văn Dũng được thả ra, Thẩm Sơ mới bị vả mặt một cú đau điếng – rốt cuộc vì sao Tạ Văn Sơn lại liều mạng kéo theo Tạ Thời Minh đến thành phố B khi nhìn thấy Tô Lạc Duyệt trên TV?

Là bởi số tiền bán căn nhà cũ dưới quê, đáng lẽ dùng để chữa bệnh cho ông, lại bị Tạ Văn Dũng lừa mất!

Nếu không có số tiền đó, ông ta làm sao có thể nướng vào cờ bạc, rồi còn mua xe để rồi gây tai nạn?

Tạ Văn Sơn và Tạ Thời Minh vốn sống ở căn nhà ấy. Ông định lấy tiền bán nhà thuê một nơi khác, nhưng vì nhất thời mềm lòng, cuối cùng lại bị chính em trai ruột lừa sạch.

Chính vì điều này mà ông mới đánh cược tất cả, dẫn theo Tạ Thời Minh đến thành phố B, bởi ông đã cùng đường, chỉ muốn trước khi chết có thể dàn xếp ổn thỏa cho Tạ Thời Minh, hoàn thành tâm nguyện, xong xuôi tất cả.

Thẩm Sơ không rõ những năm tháng trước khi về nhà họ Thẩm, Tạ Thời Minh đã sống ra sao. Nhưng ngày Tạ Văn Sơn qua đời là lần duy nhất cậu thấy Tạ Thời Minh khóc, lặng lẽ rơi nước mắt không ngừng.

Hai người đã nương tựa vào nhau suốt 5 năm. Có lẽ vì thế mà Tạ Thời Minh không muốn đổi sang họ Thẩm.

Vậy nên, làm sao hắn có thể thân thiết với Chúc Phương Trân và Tạ Tuấn Trạch được chứ?

Suy cho cùng, người lừa lấy tiền cứu mạng của Tạ Văn Sơn không chỉ có Tạ Văn Dũng mà còn cả Chúc Phương Trân. Thêm vào đó, Tạ Tuấn Trạch không chỉ bắt nạt Tạ Thời Minh từ bé mà còn không hề tôn trọng Tạ Văn Sơn, thế thì làm sao Tạ Thời Minh có thể tỏ ra thân thiện với họ được?

Nhưng hai mẹ con này lại giỏi đóng kịch, mà Tạ Thời Minh khi đó lại còn nhỏ, không có tiếng nói, thế nên hắn mới ẩn nhẫn cho đến khi Tạ Văn Dũng được thả ra, rồi mới hoàn toàn làm người một nhà này cùng nhau biến mất khỏi tầm mắt mình.

Chính lúc ấy, Thẩm Sơ mới biết toàn bộ sự thật, mới nhận ra bộ mặt thật của Chúc Phương Trân và Tạ Tuấn Trạch!

Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ bất giác sờ mặt mình, khẽ hừ một tiếng.

Tạ Thời Minh đúng là kiểu người có đánh thế nào cũng không chịu mở miệng! Nhìn Tạ Tuấn Trạch diễn trò mỗi ngày, không biết hắn đã cười nhạo trong lòng bao nhiêu lần rồi? Rõ ràng hắn là người bị hại, vậy mà suất diễn này lại bị hai mẹ con kia đoạt!

Hồi bé hắn nói chuyện không có trọng lượng, nhưng lớn rồi thì mở miệng nói một câu thì chết à?

Thẩm Sơ tức tối đến mức dúi mặt vào khe lan can, giận đến phát hờn!

“Phu nhân, tôi nghe nói đến tháng 7 này, khi năm học mới bắt đầu, Thời Minh sẽ vào học ở mẫu giáo Nam Hoành?”

Chúc Phương Trân nắm tay Tạ Tuấn Trạch, đứng trước mặt Tô Lạc Duyệt, giọng đầy ngưỡng mộ: “Tôi nghe nói ngôi trường đó rất tốt, là một trong những trường mẫu giáo hàng đầu ở thành phố B. Thời Minh thật may mắn khi được học ở đó. Trước đây, nó và Tiểu Trạch nhà tôi đều học chung một trường mẫu giáo ở huyện C.”

Tô Lạc Duyệt có mái tóc xoăn màu rượu vang, ngũ quan tinh xảo, tuyệt mỹ. Đôi mắt phượng trên gương mặt bà toát lên vẻ quyến rũ trời sinh. Dù đã 38 tuổi nhưng khó có thể nhìn ra bà đã từng sinh bốn đứa con.

Nghe Chúc Phương Trân nói xong, Tô Lạc Duyệt vuốt tóc, kinh ngạc đáp: “Vậy à? Hóa ra Thời Minh từng học cùng con trai cô? Nhưng tôi nhớ là khi mới 4 tuổi, nó đã nghỉ học rồi, vẫn luôn ở nhà chăm sóc cha nuôi, cũng phải hơn một năm đi, thời gian đi học được là bao.”

Nghe đến đây, Thẩm Sơ suýt bật cười thành tiếng.

Trước đây sao cậu không nhận ra mẹ mình lại có tài ăn nói thế này nhỉ?

Ý này chẳng phải là- Cô lấy chuyện hai đứa trẻ cùng từng học một trường mẫu giáo để nói về mối quan hệ gì đấy à? 3 tuổi đi mẫu giáo, 4 tuổi thì nghỉ, một đứa trẻ còn phải tự mình chăm sóc cha nuôi, chuyện này phải tính sao đây?
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 6


Nhưng không biết Chúc Phương Trân có nghe ra hay không, bà ta lập tức chuyển hướng câu chuyện, đổi giọng nói: "Thời Minh thì đã có chỗ rồi, nhưng Tiểu Trạch nhà chúng tôi thì..."

"Phu nhân, tôi một thân một mình mang theo con đến thành phố B lập nghiệp, cũng không có cách nào, tôi thì không sao, thế nào cũng được, nhưng đứa bé thì không thể chậm trễ. Là tôi vô dụng, chỉ có thể mặt dày đến nhờ ngài giúp đỡ. Ngài xem, có cách nào để Tiểu Trạch cũng vào được trường mẫu giáo Nam Hoành không?"

Chúc Phương Trân lại thở dài một tiếng: "Tiểu Trạch nhà tôi lớn lên cùng Thời Minh từ nhỏ, hai đứa là anh em, nếu có thể cùng nhau đến trường, ít nhất cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, ngài nói có đúng không?"

Anh em cái rắm!

Ai với ai là anh em chứ?

Trước đây là cậu hồ đồ hay mắt bị che mờ, sao lại không nhận ra Chúc Phương Trân là loại người như thế này?

Thẩm Sơ hung hăng trợn trắng mắt, d*ng ch*n ra, lại ép mặt sát vào giữa lan can hơn chút nữa.

Để cậu mở to mắt ra mà xem, rốt cuộc con người có thể vô liêm sỉ đến mức nào! Còn cả tên ngốc Tạ Thời Minh kia nữa, cứ lầm lì ít nói, thế nào cũng thiệt thòi! Cứ suốt ngày ra vẻ thâm trầm, không biết đã bị người ta lợi dụng bao nhiêu lần rồi.

Dưới lầu, Chúc Phương Trân không biết tu luyện ở đâu mà mặt dày đến thế, lúc thì chơi bài tình cảm, lúc thì lại dùng đạo đức trói buộc, nói năng chân thành đến mức rưng rưng nước mắt.

"Phu nhân, ngài giúp tôi đi, cho Tiểu Trạch đi học cùng Thời Minh, còn có thể giúp chăm sóc Thời Minh."

"Hai đứa nó từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt. Hơn nữa, Thời Minh vừa mới được nhận về, chắc chắn còn chưa quen với môi trường mới. Có người thân thiết bên cạnh, lỡ bên ngoài có ai nói gì đó, Tiểu Trạch nhà tôi cũng có thể giúp che chở phần nào."

Tô Lạc Duyệt liếc nhìn Chúc Phương Trân một cái, nhếch mép hỏi lại: "Bên ngoài có thể nói Thời Minh cái gì?"

"À... Đó chỉ những tin đồn nhảm thôi."

Chúc Phương Trân cười gượng: "Khi cha Thời Minh… à không, cha nuôi của nó dẫn nó đến đây, đúng lúc đó lão Tạ nhà tôi xảy ra chuyện. Hai gia đình lại sống xa nhau, có chút việc cũng khó mà liên lạc. Khi đó Thời Minh còn nhỏ, anh cả không còn nữa, nó nhất thời quên báo tin cũng là chuyện bình thường. Nhưng người ngoài đâu có biết?"

"Mẹ con tôi tìm đến đây, thật sự là đường cùng rồi. Cũng may phu nhân nhân hậu, cho mẹ con tôi một con đường sống. Thực ra tôi làm gì cũng được, cuộc sống bây giờ đã là quá tốt rồi. Nhưng bên ngoài vẫn có người nói này nói nọ. Đương nhiên là do họ không hiểu rõ tình hình thực tế..."

Chúc Phương Trân chăm chú quan sát sắc mặt của Tô Lạc Duyệt, ra vẻ hối lỗi và áy náy nói: "Tôi chỉ lo nếu mẹ con tôi gặp chuyện gì, ảnh hưởng đến Thời Minh thì không hay. Phu nhân, ngài nói có đúng không?"

Uy h**p!

Chắc chắn là đang uy h**p!

Đôi mắt tròn xoe, đen láy của Thẩm Sơ lập tức nheo lại.

Hồi trước Chúc Phương Trân dẫn con trai đến, trông mẹ con họ rất đáng thương. Đúng lúc đó, kể từ khi Tô Lạc Duyệt trở lại giới giải trí, độ hot vẫn luôn cao. Thêm vào việc nhà họ Thẩm nhận lại cậu con trai út, chuyện này còn chưa lắng xuống, truyền thông đã bám lấy chuyện của Chúc Phương Trân để thổi phồng lên.

Nói gì cũng có.

Thậm chí có kẻ đoán già đoán non, bảo rằng Tạ Thời Minh còn nhỏ tuổi mà đã vong ân bội nghĩa, trọng giàu khinh nghèo. Vừa được nhận về nhà họ Thẩm, hắn đã bỏ mặc gia đình trước kia, đúng là con sói mắt trắng, không có lương tâm.

Có những lời suy đoán rất chi là độc ác, nói như đinh đóng cột, trực tiếp đóng khung cho Tạ Thời Minh. Dư luận bị đẩy theo chiều hướng lệch lạc, tạo ra một cảnh tượng vô cùng khó coi.

Giờ Chúc Phương Trân nói những lời này, chẳng phải đang ám chỉ với Tô Lạc Duyệt rằng nếu mẹ con họ sống không tốt, thì người bị ảnh hưởng sẽ là Tạ Thời Minh hay sao? Đến lúc đó, e là ngay cả Tô Lạc Duyệt cũng không thể yên thân, vì vậy tốt nhất là nên suy nghĩ cho kỹ.

Tô Lạc Duyệt dĩ nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói đó, nhưng nhất thời không lên tiếng.

Thẩm Sơ sốt ruột nhìn.

Chúc Phương Trân lấy Tạ Thời Minh ra làm cái cớ, đúng là đã chọc trúng điểm yếu của Tô Lạc Duyệt. Chuyện này thực sự không dễ đưa ra quyết định, bởi lẽ nếu xử lý không khéo, lại có thể gây ra rắc rối khác.

Dù sao thì chuyện của người lớn thế nào cũng dễ nói, nhưng đối với một đứa trẻ, có những ảnh hưởng sẽ bị phóng đại lên vô hạn.

Đây chính là điều mà Tô Lạc Duyệt đang nghĩ đến.

Bản thân bà chịu ảnh hưởng thế nào cũng được, nhưng bà không muốn cậu con trai út mà mình vừa mới nhận về phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Bà còn đau lòng hắn không hết, làm sao có thể để hắn bị tổn thương thêm?

Đừng nói trẻ con không hiểu chuyện, thực ra hiểu rất nhiều.

Huống hồ Tạ Thời Minh không giống người cái gì cũng không hiểu, thậm chí còn có chút trưởng thành trước tuổi.

Cũng vì điều này mà Tô Lạc Duyệt càng đau lòng.

Cho nên, càng không thể để những chuyện như vậy ảnh hưởng đến Tạ Thời Minh.

Nhưng nếu cứ thế mà đồng ý...

Bực bội quá.

Cũng thật nghẹn khuất.

Ban đầu chấp nhận mẹ con Chúc Phương Trân, cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Để bà ta làm giúp việc trong biệt thự, thì coi như mình thuê một người giúp việc cũng được, không có gì to tát. Nhưng chuyện lần này, nếu đồng ý ngay lập tức, thì đúng là nghĩ sao cũng thấy tức, cực kỳ khó chịu.

Dù giúp một chút cũng chẳng có gì khó khăn, không tốn nhiều công sức, nhưng vẫn cảm thấy ấm ức. Huống hồ giới truyền thông vẫn luôn nhìn họ chằm chằm, chú ý đến mọi thông tin liên quan, nên lúc này Tô Lạc Duyệt cũng không tiện từ chối thẳng thừng...

Đang do dự không biết có nên mở miệng hay không, thì bỗng nhiên một giọng nói trẻ con non nớt vang lên—

"Aaaa!"

"Cứu với, mẹ ơi, mau cứu con!"

Câu chuyện đột nhiên bị cắt ngang. Tô Lạc Duyệt lập tức ngẩng đầu nhìn lên, rồi giật mình: "Con đang làm gì vậy! Sao lại thành ra thế này?! Đừng nhúc nhích! Mẹ lên ngay đây!"

Nói xong, bà vội vàng chạy lên tầng hai.

Bị làm sao vậy?

Chỉ thấy bên ngoài lan can tầng hai, một cái đầu tròn trĩnh bất thình lình chui ra ngoài.

Thẩm Sơ d*ng h** ch*n ngắn ngủn, hai bàn tay mũm mĩm bám lấy hai bên lan can, trông như một con rùa con thò đầu ra, bị "bóp chặt" cổ —chui ra được mà không rụt về được!

Cậu bé "ai da ai da" kêu la, cố gắng rút đầu ra, cái mông nhỏ cũng cong lên, nhưng vô dụng!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 7


Trong cảnh tượng hỗn loạn, cộng thêm tiếng gọi sốt ruột của Tô Lạc Duyệt, suýt chút nữa bà đã tháo luôn lan can ra. Cuối cùng, một giọng nói nhỏ vang lên: “Cậu đứng dậy đi, phía trên lan can có khoảng trống rộng đấy.”

Thẩm Sơ, người vẫn luôn ngồi xổm: “…”

Tô Lạc Duyệt liếc mắt nhìn, vội vàng đỡ lấy bụng Thẩm Sơ, ôm cậu nhóc tròn trĩnh lên như ôm một cái bánh bao, rồi nghiêng đầu tìm vị trí rộng hơn trên lan can, sau đó kéo mạnh một cái—cuối cùng cũng kéo ra được.

“Hù, may mà cái lan can này có hình dạng không đồng đều, trên rộng dưới hẹp.”

Sau đó, bà đặt Thẩm Sơ xuống đất một cách không thương tiếc, y như đang trồng một cây xương rồng vậy.

“Bé cưng, lần sau đừng có ham chơi như thế nữa, con suýt nữa dọa mẹ sợ chết khiếp rồi đấy.”

Tô Lạc Duyệt vừa nói vừa hôn mạnh lên má Thẩm Sơ, rồi quay sang nhìn Tạ Thời Minh cách đó không xa, vẫy tay gọi hắn: “Minh Minh nhà chúng ta thông minh quá, mẹ còn không để ý luôn.”

“May mà có Minh Minh.”

"Bé cưng, mau cảm ơn anh trai đi nào.”

Trước đây, Thẩm Sơ không thích nói lời cảm ơn, cứ có cảm giác như mình thua kém Tạ Thời Minh. Nhưng bây giờ thì khác, cậu rất nguyện ý nghe lời Tô Lạc Duyệt, bởi vì bà luôn mong các anh em trong nhà có thể hòa thuận, nhất là cậu và Tạ Thời Minh.

Thế nên Thẩm Sơ ngoan ngoãn gật đầu, quay sang nhìn Tạ Thời Minh, định mở miệng nói thì chợt chạm phải ánh mắt của hắn.

Ừm…

Nói sao nhỉ…

Ánh mắt ấy không còn nhìn cậu như kẻ ngốc nữa, mà là một sự khó hiểu tột độ, cứ như vừa gặp phải một câu đố hóc búa vậy. Nó phức tạp đến mức khó diễn tả, thậm chí còn khó hiểu hơn cả từ “khó hiểu”.

Thẩm Sơ im lặng hai giây, rồi bỗng hỏi: “Anh đứng phía sau từ bao giờ vậy?”

Dứt lời, biểu cảm của Tạ Thời Minh lại càng phức tạp hơn.

Đứng từ bao giờ ư…

Có lẽ là từ lúc Thẩm Sơ ngồi xổm trước lan can, rồi bất thình lình như một chú bê con, lao đầu chui thẳng vào giữa những thanh lan can—cứ như thể có mối thù không đội trời chung với nó vậy. Hành động dứt khoát đến mức như thể cậu sẵn sàng hy sinh bản thân… Và khoảnh khắc đó đã để lại một cú sốc tâm lý không hề nhỏ trong tâm hồn bé nhỏ của Tạ Thời Minh.

Chưa dừng lại ở đó, sự thay đổi tâm trạng đột ngột của Thẩm Sơ sau đó lại càng khiến Tạ Thời Minh choáng váng hơn. Đến khi Tô Lạc Duyệt bận rộn cả buổi, hắn mới chợt nhớ ra để nhắc nhở bà.

Tuy Tạ Thời Minh chưa mở miệng, nhưng biểu cảm trên mặt đã nói lên tất cả.

Thẩm Sơ dùng bàn tay mũm mĩm ôm lấy mặt.

Không cần nói nữa, chắc chắn là thấy hết rồi!

Aaa, xấu hổ chết mất!

Cậu đúng là chỉ lo mỗi cái đầu, chẳng để ý gì đến phía sau cả. Không ngờ Tạ Thời Minh lại đứng đó từ đầu đến cuối!

Quả nhiên, cái tính lầm lì, ít nói đến mức tám cây gậy cũng không đánh ra được một câu của Tạ Thời Minh là có từ bé!

“Đúng là đồ ngốc, nói một câu cảm ơn cũng không biết à?”

“Có cần anh dạy em không, đồ mập ú?”

Ai mập chứ?!

Cậu chỉ hơi mũm mĩm thôi! Là baby fat!

Thẩm Sơ còn chưa kịp phản bác, thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói chọc tức—ngữ điệu đầy vẻ chế nhạo, giọng nói vang dội, chỉ nghe thôi cũng tưởng tượng được người nói có biểu cảm đáng ghét đến mức nào. Đúng kiểu nhìn người khác bằng nửa con mắt!

Phải rồi, Tô Lạc Duyệt không phải trở về một mình.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, Tô Lạc Duyệt tham gia một chương trình thực tế về gia đình có tên “Nhà Tôi Có Con Đang Lớn”. Chương trình này bùng nổ suốt mùa hè, trong đó nổi bật nhất chính là Tô Lạc Duyệt và… anh hai của cậu—Thẩm Dật!

Thẩm Sơ lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Dật đang khoanh tay, nheo mắt nhìn cậu đầy chế giễu.

Anh cả Thẩm Sóc lớn hơn cậu 9 tuổi, cặp song sinh khác trứng anh hai Thẩm Dật và anh ba Thẩm Tùy thì hơn cậu 5 tuổi. Còn hiện tại, Thẩm Sơ mới 5 tuổi, tức là Thẩm Dật trước mặt cậu cũng chỉ mới 10 tuổi, vẫn đang học tiểu học.

Thế nhưng, ngũ quan đã lộ rõ vẻ xuất chúng.

Mặc dù Tạ Thời Minh trông rất giống Tô Lạc Duyệt, nhưng so về mức độ giống thì vẫn thua xa Thẩm Dật.

Thẩm Dật là đứa con giống Tô Lạc Duyệt nhất, một đôi mắt phượng sắc sảo, ngũ quan tinh tế, mang nét đẹp phi giới tính. Anh ta còn nuôi tóc dài, mỗi lần xuất hiện cùng Tô Lạc Duyệt đều thu hút sự chú ý, từ nhỏ đã có lượng fan khổng lồ. Khi trưởng thành, anh ta trở thành ngôi sao hàng đầu, nổi tiếng ngay khi vừa ra mắt. Đến mức dù ở nhà hay ra ngoài, Thẩm Sơ đều có thể nhìn thấy anh ta ở khắp mọi nơi.

Nhưng lúc này, khi gặp Thẩm Dật lúc nhỏ, trong lòng Thẩm Sơ vẫn có chút cảm thán—

Ừm… Thẩm Dật 10 tuổi, quả nhiên cũng rất đáng ghét!

“Tiểu Dật, không được nói bé cưng như vậy.”

Tô Lạc Duyệt lên tiếng, giọng điệu không quá nghiêm khắc, cũng không thiên vị ai. Có vẻ như bà không biết phải nói thế nào, chỉ nhìn Thẩm Dật rồi lại nhìn Thẩm Sơ, trong mắt hiện lên sự bất lực.

Thẩm Dật cũng liếc Tô Lạc Duyệt một cái, sau đó quay đầu đi, khẽ hừ một tiếng, rồi lại bĩu môi.

Thẩm Sơ có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tô Lạc Duyệt đã thở dài.

Cậu biết vì sao.

Tuy Tạ Thời Minh chỉ mới được đón về nhà họ Thẩm chưa lâu, nhưng so với hắn Thẩm Dật và những người anh khác như Thẩm Sóc hay Thẩm Tùy cũng không ở cạnh Tô Lạc Duyệt và Thẩm Mình Châu nhiều hơn là bao.

Bởi vì ngay từ khi mới sinh, ba người bọn họ đã lần lượt bị đưa về nhà cũ để nuôi dưỡng.

Thẩm Minh Châu đứng thứ hai trong nhà, trước còn có một người anh trai là Thẩm Bạc Xuyên.

Thực ra nhà họ Thẩm không đến lượt Thẩm Minh Châu kế thừa, Thẩm Bạc Xuyên mới là người được bồi dưỡng để trở thành chủ nhân tương lai, nhưng số phận thật trớ trêu, Thẩm Bạc Xuyên đột ngột qua đời ở tuổi 27, nhà họ Thẩm chỉ còn cách để Thẩm Minh Châu gánh vác trách nhiệm.

Nhưng trước đó, Thẩm Minh Châu gần như được "nuôi thả", không có gánh nặng, cưới Tô Lạc Duyệt không môn đăng hộ đối, tuy nhiên vì còn có con trai trưởng, cha của Thẩm Minh Châu là Thẩm Tùng Quốc cũng không nói gì thêm.

Nhưng Thẩm Bạc Xuyên vừa mất, Thẩm Tùng Quốc đối với chuyện Thẩm Minh Châu cưới Tô Lạc Duyệt, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Chỉ là việc đã rồi, cộng thêm tình cảm của Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt lại rất tốt, Thẩm Tùng Quốc chỉ có thể bóp mũi nhận. Sau đó, ông lão đem ánh mặt đặt ở thế hệ sau, tuyên bố rằng con của Tô Lạc Duyệt sinh ra sẽ do ông đích thân nuôi dạy.

Vì vậy, ngay khi sinh ra, Thẩm Sóc đã được đưa về nhà cũ.

Cũng như vậy, khi sinh ra, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng được đưa về nhà cũ.

Có thể nói Tô Lạc Duyệt cũng có vài phần hờn dỗi, hơn nữa bị xem thường, nên càng không muốn bỏ công việc. Dĩ nhiên, lý do chính là vợ chồng bọn họ không thể lay chuyển được Thẩm Tùng Quốc, nên bao nhiêu năm nay, thời gian hai vợ chồng và ba đứa con ở bên nhau thực sự không nhiều. Mãi đến khi Tô Lạc Duyệt mang thai lần nữa, cuối cùng không thể chịu đựng thêm việc đứa con tiếp theo lại bị đưa đi.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 8


Điều dưỡng thân thể đúng là một phần lý do.

Nhưng nguyên nhân cốt lõi nhất vẫn là không chịu nổi việc con mình lại bị đưa đến nhà cũ lần nữa.

Vậy nên, Thẩm Sơ là đứa con duy nhất được Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu tự tay nuôi nấng suốt năm năm.

Tình cảm giữa hai mẹ con tốt như vậy, cũng chính vì lý do này.

Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ âm thầm thở dài một hơi. Thực ra, cậu đã chiếm lấy sự yêu thương mà lẽ ra Tạ Thời Minh mới là người được hưởng.

Tạ Thời Minh mới được đón về không bao lâu, ba người anh lớn của cậu—Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy—cũng vừa mới được trả về từ nhà cũ. Chẳng qua là mấy năm gần đây, Thẩm Tùng Quốc ngày càng già yếu, thêm vào đó là vợ ông qua đời, cháu trai trưởng Thẩm Sóc cũng đã mười bốn tuổi, nên ông không còn quá khắt khe như trước nữa. Nhờ vậy mà cả gia đình mới thực sự có thể "đoàn tụ".

Tính ra, dù lần này Thẩm Dật tham gia show cùng Tô Lạc Duyệt, nhưng thời gian họ thực sự ở cạnh nhau cũng chỉ khoảng hai tháng, chắc chắn bây giờ vẫn còn gượng gạo.

Thẩm Sơ lại âm thầm thở dài lần nữa.

Trước đây cậu từng rất để ý đến sự so sánh giữa mình và bốn người anh kia, cũng chính vì sự cưng chiều mà Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu dành cho cậu. Hai người càng đối tốt với cậu bao nhiêu, cậu lại càng không cam tâm khi cảm thấy mình thua kém Tạ Thời Minh bấy nhiêu.

Thực ra nói là "không cam tâm" cũng chưa chính xác, đúng hơn là cảm thấy khó chấp nhận.

Cậu không muốn bản thân trở thành kẻ "lạc lõng".

Nhưng cuối cùng lại được cái này mất cái kia, bỏ quên mất điều quan trọng nhất.

Nếu là trước đây, Thẩm Sơ nhất định sẽ không để tâm đến những lời này. Từ khi biết mình không phải con ruột của nhà họ Thẩm, cậu luôn tự đặt ra rất nhiều giới hạn cho bản thân, khắt khe trong mọi phương diện. Dù âm thầm so đo, nhưng cậu cũng cố gắng tránh chọc vào Tạ Thời Minh và những người anh khác nếu không thực sự cần thiết.

Trừ khi không nhịn nổi...

Đương nhiên, với ba người anh kia thì còn đỡ, nhưng với Tạ Thời Minh thì cậu thường xuyên không nhịn được.

Có lẽ vì Tạ Thời Minh bằng tuổi cậu, nên cậu càng không thể chấp nhận việc hắn giỏi hơn mình quá nhiều, khiến cậu bị đem ra so sánh đến mức lạc lõng, thậm chí có phần kém cỏi.

Nhưng giờ đây, đối diện với Thẩm Dật lúc mười tuổi, đôi mắt đen láy của Thẩm Sơ trừng to, quyết định không nhịn nữa. Cậu chống nạnh, lớn giọng đáp trả: "Em đương nhiên biết nói cảm ơn! Em còn lễ phép hơn anh nhiều!"

Nói xong, cậu nhào đến chỗ Tạ Thời Minh, nắm chặt lấy hai tay hắn rồi hô lên thật to: "Cảm ơn anh trai!"

Bốn chữ vang lên đầy khí thế.

Dù sao thì lần này cậu cũng không muốn rút lui, cũng không định chịu ấm ức nữa!

Cũng không biết Thẩm Dật và những người khác bị làm sao, cậu đã cẩn thận hết mức, nhưng họ vẫn cứ như không quen nhìn cậu, có cơ hội là phải đâm chọc cậu vài câu, một hai phải khiến cậu tức giận, thật là khiến người ta phẫn nộ!

Lần này, cậu cũng phải ăn miếng trả miếng cho bõ tức!

Quả nhiên, vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Thẩm Dật thay đổi, tức giận, cũng không biết bị câu nào của Thẩm Sơ làm phật lòng, anh ta tức tối vươn tay định tóm lấy cậu : “Nhóc mập ú, em nói ai không lễ phép hả? Gan to rồi đấy!”

"Em thấy anh về mà không chào hỏi à?"

Thẩm Sơ thầm nghĩ: Chào cái đầu anh ấy, chỉ biết bắt nạt cậu thôi!

"A! Đánh người!"

Không biết lấy đâu ra phản xạ, Thẩm Sơ lập tức nấp sau lưng Tạ Thời Minh, hai tay còn ôm hắn: "Anh ơi cứu mạng!"

Thẩm Dật tặc lưỡi một tiếng.

Gì chứ, gọi ngọt như vậy, ghê tởm chết đi được!

"Em ra đây——"

"Các em đang làm gì vậy?"

Đúng lúc này, dưới lầu lại có hai người khác bước vào. Thẩm Dật nhìn xuống dưới, lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Anh cả."

Thẩm Sơ lập tức rụt cổ lại.

Người đến là Thẩm Sóc và một phụ nữ trung niên tóc ngắn giỏi giang.

Hai người có vẻ tình cờ gặp nhau trên đường vào, cùng bước vào nhà, không quá quen thuộc.

Thẩm Sơ liếc mắt nhìn một cái, lập tức nhớ ra đối phương là ai—Hà Lâm, quản lý của Tô Lạc Duyệt.

"Chị Lâm."

Tô Lạc Duyệt cũng chào hỏi.

Hà Lâm đến là để bàn công việc với Tô Lạc Duyệt. Mặc dù chương trình thực tế đã kết thúc, nhưng vẫn đang phát sóng và rất hot, vì vậy lịch trình tiếp theo cần được sắp xếp cẩn thận.

Vì tham gia show cùng Tô Lạc Duyệt, Thẩm Dật cũng cần ngồi lại thảo luận.

Thẩm Sơ lè lưỡi với Thẩm Dật.

Đi nhanh đi.

Nhưng Tô Lạc Duyệt lại bị Chúc Phương Trân chặn lại.

Đối phương ngập ngừng một chút, rồi lại nhắc lại chuyện trước đó.

Nhưng trước đó bị Thẩm Sơ vô tình chen ngang, giờ nhắc lại cùng một chủ đề thì nghe hơi giả tạo, dù sao cũng là lần thứ hai, có chút yếu thế, Thẩm Sơ còn muốn đến lần thứ ba, liền nghe Thẩm Sóc mở miệng…

"Muốn con trai cô học chung với Thời Minh?"

"Dạ... đúng vậy, đại thiếu gia."

Chúc Phương Trân kéo lấy cậu con trai bên cạnh—Tạ Tuấn Trạch, cố gắng cười:

"Nói sao nhỉ, Tiểu Trạch và Thời Minh cũng xem như là anh em. Nếu hai đứa học chung một trường mẫu giáo, còn có thể chăm sóc lẫn nhau——"

"Câu 'xem như là anh em' này, so với con trai cô, Thẩm Sơ còn phù hợp hơn."

Thẩm Sóc dáng người cao ráo, ở tuổi mười bốn đã rất cao lớn. Ngoại trừ đôi mắt di truyền từ Tô Lạc Duyệt, đường nét khuôn mặt của anh ấy giống hệt Thẩm Minh Châu, chỉ là ít nói hơn, khiến đôi mắt phượng càng thêm sắc bén lạnh lùng.

"Chuyện này..."

Chúc Phương Trân lộ vẻ khó xử, nụ cười cũng trở nên gượng gạo:

"Ý tôi không phải vậy... chỉ là thấy Thời Minh vẫn nhớ đến cha nuôi, nên mới nhắc đến chuyện này thôi. Thằng bé rất ngoan, vẫn luôn biết ơn anh cả."

Bà ta đang nhắc đến Tạ Văn Sơn.

Thẩm Sơ vẫn đang trốn sau lưng Tạ Thời Minh, rõ ràng cảm nhận được cơ thể nhỏ bé của hắn căng cứng lại.

Ý của Chúc Phương Trân chẳng khác nào đang nói rằng, vì Tạ Văn Sơn từng nuôi dưỡng Tạ Thời Minh, nên nhà họ Thẩm cũng phải chiếu cố mẹ con họ.

Dù gì thì ngay cả cái họ của mình, Tạ Thời Minh còn không chịu đổi, trong khi con trai của bà ta—Tạ Tuấn Trạch—mới thực sự là cháu ruột của Tạ Văn Sơn.

Mặt dày thật đấy!

Thẩm Sơ thầm mắng một câu.

Cậu biết rõ Tạ Thời Minh không phải không thể mở miệng, mà là không tiện lên tiếng.

Bây giờ hắn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ lên tiếng trách móc Chúc Phương Trân?

Bà ta chắc chắn sẽ có cả đống lý do để phản bác lại!

Hơn nữa, bà ta thực sự đã nắm được điểm yếu—chỉ cần Tạ Thời Minh vẫn còn nhớ đến Tạ Văn Sơn, bà ta sẽ có thể lợi dụng chuyện này để gây sức ép.

Và dù Tạ Thời Minh có phản ứng thế nào, thì hiện tại mẹ con họ vẫn là "bên yếu thế", hoàn toàn có thể diễn vai đáng thương để ứng phó.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 9


Cho nên gặp phải những kẻ vô liêm sỉ, thực sự rất khó đối phó.

Nhưng Thẩm Sơ liếc nhìn Thẩm Sóc, nghĩ thầm anh ấy đã nói ra lời này, nếu cậu không tiếp lời thì thật sự là có lỗi với việc Thẩm Sóc đã mở lời, vì vậy Thẩm Sơ lại dán sát vào Tạ Thời Minh, lén lút tàn nhẫn véo mình một cái, mắt đỏ hoe, sau đó nhìn về phía Tô Lạc Duyệt, đáng thương mở miệng: “Mẹ, người cùng anh trai đi mẫu giáo, không phải con sao?”

Nói xong, cậu còn chỉ tay vào Tạ Tuấn Trạch.

Sau đó cậu lại nhìn Tạ Thời Minh, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó, trông càng đáng thương hơn: “Mẹ, mẹ không phải nói rằng anh trai được đón về, con và anh ấy là anh em tốt, phải yêu thương nhau, sao lại có người khác?”

Thẩm Sơ vừa nói, vừa thật sự rớt nước mắt, lại đâm thêm một nhát chí mạng…

“Mẹ đừng bỏ rơi con...”

Nghe vậy, Tô Lạc Duyệt suýt tan nát cõi lòng, vội vàng tóm lấy Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, ôm hai đứa trẻ vào lòng: “Sẽ không, đương nhiên bé cưng và Minh Minh mới là anh em tốt, hai đứa đương nhiên là đi học cùng nhau.”

“Mẹ không lừa con đâu, Minh Minh sẽ học cùng lớp với con, đến khi nhập học rồi, sẽ cùng nhau đi học và về nhà.”

"Thật không?" Khuôn mặt mập mạp của Thẩm Sơ vẫn còn đầy nước mắt.

Tô Lạc Duyệt vội vàng gật đầu: “Thật mà thật mà.”

Chưa hết, Thẩm Sơ lại nhìn sang Tạ Thời Minh bên cạnh, liên tục hỏi: “Anh trai, anh sẽ cùng em đi học và tan học phải không? Không phải cậu ta đúng không? Anh sẽ chọn em phải không? Anh trai?”

Tạ Thời Minh vẫn luôn hoá đá, lúc này khuôn mặt mập mạp của Thẩm Sơ sắp kề sát vào trước mặt hắn, giống như một cục bột nếp, hai mắt tròn xoe, má ướt đẫm nước mắt, đáng thương thì đáng thương thật, nhưng sao có cảm giác như cậu đang bày trò?

Thẩm Sơ lại xích lại gần hơn, có vẻ như nếu Tạ Thời Minh không lên tiếng, cậu sẽ chủ động “tương thân tương ái”.

Thực ra Thẩm Sơ rất đẹp.

Cậu rốt cuộc cũng tìm được cách để nắm lấy Tạ Thời Minh!

Há há!

Thật đáng thương, Tạ Thời Minh hiếm khi bối rối, chỉ có thể bất lực gật đầu: "Tôi...”

“Con không thèm đi học cùng với nó đâu!”

"Tạ Thời Minh, nó chính là sao chổi, nó…”

Một giọng nói chói tai vang lên từ bên cạnh.

Sắc mặt Chúc Phương Trân lập tức thay đổi, lấy tay bịt miệng Tạ Tuấn Trạch: “Con nói nhăng nói cuội cái gì vậy!”

Sau đó, không đợi Tô Lạc Duyệt và những người khác nói gì, bà ta vội vàng véo tay Tạ Tuấn Trạch, lại ấn đầu, bắt cậu ta cúi đầu xin lỗi, Chúc Phương Trân cũng khom lưng xin lỗi, vẻ mặt hoảng sợ: “Con nít không hiểu chuyện nói lung tung, phu nhân ngàn vạn lần đừng so đo với nó, sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, không để nó nói năng bừa bãi nữa!”

Lúc này, lại khiến Tô Lạc Duyệt không nói gì được.

Nhưng Tô Lạc Duyệt còn chưa nói gì, Thẩm Sóc đã liếc nhìn hai mẹ con bọn họ, lên tiếng: “Nếu đã như vậy, cô sang nhà phụ bên kia làm việc đi.”

"Cái gì?" Chúc Phương Trân không hiểu ý của câu này.

“Chỉ là chuyện chào hỏi một cái thôi.”

Thẩm Sóc tiếp tục nói: “Đã là người thân của Thời Minh trước đây, quan tâm một chút cũng là điều đáng phải làm.”

Có nghĩa là có thể cho Tạ Tuấn Trạch đến trường mẫu giáo Nam Hoành học.

Chúc Phương Trân lập tức lộ vẻ vui mừng, chỉ là chưa kịp nở nụ cười thì nghe Thẩm Sóc lại tiếp tục nói…

“Nhưng cũng phải tôn trọng nguyện vọng của bọn trẻ, thêm vào đó học phí trường mẫu giáo Nam Hoành không hề rẻ, về sau cô sẽ phải tự đưa đón con đi học, còn phải kiếm tiền, vậy thì sang nhà phụ làm việc đi, việc ít, có thể dành nhiều thời gian chăm sóc con hơn.”

Chúc Phương Trân há hốc mồm nhưng không thể nói được lời nào.

Sang nhà phụ, còn có cơ hội đến nhà chính sao?

Bên kia việc ít hơn, nhưng những người làm việc ở đó, thậm chí nhiều người chỉ là làm tạm thời.

Bà ta với con trai ở bên này còn có phòng riêng, đến nhà phụ bên kia liệu có được đãi ngộ tốt như vậy không?

Hơn nữa...... trước đây Chúc Phương Trân nghĩ trong đầu là—— để con trai mình được thơm lây từ Tạ Thời Minh, không chỉ có thể học ở trường mẫu giáo Nam Hoành, tiện thể còn có thể cùng Tạ Thời Minh được đưa đón đi học, như vậy sẽ không phải mất nhiều thời gian của bà ta, có lẽ tiền cũng không cần tốn nhiều, dù sao nhà họ Thẩm cũng có rất nhiều tiền.

Nhưng bây giờ...... bà ta coi như là chọn cái nhỏ, bỏ cái lớn?

Ở bên này còn có thể lôi kéo làm quen với Tạ Thời Minh, tạo dựng mối quan hệ, hơn nữa còn có thể tiếp xúc với chủ nhà, kết quả bây giờ thì hay rồi, con trai đi học không chỉ phải tự mình bỏ thời gian bỏ công sức, còn phải gánh vác đủ loại chi phí học tập, thậm chí phải rời khỏi nhà chính bên này, sau này muốn sang đây cũng không biết đào đâu ra lý do, ngay lập tức trở thành “người dưng”.

Nhưng Chúc Phương Trân có thể nói gì?

Từ chối?

Nếu bà ta lại mở miệng nói gì đó, thì đó chính là không biết điều, điểm này bà ta vẫn biết, hơn nữa đối mặt với Thẩm Sóc, bà ta cũng không không biết vì sao bản thân không dám mở miệng nữa, vì vậy lúc này chỉ có thể nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.

Không chỉ vậy, còn phải cảm ơn cảm tạ một phen...…

Thẩm Sơ ở bên cạnh nhìn thấy, chỉ có một chữ—— tuyệt!

Ừ ừ, sau này sẽ không cần nhìn thấy hai mẹ con này nữa, hê hê.

Vấn đề đã được giải quyết, Tô Lạc Duyệt muốn đưa Thẩm Dật và Hà Lâm đến phòng khách để nói chuyện, vì vậy xoa xoa cái đầu nhỏ của Thẩm Sơ: “Được rồi, đừng khóc nữa, cùng Minh Minh về phòng đọc sách đi.”

Thẩm Sơ lắc đầu: “Mẹ, con muốn xem phim hoạt hình.”

“Cái gì?”

“Con nói con muốn xem gì? Phim hoạt hình?!”

Tô Lạc Duyệt vô cùng kinh ngạc, Thẩm Dật thậm chí còn kinh ngạc đến trợn to mắt, ngay cả Thẩm Sóc đang định rời đi cũng dừng bước, quay lại nhìn về phía Thẩm Sơ, Tạ Thời Minh cũng vậy, hắn quay đầu nhìn Thẩm Sơ, có lẽ đã trải qua điều gì đó, lúc này so với những người khác, hắn trông có vẻ bình tĩnh hơn.

Thẩm Sơ: “...”

Cái gì vậy, sao nhìn ai cũng như bị sốc lắm nhỉ! Ở độ tuổi này chủ động xem phim hoạt hình mới là bình thường, sao mọi người lại phản ứng như thể cậu nói cái gì đó rất kỳ lạ, phản ứng này có thực sự đúng không?!

“Bé cưng, con chắc chắn là muốn xem phim hoạt hình chứ không phải đọc sách?"

Tô Lạc Duyệt không chắc chắn hỏi lại một lần nữa, có trời mới biết nhà bọn họ mua TV về cũng chẳng dùng được mấy lần.

“Ò, muốn xem phim hoạt hình.”

Thẩm Sơ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con không muốn đọc sách nữa.”
 
Back
Top Bottom