"Được beta bởi Meteoroid_Team"
- Rốt cuộc đây là đâu?
Tôi là ai?
Tại sao tôi lại ở nơi này?
Giọng nói của tôi vang lên trong một khoảng tối mênh mông vô tận, cuối cùng thì tôi cũng chẳng thể xác định được đây là địa điểm nào, nó đen ngòm, tối om, không có lấy nổi một tia sáng.
Tôi tự hỏi chẳng lẽ đây là địa ngục sao, nhưng tôi chết khi nào vậy? tại sao tôi không nhớ ra được gì hết?
Đang loay với những dòng suy tư cùng sự không ổn định trong đầu óc thì bất chợt có một giọng nói vang lên:- L.....Giọng nói này hình như là của một người phụ nữ, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu được cô ấy đang nói gì hết.- S.....
Đây không phải tiếng Anh hay tiếng Đức, nó là tiếng Hoa.
Mẹ kiếp, nếu mình chăm chỉ học thêm một thứ tiếng nữa thì có phải đỡ khổ hơn không.
Hình ảnh của người phụ nữ ấy dần dần hiện lên trước mắt tôi, cô ấy mặc một đồ màu trắng, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo khiến tôi không thể nhận dạng được đây là ai, liệu tôi có quen cô ấy không.
Đột nhiên cô ấy bước đến và lại tiếp tục nói những điều tôi không thể hiểu:- X.....Sau đó thì đặt vào lòng bàn tay tôi một thứ gì đó có hình trụ, màu vàng kim.
Rồi thì toàn bộ cơ thể cô ta bỗng dưng tan biến như bọt biển vậy, xung quanh tôi lại bắt đầu có tiếng nứt vỡ, cứ như một tấm gương đang bị rạn ra vậy, kinh khủng hơn là nó mở ra hàng trăm con mắt đang lồi ra trong những mảng vỡ của bức tường xung tôi, nó nhìn chằm chằm tôi như thiêu đốt mọi thứ.Chúa ơi, nếu đây là mơ thì làm ơn hãy cho tôi tỉnh lại ngay lập tức.
Dường như chúa thật sự nghe thấy lời cầu nguyện ấy vì đến đây thì mắt của tôi từ từ mở ra, thì ra đó là mơ.
Mà tôi đang ngủ ở đâu đây?Nhìn kỹ lại thì tôi thấy bản thân mình đang ngủ ở hành lang kí túc xá, ngay trước cầu thang.A Béo thì đang nằm gối đầu lên đùi của tôi, hiện tại trời vẫn còn mập mờ ánh bình minh, tôi lấy đồng hồ ra xem mới biết bây giờ đã là sáu giờ sáng.
Tôi thấy quanh mình có hàng chục đôi chân, ngước lên mới nhận ra các nữ sinh đang chăm chăm nhìn tôi và A Béo.
Trong ánh mắt của bọn họ loé lên một vệt thương hại, có lẽ với tình trạng hiện tại trông tôi và A Béo giống như dân vô gia cư vậy.Tôi mở miệng chào buổi sáng với hai cô giáo và các nữ sinh bằng những câu tiếng Anh đơn giản:- Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua mọi người ngủ có ngon không?Câu nói này thốt ra khiến mọi người xung quanh im lặng như tờ, chắc vì nó hơi nhàm chán.
Đôi mắt tôi đảo đến chỗ cô giáo Thảo và Hồng Miên.
Bỗng cô giáo Thảo cất giọng:- Đêm qua tôi chẳng thấy có gì lạ cả, chỉ thấy hơi lạnh thôi.Cô giáo Hồng Miên chen vào:- Không, tối qua rõ ràng tôi mơ thấy những điều kì lạ.
Có mấy đứa trẻ đang ngồi đè lên bụng tôi.- Vậy cô thấy thế nào?Tôi tiếp tục hỏi.-Ban đầu tôi có cảm thấy hơi sợ, nhưng mà dần dần tôi thấy bình thường vì đám trẻ này không có làm hại tôi,.. với cả trông chúng cũng rất đáng yêu.Đám trẻ con mà cô ta nói chính là đám lệ quỷ nhỏ, bọn chúng vẫn còn ngây thơ trong sáng nên không có ý định muốn hại người.
Bọn chúng chỉ muốn chơi đùa thôi, có lẽ vì thấy cô giáo Hồng Miên khá dễ gần nên bọn họ quyết định chọn cô ấy làm mục tiêu, kể ra thì hai người bọn cũng thật may mắn so với các nữ sinh kia.- Nghĩ lại thì giấc mơ đó có phải điềm báo không, rằng sau này tôi sẽ có được những thiên thần nhỏ giống như vậy.Tôi cười thầm trong lòng, làm gì có thiên thần nào ở chốn này, chỉ tồn tại đám quỷ thịt băm.
Nếu như bây giờ tôi nói cô ta "Này cô gái trẻ, đó không phải thiên thần mà là ác quỷ" thì chắc chắn cô ta sẽ vỡ mộng ngay thôi, nếu mà như vậy thì tàn nhẫn quá nên tôi quyết định không nói.Để ý đến A Béo, tôi lay lay để đánh thức cậu ta dậy, tên mập mệt mỏi cất giọng mà không cần mở mắt:- Cho tôi ngủ thêm năm phút nữa thôi.Tôi đáp lại, thúc giục cậu ta:- Dậy đi anh bạn, trời sáng rồi, nếu mà muốn ngủ thì xuống dưới lầu, có chăn ấm đệm êm.Câu nói này như một liều thuốc kích thích giúp cậu ta dùng hết sức bình sinh để nhấc cái cơ thể nặng nề của mình lên rồi lẽo đẽo bước xuống dưới lầu.
Mắt nhắm, mắt mở, dáng đi siêu vẹo giống như người say rượu khiến cậu ta trông giống như một ông bác cao tuổi vừa mới từ quán bia bước ra.Tôi cất giọng nói với những người đang có mặt ở đây:-Những chuyện đêm qua mọi người đã chứng kiến, và nếu sau này có phải chứng kiến thêm nữa thì xin hãy giữ kín, bởi nếu háng giọng nửa lời, mạng của mọi người sẽ không còn được đảm bảo, tin hay không thì tùy.Đây không hẳn là một lời nhắc nhở mà nói đúng hơn là một lời đe dọa, vì nếu có ai biết được chuyện này ngoài những người trong cuộc thì sẽ rất phiền toái cho công việc của tôi sau này.Tôi đứng dậy phủi quần áo rồi ra dìu A Béo đi, nếu cứ đi như vậy không may bị té cầu thang thì khổ.
Trên đường đi tôi gặp rất nhiều nữ sinh, họ đều rất lễ phép chào hỏi tôi và A Béo, sau một đêm suýt chết vì cứu người, giờ đây bọn tôi đang được nhận những thứ xứng đáng.Những tiếng cảm ơn vang lên liên tục khắc hành lang, những ánh mắt tôn vinh và bao gồm cả sự kỳ vọng, tôi vừa cảm thấy vui vừa thấy áp lực, nhưng việc này không thể tránh khỏi vì bất cứ nghề nghiệp nào mà chả có sự áp lực, đặc biệt là những nghề liên quan đến mạng người.Sau khi dìu A Béo xuống phòng ngủ, nhìn thấy giường chiếu đầy đủ, cậu ta bật nhảy thẳng vào giường, động tác chuyên nghiệp cứ như một con Sóc Bay vậy.
Điểm khác biệt là con Sóc này cao 1m74 và nặng tới 110kg.
Lúc cậu ta tiếp giường, có một tiếng "rầm" vang dội khắp phòng, tôi cảm thấy thương xót cho chiếc giường tội nghiệp kia.Cô giáo Hồng Miên tiến đến vỗ vai tôi rồi đề nghị với tối một lời mời ăn sáng, sau một buổi tối đốt cháy quá nhiều Calo cho nên giờ tôi cảm thấy khá đói.
Không từ chối lời mời, tôi đi theo cô ấy sang phòng bên cạnh và không quên nhắc A Béo nếu muốn ăn thì tôi sẽ để phần cho, cậu ta đáp lại vu vơ rồi ngủ tiếp.Tôi cùng cô giáo Hồng Miên đi sang phòng bên cạnh, bước đến cửa phòng đã có thể cảm nhận được mùi thơm tỏa ra từ thức ăn.
Trên bàn làm việc của bọn họ có một hộp cơm đầy, bên cạnh có đủ loại thức ăn từ rau xào đến thịt sườn sốt chua ngọt, cơm chiên thập cẩm, bọn họ còn chu đáo tặng tôi một chén canh trứng nữa.Cái bụng của tôi đang gào lên vì đòi, tôi ngồi xuống bàn và không quên cảm ơn hai cô giáo.
Trước khi ăn tôi có lịch sự hỏi rằng bọn họ đã ăn chưa và đáp án là bọn họ đã ăn từ khi tôi vẫn còn đang mơ màng ngoài hành lang tầng trên.Mặc kệ mấy vấn đề đó, tôi cầm đũa và thìa lên rồi bắt đầu tiếp năng lượng cho cơ thể.
Việc một người châu Âu có thể dùng đũa không còn quá xa lạ, nhưng đối với một người mới đến đây chưa được một tháng không khỏi khiến những người khác hiếu kì.Sau mười phút, tôi đã ăn xong bữa sáng của mình, cơ thể tôi sau khi được tiếp thêm calo nó đã cảm thấy khá hơn.
Tôi xoa đầu gối chuẩn bị đứng dậy thì nhận ra trong túi quần của mình có gì đó cộm cộm, đưa tay vào lục tìm tôi cảm nhận được nó có hình dạng giống vỏ một viên đạn.
Khi tôi lấy nó ra thì đúng thật là vỏ đạn, loại đạn 10.35mm Ordinanza Italiana cổ được sản xuất tại Ý vào những năm 80 của thế kỉ 18.Những viên đạn kiểu này giờ chỉ tồn tại ở mấy bảo tàng quân đội ở vì nó đã ngừng sản xuất từ lâu rồi, nếu giờ ở đâu còn sản xuất thì cũng chỉ là mấy công xưởng tư nhân làm cho cá ông chủ có nhu cầu chơi súng cổ.
Lí do vì sao tôi nhận ra nó bởi vì tôi đã từng nhìn thấy nó trong một viện bảo tàng địa phương hồi còn học cấp ba với cả tôi cũng có đam mê với súng ống.Thật khó hiểu vì sao vỏ viên đạn này lại có thể ở trong túi của mình, quan sát nó một lúc chợt tôi nhớ lại giấc mơ kì quái ban nảy.
Lục tung hết lên trong những dòng kí ức mờ ảo, tôi nhớ lại người phụ nữ với chiếc váy trắng, hình như bà ta đang cố truyền đạt thông tin gì đó cho tôi.
Lần này tôi lẩm nhẩm trong đầu rồi dần hiểu ra thông tin đã được truyền đạt, thông qua những câu nói kiểu như: "Làm ơn, hãy cứu lấy con gái tôi!
Nó vô tội!".
Nhưng tôi đâu biết bà ta là ai, cả cô con gái được nhắc đến nữa, vậy viên đạn này có thể là minh chứng cho giấc mơ ban nãy là thật.
Nhét lại viên đạn vào túi, thật mừng vì tôi hiểu được những gì mà bà ta nói.
Tôi đã học trước đó một vài câu nói đơn giản như " Xin chào, tạm biệt,.."
để có thể hiểu được những thông tin cơ bản, yếu tố nghề nghiệp, mặc dù đã có A Béo làm phiên dịch viên nhưng tôi vẫn cần phải học để lỡ có việc không hay xảy ra hoặc những tình huống như thế này chẳng hạn.Ôi, đang có quá nhiều thông tin đổ bộ vào đầu của tôi, thật phức tạp và mệt mỏi.Nhận ra hai cô giáo đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi ho nhẹ một cái rồi cầm hộp và chiếc bát đi rửa.
Cô giáo Hồng Miên đã nhanh chóng bước qua tranh việc với tôi, vì thấy cô ấy kiên quyết quá nên tôi đành nhường cho cô ấy và không quên một lời cảm ơn.Chuông điện thoại trong túi tôi vang lên, mở ra xem thì là số máy của hiệu phó Nham Kiêu.
Tôi bắt máy và bắt đầu đối thoại với ông ta:- Xin chào anh Reus.- Chào thầy hiệu phó.- À, theo như các danh sách về học sinh mà tôi tìm hiểu thì tôi tìm ra một nam sinh, tầm trưa nay tôi sẽ đưa toàn bộ thông tin cho anh.- Cảm ơn thầy, hẹn gặp lại thầy vào buổi trưa.Tôi cảm ơn hiệu phó rồi cúp máy.
Theo như những gì thầy hiệu phó nói cho tôi biết thì tôi đoán nam sinh viên này rất có thể là xác chết được chôn dưới gốc cây đại thụ.
Hành động tiếp theo cần phải làm hiện tại tôi đã rõ.
Tôi trở lại phòng bên cạnh, A Béo vẫn nằm ngủ trương mắt cả lên, tôi nói với cậu ta rằng khi nào tỉnh dậy hãy rời khỏi đây nhanh cố gắng đừng để bất kì giáo viên nào thấy.
Sau đó tôi một mình ngồi soạn sách vở, đi kèm với một số dụng cụ trong việc điều tra rồi rời đi trước.Hôm nay là ngày thứ sáu, tôi được bố trí dạy học ở tiết đầu tiên, vẫn như thường lệ, đồng hành với tôi là cô giáo Hồng Miên.
Tôi luôn mở đầu tiết học bằng một lời chào, luôn luôn bắt đầu với một câu chuyện để giúp các sinh viên có hứng thú hơn, tôi cũng trả lời các câu hỏi của bọn họ cho dù nó có liên quan đến tiết học hay không.Vì tôi không phải là một giáo viên có đào tạo nên tôi cũng không bắt ép họ học hay ghi chép nhiều, chủ yếu là sự thoải mái trong tâm lí.
Đồng hồ điểm lúc 11h trưa, tiết học buổi sáng đã kết thúc, tôi ngồi dựa lưng vào ghế thở dài mệt nhọc vì mỏi miệng.Các sinh viên lần lượt rời đi nhưng có một người vẫn ở lại, sinh viên đó đứng ngay trước mặt tôi.
Triệu Vy, cô bé này hơi cúi mặt như đang tránh ánh mắt của tôi, lập tức tôi đảo mắt sang chỗ khác.- Thưa thầy, em có chuyện muốn trao đổi riêng với thầy.Cô gái bỗng cất giọng.
Tôi đưa mắt nhìn cô giáo Hồng Miên, nhờ cô ấy ra ngoài một lát để bọn tôi có không gian riêng tư.
Cô Hồng Miên cũng hiểu ý, sau khi cô ra ngoài tôi vui vẻ đáp:- Được thôi, tôi rất vui lòng về việc này- Vậy, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc trao đổi với một yêu cầu cần thiết.Tôi nói một câu thoại rất quen thuộc trong các bộ phim trinh thám, và câu nói này cũng đang dùng để thăm dò nội tâm của sinh viên nữ trước mặt, Triệu Vy gật đầu đồng ý và đưa một tay ra mời tôi nói.- Tôi muốn bạn nhìn vào mắt thầy trong vòng 3 giây, liệu bạn có làm được không.Tôi đưa ra ba ngón tay trước mặt Triệu Vy, mặc dù không muốn nhưng cô ta làm.
Khuôn mặt từ từ ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi và tôi cũng vậy, sau ba giây thì cô ta quay phăng mặt đi.
Tôi ngồi tựa lưng vào ghế,chờ đợi câu nói của cô nữ sinh:Hít một hơi thật sâu, cô gái thở ra một hơi dài bao hàm những điều bị che khuất sau lớp vỏ bọc, và giờ là lúc chúng bị khai quật:- Thực ra, em chính là người đứng sau mọi chuyện.Câu nói này nếu như bị những nữ sinh trong kí túc xá nghe được thì sẽ ra sao đây?
Chắc hẳn bọn họ sẽ bị sốc lớn nếu như biết người đứng sau mọi chuyện trong khoảng thời gian gần một tháng lại là một người bạn ở cùng khu, thậm chí còn sốc hơn nếu như là Tiểu Tiên vì bọn họ chơi rất thân với nhau.Nhưng thực tình không phải là lỗi của cô ấy.
Tôi mở giọng đáp lại rồi hỏi một câu khiến cho Triệu Vy phải suy ngẫm:- Tôi biết chuyện đó.
Nhưng điều làm tôi chú đến chính là động cơ của bạn.- Lần này không còn là sự rụt rè, lo âu nữa.
Đôi mắt đã kiên định hơn:- Tất cả là tại người con gái đó, cô ta chính là căn nguyên của mọi sự đau khổ trong cuộc sống của em.Tôi hơi ngoảnh cổ về phía bên trái, lấy ngón trỏ đặt lên huyệt thái dương, dáng vẻ khá giống mấy ông trùm Mafia ở Ý:- Hmm,...
Vậy cô gái mà bạn nhắc đến chính là Tiểu Tiên?Từ trên người Triệu Vy đang phả ra một luồng sát khí nồng đậm đủ để khiến người bình thường bị áp lực của nó đè bẹp, điều này chứng tỏ giữa hai bên có một mối thù sâu đậm đến mức nào.- Phải, chính là cô ta.
Cả mẹ của cô ta nữa, đúng là mẹ nào con nấy, trơ trẽn như nhau cả.- Cả hai đều là Hồ Li Tinh, là kẻ thứ ba mặt dày, chen chân vào phá hoại tình cảm của người khác.Giọng nói của cô nữ sinh mang theo bao sự ức chế đã kìm nén.
Theo như tôi được biết, Tiểu Tiên chơi rất thân với Triệu Vy, có lẽ vì thế mà cô gái phải kìm nén sự tức giận dưới vỏ bọc của một người bạn tốt, và bây giờ mới được bộc lộ hết ra.- Em hận bọn họ, cả hai đều đã cướp đi những thứ đáng lẽ ra thuộc về em.Triệu Vy càng nói càng bị cơn tức giận làm mất sự khống chế.
Tôi thở dài rồi nói:- Bình tĩnh lại nào, bạn có thể chia sẻ câu truyện của mình cho tôi không?Triệu Vy gật đầu rồi cất giọng kể lại quá khứ của mình- Ngày trước, khi còn nhỏ, em có một gia đình ấm áp.
Bố em là ông chủ của một công ty dịch vụ dân sinh, còn mẹ em thì là nội trợ.
Cả hai người đều rất tốt bụng và tử tế, họ luôn cưng chiều,bảo bọc em.Đoạn này tôi để ý thấy khuôn mặt của Triệu Vy như đang được giảm đi sự nặng nề còn đôi mắt đẹp thì long lanh như muốn rơi lệ vì hồi tưởng lại quá khứ đẹp đẽ, tất nhiên nếu là bất cứ ai cũng sẽ như vậy mỗi khi nhớ lại thời thơ ấu.- Nhưng rồi một biến cố đã xảy ra, khi em lên sáu, mẹ em bị bệnh bạch cầu.
Nhà em tất nhiên vẫn thừa tiền chi trả viện phí, nhưng công việc của bố em ngày càng sa sút, bị thua lỗ, do áp lực quá mà ông đã vùi đầu trong bia rượu để quên đi nỗi sầu.
Và những thứ chất độc đó đã thay đổi hoàn toàn con người ông.- Ngày nào cũng vậy, ông luôn trong trạng thái say sỉn, dễ nổi nóng và hay cãi nhau với mẹ vì bất đồng quan điểm.
Nhưng thực ra ông ấy coi mẹ em là gánh nặng và đã tự kiếm cho mình một người phụ nữ khác, và người phụ nữ vô liêm sỉ đó là mẹ của Tiểu Tiên.
Để rồi vì bọn họ mà ông ấy bỏ rơi hai mẹ con em.Đến khúc này tôi nhìn thấy được đã có vài giọt lệ rơi trên đôi má hồng của Triệu Vy.
Cô bé cố nuốt nước mắt vào trong để kể tiếp.- Sau một thời gian, công ty của bố em phá sản, ông ấy cũng li dị mẹ em rồi bỏ đi biệt tích.
Để lại em và mẹ cùng một số nợ khổng lồ, lúc đó em và mẹ đã rất cực khổ.
Nhưng rồi may mắn cũng đã mỉm cười với em và mẹ, có một người bạn học cũ đã tái hôn với mẹ em, ông ấy là giám đốc của một công ty dược phẩm, món nợ mau chóng được thanh toán, bệnh tình của mẹ em cũng đã hết.Khuôn mặt buồn bã bỗng le lói một nụ cười vô thức, có lẽ cô đang lạc trong chính câu chuyện mà mình kể, nụ cười ấy như nụ cười cuối cùng trước một đêm giông tố chưa có kết thúc.- Nhưng rồi cuối cùng mẹ em cũng đã qua đời, vào cuối tháng trước, lúc đó em mới biết.
Bệnh của bà không hề được chữa khỏi, cha dượng của em chỉ có thể kéo dài sự sống cho bà ấy.
Kể từ ngày bà ấy ra đi, em lúc nào cũng cảm thấy buồn bã, em nhớ lại những ngày thơ ấu làm em cảm thấy thương mẹ, và em đã nghĩ ra một ý định đó là đòi lại công bằng cho mẹ em.Nghe đến đoạn này tôi có cảm thấy một số điểm mâu thuẫn nhưng không nói ra, thay vào đó tôi đưa ra một câu hỏi:- Vậy đó là lí do thứ nhất khiến bạn muốn trả thù, vậy còn lí do thứ hai thì sao?Câu nói này dường như đã điểm trúng tâm tư của Triệu Vy mà cô chưa nói thật, điều đó được thể hiện qua khuôn mặt có phần bất ngờ của cô ta, sau đó cô ta gật đầu:- Đúng, điều thứ hai là do cô ta đã cướp bạn trai của em.- Giống như mẹ của mình, thứ hồ li tinh đó đã dụ dỗ anh ấy, cô ta chỉ lợi dụng, trêu đùa chứ không hề yêu bất một ai thật lòng cả.
Cô ta chỉ coi bọn họ là món đồ chơi, khi đã chán thì đá họ đi, bạn trai của em cũng vì thế mà đau lòng bỏ đi biệt tích, tất cả là lỗi của cô ta.Bây giờ tôi cảm thấy phòng học rộng rãi đã bị một áp lực vô hình đè nén đến khó thở.
Ngẫm lại, câu chuyện của Triệu Vy rất quen thuộc, nó tồn tại ở mọi nơi.
Nhưng thật sự là bọn họ rất đáng thương, theo như tình cảnh hiện tại, tôi sẽ dùng lời khuyên để cô bạn này cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn vào Triệu Vy rồi nói:- À, tôi cũng xin chia buồn cùng với bạn.
Để xem nào, và đó là lí do khiến bạn móc hầu bao, thuê một pháp sư, gọi về hai linh hồn ác quỷ để giết người chị em khác cả cha lẫn mẹ của mình.
Tôi có hơi thắc mắc về vấn đề chọn mua tận hai ác quỷ thay vì mộtTriệu Vy ngập ngừng định nói nhưng đã bị tôi cướp lời:- Mà thôi điều đó cũng không quan trọng, nhưng những gì tiếp theo tôi nói mới là điều bạn cần chú ý.Theo như suy đoán của tôi, chắc cô ta muốn một con ác quỷ tượng trưng cho tội lỗi của Tiểu Tiên.
Bây giờ đến lúc tôi sử dụng đòn tâm lí để loại bỏ bức tường giữa giáo viên và học sinh:- Ok, tôi sẽ không tránh móc hay mắng mỏ bạn về những chuyện bạn đã làm bởi vì tôi không phải cha mẹ hay người giám hộ của bạn.- Tôi sẽ phân tích những cái đúng cái sai và đưa ra quan điểm của mình, cứ coi nhưng đó là một lời bình luận đi.Triệu Vy gật đầu lễ phép:-Vâng thưa thầy.Tôi bắt đầu bằng một bài phân tích:- Được rồi, về phần đúng, tôi thấy bạn là một người rất có hiếu, thương mẹ.
Còn về phần bị cướp bạn trai, khiến bạn muốn trả thù, đòi lại công bằng, điều đó cũng chẳng sai.
Vì đó vốn là quy luật của cuộc sống, có nhân thì phải có quả.- Nhưng điều sai ở đây, chính là cách nhìn nhận vấn đề của bạn.
Theo như tôi thấy lẽ ra bạn phải cảm ơn Tiểu Tiên đấy.Đôi mắt đẹp như pha lê của Triệu Vy đang hiện ra mấy dấu hỏi chấm hướng về tôi:- Tôi biết là bạn cảm thấy vô lí, nhưng hãy thử nhìn kĩ đi, nhìn vào mặt tích cực ấy, chí ít thì bạn cũng biết được bản chất của người yêu mình.
Không cần biết hai người yêu nhau bao lâu, nếu cậu ta thật lòng thì đã không bỏ bạn để đi theo người khác rồi.Nghe được câu nói này của tôi, Triệu Vy cúi gằm mặt và không nói gì, có lẽ cô ấy đang suy nghĩ về những lời vừa nói của tôi.
Ôi sao mà tôi cảm thấy ngượng mồm quá, nhắc đến vấn đề này làm tôi nhớ lại thời còn đi học của mình.Mà không phải chỉ mình tôi, dám cá là những ai có người yêu hay vợ chồng gì đó đều một vài lần "Đứng núi này trông núi nọ." thậm chí là thường xuyên.
Cho dù có ở đâu chăng nữa, chỉ cần thấy một người đẹp lướt qua, đảm bảo ai cũng liếc mắt vài cái sau đó nhận được cái nhìn đầy tức giận và ghen tuông của người yêu.Tôi nói thêm:- Điều sai tiếp theo của bạn chính là lựa chọn, quyết định của bạn có hơi xốc nổi, bốc đồng, tôi nghĩ là do bạn đã bị sự tức giận làm mờ mắt ở thời điểm đó.
Nhưng sau một thời gian, bạn ngồi lại và nhìn nhận vấn đề, bạn sẽ cảm thấy sai lầm.
Dù sao thì có giết ai đi chăng nữa, mẹ bạn cũng không thể sống lại, còn tình yêu của bạn cũng đã tan nát không thể hàn gắn lại được.Tôi nhìn thẳng vào mắt Triệu Vy:- Đúng không?Ngồi tựa lưng vào ghế chờ đợi trong lúc Triệu Vy suy nghĩ.
Đột nhiên cô ta nắm chặt lòng bàn tay lại rồi quệt nước mắt đi:- Thầy nói đúng, em đã sai rồi.
Lẽ ra em không nên làm thế, lẽ ra không nên tự tạo áp lực cho mình.Triệu Vy nói ra như trút bỏ một phần gánh nặng.
Tôi có thể cảm nhận được đây là câu nói từ tận đáy lòng của cô ta, dựa theo như ngữ điệu và ngôn ngữ trên cơ thể.
Đôi mắt không một chút lay động, khuôn mặt không có biểu hiện vui buồn gì cả, hoàn toàn không có dấu hiệu của việc đánh lừa tâm trí đối phương.Tôi mỉm cười rồi nói:- Very good, đây chính xác là những điều tôi muốn nghe.- Cảm ơn thầy rất nhiều ạ.- Vậy thì mời bạn ra về.Triệu Vy đứng dậy cúi đầu cảm ơn tôi, nhưng trước khi quay lưng đi, cô ta có ngoảnh đầu lại hỏi tôi một câu:- Thưa thầy,... tối qua thầy đã có thể vạch trần mọi việc, nhưng tại sao,...?Tôi đưa tay phải lên xoa xoa cằm rồi đáp:- Đôi khi, chúng ta cần một chút dối trá để cuộc sống được êm xuôi.Xong câu này thì Triệu Vy không còn nói gì nữa, cô gái rời khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng của cô ta tôi thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Vạch trần ư, nếu như tôi ra toàn bộ sự việc vào tối hôm qua thì sao ư.
Mọi người chắc chắn sẽ cảm thấy kinh tởm và căm ghét Triệu Vy, rồi cô ấy sẽ bị bắt nạt, nếu bắt nạt như kiểu con trai thì vẫn còn nhân hậu chán, đánh đấm nhau xong có khi còn bắt tay làm anh em được.
Chứ còn như kiểu con gái thì nó như kiểu hành xác cả thân thể lẫn tinh thần vậy, do chứng kiến nhiều nên tôi hiểu rất rõ.Shiet,.. những lời nói vừa rồi của tôi liệu đúng hay sai, có theo quy tắc chuẩn mực của một giáo viên hay không?
Liệu rằng là một giáo viên bình thường khác họ có thể bình tĩnh nói chuyện hay sẽ đơn giản là mời phụ huynh, làm bản tường trình.
Những lúc thế này tôi thường làm một điếu thuốc lá để bản thân bình tĩnh lại, nhưng đây là trường học nên đành phải nhịn thôi.Cô giáo Hồng Miên lúc này từ ngoài cửa bước vào, cô đến bên tôi khẽ nói:- Thưa thầy, nãy tôi thấy đôi mắt của em nữ sinh kia hơi đỏ, hình như em ấy vừa khóc.
Ban nãy hai người nói chuyện gì với nhau vậy- À, chỉ đơn giản là một câu truyện cổ tích thời hiện đại thôi.Tôi không muốn cô giáo Hồng Miên biết về chuyện này nên kiếm đại một cái lí do vớ vẩn gắn vào rồi đổi chủ đề nhằm đánh lạc hướng cô ấy:- Cô có cảm thấy đói không, hiện tại là gần 12h trưa rồi.Tôi vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay.Quả nhiên nhắc đến việc ăn uống là cô ấy lại quên bẵng đi, một cách đánh lạc hướng hữu hiệu.- Có, có,...
Cô giáo Hồng Miên, vừa nói vừa gật đầu lia lịa.- Ok, vậy thì đi thôi, hôm nay tôi khao.Thật sao, thế thì tuyệt quá.Khuôn mặt của cô ấy không giấu nổi niềm vui, ngay lập tức cô ấy bám lấy tay tôi rồi lôi đi.
Cử chỉ điệu bộ của cô giáo Hồng Miên thật giống như mấy đứa bé gái ba bốn tuổi được ba mẹ dẫn đi chơi.
Gần đến căn tin, tôi bắt gặp thầy hiệu phó Nham Kiêu, ông ấy vẫn diện một bộ vest màu đen như mọi ngày, tay mang một tập tài liệu bằng giấy báo.
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy lạ chính là trên cơ thể của ông ta tản ra một luồng khí đen nhàn nhạt.
Tiến đến gần hơn, tôi nhận thấy đôi mắt của ông rất đỏ, hằn lên những tia máu, ngoài ra còn có một đốm đen ẩn sâu bên trong.Nếu không phải tôi tập trung thì những chi tiết nhỏ này sẽ không dễ dàng bị phát hiện, có thể trong tương lai ông ta sẽ phải nhận một trận ốm nặng.
Xin chào cô Hồng Miên và thầy Klose.Thầy giáo Nham Kiêu nở một nụ cười giản dị cất tiếng chào chúng tôi, tất nhiên chúng tôi cũng chào lại.
Thầy hiệu phó vẫy gọi tôi sang bên cạnh để nói về một vài thông tin ngắn gọn:- Thưa thầy, tôi đã tra ra được một số thông tin dựa theo những lời dặn của thầy.
Tất cả đều nằm trong đây.Thầy hiệu phó đưa tập tài liệu cho tôi rồi chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi tôi có hỏi thăm sức khỏe của ông ta, thì nhận được đáp án là do bị đau mắt đỏ, cộng với việc tối qua đi dầm mưa nên bị cảm lạnh.
Tôi thì thầm vào tai thầy Nham Kiêu rằng:- Đêm nay tôi sẽ ghé qua trường, phiền thầy giúp tôi nới lỏng an ninh.Ông ta gật đầu đồng ý rồi rời đi, mọi việc đã xong, tôi dẫn cô giáo Hồng Miên đang đứng chờ một cách mất kiên nhẫn vào trong căn tin, lần này bọn tôi ngồi ở khu vực dành cho giáo viên.
Trưa hôm nay tôi đặt một combo McDonald's lớn kèm theo vài cái bánh bao thịt heo vì cô gái này rất thích chúng.
Hồng Miên nhìn thấy đồ ăn thì mắt sáng quắc lên như đèn pha rồi cắm đầu vào ăn, một hình ảnh khôi hài.Trong lúc cô ấy ăn thì tôi tranh thủ gọi điện cho Hiểu Kim, điện thoại đầu bên kia bắt máy rất nhanh, vang lên giọng nói thanh thúy của một cô gái trẻ:- Alo.- Xin chào, tôi là Marco đây.- Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói mừng như hoa nở.- Anh Reus đấy à, anh gọi tôi có chuyện gì không?- À, tuy là có hơi đường đột một chút, hi vọng tôi không làm gián đoạn bữa trưa của cô.- Không sao, không sao đâu, tôi bây giờ mới chuẩn bị đi ăn.- Nếu cô không phiền thì có thể giúp tôi một việc được không?- Được, được, tất nhiên là được.- Ok, tôi muốn cô tra thông tin về một doanh nhân, người này có quan hệ với cô đấy.- Một người ư?- Phải, một người, chỉ một người thôi.Sau một hồi truyền đạt, tôi tạm biệt Hiểu Kim kèm theo lời xin lỗi vì đã làm phiền sau đó cúp máy.
Tôi ăn tạm vài miếng Buger trong khi Hồng Miên vẫn đang cắm đầu ăn, giải quyết được một phần bữa trưa thì tôi tiếp tục xử lí tập tài liệu.Mở tập tài liệu ra, tờ giấy đầu tiên có ghi đầy đủ thông tin, hình ảnh của nam sinh bị mất tích.
Lưu Vĩnh Thiên, giới tính: Nam, mười tám tuổi, nam sinh lớp 4A khoa điện ảnh.
Cậu nam sinh này chính là cái xác được chôn ở dưới gốc cây đại thụ.
Ngoài ra còn số thông tin khác như trình độ học vấn hay mấy thứ nhảm nhí gì đó mà tôi không quan tâm.Danh sách các học sinh có mặt đầy đủ trong lớp học gồm vài tờ giấy, nhưng điều dễ nhận ra là nam sinh này không có mặt ở bất cứ tiết học nào, kể cả buổi học đầu tiên.
Có lẽ tôi cần tìm thông tin về cậu ta qua những người bạn thân hoặc có liên quan vào ngày cậu ấy mất tích.
Về vụ này thì các học sinh trong lớp có vẻ không để ý lắm vì không ai biết cậu ta, thế nên tôi sẽ chuyển sang tìm hiểu ở bên kí túc xá, chỉ mong là cậu ta ở nội trú, nếu không thì sẽ rất khó khăn cho tôi.
Lục tìm trong những trang giấy, tôi đã phát hiện ra một thông tin bên lề thú vị.
Trong giấy có trích một đoạn như sau: "Lưu Vĩnh Thiên là một gã Bad Boys chính hiệu, điều này ai cũng đã biết.".
Hm, thật hài hước, profile của sinh viên mà cũng có mấy thứ như này sao.Đây rồi, ở trang kế tiếp có ghi địa chỉ nơi ở của cậu ta, kí túc xá số 5, tầng 3, phòng 303.
Chắc hẳn những người bạn cùng phòng của cậu ta sẽ biết điều gì đó.
Bỗng cô giáo Hồng Miên dừng việc ăn lại, ngẩng mặt lên hỏi tôi:- Sao thầy không ăn đi, thức ăn nguội hết rồi.Tôi hơi giật mình khi nghe cô ta nói vì mải suy nghĩ, nhìn lại khuôn mặt của cô ta lúc này đang đầy dầu mỡ từ nhân bánh bao.
Buồn cười thật đấy, tôi cầm hộp giấy để trước mặt cô ta, Hồng Miên ý thức được bản thân nên vội lấy giấy ra lau miệng.
Tôi cười nhẹ rồi cất đống tài liệu đi rồi ăn trưa.Thời gian trôi qua nhanh chóng, đồng hồ điểm lúc 5H PM, tôi vội tiến về kí túc xá số năm với mục đích đã định.
Khi đến đúng địa điểm nơi ở của Lưu Vĩnh Thiên, trong phòng 303 có một nam sinh đang ngồi xem phim trên laptop.
Khi tôi vừa xuất hiện ở cửa, cậu ta giật mình đóng thật nhanh laptop lại rồi đứng dậy chào hỏi tôi.
Nam sinh này hình như cũng đã học một vài lần trong tiết của tôi nên cũng hiểu việc giao tiếp thế nào:- Em chào thầy ạ.- Xin chào, trong phòng này có bạn nào tên là Lưu Vĩnh Thiên không?- Lưu Vĩnh Thiên, em tưởng là cậu ta bỏ học rồi chứ.- Thật sao, bỏ học?"
- Em cũng không rõ nữa, cậu ta còn không thèm dọn đồ của mình đi.Nói rồi cậu ta chỉ tay vào một chiếc giường, đó là khu vực của Vĩnh Thiên.- Vậy lần cuối bạn thấy cậu ta là lúc nào?Nam sinh này nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, tôi chỉ đơn giản nói rằng việc nghỉ học của Lưu Vĩnh ảnh hướng tới mọi người và ngay cả bản thân cậu ta, nên tôi cần thông tin liên lạc để nói chuyện.
Nam sinh này nghe cũng hợp lí thì bắt đầu kể:- Hình như là vào lúc 8,9 giờ tối gì đó, độ gần một tháng trước.
Cậu ta lúc đó có biểu hiện lạ lắm thưa thầy!- Ý bạn là sao?- Thì lúc đó cậu ta hành xử hơi lạ lùng, khi mà điện thoại cậu ta có chuông báo tin nhắn.
Cậu ta mở ra xem xong thì trông cậu ta như người mất hồn vậy.
Sau đó thì chạy thật nhanh ra ngoài cửa, chắc là lại gặp vấn đề đời tư rồi, hiếm thấy.- Được rồi, cảm ơn bạn.Tôi cảm ơn nam sinh kia rồi lặng lẽ ra khỏi kí túc xá, rời khỏi trường.
Hôm nay tôi đã thu được nhiều thông tin hữu dụng, có lẽ tối nay tôi sẽ tiếp tục thôi.
Đột nhập vào trường học có lẽ cũng không quá khó khăn.