Tâm Linh Thần Ác Linh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
313282384-256-k19984.jpg

Thần Ác Linh
Tác giả: miraigoldfam
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thế là hành trình trừ quỷ của đội bắt ma cũng khép lại.

Giờ đây một hành trình mới lại sắp mở ra.

Và lần này, khi đã trở về quê hương, liệu Lâm và những người bạn sẽ gặp phải những gì?​
 
Thần Ác Linh
chap 1


Đăng sớm hơn dự định cho nó nóng nha m.n!!- Lâu rồi không thắp cho anh nén nhang.

Dù biết anh cũng chả còn tồn tại để mà hưởng nhang nữa, nhưng nói thật là em nhớ lắm!!

- Anh biết không Tiểu Địa gần hai năm rồi, kể từ khi anh tan biến, không lúc nào em không nhớ anh!!

- Mấy năm qua, tụi em đã bên nhau rất vui vẻ, em ước gì anh có thể nhìn thấy cảnh đó!!

- Ê!

Lại nói chuyện bân quơ một mình rồi nhớ Tiểu địa nữa hả?!!

Thôi!

Đừng có buồn nữa, Tiểu Địa mà nhìn thấy bà khóc ổng cũng đau lắm!!

Từ trong nhà Lâm bước đến nhẹ nhàng an ủi Thanh

- Tui biết rồi!!

Cảm ơn ông!!

- Lâm ôi!!

Tui qua rồi nè!!

Nay có ma bắt chưa?!!

Đang cảm động gần chết thì tự nhiên Du xông vào

- Ê thằng kia!!

Không biết người ta đang trong tâm lí cảm động hả?!!

Phá không hà!!

Lâm tỏ vẻ bực tức

- Chời ơi!!

Xin lỗi được chưa?!

Tui có biết hai người đang buồn đâu!!

- Anh Lâm ơi!!

Cậu út đi chọc con nít trong xóm nữa rồi kìa!!

Liên Khánh từ đâu lao đến

- Quá mệt mỏi!!

Lâm than vãn rồi theo chân Liên Khánh đến dắt cậu út Quái về

- Tui mệt cậu út của ông quá rồi đó!!

Du phàn nàn rồi chạy theo sau

- Ủa ủa??

Tui vô hình chắc?!!

Ê chờ tui coi mấy người kia!!!!!

Thanh cũng nhanh chóng bám theo hai cái người đó

" tưởng đâu cậu út dễ tìm nào ngờ cả nhóm kiếm khắp xóm đến tận chiều mới tìm thấy út Quái"

- Nhớ cái xóm cũng đâu có bự lắm đâu?!!

Thanh nói

- Không phải tại xóm!!

Tại út!!

- Hong phải tại út mà!!

- Chứ chẳng lẽ tại tụi con?!!

- Út chơi có chút à!!

Mấy đứa làm gì căng dậy?!!

- K còn biết nói gì nữa!!

Du bất lực

- Anh Tinh Lâm!!

Chị Liên Thanh!!

Anh Thụy Du!!

Có chuyện không hay rồi!!

- Nguyệt...

Nguyệt Thi?!!

Thanh lắp bắp

- Hả?!!

Nguyệt Thi tới đây hả?!!

- Đâu!!

Nguyệt Thi đâu?!!

- Thi!!

Sao em tới đây?!!

Thanh thắc mắc

- Cứu!!

Cứu!!

Nhà tụi em có chuyện rồi!!

Cứu!!

- Thi nói là chị Minh gặp chuyện rồi!!

- Mau đi theo em!!!!!!

- Ờ....ờ tụi chị biết r!!!

Hai ng đi theo tui!!

Còn cậu út ở nhà!!

- Nhưng .....

- Cậu nghe lời tụi con đi!!

Tụi con sẽ về sớm mà!!

Du cố khuyên nhủ

- Mau!!

Đi thôi!!!

Lâm nhanh chóng lôi Du đi theo_______ TẠI NHÀ NGUYỆT MINH ___

_______ ___- Thiên Linh Linh!!!

Địa Linh Linh!!

Trục hồn lưu linh!!!!!!

- Chị!!!

Em về rồi

- Thi!!

Tinh Lâm, Thụy Du, Liên Thanh!!

Giúp chị!!

- Hả?!

Con bé Hồng bị vong nhập!!!

- Nhanh lên!!

- Hỡi các chư hồn âm binh!!

Nghe lời ta thỉnh!! ....

Lâm nhanh chóng lấy trong túi ra một lá bùa và niệm thần chú

- Hấy!!!

Du và Thanh thì xông lên đấu cùng Nguyệt Minh

- Thiên Linh!!

Địa Linh!!!

- Grừ!!

Hồng liên tục gầm lên những âm thanh khó chịu

" linh hồn trong Nguyên Hồng nhanh chóng chiếm được lợi thế, nó hất Thanh và Du ra rồi lao đến đè chị Minh xuống bóp cổ "

- Ahhh!!

Chị Minh cố giẫy giụa

"Thanh cố lao vào ngăn cảng nhưng vô ích"

- Lâm!!

Nhanh lên!!

Du cố gắng hối thúc Lâm

- TRỤC XUẤT ÂM BINH!!!!!

Lâm nhanh chóng lấy lá bùa ểm vào vai của Hồng

"vừa đặt lá bừa lên lập tức lá bùa phát sáng và đánh hồn ma kia ra ngoài"

- Hồng!!

Bé Hồng!!

Em có sao không!!

- Nguyên Hồng!!

- Mà con Thi đâu?!!!

Chị Minh hốt hoảng

- Hồng nó có sao không chị?!!

Nguyệt Thi đi đến hỏi

- Không sao!!

Nãy giờ em ở đâu?!!

Chị lo cho em lắm đó!!

- Em trốn ở nơi an toàn nãy giờ!!

Em xin lỗi vì không giúp được cho m.n!!

- Có gì đâu mà lỗi với phải!!!

Thanh nói

- Nãy giờ chị trục gần chết mà vong đó không chịu ra!!

Mấy đứa tiến bộ nhanh thiệt!!!

- Ahihi!!

Chị quá khen!!

Du đáp lại

- Ở đó mà ahihi đi!!

Cậu út ở nhà phá nát cái nhà luôn!!

Lâm cằn nhằn

- Rồi!!

Thôi mọi chuyện ổn thỏa rồi!!

Tụi em về trc nha chị!!!

Để cậu út với Khánh nó ở nhà em không yên tâm!!

- Bà sợ cậu út đánh nó hay gì?!!

- Hong!!

Tui sợ nó với cậu út hợp tác phá nhà!!

- Mấy cái đứa này!!

Toàn nghĩ xấu cho người khác!!

Chị Minh vừa nói vừa cười

- Dậy tụi em về nha chị Minh!!

- Ừ!!

Tạm biệt mấy đứa!!

- Bye chị!!

Chị về nha Hồng, Thi

- Tụi anh cũng về luôn!!

Bai mấy em!!

Tạm biệt chị!!

- Khi nào rảnh anh chị qua chs với em nha!!

Bé Hồng nói với vẻ mặt hơi tiếc nuối

- Anh biết rồi!!

Hôm nào rảnh em với anh chơi xích đu nha!!

Tạm biệt em!!______ VỀ ĐẾN NHÀ________

______ ________

- Trời cũng gần tối rồi đó!!

Hai ng ở lại ăn xong rồi về đi!!

Nhất là Thụy Du á về sớm đi không thôi là ngủ ngoài sân!!

- Tui biết rồi!!

- Ahh chị hai về!!

- Mấy con về rồi hả?!!

Ăn cơm đi cậu đói lắm rồi!!

" sau một lúc m.n ăn xong và dọn dẹp chén dĩa, rồi ai về nhà nấy"

- Bái bai!!

- Bai!!

- Về nha!!

- Được rồi bai ông bà!!* Đêm hôm đó *

_____ TẠI NHÀ LIÊN THANH ______

_____ ______- Liên Thanh!!

Liên Thanh!!

Giọng nói the thé phá tan bầu phong khí yên tĩnh vốn có

- Ai...

Ai đ..ó!!!

- Anh đây!!!

- Anh là ai?!!!

- Tiểu địa đây!!

Anh nhớ em lắm!!!

- Ti...ể..u....t Tiểu địa??!!

Sao có thể!!

Thanh giọng run run

- Là anh!!

Tiểu địa của em đây!!

Anh thương em lắm!!

- Tiểu địa!!..

Không thể nào!!!

Tiểu địa chẳng phải đã bị tà tinh làm cho tan biến rồi sao??!!!

Ngươi là ai?!!

- Anh thật sự là Tiểu địa đây!!

Bao lâu nay anh thật ra vẫn còn chút nguyên khí cuối cùng để giữ lại sinh mạng.

- Nhưng do anh quá yếu và mắt âm dương của em thậm chí của Nguyệt Minh cũng chưa đủ mạnh để nhìn thấy những linh hồn sắp cạn kiệt sinh khí nên ta không thể gặp được nhau!!

- Giờ đây, khi anh đã ổn định nguyên khí, anh đã có thể nói chuyện với em!!

Em còn nhớ tới anh không?!!

- Tiểu địa!!!

Anh thật sự là Tiểu địa sao?!!

Anh có biết bao lâu nay em nhớ anh lắm không??!!

Em tưởng anh đã tan biến mãi mãi rồi!!

Càng nói giọng Thanh càng nghẹn đi

- Anh đây!!

Anh về với em rồi!!

Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa!!

- Tiểu địa!!

Nói rồi Thanh chạy đến ôm chầm lấy Tiểu địa khóc nức nở

- Cuối cùng em cũng được gặp lại anh rồi!!

Vừa nói Liên thanh vừa rơi lệ!!

- Thanh!!

Anh đây!!

Anh đây!!

Thấy em khóc anh xót lắm!!

" nếu người ngoài nhìn vào chắc cứ nghĩ Thanh điên rồi nên mới đứng nói chuyện một mình, nhưng với Thanh ngay thời khắc này cô đang rất xúc động"

- Bây giờ tuy đã cho em nhìn thấy được, nhưng anh vẫn còn rất yếu e là không ổn

- Vậy...vậy giờ em có thể làm gì để giúp anh!!

Em sẽ làm mọi thứ để anh duy trì sinh mạng!!!

- Anh cần...

- MÁU GÀ?!!!"

Chẳng biết đêm qua Tiểu địa nói gì mà sáng nay Thanh lại có vẻ trầm tư, đắng đo lạ thường"

- Nè!!

NÈ!!

- Hở?!!

Thanh giật mình

- Điên hả?!!

Gọi nãy giờ không trả lời!!

Lâm cọc cằn

- Kêu tui chi ba?!!

- Nãy giờ tui nói gì bà nghe không dậy?!!

- Ờ...ờ hong!!

- Ê!!

Làm gì ở đó vậy?!!

Du từ ngoài cổng đi vào

- Cũng không có gì!!

Chẳng qua là...

Lâm lắp bắp

- Là sao?!!

Thụy Du thắc mắc

- Đêm qua tui gặp ác mộng!!

- Ác mộng?!

Mà ông thấu cái gì?!!

Thanh ngạc nhiên

- Tui mơ thấy "Ác Linh"!!

- Mà Ác Linh là cái gì?!!

Du thắc mắc

- Ác Linh có thể nói còn mạnh hơn cả Tà Tinh và Quỷ Dạ Xoa rất nhiều lần!!

Nó nắm giữ sức mạnh rất quyền năng.

Có thể bắt giữ và thâu tóm linh hồn của người khác

- Có khả năng thiên biến dạng hóa nên rất khó đối phó!!

Tui mơ thấy Ác Linh đang bắt giữ linh hồn của ông đó Thụy Du!!

Lâm nhìn Du rồi nói

- Sao lại là tui?!!

Thụy Du hoảng hốt

- Tui e giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật!!

Lâm nói với vẻ mặt lo lắng

- Thôi ông đừng có lo nữa!!

Mọi chuyện sẽ ổn mà!!

Du tiến đến xoa xoa lưng trấn an Lâm

- Đúng đó!!

Cũng chỉ là ác mộng thôi mà!!

Ông không cần lo quá đâu!!

Thanh cũng cố giúp Lâm bình tĩnh lại

- Nhưng giấc mơ này nó thật lắm!!

Tui sợ lỡ có chuyện gì thì sao?!!

- Hai người nhất định không được đi hành pháp hay đi đâu một mình mà không có tui nghe chưa!!!

Nhất là Thụy Du!!

- Biết rồi!!

Đừng lo nữa!!

Thanh nói

- Tụi tui sẽ cẩn thận mà!!

Du cũng nói vào

- Ừm!!

Thôi đi vô nhà ăn sáng đi!!

Nói rồi Lâm dắt hai người kia vô nhà ăn sáng

" Ở một góc khuất nào đó, có một thế lực đang lén nhìn cả ba và nở nụ cười đầy ẩn ý"
 
Thần Ác Linh
chap 2


// đêm hôm đó //

- Hỡi các hiền hồn thiện vong!!

Nghe lời ta thỉnh mau mau đáo tràng!!

Tiếng gọi hồn quen thuộc của Lâm vang lên ở một con hẻm nhỏ trong đêm tối

- Bên này nè!!!

Trước mặt ông luôn á!!

- Ê ê!!

Ông bắn Thụy Du hay gì mà bắn qua hướng đó!!

- Lỡ tay má ơi!!

- Du!!

Lâm gọi Du

- Hả!!

- Đưa tay ra cho hồn mượn xác kìa!!

- Ờ ờ

* PHỤT *

- Chào mọi người tôi là hồn ma vất vưởng sống ở đây, tôi.....

* PHỤT *

- Ahhhh!!!

Cứu cứu!!

Hồn ma bị đẩy ra bên ngoài la hét cầu xin sự cứu giúp

- Chuyện gì vậy?!!!

- Lâm!!

Hồn ma nó bị xuất ra ngoài rồi!!

Nó đang bị thế lực gì đó hút lấy sinh khí!!

- Hả?!!

Là quỷ à?!!

- Không!!

Nó lạ lắm!!

Tui không nhìn thấy hình dạng của thứ đó được!!!

Nói đúng hơn nó không có hình dạng!!

Thanh hốt hoảng

- Nó đang ở đâu!!

- Nó đang ở..!!

Không!!

Nó biến mất rồi!!!

NÓ BIẾN MẤT RỒI!!!!!

- Hả?!!

Biến...

Biến mất?!!

- Bà nói thiệt đó hả?!!

Bây giờ chúng ta làm gì đây?!!

Du hoảng loạn

- Ahh!!

Khốn kiếp!!

Mày ở đâu hả?!!

- Ta gặp phải Ác Linh rồi!!

Lâm vừa nói người vừa bất giác run lên

- Không tìm được nó đâu!!

Vô ích thôi!!

Lần này chúng ta không cứu được rồi!!

Lâm bần thần nói với giọng rung rẫy_______TẠI NHÀ TINH LÂM________

_______ ________- Em nói cái gì?!!

Ác Linh?!!

- Phải!!

Tụi em gặp Ác Linh rồi!!

Tụi em không bảo vệ được linh hồn kia rồi!!

Lâm thất thần nói

- Tụi em có bị gì không?!!

Mấy đứa ổn không?!!

Nguyệt Minh lo lắng

- Tụi em không sao đâu!!

Chị đừng lo!!

Du nhanh chóng đáp lại chị Minh

- Vậy chị cũng yên tâm rồi!!

- Tinh Lâm!!Em đừng quá tự trách!!

- Chị ơi!!

Tại sao em không nhìn thấy rõ hình dạng của Ác Linh hả chị?!!

- Hắn có thuật ẩn thân.

Có cả thuật biến hóa!!

Em, Thụy Du, Tinh Lâm và cả chị nữa không ai biết được hình dạng thật của cái thứ gọi là Ác Linh đó!!

- Vậy chẳng lẻ không có cách tiêu diệt nó sao?!!

Thanh hỏi

- Theo tui thấy hiện giờ là vậy!!

- Chị nghĩ chị có cách đó!!

- Cách??!!

Cách gì hả chị?!!

- Ngày trước chị nghe ba mẹ kể lại, tổ tiên nhà chị có một quyển bí thuật cổ trong đó có phương pháp đối phó và tiêu diệt Ác Linh!!

- Vậy tốt quá!!

Ta có cách giết được Ác Linh rồi!!

Du vui mừng

- Nhưng đáng tiếc!!

Quyển bí thuật kia không nằm trong tay chị!!

Nó thất lạc rồi, thất lạc từ thời ông bà chị!!

Giờ e là khó lòng tìm lại được!!

- Vậy giờ tụi mình làm sao hả chị!!

Thanh sốt ruột

- Hiện tại nó chưa làm gì tụi mình, nhưng đã có dấu hiệu đang nhắm đến tụi mình rồi.

Trước tiên ta cứ đề phòng đừng vội!!

Lâm nói với vẻ mặt nghiêm nghị

- Chị thấy đúng đó!!

Các em đừng vội manh động!!

Riêng chị sẽ cố gắng đi tìm lại "bí thuật cổ" giúp mấy em!!

- Dạ!!

Cả ba đồng thanh

- Thôi cũng tối rồi mọi người về nhà đi!!

Lâm nói

- Ờ!!

Thôi bai!!

Con Khánh nó thức mà không thấy tui mắc công nó la làng!!

- Ok!!

Bai!!

- Chị cũng về nha!!

Sợ con Hồng nó bị nhập nữa thì mệt!!

Tạm biệt mấy đứa!!

- Dạ!!

Bai chị!!

- Chúc chị ngủ ngon!

Bai chị!!!

- Bye mấy đứa!!

- Ê!!

Lâm ơi!!

Trễ quá rồi!!

Giờ về là tui ngủ ngoài đường đó!!

Cho ngủ ké nha :>>

- Ờ!!

Cũng trễ thiệt mà thôi ông về đi!!

Cậu út với tui mỗi người 1 phòng rồi!!

Có còn chỗ đâu!!

Cho ông ngủ nhờ phòng tui sợ hơi chật

- Kệ đi!!

Thà ngủ chật chút còn hơn ngủ ngoài đường mà!!

Vậy nha!!

Cảm ơn!!

- Thôi cho ông ngủ nhờ đó!!

- Alo!!

Mẹ ơi tối nay con ngủ nhờ nhà bạn nha!!

Bye mẹ!!______TẠI NHÀ LIÊN THANH_______

______ _______

- Thanh!!

Là anh!!

- Tiểu địa hả?!!

Giờ khuya lắm rồi đó!!

- Anh xin lỗi!!

- Dạ không sao đâu!!

Mình ra ngoài nói chuyện đi cho tiện!!

- Ừ!!

__________BÊN NGOÀI__________

__________ __________

- Anh biết không, hôm nay tụi em gặp Ác Linh!!

Nó đến phá tụi em!!

À phải rồi!!

Để em lấy "huyết gà" cho anh nha!!

Thanh nhanh chóng vào nhà và lấy ra một chén "máu gà" đưa cho Tiểu địa

- Cảm ơn em!!

Mà lúc nãy em nói em gặp Ác Linh hả?!!

- Dạ!!

- Em có sao không!!

Có bị thương ở đâu không!!

Tiểu địa lo lắng

- Em không sao!!

Anh đừng lo!!

Thanh vừa nói vừa mỉm cười

- Mà anh nè!!

- Sao em?!!

- Tại sao anh lại cần máu gà?!!

Chẳng phải anh là thần tiên sao?!!

Sao anh lại uống máu động vật?!!

- À cái đó thì....

Do linh khí của anh rất yếu nên chỉ có máu tươi mới có đủ sức mạnh giúp anh hồi phục linh khí!!

- Vậy sao!!

Vậy mà đó giờ em tưởng thần linh không uống máu chứ!!

Thanh cười nói

- Mà anh nói cho em nghe!!

Sau này có gặp Ác Linh em cứ đọc câu thần chú trong mảnh giấy này, nó sẽ giúp em chế ngự Ác Linh trong thời gian ngắn!!

- Cảm ơn anh!!

Anh lúc nào cũng là người quan tâm em nhất hết!!

- Ơn nghĩa gì!!

Anh lúc nào cũng thương em mà!!

Tiểu địa nói rồi nhìn Thanh cười trìu mến

- Anh này!!

Kì ghê!!

Thanh đỏ mặt

- À mà còn điều này!!

Chị Minh nói với tụi em nhà chị có một quyển bí thuật cổ có cách tiêu diệt Ác Linh, anh có biết không?

- Bí thuật cổ à?!!

Anh có từng nghe qua!!

Nhưng chưa thấy tận mắt bao giờ!!

- Tụi em và chị Minh hiện giờ đang tìm nó, nếu anh có thông tin gì về quyển bí thuật kia thì giúp em nha!!

- Anh biết rồi!!

- Thôi cũng khuya rồi!!

Em cũng nên ngủ đi!!

Chúc em ngủ ngon!!

- Anh cũng vậy!!

- Anh đâu có cần ngủ!!

- À em quên!!

Bai anh!!

Thanh vẫy tay chào Tiểu địa rồi vào nhà// hôm sau //

- Ông ơi!!

Sao ông bỏ tôi mà đi hả ông ơi?!!

- Ba ơi!!

Ba ơi!!

Sao ba bỏ lại tụi con ở đây vậy ba ơi!!!

- Chú ơi!!!

- Ông ngoại!!

Sao ông bỏ con?!!

Mấy ngày trước ông còn hứa dẫn con đi mua kem mà!!

" đó tiếng khóc than, buồn bã của một gia đình vừa có người thân mới mất.

Hóa ra hôm nay bộ ba có nhiệm vụ bảo vệ linh hồn về đến nơi chôn cất"

- Nhiệm vụ hôm nay là bảo vệ linh hồn kia đến được nơi chôn cất!!

- Nhưng mà tui sợ Ác Linh sẽ tới quấy phá nữa đó!!

- Không sao!!

Nếu nó tới thì tụi mình gọi cho chị Minh!!

Dù sao chị Minh cũng cao tay hơn chúng ta

- Thôi đi nhanh lên, mất dấu hồn ma kia bây giờ!!"

đi được một lúc cả ba cũng đã đưa linh hồn gần về đến nơi an toàn, mọi thứ tưởng chừng như êm xuôi thì bỗng.."

- Ahhh!!!!

Cứu cứu tôi!!

Từ đâu tên Ác Linh xuất hiện và cố gắng hấp thụ vong hồn kia

- Ác Linh!!!

- Đâu!!!

- Trước mặt hai người đó!!

- Hỏa khí.....

" chưa kịp nói hết câu Ác Linh đã lao đến đẩy ngã Tinh Lâm"

- Lâm!!

Thanh và Du lo lắng

" con Ác Linh nhanh chóng lao đến hút cạn linh khí của linh hồn lúc nãy và lao về phía Thanh"

- Ahh!!

Thanh bị nó tiến đến đẩy ngã

" nó chuyển hướng sang Du và nhanh chóng chưởng vào vai Du khiến cậu ngã xuống đất"

- Mau gọi chị Minh!!

Lâm nói

- Không được!!

Bây giờ gọi chỉ thì đã quá muộn rồi!!

Thanh phản bác

- À phải rồi!!!

Thanh nói rồi lấy ra một mảnh giấy nhỏ và đọc nhẩm câu thần chú trên giấy

- Grừ!!

Nó gầm gừ đau đớn rồi bỏ đi

- An toàn rồi!!

Nó chạy rồi!!

- Thật sao?!!

Du vui mừng rồi thở phào nhẹ nhõm

- Tức quá!!

Lần này ta lại thất bại trong việc bảo vệ các linh hồn rồi!!

Lâm vừa buồn bã vừa tức giận rồi bỏ về cùng hai người kia _____ TẠI NHÀ TINH LÂM______

_____ ______

- Sao?!!

Lại nữa hả?!!

Con Ác Linh này chắc chắn đang nhắm tới mấy đứa rồi!!

- Em cũng nghĩ vậy!!

Giờ chúng ta nên làm gì?!!

- Phải rồi!!

Sắp tới chị sẽ đi tìm họ hàng của chị và thăm dò tung tích quyển bí thuật cổ nhà chị!!

Chị không thể yểm trợ mấy đứa được nên nhớ cẩn thận!!

- Em biết rồi!!

Hy vọng chị sẽ mau chóng tìm thấy bí thuật cổ

- Mà Thanh nè!!

- Hở?!!

- Cái mảnh giấy cùng với câu thần chú lúc nãy bà lấy đâu ra vậy?!!

Lâm tò mò

- À...à thì do Tiểu...

À à không là do tui vô tình thấy được nên đem theo không ngờ nó lại có tác dụng này!!

Thanh muốn nói là cô được nó từ Tiểu địa nhưng vội nhớ lời Tiểu địa nói là không được cho ai biết nên đành giả vờ nói dối

- Ồ!!

- Liên Thanh!!

Đưa chị xem mảnh giấy kia được không?!!

- Da...dạ được!!

Nói rồi Thanh đưa mảnh giấy cho Nguyệt Minh

" Minh nhìn kí hiệu trên giấy một hồi lâu, ngẫm nghĩ điều gì đó rồi trả lại cho Thanh"

- Trả em nè!!

Cảm ơn em!!

Thôi giờ chị phải về chuẩn bị lên nhà người thân nên chị về trước nha!!!

- Dạ!!

- Ê tui ra ngoài chút nha!!!

- Ờ!!

Bà đi đi_________ BÊN NGOÀI_________

_________ _________

" Thanh ra sân sau nhà Lâm và gọi Tiểu địa ra"

- Tiểu địa ơi!!

- Anh đây!!

Mà em có làm sao không?!!

Con Ác Linh nó có làm em bị thương không?!!

Tiểu địa tỏ vẻ lo lắng

- Không sao!!

Cảm ơn anh!!

- Mà sao anh biết tụi em gặp Ác Linh?!!

Chẳng phải anh chỉ quanh quẩn ở nhà thôi sao?!!

Thanh bắt đầu thắc mắc

- Ờm...Anh...

À lúc nãy anh có nghe Em và mọi người nói chuyện!!

- À thì ra là vậy!!

- Mà lúc nãy em với Nguyệt Minh nói gì anh không nghe rõ?!!

Tiểu địa hỏi

- À!!

Không có gì tụi em chỉ bàn kế hoạch để chị Minh đi tìm lại quyển bí thuật cổ tiêu diệt Ác Linh thôi!!

- Mà Nguyệt Minh đi một mình sao?!!

Tiểu địa tiếp tục hỏi Thanh

- Dạ em nghĩ vậy!!

Tại Nguyệt Thi còn yếu với lại bé Hồng đi theo cũng không tiện nên chắc là chỉ đi một mình đó!!

- À!!

- Mà sao anh hỏi nhiều vậy?!!

Thanh thắc mắc hỏi?!!

- Ờ thì...

Anh tò mò thôi!!

Vì biết đâu anh có thể giúp mọi người!!

Mà nè em nhớ cẩn thận đừng để ai biết em gặp lại anh nha!!

Tiểu địa dặn dò

- Em biết mà!!

Anh đừng có lo!!

Thanh vui vẻ đáp

- Mà anh định khi nào cho mọi người biết chuyện của anh?!!

- Khi nào mọi chuyện ổn thỏa anh sẽ cho mọi người biết!!

Em yên tâm!!

- Dạ!!

- Mà ....

- Ê Thanh!!

Lâm ổng kêu kìa!!

Thụy Du từ trong nhà xông ra

" nghe thấy có tiếng người Tiểu địa nhanh chóng biến mất"

- Nãy giờ bà làm gì ngoài đây?!!

Lâm ổng kêu bà nãy giờ mà không thấy trả lời nên kêu tui ra kiếm bà đó!!

Thụy Du tỏ vẻ bực tức

- Thôi!!

Tui xin lỗi được chưa?!!

Thôi đi vô!!

- Thôi khỏi cần bà xin lỗi nghe Lâm chửi đủ rồi!!

- Thôi mà!!

Chiều tui bao hai người một chầu được hong?!!

- Nhớ nha!!

- Ok!!

" nói rồi Du cùng Thanh đi vào nhà"

- Ủa tưởng ở ngoài đó luôn rồi chứ!!

Còn ông!!

Ông với bả nói xấu tui hay gì mà ở ngoài đó lâu dậy?!!!

- Ai dám nói xấu ông đâu!!

- Bả nói chiều nay bao tụi mình kìa!!

Bỏ qua đi để còn đi ăn!!!

- Thiệt hả?!!!

Thôi xí xóa cho đó!!

Nhớ chiều nay nha!!

- Ủa gì zậy?!!

Ông vậy luôn?!!!

Tui không ngờ đó!!!

Thanh bất lực nhìn Lâm

- Mà nè!!

Dạo này thấy bà hơi ốm đó!!

Nhớ giữ gìn sức khỏe nghen hong!!

- Tui thấy khỏe mà có sao đâu!!!

- Nếu bà thấy không khỏe chỗ nào thì nhớ nói tụi tui đó!!

- Cảm ơn!!

- Mà Thụy Du!!

Lâm chuyển qua nói với Thụy Du

- Hả?!!!

- Ông dạo này ổn hong đó!!

Ác Linh đang ở gần tụi mình nên ông phải nhớ cẩn thận nha!!

Không khỏe chỗ nào nói tui!!

- Tui không sao đâu, nhưng mà...

- .....

- Dạo này mỗi lúc tui đi trên đường tui hay có cảm giác ai đó theo dõi mình!!

Giống như có gì đó cứ đi theo tui, bám lấy tui mà hình như không phải con người!!

Thụy Du vừa nói vừa run rẩy

- Chắc chắn có điềm rồi!!

Từ đây chó tới khi trừ khử được Ác Linh ông đừng ra đường một mình, nếu có cần đi đâu thì kêu hai đứa tui đi chung nghe hong!!

Lâm nói

- Biết rồi!!

Khỏi cần lo đâu!!

Tui đâu phải con nít đâu!!

Hai người cũng nhớ giữ sức khỏe đi!!

Nếu không là không bắt được Ác Linh đâu!!

- Ê chết!!

Tới giờ rước con Khánh rồi tui đi nha!!

Thanh hấp tấp vì chợt nhớ ra đến giờ đón Liên Khánh// chiều hôm ấy //

- Ăn ít ít thôi!!

Hết tiền!!

- Hết tiền bà chứ đâu phải hết tiền tụi này!!

Ăn thoải mái đê Lâm!!

Kệ bả!!

- Nói dậy mà nghe được hả?!!

Giàu quá mà ăn đâu có biết tiếc tiền!!!

- Ủa bộ giàu là phải phung phí à?!!

- Thì phung phí nên mới ăn xả láng hỏng biết tiếc đó!!

- Ủa tiền của bà chứ có phải tiền tui đâu mà tui tiếc!!

- Thôi!!

Thôi!!

Cãi đi tui ăn hết!!

- Tại Thụy Du á!!

Ổng kiếm chuyện trước!!

- Ủa hong biết ai nói tui phung phí zậy ta!!

- Tại ông chứ bộ!!

- Ủa bộ không nghe Tinh Lâm này chửi là ăn không ngon hả?!!!

Giờ hai người muốn sao?!!

- Bà á!!

Nó nói dậy thôi chứ nó có ăn nhiều đâu!!

- Còn ông nữa!!

Cãi với bả chi dậy?!!

Bả bao mình mà!!

Được ăn miễn phí mà còn cãi lộn!!!

- Thôi nghỉ cãi được chưa?!!

- Ờ!!

Tui cũng mệt rồi!!

Cãi cho có không khí thôi!!

- Thích có không khí hả?!!

Để tui chửi vài câu cho xôm ha?!!!

- Thôi thôi!!

Hết thích rồi!!

Ăn đi kìa!!

Cãi một hồi là đồ ăn nguội hết!!

- Ăn đi!!

- Ê mà Lâm!!

Thanh lên tiếng

- Sao nữa má?!!

- Tối nay chị Minh lên đường đúng hong?!!

- Đúng rồi!!

- Ờ!!

Hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi!!

- Cũng mong chị Minh sớm tìm được quyển bí thuật cổ kia

- Tui cũng mong vậy!!

Chứ con Ác Linh nó là tui sợ quá à!!

- Đừng có lo!!

Chắc chắn bí thuật cổ sẽ về tay tụi mình!!

- Chắc chắn dữ?!!

- Hong nói cho ông đỡ sợ thôi!!

- Dậy luôn?!!

- Thôi nãy giờ giỡn cũng đủ rồi!!

Nghiêm túc nè!!

- Bây giờ hai người ra đường phải tuyệt đối cẩn thận nghe chưa!!

Tui có linh cảm Ác Linh đang có kế hoạch gì đó để hại tụi mình!!

Nhất là để hại Thụy Du!!

Lâm tỏ vẻ trầm tư

- Ông không cần nhắc lại đâu!!

Tụi tui hiểu khoảng thời gian này cần đề phòng kĩ mà!!

Thanh trấn an Lâm

- Ông không cần lo!!

Nếu có chuyện gì tui sẽ bảo vệ hai người!!!

- Nhắm làm được thì nói nha!!

Nói trước là bước không qua đó!!

- Ông đang coi thường tui à?!!

- Không!!

Tui đâu có dám!!

- Đói quá rồi đó ăn đi mọi người lát về mình nói sau!!

Thanh từ nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng

" ba người sau một hồi nói chuyện cũng ăn với nhau"_______BÊN PHÍA CHỊ MINH_______

_______ _______

- Lên xe nhanh lên mọi người ơi!!

Giọng nói của người tài xế và nhân viên soát vé vang lên

" chuyến xe của Nguyệt Minh bắt đầu di chuyển là vào lúc 6:30 chiều"

" Nguyệt Minh bước lên xe, từ lúc lên xe Nguyệt Minh vẫn giữ nguyên nét mặt trầm tư như đang ngẫm nghĩ điều gì đó"

- Chuyện này có gì đó đáng nghi!!

Nhưng trước tiên phải tìm bí thuật cái đã Chị Minh lẩm bẩm

" đi cả một quãng đường dài mất cả ngày cuối cùng cũng đến"

" vừa bước xuống xe khung cảnh trc mắt Minh là một khu xóm nhỏ, không có đèn đường, nhà cửa rất ít và hầu như đều được xây theo lối kiến trúc cổ"

- Dì ơi!!

Con Nguyệt Minh nè!!

Mở của cho con với!!

Chị Minh đến đứng trước một căn nhà có kiến trúc xưa, trên cột nhà khắc đầy những kí tự lạ

- Ai vậy?!!

Tối lắm rồi còn gõ cửa?!!

- Minh!!

Lâu quá mới gặp con!!

Cũng gần 5,6 năm rồi!!

Thi nó đâu rồi con!!

Sao không dắt nó theo chơi!!

Hôm nay dì nấu nhiều món ngon lắm!!

Nó mà có ở đây chắc nó thích lắm đó!! một người phụ nữ khoảng 50 tuổi, mặt đồ lam bước ra với vẻ mặt hớn hở

- Dạ...!!

Thi nó mất cũng được 3 năm rồi dì!!!

- Dì xin lỗi!!

Vậy nó không ăn được rồi!!

Mà giờ nó còn ở chung con không?!!

Sao không đem nó tới đây!!

- Nó yếu lắm không đi được!!

Con để nó ở nhà rồi!!

- Vậy à!!

Mà dạo này con sống tốt không?!!!

- Dạ, cũng tốt!!

- Thôi vô nhà đi rồi mình nói tiếp nha!!

Dì nhớ con quá!!

______ TRONG NHÀ_______

______ _______

- Ngồi đi con!!!

- Dạ cảm ơn!!

- Mà dì!!

- Hả?!!

- Con có chuyện quan trọng nên mới đến đây tìm dì!!

- Con cần gì?!!

Nếu giúp được dì sẽ giúp!!

- Con đang tìm quyển bí thuật cổ thất lạc của dòng họ mình!!

- Là quyển bí thuật....

Cổ sao?!!

Dì xin lỗi dì không giúp con được!!

Bà nói với giọng hơi run rẩy

_______________________________

Chap này lỡ viết nhiều quá thì phải?!
 
Thần Ác Linh
hỏi ý


Mọi người ơi!!

Mọi người muốn lịch đăng ntn?

- 5 ngày 1 chap

- một tuần 1 chap

- đăng ngẫu hứng

Cmt cho mk biết nha!!

Cảm ơn m.n nhiều!!
 
Thần Ác Linh
chap 3


- Dì!!!

Rốt cuộc có thứ gì mà dì lại run sợ như vậy?!!!

Minh lo lắng hỏi

- À...

Không....!!

- Dì nói con biết đi rốt cuộc là có chuyện gì?!

- Thật ra quyển bí thuật con nhắc đến có tên là " Linh Chú Thuật "!!

- Linh Chú Thuật?!!

- Phải!!

Trong Linh Chú Thuật có ghi chép rất nhiều loại thuật pháp bao gồm một số loài quỷ và cả Ác Linh.

- Vậy bây giờ nó đang ở đâu hả dì?!!!

Minh vội hỏi

- Con khoan vội đã!!

Linh Chú Thuật được tổ tiên ông bà nhà ta viết ra, nhưng đã bị thất lạc từ lâu con rồi!!

- Thất lạc?!!

Nhưng sao lại thất lạc hả dì?!!

- Nguyên nhân thì dì không rõ, nhưng nghe mọi người truyền lại, quyền Linh Chú Thuật đó đã bị thế lực tà ác nguyền rủa!!

- Dì e là dù có tìm thấy con cũng không bảo toàn tính mạng đâu!!

Nghe lời dì đừng tìm nó!!

- Nhưng mà nếu không có Linh Chú Thuật con không thể tiêu diệt Ác Linh!!

- Nói vậy là con chạm trán với Ác Linh rồi sao?!!

Dì tỏ vẻ lo lắng

- Dạ!!

- Thôi!!

Nếu con đã chạm trán Ác Linh rồi dì cũng phải giúp con thôi!!

- Giờ dì có biết Linh Chú Thuật ở đâu không?!!

- Nói thật là dì không rõ.

Nhưng dì nghĩ con nên đi tìm Nguyệt Tâm!!

- Nguyệt Tâm?!!

- Phải!!

Nguyệt Tâm là chị họ của con, con gái dì!!

- Tại sao con lại phải đi tìm chị ấy?!!

Minh thắc mắc

- Nguyệt Tâm là thầy bà có pháp lực cao thâm nhất dòng họ!!

Dì tin nó có cách giúp con!!

- Vậy bây giờ chị Nguyệt Tâm đang ở đâu?!!

- Cũng lâu lắm rồi dì không liên lạc được với nó, nó giống như muốn tách ra với xã hội bên ngoài, dù cho dì có dùng thuật tìm người cũng không tìm được nó!!

- Chẳng lẽ không có bất cứ thông tin gì về chị ấy sao?!!

- Không hẳn là không có thông tin gì về nó!!

- Vậy hiện giờ dì biết gì về Nguyệt Tâm rồi?!!

- Dì chỉ biết nó đang ở Cần Thơ, ngoài ra không còn thông tin gì nữa!!

- Ở Cần Thơ sao!!

Cảm ơn dì!!

Bây giờ con phải bắt xe tới Cần Thơ đây!!

- Ê nè!!

Khuya rồi mà còn đòi đi đâu?!!

Ở lại ngủ sáng mai hẳn lên đường!!!

- Vậy có làm phiền dì không??

- Phiền gì đâu!!

Thôi vô ngủ đi mai rồi đi!!

Con đi thẳng rồi rẽ vô cái phòng bên tay trái nha!!

- Dạ!!

Cảm ơn dì!!

Nói rồi Minh theo chỉ dẫn của dì mà bước vào phòng

// hôm sau //

- Dì!!

Giọng Nguyệt Minh vang lên

- Con dậy rồi hả!!

- Dạ!!

Chào buổi sáng dì!!

Lát nữa con sẽ bắt xe lên Cần Thơ luôn!!

- Thôi bây đi rửa mặt đi rồi ra ăn sáng với dì

- Dạ cảm ơn dì!! // lát sau //

" chị Minh ăn xong cũng nhanh chóng từ biệt dì mà lên đường"

________ VỀ PHÍA BỘ BA ________

________ ________

- Kéo búa bao!!!

Giọng nói của Thụy Du và Tinh Lâm phát ra từ trong nhà

- Ủa bộ rảnh lắm sao mà ngồi đó chơi dậy?!!!

Thanh lên tiếng

- Rảnh chứ!!!

Rảnh mới chơi!!

Du đáp

- Cả ngày hôm qua có làm ăn gì được đâu!!

Đi hành pháp toàn gặp Ác Linh!!

Giờ phải ngồi đây chơi chờ bà Minh về nè!!

Lâm ủ rũ

- Ê gọi bả thử coi!!

Thanh đề nghị

- Mới sáng sớm bà gọi người ta!!

Lỡ chỉ đang bận thì sao?!

Lâm vội phản bác

- Chứ giờ sao?!!

Chẳng lẽ ngồi không vậy hoài?!!

Vừa chán vừa lo nữa!!!

Thanh rầu rĩ nói

- Thanh nói đúng á!!

Ngồi đây hoài cũng lo chứ bộ!!

Thụy Du xen vào nói tiếp

- Ờ!!

Gọi đi!!

- Thôi!!

Phiền bả

- Đúng rồi!!

Gọi đi!!

- Gọi gì mà gọi!!!

Để bả tập trung tìm quyển bí thuật kia nữa

" cuộc nói chuyện của bộ ba bắt đầu trở nên sôi nổi"

- Thanh!!

Thanh!!

Bỗng từ đâu phát ra một tiếng nói khe khẽ

" Thanh xoay đầu nhìn về phía không khí rồi ra hiệu gì đó "

- Ê!!

Tui ra ngoài xíu nha!!

Thanh vội vã

- Ờ!!

Lâm gật đầu cho qua rồi quay lại cuộc tranh luận với Thụy Du

- Nói rồi!!

Không có gọi!!!

- Gọi đi!!

Còn sớm mà!!

Giờ này có gì đâu mà bận!!

- Hay quá ha!!

Người ta cật lực đi tìm bí thuật về cho mình!!

Giờ cái đòi làm phiền người ta!!

- Ủa ngộ dậy!!

Gọi có chút thôi có gì đâu mà phiền?!!

- Ông không phiền nhưng chị Minh bả thấy phiền!!

" Du, Lâm vẫn tiếp tục cuộc cãi vã xuyên lục địa"________ BÊN NGOÀI _________

________ _________

- Tiểu địa anh kêu em có gì không?!!

Anh làm vậy lỡ hai ổng nghi ngờ thì sao?!!

- Anh biết!!

Nhưng anh rất mong tin của Nguyệt Minh!!

Cổ giờ đi tới đâu rồi?!!

Có manh mối gì chưa?!!

- Em không biết!!

Hôm qua tới giờ chưa gọi cho bã!!

- Mà nè!!

Anh có linh cảm không hay!!

Hay bây giờ em gọi cho Nguyệt Minh đi!!!!

Tiểu địa cố gắng hối thúc Thanh

- Nhưng đừng cho hai đứa kia biết!!!

- Em biết rồi để cho Khánh nó ăn cơm rồi em đi gọi chỉ!!!

Nói rồi Thanh tức tốc chạy vào nhà_____ TRONG NHÀ_______

_____ _______- Ê!!!

Tui về nha!!!

Bye!!

Nói rồi Thanh phóng một mạch về nhà

- Ờ...ờ

- Bye!!- Lâm!!

Du bất chợt gọi Lâm

- Hả?!!

- Dạo này ông có thấy bà Thanh lạ lắm không?!!

Du nhìn theo hướng Thanh vừa chạy ra

- Cũng phải!!

Dạo này bả thường ra sau nhà, hay trốn tụi mình nữa, tui nghĩ bả đang giấu tụi mình cái gì đó!!

Lâm nói

- Hay do chuyện của Ác Linh làm bả lo lắng?!!

- Cũng có thể!!

Mà thôi bỏ qua đi!!

Chắc cũng không có gì đâu!!

Tui tuyệt đối tin tưởng bả mà!!

Bả không bao giờ hại mình đâu!!

- Ừ thì biết!!

Nhưng mà lo cho bả quá à!!

- Bả mạnh mẽ lắm!!

Đừng lo!!

Bả sẽ ổn thôi!!

Lâm trấn an Thụy Du

- Mong là dậy!!

_____VỀ PHÍA NGUYỆT MINH _____

_____ _____

" về phần Minh, Minh đã đi xe đò hai ngày liên tiếp từ nhà dì xuống Cần Thơ "

- SẮP TỚI CẦN THƠ RỒI NHA MỌI NGƯỜI ƠI!!!

Tiếng nói của người tài xế vang vọng trong xe

- Liệu nếu mình đến tìm Nguyệt Tâm thì chỉ có chịu giúp không?!!

Nếu chỉ không giúp chẳng lẽ nào mình tốn công vô ích?!!

Minh vẫn quanh quẩn với dòng suy nghĩ

- Tới bến xe Cần Thơ rồi!!

Có ai xuống xe không?!!

Nhanh chân lên!!

- Tới rồi à!!

Minh nói rồi nhanh chóng bước xuống xe

" Nguyệt Minh bước xuống xe nhìn khung cảnh trước mắt rồi nhanh chóng tìm đường đến nhà Nguyệt Tâm"

- Chị ơi!!

Cho em hỏi

- Gì em?!!

- Chị có biết nhà thầy bà Nguyệt Tâm không?!!

- Nguyệt Tâm hả?!!

Chị không biết!!

- Dạ cảm ơn chị!!- Dạ chú ơi!!

Cho con hỏi chú có biết thầy bà Nguyệt Tâm sống ở đâu không?!!

- Hong biết con ơi!!

- Dạ cảm ơn chú!!

- Ờ.

Không có có gì!!- Cô ơi làm ơn cho con hỏi nhà thầy bà Nguyệt Tâm ở đâu vậy cô!!

- Nguyệt Tâm hả!!

Biết chứ cổ nổi tiếng lắm!!

Ở đây mọi người gọi cổ là " Thiện Nữ " vì cô ấy hay trừ ma diệt quỷ, làm việc thiện giúp mọi người

- Phiền cô chỉ giúp con!!

- Con đi thẳng thấy con hẻm nhỏ đằng kia thì rẽ vào, rồi sau đó đi sâu vào sẽ thấy có một khu nhà, nhà của cô Nguyệt Tâm là căn nhà có mái ngói màu đỏ!!

- Dạ cảm ơn cô!!

- Không có chi!!" sau một hồi hỏi đường, Minh đã dựa theo lời chỉ dẫn mà đến được nhà chị họ Nguyệt Tâm.

Vừa đến Minh liền đứng trước nhà gõ cửa"

* CỐC!!

CỐC!!

CỐC!! *

- Ai ngoài đó!!

Một giọng nói vang lên

- Em là Nguyệt Minh!!

- Vào đi!!

Giọng nói lạnh nhạt đáp

" Nghe được lời đồng ý, Chị Minh liền đẩy cửa và bước vào nhà, à mà không hẳn là một ngôi nhà"

- Chẳng hay ngươi đến đây có việc gì?!!

- Hôm nay đến đây tất nhiên có chuyện nhờ vả, chị có thể giúp em chứ?!!

- Hữu duyên không công ta sẽ giúp.

Vô duyên cầu khẩn chẳng được chi

- Hôm nay em đến đây là muốn dò hỏi về tung tích Linh Chú Thuật

- Linh Chú Thuật?!!

- Phải!!

- Nguyên do ngươi cần Linh Chú Thuật là gì?!!

- Chẳng giấu gì chị.

Em và bạn chẳng may gặp Ác Linh, nếu chị không giúp e là sẽ lâm nguy!!

- Ta nghĩ ngươi tìm đúng người rồi đó!!

- Chị đang giữ Linh Chú Thuật?!!

- Ta không giữ nhưng ta biết nơi cất giấu Linh Chú Thuật

- Hiện giờ Linh Chú Thuật đang ở đâu?!!

- Nhiều năm qua ta tìm kiếm nó rất lâu, ta đã tra ra được tung tích của Linh Chú Thuật, nay lại gặp ngươi ta và ngươi hữu duyên nên ta sẽ giúp

- Cảm tạ!!

Không biết ơn nghĩa này khi nào em mới có thể trả hết

- Đừng nói nhiều nữa!

Hôm nay ngươi cứ ở đây ngày mai ta lên đường

- Cảm ơn chị!!

- Ta giúp ngươi chẳng phải để nhận lại lời cảm ơn đó nên ngươi không cần khách sáo!!

* TÚT TÚT TÚT*

" đang nói chuyện bỗng chuông điện thoại Nguyệt Minh vang lên"

- Hừm!!

Ngươi mau ra bên ngoài nghe đi!!

- Em xin phép!!

Nói rồi Minh bước ra bên ngoài

_____ BÊN NGOÀI _______

_____ _______

- Alo!!

Chị Minh hả?!!

- Ừ!!

Chị nghe nè!!

- Chị khỏe không?!

Mấy nay chị sao rồi?!

Làm gì cũng phải nhớ giữ sức khỏe nha chị!!!

- Chị biết rồi!!!

Em đừng lo

- Mà nhân tiện chị đang ở đâu dậy?!!

- Chị ở Cần Thơ!!

- Vậy sao!!

Mà chị tìm được cái quyển bí thuật cổ kia chưa?!!

- Chưa!!

Nhưng sắp được rồi!!

Ráng chờ chị nha!!

Chị sẽ về sớm với ba đứa!!

Mà Tinh Lâm với Thụy Du đâu rồi?!!

- À...à

- Suỵt coi chừng lộ!!

Tiểu địa đứng phía sau nhắc nhở

- À..

Tụi nó chơi với nhau rồi!!

Lát em gọi chị xong em qua báo cho tụi nó sau!!

- Ừm!!

Mấy đứa nhớ giữ sức khỏe!!

- Dạ!!

Bai chị!!

- Ừ!!

Bye em!!

" tắt máy xong, chị Minh bước vào lại nhà của Nguyệt Tâm"

- Ai gọi cho ngươi?!

- Là con bé người quen của em thôi!!

Con bé nó lo cho em nên gọi!!

- Được rồi!!

Ngươi mau cất hành lí vào đi!!

Ở kia còn phòng trống, ngươi vào đó mà ở!!

Nguyệt Tâm vừa nói mắt vừa hướng về căn phòng trong góc tối

- Dạ!!!____ BÊN PHÍA BỘ BA ________

____ ________- Ahhhh!!

Có ai không?!!

Cứu con tôi với!!

Có ai không?!!!

Từ ngôi nhà hàng xóm phát ra tiếng hét

- Có chuyện nữa rồi!!

Đi!!

Lâm nói với vẻ mặt căng thẳng

- Đi nhanh lên!!

Du nói rồi kéo tay Lâm từ trong nhà chạy ra

- Thanh?!!

- Nghe tiếng hét là tui chạy qua liền á!!

Thanh nói

- Ờ!!

- Mấy cô cậu ơi!!

Mấy anh chị ơi!!

Cứu con tôi với!!

- Bị gì vậy?!

- Chắc là chết rồi đó!!

- Trời ghê vậy?!!

- Bà ơi!!

Con bà bị sao đó?!!

- Gọi cấp cứu đi!!

Nhanh lên!!!
 
Thần Ác Linh
chap 4


- Xem ra mọi chuyện đi càng lúc càng xa rồi!!

Liên Thanh nói với giọng điệu sợ sệt

- Ác Linh ăn mất linh hồn đó rồi sao?!!

Thụy Du hỏi

- Không!!

Nó bắt linh hồn đó đi rồi!!

- Sao chứ?!!

Lần đầu tui mới gặp chuyện linh hồn bị bắt giữ đó!!

Thanh ngạc nhiên nói

- Bà mới gặp cũng phải vì chỉ có những thế lực tà ác mạnh như Tà Tinh và Ác Linh mới đủ khả năng bắt giữ linh hồi thôi!!

- Tà Tinh cũng từng bắt hồn của bà, Thụy Du cả Mẫn Mi với Quang Nam nữa

- Thiệt luôn?!!

Thụy Du ngay lập tức chen vào

- Lúc ông còn nằm một chỗ do xe tông đó!!

- Đừng nhắc nữa!!

Sợ lắm gồi!!

- Mà Mẫn Mi với Quang Nam là ai?!!

- Phải rồi!!

Ổng đâu có tiếp xúc với hai người đó!!

- Vậy thôi không nhắc nữa!!

- Tại sao?!

- Tại nói ra ông cũng có biết đâu!!

Với lại...

Hai người đó cũng không có duyên với tụi mình!!

" một lát sau xe cứu thương đêm và mang người đang bị bắt giữ linh hồn kia đến bệnh viện"

- Ê!!

Đi rồi!!

Lỡ mấy bác sĩ tưởng tên kia chết rồi đem chôn ổng luôn thì sao?!!

Thụy Du lo lắng

- Không đâu!!

Họ không khám ra bệnh, tim không còn đập nhưng mạch vẫn đập, bác sĩ sẽ chưa thể kết luận được người kia chết đâu!!

- Mừng quá!!

Nghe xong Liên Thanh liền mừng rỡ

- Chuyện của chúng ta bây giờ là về nhà tui lấy đồ nghề, rồi sao đó làm phép tìm ra vị trí của Ác Linh và tìm ra cách mang linh hồn kia trở về thân xác!!

- Mau đi nhanh lên!!

- Đi!

" nói rồi bộ ba về nhà Tinh Lâm và chuẩn bị đồ nghề"

- Ra sân sau đi!!

Nếu không người ta nhìn vô lại tưởng mình tâm thần!!

Du đề nghị

- Ờ ờ!!

Thanh và Lâm lập tức đáp lại

" Lâm, Du, Thanh ra sân sau nhà và bắt đầu làm phép"

- Hỡi các chư vị từ bốn phương!!

Nghe lời cầu thỉnh chốn dương trần!!

Ác Linh giờ ở nơi đâu?!

Mong cầu chỉ dẫn soi đường tìm ra!!

" Lâm vừa niệm một tay vừa nắm chặt thanh kiếm gỗ giơ cao trước mặt, tay còn lại cầm theo lá bùa màu vàng quen thuộc"

" Vừa đọc xong lá bùa trên tay Lâm bắt đầu sáng lên ánh sáng vàng thân thuộc, nhưng mạnh mẻ hơn rất nhiều so với ngày thường"

- Không xong rồi!!

Nó đang ở đây!!!

- Nó?!!

Là Ác Linh sao?!!

- Phải!!

- Chết rồi!!

Giờ sao đây?!!

- Thanh nhìn coi có thấy nó không?!!

- Không!!

Không có Ác Linh!!

- Không thể nào!!

Rõ ràng lá bùa chỉ Ác Linh đang ở đây mà!!

- Tui không thấy Ác Linh đâu hết!!

- Khoan đã!!

Ác Linh còn có một sức mạnh là ẩn thân!!

- Không xong rồi!!

Lỡ nó nhập vô người tui thì sao!!

Du hoảng hốt

- Nghe tui nói nè!!

Đừng lo!

Ác Linh không thích mượn xác người khác!!

Nó muốn ám ảnh người ta chứ không muốn chiếm xác kẻ khác!!

Lâm nói

- Vậy tốt rồi!!

Khỏi lo Thụy Du bị nhập!

Thanh nhẹ nhõm nói

- Nhưng Ác Linh còn ở đây!!

Không nên lơ là cảnh giác đâu!!

Thụy Du nói

- Biết rồi!!

Sao nay ông nghiêm túc dữ zậy?!!

Vong nhập hả?!

Lâm ngạc nhiên

- Kệ tui!!

Ê!!

Ác Linh sau lưng ông kìa!!

- Ế!!

Đâu đâu!!

Lâm nghe thấy lập tức hoảng loạn

- Lâm ơi!!

Thụy Du nó KHÔNG THẤY ĐƯỢC LINH HỒN!!

Thanh biết Lâm bị lừa nên nhắc nhở

- Thằng này!!

Ê mà nè!!

Lá bùa ngừng phát sáng rồi!!

Lâm vừa nhìn lá bùa vừa nói

- Vậy nó đi rồi à?!!

- Gì nhẹ nhàng dậy?!!

Tưởng nó sẽ đánh tụi mình chứ!!

- Tự nhiên bỏ đi?!!

Nó có âm mưu gì nữa đây?!

- Có gì đó sai sai nha!!

- Thôi!!

Dù sao nó cũng đi rồi!!

Dọn đi!!

Liên Thanh nói

- Chuyện gì nữa đây?!!

Tại sao nó đến rồi lại bỏ đi?!!

Phải chăng nó đang mưu tính gì đó?!!

Lâm trầm tư

- Chắc nó thấy tụi mình cãi nhau, nó chán nên nó mới bỏ đi đóa!!

- Nãy mới khen nghiêm túc luôn!!

- Xía!!

- Mà giờ tụi mình gọi chị Minh được chưa?!!

Du hỏi

- Nhớ bả hả?!!

Yêu bả rồi hay gì?!!

Đòi gọi quài!!

- Rồi mắc gì tới ông?!!

Xàm vừa thôi!!

Mắc gì nói tui yêu bả?!!

Nhảm nhí!!

- Ông không yêu chỉ, không nhớ chỉ, thì sao kêu tui gọi hoài dậy?!!

- Bộ yêu mới được gọi hả?!!

Tui lo vụ cái cuốn bí thuật cổ chứ gì nữa!!

- Ờ hở!!

Ok!

Rồi tui gọi liền nè!!

- Ê đừng có gọi!!

Thanh bỗng la lên

- Sao dậy?

- Ờ..

Ờm thì...

À...

À tui điện rồi!!

- Ủa rồi hả?!!

Bả nó sao?

Du nhanh chóng hỏi

- Bả..

Bả nói bả bận lắm!!

Không nói chuyện với tụi mình được!!

- Rồi bả có nói bả ở đâu không?!!

- Bả nói là...

À..

Ừm

- Chưa tiện nói!!

Tiểu địa đứng bên cạnh nhắc nhở Thanh

- À!!

Phải rồi!!

Chưa tiện nói!!

Bả nói dậy á!!

- Ờ!!

Ra là dậy!!

Thụy Du và Tinh Lâm đồng thanh

- Thôi...thôi dọn đi!!

- Dọn liền nè má!!____ PHÍA NGUYỆT MINH _____

____ _____

- Chị Nguyệt Tâm!!

- Chuyện gì?!!

- Em có thể hỏi chị một số thứ về Linh Chú Thuật được không?!!

- Được!!

Ngươi cứ hỏi!

- Rốt cuộc Linh Chú Thuật từ đâu mà có?!!

- Chuyện này cũng từ rất lâu về trước rồi!!

Lúc đó ông bà ta còn chưa ra đời!

Linh Chú Thuật là quyển bí thuật chứa những thuật pháp cổ, những thuật pháp trong Linh Chú Thuật rất mạnh, nó được viết bởi tổ tiên 6 đời trước của chúng ta!

- Sao đó thì sao?!

- Vì nó quá mạnh, nên đã bị tổ tiên ta phong ấn, để phòng trừ việc có kẻ cướp lấy làm điều ác, chỉ có người trong dòng tộc mới có thể mở được Linh Chú Thuật

- Rồi ngày nọ!!

Nó bị chính ng trong gia tộc cướp mất, lí do là vì ông ta muốn theo tà đạo, là một kẻ phá đạo mà cả dòng họ không bao giờ muốn nhắc đến

- Rồi ông ta đã làm gì với Linh Chú Thuật sau đó?

- Tất nhiên là sử dụng cho tà đạo, ông ta bắt đầu dùng thuật pháp có trong Linh Chú Thuật để đi hại người!!

Giết người!!

Làm đủ mọi thứ tà ác trên đời!!

- Sau đó!!

Ông ta gặp phải báo ứng và trả giá bằng mạng sống, Linh Chú Thuật cũng thất lạc từ lúc đó!!

- Ra là vậy!!

- Nhưng...

- Trước khi chết ông ta đã nguyền vào Linh Chú Thuật nột lời nguyền mà ta cũng không rõ là gì!

- Xem ra mọi chuyện sẽ khó khăn rồi đây!!

Nguyệt Minh lẩm bẩm

- Trời cũng tối!!

Ngươi mau vào nghỉ sớm, mai ta còn lên đường!!

- Dạ!!

Chị cũng vậy!!

- Được rồi!!

Ngươi nghỉ ngơi đi!

" nghe lời Nguyệt Tâm, Nguyệt Minh cũng nhanh chóng vào ngủ"

// sáng hôm sau //

- Được rồi!!

Mau đi theo ta!!

Chúng ta đi tìm Linh Chú Thuật!!

Nguyệt Tâm từ trong nhà bước ra

" Nguyệt Minh cũng bước theo sau"

- Chúng ta sẽ bắt xem đến đó!

- Lại là xe nữa à?!!

Nguyệt Minh có vẻ đã ghét việc đi xe

- Chúng ta chủ bắt xe ôm thôi!

- Dạ!

Chị Minh nghe xong liền nhanh chóng cùng Nguyệt Tâm đi bắt xe

- Anh gì đó ơi!!

- Khoan!!

Cứ để ta!!

* TÚT TÚT *

- Alo!!

Tôi nghe đây!!

Bỗng điện thoại Nguyệt Minh reo lên

- Alo chị Minh!!

Tụi em đã đụng phải Ác Linh!!

Hóa ra là bộ ba gọi

- Mà chị đi tới đâu rồi?!

Thụy Du hỏi

- Chị ổn không?!!

Lâm nhanh chóng chen vào hỏi tiếp

- Mà chị đang làm gì đó!!

Thanh cũng lặp tức chen ngang

- Rồi rồi!!

Từ từ thôi!!

Chị đang bắt xe ôm tới đó nè!!

Chị đang ở đường ***, ở Cần Thơ!!

Mà mấy đứa ổn không?!

- Gặp Ác Linh sao bây giờ mới báo chị?!

Chị Minh lo lắm

- Dạ tụi em không sao!!

Thanh trấn an

- Chị nhớ giữ gìn sức khỏe nha!!

Mau về với tụi em nữa!!

Du nói

- À mà dạo này bé Hồng hay qua chơi lắm chị!!

Tinh Lâm lên tiếng

- Ờ!!

Coi chừng Hồng với Thi giùm chị nha!!

- Dạ tụi em biết mà!!

- Nguyệt Minh!!

Nhanh lên!!

Nguyệt Tâm hối thúc

- Dạ!!

- Thôi chị bận rồi!!

Bye mấy em!!

- Dạ bai chị!!

Bộ ba đồng thanh

- Nè anh ơi!!

Anh làm xe ôm đúng không?!

- Dạ phải!!

Hai cô cần đi đâu?!!

- Làm ơn đưa tôi đến con hẻm ***!

- Nhưng mà anh ta làm sao chở cả hai chúng ta được?!!

- À cô khỏi cần lo!!

Tui có ông bạn gần đây cũng làm xe ôm nè!!

Để tui gọi ổng!!

- Xe ôm dạo này tiện ghê ha?!!

- Haha!!

Cô quá khen!!

" một lát sau, Nguyệt Minh và Nguyệt Tâm cũng đến nơi"

- Được rồi!!

Tiền của hai anh đây cảm ơn hai anh!!

Nguyệt Minh nói

- Dạ!!

Không có gì đâu cô!!

À mà sao hai cô lại đến đây?!!

Con hẻm này rất vắng và còn có nhiều nhà hoang, hai cô chỉ là phụ nữ, chân yếu tay mềm thì sao lại đến đây?!!

Một trong số hai người xe ôm tò mò

- À!!

Chúng tôi có một số công việc cần làm ở đây!!

Nguyệt Minh trả lời

- Làm gì??

Ở cái nơi như vầy chứ?!!

Người kia tiếp tục hỏi

- Thiên cơ bất khả lộ!!

Tôi nói anh nghe!!

Sống trên đời đừng nên thắc mắc nhiều quá!!

Nguyệt Tâm lạnh lùng đáp

- Ơ...ơ..

Tui xin lỗi!!

Tụi tui xin phép đi trước!!

Đi mày ơi!!

- Ờ...Tới...

Tới liền!!

- Hơi!!

Đúng là hồng nhan bạc phận!!

Đẹp mà bị điên!!

Tội hai người đó!!

Không hiểu sao gia đình cho ra đây nữa!

- Thôi!!

Chuyện người ta, mình người ngoài cuộc làm sao mà nói được!!

Chắc là trốn ra đó!

" Nguyệt Minh và Nguyệt Tâm bước vào con hẻm tối "

- Chị!!

Mình đi đâu vậy?!

- Chẳng phải ta đã nói đi tìm Linh Chú Thuật hay sao?!!

- Em biết!!

Nhưng em đang hỏi chúng ta đi đâu để tìm Linh Chú Thuật?!

- Ta đang đi đến căn nhà hoang ở cuối con hẻm

- Nơi đó đang chứa Linh Chú Thuật sao?!!

- Phải!!

Đừng nói nhiều nữa!!

Đi thôi!!

" mãi lo nói chuyện, hai người đã đến nơi"

- Đây!!

Là nơi này!!

- Ta vào thôi!!

- Khoan!!

Nguyệt Minh!!

Bình tĩnh!!

Có thể có gặp nguy hiểm đó!!

- Có ai khác đang muốn cướp lấy Linh Chú Thuật sao?!

- Chẳng những có mà còn có rất nhiều!
 
Thần Ác Linh
chap 5


- Nhiều?!

Mà cũng phải!!

Linh Chú Thuật mang sức mạnh khủng khiếp như vậy, ai mà không thèm khát!

- Được rồi, ta vào trước cho!!

Ngươi nhớ đi ngay sau ta!!

- Em biết rồi!

" nói rồi Nguyệt Tâm đẩy cửa bước vào "

* KÉT KÉT *

" tiếng cánh cửa đã lâu năm kêu lên"

" bên trong, đập vào mắt Nguyệt Tâm, một phong khách tối om, cũ kĩ, ẩm ướt, mùi ẩm móc bắt đầu xộc vào mũi Nguyệt Tâm"

- Nơi này hẳn là bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi Nguyệt Tâm nhăn mặt, dùng tay che mũi mình lại

- Chị!!!

Chị ổn chứ!!

Nguyệt Minh cũng theo sau vào bên trong

- Nơi này chắc đã bỏ hoang hơn mấy chục năm rồi!!

Chuyện tìm Linh Chú Thuật xem ra cũng không dễ đâu!!

Nguyệt Tâm căng thẳng

- Vả lại, không ai ngốc đến nỗi giấu một quyển bí thuật có quyền năng cao như vậy ở một nơi dễ tìm đâu!!

Nguyệt Minh nói tiếp

- Được rồi!!

Giờ ta chia nhau ra tìm!!

- Dạ được!!

" ngay lúc cả hai chuẩn bị tìm Linh Chú Thuật, từ đâu một đàn quỷ xuất hiện chặn đầu hai người"

- Quỷ??

- Từ đâu ra chứ?!!

Rõ ràng ban nãy..

Em không nhìn thấy con nào cả!!

- Nó được gọi đến!!

Chắc chắn là được triệu hồi đến đây!!

- Vậy ai?!

Chẳng lẽ!!

- Phải!!

Là con Ác Linh đã gọi chúng nó!!

- Ngươi đánh với bọn chúng còn ta sẽ tìm Ác Linh!!

Được chứ?!

- Được rồi!!

Ở đây cứ để em!!

Nói rồi Minh xông vào đám quỷ mà đánh nhau với chúng

- Thiên Linh!!

Địa Linh!!

Nghe lời ta thỉnh triệu hồi vong linh!!

Chị Minh đọc thần chú gọi các vong linh ra đánh nhau với lũ quỷ

- Thiên Linh Linh!!

Địa Linh Linh!!

Nghe lời ta thỉnh!!

Hồn lưu linh!!

- Ta biết ngươi đang trú ngụ ở đây!!

Nếu có gan hãy ra mặt đi!!

Cớ gì mà phải trốn tránh chứ?!

Ngươi hèn nhát đến vậy sao?!

Cùng lúc đó Nguyệt Tâm cũng đang tìm kiếm Ác Linh

- Ah!!

Bỗng từ phía sao có người đánh lén Nguyệt Tâm

- Chị không sao chứ?!

Minh lập tức quay sang hỏi thăm!!

- Không sao!!

Ngươi nhớ cẩn thẩn!!

- Em biết rồi!!

Nói xong Nguyệt Minh quay lại với đàn quỷ

- Hèn quá đó!!!

Chẳng lẽ ngươi sợ thua ta?!

- Ah!!

Một lần nữa Nguyệt Tâm bị đánh lén

- Ngươi thật hèn nhát!!

- TA KHÔNG HÈN NHÁT!! từ đâu tiếng nói phát ra vang vọng cả căn nhà

- Vậy lộ diện đi, Ác Linh!!

- GRỪ!!

NGƯƠI MUỐN ĐẤU VỚI TA?!!

HAHA!!

Tiếng nói tiếp tục vang lên

- Đừng bắt ta sử dụng "BIỆN PHÁP MẠNH"!!

Nguyệt Tâm hét lên với Ác Linh

- NGƯƠI THÌ LÀM ĐƯỢC GÌ TA?!

NGAY CẢ NHÌN THẤY TA NGƯƠI CÒN LÀM KHÔNG ĐƯỢC!!

VẬY MÀ ĐÒI ĐẤU VỚI TA SAO?!

Tiếng nói chế nhạo Nguyệt Tâm

- Nếu ngươi đã mạnh miệng!!

Ta cũng chẳng mà đấu với ngươi!!

Nói rồi Nguyệt Tâm cười mỉm tỏ vẻ đắc thắng

- Thiên Nhãn!!

Mắt Nguyệt Tâm bắt đầu sáng lên, một ánh sáng mang màu đỏ thẫm

- Thiên...

Thiên nhãn?!

Chị Tâm, chị có thiên nhãn?!

- Phải!!

Nguyệt Tâm quay sang Nguyệt Minh rồi gật đầu một cái

" Nguyệt Tâm dần đưa mắt nhìn khắp nơi trong căn nhà, cố gắng tìm ra Ác Linh"

" về phía chị Minh, chị đã tiêu diệt gần hến lũ quỷ cản đường"

- Ác Linh!!

Ngươi thật xui xẻo khi để ta nhìn thấy!!

Nguyệt Tâm cuối cùng cũng tìm ra con Ác Linh

- NGƯƠI...

NGƯƠI NGHĨ CHỈ NHÌN THẤY LÀ SẼ CHIẾN THẮNG TA À?!

NGU XUẨN!!

Ác Linh lượn lờ trên góc tường không có hình dạng, chỉ đơn giản là cái ánh sáng trắng mờ

- Thiên canh tam chú!!

Âm Dương hương thái tổ!!

Mĩ kì trần hà giá!!

Nguyệt Tâm miệng đọc thần chú, tay lấy từ trong túi ra một "cây roi"

- ĐÓ..ĐÓ LÀ ROI ĐÁNH QU..Ỷ?!

- Phải!!

Chẳng lẽ ngươi sợ?!

Vừa nói Nguyệt Tâm vừa cầm cây roi liên tục tiến đến gần và đánh vào Ác Linh

- KHÔNG!!

ĐEM NÓ ĐI!!

TRÁNH KHỎI NGƯỜI TA!!

- Thiên tâm thập canh mị thất!!

Cây roi dần phát ra ánh sáng màu đỏ

- KHÔNG!!

" con Ác Linh phản công, nó dùng pháp thuật phát ra những luồn phép đánh vào Nguyệt Tâm "

- Chị Nguyệt Tâm!!

Nguyệt Minh bên này đánh xong với bọn ngã quỷ cũng qua yểm trợ

- Thiên Linh!!

Địa Linh!!

Âm Dương linh!!

Nghe lời ta thỉnh!!

Đã hồn lưu linh!!

Nguyệt Minh lao vào đánh giúp đỡ Nguyệt Tâm, nhưng vì không có thiên nhãn nên k thể thấy Ác Linh, chỉ có thể theo hướng Nguyệt Tâm nhìn mà đánh

" Ác Linh tiếp tục chiếm ưu thế, đánh văng Nguyệt Minh ra"

- Không sao chứ?!

Nguyệt Tâm lo lắng

- Không!!

Em ổn!!

Nhưng em không nhìn thấy được nó!!

Em không thể thấy Ác Linh!!

- Nếu vậy ngươi tốt nhất nên tránh xa!!

Nếu không có thể sẽ bị thương!!

- Không sao!!

Em vẫn đấu với Ác Linh được, dù không nhìn thấy nó đi chăng nữa!!

- HAI ĐỨA CON GÁI YẾU KÉM MÀ MUỐN ĐẤU VỚI TA?!

CÁC NGƯƠI NGHĨ CÁC NGƯƠI XỨNG À?!

Ác Linh nói

- Ngươi im ngay cho ta!!

Ngươi không quyền xúc phạm đến một thầy bà cao quý!!

Vì ngươi không xứng đáng!!

Nguyệt Minh gằn giọng

- Thiên Âm Linh lưu trấn!!

Lục giáo hoàng nhị nhân!!

Nguyệt Tâm tiếp tục phản công

- Thiên Linh Linh!!

Địa Linh Linh!!

Hội hồn lưu linh!!

Thiên Minh Nguyệt Linh!!

Nguyệt Minh cũng giúp một tay

" Ác Linh tiếp tục dùng pháp thuật, nó tóm lấy Minh và Nguyệt Tâm, bóp chặt cổ hai người

- Thiên trú âm binh...Nguyệt Tâm cố gắng dùng hơi sức còn lại để đọc thần chú

" nhưng chưa kiệp niệm hết câu Nguyệt Tâm lại bị Ác Linh bóp cỗ chặt hơn"

- Chị Tâm!!!

Nguyệt Minh gào lên

- Thiên Linh Linh!!

Địa Linh Linh!!

Đã hồn lưu linh!!!

Chị Minh cố dùng hết sức lực niệm chú lên thật to

" ngay sao đó, Ác Linh bị đẩy ra phía sau và buông hai người ra"

- Chị Nguyệt Tâm!!

Chị có sao không?!

Minh đúng dậy rồi đưa tay đỡ Nguyệt Tâm lên

- Ta không sao!!

Ngươi có bị thương ở đâu không?!

- Em chỉ bị thương ngoài da thôi!

Đừng lo!!

- Ác Linh đâu?!

Ác Linh nó biến đi đâu mất rồi!!

Nguyệt Tâm bất chợt phát hiện Ác Linh đã lẫn trốn

- Nó biến mất rồi sao?!

Chắc chắn nó đang có âm mưu gì đó, bởi ta đang yếu thế hơn kia mà!!

- Ta cũng nghĩ vậy!!

Nhưng có lẽ từ nãy giờ đánh với chúng ta nó cũng bị trọng thương rồi!

- Vậy giờ ta tiếp tục tìm Linh Chú Thuật sao chị?!

Minh lập tức quay lại vấn đề

- Ngươi tìm ở đây đi ta sẽ vào sâu hơn để xem thử!!

- Dạ được!!

" hai người nhanh chóng quay lại với mục đích ban đầu là tìm Linh Chú Thuật

- Nguyệt Minh!!

Qua đây nhanh lên!!!Còn tiếp...._______________________________

Dạo này truyện của mk ít người đọc quá trời!!

Có phải do truyện không được hay không?!

Nếu thật sự truyện mk không được hay thì cho mk xin lỗi vì làm các bạn thất vọng, mk sẽ cố gắng điều chỉnh!!

Xin cảm ơn!!
 
Thần Ác Linh
chap 6


- Có chuyện gì sao chị?!

- Ở đây hình như có gì đó thì phải!

" trước mặt hai người, một quyển bí thuật cũ kĩ được bao bọc bởi một lớp da thú màu đen có khác dòng chữ: Linh Chú Thuật"

- Đó là Linh Chú Thuật!!!

- Phải!!

Đúng rồi!!

Chúng ta tìm thấy rồi!!

Nguyệt Minh vui mừng reo lên

" ngay sau đó, Nguyệt Minh nhanh chóng đi đến lấy quyển Linh Chú Thuật"

- Xong nhiệm vụ rồi!!

Ta phải về thôi!!

Nếu cứ ở đây không khéo lại gặp rắc rối!Nguyệt Tâm nói rồi kéo Nguyệt Minh ra khỏi căn nhà hoang

" sau khi rời khỏi căn nhà hoang, cả hai trở về nhà, Nguyệt Minh ngay sau đó cũng nhanh chóng thu dọn hành lý trở về Long Xuyên"

- Tạm biệt chị!!

- Được rồi!!

Em về đi, coi như chị nợ em vì em đã cứu chị!!

- Liệu chúng ta có thể gặp lại nhau chứ?!!

- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Vô duyên đối diện bất tương phùng.

Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại!!

- Hẹn ngày tái ngộ!!

- Hẹn ngày tái ngộ!!

" Nguyệt Minh sau khi từ giả chị họ cũng bắt xe đò về Long Xuyên - An Giang"- Ai muốn về An Giang xin nhanh chân lên!!

" Nguyệt Minh lên xe và chọn ngồi ở hàng ghế cuối, cạnh chiếc cửa sổ"

- Bầu trời hôm nay trong thật u ám.

Không biết có điềm báo gì hay không?!

Nguyệt Minh ưu tư nhìn bầu trời qua ô cửa nhỏ

* TÚT TÚT TÚT*

" bỗng chuông điện thoại Nguyệt Minh reo lên"

- Alo!!

Nguyệt Minh xin nghe!!

- Em, Thanh nè chị!!

- À!!

Ra là Liên Thanh.

Em khỏe không?!

- Em còn khỏe lắm!!

Còn chị sao rồi?!

- Chị vẫn ổn!!

À chị đang trên đườ....

- Chị Minh!!

Em Tinh Lâm đây!!

Khi nào chị về?!

Tinh Lâm bỗng xen vào

- Nè nè!!

Tui và chị Minh đang nói chuyện mà!!

Biết phép lịch sự không?!

Thanh cau có

- Rồi rồi!!

Xin lỗi!!

Chỉ là tui lo cho chị Nguyệt Minh thôi!!

- Chị đang trên đường về Long Xuyên đây!!

Tìm thấy Linh Chú Thuật rồi!!

Đừng lo!!

Nguyệt Minh bình tĩnh nói

- Thật hả?!

Thanh vui sướng

- Khi nào chị về đến nhà?!!

Lâm hỏi

- Chị vừa mới lên xe thôi!!

Chắc khoảng chừng sáng mai sẽ về đến!!

Nhớ tiếp đón ân nhân của các em chu đáo nghe chưa?!

Nguyệt Minh cười nói

- Chị khỏi lo!!

Tụi em sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thật lớn mừng chị trở về!!

Thanh vui vẻ đáp

- À phải rồi!!

Thụy Du đâu?!

- À!!

Thụy Du bị cấm túc ở nhà vài ngày rồi chị!!

Thanh hả dạ nói

- Sao lại bị cấm túc?!

Minh thắc mắc

- Do ổng với Tinh Lâm cả ngày cứ trêu chọc.

Nên em nói ba mẹ ổng cấm túc ổng rồi!!

Thanh nói với giọng điệu tức giận

- Rồi khi nào nó được ra ngoài?!

Nguyệt Minh hỏi tiếp

- Khoảng 3,4 ngày nữa chị!!

- Ừm

- Lỗi của bà đó!!

Lâm bực tức nhìn Thanh

- Im đi!!

Thanh quát

- Mà chị Nguyệt Minh ơi!!

- Có chuyện gì?!

- Có người muốn nói chuyện với chị!!

- Là ai?!

Minh tò mò

- Alo!!

Chị Minh ơi!!

Em là Nguyên Hồng nè!!

Chị nhớ em hong?!

- Nhớ!!

Chị nhớ em lắm!!

- Em cũng vậy!!

- Em ở nhà vui không?!

- Chị về với em em đi!!

Ở đây chị Thanh suốt ngày cho em ăn cá!!

Em hong thích!!

Hồng khó chịu nói

- Rồi rồi!!

Chị đang trên dường về nè!!

Về chị mua bánh cho em ăn, chịu chưa?!

- Dạ chịu!!

Nguyên Hồng bắt đầu vui vẻ trở lại rồi chạy đi mất

- Cho chị nói chuyện với Nguyệt Thi đi!

- Dạ được!!

Chị chờ em nha!!

Thanh lên tiếng

// lát sau //

- Chị hai!!

Em đây!!

- Ở nhà em có sao không?!

- Không sao!!

Em vẫn khỏe!!

Chị mới đáng lo đó!!

Dạo này chị ăn có được, ngủ có ngon không?!

Còn nữa, chị nói Hồng đừng động vào cây đèn dầu của em nữa!!

- Chị ổn!!

Chị đang trên đường về!!

Còn bé Hồng phá em thì em nói Tinh Lâm đặt cây đèn của em ở nơi khác là được

- Dạ!!

Vậy thôi!!

Chị nhớ về sớm!!

- Ừm!!

Ở nhà nhớ trông chừng bé Hồng!!

Sáng mai là chị về đến nhà rồi!!

" khi Nguyệt Minh mãi mê nói chuyện, chiếc xe đò Nguyệt Minh đang ngồi bỗng chệt hướng sang làng đường bên kia"

- Hình như...

Có gì đó không đúng!!

Nguyệt Minh lẩm bẩm

- Alo!!

Chị hai đang nói gì đó?!

Chị vẫn ổn chứ?!

- Chị ơi!!

Chị còn đó đúng không?!

Tinh Lâm từ đầu dây bên kia bắt đầu lo lắng - XE MẤT KIỂM SOÁT RỒI!!!

Một người hành khách hét lên

" những hành khách còn lại bắt đầu hoảng hốt và la hét loạn cả lên"

- Cái gì?!!

Chị!!

Chị còn ở đó không?!

Thanh, Lâm và Nguyệt Thi cố gắng gọi tên Nguyệt Minh

* RẦM!!!*

" Xe của Nguyệt Minh bất ngờ tông thẳng vào chiếc xe tải chở hàng đang đi ở hướng ngược lại"

- Nguyệt Minh!!

Chị đâu rồi!!

Trả lời em đi!!

Nguyệt Minh!!

Nguyệt Thi hoảng loạn hét lên

" từ chiếc điện thoại, nhóm Tinh Lâm nghe thấy tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương bên phía Nguyệt Minh"

" lát sau, điện thoại sập nguồn"

_______________________________

Bên phía Tinh Lâm

* TÚT....TÚT....TÚT*

- Chắc chắn chị Minh gặp tai nạn rồi!!

Tụi mình phải báo cho Thụy Du và đi tới chỗ của chị Minh ngay!!

Thanh nói với giọng điệu vô cùng bất an

- Phải!!

Mình mau đi báo cho anh Thụy Du biết!!

Nguyệt Thi hối thúc khi đang cố kiềm lại những giọt nước mắt

- Chúng ta thậm chí còn chưa biết xe chị Minh gặp tai nạn ở đâu!!

Lâm lúc này mới cất tiếng

- Chẳng phải ban nãy chị ấy có nói vừa mới lên xe sao?!

Chị còn nói thêm sáng mai sẽ về đến.

Nếu dựa vào đó, ta có thể sát định được chị ấy đang trên chuyến nào và vào khoảng thời gian đó, chuyến xe của chị Minh đang ở đâu.

Thanh bắt đầu suy đoán về địa điểm nơi Nguyệt Minh gặp tai nạn Còn tiếp..._______________________________

Mk đang cố gắng khắc phục lỗi về văn và chính tả.

Cảm ơn bạn "camapcon2607" rất nhiều vì lời nhận xét và góp ý của bạn!
 
Thần Ác Linh
chap 8


- Tiểu Địa ơi....

- Thanh, bà làm gì sau nhà tui đó?

Lại nhớ ông Tiểu Địa sao?

- Ờm...

Ờ ờ

- Tui biết bà rất nhớ Tiểu Địa nhưng mọi chuyện là quá khứ rồi, bà cần phải chấp nhận là Tiểu Địa đã không còn bên bà được nữa

- Ông im đi!

Thanh quát

- Sao lại nỗi giận với tui?

Tui không phải là một người tâm lý nên tui không hiểu được bà, nhưng tui không biết tui đã làm gì sai mà bà nổi cáu với tui?

- Ông không làm gì sai hết, đừng nói gì nữa.

Tui mệt rồi, tạm biệt.

Thanh vừa nói vừa bước đi

- Đi đâu đó?

- Về nhà

- Có chuyện gì cần thì gọi tui.

Lâm vỗ vai Thanh nói

- Cảm ơn ông, Tinh Lâm...

Nói rồi Liên Thanh bỏ về nhà

// 3 ngày sau //

" cảnh sát đã liên lạc cho bộ ba nhưng chỉ có mình Thụy Du đến chăm sóc Nguyệt Minh vì tinh thần Liên Thanh không ổn định còn phần Tinh Lâm thì ở lại trông chừng Thanh"

_______________________________

Phía Nguyệt Minh và Thụy Du

- Ba ngày rồi, ba ngày kể từ khi chị bị tai nạn, nhìn chị bây giờ chẳng khác gì đang ngủ, một giấc ngủ kéo dài chẳng biết khi nào tỉnh giấc

- Giờ thì chị hay quá rồi, chị nằm ở đó yên phận mà ngủ còn tụi em thì cứ nơm nớp lo sợ không thôi

- Lúc trước, sau khi bị xe tông em cũng ngủ như chị, thậm chí còn ngủ rất say, lúc đó em mất hết nhận thức không còn lo nghĩ gì nữa chỉ bình thản mà ngủ thật sâu

- Nói thật khi nhớ lại em vẫn còn sợ lắm, em sợ nếu như hôm đó mình không tỉnh lại thì liệu bây giờ em đã là một hồn ma.

Nhưng mai mắn mọi chuyện qua rồi, nên giờ em mới có thể ngồi đây trò chuyện với chị

- Chị cố lên nha!

Tụi em luôn mong chờ ngày chị tỉnh lại, cùng tụi em chiến đấu

" bỗng, trên khóe mắt Nguyệt Minh bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt"

- Chị...

Chị nghe được đúng không?

Em biết mà, cố lên chị!

" có lẽ đây là một trong số ít lần ta có thể thấy Thụy Du trưởng thành đến thế, hóa ra cái con người trẻ con kia cũng rất ra dáng người lớn nhỉ?"

_______________________________

Cùng lúc đó ở phía Lâm, Thanh

- Anh đâu rồi?

Đã một tuần ta chưa gặp nhau, chị Minh hôn mê được ba ngày, anh mất tích cũng đã ba ngày, hai người đang cùng nhau chơi khăm em đó sao?

Thanh nhồi một mình ở góc tối trong phòng

- Ác Linh vẫn hoành hành ngoài đó mà chưa bị diệt trừ, còn anh thì...

Hức...

Hức.

Thanh nức lên từng tiếng

- Anh đi đâu hả?

Tại sao lại mất tích?

Anh rốt cuộc đang làm gì?

Có được an toàn hay không?

Thanh tự đặt ra trong đầu vô vàn câu hỏi

* CỐC CỐC CỐC *

- Chị Liên Thanh!

- Ba ngày rồi chị chưa có gì bỏ bụng, chị mau ra ngoài ăn chút gì đó đi mà.

Giọng Liên Khánh phát ra từ ngoài cửa

- Em đi đi, chị muốn một mình

- Giọng chị sao vậy?

Chị khóc sao?

Mở cửa cho em vào đi!

- Chị ổn, đi đi, chị cần yên tỉnh

- Không được!

Chị không ổn chút nào, chị nhịn ăn ba ngày rồi đó

- CHỊ NÓI LÀ CHỊ CẦN YÊN TỈNH!

MAU ĐI NGAY!

EM PHIỀN LẮM BIẾT KHÔNG?

- Chị?

Chị nói em phiền sao?

Em làm tất cả là vì chị hai mà, giờ chị lại quát ngược lại em?

Chị vì cái chuyện gì đó của chị mà lớn tiếng em sao?

Chị không còn thương em nữa rồi đúng không?

Liên Khánh nói rồi khóc nức lên và chạy đi mất

- Hức hức...

Chị không còn là Liên Thanh của em nữa, chị bỏ mặt em rồi.

Con bé chạy ra phía sau nhà Tinh Lâm, ngồi trên chiếc xích đu quen thuộc và khóc

- Tất cả những thứ em làm đều là lo lắng cho chị vậy mà hức...

Chị nói em phiền sao?

Trước giờ hức...

Chị chưa bao giờ nói như vậy

" rồi con bé gào khóc lên dữ dội"

- Liên Khánh?

Em làm gì mà ngồi ở đây khóc?

Nghe tiếng khóc Lâm từ trong nhà chạy ra

- Anh...

Anh Lâm!

Cô bé bổ nhào vào người Tinh Lâm rồi khóc to hơn

- Chị Liên...

Thanh...

Hức...

Hức...

Hức.

Nói được vài từ cô bé lại nức lên

- Em nói sao?

Anh không hiểu

- Hức...

Hức

- Bình tĩnh lại Liên Khánh!

Có chuyện gì nói cho anh biết.

Lâm ôm con bé, nhẹ nhàng an ủi

- Anh Lâm ơi, chị hai em...

Liên Khánh bắt đầu trở nên bình tĩnh hơn

- Liên Thanh thế nào?

- Chị Liên Thanh đã ba ngày rồi chưa có gì bỏ bụng, vì vậy em mới đến trước của phòng gọi chị ấy ra nhưng mà...

Hức hức...

- Liên Thanh làm gì em sao?

- Chị Thanh quát em và hức...

Nói em phiền...

Hức...

- Cái gì?

Bả chưa bào giờ nói em như vậy

- Phải, vậy mà hôm nay chị Thanh lại nói em phiền phức, có lẽ em phiền thật

- Không!

Em không phiền gì cả, trẻ con ai mà chẳng thế

- Là do chị em tình thần không ổn định và vẫn còn mệt nên mới nói em như vậy, em đừng buồn

- Thật sao?

Liên Khánh ngây ngô hỏi

- Đúng rồi, giờ thì về nhà trông coi chị em giúp anh, anh có việc bận phải đi, khi về anh mua kem cho em nha

- Dạ!

Vậy em về nha anh

- Ừ, Thanh có bị gì thì báo cho anh

- Dạ!

Khánh nhanh chóng vui vẻ trở lại và chạy đi về nhà

" về phần Thanh, cô thầy mình khi nãy có hơi quá đáng, vì lo cho Tiểu Địa mà vô tình làm Liên Khánh khóc"

// khoảng 1 tiếng đồng hồ sau //

- Chị ơi, anh Tinh Lâm qua nhà mình kìa

- Anh có mua thức ăn cho hai chị em nè, mở cửa ra đi

- Thôi ông ăn đi, tui không đói

- Bà bỏ ăn ba ngày rồi biết không?

- Ồn quá!

Thanh lại nỗi giậnCòn tiếp...

_______________________________Lâm với Du nay trưởng thành một cách bất ngờ luôn, đúng là ai r cũng phải khác 😌

Xin lỗi m.n vì sự chậm trễ ngày hôm nay
 
Thần Ác Linh
chap 7


_______________________________

Bên phía Nguyệt Minh - Kết quả kiểm tra cho thấy chiếc xe không hề gặp trục trặc, nguyên nhân cũng không phải do người tài xế

- Và điều đặc biệt là chỉ có duy nhất một hành khách nữ trên xe bị chấn thương nặng ở phần đầu, còn lại tất cả các hành khách khác đều chỉ bị chấn thương các vùng tay, chân hoặc ngất xỉu

" bên phía cảnh sát,các nhân viên điều tra đang kiểm tra hiện trường vụ tai nạn giao thông vừa nãy"

* 🎶🎶🎶*

- Dạ alo thưa xếp

- Tình hình phía bên đó sao rồi?

- Thưa xếp, nguyên nhân gây tai nạn vẫn chưa được làm rõ

- Ngoài ra chúng tôi còn tìm thấy một chiếc điện thoại của một hành khách

- Chúng tôi sẽ gởi nó về trụ sở để điều tra

- Được rồi, cứ gởi về trụ sở chúng tôi sẽ điều tra lí lịch của nạn nhân

- Dạ, tạm biệt xếp

- Nếu có thêm manh mối thì báo cho tôi

- RÕ!

_______________________________

Ở phía bộ ba

- Vậy ta mau báo cho Thụy Du rồi cùng đi.

Lâm nói

- Cho em đi với.

Nguyệt Thi lên tiếng

- Không được!!

Nguy hiểm lắm Nguyệt Thi à, em đang rất yếu không thể đi xa được.

Thanh ra sức ngăn cản

- Nhưng...

- Nghe chị nói nè.

Tin chị, chị Minh sẽ không sao đâu

- Em...

Nhưng em...

Nguyệt Thi cố kìm lại nước mắt, nói

- Em ở nhà nghỉ ngơi đi, tụi chị cam kết với em chị của em sẽ không sao

- Chị hứa đi

- Được rồi, chị hứa

" sau đó Lâm cùng Thanh vội vã đến nhà Thụy Du "- Dạ chào cô!

Cô làm ơn cho Thụy Du ra với bọn cháu, bây giờ tụi cháu đang rất cần Thụy Du.

Vừa đến, Lâm liền hối hả

- Chuyện gì mà khiến hai cháu lo lắng vậy?

Mẹ của Thụy Du thắc mắc

- Chuyện đó tụi cháu sẽ giải thích với cô sau.

Liên Thanh lên tiếng

- Nhưng cháu là người đề nghị cô cấm túc Thụy Du mà Liên Thanh?

- Chuyện này...

Thanh gãi gãi sau gáy tỏ vẻ bối rối

- Nhưng cô ơi tụi cháu cần Thụy Du, cô có thể...

Tha cho Thụy Du được chứ?!

Lâm nhanh chóng giải vây cho Thanh

- Nếu thật sự có việc gấp thì...

Ừm...

Cô sẽ cho phép Thụy Du đi với hai đứa

- Dạ cảm ơn cô!

Lâm mừng rỡ

- Đợi cô một lát, cô vào gọi Thụy Du ra cho

- Dạ!

Hai người đồng thanh

// lát sau //

- Tinh Lâm, có chuyện gì mà gọi tui vậy?

Thụy Du đi đến

- Chị Minh gặp tai nạn trên đường về...

Lâm buồn bã nói

- Chị..

Chị Minh?

Chị Nguyệt Minh gặp tai nạn?

Chuyện này là sao?

Nói với tui ông nói đùa đi Tinh Lâm!!

Du hoảng hốt

- Là thật, tụi này không bao giờ đùa những chuyện như vậy.

Thanh lúc này mới lên tiếng

- Vậy giờ sao hai người còn đứng đây?

Đưa tui đi gặp chị Minh đi chứ?!

Du hoảng loạn

- Quan trọng là tụi này không biết chị ấy gặp tai nạn ở đâu

- Ý bà là sao?

- Trước lúc xe gặp tai nạn, chị Nguyệt Minh có gọi điện với tui, Lâm và Nguyệt Thi

- Sau đó?

- Lát sau, xe chị Minh gặp tai nạn

- Rồi chỉ có nói cho hai người biết địa chỉ không?

- Chị ấy không nói

- Vậy giờ làm sao ta biết nơi chị Minh gặp nạn?

Lỡ chị ấy bị gì thì sao?

Du nói với tâm trạng đang không ổn định

- Bình tĩnh! nghe nè, tui với Thanh có nghe thấy tiếng xe cảnh sát và cấp cứu với lại Liên Thanh bả có cách lần ra nơi chị Minh gặp tai nạn.

Tinh Lâm cố gắng trấn an Thụy Du

- Cách gì?

- Tui gọi chị Minh lúc xe vừa khởi hành, chị còn cung cấp thêm sáng mai về đến An Giang, dựa vào đó ta có thể xác định vào khoảng thời gian kia chị ấy đang ngồi trên chiếc xe nào và địa điểm chiếc xe gặp tai nạn giao thông

- Bà chắc chứ?

- Chưa thử làm sao biết được

- Mà khoan đã!

Thụy Du bất chợt lên tiếng

- Chuyện gì?

Thanh thắc mắc

- Chị Minh bị tai nạn, lúc nãy hai người nói có nghe thấy tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát phải không?

Nếu vậy chúng ta không cần đi tìm.

Phía cảnh sát chắc chắn sẽ gọi vào số điện thoại liên lạc với chị Nguyệt Minh gần đây nhất

- Phải rồi, sao tui lại không nghĩ ra?

Ông đúng là thông minh.

Thanh cảm thán

- Đương nhiên

- Vậy giờ ta chỉ việc ngồi chờ phía cảnh sát liên lạc thôi sao?

- Đúng rồi

- Chờ đến khi nào đây?

Lâm hỏi

- Chúng ta cứ chờ đi vì cảnh sát cần phải điều tra rất nhiều

- Tui hy vọng cảnh sát sẽ liên lạc sớm, giờ chúng ta ai về nhà nấy thôi

- Khoan!

Khoan đã Tinh Lâm!

Thụy Du bỗng gọi Tinh Lâm

- Chuyện gì?

- Cho tui ở nhà ông được chứ?

Nếu tui về nhà nhất định sẽ lại bị cấm túc

- Không

- Tại sao chứ?

- Về đi, có chuyện gì bọn này sẽ báo sau.

Lâm vẫn kiên quyết

- Lâm nói phải đó, về đi.

Thanh đồng tình

- Thôi được, tạm biệt hai người, nếu có tin tức gì mới thì gọi tui

- Được rồi, tạm biệt!

" Hai người trở về nhà, ngay sau đó Liên Thanh lén lút đến sân sau nhà Tinh Lâm tìm Tiểu Địa"

- Tiểu Địa!

Thanh thì thào

- Anh đang ở đâu Tiểu Địa?

- Đã mấy ngày qua chúng ta không gặp nhau rồi

- Tiểu Địa?

" Thanh cố gắng gọi tên Tiểu Địa nhưng đáp lại Thanh vẫn là khoảng không im lặng đáng sợ"

- Tiểu Địa anh ở đâu?

- Tiểu Địa!

Tiểu Địa!

Liên Thanh trở nên lo lắng

- Em không đùa đâu mau ra đây đi

- Chẳng lẽ Tiểu Địa đã bị Ác Linh bắt?

Thanh bắt đầu hoảng hốt khi nghĩ Tiểu Địa đã bị Ác Linh bắt giữ

- Nếu anh đang đùa thì nó thật sự không vui đâu

- Đừng có đùa giỡn như vậy nữa, làm ơn ra đây đi.

Thanh rưng rưng nước mắt Còn tiếp...
 
Thần Ác Linh
chap 9


- Bà làm sao vậy?

Tui sợ bà đói nên mới mang đồ ăn cho bà vậy mà bà đáp lại vậy đó sao?

- Tui đâu có mượn, tui đâu có cần ông mua cho tui, ông tự mua còn gì?

- Bà điên hả?

Trước giờ bà không giống như vậy

- Ừ!

Tui điên rồi, giờ thì đi nhanh đi

- Thanh, bà có ổn không?

Gần đây bà kì lạ lắm, bà không khỏe ở đâu sao?

- Tui đang rất khỏe mạnh, được chưa?

- Ngay cả khi biết tin Tiểu Địa tan biến bà cũng không đến mức này.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

- Đừng có nhắc đến Tiểu Địa!

Ông đi về đi, tui muốn yên tĩnh

- Được rồi!

Thích một mình thì cứ ở đó một mình đi, đi thôi Khánh.

Nói rồi Lâm dắt tay Liên Khánh bỏ đi

_______________________________

Ở phía Minh và Du *🎶🎶🎶*

- Alo, Thụy Du nghe ạ!

Thụy Du đang ngồi cạnh giường bệnh chăm sóc Nguyệt Minh

- Tinh Lâm đây, tình hình chị Minh sao rồi?

Lâm hỏi

- Sao nghe giọng ông...

Có vẻ tức giận quá vậy?

Ông với Liên Thanh mới cãi nhau à?

- Ừm

- Sao lại cãi nhau với bả?

- Tui không làm gì cả, bả là người gây chuyện trước

- Bả gây chuyện trước?

Ông có nhầm không vậy?

- Bả tâm trạng đang rất bất ổn, cả ngày chỉ ở trong phòng, ngay cả ăn cũng không chịu ăn, giờ tui không biết làn gì nữa

- Bả bị gì mà lại thành ra như vậy?

- Tui cũng không rõ, chỉ biết từ khi tới nói chuyện với ông về chuyện chị Minh bị tai nạn, sau đó bả ra sân sau nhà tui làm gì đó.

Từ hôm đó đến giờ bả cứ nhốt mình trong phòng

- Vậy nguyên nhân xuất phát từ phía sân sau nhà ông rồi

- Tui cũng nghĩ vậy, có thể nó liên quan đến những vong hồn hay thần thánh nào đó mà tụi mình không thể nhìn thấy

- Vậy giờ ông tính sao?

Trong chúng ta chỉ Thanh và chị Minh có đôi mắt âm dương thôi

- Nếu bây giờ tui tiếp tục dùng sáp cận hòm có lẽ sẽ mù vĩnh viễn

- Phải, nếu ông dùng sáp cận hòm lần nữa e là mắt không còn chữa trị được

- Bây giờ tui rối rắm lắm nên mới gọi cho ông, để hỏi thử xem ông có cách gì không

- Thanh và chị Nguyệt Minh là hai người rất quan trọng, mà hiện tại họ đều gặp vấn đề cả rồi, chỉ hai chúng ta làm sao giải quyết được

- Chẳng lẽ bây giờ ta cứ ngồi đây mà xem tình hình của họ ngày càng chuyển biến nghiêm trọng

- Ông nói đúng

- Thôi, ông chăm sóc chị Minh đi, tui đi xem bà Thanh ổn định tinh thần chưa, sáng giờ bả chưa có gì bỏ bụng hết

- Ừm, bên đó có chuyện gì thì báo tui nha

- Tui biết rồi, nhưng không hiểu sao mấy ngày nay chẳng thấy Ác Linh xuất hiện

- Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với nhóm chúng ta vậy?

Du lo lắng

- Chắc chắn Ác Linh nó đang âm mưu gì đó nên tốt nhất ông phải cẩn thận, bởi vì ông đang không bên cạnh tui và Thanh nên rất dễ bị nhập

- Tui hiểu rồi

- Vậy tạm biệt!

Tui đi xem thử Liên Thanh

- Bye!

* TÚT TÚT TÚT *

- Chị ơi, bà Thanh không hiểu sao tinh thần rất bất ổn, đã vậy Ác Linh còn đang biến mất không dấu vết, tụi em phải làm gì đây

" Thụy Du ngồi cạnh Nguyệt Minh mà tâm sự"

- Em biết chị nghe được mà, cố lên!

Chị phải tỉnh dậy để chiến đấu cùng tụi em, không có chị tụi em như rắn mất đầu, chẳng thể làm được gì

- Chị biết không?

Thật ra trước đó em nhận thấy Thanh có rất nhiều điểm kì lạ, chẳng qua là em nghĩ có lẽ do bả lo sợ Ác Linh

- Nhưng có vẻ em nhầm rồi nhỉ?

Mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, bả chắc chắn đã gặp phải vấn đề gì đó

- Một vấn đề không thể nói ai nghe, Ngay cả tụi em...

- Hãy tỉnh lại và cùng tụi em giải quyết rắc rối này, có được không?

- Em tin chị...

_______________________________

Bên phía Tinh Lâm

" Lâm sau khi đến kiểm tra Thanh vẫn ổn thì đến nhà chị em Nguyệt Minh để thăm Nguyệt Thi và Nguyên Hồng"

* CỐC CỐC CỐC *

- Ai ngoài đó vậy?

Giọng nói ngây ngô của Nguyên Hồng cất lên

- Tinh Lâm đây

- Ủa?

Sao anh lại đến đây?

Hồng hỏi

- Vậy anh không được phép đến đây sao?

- Đâu có, anh đến em vui còn không hết mà hihi

- Vậy anh vào nhà đi

- Cảm ơn!

Nói xong Lâm bước vào nhà

- Nhà em vẫn sạch sẽ, tươm tất ngay cả khi chị Minh không có ở nhà nhỉ?

- Là em làm đó!

Nguyên Hồng từ trong lao ra và nói

- Thật à?

- Không!

Nguyệt Thi lên tiếng

- Dạ em làm hết đó!

Hồng tiếp tục nói

- Em giỏi thật đó, vậy mà anh còn nghĩ là do Thi làm

- Chị Nguyệt Thi không có làn gì hết á, em còn không biết chị ấy có đang ở trong nhà hay không nữa

- Ồ

- Nó nói dối!

Em làm mà.

Thi gào thét trong vô vọng

- Anh thấy em giỏi chưa?

- Rồi rồi, em giỏi lắm

" bất chợt Nguyệt Thi chợt nhớ ra cả Lâm và Hồng đều không thấy được mình"

" Vì quá tức giận, Thi nhanh chóng nhập vào người Nguyên Hồng"

- Là em làm hết đó!

Nó nói dối

- Nguyệt Thi à?

- Phải

- Vậy em làm bằng cách nào?

- Em nhập vào người bé Hồng

- Ra là vậy

- Tình trạng chị em sao rồi anh?

- Chị ấy vẫn đang hôn mê nhưng cũng đã dần tốt hơn

- Mà anh Lâm nè

- Chuyện gì?

- Tại sao...

- ???

- Tại sao lúc nào...

Em nói anh đừng buồn nha

- Ừ

- Sao lúc nào trông anh cũng vô lo vô nghĩ, lúc bào cũng hồn nhiên như chẳng có gì xảy ra vậy?

-...

- Sao vậy anh?

- Anh xin phép không trả lời...Còn tiếp...

_______________________________

Mình rất xin lỗi vì sự chậm trễ này, lần sau mình sẽ cố gắng đăng truyện sớm hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ
 
Thần Ác Linh
chap 10


Xin chào m.n!

Thật ra mình định tuần sau mới đăng lại nhưng thôi cứ đăng liền cho nóng

Sau gần 2 tháng mk nghĩ khả năng viết truyện của mk đã tiến bộ hơn được chút ít, mk mong là m.n sẽ cảm thấy hài lòng với chap 10 này

Cảm ơn rất nhiều!

_______________________________

( Tại sao anh cứ vô lo vô nghĩ như thế? )Câu hỏi của Nguyệt Thi ban nãy cứ liên tục vang lên trong đầu Tinh Lâm- Tại sao thế nhỉ?

Ngay cả tôi cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mìnhTrở về căn nhà quen thuộc, ngồi một mình trong góc tối của căn phòng nhỏ, Tinh Lâm tự cảm thấy thắc mắc - Phải chăng tôi là một con người vô cảm?

- Không đúng!

Tôi không phải loại người như thế!

Chỉ là...

Tôi chưa bao giờ thể hiện ra bên ngoài, tôi không muốn ai vì mình mà phiền não- Mọi thứ bây giờ vô cùng rối rắm, mọi người không thể vì tôi mà càng thêm phiền muộn được.

Bây giờ chỉ có tôi mới là bờ vai vững chắc cho cả nhóm, cho chị em Nguyệt Minh và Nguyệt Thi- Còn nữa, tuy đã cho cậu Út về quê để tránh Ác Linh làm hại cậu nhưng tôi vẫn phải thường xuyên gọi điện, liên lạc để chắc rằng Út được an toàn- Quá nhiều việc phải lo lắng thì còn thời gian đâu để mà buồn rầu, nếu chỉ ngồi một chỗ khóc lóc hay buồn bã thì làm sao có thể bảo vệ bạn bè, đồng đội?

Không rơi lệ không có nghĩa là đau buồn, chỉ là nỗi buồn đó bị giấu đi mà thôi.- Không biết đến bao giờ mọi chuyện mới kết thúc để cả ba người chúng tôi lại được ở bên nhau hạnh phúc, vui vẻ như trước kia...Mãi bận tâm với những dòng suy nghĩ, Tinh Lâm đã thiếp đi lúc nào không hay.

Trong khi đó...

_____PHÍA LIÊN THANH_____- Chị Thanh!

Chị ăn chút gì đi chứ?

Nếu cứ như vậy chị sẽ thành con ma đói cho mà xemLiên Thanh bước ra bên ngoài, tâm trạng cô có vẻ khá hơn trước- Chị biết rồi cảm ơn em- Mắt chị sao vậy?

Nó đỏ hoe và còn có quầng thâm rất đậm?- Chị không sao đâu!

Đừng lo- Làm sao không lo được chứ?

Nhìn chị bây giờ chẳng khác gì một cái xác không hồn, vô tri vô giác- Chị...

Chị xin lỗi- Người chị cần xin lỗi là anh Lâm chứ không phải em- Lâm?- Khoảng thời gian chị ở trong phòng không chịu ra ngoài, anh Tinh Lâm đã chăm sóc cho em và dọn dẹp nhà cửa cho chúng ta- Tinh Lâm...

Xin lỗi...

Thanh thầm nghĩ, cô cảm thấy vô cùng tội lỗi- Nè!

Đồ ăn của chị đây, mấy ngày nay chị ốm đi nhiều quá đó- Cảm ơn em, chị đã sai khi khiến mọi người lo lắng - Không sao đâu, chị ăn đi cho nóng!Liên Khánh mỉm cười hồn nhiên rồi đưa cho Liên Thanh tô hủ tiếu còn đang nóngLiên Thanh cũng cười nhẹ rồi cầm lấy tô hủ tiếu_______PHÍA THỤY DU_______

Mấy giờ liền ngồi bên giường bệnh khiến cậu giờ đây rất mệt mỏi- Mấy giờ rồi nhỉ?

- Mới đó mà 22h đêm rồi sao?

Xem ra mình ngồi đây cũng được 3 tiếng đồng hồ rồi, đói quá đi mất!Thụy Du nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay rồi nói- Nè!

Chị ở đây chờ em một chút nha, em cần ra ngoài mua ít thức ănThụy Du nhìn Nguyệt Minh đang nằm trên giường bệnh, nói vài câu rồi đi ra ngoàiLát sau, Thụy Du trở về trên tay còn mang theo một hộp cháo cho Nguyệt Minh - Chị...

Chị Nguyệt Minh?

Chị Minh?- Chị đi đâu rồi?

Thụy Du hoảng hốt Sau khi từ ngoài trở về phòng bệnh, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Thụy Du là Nguyệt Minh đã mất tích- Chị Minh ơi!

Đừng làm em sợ nha!

Em không đùa đâu!

Chị đã tỉnh lại và bây giờ đang trốn em đúng không?-...- Hãy nói là đúng đi!

Chị!-...- Chẳng lẽ...- Chị ấy bị Ác...

Ác Linh...- Không được nói gỡ!

Không được nói gỡ!

Thụy Du cố gắng tự trấn an bản thânDu nhanh chóng đi tìm các y bác sĩ trong bệnh viện - Bác sĩ!

Bác sĩ!

Thụy Du hối hả - Cậu gặp vấn đề gì sao?

- Phải!

Bệnh nhân ở phòng 103 mất tích rồi!- Mất tích?

Y tá!

Y tá đâu?

- Có chuyện gì thưa bác sĩ?- Bệnh nhân Lâm Nguyệt Minh phòng 103 đã mất tích rồi!- Mất tích là sao?

Rõ ràng ban nãy...

Rõ ràng vừa nãy tôi vừa vào vẫn thấy bệnh nhân nằm đó kia mà?- Vậy lúc chị ra bên ngoài có thấy ai khả nghi không?

Thụy Du hỏi- Tôi không hề thấy bất cứ người nào lãng vãng gần phòng bệnh cả- Tại sao có thể như vậy được?- Tôi...

Tôi thành thật xin lỗi vì đã không để mắt đến bệnh nhân!- Chị không cần xin lỗi, lỗi là do em đã quá lơ là- Hãy báo với cảnh sát và nhờ họ điều tra chuyện này!

Vị bác sĩ lên tiếng - Khoan đã!

- Tại sao?- Không cần báo, vì cảnh sát có đến cũng không tìm được chị ấy đâu- Ý cậu là sao?- Tôi sẽ tự giải quyết chuyện nàyNói rồi Thụy Du gấp gáp rời khỏi bệnh viện, đi thẳng về khách sạn gần đó mà cậu đã thuê mấy ngày qua để tiện đến chăm sóc Nguyệt Minh _____PHÒNG KHÁCH SẠN_____- Chắc chắn là nó!

Không thể sai được - Phải báo cho Tinh Lâm biết!Nói rồi Thụy Du lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra và gọi cho Tinh Lâm🎶🎶🎶- Tinh Lâm xin nghe!- Thụy Du đây!

Chị Nguyệt Minh gặp chuyện rồi!

Thụy Du hối hả nói- Chị Minh gặp chuyện gì?- Ác Linh!

Tui chắc chắn là nói!

Nó đến bắt chị ấy rồi!- Ông nói sao?

Chị Minh bị Ác Linh bắt?

Nó chắc chắn sẽ làm hại chị Nguyệt Minh!

- Ông và Liên Thanh mau lên đây đi!

Nếu không, e là chị ấy xảy ra chuyện gì mất!

Thụy Du hớt hải- Được!

Tui và Thanh sẽ cố gắng lên Cần Thơ thật sớm.

Đừng lo!

Tuy nói Thụy Du đừng lo lắng nhưng thật ra Tinh Lâm hiện tại rất hoảng loạn Còn tiếp...
 
Thần Ác Linh
Mọi người ơi cho mk hỏi


Cho mk hỏi tên đầy đủ chị Nguyệt Minh là gì vậy ạ?

Mk đang viết chap mới và trong chap này mk cần đề cập đến tên đầy đủ của Nguyệt Minh
 
Thần Ác Linh
chap 11


Ngay đêm hôm đó Tinh Lâm và Liên Thanh tức tốc bắt xe đến Cần Thơ- Tinh Lâm!

Liên Thanh!

- Thụy Du!

Chị Nguyệt Minh bị Ác Linh bắt rồi sao?

Vừa đến nơi Liên Thanh liền chạy đến hỏi Thụy Du - ...- Xin lỗi.

Lúc đó tui đi ra ngoài mua thức ăn, đến khi trở về thì đã ki thấy chị Minh ở đâu- Không ai trách ông đâu, đừng buồn nữa!

Liên Thanh an ủi- Ác Linh chắc chắn muốn trừ khử Chị Minh.

Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

Liên Thanh, bà có cách gì không?

Thụy Du lo lắng - Cách thì chưa nghĩ ra nhưng bây giờ tốt nhất chúng ta phải cảnh giác, nhất là bảo vệ cho Thụy Du bởi vì xác hội là người dễ bị bọn tà ma nhắm đến nhất- Bà nói đúng!

Nhưng an nguy của chị Minh bây giờ vẫn là quan trọng nhất vì chị ấy hiện tại vẫn còn bất tỉnh- Chuyện này thì hay người đừng lo.

Chúng ta có thể nhờ đến sự trợ giúp của các vong hồn vất vưởng.

Tinh Lâm nói- Vậy nhờ vào ông, Thụy Du- ỪmSau cuộc trò chuyện, cả ba đến bệnh viện, vào phòng bệnh của Nguyệt Minh - Hỡi các hiền hồn thiện vong.

Nghe lời ta thỉnh mau mau đáo tràng!

Tiếng đọc chú của Tinh Lâm vang khắp cả căn phòng* PHỤT *- Chào các cháu, ta là hồn ma lâu đời nhất ở nơi đây.

Chẳng hay hôm nay có việc gì mà các cháu lại gọi ta?Một giọng khàn khàn mang vẻ già cỗi phát ra từ cổ họng của Thụy Du - Dạ thưa ông, chúng cháu xin lỗi nếu có làm phiền đến ông mà mọi người.

Nhưng chính cháu cần mọi người giúp đỡTinh Lâm lên tiếng- Là chuyện gì?

Nếu có thể giúp, ta sẽ giúp các cháu- Thật ra bọn cháu có một người bạn, chị ấy đã bị Ác Linh bắt cóc vào tối qua.

Bọn cháu muốn nhờ ông và các hồn ma khác giúp đỡLiên Thanh kể một tràn dài về sự việc tối qua- Là Ác...

Ác Linh sao?- Hả cái gì?

Ác Linh á?- Tôi không biết đâu, rha cho tôi đi- Tôi không muốn bị hắn cho tan biến đâu- Phải!

Tôi thà làm hồn ma vất vưởng không được siêu sinh còn hơn là bị biến thành tro bụi!Các hồn ma xung quanh bắt đầu hoảng loạn và bàn tán với nhau - Im lặng nào mọi người!

Cụ ông trong người Thụy Du lên tiếng để- Có chuyện gì sao?

Tinh Lâm thắc mắc - Các hồn ma đang bàn tán và hoảng hốt khi nhắc đến Ác Linh Liên Thanh nói- Thật ra lúc đó chúng tôi cũng thấy Ác Linh đang bắt bạn của ba cô cậu nhưng chúng tôi chỉ là những hồn ma tầm thường không đủ sức đấu với hắnCụ ông nói tiếp - Thật sao?

Nếu vậy ông có biết tên Ác Linh đã bắt chị ấy đi đâu không?- Thật đáng tiếc là không, nhưng ta nghĩ một trong số những hồn ma đang có mặt ở đây sẽ biết- Mọi người, hãy giúp cho họ có được không?- Chúng tôi không biết- Tôi cũng thế!- Lúc đó tôi vẫn đang loanh quanh ở quầy tiếp tân nên cũng chẳng rõ- Còn cháu?- Ơ...

Cháu...

Cháu không biết!

Đừng hỏi cháu!Nói rồi hồn ma kia vội bỏ đi- Nè đứng lại!Liên Thanh nhìn theo vong hồn lúc nãy, gọi- Có chuyện gì sao?

- Có một cậu bé rất đáng ngờ, cậu bé có thể đang biết gì đó mà không chịu nói cho chúng taLiên Thanh kể lại sự việc cho cậu bạn của mình- Có khi nào thằng bé đã thấy Ác Linh?- Khả năng cao là vậy, chắc hẳn do quá sợ hãi nên cậu nhóc mới không dám nói ra- Các cháu!- Vâng?- Ta sẽ đi tìm thằng bé về đây giúp hai cháu nên đừng lo- Thật sao ạ?

Cảm ơn ông rất nhiều* PHỤT * - Vừa dứt câu, cụ ông liền thoát xác Thụy Du và đuổi theo linh hồn đứa bé ban nãy- Này!

Cháu bé, tại sao cháu lại không thành thật?- Cháu không có gì để nói hết

- Ta biết cháu rất sợ hãi vì kẻ khiến cháu phải chết cũng là một Ác Linh.

Nhưng cháu làm như thế là đang tạo thêm nghiệp đó!- ...- Cháu có muốn được đầu thai không?- Dạ có!

Tất nhiên có!- Vậy hãy giúp bọn họ đi, cháu sẽ tích được thêm công đức rồi nếu may mắn cháu sẽ được chấm siêu thoát - Nhưng mà cháu...

Cháu sợ lắm- Cháu sợ hắn sẽ giết cháu một lần nữa- Đừng sợ, hãy dũng cảm lên ta tin cháu làm được - Cháu sợ lắm, cách mà hắn nhìn cháu khi lướt qua người cháu giống như đang nói rằng " câm miệng lại nếu như không muốn có kết cuộc bi thảm "- Cháu chẳng việc gì phải sợ cả.

Chắc chắn hắn sẽ phải chịu báo ứng trước những việc hắn đã làm- ...- Cháu sẽ trở thành anh hùng- Thật ạ?- Đúng!

Cháu sẽ thành anh hùng của cả nhóm bọn họ và cả của cái bệnh viện này- Cháu...- Can đảm lên cậu bé.

Tính mạng của một cong người đang nằm trong tay cháu- Vâng!

Cháu sẽ giúp các anh chị ấy- Tốt lắm cháu bé, được rồi giờ chúng ta sẽ đến chỗ của ba người họ- Dạ!

Cuối cùng thì cụ ông cũng thuyết phục được cậu bé kih nãy còn đang rụt rè sợ sệt- Thật may mắn vì chúng ta gặp được những người tốt bụng như cụ ông kia- Ừm- Thụy Du à, tất cả đều nhờ ông hết đó- Mà khoan đã!

- Chuyện gì sao?- Tinh Lâm ơi, có gì đó lạ lắm- Hửm?- Tui thấy cả đâm cô hồn ngã quỷ đang bao vây lấy chúng ta- Hả?

Ác Linh?

Là hắn đã làm- Tụi mình phải làm gì tiếp theo đây?

Chúng nó đang ngày một tiến đến gần - Không ổn rồi!

Nếu chúng nhập được vào Thụy Du thì rắc rối toCòn tiếp...
 
Thần Ác Linh
chap 12


- Nè bé ơi!

Mau nhập vào người Thụy Du nhanh lên!

Thanh thúc giục - Dạ!- Đâu có dễ vậy được!

- Gì chứ?

Tinh Lâm quay sang Thụy Du - Cái thân xác này là của ta!

Haha!* PANG *- Chưa để hồn ma kia nói tiếp, Lâm nhanh tay dùng hai chiếc nắp nồi gõ vào nhau* PHỤT *- Có sao không?

Liên Thanh - Dạ không!- Là em hả?

- Dạ em đây!

Em đã gặp Ác Linh rồi!- Kể cho tụi chị đi, Ác Linh bắt bạn tụi chị đi đâu?- Hắn đi về phía bên kia, mà em có nghe loáng thoáng được hắn nói bắt chị ấy đến một...* CHÁT *- Ê!

Bị điên hả ba đứa kia?

Biết ồn ào không?

Một thân nhân của phòng kế bên vì thấy ồn ào nên đến cằn nhằn.

Đồng thời lúc ấy chị ta đã dùng tay vỗ mạnh một cái vô tình làm hồn cậu bé kia xuất ra ngoài- Tụi mày rảnh quá không coa gì làm sao?

Bọn thất nghiệp ở đây bày trò mê tính dị đoan à?

Để yên cho người nhà tao ngủ nữa chứ?!- Dạ, cho tụi em xin lỗi!

Tụi em không cố ý làm ồn đâu- Trên đời này tao ghét nhất cái loại mê tính dị đoan, lừa đảo biết không?- Chị à ăn nói cho cẩn thận vào.

Có thờ có thiêng, có kiêng có lànhLâm bức xúc - Chị mày không thích thờ, không thích kiêng đấy rồi sao?- Tụi em không lừa ai cả!

Tụi em đang tìm người, đang cứu người.

Nếu người thân tụi em xảy ra chuyện gì CHỊ ĐỀN ĐƯỢC KHÔNG?!

Thanh lên tiếng- Ừ thì...- Nhưng...- Nhưng tìm người ai lại làm mấy trò dị đoan đó chứ?

Nói chung là tụi mày cút đi!

Đừng có lắm lời- Ơ nè!

Đừng đi mà, chờ bọn chị với!Thanh nhìn theo vong linh cậu bé đang rời đi- Vô lí vừa thôi!

Thụy Du nói- Chị vừa phá hỏng việc của tụi tôi đó biết không?

Từ nãy tới giờ tôi đã cố gắng bình tĩnh lắm rồi, bạn tôi không nói được thì để tôi- Đi thôi!

Nếu không lát nữa chúng ta mất dấu thằng bé đóNói rồi Du kéo Lâm và Thanh đi- Ông có sao không Thụy Du?

Tinh Lâm lo lắng- Chẳng sao cả.

Chuyện đó tính sau đi, đi theo đứa bé kia mới quan trọng- Hướng này!

Thanh nói rồi rẽ qua hướng khác- Chờ chị với- Mà từ từ- Chuyện gì?- Thằng nhỏ bị cô hồn chèo kéo đi hay là tự đi vậy?- Nó tự đi đó- Vậy thì...- Ngừng lại!

Đừng đuổi theo nữa- Tại sao?

Thanh hỏi- Em ấy bị Ác Linh điều khiển rồi, đi theo chỉ vô ích thôi thậm chí có thể nguy hại cho bọn mình nữa.

Lâm nói- Tên này là thứ gì đây chứ?!

Sao cái gì cũng làm được vậy?

Làm sao tụi mình đối phó với nó được đây?

Ngay từ đầu nó đã tính toán trước hết rồi còn chúng ta cứ ngây thơ thuận theo kế hoạch của nó.

Liên Thanh nghiêm trọng - Vậy bây giờ chúng ta cần làm gì?

Tiếp tự ngơ ngác rồi bị lôi vào vòng xoáy theo những điều nó sắp đặt à?

Mình phải làm gì chứ?

Du bực tức- Phải!

Cả bọn tụi mình bị dắt mũi ngay từ đầu mà không hề hay biết.

Từ ông cụ đến cậu nhóc tui nghĩ đều do nó bày ra.

Lâm tiếp lời- Tui đoán bây giờ nó chưa thể làm gì chị Minh đâu- Ý ông là sao Thụy Du?

Thanh ngạc nhiên - Trước khi tới đây chăm chị Nguyệt Minh, Lâm đã đưa một chiếc vòng đá cho tui để bảo vệ bản thân và tui đã đeo nó cho chị Minh.

Cho nên tạm thời chị ấy có một lớp bảo vệ, phải tốn một khoảng thời gian để Ác Linh có thể giải được - Sao...

Sao ông biết nhiều vậy?

Liên Thanh bất ngờ- Là Lâm đã từng dạy cho tui, vì khả năng tui gặp nguy hiểm là rất cao nên Lâm đã dạy cho tui một số kiến thức cơ bản để phòng thân- Ra là vậy.

- (Vậy là ông dạy cho một mình Thụy Du à?) suy nghĩ của Liên Thanh - Vậy về thôi.

Du tiếp tục - Ừm.

Lâm đáp_______Ở KHÁCH SẠN________- Tinh Lâm- Có chuyện gì à?- Sao tui thấy ông với Thụy Du giống như đang...

Xa lánh tui vậy?-...- Hai người bị sao vậy?

Thỉnh thoảng tui không hiểu nỗi hai người bị làm sao nữa- Bọn tui xa lánh bà khi nào?- Ngay bây giờ, tại chỗ này hai người đang giao tiếp với nhau- Hai người đang cố tình tránh xa tui- Bà nghĩ quá nhiều rồi thì phải - Không!

Mọi chuyện rõ ràng là như vậy- Thôi đi Thanh, bà đừng nói những chuyện nhảm nhí đó nữa được không?- Tôi không hề nhảm nhí!

Mà chính hai người mới đang cố giấu giếm tôi đó- Thôi tui mệt rồi, tui đi ngủ đâyTinh Lâm cố gắng lảng sang việc khác - Vậy được rồi, tùy hai người cứ coi như tôi là kẻ thừa thải đi- Bọn tui có bao giờ xem bà là thừa thải đâu Liên Thanh?

Thụy Du lên tiếng - Vậy à?

Có rất rất nhiều chuyện hai người đang giấu tôi đúng không?- Tạm thời tụi tui không thể tiết lộ với bà được - Chúng ta bên nhau 2 năm qua để bây giờ Du nói câu "không thể tiếc lộ" với tôi hay sao?- Tui nói là "tạm thời"!

Chỉ tạm thời thôi đợi khi nào thích hợp nhất định sẽ nói cho bà biết mà- Tôi muốn hỏi một câu.

Hai người ai tin tưởng tôi giơ tay- Chuyện này thì...- Không ai giơ tay sao?

Vậy là không tin tôi rồi.

Tôi còn tưởng sau ngần ấy thời gian đủ để chúng ta tin tưởng lẫn nhau nhưng hóa ra chỉ có tôi khờ khạo tin Lâm và Du thôi- Tui không có ý đó.

Bà phải hiểu cho nỗi khổ của tụi tui Liên Thanh - Vậy có ai hiểu cho tôi không?

Có ai hiểu cảm giác bị gạt ra một bên như kẻ dư thừa không?

Có ai hiểu cảm giác không có được lòng tin của những người bạn mình xem là thân thiết không?Nói rồi Thanh bật khóc -...

Xin lỗi

Còn tiếp...
 
Thần Ác Linh
chap 13


- Bây giờ tôi cần yên tĩnh, tôi ra ngoài một chút đâyHít một hơi dài, Thanh nói- Chờ đã Liên Thanh!Du vọng theo- (Xin lỗi bà nhiều lắm, có những chuyện không phải muốn nói là có thể nói được) suy nghĩ của Thụy Du - Mà nè-...- Tui biết ông chỉ giả vờ ngủ thôi, Thanh cũng đi rồi ngồi dậy nói chuyện với tui đi Thụy Du nhìn Tinh Lâm đang ngủ, nói- Ông biết rồi sao?

Phải, tui chỉ giả ngủ thôi- Sao hôm nay ông hèn quá vậy?- Tinh Lâm này không hèn- Vậy sao không nói chuyện với bả?- Ông biết rồi đó.

Tôi không có tài ăn nói, tui sợ nói thêm lại làm bả buồn- Vậy ông định khi nào nói cho bả biết?- Mọi thứ mới là nghi ngờ, chúng ta chưa đủ chứng cứ xác thực bả chắc chắn không tin đâu.

Ông cũng biết tính của bả mà- Nhưng mà để bả cứ giận tụi mình như vậy cũng không phải chuyện hay- Ông nói đúng!

Nhưng hiện tại tui chưa nghĩ ra cách nào để nói chuyện với bả hết, chắc bả sẽ giận lâu lắm- Ông chơi với bả từ nhỏ mà, ông đi xin lỗi bả đi-...- Lại chuyện gì đây?- Thôi!

Ông xin lỗi bả giúp tui đi- Kế hoạch giấu bả chuyện này là ông, vậy mà lại kêu tui xin lỗi bả là sao?- Ờ thì...- Đôi khi tự trọng quá lại làm ông và người xung quanh xa cách nhau đó Tinh Lâm - Tui biết nhưng mà...- Can đảm lên bạn ơi- Được rồi được rồi.

Tui sẽ tìm cách nói chuyện rồi tạ lỗi với bà Liên Thanh, được chưa?- Nói được thì nhớ làm được - Biết rồi - Mà tiếp theo chúng ta làm gì đây?- Tất nhiên là điều tra thêm thông tin rồi và điều quan trọng là phải cứu được chị Mi càng nhanh càng tốt - Mà ông có chắc là cái vòng của ông bảo vệ được chị ấy không?- Tạm thời thì bảo vệ được.

Nhưng về lâu dài thì sức mạnh sẽ yếu dần đi, đó cũng là lí do mình cần sớm đưa chị Minh thoát khỏi Ác Linh - Vậy để tui vào lấy ít đồ cần thiết rồi ta đi- Nhanh lên đó - Ok chờ chút_____PHÍA LIÊN THANH ______- Tôi phải làm sao đây?

Rốt cuộc hai người giấu tôi chuyện gì vậy?

Tôi không đủ tin cậy sao?

Liên Thanh lúc bấy giờ đang đi dạo trong khu công viên gần khách sạn, bần thần nghĩ về chuyện ban nãy- Bao nhiêu năm qua hai ông có xem tôi là một phần của nhóm không?

Hay chúng ta chỉ bị ràng buộc với nhau vì tôi có mắt Âm dương, Thụy Du có căn Xác hội?- Rốt cuộc chúng ta gặp nhau rồi lập thành một đội vì điều gì?

- Tôi thấy mong lung quá, giá mà có Tiểu Địa ở đây.

Nếu anh ở đây chắc chắn sẽ an ủi và cho em một lời khuyên- Hay giá mà mẹ tôi vẫn bên tôi, giá mà bà ấy vẫn còn sống, mẹ ơi hiện tại con chỉ muốn chạy đến ôm mẹ rồi òa khóc, chỉ một chút thôi cũng được - Chị Nguyệt Minh giờ nằm trong tay Ác Linh không biết ra sao, tôi và cả nhóm thì đang xảy ra xung đột.

Mọi thứ đến đột ngột quá, tôi phải làm sao mới đúng đây?

Có nên trở về làm hòa với mọi người?

Nhưng họ có xem tôi là một phần của nhóm không?

Họ có thật sự tin tưởng tôi hay không?- Hàng trăm rồi hàng nghìn câu hỏi cứ đặt ra trong đầu tôi- Bây giờ tôi vừa lo, vừa sợ, vừa hụt hẫng, vừa thất vọng.

Từng loại cảm xúc cứ đổ xô vào tâm trí tôi, quanh quẩn trong tâm hồn tôi.

Tôi bất lực quá rồi!_____PHÍA NGUYỆT MINH_____Nguyệt Minh vẫn hôn mê sâu chưa có dấu hiệu tỉnh lại- Ôi tội nghiệp làm sao!

- Xem ra còn hôn mê dài dài- Đây chắc chắn sẽ là một nguồn năng lượng nạnh mẽ cho chúng ta!

Giờ chỉ cần hấp thụ hồn vía của nó thôi- Này!

Ta có công bắt nó nên ta được hấp thụ nó nhiều nhất- Ngươi đùa ta à?

Nếu ta không phá hư phanh xe, gây tai nạn thì làm sao nó bất tỉnh?- Hai ngươi né ra!

Con nhỏ này là của ta- Ôi thôi nào!

Linh hồn đáng thương này cứ để ta xử lý, các ngươi sau cùng chỉ là ngạ quỷ yếu kém, chỉ loài dạ xoa như ta mới xứng đáng- Thôi thì cùng hút hết linh hồn của cô ta đi đừng lằng nhằng nữa!

Ta mệt quá!

Tranh giành, hơn thua làm gì?

Chủ nhân cho chúng ta toàn quyền xử lí kia mà- Được thôi- Tùy ngươi- Ôi được rồi!

Ta đồng ý!Hóa ra là bọn tay sai của tên Ác Linh, bọn chúng là những kẻ đứng sau toàn bộ tai nạn của Nguyệt Minh - Để ta trước!Nói rồi, tên ngạ quỷ kia lao vào Nguyệt Minh - Ahh!- Nó có...-???- Nó có bùa hay vật hộ mệnh gì đó- Gì chứ?- Con nhỏ này!

Mày làm ta bực rồi đó- Linh hồn đáng thương này giờ không còn đáng thương nữa, ta phải thanh tẩy cho ngươi thôi- Lo mà giải bùa, giải phép đi.

Nói hoài ta nhức đầu quá cái lũ ồn ào ạ!- Dám xinh đẹp hơn ta đã đành, nay lại còn không cho ta ăn linh hồn của mi.

Mi quả là đang chọc tức ta mà!- Huhu ta sợ quá đi, ta sợ lắm!

Sợ quá đi mất!

Nên bây giờ ta sẽ giải chú và giết ngươi luôn cho đỡ sợ- Lũ ngu dốt!

Phép này không dễ giải đâu, là phép cao cấp đó bọn đầu đất- Mày nghĩ mày thông minh hơn ai à?- Ta thông minh hơn ngươi đấy thằng đần, nếu ta không sắp đặt cho Nguyệt Minh tìm thấy thông tin về sự hiện hữu của quyển Linh Chú Thuật, nếu ta không cho Nguyệt Minh lên chuyến xe đó thì ngươi nghĩ các ngươi làm được gì?- Ngươi...- Thôi thôi!

Vậy làm sao ta giải phép này được đây?- Không giải được!

Chỉ người làm phép mới tự giải được thôi, có điều phép thuật sẽ yếu dần theo từng ngày nên ta có thể câu giờ chờ đến ngày phép hết tác dụng rồi xử lý ả ta- Chắc sẽ còn lâu lắm!

Chờ đến bao giờ?- Hoặc là...- Chuyện gì?- Hoảng một tuần là phép sẽ có dấu hiệu suy yếu nặng, ta có thể dựa vào sự suy giảm này mà phép giả phép với điều kiện phải hợp lực lại, nhưng khả năng cao sẽ có rủi ro- Rủi ro gì chứ?

Chúng ta mạnh thế này cơ mà!- Ngươi coi thường kẻ làm phép quá rồi- Suy cho cùng cũng là tên pháp sư tuổi đời còn trẻ thì làm được gì?- Hắn không tầm thường như mi nghĩ đâu- Phải!

Tên đó thuật pháp không hề đơn giảnCòn tiếp..._______________________________Một lần nữa mình xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ của chao trước và đồng thời mk hy vọng chap này có thể coi như lời chuộc lỗi của mình với các bạnCảm ơn m.n vì đã theo dõi Thần Ác Linh của mình!
 
Thần Ác Linh
chap 14


- Không đơn giản à?

Để ta xem hắn làm được trò trống gì - Tùy ngươi thôi______PHÍA DU VÀ LÂM_______Hiện giờ hai người đang ở hiện trường vụ tai nạn xe lần trước, nơi Nguyệt Minh gặp nạn để tìm thêm thông tin - Ê nè- Gì vậy?- Ông có thấy cái mà tui đang thấy không?- Không- Cảm nhận đi!

Ở trên lề đường ấy!- Có gì đâu?- Ông có cảm thấy một thứ không hẳn là mùi hương mà nó là mùi âm khí còn sót lại không?- Ông thì cảm nhận được chứ tui có thấy gì đâu.Với lại sao không thăm dò trong bệnh viện mà lôi tui ra đây- Thì đây là chỗ chị Nguyệt Minh gặp tai nạn mà- Vấn đề là chị ấy bị bắt ở bệnh viện - Nhưng muốn tìm ra được vấn đề thì phải giải quyết nguồn góc của vấn đề và nguồn góc của vấn đề nằm ở đây- Ra là vậy - Bây giờ không có Liên Thanh giúp tui mới thấy trân trọng bả ghê- Đúng thật- Cũng may đường này dạo gần đây vắng người qua lại, nếu không lại bị nói là bọn không bình thường - Nghe đến chay tai rồi.

Nhưng tui vẫn thắc mắc tại sao ông lại nghĩ kẻ đó là thủ phạm- Một phần là linh cảm phần còn lại là do tui thấy được biểu hiện đặc biệt của Liên Thanh, loại biểu hiện đặt biệt chỉ dành cho kẻ đó...______PHÍA LIÊN THANH______- Giờ mình làm gì đây?

Không biết giờ mình nên đi đâu, về đâu ở cái nơi này- Liên Thanh!

Liên Thanh Một tiếng gọi vọng lên trong không khí đủ để Liên Thanh nghe thấy- Ai đó!Nghe tiếng gọi Thanh xoay người lại - Tiểu...

Tiểu Địa?

Mấy tuần nay anh đi đâu vậy?

Anh biết em lo lắng lắm không?- Cho anh xin lỗi- Mà thời gian qua anh ở đâu?- Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi, chỗ nãy không tiện mất công người ta lại tưởng em có vấn đề về thần kinh - Em biết rồi- Đi theo anh-...Thanh không nói gì chỉ lẳng lặng bước theoTiểu Địa đưa Liên Thanh đến một khu vắng vẻ rồi nói- Xin lỗi em vì đi mà không báo cho em lời nào- Em đã rất sợ- Anh thành thật xin lỗi - Mà thời gian vừa qua anh đã đi đâu?- Anh đi tìm thêm tin tức về Ác Linh giúp mọi người - Tại sao lại làm vậy?

Anh biết nguy hiểm lắm không?- Anh thấy em cứ sống trong sợ hãi anh cũng sốt ruột lắm nên mới quyết định làm vậy- Lần sau đừng làm gì nguy hiểm nữa đó biết chưa?

Anh mà xảy ra chuyện gì làm sao em sống vui vẻ được - Anh biết rồi mà.

Đừng giận anh nha!- Em không giận anh.

Bây giờ em cũng không có tâm trạng để giận ai cả em chỉ đang ngẫm lại mọi chuyện đã qua thôi- Có chuyện gì với em à?

Hay là hai người Tinh Lâm, Thụy Du lại kiếm chuyện với em- Thật ra thì...- Chuyện gì thế?- Em và hai người kia đang gặp mâu thuẫn - Hai đứa đó làm gì em à?- Hai người họ hình như không xem em là bạn nữa - Làm gì có!

Anh thấy trước giờ tụi em vẫn thân thiết mà, chắc là hai người đó đang chọc ghẹo em thôi- Không phải chọc ghẹo đâu, họ đang giấu giếm, xa lánh em như thể em đã làm việc gì có lỗi với họ- Nếu vậy thì quá đáng thật, rõ ràng em rất tốt với Tinh Lâm và Thụy Du mà- Đúng vậy!

Em lúc nào cũng quan tâm Lâm và Du hết nhưng có lẽ nhiêu đó là chưa đủ để chứng minh tình bạn của em- Thôi đừng buồn nữa mà, rồi ngày nào đó hai bạn em sẽ hiểu được tâm tư của em thôi- Cảm ơn anh!- Vậy là hết buồn rồi nha- Mà khoan đã!- Có gì sao Liên Thanh?- Tại sao anh tới đây được?- Anh đâu còn là ông địa của nhà Tinh Lâm đâu, anh chỉ đơn giản là một linh hồn thôi nên anh có thể đi khỏi nhà của Tinh Lâm - À!

Giờ thì em hiểu rồi.

Tâm sự với anh thật sự làm em nhẹ nhõm đi rất nhiều- Chỉ cần em vui thì anh cũng vuiCả hai nhìn nhau mỉm cười, có vẻ nỗi buồn của Liên Thanh đã vơi đi được phần nào_____PHÍA NGUYỆT MINH_____- Con nhỏ này!

Khi nào phép hộ thân trong người mày mới chịu suy yếu đây hả?

Nghĩ thôi đã thấy lâu rồi!- Ấy ấy sao nóng thế, chuyện của bọn mình bây giờ là để cho nó sống chứ nó mà chết thì hồn vía của nó bay đi mất lúc đó bọn mình tốn công vô ích rồi- Phải đấy!

Lần đầu ta thấy ngươi nói đúng- Xem thường ta quá đó- Thôi!

Im lặng nào!

Bọn mày canh chừng nó đi kẻo nó chết chúng mình lại khổ- Rồi rồi ta qua liền- Mà...

Bọn bây này- Hở- Có thật tên pháp sư Tinh Lâm kia lợi hại lắm không?- Sao thế?

Sợ rồi à?- Không!

Ta chỉ hắn cản trở chủ nhân và chúng ta thôi- Vậy giờ ngươi muốn làm gì?- Ta muốn bắt hồn hắn nhưng hình như hắn cũng có bùa hộ thân - Thế thì bắt một trong hai đứa bạn của hắn đi bọn nó không có bùa hộ thân đâu mấy hôm trước ta có thăm dò rồi- Bắt đứa nào đây?- Thằng dáng cao, tóc dài, da trắng ấy- Muốn bắt thằng công tử bột đó à?- Ta thấy được đấy!

Vì thứ nhất nó không có mắt âm dương nên không thể thấy chúng ta, thứ hai nó là đứa nhẹ bóng vía nhất nên rất dễ bắt- Ok chốt đơn- Vậy khi nào tiến hành đây?- Tối nay luôn đi- Cũng được đó!- Tối nay ta sẽ đi cùng 2 ngươi- Cả ta nữa- Mà bắt thôi chứ đừng giết nó đó- Tại sao?- Vì ta có thể dùng nó làm con tin mà- À - Ngươi thông minh thật đấy!Nói rồi bọn chúng nhìn nhau nở một nụ cười quỷ dị

Còn tiếp...
 
Thần Ác Linh
chap 15


- Thụy Du

-...

- Thụy Du

-...

- Thụy Du

-...

- THỤY DU!

HAHAHA- Gì vậy?!

Ai gọi tên tôi đó?

Là ai?

Ai gọi tôi?

Trả lời đi!Màn đêm buông xuống với sự lạnh lẽo u ám, ngoài trời tối mịt chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng le lói qua những chiếc đèn đường.

Đêm nay, Thụy Du gặp ác mộng...- Ahh!- Giấc mơ lúc nãy là sao?

Là điềm báo hay chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng?- Thụy Du!

Tinh Lâm đi đến vỗ nhẹ vào vai nhưng lại khiến Thụy Du giật mình- AI?!- Lâm đây.

Sao vậy?

Gặp ác mộng à?- Ừ- Chắc là thời gian qua ông mệt mỏi quá đấy- Nhưng nó giống như...

Điềm báo!- Điềm báo?

Rốt cuộc ông mơ thấy những gì?- Ai đó gọi tên tui, gọi mãi, gọi mãi- Rồi sao đó?!!Tinh Lâm bắt đầu hốt hoảng - Sao đó tui tỉnh lại, chỉ vậy thôi- Có lẽ nào?-???- Có lẽ ông đã...

Trở thành mục tiêu của một thế lực nào đó?- Thế à?- Giờ phút này mà còn bình thản như vậy hay sao?- Đó là chuyện vẫn thường diễn ra mà?

Lúc nào tui cũng nằm trong tầm ngắm cả.

Chẳng phải ông cũng quen rồi hay sao?- Ông không biết ta đang đối mặt với thứ gì đâu, nó kinh khủng hơn gấp trăm lần những gì bọn mình trải qua trước đó.

Tuy ông đang mạnh lên nhưng không có nghĩa ông sẽ khống chế được bọn chúng- Vậy bây giờ ông dạy thêm thuật pháp cho tui đi- Điều đó là đương nhiên nhưng dạo gần đây ông tập luyện nhiều rồi, tui sợ nếu cứ tập như thế ông sẽ bị quá sức, khả năng cao gây ảnh hưởng đến tính mạng- Tính...

Tính mạng?

Ông nói đùa phải không?- Không đùa, đó là sự thật.

Vả lại, nếu tập luyện quá sức vắt kiệt sức lực ông sẽ dễ bị ma quỷ chiếm giữ cơ thể- Nhưng làm gì còn cách nào khác?

Nếu tui không mạnh lên tui sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện còn nếu tui mạnh hơn biết đâu tui sẽ giúp được ông và Thanh- Tui biết ông cũng muốn tiêu diệt Ác Linh, nhưng tui chắc chắn Ác Linh có tay sai và tay sai của hắn cũng không hề đế đối phó- Nếu vậy thì đã sao?

Bao lâu nay lúc nào tui cũng có cảm giác mình yếu kém hơn mọi người, suốt ngày bị nhập lên nhập xuống, nhìn thấy mọi người tự sức mình chiến đấu còn tui chỉ dựa vào sức mạnh của các linh hồn tui cảm thấy...- Ông nói gì vậy chứ?

Ông cũng làm rất tốt nhiệm vụ của mình mà.

Ông rất mạnh mẽ chỉ là ông không nhận ra mà thôi - Nhưng mà...- Không nhưng nhị gì nữa, tui không muốn cả ông cũng gặp nguy hiểm đâu-...- Xin lỗi!

Đáng lẽ nếu không gặp nhau ông đã không phải khổ tâm thế này- Nếu ngày đó không gặp ông thì tui đã tự tử lần nữa rồi ông biết không?

Ông manh hy vọng đến cho tui thì giờ đây tui sẽ mang lại niềm tin cho ông thế nên đừng nói ra những lời xin lỗi vô nghĩa đó đó - Cảm ơn...

Cảm ơn vì tất cả, cảm ơn vì giờ phút này ông ở bên cạnh tui- Nè nè, ông khóc sao Lâm?

Đừng khóc nữa, tụi mình là một gia đình mà đúng không?

Mà gia đình thì không bao giờ bỏ rơi nhau cả- Thôi nín đi, ông từng khóc như vậy với bà Thanh chưa nhỉ?

Chắc là chưa rồi vì hai người cứ gặp nhau là gây gổ kia mà, haha.

Phấn chấn lên đi, tụi mình còn phải cứu chị Minh đó- Ừm, cảm ơn - Đã bảo đừng nói mấy câu này nữa màHọ trưởng thành thật rồi, trưởng thành cùng nhau như những anh chị em trong gia đình.

Trải qua bao nhiêu biến cố những tấm chiếu mới trải giờ đã trở nên bình lặng đến lạ thường không còn những tiếng cười nói rộn rã, cũng chẳng có sự ồn ào mỗi lần cãi vã.

Họ thật sự lớn lên theo đúng nghĩa_______________________________- Bây giờ bắt đầu vào việc nào!Tinh Lâm cùng Thụy Du hiện tại đang tiếp tục điều tra manh mối về Nguyệt Minh và Ác Linh - Mấy ngày nay cứ điều tra ở một chỗ thế này mà có tìm thấy gì đâu- Ai nói với ông là không có manh mối mới?- Thế ông tìm được gì rồi à?- Nhìn này!- Nhìn gì cơ?- À phải rồi, quên mất.

Ông nhắm mắt lại rồi từ từ cảm nhận xemNghe theo Tinh Lâm, Thụy Du Nhắm mắt lại tập trung cảm nhận- Sao rồi?- Âm khí?- Âm khí ở đây không quá nhiều nhưng đủ để hình dung được có ngạ quỷ rất mạnh từng lảng vảng quanh đây- Đúng vậy!

Ông tiến bộ lên nhiều quá đấy- Rồi sao nữa?

Ngạ quỷ từng ở đây rồi sao nữa?- Nhìn kĩ vào dưới mặt đường đi, có vài vết máu nhỏ rất khó thấy- Hửm?

Ở đâu?- Ngồi xuống rồi nhìn thử đi.

Vết máu này chắc là của nạn nhân trong vụ tay nạn- Thì sao chứ?

Tai nạn thì có máu là điều hiển nhiên mà- Vết máu bị kéo lê, có lẽ do con quỷ kia vô tình bước vào vũng máu sau đó để lại vết tích- Ê này!

Có gì đó sai sai-???- Nó là quỷ kia mà?

Làm sao để lại dấu vết được?- Ông phải biết rằng ma quỷ hoàn toàn có thể để lại dấu tay, dấu chân- Thật à?- Phải!

Chỉ cần chúng muốn thì nhất định sẽ được- Vậy ý ông là tên ngạ quỷ này cố tình để lại manh mối cho ta?- Chưa thể khẳng định, có thể hắn vô tình nhưng cũng có thể hắn cố ý.

Nhưng điều quan trọng là chúng ta biết thêm một điều Ác Linh có tay sai và một trong số đó có kẻ bị tật ở chân- Sao ông chắc đó là tay sai của Ác Linh - Đồng hành cùng chị Nguyệt Minh tui biết rằng tên này không đủ sức đối phó với chỉ, những ma quỷ đối đầu với chị Minh tất cả đều bị chị ấy dễ dàng thu phục nên không có chuyện trốn thoát để hãm hại chị ấy- Ông chắc chắn đó là thuộc hạ của hắn à?- Chắc chắn!Còn tiếp...
 
Thần Ác Linh
chap 16


- Ông định giải quyết sao đây?- Đó là điều tui đang suy nghĩ nãy giờ, chỉ có chút vết tích còn sót lại thì làm sao ta tìm ra được tên Ác Linh - Lỡ chúng tự tìm đến tụi mình thì sao?- Cũng có thể lắm nhưng mà...- Chuyện gì?- Tui chỉ sợ kẻ mà chúng ta đang đối đầu đấy sẽ lợi dụng "người đó" chống lại hai ta- Vậy nói cho Liên Thanh biết chuyện này luôn đi, có thêm người là có thêm sức mạnh mà- Ông nghĩ "người đó" tin sao Thụy Du?

Không có chuyện đấy đâu - Nhưng nếu vậy chúng ta sẽ phải đối đầu với "người đó", ông muốn lắm sao?- Bọn mình phải tìm thêm bằng chứng rồi mới có thể tiết lộ cho "người đó" biết- Nhưng mà...- Tin tui đi mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi- Ừm, hy vọng thếHai người tiếp tục quay lại với công việc tìm kiếm mặc dù manh mối còn xót lại là rất ít- Này!

Hai người cần giúp không?- Hả?- Quên tui rồi à?

Đi điều tra mà không gọi tui là sao?- Thanh?- Bà đi đâu cả ngày thế?- Tui đi dạo cho khuây khỏa thôi- Hôm qua đến giờ bà ăn gì chưa?- Tui ăn rồi- Tụi tui xin lỗi vì làm bà buồn- Tui cũng có lỗi, xin lỗi hai người- Vậy hòa nha- Được rồi bọn mình hòa- Quay lại vấn đề chính đi đã, để tui giúp hai người- Theo tui thấy ở đây có khá nhiều oan hồn, có lẽ là những người chứng kiến vụ tai nạn giao thông kia và cả những nạn nhân đã thiệt mạng trông họ có vẻ rất buồn, xen lẫn phẫn nộ và cả...

Sợ hãi- Thụy Du!Tinh Lâm nhìn sang Thụy Du - Khoan đã!

Chẳng lẻ ông muốn hành pháp vào buổi sáng?- Buổi nào mà không được kia chứ?!- Bình thường bọn mình hành pháp vào ban đêm mà?

Chẳng phải ông cũng từng nói "ban đềm ma cỏ mới lộng hành hay sao"?- Ban đêm ma cỏ lộng hành là đúng nhưng đâu có nghĩa ban ngày ma quỷ không làm được gì đâu, bọn họ chỉ yếu đi thôi- Ra là thế!- Nhanh lên đi!

Chúng ta đang lãng phí thời gian đấyLiên Thanh lên tiếng vì cảm thấy hai người bạn đang làm mất thời gian- Được rồi!

Bây giờ tui sẽ cho một oan hồn nhập vào Thụy Du, nhưng chúng ta cần cẩn thận hơn phòng trường hợp lại bị Ác Linh lừa lần nữaVừa nói xong, Tinh Lâm lẩm bẩm câu thần chú nhập hồn quen thuộc*PHỤT* - Đừng!

Tôi không muốn chết!

Tôi không muốn chết!!- Bình tĩnh đi!

Không sao đâu, nói chúng tôi nghe ai đã gây ra vụ tai nạn này?- Là nó!

Là nó!!

Nó làm xe mất lái, không dừng được rồi tông vào xe khác!- Nhưng "nó" là ai cơ?- Ngạ...

Ngạ quỷ!

Là nó!

Nó đến để đoạt mạng một cô gái và hại chết luôn cả những hành khác vô tội trên xe- Con ngạ quỷ đó là ai mà cô hồn ở đây trông sợ sệt như vậy?- Nó mới đến đây lần đầu thôi, chúng tôi không biết nó là ai cả nhưng nó đã đánh hồn siêu phách tán vài người rồi dọa nếu bọn tôi cản trở việc của nó thì chúng tôi sẽ có cùng cảnh ngộ với nhũng người kia!- Vậy...

Mọi người có biết thêm thông tin gì về nó không?

Chẳng hạn như nó đã đi đâu sau khi gây tai nạn?

- Nó sẽ giết bọn tôi mất!- Yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ mọi người - Tôi vô tình nghe được nó nói chuyện cùng đồng bọn rằng chúng nó sẽ quay về "hang ổ" khi xong việc- Hang ổ à?

Vậy hẳn đây là nơi bọn chúng giam giữ chị Nguyệt Minh - Quan trọng cái hang ổ chúng nhắc đến là ở đâu?- Mọi người còn biết thêm thông tin gì không?

Xin hãy thành thật nói với chúng tôi, đó là một mạng người đấy đã vậy chị ấy còn đang không có khả năng phản kháng - Xin lỗi bọn tôi chỉ biết đến đây nên không thể giúp thêm gì nữa đâu, mong ba người thông cảm.

Tạm biệt- Ơ khoan đã!*PHỤT*- Này!- Hồn xuất ra rồi, không cần gọi nữa- Sao cứ như vậy thế?

Mọi người dạo này không chịu hợp tác gì cảTinh Lâm khó chịu- Sức ép của Ác Linh quá lớn, mọi người sợ hãi là điều hiển nhiên màLiên thanh nói- Vậy là không có thêm thông tin gì về nơi trú ẩn của chúng cả- Bùa hộ thân mà hết tác dụng thể nào chị Minh cũng sẽ bị bọn chúng hấp thụ hết linh khí, vả lại với sức mạnh của bọn quỷ tay sai này chắc hẳn chúng có cách giải bùa- Chúng ta không thể trì hoãn thêm được nữa!

Phải thử lại- Thử lại?- Thụy Du thử lại lần nữa nhé?- Này, Thụy Du có đủ sức không mà bà bắt ổng tiếp tục cho hồn mượn xác?- Không sao!

Cứ tiến hành theo lời Thanh đi, tui đã mạnh hơn nhiều rồi không cần lo- Nếu đã vậy thì...

-Hỡi các hiền hồn thiện vong....Tinh Lâm đọc lại lần nữa câu thần chú nhập hồn quen thuộc-...-...-...-...-...-...- Lâm à, tui có cảm giác bất an lắm- Sao hồn không nhập xác?- Chẳng lẽ họ sợ đến mức như vậy?- Họ đang đứng thành hình tròn quanh chúng ta nhưng nhất quyết không chịu nhập Thụy Du - Giờ có cả chuyện này nữa à?- Nào mọi người làm ơn hãy giúp chúng tôi!

Mọi người còn biết thêm gì đó phải không?

Xin đừng che giấu bọn tôi- Bọn tôi sẽ không để mọi người gặp nguy hiểm đâu, làm ơn!-...-...-...-...- Hai người...

Lâm, Thanh!

Hình như trong cơ thể tui có thứ gì đó rất kì lạ- Ông nói vậy là sao?- Ổn không?- Hay đến bệnh viện nhé?!- Không phải ông...

Không phải ông nói bệnh viện không giúp được à?- Nhưng bây giờ ông nếu không đến bệnh viện lỡ ông có mệnh hệ gì thì sao?- Du nói đúng.

Tâm linh thì phải chữa bằng tâm linh cơ chứ, dạo gần đây ông có vẻ thích cậy nhờ vào khoa học nhỉ?-...

- Được rồi cứ tiếp tục đi Thụy Du, tui tin sẽ không sao đâu- Liên Thanh, bà làm như vậy liệu có được không?- Tin tui đi, bỗng dưng tui cảm thấy bọn mình sắp có một phát hiện lớn, một phát hiện khiến ta phải ngỡ ngàng Còn tiếp..._______________________________Xin chào mọi người!

Mình đã trở lại rồi đâyThời gian qua mình đã lặng qua lâu nên cũng đến lúc ngoi đầu lên lại rồi

Lâu đến nỗi bây giờ mình còn không nhớ cái cốt truyện🙂

Đây không biết là lần thứ mấy mình xin rồi nữa nhưng dù sao cũng thành thật xin lỗi mọi người về sự lề mề của mình, mong mọi người đừng vì thế mà giận mình nhé!

Xin cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ cho mình!
 
Thần Ác Linh
chap 17


*PHỤT*-...-...Thụy Du không nói gì, đứng dậy từng bước đi về phía trước- Đi đâu đấy?

- Im lặng và đi theo ổng thử xemThụy Du cứ tiếp tục bước, bước rồi lại bước.

Đi một đoạn thật xa đến một con hèm ít người qua lại, hiện ra trước mắt cả đám là một cái nhà kho cũ kĩ bám đầy bụi bẩn, xung quanh âm khí đang bao trùm tạo nên một khoảng không u ám, nặng nề- Đây là?- Trông có vẻ khả nghi- Này Thụy Du à không linh hồn đang trong thân xác Thụy Du đây rốt cuộc là chốn quỷ quái nào vậy?- Đẹp không?~Thụy Du hỏi, hỏi bằng một chất giọng ma mị đến rợn người - Nghiêm túc đi!Tinh Lâm mất kiên nhẫn - Nào trả lời ta đã hỡi những linh hồn đáng thương chưa trải rõ sự đời~-...- Ôi sao im lặng cả rồi?~- Ta hỏi ngươi là ai?- Ta là...- Một trong những hầu cận trung thành nhất của "Ngài".

Chào mừng các ngươi đến với ngôi nhà xinh đẹp của bọn ta!- Cái...

Cái gì?- Vậy ngươi là kẻ bắt Nguyệt Minh?Thanh trợn mắt, chầm chầm vào con quỷ trong Thụy Du, hỏi- Sao mà nóng thế này?

Bình tĩnh lại đi chứ - Ta không có thời gian mà ở đây xem ngươi diễn trò!

Chị Nguyệt Minh đâu?Liên Thanh bỗng quát lớn- Ta không thích mấy con người nóng tính tí nào- Ngươi làm cái gì thế?

Điên à?

Nguyệt Minh đang ở đâu?- Rồi rồi!

Để ta đưa hai người đến gặp cô ta, đừng quát ta như thế ta sợ đấy~Hắn ta đưa Lâm và Thanh tiến sâu vào trong- Đây!

Nguyệt Minh đây hài lòng chưa hai con người hạ đẳng kia ơiPhía xa, thân ảnh một người con gái.

Cô ấy đang nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo trong ánh đèn le lói sắc mặt cô ta nhợt nhạt, xanh xao đến nỗi làm người ta không khỏi xót xa- Chị...- Chị Nguyệt Minh!Lâm phóng thẳng đến, nơi cô gái đang nằm, đó là Nguyệt Minh, chị ốm đi rất nhiều mặt không một chút sắc hồng - CÁC NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ CHỊ ẤY?!Tinh Lâm hét lớn vào mặt con quỷ trong thân xác Thụy Du - Bọn ta nào có làm gì, chỉ là không chạm được vào người ả nên đang đợi ả chết dần thôi mà- Khốn kiếp!- Này này, sao lại nói ta như thế?

Do ngươi làm phép lên người cô ta mà- Mày...- Thô lỗ quá ta không thích đâu nhé, cả hai ngươi không ai biết phép lịch sự gì hết- Thả chị ấy ra- Nếu ta bảo "không" thì sao?- Thì tất nhiên ngươi sẽ phải hối hận thôi- Hối hận?Chưa để con quỷ nói tiếp, Tinh Lâm dùng hai chiếc nắp nồi mang theo vỗ vào nhau muốn đuổi con quỷ ra khỏi người Thụy Du - Tên này thật bất lịch sựHắn ta chẳng hề hấng gì ngược lại còn nhăn mặt khó chịu nhìn Lâm- Liên Thanh đứng đó làm gì?

Đến đây giúp tui nhanh lênLiên Thanh không nói gì chỉ bước đến bên cạnh Tinh Lâm - Đừng manh động, ở đây không phải chỉ có mình nó đâuCô nói nhỏ vào tai Lâm- Gì?

Ở đây còn kẻ nào khác à?- Tui cảm nhận Ác Linh đang ở đây và cả những ngạ quỷ khác- Các ngươi cố tình dẫn dụ chúng ta đến đây để bọn ta không thoát ra được sao?

Thanh nhìn thẳng vào mắt Thụy Du - Vậy mà ta cứ tưởng các ngươi biết rồi chứ?

Hóa ra cũng chỉ là lũ hạ đẳng, đáng thương làm sao~- Ta không đùa đâu- Ta lại rất thích đùa- Thôi cái trò đó đi!Liên thanh lấy đạn ná bắn vào người tên quỷ dạ xoa như đang trút giận - Ngu xuẩn, mấy thứ tầm thường này mà đòi đấu với ta ư?

Xem thường ta quá rồiCon quỷ nhào đến bóp mạnh vào cổ Liên Thanh - Buôn...um...um...

Buông ta... ra!Thanh cố gắng rặn từng chữ- Sao vậy?

Không vui à?- Buông bạn ta ra!- Không Nói rồi nó tiếp tục lao đến bóp cổ Tinh Lâm Lâm cố sức vùng vẫy trong vô vọngChợt nhận ra gì đó, cậu ta cho tay vào túi đồ nghề bốc ra một nắm Đậu Ngũ Hành ném vào người con quỷ- Ahh!

Thứ gì thế này?!

Sợ quá!Con quỷ chẳng bận tâm, thậm chí còn giả vờ sợ hãi đễ khiêu khích hai người - Chết tiệt!

- Đừng có chửi ta, ta dễ bị tổn thương lắm- Câm đi!- Cố làm gì?

Lo mà hít thở đi, ki thì lát nữa lại chết ngạt - Im ngay cho tao!- Nhìn này!

Bạn ngươi ngất đi rồi, trong con nhỏ ấy ngủ thật là xinh đẹp, liệu ta có nên cho nó ngủ mãi mãi hay không nhỉ?- Thả cô ấy ra!- Được rồiHắn buông ta khiến Liên Thanh ngã xuống nằm sổng soài dưới đất- Đáng thương quá~- Im mồm!

Im mồm!

Ta đã bảo im đi cơ màLâm bóp chặt cổ Thụy Du - Ủa?

Ngươi muốn giết chết chu nhân của cái thân xác này sao?

- " Phải rồi nhỉ?

Đây là thân xác của Thụy Du mà?"

Lâm nghĩ sau đó từ từ buông lỏng tay ra- Ngươi...- Ta thế nào?Hắn bắt đầu thả Lâm ra- Ngươi có ý gì đây?- Thì ta thả ngươi ra rồi đó- Rốt cuộc âm mưu của ngươi là gì?

Đồng bọn của ngươi đâu?

Gọi lũ đấy ra cho ta- Không nhìn thấy ma mà cứ thích thể hiện thế?

Đừng làm ta mắc cười nữa - Sao ngươi biết?- Những thứ ta biết về ngươi nhiều hơn ngươi tưởng đấy- " Tên này là cái quái gì vậy?"

- Ta không phải " Là cái quái gì" đâu nha~- Hả?

- Haizz đáng tiếc sức mạnh của ta có hạn nên chỉ đọc được một chút suy nghĩ trong đầu ngươi thôi- Đừng đùa nữa.

Đồng bọn của ngươi đâu?!- Ta không biếtCó lẽ Tinh Lâm rất tức giận nên chạy đên đấm thẳng vào mặt Thụy Du, nói đúng hơn là đấm cái linh hồn quỷ dữ trong người Thụy Du - Ta không vui rồi nhé tên con người ngu ngốcBị đấm, mặt hắn tối sầm lại nghiến răng như muốn ăn tươi nuốt sống Tinh Lâm Còn tiếp...
 
Back
Top Bottom