Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành

Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 40



“Đây là vì tốt cho con trai tôi, cô đừng ở chỗ này xen vào việc của người khác!”

Mẹ Ngụy hung hăng kéo Tiếu Chi Tử đẩy ra: “Cút sang một bên, coi mình là ai vậy!”

Cha Nguỵ Mân Tự nhíu mày nhìn Tiếu Chi Tử hoa lê đái vũ, ý bảo mẹ Nguỵ Mân Tự: “Trông chừng nó, đừng để nó có cơ hội gọi điện thoại báo tin cho Mân Tự.”

Tiếu Chi Tử âm thầm siết chặt điện thoại, cô đã kịp nhắn tin cho Nguỵ Mân Tự! Chỉ hy vọng hắn có thể nhanh chóng trở về...

Rất nhanh, một nhóm công nhân liền chạy tới Giang Cảnh Ngự Uyển. Tuy rằng mẹ Nguỵ Mân Tự lớn tuổi, nhưng sức lực vẫn không giảm, Tiếu Chi Tử cũng không dám đánh trả, chỉ có thể bị bà chặn lại. Trơ mắt nhìn những rương đồ lần lượt bị chuyển đi...

Trong lòng Tiếu Chi Tử như tro tàn! Hợp đồng của cô và Nguỵ Mân Tự, xem như chấm dứt, đãã đến lúc phải thức tỉnh khỏi giấc mơ thiếu nữ này!

Trong khi đó, Công ty S.F

Trong phòng họp, Ngụy Mân không yên lòng nghe phương án của bộ phận dự án, luôn cảm thấy hoảng hốt. Triệu Hạ chột dạ nhìn hắn một cái, hy vọng Nguỵ Mân Tự sẽ không biết, là cô liên hệ với cha Nguỵ Mân Tự nói rõ sự bất thường của hắn.

Bỗng nhiên, văn kiện màu lam quơ quơ trước mặt Triệu Hạ.

Cô ngước mắt nhìn, Nguỵ Mân Tự đang nhíu chặt mày: “Nghĩ cái gì thế? Văn kiện cầm sai rồi, gọi cô nhiều lần!”

“Xin lỗi Tổng giám đốc Ngụy, tôi lập tức đi lấy!” Triệu Hạ bước nhanh về phía văn phòng tổng giám đốc.

Khoảnh khắc cầm lấy văn kiện trên bàn, điện thoại Nguỵ Mân Tự cũng sáng lên.

Tin nhắn Tiếu Chi Tử gửi tới đập vào mắt: [Cha mẹ anh đến chuyển đồ của Phương Gia Ý, mau trả lời!]

Đồng tử Triệu Hạ chấn động, xoay người trở về phòng họp đưa văn kiện. Nhìn dáng vẻ hoảng loạn đầu đầy mồ hôi của cô, Nguỵ Mân Tự lơ đãng hỏi một câu: “Sao thế, có tâm sự sao?”

“Không có, Tổng giám đốc Ngụy.”

Nhìn bộ dạng chột dạ của Triệu Hạ, Nguỵ Mân Tự nguy hiểm nheo mắt lại: “Tôi chỉ cho cô một cơ hội.”

Ánh mắt thấy rõ tất cả của Nguỵ Mân Tự làm cho Triệu Hạ không chỗ nào che giấu!

Cô hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Ngụy, cô Tiếu nói, đồ đạc của bà chủ trong nhà ngài đã bị cha mẹ ngài dọn sạch.

Trong nháy mắt m..áu toàn thân xông l*n đ*nh đầu, đại não Nguỵ Mân Tự giống như muốn nổ tung! Dưới cái nhìn kinh ngạc của nhân viên phòng họp, hắn tông cửa đi ra, cầm điện thoại đi thẳng xuống tầng hầm. Thời khắc xe khởi động, hắn nhận được điện thoại của Tiếu Chi Tử.

Cô khóc nói không thành tiếng: “Ông chủ, bọn họ nói muốn kéo đồ đạc của Phương Gia Ý đến công trường trên bãi đất trống để thiêu hủy!”

Nguỵ Mân Tự nắm tay lái run rẩy: “Bọn họ xuất phát bao lâu rồi?”

“Khoảng mười phút.”

Sau khi cúp điện thoại, Nguỵ Mân Tự đạp mạnh chân ga, đi thẳng đến công trường khu thành cổ. Cảnh tượng đường phố thoáng qua cửa sổ xe. Lúc hắn dừng xe ổn định, phía trên bãi đất trống công trường đã bốc lên khói đặc cuồn cuộn! Nguỵ Mân Tự vọt thẳng tới ngọn lửa, chỉ thấy cha mẹ hắn lộ ra ý cười thoải mái.

Người mặc chiếc áo màu trắng đang lẩm bẩm bên đống lửa, thùng giấy chất thành núi nhỏ đã bị lửa lớn nuốt chửng không thấy rõ dáng vẻ ban đầu. Bỗng nhiên, trong rương cháy sập rơi ra một thứ, không tiếng động rơi ra khỏi than hồng, lăn tới dưới chân Nguỵ Mân Tự.

Đó là một cái bát bị hun khói đen kịt. Là bát mì hắn và Phương Gia Ý dùng bảy năm trước. Tầm mắt Nguỵ Mân Tự giờ phút này trở nên vô cùng rõ ràng. Dưới ngọn lửa, hắn thấy được bộ áo ngủ tình nhân màu lam cũ kỹ kia. Thấy được tất cả sách vở trân quý của Phương Gia Ý. Nhìn thấy tấm ảnh lớn duy nhất mà bọn họ chụp ở cổng trường khi tốt nghiệp.

Ảnh chụp bị đốt đến cuộn tròn nhăn nheo, dần dần nuốt chửng sự rực rỡ của Phương Gia Ý

Nụ cười...

Nguỵ Mân Tự ngơ ngác nhìn ngọn lửa bốc lên. Dường như có hình ảnh gì đó hiện lên trong đầu, lập tức sụp đổ như núi nghiêng.
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 41



Nhìn bề ngoài bình tĩnh Nguỵ Mân Tự, cha mẹ hắn vui mừng cho rằng hắn đã chuyển biến tốt đẹp, thấy hắn còn muốn cúi người đi nhặt cái bát kia, cha hắn nhanh chân đá thẳng nó vào trong đống lửa: “Mấy thứ này xui c..hết, nhặt làm cái gì?”

Ánh mắt Ngụy Mân Tự dại ra, trơ mắt nhìn cái bát kia lăn vào trong bụi than, lập tức không nói một lời xoay người rời đi, cùng lúc đó, Tiếu Chi Tử đang nôn nóng bất an chờ ở nhà.

Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên, cô xông tới mở cửa, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc vô hại, Tiếu Chi Tử quá sợ hãi, lập tức muốn đóng cửa, một cánh tay lại mạnh mẽ chặn cửa lại!

Khương Phú mỉm cười: “Chi Tử, anh tìm được em rồi.”

Đối mặt với Khương Phú đang chen người tiến vào, Tiếu Chi Tử liên tục lui về phía sau: “Khương Phú, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Thấy em bây giờ sống tốt như vậy, sợ em quên anh.”

Khương Phú bình tĩnh nói chuyện, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, Tiếu Chi Tử cuộn mình ở trong góc run lẩy bẩy, trước đây cô từng chứng kiến Khương Phú phát điên, đến hôm nay vẫn còn sợ hãi!

“Tôi có thể cho anh tiền! Anh muốn bao nhiêu? Tiếu Chi Tử sợ tới mức nói năng lộn xộn.”

“Chỉ là tiền chỉ sợ không đủ đâu” Khương Phú nắm cằm cô: “Đời này, anh chỉ đối với một mình em trả giá thật lòng, cho nên em đừng nghĩ thoát khỏi anh, cho dù em chạy trốn tới chân trời góc biển, anh đều sẽ tìm được em.”

Tiếu Chi Tử nhịn không được sụp đổ khóc lớn: “Anh vì tiền có thể cùng người phụ nữ khác lên giường!”

Đầu ngón tay hơi lạnh của Khương Phú xoa lên khuôn mặt hoa lê đái vũ của cô, cảm nhận được thân thể cô đang run rẩy sợ hãi, Khương Phú nhàn nhạt nhếch môi: “Anh kiếm tiền là để chia sẻ áp lực cho em, em biết đấy, gia đình anh không đáng để anh lưu luyến trả giá, anh cũng chỉ có em. Đi theo anh, Tiếu Chi Tử, nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.”

Lời nói của Khương Phú tựa như một cái búa nặng gõ vào trong lòng Tiếu Chi Tử!

Giống như sau một khắc cô sẽ rơi vào địa ngục! Tiếng giày cao gót vang lên ngoài cửa, nhìn Tô Nhu Uyển và người đàn ông đội mũ lưỡi trai đến, lần đầu tiên Tiếu Chi Tử cảm thấy thân thiết như vậy!

“Tô Nhu Uyển, tôi có thể lập tức rời đi, cứu tôi!” Đối diện với ánh mắt cầu xin của Tiếu Chi Tử, Tô Nhu Uyển hốt hoảng.

Khương Phú nghe được cái tên này, khóe môi gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tô Nhu Uyển: “Kathy, thế giới này thật nhỏ, anh rất thán phục sự quyết đoán của em, nhưng lần này, em hẳn là không có vận khí tốt như vậy.”

Huyết sắc trên mặt Tô Nhu Uyển từ từ rút đi, cô ta khẩn cấp muốn thoát đi, nhưng lại không nhúc nhích được nửa phần.

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tiếu Chi Tử, Tô Nhu Uyển ra vẻ trấn định vuốt tóc: “Nói bậy bạ gì đó, tôi căn bản không biết anh.”

Khương Phú cúi đầu nở nụ cười: “Nhưng anh nhớ nốt ruồi đỏ trước n.g.ự.c em ở vị trí nào, cũng nhớ vết bớt trên đùi em trông như thế nào, còn nhớ chúng ta thuê khách sạn nào phòng nào nữa, còn có đứa bé của chúng ta... Tất cả những thứ này, anh đều nhớ rõ ràng.”

Tiếu Chi Tử bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày đó cô bắt tại trận, người phụ nữ đưa lưng về phía cô mặc quần áo, thân hình cực kỳ giống Tô Nhu Uyển!

“Ding”, âm thanh nhắc nhở của thang máy vang lên, cùng lúc đó còn có tiếng hét kinh hãi của Tiếu Chi Tử: “Thì ra con của cô là của Khương Phú!”

Giọng Nguỵ Mân Tự trầm thấp từ cửa thang máy truyền đến: “Hai người đang nói cái gì? Đứa nhỏ nào?”

Tô Nhu Uyển nhất thời hết sức lực, vịn khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững: “Mân Tự, anh đã về, đừng nghe người ta nói bậy, em căn bản không biết người đàn ông này.”

Ánh mắt Khương Phú va chạm với Nguỵ Mân Tự, hắn nhướng mày thị uy: “Ơ, chính chủ đã trở lại, đây thật đúng là duyên phận lớn, chúng ta đều có được hai người phụ nữ này, Tiếu Chi Tử là mối tình đầu tôi yêu đương bốn năm, còn Tô Nhu Uyển...”

Giọng nói sắc bén của Tô Nhu Uyển hết sức chói tai: “Anh câm miệng!”

“Thật giống như con mèo bị giẫm đuôi.” Khương Phú nở nụ cười: “Trạng thái này không giống trạng thái lúc em ở trên giường đâu, hắn còn chưa biết anh là cha đứa nhỏ phải không? Tô Nhu Uyển, em thật đúng là nhẫn tâm, vì che dấu sự thật, thế mà g.i.ế.c c..hết con của chúng ta.”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 42



Nhìn quai hàm căng thắng của Nguỵ Mân Tự, Tô Nhu Uyển tiến lên túm lấy cánh tay của hắn: “Mân Tự, anh nghe em giải thích...”

“Cút!” Nguỵ Mân Tự dùng sức vung cánh tay lên, hung hăng ném cô lên tường.

Lúc ấy Tô Nhu Uyển nói mình mang thai, hắn cũng rất không thể lý giải, rõ ràng mỗi lần hắn đều chuẩn bị kế hoạch, chỉ có một lần say rượu bất tỉnh nhân sự, làm sao có thể trùng hợp như vậy, nhưng mà bởi vì cô si tâm đợi hắn bảy năm, cho nên Nguỵ Mân Tự mới vẫn không có hoài nghi mà thôi.

Toàn thân Tô Nhu Uyển nhất thời mất đi sức lực, cô ta sụp đổ nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Nguỵ Mân Tự hét lớn: “Anh có thể sau lưng Phương Gia Ý vụng trộm, để em dõi theo anh tận bảy năm, em vì cái gì không thể phóng túng một lần!”

Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Nguỵ Mân Tự, lý trí Tô Nhu Uyển nháy mắt lại hồi phục, cô ta nắm chặt vạt áo của hắn đau khổ cầu xin: “Mân Tự, Phương Gia Ý đã c..hết, đứa nhỏ cũng không có, chúng ta bắt đầu lại được không?”

“Có thể cô vẫn chưa nhận ra một sự thật.” Nguỵ Mân Tự dùng sức tách ngón tay cô ta ra: “Người tôi yêu từ đầu đến cuối chỉ có Phương Gia Ý, chỉ là chơi đùa với cô mà thôi. Cho nên cho dù cô ngủ với bao nhiêu đàn ông, tôi chỉ cảm thấy bẩn, không để ý chút nào.”

Lời nói vô tình của Nguỵ Mân Tự giống như một con d.a.o đ.â.m xuyên qua trái tim Tô Nhu Uyển! Nghĩ lại bảy năm qua, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, thù hận ngập trời lan tràn trong lòng.

“Mặc kệ mấy người tới làm gì, tất cả đều cút cho tôi, đừng chờ tôi báo cảnh sát bắt người.” Ngụy Mân nói xong, hồn nhiên không để ý cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, đi đến phòng ngủ chính.

Tiếu Chi Tử nghẹn ngào mở miệng: “Ông chủ, giúp tôi, người này bị điên, đừng để anh ta đưa tôi đi!”

Nguỵ Mân Tự cũng không quay đầu lại: “Đồ vật của Phương Gia Ý đều bị đốt sạch sẽ, cô cảm thấy mình cần thiết ở lại chỗ này sao?”

Đóng cửa phòng ngủ chính lại, Nguỵ Mân Tự lần nữa mở nhật ký của Phương Gia Ý ra, điên cuồng tìm kiếm thuộc về bọn họ ký ức trong đó.

[Ngày 3 tháng 11 năm 2015 (Trời nhiều mây).

Hôm nay Na Na thất tình, sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng khác, tôi và Giai Giai cùng cô ấy đến hồ nhân tạo phát tiết cảm xúc. Không ngờ lại ngẫu nhiên gặp được nam thần! Anh ấy bị váy trắng của tôi dọa sợ, coi tôi là A Phiêu, tôi còn rất mất mặt bị trẹo chân! Thật sự là xuất sư chưa thắng đã c..hết trước! Nhưng mà nam thần vẫn rất lương thiện, anh ấy còn cõng tôi trở về ký túc xá! Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy, đường từ hồ nhân tạo đến ký túc xá ngắn như vậy!]

[Ngày 12 tháng 11 năm 2015 (Trời nhiều mây).

Trải qua một tuần ngồi canh gác, cuối cùng tôi cũng thăm dò được quỹ đạo hoạt động của nam thần! Hôm nay tôi “tình cờ gặp” nam thần ba lần, mỗi lần anh ấy nhìn thấy tôi đều gật đầu với tôi. Thật sự có loại cảm giác yêu đương!]

[Ngày 25 tháng 12 năm 2015 (Mưa dầm).

Trải qua hơn một tháng tiếp xúc “tình cờ gặp gỡ”, tôi đã có thể nói chuyện với nam thần rồi! Tôi cố gắng thâm nhập vào Ban đối ngoại, mỗi ngày tiếp xúc với nam thần của mình, nhưng vòng đầu tiên đã bị loại! Lý do là tôi quá căng thẳng. (khóc tiếng Mán)

Đọc đến đây, Nguỵ Mân Tự cũng có thể tưởng tượng được biểu tình mất mát tủi thân của Phương Gia Ý, nhịn không được cười ra tiếng. Chỉ là cười nhưng hốc mắt lại dần dần ươn ướt.]

[16 tháng 2 năm 2016 (Tuyết nhẹ).

Qua năm mới, cuối cùng tôi cũng đợi được khai giảng! Hôm giao thừa cố lấy dũng khí gửi wechat cho nam thần: Chúc mừng năm mới. Nam thần thế mà cũng trả lời tôi một câu chúc mừng năm mới! Tôi chụp màn hình làm màn hình khoá, hy vọng năm mới, tôi có thể bắt được nam thần!]

[20 tháng 5 năm 2016 (Chủ nhật).

Tôi rốt cuộc, rốt cuộc, rốt cuộc lấy dũng khí tỏ tình với nam thần! Nhìn anh từ chối hết món quà này đến món quà khác, ngay cả hoa khôi trường cũng bại trận, tôi thật sự rất hoảng! Nhưng không ngờ, nam thần lại nhận chocolate của tôi! Anh cầm hoa đứng ở dưới lầu ký túc xá tặng lại cho tôi, cả đời này tôi sẽ nhớ rõ! 520, chúng tôi yêu nhau rồi! (Cười)]
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 43



[20 tháng 5 năm 2017 (Chủ nhật).

Kỷ niệm một năm của chúng tôi!]

[Ngày 5 tháng 11 năm 2017 (mưa).

Anh ấy sắp rời trường để thực tập, vừa nghĩ tới tôi phải ở trong trường học cô độc chịu đựng một năm, trong lòng liền buồn bực đến không thở nổi!]

[21 tháng 1 năm 2018 (Tuyết nhẹ).

Vốn Tết năm nay anh ấy muốn cùng tôi về nhà ăn cơm. Cha mẹ làm một bàn đồ ăn, mẹ còn trang trí rất đẹp, nhưng anh không có thời gian tới. May mắn là cha mẹ và anh trai cũng rất thông cảm cho anh, thông cảm vạn tuế!]

[15 tháng 2 năm 2018 (mưa dầm).

Hôm nay anh ấy về nhà gặp cha mẹ, nhưng cha mẹ anh ấy không thích tôi. Tuy rằng cha mẹ anh nói chuyện rất không tôn trọng người khác, nhưng tôi không tức giận, mà ngược lại còn sợ hãi. Trong khoảnh khắc đó toàn bộ cơ thể tôi run rẩy, sợ rằng anh ấy sẽ rời bỏ tôi. Lúc ăn cơm xong rời đi, Mân Tự đi nói chuyện với cha anh ấy. Mẹ anh ấy nói với tôi rằng bà đã tìm được vợ sắp cưới cho anh ấy và sẽ đính hôn vào ngày 21 tháng 1. Tôi không thể kìm được và khóc suốt chặng đường về nhà.]

[Ngày 28 tháng 2 năm 2018 (trời nhiều mây).

Mân Tự vì tôi mà từ mặt người nhà, anh lựa chọn tự mình gây dựng sự nghiệp, đây là con đường rất gian nan, nhưng mà tôi vẫn quyết định phải cùng anh đi tiếp! Cả đời này, cho dù có như thế nào tôi cũng phải gả cho anh!]

Nhật ký đến đây thì dừng lại, một xấp thật dày phía sau bị xé đi. Phương Gia Ý đi rồi, không ai biết cô viết cái gì, đã mang đi cái gì. Tim Nguỵ Mân Tự như bị d.a.o cắt, trong lúc vô tình lật đến trang cuối cùng.

Chữ viết xinh đẹp trên đó làm cả người hắn chấn động.

[Tất cả những gì có thể nhớ lại đều đã bị mất, hóa ra chúng ta chưa bao giờ đến từ cùng một thế giới. Trong suốt quãng đời còn lại, tôi hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, tôi cũng hy vọng cả hai chúng ta đều ổn.]

“Phương Gia Ý...”

v**t v* những giọt nước mắt đã làm dòng chữ trong nhật ký nhoè đi, Nguỵ Mân Tự ôm chặt cuốn nhật ký trong tay và bật khóc. Khói dày đặc lọt vào qua khe cửa, mùi pháo khói lửa nồng nặc lan tỏa trong phòng ngủ chính.

Thanh âm điên cuồng của Tô Nhu Uyển từ bên ngoài truyền đến: “Em yêu anh bảy năm, đợi anh bảy năm, anh chưa từng để ý đến em, vì sao còn trêu chọc em?”

Phương Gia Ý cũng từng hỏi hắn vấn đề tương tự. Đời người có bao nhiêu lần bảy năm?

“Xin lỗi...” Nguỵ Mân Tự rơi nước mắt xin lỗi, vừa đối phương Gia Ý, cũng đối với Tô Nhu Uyển.

Nhưng chỗ đặc biệt nhất của cuộc đời chính là, không có đường lui, cũng không có cơ hội làm lại. Hối hận vô tận.

Ngoài cửa Tô Nhu Uyển đã rơi vào điên cuồng: “Nguỵ Mân Tự, nếu như sống không thể cùng một chỗ, vậy thì cùng c..hết đi!”

Tiếng còi xe cứu hỏa vang lên dưới lầu. Giang Cảnh Ngự Uyển là một trong những ngôi nhà đẹp nhất, cách đó 300 mét có một trạm cứu hỏa.

Lúc được lính cứu hỏa đưa ra khỏi phòng, Nguỵ Mân Tự đã sớm bị sặc khói đến nước mắt giàn giụa. Nút áo âu phục buông lỏng, trong n.g.ự.c đột nhiên trống rỗng. Nguỵ Mân Tự quay đầu nhìn lại, thấy quyển nhật ký rơi trên mặt đất, rất nhanh sẽ bị ngon lửa nuốt chửng!

Lần này... hắn sẽ không trơ mắt nhìn cô hóa thành tro tàn nữa. Hắn đẩy mạnh nhân viên cứu hỏa ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía quyển nhật ký, cùng lúc đó, tủ rượu bị cháy sập đập thẳng xuống! Cơn đau truyền đến, đầu Nguỵ Mân Tự ù ù! Khoảnh khắc mất đi ý thức, trong lòng hắn không hiểu sao cảm thấy yên tĩnh và thoải mái. Hắn muốn biết, rốt cuộc có một thế giới khác hay không, Phương Gia Ý có thể ở nơi đó chờ hắn hay không?

Bệnh viện Nhân dân số 1 Tinh Thành.

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ đi ra, lắc đầu: “Bị bỏng diện tích lớn, phù phổi cấp tính, đầu bị thương nặng, hẳn là hai ngày nay.”

Hốc mắt Tiêu Hà đỏ bừng trong nháy mắt, quay đầu nhìn về phía Tiếu Chi Tử: “Phiền cô, thay cậu ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”

“Mân Tự, tôi mang Gia Ý đến thăm cậu.”

Nghe Tiêu Hà nhắc tới tên Phương Gia Ý, Nguỵ Mân Tự mở mắt ra. Với lối trang điểm bắt chước tinh tế và trang phục giống nhau, Tiếu Chi Tử bây giờ hoàn toàn không khác gì Phương Gia Ý. Nguỵ Mân Tự nhìn hai người đứng ở cửa, ánh mắt lơ đãng của hắn đột nhiên tập trung năng lượng.

“Em đến thăm anh, Mân Tự.”

Tiếu Chi Tử kiềm chế chua xót trong lòng, từng bước một đi về phía Nguỵ Mân Tự. Đợi đến khi cô đi tới trước giường, Nguỵ Mân Tự vẫn nhìn chằm chằm phía sau cô, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ nóng kích động: “Gia Ý, em, tha thứ cho anh...”

Giọng hắn khàn khàn đến mức gần như không nói ra lời, Tiếu Chi Tử vẫn nghe rõ ý của hắn. Theo tầm mắt Nguỵ Mân Tự nhìn lại, ngoài Tiêu Hà ra không có một bóng người nào khác. Lông mi hắn run rẩy, trên mặt tràn ra một nụ cười hạnh phúc.

Bảy năm qua, lướt qua trước mắt hắn như một hình bóng. Trong mơ hồ, dáng vẻ thiếu nữ ngây ngô kia càng ngày càng rõ ràng.

Nguỵ Mân Tự nhếch khóe miệng: “Gia Ý, đã lâu không gặp.”

(--END--)

---------
 
Back
Top Bottom