Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành

Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 30



[16 tháng 9 năm 2015 (Trời nhiều mây).

Hôm nay lúc đi tự học gặp một người tên là Tiêu Hà, cậu ta nói với tôi cậu ta tin vào chuyện tình yêu sét đánh. Tôi nhìn cái kính râm đen thui của cậu ta, không nói gì. Giờ phút này, tôi cảm giác mình là một con tôm nhỏ trong lưới đánh cá lớn.]

Nụ cười của Nguỵ Mân Tự trong nháy mắt cứng ở khóe miệng, Tiêu Hà lúc đi học nhớ thương Phương Gia Ý?! Thảo nào lại để ý chuyện của vợ hắn như vậy!

[25 tháng 9 năm 2015 (Chủ nhật).

Hôm nay kỷ niệm ngày thành lập trường.

Tôi thấy nam thần trên lễ đài! Vừa thấy anh ấy, tôi đã yêu! Sau nhiều lần tìm hiểu, tôi đã thăm dò được lai lịch của anh ấy rồi.

Nguỵ Mân Tự, sinh viên năm hai khoa Quản lý, Trưởng Ban Đối ngoại của Hội Sinh viên, độc thân!!! Tài ăn nói và tư duy logic của anh ấy đều rất đỉnh, nghe nói nhà anh ấy là ông trùm bất động sản, quá ưu tú... Chúng ta người phàm, chỉ có thể ngắm nhìn anh ấy thôi.]

Cảm nhận được cảm xúc hưng phấn đến cô đơn dưới ngòi bút của cô, Nguỵ Mân Tự không khỏi có chút đau lòng. Thì ra Phương Gia Ý đã chú ý đến hắn ngay từ ngày kỷ niệm thành lập trường đầu tiên sau khi nhập học.

Nguỵ Mân Tự không khỏi nhớ tới cảnh tượng năm đó mình lên đài diễn thuyết, lúc ấy hắn mặc âu phục giày da, quả thật rất dọa người. Nghĩ đến biểu tình sùng bái của cô dưới đài, hắn vui vẻ nhếch khóe môi, nhưng rất nhanh lại bị chua xót và nỗi buồn vô tận gặm nhấm.

Đêm nay, hắn xem nhật ký tháng đầu tiên nhập học của Phương Gia Ý. Mỗi lần xem một bài, hắn đều sẽ suy nghĩ đến cảnh tượng dưới ngòi bút miêu tả của Phương Gia Ý, cảm nhận cảm xúc của cô khi viết. Mặc dù từ tận xương tuỷ muốn xem tiếp, muốn từ trong nhật ký tìm được hồi ức thuộc về bọn họ, có thể dùng ngón tay đo độ dày của nhật ký nhưng Nguỵ Mân Tự không có lòng tham. Cuộc đời còn rất dài, hắn muốn lưu lại chút nhớ nhung, để mỗi ngày đều có hi vọng.

Ngày hôm sau.

Tiếu Chi Tử đi vào phòng ngủ chính, nhìn Nguỵ Mân Tự đang ngủ say trên giường, ánh mắt lập tức chuyển đến quyển nhật ký rách nát ở đầu giường. Hẳn là hắn đã có một đêm không ngủ?

Cô chậm rãi đến gần trước giường, đang do dự có nên đánh thức hắn hay không, bỗng nhiên bị nhan sắc lúc đang ngủ của Nguỵ Mân Tự hấp dẫn.

Nguỵ Mân Tự lúc tỉnh, có loại cảm giác xa cách và cấm dục người lạ chớ động vào, còn lúc ngủ, cả người tràn ngập khí chất mỹ nam nhà bên, làm cho người ta rất muốn ở bên cạnh. Như nhìn thấy một vị thần, Tiếu Chi Tử đưa tay, dùng đầu ngón tay phác họa đường nét trên mặt hắn.

Mỗi centimet đều khiến tim đập thình thịch. Không hề báo trước, tay bỗng nhiên bị một bàn tay lớn bắt lấy, Tiếu Chi Tử chợt cảm thấy hoảng loạn, chợt muốn chạy trốn. Nguỵ Mân Tự mở đôi mắt đen láy, hai mắt mờ ảo giống như bức tranh sơn thủy sau khi vết mực bị nhoè.

“Chào buổi sáng.” Hắn mím môi cười cười.

Tiếu Chi Tử hơi ngẩn ra, tim như đang rung chuông ầm ầm: “Chào buổi sáng.”

Hắn buông lỏng cô ra, xoay người ngủ lần nữa, còn cô ngơ ngác ngồi tại chỗ, nội tâm mừng như điên. Lần này, Tiếu Chi Tử đã đánh cược đúng!

Nguỵ Mân Tự bị cuộc gọi của Triệu Hạ đánh thức. Trên đường đến công ty, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay không tự chủ lại v**t v* quyển nhật ký. Nhìn dáng vẻ như ma giật mình của hắn, Triệu Hạ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, rồi lại không biết chỗ nào dị thường.

Phòng họp.

“Khu thành cổ có 6 văn phòng đường phố, bao gồm 28 ủy ban dân cư cộng đồng và 8 làng hành chính với tổng diện tích 42,8 kilomet vuông và khu vực đô thị rộng 4,7 kilomet vuông với tổng dân số khoảng 140.000 người, chiếm 2,5% dân số thành phố. Dựa theo quy hoạch, khu nội thành chính có thể chia làm trung tâm thương mại, văn phòng và nhà ở với các tiện ích hỗ trợ liên quan như chăm sóc y tế và giáo dục, khu vực gần Linh Sơn này có thể cải tạo thành làng du lịch...” Người phụ trách hạng mục giải thích phương án chỉ vào vị trí nhà họ Phương và nghĩa trang trên bản đồ.

Ánh mắt Nguỵ Mân Tự phát lạnh: “Khu vực này mang lại cảm giác cổ kính, hơn nữa phong cảnh tuyệt đẹp, có thể quy hoạch thành khu vực chụp ảnh lưu niệm, giữ lại làm nhà nghỉ và phố ẩm thực, dân bản xứ không muốn dọn đi có thể tiếp tục ở lại đó, tạo cảm giác ấm áp. Dưới chân núi Linh Sơn có thể kiến tạo một làng du lịch nhỏ, nhưng không thể động vào núi Linh Sơn, sau này khu thành cổ bị khai phá sẽ chỉ còn lại phong cảnh tự nhiên của nơi này, đây là suy nghĩ của tôi, trên cơ sở này mọi người tiến hành xây dựng thêm một phương án nữa.”

Hội nghị sắp kết thúc, Nguỵ Mân Tự đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện bên tay phải của mình trống không. Đầu óc hắn trống rỗng, nỗi sợ hãi từ đáy lòng lan tràn: “Triệu Hạ, nhật ký của tôi đâu?!”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 31



Triệu Hạ chấn động, vội vàng xoay người lấy quyển nhật ký từ trong tủ tài liệu đưa tới: “Tổng giám đốc Ngụy, ở đây, tôi thấy quyển nhật ký này đối với ngài hình như rất quan trọng, sợ bị nước trà đổ lên trên, cho nên giúp ngài cất ở trong tủ.”

Nguỵ Mân Tự nhận lấy quyển nhật ký ôm chặt trong ngực, thở hổn hển: “Sau này đừng động vào nó.”

“Vâng, Tổng giám đốc Ngụy.” Triệu Hạ cúi đầu che giấu cảm xúc, cảm giác khác thường trong lòng dâng lên.

Nửa giờ sau, Nguỵ Mân Tự xử lý xong công việc của công ty lái xe trở về Giang Cảnh Ngự Uyển. Hắn không biết rằng sau khi hắn đi, Triệu Hạ vô cùng thận trọng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

Giang Cảnh Ngự Uyển.

Thấy Nguỵ Mân Tự hôm nay trở về sớm, Tiếu Chi Tử tràn đầy vui mừng. Cô nhìn đồng hồ thấy 16:53. Tiếu Chi Tử chờ mong nhìn Nguỵ Mân Tự: “Tối nay anh muốn ăn gì? Em nấu!”

Ngay khi cô xoay người, hắn vươn tay kéo cổ tay cô: “Hôm nay ra ngoài ăn, bù lại một bất ngờ cho em.”

Nhà hàng vòng đu quay độc đáo nhất ở Star City.

Nơi đây mở cửa vào thứ Sáu hàng tuần, ăn uống ngoài trời, bắt đầu leo lên vòng đu quay lúc 23:30 và thưởng thức pháo hoa lúc 23:50.

Người ta nói rằng nếu ngồi ở điểm cao nhất trên một vòng đu quay vào lúc 0 giờ, thời điểm giao nhau giữa ngày cũ và ngày mới, ước nguyện nhất định sẽ thành hiện thực. Nguỵ Mân Tự và Tiếu Chi Tử mặc thường phục ra cửa giống như một đôi tình nhân bình thường. Nhân viên phục vụ ngăn bọn họ lại: “Chào hai vị, bàn ăn và vòng đu quay chỗ chúng tôi đều cần đặt trước một tuần, xin hỏi có đặt trước không?”

Nguỵ Mân Tự đưa ra một tấm thẻ bạch kim: “Tôi họ Ngụy, cuộc hẹn vào lúc bảy giờ tối nay.”

Thẻ bạch kim là thẻ hội viên ở đây, nhưng không phải là thẻ nạp tiền mà là lời tri ân khách hàng của ông chủ. Loại thẻ hội viên có tiền cũng không mua được này, ngay cả quản lý cũng chỉ thấy được mấy lần! Nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, vội vàng an bài vị trí tốt nhất cho họ.

Tiếu Chi Tử trước kia cũng là một nhân viên phục vụ, hôm nay lại được người khác cung kính mời vào, lại có nhân viên đứng một bên phục vụ. Khoảng cách lên voi xuống chó này, khiến cô cô không phân biệt mình là một người vợ hay là một bảo mẫu. Một ý nghĩ mọc rễ nảy mầm trong lòng Tiếu Chi Tử, cô muốn gả cho Nguỵ Mân Tự, có được tình yêu, cũng được bảo đảm. Với khuôn mặt rất giống Phương Gia Ý này, cô tin tưởng mình có thể làm được!

Nhân viên phục vụ lấy hai thực đơn đưa cho Nguỵ Mân Tự và Tiếu Chi Tử. Nhìn thực đơn toàn tiếng Anh, Tiếu Chi Tử nhất thời cứng đờ tại chỗ! Cô cẩn thận ngước mắt nhìn hắn, ngón tay thấp thỏm ngọ ngoậy dưới khăn trải bàn. Gọi món xong Nguỵ Mân Tự bỗng nhiên chú ý tới cô, hắn dùng tiếng Anh lưu loát gọi bữa tối thay cô.

Sau đó, hắn mím chặt môi, trên mặt vẫn lộ vẻ xa cách nhàn nhạt, không nói gì nữa. Tiếng Anh của Phương Gia Ý rất tốt, còn Tiếu Chi Tử sau khi tốt nghiệp trung học bỏ học đi làm thêm, thậm chí ngay cả thực đơn cũng xem không hiểu. Điều này không khác gì một chậu nước lạnh dội xuống đầu Nguỵ Mân Tự! Bầu không khí vốn lãng mạn, không còn sót lại chút gì.

Tiếu Chi Tử lúng túng kéo góc bàn, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những chuyện trong nhật ký của Phương Gia Ý. Bỗng nhiên, cô nhìn Ngụy Mân cười tươi sáng: “Nghe nói có cách ước nguyện rất hiệu quả. Nếu hai người tựa lưng vào nhau nhìn trời ước nguyện vào lúc 12 giờ đêm thì điều ước của họ sẽ thành hiện thực.”

Nguỵ Mân Tự hơi ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới lúc cùng nhau đi ra ngoài cắm trại thời đại học, ở dưới bầu trời sao, Phương Gia Ý cũng nói với hắn những lời như vậy. Nhưng cô còn nói gì nữa? “Mân Tự, sắp tốt nghiệp rồi, nguyện vọng duy nhất của em, chính là hy vọng anh thành công, cả đời thuận lợi.”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 32



Nhìn thấy cảm xúc của hắn dịu đi từng chút, Tiếu Chi Tử thở phào nhẹ nhõm. Cô từng làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng Tây, có lẽ đã xem qua cách ăn cơm Tây. Bữa ăn này cô lo lắng đề phòng, e sợ Nguỵ Mân Tự lại bỗng nhiên tỉnh táo lại, cũng may cô không xảy ra vấn đề gì. Sau khi ăn uống no nê, bọn họ chiêm ngưỡng dải ngân hà trên bầu trời đêm dưới ánh đèn và âm nhạc lãng mạn.

Đến 23:30, người phục vụ đến và dẫn họ lên vòng đu quay. Khi vòng đu quay chậm rãi bay lên, Nguỵ Mân Tự cảm giác mình cách ngôi sao trên trời càng gần. Có thể ngôi sao của hắn cũng ở trong số đó hay không? Trên bầu trời đêm bỗng nhiên hiện ra một cái nhăn mày một nụ cười của Phương Gia Ý, Nguỵ Mân Tự bất giác nhếch môi.

Đột nhiên...

Pháo hoa rực rỡ nổ tung trên không trung, tách khuôn mặt kia ra, hắn nhíu mày, không hiểu sao cảm thấy lồng n.g.ự.c có chút nặng nề. Hắn quay đầu, đối diện với khuôn mặt Tiếu Chi Tử, lồng n.g.ự.c đột nhiên chấn động.

Ma xui quỷ khiến, Nguỵ Mân Tự lấy nhẫn bạc từ trong túi ra: “Gia Ý, đừng trả nhẫn lại cho anh, phải đeo cả đời, hứa với anh đi.”

Tiếu Chi Tử hơi ngẩn ra, chợt nhẹ nhàng gật đầu. Nguỵ Mân Tự nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của cô, chậm rãi đeo nhẫn bạc vào ngón áp út của cô. Giống như cảnh tượng năm đó cầu hôn Phương Gia Ý tái hiện. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc mà thâm tình của hắn, vào giờ phút này hoàn Tiếu Chi Tử toàn rơi vào tay giặc, không muốn tỉnh táo lại. Cho dù đây là tình cảm không chân chính, cô cũng cam tâm tình nguyện cùng hắn điên cuồng!

Lại một loạt pháo hoa bay lên phía chân trời. Trong khoảnh khắc pháo hoa nổ tung, Tiếu Chi Tử bám hai tay lên vai Nguỵ Mân Tự, chủ động hôn hắn! Nguỵ Mân Tự chấn động, theo bản năng muốn đẩy tay cô ra nhưng đối diện với cặp mắt cực kỳ giống Phương Gia Ý của cô, bỗng nhiên ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh.

Trong bữa tiệc lãng mạn này, Nguỵ Mân Tự và Tiếu Chi Tử cuồng nhiệt hôn sâu. Giờ khắc này, hắn cảm giác Phương Gia Ý lại về bên cạnh mình, rất sống động. Cho đến khi hai người thở hồng hộc tách ra, tiếng chuông 12 giờ chợt vang lên. Họ đứng quay lưng lại và nguyện ước cùng nhau..

Tiếu Chi Tử thầm nghĩ trong lòng: “Hy vọng tôi có thể ở bên cạnh anh ấy cả đời, cho dù là làm thế thân.”

Giọng nói trầm thấp mà run rẩy của Nguỵ Mân Tự vang lên sau lưng: “Hy vọng Phương Gia Ý có thể trở lại bên cạnh tôi, hoặc là tôi sẽ sớm sang thế giới bên kia, tôi muốn sớm gặp lại Phương Gia Ý, kiếp sau, chỉ có tôi và cô ấy, yêu đến bạc đầu.”

Huyết sắc trên mặt thoáng chốc rút đi, trong lòng Tiếu Chi Tử khổ sở gấp bội! Thì ra trong chuyện của tình yêu với Phương Gia Ý, hắn vẫn luôn tỉnh táo. Trên đường trở về, Tiếu Chi Tử do dự liên tục, vẫn nhịn không được mở miệng: “Ông chủ, anh thật sự rất yêu bà chủ, tình yêu này, thật làm cho người ta hâm mộ.”

Nguỵ Mân Tự âm thầm siết c.h.ặ.t t.a.y lái: “Không, thật ra cô ấy ở bên tôi cũng không hạnh phúc. Chúng tôi yêu nhau thời đại học, hai năm đầu ở bên nhau, chúng tôi cũng ngọt ngào vui vẻ như những cặp tình nhân bình thường, cũng phải đối mặt với việc tốt nghiệp và chia tay, tôi muốn đính hôn với cô ấy trước, sau đó mới chuyên tâm dốc sức chăm lo cho sự nghiệp của mình, nhưng cha mẹ tôi không đồng ý. Hai người họ cho rằng Phương Gia Ý và tôi không xứng đôi, tôi nghe lời cha mẹ hơn hai mươi năm, lần đầu làm trái lời cha mẹ, khi đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, tôi không thể mất đi Phương Gia Ý.”

Nguỵ Mân Tự bỗng nhiên dừng xe lại, hạ cửa sổ xuống châm một điếu thuốc lá. Ánh lửa phản chiếu trên mặt hắn, chiếu rọi đôi mắt xám xịt của hắn, không có bất kỳ thần thái và hào quang nào.

“Sau khi tốt nghiệp tôi lựa chọn tự mình gây dựng sự nghiệp, Phương Gia Ý lựa chọn đi theo tôi, từ ký túc xá chuyển đến tòa nhà trọ toàn ruồi bọ to bằng bàn tay. Năm đó, cô ấy vừa đi học vừa chăm sóc tôi, lúc rảnh rỗi còn làm thêm để phụ tiền thuê nhà và chi tiêu. Mặc dù là tôi gây dựng sự nghiệp, nhưng cô ấy không thoải mái hơn tôi, sau đó cô ấy tốt nghiệp, công ty cũng có khởi sắc, ngày cô ấy lấy được Bằng Đại học, tôi đã cầu hôn cô ấy.”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 33



Nghĩ tới đây, Nguỵ Mân Tự nhịn không được nở nụ cười: “Chúng tôi cũng cho rằng ngày mai bắt đầu sẽ là hạnh phúc bắt đầu, ngay lúc này, công ty xuất hiện một nguy cơ rất lớn. Tôi biết nếu không vượt qua được, không chỉ không cho Phương Gia Ý được cuộc sống tốt đẹp, thậm chí còn liên lụy cô ấy cùng tôi mắc nợ, ngay tại thời điểm tôi do dự, cô ấy lừa tôi đến Cục Dân chính, tốn chín đồng tiền phí, trở thành vợ tôi.”

Nghĩ tới đây, Ngụy Mân cười mang theo nước mắt: “Nửa năm đó, tôi và Phương Gia Ý chỉ ăn mì với nước để vượt qua, cô ấy vẫn nói với tôi, đó là quãng thời gian rất tốt đẹp, trước kia tôi không hiểu, cho rằng đó là quá khứ u ám, nhưng hiện tại tôi cầu mà không được.”

“Vốn dĩ chúng tôi đã có một đứa con đáng yêu, một gia đình tốt đẹp, nhưng cô ấy vì cứu vãn một khách hàng tôi đã đắc tội mà bị sẩy thai, ngày đó tôi âm thầm thề sẽ cho cô ấy một gia đình an ổn, không để cô ấy bôn ba mệt nhọc vì tôi nữa.”

“Sau đó tôi làm được, thậm chí cha mẹ cũng nhìn tôi với đôi mắt khác, ủng hộ tôi tài nguyên và tài chính, Phương Gia Ý cũng thanh thản ổn định ở nhà làm bà chủ toàn thời gian.”

“Vào ban đêm phồn hoa và quá nhiều tâng bốc, tôi dần dần bị lạc lối, thời gian bảy năm, sự quan tâm và nhiệt tình của tôi đối với Gia Ý dần dần cạn đi, ngay cả bản thân tôi cũng cho rằng không còn cảm giác mới mẻ, hoặc là không còn yêu nữa.”

“Nhưng khi thật sự mất đi...”

Tàn thuốc đốt tới tay Ngụy Mân Tự ngay cả không phát hiện: "Sự đau đớn này không phải núi lập tức đổ xuống người, mà là sự đau đớn vì bị vô số côn trùng gặm nhấm, tích lũy tháng ngày, cuối cùng giống như cái xác không hồn.”

Sự im lặng bất thình lình khiến trong xe vô cùng áp lực. Nhìn Nguỵ Mân Tự yếu ớt mà đau đớn, Tiếu Chi Tử cũng có thể cảm nhận được sự đau lòng này. Không đợi cô lên tiếng an ủi, hắn buồn bực mở miệng: “Rạng sáng rồi, phải về sớm một chút, em ngồi cho vững.”

Giang Cảnh Ngự Uyển.

Việc đầu tiên sau khi về đến nhà, Nguỵ Mân Tự ôm nhật ký đi thẳng đến phòng ngủ chính.

[30 tháng 9 năm 2015 (Chủ nhật)

Sáng sớm đã nghe bạn học nói, sáng nay Nguỵ Mân Tự có trận đấu ở sân bóng rổ. Tôi lập tức mua đồ ăn sáng và nước đến sân bóng rổ.

Fan hâm mộ của anh ấy thật sự rất nhiều, đừng nói tìm một vị trí tốt ngồi, ngay cả vị trí tốt đứng cũng không có! Nhưng hôm nay tôi vẫn rất vui... Bởi vì Nguỵ Mân Tự chơi bóng rổ thật sự rất đẹp trai! Anh ấy cũng nhìn tôi một cái! Nghĩ đến ngày mai là kỳ nghỉ Quốc khánh. Nghĩ đến sẽ bảy ngày không nhìn thấy nam thần. Trong lòng tôi thấy khó chịu như mèo cào! Nhưng mà cũng may là anh trai cũng sẽ nghỉ, thuận đường đón tôi cùng về nhà. Đây là một chuyện rất vui, đã lâu không gặp anh trai!!!]

[1 tháng 10 năm 2015 (Chủ nhật)

Anh trai thật sự tiều tụy hơn rất nhiều! Dưới sự ép hỏi của tôi, anh mới nói cho tôi biết anh bị thất tình! Anh trai tội nghiệp của tôi bị con gái lừa dối chuyện tình cảm. Có thể cảm giác được anh bị tổn thương rất sâu, tôi thật sự rất sợ anh không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa. Anh à, cãi nhau một chút thôi mà! Từ nhỏ em đã muốn có được chị dâu và cháu trai xinh đẹp! Tốt nhất là lớn lên xinh đẹp lại có linh khí như Hoa Thiên Cốt!]

Nguỵ Mân Tự lập tức lấy điện thoại ra mở nhóm chat.

“Đại ca, có chuyện gì vậy, một giờ rưỡi sáng rồi!” Tiếng oán giận mơ mơ màng màng của Tiêu Hà vang lên trước.

Lập tức những người bạn nhậu khác cũng nhao nhao phụ họa, rồi lại không dám oán giận Nguỵ Mân Tự phá hỏng cuộc sống về đêm xinh đẹp của bọn họ.

“Ngày mai chọn thời gian cùng đi chơi bóng rổ.”

Nguỵ Mân Tự dừng một chút: “Đúng rồi, mấy người nghe qua Hoa Thiên Cốt chưa?”

“Xung quanh có cô gái nào giống cô ấy không?”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 34



“Hoa Thiên Cốt?” Trong giọng nói mọi người đều nghi hoặc: “Hoa Thiên Cốt là ai?”

Bỗng nhiên có một giọng nữ chen vào: “Là nữ chính trong một bộ phim truyền hình hot năm đó, tôi sẽ đăng ảnh lên nhóm, không ngờ Tổng giám đốc Ngụy cũng theo đuổi ngôi sao.”

Điện thoại chấn động, có một tấm ảnh gửi tới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mắt to của nữ chính, Nguỵ Mân Tự nhếch môi, Phương Gia Ý vốn dĩ thích chị dâu như thế này.

“Giúp tôi để ý những cô gái giống Hoa Thiên Cốt, tôi chuẩn bị thay bạn bè tổ chức một đại hội xem mắt.” Nguỵ Mân Tự dặn dò xong, hài lòng cúp điện thoại.

Ba giờ chiều hôm sau, trong sân vận động thành phố.

Từ sau khi tốt nghiệp, thật lâu rồi Nguỵ Mân Tự không chơi bóng rổ, trước khi trận đấu bắt đầu, hắn quay đầu lại nhìn Tiếu Chi Tử ngoan ngoãn ngồi trên khán đài, cả người lại có tinh thần phấn chấn của thiếu niên, hắn muốn hoàn thành tất cả tiếc nuối và nguyện vọng của Phương Gia Ý.

Tiếng còi vang lên, Nguỵ Mân Tự và Tiêu Hà ở trên sân bóng rổ phối hợp ăn ý, rất nhanh liền ghi điểm, trong tiếng reo hò, hắn quay đầu nhìn về phía Tiếu Chi Tử, cô mặt đỏ bừng nhìn chăm chú, trong mắt Nguỵ Mân Tự lại nhìn thấy là một người khác, hắn lớn tiếng hét lên: “Phương Gia Ý, anh yêu em!”

Những người đến chơi bóng đều là bạn học cũ và bạn bè lâu năm, nghe Nguỵ Mân Tự hét lên, trong nháy mắt toàn sân yên tĩnh! Tiếu Chi Tử ngơ ngác tại chỗ, sau lưng đủ lại ánh mắt khác thường, Tiêu Hà nhìn Nguỵ Mân Tự đang hồn nhiên với ánh mắt phức tạp, do dự vài lần, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nói một lời.

Sau khi trận bóng kết thúc, thừa dịp uống nước nghỉ ngơi, Tiêu Hà đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn: “Mân Tự, người đã khuất, tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, nhưng cũng hy vọng cậu tỉnh táo một chút, trên thế giới này không ai có thể thay thế Phương Gia Ý.”

Nguỵ Mân Tự nhất thời thất thần bị sặc nước, ho khụ khụ không ngừng, Tiếu Chi Tử xông tới chen qua Tiêu Hà, dịu dàng vuốt lưng Nguỵ Mân Tự: “Không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Ngụy Mân Tự né tránh cô, hai mắt buông xuống không thấy rõ cảm xúc: “Tôi đi toilet một lát.’

Hắn vừaa bước chân đi, sắc mặt Tiếu Chi Tử thoáng chốc thâm trầm, cô xoay người nhìn về phía Tiêu Hà: “Anh hẳn là có thể nhìn ra, đầu óc anh ấy xuất hiện chút vấn đề, nếu anh thật sự coi anh ấy là bạn, đừng dùng cái c..hết của Phương Gia Ý k*ch th*ch anh ấy.”

“Người sống luôn phải nhìn về phía trước, phải có hy vọng, cô cảm thấy thế nào?” Đối mặt với sự thị uy của Tiêu Chi Tử, Tiêu Hà chỉ lịch sự cười cười, cũng không tỏ thái độ gì.

Cùng lúc đó, trong toilet, Nguỵ Mân Tự vốc một nắm nước lạnh vỗ ở trên mặt, nhìn hốc mắt đỏ bừng của mình trong gương, ánh mắt xa lạ, hắn biết mình xảy ra chút vấn đề, nhưng lại không thể khống chế bản thân, theo thời gian trôi qua, tình cảm của hắn đối phương Gia Ý chẳng những không có giảm bớt, ngược lại ngày đêm nhiều lần tra tấn hắn.

Buổi tối mọi người cùng nhau tụ tập ăn một bữa cơm, rượu qua ba tuần, Tiêu Hà kéo Nguỵ Mân Tự cùng đi ra ngoài hít thở không khí, bình thường kiểu nói chuyện riêng này, nhất định là Tiêu Hà có lời gì muốn nói với hắn, hai người chống lan can, Nguỵ Mân Tự nhìn về phía Tiêu Hà, nhưng sương khói che mặt hắn, thấy không rõ cảm xúc.

“Mân Tự, có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra với cậu không?” Tiêu Hà bỗng nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo sự kiên nhẫn.

Ánh mắt hiện lên sự mờ mịt cùng đau đớn, Nguỵ Mân Tự lắc đầu: “Tôi không biết mình bị làm sao, ở cùng với Tô Nhu Uyển tôi mới hiểu được mình cũng không thích cô ta, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Phương Gia Ý bị hỏa táng, mấy ngày đó, trong lòng tôi vừa khiếp sợ vừa đau đớn. Dường như tình cảm quá thuận lợi đã làm tôi mất đi cảm giác mới mẻ k*ch th*ch, ở bên cạnh Phương Gia Ý lúc cha mẹ ngăn cản, gây dựng sự nghiệp gian khổ, tình cảm của chúng tôi lại càng khắc sâu, nhưng khi ổn định, tôi nhịn không được... tìm k*ch th*ch ở bên ngoài.”

Thấy Nguỵ Mân Tự miêu tả có chút chậm chạp, Tiêu Hà càng lo lắng: “Có thể nói cho tôi biết hiện tại mỗi ngày cậu đang làm cái gì, nghĩ cái gì không? Còn chuyện với Tiếu Chi Tử là thế nào?”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 35



“Hiện tại mỗi ngày tôi đều làm việc, ăn cơm bình thường, sau đó xem nhật ký của Phương Gia Ý, những nguyện vọng chưa hoàn thành và tiếc nuối cô ấy tôi đều sẽ bồi thường cho Tiếu Chi Tử, bởi vì hai người họ thật sự rất giống nhau, cậu cũng cảm thấy như vậy, đúng không?”

Nguỵ Mân Tự dường như đã xem thế thân trở thành đương nhiên, Tiêu Hà nhíu chặt mày: “Tự Tự, Cậu không thể để Tiếu Chi Tử trở thành tâm lý cứu rỗi của mình, bởi vì cô ấy căn bản không phải là Phương Gia Ý, cậu đối xử với cô ấy tốt cỡ nào cũng không thể bồi thường được cho Phương Gia Ý!”

Nhìn thấy vẻ mặt Nguỵ Mân Tự dần dần mất khống chế, Tiêu Hà vội vàng xoa dịu: “Phương Gia Ý đã c..hết, hiện tại có làm thế nào cũng không trở về được, cậu có lẽ nên học cách buông xuống đi.”

Nguỵ Mân Tự xám xịt: “Tôi thật sự rất nhớ cô ấy, đặc biệt là đến buổi tối, giống như là có kiến bò trong xương... Nếu như không có Tiếu Chi Tử giúp tôi hòa hoãn tâm trạng này, có lẽ vào một đêm cô độc nào đó tôi sẽ điên mất.”

Trong lòng Tiêu Hà hốt hoảng, anh ta từng học tâm lý học, nhưng cũng không có kinh nghiệm làm việc liên quan đến vấn đề này, trạng thái của Nguỵ Mân Tự đã vượt qua phạm vi mà anh ta có thể khống chế.

“Tôi phải tìm bạn hỏi xem giải quyết vấn đề của cậu như thế nào.” Tiêu Hà vỗ vỗ vai hắn: “Đi, vào đi.”

Hai người trở lại phòng, Tiếu Chi Tử nhìn Tiêu Hà, vẻ mặt cảnh giác và không vui, Tiêu Hà làm bộ như không có việc gì ngồi xuống, cùng những người khác hàn huyên.

Nháy mắt đã đến nửa đêm, vì tâm sự với Tiêu Hà không có hiệu quả, Nguỵ Mân Tự uống rượu, càng uống càng điên cuồng, cuối cùng chỉ có thể tìm một người lái hộ đưa về Giang Cảnh Ngự Uyển, dưới sự dìu đỡ của bảo vệ, Tiếu Chi Tử thuận lợi đưa người về nhà.

Nhìn Nguỵ Mân Tự say thành một bãi bùn nhão trên giường, bước chân Tiếu Chi Tử giống như cắm rễ tại chỗ, giờ phút này tâm tình của cô vô cùng phức tạp, đã có rất nhiều người phát hiện vấn đề của hắn, nhất định sẽ có người dẫn hắn đi chữa bệnh, nếu Nguỵ Mân Tự khôi phục, sau này...

“Nóng.” Nguỵ Mân Tự kéo cổ áo, dường như có chút không thở nổi.

Tiếu Chi Tử dùng khăn lông ướt nhẹ nhàng lau cho hắn, đầu ngón tay chạm vào lồng n.g.ự.c hắn, khuôn mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng, một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, Nguỵ Mân Tự mở to hai mắt mờ mịt nhìn cô, ánh mắt như bị sương mù bao phủ: “Gia Ý, anh sai rồi Gia Ý, em trở về được không?”

Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, Tiếu Chi Tử cả người chấn động, đôi môi cô run rẩy: “Được, em đã trở về, em ở chỗ này, em sẽ không đi đâu cả.”

Nghe thấy Tiếu Chi Tử trả lời, Nguỵ Mân Tự kéo cô vào trong ngực, cảm nhận được thân thể cứng ngắc trong lòng, giọng nói của hắn mang theo khẩn cầu: “Gia Ý, anh rất nhớ em, để anh ôm một cái được không? Chỉ một lát thôi.”

Đối mặt với thời khắc hắn yếu ớt như vậy, Tiếu Chi Tử không chút do dự giơ tay lên, ôm chặt Nguỵ Mân Tự lại, nụ hôn cuồng nhiệt mang theo mùi rượu đánh úp về phía cô, Tiếu Chi Tử không cự tuyệt, để mặc mình rơi vào tay giặc trong nụ hôn sâu này, giờ khắc này, trong đầu cô mơ hồ mà lại thanh tỉnh, cho dù có một ngày Nguỵ Mân Tự sẽ tỉnh táo lại, cô cũng muốn vì mình tìm một lý do ở lại.

Bên giường lớn, có quần áo rơi xuống, bàn tay hắn đặt lên lưng Tiếu Chi Tử, cô kìm lòng không được hét lên một câu: “Ông chủ.”

Nguỵ Mân Tự đột nhiên ngừng cử động, đôi mắt tràn đầy d*c v*ng nhất thời mơ hồ, khi bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của hắn, ý thức của Tiếu Chi Tử trong nháy mắt quay trở lại, cô cắn chặt môi dưới, biết kế hoạch của mình đã sai. Nguỵ Mân Tự bỗng nhiên ngồi dậy, lảo đảo đứng dậy đi đến phòng tắm.

Tiếng nước ào ào vang lên, Tiếu Chi Tử luống cuống tay chân nhặt áo lên mặc vào, cửa toilet bỗng nhiên mở ra, Nguỵ Mân Tự đã khôi phục chút lý trí: “Xin lỗi, tôi uống nhiều, em về phòng trước đi.”

Hắn biết giữa mình và Tiếu Chi Tử đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy chán ghét đối vi chủ động hùa theo của cô, nhưng đối mặt với khuôn mặt giống như Phương Gia Ý này, Nguỵ Mân Tự cũng không thể nặng lời, ngay khi Tiếu Chi Tử hốt hoảng đứng dậy, hắn cũng mở miệng: “Tôi chỉ muốn tìm cách bù đắp cho cô ấy chứ không phải tìm một người phụ nữ thay thế cô ấy. Nếu chuyện này xảy ra lần nữa... Tôi sẽ sớm chấm dứt hợp đồng của chúng ta."
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 36



Giống như sấm sét giữa trời quang! Hơi thở của Tiếu Chi Tử cứng đờ, không ngờ tâm tư nhỏ nhen của cô lại biến khéo thành vụng.

“Tôi xin lỗi, tôi chỉ là...” theo bản năng cô muốn giải thích, nhưng dưới ánh mắt thờ ơ của Ngụy Mẫn Húc đột nhiên dừng lại.

Chán nản trở lại phòng ngủ phụ, Tiếu Chi Tử bất lực chôn mình vào trong chăn, một khắc trước ấm áp và rung động, vừa đảo mắt đã thành bị chê cười, trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn, Nguỵ Mân Tự... Thật sự không có đối với cô động tâm sao?

Tiếng chuông du dương vang lên, Tiếu Chi Tử cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là một dãy số xa lạ của Tinh Thành. Đã trễ thế này, chẳng lẽ là vừa rồi lái hộ bị rơi đồ? Tiếu Chi Tử hồ nghi nhận điện thoại: “Alo, xin chào?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng thanh niên lanh lảnh, mang theo một chút trêu tức: “Chi Tử, gần đây khỏe không?”

Là y?! Tiếu Chi Tử vừa không nói gì lại phẫn uất: “Đồ cặn bã, không đi bám lấy phú bà của anh đi, còn liên lạc với tôi làm gì?”

Thanh niên cúi đầu cười khẽ một tiếng: “Thế nào, vẫn còn đang ghen à?”

Tiếu Chi Tử nghiến chặt răng, đang định cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy đối phương thờ ơ mở miệng: “Xem trạng thái gần đây của em, là ở Tinh Thành phải không?”

Cả người cô cứng đờ, sống lưng lập tức phát lạnh! Y là bạn học cấp ba của Tiếu Chi Tử, cũng là mối tình đầu của cô, sau khi tốt nghiệp cấp ba hai người đều lựa chọn ra đời kiếm tiền. Vì mẹ cô bị bệnh, cho nên gánh vác áp lực cuộc sống cực lớn. Còn y là vì gia đình nên phản nghịch, nếu như không phải người quen thuộc với y, nhất định sẽ bị vẻ bề ngoài thanh tú vô hại của y lừa gạt! Người này cực kỳ cực đoan, làm việc chưa từng từ thủ đoạn!

Ngay khi Tiếu Chi Tử sững sờ hỏi, thanh niên đó chậm rãi mở miệng: “Khu chung cư Giang Cảnh Ngự Uyển em đang ở hiện tại tất cả các tầng đều có giá không rẻ đâu, nghe nói tiền thuốc men và tiền phẫu thuật của mẹ em cũng đã thanh toán, đây là bám vào người giàu rồi? Tiếu Chi Tử, kẻ tám lạng nửa cân, em cũng không có thanh cao đâu, tốt xấu cũng bên nhau bốn năm, phú quy rồi, chớ quên nhau.”

Trong đầu cô nháy mắt nổ vang! Run rẩy tìm kiếm tất cả ưng dụng trong tay mình.

Từ khi đến Tinh Thành chưa từng đăng trạng thái nào!

Nỗi sợ hãi giờ phút này toàn bộ hóa thành phẫn nộ, Tiếu Chi Tử tức giận đến cả người phát run: “Có phải anh cài phần mềm theo dõi định vị trong điện thoại của tôi không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khiến người ta không rét mà run, tâm tình của y dường như rất vui vẻ: “Tiếu Chi Tử, chúng ta sẽ gặp mặt sớm, có vấn đề gì, nhớ hỏi anh.”

Trong khoảnh khắc sự im lặng trở lại căn phòng, nỗi sợ hãi quét qua cơ thể cô! Thân thể Tiếu Chi Tử cuộn tròn lại, ôm chặt lấy mình.

Một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, sau khi Ngụy Mân đến công ty, Tiếu Chi Tử cầm giấy tuỳ thân, nhanh chóng ra cửa. Mặc dù mất bò mới lo làm chuồng, nhưng cô hiện tại cô cấp thiết muốn mua một cái điện thoại mới và thay đổi số điện thoại! Tiếu Chi Tử mới ra khỏi khu chung cư, đang định qua đường lớn thì một chiếc xe sang trọng đột nhiên dừng lại trước mặt cô. Người đàn ông ngồi xuống ghế lái, mũ lưỡi trai xám xịt vô cùng quen mắt!

Cô lùi về phía sau hai bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Tô Nhu Uyển: “Nghe nói hôm qua Mân Tự dẫn cô đến bữa tiệc gặp bạn? Anh ấy chấp nhận cô rồi, chuyện tốt ghê.”

Rõ ràng Tô Nhu Uyển đang cười, nhưng Tiếu Chi Tử nghe lại sởn gai ốc. Cô chưa bao giờ đánh giá thấp sự ghen tuông và điên cuồng của phụ nữ! Tiếu Chi Tử không nói tiếp, trong nháy mắt đưa ra lựa chọn, cô liền chạy đến khu chung cư.nhưng mà bả vai lại bị người ta khống chế, người đàn ông đội mũ lưỡi trai thân thủ rất tốt, đuổi theo Tiếu Chi Tử mà dường như khong mất chút sức lực nào.

“Sự tồn tại của cô có uy h.i.ế.p lớn hơn dự đoán của tôi, tôi đã không còn kiên nhẫn nữa.” Tô Nhu Uyển đi giày cao gót đến bên cạnh Tiếu Chi Tử: “Cầm tiền rời khỏi Mân Tự, phí vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả thay cô, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô.”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 37



Cho đến khi Tô Nhu Uyển rời đi, Tiếu Chi Tử vẫn chưa hoàn hồn tựa vào tường, há miệng thở hổn hển. Làm gì bây giờ? Có lẽ cô nên nói sớm cho Nguỵ Mân Tự, nhưng lại lo lắng hắn sẽ không thèm để ý đến sự sống c..hết của cô. Đến lúc đó lại chọc giận Tô Nhu Uyển, sẽ không ai bảo vệ được cô! Tóm lại, trước tiên giải quyết vấn đề điện thoại và định vị đã.

Cô ổn định lại tâm trạng, bước nhanh về phía trung tâm thương mại.

Trong khi đó, tại Văn phòng Luật Hồng Phương.

Nhìn những cô gái dễ thương xếp hàng ngồi ngoài văn phòng, Phương Gia Hàn đen mặt hỏi Nguỵ Mân Tự: “Cậu có ý gì?”

Nguỵ Mân Tự nở nụ cười vui mừng như người cha già: “Anh đã hơn ba mươi tuổi, không nên đơn độc nữa, nếu không nhà họ Phương sẽ tuyệt hậu, anh nhìn bên ngoài xem, đều là mẫu chị dâu Gia Ý thích.”

“Cậu thật đúng là rỗi hơi, chuyện của tôi không liên quan đến cậu.” Phương Gia Hàn lạnh lùng quét mắt: “Lập tức mang những người này rời đi, tìm ở đâu thì đưa về chỗ đó.”

“Không được!” Nguỵ Mân Tự mở quyển nhật ký của Phương Gia Ý ra để trước mặt Phương Gia Hàn: “Tìm một người chị dâu như vậy là nguyện vọng của Gia Ý, tôi nhất định phải giúp cô ấy thực hiện.”

em xong nội dung và chữ viết trên nhật ký, Phương Gia Hàn đỏ mắt.

Anh muốn đưa tay ra lấy nhật ký, lại bị Nguỵ Mân Tự đẩy ra: “Người cũng đều đã tới, đàn ông như anh không có chút phong độ nào sao?”

Phương Gia Hàn vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ: “Bây giờ là giờ làm việc của tôi! Cậu dẫn người xếp hàng xem mắt ở bên ngoài làm gì?!”

Nguỵ Mân Tự như có điều suy nghĩ.

“Cái này dễ giải quyết.” Vừa nói muốn tìm đối tượng cho Phương Gia Hàn, luật sư của công ty luật vui mừng vỗ đùi, hận không thể chiêng trống vang trời đưa anh ra cửa!

Vì thế, trong quán cà phê bên cạnh, Phương Gia Hàn chính thức bắt đầu vòng xem mắt đầu tiên. Còn Nguỵ Mân Tự thì không chút khách khí ngồi ở bàn bên cạnh. Đối mặt với ánh mắt nghiến răng đuổi người của Phương Gia Hàn, Nguỵ Mân Tự vờ như không thấy. Đầu tiên là cô Chu, một người mẫu nổi tiếng kiêm đại sứ hình tượng thương hiệu nào đó.

Giới thiệu lẫn nhau xong, cô Chu hay chủ động mở đề tài: “Đối với gia đình và công việc, anh Phương phân bổ thời gian như thế nào?”

Phương Gia Hàn thành thật nói: “Một tuần tôi có sáu ngày rưỡi trên đường xử lý công việc.”

Cô Chu nhướng mày cười nói: “Vậy mục đích lập gia đình của Anh Phương là gì? Tìm người trông nhà sao?”

“Anh Phương là có biệt danh “đại pháp sư” trong giới luật sư, anh ấy là luật sư trăm vạn, trăm vạn này không phải lương một năm đâu.” Nguỵ Mân Tự không ngừng ở một bên trợ công: “Đàn ông vẫn nên bận rộn một chút sẽ tốt hơn, bận rộn mới không rảnh bận tâm hoa hoa cỏ cỏ, cô Chu phu thấy thế nào?”

Nghe Ngụy Mân nói xong, cô Chu lộ vẻ chần chừ, dường như đang cân nhắc: “Ngoại hình và năng lực của anh Phương đều rất ưu tú, tôi cảm thấy có thể tiếp xúc sâu hơn một chút.”

Nguỵ Mân Tự điên cuồng bảo: “Vậy thêm wechat đi, luật sư Phương.”

Phương Gia Hàn nặn ra một nụ cười giả tạo gượng ép, lưu liên lạc của cô Chu.

Đợi đến sau khi Cô Chu rời đi, Phương Gia Hàn nhịn không được nữa nổi khùng: “Gặp được người mình thích tôi sẽ chủ động, Nguỵ Mân Tự cậu không cần ở chỗ này lộn xộn, nhiều người tôi cũng không có thời gian đi nói chuyện đâu.”

Ngụy Mân như không nghe thấy, cười quay đầu vẫy tay:

“Người kế tiếp, cô Vương, mời ngồi qua bên này!”

Liên tiếp tám người, wechat của Phương Gia Hàn có thêm tám người. Vừa vì điều kiện bản thân anh vốn ưu tú, cũng không thể thiếu “Ba tấc lưỡi không nát” của Nguỵ Mân Tự. Cuộc xem mắt c..hết tiệt cuối cũng cũng kết thúc.

Phương Gia Hàn như trút được gánh nặng, lạnh lùng nhìn Ngụy Mân Tự nói: “Cậu rất có thiên phú, không đi làm bà mối thật đáng tiếc.”

Nguỵ Mân Tự cười khoe tám cái răng trắng tinh: “Đa tạ đã khích lệ, nhớ nói chuyện với những người phụ nữ xinh đẹp này, nếu như nhóm này không thích hợp, tôi sẽ lại giúp anh xem xét, biết thời gian của anh quý giá, anh cũng rất quy củ cho nên mới gom đủ tám người đưa đến một lần.”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 38



Nói xong, hắn không để ý sắc mặt đen thành than của Phương Gia Hàn, ngâm nga hát vui vẻ rời đi.

“Nguỵ Mân Tự!!! Có phải cậu ăn no rửng mỡ hay không!”

Phương Gia Hàn tức giận nghiến răng nghiến lợi, đây là chuyện gì, hắn là ai vậy!

Lái xe trở lại công ty, tâm tình Nguỵ Mân Tự sung sướng đẩy cửa phòng làm việc ra, cha mẹ hắn đã ngồi ở bên trong chờ, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng. Ánh mắt của anh ta tòi nghiên cứu cùng nóng lòng muốn thử, Nguỵ Mân Tự theo bản năng có chút bài xích.

“Mân Tự, con về rồi.” cha hắn lập tức giới thiệu: “Đây là Tiểu Tần, con của một người bạn của cha...

Nguỵ Mân Tự nhướng mày: “Con nhớ ba chưa bao giờ có bạn nào họ Tần.”

Nghe vậy, cha hắn nhất thời biến sắc, mẹ hắn lập tức đứng dậy giữ chặt Nguỵ Mân Tự: “Gần đây trạng thái của con không tốt lắm, mẹ và cha con đều lo lắng áp lực công việc của con quá lớn, cho nên muốn tìm bác sĩ tâm lý giúp con khai thông một chút.”

“Con không có bệnh.” Nguỵ Mân Tự rõ ràng có chút lo lắng: “Cha mẹ dẫn anh ta đi đi.”

Cha Nguỵ Mân Tự từ trước đến nay vốn trầm ổn trên mặt cũng mang theo vài phần lo lắng: “Mân Tự à, người chúng ta đã mời tới, con tốt xấu gì cũng trò chuyện một lúc, để cha mẹ yên tâm.”

Thấy Nguỵ Mân Tự chậm chạp không lên tiếng, người đàn ông kia bình tĩnh đẩy mắt kính: “Hai người tránh mặt một chút, để cháu nói chuyện riêng với Tổng giám đốc Ngụy.”

Đợi đến khi phòng làm việc chỉ còn lại Nguỵ Mân Tự và người đàn ông kia, anh ta cười thân thiện: “Tổng giám đốc Ngụy, tôi là Tần Túc, là bác sĩ tâm lý, anh không cần đối nghịch với tôi, bởi vì trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp phải rất nhiều ngăn trở, cũng sẽ có lúc bản thân không thể giải quyết. Bệnh tâm thần không phải là bệnh khó nói.”

Thấy Nguỵ Mân Tự mím môi dường như đang tự hỏi cái gì, Tần Túc vươn tay ra: “Nếu Tổng giám đốc Ngụy chuẩn bị xong, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Nguỵ Mân Tự giương mắt nhìn anh ta, mở miệng cự tuyệt: “Thu hồi trò lừa gạt trẻ con của anh đi, tôi có thể khắc phục vấn đề trên người mình, không cần người khác xen vào việc của tôi.”

Đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Nguỵ Mân Tự, Tần Túc duy trì dáng vẻ tốt tính: “Tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình ư? Nếu như tôi có thể giúp anh buông bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới thì sao?”

“Mời anh rời khỏi đây.” Nguỵ Mân Tự giọng điệu trầm trọng: “Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ mời anh ra ngoài!”

Ánh mắt Tần Túc lóe lên, phối hợp xoay người rời đi.

Ngoài cửa, cha mẹ hắn lo lắng đón tiếp: “Bác sĩ Tần, thế nào rồi?”

“Tâm mâu thuẫn của anh ấy rất mạnh.” Tần Túc thở dài: “Hiện tại không thể gấp, tiến hành từng bước thôi.”

Cha Nguỵ Mân Tự lúng tôi lúng túng mở miệng: “Nó... sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”

Kỳ thật điều ông ta muốn hỏi là, Nguỵ Mân Tự có thể bị điên hay không?

Tần Túc nghe hiểu ý của ông ta: “Ngài yên tâm, tôi đại khái hiểu rõ nguyên nhân bệnh của Tổng giám đốc Nguỵ, nghe nói là bạn anh ấy dẫn anh ấy đến hiện trường hỏa táng vợ cũ trong khi Tổng giám đốc Nguỵhoàn toàn không biết cô ấy đã c..hết. Đột nhiên chấn động thị giác và tâm linh, sự đả kích này cực lớn, cộng thêm sự áy náy và tình cảm của Tổng giám đốc Nguỵ đối với vợ cũ, cho nên mới không thoát ra được, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, anh ấy chỉ muốn tìm cách bù đắp cho người đã qua đời. Tình trạng này sẽ không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống bình thường, cũng không có trường hợp tổn thương hoặc tự gây thương tích, hai người thể yên tâm.”

Cha mẹ Nguỵ Mân Tự liếc nhìn nhau, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tiếp theo phải làm gì bây giờ?”

“Thật ra thì chướng ngại tâm lý này cũng có thể tự khỏi.” Tần Túc dừng một chút: “Nếu như không bị k*ch th*ch nữa.”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 39



Cha mẹ Ngụy Mân Tự khách khí tiễn Tần Túc đi. Hồi tưởng lại dáng vẻ tiều tụy của Nguỵ Mân Tự, mẹ hắn bỗng nhiên giật mình: “Ông nói xem, Mân Tự cả ngày lảm nhảm, có phải là bị thứ bẩn gì quấn lấy hay không?”

Mẹ hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng: “Đại sư mà ông biết không phải nói rất chính xác sao? Ông ta nói Phương Gia Ý là một người phụ nữ bạc phước không hợp với Mân Tự, quả nhiên, không đến ba mươi liền bệnh c..hết. Còn nữa, Nhu Uyển đã mang thai hơn bốn tháng rồi, sao lại từ trên cầu thang lăn xuống được?”

Những gì bà ta nói đều là sự thật, cha Nguỵ Mân Tự làm bất động sản cũng tương đối coi trọng phong thủy mê tín, không khỏi nhíu mày: “Tôi sẽ mau chóng liên lạc đại sư Tiết, tôi cảm thấy Nhu Uyển có thể, bà nghĩ cách giúp Mân Tự giữ lại.”

Ngày hôm sau, thừa dịp Nguỵ Mân Tự đến công ty, cha mẹ hắn mang người gọi là là đại sư kia đến Giang Cảnh Ngự Uyển. Trong khoảng khắc cửa mở ra, Tiếu Chi Tử ngồi trên sô pha đột nhiên bật dậy! Nhìn khuôn mặt và cách ăn mặc quen thuộc kia, cha mẹ Nguỵ Mân Tự ngẩn ra, sau đó lập tức run rẩy rụt về phía sau đại sư: “Mân Tự thật sự là bị đồ bẩn quấn lấy!”

Bốn mắt nhìn Tiếu Chi Tử, đại sư cũng ngẩn người, nói tiếng địa phương an ủi: “Không phải sợ, đây là người, có thể chỉ có ngoại hình giống thôi.”

“Người?” Cha mẹ Nguỵ Mân Tự nhìn nhau, cố lấy dũng khí nhìn Tiếu Chi Tử.

Quả thật thoạt nhìn cực kỳ giống, nếu nhìn kỹ, ngũ quan vẫn có chút khác biệt. mẹ Nguỵ Mân Tự vô cùng chán ghét khuôn mặt này, tức giận mở miệng hỏi: “Cô là ai?”

Ý thức được đây là cha mẹ Nguỵ Mân Tự, Tiếu Chi Tử vội vàng khom lưng: “Chào chú dì, cháu là Tiếu Chi Tử, là trợ lý kiêm bảo mẫu riêng của Tổng giám đốc Ngụy.”

“Được rồi, đừng nói những lời đường hoàng này.” Mẹ hắn ghét bỏ liếc cô một cái. “Cụ thể cô làm cái gì, trong lòng tôi biết rõ.”

Đối mặt với người đàn bà độc mồm độc miệng cay nghiệt như mẹ Nguỵ Mân Tự, mặt Tiếu Chi Tử trong nháy mắt hoàn toàn không còn huyết sắc! Cha Nguỵ Mân Tự khách khí đón đại sư vào trong phòng: “Đại sư, phiền ngài hỗ trợ xem nơi này có vấn đề hay không.”

Đại sư cầm la bàn đi một vòng trong ngoài: “Căn phòng này chấp niệm rất nặng, có thứ gì đó ở bên trong chưa đi, nhất là tạp vật, tôi đề nghị không giữ lại quá nhiều đồ vật của người đã khuất, bởi vì trong đó sẽ có có vật phẩm rất quan trọng của cô ấy. Cất giữ những thứ này trong nhà, cô ấy cũng chỉ có thể tới nơi này tìm, cho dù cũng không mang đi được, cho nên nếu giữ lại ở nơi này, đối với người sống là rất bất lợi, tình trạng thân thể của con của ông cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Nghĩ đến khả năng Phương Gia Ý còn ở lại chỗ này, mẹ Ngụy cẩn thận đánh giá bốn phía, không khỏi lạnh mặt: “Đại sư, ngài xem chuyện này.”

Đại sư bình thản ung dung khoát tay áo: “Chỉ là chấp niệm mà thôi, cũng không phải oán khí, muốn hóa giải rất dễ, đốt hết những thứ này đi, chấp niệm tự nhiên sẽ tan.

Cha Nguỵ Mân Tự nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn mẹ hắn: “

Lần trước tôi đã nói với bà, tìm công ty chuyển nhà đem mấy thứ này ra ngoài, bà đúng là là một chút chuyện cũng làm không tốt.”

Mẹ Nguỵ Mân Tự vẻ mặt oan ức: “Ngày đó tôi mắc đánh bài nên không tới, việc này là Nhu Uyển làm.”

Không muốn nghe bà ta đùn đẩy, cha Nguỵ Mân Tự lấy điện thoại ra gọi: “Tiểu Vương, cậu đến Giang Cảnh Ngự Uyển một chuyến, giúp tôi kéo một đống đồ đến bãi đất trống ở công trường đốt.”

Tiếu Chi Tử đã sớm hoảng hốt đến hoang mang. Có lẽ là sợ Nguỵ Mân Tự sẽ trách cô giữ nhà không tốt, có lẽ là sợ hắn tỉnh táo lại sẽ đuổi cô đi... Cô hạ quyết tâm, dùng thân thể chắn trước phòng chứa đồ: “Những thứ này đối với ông chủ rất quan trọng, tôi không thể để cho mấy người mang đi!”
 
Back
Top Bottom